Cập nhật mới

Dịch Thiên Đường Có Em

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 220


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Sau khi đưa Nghiên Ca về biệt thự, Yến Thất vẫn chưa hết khó chịu nên cũng không xuống xe. Cô ấy nghênh ngang
lái xe rời đi trong án3h mắt nghi ngờ của Nghiên Ca.
Nghiên Ca đứng ở cửa, nhìn chiếc xe càng lúc càng xa dần rồi thở dài.
Chỉ một lát sau1 khi xe của Yến Thất rời đi, xe của u Dương Kiệt cũng về đến trước cửa biệt thự.
Lục Thiếu Nhiên xách túi lớn túi nhỏ xuống9 xe, anh không ngừng cảm ơn u Dương Kiệt: “Chú u Dương, cảm ơn
chủ. Phiên chủ quả rồi!” “Không sao, đừng khách sáo! Mua đồ nhiều nh3ư vậy là để tặng cho con cái nhà ai thế?”
u Dương Kiệt liếc nhìn mấy món đồ chơi trong tay của Lục Thiếu Nhiên, đáy mắt lộ 8rõ vẻ hưng phấn.
Lục Thiếu Nhiên suy nghĩ một lát, thuận miệng bịa chuyện: “À, cháu mua cho Vũ Phỉ.”
Sắc mặt u Dương Kiệt đanh lại, ông ấy nửa tin nửa ngờ nhìn anh: “Vũ Phỉ… không phải bằng tuổi với cậu à!”
“Vâng, vậy thì sao ạ, dù sao trong mắt cháu nó mãi vẫn chưa trưởng thành.”
u Dương Kiệt: “Vũ Phỉ có thể sử dụng cái cặp sách nhỏ xíu kia sao?”
Lục Thiếu Nhiên cúi đầu, nhìn chú vịt vàng nhỏ bé mà anh ấy đeo khư khư trên cổ từ nãy đến giờ, hai mắt bỗng
sáng rực lên: “À, cái này là mua cho Nghiên Ca nhà cháu. Cô ấy thích vịt.”
u Dương Kiệt: “…”
Sau khi tiễn u Dương Kiêu đi, Lục Thiếu Du đứng ở cửa biệt thự gào to: “Vợ à, mau ra đây, chồng em sắp kiệt sức
rồi!” (D
Nghiên Ca lập tức mở cửa, cô nhìn Lục Thiếu Nhiên bình thường là công tử bột, bây giờ lại khổ cực như vậy đứng
ngoài cửa thì bật cười ha ha.
***
Ngày 30, sáu giờ sáng, ở sân bay!
Nghiên Ca và Lục Thiếu Nhiên đẩy hai cái va li lớn, nhanh chóng lấy vé và kiểm tra hành lý rồi lên máy bay.
Trong khoang hạng nhất sang trọng, có đầy đủ các vật dụng tiện nghi, ghế ngồi độc lập và không gian khép kín,
giúp hành khách lựa chọn khoang này có thể tận hưởng sự phục vụ đặc biệt.
Nghiên Ca ngồi cách Lục Thiếu một lối đi nhỏ, hai người chỉ nói vài câu rồi trở về chỗ ngồi của mình, đóng cửa kéo
ồ ế ế
VIPngontinh Thể Loại Tìm truyện Tìm kiếm kimlien Nạp VIP
15:48, 01/04/2022 Truyện Thiên Đường Có Em – Chương 220: Khởi hành đến paris
https://truyenvipfull.com/thien-duong-co-em-280322/chuong-220/ 2/3
lại, thoải mái ngồi trên ghế. Máy bay cũng nhanh chóng khởi hành đến Paris!
Trước khi tắt nguồn điện thoại, Nghiên Ca đã nhắn tin cho Sơ Bảo. Cô đang rất hào hứng và mong chờ…
Cùng lúc đó, ở tầng cao nhất của tòa cao ốc Thể Mậu. Trong phòng họp, Lục Lăng Nghiệp và tất cả nhân viên chủ
chốt của công ty đang khẩn trương điều chỉnh hạn ngạch đầu tư trong cuộc đấu thầu sắp tới.
Cả phòng họp yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe tiếng bút viết và tiếng lật xem tài liệu.
Điện thoại của Lục Lăng Nghiệp vang lên một tiếng “Tinh”, báo hiệu có tin nhắn tới.
Nhưng anh không có thời gian để nhìn sang, vẫn tiếp tục tập trung xem tài liệu.
Năm phút sau, điện thoại vang lên, anh nhận điện thoại: “Nói!”
Trong điện thoại, Cổ Hân Minh nóng nảy nói: “Lục lão đại, có chuyện gì sao? Lần này, Cố Nghiên Ca ra nước ngoài
cũng là do cậu sắp xếp à?” Lục Lăng Nghiệp dừng bút: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Mới vừa rồi thôi! Tám giờ sáng nay khởi hành đến Paris, bây giờ chắc là máy bay đã cất cánh rồi.”
“Một mình cô ấy sao?”
Lục Lăng Nghiệp cất giọng âm trầm, đôi mắt lạnh lùng sắc bén, anh còn chưa tìm cô để tìm bằng chứng chuyện
đang điều tra, thế mà… cô lại ra nước ngoài!
Cổ Hân Minh họ khẽ một tiếng: “Không phải do cậu sắp xếp à… vậy thì xong rồi! Cô ấy đi cùng cháu trai của cậu.
Cậu nói xem… liệu hai người họ có gì mờ ám không?”
“Cúp đây!”
Lục Lăng Nghiệp thẳng tay cúp điện thoại, mọi người trong phòng họp đều đưa mắt nhìn gương mặt xanh mát của
anh. Anh đứng dậy: “Cứ tiếp tục đi!”
Lục Lăng Nghiệp trở lại phòng làm việc riêng, anh lấy điện thoại gọi cho Yến Thất.
Rất lâu sau, cô ấy mới nhận điện thoại bằng giọng nói còn ngái ngủ: “A lô, Lục lão đại!”
“Đang ở đâu?”
“Ở nhà.”
Ánh mắt Lục Lăng Nghiệp đột nhiên trở nên căng thẳng: “Nghiên Ca đâu?”
“Biệt thự chứ ở đâu!” Yến Thất vừa nói vừa ngồi dậy từ trên giường, cô ấy vuốt mái tóc ngắn: “Lục lão đại, em nói
anh nghe, sao anh làm Nghiên Ca có em bé rồi mà không chịu nói với chúng em!”
Lục lăng nghiệp đột nhiên trầm mặc, mà Yến Thất vừa tỉnh ngủ, đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo lắm, cô ấy tiếp tục
nói lải nhải: “Hôm qua, chị ấy với cháu của anh thiếu điều muốn mua lại cửa hàng bán đồ chơi của người ta. Anh
thật là không biết suy nghĩ, không định mời chúng em ăn tiệc đầy tháng sao?”
Lục Lăng Nghiệp vẫn tiếp tục trầm mặc, Yến Thất nói xong thì cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cô ấy trừng mắt:


“Lục lão đại? Này, anh có đang nghe không đấy?”
“Dậy đi, đến Thể Mậu!” “Tút tút tút…”
Yến Thất tỉnh ngủ, nhìn điện thoại, lại xảy ra chuyện gì nữa! Đến kỳ mãn kinh sao! Yến Thất xoa xoa đầu vẫn còn
đau nhức sau một đêm say rượu, cô ấy xoay người vén chăn lên, vừa cúi đầu liền gào to.
“Khốn kiếp, quần áo của tôi đâu?”
Yến Thất cúi đầu nhìn cơ thể nhỏ bé đang không mảnh vải của mình, tóc gáy dựng đứng hết cả lên.
Cô ấy rụt cổ, cứng ngắc xoay người, vừa liếc mắt đã nhìn thấy người đàn ông kia đang hút thuốc tựa vào đầu
giường, đôi mắt hơi híp lại, nhìn cô với vẻ mặt phức tạp!


“F**k! Lãnh Mục Dương, sao anh lại ở đây! Anh là đồ cầm thú!”
Lãnh Mục Dương vứt tàn thuốc đi, anh xoay người, đè Yến Thất xuống dưới rồi cất giọng không vui: “Tối hôm qua, ai là người chủ
động hà?”
Sáng sớm, lại là một cuộc yêu nồng nàn mãnh liệt.
Lúc Yến Thất cả người đau nhức chạy đến tòa cao ốc Thể Mậu, gương mặt Lục Lăng Nghiệp đã lạnh lẽo đền đáng sợ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 221


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Tầng cao nhất của Thể Mậu.
Yến Thất khập khiễng đi vào văn phòng, vừa mới đẩy cửa ra đã cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo bên trong.
Cô rụt cổ, khó hiểu: “Lục lão đại, sao vậy?”
Trong phòng làm việc, Lục Lăng Nghiệp nhìn màn hình máy tính, Cổ Hân Minh thì bắt tréo hai 1chân ngồi trên ghế
sofa liếc mắt nhìn cô ấy.
“Tiểu Thất, em thất trách rồi, có biết chưa hả?”
Cổ Hân Minh ngậm một điếu thuốc, hú9t một hơi, sau đó phun ra khói thuốc, hài hước nói.
Yến Thất đỡ thắt lưng, ánh mắt thoáng lóe lên tia sáng: “Có ý gì?”
Cổ Hân Min3h hất cằm: “Nghiên Ca ra nước ngoài rồi!”
“Cái gì?” Động tác của Yến Thất cứng đờ, thắt lưng hết đau, chân cũng hết mỏi: “Chuyện xảy ra l8úc nào vậy?”
Toang rồi!
Thảo nào sắc mặt Lục lão đại khó coi như vậy. Cô đúng là quá thất trách.
“Hai tiếng trước!”
Yến Thất đứng ở cửa, không biết phải nói gì. Cô cứ ấp úng mãi: “Sao lại đột ngột như vậy?”
Cố Hân Minh nhếch khóe môi, ánh mắt nhìn Yến Thắt lóe lên vẻ trêu tức: “Vốn dĩ có thể ngăn lại, nhưng lại có
những người dường như lại say mê ôn hương nhuyễn ngọc!
Anh ta nhìn dấu vết rõ ràng trên cô Yến Thất thì nở nụ cười đầy chế nhạo.
Mặt Yến Thất đỏ lên, trừng mắt với anh ta, ánh mắt chuyển qua nhìn Lục Lăng Nghiệp từ nãy tới giờ vẫn không nói
câu nào: “Lục lão đại, anh định làm thế nào? Hôm nay không phải buổi đấu thầu cuối cùng sao? Nếu không thì
chờ…”
“Chờ cái gì? Lục lão đại, đây là chuyện khẩn cấp. Cậu ấy đã giao buổi đấu thầu cho Cảnh Ngạn đi sắp xếp rồi. Tối
nay cậu ấy sẽ lên máy bay, bay đến Paris, em cũng phải đi cùng. Nghe nói em nhìn thấy Nghiên Ca và Lục Thiếu
Nhiên đi mua đồ chơi trẻ em?”
Cố Hân Minh giống như người phát ngôn của Lục Lăng Nghiệp, dập tắt tàn thuốc nhìn Yến Thất. Yến Thất trợn


tròn mắt: “Em nhìn thấy?… Có ý gì? Đừng có nói với em là Nghiên Ca mang thai đấy nhé? Không mang thai thì
mua đồ dùng trẻ em làm gì?”
Nói xong, cô cũng hoảng sợ luôn! Yến Thất đi đến sofa, ngồi phịch xuống ghế, nuốt nước miếng, dè dặt nhìn Cô
Hân Minh: “Sẽ không phải giống như em nghĩ đó chứ?”
“Giống như em nghĩ? Nói ra xem nào! Không phải nín nhịn đâu!”
Yến Thất cho anh ta một ánh mắt xem thường, mím miệng muốn nói lại thôi.
“Em xem cái này đi.”
Nói xong, Cổ Hân Minh tiện tay cầm lấy tủi tài liệu bên cạnh đưa cho Yến Thất, ý bảo cô mở ra xem.
Yến Thất nghi ngờ nhìn Cổ Hân Minh, mở túi tài liệu ra, nhìn nhật kí cuộc gọi liên tiếp trên giấy trắng, thậm trí còn
có cả nhật ký cuộc gọi dài tận mấy trang, cô ra vẻ muốn vứt về chỗ cũ: “Cái quái gì đây, lộn xộn hết cả lên.”
Cố Hân Minh thở dài: “Em bị Lãnh Mục Dương tẩy não rồi phải không? Mở to mắt ra mà nhìn cho rõ ràng đi, xem
có chỗ nào bất hợp lý hay không?”
Lãnh Mục Dương!
Nhắc đến Lãnh Mục Dương, trái tim bé bỏng của Yến Thất như thắt lại.
Yến Thất thu tay, tập trung đọc nhật kí cuộc gọi trong tay, đọc kĩ từng cái một. Bằng năng lực quan sát tinh tường,
quả nhiên cô phát hiện ra có một số điện thoại lặp đi lặp lại nhiều lần. “Cái này, còn cả cái này… Trong một tuần có
hơn 50 cuộc trò chuyện. Đây là số điện thoại của ai vậy?”
Cổ Hân Minh không nói, nhìn Yến Thất vẻ mặt nghiền ngẫm.
Yến Thất bỗng mở miệng, hạ thấp giọng hỏi giống như thăm dò: “Ừm, là Nghiên Ca?” Cổ Hân Minh nhướng mày
xác nhận, Yến Thất trầm mặc.
Trong chốc lát, con người của cô đảo một vòng: “Cái này… cũng không thể nói lên điều gì được. Dù sao thì trước
kia Nghiên Ca cũng du học ở Paris, biết đâu… là bạn học gì đó thì sao.” Cổ Hân Minh chỉnh lại vạt áo trước của bộ
vest: “Em với bạn học của em có thường xuyên liên lạc như vậy không?”
Yến Thất: “…”
Xấu hổ quá!
Sau một hồi suy nghĩ, Yến Thất cẩn thận lén nhìn vẻ mặt càng ngày càng u ám của Lục Lăng Nghiệp, cô đè thấp
giọng nói với Cố Hân Minh: “Đã tra ra được gì rồi? Anh mau nói đi! Đừng có ra vẻ bí ẩn.”
“Cuộc điện thoại này đến từ một thị trấn nhỏ của Paris. Từ sau khi Nghiên Ca về nước, nhật kí cuộc gọi với số điện
thoại này hằng tháng đầu đếm không xuể.” Yến Thất nhăn mặt: “Ý của anh là… Nghiên Ca có người khác ở bên


ngoài? Không thể nào, Nghiên Ca không phải người như vậy.”
“Vậy em giải thích thế nào về những cuộc điện thoại này?”


Cố Hân Minh nhướng mày, hỏi ngược lại, Yến Thất nhất thời cũng không trả lời đưrợc. “Lục lão đại đã đề Mạc Tranh điều tra, nhưng
số điện thoại này có cài thêm bảo mật, nên không thể tra ra thông tin danh tính nào ở trong lãnh thổ Paris.” Yến Thất sửng sốt: “Má
ơi…! Trâu bò vậy ư”.
“Không chi như vậy…” Ánh mắt Cổ Hân Minh dần trở nên sắc bén: “Lúc đó giữa bọn họ từng có nhật kí tin nhắn, Mạc Tranh đã cố
gắng xâm nhập vào hệ thống mạng để điều tra nhật kí tin nhắn nhưng.. thử tra được toàn là mấy mã số linh tinh.”
Nghe xong những điều này, vẻ mặt Yến Thất một lời khó nói hết.


Chuyện kì lạ như vậy, bọn họ là người của đội Thủy quân lục chiến cũng cảm thấy không đơn giản chút nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 222


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Mạc Tranh cũng không tra ra được, chứng tỏ kĩ thuật của đối phương còn giỏi hơn cả cậu ta.
Phải biết rằng, Mạc Tranh là cao thủ xếp thứ 3hai trên bảng xếp hạng hacker thể giới đấy.
Đắn đo hồi lâu, Yến Thất nói ra một giả thiết không thể xảy ra: “Anh nói xem, có khi nào đố1i phương chính là
hacker thần bí xếp hạng nhất kia không? Chỉ có người đó là chưa lộ mặt…”
Cổ Hân Minh thở dài: “Tất cả đều có khả nă9ng.”
“Đậu xanh!”
Không khí trong phòng làm việc lạnh lẽo, nghiêm túc mà căng thẳng. Từ lúc Yến Thất đi vào đến bây giờ, Lục
Lăn3g Nghiệp chưa hề mở miệng nói một câu nào. “Tinh tinh.” Điện thoại của Cố Hân Minh có tin nhắn đến. Anh
ta mở ra xem, tặc lưỡi: “Chậc chậc, nhà8 họ Hoàng có động tĩnh rồi.”
Lục Lăng Nghiệp đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính đột nhiên ngẩng lên: “Để Yến Thanh quan sát đi!”
“Không thành vấn đề!”.
Nhìn Lục Lăng Nghiệp và Cố Hân Minh, Yến Thất đứng ngồi không yên, đôi mắt cô thoáng lóe lên tia sáng: “Lục
lão đại, anh chuẩn bị đi Paris bắt người à?”
Cổ Hân Minh gật đầu: “Không phải bắt người, mà là bắt kẻ thống dâm.”
“Phi! Đã bảo Nghiên Ca không phải loại phụ nữ như vậy rồi mà. Câm cái miệng chó của anh lại đi!”
“Sao em biết là không phải?”
“Em biết!”
Yến Thất gân cổ cãi lại để bênh vực Nghiên Ca. Mặc dù trong lòng cô cũng không rõ ngọn ngành, nhưng mà vẫn
lựa chọn đứng về phía Nghiên Ca.
***
Trên chuyến bay đường dài mười tiếng đồng hồ, Nghiên Ca ngủ mê man. Trong mơ luôn xuất hiện gương mặt anh
tuấn, nghiêm nghị của Lục Lăng Nghiệp nên cô ngủ hơi không yên, tâm trạng phiền muộn.
Lục Thiếu Nhiên thì ngược lại, sau khi ngồi xuống ghế máy bay, đắp chăn lên một cái là ngủ không biết trời trăng


gì nữa.
Anh ấy liên tục ngáy, lúc thì trở mình, lúc thì duỗi chân. Mười giờ tối theo giờ Trung Quốc, máy bay chầm chậm
đáp xuống sân bay Charles De Gaulle của Paris.
Nghiên Ca và Lục Thiếu Nhiên mắt còn nhập nhèm ngái ngủ bước xuống máy bay. Một giờ chiều, giờ Paris, ánh
nắng tươi đẹp buổi chiều chiếu lên hai người.
Lục Thiếu Nhiên lười biếng duỗi thắt lưng mệt mỏi, ôm lấy vai Nghiên Ca: “Vợ có mệt không?”
“Vẫn ổn!”
“Ôi, Paris à, lâu lắm rồi mới quay lại. Hai người chúng ta có nên chụp mấy bức ảnh cho hợp cảnh không đây?”
Nói xong, Lục Thiếu Nhiên lấy điện thoại ra, ôm chầm lấy cổ Nghiên Ca, hai khuôn mặt dán sát vào nhau chụp một
tấm ảnh tự sướng.
Lục Thiếu Nhiên ngốc nghếch thầm nghĩ, Quý Thần dám diễn cảnh hôn nhiều như vậy, ông đây cũng cho em biết
cái gì gọi là ghen tuông.
Anh ấy chỉnh sửa bức ảnh cho thật đẹp, còn thuận tiện chèn thêm một đôi môi đỏ giữa mặt mình và mặt Nghiên
Ca. Thừa dịp vẫn đang chờ lấy hành lý, anh đăng lên khoảnh khắc, viết một đoạn trạng thái đầy mùi mẫn: Ánh mặt
trời buổi chiều Paris, nước Pháp, ở nơi đây, tình yêu của chúng tôi lại càng sâu đậm hơn!
Bên dưới dòng trạng thái là bức ảnh tự sướng hai người dán mặt vào nhau.
Tất cả những chuyện này, Nghiên Ca vẫn hồn nhiên chưa phát hiện ra.
Nhưng ở trong nước lại bởi điều này mà nổi lên sóng to gió lớn.
Trong phòng làm việc, Yến Thất không có việc gì làm, nhàn rỗi ngồi lướt điện thoại thì bỗng nhiên có thông báo của
bảng tin, cô nghi hoặc mở ra xem, vừa nhìn một cái khuôn mặt đã tái mét!
Nhà họ Lục, Lục Vũ Phỉ bệnh nặng mới khỏi đang nằm trên giường lướt bảng tin, kéo xuống để xem tin mới hơn,
lúc nhìn thấy bức ảnh chụp này thì gào lên một tiếng rồi chạy xuống lầu. Lặng lẽ lẻn vào phòng sách của ông cụ
Lục, la lên: “Ông nội, ông thật bất công. Ông cho anh trai với chị dâu con đi Paris vậy mà lại bắt con ở nhà buồn
bực.”
Ông cụ Lục đang lướt chiếc điện thoại cho người già, ánh mắt nhìn Lục Vũ Phỉ tràn đầy trấn an: “Cái thằng nhóc
này cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi!”
Trên màn hình chiếc điện thoại của người già hiện lên rõ ràng tin nhắn u Dương Kiệt gửi đến: “Nghiên Ca có thai
rồi!”
Quý Thần ở phim trường xa xa, nhìn điện thoại trợ lí mang đến, nhìn dòng trạng thái và tấm ảnh trong vòng bạn
bè, cả người run lên, cắn chặt răng, hạ thấp giọng nói: “Nói với đạo diễn, tôi đồng ý chụp bộ ảnh


“Giọt sương.”


Từ sân bay Charles De Gaulle đi ra, Lục Thiếu Nhiên và Nghiên Ca gọi một chiếc taxi, đi thăng tới một thị trấn nhỏ yên bình, tình
lặng ở ngoại ô Paris.
Xuống xe, họ kéo hai va li lớn đi dọc theo con đường trải đá sạch sẽ đến trước cồng một ngôi nhà nhỏ hai tầng được trang trí bằng rất
nhiều chậu hoa tươi.


“Kính koong…” Đứng trước hàng rào cao bằng nửa người trước sân, Nghiên Ca cười tươi như hoa, hai má hiện ra lúm đồng tiền.
Cánh cửa gỗ mở ra, một người phụ nữ người Pháp khoảng năm mươi tuổi đứng ở cửa, vừa nhìn thấy Nghiên Ca thì bước nhanh tới:
“Season, cuối cùng cháu cũng quay lại rồi!” Bà dùng tiếng Pháp chào hỏi, Nghiên Ca nở nụ cười, ôm lấy bà: “Ophy, cháu nhớ thím
quá!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 223


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


“Ophy, cháu nhớ thím quá!”
Nghiên Ca tiến lên ôm lấy người phụ nữ người Pháp, chào hỏi bà ấy.
Ophy nhìn Nghiên Ca với vẻ m3ặt hiền từ, kéo tay cô nói: “Marco cứ nhắc tới cháu suốt!”
Nghiên Ca mím môi nở nụ cười, trong mắt là sự biết ơn không hề che giấ1u với Ophy.
Hai người nắm tay hàn huyên một lúc, Lục Thiếu Nhiên bĩu môi tiến lên, dùng tiếng Pháp nói: “Ophy thiên vị quá,
cháu 9cũng về rồi mà!”
Ophy giật mình, đưa mắt nhìn sang Lục Thiếu Nhiên.
Sau một thoáng ngạc nhiên, bà ấy lập tức nở nụ cười: 3“Mark?”
Lục Thiếu Nhiên gật đầu: “Vâng, cháu đây!”
“Ồ, Mark, đã lâu không gặp!”
Sau khi tán gẫu mấy câu, Nghiên C8a và Lục Thiếu Nhiên đẩy vali đi vào căn bungalow hai tầng: “Marco có ở nhà
không ạ?”
Sơ Bảo sống ở Paris từ nhỏ, cho nên trước giờ Ophy đều gọi thằng bé là Marco. Ophy cười gật đầu: “Ở trong phòng
đẩy, chắc không ngờ mọi người lại đến nhanh như thế.”
Nghiên Ca và Lục Thiếu Nhiên nhìn nhau, mở cửa ra, cách bày trí quen thuộc trong phòng khiển Nghiên Ca như
nhớ lại lúc du học.
Khi đó vì lúc kiểm tra sức khỏe năm nhất đại học cô đột nhiên mang thai, cho nên bất đắc dĩ chỉ có thể tạm nghỉ
học.
Đó cũng là lý do người khác du học bốn năm, còn cô mất tận năm năm!
Chính vì thế nên cô không thể tiếp tục ở lại ký túc xá của trường nữa, chỉ có thể ra ngoài thuê nhà.
Có lẽ vì may mắn, lúc đó hai con trai của Ophy đều ở nước M, phòng để trống, cô bèn ở lại đây.
Cũng vì như thế nên cô mới trở nên vô cùng thân thiết với Ophy.


Bà ấy không có con gái, lại mất chồng lúc tuổi trung niên, cho nên yêu mến Nghiên Ca chẳng khác nào con ruột.
Đến lúc Nghiên Ca về nước, vì rất nhiều lý do nên không thể đưa Sơ Bảo theo, Ophy đã chủ động nhận trách nhiệm
chăm sóc Sơ Bảo.
Nghiên Ca khắc ghi ân tình của Ophy trong lòng, cũng không có cách nào báo đáp! Ophy kéo Nghiên Ca vào
phòng, nhìn lên tầng hai hô to: “Marco, mau xuống đây!”
Một tiếng bước chân nhanh nhẹn nhanh chóng vang lên từ trên lầu, sau đó một giọng nói mềm mại non nớt vang
lên: “Bà nội Ophy, sao thế ạ?” Nghiên Ca đỏ mắt đứng ở đầu cầu thang, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang chạy
nhanh tới, vừa kích động vừa vui mừng. Còn ba ngày nữa, Sơ Báo sẽ tròn bốn tuổi. Cậu bé mặc áo gile jean, quần
thể thao màu đen, đi giày da nhỏ, vừa hăng hái vừa vui vẻ chạy xuống cầu thang.
Sơ Bảo có đôi mắt to đen láy, lông mi cong vút, khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn non nớt còn mang vẻ hồng hào, vô
cùng xinh đẹp, khó có ai sánh bằng.
Sơ Bảo vừa chạy xuống dưới nhà, nâng mắt lên đã nhìn thấy Nghiên Ca đứng trước mặt mình, cậu bé hơi ngơ ngác,
sau đó mếu máo gọi: “Mẹ..”
Nghiên Ca nhìn dáng vẻ uất ức của Sơ Bảo thì cảm thấy vui vẻ, nhưng phần nhiều là đau lòng.
Cô tiến lên ôm lấy cậu bé vào lòng: “Cục cưng, nhớ con chết đi được!”
Sơ Bảo nằm im trong lòng cô, nói với giọng điệu mềm mại: “Mẹ còn biết về à.”
Nghiên Ca dở khóc dở cười đứng trước mặt cậu bé, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé lên hôn rồi lại hôn: “Cục
cưng, mẹ sai rồi, tha lỗi cho mẹ có được không?”
“Không được.” Sơ Bảo ra vẻ cứng rắn lại kiêu ngạo, khiến Ophy và Lục Thiếu Nhiên đều bật cười. Lục Thiếu Nhiên
xách hai cái va li to, đặt mạnh xuống bên cạnh Sơ Bảo: “Con trai!”
Tiếng gọi của anh khiển Sơ Bảo mở to đôi mắt đen láy. Sau đó, cậu bé cười tươi rói, đẩy Nghiên Ca ra nhào tới: “Bố
nuôi!” Vì từ nhỏ sống ở Paris, nên Sơ Bảo cũng không biết nhiều tiếng Trung lắm.
Nhưng cậu bé nhớ rất rõ hai chữ “bố nuôi” này.
Lục Thiếu Nhiên vui vẻ bề Sơ Bảo lên, đứng tại chỗ xoay hai vòng: “Con trai có nhớ bố nuối không?”
Sơ Bảo ôm lấy cổ anh: “Nhớ! Đã hơn nửa năm rồi bố nuôi không đến thăm con! Bố nuối không thương con nữa
sao?”
Nghiên Ca: “…”
Giả vờ đáng thương!
Con trai của cô, cô hiểu rõ nhất! Mỗi lần Sơ Bảo để lộ vẻ mặt này thì chắc chắn Lục Thiếu Nhiên sẽ rơi vào bẫy của
thằng bé.


Từ nhỏ thằng bé này đã thông minh hơn người, đầu óc nhanh nhạy. Có lẽ vì từ nhỏ đã không có bố, cho nên tình cảm của thằng bé với
Lục Thiếu Nhiên rất tốt, cộng thêm việc nửa năm qua, Nghiên Ca cũng không ở bên cạnh thằng bé, cho nên Sơ Báo có tính cách rất
độc lập!
“Ôi con trai của bố, bố không thương con thì thương ai. Không về thăm con là lỗi của bố nuôi, nói đi, con muốn gì nào?”
Lục Thiếu Nhiên cưng chiều Sơ Bảo, vô cùng cưng chiều.
Chỉ cần Sơ Bảo tỏ vẻ uất ức, anh sẽ chỉ ước có thể hái trắng trên trời xuống dỗ thằng bé vui!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 224


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Sở Bảo ôm lấy Lục Thiếu Nhiên bằng đôi tay mũm mĩm, đôi mắt to vô tội thoảng lộ vẻ gian trả: “Bố nuôi, con muốn
xem Trường Thành trông như thế 3nào!”
Lục Thiếu Nhiên không thèm suy nghĩ đã trả lời: “Không thành vấn đề, bố nuôi lập tức dẫn con đi xem Trường
Thành!”
“Thiế1u Nhiên…”
Nghiên Ca ở bên cạnh bất đắc dĩ gọi anh, anh đúng là điên rồi! Không đợi Lục Thiếu Nhiên kịp phản ứng, Sơ Bảo
đã vui vẻ cư9ời tươi như hoa trong lòng anh: “Bố nuôi, quyết định như thế nhé! Bố nuôi không được lừa gạt người
ta đâu, nếu không sẽ có tóc bạc đấy!”
/styles/default/xenforo/heart emoticon.pngbr>Lục Thiếu Nhiên chớp mắt, muốn đổi ý: “Con trai, việc xem Trường Thành này.” “Bố nuôi!” Sơ Bảo lập tức
rưng rưng nước mắt: “Bố nuôi lừa con8?”
Trông cậu bé vô cùng đáng thương, ngay cả cái miệng nhỏ nhắn cũng bắt đầu run run.
Lục Thiếu Nhiên lập tức đau lòng không thôi: “Không lừa, không lừa, không phải chỉ ngắm Trường Thành thôi à,
bố nuôi dẫn con đi!”
“Bố nuôi, con biết bố nuôi là tốt nhất mà! Vậy lần này hai người nhất định phải dẫn con đi cùng đấy!”
Sơ Bảo lập tức nín khóc mỉm cười, thay đổi sắc mặt nhanh đến mức Lục Thiếu Nhiên phải ngơ ngác! Anh vã mồ hôi
nhìn Nghiên Ca, ngại ngùng cười một tiếng: “Cái này… trẻ con mà, có nguyện vọng cũng là chuyện tốt!” Nghiên Ca
đỡ trán thở dài, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ. Cô biết Sơ Bảo vẫn luôn muốn về nước cùng mình, nhưng tình hình
bây giờ thật sự rất khó thực hiện.
Chưa nói đến vấn đề hộ khẩu, với thân phận địa vị của cô bây giờ, dẫn thằng bé trở về nên giải thích thế nào đây?
Sơ Bảo cũng không quan tâm đến Nghiên Ca và Lục Thiếu Nhiên đang trao đổi bằng mắt, cậu bé leo xuống khỏi
người Lục Thiếu Nhiên, sau đó hí hửng chạy đến bên cạnh Nghiên Ca, vòng đôi tay ôm lấy chân cô, ngẩng đầu
nhìn cô, hỏi bằng giọng điệu non nớt: “Mẹ, lần này có thể dẫn con theo được không?”
Một nhà ba người, trông rất vui vẻ hòa thuận, Ophy cũng lặng lẽ đi vào phòng bếp, nấu mấy món ăn cho bọn họ.
Nghiên Ca ôm Sơ Báo vào lòng, không trả lời thằng bé mà chỉ hai va li dưới đất: “Cục cưng, đây đều là quà bổ nuôi
tặng con, có muốn xem thử không?”
Sơ Bảo cúi người trong lòng cô, nghiêng đầu tỏ vẻ không biết làm sao: “Vậy được, xem thử đi ạ!”
Nghiên Ca nhìn dáng vẻ như vô cùng đắn đo của Sơ Bảo, không nhịn được nhìn Lục Thiếu Nhiên bằng ánh mắt
châm chọc. Dù Sơ Bảo mới bốn tuổi, nhưng thằng bé rất ít khi thấy hứng thú với mấy món đồ chơi của trẻ con.


Ngược lại, cậu bé rất có thiên phú với mấy thứ điện tử phần mềm, có lẽ là do ảnh hưởng bởi con trai cả Simon của
Ophy.
Simon là một thiên tài máy tính, lúc học cấp ba đã thường xuyên xâm nhập vào hệ thống máy tính của người khác.
Chính vì thế, Simon còn chưa học xong đại học đã được Cục An ninh nước M đặc biệt mời đến Washington DC làm
việc cho bọn họ.
Từ nhỏ Sơ Bảo đã đi theo anh ấy, lâu ngày cũng nảy sinh hứng thú với những thứ này, dù không đạt đến trình độ
như Simon, những kỹ thuật ngày càng phát triển cũng khiến cậu bé rất thích những thiết bị điện tử kia.
Nghiên Ca thật lòng cảm thấy mình nợ Sơ Bảo, cho nên chưa từng cấm cản thằng bé làm những gì mình thích.
Lục Thiếu Nhiên cũng chiều theo sở thích của cậu bé, lần này còn mua cho Sơ Bảo không tì sản phẩm điện tử mới ra
mắt!
Nghiên Ca đứng bên cạnh nhìn Lục Thiếu Nhiên lấy IPad và laptop trong vali ra đưa cho Sơ Bảo như dàng bảo vật,
ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Lúc này, cô thoáng thấy Ophy ở trong bếp nhìn mình, như muốn nói gì đó.
Nghiên Ca không nghĩ nhiều, đi vào kéo tay bà ấy: “Ophy, một lần nữa cảm ơn thím đã chăm sóc Marco giúp
cháu!”
Ophy cười lắc đầu: “Season đừng khách sáo, thằng bé cũng coi như cháu trai của thím! Đừng khách sáo.”
Nghiên Ca gật đầu, đảo mắt nhìn bánh ngọt để trên bàn bếp, đang muốn cầm một miếng lên nếm thử thì Ophy lại
cất lời: “Season…”
“Sao ạ?”
Nghiên Ca dừng lại, nhìn bà ấy bằng ánh mắt khó hiểu. “Xin lỗi, có lẽ… thím không thể chăm sóc Marco giúp cháu
nữa rồi!” Nghe vậy, Nghiên Ca ngạc nhiên: “Ophy? Sao vậy ạ? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Marco
không nghe lời sao?” Ophy vội lắc đầu: “Không phải không phải! Cháu cũng biết đó, mấy đứa Simon vẫn luôn ở
nước M. Bây giờ thím lớn tuổi rồi, lại sống một mình ở Paris, cho nên chúng nó rất không yên tâm, bây giờ đang
định


cho thím di dân sang nước M…”
“… vâng, là thể sao.” Nghiên Ca ngạc nhiên đến mức nói không nên lời. Đây là một chuyện tốt với Ophy, nhưng cô hơi bất ngờ.
“Season, nếu cháu đồng ý, thím có thể dẫn Marco đến nước M luôn. Nhưng nếu di dân, e rằng…”
Ophy còn chưa dứt lời, sắc mặt Nghiên Ca đã trở nên tối tăm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 225


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Vẻ mặt buồn bã của Nghiên Ca kéo dài hai giây, cô chợt thở dài: “Không sao đầu Ophy, để cháu nghĩ cách.”
Mấy năm nay Oph3y đã giúp đỡ cô rất nhiều rồi. Bây giờ Simon muốn đón bà đến nước M hưởng phúc tuổi già thì
làm sao cô có thể ích kỉ để bà đưa 1Sơ Bảo đi cùng được.
Huống chi, Sơ Báo ngày càng lớn, hầu như lần nào cô trở về cũng nhắc đến chuyện về nước.
S9ợ là không thể ở lại Paris nữa rồi!
Khuôn mặt Ophy lộ rõ vẻ áy náy và không nỡ. Dù sao bà cũng nhìn Sơ Bảo lớn lên, bây3 giờ đột nhiên lại phải rời
xa, bà cũng thấy rất buồn.
Trong phòng khách, Sơ Bảo và Lục Thiếu Nhiên đang đùa nhau ầmi g8iống như hai đứa trẻ không chịu lớn, tiếng
hoan hô, cười đùa ầmi không ngớt.
***
Chạng vạng, sau khi ăn cơm tối xong, Nghiên Ca đứng ở ban công phòng ngủ tầng hai, ngẩn ngơ nhìn ánh chiều tà.
Sơ Bảo chơi cùng Lục Thiếu Nhiên cả buổi chiều nên bây giờ đã mệt, ngủ mất rồi. Tiếng bước chân truyền đến, Lục
Thiếu Nhiên bưng hai ly rượu vang trên tay, đưa cho Nghiên Ca: “Vợ đang nghĩ gì vậy?”
Nghiên Ca bưng ly rượu vang, nhấp một ngụm: “Ophy nói cuối tháng sau bà ấy phải đi nước M rồi.”
“Ừ? Đi làm gì? Du lịch à?”.
Nghiên Ca phiền muộn lắc đầu: “Di cư!”
Động tác của Lục Thiếu Nhiên dừng lại: “Đột ngột như vậy? Vậy Sơ Bảo…”
“Không có cách nào cả. Lần này có thể thực sự phải đưa thằng bé về nước rồi!”
Lục Thiếu Nhiên trầm mặc, đưa tay vỗ bả vai Nghiên Ca: “Không sao. Cùng lắm thì nói thằng bé là con của anh.
Chẳng lẽ ông nội lại có thể không nhận người thân a!”
Nghiên Ca có phần cảm động nhìn Lục Thiếu Nhiên, chợt bật cười: “Nói hay quá ha. Anh đã nghĩ kỹ xem phải giải
thích với ông nội như thế nào chưa? Bên Quý Thần thì phải vỗ về thể nào hả?”
“Này… này thì có gì mà phải giải thích! Em không cảm thấy Sơ Bảo có mấy phần giống anh trước kia sao? Nói
thằng bé là con của anh đảm bảo không ai là không tin.”


Nghiên Ca lắc đầu do dự “Thiếu Nhiên, em biết lòng tốt của anh nhưng em không thể lại làm phiền anh như vậy
được. Không thể không cân nhắc xuất thân của Sơ Bảo, mấy năm này anh đã làm rất nhiều điều cho mẹ con em
rồi.”
Lục Thiếu Nhiên nhíu mày nhìn Nghiên Ca, anh nghiêng người dựa vào lan can nhìn vẻ mặt ỉu xìu của cô: “Vợ à,
thế này không giống em chút nào cả. Xuất thân của cục cưng nhà chúng ta dựa vào cái gì mà phải đắn đo vì người
khác? Hơn nữa, con anh đáng yêu như vậy, yêu thương còn không kịp thì ai lại đi điều tra làm gì!”
Nghiên Ca lặng lẽ thở dài. Cách nghĩ của Lục Thiếu Nhiên rất đơn giản, nhưng cô chưa bao giờ nói, trên thực tế
luôn có những việc mà bản thân phải tự đương đầu.
Gửi nuôi Sơ Bảo ở nhà Ophy chỉ là kể sách tạm thời, nhưng bây giờ lại trở thành vấn đề khó giải quyết.
“Vợ à, em đừng buồn! Cứ làm theo lời anh, để Sơ Bảo theo họ anh, nhập vào hộ khẩu nhà họ Lục.”
Nghiên Ca nhướng mày, khẽ cười hài hước: “Vậy anh đã nghĩ tới sau này chưa? Hôn nhân giữa anh và em cứ kéo
dài như vậy cả đời? Anh cảm thấy Quý Thần sẽ vĩnh viễn cam chịu làm người đàn ông ở phía sau lưng anh? Thiếu
Nhiên, làm như vậy là quá ích kỷ!”
Mấy câu nói này làm Lục Thiếu Nhiên không trả lời được.
Anh hơi buồn bực kéo tóc: “Vậy phải làm sao đây? Thực sự không được thì nói Sơ Bảo là nhận nuôi.”


Ánh mắt Nghiên Ca hơi sáng lên: “Cũng không phải là không thể…”
“Nhưng như vậy cũng chưa xong được! Dù sao vẫn sẽ có cách. Một mình thằng bé ở Paris đã rất đáng thương rồi, cho dù Ophy có tốt
với thằng bé thế nào thì cũng không thể gần gũi bằng bà nội ruột được. Đưa thằng bé về đi, dù sao thì ông trời cũng không tuyệt
đường người.”
Vẻ phiền muộn trên mặt Nghiên Ca cũng bớt đi phần nào, nhìm Lục Thiếu Nhiên lúc nào cũng lạc quan, từ tận đáy lòng nói: “Thiếu
Nhiên, cảm ơn anh!” “Được rồi, em khách sảo với anh như vậy làm gì. Lúc đầu em bằng lòng kết hôn với anh, anh còn không biết
làm sao để cảm ơn em nữa kìa! Haiz, tình cảnh này của anh, không phải là em không biết, cũng chỉ có em bằng lòng ở nhà anh chịu
đựng ánh mắt ghè lạnh của bố mę anh. Nếu đổi lại là người khác nhất định là đã sớm cãi nhau ầmi rồi. Chúng ta không cần phải
khách sáo như vậy. Người một nhà không phân chia rạch ròi!”


Nghiên Ca gật đầu, vẻ lo lắng từ từ tan đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 226


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Bởi vì lệch múi giờ nên chưa đến tám giờ tới Nghiên Ca đã đi ngủ.
Tám rưỡi, Sơ Bảo duỗi chân nhỏ, đôi mắt to tròn, xinh đẹp long la3nh chậm rãi mở ra.
Nghe thấy tiếng hít thở bên tai, cậu bé cẩn thận trở mình, giống như một chú mèo nhỏ nằm sấp nhìn Nghiên Ca
ngủ1 say.
Cái miệng nhỏ của Sơ Bảo chu lên, chống người dậy “mua” một cái, thơm lên mặt Nghiên Ca.
Cậu bé nhẹ nhàng xuống giườ9ng, đi dép, chậm rì rì đi ra khỏi phòng. Lúc đóng cửa lại còn len lén nhìn thoáng qua
Nghiên Ca.
Ra khỏi phòng, cải tay nhỏ của Sơ3 Bảo nắm chặt thành quyền, dụi dụi đôi mắt cay cay. Đi xuống cầu thang thì thấy
Lục Thiếu Nhiên về mặt hằm hằm nhìn điện thoại ở trong phò8ng khách. Tiếng gọi mềm mại non nớt của cậu bé
vang lên: “Bổ nuôi.” Lục thiếu Nhiên đột nhiên hoàn hồn, để điện thoại sang một bên, vẫy tay với Sơ Bảo: “Con trai
tỉnh ngủ rồi à?” Sơ Bảo gật đầu, lắc lư đi tới trước mặt Lục Thiếu Nhiên, làm ổ trong lòng anh: “Bổ nuôi. Khi nào
chúng ta về nước vậy?”
Lục Thiếu Nhiên có hơi giật mình: “Con trai, sao đột nhiên còn lại hỏi chuyện này vậy?”
“Bà Ophy sớm đã nói với con rồi. Bà phải đến nước M tìm chú Simon. Bà muốn dẫn con theo, nhưng mà… con
không muốn…”
Khuôn mặt non nớt của Sơ Bảo lộ ra vẻ buồn bã, nói: “Mặc dù con không nỡ rời xa bà Ophy, nhưng mà con muốn ở
bên cạnh mẽ hơn. Bổ nuôi, bổ giúp con được không? Lần nào mẹ cũng đồng ý với con là sẽ dẫn con đi cùng, nhưng
mà lần nào mẹ cũng nhận lúc con ngủ say mà lén lút rời đi. Có phải con là do mẹ nhặt được không?”
Lục Thiếu Nhiên nhìn Sơ Bảo ngồi trong lòng mình, trái tim cũng như sắp tan ra.
Cái mũi nhỏ cao thắng của bé giống hệt Nghiên Ca. Đôi mắt to tròn long lanh ánh nước, ánh đèn trong phòng
khách chiếu xuống còn sáng lấp lánh hơn cả sao trời.
Lục Thiếu Nhiên ôm chặt Sơ Bảo cả người vương đầy mùi sữa vào lòng: “Con trai à, con yên tâm đi. Lần này bổ
nuôi và mẹ sẽ dẫn con đi cùng, có được không?”
Sơ Bảo trợn tròn mắt, dường như không quá tin tưởng lời hứa này: “Thật sao bố nuôi? Bố không gạt con?” “Đương
nhiên là không đạt con rồi! Sau khi con đón một sinh nhật trọn vẹn, cả nhà ba người chúng ta sẽ cùng đi.” Cái
miệng nhỏ đỏ nhạt của Sơ Bảo lập tức nở nụ cười, lộ ra hàm răng nhỏ xinh xắn: “Bổ nuôi, hứa rồi nhé! Nhất định,


nhất định không được bỏ con lại một mình!”
Lục Thiếu Nhiên gật đầu, ôm Sơ Bảo ngồi lên đùi mình, vừa yêu vừa thương đùa nghịch với bé.
Thằng bé này từ nhỏ đã lớn lên bên Nghiên Ca, kết quả nửa năm trước Nghiên Ca về nước, bẻ được đưa đến Paris
sống với Ophy.
Bên cạnh không có bạn bè, cũng không đi nhà trẻ, ngoài chơi mấy món đồ điện tử mà thằng bé cảm thấy hứng thú
ra thì không có gì khác.
Có lẽ là mấy lần Nghiên Ca trở về thăm cậu bé, cuối cùng đều vội vàng rời đi cho nên trong lòng nhóc con càng lo
được lo mất. Cậu bé tự lập nhưng tính tình lại hồn nhiên, còn có cả sự chín chắn, bất an mà lẽ ra trẻ con không nên
có.
Lục Thiếu Nhiên gác cằm lên đỉnh đầu Sơ Bảo, chỉ ước có thể cho cậu bé món đồ tốt nhất trên đời.


“Bố nuôi, bố không đi ngủ sao?”
Lục Thiếu Nhiên ôm bé lắc đầu: “Không ngủ. Bồ nuôi chơi với con!” Ánh mắt Sơ Bảo lóe lên vẻ tinh ranh: “Vậy… bổ nuôi cùng con
đi ra ngoài một lát được không?”
Lục Thiếu Nhiên nhướng mày, không cần nghĩ đã đồng ý: “Không thành vấn đề. Đi nào!”
***
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 227


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Sân bay trong nước.
Trên sân bay, một chiếc máy bay tư nhân đang yên lặng đợi lệnh cất cánh từ tháp chỉ huy.
Tron3g cabin, Yến Thất và Cố Hân Minh im lặng nhìn dáng vẻ đẹp trai, ưu tú, lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp.
Nữ tiếp viên hàng 1không đứng phục vụ trong khoang máy bay, nhìn Lục Lăng Nghiệp bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Hôm nay có thể được phân công đến làm việc9 trên máy bay tư nhân của Tam gia, họ đúng là quá may mắn.
Lát sau, Yến Thất bằng giọng nói: “Này, không phải anh nói là3 trước đó đã điều tra Nghiên Ca rồi sao. Thỉnh
thoảng, cứ khoảng hai ba tháng cô ấy sẽ đi Paris một lần đúng không?”
“U?8”
“Hu!”
Cố Hân Minh không đứng đắn hừ một cái, Yến Thất tặc lưỡi: “Vậy anh điều tra được cái gì rồi?”
“Đừng có chạm vào nỗi đau của anh.” Cổ Hân Minh hơi xấu hổ liếc mắt nhìn Yến Thất: “Nếu mà tra được thì anh
với em còn ngồi ở đây chắc?”
“Ỷ gì đây? Anh không tra ra được gì mà còn đòi lên mặt à?”
Cổ Hân Minh: “…”
Con mắt anh ta lóe sáng, thở dài, liếc qua Lục Lăng Nghiệp, nói: “Anh đã báo cáo chi tiết rõ ràng chuyện Nghiên Ca
ở Paris mấy năm nay cho Lục lão đại rồi. Chỉ là có một học kỳ Cố Nghiên Ca đã xin tạm nghỉ một năm, nhưng
trong khoảng thời gian tạm nghỉ này, lí lịch lại trắng xóa, không thể tra được.”
Yến Thất nghe giọng điệu bất đắc dĩ của Cổ Hân Minh, thì khó có thể tin được hỏi lại: “Không tra được? Hệ thống
Phi Ưng của chúng ta cũng không tra ra được?”
Cổ Hân Minh gật đầu: “Ừm. Vì vậy tôi nghi ngờ có người đã cố ý xóa đi những gì cô ấy trải qua trong thời gian đó.
Rất có thể chính là hacker mà chúng ta đang hoài nghi đã làm.”
“Không thể nào! Sao bên cạnh Nghiên Ca còn có nhân vật trâu bò như vậy được? Sao tôi lại đột nhiên cảm thấy hơi
mất cân bằng nhỉ?”
Cổ Hân Minh liếc xéo cô ấy: “Em mất cân bằng cái quái gì!”
Yến Thất: “…”


Chẳng mấy chốc, tháp chỉ huy đã cho phép máy bay cất cánh. Năm phút sau, máy bay tư nhân bay về hướng bầu
trời đêm đen kịt.
Paris, chúng tôi tới đây!


9/styles/default/xenforo/curly-lips.png0 tối, giờ Paris.
Xung quanh thị trấn nhỏ đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Sơ Bảo kéo Lục Thiếu Nhiên tới đài phun nước ở giữa thị trấn nhỏ. Đôi mắt trong trèo sáng ngời đảo tròn một cái, kéo anh bắt đầu…
gõ cửa căn nhà đầu tiên bên phải đài phun nưrớc!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 228


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Sở Bảo kéo Lục Thiếu Nhiên đến gõ cửa căn nhà đầu tiên.
Bà chủ đi ra từ trong nhà, nhìn thấy Lục Thiếu Nhiên thì rõ b3ất ngờ, sau đó cúi đầu nhìn sang Sơ Bảo, bà cười càng
thêm nhiệt tình: “Marco, sao con lại đến đây?”
Câu hỏi chuẩn t1iếng Pháp, Sơ Bảo cũng trôi chảy đáp lời bằng tiếng Pháp: “Di Susan, con phải đi rồi, đây là bố
nuôi của con, ông ấy đến đón9 con về nhà ạ!”
Lục Thiếu Nhiên ngớ hết cả người!
Anh không hay xuất hiện ở đây nên vẫn thấy lạ lẫm với phần3 lớn người sống quanh đây.
Tiếp sau đó, Sơ Bảo nói lời chào tạm biệt với chủ nhân ngôi nhà đầu tiên là Susan. Sau đó8 lại đi sang gõ cửa nhà
thứ hai, cuộc đối thoại vẫn y như cũ! Có thể thấy được các hộ dân ở trấn nhỏ này đều rất thích Sơ Bảo, nghe tin cậu
bé sắp dọn đi ai nấy cũng đều quyến luyến mà ôm lấy cậu bé, thậm chí còn có bé gái còn tặng con búp bê mình
thích nhất cho Sơ Bảo làm kỷ niệm.
Lục Thiếu Nhiên cứ thể cùng với Sơ Bảo đi gần hết toàn bộ thị trấn nhỏ này.
Rõ ràng khi nãy chỉ nói là, ra ngoài đi dạo một lát…
Khi về đến trước nhà của Ophy đã là mười rưỡi.
Anh hoang mang ôm một đống búp bê, Sơ Bảo đứng cạnh anh, vẻ tinh ranh lóe lên trong đôi mắt to tròn với hàng
mi cong vút: “Được rồi, bổ nuôi, bây giờ ai cũng đã biết con sắp phải đi rồi. Nếu mọi người không dẫn con theo thì
con sẽ mất mặt lắm. Mà bổ cũng sẽ bị mang tiếng là thất hứa đấy!”
Lục Thiếu Nhiên: “…”
Lục Thiếu Nhiên mệt từ thể xác đến tinh thần, sau khi vào nhà thì chạy thẳng đến phòng khách, vùi đầu đi ngủ
không nói tiếng nào!
Đêm khuya, tĩnh lặng như tờ.
Bảy giờ sáng hôm sau.
Nghiên Ca mơ mơ màng màng thức giấc, chênh lệch múi giờ gần mười tiếng đồng hồ, cho dù đã ngủ một đêm
nhưng vẫn còn chưa thích nghi được.
Cô ngồi dậy, thấy Sơ Bảo mặc một cái quần hoạt hình đang ngủ rất ngon lành ở bên cạnh, ánh mắt cô chợt dịu dàng
hắn đi


Nghiên Ca không hề hay biết chuyện tối qua Sơ Bảo dẫn Lục Thiếu Nhiên đi chào tạm biệt với hàng xóm. Cô
nghiêng người nhìn gương mặt trẻ thơ ứng đỏ vì say ngủ của Sơ Bảo bằng ánh mắt thật dịu dàng.
Nghiên Ca cựa người thật khẽ, lúc định đứng dậy thì Sơ Bảo đột nhiên mở mắt, cặp mắt to tròn còn long lanh mơ màng.
Thấy Nghiên Ca đang cứng đờ người, bé bèn ngồi bật dậy: “Mẹ đi đâu thế?”
Nghiên Ca giật giật khóe miệng, cô vỗ mông thằng bé: “Đi nấu cơm cho con đó!” Sơ Bảo chui vào lòng cô: “Ồ!”
Nghiên Ca ôm lấy bé, xoa xoa cái đầu nhỏ: “Con tỉnh ngủ rồi à?”
Sơ Bảo ở trong lòng cô gật đầu: “Dạ!”
Nghiên Ca bật cười, cậu trai này luôn cố tỏ ra ít nói, thật ngầu với cô, nhưng ở trước mặt Lục Thiếu Nhiên thì lại
hoàn toàn lộ ra vẻ ngây thơ của trẻ nhỏ. Không công bằng chút nào!
Nghiên Ca mặc bộ quần áo kiểu Anh Quốc vào cho Sơ Bảo, chải mái tóc mềm mại của cu cậu thành kiểu ngôi bảy
ba.
Sơ Bảo được mẹ sửa soạn đầu vào đấy, nom rất ra dáng con nhà quyền quý. Nghiên Ca nhìn cậu đầy hài lòng. Dắt
Sơ Báo xuống dưới nhà, đi ngang qua phòng của Lục Thiếu Nhiên, Nghiên Ca đang định gõ cửa thì nghe thấy tiếng
quát nhỏ ở trong truyền ra: “Định mệnh, em chờ đó đi! Về nước anh sẽ xử đẹp em luôn!” Dứt lời, trong phòng còn
vang lên một tiếng “rầm”. Sơ Bảo và Nghiên Ca nhìn nhau, đôi mắt long lanh giống nhau như đúc của hai người
không hẹn mà cùng chớp chớp.
“Thiếu Nhiên, có chuyện gì thế?”
Nghiên Ca gõ cửa vài cái rồi đẩy cửa bước vào trong.
Lúc này Lục Thiếu Nhiên đang cởi trần, từ thắt lưng trở xuống chỉ quấn một cái khăn tắm, không ngờ Nghiên Ca
lại bất thình lình đi vào phòng, anh vội vàng chui tọt vào trong chăn, lấy chăn che kín cả người: “À, không không
không… không có gì đâu!”
Nghiên Ca bật cười: “Khỏi phải che, có cái gì đáng xem đâu! Anh xuống dưới nhà nhanh đi, còn ăn cơm nữa!”
Lục Thiếu Nhiên liếc nhìn Nghiên Ca và Sơ Bảo, bất mãn kéo chăn ra: “Vợ à, sao lại không có gì đáng xem hả! Em
nhìn cơ bắp này đi, có cần anh cởi khăn tắm ra cho em nhìn nốt không?”
Nghiên Ca phì cười: “Không ham!”
Lục Thiếu Nhiên nghiến răng nghiến lợi, mặc dù từng sống chung với Nghiên Ca suốt một thời gian dài, nhưng
đây là lần đầu tiên anh trần như nhộng trước mặt cô.


Đặc biệt là câu nói của Nghiên Ca đã kích động Lục Thiếu Nhiên, anh ngồi trên giường, cúi đầu nhìn da thịt trắng trẻo của mình, vỗ
vỗ hai cái rồi phát ngôn như lên cơn thần kinh: “Hình như chú Út sáu múi thì phải, thể thì anh sẽ luyện lên tám múi!”
Nghiên Ca: “..”.
Sơ Bảo tròn mắt nhìn, kéo tay Nghiên Ca, nói: “Mẹ, bổ nuôi bị điện rồi.”
“Ù, cứ đề bố điên đi, mẹ con mình xuống dưới nào!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 229


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Nghiên Ca dắt Sơ Báo ra ngoài, còn Lục Thiếu Nhiên thì vẫn còn đang mải sầu não với cái bụng một mái trắng trẻo
của mình!
“Má nó, ra là vấn đề nằm ở đây! Thảo nào Quý Thần không chịu rút khỏi giới giải trí, chắc chắn là do mình luyện
cơ bắ1p chưa đạt chuẩn!” Lục Thiếu Nhiên cứ như một tên thần kinh lẩm bẩm tự nói tự nghe trong phòng. Nghiên
Ca nghe thấy lời anh9 nói thì dở khóc dở cười.
Ăn xong bữa sáng là mười giờ đúng.
Nghiên Ca và Lục Thiếu Nhiên bàn với nhau, quy3ết định đưa Sơ Bảo đi chơi. Mấy ngày liền Ophy phải đến cơ
quan chức năng làm các thủ tục cần thiết, lúc trước vì có Sơ Bảo8 nên đã trì hoãn rất nhiều thời gian.
Cùng nhau ra khỏi nhà, trước tiên hai người đưa Sơ Báo đến tham quan tháp Eiffel. Tháp Eiffel cao chót vót nườm
nượp du khách ghé thăm,
Dạo quanh tháp Eiffel rồi đi đến Khải Hoàn Môn, Nghiên Ca và Lục Thiếu Nhiên chia ra dắt hai tay của Sơ Bảo, ba
người trông cực kì hạnh phúc hòa thuận,
Mười hai giờ trưa, họ đến công viên Disney.
Nụ cười tươi rói luôn treo trên khuôn mặt khôi ngô của Sơ Bảo, cậu bé hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, bàn tay nhỏ bé
cũng nắm chặt lấy tay của Nghiên Ca và Lục Thiếu Nhiên.
Tại Disney, Lục Thiếu Nhiên mua hai chiếc cài tóc hình chuột Mickey để Nghiên Ca và Sơ Bảo đeo lên đầu.
Buổi đi chơi vui vẻ tràn ngập tiếng nói cười, thời gian trôi thật nhanh, nhoảng một cái đã đến năm giờ chiều.
Nghiên Ca mệt rã rời đi theo Lục Thiếu Nhiên, Sơ Bảo thì được anh bể, đã gật gà gật gù buồn ngủ.
Một nhà ba người lái xe về đến thị trấn nhỏ, Nghiên Ca vừa xuống xe thì thấy có hai chiếc xe đang đầu trước nhà
của Ophy.
Nghiên Ca không hiểu đầu cua tại nheo gì, Lục Thiếu Nhiên cũng nhìn cô bằng ánh mắt bất ngờ: “Vợ à, nhà có
khách hả?”
Nghiên Ca lắc đầu: “Em không biết, chắc là do Ophy mời đến!”
Hai người tiến lại gần rồi dừng bước sau chiếc xe nọ, Nghiên Ca vừa nhìn thấy thì lập tức nở nụ cười, chiếc xe này
có lẽ là…


Còn chưa kịp lên tiếng thì cổng nhà đã mở ra, một người đàn ông cao ráo tóc vàng mắt xanh bước ra, đứng ở cổng
gang tay hổ lên: “Season, my love!” Nghiên Ca giật nảy mình, sau khi nhìn kỹ thì cười tươi đầy vui mừng, cô dùng
tiếng Pháp chào hỏi người nọ: “Simon, quả nhiên là anh!”
Simon, một anh chàng người Pháp đẹp trai đúng chuẩn, mặt mày tuấn tú, mái tóc vàng càng tăng thêm nét đẹp trai
quyến rũ, đôi mắt xanh ngọc bích tựa như một đại dương mênh mông. Anh ta bước nhanh đến trước cổng rào, ôm
chầm lấy Nghiên Ca: “Ôi, em yêu, tôi nhớ em chết mất!”
Nghiên Ca bị anh ta ôm chặt lấy, cô vừa khẽ đẩy anh ta ra vừa cười, nói: “Được rồi mà, Simon!”
Anh chàng Simon nhiệt tình nghe vậy bèn buông Nghiên Ca ra, tỏ vẻ bị tổn thương chẳng khác gì một cậu bé to
xác, nói: “Lâu lắm rồi không gặp, em không nhớ tôi chút nào sao? Hay tin em về, tôi vội vàng chạy thẳng từ nước M
đến đây đấy!”
Lục Thiếu Nhiên bể Sơ Bảo đang say ngủ đứng bên cạnh, anh khó chịu liếc nhìn Simon một cái, hậm hực: “Này, thế
là được rồi đấy, ôm một cái còn chưa đủ hay sao!”
Lục Thiếu Nhiên không được thân thiện với Simon cho lắm, ai bảo lúc đầu tên này theo đuổi Nghiên Ca cuồng
nhiệt thể làm gì, làm anh cứ tưởng tên này có âm mưu gì đó, còn choảng nhau một trận nữa!
Simon quay sang, vẫn vui vẻ cười với Lục Thiếu Nhiên, nhẹ nhàng vỗ vai anh: “Hey, Mark, anh cũng về rồi à?”
Lục Thiếu Nhiên bĩu môi: “Nói nhỏ thôi, con trai tôi đang ngủ đấy!” Simon lập tức im miệng, nhìn Sơ Bảo đang
nằm trong lòng Lục Thiếu Nhiên, nét dịu dàng toát lên trên gương mặt Simon: “Marco?”
Anh ta gọi khẽ một tiếng, không đợi Lục Thiếu Nhiên kịp ngăn cản, Sơ Bảo đã mơ màng mở mắt ra rồi.
Cậu bé ngơ ngác nhìn xung quanh, lúc thấy Simon thì hớn hở dang cánh tay mũm mĩm ra: “Daddy!”
Nghiên Ca: “…”
Lục Thiếu Nhiên chớp mắt, lưu loát dùng tiếng Pháp chất vấn Simon: “Ê, sao con trai tôi lại gọi anh là daddy hả?”
Simon bể Sơ Báo, ôm cậu bé vào lòng: “Người Pháp chúng tôi không có cách xưng hô ‘bố nuôi như các anh, nên tất
nhiên phải gọi là daddy rồi! Có đúng không Marco?” Có thể thấy được mối quan hệ giữa Sơ Bảo và Simon là cực kỳ
tốt, cậu bé ôm chặt lấy cổ anh ta không buông, gật đầu như giã tỏi: “Daddy, con có chuyện này muốn nói, hai hôm
trước con đã phá giải được backend(*) mà bổ giao cho con rồi!”
(*) Backend trong ngôn ngữ lập trình có nghĩa là “lớp truy cập dữ liệu”.


Mắt Simon sáng lên, ôm Sơ Bảo thơm liên tục mấy cái: “Ôi, Marco của bố, con giỏi quá đi mất.”
Mi mắt Nghiên Ca giật mạnh như sắp rút gần đến nơi, nhưng nụ cười thì trên mặt vẫn vẹn nguyên.
Cô càng cảm thấy mình thực sự rất may mắn, dù là Ophy hay là Simon thì ai cũng đối xử với mẹ con cô hết lòng y như là người nhà.
Trong lúc ba người lớn và một cậu bé đứng ở cười trò chuyện rôm rà thì cửa sổ của chiếc xe còn lại đang đầu trước cửa chầm chậm hạ
xuống, người ngồi trong xe cất tiếng: “Khụ, Nghiên Ca yêu dấu.” Cả người Nghiên Ca chợt run lên, nụ cười cứng đờ bên khóe miệng,
da gà da vịt nổi khắp người, quay đầu nhìn về phía đó. Cửa xe mở ra, một người đàn ông với vẻ mặt âm trầm nghiêng người bước ra
khỏi xe, theo sau anh là Yến Thất với vẻ mặt bất lực và một Cổ Hân Minh đang hí hửng hóng chuyện…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 230


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Nghiên Ca sững sờ nhìn người đàn ông ấy bước xuống xe, tim đập loạn xạ, không biết phải làm sao.
Lục Thiếu Nhiên thì 3lại càng hoảng hốt, hoàn toàn quên luôn phản ứng khi thấy Lục Lăng Nghiệp – người đáng lý
không nên xuất hiện ở đây. Yến Thấ1t dùng ánh mắt không chút thân thiện mà đánh giá Simon, rồi lại nhìn sang
đứa bé trong lòng anh ta, lắc đầu thở dài.
Có cả con luôn rồi, lớn chuyện thật rồi!
Lục Lăng Nghiệp vững vàng cất bước, khí thế bừng bừng đi đến trước mặt Ngh3iên Ca.
Bộ vest trên người anh sạch tinh tươm không vương một hạt bụi, cổ áo sơ mi màu đen hơi mở, dáng người cao rá8o
đứng yên nhìn chằm chằm vào Nghiên Ca, khuôn mặt điển trai toát lên sự lạnh lùng nghiêm nghị, đôi môi mỏng
mím thành một đường thẳng!
“Season, hai người biết nhau à?”
Simon ôm chặt Sơ Bảo vào lòng, mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trông rất nguy hiểm này, kéo tay hỏi
Nghiên Ca.
Nghiên Ca run rẩy, biểu cảm trên gương mặt thì lại thay đổi liên tục, không dám nhìn vào đôi mắt tối tăm lạnh lẽo
của chú Út.
Simon túm lấy cổ tay của Nghiên Ca. Lục lăng Nghiệp lạnh mặt, ánh mắt sắc bén khiến Simon phải khiếp đảm.
Anh ta bất giác buông tay ra, cau mày nhìn chằm chằm vào Lục Lăng Nghiệp: “Who are you?” Simon hỏi bằng
tiếng Anh nhưng Lục Lăng Nghiệp lại làm như không nghe thấy, thu hồi tầm mắt, không nhìn anh ta nữa.
Mặt Nghiên Ca trắng bệch, trong lòng hoảng loạn vô cùng. Rốt cuộc vẫn bị phát hiện. “Chú Út này…”
Lục Thiếu Nhiên bức bối nhìn Lục Lăng Nghiệp, muốn giải thích giúp Nghiên Ca đôi câu nhưng vừa bắt gặp cái
nhìn lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp, anh đã sợ rụt cả cổ.
“Lục lão đại, bọn tôi vào nhà trước, hai người tiếp tục đi!”
Giữa bầu không khí vừa lúng túng vừa nặng nề, Cố Hân Minh lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng có phần đáng sợ này.
Anh ta dùng tiếng Anh lưu loát chào hỏi Simon và Lục Thiếu Nhiên, vừa đi được hai bước thì Sơ Bảo đã nhỏ giọng
hỏi: “Bố nuôi ơi, chú đó là ai vậy ạ?”
Tim gan phèo phổi của Lục Thiếu Nhiên co rút mãnh liệt, không thèm nghĩ ngợi gì mà đáp: “Ông trẻ của con đấy!”
Sơ Bảo tựa vào vai Simon nhìn vẻ mặt đáng sợ của Lục Lăng Nghiệp, nói một câu đầy ngây thơ: “Con đã gặp ông
trẻ bao giờ chưa ạ? Sao con thấy ông quen lắm!”


Lục Thiếu Nhiên không đáp lời, vì anh không biết phải nói gì nữa.
Khoảnh khắc này, anh có thể cảm nhận rõ ràng tầng tầng lớp lớp mây đen đang phủ kín đầu mình. Nhìn sắc mặt
của chú Út là biết!
Thế này tức là sao, là bình yên trước cơn bão đấy!
Simon bị Lục Thiếu Nhiên và Cố Hân Minh kéo vào nhà, trên khuôn mặt anh tuấn ngập một màu bất mãn.
Lục Thiếu Nhiên dựa vào tay vịn của sofa, mắt nhìn chằm chằm vào Cổ Hân Minh: “Đến lúc nào vậy?”
“Vừa nãy!”
“Sao đột ngột thế, chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì cả!”
Yến Thất nghiêm mặt, lườm Lục Thiếu Nhiên: “Anh rảnh quá rồi đấy! Tự dưng anh lại đăng lên khoảnh khắc làm
cái gì hả! Đi Paris với Nghiên Ca, nếu anh không muốn gặp chuyện thì ít ra cũng phải báo một tiếng chử, giờ thì
hay rồi, chuyện đã đến nước này rồi, để em xem anh thu dọn bằng cách nào!”
Lục Thiếu Nhiên tức tổi cau mày: “Chuyện này sao có thể trách anh được, bọn em chẳng nói chẳng rằng đùng một
cái xuất hiện ở đây, thể mà còn dám nói anh à?”
“Lục Thiếu Nhiên, đứa bé này… cậu giải thích sao đây?”
Cổ Hân Minh cắt ngang màn đấu võ mồm của Lục Thiếu Nhiên và Yến Thất, chuyển sang nhìn chằm chằm vào
khuôn mặt của Sơ Báo.
Một đứa bé quá khôi ngô, nhìn thì đúng là có vài nét giống Lục Thiếu Nhiên.
Cái tên này… giá gay à?
Lục Thiếu Nhiên thấy Cố Hân Minh đang nhìn Sơ Bảo bằng ánh mắt dò xét thì bèn nói: “Con trai tôi!”
“Đệch! Anh đừng có bốc phét, anh có dám chắc là anh sinh được con không?”
Yến Thất không kìm được mà chửi thề, trao cho Lục Thiếu Nhiên một cái nhìn chế nhạo.
Simon ngồi cạnh nghe họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Trung, vẻ nghi hoặc trên mặt lại càng đậm thêm. Sơ Bảo
ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh ta, nghe hiểu được sơ sơ, bèn nói với Yến Thất: “Chị ơi, chị dữ quá à!”
Giọng nói non nớt vừa vang lên thì vẻ mặt nghiêm nghị của Yến Thất lập tức thay đổi: “Cục cưng, để chị ôm em
nhé, có được không?”
Sơ Bảo gật đầu: “Được ạ.”
Sơ Bảo chẳng hề sợ hãi gì mà chui ra khỏi lòng Simon, chạy đến trước mặt Yến Thất rồi nhào vào lòng cô.
Vừa chạm vào cơ thể mềm mềm đáng yêu của Sơ Bảo, Yến Thất đã cười cong cả mắt: “Ôi trời đất ơi, đáng yêu quá
đi mất!” “Chị ơi, hình như ông trẻ ở ngoài kia đang giận lắm, mẹ đã làm gì sai hả chị?”


Yến Thất sửng sốt: “Mẹ?”
Sơ Bảo gật đầu: “Vâng ạ! Mẹ của em chính là người mà chị gọi là Nghiên Ca yêu dấu đó!”
Yến Thất quay sang nhìn Cố Hân Minh, trong mắt hai người đều xẹt qua sẻ kinh ngạc.


Một đứa bé cực kỳ thông minh!
Và lại, có thể nghe ra được tiếng Trung của Sơ Bảo có vẻ không được lưu loát cho lắm, ngữ điệu còn trúc trắc, nhưng cậu bé lại vẫn
nhớ được cách Yến Thất gọi Nghiên Ca ban nãy.
“Cục cưng, năm nay cháu được mấy tuổi rồi?”
Cố Hân Minh từ một đầu sofa đi tới trước mặt Sơ Bảo, cố gắng giãn cơ mặt để mình trong thân thiện dễ gần hơn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 231


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Ngoài cửa, Nghiên Ca đứng trước cổng rào, nhìn vào đôi mắt đang nối giông bão của Lục Lăng Nghiệp mà không
dám nhúc nhích.
Cô 3than nhẹ một tiếng, ngập ngừng: “Chú Út.”
Cơ thể cao lớn của Lục Lăng Nghiệp bao trùm lấy dáng người nhỏ nhắn của Nghiên Ca. 1
Đôi mắt lạnh lẽo tối tăm của anh cũng nhìn chằm chằm vào cô: “Giải thích sao đây?”
Ngữ khí cứng nhắc, giọng anh chưa 9bao giờ âm trầm lạnh lùng đến vậy!
Nghiên Ca thót tim, cúi đầu không nói. Bởi vì không biết nên giải thích như thế nào nên cô3 chọn cách im lặng.
Ánh mắt sắc lạnh của Lục Lăng Nghiệp khóa chặt trên đỉnh đầu cô, sau khi Nghiên Ca im lặng ba giây thì lò8ng
bàn tay to lớn của anh nắm lấy cảm của cô.
Sức lực không lớn, nhưng có thể thấy rõ anh đang cố gắng nhẫn nhịn.
Bàn tay anh hoàn toàn bao phủ lấy cằm của Nghiên Ca, răng cắn chặt mắt như nổi lửa, sự sắc lạnh ấy như muốn xé
toạc cô ra vậy.
“Giải, thích!”
Lục Lăng Nghiệp nghiến răng nhả ra hai chữ. Ráng chiều chạng vạng chiếu lên hai người, rõ ràng là một cảnh
tượng tuyệt đẹp, nhưng trong bầu không khí lại ngập tràn hơi lạnh khiến người ta phát run.
Chú Út, nổi giận rồi!
Lần đầu tiên trong đời anh đánh mất toàn bộ sự bình tĩnh và lý trí của mình.
Vì khoảng thời gian một năm trắng xóa của cô, vì sự giấu giếm bao nhiêu lâu nay của cô.
Sự bình tĩnh vững vàng mà chủ Út lấy làm tự hào bao lâu nay vào giờ phút này đã bị một luồng đố kị lấn át.
Mặt Nghiên Ca phát đau, nhưng cô vẫn cứng cỏi mà ngược lên nhìn anh, mím môi không nói tiếng nào!
Đôi mắt cô bắt đầu ầng ậc nước, trong sự cứng cỏi mang theo day dứt và yếu đuối. Yết hầu Lục Lăng Nghiệp dâng
lên rồi hạ xuống, sức lực nơi đầu ngón tay dần giảm đi trước đôi mắt long lanh ảnh lệ của cô.


“Là con của ai?! Hả?!”
Lục Lăng Nghiệp một lần nữa truy hỏi, giờ phút này anh gần như đã phải dùng hết toàn bộ sức lực bình sinh của
mình thì mới tìm được ý nghĩ muốn giết người!
Vì cô, dự án Khu mới ven vịnh anh nói bỏ là bỏ!
Vì cô, anh thà phá bỏ nguyên tắc của mình cũng phải trừng trị kẻ hãm hại cô! Vì cô, anh một ngày một đêm không
chợp mắt, chỉ vì đuổi theo đến Paris đưa cô trở về!
Nhưng sự im lặng này của cô lại giống như một đòn trị mạng vậy, đập thật mạnh vào lòng Lục Lăng Nghiệp, đau
không thở nổi!
“Cổ Nghiên Ca, em thật độc ác!”
Lục Lăng Nghiệp hất tay ra khỏi mặt Nghiên Ca, xoay người mang cơn giận như sóng dữ.
Bóng lưng cao to vững chãi trông vô cùng thể lương dưới ánh mặt trời.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má Nghiên Ca, cô hoảng loạn vươn tay ra kéo lấy cánh tay anh: “Chú Út…”
“Đừng có gọi tôi!”
Lục Lăng Nghiệp một lần nữa giằng tay ra khỏi cổ, sức lực mất đi sự khống chế khiến Nghiên Ca ngã ngược ra sau,
lòng bàn tay bị hàng rào sắc nhọn đâm trúng.
Cô nấc nghẹn, mặc kệ cơn đau ở lòng bàn tay, bật khóc nhìn Lục Lăng Nghiệp, tủi thân không biết phải làm sao.
Cánh mũi Lục Lăng Nghiệp phập phồng, ngũ quan cương nghị như phủ một tầng sương lạnh. “Chú Út, không
phải em… muốn lừa anh đâu.”
Nghiên Ca sụt sùi, tiếp tục giải thích. Nhưng, lực bất tòng tâm!
Ngay đến chính cô cũng rõ một điều rằng, muốn giải thích cũng không biết nên bắt đầu từ đầu.
Lục Lăng Nghiệp đứng cách cô vài bước, hàng chân mày cương nghị khẽ nhưởng, mắt anh hơi híp lại, giọng
thoáng vẻ trào phúng: “Rồi sao nữa?”
Nghiên Ca lắc đầu theo phản xạ: “Chú Út, không phải như anh nghĩ đâu, thật sự không phải…” Nghe lời biện giải
thiếu sức thuyết phục này của Nghiên Ca, lửa giận trong lòng Lục Lăng Nghiệp lại càng thêm mất khống chế.
Anh tiến lại, tóm lấy cánh tay của Nghiên Ca rồi kéo cô đến trước mặt mình, từ trên cao liếc xuống nhìn cô, cất
giọng hòa hoãn: “Một lần cuối cùng, giải thích anh nghe, chỉ cần là em nói thì anh sẽ tin!” Chú Út rất giận, nhưng
anh vẫn cố tỏ ra thật nhẹ nhàng, có điều như vậy lại càng khiến lòng Nghiên Ca thêm đau nhói.
Nước mắt trào ra, Nghiên Ca như đọc được nỗi thất vọng và cả vẻ lạnh lùng trong mắt anh.
Cô run rẩy sợ hãi, khóc thút thít khó khăn lên tiếng: “Chú Út, em… xin lỗi!”


Cải anh muốn là giải thích, nhưng lại chỉ nhận được một câu nói không đầu không đuôi của Nghiên Ca.
Khuôn mặt điển trai của Lục Lăng Nghiệp gần như co quắp lại vì tức, đầu ngón tay anh không kìm được mà dùng
sức, khi Nghiên Ca đau đớn vì cải bấm tay của anh thì lòng anh cũng đang rỉ máu.
“Đây là câu trả lời của em dành cho tôi?”


Nghiên Ca nhắm mắt, chóp mũi đỏ bừng, nước mắt cứ thế ảo ảo tuôn ra, cô còn có thể nói gì được đây!
Sự tồn tại của Sơ Bảo là sự thật không thể nào chối cãi!
Chẳng lẽ cô thật sự muốn người cao ngạo như chủ Út phải nhẫn nhịn mà chấp nhận một Sơ Bảo có thân thể không rõ ràng? Nghiên
Ca cắn chặt lấy môi mình, ngăn mình không khóc thành tiếng, , cơn đau ở cánh tay không bằng một phần vạn nỗi đau trong tim.
Chuyện mà cô vẫn luôn nơm nớp lo sợ cuối cùng vẫn xảy
Biết thế ngay từ đầu không nên lún sâu như vậy…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 232


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Nghiên Ca khóc như mưa.
Dáng vẻ giận dữ của Lục Lăng Nghiệp trước mắt làm cô sợ hãi. Cô sợ mất đi nhưng lại không dá3m mở miệng.
Tâm trạng thấp thỏm của Nghiên Ca không chỉ giày vò bản thân mà còn giày vò cả Lục Lăng Nghiệp.
Anh thất vọng cất bước rời đi. Cải xoay người này dường như là muốn đoạn tuyệt quan hệ.
Cô bắt đầu sợ hãi, một dự 9cảm sắp mất đi anh tự nhiên lan tràn từ tận đáy lòng.
Nghiên Ca không dám đánh cược nữa.
Tay cô run rẩy muố3n bắt lấy anh lần nữa, đầu ngón tay run rẩy, máu tươi theo đầu ngón tay chảy xuống. Cô cất
giọng nói yếu ớt tràn đầy uất ức8: “Chú Út… em, nói!”
Nghiên Ca nức nở, nói không thành câu.
Thôi vậy, nói cho chú ấy biết cũng không sao cả.
Không phải chỉ là ghê tởm, là không chịu được thôi mà!
Còn có thể như thế nào nữa đây.
Lục Lăng Nghiệp nhìn dáng vẻ khó lòng mở lời của Nghiên Ca, tất cả căm phẫn và tức giận bỗng rút đi như thủy
triều.
Anh đang làm gì đây… Là không tin tưởng cô? Hay là phẫn nộ vì cô đã giấu giếm? Lục Lăng Nghiệp cụp mắt
xuống, thở dài.
Anh mím môi không nói, khuôn mặt anh tuấn vẫn lộ vẻ tức giận. Anh nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của Nghiên Ca,
dịu dàng mở từng đầu ngón tay của cô ra, nhìn miệng vết thương dài đáng sợ trên đó, đáy mắt anh tràn ngập sự
đau lòng.
Lục Lăng Nghiệp muốn nói nhưng đột nhiên cửa lớn bị người đẩy ra từ bên ngoài. Ngay sau đó, Sơ Bảo mũm mĩm
chạy vào: “Mẹ.”
Lục Lăng Nghiệp còn vẫn nắm tay Nghiên Ca không buông, Sơ Bảo đã vui vẻ chạy đến trước mặt. Bé ngước mắt
nhìn về mặt tối tăm của Lục Lăng Nghiệp, lại đảo mắt nhìn Nghiên Ca, thấy trên tay cô có máu, nước mắt lăn dài
trên khuôn mặt, miệng nhỏ lập tức mếu máo: “Mẹ, tại sao ông trở lại đánh mẹ? Ông trẻ?


Nghiên Ca vội vàng lau khô nước mắt trên mặt, rút tay ra khỏi tay Lục Lăng Nghiệp, ngồi xổm xuống giải thích:
“Sơ Bảo, ông… ông trẻ không đánh mẹ, là do mẹ không cẩn thận nên bị thương.”
Sơ Bảo nhìn cô, nửa tin nửa ngờ, cơ thể nhỏ bé lập tức nghiêm sang, nhìn Lục Lăng Nghiệp, hai cánh tay nhỏ bé
dang ra che chở Nghiên Ca ở phía sau, quật cường, nói: “Không cho phép ông trẻ bắt nạt mẹ. Đánh phụ nữ là phạm
pháp đó.”
Cho dù tâm trạng có phẫn nộ tới mức nào, tâm tình tức giận ra sao thì lúc này đối mặt với đôi mắt to tròn đầy hờn
giận của Sơ Bảo, Lục Lăng Nghiệp cũng không thể nói được thành lời.
Cơ thể cao lớn, anh tuấn của anh cúi xuống. Hai người mắt lớn, mắt nhỏ giao nhau trong không trung, ánh mắt sâu
thẳm lạnh lùng giao với ánh mắt quật cường long lanh nước, không hề quan tâm đến những thứ khác.
“Chủ… không đánh cô ấy!”


Cuộc đời Lục Lăng Nghiệp chưa bao giờ có thói quen mở miệng giải thích với người khác.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trong veo như nước, giống hệt Nghiên Ca của của Sơ Bảo, anh lại không nhịn được cứng ngắc nói.
Sơ Bảo vẫn không tin nhìn anh, chợt quay lại nhìn Nghiên Ca, thầy cô gật đầu, lúc này mới bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng
nhướng mày: “Thật ạ?”
Lông mày của bé khẽ nhếch lên, khuôn mặt căng thẳng nhìn Lục Lăng Nghiệp. Về mặt hai người giống hệt nhau, ngay cả hành động
vô tình nhướng mày của Lục Lăng Nghiệp cũng gần như giống hệt độ cong giữa hai đầu lông mày của Sơ bảo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 233


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Nghiên Ca sững sờ, đứng lên nhìn dáng vẻ giống hệt nhau của Lục Lăng Nghiệp và Sơ Bảo, cô thầm chấn động. Có
thể là cô hoảng sợ đến loạn rồi, nếu khôn3g tại sao cô lại cảm thấy Lục Lăng Nghiệp và Sơ Bảo giống nhau như vậy.
Có lẽ nguyên nhân là bởi vì Sơ Bảo và Lục Thiếu Nhiên hơi giống nhau.1
Sơ Bảo nhìn anh một lúc, sau đó bé chớp chớp đôi mắt cay mỏi, trở về bên cạnh Nghiên Ca, gục trên đùi cô, ngẩng
đầu nhìn cô: “Mẹ ơi, vào nhà9 có được không?” Nghiên Ca nhìn trộm Lục Lăng Nghiệp, chưa kịp trả lời, Sơ Bảo đã
quay đầu lại, giọng điệu hơi ngựng ngập: “Ông trẻ, bế!” Sơ Bảo dang3 hai tay với Lục Lăng Nghiệp, ngửa đầu nói:
“Tay mẹ bị thương, phạt ông trẻ bế con vào nhà.” Mi tâm Lục Lăng Nghiệp dãn ra, nhìn đôi mắt giống hệt Ng8hiên
Ca của Sơ Bảo không hiểu sao tâm trạng lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh chia đôi tay dày rộng, nhấc Sơ bảo lên ôm
vào lòng, nhìn bé: “Con tên gì?”
Đây là lần đầu tiên Lục Lăng Nghiệp bế một đứa trẻ tầm tuổi này nên động tác của anh không được tự nhiên lắm.
Đôi mắt to tròn của Sơ Bảo đảo tròn, hơi sáng lên: “Mẹ, mẹ nói đi, con tên là gì?”
Nghiên Ca thở dài, không chút chần chờ: “Chú Út, thằng bé tên là Cố Sơ Bảo!”
“Cổ, Sơ, Bảo?”
Vẻ mặt của Lục Lăng Nghiệp có hơi thay đổi. Anh suy ngẫm tên của Sơ Bảo, che giấu vẻ u ám, sắc bén nơi đáy mắt,
nhìn về phía Nghiên Ca.
Ánh mắt Nghiên Ca thoảng sáng lên, né tránh tầm mắt của anh. “Ông trẻ, chúng ta đi vào rồi nói chuyện có được
không?”
Sơ Bảo giống như ánh mặt trời khi bão giông sắp ập đến, không chỉ xua tan đi mây mù giữa Nghiên Ca và Lục lăng
Nghiệp, mà còn giống như trận mưa rào giữa mùa nắng hạn dập tắt ngọn lửa lớn của Lục Lăng Nghiệp.
“Được.”
Lục Lăng Nghiệp dịu dàng bể Sơ Bảo, còn Nghiên Ca thì trầm mặc đi theo sau họ.
Sơ Bảo ghé vào bả vai Lục Lăng Nghiệp, đôi mắt to tròn đen láy nháy mắt với Nghiên Ca, vừa thông minh vừa tinh
ranh.
Đi vào nhà, mọi người trong phòng khách lập tức nhìn chằm chằm Nghiên Ca và Lục Lăng Nghiệp.


Nghiên Ca đang băn khoăn có nên mở miệng hay không thì Sơ Bảo đang ôm cổ Lục Lăng Nghiệp đã quay đầu lại:
“Bố nuôi, tay của mẹ bị thương rồi!”
“Đâu. Chỗ nào? Để bố xem.”
Lục Thiếu Nhiên giật mình đứng lên đi tới, vừa mới đưa tay ra đã thấy ánh mắt sắc lẹm như dao của chú Út phóng
qua. Tay anh khựng lại, nhụt chí như quả bóng cao su bị xì hơi: “Vợ à … Nghiên Ca, hay là lên tầng bằng bỏ đi đã.”
Sau khi gật đầu chào hỏi với mấy người trong phòng khách, Nghiên Ca đi ngay về phía cầu thang lên tầng. Phía
sau cô, ánh mắt của Lục Lăng Nghiệp vẫn dán chặt trên người có hồi lâu, Sơ Bảo ở trong lòng cũng vặn vẹo không
yên: “Ông trẻ, con…” “Ngoan, đợi ở đây một lát.”
Lục Lăng Nghiệp cẩn thận đưa Sơ Báo cho Lục Thiếu Nhiên. Sau khi nhìn kĩ khuôn mặt xinh đẹp của bé, đôi chân
thẳng tắp, thon dài bước về phía cầu thang, lên tầng cùng Nghiên Ca. Sơ Bảo ở trong lòng Lục Thiếu Nhiên nhìn
bóng dáng hai người biến mất ở khúc ngoặt cầu thang, tay nhỏ mật mạp đưa lên xoa mặt: “Cha nuôi, có phải con
rất dư thừa đúng không?” Mọi người: “…”
Đứa nhỏ này vừa thông minh lanh lợi, lại vừa tinh ranh khiến cho người ta dở khóc dở cười.


Trên tầng, Nghiên Ca trở về phòng, ngồi trên giường ngơ ngẩn nhìn lòng bàn tay chảy máu của mình. Phải thừa nhận cô đã thật sự
hoảng sợ trước dáng vẻ tức giận của chủ Út. Cô chỉ không có mặt mũi nói ra chuyện năm năm trước, nhưng lại không ngờ sẽ khiến
cho chú Út phản ứng mạnh như vậy.
Lo nghĩ hồi lâu, thực ra Nghiên Ca có thể hiểu được. Nếu đổi lại là cô thì sợ là chưa chắc đã có thể bình tĩnh nhẫn nhịn như chủ Út.
Chỉ là tất cả quá trùng hợp, lúc cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để bộc bạch tất cả mọi chuyện thì đã bất ngờ bị anh phát hiện tất cả.
Sơ Bảo, Simon, tất cả về Paris. Đây đều là những câu chuyện xưa rất dài.
Nếu như phải nói ra, cô cần dũng khí rất lớn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 234


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


“Kẽo kẹt.” Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Nghiên Ca ngước mắt nhìn, vừa thấy Lục Lăng Nghiệp, cô không cầm lòng
nồi đứng dậy: “Chú Út.” TS Lục Lăng 3Nghiệp đóng cửa, đôi mắt sâu thẳm không chút gợn sóng nhìn cô. Nghiên
Ca củi đầu, cắn môi: “Sơ Bảo là con của em. Năm đó… Ừm!”
Cô c1òn chưa kịp nói xong, Lục Lăng Nghiệp đã lập tức giữ lấy gáy cô, ôm cô vào lòng. “Từ từ hẵng nói.”
Giọng của Lục Lăng Nghiệp trầm thấ9p khàn khàn, ôm lấy cô thì thầm. Nghiên Ca ở trong lòng anh, ngửi mùi
hương mát lạnh quen thuộc, và hơi thở thoang thoảng mùi thuốc lá của an3h, sống mũi cô cay cay.
“Chủ Út…”
Đôi môi mỏng của Lục Lăng Nghiệp mím chặt, anh dịu dàng ôm lấy cô, vẻ ngang ngược, độc đo8án bỗng biến mất.
Lúc khi buông Nghiên Ca ra, nhìn vết máu đã khô lại xung quanh miệng vết thương của cô, anh hỏi: “Có đau
không?”
Nghiên Ca lắc đầu: “Không đau. Chú Út, chủ không tức giận nữa phải không?” Nghe vậy, dung mạo lạnh lùng của
Lục Lăng Nghiệp hiện lên một chút giễu cợt: “Em chuẩn bị lời giải thích đi, đêm nay anh muốn nghe!” Nghiên Ca
ngẩn ra, nở nụ cười, thở dài nhẹ nhõm. Anh vẫn ngang ngược, nhưng mà sau khi cơn giông tố qua đi thì sự dịu
dàng trong anh vẫn vẹn nguyên.
Sau khi băng bó cẩn thận vết thương cho Nghiên Ca, Lục Lăng Nghiệp ở lại biệt thự rất lâu, gần sáu giờ tối mới vội
vàng rời đi cùng Yển Thất và Cổ Hân Minh.
Mặc dù đã hòa hợp như lúc đầu nhưng mà trong lòng Nghiên Ca vẫn cảm thấy không ổn.
Trước khi đi, chú Út nói với cô một câu, khiến trái tim cô rất lâu mới có thể bình tĩnh lại.
Anh nói: “Em còn nhớ trên bờ biển của thành phố B anh đã nói gì không?”
Sau khi nói xong câu này, anh không chút lưu luyến xoay người rời đi.
Nghiên Ca ngẩn người ở trong phòng rất lâu. Một đêm bên bờ biển lãng mạn, anh đã nói: “Chỉ cần do em sinh là
được!”
Chú Út muốn nói với cô là anh có thể chấp nhận Sơ Bảo vô điều kiện, hay là đang ám chỉ điều gì khác? Có lẽ là vẫn
còn sợ bởi sự tức giận của anh, nên trong lòng Nghiên Ca luôn cảm thấy không yên.
Sau khi Lục Lăng Nghiệp dẫn người rời đi, Sơ Bảo và Lục Thiếu Nhiên đứng ở cửa phòng ngủ thò đầu vào. Nghiên
Ca thở dài một hơi: “Hai người lén lút như kẻ trộm như vậy để làm gì hả?”
Sơ Bảo và Lục Thiếu Nhiên lập tức đi vào Đóng cửa lại Sơ Bảo đứng trước mặt cô cầm lấy tay cô thở dài: “Mẹ còn


đau không?” Nghiên Ca ôm lấy bé, hôn một cái: “Mẹ không đau nữa!”
Lục Thiếu Nhiên xoa đầu Sơ Bảo, nhìn Nghiên Ca nhỏ giọng nói: “Chú Út nói gì?”
Nghiên Ca lắc đầu: “Không có gì cả. Đã là quá khứ rồi!”
“Hả?” Lục Thiếu Nhiên kinh ngạc: “Đã là quá khứ rồi? Chia tay rồi? Nhanh như vậy? Hai người có được không
vậy? Không phân biệt tốt xấu gì đã chia tay ư?”
Lục Thiếu Nhiên cứ như khẩu đại bác “pằng pằng pằng” hỏi một mạch mấy câu liền,
Nghiên Ca nhíu mày lườn anh: “Anh câm miệng đi! Ai chia tay hả?” “Ồ, làm anh sợ gần chết! Vậy thì tốt rồi, vậy là
tốt rồi.”
Lục Thiếu Nhiên không coi ai ra gì trêu đùa cùng Nghiên Ca. Sơ Bảo đứng bên cạnh, đôi mắt ngập nước đảo tròn:
“Bố nuôi, mẹ với ông trẻ là… quan hệ gì vậy?”


Đôi mắt sáng ngời tinh ranh của bé sáng lấp lánh, giọng nói non nớt vô cùng đáng yêu.
Nghe thằng bé hỏi vậy: “Nghiên Ca miễn cưỡng nở nụ cười nhìn Lục Thiếu Nhiên: “Là anh bảo Sơ Bảo gọi chú Út là ông trẻ à?”
Lục Thiếu Nhiên vô tội gật đầu: “Sao vậy? Có vấn đề gì à? Anh đã vô hình nâng vai vế của chủ Út lên rồi, còn bắt bẻ gì nữa? Gọi thế
nào mà chẳng được!”
Im lặng suy nghĩ một lúc, Lục Thiếu Nhiên giải thích với Sơ Bảo: “Con trai à, ông trẻ thời kì mãn kinh của con đang giận dỗi với mẹ
con.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 235


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Tám giờ tối, màn đêm buông xuống.
Khu biệt thự gia đình ở khu Châteauroux của Paris, phong cảnh tuyệt đẹp, phía trước 3là bể bơi với làn nước trong
xanh khẽ dập dờn.
Lục Lăng Nghiệp đứng thẳng tắp trước cửa sổ sát đất, nhìn ra ngoài cửa 1sổ.
Trong phòng khách không bật đèn, bên ngoài cửa sổ là bóng tối dày đặc bao trùm một khoảng đất trời lặng ngắt
như t9ờ. Đầu ngón tay Lục Lăng Nghiệp kẹp điếu thuốc, ánh lửa lập lòe giống như đáy lòng bất an của anh.
Cổ Hân Minh và Yến 3Thất đứng ở ban công nửa mở trên tầng hai, cụp mắt nhìn Lục Lăng Nghiệp mặc áo sơ mi
đen và quần dài đen đứng trong phòng khác8h, hai người nhìn nhau không nói gì. Lục Lăng Nghiệp dập tắt điếu
thuốc, gạt tàn thuốc vào cái gạt tàn pha lê để trên bàn kính, bên cạnh là một tập tài liệu đã được lật xem.
Hồi lâu sau, Yến Thất thở dài: “Anh nói xem, có phải bây giờ trong lòng Lục lão đại đang vô cùng hối hận hay
không?”
Mày kiểm đen dày của Cố Hân Minh hơi nhíu lại: “Em nói về đứa bé hay là Nghiên Ca?”
“Cả hai.” Yến Thất nghiêng người nhìn Cố Hân Minh, khẽ nói: “Chuyện này quá đột ngột. Ai mà ngờ được năm
trước chỉ một lần thôi mà kết quả là ngay cả bánh bao nhỏ cũng có rồi. Nếu không phải hôm nay hỏi tuổi của Sơ
Bảo thì em cũng không có cách nào liên tưởng thân thể của bé với Lục lão đại. Dù sao… rốt cuộc một năm trắng trơn
đó của Nghiên Ca đã xảy ra chuyện gì không ai có thể nói rõ được, hơn nữa lúc đó Nghiên Ca vừa mới chia tay Bùi
Vân Cảnh…”
Yến Thất nói ra nghi ngờ trong lòng họ từ trước tới giờ.
Cổ Hân Minh cũng thở dài: “Haiz, có trách thì chỉ trách cái tên Simon kia quá trâu bò! Xóa hết tất cả các dấu vết của
Nghiên Ca trong một năm đó, ngay cả thân thể bây giờ của Sơ Bảo ở trong hệ thống hộ khẩu của nước Pháp cũng
chỉ có thể tra được một chút thông tin không rõ ràng. Thông tin cụ thể của cha mẹ đẻ cũng không rõ ràng. Cái tên
Simon này là nhân vật gì vậy trời!”
Thực ra, nửa tiếng trước Simon mới rời khỏi biệt thự. Cũng không biết anh ta đã nói gì với Lục lão đại, dù sao thì
cuối cùng không chỉ đưa tư liệu một năm trắng xóa đó của Nghiên Ca cho anh, thậm chí còn có cả quá trình Sơ Bảo
khôn lớn kể từ khi sinh ra đến bây giờ.
Quá thần kì! Không ngờ Simon lại là thầy của Sơ Bảo.
Hơn nữa tên Simon này còn là hacker đứng đầu thế giới chưa bao giờ lộ mặt trong bảng xếp hạng Hacker thể giới


trước đây.
Bởi vì đang làm việc cho Cục An ninh nước M, cho nên anh ta chỉ có thể hoạt động trong bóng tối.
Những thử Sơ Bảo đang học bây giờ cũng là anh ta dạy cho bé.
Bao gồm mã nguồn chương trình PHP đơn giản và cách phá giải trang web đơn giản. Có thể nói Simon thực sự rất
quan tâm đến Sơ Bảo.
Nhưng trong sự quan tâm này của anh ta, rốt cuộc có xen lẫn suy nghĩ khác hay không thì vẫn phải điều tra thêm.
Dù sao thì để bồi dưỡng một đứa trẻ mới bốn tuổi đã thú vị như vậy, nói anh ta chỉ dạy chơi thì hình như cũng
không thuyết phục lắm.
Yến Thất vuốt mái tóc ngắn: “Lúc chiều em nhìn thấy Simon hình như cũng có ý với Nghiên Ca. Cái tên không biết
xấu hổ này, Nghiên Ca nhà chúng ta là người mà anh ta có thể nghĩ tới sao!” Cố Hân Minh tặc lưỡi: “Em vẫn còn
lòng dạ nghĩ đến mấy chuyện không đầu này à. Nhìn Lục lão đại mà xem, đoán chừng là đã hối hận xanh cả ruột
rồi. Chậc, chậc, đã rất nhiều năm rồi anh không thấy cậu ấy có vẻ mặt dọa người như vậy.”
Dứt lời, Yến Thất và Cố Hân Minh lại trở nên trầm mặc.


Bây giờ không còn nghi ngờ gì nữa, Sơ Bảo chính là con của Lục lão đại.
Nhưng mà… Nghĩ đến cái miệng thiếu đòn kia của Lục Thiếu Nhiên lại dám nói Lục lão đại là ông trẻ của bé! Vậy sau này mối quan
hệ lộn xộn này phải sửa lại thế nào đây!
“Em đang nghĩ lúc về nước sẽ phải sắp xếp đứa bé này như thế nào? Anh cảm thấy nhà họ Lục sẽ dễ dàng chấp nhận sao? Lục lão đại
phải giải thích với mọi người thế nào đây!” Yến Thất chợt thổ dài, vẻ mặt của Cổ Hân Minh cũng trở nên âm u: “Đừng quên cậu ấy là
Lục Lăng Nghiệp, cậu ấy muốn làm gì thì không ai có thể ngăn cản được.”
***
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 236


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Mười giờ đêm.
Ngồi trên cái ghế mây ở ban công, Nghiên Ca không hề cảm thấy buồn ngủ, tâm trạng nặng nề nhìn xuống con
đường lát đá ở phía d3ưới, dường như đang chờ đợi điều gì đó. Một đêm hoang đường vào năm năm trước, bây
giờ lại cô chủ động nói ra, mặc dù thời gian đã trôi đi nhưng tr1ong lòng vẫn kháng cự và ghê tởm.
“Bip bip.”
Hai tiếng còi ngắn, dồn dập vang lên ở dưới lầu.
Nghiên Ca đứng lên nhìn xuống9, thì thấy chiếc Bentley sang trọng đang đậu dưới lầu, cửa kính xe hạ xuống:
“Nghiên Ca yêu dấu!” Yến Thất gọi to, Nghiên Ca đáp lời: “Tiểu Yến, đợ3i chị một lát!”
“Ừ ừ!”
Nhân lúc Yên Ca xuống dưới nhà, Yến Thất tranh thủ quay đầu xe.
Đêm khuya, mọi người đều đã ngủ say,8 Sơ Bảo cũng được Nghiên Ca tạm thời đưa sang ngủ cùng Lục Thiếu
Nhiên.
Cô mặc một chiếc áo len trơn và quần short jean, đi đôi giày đế bằng nhẹ nhàng thuận tiện, lặng yên không một
tiếng động rời khỏi nhà.
Ngồi trên xe, Nghiên Ca vô thức nhìn về phía ghế sau, không có ai, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong
lòng lại không tránh khỏi mất mát.
Yến Thất khởi động xe, lúc rẽ khỏi đường hầm thì nhìn Nghiên Ca trêu ghẹo: “Sao thế? Không nhìn thấy người
muốn gặp à?”
Nghiên Ca nhìn Yến Thất, bất đắc dĩ kéo khóe miệng: “Tiểu Thất, đừng trêu chị nữa, có được không?”
“Thế mà gọi là trêu ư? Cục cưng à, nói thật, hôm nay chị làm bọn em sợ chết khiếp đấy.”
Dứt lời, Nghiên Ca hơi lảng tránh, cúi thấp đầu, cười gượng: “Xin lỗi, chị cũng không muốn như vậy.”
“Chị xin lỗi em làm gì! Chuyện này chỉ có thể trách Simon, ai bảo anh ta xóa sạch quá trình sinh con của chị và quá
trình trưởng thành của Sơ Bảo làm gì. Có biết là một năm trắng xóa đó của chị đã khiến bao nhiều người hiểu lầm
không hả?”
Nghiên Ca ngạc nhiên, nhưng thoáng cái đã hiểu ra, thở dài: “Chị biết chú Út nhất định sẽ điều tra… Cho nên chị đã
bảo Simon làm như vậy ” “Hả?” Yến Thất suýt chút nữa trượt tay lái cô ấy dùng vẻ mặt tràn đầy khó hiểu nhìn


Nghiên Ca: “Chị tội gì phải làm khổ mình như vậy?” Nghiên Ca nặng nề thở dài: “Tiểu Thất, em không hiểu đầu.”
“Hừm, em có gì mà không hiểu. Em hỏi chị, chị có biết đứa bé là con của ai không?”
Yến Thất nhìn vẻ mặt đau buồn của Nghiên Ca, không nhịn được lập tức hỏi một câu.
Nhưng lúc này, lòng Nghiên Ca đang nặng trĩu nên không để ý, cô lắc đầu khó khăn mở miệng: “Chị… không biết!”
Khóe môi Yến Thất giật giật, phải cố gắng lắm mới không buột miệng nói ra chân tướng.
Cô ấy thầm nghĩ, chuyện này vẫn nên để Lục lão đại tự mình đối phó đi!
Năm năm trước đưa người ta lên giường, bây giờ con cũng có rồi, kết quả trong lòng người ta vẫn tràn đầy áy náy,
cho rằng mình đã có lỗi với anh.
Đáng đời!
Cho các người nghẹn không nói được luôn đi. Sự việc cũng đã đến nước này để xem Lục lão đại anh giải quyết thể
nào! Yến Thất xấu xa nghĩ thầm trong lòng, trên mặt cũng hiện lên ý cười nghiện ngầm.
Nửa tiếng sau, đúng mười giờ rưỡi, Yến Thất lái xe trở về khu biệt thự gần Châteauroux.
Yến Thất ngồi bất động trong xe, nhìn Nghiên Ca, bĩu môi: “Chị vào đi, anh ấy đang đợi chị!”
Nghiên Ca đưa mắt nhìn khu biệt thự sang trọng đẹp đẽ bên đường, cửa sổ sát đất rộng lớn có thể thấy được bóng
dáng mơ hồ của một người.
“Được.”
Nghiên Ca lấy hết can đảm bước xuống xe, vừa bước xuống xe không hiểu sao lại hơi nhũn chân.
Cô đỡ cửa xe, giọng nói nhẹ nhàng: “Tiểu Thất, em… không vào sao?”
Yến Thất nhìn Nghiên Ca trêu chọc: “Em đi vào làm gì? Đi vào để chiếu sáng lúc hai người ôm ấp à? Mau vào đi,
Lục lão đại cũng không ăn thịt người đầu. Xem chị chưa gì đã sợ rồi kìa!”
Nghiên Ca lặng lẽ cụp mắt, trước thái độ xem kịch vui của Yến Thất, cô thật sự là dở khóc dở cười.
Đóng cửa xe, Nghiên Ca bước từng bước nặng nề đi vào biệt thự.
Cửa lớn không khóa, cô đẩy cửa vào, ánh sáng trong phòng mờ mịt khiến cô tạm thời khó có thể thích ứng.
Nghiên Ca đứng ở cửa, nhìn ánh sáng xuyên qua cửa sổ, cô khẽ gọi: “Chú Út..”
“Lại đây!” Không chút ngập ngừng, giọng nói mạnh mẽ nhưng lại khàn khàn của Lục Lăng Nghiệp chuyên đến từ
cửa sổ.
Nghiên Ca thở ra một hơi, cúi đầu đi tới.
Đèn không bật nên ánh đèn trên bãi cỏ ngoài cửa sổ chiều vào cũng đủ để nhìn rõ vị trí của anh.


Nghiên Ca đi đến, đứng trước mặt anh. Trong đêm tối đôi mắt vẫn long lanh, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng, sâu xa, u
tối của anh.
Anh nhìn cô không chớp mắt, Nghiên Ca hơi bối rối, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ánh sáng ngoài cửa sổ mờ nhạt nhưng đủ để cho hai người họ nhìn thấy bóng dáng nhau ở sâu nơi đáy mắt.
Lục Lăng Nghiệp im lặng thở dài, đôi môi mỏng mím lại, kéo tay Nghiên Ca nằm trong lòng bàn tay, nhìn bằng gạc
do anh tự mình bằng bó, anh nhẹ nhàng vuốt ve.
Viền mắt Nghiên Ca ngẩn nước, nhìn thấy anh dịu dàng như vậy thì hơi xót xa.
Trong lòng cô thấp thỏm không yên, không biết sau khi cô nói ra chân tướng thì sẽ phải đối mặt với kết thúc như
thế nào!
“Chủ Ủt, em chuẩn bị xong… lời giải thích rồi.” Cô không chớp mắt, nhìn Lục Lăng Nghiệp như muốn hút anh vào
đáy mắt mình. Người đàn ông ưu tú này thản nhiên xuất hiện trước mắt cô, bây giờ lại ung dung khiến cô hãm sâu
trong vũng bùn.
Nghiên Ca sợ mất đi, cho nên cố tình nguyện nói ra chuyện tồi tệ nhất đã xảy đến với mình vào năm năm trước, chỉ
xin anh có thể hiểu cho cô.


Dứt lời, mắt cô ươn ướt long lanh, cô khẽ cắn môi, vẻ mặt kiên định.
Lục Lăng Nghiệp nâng lên mí mắt đang rủ xuống, bàn tay đưa lên chạm vào mặt Nghiên Ca.
Khuôn mặt góc cạnh của anh vẫn lạnh lùng như trước nhưng bàn tay lại dịu dàng nâng gương mặt của cô. Trong ánh sáng mờ mịt, đôi
mắt lạnh lùng của anh lại phản chiếu bóng dáng Nghiên Ca rất nét, sau đó một tia cảm xúc phức tạp mà Nghiên Ca bao giờ chưa
nhìn thấy thoảng hiện lên trong mắt anh.
Hơi ẩm từ lòng bàn tay chú Út dường như có thể sưởi ấm linh hồn của Nghiên Ca. Cô run rẩy bất an, nhìn anh không nói một lời…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 237


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Bầu không khí dường như trở nên nghiêm nghị hơn, mặt Nghiên Ca dán vào lòng bàn tay Lục Lăng Nghiệp, yên
lặng hưởng thụ 3sự vuốt ve nhẹ nhàng của anh.
“Chú Út…”
Lục Lăng Nghiệp mím môi không nói gì, ngón cái nhẹ lướt qua k1hóe môi cô.
Đêm tối yên tĩnh, ánh sáng lập lòe, trái tim Nghiên Ca bất an.
“Có muốn nghe anh kể chuyện 9trước kia không?”
Nửa phút sau, cuối cùng Lục Lăng Nghiệp mới mở miệng.
Anh nói thì thầm, giọng nói trầ3m thấp, như có thứ gì nghẹn trong họng vậy.
“Chủ Ủt?” Nghiên Ca hơi bối rối: “Em có thể giải thích trước…”
Cô còn chưa nói xong, ngón cái của Lục Lăng Nghiệp đã chặn lên đôi môi nhỏ xinh của cô.
“Anh nói trước!”
Giọng điệu của Lục Lăng Nghiệp lại càng làm Nghiên Ca cảm thấy bất an. Cô nhíu mày, mấy lần muốn mở miệng
lên tiếng, nhưng cuối cùng vẫn im lặng bởi ánh mắt nghiêm túc lại kiên định của anh.
Lục Lăng Nghiệp kéo Nghiên Ca, hai người ngồi trên ghế sofa rộng lớn bên cạnh cửa sổ.
Mắt anh u tối, lóe lên tia sáng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ: “Sáu năm trước, anh vừa mới bước vào thương
trường! Tiếp quản doanh nghiệp của nhà họ Lục.”
Nghiên Ca nhìn chằm chằm bên mặt tuấn tú của anh, nghe anh thì thầm nói về quá khứ của mình.
“Có lẽ vì cái gọi là nghe con mới đẻ không sợ cọp, nên mọi thứ đều ngạo khá thuận lợi! Vô cùng suôn sẻ, điều đó
khiến anh càng ngông cuồng và ngạo mạn hơn. Nhưng đến năm thứ hai, cũng chính là… năm năm trước!”
Nói đến đây, Lục Lăng Nghiệp đột nhiên dừng lại, anh không nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ nữa mà bình tĩnh
nhìn Nghiên Ca, lòng bàn tay nắm bàn tay bị thương của cô: “Năm năm trước, vì một lần ngoài ý muốn mà anh bị
người ta hạ thuốc!”
Nghiên Ca nín thở, hỏi trong vô thức: “Sao lại như vậy? Vậy sau đó thì sao?”


Cô hoàn toàn như đang nghe một câu chuyện cũ, thế nhưng lại không thấy sự khác lạ trong mắt Lục Lăng Nghiệp.
Lục Lăng Nghiệp đốt một điếu thuốc, hút một hơi, phun ra một vòng khói trắng rồi mới nói tiếp: “Đêm đó ở khách
sạn Cẩm Bá, có người lẻn vào phòng anh…”
Nghiên Ca mở to mắt, chớp nhè nhẹ nhìn về phía anh.
Cô hơi nhíu mày, trong đầu hiện lên cảnh tượng nào đó.
Cô đột nhiên bấu chặt tay, khiến miệng vết thương trong lòng bàn tay rách ra mà cũng không hề hay biết.
“Sau đó, em không nhớ gì sao?”
Lục Lăng Nghiệp nói câu này rất chậm rãi, đánh thắng vào lòng Nghiên Ca.
Vẻ mặt cô trở nên sững sờ, cứng đờ ngồi bên cạnh anh.
Câu chuyện anh kể chỉ có mấy câu, thế nhưng khung cảnh anh mang tới lại tràn đầy những mảnh vụn.
Nghiên Ca run rẩy, tim đập loạn xạ, đầu ngón tay của cô cũng phát run, ác mộng không thể nào quên được như con
rắn độc bủa vây lấy cô.
Cô thở hổn hển, khó khăn muốn nói gì đó, thế nhưng lại không thể nói thành lời.
Lục Lăng Nghiệp cụp mắt xuống, trong mắt như xẹt qua một tia may mắn, lòng bàn tay thon dài thô ráp của anh sờ
lên mắt Nghiên Ca: “Ác mộng em không thể nào quên được… là anh!”
Nghiên Ca hít mạnh một hơi, cả người cô cứng lại trên ghế sofa, quên phản ứng, cũng quên cả nói chuyện. Trước
mắt cô dần trở nên rõ ràng hơn, đó là thời khắc cô sợ hãi nhất trong suốt năm năm qua, thậm chí là nhiều năm sau,
cô vẫn không thể nào quên được cái đêm gào khóc đến tan nát cõi lòng đó…
Cô nhớ rất rõ, năm năm trước, hôm đó…
Kỳ hai năm nhất đại học, gần cuối kỳ.
Hết giờ học, Mộ Tân Nhu thần thần bí bị kéo cô đến một góc sân tập.
Gương mặt xinh đẹp lại quyến rũ của Mộ Tân Nhu tràn đầy đau khổ, cô ta đặt túi sách lên đùi, nhỏ giọng nói:
“Nghiên Ca, cậu…. gần đây cậu và Vân Cảnh thế nào rồi?”
Cô tươi cười nhìn dáng vẻ không thích hợp lắm của Mộ Tân Nhu, trả lời: “Chúng mình rất tốt, Tân Nhu à, cậu sao
vậy? Cậu không khỏe à?” Mộ Tân Nhu cứng đờ nở một nụ cười, thuận tay kéo cổ áo sơ mi lụa màu trắng xuống
một chút.
Không ngờ động tác của cô ta lại làm lộ ra dấu hôn xanh đỏ trên cổ.
Thấy dấu vết đó, cô lập tức kinh ngạc hỏi: “Tân Nhu, cổ cậu sao thế nào? Cậu…” Khi đó, cô đã mười chín tuổi, cho
dù có yêu đương với Bùi Vân Cảnh thì cũng chỉ mới ở giai đoạn nắm tay mà thôi.
Nhưng mà trưởng thành rồi, cô đã biết dấu vết quả mập mờ này có ý gì.


Chi trong chớp mắt, cô vừa dứt lời, túi sách trên đôi Mộ Tân Nhu đã lệch ra, đúng lúc làm rơi ra một đống ảnh chụp. Tập ảnh đó vô
cùng rõ nét. Cô chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra người đàn ông đang thẳng lưng kia chính là Bùi Vân Cảnh.
Nhặt bức ảnh lên, Nghiên Ca cảm thấy thấy hơi thở như đông cứng lại.
Mà Mộ Tân Nhu lại khóc sướt mướt tổ khổ, nói bọn họ uống
lại mọi hành động của bọn họ.
như nào, không kìm lòng được thế nào. Ảnh chụp như đang tái hiện
Vừa rõ nét, vừa mia mai!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 238


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Đến tận bây giờ, Nghiên Ca vẫn còn nhớ mãi!
Khi đó, cô coi Mộ Tân Nhu như người bạn thân tốt nhất của mình, cùng ăn cùng ở, chia sẻ tất3 cả bí mật với cô ta.
Lần đầu tiên cô và Bùi Vân Cảnh gặp nhau, quen biết Bùi Văn Cảnh, yêu đương với Bùi Vân Cảnh, cô ta luôn là
ngườ1i chứng kiến.
Không ngờ, đến cuối cùng lại tác thành cho chuyện bẩn thỉu này!
Mộ Tân Nhu khóc lóc như mưa, nức nở nói với cô r9ằng, Bùi Vân Cảnh đợi cô ở khách sạn Cẩm Bá phòng 1332 gần
trường học.
Cô không nghi ngờ, cũng không chần chừ gì, cầm ảnh chụp xoay ng3ười rời đi. ở phía sau lưng vẫn truyền đến
tiếng khóc của Mộ Tân Nhu, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Khách sạn Cẩm Bá, khách 8sạn năm sao duy nhất ở gần trường học.
Bởi vì giây phút này cô hít thở cũng cảm thấy đau đớn, hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo,
Không chút chần chờ, cô đi đến cửa phòng 1332. Nhìn thấy cửa phòng khép hờ thì đẩy thắng cửa ra, đi vào.
Cô không ngờ, giây phút đẩy cửa đi vào, thứ chào đón cô chính là sự tra tấn như địa ngục.
Trong phòng tràn ngập mùi hoa hồng. Cô hùng hổ đi vào, vừa vào bên trong tất cả mọi thứ trước mắt trở nên mơ
hồ, gáy bị người ta đập mạnh một cái, cô ngất lịm đi.
Đợi đến khi cô tỉnh lại, trong căn phòng tối đen không nhìn rõ năm ngón tay, có người đang đè trên người cô.
Tư thế của cô bị kìm lấy rất chặt, sức lực mạnh mẽ ngang ngược xâm chiếm lấy cô.
Đau… đau đớn vô hạn!
Cô khóc lóc, cầu cứu, nhưng ngoại trừ tiếng hừ lạnh của đối phương ra thì cô không nghe được gì nữa. Mặc cho cô
có vùng vẫy, giãy giụa thế nào, sức lực của đối phương vẫn như có thể nghiền nát cô vậy. Cơ thể nặng nề đè lên cổ,
đau đến cơ thể chết lặng, thậm chí còn lạc cả giọng. Cô không được ai giúp đỡ, mà còn bị làm nhục không ngừng
nghỉ. Không sai, cô luôn coi đó là làm nhục. Cô không thấy rõ người đè lên mình, chỉ biết sức lực của gã rất lớn,
nắm chặt vai cô, như không biết mỏi mệt mà xông vào khiến cô như thịt cá trên thớt gỗ, mặc người chém giết.
Cô bất tỉnh mấy lần, lại bị đánh thức, thời gian trôi qua từng phút từng giây, cả người cô như bị đánh nát, như con
rối bị ép chấp nhận tất cả. Cuối cùng, cô chỉ nhớ rõ khi tia sáng mơ hồ chiếu vào từ rèm cửa sổ, cô nặng nề mở mắt
ra xung quanh chỉ còn lại một mình cô Trên giường lộn xộn đến khó coi Những vết máu như xé tan linh hồn yếu


ớt của cô.
Trên bụng còn có vài dấu vết màu trắng.
Cô hét lên như điên, ném mọi thứ xuống giường, dù cả người đau đến hít thở cũng tê dại, cô vẫn dùng quần áo của
mình chà xát mong có thể xóa đi những dấu vết trên người hết lần này đến lần khác.
Cô ôm lấy hai đầu gối của mình, ngồi dưới đất khóc đến ngất đi.
Mùi hương trong không khí làm cô buồn nôn.
Cô không nhớ rõ mình đã rời khỏi khách sạn thế nào, cũng không để ý đến ánh mắt của người phục vụ khi thấy
quần áo cùng những dấu vết ướt át trên người cô.
Cô không về ký túc xá mà đến nhà tắm công cộng, tắm rửa đến ba lần.
Nhưng mùi hương trên người quá nồng, cho dù cô có dùng bao nhiêu sữa tắm thì vẫn không thể xóa nhòa.
Từ ngày đó trở đi, cô chưa từng trở về ký túc xá của trường học.
Không ai biết cô đi đâu, cũng không ai có thể liên lạc được với cô!
Nửa năm sau, bạn học trong trường mới biết cô đã nghỉ học!
Bùi Vân Cảnh điên cuồng tìm kiếm tất cả những nơi cô có thể sẽ xuất hiện, thế nhưng đều phỉ công!
Suốt nửa năm sau đó, đoạn ký ức ấy luôn xâm chiếm, tra tấn thần kinh yếu ớt của cô cả ngày lẫn đêm.
Cho nên cô căm hận chuyện đó đến độ trở thành bóng ma tâm lý.
Dần dần hoàn hồn từ trong ký ức, mặt Nghiên Ca trắng bệch đi.
Ánh mắt hốt hoảng thất thần nhìn Lục Lăng Nghiệp, vì anh, chuyện đêm hôm đó lại từ từ hiện rõ trước mắt cô.
Gã làm nhục cô cũng dần hợp lại làm một với gương mặt lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp.


Mỗi Nghiên Ca không còn chút tia máu nào, vì chìm sâu vào trong hồi ức mà trên trán cô lấm tấm mồ hôi lạnh.
Cô quá bàng hoàng, vẫn chưa thể bình tĩnh lại được,
Màn đêm vẫn đẹp như vậy, nhưng trước mắt lại như vực sâu, khiến người ta không nhìn thấy đáy.
Cô muốn nói gì đó, thế nhưng đôi môi run rẩy, không thể nào nói thành lời, đôi mắt chứa đầy nước mắt…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 239


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Nghiên Ca nhìn khuôn mặt lạnh lẽo quen thuộc của Lục Lăng Nghiệp, đột nhiên cô cảm thấy rất xa lạ.
Cơn ác mộng giày vò cô suốt năm 3năm, cùng với cảm giác áy náy mà cô dành cho anh suốt hai tháng qua, tất cả
đều như một trò đùa nực cười làm sao, tất cả như đang chế giễu1 cô. Khóe mắt Nghiên Ca rớt xuống một giọt nước
mắt, không giống như mỗi lần cô quật cường cậy mạnh, là sự đau lòng muốn chết vô cùng chân9 thật.
Vì sao lại là anh?
Vì sao chứ?
Anh chủ động tiếp cận, anh dịu dàng tình cảm, đều là vì chuộc lỗi năm năm tr3ước, hay chỉ đơn thuần là vì anh áy
náy! Nghiên Ca không thể nào suy nghĩ tiếp được nữa, càng nghĩ thì trái tim lại càng đau.
Cảm 8xúc đã từng vô cùng áy náy lúc này tất cả đều tan thành bong bóng, đâm một cái là vỡ tan.
Nói dối, sự thật?
Thật thật giả giá, nhưng còn có chuyện gì điên cuồng hơn chuyện này chứ? Cô đã từng nguyền rủa hằng đêm, đã
từng oán hận phẫn nộ, thế nhưng kết quả lại là anh. Sao cô có thể chấp nhận sự thật này đây? Nghiên Ca chết lặng
rơi nước mắt, đau đớn khôn cùng, nhưng lại không biểu lộ ra.
Lòng bàn tay của anh còn đang nắm lấy tay cô, Nghiên Ca vô thức rụt về, ánh mắt đầy cảm xúc xa lạ.
Lục Lăng Nghiệp nhíu chặt mày, ánh mắt anh xẹt qua một tia sợ hãi không dễ phát hiện, anh đau lòng nghiêng
người ôm Nghiên Ca vào lòng.
Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, thật lâu mới phun ra mấy chữ “Xin, lỗi em, là anh!”
Giọng điệu xin lỗi trầm thấp, lộ ra sự quyến luyến và thương yêu!
Nghiên Ca bị anh ôm vào trong lòng cứng đờ, không nhúc nhích, hai tay đặt trên đầu gối, trong lòng đè nén đến
không thể thở nổi, trong đầu vang lên tiếng ong ong.
Lục Lăng Nghiệp ôm lấy Nghiên Ca đang thất thần, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Anh đã cố gắng đền bù sai lầm của năm năm trước. Nhưng yêu cô, chắc chắn không phải là vì áy náy!
“Thả, tối, ra!”


Không biết qua bao lâu, giọng nói khàn khàn mang theo sự kìm nén của Nghiên Ca vang lên.
Ba chữ này, cứng nhắc mà xa cách. Lực tay của Lục Lăng Nghiệp lại càng chặt hơn: “Nghiên Ca, tất cả đều đã qua.”
“Lục Lăng Nghiệp, anh thả tôi ra!”
Cả người Nghiên Ca căng cứng, cố gắng kìm nén!
Lục Lăng Nghiệp giữ lấy gáy cô, nhẹ vuốt ve mái tóc cô: “Nghiên Ca, là lỗi của anh, năm năm trước… là lỗi của
anh!”
Cô cố gắng đè nén cảm xúc, làm Lục Lăng Nghiệp vô cùng đau lòng.
Chính vì cô chỉ nhỏ giọng thì thào, không hề có cảm xúc kích động nào, điều này khiến cho anh lại càng đau lòng,
Anh chỉ ước có thể nâng niu người phụ nữ nà trong lòng bàn tay mà yêu thương đến già, nhưng cuối cùng sự việc
lại trở thành anh đâm lao đành phải theo lao.
Lục Lăng Nghiệp áy náy, đau lòng, nhưng anh không hề hối hận.
Cho dù năm đó là anh làm sai, nhưng anh chưa bao giờ hối hận vì đã gặp cô, giữ lấy cô!
Nghiên Ca nhằm chặt mắt, nước mắt rơi không ngừng, trái tim đã từng được anh hồi sinh giờ lại mang trăm ngàn
vết thương.
Cho dù đổi lại là ai khác cũng được, cho dù năm đó ông trời rất tàn nhẫn, nhưng cô đã yên lặng chịu đựng nhiều
năm như vậy.
Cuối cùng đi một vòng lớn, mấy câu của anh như một nhát dao đâm mạnh vào lòng cô. Mộ Tân Nhu gì đó, Bùi Vân
Cảnh gì đó, cô đều không thèm để ý.
Vì sao kẻ gây ra cơn ác mộng đen tối kia lại là Lục Lăng Nghiệp, người mà cô cho rằng mình có lỗi nhiều nhất chứ?
Cô còn đáng buồn cười hơn vì cho rằng, mình từng bị người ta cưỡng hiếp, sao có thể xứng với người hoàn hảo
như anh. Kết quả, tất cả đều quay lại vạch xuất phát.
Anh là kẻ đầu sỏ, anh là người tạo ra cơn ác mộng đó.
Nghiên Ca kìm nén đến trán nổi đầy gân xanh, cô lấy nước mắt rửa mặt, anh ngửi mùi hương quen thuộc ở trong
lòng, lúc này cô không còn khống chế được cảm xúc đang đứng trước bờ vực suy sụp nữa.
Nghiên Ca bỗng dưng giãy giụa, khàn giọng gắt nhẹ: “Thả tôi ra, anh thả tôi ra, đừng động vào tôi!”
Cô đẩy Lục Lăng Nghiệp ra, vô cùng chán ghét cái ôm của anh.
Sợ làm cô bị thương, Lục Lăng Nghiệp nhẹ nhàng buông tay, cô đã không chút lưu luyển mà đẩy ra.


Mỗi Nghiên Ca không còn chút tia máu nào, vì chìm sâu vào trong hồi ức mà trên trán cô lấm tấm mồ hôi lạnh.
Cô quá bàng hoàng, vẫn chưa thể bình tĩnh lại được,
Màn đêm vẫn đẹp như vậy, nhưng trước mắt lại như vực sâu, khiến người ta không nhìn thấy đáy.
Cô muốn nói gì đó, thế nhưng đôi môi run rẩy, không thể nào nói thành lời, đôi mắt chứa đầy nước mắt…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom