Cập nhật mới

Dịch Thiên Mệnh Kiếm Đạo (Thần Kiếm Mù)

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Bái kiến tông chủ!


Lúc này trong tâm nhãn của Lý Quan Kỳ chỉ còn lại một mình Lục Khang Niên.

Ông ta bước lên hào quang xuất hiện giống như tiên nhân, khí chất xuất trần.

Người như thế không cần làm gì, chỉ đứng ở đó thôi cũng được người người ngước nhìn.

"Bái kiến tông chủ!!"

"Bái kiến tông chủ!"

Lúc này tất cả trưởng lão, đệ tử của Đại Hạ kiếm tông lập tức dừng mọi việc đang làm, khom mình hành lễ với bóng người trên bầu trời kia.

Ánh mắt sắc bén của Lục Khang Niên nhìn quét toàn trường, trầm giọng mà nói: "Đường đường là trưởng lão của một ngọn núi mà lại lôi lôi kéo kéo, còn thể thống gì!"

"Tất cả trưởng lão đều bị phạt ba tháng lương!"

Tất cả trưởng lão nghe thấy lời này đều nhăn mặt, tận ba tháng lương!

Nhưng có tông chủ ở đây, bọn họ cũng không tiện nói gì nên chỉ có thể gật đầu chấp nhận.

Lam Hòa u oán trừng Lục Khang Niên một cái, nói lầm bầm: "Mấy tháng sau chắc ta không mua nổi son phấn nữa rồi!"

Lục Khang Niên quay đầu nhìn về phía Lam Hòa, lạnh nhạt tùy ý nói: "Lam Hòa chống đối tông chủ, phạt thêm một tháng, tháng này tăng thêm mười lần dạy học cho ngoại môn."

Sau đó ông quay đầu không thèm nhìn ánh mắt muốn ăn thịt người của Lam Hòa.

Lý Quan Kỳ nhìn cảnh này lại cảm thấy bầu không khí trong tông môn không tồi.

Một trưởng lão núi Thiên Thủy mà có thể đùa giỡn với tông chủ như vậy, bổng lộc một tháng vốn không đáng kể gì với chức trưởng lão cả.

Còn nội dung tông chủ trừng phạt trưởng lão cũng chỉ là ưu đãi đối với đệ tử ngoại môn.

Lý Quan Kỳ thầm lẩm bẩm nói: "Có lẽ. .. tông môn này là một chỗ an thân."

Lục Khang Niên chậm rãi dừng trên đài cao, ngẩng đầu nhìn hào quang đầy trời kia. Ông nở nụ cười ấm áp rồi nhìn về phía Lý Quan Kỳ, không để lộ bất kỳ khác thường gì mà rất chân thành nói: "Ta tên là Lục Khang Niên, là tông chủ đời ba mươi tám của Đại Hạ kiếm tông."

"Ngươi tên là gì?"

Tuy rằng Lý Quan Kỳ ăn mặc hơi rách rưới, nhưng hắn vẫn điều chỉnh vạt áo lại một chút rồi hành lễ vấn bối cực kỳ tiêu chuẩn cùng cao quý!

Hơn nữa từ đầu đến cuối Lý Quan Kỳ vẫn luôn lạnh nhạt thản nhiên, tâm tính này càng làm Lục Khang Niên coi trọng vài phần.

Triệu Nguyên Lân chật vật bò dậy từ dưới đất, toàn thân đau nhức như bị lửa thiêu thân!

Nhưng cơn đau trên thân thể lại không sánh bằng oán hận trong lòng gã!

Gã nhìn chằm chằm bóng người trên đài rồi xoay người rời khỏi Đại Hạ kiếm tông.

Lý Quan Kỳ nhìn thoáng qua bóng dáng của Triệu Nguyên Lân, sau đó mở miệng nói: 'Bẩm Lục tiền bối, vấn bối là Lý

Quan Kỳ."

Lời vừa nói ra, hai mắt Lục Khang Niên lập tức sáng ngời, nụ cười trên mặt càng đậm vài phần!

Các trưởng lão vừa thấy thế thì lập tức dùng thần thức †ruyền âm xì xào bàn tán.

"Thấy không? Lão Lục nhất định muốn cuỗm tay trên rồi!"

"Chậc chậc, hay là cánh cửa đóng lại sau khi thu Võ Bỉnh lại muốn mở ra rồi (1)!I"

(1) Võ Bỉnh là đệ tử quan môn của Lục Khang Niên, quan môn (đóng cửa) ý là đệ tử cuối cùng.

"Phi, Lục Khang Niên không biết xấu hổ, mở cửa đóng cửa tùy ý như vậy sao."

Lục Khang Niên lơ đãng nhìn quét qua mọi người, họ lập tức ngậm miệng không nói nữa.

"Tốt tốt tốt, tên rất hay!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Còn có nữa sao!


Lục Khang Niên vừa quan sát căn cốt của thiếu niên, phát hiện căn cốt của hắn cũng rất tốt!

Đoán Thể Cảnh mà không chỉ ngũ tạng lục phủ cứng cỏi, cả kinh mạch cốt cách trong cơ thể cũng tốt như vậy!

Xem ra người dạy hắn không giống tâm thường! "Có tiện nói cho ta biết gia gia ngươi tên là gì không?” "Tô Huyền."

"Tô Huyền... Chưa nghe nói tu sĩ Nguyên Anh nào tên này..."

"Không sao, một khi đã vậy thì ta sẽ giải thích cho các ngươi cái gì là Không Linh Căn."

Lý Quan Kỳ khẽ gật đầu, sau đó Lục Khang Niên nhẹ giọng lên tiếng trước mặt mọi người: "Không Linh Căn còn được gọi là Không Linh chi Căn."

"Điểm quý giá nhất của tu sĩ có linh căn này là có thể tuỳ ý lựa chọn một trong tám hệ linh căn làm linh căn của mình!"

Ồ!

 Lời này vừa nói ra, tất cả đệ tử bái tông lập tức phát ra từng tiếng hít hà. Ánh mắt nhìn về phía thiếu niên cũng tràn đầy hâm mộ và tôn trọng.

"Hơn nữa trình độ tinh thuần của linh căn được lựa chọn cũng cao hơn Thiên Linh Căn rất nhiều!"

"Đưa ra một phép so sánh, nếu như tốc độ tu luyện của linh căn tam hệ là thời gian dùng một xô nước đổ đầy một chậu nước."

"Linh căn song hệ là bốn xô nước, mà linh căn ngũ hành tương sinh là sáu xô nước."

"Mà Thiên Linh Căn đơn hệ ngũ hành là mười!"

Lục Khang Niên quay đầu nhìn về phía Lý Quan Kỳ rồi khẽ nói.

"Linh căn Vương Phẩm lại là mười lăm." "Thánh Phẩm... là hai mươi!" Oanhil!

Lời này vừa nói ra, mọi người vốn còn chưa có cảm giác gì lập tức ồ lên!!

Có vô số cường giả Giới Tu Chân từng nói: "Thiên phú quyết định giới hạn cao nhất!"

Cố gắng chỉ có thể bù lại một phần, ở trước mặt thiên phú chân chính thì tất cả cố gắng khắc khổ đều là phí công!

Rất tàn khốc, nhưng đây là sự thật phải trải qua sau khi bước lên con đường tu tiên.

Có lẽ có người trải qua kỳ ngộ sẽ được lột xác, đắp nặn lại linh căn, bước lên đại đạo vô thượng.

Nhưng chưa từng nghe nói có ai là linh căn tam hệ có thể bước lên Nguyên Anh!

Lý Quan Kỳ đột nhiên dò hỏi: "Trên linh căn Thánh Phẩm còn gì nữa không?”

Lục Khang Niên nhìn thấy thanh niên dưới đài lộ ra vẻ mặt ham học hỏi thì khóe miệng nhếch lên một ý cười nghiền ngẫm.

"Có!"

"Oal!! Còn có nữa sao!"

"Trời ạ... Khó trách tất cả tông môn đều phải xem linh căn, xem thiên phú! Cái này... Ail"

Lục Khang Niên nhẹ giọng mà nói: "Thiên Linh Căn đã là thiên tài rồi, linh căn Vương Phẩm thì ngàn dặm mới tìm được một, được coi là thiên tài vượt trội."

"Thánh Phẩm lại là xem cơ duyên vận khí, mấy ngàn năm khó gặp một người, được gọi là yêu nghiệt."

"Trên Thánh Phẩm còn có Tuyệt Phẩm, có được linh căn như thế đều là người mang khí vận lớn."

"Linh căn của người đó là dạng cực hạn! Tốc độ tu hành lên đến. .. Ba mươi xô nước."

"Nghe nói trong sáu vực, trước đó không lâu nữ vực chủ Băng Kì đã thức tỉnh linh căn băng hệ Tuyệt Phẩm."

Nói đến đây, Lục Khang Niên cười một tiếng: "Thôi, biết một chút về chuyện này là được rồi, nói ra chỉ để tăng thêm kiến thức cho các ngươi thôi."

"Ở Đại Hạ vực của chúng ta thì linh căn Vương Phẩm đã là đáng quý, chớ đừng nói là đại lục Thanh Vân."

"Hôm nay đệ tử bái tông thức tỉnh linh căn Thánh Phẩm, lại là thịnh thế của tông môn, chứng tỏ số mệnh của Đại Hạ kiếm tông rất cường thịnh!"

"Hôm nay tất cả đệ tử bái tông chỉ cần đến linh căn tam hệ đều có thể nhập tông, tạm thời gia nhập ngoại môn!"

Lời này vừa nói ra lập tức làm bùng nổ từng tràng hoan hô, những đệ tử ngụy linh căn vốn không được chọn lựa nhảy cẵng lên hoan hô.

"Vậy Lý Quan Kỳ, ngươi muốn chọn linh căn nào?"

Lời này vừa nói ra, tất cả trưởng lão và Phong Chủ đều căng thẳng.

Bởi vì linh căn của Lục Khang Niên chính là Thiên Linh Căn thuộc hệ Thổ, chỉ cần Lý Quan Kỳ không chọn linh căn thuộc tính Thổ thì bọn họ còn có cơ hội!

Mà Lý Quan Kỳ cũng muốn làm một kiếm tu, mà kiếm tu có sát phạt cực mạnh là linh căn kim hệt!

Lúc này Lý Quan Kỳ đột nhiên lâm vào trạng thái cực kỳ huyền diệu nào đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Ngươi có thể nhìn thấy cái gì?


Trong lúc Lý Quan Kỳ lựa chọn linh căn thì thiên địa trở nên yên tĩnh.

Lục Khang Niên lấy thủ đoạn đại thần thông bao phủ một lớp lá chắn nguyên lực màu vàng đất xung quanh hắn để ngăn cách tất cả thanh âm huyền náo ra bên ngoài, mọi người cũng

không nhìn thấy được tình hình bên trong.

Mọi người rất tò mò thiếu niên thiên phú yêu nghiệt này sẽ chọn loại linh căn nào.

Trưởng lão Mạnh Lâm Hải núi Thiên Kim nhếch miệng cười, lớn tiếng mà nói.

"Khụ khụ, cái kia. .. Tông chủ à."

"Ngài xem sau lưng tiểu tử kia có phải có một cái hộp kiếm lớn không?"

"Chúng ta lại là Đại Hạ kiếm tông, theo ta thấy thì tiểu tử này nhất định sẽ chọn linh căn Kim hệt"

Lời này vừa nói ra, mấy đại Phong Chủ và trưởng lão muốn phản bác cũng không nói được cái gì.

Lục Khang Niên ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn về phía Mạnh Lâm Hải, nhẹ giọng nói.

"Theo ngươi thấy, ngươi có thể nhìn thấy cái gì?"

"Lỡ như... Khụ khụ, hắn chọn Thổ thì sao?"

Nhị trưởng lão Từ Chính Kiệt núi Thiên Lôi bĩu môi, lầm bầm nói: "Ai nha ~ lỡ như chọn Thổ ~ chọn thổ cái rắm, chọn

Thổ thì ta ăn ba cân Nhân Trung Hoàng."

Ngõ giác của Lục Khang Niên vô cùng nhạy bén, có thể nghe thấy tiếng than thở dù nhỏ đến mấy.

Lục Khang Niên nhìn Từ Chính Kiệt mà nghiến răng nghiến lợi truyền âm: "Giỏi, giỏi lắm! Tháng này Nhân Trung Hoàng của cả núi Thiên Trụ do ngươi tới thu thập!"

Sắc mặt Từ Chính Kiệt lập tức trở nên cực kỳ khó coi. ..

Đột nhiên!

Hào quang loá mắt trên không trung của Đại Hạ kiếm tông đột nhiên thay đổi!

Trời u ám, cuồng phong nổi lên bốn phía, mưa to như trút xuống.

Lam Hòa giãm lên không trung hơi phất tay một cái đã ngăn cách mưa bụi ở bên ngoài.

"Sao lại thế này. . " Ùng ùng!I Rầm rầm!!

Thiên địa tối sầm lại, một ánh lôi đình tối đen xẹt qua phía chân trời, Từ Chính Kiệt đột nhiên cất tiếng cười to!!

"Kim cái rắm! Linh căn Lôi hệ của núi Thiên Lôi lão tử mới có sát lực cao nhất!"

Kết giới tán đi, Lý Quan Kỳ lạnh nhạt nhìn Lục Khang Niên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, khom người nói: "Tiểu tử lựa chọn Lôi hệt"

Lục Khang Niên thu lại mất mát trên mặt, cười vỗ vỗ vai của hẳn.

"Ha ha, không có gì, lựa chọn theo nội tâm của ngươi là được."

"Ta còn tưởng rằng có thể thu thêm một đệ tử."

Lục Khang Niên tức giận nhìn về phía ông lão còn đang múa may quay cuồng kia: "Xem ra từ nay về sau phải tăng tài nguyên cho núi Thiên Lôi."

"Đệ tử Lý Quan Kỳ, nhập núi Thiên Lôi!"

"Thức tỉnh linh căn Thánh Phẩm Lôi hệ, thưởng cho ba viên luyện khí đan, ba trăm viên linh thạch hạ phẩm, năm trăm điểm cống hiến của tông môn, một tòa biệt viện trên núi Thiên Lôi!"

"Cho phép đệ tử núi Thiên Lôi vào đài thăng linh ba lượt mà không cần tiêu hao điểm cống hiến."

Lý Quan Kỳ vội vàng đứng dậy, cung kính nói: "Tạ ơn tông chủ khâm điểm”

Mà nhị trưởng lão núi Thiên Lôi lại cười toe toét, khom người đáp: "Tạ ơn tông chủ ban thưởng! Chuyện của núi Thiên Trụ cứ giao hết cho tai"

Ông lão đi đến bên cạnh thiếu niên, ngăn lại mấy trưởng lão còn muốn khuyên bảo hăn rồi lắc mình lao đi.

Ông mang theo thiếu niên ngự không đi thẳng đến núi Thiên Lôi!

"Oa. . " Thiếu niên đứng trên không trung không khỏi trầm trồ, đây là lần đầu tiên hắn bay lên!

Cảm giác kỳ diệu này lập tức cắm rễ vào đáy lòng hắn. Thiếu niên không nói một lời nhìn quanh bốn phía, năm chặt nắm tay âm thầm thề sau này mình nhất định phải cố

gắng tu luyện, hy vọng có thể sớm ngày ngự kiếm phi hành!

Mà ông lão chỉ mỉm cười nhìn hắn hết nhìn đông tới nhìn †ây, giống như thấy được mình của trăm năm trước.

Khi đó ông còn sợ độ cao, còn không bằng tiểu tử này!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Nhiều sao?


Từ Chính Kiệt cũng không nói gì, nhưng tính cách tôn kính trưởng giả như vậy làm người ta rất thích.

Thiếu niên đột nhiên mở miệng nói: "Từ trưởng lão, Đại Hạ kiếm tông nhận luôn cả người mù sao?"

"Ha ha ha ha hắc, tiểu tử ngươi mắt mù. .. Nhưng tâm không mù!"

"Thật không biết gia gia ngươi là ai mà có thể dạy ra quái vật như ngươi, thứ sau lưng ngươi chắc đến hai trăm cân đúng không?”

Thiếu niên ngại ngùng cười: "Năm trăm cân."

"À... Coi như ta không hỏi."

"Đại Hạ kiếm tông..."

Giọng của ông lão rất mềm nhẹ, dừng lại một lát rồi tiếp tục nói.

"Đây là một tông môn đáng để phó thác tánh mạng, người mù thì thế nào, người què đã ra sao?"

"Lòng ta có đạo, khiếm khuyết có thể trói buộc được sao?" Vừa dứt lời, Lý Quan Kỳ chỉ cảm thấy tinh thần chấn động!!

"Hay cho một câu lòng ta có đạo, khiếm khuyết có thể trói buộc được saoll Hay cho một Đại Hạ kiếm tông!!"

"Khó trách gia gia chỉ đích danh muốn ta tới nơi này."

Trên mặt ông lão đột nhiên tràn đầy nụ cười, ông nói: "Đi thôi, dẫn ngươi đến biệt viện dừng chân trước."

"Ta còn phải trở về xem có thể nhận thêm vài đệ tử trở về hay không, núi Thiên Lôi chúng ta ít người, nhưng rất đoàn kết."

Soạt!!

Lý Quan Kỳ lắng lặng hưởng thụ tất cả của bây giờ, nhắm mắt lại cảm nhận tiếng gió bên tai.

Hai người bay qua bên cạnh một đàn nhạn, hắn vươn tay chạm vào cánh của một con nhạn.

Chim nhạn phát ra một tiếng kêu bất mãn rồi bay ra xa tránh né bọn họ.

Khóe miệng Lý Quan Kỳ hơi nhếch lên, lộ ra một ý cười ôn hòa.

Không bao lâu sau hắn liền thấy một ngọn núi cao ngất trong mây.

Mà trên đường đến đây cũng xuất hiện rất nhiều ngọn núi khổng lồ như trụ đá.

Khó trách trước đó những người kia lại nói Đại Hạ kiếm tông được gọi là 'Ba nghìn kỳ phong, tám trăm tú thủy!

Ông!!

Một kết giới lờ mờ ẩn chứa sức mạnh lôi đình xuất hiện trước mặt hai người, sau đó Từ Chính Kiệt lấy ra một thẻ ngọc, kết giới liền mở ra một lối vào.

Ông lão giải thích: "Kết giới tra xét ra khí tức của người lạ nên mới thế, chờ ngày mai sau khi kết thúc nghi thức nhập núi thì sẽ đưa thẻ ngọc thân phận cho ngươi, ngày sau ra vào núi

Thiên Lôi cũng không sợ kết giới này chặn lại nữa."

Trên đường lên núi, ven đường có vô số đình đài lầu các cao lớn, cũng có không ít biệt viện trong núi.

Ông lão cười nói: "Biệt viện của ngươi ở trên này, ở vị trí sườn núi thì đi đâu cũng tiện."

"Viện của ngươi còn có một miếng linh điền nhỏ, tông chủ rất coi trọng ngươi."

Lý Quan Kỳ cũng hết sức tò mò, mang theo nghi ngờ mà hỏi: "Vì sao tông chủ lại ban thưởng nhiều như vậy cho ta? Có nhiều quá hay không... "

"Nhiều sao?" Ông lão cười híp mắt nhìn hắn và hỏi.

"Hơi nhiều, cảm thấy quá bất ngờ."

Ông lão chắp hai tay sau lưng, nhẹ giọng nói: "Không nhiều chút nào..."

"Nhiều năm qua Đại Hạ kiếm tông phát triển không tốt nên nền tảng suy yếu."

"Nếu không sao chỉ ban nhiêu đây cho ngươi?"

"Đổi lại là đại tông khác thì linh thạch, pháp bảo, thuật pháp, bí tịch gì cũng cho ngươi tùy ý lựa chọn."

"Cho dù ngươi muốn trưởng nữ cổ tộc làm tiểu thiếp của mình cũng được!"

Lý Quan Kỳ nghe vậy thì lộ ra vẻ mặt không thể tin, nhưng ông lão vẫn nói tiếp.

"Nhưng. . . Nơi này là Đại Hạ kiếm tông, muốn có được cái gì cũng phải tự cố gắng để lấy được!"

"Được rồi, đây là biệt viện của ngươi, ta đi về trước."

"Còn chuyện trong tông môn thì ngày sau ngươi từ từ tìm hiểu đi, hôm nay nghỉ ngơi trước."

"Tiểu Bao Tử, ta đi đây ~"

Còn không chờ thiếu niên phản ứng thì ông lão đã biến mất tăm hơi.

Vừa quay đầu lại, thiếu niên liền thấy một tiểu nha đầu sáu bảy tuổi ngồi xổm ở cửa viện.

Tiểu nha đầu búi hai búi tóc cực cao, mặc một cái áo màu sắc rực rỡ, đôi mắt tròn xoe trông cực kỳ đáng yêu.

Cô bé ngồi xổm dưới đất, hai tay cầm một cái bánh bao đang trợn to mắt nhìn hắn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Chẳng lẽ là đệ tử của Thiên Lôi Phong?


Lý Quan Kỳ có chút không hiểu, hắn cũng không biết đó là con cái nhà nào.

"Nhưng... Khí huyết của tiểu nha đầu này không hề suy nhược, có lẽ nó chỉ mới năm, sáu tuổi."

Không suy nghĩ nhiều nữa, Lý Quan Kỳ đẩy cửa bước vào.

Ngay khi bước vào cửa, thiếu niên lập tức sững sờ ngay tại chõ, bởi vì khoảng sân này quả thật quá đẹp đẽ.

So với nơi này thì ngôi nhà hắn từng sống ở thôn Phúc Long chẳng khác gì chuồng lợn...

Bên trong tiền viện, có một dòng suối chảy từ đỉnh Thiên Lôi Phong xuống, bên cạnh đó còn có một cây cầu bắt ngang qua dòng nước cùng với một đám núi đá với cây tùng bách.

Đi ngang qua chiếc bàn đá, bước vào sân sẽ gặp ngay tòa sảnh chính khổng lồ, chiều ngang hơn sáu thước.

Toàn bộ đồ nội thất trong căn phòng đều được làm bằng gỗ lim mới tinh, băng qua sảnh chính sẽ tới một dãy phòng nghỉ ngơi.

Ở đó có tổng cộng có ba phòng, một phòng ngủ chính và hai phòng phụ.

Hoàn cảnh ở đây quả thực quá tuyệt vời, phía hậu viện còn có một mảnh đất rộng rãi, nơi đó có một phiến linh viên.

Đất trồng bên trong có màu đen tuyền, phía trên còn có rắc một ít bột màu xanh lam, chắc hẳn đó là phân bón cho đất của linh viên.

Cộp...cộp...côp.

Một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Lý Quan Kỳ vội vàng đi ra nhưng chưa kịp tới nơi, ngoài cửa đã vang lên một giọng nói dịu dàng.

“Sư đệ đi chậm chút, không cần mở cửa vội.”

Lý Quan Kỳ hơi sững sờ, khi nghe những lời này...

"Chẳng lẽ là đệ tử của Thiên Lôi Phong?"

"Không phải nói ngày mai mới diễn ra nghi thức nhập phong sao?”

Cọt kẹt~cọt kẹt

Lúc Lý Quan Kỳ mở cửa thì phát hiện bên ngoài có bảy, tám người đang đứng đợi, hình như tất cả đều lớn tuổi hơn hắn.

Mặt mày người nào cũng mang theo ý cười, có mấy người thì cầm sợi bông, còn mấy người khác thì cầm theo chậu gỗ và một ít đồ dùng.

Lúc mọi người nhìn thấy đôi mắt của hắn có quấn một dải vải thì đáy mắt họ liền hiện lên vẻ đau lòng.

Trên người họ mặc trang phục màu trắng của tông môn, hai bên bả vai có thêu tia sấm sét màu tím kéo dài xuống.

Biểu tượng tông môn trên ngực cũng có hoa văn hình sấm sét màu tím.

Người dẫn đầu là một người phụ nữ có làn da hơi ngăm đen.

Ước chừng người phụ nữ này khoảng 18 - 19 tuổi, mái tóc đuôi ngựa, khuôn mặt trái xoan.

Ngũ quan hết sức xinh đẹp nhưng có điều là làn da hơi ngăm, đôi mắt nàng ta vừa to tròn lại sáng ngời.

Người phụ nữ dùng ánh mắt uy hiếp liếc nhìn mấy người bên cạnh, sau đó chỉ vào mắt thiếu niên và ra hiệu cho mọi người đừng nói lung tung.

Sau đó nhẹ giọng nói: “Sư đệ, đệ khỏe chứ, tỷ là đệ tử của Nhị trưởng lão Thiên Lôi Phong, Cố Nhiễm."

“Ngươi có thể gọi ta là sư tỷ, hahaha, đây đều là đệ tử của Thiên Lôi Phong chúng ta, bọn họ đều là sư huynh của ngươi."

"Hôm nay ta đến chỗ ngươi, chủ yếu là vì sợ ngươi không có chăn nệm để dùng."

Lý Quan Kỳ vội vàng xoay người đứng sang một bên, ôm quyền đối với họ rồi cười nói: "Sư đệ Lý Quan Kỳ, bái kiến các vị sư huynh sư tỷ, đừng đứng ở cửa nữa, mời vào trong ngồi."

Cố Nhiễm vẫy tay gọi mọi người phía sau vào sân, vài vị sư huynh cao lớn phía sau đi thẳng đến gian phòng chính, đem chăn ga gối đệm mà bọn họ mang đến đều trải hết ra.

Nhìn mọi người bận rộn, không hiểu sao chỗ yếu đuối nhất sâu thẳm trong lòng thiếu niên đột nhiên bị chạm đến thoáng một phát.

Những trải nghiệm trong quá khứ của chàng trai luôn là những điều sâu sắc nhất ẩn sâu trong trái tim hắn.

Tính cách hiện tại cũng là do tám năm chung sống với Tô Huyền, mà thay đổi từng chút từng chút một.

Hoặc là hắn đang cố tình bắt chước tính cách tiêu sái của ông nội mình.

Lúc này Cố Nhiễm đi đến bên cạnh người thanh niên, nắm lấy cánh tay hắn, bước đi rất chậm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Các huynh đệ! Mau đánh hắn!


“Sau này, hãy coi Thiên Lôi Phong như nhà của mình, và chúng ta sẽ là người thân của ngươi."

"Có chuyện gì, cứ trở về Thiên Lôi Phong, sư huynh sư tỷ nhất định sẽ ủng hộ ngươi!"

"Nếu ai dám bắt nạt ngươi thì nói cho ta biết, Cố sư tỷ ta sẽ ra mặt cho ngươi."

Nói xong tất cả những điều này, mà cả hai còn chưa đi hết cây cầu, điều này đủ để cho thấy họ đi chậm như thế nào.

Và thiếu niên bị cánh tay của Cố Nhiễm kéo đi và chậm rãi bước về phía trước.

"Đầu to, ngươi đi lấy cây trúc bọc lại chỗ mấy góc nhọn của đồ đạc đi, đừng để đụng vào bị thương.”

Người thanh niên cao nhất vội vàng cười nói: "Được rồi, sư tỷ:

"Tiểu sư đệ, nếu lần này Từ trưởng lão kéo ngươi ở lại, vậy ngươi thật sự là tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhất trong toàn bộ số đệ tử của Thiên Lôi Phong, hahaha."

"Nếu ngươi có việc gì cần có thể tìm Cố sư tỷ! Lúc huynh mới đến cũng như vậy, và thậm chí huynh còn cảm thấy sư tỷ còn quan tâm đ ến huynh hơn mẹ huynh nữa."

"Đầu to, có phải ngươi đang muốn luyện tập thêm không?”

"Hahahaha! Thằng nhóc nhà mày chỉ muốn mắng thôi."

"Đã ba năm rồi! Cuối cùng ta cũng có một tiểu sư đệ."

Nghe tiếng trò chuyện bên tai, khiến chàng trai có cảm giác như mình đang ở một thế giới khác.

Lời nói như cái nắng ấm áp ngày xuân và dòng suối trên núi.

Hóa thành dòng nước ấm chảy xuôi trong trái tim hắn

Đột nhiên.

Hai dòng nước mắt chảy ra từ đôi mắt được bao phủ bởi tấm vải đen.

Hắn có thể chịu đựng được việc Triệu Nguyên Lâm xúc phạm hắn trước mặt mọi người vì đã bán mạng chị gái mình để lấy tiền.

Có thể chấp nhận chuyện mọi người rằng nói mình là kẻ ăn xin mù thấp hèn.

Có thể chấp nhận mọi người chế giễu họ là đám chó hoang không biết chân tướng mà sủa bậy.

Nhưng hắn không thể chịu đựng được sự quan tâm nhỏ bé từ người mà hắn chưa bao giờ gặp này.

"Hóa ra trên thế giới này, cũng không phải chỉ có đau khổ..."

Lạch cạchI!

Thân thể Cố Nhiễm hơi cứng đờ, sau đó cô trực tiếp lấy tay lau nước mắt trên mặt người thanh niên.

Lau đi những giọt nước mắt mà thiếu niên để lại, và hét lên: “Sư đệ, ngươi đã thấy gì à, không sao chứ?"

"Nhanh lên, vẫn còn một nén hương mới đến lúc tu luyện!"

Sau đó Cố Nhiễm cầm lấy áo bào trắng mới tinh đưa tới trước mặt Lý Quan Kỳ, nói khẽ: "Nhanh đi thay đồ đi, cho chúng ta nhìn xem có vừa hay không."

Lý Quan Kỳ mỉm cười, ôm quần áo nói khẽ: "Cám ơn các vị sư huynh sư tỷ, Lý Quan Kỳ ta rất vinh hạnh trở thành sư đệ của các vị."

Thi lễ, tuy nhiên khi tất cả mọi người nhìn thấy hắn như vậy liền tránh né, nhưng hắn vẫn cúi đầu bái.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Sau khi đứng dậy, khóe miệng lý Quan Kỳ lộ ra một vòng nghiền ngẫm, nói: "Sư tỷ, nếu sư tỷ cứ túm tóc sư huynh, đoán chừng sẽ không còn cọng nào mất....."

Lúc nói chuyện, chàng trai quay đầu lại nhìn thẳng vào người phụ nữ.

Cố Nhiễm hơi sững sờ, sau đó lấy tay quơ quơ trước mắt hắn, cẩn thận nói: “Không phải đệ không nhìn thấy đường sao?"

Lý Quan Kỳ chậm rãi cởi dải vải bịt mắt ra, để lộ đôi mắt trắng thuần khiến người khác phải sợ hãi.

“Đệ thực sự mù, nhưng ... đệ mở tâm nhãn."

"Cái gì? Tiểu tử này có thể nhìn thấy sao!”

"Đúng vậy! Làm ta còn tưởng hắn thật sự không nhìn thấy gì, cất công đi bọc hết mấy góc nhọn lại!"

"Các huynh đệ! Mau đánh hắn! !"

Mọi người xông lên trước ôm lấy Lý Quan Kỳ đùa giỡn một hồi lâu, cuối cùng mấy vị sư huynh mới lên tiếng nói.

"Được rồi đi thôi. Hẹn gặp lại ở diễn võ trường. Hôm nay ta nhất định phải khiêu chiến với sư tỷ một chút!"

“Oa~ là ngươi nói đấy, hôm nay ta chắc chắn sẽ đấu với ngươi."

"Nhân tiện, Minh Nhi có muốn nhận mấy nhiệm vụ không? Gần đây ta có hơi túng thiếu ...”

Sau khi mọi người rời đi, Cố Nhiếm nhìn thiếu niên mặc áo choàng trắng không nhịn được gật đầu nói: “Không tệ! Quả nhiên người có bộ dáng anh tuấn vẫn hợp với áo bào trắng hơn!"

"Hộp kiếm của ngươi lớn đấy, là tiền bối tặng cho sao? Bên trong có kiếm không?”

Lý Quan Kỳ gãi đầu, ngay cả hắn cũng không biết bên trong là cái gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: Ngày hôm sau


Ngày hôm sau.

Từ lúc giờ mẹo, Lý Quan Kỳ đã rời giường dọn dẹp.

Ở phía sân sau, luyện công đấm ra hàng chục cú đấm, khí huyết toàn thân bắt đầu khởi động, mồ hôi đổ đầm đìa.

Ngẩng cao đầu nhìn sắc trời một chút, sau đó hẳn đặt hộp kiếm sau lưng xuống, kế tiếp đi đun nước để chuẩn bị tắm.

Về phần vì sao ông nội lại gọi hộp kiếm này là Kiếm Quan, ngay cả bản thân hắn cũng không biết.

Trong lúc đó.

Lúc này tại sảnh điện chính của Thiên Lôi Phong rất nhộn nhịp, hầu như tất cả đệ tử ở lại trong Phong đều đến.

Trong suốt ba năm qua, Lý Quan Kỳ là đệ tử mới duy nhất được Thiên Lôi Phong nhận vào.

Hơn nữa hắn còn là yêu nghiệt sở hữu thánh phẩm linh căn trong truyền thuyết!

Trong một khoảng sân trên ngọn núi phía sau Thiên Lôi Phong.

Một cô bé mặc áo khoác hoa đang cố sức để làm khô quần áo của mình.

Kế tiếp cô bé trực tiếp ngồi xổm xuống trước cửa, móc ra một chiếc bánh bao từ trong ngực rồi há miệng căn liền một ngụm.

Một ngụm này cần xuống đã cần hết một nửa cái bánh,

phá vỡ lớp vỏ bánh mỏng manh, mùi thơm của nhân thịt lập tức xông thẳng vào mũi.

Mới căn một miếng, quanh miệng của cô gái đã dính đầy. váng dầu.

"Ông nội Lý, hôm nay ông không đi dự lễ nhập phong của đệ tử mới sao?"

Trong phòng truyền đến một giọng nói say khướt.

“Không đi."

Cô gái gật đầu, như thể câu trả lời này không nằm ngoài dự đoán của cô ấy.

Cô tự nhủ với bản thân rằng: "Thánh Linh Vực chọn Hệ Lôi để làm..."

“Còn là một tên mù lòa."

Bên trong chậm rãi vang lên tiếng ngáy, tiểu nha đầu đứng dậy vội vàng chạy hướng về phía đại điện.

Hai cánh tay giơ lên, giống như một con ngỗng lớn đang chạy còn dang rộng đôi cánh.

“Xem Quan Kỳ, đau ở chỗ nào I "

Giọng nói của Cố Nhiễm truyền đến, Lý Quan Kỳ cống hộp kiếm trên lưng, bước nhanh về hướng chính điện.

Trên quảng trường có kích thước hàng trăm thước, đã có nhiều người đứng đợi từ lâu.

Không chỉ có tất cả đệ tử của Thiên Lôi Phong, mà ngay. cả tông chủ Lục Khang Niên cũng đích thân đến, cũng như các trưởng lão của mỗi Phong cũng đến.

Tất cả họ đều muốn nhìn xem chàng trai yêu nghiệt sẽ bái ai làm sư.

Mà lúc này chỉ có một mình Từ Chính Kiệt là trưởng lão. của Thiên Lôi Phong.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: Đại Hạ Kiếm Tông!


Đại trưởng lão vẫn chưa xuất hiện, chỉ có một mình Nhị trưởng lão Từ Chính Kiệt xử lý tất cả các vấn đề trong Phong.

Lục Khang Niên thấy Lý Quan Kỳ cũng đã đến, nhưng mà vị trí của trưởng lão chỉ có mình Từ Chính Kiệt, ông ta lập tức cau mày.

“Hmmm, ngày như hôm nay mà Lý Nam Đình cũng không đến sao?"

Tông chủ nói loại lời này, không người nào dám nói gì, nhưng cũng không có ai nói ra.

Bởi vì Lý Nam Đình, Đại trưởng lão của Thiên Lôi Phong, là một nhân vật có địa vị rất đặc biệt trong Đại Hạ Kiếm Tông.

Không có vị Phong chủ nào dám cười đùa trước mặt Lý Nam Đình.

Bởi vì ông ta đã từng là Tình hình chưởng luật của Đại Hạ Kiếm Tông!

Vù...vù!

Đột nhiên, một bóng người mặc áo choàng trắng xuất hiện bên cạnh Lục Khang Niên.

Thân hình người đến cao như kiếm, mặc dù đã già nhưng trông ông ta không hề già chút nào.

Các đường nét trên khuôn mặt sắc nét và đầy góc cạnh, đôi mắt sắc bén như một con đại bàng!

Nhìn bóng dáng xuất hiện, Lục Khang Niên cười nói: "Ta còn tưởng rằng ông sẽ không tới chứ."

Ông lão cười khẽ: “Thiên Lôi Phong đã ba năm không sôi động như vậy, bất kể như thế nào đi chăng nữa, ta cũng phải đến xem thử."

Lục Khang Niên gật đầu, đột nhiên nói: "Bánh bao nhỏ đâu?"

"Suyt "

Lý Nam Đình chỉ vào nóc sảnh chính, nơi đó có một cô bé mặc áo khoác hoa đang gặm cà rốt năm ườn trên nóc nhà, thò đầu ra ngoài.

Lục Khang Niên duỗi tay ra, cô gái nhỏ lập tức bay tới, được ông ta ôm trong lòng.

Trên mặt Lục Khang Niên có râu quai nón, không ngừng cọ cọ vào khuôn mặt mịn màng nhỏ nhản của cô gái nhỏ.

Khiến lông mày cô nhíu lại, trực tiếp nhét củ cà rốt trong tay vào miệng Lục Khang Niên.

Lục Khang Thiên cười ha ha, tùy ý để cô bé quấy phá.

"Nếu như mọi người đã đến đông đủ, nghi thức nhập. phong của đệ tử Lý Quan Kỳ chính thức bắt đầu!"

"Đánh trống! Kính hương! Thỉnh tổ tượng!"

Tùng...tùng...tùng!

Hàng trăm tên đệ tử ra sức đánh trống chiến nhịp nhàng.

Một chiếc giá ba chân bằng đồng có kích thước khoảng một trượng rơi ở giữa.

Lần lượt những bức tượng đá cao hơn mười trượng bất ngờ rơi xuống!

Có hơn 30 pho tượng đá, hình ảnh của mỗi một pho tượng được khắc họa sống động.

Những thứ này, chính là những tông chủ của Đại Hạ Kiếm Tông.

Giọng nói của Lục Khang Niên vang vọng khắp tông môn.

"Từ khi xây dựng Đại Hạ Kiếm Tông đến nay, đã được truyền thừa mười ba ngàn hai trăm chín mươi tám năm!"

"Quyền tông chủ đã được truyền thừa ba mươi tám thế hệ"

"Có một người từ Độ Kiếp Cảnh phi thăng lên Tiên Giới, Đại Thừa Kỳ có hai người, ba người ở Hợp Thể Cảnh, năm người ở Luyện Hư Cảnh và mười lăm người ở Hóa Thần Cảnh!"

"Nếu hôm nay ngươi gia nhập tông môn, đời này sẽ mãi là đệ tử của Đại Hạ Kiếm Tông!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: Nhị trưởng lão


“Kiếm trong tay không chỉ kẻ yếu, kiếm trong lòng không. sợ kẻ địch mạnh!"

"Nếu có sự bất công trên thế giới, hãy biết những kẻ đáng bị giết!"

"Nếu có một ngày nào đó, ra tay vì Tông huấn mà gặp phải kẻ địch mạnh, Đại Hạ Kiếm Tông nhất định sẽ dùng sức mạnh của cả tông môn để bảo vệ ngươi!"

"Lý Quan Kỳ, ngươi có nguyện ý bái nhập Đại Hạ Kiếm Tông, gia nhập Thiên Lôi Phong!

Lý Quan Kỳ đứng yên tại chỗ, chậm rãi đem dải vải che mắt tháo xuống.

Đôi mắt trằng tinh nhìn thẳng vào hai mắt Lục Khang Niên, nâng sơn thủy hương trong tay lên, trâm giọng nói.

"Đệ tử Lý Quan Kỳ, ta nguyện ý bái nhập Đại Hạ Kiếm Tông, gia nhập Thiên Lôi Phongl!"

Tùng...tùng...tùng!!

Tiếng trống chiến vang vọng khắp Thiên Lôi Phong.

Vẻ mặt Lục Khang Thiên nghiêm túc, trầm giọng nói: “Kính hương, buổi lễ nhập Phong kết thúc.”!

Nghỉ thức sau đó rất đơn giản, lúc này Lục Khang Niên bước đi rất trịnh trọng đi tới trước mặt Lý Quan Kỳ, đưa ra một quả ngọc giản màu trắng.

Ngọc giản chỉ to bằng lòng bàn tay, chính diện có khắc Tông huy của Đại Hạ Kiếm Tông, ghi bốn chữ Đại Hạ Kiếm Tông.

Trên mặt sau có khắc danh tự hắn, cùng với hình dạng của ngọn núi Thiên Lôi Phong.

"Đây là ngọc giản chứng thực thân phận của ngươi, nhớ lấy nhất định đừng để mất!"

"Về phần ngọc giản này có tác dụng gì, khi trở về con có thể từ từ nghiên cứu."

Nói xong, đột nhiên Lục Kế Thiên quay đầu nhìn về phía ông lão có vẻ không dễ hòa hợp lắm, nhẹ giọng nói.

"Bây giờ..."

"Lý Nam Đình, ngươi muốn nhận hẳn làm đệ tử không?”

Nhị trưởng lão, Từ Chính Kiệt dùng ánh mắt oán hận nhìn Lục Khang Niên, tông chủ thậm chí cũng không thèm hỏi ông †a, cũng không hỏi Phong chủ Thiên Lôi Phong.

Lý Quan Kỳ đứng đó cũng không nói gì, nếu tông chủ an bài một người thích hợp làm sư phụ của hắn, hẳn sẽ không có ý kiến.

"Tại sao phải là ta, lão Từ cũng có thể...2"

Lục Khiên Thiên lắc đầu, khẽ nói: "Nhiều năm như vậy Đại Hạ Kiếm Tông mới sinh ra hai hạt giống tốt như vậy, nếu như hắn chọn Lôi hệ linh căn."

“Trong toàn bộ Thiên Lôi Phong, chỉ có ông là người thích hợp nhất!"

"Bất kể là kiếm pháp, công pháp, sử dụng sức mạnh hệ lôi, hay là độ chính xác khi tạo lập phù chú.”

"Trong tám Phong trưởng lão, chỉ có ông là người duy nhất tỉnh thông mọi thứ, Lý Quan Kỳ bái nhập những người khác trong môn, làm ta lo lằng."

Lý Nam Đình im lặng, nhiều năm như vậy ông ta đã quen với việc ở một mình, không màn thế sự.

Nhưng đối mặt với đệ tử Thánh Phẩm linh căn, hắn thật sự rất cao hứng!

Hy vọng trở lại Nguyên Anh Cảnh trong kiếp này cũng mong manh như tìm vực kim đáy bể, luôn muốn tìm ai đó để truyền lại những gì ông ta đã học được.

Lúc trước, Vũ Bỉnh là kim hệ linh căn, hắn ta không thích hợp.

Lý Nam Đình đi tới trước mặt Lý Quan Kỳ, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi: "Thằng nhóc, ta trở thành sư phụ của ngươi, ngươi... nguyện ý sao?”

Giọng nói của ông lão mang theo một chút run rẩy, còn có một chút bất an.

Nhưng Lý Quan Kỳ lại cảm nhận được sự chân thành và thận trọng của ông lão.

Trong ánh mắt ông lão mang theo hy vọng cùng với mong đợi.

Loại ánh mắt này làm cho lòng Lý Quan Kỳ chấn động, sau đó nhấc vạt áo lên, chậm rãi quỳ xuống.

Hắn trầm giọng nói: "Đệ tử Lý Quan Kỳ, nguyện ý bái ngài làm sư!"

Lúc này, trong mắt ông lão lập tức xuất hiện một chút sương mù, hai mắt đỏ hoe.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: Mọi người giải tán


Các trưởng lão của bảy Phong còn lại cũng nhao nhao gật đầu đồng ý, bọn họ biết rõ thực lực của Lý Nam Đình.

Thiên phú này có thể khiến Lý Nam Đình chịu rời núi thu hắn làm quan môn đệ tử cũng là chuyện mọi người có thể hiểu được.

Suy cho cùng, không ai muốn sống trên đời một cách vô nghĩa cả, họ luôn muốn đem bản lĩnh của mình truyền lại.

Mọi người giải tán.

Lý Nam Đình dẫn Lý Quan Kỳ trở về biệt viện của mình.

Tiến hành một buổi lễ bái sư vô cùng đơn giản.

Quỳ lạy, kính trà và kết thúc buổi lễ.

Lý Nam Đình nhẹ nhàng nói: "Quan Kỳ, hôm nay ta với con trở thành sư trò, đó là duyên phận."

“Thân là sư phụ, mà ta không có gì cho con, ta chỉ có thể cho con một viên đan dược."

Bụp!

Chiếc nhẫn trên tay trái của lão giả lóe lên linh quang, trong tay ông xuất hiện một hộp ngọc.

Lý Quan Kỳ cẩn thận cầm lấy chiếc hộp, sau khi mở ra phát hiện bên trong có một viên đan dược tròn trịa bóng loáng.

Nhưng viên đan này lại có ánh sáng huỳnh quang lập lòe.

"Sư phụ, đây là..."

Lão giả khế mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Thượng phẩm Trúc Cơ Đan."

Lý Quan Kỳ hơi sửng sốt, nhanh chóng đóng hộp ngọc cẩn thận lại, trả lại cho lão giả.

“Không, không, sư phụ, vật này quá quý giá."

“Người vẫn nên giữ nó đi.”

Lão giả cười ha ha, nói: “Cho con thì cứ cầm đi, ta chỉ có thứ này là quý giá thôi.”

“Vốn dĩ Tông chủ cũng muốn ban thưởng Trúc Cơ Đan cho con, nhưng mà loại vật này quá mức dễ làm người khác chú ý, sợ mang phiền toái tới cho con”

“Dứt khoát đợi đến lúc con luyện khí đến tầng mười mới đưa cho con, nhưng ta thì khác.".

"Vì ta có, ta liền cho con!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: Ở nhà có trưởng bối dạy bảo con sao?


Nói kẽ: “Đã vậy thì, trước hết sư phụ sẽ giúp con giữ nó vậy.

Ta thấy con khí huyết tràn đầy, có nền tảng rèn luyện thể chất rất vững chắc!”

“Ở nhà có trưởng bối dạy bảo con sao?"

Lý Quán Kỳ gãi gãi đầu nhớ lại bộ dạng nghiêm khắc của ông nội.

Hản kính cẩn trả lời: “Từ nhỏ con đã được gia gia pha nước thuốc cho tắm và các thứ khác, ông ấy bắt con hằng ngày phải mang tạ lên xuống núi, còn phải đánh quyền vào cọc.”

Bất tri bất giác cứ như vậy thành thói quen.

Trong mắt Lý Nam Đình lóe lên một tia sáng.

Chẳng trách khi nhìn thấy Lý Quan Kỳ, ông lại cảm nhận được mùi thơm thảo dược tươi mát.

"Vậy đồ vật con cõng trên lưng cũng là do gia gia con cho à ? Là hộp kiếm sao?"

"“Trông không giống... Làm sao có hộp kiếm lớn như vậy, còn lại làm băng đá.”

Lý Quan Kỳ gãi đầu, nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy. Trước khi gia gia con rời đi đã đưa nó cho con, nhưng ông ấy lại nói thứ đồ chơi này là kiếm quan, không phải hộp kiếm.”

Đùng!

Những lời nói này như sấm sét nổ vang trong đầu Lý Nam Đình!

Phất tay một cái, cánh cửa gỗ của sảnh chính đóng sầm lại.

Sau đó, một kết giới linh nguyên được bày ra trước mặt hai người.

Lý Quan Kỳ không biết vì sao Lão giả lại đột nhiên cẩn thận như vậy.

Lý Nam Đình đứng lên, sắc mặt ngưng trọng nói: “Sau này nếu có người hỏi con nhất định phải nói vật này là hộp kiếm!”

“Tại sao?”

“Tại sao... sợ có người thấy bảo vật này nảy sinh lòng tham, giết người đoạt của!"

“Kiếm quan! Chỉ có đạt tới pháp bảo, thậm chí là cổ bảo cấp bậc trường kiếm mới có thể bị phong ấn theo cách này!”

“Từ thấp đến cao, chúng được chia thành Phàm khí, Pháp. khí, Linh khí, Pháp bảo, Cổ bảo, Linh bảo, Thông thiên linh bảo!"

Lão giả nói xong lời này, Lý Quan Kỳ mới ý thức được kiếm quan sau lưng quý giá cỡ nào.

Lão giả giải thích vô cùng trực quan: “Ngay cả tu sĩ Nguyên Anh Cảnh cũng khó có được một thanh kiếm cấp bậc Cổ bảo!”

"Thậm chí rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh Cảnh vẫn còn sử dụng Pháp khí."

“Đừng tiết lộ tài sản của mình cho người biết, nhất định phải cẩn thận hơn."

Thiếu niên trẻ tuổi nghiêm túc gật đầu, ghi nhớ điều này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: Đoạt linh khí!


Lý Nam Đình ngồi trên ghế, chỉ vào cái đệm trước mặt ra hiệu cho Lý Quán Kỳ ngồi xuống.

Sau đó, ông sắp xếp lại suy nghĩ của mình, thấp giọng nói: “Con cảm thấy tiên là như thế nào?”

Lý Quan Kỳ trầm ngâm một lát, nhẹ giọng nói: “Trường sinh, ngự kiếm phi hành, xuất kiếm tùy tâm, trong tâm đạt được tự do."

Nghe được lời này, Lý Nam Đình lộ ra một nụ cười yêu thương.

Ngón tay điểm nhẹ về phía Lý Quan Kỳ, mỉm cười: “Tuổi còn nhỏ như vậy đã lĩnh ngộ được chắc cũng không dễ dàng gì:

“Có người nói, những người được gọi là tiên là những người tiêu diêu tự tại, nhân đức hiền hòa”

“Trảm yêu trừ ma, thay trời hành đạo."

"Hưởng thụ linh khí thiên địa, trường thọ ung dung."

“Quan sát thế gian muôn đời tang thương, uống rượu một mình ngắm núi non không hề nhúc nhích."

“Đây là tiên, nhưng cũng không phải hoàn toàn."

Dĩ nhiên, suy nghĩ của Lý Quan Kỳ đã đảm chìm bên trong “tiên được Lão giả mô tả.

Lúc này Lão giả đổi chủ đề, dùng ngữ khí lạnh thấu xương nói.

“Nhưng trong lòng sư phụ, tiên lại có một bộ dáng khác!”

Lý Quan Kỳ rất tò mò hỏi: “Như thế nào?”

Lúc này, hai mắt lão giả sáng ngời, đứng dậy, nhìn thẳng lên bầu trời, nghiêm nghị nói.

“Con đường thành tiên còn dài, trên đường đi gặp không ít âm mưu, lòng dạ tâm kết”

“Tất nhiên không thể thiếu gió tanh mưa máu, trọng bảo xuất thế khiến cho mọi người lần lượt chiến đấu, không thể thiếu việc xuất kiếm chém giết lẫn nhau.”

"Sau khi đạt tới Nguyên Anh Cảnh, về sau cứ ba trăm năm con sẽ gặp một đại họa nhỏ."

Nói xong, bỗng nhiên Lão giả quay người nhìn về phía thiếu niên.

"Cho nên ta với tư cách là sư phụ của con đang nhìn con một khi tiến vào trường sinh đạo, sâu như biển, đời này không có đường quay lại." "

“Cái gọi là tiên, chính là chỉ là chữ tranh giành mà thôi! !"

Trong mắt thiếu niên liền hiện lên một tia nghỉ hoặc.

“Tranh giành?"

“Không sai! Cùng người tranh giành! Cùng địa tranh giành! Cùng thiên tranh giành!"

“Đoạt linh khí! Đoạt số mệnh! Đoạt cơ duyên!"

“Trường sinh vĩnh cửu, không niềm vui cũng không nỗi buồn, cả tiên cả mai"

“Tu tiên vốn là đi ngược lại ý trời, cướp đoạt linh khí của trời đất, đạt được Vô thượng kim thân, phi thăng tiên giới." "

“Trên đường đi đầy chông gai, cho nên gặp núi, phá núi, gặp sông, xây cầu, và dùng thanh kiếm trong tay để vạch ra con đường rộng mở thuộc về mình!”

Gọng nói của Lão giả đầy nhiệt huyết như đang nói lên những suy nghĩ trong nội tâm của ông suốt hàng trăm năm qua.

Ông muốn dùng một vài câu ngắn gọn để thiếu niên trẻ hiểu rõ một số lẽ thật.

Mà những thứ đạo lý này, đều do hắn trải qua vô số cực khổ mà tự mình rút ra.

Ông không muốn khiến cho thiếu niên trở thành một người có tấm lòng quá nhân hậu.

Trong ánh mắt ngây ngô của nam nhân chợt lóe lên điều gì đó, hắn đứng dậy cúi đầu cung kính, nói.

"Sư phụ, tuy rằng đồ đệ vẫn không thể hiểu hết mọi chuyện, nhưng những lời này con sẽ khắc ghi trong lòng."

Lý Nam Đình nhìn ánh mắt ngây thơ của thiếu niên, cũng. không nói gì giống như bây giờ ngươi không cần phải hiểu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: Thật là lợi hại


Khi màn đêm buông xuống, một chiếc cọc gỗ dày đến thắt lưng xuất hiện ở sân sau của Lý Quan Kỳ.

Nhìn chiếc cọc gỗ mới toanh, khóe môi Lý Quan Kỳ hơi nhếch lên.

Sau đó, liền vào tư thế và bắt đầu thi quyền.

Trong biệt viện trên sườn núi không ngừng vang lên tiếng bang bang bang, một cô bé chạy quanh đó bị âm thanh làm hấp dẫn mà đi đến.

Nằm trên mái nhà nhìn thiếu niên vác hộp đá điên cuồng thi quyền lên cọc gỗ.

Mỗi một quyền xuất ra làm vô số mùn cưa bay tứ tung.

Cơ thể cường tráng liên tục di chuyển.

Dư Tuế An năm trên mái nhà, trong đôi mắt to tràn đầy với vẻ khó tin.

“Tên này thực sự coi cây cọc gỗ trước mặt như một kẻ thù!”

“Thật là lợi hại... kẻ mù.”

“Hắn đang cõng cái gì sau lưng vậy...”

Đánh quyền xong, toàn thân Lý Quan Kỳ đổ nhiều mồ hôi, chuẩn bị đứng dậy đi tắm rửa nghỉ ngơi.

Hắn rất mong chờ bài học đầu tiên khi gia nhập tông môn vào ngày mai.

Hơn nữa hẳn cảm thấy hôm nay trở thành đệ tử của Lý Nam Đình cũng là một chuyện tốt.

Ít nhất trong kí ức của hắn, khi lão giả nhìn về phía hắn, ánh mắt vô cùng trong sáng, không có chút ác ý nào.

Đặt hộp kiếm xuống, hắn ngâm cả người vào bồn tắm và thoải mái tắm rửa.

Tuy nhiên, không biết lúc nào cô bé trên mái nhà đã trượt xuống sân.

Lén lút đi về hướng phòng của Lý Quan Kỳ.

Lỗ tai Lý Quan Kỳ khẽ nhúc nhích, khóe miệng hiện lên nụ cười, không thèm để ý tới cô bé.

Đột nhiên!

"Ahhh! "

Bịch!

"Cứu mạng ~"

Lý Quan Kỳ lập tức kéo quần áo quanh người rồi lao ra cửa.

Vừa đi ra ngoài, hắn đã nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đang bị hộp kiếm đè bẹp, hai tay lộ ra ngoài, điên cuồng vẫy. vẫy tay.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: Hắn muốn lên núi tìm sư phụ của mình!


Khuôn mặt nhỏ nhắn như búp bê sứ nhăn lại, rất trịnh trọng nói chuyện với Lý Quan Kỳ.

“Ta bị thương, huynh phải chịu trách nhiệm!"

Lý Quan Kỳ tức giận nhìn cô bé cười lớn, chính là cô bé tự mình lẻn vào, tự ý xô ngã hộp kiếm, tự đập vào người.

Bây giờ còn bắt hẳn phải chịu trách nhiệm.

Tuy nhiên, lúc Lý Quan Kỳ đang định nói gì đó thì chợt nhận ra sắc mặt cô bé có chút ửng hồng.

Vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra, trầm giọng nói: “Ngực của muội có đau không?”

Hốc mät của Dư Tuế An hơi đỏ, nước mắt to cỡ hạt đậu bắt đầu rơi xuống, cô bé gật đầu.

Lý Quan Kỳ vội vàng an ủi: "Không sao, không sao, trước hết muội đừng cử động, huynh lập tức thay quần áo, dẫn muội đi tìm người giúp."

Lý Quan Kỳ lập tức trở về phòng, mặc quần áo, bế cô bé lao ra khỏi cửa.

Hắn muốn lên núi tìm sư phụ của mình!

Hắn cảm thấy vừa rồi hộp kiếm đập vào người cô bé, đã vô tình làm gãy xương sườn của cô bé.

Trên đường đi, Lý Quan Kỳ sợ cô bé sợ hãi nên nhẹ nhàng hỏi: “Muội tên gì? Huynh gặp muội hai lần rồi mà vẫn chưa biết tên.

Cô bé cảm thấy không còn đau đớn nhiều nữa, cô nhanh chóng cần một miếng bánh bao để xoa dịu cơn sốc.

Giọng điệu thanh thúy nói: “Muội tên là Dư Tuế An, sáu tuổi”

Lý Quan Kỳ hơi giật mình, không ngờ rằng tên của cô bé này lại hay như vậy.

Cuối cùng, Lý Quan Kỳ cũng tìm thấy Lý Nam Đình vẫn còn thức, sau khi giãng co hơi nửa đêm, cô bé đã ngủ thiếp đi ở chỗ của Lý Nam Đình.

Nhìn cô bé đang ngủ ngon lành trên người Lý Nam Đình, Lý Quan Kỳ có chút tò mò hỏi.

"Cô bé này là con của ai? Con đã gặp cô bé ở Phong hai lân.

Lý Nam Đình đắp chăn cho cô bé, nhẹ nhàng vỗ về cô bé.

“Tiểu Mao Tử không phải là con của người nào cả, ba năm. trước lúc ta xuống núi đã nhặt được nó.”

“Nhặt?”

“Ừ, nhặt được.”

“Ba năm trước, ở Bắc Vực của Đại Hạ Kiếm Tông xảy ra nạn đói.”

“Hạn hán kéo dài hai năm, nông dân không có mùa màng, †a đi tới chuẩn bị dùng thần chú cầu mưa.”

iền nhìn thấy một cô bé ngồi xổm bên đường, bên cạnh là một người phụ nữ sắp chết đói.”

“Ta mang theo cô bé trở về, trên đường đi ăn một bữa bánh bao thịt nóng hổi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: Lam Hòa không thích người đến muộn


Điều này khiến Lý Quan Kỳ nhớ về mình thời thơ ấu.

Giống như họ đều sống một cuộc sống không mấy tốt đẹp...

Chẳng trách cả hai lần hẳn nhìn thấy Dư Tuế An, hẳn luôn nhìn thấy một chiếc bánh bao trên tay cô bé.

Hóa ra quá khứ của cô bé cũng xui xẻo như vậy.

Lão giả nhìn Lý Quan Kỳ, nhẹ nhàng nói: “Sao ta cảm thấy con có nhiều đồng cảm như vậy?”

Khóe miệng Lý Quán Kỳ lộ ra nụ cười khổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nhẹ giọng nói.

"Ừ... Con đã từng lấy tiền trợ cấp của tỷ con, mười quan tiền, hỏa táng tỷ ấy."

“Sau khi trở về nhà, con đã tự tay chém chết người thúc nghiện cờ bạc của mình, người khiến con bệnh nặng rồi qua đời.”

“Tuyết rơi đầy trời, trên đường về nhà con ôm tro cốt của tyt tỷ, may mắn nhặt được hai cái bánh bao.”

“Bánh bao tuy vừa cứng vừa thiu nhưng với con lúc đó mà nó, chúng chẳng khác gì mỹ vị nhân gian.”

“Cũng chính ngày hôm đó, con đến lò hỏa táng tận hai lần.

Lý Quan Kỳ nhẹ giọng kể chuyện, giọng điệu bình tĩnh không chút dao động.

Nhưng lão giả nhìn vào ánh mắt đầy đau khổ của thiếu niên, vươn tay còn lại ra quàng qua vai thiếu niên và nhẹ nhàng thì thầm.

"Không sao, mọi chuyện đã qua rồi. Từ giờ trở đi, con cứ coi sư phụ và các huynh đệ khác như người thân trong gia đình, Thiên Lôi Phong sẽ là nhà của con."

Một ông già và hai đứa trẻ ngồi trong sân, trông đặc biệt hòa hợp.

Sáng sớm hôm sau, Lý Quan Kỳ từ trên chiếc giường lạ lãm tỉnh dậy, sau khi tỉnh lại phát hiện hôm qua bản thân đã ngủ gục trên vai lão giả.

Lúc này hắn cư nhiên trực tiếp ngủ ở Lý Nam Đình trong phòng.

Lúc này, còn ít nhất hai giờ nữa mới đến bình minh, lão giả đang ngồi trên đệm thiền.

Sau đó Lý Quan Kỳ vội đứng dậy, dọn dẹp một chút rồi bắt đầu ra sân sau đánh quyền.

Mỗi một quyền mỗi một cước tung ra đều rất mạnh, kèm theo một cơn gió mạnh.

Không biết từ khi nào lão giả đã đứng ngoài cửa lặng lẽ nhìn, khẽ gật đầu.

Lý Quan Kỳ đã luyện tập bộ quyên này được 8 năm và những thay đổi tinh vi trong mỗi quyền đều năm trong tầm kiểm soát của hắn.

Chính nhờ nhiều năm tập luyện không ngừng nghỉ mà hẳn đã có thể kiểm soát hoàn hảo mọi cơ bắp trên cơ thể mình.

Khi Lý Quan Kỳ luyện quyền xong quay người lại, phát hiện lão giả đã ở phía sau, không khỏi giơ ngón cái lên cho hẳn.

Sau đó, lão giả đích thân thi quyền lại bài quyền vừa rồi của Lý Quan Kỳ tập xong.

Sử dụng thành thạo một bộ đầy đủ các kỹ thuật đấm bốc cơ bản một cách mượt mà.

Điều này cũng mang lại cho Lý Quan rất nhiều cảm hứng.

Thấy vẻ hắn mặt trầm ngâm, lão giả mỉm cười nói: "Được rồi, những thứ này để tới lúc con trở về tự ngẫm sẽ biết điểm mấu chốt."

“Nếu bây giờ con không chạy nhanh đến Thiên Thủy Phong, chỉ sợ sẽ muộn."

“Lam Hòa không thích người đến muộn.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: Thánh phẩm linh căn!


Trên đường đến Thiên Thủy Phong, Lý Quan Kỳ gặp được rất nhiều đệ tử gia nhập tông môn cùng lúc với hắn.

Các nam nhân và nữ tử đều mặc trang phục tông môn mới toanh, khuôn mặt tràn đầy niềm khao khát về tương lai.

Họ tụ tập thành từng nhóm hai, ba người, trò chuyện cười đùa đi về phía Thiên Thủy Phong.

Thiên Thủy Phong năm ở Tây vực của Đại Hạ Kiếm Tông.

Vị trí của năm đỉnh chính cũng được bố trí theo ngũ hành.

Duy chỉ có Phong, Lôi, Băng và ba hệ có đỉnh chính tồn tại một mình.

Ngay lúc Lý Quan Kỳ đang ghen tị với những người khác có người cùng nhau trò chuyện cười đùa thì có hai bóng người đột nhiên ôm lấy cổ hắn từ phía sau.

"Ha ha ha! Lý Quan Kỳ, không thể tưởng tượng được huynh vậy mà chọn Lôi hệ linh căn."

"Đúng vậy, không ngờ trên thế giới này còn có người có được Thánh phẩm linh căn!"

“Trực tiến tiếp thẳng vào nội môn, có thể nói là một bước lên trời vậy."

Khóe môi Lý Quan Kỳ hiện lên một nụ cười, người đến là Lâm Đông, người đã gia nhập nội môn của Thiên Thổ Phong, người còn lại là Lý Thịnh An gia nhập ngoại môn Thiên Kim Phong.

Lý Quan Kỳ khế mỉm cười, hắn hỏi thăm tình hình gần đây của hai người họ.

"Lâm Đông, huynh cũng không tệ nha, huynh có Thổ hệ Thiên linh căn, tương lai nhất định rất có tiền đồ."

Lâm Đông chất phác gãi đầu cười toe toét: "Ở nhà, phần mộ tổ tiên bốc lên khói xanh, tổ tiên tích đức mà."

Còn Lý Thịnh An bên cạnh, trên mặt cũng hiện lên vẻ hài lòng.

Hẳn ta tự nhủ: “Linh căn của mình có thể tiến vào ngoại môn thì cũng không tệ rồi.”

Ba người cùng nhau leo lên Thiên Thủy Phong.

Chín mươi phần trăm đệ tử dọc đường đến Thiên Thủy Phong đều là nữ đệ tử.

Dọc theo đường đi, có rất nhiều sư tỷ đứng trên nóc nhà hoặc nơi cao trò chuyện, không ngừng nói chuyện trêu chọc các đệ tử mới nhập môn năm nay.

"Ồ, sư tỷ người có nhìn thấy tên mù lòa sau lưng cống tảng đá kia không?"

"Nghe nói hắn là đệ tử duy nhất được Thiên Lôi Phong thu nhận trong năm nay, hơn nữa còn là Thánh phẩm linh căn mạnh hơn cả của sư huynh Ngô Băng!"

Nữ tử có khuôn mặt thanh tú chỉ cười nhạt khi nghe thấy giọng nói ríu rít của sư muội mình.

“Lý Quan Kỳ, một tên mù lại có cái tên tao nhã như vậy.”

“Tài năng của hắn không ai sánh bằng trên toàn bộ đại lục Thanh Vân.”

“Được rồi, nên đi luyện công thôi.”

Một đám đông náo nhiệt tụ tập ở đại sảnh của Thiên Thủy Phong.

Mỗi người đều có một đệm để ngồi xếp bằng.

Và ngồi ở đó cũng phải vô cùng chú ý, tu tiên giới càng chú trọng đến trật tôn ti trật tự, cường giả vi tôn.

Lý Quan Kỳ vẫn muốn ba người ngồi cùng nhau, nhưng Lý Thịnh An lại nói: “Không được, không được. Thân phận hiện tại của huynh là đệ tử quan môn của đại trưởng lão Thiên Lôi Phong.”

“Cũng chính là đệ tử thân truyền có địa vị cao hơn đệ tử môn hạ của trưởng lão.”

"Ngươi phải ngồi ở phía trước!"

Lý Quan Kỳ nhìn chung quanh, phát hiện sắc mặt của những người xung quanh có chút mất tự nhiên, đành phải đi về phía trước.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: Người luân hồi?


Mặc dù có được Thiên Linh Căn, cũng không phải là sẽ được trưởng lão coi trọng thu làm đệ tử môn hạ.

Lý Quan Kỳ đang quỳ trên mặt đất, trước mặt có một cái bàn và cùng với một tấm đệm.

Xoát!

Một cơn gió nhẹ thổi qua, một nữ tử mặc áo choàng màu xanh lam băng xuất hiện từ không trung phía sau bàn làm việc.

Nữ tử với vẻ mặt nghiêm túc chính là tam trưởng lão của Thiên Thủy Phong, Lam Hòa, Kim Đan hậu kỳ cảnh.

Đôi mắt xinh đẹp của Lan Hòa chợt tối sầm khi nhìn thấy vẫn còn rất nhiều tấm đệm trống.

Bà ta vung tay lên, cửa chính điện đóng sầm lại, vẻ mặt các đệ tử đang chạy ở ngoài lập tức căng thẳng.

Không dám gõ cửa, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ngoài cửa.

Lam Hòa nhẹ nhàng vén vạt áo, chậm rãi ngồi xuống đệm.

"Ngày đầu tiên giảng bài mà dám đến muộn! Vậy đều đứng ở ngoài!”

“Giảng bài.”

Đệ tử trong điện nhao nhao đứng thẳng lên, không nghĩ tới Lam trưởng lão thật sự nói được làm được.

Bất luận là đệ tử nội môn hay đệ tử ngoại môn, chỉ cần đến muộn, toàn bộ đều không được vào.

Đồng thời, mọi người cũng có ấn tượng đầu tiên về Kiếm Tông.

“Nói được thì làm được!”

Lam Hòa rất xinh đẹp, nhưng thân là một giáo sư trưởng.

lão, trong mắt luôn có một tia uy nghiêm.

Lam Hòa nhẹ nhàng nói: “Chắc hẳn các ngươi đều cảm thấy tiến vào Tiên Môn tu luyện là một chuyện vô cùng làm người ta hưng phấn.”

“Nhưng bài học đầu tiên hôm nay ta muốn dạy cho các ngươi là đừng dễ dàng tin tưởng lòng người!”

Xôn xao!

Lời này vừa nói ra, đệ tử phía dưới lập tức xì xào bàn tán, xôn xao bàn luận.

Một lúc sau, Lam Hòa nói tiếp: “Chờ các ngươi tu luyện đạt đến cảnh giới nhất định sẽ biết. Ngày bình thường, bằng hữu nói chuyện cười đùa với nhau, nhưng tới thời điểm mấu chốt, ai cũng vì lợi ích của bản thân trước tiên."

“Những lời này hiện tại không cần các ngươi lý giải, ghi nhớ trong lòng thì được rồi”

Giọng của nữ tử không lớn, nhưng lại có thể để tất cả mọi người đều có thể nghe rõ ràng trong đại điện dài một trắm trượng.

Sau đó, trong tay Lam Hòa lóe lên một tia sáng, một viên ngọc giản xuất hiện.

Lam Hòa giơ ngọc giản lên, nhẹ nhàng nói: “Chắc hẳn các ngươi đều đã có được ngọc giản thân phận của riêng mình”

“Vậy từ hôm nay trở đi, các ngươi nhất định phải mang theo nó bên mình!” “

“Bởi đây sẽ thứ đồng hành với các ngươi suốt đời.”

Nhũng lời này vô cùng quan trọng, nhưng mỗi đệ tử rời khỏi Đại Hạ Kiếm Tông, đều biết những lời này đến cuối cùng biểu đạt ý gì.

"Cái ngọc giản này có rất nhiều công dụng, trong tông môn quan trọng nhất chính là điểm cống hiến."

“Điểm cống hiến cũng sẽ được ghi vào ngọc giản, hơn nữa ngọc giản cũng có năng lực định vị, lúc cần thiết có thể xem vị trí của các đệ tử khác."

"Các ngươi cũng có thể dùng ngọc giản để kiểm tra vật phẩm trong bảo các, trong lúc các trưởng lão giảng bài cũng có thể thông qua ngọc giản quan sát."

“Tóm lại, các ngươi nhất định phải bảo vệ tốt ngọc giản này! Chờ các ngươi bước vào luyện khí hậu kỳ, tự nhiên có thể

mở ra những công năng này của ngọc giản."

Mọi người lấy ngọc giản ra cẩn thận quan sát, không ngờ rằng ngọc giản nhỏ bé này lại có nhiều công dụng như vậy.

Tuy nhiên, những gì Lam Hòa nói tiếp theo đã hoàn toàn gây sốc cho ánh nhìn của mọi người!.

Lam Hòa thấp giọng nói: "Các ngươi có biết chúng ta đang ở nơi nào không?”

Có người nói: "Bắc vực của Thanh Vân đại lục."

Lời còn chưa dứt, một nam nhân khác với đôi mắt hơi đỏ trầm giọng nói: "Đại Hạ Vực, Bắc Vực của lục địa Thanh Vân!"

Lam Hòa giật mình khi nghe thấy giọng nói này, sau đó nhìn về phía nam nhân, lúc đó đáy mắt một tia hiểu rõ.

Nhẹ giọng nói: "Thì ra là Chung Dương Sơn thiếu chủ, Chung Lâm”

"Đúng vậy, chỗ chúng ta ở là Thanh Vân đại lục, mà Thanh ân đại lục thuộc về Đại Hạ Vực"

“Phiến thiên đại này, gọi là linh giới của con người. Cũng chính là hạ giới."

"Linh giới của con người được chia thành sáu vực Sau này các ngươi có thể tự mình khám phá những vực khác."

“Sở dĩ ta nói về điều này chính là muốn cho các ngươi biết ngoại trừ linh giới của con người và Tiên giới, chúng ta còn có một giới khác!"

“Hoàng tuyềng"

"Chính vì có sự tồn tại của Hoàng tuyền giới mà trong vô số vạn năm ở linh giới của con người, sẽ có rất nhiều tu sĩ cường đại đoạt xá, mang theo ký ức của kiếp trước mà luân hồi chuyển thành kiếp khác!"

Lý Quan Kỳ đột nhiên giật mình, nghĩ thầm: "Người luân hồi?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: Linh khư!


Cộc cộc cộc!

Lam Hòa nhẹ nhàng gõ lên bàn mấy cái, lúc này âm thanh thảo luận bên dưới mới từ từ dừng lại.

"Được rồi, ta nói cho các người biết chuyện này là vì muốn các người nhận thức được thế giới chúng ta đang sống là gì."

"Mục tiêu theo đuổi của chúng ta chính là phi thăng Tiên giới!"

"Về phần người luân hồi gì đó, ngay cả ta cũng chưa từng gặp phải."

"Có thể sử dụng sức mạnh của bản thân để phong ấn ký ức rồi đặt vào luân hồi, loại người này phóng mắt nhìn khắp. Đại Hạ cũng chưa chắc sẽ gặp được một người."

Nghe vậy, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, họ còn tưởng sẽ có rất nhiều người như vậy chứ.

Lam Hòa nói tiếp: "Sở dĩ ta nhắc tới Tiên giới là vì ta muốn nói cho các ngươi biết một chuyện khác."

"Tiên giới và Linh giới của con người không phải hoàn toàn tách rời!"

ẦmI!

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong đại sảnh đều sửng sốt!

Ngay cả Lý Quan Kỳ cũng phải chấn động.

Nói như vậy chẳng lẽ những tiên nhân của thượng giới vẫn còn liên hệ với hạ giới?

Lam Hòa thoáng dừng một chút rồi nhẹ giọng nói: "Thật sự không phải như các ngươi tưởng tượng, nếu sự thật là như vậy thì người tu đạo còn phi thăng làm chỉ."

"Những thứ mà ta định nói tiếp theo mới là phần quan trọng!"

“Linh khư! Mệnh thị!"

Lý Quan Kỳ cau mày, hẳn không hiểu câu này có ý gì, những người khác cũng vậy.

Lam Hòa nhẹ nhàng nói tiếp: "Đừng lo lăng, ta sẽ giải thích cho các người hiểu."

"Những người trước mười tám tuổi hoặc những người đã đạt đến Trúc Cơ cảnh có thể sử dụng các nghỉ thức và trận pháp đặc biệt để mở ra linh khư!"

"Linh khư tồn tại bên trong linh đài, hóa thân thành bất cứ vật nào, nó là thứ bẩm sinh đã có."

"Chín mươi chín phần trăm linh khư mà con người sở hữu đều trống rỗng không có gì cả, có rất ít trường hợp bên trong Linh khư có tồn tại vật phẩm."

"Nhưng mà những vật phẩm này cũng không chắc chắn sẽ hữu dụng, chỉ có những thứ như pháp bảo binh khí mới là vật có ích"

Lý Quan Kỳ vừa nghe xong chuyện này thì khẽ cau mày, nhẹ giọng dò hỏi: 'Lam trưởng lão, những vật phẩm bên trong linh khư này làm được cái gì?”

Lam Hòa khẽ mỉm cười duỗi tay ra, kế tiếp lập tức có một dải dây lụa vây nhốt toàn bộ đệ tử trong đại sảnh!

"Đây là vật phẩm bên trong linh khư của ta, một tấm lụa màu xanh."

"Nó có thể dùng để vây nhốt và tấn công người khác!"

"Các vật phẩm bên trong linh khư cũng giống như pháp bảo, có thể kết nối với cơ thể và tâm trí, tế luyện trong người."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: Ngài có mệnh thị không?


Sau đó Lam Hòa lại khế khàng nói tiếp: "Khi các ngươi đột phá đến Kim Đan Cảnh sẽ có cảm nhận được một cảm giác thiên nhân hết sức huyền diệu!"

"Nếu may mắn, lúc đó có thể sẽ có một tiên nhân thượng giới ban thưởng Mệnh thị cho ngươi!"

"Mệnh thị có thể giúp ngươi tạm thời mượn dùng sức mạnh của tiên nhân chiến đấu với kẻ thù!"

"Nhưng cũng vì thế mà khi các ngươi gặp phải người có Mệnh thị nên chiến đấu thận trọng một chút!"

Trung Lâm đột nhiên lên tiếng: "Vậy Lam trưởng lão, ngài có mệnh thị không?”

Lam Hòa khẽ mỉm cười, ngay sau đó mi tâm trên trán ông †a chợt sáng lên một hoa văn thần bí màu trẳng sữa.

Cái hoa văn kia chỉ hơi lóe lên rồi biến mất trong nháy mắt, Lam Hòa khẽ nói: "Khi đệ tử của Đại Hạ Kiếm Tông đột phá Kim Đan giới, phần lớn đều có thể lấy được Mệnh Thị."

"Bởi vì tổ tiên của Đại Hạ kiếm tông chúng ta là một người tu luyện mạnh mẽ, đã thăng lên cảnh giới thượng phong!"

Trước khi lời được nói ra hết, các đệ tử trong đại sảnh đột nhiên bật thốt lên.

"Wal! Đại Hạ kiếm tông chúng ta thật sự có tổ tiên ở Tiên giới!"

"Trời ơi, cái này... chắc mấy tông môn khác cũng không có đâu nhỉ?"

"Tổ tiên... Vậy là nhân vật từ nhiều năm trước rồi quá."

"Có thể thờ phụng Đại Hạ kiếm tông thì thực sự là điều may mắn nhất trong cuộc đời ta."

Tất cả đệ tử mới của Đại Hạ kiếm tông lúc này đều cảm thấy trong lòng đều tràn đầy tự hào.

Đó là một cảm giác vinh dự đặc biệt đối với giáo phái.

Khi tiếng ồn lắng xuống, Lam Hòa nhẹ nhàng nói: "Được rồi, một số kiến thức đơn giản dạy tới đây thôi."

"Tiếp theo là bài học đầu tiên về nhập môn đạo giáo!"

“Rèn thân!"

Trên thực tế, hầu hết các đệ tử trong tông môn thờ cúng đều là người phàm, và họ hoàn toàn không biết rèn thân là gì.

Sau lời giải thích của Lam Hòa, mọi người đều hiểu ra mọi chuyện.

Sau đó Lam Hòa gửi cuộn giấy xuống, trên đó là thần chú rèn thân cơ bản và phương pháp luyện tập.

"Cảnh giới rèn thân chỉ cần ba tháng, chậm nhất là một năm, các người có thể đạt tới độ hoàn mỹ vĩ đại của rèn thân."

"Giống như... Lý Quan Kỳ."

Lý Quan Kỳ đột nhiên bị gọi tên, có chút xấu hổ mà sờ sờ mũi.

Sau đó Lam Hòa chỉ vào cối xay đá trăm cân đã được chuẩn bị từ lâu, cười khẽ: "Nào, Quan Kỳ, chỉ cho mọi người cách nâng tảng đá trăm ký kia băng một tay đi."

Lời này đã nói ra rồi, Lý Quan Kỳ cũng không dễ gì mà trốn tránh nữa.

Năm cối xay đá khổng lồ được xiên vào nhau bởi một cột thép duy nhất.

Lý Quan Kỳ chậm rãi bước đi dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,923
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: Khói trắng bị hút vào


Trong mắt Trung Lâm lóe lên một tia sáng, hẳn ta cũng đang ở đỉnh cao trong việc luyện rèn thân, nhìn thấy Lý Quan Kỳ đang đi về phía cối xay đá.

Trong lòng hắn ta không khỏi thầm tính toán, nếu so với thể lực của mình, cùng lầm cũng chỉ có thể nâng lên tới ba trăm ký thôi.

Nhưng Lý Quan Kỳ lại gặp khó khăn như vậy, hắn ta cũng không biết Lam Hòa đang nói đến bao nhiêu.

Đứng trước cối xay đá, hẳn nhún nhún vai, chậm rãi duỗi tay phải ra năm lấy cây cột ở giữa.

Hu!

Ha!

Trong đại sảnh có tiếng thở hổn hển.

Thấy Lý Quan Kỳ chỉ tùy tiện dùng một tay, mà một lần nhấc thẳng năm cái cối xay đá đưa lên trên đầu hắn!!

Sau khi thản nhiên đưa nó lên không trung hai lần, Lý Quan Kỳ quay đầu lại hỏi: “Lam trưởng lão, có phải như vậy không?”

Hai mắt Lam Hòa lúc này cũng mở to.

"Cối xay đá nặng hơn hai trăm ký mà chỉ dùng một tay nhấc lên á??2"

"Nhìn hản đưa lên xuống hai lần như này, luyện rèn thân của hắn đã đạt tới mức nào rồi vậy?"

Vẻ mặt Lam Hòa khế nói: "Khụ khụ, được rồi, đặt xuống đị"

Lý Quan Kỳ thản nhiên đặt cối xay đá xuống, phát ra âm thanh như bị bóp nghẹt, mọi người đều cảm nhận được sự rung động của mặt đất trong đại sảnh thông qua những tấm nệm futon.

Trung Lâm càng hoài nghi hơnl!

"Với một cái vẫy tay thản nhiên như vậy, vị trí trên vai của hắn thậm chí còn không runlI"

"Hắn đã dùng phương pháp gì khi rèn luyện thân thể để tu luyện sức mạnh đáng sợ như vậy!"

Sau đó, Lam Hòa truyền lại phương pháp tinh luyện khí tức, bảo đệ tử nhớ thật kỹ.

Lý Quan Kỳ dùng tâm nhãn nhìn cuộn giấy rồi tạo dáng theo phong cách thiền định được ghi lại ở trên.

Sau ba hơi thở, hơi thở của Lý Quan Kỳ dần dần trở nên rất đều đặn.

Lam Hòa không coi trọng chuyện này, tiếp tục nói với một số đệ tử của trong tông môn rèn thân: "Thu hút linh lực trời đất vào trong cơ thể là bước quan trọng nhất trong tu luyện."

"Theo công thức, hãy cảm nhận hào quang của trời đất, tìm ra sức mạnh mà gốc rễ tâm linh của chính bản thân thuộc về và đưa nó vào cơ thể."

"Cuối cùng, nó sẽ được ổn định ở vị trí của đan điền và tạo thành một cơn lốc xoáy, đó là đột phá cơ thể rèn luyện và hoàn toàn tiến vào cảnh giới tinh luyện khí."

"Điều khó khăn nhất trong Luyện Khí cảnh là hiểu và nhận ra được hào quang của trời đất."

Và gốc rễ tâm linh càng tỉnh khiết, nhận thức càng rõ ràng, nhưng cũng rất khó để đưa nó vào cơ thể."

"Cho dù là Thiên Linh gốc, bước này cũng nếu nhanh thì ba ngày, chậm thì tới mấy tháng."

"Vì vậy, chúng ta phải thực hiện từng bước một, sẽ khó khăn... Ơ...... Lý Quan Kỳ!"

VùI!

Trong chính điện, có một sự chuyển động kì lạ đột nhiên phát ra từ cơ thể Lý Quan Kỳ.

Trong nháy mắt sắc mặt Lam Hòa thay đổi mạnh mẽ, Lan Y xuất hiện, lập tức di dời đám đệ tử xung quanh Lý Quan Kỳ.

Sau đó, hắn ta ném xuống một tấm mảng hình tròn, trên đó có sáu viên linh thạch to bằng lòng bàn tay.

Một luồng sáng tinh thần rơi xuống, đột nhiên hào quang xung quanh Lý Quan Kỳ tăng vọt.

Hào quang hiện ra lờ mờ như làn khói xanh cuộn tròn.

Khói trắng bị hút vào dọc theo mũi Lý Quan Kỳ, chưa qua. bao lâu.

Đùng!

Một tiếng nổ nhẹ phát ra từ cơ thể Lý Quan Kỳ.

Ngay sau đó, vô số tạp chất màu đen bắt đầu nổi lên từ làn da của Lý Quan Kỳ, bám chặt vào người hẳn như bùn.

Lý Quan Kỳ mở mắt ra, không biết chuyện gì đang xảy ra, hắn nhìn thấy vẻ kinh ngạc lóe lên trong mắt Lam Hòa.

Lý Quan Kỳ đột phá đến tầng thứ nhất luyện khí trong buổi học đầu tiên!!

Tâng đầu tiên của luyện khí!!

Bà ta là thiên tài Thiên Thủy Phong, lúc đầu cũng phải mất hai ngày rưỡi!!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom