Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,343
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Tác giả: Tiểu Bàn Cam
Tình trạng: Đã hoàn thành




Văn án:

Phàn Kỳ rất thích vị lão đại đứng sau hậu đài trong quyển tiểu thuyết Cảng Thành kia, thời trẻ trải qua những việc gập ghềnh đã mài giũa anh trở nên giàu có vô cùng hấp dẫn, thích thì thích, Phàn Kỳ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ xuyên về Cảng Thành năm 1986, trở thành người vợ quá cố trên con đường nhân sinh gập ghềnh nhất của anh.

Trong sách có một đoạn đối thoại như vầy, Phàn Kỳ chẳng hề cho là thật:

“Nếu không có người phụ nữ lẳng lơ kia, Trần Chí Khiêm người cũng như tên, là một người khiêm tốn, bây giờ cũng một nửa là Bồ tát một nửa là ác quỷ.”

“Nghe nói người phụ nữ kia trúng hai mươi bảy dao trên người, dao thấy xương, là anh ấy ra tay?”

“Xuỵt...”

Song, Phàn Kỳ vừa mới tỉnh lại đối mặt với ánh mắt hung ác nham hiểm của Trần Chí Khiêm, trong lòng cô sợ hãi.

Lúc này, điện thoại vang không ngừng, cô nghe điện thoại, người đại diện bảo cô nhanh tới quán rượu xã giao cùng phú thương nào đó, còn uy hiếp nếu cô không đi sau này đừng nghĩ sẽ lăn lộn ở giới nghệ thuật.

Trong ti vi đang chiếu giá thị trường cổ phiếu, Phàn Kỳ một tiếng: “Không rảnh.” Cúp điện thoại.

Cô vào phòng bếp lấy bát mỳ xuống, nhớ tới “Hai mươi bảy nhát dao”, cô chia một nửa mỳ cho Trần Chí Khiêm, đến đây mở đầu chuyện bọn họ ăn cùng một nồi, ngủ cùng một giường, không can thiệp chuyện của nhau, thỉnh thoảng còn có thể nói chuyện phiếm.

Thị trường chứng khoán khu phố Đại Ngưu Hương Cảng tám sáu đến tám bảy, Phàn Kỳ đời trước thân là một tay xào kiếm lợi rất nhiều, gom đủ tiền mua nhà, nói với Trần Chí Khiêm muốn kết thúc mối quan hệ đắp chăn nói chuyện phiếm tinh khiết giữa bọn họ.

Trần Chí Khiêm đồng ý, Phàn Kỳ vui vì anh phân rõ phải trái như vậy.

Nhưng mà, đêm đó anh không nói chuyện.
 
Chương 1


Thuyết phục, tham gia bộ phim này.

Cảng Thành nơi ngành điện ảnh và truyền hình cực kỳ phồn vinh, đa số phim thương mại được quay cực nhanh, hai tuần đã quay xong, một tháng sau chiếu phim.

Trong phim nguyên chủ áo nhẹ voan mỏng, phong tình vạn chủng, lụa mỏng rơi xuống lộ tấm lưng xinh đẹp trên màn ảnh, khiến người ta mơ tưởng viễn vong.

Trích từ lời một vị tài tử nói: “Gặp Phàn Kỳ rồi mới có thể hiểu được Chu U Vương Phong Hỏa Hý Chư Hầu, Ngô Tam Quế anh hùng giận dữ vì hồng nhan, thật đúng là sự kết hợp vừa phải giữa gợi cảm và thanh thuần. ”

Vị này thậm chí ăn nói bậy bạ, chỉ cần cô chịu cởi chắc chắn chấn động Châu Á.

Nguyên chủ can đảm chụp tấm này, lại sợ chuyện quay phim phong nguyệt bị chồng trên danh nghĩa của cô biết, nhưng giấy sao có thể gói được lửa? Vừa rồi Trần Chí Khiêm ném quyển tạp chí cho cô, chất vấn cô lại sao lại phải đóng phim phong nguyệt này, tại sao lại phải quay chụp kiểu tả thực này, vì thế hai người bọn họ cãi lớn, Trần Chí Khiêm đập cửa rời đi.

Trần Chí Khiêm? Phàn Kỳ đỡ trán, thực sự là ngày càng quá hung!

Thảo nào vừa rồi lúc cô dung hợp với ký ức nguyên chủ cảm thấy rất không thích hợp, cô cuối cùng cũng nhớ tới Trần Chí Khiêm này là ai.

Mấy hôm trước cô đọc quyển tiểu thuyết Cảng Thành, bị vị lão đại hô mưa gọi gió này thu hút, nghe nói vị lão đại này khi còn nhỏ đã trải qua rất nhiều chuyện trớ trêu, mà chuyện trớ trêu nhất của anh chính là cưới một ngôi sao xinh đẹp quay chụp phong nguyệt, người phụ nữ này đội cho anh vô số cái nón xanh, trở thành vết bẩn không cách nào cọ sạch trong cuộc đời anh.

Trong sách có một đoạn đối thoại như vầy, có thể là bộ lọc của mình đối với anh, cũng có thể là cách anh xử thế, tuy quyết đoán tàn nhẫn, nhưng cũng thỏa đáng.

Dương mưu, cũng không chạm ranh giới cuối cùng, cho nên Phàn Kỳ chẳng bao giờ tin:

“Nếu không có người phụ nữ lẳng lơ kia, Trần Chí Khiêm người cũng như tên, là một người khiêm tốn, bây giờ cũng một nửa là Bồ tát một nửa là ác quỷ. ”

“Nghe nói người phụ nữa kia trúng hai mươi bảy d.a.o trên người, d.a.o thấy xương, là anh ấy ra tay?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Xuỵt... ”

Nhưng trong sách là trong sách, thực tế là hiện thực, bản thân là người rơi vào cảnh ngộ đó, trong lòng lại lo lắng.

Nghĩ tới đây, Phàn Kỳ không nói gì nhìn dòng chữ phía dưới bìa “Bắc địa yên chi Phàn Kỳ thân thể ẩm ướt trêu người”.

Cô không chỉ xuyên không, đặc biệt còn xuyên sách, trở thành một ngôi sao dựa vào quay chụp phong nguyệt mà nổi tiếng, cuối cùng ngôi sao tươi đẹp c.h.ế.t không được tử tế.

Ken két một tiếng, cửa bị đẩy ra.

Phàn Kỳ nghe tiếng mở cửa, ngẩng đầu thấy một thân ảnh gầy gò cao lớn xuất hiện ở cửa.

Lúc đọc sách Phàn Kỳ còn buồn bực, tại sao tác giả lại phải miêu tả một ông chú năm mươi tuổi nhiều như thế, không biết Trần Chí Khiêm này khi còn trẻ phong nhã tài hoa tới đâu? Bây giờ cô cuối cùng hiểu, người đó có thể mặc áo sơ mi trắng thành hương vị khác.

Người này có đôi mắt thâm sâu, đôi mắt kia chỉ dừng trên người cô trong chốc lát, Phàn Kỳ bị ánh mắt như thế nhìn chăm chú, trên người cảm thấy có hơi lạnh, cô cúi đầu nhìn mình, hay thật!

Có thể không lạnh sao?

Cô chỉ mặc một chiếc váy bó sát không che được ngực, không che được chân.

Cô nhớ tối hôm nay nguyên chủ đồng ý vị đạo diễn có ơn với cô đi xã giao cùng một phú thương, cho dù mới vừa cãi nhau với Trần Chí Khiêm, anh cảnh cáo nếu cô lại quay loại phim này, sẽ kéo cô trở về Thượng Hải, nguyên chủ vẫn đi thay chiếc váy mát mẻ bó sát người lộ ra đường cong gợi cảm này, chuẩn bị tham gia bữa tiệc.
 
Chương 2


Cô đi cái quỷ á! Phàn Kỳ đã từng đi làm nghiên cứu viên ba năm, chỉ cần nhớ lại những người đàn ông tài chính dầu mỡ không tự biết, nhớ tới hình ảnh trên bàn cơm không ngừng khích lệ uống rượu còn muốn động tay động chân thì muốn ói.

Trong lúc hai người không nói gì với nhau, điện thoại trên bàn vang lên, cô nhận điện thoại: “A lô!”

“Cô tới phòng trà Ngôi Sao ngay bây giờ, tôi tìm thợ trang điểm, trang điểm cho cô, đừng để bộ dáng quê mùa đi gặp ông chủ Diệp... ” Đầu dây bên kia điên cuồng xổ tiếng Quảng Đông.

Vậy mà mình lại nghe hiểu tiếng Quảng Đông? Phàn Kỳ vẫn đang kinh ngạc, đối phương lại thêm một câu: “Có nghe thấy không hả?”

Phàn Kỳ phản ứng kịp, người nọ là người đại diện của nguyên chủ, giọng cô lãnh đạm: “Không rảnh. ”

“Không rảnh?” Người đại diện sửng sốt, chợt cất cao giọng, “Anh Uông nâng cô như thế, cần cô, cô nói không rảnh? Nói không đi thì không đi? Trong giới nghệ thuật, loại xã giao này là không tránh khỏi, huống chi ông chủ Diệp nói, cô đi ông ấy cho cô ba nghìn tệ. ”

“Ba nghìn tệ?” Có giá tiếp rượu? Phàn Kỳ vốn không có nhiều sự kiên nhẫn, khẩu khí đông cứng, dùng tiếng Quảng Đông không quá quen nói: “Tôi đề nghị anh suy nghĩ lại sự khác nhau giữa kéo da và người đại diện. Trong hợp đồng không có, đừng tới tìm tôi!”

Phàn Kỳ cúp điện thoại, nghĩ lại người đại diện chắc chắn sẽ tiếp tục điện tới, nhấc ống nghe đặt lên bàn, để anh ta không điện tới nữa.

“Ùng ục” một tiếng, nhắc nhở cô, nguyên chủ để duy trì vóc dáng, cơm trưa chỉ ăn một chút. Xuyên cũng xuyên tới, còn có thể thế nào? Trước tiên lấp đầy bụng rồi hãy nói.

Căn nhà này nhỏ cực, cũng không có phòng bếp riêng biệt, xoay người lại chính là nhà bếp, Phàn Kỳ mở tủ chén phía trên, thấy bên trong để mấy gói mỳ, cầm một gói ra, cái bụng nhắc nhở cô, một gói không đủ, vậy thì thêm một gói nữa.

Phàn Kỳ cầm hai gói mỳ, lại cầm hai trứng gà một nắm cải thìa trong tủ lạnh, nấu nước nấu mỳ.

Mỳ ăn liền nấu sôi rất nhanh, cô kéo váy bó sát ngồi xổm xuống, mở tủ chén lấy chén, nhớ tới trong phòng này vẫn còn một người, dừng lại, quay đầu nhìn người ngồi cạnh bàn ăn, Trần Chí Khiêm đang cầm bút máy múa bút thành văn.

Chạng vạng đã không còn ánh mặt trời nóng bỏng xuyên qua cửa số phía Tây, chiếu vào một nửa khuôn mặt anh có vẻ sắc bén, phần khuôn mặt thiếu ánh mặt trời thiếu vẻ cứng rắn. Phàm những người đàn ông bên ngoài có ý muốn tiếp cận cô, phân nửa là anh ta đẹp, cô còn có thể nhẫn tâm từ chối?

Có lẽ nhận thấy ánh mắt của cô, Trần Chí Khiêm nghiêng đầu nhìn sang chỗ cô, đôi mắt như hố lạnh sâu không thấy đáy, Phàn Kỳ nhớ tới hai mươi bảy nhát d.a.o thì giật mình, suy nghĩ tiêu tan như khói. Cô lấy hai cái chén xong đứng dậy, chia đồ trong nồi ra làm hai, trứng cũng một chén một cái.

Cô bưng mỳ lên trên bàn cơm: “Ăn đi! Em nấu mỳ. ”

Trần Chí Khiêm dường như có hơi bất ngờ, chợt dừng lại, nói: “Được, cảm ơn!”

Anh đưa tay thu dọn tài liệu trên bàn, nhận lấy mỳ và đôi đũa, gắp mỳ lên ăn.

Phàn Kỳ bưng chén lên húp miếng nước mỳ, thấy miệng chén dính son, cô giơ tay rút khăn giấy lau son, tiếp tục ăn mỳ, chén mỳ vào trong dạ dày, cuối cùng cũng thoải mái.

“Phàn Kỳ. ” Nghe thanh âm của anh, Phàn Kỳ đang cố ăn ngẩng đầu lên, Trần Chí Khiêm nhìn cô, “Gần đây tôi rảnh, không bằng cùng em trở về Thượng Hải, nói rõ ràng với hai bên gia đình, ly hôn?”
 
Chương 3


Lúc xem tiểu thuyết, Phàn Kỳ còn buồn bực, Trần Chí Khiêm là người lợi hai như vậy, sao lại cưới vợ thế này? Mãi đến khi dung hợp với ký ức của nguyên chủ, mới biết được nguyên nhân bên trong.

Hôn nhân nguyên chủ và Trần Chí Khiêm thực tế là ép gả thời xưa.

Trần gia trước khi giải phóng là nhà tư bản lớn ở Thượng Hải, sau khi giải phóng công xưởng hợp doanh nhà nước và tư nhân, cả nhà cũng xem như an ổn, sau khi sinh Trần Chí Khiêm, Trần gia mời bà nội nguyên chủ làm bảo mẫu giữ con.

Rất nhanh đã tới thời đại kia, vợ chồng Trần gia sắp bị điều xuống vùng núi xa xôi, hai vợ chồng sợ Trần Chí Khiêm mới hai tuổi cơ thể còn yếu dưới điều kiện ở đó sẽ mất mạng, bọn họ giao phó con trai cho bảo mẫu Phàn gia.

Trần Chí Khiêm ở Phàn gia hơn mười năm, mãi đến năm bảy chín Trần gia tháo mũ, hai vợ chồng quay về Thượng Hải, lúc này Trần Chí Khiêm mười bốn tuổi khiêm tốn đa tài, được nuôi rất khá, hai vợ chồng cảm kích từ đáy lòng.

Vừa khéo cô gái Phàn gia nhỏ hơn Trần Chí Khiêm hai tuổi, hai người lại là thanh mai trúc mã, ba Trần mẹ Trần bèn có ý nghĩ, sau đó Trần Chí Khiêm thi vào L Đại, xem như là có tiền đồ, ba Trần mẹ Trần đi tới Phàn gia nói muốn nguyên chủ làm con dâu nhà mình.

Trần Chí Khiêm vốn lớn lên ở Phàn gia, tính cách tốt, lại thông minh, bậc cha chú Phàn gia nào không vui? Ăn nhịp với nhau như thế.

Hôn ước này các trưởng bối đều hài lòng, hai người nguyên chủ và Trần Chí Khiêm lại không tình nguyện chút nào, nguyên chủ từ nhỏ đã không thích anh trai Trần gia sống nhờ ở nhà cô, bởi vì thân phận của anh là con ch.ó của nhà tư bản, bọn nhỏ cũng không muốn chơi với cô, càng không hiếm gì Trần Chí Khiêm là sinh viên đại học danh tiếng, dù sao lúc cô học lớp mười đã được đạo diễn chọn trúng bắt đầu đóng phim truyền hình.

Mãi đến khi cô nghe đạo diễn Hương Cảng kia nói suy nghĩ đến Hưởng Cảng phát triển, ba Phàn làm dựng phim trong xưởng điện ảnh nghe người trong xưởng nói giới nghệ thuật ở Hương Cảng rất loạn, kịch liệt phản đối con gái đi Hương Cảng, nếu không thì cắt đứt quan hệ ba con.

Lúc này, bà Hảo Phàn gia trở về từ Trần gia nói có vị giáo sư viếng thăm Hương Cảng một thời gian ngắn mời Trần Chí Khiêm tới Hương Cảng làm nghiên cứu sinh.

Nguyên chủ lúc trước cực kỳ bài xích hôn ước này, lúc này lại như vớ được cọng rơm cứu mạng, nói với người nhà đồng ý kết hôn cùng Trần Chí Khiêm, muốn đi Hương Cảng cùng anh.

Mấy ngày nay hai ba con làm trong nhà gà bay chó sủa, mẹ Phàn cũng đến bước đường cùng, nghe lời này tựa như người thấy được tia ban mai trong bóng tối. Bà đi tìm mẹ Trần nói chuyện này, có Trần Chí Khiêm ở bên cạnh con gái, hai vợ chồng bọn họ cũng yên lòng.

Song Trần Chí Khiêm từ chối, anh giải thích là anh tham gia tuyển chọn du học sinh trong nước chi phí do nhà nước đài thọ, chuẩn bị đi Mỹ.

Thấy mong muốn thất bại, nguyên chủ dùng d.a.o rạch cổ tay, ầm ĩ đến gọi xe cấp cứu, ba Phàn bảo con gái muốn đi tìm c.h.ế.t thì c.h.ế.t cho tử tế, nguyên chủ lại khóc đến ướt cả Kim Sơn, mắt thấy chuyện này không còn cách nào giải quyết, ba mẹ Trần gia tới cửa, nói trần Chí Khiêm quyết định đi Hương Cảng.

Vì thế, hai người cùng đi lãnh chứng.

Các trưởng bối cho là yên tâm giao phó, nhưng bọn họ không biết một năm này Trần Chí Khiêm phiền lòng biết bao nhiêu, anh và nguyên chủ vì chuyện diễn xuất mà bùng lên cãi vả vô số lần.
 
Chương 4


Phàn Kỳ hiểu suy nghĩ Trần Chí Khiêm, chỉ cần cô chịu quay về Thượng Hải, hai người bọn họ ly hôn, ba Phàn chắc chắn sẽ không để cho cô trở lại Hương Cảng, anh có thể hoàn toàn thoát khỏi cô.

Trở về Thượng Hải? Phàn Kỳ nhìn lịch treo trên tường trước mắt, trang trước mặt là: Ngày 17 tháng 6 năm 1986.

Sở giao dịch chứng khoán năm 1990 mới được thành lập, sau khi thành lập còn mấy năm nữa mới có thể đi vào quỹ đạo, cô bây giờ làm sao có thể trở về?

Giao dịch chứng khoán ở Hương Cảng đang phát triển, các cơ cấu lớn còn đại diện cho cổ phiếu Mỹ và Châu Âu, bây giờ đến tháng 10 năm 1987 là một thị trường mang tính rộng lớn toàn cầu.

Diễn đàn tụ họp các tay xào cao siêu có một câu nói thế này: “Bạn cách mục tiêu nhỏ, vẫn thiếu một thị trường lớn. ”

Chèn vào nhiều dấu trang biến động >>

Thùng vàng đầu tiên của Phàn Kỳ kiếm được chính là cổ phiếu A trong thị trường chứng khoán tăng giá 2013 đến 2015, từ năm mươi vạn làm được một trăm triệu. Nếu đã tới, cô sao có thể bỏ qua thị trường chứng khoán tăng giá như thế?

Nhớ tới tiền vốn hai mươi tỷ của mình, căn biệt thự rộng năm trăm mét vuông ở Tân Giang đã biến mất, còn phải làm lại từ đầu, Phàn Kỳ nghẹn lòng, cô nhìn về phía Trần Chí Khiêm: “Em không về. ”

Trên mặt Trần Chí Khiêm thoáng hiện một tia chế giễu, rất nhanh biểu tình này biến mất, anh đứng lên thu dọn chén đũa trước người của cô: “Tùy em. ”

Mới ăn một gói mì ăn liền vào bụng, chiếc váy đang mặc trên người thít chặt khiến bụng của Phàn Kỳ khó chịu. Trời đã tối rồi, đi tắm thay đồ ngủ trước nhỉ? Cô đẩy cửa vào, một căn phòng sao có thể làm nhỏ như vậy được? Một chiếc giường đôi giáp với tường ở ba mặt, trên giường có một chiếc chiếu, hai chiếc gối và hai chiếc chăn, bộ đồ ngủ được gấp gọn đặt trên chăn.

Phàn Kỳ ý thức được nguyên chủ và Trần Chí Khiêm ngủ chung một chiếc giường, trong trí nhớ nguyên chủ và Trần Chí Khiêm nước sông không phạm nước giếng, một trong hai người nằm ở mép giường, người còn lại nằm sát trong tường, thế mà chiếc giường chỉ rộng 1,5m này còn chưa ra một khoảng đủ cho một người nằm.

Cô đo một lối đi ở phía không áp vào tường, chiều rộng của lối đi này chắc chắn không vượt quá 50c, một người hoàn toàn không thể nằm ở đó.

Cô không lo lắng về Trần Chí Khiêm, Trần Chí Khiêm trong ký ức hoàn toàn không có hứng thú với nguyên chủ, mặc dù bọn họ nằm chung một giường, nhưng tuyệt đối cư xử đúng mực.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô vươn tay cần bộ đồ ngủ đã được gấp lại lên, chất liệu trên tay có gì đó không đúng lắm, là lụa giả? Lại là một loại vải kín gió nhưng cầu kỳ, chưa mặc vào đã bắt đầu thấy ngứa ngáy.

Phàn Kỳ mở tấm rèm vải của tủ quần áo đơn giản ở phía bên kia lối đi, bên trong treo khăn tắm, đồ lót, áo sơ mi, quần và váy.

Thì ra chiếc tủ quần áo đơn giản này còn có chức năng sấy khô, kéo tấm rèm vải lại, bật máy thổi hơi nóng bên dưới là có thể sấy khô quần áo. Bởi vì nhà rất nhỏ, không có ban công, nhà lại hướng về phía Tây nên khó đón đủ ánh nắng, cũng đành bất lực.

Phàn Kỳ đi vào hai bước, mở rèm của chiếc tủ quần áo đơn giản ở bên trong, trong không gian nhỏ gần như đều là quần áo của nguyên chủ, thoạt nhìn sặc sỡ, nhưng lựa tới lựa lui, không có một bộ nào vừa mắt cô.
 
Chương 5


Cô là một nhà đầu tư chuyên nghiệp, cuộc sống ở nhà tìm kiếm sự thoải mái, về cơ bản cô mặc toàn quần áo bình thường, khác xa mười vạn tám ngàn dặm so với sở thích của nguyên chủ.

Phàn Kỳ miễn cưỡng lấy một chiếc áo phông màu xám, ít nhất nó cũng làm bằng vải coton. Sau đó lại chọn quần, váy dù dài hay ngắn đều là kiểu bó, khó khăn lắm mới có hai chiếc quần jean nhưng lại là quần ống loe.

Phàn Kỳ đóng cửa lại, cởi chiếc váy bó sát ra, mặc chiếc áo phông và quần jean vào, sau cánh cửa có một chiếc gương soi toàn thân, hình bóng của cô xuất hiện trong gương.

Mái tóc xoăn sóng xõa tung, trên mặt đánh phấn nền, vẽ phấn mắt, cách trang điểm là phong cách Hồng Kông của thời đại này.

Chiếc áo phông là kiểu áo bó sát và khoét eo, cổ lệch một bên vai để lộ xương quai xanh, thiết kế ôm sát làm nổi bật ưu điểm phần thân trên của cô và để lộ vòng eo thon thả trắng nõn, chiếc quần ống loe giúp cô có đôi chân trông dài hơn, nhìn tổng thể rất đẹp.

Phàn Kỳ cầm chiếc váy bó sát cô đã thay ra để trên giường lên, chiếc váy này mình sẽ không bao giờ mặc nữa, cô mở cửa rồi đi ra ngoài, cuộn chiếc váy lại vứt vào thùng rác bên cạnh bàn ăn.

Trần Chí Khiêm đang ngồi trước bàn ăn lật xem tài liệu, bị hành động của cô làm phiền, ngước đôi mắt đen như mực lên, liếc qua thùng rác, sau đó nhìn Phàn Kỳ đã bước vào phòng tắm, cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu.

Phàn Kỳ tẩy hết lớp trang điểm trên mặt, dùng dây thun búi mái tóc xoăn sóng xõa tung lên giống như quả bóng, cuối cùng cũng sảng khoái gọn gàng rồi.

Cô đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Trần Chí Khiêm đeo ba lô mở cửa, anh nói: "Tôi ra ngoài một chuyến. "

“Tôi cũng muốn ra ngoài. ”

Phàn Kỳ tập trung chọn giày, nguyên chủ không có một đôi giày thể thao nào, cô lại không quen đi giày cao gót, thật sự là hại c.h.ế.t cô rồi!

Cô cũng không cân nhắc xem đi đôi giày thì ổn, lấy một đôi giày mà nguyên chủ thường hay mang, cầm túi xách đi tới cửa đóng lại.

Đây là tòa nhà cao tầng dạng nhà ống, tòa nhà cao 36 tầng, Đông Nam, Tây Bắc bao quanh bốn phía, có giếng trời ở giữa, diện tích mỗi dãy phòng không quá 20m vuông, hàng chục hộ dân được xâu thành một chuỗi, đều dùng chung một hành lang, giữa hành lang có một sảnh thang máy.

Phàn Kỳ đi đến sảnh thang máy, lúc này đang là giờ cao điểm, trong tòa nhà có rất nhiều cư dân, hầu như tầng nào thang máy cũng dừng, tốc độ không nhanh nên Trần Chí Khiêm ra ngoài sớm hơn cô, nhưng lúc này vẫn đang đợi thang máy.

Cô đến rất đúng lúc, thang máy vừa mở ra, cô vội vàng đi vào. Trần Chí Khiêm là người vào trước, đứng ở góc bên trong, Phàn Kỳ thì đứng bên cạnh.

Trong ký ức nguyên chủ không hề muốn người khác biết cô đã kết hôn, thỉnh thoảng ông bà trong khu nhà hỏi thăm, cô sẽ nói Trần Chí Khiêm là anh trai mình, hai người ít khi nói chuyện với nhau ở bên ngoài, theo lời nguyên chủ là đừng ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô. Phàn Kỳ cảm thấy như vậy cũng tốt, tránh những cuộc trò chuyện khó xử.

Phàn Kỳ đứng dựa vào thành tường, thang máy đi xuống tầng 12, sau khi một người đàn ông đầu hói mập mạp khoảng bốn mươi tuổi bước vào, thang máy vẫn còn chỗ nhưng anh ta chen về phía Phàn Kỳ, thậm chí dựa vào người cô, Phàn Kỳ nhìn anh ta, chỉ thấy anh ta nheo mắt nhìn n.g.ự.c cô.
 
Chương 6


Phàn Kỳ cúi đầu xác nhận vị trí bàn chân của đối phương, cô đang mang một đôi giày cao gót nhọn, đạp một cái chắc chắn có thể khiến tên biến thái này nhớ mãi.

Cô vừa định nhấc chân lên thì một bàn tay ấm áp chạm vào cánh tay cô, ngay lập tức bị Trần Chí Khiêm kéo vào một góc, anh dùng lưng che đi ánh mắt của người đàn ông khốn nạn đó.

Thang máy đến tầng trệt, Trần Chí Khiêm đi ra người trước, Phàn Kỳ nhanh chóng đi theo ra ngoài đứng trước mặt anh: “Cảm ơn!”

Lời khách sáo của anh hoàn toàn không nằm trong dự đoán của anh, anh ngập ngừng nhìn cô, Phàn Kỳ bị anh nhìn trở nên bối rối, cúi đầu nhìn quần áo của mình.

Phàn Kỳ cho rằng ăn mặc là tự do, mình mặc như này chỉ không cảm thấy thoải mái, chứ không có gì không ổn.

Anh hít sâu một hơi: "Tôi nói với em thêm một lần nữa, bữa tiệc thân mật kia, em đừng đi nữa. Đừng đi sai bước, rồi bước nào cũng sai. "

Anh cho rằng cô còn muốn đến buổi tiệc thân mật đó? Phàn Kỳ lắc đầu: "Tôi không đi, tôi muốn mua thêm mấy bộ quần áo. "

Nghe vậy, Trần Chí Khiêm dường như nhẹ nhõm, anh lấy ví ra rút hết những tờ một trăm tệ bên trong đưa cho cô.

Nhìn số tiền được bàn tay thon dài trắng trẻo đưa tới, cô tự hỏi: Anh ta sẽ không cho rằng cô nói đi mua quần áo là để xin tiền anh ta đấy chứ? Cô nhớ lại một chút, phát hiện hình như đúng là vậy thật.

Không biết là do vị đạo diện này cố ý chèn ép, hay là do bây giờ có quá nhiều nghệ sĩ từ Đại Lục đến Hồng Kông phát triển, nguyên chủ khi ký hợp đồng với công ty đã đưa cho cô mức lương tháng thấp nhất hàng tháng là 400, hơn nữa nếu như quay ít hơn khoảng thời gian quy định thì sẽ bị trừ tiền, những vai diễn của nguyên chủ có thể kiếm được rất ít tiền, thỉnh thoảng có thể nhận được ba hoặc bốn ngàn một tháng, hầu hết các tháng đều không tới 1000.

Quảng cáo tuyển dụng trên báo nói lương bảo vệ một tháng là 2000 tệ, cho dù nhà là ba mẹ Trần mua bằng vàng thỏi, không cần trả tiền thuê nhà, nhưng thu nhập của nguyên chủ rất ít chắc chắn sẽ không đủ. Bình thường, cô nói điều này với Trần Chí Khiêm chỉ để xin anh tiền, hơn nữa cô còn yên tâm sử dụng, trong lòng cô, mạng của Trần Chí Khiêm là do nhà họ Phàn cứu, cho cô chút tiền đó có đáng là gì?

Cô căn bản chưa bao giờ nghĩ rằng phần lớn tài sản của nhà Trần đã bị tiêu tán trong những năm đó, những thứ này là tài sản duy nhất, mà Trần Chí Khiêm vì duy trì cuộc sống của hai người, vẫn luôn làm việc bán thời gian ngoài giờ việc học. Nếu anh ra ngoài bây giờ, có lẽ là đi làm, đúng không?

Phàn Kỳ lắc đầu: “Không cần, tôi lấy được tiền đóng phim rồi, tổng cộng 20. 000 đô la Hồng Kông, ngoài ra chụp hình tạp chí cũng lấy được 2000 tệ, tôi có tiền. ”

“Được rồi, tôi đi trước đây. ”

Trần Chí Khiêm lấy lại tiền, băng qua đường để đi tàu điện ngầm, Phàn Kỳ bắt xe buýt qua hai trạm dừng đến khu thương mại gần đó.

Khi xuống xe nhìn thấy logo to tướng của một thương hiệu quen thuộc, Phàn Kỳ đi thẳng về phía trước, đi được nửa đường cô mới nhận ra, mình không còn là khách quen của danh sách giao dịch Long Hổ nữa, và không thể mua bất cứ thứ gì mà cô muốn nữa.

Mặc dù cốt lõi của cách điều hành vẫn như cũ, nhưng phương thức giao dịch và thu nhập thông tin của thời đại này quá khác so với mấy chục năm sau, cô vẫn cần thời gian để làm quen và thích ứng với thị trường này, tiền vẫn nên tiết kiệm một chút.
 
Chương 7


Phàn Kỳ tìm thấy một trung tâm mua sắm mà nguyên chủ thường lui tới, trong trí nhớ của nguyên chủ, trung tâm mua sắm này giá rẻ, hợp thời trang, có các cửa hàng nối tiếp nhau bên trong, tràn ngập quảng cáo giảm giá, xét theo bảng giá thật sự rất rẻ.

Cô liên tục đi thăm mấy cửa hàng, có một số cửa hàng trông giống như phong cách đơn giản mà cô thích, nhưng chất vải sờ vào không đẹp, cửa hàng có chất vải ổn, kiểu dáng một lời khó nói hết sau khi mặc thử.

Trước đây, Phàn Kỳ luôn cảm thấy mình không có yêu cầu gì đối với việc ăn mặc, dù sao về cơ bản cũng chỉ có những nhãn hiệu đó, những phong cách đơn giản nhất, bây giờ cô mới biết đó là yêu cầu thấp khi có tiền, trong tình huống không có tiền, chút yêu cầu nhỏ đó của cô thật sự không thấp. Cứ đi loanh quanh như thế nào, làm sao mới có thể tìm được thứ thích hợp đây?

Nhìn bộ đồ bó trên người, Phàn Kỳ chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, nhìn thấy một cửa hàng, quần áo trưng bày trước cửa sổ rất đơn giản trang nhã, màu sắc cũng không quá lòe loẹt, cô đi vào lật xem hai chiếc, chất liệu và kiểu dáng đều phù hợp với yêu cầu của cô, chỉ hy vọng kiểu dáng đừng quá khoa trương.

Phàn Kỳ cầm một chiếc áo phông đi vào phòng thử đồ, sau khi mặc thử, rộng rãi nhưng không cồng kềnh, cảm giác rất dễ chịu.

Cô ấy lại chọn quần jean và áo sơ mi, cởi chiếc quần ống loe ra, mặc chiếc quần jean vào, thêm một chiếc áo sơ mi kẻ sọc, vậy là đúng rồi.

Phàn Kỳ lại chọn một chiếc váy kaki dài, chiếc váy này phối với chiếc áo phông màu xám trên người cũng không thể.

Quần shot thể thao cũng cần, còn có áo len?

Mặc chiếc áo len vào, Phàn Kỳ nhìn mình trong gương, hình như thiếu chút gì đó? Cô đi đến kệ lấy một chiếc mũ bóng chày, đội mũ vào, hoàn hảo.

"Cô Phàn. "

Có người gọi cô, Phàn Kỳ nghiêng đầu nhìn, thấy hai người đàn ông trẻ tuổi đang đi tới, cả hai đều rất đẹp trai, một người trong số đó là thiếu gia nhà giàu mà nguyên chủ quen biết nhưng không có cơ hội tiếp cận, người còn lại nguyên chủ không có ấn tượng.

Vị thiếu gia nhà giàu đi đến trước mặt cô: "Tôi là Phùng Học Minh, còn đây là Liêu Nhã Triết. WO 

là một thương hiệu mới do tôi sáng lập, bây giờ vẫn đang phát triển. Không ngờ em mặc lại đẹp như thế, không biết có thể mời em quay quảng cáo cho thương hiệu của tôi không?”

Thì ra là thiếu gia nhà giàu khởi nghiệp ghé thăm cửa hàng, kiểu quay quảng cáo cho nhãn hiệu nhỏ này, cũng là một lựa chọn không tệ, huống chi quần áo của bọn họ cũng hợp gu của cô, điều quan trọng nhất là bây giờ cô thiếu tiền, cô gật đầu: "Đương nhiên rồi. "

"Ok, đây là danh thiếp của tôi. ”

Thiếu gia Phùng đưa danh thiếp, Phàn Kỳ nhận lấy bằng cả hai tay, ký ức của nguyên chủ nhắc nhở cô, cô nhận hợp tác thương nghiệp nhất định phải thông qua người đại diện, cô cất danh thiếp của đối phương vào túi xách, cô cũng lấy ra danh thiếp của mình từ trong túi, thông tin liên lạc trên danh thiếp này là số điện thoại của công ty mà cô đã ký hợp đồng, còn có thông tin liên lạc của người đại diện của cô, bây giờ cô đang mâu thuẫn với người đại diện, chỉ sợ anh ta sẽ cản đường, Phàn Kỳ hỏi: "Anh có bút không?"

Anh Phùng lấy cây bút trên quầy đưa cho cô.

Cô thêm thông tin liên lạc của nhà mình lên danh thiếp: "Tôi đã thêm thông tin liên hệ cá nhân. "

Phàn Kỳ đưa danh thiếp cho đối phương.
 
Chương 8


Phùng Học Minh cầm thông tin liên lạc của cô, nói: "Cô Phàn, tôi rất vui vì em thích quần áo của chúng tôi, những bộ quần áo này tặng cho em. Nếu em có món đồ yêu thích khác, cũng có thể chọn. "

"Không được. Nếu chúng ta thật sự hợp tác, tất nhiên tôi sẽ phối hợp với anh để tuyên truyền, nhưng bây giờ chúng ta chưa hợp tác, không có đạo lý lấy miễn phí, cái này gọi là không công không hưởng lộc. "

Người nọ cúi đầu cười nói: "Được rồi!"

Phàn Kỳ đi vào thay quần áo, áo phông mỗi màu đều lấy một cái, lấy hai chiếc quần thể thao bằng vải coton dệt kim và hai chiếc quần đùi, còn có chiếc váy denim này cũng được…

Phàn Kỳ cầm một đống quần áo đến quầy để nhân viên bán hàng thanh toán, đã là trung tuần tháng sáu, bản thân các thương hiệu nội địa giá cả không cao, phong cách mùa hè lại được giảm giá, nhiêu đây quần áo cũng chỉ có hơn 500 đô la Hồng Kông.

Nhân viên bán hàng lại nhấn một mã giảm giá trên máy tính: “Anh Phùng nói, cô rất thích quần áo của chúng tôi, sau này nhất định sẽ đến đây, vì vậy tôi sẽ tặng cô một thẻ VIP giảm giá 15%, tổng cộng là 470 đô la. "

Phàn Kỳ sẵn sàng chấp nhận khoản giảm giá này, trước khi rời đi, cô mỉm cười với Phùng Học Minh, người vẫn đang ở trong cửa hàng, bày tỏ lòng biết ơn.

Khi Phàn Kỳ rời đi, Phùng Học Minh nở nụ cười, nhìn số điện thoại viết tay trên danh thiếp: "Tôi không ngờ người thật còn thú vị hơn trên phim nữa. " Liêu Nhã Triết rút tấm danh thiếp từ tay Phùng Học Minh với một nụ cười nhếch mép: "Ba tháng có làm được không?"

Phùng Học Minh giật danh thiếp này lại: "Đặt cược, ba tuần. "

Mọi thứ hình như đang trở nên suôn sẻ hơn, cô đã mua được đồ lót và giày dép ở hai cửa hàng mà cô đi qua, bên cạnh cửa hàng giày dép có một cửa hàng đồ chơi bán những con gấu bông lớn, con gấu bông Teddy cao bằng nửa người rất dễ thương.

Phàn Kỳ đứng bên cửa sổ nhìn một lúc lâu, tự nói với bản thân, đừng nói bây giờ trong túi không có đồng nào, cho dù mua về, trên giường hai người thêm một con gấu bông, có thể nằm được sao?

Cô thở dài một tiếng, quay người đi vào cửa hàng tiện lợi mua bàn chải đánh răng, rồi bắt xe buýt trở về, xuống xe, bên cạnh có một quầy bán báo di động, có đủ loại báo và tạp chí, ảnh bìa và tiêu đề của quyển này bắt mắt hơn quyển kia, Phàn Kỳ đã mua ba tờ báo chính thống, nhét chúng vào túi đồ của mình.

Do gần với tàu điện ngầm, bên cạnh đều là những tòa nhà cao tầng dân cư đông đúc, về đêm đường phố nơi này tràn ngập khói lửa, thực khách ăn mặc sang trọng gọi một phần bún xào, một phần xào gà gừng, ngồi trên bộ bàn ghế đơn sơ bên đường cùng những người công nhân đang bốc vác ở bến tàu gần đó ăn thỏa thê.

Còn có người ngay cả ngồi xuống ăn cơm cũng không có thời gian, bèn nhờ ông chủ gói cho một hộp cơm, phủ xá xíu và thêm hai miếng rau xanh luộc, cầm lấy rồi vội

Món ngỗng quay có màu caamel và lớp da sáng bóng đã thu hút Phàn Kỳ, lúc nãy chỉ ăn một gói mì, hoàn toàn không đủ no, cô mua một hộp cơm ngỗng quay, ký ức trong đầu nhắc nhở cô, những gói mì ăn liền đó nửa đêm Trần Chí Khiêm trở về sẽ ăn như bữa khuya, thân là bạn cùng giường, cô không thể lợi dụng người ta suốt cả ngày được, vì vậy cô lại mua thêm một phần cơm ngỗng quay rồi mang về nhà.
 
Chương 9


Vào nhà bật đèn lên, Phàn Kỳ gỡ bỏ tất cả nhãn mác trên quần áo, phân loại theo sắc độ rồi mang vào phòng tắm, quần áo mới không cần cho vào máy giặt, bỏ một ít bột giặt vào chậu, xả qua với nước, cuối cùng làm khô trong máy giặt là.

Mặc dù cô đã không động đến việc nhà hơn mười năm nay, nhưng là một đứa trẻ ba mẹ ly hôn từ sớm, lớn lên một cách hoang dã... độc lập, việc nhà là sở trường của cô.

Phàn Kỳ cho quần áo vào máy giặt để làm khô, rồi lau khô tay, mở TV lên, chuyển sang kênh tài chính.

Cô lấy một hộp cơm ngỗng quay ra, mở một tờ báo, đọc từ trang nhất, tiêu đề là "Ngân hàng Tín Thác nước ngoài đã bị chính phủ Hồng Kông tiếp quản do vỡ nợ". Phàn Kỳ vừa ăn vừa đọc nội dung trong tờ báo. Qua bài báo có thể biết được đây là ngân hàng lớn thứ hai mất khả năng thanh toán trong thời gian gần đây, mà nguyên nhân của tất cả những việc này do cuộc suy thoái bất động sản từ năm 1981 đến 1985 khiến nợ xấu của ngân hàng gia tăng...

Thông qua tin tức của tờ báo này, Phàn Kỳ bắt đầu dự đoán những thay đổi trong ngày của thị trường chứng khoán, ngân hàng và bất động sản, cô muốn xác nhận xem hướng gió của thị trường chứng khoán có phản ứng nhanh như vậy trong thời đại không có intenet này hay không, cô cầm một tờ báo xuất bản vào buổi tối lên, lật qua trang tài chính để xem sự lên xuống của giá cổ phiếu.

Nhìn vào bảng xếp hạng top mười sự tăng giảm, quả nhiên đúng như dự đoán, có sự hỗ trợ của chính phủ, cũng bởi vì tác dụng của tuyên bố chung, đã giáng một đòn mạnh vào bất động sản và ngân hàng ở thành phố Hồng Kông, hôm nay cổ phiếu bất động sản và cổ phiếu ngân hàng dẫn đầu mức tăng.

Có thể có sự khác biệt, nhưng vẫn là mùi vị quen thuộc ấy.

Phàn Kỳ bật cười, đang định gắp một miếng thịt ngỗng bỏ vào miệng thì cửa mở ra, Trần Chí Khiêm xuất hiện ở cửa, anh nhìn thấy cô dường như có chút kinh ngạc?

Cô bỏ miếng thịt ngỗng xuống, nói với Trần Chí Khiêm: “Anh về sớm thế. ”

“Ừ, hôm nay không có nhiều việc. ”

Phàn Kỳ chỉ vào hộp cơm trên bàn: “Tôi thấy cơm thịt quay trên đường, tôi cũng mua cho anh một phần đó, vẫn còn đang nóng. ”

Vẫn với vẻ ngạc nhiên, anh dừng lại và nói: “Cảm ơn. ”

Trần Chí Khiêm vào nhà vệ sinh rửa tay rồi đi tới, ngồi xuống mở hộp cơm ra, nghe thấy tin tức bằng tiếng Quảng Đông, anh quay đầu lại xác nhận, là kênh tài chính, quay đầu lại nhìn Phàn Kỳ đang xúc miếng cơm cuối cùng vào miệng, tờ báo trên tay là trang giải trí.

Đối mặt với ánh mắt thăm dò của Trần Chí Khiêm, Phàn Kỳ tự khen mình thông minh, may mà nhanh tay lật sang trang giải trí.

Ăn cơm xong, Phàn Kỳ vào phòng tắm, bỏ quần áo đã vắt nước vào chậu rửa mặt rồi mang vào phòng, treo lên cho khô, quần áo đã phơi khô trước đó cái nào nên thì treo, cái nào nên gấp lại thì gấp lại, khăn tắm thì cho vào chậu nhựa rồi đem ra ngoài.

Trần Chí Khiêm đang đọc báo, thấy cô đi ra mắt hơi ngước lên, Phàn Kỳ chỉ vào cái chậu: “Khăn tắm khô rồi thì treo trong nhà vệ sinh, anh tắm trước nhé? Tôi đợi quần áo khô. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

"Được. " Trần Chí Khiêm đặt tờ báo xuống đi vào phòng.

Phàn Kỳ đi đến trước TV để dò kênh, chuyển đến kênh tài chính thì cô muốn dừng lại, nhưng nghe thấy tiếng bước chân, cô chỉ có thể tiếp tục chuyển kênh, một bài hát quen thuộc vang lên, trên màn hình là Quách Tĩnh đi ra từ đồng cỏ.

Vậy thì xem "Anh Hùng Xạ Điêu"?
 
Chương 10


Bối cảnh của phiên bản "Anh Hùng Xạ Điêu" này đơn giản, nhưng ngoại hình và diễn xuất của diễn viên đều rất tốt, rất hay.

Bất tri bất giác, bài hát cuối phim xuất hiện.

Phàn Kỳ phát hiện người nào đó vẫn chưa ra khỏi nhà vệ sinh, nhà vệ sinh nhỏ bé này lại không thể tắm được, một tập phim truyền hình ít nhất phải mất bốn mươi phút đúng không? Tắm teo da luôn à? Cô có một người bạn tốt c.h.ế.t vì lên đau tim khi đang tắm.

Nghĩ đến đây, Phàn Kỳ vội vàng đi đến cửa nhà vệ sinh gõ cửa: "Trần Chí Khiêm, anh đã xong chưa?"

Cánh cửa được mở ra, Trần Chí Khiêm với mái tóc ướt có chút rối bù, anh mặc một chiếc áo phông cổ tròn, một chiếc quần đùi dài đến đầu gối, trong tay đang cầm một cây lau nhà.

Nhìn thấy cây lau nhà, Phàn Kỳ nghĩ đến nhà vệ sinh mini này, khu vực bồn cầu và vòi hoa sen được dùng chung, hoàn toàn không có ngăn cách, chỉ cần tắm một cái toàn bộ sàn nhà vệ sinh đều đầy nước, vì vậy anh sẽ dọn dẹp sau khi tắm rửa.

Thấy mình gõ cửa có vẻ quá đột ngột, vì vậy Phàn Kỳ lập tức nói: "Tôi muốn đi tắm. "

"Ừm, được. " Trần Chí Khiêm đặt cây lau nhà bên cạnh bồn rửa rồi đi ra ngoài.

Phàn Kỳ bước vào phòng, mở rèm, sờ quần áo, những thứ mỏng như áo phông và quần đùi thể thao đã khô, quần jean vẫn cần được làm khô một lúc.

Cô cầm một chiếc áo phông và một chiếc quần đùi thể thao vào phòng tắm, đóng rèm lại rồi đi tắm, tắm xong cô thay quần áo sạch sẽ, cả sàn nhà tắm ướt sũng, cô chỉ đành cam chịu cầm lên cây lau nhà để lau sàn nhà.

Dọn dẹp sạch sẽ nhà vệ sinh, quần áo đã thay ra phải giặt sạch, cô lấy quần áo của Trần Chí Khiêm từ máy giặt ra rồi cho vào chậu nhựa, ném quần áo bẩn của mình vào máy giặt.

Bốn mươi phút thật sự không dài, Phàn Kỳ mở cửa cầm chậu nhựa đi ra ngoài, Trần Chí Khiêm đang xem kênh tài chính, cô đi đến bên cạnh anh, đưa cái chậu cho anh: "Quần áo của anh được rồi này. "

Trần Chí Khiêm đang ngồi ngẩng đầu nhìn cô, lập tức cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Em để qua một bên đi. "

Thật sự rất là kỳ lạ! Phàn Kỳ cúi người đặt chiếc chậu nhựa xuống đất, lúc cúi xuống nhìn qua đường viền cổ áo, cô mới nhận, mình không mặc đồ lót!!!

Đột nhiên, tất cả m.á.u trong người như thể đều dồn hết lên mặt, Phàn Kỳ khoanh tay lao vào phòng, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Xấu hổ thế không biết? Xấu hổ c.h.ế.t đi được.

Lúc trước phần lớn thời gian cô đều ở nhà một mình, hai dì bảo mẫu đều là phụ nữ, cô đã quen với việc không ra ngoài không mặc áo ngực, hơn nữa buổi tối sau khi tắm xong lại càng không mặc áo ngực, … vừa nãy… vừa nãy… xấu hổ quá.

Phàn Kỳ rơi vào trạng thái hối hận, ngượng ngùng và xấu hổ, cô chỉ nhận ra điều quan trọng khi nghe thấy tiếng gõ cửa, cô phải mặc áo lót vào trước: "Anh chờ một chút. "

Cô mặc áo ngực, mặc áo phông vào rồi mở cửa, Trần Chí Khiêm cầm một cái chậu nhựa đứng ở cửa, Phàn Kỳ nhớ ra trong máy sấy chứa đầy quần áo của cô, nói: "Tôi sẽ lấy quần áo ra trước. "

Phàn Kỳ nhanh chóng lấy quần áo ra, Trần Chí Khiêm muốn treo lên: “Cho tôi mấy cái móc. ”

Hết móc treo rồi? Ồ! Cô mua quần áo mới, đem đi giặt hết, dùng hết móc rồi.

Phàn Kỳ muốn tháo móc treo những bộ quần áo này ra, nhưng lại đi vào chọn những chiếc váy gợi cảm làm từ chất liệu là sợi hóa học, đưa móc treo cho Trần Chí Khiêm, rồi treo bộ quần áo mua hôm nay vào tủ bên trong.
 
Chương 11


Ánh mắt Trần Chí Khiêm rơi vào đống quần áo sặc sỡ trên giường, anh quay đầu tiếp tục treo quần áo, sau khi treo xong kéo rèm lại, bật máy sấy hẹn giờ rồi đi ra khỏi phòng.

Phàn Kỳ tìm thấy mấy cái túi nhựa, nhét quần áo trên giường và bộ đồ ngủ lụa giả vào túi nhựa, đem ra ngoài, đi đến cửa rồi mang giày vào.

“Em đi đâu vậy. ” Trần Chí Khiêm hỏi cô.

“Tôi vứt đống quần áo này đi. ”

“Muộn rồi, sáng mai rồi đi. ”

Khi anh nhắc nhở cô như vậy, Phàn Kỳ nhớ lại cảnh tượng trong thang máy vừa rồi, đáp một tiếng: "Ừ!"

Cô đặt chiếc túi nhựa xuống, thấy anh đang xem một kênh tiếng Anh, kênh tiếng Anh đang phát sóng sự thâm hụt thương mại do đồng đô la Mỹ tăng giá, từ đó tìm kiếm giải pháp với các đối tác thương mại của mình.

Phàn Kỳ nhớ ra "Hiệp định Plaza" nổi tiếng đã được ký kết dưới bối cảnh như vậy, cô kéo ghế ngồi xuống xem TV, bắt đầu sắp xếp lại hậu quả của cuộc khủng hoảng kinh tế vào đầu những năm 1980 trong đầu.

Phàn Kỳ đang suy nghĩ nhanh chóng đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ, quay đầu lại thì thấy Trần Chí Khiêm đang nhìn cô chằm chằm một cách khó hiểu.

Cô và anh bốn mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt dò hỏi ra hiệu, lại phát hiện ánh mắt anh thay đổi, trở nên sắc bén hơn, khiến người ta có chút lạnh lẽo trong một ngày hè như vậy. Chẳng lẽ anh phát hiện ra sự khác biệt giữa mình và nguyên chủ rồi sao?

Đợi đã! Tiểu thuyết xuyên không phải đến sau thế kỳ mới mới trở nên lưu hành chứ? Cái vỏ bọc này của mình là cơ thể của nguyên chủ, sao lại nghi ngờ? Giải thích cái rắm?

Trong mắt cô thiếu điều hiện lên mấy “???”

Trần Chí Khiêm đứng dậy, đi tới chuyển TV sang "Anh Hùng Xạ Điêu" vẫn đang chiếu: "Em xem đi! Tôi đi đánh răng, phải ngủ rồi. "

Phàn Kỳ nhìn Trần Chí Khiêm đi vào nhà vệ sinh, tại sao người đàn ông này lại dễ dãi như vậy, muốn chuyển kênh cho cô sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Bản báo cáo đặc biệt vừa rồi khiến cô ấy vò đầu bứt tai, cô biết trước tương lai thế nào, nhưng hiện tại xem những tin tức gần đây lên men, trong một thị trường như thị trường chứng khoán Hồng Kông, nơi không có giới hạn giá và không có yêu cầu bán hàng, có thể là sự khác biệt giữa buổi sáng và buổi chiều, vì vậy cô cần biết kỳ vọng của thị trường hiện tại.

Được rồi! Bình thường nguyên chủ ở nhà rất độc đoán, khi cô ở đó, TV chỉ có thể chiếu những chương trình cô yêu thích, Trần Chí Khiêm cứ để mặc cho cô xem.

Nhưng nguyên chủ không biết tiếng Anh, hơn nữa tin tức tài chính đối với nguyên chủ mà nói cực kỳ nhàm chán, sao có thể xem? Rất rõ ràng, xem Tĩnh ca ca và Hoàng Dung mới là phù hợp nhất với thiết lập nhân vật của cô hiện tại.

Ahhhhhh! Phiền c.h.ế.t đi được!

Lúc này, Trần Chí Khiêm nhìn nhà vệ sinh sạch sẽ, trên mặt tỏ vẻ chế giễu.

Cho dù xa nhau mấy chục năm, Phàn Kỳ lớn lên cùng anh từ nhỏ là người như thế nào anh có thể không hiểu rõ sao?

Khi còn nhỏ hai anh em nhà họ Phàn cộng thêm anh, hai trai một gái, nhà họ Phàn vốn dĩ rất yêu thương các con, càng yêu thương cô con gái xinh đẹp đáng yêu này, ngay cả việc nhà cũng không nỡ để cô làm một chút, đừng nói là chịu khổ.

Sau khi anh và Phàn Kỳ cùng nhau đến Hồng Kông, ngoại trừ cô tự giặt quần áo của mình, quét nhà, lau bàn, rửa chén đều do anh làm, sau khi tắm cô có bao giờ dọn sàn? Chứ đừng nói là chủ động giúp anh lấy quần áo trong máy giặt ra.
 
Chương 12


Vừa rồi Phàn Kỳ không mặc đồ lót đã xuất hiện trước mặt anh, chuyện này khiến anh không khỏi suy nghĩ nhiều.

Kiếp trước sau khi hai người ra ngoài, Phàn Kỳ đi quay một số bộ phim, còn anh bởi vì liên quan đến nghề nghiệp, cả ngày tự mình đi chợ điện tử, giúp đỡ giáo viên địa phương hiểu rõ giá thị trường, gửi một ít hàng mẫu về. Thấy lĩnh vực kinh doanh máy chơi game Nhật Bản bắt đầu trở nên lưu hành, anh nghĩ đây sẽ là một chuyện kinh doanh tốt, nên tham gia vào lĩnh vực này, rất nhanh anh phát minh ra máy chơi điện tử đầu tiên, nửa năm trước đăng ký mở công ty, sau khi thế chấp căn nhà, anh bắt đầu tìm một nhà máy tiến hành sản xuất, từ trước tới giờ không hề suôn sẻ.

Cho nên sau khi anh cãi nhau với Phàn Kỳ, lập tức đến nhà máy phối hợp sản xuất, tới khuya anh về nhà phát hiện Phàn Kỳ vẫn chưa về, không biết cô đi đâu, cũng không có cách liên lạc với người đại diện của cô, chỉ có thể ở dưới lầu đợi cô suốt một đêm, anh nhìn thấy những hình ảnh cô bị người giàu họ Lâm có tin đồn có sở thích đặc biệt ôm vào khách sạn từ một tờ báo buổi sáng.

Đợi đến trưa, cô trở về với vẻ mặt mệt mỏi, trên cổ có thêm một chuỗi vòng cổ bảo thạch, bên cạnh vòng cổ bảo thạch thấp thoáng thấy được vết đỏ, cô tắm hai tiếng trong phòng tắm, lúc đi ra, hai mắt sưng như hạch đào.

Khi đó cho dù bản thân không đồng ý với tam quan của cô, nhưng tốt xấu gì hai người cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ, trong lòng anh cô chính là em gái của mình.

Anh sốt ruột hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, cô không chỉ không nói, còn bảo anh đừng lo chuyện bao đồng nữa, hôm sau cô dọn ra khỏi nơi này, vào ở ký túc xá của công ty điện ảnh.

Anh tìm cô ba bốn lần đều khó khăn mới mới hết hy vọng.

Kể từ đó, cô là khách quen của những tạp chí nhảm nhí và báo lá cải, cô liên tục nhận quay mấy bộ phim người lớn, nhất thời danh tiếng vang dội, trở thành ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, qua lại với mấy vị doanh nhân Hồng Kông, thậm chí còn tranh giành ghen luông với một nữ minh tinh khác vì một doanh nhân, làm cho dư luận xôn xao huyên náo.

Chỉ có thể nói anh của khi đó còn quá trẻ, còn đang trong giai đoạn đầu gây dựng sự nghiệp, vốn dĩ luôn phải đối mặt với nhiều khó khăn, ngày nào anh cũng lo lắng, lại gặp phải chuyện như thế này, anh tìm cho mình cái cớ bận rộn, trên thực tế chẳng qua là anh nợ nhà họ Phàn quá nhiều, anh không thể khuyên ngăn Phàn Kỳ, chỉ có thể trốn tránh, sợ bà Hảo và ba mẹ nhà họ Phàn biết Phàn Kỳ thành ngôi sao điện ảnh, sẽ đau lòng buồn bã, luôn kéo dài không giải quyết, vì vậy một mầm tai họa được chôn xuống.

Dưới tình huống công ty không xoay vòng được, lại không có chỗ để vay, anh bán đấu giá một sợi dây chuyền của bà nội bán, người mua là người giàu Hồng Kông tên là Lưu Tương Niên, là ông nội ruột của anh, Lưu Tương Niên thông qua sợi dây chuyền tìm được anh, yêu cầu anh nhận tổ quy tông, về nhà họ Lưu, anh từ chối ngay lập tức.

Chuyện này bị báo chí Hồng Kông biết được, trong chốc lát đưa tin bay đầy trời.

Phàn Kỳ biết tin, hiểu được ân oán của bốn mươi năm trước, cô tới khuyên anh phải nhìn về phía trước, phải rộng lượng, đừng ôm mối hận trong quá khứ, nhận lại ông nội, còn nói đồng ý cùng anh sống thật vui vẻ.
 
Chương 13


Lúc đó câu nói duy nhất của anh là: "Phàn Kỳ, đừng quay loại phim này nữa, về Thượng Hải đi!"

Bản thân anh cũng hoàn toàn không ngờ rằng, cô lại cởi quần áo ngay tại chỗ, dán lên người anh. Giây phút đó thật sự khiến anh ghê tởm, cũng là khi đó, anh quyết định nhất định phải dẫn cô về nội địa làm thủ tục, không ngờ cô đơn phương tuyên bố với bên ngoài tin tức bọn họ đã kết hôn hai năm.

Tin tức này lại càng thêm dữ dội, đám chó săn kia đến Thượng Hải tìm được nhà ba mẹ hai bên, giấy gói không được lửa, những chuyện Phàn Kỳ làm ở Hồng Kông, nhà họ Phàn đều biết, Phàn Kỳ quyết liệt với gia đình, ba Phàn tức giận đến nỗi xuất huyết nào, trúng gió nửa năm sau thì qua đời.

Không bao lâu sau cô bị sát hại, bên ngoài đồn đại càng mãnh liệt, đều nói Phàn Kỳ là do anh giết, hung thủ bị bắt là kẻ nhận tội thay.

Bởi vì lời đồn này, bà Hảo đến c.h.ế.t cũng không muốn gặp lại anh, mẹ Phàn và anh Phàn cũng cắt đứt liên lạc với anh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mấy chục năm sau anh chìm sâu trong ân tình sai lầm này, hối hận tự trách, cho dù cuối cùng điều tra rõ ràng sự thật, chỉ là khi đó chủ mưu đã c.h.ế.t vì bệnh từ lâu, trả thù đã không thể trả được, huống chi nguyên nhân thật sự là ta không g.i.ế.c Bá Nhân, Bá Nhân vì ta mà chết, anh chưa từng thật sự thoát ra được, chưa bao giờ tha thứ cho bản thân, cả đời đều bị ác mộng quấy nhiễu.

Hôm nay khi tỉnh lại, nhìn thấy Phàn Kỳ vẫn còn sống, anh mới đột nhiên hiểu ra, cũng không phải anh làm không đủ nhiều, mà thật sự là anh quản quá nhiều, trả giá quá nhiều, thế cho nên tất cả mọi người đều cho rằng cô là trách nhiệm của anh, mà lựa chọn quên rằng từ trước tới giờ Phàn Kỳ là người sẽ không từ bỏ khi chưa đạt được mục đích của mình.

Ân tình là ân tình, nhưng cũng không cần thiết trói buộc bản thân và cô cùng nhau, sớm ngày mở trói buộc giữa hai người, đường ai nấy đi, mới là con đường đúng đắn.

Anh biết bữa tiệc hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, nên nghĩ dù thế nào cũng phải ngăn cản cô đến bữa tiệc đó, ít nhất bảo vệ cô lần này, sau đó kéo cô quay về Thượng Hải ly hôn.

Không ngờ cô lại từ chối bữa tiệc trước, nhưng vẫn không chịu trở về Thượng Hải, mà thái độ của cô lại thay đổi 180 độ, còn biết nấu mì cho anh.

Vừa rồi cô nói muốn đi ra ngoài, còn tưởng rằng sau khi cô từ chối lại hối hận, còn muốn đến bữa tiệc đó, giây phút đó lòng anh thật sự rất phức tạp, cho dù không khuyên giải được, cũng phải ngăn cản.

Chưa từng nghĩ mình lại hiểu lầm, cô muốn ra ngoài để mua quần áo, hơn nữa đây là lần đầu tiên không cần anh cho tiền, còn mang cơm ngỗng về cho anh, còn biết dọn dẹp nhà vệ sinh.

Nghĩ tới nghĩ nghĩ lui chỉ có một khả năng, cô cũng trở về rồi.

Trần Chí Khiêm nhìn Phàn Kỳ đang xem TV không chớp mắt, rõ ràng không có một chút hứng thú với chương trình tài chính kinh tế, còn muốn xem cùng anh? Cô đang muốn làm gì đây?

Phàn Kỳ ở bên ngoài dường như nhận ra ánh mắt chăm chú của anh, cô nhìn qua: "Anh khỏe chưa?”

Trần Chí Khiêm nhổ bọt kem đánh răng: "Khỏe rồi. ”

Phàn Kỳ nhấn nút tắt TV, lấy bàn chải đánh răng vừa mua ra, mở bao bì ném vào thùng rác, đi tới nhà vệ sinh.

Trần Chí Khiêm súc miệng, nhường phòng vệ sinh cho cô.

Phàn Kỳ cầm lấy cốc đánh răng, lấy bàn chải đánh răng cũ ra đưa cho Trần Chí Khiêm: "Anh vứt giúp tôi. "
 
Chương 14


Trần Chí Khiêm cầm lấy bàn chải đánh răng đến phòng khách ném vào thùng rác, túi nilon trong suốt bên cạnh thùng rác là áo n.g.ự.c và quần lót, lại nhìn Phàn Kỳ đang đánh răng trong nhà vệ sinh. Cô đổi nhiều quần áo như vậy làm gì?

Phàn Kỳ đánh răng, lấy quần áo trong máy giặt ra rồi vào phòng, Trần Chí Khiêm tựa vào giường đọc sách.

Cô treo quần áo lên, kéo rèm tủ quần áo lại, đặt chậu nhựa vào nhà vệ sinh, chờ cô đi vào, Trần Chí Khiêm xuống giường, để cô lên giường.

Phàn Kỳ lên giường, kéo chăn, đang suy nghĩ trời rất nóng có nên đắp hay không?

“Em không mở điều hòa à?" Trần Chí Khiêm hỏi cô.

Phàn Kỳ sửng sốt một chút, tìm kiếm trí nhớ của nguyên chủ, nguyên chủ sợ nóng, thấy nhà người ta lắp máy điều hòa, cho nên ầm ĩ muốn lắp.

Cô nhìn thấy thứ gọi là điều hòa ở nội địa trên cửa sổ, nhưng khác với điều hòa trong ấn tượng của cô, thứ này không phân biệt máy trong ngoài, chỉ là một thể, một nửa ở ngoài cửa sổ một nửa ở bên trong, cô ấn mở công tắc, khí lạnh thì có, nhưng âm thanh của máy điều hòa này có thể so sánh với động cơ ô tô, quá ồn ào.

Phàn Kỳ nằm xuống, đắp chăn lên, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm máy điều hòa tạp âm ồn ào, mở thì ầm ĩ, tắt thì nóng, đúng là rối rắm.

Dù rối rắm thế nào, hôm nay cô cũng mệt rồi, làm đường siêu ngắn chắc chắn như múa trên mũi đao, là người nổi bật trong số đó, trái tim của Phàn Kỳ không phải lớn như bình thường, vừa nhắm mắt lại thế mà thật sự đã ngủ thiếp đi rồi.

Trần Chí Khiêm khép sách lại, nghiêng đầu nhìn về phía Phàn Kỳ đã ngủ say, có thể xác nhận cô cũng đã trở về, chỉ là có một số chỗ làm cho người ta khó hiểu, không suy nghĩ nữa đi ngủ thì hơn!

Dù sao đuôi hồ ly rất nhanh cũng sẽ lộ ra thôi, đến lúc đó ngả bài với cô, kéo cô về ly hôn là được rồi.

Trần Chí Khiêm nằm xuống, Phàn Kỳ trở mình, dựa vào anh, một chân dán lên đùi anh.

Trần Chí Khiêm chán ghét quay sang Phàn Kỳ, đang diễn vở kịch gì vậy?

Anh còn chưa hiểu, cả người Phàn Kỳ đã dán lại, vươn một cánh tay ôm lấy anh.

Trần Chí Khiêm kéo cô ra, gân xanh trên trán nổi lên, vừa định đánh thức cô, vạch trần vở kịch của cô, khiến cô tự giác một chút thu dọn đồ đạc, quay về Thượng Hải, bắp chân của anh bị cô đạp một cái, đạp một cái còn chưa đã, liên tiếp đạp mấy cái, giống như không đạp anh xuống giường thề không bỏ qua.

Trần Chí Khiêm ngồi dậy, bật đèn.

Chỉ thấy đầu Phàn Kỳ đã không còn nằm trên gối nữa, nằm nghiêng, bàn chân trắng nõn còn đang đạp khoảng không.

Trần Chí Khiêm xuống giường đứng lên, cô lăn tới, chiếm chỗ của anh, tứ chi dang thành hình chữ X mà ngủ. Cái tướng ngủ này, cũng không giống như là cố ý muốn quyến rũ anh đúng không?

Anh nhíu mày, còn muốn đánh thức cô không? Hay là xem xem? Có vẻ không ổn lắm.

Bên giường trống một khoảng lớn, anh lên giường, vào bên trong nằm xuống, hồi tưởng lại ký ức trước kia của mình, Phàn Kỳ chưa từng có tướng ngủ xấu như vậy? Lại nghĩ tới vừa rồi cô ăn một bát mì một quả trứng, lại ăn một phần cơm ngỗng quay, lúc trước buổi tối cô chỉ ăn dưa chuột và một ít rau dưa luộc, vì chuyện này, mỗi lần mẹ Phàn gọi điện thoại đều khuyên cô ăn cơm đàng hoàng.

Trần Chí Khiêm mang theo nghi hoặc mà nhắm mắt đi ngủ, anh đang ngủ, nghe thấy một tiếng vang thật lớn, ngay sau đó là Phàn Kỳ kêu thảm thiết: "A…”
 
Chương 15


Trần Chí Khiêm bật đèn lên, thấy tay Phàn Kỳ đẩy mép giường, đầu tóc rối bù, đôi mắt hạnh kín hơi nước uất ức nhìn anh: "Sao tôi lại ngủ bên ngoài?”

Dáng vẻ này, Trần Chí Khiêm thật sự rất khó tự nói với bản thân đây là một Phàn Kỳ cực kỳ quan tâm đến hình tượng, nhưng đây chính là Phàn Kỳ.

Anh kiềm chế tính nóng của mình: "Sau khi ngủ, em luôn đá tôi, tôi xuống giường, em chiếm chỗ của tôi, thế là tôi và em đổi chỗ ngủ luôn. "

Phàn Kỳ lại xấu hổ c.h.ế.t đi được, ba mẹ cô đều nằm trong nhóm nam nữ cặn bã của giới tài chính, sau khi kết hôn mạnh ai nấy chơi, các loại đồ chơi bằng nhung là người bạn tốt nhất của cô từ nhỏ đến lớn, thói quen này chưa bao giờ thay đổi khi cô lớn lên.

Ngay cả khi trước khi cô xuyên qua, trên giường cũng bày đầy gấu bông lớn nhỏ, buổi tối lúc ngủ, ôm gấu trúc khổng lồ ngủ, nhưng tư thế ngủ của cô không đẹp lắm, ngủ không thoải mái, nên đưa tay cầm ném đi, hoặc là dùng chân đá, buổi sáng thức dậy hơn phân nửa gấu bông đều nằm dưới đất.

Cô phiền não vò tóc, mái tóc xoăn bị cô vò đến xù lông: "Nếu như tôi ngủ bên trong, tôi đá anh, anh đá lại là được, cùng lắm thì đá tôi tỉnh luôn, tôi sẽ ngoan lại. "

Vẻ mặt này vô cùng thẳng thắn, không dễ dàng gì cô mới diễn ra được.

Trần Chí Khiêm xuống giường, để cô đi lên, ở sau lưng cô nói: "Trước kia em ngủ rất ngoan. "

Phàn Kỳ giật mình một cái, trong lời nói của anh có hàm ý, cô kéo chăn nằm xuống: "Vậy sao? Ai biết được khi ngủ mình như thế nào chứ?”

Hay là ý nghĩ đó, trong thực tế ai sẽ mở mang đầu óc, nghi ngờ người bên cạnh xuyên không?

Cái điều hòa đó thật ồn ào, đêm khuya yên tĩnh càng làm cho người ta phiền lòng, nửa đêm sau, nhiệt độ có lẽ là giảm xuống rồi chứ? Phàn Kỳ đứng lên tắt điều hòa, tiếp tục nằm xuống, thấy Trần Chí Khiêm còn đứng, cô hỏi: "Anh không ngủ à?"

Trần Chí Khiêm tắt đèn nằm xuống, không bao lâu, một cánh tay đập vào n.g.ự.c anh, còn nắm lấy vạt áo ngủ của anh, dùng sức xách hai cái, giống như muốn ném thứ gì đó đi. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cánh tay này chộp tới chộp lui, cuối cùng vẫn rơi vào trên người anh, anh không kiên nhẫn kéo cánh tay của cô ra, mở đèn lần nữa.

Chỉ thấy tóc cô rối bời, chăn trên người không thấy đâu nữa, áo T - shit trên người kéo tới dưới ngực, lộ ra eo nhỏ và bụng, một chân duỗi thẳng, một chân gập nửa, xem ra cái giường vốn không rộng này cũng không đủ cho một mình cô ngủ.

Trần Chí Khiêm đẩy cô vào bên trong, muốn mặc kệ cô, lại thật sự nhìn không vừa mắt, kéo chăn đắp lại cho cô, nhưng vừa đắp lại, cô xoay người, chăn lại rơi xuống.

Phàn Kỳ thức rồi, cô biết Trần Chí Khiêm cũng đã dậy, cô không muốn mở mắt ra, không muốn đối mặt với chuyện mình đã xuyên sách, không muốn nhìn thấy phòng ngủ nhỏ bé này. Cô hoàn toàn chỉ là bốc phét, thích những nhân vật có cá tính, vừa lương thiện vừa tà ác trong sách, nhưng trong cuộc sống thực tại, cô chỉ thích những tiểu thịt tươi nghe lời, đơn thuần, mẹ nó ai lại muốn trở thành bạn cùng phòng với phần tử nguy hiểm chứ?

Sau một hồi chuông điện thoại liên tục ở ngoài cửa, giọng nói của Trần Chí Khiêm truyền tới: "Ông Uông, ông kích động như vậy làm gì? Cô ấy đồng ý tham gia buổi tiệc với ông, là tôi không cho cô ấy đi đấy, một cô gái, đêm khuya ở Hồng Kông rất không an toàn, ông không biết sao?"
 
Chương 16


Nghe đến đó, Phàn Kỳ biết là đạo diễn có "ơn tri ngộ" với nguyên chủ gọi tới, chuyện này vẫn phải tự mình giải quyết.

Cô lập tức xuống giường, đi tới ngoài cửa, Trần Chí Khiêm trầm giọng: "Ông Uông, mục đích ông bảo cô ấy đi tiếp rượu tối hôm qua là gì?”

Phàn Kỳ đi tới lấy điện thoại từ trong tay Trần Chí Khiêm, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh: "Anh Trần, tôi thật sự nghi ngờ anh còn sống ở thời nhà Thanh, hay là anh trói chân em gái anh lại, để cô ấy không thể bước chân ra khỏi cửa đi. ”

“Ba ngàn tệ mà ông Thái nói có ý gì?" Phàn Kỳ lên tiếng.

“Ông Lâm mời cô ăn cơm, muốn mua quà cho cô. ”

"Ông Uông, cứ thoải mái nói thẳng ra, một số chuyện ồn ào trong giới giải trí không phải tôi không biết gì, bây giờ có người cười vì nghèo chứ không cười vì làm kỹ nữ, có người bằng lòng vì danh lợi mà trả giá cũng bình thường, nhưng mà, chuyện này nhất định phải anh tình tôi nguyện, ngay từ đầu đã nói rõ ràng, ông có nói rõ ràng với tôi không? Ông không nói rõ ràng với tôi, chẳng lẽ không phải là ông muốn lừa tôi? Vì tôi không bị mắc bẫy, cho nên ông quay lại chỉ trích tôi?” Phàn Kỳ nói một tràng.

Bị Phàn Kỳ vạch trần, giọng nói của vị đạo diễn họ Uông này thay đổi: "Phàn Kỳ, cô giả bộ thanh cao, giả bộ thuần khiết, cô còn muốn nổi tiếng không? Hợp đồng của cô còn hơn hai mươi ngày nữa sẽ hết hạn, khó khăn lắm tôi mới thỏa thuận với công ty giúp cô, đổi sang ký hợp đồng sáu ngàn kia cho cô, cô cũng không cần nữa, đúng không?"

Bốn trăm tệ bảo đảm ngày mười hai tháng bảy hết hạn, may mắn không ký hợp đồng sớm, nếu không lúc này mình sẽ phiền chết? Trên mặt Phàn Kỳ nở nụ cười, nói chuyện lại rất nghiêm túc: "Tôi tin vàng nhất định sẽ phát sáng, không cần đến đường ngang ngõ tắt. "

"Ngây thơ, tôi có thể nâng cô lên, thì cũng có thể khiến cô không thể trở mình. " Vị đạo diễn này cười nhạo một tiếng: "Tôi chờ ngày cô cởi sạch quỳ xuống cầu xin tôi. "

“Được thôi! Ông chờ đó. " Phàn Kỳ cúp điện thoại, không muốn tranh cãi với đồ rác rưởi.

Quay đầu nhìn thấy Trần Chí Khiêm bưng đĩa thức ăn đi tới, trong đĩa là hai miếng bánh mì, một phần trứng chiên, cô kinh ngạc hỏi: "Không có phần của tôi hả?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Phàn Kỳ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, tính tùy hứng này có thể thay đổi được không? Thế mà cô lại dám sai hai mươi bảy d.a.o đi làm bữa sáng? Chê con số hai mươi bảy này không đủ, muốn thêm một chút nữa hả?

"Em ăn phần này trước, tôi đi làm thêm một phần. " Trần Chí Khiêm đặt cái đĩa trong tay lên bàn.

Phàn Kỳ nhìn đĩa đồ ăn sáng trên bàn, lại nhìn Trần Chí Khiêm đã trở lại bếp lấy trứng gà ra, chẳng lẽ những chuyện đó đều giả, rõ ràng tình tình của anh rất tốt. Hay là… ăn nó? Phải đánh răng trước khi ăn.

Cô vào nhà vệ sinh đánh răng, nhìn thấy mình ở trong gương mái tóc phồng lên như kim mao sư vương, cô trừng to mắt, vừa rồi mình xuất hiện trước mặt Trần Chí Khiêm với hình tượng này?

Bỏ đi! Cô không xấu hổ thì người xấu hổ là người khác, Phàn Kỳ đánh răng rửa mặt buộc tóc, đến khi cô đi ra, Trần Chí Khiêm đã làm xong bữa sáng, còn pha cho cô một ly cà phê. Đại lão khi còn trẻ, thế mà lại chu đáo như vậy?
 
Chương 17


Mở TV lên, anh vừa ăn vừa xem tin tức trên kênh tiếng Anh, trong tin tức nói rằng thỏa thuận cải cách Pakinson-Goodison do chính phủ Anh và Sở giao dịch London ký năm 1983 sắp được thực hiện, các tập đoàn nước ngoài sẽ được phép mua các công ty niêm yết của Anh, hơn nữa ngành chứng khoán cũng sẽ xảy ra biến đổi lớn. Đây là cải cách tài chính do bà Thatcher lãnh đạo, bắt đầu của tự do hóa tài chính.

Cô ăn hai miếng bánh mì nướng, uống một ngụm cà phê, bị mùi tinh dầu kia làm cho bụng khó chịu, nôn cũng không được, nuốt cũng không xong, nhìn thấy tư thế uống cà phê tao nhã của Trần Chí Khiêm, cô chỉ có thể nuốt xuống.

Thật ra Phàn Kỳ không có yêu cầu đối với hạt cà phê, chỉ là không uống cà phê hòa tan mà thôi, nhưng mà đây lại là cà phê hòa tan, cô ăn một miếng trứng chiên để giảm bớt cảm giác khó chịu, không đụng đến ly cà phê đó nữa.

Ánh mắt Trần Chí Khiêm dừng lại trên ly cà phê của cô trong chớp mắt, anh nói: “Tôi phải ra ngoài vài ngày, chủ nhật sẽ về. ”

Phàn Kỳ ngước mắt: "Đi đâu vậy?”

“Có chút việc. ”

Nói như không nói, nhưng Phàn Kỳ đã nhận ra là mình hỏi quá nhiều, cô gật đầu: "Được. "

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Phàn Kỳ đưa tay ra đụng phải tay Trần Chí Khiêm, cô đưa tay nhường: "Anh nghe đi!"

Trần Chí Khiêm nghe điện thoại, trả lời hai tiếng, đưa ống nghe cho cô: "Tìm em đấy. "

Phàn Kỳ nhận lấy ống nghe: "Alo. ”

“Phàn Kỳ, cô thật sự không muốn làm trong giới giải trí nữa hả? “Cầm Kiếm Minh Nguyệt” đã báo cho tôi biết, cô không cần đi đóng phim nữa. ” Trong điện thoại là giọng điệu rất tệ của người đại diện.

Bây giờ, bộ phim võ hiệp chiếm xu hướng thị trường, "Cầm Kiếm Minh Nguyệt" chính là một bộ phim như vậy, nguyên chủ nổi tiếng, cô nhận được vai diễn quan trọng nhất sau khi tới Hồng Kông.

Bộ phim này là phim ngựa giống của nam chính Long Ngạo Thiên, trong bộ phim này tổng cộng có bảy nữ chính, mỗi người đều có đặc sắc riêng, nhân vật mà nguyên chủ nhận xuất thân yên hỏa, là nhân vật quyến rũ xinh đẹp nhất, vô cùng thích hợp với nguyên chủ. Có thể nhận được vai diễn này cũng có một phần công lao của vị đạo diễn kia. Bây giờ đắc tội với người đó, mất vai diễ này là rất bình thường.

“Ồ!”

Phản ứng hết sức bình thản của Phàn Kỳ chọc giận người đại diện: “Cô cho rằng tháng này cô vẫn có thể quay phim hả? Tôi nói cho cô biết, ngay cả bốn trăm tệ cô cũng không lấy được. ”

“Cho nên tháng này tôi không quay phim nữa?" Phàn Kỳ lại hỏi.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chứ còn gì nữa! Tháng sau cũng đừng nghĩ tới, cô phải hiểu rõ, bốn trăm tệ cũng phải quay đủ hai mươi tiếng đó. "

“Được thôi! Không thể quay phim kiếm bốn trăm tệ, vậy tôi đi làm phục vụ kiếm hai ngàn tệ cũng được, lát nữa tôi ra ngoài tìm việc, còn chuyện gì nữa không?"

Đối phương không cúp điện thoại, chỉ có tiếng hít thở, một phút sau, người đại diện giận dữ quát một tiếng: "Không có. "

“Tạm biệt!" Phàn Kỳ cúp điện thoại.

Trần Chí Khiêm không ở phòng ăn, Phàn Kỳ đi rửa chén, một lát sau, Trần Chí Khiêm xách hành lý đi ra: "Tôi đi đây. "

“Được. "

Trước khi ra ngoài Trần Chí Khiêm đứng ở cửa: "Nếu em thật sự muốn ra ngoài làm việc, đừng tìm việc vội, chờ tôi trở về rồi tính tiếp. "

Thấy vẻ mặt rất nghiêm túc của Trần Chí Khiêm, Phàn Kỳ cúi đầu cười khẽ: "Lừa anh ta thôi, tôi sẽ không đi làm phục vụ đâu!”

“Ồ. " Trên mặt Trần Chí Khiêm hiện ra một chút xấu hổ, anh kéo vali đi ra ngoài.
 
Chương 18


Phàn Kỳ rửa bát xong, đi lau bàn, thấy góc bàn đặt một quyển trang vàng.

Ở thời đại không có công cụ tìm kiếm, trang vàng có thể tra số điện thoại và địa chỉ, Phàn Kỳ không biết lúc này mở tài khoản và giao dịch như thế nào? Cô kiểm tra trang vàng xem có chuyên gia ở công ty nào có thể tư vấn không.

Cô mở trang vàng ra tìm được rất nhiều công ty chứng khoán, số điện thoại sở giao dịch Hồng Kông ở trên cùng, phía dưới các loại công ty tài chính danh tiếng, Phàn Kỳ nhìn xuống từng cái một, có rất nhiều công ty trong tên đều có công ty môi giới chứng khoán.

Môi giới chứng khoán? Cuối cùng điều này đã nhắc nhở cô, ở thời đại của cô thao tác mua cổ phiếu vô cùng đơn giản, chỉ cần thông qua kênh truy cập của công ty môi giới, nhưng ở thời đại này, việc mua cổ phiếu cần có máy tính hỗ trợ mới có thể bắt đầu mua cổ phiếu và cần thông qua công ty chứng khoán, đây được gọi là môi giới chứng khoán.

Dựa vào địa chỉ cô tìm những công ty gần nhà, gọi điện thoại đến các công ty tư vấn hỏi về cách mở tài khoản? Làm thế nào để xem giá thị trường thời gian thực?

Gọi liên tục mấy cuộc điện thoại, vài người không kiên nhẫn với giọng Quảng Đông của cô, có thể nghe hiểu, nhưng nói không rõ ràng.

Nguyên chủ mới tới nơi này chỉ có một năm có thể học được đến tình trạng này cũng không dễ dàng gì, huống chi xuyên tới nơi này, còn có rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành, cách nói ở nơi này rất khác với nội địa, cô nói có nhiều người không thể hiểu được. Không còn cách nào khác chỉ có thể dùng tiếng Anh, cô cho rằng những người làm trong ngành tài chính là người Hồng Kông, cho dù là thập niên tám mươi, tiếng Anh cũng tốt, nhưng giao tiếp vẫn còn khó khăn như ông nói gà bà nói vịt.

Hoặc đi tàu điện ngầm đến sở giao dịch chứng khoán ở trung tâm? Ít nhất cô đã phát hiện thông qua các gọi điện thoại vào buổi sáng rằng tất cả các công ty môi giới chứng khoán hiện đang ở trên sàn giao dịch chứng khoán, hoặc có trụ sở chính ở đó, hoặc có văn phòng ở đó, vì tất cả các công ty môi giới chứng khoán được cấp phép đều giao dịch tại sảnh của sở giao dịch.

Đi tàu điện ngầm tới cũng rất thuận tiện, Phàn Kỳ ngẩng đầu nhìn tòa nhà mới tinh, sau khi hỏi nhiều người mới biết, cửa chính là cửa chính của sở giao dịch, mà các công ty quản lý cổ phiếu lớn, là đi vào mấy cửa khác, tìm được cửa, và bảng tên của các công ty quản lý ở trên tường tầng trệt.

Phàn Kỳ quyết định trước tiên xem công ty quản lý Trường Hưng này, cô đi thang máy lên lầu hai, từ thang máy đi ra, nhìn thấy trong cửa kính, có logo chữ vàng dưới đáy cẩm thạch, đi vào hỏi nhân viên lễ tân: "Chào cô, tôi muốn mở tài khoản ở quý công ty, không biết tôi nên tìm ai?"

Nhân viên lễ tân là một cô gái mềm mại, nhận ra cô, lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Cô Phàn à, tôi sẽ tìm một môi giới chứng khoán cho cô. "

Cô gọi điện thoại đi vào, chỉ chốc lát sau đi ra một cô gái trẻ tuổi mặc trang phục Chanel, em gái lễ tân nói: "Cô Hứa, cô Phàn muốn tìm người môi giới chứng khoán. "

Vẻ mặt của cô Hứa này vô cùng kiêu ngạo, đi tới trước mặt Phàn Kỳ: "Mời cô đi theo tôi. "

Phàn Kỳ đi theo cô ấy đến khu tiếp khách bên cạnh, nhìn đối phương ngồi xuống.
 
Chương 19


Tuy rằng Phàn Kỳ đã giao dịch cổ phiếu ở nhà nhiều năm, nhưng tốt xấu gì cô cũng từng làm ở ngân hàng đầu tư vài năm, bình thường khi tiếp đãi khách hàng sao có thể qua loa như vậy, ít nhất cũng phải vào một gian phòng khách chứ? Có lẽ thời đại khác nhau, hoặc là đất Hồng Kông rất cao, giá thuê văn phòng ở sở giao dịch rất cao, cho nên không có phòng khách?

Phàn Kỳ ngồi xuống, thấy mí mắt đối phương nâng lên hỏi: "Cô có bao nhiêu tiền?”

“Hai mươi ngàn đô la Hồng Kông. ”

Quả nhiên vẻ mặt của cô Hứa sẽ như vậy, không hề để ý tới cô, đứng lên đi đến trước quầy lễ tân nói với cô gái: "Cô không có trải qua huấn luyện khi nhận chức hả?”

Lời nói này khiến cô gái lễ tân kia lo sợ, luôn miệng nói: "Xin lỗi, cô Hứa, tôi không biết. "

“Sau này cô sẽ biết. ”

Cô Hứa kia không thèm để ý tới cô nữa, kiêu ngạo đi vào trong.

Phàn Kỳ dành thời gian đầu tư cổ phiếu nhiều năm như vậy, lúc lượng tài chính khá ít, không cần giao tiếp với người khác, mà sau khi lượng tài chính trên trăm triệu, cô đã dựa vào thành tích của mình trở thành một vị thần, ở công ty chứng khoán có vị giám đốc chăm sóc khách hàng riêng hầu hạ, cô vẫn luôn được nâng đỡ, có bao giờ bị người ta nói như vậy?

Nhìn cô gái lễ tân kia, cô nói sau lưng cô Hứa: "Cô Hứa, cách nói chuyện của cô, rất không lịch sự. "

Cô Hứa xoay người lại, nhìn Phàn Kỳ, trào phúng cười: "Tôi là người ăn ngay nói thật? Cô Phàn, chi bằng cô cố gắng quay thêm mấy bộ phim cấp ba, tích góp đủ năm trăm ngàn rồi quay lại đây. ”

Lời này vừa nói ra, thu hút sự chú ý của các nhân viên khác trong công ty môi giới chứng khoán.

Phàn Kỳ không nhịn được: "Tôi không so đo với cô, phẩm chất của cô sẽ quyết định độ cao trong tương lai của cô. ”

Phàn Kỳ xoay người đi ra ngoài, nghe thấy giọng nói của người môi giới ở sau lưng: "Không biết một ngôi sao cảnh nóng có thể cao tới mức nào?"

“Cũng không nhất định nha! Không phải Kim Tiểu Tuệ đã gả cho doanh nhân châu báu rồi sao?" Có người còn phụ họa.

“Cô cho rằng doanh nhân giàu có ở Hồng Kông sẽ cần một cô gái phương Bắc hả?”

Phàn Kỳ không biết tại sao những người này lại tràn đầy ác ý với cô? Bất kể trên tạp chí miêu tả nguyên chủ là "Bắc Địa Yên Chi" hay là "cô gái phương Bắc" trong lời cô gái này, đều là cách gọi mang tính kỳ thị đối với những người phụ nữ từ nội địa đến phía Nam là Hồng Kông để kiếm sống trong những năm gần đây, thậm chí đặc biệt chỉ những người phụ nữ sa ngã đến từ nội địa. Cho dù từng đóng phim người lớn, cô không trộm không cướp, cũng là dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm tiền.

Phàn Kỳ tháo mũ xuống, lộ ra mặt mộc, quay đầu nhìn chằm chằm người môi giới chứng khoán xương gò má nhô cao, môi dày, răng hô, mặc một bộ đồ Chanel, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ đầy kim cương.

Phàn Kỳ tuổi còn trẻ đã trở thành một nhà đầu tư nước ngoài nổi tiếng trong nước, vẫn luôn lăn lộn trên diễn đàn ngắn tiến hành mở tiệc nhỏ, đăng ảnh chụp, lập tức làm nổ tung diễn đàn, ngoại trừ nói giá trị nhan sắc của cô cao ra, còn có người nói ánh mắt của cô sắc bén giống như thủ đoạn làm việc của cô, một chút cũng không đáng yêu như biệt danh của cô.

Cách nói này còn nhận được sự ủng hộ của mấy vị đại lão tham gia tụ hội, nói cô trông thật xinh đẹp, nhưng khí thế quá lớn mạnh, cảm giác không dễ thân cận, có người tổng kết, khí thế của cô là bởi vì thành công tới quá sớm, không bị thế tục mài mòn góc cạnh, ngược lại sinh ra kiêu ngạo “chị đây là ngầu’.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top