Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thế Thân Kép - Cố Nghiên Nhất

Thế Thân Kép - Cố Nghiên Nhất

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
923,010
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Thế Thân Kép - Cố Nghiên Nhất

Thế Thân Kép - Cố Nghiên Nhất
Tác giả: Cố Nghiên Nhất
Tình trạng: Đã hoàn thành




Chị tôi là "bạch nguyệt quang" của chồng tôi.

Chị về nước để bắt gian, tóm anh ta và cô tình nhân nhỏ trong phòng khách sạn.

Sau khi báo cảnh sát, cảnh sát nói rằng chỉ có tôi, vợ hợp pháp, mới có quyền phá cửa.

Khi nhận được cuộc gọi của chị, tôi còn ngơ ngác.

"Chị muốn tôi đi giúp chị bắt gian, tôi không rảnh như chị đâu."

Chị ở đầu dây bên kia lo lắng hét lên.

"Đó là chồng em, em phải tới."

Tôi thấy ồn ào nên tắt điện thoại luôn.

Buồn cười thật, chồng tôi mà, tôi còn không lo, chị lo cái gì chứ.
 
Chương 1


Chị tôi là "bạch nguyệt quang" của chồng tôi.

 

Chị về nước để bắt gian, tóm anh ta và cô tình nhân nhỏ trong phòng khách sạn.

 

Sau khi báo cảnh sát, cảnh sát nói rằng chỉ có tôi, vợ hợp pháp, mới có quyền phá cửa.

 

Khi nhận được cuộc gọi của chị, tôi còn ngơ ngác.

 

"Chị muốn tôi đi giúp chị bắt gian, tôi không rảnh như chị đâu."

 

Chị ở đầu dây bên kia lo lắng hét lên.

 

"Đó là chồng em, em phải tới."

 

Tôi thấy ồn ào nên tắt điện thoại luôn.

 

Buồn cười thật, chồng tôi mà, tôi còn không lo, chị lo cái gì chứ.

 

1  

 

Tôi đã kết hôn với Dư Thiên Vũ được ba năm, anh ta luôn sống sa đọa, gây ra vô số vụ bê bối bên ngoài.  

 

Lần nào cũng lên trang nhất.  

 

Cuối cùng, anh ta đã nhận được kết quả.  

 

Người mà anh luôn nhung nhớ, bạch nguyệt quang của anh, chính là chị ruột tôi, Nguyễn Thục Vân, đã bị anh chọc tức đến mức quay về nước.  

 

Việc đầu tiên sau khi Thục Vân xuống máy bay là đến khách sạn để bắt gian Dư Thiên Vũ.  

 

Cô ấy đã chặn Dư Thiên Vũ và một người mẫu mới trong phòng.  

 

Tình hình trở nên rất căng thẳng.  

 

Quản lý khách sạn không dám đắc tội với đại tiểu thư của nhà Nguyễn, đành phải khuyên can một cách lịch sự.  

 

Nhưng nhà họ  Dư cũng là một trong bốn gia tộc lớn, để giữ thể diện cho nhà họ Dư, quản lý không dám giao chìa khóa cho chị tôi.  



 

Nguyễn Thục Vân tức giận đến mức gọi cảnh sát để phá cửa và bắt người.  

 

Sau khi cảnh sát hiểu tình hình, họ thẳng thắn nói rằng chuyện bắt gian thế này, vợ chính thức nên là người xử lý.  

 

Nguyễn Thục Vân không còn cách nào khác, đành phải gọi cho tôi.  

 

Lúc đó, tôi đang ngồi trong phòng họp của nhà họ Nguyễn.  

 

Điện thoại bị hở âm thanh, cả bàn người đều dựng tai lên chờ xem kịch hay.  

 

Tôi cúp điện thoại cái rụp.  

 

Bút trong tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, có chút không kiên nhẫn thúc giục:  

 

“Đến bộ phận nào rồi, đừng lãng phí thời gian.”  

 

Đáng tiếc cuộc họp vẫn bị gián đoạn.  

 

Chị ta gọi sang số điện thoại của người khác để gọi cho tôi.  

 

“Con người mẫu đó, ngay lập tức phong sát cô ta.”  

 

“Nguyễn Thục Mộng, em có thể có chút chí khí được không, Thiên Vũ đã bao nhiêu lần như thế này rồi, em lần nào cũng dung túng cho anh ta, giờ thì hay rồi, mấy con yêu tinh đó đều trèo lên đầu cô mà ngồi rồi.”  

 

“Bao lâu nay, chẳng phải người luôn ngồi trên đầu tôi chính là chị sao?”  

 

Tôi chỉ nói một câu, Nguyễn Thục Vân câm nín.  

 

Nhưng rất nhanh, chị ta đáp lại:  

 

“Nếu em không giữ vững được vị trí thiếu phu nhân này, thì hãy trả nó lại cho chị.”  

 

Tôi không biết chị ta nói "nó" là Dư Thiên Vũ hay là vị trí Dư phu nhân.  

 

Không may là, cả hai thứ này hiện tại đều có ích cho tôi, tôi không muốn nhường.  

 



2  

 

Bên ngoài khách sạn đầy các phóng viên cầm máy ảnh lớn nhỏ.  

 

Họ thấy tôi như ruồi gặp phải phân, lao tới.  

 

“Nhị tiểu thư nhà Nguyễn, xin hỏi cô nhận được tin về việc Dư tiên sinh hẹn hò với người mẫu trẻ trong khách sạn, nên cố tình đến đây phải không?”  

 

“Dư tiên sinh thường xuyên hẹn hò với các cô gái trong khách sạn, là vợ của anh ta, cô thực sự không hề bận tâm sao?”  

 

“Nhị tiểu thư Nguyễn, theo nguồn tin đáng tin cậy, chị của cô từng là mối tình đầu của Dư tiên sinh, cô có để ý về chuyện này không?”  

 

Trợ lý của tôi nhanh chóng chắn phóng viên ở ngoài, mở đường cho tôi.  

 

Cuối cùng khi đến trước cửa phòng tổng thống, tôi mới thở ra một hơi.  

 

“Mấy tay phóng viên này, chỉ biết đứng ngoài hỏi mấy câu chẳng ra sao, có bản lĩnh thì vào đây mà chụp ảnh.”  

 

“Bắt người phải bắt quả tang, bắt gian phải có đôi, không có bằng chứng thì chẳng có gì là thật, lương của họ đúng là lãng phí.”  

 

Nghe thấy giọng tôi, Nguyễn Thục Vân lập tức quay đầu lại.  

 

“Thục Mộng, cuối cùng em cũng đến, mau gọi cảnh sát phá cửa, hôm nay nếu Dư Thiên Vũ không cho chị một lời giải thích hợp lý, chị tuyệt đối không tha thứ cho anh ta.”  

 

Cảnh sát: "......"  

 

“Xin hỏi, hai vị, ai là vợ của Dư Thiên Vũ tiên sinh?”  

 

Tôi nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Nguyễn Thục Vân, cùng vẻ nhẫn nhịn không cam lòng trong ánh mắt chị ta.  

 

Tôi bước lên một bước, nắm lấy tay viên cảnh sát.  

 

“Xin lỗi anh, là chị tôi đã hiểu lầm.”  

 

“Chồng tôi hiện đang dự tiệc trên du thuyền, người trong này không phải anh ấy.”  

 

“Không thể nào!”  
 
Chương 2


Nguyễn Thục Vân cảm thấy giọng mình hơi cao, thoáng chút lúng túng rồi nói tiếp.  

 

“Nếu anh ấy đang ở tiệc, tại sao không chịu nghe điện thoại của tôi?”  

 

Dĩ nhiên là vì chị bắt gian nhầm chỗ rồi, đồ ngốc.  

 

Tôi không để ý đến chị ta, trước tiên tiễn cảnh sát đi.  

 

Đợi đến khi trong hành lang chỉ còn lại hai chúng tôi, tôi mới giơ màn hình điện thoại lên trước mặt chị ta.  

 

Trong video, Dư Thiên Vũ đang uống rượu trò chuyện cùng vài cậu ấm gia đình danh giá.  

 

“Chị thấy rõ chưa?”  

 

“Nếu Dư Thiên Vũ thực sự ở trong kia, liệu anh ta có thể bình tĩnh để chị đứng ngoài làm loạn suốt như vậy không?”  

 

“Anh ta chẳng phải đã mở cửa ra từ sớm để dỗ dành chị rồi sao, cái bà hay ghen này.”  

 

Nguyễn Thục Vân bị lời nói của tôi làm sững người, nhưng rất nhanh chị ta lại đổi sắc mặt và nói với nụ cười.  

 

“Thiên Vũ cũng thật là, chơi thì chơi, sao lại không chịu nghe điện thoại, làm chị hiểu lầm vô ích.”  

 

Vừa nói, chị ta vừa ửng đỏ hai má.  

 

“Em cho chị địa chỉ đi, chị sẽ đến tìm anh ấy ngay.”  

 

Tôi cất điện thoại, bước vào thang máy trước.  

 

“Không cần, anh ấy đã ở dưới lầu rồi.”  

 

Nghe đến việc Dư Thiên Vũ đã ở dưới lầu, Nguyễn Thục Vân lập tức chạy theo tôi mấy bước.  

 

Khi vào thang máy, chị ta còn lấy son ra thoa lại.  

 



Tôi rất muốn nhắc chị ta rằng người đàn ông chị sắp lao vào ôm lấy là chồng tôi.  

 

Nhưng mà, nói ra cũng chẳng ích gì.  

 

Từ nhỏ đến lớn, thứ chị ta thích nhất là cướp đồ của tôi.  

 

Trong mắt chị ta, những gì của tôi đều là của chị ta.  

 

Nếu cướp được, chị ta sẽ khoe khoang trước mặt tôi, nếu không cướp được, chị ta sẽ nhờ ba mẹ giúp chị ta đòi lại công bằng.  

 

Trong suốt hơn hai mươi năm của cuộc đời tôi, chỉ có những năm chị ta ra nước ngoài là tôi sống thoải mái nhất.  

 

Cửa thang máy còn chưa mở, Nguyễn Thục Vân đã không kìm được mà muốn tuyên bố chủ quyền với tôi.  

 

“Thục Mộng, em nên biết tại sao Thiên Vũ lại cưới em khi đó, đúng không?”  

 

“Đừng tưởng rằng người ta gọi em một tiếng Dư phu nhân thì em thật sự có được anh ấy.”  

 

“Người anh ấy yêu nhất vẫn luôn là chị, giờ chị đã trở về rồi, em biết điều thì nhường vị trí này đi.”  

 

Tôi không nói gì.  

 

Chúng tôi đều biết, Dư Thiên Vũ chưa bao giờ yêu tôi, người anh ta yêu luôn là Nguyễn Thục Vân.  

 

Nhưng thì sao chứ.  

 

Tôi cũng chẳng yêu anh ta.  

 

Tôi cũng không bao giờ cho phép ai gọi tôi là Dư phu nhân.  

 

Ba năm trước, đáng lẽ người thực hiện hôn ước với Dư Thiên Vũ phải là Nguyễn Thục Vân, nhưng chị ta đột ngột hủy hôn và bỏ ra nước ngoài.  

 

Nhà Dư và nhà Nguyễn đã chuẩn bị cho đám cưới này rất lâu, thiệp cưới đã sớm được phát đi, xã hội cũng đang mong chờ một đám cưới lớn giữa hai gia tộc giàu có.  

 

Lúc này, ba mẹ tôi không có cách nào ăn nói với nhà Dư.  



 

Bất đắc dĩ, họ đẩy tôi ra làm thế thân, nhà Dư cũng không muốn mất mặt trước mọi người nên đành miễn cưỡng đồng ý.  

 

Từ nhỏ tôi đã không được ba mẹ yêu thương, căn bản không có quyền phản kháng.  

 

Nhưng Dư Thiên Vũ thì khác, anh là con trưởng cháu đích tôn của nhà Dư, cả nhà Dư đều cưng chiều anh ta.  

 

Chỉ cần anh ta nói không muốn, không ai có thể ép anh ta.  

 

Nhưng anh ta không hề từ chối quyết định vô lý này.  

 

Đêm trước đám cưới, anh ta say rượu đến mức lảo đảo xông vào nhà tôi, chỉ tay vào mũi tôi và nói.  

 

Chỉ cần nhà họ Nguyễn dám đưa tôi vào cửa, anh ta sẽ có cách khiến tôi vào bằng chân mà ra bằng cáng.  

 

Ai mà không sợ một người đàn ông say rượu mất kiểm soát chứ.  

 

Tôi van nài ba mẹ đừng bắt tôi lấy anh ta.  

 

Nhưng họ một mặt luôn miệng dạ vâng với Dư Thiên Vũ, sắc thuốc giải rượu, mặt khác lại cảnh cáo tôi:  

 

“Chúng ta nuôi con lớn đến từng này, giờ là lúc con thể hiện giá trị của mình cho gia tộc rồi.”  

 

“Trừ khi con chết, còn không thì phải lấy anh ta.”  

 

Thực ra lúc đó ba mẹ không nói, tôi cũng đã muốn chết, vì người tôi yêu đã không còn nữa.  

 

Nhưng tôi lại không nỡ chết.  

 

Tôi vẫn chưa điều tra ra nguyên nhân cái c.h.ế.t của Tô Phong.  

 

Nếu tôi chết, sẽ không còn ai đòi lại công bằng cho anh ấy nữa.  

 

Trong lòng dằn vặt, tôi không còn sức lực để tranh cãi với ba mẹ, đành để họ tùy ý trang điểm cho tôi.  
 
Chương 3


Sau khi tỉnh rượu, Dư Thiên Vũ nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi bỏ đi.  

 

Và lễ cưới của chúng tôi vẫn diễn ra như kế hoạch.  

 

Đêm tân hôn, tôi nghe anh ta hét lên với người ở đầu dây bên kia.  

 

“Cô ấy biết tôi muốn cưới em gái cô ấy mà còn không nỡ xuất hiện, là tôi đã đánh giá quá cao tình cảm giữa hai chị em họ rồi.”  

 

Lúc đó tôi mới biết, Dư Thiên Vũ cũng là một kẻ trẻ con, muốn lợi dụng tôi để chọc tức Nguyễn Thục Vân, nhưng chị ta đã làm anh ta thất vọng.  

 

Từ ngày bước chân vào nhà họ Dư, tôi đã luôn chờ cơ hội để ly hôn với Dư Thiên Vũ.  

 

Nhưng tôi, một cô dâu không được nhà ngoại coi trọng, không được nhà chồng yêu thương, căn bản không đủ tư cách để thương lượng với Dư Thiên Vũ.  

 

Chỉ có nước bị đá ra khỏi nhà mà thôi.  

 

Mỗi lần Dư Thiên Vũ dính vào scandal, ba mẹ tôi đều khuyên tôi phải tìm cách giữ chặt trái tim Dư Thiên Vũ, tuyệt đối không được mất vị trí thiếu phu nhân nhà họ Dư.  

 

Nếu không, tôi sẽ mất mặt, và nhà họ Nguyễn cũng sẽ bị ảnh hưởng.  

 

Tôi mong họ bị ảnh hưởng, như vậy Nguyễn Thục Vân không còn sự ủng hộ của nhà Nguyễn, sẽ không thể tiếp tục vênh váo trước mặt tôi nữa.  

 

Nhưng một lần tình cờ, tôi phát hiện ra trước khi chết, Tô Phong đã gặp Nguyễn Thục Vân.  

 

Nhưng rõ ràng tôi nhớ chị ta nói với tôi rằng chị không quen biết Tô Phong.  

 

Tôi lần theo manh mối, phát hiện ra cả ba mẹ tôi, và cả mẹ của Dư Thiên Vũ, phu nhân chủ tịch nhà họ Dư.  

 

Vừa kinh ngạc, tôi vừa buộc phải bình tĩnh lại để suy nghĩ về cuộc hôn nhân giữa tôi và Dư Thiên Vũ.  

 

Suy nghĩ kỹ, ngoài việc bị động chấp nhận, tôi có thể nhận được gì từ cuộc hôn nhân này.  

 



Ít nhất, nếu tôi muốn điều tra nguyên nhân cái c.h.ế.t của Tô Phong, tôi phải giữ vững vị trí thiếu phu nhân nhà Dư.  

 

Vì vậy, mỗi lần Dư Thiên Vũ gây chuyện, nhà họ Dư gây áp lực lên tôi, hy vọng tôi có thể giúp Dư Thiên Vũ giữ thể diện.  

 

Tôi đã học cách thương lượng với họ.  

 

Hợp tác với Dư Thiên Vũ đóng kịch cũng ngày càng tự nhiên, trước mặt người ngoài, chúng tôi là đôi vợ chồng hạnh phúc.  

 

Sau cánh cửa, ai lo chuyện người nấy, không can thiệp vào nhau.  

 

Tất nhiên, so với đàn ông, tôi quan tâm đến quyền lực trong tay họ hơn.  

 

Tôi chỉ có thể đứng càng cao, có càng nhiều quyền lực, mới có thể vén bức màn sự thật.  

 

Thời gian trôi qua, tôi càng mong Dư Thiên Vũ gây ra nhiều chuyện hơn.  

 

Như vậy, tôi sẽ thu được lợi ích nhiều hơn.

 

3  

 

Thang máy xuống thẳng bãi đậu xe ngầm.  

 

Cửa vừa mở, bốn mắt chạm nhau.  

 

"Thiên Vũ."  

 

Nguyễn Thục Vân không thể kiềm chế nổi, chị ta nghĩ Dư Thiên Vũ sẽ như lần ở Tuần lễ Thời trang Paris, ôm chặt cô vào lòng và hôn say đắm.  

 

Nhưng thực tế, Dư Thiên Vũ khéo léo tránh cô, dang tay ra ôm tôi rời khỏi thang máy.  

 

Bên ngoài thang máy, các phóng viên đã nghe tin và vội vàng đến.  

 

Nhân viên bảo vệ cố gắng bảo vệ ba chúng tôi lên xe.  



 

Dư Thiên Vũ cũng che chở tôi rất chu đáo, trái lại Nguyễn Thục Vân không biết bị ai đẩy bằng micro dài một cú.  

 

Kẻ mắt quyến rũ của cô bị hỏng, lông mi giả cong vút cũng bị rơi mất.  

 

Cô định nổi giận nhưng bị một ánh nhìn của Dư Thiên Vũ chặn lại.  

 

"Lên xe trước, rời khỏi đây đã."  

 

Ghế sau chật chội, tôi bị kẹp giữa hai người họ, thật không nói nên lời.  

 

"Hay để tôi ngồi ghế trước?"  

 

Tôi vừa mở miệng, Dư Thiên Vũ đã mở cửa xe bước ra.  

 

Ngay khi tôi nghĩ anh ta sẽ ngồi lên ghế phụ, anh ta lại vòng qua thân xe về phía Nguyễn Thục Vân.  

 

Nguyễn Thục Vân dưới ánh mắt áp đảo của anh ta, miễn cưỡng ngồi vào ghế trước.  

 

Tài xế đạp mạnh ga, xe lao ra khỏi bãi đậu xe.  

 

"Đưa tôi về công ty."  

 

Tôi thực sự không quen ngồi gần Dư Thiên Vũ, đặc biệt là ánh mắt căm hờn của Nguyễn Thục Vân đang dán chặt vào gương chiếu hậu.  

 

Tôi còn cả ngày công việc phải làm, không muốn lãng phí thời gian vào việc tranh giành với cô ta.  

 

"Tôi đi cùng em."  

 

Bất ngờ thay, Dư Thiên Vũ - người thậm chí còn lười tham gia cuộc họp hội đồng quản trị - lại sẵn sàng đi làm với tôi.  

 

Nhưng cũng hợp lý thôi, hôm nay Nguyễn Thục Vân làm loạn như vậy, dù chỉ vì sự ổn định của giá cổ phiếu công ty, Dư Thiên Vũ cũng phải hoàn thành trọn vẹn vai diễn cặp đôi yêu đương thắm thiết với tôi.  
 
Chương 4


Chỉ là anh ta ngang ngược bắt tài xế chở thẳng đến tòa nhà của Dư Thị.  

 

"Bàn làm việc của tôi ở nhà họ Nguyễn, Dư tiên sinh, anh có cần vô lý như vậy không?"  

 

Tôi bị anh ta ép xuống xe, đối mặt với các phóng viên đang chầu chực dưới tòa nhà Dư Thị, lại phải nở nụ cười lịch sự, để anh ta khoác tay lên vai tôi.  

 

"Hôm nay Dư phu nhân sẽ làm việc ở đây, cô thông báo giúp tôi nhé."  

 

Dư Thiên Vũ chỉ cười nhẹ, rồi tự ý ra lệnh cho trợ lý của tôi.  

 

Sau đó, anh ta bảo tài xế đưa Nguyễn Thục Vân về nhà họ Nguyễn.  

 

Cuối cùng khi vào đến văn phòng anh ta, tôi lập tức thoát khỏi vòng tay của anh.  

 

Dư Thiên Vũ cũng không còn tỏ ra dịu dàng với tôi như trước, anh ta kéo cổ áo, giọng lạnh lùng.  

 

"Ai đã báo tin cho cô ấy, Nguyễn Thục Mộng, đừng nói với tôi là cô không biết."  

 

Tôi ngồi hờ hững trên ghế sofa, xòe tay ra.  

 

"Anh nghi ngờ tôi?"  

 

"Nguyễn Thục Vân làm ầm ĩ như vậy, có lợi gì cho nhà họ Nguyễn chứ?"  

 

"Dư Thiên Vũ, nếu tôi muốn các người mất mặt, hôm nay tôi đã không đến."  

 

Dư Thiên Vũ không nói thêm được gì.  

 

Anh ta im lặng một lúc, rồi mới nhớ ra hỏi tôi về tình hình trong khách sạn thì chuông điện thoại reo lên.  

 

Không cần đoán cũng biết là Nguyễn Thục Vân.  

 

Dư Thiên Vũ vào phòng nghỉ nghe điện thoại, khi quay lại, sắc mặt anh ta vô cùng u ám.  

 

"Tôi có việc gấp cần xử lý."  



 

Anh ta nói rồi chuẩn bị rời đi, tôi nhanh chóng đứng dậy chặn anh ta lại.  

 

"Việc gấp gì?"  

 

"Rốt cuộc là cổ phiếu của Dư Thị quan trọng hay Nguyễn Thục Vân quan trọng, Dư Thiên Vũ, đừng mong tôi che giấu cho các người lần thứ hai."  

 

Tôi không chắc từ nào trong câu nói của tôi kích động anh ta, nhưng Dư Thiên Vũ ngay lập tức mất kiểm soát, bóp cổ tôi và ép tôi vào tường.  

 

Lưng tôi đau nhói, nhưng tôi vẫn không đổi sắc mặt đối diện với ánh mắt lạnh lùng cực độ của anh ta.  

 

"Nguyễn Thục Mộng, đừng nói những lời cao cả như vậy, cô muốn gì, không ai hiểu rõ hơn tôi."  

 

Tôi mỉm cười, "Nếu anh còn nhớ rằng giữa chúng ta là giao dịch, thì hãy thể hiện thiện chí hợp tác, đừng luôn gây chuyện khiến tôi khó xử."  

 

Thứ tôi muốn thực ra rất đơn giản. Chỉ là Dư Thiên Vũ không biết mà thôi.  

 

Anh ta luôn nghĩ tôi mong muốn hợp tác với nhà Dư là vì tôi yêu anh ta và trung thành với nhà họ Nguyễn.  

 

Buồn cười, ai quan tâm đến họ chứ.  

 

4  

 

Tôi chặn cửa, nhưng Dư Thiên Vũ vẫn khăng khăng muốn đi.  

 

Dù tôi nói gì anh ta cũng không nghe.  

 

Không lâu sau khi anh ta rời đi, Nguyễn Thục Vân đã gửi cho tôi một bức ảnh cận cảnh của hai người họ.  

 

Kèm theo chú thích:  

 

"Thiên Vũ đã giải thích rõ ràng với chị rồi, diễn trước mặt phóng viên thôi, em đừng coi là thật."  

 

Tôi nhanh chóng gửi lại cho chị ta bức ảnh vết đỏ trên cổ mình do anh ta bóp.  

 



Kèm theo chú thích:  

 

"Em cũng không muốn coi là thật, nhưng anh ấy mạnh quá, em không chống cự nổi."  

 

Sau khi gửi xong, tôi lập tức để điện thoại ở chế độ im lặng, không để ý đến hàng loạt tin nhắn giận dữ của Nguyễn Thục Vân nữa.  

 

Chị ta tưởng tôi là đồ ngốc sao.  

 

Ngay cả vết thương trên trán của Dư Thiên Vũ trong ảnh cũng không chịu chỉnh sửa, sợ rằng người ta không biết rằng Dư Thiên Vũ vì chị ta mà đánh nhau ở nước ngoài.  

 

Nhưng đó là chuyện của năm ngoái rồi.  

 

Nguyễn Thục Vân còn gửi cả ảnh cũ cho tôi, xem ra lần này chị ta thực sự bị dồn ép đến mức không còn gì để làm.  

 

Kế hoạch của tôi cũng đến lúc phải đẩy nhanh rồi.  

 

Sau khi rời khỏi Dư Thị, tôi không vội về công ty mà đến một câu lạc bộ tư nhân.  

 

Tôi gặp Dư Hòa Tụng, chú hai của Dư Thiên Vũ.  

 

Bên cạnh Dư Hòa Tụng là một người mẫu trẻ, chính là kẻ thứ ba mà hôm nay Nguyễn Thục Vân muốn bắt tại trận.  

 

Hai người họ trước mặt tôi vẫn cứ ngọt ngào tình tứ, đàn ông nhà họ Dư ai cũng đào hoa chẳng kém ai.  

 

"Chú hai, định cảm ơn cháu thế nào đây."  

 

Tôi đi thẳng vào vấn đề, Dư Hòa Tụng cũng thẳng thắn.  

 

"Chỉ cần cháu hôm nay nghĩa hiệp giúp đỡ, chỉ cần là thứ chú có thể cho, cháu cứ việc nói."  

 

Tôi cười khẽ, đẩy một tập tài liệu ra trước mặt ông ta.  

 

"Khu đất ven sông thành phố, cháu đã để mắt đến nó từ lâu rồi."

 

"Nếu chuyện này thành, cháu sẽ cảm ơn chú."  
 
Chương 5


Dư Hòa Tụng cầm tài liệu lên xem, nụ cười trên mặt ông ta nhạt đi.  

 

"Tôi nhớ khu đất này Dư Thị cũng đang nhắm đến."  

 

Ông ta nhanh chóng đẩy tài liệu lại cho tôi.  

 

"Không được, không được, cháu chọn chuyện khác đi, sao chú có thể giúp người ngoài."  

 

Tôi giữ chặt tập tài liệu, nhìn thẳng vào người mẫu bên cạnh ông ta.  

 

Dư Hòa Tụng ngay lập tức hiểu ra, ông ta vỗ nhẹ lên đùi cô người mẫu.  

 

Chị ta biết ý đứng dậy, nói muốn đi trang điểm lại.  

 

Khi cửa đóng lại, tôi mới lấy ra một bản hợp đồng khác.  

 

"Chú hai, ký vào đây, sau này cánh tay của chú sẽ chỉ biết giúp người nhà thôi."  

 

Đó là hợp đồng góp vốn vào công ty mới.  

 

Tôi chẳng lo Dư Hòa Tụng sẽ từ chối.  

 

Vì ông ta giống tôi, trong mắt người nhà họ Dư đều là người ngoài.  

 

Tôi là dâu cưới về, còn ông ta là con riêng của ông nội Dư Thiên Vũ.  

 

Vì ông nội sợ vợ, nên mãi đến khi bà nội qua đời ông ta mới được công nhận.  

 

Không ai trong nhà Dư xem trọng ông ta, muốn ông ta thành công ở nhà Dư là chuyện khó như lên trời.  

 

Nếu không phải ông nội trước khi qua đời để lại cho ông ta 10% cổ phần, chắc ông ta đã bị đuổi ra ngoài từ lâu rồi.  

 

Nhưng Dư Hòa Tụng không phải hoàn toàn vô dụng.  

 

Ông ta thích phụ nữ, càng thích tận dụng cơ hội.  

 

Những năm qua, ông ta dựa vào thế lực nhà họ Dư để lôi kéo không ít quyền quý, có những nơi tôi không tiện xuất hiện, lại là sân khấu cho ông ta tung hoành.  



 

Khu đất này tôi nhất định phải có.  

 

Việc sắp đặt cho Nguyễn Thục Vân bắt gian nhầm chỉ là cái cớ để tôi tạo cơ hội gần gũi với Dư Hòa Tụng.  

 

Sau khi thỏa thuận xong với Dư Hòa Tụng, tâm trạng tôi rất vui vẻ.  

 

Đúng lúc đó có một công tử trong giới tổ chức tiệc sinh nhật, tôi được bạn bè mời cùng tham gia.  

 

Vừa bước vào cửa tôi đã bị một nhóm người vây quanh để chơi bi-a, đến nỗi không nhận ra trong góc tối đằng kia còn có Dư Thiên Vũ.  

 

Cho đến khi Nguyễn Thục Vân giận dữ tìm đến, mọi người mới lúng túng nhận ra.  

 

"Đây là chị dâu à, sao trông không giống lắm nhỉ!"  

 

Có người uống say, nhận nhầm Nguyễn Thục Vân là tôi.  

 

"Chị dâu, sao chị già đi vài tuổi thế này, chẳng lẽ gần đây anh Thiên Vũ thích kiểu phụ nữ trưởng thành?"

 

5  

 

Nguyễn Thục Vân ghét nhất là bị so sánh với tôi.  

 

Ngay lập tức, chị ta cầm ly rượu trên bàn hất thẳng vào người đối phương.  

 

Thật không may, chị ta hất rượu vào nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật hôm nay.  

 

Đều là những công tử được nuôi dưỡng trong gia đình quyền quý, ai mà không có danh dự cao quý.  

 

Huống hồ, trong mấy năm gần đây, doanh nghiệp nhà Tổ Ngạo đang có xu hướng phát triển vượt bậc, mạnh hơn nhiều so với nhà Nguyễn.  

 

Tổ Ngạo không để yên, mượn men rượu, anh ta bắt Nguyễn Thục Vân phải xin lỗi và uống hết hai chai rượu vang trên bàn mới thôi.  

 

Nguyễn Thục Vân không chịu, tức giận và ấm ức nhìn về phía Dư Thiên Vũ.  

 

"Anh chỉ đứng nhìn em bị người ta bắt nạt thôi sao, nếu biết trước thái độ của anh như thế này, em đã không nên trở về nước."  

 



Nói xong, đôi mắt chị ta đỏ hoe, môi đỏ mọng bị cô cắn đến trắng bệch.  

 

Dư Thiên Vũ cuối cùng cũng không thể làm ngơ.  

 

Anh ta đứng dậy, ôm lấy Nguyễn Thục Vân, cầm chai rượu trên bàn lên uống.  

 

Một đám người vội vàng tiến lên khuyên can.  

 

"Anh Thiên Vũ, không cần phải thế đâu."  

 

"A Phong chỉ là thằng nhóc còn non nớt, anh chấp gì với nó."  

 

Đèn bật sáng, Nguyễn Thục Vân dựa vào lòng Dư Thiên Vũ, nháy mắt khiêu khích với tôi.  

 

Sau đó, chị ta dìu Dư Thiên Vũ - nửa say nửa tỉnh - rời khỏi phòng riêng.  

 

Một đám người lúc đó mới ngơ ngác nhìn tôi.  

 

Họ muốn nói gì đó nhưng lại không tìm ra được lời phù hợp.  

 

Tôi thờ ơ nhún vai, ra hiệu mọi người tiếp tục vui chơi.  

 

Sau đó, tôi cũng cầm một chai rượu, ngồi vào góc.  

 

Tôi nghĩ nếu Tô Phong còn sống, anh ấy chắc chắn sẽ không để tôi chịu ấm ức thế này.  

 

Nếu anh ấy không chết, ba năm trước tôi cũng sẽ không lấy Dư Thiên Vũ.  

 

Lần đầu tiên, tôi muốn chuốc mình say, nghĩ rằng có lẽ say rồi tôi sẽ không thấy đau khổ thế này nữa.  

 

Mơ màng, hình như có ai đó đến ôm tôi.  

 

Tôi nhìn thấy sống mũi cao thẳng của anh ấy, và đôi mắt sâu thẳm đó.  

 

Theo bản năng, tôi gọi.  

 

"Tô Phong."  
 
Chương 6


Người đó cứng đờ, rồi bế tôi lên.  

 

Tôi muốn giơ tay chạm vào mặt anh ấy, nhưng anh ấy rất cứng đầu, không cho phép.  

 

Tôi nổi giận, cố gắng vùng vẫy để xuống.  

 

Kết quả là tôi cử động quá mạnh, dạ dày lập tức quặn lên.  

 

"Xin lỗi, tôi sẽ đền áo cho anh."  

 

Trí nhớ của tôi chỉ dừng lại ở việc đối phương nghiến răng nói "không cần".  

 

Sau đó xảy ra chuyện gì, tôi không còn nhớ nữa.  

 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi nhìn chằm chằm vào trần nhà quen thuộc, suýt chút nữa hét lên.  

 

Bởi vì tôi cảm nhận rõ ràng rằng, có gì đó không đúng dưới lớp chăn.  

 

"Nhị tiểu thư, cô tỉnh rồi ạ?"  

 

Chị quản gia Trần gõ cửa bước vào.  

 

Sau khi hỏi, tôi mới biết tối qua đúng là Dư Thiên Vũ đã đưa tôi về nhà, nhưng anh ta không ở lại qua đêm.  

 

"Tôi hỏi chị, anh ta rời đi lúc mấy giờ, và tại sao eo tôi lại đau?"  

 



Chị Trần giải thích có phần ngượng ngùng.  

 

"Nhị tiểu thư, hôm qua cô say quá, khi tôi thay quần áo cho cô thì không đỡ vững, khiến cô bị ngã."  

 

Thì ra là vậy.  

 

Cuối cùng, tôi cũng thấy nhẹ nhõm.  

 

Vì say rượu, đầu tôi đau kinh khủng, tôi vừa định dặn chị Trần đừng làm phiền tôi nữa thì nghe chị ấy nói nhà họ Dư gọi điện tới.  

 

Tôi vội tìm điện thoại gọi cho Dư Thiên Vũ, nhưng đầu dây bên kia không có ai bắt máy.  

 

Mãi đến khi tôi lên xe, anh ta mới gọi lại.  

 

Kết quả là, người nghe điện thoại lại là Nguyễn Thục Vân.  

 

"Có chuyện gì vậy?"  

 

Giọng chị ta lười biếng, khàn khàn: "Thiên Vũ vẫn đang ngủ, em có cần gấp gáp như vậy không, cứ như thúc giục mạng sống vậy."  

 

Tôi hít thở sâu vài lần, cố gắng kiềm chế cơn tức giận.  

 

"Nếu chị không thể đánh thức anh ấy ngay, thì khi anh ấy tỉnh dậy nhớ bảo anh ấy rằng tôi đã về nhà cũ. Nếu có ai hỏi, tôi sẽ nói thẳng rằng anh ấy đang ở trên giường của chị."  

 

Tôi nói xong liền cúp máy, sau đó bảo tài xế tăng tốc.  

 



Nhà họ Dư từ lâu đã là gia tộc hàng đầu trong bốn đại gia tộc ở thành phố A, có truyền thống cả trăm năm.  

 

Cuộc họp tại nhà cũ rất quan trọng, nếu vắng mặt sẽ phải chịu phạt gia quy.  

 

6  

 

Nguyễn Thục Vân cũng không đến nỗi ngốc, tôi và Dư Thiên Vũ gần như đến nhà cũ cùng lúc.  

 

Tôi bảo tài xế đưa cho anh ta bộ vest dự phòng, và thiện chí nhắc anh che đi vết son trên cổ.  

 

Anh ta ngạc nhiên một chút, sau đó vẻ mặt trở nên lạnh lùng và khó hiểu.  

 

Tôi cười lạnh. "Chuyện vui vẻ giữa nam và nữ, chẳng phải lần đầu của anh, nhưng đừng để mất mặt trước người lớn."  

 

Nói đến đây, không cần phải nói thêm gì nữa.  

 

Nghĩ về đêm qua, tôi vẫn có chút sợ hãi.  

 

Nếu đêm qua Nguyễn Thục Vân không phát huy tác dụng, có lẽ tôi đã bị Dư Thiên Vũ chiếm lấy rồi.  

 

Dù sao chúng tôi cũng là vợ chồng, và anh ta có thể dễ dàng nhận tôi từ tay người khác.  

 

Trong những năm Nguyễn Thục Vân ra nước ngoài, Dư Thiên Vũ tìm vô số tình nhân đều có ngoại hình giống chị ta.  

 

Mà người giống Nguyễn Thục Vân nhất trên đời này, chính là tôi.  



 

Em gái ruột của cô ta.  

 

Dư Thiên Vũ thường cảnh cáo tôi đừng vượt qua ranh giới, nhưng gần đây, trong một năm qua, ánh mắt anh ta nhìn tôi rõ ràng đã khác trước.  

 

Nếu không phải vậy, tôi cũng không thể âm thầm dồn sức, vội vàng thúc ép Nguyễn Thục Vân trở về để xử lý anh ta.  

 

Khi Dư Thiên Vũ thay xong quần áo, chúng tôi bước đi bên nhau.  

 

Tôi hỏi anh ta: "Sức khỏe của Chủ tịch Dư vẫn tốt chứ? Không ngày lễ ngày tết mà đột nhiên gọi chúng ta về, có phải có việc quan trọng sắp công bố không?"  

 

Chỉ khi chỉ có hai chúng tôi, tôi mới dùng những từ ngữ kính trọng khi nhắc đến các bậc trưởng bối trong nhà Dư.  

 

Cha của Dư Thiên Vũ đã được chẩn đoán ung thư gan từ hai năm trước, kể từ khi bắt đầu điều trị, tin tức được giữ kín.  

 

Thế giới bên ngoài không hay biết, và trong gia đình cũng giữ kín như bưng.  

 

Tôi hỏi anh ta như vậy vì thường khi chúng tôi được gọi về nhà cũ, thông báo sẽ đến trước một ngày, chưa bao giờ gấp gáp như hôm nay.  

 

Hơn nữa, lúc tôi đỗ xe, tôi thấy một chiếc xe biển số lạ.  

 

"Luật sư Trương đã đến rồi, cô nghĩ có chuyện gì quan trọng không."  

 

Quả nhiên, lời của Dư Thiên Vũ xác nhận nghi ngờ trong lòng tôi.  

 

Tôi lập tức nâng cao tinh thần.  
 
Chương 7


Trong phòng đã chật kín người ngồi, nhà Dư có gốc rễ sâu xa, công ty càng lớn thì càng có nhiều chi nhánh tham gia.  

 

Nhưng người nắm quyền vẫn là dòng dõi trực hệ của Dư Thiên Vũ.  

 

Chủ tịch Dư không có mặt, chỉ có phu nhân chủ tịch cùng luật sư.  

 

Về vấn đề phân chia cổ phần, ngoài các phần cố định, Chủ tịch Dư còn đưa ra một "vòng đấu phụ".  

 

Dựa trên đợt đấu thầu mới nhất của chính phủ, ai có thể giành được dự án sẽ trở thành người kế nhiệm mới của nhà Dư.  

 

Tôi quan sát sắc mặt của Dư Thiên Vũ, anh ta dường như không hề ngạc nhiên.  

 

Ngược lại, hai người em trai của anh ta trông có vẻ không vui.  

 

Còn chú hai Dư, ông ta vẫn giữ vẻ bất cần đời, thậm chí còn chủ động từ bỏ ngay trước mặt mọi người.  

 

"Anh cả đúng là lắm trò, bày ra một quy trình phức tạp thế này để làm gì, ngày xưa vua chọn thái tử còn là một lời nói quyết định, cần gì phải làm khổ mọi người."  

 

"Dù sao tôi cũng là hoàng thúc, thái tử sẽ không phải tôi, tôi không tham gia đâu."  

 

Phu nhân chủ tịch Dư chỉ cười mà không nói gì, sau khi luật sư hoàn thành nhiệm vụ, mọi người bắt đầu giải tán.  

 

Khi tôi chuẩn bị rời đi cùng những người khác, phu nhân chủ tịch Dư gọi tôi lại.  

 

"Nghe nói chị cô đã về nước, cô ấy không gây khó dễ cho cô chứ?"  

 

Tôi quay đầu nhìn Dư Thiên Vũ, người không có ý định giúp đỡ, cố gắng nặn ra một nụ cười.  

 

"Sao có thể chứ, chị ấy là chị của tôi, dĩ nhiên là muốn tôi tốt đẹp rồi."  

 

Phu nhân chủ tịch Dư lạnh lùng ném mấy tấm ảnh xuống trước mặt tôi.  



 

Tôi cúi đầu nhìn, toàn là ảnh Dư Thiên Vũ ôm chị tôi rời khỏi khách sạn đêm qua.  

 

Góc chụp rất khó, nhưng hình ảnh lại rất rõ nét.  

 

Dù tôi có đứng ra nhận mình là người trong ảnh, chẳng ai mù mà nhận nhầm cả.  

 

7  

 

"Bây giờ cô chưa biết bay mà đã tưởng mình cứng cáp rồi sao, tôi thực sự không hiểu, là do cô quen làm con rùa rụt đầu hay là do nhà họ Nguyễn không biết dạy con."  

 

"Lúc trước là cô ta muốn hủy hôn, bao nhiêu năm qua gây ra bao nhiêu chuyện ầm ĩ, không được yên ổn cũng là cô ta, bây giờ cô ta về nước là lại đi khắp nơi gây chuyện."  

 

"Nguyễn Thục Mộng, cô có thể cam chịu để chị ruột mình giẫm lên để leo lên cao, đó là chuyện của cô, nhưng đừng quên, bây giờ cô là thiếu phu nhân nhà họ Dư, cô ta giẫm lên cô cũng là giẫm lên nhà họ Dư."  

 

Phu nhân chủ tịch Dư không nỡ mắng Dư Thiên Vũ, nên dồn hết tức giận lên tôi.  

 

Tôi lặng lẽ cúi xuống nhặt những tấm ảnh, lúc này, Dư Thiên Vũ đột nhiên kéo tay tôi, đỡ tôi đứng dậy.  

 

"Mẹ, chuyện này không liên quan đến Thục Mộng, đừng trách cô ấy."  

 

Đúng là mặt trời mọc từ phía Tây rồi.  

 

Dư Thiên Vũ lại đứng ra bênh vực tôi.  

 

Phu nhân chủ tịch Dư nguôi giận, bảo tôi ra ngoài chờ.  

 

Tôi rất biết điều, khi có thể tránh thì tuyệt đối không tham gia vào cuộc đấu giữa mẹ con họ.  

 

Ngoài cửa, tôi gặp lại chú hai Dư vẫn chưa rời đi.  

 



"Đừng thấy chị dâu mắng cô mà nghĩ cô không được coi trọng, ngay cả Thiên Vũ cũng giúp cô, vị trí Dư phu nhân của cô ngày càng vững chắc rồi, còn cần phải giấu tiền riêng làm gì nữa?"  

 

Ông ta đang ám chỉ chuyện lần trước của tôi.  

 

Tôi nhìn quanh, thấy không có ai khác, mới nhìn ông ta nói.  

 

"Chú hai, tôi nghĩ chú hiểu một điều hơn tôi nhiều."  

 

"Tiền chỉ có thật khi nằm trong tay mình, giống như ngồi trên ngai vàng, chỉ nhìn thì có ích gì, phải tự mình trải nghiệm."  

 

"Dự án mới, chúng ta hợp tác, thế nào?"  

 

Chú hai Dư không nói gì nữa.  

 

Gần đây, tập đoàn Dư thị đang trong thời kỳ khủng hoảng, mỗi phe phái đều đang dốc sức đấu tranh.  

 

Dư Thiên Vũ cũng đã thu mình nhiều hơn.  

 

Anh ta thậm chí còn gọi tôi vào văn phòng để giúp đỡ.  

 

"Việc đấu thầu quan trọng như vậy, làm sao tôi có thể tham gia."  

 

Tôi chủ động tránh né, nhưng anh ta lại mỉa mai tôi đang cố giữ hình tượng.  

 

"Nhà họ Nguyễn trong tay cô sẽ không phát triển thêm nữa, cô nên đặt mục tiêu dài hạn hơn."  

 

"Vậy anh có thể để tôi ngồi vào vị trí chủ tịch tập đoàn Dư thị không?"  

 

Tôi đùa hỏi anh ta, quả nhiên, anh ta nói tôi tham lam quá.  

 

"Cô còn muốn tranh giành sự nghiệp với chồng mình, Nguyễn Thục Mộng, cô thật không xem mình là phụ nữ."  
 
Chương 8


Dư Thiên Vũ nói rồi đưa cho tôi một bộ trang sức, anh ta muốn tôi đi cùng anh ta tham dự một buổi dạ tiệc từ thiện.  

 

Trước đây, anh ta chưa bao giờ đưa tôi đến những nơi như vậy.  

 

Không hiểu sao, tôi có cảm giác anh ta đang cố ý kéo gần mối quan hệ giữa chúng tôi.  

 

Nhưng tôi chẳng thấy xúc động chút nào, ngược lại còn thấy ghê tởm.  

 

Ba năm nay, anh ta gần như trở thành "của chung", chỉ có Nguyễn Thục Vân là vẫn coi anh ta như bảo bối.  

 

Phải rồi, Nguyễn Thục Vân.  

 

Tôi đăng một trạng thái trên mạng xã hội chỉ cho mình chị ta xem, và chị ta lập tức lao đến tập đoàn Dư thị.  

 

Nguyễn Thục Vân chặn tôi lại ở bãi đỗ xe ngầm, ép hỏi.  

 

"Trang sức mà Thiên Vũ tặng em đâu, đưa cho chị."  

 

Tôi cố tình liếc nhìn vào ghế sau, rồi miễn cưỡng nói.  

 

"Đó là đồ tôi sẽ đeo khi tham dự dạ tiệc, nếu chị thích, ngày mai tôi sẽ đưa cho chị."  

 

Nguyễn Thục Vân làm sao có thể để Dư Thiên Vũ dẫn tôi đi tham dự một dạ tiệc công khai như vậy.  

 

Tôi là vợ của Dư Thiên Vũ, đúng vậy, nhưng ai trong giới không biết cuộc hôn nhân này chỉ là tạm bợ, anh ta luôn chờ bạch nguyệt quang của mình trở về.  

 

Thậm chí còn có người đánh cược rằng chỉ cần Nguyễn Thục Vân xuất hiện, Dư Thiên Vũ sẽ ly hôn với tôi ngay lập tức.  

 

Thấy tôi không chịu, Nguyễn Thục Vân tung ra "chiêu cuối".  

 

"Em đoán xem, nếu nhà họ Dư biết chuyện hạ tiện mà em đã làm trước đây, họ có còn cho em cơ hội ở lại nhà họ Dư không?"  

 



"Còn Thiên Vũ nữa, anh ấy sẽ đối xử với em thế nào, hả?"  

 

Nguyễn Thục Vân cầm một chiếc USB trên tay, cười đầy thỏa mãn.  

 

Trong chớp mắt, m.á.u trong người tôi như đông lại.  

 

Theo phản xạ, tôi định đưa tay ra giật lấy.  

 

"Chị chẳng phải nói đã xóa hết rồi sao, tại sao vẫn còn?"  

 

Nguyễn Thục Vân rất hài lòng với vẻ hoảng loạn của tôi, chị ta đưa hộp quà trên ghế sau tới, vừa mở cửa xe vừa nói.  

 

"Từ nhỏ đến lớn, em biết chị ghét nhất điều gì ở em không?"  

 

"Em thực sự quá ngu ngốc, ai nói gì em cũng tin, thật không hiểu bố mẹ làm sao lại sinh ra được đứa con ngốc như em."

 

8  

 

Thật ra tôi càng không hiểu, rõ ràng chúng tôi cùng được sinh ra từ một mẹ.  

 

Tại sao Nguyễn Thục Vân chưa bao giờ xem tôi là em gái, trong mắt chị ta tôi như một kẻ thù.  

 

Hồi nhỏ, búp bê sinh nhật mẹ tặng tôi bị chị ta dùng kéo móc mắt ra, vặn đầu và nhét vào chăn của tôi.  

 

Khi tôi bị ốm, chị ta bỏ muối vào thuốc bột của tôi, vừa uống một ngụm tôi đã nôn ra, bị mẹ mắng rất lâu.  

 

Tôi học giỏi, chị ta xé vở bài tập của tôi và ném vào bồn cầu.  

 

Trong chiếc bánh sinh nhật bố mua cho tôi, chị ta giấu mảnh thủy tinh vào bên trong, khiến miệng tôi đầy m.á.u khi ăn.  

 

Nhưng dù chị ta tệ như vậy, bố mẹ chưa bao giờ nỡ mắng chị ta.  

 

Thậm chí, tôi thường nghe thấy bố mẹ dỗ dành chị ta sau lưng tôi.  



 

Họ nói rằng người họ yêu thương nhất mãi mãi là Vân Vân, còn Mộng Mộng chỉ được sinh ra để làm bạn chơi cho chị ta.  

 

Vì vậy, tôi luôn đóng vai con búp bê của Nguyễn Thục Vân trong nhà họ Nguyễn.  

 

Khi chị ta vui, tôi mới bình yên.  

 

Chỉ cần chị ta không hài lòng một chút, tôi chẳng thể ăn uống gì cho no bụng.  

 

Năm lớp 10, chị ta ghen tỵ vì tôi giành giải trong cuộc thi piano, làm lu mờ danh hiệu đại tiểu thư nhà họ Nguyễn của chị ta, nên đã bịa chuyện rằng tôi hẹn hò với một cậu bạn và phá thai.  

 

Mẹ tôi bị giáo viên gọi đến trường, không nói không rằng, trước mặt mọi người liền tát tôi một cái.  

 

Sau khi chuyển trường, tôi gặp Tô Phong.  

 

Anh ấy xuất hiện trong cuộc đời tôi như ánh nắng ấm áp giữa mùa đông.  

 

Chúng tôi tự nhiên đến với nhau.  

 

Ngọt ngào hơn cả mối tình đầu chính là khi người bạn thích cũng chỉ thích bạn.  

 

Nhưng Nguyễn Thục Vân giống như cơn ác mộng của tôi, mãi không buông tha.  

 

Ngày hôm đó sau khi tan học, chị ta lái xe vượt hơn hai mươi cây số chỉ để chặn đường tôi.  

 

Chỉ vì chị ta tâm trạng không tốt và cần một người để trút giận.  

 

Khi tôi trở về căn hộ, phát hiện cô giúp việc không có ở nhà, tôi định quay đi.  

 

Nhưng Nguyễn Thục Vân đã có kế hoạch từ trước, hai nam sinh cao hơn tôi cả cái đầu đã chặn tôi lại ở hành lang.  

 

Họ nhanh chóng kéo tôi về phòng.  
 
Chương 9


Tôi kêu trời không thấu, kêu đất không hay.  

 

Nguyễn Thục Vân cầm máy quay phim, quay rất lâu, tôi khóc đến mức khản cả giọng, cầu xin đủ kiểu nhưng chị ta không tha cho tôi.  

 

Chị ta còn nói, dù bố mẹ biết cũng không sao.  

 

Dù sao nhà họ Nguyễn chỉ cần một đại tiểu thư như chị ta là đủ, sống c.h.ế.t của tôi chẳng ai quan tâm.  

 

Đêm đó khi họ rời đi, tôi một mình bước lên sân thượng.  

 

Khi tôi chuẩn bị nhảy xuống, tôi nghe thấy có ai đó gọi tên mình.  

 

Là Tô Phong.  

 

Khi tôi chạy xuống, tôi mới thấy m.á.u trên người anh ấy.  

 

Anh ấy nói không biết từ đâu ra một đám côn đồ chặn anh ấy lại ở cổng trường và đánh một trận. Anh lo cho tôi nên không vào bệnh viện mà đến tìm tôi ngay.  

 

Tôi không dám nói với anh ấy về những gì mình đã trải qua.  

 

Nếu bạn chia sẻ một chiếc kẹo, người khác sẽ cùng cảm nhận sự ngọt ngào với bạn.  

 

Nhưng nếu đó là viên thuốc đắng, càng ít người phải chịu đau đớn càng tốt.  

 

Nhưng Tô Phong rất nhạy bén, anh ấy nhận ra sự bất thường của tôi, và cảm thấy vô cùng áy náy. Từ đó, chúng tôi gần như không rời nhau.  

 

Cho đến khi tốt nghiệp đại học.  

 

Đột nhiên một ngày, anh ấy qua đời vì tai nạn xe.  

 

Khi tôi dọn dẹp di vật của anh ấy, tôi tìm thấy một chiếc nhẫn và lời thề cầu hôn đã viết sẵn.  

 



Tôi chỉ cảm thấy cả bầu trời sụp đổ.  

 

Sau tang lễ của Tô Phong, tôi mỗi ngày đều đứng thẫn thờ bên lề đường, nơi xe cộ qua lại.  

 

Có lẽ vì tôi xuất hiện quá thường xuyên, một cô lao công tốt bụng đã nhắc tôi đừng suy nghĩ tiêu cực.  

 

"Các cháu trẻ bồng bột, mới tháng trước có một đôi trẻ cũng cãi nhau ở đây, rồi cậu con trai bị xe đ.â.m chết."  

 

Tháng trước chính là lúc tai nạn của Tô Phong xảy ra.  

 

Tôi lấy điện thoại ra và nhờ cô lao công nhận diện ảnh trên đó. Cô ấy hơi mắt kém, nhưng vẫn nhận ra Tô Phong.  

 

"Chính là cậu ấy, lúc đó cãi nhau dữ lắm. Tôi không nhìn rõ có phải cô gái đẩy cậu ấy không, nhưng dù sao... thật thảm."  

 

Tôi hỏi thêm nhưng cô ấy không chịu nói nữa.  

 

Có nhiều cô gái theo đuổi Tô Phong, nhưng anh ấy luôn ôn hòa, ngay cả khi từ chối cũng không bao giờ cãi vã.  

 

Tôi đăng nhập lại tất cả các tài khoản mạng xã hội của Tô Phong, tìm hết tất cả các cuốn sách của anh ấy.  

 

Tôi cố gắng tìm một manh mối nào đó.  

 

Cuối cùng, tôi tìm thấy một phong thư.  

 

Tôi đang chuẩn bị điều tra sự thật thì bố mẹ gọi tôi về nhà.  

 

Nguyễn Thục Vân đã bỏ trốn khỏi cuộc hôn nhân.  

 

9  

 

Trước khi đồng ý cưới Dư Thiên Vũ, tôi đã có một cuộc điện thoại với Nguyễn Thục Vân.  

 

Tôi yêu cầu chị ta trả lại đoạn băng ghi hình năm đó, nếu không, tôi thà c.h.ế.t cũng không cưới.  



 

"Trước khi chết, tôi sẽ để lại một bức thư, công khai tất cả những tổn thương mà chị đã gây ra cho tôi bao năm qua."  

 

"Dù sao bố mẹ cũng chưa bao giờ thương tôi, nhà họ Nguyễn đối với tôi chẳng có gì quan trọng, chị suy nghĩ cho kỹ."  

 

Nguyễn Thục Vân đã xóa đoạn video trước mặt tôi và cam đoan không có bản sao nào.  

 

Nhưng tôi không tin chị ta.  

 

Tôi biết chắc rằng khi bị dồn vào đường cùng, chị ta sẽ lại lấy chuyện đó ra để đe dọa tôi.  

 

Và đó chính là điều tôi muốn, quân bài cuối cùng mà chị ta sẽ lật ra.  

 

Vì sự kiện từ thiện lần này được phát sóng trực tiếp trên nền tảng mạng xã hội, Nguyễn Thục Vân cực kỳ trân trọng cơ hội này.  

 

Chị ta trang điểm rực rỡ, gần như ngay khi xuất hiện đã thu hút mọi ánh nhìn.  

 

Trong video, chị ta khoác tay Dư Thiên Vũ, anh ta vài lần rút tay ra để nói chuyện với người khác.  

 

Nhưng Nguyễn Thục Vân cứ như một miếng cao dán, anh ta không thể nào gỡ ra được.  

 

Trợ lý của Dư Thiên Vũ gọi điện cho tôi.  

 

"Thưa phu nhân, Tổng giám đốc Dư yêu cầu bà đến trong vòng nửa tiếng."  

 

Tôi chỉ trả lời một câu.  

 

"Là người làm dưới, điều quan trọng nhất là phải hiểu ý sếp. Bây giờ ai đang ở bên cạnh Tổng giám đốc thì người đó mới là được sủng ái. Gọi nhầm ai là 'phu nhân' thì có ngày sẽ bị đuổi việc mà không hiểu tại sao."  

 

Muốn tôi tham gia vào màn kịch "hai chị em tranh giành chồng" ư? Tôi chẳng hứng thú gì.  

 

Tôi đang bận biên tập video.  
 
Chương 10


Nguyễn Thục Vân dùng đoạn video cũ để đe dọa tôi, nhưng tôi cũng có "tài liệu" về chị ta, và còn mới mẻ hơn.  

 

Tôi đã gửi video đã chỉnh sửa ra nước ngoài.  

 

Gần như ngay khi tin tức về việc người thừa kế của nhà Dư và bạch nguyệt quang tái ngộ xuất hiện trên trang nhất, Nguyễn Thục Vân cũng nổi tiếng chỉ sau một đêm trên mạng xã hội.  

 

Loạn luân, tụ tập.  

 

Đủ loại màu da.  

 

Khi tôi còn đang tranh thủ ngủ bù cho làn da, bố mẹ đã đến tận cửa nhà tìm tôi.  

 

Họ yêu cầu tôi phải ra mặt phủ nhận, tự nhận mình là người trong video.  

 

Tôi bị điên rồi sao?  

 

Tôi nhìn họ với vẻ mặt lạnh lùng.  

 

"Chính các người nuôi ra một đứa con gái vô liêm sỉ làm chuyện xấu xa, bây giờ còn muốn tôi gánh tội thay, tôi dựa vào đâu mà phải làm?"  

 

Mẹ tôi giơ tay định đánh tôi, nhưng tôi đã nắm chặt cổ tay bà.  

 

"Nếu không nghe lời tôi, sau này đừng gọi tôi là mẹ nữa."  

 

Tôi đẩy bà ngã xuống đất, nhìn bà với vẻ mặt thản nhiên.  

 

"Được thôi."  

 

"Không gọi thì không gọi, dù sao gọi cũng chỉ là thừa."  

 

"Mày dám cãi lại tao à."  

 

Bố tôi tức giận tiến lên, ông ta cũng định đánh tôi.  

 

Tôi ngẩng mặt lên, không chút sợ hãi.  

 

"Ông suy nghĩ kỹ đi, cái tát này của ông sẽ phải trả giá thế nào."  

 



"Đừng quên, tôi vẫn là vợ của Dư Thiên Vũ, là thiếu phu nhân nhà Dư."  

 

"Đứa con gái quý báu của các người, đại tiểu thư Nguyễn Thục Vân, chỉ là một kẻ lăng loàn mà thôi."  

 

Tay của bố tôi dừng lại giữa không trung.  

 

Tôi vừa lấy điện thoại gọi cho tài xế, vừa nhìn họ nói.  

 

"Từ nhỏ đến lớn, các người có bao giờ đối xử với tôi như đối với Nguyễn Thục Vân chưa?"  

 

"Cô ta đã bắt nạt tôi thế nào, các người đều nhắm mắt làm ngơ."  

 

"Tôi lớn lên được là nhờ may mắn, còn cô ta đã làm biết bao chuyện quá đáng với tôi, các người chẳng bao giờ quan tâm."  

 

"Muốn tôi chịu tội thay cô ta, kiếp sau cũng không có chuyện đó."  

 

Nói xong, tôi bước thẳng ra cửa.  

 

Điện thoại liên tục reo, là phu nhân chủ tịch nhà họ Dư.  

 

Quả thật, hết chuyện này lại đến chuyện khác.  

 

Tôi không nhận, thẳng tay cúp máy.  

 

Phu nhân chủ tịch nhà họ Dư chắc chắn sẽ rất giận, ai sẽ là người gánh cơn giận đó có lẽ cũng dễ đoán.  

 

Khi tôi quay lại tập đoàn Nguyễn, các thành viên hội đồng quản trị đã có mặt đầy đủ, ánh mắt ai cũng trách móc nhìn tôi.  

 

Tôi điềm tĩnh nói: "Sao vậy, bây giờ nhà họ Nguyễn do tôi làm chủ à?"  

 

"Tính cách của đại tiểu thư nhà Nguyễn, ngay cả bố mẹ tôi còn chẳng trị nổi, các người cứ trông chờ vào tôi, tôi có tài lớn đến vậy sao?"  

 

Tôi trực tiếp đưa đơn từ chức.  

 

"Tôi không phục vụ nữa, cái ngôi miếu nát này ai thích ở thì ở."  

 

Lập tức, đám cáo già đó đều hoảng loạn.  



 

Dù sao tôi vẫn đang đội danh hiệu thiếu phu nhân nhà Dư.  

 

Nếu tôi chịu cầu xin nhà họ Dư, tập đoàn Nguyễn vẫn còn cứu được.  

 

Họ nói gì thì nói, cuối cùng cũng là tập đoàn nhà họ Nguyễn, tôi không thể bỏ rơi nó vào lúc này, ít nhất phải giúp tập đoàn vượt qua khó khăn.  

 

Tôi nhân cơ hội đó ký một thỏa thuận cá cược với họ.  

 

Buộc từng người một vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.  

 

Nếu thua, tôi chỉ là một phó tổng giám đốc điều hành của nhà họ Nguyễn, cùng lắm thì từ chức chịu trách nhiệm.  

 

Nhưng nếu tôi thắng, dù con tàu cũ kỹ này của nhà họ Nguyễn còn sót lại bao nhiêu mảnh vỡ, đều thuộc về tôi.  

 

10  

 

Trước đây, dù có bao nhiêu scandal liên quan đến Dư Thiên Vũ, truyền thông cũng chỉ dùng để câu view.  

 

Dù sao những người thay thế đều chỉ là diễn viên quần chúng, sau khi hết nóng cũng chẳng còn giá trị để đào sâu.  

 

Nhưng lần này thì khác.  

 

Bạch nguyệt quang - mối tình đầu của tổng giám đốc, bí ẩn trốn hôn.  

 

Lần trở về này, chị ta đã trải qua bao nhiêu sóng gió và tình trường.  

 

Dư Thiên Vũ chìm sâu trong cơn bão dư luận.  

 

Trớ trêu thay, tôi, người vợ chính thức, lại im lặng không nói gì.  

 

Nhà họ Dư đã dùng bao nhiêu mối quan hệ nhưng vẫn không thể dập tắt được dư luận.  

 

Dư Thiên Vũ vừa phải đối phó với truyền thông để giữ gìn hình ảnh tập đoàn Dư, vừa phải giải thích với các đối tác.  

 

Khi anh ta đang quay cuồng vì rắc rối, Nguyễn Thục Vân vẫn không yên phận.  

 

Thấy bố mẹ không thể ép được tôi, chị ta đích thân đến tìm tôi.  
 
Chương 11


Chị ta lại muốn dùng USB để đe dọa tôi.  

 

"Tốt thôi, chị cứ đăng video đó lên mạng ngay đi, tôi không quan tâm."  

 

"Dù sao nhà họ Nguyễn cũng sắp sụp đổ rồi, cùng lắm thì c.h.ế.t chung thôi."  

 

Nguyễn Thục Vân sững sờ.  

 

"Cô không sợ nhà họ Dư đuổi cô ra khỏi cửa à?"  

 

Tôi cười.  

 

"Có chị - một người chị gái thích gây chuyện, chị nghĩ nhà Dư sẽ đánh giá cao tôi sao?"  

 

"Nguyễn Thục Vân, chẳng phải chị luôn nói Dư Thiên Vũ rất yêu chị sao."  

 

"Chứng minh cho tôi xem, anh ta yêu chị đến mức nào."  

 

Bị tôi kích động, Nguyễn Thục Vân thực sự làm một việc ngu ngốc.  

 

Chị ta chạy lên tầng thượng của tập đoàn Dư, nhất quyết đòi gặp tôi và Dư Thiên Vũ.  

 

Khi chúng tôi đến, dưới lầu đã chật kín phóng viên, trên không trung còn có máy bay không người lái chụp ảnh.  

 

Nhưng nhanh chóng, chúng bị bảo vệ của tập đoàn Dư đuổi đi.  

 

Nguyễn Thục Vân tuyên bố nếu Dư Thiên Vũ không đồng ý ly hôn với tôi và cưới chị ta, chị ta sẽ nhảy xuống ngay lập tức.  

 

"Thiên Vũ, anh muốn nhìn em c.h.ế.t sao?"  

 

"Chúng ta đã có tình cảm bao năm nay, anh thật sự nhẫn tâm thế này à?"  

 

Đôi mắt Dư Thiên Vũ đầy sự lạnh lẽo, gương mặt anh ta chưa bao giờ lạnh như vậy.  

 

Anh ta tiến lên một bước, nói với Nguyễn Thục Vân.  

 



"Nếu không phải chỗ cô đang đứng là trên tòa nhà của tập đoàn Dư, cô nghĩ tôi sẽ lên đây lo cho cô sao?"  

 

"Nếu muốn c.h.ế.t thì c.h.ế.t xa ra, đừng gây họa cho tôi nữa."  

 

Tôi đã nghĩ dù Dư Thiên Vũ có thất vọng về Nguyễn Thục Vân, ít nhất anh ta cũng sẽ quan tâm đến tính mạng của chị ta.  

 

Nhưng sự tàn nhẫn của anh ta khiến tôi phải nhìn anh ta bằng con mắt khác.  

 

"Kể từ khi cô quyết định chia tay tôi, giữa chúng ta đã nên kết thúc rồi."  

 

"Nguyễn Thục Vân, bây giờ vợ của tôi là Thục Mộng. Tôi hy vọng cô hiểu rõ thực tế và đừng làm phiền cuộc sống của chúng tôi nữa."  

 

Anh ta vừa nói, tôi không rõ là vì làm trò hay vì giận dữ, anh ta lại dang tay ôm lấy tôi.  

 

Nguyễn Thục Vân không thể chấp nhận việc Dư Thiên Vũ thay đổi, chị ta hét lên trong tuyệt vọng.  

 

"Thiên Vũ, ba năm trước là do em bị ép buộc, em không hề muốn chia tay anh, là vì..."  

 

"Vì lý do gì cũng không còn quan trọng nữa."  

 

Dư Thiên Vũ cắt ngang. "Dù có người ép cô chia tay tôi, họ có ép cô lên giường với người khác không?"  

 

"Cô tự làm nhục mình, đừng nhắc lại những chuyện cũ nữa."  

 

Tôi nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng của Dư Thiên Vũ, trong lòng tôi đã có suy đoán.  

 

Chuyện đó, có lẽ anh ta đã biết rồi.  

 

Quả nhiên, những người chơi trò quyền lực không ai là không tàn nhẫn.  

 

Nguyễn Thục Vân thực sự tuyệt vọng, có lẽ ban đầu chị ta chỉ muốn diễn một vở kịch để ép buộc Dư Thiên Vũ.  

 

Nhưng bây giờ, trong mắt chị ta đã không còn chút hy vọng sống nào nữa.  

 

Tuy nhiên, theo tôi hiểu về chị ta, ngay cả khi chết, chị ta cũng không cam lòng buông tha cho tôi.  



 

Nguyễn Thục Vân cuối cùng đã tung ra đoạn video đó.  

 

Khi nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Dư Thiên Vũ, chị ta cười mãn nguyện.  

 

"Anh nghĩ Nguyễn Thục Mộng trong sạch lắm sao, cô ta còn hèn hạ hơn tôi."  

 

"Dư Thiên Vũ, anh nhất định sẽ hối hận."  

 

Nói xong, chị ta định nhảy xuống, nhưng đã bị đội cứu hộ mai phục từ trước kéo lại.  

 

Nguyễn Thục Vân vừa khóc vừa hét, cuối cùng cũng bị đưa xuống.

 

11  

 

Tôi có chút thất vọng.  

 

Thực sự muốn xem biểu cảm của bố mẹ tôi như thế nào khi thấy chị ta ngã xuống và biến thành một đống thịt nát.  

 

Nhưng tôi nhanh chóng gọi cảnh sát.  

 

Tôi cũng gọi luật sư riêng của mình đến.  

 

Tôi nhặt chiếc điện thoại mà Nguyễn Thục Vân đã dùng để phát video và giao nó cho cảnh sát, như một bằng chứng cho việc tôi kiện chị ta.  

 

“Phu nhân Dư, chúng tôi sẽ giữ chiếc điện thoại này một cách nghiêm ngặt, nếu cần thiết sẽ mời bà hợp tác điều tra thêm.”  

 

“Xin bà yên tâm, video đã được tải lên mạng sẽ bị gỡ bỏ.”  

 

Tôi gật đầu, điều đó tôi không lo lắng.  

 

Bởi vì tôi đã sắp xếp một chuyên gia máy tính giúp mình từ trước, video mà Nguyễn Thục Vân tải lên chỉ có lịch sử tải, nhưng không ai thực sự nhìn thấy được.  

 

Chứng cứ phạm tội của chị ta sẽ được lưu lại, nhưng tôi sẽ không cho phép sự tổn thương thứ hai xảy ra.  

 

Ngay cả chiếc điện thoại giao cho cảnh sát cũng có luật sư theo dõi, niêm phong và lập hồ sơ.
 
Chương 12


Sân thượng nhanh chóng trở lại yên tĩnh.  

 

Dư Thiên Vũ cũng đã hồi tỉnh sau cú sốc.  

 

Anh ta nhìn tôi bằng một ánh mắt rất lạ.  

 

"Nguyễn Thục Mộng, rốt cuộc em còn che giấu bao nhiêu chuyện nữa?"  

 

Tôi với vẻ mặt vô tội.  

 

“Chuyện này có gì đáng tự hào mà em phải rêu rao khắp nơi chứ.”  

 

"Em biết anh không nói về chuyện video."  

 

Giọng của Dư Thiên Vũ lạnh lùng cắt ngang lời tôi.  

 

"Em đã sắp xếp để Nguyễn Thục Vân trở về nước, rồi cố tình tiết lộ hành tung của anh cho cô ấy, là em đã để cô ấy thay em tham dự dạ tiệc và gây náo loạn khắp nơi."  

 

"Buổi diễn hôm nay cũng là em sắp đặt phải không?"  

 

Anh ta đưa tay chỉ xung quanh.  

 

"Em muốn làm gì? Trả thù Nguyễn Thục Vân, cũng không cần phải kéo mình vào chứ."  

 

"Em thực sự không quan tâm đến thân phận phu nhân Dư này sao?"  

 

"Còn anh thì sao?"  

 

Tôi bước lên một bước, đối diện với anh ta.  

 

“Anh đã từng quan tâm đến tôi với tư cách là phu nhân Dư chưa?”  

 

Dư Thiên Vũ bị câu hỏi của tôi làm ngạc nhiên, trong mắt anh ta hiện lên một tia cứng đờ.  

 

Không khí lạnh đi trong vài giây, rồi giọng nói của anh ta dịu lại.  



 

"Mọi thứ đã kết thúc rồi."  

 

"Thục Mộng, chúng ta hãy bắt đầu lại, làm lại từ đầu."  

 

Tôi không nói gì, bước qua anh ta và tiếp tục đi về phía trước.  

 

Nhưng Dư Thiên Vũ lại ôm tôi từ phía sau.  

 

"Anh không dám chắc anh sẽ yêu em đến mức nào trong tương lai, nhưng ít nhất với anh, không ai phù hợp hơn em để ngồi vững vị trí phu nhân Dư."  

 

"Thục Mộng, hãy cho chúng ta, cho bản thân mình một cơ hội, được không?"  

 

Nghe đi, đây có phải là lời mà một người chồng dỗ dành vợ không?  

 

Nếu tôi tin vào điều đó, thì tôi mới thực sự hèn hạ.  

 

Tôi đẩy anh ta ra, thậm chí còn đưa tay chỉnh lại cổ áo cho anh ta.  

 

"Anh nói đúng, mọi thứ đều phải kết thúc."  

 

"Sau khi kết thúc, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp."  

 

Dư Thị, Nguyễn Thị, mỗi người đã tham gia vào việc g.i.ế.c c.h.ế.t Tô Phong, tôi sẽ không bỏ qua ai.  

 

Trong ba năm qua, dựa vào lá thư tố cáo mà Tô Phong để lại, tôi cuối cùng đã làm sáng tỏ sự thật đằng sau cái c.h.ế.t của anh ấy.  

 

Tô Phong là sinh viên xuất sắc chuyên ngành kinh tế, trong thời gian thực tập, anh đã vào làm việc tại một chi nhánh của Dư Thị.  

 

Sau đó, vì thành tích xuất sắc, anh được điều lên tổng công ty.  

 

Anh phát hiện ra có điều bất thường trong dòng tiền của Dư Thị, và sự việc này rất nghiêm trọng.  

 

Vì vậy, anh đã bí mật thu thập chứng cứ và chuẩn bị báo cáo cấp trên.  

 



Hành động của anh bị lãnh đạo cấp trên phát hiện, sau đó có người đã hẹn gặp riêng Tô Phong.  

 

Tôi hiểu anh ấy hơn ai hết, là một người luôn đứng về chính nghĩa.  

 

Anh ấy sẽ không bao giờ cúi đầu trước quyền lực, càng không thể bị tiền bạc mua chuộc.  

 

Chính vì anh ấy kiên quyết muốn tố cáo, hai gia đình đã bàn bạc và quyết định trừ khử anh ấy.  

 

Nguyễn Thục Vân đã giả dạng tôi để dụ Tô Phong ra bên đường cao tốc.  

 

Và rồi xảy ra chuyện sau đó, cặp đôi cãi nhau bên đường, một vụ tai nạn thảm khốc do tài xế xe tải buồn ngủ gây ra.  

 

Để đảm bảo có đủ bằng chứng nhân chứng, tôi không chỉ thu thập bằng chứng về việc Dư Thị và Nguyễn Thị chuyển tiền, vay nợ bất hợp pháp, mở dự án bất hợp pháp.  

 

Tôi còn tìm gặp gia đình của tài xế xe tải đang ngồi tù và cuối cùng đã gặp được người lái xe đó.  

 

Tôi nhất định phải tự tay đưa những kẻ ác này ra trước tòa, buộc chúng phải chịu trách nhiệm cho cái c.h.ế.t của Tô Phong.  

 

12  

 

Tại buổi đấu thầu dự án của chính phủ, Dư Thiên Vũ nghĩ rằng tôi ăn mặc lộng lẫy là để tô điểm cho anh ta.  

 

Khi kết quả được công bố, ánh mắt anh ta nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.  

 

Nhưng tôi chẳng quan tâm.  

 

Vì kể từ giây phút này, mọi thứ đã bước vào giai đoạn đếm ngược.  

 

Dù Dư Thiên Vũ có muốn trả thù tôi cũng không còn cơ hội nữa.  

 

Từ giờ, thành phố A sẽ không còn Dư Thị và Nguyễn Thị, chỉ còn lại tập đoàn Tô Vân.  

 

Tổ điều tra đặc biệt nhanh chóng vào cuộc, Dư Thị và Nguyễn Thị lần lượt bị phong tỏa cách nhau một ngày.  

 

Tất cả những người liên quan đến vụ án đều bị thu giữ hộ chiếu và chứng minh thư, không được xuất cảnh.  
 
Chương 13


Một đống sổ sách kế toán bị niêm phong và mang đi, cùng với máy tính văn phòng, có tới hàng chục chiếc xe rời khỏi trụ sở tập đoàn Dư.  

 

Khi Dư Tụng Hòa đến tìm tôi, tôi đang bận tối mắt tối mũi.  

 

Tập đoàn Nguyễn có quá nhiều nhân sự cần phải chuyển sang công ty mới của tôi, tất cả đều phải trải qua sàng lọc nghiêm ngặt.  

 

"Nguyễn Thục Mộng, cô qua sông rút cầu, dựa vào đâu mà đuổi tôi ra khỏi công ty?"  

 

"Cô đã tính toán với tôi từ đầu đến cuối."  

 

Dư Tụng Hòa không màng đến việc có người khác ở đó, ông ta giận đến tột cùng.  

 

Tôi cúi đầu sắp xếp tài liệu, tranh thủ nhìn ông ta một cái.  

 

"Chú hai, nếu là tôi, tôi sẽ không nghĩ như vậy."  

 

Tôi vẫy tay, ra hiệu cho những người khác rời đi.  

 

"Hiện tại tài sản của Dư Thị đã bị phong tỏa, nhưng tại sao trong tài khoản ngân hàng của chú vẫn có một khoản tiền có thể sử dụng?"  

 

"Bởi vì số tiền chú kiếm được khi theo tôi là tiền sạch."  

 

Cuối cùng, Dư Tụng Hòa không nói thêm gì và rời đi.  

 

Ông ta hiểu rõ hơn ai hết, bây giờ ông ta không có tư cách để tranh chấp với tôi.  

 

Sở dĩ tôi vẫn trả công cho ông ta là vì hai lý do.  

 

Thứ nhất, ông ta thực sự đã giúp tôi một tay.  

 



Thứ hai, ông ta không phải là nhân vật cốt lõi của Dư Thị, những việc bẩn thỉu ông ta còn chưa có cơ hội tham gia.  

 

Tôi xem tin tức trên đài phát thanh và thấy rằng Chủ tịch Dư qua đời một tuần sau khi Dư Thị gặp rắc rối.  

 

Đáng tiếc, trước khi chết, ông ta muốn gặp con cháu lần cuối cũng không thể tập hợp được đầy đủ.  

 

Vì hầu hết họ đều đang bị điều tra.  

 

Nguyễn Thục Vân bị bố mẹ tôi đưa vào bệnh viện tâm thần, nhằm tránh bị trừng phạt bởi pháp luật.  

 

Không sao, dù sao chị ta cũng không thể trốn tránh sự trừng phạt của tôi.  

 

Bố mẹ tôi cũng bị giam giữ, khi luật sư đến tìm tôi, tôi đã nói rõ quan điểm của mình.  

 

"Nếu họ có tội, thì hãy để họ nhận tội. Nếu họ thực sự vô tội, không cần ông biện hộ, họ cũng sẽ không sao."  

 

Dù tôi nắm giữ vị trí quan trọng tại Nguyễn Thị, nhưng tôi đã tố cáo danh chính ngôn thuận.  

 

Ngay cả khi bố mẹ muốn đổ lỗi cho tôi, cũng không thể làm được.  

 

Các vụ án kinh tế phức tạp và mất nhiều thời gian để xét xử.  

 

Cho đến khi dự án mới của tôi hoàn thành, vụ án này mới có kết quả cuối cùng.  

 

Hơn hai mươi người trong ban lãnh đạo cấp cao của Dư Thị đều bị tuyên án tù, mức án từ vài năm đến hơn chục năm.  

 

Người bị kết án nặng nhất là phu nhân Chủ tịch Dư.  

 

Ngoài vụ án kinh tế, bà ta còn bị buộc tội xúi giục g.i.ế.c người.  



 

Tôi đã hiểu rõ mọi chuyện từ miệng của Nguyễn Thục Vân.  

 

Toàn bộ sự việc năm đó đều do một tay phu nhân chủ tịch Dư sắp đặt.  

 

Nguyễn Thục Vân không muốn tham gia, bởi vì phu nhân chủ tịch Dư không cho phép Dư Thiên Vũ biết chuyện này, chị ta lo rằng nếu rời đi lần này, chị ta sẽ không còn cơ hội kết hôn với Dư Thiên Vũ nữa.  

 

Nhưng lúc đó, chuỗi vốn của nhà Nguyễn gặp vấn đề, bố mẹ tôi rất cần sự hỗ trợ từ Dư Thị.  

 

Vì người thay Nguyễn Thục Vân kết hôn với nhà Dư là tôi, bố mẹ và Nguyễn Thục Vân đều nghĩ rằng tôi dễ bị thao túng.  

 

Chỉ cần đợi Dư Thiên Vũ lên nắm quyền, Nguyễn Thục Vân chắc chắn sẽ có thể quay lại nhà Dư.  

 

Nhưng họ không biết rằng, nước cờ của phu nhân chủ tịch Dư là một mũi tên trúng ba đích.  

 

Bà ta chưa bao giờ coi trọng Nguyễn Thục Vân, người con dâu mà bà ta muốn luôn là tôi.  

 

Ban đầu tôi không nhận ra, cho đến khi Nguyễn Thục Vân trở về nước, tôi mới dần hiểu ra.  

 

Phu nhân chủ tịch Dư cần một người như tôi, một người bình tĩnh trước mọi việc, biết tiến biết lùi, để hỗ trợ cho Dư Thiên Vũ.  

 

Nhưng đồng thời, bà ta cũng cần nắm giữ nhà họ Nguyễn trong tay để dễ dàng kiểm soát.  

 

Vì vậy, bà ta đã lợi dụng Nguyễn Thục Vân, nắm giữ nhược điểm của nhà họ Nguyễn, đồng thời giải quyết luôn mối đe dọa đối với Dư Thị.

 

13  

 

Bố mẹ tôi cũng tham gia vào việc lập kế hoạch g.i.ế.c c.h.ế.t Tô Phong, nhưng vì không phải là chủ mưu, nên họ bị kết án lần lượt là tám năm và năm năm tù giam.  

 

Khi tôi đến thăm họ trong tù, họ vẫn còn mắng tôi là đứa con bất hiếu.  
 
Chương 14: Hết


Sau khi mắng, họ lại cầu xin tôi chăm sóc Nguyễn Thục Vân.  

 

Tôi miễn cưỡng đồng ý và bảo họ ký vào giấy ủy quyền.  

 

Như vậy, sau này mọi sắp xếp cho Nguyễn Thục Vân đều phải do tôi quyết định.  

 

Trừ khi chị ta khỏi bệnh, nhưng khỏi bệnh cũng có nghĩa là chị ta phải chịu án phạt.  

 

Dù sao thì lúc phạm tội, chị ta đâu có bị bệnh.  

 

Khi mẹ tôi còn muốn dặn dò điều gì đó, tôi nói một câu suýt làm bà tức đến ngất đi.  

 

"Hồi nhỏ chị ấy đối xử với con thế nào, con nhất định sẽ trả lại gấp bội."  

 

"Hai người yên tâm, khi hai người ra tù, con sẽ mang đến cho hai người một bất ngờ lớn."  

 

Tôi đặt chiếc ống nghe xuống, mặc kệ mẹ tôi la hét thế nào cũng không nghe thấy nữa.  

 

Tôi rất bận, Dư Thiên Vũ còn đang đợi tôi ở bên kia để gặp anh ta.  

 

Nửa năm trôi qua, anh ta như trở thành một con người khác.  

 

Có lẽ là do kiểu tóc không còn như trước, trông không còn phong độ nữa, hoặc cũng có thể là bộ quần áo tù không thể hiện được khí chất cao quý của anh ta.  

 

Tóm lại, khi mặc áo tù, anh ta trông chẳng khác gì một kẻ vô lại.  

 

Đôi mắt sâu thẳm của anh ta chứa đựng cảm xúc mà tôi không thể hiểu được.  

 

Chúng tôi ngồi đối diện rất lâu, cuối cùng anh ta cũng cầm lấy ống nghe.  

 

"Anh đã xem qua thỏa thuận ly hôn, anh sẽ không ký."  

 

Tôi nhún vai thờ ơ: "Không sao, tôi sẽ nhờ luật sư hỗ trợ, theo quy trình thì chúng ta sẽ tự động ly hôn."  



 

Dư Thiên Vũ nói: "Về cái c.h.ế.t của Tô Phong..."  

 

"Anh không liên quan, tôi biết."  

 

Anh ta gật đầu, rồi tiếp tục hỏi.  

 

"Em có hận anh không?"  

 

Tôi suy nghĩ một cách nghiêm túc rồi trả lời anh ta.  

 

"Giữa chúng ta không tồn tại sự hận thù, tôi chỉ làm nốt những việc mà Tô Phong chưa kịp làm, giúp anh ấy đòi lại công lý."  

 

"Còn về anh và những người khác, đều là tự chuốc lấy, không thể trách ai được."  

 

"Dư Thiên Vũ, sau này đừng tìm người làm phiền tôi nữa, tôi sẽ không đến thăm anh lần nào nữa."  

 

"Nhà Dư của các người nợ Tô Phong mãi mãi không trả nổi, tôi không hận anh, nhưng cũng không có ý định tha thứ cho anh."  

 

Bởi vì các người, tôi đã mất đi lý do để sống tiếp.  

 

Khi tôi chuẩn bị rời đi, Dư Thiên Vũ đột nhiên hỏi tôi.  

 

"Thục Mộng, nếu không có cái c.h.ế.t của Tô Phong, không có những chuyện xảy ra với nhà Dư, em vẫn sẽ ly hôn với anh chứ?"  

 

Tôi nhìn anh ta, bật cười.  

 

"Dư Thiên Vũ, anh không nghĩ rằng anh tỏ ra sâu sắc một chút thì tôi sẽ bị anh làm cho cảm động và tìm cách kéo anh ra khỏi đây chứ?"  

 

"Ba năm kết hôn với anh là ba năm khó khăn nhất của tôi, nhưng cũng là ba năm thành công nhất của tôi."  

 

"Bởi vì tôi đã giúp Tô Phong đòi lại công lý, nhưng anh cần nhớ rõ một điều, nếu Tô Phong còn sống, tôi sẽ không bao giờ kết hôn với anh."  



 

Bị tôi nhìn thấu, Dư Thiên Vũ lộ ra chút hối hận trên khuôn mặt.  

 

Nhưng dù sao anh ta cũng là người được nhà họ Dư đào tạo kỹ lưỡng để kế vị, nên không quá mất bình tĩnh.  

 

14  

Đúng là một ngày bận rộn.  

 

Rời khỏi nhà tù, tôi lại đến thăm Nguyễn Thục Vân.  

 

Bệnh viện tâm thần gọi điện nói rằng tình trạng của chị ta gần đây rất tệ.  

 

Tôi nghi ngờ, có lẽ chị ta giả điên nhưng đã bị nhốt đến mức phát điên thật.  

 

Quả nhiên, khi tôi gặp chị ta, chị ta đang cầm một cái que nhặt được từ đâu đó để kẻ lông mày.  

 

Rồi chị ta lại tô tô lên môi mình.  

 

Tôi nhìn kỹ hơn, có vẻ như đó là một chiếc bàn chải đánh răng của ai đó.  

 

"Thưa cô Nguyễn, cô đến đây thật tốt quá."  

 

"Thục Vân gần đây hay la hét vào ban đêm, chúng tôi đã thử nhiều liệu pháp nhưng không có tác dụng."  

 

Tôi trao cho giám đốc bệnh viện một tấm séc đã chuẩn bị sẵn.  

 

"Cảm ơn các ông, tôi dự định chuyển chị gái tôi ra nước ngoài để điều trị."  

 

Ở nước ngoài có một loại phẫu thuật cắt bỏ thùy não, nghe nói rất hiệu quả đối với việc chữa trị bệnh nhân tâm thần.  

 

Nghe nói nhiều bệnh nhân sau khi phẫu thuật sẽ không còn la hét nữa, điều này là một niềm an ủi lớn cho gia đình của họ.  

 

(Hết)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top