Cập nhật mới

Dịch Thập Niên Ôm Muội Muội Đáng Yêu Trọng Sinh

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: 40: Ha Ha 4


Nhóm dịch: Thất Liên HoaChỉ là cô em gái này sao lại thần kỳ như thế, chẳng lẽ cô bé không sợ tối, trước khi ngủ không cần người khác dỗ, kể chuyện gì hay sao?Cậu ấy rón ra rón rén, đột nhiên Bán Hạ lại lên tiếng: “Anh trai không ngủ được sao, là sợ tối à, hay là muốn nghe kể chuyện ạ?”Cố Pháp Điển thật sự rất muốn cười ha ha: “Bé gái mới sợ tối, anh là đàn ông con trai, sao lại sợ tối chứ, còn có, anh không biết kể chuyện, chỉ là…” Vì để cô bé không thấy sợ hãi, cậu ấy còn cố vắt hết óc suy nghĩ.

Thế nhưng Bán Hạ lại nói: “Em kể chuyện cho anh nghe ha, anh muốn nghe chuyện Vương Bảo Xuyến khổ sở canh giữ lò hàn mười tám năm, hay là chuyện phủ Khai Phong li miêu tráo Thái Tử, đây đều là những câu chuyện mà bà nội thường xuyên kể cho em nghe đó.

”Cô bé là đứa bé được người lớn tuổi nuôi lớn, chuyện xưa nghe được đều là những câu chuyện mà người lớn tuổi từng xem.

Nhưng sao Cố Pháp Điển lại thích mấy loại này được, cậu ấy thích mấy thứ như Yakuza, Hoàng Pho Hồng, chơi bida, bóng rổ, nghe những bài hát đang thịnh hành.

Cậu ấy nói: “Nhanh ngủ đi.

” Nhưng lại cảm thấy giọng điệu của mình quá hung dữ, vì thế hỏi: “Có phải anh trai quá hung dữ hay không?”“Không ạ, anh trai rất dịu dàng, là anh trai dịu dàng nhất trên đời này.


” Trong giọng nói của Bán Hạ tràn đầy vui sướng.

“Dừng lại, ngủ đi.

” Cô bé quá buồn nôn, Cố Pháp Điển không chịu nổi.

Nhưng em gái thật sự câm miệng, cậu ấy lại cảm thấy ngượng ngùng: “Nếu em sợ tối, anh mở đèn cho em nhé?”“Không cần đâu, Bán Hạ biết anh trai ở bên ngoài, thì chẳng sợ gì cả.

”Cố Pháp Điển nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong lòng thậm nói con mẹ nó, vì sao trên thế giới này lại có cô bé ngoan ngoãn như vậy chứ?”Nếu đây thật sự là em gái ruột của cậu ấy, cậu ấy mang đi gặp ba, ba cũng sẽ vui vẻ giống như cậu bây giờ vậy sao?Ba ấy à, mỗi tháng đều gửi tiền, viết thư hỏi han ân cần đúng hạ, nhưng biết cậu ấy hổ thẹn, đau khổ, không muốn gặp người khác, cho nên chưa bao giờ ba làm phiền cậu ấy, bọn họ đã có gần hai năm chưa từng gặp mặt nhau.


Cố Pháp Điển rất muốn gặp ba, rất muốn dựa vào trong lòng ngực ba nghe ba nói về những câu chuyện hình sự pháp luật kỳ lạ cổ quái, muốn làm nũng với ba.

Nhưng vừa gặp mặt, cậu ấy sẽ lại nhớ tới chuyện hai chết em gái.

Cậu ấy, không dám gặp ba!…Khi Triệu Hà trở lại nhìn thấy Cố Pháp Điển đang chơi hai quảy cầu lông gà của Bán Hạ ở trước cửa phòng ngủ.

Cậu ấy nói: “Dì Triệu, chắc chắn là Thẩm Tứ Bảo giết trước vợ trước Ngô Tiểu Hoa mới lấy được đồng bạc, chú ta là tội phạm giết người!”“Pháp Điển, công an phá án cần chứng cứ, dì cũng rất nghi ngờ, nhưng dì không có chứng cứ.

” Triệu Hà thở dài nói.

“Nhất định là Bán Hạ có chứng cứ phá án, dì phải điều tra, dì Hồ cũng đã nói, có thể tra nhóm máu…” Cố Pháp Điển còn đang nói, Triệu Hà lại cắt ngang lời cậu ấy, cũng nhắc nhở cậu ấy: “Pháp Điển, xác suất khi dùng nhóm máu để kiểm tra có phải tuột thịt hay không cũng không lớn.

”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: 41: Ha Ha 5


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa“Nhưng dì nhìn Bán Hạ mà xem, vẻ ngoài có giống Tần Tú, Thẩm Tứ Bảo chút nào dâu?” Cố Pháp Điển nhảy dựng lên.

Nhìn thiếu niên hoang dã, hung dữ này, trong lòng Triệu Hà thật ra rất thưởng thức cậu ấy, nhưng dù sao mọi chuyện đều phải cần chứng cứ, cô ấy chỉ vào phòng ngủ, nói: “Được, không nói chuyện này nữa, đi ngủ đi!”Ba của Cố Pháp Điển chính là giáo sư luật học, đương nhiên là biết tất cả đều cần phải có chứng cứ.

Nhưng cậu ấy tin tưởng vào trực giác của bản thân, chắc chắn Bán Hạ không phải là con gái của vợ chồng Tần Tú.

Muốn chứng cứ đúng không, vậy thì bắt đầu từ nhóm máu của Bán Hạ đi, cậu ấy muốn đi từng bước một để khai quật ra chân tướng!…Lại nói về gia đình Tần Tú, lúc này hai vợ chồng vừa mới dỗ con trai ngủ xong, Thẩm Tứ Bảo rất cẩn thận, đang nhẹ nhàng rút ống hút của nước uống Thái Dương Thần ra khóe miệng béo ú của con trai ra.

