Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 40


Bởi vì sau giữa trưa phải báo cáo cuối ngày, các nhà phân tích phải đưa nó vào máy tính và gõ từng lệnh kiểm tra, dù có thời gian nghỉ giữa chừng nhưng cũng không quá nhiều.

Giá cuối phiên vào giờ ngọ, nhưng Phàn Kỳ còn không thể đi, cô còn phải điền số liệu giá cuối vào.

A Hào đứng ở bên cạnh cô chờ cô điền xong con số cuối cùng, thu tờ đơn và nói: “Tôi vẫn chưa ăn cơm, cô mua cho ta phần cơm cà ri thịt bò nạm và thêm một ly trà sữa nữa!”

Giữa trưa chẳng qua chỉ có một giờ, hiện tại đã sắp 12 giờ rưỡi, Phàn Kỳ nhanh chóng đi ra ngoài đến tiệm đồ ăn thức uống bên cạnh đóng gói một phần cơm cà ri thịt bò nạm, và thêm hai ly trà sữa, còn mua cho mình muốn một phần sandwich, phỏng chừng trở lại công ty môi giới đã phải bắt đầu phiên giao dịch, chỉ có thể vừa điền vừa ăn.

Hơn nữa buổi sáng cái kia điện tử Islay thu hút sự chú ý của cô, những tiên cổ như vậy đang thu hút những tài chính lớn, cô cũng phải chú ý một chút.

Trong tay Phàn Kỳ cầm cơm trưa vừa mới tiến vào công ty môi giới, đến phòng họp dưới lầu, thấy A Hào thì định đưa cơm và trà sữa cho ông ta, nghe ông ta xả mắng một trận: “ Cô làm việc như thế nào? Không có mang theo đôi mắt phải không? Chỉ có n.g.ự.c mà không có não thì đừng tới công ty môi giới! Đóng phim kiếm tiền không phải càng nhanh sao?”

“Ông nói cái gì?” Phàn Kỳ nghe như lọt vào sương mù, bản thân nhạy cảm với số liệu, có số liệu không hợp lý chắc chắn sẽ phát hiện, có lẽ sẽ không sai quá nhiều chứ?

A Hào cầm số liệu làm trò trước mặt mấy nhà phân tích: “Tự cô xem, tự cô xem đi! Cô điền hết cả số liệu tiên cổ vào rồi. ”

“A Hào, hôm nay là ngày đầu tiên Phàn Kỳ đến, ông bảo cô ấy viết nhiều như vậy, cô mắc một chút sai sót cũng là chuyện bình thường. ” Có đồng nghiệp quát bảo A Hào dừng lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phàn Kỳ nghe thấy tiên cổ, từ trong tay A Hào rút tờ giấy kia ra, bên trên đúng là “điện tử Islay”, A Hào cầm lấy một mảnh giấy viết mã cổ phiếu khác cho cô: “Cô nhìn xem, là 0176, không phải 0116. ”

“Ông mở to mắt mà nhìn cho rõ ràng, số 0116 này là ai viết? Bút tích này là của tôi sao? Không phải ông điền mã cổ phiếu trước, sau đó căn cứ mã cổ phiếu của ông rồi lại điền vào sao?” Phàn Kỳ đập tờ giấy lên bàn, cầm lấy bút lông trên bàn, viết số “0116” lên bảng trắng: “Đây mới là chữ tôi viết. ”

Nhìn chữ trên bảng trắng, A Hào giơ tờ giấy trong tay lên: “Tôi cũng đưa tờ giấy này cho cô, là cô không có thẩm tra đối chiếu. ”

Những người kỳ cựu ở đây cho rằng người mới không dám phản kháng, Phàn Kỳ cười lạnh: “Ông không những không có ngực, cũng không có đầu óc, càng khuyết thiếu năng lực chức ngành, còn không có tinh thần trách nhiệm, ngay cả đạo đức cơ bản cũng không có. ”

Phàn Kỳ cầm lấy cơm cà ri và trà sữa trên bàn, đi hai bước rồi ném vào thùng rác trong góc tường, trong tay còn lại là phần cơm trưa của mình cô, nhìn lướt qua A Hào đang đỏ bừng cả khuôn mặt, cao giọng nói với Mã Gia Thắng: “Ông Mã, làm phiền ông phán xét chuyện này và cho tôi biết kết quả, tôi sẽ chờ ở khu nghỉ ngơi của công ty. ”

Phàn Kỳ cầm theo cơm trưa chuẩn bị ra cửa, xém chút đụng phải con trai của Liêu Kế Khánh, Liêu Nhã Triết, cô kêu: “Anh Tiểu Liêu. ”
 
Chương 41


“Ồ WO w!” Liêu Nhã Triết thốt lên một tiếng kinh ngạc cảm thán không đúng thời điểm: “Phàn Kỳ, không thể ngờ được cô có khí thế như vậy. ”

Phàn Kỳ vốn đang có khí thế, khi thấy biểu cảm này của anh ta thì trực tiếp bật cười phá lên.

Người bên trong thấy bị ông chủ nhỏ bắt gặp, cả đám đều có vẻ mặt quái dị.

“Lên lầu đi, ông Thang Viễn Siêu muốn gặp cô. ” Liêu Nhã Triết nói.

“Ông Thang Viễn Siêu?”

“Là người dẫn chương trình của chương trình đánh giá cổ phiếu mà ba của tôi tham dự. ”

“Ừ. ”

Phàn Kỳ đi về phía trước, Liêu Nhã Triết quay đầu lại nói vói vào trong phòng hội nghị: “Chú Mã, biết chú niệm tình cũ, niệm tình cũ thì chú tự mình chăm sóc, lấy tiền của công ty tặng nhân tình, còn để anh ta xa lánh đồng nghiệp trong công ty. Cho rằng Diệu Hoa nhiều tiền lắm sao?”

Liêu Nhã Triết bày dáng vẻ của một ông chủ nhỏ, nói xong lập tức đi theo: “Đi đây. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai người đi lên gõ cửa văn phòng Liêu Kế Khánh.

Phàn Kỳ thấy bên trong ngồi một người đàn ông nho nhã lịch sự hơn 50 tuổi, được bảo dưỡng rất tốt.

Vị này nhìn thấy cô, vươn tay: “Cô Phàn, tôi là lan hâm mộ của cô. ”

Phàn Kỳ bắt tay với ông: “Rất vinh hạnh. ”

Ông Thang cúi đầu nhìn trà sữa và sandwich trong tay Phàn Kỳ: “Cô Phàn vẫn chưa ăn cơm trưa sao?”

Liêu Nhã Triết cười: “Lúc con đi tìm cô ấy, cô ấy đang cãi nhau với A Hào, chắc là chưa kịp ăn?”

Liêu Kế Khánh nhíu mày: “Cãi nhau với A Hào?”

“Ba à, A Hào cũng là người lâu năm của ba, ông ta cậy già lên mặt, ngày thường để ông làm việc hay dây dưa dây cà, đối phó cho qua. Hôm nay ông ta còn sai trước, Phàn Kỳ chẳng qua viết sai theo ông ta, mà ông ta còn mắng quá mức khó nghe. May là Phàn Kỳ không dễ chọc, giải thích rõ ràng, nếu đổi thành người mới khác có lẽ sẽ bị ông ta bắt nạt, chỉ có thể chạy lấy người. ” Liêu Nhã Triết nhìn về phía Phàn Kỳ.

“Phàn Kỳ, cô ăn trước đi, tôi và ông Thang là bạn tốt nhiều năm, không ngại. ”

“Vâng. ” Phàn Kỳ cũng không câu nệ, trời đất bao la, thân thể của mình là nhất, cô ngồi xuống ăn sandwich.

Liêu Kế Khánh nghiêng đầu nói với Phàn Kỳ: “Ngày hôm qua, cô đoán được mục đích của tôi vô cùng nhanh, biết tôi muốn mở rộng thị trường. Cô cũng bày tỏ với tôi ý định đổi nghề. ”

Phàn Kỳ nuốt đồ ăn trong miệng: “Tôi vô cùng may mắn, ông Liêu có thể cho tôi cơ hội này. ”

“Cơ hội này là của hai bên, tôi cũng hy vọng mượn độ nổi tiếng trước mắt của cô để tạo đề tài. Ông Thang đã lên kế hoạch cho một chương trình, sẽ đến Diệu Hoa chụp một ít đoạn ngắn làm thành tiêu đề đầu, tôi hy vọng cô có thể xuất hiện trên màn ảnh, nhưng ông ấy có chút không yên tâm. ” Liêu Kế Khánh giải thích với Phàn Kỳ.

Thì ra là như thế, chương trình của ông Thang nhất định có liên quan đến kinh tế tài chính, nếu dựa vào một nữ minh tinh có chút tiếng tăm nhờ vào đóng phim Phong Nguyệt như cô quả thật không thích hợp.

“Không biết là kiểu chương trình thế nào?” Tuy rằng Phàn Kỳ cho rằng chương trình của ông Thang tất nhiên là về kinh tế tài chính, nhưng cô chỉ tò mò.

ông Thang nói: “Ông Liêu cho tôi một ý kiến, ông ấy nói có thể tổ chức một cái người đại diện cho cuộc thi đầu cơ vào cổ phiếu, lợi dụng chương trình của chúng ta kêu gọi, mời các nhà môi giới của các công ty môi giới cổ phiếu tham gia…”
 
Chương 42


Đây không phải cuộc thi người chào giá sao? Phàn Kỳ cẩn thận nghe ông Thang giảng thuật, cô có chút phấn kích, trong lúc nhất thời cũng không nhớ đến ăn sandwich, bắt đầu hỏi một ít quy tắc.

Đời trước, lúc Phàn Kỳ tham gia cuộc thi chào giá thì lượng tài chính còn chưa có đủ, cô nghe tiếp phần sau phát hiện mấy chỗ có chút vấn đề: “Không có sàng lọc sao?”

Cô nhớ đời trước cuộc thi người chào giá chỉ cần lỗ vốn vượt hơn 8%, thì sẽ phải bị loại.

“Hả?” Thang Viễn Siêu có chút thắc mắc.

“Các cổ đông của chúng ta sẽ tự chịu trách nhiệm cho tài khoản của họ, lỗ vốn như vậy, chẳng sợ mua cổ phiếu nghìn tuổi, lại mất 99%, vậy cũng tự mình chịu trách nhiệm. Nhưng chúng ta là quản lý cổ phiếu, nếu không thể liên tục có lợi nhuận, hoặc không thể kịp thời ngăn tổn thất, thì theo tôi công ty môi giới cổ phiếu như vậy là không đủ tiêu chuẩn. ” Phàn Kỳ lại thêm một câu: “Có lẽ tôi khá để ý đến tài khoản bị lỗ vốn của mình, cho nên có thể giả thiết một giá trị hay không, lỗ vốn bao nhiêu sẽ cưỡng chế bị loại?”

“Rất có lý. ” Ông Thang gật đầu.

“Còn nữa, không phân chia nhóm sao? Dựa theo thời gian dài tuyển thủ đạt được giấy phép. Ví dụ lấy được giấy phép mới có một năm, hoặc là người đại diện lâu năm có kinh nghiệm giao dịch mười năm trở lên. Như vậy mới có thể nhìn ra năng lực trước mắt và tiềm lực trong tương lai của một công ty môi giới. Nếu không sẽ hỏi bất công khi so sánh người trẻ tuổi với bậc trưởng lão. Ông thấy thế nào?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Không đều là dựa theo tiền lời tới sao?”

“Có thể dựa theo tổng số tiền lời thiết lập huy chương cho quán quân á quân và hạng ba, đồng thời thiết lập tổ đạt hạng nhất?” Lúc Phàn Kỳ nói chuyện trên mặt mang theo tươi cười, nếu không phải trong tay đang cầm sandwich, cô có thể đã xoa tay.

Hiển nhiên Liêu Nhã Triết đã đọc được suy nghĩ từ trên mặt cô, hỏi: “Phàn Kỳ, cô đưa ra chủ ý này, đừng nói cho tôi là cô muốn tham gia? Cô có giấy phép sao?”

“Khi nào cử hành?”

“Giữa tháng 8. ” Thang Viễn Siêu nghiền ngẫm mà nói: “Hiện tại giữa mười ngày cuối tháng sáu, còn chưa đầy hai tháng, mỗi thứ tư hàng tuần nơi giao dịch có tổ chức sát hạch, tổng cộng ba khoa, cô cần thiết phải thi vào tuần sau, bởi vì trong vòng một tuần sẽ có thành tích, sẽ là ngày hai tháng bảy, cho dù cô có lập tức xin giấy phép, cũng sẽ mất khoảng một tháng để xét duyệt và phát chứng nhận, cô có thể đuổi kịp, điều kiện tiên quyết là cô vượt qua được ba khoa trong vòng vài ngày. ”

Liêu Kế Khánh cũng cho rằng là đây ý nghĩ kỳ lạ, lắc đầu: “Có một lần, nhưng trong mấy ngày vượt qua ba khoa cùng lúc. Chưa thấy qua. ”

“Có thể thử xem, mộng tưởng luôn là phải có, ngộ nhỡ thành hiện thực thì sao?” Phàn Kỳ nói một câu danh ngôn của đại lão kiếp trước, cô quay đầu nhìn chằm chằm Liêu Nhã Triết: “Nếu anh biết câu hỏi thi ra sao, giúp tôi? Tư liệu ôn tập làm sao để mua? Làm thế nào để báo danh, tóm lại anh biết chứ?”

“Cô thật sự muốn thi sao?” Liêu Nhã Triết mở to hai mắt nhìn.

Phàn Kỳ nhún vai: “Vì sao không?”

“Nếu cô có thể thi đậu, tôi kêu cô là bà nội. ” Liêu Nhã Triết buột miệng thốt ra.

Cô quay đầu nhìn Liêu Kế Khánh, nói: “Thế này chỉ sợ không tốt lắm?”

“Cô thật đúng là cho rằng có thể thi đậu sao?” Liêu Nhã Triết không quan tâm chút nào.

“Vậy được, theo nguyên tắc có đi có lại, tôi thi không đậu, tôi kêu anh là ông nội. ”

“Được, chức ông nội này tôi làm chắc rồi. ”
 
Chương 43


Liêu Kế Khánh và Thang Viễn Siêu không để ý tới hai người bạn nhỏ khua môi múa mép, đề tài của bọn họ chuyển sang việc Phàn Kỳ tham dự quay tiêu đề của chương trình này.

“Đúng rồi, ông Thang, hợp đồng diễn xuất của tôi sẽ kết thúc vào đầu tháng bảy, nếu tôi theo lời quay tiêu đề đầu, tôi sẽ không lấy thù lao, nhưng cần thông qua người đại diện của tôi ký thêm hợp đồng, ông thấy được không?”

“Thù lao vẫn sẽ được tính, cô đưa phương thức liên lạc người đại diện của cô cho tôi, tôi bảo người liên hệ. ”

Phàn Kỳ đưa danh thiếp người đại diện cho Thang Viễn Siêu.

Ra khỏi văn phòng Liêu Kế Khánh, Phàn Kỳ quả thật bám lấy Liêu Nhã Triết hỏi phải thi thế nào, Liêu Nhã Triết bất đắc dĩ dẫn cô lên tầng sáu. Ở tòa cao ốc giao dịch đúng là thuận tiện, có thể báo danh và mua tài liệu trong một tòa nhà, nhưng hôm này cô không có mang theo chứng minh thư liên quan nên không cách nào báo danh.

Trong thang máy, Liêu Nhã Triết lại hỏi cô lần nữa: “Cô thật sự muốn tham gia kỳ thi vào thứ tư tuần sau sao?”

“Đúng vậy. ”

“Đừng nghĩ quá tốt như vậy, chờ khi xem sổ tay ôn tập này thì đừng khóc. ”

Tới tầng sáu, Phàn Kỳ cẩn thận dò hỏi nhân viên công tác xong xuôi về tiền làm chứng khoán và kỳ hạn giao dịch, cùng với cổ phiếu đang tiến hành và khoa cần xin giấy phép của kỳ hạn giao bằng cố vấn.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Giao dịch chứng khoán chỉ cần có giấy phép số 1, và chỉ có ba khoa. ” Liêu Nhã Triết nhắc nhở cô.

“Cái gọi là nhất cổ tác khí*, hai tiếng suy, ba tiếng kiệt, kỳ thi như nhau, ngay cả kỳ thi kết thúc, chứng khoán và thời hạn giao bằng hai khoa là thông dụng, chỉ cần thi thêm một khoa là được. ” Phàn Kỳ nhờ nhân viên công tác lấy lài liệu thời hạn giao bằng.

l*Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm l"Tả Truyện" Trang Công thập niên: "phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt". Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.)

“Thưa cô, cô muốn bản tiếng Trung bản hay bản tiếng Anh. ”

“Bản tiếng Anh. ” Đời trước Phàn Kỳ đọc qua một ít bài báo cáo phân tích do đoàn đội Hồng Kông viết, có một số từ dùng trong báo cáo chuyên nghiệp, có thể là vấn đề thói quen, ngẫu nhiên cô cũng phải đoán mò.

“Bản tiếng Anh sao?”

“Đúng vậy! Bản tiếng Anh mới nguyên nước nguyên vị, rốt cuộc tuyệt đại bộ phận quy tắc đều tham khảo sở giao dịch chứng khoán Luân Đôn? Bản tiếng Trung có lẽ nhìn không quá trôi chảy. ” Phàn Kỳ ôm sách: “Đi thôi!”

“Cô có thể xem hiểu bản tiếng Anh sao? Tiếng Anh của cô giỏi đến mức nào?”

“Giỏi hơn so với tiếng Quảng Đông của tôi. ” Đời trước cô là nghiên cứu sinh ở nước Mỹ, tất nhiên tiếng Anh không tệ.

Liêu Nhã Triết không hiểu ra sao, cũng không muốn hiểu nữa, cô nói được, là được. Bọn họ cùng nhau vào văn phòng, Liêu Nhã Triết tìm vị trí trống cho Phàn Kỳ, thả sách xuống, anh ta nói: “Buổi chiều cô không cần đến đại sảnh giao dịch, cô lật sách xem trước. ”

“Anh đến đại sảnh giao dịch sao?” Phàn Kỳ hỏi.

“Đúng vậy!”

“Tôi cũng đi. ”

“Không tính thi sao?”

“Có thể về nhà rồi ôn tập, buổi sáng tôi xem trọng một cổ phiếu, muốn đi xem xu thế có như tôi đã đoán hay không. ” Phàn Kỳ đi theo phía sau anh ta.
 
Chương 44


Liêu Nhã Triết đi vào văn phòng riêng của anh và tròng lên áo Gile hồng, cười: “Cổ phiếu nào?”

“Là cổ phiếu mà A Hào chép sai mã, tôi cảm thấy có hơi buồn cười. ”

Liêu Nhã Triết đi ra: “Cô đừng nói với tôi, đây là trực giác của phụ nữ đó. ”

“Không, đây là logic của phụ nữ. ” Phàn Kỳ nói với anh ta.

“Tiên cổ, logic?”

Hai người xuống lầu đi vào đại sảnh, ở Diệu Hoa, vị trí của Liêu Nhã Triết là chỗ VIP ở hàng ghế đầu, bên cạnh anh ta còn có chiếc máy tính để không, Phàn Kỳ ngồi xuống, mở máy tính, Liêu Nhã Triết tra xét một chút cổ phiếu này rồi hỏi: “Cô biết vì sao nó gọi là tiên cổ không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Giá cổ phiếu thấp hơn một hào, rất có thể là cổ phiếu nghìn tuổi. Cái gọi là cổ phiếu nghìn tuổi chính là dùng để lừa tiền của những nhà đầu tư nhỏ…” Phàn Kỳ giải thích một chút hiểu biết về tiên cổ của mình.

Liêu Nhã Triết phát hiện những gì cô nói đúng: “Tự cô đến xem, cổ phiếu này có cái giá trị gì?”

Phàn Kỳ đánh lệnh xuất hiện thông tin giao dịch hôm nay: “Anh lại đây xem, đây có phải đơn đặt hàng lớn hay không, đơn nhỏ đang ăn vào, lúc bắt đầu phiên giao dịch thì đã giảm, vừa mới có một đoạn tăng, chờ khi kết thúc đoán chừng sẽ nhanh chóng giảm. Theo cái nhìn của riêng tôi, đây là kìm hãm và hút tiền, vì sao một tiên cổ sẽ có tài chính lớn coi trọng?”

Nghe đến đó anh ta quay đầu: “A Cương, đi lấy tư liệu của 0116 lại đây. ”

“Vâng. ”

Đêm hôm đó, trong quán ba, Liêu Nhã Triết một tay kẹp điếu thuốc, một tay cầm ly rượu nói chuyện chiều nay với Phùng Học Minh: “Cho tôi mấy lá gan, tôi cũng không dám nghĩ, chỉ với độ tuổi kia cùng với bằng cấp cấp ba nội địa của cô ấy, có thể có bản lĩnh này sao? Tôi tìm ba tôi đến xem, ông ấy cũng có quan điểm giống với Phàn Kỳ, có nhà tài chính lớn ở thu hút tiền ở đáy. ”

“Lợi hại như vậy sao?” Phùng Học Minh có chút không thể tưởng tượng được: “Vậy lúc trước tại sao cô ấy muốn đóng phim?”

“Ai biết? Nếu không phải từng thấy cô ấy đóng phim, xác nhận cô ấy đến từ nội địa, tôi cũng nghi ngờ cô ấy là thiên kim của nhà nào trong ngành ở Nam Dương. ” Liêu Nhã Triết nhấp một ngụm rượu: “Sáng nay tôi thấy cô ấy đang xem tập san tiếng Anh, còn nói chuyện về bài tác phẩm kia với cô ấy, cô ấy ngoại trừ nói nội dung bài tác phẩm kia, còn phân tích nguy cơ nợ ở Nam Mỹ theo quan điểm của cô ấy. Cô ấy còn xin bản tiếng Anh của các tài liệu để tham gia cuộc thi người đại diện cổ phiếu. ”

“Rất ít người đến từ nội địa có tiếng Anh tốt. ” Phùng Học Minh dựa vào trên sô pha uống rượu: “Nghe cậu nói như vậy, cậu nói lúc ấy cô ấy đến chỗ tôi ký hợp đồng, chắc không phải muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt để gây sự chú ý của tôi chứ?”

Liêu Nhã Triết ngửa đầu nhìn ánh đèn rực rỡ: “Có lẽ là cô ấy không muốn nhận nhiều thù lao vượt mức hợp lý. Nhưng chỉ với mấy ngày, đậu ba khoa, tôi còn cảm thấy là cô ấy suy nghĩ nhiều rồi. ”

“Nghe cậu nói càng ngày càng huyền bí, tôi càng lúc càng có hứng thú. ” Phùng Học Minh nhớ tới lần mới gặp Phàn Kỳ kia, cái cảm giác mang đến cho anh, cô ấy hoàn toàn phù hợp hương vị của thương hiệu WO

trong lòng anh ta, đơn giản, trong sáng và tự nhiên, nhưng lại có sức hấp dẫn.
 
Chương 45


“Làm sao tôi biết được? Nhưng tôi có một điều tôi chắc chắc, có lẽ ba tôi không có hứng thú với cô ấy ở phương diện đó, có lẽ là muốn lợi dụng cô ấy để tạo đề tài, trông cô ấy cũng sẵn lòng phối hợp ba tôi để tạo đề tài. Qua phân tích hôm nay, ông ấy thích thiên phú giao dịch cổ phiếu của Phàn Kỳ. ” Liêu Nhã Triết hỏi Phùng Học Minh: “Vụ đánh cược ba tuần của cậu trước đó vẫn tiếp tục chứ?”

Phùng Học Minh cười: “Cậu cảm thấy tôi là kẻ hay quỵt nợ?

Vân Mộng Hạ Vũ

Liêu Nhã Triết đứng lên duỗi eo: “Trông độ khó có vẻ rất cao!”

“Đã nói từ sớm rồi, độ khó không cao, có gì thú vị?”

Liêu Nhã Triết vặn vặn cổ, nhìn về một hướng, vội vàng ngồi xuống nói với Phùng Học Minh: “Vị hôn thê của cậu và em họ của cậu đến. Đúng rồi, quên nói với cậu, hôm nay tôi có đắc tội với vị hôn thê của cậu. ”

Phùng Học Minh quay đầu nhìn qua, thấy Hứa Diệu Nhi ăn mặc khéo léo lại hơi lộ vẻ chua ngoa cùng với em họ Lưu Tuyết Nghi nhõng nhẽo đáng yêu của anh ta đang nhìn khắp nơi xung quanh.

Liêu Nhã Triết bắt chước lời thoại sáng nay Phàn Kỳ nói với Hứa Diệu Nhi: “Cô ấy có nói Hứa Diệu Nhi chính là một quả đèn bí ngô Haloween phô trương thanh thế, tôi chỉ giải thích lời cô ấy nói giúp cô ta một chút. ”

Phùng Học Minh nghe xong cười ra tiếng: “Cô ấy quả thật hài hước. Nhưng Hứa Diệu Nhi lại có ác ý lớn như vậy với một người mới gặp lần đầu tiên, không chỉ khiến người ta xấu mặt ngay tại chỗ, mà xong việc còn lợi dụng quan hệ của Trường Hưng với tòa soạn báo hắt nước bẩn Phàn Kỳ, thật sự khiến tôi cảm thấy khó tin. Xem ra tôi vẫn nên suy xét lại hôn ước giữa tôi với cô ta một lần nữa. ”

“Ông ngoại cậu sẽ đồng ý sao?”

“Cậu của tôi gặp tai nạn xe, chỉ để lại Tuyết Nghi, ông ấy mang theo tôi bên người mà bồi dưỡng, vẫn luôn muốn tôi dựa theo đường đi của ông ấy, nhưng con người làm sao tranh được với số mệnh? Ông ấy bị bệnh, tuy rằng giải phẫu rất thành công, nhưng suy cho cùng vẫn không khỏe mạnh bằng trước kia. ”

“Cũng đúng. ” Liêu Nhã Triết dụi điếu thuốc, thổn thức: “Anh hùng và mỹ nhân đều không thể bạc đầu!”

“Anh họ. ” Giọng nói nũng nịu của Lưu Tuyết Nghi truyền đến, Phùng Học Minh quay đầu qua, Hứa Diệu Nhi đứng bên cạnh Lưu Tuyết Nghi với khuôn mặt xụ.

“Tuyết Nghi. ” Liêu Nhã Triết vẫy tay.

“Anh Nhã Triết, anh cũng ở đây sao?”

Liêu Nhã Triết tạm thời dừng một chút, khóe miệng câu ra nụ cười: “Trò chuyện với anh họ cô chút về kế hoạch niêm yết của WO

của anh ta. ”

Lời này như đ.â.m vào lòng Hứa Diệu Nhi, Trường Hưng và Diệu Hoa đều là công ty môi giới cổ phiếu, đều có nghiệp vụ phát hành cổ phiếu mới, Phùng Học Minh và Hứa Diệu Nhi còn có hôn ước, theo lẽ loại nghiệp vụ này nên để Trường Hưng làm, nhưng cố tình Phùng Học Minh và Liêu Nhã Triết vẫn luôn tụ tập với nhau. Hiện tại còn nói như vậy?

Hứa Diệu Nhi nhìn về phía Phùng Học Minh, Phùng Học Minh vốn đang dựa vào ghế sô pha, nhưng giờ phút này anh ta ngồi dậy, cúi đầu vươn tay lấy hộp t.h.u.ố.c lá trên bàn, rút ra một điếu, ngậm lên miệng, cầm lấy bật lửa màu bạc, bật lửa châm điếu thuốc, hút một hơi, ngẩng đầu hỏi: “Tuyết Nghi, em cũng tới chơi sao? Đã nói cho bà ngoại chưa?”

“Không phải em tới để chơi đâu! Là bà ngoại bảo em đi với chị Diệu Nhi tìm anh. ” Lưu Tuyết Nghi mang theo giọng ngây thơ nói.
 
Chương 46


“Tìm anh làm gì?” Phùng Học Minh hút thuốc, phả ra một ngụm khói, hoàn toàn biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.

Sắc mặt Hứa Diệu Nhi lạnh lùng hỏi: “Em nghe nói anh muốn mời người phụ nữ kia quay quảng cáo?”

“Người phụ nữ nào?” Phùng Học Minh nhướng mày, hóa ra không phải chất vấn anh ta vì sao không hẹn hò.

“Người phụ nữ đóng phim cấp ba. ” Hứa Diệu Nhi ép hỏi: “Vì sao muốn cô ta quay quảng cáo cho WO

chứ?”

Phùng Học Minh hừ cười thành tiếng: “Thương hiệu WO

này là của một mình tôi, không liên quan đến ai cả, chẳng lẽ tôi mời ai quay quảng cáo, còn phải báo cáo sao?”

Vành mắt Hứa Diệu Nhi đỏ hoe, nước mắt nín trong hốc mắt: “Phùng Học Minh, anh đừng quá đáng. ”

“Nói đúng hơn là em quá đáng. Đừng nói là vị hôn thê, dù em đã vợ của Phùng Học Minh tôi, cũng không nên can thiệp vào công việc kinh doanh của tôi. ” Phùng Học Minh cũng không giữ thể diện cho Hứa Diệu Nhi.

Bị Phùng Học Minh nói như vậy, Hứa Diệu Nhi cắn răng, im lặng không lên tiếng.

Lưu Tuyết Nghi đến cạnh Phùng Học Minh: “Anh họ, anh làm gì vậy? Nữ minh tinh ở Hồng Kông nhiều như vậy, đổi một người không phải rất đơn giản sao. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Hôm nay muốn đổi minh tinh, ngày mai muốn đổi thiết kế sư, ngày sau sẽ nhét người quen vào công ty. ”

Liêu Nhã Triết nghe ra Phùng Học Minh là lén đổi khái niệm, Lưu Tuyết Nghi còn nhỏ, cảm thấy anh họ nói có lý, quay đầu nói với Hứa Diệu Nhi: “Chị Diệu Nhi, anh họ nói cũng có lý. ”

Nghe thấy lời này, Hứa Diệu Nhi quay đầu chạy ra bên ngoài, Lưu Tuyết Nghi xoay người đuổi theo: “Chị Diệu Nhi!”

Hứa Diệu Nhi ném Lưu Tuyết Nghi ra, Lưu Tuyết Nghi đuổi theo ra bên ngoài thấy Hứa Diệu Nhi đã lên xe thể thao, lái xe khỏi bãi đậu, Lưu Tuyết Nghi kêu: “Chị Diệu Nhi!”

Hứa Diệu Nhi hoàn toàn không thèm nhìn cô ta, trực tiếp lái xe đi mất.

Lưu Tuyết Nghi dậm chân, tức giận xoay người vào quán ba.

Trong quán ba, Liêu Nhã Triết hỏi Phùng Học Minh: “Thật sự không đuổi theo sao?”

“Đuổi theo làm gì? Cổ vũ sự kiêu ngạo của cô ta sao?” Phùng Học Minh hút thuốc: “Tôi hy vọng cô ta biết khó mà lui. Đương nhiên nếu cô ta không lui, vậy hy vọng cô ta có thể hiểu chuyện chút. ”

“Anh!” Lưu Tuyết Nghi tức giận mà đi vào đứng bên cạnh Phùng Học Minh: “Chị Diệu Nhi bị anh chọc tức chạy rồi, tự anh suy ngẫm làm sao giải thích với ông nội đi!”

Phùng Học Minh dụi tắt thuốc, đứng lên: “Em đi nhờ xe cô ấy tới sao?”

“Ừm. ”

“Được rồi, anh đưa em trở về!” Phùng Học Minh nhìn Lưu Tuyết Nghi với chút oán trách.

Anh ta quay đầu bất đắc dĩ nói với Liêu Nhã Triết: “Cứ như vậy đi, hai ngày sau chúng ta lại ra?”

“Ok. ”

Nghe được anh họ nói như vậy, Lưu Tuyết Nghi hơi chút áy náy, cúi đầu đi ra ngoài với Phùng Học Minh.

Liêu Nhã Triết nhìn hai anh em rời đi, không thể không nói Phùng Học Minh chưa từng gặp bất lợi trước mặt phụ nữ là có lý, anh ta hiểu rõ nên dùng sách lược gì với loại phụ nữ nào, người nào sẽ không bị anh ta bắt chẹp trong tay và ăn chắc định đây?

Không đúng! Còn có Phàn Kỳ. Liêu Nhã Triết nhếch khóe miệng, anh ta muốn xem thử Phùng Học Minh có thể tóm được Phàn Kỳ hay không?

Phùng Học Minh và em ngồi vào trong xe, cô gái nhỏ 18 tuổi bĩu môi: “Anh họ, hôm nay ông nội thật sự rất tức giận, không phải đã nói với anh để anh hẹn chị Diệu Nhi ra ngoài, anh lại quên mất. ”
 
Chương 47


Phùng Học Minh lái xe, cười khẽ: “Em cho rằng anh trí nhớ kém như vậy sao?”

“Anh cố ý sao?”

“Em vây quanh bên cạnh Hứa Diệu Nhi làm gì?” Phùng Học Minh cười: “Anh không kết hôn với cô ta, cô ta không có quan hệ gì với em. Anh kết hôn với cô ta, em cùng lắm cũng chỉ là cô út của cô ta, chỉ có chị dâu mới nên lấy lòng cô út, em cần gì phải vây quanh cô ta chứ? Cô ta dẫn theo em tới tìm anh, cuối cùng bỏ em lại mặc kệ. Em không tức giận với cô ta, lại tới oán trách anh sao?”

“Nhưng mà?” Bị Phùng Học Minh nói như vậy, Lưu Tuyết Nghi lập tức đơ người, cảm thấy anh họ nói rất có lý.

Xe chạy lên núi, trên núi và dưới chân núi khác nhau cũng là chỗ này, dưới chân núi rậm rạp ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà, trên núi thì đan xen thưa thớt nóc nhà duy độc của biệt thự cao cấp, còn chưa tới cửa, người hầu đã kéo cửa lớn ra cho xe chạy vào, ngừng ở bãi đậu xe.

Phùng Học Minh ngước nhìn thoáng qua này nóc tòa kiến trúc thời đại ba bốn mươi, đây là phong cách thiết kế thịnh hành của Scandinavia vào thời đại đó, vừa giản lược vừa tự nhiên rồi lại suy nghĩ độc đáo và độc nhất, bất kể là vẻ ngoài kiến trúc, hay là thiết kế đình viện, đều có một phong cách riêng, cũng là nguồn cảm hứng để anh ta sáng lập WO.

Phùng Học Minh và Lưu Tuyết Nghi đi vào nhà, sàn nhà bên trong màu đậm, trang trí phức tạp, đèn thủy tinh thật lớn, hoàn toàn là bản sao tráng lệ huy hoàng của cung điện Louve, khiến anh ta tẻ nhạt vô vị, tựa như Hứa Diệu Nhi với khuôn mặt cô con gái cưng của gia đình nhỏ, lại như chưa tròng lên Chanel.

Trên sô pha một đôi người già đầu bạc, ông cụ gầy gò, ánh mắt sắc bén, cầm tẩu điếu thuốc hút, bà cụ phúc hậu, đầy đặn.

“Ông ngoại, bà ngoại!”

Bà cụ đứng lên: “Diệu Nhi đâu?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chị bị…” Lưu Tuyết Nghi tạm dừng một chút: “Chị ấy tìm được anh trai rồi phát giận bỏ chạy, cháu đã đuổi theo nhưng chị ấy cũng không chịu nghe con khuyên một tiếng. ”

“Chậc…” Bà cụ nhíu mày, quay đầu nói với ông cụ: “Tính tình của cô gái nhà họ Hứa này cũng quá lớn rồi, chút việc nhỏ đã nổi giận. ”

Phùng Học Minh bất đắc dĩ nhún vai: “Cô ta vẫn luôn như vậy. ”

Ông cụ nhìn anh ta, trầm giọng: “Đi lên với ông. ”

“Vâng. ”

Hai ông cháu lên lầu hai, vào phòng sách, Phùng Học Minh đóng cửa phòng sách lại, ngồi xuống sô pha, nhìn ông ngoại của mình, từ sau ông ngoại làm phẫu thuật ung thư thận, tuy rằng vẫn giữ dáng vẻ ban đầu, nhưng sắc mặt tái nhợt của ông không lừa được người khác.

Ông cụ nhìn anh ta: “Không thích Hứa Diệu Nhi sao?”

“Gia đình như chúng ta có gì mà thích không thích chứ? Chỉ là Hứa Diệu Nhi thật sự rất nhỏ mọn, thuận miệng là có thể đắc tội với người ta, loại phụ nữ này cưới về, ông ngoại cho rằng sẽ tốt sao?” Phùng Học Minh nhìn ông cụ.

“Ngốc một chút thật ra không có gì không tốt. Quá thông minh, cháu có thể khống chế được sao?” Ông cụ đứng lên, hút tẩu thuốc, đi đến cửa sổ, kéo bức rèn ra, nhìn ánh đèn đình viện chiếu rọi xuống một gạch một đá, một cỏ một cây, ông cụ thở dài một hơi: “Khi còn trẻ, cháu phát hiện người phụ nữ hấp dẫn cháu là cái kiểu có phong thái, tư tưởng cùng trình độ với cháu, thậm chí người có thế lực ngang với cháu, nửa đời qua đi, cháu sẽ phát hiện đối phương hơi ngốc nghếch chút cũng không có gì không tốt cả. ”
 
Chương 48


Phùng Học Minh nhìn khung cảnh bên ngoài qua cửa kính, có đôi khi anh ta cảm thấy ông ngoại đã bị chia cắt rất nhiều, ông ấy đã dỡ bỏ đi tất cả thiết kế ban đầu trong nhà, nhìn không ra một chút dấu vết bản gốc, nhưng bên ngoài lại giữ lại thật sự hoàn chỉnh, hoàn chỉnh đến một gạch một ngói, cũng không được biến dạng, chỉ có cây cối cao lớn, hoa cỏ thành khóm mà thôi.

Tất cả này đều bắt đầu từ người vợ cũ của ông ấy, năm đó đại tiểu thư nhà họ Trần Trần từ Thượng Hải tới Hồng Kông, nghe nói bà ấy tự tay thiết kế căn nhà này, cuối cùng rời khỏi nơi này trở lại Thượng Hải.

“Ông ngoại, cháu cũng cho rằng như vậy, chẳng qua ngốc nghếch có cũng không sao, nhưng người nói mãi không hiểu lại rất khiến người ta đau đầu. Lạnh nhạt với cô ấy một thời gian xem sao? Ít nhất cô ấy phải nghe lời, ông thấy sao?” Khi Phùng Học Minh nói “nói mãi không hiểu” dùng phát âm của tiếng Thượng Hải.

Nghe được cách phát âm này của cháu ngoại, thân thể ông cụ ngừng lại, từ khi mới đến đây, hầu hết người Hoa thượng lưu của Hồng Kông đều nói một lưu loát tiếng Thượng Hải, nhưng đến bây giờ gần như mỗi người đều nói tiếng Quảng Đông, đã rất ít nghe thấy kia một tiếng Thượng Hải cũ.

Ông ấy thích đứa cháu ngoại này, nơi thích nhất có thể lén nói một tiếng Thượng Hải của anh ta.

“Ông ngoại, không còn chuyện gì để nói, vậy cháu đi đây. Ông nghỉ ngơi sớm một chút. ”

Ông cụ gật đầu, bảo anh ta đi ra ngoài.

Phùng Học Minh lái xe từ lưng chừng núi rời đi, tiến về căn hộ của mình.

Mở cửa, anh ta đi đến bên quầy ba, lấy ly rượu ra, mở nút rượu ngoại, rót nửa ly rượu, vừa rồi đi quán ba mới chưa được mấy ngụm, bị Hứa Diệu Nhi và em họ tìm tới.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chuông điện thoại bên trong chuông vang lên, anh ta đi tới nghe, nghe thấy một loạt âm thanh trách móc điện thoại dồn dập, anh ta gọi một tiếng: "Mẹ. "

"Học Minh, ông ngoại con nói cho con cái gì?"

"Bà ngoại gọi cho mẹ?" Câu nói này hoàn toàn là nói nhảm.

"Con nghe lời ông ngoại con nói, thuận theo ông không được sao?" Mẹ anh ta trầm ngâm trong chốc lát, "Bà ngoại con nói, ông ngoại con giữ ảnh chụp người phụ nữ kia và con bà ta, năm đó người phụ nữ kia kiên quyết rời đi, chỉ thề ông trời vĩnh viễn không tha thứ cho ông ngoại con. Nhưng ai biết được? Bà ta trong những năm này nhất định chịu không ít khổ cực, có thể tâm tư thay đổi rồi? Nếu như ông ngoại con lúc này đi tìm bà ta, đã nhiều năm như vậy, bà ta đồng ý tha thứ cho ông ngoại con nữa không? Vậy thì chuyện xấu gì cũng có thể. "

Ông ngoại không giống những chủ nhân khác của dinh thự ở lưng chừng núi kia, có phòng lớn còn có phòng hai và phòng ba, những năm gần đây chỉ có bà ngoại là vợ, người người đều nói ông ngoại vì bà ngoại, mà chấm dứt với vợ đầu, hết lòng vì bà ngoại, vì vậy mà bên ngoài bà ngoại kiêu ngạo, nhưng người trong nhà đều biết, đây đều là giả dối.

"Mẹ, ông ngoại của con là một người lý trí rất bình tĩnh, cùng lắm là đền bù cho bọn họ mà thôi. Nhưng không thể nào cho người khác toàn bộ Thiên Hà được, mẹ nghĩ rằng đứa trẻ lớn lên ở trong hoàn cảnh như thế, sẽ có đầu óc buôn bán sao?" Phùng Học Minh thở ra một hơi, "Ông ngoại không có lựa chọn nào khác. "

"Vậy con cũng gọi điện cho Diệu Nhi đi, dỗ dành người ta!"

Phùng Học Minh cười một tiếng: "Ngày mai con sẽ cho cô ta ngạc nhiên. Mẹ yên tâm đi!"

"Sớm nghỉ ngơi một chút!"

"OK. "
 
Chương 49


Phùng Học Minh cúp điện thoại, nhìn rượu màu hổ phách, nghĩ đến cùng Liêu Nhã Triết nói chuyện, Phàn Kỳ nói Hứa Diệu Nhi là bí đỏ Haloween, anh ta cười ra tiếng, lấy danh bạ điện thoại ra, lật dãy số, thấy bên trong kẹp một trang giấy, anh ta lật lại, tìm gọi điện cho thư ký.

Âm thanh Điện thoại đối diện truyền đến: "Ông chủ. "

"Cô bây giờ giúp tôi chọn đại khái ba bốn nghìn nhân dân tệ, mua một bó hoa to, trước tám giờ ngày mai, đưa cho cô Hứa. "

Phùng Học Minh cúp điện thoại, đưa tay lại lật mở tờ giấy kia, nét chữ trên đó lúc ấy không có cảm giác gì, giờ phút này lại cảm thấy rất thú vị, mang theo khí chất tiêu sái phóng khoáng, ma xui quỷ khiến anh ta gọi điện thoại, điện thoại không lập tức kết nối, anh ta muốn buông xuống lại không buông xuống được, trực tiếp nhấc điện thoại: "A lô!"

Nghe được âm thanh đối diện, Phùng Học Minh nhìn lên kim đồng hồ trên đồng hồ một chút: “Mười một giờ hai mươi ba. ”

Anh ta đêm khuya gọi điện cho một người phụ nữ, anh ta suy nghĩ một chút: "Phàn Kỳ. "

Phàn Kỳ đang xem sách giật nảy mình, âm thanh lạ lẫm này thế nào lại biết tên cô?

"Anh là?"

"Phùng Học Minh. " Phùng Học Minh không nghĩ tới Phàn Kỳ thế mà lại không nghe ra.

Nửa đêm gọi điện thoại cho cô? Phàn Kỳ: "Anh Phùng! Chào anh, sao lại gọi điện tới muộn như vậy?"

Lời này hỏi Phùng Học Minh, anh ta dừng lại một chút: "Thứ hai tạm thời tôi có sắp xếp, cho nên muốn xem cô quay quảng cáo vào chủ nhật, không biết chủ nhật cô có sắp xếp gì không?"

Điều này đối với Phàn Kỳ mà nói ngược lại là cầu còn không được: "Đương nhiên. "

"OK, tôi sắp xếp sau, ngày mai thông báo cho cô, chúng ta chủ nhật gặp. "

Nghe âm thanh trong loa tút tút, Phàn Kỳ không nói gì cúp điện thoại, Kỹ năng diễn xuất của người này ngược lại là tốt như nguyên chủ, muốn cố ý gây sự chú ý với cô? Không tiện, cô thật sự không hứng thú.

Đời trước không có đàn ông thời gian trôi qua cũng rất tốt, đời này còn có một Trần Chí Khiêm phải giải quyết, nghĩ tới Trần Chí Khiêm, Phàn Kỳ liền đau đầu, cô thật sự muốn sửa lại cái tính tình không tiểu tiết này, trong sách là nói rất rõ ràng, người này quả thật không dễ chọc, động một chút lại để cho người ta trời lạnh vương phá hạng người.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cuộc điện thoại hôm qua, chính cô sao lại để cho người ta mua gia vị, mua đồ ăn? Nhưng cô thật sự muốn ăn! Nhất là hôm nay, cô đi vòng trung tâm cũng đi dạo qua, có thể là cô chưa quen? Vẫn không tìm được đồ gia vị mình muốn như cũ, sau đó mua hai chia tương ớt Đài Loan trộn cơm chịu đựng một chút. Cũng coi như có còn hơn không.

Phàn Kỳ nằm ở trên giường, hôm nay thời tiết nóng, cô chỉ có thể mở điều hoà, bay giờ cô xem như hiểu rõ, đây là điều hòa cửa sổ, trong ngoài được tích hợp, tiết kiệm chỗ không cần máy bên ngoài, mà tháo gỡ lại thuận tiện, nếu dọn nhà trực tiếp có thể gỡ đi, khuyết điểm chính là làm lạnh hiệu suất thấp, tạp âm lớn.

Mở điều hoà, cô dùng gối đầu che kín đầu, nói với chính mình bất luận là điều hoà hay là gia vị đều phải nhịn một chút! Nhập gia tùy tục!

Ngày thứ hai, Phàn Kỳ tiếp tục đến Diệu Hoa đi làm, cũng không xếp hàng đi thang máy, đi thang bộ quen thuộc lên lầu hai, vừa đi ra khỏi hành lang, gặp người ôm một bó hoa hồng đỏ to, mang theo một cái cái túi đi qua, người này cô từng gặp qua, chính là thư ký của Phùng Học Minh, ngày đó còn pha trà tới cho bọn họ.
 
Chương 50


Nhìn thấy người quen tóm lại phải đến chào hỏi chứ?

"Cô Vương, thật là trùng hợp!"

"Cô Phàn. "

Thư ký Phùng Học Minh đến đây tặng quà, ông chủ ra lệnh, cô ấy muốn khi chủ quán đã đóng cửa, đi mua quà, sáng sớm còn đến tiệm hoa thắt một bó to hoa hồng, đến đây, chính chủ không thấy, gặp Phàn Kỳ trong lời đồn trước.

Chí ít ở văn phòng bọn họ đã truyền khắp nơi, người này sẽ là người tình mới của ông chủ, chẳng lẽ cô ấy cho là hoa và quà này cũng đưa cô?

Vậy phải làm sao bây giờ?

Lúc này, cửa thang máy mở ra, Hứa Diệu Nhi mặc váy liền màu nâu dẫn đầu đi tới, thư ký Vương vì để tránh cho Phàn Kỳ hiểu lầm, lập tức gọi: "Cô Hứa, ngài Phùng bảo tôi tới tặng quà cho cô. "

Một buổi Hứa Diệu Nhi tối ngủ không ngon, bây giờ ở trước mắt bao người, nhìn thấy một bó hoa tươi to và hộp quà này, nhất là bên cạnh còn có Phàn Kỳ, mặc dù Phàn Kỳ đã quay người hướng về phía trước, Hứa Diệu Nhi vẫn cười vui vẻ như cũ, hờn dỗi: "Anh ấy bận bịu công việc! Cần gì phải như vậy?"

Cô Vương hoàn thành nhiệm vụ, Nhưng trÔng nội tâm cô ấy vẫn có khúc mắc, vội vã muốn rời khỏi: "Cô Hứa, vậy tôi đi về trước. "

"Được!" Tâm trạng Hứa Diệu Nhi rất tốt.

Phàn Kỳ đến văn phòng, buông túi xách xuống, lấy ra chiếc cốc tối hôm qua đi siêu thị mua ra, đi phòng nghỉ uống nước, trong lòng đang cảm thán, người Hồng Kông thực sự biết chơi, nếu không bởi vì thị trường chứng khoán, cô chắc chắn sẽ quay lại Thượng Hải.

Đang lúc rót nước, cô Hạng và một nữ nhân viên bộ phận hành chính tiến đến, cô Hạng trông thấy cô gật đầu: "Cô Phàn chào buổi sáng!"

"Cô Hạng chào buổi sáng!" Cô lại nhìn về phía mặt người kia, "Chào cô buổi sáng!"

"Tôi là kế toán ở đây Vương Tư Mẫn. "

"Cô Vương xin chào!

"Được!"

Phàn Kỳ rót nước, nghe cô Hạng nói: "Các cô thấy không, có người mới sáng sớm đã tặng hoa tặng quà cho Hứa Diệu nhi. "

"Tôi không nhìn thấy, nhưng nghe nói, là chồng chưa cưới của cô ấy, Phùng Học Minh cháu ngoại của ông chủ Thiên Hà. "

Vân Mộng Hạ Vũ

"Vậy chắc là môn đăng hộ đối phải không?"

"Đúng vậy! Nhưng cũng không có gì ghen tị. Nói là người thừa kế Thiên Hà, ai biết được? Dù sao ông chủ Lưu còn có cháu gái ruột thịt, nếu thật sự là tuyển con rể tới ở rể, còn Phùng Học Minh thì sao? Sản nghiệp thực phẩm của nhà họ Phùng này, không xứng với nhà họ Hứa. "

"Ông chủ Lưu sẽ không cần con rể tới ở rể, chính ông ấy chính là con rể tới ở rể. " Cô Hạng nhìn mọi người.

Cái này có thể kéo hứng thú của các người đẹp lên, cô Hạng nói: "Năm đó, thương nhân lương thực nhà họ Trần ở Thượng Hải tới đây tị nạn, ở lưng chừng núi xây tòa nhà kia gọi là “Phồn Viên”, về sau con gái lớn nhà họ Trần yêu một sinh viên ngào lưu lạc ở Hồng Kông, ông chủ Trần thấy người nhà sinh học nghèo này đều c.h.ế.t tại trong khói lửa chiến tranh, nghĩ cũng vững chắc, liền chọn làm con rể. Ông chủ Trần về đất liền kinh doanh, con gái và con rể ở lại Hồng Kông. Rất nhanh truyền đến tin ông chỉ Trần gặp nạn, con gái lớn nhà họ Trần kia mang con, trằn trọc trở về đất liền. Chờ chiến tranh kết thúc, cô Trần lại đến Hồng Kông, thấy bây giờ bà Lưu muốn tiến dần từng bước, ở Phồn Viên rất nhiều năm. Nghe nói con gái lớn nhà họ Trần ảm đạm rời đi, trở về Thượng Hải. "

"Hả? Tại sao cô Trần lại mang con trở về? Không phải Lưu Tương Niên trở về?"
 
Chương 51


"Cái này nói như thế nào đây? Ông chủ Trần dặn dò con gái và con rể không cần trở về. Nhưng khi đó, ông chủ Trần và những người đắc lực của ông ấy đều bị g.i.ế.c chết, người họ Trần nếu như đều không quay về, việc làm ăn không có cách nào duy trì, nhà họ Trần nhất định phải có người trở về ổn định tình hình. "

Cô Hạng giải thích. "Việc làm ăn quan trọng ở đâu. " Có người nói.

"Cái này có nguyên nhân, Vĩnh Vực đã từng quay một bộ phim《 Phong hỏa giai nhân 》, nhân vật chính chính của phim là cô Trần làm nguyên mẫu. Trong phim Phạm Bảo Nghi tranh cãi với chồng, nói lúc ấy nhà máy bột mì và lương thực có tầm quan trọnglớn đối với đất liền trong chiến tranh, có thể cứu mạng. Nếu như thiếu đi cái này con đường sẽ c.h.ế.t đói rất nhiều người, cô ấy nhất định phải trở về. "

"Là như vậy sao?" Cô Vương hỏi, "Sau đó thì sao?"

"Không có sau đó, đất liền những năm này thế nào? Đại tiểu thư Trần còn sống nổi không còn không biết đâu!" Cô Hạng sụt sịt, cô ấy cúi đầu nhìn, "Đến giờ rồi, mau trở lại làm việc đi. "

Phàn Kỳ trở lại trên ghế ngồi, lấy ra bản ghi chép, những thẩm tra cổ phiếu buổi sáng hôm qua cùng xem, cô chọn ra mảng có khả năng đi lên hôm nay, đột nhiên ánh sáng trước mặt cô bị cản lại, Liêu Nhã Triết đứng tại trước mặt cô: "Ôn tập thế nào?"

Phàn Kỳ ngửa đầu: "Tôi cảm thấy tôi có thể đến nơi thi. "

Muốn nói cô khoác lác, nhớ tới chiều hôm qua cô có cùng quan điểm với ba anh ta, Liêu Nhã Triết ngược lại khó nói, anh ta cười: "Vậy còn không mau đi đăng ký đi?"

Phàn Kỳ lấy thẻ căn cước Hồng Kông và chứng nhận tốt nghiệp trung học ở đất liền từ trong túi ra, Liêu Nhã Triết lấy chứng nhận tốt nghiệp từ trong tay cô, mở ra xem chân dung đen trắng lớn bên trong, lại so sánh với mặt Phàn Kỳ: "Mặt trông giống! Nhưng mùi vị sao một chút cũng không giống?"

"Anh mới có mùi vị!" Phàn Kỳ rút chứng nhận tốt nghiệp từ trong tay anh ta, "Tôi đi đăng ký. "Liêu Nhã Triết cúi đầu nhìn bản ghi chép đang mở trên bàn của cô.

Nhưng anh ta cố đọc cũng có thể đọc hiểu, anh ta nhìn hai dòng rồi cầm lên. "Đây là quyền riêng tư của người khác, anh như vậy có thích hợp không?" Phàn Kỳ hỏi anh ta.

Liêu Nhã Triết kịp phản ứng, suy nghĩ của người ta, sao anh ta có thể nhìn lung tung? Trả bản ghi chép lại cho cô: "Thật xin lỗi. "

Anh ta lễ phép như vậy, Phàn Kỳ ngược lại cảm thấy ngượng ngùng: "Không sao. Tôi đi lên đây!”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Được. " Liêu Nhã Triết có chút lưu luyến trở về phòng làm việc của mình. Phàn Kỳ đi lên tầng sáu đăng ký, vừa tới dưới lầu liền được thông báo đến phòng giao dịch tìm anh Liêu. Đến khu vực phòng giao dịch Diệu Hoa, Liêu Kế Khánh để Liêu Nhã Triết nhường vị trí, Phàn Kỳ ngồi ở giữa hai cha con, Liêu Kế Khánh đưa cho cô một tờ đơn, phía trên là mấy cổ phiếu và chiến lược viết tay, và kế hoạch hoạt động hôm nay: "Hai người thương lượng mua đi. "

"Được. "Mấy cái cổ phiếu này về cơ bản trùng với việc Phàn Kỳ nối lại hôm qua.

Trong mắt các nhà đầu tư ngắn hạn, trên thị trường đại đa số phiếu, đều chạy theo, chính là trong số hơn bốn nghìn cổ phiếu hạng A ở đời trước, trong vòng một ngày cũng tức là mười cổ phiếu có giá trị hoạt động ngắn hạn, có trong tay bốn năm phiếu đã đủ nhiều, bây giờ là muốn tìm một hai phiếu trong số bốn năm phiếu mua vào này. "Cô nhìn Hoa Đạt này lúc vừa bắt đầu phiên giao dịch... " Liêu Nhã Triết muốn rút phiếu này.

"Có điều tra nghiên cứu tư liệu hay không, tôi muốn xem tình hình tập trung của các cổ đông. "Liêu Nhã Triết đưa qua một tập tài liệu cho cô, cô lật ra nhìn kỹ, lại nhìn tình hình giao dịch: "Không được, phiếu tham dự này quỹ ngân sách quá nhiều, nhìn qua bất luận là đề tài hay là hình thức cũng không tệ, nhưng mà ai biết được người quản lý quỹ ngân sách bên cạnh có đầu óc thông minh hay không, anh rút một phát thì dùng lực đánh anh. Coi như muốn làm, cũng phải buổi chiều, đám người này buổi trưa có khả năng không có mặt có thể lớn, phá thị trường khả năng tương đối nhỏ. "
 
Chương 52


"Làm sao cô biết người quản lý quỹ ngân sách buổi trưa sẽ đi?" Liêu Nhã Triết cười. Phàn Kỳ nhìn anh ta: "Buổi chiều anh và ba anh phần lớn thời gian ở đâu? Sẽ ở đó sao?"

Được rồi! Cô nói hoàn toàn đúng. Phàn Kỳ cầm một cái tệp tài liệu khác qua nhìn một cổ phiếu, cổ phiếu này đã nâng lên qua một đợt, trong điều crhỉnh mấy ngày trước, cô hỏi: "Chúng ta đã mua vào bao nhiêu?"

"Hơn một trăm vạn, hôm nay dự định rút. "

"Tôi cũng cảm thấy, một đợt trên đã tích lũy sự nổi tiếng, năm ngày về điều đã đủ, có thể mở ra làm. "

Liêu Kế Khánh nói: "Dùng năm ngàn cánh tay, đẩy giá cổ phiếu lên cao đến hai nhân dân tệ bảy hào một. "

"Được. " Liêu Nhã Triết bắt đầu làm việc. Sau khi nền tảng d.a.o động lên cao hơn hai điểm, sau đó tại nâng lên, từng đợt từng đợt rút, thu hút những người theo cùng theo dõi.

Phàn Kỳ thì là mở điện tử Islay ra, hôm nay các quỹ lớn tiếp tục ăn tiền, mà lại lợi dụng lĩnh vực điện tử tiếp tục suy thoái, giữ cổ phiếu hôm qua tiếp tục tiến đến, chèn ép các đơn nhỏ, nhận các đơn lớn, giảm giá cả thấp xuống một phần, đừng nhìn mới một phần, giảm xuống đã là 14%.

Cổ phiếu nâng lên một phần, giảm xuống một phần, mức độ đặc biệt lớn, đây cũng chính là bên trong thị trường chứng khoán Hồng Kông, mọi người đều biết bên trong tập trung hàng nghìn cổ phiếu cũ, nhưng vẫn có người một mực đầu tư vào những cổ phiếu này, bởi vì sự tăng giảm đặc biệt lớn, lên xuống hai ba phần, khả năng chính là 30%-50%. Cái này cổ phiếu bản thân hao tổn quá nhiều, giá cả rất thấp, cho nên đĩa rất nhỏ, hôm qua tăng thêm sáng hôm nay, có thể tại đê vị ăn thẻ đánh bạc đã ăn đến không sai biệt lắm, còn muốn tiếp tục cầm thẻ đánh bạc, không kéo thăng không được. Cô nói với Liêu Nhã Triết: "Giúp tôi mua ba ngàn điện tử Islay. "

Sáu phần tiền cổ phiếu chính là để cho người ta thoải mái như vậy, cô vừa ra tay cũng có thể ra ba ngàn. "Cô tổng cộng có hai mươi ngàn nhân dân tệ, lần này mười tám ngàn nhân dân tệ sẽ không có. ”

“Bớt nói nhảm, lại thêm hai mươi ngàn của tôi khối tiền thì không được mua ba ngàn. "

Liêu Nhã Triết giúp cô mua vào, ba con nhà họ Liêu hiện tại sẽ không tham gia vào phiếu này, trong tay bọn họ tiền vốn lớn, thị trường chứng khoán này không lớn, vốn của bọn họ tham gia vào vào lập tức liền nổ tung. Liêu Kế Khánh căn bản không cho để lại mặt mũi cho Liêu Nhã Triết, ông làm việc có một chút vấn đề liền bắt đầu lải nhải: "Không muốn do dự, nhất định phải quả quyết, cùng lắm thì có chơi có chịu, do dự về sau làm việc càng dễ dàng mắc sai lầm. ”

“Bỏ lỡ thời cơ, thì bỏ qua, không cần đuổi theo nữa. "

"Con xem nhìn con một chít, vừa rồi Phàn Kỳ nói với con thế nào, lúc này phải dừng lại. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

“... "Dưới áp lực của huyết thống và thực lực, Liêu Nhã Triết sợ hãi giống như chó con rên rỉ, Phàn Kỳ hận không thể xoa đầu anh ta.

Phát hiện bị Phàn Kỳ dùng nhìn bằng ánh mắt thương hại, Liêu Nhã Triết quay đầu trừng cô: "Ánh mắt của cô như vậy có ý gì?”

“Thì nhìn anh!" Phàn Kỳ cười, "Bình tĩnh, trong lòng phải bình thản, hít sâu. ”

“Cô đi ôn tập đi, đừng ở đây ảnh hưởng tôi. "

"Ảnh hưởng cái gì? Đã sắp báo cáo cuối ngày, anh hai!" Phàn Kỳ chỉ vào màn hình hiển thị thời gian trên sàn giao dịch. Liêu Kế Khánh nói với cô: "Phàn Kỳ, cô chờ chút cùng Nhã Triết đi đến phòng họp ăn cơm, thảo luận tình hình sớm một chút”

“Được. "

Sau khi báo cáo cuối ngày, Phàn Kỳ đi theo Liêu Nhã Triết đến phòng họp.

Bàn dài bên cạnh phòng họp, có tất cả sáu chỗ ngồi, trước mỗi chỗ ngồi đặt một hộp cơm bằng gỗ và một lon đồ uống, vừa nhìn giống như con hộp của Nhật bản.

Phàn Kỳ tới không bao lâu, cô liền nhận ra Mã Gia Thắng, biết ông ta là chuyên gia giám sát phân tích, mọi người cùng nhau ngồi xuống, mở hộp cơm ra.
 
Chương 53


Phàn Kỳ cũng mở hộp cơm ra theo, cô và Liêu Nhã Triết giống nhau là một phần cơm tươn, ngoại trừ cơm lươn còn có hai miếng tôm tempura và một số món ăn kèm. Cô mở calpis, đồ uống chua ngọt tràn vào cổ họng, cô có chút buồn bực, vì cái sao ở đây có thể có calpis, lại mua không được tương đậu pixian? Trần Chí Khiêm cũng thật sự hẹp hòi, đã về đất liền cũng không cho cô mang một ít gia vị đến, trong lúc nhất thời Phàn Kỳ có chút mất mát, lấp đầy trong miệng miếng cơm lươn lớn.

Liêu Kế Khánh ăn hai miếng cơm, nói với Liêu Nhã Triết: "Con tổng kết các hoạt động của chợ sáng một chút. "

Liêu Nhã Triết giới thiệu, những người khác ăn cơm.

Cơm lươn vào miệng, tâm trạng Phàn Kỳ tốt lên rất nhiều, con lươn này thơm ngon mềm dẻo, nhưng tôm tempura có chút mềm, tempura vẫn phải chiên ăn ngay, Phàn Kỳ chính chuyên tâm nghiên cứu bữa cơm này, nghe Liêu Kế Khánh nói: "Phàn Kỳ, cô nói một chút về suy nghĩ cô mua điện tử Islay. "

Phàn Kỳ vội vàng nuốt con tươn xuống, uống một ngụm calpis, cô mang mã cổ phiếu sai đã sao chép ngày hôm qua, điện tử Islay có quỹ tham gia nên hôm nay nói ra phán đoán. "Tôi hi vọng buổi chiều tất cả mọi người đi xem điện tử Islay một chút, không phải nói chúng ta phải suy đoán phiếu này, mà là xem hình dạng và xu hướng của nó. " Liêu Kế Khánh sau khi nói câu này, để cho người khác báo cáo.

Chờ Mã Gia Thắng báo cáo xong, Liêu Kế Khánh đậy hộp cơm, đưa tay rút khăn tay ra tau miệng, nói với Mã Gia Thắng: "A Hào là người lớn tuổi trong công ty của chúng ta, lúc tham gia cuộc họp ở Trung Quốc sẽ đi theo cậu. Tôi cũng biết trong tình hình trong nhà ông ấy, nhưng là chúng ta biết tình hình của ông ấy chăm sóc ông ấy, ông ấy dường như cũng không cảm kích? Gia Thắng, nên xử lý phải xử lý.

"Ông chủ, tôi biết rồi. "

Liêu Kế Khánh gật đầu: "Cậu biết thì tốt. Phàn Kỳ về sau tôi tự mình dẫn dắt. ”

“Cô Phàn có thiên phú rất cao, đúng là để ông chủ tự mình dẫn dắt sẽ tốt hơn. " Lời này chỉ để Mã Gia Thắng lấy lại một chút mặt mũi cho chính mình. Chuyện này buổi sáng ai cũng đã nhìn ra, Liêu Kế Khánh chỉ là lặp lại một lần mà thôi, biểu đạt sự không hài lòng của ông đối với Mã Gia Thắng.

Ăn cơm xong, Phàn Kỳ trở lại trên chỗ ngồi bắt đầu nhìn quyển tư liệu, đêm qua cô đã xem qua tư liệu một lần, đánh dấu những điểm khác biệt sao với đời trước. Hiện tại một bên cô lại ôn tập, nhưng vẫn phải đọc thuộc lòng. Thả một viên sô cô la trên bàn cô, Phàn Kỳ ngẩng đầu thấy cô Hạng: "Cảm ơn!"

Cô Hạng lật xem tài liệu ôn tập của cô: "Muốn thi giấy phép quản lý?"

"Ừ. ”

“Giấy phép này thực sự thi rất khó, nửa năm có thể thi được kỳ thật đã rất tốt. " Cô Hạng nói. "Đúng vậy! Cho nên có thời gian rảnh thì xem!"

"Cố lên, thi ra sớm một chút, Hứa Diệu Nghi sát vách kia, thật đáng ghét, cô bé ở quầy thu ngân kia tiếp đón cô, bị cô ta sa thải. "

Phàn Kỳ sửng sốt: "Bởi vì tiếp đón tôi sao?”

“Đúng vậy! Nói cô ấy hoàn toàn không có mắt, bảo cô ấy ra tiếp đón Cô. "

"Tôi đây không muốn liên lụy cô gái nhà người ta. " Phàn Kỳ rất áy náy.

"Không sao đâu!" Cô Hạng cúi đầu cùng lặng lẽ nói với cô, "Tôi tuyển cô gái nhỏ đó vào làm trợ lý hành chính. "

Phàn Kỳ vui vẻ muốn chết, cho Cô Hạng bằng trái tim: "Chị Chị thật tốt, em yêu chị!"

Ở trong lòng cô đã đổi cô Hạng trở thành chị Hạng. Liêu Nhã Triết từ trong văn phòng ra: "Đi thôi, chờ bắt đầu phiên giao dịch!"Buổi chiều ông Liêu không đến sàn giao dịch, Phàn Kỳ và Liêu Nhã Triết đến sàn giao dịch.

Liêu Nhã Triết mở điện tử Islay Electronics ra: "Phàn Kỳ, điện tử Islay lên rồi. "

Vân Mộng Hạ Vũ

Phàn Kỳ thấy thẳng tắp kéo lên, cô cười: "Đoán chừng hôm nay ngay ở bảy phần tiền nó sẽ được củng cố, đợi chút nữa lúc kết thúc sẽ lại rút thêm một hai phần, nắm giữ ban đầu sẽ bắt đầu d.a.o động. "
 
Chương 54


"Loại hàng này có nhiều cua nước bên trong như vậy, hơn nữa rất có thể là mấy hào thậm chí một khối nhiều hơn lợi thế bị ràng buộc, ai chịu giao ra. "

"Cua nước? Hồng Kông có cua nước sao?" Nghe thấy trò vui này nước bọt trong miệng cô đều chảy ra.

"Rất ít! thị trường chứng khoán Hồng Kông, thời gian rất lâu là bốn mươi năm sau chiến tranh, những ông trùm từ Thượng Hải đến đầu tư, cua nước là người Thượng Hải các cô, chính là người bị trói ở đây làm con bài thương lượng, nhấc lên giống một chuỗi cua nước. "

Liêu Nhã Triết nhìn về phía Phàn Kỳ, "Tôi phát hiện lúc cô nói mua bán cổ phiếu, rất nhiều câu khác với những gì tôi nói, cô gọi đặt hàng là xuống đơn, cô gọi bị trói là bảo hộ, đất liền không phải là không có thị trường cổ phiếu sao?"

"Tôi dịch hiểu căn cứ vào tiếng Anh. "

"Thế nhưng, cô nhìn cổ phiếu chuẩn như vậy, cô đến Hồng Kông mới được thời gian ngắn như vậy, trước kia cũng không có làm cổ phiếu ở Hồng Kông, làm sao học được?"

Phàn Kỳ trừng mắt liếc anh ta một cái: "Trong mộng, kiếp trước tôi là con gái của Livermore, tôi được ông ấy truyền lại, năm đó ba tôi oai phong một thời ở Phố Wal... "

Liêu Nhã Triết không biết nên hay không nên tin lời cô nói, giống như phải tin, dù sao tiếng Anh tốt như vậy, cổ phiếu còn giao dịch rất tốt, nhưng cách nói này này quá thần kỳ.

"Làm gì ngẩn ra vậy, có thể mua Hoa Đạt. " Phàn Kỳ nói với Liêu Nhã Triết.

Liêu Nhã Triết nhìn thời gian và giá cả một chút đều tương đối phù hợp, bắt đầu tăng giá cổ phiếu Hoa Đạt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Báo cáo buổi chiều cuối ngày, Liêu Nhã Triết đi theo Phàn Kỳ: "Cô nói là thật à?”

“Lừa anh, tôi đến Hồng Kông liền bắt đầu chú ý đến cổ phiếu, một năm nay tôi lại không diễn nhiều, thời gian đều ngâm mình nghiên cứu về cổ phiếu. Tôi ghi chép ít nhiều bản ghi chép, xem ít nhiều tài liệu? Mỗi ngày xem báo chí và tin tức tài chính kinh tế. Tôi không có tiền mua cổ phiếu, Tôi thiết lập ban đầu số vốn hai mươi ngàn nhân dân tệ cho mình, mỗi ngày tôi sẽ ghi vào sổ tay xem mình mua bao nhiêu cổ phiếu với giá bao nhiêu. Lúc bắt đầu vẫn bị thua thiệt, mấy tháng gần đây lợi nhuận ổn định, mà tôi lại thật sự kiếm được hai mươi ngàn nhân dân tệ sao? Muốn tìm một công ty quản lý mở tài khoản đầu tư cổ phiếu!" Lời vừa rồi trên thực tế rất gần với sự thật, lời này lại là nói bậy.

Rất rõ ràng Liêu Nhã Triết tình nguyện tin tưởng lời nói bây giờ: "So với cô, tôi thật sự không đủ chăm chỉ. "

"Mơ ước ở trên, cô độc ở dưới. " Lời này là một vị tiền bối ở đời trước đã nói ở diễn đàn, người kia đầu tư cổ phiếu thua thiệt đến không có cơm ăn, mắc nợ tiếp tục nghiên cứu, cuối cùng trở thành một vốn lưu động, trong vòng tròn siêu ngắn, "Đại đa số thời gian, trong lòng chúng ta chính là cổ phiếu. Tôi có thể chịu được nhàm chán, sẽ toàn tâm toàn ý. Hi vọng sau khi đầu tư chính thức, có thể có báo đáp?”

“Chắc chắn rồi!"Liêu Nhã Triết nhìn mặt Phàn Kỳ, ánh mắt của cô thuần túy sáng ngời, Phùng Học Minh nói với anh ta, cô không muốn nhiều thù lao như vậy, còn nói sẽ quay 《 Kim Liên chuyện cũ 》 Khi nhận được hai mươi ngàn nhân dân tệ, nghĩ đến cô nhận bộ phim kia là vì có thể tích lũy một chút tiền vốn cổ phiếu?

Ngẫm lại Phùng Học Minh có hứng thú với cô, Phùng Học Minh hứng thú, thật sự chỉ có thể là chơi đùa mà thôi, dù là anh ta không thích Hứa Diệu Nhi, anh ta phải thừa kế tài sản nhà họ Lưu nhất định phải nghe lời ông ngoại anh ta nói. "Phàn Kỳ, đàn ông có chút tiền ở Hồng Kông, theo đuổi nữ minh tinh, phần lớn sẽ không coi là thật, cô... " Liêu Nhã Triết không biết nói thế nào mới tốt.

Phàn Kỳ cười: "Cảm ơn, giữa tôi và anh Phùng, tất cả chỉ dừng lại ở hợp tác thương nghiệp. "

"Vậy là tốt rồi. "
 
Chương 55


Chủ nhật Phàn Kỳ dậy sớm, cảnh quay hôm nay nói là sẽ mất cả ngày, năm giờ cô đã ăn sáng, lúc này, chuông điện thoại reo lên. "Xin chào. "

Điện thoại đối diện là âm thanh của Phùng Học Minh: "Cô Phàn cho địa chỉ, tôi bây giờ đi đón cô, địa điểm quay rất xa, không đi xe hơi không tiện lắm. "

"Chỗ ở của anh hẳn là cách câu lạc bộ rất gần? Vừa đi vừa về cũng không tiện. Không cần thiết đâu? Tôi sẽ bắt xe đến đó. "

Phàn Kỳ từ chối Phùng Học Minh tới đón, cô đón xe đến chỗ quay hình, một câu lạc bộ nông thôn câu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đời trước Phàn Kỳ vừa mới gia nhập ngân hàng đầu tư, lần đầu tiên cùng ông chủ cùng khách hàng đi câu lạc bộ nông thôn còn tưởng rằng đó là một nông trại, đến chỗ ngồi mới biết được cái gọi là câu lạc bộ nông thôn (Country Club), không có một chút quan hệ với nông thôn, chính là câu lạc bộ cao cấp dành cho kẻ có tiền. Hôm nay tới nhà này, chính là loại câu tạc bộ. Xe đến địa điểm, Phàn Kỳ đẩy cửa ra, hôm qua không nói lời nào với cô, thư ký Vương vội vàng chạy về phía Hứa Diệu Nhị, giờ phút này chạy chậm tới, trên mặt mang sự ấm áp như xuân cười, thậm chí mang theo ít giọng lấy lòng: "Cô Phàn, thật sớm."

Phàn Kỳ trên mặt cũng phủ lên ấm áp tiếu dung: "Chào buổi sáng. "

Đây vốn chính là cái khó xử của người làm công, hơn nữa Phùng Học Minh đưa hoa cho Hứa Diệu Nhi, lại không có liên quan gì đến mình. "Thợ trang điểm đã đến, tôi cùng cô Phàn đi vào được chứ?"

"Phiền phức. "Cô Vương gọi một chiếc xe gol, cùng Phàn Kỳ đi đến câu lạc bộ.

Vừa vào cửa, tầm mắt lập tức trống trải, ngày hè mặt cỏ xanh um tươi tốt, cây cối tinh tế xen vào nhau, xen kẽ là những tòa nhà tường trắng mái xanh, nơi xa là một bến tàu du thuyền thả neo.

"Cô Phàn, câu lạc bộ này của chúng tôi được ông Phùng và ông ngoại Lưu Tương Niên sáng lập, nơi này của chúng tôi đặc điểm chính là đơn giản thanh lịch, phẩm bị giàu có, ông Phùng đi theo ông Lưu từ thuở nhỏ, từ sở thích kiến trúc đến phong cách ăn mặc. "

Nơi này thực sự trang nhã hơn nhiều so với một số câu lạc bộ mà cô ước mình có thể có những lá vàng trên tường ở kiếp trước. Bản thân Phàn Kỳ thích đơn giản, loại phong cách này ngược lại là hợp với phong cách của cô, nhưng cô không nghiên cứu gì đối với mấy phong cách này, hỏi: "Phong cách Bắc Âu?"

"Thực sự nói đó là Scandinavian, nó là một phong cách được phát triển giữa trận thế chiến thứ nhất và thế chiến thứ hai... "Cô ấy nói rất phức tạp, Phàn Kỳ cũng sẽ không nhớ kỹ nhiều danh từ như vậy, cô cũng chia không rõ phong cách này và phong cách Bắc Âu đơn giản khác nhau ở chỗ nào, nhưng nơi này quả thật làm cho người cảm giác thật thoải mái.

Xe đưa Phàn Kỳ đến một cửa tòa biệt thự, cô Vương đưa cô đi vào: "Đây là phòng khách câu lạc bộ, là nơi chúng ta chủ yếu quay ngày hôm nay. "Trong ngôi nhà này, bất luận là đồ đựng bên trong hay là đồ dùng trong nhà, đều là mang theo tông màu xám, chắc là thuộc loại màu Morandi?

Phàn Kỳ được cô ấy dẫn vào một gian phòng lầu hai, một cô gái chừng ba mươi tuổi chào đón: "Cô Phàn, tôi là Vivian thợ trang điểm. "

"Chào cô. "

"Tôi làm cho cô tạo hình thứ nhất trước. "

"Được. "

Phàn Kỳ ngồi xuống, chuyên gia trang điểm bắt đầu trang điểm cho cô: "Không biết cô Phàn chăm sóc như thế nào? Làn da sao lại tốt như vậy?"

Cái này để cô trả lời thế nào? Cô rất lười, lựa chọn một thương hiệu mỹ phẩm dưỡng da về sau vẫn dùng. Đó cũng là mỹ phẩm dưỡng da dùng ở đời trước, đời này?

Trong tay nguyên chủ không nhiều tiền, đồ trang điểm dùng lẫn lộn, Phàn Kỳ trả lời một câu: "Không chăm sóc gì. "

"Đó là bởi vì cô Phàn trẻ tuổi, bên trong làn da tốt. "

"Phàn Kỳ, đã bắt đầu rồi sao?" Người đại diện đi tới, trong miệng còn phàn nàn, "Tôi thật vất vả mới có ngày nghỉ ngơi, còn muốn... "
 
Chương 56


"Quay có thể có chuyện gì, thật sự anh không đến vậy cũng không sao. "Phàn Kỳ nói với anh ta. Người đại diện đi đến bên cạnh cô nhìn Phàn Kỳ trong gương, nói: "Tôi đương nhiên muốn tới. Có thể đi vào câu lạc bộ này, đều là người giàu hoặc là người giàu mời bạn bè tới. Câu lạc bộ này, phí nhập hội là mười vạn đô la Hồng Kông, mỗi tháng còn phải đóng tiền phí hội viên một ngàn đô la Hồng Kông. "

Loại câu lạc bộ này, chính là nơi xã giao của các ông lớn thương nghiệp. Có ít người đến nhìn thoáng qua, có vốn liền ra ngoài khoác lác.

Người đại diện đứng sau lưng Phàn Kỳ sau, nhìn cô trong gương, nói: "Tôi và công ty đã nói, bọn họ nói cô muốn nghỉ ngơi cứ việc nghỉ ngơi, tạm thời không sắp xếp công việc cho cô, cô xem một chút cuối tuần lúc nào rảnh, đi lên công ty ký hợp đồng một chuyến? Lần này tôi cho cô thực hiện không chỉ có giữ gốc sáu ngàn, còn có ba năm. "

Khi nét son môi rời khỏi môi, Phàn Kỳ nói: "Không được, tôi tạm thời không gia hạn. "

Trong gương mặt người đại diện hiện lên nét khó coi: "Phàn Kỳ, cô đừng tưởng rằng... " "Đừng tưởng rằng cái gì?" Âm thanh Phàn Kỳ mang theo sự lạnh lùng. Chuyên gia trang điểm trang điểm cho cô xong, tiếp tục tạo kiểu tóc.

Phàn Kỳ ghét bỏ quản lý Đại Ba Lãng phiền phức, hôm nay lại đi ra ngoài sớm, cô buộc tóc đuôi ngựa qua loa cho xong, chuyên gia trang điểm giúp cô gỡ mái tóc ra, lại bôi tinh dầu lên lại bôi keo xịt tóc, dưới đôi bàn tay khéo léo, mái tóc xoăn của cô trở nên nhẹ nhàng, có chút lộn xộn, để cho cô có vẻ hơi lười biếng.

"Cô Phàn có thể thay quần áo rồi. "Mùa hè quay quảng cáo thu đông, thay một chiếc váy hoa và chiếc áo gió màu cà phê sữa, phối cùng một đôi bốt da cừu.

Người thợ trang điểm này trình độ thật sự không tệ, để Phàn Kỳ người chưa bao giờ mặc váy hoa, cũng thích chiếc váy này. Thay xong quần áo, đoàn quay phim đưa theo Phàn Kỳ cùng đi xuống lầu.

Người đại diện nắm lấy cơ hội theo Phàn Kỳ, thấp giọng nói: "Phàn Kỳ, tôi nghe ngóng, Phùng Học Minh có vợ chưa cưới. Ông Lưu không thể nào để cháu ngoại ông ta cưới một cô gái ở đất liền, đừng đến lúc đó hai bên đều thất bại! Thừa dịp còn nổi, có thể kiếm nhiều tiền một chút!"Phàn Kỳ nghiêng đầu nhíu mày nhìn người đại diện, người đại diện bị cô nhìn có chút không hiểu... Chột dạ.

Phàn Kỳ hỏi anh ta: "Vì cái gì anh cho rằng tôi không ký kết chính là muốn đi bên cạnh người giàu? Anh dựa vào cái gì cho rằng tôi có thể yêu Phùng Học Minh?"Phàn Kỳ vừa dứt lời một chiếc Lamborghini màu vàng lái tới, người trên xe mặc chiếc áo polo, mang theo kính mát, Phùng Học Minh ngừng xe nhìn qua rất phong độ, ra hiệu cho bọn họ.

Nhìn thấy Phùng Học Minh, người đại diện lập tức thấy trong lòng có người chống đỡ: "Dựa vào cái gì? Dựa vào anh ta có tiền, dựa vào anh ta có thể mở Lamborghini, dựa vào dáng vẻ đẹp trai hơn cả các ngôi sao nam. Anh ta dựa vào những thứ này làm mọi việc đều thuận lợi trong đám phụ nữ. "Phàn Kỳ không để ý người đại diện nói gì, chỉ biết một chút, Lamborghini ở Hồng Kông gọi là Lamborghini, lại thêm kiến thức mới.

"Chuyện của tôi, anh cũng đừng quan tâm. "Người đại diện nhớ tới một chuyện: "Phàn Kỳ, Thang Viễn Siêu nghĩ như thế nào lại muốn cô tham gia diễn tiết mục đầu của anh ấy, cô có thể diễn nhân vật gì ở anh ấy?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Thợ quay phim để Phàn Kỳ đón đi trên đồng cỏ mặt trời mới mọc.

Người đại diện chỉ có thể đứng bên cạnh, nhìn Phàn Kỳ trong ánh nắng, rõ ràng là anh ta biết cô gái đất liền kia, thật sự hoàn toàn khác nhau.

Phùng Học Minh đứng bên cạnh, tháo mắt kính xuống dưới ánh mặt trời, đôi mắt không rời khỏi người phía trước.
 
Chương 57


"Thiếu gia Phùng, ánh mắt anh nhìn phụ nữ thật sự rất chuẩn. Lúc trước anh nói với tôi lợi dụng cô ấy, tôi thật sự rất khó tưởng tượng, mới nhìn qua người này không quá thông minh, nữ ngôi sao xinh đẹp bên trong có một chút khí chất phong trần, làm sao có thể mặc ra những gì anh muốn cảm nhận. Bây giờ tôi phát hiện suy nghĩ ban đầu đều sai, anh nhìn hình tượng của cô ấy, không coi ai ra gì, dáng vẻ khó mà tiếp cận, thực sự rất thích hợp. " Thợ quay phim nói. Kỳ thật chính Phùng Học Minh cũng không nghĩ tới sẽ có hiệu quả này.

Quần áo của WO

Vân Mộng Hạ Vũ

đơn giản thoải mái dễ chịu, anh ta vẫn cho rằng quần áo tựa như trong kiến trúc phong cách Bắc Âu, bên trong đơn giản nhất định có thể tìm được loại cảm giác cao quý kia. Có thể mình mới thành lập nhãn hiệu này, cũng có thể là tìm người mẫu không quá thích hợp, vẫn không có cách nào hoàn toàn giải thích loại hương vị này.

Tổ này quay xong, Phùng Học Minh chào đón, nói với Phàn Kỳ: "Tôi đã nói, cô là thích hợp nhất. Cô ở trong màn ảnh, thật sự rất tuyệt, đã cao quý lại có cảm giác khó tiếp cận cảm giác. "

"Lạnh lùng cao quý?"

"À đúng rồi!" Phùng Học Minh vội vàng đáp, "Chính là từ này. "

Phàn Kỳ nghiêng đầu: "Tôi có sao?"

"Không, chính là lúc quay có. "

"Nhưng thật ra là anh chọn chỗ tốt, còn có chuyên gia trang điểm thật sự rất tuyệt. " Phàn Kỳ nói.

"Chẳng lẽ tôi không tốt sao?" Thợ quay phim trêu chọc. Người đại diện tại bên cạnh nói: "Phàn Kỳ cô cũng quá không có mắt, người này bình thường chỉ cho... "Anh ta nêu ví dụ mấy ngôi sao đang nổi ở Hồng Kông, nói rõ người nhiếp ảnh gia này đặc biệt giỏi. Phàn Kỳ cười: "Anh Trương, thật có lỗi! Tôi không nghĩ mình có thể vinh hạnh như vậy, có thể xuất hiện dưới ống kính của bậc thầy. "

"Cô Phàn, cô rất khó có được, có thể hoàn toàn thoát khỏi phong cách trước đây, biểu diễn ra hương vị hoàn toàn khác biệt. "Phàn Kỳ cúi đầu cười yếu ớt: "Cảm ơn vì lời khen. "Người đại diện đi tới tiếp tục hỏi: "Ông Thang để cô diễn cái gì?”

“Có phải cỗ thần không?" Phàn Kỳ cười hỏi anh ta.

"Cô đang... " Người đại diện vừa định nói cô đang nói đùa, nhớ tới biểu hiện vừa rồi của Phàn Kỳ, dáng vẻ cô đi trên đồng cỏ, chẳng lẽ là thật? Chuyên gia trang điểm đổi tạo hình cho Phàn Kỳ, lúc này lớp trang điểm của Phàn Kỳ đậm hơn, thoa lên môi cô màu son cam, tóc bị buộc lên, đổi âu phục quần tây cho cô. Lần này quay ngay ở dưới lầu, thể hiện khí chất nữ tính nơi làm việc. Giới giải trí là một mặt sáng hỗn loạn, trước kia giới tài chính loạn trong bóng tối, mặt người dạ thú và cặn bã mà lịch sự, Phàn Kỳ gặp nhiều, loại khí chất kia cô cũng có thể nắm vững vàng, lại cộng với việc cô nổi tiếng, ít nhiều cũng có chút nhẹ nhàng, tìm được mấy loại ông già kia tốt nhất thiên hạ, một sự tổng hợp như vậy, hương vị kia, thợ quay phim cũng không nghĩ tới, khí chất cũng quá mạnh, mạnh đến mức cho người ta có cảm giác áp bách.

Người đại diện đứng ở đó, nhìn Phàn Kỳ mặc âu phục, cô muốn diễn nữ thần, anh ta thật sự tin. Nếu là như thế, Phàn Kỳ ở giới giải trí này nhất định có thể nổi tiếng!Tiếp theo, ngay cả chiếc Lamborghini của Phùng Học Minh cũng xuất hiện trong ống kính, là hình ảnh người phụ nữ xinh đẹp lái xe đi du lịch, thể hiện ra phong thái thoải mái và thong dong. WO

còn có trang phục buổi tối, cảnh cuối cùng sẽ được quay trong phòng khiêu vũ lớn của câu lạc bộ. Phàn Kỳ mặc trên người một lễ phục nhỏ màu đen ngồi trên chiếc xe golf đi đến câu lạc bộ, đến cửa câu lạc bộ, cô từ trên xe bước xuống, đội chụp ảnh đã tới trước sảnh tiệc, đi cùng cô tới là Phùng Học Minh và người đại diện.

Một chiếc xe golf cũng tới sau bọn họ, hai người trên xe đi xuống, Phùng Học Minh nhìn thấy hai người, chào hỏi: "Anh Tưởng, Anh Lâm. "
 
Chương 58


Phàn Kỳ gặp một người béo trong đó trên mặt tròn đầy dầu, người đàn ông có một cái bụng lớn giống với trái dưa hấu nhìn có chút quen mắt, hơi nhớ lại một chút, người này không phải là người đêm hôm đó muốn để nguyên chủ đi tiếp khách giàu có họ Lâm sao? Đây còn có thể được gọi là sưu tập nữ ngôi sao? Phàn Kỳ không tính đi chào hỏi, trong trí nhớ nguyên chủ ngày này buôn bán xuất khẩu đồ chơi, loại khái niệm cổ phiếu này ở đời trước có thể là gì? Khái niệm trong kinh tế con thứ hai là yếu nhất, đều không đáng cho cô tiếc một chút.

Cô đợi Phùng Học Minh và hai người nói chuyện, quay người tiếp tục hướng về phía trước, nghe âm thanh ông chủ Lâm phía sau: "Cô, gặp người quen cũ, sao ngay cả chào hỏi cũng không chào?"

Phàn Kỳ quay đầu, nhìn thấy đôi mắt nhỏ trên gương mặt mập mạp của ông chủ Lâm lộ ra ánh mắt nghiền ngẫm, cô cười: "Ông Lâm là một ông chủ lớn, tôi cho rằng loại nhân vật nhỏ này như tôi căn bản không thể lọt vào mắt anh, nào dám tùy tiện đi lên bắt chuyện?"

"Cô Phàn thật sự là mỹ nhân xinh đẹp luôn thay đổi, trong 《 Kim Liên chuyện cũ 》 đôi mắt như tơ lụa, khiến cho người ta hồn bay phách tán, mặc lễ phục vào, cũng có cảm giác cao không thể chạm. "

Anh ta đi lên trước, đến bên tai Phàn Kỳ, "Đừng nhìn dáng vẻ Phùng Học Minh đẹp, loại oắt con này trong tay không có nhiều tiền, lại kén chọn, làm cho cậu ta không có lời. "

Cái này chữ "Làm" này một từ hai nghĩa, nhiều người ở đây như vậy, huống hồ người ta là thương gia giàu có, mình chẳng phải là cái gì, thật đúng là không thể tát cho anh ta một bàn tay, sắc mặt Phàn Kỳ không thay đổi, khóe miệng mỉm cười: "Không sợ không biết hàng, chỉ sợ so sánh hàng.

Đặt chung một chỗ so một chút liền biết. Người cũng không phải heo, không phải càng nặng càng đáng tiền. Dầu trên mặt dầu cạo xuống, có thể thêm đầy dầu máy vào cho xe, không buồn nôn sao? Cố mà trân quý những cô bạn gái kia, dù là những người đó xem tiền ở trên. "

"Cứng miệng?" Ông chủ Lâm lui ra phía sau một bước nhìn cô.

"Thành thật. " Phàn Kỳ nhíu mày cười quay người đi.

Phàn Kỳ đi tới, Phùng Học Minh cúi đầu nói với cô: “Về sau em cách ông chủ Lâm này xa một chút. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Hả?” Phàn Kỳ có chút không hiểu.

“Ông ta có tiếng... Cái loại người này. Tháng trước có một nữ nghệ sĩ qua đêm với ông ta dẫn đến xuất huyết nhiều, phải vào bệnh viện lúc đêm khuya. ”Phùng Học Minh mang vẻ mặt cô hiểu mà.

Được xem là một cựu tài chính, Phàn Kỳ hiểu được: “Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ không tiếp xúc với ông ta. ”Hiểu thì Phàn Kỳ đã hiểu, nhưng mà Phùng Học Minh cũng không có ý tốt gì với cô mà không phải sao?Sau khi chụp xong, Phàn Kỳ đi tẩy trang, đổi quần áo, Phùng Học Minh sắp xếp một bữa tiệc tối trong hội sở.

Cô Vương gọi mọi người đi hội sở ăn cơm chiều, hôm nay ông chủ Phùng Học Minh tháp tùng mọi người suốt chặng đường, làm đủ loại giọng điệu sứ giả hộ hoa. Khi Phàn Kỳ từ chối uống rượu, người quản lý nói: “Phàn Kỳ, trước đây cô uống rất tốt, cô không muốn khiến mọi người thất vọng chứ? Uống một chút đi. ”

“Cô Phàn, uống một chén chứ?” Phùng Học Minh nói.

“Thật sự là không uống được rượu, nếu không phải cảm thấy mệt mỏi vì bị thúc ép uống rượu, bị ép buộc giao tiếp thì tôi cũng không muốn rời khỏi giới showbiz, đổi chỗ kiếm tiền. ”Lần thứ nhất gặp mặt, Phùng Học Minh bị vẻ bề ngoài và khí chất của cô hấp dẫn, anh ta đã định ra mục tiêu. Lần thứ hai gặp mặt, anh ta cho rằng rất khó để có được cô cho nên cảm thấy tính khiêu chiến tăng lên. Sau đó nghe Liêu Nhã Triết nói về cô thì lại bắt đầu có chút phủ định việc khó có được cô, lúc này trong lòng mới chính thức mèo cào chó cấu.

Hôm nay ở trong hoàn cảnh này, đối diện với sự lấy lòng của anh ta, cô lại có loại thái độ sủng nhục bất kinh.
 
Chương 59


Bây giờ đối mặt với việc mời rượu, nếu là những cô gái khác thì đã sớm bị người khác nói không biết tốt xấu, nhưng nếu từ miệng cô nói ra thì khiến người khác cảm thấy đúng là như vậy. Phùng Học Minh nói theo lời của cô: “Chính xác là như vậy, thật ra tôi cũng không thích uống rượu, trên thương trường, không phải đều như vậy sao? Vậy tôi uống nước cam cùng em nhé?”

“Được. ” Phùng Học Minh kêu người rót nước cam cho cô, lại chuyển một bàn geoduck sashimi đến trước mặt cô: “Cô Phàn, không biết em có quen ăn geoduck sashimi không?”

“Tôi không ăn kiêng. ”

Nghe cô nói như vậy, Phùng Học Minh dùng đũa gắp một miếng geoduck sashimi chấm vào trong đĩa mù tạt và đĩa dầu mè cho cô.

“Anh Phùng, cứ để tôi tự làm. ” Phàn Kỳ nói với anh ta.

“Anh Phùng thật ga lăng!”

Người quản lý mang vẻ mặt nịnh hót.

Phùng Học Minh nhìn về phía Phàn Kỳ đang cúi đầu ăn gì đó nói: “Phải. ”

Phàn Kỳ quá quen với loại người này, là chó có hình người, cả người đều là hào quang rực rỡ, trước mặt người khác thì mười phần tử tế, trên thực tế là chứa đủ năm lại độc. Đã từng có một tổng thanh tra trêu chọc cô, trong nhà có vợ, khi ngủ lại ở quầy lễ tân trong công ty thì đàng điếm cùng khách hàng. Dù người vợ có tiêm vaxin HPV thì cũng không cứu được anh ta nên cầm giấy chẩn bệnh đi đến trước cửa công ty hất tờ đơn ra, khiến cho mọi người biết hết bí mật của người này. Muốn sống lâu thì phải cách xa mấy tên đàn ông cặn bã. Thấy phản ứng của Phàn Kỳ lạnh nhạt, Phùng Học Minh tiếp tục lấy lòng: “Cô Phàn, nghe Nhã Triết nói, chỉ cần em ra tay là mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp? Thứ năm mua vào thứ sáu bán đi, kiếm lời 50 sao?”

Lời này vừa dứt, những người khác đều nhìn về phía cô, nhất là ánh mắt sáng lên của người quản lý. Islay Electronics lại kiếm được một chút vào thứ sáu, Phàn Kỳ cũng kiếm được ba phần lời, đối với cô mà nói thì đây xem như khởi đầu tốt đẹp, chắc chắn loại cổ phiếu này sẽ có biến động bất ngờ khi bắt đầu, tiếp theo sẽ có sự điều chỉnh, an toàn là trên hết, Phàn Kỳ để Liêu Nhã Triết giúp cô.

“May mắn mà thôi. Giống như đánh bạc, dù sao thì người vừa mới bắt đầu thì nhất định sẽ thắng được mấy lần. ”Phàn Kỳ đã đẩy hết sang cho vận may, cô cho là mình đã biểu hiện rất rõ ràng, không muốn nói về đề tài này.

Phùng Học Minh lại tiếp tục nhắc đến: “Nghe Nhã Triết nói, em muốn tham gia vào cuộc thi môi giới chứng khoán, muốn tham gia cuộc thi môi giới chứng khoán vào tháng 8. ”Liêu Nhã Triết đúng là cái miệng rộng, cái gì cũng nói hết cho Phùng Học Minh, còn giả mù sa mưa mà nhắc nhở cô là Phùng Học Minh muốn theo đuổi cô.

“Kiểm tra một chút thôi, lỡ như tôi có thể vượt qua kỳ thi thì tôi lại có thể tham gia chương trình, một cái minh tinh nhỏ đổi nghề trở thành nhà môi giới cổ phiếu, đây là cũng là một mánh khóe quảng cáo. ”Phàn Kỳ nói chuyện, cô dùng giọng Thượng Hải nói “mánh khóe”, lập tức bị kẹt lại ở chỗ đó: “Mánh khoé chính là... ”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Mánh khoé. ” Phùng Học Minh cười khẽ, dùng tiếng Thượng Hải nói ra, tiếp tục dùng tiếng Quảng Đông nói: “Tiếng Quảng Đông cũng có cách nói này, rất thu hút sự chú ý từ người khác. ”

“Tiếng Thượng Hải của anh Phùng rất chính tông nhỉ?”

“Ông cụ Lưu nói tiếng Thượng Hải rất lưu loát, tôi nghĩ anh cũng biết, thành phố này có rất nhiều ông trùm đến từ Thượng Hải. Ông cụ Lưu chính là... ” Người quản lý nói đến đây liền bị kẹt. Hôm trước Phàn Kỳ nghe cô Hạng nói qua về truyền thuyết mà ít ai biết đến, cô giả bộ không biết hỏi người quản lý: “Ông cụ Lưu cũng là người Thượng Hải sao?”

Người quản lý bị Phàn Kỳ nhìn chăm chú, cô vô cùng chuyên chú chờ đợi câu sau của anh ta, anh ta nói thế nào? Nói ông cụ Lưu không phải người Thượng Hải, vợ cả của ông cụ là ai, nhưng mà Phùng Học Minh hẳn là cháu ngoại của bà cụ hiện tại?Bà cụ bây giờ cũng không phải người Thượng Hải.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top