Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ
Chương 40


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Nếu phụ nữ sau khi lập gia đình mà vẫn còn xinh đẹp thì hơn phân nửa là do cánh đàn ông vô cùng yêu thường và chiều chuộng.Lâm Nghiên Thu nghe xong lời nói này suýt nữa đã hộc máu, nếu Lục lão sư không phải là trưởng bối thì khẳng định cô sẽ chửi bới um sùm lên cho xem.Trình Gia Thuật mà biết thương người? Trừ khi mặt trời mọc ở phía Tây.Trong tiểu thuyết, anh đối xử với vợ con vô tình như gió thu rụng, nữ phụ bị anh ta bắt vào tù.

Nữ chính không oán không trách làm bảo mẫu cho nhà anh ta suốt mấy năm, giặt quần áo quét dọn như người mẹ già, mỗi ngày còn phải thay đổi cách làm các loại thức ăn ngon khác nhau.

Cực khổ bao nhiêu mới có thể khiến nam chính kết hôn với mình.Đương nhiên, có lẽ là do tác giả không giỏi viết về nội dung tình cảm, dù sao trong mắt Lâm Nghiên Thu, nam chính chính là một cỗ máy không có cảm xúc.Ngay tại thời điểm Lâm Nghiên Thu đang không ngừng oán giận, Trình Gia Thuật đã đi tới.

Không biết anh ta nói cái gì với con trai của Lục lão sư, mà giờ anh lại dùng con mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm cô, hình như còn có chút mất hứng.Anh ta không hài lòng cái gì à? Chẳng lẽ là do da mặt của nàng quá xấu xí nên làm cho anh không vui à?Cứ ra vẻ ta đây đi, cô chả thèm để ý tới anh ta đâu!Lâm Nghiên Thu dựng thẳng lỗ tai lên nghe Lục lão sư và Trình Gia Thuật nói chuyện, toàn bộ quá trình cô đều không xen vào.

Đến lúc nghe anh nói sáng mai muốn quay về bộ đội, cô cảm thấy hơi ngạc nhiên, đi nhanh vậy sao?Lục lão sư cảm khái nói: "Em mới trở về không bao lâu, còn chưa hâm nóng tình cảm với vợ và bọn nhỏ mà lại muốn đi rồi, sao không ở lại thêm vài ngày nữa?"Trình Gia Thuật nói: "Do trong bộ đội có việc nên em phải quay về gấp."Nói tới đây, tầm mắt anh dừng trên người vợ mình.

Mặc dù sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt có chút không tự nhiên nói: "Em đã nộp đơn lên bộ đội xin xét duyệt ký túc xá, tới đó em có thể đưa mẹ con bọn nhỏ đi theo ..


 
Chương 41


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Lâm Nghiên Thu: "! " Vì sao cô cứ có cảm giác lời này là anh ta muốn nói với mình.

Đây là muốn cô sau này không còn đường lui tới với người đàn ông khác sao?Lục lão sư nở nụ cười: "Đáng ra em phải làm chuyện này sớm hơn, sao có thể cùng vợ con ở riêng hai nơi được.

"Sau đó bà quay sang trêu ghẹo Lâm Nghiên Thu: "Tiểu Lâm, chờ sau này em đến bộ đội sinh hoạt, nhất định phải để ý Gia Thuật nha, cô nghe nói mấy cô gái ở đoàn văn công kia ai cũng xinh đẹp, biết bao nhiêu người muốn gả cho sĩ quan đấy!"Lâm Nghiên Thu cười gượng hai tiếng.

Xong rồi, cô còn muốn tìm cơ hội chạy trốn, nhưng nếu vào bộ đội, trước không thôn sau không có cửa hàng, cô biết phải chạy đi đâu đây?Do suy nghĩ nhiều chuyện nên cô chẳng còn tâm tư ăn sủi cảo nữa, ngay cả con dâu của Lục lão sư hỏi cô mua váy ở đâu, cô cũng chỉ tùy tiện trả lời một nơi.

Sau khi ăn cơm xong, bọn họ không đợi lâu, Trình Gia Thuật chỉ ngồi một lát rồi chào tạm biệt ra về, người một nhà Lục lão sư đi theo tiễn hai người ra khỏi hẻm, im lặng nhìn theo bóng lưng của hai vợ chồng rời đi.

Nhìn hai người đã đi xa, Lục lão sư hài lòng nói: "Tính tình của thằng nhóc Gia Thuật này lúc đi học rất tệ, vừa lạnh lùng lại nghiêm túc, mấy đứa nhìn xem sau khi nó cưới vợ xong liền tốt hơn rất nhiều, không phải sao?"Lục Kiến Quân đứng ở một bên nghe xong, thầm nghĩ tốt cái gì chứ, nếu quan hệ của hai người bọn họ tốt, vậy thì Trình đại đội trưởng còn kêu anh điều tra chị dâu làm gì?Lại nói gan của chị dâu thật lớn, vậy mà cô lại dám đội mũ xanh cho đại đội trưởng? Có hay không còn là một người bán hàng rong nữa chứ?Vừa nghĩ đến vẻ mặt hung ác nham hiểm của Trình đại đội trưởng khi nhắc tới người bán hàng rong tựa như Diêm Vương dưới địa ngục.

Lục Kiến Quân lắc đầu, trong lòng anh chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho chị dâu chuyện này không phải sự thật.

.


 
Chương 42


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ



Xe về công xã chỉ còn có một chuyến, giá vé là năm hào một tờ.

Mặc dù số tiền này trong mắt Lâm Nghiên Thu rất rẻ nhưng đối với đại đa số người dân lúc đó thì lại là một khoản tiền không nhỏ, nhất là người trồng trọt, bọn họ thà đi bộ chứ cũng không nỡ ngồi xe.

Cho nên khi xe sắp khởi hành mà bên trong chỉ có lác đác vài người ngồi.

Lâm Nghiên Thu không quan tâm lắm rồi tìm một vị trí ngồi xuống, cô mở cửa sổ xe ra rồi vươn đầu ra bên ngoài nhìn Trình Gia Thuật đang đứng mua một ít gói trái cây sấy khô.

Sau khi anh lên xe đều đưa toàn bộ đồ vật vừa mua cho Lâm Nghiên Thu, lúc ngồi xuống cạnh cô, anh ngửi thấy một mùi hương dịu nhẹ khác hẳn với mùi cơ thể của nam nhân.

Trình Gia Thuật nghiêng đầu nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh.

Mấy gói trái cây sấy khô kia đều bị cô mở ra để trên đùi, có đào vàng, kiwi, còn có ô mai nữa.

Hai cánh tay trắng nõn cầm mỗi thứ một miếng nhét thẳng vào miệng, cuối cùng cô còn thỏa mãn mút xuống đầu ngón tay.

Trình Gia Thuật hơi nhíu mày, đây là đồ anh mua cho các con ăn.

Lâm Nghiên Thu chưa từng nuôi con nhỏ, kiếp trước cô vẫn là thiếu nữ nên sau khi xuyên sách cũng không có tính tự giác làm mẹ, cho nên bây giờ không thể nhớ nổi mấy đầu củ cải trong nhà.

Nhận thấy Trình Gia Thuật đang nhìn mình, Lâm Nghiên Thu a một tiếng, nhìn cô làm cái gì, chỉ cần ăn là được rồi.

"Anh có muốn ăn không? Ô mai này vừa chua vừa ngọt, ăn rất ngon đó.

" So với đồ ăn vặt ở đời sau cho thêm các chất phụ gia thì hiện tại ăn ngon hơn nhiều.

Tiếp đó cô đưa một viên ô mai đến bên miệng anh: "Anh mau nếm thử đi.

"Cơ thể Trình Gia Thuật không tự nhiên tránh né, anh nhìn trái nhìn phải, thấy không ai chú ý mới chịu ăn miếng ô mai đó vào miệng, sau đó anh còn không nhai mà trực tiếp nuốt xuống luôn.

"Mẹ Đại Bảo."  Vẻ mặt của anh có chút nghiêm túc mở miệng nói.

Lâm Nghiên Thu: "! ".
 
Chương 43


Mẹ Đại Bảo... Anh đang gọi cô phải không?

Được rồi...

"Hửm?" Lâm Nghiên Thu nghiêng đầu nhìn anh.

"Tuổi của em không lớn, mà chúng ta ở riêng cũng đã lâu." Trình Gia Thuật nhìn về phía trước: "Có lẽ bình thường không có ai bên cạnh nhắc nhở em nên dẫn tới phương diện tác phong tư tưởng của em có ít nhiều vấn đề, đây là trách nhiệm của tôi."

Cô có vấn đề về tác phong tư tưởng? Ý anh là đang nói chuyện nữ phụ bỏ trốn cùng với dã nam nhân á hả?

Lâm Nghiên Thu vội vàng nhả hột trái cây ra, cô ngồi thẳng người ngoan ngoãn nghe dạy dỗ.

"Là một nữ đồng chí, sau này ra ngoài em không được tùy tiện đút thức ăn cho người đàn ông khác." Sắc mặt anh nghiêm túc, hoàn toàn không giống nói đùa.

Lâm Nghiên Thu: "...

Nhưng không hiểu sao lúc này nhìn anh thật đáng yêu.

Cô nhịn cười trêu chọc anh: "Nhưng tôi cũng không có tùy tiện nha, không phải anh cũng là "người đàn ông" của tôi sao?" Cô nhấn mạnh mấy chữ cuối.

Trình Gia Thuật quay đầu nhìn có: "Cho dù tôi có là đàn ông của em thì cũng không được, còn nữa ăn thì ăn, em liếm ngón tay làm cái gì? Nếu bị nam đồng chí khác nhìn thấy, em biết bọn họ sẽ nghĩ gì không?”

"Bọn họ nghĩ gì cơ?”

"Nghĩ cái gì còn cần tôi nói cho em biết à?" Anh hung dữ nói.

Lâm Nghiên Thu tức giận hu hừ, trên ngón tay cô dính mứt Ô Mai nên cô mút thì có sao đâu? Nếu theo như anh nói thì món gà nguyên bản mút ngón tay của KFC sẽ chẳng bán được phần nào rồi!

Được rồi, cô không ăn là được chứ gì? Lâm Nghiên Thu gói kĩ trái cây sấy khô lại rồi ném cho người đàn ông bên cạnh, còn bản thân thì quay đầu nhìn cửa sổ, chỉ chừa lại cái ót cho anh ta nhìn.

Cả đường đi hai người không nói thêm câu nào nữa, khi xuống xe, Trình Gia Thuật đến lấy xe đạp trước đó đã đậu ở trạm xe buýt xã, hai người còn phải đi thêm một đoạn đường nữa mới có thể đến đội sản xuất.

Lúc nảy bị anh dạy dỗ nên sau khi Lâm Nghiên Thu ngồi xe đạp, cô rất quy củ để hai tay ở phía sau ghế, giữ khoảng cách an toàn với anh.
 
Chương 44


>


Trình Gia Thuật quay đầu lại nhìn cô, thấy cô há to miệng giống như còn đang tức giận, anh ho khan một cái nói: "Chúng ta đi thôi.

" Nói xong, chân dài đạp một cái, xe đạp thoáng cái chạy ra thật xa.

Lúc này đã gần chạng vạng, bầu trời nghiễm ánh vàng, hai bên đường là cánh đồng lúa mì cuồn cuộn sóng lúa mạch vàng, đẹp như một bức tranh sơn dầu.

Lâm Nghiên Thu thích ý lắc lắc hai chân, cô nheo mắt lại mặc cho cơn gió từ từ thổi qua khuôn mặt.

Khi chạy đến đội sản xuất, đúng lúc trong đội kết thúc công việc, trên đường đi bọn họ gặp rất nhiều hàng xóm ở cạnh nhà khiêng cuốc trở về.

Lâm Nghiên Thu đi theo Trình Gia Thuật chào hỏi lần lượt từng người chú, dì, chị dâu,! Cô lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn mỉm cười, trong lòng cô hiểu rõ, cô cùng Trình Gia Thuật đạp xe "ân ái" như vậy xuyên qua đám người này, rất nhanh sau đó tin đồn cô và người bán hàng rong bỏ trốn sẽ tự biến mất.

Nghĩ như vậy, khóe miệng Lâm Nghiên Thu càng cong hơn, bất quá khi đi ngang qua đám thanh niên trí thức Dư Tĩnh Tĩnh này, nụ cười từ từ thu lại.

"Anh Gia Thuật.

"Dư Tĩnh Tĩnh vốn đi cùng Tống Dục, lúc này không dấu vết dời đi vài bước, đem tóc vụn tách ra sau tai, trên mặt tươi cười chào hỏi Trình Gia Thuật.

Tốt lắm, cô ta còn không thèm để ý đến sự tồn tại của Lâm Nghiên Thu cô.

Lâm Nghiên Thu cũng không tức giận, dưới ánh mắt chăm chú của Dư Tĩnh Tĩnh, cô giang cánh tay ôm lấy vòng eo gầy gò hữu lực của Trình Gia Thuật, sau đó còn dán mặt lên lưng anh, thân mật cọ hai cái.

Đuôi lông mày nhướng lên, cô cười tủm tỉm nhìn Dư Tĩnh Tĩnh.

Xung quanh lập tức truyền đến lời thì thầm bàn tán, nam thanh niên trí thức to gan ồn ào hô to: "Ôi, đây là chị dâu không đợi được muốn ôm nha.

""Chị dâu nhỏ, muốn ôm thì về nhà ôm nhiều vào a!"Nhóm nữ thanh niên trí che miệng cười đến đỏ bừng mặt.

Vẻ mặt Dư Tĩnh Tĩnh u ám nhìn chằm chằm hai người đạp xe đi xa.

.


 
Chương 45


Vừa rồi Trình Gia Thuật bất ngờ bị ôm eo, thoáng cái không điều chỉnh được tay lái, xe đạp lắc mạnh hai cái, thiếu chút nữa làm cho Lâm Nghiên Thu rơi xuống! Anh ra sức đạp xe nhanh đi về, còn không quên quay đầu lại nói với vợ: "Buông tôi ra mau, không ra thể thống gì cả!"Lâm Nghiên Thu hé mở đôi môi căng mọng khẽ phun ra hai chữ: "Không đâu.


" Nói xong, hai cánh tay càng ôm anh chặt hơn.

Ai cũng đừng hòng ngăn cản cô phát cẩu lương!Nhưng Lâm Nghiên Thu cũng chỉ lợi hại đến trước cửa nhà mà thôi, xe đạp vừa dừng lại, cô đã lập tức nhảy xuống xe chạy vào nhà, Trình Gia Thuật cố gắng tăng tốc cũng không bắt được cô, khiến cho anh càng tức giận đến cắn răng.

Người phụ nữ này, từ đầu tới chân đều ngứa da mà!Lâm Nghiên Thu vừa vào nhà đã thấy hai thằng con trai út đang ngồi dưới đất nghịch bùn.

Tam Bảo và Tiểu Bảo nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu chạy tới chỗ cô kêu to: "Mẹ ơi!"Nhìn hai dáng vẻ xiêu vẹo đang chạy tới, Lâm Nghiên Thu sợ chúng té ngã nên nhanh chân chạy tới đón.

Đến khi nhìn thấy cả người hai đứa đều dơ bẩn mới ghét bỏ ngăn cản chúng nhào tới người mình.

Vừa vặn Trình Gia Thuật cũng đi tới, cô liền giao con cho anh: "Hai đứa mau đi theo ba đi, để ba tắm rửa cho các con.

"Hai đứa nhỏ ngẩng đầu lên, cố hết sức nhìn người đàn ông cao lớn xa lạ không thể nhìn thấy mặt này, cả hai không hẹn mà cùng lui về sau vài bước, Tam Bảo và Tiểu Bảo sợ hãi yên lặng đứng đừ ra một chỗ.

Lâm Nghiên Thu vỗ trán, cô cũng quên mất trong cốt truyện thì lần trước khi nam chính trở về thăm người thân cũng là lúc nữ phụ vừa sinh ra cặp song sinh.

Vì vậy hai đầu củ cải chưa từng nhìn thấy ba của chúng bao giờ.

Cô nhìn sang Trình Gia Thuật, vậy mà anh cũng không biết ngồi xổm xuống cười nói với hai đứa con trai út của mình nữa.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, các con không sợ anh thì sợ ai?Lâm Nghiên Thu không nhịn được vụng trộm đẩy eo anh một cái nói: "Anh mau đưa các con đi tắm đi, quá bẩn rồi."
 
Chương 46


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Rốt cuộc cô cũng thấy anh nhúc nhích, mỗi tay xách cổ áo một đứa lên đi tới bên cạnh giếng nước rồi dùng nước xối hai ba lần lên người chúng, sau đó anh dùng bàn tay còn to hơn cái mặt của con trai thô bạo xoa mạnh vài cái, tiếp tục xối nước! Đáng thương cho hai đầu củ cải bị chính ba ruột mình đối xử như vậy, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn yên lặng mặc người khác chà đạp.

Lâm Nghiên Thu: "! "Cô lại nhịn không được đi qua: "Nước lạnh như vậy mà anh còn xối trực tiếp lên người bọn nhỏ, mấy đứa sẽ bị cảm lạnh đó.

"Trình Gia Thuật quay đầu nhìn cô như thể đang chê cô nhiều chuyện: "Lắm chuyện, ở bộ đội ai cũng phải làm như vậy.

"Lâm Nghiên Thu: "! " Cô nghi ngờ nếu bây giờ có súng nước thì Trình Gia Thuật nhất định sẽ thử nó trên người hai đứa con trai.

Tiểu Bảo thấy mẹ đến liền ủy khuất bĩu môi gọi: "Mẹ.

" Cậu bé vươn cánh tay ra muốn mẹ ôm mình.

Tam Bảo thấy vậy cũng học theo.

Hai đầu củ cải liều lĩnh nhào tới trên người Lâm Nghiên Thu để tìm cảm giác an toàn, thân thể nhỏ nhắn ướt sũng của hai đứa rất nhanh đã làm ướt váy của Lâm Nghiên Thu, làm lộ ra một mảng lớn đường cong cơ thể như ẩn như hiện, hơn nữa cổ áo có chút lỏng lẻo, chỉ cần khom lưng một cái liền lộ ra hai khối tròn đầy đặn! Từ góc độ của Trình Gia Thuật thì thấy rất rõ ràng, sắc mặt anh tối sầm lại, sáng nay anh không muốn cô mặc cái váy này.

Nhưng bây giờ thì anh chẳng thể dời mắt ra khỏi nó được, cho đến khi Lâm Nghiên Thu dịu dàng đưa hai đầu củ cải vào phòng, Trình Gia Thuật hít một hơi thật sâu kiềm chế cảm xúc rồi cũng nhấc chân đi vào theo.

Bước chân của những người lính trinh sát rất nhẹ nhàng, đi bộ gần như không có tiếng động.

Trong phòng, Lâm Nghiên Thu loay hoay thay quần áo cho hai đứa nhỏ, có lẽ vì thấy bọn chúng mới bị ba mình giày vò thê thảm nên Lâm Nghiên Thu đặc biệt yêu thương chúng, ngay cả khi nói chuyện cũng trở nên mềm mại và ấu trĩ hơn.

.


 
Chương 47


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Ví dụ như cô dùng mấy từ láy "mặc quần áo áo, ăn cơm cơm.

""Trình Gia Thuật chính là một người xấu chỉ biết ăn hiếp vợ con, hai đứa thấy có đúng không?"Kết quả lúc cô vừa quay đầu đã nhìn thấy người đàn ông không biết từ khi nào đã tiến vào và đang dựa vào khung cửa.

Hai tay anh khoanh lại, dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm cô.

Lâm Nghiên Thu thoáng cái cảm thấy không được tự nhiên, cô cười gượng hai tiếng rồi kêu anh đưa bọn nhỏ ra ngoài để cô thay quần áo khác, lúc nảy bị các con ôm nên toàn thân đều ướt đẫm.

Trình Gia Thuật ừ một tiếng đi tới đây, giọng nói hơi khàn nói: "Em đi nấu cơm đi, tôi dẫn các con đi tìm Đại Bảo và Nhị Bảo.

"Sau đó mặc kệ hai đầu củ cải nhỏ không tình nguyện như thế nào cũng bị anh ôm đi.

Lâm Nghiên Thu vội vàng giơ tay lên quạt vào mặt mấy cái, cô muốn quạt đi làn sóng nhiệt trên mặt, Lâm Nghiên Thu cũng không phải là thiếu nữ không biết gì, cho dù cô không có lên giường với đàn ông nhưng cũng từng có kinh nghiệm yêu đương, nhớ tới ánh mắt vừa rồi của nam chính, rõ ràng chính là muốn làm cô a! Trời còn chưa tối nên không sao, nhưng tối đến nếu ngủ cùng một giường! Không được, không thể suy nghĩ nữa, càng nghĩ sẽ càng lo sợ hơn! !.

Bữa tối cô nấu rất đơn giản, có cháo loãng, còn có dưa muối đã làm sẵn, cũng may nữ phụ vốn dĩ cũng không phải là người hiền lành gì, Lâm Nghiên Thu làm theo tính cách cô ấy nên không ai có thể nhận ra.

Chỉ có Cao Quế Hương nói thầm một câu: "Con phải học nấu cơm đi, sau này còn phải mang theo mấy đứa nhỏ đi theo Gia Thuật nữa, chẳng lẽ còn muốn mẹ đi theo làm bảo mẫu à? Mẹ nói trước, mẹ sẽ không đi đâu, ở đó làm sao tự do như ở đây được.

"Trong lòng Lâm Nghiên Thu lẩm bẩm, tôi cũng muốn chạy trốn chứ chẳng muốn vào bộ đội đâu.

"Từ trong nhà tìm bảo mẫu đi theo.

" Trình Gia Thuật thuận miệng nói.

Lâm Nghiên Thu vừa nghe, lập tức nói: "Không thể tìm bảo mẫu!".


 
Chương 48


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Bảo mẫu chính là Dư Tĩnh Tĩnh!Trình Gia Thuật ngạc nhiên nhìn cô, không hiểu tại sao cô lại phản ứng mạnh như vậy.

Lâm Nghiên Thu cũng không thể giải thích được tại sao lại kiên quyết không cho nữ chính đi theo, nhưng cô cũng không nghĩ được lý do nào khác, im lặng một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Mấy chuyện đó tôi có thể làm được.

"Trình Gia Thuật đột nhiên nở nụ cười, bình thường anh là một người rất thận trọng, hiện tại đột nhiên cười như vậy làm cho Lâm Nghiên Thu đều ngây người, trong lúc nhất thời cô còn tưởng rằng đây là bạn trai của mình.

Nhưng mà cái người này chẳng thể nào nói được câu nào hay ho: "Thôi đi, nhiều năm như vậy cũng không thấy em làm việc nhà.

"Cô làm việc nhà thì rối tung rối mù lên, chỗ nào cũng không đạt tiêu chuẩn, nếu là người trong bộ đội thì Trình Gia Thuật đã lôi cổ hắn ra đánh một trận rồi, nhưng khổ nỗi người này lại là cô vợ nhỏ nũng nịu đụng một cái liền khóc nên anh chẳng thể xuống tay được.

Chuyện tìm bảo mẫu cũng không nhắc lại nữa, cứ thế cho qua.

Buổi tối vào mùa hè đến muộn, sau khi cả nhà ăn cơm xong mà bầu trời chỉ mới hơi tối.

Cao Quế Hương đặt chén đũa xuống rồi ra ngoài đi dạo như bình thường, bà bỏ lại một bàn ăn đầy hỗn độn, Lâm Nghiên Thu cũng không muốn rửa đống chén này.

Thời này dùng nước rửa chén có chứa kiềm, thứ đồ đó có thể làm tổn thương tay.

Trước kia ngoại trừ khuôn mặt thì bàn tay là nơi cô cẩn thận bảo vệ nhất, mỗi ngày cô luôn đều đặn bôi kem dưỡng da, mang bao tay, thường xuyên tới thẩm mỹ viện làm điều dưỡng, cô đã chi một khoản tiền lớn để dưỡng nó nên tất nhiên sẽ không rửa chén rồi, cô cứ dùng dằng như thế một lúc lâu cũng không động đậy.

Trình Gia Thuật thấy vợ mình im lặng ngồi xoắn mấy ngón tay xinh đẹp lại với nhau, vẻ mặt không tình nguyện như muốn khắc lên mấy chữ "Tôi không muốn rửa chén", mới vừa rồi ai còn tự tin nói bản thân sẽ làm tốt cơ chứ.

?.


 
Chương 49


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Anh bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy thu dọn chén đũa.

Lâm Nghiên Thu thấy thế, vội vàng thu dọn bàn ghế để cho Trình Gia Thuật nhìn thấy cô cũng không có rảnh rỗi.

Chờ anh rửa chén xong, cô sai anh tắm cho ba thằng con trai, còn Nhị Bảo là con gái nên để cô tắm cho bé.

"Em là mẹ của chúng, em không tắm thì ai tắm?" Người phụ nữ này, thật sự là được nước làm tới mà!"Anh cũng là ba của bọn nhỏ.

" Nhắc tới chuyện này, Lâm Nghiên Thu có thể giảng đạo lý cho anh nghe: "Anh có biết cái gì gọi là góa phụ nuôi con không? Chính là tôi đây,mấy năm anh mới về nhà một lần, tôi cho anh cơ hội tiếp xúc với bọn trẻ mà anh còn không biết quý trọng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì tôi thấy sau này bọn nhỏ cũng không biết ba của mình là ai đó.

"Cô ôm lấy Nhị Bảo đang sợ hãi vào trong ngực, tức giận nói: "Tại anh hù dọa bọn nhỏ, cơm tối chúng cũng không ăn được bao nhiêu.

"Lâm Nghiên Thu đã sớm chú ý tới, ngoại trừ Đại Bảo thì ba đầu củ cải khác đối với ba của mình đều rất xa lạ, nhất là Nhị Bảo vốn dĩ đã là người nhát gan, đồ ăn cũng không dám gắp, ăn một bữa cơm mà cũng phải trốn sau lưng cô.

Lâm Nghiên Thu vừa nói xong, sắc mặt không vui của Trình Gia Thuật ngưng lại nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.

Anh liếc mắt nhìn cô một cái rồi xách theo hai thằng con trai út đi tắm.

Đại Bảo đi theo phía sau nịnh nọt nói: "Ba ơi, con đi lấy nước tắm giúp cho ba!"Trình Gia Thuật cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: "Tuyệt đối đừng, nếu không mẹ con sẽ nói làm góa phụ nuôi con chẳng dễ dàng gì, ba đảm đương không nổi.

"Lâm Nghiên Thu: "! "Cô bị anh làm nghẹn họng không nói được gì, cô chớp mắt thấy có người đang đứng ở cửa trước sân, Lâm Nghiên Thu hoảng sợ kêu lên.

"Dư Tĩnh Tĩnh?"Cô ta có phải là ma không? Làm thế nào mà không có chút tiếng động nào.

Lâm Nghiên Thu tức giận hỏi: "Cô tới đây để làm gì?".


 
Chương 50


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Chị dâu ba, em tìm chị có chút việc.

" Dư Tĩnh Tĩnh chỉ đứng ở cửa mà không tiến vào, cô ta cắn môi nói: "Chị có thể đi ra đây một lát không?"Tìm cô có việc? Có thể có chuyện gì đây?Cô còn tưởng cô ta đến để tìm cảm giác tồn tại trước mặt nam chính.

Trong lúc Lâm Nghiên Thu nghi ngờ nhìn cô ta thì Trình Gia Thuật cầm theo chậu nước từ phòng bếp đi ra, anh giống như không nhìn thấy Dư Tĩnh Tĩnh, chỉ gọi ba đầu củ cải đứng xếp thành một hàng rồi xối nước lên đầu chúng, động tác cũng không còn mạnh bạo nữa.

Cô suy nghĩ một chút rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Đi tới sân sau không có bóng người nào, Lâm Nghiên Thu mới dừng chân nói: "Cô nói đi, có chuyện gì?"Dư Tĩnh Tĩnh bước thêm hai bước đến gần cô, nhỏ giọng nói: "Chị dâu ba, trước kia em nghe chị nói chị không thích anh Gia Thuật, chị nói chị đã chịu đủ cuộc sống thủ tiết như vậy rồi, có đúng không?""Hửm?" Lâm Nghiên Thu quay đầu lại kinh ngạc nhìn cô ta.

Ý của cô ta là sao?Dư Tĩnh Tĩnh cố gắng làm cho mình có vẻ chân thành, quan tâm nói: "Bây giờ là thời đại mới, phụ nữ chúng ta có quyền theo đuổi hạnh phúc của chính mình, thật ra nếu chị không thích anh Gia Thuật thì hai người có thể ly hôn, không cần phải miễn cưỡng chính mình chịu đựng, ly hôn rồi thì chị có thể đi tìm Tôn Cường.

"Tôn Cường? Lâm Nghiên Thu nhớ lại, hình như đó là người bán hàng rong.

Chờ đã! Đây là một âm mưu à?Lâm Nghiên Thu thoáng cảnh giác, trong tiểu thuyết thì vào thời điểm này nữ chính sắp cùng với nam chính đi vào bộ đội để mở ra một chương mới trong cuộc đời, nếu cô không rời đi thì sao nữ chính có thể tìm lý do đi theo nam chính được?Trách không được bây giờ cô ta lại chạy tới "ra chủ ý" cho cô.

Dư Tĩnh Tĩnh còn tưởng rằng cô đối với người bán hàng nhớ mãi không quên à?Lâm Nghiên Thu khoanh hai tay trước ngực, học theo dáng vẻ khinh bỉ người khác của Trình Gia Thuật lạnh lùng nói: "Ai nói tôi không thích Gia Thuật?.


 
Chương 51


"Anh ấy là chồng tôi, tôi không thích anh ấy thì phải thích ai đây?"

Dư Tĩnh Tĩnh ngơ ngác nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: "Chị đừng lừa em, chị cho rằng em không biết sao? Người chị thích là Tôn Cường, nếu không thì chị cũng sẽ không bỏ trốn cùng với hắn!"

Bỏ trốn con mẹ cô!

Lâm Nghiên Thu không kiên nhẫn nói: "Tôi không biết cô đang nói cái gì, bây giờ tôi nói cho cô biết một lần cuối, tôi không thích ai ngoài Gia Thuật cả, cô đừng có ăn nói lung tung, nếu không đừng trách tôi đánh nát cái miệng của cô.

Còn nữa, nếu sau này không có việc gì thì đừng tới lắc lư trước nhà tôi, cô đừng tưởng tôi không nhận ra cô coi trọng chồng tôi, thật ghê tởm!"

Không chỉ ghê tởm cô ta YY bạn trai mình, mà còn ghê tởm cô ta chỉ biết giả dạng thiếu nữ ngây thơ trong sáng.

Người tốt không chịu làm, nhất định phải làm trà xanh, đúng thật là hết thuốc chữa!

Điều hối tiếc nhất của cô chính là làm bạn cùng phòng với cô tal

Lâm Nghiên Thu tức giận quay về nhà, nhưng chỉ mới tới chỗ re đã thấy Trình Gia Thuật đang đứng dựa lưng vào tường nghe lén.

"Cô ta đã nói gì?" Anh nhìn vợ mình tức giận đến nỗi vành mắt đều do lên.

Lâm Nghiên Thu không muốn để ý tới anh, còn bày đặt giả vờ làm cái gì, nhất định anh ta đã nghe thấy hết.

Cô đẩy cửa sân đi vào nhà, Trình Gia Thuật theo sát phía sau, anh hơi khom lưng ghé vào người cô nói: "Tôi biết em thích tôi, nhưng sau này không thể tùy tiện nói với người khác như vậy, ảnh hưởng không tốt.

Chờ tôi về bộ đội sẽ chuẩn bị chỗ ở rồi đón mấy mẹ con em đi theo, đến lúc đó em muốn nói thích tôi như thế nào thì cũng không ai có thể quản được..." Giọng nói của anh vẫn trầm thấp như cũ, nhưng hôm nay lại lộ ra một tia đắc ý.

Lâm Nghiên Thu: "..."

Dư Tĩnh Tĩnh quay về nhà chị dâu hai, cô ta vừa vào phòng liền phát hiện bọc đồ của mình đã bị lục lọi lung tung, trong người đang buồn bực chuyện ban nảy mà bây giờ càng thêm tức giận, không cần nghĩ cũng biết do mấy đứa con chết tiệt của chị dâu hai làm.

Cô ta sống ở đây không có phòng riêng, bình thường đều cùng bọn chúng ngủ chung một cái giường.

Lúc mới tới nông thôn, không phải cô ta không đưa ra yêu cầu được tới nhà nam chính với đội sản xuất.

Nhưng đã bị bọn họ từ chối, lý do là vì nhà nam chính không tham gia lao động tập thể nên nhà anh không có nghĩa vụ phải tiếp nhận thanh niên tri thức vào Ở.

Lúc trước khi cô ta viết tiểu thuyết, mấy cái chỉ tiết nhỏ này cô ta cũng không suy nghĩ nhiêu, nào ngờ khi tới nơi này mới phát hiện bản thân làm cái øì cũng khó khăn, cũng chỉ vì những cái loại chỉ tiết nhỏ đó.

Vì vậy cô ta chỉ có thể ở nhờ nhà chị dâu hai của nam chính, nhưng kết quả khiến cô ta sắp không thể nhẫn nhịn được nữa, mấy người ở nhà này thật sự là không có giáo dưỡng!

Cô phải nhẫn nhịn và chịu biết bao nhiêu khổ sở, vất vả lắm mới chịu đựng được tới bây giờ.

Theo cốt truyện thì cô sắp đi theo nam chính vào bộ đội, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra tại sao nữ phụ trong truyện cứ nhất quyết không thừa nhận gian tình của cô ta và Tôn Cường.

Càng châm chọc hơn chính là nam chính do cô viết ra vậy mà lại xem cô như không khí.

Rõ ràng cô ta mới là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này!

Vì để cho nội dung kịch bản phát triển thuận lợi theo dự tính, cô ta cố gắng đè nén sự chán ghét đi dụ dỗ nữ phụ, hi vọng nữ phụ ngốc nghếch kia sẽ đi tìm người bán hàng rong.

Nhưng thứ cô ta nghe được lại là chuyện nữ phụ nói thích nam chính, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì?

Chẳng lẽ nữ phụ hiện tại cũng xuyên sách giống như cô sao?

Dư Tĩnh Tĩnh nhịn không được rùng mình một cái, cô ta lắc đầu, tạm thời đem ý nghĩ đáng sợ này ném ra bên ngoài.
 
Chương 52


Mặc kệ dù có chuyện gì đi nữa, nếu đã không thể giải quyết từ chỗ nữ phụ thì cô ta chỉ có thể xuống tay từ chỗ người bán hàng rong.

Dư Tĩnh Tĩnh là tác giả của cuốn tiểu thuyết này, cho nên cô biết quê nhà của Tôn Cường ở đâu.

Nhưng cô là phụ nữ, nếu bản thân tự đi tìm hắn thì có hơi phiền phức, còn chưa nói đến đi tới một nơi không quen thuộc sẽ có những nguy hiểm gì.

Quan trọng hơn là trên người cô ta không có nhiều tiền, ngay cả vé xe cũng không mua nổi, bây giờ lại đang trong ngày mùa, đội sản xuất cũng không cho phép mọi người trốn việc...

Nghĩ tới nghĩ lui chỗ nào cũng có khó khăn làm cho Dư Tĩnh Tĩnh vô cùng bất lực.

Cô ta khó chịu ngồi suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nhớ tới người yêu thầm mình Tống Dục.

Có lẽ... Có thể để cho anh ta cùng mình đi tìm tên bán hàng rong kia.

Nghĩ đến đây, Dư Tĩnh Tĩnh vội vàng thay bộ quần áo mới nhất của mình, chải tóc thêm một lần nữa, sau khi soi gương kĩ càng ở trên tường, cảm thấy không có vấn đề gì mới đi tới chỗ ở của mấy người thanh niên tri thức.

...

Lâm Nghiên Thu chờ tất cả mọi người đã nằm xuống thì mới cầm đèn dầu hỏa đi vào phòng bếp muốn tắm rửa.

Bây giờ có Trình Gia Thuật ở cùng nên cô cũng không dám giống tối hôm qua tắm rửa ở nhà chính nữa, chủ yếu là do nhà chính và phòng ngủ chẳng có một cái cửa nào, chỉ có một cái tủ ngăn cách lại, chỉ cần không chú ý một chút là có thể bị nhìn thấy hết.

Sau khi Lâm Nghiên Thu tắm rửa sạch sẽ, cô lấy ra mấy lọ sản phẩm chăm sóc da từ trong không gian để ra ngoài.

Không nhanh không chậm vỗ kem trên da từ đầu tới chân một lượt rồi sau đó ngồi trong sân phơi khô tóc...

Loay hoay tới tận nửa đêm mới xong, có lẽ lúc này Trình Gia Thuật đã ngủ rồi nhỉ?

Lâm Nghiên Thu rón rén đi vào phòng, ngay cả dầu hỏa cũng không thắp sáng, cô chỉ sợ sẽ đánh thức người đàn ông đang nằm trên giường kia.

Nhưng cô không biết rằng bất kể là thị lực, thính giác hay độ nhạy bén của lính trinh sát, dù ở ngàn dặm cũng mới chỉ tìm được một, chỉ có chút mánh khóe lén lút này của cô chẳng đủ để Trình Gia Thuật xem trọng.

Từ khi cô vào cửa đã mang theo một mùi hương thơm ngát khiến Trình Gia Thuật phải tỉnh dậy, cô càng đến gần thì mùi hương càng hiện ra rõ ràng.

Anh cảm thấy cơ thể như có con kiến bò ngang người, xuyên qua ngực vào trong phổi, cuối cùng chuyển qua tim khiến cả người anh tê dại xao động.

Trong bóng tối, Trình Gia Thuật chậm rãi mở mắt ra, yết hầu ở cổ trượt lên xuống liên tục.

Anh im lặng không lên tiếng nhìn vợ đang lặng lẽ bò về phía bên kia cách anh bốn cái đầu củ cải.

Xuất phát từ bản năng, anh đưa tay nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của Lâm Nghiên Thu.

Cái gì vậy?

Lâm Nghiên Thu vội vàng xoay người, cô sợ tới mức rụt chân lại, nào ngờ anh càng siết chặt hơn.

Cô vừa cúi đầu là đã nhìn thấy bàn tay to gần như hòa làm một thể với bóng đêm, dưới màu da ngăm của anh làm cho bàn chân cô càng thêm mềm mại đáng yêu.

Lần theo dấu vết của bàn tay to kia, Lâm Nghiên Thu nhìn người đàn ông trước mặt, không biết có phải do cô gặp ảo giác hay không mà cô luôn cảm thấy ánh mắt của anh không giống bình thường lắm, tựa như bên trong có một ngọn lửa đang bùng cháy.

Xong rồi, hình như anh ta muốn làm thịt cô rồi...

Trái tim Lâm Nghiên Thu đập thình thịch, âm thanh lớn đến mức khiến đầu óc cô choáng vàng, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

"Lại đây." Trên tay Trình Gia Thuật gia tăng thêm sức lực, chỉ một thoáng đã kéo được Lâm Nghiên Thu tới bên cạnh, anh khàn giọng mắng: "Chạy đi đâu?"

“Tôi không có..."

Lâm Nghiên Thu nhỏ giọng phản bác, loại cảm giác chênh lệch sức lực giữa nam và nữ này thật khiến cho cô sợ hãi.
 
Chương 53


Cô bị anh ôm vào trong lòng ngực rắn chắc, giống như một con gà nhỏ yếu ớt khi rớt xuống nước vẫn không ngừng vỗ cánh muốn bay đi.

"Sợ sao?”

Nhận thấy được sự kháng cự của cô, Trình Gia Thuật nắm lấy bả vai của vợ xoay về phía mình, ý muốn dùng cách của mình để trấn an cô.

Anh là đàn ông, lại rời nhà đi quá lâu nên khó tránh khỏi có nhu cầu ham muốn, nhưng anh cũng khinh thường dùng vũ lực để đạt được nó.

"Nói cho tôi biết em sợ cái gì?"

Có lẽ là do giọng nói hơi nhỏ nên Lâm Nghiên Thu nghe được một chút ôn nhu trong đó.

Nhất thời cô hoang mang nhìn anh, tầm mắt hai người chạm vào nhau, dáng vẻ của anh bây giờ không giống như ban ngày lạnh lùng và chỉ biết trừng mắt dạy dỗ người khác nữa.

Hình như anh ta cũng không đáng sợ lắm.

Lâm Nghiên Thu cảm thấy mình có hơi linh hoạt.

"Nói chuyện." Người đàn ông bắt đầu không kiên nhẫn, anh dùng tay nhéo mặt cô, đầu ngón tay chạm phải làn da trơn nhẫn có xúc cảm vô cùng tốt.

Anh nhịn không được lại nhéo thêm một cái, bất quá trước giờ anh đều sống trong môi trường toàn đàn ông nên khó có thể khống chế được lực đạo, chỉ cần nhéo một cái đã để lại một dấu đỏ lớn.

"Đau quát” Lâm Nghiên Thu ntng niu kêu lên, cô xoay mặt đi không muốn cho anh chạm vào nữa.

Sau đó dưới sự giám sát của Trình Gia Thuật, cô chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Cái kia.

Tôi cảm thấy không được tốt lắm..."

"Cái gì?" Trình Gia Thuật nhíu mày, đem lỗ tai kề đến bên miệng cô: "Em nói lại một lần nữa."

Anh ta cố tình làm vậy phải không? Tai bị lông lừa nhét vào sao mà không nghe?

Lâm Nghiên Thu cất cao giọng nói: "Tôi nói tôi rất xấu hổ, biết bao lâu anh mới quay về một chuyến nên tôi cũng sắp quên mất hình dáng anh trông như thế nào rồi.

Không chỉ có bọn nhỏ mới coi anh là người xa lạ mà tôi cũng vậy, anh vừa trở về đã muốn làm tôi, tôi cũng biết xấu hổ chứ sao? Anh coi tôi là chỗ để phát tiết à..."

Sau khi cô xả một tràng dài thì thấy lông mày của Trình Gia Thuật càng nhíu chặt hơn.

Vừa rồi anh ta còn dịu dàng, cô chỉ mới nói không cho thì anh ta liền trở mặt.

Thật ra, Lâm Nghiên Thu vẫn có chút sợ hãi, nếu anh ta dùng sức mạnh thì cô sẽ bị phát hiện mất thôi.

Không phải cô không nghĩ tới lấy chuyện kinh nguyệt ra nói mà vì chuyện này quá dễ bị vạch trần, vì vậy cô chỉ có thể nương theo nhân vật nữ phụ rồi tự soạn kịch bản một chút.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi.

"Ngủ đi." Cuối cùng Trình Gia Thuật cũng lên tiếng.

mA2"

"Tôi nói đi ngủ!" Sắc mặt của anh không phải tối đen bình thường nữa: "Miễn cho em lại nói tôi lấy em ra làm chỗ phát tiết, em cũng hiểu biết thật nhiều ha? Em học cái này ở chỗ nào?"

Ánh mắt anh sắc bén như lưỡi đao nhìn chằm chằm Lâm Nghiên Thu khiến cô sợ tới mức nói lắp bắp: "Tôi không biết anh đang nói cái gì, tôi buồn ngủ rồi."

Trình Gia Thuật ở trong bộ đội nổi danh là người khôn khéo và tàn nhẫn.

Lúc thi hành nhiệm vụ, mấy cái như khó khăn hay gặp kẻ phản bội thì anh cũng đã từng gặp qua, huống chi Lâm Nghiên Thu cô chỉ có chút chiêu thức nhàm chán này, không đáng để lọt vào mắt của anh.

Bất quá anh cũng không nghĩ tới chuyện xuyên không hay xuyên sách nhạt nhẽo này.

Trong bụng của vợ anh có bao nhiêu lượng nước chẳng lẽ anh không biết? Bây giờ còn dám giả vờ trước mặt anh, cái gì mà góa phụ nuôi con, chỗ phát tiết?

Ai đã dạy cho cô ấy?

Đột nhiên trong đầu anh hiện ra cái tên bán hàng rong kia, sắc mặt lập tức giận dữ như biến thành Diêm Vương, ánh mắt lạnh như băng giống như lưỡi nhọn nhìn chằm chằm người vợ đang ngủ đưa lưng về phía mình.

Lâm Nghiên Thu nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được xung quanh Trình Gia Thuật đang tản ra từng đợt khí lạnh.
 
Chương 54


Cô cũng thấy ủy khuất chứ bộ, nếu như không phải nhìn thấy quyển tiểu thuyết do Dư Tĩnh Tĩnh viết thì cô cũng sẽ không xuyên tới cái nơi quỷ quái như thế này, mọi chuyện có liên quan gì tới cô đâu, cô cũng không phải là nữ phụ mà...

Không cho anh ta lại gần thì anh ta lại trở nên hung dữ với cô, đồ khốn kiếp!

Cô càng nghĩ càng tức giận, vành mắt cũng đỏ theo, mũi cũng có chút nghẹn ngào, không nhịn được nhỏ giọng khóc thút thít.

"Em khóc cái gì?" Trình Gia Thuật nhận thấy có øì đó không 6n anh giữ bả vai muốn xoay người cô lại.

Lâm Nghiên Thu vừa nghe anh nói như vậy, mũi càng bị nghẹn thêm, cô xoay người sang chỗ khác không cho anh chạm vào, ai mà không phải bảo bối của ba mẹ, anh dựa vào cái gì mà hung dữ với cô chứt

Nhưng mà sức lực của cô cũng không chống nổi người anh, Lâm Nghiên Thu thoáng cái bị lật người qua, nước mắt còn đang tuôn trào, cô nóng nảy nói với anh: "Anh chỉ biết ăn hiếp tôi!"

Anh đưa tay lau sạch nước mắt lăn xuống má của cô, nói năng khô khan: "Được rồi, được rồi, tôi không chạm vào em, không ăn hiếp em nữa có được không? Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc nhè."

Nói thì nói như vậy, anh vẫn vươn tay ôm cô vào trong ngực, vụng về vỗ lưng của vợ mình nói: "Không được khóc nữa, mau đi ngủ!"

"Tôi cứ khóc thế đấy..." Còn dám hung dữ!

Tối hôm qua Trình Gia Thuật phải vất vả lắm mới có thể dỗ dành cho cô vợ nhỏ nín khóc rồi đi ngủ.

Còn bản thân vì còn nhiều tâm sự nên không ngủ được, ngày hôm sau anh còn muốn bắt xe đi nên trời chưa sáng đã vội vàng thu thập đồ rời đi, ngay cả bữa sáng cũng không ăn.

Anh cả Trình muốn đưa anh đi nhưng đã bị anh từ chối.

Trước khi đi, anh nhìn cô vợ nhỏ đang ở trong sân sờ chỗ này chỗ kia cũng không tới trước mặt mình.

Trình Gia Thuật ho nhẹ một cái gọi cô: "Mẹ Đại Bảo, vào trong phòng đi, tôi có chuyện muốn nói với em."

"Chuyện gì vậy?" Lâm Nghiên Thu ném cây chổi trong tay xuống, không thể không vào phòng.

Có thể có chuyện gì đây...

Trình Gia Thuật đứng chống nạnh, tầm mắt không được tự nhiên nhìn trái nhìn phải, cuối cùng mới nhìn cô vợ của mình nói: "Tôi sắp đi rồi."

Bởi vì tối hôm qua Lâm Nghiên Thu còn vì chuyện kia mà khóc lóc cả đêm nên lúc này khá lúng túng.

Cô nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, đợi nửa ngày mới nói ra được một câu: "Vậy anh đi dường cẩn thận, tới nơi phải gọi điện báo bình an."

Trình Gia Thuật ừ một tiếng, anh đi đến bên giường sờ khuôn mặt nhỏ nhắn còn đang ngủ say của mấy củ cải, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nghiên Thu nói: "Tạm thời em cứ nhà đi, tôi sẽ nhanh chóng đón mấy mẹ con em đi theo."

Lúc nói những lời này, anh đột nhiên cất bước tiến tới khiến Lâm Nghiên Thu không kịp phản ứng, anh dùng hai tay ôm lấy cô rồi hôn lên trán cô một cái nói: "Tôi đi đây."

Lâm Nghiên Thu: "...

Tại một quân khu ở tỉnh J.

Việc làm đầu tiên sau khi Trình Gia Thuật trở lại bộ đội chính là đến bộ chỉ huy trung đoàn trả phép.

"Báo cáo!”

"Vào đi." Trịnh đoàn trưởng ngẩng đầu lên từ trong đống văn kiện, thấy người đến là Trình Gia Thuật, ông liền chỉ cái ghế gỗ lim đối diện mình rồi nói: "Ngồi đi."

Trịnh đoàn trưởng đưa mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt, anh là đại đội trưởng trẻ tuổi nhất từ khi thành lập đội trinh sát đến nay, uy danh khiến ai nấy đều cảm thấy sợ hãi.

Thời điểm Trịnh đoàn trưởng làm vị trí của anh khi xưa ước chừng cũng hơn anh năm tuổi so với bây giờ, Trình Gia Thuật là một hạt giống tốt nên được bồi dưỡng nhiều hơn, cuộc sống còn dài, tiền đồ vô cùng sán lạn.

"Cậu đã suy nghĩ kỹ rồi? Vậy cậu muốn tiếp tục ở lại đại đội trinh sát, hay là đến đại đội cấp A?"

Có rất nhiều người mong muốn được chạm vào vị trí này, ban đầu thằng nhóc này cũng không chịu.
 
Chương 55


Ông biết anh luyến tiếc đám lính đi theo anh bao lâu nay, cho nên ông cũng không có thúc giục mà cho Trình Gia Thuật thời gian để suy nghĩ thật kỹ.

Hiện giờ đại đội cấp A sắp thành lập, có lẽ sư bộ ở bên kia cũng sẽ gọi điện thoại tới hỏi lần nữa.

"Tôi suy nghĩ kỹ rồi, tôi đồng ý đi tới đại đội cấp A." Vẻ mặt Trình Gia Thuật nghiêm nghị, đôi môi căng thẳng giật giật: "Bất quá tôi có một yêu cầu."

"Yêu cầu? Thật hiếm có nha, cậu còn có yêu cầu à?"Trịnh đoàn trưởng mỉm cười hứng thú: "Nói đi, yêu cầu gì?"

Trình Gia Thuật đội mũ lên đầu, đứng dậy nói: "Tôi muốn xin một ký túc xá, tốt nhất... Có thể có nhà vệ sinh riêng biệt."

Trong nhà có nhiều chuyện linh tỉnh, cô vợ nhỏ lắm mồm của anh rất yêu thích sạch sẽ, mặc dù việc nhà rối tung rối mù nhưng cũng không làm trở ngại cô chăm sóc bản thân sạch sẽ, thơm tho.

Nếu không cho cô một nhà vệ sinh riêng thì thế nào cô ấy cũng sẽ phàn nàn nói cái gì đi nhà vệ sinh mà còn có thể thấy hố phân rất buồn nôn.

Trịnh đoàn trưởng còn tưởng rằng có chuyện gì khó, ông nhướng mày sảng khoái đồng ý: "Được, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho hậu cần để bọn họ sắp xếp."

Thằng nhóc chắc cũng chịu đựng đủ rồi, năm nào anh cũng đem cơ hội mang theo người nhà nhường cho những người khác, còn bản thân thì lại cô đơn ở một mình.

Có lẽ lần này anh trở về đã bị người nhà phàn nàn rồi.

Cũng đúng, mấy năm nay hai người bọn họ sống ở hai nơi khác nhau.

Nếu như có cô vợ hiền lành có thể thông cảm thì tốt, nhưng nếu như cô vợ có đáng vẻ xinh đẹp thì làm sao có thể ở yên trong nhà mãi được? Lỡ như cô bỏ trốn cùng với người khác cũng không biết được......

Lúc Lâm Nghiên Thu nhận được thư báo bình an của Trình Thuật thì cũng đã là hai tuần sau.

Người đưa thư tự mình đưa đến trước cửa nhà, phong thư làm bằng giấy da trâu, sờ vào cũng thấy rất dày.

Lâm Nghiên Thu mở phong thư ra, cô thấy bên trong ngoại trừ lá thư viết đầy hai trang giấy thì còn có một xấp phiếu xanh xanh đỏ đỏ vô cùng rực rỡ và một trăm đồng.

Đại bộ phận người ở thời kỳ này đều viết chữ phồn thể, Trình Gia Thuật cũng không ngoại lệ, hơn nữa chữ viết ngoằn ngoèo của anh khiến Lâm Nghiên Thu mất nhiều ngày mới đọc xong.

Dòng chữ cuối cùng được đính kèm là điểm nổi bật trong lá thư này: mong vợ tôi trả lời.

Lâm Nghiên Thu: ".

." Răng của cô đều chua lên cả rồi.

Vốn dĩ cô định nghiêm túc viết trả lại cho anh một bức thư, nhưng lại sợ chữ viết bị phát hiện, cô nhớ rõ nữ phụ chỉ có trình độ văn hóa tiểu học.

Lâm Nghiên Thu trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi lấy giấy bút của anh để ở nhà ra, dùng chữ xiêu vẹo viết ra mấy chữ lớn: Vợ của anh rất tốt!

Cô viết xong liền mang đến bưu điện xã gửi di, khi đang xếp hàng, cô nghe thấy hai nhân viên trực quầy nói chuyện phiếm.

Một người hỏi: "Ba ruột của cô nguyện ý tiếp nhận hộ khẩu của cô, vậy tại sao cô không đưa qua đó? Cô bị ngốc à? Hộ khẩu của ông ấy chính là hộ khẩu thành phố, bây giờ có biết bao nhiêu người muốn nghĩ cách vào thành phố còn không được mà cô lại từ chối."

Người kia trả lời: "Ba mẹ nuôi của tôi đối với tôi rất tốt, bọn họ cho tôi ăn, cho tôi học, nếu tôi nói đi là đi thì không phải sẽ là sói mắt trắng sao?"

"Thật đáng tiếc... aiz, nhưng làm sao cô lại có thể tìm thấy được ba ruột của mình vậy?"

"Còn có thể tìm thế nào, chỉ cần đi tới cục Công an đăng ký đi tìm ba thôi, bởi vì mấy năm đầu vừa là chiến loạn vừa là nạn đói nên có rất nhiều trẻ nhỏ bị thất lạc.

Vốn dĩ tôi cũng không ôm quá nhiều hi vọng, nhưng cũng may có thể tìm được..."

Hai người nhân viên trực quầy cứ cô một câu tôi một câu, không ai chú ý đến Lâm Nghiên Thu đang đứng trước mặt.
 
Chương 56


"Xin hỏi chị gái này, nếu như không biết tên ba ruột của mình thì phải làm sao bây giờ?"

Người phụ nữ mặt tròn vừa mới nói chuyện tìm ba xong, vừa quay đầu đã thấy một nữ đồng chí xinh đẹp đứng trước quầy, da trắng như kem, hai mắt to đen láy, cánh môi đỏ tươi kiều diễm, không biết là người ở đâu mà cũng muối tìm "Ba".

Xuất phát từ đồng tình, người phụ nữ mặt tròn khó có được vẻ kiên nhẫn, cô ta ôn tồn nói: "Không biết tên ba ruột thì chắc cô cũng phải biết một ít tin tức nhỏ lẻ của ba mình như trước kia ông ấy làm ở đâu? Ông ấy đã làm gì? Có liên quan gì tới ba mẹ nuôi hiện tại của cô không?"

"Nếu như cái nào tôi cũng không biết thì sao?"

"Cái gì cũng không biết à? Vậy thì quá khó rồi, chuyện này chỉ có thể thử vận may thôi, nói không chừng cũng giống như tôi cứ như vậy liền gặp phải."

Lâm Nghiên Thu cười nói: "Cám ơn đồng chí, tôi hiểu rồi, tôi đến để gửi thư."...

Sau khi gửi thư xong cô liền đi ra khỏi bưu điện, lúc này trong đầu Lâm Nghiên Thu bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ to gan......

Lúc Lâm Nghiên Thu xuyên tới nơi này, cô nghĩ nhất định phải chiếm lấy vị trí vợ của nam chính, để cho nữ chính Dư Tĩnh Tĩnh phải tức chết.

Nhưng trong lòng cô cũng biết bản thân mình có quá nhiều điểm đáng ngờ, sớm muộn gì cũng có thể bị phát hiện, không nói tới cái khác, chỉ cần nói đến chuyện cô còn chưa ngủ cùng với đàn ông...

Chẳng lễ cô nên tự đâm thủng tấm màng đó? Nhưng cho dù cô có đâm thủng thì giữa người phụ nữ đã và chưa sinh con cũng đã có kích thước không giống nhau rồi.

Cô không tin đến lúc đó nam chính sẽ không thể phân biệt được.

Ở một nơi xa lạ, một thời đại xa lạ, thật ra cô rất cô đơn

Cuối cùng là không có danh tính.

Lay cảm hứng từ chuyện của nhân viên bưu điện, Lâm Nghiên Thu định tìm cho mình một người "ba ruột", để xác định vấn đề thân phận của cô, nếu không lấy thân phận của nữ phụ thì sau này lỡ như bị vạch trần, cô phải đi đâu đây?

Sáng sớm ngày hôm sau Lâm Nghiên Thu đã rời giường, cô nói với Cao Quế Hương chuyện mình muốn đi huyện thành.

Cao Quế Hương vừa nghe, lập tức cảnh giác hỏi: "Đi huyện thành làm gì?"

Lâm Nghiên Thu biết bà sợ cô bỏ trốn nên cô đưa mấy tấm phiếu quân dụng do Trình Gia Thuật gửi về cho bà xem: "Con đi mua một ít vải rồi tìm thợ may làm quần áo cho bọn nhỏ, Đại Bảo cũng lớn rồi, quần áo năm ngoái cũng không thể mặc được." Nói tới đây, Lâm Nghiên Thu lại hỏi: "Thím, thím có thiếu gì không để con đi mua, nếu không con mua cho thím một đôi giày, con thấy giày của thím bị rách rồi."

Dù sao cũng là tiền của Trình Gia Thuật, cô đây chỉ là mượn hoa bái Phật kiếm chút nhân tình.

Cao Quế Hương nghe xong cũng thấy an ủi, nhưng ngoài miệng bà vẫn oán giận: "Mua cái gì mà mua, thật lãng phí tiền.

." Nhưng nói xong bà đã thay đổi lời: "Mang theo đôi giày rách của mẹ theo, đừng có mua lớn quát"

Lâm Nghiên Thu cảm thấy buồn cười, không hiểu sao cô lại cảm thấy người mẹ chồng này cũng khá đáng yêu.

Cô vội vàng đón xe đi đến huyện thành, đầu tiên cô đến cửa hàng bách hóa để mua vải.

Cô không lừa Cao Quế Hương, đúng là cô muốn làm quần áo mới cho mấy đầu củ cải, mấy ngày nay cô kiểm tra khắp nơi trong tủ mới phát hiện bọn nhỏ chẳng có hai bộ quần áo đàng hoàng.

Ngược lại, nữ phụ thì rất biết cách ăn mặc, từ váy áo cho tới giày cao gót cũng nhiều vô kể.

Có thể nữ phụ đã dùng tất cả phiếu và số tiền nam chính gửi về trên người mình, đáng thương cho mấy đứa nhỏ, rõ ràng bọn chúng có ba là đại đội trưởng, mẹ thì là người thời thượng nhưng chúng thì giống như mấy đứa trẻ trong trại tị nạn vừa đen vừa bẩn.

Thời này phiếu vải vẫn còn được lưu hành, đây là một loại hàng hóa đắt đỏ.
 
Chương 57


Nhất là một loại vải sợi hóa học gọi là "sợi tổng hợp" vô cùng quý hiếm, so với chỗ quầy dệt vái khác chẳng ai đến hỏi thăm.

Lâm Nghiên Thu không có hứng thú với vải sợi hóa học có tính thoát khí cực kém, cô trực tiếp đi tới quầy dệt chọn lựa, mua hai cuộn vải bông, sau đó đi tới quầy bán giày mua cho Cao Quế Hương một đôi giày da heo.

Sau khi cô mua đồ trong cửa hàng xong liền hỏi thăm đường tới tiệm may.

Nghe nói thợ may ở đây là một người có tay nghề lâu năm, tổ tiên của họ đã từng làm phượng bào cho người quyền quý trong hoàng thành.

Chuyện này Lâm Nghiên Thu cũng không biết là thật hay giả, cô chỉ đưa hai đồng tiền trả phí thủ công rồi đi đến cục công an.

Lần trước cô đã cùng Trình Gia Thuật đi tới sân bên trong của cục Công an nên bây giờ cô cũng còn nhớ sơ sơ vị trí của nó.

Đây là một căn nhà trệt được xây bằng xi măng, đơn sơ tới nổi ngay cả hàng rào cũng không có.

Lúc Lâm Nghiêm Thu tìm tới, người ở đây còn chưa tan tầm, trong đó có một văn phòng làm việc mở cửa, cô nhẹ nhàng đi vào và thấy bên trong có hai cái bàn làm việc, trên tường còn dán chân dung người lãnh đạo.

Dưới góc tường gần cửa có một cái bồn rửa mặt hình tam giác, có hai người công an trẻ tuổi mặc đồng phục màu trắng đang ngồi ở trước bàn làm việc.

Một người trong đó thấy Lâm Nghiên Thu thò đầu vào nhìn liền hỏi: "Đồng chí, có chuyện gì vậy?"

Lâm Nghiên Thu mỉm cười, đợi tới khi vào bên trong cô mới nói: "Đồng chí công an, tôi muốn tìm lại ba ruột của mình."

Lại là tìm ba?

Người công an trẻ tuổi nghe thấy cô muốn tìm ba, nhất thời cái đầu muốn phình to ra.

Việc quản lý hộ khẩu ở thời đại này vẫn còn chưa hoàn thiện, hơn nữa năm xưa vừa là chiến loạn vừa là nạn đói nên không ít người phải lang bạt khắp nơi.

Bây giờ thiên hạ thái bình, cho nên rất nhiều người muốn tìm lại người thân, điều này càng làm tăng thêm độ khó cho các đồng chí công an.

Nhìn nữ đồng chí trước mắt cũng khoảng hơn hai mươi tuổi một chút, nếu ba ruột của cô ấy còn trẻ thì có thể là bốn mươi tuổi, hoặc nếu già thì cũng sáu mươi bảy mươi tuổi, cái này cần phải lật tìm bao nhiêu cái hồ sơ mới được đây?

"Mời ngồi, trước tiên đồng chí hãy nói cho tôi biết một chút thông tin để tôi lập hồ sơ, khi nào có tin tức thì tôi sẽ thông báo cho cô sau." Đồng chí công an rút ra một chiếc đồng hồ trong ngăn kéo ra nhìn, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Lâm Nghiên Thu cũng không trông cậy người ta sẽ cho cô sắc mặt tốt gì, dù sao chỉ cần đem chuyện này hoàn thành là được, cô ngồi xuống trên ghế trả lời câu hỏi vê một người "ba" do mình tự tạo ra.

Đúng vậy, cô chính là muốn lợi dụng lỗ hổng hộ khẩu này để cho mình có thể làm việc trót lọt.

Sau khi đăng ký xong, Lâm Nghiên Thu rời khỏi cục Công an, cô cứ cúi đầu đi dọc theo vỉa hè hướng về phía bến xe, không chú ý tới bên kia đường, có người cởi mũ vành kinh ngạc nhìn cô.

...

Lục Kiến Quân sau khi làm xong việc từ bên ngoài liền trở về cục công an, anh rẽ một vòng sắp đến cục thì nhìn thấy một người phụ nữ đang đi trên đường đối diện, nhìn dáng vẻ rất giống với cô vợ nhỏ của đại đội trưởng.

Nếu đổi lại là người khác, Lục Kiến Quân sẽ không để ý, nhưng nhan sắc xinh đẹp của Lâm Nghiên Thu khiến người ta một khi đã thấy thì khó mà quên được, nhìn từ mắt mũi miệng tới dáng người thon thả kia thì Lục Kiến Quân dám khẳng định đó chính là chị dâu nhỏ!

Nhưng chị dâu nhỏ đến cục công an để làm gì?

Trong lòng Lục Kiến Quân tràn đầy nghi ngờ, chờ về tới cục công an, anh hỏi cấp dưới: "Chị dâu nhỏ... người phụ nữ vừa rồi đến đây để làm gì?"

"Đội trưởng, có phải anh nói người phụ nữ rất xinh đẹp kia không?
 
Chương 58


Cô ấy tới muốn tìm ba ruột của mình, nói là mấy năm đầu nạn đói nên cùng người trong nhà lạc nhau, hiện tại muốn tìm người thân."

Lục Kiến Quân đứng trước bồn rửa mặt rửa tay, sau khi nghe được anh liền nhíu mày.

Lau khô nước trên tay, Lục Kiến Quân lo lắng gọi điện thoại cho đại đội trưởng, tiện thể đem chuyện bán hàng rong nói cho anh ta biết...

Còn Lâm Nghiên Thu, sau khi đăng ký hồ sơ tìm ba, cô cũng không biết chuyện này có kết quả hay không, vì vậy đành gác nó sang một bên.

Nhưng cô không nghĩ tới, cách lần trước đi gửi thư hồi âm cho Trình Gia Thuật còn chưa tới hai ngày, vậy mà bây giờ nhân viên bưu điện lại tới cửa, lần này là phong thư điện tín khẩn cấp.

Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?

Lâm Nghiên Thu cảm thấy hơi kỳ quái, chẳng lẽ là muốn cô mang mấy đầu củ cải đi bộ đội? Nhanh như vậy sao?

Cô vội vàng mở thư ra xem, trên tờ giấy chỉ có một dòng chữ màu đen.

"Em mà dám chạy trốn, tôi sẽ đánh gãy chân eml”

Lâm Nghiên Thu: "...”

Vận may gần đây của Tôn Cường rất tốt, hắn ta vừa lừa gạt được một người phụ nữ giàu có.

Người phụ nữ đó tên là Lâm Nghiên Thu, nghe nói chồng của cô ấy quanh năm phải ở trong quân đội hiếm khi trở về, trong nhà chỉ có cô và mấy đứa con cùng nhau sống qua ngày.

Có một hôm Tôn Cường gánh hàng đi ngang qua thôn, trong lúc vô tình nghe một nữ thanh niên trí thức nói một số thông tin về Lâm Nghiên Thu.

Sau khi nghe xong, Tôn Cường đã nổi lên tâm tư xấu xa.

Cứ cách vài ngày hắn sẽ gánh hàng đến trong thôn bán, vào buổi trưa không người hắn sẽ đến gõ cửa nhà Lâm Nghiên Thu muốn xin chén nước để uống.

Sau khi nói lời cảm ơn, hắn liền cho các con của nữ phụ mấy món ăn vặt.

Dần dần, họ trở nên quen thuộc.

Là một người có đầy kinh nghiệm tình trường, Tôn Cường rất biết cách nắm bắt lấy lòng dạ của phụ nữ và luôn che chở cô, lại đúng lúc tặng mấy món đồ nhỏ nhặt không có bao nhiêu tiền nhưng điều đó cũng có thể làm cho Lâm Nghiên Thu vui vẻ.

Do đó, sau này hắn nói gì cô cũng nghe theo.

Lâm Nghiên Thu biết hắn thường xuyên xuống Quảng Châu nên rất kích động nói muốn đi cùng.

Cô nói rằng cuộc sống của cô giống như một vũng nước đục, mỗi ngày giữ con, làm việc nhà đã khiến cô sắp điên mất rồi.

Cô muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài, cô muốn tìm một cuộc sống mới.

Lâm Nghiên Thu vui vẻ nắm lấy tay hắn và muốn hắn đưa mình đi.

Ngay tại khoảnh khắc đó, Tôn Cường sắp bị lời nói của cô dọa sợ.

Hắn chỉ muốn lừa tiền chứ không muốn thật sự cùng cô xảy ra chuyện quá giới hạn nào.

Cho dù cô có là người xinh đẹp nhất hắn từng gặp nhưng hắn cũng không phải dạng người dễ bị tình yêu làm cho mù quáng.

Đưa người phụ nữ đã có gia đình bỏ trốn, nếu bị bắt lại thì sẽ phải vào tù! Hắn vẫn chưa ngu ngốc đến nỗi có thể từ bỏ tất cả mọi thứ chỉ vì một người phụ nữ!

Mục đích của hắn chỉ có tiền, loại phụ nữ đã kết hôn như Lâm Nghiên Thu là đối tượng tốt nhất để lừa gạt, cho dù có bị lừa tiên thì các cô cũng không dám nói với bất kỳ người nào, nhất là chồng của mình, vì vậy các cô chỉ có thể cắn răng nuốt cục tức vào trong bụng.

Cũng chính vì vậy, Tôn Cường mới chuyên chọn những người phụ nữ như Lâm Nghiên Thu để xuống tay, các cô đều có những đặc điểm chung: không có chồng, hoặc chồng không ở nhà, có tiền, ngốc nghếch, cô đơn, dễ tin người...

Trước kia, số tiền nhiều nhất mà Tôn Cường lừa được ở những người phụ nữ khác chỉ có mười mấy đồng hoặc mấy chục đồng.

Nhưng đối với Lâm Nghiên Thu, hắn đã lừa được hơn năm trăm đồng, hắn suy đoán có thể đây là tất cả số tiền tiết kiệm của cô.

Hắn dự định dùng số tiên này đi xuống Quảng Châu làm một cuộc làm ăn lớn.

Thông qua người quen, hắn ta đã mua hai cái TV.
 
Chương 59


Thời kỳ này TV là hàng hóa rất đắt đỏ và thu hút khách, cửa hàng bách hóa chỉ bán cho người có quan hệ, nếu như không có quan hệ thì cũng chỉ có thể bỏ ra giá cao mua máy lắp ráp.

Chờ hắn đem hai cái TV này về bán thì mấy gian phòng bằng bùn của hắn sẽ có thể đổi thành nhà gạch đỏ!

Từ Quảng Châu đến Nam Hoài cần phải đi xe lửa hai ngày hai đêm.

Mười một giờ đêm, Tôn Cường vác hai chiếc TV trên vai, hắn mang theo khát vọng tốt đẹp xuống ga xe lửa Nam Hoài.

Ngay trước cửa ra vào, hắn đã bị người ta gọi lại.

Người gọi hắn là một người công an mặc đồng phục màu trắng, trên đầu đội mũ vành.

Còn chưa đợi hắn phản ứng thì đã bị người ta bắt lên xe máy rồi chạy đi.

Đến cục công an, Tôn Cường bị ném vào trong căn phòng tối đen, bên trong không có cửa sổ, chỉ có một cái bàn, một cái ghế, dưới ánh đèn bàn mờ nhạt, hắn nhìn thấy trên ghế có một người đàn ông mặc quân phục, quanh người anh ta tản ra từng cơn lạnh lẽo, ánh mắt như chim ưng đảo qua.

"Anh là Tôn Cường?"

Tôn Cường đang nằm trên mặt đất, nghe thấy người đàn ông hỏi như vậy, còn chưa kịp mở miệng trả lời thì đã bị người đàn ông dùng một tay kìm cổ đẩy thắng vào tường, sức lực của anh ta rất lớn làm hắn muốn nghẹt thở.

"Tôi, tôi là..."

Hắn thậm chí còn không thể nói đầy đủ, cả người đã bị người đàn ông dùng một tay đánh bay ra ngoài hai thước rồi đập vào tường, hai mắt hắn trở nên đen kịt, một mùi máu tanh từ từ dâng lên.

...

Lục Kiến Quân ở bên ngoài nghe tiếng kêu thảm thiết ở trong phòng từng đợt vang lên khiến da đầu tê dại.

Muốn trách chỉ có thể trách số phận hắn xui xẻo, đội nón xanh cho ai không đội lại đi đội cho nhà Đại đội trưởng của anh, làm như thế có khác nào muốn mộ phần của hắn mọc cỏ đâu!

Trình Gia Thuật là ai? Người đàn ông này ở trong bộ đội nổi dang dũng mảnh, làm sao anh ta có thể nhịn được loại chuyện này?

Nói đi cũng phải nói lại, chẳng lẽ ánh mắt của chị dâu nhỏ có vấn đề gì sao? Cái tên này vừa lùn vừa ốm giống như mấy cô gái, ngoại trừ so với đại đội trưởng nhỏ hơn mấy tuổi, còn lại có chỗ nào có thể so sánh được với đại đội trưởng nhà anh chứ?!

Thật sự là có phúc mà chẳng biết hưởng!

Lục Kiến Quân cũng sợ xảy ra chuyện không tốt, anh thấy thời gian không sai biệt lắm liền vội vàng đẩy cửa đi vào.

Bên trong cũng không có gì ngoài ý muốn, chỉ có cái tên Tôn Cường đang nằm liệt trên mặt đất, mặt mũi đầy máu tươi giống như sợi mì mềm nhũn không biết còn sống hay đã chết.

Mà đại đội trưởng nhà anh thì giống như không có việc gì cầm khăn lau tay, vẻ mặt anh ta lạnh nhạt, khóe mắt rũ xuống giống như người nằm trên đất không phải là người mà là một con chó.

Lục Kiến Quân yên lặng lau mồ hôi lạnh trên trán mình.

"Chuyện hôm nay tôi không hy vọng có người thứ hai biết." Trình Gia Thuật lau vết máu trên tay xong rồi đem cái khăn bẩn thỉu đó ném lên người đàn ông giống như con chó nằm chờ chết.

Lục Kiến Quân rất thông minh, vội vàng nói: "Đại đội trưởng yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.

Thằng nhóc này dám buôn lậu hàng hóa cũng đã đủ cho hắn uống một bình rồi, ngày mai tôi sẽ tự mình thẩm vấn hắn."

Mặc dù chính sách bây giờ còn nới lỏng, nhưng việc mua đi bán lại để kiếm một số tiền lời nhất định thì vẫn vi phạm pháp luật, về phần rốt cuộc số tiền là bao nhiêu thì phải tự mình nắm chắc.

"Tiền của chị dâu..."

Lục Kiến Quân vốn định hỏi thăm số tiền chị dâu nhỏ bị lừa, nếu tìm về được thì có cần đưa cho chị dâu nhỏ hay không.

Kết quả là...

"Quăng đi!" Giọng nói lạnh leo của Trình Gia Thuật vang lên.

Lục Kiến Quân nhất thời không dám nói thêm gì nữa.

... Nửa đêm, một tia chớp nặng ne bỗng dưng bổ ra trong màn đêm, kèm theo từng đợt sấm chớp, mưa to như trút nước.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top