Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1980: Trần đại sư


Trần Khiêm bản chiếc lá liễu ra, vốn dĩ chiếc là liễu đang bay trong không trung, mấy người kia cũng đang lớn tiếng cười nhạo.
Nhưng chỉ một giây sau, mắt bọn họ trợn lớn, bởi vì trong không trung, chiếc lá liễu bỗng nhiên xuất hiện một vầng sáng màu vàng.
Hơn nữa, càng ngày càng lớn.
Đột nhiên, một tiếng oành vang lên.
Cuối cùng, chiếc lá liễu này biến thành một lưỡi đao. khổng lồ.
Sát khí u ám đáng sợ ở phía trên lập tức bao trùm lấy tất cả mọi người.
“Cái gì!"
Bảy người đó trợn mắt hét lớn. Muốn chạy thì cũng đã muộn rồi. Soạt soạt soạt!
'Thoáng chốc, cổ của bảy người này bị tia sáng màu vàng nhạt cứa qua.
Bọn họ trợn lớn mắt, đầu của họ rơi từ trên vai xuống.
“A
Tần Dũng sợ hãi hét lên.
Lúc này, anh ta nuốt nước bọt xuống.
Bảy người này đều là cao thủ trong cao thủ, đầu bọn họ cứ vậy mà rớt xuống, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì có đánh chết Tân Dũng cũng không tin.
Đây quả thực là bản lĩnh của bậc đại sư mà.
“Cảm ơn đại sư đã cứu mạng!”
Tần Dũng vừa sợ hãi nhưng cũng khom người vô cùng cảm kích Trần Khiêm.
“Anh xoay người đi, nhắm mắt lại, tôi chữa trị vết thương cho em gái anh!”
Trần Khiêm không nói gì nhiều, chỉ nhàn nhạt nói với anh ta như vậy.
Nực cười, bảy võ sĩ nội kình này chẳng là cái thá gì đối với Trần Khiêm cả.
Mặc dù Tần Dũng không biết vị đại sư này chữa trị thế nào, nhưng rõ ràng bản lĩnh của anh ấy không phải là điều mình có thể hiểu được.
Cho nên xoay người đi.
Trần Khiêm mở thiên nhãn, chữa lành vết thương cho Tân Mi.
Đây xem như là một khúc nhạc đệm đi, sau khi chữa trị xong cho em gái của người này, Trần Khiêm cũng không định nán lại thêm.
Đang chuẩn bị rời đi.
“Xin đại sư dừng bước, xin hỏi tên họ của đại sư để sau này, nhà họ Tần chúng tôi sẽ báo đáp thỏa đáng!”
'Tân Dũng chạy nhanh đến trước mặt Trần Khiêm, lại khom người xuống lần nữa, nói.
'Thần kỳ! Thần kỳ quá!
Người trước mặt này quả thực là thần tiên trong truyền thuyết mà.
Cho dù là tên ngốc thì cũng sẽ không bỏ qua cơ hội để kết giao với vị thần này, huống hồ gì là Tân Dũng chứ.
“Tên thì thôi khỏi đi, tôi cũng không cần hai người báo đáp gì đâu.”
Trần Khiêm lắc đầu nói: “Nhưng mà, tôi thấy các người đều là võ sĩ nội kình, nhà họ Tân mà anh nói hẳn cũng là một gia tộc ẩn dật nhỉ? Phải rồi, các người cũng tham gia buổi lễ dưới lòng đất à?”
Trần Khiêm chỉ nghĩ đến khả năng này. 'Tân Dũng nghe vậy thì gật mạnh đầu: “Thưa đại sư đúng vậy, quả thực nhà họ Tần chúng tôi là gia tộc ẩn dật. Những năm đầu là thế lực ngầm quản lý Ký Châu,chỉ là về sau suy tàn, bị đuổi ra khỏi Ký Châu. Ngày. trước, nhà họ Tân chúng tôi chuyên phụ trách tổ chức những buổi lễ dưới lòng đất như vậy, không ngờ, chưa đến hai mươi năm mà bây giờ, nhà họ Tân chúng tôi muốn tham gia buổi lễ lại phải có vé mới được vào!”
Vừa nói, Tân Dũng nhìn Trần Khiêm, hỏi: “Đại sư, đại sư cũng đến tham gia buổi lễ à? Xin hỏi đại sư là khách của nhà nào, hay là?”
“Tôi chẳng phải khách của nhà nào cả, nói ra không sợ anh chê cười, quả thực tôi đến để tham gia buổi lễ, nhưng tiếc là đến bây giờ vẫn chưa có một tấm vé nào!”
Trần Khiêm nhàn nhạt cười.
“Hả? Với sức mạnh thần thông của đại sư, sao có thể...”
'Tân Dũng khó mà tin được. Phàm là gia tộc có thể biết được chuyện này thì không một gia tộc nào không thèm muốn cao thủ cả, đặc biệt là một cao thủ cấp đại thần như ân nhân đây.
Thậm chí còn vắt óc mà suy nghĩ làm thế nào để trở thành gia tộc phụ thuộc của một cao thủ như vậy.
Vì sao ư?
Thứ nhất, có thể có được một số bảo vật, tham gia kiểm soát rất nhiều sản nghiệp, tăng sức mạnh cho mình.
Thứ hai, được bảo vệ ở rất nhiều mặt.
Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, đó là trở thành một gia tộc hoàn thiện, truyền từ đời này sang đời khác, không bị lung lay.
Vốn tưởng rằng cao thủ giống như bậc đại sư đây thì đã có vô số gia tộc phụ thuộc dưới trướng rồi, nhưng không ngờ đại sư lại không hề có!
“Vậy thưa đại sư, tôi có một yêu cầu quá phận!”
 
Chương 1981: Đây là cả gia tộc họ Tần


Đột nhiên, Tân Dũng quỳ phịch xuống.
“Hửm?” Trần Khiêm tò mò nhìn anh ta.
“Thưa đại sư, đại sư là ân nhân của anh em tôi, lại có sức mạnh thần thông như vậy, tôi cầu xin đại sư, có thể bảo hộ cho nhà họ Tân, trở thành khách quý của nhà họ Tần tôi không?”
Năm đó, chính vì nhà họ Tân không có chỗ dựa nên mới bị đuổi ra khỏi thành phố Ký Châu.
Cho dù là một gia tộc ẩn dật. Nhưng Tần Dũng biết rất rõ, một phần nhỏ con người trên trái đất này, sự tồn tại của bọn họ còn vượt qua khỏi hàng ngũ của võ sĩ nội kình.
Gia tộc nào có người mạnh như vậy bảo vệ thì thực. lực của gia tộc đó sẽ lớn mạnh vượt bậc.
Dựa vào chút thần thông mà bậc đại sư này vừa để lộ ra, Tân Dũng đã hiểu, đây chắc chắn là sự tồn tại vượt qua cả võ sĩ nội kình.
Thậm chí có thể nói đây chính là tương lai của nhà họ Tần.
“Khách quý?”
Trần Khiêm cau mày.
“Có nghĩa là từ nay về sau, đại sư có thể trở thành người bảo hộ của nhà họ Tần, các thế hệ của nhà họ Tân chúng tôi đều sẽ tôn kính đại sư!”
Tần Dũng cầu xin.
Trần Khiêm hiểu điều này.
Ví dụ, trước đây mình tưởng rằng Lâm Cửu chịu oan ức để ở nhà họ Đoạn, sau này Lâm Cửu mới nói cho mình biết, thực ra ông ta là thần bảo hộ của nhà họ Đoạn, ha ha, chỉ là mình đã tiêu diệt nhà họ Đoạn rồi.
Rõ ràng nhà họ Tần muốn mình bảo hộ cho bọn họ.
Bản thân Trần Khiêm cũng không có hứng thú với những chuyện này.
Nhưng hiện tại, quả thực mình cần một gia tộc có thể có được vé vào cửa, gia nhập với bọn họ, thứ nhất là có thể ngụy trang cho mình thật tốt, thứ hai là không gây trở ngại đến việc của mình.
Có thể nói là một công đôi việc.
“Được!”
Nghĩ đến đây, Trần Khiêm gật đầu đồng ý.
Tất nhiên, ở một mặt khác cũng quan trọng không kém, đó là nhìn người thanh niên này hết lòng bảo vệ em
gái đã khiến Trần Khiêm hơi cảm động.
'Thoáng chốc, Tân Dũng phấn khích gọi điện về cho. gia tộc của mình. Thách‎ ?hánh‎ ?ì?‎ được‎ ﹎‎ T‎ r‎ ?‎ ?‎ T‎ r‎ ?‎ ?‎ ệ‎ n﹒vn‎ ‎ ﹎
Trong lúc chờ đợi, Tân Dũng cũng kể đầu đuôi câu chuyện.
Hóa ra, hôm nay Tân Dũng đưa em gái đi bàn chuyện.
Kết quả đám sát thủ này xuất hiện. Về phần là ai cử đến thì hiện tại Tân Dũng không chắc, nhưng rõ ràng cũng có thể đoán được là do ai làm rồi.
Đó chính là nhà họ Vạn đang thống trị thành phố Ký Châu.
Hai mươi năm trước, chính nhà họ Vạn đã đuổi nhà họ Tân ra khỏi Ký Châu.
Bởi vì chỗ dựa đằng sau bọn họ, quả thực là một sự tồn tại không ai dám dây vào.
Chẳng bao lâu sau có mười mấy chiếc xe chạy tới. Là người của gia tộc ẩn dật nhà họ Tần.
Hiện tại Lâm Cửu đã bảo vệ Thẩm Phiêu Phiêu rời đi rồi.
Mình về cũng không có việc gì, đã đồng ý với Tân Dũng rồi, phải bảo hộ cho nhà họ Tân bọn họ.
Thế nào thì mình cũng phải nghiêm túc một chút. Lúc này Trần Khiêm mới đi theo Tân Dũng.
Vào trong trang viên hiện tại nhà họ Tân đang ở. “Dũng Nhi, Mi Mi, hai đứa không sao chứ?”
Xe vừa dừng lại.
Thì thấy một người phụ nữ trung niên vội vàng chạy qua.
Người này chính là bà Tân, mẹ của Tân Dũng.
Ở cửa có một người đàn ông trung niên đang đứng với vẻ mặt đầy lo lắng.
Phía sau người đàn ông trung niên cũng có ông lão, những người trung niên khác và con cháu trẻ tuổi.
Rõ ràng đây là cả gia tộc họ Tần.
“Ba mẹ, bọn con không sao, hơn nữa là nhờ đại sư Trần cứu bọn con, nếu không con đã không thể quay về gặp mọi người rì
Tần Dũng kích động nói. “Hửm? Đại sư Trần?”
Người đàn ông trung niên giật mình, ngay cả mấy ông lão cũng kinh ngạc nhìn Trần Khiêm...
 
Chương 1982: Ý của tôi không phải như vậy


Thấy Trần Khiêm mà con trai mình nói lại còn trẻ như thế, Tân Huyền Phong vô cùng tò mò.
Con trai cứ một tiếng đại sư hai tiếng đại sư, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy người thanh niên này rất bình thường.
Chẳng lẽ là con trai nhầm rồi?
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng Tân Huyền Phong vẫn rất thân thiện bắt tay Trần Khiêm, tỏ lòng biết ơn của mình.
Tất nhiên, là một người lớn tuổi, qua vài câu trò chuyện thì trong lòng khó tránh khỏi có hơi khinh thường.
“Ha ha, người anh em Trần Khiêm, đây là tảng đá
'Trấn Lôi vừa nấy kể với cậu. Đây là viên đá cứng nhất trên đời, cho dù tôi sống ở đâu thì tôi cũng sẽ mang theo. tảng đá này bên mình!”
Sau bữa cơm, Tần Huyền Phong và những người khác đưa Trần Khiêm đi dạo xung quanh.
Nói đến tảng đá Trấn Lôi này.
Trần Huyền Phong đã không gọi Trần Khiêm là đại sư Trần như trước đây mà đổi thành người anh em rồi.
Cả mấy người lớn tuổi trong gia tộc cũng gọi Trần Khiêm là người anh em.
Điều này khiến Tần Dũng ở bên cạnh lo lắng, nháy mắt ra hiệu để nhắc nhở ba mình thế này là không kính trọng đại sư rồi!
Nhưng Tân Huyền Phong lại vờ mắt điếc tai ngơ.
Lúc này cũng không đợi Trần Khiêm hỏi mà lại tự mình giải thích nguồn gốc của đá Trấn Lôi.
Người ta đồn rằng, đây là tảng đá lớn lộ ra ở đỉnh núi núi Thái Ô năm đó, là tinh hoa lâu dài của mặt trăng và mặt trời, hơn nữa, không biết có phải là do tảng đá này. có khi tức đặc biệt hay không.
Mà có thể thu hút sấm sét.
Nhưng mặc dù bị sét đánh nhiều như vậy nhưng tảng đá khổng lồ này hoàn toàn không hề hấn gì.
Từ đó, tảng đá này được gọi là đá Trấn Lôi.
Nói đến đây, Tân Huyền Phong có hơi đắc ý nhìn Trần Khiêm:
“Thế nào người anh em, cậu có thấy tảng đá mà tôi sưu tâm rất có giá trị không?”
Tân Huyền Phong nói. Mấy ông lão còn lại đều bật cười.
Thầm nghĩ một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch làm sao mà biết được pháp bảo của đất trời này được!
Trần Khiêm nghe thế thì cười khổ một tiếng, sau đó gật đầu: “Xem ra quả thực rất có giá trị!”
“Ha ha, nhưng mà nhìn thế nào cũng thấy biểu cảm của người anh em giống như không tin lắm nhỉ. Vừa hay con trai tôi nói bản lĩnh của người anh em rất lớn, hay là để cho gia tộc nhà họ Tân tôi mở mang tầm mắt đi!”
Tân Huyền Phong thuận miệng nói. “Đúng đấy người anh em, chỉ bằng cậu thử xem có thể bổ đá Trấn Lôi không thể nào vỡ được trong trong lời đồn này ra không, để chúng tôi mở mang tầm mắt đi!"
Có ông lão cười nói.
Nhưng nói thì nói, cười thì cười, lời nói này của bọn họ ngược lại hơi có ý chế giễu.
Trần Khiêm nghe cũng hiểu rất rõ ý của bọn họ.
Đúng vậy, mình chỉ cứu anh em Tân Dũng một mạng, sau đó đã đồng ý với Tân Dũng làm người bảo hộ cho bọn họ, các thế hệ trong gia tộc bọn họ sẽ kính trọng mình. Nhưng rõ ràng, Tân Huyền Phong với rất nhiều các. nhân vật trưởng bối của nhà họ Tần đều rất không phục.
Giống như lúc dùng bữa tối, bọn họ không nhắc đến một chữ nào về việc bảo hộ cả, chỉ một điểm nhỏ này thôi cũng có thể rõ được toàn bộ sự việc rồi.
“Quả thực đá Trấn Lôi này là vật cứng nhất trên đời, sét đánh không được, pháo nổ cũng không xong! Chỉ vì nó hấp thụ tinh hoa của mặt trăng và mặt trời trong thời gian dài cho nên đã có linh khí, trở thành linh thạch rồi, độ cứng của nó chính là điểm đặc biệt của đá Trấn Lôi này!”
Trần Khiêm nhàn nhạt nói.
“Ha ha, chẳng lẽ theo như lời người anh em nói, phàm là vật có linh khí thì đều là linh vật cả, nói vậy thì rất nhiều thứ đều chắc chắn không phá nổi?”
Tần Huyền Phong không hiểu ý của Trần Khiêm, nhưng cũng vì không hiểu cho nên Tần Huyền Phong có hơi châm biếm hỏi lại.
“Nói thế nào nhỉ, sở dĩ nó cứng rắn không thể phá vỡ được là bởi vì, linh vật phải có linh khí của đất trời để đối phó, nội kình của mọi người cũng như sức mạnh kim loại thông thường, hoàn toàn không thể gây ra được bất kì tổn hại nào cho tảng linh thạch này!”
Trần Khiêm nói.
“Tôi hiểu rồi, người anh em Trần Khiêm là đang cười nhạo thực lực của mấy lão già chúng tôi kém sao...”
Một ông lão trong đó nhìn Trần Khiêm, vừa cười vừa chế giễu Trần Khiêm với mấy vị trưởng bối.
Rõ ràng là đang có ý cảnh cáo Trần Khiêm: Thanh niên thì ăn nói phải có chừng có mực, đừng quá kiêu ngạo!
Đương nhiên Tân Dũng nghe ra được ý cảu ông nội, hoảng hốt nói: “Ông nội, ý của đại sư không phải như vậy...”
“Quả thực ý của tôi không phải như vậy... Mọi người đừng hiểu lầm!”
Trần Khiêm cũng nói.
Như vậy, sắc mặc của Tân Huyền Phong với mấy vị trưởng bối mới tốt lên.
Ai ngờ Trần Khiêm vẫn chưa nói xong:
*Ý của tôi là, dựa vào thực lực của mấy người thì hoàn toàn không xứng để chạm vào linh thạch này, không phải vì thực lực kém hay không kém! Đây giống như chênh lệch giữa trời và đất vậy, khó mà vượt qua được!”
Trần Khiêm nhàn nhạt nói.
“Cậu!”
 
Chương 1983: Đúng là thần tiên


Lúc này, tất cả người nhà họ Tần đều trợn mắt, thậm chí đều vô cùng tức giận.
Vẻ mặt Tân Huyền Phong cũng trở nên vô cùng khó coi:
“Vậy ý của người anh em Trần Khiêm là cậu có thể bổ được đá Trấn Lôi này hay sao? Vậy chúng tôi phải mở mang tầm mắt rồi!"
Mấy người bọn họ nghiến răng nghiến lợi.
“Đây là điều đương nhiên, vả lại bổ tảng đá Trấn Lôi này ra thì có gì là lạ đâu?”
Trần Khiêm nhìn bọn họ, lắc đầu cười khổ.
“Sở dĩ đá Trấn Lôi không sợ sấm sét bình thường là bởi vì nó cũng giống như những tia sét này, đều là linh vật tự nhiên được trời đất tạo ra, cho nên mới không sợ. Nếu dùng một loại thuật pháp vượt qua sấm sét để bổ nó ra thì tự nhiên đá Trấn Lôi này sẽ bị vỡ tan tành thôi!”
Trần Khiêm nói.
“Hừ, tên nhóc miệng còn hôi sữa, quả thực là trâng tráo mà, ăn nói ngông cuồng!”
Cuối cùng, một lão già không chịu được sự ngông cưồng của Trần Khiêm nữa, lúc này mới mở miệng nói thẳng.
Tần Huyền Phong cũng không ngăn lại, rõ ràng lời của mấy ông lão này cũng chính là ý mà Tân Huyền Phong muốn nói.
“Vậy các người xem kĩ nhé!”
Trần Khiêm khế cười.
Anh đột nhiên chỉ thẳng tay.
'Thầm niệm một câu pháp quyết.
Phía trên kiếm chỉ xuất hiện một làn sương sáng.
Trong làn sương sáng, những tia chớp màu xanh nhạt liên tục xuất hiện.
Cảnh này khiến tất cả mọi người đều trố mắt, lùi về sau một bước.
Giây tiếp theo thì thấy Trân Khiêm bắn một tia sấm sét sương mù lên không trung.
Bỗng chốc, mây gió xung quanh đổi màu, sấm chớp. đùng đùng, gió lớn nổi lên.
Cơn cuồng phong như có thể xé rách khóe miệng của người ta trong chớp mắt. Tr??ện ha?? Tìm nga? ?rang chính ~ T RÙMTR??ỆN.VN ~
“Cái gì!"
Tất cả mọi người đều hoảng sợ, khó tin nhìn Trần Khiêm.
Cảm thấy kinh hồn bạc vía. Soạt!
Sau đó, một tiếng nổ như tiếng xé toạt bầu trời vang lên. Làm cho lông trên người bọn họ dựng đứng lên.
Một tia chớp khổng lồ không phải màu xanh lam mà lấp ló ngũ sắc.
Vô cùng rực rỡ.
Nhưng cảm giác nó mang đến cho người ta lại là sợ hãi.
Tia chớp này đánh thẳng vào mặt đá Trấn Lôi. Oành!I!
Một tiếng nổ vang lên, khỏi bốc cuồn cuộn, đá vỡ bay tứ tung.
Cứ như vậy, đá Trấn Lôi đã bị đánh vỡi
Chỉ thấy kiếm chỉ của Trần Khiêm thay đổi, thời tiết ở xung quanh cũng dần trở lại bình thường.
Bầu trời đêm cũng khôi phục lại sự tĩnh lặng như Trước.
Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lúc này, người nhà họ Tân như bị điểm huyệt, tất cả đều không nói gì, cũng không thấy thở nữa.
Không biết qua bao lâu. “Phichl”
“Phich!”
Người nhà họ Tần, bao gồm cả những vị trưởng bối kia đều quỳ xuống theo lệnh của Tân Huyền Phong:
“Đại sư Trần, đúng là thần tiên!”
 
Chương 1984: Đương nhiên là không rồi


Khi tất cả người nhà họ Tần đều quỳ lạy Trần Khiêm.
Cùng lúc đó, trong nhà họ Lý cũng đến tham gia vào. buổi lễ lân này.
Trong phòng sách, một thanh niên đang đứng trước một người đàn ông trung niên.
“Thiếu Tông, dạo này quan hệ của con với cô chủ nhà họ Vạn thế nào rồi?”
Người đàn ông trung niên hỏi.
“Ba, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của con. Vạn Tuyết vô cùng si mê con, nắm được cô ta cũng không phải vấn đề quá lớn!”
Lý Thiếu Tông nhàn nhạt cười nói.
“Ha ha, vậy thì tốt. Ba cũng tin là Thiếu Tông con sẽ xử lý tốt tất cả mọi chuyện. Phải biết là mặc dù thực lực nhà họ Vạn không mạnh nhưng thế lực đằng sau nhà họ. Vạn vô cùng đáng sợ, chỉ có tạo mối quan hệ tốt với nhà họ Vạn thì nhà họ Lý chúng ta mới có thể chân chính xuất đầu lộ diện!”
“Nhưng con tuyệt đối không thể lơ la việc tu hành! Hai ngày nữa buổi lễ dưới lòng đất sẽ bắt đầu, cho dù thế nào thì năm nay, nhà họ Lý chúng ta cũng phải giành được vinh quang!”
Ông Lý dặn dò.
“Con hiểu!”
“Nhưng mà ba...” Lý Thiếu Tông thấp giọng thì thào. “Nhưng mà cái gì?”
Ba Lý hỏi.
“Cách vài năm thì sẽ tổ chức buổi lễ này một lần, con biết, hễ xuất hiện buổi lễ kiểu này thì sẽ xuất hiện những bảo vật có một không hai, vậy buổi lễ lần này đã phát hiện được bảo vật gì rồi?”
Lý Thiếu Tông tò mò hỏi.
“Chuyện này ba cũng đang điều tra, chỉ biết là bảo. vật lần này có ý nghĩa rất lớn đối với những cao thủ trong giới tu chân, thu hút rất nhiều người tu chân đến đây. Mặc dù những người này chưa từng lộ diện nhưng con cũng đừng để lộ quá! Tốt hơn hết là phải cẩn thận một chút!”
Ông Lý không yên tâm dặn dò.
“Việc này con hiểu, con tin là cảnh con cố ý bại trận trước con bò yêu ở sơn trang Hộ Long đã được rất nhiều cao thủ tu chân ẩn dật nhìn thấy, con đoán là rất nhiều người đã không còn nhìn chằm chằm vào con nữa đâu!”
Lý Thiếu Tông lắc đầu cười khổ.
“Tốt lắm, tiếp theo cứ yên tâm chuẩn bị đi. Nhà họ Lý chúng ta có lấy được tài nguyên nhà họ Vạn hay không thì phải xem vào lần hành động này. Ông Lý vui vẻ cười lớn. Lý Thiếu Tông rời đi.
Lúc này, ánh mắt ông Lý không khỏi sắc lại, liếc mắt về một góc trong phòng sách.
Nhìn kỹ mới thấy, thì ra ở đó có một bóng người đang thoắt ẩn thoắt hiện.
Nhà họ Vạn.
Đêm nay, nhà họ Vạn đèn đuốc sáng choang. Vạn Diệu Tông gõ cửa phòng con gái.
“Tuyết Tuyết, con ngủ chưa?”
'Vạn Diệu Tông nhẹ giọng nói.
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng mở ra.
Là Vạn Tuyết vừa gội đầu xong.
“Muộn vậy rồi, ba có chuyện gì ạ?”
Vạn Tuyết tò mò hỏi.
“Có chút chuyện ba phải nói với con...” Vạn Diệu 'Tông chắp tay sau lưng, ngồi xuống bên cạnh.
“Chuyện gì ba?”
Vạn Tuyết tò mò hỏi.
“Tuyết Tuyết, ba biết mấy năm nay ba quản lý con rất nghiêm khắc, đặc biệt là chuyện tình cảm của con ba lại càng ngang ngược cản trở, con có hận ba chuyện này không?”
Vạn Diệu Tông khẽ cười, hỏi.
“Đương nhiên là không rồi, con hiểu là ba muốn tốt cho con!”
Vạn Tuyết lắc đầu nói.
“Con có thể hiểu thì tốt quá rồi! Nhưng hiện tại cũng ổn rồi, con đã xem Lý Thiếu Tông là người trong lòng, mà ba cũng rất xem trọng cậu ta, dạo này quan hệ của hai đứa cũng rất tốt, cho nên ba muốn hỏi ý kiến của con, có muốn tiến xa hơn không?”
Vạn Diệu Tông nói.
“Chuyện này... Trước mắt con cũng không chắc lắm!”
Mặt Vạn Tuyết ửng đỏ.
Rõ ràng Vạn Diệu Tông nhìn ra được hình như con gái có tâm sự.
Bởi vì ông ta nghe bác Bạch nói.
Tuyết Tuyết rất hoài nghỉ tình cảm của bản thân dành cho Lý Thiếu Tông.
Nhiều điều không chắc chắn như vậy thì Vạn Diệu 'Tông cũng ngại khuyên nhủ.
 
Chương 1985: Mọi người vào trước đi


Chỉ có một điểm Vạn Diệu Tông có thể khẳng định.
Đó chính là con gái mình chắc chắn sẽ xem thường kiểu người như Trần Khiêm, rõ ràng Vạn Diệu Tông rất yên tâm về mắt nhìn của con gái.
“Vậy được, cho dù thế nào thì ba cũng sẽ đứng về phía con. Nhưng chuyện kết hôn của con với Thiếu Tông con cũng nên cân nhắc đi. Tuyết Tuyết, con phải chuẩn bị tâm lý, tương lai của Thiếu Tông rất rộng mở".
Sau khi để lại câu này, thấy con gái không quá phản kháng, lúc này Vạn Diệu Tông mới yên tâm ra khỏi phòng Vạn Tuyết.
“Trần Khiêm...
Có lẽ vì vừa rồi nghe ba nhắc đến hai chữ này, đột nhiên vẻ mặt Vạn Tuyết buồn bã thì thầm một câu, dường như trong đầu lại bắt đầu hiện lên bóng dáng của chàng trai này.
Khiến trái tim người ta loạn nhịp.
Hai ngày sau, buổi lễ dưới lòng đất bắt đầu.
Đúng giờ, những danh gia vọng tộc đến từ trời Nam đất Bắc cùng †ề tựu về đây.
Đương nhiên có rất nhiều người nhận được thư mời đặc biệt cho nên bí mật đến.
Bởi vì theo như hình thức trước đây, ai có thể giành được chiến thắng ở buổi lễ dưới lòng đất thì sẽ tồn tại giống như minh chủ võ lâm.
Có thể hưởng quyền phân phối một số vật thần bí.
Có rất nhiều gia tộc nhờ sự giúp đỡ của buổi lễ dưới lòng đất này mà một bước trở thành gia tộc lớn nhất nhì thế giới.
Vì vậy mọi gia tộc đều vô cùng coi trọng.
Tất nhiên cũng có không ít gia tộc đầu óc ngu muội bị lời tuyên truyền của hoạt động ngầm này thu hút đến phát ngốc rồi bị người khác bãy tiền.
Bởi vì, phàm là người trong cuộc thì đều biết.
Buổi lễ thế này, người bình thường đến xem náo. nhiệt thì được, bởi vì đây là trận đấu của thần tiên thật sự.
Không ai dám quay video lại, cũng sẽ không có bất cứ thông tin liên quan nào được tiết lộ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Bởi vì một khi tiết lộ thì điều phải đối mặt có thể là sự diệt vong của cả gia tộc.
Nơi diễn ra buổi lễ vẫn là sơn trang Hộ Long.
Chỉ là chia thành hai nơi, trên mặt đất và dưới lòng đất.
Nói thế nào nhỉ, trên mặt đất thì giống như mẫu giáo, còn dưới lòng đất mới là trung tâm trường đại học.
Một bên thì dỗ dành một số ông chủ vui chơi, còn một bên là đạn thật súng thật!
Trần Khiêm đến cùng với nhà họ Tân.
Đi cùng với Trần Khiêm, ngoài cấp cao của nhà họ Tần ra thì còn có Lâm Cửu và người nhà họ Thẩm.
Và chắc chăn bọn họ sẽ đi xuống lòng đất. “Trần Khiêm, sao anh có thể đến đây?”
Lúc một nhóm người chuẩn bị đi vào thì ở bên ngoài cửa, vài cô gái oanh yến nói cười đi tới.
Rõ ràng khi thấy Trần Khiêm, cô gái đứng đầu giật mình.
“Là cô à”
Trần Khiêm thấy cô gái thì không khỏi nở một nụ cười bất lực.
“Hừ, tất nhiên là tôi rồi. Sao, mới mấy ngày không gặp mà anh đã không nhận ra tôi rồi à! Vả lại anh mau khai đi, chẳng phải anh không có vé vào cửa sao, sao có thể vào được đây hả?”
“Hơn nữa đúng lúc tôi đang muốn tìm anh, nhờ anh giúp tôi một việc đây, ha hai”
Cô gái này chẳng phải ai xa lạ, chính là Tú Tú, bạn thân của Vạn Tuyết.
Còn bên cạnh đều là mấy cô bạn của Tú Tú với Vạn Tuyết.
Rõ ràng Vạn Tuyết là một trong những vai chính của hoạt động hôm nay, tất nhiên không thể vui chơi cùng với nhóm chị em giống như trước đây rồi.
Hơn nữa, mặc dù thấy có nhiều người đi cùng với Trần Khiêm.
Nhưng có thể trong tiềm thức cô ta đã nhận định thân phận của Trần Khiêm rồi, cho nên Tú Tú cũng
không kiêng dè lắm.
Mà ngược lại vô cùng tự nhiên kéo cánh tay Trần Khiêm, bảo Trần Khiêm đi cùng cô ta đến một nơi.
“Đại sư...”
Tần Dũng thấp giọng thì thầm một câu, muốn nói gì đó.
Dù sao thì hiện nay nhà họ Tần không còn nắm quyền quản lý thành phố Ký Châu nữa nhưng thực lực cũng không phải hạng xoàng.
Thế mà lại có người dám vô lễ với đại sư, đương nhiên nhà họ Tân phải dạy cho một bài học.
Chỉ là bị Trần Khiêm dùng ánh mắt ra hiệu cho lùi lại.
Dù sao ngoài việc có hơi tùy hứng thì cô gái này cũng không làm gì sai.
“Vậy mọi người vào trước đi, tôi đi xem cô ấy có gì cần tôi giúp rồi sẽ đi tìm mọi người...”
Lúc này anh chỉ bất lực cười khổ một tiếng...
 
Chương 1986: Quả thực là quá mạnh


Trần Khiêm đi cùng với Lý Tú Tú.
Còn tưởng cô ta tìm mình vì việc gì, hóa là ra muốn bảo mình bắt giúp một con vẹt.
Con vẹt này biết nói tiếng người.
Cũng không biết thế nào mà sau khi đến đây thì lại trở nên không nói được nữa.
Cô ta cảm thấy lần trước con bò yêu kia sợ Trần Khiêm, nói không chừng con vẹt này cũng sẽ sợ Trần Khiêm, thế là nghĩ đến việc nhờ Trần Khiêm bắt giúp. mình.
Trần Khiêm lắc đầu bất lực.
Cũng vì sợ vướng vào Lý Tú Tú cho nên Trân Khiêm gật đầu đồng ý.
“Không ngờ anh cũng có thủ đoạn lắm đấy, kia chắc. là nhà họ Tần nhỉ? Mặc dù anh có thể bước lên con đường của nhà họ Tần, nhưng Trần Khiêm à, anh phải cảm ơn tôi đấy, hừ, thực ra tôi bảo anh qua đây bắt vẹt cho tôi chỉ là một trong nhiều lý do...”
Sau khi Lý Tú Tú đưa Trần Khiêm xuống dưới lòng đất, cô ta mới từ từ nói.
“Ý gì?
Trần Khiêm tò mò cười.
“Có thể anh không biết, nhà họ Tân này có thù oán với nhà họ Vạn, bây giờ anh lại ở cùng một chỗ với nhà họ Tần, đợi lát nữa vào trong rồi chắc chắn sẽ bị người của nhà họ Vạn nhìn thấy, anh không muốn sống nữa à!”
Lý Tú Tú oán hận nói.
*À, tôi hiểu rồi, đây là ý của cô à, ha ha, được, vậy tôi thật sự cảm ơn cô!”
Trần Khiêm cười mỉm.
“Tú Tú, cậu có quan hệ gì tên tầm thường này, không phải cậu thích anh ta rồi đấy chứ?”
Mấy cô gái bên cạnh Lý Tú Tú lần lượt che miệng chế nhạo, nói.
“Đi đi đi, đừng nói nhảm, sao tớ có thể thích anh ta chứt"
Lý Tú Tú cạn lời.
Nhưng mà nói thật, thực ra Lý Tú Tú rất có thiện cảm với Trần Khiêm.
Cảm thấy Trần Khiêm rất tốt, bụng dạ cũng vô cùng lương thiện.
Bởi vì nhóm Lý Tú Tú có quan hệ với nhà họ Vạn cho. nên tất có bọn họ có thể tự do ra vào ở sơn trang Hộ Long.
Lúc này, bọn họ tìm được một vị trí rất tốt để ngồi.
Ngay cả Trần Khiêm cũng được thơm lây từ Lý Tú Tú, ngồi ở vị trí tương đối gần phía trước.
Vừa nấy Trần Khiêm muốn đi.
Nhưng, thứ nhất là nghe Lý Tú Tú nói muốn tốt cho mình nên mới gọi mình đến bên cạnh cô ta.
Thứ hai là thế này cũng tốt, vừa khéo mình có thể ở bên dưới quan sát thật kĩ những cao thủ lát nữa sẽ tham gia thi đấu.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên giao đấu chính thức với người tu chân.
Lúc này, Trân Khiêm dồn hết sự chú ý của mình lên hội trường.
Đây là một hội trường hình tròn rất lớn.
Ở chính giữa hội trường là một bục cao dùng để thi đấu.
Có ba mươi mấy gia tộc ngồi ở bên dưới bục cao để tham gia thi đấu.
Mặc dù bề ngoài ba mươi mấy gia tộc này đều tỏ ra tôn trọng nhà họ Vạn nhưng thực ra trong đó đang sóng. ngầm cuộn trào.
Mọi người đều hiểu được tầm quan trọng của buổi lễ lần này, đều đang âm thầm phân cao thấp. Trần Khiêm ngồi bên dưới quan sát.
Phát hiện ra nhà họ Vạn và nhà họ Lý là hai gia tộc thực sự có thực lực nhất định trong những gia tộc này.
Có vài gia tộc còn lại. Tất nhiên cũng có người tu chân bảo hộ. Nhưng rõ ràng thực lực không bằng Lý Thiếu Tông.
Bởi vì sau khi bọn họ lên bục chỉ trụ được vài hiệp thì „ bị Lý Thiếu Tông đánh bại không thương tiếc.
Không biết vì sao, lúc này, ngay cả Vạn Diệu Tông cũng cảm thấy kì lạ.
Đó chính là thực lực của Lý Thiếu Tông tăng lên quá nhanh.
Vạn Diệu Tông biết Lý Thiếu Tông chẳng qua mới chỉ là tu sĩ nhất phẩm mà thôi, làm cách nào mà có thể đánh bại nhiều tu sĩ nhất phẩm dễ như trở bàn tay thế chứ?
Lẽ nào hiện tại cậu ta đã vượt qua cả tu sĩ nhất ái. phẩm rồi?
Vạn Diệu Tông hơi ngạc nhiên.
Bịch!
Chớp mắt, lại một ông lão nữa bị đánh bại rơi xuống khỏi bục cao.
“Tuổi trẻ tài cao, lão già tôi đây tâm phục khẩu phục!”
Lão già này hành lễ với Lý Thiếu Tông, sau đó xoay. người rời đi.
Cả hiện trường đều đổ dồn ánh mắt vào người thanh niên này.
Mạnh! Quả thực là quá mạnh!
Vạn Diệu Tông thấy một người mạnh nữa trong một gia tộc lại bị đánh bại.
Cũng không còn bình tĩnh được nữa.
“Chẳng lẽ quyền quản lý năm nay phải giao cho nhà họ Lý hay sao?”
Ông ta tự lẩm bẩm.
 
Chương 1987: Vả mặt


Mà Vạn Tuyết lại nhìn Lý Thiếu Tông với vẻ mặt tán thưởng.
Đến bây giờ cô ta mới thật sự hiểu được chàng trai này.
Đúng như lời thầy bói đã nói, võ công của anh ta có một không hai, không ai có thể so được.
Mặc dù Lý Thiếu Tông kiêu ngạo, nhưng anh ta thực sự rất đẹp trai! Chẳng trách, Tuyết Tuyết phải lòng anh ta"
Lúc này, Tú Tú ở một bên nói.
Đồng thời cũng không quên pha trò nhìn Trần Khiêm. “Ha ha, tôi nói vậy anh không ghen chứ? Tôi biết chắc chắn là anh thích Tuyết Tuyết, nhưng tiếc là người Tuyết Tuyết yêu là Lý Thiếu Tông hội tụ hết tất cả ánh hào quang này chứ không phải anh!”
Tú Tú nói.
“ừ"
Trần Khiêm gật đầu.
Vừa rồi anh vẫn luôn quan sát và chờ đợi.
Muốn xem xem có ai mạnh hơn Lý Thiếu Tông đang ở đây không, đường đường là một buổi lễ long trọng, chắc không chỉ có tu sĩ nhất phẩm, nhị phẩm và tam phẩm đến đâu nhỉ?
Chắc chắn vẫn sẽ có người mạnh.
Trần Khiêm thầm nghĩ.
Cho nên vẫn chưa ra mặt.
“Xem ra gia tộc nắm quyền quản lý năm nay về tay nhà họ Lý rồi!"
Lúc này, Vạn Diệu Tông không khỏi bất lực, cười nói.
“Đúng là sốt ruột chết mất, đại sư đi đâu rồi? Sao. còn chưa xuất hiện nữa? Chẳng bao lâu nữa buổi lễ này sẽ kết thúc rồi!”
Tân Dũng ở một bên lo lắng gãi đầu.
Đặc biệt là thấy Lý Thiếu Tông đứng trên bục khoanh tay, nhắm hai mắt lại, Tân Dũng lại càng thấy tức giận.
Mẹ nó, thằng nhóc này ra vẻ quá. Đúng là không coi ai ra gì mà.
Nhưng vẫn không ai có thể dạy cho anh ta một bài học.
“Sao, nhà họ Tân không ai có ích hết à? Chắc không. phải mấy người đến xem náo nhiệt đấy chứ, lâu vậy rồi mà vẫn chưa đấu được trận nào?”
Vạn Diệu Tông ở một bên nhìn người nhà họ Tần, chế giêu nói.
“Khốn nạn, tôi thấy nhà họ Vạn mấy người mới là không có ai đấy. Vạn Diệu Tông, có vài món nợ, chẳng mấy chốc nữa thôi chúng ta có thể tính toán rõ ràng rồi!”
Tân Huyền Phong lạnh lùng nói.
“Ha ha ha, được được được, tôi cũng muốn xem xem nhà họ Tần mấy người làm cách nào để tìm tôi tính sổ đấy!"
Vạn Diệu Tông cười lớn nói.
Lúc này, thấy không có ai dám thách đấu với Lý Thiếu Tông nữa.
Vạn Diệu Tông mới lớn giọng hét lên: “Nhà họ Vạn tôi đã thua rồi, không biết còn ai dám thách đấu với TỊ Tông nữa không? Nếu mọi người đều không có ý kiến gì, vậy thì quyền kiểm soát của buổi lễ lần này sẽ thuộc về Thiếu Tông.”
Một lát sau vẫn không có ai trả lời. “Ha ha ha ha...”
Lúc này, đột nhiên xung quanh vang lên tiếng cười lớn.
Tiếng cười lớn truyền đến gần như đã làm nứt cả hiện trường.
Rất nhiều người sắp ngất đi, bịt tại lại cũng không có tác dụng.
Đặc biệt là mấy cô gái nhóm Tú Tú đau đớn hét lên.
Trần Khiêm đã kịp thời điểm huyết mạch của bọn họ, lúc này bọn họ mới trở lại bình thường.
Mà tiếng cười của người này, sao Trần Khiêm cứ cảm thấy quen tai.
Không phải lão già Tiếu Thương Sinh thì còn có thể là ai.
“Vạn Diệu Tông, từ lúc nào mà lão già khốn nạn như ông lại hào phóng như vậy? Chịu giao quyền kiểm soát cho người khác, e là trong lòng tên khốn như ông chẳng
có ý gì tốt đâu nhỉ?”
Tiếng cười vang lên khắp nơi, tiếng chế giễu lại càng không dứt.
Làm cho sắc mặt Vạn Diệu Tông tái xanh. “Ai?”
Ông ta tức giận hét lên.
“ChátII!"
Trả lời lại ông ta là một bạt tai trời giáng.
'Vạn Diệu Tông hoàn toàn không tránh được, lãnh trọn một cái tát rất mạnh.
Ông ta ngã xuống đất, một bên mặt sưng lên.
“Sao? Không nhận ra cả ông nội của ông là tôi đây à?”
Vừa dứt lời.
Thì thấy một lão già từ trên trời đáp thẳng xuống bục cao...
 
Chương 1988: Ngu ngốc


“Người này là ai?”
Tất cả mọi người kinh ngạc.
Lý Thiếu Tông cũng mở mắt ra, quan sát lão già này †ừ trên xuống dưới.
“Tiếu Thương Sinh, lại là ông, ông vẫn chưa chết!”
'Vạn Diệu Tông che khóe miệng bị đánh sưng lại, kinh hãi nói.
“Tử thần Tiếu Thương Sinh?”
Lý Phi Long, chủ nhân của nhà họ Lý cũng bàng hoàng đứng lên.
Rõ ràng, hầu như các gia tộc có chút bối cảnh đều rất rõ tiếng xấu của người này.
Lúc này, Lý Phi Long vô cùng lo lắng nhìn về phía con trai.
“Thiếu Tông, có nguy hiểm, mau quay lại đây!” Lý Phi Long hét lên với con trai. Vạn Tuyết cũng hơi căng thẳng nhìn Lý Thiếu Tông.
Rõ ràng cũng đang lo lắng cho sự an toàn của Lý Thiếu Tông.
“Ba, không cần lo cho con đâu, đây là người xấu mà mọi người đều sợ, vậy thì hôm nay, Lý Thiếu Tông con sẽ đặc biệt trừng trị kẻ xấu!”
Đối diện với kẻ địch mạnh như vậy nhưng khóe miệng Lý Thiếu Tông lại nhếch lên một nụ cười.
“Ha ha, nhóc con, cậu khá lắm, từ đầu tôi đã cảm thấy cậu không tệ ngu ngốc nhất mà tôi từng gặp trong ba trăm năm mà tôi sống đấy!”
Ha ha ha, bởi vì cậu là tên nhóc.
Tiếu Thương Sinh nhìn Lý Thiếu Tông rồi cười lớn. Mấy ngày trước ông ta bị Trần Khiêm đánh trọng thương, cho dù là lòng tự trọng hay sức mạnh đều bị tổn thương.
Hôm nay, thông qua đại hội này, Tiếu Thương Sinh nhất định phải mở mày mở mặt.
Ban đầu ông ta cảm thấy Trần Khiêm là người của mấy gia tộc lớn này, cho nên ông ta vẫn đứng từ xa quan sát.
Nhưng đến giờ cũng không thấy bóng dáng anh đâu.
Cuối cùng ông ta mới yên tâm xuống đây.
“Lão già chết giãm, hôm nay Lý Thiếu Tông tôi sẽ lột da của ông!”
Khóe miệng Lý Thiếu Tông co rúm lại, ngay lập tức. nắm chặt hai tay.
Hơn nữa, lúc anh ta bộc phát sức mạnh mái tóc dài của anh ta bắt đầu bay theo gió.
Quả thực là đẹp trai chết người mà!
“Thiếu Tông, cẩn thận Vạn Tuyết ở một bên lo lắng hét lên. Nói thế nào nhỉ, mặc dù Vạn Tuyết không thích chàng trai trước mắt, thậm chí còn cảm thấy rất ghét một số tính cách của anh ta.
Nhưng, ai bảo anh ta là người mình vừa ý chứ.
Hơn nữa, mối nhân duyên này giống như là ông trời đã sắp đặt vậy.
Lý Thiếu Tông gật đầu.
Sau đó, anh ta bỗng nhiên lấy đà, cả người như một cái lò xo, bật thẳng về phía Tiếu Thương Sinh.
“Lôi Động Quyền!” Anh ta hét lên một tiếng.
Xung quanh nắm tay bỗng chốc như được bao bọc bởi sấm sét.
“Ha ha ha, ngu ngốc!”
Sau đó thấy Tiếu Thương Sinh cười.
Ông ta duỗi tay ra, một tia sáng màu đen đánh thẳng về phía Lý Thiếu Tông.
Oành một tiếng. Hai tia sáng va chạm với nhau. Sắc mặt Lý Thiếu Tông thay đổi.
Cả miệng của anh ta như bị sức mạnh to lớn này làm biến dạng.
Lần này, rõ ràng Lý Thiếu Tông đã thi triển sức mạnh tu sĩ nhị phẩm của mình, nhưng lại không chịu nổi một đòn của lão già này.
Phụt!
Lý Thiếu Tông muốn tránh nhưng không kịp, máu tươi phun ra, bay thẳng ra ngoài.
Đập mạnh lên bục.
Khiến nó lõm xuống thành cái hố lớn. “Trời ơi!"
Mọi người đều kinh ngạc hô lên.
Mí mắt Vạn Diệu Tông giật mạnh.
Tim Lý Phi Long như nhảy khỏi lồng ngực.
Vạn Tuyết vốn tưởng rằng Lý Thiếu Tông sẽ nắm chắc phần thắng giống như đối phó với con bò yêu lần trước, nhưng nào ngờ anh ta vẫn nhận kết cục giống lần Trước.
Bị đánh bại chỉ với một đòn. Lúc này, Vạn Tuyết kinh ngạc che miệng lại.
“Ha ha ha ha, thằng ngốc, ai cho cậu can đảm mà dám đấu với ậy!”
Tiếu Thương Sinh lắc đầu.
 
Chương 1989: Cô xui rồi


Lúc này, ông ta đưa tay lên và hút, Lý Thiếu Tông bay thẳng lên.
“A
Trên không trung, Lý Thiếu Tông không ngừng hét lên thảm thiết.
“Ba, ba mau nghĩ cách đối phó với lão già xấu xa này đi
Vạn Tuyết ở bên dưới lo lắng hét lên. Khi Vạn Diệu Tông không biết nên làm gì. “Hả?”. Đam Mỹ Hài
Thì Tiếu Thương Sinh ở trên bục liếc nhìn Vạn Tuyết.
“Cô gái có thiên phú trời cho thì cũng thôi đi, cô đã có tình có nghĩa vậy thì để tôi hút cạn cô cùng với Lý Thiếu Tông này luôn đi, ha ha hai”
Lúc này, Tiếu Thương Sinh lại giơ tay lên hút, cả người Vạn Tuyết lập tức bị hút lên bục.
“Tu sĩ Tiếu, cầu xin ông, thả con gái tôi ra!”
Ngay lập tức, Vạn Diệu Tông lo lắng, vội nói.
“Tuyết Tuyết!”
Tú Tú đứng trên khán đài với vẻ mặt lo lắng.
Vạn Tuyết liều mạng vùng vẫy trên không.
Vạn Diệu Tông khóc thét: “Tu sĩ Tiếu, tôi nghĩ ông cũng không muốn thành kẻ thù trực tiếp với gia tộc kia, với lại, con gái tôi không phải người trong giới tu chân, ông làm hại con bé thì có ích gì chứ?”
Tiếu Thương Sinh khế cau mày.
Sau đó cười lớn nói:
“Ông bảo tôi thả người thì tôi thả vậy chẳng phải mất mặt à? Thế này đi, tôi có thể thả một trong hai người này. Tôi thấy hai người tự quyết định đi, để Lý Thiếu 'Tông chết hay Vạn Tuyết chết, như vậy cũng xem như là tôi nể mặt nhà họ Vạn rồi, ha ha ha!”
Vạn Tuyết căng thẳng, lòng đầy mong đợi nhìn về phía Lý Thiếu Tông.
Còn Lý Thiếu Tông thì sợ hãi sắc mặt càng trắng bệch.
“Ông ơi, xin ông, thả tôi ra, Vạn Tuyết chỉ là một người bình thường, còn chúng ta đều là người trong giới †u chân. Đối với ông mà nói, giết một người bình thường chỉ như nghiền nát một con rệp mà thôi, còn tôi thì có giá trị với ông!”
Sắc mặt Lý Thiếu Tông trắng bệch, hét lớn.
“Gái gì?”
Nghe thấy lời này, cả người Vạn Tuyết chấn động. Có nằm mơ cô ta cũng không ngờ, chàng trai mà
mình luôn để ý lại có thể nói ra những lời như vậy, hơn nữa anh ta còn ví mình như con rệp.
“Ha ha ha, cậu nói cũng có lý đấy, thế nào cô gái, cô nghĩ sao?”
Tiếu Thương Sinh lại nhìn Vạn Tuyết.
Lúc này, Vạn Tuyết như đã hoàn toàn chết lặng.
Đúng vậy, từ ngày thầy bói nói với mình những điều này, mình vẫn luôn chờ đợi người thương của mình xuất hiện.
Ông ấy nói, người mà mình yêu chắc chắn là một chàng trai xứng đáng để mình yêu cả đời. Nhưng đến bây giờ, anh ta lại thế này.
Vạn Tuyết cảm thấy, vận mệnh như đang trêu ngươi mình.
Vừa rồi cô ta muốn nói, nếu ông muốn giết thì cứ giết tôi đi.
Lúc này, nghe thấy một tiếng quát giận dữ.
“Lão già xấu xa này, ngay cả một cô gái mà cũng không tha, uổng cho ông nói ông đã sống hai ba trăm năm. Tôi thấy, cho dù có sống cả nghìn năm thì cũng chỉ là một lão già khốn kiếp nghìn năm thôi!”
Người hét lên câu này là một cô gái.
Mà cô gái này không phải ai xa lạ, chính là Thẩm Phiêu Phiêu.
Thấy Tiếu Thương Sinh bắt nạt một cô gái như vậy, quả thực Thẩm Phiêu Phiêu rất tức giận.
Cô ta không nhịn được nên mới lên tiếng chửi.
“Hửm? Hôm nay đúng là thú vị, tôi liên tục gặp phải ba kẻ không biết điều!”
Tiếu Thương Sinh nói.
“Tiếu Thương Sinh tôi có một thói quen, phàm là người vô lễ với tôi, cho dù là nam hay nữ thì họ nhất định sẽ chết rất thảm, cho nên cô gái à, cô xui rồi!”
Tiếu Thương Sinh lắc đầu cười khổ nói.
Lúc này, ông ta thi triển trận pháp để khóa Vạn Tuyết với Lý Thiếu Tông lại.
Đang muốn bắt Thẩm Phiêu Phiêu.
Xoẹt.
Đột nhiên, một luồng sáng màu trắng từ trên trời rơi xuống.
Nhắm thẳng về phía Tiếu Thương Sinh.
Sức mạnh của ánh sáng trắng này như bao trùm cả đấu trường ở bên dưới lòng đất.
“Hửm?”
Tiếu Thương Sinh nhướng mày, lập tức phi người tránh đi...
“Ai?”
 
Chương 1990: Sao anh không lo lắng gì cả thế?


Oành!
Một tiếng động lớn vang lên, ánh sáng trắng rơi xuống, sau đó thì thấy trên bục cao có một vết nứt rất lớn bị chia cắt bởi luồng sáng trắng này.
XetI
Tiếng kiếm vang lên rõ rệt.
Đây là tiếng thu kiếm lại.
Một người đàn ông với mái tóc dài, choàng khăn, không biết xuất hiện ở trên bục từ lúc nào.
Thắt lưng của ông ta có cắm một cây kiếm Samurai dài.
Còn người thì mặc trang phục Samurai của nước Oa. 'Trông ông ta giống một người trung niên.
Lúc này, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Tiếu Thương Sinh. “Quỷ Thập Lục, lại là ông!?”
Tiếu Thương Sinh cười, rõ ràng ông ra quen với ninja nước Oa này.
“Đại sư Quỷ! Cứu tôi!”
Lý Thiếu Tông như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.
Nhìn Tiếu Thương Sinh, cắn chặt răng lùi về phía sau Quỷ Thập Lục.
“Ha ha ha ha, thú vị thật, không ngờ ninja Quỷ Thập Lục nổi danh của phái Quy Hải mà lại đi nương nhờ một nhà họ Lý cỏn con? Tôi có thể hiểu thế này nhỉ?”
Mí mắt Tiếu Thương Sinh khẽ giật, sau đó ngẩng đầu cười lớn.
“Tiếu Thương Sinh, ông là tu sĩ nổi danh đã lâu, không cần phải làm khó lớp trẻ như vậy. Nếu ông muốn tìm đối thủ thì có thể tìm tôi, về phần cậu Lý, hôm nay có tôi ở đây, ông không động được đến cậu ấy đâu!”
Quỷ Thập Lục đáp lại bằng giọng Hoa Hạ lơ lớ của mình.
Rõ ràng hai người đều là cao thủ trong cao thủ rồi.
Cuộc nói chuyện của hai người đã tạo thành một bầu không khí bí hiểm ở hội trường.
Tất cả mọi người đều không dám nói chuyện.
Nín thở chờ đợi trận đại chiến sắp tới giữa hai người.
Tuy nhiên, kết quả lại khiến mọi người bất ngờ.
“Ha ha ha, đối phó với ninja của phái Quy Hải phiền lắm, Tiếu Thương Sinh tôi không sợ trời không sợ đất nhưng lại sợ phiền phức. Quỷ Thập Lục, ông biết là tôi không sợ ông, tôi chỉ sợ phái Quy Hải mấy người gây phiền phức mà thôi. Cho nên, hôm nay tôi tạm thời nể mặt ông!”
Tiếu Thương Sinh xua tay. r Tỏ ý sẽ không làm khó Lý Thiếu Tông nữa. Điều này khiến Lý Phi Long thở phào một hơi. I
“Sao? Hôm nay ông muốn giúp nhà họ Lý giành được quyền kiểm soát lần này à?”
Tiếu Thương Sinh lại hỏi. L
“Đúng vậy, nếu ông có ý tranh giành thì tôi cũng. không ngại đấu với ông một trận đâu!”
Quỷ Thập Lục năm kiếm Samurai trong tay.
“Hừ, miễn đi, tôi bị thương nặng, hôm nay không có sức đấu với ông! Quỷ Thập Lục, nếu tôi ở thời kỳ đỉnh cao, hai chúng ta ai mạnh ai yếu khó nói lắm. Có thể trả lại Lý Thiếu Tông cho ông, nhưng hai cô gái này, tôi nghĩ ông không cần phải nhúng tay vào đâu nhỉ, tôi muốn hút tỉnh khí của hai cô gái này để trị thương.”
Tiếu Thương Sinh chỉ vào Vạn Tuyết với Thẩm Phiêu Phiêu.
“Tôi chỉ lo cho sự an toàn của cậu Lý!”
Quỷ Thập Lục lạnh lùng nói.
“Cái gì? Đại sư Quỷ, cầu xin ông cứu con gái tôi!”
Vạn Diệu Tông nghe thấy thế thì vội vàng quỳ xuống cầu xin.
Vạn Tuyết với Thẩm Phiêu Phiêu cũng căng thẳng.
Nhưng Quỷ Thập Lục không biết Vạn Diệu Tông là ai.
“Anh Phi Long, xin anh mở lời cứu con gái tôi, quyền kiểm soát năm nay đều thuộc về nhà họ Lý, nhà họ Vạn tôi ủng hộ đầu tiên!”
Vạn Diệu Tông lại nói.
“Chuyện này...”
Lúc này, Lý Phi Long lại rất bình tĩnh.
Ông ta có vẻ do dự.
Mà Tú Tú với mấy người bạn của Vạn Tuyết cũng lo Số VÓ.
Ai mà ngờ sẽ xuất hiện một Tiếu Thương Sinh xấu xa như vậy chứ.
Rõ ràng hai nhà Vạn - Lý khó mà đối phó với được với Tiếu Thương Sinh.
Đặc biệt là Lý Thiếu Tông.
Con mẹ nó tôi phục sát đất luôn rồi, từ lúc lên bục đã bắt đầu nhắm mắt, ai không biết còn tưởng anh ta là cao thủ có một không hai gì rồi đấy.
Lần nào gặp phải chuyện gì ghê gớm thì bày ra cái bộ dạng này!
Quả thực là Lý Tú Tú cạn khô lời mà.
“Trần Khiêm, cô gái Thẩm Phiêu Phiêu kia là bạn của anh, sao anh không lo lắng gì cả thế?”
Lúc Lý Tú Tú lo lắng, cô ta nhìn sang bên cạnh mình thì thấy Trần Khiêm lại đang nhắm mắt ngủ gục.
Ôi đệch!
Lý Tú Tú sắp phát điên đến nơi rồi. Cô ta lay Trần Khiêm.
 
Chương 1991: Đại thần tha mạng


Soạt!
Lúc này Trần Khiêm mới mở mắt ra.
Khoảnh khắc Trần Khiêm mở mắt, rõ ràng Lý Tú Tú nhìn thấy trong mắt Trần Khiêm bắn ra hai tia sáng.
Khiến cô ta giật cả mình. “Hả?”
Lúc này Trần Khiêm mới tỉnh táo lại, nhìn Lý Tú Tú.
Vừa rồi, năm thứ giống như khay tròn trong cơ thể Trân Khiêm lại xuất hiện.
Trần Khiêm không khỏi chìm vào tâm trí, quan sát tỉ
Tất nhiên, Trần Khiêm vẫn nắm rõ mọi thứ ở hiện trường.
Chỉ là vừa rồi mình nhìn quá tập trung.
“Hả gì mà hả, anh mau nhìn đi, bạn anh sắp chết rồi"
Lý Tú Tú cạn lời.
“Sao có thể chứt Với cả, cô ấy không phải bạn tôi, là đệ tử của tôi mới đúng!”
Trần Khiêm nhìn bộ dạng lo lắng của cô ta, không khỏi bật cười.
“Cái gì mà đệ tử với không đệ tử? Anh còn đang nằm mơ à?”
Lý Tú Tú bất lực nói.
Mấy cô gái bên cạnh Lý Tú Tú cũng nhìn Trần Khiêm với ánh mắt kì lạ.
“Được rồi, bây giờ đệ tử của tôi gặp rắc rồi, tôi phải đi xử lý một lát. Phải rồi bạn học Tú Tú, cảm ơn ý tốt của cô"
Trần Khiêm cũng quan sát kha khá rồi.
Thấy Thẩm Phiêu Phiêu gặp rắc rối, mình mà còn không ra tay thì cô ta sẽ xảy ra chuyện không hay mất.
Lúc này, Trần Khiêm đứng thẳng lên.
“Này này này, anh làm gì vậy Trần Khiêm? Đừng có chạy lung tung, cẩn thận bọn họ giết anh đấy!”
ị Thấy Trần Khiêm đứng lên, Lý Tú Tú vội kéo tay áo 'Trần Khiêm.
“Không sao đâu, yên tâm đi!” g Trần Khiêm cười, tỏ vẻ không sao cả. Sau đó mới từ khán đài đi thẳng lên bục.
Mà lúc này, Tiếu Thương Sinh ở trên bục rất nhanh trí đưa tay bắt lấy Thẩm Phiêu Phiêu với Vạn Tuyết.
Đang chuẩn bị ra tay.
“Tu sĩ Tiếu, vẫn khỏe chứ!”
Một giọng nói quen thuộc rót vào tai.
Khiến cả người Tiếu Thương Sinh chấn động, như bị sét đánh.
“Hửm?”
Tiếu Thương Sinh đột ngột quay đầu, vừa thấy Trần Khiêm đang từ từ đi lên bục.
“Là cậu!”
Vạn Diệu Tông thấy Trần Khiêm đi qua từ bên cạnh mình thì vô cùng kinh ngạc.
Đây chẳng phải đến nhóc cứ làm phiền con gái mình Sao.
Gậu ta lại quen Tiếu Thương Sinh? Vạn Diệu Tông hơi khó tin nói.
'Vạn Tuyết cũng bất ngờ quay đầu lại. “Trần Khiêm?”
Trong lòng Vạn Tuyết kinh ngạc.
Thấy Trần Khiêm bình thản, đút hai tay vào túi đi lên bục, mấy cô gái nhóm Tú Tú cũng rất bất ngờ.
“Là cậu, sao cậu lại ở đây?”
Con ngươi của Tiếu Thương Sinh đột nhiên co lại, khó khăn nuốt nước bọt, lùi về sau ba bước.
Quỷ Thập Lục khẽ nheo mắt, rõ ràng đã để ý thấy sự thay đổi của Tiếu Thương Sinh.
“Tiếu Thương Sinh, đây là ai? Sao lại khiến ông hoảng sợ như vậy? Lẽ nào người đánh ông bị thương là cậu †a?”
Quỷ Thập Lục vừa nhìn chằm chäm Trần Khiêm vừa lạnh lùng hỏi Tiếu Thương Sinh.
“Là cậu ta Tiếu Thương Sinh khó khăn nói.
“Thú vị đấy, lần đầu tiên tôi thấy cao thủ trẻ tuổi như vậy, sức mạnh của cậu ta thật sự siêu phàm như ông nói à? Hơn nữa còn đánh ông bị thương nặng, vậy hôm nay, Quỷ Thập Lục tôi cũng không ngại giúp ông giết cậu ta đâu! Tôi tin là hai chúng ta hợp sức lại thì gần như có thể quét sạch một nửa giới tu chân đấy nhỉ?”
Quỷ Thập Lục lạnh lùng cười.
“Không!!!”
Tiếu Thương Sinh lắc đầu không ngừng.
*Ý gì vậy? Ông sợ không dám ra tay à?”
Quỷ Thập Lục hơi bất ngờ.
“Không! Không phải tôi sợ, cũng không phải không dám ra tay! Quỷ Thập Lục, ông biết không, Tiếu Thương Sinh tôi đã tung hoành trong giới tu chân thì không có chữ sợ, càng không có gì là không dám ra tay. Cho dù gặp phải kẻ địch mạnh, chỉ cần tôi có thể chiến đấu thì tôi sẽ chiến với hăn! Ngay cả khi tôi có thể sẽ chết!”
“Bởi vì, cho dù là hút chân khí của người tu chân hay. là giao đấu với cao thủ thì mục đích cuối cùng của tôi đều là để tăng thêm sức mạnh hoặc là tiếng tăm cho mình!”
Tiếu Thương Sinh run rẩy nói.
“Ông có ý gì?”
Quỷ Thập Lục cau mày.
*Ý của tôi rất rõ ràng, tôi không muốn chết đi như vậy, không muốn chết đi một cách vô nghĩa thế này!”
Phịchi
Vừa dứt lời, chân ông ta mềm oặt, dứt khoác quỳ xuống trước mặt Trần Khiêm:
“Đại thần tha mạng!”
 
Chương 1992: Chẳng phải ông vẫn luôn đứng đây à


Hành động quỳ xuống này.
Đã làm tất cả những người có mặt tại đây đều kinh ngạc.
Ôi mẹ ơi, tu sĩ gian ác Tiếu Thương Sinh còn chưa ra tay, đã quỳ sụp trước mặt người thanh niên này sao?
Sao có thể chứ?
Tiếu Thương Sinh là đại tu sĩ tam phẩm, có thực lực phi phàm, rốt cuộc người thanh niên này là ai thế?
Mọi người đều bàn tán xôn xao. Rõ ràng Vạn Tuyết cũng bất ngờ.
Lúc này, cô ta lại nhìn thấy Trần Khiêm đi tới trước mặt mình, hai tay đút vào túi, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.
Trong nháy mắt, khí chất điềm tĩnh này đã bao phủ cô ta, không, nói đúng hơn là bao phủ tất cả những người có mặt tại đây.
Khí chất này gần như có thể làm cho người nào cũng cảm thấy khiếp sợ.
Bao gồm cả Vạn Tuyết. Quỷ Thập Lục cũng rất bất ngờ khi Tiếu Thương Sinh quỳ xuống, mí mắt lập tức giật giật, nhìn chằm chằm Trần Khiêm.
“Mấy ngày trước, tôi nói muốn giết ông, sao ông không ngoan ngoãn đợi tôi giết, mà nhân lúc tôi phân thần cứu người để chạy trốn hả?”
Trần Khiêm rút tay ra khỏi túi, xoa đầu Tiếu Thương Sinh như đang trừng phạt một bạn nhỏ mắc lỗi.
“Đại thần, tôi sai rồi, tôi không nên chạy trốn!”
Tiếu Thương Sinh òa một tiếng, rồi bắt đầu khóc lóc.
“Ông đó, đúng là già mà không nghiêm, ông thử nói xem lúc tôi muốn giết người thì ai có thể chạy thoát được chứ?”
Trần Khiêm cười nói.
“Đại thần nói rất đúng!”
Toàn thân Tiếu Thương Sinh run rẩy.
Trần Khiêm cũng không để ý tới ông ta, mà quay đầu nhìn xung quanh.
Sau đó lạnh nhạt nói: “Các vị, hôm nay tôi thay mặt cho nhà họ Tần, tới đây giành quyền khống chế này, nếu ai không phục thì có thể lên đây khiêu chiến với tôi!”
Trần Khiêm nói xong vẫn không quên vỗ đầu nói tiếp:
*À đúng rồi, không cần lên từng người đâu, nếu ai không phục, cứ đồng loạt lên đây khiêu chiến với tôi!”
Nói xong, Trần Khiêm nở một nụ cười vô hại.
“Mẹ kiếp!”
“Thật hung hãn!”
Những người có mặt dưới khán đài đều kinh ngạc. Rốt cuộc người này là ai vậy?
Nhưng không ai dám nói ra một chữ, tất cả đều ngoan ngoãn im lặng không lên tiếng.
“Hừ, nhóc con, mày đừng ngông cuồng quá đáng, mày xem Quỷ Thập Lục của phái Quy Hải tao chết rồi à?”
Quỷ Thập Lục lập tức nổi giận nói.
Người này không hề xem mình là đối thủ của cậu ta.
“Chẳng phải ông vẫn luôn đứng đây à?”
Trần Khiêm nói.
“Cậu! Khốn khiếp!”
Quỷ Thập Lục phân nộ.
“Hừ, đúng là một thằng ranh con không biết xấu hổ, đại sư Quỷ, đừng nhẹ tay với cậu ta, cứ chém chết thằng ranh con ngông cuồng này đi!”
Lúc này, Lý Phi Long cũng tức giận nói.
Người này ngang nhiên thách thức, muốn giành lấy quyền khống chế, đúng là muốn chết mà!
“Nhóc con, hôm nay tao sẽ cho mày nếm mùi lợi hại của phái Quy Hải!”
Lúc này Quỷ Thập Lục đã rút kiếm ra rồi. Một đạo kiếm quang chém thẳng qua. Lần này ánh sáng càng mạnh mẽ hơn.
Là một trong những chiêu thức tuyệt kỹ của phái Quy Hải: Đoạn Thủy Lưu Thập Tam Thức!
Một đao có thể chém đứt dòng nước, hai đao có thể †rảm hồn, ba đao có thể diệt phách!
Mà bây giờ Quỷ Thập Lục này đã đạt tới cảnh giới ba đao rồi.
Nơi nào bị ánh đao chém qua đều hồn bay phách tán.
Vạn Tuyết nhìn Trần Khiêm lo lắng, sợ Trần Khiêm sẽ gặp nguy hiểm.
Dù sao thì nam sinh làm mình rung động thật sự chính là anh.
Hình như hôm nay anh mới là cao thủ thật sự.
Cho nên lúc này Vạn Tuyết đối mặt với Trần Khiêm với tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Vụt!
Đúng lúc này, một đòn trí mạng của Quỷ Thập Lục lập tức giáng xuống.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng đang xảy ra.
Chỉ thấy Trần Khiêm đút một tay vào túi, tay còn lại nhẹ nhàng kẹp lấy.
Anh hờ hững kẹp lấy lưỡi đao của Quỷ Thập Lục. “Cái gì?”
Trong lòng Quỷ Thập Lục tràn đầy kinh hãi.
Muốn rút đao về nhưng không cách nào rút được.
“Ông đang dùng tuyệt kỹ gì vậy? Phái Quy Hải là phái nào thế?”
Trần Khiêm lạnh nhạt hỏi.
 
Chương 1993: Giết luôn một thể


“Mày!”
Quỷ Thập Lục sử dụng lực toàn thân, nhưng không thể nào động đậy được.
“Rất tốt, xem ra mày còn mạnh hơn tao tưởng!”
Quỷ Thập Lục tức đến mức bật cười.
*Ồ? Nói thế là ông vẫn còn tuyệt kỹ khác sao?”
Trần Khiêm không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy vẻ mặt này của ông ta.
“Hỏa Diễm Đaol” Chỉ thấy Quỷ Thập Lục đột nhiên nhắm mắt, đợi đến khi ông ta mở mắt ra, trong mắt đột nhiên hiện lên một ngọn lửa.
Sau đó, xung quanh lưỡi đao của ông ta đã bị một ngọn lửa bao trùm.
Tiếc rằng, mắt thấy ngọn lửa này sắp cháy tới chỗ 'Trần Khiêm thì đột nhiên bụp một tiếng, ngọn lửa bị dập tắt.
“Sao có thể chứ?”
Quỷ Thập Lục trợn tròn mắt.
Thanh niên trước mặt đã làm ông ta cảm thấy khó mà tin được.
Trần Khiêm cũng nhìn ra được, chỉ sợ việc mình luôn kẹp lưỡi đao của ông ta, sẽ khiến ông ta không muốn nói ra tin tức mà anh muốn biết.
Cho nên Trần Khiêm lập tức buông lưỡi đao ra.
Quỷ Thập Lục liên tục lùi về sau.
Xoạt xoạt xoạt xoạt!
Đúng lúc này, từ vị trí nhà họ Lý liên tục vang lên bảy. tiếng động.
Chỉ thấy trong bóng tối hiện lên bảy bóng hình.
Bao vây Trần Khiêm lại.
“Sư phụ!”
Bảy người này hô lên.
Bảy người này mặc đồ ninja, che kín người.
Tay cầm đao, đằng đằng sát khí.
“Cậu thật sự muốn đối địch với phái Quy Hải chúng tôi sao? Phải biết rằng, lần này thần tích trong núi Thái Ô rất quan trọng với phái Quy Hải chúng tôi, nếu cậu cứ khăng khăng muốn giành quyền khống chế sẽ đắc tội với cả phái Quy Hải!"
Quỷ Thập Lục đứng dậy cảnh cáo.
“Hóa ra là thế...”
Trần Khiêm gật đầu trâm tư.
“Hừ hừ, sao nào, biết sợ rồi à? Hay là ngồi xuống, chúng ta kết giao bạn bè?”
Quỷ Thập Lục lạnh nhạt tiến lên phía trước.
*Ồ, ông không nên nói ra những lời này!”
Trần Khiêm lắc đầu nói.
“Hả? Cậu có ý gì?”
Quỷ Thập Lục dừng bước.
“Ban đầu tôi chỉ muốn đánh lui ông, sau đó hỏi ông về con đường tu chân và môn phái của các ông thôi, nhưng lúc nãy ông lại muốn lấy mạng tôi! Hơn nữa còn đe dọa tôi!”
Trần Khiêm nói.
“Vậy mày muốn thế nào? Chẳng lẽ mày thật sự không biết sự lợi hại của phái Quy Hải sao?”
Trong lòng Quỷ Thập Lục có một cảm giác bất an mãnh liệt.
“Bởi vì ông muốn lấy mạng tôi, cho nên ông phải trả giá bằng tính mạng của mình, chứ ban đầu ông đâu nhất thiết phải mất mạng!”
Trần Khiêm đút một tay vào túi rồi nói.
“Mày!”
Trong mắt Quỷ Thập Lục lóe lên sự tức giận.
Ông ta nắm chặt trường đao của mình.
Còn Trần Khiêm thì búng tay. Phập phập!
Hai xương bánh chè của Quỷ Thập Lục bị xuyên qua trong nháy mắt.
Á.
Ông ta hét thảm một tiếng, rồi quỳ thẳng xuống trước mặt Trần Khiêm.
Mấy người bao vây Trần Khiêm cũng đồng loạt cầm đao lên muốn ra tay.
Nhưng bị Trần Khiêm vung tay lên.
Một luồng hình tròn lấy Trần Khiêm làm trung tâm đang bắt đầu khuếch tán ra tứ phía.
Trong nháy mắt, bảy người này bay ra ngoài như bảy con cừu non.
“Xin cậu tha mạng!” Quỷ Thập Lục cầu xin.
Đến bây giờ ông ta mới nhận ra rằng, tại sao Tiếu 'Thương Sinh lại làm như vậy khi nhìn thấy anh.
Bởi vì ông ta không thể phản kháng lại!
Khi đối mặt với anh, cả người ông ta đều bao phủ một cảm giác bất lực.
“Phái Quy Hải chúng tôi là đại tông phái thần bí ở nước 0a, có lịch sử ngàn năm với đông đảo cao thủ. Đại thần, cậu đừng nên đắc tội với phái Quy Hải chúng tôi."
Quỷ Thập Lục vội vàng nói.
“Ông nói vậy là sai rồi, tôi muốn nắm giữ quyền khống chế chẳng phải đã đắc tội với các ông rồi hay sao? Tôi nghĩ chắc chắn phái Quy Hải của các ông sẽ tới gây sự với tôi đúng không?”
Trần Khiêm nói. “Đúng vậy, cho nên chỉ cần cậu có thể giao quyền khống chế này ra, tôi sẽ cầu xin phái Quy Hải tha mạng cho cậu!”
Quỷ Thập Lục hoảng loạn nói.
“Ông vẫn không hiểu ý của tôi. Phong cách làm của tôi chính là, nếu người nào đã đắc tội với tôi thì tô sẽ giải quyết triệt để giết chết ông tại đây, nếu phái Quy Hải tới tìm tôi gây sự thì tôi sẽ giết luôn một thể!”
Ánh mắt Trần Khiêm ngưng lại. Sau đó vươn một tay ra.
Khí mang phóng thích ra, đồng thời ngưng tụ thành một bàn tay lớn.
Tóm cả người Quỷ Thập Lục lại.
Sau đó Trần Khiêm siết thành nắm đấm.
Rắc rắc!
Một cảnh tượng đẫm máu xảy ra, cả người Quỷ Thập. Lục biến thành một bãi thịt nát...
“Á”
Cảnh tượng tàn nhãn này đã làm những người có mặt tại đây đều khiếp sợ hét lên...
 
Chương 1994: Thế lực dần hình thành


Những người có mặt tại đây đều bị cảnh tượng đẫm máu này dọa cho ngu người.
“Đại sư Trần!"
Có người đứng đầu gia tộc nào đó cúi người, bày tỏ sự kinh ngạc của mình với Trần Khiêm.
Thấy có người mở đầu, những gia tộc còn lại cũng đồng loạt cúi người.
Nhất thời, tên đại sư Trần vang vọng toàn bộ quảng trường.
Lúc này, Lý Phi Long đang liếc mắt ra hiệu cho Lý Thiếu Tông đang đứng ngẩn người trên đài.
Ý là mau chạy thôi.
Lý Thiếu Tông liền hiểu rõ, bắt đầu từ từ dịch chuyển.
“Tiếu Thương Sinh, lúc trước tôi đã hỏi ông rồi, bây giờ tôi vẫn hỏi câu hỏi đó, ông muốn tôi không giết ông cũng được, ông hãy cho tôi một lý do để tôi không giết ông đi!”
Trần Khiêm lạnh nhạt hỏi.
“Tôi... tôi tình nguyện biến thành một con chó ở bên cạnh đại sư Trần, đi theo hầu hạ đại sư Trần!”
Tiếu Thương Sinh nuốt nước bọt, rồi vội vàng lên tiếng. Quỷ Thập Lục này cũng quá thảm rồi, cho dù mình biến thành một con chó, cũng không muốn có kết cục như Quỷ Thập Lục!
“Rất tốt, tôi nghĩ tiếp theo đây, ông đã biết mình nên làm gì rồi!"
Trần Khiêm lạnh nhạt nói rồi liếc nhìn hai cha con nhà họ Lý.
Trần Khiêm chắp hai tay ra sau lưng.
“Hai người dám đắc tội với đại sư Trần, đúng là muốn chết mài”
Tiếu Thương Sinh tức giận gầm lên rồi lao thẳng đến chỗ hai cha con kia.
Vừa nãy Lý Phi Long ra hiệu cho Quỷ Thập Lục giết 'Trần Khiêm, nhưng không biết rằng hành động này đã làm mình mất mạng.
Hai người bị Tiếu Thương Sinh giết ngay tại chỗ chỉ với hai, ba chiêu.
“Nếu không có người phản đối, có phải tôi đã giành được quyền khống chế thế giới dưới lòng đất này rồi đúng không?”
Trần Khiêm hỏi.
“Tất nhiên rồi đại sư Trần, nếu ngài làm người nắm quyền của chúng tôi thì tất nhiên sẽ mạnh hơn nhà họ Vạn rất nhiều!”
“Đúng đó đại sư Trần, thực lực của đại sư Trần xuất chúng, nhà họ Dương chúng tôi đời đời cung phụng đại sư Trần làm người đứng đầu. Đại sư Trần, ngài đừng bao giờ xem thường nhà họ Dương chúng tôi, nhà họ Dương chúng tôi nắm giữ một phần ba tài sản ở Ký Châu này!"
Đúng lúc này, gia chủ nhà họ Dương bước tới nịnh nọt.
Mấy gia chủ khác cũng bắt chước, kéo nhau tới nịnh nọt Trần Khiêm.
Chỉ có một mình Vạn Diệu Tông là trong lòng rối loạn.
Mẹ kiếp, mắt mình đui rồi à?
Một vị cường giả mạnh mẽ thế này, vậy mà mình lại không nhìn ra.
Lúc này ông ta hoàn toàn không dám lên tiếng, bởi vì ông ta vẫn đang lo lắng. Có khi nào mình cũng có kết cục như nhà họ Lý không, dù sao thì lúc trước mình cũng nhiều lần đắc tội với cậu ấy.
Nhưng từ đầu đến cuối, Trần Khiêm chẳng thèm để mắt đến ông ta.
Mà chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ lấy một thứ trong thần tích núi Thái Ô, mấy thứ còn lại tôi sẽ chia đều cho mấy người.”
Trần Khiêm nói. “Cái gì? Đa tạ đại sư Trần!” Trong lòng mọi người đều kích động.
Lúc này, Vạn Tuyết nhìn thấy Trần Khiêm được mọi người chú ý thì tim đập thình thịch.
Là anh!
Đến tận bây giờ cô ta mới nhận ra, hóa ra người mà mình luôn chờ đợi không phải là Lý Thiếu Tông, mà là Trần Khiêm.
Trong lòng Vạn Tuyết cũng thật lòng vui mừng cho. Trần Khiêm.
Đồng thời còn hy vọng Trần Khiêm có thể nhìn về phía mình.
Đáng tiếc, sau khi Trần Khiêm căn dặn Thẩm Phiêu Phiêu mấy câu, thì đã nhanh chóng biến mất.
Còn vấn đề phân chia lợi ích còn lại, đều giao hết cho đồ đệ của Trần Khiêm - Thẩm Phiêu Phiêu toàn quyền phụ trách.
Điều này càng làm Vạn Tuyết cảm thấy mất mát và đau khổ.
Sau buổi lễ dưới lòng đất, toàn bộ Ký Châu đã hoàn †oàn thay đổi tình thế.
Bao gồm mấy thế gia Cổ Võ, gia tộc ẩn dật, và mấy. cường hào nắm giữ thế lực đặc biệt, đều phải nghe theo lời căn dặn của đại sư Trần.
Càng có không ít tán tu vốn nương nhờ vào mấy gia tộc cường hào cũng đi tới đây quy thuận.
Phần lớn những tán tu này đều giống như Lâm Cửu, tự học thành tài, không dựa dẫm vào tổ chức nào. Bây. giờ đã có chỗ dựa lớn hơn rồi, không biết mấy người này hoan hô nhảy nhót đến cỡ nào.
Nhất thời, tán tu đi tới quy thuận Trần Khiêm đã hơn hai bảy người. Trong đó, phần lớn đều là tu sĩ nhất phẩm, chỉ có số ít là tu sĩ nhị phẩm.
Trong số mấy người này, Tiếu Thương Sinh là người có thực lực mạnh nhất.
Trần Khiêm cũng không từ chối các tán tu tới quy thuận.
Bởi vì bây giờ Trần Khiêm thật sự rất cần người. Đương nhiên, là đồ đệ đầu tiên của Trần Khiêm, tuy thực lực của Thẩm Phiêu Phiêu còn yếu nhưng lại có quyền lên tiếng tuyệt đối.
Thế lực của Trần Khiêm dần dần hình thành một quy mô nhỏ.
 
Chương 1995: Tới gây rối


Điều này đã làm mọi người bắt đầu bàn bạc.
Có nên thành lập một môn phái hay không, như vậy mới có thể xác lập tôn tỉ cho mọi người, hơn nữa như vậy cũng sẽ có danh có phận.
Bọn họ đã từng đề nghị chuyện này với Trần Khiêm.
Nhưng đáng tiếc Trần Khiêm lấy cớ thời cơ chưa chín mưồi để từ chối.
Hơn nữa mấy ngày gần đây, đại sư Trần luôn ở trong núi Thái Ô.
Cho nên mọi người không thể đi vào được, đành phải tạm gác lại chuyện này.
Hôm nay.
Thẩm Phiêu Phiêu đi ra ngoài.
Bên cạnh còn có một cô em họ trong gia tộc.
“Chị, chị muốn đi đâu vậy? Chẳng phải ông nội bảo gần đây chúng ta bớt ra ngoài lại sao, dạo này trong thành Ký Châu liên tục có nhiều nữ sinh bị mất tích, có lẽ là do tên biến thái nào đó bắt cóc các cô gái, cho nên chúng ta phải cẩn thận một chút!”
Cô em họ nói.
Tất nhiên chị biết chuyện này, nhưng em cảm thấy. bây giờ trong thành Ký Châu này còn có ai dám động vào chúng ta à?”
Thẩm Phiêu Phiêu bất đắc dĩ nói.
Cô em họ thầm nghĩ cũng đúng.
Bây giờ chị là đồ đệ duy nhất của đại sư Trần, tuy chỉ là ký danh thôi, nhưng điều quan trọng nằm ở hai chữ “duy nhất".
Thân phận của nhà họ Thẩm bọn họ cũng theo đó mà lên như diều gặp gió, trở thành gia tộc chỉ đứng sau nhà họ Tần ở thành Ký Châu.
Bây giờ ở thành Ký Châu này, ai cũng phải nép mình trước chị của mình.
Ai dám trêu chọc nhà họ Thẩm chứ?
“Hôm nay chị muốn chuẩn bị mấy bộ lễ phục đường hoàng ra dáng cho sư phụ. Sắp tới sư phụ sẽ thành lập thế lực của riêng mình, trở thành người đứng đầu, sao có thể không có một bộ lễ phục đường hoàng chứ? Đúng rồi, Thiên Thiên, em giúp chị nghĩ thử xem, với tính cách tao nhã của sư phụ thì mặc bộ đồ nào là thích hợp nhất?”
Hai chị em vừa đi vừa cười nói.
Rất nhanh hai người đã đi vào một cửa hàng quần áo sang trọng nhất trong thành Ký Châu.
Nhưng không may là vừa đi vào đã gặp phải một người mà hai người không hề muốn gặp.
“Hừ, tôi còn tưởng là ai, thật xui xẻo, lại là cô!”
Một cô gái chặn đường Thẩm Phiêu Phiêu và Thẩm "Thiên Thiên lại.
Đồng thời nhìn hai người với vẻ mặt không hề có thiện cảm.
“Lý Kiều Kiều?”
Mà người này không phải là bà chị họ của mình thì còn có thể là ai nữa. Lần trước ở bãi đậu xe sơn trang Hộ Long, chị ta đã bị sư phụ cảnh cáo nhẹ rồi.
Không ngờ qua mấy ngày, chị ta vẫn chứng nào tật nấy.
Hơn nữa Thẩm Phiêu Phiêu nhìn thấy, bên cạnh Lý Kiều Kiều còn có đám bạn ăn chơi của cô ta nữa.
“Hừ, cô khá nhỉ, mấy ngày trước thì đi sơn trang Hộ Long du ngoạn, bây giờ thì tốt rồi, ngay cả cửa hàng xa xỉ thế này cũng dám vào. Sao nào, nhà họ Thẩm của các. cô không còn sa cơ nữa à?”
Lý Kiều Kiều vẫn chanh chua nói.
“Lý Kiều Kiều, chị thích nói sao cũng được! Chỉ cần chị vui là được!”
Thẩm Phiêu Phiêu bất đắc dĩ cười khổ. Sau đó cô ta định kéo Thẩm Thiên Thiên rời đi.
“Cô đứng lại cho tôi, ai cho phép cô đi hả? Món nợ giữa hai chúng ta vẫn chưa giải quyết rõ ràng đâu!”
Thấy Thẩm Phiêu Phiêu định rời đi, Lý Kiều Kiều liền giữ vai Thẩm Phiêu Phiêu lại.
Mấy cô gái bên cạnh cô ta thì tiến tới bao vây Thẩm Phiêu Phiêu.
“Chị em, đừng để nó rời đi!”
Một cô gái giữ vai Thẩm Phiêu Phiêu hô lên.
“Lý Kiều Kiều, chị có ý gì?”
Thẩm Phiêu Phiêu lạnh mặt hỏi.
“Hừ? Tôi có ý gì? Bây giờ cô hỏi tôi đang có ý gì à? Chẳng lẽ cô tưởng chuyện lần trước cứ thế là xong sao? Tôi hỏi cô, cô đã giấu thằng oắt con lần trước ở chỗ nào? Tôi nói cho cô biết, gần đây đám Đại Bưu luôn tìm kiếm thăng ranh đó, một khi bọn họ tìm thấy hắn, chắc chắn sẽ băm hắn thành trăm mảnh! Cô cũng tiêu đời rồi, dám âm mưu tính kế chúng tôi."
Lý Kiều Kiều vừa nhớ tới chuyện hôm đó đã tức đến mức không có chỗ phát tiết.
Cô ta vừa nói vừa nắm tóc Thẩm Phiêu Phiêu ngay trước mặt mọi người.
Bốp!
Thẩm Phiêu Phiêu giơ tay lên tát vào mặt Lý Kiều Kiều.
“Chị bị điên àI” “Mẹ kiếp, Thẩm Phiêu Phiêu, mày ăn trúng gan hùm mật gấu à, lại dám đánh tao? Mày muốn chết đúng không? Được, tao sẽ tác thành cho mày!”
Sau đó cô ta không nói gì nữa, bắt đầu gọi điện thoại như một chị đại.
Rất nhanh, bảy tám chiếc xe Buick thương vụ dừng ngay trước cửa trung tâm thương mại.
Một nhóm thanh niên trai tráng bước xuống xe...
 
Chương 1996: Anh Bưu


Nhóm thanh niên trai tráng này nhanh chóng bao vây Thẩm Phiêu Phiêu lại.
“Kiều Kiều, xảy ra chuyện gì vậy?” Tên cầm đầu nói.
Nếu nhìn kỹ thì có thể biết được, người cao lớn này không phải là ai khác, mà chính là người từng bắt tay rồi bị Trần Khiêm chỉnh đốn bằng cổ trùng mấy ngày trước.
“Anh Bưu, em bị cô ta đánh, hơn nữa còn bị tát trước mặt mọi người, anh có nhớ thằng ranh con ở bãi đậu xe sơn trang Hộ Long lần trước không, Thẩm Phiêu Phiêu có quan hệ rất mật thiết với hắn đó.”
Lý Kiều Kiều nhanh chóng thêm mắm thêm muối nói.
“Mẹ kiếp, anh đã tìm kiếm thằng oắt con đó rất lâu rồi, nếu tìm được thằng đó, chắc chắn anh sẽ chém chết nó! Bây giờ chúng ta tính hết thù mới hận cũ đi, còn dám đánh Kiều Kiều, tôi thấy cô đúng là chán sống!”
Anh Bưu liền giơ tay lên định tát Thẩm Phiêu Phiêu.
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh lẽo bỗng vang lên.
Anh Bưu quay đầu lại nhìn, thì thấy một người đàn ông trung niên đeo bảng tên quản lý trước ngực, đang dẫn một nhóm bảo vệ đi tới.
Nực cười, đây là cửa hàng quần áo nổi tiếng nhất tỉnh Ký Châu.
Ai dám hành động lỗ mãng ở đây chứ?
Đúng là chán sống mà.
Ông ta tức giận đi tới đây.
“Ö? Anh Bưu, hóa ra là anh!”
Sau khi nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ cầm đầu.
Người quản lý này hơi sửng sốt.
Rõ ràng hơi bất ngờ.
“Hóa ra là lão Hứa, cũng không có gì đâu, chúng tôi chỉ đứng đây dạy dỗ cô gái này một bài học, để giải quyết chút ân oán cá nhân mà thôi. Tôi nghĩ có lẽ ông cũng không có ý kiến gì đúng không?”
Anh Bưu cười lạnh hỏi.
“Tất nhiên là không rồi, hì hì, tôi vẫn phải nể mặt anh Bưu chứt”
Quản lý Hứa ngẫm nghĩ một lát, rồi cười ha ha nói.
“Hừ, anh Bưu, anh nói nhiều như vậy làm gì, anh giúp. em đánh cô ta một trận đi, để cô ta thấy rõ, cô ta phải trả giá thế nào khi đối đầu với em”
Lý Kiều Kiều hung hăng nói.
Thẩm Phiêu Phiêu thật sự không ngờ rằng, đường đường là một quản lý trung tâm thương mại thành phố, thế mà không hề quan tâm đến khách hàng của mình.
Cô ta vừa sốt ruột lại vừa tức. Cô ta muốn ra tay.
Nhưng sau khi ngẫm lại, cô ta cảm thấy có lẽ mình không cần đích thân ra tay giải quyết vấn đề này.
“Lý Kiều Kiều, tôi không đánh trả chị, không có nghĩa là tôi sợ chị, mà do tôi không muốn gây thêm phiền toái thôi. Nếu điều này khiến chị được voi đòi tiên, tôi khuyên chị nhân lúc còn kịp thì bớt gây chuyện đi!"
Thẩm Phiêu Phiêu hít sâu một hơi rồi cảnh cáo.
“Ha ha ha, Thẩm Phiêu Phiêu, cô đang hù tôi à? Tôi biết, cô đang sợ mọi người nhìn thấy dáng vẻ thảm thương của cô khi bị đánh, rồi mất hết mặt mũi đúng không? Hơn nữa ngày mai cô còn được lên báo nữa đó, bà đây là muốn người khác nhìn thấy, cô cả nhà họ Thẩm từng cậy thế nạt người lúc trước, giờ đã biến thành bộ dạng thế nào!”
Sau khi cô ta nói xong thì lấy điện thoại ra quay video.
Trong lúc cô ta nói, người đàn ông vạm vỡ kia đã vươn tay túm tóc Thẩm Phiêu Phiêu.
Đúng lúc này, ở trước cửa.
“Dừng tay!”
Một giọng nói giận dữ vang lên.
Trong nháy mắt đó, cổ tay anh Bưu bị người khác đá mạnh vào.
Cả người bị đá đến mức ngã chổng vó.
Mà trước mặt Thẩm Phiêu Phiêu đã có một bóng người đang đứng.
Anh Bưu ôm cổ tay, kêu gào thảm thiết nhìn người trước mặt.
“Các ông là ai?” Anh Bưu đau khổ hỏi.
Chỉ thấy đứng trước mặt anh ta là một nhóm người đàn ông trung niên mặc vest đen.
Câu hỏi này của anh Bưu tựa như không khí, chẳng ai thèm để ý đến.
Người đàn ông trung niên đó đi tới trước mặt Thẩm Phiêu Phiêu.
Sau đó khẽ cúi người với Thẩm Phiêu Phiêu.
“Cô Thẩm, tôi thật sự xin lỗi, suýt đã để cô phải chịu tủi nhục!”
Người đàn ông trung niên vô cùng hổ thẹn nói.
 
Chương 1997: Đúng là họa từ miệng mà ra


“Ông là?”
Thật ra lúc nấy Thẩm Phiêu Phiêu đã định ra tay đánh lùi anh Bưu rồi, nhưng không ngờ lại có người thay mình đánh anh ta.
Hơn nữa Thẩm Phiêu Phiêu cảm thấy người này rất xa lạ.
“Tôi là Lý Hoa, cô không quen tôi nhưng tôi lại quen cô, mấy ngày trước, tôi từng theo gia chủ, chủ tịch Dương nhà chúng tôi, có gặp mặt cô một lần.”
Lý Hoa cung kính nói.
Thảo nào!
Thẩm Phiêu Phiêu lập tức hiểu rõ.
“Lý Hoa? Lý Hoa là ai? Ông ta rất lợi hại à? Sao 'Thẩm Phiêu Phiêu lại quen biết người lợi hại chứ?”
Lý Kiều Kiều đứng bên cạnh ngạc nhiên hỏi.
“Em nói nhỏ thôi, người này là tổng giám đốc Lý, Lý Hoa, từng là tài xế cho ông cụ nhà họ Dương ở thành phố Ký Châu, bây giờ đang là tổng giám đốc mấy trung tâm thương mại, giao thương cả hai giới hắc bạch, là người cực kỳ thủ đoạn!”
Anh Bưu cũng nhất thời sợ hãi.
Thảo nào, nếu không phải tổng giám đốc Lý, thì vệ sĩ nào có thể có thực lực như vậy?
“Cô Thẩm, có thể thuận tiện nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì không?”
Lý Hoa rất nghiêm túc hỏi.
Đồng thời giọng điệu cũng bắt đầu trở nên rất lạnh nhạt.
Giờ chỉ cần là người biết suy nghĩ thì ai ai cũng biết, người nắm quyền điều khiển tất cả thế lực gia tộc ở Ký Châu chính là ông chủ Trần, vị thần long thấy đầu không đuôi đó, mà Thẩm Phiêu Phiêu là ai, cô ta chính là đệ tử ruột của ông chủ Trần.
Nếu Thẩm Phiêu Phiêu bị sỉ nhục ở chỗ của mình.
Tất nhiên, mấy người này không thể tổn thương được cô Thẩm.
Nhưng dù là vậy cũng không được.
Ông ta cần phải bày tỏ thái độ của mình.
Bằng không một khi chuyện này truyền vào tai những gia chủ đang tìm mọi cách để nịnh bợ ông chủ Trần, vậy thì chắc chắn mình sẽ bị băm thành tám mảnh.
Cho nên ông ta phải trút giận thay cho cô Thẩm.
“À, là cô gái này cản đường tôi, hơn nữa còn gọi người tới, muốn đe dọa tôi để tìm sư phụ tôi, hơn nữa còn muốn giết sư phụ, cho nên tôi tức giận mới đánh cô †a, chỉ như vậy thôi
Thẩm Phiêu Phiêu cười nhạt. “Cái gì? Vậy mà có dám bất kính với ông chủ Trần?” Lý Hoa kinh hồn bạt vía.
Sau đó ông ta đỏ mắt nhìn về phía mấy người Lý Kiều Kiều.
Lý Kiều Kiều cũng bị thân phận của Lý Hoa dọa cho sợ hãi.
Cô ta lập tức nuốt nước bọt. Còn anh Bưu thì đứng ngây người.
“Tổng giám đốc Lý, có lẽ đây chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi, chú tôi tên là Lý Phi!”
Anh Bưu sợ đến mức vội vàng nói ra quan hệ của mình.
“Người đâu, không ngờ lại có người dám gây sự trong trung tâm thương mại chúng ta, mấy cậu cứ dựa theo quy tắc, đánh gãy hai chân bọn họ. Còn nữa, cô ả này bất kính với khách quý của chúng ta, cho nên mấy cậu hãy vả thật mạnh vào miệng cô ta cho tôi!”
Tổng giám đốc Lý lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời.
Mấy vệ sĩ phía sau đã ra tay một cách hung hãn.
Rắc rắc!
Á
Tiếng la hét như chọc tiết lợn vang vọng khắp trung tâm thương mại.
Hai chân anh Bưu đã bị đánh gãy.
Mấy tên đàn em của anh ta cũng đang nằm trên sàn, cơ thể bắt đầu co giật.
Lý Kiều Kiều thấy thế thì khiếp sợ.
Gô ta liên tục lùi về sau, cuối cùng định xoay người chạy đi.
Nhưng lại bị người khác túm tóc, cũng không biết vệ sĩ lấy ở đâu ra một tấm gỗ dày.
Bốp bốp bốp! Bọn họ vả mạnh vào miệng Lý Kiều Kiều.
Rất nhanh, Lý Kiều Kiều đã bị đánh đến mức máu me đầy mặt, trông không khác gì đầu con heo.
Ngay cả Thẩm Phiêu Phiêu cũng không thể nhìn tiếp được nữa.
Thật tàn nhẫn. Mắt Lý Hoa cũng hơi giật giật. Ông ta cũng không muốn tàn nhãn như thế.
Theo lý mà nói, mấy người tới gây sự chỉ bị đánh gãy hai chân, dạy dỗ một lát rồi thôi.
Nhưng bây giờ ông ta lại sai người đánh đến mức muốn lấy nửa cái mạng.
Hơn nữa còn cực kỳ độc ác.
Làm người ai cũng có chút không đành lòng.
Nhưng ông ta không còn cách nào khác.
Mấy người chọc ai không chọc, lại đi trêu chọc người của ông chủ Trần, còn ăn nói ngông cuồng muốn giết chết ông chủ Trần.
Đúng là họa từ miệng mà ra.
Nếu ông ta không nhãn tâm một chút thì e răng đám người này tới lúc chết rồi cũng không biết vì sao mình chết...
 
Chương 1998: Tìm tôi có chuyện gì?


Tất nhiên phải xử trí Lý Kiều Kiều rồi.
Lại nói về bên Trần Khiêm.
Mấy ngày trước, lúc nào cũng có người tới gần đã làm Trần Khiêm cảm thấy rất phiền phức.
Cũng may, mấy ngày nay Trần Khiêm luôn ở trong động thần tích của núi Thái Sơn.
Đây thật sự là một thần tích. Bên trong có rất nhiều pháp khí. Trần Khiêm tìm kiếm suốt ba ngày.
Bây giờ anh mới phát hiện ra bảo vật thần tích mà thầy Quỷ bảo mình phải giành lấy.
Là một tinh thạch màu xanh lam. Có lẽ chỉ to bằng móng tay người.
Nhưng Trần Khiêm lại không biết vật này có tác dụng gì.
Sau một hồi nghiên cứu, anh chỉ phát hiện ra bên trong vật này ẩn chứa một năng lượng đặc biệt cực kỳ mạnh mẽ.
“Thầy Quỷ muốn mình giành bảo thạch này để làm gì?
Trần Khiêm thầm nghĩ.
Sau khi nghiên cứu mấy ngày cũng không có kết quả, nhưng chuyện quan trọng trước mắt, rõ ràng vẫn nên đi tìm thầy Quỷ.
Chỉ khi nào tìm được thầy Quỷ.
Thì ba mẹ mình, chị Tử Yên, và Mộc Vũ nữa mới bắt đầu có được manh mối.
Vì Trần Khiêm cảm thấy lúc trước thầy Quỷ đã nhìn thấy được bước đi này, rõ ràng những chuyện đang xảy ra đều nằm trong dự đoán của ông ta.
Nhưng vấn đề khó khăn trước mắt là, rốt cuộc bây giờ thầy Quỷ đang trốn ở đâu?
Trong lúc Trần Khiêm đang mặt mày ủ rũ.
“Ông chủ Trần, cô Vạn Tuyết nhà họ Vạn tới! Cô ta đã đứng đợi bên ngoài được một ngày rồi, còn nói muốn gặp mặt ngài!”
Lâm Cửu đi tới bên cạnh Trần Khiêm nói.
“Vạn Tuyết? Cô ta tới đây làm gì?”
Tất nhiên Trần Khiêm nhớ rõ cô gái này, nhưng cô ta đối xử rất lạnh nhạt với mình, ngoài trừ bữa tiệc sinh nhật lần trước, có thể nói hai người không thường xuyên tiếp xúc với nhau.
Nhưng nghe Lâm Cửu nói cô đã đợi một ngày rồi.
Mình cũng nên ra ngoài xem thử cô ta tìm mình có chuyện gì.
Ai bảo lúc trước mình còn định lợi dụng người ta để lấy vé đi vào buổi lễ.
“Ông dẫn cô ta vào đi!” Trần Khiêm gật đầu nói.
Anh xoay cổ tay, màu xanh lam lấp lánh đã biến mất không còn bóng dáng.
“Trần Khiêm... không, anh... anh Trần...!”
Vạn Tuyết được dẫn vào sân sau, lúc nhìn thấy Trần Khiêm, trong lòng Vạn Tuyết lại dâng lên cảm giác hồi hộp mãnh liệt.
Nghĩ tới mấy ngày trước, người đàn ông này còn là một người cực kỳ bình thường, nói thật, khi đứng trước. mặt anh, cô ta luôn có cảm giác tự cao tự đại.
Nhưng bây giờ, Vạn Tuyết gần như căng thẳng đến mức không dám nhìn anh.
“Cô tìm tôi có chuyện gì?” Trần Khiêm nhìn cô ta cười hỏi.
“À, tôi có chút chuyện, nhưng, tôi..tôi cảm thấy anh sẽ không đồng ý.”
Vạn Tuyết hơi hụt hãng nói.
Thật ra yêu cầu lần này của cô ta có hơi thất lễ, nhưng dựa vào ấn tượng ban đầu mà cô ta dành cho 'Trần Khiêm, cô ta cảm thấy Trần Khiêm sẽ đồng ý yêu cầu của cô ta.
Nhưng khi thật sự gặp mặt Trần Khiêm.
Cô ta chỉ cảm thấy căng thẳng.
Cho nên Vạn Tuyết không biết mình nên mở miệng nói ra yêu cầu này như thế nào.
“Cô cứ nói thử đi...” Trần Khiêm hơi khó hiểu hỏi.
“Tôi muốn mời anh cùng đi tới núi Huyền Dương một chuyến, nhưng anh quá bận rộn!”
Trong mắt Vạn Tuyết lóe lên tia mong đợi mãnh liệt. “Núi Huyền Dương? Tại sao tôi phải đi cùng cô?” Trần Khiêm cười khổ hỏi.
“Tôi...”
Vạn Tuyết không biết trả lời thế nào, nhưng ngẫm nghĩ một lát, cô ta vẫn nói thẳng ra.
Thật ra Vạn Tuyết muốn mời Trần Khiêm đi tới núi Huyền Dương cùng mình, bên con sông ở sau núi Huyền Dương, có thể đi tìm thầy bói kia lần nữa, để ông ta xem giúp hai người.
Xem thử rốt cuộc nhân duyên được bói lúc trước là thật hay giả.
Tất nhiên, Vạn Tuyết thừa nhận mình hơi nhàm chán. Một cô gái không có chuyện gì làm, thì suốt ngày chỉ nghĩ đến nhân duyên, hơn nữa rõ ràng anh Trần cũng không phải người nhàn rỗi như vậy.
Cho nên Vạn Tuyết cảm thấy rất xấu hổ khi mở miệng.
 
Chương 1999: Huyền Dương Quán


Nhưng Vạn Tuyết thật sự rất coi trọng đoạn nhân duyên này của mình.
Cho nên cô ta lập tức kể lại chuyện thầy bói xem mệnh cho mình lúc trước cho Trần Khiêm nghe.
“Thầy bói? Trông ông ta thế nào?” Trần Khiêm bỗng trở nên nghiêm túc hỏi.
Sau khi nghe thấy lời miêu tả của Vạn Tuyết, Trần Khiêm lập tức kích động.
Chẳng lẽ là thầy Quỷ?
Thầy Quỷ vẫn luôn trốn trong núi Huyền Dương sao?
Nếu quả thật là vậy thì mình không cần tốn công sức đi tìm nữa rồi.
Trần Khiêm thầm suy nghĩ. Sau đó, anh đồng ý yêu cầu của cô ta.
Dù gì đây cũng là manh mối quan trọng trong việc tìm kiếm thầy Quỷ.
Vạn Tuyết thấy Trần Khiêm đồng ý thì vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng.
Núi Huyền Dương nằm ở phía Nam tỉnh Ký Châu. Đây là thánh địa của đạo quán.
Trên núi Huyền Dương, có một đạo quán tên là Huyền Dương Quán.
Có rất nhiều du khách đi tới đây dâng hương.
Trần Khiêm càng nhìn càng cảm thấy, có lẽ mình sẽ thật sự tìm được thầy Quỷ ở nơi này.
“Hai vị, hai người cũng đi lên đạo quán dâng hương sao?”
Đến khi Trần Khiêm đi tới trước cửa đạo quán, thì bị hai đạo sĩ thanh niên ngăn cản.
Bọn họ cung kính hành lễ với Trần Khiêm và Vạn Tuyết, rồi cười hỏi.
“Không phải đại sư, chúng tôi chỉ muốn đi dạo sau núi, tại sao hôm nay khách lên núi dâng hương lại ít như vậy?”
Vạn Tuyết nhìn xung quanh rồi hỏi.
“Ha ha, thật ngại quá, bắt đầu từ một tháng trước, núi Huyền Dương đã phong tỏa núi rồi, sau núi đã không còn mở cửa cho người bên ngoài vào nữa, cho nên nếu hai vị muốn đi dạo ở sau núi, thì vẫn nên đi về đi!”
Hai người thanh niên nói.
Nhưng có một thanh niên, lúc cúi đầu nói đã vô thức liếc trộm nơi phì nhiêu của Vạn Tuyết, hơn nữa còn nuốt nước bọt.
Tất nhiên cảnh tượng này đã lọt vào mắt Trần Khiêm.
Hai đạo sĩ này không hề giống người tốt. Hơn nữa trên người họ còn mang theo sát khí đang cố ý che giấu, cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của
Trần Khiêm.
Trần Khiêm lập tức thi triển linh thức, rồi quan sát xung quanh.
Sau đó anh phát hiện ra cả tòa núi đều trống rỗng.
Chỉ có đám đạo sĩ này ở đây thôi.
Trần Khiêm lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, nhưng không nói gì.
Vạn Tuyết vừa nghe bọn họ nói không thể đi ra sau núi, thì trong lòng cực kỳ mất mát.
Hai người đang định xoay người rời đi. Thì hai đạo sĩ này huých cùi chỏ.
Rồi trao đổi ánh mắt với nhau.
Sau đó chạy tới nói: “Cô à, xin dừng bước!” Hai đạo sĩ nói. “Hai vị đại sư có chuyện gì thế?”
Vạn Tuyết hỏi.
“Haizz, chúng tôi thấy cô có thái độ thành kính nên đáp ứng yêu cầu của cô, để cô ra sau núi!”
Một đạo sĩ nói.
“Hả? Thật sao, vậy cảm ơn hai đạo sĩ!”
Vạn Tuyết vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói. “Nhưng trong hai vị chỉ có thể có một vị được ra sau núi, vị còn lại có thể ngồi trong phòng khách chờ đợi, bằng không, chúng tôi cũng khó mà giải thích!”
Hai vị đạo sĩ nói tiếp.
“Là vậy sao, được rồi!"
Vạn Tuyết lại nhìn Trần Khiêm, sau khi nhìn thấy Trần Khiêm đồng ý, thì cô ta gật đầu nói. Dù thế nào thì chỉ cần mình có thể tìm được thầy bói kia, chắc chắn ông ấy sẽ nói cho mình đáp án.
Hơn nữa, nơi mà đại sư đã hẹn với cô ta, chỉ có một mình Vạn Tuyết biết, cho nên nếu được ra sau núi, chắc chắn cô ta sẽ tìm được ông ta.
Thế là, Trần Khiêm và Vạn Tuyết đi theo hai vị đạo sĩ bước vào đạo quán.
Nhưng Trần Khiêm lại khẽ búng hai ngón tay, rót một luồng chân khí vào trong người Vạn Tuyết...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top