Rút xong, còn lấy khăn tay nhẹ nhàng lau sạch khóe miệng của con trai.


Quay đầu lại, Tần Tú đang ở ngay phía sau anh ta.

Dùng khăn tay lau tay, anh ta bình tĩnh hỏi: “Lúc đi Bán Hạ có mang theo thứ gì không?”Tần Tú đang nức nở, lắc đầu nói: “Không có.

” Bán Hạ có mang hai quả cầu lông gà, nhưng Tần Tú cảm thấy thứ đồ kia không quan trọng.

Thẩm Tứ Bảo châm điếu thuốc, hút một hơi, nhả vòng khói: “Bán Hạ xem em là mẹ, yêu em như vậy, từ khi trở về từ nông thôn, hai bàn tay nhỏ chưa từng ngừng làm việc, mỗi ngày đều rửa chén, giặt vớ giặt áo quần cho em, làm ngựa cho Tiểu Long chơi, sao em lại tàn nhẫn đánh con bé tới như vậy?”Tần Tú khàn tiếng nói: “Chồng à anh tin tưởng em, em thật sự là bất cẩn mới lỡ tay.


” Cô ta cũng biết vậy đã chẳng làm, hối hận không nên ra tay nặng như vậy.

Thẩm Tứ Bảo dập điếu thuốc, vẫn cười tủm tỉm như cũ, gỡ mắt kính xuống, anh ta còn xoa gương mặt của vợ.

Cho nên chồng tha thứ cho cô ta rồi sao?Tần Tú rất là cảm động, nhào vào trong lòng ngực chồng, nhưng đột nhiên hai tay Thẩm Tứ Bảo bóp chặt lại, thế này là muốn bóp chết vợ à?“Những chuyện ngu dốt lúc trước em làm, anh chẳng những không trách cứ em, còn giấu giếm giúp em nhiều năm như vậy, che giấu chẳng hề dễ dàng chút nào, em thì trái lại, ngu dốt tận trời, tự tay đưa con gái về lại nhà họ Cố, hử?” Anh ta vẫn đang cười, giọng nói cực kỳ mềm nhẹ, tay lại càng ngày càng bóp chặt.

Tần Tú không ngừng vùng vẫy tay, cái bóng giương nanh múa vuốt in lên trên gương mặt con trai, cục thịt bụ bẫm đáng yêu vẫn còn đang ngủ mê nở nụ cười nhạt, khóe môi còn chảy ra một dòng nước miếng màu vàng nhạt vì lẫn với nước siro.

Nhìn thấy Tần Tú sắp tắt thở, cuối cùng Thẩm Tứ Bảo cũng buông lỏng tay, lúc này cô ta đã không thể phát ra được tiếng động gì.

“Anh… Ông nội anh giết hồng quân, ba anh cắt đầu hồng quân, anh là đời sau của phản cách mạng, nếu không phải tôi… Tôi…” Tần Tú bắt đầu òa khóc: “Nếu không phải là ba tôi, sao anh có được ngày hôm nay chứ?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: 42: Chân Tướng 1


Nhóm dịch: Thất Liên HoaTrên thực tế, giữa cô ta và Bí thư Mã cũng không có chuyện gì xấu xa, mà là, cô ta chính là con gái Bí thư Mã sinh ra khi còn là thanh niên trí thức ở nông thôn, sau khi lớn lên mới đón về thành phố, làm một tờ giấy chứng nhận giả rồi vào nhà máy làm công nhân chính thức.

Dú sao cũng là lãnh đạo, sợ ảnh hưởng tới danh dự của mình, Bí thư Mã vẫn luôn giấu giếm chuyện này.

Ông nội của Thẩm Tứ Bảo tên là Hầu Nhị Đầu, trước giải phóng là một tên cướp, còn từng đối đầu vưới Hồng quân, cho nên thành phần nhà anh ta cực kỳ kém, sở dĩ mấy năm nay có thể thăng chức nhanh, cũng là nhờ có Bí thư Mã chiếu cố nhiều mặt.

Mà muốn nắm lấy nhà máy Từ Tâm, một mình Thẩm Tứ Bảo là không được, sau lưng anh ta còn có thương nhân nước ngoài, có mấy đứa con trai của Bí thư Mã.


Anh ta nghiền ngẫm nhìn vợ: “Đơn xin về hưu của ba em đã được phê duyệt, anh đã lên chức Phó bí thư, còn là người phát ngôn của các con trai ông ấy, em cảm thấy ông ấy sẽ vì em mà trở mặt với anh sao?”“Thẩm Tứ Bảo, từ lúc hai mươi hai tuổi tôi đã đi theo anh, còn để ba tôi đề bạt anh, tôi còn sinh hai đứa bé cho anh, anh, anh như vậy là qua cầu rút ván(*).

” Tần Tú sợ tới ngây người, nhưng cũng rất sợ hãi.

(*) Nguyên văn là: Tá ma sát lư (卸磨杀驴): Tá: tháo dỡ - ma: cối xay – sát: giết – lư: con lừa.

Sau khi xay xong thì giết chết lừa | qua sông dỡ cầu; qua cầu rút ván; ăn cháo đá bát; qua rào vỗ vế’ hết rên quên thầy.

Thẩm Tứ Bảo thản nhiên nói: “Anh chẳng những có thể qua cầu rút ván, còn có thể ly hôn với em, đúng rồi, khi em còn làm việc ở kho hàng đã không ít lần tham làm hàng hóa, ba mẹ em đều có chia nhau, nếu bắt đầu điều tra, vậy thì cả nhà em đều sẽ phải ngồi tù, con cái, anh có thể đổi người phụ nữ khác tới nuôi!”Tần Tú không ngờ tới chồng có thể trở mặt vô tình như thế, trong lúc nhất thời thế mà sợ tới ngây người.


Nhưng cô ta ngẫm nghĩ lại, phát hiện bây giờ chồng hoàn toàn có thể nói được làm được, dù sao bây giờ cũng không suy xét gì tới thành phần nữa.

Người ta cánh cứng, đã sắp là Bí thư do nhà nước bổ nhiệm, cơ bản là không cần dựa vào cô ta nữa.

Giống như lúc trước, khi cô ta bế Bán Hạ trắng trẻo, mềm mại đáng yêu tới trước mặt cho anh ta xem, anh ta đã vô tình đá ngã Ngô Tiểu Hoa vậy, bây giờ cũng muốn đá cô ta đi?Chỉ là đúng lúc này, Thẩm Tứ Bảo lại kéo Tần Tú lên, ôm vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Nhưng em yên tâm, mặc dù em xấu, còn ngu dốt, luôn thích làm chuyện ngu dốt, nhưng anh sẽ không quên ơn phụ nghĩa, anh vẫn còn yêu em.

”Tần Tú lập tức vừa cảm động lại đau khổ, bò vào trong lòng ngực Thẩm Tứ Bảo: “Chồng à anh thật tốt.

”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: 43: Chân Tướng 2


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa“Ngày mai em cần phải đưa Bán Hạ về, em không thể đánh được, phải yêu thương con bé, dỗ dành con bé, đàng hoàng mà hỏi nơi để đồng bạc, mặc dù con bé không phải con ruột của em, nhưng em đã bế con tới cho anh, vậy thì nhất định phải yêu thương nó như con ruột.

Nếu lại để anh phát hiện em ngược đãi con một lần, anh sẽ đánh em một lần, có lẽ lần nào đó sẽ lỡ tay đánh chết em, nếu như vậy, anh đành phải đổi một người mẹ khác cho Bán Hạ và Tiểu Long rồi, em nói có phải không?” Thẩm Tứ Bảo dịu dàng nói.

Lời nói này cũng đủ dọa người rồi, nhưng trong lòng Tần Tú chỉ có biết ơn và tình yêu, cô ta không nhịn được mà bắt đầu khóc: “Chồng à, là em quá hồ đồ, sau này em không dám nữa.

”“Lợi nhuận của cửa hàng bảo hiển lao động gần đây đâu, đưa anh, anh cần phải đi đánh bài, xã giao với lãnh đạo.

” Thẩm Tứ Bảo nói.

Tần Tú ngoan ngoãn đứng dậy, lấy sấp tiền từ trong ngăn kéo ra, giao cho chồng.


Thẩm Tứ Bảo đếm tiền xong, cảm thấy mỹ mãn, lại nói: “Đừng cho là anh không biết, em luôn thấy Bán Hạ không vừa mắt, muốn bắt nạt con bé, nhưng Tần Tú, anh yêu thương con bé, giống như là Tiểu Long vậy, em dám can đảm động vào đầu ngón tay con bé lần nữa, thì cứ thử mà xem.

”“Vâng vâng vâng, chồng, là em hồ đồ, em quá sai rồi.

” Tần Tú thở dài nói.

Những ảo giác đứa bé nhìn thấy khi cận kề cái chết là sự thật.

Bán Hạ thật sự không phải là con ruột của Tần Tú.

Về phần cô bé là con của ai sinh ra, rồi thế nào lại do hai vợ chồng bọn họ nuôi dưỡng, chuyện này dính líu quá nhiều chuyện, vấn đề rất lớn, thuộc về bí mật chỉ thuộc về hai người bọn họ, cũng sợ tai vách mạch rừng, tuyệt đối không thể nói ra với bên ngoài.


Mà bây giờ, chuyện quan trọng nhất chính là đồng bạc.

Lúc trước, bởi vì thành phần của Thẩm Tứ Bảo kém, không thăng chức được, cuộc sống thật sự quá gian nan, vợ trước Ngô Tiểu Hoa của anh ta cũng vậy, thành phần rất kém, hơn nữa cô ấy còn là một cô nhi, là được mẹ Thẩm Tứ Bảo nuôi lớn.

Trong tay cô ấy có hai đồng bạc do ba mẹ cô ấy để lại, là đồng bạc phiên bản đầu tiên, có vàng tinh khiết, do chính phủ phát hành từ hơn một trăm năm trước.

Thứ đồ kia ở thời điểm dân quốc, thuộc về đồ vật sưu tầm, mà sau khi cải cách mở rộng thì trở thành đồ sưu tầm quý giá, bây giờ có giá trị cực kỳ cao.

Lúc trước, khi Tần Tú và Thẩm Tứ Bảo ở bên nhau, Thẩm Tứ Bảo và Ngô Tiểu Hoa vẫn là vợ chồng, cô ta chưa kết hôn đã có con, sau khi sinh con ra, bế đứa bé tới cửa tìm Ngô Tiểu Hoa, quỳ trên đất, ép bức cô ấy phải nhường bước.

Ngô Tiểu Hoa mở tã lót ra, nhìn thấy Bán Hạ trắng trẻo mềm mại đáng yêu, cũng không đành lòng nhìn một đứa bé như thế này làm một đứa con gái riêng không có ba, trong lúc bi thương tuyệt vọng bèn lựa chọn tự sát.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: 44: Chân Tướng 3


Nhóm dịch: Thất Liên HoaĐó là một người phụ nữ rất lương thiện, vì báo ơn nuôi dạy của mẹ Thẩm, trước khi chết đã giao hai đồng bạc đó cho mẹ Thẩm, sau đó thì nhảy giếng.

Với mẹ Thẩm mà nói, Ngô Tiểu Hoa vừa là con gái, cũng là con gái.

Hơn nữa Tần Tú vẫn luôn lạnh nhạt với Bán Hạ, còn vứt ở quê nhà chẳng hề quan tâm, mẹ Thẩm lại càng không thích cô ta.

Hai đồng bạc kia, bà ấy vẫn luôn không chịu giao cho Thẩm Tứ Bảo.


Thẩm Tứ Bảo muốn tư nhân hóa nhà máy dược thì nhất định phải có tiền vốn, như vậy thì anh ta mới có thể khống chế cổ phần.

Đồng bạc có thể đổi thành tiền, nhưng mẹ già không chịu đưa cho anh ta, anh ta cũng gấp tới phát điên.

Chỉ là muốn tư nhân hóa một nhà máy dược quy mô lớn thì không hề dễ dàng, mà bà cụ ấy mà, không thể cứng rắn ép buộc, chỉ có thể chậm rãi dỗ dành, cho nên Thẩm Tứ Bảo bèn một bên thương lượng, đàm phán tư nhân hóa với thương nhân nước ngoài và chính phủ, một bên dỗ dành bà cụ.


Hoạt động nhiều năm, chỉ ba tháng trước, mọi chuyện mới được bàn bạc ổn thỏa, Thẩm Tứ Bảo đang tính toán nếu bà cụ vẫn không chịu đưa đồng bạc thì sẽ cứng rắn đoạt, nhưng cố tình vào lúc anh ta chưa kịp chạy về nhà, bà cụ lại đột ngột xuất huyết não, chết mất.

Trước lúc nhắm mắt cũng chỉ để lại một câu di ngôn cho cháu trai: Đồng bạc bà ấy để lại cho Bán Hạ, hơn nữa cũng chỉ cho Bán Hạ.

Nhà ở quê, Thẩm Tứ Bảo đã xới hết một lượt, Bán Hạ chỉ là một đứa bé năm tuổi, cũng chỉ mấy cái quần áo kia thôi, Tần Tú đã cắt nát hết rồi, đứa bé cũng sắp bị bức tới điên rồi, nhưng vẫn là không tìm được đồng bạc, phải làm sao bây giờ?Mà hy vọng duy nhất bây giờ của bọn họ, vẫn ở trên người Bán Ha,Cho nên ngày mai cần phải dỗ Bán Hạ quay về.

Mở một cái chăn khác, Thẩm Tứ Bảo nói: “Em có thể gọi Bán Hạ về chứ?”Tần Tú rất muốn nói gì đó với người đàn ông, nhưng chồng chẳng hề tỏ vẻ gì cả, cô ta đành phải chua chát hậm hực nói: “Yên tâm đi, em là mẹ của nó, nó yêu em như vậy, đến lúc đó dỗ dành một chút là được, nào có đứa bé nào rời được mẹ của nó chứ?”Chỉ là ngẫm nghĩ, cô ta lại nói: “Đúng rồi chồng à, em thấy Pháp Điển rất khó đối phó, cậu ta không ngừng ồn ào, nói Bán Hạ không phải do em sinh, ngày mai em đi đón Bán Hạ, nếu cậu ta lại đối đầu với em thì phải làm sao chứ?”Thẩm Tứ Bảo nhíu mày: “Cái bụng của Lâm Quân thật tài giỏi, rác rưởi sinh ra cũng mạnh mẽ hơn con nhà người khác nhiều.

”“Em nghe nói anh cũng từng theo đuổi Lâm Quân, sao lại không theo đuổi được vậy, bụng cô ta sinh tốt đấy chứ, đẻ ầm ầm ra ba đứa con trai, thật là giống…” Mấy từ heo mẹ của Tần Tú chưa nói ra khỏi miệng, chát một tiếng, Thẩm Tứ Bảo thế mà lại trực tiếp tát cô ta: “Em cũng xứng gọi tên của Lâm Quân sao? Phải gọi là giáo sư Lâm, bây giờ người ta đang làm giáo sư ở Hồng Quốc đấy!”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: 45: Chân Tướng 4


Nhóm dịch: Thất Liên HoaTần Tú bĩu môi, lòng thầm nói giáo sư chó má, Lâm Quân chỉ là bà cô bốn mươi tuổi mà thôi, có gì giỏi giang chứ?Chức giáo sư cũng chẳng thể làm cho cô ấy trẻ hơn hai mươi tuổi được.

Phụ nữ ấy à, vẫn là trẻ tuổi mới tốt.

Năm nay cô ta mới hai mươi tám tuổi, xem thường tất cả bà cô từ ba mươi tuổi trở lên.

Cũng không biết Thẩm Tứ Bảo đang suy nghĩ điều gì, suy tư trong chốc lát, lại nói: “Đứa bé Pháp Điển kia chỉ là tính cách hư hỏng, nhưng cái mũi rất thính, nhà máy của chúng ta sắp tư nhân hóa rồi, sau này còn phải sản xuất ra rất nhiều thuốc chính sách không thông qua cho thương nhân nước ngoài, nhỡ đâu bị nó phát hiện ra manh mối gì, lại nói cho Cố Cẩn thì phiền phức, em cũng không muốn gọi Cố Cẩn tới đúng chứ, cho nên em nên nghĩ cách đuổi nó đi”“Anh nói em đuổi Cố Pháp Điển đi à?” Tần Tú có hơi giật mình.

“Anh cũng coi như là giúp nó, nó chỉ là một đứa bé, lại sống ở một mình, nếu học hư thì phải làm sao?” Thẩm Tứ Bảo hỏi lại.

Thật ra Tần Tú có hơi sợ: “Đứa bé kia lòng dạ đen tối lắm, em sợ…”“Em không được thì còn có anh, có cái gì mà sợ, can đảm lên đi.

” Thẩm Tứ Bảo nói.


Tần Tú lập tức cong khóe môi lên.

Cố Pháp Điển à Cố Pháp Điển, khiến cho thanh danh của cô ta ở trong nhà máy trở nên thối nát, cô ta mà không hung hăng dạy dỗ cậu ấy một trận là không được mà.

…Đúng sáu giờ rưỡi Triệu Hà rời giường, tùy tiện rửa mặt một chút thì đi.

Cố Pháp Điển cũng rời giường cùng thời gian đó, nếu là bình thường, bữa sáng cậu ấy cũng chỉ ăn lung tung hai miếng đối phó qua bữa, bánh bao chay hay là bánh mì đều được, nhưng bây giờ có em gái, cũng không thể đối phó cho qua được.

Cho cô bé ăn gì thì được đây?Đột nhiên vỗ đầu, có rồi.

Mặc áo khoác vào đi xuống lầu, Cố Pháp Điển chạy đi điên, năm phút, đã chạy từ quầy bán đồ ăn vặt về nhà.


Cậu ấy mua kẹo nón và bánh quy động vật nhỏ đóng gói bằng nhựa.

Bánh quy động vật nhỏ thì khỏi phải nói, vừa mềm lại thơm, ăn cùng với sữa bột đậu nành ở trong nhà, cực kỳ ngon.

Kẹo nón, phía trên là bơ cứng, phía dưới là bánh quy mềm, cắn một miếng, mùi sữa thơm nức mũi, bánh quy xốp giòn, ngọt, ngọt thấu tim, thật sự thơm ngon tuyệt vời, chắc chắn là em gái thích.

Không ngừng đẩy nhanh tốc độ chạy về tới cửa nhà, đã thấy mấy đứa nhóc Kỳ Khải, Mã Đồng và Kim Soái ngồi xổm trước cửa nhà cậu ấy.

“Đại ca Pháp, cậu mua đồ ngon gì đó?” Kỳ Khải hỏi.

Cố Pháp Điển vừa suỵt nhỏ tiếng vừa đuổi: “Nhanh đi đi, cẩn thận đánh thức em gái của tôi!”“Đại ca Pháp, để chúng tôi đi vào đi!” Mã Đồng vẫn còn đang kêu la, Cố Pháp Điển đã đóng cửa.

Đáng thương cho mấy đàn em, lại bị đại ca vô tình vứt bỏ.

Giống y như đúc ngày hôm qua, Bán Hạ đứng ở trước cửa chờ cậu ấy.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: 46: Chân Tướng 5


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa“Bánh Quy nè!” Cố Pháp Điển lắc lư túi nilon.

Bán Hạ gật mạnh đầu: “Ừm!”Cả hai đều nhảy nhót không biết nên nói gì thì mới tốt, chỉ biết cười ngây ngô.

Mới bỏ bánh quy xuống, trong phòng bếp đã có tiếng kêu, Cố Pháp Điển còn đang suy nghĩ chắc không phải là có chuột đấy chứ, lại thấy Bán Hạ nhanh chóng chạy vào phòng bếp, trèo lên ghế, tắt bếp, tìm giẻ, liền mạch lưu loát.

Thế mà cô bé lại đang đun nước sôi, lúc này đang chuẩn bị đổ nước sôi vào bình.

“Để anh đi pha sữa cho, em đi ăn bánh quy đi.

” Cậu ấy cầm lấy giẻ xách ấm nước lên, muốn đi về phía sữa bột đậu nành.


Bán Hạ cầm kẹo nón lên, kẹo này ăn rất ngon, phía dưới là bánh quy, phía trên là hình sâu làm từ bơ cứng, liếm một cái, vừa ngọt lại thơm mùi sữa, đây là món Tần Tú thường xuyên mua cho Tiểu Long, Bán Hạ chỉ từng nghe, chưa từng ăn, lần đầu tiên ăn món này, cô bé quá kích động, vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm một cái, lập tức òa một tiếng: “Qúa ngọt!”Cố Pháp Điển xách bình, đắc ý tới mặt mày hớn hở: “Ngọt chứ, khi còn nhỏ mẹ thích mua cái này cho anh ăn.

”Cô bé mím môi: “Anh ơi, mẹ Lâm Quân rất dịu dàng, rất xinh đẹp có đúng không ạ?”Đúng lúc Cố Pháp Điển nhớ Lâm Quân, đỏ vàng mắt, nhẹ giọng gật đầu: “Ừm!” Tiếng nói giống như tiếng nức nở của một con thú nhỏ.

Lúc này tiếng chông điện thoại vang lên, là Hồ Khiết, cô ấy nhanh chóng nói: “Nhanh đưa Bán Hạ với viện y tế đi, nhớ để bụng đói, chúng ta phải lấy máu, chụp X quang, siêu âm B cho đứa bé, rồi thay băng, làm một loạt xét nghiệm nữa.

”Tắt điện thoại, hai đứa bé liếc nhìn nhau, không dám ăn gì nữa, nhanh chóng đi tới viện y tế.

Chỉ là mới đi ra khu tập thể gia đình thì đã gặp mặt Tần Tú.

Cô ta hẳn là dậy từ sớm uốn tóc, uốn sóng lớn như kiểu cánh buồm trong [Đại Tát Cầm], cái đó người ta gọi là phong cách Tây.


Trên cổ còn quàng một cái khăn lụa, cứ như bước từ trong ti vi ra.

“Pháp Điển, dì nghe nói tối hôm qua Bán Hạ ở lại nhà cháu, ôi chao, đứa bé này sao lại kỳ quái như vậy chứ, lại thân thiết với người ngoài, không thân thiết với người mẹ ruột này.

” Tần Tú phất lọn tóc xoăn mà nói.

Cố Pháp Điển cười một tiếng, đơn giản trực tiếp nói: “Bởi vì cơ bản là em ấy không phải do dì sinh, mà là dì ăn trộm!”Sắc mặt Tần Tú lập tức trắng bệch, trong lòng thầm nói chẳng lẽ là Cố Pháp Điển phát hiện ra gì rồi sao.

Nhưng ngẫm lại thì là không thể nào, về thân thế của Bán Hạ, mặc dù người biết tới thì nhiều, nhưng đều liên quan tới ích lợi, mỗi người đều sẽ cố gắng hết sức mà che giấu, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra một chút xíu nào.

Cho nên khẳng định là Cố Pháp Điển đang nói bậy, đang phô trương thanh thế, cô ta không cần phải sợ.

Cô ta lại nói: “Bán Hạ của chúng ta thích mặc váy nhất, mẹ mang con tới trung tâm thương mại mua váy nhé, được không?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: 47: Chân Tướng 6


Nhóm dịch: Thất Liên HoaCố Pháp Điển dừng bước chân, hỏi lại: “Dì à, chẳng lẽ bây giờ Bán Hạ không phải đang mặc váy sao?”Lúc này Tần Tú mới chú ý tới áo quần trên người Bán Hạ, ở trên là áo sơ mi trắng, ở dưới là một chiếc váy màu đen.

Sắc mặt cô bé trắng hồng, mặc bộ váy vào càng có vẻ ngoan ngoãn lại đáng yêu.

Cố Pháp Điển kéo Bán Hạ chạy, cô ta bèn đuổi theo ở phía sau.

Nhìn thấy sắp tới cửa khu tập thể gia đình, đột nhiên Tần Tú ui da một tiếng, nghiêng chân, đặt mông ngồi xuống mặt đất, hô lên: “Ôi trời ơi chân tôi, Bán Hạ à, chân mẹ bị trật rồi, con nhanh tới kéo mẹ lên con ơi!”Đột nhiên Bán Hạ dừng bước chân, ngay sau đó Cố Pháp Điển cũng dừng bước chân lại, hai đứa bé cùng nhau quay đầu lại.

Vừa nhìn đã biết là giả vờ, Tần Tú còn sợ bản thân ngồi dơ, còn cố ý chọn một mảnh đất sạch sẽ mà ngồi xuống.

Không chỉ vậy, sợ mông bị dơ, cô ta còn rất tâm cơ dùng đệm mông.

Nhưng Cố Pháp Điển vẫn thấy lo lắng, không có đứa bé này khoog yêu thương mẹ của mình, loại khổ nhục kế vụng về này, cậu ấy có thể nhìn thấu được.


Bán Hạ còn nhỏ, ngốc nghếch, cô bé không nhìn thấu được, Tần Tú dỗ dành như thế, mềm lòng, cô bé sẽ muốn trở về thôi.

Nếu như vậy, vậy thì cậu bé kiếm củi ba năm lại đốt trong một giờ.

Nhưng cậu ấy đoán sai rồi.

Bán Hạ chỉ là nhìn một lát, rồi nắm tay Cố Pháp Điển, xoay người, thế mà lại bắt đầu chạy chậm mà đi.

“Nhanh lên anh ơi, nếu không sẽ không kịp đâu.

” Cô bé nói: “Nhanh tới bệnh viện khám bệnh thôi, chờ em hết bệnh rồi, chúng ta còn phải đi tìm mẹ Lâm Quân nữa.

”Ngày hôm qua Bán Hạ đã nghe Hồ Khiết nói, tra nhóm máu là có thể điều tra được có phải là con ruột hay là không.

Cô bé muốn nhanh chóng đến bệnh viện, mặc dù ngay cả xét nghiệm nhóm máu là gì cô bé cũng không hiểu, nhưng cô bé cực kỳ mong chờ chuyện này.


Bước chân của Cố Pháp Điển hơi khựng lại, trong đầu hiện lên một ý nghĩ, nếu mẹ biết trên thế giới này vẫn còn có một em gái đáng yêu như vậy, mẹ sẽ trở về thăm cậu ấy không, cho dù chỉ là một cái liếc mắt thôi.

Ngẫm lại thì không thể nào đâu, lúc trước sau khi mẹ chết, ba từng đề xuất hay là nhận nuôi một em gái.

Lúc ấy mẹ nhìn ba con bọn họ, vẫn luôn cười lạnh, nụ cười kia, cho tới bây giờ Cố Pháp Điển nhớ tới vẫn cảm thấy sợ.

Mẹ không giống cậu ấy, mẹ chỉ yêu em gái bị cậu ấy bất cẩn hại chết kia mà thôi.

Nhưng Cố Pháp Điển vẫn cảm thấy rất vui vẻ, cậu ấy từng hại chết một cô bé, mà bây giờ, cậu ấy lại có thể cứu một cô bé.

Dù sao vẫn là thiếu niên, cậu nhóc giang hai tay ra, cả đường đều chạy như bay.

Mãi cho đến khi em gái ở đằng sau không ngừng í ới gọi, cậu ấy mới phát hiện bản thân đã bỏ em gái một đoạn xa.

Vì thế lại chạy ngược về lại, bế cô bé lên tiếp tục chạy như điên.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: 48: Kẹo Chua 1


Nhóm dịch: Thất Liên HoaHồ Khiết đang cầm cuốn sách lật xem, chờ ở cửa viện y tế, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, trước tiên là a một tiếng: “A, bộ váy nhỏ này là ai mua vậy, thật là đẹp.

”Váy thật sự rất đẹp, nhưng giày thì vẫn là giày vải Bán Hạ mang từ quên lên, đã rất cũ, không xứng với váy, cô bé hơi lùi hai chân lại, nhẹ nhàng cầm làn váy lên, kiêu ngạo nói: “Là anh trai mua đó ạ.

”“Nhân lúc bụng còn trống rỗng thì lấy máu trước, sau đó đi thay băng, rồi lại làm siêu âm B.

” Hồ Khiết nói.

Vẻ mặt Cố Pháp Điển sắc bén: “Phải dùng kim tiêm dùng một lần.

”“Cháu chú ý cũng nhiều thật.

” Hồ Khiết nói: “Là dùng loại dùng một lần.


”Cố Pháp Điển nhận lấy sách và túi sách trong tay cô ấy, khom lưng: “Cảm ơn dì Hồ.

”Hồ Khiết xoa đầu cậu ấy: “Cháu ấy à, tên nhóc khốn kiếp.

” Thật ra Pháp Điển cũng không tệ lắm, mặc dù bị gọi là Trần Hạo Nam của nhà máy Từ Tâm, nhưng cũng không hề mang mấy đứa nhóc đi lêu lổng, mà chuyện cứu Bán Hạ, có thể nói là hành hiệp trượng nghĩa, bây giờ ấn tượng của Hồ Khiết về cậu ấy càng ngày càng tốt.

Vào phòng láy máu, ánh mắt Cố Pháp Điển giống như con chó săn nhỏ.

Y tá lấy máu nháy mắt với Hồ Khiết: “Y tá trưởng, đây chính là đứa bé hoang dã đã hại chết em gái nhà Lâm Quân à?”Hồ Khiết suỵt một tiếng: “Đừng nói bậy.

” Chuyệ này mọi người đều biết, nhưng có ảnh hưởng không tốt với đứa bé, cho nên mọi người cố gắng không nhắc tới.

“Mẹ nó đã ra nước ngoài, ba nó hẳn là cũng đã xây dựng gia đình mới rồi, nếu không sao lại vứt bỏ nó lêu lổng như vậy mà chạy vội chứ?” Y tá lại hỏi.

Thì ra ở trong nhà máy, quan hệ của mấy người Hồ Khiết, Lâm Quân và Ngô Tiểu Hoa rất tốt, cho nên cô ấy rất rõ ràng chuyện nhà họ Cố.


Sau khi con gái Nghiên Nghiên của Lâm Quân chết, Lâm Quân ly hôn, khi chuẩn bị ra nước ngoài cũng muốn mang Cố Pháp Điển theo, nhưng cậu ấy đã kiên trì không đi.

Cô ấy đành để đứa bé lại cho Cố Cẩn.

Ở trong mắt Hồ Khiết, Lâm Quân lúc ấy sự nghiệp không như ý, lại mất con, ly hôn, ra nước ngoài cũng rất bình thường.

Nhưng Cố Cẩn thì quá không có trách nhiệm rồi.

Anh ấy chính là chủ nhiệm khoa luật của trường đại học Khoa học Chính trị và Luật, bởi vì có kinh nghiệm du học, là tấm thẻ vàng của trường đại học.

Mà ngoại trừ việc dạy học ra, anh ấy còn là cố vấn đặc biệt của Cục Công An, hơn nữa, mấy năm nay cải cách mở rộng đang hừng hực khí thế, thành phố Đông Hải còn là khu phát triển cấp quốc gia, xí nghiệp liên doanh cực kỳ nhiều, anh ấy còn là cố vấn pháp lý cho chính phủ chỉ định.

Tóm lại Cố Cẩn là một người bận rộn.

Vứt Cố Pháp Điển lại nhà máy Từ Tâm, tiền thì thật ra chu cấp không hề ít, nhưng đứa bé thiếu tình yêu, thiếu sự dạy dỗ.

Nếu không, sao cậu ấy lại có thể lêu lổng ở bên ngoài suốt ngày vậy chứ?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: 49: Kẹo Chua 2


Nhóm dịch: Thất Liên HoaY tá rút trên người Bán Hạ ra ba ống máu, gương mặt cô bé dần dần vàng như nến, trên trán cũng bắt đầu đổ những hạt mồ hôi, cả người đều phát run.

Nhưng vẫn không thể ăn uống gì, cần phải đi siêu âm B nữa.

Y tá bế, Hồ Khiết chạy chậm đi theo đứa bé cả một đường.

Khi đang làm siêu âm B giưa chừng, đầu Bám Hạ bắt đầu thấm nhiều mồ hôi, đây là thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, vì bụng rỗng còn lấy máu, Hồ Khiết vội vàng lấy một hộp sữa bò từ trong túi sách ra, cắm ống hút đưa cho cô bé.

Đứa bé hút được hai ngụm, lúc này mới không còn run rẩy nữa.

Siêu âm xong còn phải chụp X quang, lại thay băng gạc ngày hôm qua ra, đổi thuốc, rồi lại quấn băng lại lần nữa.


Còn chưa gỡ băng gạc ra xong, đứa bé đã đau tới thở không ra hơi, cô bé hỏi: “Dì Hồ, anh trai của cháu đâu?”Hồ Khiết quay đầu lại không nhìn thấy Cố Pháp Điển, bèn nói: “Cậu ấy là một thằng nhãi ranh, giúp cháu cũng chỉ là nhất thời hứng khởi, bây giờ có lẽ đi đến tiệm net, hoặc là tiệm bida rồi, mặc kệ cậu ấy đi, lát nữa cháu về nhà với dì nhé.

”Bán Hạ không tin, cố chấp nói: “Nhất định là anh trai đang đợi cháu, cháu muốn gặp anh trai.

”Lúc này bỗng nhiên y tá dừng tay: “Y tá trưởng, Cố Pháp Điển ở văn phòng của chị đó, không phải là cậu ấy đang trộm đồ chứ?”Ánh mắt Hồ Khiết hung dữ: “Thật sao?” Nói xong, cô ấy xoay người đi ra ngoài.

Cửa phòng thay thuốc hơi mở ra, lúc này y tá vừa thay thuốc, vừa ngóng nhìn, Bán Hạ mím môi cũng ngóng nhìn.

Lo lắng cho anh trai, đột nhiên cô bé không thấy đau nữa, đương nhiên, cô bé cũng không tin anh trai sẽ trộm đồ.


Khi đi vào cửa, đúng lúc nhìn thấy tay Cố Pháp Điển đang ở trên ngăn kéo, Hồ Khiết lập tức tức giận: “Pháp Điển, cháu mang Tiểu Soái đi lêu lổng cả ngày, dì thương cháu không ai quản lý, chưa từng nói gì cháu, nhưng nếu cháu nhiễm tật xấu trộm cắp, vậy thì có thể dì sẽ báo công an, để công an dạy dỗ lại cháu.

”Cố Pháp Điển vỗ vỗ quyển sách [Di Truyền Sinh Vật Học] trên bàn, nói: “Cháu là đang cất sách, sửa sang lại bàn giúp dì mà, không được sao?”Hồ Khiết mới nhớ tới, lúc nãy đúng là bản thân đang xem quyển [Di Truyền Sinh Vật Học] này, là Cố Pháp Điển cầm lấy giúp cô ấy.

Qủa nhiên, đứa bé đã sửa sang lại chỉnh tề bàn làm việc vốn lộn xộn của cô ấy.

Cố Pháp Điển cũng chẳng hề tức giận, lại hỏi: “Dì, kết quả xét nghiệm khi nào mới có?”Hồ Khiết hiểu lầm đứa bé, trong lòng thấy hổ thẹn, dịu giọng nói: “Cần phải chờ ba ngày.

Đúng rồi, hôm nay chắc chắn công an Triệu sẽ xử lý xong chuyện của Bán Hạ, cháu đưa Bán Hạ cho dì đi, trưa dì sẽ đưa Bán Hạ đi ăn một bữa, rồi xử lý đầu tóc của Bán Hạ một chút, sau đó sẽ trả Bán Hạ lại cho Tần Tú.

”Vẻ mặt Cố Pháp Điển rất tự tin: “Không thể, cô bé là em gái của cháu, sau này vĩnh viễn đều phải đi theo cháu.

”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: 50: Kẹo Chua 3


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa“Đứa bé ngốc nhà cháu, Bán Hạ còn ở trong sổ hộ khẩu nhà Thẩm Tứ Bảo, ngay cả công an cũng phải nói tới trình tự, chỉ là một vụ án nhỏ, vì để không lãng phí thời gian, công an cũng sẽ xử lý nhanh chóng.

” Hồ Khiết nói.

“Vậy để công an tới nói chuyện với cháu, dù sao cháu cũng không thể đưa.

” Cố Pháp Điển nói.

Trong sự tức giận, và cái nhìn chăm chú đầy bất đắc dĩ của Hồ Khiết, cậu nhóc nghênh ngang rời đi.

Kéo ngăn kéo ra, bên trong còn có một quyển sổ lớn, tên là [Danh sách nhóm máu của người nhà công nhân viên chức cả xưởng].

Bởi vì viện y tế không có thiết bị thử máu, vì để phòng ngừa tình huống khẩn cấp, trong trường hợp công nhân viên chức hoặc người nhà của họ cần truyền máu, cho nên viện y tế mới thống kê, tạo ra danh sách này, toàn bộ công nhân viên chức ở trong nhà máy đều có.


Cầm bảng danh sách nhóm máu trên tay, trong lòng Hồ Khiết thầm nói chờ thêm ba ngày nữa thôi, là có thể xác định Bán Hạ có phải là con gái của Bí thư Mã hay là không!…Mười giờ sáng, mặt trời chiếu gay gắt, gió nóng như sóng, đang là nghỉ hè, các cậu nhóc đều chạy nhảy khắp nơi như chó hoang.

Các đàn em của Cố Pháp Điển đứng chờ ở ngoài cửa viện y tế, thấy Bán Hạ đi ra, trong miệng Mã Đồng phun ra thứ gì đó: “Em gái ăn đi, là kẹo chua, anh đã ngậm hết vị chua rồi, cực kỳ ngọt.

”“Mã Đồng cậu có thấy dơ hay không hả, cút.

” Cố Pháp Điển nói.

Kim Soái nói: “Tôi đưa em gái đi ăn cơm đi, tôi thấy miệng bé khô, mặt lại vàng.

”“Đó là đương nhiên, đi ăn mì ống lớn, thêm một ly nước sữa đậu nành ướp lạnh nữa, mấy cậu cảm thấy thế nào?” Cố Pháp Điển nói, thấy Bán Hạ đi đứng lắc lư có vẻ đi không nổi, xoay người bèn vứt cô bé lên lưng, giống như một búp bê vải.


“Mì ống lớn thêm sữa đậu nành ướp lạnh, đủ sảng khoái, chỉ là đại ca Pháp, phí sinh hoạt của cậu đủ chứ?” Kim Soái hỏi.

“Đừng nuôi một cô em gái, tự khiến bản thân nghèo túng đó chứ?” Kỳ Khải cũng nói.

Trái tim Bán Hạ nhảy dựng lên, sau khi cô bé chết nhìn thấy, tương lai anh trai cũng ra nước ngoài, sẽ có tiền, nhưng anh trai bị mọi người gọi là nhà giàu mới nổi, nhà giàu quê mùa, quê mùa bí tắc.

Mà hai người anh trai khác, anh Tiểu Dân và anh Tiểu Hiến, thì được mọi người gọi là tinh anh.

Bởi vì là tinh anh, bọn họ sẽ vĩnh viễn luôn có tiền, nhưng anh Pháp Điển thì không giống vậy, cậu ấy chỉ là nhà giàu mới nổi, cho nên sau này sẽ nhanh chóng không còn tiền nữa.

Nuôi cô bé, sẽ khiến cho anh trai ngay từ bây giờ trở nên không còn tiền nữa rồi sao?Nhưng lúc này Cố Pháp Điển móc từ trong túi ra một tờ tiền trăm đồng màu xanh, ngón tay thon dài như cánh hoa: “Mấy người cứ yên tâm đi, trên vấn đề tiền bạc ba tôi chưa từng tệ bạc với tôi.

”“Đại ca Pháp lợi hại!”“Đại ca Pháp thật lợi hại.

” Các đàn em sùng bái mù quáng, lại là một trận nịnh hót điên cuồng.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom