Cập nhật mới

Dịch Thập Niên 70 Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân Nhân

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40


Đầu tiên bà vào phòng gọi điện cho chồng mình đang làm việc ở ngân hàng.

Chồng của bà xin nghỉ làm chạy xe tới đón Lữ Chi Mai.


Lữ Chi Mai đang đứng trước cơ quan đang rất lo lắng.

Chồng bà đeo kinh bình thường lịch sự lúc này cũng có sốt ruột: “Chuyện của Uyển Hương sao tôi không nghe chút thông tin nào, bà xem chúng ta đến nhà lão Triệu tìm ông ấy hỏi chuyện rõ ràng, hay là đến công an một chuyến trước?”
Lữ Chi Mai gấp đến độ toát mồ hôi, giọng điệu khó chịu nói: “Lão Triệu đến nông thôn cải tạo rồi, ép Uyển Hương lập gia đình là vợ sau ác độc Lý Phương Hoa của ông ta! Chúng ta đến nhà ông ta làm gì, cùng người đàn bà đó đánh nhau một trận? Cho dù muốn đánh nhau cũng phải gọi thêm vài người đến đập nát nhà của ông ta, dù sao cũng không thể tha thứ cho người đàn bà độc ác đó… Đi, đi đến đồn công an, chúng ta trước tiên tìm ra Uyển Hương mới được!”.

Ông chở bà đến đồn công an.


Trên đường Lữ Chi Mai không nhịn được rơi nước mắt: “Cái quái gì thế này? Uyển Hương của chúng ta đã chọc gì tới bà ta, chưa bao giờ mua cho con bé quần áo mới, nấu cho một bữa ăn ngon… Ai có thể ngờ đứa nhỏ sống vất vả để lớn lên nếu không nhanh chân chạy đi thì đã bị bán cho một ông già làm vợ!”
Nghĩ đến làm Lữ Chi Mai càng thêm hận.

Bà cùng Mạnh Giản Tâm, cũng chính là mẹ ruột mất sớm của Uyển Hương, hai người tuy không cùng tuổi nhưng cả hai đều học cùng trường đại học vào những năm 1950.

Sau khi tốt nghiệp vào cục Thủy Lợi làm việc, dần dần có tình bạn trong công việc đồng thời trở thành hai người bạn thân nhất của nhau khi còn trẻ.


Sau khi Mạnh Giản Tâm bệnh nặng không qua khỏi, bà liền coi Triệu Uyển Hương như con gái ruột của mình, cách hai ba ngày bà qua nhà họ Triệu thăm một lần mang chút thức ăn và quần áo cho cô, không ngờ mấy tháng sao lão Triệu cưới vợ hai, sau đó vừa về không lâu bà ta thật lợi hại nắm quyền trong nhà còn mắng cả lão Triệu, sau đó Triệu Uyển Hương nắm tay bà nhỏ giọng nói: “Dì Lữ, về sau dì không cần phải qua thăm con, cũng không cần đưa đồ cho con nữa.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41


Sau này Lữ Chi Mai mới biết được mỗi lần bà tới thăm Triệu Uyển Hương sẽ bị mẹ kế mắng vài ngày, những thức ăn, quần áo bà đưa cho cô cũng chưa từng tới tay.

Mà lão Triệu trước giờ luôn mặc kệ những chuyện này!
Người ta nói mẹ kế thì sẽ có cha dượng, mẹ kế có độc ác đến đâu cha dượng im lặng, mắt nhắm mắt mở thì cũng vô dụng như vậy!

Lữ Chi Mai biết chuyện tức giận chạy qua nhà họ Triệu làm ầm ĩ một trận muốn mang Triệu Uyển Hương về nhà mình nuôi, nhà Triệu gia làm sao chịu cho bà mang Uyển Hương đi đến cuối cùng bà chỉ có thể thương mà ôm cô khóc thảm một trận, cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Chớp mắt đã mười năm trôi qua.

Uyển Hương cuối cùng cũng lớn lên vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, bà còn đặc biệt viết một bức thư hỏi con trai có đồng ý cưới Uyển Hương làm vợ hay không, cho cô gái một gia đình hoàn chỉnh yêu thương cô.

Đứa con ngốc kia của bà nửa tháng sau mới gửi thư về, trong thư nói nếu không có chỉ thị từ cấp trên thì cả đời sẽ ở lại biên cương đóng quân canh giữ biên cương lại không muốn Uyển Hương sau này ra biên cương chịu khổ, nên hy vọng cô sẽ gả cho một gia đình tốt.

Có một số chữ bị gạch ở phía sau thư, Lữ Chi Mai ngồi xem một lúc lâu mới đọc ra: “Trừ khi cô ấy lấy một người chồng không tốt, con…”

“Chi Mai, Chi Mai.


Chồng gọi Lữ Chi Mai vài lần bà mới hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn thấy cảnh vệ đứng hai bên cửa vội vàng từ trên xe đi xuống.

Hai người hỏi công an mới biết được hiện tại Triệu Uyển Hương vẫn không rõ tung tích, thậm chí ngay cả bạn học cũng không chút manh mối.

Uyển Hương bị ép lập gia đình ngày 15 đã rời nhà đi đến nay không rõ tung tích thật mong cô bình an mau trở về.


Chồng bà không hiểu: “Bà bảo con trai nhờ bộ đội tìm người coi như xong, sau đó bảo nó sắp xếp công việc nhanh chóng trở về một chuyến?”
Lữ Chi Mai tức giận nói: “Ông yên tâm, Uyển Hương mất tích con trai ông tuyệt đối lo lắng gấp đôi chúng ta, cho dù không nói nó cũng sẽ trở về.


“…”


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42


Rạng sáng Thẩm Phụng mới trở lại đội, anh bận rộn đến khi trời sáng hẳn mới ngơi tay.

Mắt thấy trời đã tạnh sau khi mưa cả đêm nên vội vàng trở lại nơi ở, rửa mặt một chút, thay một bộ quân phục sạch sẽ, đạp xe ra đường cái đi trên trấn.

Cửa hàng bách hóa trên đường cái còn chưa mở cửa, anh vẫn kiên nhẫn đợi đến khi người ta mở, mua được đồ muốn mua thì đi thẳng đến bưu điện, muốn gửi điện báo khẩn cấp cho gia đình, hỏi rõ chuyện Uyển Hương.


Anh biết Uyển Hương không thể vô duyên vô cớ chạy đến nơi xa như này chỉ để tìm anh đề nghị kết hôn.

Chắc chắn phải có gì đó không ổn trong nhà cô.

Chuyện vừa xảy r có khi còn nghiêm trọng hơn cả chuyện cha cô buông xuôi cả thôn, chuyện này làm cho cô không có cách nào tiếp tục ở nhà, không thể không rời quê mà tìm đường sống mới.

Anh nghĩ ngợi trong lòng, bước vào bưu điện.

Anh mặc một thân quân phục, thân hình thẳng tắp, mặt đẹp, dáng vẻ cũng nổi tiếng ở toàn bộ đại đội, vừa vào cửa đã thu hút sự chú ý của một đám nhân viên nữ trẻ tuổi.

Có người quen đỏ mặt chào hỏi: "Thẩm đại đội trưởng, hôm nay tới sớm vậy sao.



Thẩm Phụng cụp mắt gật đầu.

Tiếp tục đi vào trong.

Anh đi tới trước mặt nhân viên bưu điện nam nói: "Tôi muốn gửi một bức thư khẩn cấp.


Nhân viên nam không lấy bản kê khai cho anh mà lại lấy ra một phong thư nói: "Thẩm đại đội trưởng, ở đây có bức điện báo của anh, nó được gửi tới vào tối hôm qua nhưng trời mưa lớn, không thể kịp thời thông báo cho anh.


Thẩm Phụng xé phong thư, lấy tờ giấy in chữ bên trong, nhanh chóng nhìn lướt qua, lông mày anh tuấn nhíu chặt.


Triệu Uyển Hương dậy thật sớm, thu dọn túi xách, đột nhiên nhớ tới việc bản thân đã bỏ bớt đồ lại trước khi lên xe lửa.

Cô làm vậy cũng là vì muốn phòng việc trên xe lửa nhiều người để ý, vậy nên đã để nhà ga gửi hai túi hành lý lớn đến cho mình.

Cô thấy mưa bên ngoài đã tạnh, liền ra nhà ga, chờ lấy vé lấy hành lý.

Lúc này, cô móc ra hai hào, bảo người đẩy xe cút kít bên ngoài giúp cô đưa về nhà khách.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43


Thời đại này, lương của một người nông dân làm việc cả một ngày cũng chỉ được hơn một hào, đẩy xe cút kít đưa hành lý một chuyến đã có hai hào khiến người đẩy xe vui muốn chết.

Người này không chỉ giúp cô khiêng hành lý ra khỏi trạm, khi đi trên đường cũng rất cẩn thận, đề phòng hành lý của cô bị bùn bắn lên.

Khi Triệu Uyển Hương đưa người vận chuyển đến nhà khách, liếc mắt một cái đã nhìn thấy thanh niên trẻ đẹp mặc quân phục đang đứng ở tấm ván cũ kỹ phía trước.


Dáng vóc của người thanh niên cao, chân dài, tư thế đứng thẳng tắp, một tay xách hộp nhôm, một tay cầm túi xách màu xanh lá cây, môi hơi mím lại, khuôn mặt tuấn tú dưới vành nón kéo căng khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy đây là người nói năng thận trọng, đôi mắt không bộc lộ cảm xúc gì mà chỉ nhìn chăm chú vào cô từ xa.

Đúng là Thẩm Phụng.

Triệu Uyển Hương không nghĩ tới anh lại tới sớm như này, còn mặc đồ nghiêm túc như vậy, có lẽ đây là một dấu hiệu tốt, sự lo lắng trong lòng cô bỗng chốc biến mất toàn bộ.

Cô cong cong khóe môi, vẫy tay với anh: "Anh Thẩm.


Thẩm Phụng đứng yên, chỉ chờ ở đó khẽ gật đầu.


Triệu Uyển Hương biết anh luôn luôn ít nói, cũng không thèm để ý, chỉ là nhớ tới từ “vừa đẹp vừa ngầu” trong tương lai thì cảm thấy như đang miêu tả người đàn ông trước mắt.

Nụ cười trên mặt cô càng thêm tươi hơn.

Thẩm Phụng mượn khoảng cách giữa hai người mới dám quang minh chính đại đánh giá cô.

Anh nhớ rõ lần gặp hai năm trước, cô mười tám tuổi, buộc hai bím tóc, dáng vẻ gầy yếu thanh tú, cúi đầu chào hỏi anh, giọng nói rất nhỏ, toàn thân ngoại trừ bất động thì cũng tràn ngập xa cách và khẩn trương.

Khi đó quần áo cô mặc trên người cũng là quần áo không vừa, áo cũ nát rộng thùng thình, ống quần ngắn kéo lên một đoạn, trên giày rách vài lỗ nhỏ.


Hình như ở nhà không ai thương cô.

Lúc đó cô hoàn toàn khác so với cô bé thông minh tinh quái khi mẹ cô còn sống.

Nhưng lần này, chỉ mới hai năm không gặp, trên người cô không còn sự nhát gan vì bị bắt nạt quanh năm nữa, thay vào đó là bóng dáng cô bé linh động của trước kia.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44


Dáng người cao cao, chân tay nõn nà, yểu điệu ngọc nữ, một khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn, mắt hạnh má đào, lúc cười rộ lên tựa như từ trong ra ngoài đều biến thành một người khác, trở thành một người vô cùng có sức hút.

“Anh Thẩm.


Triệu Uyển Hương đi tới, vẫy vẫy tay gọi anh.


Lúc này Thẩm Phụng mới phát hiện mình thất thần, đột nhiên phải đối diện với cặp mắt cười sáng lấp lánh kia khiến mặt anh trong phút chốc nóng bừng lên.

Anh giơ tay đè lên vành nón để che đi khuôn mặt đỏ ửng của mình, tầm mắt nhanh chóng rời khỏi nụ cười có chút chói mắt của cô, rơi vào hai túi hành lý lớn trên xe cút kít bên cạnh.

“Đồ đạc của em?”
“Vâng.


“Trả tiền chưa?”
“Trả rồi.



Thẩm Phụng đem hộp nhôm và túi xách màu xanh lá cây trong tay mình cho cô, giúp cô lấy hành lý xuống, hai tay trái phải mỗi tay cầm một túi, vì sợ hành lý của cô bị dính bùn trên mặt đất nên hai cánh tay anh dùng sức nâng lên, sau đó sải bước đi vào trong.

Khi vào cửa phòng.

Triệu Uyển Hương ở phía sau nói: "Anh Thẩm, anh không tò mò bên trong có thứ gì sao?”
“! Đều là của hồi môn của em.


Thẩm Phụng đang định đặt đồ xuống, không nghĩ tới cô sẽ nói ra lời này, hai chân anh lảo đảo, thiếu chút nữa ngã theo hành lý.

Thẩm Phụng bị một câu nói đùa của Triệu Uyển Hương làm cho đỏ mặt, sau khi buông hành lý xuống, vì che giấu sắc đỏ nên anh quay lưng lại, yên lặng lấy đồ từ trong túi xách của mình ra.

Triệu Uyển Hương nhân lúc này, len lén lấy dép lê da trâu tối hôm qua đi ở trong phòng ra, một cước đá vào gầm giường, sủi cảo tôm và cháo ngũ cốc sữa tươi cũng ở bên trong.


Khi cô sống lại lần nữa vẫn còn mang theo thói quen ở thế giới kia, mà căn phòng khách sạn này cũng chỉ có mình cô ở, cô cũng không nghĩ đến Thẩm Phụng sẽ tới sớm như vậy, hiện tại có thể buông lỏng cảnh giác rồi.

May mắn trên đường toàn là bùn đất, lúc ra cửa cô vẫn mang đôi giày vải hoa vừa bẩn vừa ướt ngày hôm qua, quần áo phơi không nhiều lắm cũng không thay.

Làm xong cô thở phào nhẹ nhõm, mới đi qua nói: "Anh Thẩm, anh…”
Tiếng nói dừng lại.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45


Cô nhìn thấy Thẩm Phụng lấy từ trong túi xách ra một đôi giày vải nhung màu lam có gót, một chiếc áo sơ mi bằng vải polyester, còn có một chiếc quần dài, đều là đồ mới, kiểu dáng cũng là mốt nhất hiện nay.

“Mua cho em đấy.



Thẩm Phụng đẩy đồ vật về phía tay cô.

Triệu Uyển Hương có chút không thể tin được.

Theo lý, Thẩm Phụng là người sống theo chủ trương giản dị mộc mạc, tuyệt đối không phải là loại người theo đuổi trào lưu, kiểu dáng quần áo giày dép này không hề giống loại mà người đàn ông như anh sẽ lựa chọn.

Nhưng thật sự anh đã mua nó.

Triệu Uyển Hương sững sờ, Thẩm Phụng mở nắp hộp nhôm ra, giọng nói không nhanh không chậm: "Ăn cơm trước đi, ăn xong thử quần áo và giày, anh không nhớ rõ em dùng cỡ bao nhiêu, nếu không hợp thì anh giúp em đổi lại.



Triệu Uyển Hương theo bản năng nhìn sang bên cạnh, trong hộp nhôm đựng sủi cảo và canh trứng.

Bên cạnh sủi cảo dính chút rau thì là sắt nhỏ, cô đoán đó là nhân thịt trộn rau thì là.

Cô bỗng nhiên nhớ tới hai năm trước, khi bọn họ gặp mặt, cô mặc một bộ quần áo cũ mà Triệu Đức Đệ và Triệu Mai Mai bỏ đi, bộ đồ này áo thì dài, quần lại ngắn, trên chân còn mang một đôi giày lộ ngón, lúc ấy Thẩm Phụng thấy cô đã đề nghị dẫn cô đi mua quần áo mới.

Cô sao có thể đồng ý, mua về chắc chắn sẽ bị hai đứa em kế ghen ghét tới đỏ mắt.

Thẩm Phụng muốn dẫn cô đến khách sạn Quốc Doanh ăn sủi cảo nhân thịt và canh trứng, nói khi còn bé cô đã thích ăn món đó.


Cô do do dự dự đi tới cửa khách sạn, đúng lúc lại thấy cha ruột dẫn theo Lý Phượng Hoa cùng hai em kế tới đó ăn uống no say từ bên trong đi ra.

Khi đó cô suýt chút nữa đụng phải họ, sợ tới mức chạy ngay tại chỗ.

Lần đó cô và Thẩm Phụng gặp mặt cũng không giải quyết được gì.

Hôm nay bọn họ gặp lại, việc Thẩm Phụng làm đầu tiên là đi mua quần áo mới cho cô, tiếp đến lại mua thứ mà cô thích ăn nhất, có phải hình tượng lúc trước của cô quá mức đáng thương, cho nên để lại ấn tượng sâu sắc cho anh, khiến anh vừa gặp mặt đã muốn bù đắp?


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46


Triệu Uyển Hương không có cách nào xác minh suy nghĩ của mình là đúng hay sai, một mặt nhịn cười, một mặt lại rất cảm động, cô giống như muốn chứng minh rằng mắt chọn đồ của Thẩm Phụng rất tốt nên không ăn cơm mà đi thay đôi kia giày mới kia trước.

Thẩm Phụng vừa ngồi xuống không bao lâu, trước mắt đã xuất hiện một đôi giày vải nhung màu lam.

Hai chân kia lộp bộp chuyển động trái phải cho anh nhìn, còn kiễng mũi chân cho anh xem khe hở rộng bằng ngón tay phía sau.


Cô lúc này như đang muốn nói cho anh biết rằng đôi giày kia không lớn không nhỏ, vô cùng thích hợp.

Cô còn rất vui vẻ nói: "Anh Thẩm, anh xem cỡ giày vừa vặn, quần áo không cần thử cũng biết là rất hợp, cám ơn anh, em rất thích.


“…”
Cô quả thật cởi mở hơn rất nhiều.

Thẩm Phụng im lặng một lát, tầm mắt xẹt qua bàn chân trắng nõn của cô, anh quay mặt đi, khuôn mặt có chút nóng lên nói: "Vừa vặn là tốt rồi, lát nữa sẽ mua cho em thêm đôi tất.



Triệu Uyển Hương hiểu lầm, cho rằng anh nghĩ cô không có tất nên mới đi chân trần, cô vì không muốn anh phải tốn kém thêm nên nói: "Em có tất rồi, vừa nãy bên ngoài toàn là bùn nước nên mới không dùng.


Thẩm Phụng nói: "Vậy ăn cơm đi.


Triệu Uyển Hương ngồi ở trước bàn, cầm hộp cơm nhôm, lấy đũa hỏi: "Anh ăn chưa?”
Thẩm Phụng vừa định nói là ăn rồi thì bị cô giành trước một bước, cô nói: "Dưới mắt anh có quầng thâm, trong mắt còn có tơ máu đỏ, rạng sáng trở về có phải bận rộn công tác nên ngủ không ngon giấc hay không?”

Cô nói đúng rồi.

Thẩm Phụng không quá để ý chuyện ngủ cũng chẳng để ý ăn cơm, lúc đi ra múc một gáo nước, uống no cả bụng, bây giờ mặc quân phục, siết chặt đai lưng quần nên cũng không cảm thấy đói.

Quanh năm anh vẫn sống như vậy, bình thường những người bên cạnh cũng không ai dám quản, vậy nên anh đã sớm hình thành thói quen tự nhiên, vốn không cảm thấy gì nhưng bây giờ lại ngồi đối diện cô, chớp mắt yên lặng nhìn chăm chú, một câu phản bác cũng không thể nói ra.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47


Triệu Uyển Hương cũng không cho anh có cơ hội nói chuyện, cô đứng dậy lấy một cái hộp cơm nhôm, lại cầm bát sủi cảo mà anh đem tới đổ một nửa vào hộp cơm nhôm kia, ngay cả chén canh trứng cũng đẩy tới trước mặt anh.

Cô nói: "Công việc bận rộn hơn nữa cũng phải chú ý thân thể, thân thể suy sụp, còn có thể hoàn thành công việc sao?"
Thẩm Phụng nghe giọng điệu chắc như đinh đóng cột của cô, những lời từ chối đến bên miệng lại nuốt xuống.


Sủi cảo anh có thể ăn, canh trứng thì lại đẩy về chỗ cô, để lại cho Triệu Uyển Hương.

Triệu Uyển Hương nhìn canh trứng trước mắt, trong lòng ấm áp chua xót, càng không nỡ để người đàn ông như Trầm Phụng chỉ ăn nửa phần sủi cảo.

Thời đại này tuy rằng phân lượng thức ăn vô cùng thực tế, nói một là một, không có kiểu ăn bớt, nhưng một người đàn ông trưởng thành trong một bữa cơm sao có thể chỉ ăn có chút ít như vậy?
Huống chi anh còn bận rộn tới hơn nửa đêm.

Cô đứng lên nói: "Anh Thẩm, anh ăn ít như vậy sẽ phải chịu đói, trong túi em mang theo vài nắm mì sợi, đến chỗ bác gái quản lý ký túc xá nấu một bát mì đi.


“Không cần…”

Thẩm Phụng mới nói được hai từ đã thấy cô chạy ra ngoài, lúc anh đuổi tới cửa cũng chỉ thấy thân ảnh yểu điệu của cô biến mất.

Anh đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cô khuất dần, trong mắt tràn đầy phức tạp.


Triệu Uyển Hương lấy hai cái bánh bao lạnh ra từ trong không gian di động, đổi lại mượn nồi và bếp lò của bác gái quản lý khu tập thể.

Trước tiên, cô đốt lửa đun nước sôi, bỏ thêm một muỗng canh cô đặc trong không gian di động vào làm nước canh, đợi nước sôi lại bỏ một bó mỳ sợi lớn vào, chờ sôi năm phút xong liền thêm nước lạnh, tiếp tục nấu một phút.

Mỳ nấu xong liền múc vào bát, cho mỡ lợn muối và thịt nguội, rưới thêm dầu mè, rắc một nắm hành hoa vào, cuối cùng múc hai muôi nước mỳ lớn, hòa với gia vị.


Mùi thơm tràn ngập ra trong nháy mắt.

Một bát mỳ nóng khai vị đã làm xong.

Mặc dù Triệu Uyển Hương trở về đã đóng nắp bát lại, nhưng vẫn làm những người thèm ăn liên tiếp nhìn qua, không ngừng hít hà: "Thơm quá! "
Triệu Uyển Hương chỉ cười cười không nói gì.

"Anh Thẩm! "


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48


Cô cầm bát đi vào trong cửa, vừa mới gọi người liền phát hiện ra nửa phần sủi cảo trên bàn đã trống không.

Mà người đàn ông lưng dựa vào lưng ghế, đầu hơi ngẩng lên, mắt nhắm lại, lồng ngừng hơi nhấp nhô theo hô hấp đều đều bình thản, cứ như vậy đã ngủ thiếp đi từ lúc nào rồi.

Thế này phải mệt đến mức nào chứ?
Triệu Uyển Hương bước nhẹ hơn, cẩn thận đặt bát xuống, ngồi cạnh đó, ánh mắt lại rơi lên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Thẩm Phụng, không nén được đánh giá kỹ càng anh.
Lông mi anh vừa dài vừa thẳng, giống như một cây quạt nhỏ phủ xuống, phủ lên chút bóng mờ nơi mí mắt.

Bởi lâu ngày thiếu dinh dưỡng, hốc mắt sâu càng nổi bật, cũng càng làm nổi bật sống mũi vừa cao vừa thẳng.
Đối môi không mỏng, không dầy, bình thường mím lại, làm cho người ta có một loai cảm giác xa cách, lạnh lùng và nghiêm khắc.
Lúc này bởi đã rơi vào giấc ngủ, vẻ mặt thư giãn không hề đề phòng, hiện ra vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Triệu Uyển Hương nhìn thêm, không tráng nghiêng má lại.


Nhưng một giây sau, Thẩm Phụng đối diện đột nhiên mở mắt.
"...!Anh Thẩm, anh tỉnh rồi à."
Mặt Triệu Uyển Hương nở nụ cười, vội vàng ngồi dậy bưng mỳ đến.
Thẩm Phụng cũng không ngờ mình vừa ngồi dựa ghế trong chốc lát đã không tự chủ được mà ngủ thiếp đi.

Nếu không phải đột nhiên ngửi thấy mùi thức ăn, nhận thấy một luồng ánh mắt nóng rực, tầm mắt không bỏ, luôn dừng lại trên mặt mình thì cũng không đột nhiên tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, anh đột nhiên đối mặt với cặp mắt cười kia của Triệu Uyển Hương, nghĩ là vừa rồi cô đang ngắm mình khi ngủ, lập tức cảm thấy mặt đỏ tai nóng.

Nhưng cũng không kịp che dấu gì thì một chén mỳ bốc hơi nóng, thơm ngào ngạt đã được đặt ngay trước mặt.
Anh bị mùi thơm mê hoặc, không nhịn nổi nhìn lại.

Chỉ thấy giữa bát là một nắm mỳ nhỏ như sợi bạc nằm đó, nước canh trong trẻo, bề mặt hiện lên ít váng mỡ, trong đó còn điểm xuyết hành hoa xanh nhạt.
Trong mắt Thẩm Phụng, từ trước tới giờ, ăn cơm là chuyện chỉ để lấp đầy bụng, không có gì là ăn ngon hay không ngon, chỉ khác biệt là ăn có chất hay không thôi.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49


Huống chi đây chỉ là một chén mỳ chay không dầu.

Nhưng rõ ràng anh đã ăn hết nửa phần sủi cao nhân thịt trắng và thì là, cũng không đến mức bụng đói kêu vang, cổ họng lại không thể khống chế, bắt đầu nuốt nước bọt với bát mỳ trắng tỏa ra đầy mùi thơm tươi ngon này.

Anh phải cố nén lắm mới không gây mất hình tượng.


Triệu Uyển Hương mỉm cười nhẹ, nói: "Mỳ còn đang nóng, anh mau ăn đi.

Em không giỏi nấu ăn lắm, trong tay cũng không có gia vị gì, đều là những thứ bác gái quản lý nhà tập thể cho.

Nếu không ngon, anh Thẩm cũng đừng chê nhé.

"
Thẩm Phụng nghe cô nói xong, tay chân liền không nghe điều khiển, nhận lấy bát mỳ, chỉ kịp nói một tiếng: "Em vất vả rồi.

"

Anh cúi đầu gắp một gắp sợi mỳ dính nước canh cho vào trong miệng.

Sợi mỳ trơn nhẵn, mịn màng cùng hương thơm nồng đậm của nước canh quấn quanh đầu lưỡi, hầu như trong tích tắc đã đánh thức vị giác bị thiếu thốn lâu ngày, trở nên chậm chạm không mẫn cảm dậy.

Anh không nén nổi, dù canh nóng hầm hập vẫn uống, nếm được mùi thơm tươi ngon của nấm và mùi thịt trong canh đặc mới có, toàn bộ cổ họng đều là mùi vị thỏa mãn.

Sao có thể ngon như vậy?
Anh cũng không kịp nghĩ là Triệu Uyển Hương quá khiêm tốn hay bác gái quản lý khu tập thể cung cấp gia vị đặc thù gì đó, lại cúi đầu xuống, ăn đến đầu đầy mồ hôi, nhẹ nhàng vui vẻ.

Triệu Uyển Hương vẫn luôn ngồi cách đó không xa nhìn anh.


Thấy người đàn ông ăn muốn ngừng không được, chóp mũi và trán đều toát mồ hôi mịn, cô rất vui, nhưng dù vui, dần dần trong đáy lòng lại hiện lên sự chua xót.

Mặc dù nói nước cốt của bát mỳ này là dùng mười mấy loại nguyên liệu nấu ăn, bao gồm xương heo, gà mái già, chân giò hun khói Kim Hoa, hoa trùng thảo, tùng nhung, nấu mấy giờ mới thành, cho sợi mỳ gì vào ăn vẫn rất ngon, nhưng trong thời đại tương lai có thể ăn no uống đủ, nó cũng chỉ là một bữa cơm bình thường.

Mà ở những năm này, trong mắt Thẩm Phụng thiếu thốn vật chất trường kỳ, thứ này không khác gì một món đồ tinh tế xa xỉ, quý giá vô cùng.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50


Triệu Uyển Hương không tránh được suy nghĩ, dựa theo tác phong vẫn luôn gian khổ mộc mạc của Thẩm đại ca, cùng với tính tình bận rộn hoàn toàn không để ý tới thân thể của anh, đã bao lâu rồi anh không ngồi xuống, sung sướng thoải mái ăn một chén mỳ nóng như vậy?
Thẩm Phụng ăn xong rất nhanh.

Một chén mỳ nóng hầm hập xuống bụng, toàn thân ấm áp từ đầu đến chân.

Loại cảm giác ấm áp thỏa mãn này, ăn sủi cảo khô khan hoàn toàn không sánh nổi.


Mồ hôi trên người anh thấm ướt cả cổ áo đã giặt trắng bệch, cảm thấy mệt mỏi toàn thân bị quét sạch, cả người đều đầy tinh thần.

Anh đặt cái cát không xuống một bên, nhìn về phía Triệu Uyển Hương.

Triệu Uyển Hương cũng hoàn hồn, đưa một cái khăn tay tới, thấy gò má và đôi môi vốn tái nhợt kia đã hồng lên không ít, không nén nổi nở nụ cười.

Thẩm Phụng nhìn thấy nụ cười của cô, nghiêng mặt qua, yên lặng nhận khăn tay lau môi, lau mồ hôi trên trán và chóp mũi.

Anh cụp mắt xuống, không quên nói với cô: "Em nấu nướng rất giỏi, mỳ và canh đều rất ngon.

"
Triệu Uyển Hương cười: "Cám ơn anh Thẩm đã động viên.

"

Nụ cười và ánh mắt của cô khiến người ta khó có thể bỏ qua.

Hai má Thẩm Phụng lại mơ hồ nóng lên.

Đột nhiên anh có một loại cảm giác khó hiểu.

Năm đó đối mặt với Triệu Uyển Hương rơi vào cảnh khốn cùng, nhìn thấy người liền hồi hộp, gò bó, thậm chí tự ti, trong lòng anh vẫn thường cảm thấy khổ sở cho cô, luôn muốn cố gắng giúp đỡ cô, quan tâm cô hơn vài câu.

Nhưng mỗi khi anh muốn thân cận một chút, đổi lại đều là cô lùi về sau và trốn tránh.

Dường nhưng Uyển Hương không muốn tiếp nhận ý tốt của anh.

Khi đó anh không hiểu, lúc này ngược lại, đối mặt với sự ân cần và quan tâm toát ra trong ánh mắt cô, theo bản năng né tránh, bỗng nhiên liền hiểu ra.


Năm đó Uyển Hương cũng giống anh bây giờ, đối với người khác có cảm giác không biết làm sao.

Anh nghĩ thông điểm này rồi liền không ngại ngùng nữa, khi nhìn về phía Triệu Uyển Hương, mặt lộ dáng vẻ như anh trai.

Anh nói: "Uyển Hương, trước khi tới đây, anh đã nhận được điện báo từ trong nhà.

Mẹ anh nói, trong nhà em không để ý tới nguyện vọng của em, buộc em lập gia đình.

"



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom