Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,577
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ

Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ
Tác giả: Sơn Tra Hoàn Tử
Tình trạng: Đã hoàn thành




Một giấc ngủ dậy, Lâm Nghiên Thu phát hiện mình xuyên vào một quyển truyện niên đại, trở thành mẹ của bốn củ cải nhỏ. Có tiếng ham ăn biếng làm, không biết giặt giũ nấu cơm, may vá cũng không rành, chuyện này đã từng trở thành trò cười cho người trong thôn bàn luận mỗi khi rảnh rỗi.

Mà nữ chủ lại là người nắm giữ kịch bản trong tay, không chỉ am hiểu thiên văn địa lí, còn dẫn dắt thôn dân làm ruộng chăn nuôi, cuộc sống ngày càng phát đạt, còn có nam chủ đẹp trai dịu dàng yêu thương, con cái hiếu thảo, người một nhà chung sống hòa thuận, làm cho vô số người khác phải ghen tị.

Về phần Lâm Nghiên Thu đau đầu nhìn bốn đầu củ cải bẩn thỉu ở trước mặt, lại nhìn sang người đàn ông cực kì tự phụ là cha của bốn củ cải nhỏ, cô phân vân không biết nên noi theo nữ chủ từ đây chuyên tâm giúp chồng dạy con, hay là buông tay chạy lấy người.

Đương nhiên là cô lựa chọn chạy lấy người, bởi vì cô là một con cá mặn chính hiệu!

Vậy nên: bốn đầu củ cải nhỏ học được cách tự chăm sóc bản thân, còn cha của bọn chúng trở thành người thành thạo việc giặt giũ nấu ăn cùng may vá.

Mục đích duy nhất chính là: Vợ/Mẹ đừng bỏ đi mà!!
 
Chương 1


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


“Suỵt, đừng làm phiền mẹ, mẹ đang ngủ.

”“Em biết, em chỉ muốn đắp chăn cho mẹ thôi.

”“Khi nào mẹ mới tỉnh lại vậy?”“Anh cũng không biết, bà nói mẹ ngủ một giấc là sẽ tốt lên.

”Lâm Nghiên Thu tỉnh lại, nghe được bên tai có một giọng non nớt vang lên, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một trần nhà màu đen được làm bằng gỗ, dường như có mùi lạ trong không khí, là mùi đất xen lẫn với mùi ẩm mốc.

Đầu choáng váng một trận, Lâm Nghiên Thu thử ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, trên cửa sổ là những tờ báo ố vàng và những bức chân dung của các nhà lãnh đạo được treo trên tường, tất cả đều hiện rõ dấu vết cũ kỹ của thời gian.

“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi.

”Lâm Nghiên Thu bị giọng nói đột ngột làm cho hoảng sợ, sau đó cô chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ bẩn thỉu đã chui tọt vào trong lòng cô, sức lực của nhóc cũng không nhỏ chút nào, vừa nói liền đâm sầm một cái vào bụng khiến cô đau đớn không thôi.

Sau đó, có một cô bé với mái tóc rối bù bước đến bên cạnh giường, thêm hai đứa bé mới chập chững biết đi cũng xoay người sang bên cô.

Mẹ, mẹ, mẹ.

Tiếng mẹ ríu rít không ngừng.

Lâm Nghiên Thu cảm thấy choáng váng, không khỏi trợn mắt há hốc mồm vì ngạc nhiên.

Tình hình hiện tại là sao?Cô nhanh chóng đẩy cậu bé đang ôm eo mình ra: “Đừng gọi cô là mẹ nữa, cô không phải là mẹ của các cháu, với cả cô cũng chưa kết hôn đâu.

”Lâm Nghiên Thu vừa nói dứt lời, nhóc con kia dường như chịu phải đả kích rất lớn, oa một cái liền khóc rống lên, nhóc vừa khóc vừa kêu: “Mẹ, mẹ đừng đi mà…hu hu…Con không muốn mẹ đi đâu.

”Cậu nhóc vừa khóc, cô bé con bên cạnh cũng đưa tay lau nước mắt, đứa sau còn khóc to hơn so với đứa trước.

Lâm Nghiên Thu lập tức hoảng sợ, tay chân liền luống cuống không biết phải làm sao, cuối cùng cô đành phải ra sức nỗ lực, lúc dỗ đứa bên này lúc lại quay sang bên kia, chỉ là cũng chả có tác dụng gì mấy.

.


 
Chương 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Lâm Nghiên Thu vốn không có kiên nhẫn đối với bọn trẻ con, vì vậy liền trực tiếp buông lời uy hiếp: “Đừng khóc, nếu còn khóc nữa coi chừng cô ném mấy đứa ra ngoài hết đấy.

”Bốn đầu củ cải nhỏ lập tức từ từ ngừng khóc, nhưng cái mũi vẫn còn sụt sịt không ngừng, cả đám cứ đứng đó khóc thút tha thút thít, hai mắt đẫm lệ nhìn Lâm Nghiên Thu, giống như những đứa trẻ trong trại tị nạn vậy, nhìn qua cực kì đáng thương.

Lâm Nghiên Thu hài lòng, vỗ vỗ đầu cậu bé hỏi: “Tên của con là gì?”Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của cậu bé như sắp khóc thêm lần nữa, Lâm Nghiên Thu vội vàng nói: “Cô…à… mẹ có chút đau đầu, không nhớ được cái gì, con nhắc nhở cho mẹ một chút, biết đâu mẹ sẽ sớm nhớ ra.

”Cậu bé mím chặt môi, cố nín khóc sau đó nhẹ giọng đáp: “Đại Bảo, mẹ, con là Đại Bảo.

”Lâm Nghiên Thu à một tiếng, lại chỉ cô nhóc bên cạnh: “Còn bé này thì sao?”Cô bé nhỏ giọng nói: “Con là Nhị Bảo ạ.

”Lâm Nghiên Thu gật gù, lại nhìn sang hai đứa trẻ sinh đôi còn đang chảy nước mũi thò lò ở bên cạnh, nói: “Vậy hai nhóc này hẳn là Tam Bảo và Tứ Bảo phải không?”Cô bé bế một trong hai nhóc lên, sửa lại lời cô cho đúng: “Đây là Tiểu Bảo ạ.

”Lại chỉ một nhóc khác giống y như đúc đang đứng ở bên cạnh: “Em ấy mới là Tam Bảo.

”Lâm Nghiên Thu liền bật cười ha hả, trong mắt cô thì hai nhóc con này y chang nhau, dù sao cũng không phân biệt được.

Cô nhấc chăn bông và ra khỏi giường, sau đó lại thấy một cuốn lịch giấy treo trên tủ, lật ra vài tờ xem thử thì thấy là ngày 28 tháng 5 năm 1979.

Lâm Nghiên Thu liền đóng băng ngay tại chỗ.

Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên bước vào trong phòng, trên đầu bà ấy quấn một cái khăn màu trắng, thấy Lâm Nghiên Thu đã tỉnh liền tiến lên kéo lấy tay cô.

“Bác là ai, sao lại véo tay tôi?”Lâm Nghiên Thu vội vàng che tay né tránh, trợn to mắt không thể tin được.

“Cái gì cơ? Mẹ là mẹ của con đây! Con bé chết tiệt này, nhảy xuống sông làm nước tràn vô não, giờ còn không nhận ra mẹ ruột mình hả!?”.


 
Chương 3


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


“Mày đúng là đồ trời đánh, suốt ngày khiến cho mẹ và cha mày nổi điên!Lúc trước con sống chết phải gả vào nhà họ Trình, biết rõ Gia Thuật là bộ đội phải tham gia quân ngũ, con gả vào đó chẳng khác nào sẽ làm góa phụ, mẹ và cha con hết lời khuyên con vẫn không nghe, một hai phải gả cho bằng được.

Gả thì thôi coi như xong chuyện, vậy mà con còn không biết đủ, đã sinh tới bốn đứa con còn không yên phận! Dám ngoại tình cùng tên đàn ông khác? Mày nghĩ nhà họ Trình là chỗ nào mà dám làm loạn như thế hả con!?Giờ thì tốt rồi, từ lúc con nhảy sông đến giờ, một bóng người nhà họ Trình cũng không thấy, ngày mai con lo mà cút về nhà họ Trình cho mẹ, chờ Gia Thuật về nói chuyện tử tế với nó, dù có cắn lưỡi chết cũng không thể thừa nhận chuyện kia, cứ nói là do người bên ngoài loan truyền tin đồn thất thiệt, căn bản không có chuyện con ngoại tình bỏ trốn theo trai, nếu không con cứ chờ mà bị tống vô tù đi!”Nghe tiếng nói chuyện hùng hổ của người phụ nữ trung niên, Lâm Nghiên Thu dường như vừa nắm được một chi tiết quan trọng, tâm trí đang mơ hồ đột nhiên tỉnh táo lại không ít.

Ngoại tình, Trình Gia Thuật, vào tù…Đây không phải là nội dung mà cô đọc được trong cuốn tiểu thuyết đêm qua sao?!Lâm Nghiên Thu nhớ rằng trước khi đi ngủ cô có đọc một quyển truyện niên đại có tên là “Cuộc sống tốt đẹp ở những năm 80”, tác giả có bút danh là “Lão nương cực kì xinh đẹp”.

Đây là bút danh của bạn cùng phòng cũ Dư Tĩnh Tĩnh, Lâm Nghiên Thu từng tình cờ nhìn thấy.

Cô và Dư Tĩnh Tĩnh còn có một đoạn thời gian nghỉ chơi với nhau.

Nói thật là khi mới vào trường, cô và Dư Tĩnh Tĩnh có mối quan hệ khá tốt, chỉ là không ngờ sau này hai người các cô sẽ trở mặt vì một người đàn ông.

Nguyên nhân là trong một lần tham gia hoạt động của câu lạc bộ, Dư Tĩnh Tĩnh đã phải lòng một đàn anh, nhưng do cô ta nhát gan nên không dám xin Webchat.

Trong lúc đang do dự, đàn anh kia lại chủ động tiến đến hỏi xin phương thức liên lạc của Lâm Nghiên Thu, sau đó chính thức theo đuổi cuồng nhiệt.

.


 
Chương 4


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Sắc mặt của Dư Tĩnh Tĩnh tối sầm tại chỗ, cô ta không muốn nói chuyện với Lâm Nghiên Thu trong nửa tháng nữa.

Lâm Nghiên Thu cũng không nói nên lời, chuyện khiến cô còn cạn lời hơn nằm ở phía sau, Dư Tĩnh Tĩnh ở sau lưng chỗ nào cũng nói cô cướp bạn trai cô ta, bạch liên hoa y như kỹ nữ.

Lâm Nghiên Thu cũng là một người xấu tính, nắm thóp được bằng chứng Dư Tĩnh Tĩnh nói xấu cô, thì cô đổ một chậu nước rửa chân lên đầu cô ta ngay tại chỗ.

Hai người hoàn toàn kết thâm thù.

Sau khi Lâm Nghiên Thu xin đổi phòng ngủ cũng chật vật một hồi, rồi từ từ cũng dần vứt người này ra sau đầu.

Cô bắt đầu kết giao với những người bạn mới, sinh hoạt như cũ, lại còn có thêm anh bạn trai.

Cho đến tối hôm qua thấy Dư Tĩnh Tĩnh viết tiểu thuyết, cô vốn không thấy hứng thú chút nào, chỉ là nhìn thấy tên vai phụ giống tên cô như đúc mới mở ra xem, kết quả càng xem càng tức.

Dư Tĩnh Tĩnh vậy mà dám viết cô vào quyển truyện niên đại《 Cuộc sống tốt đẹp những năm 80 》 này, nhưng mà cô không phải nữ chủ, mà là một vật hi sinh nữ phụ có kết phục bi thảm bên trong truyện.

Nếu chỉ dùng tên thì Lâm Nghiên Thu nhiều lắm cũng chỉ ghét bỏ thôi, điều làm cô nổi điên chính là, nữ chính trong quyển truyện cận đại này lại là Dư Tĩnh Tĩnh, còn nam chính tên là Trình Gia Thuật trùng tên trùng họ với bạn trai ngoài đời của cô.

Cái cảm giác đó ghê tởm giống như Dư Tĩnh Tĩnh đang trắng trợn cướp bạn trai của cô vậy.

Điều đáng kinh tởm hơn nữa là, nữ chính trong nguyên tác là cô đây trong khi nam chính tham gia quân ngũ, đã không kìm nén được cô đơn nên đi khắp hang cùng ngõ hẹp ngoại tình với người bán hàng rong, còn gan to dám bỏ trốn với kẻ bán hàng rong đó.

Nhưng không ngờ tên bán hàng rong đó lại là một kẻ lừa đảo miệng lưỡi trơn tru, bị lừa sắc thì thôi đi, còn bị lừa sạch tiền, cùng đường bí lối suy nghĩ luẩn quẩn rồi quyết định nhảy sông tự vẫn, may mà được người qua đường cứu lấy….


 
Chương 5


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Bởi vậy, thanh danh đã không tốt của nữ phụ giờ đây đã hoàn toàn bốc mùi, nam chính lại càng cảm thấy chán ghét cực độ với cô.

Tùy ý để cho người nhà họ Trình vạch trần cô và người bán hàng rong để duy trì trật tự đội, cho cô ngồi xổm trong nhà giam mấy năm mòn mỏi.

Mà nữ chính Dư Tĩnh Tĩnh cũng xuất hiện vào thời điểm này, với danh nghĩa giúp đỡ nam chính chăm sóc con cái vào ở nhà nam chính, cô ta hiền hậu lại có năng lực, không chỉ nấu cơm giặt quần áo, mà nuôi dưỡng trồng trọt mọi thứ đều thành thạo, cùng mấy đứa trẻ sống chung cũng rất hòa thuận, không biết từ khi nào cô ta đã thu phục được mấy đứa con của nữ phụ, từ đây “người một nhà” sống những ngày tháng hạnh phúc mỹ mãn.

Còn về phần nữ phụ, sau khi ra tù cô muốn về nhà, nhưng nhà đã không còn, muốn con, nhưng con không nhận cô làm mẹ, rơi vào kết cục hiu quạnh lẻ loi lại tuyệt vọng.

Một mình cô ngồi xe lửa đi xa cậy nhờ người thân, nào có hay nửa đường thì bị bọn buôn người lừa bán, sau nhiều lần qua tay, cuối cùng cô rơi vào tay một ông già dê.

Cuối truyện, tác giả còn giải thích cụ thể hoàn cảnh thê thảm của nữ phụ: “Người đàn bà kia ngày nào cũng trần truồng, bị trói nhốt trong một căn phòng tối om mục nát, ngày qua ngày phải sống như một con chó, nhiệm vụ là phải quan hệ, sinh con, lại quan hệ, lại sinh con…….

Nghĩ lại chuyện này.

Lâm Nghiên Thu không khỏi rùng mình.

Cô vẫn có ấn tượng mơ hồ, hình như sau khi đọc toàn bộ quyển tiểu thuyết này cô tức đến không ngủ nổi, lập tức gọi điện cho bạn trai, thở phì phò kể lại chuyện này cho bạn trai nghe.

Lâm Nghiên Thu chỉ nhớ là bạn trai không ngừng an ủi cô nói: “Ngoan nào, bạn cùng phòng trước kia của em có thế nào thì cũng không chiếm được anh đây, bạn trai em là hoa đã có chủ, chỉ là cẩu tử của một mình người đẹp Lâm Nghiên Thu thôi.

”Rồi sau đó…Cô đi ngủ, khi tỉnh dậy không hiểu tại sao lại đến chỗ này.

.


 
Chương 6


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Nghe ý tứ trong lời nói của người phụ nữ trung niên, lúc này “cô” đã bỏ nhà đi với người bán hàng rong, ở trong thời không giả tưởng này, nam nữ lăng loàn có thể tính là phạm pháp, nói cách khác người nhà nam chính đã tố cáo “cô” lên đội duy trì trật từ vì tội bỏ nhà đi theo trai, cô” đã sắp phải vào tù rồi!Lâm Nghiên Thu bị dọa toát mồ hôi lạnh, gần như là một phản xạ có điều kiện, cô vội nắm lấy tay người phụ nữ trung niên: “Dì…không không không, mẹ, bây giờ mẹ dẫn con về nhà họ Trình đi, hu hu…Con không muốn ngồi tù đâu…”“Bây giờ đã biết sợ rồi à? Sao lúc đó còn làm?”Người phụ nữ trung niên nói xong lại tức giận, giả vờ đưa tay lên muốn đánh người, Lâm Nghiên Thu vội chạy đến phía trước nói: “Con sai rồi, mẹ ơi con biết sai rồi, con không muốn ngồi tù đâu, mẹ nói con phải làm sao bây giờ.

”Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, mình vừa đến đây còn ngu ngơ lắm, không muốn kéo thêm thù hận nữa.

“Còn làm sao nữa, đương nhiên là sống chết cũng không thừa nhận, con nói thật cho mẹ biết, chuyện con với tên bán hàng rong…Còn có ai biết nữa.

”Lâm Nghiên Thu mù mờ lắc đầu.

Nữ phụ trong nguyên tác không có nói qua với bất kỳ người nào, sau khi nhảy sông tự vẫn cũng nói năng thận trọng, còn về tên bán hàng rong kia… hắn sẽ càng không nói, trừ khi đầu óc có vấn đề mới muốn ăn cơm tù.

Bị người khác thấy?Khả năng này cũng không lớn lắm, không biết là do logic của tác giả nguyên tác có lỗ hổng hay là vấn đề ở mặt khác, chân trước nữ phụ vừa chạm mặt người bán hàng rong ở huyện thành, thì chuyện cô bỏ nhà đi đã được truyền đi khắp nơi.

Còn chưa bắt được điểm yếu, vậy ai biết trước được mà đi đồn sau lưng?Đầu óc Lâm Nghiên Thu rối bời, lúc này Đại Bảo đột nhiên nói: “Dì Tĩnh Tĩnh biết, dì ấy nói với thím hai là mẹ chạy, con nghe hai người ấy nói chuyện!”“Dư Tĩnh Tĩnh?”Lâm Nghiên Thu nghiến răng nói ra ba chữ này.

.


 
Chương 7


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Lâm Nghiên Thu vội nghĩ lại, khi này Dư Tĩnh Tĩnh đã gia nhập hàng ngũ thanh niên trí thức, ăn ở trong nhà anh chị dâu hai của nam chính, quan hệ với chị dâu hai của nam chính cũng không phải quá tốt.

Đại Bảo gật đầu, nói: “Có phải mẹ thật sự không muốn chúng con nữa không hả mẹ, cho nên mới bỏ đi với người ta?”Lâm Nghiên Thu vội lắc đầu, trước mắt cứ mặc kệ nữ phụ có suy nghĩ gì, ít nhất không được khiến con cái tổn thương: “Tất nhiên là không phải rồi, mẹ đi huyện thành mua đồ ăn ngon cho các con mà, sao lại không cần các con được chứ.

”Trái tim nhỏ vốn đang thấp thỏm của Đại Bảo được thả lại trong bụng, nhóc xoay đầu thở phì phò nói với em gái: “Em thấy chưa, anh đã nói mẹ sẽ không bỏ rơi chúng mình mà!”Nhị Bảo sợ hãi nói: “Vậy sao mẹ lại muốn nhảy sông tự vẫn?”Lâm Nghiên Thu mặt không đổi sắc sửa lời: “Đó là mẹ trượt chân rơi xuống nước, trượt chân đấy, rõ chưa hả!”Nhị Bảo à một tiếng dài: “Thím hai nói mẹ bị người ta vứt bỏ, mới luẩn quẩn trong lòng rồi nhảy xuống sống.

”Lâm Nghiên Thu không khỏi cười lạnh, đây đâu phải thím hai nói, mười phần thì có tám chín là do Dư Tĩnh Tĩnh đi ra ngoài đồn, còn về mục tiêu—— “nữ phụ” là cô đây không đi tù, thì Dư Tĩnh Tĩnh làm sao có cơ hội trèo lên vị trí của cô!Dù có như thế nào, chuyện cấp bách là cần phải quăng nồi nước sôi “bỏ trốn” này cái đã.

Đồng thời Lâm Nghiên Thu cũng nghĩ đến vấn đề quan trọng, trước mắt có thể khẳng định cô là thân xuyên, chứ không phải là hồn xuyên.

Bởi vì vừa nãy cô đã lén thử, không gian của mình vẫn còn đó, vậy còn một vấn đề nữa.

Nữ phụ nguyên tác đã đi đâu rồi?Chẳng lẽ từ thời khắc nhảy xuống sông kia nữ phụ đã biến mất rồi?Khi cô đang xuất thần, cánh tay cô lại bị ai nhéo một cái.

Lâm Nghiên Thu định thần lại, thấy người phụ nữ trung niên, à không phải, chính xác là mẹ của nữ phụ- Lương Phượng Anh.

Lúc này bà ấy đang chỉ vào bộ quần áo đã thay ra ở trong bồn tắm chỗ góc tường.

.


 
Chương 8


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


“Tự con xem con mặc cái gì đi, là cái tên bán hàng rong đó mua cho con phải không? Sợ người khác không biết hai người làm chuyện gì sao? Mất mặt xấu hổ!”Lâm Nghiên Thu không nói tiếng nào, cũng không thể nói ở nơi mà mình xuyên qua thì món đồ đó gọi là đầm ngủ, lộ tay lộ chân là chuyện hết sức bình thường, cũng may váy ngủ của cô còn khá kín đáo chỉ có thuần một màu trắng, cũng không có họa tiết lòe loẹt gì, nếu không mẹ nữ phụ nhất định sẽ nghi ngờ cho mà xem.

“Còn tóc nữa, lộn xộn như ổ gà, nhanh chóng đi chải chuốt lại giùm mẹ cái, đổi một bộ quần áo giống người rồi cùng mẹ đi qua nhà họ Trình!”Lương Phượng Anh lại tức giận mắng chửi, dẫn bốn củ cải đi ra ngoài trước.

Lâm Nghiên Thu tìm trong túi bỏ trốn của nữ phụ, lấy ra hai cái áo sơ mi kín đáo đã ngả vàng thay, quần là quần lao động vải màu đen, eo của cô quá bé chỉ có thể bỏ áo sơ mi vào trong quần, rồi nhìn vào gương toàn thân trên tủ bát xem thử.

Bộ quần áo này thật sự rất bẩn, nhưng cũng may cô có khuôn mặt xinh đẹp, cũng đủ trắng, còn có thể miễn cưỡng nhìn được.

Nhìn vào gương để thắt hai bím tóc, Lâm Nghiên Thu mở cửa đi ra ngoài, thấy trong sân nhỏ bằng đất nung ngoại trừ Lương Phượng Anh với bốn đầu củ cải, dưới bậc đá dưới mái hiên còn có hai người đàn ông già trẻ đang ngồi, người đàn ông lớn tuổi thì phì phèo hút thuốc lá sợi, còn bên chân người thanh niên thì có một chồng dây mây, hẳn là đang đan giỏ bằng dây mây.

Lâm Nghiên Thu đoán, đây chắc là cha và anh cả của nữ phụ.

“Xuân Tử, con đi theo mẹ một chuyến, nếu người nhà họ Trình có gây chuyện cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.

” Cha nữ phụ nói một câu.

Lâm Nghiên Thu nghĩ đến, hình như anh cả của nữ phụ tên là Lâm Nghiên Xuân.

Lâm Nghiên Xuân còn chưa kịp trả lời, thì có một người phụ nữ trẻ tuổi da ngăm đen thô ráp đi ra từ phòng bếp, mặt dài nói: “Làm sao mà anh Xuân phải đi theo nữa?".


 
Chương 9


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


“Nhỏ Thu cũng đâu phải chỉ có mỗi mình anh Xuân là anh em, mà những chuyện tốt không đến lượt chúng con, còn chuyện mất mặt thì chúng con phải ra trước đúng không!”Cái cô em chồng nhà mình này, từ sau khi gả vào nhà họ Trình thì thay đổi hẳn, đôi mắt cứ như mọc trên đỉnh đầu vậy, ai ai cũng thấy không vừa mắt, đã nhiều lần muốn tóm lấy cơ hội nói móc nó vài câu rồi.

Gì mà chị dâu ngươi sao lại đen giống con cá Chạch, quần áo rách nát trên người nên ném đi, cửa hàng bách hóa trong huyện có “sợi tổng hợp” năm tệ tám một thước vải, rẻ lắm!Năm tệ tám một thước vải mà kêu rẻ lắm? Nói vậy không thấy xấu hổ hả!Đúng, cô thừa nhận, cô em chồng này của cô càng ngày càng biết chưng diện, “sợi tổng hợp” từng thước từng thước, người ta đã sớm không cần mặc áo khoác nữa, nói gì mà người thành phố lưu hành mặc váy, trên chân lại đi giày cao gót, trên đường từ thật xa đã có thể nghe tiếng giày lộp cộp rồi.

Con quỷ nhỏ này!Từ lâu cô đã nhìn ra em chồng không an phận, kết quả thì sao?Thật đúng như cô đã nghĩ, cái cô em chồng này lại bỏ đi với thằng đàn ông khác!Xí!Càng nghĩ càng thấy giận, cô gào to đi đến trước mặt chồng, chống nạnh uy hiếp: “Tôi nói cho anh biết nha Lâm Nghiên Xuân, anh không được phép đi, nếu anh dám đi đi tôi sẽ không để anh yên đâu!”Nhưng không ngờ đến, người đàn ông bình thường bị đánh cũng không thèm nói một câu, lại hét to với cô: “Đàn bà thì nói ít thôi, nấu cơm của cô đi!”Lâm Nghiên Thu hoảng sợ lại quay qua nhìn người phụ nữ trẻ tuổi, cô ta bị chồng mắng nên cũng không dám nói thêm câu nào nữa, chỉ hung hăng liếc xéo Lâm Nghiên Thu, rồi quay về phòng bếp.

Bị chồng cô mắng, thì liếc tôi làm gì.

Lâm Nghiên Thu cực kỳ cạn lời, nhưng cũng không nói gì cả.

Chủ yếu là khi đọc truyện, bởi vì thấy ghét qua nên cô đã bỏ qua khá nhiều nhân vật và tình tiết, thậm chí cô còn không nhớ người phụ nữ trẻ tuổi tên là gì.

.


 
Chương 10


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Cho nên dựa vào nói ít sai ít, vẫn nên câm miệng thì tốt hơn.

….

Trong cái thời đại này, giao thông còn chưa phát triển tiện lợi, bọn họ đi bộ đến nhà họ Trình.

May là cũng không quá xa, chỉ khoảng hai dặm thôi.

Nhưng như vậy cũng đủ khiến Lâm Nghiên Thu mệt chết, hai đứa con gái song sinh của cô còn nhỏ không thể đi được bao nhiều, là “mẹ” của cặp sinh đôi, dù sao cô cũng phải ôm một đứa.

Đứa còn lại là do anh cả của nữ phụ ôm.

Mẹ nữ phụ tay trái tay phải dắt Đại Bảo và Nhị Bảo.

Lâm Nghiên Thu: “! ”Sinh nhiều quá!“Đại Bảo, các con làm sao đi sang nhà bà ngoại?” Cô có hơi tò mò.

Đại Bảo ngẩng đầu nhìn mẹ, mở mắt to tròn to khó hiểu: “Thì cứ đi thôi ạ?”Lâm Nghiên Thu đổi một cách hỏi khác: “Vậy còn Tam Bảo và Tiểu Bảo thì sao?”Đại Bảo chỉ chỉ em gái: “Con với Nhị Bảo, mỗi người ôm một đứa.

”Bây giờ Lâm Nghiên Thu không còn gì để nói, cô còn không bằng cả hai đứa trẻ…Cô thấy chột dạ ghê, đã thấy mẹ của nữ phụ Lương Phượng Anh liếc qua đây ánh mắt mang theo trần trụi khinh bỉ.

Lâm Nghiên Thu: “! ”Chẳng bao lâu sau, đã đến đội sản xuất nhà họ Trình, cứ đi theo hướng tây khi sắp ra khỏi thôn, cuối cùng cũng đến được nhà họ Trình.

Vừa rồi khi trên đường đến đây, Lâm Nghiên Thu đã chú ý quan sát, không giống những đời sau đều là biệt thự nhỏ, thời kỳ trong sách này nông thôn vẫn rất nghèo, đưa mắt nhìn qua, hầu như tất cả đều là nhà làm bằng bùn đất, thấp bé cũ nát.

Ngược lại, nhà của nhà họ Trình thật sự rất bắt mắt, một loạt bốn gian nhà mái gạch đỏ khang trang, mái ngói mới tính, còn “xa xỉ” xây sân đất nung cao hơn nửa người, nhìn rất là khí thế, trong những ngôi nhà gạch đất thì dùng câu hạc trong bầy gà để diễn tả cũng không quá.

Cửa sân ở nông thôn không có khóa, Đại Bảo chạy đến mở cửa trước.

Sau đó, một giọng nói the thé vang lên từ trong sân: “Cái thằng đáng chết Đại Bảo này, mày đem Tam Bảo Tiểu Bảo đi đâu hết rồi?!!’.


 
Chương 11


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Trong thời đại an ninh vẫn ổn định, rất ít trẻ em bị lừa bán, đứa trẻ sáu tuổi bế em đi ra ngoài chơi cũng không có gì phải lo lắng, chỉ cần nhớ về nhà ăn cơm là được.

Sáng sớm nay Đại Bảo đã dẫn theo em trai em gái đi ra ngoài chơi, bây giờ đã hoàng hôn, suốt cả một ngày, khó trách lại khiến cho người lớn trong nhà tức giận.

Lương Phượng Anh đi theo phía sau, cười chào như không có chuyện gì xảy ta: “Bà thông gia giận cái gì vậy, không phải tôi đã dẫn theo mấy đứa nhỏ về đến rồi đây sao.

”Cao Quế Hương đang bận việc ở trong sân, thấy là nhà mẹ đẻ của vợ thằng út, thì ngoài cười nhưng trong không cười: “Nha, hôm nay ngọn gió nào đã thổi chị sui đến đây vậy.

”Lại nhìn qua vợ của thằng út, trong lòng hừ lạnh một tiếng, quái gở nói: “Vợ của thằng ba không phải đã cùng thằng đàn ông khác chạy rồi sao, thằng đó bỏ rơi con hay sao vậy!”Phần cốt truyện này trong sách Lâm Nghiên Thu biết.

Không biết nữ phụ bị đứt dây thần kinh nào, mà nam chính cao phú soái thì không cần, lại đem lòng yêu một tên chọn gánh bán buôn đi khắp hang cùng ngõ hẹp người bán hàng rong, dù bị vứt bỏ cũng vẫn nhớ mãi không quên cái người đó.

Nghe mẹ nam chính nói như vậy, trong lòng cô lại buồn bực tức giận, lập tức tranh luận cùng với mẹ nam chính.

Mẹ chồng nàng dâu mẹ một câu con một câu, giọng lại lớn, không cần tốn nhiều công sức đã kêu đến một đám hàng xóm đến xem kịch hay, hoàn toàn chứng thực lời đồn cô cùng người đàn ông khác bỏ nhà đi!Tất nhiên, nguyên nhân khiến nữ phụ ngu dốt như vậy, nói đến cùng, cũng là do tác giả Dư Tĩnh Tĩnh đang tự luyến.

Rốt cuộc chỉ có vai phụ có chỉ số IQ thấp hơn chỉ số bình quân mới có thể đề cao sự thông minh của vai chính.

Cô cũng đâu phải nữ phụ, muốn bắt cô đi theo thiết lập tình tiết trong truyện?Cô càng không làm theo đúng ý cô ta?“Ai nói con bỏ nhà đi với người đàn ông khác? Kêu người đó ra đây, con với người đó đối chất.

”.


 
Chương 12


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Theo thiết lập trong sách, nữ phụ bỏ nhà đi với người đàn ông khác.

Nhưng sau khi cô xuyên đến thì không có tí liên quan nào với cô.

Nghĩ như vậy, cô liền vươn cao đầu lên, càng thêm có tự tin: “Thím, nói như nào con cũng là con dâu thím, cũng là một thành viên trong nhà thím, thím tùy tùy tiện nghe người ngoài đồn con bỏ nhà đi với người đàn ông khác, thím không thấy mất mặt sao?”Hình như nữ phụ kêu mẹ chồng mình là thím.

Tiếp tục thêm mắm dặm muối nói: “Con nhìn thấy cái người lắm mồm nhiều miệng phía sau lưng con mới là chồn chúc tết gà, không có lòng tốt!”Không phải Dư Tĩnh Tĩnh muốn bắt cô vào tù, để cô ta được lên thay sao?Ha ha, bây giờ cô muốn xem, lần này cô sống chết không nhường chỗ, Dư Tĩnh Tĩnh còn cách nào dây dưa với nam chính!….

Quân khu tỉnh JTrình Gia Thuận vừa trở lại từ sân huấn luyện, vừa vào đến văn phòng tháo mũ xuống, chỉ đạo viên đã bước đến đằng sau trong tay cầm một bức thư điện tín.

“Thư từ quê của cậu, khẩn cấp.

Nhanh chóng mở ra xem đi, chắc là chuyện quan trọng gì đó.

”Trình Gia Thuật không để ý vâng một tiếng, nhưng không mở ra ngay, theo kinh nghiệm của hắn cái gọi là khẩn cấp, không phải vị kia trong nhà gửi hắn tiền, thì chính là cãi nhau với mẹ.

Tháo hai cúc áo dưới cổ, toàn thân thả lỏng ngồi dựa vào ghế, hỏi chỉ đạo viên: “Đã sắp xếp cho tân binh xong hết chưa?”Chỉ đạo viên cười ha ha nói: “Tôi làm việc cậu còn không yên tâm sao?”Nhớ năm đó, người trước mắt này khi vừa mới vào bộ đội mình còn là đội trưởng của hắn, thoáng cái mười năm sau, người lính nghĩa vụ không bối cảnh đã thành đại đội trưởng.

Sau bao năm chông mai, sớm đã mài đi gai góc của hắn, thứ thay thế là không có thời khắc nào thôi điềm tĩnh cùng nhịp thở trầm ổn.

Để có thể làm nên tên tuổi trong quân đội, cần phải trả giá biết bao nhiêu chỉ đạo viên rất rõ ràng, ngoại trừ tin phục ra thì còn có rất nhiều kính nể, ít nhất hắn không thể làm được điều này.

.


 
Chương 13


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Bây giờ sắp hình thành lữ đoàn trinh sát cấp A, sư đoàn dự định phân công người trước mắt này làm đại đội trưởng, nếu nắm được cơ hội, tương lai của người trước mắt này là vô hạn.

Với tư cách là đội trưởng cũ, chỉ đạo viên chân thành hi vọng binh mạnh nhất đã từng được dẫn dắt sẽ nhận được đường thăng tiến càng dài rộng hơn nữa.

Trong lúc nhất thời tâm tư trăm chuyển, đang định nói thêm hai câu, thì thấy khuôn mặt từ trước đến nay không hay biểu lộ biểu cảm nay lại đen lại, bức thư điện báo trong tay đã sắp bị nghiền thành bột mịn.

Chỉ đạo viên có hơi tò mò trên thư nói gì vậy, mà có thể làm cho người khác tức giận thành như vậy?Còn chưa kịp đưa đầu nhìn qua, đã nhận được một ánh mắt cảnh cáo.

Chỉ đạo viên gãi gãi mũi, rất tự giác rời khỏi văn phòng, còn đóng cửa lại nữa.

Trước bàn làm việc, Trình Gia Thuận sững người, nhìn chằm chằm vào mấy chữ trên thư.

Vợ con bỏ đi rồi, nhanh về!Phóng tầm mắt ra toàn bộ xã Hồng Kỳ, không ai không biết tới cái tên Cao Quế Hương.

Bà sinh ra hai trai hai gái, không nói đến tiền đồ nhưng so với các con của nhà khác thì không biết gia đình bà mạnh hơn bao nhiêu lần.

Con trai cả của bà là đội trưởng đội sản xuất, anh ở trong đại đội là một nhân vật nói một không hai, con gái lớn năm xưa thi đậu trường y, sau đó đến huyện thành làm y tá, hiện tại cô là người ăn cơm và nhận lương của nhà nước.

Về phần con trai thứ ba cũng là người mà bà hài lòng nhất, năm mười tám tuổi Trình Gia Thuật đã vào bộ đội, sau khi lăn lộn hơn mười năm thì bây giờ anh đã là đại đội trưởng!Có thể dạy dỗ được mấy đứa con tài giỏi như vậy, đã cho thấy bà không phải là một người đàn bà đanh đá không biết suy nghĩ.

Nhưng khi nghe lời của con dâu ba nói xong đã khiến cho Cao Quế Hương đang tức giận thì đột nhiên sững người.

Trong lòng bà lập tức dâng lên nghi ngờ.

Đúng vậy, mấy đứa con của bà đứa sau lại ưu tú hơn đứa trước.

.


 
Chương 14


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Cuộc sống trong nhà cũng không khó khăn, bên ngoài có biết bao nhiêu người đang đỏ mắt ước gì nhà bà bị xấu mặt!Coi như bà không có trình độ văn hóa nhưng bà vẫn biết câu "Bắt trộm phải có tang vật, bắt kẻ gian dâm phải cả cặp gian dâm.

"Nhưng cái gì cũng chưa thấy mà bà đã náo loạn ầm ĩ, nói cho cùng người mất mặt chính là đứa con trai thứ ba của bà, chỉ trách bản thân bà quá hồ đồ, chưa tra xét kĩ càng mọi chuyện đã gửi thư khẩn cấp để cho con trai út quay về bỏ vợ.

Nhìn xem bà đã làm ra chuyện tốt gì rồi!Một lát nữa bà phải hỏi con dâu thứ hai đã nghe tin tức này từ đâu mới được.

Lâm Nghiên Thu thấy thế liền vội vàng mở miệng nói: "Một kẻ bán hàng rong đi khắp nơi thì làm sao có thể so sánh được với Trình! làm sao vượt qua Gia Thuật được chứ? Con sống sung sướng như vậy thì sao có thể cùng người bán hàng rong đó bỏ trốn được, trừ khi đầu con bị úng nước rồi.

"Cô vừa dứt lời cũng thấy hơi chột dạ, dù sao nữ phụ cũng thật sự coi trọng người bán hàng rong kia nha.

Hơn nữa mẹ và anh cả của nữ phụ cũng đang nhìn cô, điều này càng làm cô thêm chột dạ.

Lâm Nghiên Thu ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, cô tùy ý để cho mọi người nhìn mình.

"Mẹ và anh con hiếm khi tới đây một chuyến, con vào nhà chuẩn bị thức ăn để hai người cùng ở lại ăn một bữa cơm.

"Trên mặt Cao Quế Hương tuy không dễ nhìn lắm nhưng bà cũng không nói lời khó nghe nào, bà gọi Đại Bảo đi vào nhà dọn ghế ra.

Lương Phượng Anh nhìn mọi chuyện đang diễn ra, trong lòng bà nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Bà thật sự rất sợ con gái nhỏ ương bướng không nghe lời mà đi náo loạn!Lương Phượng Anh đẩy con gái mình nói: "Con còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi làm việc đi, để chúng ta ở đây nói chuyện.

"Lâm Nghiên Thu bất thình lình bị đẩy một cái khiến cả người lảo đảo, cô vội vàng đứng vững, im lặng chịu đựng.

.


 
Chương 15


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Mẹ của nữ phụ có thể dịu dàng một chút hay không a! Phòng bếp là một gian phòng cỏ quay mặt về hướng Tây và Đông, chỉ cần liếc mắt một cái đã biết ống khói dựng thẳng được lợp bằng mái tranh.

Bếp nấu ở thời kỳ này cũng không phải là bếp ga ở thế hệ sau, nó chỉ đơn giản là một bếp lò do tro than và hòn đá trộn lẫn xây nên, chiều cao khoảng chừng bằng nửa người, bên cạnh còn có một cái tay kéo ống bễ.

Cái này Lâm Nghiên Thu mới gặp trên Ti vi chứ cũng chưa sử dụng qua bao giờ.

Trước khi xuyên qua, Lâm Nghiên Thu là con một nên thật ra cô cũng rất vô dụng.

Ở nhà có bảo mẫu, ở trường có căn tin bán đồ ăn, vì vậy cho dù thỉnh thoảng cô có xuống bếp nấu nướng thì cũng chỉ đơn giản là chiên bít tết hoặc nấu mì gói, huống chi cô còn có cái không gian có thể cất giữ bất cứ thứ gì.

Đó là một nơi mà thời gian không họat động, thực phẩm ở bên trong không bao giờ bị hư, mỹ phẩm không bao giờ hết hạn, đồ vật sống sẽ không bao giờ chết.

Ngay từ khi còn nhỏ cô đã phát hiện bản thân mình có được dị năng này, cô không thể giải thích lý do tại sao mình lại có nó.

Ngoại trừ ba mẹ của cô thì không ai biết được bí mật này.

Lúc cô đang luống cuống tay chân, trước cửa phòng bếp có một cái đầu nhỏ thò vào.

Đó là Nhị Bảo, con bé dùng đôi mắt to đen láy sợ hãi nhìn cô, sau đó nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, con giúp mẹ nấu cơm nhé?"Cho dù Lâm Nghiên Thu chưa từng nuôi con nhỏ nhưng cô cũng nhận ra được bốn đứa nhỏ này đối với nữ phụ giống như vừa sợ vừa yêu.

Nhất là Nhị Bảo, cô bé làm gì thì cũng cẩn thận từng chút một, khiến cho người ta có cảm giác con bé đang sợ đầu sợ đuôi.

Khuôn mặt sợ hãi cùng với mái tóc rối bời lộn xộn, nhìn con bé thật sự rất giống một đứa trẻ trong trại tị nạn.

Lâm Nghiên Thu vẫy tay kêu Nhị Bảo đi vào, cô khom lưng tươi cười hỏi cô bé: "Con nói cho mẹ biết con có thể làm được gì?".


 
Chương 16


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Nhị Bảo bị Lâm Nghiên Thu nhìn như vậy có chút ngượng ngùng đáp: "Con biết nhóm lửa, biết nhào bột mì, con biết nấu cháo và còn thái thịt nữa.

"Lâm Nghiên Thu vừa nghe xong liền ngạc nhiên không thôi, con bé mới mấy tuổi đâu chứ? Chắc chắn Nhị Bảo cũng không quá sáu tuổi, nhưng tại sao con bé lại biết nhiều như vậy?Cô bất giác so sánh con bé với bản thân mình, nhất thời mồ hôi lạnh trên người nhỏ giọt.

Lâm Nghiên Thu ho một tiếng rồi sờ mái tóc mềm mại Nhị Bảo nói: "Vậy con giúp mẹ nhóm lửa nhé.

" Chủ yếu là cô không biết kéo ống bễ, nếu không chỉ sợ sẽ bị người khác phát hiện.

Còn chuyện phải nấu món gì! Lâm Nghiên Thu cẩn thận nhớ lại nội dung trong truyện, sau khi nữ chính vào nhà nam chính liền dùng đồ ăn ngon thu phục nam chính và bốn đầu củ cải.

Hình như là cơm hoa màu, dưa muối khô, cho dù có dùng nguyên liệu nấu ăn bình thường thì cũng bị cơn gió quét sạch, vì vậy có nhất phải dùng hai chữ "hương thơm" để hình dung món ăn của nữ chính họ Dư trong suốt tình tiết của truyện này không?Lâm Nghiên Thu: "! "Thôi mặc kệ, cô nhìn một đống bắp cải trắng, khoai tây và cà rốt bị ném trên mặt đất.

Lâm Nghiên Thu tùy tiện chặt mấy thứ này thành từng khúc rồi cho vào nồi đun sôi, lúc nước sắp sôi thì cô lén lấy hạt tiêu từ trong không gian ra rắc vào, sau đó thêm chút muối là coi như đã hoàn thành.

Cô cảm thấy thấp thỏm không biết mọi người ăn xong có chất vấn cô nấu ăn không ngon hay không?Sự thật là Lâm Nghiên Thu đã lo lắng nhiều, hiện tại mọi người đối với thức ăn căn bản không có lựa chọn, chỉ cần có thể ăn no là được, họ sẽ không để ý tới hương vị.

Hoặc là nói, căn bản bọn họ cũng không biết thức ăn có thể ngon đến mức nào.

Chủ yếu là nhà nào cũng thiếu dầu thiếu muối, nên tất nhiên những gia vị như dầu muối tương giấm đều không có đầy đủ.

Một khi đã thiếu những thứ này thì làm sao có thể hy vọng đồ ăn được làm ra có hương vị ngon chứ?.


 
Chương 17


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Mặt khác, người ở thời này khi ăn cơm cũng không có chú ý quá nhiều thứ, mỗi người cầm một bộ bát đũa rồi tùy tiện ngồi xổm trên mặt đất ăn cơm mà thôi.

Lâm Nghiên Thu đối với cách ăn như vậy không quen, cô tự mình ghé vào cái bàn nhỏ trên bếp chậm rãi thưởng thức.

Để duy trì vóc dáng, bình thường cô ăn uống rất thanh đạm, cho nên trước mắt cũng không cảm thấy món ăn quá khó nuốt, phòng bếp không có cửa, cô vừa ăn vừa dựng thẳng tai nghe người bên ngoài nói chuyện.

Lâm Nghiên Thu nghe Cao Quế Hương nói hai ngày nay nam chính sẽ trở về, điều này khiến cô lại bắt đầu thấp thỏm.

Đúng là cô tức giận Dư Tĩnh Tĩnh, cô cũng cố ý chiếm vị trí chính phòng, nhưng cô và nam chính không có tình cảm mà điều quan trọng nhất là khi nam chính trở về, nếu anh ta yêu cầu cô làm chuyện sinh hoạt vợ chồng thì biết làm sao bây giờ! Bản thân cô vẫn còn trinh nữ nha.

Lâm Nghiên Thu cẩn thận suy nghĩ, tất cả mọi thứ đều có điểm đáng ngờ.

Quên đi, chờ qua chuyện buồn nôn của Dư Tĩnh Tĩnh, cô sẽ tìm cơ hội chạy trốn.

Đang lúc suy nghĩ, Lâm Nghiên Thu phát hiện anh cả của nữ phụ không biết từ khi nào đã đi vào phòng bếp, hình như anh ta đang suy nghĩ điều gì đó mà nhìn chằm chằm cô.

Thấy cô quay đầu lại, khuôn mặt thật thà của Lâm Nghiên Xuân hiện ra một tia hoang mang nói: "Em gái, em! "Anh muốn nói, tại sao em lại không giống với trước kia, nhưng rốt cuộc có chỗ nào không giống nhau thì anh lại nói không ra.

Quên đi, khuôn mặt vẫn như vậy, làn da vẫn đẹp như lúc chưa kết hôn, có lẽ là anh đã suy nghĩ nhiều rồi.

Lâm Nghiên Xuân gãi cái ót, ha ha mấy tiếng cười nói: "Không có việc gì, lát nữa anh và mẹ sẽ trở về, đợi Gia Thuật trở về, em hãy nói chuyện rõ ràng với nó, nếu nó làm khó dễ em thì em liền trở về nhà, anh sẽ ra mặt giải quyết cho em.

"Lâm Nghiên Thu khẽ thở dài.

Dọa chết cô rồi, cô còn tưởng rằng bản thân đã bị phát hiện rồi chứ.

.


 
Chương 18


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Thấy vậy cô lập tức nở nụ cười với anh cả của nữ phụ: "Cám ơn anh cả.

"Lâm Nghiên Xuân: "! " Chính là loại cảm giác kỳ quái này!Bất quá không đợi anh suy nghĩ thêm cái gì, Tam Bảo và Tiểu Bảo chạy từng bước nhỏ vào phòng bếp la hét muốn Lâm Nghiên Thu đút cơm ăn.

Sau khi ăn cơm xong, hai mẹ con Lương Phượng Anh thừa dịp trời còn chưa tối quay trở về, Cao Quế Hương không biết từ lúc nào cũng đã ra khỏi cửa, trong nhà chỉ còn lại Lâm Nghiên Thu cùng bốn đầu củ cải.

Bình thường lúc này Đại Bảo sẽ mang theo em trai và em gái đi ra ngoài chơi một lát, có lẽ là do chuyện "bị mẹ vứt bỏ" làm cho sợ hãi, bốn đầu củ cải cũng thay đổi thái độ không đi ra ngoài, mà là luôn ở bên cạnh canh giữ mẹ của chúng, phòng ngừa cô chạy trốn.

Lâm Nghiên Thu: "! "Mắt to trợn mắt nhỏ một lát.

Cuối cùng, Lâm Nghiên Thu ho một tiếng nói: "Các bảo bối, hay là chúng ta đi tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ nhé?"Mắt thấy trời tối mà trong nhà không có điện, chỉ có một ngọn đèn dầu hỏa ở trên bàn Bát Tiên trong nhà chính.

Theo lời Nhị Bảo, nước để tắm là nước khi nấu cơm tối làm ấm lên, ngay trong "động nước" của bếp, đây là phương pháp mà người nông thôn vì muốn tiết kiệm củi lửa nghĩ ra.

Đó là một cái nồi sắt dùng xi măng và tro xây thành lỗ nước hình trụ, nước này có thể đủ cho bảy hoặc tám người tắm.

Ở nông thôn không có phòng tắm, mọi người đều dùng một chậu nước tùy tiện lau chùi, Lâm Nghiên Thu cảm thấy chịu không nổi, bây giờ là đầu mùa hè nên rất nóng, ít nhất cũng phải dùng xà phòng rồi xối nước chứ.

Còn có bốn đầu củ cải, cơ thể mỗi đứa đều dơ bẩn không giống nhau, cẩn thận ngửi còn có mùi hôi của mồ hôi.

Cô kéo tất cả chúng ra ngoài, cởi sạch quần áo rồi cho chúng đứng trong sân, sau đó cô lấy một cục xà phòng từ trong không gian ra chà từ đầu tới chân cho từng đứa một.

Là người hiện đại, Lâm Nghiên Thu rất chú ý bảo vệ sự riêng tư của Nhị Bảo.

.


 
Chương 19


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Trước tiên cô tắm rửa cho ba đứa nhỏ kia xong rồi đưa vào phòng, tiếp đó cô mới tắm rửa cho Nhị Bảo và dùng xà bông gội đầu cho sạch sẽ.

"Mẹ ơi, thật thơm quá đi.

"Lâm Nghiên Thu cười nói: "Mẹ tắm nên đương nhiên là thơm rồi.

"Lau khô tóc, dùng khăn lớn quấn đầu củ cải, nhìn con bé bây giờ giống như một con búp bê Nga chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ, mắt to mũi nhỏ, miệng anh đào chúm chím rất xinh đẹp.

Lâm Nghiên Thu nhịn không được hôn lên mặt Nhị Bảo một cái.

Còn lại bản thân mình, cô cũng không dám ở trong sân tắm rửa mà chỉ có thể đi vào phòng chính tắm, đương nhiên, cô đều dùng mấy món đồ ở trong không gian của mình.

Dù sao Cao Quế Hương đã đi ra ngoài, còn mấy đầu củ cải thì chỉ cần lung tung bịa lý do là có thể lừa gạt cho qua chuyện.

Lâm Nghiên Thu không biết, Cao Quế Hương đến nhà con trai thứ hai, bà muốn làm rõ rốt cuộc con dâu thứ hai nghe được tin tức con dâu ba cùng dã nam nhân chạy trốn ở đâu.

Người mẹ chồng dũng mãnh này sẽ không cho phép gia đình mình xuất hiện mấy chuyện nhảm nhí đem nhà cửa náo động không yên.

Nhất định phải đi hỏi cho rõ ràng!Lâm Nghiên Thu hoàn toàn không biết gì về chuyện này, lúc này cô đã mang theo bốn đầu củ cải gật gù buồn ngủ, còn không quên khóa cửa nhà lại mới an tâm lên giường nằm.

Trước khi đi ngủ cô hỏi Đại Bảo, Cao Quế Hương ở gian phòng phía đông nhất, có cửa riêng biệt, sở dĩ kiến tạo như vậy là do ý của Trình Gia Thuật.

Dù sao chuyện sinh hoạt của vợ chồng mà kế phòng của mẹ thì cũng có chút không tiện! Tất nhiên, đây cũng là điều nói sau.

Lâm Nghiên Thu vốn tưởng rằng mình sẽ mất ngủ, không nghĩ tới nằm xuống không bao lâu liền ngủ thiếp đi.

Nửa đêm, cô bị đánh thức bởi một tiếng gõ cửa.

Cô sợ tới mức giật mình, vội vàng đốt đèn dầu hỏa lên, trong tay còn cầm một cái bàn nhỏ để phòng thân, cô không vội vàng mở cửa mà hỏi trước: "Ai vậy?""Là tôi.

"Tôi là ai?.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top