Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,577
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Tác giả: Vô Ưu
Tình trạng: Đang cập nhật




Trần Khiêm là một chàng sinh viên nghèo đến nỗi ba bữa gộp thành một bữa để lấp bụng, luôn bị bạn bè trêu đùa, sỉ nhục, bạn gái trơ trẽn cắm sừng anh...
Cuộc đời có lẽ sẽ mãi u ám nếu chị gái không chuyển cho anh một khoản tiền khổng lồ...
 
Chương 1: Cuộc gọi của chị!


Vào lúc chín giờ tối, tại ký túc xá nam trong khuôn viên trường đại học.
“Trần Khiêm, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!”
Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Khiêm, sau khi ném một đồng xuống thì cất ví vào.
“Đúng rồi Trần Khiêm, xuống lầu tiện thì đi siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhé!”
Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Khiêm.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Khiêm làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt
người khác như vậy không?”
Bạn cùng phòng với Trần Khiêm không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Khiêm của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!”
Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.
Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:
Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!
“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”
Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.
Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”
Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.
Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.
Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.
Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.
Anh thật sự nghèo!
Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.
Ngoài những người bạn cùng phòng thì ở trường đại học. này Trần Khiêm gần như không có gì cả!
“Trần Khiêm, nghe Hoàng Mao nói cậu sẽ đi xuống phải không?”
Lúc này, từ phòng sát bên, một học sinh ăn mặc lộng lẫy đi ra.
Anh ta là Hứa Nam, là ký túc xá trưởng trong phòng Hoàng Mao, gia đình anh ta mở nhà máy, rất có tiền lại vừa
cao vừa đẹp trai, là thần tượng của rất nhiều sinh viên nữ.
Chỉ là anh ta luôn coi thường Trần Khiêm, bình thường nhìn Trần Khiêm một cái cũng cảm thấy mất mặt.
Trần Khiêm không biết anh ta gọi mình làm gì. Trần Khiêm gật đầu: “Ừm, đi xuống!”
Hứa Nam cười nhạt, anh ta lấy một hộp Durex trong túi ra rồi ném cho Trần Khiêm:
“Vừa hay hôm nay một người anh em của tôi cần vào trong khu rừng nhỏ làm việc, cậu đưa chiếc hộp này qua cho cậu ấy đi. Này, đây là mười đồng!”
Hứa Nam là một cậu ấm đào hoa, thường ngày cũng hay hẹn các em gái ra ngoài.
Cũng có rất nhiều bạn bè xấu.
Có điều, Trần Khiêm cũng không nghĩ nhiều, ai bảo mình kiếm tiền bằng việc chạy vặt chứ.
Cầm lấy rồi xuống lầu, chỉ là, khi Trần Khiêm xoay người dường như nghe thấy tiếng cười như có như không của Hứa
Nam phía sau...
Trần Khiêm xuống lầu, chuẩn bị đưa Durex rồi quay lại lấy máy tính và nước cho Hoàng Mao.
Trong khu rừng nhỏ ngoài sân trường, Trần Khiêm biết đó là nơi hẹn hò nổi tiếng, được gọi là trại tập trung dã chiến.
Chẳng mấy chốc, Trần Khiêm đã đến nơi mà Hứa Nam nói.
Vừa nhìn đã thấy một đôi nam nữ đang ngồi trên hành lang khu rừng cười nói.
Nhưng nương theo ánh trăng, khi Trần Khiêm nhìn rõ gương mặt của đôi nam nữ.
Anh sững sời Là Dương Hạ!
Mắt Trần Khiêm lập tức đỏ lên, Durex trong tay rơi xuống đất.
Dương Hạ là bạn gái Trần Khiêm, hai người vừa mới chia tay ba ngày và tất nhiên là Dương Hạ đá Trần Khiêm.
Khi chia tay, Dương Hạ nói muốn yên tĩnh một mình, kết quả mới ba ngày cô ta đã được hẹn tới đây!
Mà hiển nhiên sự xuất hiện của Trần Khiêm cũng khiến hai người chú ý.
Vẻ mặt ai nấy đều đặc sắc.
“Trần Khiêm... sao lại là anh? Anh, anh... đừng hiểu lầm, em và Lục Thần đang...”
Dương Hạ hơi hốt hoảng nói, dù sao cô ta cũng còn biết chút liêm sỉ, vội vàng cúi đầu xuống.
Lục Thần, tên con nhà giàu đứng bên cạnh buông Dương Hạ ra, nhìn hộp Durex Trần Khiêm làm rơi dưới đất, đứng dậy cười lớn:
“Mẹ nó, đúng là Hứa Nam biết cách làm trò thật đấy, tôi bảo cậu ấy đưa tôi hộp Durex, không ngờ cậu ấy là bảo cậu mang tới. Kích thích, đúng là kích thích!”
Lục Thần cũng là một cậu ấm nhà giàu, Trần Khiêm biết anh ta, là bạn bè xấu của Hứa Nam, nhà có vài nhà hàng, hằng ngày đều đi BMV 3 series đến trường.
Mà nghe Lục Thần nói, tay Trần Khiêm năm chặt thành quyền.
Thì ra là Hứa Nam cố ý chơi mình!
'Thậm chí, Dương Hạ chia tay với mình, vừa quay lưng đã đến với bạn của anh ta là Lục Thần. Trong chuyện này... có lẽ cũng không thiếu bóng dáng Hứa Nam!
“Hạ Hạ, anh biết em chê anh nghèo nhưng em có cần phải đến với loại người này không, em không biết anh ta đã thay bao nhiêu người bạn gái rồi à?”
Trần Khiêm tức giận hét lên.
Anh rất yêu người con gái này, yêu chân thành.
Dương Hạ nghe lời quở trách của Trần Khiêm, cũng sốt sắng hẳn lên: “Trần Khiêm, mẹ nó anh nghĩ anh là mẹ tôi à?
Tôi và anh đã chia tay rồi, tôi muốn ở bên ai thì ở bên người đó, cần thăng nghèo mạt rệp như anh phải quan tâm sao?”
“Anh Thần có thể mua đồ trang điểm, mặt nạ cho tôi, mua cho tôi điện thoại Iphone, túi xách hàng hiệu, anh có thể không?”
“Hơn nữa... Dương Hạ cũng không kìm được cơn giận, nhìn Durex mà Trần Khiêm làm rơi dưới lẹ nó, anh cố ý đến khiến tôi mất hứng phải không? Cút ngay đi!”
“Bốp!” Nói xong, Dương Hạ tát Trần Khiêm một cái!
Lục Thần càng cười tươi hơn: “Haha, Hạ Hạ, đừng bảo cậu ta cút, để cậu ta ở lại đây xem đi!”
Dương Hạ xấu hổ đỏ bừng mặt: “Anh Thần, em mà thấy thãng khố rách áo ôm này thì sẽ chẳng còn chút hứng thú nào cải”
Nói xong, cô ta tránh khỏi Lục Thần.
Trần Khiêm không biết mình ra khỏi khu rừng đó bằng cách nào, đầu anh hoàn toàn trống rỗng.
Tiền, suy cho cùng tất cả đều vì Trần Khiêm anh không có tiền!
“Hahahaha..."
Khi về đến cửa ký túc, Trần Khiêm bị đám bạn cùng lớp vây đầy cầu thang cười nhạo làm cho giật mình tỉnh lại.
Hứa Nam đang đứng đó ôm bụng cười, sắp cười đến xanh mặt.
Rất rõ ràng, Hứa Nam đã nói chuyện này cho tất cả các bạn cùng lớp.
“Haha, Trần Khiêm, vừa nãy đi đưa Durex đã nhìn thấy gì?
Hoàng Mao cười hỏi.
“Đệch, người đẹp Dương Hạ dáng người bốc lửa, nói không chừng khi đi thì Lục Thần đã bắt đầu rồi!”
Hứa Nam cười gắn.
Trần Khiêm nảm chặt tay, hai mắt đỏ lên, anh thật sự muốn giết Hứa Nam rồi đồng quy vu tận với anh ta!
“Vì sao?! Vì sao lại chơi tôi như vậy!!!” Trần Khiêm khàn giọng hét lớn.
Hứa Nam cười lớn: “Yo yo yo, mau xem này, thằng khố rách áo ôm nổi giận rồi, tôi sợ quái”
“Nói cho mày biết, thăng nghèo như mày là đứa mà tao coi thường nhất trong lớp này. Mày nghèo mày không có tội nhưng ai bảo mày có hàng quý làm gì, người đẹp Dương Hạ ở bên mày đúng là lãng phí, không bằng để anh em tụi tao chơi vài ngày...”
“Đúng rồi, mày vẫn chưa biết nhỉ? Mày theo đuổi Dương Hạ một năm nhưng người anh em Lục Thần của tao chỉ kết bạn Wechat một cái là nửa tiếng sau đã tán đổ rồi đấy, hahahal”
Mọi người đều đang cười, không ai quan tâm đến lòng tự trọng của Trần Khiêm anh!
“Tao liều mạng với chúng mày!” Trần Khiêm xông lên đẩy Hứa Nam.
Kết quả ngược lại, anh bị đám anh em của Hứa Nam đánh cho một trận!
Cuối cùng, Trần Khiêm được các bạn cùng ký túc kéo về phòng!
Năm trên giường, Trần Khiêm dùng chăn che kín mặt, khóc nức nở.
“Vì sao? Bọn họ đều bắt nạt tôi, chà đạp lòng tự trọng của tôi! Vì sao?III"
“Vì tôi nghèo, trong mắt họ, tôi không được coi là con người saoll!”
Trong lòng Trần Khiêm đấu tranh, hung hăng vò tóc mình, quãng thời gian ở bên Dương Hạ dường như vẫn còn hiện ra trước mắt.
Không biết khóc bao lâu, khóc xong anh chui vào chăn ngủ thiếp đi.
Có lẽ bóng đêm yên tĩnh, đen tối như vậy, mới là lúc anh bình thản nhất!
Sáng hôm sau tỉnh lại, trong phòng đã không còn ai, Trần Khiêm biết, là ký túc xá trưởng không muốn gọi mình dậy, sau khi xảy ra chuyện tối qua, ở lại ký túc tốt hơn nhiều so với đến lớp học!
Chỉ là cầm điện thoại lên, Trần Khiêm phát hiện điện thoại mình có rất nhiều tin nhẳn và cuộc gọi nhỡ.
Điều làm Trần Khiêm ngạc nhiên là, những số này đều là số điện thoại nước ngoài.
Còn có một tin nhản chuyển khoản cho mình!
“[Ngân hàng Trung Quốc] Tài khoản với số đuôi 107 của quý khách có số dư là 10.000.005 tệ...”
Nhìn dãy số này, đầu Trần Khiêm nổ “ầm” một tiếng, hoàn toàn ngơ ngác.
Mười triệu! Ai chuyển cho mình mười triệu?
Trần Khiêm gọi liên tục cho ngân hàng xác nhận, sau khi xác nhận không có gì nhầm lẫn thì lại càng ngơ ngác.
Đúng lúc này, điện thoại lại đổ chuông. Vẫn là số điện thoại nước ngoài. Trần Khiêm lập tức nghe máy.
“Tiểu Khiêm, đã nhận được tiền chưa? Chị đây!” Đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói quen thuộc.
“Chị! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải chị và bố mẹ vẫn đang làm việc kiến tiền ở tiền nước ngoài sao? Lấy đâu ra nhiều tiền thế?”
Tim Trần Khiêm sắp vọt đến tận cổ họng rồi.
“Khụ khụ, mặc dù theo ý ba thì vẫn muốn giấu em thêm hai năm nữa nhưng chị biết ở trường học em bị các bạn bắt nạt nên chị định ngả bài với em trước. Nhà chúng ta có tiền, hơn nữa sản nghiệp nhà họ Trần chúng ta trải rộng khắp toàn cầu, bên phía châu Phi em biết không? Nói thế này đi, tám mươi phần trăm mỏ vàng và dầu mỏ ở châu Phi đều là của nhà chúng ta!”
“Còn chưa kể những sản nghiệp ở Hoa Hạ và nước
ngo Ừng ực!
Trần Khiêm nuốt nước miếng, nếu không phải mười triệu này là thật thì đánh chết Trần Khiêm cũng không tin.
Chắc chắn sẽ cho rằng chị gái mình bị điên!
“Chị biết em không tin nhưng Tiểu Khiêm à, em cứ chấp nhận từ từ đi. Ban đầu chị cũng bị nuôi nghèo khổ như thế, bây giờ mới chậm rãi quen với cuộc sống giàu sang. À đúng rồi, sáng nay chị có gửi chuyển phát nhanh vài thứ đến trường cho em đấy, không cần quan tâm tiền đâu!”
“Không biết bây giờ vật giá ở Hoa Hạ thế nào, tóm lại mười triệu đấy em cứ tiêu trước đi, tháng sau chị lại gửi cho em!”
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Trần Khiêm mãi vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Môi trường từ nhỏ của anh chỉ có một chữ “nghèo”! Nhưng bây giờ...
Mình không cần phải nghèo khổ nữa?
 
Chương 2: Hôm nay tôi sẽ mua chiếc túi này!


Thì ra chuyện ba mẹ và chị gái làm việc ở nước ngoài, là đang lừa gạt mình.
Sau đó, Trần Khiêm lại đặc biệt gọi cho ba mẹ, đầu tiên là họ tức giận vì chị gái đã nói tin tức Trần Khiêm là con nhà giàu, sau đó lại xin lỗi anh.
Ba còn nói ông chỉ có một đứa con trai nên đương nhiên phải giáo dục một cách cẩn thận, tóm lại là ba nói cả một tràng dài!
Cho đến khi Trần Khiêm rút một trăm nghìn từ thẻ ngân hàng ra, và còn nhận được vài thẻ đen mua hàng chí tôn chị gái gửi cho mình.
Thì Trần Khiêm mới hoàn toàn tin tưởng.
Đây không phải là mơ!
Trong lòng Trần Khiêm đan xen nhiều suy nghĩ phức tạp.
“Haiz, Dương Hạ, nếu em chưa chia tay anh thì nói không
chừng giờ đây em có thể có được tất cả những thứ mình muốn đấy nhỉ?”
“Còn có Hứa Nam và Lục Thần, hai người các cậu dựa vào nhà có tiền, nhiều người vây quanh các cậu mà mấy lần bắt nạt tôi, không biết ngày tháng sau này sẽ thế nào?”
Trần Khiêm cười khổ.
Khi anh ra khỏi ngân hàng rồi về tới cổng trường thì đã sắp đến buổi trưa.
Lúc này, điện thoại Trân Khiêm đổ chuông, là ký túc xá trưởng gọi đến.
“Ký túc xá trưởng!” “Lão Trần, cậu không sao chứ, sao không ở ký túc?”
“À, tôi ra ngoài đi dạo tí!”
“Làm bọn tôi hết hồn, à đúng rồi, hôm nay là sinh nhật Mã Hân N cậu ấy không gọi được cho cậu nên đặc biệt bảo tôi hỏi cậu có đi tham gia sinh nhật cô ấy không đấy, cô ấy nói mấy hôm trước đã nhắc với cậu rồi!”
Trần Khiêm nghe vậy thì xem lại lịch sử cuộc gọi, thì ra trong rất nhiều cuộc gọi nhỡ đó cũng bao gồm cả của Mã Hân Nhiên.
Mã Hân Nhiên là bạn cùng bàn Trần Khiêm, cô ấy cũng rất xinh đẹp, rất tốt với anh.
Kể ra, ngoài người yêu cũ là Dương Hạ ra thì Trần Khiêm cũng chỉ có duy nhất một người bạn khác giới là Mã Hân Nhiên.
Đúng là cô ấy đã nói với anh rằng anh phải đến tham dự sinh nhật cô ấy. Nhưng lúc đó, chuyện có được ăn no bụng không đã là vấn đề nên anh vẫn chưa trả lời rõ ràng.
Nhưng bây giờ... Trần Khiêm quyết định sống cuộc sống của người bình thường, có bạn bè của riêng mình.
Vì sao lại không đi chứ?
“Dù sao cũng phải mua chút quà đã nhỉ?”
Sau khi cúp máy, Trần Khiêm liếc nhìn xung quanh, trong những cửa hàng quà tặng xung quanh, có một chỉ nhánh của “Hermes” là thu hút ánh nhìn nhất.
Đây là một cửa hàng đồ hiệu có tiếng trên thế giới, đồ trong đây đều đắt đỏ nhưng lại thu hút rất nhiều con nhà giàu trong trường tới, chủ yếu là vì sĩ diện!
Vốn dĩ Trần Khiêm cũng không định đi nhưng nghĩ đến hôm nay chị gái gửi cho mình thẻ mua sắm thương nhân thông dụng toàn cầu cấp bậc Chí tôn.
Anh bất giác thấy rung động.
Tiêu tiền thì không nỡ nhưng tiêu tiền trong thẻ mua sắm, Trần Khiêm cảm giác tội ác đã giảm đi rất nhiều!
Lúc này, Trân Khiêm hít một hơi thật sâu, đi vào cửa hàng Hermes sang trọng.
“Chào quý khách, tôi có thể giúp gì được cho quý khách không ạ?”
Nhân viên bán hàng xinh đẹp bên trong cực kỳ có khí chất, lịch sự chào hỏi Trần Khiêm.
Chỉ là, cô ta nhìn cách ăn mặc của Trần Khiêm, dù ngoài mặt lịch sự nhưng trong mắt vẫn lướt qua một tia khinh miệt
khó phát hiện.
Cô ta biết có những người muốn vào cho biết, nhưng ăn mặc rách rưới thế này mà cũng muốn vào đây sao?
“Tôi tự xem trước đã...” Trần Khiêm nói, lần đầu tiên vào cửa hàng thế này, đúng thật không biết nên mua gì.
Mà thái độ của nhân viên nữ lập tức trở nên hơi lạnh lùng, còn liếc mắt khinh thường nhìn Trần Khiêm một cái.
“Anh Thần, anh có thể mua túi cho em được không?”
Lúc này, một giọng nói mà Trần Khiêm quen thuộc vang lên, cô gái với dáng người cao gầy, vẻ ngoài xinh đẹp khoác tay nam sinh đi vào cửa hàng.
Trần Khiêm quay đầu nhìn, thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Không sai, người đến chính là Dương Hạ và Lục Thần.
“Ø? Cậu Thần đấy à, đây là bạn gái cậu sao? Thật xinh đẹp!”
Nữ nhân viên phục vụ bên cạnh Trần Khiêm, vừa nhìn thấy Lục Thần thì thái độ tức thay đổi một trăm tám mươi độ, vội vàng tươi cười tiến lên đón tiếp.
Nhà Lục Thần có tiền, cho dù đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn người khác, anh ta lập tức cười với nữ nhân viên phục vụ rồi nói:
“Chị Trương Như, đây là bạn gái tôi Dương Hạ, tôi đưa cô ấy tới xem rồi mua chiếc túi!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Dương Hạ đỏ ửng, quả nhiên là cậu Thần, đi đến đâu cũng có mặt mũi.
Sau đó Dương Hạ chỉ vào một chiếc túi nhãn hiệu nổi tiếng: “Cậu Thần, em muốn chiếc này!”
Chiếc túi đó được đặt trong tủ, hiển nhiên là rất đắt đỏ.
Trương Như cười nói: “Chiếc túi này là phiên bản Collector kỷ niệm 200 năm thành lập của Hermes, toàn thế giới chỉ sản xuất hai trăm chiếc, nếu mua, ít nhất cũng phải tầm ba trăm sáu mươi nghìn đấy!”
“A" Dương Hạ sợ đến mức đưa tay lên che miệng.
Còn Lục Thần cũng hơi giật mí mắt một chút rồi cười nói: “Chị Trương Như, nếu tôi đoán không nhầm thì đây là bản được Hermes làm thủ công, chế tác tinh xảo, năm ngoái vừa ra mắt đã được lọt top mười bảng xếp hạng hàng xa xỉ thế giới phải không?”
Trương Như hơi giật mình: “Xem ra cậu Thần cũng rất hiểu biết nha!”
Lục Thần lắc đầu: “Chỉ là tôi thích nghiên cứu đồ xa xỉ thôi, nói hiểu thì cũng không phải.” Nói xong thì quay sang nói với Dương Hạ: “Em yêu, em cũng thật có mắt nhìn, vừa nhìn đã nhìn trúng chiếc túi này, đổi cái khác đi, loại năm sáu nghìn cũng được!”
Muốn Lục Thần bỏ ra ba trăm sáu mươi nghìn mua một chiếc túi thì thà giết anh ta luôn đi!
Dương Hạ bĩu môi: “Diễm Diễm ở phòng chúng em, chồng cậu ấy còn mua cho cô ấy chiếc túi hơn tám nghìn kìa!”
“Được thôi, đợi tiền sinh hoạt phí tháng sau của anh nhiều hơn đãt”
Lúc này, cũng có không ít người nghe thấy Lục Thần giới thiệu với Trương Như ban nấy, bèn đi tới xem chiếc túi xa xỉ kia.
Đều là những nam nữ sinh trẻ tuổi, cực kỳ mong muốn có được đồ xa xỉ.
Lục Thần dứt khoát giảng giải, thảo luận cùng Trương Như về những đồ xa xỉ có tiếng trên ba mươi nghìn, thậm chí nói cả về những thứ hai ba trăm nghìn.
Để người ta cảm thấy anh ta rất có học thức!
Trần Khiêm thấy nhân viên không để ý đến mình thì lập tức muốn đi, gặp phải Dương Hạ, anh cũng không muốn ở lại lâu.
Lúc này, một nhân viên trẻ tuổi đi tới, khom người cúi chào Trần Khiêm.
“Chào quý khách, xin hỏi... tôi... tôi có thể giúp gì cho quý khách?”
Nhìn cô ấy có vẻ là nhân viên mới. Hơi nhút nhát.
Nhưng sự lịch sự này khiến trong lòng Trần Khiêm cảm thấy ấm áp.
*Ồ, tôi muốn mua quà tặng bạn!” Trần Khiêm đáp.
“Xin hỏi quý khách có thẻ mua hàng của cửa hàng chúng tôi không ạ? Nếu có thì có thể giảm giá đấy ạ?”
Trần Khiêm coi như là khách hàng đầu tiên của cô ấy, cô ấy cũng không làm mất mặt Trần Khiêm về cách ăn mặc của anh, chỉ dùng lời nói được huấn luyện giao tiếp với anh.
“Ồ, có, cô xem có phải cái này không?”
Trần Khiêm đưa thẻ mua hàng toàn cầu cấp bậc Chí tôn mà chị gái cho mình ra.
Lập tức anh thấy mắt nhân viên bán hàng trừng lớn.
“Đây đây đây... là thẻ đen sao?”
Khuôn mặt cô ấy lộ vẻ khó mà tin được, một học sinh bình thường chứ không phải đại gia nổi tiếng, sao có thể có thẻ đen chứ?
Trần Khiêm sững sờ: “Cái gì gọi là thẻ đen cơ?” “Chính là thẻ cấp bậc Chí tôn, định mức chỉ phí có thể bội chi đến ba mươi triệu, hơn nữa chỉ phí thấp nhất là ba trăm nghìn!
Thưa ngài!”
Trần Khiêm càng mờ mịt, anh biết bây giờ chị gái rất xa xỉ nhưng không ngờ lại xa xỉ đến vậy!
“Thưa quý khách, cách sắp xếp của cửa hàng chúng tôi, ngoài chiếc túi phiên bản Collector đó ra thì trên cơ bản những sản phẩm xa xỉ khác, anh không mua được! Tôi đi lấy chiếc túi bản Collector đó ra cho anh xeml”
Nhân viên phục vụ liên tục cúi đầu khiến Trần Khiêm rất ngượng ngùng.
Mà bên kia, Dương Hạ đang mang vẻ mặt sùng bái nhìn Lục Thần giới thiệu những món hàng xa xỉ.
Lại thấy một nhân viên nhỏ bé cầm chìa khoá mở tủ lấy chiếc túi phiên bản Collector kia ra.
Trương Như nhíu mày: “Vương Tiểu Phi, cô làm gì đấy?”
Vương Tiểu Phi vâng vâng dạ dạ: “Em lấy chiếc túi này cho khách hàng xeml”
“Đồ này mà cũng tuỳ tiện lấy ra xem được à? Ai muốn xem?!”
Trương Như cau chặt mày nói.
Vương Tiểu Phi cung kính nhìn Trần Khiêm: “Là vị khách này ạI”
Lục Thần và Dương Hạ nghe vậy cũng nhìn qua, chỉ là nhìn xong thì ánh mắt mọi người đều sững sờ...
“Hahahal”
Lục Thần thấy là Trần Khiêm thì cười lớn. Nếu như có thể, anh ta sẽ lăn luôn xuống đất để cười.
“Cô nói gì? Người này muốn xem chiếc túi phiên bản Collector này?”
Lục Thần chỉ Trần Khiêm.
Dường như anh ta thấy được chuyện gì buồn cười lắm.
Dương Hạ cũng khinh bỉ nhìn Trần Khiêm, trước mặt bao. nhiêu người có thân phận như này, Trần Khiêm thực sự quá mất mặt.
Mặt Trương Như cũng giãn ra: “Vương Tiểu Phi, cô đang bị choáng phải không, loại người này mua nổi túi của chúng ta sao? Cô đang đùa gì đấy?”
“Không, anh ấy có thẻ đen, là khách hàng cấp bậc Chí tôn của chúng tai”
“Xuỳ!" Lục Thần phì cười: “Lại còn là khách hàng Chí tôn nữa, đây chỉ là thăng nghèo nổi tiếng của trường chúng tôi mà thôi!”
Dương Hạ cũng mắng Trần Khiêm: “Trần Khiêm, nếu anh vẫn còn biết hai chữ mất mặt thì mau cút đi!”
Haha...
Trần Khiêm nghe mấy lời trào phúng của họ, thậm chí cả nhân viên bán hàng cũng nhìn mình khinh bỉ.
Lập tức cảm thấy nực cười, anh đi tới trước quầy thu ngân rồi đặt thẻ đen lên bàn.
“Hôm nay tôi sẽ mua chiếc túi này!”
 
Chương 3: Khách hàng cấp Chí tôn


"Trần Khiêm, anh giả vờ gì đấy?" Dương Hạ khinh thường.
Nhưng sau khi nhân viên bán hàng Trương Như thấy Trần Khiêm lấy thẻ đen ra thì ngơ ngẩn.
Chỉ có các gia tộc lớn mới có loại thẻ mua sắm cấp chí tôn thông dụng trong tất cả các nhãn hiệu xa xỉ trên toàn thế giới!
Không còn nghỉ ngờ gì nữa, chủ sỡ hữu đều là thổ hào chân chính.
Mà Vương Tiểu Phi ở bên cạnh đã cầm máy thanh toán đến.
Trần Khiêm nhập mật mã ngày sinh của mình, quả nhiên, màn hình hiển thị đã thanh toán thành công.
Giao dịch hoàn thành! Âm! Tất cả mọi người ở hiện trường đều kinh hãi.
Mẹ ơi, chiếc túi Hermes ba trăm sáu mươi nghìn đấy! Tuyệt quá đi!
Chẳng lẽ cậu thanh niên này là đại gia ngầm à?
Ánh mắt của các cô gái đang nhìn Trân Khiêm đều nóng hừng hực.
Lục Thần trợn mắt không thể tin nổi.
Sao thăng nghèo ngu ngốc này lại giàu đến vậy? Anh ta cảm thấy mặt mình đau rát.
Ban nãy mình còn đứng ở đây phô bày sự hiểu biết về những mặt hàng xa xỉ.
Bây giờ xem ra, giống như thăng hề!
Người có biểu cảm xuất sắc nhất, chỉ có thể là Dương Hạ.
"Anh... Anh... Trần Khiêm, anh lấy đâu ra tấm thẻ này vậy?”
Túi xách ba trắm sáu mươi nghìn, nói mua là mua, hơn nữa Trần Khiêm còn có thẻ mua sảm hàng xa xỉ toàn cầu cấp Chí tôn, chỉ tấm thẻ này thôi cũng đã đủ xa xỉ rồi!!!
Nếu chiếc túi này được mua cho mình.
Thì bây giờ, mình sẽ được nhận ánh mắt sùng bái của tất cả mọi người.
Trần Khiêm nhìn Dương Hạ, anh lười trả lời. Nhưng thấp thoáng vẫn cảm thấy hơi đau ví, thầm nghĩ trong lòng: Chị cũng quá đáng quá đi, đưa thẻ mua sắm thì
thôi, còn phải đặt giới hạn mua thấp nhất là ba trăm nghìn!
"Thưa anh, tôi sẽ gói túi xách lại! Mong anh hãy chờ tôi nửa tiếng!"
Đây là sản phẩm xa xỉ, tất nhiên bao bì phải thật hoàn hảo.
Còn Trần Khiêm lại cảm thấy xấu hổ khi thấy tất cả nam sinh nữ sinh ở đây đều đang nhìn mình.
Anh nói không cần, muốn cầm túi đi luôn! "Khoan đã! Cậu đứng lại đó cho tôi!"
Lục Thần sắc mặt khó coi đứng chẳn trước mặt Trần Khiêm.
Cậu định làm gì? Trần Khiêm lạnh lùng nói.
Lục Thần cười gắn, chỉ vào thẻ đen trong tay Trần Khiêm: "Tôi nghĩ ngờ chiếc thẻ này bị trộm, bây giờ, muốn trộm mật mã của người khác cũng đâu phải là chuyện khó khăn gì!"
Nói xong thì nhìn về phía Trương Như: "Chị Trương Như, em khuyên chị nên liên hệ với sếp của chị, nếu chuyện thế này mà bị lộ ra ngoài, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng cửa hàng!"
Dương Hạ cũng sực tỉnh: "Đúng đó chị Trương Như, loại người nghèo hèn như thế làm sao có thể mua nổi chiếc túi đắt như vậy, còn có thẻ Chí tôn nữa chứ!"
Dương Hạ thật sự không muốn chấp nhận sự thật này.
Trương Như vừa nghe, hình như có vẻ có lý.
Ngay lập tức, cô ta nhìn về phía Trần Khiêm rồi nói: "Cậu ở lại đây chờ chút đi, giám đốc của chúng tôi sẽ đến đây ngay!"
Nói xong cô ta còn chặn đường đi của Trần Khiêm, giống như đang phòng trộm.
Trần Khiêm không ngờ mình chỉ mua chiếc túi thôi mà lại gặp phải nhiều chuyện rắc rối như vậy.
Nhìn điệu bộ này, mình có muốn đi cũng không đi được. Chỉ có thể đợi giám đốc của họ đến.
'Thoáng chốc, một người phụ nữ mặc đồng phục, hơn ba mươi tuổi, vẻ ngoài thanh lịch, khí chất đi đến.
Trương Như lập tức kể chuyện nghi ngờ Trần Khiêm là trộm cho giám đốc nghe.
Giám đốc liếc mắt quan sát Trần Khiêm rồi nở một nụ cười chuyên nghiệp: "Thưa quý khách, thật sự rất xin lỗi, chúng tôi có thể kiểm tra thẻ của quý khách không?”
Sự lễ độ cung kính của cô gái này, không cần biết là thật hay giả, có vẻ như cô giám đốc này sẽ không đánh giá người khác bằng vẻ bề ngoài.
'Trần Khiêm rất bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa thẻ đen cho cô ấy.
Thấy nữ giám đốc lấy một chiếc máy chuyên kiểm tra thẻ ra.
Sau đó đặt thẻ vào trong một cách chuyên nghiệp.
Thưa quý khách, xin hỏi quý khách họ gì? Có thể chứng minh thân phận được không ạ.
Nữ giám đốc hỏi.
"Tôi tên Trần Khiêm, chị tôi tên Trần Hiểu!”
Tuy mật mã thẻ là sinh nhật mình nhưng Trần Khiêm không chắc có phải thẻ được cấp dưới danh nghĩa chị mình hay không nên anh cũng đưa chứng minh thư của mình cho. cô ấy.
"Hừ, thăng nghèo hèn này, xem thử xem cậu ta định bao biện thế nào!" Lục Thần đứng kế bên cười mỉa, còn lấy điện thoại ra, chuẩn bị báo cảnh sát bất cứ lúc nào.
Mà thoáng chốc nữ giám đốc cũng kiểm tra xong.
Ánh mắt cô ấy hoảng sợ, màn hình hiển thị, Trần Khiêm đúng là chủ của chiếc thẻ đen này.
Là hội viên Chí tôn toàn cầu, mà xuất thân, chắc chắn là người của gia tộc cực kỳ lớn.
Nữ giám đốc đổ mồ hôi lạnh, Trương Như đáng chết này, hại mình đắc tội với một vị quan lớn như vậy!
Sau đó cô ấy lấy chiếc thẻ ra, đi đến trước mặt Trần Khiêm, khom lưng cúi đầu chín mươi độ.
Thưa anh Trần Khiêm thân mến, mong anh hãy tha thứ cho lỗi lầm của chúng tôi! Đây là thẻ đen của anh!
“Cái gìIII" Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Trương Như còn đang trong tư thế duỗi tay không cho. Trần Khiêm đi. Ngay lập tức, cô ta cảm thấy cực kỳ xấu hổ:
Giám... Giám đốc, chị có lầm không vậy? Người này là... Là chủ sở hữu thẻ đen thật ạ?
Bỗng, nữ giám đốc ngẩng đầu lên, bước đến tát Trương Như một bạt tai: "Còn chưa chịu thả tay xuống!"
Trương Như bụm mặt lùi sang một bên.
Giờ phút này, Lục Thần và Dương Hạ đều hơi ngẩn ngơ.
Nữ giám đốc biết hẳn là hai người này quen Trần Khiêm, hơn nữa còn lúc nào cũng chế nhạo Trần Khiêm.
'Thầm nghĩ chỉ bằng làm chuyện gì đó có ân cho anh Trần đây, xóa đi ấn tượng xấu của anh về chi nhánh Hermes hôm nay!
Cô ấy bước đến trước mặt Lục Thần và Dương Hạ: "Xin hỏi hai vị, ban nãy hai vị và nhân viên bán hàng mạo phạm khách hàng cao cấp của chúng tôi, cuối cùng hai người có mục đích?"
Lục Thần trố mắt nói: “Tôi chỉ có lòng tốt muốn mọi người xác định lại thôi!"
Được, vậy chúng tôi sẽ nhận lòng tốt của hai vị, nhưng bây giờ, nếu hai vị không muốn mua hàng, mời ra ngoài choll!
Bốn chữ cuối cùng của nữ giám đốc giống như đang gằn lên.
Trực tiếp ra lệnh đuổi khách!
Dương Hạ nhìn Lục Thần, mong anh ta có thể ra mặt phản bác lại.
Nhưng Lục Thần đã toát mồ hôi, cho dù bây giờ anh ta có mạnh tay mua chiếc túi mười nghìn, thì trước mặt Trần Khiêm, anh ta chẳng là cái đỉnh gì cả!
Trần Khiêm là khách hàng Chí tôn!
Chúng ta đi!
Mặt Lục Thần bị tát rất đau, khế cản môi, sau đó túm Dương Hạ đang không cam tâm, rời đi.
Giờ phút này Trương Như cũng khom lưng với Trần Khiêm: "Anh Trần, xin lỗi anh!"
Cô ta hối hận đến xanh ruột, rõ ràng đây là khách của cô ta!
Trần Khiêm ngoảnh mắt làm ngơ, cười nói với Vương Tiểu Phi: "Chị gái, hôm nay làm phiền chị quá, nhưng không cần gói cho em đâu, em còn có việc, hẹn gặp lại!"
Đối diện với ánh mắt nóng bỏng của nữ sinh trong cửa hàng, Trần Khiêm lúng túng đi xuống cầu thang.
Đây là lần đầu tiên anh dùng tiền như người giàu có!
Thật ra điều này không hề giống với tính cách của anh, tiêu xài xa xỉ, sợ răng chỉ có chị anh mới có thể làm được.
Trần Khiêm anh, chỉ mong mình có thể làm người bình thường, không cần phải sầu lo chuyện tiền nong thôi!
Ra khỏi cửa hàng, điện thoại của Trần Khiêm vang lên, lần này là Mã Hân Nhiên gọi đến.
Vừa nhấc máy đã nghe được giọng nói sốt ruột của Mã Hân Nhiên: "Trần Khiêm, tới nhanh đi, tớ nói cho cậu biết nhé, tớ không cần biết người khác nghĩ gì về cậu, cậu là anh em của tớ, sinh nhật tớ, cậu phải đến tham gia! Bạn cùng phòng của cậu đến rồi này!"
Trần Khiêm cười gật đầu: “Tớ đến ngay!"
"Đúng rồi đúng rồi, ăn mặc chỉnh chu lên nha, hôm nay tớ muốn giới thiệu cho cậu một cô gái!”
Mã Hân Nhiên lại dặn Trần Khiêm một câu.
Trần Khiêm bất đắc dĩ đồng ý, không thể xách túi thế này, 'Trần Khiêm dứt khoát đến siêu thị bên cạnh, mua một chiếc bao ni lông lớn màu đỏ khoảng hai đồng rồi bỏ túi vào.
Vội vã bắt xe đến nhà hàng Như Ý.
Giờ phút này, trong phòng riêng của nhà hàng Như Ý.
Mã Hân Nhiên cúp máy, cười nói với nữ sinh tóc dài được xem là nữ thần số một đang ngồi đối diện:
"Nhất Phàm, Trần Khiêm là bạn thân của tớ, tính cách khá tốt, cố găng học hành, đợi lát nữa để hai người làm quen với
nhau!"
Triệu Nhất Phàm đang đeo tai nghe, giơ chân lên lắc qua lắc lại.
Rất xinh đẹp và tinh khiết.
Được thôi!
Triệu Nhất Phàm và Mã Hân Nhiên là bạn từ nhỏ, cũng học chung một trường đại học, chỉ là khác ngành.
Hôm nay là sinh nhật của Mã Hân Nhiên, cô ấy mời bạn cùng phòng của Triệu Nhất Phàm và bạn cùng phòng của Trần Khiêm đến dự.
Có ý tạo mối quan hệ cho các phòng ký túc!
Đồng thời Mã Hân Nhiên biết, gần đây, nữ thần đệ nhất Triệu Nhất Phàm đã độc thân từ năm cấp ba đến nay quyết định tìm một người bạn trai.
Triệu Nhất Phàm uống nước trái cây một cách thanh lịch, đúng lúc này.
Cửa phòng riêng được mở ra...
 
Chương 4: Món quà sinh nhật


Chỉ là sau khi cửa được mở ra, người bước vào lại không phải là Trần Khiêm.
"Hứa Nam! Cậu đến đây làm gì?"
Mã Hân Nhiên vừa thấy Hứa Nam, sắc mặt thay đổi ngay.
Mặc dù là bạn cùng lớp, lúc trước, Mã Hân Nhiên cũng từng mời Hứa Nam.
Nhưng sáng sớm hôm nay, sau khi Mã Hân Nhiên biết chuyện Hứa Nam chơi Trần Khiêm thì cô ấy đã mắng anh ta một trận.
Không ngờ răng, thăng nhóc lại mặt dày đến vậy, còn dám đến đây!
"Hân Nhiên, cậu còn giận à? Hôm qua tớ chỉ đùa với Trần Khiêm chút thôi mà, ai ngờ cậu ta đi đưa thật đâu!"
Hứa Nam vui cười hớn hở.
Mấy người bạn cùng phòng của anh ta cũng đến, còn mua vài món quà.
Nói ra thì thật ra gia đình Mã Hân Nhiên cũng rất giàu, đã từng cố gắng muốn giúp đỡ Trần Khiêm vô số lần nhưng Trần Khiêm không muốn.
Mà Hứa Nam là bạn cấp ba của Mã Hân Nhiên.
"Hân Nhiên, cậu ấy nhắc đến Trần Khiêm, là người tên Trần Khiêm mà cậu định giới thiệu cho tớ đó hả? Đã xảy ra chuyện gì?"
Đôi mắt xinh đẹp của Triệu Nhất Phàm khẽ nheo, hỏi một cách hờ hững.
Khoảnh khắc Hứa Nam nhìn thấy Triệu Nhất Phàm, ngay lập tức, đôi mắt của anh ta sáng rực. Thật ra, từ lâu anh ta đã muốn làm quen với Triệu Nhất Phàm, cô ta là hoa khôi của khoa phát thanh viên.
Lần này anh ta mặt dày đến xin lỗi Mã Hân Nhiên, nói trằng ra là anh ta biết Triệu Nhất Phàm sẽ đến tham dự lễ sinh nhật của Mã Hân Nhiên.
Vừa nghe được câu này, Hứa Nam đã vội nói: "Ôi ôi, bạn Nhất Phàm xinh đẹp ơi, Trần Khiêm là sinh viên của khoa tớ, nghèo lắm, hôm qua cậu ta... Ha ha hai”
Vừa nghĩ đến chuyện hôm qua Trần Khiêm đưa Durex cho bạn gái cũ, giúp người ta bắn pháo, Hứa Nam buồn cười
muốn chết, tóm tắt câu chuyện một cách ngắn gọn.
“Cậu im miệng cho tôi.” Mã Hân Nhiên nổi giận, trừng mắt nhìn Hứa Nam.
Mà nét mặt của Triệu Nhất Phàm và các bạn cùng phòng xinh đẹp của cô ta trở nên khác thường.
Lại có người nghèo đến vậy à, hèn đến thế ư?
Vẻ mặt bạn cùng phòng với Trần Khiêm cũng khó nhìn, Hứa Nam, đúng là miệng chó không phun được ngà voi.
Được được được... Tớ không nói nữa!
Hân Nhiên, cậu xem tớ mua quà gì cho cậu đi..."
Đúng lúc này, cửa phòng riêng vang lên tiếng gõ nho nhỏ.
Sau khi cửa mở ra, lần này, Trần Khiêm mới mang một chiếc bao nilon màu đỏ đến!
"Trần Khiêm, cậu đến rồi!" Mã Hân Nhiên lập tức đứng lên cười hì hì.
Trần Khiêm gật đầu, tất nhiên anh chỉ cần nhìn thoáng qua là đã thấy Hứa Nam đang nhìn mình cười mỉa.
Nếu là trước đây, mỗi khi mình gặp phải cậu ấm này đều sẽ cảm thấy rất hèn mọn, nhưng bây giờ thì... Ha ha.
"Cậu ấy chính là Trần Khiêm?"
Triệu Nhất Phàm cũng nhìn về phía Trần Khiêm.
Thật ra Triệu Nhất Phàm thật sự muốn tìm một người bạn trai, gia đình của người bạn trai này không cần phải quá giàu, bình thường một chút cũng không sao nhưng phải đẹp trai, phải có phẩm chất hấp dẫn được cô ta.
Ngay lập tức, cô ta thấy mặc dù Trần Khiêm khá thư sinh nhưng quần áo nón nảy từ đầu đến chân, chắc chắn không quá một trăm năm mươi tệ.
Cực kỳ bình thường!
Đặc biệt là nghĩ đến chuyện ban nấy Hứa Nam đã kể, ngay lập tức, ấn tượng về Trần Khiêm rơi xuống mức thấp nhất.
Triệu Nhất Phàm rất thất vọng.
"Trần Khiêm, đây là Nhất Phàm, đây là bạn cùng phòng của Nhất Phàm, mọi người làm quen với nhau đi!"
Mã Hân Nhiên cười giới thiệu.
Trần Khiêm gật đầu: "Tôi tên Trần Khiêm, sau này mong giúp đỡ nhiều hơn, bạn Nhất Phàm!"
Trần Khiêm lịch sự vươn tay.
Mà Triệu Nhất Phàm, thậm chí còn không nhìn, nghiêng đầu uống nước trái cây. Bàn tay của Trần Khiêm lơ lửng trong không trung, không thể không bực mình rụt về.
Mã Hân Nhiên biết tính tình bạn thân mình từ xưa đã vậy, thích thì sẽ nói thêm vài câu, ghét rồi thì rất thê thảm, đến trả lời cũng sẽ không trả lời.
Trần Khiêm cũng chẳng nói gì về thái độ này. Vừa mới chuẩn bị ngồi xuống.
Lúc này, ánh mắt của Hứa Nam chuyển sang chiếc bao nilon màu đỏ trong tay Trần Khiêm.
Lập tức mỉa mai: "Này, Trần Khiêm, sinh nhật của Hân Nhiên, cậu tặng quà gì thế? Lấy ra cho mọi người mở mang Tầm mắt đi!"
Ký túc xá trưởng của Trần Khiêm không chịu nổi nữa: "Hứa Nam, tại sao cậu cứ rảnh rỗi nhắm vào Trần Khiêm vậy?
Hứa Nam cười ha ha, chế nhạo người khác, sẽ làm anh ta cảm thấy mình rất có giá trị tồn tại.
Sau đó, anh ta lạnh lùng nhìn Trần Khiêm, lấy quà của mình ra.
Vừa khéo, cũng là một chiếc túi hàng hiệu màu đen. Hân Nhiên, đây là quà tớ tặng cho cậu, Hermes!
Hứa Nam vừa lấy chiếc túi này ra, lập tức thu hút ánh mắt của Triệu Nhất Phàm và bạn cùng phòng xinh đẹp của cô ta.
“Hermes Thoughtless? Giá thị trường của chiếc túi này là 8999 nhỉ?"
Ánh mắt nhìn về phía Hứa Nam của những người đẹp đó thay đổi ngay.
Người này hào phóng quá đi.
Ngay cả nữ thần Triệu Nhất Phàm luôn lạnh lùng cũng không thể không nhìn Hứa Nam.
"Không đắt vậy đâu, ba tớ và giám đốc chỉ nhánh Hermes thân nhau nên tớ mua với giá 7999, người quen cả mài"
Hứa Nam cười, hưởng thụ ánh mắt sùng bài của mọi người.
Mặc dù bây giờ Mã Hân Nhiên rất ghét Hứa Nam nhưng không ai đánh người đang cười nên cô ấy vẫn nhận.
"Hermes Thoughtless, là dòng túi xách vừa mới được Hermes tung ra thị trường, bán rất chạy ở Hồng Kông, Đài Loan, giá cả bên đó sẽ năm trong khoảng mười hai nghìn!"
Triệu Nhất Phàm nhìn thoáng qua rồi nói.
Hứa Nam nhướn mày: "Bạn Nhất Phàm xinh đẹp, không ngờ cậu cũng nghiên cứu về nhiều về hàng xa xỉ nhỉ?"
Triệu Nhất Phàm nhìn Hứa Nam rồi cười nhạt: "Lúc trước tớ cũng muốn mua chiếc túi này nhưng giá cả hơi đắt..."
Hứa Nam vội nói: "Bạn Nhất Phàm xinh đẹp, chờ đến khi sinh nhật cậu, tớ sẽ tặng cho cậu mà, tám chín nghìn, chỉ là số tiền nhỏ thôi, hơn nữa cửa hàng Hermes trước trường chúng ta là bạn bè người quen của tới"
Triệu Nhất Phàm im lặng không nói gì, chỉ hơi cười cười.
Lúc trước cô ta cũng quen cậu bạn cấp ba này của Mã Hân Nhiên, chỉ nghe nói rằng Hứa Nam là một công tử phóng đãng.
Không ngờ, lại là người hào phóng rộng rãi như vậy.
Ấn tượng của Triệu Nhất Phàm về anh ta cũng tốt hơn nhiều.
Sau đó, đám bạn ký túc xá trưởng của Trần Khiêm cũng sôi nổi tặng quà.
Tất nhiên không đắt và xa xỉ như Hứa Nam nhưng cũng ba bốn trăm.
Trần Khiêm không biết nói thế nào, định sau khi xong việc rồi mới tặng Hermes cho Mã Hân Nhiên.
Mà lúc này, Hứa Nam nhìn về phía chiếc bao nilon đỏ thẫm trong tay Trần Khiêm, chế giễu nói:
"Tớ nói này Trần Khiêm, ban nãy chúng tớ xin cậu cho chúng tớ được diện kiến món quà của cậu, bây giờ cậu cũng nên lấy ra cho mọi người chiêm ngưỡng đi chứ, nhìn bao của cậu vui mắt biết bao!"
"Hứa Nam, cậu câm miệng cho tôi, Trần Khiêm có tặng gì tôi cũng vui cả!"
Mã Hân Nhiên lại cảnh cáo Hứa Nam một lần nữa.
Nhưng Mã Hân Nhiên vẫn nhìn về phía Trần Khiêm, ánh mắt mong chờ.
Trần Khiêm hơi hối hận.
Lúc đó vì không kịp thời gian nên không đợi nửa tiếng đồng hồ kia, biết thế đã để nhân viên bán hàng gói chiếc túi này lại.
Ai ngờ được, cứ ngỡ là một bữa gặp gỡ cực kỳ đơn giản nhưng tên khốn Hứa Nam này cũng đến!
"Hân Nhiên, tớ mua cho cậu một chiếc túi!" Trần Khiêm đứng lên, lột chiếc bao ni lông màu đỏ xuống.
Triệu Nhất Phàm nhíu mày, mà bạn cùng phòng của cô ta thì khinh thường!
Người này, thật sự quá thô thiển! Quá tầm thường! 'Wowl Chỉ là sau khi Trần Khiêm lấy ra xong, Hứa Nam hét lên:
"Hermes, ha ha ha, Trần Khiêm cũng tặng Hermes nha! Đồ xa xỉ đó!"
"Trần Khiêm! Cậu nói nhanh đi, cậu mua chiếc túi này ở sạp nào vậy? Mắc lắm đúng không?"
Câu nói này của Hứa Nam làm các nữ sinh cười vang.
Triệu Nhất Phàm khẽ lắc đầu.
Vốn dĩ cô ta cho rằng mặc dù Trần Khiêm nghèo nhưng là người thật thà, chất phác. Nếu làm bạn bè bình thường thì
Trần Khiêm vẫn có tư cách.
Nhưng bây giờ, Triệu Nhất Phàm cực kỳ khinh thường Trần Khiêm.
“Đây là chiếc túi Hermes ra mắt nhân dịp lễ kỷ niệm hai trăm năm thành lập. Trên thế giới chỉ có hai trăm chiếc, mỗi chiếc ít nhất ba trăm nghìn trở lên!”
Triệu Nhất Phàm nhìn thoáng qua là nhận ra ngay.
“Trên mạng cũng có bán loại fake mô phỏng lại, khoảng một trăm năm mươi đồng thôi, nhưng dù là người tầm thường thích hào nhoáng cũng sẽ không mua xách ra ngoài đâu. Đây là mặt hàng cao cấp xa xỉ, xách ra ngoài sẽ mất mặt lắm.”
Triệu Nhất Phàm cũng không khách sáo, nhìn thẳng vào Trần Khiêm, người trước mặt này, làm cô ta cảm thấy buồn nôn!
Mã Hân Nhiên cho rằng Trần Khiêm sẽ mua cho cô ấy chút đồ chơi gì đó nhưng không ngờ anh lại mua hàng fake cho cô ấy.
Nhưng Mã Hân Nhiên vẫn rất vui vẻ, nói: “Trần Khiêm, cho dù thế nào tớ vẫn cảm ơn cậu đã tặng quà cho tớ, nhưng sau này cậu đừng tiêu tiền lung tung nữa, một trăm năm mươi đồng cũng nhiều mà”
Trần Khiêm khóc không ra nước mắt, anh muốn nói đây là hàng thật nhưng nhìn ánh mắt khinh thường của Triệu Nhất
Phàm và bạn cùng phòng của cô ta.
Đoán chừng mình có nói ra thì cũng không tin mà ngược lại còn khinh bỉ mình hơn!
Lúc này, Triệu Nhất Phàm nhìn về phía Mã Hân Nhiên, nói:
“Hân Nhiên, từ lúc nào mà cậu lại quen một người không hề đáng tin cậy như vậy thế?”
Mã Hân Nhiên thấy Trần Khiêm khó xử thì vội vã nói tránh:
“Được rồi được rồi, hôm nay là sinh nhật tớ mà, mọi người là bạn bè với nhau, mình cạn ly đi!”
Triệu Nhất Phàm và bạn cùng phòng của cô ta đều chán ghét Trần Khiêm, không hề đáp lại.
Bọn Hứa Nam thì đứng bên cạnh mỉa mai.
Trần Khiêm nhìn Mã Hân Nhiên đang bối rối vì bị kẹp giữa mình và bạn cùng phòng.
Nên anh đứng lên, nói: “Hân Nhiên, hôm nay tớ chúc cậu sinh nhật vui vẻ, nhưng tớ bỗng nhớ ký túc xá còn chuyện nên tớ về trước nhé, mọi người chơi vuil”
Trần Khiêm biết mình là người thừa!
Đứng dậy rời đi.
“Trần Khiêm!”
 
Chương 5: Tôi tìm Lý Chấn Quốc


Trần Khiêm bước ra khỏi phòng riêng.
Anh em nhóm ký túc xá trưởng Dương Huy và Mã Hân Nhiên chạy theo.
“Cậu làm sao thế? Tớ đâu chê bai món quà của cậu đâu!” Mã Hân Nhiên sốt ruột nói. Dương Huy cũng nói: “Trần Khiêm, đừng đi mà. Ở lại chơi
chút rồi đi, nếu cậu đi thì chúng tớ ở đây cũng chẳng còn gì vuil"
Mọi người ở lại đây chơi đi, anh Huy, Hân Nhiên, tớ có việc thật mà, nhưng mọi người tin tớ đi, tớ sẽ không giở trò bịp bợm đâu!”
Trần Khiêm cũng không biết các cậu ấy có tin mình hay không.
Nói ra cũng là vì chiếc thẻ mua sắm mà mức tiêu phí tối thiểu phải ba trăm nghìn của chị gái, đúng là bẫy anh một vố mà.
Mặc dù Dương Huy và Mã Hân Nhiên đều khuyên nhưng cuối cùng Trần Khiêm vẫn đi.
“Thăng nghèo đó đi rồi à?”
Chờ sau khi Mã Hân Nhiên và Dương Huy về lại phòng riêng, Hứa Nam cười hỏi.
Dương Huy: “Hứa Nam, cậu có thể thôi ức hiếp người khác hay không? Cậu thấy Trần Khiêm dễ ăn hiếp đúng không, các cậu chơi cậu ấy chưa đủ hả?”
Dương Huy nhịn không nổi nữa.
“Ha ha, là tự cậu ta làm mất mặt mình thôi, ai bảo cậu ta mang chiếc túi giả đến lừa Hân Nhiên, còn là phiên bản Hermes Collector nữa chứ, thằng nghèo đó cũng biết chọn nhỉ!"
Triệu Nhất Phàm nghe vậy chỉ cười khổ lắc đầu.
Lại nói đến Trần Khiêm, sau khi rời khỏi nơi đó, anh mơ. màng đi trên đường.
Khi Trần Khiêm không có tiền sẽ mơ mình giàu lên, bây giờ, anh có tiền rồi nhưng lại không có cảm giác gì đặc biệt. Hơn nữa bây giờ phải tính lại, mình tiêu hơn ba trăm
nghìn mà chưa uống được ngụm nước nào, còn bị khinh
thường một phen.
Lúc Trần Khiêm đang nghĩ mình có nên đến nơi nào đó uống ngụm nước hay không.
Điện thoại vang lên.
Là chị Trần Hiểu gọi điện đến.
Trần Khiêm: “Chị!”
“Tiểu Khiêm, em có bận gì không?”
“Không bận..”
Trần Khiêm: “2??”
“Là thế này, hẳn em cũng biết phố thương mại Kim Lăng đúng không? Đó là nơi chị đã đầu tư khai phá khi chị về nước
bốn năm trước. Bây giờ, bởi vì có nơi cần kí thêm một bản hợp đồng gia hạn với địa phương mà chị lại không về được!”
“Cũng may khi đó chị đã đầu tư dưới danh nghĩa hai chị em mình nên em ký cũng thế, em đi ký hợp đồng bổ sung đi.”
“Alo alo alo... Tiểu Khiêm, em có nghe chị nói gì không?” Tất nhiên Trần Khiêm nghe thấy.
Chỉ là bây giờ anh đang ngơ ngác mà thôi.
Phố thương mại Kim Lăng?
Một trong những nét đặc sắc lớn của thành phố Kim Lăng.
Các cửa hàng trên phố thương mại đều kinh doanh rất phát triển.
Không nói cái khác, nói đến nơi đẳng cấp nhất trong phố thương mại, có một nơi tên là câu lạc bộ giải trí núi suối nước. nóng, được xây dựng trên núi, là nơi mà các gia đình giàu ở thành phố Kim Lăng thường hay đến.
Theo như ý chị nói, toàn bộ phố thương mại, là của nhà mình?
“Chị, chị nói thật không? Phố thương mại là của nhà mình mở à chị?”
“Mẹ ơi! Chị nói ròng rã suốt nửa ngày mà em nghĩ chị nói đùa hả, là tự chị mở thôi. Bởi vì lúc đó chị không thể mở quá nhiều ngành công nghiệp cùng một lúc nên mới dùng chứng minh thư của em, em có một nửa đó!”
“Lát nữa em đến sơn trang suối nước nóng thì tìm Tổng
giám đốc tên Lý Chấn Quốc. Chị đã nói với ông ấy rồi, để ông chủ thứ hai là em ký tên cũng như nhaul”
“Em...” “Rồi rồi cứ vậy nha, chị còn việc phải làm, cúp trước đây!” Tút tút tút...
Trần Khiêm cầm điện thoại, ngẩn người rất lâu.
Sơn trang suối nước nóng là nơi thế nào, anh không dám. nghĩ đến.
Nhưng mà bây giờ, Trần Khiêm hít một hơi thật sâu, bắt xe đến phố thương mại Kim Lăng.
Sơn trang suối nước nóng là một nơi tích hợp giữa ăn uống giải trí và dừng chân nghỉ ngơi.
Là trang viên tựa vào núi, phía dưới là một con phố thương mại được xây dựa trên núi.
Trần Khiêm phấn chấn lại tinh thần rồi bước vào...
“Vị khách này, xin dừng bước!”
Không ngờ mới vừa bước vào, Trần Khiêm đã bị vài cô nhân viên phục vụ xinh đẹp ngăn lại.
“Chào anh, xin hỏi anh đã đặt chỗ trong sơn trang chưa ạ?
Một cô nhân viên phục vụ nhìn về phía Trần Khiêm rồi hỏi.
Bon họ chịu trách nhiệm cho công việc tiếp tân ở sảnh trước, bình thường đã quen việc gặp gỡ các nhân vật cấp cao.
Bây giờ nhìn thấy một người áo quần bình thường như Trần Khiêm.
Mặc dù các nữ nhân viên tiếp tân này ăn nói lịch sự nhưng mùi vị khinh thường trong ánh mắt đã rất đậm rồi.
“Tôi không đặt chỗ, tôi đến tìm người”
Trần Khiêm nói.
Đồng thời cũng nhìn thoáng qua mấy cô phục vụ, thầm kinh hãi, thảo nào câu lạc bộ giải trí núi suối nước nóng Kim Lăng lại được mệnh danh là tiên cảnh chốn trần gian của thành phố Kim Lăng.
Năm cô tiếp tân này, nhìn có vẻ như là sinh viên mới vừa tốt nghiệp, rất có khí chất.
Hệt như người mẫu, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn vóc dáng có vóc dáng.
“Tìm người? Anh tìm ai?”
Chẳng qua nghe Trần Khiêm nói xong, mấy cô gái xinh đẹp cùng nhíu mày.
Giờ phút này, giọng nói đã hơi lạnh lùng. “Tôi tìm Lý Chấn Quốc, là Tổng giám đốc ở đây!”
Thật ra Trần Khiêm đã nhìn thấy ánh mắt khinh thường của bọn họ nhưng vẫn ăn ngay nói thật.
Các người đẹp nhìn nhau.
Tìm Tổng giám đốc Lý?
Sợ rằng thăng nhóc nghèo này vẫn chưa biết Tổng giám đốc Lý có thân phận thế nào nhỉ?
Là người muốn gặp thì gặp à?
Hơn nữa bây giờ bọn họ gần như có thể kết luận rằng thăng nhóc nghèo này muốn vào đây để mở mang tầm mắt.
Dù sao câu lạc bộ giải trí núi suối nước nóng thật sự quá nổi tiếng, rất nhiều người chẳng trả nổi tiền nên cả đời cũng không vào được.
Bình thường cũng có rất nhiều người giống anh, tìm cớ muốn được vào tham quan.
Chỉ là, chắc chắn không thể vào được rồi.
Bọn họ là sinh viên tốt nghiệp trường đại học, giờ phút này, mặc dù hành vi của Trần Khiêm rất trơ trấn nhưng vẫn cố gắng hết sức duy trì thái độ nhã nhặn.
“Vị khách này, muốn gặp Tổng giám đốc Lý của chúng tôi, anh phải hẹn trước, nếu anh không hẹn trước thì mời anh đi chol"
Xem như Trần Khiêm đã nhận ra, những người phục vụ này nghĩ anh muốn đến đây tham quan!
Đang suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho chị gái, thông báo với Lý Chấn Quốc một tiếng hay không.
“Chị Trịnh Duyệt, các chị đang làm gì đó? Bây giờ em mới phát hiện, thì ra sơn trang suối nước nóng là nơi ai muốn vào cũng được đói”
Người nói chuyện là một thanh niên trẻ tuổi, tóc vuốt keo, quần áo lộng lẫy đang nắm tay một người phụ nữ trang điểm đậm, bước vào.
Anh ta khinh bỉ nhìn Trần Khiêm rồi mỉm cười với nhân viên tiếp tân.
“Thượng Thiên, chẳng phải anh nói nơi này là nơi xa hoa nhất Kim Lăng hả, sao lại có người thế này ở đây thế?”
Cô gái trang điểm đậm kia hỏi.
Có vài người như vậy đấy, không mỉa mai người khác, giống như sẽ không thể hiện dược năng lực của họ.
Cô trưởng quầy lễ tân, Trịnh Duyệt xin lỗi cậu ấm này và nói: “Thật sự rất xin lỗi cậu Lý, chúng tôi sẽ xử lý nhanh thôi!”
Lý Thượng Thiên cười mỉa: “Vậy là tốt rồi, chốc nữa tôi còn mời bạn bè khác đến đây, sơn trang của chúng ta là bộ mặt của cả Kim Lăng, chị đừng làm giảm giá trị của nó. Em nói vài câu chị Trịnh Duyệt đừng giận nhé, ba em quen biết với Tổng giám đốc Lý của mọi người đấy, đã từng dùng bữa với nhau!”
Nói đến Tổng giám đốc Lý, mặt Lý Thượng Thiên tôn trọng và lễ phép hơn.
Mà cô gái trong lòng anh ta, vừa nghe Lý Thượng Thiên nói thế là hiểu ngay, anh ta còn quen người cấp cao trong Kim Lăng như Tổng giám đốc Lý nữa! Cực kỳ sùng bái ngưỡng mộ.
Ngay cả nhân viên phục vụ bên cạnh Trịnh Duyệt cũng âm thầm đá mắt đong đưa với Lý Thượng Thiên, mong có thể làm cho Lý Thượng Thiên chú ý.
Trịnh Duyệt vội gật đầu: “Vâng, cậu Lý.”
Nói xong sắc mặt nghiêm túc nhìn về Trần Khiêm.
“Mời anh đi cho, anh đừng trì hoãn công việc của chúng tôi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ!”
“Được thôi! Tôi ra ngoài gọi điện thoại!” Trần Khiêm hít một hơi thật sâu, vừa đi vừa lấy di động ra. “Mẹt! Còn giả vờ nữa! Cũng ra dáng lắm đấy!”
Lý Thượng Thiên lạnh giọng nói một câu.
“Anh Lý đừng thấy phiền lòng, thỉnh thoảng suối nước nóng của chúng tôi cũng xảy ra chuyện thế này!”
Trịnh Duyệt cười nịnh.
Lý Thượng Thiên gật đầu: “Được, lát nữa bạn bè em đến, chị Trịnh Duyệt sang đó uống vài ly nhé?”
“Đợi đến lúc đó xem đãi Cậu Lý!” ngùng.
Trịnh Duyệt cười ngại
Lý Thượng Thiên nheo mắt nhìn Trịnh Duyệt rồi gật đầu, sau đó cầm vì tiền đi về phòng.
Mà những nhân viên phục vụ còn lại thì nhìn về phía Trịnh Duyệt, kính nể: “Chị Duyệt, chị quen cả cậu Lý này à?”
Trịnh Duyệt đắc ý chỉnh lại mái tóc: “Đương nhiên rồi, nếu không chúng ta tốt nghiệp đại học, không ra ngoài tìm việc, ở lại đây làm nhân viên phục vụ làm gì, tất nhiên là làm quen với những người có tiền như cậu Lý rồi!"
“Các cô xem cô gái xinh đẹp quyến rũ trong lòng anh ta đi, là người ngôi sao hạng hai đấy... Nhà cậu Lý làm bất động sản địa ốc, giá trị tài sản hơn hai tỉ đấy!”
“Wow! Thảo nào ba anh ấy có thể làm bạn với Tổng giám đốc Lý - Lý Chấn Quốc của phố thương mại Kim Lăng chúng ta, thì ra là nhân vật cấp cao!”
Nhóm nhân viên phục vụ nhìn bóng dáng của Lý Thượng "Thiên, mê say.
“À, nói đến Tổng giám đốc Lý mới nhớ, thăng nghèo ngu ngốc ban nãy dám tìm cả ông ấy. Bây giờ ông ấy đang họp bàn luận chuyện kinh doanh với lãnh đạo thành phố và chủ tịch hội thương mại Kim Lăng, thứ như thế mà cũng dám chạy đến đây...” Trịnh Duyệt cười khinh thường nói.
Cô ta vừa cười, vừa chuẩn bị qua nói với Lý Thượng Thiên vài câu, kết quả vừa ngẩng đầu.
Đã thấy thằng nghèo ngu ngốc kia quay lại.
“Sao anh lại quay lại?”.
Trình Duyệt ngẩn ra, hỏi.
Nhóm nhân viên phục vụ cũng khinh thường nhìn về phía Trần Khiêm...
 
Chương 6: Dừng tay!!


Cùng lúc đó.
Trong một gian phòng riêng cao cấp xa hoa nhất sơn trang.
Một người đàn ông trung niên mắt kiếm mày ngà, cực kỳ uy nghiêm đang xã giao với một nhóm lãnh đạo cấp cao.
Tất nhiên ông ấy chính là Tổng giám đốc của phố thương mại Kim Lăng, cũng là ông chủ giàu có của Kim Lăng, Lý Chấn Quốc.
Chẳng qua có điều làm mọi người hơi kinh ngạc.
Đó là ban nãy sau khi Tổng giám đốc Lý nhận điện thoại xong, giống như bị gì đó, tóc dựng thẳng lên rồi điên cuồng xông ra ngoài.
“Tổng giám đốc Lý sao thế?”
Mọi người không hiểu lý do.
Mà sảnh ngoài, Lý Thượng Thiên vẫn chưa về phòng thấy Trần Khiêm lại bước vào, không thể không giải vây giúp Trịnh
Duyệt.
“Chị Trịnh Duyệt, gọi thẳng cho bảo vệ đi, xử lý loại người quê mùa thế này, chúng ta không có biện pháp nào khác!”
Lý Thượng Thiên cười lạnh lùng.
Trịnh Duyệt gật đầu, sau đó có vài bảo vệ vây lấy Trần Khiêm.
Dừng tay!!
Đúng lúc này, Lý Chấn Quốc vọt ra ngoài sảnh bằng tốc độ ánh sáng.
Một tiếng rống to làm tất cả mọi người đều ngẩn ra! “Tổng giám... đốc Lý?”
Đám người Trịnh Duyệt đồng loạt tỏ vẻ cung kính.
Ngay lập tức, Lý Thượng Thiên cũng trở nên lễ phép kính
trọng: “Chào chú Lý, cháu tên là Lý Thượng Thiên, cháu đã từng gặp chú trong tiệc rượu thương nghiệp lần trước...”
Lý Thượng Thiên vội vã bước lên chào hỏi.
Không ngờ, Lý Chấn Quốc không thèm nhìn anh ta lấy
một cái.
Mà lại vội vã đi đến trước mặt Trần Khiêm. Hơn nữa còn đẩy Trịnh Duyệt một cách thô lỗ! “Cậu là Trần Khiêm?”
Lý Chấn Quốc hỏi một cách cung kính.
Trần Khiêm gật đầu: “Đúng vậy.
“Chủ tịch Trần Hiểu là gì của cậu ạ?”
“Chị ấy là chị của tôi!”
Trần Khiêm nói.
Lập tức, Lý Chấn Quốc cung kính khom lưng chín mươi
“Xin chào cậu Trần! Tôi là Lý Chấn Quốc!”
???
“Hả?”
Cảnh tượng này làm đám người Trịnh Duyệt ngơ ngác. Mí mắt của Lý Thượng Thiên lại càng giật nảy.
'Tổng giám đốc Lý khom lưng cúi chào đồ quê mùa này? Cậu ta là ai?
Về phần Trần Khiêm cũng ngơ ngác, anh biết chị mình là chủ tịch của phố thương mại này nhưng anh không ngờ chị ấy lại có uy quyền như vậy, có thể làm vị Tổng giám đốc này đối xử với mình như thế?
Nói thật lòng, đến bây giờ Trần Khiêm vẫn chưa quen với cuộc sống cậu chủ gia đình giàu có!
Hơn nữa cả phố kinh doanh này đều là của nhà mình, đúng là làm người ta khó mà tin nổi!
“Khụ khụ, Tổng giám đốc Lý, chị của tôi bảo tôi đến đây ký gì đó!” Trần Khiêm cũng nói năng lễ phép.
“Cậu Trần, là hợp đồng gia hạn, một nửa phố thương mại này, bao gồm cả sơn trang là tài sản trên danh nghĩa chủ tịch, nửa còn lại là trên danh nghĩa của cậu. Từ lâu tôi đã muốn đến gặp cậu chủ nhưng chủ tịch dặn di dặn lại không cho tôi đến!"
Lý Chấn Quốc xoa phần trán đã ướt đãm mồ hôi.
Trần Khiêm khách sáo với ông ấy như thế, thật sự làm ông ấy vui mừng khôn xiết.
Mà nhóm người Trịnh Duyệt và Lý Thượng Thiên đều trợn tròn mắt
Cái gì! Toàn bộ phố thương mại này đều là của gia tộc người ta?
'Tên nghèo ngu ngốc này mới là chủ tịch thật sự đăng sau?
“Hừ! Ban nấy là ai ngăn cậu Trần lại?”
Lúc này Lý Chấn Quốc quay đầu lại, lạnh lùng nhìn đám người ở sảnh ngoài.
Thân phận của chủ tịch Trần Hiểu vô cùng đặc biệt, hơn nữa Lý Chấn Quốc ông ấy có thể có cuộc sống như hiện nay là hoàn toàn nhờ vào Trần Hiểu nâng đỡ.
Bây giờ, ông chủ thứ hai đến, lại bị người ta suýt chút đánh đuổi.
Nếu để chủ tịch Trần Hiểu biết, sau một đêm Lý Chấn Quốc sẽ lập tức trở lại thời trước giải phóng ngay.
 
Chương 7


Trịnh Duyệt đỏ mặt vội vã cúi đầu, không dám lên tiếng.
Còn Lý Thượng Thiên đứng bên cạnh thì nghi ngờ, nói: “Chú Lý, chú có lầm không vậy? Thắng nghèo này mà là chủ sở hữu phố thương mại hả?”
“Bốp!"
Lý Chấn Quốc nghe vậy, lập tức tát một bạt tai: “Khốn khiếp, cậu mới vừa nói gì đó?”
“Chú Lý, cháu có nói gì đâu..." Lý Thượng Thiên ăn một bạt tai, che miệng oan ức.
Nhà anh ta giàu nhưng nếu so với Lý Chấn Quốc thì chẳng là cái đỉnh gì cả.
“Bảo vệ, đuổi người này ra ngoài cho tôi!” Lý Chấn Quốc nói với nhóm bảo vệ. “Dạt"
Ngay lập tức, nhóm bảo vệ xông lên, đuổi Lý Thượng. "Thiên và ngôi sao hạng hai kia ra ngoài.
Mất mặt! Hôm nay Lý Thượng Thiên quá mất mặt! Trần Khiêm đứng bên cạnh nhìn, không hề ngăn lại.
Anh không ngờ ông chú Lý Chấn Quốc này, nhìn có vẻ hiền lành chất phác mà lại bá đạo như thế.
Trần Khiêm cũng nghĩ, nếu có một ngày mình cũng khí phách được như ông ấy thì tốt biết mấy!
Haiz!
Đi theo Lý Chấn Quốc vào sơn trang.
Sau khi nghe ông ấy giới thiệu.
Trần Khiêm cũng đã hiểu rồi, thì ra lúc trước Lý Chấn
Quốc và vợ chỉ là một người mở cửa hàng bán bánh bao mà thôi.
Lúc đó chị Trần Hiểu cũng bị nuôi trong hoàn cảnh khốn khó nghèo nàn.
Khi ấy chị không có tiền sắp làm ăn xin, may mà được Lý Chấn Quốc và vợ cho vào làm việc.
Sau đó thời kỳ nuôi nghèo của chị gái kết thúc, có tài sản, lúc này Lý Chấn Quốc mới bay lên theo, đến được vị trí hiện tại.
Nếu không thì sao Lý Chấn Quốc lại cung kính với nhà họ Trần như vậy được!
Sau đó, Trần Khiêm đi ký hợp đồng, quả nhiên, hầu hết các cửa hàng ở phố thương mại Kim Lăng đều được đăng ký dưới tên riêng của anh.
Nói mình là người sở hữu phố thương mại Kim Lăng cũng không phải nói quá!
Có năm mơ Trần Khiêm cũng không ngờ, mình lại giỏi như vậy!
Rồi sau đó, Lý Chấn Quốc lại tổ chức tiệc mừng cho Trần Khiêm.
'Từ sáng đến giờ, hơn nữa buổi trưa anh còn đến chỗ Mã Hân Nhiên, chưa ăn miếng thức ăn nào, Trần Khiêm thật sự đói lả người.
Sau khi ăn được kha khá, Lý Chân Quốc ở bên cạnh cười nói:
“Cậu Trần, cậu ăn trước đi. Sau khi ăn xong, cậu có thể tham quan sản nghiệp nơi này. Đây là lệnh của chủ tịch Trần Hiểu, để cậu nhanh chóng làm quen với chút sản nghiệp trong nhà, thoát khỏi sự ảnh hưởng của việc nuôi nghèo!”
Vừa nói, trong mắt Lý Chấn Quốc như có một suy nghĩ.,ụ
“Cậu Trần, xin lỗi tạm thời tôi không thể tiếp cậu được!
Nói xong, ông ấy đi ra ngoài, gọi một cuộc điện thoại, chỉ nói một câu: “Các cô lên đây hết cho tôi!”
Rồi sau đó, biết điều đi xuống lầu.
Trần Khiêm không biết Tổng giám đốc Lý này đang tính toán chuyện gì, anh sắp đói lả người rồi, ăn bào ngư Úc như ăn lương khô.
Kết quả trong lúc đang ăn uống vui vẻ.
Bỗng dưng cửa phòng riêng mở ra.
Tiếp theo, Trần Khiêm nhìn thấy năm sáu cô gái bước vào.
Đây chẳng phải là Trịnh Duyệt và mấy cô phục vụ xinh đẹp kia à.
Lúc này, ánh mắt nhìn Trần Khiêm của bọn họ đã hoàn toàn thay đổi.
Trịnh Duyệt cười nịnh nọt:
“Cậu Trần, chuyện ban nãy, tôi thật lòng xin I
“Cậu Trần, xin lỗi anh!” Mấy cô nhân viên phục vụ kia cũng thấp thỏm nói.
“Các cô đang?”
 
Chương 8: Ối trời, sáu người?


Trần Khiêm lau miệng.
Nói thật, mặc dù ban nấy ở đại sảnh, bọn họ rất khinh thường Trần Khiêm nhưng anh không hề có ý định sẽ trả thù.
Chỉ muốn hoàn thành việc chị gái giao nhanh nhất có thể. thôi.
Sau đó rời khỏi nơi này.
Bây giờ xem ra, Lý Chấn Quốc đã dạy dỗ bọn họ một trận
“Sáu chị em chúng em đến để phục vụ cậu Trần, chỉ cần cậu Trần đồng ý tha lỗi cho chúng tôi, phải trả giá thế nào. chúng em cũng nguyện hy sinh...”
Trịnh Duyệt quyến rũ.
Các cô gái xinh đẹp làm nhân viên phục vụ ở suối nước nóng, không có gì phải nghi ngờ, chỉ có một mục đích duy nhất đó là câu rùa vàng, rồi bước chân vào giới thượng lưu.
Không chờ Tổng giám đốc Lý bảo họ lên xin lỗi.
Thì đám người Trình Duyệt cũng sẽ không kiềm được. lòng mà nhào lên thôi.
Phú hào là gì?
Người thanh niên trước mặt này mới là cậu chủ chân chính, hơn nữa còn là cậu chủ giới thượng lưu!!!
Sao Trần Khiêm có thể không hiểu ý của bọn họ chứ, lập tức ngạc nhiên.
Ối trời, sáu người?
Cũng khá là...
Trong lúc Trần Khiêm đang ngẩn người. “Reng reng reng...”
Ngay lúc Trần Khiêm đang bối rối tìm lý do bảo bọn họ đi thì bỗng nhiên điện thoại vang lên.
Là chị anh gọi đến.
Điều này làm Trần Khiêm bình tĩnh hơn: “Các chị à, tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút!”
Rồi Trần Khiêm chạy vọt ra ngoài.
Thì ra, chị gọi đến để hỏi chuyện ký tên, hơn nữa dặn dò Trần Khiêmphải nhanh chân thoát khỏi ảnh hưởng của việc nuôi nghèo v.v.
Tóm lại là nói một sớ dài.
Sau khi cúp máy, Trần Khiêm nghĩ đến tình huống vừa rồi, thầm cười khổ.
Trần Khiêm hai mươi hai tuổi, là một thanh niên trai tráng thừa năng lượng, nếu nói không bị quyến rũ, là giả.
Tuy răng trước kia từng hẹn hò với Dương Hạ nhưng Trần Khiêm rất yêu cô ta, cũng tôn trọng suy nghĩ của cô ta nên thực tế hai người chưa xảy ra chuyện gì.
Nghĩ đến Dương Hạ, lòng Trần Khiêm bỗng đau nhói.
Nếu Dương Hạ biết bây giờ mình có tiền rồi, liệu có suy nghĩ lại không?
Haiz! Nhớ đến những hình ảnh khi còn yêu đương với Dương Hạ, hai người nắm tay ở nhà ăn, thư viện, chơi đùa ở công viên
V.V.
Nhiệt huyết trong lòng Trần Khiêm đã lắng đi nhiều. Lần đầu tiên của mình mà, đâu thể cứ vậy mà mất đi nhỉ?
Quyết định cuối cùng của Trần Khiêm vẫn là không quay. lại phòng, gọi điện thoại cho Lý Chấn Quốc nói mình tự ra ngoài dạo.
Ra khỏi sơn trang, lại đi đến phố thương mại Kim Lăng.
Người qua kẻ lại, đều là những thanh niên quần áo sang trọng thời thượng hoặc các ông chủ lớn ra vào.
Phố thương mại này là của mình! Trần Khiêm, mày không được quá tự til. ngôn tình hài
Trần Khiêm tự nhắc nhở mình.
Ngay đúng lúc này.
Bên tai bỗng có một giọng nói.
“Trần Khiêm!”
Trần Khiêm quay đầu nhìn lại thì thấy Mã Hân Nhiên và Triệu Nhất Phàm đang đứng trước cửa một quán Karaoke tên là Đế Hoàng.
Còn có cả Hứa Nam, Hoàng Mao và đám bạn cùng phòng của họ.
“Cậu hay lắm Trần Khiêm, đúng là cậu thật rồi! Chẳng phải cậu nói cậu về kí túc xá hả, sao cậu lại đến phố thương mại! Hứ hứ! Cậu lừa tới”
Mã Hân Nhiên nhìn thấy Trần Khiêm thì chạy đến vờ giận dỗi.
 
Chương 9: "Theo tới"


Trần Khiêm ngần ngại lắc đầu. Thật ra anh muốn tránh mặt mấy người Mã Hân Nhiên.
Đặc biệt là Triệu Nhất Phàm, cô ta ghét anh như vậy nên anh cũng nhát đến để nhìn cô ta mặt nặng mày nhẹ với mình.
Là Hứa Nam đề nghị chúng ta đến bên Đế Hoàng chỗ phố thương mại chơi đó, lần này nếu cậu còn tránh mặt nữa thì chúng ta chẳng còn bạn bè gì sất!
Mã Hân Nhiên nói.
Cô ấy là một cô gái rất phóng khoáng, trong lòng không có nhiều tâm tư.
Cô ấy hoàn toàn không thể nào nghĩ được đến hoàn cảnh gượng gạo của Trần Khiêm, anh với các cô ấy không phải là người cùng một thế giới.
Đương nhiên, đó cũng chỉ là trước đây mà thôi.
Mã Hân Nhiên thấy Trần Khiêm không nói gì thì liền nói: "Đi thôi, cùng đi chơi, tớ biết cậu sợ Hứa Nam nói này nọ. Cậu yên tâm, nếu cậu ta còn dám nhằm vào cậu thì tớ lơ đẹp cậu †a luôn!"
Trần Khiêm cười cười.
Nếu anh còn từ chối thì chäảc Mã Hân Nhiên sẽ giận thật mất.
Đành vậy, thế thì cùng đi chơi.
Mã Hân Nhiên kéo Trần Khiêm đến trước cửa Karaoke Đế Hoàng.
Trần Khiêm nhìn một cái, đây cũng là một trong những bất động sản dưới tên anh. Trước đây anh không dám nói gì nhưng bây giờ thì anh có thể khao được bữa này.
Chao! Cậu Traanf cũng đến phố thương mại Kim Lăng rồi này? Có quen đường không, có biết chỗ nào chơi vui không? Tôi giới thiệu cho cậu vài chỗ nhé!
Anh vừa đến chào hỏi với đám người ký túc xá trưởng. Thì Hứa Nam vờ cười ngoài mặt rồi nói.
Hứa Nam, cậu im miệng cho tới! Tớ đã cảnh cáo cậu những gì?
Mã Hân Nhiên lạnh lùng quát.
Hứa Nam cười chẳng đứng đản: "Được được được, tớ biết rồi. Với lại, tớ cũng có lòng tốt mà, phố thương mại Kim Lăng là nơi tiêu tiền của người giàu, người anh em Trần Khiêm muốn tới làm quen thì tớ giới thiệu cho thôi, thật sự là muốn tốt cho cậu tai"
Bấy giờ Triệu Nhất Phàm liếc Trần Khiêm một cái.
Thấy đứng cùng với Trần Khiêm trên phố đông người thật là mất mặt.
Nên liền nói: "Được rồi, chúng ta vào trước đã, Hứa Nam, cậu đặt phòng chưa?”
Đặt rồi, tớ nhờ bạn tớ đặt phòng rồi chứ theo như thường ngày thì đến giờ này Đế Hoàng đã hết phòng rồi ấy chứ!
Hứa Nam nói một câu hệt như mình là chủ nhà vậy: "Theo tới"
Sau đó thì dẫn đầu mọi người đi vào trong.
Trần Khiêm đúng thật là lần đầu tới Karaoke, bên trong thật xa hoa.
Mà căn phòng Hứa Nam đặt càng lộng lẫy rộng rãi, còn có một bể cá phong thủy màu vàng sáng choang nữa.
Vừa vào phòng thì phái nữ tách ra ngồi một bên, còn Trần Khiêm thì ngồi cùng với đám người ký túc xá trưởng Dương Huy.
Lúc này thì bá đạo phòng karaoke bắt đầu xuất hiện, luân phiên nhau hát, vô cùng náo nhiệt.
Các cô gái xinh đẹp to nhỏ líu to nó chuyện phím, còn Triệu Nhất Phàm thì ngồi gác chéo đôi chân trẳng muốt.
Đây là cá phong thủy ở đây à?
Trần Khiêm buồn chán thấy rất tò mò khi nhìn những con cá phong thủy đang bơi trong bể cá.
Trước đây anh có đọc răng cá phong thủy thế này thịnh hành ở Hồng Kông và Đài Loan.
Nhưng nhìn thì khong giống lắm với loại cá phong thủy. đói
Thế nên anh mới hỏi Dương Huy ngồi bên cạnh.
Dương Huy gật đầu: "Loại cá này không giống loại thường gặp bên Hồng Kông, cái này được vận chuyển từ Malaysia qua đấy, đắt cực kỳ, chỉ có những gia tộc lớn mới sở hữu được thôi!"
Mà lúc này, Hứa Nam lại nghe được Trần Khiêm và Dương Huy đang bàn về cá phong thủy.
Phải biết rắng phòng kara này là do anh ta liên hệ đặt đấy.
Anh ta lập tức cười nói: "Sao thế cậu Trần? Cậu nhận ra hàng Hermes mà không biết loại cá phong thủy đắt giá này à”
 
Chương 10: Nhà hàng Minh Hoàng?


Không nhắc đến thì htooi, vừa nghe tới Hermes thì Triệu Nhất Phàm ngồi bên đã cau chặt mày lại.
'Tên khốn này...
Lúc này, Hoàng Mao xưa nay hay đi cùng Hứa Nam nói: "Ha ha, cá phong thủy không có hàng giả chứ nếu không chắc. Trần Khiêm sẽ nhận ra thôi, chắc sẽ mua nữa đấy!"
"Cá này không chỉ là cá phong thủy, ở Nam Dương còn được xem là cá may mẫn, có thể mang đến vận may vào nhà đấy. Bấy giờ, Triệu Nhất Phàm mới cất lời.
"Ôi, Nhất Phàm, nhìn không ra đấy, cậu thật là cái gì cũng biết, bác học quá rồi nhé!"
Hứa Nam nghe xong thì lập tức giơ ngón tay cái like cho. Triệu Nhất Phàm một cái.
"Đương nhiên rồi, nữ thần Nhất Phàm của chúng ta là ai cơ chứ, sao có thể giống với những tên nghèo mạt rệp quê một cục nào đó được!"
Đám bạn cùng ký túc xá của Triệu Nhất Phàm khinh khinh nói.
Phòng này chắc đắt lắm nhỉ? Bạn cậu giỏi vậy à?
Triệu Nhất Phàm nhìn Hứa Nam cảm thấy bất ngờ không thôi.
Ấn tượng bây giờ của cô ta đối với Hứa Nam cực kỳ tốt, nếu anh ta bớt tính côn đồ đi một chút, thêm phần chững chạc thì có tư cách làm bạn trai của Triệu Nhất Phàm.
Cũng tạm, tiền bao phòng này chỉ tầm hơn bốn nghìn thôi, nhờ quan hệ chứ không cho dù có tiền đến cỡ nào cũng không tới lượt!
Hứa Nam cười đắc ý.
Sau đó thì dường như anh ta thoắt nghĩ ra điều gì đó, vỗ trán một cái: "Đúng rồi, cậu không nói thì tớ quên mất, tớ đã nói sau khi tới nơi sẽ gọi cho cậu bạn kia báo một tiếng."
Anh ta nói xong thì gọi một cuộc điện thoại.
Trần Khiêm ngồi ở một bên, ngoài những lúc nói chuyện với bọn Dương Huy.
Thì thời gian còn lại toàn ngồi im lặng.
Tuy rằng lần này tổ chức sinh nhật, Mã Hân Nhiên có ý muốn gắn kết tình bạn giữa những người ở cùng ký túc xá nhưng rất rõ ràng, hiệu quả gắn kết chỉ nằm trên người phòng ký túc xá Hứa Nam mà thôi.
Không nói đến Hứa Nam, tên Hoàng Mao kia cũng đã rất vui vẻ với mấy cô bạn phòng ký túc xá Triệu Nhất Phàm rồi.
Ngay lúc này, cửa phòng mở ra.
Một cậu nam sinh mặc gi-lê, đi giày bóng loáng bước vào. Da của cậu ta rất trằng, người rất cao.
Nhìn rất khí chất.
Anh Ninh Phàm, anh đến rồi à!
Hứa Nam vừa nhìn thấy người bước vào thì lập tức ra đón.
"Tiểu Nam à, thế nào, hài lòng với phòng này không?" "Nhất định là hài lòng rồi! Anh Phàm là ai chứ!"
Hứa Nam vui vẻ nói.
Bọn Hoàng Mao cũng lễ phép gọi một tiếng anh Phàm.
"Tiểu Nam, đừng chỉ lo nói không, giới thiệu bạn em với anh đi!"
Lúc này, Ninh Phàm liếc sơ qua các cô gái xinh đẹp trong phòng, đặc biệt nhìn Triệu Nhất Phàm cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp và khí chất nhất lâu thêm vài giây.
"Ồ,em quên mất. Tớ giới thiệu với mọi người một chút, đây là anh Ninh Phàm, bạn từ nhỏ của tớ, học trường đại học bên cạnh, nhà làm bên ẩm thực, nhà hàng Minh Hoàng trên phố thương mại Kim Lăng là của nhà anh Phàm đấy! Thu nhập tháng mấy chục triệu tệ! Phòng này của chúng ta chỉ cần anh Phàm nói một lời là xong!"
Hứa Nam giới thiệu một cách rất tự hào.
Nghe đến đây thì đám con gái Triệu Nhất Phàm không khỏi ngẩng mặt lên nhìn Ninh Phàm.
Nhà hàng Minh Hoàng?
Ôi mẹ ơi!
Phải biết rằng, muốn kinh doanh nhà hàng trên phố thương mại Kim Lăng thì đều phải sáu sao trở lên cả.
Kiếm tiền như nước chảy vậy.
Triệu Nhất Phàm củng ngẩng đầu nhìn Ninh Phàm, đôi mắt xinh đẹp không khỏi long lanh.
"Ha ha, các bạn đừng nghe Tiểu Nam nói, nhà anh cũng chỉ là buôn bán nhỏ thôi. Còn về Karaoke Đế Hoàng thì do ba anh quen biết với quản lý ở đây. Sau này mọi người muốn tới chơi thì cứ gọi trước anh một tiếng là được!"
 
Chương 11: Chính là cậu ta!


Ninh Phàm cười khổ, vừa lắc đầu vừa nói. "Anh Phàm, anh có bạn gái chưa?"
Bấy giờ, một cô bạn cùng ký túc xá ngồi bên cạnh Triệu Nhất Phàm không kìm được lòng hỏi.
Hỏi xong thì tất cả mọi người trong phòng đều cười rộ lên.
Ninh Phàm lắc đầu cười khổ, sau đó nhìn Triệu Nhất Phàm: "Chào các cô gái xinh đẹp, rất vui được quen các em!"
"Chào anh!" Triệu Nhất Phàm tụt rè cười. Sau đó, Hứa Nam bắt đầu giới thiệu lần lượt từng người.
Đến cuối cùng, Hứa Nam nghìn Trần Khiêm ngồi ở một góc chẳng nói tiếng nào.
Anh ta chỉ vào Trần Khiêm rồi nói: chính là Trần Khiêm!"
"Anh Phàm, cậu ta Ninh Phàm đang định bảt tay với Trần Khiêm, nghe câu này xong thì bất giác nheo mắt:
"Hả? Là Trần Khiêm bị tên nhóc Lục Thần cướp bạn gái xong còn đi đưa Durex cho nó nữa ấy à?"
Hứa Nam cười lạnh nói: "Chính là cậu ta!"
Ngay lập tức, sắc mặt của Ninh Phàm trở nên thú vị, rồi rút bàn tay vốn định bắt tay với Trần Khiêm.
Anh ta lại chuyển sang vỗ vai Trần Khiêm:
"Người anh em Trần Khiêm, ha ha, từ lâu đã nghe danh của cậu. Tôi đã gặp bạn gái cũ Dương Hạ của cậu rồi, rất xinh đẹp, tôi ở đây thay mặt cho anh em của tôi đã cướp bạn gái cậu xin lỗi cậu nhé!Đúng rồi, sau này nếu cậu đến phố thương mại Kim Lăng chơi thì cứ nói tên tôi ra, sẽ được giảm ba mươi phần trăm đấy!"
Ninh Phàm thản nhiên nói để tỏ ý xin lỗi của mình.
"Anh Ninh Phàm, nhắc tên của anh cũng không có tác dụng gì, vì tên nghèo mạt này vốn không mua nổi đồ ở phố thương mại!"
Lúc này, mấy cô gái ngồi bên cạnh Triệu Nhất Phàm che miệng cười nói.
"Thì ra là vậy, tôi thất lễ rồi! Trước đây nghe Lục Thần nói cậu ấy thích bạn gái của một tên nghèo, tôi còn cho rằng bạn gái của cậu ấy cũng chẳng đẹp gì đâu. Nhưng lúc đến trường các cậu gặp thì thấy rất xinh đẹp, thế nên theo bản năng tôi mới cảm thấy Trần Khiêm là một người rất giàu có!" Ninh Phàm vừa cười vừa nói.
"Sao có thể, ha ha... Hứa Nam cười lớn: "Lúc đầu anh Phàm đề xuất ý kiến cho tên nhóc Lục Thần, bảo hẹn cô gái xinh đẹp Dương Hạ kia ra, dùng tiền mà đập vào mặt. Kết quả Lục Thần chỉ cần dùng nửa tiếng nói chuyện weixin là đã cưa đổ rồi!"
Lúc này, đám bạn cùng phòng của Trần Khiêm đã giận đùng đùng rồi.
Ngay đến cả Mã Hân Nhiên cũng tức giận. "Các anh có ý gì? Có tiền hay lắm à?"
Dương Huy đứng dậy quát.
Mí mắt Ninh Phàm hơi giật một cái: 'Cậu bạn, vấn đề không nằm ở tiền. Bây giờ, ai có thể yêu chiều bạn gái nhất, thì người đó xứng đáng có được người đẹp! Nào người đẹp Triệu Nhất Phàm nói xem anh nói có đúng không?”
Lúc này Triệu Nhất Phàm vẫn luôn quan sát Ninh Phàm.
Ninh Phàm xử lý việc ổn thỏa, vô cùng phong độ.
Cộng với ấn tượng không tốt về Trần Khiêm, cô ta gật nhẹ đầu.
Cô ta đã từng gặp Dương Hạ, loại người như Trần Khiêm hoàn toàn không xứng.
"Có phải các người nghĩ người nghèo thì nên chết đi không? Nghèo thì không phải là người à? Các người có tiền thì có thể phá hoại tình cảm của người khác sao? Có thể tùy tiện lấy người khác ra làm trò đùa à?"
Lúc này, Trần Khiêm vẫn luôn nhẫn nại đứng dậy.
Mắt anh đỏ ngầu, siết chặt nắm đấm.
Giận không kiềm được mà nhìn Ninh Phàm.
Bọn họ vẫn luôn đùa bỡn mình, chế nhạo mình.
Vốn dĩ Trần Khiêm định nhịn, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của Mã Hân Nhiên.
Nhưng giờ khắc này đây, anh không thể nào nhãn nhịn được nữa!
Triệu Nhất Phàm nhìn Trần Khiêm đầy chán ghét, con người này không những nghèo mà còn nhỏ nhen đến mức. này, người ta nói có mấy câu mà cũng không nhịn được à?
'Thoắt phát, Hoàng Mao ở bên cũng tức giận.
"Trần Khiêm, đệch mợ mày dám nói vậy với anh Phàm à, mày ra vẻ cái gì?"
Để thể hiện mình trước mặt Ninh Phàm.
 
Chương 12: Tất cả đổ hết ra sàn nhà


Hoàng Mao cầm một chai rượu quang về phía Trần Khiêm.
Cậu ta đánh Trân Khiêm cũng không phải mới một hai lần.
Huống hồ là đứng trước mặt cậu Ninh - Ninh Phàm nữa. "Trần Khiêm, cẩn thận!"
Dương Huy nhanh tay lẹ mắt kéo anh sang một bên. Chai rượu xoẹt một đường parapol bay thẳng ra ngoài. Choang một tiếng.
Bể cá phong thủy trưng bày chỗ cửa ra vào nát vụn theo tiếng vang!
Ào ào!
Tất cả đổ hết ra sàn nhà.
Thế này...
Hoàng Mao thoắt chốc ngây người.
Sắc mặt trắng bệch ra.
Ngay đến cả Hứa Nam và Ninh Phàm cũng giật mí mắt. "Đệch! Đây là cá phong thủy đấy, đắt thấy mẹ luôn!"
Hứa Nam trợn mắt nhìn Hoàng Mao, giọng điệu đã bắt đầu hoảng hốt.
Hoàng Mao nuốt ngụm nước miếng:
"Anh Đông, anh Phàm, em không ngờ thằng nghèo mạt rệp Trần Khiêm lại né, em không cố ý đâu, thật sự không phải em cố ý!"
Nói xong thì cậu ta hung hăn trợn Trần Khiêm.
“Đúng vậy, không thể trách Hoàng Mao được. Trân Khiêm, đứng chịu chút có sao đâu, cùng lắm thì cho cậu chút tiền chứ cậu né gì chứ?”
Mấy cô gái cũng bị dọa ngây người, bọn họ không một chút ngần ngại nào đều trách móc Trần Khiêm vì sao lại né đi!
"Chuyện gì thế?"
Lúc này, nhân viên phục vụ đứng bên ngoài nghe tiếng động đã lập tức cùng một đám bảo vệ đi vào.
Nhìn thấy bể cá phong thủy trong phòng dành cho khách quý bị vỡ.
'Tên dẫn đầu bảo vệ trợn mắt trừng cả đám người trong phòng:
"Bà nó, đứa nào làm?"
Bể cá phong thủy, cá này là cá nhập từ Malaysia về, có quá nhiều thứ để nói nhưng chủ yếu vẫn là quá đắt giá!
Nhưng đã bị đập vỡ rồi! Lại còn là đang trong ca trực của hẳn.
'Tên cầm đầu bảo vệ nhìn đến ngơ người.
"Anh Bưu, hiểu làm thôi! Hay là để em đi nói với anh Phi Hồng một tiếng?”
Ninh Phàm thấy thế thì lấy một điếu thuốc ra dâng lên.
Trương Bưu giơ tay nhận lấy: "Chao? Cậu Ninh à, đừng ở đó nói hiểu lầm không hiểu lầm gì đi, bể cá phong thủy đắt giá bao nhiêu cậu cũng biết đấy. Chuyện này tôi không giúp được. gì đâu, phải lập tức liên lạc với quản lý!"
'Thoäắt mắt, Trương Bưu đã nói qua bộ đàm một câu.
Chẳng bao lâu sau đã có một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi dẫn theo một đám người đi vào.
Anh ta chính là quản lý của Karaoke Đế Hoàng, Lý Phi Hồng.
"Anh Phi Hồng!" Ninh Phàm cười cười. Lý Phi Hồng nhìn một đống lộn xôn trên đất.
Bỗng chốc nhíu chặt mày: "Tiểu Phàm, cậu làm sao thế? Phá đám anh à?”
"Em đâu dám anh Phi Hồng! Là một cậu em của em bất cẩn nên mới làm vỡ bể cá phong thủy!"
Ninh Phàm khách sáo.
Tuy anh Phi Hồng chỉ là một quản lý nhưng người làm ăn trên phố thương mại Kim Lăng đều biết hắn xuất thân là cấp dưới của Tổng giám đốc Lý - Lý Chấn Quốc, là tâm phúc của 'Tổng giám đốc Lý.
Đến cả cha anh ta gặp Phi Hồng còn phải nhượng bộ vài phần!
Bấy giờ Hoàng Mao nuốt nước miếng bước ra: "Anh Phi Hồng, vừa nãy em nhất thời nóng giận, quăng bình rượu vào cậu ta nhưng cậu ta lại né đi nên mới đập phải bể cá phong thủy ạ!"
 
Chương 13: "Chỗ em gặp chút phiền phức..."


Phi Hồng liếc Hoàng Mao một cái.
Sau đó, hắn đạp Hoàng Mao chúi nhụi rồi nhặt chai rượu lên đập thẳng vào đầu Hoàng Mao.
"Đệch mợ mày! Mày nóng giận à, ông đây còn nóng hơn nhé!"
"AI" Cả đám con gái bị dọa mất mật.
"Chuyện này thế nào? Bể cá phong thủy này để phối hợp với cách trang trí gian phòng này, vốn dĩ làm vỡ thì phải bồi thường gấp đôi, bốn trăm nghìn. Nhưng bây giờ, nể mặt ba của Tiểu Phàm nên đền theo giá gốc, hai trăm nghìn! Đừng có nói anh Phi Hồng không nể mặt cậu!"
Nói xong Lý Phi Hồng đút hai tay vào túi rồi đi thẳng ra ngoài.
Đương nhiên sẽ có hai vệ sĩ đứng canh ở cửa.
"Làm thế nào đây? Anh Đông, anh Phàm, trong người em
chỉ có năm nghìn thôi!" Hoàng Mao ôm đầu đầy máu tươi đứng dậy.
Hứa Nam tính toán: "Trên người tao cũng chỉ có năm mươi nghìn thôi! Mẹ nó, đây là tiền tiêu vặt của ông đây cả tháng sau đấy."
Thật sự Mã Hân Nhiên giận đến phát điên.
Nhưng bây giờ dù gì thì mọi người cũng là đến chúc mừng sinh nhật cô ấy.
Không có lý gì xảy ra chuyện cô ấy lại không lo.
Cô ấy lập tức nói: "Chỗ tớ còn hơn mười nghìn!"
Toàn bộ mười mấy người trong phòng góp nhặt lại, đến cả Triệu Nhất Phàm cũng quyết định góp hơn mười nghìn tệ.
Cuối cùng thì góp vẫn chỉ chưa đến trăm nghìn tệ.
"Các cậu nghĩ cách trước, anh đi tìm anh Phi Hồng xem thử anh ấy có thể châm chước chút không!"
Ninh Phàm nói xong thi chạy thẳng ra ngoài. "Châm chước cái đít, anh ta không muốn mất tiền oan."
Những người trong phòng thật sự rơi vào hoàn cảnh khó khăn.
"Khỏi sinh nhật sinh nhiếc gì nữa! Tớ gọi cho ba tớ là xong!"
Mã Hân Nhiên sốt ruột đến muốn nhảy lên.
Triệu Nhất Phàm cản cô ấy lại: "Hân Nhiên, sao có thể để cậu trả số tiền này được, ban đầu ai gây sự trước thì người đó chịu trách nhiệm trả chính!"
Nói xong thì cô ta nhìn Trần Khiêm.
"Trần Khiêm, nếu không phải do cậu ăn nói như vậy với anh Ninh Phàm thì Hoàng Mao có đánh cậu không? Thế nào? Bây giờ không ra vẻ nữa à, không nóng nữa à?"
Triệu Nhất Phàm lạnh lùng nói.
"Đúng thế!"
Cả đám con gái cũng bắt đầu phụ họa theo.
Mã Hân Nhiên sốt ruột nói: "Xin các cậu đấy, đừng nói Trần Khiêm nữa được không? Số tiền này không cần ai trong các cậu bỏ ra cả, sinh nhật tớ, dù thế nào thì tớ cũng sẽ chịu trách nhiệm số tiền này!!!"
Nói xong thì Mã Hân Nhiên bắt đầu gọi điện cho người nhà của mình.
Tuy đám người ký túc xá trưởng rất muốn giúp nhưng tiền sinh hoạt phí cả tháng của bọn họ cũng chỉ có hơn một nghìn.
Tuy bây giờ Trần Khiêm đang rất tức giận.
Đặc biệt là đối với Ninh Phàm, Hứa Nam và Hoàng Mao.
Nhưng nhìn thấy Mã Hân Nhiên thế này, anh không cầm được lòng.
Tuy rằng quán này của mình nhưng Lý Phi Hồng kia cũng không biết mình.
Trần Khiêm ở trong phòng không tiện gọi cho Lý Chấn Quốc.
Anh lập tức bình tĩnh nói: "Tôi đi vệ sinh trước chút" Nói xong thi Trần Khiêm đi ra ngoài.
Khi anh vừa ra khỏi phòng thì đám người Triệu Nhất Phàm trợn to mắt:
"Ôi đệch, Triệu Nhất Phàm tớ lớn chừng này đã từng gặp kẻ hèn nhưng chưa thấy ai hèn thế này! Không bằng cả con gái nữa, thế là chạy rồi?"
Trần Khiêm bây giờ đã đến phòng vệ sinh.
Chỉ có mình anh nên bảo vệ cũng chẳng nói gì.
'Trong phòng vệ sinh.
"Anh Chấn Quốc."
"Cậu Trần! Gọi tôi là Chấn Quốc được rồi, cậu có gì dặn dò ạ?
"Chỗ em gặp chút phiền phức..."
 
Chương 14: Ôi biết nên làm thế nào rồi


Trần Khiêm lập tức kể lại mọi chuyện.
Lý Chấn Quốc vội vàng đồng ý.
"Đúng rồi, anh Chấn Quốc, anh có quen một người tên Ninh Phàm không? Nhà anh ta mở nhà hàng trên phố thương mại!"
Bấy giờ, Trần Khiêm đột nhiên nhíu mày.
Anh vốn dĩ không phải là loại người tâm tư hiểm ác.
Nhưng Ninh Phàm này, đề xuất ý kiến cho bọn Lục Thần Hứa Nam cướp đi Dương Hạ, còn khiến bản thân anh chịu nhục như vậy.
Trần Khiêm rất muốn biết, nếu có một ngày đám người Ninh Phàm trở nên nghèo khó thì bọn họ sẽ thế nào?
"Ninh Phàm? Tôi biết, ba cậu ta là cấp dưới của tôi, nhà hàng đó đứng dưới tên cậu đấy ạ! Cậu ta đắc tội với cậu à?"
Giọng điệu Lý Chấn Quốc trở nên thận trọng hơn. Một lát sau.
Lý Chấn Quốc nói: "Tôi biết nên làm thế nào rồi. Cậu Trần, cậu yên tâm đi!"
Trần Khiêm không biết tới đây Lý Chấn Quốc sẽ thu xếp. thế nào.
Vì thậm chí đến bản thân mình như thế này là sao Trần Khiêm cũng không rõ.
Đây là lần đầu tiên Trần Khiêm lấy thân phận của mình để uy hiếp kẻ khác, tuy trong lòng anh rất hận nhưng sau khi uy hiếp xong thì lại thấy có cảm giác khó chịu kỳ lạ.
Trần Khiêm không tiếp tục nghĩ nữa.
Anh cất điện thoại rồi rời khỏi phòng vệ sinh, về lại phòng. karaoke.
Nhưng bấy giờ trong phòng karaoke lại có một chuyển biến cực lớn.
Vừa nãy, đám người Triệu Nhất Phàm Mã Hân Nhiên đều đang gọi điện cho những bạn bè có thể liên lạc.
Để tìm cách giải quyết. Thì ngay lúc đó, Lý Phi Hồng đột nhiên chạy sang.
Rồi khom lưng trước tất cả mọi người trong phòng để tỏ ý xin lỗi!
Tất nhiên không cần phải bồi thường bể cá phong thủy bị vỡ nữa.
Khiến tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Mãi cho đến khi bọn họ thấy Ninh Phàm bước vào.
Mọi người như chợt bừng tỉnh.
"Anh Ninh Phàm, là anh ạ?"
Đám con gái sùng bái hỏi.
Ninh Phàm cũng chẳng biết chuyện gì, vừa nấy thật ra là anh ta chạy đi trốn, nhưng nhìn thấy Lý Phi Hồng vội vã chạy vào phòng karaoke thì anh ta cũng theo vào.
Cuối cùng lại nhìn thấy một màn như thế này.
Ninh Phàm không nói thật ra không phải mình.
Anh ta chỉ cười nói: "Anh Phi Hồng với ba anh đã là bạn cũ rồi, không phải người ngoài!"
"Ôi! Anh Ninh Phàm thật giỏi!" "Anh Ninh Phàm thật ngầu!" Cả đám con gái đều trở thành fan của Ninh Phàm.
Lúc này ánh mắt Triệu Nhất Phàm nhìn Ninh Phàm đã vô cùng ngưỡng mộ.
Trong lòng vô cùng xem trọng anh ta.
Nói sao thì cũng là chủ một trong những cửa hàng ở phố thương mại Kim Lăng nên rất có mặt mũi ở đây!
Mà lúc này, Trần Khiêm đẩy cửa bước từ ngoài vào trong. "Hứ, đồ hèn, thấy không có gì nữa liền quay về!"
Đám con gái trừng mắt nhìn Trần Khiêm rồi nói.
Triệu Nhất Phàm thì càng ghét ra mặt.
"Hân Nhiên, tớ rất tò mò đấy, sao cậu lại quen với loại người thế này?"
Triệu Nhất Phàm hừ lạnh một tiếng. Bây giờ Trần Khiêm mới biết.
Lý Chấn Quốc làm việc rất nhanh, vừa nấy Lý Phi Hồng chạy xuống đã giải quyết gọn ghế mọi chuyện rồi.
Đương nhiên phải giải quyết rồi, nói cho cùng thì cũng là sản nghiệp của mình mà.
Nhưng nhìn ánh mắt mọi người nhìn mình, Trần Khiêm cũng biết, xem ra bọn họ đã hiểu lầm mình, xem đó là công lao của Ninh Phàm rồi!
 
Chương 15: Đám con gái ngẩng đầu lên


Giải thích?
Ha ha, Trần Khiêm thấy chẳng cần thiết.
Nói thật thì vốn dĩ anh thấy Triệu Nhất Phàm rất xinh đẹp, thật sự rất xinh.
Nhưng bây giờ, anh chẳng còn hứng thú gì với cô ta cả. Lần này anh giúp đơn giản vì nể mặt Mã Hân Nhiên. Hơn nữa, cho dù anh có giải thích thì có ai tin không? Trần Khiêm thấy chẳng cần thiết phải vậy.
"Được rồi, được rồi, nếu đã giải quyết xong việc rồi thì chúng ta đổi chỗ chơi đi nhỉ? Lần này anh mời!"
Lúc này, Ninh Phàm vẫn chưa hay biết gì vỗ tay rồi nói.
Anh ta nhìn về phía Triệu Nhất Phàm và mấy cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh.
"Vâng ạ, vâng ạl"
Cả đám đương nhiên là vui vẻ đồng ý.
Triệu Nhất Phàm cũng rụt rè nở nụ cười.
So với Hứa Nam, cô ta cảm thấy Ninh Phàm không những đẹp trai mà còn trưởng thành chín chản hơn nhiều. Điều quan trọng nhất là, hôm nay Triệu Nhất Phàm xem như đã thấy được lợi ích lớn từ việc có quan hệ rộng rãi.
Mạng lưới quan hệ của Ninh Phàm thật sự quá mạnh!
Còn Mã Hân Nhiên thì khó chịu nói: "Chúng ta còn chơi à, đã sắp bốn giờ chiều rồi, tớ thấy hay là về đi..."
Qua chuyện lúc nấy, Mã Hân Nhiên đã không còn tâm trạng nào để đi chơi nữa.
Dương Huy gật đầu: "Ừm, bọn em cũng không đi, các anh đi chơi đi..."
Thật ra mấy người ký túc xá Trần Khiêm cũng thấy rất thất vọng.
Vốn đã nói là nhân ngày sinh nhật của Mã Hân Nhiên cũng xem như là buổi tụ tập hữu nghị với mấy cô gái bên kí túc xá Triệu Nhất Phàm.
Nhưng bây giờ, thấy rất rõ ràng rằng cả phòng Trần Khiêm ở đây là dư thừa.
"Ha ha, cũng được, chỗ bọn anh sắp tới e rằng các cậu cả đời này cũng không bước chân vào được. Hơn nữa, trong chốc lát anh cũng không thể dắt theo nhiều người như vậy được, không đi thì càng tốt!"
Ninh Phàm liếc Dương Huy và Trần Khiêm một cái rồi lạnh lùng nói.
"Hả? Đi đâu vậy? Không phải là đến nhà hàng của anh Ninh Phàm chứ?
Đám con gái ngẩng đầu lên.
Ninh Phàm giơ một ngón tay ra lắc lắc: "Không phải, sơn trang giải trí núi suối nước nóng? Các em đã nghe chưa?"
Sơn trang giải trí núi suối nước nóng?
Mi mắt Triệu Nhất Phàm giật một cái: "Chính là trùm của phố thương mại Kim Lăng, sơn trang giải trí tụ hội giới nhà giàu?”
Ninh Phàm nói không sai, có số người cả đời cũng đừng mơ bước vào đó!
Gia cảnh của Triệu Nhất Phàm cũng vô cùng tốt, lần trước cha cô ta cũng nhờ phúc một vị thông gia giàu có mới được vào đó mở mang tầm mắt!
Không ngờ Ninh Phàm lại có bản lĩnh như vậy.
"Được rồi, các cô gái xinh đẹp, anh đi lấy xe rồi đợi các em ở cửa!"
Ninh Phàm vẫy tay với mọi người rồi đi ra ngoài.
Hôm nay, vẻ đẹp của Triệu Nhất Phàm đã khiến Ninh Phàm rung động.
Vẫn dùng cách anh ta dạy Lục Thần tán Dương Hạ, lấy tiên đập mặt.
Anh ta tin răng chẳng có cô gái nào không bị tiền mê hoặc!
"Hân Nhiên, cậu đừng làm mất hứng như vậy, cậu cũng đi đi. Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật cậu, chẳng phải trước đây cậu cũng đã nói sớm muộn gì cũng phải đi trải nghiệm ở sơn trang giải trí núi suối nước nóng à? Bây giờ cơ hội tới rồi đây!"
Triệu Nhất Phàm kéo tay Mã Hân Nhiên.
"Đúng vậy, bọn tớ cũng chưa đi sơn trang giải trí núi suối nước nóng. Hân Nhiên, cùng đi đi, hôm nay đều nhờ phúc của cậu cả đấy! Không sao đâu, có anh Ninh Phàm mà, xảy ra chuyện gì trên phố thương mại Kim Lăng này thì đầu có anh ấy lo, vừa nãy cậu cũng thấy năng lực của anh ấy rồi đấy!"
Hứa Nam cũng nở nụ cười đầy mong đợi.
Mã Hân Nhiên lại nhíu mày: "Chuyện này mình vẫn luôn nghĩ không thông! Nhất Phàm, chuyện vừa nấy, lẽ nào các cậu không cảm thấy kỳ lạ à?"
Triệu Nhất Phàm khẽ nhíu đôi mày thanh tú ỳ lạ? Ý gì? Cậu nói chuyện bể cá phong thủy này à?"
"Ừ, đúng!" Mã Hân Nhiên cau mày: "Vừa nãy mọi người cũng nhìn thấy rõ ràng, thái độ của Lý Phi Hồng trước đó quyết liệt thế nào, cũng chẳng nể mặt Ninh Phàm gì cả, hơn nữa Ninh Phàm trước mặt anh ta hệt như một thằng nhóc. vậy!"
"Nhưng chỉ cách mười phút sau, thái độ của Lý Phi Hồng quay ngoắc một trăm tám mươi độ! Còn đích thân chạy tới cúi đầu với chúng ta, các cậu không cảm thấy có gì bất thường à?"
Mã Hân Nhiên nói xong câu này.
Thì cả phòng im phăng phắt.
Dương Huy nói: 'Không sai, tớ cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Con người Lý Phi Hồng này vừa nhìn đã biết người khó trêu vào, cho dù ba của Ninh Phàm có giỏi giang cỡ nào thì Lý Phi Hồng cũng ngang hàng ngang vế với ông ấy, sao có thể trong vài phút ngắn ngủi mà lại đến cúi đầu với chúng ta được?"
"Ý của các cậu là có người khác giúp chúng ta?"
Qua những lời này, Triệu Nhất Phàm cũng cảm thấy chuyện vừa nấy không hợp logic lắm.
Vừa nãy, cô ta chỉ lo tán thưởng khí chất của Ninh Phàm mà hoàn toàn quên mất chuyện này...
 
Chương 16: "Có lý!"


"Hứ, sao có thể?! Trên phố thương mại Kim Lăng, ngoài anh Phàm ra thì còn ai có khả năng lớn như vậy? Dương Huy, cậu nói là cậu à?"
Bấy giờ, Hứa Nam cười khẩy.
Dương Huy hơi ngập ngừng lại nói: "Tôi không nói là tôi, tôi chỉ nói điểm nghỉ ngờ của tôi thôi, vừa nãy bạn Hân Nhiên, Nhất Phàm cùng với các bạn cùng ký túc xá của Nhất phàm cũng đều gọi điện liên lạc với bạn bè. Ý của tôi là nhỡ như có bạn nào đó đã giúp chúng ta thì sao, chúng ta không biết cảm ơn người ta à?"
"Có lý!"
Ánh mắt Triệu Nhất Phàm bây giờ cũng chăm chú.
"Tớ thấy thế này đi, mọi người gọi điện lại cho người lúc nãy xác nhận thử xem, xem thử là anh Phàm đã giúp chúng ta hay là bạn của mọi người đã giúp?"
Triệu Nhất Phàm đã gọi anh Phàm một cách thân mật rồi.
Nói xong thì mọi người bắt đầu bận rộn gọi điện xác nhận với bạn bè.
Trần Khiêm ngồi một bên gượng gạo nhìn. Rốt cuộc có nên nói thật mọi chuyện ra không?
Nhân lúc Trần Khiêm còn ngây người thì mọi người đã xác nhận xong xuôi cả rồi.
Kết quả chính là bạn bè của họ không có khả năng giúp giải quyết chuyện vừa nấy.
"Hứ, tớ đã nói rồi mà, chắc chắn không phải ai khác, năng lực của anh Phàm, các cậu không tưởng tượng được đâu!"
Hứa Nam lạnh lùng liếc đám người Dương Huy. "Được rồi, tớ thấy mọi người đừng đoán mò nữa. Bây giờ chắc là anh Phàm đã đợi chúng ta dưới cửa rồi đấy, đừng để anh ấy đợi lâu!"
Triệu Nhất Phàm liếc Dương Huy với Trần Khiêm một cái. Trong lòng hơi khinh bỉ.
Xem ra bọn họ ganh ghét Ninh Phàm người ta làm được việc nên mới nói như vậy.
Tất cả mọi người xuống đến cửa. Quả nhiên.
Ninh Phàm và vài người bạn của anh ta đã dừng mấy chiếc xe sang trước cửa đợi bọn họ rồi.
"Hân Nhiên, rốt cuộc cậu có đi hay không?" Triệu Nhất Phàm kéo tay Mã Hân Nhiên.
"Nhất Phàm, mình không đi thật đấy, đợi sau này có cơ hội lại đi"
Mã Hân Nhiên thích con người thẳng thẳng, cô ấy cứ cảm giác Ninh Phàm hơi giả tạo, rất không thích anh ta.
Về phần Triệu Nhất Phàm, cô ta thấy không thay đổi được gì nên chỉ đành đi trước cùng bạn bè của mình.
Sau đó thì tạm biệt nhau tại cửa ra vào Karaoke Đế Hoàng.
Sau khi bọn họ đi thì Trần Khiêm nhìn sắc mặt Mã Hân. Nhiên và Dương Huy.
Có vẻ đều rất thất vọng.
Anh nhìn ra bọn họ đều rất muốn đến xem thử sơn trang giải trí núi suối nước nóng.
Nhưng vừa nãy bọn Dương Huy vì mình mà bị Ninh Phàm chặn họng.
'Tâm trạng vô cùng tệ!
Trần Khiêm thâm ghi chuyện này vào lòng, đợi tìm cơ hội khác dẫn bọn họ cùng đến sơn trang giải trí núi suối nước nóng thăm thú...
Nửa tiếng sau.
Đoàn xe Ninh Phàm đã dừng trước cửa sơn trang giải trí núi suối nước nóng rồi.
Bọn người Triệu Nhất Phàm lần lượt xuống xe.
"Đứng lại, các cô cậu không được vào!"
Không ngờ chưa đến sảnh đã bị vài bảo vệ mặc vest đen được huấn luyện chỉnh tề cản lại.
"Ồ? Anh Lý, em là Tiểu Phàm đây, anh không nhận ra em nữa à? Ba em là Ninh Cường! Hôm nay em dẫn máy đứa bạn đến đây chơi..."
Ninh Phàm đút một tay vào túi quần, miệng cười mỉm, vừa nhìn thấy có vẻ rất được việc vậy.
"Ha ha, cậu Ninh, cậu cũng thật vô tư quá đấy, nhà cậu xảy ra chuyện lớn như thế mà vẫn có tâm trạng ra ngoài chơi à? Đừng nói hôm nay sơn trang giải trí không thể cho cậu vào. mà e rằng sau này cho dù có cho thì cậu cũng không dám vào!"
Mấy tên vệ sĩ cười lạnh lùng.
Bọn họ nhìn Ninh Phàm ngơ ngác thì vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ.
 
Chương 17: Ôi, nhà em thì có cách gì được!


Thậm chí là đồng tình.
Đám người Triệu Nhất Phàm nhìn nhau không hiểu chuyện gì.
Hứa Nam vẫn là lần đầu bị người ta khinh thường, hơn nữa còn là vài tên vệ sĩ.
Anh ta lập tức gắn giọng: "Đây là cậu Ninh - Ninh Phàm. đấy! Nhà hàng Minh Hoàng trên phố thương mại là của nhà cậu Ninh đấy!"
"Ha ha, tôi biết, nhưng mà phải thêm chữ đã từng nữa mới đúng. Cậu Ninh, e rằng cậu chưa biết, từ hôm nay trở đi nhà hàng Minh Hoàng không thuộc về nhà cậu nữa nhỉ? Hơn nữa tất cả những ngành kinh doanh khác của nhà cậu hôm nay cũng đồng loạt phá sản rồi, ba cậu bây giờ chắc đang bận rộn đối phó với cảnh sát, cục thương mại và người của ngân hàng đến sắp điên rồi kia kìa!"
Mấy tên bảo vệ khoanh tay vừa cười vừa nói.
Ninh Phàm nuốt một ngụm nước miếng: "Không thể nào, các người nói dối!"
Nói xong thì anh ta vội rút điện thoại ra gọi cho cha mình. Gọi đến mấy cuộc cha anh ta mới bắt máy.
Nghe tiếng ồn ào lộn xộn trong nhà, Ninh Phàm hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sau đó...
Chỉ nhìn thấy sắc mặt Ninh Phàm trắng bệch trong chớp. mắt, không còn chút huyết sắc.
Không thể nào! Không thể! Sao có thể như thế được?!I!
Nghe xong thì điện thoại Ninh Phàm thoät chốc rơi xuống đất.
Tất cả những cửa tiệm nhà anh ta đều bị niêm phong do. cha anh ta phạm pháp.
Tất cả tài khoản ngân hàng cũng đều bị đóng băng!
Cũng chính là, chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, Ninh Phàm trắng tay!
Đám người Triệu Nhất Phàm đứng bên cạnh cũng không ngờ gặp phải bước ngoặc thế này.
Bọn họ đứng bên cạnh thấy vô cùng lúng túng. Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào! Ninh Phàm ngồi bệch xuống đấy, đôi mắt trở nên vô hồn.
Bây giờ mình biến thành một thăng nghèo mạt rệp rồi sao?
Còn Triệu Nhất Phàm thấy lúc Ninh Phàm gặp chuyện thì bộ dạng trở thành thế này nên trong lòng vô cùng thất vọng.
Vốn dĩ cô ta ngỡ răng cuối cùng cũng tìm được một người đủ tư cách làm bạn trai của mình. Bây giờ, xem ra mình nghĩ nhiều rồi!
Hứa Nam, chẳng phải ba em quen biết người cấp trên à? Có thể liên lạc nghĩ cách giúp nhà anh không?
Ninh Phàm nuốt một ngụm nước miếng, nghe tin dữ đã khiến anh ta hoàn toàn mất đi lập trường.
Ôi, nhà em thì có cách gì được!
Hứa Nam xua tay: "Tiểu Phàm, em thấy anh nên nhanh chóng về nhà xem thử ba anh sao đi đã. Chẳng trách ba em nói, ba anh làm cách đó thì sớm muộn cũng bóc lịch, đúng là linh nghiệm mài"
"Nhất Phàm, chúng ta làm thế nào?”
Cả đám con gái cũng không biết phải thế nào, vốn dĩ muốn đến sơn trang giải trí để mở mang tầm mắt nhưng ai ngờ nhà Ninh Phàm lại phá sản ngay lúc này!
"Ở lại đây cũng không giúp được gì, tớ thấy hay về đi!"
Triệu Nhất Phàm nói xong thì lập tức bắt xe trở về.
Tất cả mọi người cũng lũ lượt kéo về.
Bấy giờ, Lý Chấn Quốc đang ngồi trên một tầng trong sơn trang giải trí nhìn hết cảnh này.
Sau đó, ông ấy gọi một cuộc điện thoại:
"Chủ tịch Trần, trước đó cậu Trần chỉ nói muốn rút đầu tư cho nhà họ Ninh ở phố thương mại Kim Lăng thôi. Nhưng bây giờ, nhà họ đã bị cô làm cho phá sản, cả đời cũng không ngóc đầu dậy nổi nữa rồi!"
"Ha ha, em trai tôi quá mềm lòng, không phải là phong cách làm việc của nhà họ Trần chúng tôi. Nhân từ với kẻ địch như thế, tôi thật sự lo sau này nó kế thừa sự nhiệp nhà họ Trần... Haiz! Lý Chấn Quốc, tôi giao cho anh một nhiệm vụ, nhanh chóng tôi luyện cho em thôi thành một kẻ ăn chơi, một kẻ giàu có biết cách ăn chơi!"
Lý Chấn Quốc cung kính gật đầu.
Chuyện nhà họ Ninh đương nhiên là do Trần Hiểu của nhà họ Trần một tay gây nên rồi.
Còn việc khiến Trần Khiêm trở thành một kẻ ăn chơi không biết điểm dừng, không ai hiểu chuyện này hơn Lý Chấn Quốc. Thật ra cho dù Trần Khiêm có ăn chơi trác táng cỡ nào, vung tay quá tráng đến đâu...
Thì căn bản cũng không lung lay được căn cốt của nhà họ Trần!
Vì nhà họ Trần sở hữu một phần ba tài sản toàn cầu!
Người thường không thể nào tưởng tượng ra được!
Lúc này, đám người Trần Khiêm, Mã Hân Nhiên cũng đã về đến ký túc xá rồi.
Tâm trạng của đám người Dương Huy cũng không thoải mái lắm nên muốn ra quán net chơi cả đêm.
Vốn dĩ còn muốn gọi Trần Khiêm đi đánh Liên Minh. Trần Khiêm cũng thích trò chơi này lắm nhưng trước đây lo chuyện ăn uống không đã đủ mệt rồi, làm gì có tiền mà đi chơi net
nên anh không chơi mà chỉ xem diễn đàn thôi.
'Thêm nữa bây giờ Trần Khiêm đã khá mệt, muốn nghỉ ngơi.
Nhưng vừa đặt lưng xuống giường. Thì điện thoại anh lại reo.
Vừa nhìn thấy dãy số trên màn hình, tâm tình Trần Khiêm trở nên phức tạp trong nháy mắt.
Là điện thoại của Dương Hạ. Suy nghĩ một lát rồi Trần Khiêm bắt máy.
“Trần Khiêm, sao anh không bắt máy ngay thế? Anh đang làm gì đấy?”
Trong điện thoại là giọng nói giận dỗi của cô ta.
Nghe thấy giọng nói này, anh lại nhớ về ngày xưa của hai người.
Cũng gọi điện như thế này.
“Ừ, em có chuyện gì à?” Trần Khiêm lạnh lùng nói.
“Ừm, có chuyện. Em nhớ ra là lúc chúng ta chia tay, anh còn giữ một tấm ảnh của em. Anh mang xuống trả em đi, em đợi anh ở bên hồ trong sân trường. Anh xuống đi. Em nói cho anh biết, anh mà không xuống thì em nhảy xuống hồ cho chết đuối luôn!”
 
Chương 18: Ba trắm sáu mươi nghìn!


Trần Khiêm biết là cô ta muốn nói đến tấm ảnh gì, chắc là tạo một cái cớ cho bản thân thôi.
"Thật ra anh thật sự không muốn gặp Dương Hạ. Anh đã hoàn toàn từ bỏ cô gái anh từng yêu này rồi.
Nhưng nếu nói không còn chút động lòng nào với cô ta thì là nói dối.
Ngay lúc nghe được giọng Dương Hạ thì anh lại mềm lòng, đồng ý xuống gặp.
Anh đứng dậy lấy tấm ảnh mình trân quý cất giấu trong tủ của mình ra, là ảnh anh và Dương Hạ chụp với nhau ở hồ nhỏ trong sân trường.
Lúc đó cô ta thân mật khoác cánh tay của Trần Khiêm, anh cũng cười rất ngọt ngào.
Nhưng bây giờ mọi việc thành thế này, tim Trần Khiêm cũng đau nhói.
Lúc này, Trần Khiêm nhìn thấy một trăm nghìn tệ mình rút ở ngân hàng ra sáng sớm nay.
"Thật ra hôm nay rút tiền xong, Trần Khiêm muốn tiêu hoang một bữa cho hả nỗi hận trong lòng.
Nhưng bây giờ xem ra là bản thân hơi ấu trĩ rồi.
Hoàn toàn chẳng cần rút tiền, chỉ tấm thẻ chị anh đưa thôi thì cũng đủ cho anh làm bất kỳ chuyện gì rồi!
Để nhiều tiền thế này trong ký túc xá cũng không phải là cách, nhỡ đâu ký túc xá trưởng bọn họ nhìn thấy thì anh biết phải giải thích thế nào?
Những năm này, vì anh nghèo nên anh mới có đám bạn thật lòng với mình này.
Bây giờ mà nói ra sự thật thì Trân Khiêm cảm thấy mình sẽ mất đi thứ gì đó!
Xuống gặp Dương Hạ xong tiện thể gửi lại số tiền này vào. ngân hàng vậy! Haiz!
Nhất thời Trần Khiêm không tìm được túi nên lấy túi bọc rác đen của ký túc xá để đựng tiền, xong anh đem theo ảnh của Dương Hạ xuống lầu!
Tại hồ nhỏ trong sân trường.
“Tiểu Khiêm, bên này!"
Trần Khiêm vừa sang thì Dương Hạ đứng từ xa đã nhón chân vẫy tay với anh.
Hệt như lúc yêu đương hẹn hò trước đây. "Thật ra hôm nay người tiếc nuối nhất chính là Dương Hạ.
Phải biết rằng sáng nay anh vừa vung tay là đã mua ngay một chiếc túi ba trăm sáu mươi nghìn tệ đó!
Ba trắm sáu mươi nghìn!
Người thường phải kiếm bao lâu mới được?
Đặc biệt là cô ta mới vừa đá Trần Khiêm thì anh đã trở nên giàu có rồi! Điều này khiến Dương Hạ có nghĩ thế nào cũng thấy tiếc.
'Thế nên cô ta mới nghĩ ra cái cớ là đòi lại ảnh từ Trần Khiêm.
"Chuyện gì?" Tức cảnh sinh tình, tuy rằng Trần Khiêm đau lòng nhưng vừa gặp Dương Hạ thì đã không thể nào nhãn tâm được.
Dương Hạ nhìn bao rác màu đen trên tay Dương Hạ.
Bỗng nói: "Em tưởng anh đi gặp em thì phải cầm gì đó khác chứ!"
Dương Hạ hơi thất vọng.
Vừa nãy cô ta còn ảo tưởng rằng anh sẽ mang chiếc túi hiệu ba trăm sáu mươi nghìn đến trước mặt cô ta rồi cầu xin quay lại gì đó.
Không ngờ anh xuống là tiện thể đi vứt rác.
Trần Khiêm lấy ảnh ra: "Dương Hạ, trả ảnh cho em, từ hôm nay chúng ta không còn quan hệ gì nữa!"
Vốn dĩ Trần Khiêm còn định giữ ảnh làm kỷ niệm nhưng xem ra bây giờ không cần thiết nữa rồi!
Dương Hạ thấy thế thì giận dõi, cô ta vùng văng dâm chân rồi lại đấm yêu vào ngực Trần Khiêm.
"Anh ấy, ngốc chết đi được, anh thật sự là một tên ngốc mài Hứ, anh nghĩ em gọi anh xuống đây làm gì, để đòi lại ảnh à?”
Trần Khiêm vờ kinh ngạc: "Thế để làm gì?"
"Ây ya, em nói sao anh mới chịu hiểu đây. Tiểu Khiêm, đừng nói anh thật sự nghĩ em có gì với tên Lục Thần kia nhé?"
 
Chương 19: Thật sự Dương Hạ không nhịn nổi nữa phải hỏi


Dương Hạ nói:
"Ngốc này, thật ra những việc đó đều là em thử thách anh thôi!"
Thử thách? Trong lòng Trần Khiêm cười khổ.
Chạy đến khu rừng nhỏ để người ta sờ mó đến nỗi thở dốc. không ngừng mà kết quả lại là thử thách đối với anh?
Trần Khiêm không muốn nói thêm gì.
“Tùy em muốn thử thách thế nào đi, anh trả ảnh cho em rồi, từ nay chẳng ai nợ ai cả. Tạm biệt!"
Trần Khiêm läc đầu rồi quay người bỏ đi.
"Anh anh anh, Trần Khiêm, anh đứng lại cho em! Nếu anh bỏ đi em nhảy xuống hồ cho coil"
Dương Hạ không thể ngờ được răng Trần Khiêm trước đây luôn nghe lời mình, luôn suy nghĩ cho cảm xúc của mình bây giờ lại trở nên lạnh nhạt như vậy.
Cô ta hạ quyết tâm, đi qua sát mé hồ.
Trần Khiêm biết cô ta lại muốn lừa gạt mình nữa.
Vốn dĩ anh định đi luôn.
Nhưng nhìn lại thấy bóng dáng của Dương Hạ nghiêng vẹo. rồi ngã xuống hồ.
Mí mắt Trần Khiêm giật mạnh một cái.
Anh vội xông qua đó ôm Dương Hạ lại.
Mắt cô ta ngân ngấn nước: "Anh đừng cản em, nếu anh không tin em thì cứ để em chết đi, để em chết cho xong!"
Trần Khiêm hít vào một hơi, nói thật thì anh chẳng còn tin Dương Hạ nữa.
Đặc biệt là hôm nay anh đã biết được lý do từ miệng của Ninh Phàm kia.
Nhưng bây giờ còn thật sự đòi nhảy xuống hồ tự tử.
Trần Khiêm cũng chẳng đành nói gì, cùng lúc đó thì trong lòng anh cũng hơi có chút cảm động nên liền nói: "Được rồi, được rồi, anh tin!"
Bấy giờ Dương Hạ mới nin khóc mỉm cười: "Em biết, anh yêu em mà Tiểu Khiêm! Em nhảy hồ tỏ rõ lòng mình không phải vì chuyện sáng nay anh mua túi hiệu, cũng không phải vì anh giàu có hay nghèo khổ mà để chứng minh tình yêu em dành cho anh là thật!"
"Dương Hạ em từ đầu chí cuối chưa từng là một kẻ ham tiền, nếu không chúng ta cũng không yêu đương nhau lâu đến vậy!"
Trần Khiêm không nói gì.
Bấy giờ, Dương Hạ nhìn anh bãng ánh mắt nghỉ ngờ: "Đúng rồi Tiểu Khiêm, em thật sự rất tò mò, sao đột nhiên anh lại giàu đến vậy? Lại bỏ ra ba trăm sáu mươi nghìn để mua một cái túi?"
"Thật sự Dương Hạ không nhịn nổi nữa phải hỏi.
Trần Khiêm biết ngay cô ta chắc chắn sẽ hỏi.
Nhưng bây giờ anh đã không phải là Trần Khiêm mà cái gì cũng nói với Dương Hạ nữa rồi.
Giống vậy, Trần Khiêm cũng tiến hành một thử thách đối với Dương Hạ.
"Ồ, là thế này, mấy ngày trước anh cứu một cô gái nhỏ bị xe tông trên đường, không ngờ nhà cô gái ấy giàu đến vậy, vì tình hình lúc đó vội vã nên họ đã đưa cho anh một tấm thẻ mua hàng dùng một lần đấy! Nói là nó rất đáng giá, thể hiện lòng biết ơn đối với anhl"
Đôi mắt xinh đẹp của Dương Hạ đảo một vòng rồi nói:
"Cũng là nói, tấm thẻ mua hàng cấp Chí tôn kia chỉ dùng được một lần, dùng xong thì không còn tác dụng gì nữa?"
Trần Khiêm gật đầu.
"Thế thế thế... Chiếc túi kia đâu, nếu bán chiếc túi kia thì chắc kiếm được cũng kha khá tiền đấy!"
Trong lòng Dương Hạ hơi thất vọng.
Cô ta thật sự cho rằng trong một đêm mà Trần Khiêm đã đổi đời nữa.
Nhưng nghĩ lại thì chiếc túi ba trăm sáu mươi nghìn kia ở đâu nhỉ.
"Trần Khiêm nói: "Anh tặng túi cho Mã Hân Nhiên làm qua sinh nhật rồi!"
"Gì cơ?I!I!" Dương Hạ thất kinh: "Anh tặng chiếc túi ba trắm sáu mươi nghìn cho người ta rồi à? Cũng có nghĩa là bây giờ anh chẳng còn gì sất?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top