Cập nhật mới

Dịch Thiên Mệnh Kiếm Đạo (Thần Kiếm Mù)

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60: Trấn thủ Thiên Linh


Lúc này kinh mạch trong cơ thể thiếu niên bị linh khí nồng đậm kia cưỡng ép đả thông, loại đau đớn này khó có thể diễn tả bằng lời!

Giống như ruột trong cơ thể hắn bị cuốn lại với nhau.

Tuy nhiên, sự đau đớn này so với những chuyện đã trải qua, thiếu niên vẫn có thể chịu đựng được.

So với cảm giác đau đớn khi tắm thuốc lúc trước, thì việc này đã vô cùng nhẹ nhàng rồi.

Lúc này, dường như ông lão nhớ ra điều gì đó, sắc mặt ông đột nhiên thay đổi!

“Không xong rồi! Ta quên nói cho hắn biết phá vỡ kinh mạch thì không thể vội vàng thành công, mỗi ngày chỉ có thể đột phá một chút!"

Nhưng lúc này ông cũng thể ra tay ngăn cản Lý Quan Kỳ, nếu lúc này cưỡng ép ngăn cản hắn, rất có thể khiến kinh mạch

của hắn phải chịu tổn thương.

Ngay cả Đan Điền chưa ổn định cũng sẽ bị tổn hại nghiêm trọng!

Trong mắt lão giả có chút hối hận.

Nếu lúc này Lý Quân Kỳ bị thương, ông nhất định sẽ rất áy náy.

Lúc này, toàn bộ tâm trí của Lý Quân Kỳ đều đang đắm chìm trong việc đả thông kinh mạch.

Mỗi lần đả thông một kinh mạch, hắn cũng cảm nhận được một chút thay đổi nhỏ trong người mình.

Cứ như vậy, Lý Nam Đình lo lắng chờ đợi suốt một lúc lâu.

Linh khí trong căn phòng yên tĩnh bắt đầu hóa thành một luồng không khí bình thường mạnh mẽ chui vào mũi thiếu niên.

Ông lão đột nhiên mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được!

Vốn dĩ Lý Nam Đình nghĩ rằng sau khi hắn có thể đột phá một phần thì chính hắn sẽ rời khỏi trạng thái tu luyện.

Nhưng tình huống bây giờ rõ ràng là hắn đã khai thông toàn bộ kinh mạch trong cơ thể.

Hơn nữa nó đã bắt đầu vận chuyển chu thiên thứ nhất!

Nhưng đúng lúc này, sắc mặt Lý Quan Kỳ tái nhợt, thân thể có hơi run lên.

Trong cơ thể hắn xuất hiện một tia linh lực chấn động kịch liệt!

Khi khoảnh khắc mặt của thiếu niên trở nên tái nhợt, ông lập tức xuất hiện ở sau lưng hắn.

Hay tay vỗ nhẹ vào lưng Lý Quan Kỳ, một nguồn năng lực tinh khiết đến cực điểm và nguyên lực khổng lồ dung nhập vào trong cơ thể hắn.

Sau đó trong đầu Lý Quan Kỳ vang lên một âm thanh rất lớn như tiếng chuông.

"Trấn thủ Thiên Linh, thắt chặt tâm thần!"

Lý Quan Kỳ cảm nhận được nguyên lực tinh khiết trong cơ thể, sự mệt mỏi trong cơ thể lập tức bị xóa sạch.

Nhờ sự giúp đỡ của sức mạnh này, Cửu chuyển Hình Lôi Kinh đã hoàn chỉnh vận chuyển một chu thiên.

Sau khi Lý Quan Kỳ vận chuyển được một chu thiên, vị trí Đan Điền trong cơ thể hắn đột nhiên phát ra tiếng vang nhỏ.

Tiếng kia nhỏ bé rất khó nghe, giống như tiếng bong bóng vỡ

Lý Quan Kỳ thấy Đan Điền trong cơ thể giãn nở gấp mấy lần. Hơn nữa tốc độ vận chuyển công pháp trong cơ thể càng lúc càng nhanh hơn, dần dần trở thành bản năng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61: Không phải Sơn Thuỷ Chí


Một lúc sau, đợi đến khi Lý Quan Kỳ thuần thục vận chuyển công pháp thì Lý Nam Đình đã yên lặng đi ra khỏi tĩnh thất (1) tu luyện.

(1) Tịnh thất là một am thất nhỏ trong tịnh xá dành cho các cá nhân, tu sĩ

Cửa ải khó khăn nhất đã qua, những chuyện còn lại không cần ông quan tâm nữa.

Chờ Lý Nam Đình đi rồi thì Lý Quan Kỳ vốn đang tu luyện lập tức mở mắt ra.

Sau đó hắn quay đầu nhìn cái hộp kiếm bên chân!

Lý Quan Kỳ dựng cái hộp kiếm lên rồi đưa mắt cẩn thận đánh giá nó.

Hắn chưa từng nhìn thấy những con quái vật yêu thú được khắc trên hộp, thậm chí còn chưa từng nghe nói đến.

Trước đó hắn cũng từng hỏi Lý Nam Đình có biết những yêu thú này hay không.

Nhưng ông nói chúng căn bản không tồn tại, đều là tưởng tượng ra thôi.

Trừ bốn thần thú ra thì không tìm thấy được yêu thú nào tương tự trên Vạn Yêu Phổ của tông môn cả.

Lý Quan Kỳ trầm mặc thật lâu rồi đột nhiên quỳ xuống dập đầu lạy cái hộp.

Nhưng đợi nửa ngày vẫn không có động tĩnh gì, thiếu niên đứng dậy nghỉ ngờ nói: "Chẳng lẽ không đúng như vậy?"

"Không phải Sơn Thuỷ Chí nói bình thường trong những vật như vậy đều có lão nhân tồn tại trong đó sao?"

Lý Quan Kỳ gãi đầu một cái, đột nhiên có chút buồn rầu.

Bởi vì trước đó hắn đã phát hiện cái hộp này có vẻ không bình thường.

Ban đầu khi lựa chọn linh căn, không ai biết chuyện gì xảy ra trong kết giới do Lục Khang Niên bày ra, nhưng hắn lại biết tại sao mình lựa chọn một linh căn Lôi hệ.

Bởi vì lúc đó trong lòng hắn bị một loại cảm ứng không rõ thúc đẩy lựa chọn Lôi hệ.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Giống như trước đó ở tàng thư các hắn vốn có thể lựa chọn quyển công pháp khác, nhưng cái hộp kiếm này xuất hiện chút khác thường đã làm hắn chọn bộ công pháp không trọn vẹn hiện tại.

Lý Quan Kỳ trầm mặc một lúc lâu liền nghĩ tới cái gì đó, hắn đột nhiên cắn vào ngón tay để máu chảy ra rơi lên cái hộp.

Nhưng nó vẫn không có biến hóa gì. "Chẳng lẽ cũng không phải lấy máu nhận chủ?" "Không lý nào..."

"Ta nghe nói một ít pháp khí linh bảo đều cần lấy máu nhận chủ mà..."

Đột nhiên, trên mặt thiếu niên lộ vẻ hiểu ra. "Nhất định là do ta nhỏ máu chưa đủi"

Sau đó Lý Quan Kỳ cắt cổ tay mình, để máu tươi chảy xuống như suối lên cái hộp kiếm.

Không biết trôi qua bao lâu, chờ Lý Nam Đình đi vào tĩnh thất muốn xem Lý Quan Kỳ tu luyện thế nào liền nhìn thấy cảnh tượng làm ông khiếp sợ.

Thiếu niên sắc mặt tái nhợt té xỉu trên mặt đất, máu tươi trên cổ tay sớm đã khô cạn, còn cái hộp kiếm thì bị máu tươi làm ướt sũng.

Lý Nam Đình biến sắc, đáy mắt hiện lên một tia bối rối, ông vội đi đến bên cạnh thiếu niên rồi xem xét tình trạng của hắn.

Ông không ngừng gào lên: "Sao lại thế này!! Sao lại nghĩ không thông đi cắt cổ tay tự sát vậy!!"

"Ai u, đồ đệ ngốc của ta, con gặp phải chuyện gì!"

"Mẹ ơi... Sao chảy nhiều máu thế này."

Lý Nam Đình vội cầm máu cho hắn rồi lấy ra một bình ngọc từ nhãn trữ vật, đổ ra một viên đan dược màu đỏ rồi bẻ một nửa cho thiếu niên uống vào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62: Ta cũng muốn xem


Lý Nam Đình xoa xoa hai má để mình trông càng hiền lành thêm.

Thấy thiếu niên tỉnh lại, ông vội đưa một chén nước qua rồi ôn hoà cười nói: "Đây này, uống chút nước đi con."

Lý Quan Kỳ kinh hãi mà tiếp nhận ly nước, thận trọng uống một hớp.

Sau đó hắn nghi ngờ hỏi: "Cái kia... Sư phụ, sao người ở ở đây?"

Lý Nam Đình suy nghĩ một chút rồi ngồi xuống mép giường và nói: 'Quan Kỳ à, mặc dù vi sư chỉ đến Kim Đan Cảnh, nhưng nếu con gặp chuyện gì thì nhất định phải nói với vi sư!"

"Không bàn về cái gì khác, trong Đại Hạ kiếm tông trừ tông chủ ra thì dù con bị ai hà hiếp, sư phụ cũng có thể đòi công bằng lại cho conl"

"Cho nên nói ra đi... Con nhất định không được nghĩ quân."

"Con đường tu đạo của con bằng phẳng như thế, sao lại nghĩ không thông đi tìm cái chết?"

"Đến đây, con nói cho vi sư biết rốt cuộc là vì sao?"

Lý Quan Kỳ nghe ông lão nhẹ giọng mà nói như thế thì trong lòng rất ấm áp.

Nhưng bây giờ hắn thật sự không có mặt mũi nói ra vì sao mình làm vậy...

Chẳng lẽ phải nói với sư phụ là do con hoài nghỉ cái hộp kiếm này không giống bình thường, muốn lấy máu nhận chủ

thử xem sao, kết quả mất máu quá nhiều nên hôn mê?

Lý Nam Đình nhìn thấy thiếu niên lộ ra vẻ mặt rối rắm, còn tưởng rằng thực lực bối cảnh của đối phương quá lớn.

Trong lòng ông lập tức bùng lên lửa giận phừng phừng. OanhI

Ông lão đang ngồi bên mép giường lập tức đứng bật dậy, lạnh lùng quát: "Không sao hết! Nói đi!"

"Ta cũng muốn xem là ai dám hà hiếp đệ tử của Lý Nam Đình này!"

Sau một lát khi đi ra khỏi cửa, ông lão nhắm chặt hai mắt, dở khóc dở cười...

Thấy ông lão nổi giận như thế, cuối cùng Lý Quan Kỳ đành bất đắc dĩ nói ra sự thật.

Kế tiếp trong biệt viện của Lý Quan Kỳ có thêm một tiểu nha đầu ăn chùa uống chùa.

Từ khi Dư Tuế An vốn bị gấy hai cái xương sườn biết vì sao Lý Quan Kỳ hôn mê thì lập tức cố nén đau đớn chạy xuống núi để cười nhạo hắn một đợt.

"Ha ha ha ha, tiểu tử mù còn ngốc hơn cả tai"

"Đồ ngốc, còn mất máu quá nhiều đến bất tỉnh, mất mặt quá đi ~"

Lý Quan Kỳ ngoảnh mặt làm ngơ trước câu nói của tiểu nha đầu, trước sau như một mà đấm cọc luyện quyền.

Đây đã là cọc gỗ thứ ba hắn dùng.

Sau đó Lý Quan Kỳ lại đến tàng thư các một chuyến, tùy tiện chọn lựa một bộ công pháp về kiếm pháp.

Tên nó là “Thanh Liên Thiên Cương Kiếm.

Thanh kiếm Tinh Thiết trong tay là do Lý Nam Đình nhận từ Khí Điện giúp hắn. Nó xem như vật tượng trưng thống nhất của tất cả đệ tử tông môn.

Tuy Đại Hạ kiếm tông là kiếm tông, đệ tử tu kiếm trong môn cũng là nhiều nhất, nhưng không có nghĩa là mọi người đều thích hợp để tu kiếm, trong môn cũng có không ít người chọn tu tập binh khí khác.

Mà hai ngày này Lý Quan Kỳ đã lên đến cảnh giới Luyện Khí tầng một. Luồng khí xoáy trong cơ thể tăng trưởng với tốc độ rất nhanh, trong lúc đó Lý Nam Đình có đến đây xem xét vài lần, phát hiện hắn không tiếp tục nhỏ máu lên cái hộp nên mới yên tâm.

Mấy ngày qua Lý Quan Kỳ gần như không ra khỏi biệt viện của mình, mỗi ngày đều đang luyện kiếm.

Hắn không chỉ luyện tập Thanh Liên Thiên Cương Kiếm mà còn luyện chiêu thức trụ cột của trường kiếm.

Cứ như vậy, Lý Quan Kỳ đã nhập môn một tháng.

Mà trong một tháng nay, có thể nói tốc độ phá cảnh của Lý Quan Kỳ là đứng đầu trong lịch sử của Đại Hạ kiếm tông!

Trong một tháng ngắn ngủn mà hắn đã từ Luyện Khí tầng một đột phá tới Luyện Khí tầng năm!

Tốc độ này là độc nhất vô nhị chưa từng xuất hiện bao giờ. Nhưng không chỉ một mình Lý Quan Kỳ xuất sắc, không lâu trước đó Diệp Phong trên núi Thiên Kim cũng đã đột phá tới Luyện Khí tâng bốn.

Lâm Đông trên núi Thiên Thổ cũng đột phá tới Luyện Khí tầng ba, không bao lâu nữa sẽ lên đến Luyện Khí tâng bốn.

Nhưng Lý Quan Kỳ vẫn luôn đè ép trên đầu hai người. Thiếu niên mù này cũng được mọi người cùng trang lứa gọi là Đại sư huynh. Bởi vì hắn thật sự là người đứng đầu xứng đáng trong bọn họ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63: Dừng lại!


Ban đêm Lý Quan Kỳ ngồi trong tĩnh thất và khảm mười viên linh thạch hạ phẩm cuối cùng vào Tụ Linh Trận.

Sau đó hắn nhỏ giọng mà nói: "Hôm nay có thể thử đột phá đến Luyện Khí tầng sáu..."

Một tháng qua hắn có thể cảm nhận được sự thay đổi rất lớn trên người mình. Cảm giác của hắn đối với linh khí thiên địa đã rõ ràng lên không ít.

Sau khi khoanh chân tiến vào trạng thái tu luyện, tốc độ vận chuyển công pháp trong cơ thể hắn càng lúc càng nhanh.

Linh khí trong tĩnh thất hóa thành một ánh cầu vồng tiến vào người hắn rồi nhanh chóng được chuyển hóa thành nguyên khí.

Ngay nháy mắt hắn cảm nhận được dấu hiệu đột phá thì đột nhiên...

Cái hộp kiếm dưới chân bỗng phát ra một sức hút cực kỳ kinh khủng!

Lý Quan Kỳ đang nhắm mắt tập trung lập tức nhướng mày, nguyên khí trong người bắt đầu mất kiểm soát mà điên cuồng trôi qual

Lý Quan Kỳ cố kiềm nén bối rối trong lòng, mưu toan tăng nhanh tốc độ vận chuyển công pháp để trấn áp sự quái lạ này.

Nhưng dù hắn làm thế nào thì luông khí xoáy nguyên khí trong đan điền cũng không ngừng giảm mạnh giống như mở cống xả nước.

Lý Quan Kỳ chợt quát lên một tiếng: "Dừng lại!!"

Hắn hoàn toàn không khống chế được nguyên khí trong đan điền.

Khi Lý Quan Kỳ tỉnh lại thì sắc mặt đã tái nhợt, nhớ lại không khỏi kinh sợ.

Chỉ trong mấy hô hấp ngắn ngủn mà nguyên khí trong người hắn đã giảm đi hơn phân nửa.

Nhìn tĩnh thất bốn bề văng lặng, hắn lại xác nhận cửa phòng đã đóng kỹ.

Lý Quan Kỳ hơi lảo đảo đi đến trước cái hộp kiếm, không cảm xúc mà trầm giọng nói: "Ta cảm nhận được là ngươi cắn nuốt nguyên khí trong cơ thể ta."

"Nếu ngươi có Linh thì ta hy vọng chúng ta có thể nói chuyện!"

Im lặng.

Trong tĩnh thất trừ tiếng hít thở của hắn ra thì không còn âm thanh nào nữa.

Cứ trầm mặc như vậy một lúc lâu, Lý Quan Kỳ thấy cái hộp kia vẫn không có động tĩnh gì giống như vật chết.

Hắn đi nhanh về phía trước, nhặt cái hộp lên rồi đi ra bên ngoài.

Cố Nhiễm tu luyện trở về liền nhìn thấy Lý Quan Kỳ đi tới từ đẳng xa.

Còn không đợi nàng lên tiếng chào đón đã thấy hắn xách cái hộp kiếm bước nhanh về hướng sau núi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64: Nể mặt mà không biết điều!


Lý Quan Kỳ đi đến bên mép vách núi nghìn trượng rồi vươn tay chìa cái hộp đó ra bên ngoài!

Thiếu niên mặt lạnh căm căm nhìn cái hộp, trầm giọng mà nói: "Ta chỉ nói một lần cuối cùng, có nói chuyện hay không!"

Cái hộp vẫn không có phản ứng gì.

Lý Quan Kỳ phát ra một tiếng hừ lạnh, sau đó vung tay trực tiếp ném cái hộp kia khỏi vách núi!

"Nể mặt mà không biết điều!"

Thiếu niên làm xong chuyện này lập tức xoay người rời đỉ.

Lý Quan Kỳ cũng không cảm thấy mình vứt cái hộp có tổn thất gì.

Tất cả mọi thứ hiện giờ hắn có đều dựa vào nỗ lực của chính hắn.

Lượng nguyên khí hắn tổn thất chỉ cần tu luyện hai ngày là có thể khôi phục lại lần nữa. Vấn đề là hắn vẫn không hiểu được cái hộp này là gì, đây mới là mối hiểm hoạ trong lòng hắn.

Suy nghĩ của Lý Quan Kỳ rất đơn giản, hắn cảm thấy cho dù vật này là pháp bảo còn ghê gớm hơn cả trời, nhưng nếu hắn không thể sử dụng thì nó chính là rác rưởi.

Hắn đau lòng không?

Chẳng đau lòng chút nào cả.

Bởi vì tất cả những gì hắn có hiện tại không phải nhờ cái hộp kia ban cho.

Nhưng khi hắn trở lại biệt viện lại phát hiện nó đột nhiên xuất hiện ở giữa không trung trên sân.

Có điều Lý Quan Kỳ cũng không bị cảnh tượng kinh dị này làm khiếp sợ.

Hắn còn mở miệng châm chọc nói: "Cút xa một chút!"

Ngay lúc này, cái hộp run lên nhè nhẹ rồi xuất hiện vô số linh quang.

Cuối cùng linh quang hóa thành một nữ tử mặc váy đỏ!

Vóc dáng của nữ tử này cực cao, mặc dù là Lý Quan Kỳ của bây giờ cũng lùn hơn đối phương nửa cái đầu.

Mũi nàng cao thẳng, da trắng nõn nà, ngũ quan tinh xảo. Dáng người quyến rũ, cái váy đỏ ôm chặt trước sau.

Nhưng lúc này ánh mắt nữ tử kia lại như mang theo sương lạnh, trên mặt đầy vẻ cao ngạo.

Ánh mắt miệt thị thiên hạ này phối hợp với khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng kia làm người ta có cảm giác nàng như tiên nữ trên tiên giới.

Mặc dù là Lý Quan Kỳ tâm tư trầm ổn cũng bị nữ tử có dung nhan tuyệt thế này làm khiếp sợ.

Không đợi nữ tử mở miệng, Lý Quan Kỳ đã nghiêm mặt mà nói: "Đừng đừng đừng... Chiêu dùng sắc đẹp dụ dỗ không có

tác dụng với ta đâu."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65: Lão già này


Giọng nói của nàng lạnh lẽo như suối băng mùa đông: "Ngươi không có tư cách có được ta."

Câu nói mang ý sỉ nhục của nữ tử như một cây đao đâm vào tim Lý Quan Kỳ.

Lúc nhỏ hắn chưa bao giờ được mặc quần áo mới, mang giày vải mới.

"Ngươi không có tư cách mặc quần áo mới."

Đây là câu Lý Đại Sơn thường nói nhất ngày xưal!

Lý Quan Kỳ nhẹ nhàng đi nhanh đến chỗ nữ tử!

Một bước!

Hai bước! Ba bước!

Khi đi đến trước mặt nữ tử hư ảo kia, Lý Quan Kỳ đứng lại rồi ngẩng đầu nhìn nữ tử đang rũ mắt đặt một bàn tay lên hộp kiếm nọ!

Đùng!

Hắn dùng sức lực cực mạnh túm cái hộp kiếm lơ lửng kia xuống đất!

Rầm!

Lý Quan Kỳ đạp một cái lên hộp rồi cúi người đến gần nữ tử, cặp mắt trắng tinh kia chỉ cách nữ tử không đến một tấc.

Lý Quan Kỳ bình tĩnh mà nhìn thẳng vào mắt nữ tử kia, giọng nói lạnh như băng cũng truyền ra từ miệng hắn: "Cái gì là tư cách?"

"Chỉ là Linh của cái hộp kiếm này thôi, hiện thân được cũng nhờ trộm nguyên khí của ta."

"Ngươi lại có tư cách gì ngông cuồng hống hách trước mặt ta?"

"Ngươi dựa vào cái gì mà cao ngạo như thế?"

Có lẽ nữ tử kia bị hành vi đi quá giới hạn của thiếu niên trước mắt làm khiếp sợ nên nhất thời cũng không kịp phản ứng.

Chờ nàng tỉnh táo lại liền cảm nhận được hơi thở nóng rực của thiếu niên.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Thân thể nàng hơi ngửa ra sau, một sức mạnh thật lớn lập tức đánh Lý Quan Kỳ bay đi mấy trượng.

Đáy mắt nữ tử hiện lên một tia tức giận, lạnh lếo nói: "Chỉ dựa vào ta là..."

Nhưng câu cuối cùng không nói ra mà trực tiếp bị nữ tử nuốt trở vào.

Sau đó nàng đột nhiên nở nụ cười, ngón tay ngọc nhẹ nhàng kéo tay áo rũ xuống lên.

Nàng cười tự giễu và nói: "Ngủ say không biết bao nhiêu năm lại tức giận vì một tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch."

Sau đó nữ tử chậm rãi đứng dậy, buông lời nói giống như bố thí: "Sau này ta muốn một nửa nguyên lực ngươi tu hành. Đổi lại ta sẽ cho ngươi vận dụng một thanh kiếm sau khi kết Kim Đan."

Lý Quan Kỳ cười lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi: "Tạm biệt không gặp lại, ai cần."

Lý Quan Kỳ xoay người mắng thầm: "Cái thứ gì vậy! Một kiếm linh trộm nguyên khí của ta mà còn làm ra vẻ như vậy."

Thái độ của thiếu niên làm nữ tử càng căm tức, đáy mắt hiện lên một tia sát ý, cái hộp kiếm run lên như muốn mở ra.

Đột nhiên!

Một ánh đao sắc lạnh lóe lên rồi gác lên cái cổ mảnh khảnh của nàng!

Nữ tử đột nhiên cứng đờ, trong mắt tràn đầy lửa giận!

"Lão già này, đây là lần thứ hai ngươi uy hiếp tal!"

Mà một giọng nói âm u lại đột nhiên nổ vang trong đầu nữ tử: 'Nữ nhân thối, ta chỉ cho ngươi ba lần lộ ra sát ý! Dùng hết thì ta sẽ giết ngươi!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 66: Chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng.


Khi đi đến phòng Lý Quan Kỳ, tuy trong mắt nữ tử vẫn tràn đầy cao ngạo, nhưng sắc mặt đã dịu đi không ít.

Lý Quan Kỳ cũng không biết vì sao thái độ của đối phương lại dịu đi như vậy.

Hắn nhìn nàng rồi khẽ mỉm cười và nói: "Thế nào? Muốn dựa dẫm vào ta?"

Nữ tử nhìn thấy nụ cười đê tiện của Lý Quan Kỳ thì thật muốn tung một cước đá nát cái mặt này.

Nhưng nàng nhớ tới uy hiếp vừa rồi của lão già kia và tình cảnh bây giờ của mình nên đành bỏ qua suy nghĩ này.

Nàng hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng nói: "Chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng. Ta có thể trả nguyên khí vừa hấp thu lại cho ngươi."

Lý Quan Kỳ ngồi trên ghế với vẻ mặt không cảm xúc, vươn tay ra hiệu nữ tử cũng ngồi xuống.

Thấy nàng không nhúc nhích, hắn không khỏi cười nói: "Ngồi xuống nói chuyện."

Chờ nữ tử ngồi xuống, Lý Quan Kỳ nói thẳng: "Ngươi là ai?"

Nữ tử không giấu diếm mà hé môi nhẹ giọng đáp: "Kiếm linh."

Lý Quan Kỳ nhướng mày, mở miệng dò hỏi: "Kiếm linh trong cái hộp?”

Thấy nữ tử không phủ nhận, Lý Quan Kỳ trầm ngâm một lúc lâu rồi khẽ nói: "Trong hộp có tổng cộng mấy thanh kiếm?"

Nữ nhân chậm rãi vươn ba ngón tay lên.

Lý Quan Kỳ yên lặng gật đầu, sau đó nói: "Vậy ngươi có tên không?"

Lời này vừa nói ra, nữ tử đột nhiên cứng đờ, sau đó lắc đầu mà nói: "Bây giờ ngươi còn chưa xứng biết tên của ta. Nếu không biết nên gọi ta là gì thì kêu kiếm linh là được."

Tuy lời nói của nữ tử y như lúc nãy, nhưng Lý Quan Kỳ lại cảm giác được nàng không phải cố ý k1ch thích hắn.

Mà giống như... Kể ra một sự thật?

Lý Quan Kỳ cũng không để ý, hắn càng muốn biết ba thanh kiếm trong hộp là cái gì.

Nữ tử như đã nhìn thấu tâm tư của hắn nên khẽ nói: 'Lấy thực lực bây giờ của ngươi thì không thể dùng được thanh

kiếm nào trong đó cả."

"Khi ngươi tới Kim Đan Cảnh mới có thể miễn cưỡng khống chế thanh đầu tiên."

"Còn ta... A, ngươi cũng không cần nghĩ đến."

Lý Quan Kỳ nhún vai, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Nếu ta để một kiếm linh như ngươi ở lại bên cạnh, ngươi có thể cho ta lợi ích gì?"

Nữ tử chỉ chỉ chính mình.

Không đợi nữ tử nói chuyện, Lý Quan Kỳ đã nói nhỏ: "Ồ... Đúng là bề ngoài khá xinh đẹp, nhưng chỉ có thể nhìn, cảm giác hơi thiệt thòi!"

Kiếm linh nghe thấy lời này thì sắc mặt lập tức xanh métI

Nàng chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như vậy, nhớ năm đó...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 67: Nắm nàng trong tay!


Kiếm linh trợn mắt nhìn thoáng qua Lý Quan Kỳ, gần từng chữ từng câu: "Ta và hắn không giống nhau!"

"Một Kim Đan nho nhỏ, cho dù đột phá đến Nguyên Anh cũng chỉ như thế thôi!"

"Thiên hạ này không ai dạy được những gì ta có thể dạy!"

Nhưng ai biết Lý Quan Kỳ lại giở giọng giễu cợt nhại lại câu nói sau cùng của nữ tử.

Trong lòng hắn không khỏi thầm nghĩ: "Kiếm linh này không phải không được đầy đủ đó chứ, sao cảm thấy đầu óc không được tốt lắm?"

"Nếu không... Từ bỏ đi?"

Kiếm linh nhắm mắt lại hít sâu một hơi, sau đó phất tay áo tạo thành một linh quang trước mặt Lý Quan Kỳ.

Lý Quan Kỳ vừa nhìn liền hiểu, hình người mà linh quang này tạo thành đang bày ra công pháp tu luyện không trọn vẹn của hắn.

Nhưng cách chuyển động của linh quang kia lại hoàn toàn khác biệt với cách hắn tu luyện!

Lý Quan Kỳ khiếp sợ không thôi, bởi vì hắn phát hiện cách này có thể giúp tốc độ tu luyện hiện tại của hắn tăng lên ba lần!

Hơn nữa ở bên cạnh còn xuất hiện rất nhiều khẩu quyết xa lạ.

Lý Quan Kỳ nhướng mày, kinh ngạc nói: "Đây là phần tiếp theo của bộ công pháp thiếu hụt kia?"

Kiếm linh thản nhiên mà gật gật đầu, bĩu môi một cái và nói: "Diễn giải ra phần tiếp theo của loại công pháp rác rưởi này không phải quá đơn giản sao?"

"Nhưng quyển công pháp này lại rất phù hợp với linh căn của ngươi, cho nên trước khi Hóa Thần thì đừng vội đổi công pháp."

Lý Quan Kỳ chậc lưỡi, nhưng không mở miệng phản bác, trong lòng chỉ oán thầm: "Cũng không trông cậy vào ngươi nói cho ta biết quyển công pháp cấp bậc cao hơn."

Nhưng hắn chỉ nghĩ những lời này trong lòng, dù sao lúc này nhớ kỹ khẩu quyết và lộ tuyến vận dụng công pháp phần tiếp theo mới là quan trọng nhất.

Một lát sau, linh quang tan đi.

Kiếm linh liếc nhìn thiếu niên đã thoả mãn mà hỏi: "Còn có vấn đề gì không?"

Lý Quan Kỳ cười khoát tay và nói: 'Không thành vấn đề, đương nhiên không thành vấn đề."

"Nhưng... Ta muốn hỏi một chút, ngày sau ngươi còn hấp thu nguyên khí của ta không?"

Kiếm linh chậm rãi đứng dậy, nhẹ giọng mà nói: "Sẽ không, nhưng ngươi chịu chia cho ta thì tốt, chia hay không thì tuỳ ngươi."

Lý Quan Kỳ nghe thấy lời này thì hơi biến sắc mà nói: "Thật không?”

Kiếm linh váy đỏ ngẫm nghĩ rồi nói: "Ta không thể cưỡng chế hấp thu nguyên khí trong cơ thể ngươi, lần này là vì tỉnh lại nên ta cần một ít sức mạnh mà thôi."

"Nhưng... Ta hy vọng sau khi ngươi Trúc Cơ có thể chia cho ta một ít nguyên lực, ta cần đảm bảo nguyên thần của mình không tiêu tan."

"Chỉ khi nào ngươi chia nguyên lực cho ta thì ta mới có thể khôi phục một chút thực lực."

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Lúc này Lý Quan Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm, hai tháng nữa chính là khảo hạch lần đầu sau khi nhập tông, nếu nàng lại hút nữa thì tốc độ tu luyện của hắn nhất định sẽ chậm di rất nhiều.

Ngay khi kiếm linh đi xuyên qua cửa, nàng đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lý Quan Kỳ.

Lý Quan Kỳ lập tức rùng mình, lúc này hắn cũng không muốn chọc giận kiếm linh này.

Tùy tiện ra tay là có thể sửa chữa phần tiếp theo của công pháp!

Mấu chốt là nàng chỉ là kiếm linh của một thanh kiếm!

Thanh kiếm kia sẽ mạnh đến mức nào?

"Một ngày nào đó ta phải... Khụ khụ... Nắm nàng trong tay!"

Kiếm linh cứ nhìn chăm chú vào Lý Quan Kỳ ít nhất ba hô hấp, cuối cùng vô cùng nghiêm trang mà nói: "Dù thế nào

ngươi cũng không được chết!"

Sau khi nói xong, nữ tử liền hóa thành một tia sáng rồi chui vào cái hộp kiếm.

Lý Quan Kỳ đứng tại chỗ sửng sốt thật lâu.

"Nàng nói những lời này là có ý gì? Cái gì mà ta không được chết?"

"Lấy cảnh giới của nàng ta thì câu nói này nhất định rất khó lường..."

"Nàng ta sẽ không nói ra mấy lời vô nghĩa, nhưng câu này có ý gì?"

"Chẳng lẽ trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà nàng ta đã bị khí phách của ta làm kinh sợ rồi thích phải ta?"

Lý Quan Kỳ lắc lắc đầu, rất tự cao mà vuốt vuốt mái tóc. Một sức mạnh thần bí xuất hiện trong cơ thể hắn, khí tức của hắn không ngừng dâng lên, trong chớp mắt đã khôi phục đến Luyện Khí tầng năm trung kỳ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 68: Con đâu rồi?


"Quan Kỳ! Quan Kỳ!! Con xảy ra chuyện gì vậy??"

"Ta nghe Tiểu Nhiễm nói con đi đến vách núi phía sau?"

"Con đâu rồi? Con đừng luẩn quẩn trong lòng!! Có gì không vui con nói với vị sư đi!"

Két ~

Lý Quan Kỳ cười đẩy cửa ra, ngượng ngùng nói: "Cái kia... Sư phụ, không có gì đâu, con chỉ ra sau núi ném rác thôi."

"Tiểu tử thối! Ngươi nói ai là rác hải!"

Ý cười trên mặt Lý Quan Kỳ khựng lại, không ngờ giọng của kiếm linh lại vang lên trong đầu mình!

Ông lão vội vàng lắc mình đi đến rồi vận chuyển nguyên lực bắt đầu tra xét tình trạng của hắn.

Nhưng ông không phát hiện có gì khác thường, chỉ là khí tức hơi yếu hơn trước đó một chút, vì thế mới yên lòng lại.

Lý Nam Đình nhận thấy khí tức của hắn yếu đi, chỉ nghĩ là hắn tu luyện quá nóng vội nên không khỏi nhắc nhở.

"Hằng ngày tu luyện con đừng quá nóng vội. Từ khi con nhập môn đến nay, tốc độ tu luyện đã không kém gì những đệ tử nòng cốt của các thế lực lớn. Tu luyện là con đường lâu dài, đừng quá sốt ruột."

Lý Quan Kỳ cười gật gật đầu và nói: "Con biết rồi thưa sư

phụ. Lúc này Lý Nam Đình mới yên lòng, nhẹ nhàng cười nói: "Hai ngày nữa nếu không có chuyện gì con có thể đi đến

Nhiệm Vụ Các nhận nhiệm vụ."

"Tiện thể còn có thể xuống núi đi lòng vòng để tăng thêm kiến thức."

Chờ ông lão đi rồi, Lý Quan Kỳ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn không biết nếu cảnh giới của mình thật sự bị thụt lùi thì sư phụ sẽ như thế nào, nhất định là sốt ruột chết mất.

Lúc này giọng của kiếm linh lại chậm rãi vang lên trong đầu hắn: "Ngươi đã được trói buộc với ta thì ta sẽ cố hết sức trợ giúp ngươi gia tăng thực lực. Ngươi có thể đưa thần thức vào hộp kiếm này, bên trong có một không gian đặc thù."

Trong lòng Lý Quan Kỳ nhảy dựng, không khỏi nói: 'Dạng không gian gì? Không gian trữ vật?"

Kiếm linh cười nhạo một tiếng: "Không gian trữ vật? Ngươi có coi thường ta quá không vậy?”

Lý Quan Kỳ cũng không già mồm với nàng mà dùng thần thức nhẹ nhàng đưa vào hộp.

Ngày thường hắn không cảm thấy trong hộp có cái gì, cứ như thần thức bị ngăn cách.

Nhưng lần này hắn lại cảm nhận được không gian mà kiếm linh nói đến.

Ông!

Một luồng dao động thần bí truyền đến, bóng dáng của Lý Quan Kỳ đột nhiên biến mất khỏi căn phòng!

Rầm!

Cái hộp rơi xuống nền gạch xanh phát ra tiếng vang nặng

Lý Quan Kỳ nhìn thấy linh quang lập loè chung quanh và một tế đàn cổ xưa lớn đến mười trượng dưới chân, trong lòng có chút khiếp sợ.

"Đây là cái gì?"

Kiếm linh cũng chậm rãi hiện thân trên tế đàn, nhẹ nhàng nói: "Ngươi khảm linh thạch vào trận pháp thử xem."

Lý Quan Kỳ nhìn về phía phiến đá nhô ra trên tế đàn, trên đó có mười cái lõm.

Hắn lấy mười khối linh thạch hạ phẩm ra rồi đặt vào đó, trên phiến đá đột nhiên hiện ra vô số hoa văn thần bí.

Ông!!

Hư không tối đen đột nhiên run lên nhè nhẹ, tế đàn dưới chân bỗng b ắn ra một tia sáng bạc chói mắt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 69: Nói cái gì?


Lý Quan Kỳ nhíu mày, thận trọng nói: "Là cái tỷ lệ 2:1... mà ta nghĩ sao?"

"Đúng vậy." "Con mẹ nói!"

"Cái này cái này... Tốc độ thời gian không giống nhaul! Vậy cũng được saoll"

Kiếm linh ngẩng đầu nhìn về phía tế đàn và nói: "Có gì không thể chứ?"

"Chẳng qua... Mười khối linh thạch hạ phẩm thì nhiều nhất chỉ có thể duy trì một canh giờ sẽ bị tiêu hao sạch sẽ."

"Nếu là linh thạch trung phẩm thì có thể duy trì một ngày, linh thạch thượng phẩm được một tháng."

Tuy Lý Quan Kỳ rất đau lòng, nhưng hắn cũng biết chuyện này thật sự quá khó tinII

Năng lực này quá nghịch thiên, nhất định không thể để kẻ nào biết được!

Nhưng sau đó Lý Quan Kỳ lại nhăn mặt, nhìn thấy linh thạch đã tiêu hao một phần năm thì vội vàng cạy chúng xuống.

"Tốt thì tốt... Nhưng quá phí linh thạch"

Nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của Lý Quan Kỳ, kiếm linh trợn mắt rồi biến mất khỏi tế đàn.

"Ngươi phải cố gắng tu luyện, tranh thủ sớm ngày Trúc cơ"

"Chờ khi nào ngươi có thể đột phá Kim Đan Cảnh là có thể vận dụng thanh kiếm đầu tiên trong cái hộp này."

Lý Quan Kỳ bĩu môi, hiện tại trong đầu chỉ nghĩ đến vấn đề kiếm tiền.

Soạt!

Lý Quan Kỳ lại xuất hiện trong phòng, hắn vác cái hộp kiếm chạy về hướng phòng tu luyện hậu viện.

Chờ đi vào phòng tu luyện, hắn tính toán số lượng linh thạch bây giờ của mình còn bao nhiêu rồi trực tiếp cầm khoảng một trăm viên linh thạch ra, đốt một cây đàn hương lớn chừng một ngón tay trong tĩnh thất, sau đó mới tiến vào không gian hộp kiếm.

Buổi tối ngày hôm sau, Lý Quan Kỳ lắc mình xuất hiện trong tĩnh thất, nhìn thấy cây đàn hương đã cháy được một nửa.

Trong lòng Lý Quan Kỳ vô cùng kích động!!

Tốc độ thời gian thật sự khác biệtI!

Hắn tu luyện trên tế đàn suốt hai ngày, nhưng bên ngoài chỉ mới trôi qua một ngày mà thôi!

Lý Quan Kỳ nắm chặt hai tay mà lẩm bẩm: "Vật này quá kinh khủng."

"Nhất định không thể để người nào biết năng lực của cái hộp kiếm này!!"

Hắn ra ngoài rửa mặt với tâm trạng không tệ, sau đó chuẩn bị đi lên núi Thiên Kim nghe giảng bài.

Hôm nay là trưởng lão của núi Thiên Kim giảng giải một bộ kiếm pháp trụ cột, hắn muốn đi nghe một chút.

Lý Quan Kỳ mới ra cửa đã đụng phải Dư Tuế An tay cầm bánh bao, cô bé nhìn thấy Lý Quan Kỳ thì chạy chậm đến bên cạnh hắn.

"Này! Tiểu tử mù đi đâu vậy? Mấy ngày qua không thấy ngươi đâu."

Lý Quan Kỳ cười xoa cái đầu nhỏ của cô bé rồi đổi lấy một cái xem thường.

"Tiểu Bao Tử, ngươi nói xem tại sao ngày nào ngươi cũng không buồn không lo như vậy?"

Dư Tuế An nghe thấy lời này thì nhíu mày, sau đó nói thật: "Chẳng lẽ không nên như thế sao?"

"Gia gia có nói với ta một câu."

"Nói cái gì?"

Dư Tuế An lập tức chắp tay sau lưng, học theo dáng vẻ của Lý Nam Đình, vẻ mặt cũng nhại theo rất buồn cười, nhưng lời nói kế tiếp của cô bé lại làm Lý Quan Kỳ hơi sững sờ.

"Cho dù giông bão ập xuống đầu, chỉ cần cười đừng âu sầu!"

Nói xong, Dư Tuế An quay đầu lại đắc ý nói: "Thế nào? Ta học không tồi đúng không?"

Trong lòng Lý Quan Kỳ cũng hơi chấn động, chỉ cảm thấy sư phụ nói rất có lý.

"Đúng vậy, thiếu niên còn trẻ cần gì mặt đầy u sầu."

"Mỗi ngày ngươi có bánh bao ăn là chuyện hạnh phúc nhất rồi, còn gì cần sầu lo."

Dư Tuế An nhăn mặt nói: "Cói"

"À? Là chuyện gì có thể làm ngươi âu sầu như thế?" Lý Quan Kỳ tò mò hỏi.

Nhưng ai biết Dư Tuế An lại nghiêm trang đáp rằng: "Mỗi khi ta không giành được bánh bao thì ta sẽ buồn rầu rốt cuộc nên ăn cái gì!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 70: Băng kiếm


Phong Chủ hiện giờ của núi Thiên Kim là Mạnh Lâm Hải.

Bởi vì Phong Chủ trước đó là Đồ Khuê không dạy dỗ đệ tử đàng hoàng nên đang chịu trừng phạt.

Lần này cũng là Mạnh Lâm Hải dạy học, chờ Lý Quan Kỳ đi tới thì trong sân diễn võ đã đứng đầy đệ tử.

Mạnh Lâm Hải trầm giọng mà nói: "Hôm nay ngoài chiêu thức xuất kiếm trụ cột thì ta còn muốn dạy các ngươi một bộ kiếm pháp căn bản thiên về tiến công."

"Phối hợp với mười bảy chiêu kiếm cơ bản với thân pháp trụ cột có thể đạt tới hiệu quả mạnh hơn."

"Lý Quan Kỳ, ngươi nói xem mười bảy chiêu cơ bản này theo thứ tự là gì?"

Nói xong, ông bảo Lý Quan Kỳ lên đài và đưa một thanh kiếm Tinh Thiết cho hẳn.

Mấy trăm đệ tử mới phía dưới đều sùng bái nhìn về phía Lý Quan Kỳ.

Lý Quan Kỳ nhún vai, cầm kiếm đứng đó.

Kiếm động theo người, chỉ một thoáng trường kiếm đã phát ra tiếng reo khe khẽ, thân thể Lý Quan Kỳ không ngừng di chuyển trong sân.

Lý Quan Kỳ vừa vung kiếm vừa giải thích.

"Mười bảy kiếm chiêu chia ra thành chặn, đâm, chém, điểm, vẩy, vân, treo!"

"Băng kiếm..."

Phanh!!

Một sức mạnh khổng lồ truyền từ cán kiếm đến mũi kiếm, kiếm Tinh Thiết trong tay hắn không thể gánh nổi sức mạnh này đã vỡ nát thành ba đoạn.

Trong mắt Mạnh Lâm Hải lóe lên một tia kinh ngạc, ông không ngờ sức mạnh của Lý Quan Kỳ lại kinh khủng như vậy!

Quả thật thanh kiếm tầm thường không thể chịu được kiếm chiêu trụ cột.

Lý Quan Kỳ và Mạnh Lâm Hải nhìn nhau, cuối cùng Lý Quan Kỳ nói: "À... Mạnh trưởng lão, nếu không chúng ta đổi thanh khác đi?"

"Cũng tốt, độ bền của kiếm Tinh Thiết này quả thật rất kém, không thể chịu được sức mạnh của ngươi. Dùng bội kiếm

của ta đi."

Lý Quan Kỳ nhận lấy pháp khí trường kiếm, khí chất của hắn lập tức xuất hiện một ít biến hóa rất nhỏ.

Mà ở đây cũng chỉ có Mạnh Lâm Hải cảm nhận được sự biến hóa này.

Kengl!

"Băng kiếm! Quét, ôm, trảm, khảy, xoắn, nâng, kéo, chống, phẩy!"

Một bộ kiếm chiêu đặc sắc được thi triển ra, nhưng đó chỉ là kiếm chiêu trụ cột mà thôi.

Mạnh Lâm Hải lộ vẻ vui mừng, thở dài và nói: "Không ngờ ngươi đã dùng kiếm thuần thục như thế rồi."

Lý Quan Kỳ mỉm cười đi xuống đài luyện võ. Mạnh Lâm Hải trầm giọng mà nói: "Mười bảy thức vừa rồi Lý Quan Kỳ thể hiện chính là kiếm chiêu trụ cột nhất trong kiếm pháp."

"Còn kiếm pháp càng huyền diệu thì chỉ là tổ hợp và biến hoá từ cơ sở của những kiếm chiêu này."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 71: Có lĩnh ngộ rồi đúng không?


Được Mạnh Lâm Hải nhắc nhở như vậy, phần đông đệ tử mới sực nhận ra.

Trong mắt Diệp Phong cũng hiện lên một tia bừng tỉnh, hắn khẽ lầm bầm: "Khó trách vừa rồi ta cứ cảm thấy kiếm chiêu của hắn mây bay nước chảy lưu loát sinh động, không có chút trì trệ nào cải"

Đệ tử của những ngọn núi khác cũng hiểu ra vì sao vừa rồi mình cảm thấy Lý Quan Kỳ luyện rất tự nhiên.

Sau đó Mạnh Lâm Hải cầm trường kiếm trong tay mà nói: "Bộ kiếm pháp hôm nay tên là Kim Cương Kiếm, các ngươi hãy xem kỹ!"

Soạt!

Thân hình Mạnh Lâm Hải khẽ nhúc nhích, nguyên lực bắt đầu khởi động làm trường kiếm vang lên tiếng xé gió khi chém ra, trường kiếm liên tục biến hóa nhanh như tia chớp.

Mỗi một động tác của Mạnh Lâm Hải đều được Lý Quan Kỳ thu hết vào tâm nhãn.

Trong đầu hắn, mọi cử động của Mạnh Lâm Hải đều rất dứt khoát, hơn nữa bộ kiếm pháp này dùng bốn thức khẩy, băng kiếm, điểm, đâm là chính.

Tính sát phạt rất nặng, phương thức phòng thủ duy nhất chính là tiến hành biến hình dựa vào bốn thức kiếm pháp tiến công này.

Dùng ba thức tấn công gồm điểm, băng, khẩy tiến công ngược lại kiếm chiêu của đối thủ để tiến hành phòng ngự.

Khi Mạnh Lâm Hải thu kiếm lại, Lý Quan Kỳ cúi đầu như suy nghĩ cái gì đó.

Hôm nay nhìn thấy Mạnh Lâm Hải luyện kiếm đã mở ra một cánh cửa mới cho hắn.

Thì ra đúng như lời kiếm linh đã nói, kiếm chiêu thế gian này đều ở trong lòng.

Kiếm chiêu tương đồng sẽ có tác dụng không giống nhau dựa vào người sử dụng.

Lúc này trong đầu Lý Quan Kỳ đã có vô số ý tưởng, vô số khả năng diễn biến ra từ mười bảy thức kiếm chiêu.

Tiếng huyên náo bên tai dần dần biến mất, Lý Quan Kỳ

ngồi khoanh chân trên mặt đất tiến vào trạng thái ngộ đạo!

Mạnh Lâm Hải ý thức được tình trạng của Lý Quan Kỳ nên vội phóng ra chút uy áp để mọi người im lặng.

Lý Quan Kỳ cảm thấy lúc này trong lòng mình rất tỉnh táo, trong thế giới trắng xoá có vô số chính mình. Mỗi một bóng dáng đều đang thi triển những kiếm chiêu khác nhau.

Rõ ràng là chiêu điểm, lại dùng để điểm vào binh khí của kẻ địch rồi đánh bay nó đi.

Đủ loại tình huống...

Lý Quan Kỳ như đã lĩnh ngộ thông hiểu được cách dùng

kiếm thật sự, không còn bị trói buộc trong kiếm chiêu đơn thuần nữa.

Không biết trải qua bao lâu, Lý Quan Kỳ từ từ mở mắt ra.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Nhìn thấy Mạnh Lâm Hải khẩn trương đứng bên cạnh, hắn không khỏi nói: "Ngại quá Mạnh trưởng lão, làm trễ thời gian ngài giảng bài."

Mạnh Lâm Hải cười ha ha và nói: "Trễ cái rắm gì, nếu mọi người có thể ngộ đạo như ngươi lúc ta giảng bài thì ta giảng mỗi ngày cũng được."

"Có lĩnh ngộ rồi đúng không?"

Lý Quan Kỳ khẽ mỉm cười và nói: "Có chút thu hoạch."

Sau đó Lý Quan Kỳ rời khỏi nơi này theo lời khuyên của Mạnh Lâm Hải, ông bảo hắn tranh thủ đi tìm một tĩnh thất để lĩnh ngộ cho kỹ.

Lý Quan Kỳ cũng không rề rà, đúng là hắn cần sắp xếp lại lĩnh ngộ vừa rồi của mình một chút.

Lý Quan Kỳ trở lại tĩnh thất lập tức tiến vào trạng thái tu luyện.

Thẳng đến ngày hôm sau hắn tỉnh lại thì giọng của kiếm linh mới chậm rãi vang lên.

"Không tồi, vừa tiếp xúc với kiếm đạo đã không bị trói buộc trong kiếm chiêu đơn thuần, rất tốt."

Lý Quan Kỳ không ngờ kiếm linh lại khen mình, vì thế có chút ngạc nhiên hỏi: "Ngươi đã biết, vì sao không nói cho ta chứ?"

Giọng của kiếm linh mang ý nghiền ngẫm: "Có một vài đạo lý dù người khác nói cho ngươi một trăm lần một ngàn lần cũng không trực tiếp bằng chính ngươi lĩnh ngộ ra ý nghĩa trong đó."

"Cho dù ta nói cho ngươi biết đừng bị gò bó trong kiếm chiêu, nhưng nếu ngươi không ngộ ra đạo lý này thì vĩnh viễn cũng không lý giải được."

Lý Quan Kỳ gật gật đầu, xem như tán thành câu nói của kiếm linh.

Nếu không nhờ lần ngộ đạo này thì hắn sẽ không lý giải cái gì gọi là không bị trói buộc bởi kiếm chiêu.

Lý Quan Kỳ đứng dậy duỗi người, nghĩ đến mấy ngày trước sư phụ bảo hắn đến Nhiệm Vụ Các thử xem.

Hắn thu xếp một chút rồi chuẩn bị đi lên Nhiệm Vụ Các trên núi Thiên Trụ.

Dù sao linh thạch được thưởng của hắn cũng sắp xài hết rồi, hiện tại chỉ có thể nghĩ cách đi kiếm thê„ bằng không tốc độ tu luyện sẽ chậm lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 72: Sao lại mau quên như thế?


Lý Quan Kỳ xuyên qua đám người phát hiện vài thiếu niên thân hình cao lớn đang giãm Lý Thịnh An dưới chân.

Điều này làm Lý Quan Kỳ lập tức nhướng mày.

Trong ấn tượng của hắn, Lý Thịnh An là một người nhanh trí, nhưng cũng là một người tốt quá mức.

Còn tại sao nói hắn là người nhanh trí, đó là do ấn tượng đầu tiên khi hai người gặp mặt.

Có lẽ Lâm Đông không hiểu vì sao Lý Thịnh An lại tiếp cận họ, nhưng trong lòng hắn thì biết rõ.

Nếu không phải lúc đó bùa đốt cháy trên người họ quá ít thì chắc Lý Thịnh An cũng không tiếp cận để biểu đạt thiện ý.

Chỉ thấy Lý Thịnh An miệng đầy máu tươi ngã xuống mặt đất, thiếu niên to con kia dâm mạnh lên ngực hắn ta.

Gã giơ ngọc bài trong tay lên mà châm chọc nói: "Sao ngươi không hiếu kính loại nhiệm vụ thoải mái này cho ta trước? Hả?"

"Sao lại mau quên như thế?"

Lý Thịnh An nằm dưới đất cũng không phẫn nộ vì ánh mắt khác thường của những người chung quanh.

Trên gương mặt tràn đầy máu tươi của hắn ta còn hiện ra nụ cười: "Xin lỗi Vương sư huynh, ta không biết hai ngày này huynh muốn đi làm nhiệm vụ."

"Nếu ta biết thì nhất định đã đoạt nhiệm vụ này giúp huynh rồi, không cần làm phiền huynh tự mình động thủ."

Thiếu niên được gọi là Vương sư huynh giơ chân lên cười ha ha, cúi người vươn tay tát vào mặt Lý Thịnh An.

Tiếng chan chát vang lên, lớp thịt mỡ trên mặt Lý Thịnh An run lên bần bật. Nhưng ý cười của hắn ta không giảm bớt chút nào.

Nhìn thấy Lý Thịnh An như vậy, Lý Quan Kỳ không lộ ra quá nhiều cảm xúc, thậm chí cũng không lên tiếng.

Nhưng sau đó Lý Thịnh An lại ngẩng đầu nhìn thấy Lý Quan Kỳ.

Trong nháy mắt trông thấy Lý Quan Kỳ, ánh mắt hắn ta lập tức tối sầm lại, rất xấu hổ vì tình cảnh khốn đốn của mình bị

người quen nhìn thấy.

Ánh mắt của Lý Thịnh An cũng làm đám đệ tử xem náo nhiệt phát hiện thiếu niên hai mắt trắng dã kia.

Tiếng nghị luận lập tức dâng trào. "Hả... Đó không phải là Lý Quan Kỳ của núi Thiên Lôi sao?"

Tên đệ tử được gọi là Vương sư huynh xoay người vừa vặn nhìn thấy Lý Quan Kỳ.

Sắc mặt gã lập tức trở nên đặc sắc, hơi sợ hãi mà khom người gọi: "Lý sư huynh."

Vương Đại Xuân thấy Lý Quan Kỳ không nói lời nào thì vội vàng ra hiệu cho người bên cạnh rút lui.

Trước khi đi họ còn không quên khom người đưa thẻ nhiệm vụ cho Lý Quan Kỳ.

Lý Quan Kỳ cười nhạo một tiếng và nói: "Thứ này là của ngươi, tặng cho ta làm gì?”

Vương Đại Xuân nhìn thoáng qua Lý Thịnh An muốn nói lại thôi trên mặt đất, trong nhất thời cũng không rõ rốt cuộc là thế nào.

Nhưng gã cũng không muốn buông bỏ nhiệm vụ này nên đã trực tiếp cất vào rồi vội vàng bước nhanh đi ra ngoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 73: Trấn này sống bằng nghề canh cửi


"Đây đã là nhiệm vụ thứ ba Vương Đại Xuân cướp của ta."

Lý Quan Kỳ đang đứng bên cạnh Lý Thịnh An chậm rãi ngồi xổm xuống, hắn nhìn vào Lý Thịnh An bằng cặp mắt không có chút dao đ ộng tình cảm kia và nói: "Ngươi đang oán giận sao?"

Rốt cục trên mặt Lý Thịnh An cũng xuất hiện chút tức giận.

"Đúng vậy! Ta đang oán giận! Dù sao ta cũng không có cái gì cả, oán giận với bằng hữu một chút không được sao!"

Nhưng Lý Quan Kỳ lại không chấp nhận, ngược lại trực tiếp nói: "Không được."

Tên béo hơi sững sờ, sau đó lại nói: "Vì saol"

Lý Quan Kỳ chậm rãi đứng dậy liếc nhìn hắn ta và nói: 'Dựa vào cái gì?"

Lý Thịnh An sững sờ nằm dưới đất, hắn ta không biết tại sao Lý Quan Kỳ lại không cho mình oán giận.

Lý Quan Kỳ tiếp tục nói: "Không phải ngươi luôn muốn làm một người hiền lành dễ bị bắt nạt sao?"

"Ngươi đã muốn làm như vậy thì dựa vào cái gì phải oán giận?"

"Ngươi nên cảm thấy chịu thiệt là phúc phận, người khác đánh gãy răng ngươi cũng phải nuốt vào trong bụng, sau đó tươi cười chào đón!"

"Đây không phải là cách sinh tồn ngươi tự chọn sao?"

"Nếu ngươi đã chọn thì dựa vào cái gì phải oán giận cho người khác nghe?"

Câu từ bình tĩnh giống như từng tiếng sấm nổ vang trong đầu Lý Thịnh An!

Làm cả người hắn ta cứng ngắc, không nói ra được câu nào.

Lý Quan Kỳ đứng dậy đi về hướng Nhiệm Vụ Các và nói: "Nếu ngươi muốn tiếp tục làm người hiền lành thì cứ năm ở đó, đừng bao giờ đứng lên nữa."

"Tủi nhục đến mấy cũng tự nuốt xuống, yên lặng thừa nhận.

"Nếu ngươi chịu đủ rồi thì đứng lên, dùng nắm đấm đi nói lý với hắn."

"Người có thể giúp ngươi không phải ta, chỉ có chính ngươi thôi."

Sau khi nói xong, Lý Quan Kỳ trực tiếp đã rời đi.

Lý Thịnh An nằm trên mặt đất, sắc mặt liên tục thay đổi mấy lần, cuối cùng yên lặng đứng dậy rời đi.

Mà Lý Quan Kỳ đã nhận được một nhiệm vụ không tệ lắm ở Nhiệm Vụ Các. Đó là điều tra một con ác quỷ xuất hiện ở trấn trên, mức thưởng khá cao, chừng năm mươi điểm tông môn.

Mà tỉ lệ đổi điểm tông môn và linh thạch là 1:2, nói cách khác một nhiệm vụ lên đến chừng trăm viên linh thạch.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Bởi vì trước đó đã thất bại ba lượt nên nhiệm vụ này mới có số điểm cao như vậy.

Chờ Lý Quan Kỳ đi ra khỏi Nhiệm Vụ Các thì bên tai đã dân xuất hiện tiếng ồn ào.

Một tên béo mặt mày đầy máu đang đứng thẳng ở cửa Nhiệm Vụ Các.

Mũi Lý Thịnh An đã gãy, hốc mắt sưng đỏ, môi bị đánh tét vài đường. Nhưng khi nhìn thấy Lý Quan Kỳ đi ra, hắn ta lại nhếch miệng cười và giơ cao ngọc bài nhiệm vụ trong tay lên.

Khóe miệng Lý Quan Kỳ hơi nhếch lên lộ ra ý cười, võ vỗ vai hắn ta.

Sau đó Lý Quan Kỳ lại đi đến Bách Bảo Các một chuyến, dùng điểm tông môn đổi vài lá bùa chú rồi rút kiếm xuống núi.

Mà mục đích của chuyến này là trấn Hưng Vân phía Nam do Đại Hạ kiếm tông quản lý.

Trấn này sống bằng nghề canh cửi, nhuộm vải nhiều thế hệ nên có rất nhiều phường nhuộm.

Gần đây chẳng biết tại sao trong trấn có rất nhiều nam nhân chết oan chết uổng làm lòng người bàng hoàng, cả các thương nhân cũng không dám lui tới. Vì vậy Đại Hạ kiếm tông tiến hành bình xét cấp bậc xong đã công bố nhiệm vụ này.

Đây là lần đầu tiên Lý Quan Kỳ xuống núi làm nhiệm vụ, trong lòng cũng có chút kích động.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 74: Màn đêm buông xuống


Màn đêm buông xuống.

Lúc này Lý Quan Kỳ đang đi nhanh trong một dãy núi lớn.

Trong núi không ngừng vang vọng tiếng thú gầm. Thế giới này tồn tại rất nhiều yêu thú, nếu lúc này gặp phải một con yêu thú cấp một thì còn đỡ, đụng trúng loại cấp hai sẽ rất nguy hiểm.

Yêu thú cấp hai đã tương đương với Trúc Cơ cảnh của tu sĩ nhân loại.

Cũng may lúc này Lý Quan Kỳ đã nhìn thấy một ngôi miếu đổ nát trên đỉnh núi xa xa, hắn lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Ít nhất tối nay có chỗ dừng chân, nhìn bản đồ trên thẻ ngọc thì ít nhất đến tối mai mới tới được trấn Hưng Vân.

Tấm biển trên ngôi miếu đã sớm mất tăm, nhìn cảnh tượng rách nát ở nơi này thì có lẽ đã hoang phế rất lâu.

Két...

Trong màn đêm im ăng, tiếng thiếu niên đẩy cửa ra có vẻ càng chói tai.

Nhưng Lý Quan Kỳ đã sớm thích ứng với thế giới bóng tối nên cũng không có cảm giác gì nhiều.

Trong viện đầy lá khô và mạng nhện, Lý Quan Kỳ giơ tay lên dùng kiếm hất chúng ra rồi đi vào trong miếu.

Ca ca! Ca cal

Hắn lạnh nhạt đạp lên lá cây khô héo rồi đi vào.

Trong miếu cũng rất hoang tàn, những bức tượng phật đã đổ nát, mất luôn một nửa người. Nhưng nước sơn vàng trên tượng phật lại bị người ta cạo đi sạch sẽ.

Tuy Lý Quan Kỳ không tin thần phật, nhưng dù gì cũng ở nhờ nên hắn vẫn khom người vái lạy và niệm một tiếng phật hiệu.

Hắn nhặt một ít cành khô xung quanh rồi trở về trong miếu.

Lý Quan Kỳ đốt một đốm lửa trong sân rồi lấy ra chút thịt khô và nước từ trong túi trữ vật.

Sau khi ăn uống no đủ, Lý Quan Kỳ kéo cái bàn đến gần cánh cửa rách nát rồi trực tiếp nằm lên đó ngủ.

Trong ngôi miếu đổ nát im ắng chỉ còn tiếng lách tách của ngọn lửa.

Lý Quan Kỳ vừa nhắm lại thì đột nhiên cảm thấy ngoài cửa có một luồng gió lạnh đánh úp đến.

Hắn vừa định mở tâm nhãn ra thì phát hiện có làm thế nào mình cũng không nhìn thấy được thế giới bên ngoài!

Điều này làm Lý Quan Kỳ giật băn, hắn vừa nhắm mắt lại chưa mười hơi thở kia mà.

Đùng!

Tiếng củi cháy vẫn vang rõ bên tai, hắn thử đứng dậy, lại phát hiện mình hoàn toàn không thể nhúc nhíchI!

Mồ hôi lạnh lập tức làm ướt cả tấm lưng, gió lạnh thổi qua khiến hắn không tự chủ được sởn tóc gáy.

"Đây là chuyện gì..."

Lúc này trong lòng hắn không khỏi bối rối.

Bởi vì hắn chưa từng gặp phải tình huống quỷ dị như vậy. Dù hắn dùng sức thế nào thì mí mắt vẫn như bị người ta ấn chặt không thể mở ra.

Rõ ràng hắn rất tỉnh táo, có thể cảm giác được gió lạnh bên cạnh, tiếng lửa cháy bên tai, thậm chí cả mùi khói nhẹ của ngọn lửa. Nhưng toàn thân hắn lại không thể nhúc nhích chút nào cải

Đột nhiên!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 75: Bùa trói hồn!


Cảm giác sợ hãi này làm hắn không rét mà run.

Nữ tử kia từ từ đứng lên, bò lên bàn rồi đè lên người hắn!!

Thân thể nữ tử nhẹ như lông hồng, nhưng lại như đè lên tim Lý Quan Kỳ, thậm chí hắn có thể ngửi được cái mùi kỳ quái trên tóc ả ta.

Thân thể vốn không thể nhúc nhích trở nên càng nặng nề hơn, Lý Quan Kỳ nằm nghiêng không động đậy được nên chỉ có thể trơ mắt “Nhìn' nữ tử leo lên.

Soạt!

Tóc của nữ tử lướt qua cổ Lý Quan Kỳ, cảm giác chân thật khi tóc phất qua khuôn mặt làm hắn vô cùng kinh hãi.

"Cảm giác này... Rất chân thật... Rốt cuộc là sao thế này!!"

Lý Quan Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên cảm giác được có cái gì đó dán sát lên cổ hắn.

"Lưỡi... Đầu lưỡi!"

Xúc cảm mềm mại không có độ ấm, thậm chí còn hơi lạnh.

Đầu lưỡi của nữ tử rất dài, dài gần bằng cánh tay của một người thành niên mà còn hơi nhám y như lưỡi mèo.

Cái lưỡi đó li3m từ cổ tới lỗ tai của Lý Quan Kỳ!

Đây rõ ràng là cảm giác đụng chạm chân thật, làm trong đầu hắn như muốn nổ tungl!

"Động!! Động!!" "Động cho lão tử!!!"

Oanhl!

Dưới sự thúc đẩy của ý chí cực mạnh, Cửu Chuyển Hình Lôi Kinh được vận chuyển trong cơ thể Lý Quan Kỳ, nguyên khí lôi hệ trong đan điền đột nhiên được vận chuyển khắp toàn thân.

Chát!

Một tiếng động nhỏ vang lên trong đầu Lý Quan Kỳ giống như phá tan phong ấn nào đó.

Tay phải Lý Quan Kỳ như bị một lớp ánh sáng lôi đình màu tím bao trùm.

Tay trái hắn võ mạnh lên cái bàn rồi trở mình lại.

Tay phải tiến công nhanh như tia chớp, bóp mạnh lấy cổ nữ tử kia rồi đè ả xuống dưới người!!

PhanhI! Cái bàn nổ tung! Cô hồn dã quỷ kia bị thiếu niên đè chặt dưới người!

"AI!" Trong ngôi miếu cổ xưa trống trải vang lên tiếng kêu sợ hãi của quỷ hồn.

Tay trái của Lý Quan Kỳ đột nhiên xuất hiện một lá bùa vàng, nguyên khí bắt đầu dâng trào, lá bùa chợt bốc cháy lên ngọn lửa màu xanh. Hơn nữa trong ngọn lửa này còn ẩn chứa sức mạnh lôi đình.

"Bùa hiện hình! Hiện!" Vèo!

Ngọn lửa màu xanh lập tức tiến vào người nữ quỷ, thân thể nữ quỷ dần dần từ từ trở nên chân thật!

Lý Quan Kỳ nhíu mày, sức mạnh lôi đình dâng lên bên tay phải, hắn trầm giọng quát: "Cô hồn dã quỷ từ đâu đến đây mà dám hút dương khí của người khác!"

Lúc này mái tóc bù xù của nữ quỷ được vén lên, để lộ ra một gương mặt cực kỳ xinh đẹp. Chẳng qua gương mặt này trông quá trắng nhợt.

Ả ta ngẹo đầu đi, ánh mắt nhìn về hướng thiếu niên tràn đầy xấu hổ và giận dữ.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Lý Quan Kỳ đang chồm người ngồi trên ngực nữ tử, lúc này ả đã bị lá bùa hiện hình tác động nên không khác gì người thường.

Tư thế này không khỏi quá xấu hổ. "Khụ khu..."

Lý Quan Kỳ đứng dậy nhưng tay phải vẫn không buông lỏng chút nào.

Soạt!

"Bùa trói hồn!"

Lá bùa cháy xong lại hóa thành một sợi dây thừng màu vàng trói chặt lấy nữ tử, một đầu dây thừng thì quấn lên cổ tay Lý Quan Kỳ.

Chỉ cần trong cơ thể Lý Quan Kỳ còn nguyên khí thì sợi dây thừng này không dễ bị giãy thoát.

Lúc này Lý Quan Kỳ nhìn về phía nữ tử, trầm giọng mà hỏi: "Gần đây trấn Hưng Vân xảy ra rất nhiều án mạng, có liên quan đến ngươi hay không?"

Nữ tử quỳ dưới đất kinh hãi nhìn về phía thiếu niên, giọng nói hết sức kỳ ảo: "Tiên sư... Không... Không phải tiểu nữ tử làm, xin hãy minh xét."

"Ta... Cùng lắm ta chỉ hấp thu một chút dương khí từ đám người dừng chân ở ngôi miếu này để duy trì hồn phách không tiêu tan thôi."

"Ta chưa bao giờ giết người! Xin tiên sư tha cho tiểu nữ tử một lần."

"Hai mươi năm qua ta chưa bao giờ đi ra khỏi ngọn núi này nửa bước!"

Lý Quan Kỳ nhướng mày, hắn phát hiện khi nữ tử nói ra điều này cũng không có dao động cảm xúc gì, không giống làm bộ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 76: Có cái gì đó không đúng


Một lát sau, nữ quỷ kia dẫn Lý Quan Kỳ đi tới phía dưới một cây đại thụ rất lớn.

Ả chỉ chỉ xuống bộ rễ, sau đó Lý Quan Kỳ đào ra một bộ hài cốt được chôn ở dưới đó lên.

Mùi hôi thối đập vào mặt, nhưng thiếu niên lại mặt không đổi sắc, chỉ khế nhíu mày nhìn hài cốt phía dưới.

Bộ hài cốt này trông có vẻ là một nữ tử tuổi hơn hai mươi, xem thân hình thì giống nữ tử này y như đúc.

Lý Quan Kỳ thận trọng chôn hài cốt lại lần nữa, xem như xác nhận nữ tử đã nói thật.

Sau đó hắn nhẹ giọng nói: "Một khi đã như vậy... Ngươi có muốn xuống hoàng tuyền luân hồi không? Ta có thể dẫn đường cho ngươi."

Phương pháp dẫn dắt này là do Lý Nam Đình dạy, đó là thuật pháp trụ cột, chỉ cần biết dẫn dắt linh khí thiên địa là làm được, cũng không phải thuật pháp lợi hại gì.

Trên mặt nữ tử kia lộ ra chút do dự, thấp giọng mà nói: "Tiên sư... Ta có thể nán lại thêm hai ngày mới vào luân hồi không.”

Lý Quan Kỳ nhún vai, không biết vì sao nữ tử lại nói như vậy, chỉ nghĩ nàng lưu luyến nhân gian nên cũng không khuyên gì thêm.

Hắn đứng dậy đi về ngôi miếu đổ nát, còn nữ tử kia do bị kinh sợ nên không dám tới gần nơi đó nữa.

Sáng sớm hôm sau, thiếu niên mang đôi mắt quầng thâm vội vàng xuống núi.

Ngay khi Lý Quan Kỳ xuống núi thì không biết khi nào kiếm linh trong cái hộp kiếm đã xuất hiện ở sườn núi, nàng nhìn sâu vào nữ tử hư ảo kia, trong ánh mắt tràn đây bễ nghề và khinh thường.

Mà giọng của kiếm linh cũng nhẹ nhàng xuất hiện trong đầu Lý Quan Kỳ.

"Ả ta... Có cái gì đó không đúng."

Thiếu niên nhún vai, ánh mắt không có chút dao động nào.

Kiếm linh nhìn thoáng qua Lý Quan Kỳ, nhất thời cũng không biết hắn đang nghĩ gì.

Nàng nhíu mày lại, không ngờ có ngày mình lại không đoán ra tâm tư của một thiếu niên, hơn nữa Lý Quan Kỳ cũng không có ý giải thích cho kiếm linh.

Kiếm linh hừ lạnh một tiếng rồi trở về cái hộp.

Lý Quan Kỳ mỉm cười, nghĩ thầm kiếm linh này thật là cao ngạo.

Trấn Hưng Vân.

Vừa đi đến cổng trấn Lý Quan Kỳ đã nhìn thấy một đám người ồn ào đang không ngừng đùn đẩy qua lại.

Lý Quan Kỳ nhảy lên chạc cây, ngồi trên đó bắt đầu xem náo nhiệt.

Trong đám người không ít kẻ mặc quần áo rất sặc sỡ, chắc là được nhuộm màu.

Mà giữa họ là một ông lão mặc đạo bào bị bao vây, ông ta đang cầm một thanh kiếm gỗ đào và ôm đầu trốn chạy như chuột.

"Đạo trưởng cái rắm! Ta thấy ngươi là tên lừa đảo muốn lừa tiền!"

"Đúng thế!! Được cung phụng ăn uống mấy ngày rồi mà không làm chuyện gì đứng đắn cải"

"Hừ! Theo ta thấy lão chỉ đến lừa tiền, chúng ta nên chờ tiên sư của Đại Hạ kiếm tông đến đi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 77: Chết rất thảm!


Thiếu niên hơi sững sờ, lúc này mới nhìn thấy trên cây có rất nhiều sợi dây đỏ, phía dưới những sợi dây còn có rất nhiều bảng gỗ.

Đát đát!

Lúc này đám người ồn ào người cũng yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía thiếu niên hai mắt thuần trắng kia.

Đám người dần dần tách ra, một ông lão tóc hoa râm đi ra từ trong đó.

Ông lão quan sát Lý Quan Kỳ một hồi rồi hỏi với giọng dò xét: 'Là tiên sư của Đại Hạ kiếm tông đúng không?"

Lý Quan Kỳ phất tay lấy ra thẻ ngọc thân phận của mình.

Thôn dân cả trấn Hưng Vân lập tức khom người thi lễ với thiếu niên.

Ông lão cầm đầu trầm giọng mà nói: "Tiện danh của lão hủ là Cốc Nghi Hồng, dắt dắt thôn dân của trấn Hưng Vân bái kiến tiên sư của Đại Hạ kiếm tông!"

Mọi người đều chân thành khom người hành lễ.

Cảnh này làm thiếu niên cảm thấy rất rung động!

Phải là tông môn như thế nào mới có thể làm một đệ tử tông môn bình thường được tôn trọng như thế trong phạm vi quản hạt!

Đây là lần đầu tiên Lý Quan Kỳ cảm thấy kiêu ngạo vì mình là đệ tử của Đại Hạ kiếm tông!

Lý Quan Kỳ phất tay đã đổi thành trang phục của tông môn, chỉnh lại vạt áo rồi khom người đáp lễ và nói: "Đệ tử Lý Quan Kỳ núi Thiên Lôi của Đại Hạ kiếm tông nhận uỷ thác tới đây!"

Cốc Nghi Hồng đã qua tám mươi tuổi, mái tóc hoa râm và gương mặt tiều tụy làm lão trông càng già nua.

Ông bước nhanh đến bên cạnh thiếu niên, trầm giọng mà nói: "Tiên sư, ngài mau cứu trấn Hưng Vân chúng ta!"

"Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã chết bốn người!! Hiện tại cả thôn trấn đều bàng hoàng lo âu, không ít người đều nói tận mắt nhìn thấy quỷ hồn quấy phá."

Lý Quan Kỳ khẽ gật đầu, khoé mắt vừa vặn nhìn thấy một đám nam tử to cao ném lão đạo mặc áo bào vàng kia ra ngoài.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Ban đầu lão đạo còn muốn mở miệng mắng hai câu, mà khi nhìn thấy cặp mắt quỷ dị của thiếu niên thì trực tiếp nuốt ngược vào trong, muốn thu gom đồ đạc bỏ chạy.

Khi ông lão chú ý tới ánh mắt của thiếu niên cũng lúng túng mở miệng nói: "Những chuyện gần đây đã lan truyền khắp tám thôn xóm mười dặm xung quanh. Do đó cũng khiến không ít tên lừa gạt lại đây giả danh lừa bịp."

"Tiên sư, mời đi đến nhà ta ngồi một chút, ta kể cho ngài nghe tình hình hiện tại."

Lý Quan Kỳ khẽ gật đầu, sau đó đi về hướng nhà trưởng trấn trong sự vây quanh của mọi người.

Gia cảnh của trưởng trấn rất giàu có, chỉ diện tích cái sân trong nhà bọn họ thôi đã lên đến trăm trượng.

Lúc này cả thôn trấn đều biết Đại Hạ kiếm tông phái người tới đây nên những người vốn đang núp trong nhà cũng đi tới nhà trưởng trấn xem.

Trong đại sảnh nhà trưởng trấn có tổng cộng ba ông lão, đều là người đức cao vọng trọng trong trấn.

Sau khi hàn huyên qua loa vài câu, Lý Quan Kỳ chủ động mở miệng nói: "Cốc lão, hôm trước khi xuống núi trong nhiệm vụ chỉ nói mới chết ba người, hiện tại đã bốn người rồi sao?"

Lời này vừa nói ra lập tức khiến mọi người hơi biến sắc. Cốc Nghi Hồng trầm mặc một lát rồi nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, Vương nhị cẩu trong trấn đã chết vào khuya ngày hôm trước!"

"Chết rất thảm!"

Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của ông lão, Lý Quan Kỳ nhướng mày dò hỏi: "Thảm đến mức nào?"

Ông lão nhìn thoáng qua người bên cạnh, vẫn còn sợ hãi mà nói: "Nếu không... Ta dẫn ngài đến tự xem đi."

Lý Quan Kỳ chậm rãi đứng dậy, nhẹ giọng mà nói: “Cũng tốt, vừa vặn có thể tìm hiểu tình hình."

Sau đó mọi người liền đứng dậy đi về hướng con phố phía sau.

Trên đường đi Lý Quan Kỳ thấy được không ít người trong trấn, có nữ có nam, có trẻ già có.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 78: Mọi người thấy thế đều khế gật đầu


Hảẳn đã quan sát rất nhiều người trên đường, cuối cùng nhíu chặt mày lại.

Giọng nói của ông lão đột nhiên cắt ngang suy nghĩ của Lý Quan Kỳ.

"Tiên sư, đây là chỗ ở của Vương nhị cẩu. Hắn mất mạng ngay hôm trước nên còn chưa kịp thu dọn."

Lý Quan Kỳ khế gật đầu, sau đó lập tức đi đến cửa phòng rồi chậm rãi đẩy ra!

Két!

Cánh cửa gỗ sớm đã rách nát tột độ lập tức phát ra một tiếng két.

Âm thanh này không khỏi làm người ta dựng tóc gáy, sau đó cảnh tượng trong cánh cửa làm cả Lý Quan Kỳ cũng không khỏi hít sâu một hơi.

Mùi máu tươi đập vào mặt, nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm mạnh.

Cảnh tượng trước mắt làm trên cánh tay Lý Quan Kỳ nổi lên không ít da gà.

Chỉ thấy một nam nhân to lớn bị một sợi dây thừng treo ngược trên sà ngang, một cái kéo được treo lủng lẳng trên cổ tay, trên kéo còn ghim một cục thịt tròn.

Nhìn lại thì đôi mắt của nam nhân thì chỉ còn lại hai lỗ máu.

Tất cả ngón chân của nam nhân đều bị cắt lìa!

Mà vết thương trí mệnh lại là vết cắt thật dài trên cổ kia, chẳng qua chung quanh vết thương có không ít vết cứa nham nhở. Có vẻ do cây kéo không bén nên phải cắt đi cắt lại rất nhiều lần.

Máu tươi tràn khắp cả mặt đất, lúc này đã trở nên đặc sệt.

Cả Lý Quan Kỳ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tình huống này, ban đầu hẳn nghĩ nhiệm vụ lần này chỉ là tóm lấy một con ác quỷ làm chuyện ác mà thôi, bây giờ xem ra không đơn giản như tưởng tượng của hẳn.

Hắn đứng dậy nhìn quanh bốn phía, phát hiện trong nhà người đàn ông này rất hỗn độn ồn ào, nhưng cũng không có gì lạ.

Sau đó Lý Quan Kỳ lấy ra một lá bùa thanh uế (Dọn dẹp dơ bẩn), nguyên khí bắt đầu dâng trào khi lá bùa cháy.

Khi lá bùa tiếp xúc với dòng máu trên mặt đất thì lập tức. cháy bùng lên!

Ngọn lửa bùng cháy làm trong dòng máu kia cũng toả ra từng làn khói đen.

Một lát sau khói đen tan đi, khí tức lạnh như băng trong phòng cũng dần dần biến mất.

Mọi người thấy thế đều khế gật đầu.

Bọn họ còn tưởng rằng Đại Hạ kiếm tông phái một tiểu tử hỉ mũi chưa sạch đến giải quyết qua loa cho xong. Những người đến trước đó chỉ đến nhìn nhìn mà không tìm ra manh mối gì cả.

Lý Quan Kỳ đứng tại chỗ nhìn thấy độ dày của làn khói đen kia thì không khỏi nhướng mày.

Hắn thấp giọng nói nhỏ: "Xem ra là một con quỷ rất lợi hại!"

Sau đó Lý Quan Kỳ mở miệng nói: "Lúc này có thể cho người thu dọn thi thể, mau chóng chôn cất đi. Trời nóng bức, qua một thời gian ngắn là thi thể sẽ bốc mùi."

Ông lão vội vàng bảo người hỗ trợ thu dọn. Sau đó ông lão bước nhanh đi đến bên cạnh thiếu niên, hơi bất an mà thấp giọng dò hỏi: "Tiên sư, ngài có nắm chắc đối phó được con ác quỷ này không?"

Lý Quan Kỳ mỉm cười, nhẹ giọng mà nói: "Có nằm chắc hay không cũng phải thử mới biết được."

"Ta sẽ ở lại nơi này vài ngày, ban ngày dương khí rất mạnh, ác quỷ sẽ không đi ra làm ác. Đêm nay ta thăm dò nó thử!"

Sở dĩ Lý Quan Kỳ nói như vậy là để thôn dân trong trấn an tâm một chút.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 79: Các tỷ tỷ đang nói gì vậy?


"Đơn giản, đợi đến giờ sửu hai khắc, ngươi chỉ cần ngồi ở vị trí phía nam sát cửa sổ mà tu luyện thì có thể dẫn ả đi ra."

Lý Quan Kỳ không hiểu mà hỏi: "Tại sao lại là giờ sửu?"

Giọng của kiếm linh nghe có vẻ không kiên nhẫn giải thích vấn đề này.

"Giờ sửu là thời điểm âm khí mạnh nhất trong mười hai canh giờ của một ngày."

"Vị trí sát cửa sổ đương nhiên là tiện cho ả xuống tay, còn chuyện tu luyện..."

"Đồng tử thân của ngươi không tu luyện đã như cái đèn lồ ng dưới màn đêm rồi, tu luyện chỉ tăng thêm mấy ngọn nến mà thôi."

Nói xong, kiếm linh đột nhiên nhắc nhở: "Nhưng ngươi cũng không cần lo lăng, lần này ta có thể ra tay!”

Lý Quan Kỳ hơi sững sờ, hắn vốn không trông cậy vào đối phương động thủ.

Hảẳn nghe vậy thì không khỏi cười nói: "Thế nào? Lo lắng cho ta nên muốn ra tay à?"

Trầm mặc thật lâu, giọng nói mang theo bảy phần khinh thường ba phần cao ngạo của kiếm linh vang lên.

"Xem ra ngươi mù thật nên mình không biết được mình có bao nhiêu cân lượng."

"Lo lắng cho ngươi? Ta chỉ sợ về sau ta không hấp thu được nguyên lực thôi."

"Ta cũng có thể hấp thu một ít sức mạnh tà oán của ác quỷ, trước khi ngươi Trúc Cơ ta cũng phải cắn nuốt một chút sức mạnh từ nguồn khác."

Sau đó giọng của kiếm linh dần dần yên lặng lại.

Nhưng khóe miệng của Lý Quan Kỳ vẫn mang theo ý cười, nhẹ giọng nói nhỏ: "Ổn rồi."

Nhưng lúc này còn khá lâu nữa trời mới tối, Lý Quan Kỳ đành đi theo người trong trấn ăn một bữa cơm ở nơi này.

Mùi vị cay nóng làm hắn ăn rất ngon miệng.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Bốn phía đồng bằng của trấn Hưng Vân được núi đồi vây quanh, điều này cũng khiến nơi đây quanh năm bị sương mù bao phủ, không khí rất ẩm ướt. Dùng ớt làm đồ ăn có thể giúp đổ mồ hôi, loại trừ hàn khí trong cơ thể.

Đợi đến lúc xế chiều, Lý Quan Kỳ lại tuỳ ý đi lòng vòng trong trấn.

Bởi vì hắn đã đến nên những thôn dân vốn đóng cửa trốn trong nhà cũng nhân lúc trời còn chưa tối đi ra ngoài dạo.

Mà lúc trưa hắn đã biết được những tin tức khác từ miệng mọi người.

Lý Quan Kỳ ngồi xổm ở ven đường đột nhiên cảm thấy chuyện này giống như một mớ bòng bong đập vào mặt hắn.

Người chết đầu tiên tên là Trương Đại Ngưu, từng có một người vợ câm điếc mất tích nhiều năm trước. Sau đó Trương Đại Ngưu lại tìm một quả phụ trong trấn rồi cùng chung sống bên nhau.

Sau khi Trương Đại Ngưu chết thì quả phụ cũng không biết tung tích.

Những người tử vong tiếp theo đều là nam nhân trong thôn, có người độc thân, có người đã có vợ.

"Ai... Rốt cuộc giữa những người này có quan hệ gì?"

Lúc Lý Quan Kỳ đang phát sầu thì đột nhiên lỗ tai hơi động đậy.

Trên con đường cách đó không xa, hai nữ nhân trung niên đang cầm hạt dưa ăn và không ngừng đưa mắt nhìn lướt qua xung quanh.

Hai người đang thấp giọng nói cái gì đó, vẻ mặt trông rất khoa trương.

Mặc dù cách xa hơn mười trượng, nhưng Lý Quan Kỳ vẫn cảm thấy hai người này đang thảo luận chuyện bí mật ghê gớm nào đó.

Lý Quan Kỳ lấy một ít điểm tâm trên núi từ trong túi trữ vật ra rồi thản nhiên xít lại gần.

"Các tỷ tỷ đang nói gì vậy? Ta có hai khối điểm tâm trên núi, thật sự ăn không vô nữa, không bằng để nhị vị nếm thử."

Nữ nhân béo trung niên lập tức mừng rỡ, vội vàng vươn tay nhận lấy điểm tâm và cười nói: "Ai u, tiểu tiên sư... Khách sáo quá."

Lý Quan Kỳ mỉm cười thuận thế hỏi: "Vừa rồi ta thấy hai vị tỷ tỷ trò chuyện rất hứng khởi, có thể kể một chút cho đệ đệ không?”

Nữ tử dáng người hơi gầy yếu bên cạnh nhìn lướt qua bốn phía rồi tiến đến bên tai Lý Quan Kỳ và nói: "Có thể nói gì bây giờ, là về mấy người đã chết kial"

Lý Quan Kỳ cau mày lại, giọng cũng bất giác hạ thấp rất nhiều: "Các vị biết tin tức gì khác sao?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom