Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1960: Di Hoa Tiếp Mộc


Đừng... Đừng mài!
Lý Kiều Kiều nước mắt nước mũi giàn giụa.
Lăn lộn trên đất.
Đại Bưu lúc này cũng không để ý đến Trần Khiêm nữa, anh ta lập tức buông tay, xoay người lao đến trước
mặt Lý Kiều Kiều.
Sắc mặt Lý Kiều Kiều tái nhợt, cô ta ôm ngực, không nén nổi cơn đau.
Chuyện gì xảy ra vậy? Đau quá, tôi đau chết mất thôi!
Trần Khiêm chỉ cười cười rồi lắc đầu, sau đó anh dẫn Thẩm Phiêu Phiêu và Tiêu Ngôn rời khỏi đó.
Rốt cuộc là chuyện gì? Sao lại vô duyên vô cớ đau đớn như vậy được?
Cố Phán tò mò hỏi.
Ai biết được? Nhưng cũng trùng hợp lắm nhé, lúc nãy khi Đại Bưu dùng lực thì chỗ Kiều Kiều đột nhiên bị đau như vậy!
Mẹ chứ, trúng tà à? Ơ này, bọn họ đâu?
Đại Bưu toát mồ hôi lạnh, đồng thời nổi giận đùng đùng đứng lên nhìn quanh.
Tôi biết rồi, chắc chắn bọn họ sợ bị chúng ta bắt chẹt nên trốn đi rồi!
Cố Phán nói.
Mụ nội nó chứ! Bọn này ngứa đòn rồi, tôi lập tức tìm người đến đập nát xe bọn đấy, cho chúng biết ông đây là
Nói rồi Đại Bưu bắt đầu rút điện thoại ra chuẩn bị gọi đi.
Ôi!
Bỗng nhiên lúc này cánh tay của Đại Bưu đột nhiênncứng đờ, di động rớt bộp xuống đất.
Cánh tay của anh ta vẫn giữ nguyên tư thế giơ lên
vừa rồi, hoàn toàn không thể động đậy.
Đồng thời truyền đến từng đợt đau xé da xé thịt. Chớp mắt, Đại Bưu đau đến ngã lăn ra đất.
Đau quá, cánh tay của tôi đau quá!
Bãi đỗ xe ngầm bỗng chốc náo loạn ầm ï.
Còn về phía Trần Khiêm thì sao.
Ba người đã đi vào phía trong sơn trang.
Sư phụ, Lý Kiều Kiều không bị sao chứ? Có phải sư phụ đã làm gì không?
Thẩm Phiêu Phiêu hỏi.
Ừ, nó gọi là Di Hoa Tiếp Mộc!
Trần Khiêm giải thích.
Nghĩa là gì vậy sư phụ?
Tức là toàn bộ sức lực mà người đàn ông to lớn kia gây cho tôi đều chuyển hết lên người Lý Kiều Kiều!
Phụt!
Nhớ lại chuyện vừa rồi, Thẩm Phiêu Phiêu không nín được bật cười.
Trừng phạt nhỏ mà đau thì lâu đấy! Ai bảo bọn họ nói không lựa lời cơI
Trần Khiêm cười lắc đầu.
Anh đưa mắt nhìn quảng trường tấp nập người qua lại.
Ế? Anh không phải là Trần Khiêm đó ư? Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên. Tuyết Tuyết cậu nhìn kìa, là chàng trai đó đó!
Anh ngẩng đầu liền nhìn thấy mấy cô gái đang đứng, thật là trùng hợp quá.
Trần Khiêm thầm nghĩ.
Vạn Tuyết nhìn thoáng qua Trần Khiêm, không biết vì sao cái cảm giác tim đập loạn nhịp này lại xuất hiện nữa.
Không thể nào đâu.
Nếu như lần đầu tiên còn nói là trùng hợp, vậy lúc. này đây lại nói lên điều gì?
Vì sao mình nhìn thấy anh chàng bình thường đến không thể bình thường hơn này, trái tim lại rộn ràng như vậy?
Vạn Tuyết không hiểu nổi.
Nhưng ít nhiều cô vẫn có chút ngại ngùng.
Cô ta đang phân vân có nên qua chào hỏi anh một tiếng hay không.
Bỗng nhiên. Một tiếng hét lớn vang lên đâu đó.
Mọi người giật mình, sau đó đồng loạt quay người nhìn về nơi phát ra âm thanh, Trân Khiêm cũng vậy.
Phía trước cách đó không xa, nơi tập trung đông người nhất, ở giữa từ từ tách ra một con đường.
Chàng trai trẻ hôm nay anh nhìn thấy ở trường học lúc này cũng xuất hiện ở sơn trang Hộ Long.
Quả nhiên, người tu chân đều vận dụng đủ loại thân phận để tụ lại ở sơn trang Hộ Long này.
 
Chương 1961: Vạn Tuyết


Người được xưng là thiếu niên tu chân, Lý Thiếu 'Tông này cũng là một người tu chân.
Đặc biệt hơn còn là một người tu chân đã khai thông linh căn từ khi mới ba tuổi.
Có thể nói là người sinh ra đã giỏi điển hình.
Thực lực của anh ta không phân cao thấp với người vừa trở thành người tu chân là Lâm Cửu.
Hẳn là nằm ở ngưỡng tu sĩ nhất phẩm.
Hiển nhiên sự xuất hiện của anh ta đã khiến không khí ở sơn trang Hộ Long sôi trào, so ra thì anh ta rất phô trương, chắc chắn sau lưng phải có một thế lực mạnh mẽ nào đó đỡ đầu.
Cô chủ, ông chủ dặn rằng, nếu cậu Lý đến thì cô phải qua đó chào hỏi!
Lúc này, một ông lão đứng cạnh Vạn Tuyết quay sang cũng kính nói với cô ta.
Ông lão này có một chòm râu dài rũ xuống tới trước ngực, tầm hơn tám mươi, trên mặt có một mụt ruồi nho nhỏ, trông thì rất hiền hòa.
Ông ta liếc qua Trần Khiêm, sau đó lại quay sang nói chuyện với Vạn Tuyết.
Tôi biết rồi bác Bạch!
Vạn Tuyết gật đầu, suy nghĩ một lát cô ta vẫn từ bỏ ý. định đi qua chào hỏi Trần Khiêm.
Ài, nói như thế nào đây.
Từ nhỏ đến lớn, tuy rằng ta là cô chủ nhà họ Vạn vô cùng cao quý, được hưởng thụ cuộc sống mà người khác hoàn toàn không tưởng tượng ra nổi. Bởi vì gia tộc. cô ta vô cùng giàu mạnh và có thực lực, về cơ bản thì trừ trăng sao trên trời ra, còn lại cô ta muốn gì được nấy.
Nhưng không thể thấy vậy mà cho rằng Vạn Tuyết là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Thật ra không phải như vậy, bởi vì gia tộc có một vài quy định, nó khiến cô ta mất đi cơ hội được lựa chọn tình yêu của mình.
Thế nhưng Vạn Tuyết không cam lòng, cô ta chưa có mối tình nào vắt vai nên hạ quyết tâm phải nếm được. mùi vị của tình yêu một lần.
Thế nên, cô ta đã từng đi tìm ông lão coi bói mà cô †a gặp ở bên bờ sông.
Ông ta nói với cô ta rằng, người trong lòng của cô ta sắp xuất hiện rồi.
Bởi vậy, Vạn Tuyết vô cùng trân trọng, cô ta muốn dâng hiến tất cả tinh lực của mình cho người con trai đó.
Mà người trước mắt tuy làm cho cô ta có cảm giác tim đập dồn dập.
Nhưng anh ta hiển nhiên không phải là định mệnh của cô ta.
Ngày hôm nay bạn thân vẫn luôn kề cận khuyên nhủ cô ta.
Vạn Tuyết tin chắc rằng mình đã tìm được chàng trai định mệnh ấy, đó chính là cậu Lý - Lý Thiếu Tông.
Còn loại cảm giác kia, chỉ cần thời gian ngắn tiếp xúc là có thể bồi đắp nên thôi.
Cho nên Vạn Tuyết cũng không chào hỏi Trần Khiêm, dù sao hai người cũng không phải người của cùng một thế giới.
Cô ta quay sang gật đầu với bác Bạch, sau đó bước đến nơi có Lý Thiếu Tông đang tỏa sáng ngời ngời kia.
Anh giai, thấy không, anh không có cơ hội rồi!
Tú Tú làm mặt xấu với Trần Khiêm rồi liền chạy theo chân Vạn Tuyết đi mất.
Trần Khiêm gãi đầu, anh không hiểu Tú Tú nói thế nghĩa là gì cả!
Haiz, thôi quên đi, mình vẫn nên theo dõi thật kĩ người tu chân ở đây đi.
Dĩ nhiên người Trần Khiêm chú ý đầu tiên vẫn là người tên Lý Thiếu Tông này. Thấy mọi người xúm quanh mình, Lý Thiếu Tông vẫn tỏ ra rất lạnh lùng.
Anh ta hơi híp mắt, dường như chúng sinh chỉ như: con rệp con rết mà thôi.
'Trên thực tế những kẻ này cũng chỉ là lũ rệp vô năng.
Mà một con rệp không đáng khiến đấng phi thường như anh ta phải chú ý đến.
Anh ta thật sự không hiểu nổi những kẻ đang đứng trước mắt mình đây, nhỏ yếu đến như vậy sao vẫn còn mặt mũi sống tiếp trên cõi đời chứ?
Thế giới này vốn thuộc về những người mạnh như: anh ta vậy, không phải sao?
Lý Thiếu Tông vẫn luôn suy nghĩ mãi về việc này, về những kẻ mình gặp.
Cậu Lý! Đây chính là cô Vạn Tuyết!
Mà lúc này, tên hầu đứng cạnh Lý Thiếu Tông nhỏ giọng thưa.
Lúc bấy giờ Lý Thiếu Tông mới chậm rãi mở mắt, đập vào mắt anh ta là Vạn Tuyết với khuôn mặt đẹp tựa tiên nữ.
Khiến người ta sáng mắt đỏ mặt.
Cậu Lý, nghe danh đã lâu, tôi là Vạn Tuyết!!
Vạn Tuyết nhìn người thiếu niên phong độ trước mắt, trong mắt lóe lên sự tán thưởng, cô ta hào phóng vươn tay ra bắt tay với anh ta.
Cậu Lý cũng không hề ngần ngại năm lấy bàn tay người đẹp.
Cũng không biết vì sao, dù cho hai người đã chạm vào nhau, nhưng trong lòng Vạn Tuyết không hề có một gợn sóng.
Tại sao vậy chứ?
 
Chương 1962: Bò có yêu khí


Nhưng cho dù thế nào đi nữa, người mà mình đã đợi mười mấy năm cuối cùng cũng xuất hiện rồi, Vạn Tuyết vô cùng quý trọng cơ hội này.
Vừa nói chuyện, hai người vừa đi vào bên trong sơn trang.
Vốn dĩ Lý Thiếu Tông đến cũng là vì muốn dạo chơi, tiện đường đến xem tình hình ở đây.
Thấy Vạn Tuyết vô cùng xinh đẹp, nên đương nhiên cũng bằng lòng đi cùng với Vạn Tuyết.
Lúc này, sân bãi lớn gần đó có tiếng người ầm ï.
“Chuyện gì vậy?”
Lý Thiếu Tông hỏi người hầu đi theo ở phía sau.
“Thưa cậu chủ, đó là trường đấu. Mấy ngày trước, có người bắt được mấy con bò tót dị chủng ở vung Khương Bắc Phi, sau đó đưa đến đây để đấu xem như là một hạng mục đặc sắc ở sơn trang Hộ Long này!”
Người hầu nói.
“Hừ, chán ngắt, mấy trận đấu của mấy con thú có gì hay chứ, thật sự không biết những người bận rộn này rốt cuộc nhàm chán tới cỡ nào!”
Lý Thiếu Tông lắc đầu cười khổ.
Mà câu nói này lại khiến Vạn Tuyết hơi khó chịu.
Vốn dĩ câu này cũng không nhắm vào cô ta, so ra thì địa vị của Vạn Tuyết còn cao hơn cả cậu Lý này, nhưng Vạn Tuyết hơi không thích thái độ kiêu ngạo của Lý Thiếu Tông.
Có lẽ hơi bực mình, Vạn Tuyết nói:
“Cũng chưa chắc, ba tôi từng nói, giống bò kỳ lạ này. đã từng trải qua một số tạo hóa nào đó của đất trời, con nào con nấy đều rất mạnh, xem một chút cũng hay!”
“Ồ? Không ngờ em Tuyết Tuyết còn có hứng thú với những chuyện này? Vậy được thôi, tôi cùng Tuyết Tuyết đi xem một trận!”
Lý Thiếu Tông lắc đầu cười khổ một tiếng.
Hai người đi thẳng về phía đấu trường.
“Tuyết Tuyết!”
Nhóm của Tú Tú đã chơi ở đấu trường bên này từ sớm, sau khi nhìn thấy Vạn Tuyết thì vội chào hỏi.
“Wow, chào cậu Lý, trước đây chỉ nghe người ta nhắc đến anh, bây giờ là lần đầu tiên gặp người thật đấy!”
Tú Tú nói. “ừ”
Nhưng Lý Thiếu Tông cũng không nói nhiều, chỉ gật nhẹ đầu xem như câu trả lời.
Tất nhiên Lý Thiếu Tông có sự lạnh lùng của mình.
Điều này khiến Tú Tú có hơi không vui vì mất mặt, không ngờ anh ta lại lạnh lùng như vậy. Đương nhiên, cùng với sự xuất hiện của Lý Thiếu
'Tông, bầu không khí của cả đấu trường bỗng chốc trở nên khác biệt, rất nhiều người tự động nhường đường.
Tiếng ồn ban đầu cũng đã lắng xuống.
Lý Thiếu Tông và Vạn Tuyết ngồi xuống, nhìn về phía sân bãi trong đấu trường.
Sau đó nhìn thấy có một con bò đen trên trán có một vệt dài màu vàng kim đang đấu ở trong sân bãi.
Lý Thiếu Tông chỉ liếc nhìn rồi khinh thường nhắm mắt lại.
Ôi, những người tu chân còn lại cảm thấy nhập thế là một chuyện đẹp đẽ biết bao.
Nhưng thật ra, người đã thực sự nhập thế rồi thì sẽ có đau khổ của riêng mình.
Ví như hiện tại, mỗi ngày mình đều phải đối mặt với quá nhiều loài giun dế, điều này chính là đau khổ đối với Lý Thiếu Tông.
Vạn Tuyết liếc mắt nhìn Lý Thiếu Tông ngạo mạn, không biết tại sao, trong lòng cô ta luôn cảm thấy kỳ lạ.
'Thậm chí cô ta còn bắt đầu nghỉ ngờ, liệu có phải thầy bói đó lừa mình không nhỉ?
Mình thật sự sẽ yêu người này, xem anh ta là người mình yêu sao?
Vạn Tuyết bắt đầu nghi ngờ một cách nghiêm trọng.
Nhưng lúc này cũng không nói gì, chỉ nhìn về phía trong sân bãi.
Cùng lúc đó, Trần Khiêm đi tới.
“Trường đấu, xem ra những con bò này đã trải qua đột biến, là bò có yêu khít”
Trần Khiêm với Thẩm Phiêu Phiêu cũng đến bên này.
Thấy Thẩm Phiêu Phiêu tò mò nhìn những con bò có hình thù quái dị này.
Trần Khiêm thản nhiên giải thích.
Đương nhiên tất cả bọn họ đều đứng ở xung quanh để xem.
“Bò có yêu khí? Chẳng trách, trông bọn nó con nào con nấy đều hung tợn gian ác, hơn nữa sức tấn công còn mạnh như vậy! Giống bò này mà đấu với nhau mới là thật sự đáng xem”
 
Chương 1963: Vô ích thôi, đã muộn rồi


Thẩm Phiêu Phiêu gật đầu.
“Đáng xem? Cô nghĩ như vậy à?” Trần Khiêm lắc đầu cười khổ.
“Không thì sao hả sư phụ?” Thẩm Phiêu Phiêu ngờ vực nói.
“Em cảm thấy, ý của anh Trần Khiêm là những con bò này cũng không phải bò bình thường, trông bộ dạng bọn nó cũng không phải cam tâm tình nguyện để loài người thuần hóa! Anh, có phải sẽ xảy ra nguy hiểm gì không?”
Tiêu Ngôn ở bên cạnh ngập ngừng hỏi.
“Tiêu Ngôn, cậu nói đúng rồi, cậu rất thông minh. Bề ngoài thì những con bò yêu này đang biểu diễn, nhưng thực ra bọn nó không dễ dàng bị thuần hóa như vậy. Hơn nữa, lúc này xung quanh không có ai có sức mạnh để trấn giữ. Mà trước kia những con bò yêu này bị bắt, bây. giờ lại bị loài người cưỡng ép, trong lòng đã rất thù hận rồi, nguy hiểm là điều tất nhiên.”
Trong mắt Trần Khiêm có vẻ lo âu, nói.
Trần Khiêm không phải là thánh mẫu, nhưng khi mình dự đoán được một số nguy hiểm đang đến gần, nhìn thấy nhiều người vô tội như vậy sẽ gặp nguy, nếu không làm chút gì đó e là bất cứ ai cũng sẽ không yên lòng.
“Vậy anh, chúng ta phải làm thế nào?”
Tiêu Ngôn hỏi “Chỉ còn cách xua đuổi đám đông thôi!” Trần Khiêm khẽ nói.
'Tất nhiên anh hi vọng sẽ không xảy ra bất cứ nguy. hiểm nào.
“Vậy hai chúng ta đi tìm nhân viên công tác để nói với họi"
Thẩm Phiêu Phiêu nói. Sau khi Trần Khiêm gật đầu. Hai người đi về phía bục làm việc.
Trần Khiêm cũng bắt đầu quan sát tình hình xung quanh.
Một lúc sau. Một tiếng soạt vang lên.
“Mọi người chú ý, những con bò này sẽ gây ra nguy hiểm, mọi người mau chóng sơ tán!”
Là Thẩm Phiêu Phiêu giật micro rồi hét lên.
“Hả? Chuyện gì vậy?”
Mọi người đều không hiểu tại sao.
“Làm gì vậy, mau xuống đi, đừng phiền chúng tôi xem thi đấu!”
Có người hét lên.
Nhưng rất nhiều người không thèm để ý.
“Tuyết Tuyết, là bọn họ, bạn của Trần Khiêm!” Ngược lại Tú Tú có ấn tượng với hai người bọn họ. “ừ”
Vạn Tuyết chỉ khẽ gật đầu.
“Sao bọn họ lại nói như vậy, chẳng lẽ đến để làm loạn à?”
Tú Tú nghi ngờ nói.
“Không biết, tin chắc là nhân viên công tác sẽ xử lý ổn thỏa thôi!”
Vạn Tuyết chỉ khẽ đáp lại một câu.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc nhóm Thẩm Phiêu Phiêu đã bị nhân đuổi xuống.
“Sư phụ, những người này hoàn toàn không nghe!”
Thẩm Phiêu Phiêu tức giận phừng phừng đi đến bên cạnh Trần Khiêm.
“Không thì để em xông lên lần nữa thử xeml” Tiêu Ngôn nói.
“Vô ích thôi, đã muộn rồi!”
Mắt Trần Khiêm hơi ngưng đọng lại.
Lúc này mới nhìn chằm chăm vào trường đấu, thoáng nhìn về cái lồng lớn được hàn bằng sắt thép.
Lúc hai người còn chưa hoàn hồn lại. “Grừt” Một tiếng gầm giận dữ vang lên.
Âm thanh lớn đinh tai nhức óc, khiến cho mặt đất xung quanh rung lên dữ dội.
Khoảnh khắc này giống như long trời lở đất. “AI Rất nhiều người có mặt đã hét lên vì kinh hãi.
Dù sao thì âm thanh này cũng khiến người ta hơi sợ hãi.
“Sao vậy?”
Vẻ mặt Vạn Tuyết cũng nghiêm trọng, lúc này mới đứng lên cùng với mấy cô bạn thân, nhìn về phía cái lồng. thép to lớn đen xì kia.
“Bác Bạch, lẽ nào trong cái lồng lớn kia có thứ gì sao?”
Vạn Tuyết hỏi bác Bạch ở bên cạnh.
Mí mắt bác Bạch khẽ giật: “Có thưa cô chủ, bên trong đó nhốt một con bò đen rất lớn, nhưng sừng của nó lại là màu trắng, trông có hơi kỳ quái, cho nên vẫn không thả nó ra”
Bác Bạch vừa nói, vừa đứng chắn ở phía trước Vạn Tuyết.
“Cô chủ, tôi cảm thấy sẽ có biến, chúng ta mau đi thôi!"
Sắc mặt bác Bạch căng thẳng, hình như đã đoán được sẽ xảy ra nguy hiểm gì đó.
Lúc này, mặt đã đầy vẻ hoảng sợ...
 
Chương 1964: Bò yêu sừng trắng


Khi tất cả mọi người đều không kịp phản ứng lại. Ầm!
Một tiếng nổ dữ dội đột nhiên vang lên, sau đó thì người ta thấy cái lồng được luyện bằng thép bị đập. thành những mảnh vụn bắn tứ tung.
Những mảnh vụn này bắt đầu cắm mạnh vào xung quanh, giây phút này nó còn mạnh hơn cả sức mạnh của. viên đạn.
Kèm theo đó là một màn bụi bặm cuốn lên.
Bỗng chốc, trời đất như sụp đổ, giống như cả một vùng đều bị hủy diệt.
“A” Một loạt tiếng thét kinh hoàng vang lên. Đám đông tán ra bốn phía.
Lớp bụi lắng xuống, cuối cùng, một con bò khổng lồ trong lồng chầm chậm đi ra.
Mỗi bước đi của nó dường như đều mang theo một sức mạnh gây chấn động, chậm rãi từ từ, đặc biệt là sừng của nó lại có màu trắng.
Khi nó bước ra, có vài con bò nhỏ bắt đầu đuổi theo phía sau nó.
“ò
Một âm thanh như tiếng sấm vang lên.
Mọi người xung quanh đều cảm thấy run rẩy. Tất cả mọi người đều không nhúc nhích nữa.
Bao gồm cả Vạn Tuyết cũng kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Không ai dám nhúc nhích là bởi vì, chẳng ai dám đảm bảo rằng nếu cử động thì mình có trở thành đối tượng đầu tiên bị tấn công hay không.
“Bác Bạch...”
Lòng Vạn Tuyết căng thẳng.
Đồng thời nhìn Lý Thiếu Tông đang yên lặng ngồi một bên.
Anh ta vẫn đang nhắm mắt.
Anh ta hoàn toàn không phát hiện ra cảnh tượng trước mắt sao?
Không!
Anh ta đã phát hiện ra rồi, sao anh ta có thể không phát hiện được chứ.
Nhưng thái độ của anh ta đã chứng minh tất cả. Tất cả những thứ trước mắt anh ta đều là con kiến, đây chẳng qua chỉ là một trò hề giữa một con kiến lớn hơn một chút với đám kiến nhỏ mà thôi!
Nực cười, đúng là nực cười!
Lý Thiếu Tông thầm nghĩ: Sao trên đời này cứ xuất hiện chuyện nực cười như vậy nhỉ?
“Cậu Lý, con yêu thú này đã tấn công con người rồi!"
Vạn Tuyết thấy anh ta không có phản ứng gì, lúc này mới nhắc nhở.
Đồng thời cũng đặt hi vọng rất lớn ở anh ta.
Rõ ràng có rất nhiều người bình thường từng nghe đến cái tên Lý Thiếu Tông này ở trên mạng.
Lúc này mới từ từ tiến tới phía sau Lý Thiếu Tông. Rõ ràng ở đây là nơi nguy hiểm nhất.
Lý Thiếu Tông không khỏi lộ ra nụ cười gượng gạo bất đắc dĩ.
“Ò"
Lúc này, con bò yêu sừng trắng đột nhiên ngẩng đầu gầm lên.
Sau đó hai chân giơ cao.
Bộ dạng của nó giống như đang khiêu khích. Rõ ràng nó không biết vì sao trước đây lại bị bắt, còn bây giờ thì bừng tỉnh, bắt đầu làm ầm ï lên, đợi cho loài
người một lần nữa xuất hiện trước mặt nó.
Nó muốn báo thù và lấy lại thể diện đã mất của mình.
Nhưng trước mặt nó không có một ai cử động, khiến nó vô cùng tức giận.
“Sư phụ, làm thế nào bây giờ?”
Thẩm Phiêu Phiêu cũng sợ hãi, vội nhìn Trần Khiêm. Trần Khiêm đang định trả lời.
“Con súc vật, thôi hung hăng đi!”
Một tiếng hét vang lên.
Sau đó thì thấy một bóng người nhảy thẳng vào trong sân bãi.
Ông ta nhảy vút lên cao.
Làm cho tất cả mọi người có mặt bắt đầu phấn khích kích động.
“Ôi đệch, thật sự có người biết bay!”
“Đúng đấy, chẳng lẽ đây chính là người tu chân trong truyền thuyết?”
Có người kinh ngạc hét lên.
Đứng trong sân là một ông lão khoảng sáu mươi tuổi, gầy như que củi nhưng lại có phong thái như thần tiên.
Ông ta vừa xuất hiện, Trần Khiêm cũng phát hiện ra khí tức tu chân trên người ông ta vô cùng mạnh.
Quả nhiên ông ta là một người tu chân. “òm
Con bò yêu thấy có người xuất hiện nên cũng tràn trề tinh thần chiến đấu.
Ngay lập tức, nó xông thẳng về phía ông lão.
“Hừ, đợi lão già ta đây bắt được mày lại rồi cắt thành miếng nhỏ chần ăn!”
Ông lão lạnh lùng cười. Rồi ông ta thi triển pháp thuật đánh trả.
Có thể thấy được ông lão muốn dùng kiếm quang cực mạnh để xuyên thẳng vào con bò yêu này.
 
Chương 1965: Vì em, hôm nay tôi sẽ tiêu diệt con kiến này


Nhưng đúng lúc này, sừng của con bò yêu đột nhiên lóe lên ánh sáng màu trắng, một vầng sáng hình xoắn ốc bao phủ lấy ông lão.
Oành!
Hai tia sáng đâm thẳng vào nhau.
Kiếm quang của ông lão tiêu tan. ?a chươ?g ?ha?h ?hấ? ?ại — Tг?ⅿ?гu yệ?.v? —
“Cái gì?”
Ở khoảng cách rất xa, Trần Khiêm nhìn ông ta, gần như có thể cảm nhận được sự sợ hãi xen lẫn trong giọng
nói của ông ta.
Bởi vì giao đấu rồi mới phát hiện, thực lực của hai bên hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp.
Bịch!
'Thoáng chốc, vầng sáng màu trắng đánh vào ngực của ông lão, hất bay ông ta ra ngoài, đập mạnh xuống khán đài.
“A
Lúc này, tất cả mọi người mới thật sự cảm thấy sợ hãi.
Một ông lão toàn năng như vậy là lại bị đánh bại chỉ trong một hiệp, đây quả thật là yêu quái mà!
Con bò yêu chẳng quan tâm đến người khác.
Cợt nhã nhìn ông lão đang nằm trên mặt đất.
Nó nhấc bàn chân lên, đạp lên người ông ta như đang sỉ nhục.
“Hình như chú Mạc gặp nguy hiểm!”
Lúc này, vẻ mặt Vạn Tuyết lo lắng.
“Chú Mạc là khách quý của gia tộc, cũng là bạn của ba tôi. Cậu Lý, không biết anh có cách đánh bại con bò. yêu này để cứu chú Mạc không?”
Vạn Tuyết lo lắng nói.
“Có thể! Trong mắt tôi, nó chỉ là một con kiến mà thôi!”
Lý Thiếu Tông khế mở mắt, nhàn nhạt nói. “Vậy xin anh, mau cứu chú Mạc với!” Vạn Tuyết vội nói.
Nhóm Tú Tú cũng tràn trề hi vọng nhìn Lý Thiếu Tông.
Mặc dù người này vô cùng ngạo mạn, nhưng tất nhiên người ta có lý do để ngạo mạn.
Lúc này, mọi người cũng gửi gắm toàn bộ hi vọng bào Lý Thiếu Tông.
“Em muốn tôi ra tay với một con thú giống như một con kiến sao? Tiểu Tuyết, tôi đã từng thề sẽ không ra tay với một con kiến, bởi vì cho dù là nó, hay là ông ta cũng đều quá là nhỏ bé!”
Lý Thiếu Tông nhíu chặt mày.
Chẳng lẽ thật sự muốn mình ra tay với mấy con kiến này sao?
Không! Trong lòng Lý Thiếu Tông đang đau khổ dăn xé. “òm
Lúc này, con bò yêu đã giãm mạnh lên người ông lão, ông lão phun ra một ngụm máu tươi.
Điệu bộ này rõ ràng là đang thách thức, có ai dám lên nữa không?
“Cậu Lý, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, tôi cầu xin anh, cứu chú Mạc với! Ông ấy thật sự sẽ chết trong tay con quái vật này mất!”
Vạn Tuyết đã sắp khóc đến nơi rồi.
“Được thôi Tiểu Tuyết, tôi nể mặt em cho nên mới phá lệ đấy, vì em, hôm nay tôi sẽ tiêu diệt con kiến này!”
Lý Thiếu Tông nhàn nhạt cười.
“Cậu Lý, cảm ơn anh!”
Vạn Tuyết nặng nề gật đầu.
“Ôi vãi, thiếu niên tu chân Lý Thiếu Tông đã ra tay rồi"
“Nhất định phải ghi lại cảnh tượng hôm nay. Thì ra lời đồn trước đây đều là thật, thế giới này quả nhiên không hề đơn giản!”
Tất cả mọi người như bùng nổ.
Nhưng chỉ thấy Lý Thiếu Tông nhún vai một cái, sau đó nhảy thẳng lên không trung.
Lúc anh ta đáp xuống thì đã một tay đút vào túi quần, đưa lưng về phía con bò yêu.
“Wow!"
Tất cả mọi người đều đang hét lên.
Mặc dù Vạn Tuyết với mấy cô gái nhóm Tú Tú không ưa một số thái độ của Lý Thiếu Tông, nhưng lúc này cũng vô cùng sùng bái.
Lúc này tất cả đều ngây người nhìn anh ta.
“Ò.
Quả nhiên con bò yêu này đang khiêu khích, lúc này thấy Lý Thiếu Đông đến, nó nhàm chán tùy tiện đá ông lão sang một bên rồi quan sát Lý Thiếu Tông một hồi.
Còn phát ra tiếng gầm thách thức.
“Súc vật, mày muốn tự chết hay để tao ra tay? Một khi tao mà ra tay thì mày thảm lắm đấy!”
Lý Thiếu Tông đút một tay trong túi, nhắm mắt nói.
“Ò....."
Dường như con bò yêu có thể hiểu được tiếng người, lúc này rống lên giận dữ.
Lông trên người nó dựng ngược lên như những cái gai sắc bén.
Phi thẳng về phía Lý Thiếu Tông...
 
Chương 1966: Cậu Lý cũng không phải đối thủ của nó


Con bò yêu đã xông tới.
Tất cả mọi người có mặt đều hít vào một hơi. Bọn họ đều đang đợi phản ứng của Lý Thiếu Tông.
Muốn xem thiếu niên tu chân Lý Thiếu Tông sẽ đối phó với con bò yêu này như thế nào.
Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên đó là, lúc. này Lý Thiếu Tông vẫn chẳng có phản ứng gì.
Thay vào đó, Lý Thiếu Tông vẫn nhắm mắt, đút một †ay vào túi.
Con bò yêu đáng sợ chẳng là cái thá gì trong mắt Lý Thiếu Tông cả!
“Đến đi!"
Oành một tiếng, chỉ thấy sừng của con bò yêu động đậy, một lưồng sáng màu trắng bắn ra.
Làn bụi dấy lên, dường như đã cuốn phăng tất cả! Rất nhiều người bị cuốn bay ra ngoài.
Cũng có nhiều người đau đớn bắt đầu gào thét. Vạn Tuyết cũng nơm nớp lo sợ.
Trần Khiêm bình tĩnh quan sát cảnh tượng trước mắt.
Bởi vì anh vô cùng khó hiểu, anh từng thấy Lý Thiếu Tông, anh ta rất có tài năng.
Trẻ tuổi như vậy mà đã là tu sĩ nhất phẩm.
Đạt được mức tu vi bằng với A Cửu.
Quả thực rất hiếm thấy.
Điều khiến Trân Khiêm khó hiểu đó là, rõ ràng ông lão vừa rồi cũng là tu sĩ nhất phẩm, thực lực của bọn họ
cũng không chênh lệch là bao.
Nhưng tại sao Lý Thiếu Tông lại tập trung như vậy, chắc chắn anh ta có gì đó để dựa vào!
Nếu không anh ta chắc chắn sẽ không có thái độ trời sập đến nơi mà mặt không đổi sắc!
Mí mắt Trần Khiêm khẽ giật, quan sát Lý Thiếu Tông.
Lý Thiếu Tông cảm nhận được khí tức vô cùng lớn ở phía sau truyền tới.
Lúc này đột nhiên mở mắt ra.
Bởi vì khí tức này ngay lập tức khóa chặt anh ta lại, hơn nữa nó còn mạnh hơn anh ta gấp mấy lần.
“Sao có thểi”
Đột nhiên anh ta sợ hãi.
“Sao con thú vật này có thể mạnh như vậy?” Lúc này, Lý Thiếu Tông không dám lơ là.
Anh ta dốc hết sức để xoay người, vận khí để ngăn lại.
Nhưng luồng sáng màu trắng này không ngừng phóng to trước mặt anh ta!
Dường như không thể ngăn lại được.
Oành!
Ngay lập tức, Lý Thiếu Tông bị đánh trúng.
Âm ầm ầm!
Một loạt tiếng nổ vang lên.
Hai tay Lý Thiếu Tông cản lại, giống như một cái nồi hơi khổng lồ đang nổ tung, khói trắng bốc lên, tiếng dâu nổ tanh tách.
Hai tay áo của anh ta như biến thành bột.
Phụt!
Lý Thiếu Tông phun ra một búng máu, cả người bay. ra ngoài.
Kinh mạch màu đỏ trên hai cánh tay anh ta giống như con giun nằm trên mặt đất.
“Mạnh quá”
Lý Thiếu Tông thở hổn hển.
Cho đến bây giờ anh ta mới thật sự nhìn thẳng vào con yêu thú này.
“Sư phụ từng nói, trên đời có một loại yêu thú, bọn chúng mượn linh khí của đất trời để có được trí thông minh, rồi từ đó trở nên xảo trá. Hơn nữa có một số nơi trên cơ thể đột biến, cho nên gọi là yêu thú, nhưng khi với người tu chân thì bọn chúng sế không chịu nổi một đòn!”
“Nhưng bây giờ, tình hình lại không giống với những gì sư phụ nói, giống yêu thú này đã tiến hóa đến một bước nhất định, đã đạt được đến trình độ có thể tu hành, khi đó, sức chiến đấu của bọn chúng sẽ rất mạnh, nhưng tình huống này rất hiếm gặp!”
“Mà con yêu thú này rõ ràng đã tiến hóa đến trình độ có thể tu hành, là linh yêu!”
Lý Thiếu Tông kinh hãi.
Anh ta đã khinh địch rồi, hơn nữa còn là quá khinh địch.
Chỉ với một đòn vừa rồi mà Khinh Vũ hộ thể của mình đã bị đánh vỡ.
Đã vậy, mình còn bị nội thương rất nặng.
Nếu chịu thêm một đòn nữa, kết cục của mình sẽ thảm hơn cả người tu chân vừa nấy.
Chạy! Lý Thiếu Tông thầm tính toán.
Nhưng dường như con bò yêu này đã nhận ra được Lý Thiếu Tông muốn chạy trốn.
Ngay lập tức ra sức tấn công.
“Lôi Bạo!"
Con ngươi của Lý Thiếu Tông căng thẳng phóng to ra.
Lúc này, anh ta lôi một viên trân châu từ trong ngực ra, ném thẳng vào con bò yêu.
Vừa lấy ra, viên trân châu ngay lập tức to lên. Hơn nữa còn có tia sấm sét màu tím. Ầm ầm ầm!
Bao phủ lên toàn thân con bò yêu, đánh tia sét vào người nó.
Lý Thiếu Tông lợi dụng cơ hội này, dồn lực vào hai chân chạy đi!
“Cậu Lý chạy rồi!"
“Cậu Lý cũng không phải đối thủ của nó!”
 
Chương 1967: Anh không muốn như vậy


“A”
Lúc này, tất cả mọi người ở hiện trường vô cùng hoảng sợ.
Chạy thục mạng ra tứ phía. Nhất thời có vô số người giãm đạp lên nhau.
“Không hay rồi cô chủ, chúng ta cũng mau chạy thôi!”
Bác Bạch bảo vệ Vạn Tuyết. Vạn Tuyết nặng nề gật đầu. Đồng thời, trong lòng cũng vô cùng thất vọng.
Cô ta không ngờ, người mình nhìn trúng lại bỏ rơi mình thế này để chạy trốn trước.
Nhưng bây giờ có chạy trốn thì cũng đã muộn. Mọi người hoảng sợ, xô đẩy lẫn nhau.
Chẳng mấy chốc, không biết bị ai chen lấn, Vạn Tuyết không cẩn thận ngã xuống bục.
“AI Tuyết Tuyết!”
Nhóm Tú Tú lo lắng hét lớn.
Nhưng người quá đông, hoàn toàn không thể đi qua kéo cô ta được!
Lúc này, trận pháp xung quanh con bò yêu bị sét đánh cuối cùng cũng tiêu tan.
“Ò..
Nó nhìn lên trời, giận dữ gầm lên.
Như đang trút sự bất mãn vì vừa rồi bị Lý Thiếu Đông tính kế.
Sự đau đớn thân xác cũng khiến mắt nó bỗng chốc trở nên đỏ tươi.
Tràn đầy sát khí.
Và mục tiêu đầu tiên của nó.
Chính là người gần nó nhất - Vạn Tuyết.
“Loài người đáng ghét! Chết đi!”
Con bò yêu này lại thốt ra tiếng người.
Giống như tiếng chuông.
Đi về phía Vạn Tuyết.
Lúc này, Vạn Tuyết sợ đến ngây ra.
Ngẩn ngơ tại chỗ, không biết phải đối phó thế nào.
Bác Bạch và nhóm Tú Tú đều lo lắng đến phát khóc. “Đừng!”
Vạn Tuyết loạng choạng đứng lên, bắt đầu lui về phía sau.
Con bò yêu không quan tâm, đi thẳng đến.
Lúc này, Vạn Tuyết đang đi trên mép của bục cao, mà bục cao bên này đã chẳng còn ai nữa rồi.
Chỉ có ba người nhóm Trần Khiêm với Thẩm Phiêu Phiêu đang đứng ở đây.
Vạn Tuyết ngẩng đầu, nhìn Trần Khiêm với ánh mắt cầu cứu.
Trần Khiêm không hề nhúc nhích.
Ngược lại, Thẩm Phiêu Phiêu nhanh tay lẹ mắt, vội vàng chạy xuống, kéo Vạn Tuyết lên bục cao hơn.
Lúc này, bác Bạch với nhóm Tú Tú mới chạy đến bên này, bảo vệ Vạn Tuyết phía sau họ.
“Ò..
Điều lạ lùng đó là, mọi người đều cảm thấy con bò yêu này sắp tấn công.
Nhưng lại thấy nó đứng im tại chỗ không hề cử động.
Bởi vì nó đang nhìn một người, người này vô cùng mạnh.
Nó có cảm giác nếu nó bước thêm một bước thì sẽ thịt nát xương tan.
Đúng vậy, chỉ cần bước thêm một bước, sẽ chết. Cảm giác này thật sự rất rõ ràng. Chính vì vậy, con bò yêu kiêng dè nhìn người này.
Mà người này, ngoài Trần Khiêm ra thì có thể là ai chứ.
Nhìn chăm chú rất lâu. “òp
Đột nhiên nó gầm lên một tiếng, nhảy thẳng ra khỏi bục cao, rồi đưa bò con chạy đi nơi khác.
Đúng vậy, là chạy!
Hơn nữa, chẳng mấy chốc, nó biến mất trong làn bụi.
“Cái gì? Nó cứ đi như vậy à?” Tú Tú khó mà tin được, sửng sốt nói.
Vừa rồi cô ta cảm thấy mình như sắp chết đến nơi rồi!
Vạn Tuyết cũng vui mừng vì may mắn sống sót sau †ai nạn này.
Cô ta liếc nhìn Trần Khiêm đến giờ vẫn chưa có bất cứ hành động gì, trong lòng hơi oán hận.
Vừa rồi mình gặp rắc rối, sao người này lại chẳng làm gì thế nhỉ?
Sau đó nhìn Thẩm Phiêu Phiêu, gật đầu chào: “Vừa rồi thật sự cảm ơn cô, nếu không nhờ cô có thể tôi đã bị con bò yêu này giết rồi!”
“Không cần cảm ơn tôi, cô Vạn Tuyết, nếu cô thật sự muốn cảm ơn thì phải cảm ơn sư...”
“Được rồi Phiêu Phiêu, cũng muộn rồi, chúng ta còn phải giúp Tiêu Ngôn hỏi thăm chuyện của cậu ấy, đi thôi!"
Trần Khiêm nhàn nhạt nói.
Anh cũng không muốn rước thêm phiền phức, càng không muốn để lộ thân phận của mình.
Nếu muốn, Trân Khiêm chỉ cần thở nhẹ một hơi thì con bò yêu vừa rồi đã hồn bay phách tán rồi!
Tiếc là, anh không muốn như vậy...
 
Chương 1968: Lẽ nào vừa rồi cô chủ không để ý sao


Sau đó, Trần Khiêm đưa Thẩm Phiêu Phiêu rời đi. Nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, trong lòng Vạn Tuyết xuất hiện một loại kích động không sao giải thích được.
Nếu một lần là trùng hợp, hai lần cũng là trùng hợp, vậy bây giờ là lần thứ ba, cũng trùng hợp sao?
Nhưng nếu người mình thích không phải cậu Lý mà là người bình thường trước mắt này.
Vậy thì có rất nhiều khía cạnh không nói rõ được.
Lòng Vạn Tuyết rối bời.
“Người này không hề tâm thường!”
Lúc này, đột nhiên bác Bạch nói.
“Hả? Bác Bạch, bác có ý gì?”
Vạn Tuyết biết, bác Bạch cũng là một cao thủ, nhưng vẫn chưa thể bước vào được cảnh giới tu chân trong truyền thuyết mà thôi.
Lúc này cô ta mới ngạc nhiên hỏi.
“Lẽ nào vừa rồi cô chủ không để ý sao?”
Vẻ mặt bác Bạch nghiêm túc nhìn bóng lưng Trần Khiêm, trang trọng nói.
“Để ý cái gì?”
“Con bò yêu đó vô cùng hung tàn, ngay cả cậu Lý và †u sĩ Mạc cũng không phải đối thủ của nó. Vừa rồi, nó vốn có thể tàn sát khắp nơi, thậm chí cô chủ cũng đã gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ngay giây phút quan trọng, con yêu thú này lại dừng lại!”
Bác Bạch nói.
“Đúng đúng đúng, Tiểu Tuyết, vừa rồi cậu không kịp nhìn, con yêu thú đó chẳng những không bước lên phía trước mà tớ thấy bộ dạng nó giống như nhìn thấy thứ gì đáng sợ lắm vậy!”
Tú Tú cũng vội nói.
Trong lòng Vạn Tuyết càng ngạc nhiên hơn.
“Ý của mọi người là, con bò yêu đó sợ người tên Trần Khiêm này nên mới bỏ chạy, vì vậy chúng ta mới may mắn thoát nạn?”
Vạn Tuyết tò mò hỏi.
Sao có thể chứ, trông Trần Khiêm này thật sự rất bình thường.
Nói thật. Ban đầu, khi cho rằng Trần Khiêm chính là người mà mình sẽ yêu theo lời thầy bói, thực ra trong lòng Vạn Tuyết có hơi xem thường Trần Khiêm.
Nói thế nào nhỉ.
Con gái mà, trong lòng mỗi cô gái đều sẽ có những kỳ vọng nhất định về người mà mình yêu.
Đặc biệt là lời thầy bói kia nói đó còn khiến cho mình càng kỳ vọng cao hơn.
Nhưng khi gặp được lại khác xa so với kỳ vọng của mình thì khó tránh khỏi cảm giác hụt hãng trong lòng.
Tất nhiên cũng không nói tới hứng thú nữa.
Rất rõ ràng, nếu là Trần Khiêm thì sẽ khiến mình hơi thất vọng.
Cho nên, bản năng của Vạn Tuyết sẽ hơi bài xích nếu Trần Khiêm trở thành người mà mình yêu.
“Tôi vẫn khó mà tin được anh ta là người đuổi con bò yêu này, tôi nghĩ bên trong chắc chắn có một số nguyên nhân khác..."
Vạn Tuyết nói tiếp: “Nhưng cho dù có nói thế nào thì vẫn phải cảm ơn cô gái vừa nãy, nếu không nhờ cô ấy thì thật sự khó mà lường được chuyện sẽ đi về đâu!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Vạn Tuyết ửng đỏ, khẽ nói.
Đồng thời cô ta cũng thấy hơi hứng thú với Trân Khiêm.
Chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.
Bác Bạch chỉ nói một câu rằng chắc nhìn nhầm rồi không nói gì nữa.
Sau đó, rõ ràng người nhà họ Vạn nghe được chuyện này nên rất nhiều cao thủ ở phía sau được cử đến, một mặt là để bảo vệ Vạn Tuyết, mặt khác là dốc toàn lực để tìm ra tung tích của con bò yêu kia.
Bởi vì buổi lễ dưới lòng đất sắp bắt đầu nên người nhà họ Vạn rất coi trọng.
Lại nói đến Trần Khiêm.
Sau khi Trần Khiêm rời khỏi sơn trang Hộ Long thì quay về nhà họ Thẩm.
Vừa về thì thấy một nhóm người rời khỏi nhà họ. Thẩm với vẻ mặt khinh thường.
Thẩm Thiên Canh tiễn bọn họ ra, trên khuôn mặt già nua đầy vẻ ngượng nghịu.
Hỏi ra mới biết.
Hóa ra những người vừa rồi là quản lý cấp cao của nhà họ Vạn.
Thẩm Thiên Canh được Trần Khiêm sắp xếp lo việc vé vào cửa bữa tiệc dưới lòng đất.
Đương nhiên Thẩm Thiên Canh vô cùng nghiêm túc, còn đặc biệt mời người của nhà họ Vạn đến để kiểm tra lý lịch.
Kết quả, người của nhà họ Vạn hoàn toàn không. xem nhà họ Thẩm ra gì, chuyện vé vào cửa thì khỏi nghĩ tới nữa.
Cho nên mới có cảnh tượng vừa rồi.
 
Chương 1969: Tôi có chuyện muốn hỏi ông


Nếu nói không có vé, Trân Khiêm cũng tin rằng với thực lực của mình thì cứ thế xông vào cũng chẳng vấn đề gì.
Nhưng thực sự không cần thiết phải như vậy.
Hơn nữa, với rất nhiều kinh nghiệm trước đây, Trân Khiêm cũng hiểu được tầm quan trọng của việc che giấu thân phận.
Nên anh chắc chăn sẽ không liều lĩnh như vậy nữa.
“Xin lỗi cậu Trần, chuyện cậu giao cho tôi đơn giản như vậy mà tôi cũng không làm được!”
Mặt Thẩm Thiên Canh đầy vẻ tự trách.
“Bác Thẩm không cần phải xin lỗi, với tình hình hiện tại, chúng ta khó mà vào được buổi lễ dưới lòng đất với danh nghĩa nhà họ Thẩm được. Chỉ bằng tôi dẫn theo Lâm Cửu, móc nối với một gia tộc lớn khác, như vậy cũng dễ tùy cơ ứng biến hơn!”
Trần Khiêm nói.
“Ông chủ, ý của ngài là chúng ta sẽ vào nhà họ Vạn? Bây giờ nhà họ Đoạn đã bị ngài tiêu diệt rồi, gia tộc lớn nhất trong thành Ký Châu chính là nhà họ Vạn, huống hồ bọn họ còn là phía đứng ra tổ chức!”
Lâm Cửu ở bên cạnh nói.
“Ừ, đúng vậy, Lâm Cửu, ông có quen biết chủ nhân nhà họ Vạn không?”
Trần Khiêm hỏi.
“Tôi thật sự không quen. Đừng nhìn bề ngoài nhà họ Vạn là một gia tộc quyền thế, hình như phía sau họ còn có một gia tộc tu chân chống lưng. Rất nhiều tu sĩ tự do (tán tu) trong giới tu chân đều không dám động vào nhà họ Vạn, chính bởi vì bọn họ kiêng dè gia tộc tu chân đằng sau nhà họ Vạn. Tất nhiên, cũng có rất nhiều cao. thủ ngưỡng mộ danh tiếng mà đến nhờ vả nhà họ Vạn, nhà họ Vạn có đến bốn năm nhất phẩm tu sĩ như chúng tôi, nghe nói, nhà họ Vạn còn có cả tu sĩ tam phẩm nữa!”
Lâm Cửu giải thích. “Tôi hiểu rồi!” Trần Khiêm gật đầu.
Thầm nghĩ, quả nhiên không nên đánh giá thấp thế lực đẳng sau của một số gia tộc.
Đúng như Lâm Cửu nói, sơn trang Hộ Long có không ít cao thủ tu chân, xem ra buổi lễ dưới lòng đất này sẽ vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, một chiếc xe sang chạy đến trước cửa nhà họ Thẩm.
Một ông lão từ trên xe bước xuống.
“Là ông tai”
Thẩm Phiêu Phiêu không khỏi giật mình.
Người này không phải ai xa lạ mà chính là ông lão
vừa gặp lúc nấy, cũng chính là bác Bạch ở bên cạnh Vạn Tuyết.
là Bạch Tự Tại, được cô chủ giao phó, muốn mời cô Thẩm và cậu Trần đến nhà họ Vạn tham gia buổi tiệc sinh nhật tối nay của cô chủi”
Bác Bạch nói xong thì đưa hai tấm thiệp mời.
“Hả? Cô ấy là cô chủ nhà họ Vạn sao?”
'Thẩm Phiêu Phiêu kinh ngạc nói.
Bác Bạch gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay cô chủ thoát chết vẫn phải cảm ơn hai cô cậu đã cứu! Cho nên muốn mời hai cô cậu, hai người nhất định phải có mặt nhé!”
Trần Khiêm cầm thiệp mời lên xem.
Lúc này, Lâm Cửu ghé vào tai Trần Khiêm:
“Ông chủ, đúng là không tốn công mà, Vạn Tuyết là đứa con gái Vạn Diệu Tông thương yêu nhất, tiệc sinh nhật của cô ta có thể mời ngài vậy thì chuyện vé vào cửa ăn chắc rồi!"
Trần Khiêm cũng gật đầu. Mặc dù không biết tại sao Vạn Tuyết lại mời mình.
Nhưng mình cũng muốn đích thân đến nhà họ Vạn này một chuyến.
'Thế này cũng tốt. Một mặt để xem xem Vạn Tuyết có mục đích gì.
Mặt khác là để xem có thể tận dụng cơ hội này để lấy được vé vào cửa hay không.
“Được, vậy phiền quản gia Bạch, ông có thể trả lời lại cô Vạn Tuyết giúp tôi, tối nay chúng tôi nhất định sẽ đến!”
Trần Khiêm gật đầu cười.
Sau khi Bác Bạch rời đi.
Lâm Cửu định tiếp tục đi huyến luyện con cháu nhà họ Thẩm.
Vừa hay lúc này, Trần Khiêm gọi ông ta:
“Lâm Cửu, ông đợi một lát, tôi có chuyện muốn hỏi ông!”
Trần Khiêm nói.
“Có chuyện gì vậy cậu Trần?”
Lâm Cửu nghỉ hoặc hỏi.
 
Chương 1970: Cậu còn biết gì nữa


Chuyện mà trong lòng Trần Khiêm vẫn luôn nghĩ tới, đó là chuyện về con bò yêu hôm nay gặp.
Nên anh kể với Lâm Cửu về chuyện đã xảy ra ở sơn trang Hộ Long.
Bởi vì trước đây, Trần Khiêm chưa từng tiếp xúc với một số yêu thú.
Đặc biệt là yêu thú biết một số yêu pháp.
Vốn hiểu biết của Trần Khiêm ở phương diện này chỉ giới hạn ở kiến thức về hồn thú nhập thể.
Bởi vì trời đã gần tối nên Trần Khiêm phải tranh thủ đến tham gia tiệc sinh nhật của Vạn Tuyết.
Nên anh dứt khoát bảo Lâm Cửu đi với mình, trên đường vừa đi vừa nói.
Thì ra trên thế giới này, ngoài một số ít người tu chân thì tự nhiên cũng tồn tại một số yêu thú kì lạ.
Chỉ là đa số bọn chúng tồn tại dưới lòng đất hoặc. trong hang động.
Người bình thướng rất khó gặp được.
Thậm chí có thể nói, cho dù gặp được thì cũng sẽ mất mạng.
Cho nên có rất ít tin tức về yêu thú được tiết lộ.
Mà yêu thú cũng phân chia cảnh giới giống như: người tu chân.
Yêu thú có thể ngưng luyện chân khí, cũng được gọi là tu sĩ.
Nhưng bởi vì yêu thú rất rất khó để đạt được cảnh giới này, cho nên đương nhiên, khi bọn chúng tu luyện được thì thực lực sẽ mạnh hơn rất nhiều so với loài người ở cùng cảnh giới.
Người tu chân trở thành tu sĩ nhất phẩm mà gặp được yêu thú tu sĩ nhất phẩm.
Gần như là bị yêu thú nghiền ép.
Nghe xong lời giải thích của Lâm Cửu.
Trần Khiêm gần như đã rõ.
Chẳng trách, lúc Lý Thiếu Tông với ông lão được gọi là chú Mạc kia quan sát khí tức của bò yêu thì đã coi thường nó.
Nhưng chỉ trong một hiệp đã bị sừng của con bò yêu kia đánh đến nỗi không tìm được phương hướng.
Rõ ràng đây chính là nguyên nhân.
Sau đó, Trần Khiêm với Lâm Cửu nói đến chuyện của nhà họ Vạn.
Cùng lúc này.
Phía nhà họ Vạn.
Hoàng hôn buông xuống, trong biệt uyển cũng giăng đèn kết hoa.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật của cô chủ nhà họ Vạn - Vạn Tuyết.
“Tuyết Tuyết, hôm nay em thật xinh đẹp!” “Tuyết Tuyết, sinh nhật vui vẻ!”
Có rất nhiều cậu ấm ở Ký Châu mang quà đến chúc. mừng.
Tất nhiên cũng có không ít cậu ấm có mục đích khác.
Đó chính là thể hiện vẻ đẹp trai và hào phóng của mình trước Vạn Tuyết.
Suy cho cùng, nếu có thể trở thành con rể nhà họ Vạn thì sau này sẽ lên như diều gặp gió.
Nhưng rõ ràng Vạn Tuyết chỉ khách sáo đáp lại, cho dù những cậu ấm này có đẹp trai hơn nữa thì cũng không lọt vào mắt cô ta được.
Huống chỉ là bước vào trái tim cô ta chứ.
“Tuyết Tuyết, hôm nay cậu có tâm sự gì à?”
Tú Tú ở bên cạnh nhìn Vạn Tuyết lơ đãng chào hỏi người khác, lúc này mới hỏi.
“Đâu... đâu có đâu!”
Mặt Vạn Tuyết ửng đỏ, nhưng vẫn không giấu được vẻ thất vọng.
“Hừ, còn nói không có, để tớ đoán xem, tớ nghĩ, có phải cậu đang thất vọng không? Tại sao hôm nay Lý Thiếu Tông lại bỏ cậu mà chạy? Hơn nữa, anh ta biết hôm nay là sinh nhật cậu, vậy anh ta có đến không? Ít nhất cũng phải đến để cho cậu một lời giải thích chứ, có đúng không?”
Tú Tú nói. “Cậu... cậu nói nhảm gì thế!”
Vạn Tuyết quýnh lên như con thỏ trắng bị giãm phải đuôi.
“Ha ha ha, bị tớ nói trúng tim đen rồi chứ gì, tớ còn biết nhiêu hơn đấy!”
“Cậu còn biết gì nữa?” Vạn Tuyết không vui hỏi.
“Tớ còn biết, nếu tối nay Lý Thiếu Tông chịu đến, hơn nữa còn cho cậu một lời giải thích thì chắc chắn cậu sẽ tha lỗi cho anh ta. Dù khi đó anh ta bỏ rơi cậu nhưng tớ biết tính cậu, khi cậu cho rằng một ai đó là người mà cậu yêu thì cho dù họ có đối xử với cậu thế nào cậu cũng sẽ luôn yêu họ”
“Nhưng mà có điều này tớ phải nhắc nhở cậu đấy Tuyết Tuyết, tớ không thích nhân phẩm của Lý Thiếu 'Tông lắm đâu. Anh ta quá kiêu ngạo, hơn nữa tớ cảm thấy, cho dù sau này cậu ở bên anh ta, anh ta chắc chắn sẽ thèm muốn một số tài nguyên vốn có của nhà họ Vạn, có thể cậu không thích nghe câu này, nhưng là một người bạn, tớ vẫn phải nói với cậu!”
Tú Tú nói.
 
Chương 1971: Là hé mắt


Vạn Tuyết khẽ cau mày, nhưng vẫn gật đầu, kéo tay Tú Tú cảm ơn.
“Vậy... anh chàng Trần Khiêm kia thì sao? Cậu đã chọn Lý Thiếu Tông là người mà cậu yêu thế sao cậu còn mời Trần Khiêm?”
Tú Tú cười hỏi.
Vạn Tuyết suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Tớ cũng không biết tại sao, nhưng tớ rất tò mò về Trần Khiêm, không chỉ vì những chuyện đã xảy ra chiều nay, cho nên tớ muốn gặp anh ta lần nữa, tiếp xúc với anh ta xem rốt cuộc anh ta là người thế nào. Thậm chí từ đầu, tớ còn có ý muốn tác hợp cho cậu với anh ta. Ha ha, nhưng mà sau đó nghĩ lại vẫn là quên đi, dù sao thì anh ta cũng không phải người cùng thế giới với chúng ta, vậy thì mời bọn họ ăn bữa cơm xem như báo đáp lại ân huệ hôm nay!”
Vạn Tuyết hít sâu một hơi rồi cười.
“Cậu đấy, cậu thật xấu xa, hừ, chàng trai mà cậu xem thường cậu lại vứt cho tớ như vứt rác vậy à? Tớ chẳng cần đâu, hừ!”
Tú Tú với Vạn Tuyết ầm ï một trận.
Đang nói chuyện.
Tú Tú chỉ về phía trước.
“Tuyết Tuyết, cậu mau nhìn xem, Trần Khiêm đến rồi”
Tú Tú nói. Lúc này, Vạn Tuyết ngước mắt nhìn về phía cửa. Thì thấy Trần Khiêm cầm quà đi về phía bên này.
Trái tim Vạn Tuyết không biết vì sao lại đập mạnh.
“Cô Vạn Tuyết, cảm ơn lời mời của cô, chúc cô sinh nhật vui vẻ!”
Trần Khiêm cười nói. “Ừm, cảm ơn anh! Với cả, chuyện hôm nay ở sơn trang Hộ Long phải cảm ơn anh đã cứu mạng tôi, tối nay. nhất định phải uống thêm vài ly đấy!”
Mặc dù trong lòng Vạn Tuyết có hơi xem thường Trần Khiêm.
Nhưng sự kích động khi thấy anh đã khiến Vạn Tuyết phải nhìn Trần Khiêm thêm vài lần.
Bởi vì cô ta không chắc cảm giác này có phải rung động hay không.
“Được!”
'Trần Khiêm gật đầu.
Hai người nhìn nhau.
Đúng lúc này.
Pháo hoa rực rỡ màu sắc đột nhiên sáng rực trên không, lỗng lẫy cả một bầu trời, giống như muốn cuốn trôi cả thành phố Ký Châu.
“Wowl"
Rất nhiều người ngạc nhiên hô lên.
Sau màn pháo hoa, trên bầu trời tụ thành vài chữ:
“Vạn Tuyết, sinh nhật vui vẻ!”
Sáu chữ này rực rỡ chói mắt trên bầu trời.
Tim Vạn Tuyết đập thình thịch.
Điều khiến người ta ngạc nhiên hơn nữa vẫn còn ở phía sau.
Lúc này, một tấm vải đỏ bay phấp phới trong không trung.
Rồi từ từ rơi xuống trước mặt Vạn Tuyết. Bùm!
Tấm vải đỏ nổ tung, một dải lụa sặc sỡ sắc màu bật ra.
Mở dải lụa ra. Trên mặt đất xuất hiện một bục cao hình tròn.
Sau đó thì thấy Lý Thiếu Tông mặc áo đuôi tôm, để tóc dài, đút một tay vào túi đứng trên bục.
Cảnh tượng trước mắt đầy lãng mạn và huyền ảo. Cũng khiến cho cả hiện trường bùng nổ.
Cảm xúc của tất cả mọi người đều lên đến đỉnh điểm.
Vạn Tuyết cũng vô cùng kinh ngạc và cảm động.
Bởi vì khoảnh khắc này, cô ta như nhìn thấy một vị anh hùng xuất hiện
Người hùng trong tâm trí.
Mà Lý Thiếu Tông vẫn nhắm mắt, như thể đang hưởng thụ sự reo hò của mọi người dành cho anh ta.
Trong mắt anh ta, ngoài ăn với ngủ thì những người phàm phu tục tử ở trước mắt này chỉ còn một tác dụng duy nhất, đó là có thể reo hò tán thưởng vì một vị thần như anh ta, chỉ có vậy mà thôi!
Thật lâu sau, Lý Thiếu Tông mới châm chậm hé mắt ra. . Bạ? đa?g đọc tгuyệ? tại -- ?г?m?гuy??.ⅴ? --
Là hé mắt.
Bởi vì anh ta đã từng thề, trừ khi gặp được một số cao thủ đích thực, nếu không, anh ta sẽ không mở hết mắt mình ra.
Chỉ vì anh ta không muốn để những người bình thường này vấy bẩn đôi mắt của mình...
 
Chương 1972: Ông chủ đến


“Cậu Lý thật là đẹp trai quá đi mất, nếu anh ấy có thể làm bạn trai mình một ngày thì mình chết cũng thấy đáng nữa!”
Có cô gái gào thét trong lòng.
“Tuyết Tuyết, có thể lúc tôi bỏ đi đã khiến em có một số hiểu lầm về tôi, tôi không ngờ là sau đó em gặp phải nguy hiểm như vậy. Tôi vốn muốn lấy thân mình để chuyển sự chú ý của con bò yêu đó ra khỏi hiện trường, cứu tất cả mọi người!”
Lý Thiếu Tông khẽ nói.
“Tôi biết!"
Vạn Tuyết nói.
Đúng vậy, sao mình có thể nghĩ anh ấy như vậy chứ, lúc Lý Thiếu Tông bỏ đi, mình vẫn chưa bị người ta đẩy xuống bục mà.
Cho nên cậu Lý không biết mình gặp nguy hiểm.
Sau khi cậu Lý giải thích, trong lòng Vạn Tuyết thoải mái hơn rất nhiều.
Tất nhiên tiếp theo, sự chú ý của mọi người cũng đổ dồn vào Vạn Tuyết và Lý Thiếu Tông.
Còn người như Trần Khiêm, đương nhiên là bị người ta xem nhẹ rồi.
Tiệc sinh nhật đang diễn ra.
Bên kia, một người đàn ông trung niên chậm rãi đi về phía này.
Ông ta nhìn về phía xa, lúc thấy Vạn Tuyết đứng cùng với cậu Lý, khuôn mặt người đàn ông trung niên lộ ra một nụ cười vui mừng.
“Ông chủ!"
Lúc này, bác Bạch xuất hiện phía sau người đàn ông trung niên này, nhẹ giọng gọi.
Trong mắt đầy vẻ kính nể người đàn ông trung niên này.
Người đàn ông trung niên này không phải ai xa lạ mà chính là Vạn Diệu Tông, chủ nhân của nhà họ Vạn.
“Ừ, Tuyết Tuyết với Lý Thiếu Tông tiến triển thế nào rồi? Rốt cuộc Lý Thiếu Tông có phải là định mệnh của
Tuyết Tuyết mà thầy bói kia đã nói không?”
Vạn Diệu Tông hít sâu một hơi rồi hỏi.
Có thể thấy, Vạn Diệu Tông cũng rất tin tưởng thầy bói kia.
Cho nên lúc này, ông ta rất quan tâm đến tương lai của con gái mình.
“Cái này...”
Bác Bạch suy nghĩ một lát.
“Cứ nói đừng ngại!”
Vạn Diệu Tông chắp tay sau lưng.
“Quan sát ở nhiều khía cạnh thì quả thực cậu Lý phù hợp với một số điều kiện mà thầy bói đã nói, sở hữu khả năng thần thông mà người bình thường không thể nào có được, võ công siêu phàm, thân thế hiển hách!”
Vạn Diệu Tông nghe đến đây, lại cười vui vẻ.
“Nhưng chỉ có một điều kiện là không hợp với lời của người thầy bói đã nói! Đó chính là vừa nhìn đã rung động, nhưng cô chủ không rung động nhiều như vậy với Lý Thiếu Tông, nhưng lại có cảm giác kích động với một tên nhóc vô danh!”
Bác Bạch nói thật.
“Tên nhóc vô danh?”
Vạn Diệu Tông cau chặt mày.
“Chính là tên Trần Khiêm gì đó ở sơn trang Hộ Long chiều nay mà bây giờ Tuyết Tuyết lại mời đến dự tiệc đấy à”
Rõ ràng Vạn Diệu Tông không ngờ đến điều này.
So ra thì tất nhiên ông ta mong đợi Lý Thiếu Tông là con rể quý của mình hơn.
“Đúng, chính là cậu ta Bác Bạch nói.
“Hừ, khốn kiếp, một tên nhóc vô danh sao có thể trở thành con rể nhà họ Vạn được chứ, đúng là hoang đường!"
Nghĩ đến khả năng này, Vạn Diệu Tông thực sự đau đầu.
Dù sao thì tình tiết câu chuyện con gái nhà danh giá yêu một tên nhóc vô danh rồi cắt đứt quan hệ với gia tộc đã xuất hiện cả nghìn loại trong lịch sử Hoa Hạ này rồi.
Ông ta tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra với nhà họ Vạn.
“Ông chủ đừng nóng giận, nghe tôi nói hết đã, theo như tôi quan sát thì Trần Khiêm không hề tâm thường! Dù sao thì cảm giác cậu ta cho tôi cũng không đơn giản. Hơn nữa, là người cô chủ yêu, chẳng phải ông chủ nên gặp cậu ta trước, quan sát vài ba lần rồi mới quyết định sao?”
Bác Bạch vội khuyên ngăn.
Vạn Diệu Tông hít sâu một hơi để bình ổn lại cảm xúc của mình.
“Được thôi, lát nữa ông hẹn cậu ta đến, tôi muốn gặp. cậu ta, để xem cậu ta thế nào mà ông nói cậu ta không †âm thường!”
Mặc dù Vạn Diệu Tông nói như vậy. Nhưng trong lòng đã có kế hoạch rồi. “Ông chủ đến!"
Lúc bữa tiệc sinh nhật đang được tổ chức vô cùng náo nhiệt.
Người phục vụ cúi đầu hét lớn.
 
Chương 1973: Xin chỉ bảo


Vạn Tuyết ngước mắt nhìn, ba đã tới rồi. “Ba"
“Chào chú Vạn!”
Tất cả mọi người đều đứng lên chào.
Ông ta chính là Vạn Diệu Tông, chủ nhân của nhà họ Vạn.
Trần Khiêm cũng đứng lên nhìn ông ta.
“Chú Vạn, ba cháu bảo cháu thay ông ấy gửi lời hỏi thăm đến chú!”
Lý Thiếu Tông ít khi gặp cũng đứng lên.
Phớt lờ những người khác, Vạn Diệu Tông mặt mày vui vẻ đến trước Lý Thiếu Tông.
“Thiếu Tông, cháu càng ngày càng phi phàm đấy, hi vọng cháu có thể đạt được thành tựu xuất sắc trong buổi lễ dưới lòng đất!”
Vạn Diệu Tông vỗ mạnh vào vai Lý Thiếu Tông. Sau khi chào hỏi. Những chàng trai khác cũng giới thiệu về mình.
Chỉ là sự nhiệt tình của Vạn Diệu Tông đối với bọn họ không bằng Lý Thiếu Tông.
“Ba, để con giới thiệu với ba, đây là Trần Khiêm, còn đây là người chiều nay đã cứu con, Thẩm Phiêu Phiêu, bạn của Trần Khiêm!”
Vạn Tuyết thấy Trần Khiêm không tự giới thiệu.
Nên cảm thấy nếu so sánh thì có thể những chàng trai khác hơi xuất sắc hơn.
Thậm chí lúc này, Vạn Tuyết cảm thấy Trần Khiêm có hơi đáng thương.
Đúng vậy, anh ta không phải là người cùng thế giới với chúng ta, anh ta có cuộc sống trong thế giới của mình.
Rốt cuộc mình mời anh ta đến dự tiệc sinh nhật của mình là tốt hay xấu đây?
Ôi, Vạn Tuyết hơi đồng cảm.
Cho nên mới chủ động giới thiệu Trần Khiêm.
Mà hành động nhỏ này của Vạn Tuyết.
Trong mắt Vạn Diệu Tông lại chính là thể hiện ý tốt đối với Trần Khiêm.
Lúc này mới hơi tức giận. “Thì ra cậu là Trần Khiêm!”
Vạn Diệu Tông nhàn nhạt nói, đồng thời trong mắt lóe lên một chút khinh thường.
“Hiện tại cậu ở đâu? Trong nhà có ai, hơn nữa, có bản lĩnh gì không?”
Vạn Diệu Tông liên tiếp hỏi mấy câu.
“Ba, ba làm gì vậy' Vạn Tuyết giật mình. Ba bị gì vậy chứ?
Lúc này, tất cả mọi người cũng hướng ánh mắt về phía Trần Khiêm.
Thẩm Phiêu Phiêu nhìn Vạn Diệu Tông đang có ý muốn chĩa mũi dùi vào sư phụ mình.
Hơn nữa, rõ ràng là sư phụ đã ra tay cứu Vạn Tuyết.
Cuối cùng, Vạn Tuyết đã xem chuyện Lý Thiếu Tông bị con bò yêu đánh cho bỏ chạy kia thành cái gì rồi.
Cô ta thấy không thoải mái.
Lúc này mới nói: “Hiện tại, sư phụ tôi là khách quý. của nhà chúng tôi, còn bản lĩnh ấy à, nhiều lắm, ông muốn xem cái nào!”
'Thẩm Phiêu Phiêu lạnh lùng nói.
ði
Lời phản bác này khiến cho tất cả những người có mặt đều kinh ngạc.
“Ha ha, gia tộc các người? Cô ở gia tộc nào?” Vạn Diệu Tông giận quá hóa cười. “Nhà họ Thẩm ở Ký Châu!”
Thẩm Phiêu Phiêu cũng là một cô gái rất có khí phách.
Vừa dứt lời, mấy tên cấp cao phía sau Vạn Diệu Tông đi đến thì thầm vài câu vào tai ông ta.
Vạn Diệu Tông mới cười khổ gật đầu: “Tôi biết rồi, hóa ra cô là cháu gái của Thẩm Thiên Canh. Vả lại chiều nay, nhà họ Thẩm các người còn muốn tham gia buổi lễ dưới lòng đất, chỉ là bị từ chối rồi đúng chứ?”
Thẩm Phiêu Phiêu không ngờ Vạn Diệu Tông lại nói như vậy.
Hơi thở cô ta hơi gấp gáp.
“Chẳng lẽ, hôm nay các người cứu con gái tôi, lại còn đến tham gia buổi tiệc tối nay, chắc không phải là vì vé vào cửa đâu nhỉ?”
Vạn Diệu Tông nhàn nhạt cười, sau đó nói.
“Ông nói cái gì?!"
'Thẩm Phiêu Phiêu thật sự bị người này làm cho tức chết.
Ông nói ông đường đường là một chủ nhân gia tộc có tiếng, sao lại có cái tính công kích như vậy nhỉ?
Vạn Tuyết cũng không ngờ, tại sao từ trước đến nay ba mình luôn trang nghiêm và đúng mực, mà hôm nay lại nói như vậy?
Lúc đang giằng co.
Vạn Diệu Tông lạnh lùng cười, phá vỡ im lặng:
“Ha ha, cháu gái Thẩm cũng không cần phải tức giận, vừa rồi tôi chỉ đùa chút thôi. Thế này nhé, cháu gái
Thẩm đã nói Trần Khiêm có bản lĩnh, Vạn Diệu Tông tôi đây thích nhất là người có bản lĩnh!”
Vừa nói, ông ta vừa quay đầu nói với bác Bạch:
“Người đâu, mời cậu ta đến sân sau, tôi có chuyện muốn. xin chỉ bảo!”
Nói xong, ông ta lạnh lùng liếc Trần Khiêm một cái, chắp tay ra sau lưng rồi rời đi.
 
Chương 1974: Không tự lượng sức mình


Mọi người đều không biết tại sao ông Vạn lại gặp riêng tên nhóc không chút tiếng tăm này.
Nhưng thái độ của ông Vạn đã nói lên tất cả, rõ ràng ông ta rất không thích người thanh niên này.
Vì vậy nhiều người cũng yên tâm. Đúng như mọi người đoán.
Đương nhiên Vạn Diệu Tông là một chủ nhân có phong thái, bình thường làm việc rất thận trọng vững vàng, nhưng nếu phải nói đến khuyết điểm của ông ta, thì chính là vấn đề đối đãi với con gái của mình.
Ông ta nhất định sẽ yêu cầu môn đăng hộ đối, hơn nữa, e rằng chỉ có người xuất chúng như Lý Thiếu Tông mới có thể xứng với con gái của mình.
Vì vậy, khi xuất hiện một số trói buộc, ông ta nhất định phải giúp con gái diệt trừ tận gốc.
“Nói điều kiện của cậu đi!”
Được một ông lão dẫn đường, Trần Khiêm đến bên một cái hồ ở sân sau.
“Điều kiện?” Trần Khiêm nhìn Vạn Diệu Tông.
“Đúng vậy, tôi biết cậu nghĩ gì, cậu tiếp cận con gái tôi ắt hẳn phải có mục đích của cậu, cho dù các người muốn vé vào cửa, thế lực hay vàng bạc thì đều được hết, ra điều kiện đi!"
Vạn Diệu Tông chắp tay sau lưng, nhìn về phía xa.
Rõ ràng còn không thèm hỏi đến suy nghĩ của Trần Khiêm.
“Tôi hiểu rồi, ý của ông là tất cả những việc tôi làm đều vì tiếp cận con gái ông, ông cho rằng mục đích của tôi không trong sạch hoặc là không xứng với Vạn Tuyết cho nên mới bảo tôi ra điều kiện, rời xa Vạn Tuyết!?”
Trần Khiêm không khỏi cười khổ, hỏi.
Đúng vậy, cậu thông minh hơn tôi tưởng tượng đấy. Không phải là tôi đả kích cậu nhưng tốt nhất cậu đừng có bất cứ ảo tưởng nào, nếu không, rất có thể cậu sẽ mất cái mạng của mình đấy. Hơn nữa, có Thiếu Tông ở đây, cậu càng không cần phải ảo tưởng quá nhiều đâu, cho nên thực tế chút đi, cậu muốn gì?”
Vạn Diệu Tông thầm nghĩ, người thanh niên này rất thẳng thắn.
“Ha ha... Tôi thật sự không hiểu, ông dựa vào cái gì mà lại nghĩ đến điều này? Tôi không định đòi hỏi thứ gì ở ông cả, chỉ một nhà họ Vạn thì chẳng có gì đáng để tôi muốn cả. Vốn dĩ, tôi đến dự bữa tiệc sinh nhật lần này là để tạm thời trở thành khách mời của nhà họ Vạn các người, giúp các người tham gia vào buổi lễ dưới lòng đất, xem ra bây giờ là tôi không tự lượng sức mình rồi?”
Trần Khiêm lắc đầu cười khổ.
Xem ra Vạn Diệu Tông nhằm vào mình là vì sợ mình theo đuổi con gái ông ta!
“Quả thực cậu là một người rất thông minh, nhưng cậu phải hiểu, tất cả những việc cậu làm đều là không tự lượng sức mình!”
Cuối cùng Vạn Diệu Tông cũng quay đầu lại.
Nhìn Trần Khiêm.
Bác Bạch nói người này có gì phi thường.
Vì tò mò nên Vạn Diệu Tông mới quyết định gặp Trần Khiêm.
Tiếc là ngay cả điều này mình cũng phải thất vọng rồi.
Đây là một chàng trai trẻ bình thường không thể bình thường hơn.
Hơn nữa còn là một người vô cùng tự kiêu.
Thành tích của người này, cho dù ở thương trường cũng khó mà tiến bộ được.
Vạn Diệu Tông đã quyết định không lãng phí thời gian của mình nữa.
“Được rồi, tôi nghĩ chúng ta cứ thẳng thắn đi, muốn gì thì nói với quản gia của tôi, sau đó mau chóng biến khỏi Ký Châu! Tôi cũng đỡ phải tốn nước bọt với cậu nữa!”
Không đợi Trần Khiêm nói, Vạn Diệu Tông đã mất kiên nhẫn giơ cánh tay lên, dứt khoác rời khỏi sân sau.
“Không ngờ Vạn Diệu Tông cũng là một người rất thú vị...
Nhìn sự ngạo mạn của Vạn Diệu Tông, Trần Khiêm chỉ cho ông ta một lời đánh giá như vậy.
Đồng thời trong lòng đang nghĩ. Chẳng lẽ mình thật sự phải xông vào buổi lễ dưới lòng đất à? Bởi vì bảo Trần Khiêm dùng cách này để lấy
được vé vào thì Trần Khiêm không làm được.
Mà xông vào buổi lễ dưới lòng đất thì ät hẳn đây là cách tệ nhất nhỉ.
Bất lực cười một tiếng, Trần Khiêm quay về, không để nhóm Thẩm Phiêu Phiêu ở lại đây thêm nữa.
Sau khi nói với Vạn Tuyết một tiếng, ba người dứt khoác rời đi.
“Tuyết Tuyết, sao anh ta lại đi vậy? Có phải chú Vạn nói gì đó với anh ta không?”
Tú Tú nhẹ giọng hỏi.
“Ai biết, chắc vậy!”
Vạn Tuyết nói.
Nghĩ ngợi giây lát, cô ta vẫn từ bỏ ý nghĩ đuổi theo để hỏi Trần Khiêm đã xảy ra chuyện gì.
Có lẽ Trần Khiêm rời đi mới là sự lựa chọn tốt nhất!
 
Chương 1975: Bị theo dõi


'Trên đường quay về.
Sau khi nghe nói về thái độ ngạo mạn của Vạn Diệu Tông, Thẩm Phiêu Phiêu với Lâm Cửu cũng vô cùng tức giận.
Lâm Cửu còn có suy nghĩ muốn tìm Vạn Diệu Tông hỏi cho rõ ràng.
Chỉ là bị Trần Khiêm ngăn lại. Việc đến nước này, sợ là thật sự không có được vé vào cửa.
Nhưng Trần Khiêm cũng chẳng sợ, xe đến trước núi ắt sẽ có đường, cùng lắm thì xông vào thôi, Trần Khiêm vẫn có lòng tin với thực lực của mình.
“Hửm? Dừng xel”
Trần Khiêm vốn đang nhắm mắt ngồi ở phía sau lại đột nhiên mở mắt ra, sau đó bảo Thẩm Phiêu Phiêu dừng xe.
“Sư phụ, sao thế?”
Thẩm Phiêu Phiêu giật mình. Trần Khiêm trầm ngâm cảm nhận, sau đó nói: “Chúng ta bị theo dõi rồi, hơn nữa người đó đang ở một nơi gần chúng taI”
“Cái gì? Chẳng lẽ là Vạn Diệu Tông? Đúng là tên khốn, lại còn muốn cử người ám sát chúng ta?”
Thẩm Phiêu Phiêu nói.
“Hình như không phải, khí tức của người này rất mạnh! Vừa rồi ở nhà họ Vạn tôi đã thăm dò rồi, hình như: không có cao thủ nào có khí tức mạnh như vậy!”
Trần Khiêm trầm ngâm nói.
“Ông chủ, tôi ở lại giúp ngài!”
Lâm Cửu nói.
“Không cần đâu, ông đưa Phiêu Phiêu về đi, tôi muốn xem xem rốt cuộc đây là thần thánh phương nào, hai người đi trước đi!”
Vừa dứt lời, không đợi hai người nói gì.
Bóng dáng Trần Khiêm đã biến mất trong xe.
“Soạt soạt soạt!”
Lúc này đã là nửa đêm.
Ở đây ven sông hộ thành ở thành phố Ký Châu. Xung quanh là rừng cây rậm rạp.
Phía trên rừng cây cao lớn, lá cây bị người ta giãm nhẹ.
Để lại những tiếng chân ổn định.
Điều kì lạ đó là, cùng lắm chỉ có thể nhìn thấy chuyển động của những phiến lá bị giẫãm lên.
Nhưng hoàn toàn không thấy được là ai cho dù chỉ là cái bóng.
Sột soạt sột soạt!
Trần Khiêm chắp tay sau lưng, đạp lên những cành lá, chậm rãi đi đến.
Chíu!
Đột nhiên, một cành cây mạnh như một tia laze bắn thẳng về phía Trần Khiêm.
Trần Khiêm nghiêng người tránh đi. Bùm!
Cành cây kia làm nổ một cái cây lớn khoảng chừng ba người ôm mới xuể.
Chỉ một chỉ tiết nhỏ đã có thể thấy được toàn bộ tu vi của người này.
“Ha ha ha..."
Sau đó, xung quanh vang lên tiếng cười quỷ dị, nghe vô cùng dữ tợn.
“Đừng cười nữa, tôi đã đến rồi, chi bằng hiện thân gặp mặt đi...”
Trần Khiêm nhàn nhạt nói.
Vừa rồi, người kia cố ý giải phóng linh thức để khóa chặt mình lại, ắt hẳn là muốn dẫn mình đến đây.
Trần Khiêm cũng muốn xem người này là ai, muốn làm gì.
Cho nên mới kiên nhẫn đi đến đây. “Ha ha ha ha..."
Không ai trả lời Trần Khiêm, trả lời anh chỉ là một tiếng cười rỗng tuếch, dữ tợn và kì lạ.
Cùng với tiếng cười này, trên mặt đất xuất hiện một trận gió lốc với khi thế rất lớn!
“Vẫn chưa xong sao?” Trần Khiêm có phần tức giận.
“Ha ha ha, rốt cuộc thanh niên vẫn là thanh niên, sao lại không có chút kiên nhãn nào thế nhỉ?”
Tiếng cười khiến người ta nổi da gà lại vang lên, chỉ là lần này cuối cùng cũng có tiếng người.
Trần Khiêm thật sự thấy đủ rồi, lúc này mới cau mày nhìn về phía trước.
Thì thấy trên ngọn cây phía trước, có một lão già tóc. dài hoa râm, khoác áo choàng đen trông như một con dơi đêm, từ trên không châm chậm đáp xuống ngọn cây.
Tất nhiên, vừa thấy Trần Khiêm, ông ta lại ngẩng đầu cười lớn.
Tiếng cười vang vọng cả khu rừng...
 
Chương 1976: Tiếu Thương Sinh


“Ông là ai?”
Trần Khiêm ngẩng đầu nhìn ông ta, thấy khuôn mặt quỷ quái của ông ta nheo mắt hỏi.
Người này tràn đầy khí tức tu chân, hơn nữa trông bộ dạng, tu vi còn vượt xa cả Lâm Cửu.
Vì vậy Trần Khiêm đánh giá rất cao người này. Thực ra, từ lúc ra khỏi nhà họ Vạn, Trần Khiêm đã cảm nhận được hình như có người tu chân xuất hiện xung quanh mình.
Nhưng số người tu chân đến buổi lễ dưới lòng đất này cũng không phải ít.
Ông ta không lộ diện, Trần Khiêm cũng không nói gì nhiều.
Cho đến vừa rồi, ông ta phóng thích chân khí của mình ra, muốn dẫn Trần Khiêm đến đây.
Trần Khiêm muốn xem xem người này muốn làm gì.
“Ha ha ha ha... Không ngờ hôm nay tôi lại gặp được một người thanh niên có tài năng như vậy, cậu mạnh hơn rất nhiều so với tên Lý Thiếu Tông kia, đúng là ông trời có mắt mài”
Lão già này không trả lời Trần Khiêm mà lại cười lớn.
Khiến Trần Khiêm vô cùng buồn bực.
“Rốt cuộc ông là ai?”
Trần Khiêm bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Ha ha ha ha... tiếng tăm kinh người, rúng động muôn dân. Người thanh niên, trước khi chết, hãy dựng tai lên mà nghe cho kỹ, lão già tôi đây là Tiếu Thương Sinh! Tiếng cười rúng động muôn dân*! Ha ha ha...” (*Ý nghĩa cái tên Tiếu Thương Sinh)
Lão già nói xong lại ngẩng đầu cười lớn.
Nhưng tiếng cười lớn lần này, xung quanh bỗng chốc dấy lên một làn bụi cuồn cuộn.
“Không biết!” Trần Khiêm lắc đầu nói. “Hửm?”
Cuối cùng, Tiếu Thương Sinh không cười nữa, nhướng mày lên, vẻ mặt tức giận.
“Tốt lắm nhóc con, cậu lớn gan hơn tôi tưởng đấy, trên đời này, phàm là người tu chân...”
“Được rồi được rồi, vừa nãy ông nói trước khi tôi chết, ý của ông là ông dẫn tôi tới đây vì muốn giết tôi à?”
Không đợi lão già Tiếu Thương Sinh này nói xong, Trần Khiêm mất kiên nhẫn cắt ngang ông ta.
Rõ ràng Tiếu Thương Sinh rất không vui với thái độ ngạo mạn này của Trần Khiêm.
Phàm là người tu chân khi thấy mình thì nào có ai không khúm na khúm núm đâu.
Nhưng tên nhóc lại quả thực quá ngông cuồng, nhưng cũng không sợ, tên nhóc này sẽ sớm phải trả giá thôi.
Lúc này, Tiếu Thương Sinh nén giận trong lòng.
Lạnh lùng cười nói: “Cậu thông minh đấy, tất nhiên cậu cũng rất ngu ngốc, ngu ngốc đến mức gặp phải sự †ồn tại cấp ma vương mà vẫn có thể bình tĩnh như không biết gì. Cậu đã không biết tôi, vậy trước khi cậu chết, tôi có thể để cho cậu biết!”
“Ha ha ha..."
Nói xong, ông ta cười lớn, lúc này, cây cối xung quanh nứt ra, nước sông khuấy động như nổ tung.
“Mẹ kiếp, lại nữa
Tâm lý của Trần Khiêm đều bị tiếng cười của ông ta làm cho sụp đổ.
Nếu không phải trên người lão già này có khí tức rất mạnh, e là Trần Khiêm đã tưởng người này từ bệnh viện tâm thần ra!
“Những năm đầu khi mới bước vào giới tu chân, Tiếu Thương Sinh t uống linh huyết chân khí của một người, có thể nói, tôi là ác mộng của rất nhiều người tu chân, tất nhiên, bây giờ là ác mộng của cậu... Ha ha hai”
Tiếu Thương Sinh vừa nói vừa cười không biết chán.
“Tôi hiểu rồi...” Trần Khiêm như hiểu ra: “Ông tu hành dựa vào việc hút linh huyết và chân khí của người khác. Tôi nghĩ là ông biết sẽ có rất nhiều người tu chân đến buổi lễ dưới lòng đất, cho nên mới ẩn náu trong bóng tối, †ìm tán tu rồi hút sạch linh huyết của bọn họ đúng chứ?”
“Đúng là thông minh! Vốn dĩ mục tiêu của tôi cũng không phải cậu mà là tên nhóc Lý Thiếu Tông kia, nhưng về sau tôi phát hiện ra, tên nhóc Lý Thiếu Tông kia hoàn toàn không thể so được với thiên phú và chất lượng linh huyết của cậu. Cậu quả thật là bảo bối, nếu hút của cậu, tu vi của tôi ắt hẳn sẽ tăng lên rất nhiều!”
Tiếu Thương Sinh lại đắc ý cười lớn.
“Nhưng cậu yên tâm đi, tôi cũng không phải loại người quá tàn nhãn, trước khi hút linh huyết của cậu, tôi sẽ biến cậu trở thành tên ngốc trước, mà tên ngốc thì không hiểu đau đớn là gì đâu!”
Tiếu Thương Sinh nói.
“Đợi đã..." Trần Khiêm vội nói.
 
Chương 1977: Là một cao thủ nhỉ


“Ha ha ha ha!"
Không đợi Trần Khiêm nói xong, Tiếu Thương Sinh đột nhiên ngẩng đầu cười lớn.
Rõ ràng lần này càng mạnh hơn. Âm ầm ầm!
Nước sông nổ tung như đã được đặt thuốc nổ từ trước.
Mặt đất xung quanh cũng tạo ra chấn động mạnh. Cây cối cũng ào ào đổ xuống.
Bỗng chốc, cả khu rừng vang lên tiếng cười đủ để làm chấn động linh hồn của người ta.
Sau một lúc, Tiếu Thương Sinh mới mở rộng hai tay, hài lòng dừng lại, chuẩn bị ăn món ăn ở trước mặt mình.
Thế nhưng sau đó, cơ thể ông ta đột nhiên chấn động.
Bởi vì, dưới sức mạnh tiếng cười của mình, ông ta vốn tưởng rằng khi âm thanh dừng lại, người thanh niên trước mắt sẽ trở nên ngớ ngẩn.
Nhưng cậu ta lại không hề hấn gì, còn đút hai tay vào túi đứng trước mặt mình.
“Sao có thể chứ?” Ông ta không thể tin được.
“Tiếu Thương Sinh, ông khoan hãng cười, tôi muốn hỏi...” Trần Khiêm bất đắc dĩ nhìn ông ta, đang muốn hỏi thắc mắc trong lòng.
“Ha ha hai”
Tiếu Thương Sinh lại ngẩng đầu cười lớn. Rõ ràng lần này còn mạnh hơn vừa rồi. “Con mẹ nó ông điên à!”
Trần Khiêm thật sự tức điên lên.
Ngay lập tức chỉ tay nắm lấy một đạo khí quyết, sau đó búng thẳng đi.
Một luồng sáng ngay lập tức bao trùm lên cả người Tiếu Thương Sinh.
Oành!
Dưới luồng sáng vô cùng mạnh này, tiếng cười của Tiếu Thương Sinh im bặt.
Lúc ông ta phản ứng lại muốn ngăn cản thì đã muộn rồi.
Một tiếng ầm vang lên.
Tiếu Thương Sinh bị đánh trúng, rơi thẳng từ trên ngọn cây xuống.
Lúc ông ta rơi xuống đất thì lại nhìn Trần Khiêm với vẻ mặt kinh hãi hơn.
“Đây, mạnh thật!”
Ông ta chấn động.
Thực ra đòn vừa rồi Trần Khiêm chỉ muốn cắt ngang ông ta nên chỉ dùng một chút sức mà thôi.
Dường như sợ ông ta lại cười lớn lần nữa, Trần Khiêm vội nói:
“Ông đừng vội, tôi muốn hỏi ông, ông cứ cười như vậy, có phải đây là một loại công pháp giống như sư tử gầm không?”
Trần Khiêm tò mò hỏi.
“Đúng vậy!”
Tiếu Thương Sinh ôm ngực, kiêng dè quan sát Trần Khiêm từ trên xuống dưới.
“Hèn gì, tôi không hiểu ông cứ cười như thằng điên vậy làm gì? Hóa ra vừa rồi ông muốn dùng tiếng cười này để đánh ngất tôi!”
Trần Khiêm gật đầu giống như đã rõ.
“Phải rồi, ông là cấp nào?”
Trần Khiêm lại nhìn ông ta, hỏi.
“Tôi là tu sĩ tam phẩm, được người ta gọi là tu sĩ Tiếu Thiên, còn cậu là cấp nào?”
Tiếu Thương Sinh cẩn thận hỏi.
Bởi vì chỉ với đòn vừa rồi đã nói rõ, đứng trước mình hiện tại là một kẻ mạnh.
Hơn nữa còn là kẻ mạnh hơn mình.
Thái độ bình tĩnh anh khiến Tiếu Thương Sinh càng cảm thấy sợ hãi.
“Nói thật, tôi cũng không biết, nhưng ông là tu sĩ tam phẩm, chắc cũng là cao thủ trong hàng ngũ tu chân rồi nhỉ?”
Trần Khiêm tò mò hỏi.
“Là... Là một cao thủ nhỉ?”
Nghe thấy lời này, trong lòng Tiếu Thương Sinh không khỏi co rúm lại.
Nói nhảm, nếu không thì sao tu sĩ Tiếu Thiên có thể được người khác gọi là ác mộng của người tu chân chứt
Rốt cuộc người thanh niên này là ai? Tiếu Thương Sinh cảm thấy Trần Khiêm rất kì lạ.
Nhưng bây giờ, đối mặt với tên nhóc miệng còn hôi nữa này, bảo Tiếu Thương Sinh bỏ chạy thì ông ta thấy không cam tâm.
Lúc Trần Khiêm còn đang nghĩ về những lời trước kia Lâm Cửu nói với mình, đó là tu sĩ tam phẩm đã thuộc trình độ cao nhất.
Thì đột nhiên mặt của Tiếu Thương Sinh bị một tia sáng màu đen bao phủ, còn mắt của ông ta đã biến thành màu đỏ tươi.
Nhân cơ hội này, Tiếu Thương Sinh gầm lên một tiếng, đánh úp về phía Trần Khiêm lần nữa...
 
Chương 1978: Biến mất không dấu vết


Khuôn mặt của Tiếu Thương Sinh dữ tợn.
Không thể nào!
Mình tung hoành cả đời, sao có thể không đấu lại một thằng nhóc miệng còn hôi sữa chứ, không thể nào!
Lúc này, bàn tay ông ta đưa ra, năm móng tay màu đen bất chợt kéo dài ra.
“Chết đi!" Tiếu Thương Sinh hét lên. “Nhàm chán!”
Đối diện với đòn tấn công tàn nhẫn này, Trần Khiêm chỉ lắc đầu, cười khổ một tiếng.
Sau đó, anh chỉ nhẹ tay. Một luồng sáng đánh lại ông ta. Oành!
Hai luồng sáng một vàng một đen va chạm vào. nhau lập tức nổ tung.
Một giây sau, Tiếu Thương Sinh như một con diều bị đứt dây, bay thẳng ra ngoài.
Áo ở trước ngực ông ta nổ tung.
Máu tươi phun ra không ngừng.
Ông ta cố nén cơn đau toàn thân lại, khó mà tin được nhìn người thanh niên trước mặt.
“Chuyện này... Sao có thể chứ!!!”
Ông ta gần như đã hét lên câu này.
Người thanh niên này chỉ hời hợt ra một đòn mà khí thế cứ như phá hủy cả trời đất khiến Tiếu Thương Sinh chấn động khó tin.
“Vừa rồi lại là công pháp gì nữa?”
Trần Khiêm nhìn ông ta, nhàn nhạt cười.
“Ông biết không, tôi đã từng thề rằng nếu có người muốn giết tôi hoặc là đe dọa tôi, cho dù thế nào thì tôi cũng sẽ không tha mạng cho người đó, thường thì họ sế chết rất thảm!”
Trần Khiêm nói tiếp.
“Cái gì? Đại thần tha mạng, đại thần tha mạng!”
Vừa nghe thấy lời này, Tiếu Thương Sinh không ngừng dập đầu lạy.
Trên gương mặt già nua đầy nước mắt.
Đến được cảnh giới như ông ta đã là rất hiếm rồi.
Là người nổi bật trên thế giới này.
Hơn nữa còn có được tuổi thọ mà người khác không có.
Cho nên, khi ông ta cảm thấy sự sống bị đe dọa.
Suy nghĩ của những người này gần như đều giống nhau.
Đó chính là không dễ dàng gì, trải qua cả biết bao. gian khổ mới đạt được thành tựu này.
Tuyệt đối không thể! Tuyệt đối không thể cứ chết đi như vậy được!
Tiếu Thương Sinh hối hận, hối hận đến xanh ruột rồi, sao mình lại chọc đến người này làm gì?
“Ha ha... Mặc dù tôi không phải thánh mẫu, những cũng chẳng phải là người tàn nhẫn. Được rồi, tôi có thể cho ông một cơ hội để sống, tôi cho ông một phút, tốt nhất là ông nên dùng những lời nói ngắn gọn súc tích nhất để thuyết phục tôi, cho tôi lý do để không giết ông.”
Trần Khiêm nhìn ông ta, cười.
“Đây đây đây...”
Tiếu Thương Sinh đảo mắt, lúc này vì nóng ruột mà trong đầu trống rỗng.
“Hết giờ rồi!"
Trần Khiêm nhắc nhở.
“Tôi... Tôi... Tôi chạy!!!"
Tiếu Thương Sinh ngẩng đầu lên, phất tay áo, một lớp bụi cuộn thẳng về phía Trần Khiêm.
Chỉ là, khi lớp bụi này chỉ còn cách Trần Khiêm một mét thì đã tự động biến mất.
Nhân cơ hội này, Tiếu Thương Sinh chạy trốn.
Biến mất không dấu vết.
“Tiếc quá, hình như ông bỏ lỡ cơ hội để sống rồi, trong vòng mấy trăm mét xung quanh đây, ông không chạy thoát được linh thức của tôi đâu!”
Trần Khiêm bất lực lắc đầu.
Trần Khiêm nhẹ nhàng niệm chú đã chính xác khóa chặt vị trí của Tiếu Thương Sinh.
Anh nắm một đạo kiếm quyết lên, đang chuẩn bị giết Tiếu Thương Sinh.
Thì đột nhiên nghe thấy tiếng động ở phía xa trong rừng.
“Cứu! Cứu với!”
Hóa ra là một người thanh niên cống một cô gái bị thường, vừa chạy vừa kêu cứu.
 
Chương 1979: Các người nhìn cho kỹ


Trên người hai người đều bê bết máu, rõ ràng là bị thương rất nặng.
Cô gái đó đã hôn mê rồi.
Cũng chính âm thanh này đã gián tiếp cứu Tiếu Thương Sinh một mạng.
Bởi vì lúc này, lực chú ý của Trần Khiêm đã rơi vào đôi nam nữ trẻ đang chạy về phía này.
Về phần Tiếu Thương Sinh, trong mắt mình, mình muốn ông ta chết thì ông ta thật sự sẽ chết.
Chút chuyện này không có gì quan trọng. Phụt!
Chớp mắt, người thanh niên trẻ đã chạy đến. Có lẽ đã kiệt sức cho nên lập tức ngã xuống.
Nhưng cho dù người thanh niên này ngã xuống thì vẫn gắng sức bảo vệ cô gái trên lưng mình.
Cảnh tượng này khiến lông mày Trần Khiêm khẽ giật.
“Người anh em, cầu xin anh cứu mạng, gọi giúp tôi một cuộc điện thoại!”
Người thanh niên hét lên với Trần Khiêm đang đứng gần đó.
“Tiểu Mi, Tiểu Mi, em đừng ngủ”
Sau đó, phát hiện được hơi thở yếu ớt của cô gái, người thanh niên này căng thẳng hét lên.
Nhờ vào ánh trăng, Trần Khiêm cũng thấy được khuôn mặt của cô gái.
Không biết tại sao, từ cái nhìn đầu tiên, mắt của cô gái rất giống Mộc Vũ.
Khiến tim Trần Khiêm đập nhanh. “Ở ngay phía trước rồi!"
Lúc này, có vài tiếng nói lạnh lùng truyền đến, sau đó thì thấy một nhóm bảy tám người đi đến.
Mà bảy tám người này, người nào người nấy đều vạm vỡ hung hãn.
Điều khiến Trần Khiêm hơi bất ngờ đó là, tất cả bọn họ, bao gồm cả người thanh niên này đều có một luồng khí tức nội kình.
Xem ra là cao thủ võ sĩ nội kình.
“Tân Dũng, giờ không chạy nổi nữa à? Thế nào? Mày ngoan ngoãn về với bọn tao hay muốn bị bọn tao đánh cho tàn phế rồi khiêng mày về?”
Người đứng đầu trong mấy người này lạnh lùng cười, nói.
“Còn cô em gái Tân Mi yêu dấu của mày nữa, ôi ôi ôi, thật là đáng thương quá đi, ha ha ha. Trông thế kia chắc nó sắp chết rồi, tao nói cho mày biết, tao biến thái lắm, cho dù em gái mày thật sự chết rồi, nhân lúc còn nóng tao vẫn chơi được! Ha ha hai”
Bảy người kia nghe thấy thế thì ngẩng đầu cười lớn.
“Khốn nạn!”
'Tân Dũng nghiến răng, dữ tợn nhìn bọn họ.
“Không muốn để em gái mày trở thành đồ chơi của tao thì Tân Dũng, mày biết phải làm thế nào rồi chứ?”
Người này chậm rãi đi về phía Tân Dũng. Tân Dũng ra sức bảo vệ em gái.
Anh ta đỡ cơ thể nặng nề, từ từ đứng trước người em gái, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Trần Khiêm ở một bên xem, nghe lời của người kia nói, trong lòng vô cớ cảm thấy tức giận.
Có lẽ là vì mắt cô gái kia quá giống Mộc Vũ. Những người này nói cô ấy khiến cho Trần Khiêm có cảm giác như đang nói Mộc Vũ, Trần Khiêm nhíu chặt mày.
Lúc này mới chầm chậm đi tới.
“Hửm? Nhóc con, mày là ai?”
Lúc này, bảy người mới phát hiện ra Trần Khiêm.
“Mẹ nó, ai không quản lý tốt cái đũng quần của mình mà để mày xuất hiện ở đây, biết điều thì mau cút đi!”
Một người chỉ vào Trần Khiêm, lạnh lùng mắng.
Trần Khiêm không quan tâm mà đi đến bên cạnh cô I gái đang hôn mê.
Cánh tay, ngực, bụng cô ấy có vết thương do dao gây ra, đang không ngừng chảy máu.
“Nếu còn chậm thêm vài phút nữa thì đến thần tiên cũng không cứu được em gái anh đâu!”
Trần Khiêm nói. “Cái gì?”
Ngay lập tức, hốc mắt Tần Dũng đỏ lên, nước mắt của một người đàn ông tí tách rơi.
“Không cần lo lắng, bởi vì may mà anh gặp được tôi!”
Trần Khiêm vừa nói vừa điểm nhẹ vào vài huyệt đạo của Tần Mi.
Vết thương đang chảy máu của cô ấy bỗng chốc ngừng chảy máu.
Khuôn mặt tái nhợt cũng dần có huyết sắc hơn. Lúc này mới xoay người nhìn mấy người kia.
“Các người đều là võ sĩ nội kình nhỉ? Không lo chăm chỉ tu hành mà còn chạy ra đây giết người báo thù thế này?”
Trần Khiêm hỏi.
“Con mẹ nó thằng đầu buồi này biết nhiều đấy nhỉ. Đúng vậy, bọn tao là võ sĩ nội kình, nhưng mày có thể chết dưới tay võ sĩ nội kình thì đúng là phúc ba đời nhà mày rồi!
Mấy người này liên tục cười gắn.
“Võ sĩ nội kình, nếu tu luyện thích hợp thì hái hoa ngắt lá cũng có thể làm người ta bị thương được! Nhưng rõ ràng các người còn kém xal”
Trần Khiêm nói tiếp: “Các người có tin tôi biết hái hoa ngắt lá không?”
Vừa dứt lời, không biết có phải là cảm nhận được sự chấn động trong lời nói của Trần Khiêm hay không mà một chiếc lá liễu từ từ rơi trên đầu ngón tay của Trần Khiêm!
“Nhóc con, rốt cuộc mày là ai? Chỉ dựa vào mày mà cũng xứng để hái hoa ngắt lá?”
Cuối cùng, trên mặt bảy người cũng xuất hiện sự tức giận.
“Vậy các người nhìn cho kỹ!”
Trần Khiêm khẽ hất, chiếc là liễu đó bay từ từ lên không trung.
Nhìn thấy cảnh này, bảy người ngẩng đầu cười lớn: “Ôi đệch, thằng ngu này mày đang làm trò cười cho bọn tao à?”
Quả thực Tần Dũng cũng không biết, rốt cuộc người anh em này đang chơi trò gì, phải biết là bảy người này không dễ chọc đâu!
Nhưng một giây sau, tất cả mọi người đều trợn lớn mắt...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top