Cập nhật mới

Dịch Thiên Đường Có Em

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 300


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Lục Lăng Nghiệp và Nghiên Ca lần lượt xuống ngồi bên cạnh ông cụ Lục.
Cảnh tượng hòa thuận vui vẻ.
Hai người đồng đội c3ũ buộc phải đứng dậy nhường chỗ, chán nản đi sang bàn khác. Bị ép phải chen chúc với một
đám người nên sắc mặt họ vô cùng khó chịu.
Mặc dù Nghiên Ca chưa nói câu nào nhưng cô vẫn nhìn ra, đây là ông nội cố ý.
Cô nhìn trộm Lục Lăng Nghiệp, thấy vẻ mặt l9ạnh lùng giống như không có chuyện gì của anh, trong lòng bỗng
hơi thấp thỏm.
Nếu như đây là một buổi Hồng Môn Yến, cô chắc ch3ắn ông cụ Lục đã chuẩn bị chu đáo rồi mới đến. Trong ba bàn
khách khứa, bàn chủ trì ở chính giữa đều là người của Hoàng Vĩnh Bang, hai8 bàn còn lại đa phần là người thân tín
của ông cụ Lục.
Mặc dù đã rời khỏi quân đội rất lâu rồi nhưng uy danh của ông cụ Lục vẫn nổi bật hơn Hoàng Vĩnh Bang.
Trong bữa tiệc, Nghiên Ca nhận ra không ít gương mặt quen thuộc. Đúng là những sĩ quan cấp cao đã gây khó dễ
cho cô và chú Út ở ngoài cổng tiệm lẩu A Đạt tối hôm qua. Hôm nay bởi vì có ông nội xuất hiện nên những người
ngồi quanh bàn này có vẻ im lặng khác thường.
Sau khi khai tiệc, Hoàng Vĩnh Bang và ông cụ Lục liên tục uống rượu.
Hai người nói cả chuyện xưa lẫn chuyện này, thậm chí còn nhắc lại những chiến công anh dũng trong những năm
tháng hoa lửa năm ấy.
Nghiên Ca cúi đầu, im lặng gắp thức ăn cho Sơ Bảo.
Bầu không khí trên bàn nhìn như rất hài hòa nhưng thực chất lại ẩn chứa sự căng thẳng.
“Ha ha, lão Lục à, đã nhiều năm như vậy rồi, quả nhiên ông vẫn không hề thay đổi! Nói chuyện hài hước, cách nhìn
độc đáo, thảo nào rất nhiều đồng đội cũ cứ nhớ ông mãi.”
Hoàng Vĩnh Bang mỉm cười khen ngợi, nhưng trong lời nói lại mang theo ý tứ sâu xa làm người ta phải suy ngẫm.
Ông cụ Lục gõ gõ cây gậy, gương mặt cũng tràn đầy ý cười: “Lão Hoàng à, ông đừng nói như vậy chứ. Bây giờ ông
là lãnh đạo quân khu, còn tôi cùng lắm cũng chỉ là một vị khách. Nào, uống thêm một ly!”
“Được!”
Hoàng Vĩnh Bang và ông cụ Lục vừa nói chuyện, vừa uống rượu. Phòng tiệc lớn như thế mà lại chỉ nghe thấy tiếng
của hai người họ.
Tất cả mọi người đều chú trọng lễ nghi, thậm chí trên trán những đồng đội cũ dưới mái tóc hoa râm đã toát cá đầy
mồ hôi.
Ông cụ Lục uống hết ly rượu, nhìn Hoàng Vĩnh Bang, lại nhìn thoáng qua xung quanh: “Lão Hoàng, hôm nay là
tiệc mừng thọ của ông mà con cháu lại không đến à?
Đáy mắt Hoàng Vĩnh Bang thoảng lóe lên tia sáng, ông ta cụp mắt, đặt ly rượu xuống: “Haiz! Tiệc mừng thọ tôi chỉ
muốn tụ họp với mọi người, nên vốn cũng không định gọi chúng nó tới, nhưng thấy ông đã dẫn thằng Ba với cháu
dâu tới, vậy thì để tôi gọi chúng nó tới!”.
Dứt lời, ông ta đưa mắt ra hiệu với nhân viên phục vụ ở phía sau, sau đó gắp một đũa thức ăn, bình thản nói: “Lão
Lục này, giữa chúng ta có thể có chút hiểu lầm, hôm nay nhân cơ hội này không bằng nói rõ hết ra đi, cũng để tránh
hai anh em chúng ta có khúc mắc trong lòng!”
“Đó là đương nhiên!”
Ông cụ Lục không động đũa, ánh mắt nhìn quanh phòng tiệc, mỗi câu nói của Hoàng Vĩnh Bang ông cụ đều ung
dung đối đáp. Sau một hồi im lặng, ông cụ Lục nhấc đũa gắp thức ăn cho Sơ Bảo, vô ý nói: “Lão Hoàng à, dạo này
tin tức cũng đã giảm đi không ít, ông dẫn người đến đây ăn cơm cũng không mất thể diện!”
Ông cụ Lục nói như có ý gì đó, liếc xung quanh nhìn tất cả mọi người mặc quân phục nghiêm chỉnh, ngồi vững
vàng trước bàn tiệc, mỉm cười mỉa mai. Hoàng Vĩnh Bang không hề kiêng nể bật cười: “Này có là gì! Bữa cơm hôm
là tôi bỏ tiền túi ra, không tốn một đồng của quốc gia. Cho dù có bị cấp trên kín đáo phê bình, nhưng vì chào mừng
sự trở lại của lão Lục thì có đáng gì đâu!”
Nghiên Ca quay sang nhìn Hoàng Vĩnh Bang, sau đó lại nhanh chóng dời tầm mắt đi.
Quả nhiên Hoàng Vĩnh Bang muốn giở trò. Rõ ràng là tiệc mừng thọ của ông ta, bây giờ lại trở thành bữa tiệc được
chuẩn bị riêng để đón tiếp ông nội. Đúng là lão già bụng dạ đen tối!
“Thưa ngài, cô chủ đã đến rồi ạ!”
Nhân viên phục vụ quay lại, đứng ở phía sau Hoàng Vĩnh Bang cung kính nói.


Nghe vậy, động tác gắp thức ăn của Nghiên Ca dừng lại, nhìn theo hướng có tiếng bước chân, vừa nhìn đã thấy
Hoàng An Kỳ rất lâu không gặp. Đúng là bất ngờ!
Thật sự rất bất ngờ! Cô thực sự không ngờ Hoàng An Kỳ sẽ xuất hiện ở đây!


Nghiên Ca kín đáo quay sang đánh giá Hoàng Vĩnh Bang, chỉ thấy lúc Hoàng An Kỳ xuất hiện, ý cười trên khóe miệng ông ta càng rõ
ràng hơn.
Nhưng ông cụ Lục lại giống như không nghe thấy lời nói của nhân viên phục vụ, mãi tới lúc Hoàng An Kỳ đi đến bên cạnh Hoàng
Vĩnh Bang, ông cụ mới ung dung nhìn sang, khẽ cười: “An Kỳ à, cuối cùng con cũng tới rồi! Mau tìm chỗ ngồi đi!”
Thái độ của ông cụ Lục đối với Hoàng An Kỳ không thay đầu liên
mấy, nhưng hành động lại khác biệt một trời một vực.
Khách sáo, xa lạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 301


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Nghiên Ca nhìn khuôn mặt lạnh lẽo quen thuộc của Lục Lăng Nghiệp, đột nhiên cô cảm thấy rất xa lạ.
Cơn ác mộng giày v3ò cô suốt năm năm, cùng với cảm giác áy náy mà cô dành cho anh suốt hai tháng qua, tất cả
đều như một trò đùa nực cười làm s1ao, tất cả như đang chế giễu cô. Khóe mắt Nghiên Ca rớt xuống một giọt nước
mắt, không giống như mỗi lần cô quật cường cậy m9ạnh, là sự đau lòng muốn chết vô cùng chân thật.
Vì sao lại là anh?
Vì sao chứ?
Anh chủ động tiếp cậ3n, anh dịu dàng tình cảm, đều là vì chuộc lỗi năm năm trước, hay chỉ đơn thuần là vì anh áy
náy! Nghiên Ca không thể nào suy8 nghĩ tiếp được nữa, càng nghĩ thì trái tim lại càng đau.
Cảm xúc đã từng vô cùng áy náy lúc này tất cả đều tan thành bong bóng, đâm một cái là vỡ tan.
Nói dối, sự thật?
Thật thật giả giá, nhưng còn có chuyện gì điên cuồng hơn chuyện này chứ? Cô đã từng nguyền rủa hằng đêm, đã
từng oán hận phẫn nộ, thế nhưng kết quả lại là anh. Sao cô có thể chấp nhận sự thật này đây? Nghiên Ca chết lặng
rơi nước mắt, đau đớn khôn cùng, nhưng lại không biểu lộ ra.
Lòng bàn tay của anh còn đang nắm lấy tay cô, Nghiên Ca vô thức rụt về, ánh mắt đầy cảm xúc xa lạ.
Lục Lăng Nghiệp nhíu chặt mày, ánh mắt anh xẹt qua một tia sợ hãi không dễ phát hiện, anh đau lòng nghiêng
người ôm Nghiên Ca vào lòng.
Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, thật lâu mới phun ra mấy chữ “Xin, lỗi em, là anh!”
Giọng điệu xin lỗi trầm thấp, lộ ra sự quyến luyến và thương yêu!
Nghiên Ca bị anh ôm vào trong lòng cứng đờ, không nhúc nhích, hai tay đặt trên đầu gối, trong lòng đè nén đến
không thể thở nổi, trong đầu vang lên tiếng ong ong.
Lục Lăng Nghiệp ôm lấy Nghiên Ca đang thất thần, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Anh đã cố gắng đền bù sai lầm của năm năm trước. Nhưng yêu cô, chắc chắn không phải là vì áy náy!
“Thả, tối, ra!”
Không biết qua bao lâu, giọng nói khàn khàn mang theo sự kìm nén của Nghiên Ca vang lên.
Ba chữ này, cứng nhắc mà xa cách. Lực tay của Lục Lăng Nghiệp lại càng chặt hơn: “Nghiên Ca, tất cả đều đã qua.”
“Lục Lăng Nghiệp, anh thả tôi ra!”
Cả người Nghiên Ca căng cứng, cố gắng kìm nén!
Lục Lăng Nghiệp giữ lấy gáy cô, nhẹ vuốt ve mái tóc cô: “Nghiên Ca, là lỗi của anh, năm năm trước… là lỗi của
anh!”
Cô cố gắng đè nén cảm xúc, làm Lục Lăng Nghiệp vô cùng đau lòng.
Chính vì cô chỉ nhỏ giọng thì thào, không hề có cảm xúc kích động nào, điều này khiến cho anh lại càng đau lòng,
Anh chỉ ước có thể nâng niu người phụ nữ nà trong lòng bàn tay mà yêu thương đến già, nhưng cuối cùng sự việc
lại trở thành anh đâm lao đành phải theo lao.
Lục Lăng Nghiệp áy náy, đau lòng, nhưng anh không hề hối hận.
Cho dù năm đó là anh làm sai, nhưng anh chưa bao giờ hối hận vì đã gặp cô, giữ lấy cô!
Nghiên Ca nhằm chặt mắt, nước mắt rơi không ngừng, trái tim đã từng được anh hồi sinh giờ lại mang trăm ngàn
vết thương.
Cho dù đổi lại là ai khác cũng được, cho dù năm đó ông trời rất tàn nhẫn, nhưng cô đã yên lặng chịu đựng nhiều
năm như vậy.
Cuối cùng đi một vòng lớn, mấy câu của anh như một nhát dao đâm mạnh vào lòng cô. Mộ Tân Nhu gì đó, Bùi Vân
Cảnh gì đó, cô đều không thèm để ý.
Vì sao kẻ gây ra cơn ác mộng đen tối kia lại là Lục Lăng Nghiệp, người mà cô cho rằng mình có lỗi nhiều nhất chứ?
Cô còn đáng buồn cười hơn vì cho rằng, mình từng bị người ta cưỡng hiếp, sao có thể xứng với người hoàn hảo
như anh. Kết quả, tất cả đều quay lại vạch xuất phát.
Anh là kẻ đầu sỏ, anh là người tạo ra cơn ác mộng đó.
Nghiên Ca kìm nén đến trán nổi đầy gân xanh, cô lấy nước mắt rửa mặt, anh ngửi mùi hương quen thuộc ở trong
lòng, lúc này cô không còn khống chế được cảm xúc đang đứng trước bờ vực suy sụp nữa.
Nghiên Ca bỗng dưng giãy giụa, khàn giọng gắt nhẹ: “Thả tôi ra, anh thả tôi ra, đừng động vào tôi!”
Cô đẩy Lục Lăng Nghiệp ra, vô cùng chán ghét cái ôm của anh.


Sợ làm cô bị thương, Lục Lăng Nghiệp nhẹ nhàng buông tay, cô đã không chút lưu luyển mà đẩy ra.


Nghiên Ca hoàng hốt đứng lên, cơ thể mành khảnh lúc này lộ ra sự yếu ớt vô cùng.
Cô lào đào hai cái, nhìn xung quanh, hai tay không ngừng vò tóc, thở hồn hển. Cơn ác mộng năm tuổi mười chín, sự thật muộn màng
năm hai mươi bốn tuổi.
Thì ra anh đã sớm biết rõ bí mật mà cô đau khổ giữ kín năm năm! Vậy mỗi lần anh thử tiến tới gần, có phải luôn nhìn cô bằng ánh
mắt chế giễu không?
Anh đã từng bá đạo nuông chiều, lúc đó anh có tâm trạng gì?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 302


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Nghiên Ca đỗ xe xong, nghĩ ngợi một lát rồi giật mình nhận ra chiếc xe kia chính là của Âu Dương Kiệt.
Lúc ấy ông đã lái chiếc xe này đến 3sân bay đón cô và Thiếu Nhiên. Nghiên Ca nghi ngờ, chẳng lẽ là Âu Dương
Kiệt đến?!
Vậy Sơ Bảo…
Vừa nghĩ đến chuyện rất có thể Â1u Dương Kiệt đã phát hiện ra sự tồn tại của Sơ Bảo, Nghiên Ca vội vàng xuống
xe.
Không thèm để ý đến đồ đạc ở ghế sau, cô chạy vội vào bi9ệt thự. Cô thở hổn hển, đồng thời điều chỉnh lại cảm
xúc, miệng cũng cố gắng nở nụ cười nhẹ nhàng. Cô giả vờ bình tĩnh đẩy cửa vào, Nghiên Ca c3ười nhẹ đi vào,
đứng trong phòng khách, vừa định chào hỏi thì lại thấy ông cụ Lục đang chống gậy ngồi trên ghế sofa, nụ cười trên
mặt Nghiên Ca c8ứng lại.
“Me…”
Nghiên Ca hoảng loạn, nhìn Sơ Bảo ngồi cạnh ông cụ Lục, cười tươi nhìn cô, bàn tay nhỏ còn không ngừng vẫy vẫy!
“Bé con, cuối cùng cháu cũng về rồi!”
Giọng nói của ông cụ Lục nặng nề, không nghe ra vui buồn, nhưng lại khiến bầu không khí trong phòng khách
đông cứng lại.
Trên ghế sofa đối diện ông chính là Âu Dương Kiệt và Lục Lăng Nghiệp.
Lúc Âu Dương Kiệt nhìn thấy Nghiên Ca, ông ấy mỉm cười gật đầu.
Còn chú Út thì cúi đầu xem điện thoại, mặt vô cảm.
Chân Nghiên Ca nặng trĩu, giống như màu cả người đều đồng lại.
Cô vất vả lắm mới mở miệng được, giọng nói khô khốc: “Ông… ông nội!” “Nghiên Ca, đứng đó làm gì, mau đến
đây ngồi đi!”
“Dạ, vâng!”
Nghiên Ca như con rồi, đi từng bước đến bên ghế sofa dưới ánh mắt chăm chú của ông cụ Lục, cô từ từ ngồi xuống.
Ảnh mắt Sơ Bảo lóe lên nét tinh ranh, ngẩng đầu nhìn ông cụ Lục: “Ông à, đó là mẹ cháu đó. Ông nhìn đi, cháu
không lừa ông!”
“Ừm, bé ngoan, ông biết cháu không lừa ông. Ôi, sao lại làm người ta yêu thể không biết! Chẳng lẽ ông già này còn
có thể không tin cháu được sao?”
Lúc ông cụ Lục nhìn Sơ Bảo, nụ cười trên mặt tươi như hoa. Ông giơ tay xoa đầu Sơ Bảo, ánh mắt dịu dàng mà
cưng chiều.
“Hi hi!”
Sơ Bảo như con mèo ngoan ngoãn dưới bàn tay ông, cái đầu nhỏ nghiêng sang nhìn Nghiên Ca, đôi mắt đen láy
đầy nét tinh nghịch.
“Ông nội, ông… sao ông lại đến đây!”
Ông cụ Lục lập tức thay đổi sắc mặt: “Hừ, nếu ông già này không đến, thì sao có thể gặp được chắt trai của mình
chứ! Bé Nghiên Ca à, con đã lớn thế này rồi, cháu còn định giầu ông đến bao giờ?”
Nghiên Ca khó thở, hơi run rẩy nhìn về phía Lục Lăng Nghiệp, cô thấy mắt anh thoáng lóe lên ánh nhìn sắc bén.
Chắt trai!
Cô nghe rất rõ cách xưng hô của ông cụ đổi với Sơ Bảo!
Có vẻ… ông cụ đang hiểu lầm gì đó! “Ông nội, cháu.”


“Nghiên Ca, cháu không cần phải nói gì hết! Chuyện này ông không trách cháu! Chờ ông cùng đi gặp thằng ranh con Thiếu Nhiên,
xem ông xử nó thế nào? Con cũng đã lớn thế rồi, nó làm bố lại không nói với mọi người trong nhà, còn để một mình cháu phải chịu
đựng nhiều như vậy! Để xem lần này nó định chối cãi thể nào nữa!”
Sơ Bảo tròn mắt nhìn đôi môi trắng bệch của Nghiên Ca, cậu bé cau mày, nhìn ông cụ Lục, nói ra một câu khiến người ta kinh ngạc:
“Ông ơi, Sơ Bào không có bố, nhưng mà có rất nhiều bố nuôi!”
“Thằng bé này!” Ông cụ vừa cưng chiều lại vừa đau lòng nhìn Sơ Bảo: “Nếu cháu không có bố thì sao cháu có thể xuất hiện được
chứ?”
Sơ Bào cười đến vô cùng đáng yêu: “Có thể là nhặt được ạ!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 303


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Tổng bộ I.U.
Xe dùng trước cổng, Lục Lăng Nghiệp xuống xe, bước vào sảnh lớn rồi đi thẳng vào thang máy.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa 3thang máy chuyên dụng của Tổng Giám đốc sắp khép lại, có một bàn tay bất ngờ
chen vào, ngăn cửa thang đóng lại.
“Tổng Giám đốc!”
Lụ1c Lăng Nghiệp híp mắt nhìn người vừa đi vào thang máy: “Ra ngoài!”
Giọng nói của anh không mang theo bất kỳ sắc thái cảm xúc nào. Diệp Lan 9đỏ mắt, chen vào thang máy, nhìn anh
bằng ánh mắt thoáng vẻ van nài: “Tại sao chứ, tại sao lại sa thải em?”
Lục Lăng Nghiệp cau mày, mất ki3ên nhẫn: “Tự cô nghĩ đi!”
“Tổng Giám đốc, có nói thế nào đi nữa thì em cũng đã theo anh gần một năm, chẳng lẽ lại không có sức nặng bằng
và8i câu nói của Cố Nghiên Ca.”
“Câm miệng!” Mắt anh hơi tối lại, sắc bén như một thanh đao đã tuốt ra khỏi vỏ: “Lỗi mình phạm phải, nếu đã
không tự biết nguyên nhân thì không có tư cách hỏi!”
“Tổng Giám đốc…”
Lục Lăng Nghiệp không có biểu cảm gì, mắt khẽ nhắm lại, mang theo vẻ khinh miệt: “Cô là em họ của Diệp Cảnh
Nhan, chứ không phải là em họ của tôi, lần cuối cùng, cút ra ngoài!”
Thang máy đã lên đến tầng bốn, Diệp Lan mặt mũi tái mét, nhất là trước cái nhìn sắc bén của Lục Lăng Nghiệp, cô
ta cảm thấy dây thần kinh của mình căng ra như chão.
Diệp Lan hoảng hốt bỏ chạy, nhưng khi đứng trước cửa thang máy, nhìn thang máy riêng của tổng Giám đốc đóng
lại rồi từ từ đi lên, cô ta cắn môi, sự không cam tâm hiện rõ trên khuôn mặt.
Cô ta hiểu câu nói sau cùng kia của Lục Lăng Nghiệp là có ý gì.
Ý của anh là, nếu cô ta không phải là em họ của Diệp Cảnh Nhan thì ngay đến 1.0, cô ta cũng không vào nổi.
Bao nhiêu lâu nay, cô ta luôn một lòng say mê Lục Lăng Nghiệp, một người tự kiêu về bản thân như cô ta, cảm thấy
chỉ có người đàn ông xuất chúng như anh mới sánh đôi được với mình. Nhưng mọi thứ vốn đang tốt đẹp lại hoàn
toàn bị hủy hoại vì sự xuất hiện của Cố Nghiên Ca.
Sao cô ta cam tâm cho được?
Hôm qua đột nhiên nhận được thông báo bị sa thải, không biết có bao nhiêu người đang cười nhạc chế giễu sau
lưng cô ta đây nữa. Cô ta từng là một trợ lý Tổng Giám đốc đầy kiêu hãnh, vậy mà bây giờ lại như chó không nhà,
muốn vào tòa nhà tổng bộ của IU cũng phải nói dối với lễ tân là đến bàn giao công việc. Sáng nay, cô ta phát hiện
thẻ nhân viên của mình không thể quét để mở lối vào tòa nhà được nữa, mọi thứ được xử lý quá nhanh, những nỗ
lực của cô bao lâu nay đều thành công cốc. Cố Nghiên Ca, cô chờ đó!
Cố Nghiên Ca đưa Sơ Bảo đến trường, nhìn thằng bé vào lớp rồi mới yên tâm quay trở lại xe. Lúc mở cửa xe thấy
Yến Thất đang gọi điện, Yến Thất thấy cô lên xe thì vội nói: “Cứ vậy đi đã, cậu ở nhà đợi tôi!” “Sao thế? Có chuyện
gì à?” Yến Thất gật đầu: “Có chút chuyện, em đưa chị đến công ty trước rồi qua đó sau!” “Tiểu Thất, không sao đâu, em có việc thì cứ đi trước đi, tự chị đi một mình cũng được.” “Ha ha, thôi, cũng không phải chuyện gì quan
trọng. Bây giờ tình hình đang phức tạp như vậy, lỡ trên đường đi chị bị ai khiêng đi thì Lục lão đại nhà chị sẽ truy
sát em đến tận mặt trăng mất!”
Nghiên Ca cười toe toét: “Tiểu Thất, làm gì nghiêm trọng như vậy, em hoạt ngôn như thế sao không đi tham gia hài
độc thoại đi?”
“Xí, cát-xê của em cao lắm, họ không mời nổi đâu!”
Suốt dọc đường nói cười vui vẻ với Yến Thất, xe chạy đến cổng I.U, Nghiên Ca bước xuống.
Yến Thất hạ cửa sổ xe: “Cung cứ yên tâm đi làm đi, tối mình cùng về nhà! Chụt chụt.”
Nghiên Ca mím môi, dở khóc dở cười, đánh cô một cái: “Em lo đi nhanh đi!”
Lại thêm một trận cười nói rôm rả, sau khi Yến Thắt lái xe rời đi, bảo vệ ở cộng mắt tròn mắt dẹt nhìn chằm chằm
vào Nghiên Ca.
Đúng là… xã hội ngày càng suy đồi!
Lesbian?
Nghiên Ca nhìn họ, cô thấy hơi bối rối, cố gắng ngó lơ rồi đi vào tòa nhà.
Nghiên Ca bước vào trong, đang vừa cúi đầu bước đi thì và phải một người đàn ông đội mũ phớt màu đen.
Cô nhíu mày, xin lỗi theo phản xạ: “Cho tôi xin lỗi!”
“Mợ chủ.”


Vẻ áy náy trên mặt Nghiên Ca lập tức cứng đờ, cô từ từ ngước mắt lên, đến khi nhìn thấy đối phương thì tim cô giật
thót. “Lão thủ trưởng đang đợi cô!”
Âu Dương Kiệt đội mũ phớt, mặc đồ vest màu đen, bất thình lình xuất hiện trước mặt Nghiên Ca như vậy, thật
chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.
Nghiên Ca sững người, phản ứng đầu tiên thật ra là muốn bỏ chạy, nhưng cô rõ hơn ai hết, chuyện bỏ chạy hoàn
toàn không khả thi.
“Chủ Âu Dương, ông nội… về rồi ạ?”
“Vâng, mợ chủ, mời cô đi theo tôi.”
Âu Dương Kiệt chia tay ra ngỏ ý muốn Nghiên Ca đi theo mình.


Cô thở dài một hơi, cố gắng giãy giụa một lần sau cuối: “Chủ Âu Dương, cháu có thể lên lầu điểm danh trước được không?”
“Mợ chủ, mong cô đừng làm khó tôi. Cô cũng biết mà, cậu ta dân cô đi ngay trước mặt lão thủ trưởng, quan hệ cha con của họ đã trở
nên căng thẳng rồi.” Âu Dương Việt không nói nhiều, nhưng chỉ vài câu đơn giản vẫn khiến Nghiên Ca hiểu đượcýmà ông muốn
nói.
“Thôi được, vậy cháu sẽ đi với chủ.”
Sâu trong lòng Nghiên Ca, dù không muốn nhưng vừa nghĩ đến chuyện ông nội đối xử tốt với mình, thì cô lại không nỡ đề ông cụ
phải nhọc lòng vì chuyện của họ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 304


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Nghiên Ca và Nam Vũ ngồi vào xe rời đi, trong xe, Nam Vũ mặt mày đắc ý, cười tươi rói: “Season, cô nhìn thấy
chưa? Vừa rồi vẻ mặt của mấ3y người đó đúng là đặc sắc mà.”
“Ừm!”
Nghiên Ca cúi đầu, mí mắt rủ xuống, che đi tất cả cảm xúc thật của cô.
Na1m Vũ vẫn đang huyên thuyên không ngừng: “Ôi trời ơi, cuối cùng cũng cho chúng ta thắng lại một ván. Tôi
không tin mấy người chúng ta bắ9t tay với nhau mà còn có thể thua họ hay sao!” Nghiên Ca ngước mắt nhìn Nam
Vũ, cười bất lực: “Chẳng ai nói anh thua kém họ cả, anh ngh3ĩ nhiều rồi.”
“Đây không phải nghĩ nhiêu, Season, cô nhìn đi, khoảng thời gian gần đây, họ làm gì cũng đầy thận trọng, chứng
tỏ8 đã ngăn chúng ta bên ngoài, không muốn để chúng ta biết. Nhất là lần này, còn đưa cô đến tận Dubai xa xôi.
Mặc kệ là lý do gì, tôi cảm thấy không thể làm vậy được.”
Nam Vũ oán trách, Nghiên Ca nghe anh ta nói mà không nhịn được cười giễu.
Ngay cả người ngoài cũng có thể nhìn rõ sự việc, nhưng lần nào Lục Lăng Nghiệp cũng khăng khăng làm theo ý
mình.
Cho dù có nguy hiểm, làm sao anh biết được cô sẽ chùn chân?
Vợ chồng vốn là chỉnh thể dìu nhau cùng tiến cùng lùi.
Cô có thể hiểu động cơ của Lục Lăng Nghiệp, nhưng cô sẽ không lựa chọn thỏa hiệp. Nếu vấn đề nghiêm trọng đến
mức phải đưa cô đi thì đã chứng tỏ được mức độ nguy hiểm rồi. Cho cô một vùng đất an toàn, còn anh thì lại dấn
thân vào nguy hiểm. Đây không phải chuyện cô có thể thản nhiên chấp nhận. Nếu xảy ra tình huống Lục Lăng
Nghiệp mất tích hoặc là bị thương một lần nữa, cô sẽ cực kỳ tự trách. Thay vì như vậy, chỉ bằng phơi trần mọi thứ
trước mọi người.
Cô là cô, mà anh là anh.
Anh chọn đẩy cô đi, nhưng cô cũng có quyền lựa chọn mình đi hay ở.
Nghiên Ca mạnh mẽ, rất mạnh mẽ!
Vì buổi sáng vừa từ thành phố B về thành phố G, thế nên họp báo xong, Nam Vũ lái xe đưa Nghiên Ca về thẳng
khách sạn Hàn Cung.
Phòng tổng thống sang trọng có giá tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ một ngày.
Với số tiền này, Nam Vũ chẳng chớp mắt, thuê hai phòng.
Nghiên Ca nghi ngờ, Nam Vũ nói như thật: “Giờ cô là người nổi tiếng, chúng tôi phải bảo vệ an toàn cho cô mọi
lúc!”
Cho đến bảy rưỡi tối Nghiên Ca mới hiểu câu này của Nam Vũ nghĩa là gì.
Tên này dứt khoát gọi tất cả mọi người đến.
Thượng Quan Nhã, Trịnh Hy Luân, Trạch Minh, Trạch Lãng, Liên Tử Tu, trong tay mỗi người đều ôm một chai sâm
panh xuất hiện bên ngoài cửa phòng tổng thống của Nghiên Ca. Cô dở khóc dở cười nhìn họ rồi liếc Nam Vũ: “Đây
là bảo vệ mà anh nói?”
Nam Vũ bĩu môi gật đầu: “Vậy cô xem, trong lúc bảo vệ cô thì chúng tôi cũng phải ăn uống đúng giờ chứ, con
người không thể làm việc khi bụng đói được, một bữa không uống thì khát chết!”
Nghiên Ca: “…”
Nói ra được câu này, có biết xấu hổ không?
Thượng Quan Nha và Trịnh Hy Luân tay trong tay đi vào, hai người đã công khai quan hệ rồi.
May mà phòng tổng thống lớn, trong phòng khách hơn trăm mét vuông, mỗi người chiếm một nơi, khui liền tù tì
ba chai sâm panh, điệu bộ như muốn uống chết thì thôi. Nghiên Ca ngồi trên sô pha mềm mại, hai tay ôm đầu gối
nhìn họ. Căn phòng vốn rộng lớn yên tĩnh, vì có họ mà trở nên rất náo nhiệt.
Cảnh tượng càng náo nhiệt thì lòng Nghiên Ca càng cô đơn.
Nói một cách màu mè thì chè chén say sưa là cô đơn của một người,


Nhưng nếu có thể, cô hy vọng lúc này có thể rúc trong lòng Lục Lăng Nghiệp, mặc sức hưởng thụ khoảnh khắc vuốt ve an ủi.
“Tôi nói này Season, cô có thể đừng làm mất hứng như vậy được không? Nửa đêm nửa hôm rồi, cuộc sống tươi đẹp vừa bắt đầu, cô
xem mặt cô kìa, đầy vẻ cô đơn lė loi, không thể suy nghĩ đến càm nhận của đảm FA bọn tôi à?”
Nghiên Ca: “..”
“Đúng đấy, dù sao thì cô cũng về rồi, phát sóng đầu tiên vang dội như vậy, chúng ta ăn mừng trước đã. Nào, tráng sĩ, cạn ly này!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 305


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Đêm đã về khuya nên trên đường không có nhiều xe, Nghiên Ca vừa lái xe vừa thỉnh thoảng nhìn Lục Lăng Nghiệp
ở ghế lái phụ.
Mỗi 3lần như vậy, ánh mắt cô và anh lại giao nhau, cuối cùng cô lại xao xuyến bởi vẻ mặt nồng nhiệt của anh.
Lục Lăng Nghiệp ngồi tr1ên ghế phụ, mí mắt khép hờ, gương mặt đẹp trai quyến rũ, góc cạnh nhưng không còn
mạnh mẽ như thường ngày. Mấy sợi tóc lộn xộn của anh 9rũ xuống trán, áo vest ném dưới ghế sau, ống tay áo sơ mi trắng xắn đến khuỷu tay, trước ngực mở ba cúc áo,
Anh như vậy trông v3ô cùng ngang ngược, cặp mắt lạnh lùng cũng thoáng hiện lên tia sáng khó hiểu. Trái tim nhỏ
bé của Nghiên Ca đập rộn lên không ngừng.
Lục Lăng Nghiệp thế này đúng là muốn dụ dỗ người ta phạm tội!
Chẳng trách có nhiều phụ nữ theo đuổi như vậy, bởi toàn thân anh đều ưu việt!
Nghiên Ca vừa oán thầm, vừa ép mình phải nghiêm túc lái xe.
Khu biệt thự Cẩm Lý nằm ở dưới chân núi Hoa Sơn của thành phố G.
Xung quanh không khí trong lành, phong cảnh tươi đẹp, cảnh sắc non nước hữu tình mang nét riêng của khu biệt
thự này. Đây là khu biệt thự độc lập được thiết kế vô cùng cao cấp, tọa lạc ở khu vực tấc đất tấc vàng có giá trị
không hề rẻ, chỉ có người giàu có, có tiền có quyền mới có thể ở được.
Nghiên Ca dừng xe ở trước của một tòa biệt thự theo lời chỉ dẫn của chú Út.
Cô nhìn sang bên, tập trung: “Chú Út, đến rồi.”
Đôi mắt lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp hơi nhướng lên, anh vẫn nhìn Nghiên Ca bằng ánh mắt sâu thẳm như
thường, nhưng rõ ràng đã tối hơn mọi hôm.
Anh đẩy cửa xuống xe, Nghiên Ca theo sát phía sau.
Trước cửa biệt thự, họ vừa mới đẩy cửa hàng rào nhỏ bên ngoài ra, cửa lớn đã có tiếng gọi với ra: “Tam gia, cậu về
rồi à!”
Nghiên Ca giật mình, thấy ánh đèn mờ ảo của hành lang chiếu xuống nền đá cẩm thạch, một người phụ nữ trung
niên mặc tạp dề cũng kinh ngạc nhìn Nghiên Ca.
“Thím Lý, thêm về trước đi!”
“À à, được, Tam gia.”
Thím Lý lui ra nhưng đôi mắt vẫn tò mò đánh giá Nghiên Ca.
Dù sao bà làm việc trong biệt thự lâu như vậy rồi, vẫn chưa từng nhìn thấy Tam gia đưa cô gái nào về đây.
Lục Lăng Nghiệp ôm vai Nghiên Ca đi vào, thím Lý cũng nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Trong phòng khách rộng lớn sáng ngời, Nghiên Ca đánh giá bố cục gian phòng. Nơi này cũng lấy gam màu lạnh
đen trắng làm chủ đạo giống phòng làm việc của anh, không có đồ trang trí dư thừa, đơn giản quá mức.
Cô đỡ Lục Lăng Nghiệp ngồi lên trên ghế sofa, rót một cốc nước đưa cho anh, sau đó cúi đầu ngồi ở bên cạnh anh
không nói lời nào.
Bầu không khí mơ hồ lại lắng đọng, Nghiên Ca muốn mở lời nhưng cô lại không biết bắt đầu từ đâu. Hai người cứ
ngồi im lặng như vậy, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi.
Lục Lăng Nghiệp cầm cốc nước, ngồi đó không nhúc nhích, đôi mắt anh tập trung nhìn Nghiên Ca không chớp.
Anh cứ nhìn cô như vậy, đắm đuối mong ngóng như “hòn vọng thể”, giống như muốn nhìn đến khi trời cùng đất
tận.
Tách” một tiếng, anh bật lửa châm một điếu thuốc.
Nghiên Ca ngước mắt, ngắm gương mặt lạnh lùng của anh trong làn khói mờ mịt, đột nhiên có thứ tình cảm không
thể nói rõ thành lời sinh sôi trong lòng cô.
“Chú Út, muộn rồi, tôi về trước.” “ở lại, với tôi!”
Lục Lăng Nghiệp dùng giọng điệu không có sự thỏa hiệp, dọa Nghiên Ca thở gấp. Cô đảo mắt vài vòng: “Chú Út,
chú uống say rồi.”
“Không hề!”
Anh nghiêm túc nói ra hai chữ cứng nhắc, Nghiên Ca buồn cười: “Từ trước đến nay người say luôn không thừa
nhận mình uống say!” Dưới ánh đèn chói mắt, khuôn mặt nhỏ của Nghiên Ca mịn màng như sứ trắng, đôi môi
hồng hào còn nở nụ cười ngọt ngào.
Cô ngồi bên cạnh anh, mùi hương cơ thể thoang thoảng bay vào mũi, dễ dàng tra tấn sự tỉnh táo của Lục Lăng
Nghiệp đến cực hạn.
Anh thở dài, vươn tay ôm cô vào lòng mình.


Cảm nhận được người phụ nữ nhỏ trong ngực mình cứng đơ, anh đặt cằm lên đỉnh đầu cô: “Ở bên anh, anh không
đòi hỏi thêm gì nữa!”
Chú Út nói là giữ lời, một đêm này thật sự không hề xảy ra chuyện gì.
Nghiên Ca đầu trang giữa lý trí và tình cảm một lát, cuối cùng cô vẫn lựa chọn về sau.
Lục Lăng Nghiệp thế này khiến cô hơi đau lòng, hơi không nỡ. Hiếm khi thấy anh có một mặt trẻ con như vậy.


Khác với lúc trướcởthành phố B, khi đó họ đều mang tâm lý phòng bị, có nhiều chuyện không nói được cũng không làm được.
Nhưng lần này, không hiểu sao Nghiên Ca cảm thấy chủ Út dường như đang có tâm sự trong lòng.
Anh còn uống say hơn cả lần trước, ánh mắt say khướt luôn nhìn cô với sự lưu luyến sâu sắc. Mơ màng có một cảm giác không thể
nói thành lời, cho nên Nghiên Ca lựa chọnởlại.
Cô không biết cuối cùng mình đã ngủ thiếp đi trong lòng Lục Lăng Nghiệp như thế nào. Mà người chủ Út ấy ôm cơ thể mềm mại của
cô, cúi đầu cùng anh em đang dâng trào của mình, mở mắt đến khi trời sáng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 306


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Bây giờ, ông cụ Lục cẩn thận từng câu từng chữ đối với Nghiên Ca. Lê Uyển vừa nói dứt lời, ông cụ lập tức hừ lạnh
một tiếng. Vẫn3 không dứt được thói châm chọc khiêu khích mà.
Nghiên Ca cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ. Cô vẫn luôn không thể hiểu nổi V1ì sao Lê Uyển lại có ác cảm với cô như
vậy. Chẳng lẽ chỉ bởi vì lúc trước cô đính hôn với Thiếu Nhiên đỉnh
sao?
Lê Uyển bị ông cụ Lục răn dạy một câu, ngay lập tức sắc mặt khó coi, cụp mắt, nhẫn nhịn không nói thêm lời nào.
“Thím 3Trường, khi nào Tử Vinh trở về?” Ông cụ Lục nhíu mày nhìn thím Trương vừa cúp điện thoại.
Thím Trương giật mình, vẻ mặt8 hơi quái lạ: “Chuyện này. Lão gia, ông ấy nói chúng ta đừng chờ! Ông chủ còn có
việc gì.”
“Có việc? Nó bận rộn cái gì cả ngày vậy? Con dâu Cả, con nói đi, nó đang bận cái gì vậy? Hiện giờ tất cả sản nghiệp
của nhà họ Lục đều nằm trong tay thằng Ba, nó có gì phải bận nữa?”
“Bố, bố còn không biết thì làm sao con biết..” Lê Uyển lẩm bẩm một câu, giọng điệu có vẻ cứng nhắc.
“Cô, cô… Cô đang nói cái gì vậy? Cô là người đầu gối tay ấp với nó hay là tôi? Chồng mình đang làm cái gì cũng
không biết, con trai mình lại… Hừ!”
Nói xong lời cuối cùng, ông cụ Lục trực tiếp hừ lạnh một tiếng. Có thể thấy sự bất mãn của ông đối với Lê Uyển
càng ngày càng trầm trọng.
“Quên đi, không về thì thôi khỏi đợi. Thằng Ba, chúng ta ăn cơm trước!”
Ông cụ Lục nói xong, lập tức được Âu Dương Kiệt dìu đi về phía phòng ăn. Lục Tử Diệu và Diệp Ngọc Linh cũng
nhanh chóng đứng dậy đi theo.
Không một ai thấy rằng sau khi dì Trương cúp điện thoại, biểu hiện của bà ấy rất kỳ lạ.
Bà ấy không biết mình có nghe nhầm không, nhưng trong cuộc điện thoại vừa rồi, bà thực sự nghe thấy tiếng khóc
của một đứa trẻ…
***
Đêm khuya, gần 10 giờ đêm.
Cánh cửa sắt của biệt thự nhà họ Lục từ từ mở ra, một chiếc Porsche màu đen chạy vào trong.
Sau khi dừng xe, Lục Tử Vinh ngồi trong xe gọi một cuộc điện thoại. So với vẻ mặt cứng nhắc hằng ngày của ông ta
thì giờ đây lại có vẻ ôn hòa dịu dàng hơn.
Nói một hồi lâu xong, sau khi cúp điện thoại, ông ta mới xuống xe. Lúc đóng cửa xe lại, ông ta còn theo bản năng
ngửi ngửi áo khoác của mình.
Lục Tử Vinh thở dài nặng nề một tiếng, đi đến cửa ra vào, vừa mới bật đèn lên trong phòng khách tối tăm liền
truyền đến một tiếng chất vấn: “Ông vừa đi đầu về?”
Lục Tử Vinh hoảng sợ, giật nảy mình. Ông ta đứng ở lối vào thiếu sáng, cau mày giận dữ nói: “Sao không bật đèn?
Nửa đêm bà đột nhiên nói chuyện như vậy sợ chết đi được!”
Lê Uyển mặc một chiếc áo ngủ màu đen, mái tóc xõa dài trên vai.
Bà ta đi tới cửa chính, đứng trước mặt Lục Tử Vinh, sắc mặt khó coi.
“Hôm nay là ngày gì, ông không biết sao?”
“Ngày gì?”
Lục Tử Vinh liếc xéo bà ta, ông ta vốn vốn không có kiên nhẫn, khi nhìn thấy gương mặt cay nghiệt của Lê Uyển lại
càng không muốn nói thêm câu nào.
“Hôm nay chú Ba cùng Cố Nghiên Ca về nhà ăn cơm, thím Trương gọi điện thoại cho ông, tại sao ông lại không
về?”
Lục Tử Vinh treo quần áo trong tủ quần áo ở cửa chính, chẳng thèm nghĩ ngợi đã đáp: “Tôi bận!”
“Ông bận? Ông đang bận cái gì, có thể nói cho tôi biết được không?” Lê Uyển như đang đùa, nhưng khóe môi lại
nhếch lên giễu cợt.
Đúng như lời ông cụ Lục nói hôm nay, bà ta cũng muốn biết người đầu gối tay ấp của mình đang bận rộn cái gì.
“Tôi bận cái gì thì bà không cần biết, hơn nữa, cho dù nói cho bà biết, bà cũng không hiểu!
Lục Tử Vinh cất bước vào phòng khách. Khi đi ngang qua Lê Uyển, bà ta lập tức kéo ông ta lại: “Không được, ông
không nói thì sao lại biết là tôi không hiểu? Hôm nay cũng bởi vì ông không trở về mà bố đã nói những lời chẳng ra


sao với tôi. Trong mắt ông có còn coi bà già này là vợ ông không đấy?”
“Bà nói nhảm vừa thôi! Đồ ăn bà ăn, vật dụng bà dùng bây giờ đều là của nhà họ Lục. Nếu bà không phải là vợ tôi
thì bà còn đứng ở đây sao?” Rõ ràng sự kiên nhẫn của Lục Tử Vinh đã cạn kiệt.
Chỉ vài câu như vậy đã lộ rõ rà sự phản cảm và ghét bỏ của ông ta đối với Lê Uyển.
“Lục Tử Vinh, đây là lời mà một con người có thể nói ra sao? Nếu ông còn nghĩ tôi là vợ ông thì ông nói rõ ràng cho
tôi biết hôm nay ông đã làm cái gì?”
Lê Uyển túm lấy ống tay áo Lục Tử Vinh, quyết tâm không cho ông ta trốn tránh.
Trong phòng khách tối om, hành động lôi kéo của Lê Uyển khiến Lục Tử Vinh càng thêm mất kiên nhẫn.
“Rốt cuộc mà muốn làm gì đây?”


Lục Tử Vinh hất tay bà ra, cảnh tượng trong đêm tối lạnh lẽo.
“Thái độ của ông như vậy là gì? Ông làm gìởbên ngoài mà tôi không có quyền hỏi sao?”
Lê Uyển đau lòng vô cùng, bà ta cũng không biết bắt đầu từ khi nào mọi người trong nhà nhìn thấy bà đều tránh như rắn rết. Kể cả hai
vợ chồng bọn họ, người ngoài cơ bản không biết họ đã chia phòng ngủ riêng từ rất lâu rồi. Không biết vì sao những ngày tháng trôi
qua cứ như thế này.
“Bà không cần phải hỏi!” Lục Từ Vinh bỏ lại một câu, xoay người đi lên tầng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 307


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Từ xa, họ đã nghe thấy tiếng hét chói tai như muốn đâm thủng màng nhĩ của Mộ Tân Nhu. May giờ là ban ngày,
nếu không còn tưởng3 là giết người đấy.
Yến Thất bĩu môi nhìn Mộ Tân Nhu: “Không biết Thái hậu Từ Hi ở đầu ra, cứ khăng khăng đòi đến Khu1 nghỉ
dưỡng giải sầu, đã nói không cho vào lại nhất quyết xông vào, lại còn đánh Nghiên Ca nhà chúng ta!”
Cố Hân Minh9 bỗng thu lại nét cười trên khuôn mặt, ánh mắt nguy hiểm hơi híp lại: “Ngứa tay như vậy sao?
Không cần nữa à!” Lục Lăng Nghiệ3p theo sát phía sau đi tới, dáng người cao lớn khiến Nghiên Ca như được phủ
dưới cái bóng của anh: “Đánh ở đâu?”
Anh 8dùng ánh mắt lạnh lùng không chớp mắt quan sát Nghiên Ca, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, âm u vô cùng
đáng sợ.
Nghiên Ca bất đắc dĩ thoáng liếc Yến Thất, cười lắc đầu: “Chưa đánh trúng, chỉ là suýt trúng thôi.” “Lục Tam gia,
đây chỉ là hiểu lầm mà thôi!” Thầy sắc mặt mấy người Lục Lăng Nghiệp rất khó coi, Bùi Vân Cảnh kéo Mộ Tân
Nhu ra sau lưng bảo vệ.
Bất cứ ai trong những người đang ở đây đều không phải người mà anh ta có thể đắc tội.
“Hiểu lầm hay không không phải anh nói là xong.”
Yến Thanh tiến lên phía trước, khinh thường liếc nhìn Bùi Vận Cảnh.
Có lẽ là do đám người Lục Lăng Nghiệp xuất hiện quá đột ngột cho nên Mộ Tân Nhu trốn ở sau lưng Bùi Văn Cảnh
vẫn ôm mặt, không dám nói một lời.
Cô ta đứng đó nhìn Nghiên Ca được che trong đám đông, ánh mắt ghen tị một cách kì lạ. “Để họ đi đi. Nếu không
lại phá hỏng hết tâm trạng vui vẻ!” Nghiên Ca keo kiệt không liếc Bùi Vân Cảnh lấy một lần, cô đứng bên cạnh Lục
Lăng Nghiệp, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng.
Cổ Hân Minh thản nhiên thở dài: “Hai vị, lần sau muốn gây sự thì nhớ chọn đúng nơi đúng chốn nhé!”
Bùi Vân Cảnh dẫn Mộ Tân Nhu chán nản lên xe, rời đi trước mắt họ.
Đến khi xe của anh ta biến mất ngay trước mắt, Lục Lăng Nghiệp mới nắm tay Nghiên Ca, không nói hai lời đi về
phía bãi đỗ xe.
“Ấy, Lục lão đại, đừng đi mà!”
“Hẹn hôm khác nhé!”
Yến Thất trố mắt nghẹn họng đứng nhìn: “Má ơi, không phải chứ, em và Nghiên Ca còn chưa trò chuyện xong
đầu!” “Thôi được rồi, bây giờ người ta đang tình cảm nồng nhiệt, chỉ quăng cơm chó thôi chứ còn lâu mới có thời
gian để ý đến chúng ta!”
Trở lại xe, Giản Nghiêm hơi giật mình, cảm thấy dường như sắc mặt Tổng Giám đốc hơi khó coi, cho nên liền cút
đầu ngồi trên ghế lái, không dám nói một lời.
Tấm ngăn cách âm dâng lên, Nghiên Ca cẩn thật quan sát sắc mặt của anh, kéo tay áo của anh: “Chú Út, chú tức
giận rồi à?”
Lục Lăng Nghiệp nhìn sang, dùng ánh mắt sâu thẳm sắc bén nhìn cô. Thoáng chốc, khuôn mặt Nghiên Ca nóng
như sắp phát sốt rồi, anh mới lên tiếng: “Thật sự chưa đánh trúng sao?” Nghe vậy, Nghiên Ca bật cười “hì hì”.
Cô lắc đầu, hai tay xoa khuôn mặt mình: “Chưa mà, cô ta còn chưa đụng được vào tôi đã bị tôi cho một bạt tai rồi.”
“Ừm! Giỏi lắm.” Chớp mắt, sắc mặt Lục Lăng Nghiệp lại khôi phục như bình thường, anh tiện tay bấm máy liên
lạc: “Giản Nghiêm, về công ty!”
Nghiên Ca tò mò ghé lại gần: “Chú Út, chủ xị mặt chỉ vì lo lắng tôi bị đánh sao?” “Nếu không thì sao?” “O…”


Nghiên Ca nghẹn họng, không biết nên nói gì cho phải.
Lục Lăng Nghiệp giơ tay xoa xoa gò má thanh tú của cô, véo nhẹ một chút, dặn dò: “Lần sau nếu còn có chuyện như vậy thì cứ thăng
tay đánh lại. Tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm!”
Nghiên Ca không biết nên nói gì, đôi mắt dân đỏ hoe, nhìn vẻ:
động.
Đôi khi một ánh mắt, một động tác, thậm chí một câu nói tưởng như không phải lời tỏ tình cũng có thể khiến con người ta nháy mắt
rơi vào vòng xoáy tình yêu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 308


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


“Chị thấy sao, có phải Lục lão đại là một người bố rất chu đáo không?!”
Dứt lời, vẻ mặt Nghiên Ca đột nhiên biến sắc, cau mày quay sang3 Yến Thất, hai người nhìn nhau, chợt bất an trong
lòng.
Cả hai khẽ liếc Sơ Bảo bé bỏng lúc nào cũng cười toe và đôi mắt đen tuyền tro1ng veo cậu bé.
Sơ Bảo chớp chớp đôi mắt to tròn, nhíu mày ra vẻ khó hiểu, cất giọng trong trẻo hỏi: “Mẹ, chị Yến Thất, có chuyện
gì sa9o?”
Yến Thất mím môi xem xét dáng vẻ băn khoăn của Sơ Bảo, âm thầm dò hỏi: “Nhóc con, em có nghe chị nói gì chưa
vậy?”
Ảnh mắt3 Sơ Bảo sáng lấp lánh nhìn Yến Thất: “Chị Yến Thất, chị nói gì cơ?”
“À không, chị có nói gì đâu. A ha ha! Đi thôi nào Nghiên Ca”
Yến Thất khẽ thở phào, tâm trạng Nghiên Ca cũng bình thường trở lại. Hai người ôm Sơ Bảo lên xe, thẳng tiến
đến khu thương mại Starlight ở trung tâm thành phố.
Lục Lăng Nghiệp vừa rời khỏi căn hộ đã lái xe thẳng đến đến 1.U. Đã nhiều ngày anh không quay lại công ty, ngay
khi anh vừa xuất hiện, bầu không khí trong phòng làm việc bỗng trở nên căng thẳng.
Ngồi trong phòng làm việc, anh liếc qua phong bì thư trên bàn, nheo mắt mở ra, bên trong là hai quyển sổ nhỏ đỏ
thắm!
Hẳn là chứng nhận đăng ký kết hôn của Nghiên Ca và Lục Thiếu Nhiên.
Phong bì thư đó chính là thứ mà đêm qua thím Trường đưa cho anh.
Lục Lăng Nghiệp nhíu mày, vừa mở quyển sổ kết hôn ra đã thấy bên trong là ảnh hai người cười tươi như hoa,
nhếch đôi môi mỏng, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
“Reng reng…”
Điện thoại trên bàn vang lên không đúng lúc, Lục Lăng Nghiệp cất kỹ hai quyển sổ đăng ký kết hôn vào phong bì,
nhấc điện thoại lên:
“Nói!”
Nghe đầu dây bên kia nói gì đó, ánh mắt Lục Lăng Nghiệp tối sầm lại: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Được, cứ vậy đi!”
Sau khi cúp máy, anh như chìm trong suy tư, rất lâu sau mới có thể định thần lại.
Anh nhấn nút gọi trên điện thoại bàn: “Giản Nghiêm, vào đây!”
Giản Nghiêm lập tức đẩy cửa đi vào, kinh ngạc nhìn Lục Lăng Nghiệp: “Lão đại, cuối cùng anh cũng đã về rồi, gọi
tôi có gì không?” “Kiểm tra cái này! Càng sớm càng tốt!”
Lục Lăng Nghiệp đưa phong bì thư trong tay cho Giản Nghiêm, anh mở nó ra, đầy vẻ kinh ngạc: “Cái này… kiểm
tra thật à?”


“Thật!”
Giản Nghiêm kinh ngạc há hốc mồm, muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Anh gật đầu, sau khi rời khỏi văn phòng, Lục Lăng Nghiệp cầm áo khoác đi thẳng đến bãi đậu xe.
**
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 309


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Vụ tai nạn khiến Lâm Tiểu Vũ không may thiệt mạng là đả kích khó chấp nhận ngay được đối với Nghiên Ca. Cô
không ngừng tự trách bản th3ân mình, tại sao lúc đó lại để mặc Tiểu Vũ và Cố Hân Minh rời đi. Nếu như có ngăn
họ lại thì có phải kết quả đã khác rồi không? Nhưn1g bây giờ có nói gì đi nữa cũng đã quá muộn.
Cố Hân Minh nếm trải được nỗi đau đớn sống không bằng chết, còn cô lại chẳng là9m được gì khác ngoài việc
đứng nhìn.
Lâm Tiểu Vũ không có người thân, cho nên tang lễ của cô ấy được tổ chức rất đơn giản. Ha3i ngày sau, trong một
nghĩa trang ở thành phố B, vài di vật còn sót lại của Lâm Tiểu Vũ được đưa vào mộ. Nhưng không ai ngờ được là
C8ố Hân Minh đã âm thầm giấu đi một mảnh xương của cô ấy.
Kể từ ngày đó, trên cổ anh ta có thêm một sợi dây chuyền bằng bạc, mặt dây có hình dạng một chiếc hộp nhỏ được
làm rất tinh xảo, song không ai biết rằng trong đó có cất giữ thứ gì.
***
Hai ngày sau, lúc chập tối.
Trên đoạn đường từ nghĩa trang thành phố B trở về, trời đổ mưa thu lất phất. Từ từ sau tai nạn của Lâm Tiểu Vũ,
thành phố B vẫn luôn có mưa nhỏ, có vẻ như ngay cả ông trời cũng đang xót thương cho cô ấy.
Tại biệt thự Cảnh Hào, Nghiên Ca lê tấm thân mệt mỏi cùng Lục Lăng Nghiệp và nhóm người Yến Thất lần lượt
bước vào phòng khách. Cô vẫn mím môi không nói lời nào, Lục Lăng Nghiệp ngồi bên cạnh cô với vẻ mặt trầm tư.
Yến Thất và Yến Thanh đưa mắt nhìn nhau, Ôn Tiểu Nhị lại càng không biết làm thế nào để phá tan bầu không khí
trầm lặng này.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà Cố Hân Minh tiều tụy đi trông thấy. Anh ta ủ rũ ngồi cúi đầu trên chiếc ghế đơn,
không biết đang nghĩ gì.
Nghiên Ca nhìn chằm chằm vào Cố Hân Minh. Việc đã đến nước này, cho dù trong lòng cô có bao nhiêu oán trách,
nhưng thấy anh ta thất thần như thế, lại cảm thấy không nỡ lòng nào.
Cô biết, cho dù anh ta không yêu Tiểu Vũ nhưng chắc chắn anh ta cũng không mong cô ấy xảy ra chuyện như vậy.
Hơn nữa những ngày qua, bọn họ đều nhìn ra được là Cố Hân Minh đã yêu Lâm Tiểu Vũ sầu sắc từ lâu, nhưng bản
thân anh ta đến bây giờ mới hiểu rõ tình cảm của mình.
“Này, mọi người đừng im lặng mãi như thế, chuyện đã rồi, dù sao chúng ta cũng phải sống tiếp chứ.” Ông Tiểu
Nhị ngẫm nghĩ lâu mới lắp bắp nói được một câu có chút ý nghĩa.
Cậu ta nhìn về phía Yến Thất, cô ấy vội vàng phụ họa: “Đúng đấy, chị Tiểu Vũ… chị ấy ở trên trời cao nhất định
cũng không muốn mọi người cứ suy sụp thế này đâu. Nghiên Ca, Minh Tử, hai người hãy nghĩ thoáng một chút.”
Nghiên Ca liếc nhìn Yến Thất, bộ đồ màu đen trên người cô càng làm nổi bật vẻ thất thần.
Cô gật nhẹ đầu, nói: “Qua mấy ngày nữa thì sẽ ổn cả thôi.”
Cô không chắc bản thân có tốt lên không.
Đúng như lời Ôn Tiểu Nhị nói, người sống vẫn phải sống tiếp, ai trong sổ bọn họ mà chẳng có người mình trân
trọng. Sau chuyện không may xảy ra với Lâm Tiểu Vũ, dường như mọi người đều bắt đầu quan tâm nhiều hơn đến
những người bên cạnh.
Nghiên Ca nhét tay lạnh buốt vào lòng bàn tay của Lục Lăng Nghiệp, lại liếc nhìn Cố Hân Minh. Cô suy nghĩ một
lúc rồi thở dài, nói: “Cố Hân Minh, chuyện của Tiểu Vũ là một tai nạn, anh… anh bớt đau lòng.”
Dù sao giữa hai người họ cũng không có hận thù gì sâu xa.
Nghiên Ca biết, Lâm Tiểu Vũ yêu Cố Hân Minh rất sâu đậm. Nếu không, với tính cách và suy nghĩ của cô ấy, sao có
thể cam lòng dây dưa mãi với anh ta lâu như vậy mà không chịu rời xa.
Nói cho cùng, tất cả là tại trời cao trêu người.
Bọn họ từng cho rằng, tình yêu chỉ là lời nói suông, nhưng đâu biết rằng nó dần dần đã ngấm sâu vào máu từ khi
nào mà chẳng hay.
Cố Hân Minh run lên, anh ta nhìn Nghiên Ca với vẻ không dám tin, cứ như thể không ngờ rằng cô sẽ nói những lời
an ủi như vậy với mình.
Đôi mắt đờ đẫn của anh ta hiện lên một thoáng xúc động, bèn thắng người, cúi đầu đáp: “Tôi đi trước đây, mọi
người nói chuyện đi.” Lúc đi tới huyền quan, anh ta chợt dừng bước, không quay đầu mà khàn giọng nói: “Chị
dâu, tôi xin lỗi.”
Dứt lời, anh ta vội vã rời đi. Mọi người nhìn theo bóng lưng cô liêu ấy và chỉ biết thở dài.
Yến Thất lắc đầu, bùi ngùi: “Nếu Minh Tử biết trước là Tiểu Vũ gặp tai nạn, có khi anh ấy sẽ hiểu rõ lòng mình sớm
hơn. Haiz, đúng là trớ trêu, thế gian này làm gì có thuốc hối hận, càng chẳng có cái gọi là nếu biết trước…”


“Xem ra, anh ấy cũng phải cần rất nhiều thời gian mới có thể thoát khỏi nỗi đau này.”
Ôn Tiểu Nhị cất vẻ cười đùa thường thấy, dõi mắt nhìn theo Cố Hân Minh lái xe rời đi. Tuy là bọn họ anh em với
nhau, nhưng bây giờ lại không biết phải nói gì hay làm gì cho anh ta.
Đây mới là điều khiến bọn họ cảm thấy bất lực nhất.
“Yến Thanh, trong tháng tới, cậu rời doanh trại mới trở về đội thủy quân lục chiến, tạm thời nhận tiếp nhận công
việc của cậu ấy.”
Lục Lăng Nghiệp im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng dặn dò Yến Thanh.
Anh ta gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi, Lục lão đại cứ yên tâm, tôi sẽ để ý tới cậu ấy.”


“U. Mọi người về cả đi, ngày mai tôi sẽ trở lại thành phố G.”
Yến Thất lưu luyến nhìn Nghiên Ca, rồi nhìn Lục Lăng Nghiệp: “Lục lão đại, anh còn không định trở về đội sao? Thời gian này, cấp
trên kiểm tra nghiêm lắm, em cũng không dám rời đội nữa. Bọn họ vừa mới khôi phục lại chức vụ thủ trưởng của đội lục chiến Phi
Ưng cho anh, nếu anh còn không trở lại,erằng bọn em không chống đỡ nổi.” Cô ấy gói gọn tình hình trong đôi ba câu. Yến Thanh và
Ôn Tiểu Nhị cũng gật đầu: “Đúng đấy, Lục lão đại, đội lục chiến Phi Ưng không thể thành đám rắn không đều được. Lâu rồi anh
không trở lại, đám ranh con ấy lười biếng lắm.”


“Tôi sẽ sắp xếp.”
Lục Lăng Nghiệp trầm lặng trong giây lát, cuối cùng đưa ra câu trả lời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 310


Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Sau khi mở lòng, cái miệng nhỏ của Nghiên Ca vẫn luôn ríu rít nói không ngừng.
Cô mỉm cười, đôi mắt trong veo nhìn thẳng Lục Lăng Ngh3iệp, trong lòng lại càng thêm vui mừng. Năm đó thật sự
là anh!
“Chuyện em xuất hiện ở Cẩm Bá là do Mộ Tân Nhu làm!”
Giọng nó1i của Lục Lăng Nghiệp bỗng nhiên trở nên trầm thấp. Trong lòng Nghiên Ca vừa sợ hãi vừa kinh ngạc:
“Chú Út, anh biết ư?!” “Ừ! Bởi vì năm đó9 nếu không phải em thì chính là cô ta!”
Nhận được câu trả lời này, trong lòng Nghiên ca chỉ toàn là khiếp sợ. Cô nhìn chằm chằm Lục 3Lăng Nghiệp: “Sao
anh biết được là cô ta? Chẳng lẽ… năm đó, người đi vào gian phòng kia vốn là…” Đáy lòng Nghiêm Ca bỗng run sợ. Như vậy8 xem ra, Mộ Tân Nhu phải hận cô đến mức nào chứ?
Nếu như ban đầu Lục Lăng Nghiệp không ở trong căn phòng kia, như vậy người chờ sẵn ở đó.
“Người đàn ông trong căn phòng kia vốn không nên là anh! Mà người phụ nữ kia cũng không nên là em! Tất cả
đều là do trời xui đất khiến!”
Lời giải thích của Lục Lăng Nghiệp hơi sâu xa nhưng Nghiên Ca thông minh có thể nhìn ra vấn đề. Cô thử dò xét
anh: “Chú Út, có phải đến giờ có một số việc vẫn không thể nói cho em hay không?”
“Vậy em hỏi, anh chỉ cần lắc đầu hoặc gật đầu thôi. Có được không?”
Đôi mắt Lục Lăng Nghiệp thoáng lóe lên: “Em cũng thông minh đấy!”
Nghiên Ca nhướng mày: “Anh không thể nói cho em biết nhưng em có thể tự đoán. Thứ nhất, người kia muốn hại
anh cho nên mới xuất hiện ở trong căn phòng đó đúng không?”
Lục Lăng Nghiệp mặt không cảm xúc nhìn Nghiên Ca. Dưới ánh mắt ngập tràn mong đợi của cô, anh chỉ nhướng
mày một cách khó hiểu.
Đôi mắt Nghiên Ca sáng lên vì vui vẻ: “Em đã đoán đúng! Vậy… người kia chắc hẳn chính là chủ mưu thật sự của
đêm đó? Mà Mộ Tân Nhu muốn… khụ khụ… quan hệ với anh ta?”
Ánh mắt sắc bén của Lục Lăng Nghiệp đã trở nên phức tạp hơn, anh im lặng hồi lâu rồi mới thốt ra hai chữ “Tiếp
tục!”
Nghiên Ca phát huy toàn bộ khả năng động não muốn xâu chuỗi mọi chuyện của năm năm trước lại.
Cô mân mê đầu ngón tay, vừa nghĩ vừa nói: “Em đoán, Mộ Tân Nhu vốn muốn đưa em đến gian phòng kia để thay
thế cho cô ta! Thật sự buồn cười! Lúc đầu em coi cô ta là bạn thân nhất, kết quả cô ta chẳng những ngủ với bạn trai
của em, sau đó còn khiến cho em phải trải qua biết bao uất ức không thể nói nên lời như vậy. Em…”
“Ngủ với bạn trai của em?!”
Nghiên Ca thầm cắn răng hối hận. Vì trong lòng đang không ngừng khinh bỉ Mộ Tận Nhu nên cô lỡ miệng nói ra
chuyện không nên nói.
Khi nghe thấy câu hỏi trầm thấp của Lục Lăng Nghiệp, Nghiên Ca mới cảm thấy không ổn rồi.
Cô nhăn mặt nhìn gương mặt tuấn tú u ám của anh, trái tim nhỏ không nhịn được khẽ run lên: “Chú Út, em lỡ lời…
em… á!”
Tốt nhất đừng nói gì nữa!
Chú Út mất hứng, kết quả Nghiên Ca có thể tự tưởng tượng được.
Trong bồn tắm, từng đợt sóng nước dâng trào mãnh liệt rồi nước tràn ra cả sàn, âm thanh va chạm và tiếng sóng
nước tạo nên cảm giác rạo rực không nói nên lời.
Cả căn phòng chìm trong cảnh xuân nóng bỏng, say mê lòng người.
Khi hai người rời khỏi biệt thự, Nghiên Ca ngửa đầu nhìn lên mặt trời đã lên đến đỉnh, ánh mắt ảm đạm!
Cô đói đến mức ngực dán vào lưng, giữa hai chân lại rất khó chịu, đi lại vô cùng khó khăn.
“Á, chủ Út…”
Đột nhiên, Nghiên Ca bị người từ phía sau đi đến bể bổng lên, khiến cô bị hoảng sợ hét lên, thuận tay ôm lấy cổ
anh.
“Có đối không?”
Nghiên Ca nghiến răng: “Anh nói xem!”
Cô thật sự rất buồn bực. Thể lực của người này sao lại tốt như vậy chứ?!


Tối qua đã lăn lộn một đêm khiến cô mệt mỏi đến mức ngay cả thở thôi cũng mất sức rồi.
Vất vả lắm mới có thể ngâm nước nóng một hồi, kết quả lại bị anh ăn sạch, đến cả xương cốt cũng không còn.


Lúc này, ánh mặt trời chiếu lên hai người, Nghiên Ca nhìn anh tinh thần sảng khoái thì chỉ biết lầm bẩm: “Không công bằng! Quá
không công bằng…” Lát sau, đi đến một góc biệt thự, sau khi mở cửa cuốn gara để xe ra, Lục Lăng Nghiệp đặt Nghiên Ca lên ghế lái,
anh cưng chiều xoa đầu cô: “Chúng ta đi đón con trai đi!”
Nghiên Ca hơi hoảng hốt nhưng đối diện với cặp mặt dịu dàng kia, trong lòng cô lại ngập tràn ấm áp.
Sơ Bảo là con trai của cô và anh!
Trên đường về, bàn tay của anh chưa từng buông lỏng bàn tay Nghiên Ca. Khi xe đi gần đến đầu ngò rồi dừng lại, Lục Lăng Nghiệp
nhìn chằm chằm tấm kính chắn gió trước mặt, môi mỏng khẽ mở: “Về nước, ly hôn với Thiếu Nhiên đi!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom