Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ
Chương 20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Lâm Nghiên Thu cất cao giọng nói: "Thôi đi ngủ rồi, nếu có việc gì thì ngày mai lại đến.

"Người ở bên ngoài cửa không lên tiếng, một lát sau giọng nói trầm thấp kia mới vang lên một lần nữa: "Tôi là Trình Gia Thuật, mau mở cửa.

"Trình Gia Thuật?Không phải mẹ chồng nói hai ba ngày nữa anh mới quay về sao?Hai tay của Lâm Nghiên Thu vội vàng ném cái bàn nhỏ xuống đất rồi đi ra mở cửa.

Mặc dù vai nam chính trong cốt truyện chiếm gần một nửa thời lượng, nhưng tác giả chỉ đơn giản miêu tả anh bằng mấy chữ "mặt mày thâm thúy, môi mỏng, mũi thẳng, góc nghiêng hoàn mỹ, tỷ lệ tuyệt vời của đầu so với cơ thể" để hình dung dáng dấp đẹp trai của nam chính.

Về phần thực tế anh trông như thế nào thì Lâm Nghiên Thu thật sự không thể tưởng tượng ra được.

Dù sao trong mười cuốn tiểu thuyết thì ít nhất đã có chín cuốn miêu tả nam chính như vậy.

Nhưng lúc này dung mạo của anh bất thình lình hiện rõ ràng như núi Lư Sơn khiến cho Lâm Nghiên Thu bị hóa đá đứng yên tại chỗ, cô kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

Mẹ kiếp Dư Tĩnh Tĩnh, cô ta lấy tên bạn trai cô đặt cho nam chính thì thôi, vậy mà bây giờ gương mặt của anh cũng giống bạn trai cô y như đúc!Cô ta còn không biết xấu hổ ở sau lưng mắng cô là bạch liên hoa, rốt cuộc ai mới là bạch liên hoa đây?YY bạn trai của người khác, cô ta thật sự là người không biết xấu hổ!Đột nhiên cô nghĩ đến cốt truyện kia, sau khi nữ phụ bị đội điều tra tống vào tù thì nam chính và nữ chính ở cùng một chỗ bắt đầu dây dưa, hiện tại cô rất muốn đánh người, bây giờ phải làm sao đây?Càng nghĩ càng tức giận, cô đứng ở cửa thở hổn hển, không muốn để ý tới người khác.

Trong tiềm thức cô liền coi người đàn ông này giống như bạn trai của mình lúc trước, chờ anh đến dỗ dành.

Nhưng kết quả chỉ nghe thấy tiếng người đàn ông quát lớn: "Bình thường tôi gửi thiếu tiền hay thiếu phiếu vải cho em sao? Em mau xem bản thân mình đang mặc cái loại quần áo gì đây?.


 
Chương 21


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Mau đi vào trong thay đồ khác!" Khuôn mặt anh ta nghiêm túc và tràn đầy khí thế uy nghiêm giống như đang huấn luyện tân binh vậy.

Nói xong, anh chỉ thấy Lâm Nghiên Thu nhếch đôi môi đỏ, trợn mắt há mồm nhìn mình.

Sắc mặt Trình Gia Thuật càng đen hơn, nói: "Thay đồ xong thì đi nấu cơm cho tôi, tôi còn chưa ăn cơm.

" Dứt lời, anh liền vòng qua người cô rồi đi vào nhà cất hành lý.

Lâm Nghiên Thu: "! "Lúc này cô đã phục hồi lại tinh thần, cô cúi đầu nhìn chiếc váy thắt lưng tơ tằm trên người mình, hai chân thẳng tắp trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, cổ áo hơi rộng nên đứng từ trên nhìn xuống sẽ thấy gợn sóng dập dờn.

Tuy có hơi hở nhưng cũng không thể trách cô nha, thời đại này chưa có điện chứ nói gì tới việc được sử dụng máy lạnh hay quạt điện.

Ở trong phòng vừa ngột ngạt vừa nóng bức, vậy thì sao cô không thể mặc ít đi một chút chứ? Cô cũng đâu có mặc như vậy ra ngoài gặp người khác, hôm nay cô cũng không biết nam chính sẽ trở về nên mới xảy ra chuyện như bây giờ.

Còn nữa, hơn nửa đêm rồi mà còn kêu cô đi nấu cơm cho anh ta ăn, cô là mẹ anh ta sao? Tại sao cô phải nấu ăn cho anh ta?Bản thân anh ta có đầy đủ tay chân, mắc mớ gì không tự mình làm điều đó.

Cho dù người này lớn lên giống hệt con cún của cô, từ đầu đến chân tất cả đều là loại người cô thích nhưng cô cũng không thèm để ý.

Lâm Nghiên Thu đem đèn dầu hỏa quay người lại, chỉ thấy người đàn ông to lớn đang ngồi trên ghế dài trong nhà chính, hai vai anh thẳng tắp, hai tay tự nhiên đặt trên đùi giống như một vị quan lớn, đừng nói với cô là anh ta đang chờ cô tới hầu hạ bưng trà rót nước nha.

Lâm Nghiên Thu là một người phụ nữ hiện đại nên cô sẽ không phải loại người khép nép, nhu nhược mà nghe theo sai bảo.

Cô không nói một lời nào mà quay về phòng, khi đi ngang qua bên cạnh Trình Gia Thuật, cô còn trừng mắt nhìn anh ta một cái.

Trình Gia Thuật "! ".


 
Chương 22


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Cô thổi tắt đèn dầu hỏa rồi leo lên giường nằm.

Đại Bảo bị động tĩnh vừa rồi đánh thức, cậu bé dụi mắt mơ màng hỏi: "Mẹ ơi, mẹ muốn chạy trốn sao?"Lâm Nghiên Thu: "! "Cô đưa tay xoa cái bụng lộ ra bên ngoài củ cải, nhẹ giọng nói: "Mẹ không có chạy, con mau ngủ đi, mẹ cũng sẽ ngủ theo.

"Đại Bảo nghe lời dạ một tiếng rồi nhắm mắt ngủ.

Lâm Nghiên Thu mò mẫm cởi váy ngủ lụa của mình ra, sau đó thay một cái áo lót và cái quần cộc rộng rãi của nữ phụ hay mặc ngủ, tiếp theo cô lặng lẽ thu hồi cái gối nằm và chăn bông mình đã lấy từ trong không gian ra, đợi tới khi cô xác định không có vật phẩm khả nghi nào nữa mới yên tâm nằm xuống ngủ.

Lăn qua lăn lại một hồi cũng không thể ngủ được, cô luôn cảm thấy cái gối nằm và cái chiếu cỏ ở dưới thân có mùi mồ hôi, càng ngủ không được mũi càng linh hoạt, mũi càng linh hoạt thì càng không ngủ được.

Lâm Nghiên Thu xoay người qua lại giống như một cái bánh nướng, cô nhàn rỗi không biết làm gì đành cẩn thận cử động lỗ tai nghe động tĩnh ở bên ngoài.

Đầu tiên là nghe thấy tiếng đóng mở tủ, sau đó là một loạt tiếng bát đũa va chạm nhau, có lẽ là anh ta đang ăn cơm thừa.

Trình Gia Thuật thật sự rất đói bụng, ngay từ sáng sớm khi nhận được điện tín thì anh đã vội vàng chạy về, cho nên ngay cả một miếng cơm cũng chưa ăn, hiện tại anh thấy trong tủ còn sót lại một chén cơm đầy, anh cũng không phân biệt được đó là cơm gì, cũng lười kén chọn nên trực tiếp cầm lấy ăn từng ngụm.

Ăn một chút đã biết là do người phụ nữ kia nấu, đã mấy năm trôi qua nhưng cô vẫn có thể làm cơm khó ăn như thế.

Căn cứ vào việc không thể lãng phí đồ ăn, nên Trình Gia Thuật đã ăn sạch cơm không còn một hạt nào, sau khi ăn xong anh liền đem bát đũa đi rửa sạch rồi ra ngoài sân tắm nước lạnh.

Thay quần áo sạch sẽ định vào phòng thì anh thấy cửa phòng phía Đông mở ra, Cao Quế Hương cầm đèn dầu hỏa đi ra, hoảng sợ hỏi: "Gia Thuật, sao con về nhà nhanh như vậy?".


 
Chương 23


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Từ Lan Châu đến huyện Nam Hoài của bọn họ cũng phải hơn hai ngàn dặm, đi xe lửa cũng ít nhất phải mất hai ngày hai đêm.

"Vừa lúc có máy bay đến phụ cận Nam Hoài, con thuận đường đi cùng máy bay trở về.

"Những chuyện ở bộ đội tất nhiên Trình Gia Thuật sẽ không nói kỹ với mẹ mình, anh chỉ hỏi thẳng: "Tại sao mẹ lại gửi điện tín khẩn cấp cho con? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì à?"Nhắc tới chuyện này, Cao Quế Hương liền nổi giận, bà nhìn về căn phòng ở phía Tây lải nhải tức giận nói: "Còn không phải là do vợ con à, chị dâu hai của con nghe người ta nói cô ta chạy trốn cùng dã nam nhân! "Bà nhanh gọn kể mọi chuyện mình biết cho con trai nghe.

Trình Gia Thuật ở bộ đội nhiều năm nên anh đã sớm dưỡng được nội tâm bình thản, cho dù có gặp phải sóng to gió lớn gì thì trên mặt vẫn không có bất kì cảm xúc nào, nghe mẹ mình nói xong thì anh chỉ trầm giọng nói: "Con biết rồi, mẹ đi ngủ trước đi.

"Cao Quế Hương thừa nhận bản thân mình có tâm tư châm ngòi, nhưng cũng vì con dâu thứ ba bình thường làm việc quá kiêu căng, dáng dấp xinh đẹp, cho dù đã sinh bốn đứa con nhưng da dẻ vẫn như cô gái chưa lấy chồng.

So với các cô gái đó thậm chí còn động lòng người hơn, bản thân cô cũng rất biết cách ăn mặc, chẳng lẽ còn không thể thu hút ánh mắt của dã nam nhân hay sao!Cho dù lời đồn này là thật hay giả, nhưng lần sau ai biết sẽ như thế nào, lỡ đâu cô ta cùng dã nam nhân chạy trốn thì mặt mũi con trai út của bà phải để ở đâu đây!Đúng lúc con trai út đã trở về, chính bà cũng sẽ thêm mắm thêm muối vào để cho nó dạy dỗ lại vợ mình!Nhưng bà cũng sợ con trai không kiểm soát được cảm xúc, đối xử với vợ mình quá khắt khe thì sẽ thật sự dọa người ta chạy mất.

Cao Quế Hương lo lắng suy nghĩ một chút rồi nói: "Con à, vợ con tuổi vẫn còn nhỏ nên không hiểu chuyện, cho chỉ nên khuyên bảo chứ đừng động tay động chân nha.

.


 
Chương 24


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Hơn nữa, chị dâu hai của con cũng chỉ nghe người ta nói nên không biết chuyện này thật hay giả, còn không nhất định sẽ đúng đâu! "Trình Gia Thuật nhanh chóng bắt lấy trọng điểm hỏi: "Chị dâu hai nghe ai nói vậy mẹ?"Cao Quế Hương trả lời: "Cái cô thanh niên tri thức ở chung nhà với chị dâu hai của con đó, tên là gì mẹ quên mất rồi, à mẹ nhớ rồi, cô ta tên là Tĩnh Tĩnh, chính cô ta nói thấy vợ con cùng với người bán hàng rong! "Bà còn chưa nói xong thì Trình Gia Thuật đã ngắt lời: "Được, con đã biết rồi, mẹ đi ngủ sớm một chút đi.

" Sau đó anh liền sải bước vào phòng.

Trong phòng, Lâm Nghiên Thu vốn đang quỳ gối trên giường, mặt dán vào cửa sổ nghe lén, nghe thấy tiếng anh đi vào nhưng không kịp nằm ngửa giả bộ ngủ, cuối cùng đã bị anh bắt gặp.

Trình Gia Thuật vừa tiến vào liền thấy vợ mình đang chu cái mông lên, quay đầu lại nhìn mình, thắt lưng của cô vô cùng quyến rũ, lộ ra một đoạn đường cong lả lướt trắng nõn phô ra bên ngoài.

Trình Gia Thuật: "! "Sắc mặt anh đã đen như đáy nồi, người phụ nữ này thật là! Ngồi không ngồi mà đứng cũng không đứng, chu mông lên như vậy làm cái gì?!Anh bước nhanh qua muốn kéo áo lót của cô về bên hông, Lâm Nghiên Thu lại hiểu nhầm anh muốn đánh mình nên cô vội vàng giơ tay bảo vệ đầu.

Ai bị cắm sừng mà không muốn đánh người chứ? Huống chi nam chính lại là một người đàn ông gia trưởng.

Trình Gia Thuật bật cười, hai tay anh chống nạnh đi tới đi lui vài bước, một đôi mắt hẹp dài sắc bén thỉnh thoảng nhìn Lâm Nghiên Thu đang ở trên giường, hỏi: "Biết sợ rồi?"Lâm Nghiên Thu vội vàng gật đầu nhanh như giã tỏi.

Sợ chứ, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt mà cô lại là một người phụ nữ yếu đuối, không thể đánh lại một người đàn ông nha.

Trình Gia Thuật ngoắc ngón tay gọi cô: "Lại đây.

" Rồi lại chỉ mép giường.

"Anh muốn làm gì?" Lâm Nghiên Thu chần chờ một chút, nhưng vẫn không khống chế được sự tò mò.

Nào ngờ nửa người của cô vừa bò qua đã bị người đàn ông bắt lấy cổ tay, xách cô lên như xách một con gà con.

.


 
Chương 25


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Sau đó còn không đợi cô kịp phản ứng, bốp bốp, trên mông cô đã bị anh đánh hai cái, vô cùng đau đớn.

"Không đánh em thì sẽ không nhớ lâu, sau này tôi không cho phép em chu mông trước mặt đàn ông, đã nhớ kỹ chưa?"Lâm Nghiên Thu kinh hãi, từ nhỏ đến lớn còn chưa có người dám đánh cô, anh dựa vào cái gì đánh cô chứ, bản thân cô cũng không phải là vợ của anh, anh dựa vào cái gì! Thật là oan uổng quá đi!Cái gì mà không cho phép cô chu mông trước mặt đàn ông, cô cũng không phải chu mông cho anh xem, đúng là tự mình đa tình!Cổ tay cô bị anh bóp chặt rất đau, cô vùng vẫy không được đành phải đỏ mắt nức nở nói: "Buông tôi ra, đau quá à!"Thể lực tiêu binh trong bộ đội, khí lực của mỗi người rất lớn, mặc dù Trình Gia Thuật không dùng lực gì nhiều nhưng vẫn đem cổ tay tuyết trắng nhẵn mịn hằn lên năm dấu ngón tay.

Trình Gia Thuật vội vàng buông tay cô ra, anh mất tự nhiên ho khan một tiếng rồi nói: "Tôi cho em một cơ hội, thành thật nói cho tôi biết em và người bán hàng rong kia đã xảy ra chuyện gì.

"Lâm Nghiên Thu xoa cổ tay, vốn dĩ cô còn đang ủy khuất, sau khi nghe người đàn ông này hỏi như vậy, cô liền quay đầu lại, hít mũi phát ra hai tiếng hừ hừ.

Cô không muốn trả lời.

Trình Gia Thuật cũng không nuông chiều cô, anh nghiêm túc nói: "Em bị xiêu vẹo cổ à? Mau quay qua đây nói chuyện rõ ràng!"Lâm Nghiên Thu vẫn còn nhớ rõ chi tiết này trong cốt truyện, khi nam chính vừa hỏi quan hệ của nữ phụ và người bán hàng rong thì nữ phụ liền tức giận.

Cô ta còn la hét ầm ĩ nói bản thân đã chán ghét cảnh làm quả phụ rồi, cô ta muốn đi tìm tình yêu đích thực và có cuộc sống mới tốt đẹp hơn.

Lâm Nghiên Thu: "! "Có thể tưởng tượng ra được kết quả nam chính đã bị chọc giận, còn nữ phụ tìm kiếm tình yêu đích thực thế nào mà vào cả trong tù.

Lâm Nghiên Thu: "! "Cũng may bây giờ cô vẫn còn lý trí, điều quan trọng nhất là phải bảo vệ cái mạng nhỏ của mình.

.


 
Chương 26


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Khi nghe nam chính chất vấn như vậy, cô chớp mắt giả bộ không biết gì hỏi ngược lại: "Quan hệ gì chứ? Người bán hàng rong là ai? Tôi không biết gì cả.

"Trình Gia Thuật khẽ nheo mắt nhìn chằm chằm cô.

Lâm Nghiên Thu là người biết nhìn sắc mặt người khác, cô vội vàng bổ sung: "Tôi thật sự không biết mà, anh không ở nhà thì tôi cũng không có nhìn người đàn ông khác đâu.

Bọn họ trông như thế nào cũng không liên quan gì tới tôi hết, tôi chỉ nhìn một mình anh thôi, ai cũng không đẹp trai bằng anh!"Các câu trên có thể giả nhưng câu cuối cùng này chính là sự thật, lúc trước khi xuyên qua nơi này, cô liếc mắt một cái đã bị gương mặt của bạn trai cô mê hoặc, từ đó về sau cô nhìn ai cũng không đẹp trai anh.

Thời đại này, bất kể là vợ chồng hay là tình nhân, cái việc biểu đạt tình yêu cũng rất hạn chế, hiếm có ai giống như Lâm Nghiên Thu nói chuyện tình cảm nhưng mặt mũi không chút ửng đỏ hay ngại ngùng gì.

Cho dù Trình Gia Thuật có nhiều kiến thức sâu rộng thì cũng bị những lời nói của cô làm chấn động, trên mặt anh vẫn lạnh lùng, anh dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lâm Nghiên Thu một lát rồi dời tầm mắt sang hướng khác.

Anh ho khan một tiếng, nghiêm túc dạy dỗ: "Em đã là mẹ của mấy đứa nhỏ rồi, sau này muốn nói chuyện gì thì cũng phải chú ý một chút, đừng suốt ngày nói chuyện không ra thể thống gì như vậy!"Hai người đã lấy nhau được nhiều năm nhưng gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều.

Một lần xa nhau lâu nhất cũng phải ba năm không gặp, cho nên Tình Gia Thuật không hiểu rõ cô vợ nhỏ của mình lắm, trong ấn tưởng của anh cô không có ý xấu, chỉ là quá dễ hù dọa, điều này sẽ khiến cho người có tâm cơ lợi dụng.

Trình Gia Thuật sinh hoạt ở bộ đội nhiều năm nên đã dưỡng được nội tâm trầm ổn, tất nhiên sẽ nghe không quen những câu nói tình cảm ướt át không chút che đậy này.

Lâm Nghiên Thu cũng cạn lời với anh.

.


 
Chương 27


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Cô chỉ khen anh hai câu mà trong miệng anh giống như cô đang nói chuyện gì đó chả ra thể thống gì, ủa là sao? Thật ra anh ta mới là người xuyên không phải không? Xuyên từ cái thời cổ đại xa xưa gì đó tới đây.

"Anh còn có cái gì muốn hỏi không?"Lâm Nghiên Thu giương mắt nhìn Trình Gia Thuật, không đợi đối phương mở miệng, cô liền nhanh chóng nói: "Không có à? Vậy tôi đi ngủ đây.

"Nói xong, cô vội vàng nằm xuống nhắm mắt lại.

Cô sợ bản thân nói thêm điều gì nữa thì sẽ bị lộ tẩy, càng nói càng sai nên tốt nhất cứ im lặng là được.

Dù sao chỉ cần cô sống chết không thừa nhận mình có quan hệ gì với người bán hàng rong đó thì không ai có thể ập chuyện xui xẻo này lên đầu cô được.

Còn nam chính, chắc anh sẽ không so đo với cô đâu, chả có người đàn ông nào lại tự nguyện đội nón xanh bao giờ.

Trừ phi có người nào bắt được người bán hàng kia, để cho hai người bọn cô đối chất ngay tại chỗ.

Nếu lúc đó cô thực sự bị bắt! Lâm Nghiên Thu híp mắt, len lén nhìn Trình Gia Thuật, cô thấy đối phương đã cởi giày rồi leo lên cuối giường cách chỗ cô và bốn củ cải thật xa để ngủ.

Thấy anh ta không giống người không nghe được đáp án sẽ không bỏ qua, rốt cuộc cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm nhắm mắt ngủ.

Thôi không nghĩ nữa, đi được tới đâu hay tới đó! !.

Cô ngủ một giấc đến tận bình minh.

Lâm Nghiên Thu bị tiếng nói chuyện trong sân đánh thức, bốn đầu củ cải còn đang ngủ say sưa, Trình Gia Thuật thì đang ở bên ngoài nói chuyện với người khác.

Cô ngồi dậy thay quần áo rồi đi ra ngoài, trong sân rất náo nhiệt, ngoại trừ Trình Gia Thuật thì mấy người còn lại cô chẳng biết ai cả.

Trước bàn vuông thấp dưới mái hiên có bốn người, hai nam hai nữ, hai nam nhìn lớn tuổi hơn Trình Gia Thuật một chút, tướng mạo cũng giống nhau mấy phần.

Có lẽ đây là hai anh trai của Trình Gia Thuật, còn hai người phụ nữ kia, một người có khuôn mặt tròn và mắt to, một người thì khuôn mặt hình chữ quốc, chắc là chị dâu cả và chị dâu hai.

.


 
Chương 28


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Cô vừa xuất hiện thì mọi thứ liền dừng lại, tất cả mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn cô.

Lâm Nghiên Thu bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác không được tự nhiên khi thấy ba mẹ chồng.

Ngay khoảnh khắc ngại ngùng này thì có một cô gái trẻ tuổi từ trong phòng bếp đi ra, cô ta mặc áo sơ mi trắng, áo bỏ vào quần vải màu đen, trong tay cầm chén đũa, cẩn thận đi từng bước đem chén đũa đặt lên bàn trước mặt Trình Gia Thuật.

Sau đó cô ta ngẩng đầu lên tươi cười nhìn Lâm Nghiên Thu, nhẹ nhàng nói: "Chị dâu ba dậy rồi à, cơm em vừa nấu xong chị mau lại ăn đi.

""Dư Tĩnh Tĩnh!"Chỉ cần liếc mắt một cái là cô đã nhận ra trà xanh Dư Tĩnh Tĩnh này.

Nhất thời cô cảm thấy bản thân giống như đang ăn hai chén thịt mỡ, cảm giác ghê tởm không thể diễn tả được, chỗ nào cũng thấy mặt cô ta.

Cô ta không phải thanh niên trí thức sao, sao không ở chung với bọn họ mà chạy tới nơi này làm cái gì?Hiện tại cô ta và nam chính còn chưa quen biết, nam chính về nhà thăm người thân, có liên quan gì tới cô ta đâu?Cốt truyện viết thời điểm nam chính và nữ chính bắt đầu nói chuyện là sau khi nữ phụ đã ngồi tù.

Lúc đó nam chính từ đại đội trinh sát được điều đến đại đội cấp A, cấp trên cho phép anh mang theo người nhà.

Nam chính lo lắng về vấn đề giáo dục con cái nên đem mấy đứa đến bộ đội, đồng thời anh còn tính toán tìm bảo mẫu đáng tin cậy đi theo để chăm sóc tốt cho các con mình.

Vừa vặn Dư Tĩnh Tĩnh đang ở nhà chị dâu hai nghe được tin tức này thì liền xung phong muốn đi theo giúp nam chính chăm sóc mấy đứa nhỏ, thậm chí không cần trả lương cho cô ta cũng được.

Lý do là vì cô ta cảm thấy bản thân rất có duyên với bọn nhỏ, cô ta cũng thật sự rất thích chúng! Nhớ tới mấy chuyện này, trong lòng Lâm Nghiên Thu liền cười lạnh.

Có duyên hay yêu thích tụi nhỏ là giả, coi trọng quyền thế của nam chính mới là thật không phải sao?.


 
Chương 29


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Còn nữa, rõ ràng ở sau lưng cô ta nói nữ phụ cùng người bán hàng bỏ trốn, hiện tại còn có thể giả vờ tươi cười như vậy à?Cô ta thật sự coi cô là nữ phụ, cái gì cũng không biết sao!Lâm Nghiên Thu ngoài cười nhưng trong không cười ẩn ý nói một câu: "Vất vả cho cô rồi, sáng sớm đã tới nhà của tôi nấu cơm.

"Cô cố ý nhấn mạnh mấy chữ "nhà của tôi", để cô ta cảm thấy ghê tởm chết đi!Nụ cười trên mặt Dư Tĩnh Tĩnh cứng đờ, nói: "Bởi vì sáng sớm em đã thấy thím vừa giặt quần áo vừa quét nhà, còn phải vội vàng nấu cơm nên mới đến giúp đỡ.

"Người thím trong miệng cô ta chính là Cao Quế Hương.

Đúng lúc Cao Quế Hương từ phòng bếp đi ra, nghe Dư Tĩnh Tĩnh nói như vậy, bà cũng tức giận nói: "Trong nhà có một người lười biếng, nếu tôi không làm thì ai làm?"Lâm Nghiên Thu: "! "Dư Tĩnh Tĩnh trong tiểu thuyết hay ở ngoài đời cũng không có gì khác nhau.

Cô ta rất giỏi diễn vai siêng năng dịu dàng, nhưng ở bên trong xương cốt là loại người gì thì Lâm Nghiên Thu cô đã hiểu rõ.

Biết cô ta đang châm ngòi ly gián, Lâm Nghiên Thu cũng không giận Cao Quế Hương mà chỉ khoe khoang nói: "Thím à, không phải do con lười đâu, do chồng con hôm qua trở về, mà con rất nhớ anh ấy cho nên mới nói thêm vài câu, vì vậy hôm nay mới dậy muộn.

"Trình Gia Thuật: "! "Ở đây ngoại trừ Dư Tĩnh Tĩnh thì ai cũng đã kết hôn, nghe Lâm Nghiên Thu nói như vậy, trong lòng mọi người đều giống như gương sáng.

Vợ chồng son sợ là không phải chỉ nói mấy câu đơn giản như vậy chứ?Chị dâu cả cười ha hả giải vây: "Khó có được một hôm Gia Thuật trở về, chắc chắn cũng rất nhớ vợ mình rồi.

"Chị dâu hai cũng trêu ghẹo nói: "Tiểu biệt thắng tân hôn, nếu tôi là Gia Thuật thì tôi cũng sẽ không thể bỏ qua được cô vợ xinh đẹp như này đâu.

"Lâm Nghiên Thu hé miệng cười, cố ý ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Lại nhìn Dư Tĩnh Tĩnh, rõ ràng cô ta rất tức giận, chỉ biết cắn môi dưới không nói lời nào.

.


 
Chương 30


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Bên này Lâm Nghiên Thu đã rửa mặt xong, từ dưới mái hiên mang theo một cái bàn nhỏ, cố ý ngồi bên cạnh Trình Gia Thuật.

Những người khác đều đã ăn cơm xong rồi mới tới đây, chỉ còn ba người Trình Gia Thuật, Cao Quế Hương và cô chưa ăn thôi.

Không thể không thừa nhận, kỹ năng nấu nướng của Dư Tĩnh Tĩnh thật sự rất tốt, có khô có loãng, còn có dưa muối giòn rất ngon.

Trình Gia Thuật im lặng ăn hết hai cái bánh rau dại, hai chén cháo loãng! Dư Tĩnh Tĩnh vẫn nhìn chằm chằm, thấy anh bỏ chén xuống liền nói: "Anh Gia Thuật, em không biết khẩu vị của anh nên chỉ có thể tùy tiện làm đại vài món.

"Anh Gia Thuật? Bọn họ rất thân quen à?Lâm Nghiên Thu tức giận liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, hai mắt cô giống như có một ngọn lửa ở bên trong.

Cô không biết độ nhạy bén của người đàn ông xuất thân từ trinh sát đối với tầm mắt là cực cao, tự nhiên nhìn ra sự không vui của cô, lại hồi tưởng lại ánh mắt cô gái trẻ tuổi ngồi đối diện bọn họ, anh liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Thì ra nghe thấy cô gái khác gọi hắn là anh nên không vui.

Nhiều vấn đề thật, nếu đổi thành người khác thì Trình Gia Thuật đã không có kiên nhẫn, nhưng người này lại là cô vợ nhỏ của anh, anh vẫn có thể nhẫn nhịn.

"Tôi không kén ăn, đồ ăn vợ tôi làm cũng hợp khẩu vị của tôi.

"Khi nói những lời này, sắc mặt Trình Gia Thuật lạnh lùng, bất động thanh sắc nhìn Dư Tĩnh Tĩnh ngồi đối diện đang mỉm với mình.

Đây hẳn là người đã nói nhìn thấy vợ mình và người bán hàng rong chạy trốn?"Nếu chuyện nào không có chứng cứ thì sau này ít ở sau lưng đồn thổi, coi chừng họa từ miệng mà ra.

" Trình Gia Thuật lạnh lùng nói xong liền bưng chén đũa đứng dậy đi tới giếng nước rửa sạch.

Trên mặt Dư Tĩnh Tĩnh lúc đỏ lúc trắng ngẩn người tại chỗ, cô không thể tin nhìn bóng lưng lạnh lùng của Trình Gia Thuật, trong đầu không ngừng hỏi chuyện này là sao? Theo nội dung trong cốt truyện thì sau khi cô tiết lộ chuyện Lâm Nghiên Thu và người đàn ông kia bỏ trốn, không phải Trình Gia Thuật rất chén ghét Lâm Nghiên Thu, thậm chí còn muốn ly hôn với cô ta sao?.


 
Chương 31


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Tại sao tình huống bây giờ lại khác rồi?Đầu óc Dư Tĩnh Tĩnh rối loạn, tâm tình cũng chìm xuống đáy cốc.

Khi cô đang sửa đổi cuốn tiểu thuyết do bản thân mình viết thì xuyên qua.

Trước đó sau khi biết được Lâm Nghiên Thu và Trình Gia Thuật quen nhau, cô thừa nhận cô cố ý lấy tên hai người để đặt cho nhân vật nam chính và nữ phụ là vì muốn hả giận.

Sau đó cô thay thế bản thân mình thành nữ chính, từng bước một cướp đi người đàn ông, con cái, danh lợi và địa vị của nữ phụ, còn nữ phụ sẽ bỏ trốn cùng người bán hàng rong, Lâm Nghiên Thu sẽ thua mình.

Cuối cùng nữ phụ bị lừa bán lên núi, lưu lạc vào tay một lão già trở thành cấm địa.

Đây cũng là cái kết mà cô đã sắp xếp, chỉ cần nghĩ đến đây thì ý muốn trả thù càng dâng lên cao hơn.

Vốn tưởng rằng bản thân xuyên vào cuốn tiểu thuyết do mình tự viết, lại biết trước diễn biến kịch bản, hết thảy đều nằm trong tầm kiểm soát của cô.

Nhưng sau khi chân chính tới nơi này, Dư Tĩnh Tĩnh mới phát hiện mọi chuyện không hề đơn giản như trong dự đoán của cô.

Tất cả mọi người đều là người sống, họ không phải là người không biết suy nghĩ trên giấy nữa, mà bản thân cô cũng không còn là chủ nhân của những người này.

Nhưng hiện tại cô cũng không thể biết được chỗ nào có vấn đề.

Nếu Lâm Nghiên Thu không đi tù, cô không phải sẽ không có cơ hội đi theo Trình Gia Thuật đến bộ đội sao?Không được, cô nhất định phải làm cho Lâm Nghiên Thu ngồi tù!Mọi người còn phải đến đội sản xuất để làm việc, vì vậy nhóm anh trai và chị dâu cũng không ngồi nói chuyện lâu, Dư Tĩnh Tĩnh ở nhờ nhà chị dâu hai nên tất nhiên cô ta cũng phải đi theo xuống ruộng kiếm công điểm.

Mặc dù quê quán kiếp trước của Dư Tĩnh Tĩnh ở nông thôn nhưng cô ta chưa từng xuống đất làm việc còn bây giờ thì chẳng có ngày nào là rảnh rỗi cả.

Vậy mà cả nhà chị dâu hai còn chê cô ta làm việc chậm chạp.

"Tiểu Dư à, không phải tôi nói nặng nhẹ gì với cô, nhưng mấy người thanh niên trí thức như các cô đến đây sinh hoạt cũng quá vô dụng rồi.

.


 
Chương 32


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ



Nói là tới giúp đội sản xuất nhưng thật ra càng cản trở chúng tôi hơn, cô tự nhìn bản thân mình xem, tôi đi tới đi lui hai vòng để cấy mạ rồi mà cô chỉ mới di chuyển được vài bước thôi.

"Bên trong ruộng lúa, chị dâu hai bất mãn nhìn Dư Tĩnh Tĩnh tức giận nói: "Trong đội sắp xếp cho cô đến ăn ở nhà của tôi, bình thường tôi cũng không cắt xén khẩu phần ăn của cô vậy mà ngược lại cô làm việc rất tốt nha!"Đáy mắt Dư Tĩnh Tĩnh nhìn chị dâu hai đang song song cấy mạ với mình, cô đem cảm xúc chán ghét che giấu đi.

Nếu không phải vì để có cơ hội tiếp cận nam chính thì cô thà sinh hoạt ở chỗ thanh niên trí thức chứ cũng không muốn ở nhờ nhà chị dâu hai này.

Mỗi ngày cô đều phải làm công việc đồng áng, về nhà còn phải hỗ trợ làm việc nhà, chăm sóc trẻ nhỏ.

Có trời mới biết, cô chán ghét trẻ con gần chết, nhất là những đứa bé vừa bẩn thỉu vừa không được giáo dục.

Tối hôm qua vì chuyện của Lâm Nghiên Thu mà chị dâu hai bị mẹ chồng dạy dỗ một trận, chị ta tức giận không có chỗ xả nên oán giận với Dư Tĩnh Tĩnh: "Còn có cái miệng của cô nữa, tôi sắp bị cô hại chết rồi, sau này nếu không có chứng cứ thì cô đừng có ăn nói lung tung nữa!"Trong lòng Dư Tĩnh Tĩnh đầy bực bội, cô ta nhịn không được nói: "Là do chị không quản được miệng của mình, tại sao lại trách em?"Lúc nảy nam chính khiến cô ăn quả đắng, cô ta đang phiền não muốn chết nào có tâm tư đi nịnh bợ người phụ nữ này.

Dư Tĩnh Tĩnh đi tới một mảnh ruộng khác, nơi đó cô có quen biết một người thanh niên trí thức tên là Tống Dục.

Dựa theo cốt truyện thì đây là người yêu thầm cô ta, nhưng bản thân cô ta chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt anh.

Mà bây giờ vì có chuyện nhờ vả nên Dư Tĩnh Tĩnh không ngại lợi dụng Tống Dục một chút.

Mùa đông vừa qua cô ta vất vả lắm mới dưỡng được làn da trắng, bây giờ vì bị phơi nắng nên đen đúa không thể chịu nổi.

.
 
Chương 33


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Cô ta rất tự tin vào nhan sắc của mình, trong nhóm người thanh niên trí thức này chỉ có cô là người xinh đẹp nhất.

Còn những cô gái nông thôn kia thì cô ta chẳng thèm để vào mắt.

Nhưng sáng nay sau khi so sánh với Lâm Nghiên Thu ở cự ly gần, Dư Tĩnh Tĩnh đã bị một đả kích lớn.

Buổi sáng hôm nay, khi tia sáng màu xám xanh chiếu lên làn da trắng mịn như kem dưỡng da của Lâm Nghiên Thu, cô thấy trên mặt cô ta không có một lỗ chân lông nào, đôi mắt đen láy sáng người, cánh môi đỏ mọng xinh đẹp thật khiến người khác ghen tỵ.

Mà bản thân mình bởi vì thường xuyên làm việc dưới trời nắng nên làn da vừa đen vừa vàng, cho dù ngũ quan có tốt cũng không thể vớt vát được chút nào.

Dư Tĩnh Tĩnh càng nghĩ càng khó chịu, cô ta đi nhanh tới trước mặt Tống Dục, thấy anh ta đỏ mặt nhìn mình, cô cắn môi dưới rồi nhỏ giọng nói: "Đồng chí Tống, tôi! tôi đang bị! bụng của tôi có hơi khó chịu nên muốn nghỉ ngơi một chút, anh có thể giúp tôi làm việc một lát không?"Thanh niên trí thức Tống Dục là một người đơn giản tốt bụng, anh ta hiểu được ý tứ của Dư Tĩnh Tĩnh, sắc mặt vốn dĩ đang đỏ lại càng đỏ hơn, anh vội vàng nói: "Tất nhiên rồi, cô cứ đi nghỉ ngơi đi, tôi sẽ giúp cô làm việc.

"Dư Tĩnh Tĩnh khẽ ừ một tiếng: "Cảm ơn anh.

"Tống Dục cười ha hả nói: "Có gì đâu mà cảm ơn, giúp đỡ nữ đồng chí là chuyện nên làm!"Dư Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút lại khen: "Đồng chí Tống, anh thật là một người tốt.

" Nói xong, cô nở nụ cười với anh.

Tống Dục được khen nên ngại ngùng gãi đầu, anh nhìn theo bóng dáng rời đi của nữ đồng chí mà mình thầm mến, trong đầu anh bây giờ đều là nụ cười vừa rồi của Dư Tĩnh Tĩnh.

Cô ấy khen mình là người tốt, có phải cô ấy muốn tìm hiểu mình hay không?! ! Lâm Nghiên Thu có thói quen ăn chậm nhai kỹ, trong khi người khác đã ăn xong mà cô chỉ mới ăn được nửa cái bánh rau dại.

Vừa rồi cô nghe anh cả nói đi xuống ruộng làm việc, cô còn tưởng rằng họ cũng muốn cô đi.

.


 
Chương 34


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


trong lòng Lâm Nghiên Thu tràn đầy không tình nguyện, cô cố gắng vắt hết óc ra để tìm cớ "trốn việc".

Nào ngờ không chỉ cô không cần xuống đất mà ngay cả Cao Quế Hương cũng không đi.

Cao Quế Hương không cần xuống ruộng là bởi vì bà có ba đứa con trai thay phiên nhau nuôi dưỡng, con gái lớn làm việc ở huyện thành ba năm thỉnh thoảng cũng gửi quà về nhà, có thể nói bà là người được hưởng phúc nổi danh mười dặm tám xã xung quanh đây.

Về phần Lâm Nghiên Thu, cô cũng được hưởng ké ánh sáng của nhà họ Trình, nhà họ Trình là người nhà quân nhân, mà anh cả là đại đội trưởng.

Do đó trong nhà không thiếu ăn thiếu mặc hay tiền bạc, không chỉ thế, cô còn thường xuyên nhận được phiếu vải quân dụng lưu thông trong cả nước, không giống với phiếu vải in tại địa phương chỉ được sử dụng giới hạn ở một vài nơi.

Vừa có tiền, vừa rảnh rỗi, không cần phải mặt hướng xuống đất lưng đưa lên trời.

Đây cũng là lí do vì sao sau khi Lâm Nghiên Thu xuyên thành nữ phụ mà không một ai nghi ngờ, có lẽ làn da của nữ phụ không có gì khác so với cô, ít nhất sẽ không giống những người phụ nữ khác vừa đen vừa cẩu thả.

Trình Gia Thuật đợi cô ăn cơm xong mới mở miệng nói: "Em đi với tôi vào huyện thành.

"Lâm Nghiên Thu theo bản năng ừ một tiếng, sau khi phản ứng lại không khỏi chột dạ hỏi: "Đi huyện thành làm cái gì?"Trình Gia Thuật đứng lên đáp: "Thăm lão sư.

"Lâm Nghiên Thu thở phào một hơi, cô nhớ trước kia khi nam chính sống ở ký túc xá của trường trung học.

Lục lão sư dạy toán rất quan tâm và hỗ trợ anh nên cho tới bây giờ nam chính vẫn không quên được phần ân tình này, mỗi lần về quê anh đều mang theo chút đồ vật đến thăm bà.

Con trai Lục lão sư là Lục Kiến Quân có thể tiến vào bộ đội cũng là nhờ Trình Gia Thuật giúp đỡ rất nhiều.

Nhưng tại sao anh lại muốn cô đi cùng?Trong tiểu thuyết, mấy chuyện này đều do nam chính tự mình đi, nếu hỏi lý do thì anh sẽ nói mang theo người nhà quá phiền phức.

.


 
Chương 35


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Đúng vậy, nam chính là người kiêu ngạo tự phụ như vậy, cho dù có gia đình thì cũng sẽ xem như không có, bất luận đi đâu anh ta cũng không muốn mang theo người nhà.

Giống như cưới vợ sinh con chỉ là nhiệm vụ chính trị, sau khi hoàn thành liền không có quan hệ gì với anh ta nữa.

Không chỉ có một mình nam chính là người như thế, mà có rất nhiều người đàn ông ở trong thời kỳ này đều như vậy, tính gia trưởng của bọn họ đặc biệt nghiêm trọng.

Hiện tại đang có chuyện gì xảy ra vậy? Sao mọi thứ chẳng giống với cốt truyện ban đầu gì cả?Lâm Nghiên Thu vô cùng nghi ngờ, bỗng nghe người đàn ông bên cạnh nhíu mày hỏi: "Không phải em rất thích đi huyện thành sao?" Mỗi lần anh trở về đều la hét muốn anh dẫn đi huyện thành, cái miệng nhỏ của cô cứ liên tục nói không ngừng, hết đòi mua cái này lại đòi mua cái kia.

"Đi chứ, tôi đi.

"Lâm Nghiên Thu không biết huyện thành thời này như thế nào, cô cảm thấy khá tò mò.

"Chờ tôi một chút, tôi đem chén đũa đi rửa đã, còn Đại Bảo bọn nhỏ! "Cô còn chưa nói xong, Trình Gia Thuật liền mở miệng nói: "Mấy đứa nhỏ cứ để ở nhà cho mẹ trông, em mau đi thay quần áo đi, chén đũa để đó cho tôi.

"Vừa lúc cô cũng không muốn rửa chén, Lâm Nghiên Thu vội vàng đưa cho anh rồi vào phòng thay đồ.

Lâm Nghiên Thu là một người thích làm đẹp, kiếp trước cô có phong cách ăn mặc cố định cho riêng mình.

Cô lục lọi tủ quần áo của nữ phụ và tìm thấy một cái váy màu vàng nhạt, kiểu dáng cũng tạm ổn, vừa đơn giản vừa hào phóng nhưng mà eo có hơi mập.

Cô đứng suy nghĩ một chút rồi lấy từ trong không gian ra một cái thắt lưng màu nâu nhạt buộc ở bên hông, lập tức một vòng eo nhỏ nhắn đã hiện ra.

Sau đó cô lấy một đôi dép màu trắng gạo mang vào rồi bước ra ngoài.

Trình Gia Thuật rửa sạch chén đũa, xem xét lại bếp lò rồi đem cái bàn vuông nhỏ đi cất.

Sau khi xong xuôi mọi chuyện thì anh thấy cô vợ nhỏ của mình mặc một cái váy dài đi ra, cánh tay và đôi chân trắng nõn bị lộ ra ngoài.

.


 
Chương 36


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Mái tóc cột lỏng lẻo ở phía sau đầu càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo.

Cô còn chưa tới gần mà anh đã ngửi thấy mùi thơm nhẹ dịu như có như không.

"Anh nhìn xem có đẹp không?"Lâm Nghiên Thu chỉnh chỉnh làn váy, theo thói quen chờ câu khen ngợi.

Thời kỳ náo loạn đã chấm dứt từ lâu, tư tưởng cổ hủ của người dân cũng dần được cởi mở hơn do sự tác động của văn hóa ngoại lai.

Mặc dù không thể so sánh với thế hệ sau, có thể tùy tiện kết hợp quần áo rực rỡ như màu đỏ hay xanh lục, nhưng bây giờ mọi người cũng đã bắt đầu khao khát cái đẹp.

Phong cách ăn mặc giống Lâm Nghiên Thu đã sớm phổ biến rộng rãi trong thành phố.

Đây cũng là phong cách mà các cô gái nông thôn vô cùng hâm mộ và muốn bắt chước theo.

Vốn tưởng rằng Trình Gia Thuật sẽ khen mình hai câu, nào ngờ người này lại không hiểu phong tình, nhìn cái sắc mặt nghiêm túc kia chứ giống như đang huấn luyện một con gà yếu ớt vậy: "Không đẹp, em mau đi đổi bộ khác đi!"Khóe miệng đang tươi cười của Lâm Nghiên Thu dần cứng lại: "! ""Đổi thành quần áo tay dài.

"Lâm Nghiên Thu: "! "Thấy cô tức giận đứng bất động ở đó, Trình Gia Thuật bắt đầu trừng mắt: "Đi mau!"Phát xít!Lâm Nghiên Thu tức giận muốn dậm chân, cô bực bội quay đầu đi nói: "Tôi không đi huyện thành nữa, anh tự mình đi đi!"Nói xong, cô khó chịu ngồi xuống cái ghế nhỏ! !.

Sáng sớm, Cao Quế Hương bưng chén cơm đi ra ngoài, cho đến khi mọi người xung quanh phải xuống ruộng làm việc, đi ra bờ sông giặt quần áo, không còn ai có thời gian tám chuyện với bà nữa thì bà mới thỏa mãn từ từ đi về.

Kết quả khi bà bước vào nhà, nhìn xem bà đã thấy cái gì đây!Nghe nói đứa con trai thứ ba của bà ở bộ đội quản lý hơn một trăm người sĩ quan, vậy mà lúc này lại ngồi xổm bên cạnh con dâu, cái mặt cũng muốn kề sát vào mặt con dâu, trong miệng còn nói cái gì đó: "Được rồi, được rồi, cứ mặc cái này đi, không cần đổi nữa, được không?".


 
Chương 37


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Anh là cái người cổ hủ! Tôi mặc như vậy có lộ gì đâu!""Sao lại không lộ? Không phải lộ cánh tay với chân đây sao? Nhìn khó coi muốn chết.

" Trình Gia Thuật nhìn như thế nào cũng thấy chói mắt, vừa nghĩ đến có người đàn ông khác nhìn vợ mình thì anh liền muốn bốc lửa.

"Vậy anh tự mình đi huyện thành đi, tôi không ra cửa thì sẽ không có chỗ nào lộ nữa.

""Được rồi đều để cho em mặc, đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước.

" Anh nhíu mày, cảm thấy bản thân lại muốn dạy dỗ người khác.

"Thế nào, anh muốn đánh tôi hả?" Lâm Nghiên Thu duỗi cánh tay đến trước mặt anh, nói: "Đánh đi đánh đi.

"Trình Gia Thuật: "! "Cao Quế Hương nghe đến đây thì cố ý ho khan mấy tiếng, mặc dù bà không thích con dâu ba, nhưng cũng không đồng ý cho con trai đánh con dâu, khi xưa lúc ông Trình còn sống, cho dù cãi nhau đến mức nào thì ông cũng sẽ không đụng đến một đầu ngón tay của bà, nếu ông dám đánh bà thì bà sẽ liều mạng ngay lập tức.

Hai người bị tiếng ho cắt đứt liền nhanh chóng tách ra.

Trình Gia Thuật là người bảo thủ, anh không thể ở trước mặt mẹ mình làm ra mấy chuyện ân ái với vợ được.

Lâm Nghiên Thu thì rất muốn tát vào mặt mình một cái, vừa rồi đầu óc cô có bệnh sao? Cô vậy mà đi làm nũng đối với người có khuôn mặt giống hệt bạn trai trước khi của mình.

Tâm tư hai người khác nhau, không hẹn mà cùng mở mắt.

Cao Quế Hương nghe thấy con trai thứ ba nói muốn đi huyện thành thăm lão sư, liền nói: "Mang vợ con đi cùng đi, mấy đứa nhỏ cứ để mẹ trông cho.

"Bà không quan tâm lời đồn thổi chuyện con dâu ba bỏ trốn với người bàn hàng rong là thật hay giả.

Nhưng bà biết nếu không cho đôi vợ chồng son đi đây đi đó, thì khi người phụ nữ nhàm chán muốn thay lòng đổi dạ, cho dù có dùng mười con trâu cũng không thể kéo về được.

Con dâu có không tốt thế nào nhưng chỉ cần nó còn ở đây, con trai bà mới có một gia đình.

.


 
Chương 38


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Nếu con dâu chạy thì căn nhà này sẽ tan rã, mấy đứa cháu nội đáng thương của bà sẽ không còn mẹ nữa.Đừng thấy Cao Quế Hương không biết chữ, trong lòng bà không hề hồ đồ mà còn rất tinh tế.......Hai người rốt cuộc cũng đi huyện thành cùng nhau.Mặc dù nói Nam Hoài là một huyện thành, nhưng bởi vì nằm ở đầu mối giao thông, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ, cửa hàng bách hóa, cung tiêu xã, rạp chiếu phim, phòng tắm, chợ bán thức ăn...!Đặc biệt là nó rất gần nhà ga, vô cùng náo nhiệt.Nhưng những thứ này ở trong mắt Lâm Nghiên Thu cũng không có đáng xem, lúc cô đi ngang qua cửa hàng bách hóa, vì tò mò nên tiến vào xem, kết quả...!nóng con mắt.Phong cách quần áo, kết cấu, còn có cách kết hợp màu sắc đều nóng con mắt.Đi dạo một vòng, một cái cô cũng không mua.Trình Gia Thuật đi đến quầy thuốc lá gói kĩ hai chai rượu địa phương và hai cây hoa mẫu đơn màu đỏ.

Xong xuôi anh liền xách đồ đi tìm vợ, vừa liếc mắt một cái đã thấy vợ mình đang đứng nghịch hòn đá ở trước cửa hàng bách hóa.Anh bước nhanh qua, thấy hai tay cô trống trơn nên hỏi: "Tại sao không mua một bộ quần áo nào?"Lâm Nghiên Thu ghét bỏ nhăn mũi nói: "Quá xấu."Trình Gia Thuật nhìn cô nói: "Thật kiêu ngạo!"Lâm Nghiên Thu: "..."Cô phát hiện bản thân mình không có cách nào cùng người đàn ông này vui vẻ giao tiếp, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị anh làm cho tức chết mà.

Cô bỗng nhiên hiểu được lý do vì sao nữ phụ lại cùng người bán hàng rong bỏ trốn rồi...Con trai của Lục lão sư là Lục Kiến Quân, hai năm đầu xuất ngũ về địa phương, đúng lúc gặp phải Cục công an thành lập đại đội cảnh sát hình sự.

Trinh sát do Trình Gia Thuật đưa ra ngoài bất ngờ làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự, bây giờ cả nhà Lục Kiến Quân đang ở tại bên trong sân gần Cục công an.Người nhà Lục lão sư thấy Trình Gia Thuật tới thăm thì vô cùng mừng rỡ.

Nhất là Lục lão sư, bà kích động nắm lấy tay Trình Gia Thuật, run rẩy nói: "Tốt, tốt, tốt.".


 
Chương 39


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Lại nhìn về phía Lâm Nghiên Thu, cao hứng nói: "Đây là vợ em à? Dáng vẻ thật xinh đẹp, Gia Thuật em cũng vậy, làm sao mà bây giờ mới mang theo vợ tới đây? Giấu diếm sợ chúng ta thấy có phải không?"Nói xong, bà kéo tay Lâm Nghiên Thu nói: "Vào nhà ngồi, mau vào trong ngồi."Lâm Nghiên Thu bị Lục lão sư kéo vào, trong sân, Trình Gia Thuật thấy hai người một già một trẻ đi vào trong nhà, anh mới thu lại nụ cười trên môi, quay đầu nói Lục Kiến Quân: "Cậu giúp tôi tìm một người, là một người bán hàng rong."Nghiên Thu bị Lục lão sư kéo đi vào nhà chính.

Đến nơi, cô nhìn thấy trên bàn bát tiên có để một chậu rau và bột mì, Lục lão sư cười tủm tỉm nhìn cô nói: "Mấy đứa nhỏ đứa thì đi làm đứa thì đi học, cô ở nhà cảm thấy nhàm chán nên muốn làm chút sủi cảo.

Đúng lúc hai đứa tới đây, chúng ta cùng nhau ăn sủi cảo.

""Để em làm giúp cô."Nhà của Lâm Nghiên Thu ở phía Nam, lúc trước cô và các bạn cùng phòng ký túc xá của trường đại học ở Kinh Đô thường xuyên vụng trộm trốn trong phòng làm sủi cảo, sủi cảo tự mình làm ra ngon hơn ngoài quán rất nhiều.Cô cũng không ngại ngùng gì mà trực tiếp đi rửa tay rồi ngồi xuống."Em mau đeo tạp dề vào, đừng để quần áo bị dơ." Lục lão sư cởi tạp dề bên hông mình xuống, sau đó buộc nó vào thắt lưng của Lâm Nghiên Thu, lúc này bà mới chú ý tới cô gái này có cái eo thật thon gọn.Dáng vẻ cũng rất xinh đẹp, Lục lão sư chưa từng nhìn thấy qua cô gái nào xinh đẹp động lòng người như vậy.

Nhìn thế nào cũng không giống là mẹ của mấy đứa trẻ, nếu bây giờ nói cô vẫn là thiếu nữ thì bảo đảm ai cũng sẽ tin.

Làn da của Lâm Nghiên Thu trắng trẻo nõn nà, vừa nhìn đã biết cô không phải dạng người có thể xuống ruộng làm việc."Gia Thuật là một đứa trẻ ngoan, cô thấy thằng bé rất thương em."Lục lão sư bà là người từng trải, làm sao có thể không hiểu rõ?.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top