Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc
Chương 220: Cô Thực Sự Sắp Kết Hôn Ư


Khi còn nhỏ, cô ấy chơi đùa với một đống đám trẻ trong thôn, trong đó có Từ Xuân Sinh.

Từ Xuân Sinh giống như anh trai cả chăm sóc cô ấy, quan tâm cô ấy.

Dàn dần Ngô Tiểu Anh có tình cảm khác biệt đối với Từ Xuân Sinh.

Đáng tiếc sau này mặt cô ấy mọc nhiều mụn, xấu đến mức cô ấy không dám tiếp cận Từ Xuân Sinh.

Theo tuổi tác tăng lên, cô ấy và Từ Xuân Sinh dần xa cách.

Mấy năm trước, Từ Xuân Sinh đến huyện thành làm việc.

Hai người quanh năm suốt tháng không gặp mặt, cô ấy chỉ có thể chôn vùi tình cảm trong lòng.

"Thích thì chủ động một chút."

Lục Thanh Nghiên có thể nhìn ra được Từ Xuân Sinh cũng có tình cảm với Ngô Tiểu Anh, nói không chừng có thể xúc tiến đoạn nhân duyên tốt.

"Anh Xuân Sinh sẽ không thích tôi."

Đôi mắt của Ngô Tiểu Anh sáng lên, ngay sau đó trở nên ảm đạm, lắc đầu.

Hiện giờ Từ Xuân Sinh giỏi như vậy, sao có thể nhìn trúng một cô gái nông thôn?

"Kẻ ngốc, không tranh thủ đã muốn từ bỏ sao? Nhỡ đâu anh ta cũng có cảm giác đối với cô thì sao?"

Ngô Tiểu Anh là cô gái tốt, cuộc sống của Từ Xuân Sinh thoạt nhìn không tệ, bác gái Lý chắc chắn cũng là mẹ chồng tốt, nhìn kiểu gì cũng là mối nhân duyên tốt.

"Thật vậy sao?"

Đôi mắt của Ngô Tiểu Anh lại sáng lên lần nữa, thẹn thùng nhìn Lục Thanh Nghiên.

"Ừm, đi thử đi."

Lục Thanh Nghiên chưa bao giờ để tâm tới chuyện tình cảm của người khác, đây là lần đầu tiên cô chủ động bảo người ta theo đuổi hạnh phúc của mình.

Cuối cùng Ngô Tiểu Anh không dám chủ động tìm Từ Xuân Sinh.

Lục Thanh Nghiên không quản nữa, tình cảm là chuyện của hai người, ©ó tình đương nhiên sẽ ở bên nhau. Chuyện này không khỏi khiến cô nghĩ tới mình và Chu Cảnh Diên.

Tình cảm của bọn họ không oanh oanh liệt liệt, nhạt như nước, mọi chuyện đều nước chảy thành sông.

Bước nhẹ nhàng đi trên đường, Lục Thanh Nghiên đi về phía nhà.

Vừa đến nhà không lâu, ngoài cửa có người kêu khóc đi qua.

Đứng ở cửa sân cô ngẩng đầu nhìn.

Mấy thôn dân khiêng thi thể của Trần Cẩu Thặng, đi về phía Thanh Sơn.

Đôi mắt của Ngưu Lan Hoa sưng đỏ, khóc đến trời đất tối sầm.

Gương mặt của Trần vô lại anh âm trầm không nói một câu, nhìn kỹ thì có thể thấy được nhẹ nhàng trong mắt ông ta.

Con trai là người thực vật, ông ta bị không biết bao nhiêu người cười nhạo.

Hiện giờ tốt quá rồi, Trần Cẩu Thặng chết đi cũng có thể khiến ông ta thở phào nhẹ nhõm.

Trần Ni đi theo sau hai vợ chồng, nước mắt chảy ra từng giọt.

Khi đi qua nhà Lục Thanh Nghiên, cô ta ngẩng đầu nhìn theo bản năng, bốn mắt nhìn nhau với Lục Thanh Nghiên ở sân.

Trần Ni cười âm u, sau khi rời mắt lại bắt đầu rơi lệ.

Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt xoay người về nhà, coi như không thấy nụ cười khiêu khích của Trần Ni.

Lúc chạng vạng, Lục Thanh Nghiên nhắm mắt ngồi trên bàn đu dây hóng gió, tay còn cầm quạt tre nhẹ nhàng đong đưa.

"Thanh Nghiên."

Ngô Tiểu Anh tung tăng nhảy nhót chạy từ ngoài vào, trên mặt là kích động không thể dùng ngôn ngữ hình dung.

"Có chuyện gì mà cô vui như vậy?"

Lục Thanh Nghiên mở to mắt, tò mò nhìn về phía cô ấy.

"Khụ khụ."

Ngô Tiểu Anh bắt đầu trở nên ngượng ngùng, cầm một chiếc ghế tới ngồi đối diện với Lục Thanh Nghiên.

"Buổi chiều tôi lại nói chuyện với anh Xuân Sinh."

"Chỉ như vậy thôi?"

Luc Thanh Nghiên lắc đầu b↠cười còn tưởng là chuyên lớn dì cd: "Nếu không thì sao, cô nghĩ là như đối tượng của cô sao?"

Ngô Tiểu Anh thực sự hi vọng Từ Xuân Sinh giống với Chu Cảnh Diên.

Cô ấy vô cùng hâm mộ tình cảm của Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên, hai người chỉ cần ở bên nhau, người khác đừng mơ chen chân vào.

Lục Thanh Nghiên trợn to mắt: "Nói chuyện của cô, sao đột nhiên lại nhắc tới anh ấy?"

"Không phải là tôi hâm mộ hai người sao?"

Ngô Tiểu Anh cười hì hì: "Cô và anh ấy chuẩn bị khi nào kết hôn?"

Lục Thanh Nghiên lắc lư quạt tre, nâng mắt nhìn về phía Ngô Tiểu Anh: "Chỗ các cô kết hôn, có tập tục gì không?"

"Các cô sắp kết hôn ư?"

Ngô Tiểu Anh kích động đến mức nhảy bật lên, trực tiếp chen tới bàn đu dây bên cạnh Lục Thanh Nghiên ngồi xuống.

"Bình tĩnh lại."

Lục Thanh Nghiên tránh đi một chút, cô làm đương sự còn không kích động như Ngô Tiểu Anh.

"Được, tôi bình tĩnh."

Ngô Tiểu Anh hít sâu một hơi, cuối cùng bình tĩnh lại.

Đôi mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên, tràn ngập hương vị tò mò.

"Cô thực sự sắp kết hôn ư? Khi nào thế?"

Ngô Tiểu Anh gấp không đợi nổi hỏi Lục Thanh Nghiên.
 
Chương 221: Dẫn Em Đi Nhận Lễ Hỏi


"Tạm thời còn chưa định."

Chỉ mới tính ngày còn chưa chuẩn bị đầy đủ, cần cô và Chu Cảnh Diên bàn bạc lại.

Hai bên đều không có cha mẹ, mọi chuyện chỉ có thể dựa vào hai bọn họ.

Niên đại này kết hôn không thể làm to, cô và Chu Cảnh Diên có lẽ sẽ làm đơn giản.

"Chỗ chúng tôi không có tập tục gì, mời bà mối tới cửa đính hôn, sau đó định ngày, đại khái là như vậy."

Ngô Tiểu Anh nói cho Lục Thanh Nghiên, Lục Thanh Nghiên hiểu rõ gật đầu.

Bước chân trầm ổn dừng ở cửa sân, Lục Thanh Nghiên và Ngô Tiểu Anh cùng nhau nhìn qua.

Không biết Chu Cảnh Diên đứng đó từ khi nào, cũng không biết nghe được bao nhiêu.

Ngô Tiểu Anh nhìn thấy người tới lập tức đứng dậy, nháy mắt với Lục Thanh Nghiên:

"Tôi đi về trước."

Đi tới cửa, Ngô Tiểu Anh bị Chu Cảnh Diên gọi lại.

"Làm phiền trở về nói với thím Đường, ngày mai tôi sẽ đi tìm thím ấy."

Ngô Tiểu Anh liên tục gật đầu: "Tôi trở về sẽ nói với mẹ tôi."

Sau khi nói xong, Ngô Tiểu Anh giống y như con thỏ chạy ra bên ngoài.

"Mau vào đi, đóng cửa lại."

Lục Thanh Nghiên cười vẫy tay với Chu Cảnh Diên, đợi anh đóng cửa xong thì lấy salad hoa quả chuẩn bị ngày hôm qua ra.

Mùi thơm của trái cây xông vào mũi, cô lấy nĩa ra đưa cho Chu Cảnh Diên.

"Anh muốn ăn salad hoa quả, hay là dưa hấu?"

"Đầu được cả."

Chu Cảnh Diên ngồi trên ghế, nhận lấy nữa.

"Vậy ăn dưa hấu trước đi." Đôi tay của Lục Thanh Nghiên nâng hộp đựng dưa hấu lên, đưa tới trước mặt anh.

Chu Cảnh Diên nhận lấy hộp thủy tỉnh, nhìn nhiều mấy lần.

Anh đã sớm miễn dịch, có thể bình tĩnh đối đãi đối với việc cô lấy đủ thứ hiếm lạ ra.

Nhìn chằm chằm anh ăn dưa hấu, Lục Thanh Nghiên lại cầm một hộp đựng salad hoa quả.

"Đây gọi là salad hoa quả, là em tự mình làm cho anh, anh nếm thử đi."

Ánh mắt Chu Cảnh Diên nhìn về phía salad hoa quả, bên trong có mấy loại trái cây anh không biết.

"Đây là gì thế?"

Chỉ vào trái cây màu xanh lục, Chu Cảnh Diên hỏi Lục Thanh Nghiên.

"Đây là trái kiwi, đây là thanh long, đây là dâu tây."

Theo cô được biết, quả nho và dưa hấu thì bên này có, cho nên Lục Thanh Nghiên không giải thích nhiều.

"Ừm."

Chu Cảnh Diên cầm một quả dâu tây ăn, dâu tây chua chua ngọt ngọt khiến đôi mắt anh hơi sáng lên.

"Lại nếm thử thanh long và kiwi đi."

Nhìn ra được anh thích, Lục Thanh Nghiên nhiệt tình đề cử.

"Ăn rất ngon, thế giới của các em thật tốt."

Ăn hơn nửa salad hoa quả, vậy mà Chu Cảnh Diên không khỏi hướng tới thế giới thuộc về cô.

"Đúng vậy, đặc biệt tốt, sau này em dẫn anh..."

Lục Thanh Nghiên câm miệng, đôi mắt trở nên ảm đạm.

Vừa rồi cô quá kích động, còn muốn dẫn anh tới thế kỷ 21.

Ngay cả cô cũng không thể quay về, sao có thể dẫn anh cùng trở về?

Chu Cảnh Diên nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên, không nói chuyện.

Anh không nên nhắc tới thế giới thuộc về cô, khiến cô đau lòng.

"Ngày mai anh sẽ đến nhà thím Đường, bảo thím ấy làm người trung gian."

"Ừm."

Lục Thanh Nghiên hiểu rõ, không từ chối. Lục Thanh Nghiên hiểu rõ Chu Cảnh Diên, sợ anh cảm thấy ấm ức mình nên làm lễ hỏi lớn cho cô.

Đến lúc đó chọc người ta bàn tán xôn xao, ảnh hưởng không tốt.

"Nghiên Nghiên, đi theo anh."

Chu Cảnh Diên nắm tay anh, bảo cô đi theo mình.

Lục Thanh Nghiên không biết anh muốn làm gì, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh.

Hai người đi dọc theo đường đất, đi đến nhà Chu Cảnh Diên.

"Tối muộn như vậy, anh dẫn em tới nhà anh làm gì?"

Lục Thanh Nghiên nhìn bốn phía theo bản năng, thấy không có ai lúc này mới hỏi anh.

"Dẫn em đi lấy lễ hỏi."

Chu Cảnh Diên mở cửa phòng chứa củi ra, đi vào lập tức ném củi gỗ trong góc phòng sang một bên.

Một cửa hầm khép kín lọt vào tầm mắt Lục Thanh Nghiên.

Cô kinh ngạc nhìn về phía Chu Cảnh Diên, người đàn ông này còn cất giấu kho bảo bối ư?

Mấy năm nay, rốt cuộc là anh đã làm gì?

Lần trước cho cô một rương châu báu trang sức, bây giờ lại cho cô thứ gì?

Chu Cảnh Diên mở cửa hầm ra, lấy đèn pin bật lên: "Đợi một lát, mùi ở phía dưới không dễ ngửi."

Lục Thanh Nghiên gật đầu, thăm dò nhìn qua.

Mấy phút sau, Chu Cảnh Diên quay đầu vươn tay với cô.

"Đi theo anh!"

Lục Thanh Nghiên đặt tay vào lòng bàn tay của Chu Cảnh Diên, được anh nắm thật chặt cẩn thận đi xuống hầm.

Dưới ánh sáng của đèn pin, Lục Thanh Nghiên nhìn thấy được toàn bộ hoàn cảnh trong hầm.

Hầm không tính là nhỏ, có hơn ba mươi mét vuông.
 
Chương 222: Chu Cảnh Diên Cũng Là Đại Lão


Bên trái đặt mấy túi lương thực, mười mấy động vật hoang dã hong gió treo trên núi, một ít khoai lang đỏ cải thảo đặt ở góc tường.

Phía bên phải bày chín rương gỗ to.

Nhìn thấy rương gỗ, Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Chu Cảnh Diên với vẻ khiếp sợ:

"Không phải bên trong đều là đồ cổ đấy chứ?"

"Ừm, đều là mấy năm qua anh kiếm được."

Chu Cảnh Diên gật đầu, tiến lên mở ra toàn bộ.

Mấy rương đồ sứ tranh chữ, còn có một rương chứa đầy thỏi vàng, phải hơn 15 cân.

Trong đó có một rương là châu báu trang sức lần trước Chu Cảnh Diên lựa chọn để lại.

Tuy đồ bên trong kém hơn anh cho cô, nhưng cũng là trân phẩm khó kiếm.

"Sao anh kiếm được nhiều như vậy?"

Niên đại này mấy thứ này không đáng tiền, rất ít người sẽ thu thập mấy thứ tốn công vô ích.

"Bởi vì anh cảm thấy, sau này chắc chắn có thể khôi phục giá trị thuộc về chúng nó."

Chu Cảnh Diên cầm lấy một chiếc vòng cổ đá quý ngọc lục bảo.

Lục Thanh Nghiên kinh ngạc nhìn anh, không nghĩ tới anh có dự kiến trước như vậy.

Nhận lấy vòng cổ, Lục Thanh Nghiên tràn ngập hứng thú khoa chân múa tay: "Đẹp không?"

Chu Cảnh Diên khàn giọng ừm một tiếng: "Đẹp, rất đẹp."

Cổ trắng nõn thon dài phụ trợ vòng cổ càng thêm trắng nõn, khiến người ta không rời mắt được.

"Đáng tiếc bây giờ không thể đeo."

Lục Thanh Nghiên tiếc nuối thưởng thức vòng cổ.

"Nếu em thích, sau này chúng ta đeo ở nhà."

"Ừm, được!"

Lục Thanh Nghiên gật đầu hài lòng, đặt vòng cổ xuống. "Sao anh có nhiều thứ tốt như vậy?"

Tiện tay cầm lấy một thỏi vàng, có lẽ lúc này gọi là cá chiên bé.

Thu thập một đống đồ cổ không đáng tiền thì thôi, thỏi vàng đáng giá lại có nhiều như vậy?

Chồng tương lai của cô, hình như rất lợi hại!

"Đầu là mấy năm nay chậm rãi thu thập, hơn phân nửa là từ tỉnh thành thu thập trở về."

"Anh còn chạy tới tỉnh thành ư?"

Lục Thanh Nghiên bị kinh ngạc đến ngây người, cô không nghĩ tới Chu Cảnh Diên chạy trốn xa như vậy.

"Ừm."

Giơ tay chạm vào tóc cô, đôi mắt của Chu Cảnh Diên dịu dàng: "Anh muốn trở nên tốt hơn một chút, như vậy mới xứng đôi với em."

"Em không ở thời không này, anh đâu cần vì em..."

Lục Thanh Nghiên hơi nghẹn ngào, vì sao anh ngốc như vậy?

Rõ ràng biết cơ hội hai người ở bên nhau rất nhỏ bé, vì sao còn phải kiên trì?

"Bởi vì đây là tín niệm chống đỡ anh."

Đối với thế giới này, anh không có quá nhiều lưu luyến.

Ngoại trừ bà ngoại và Thẩm Lâm ở bên anh, có thể khiến anh giống như con người ra.

Những thời gian còn lại trong lòng anh lạnh lẽo như băng, không dậy nổi bất cứ gợn sóng gì.

Sau này trong lòng anh có cô!

Bởi vì sự tồn tại của cô, là động lực chống đỡ anh sống sót.

Cho dù hai người không có khả năng ở bên nhau, anh vẫn ôm hi vọng này.

Đôi mắt của Lục Thanh Nghiên hơi ướt át, vùi đầu vào cái ôm của Chu Cảnh Diên, ôm chặt lấy người anh.

"Chu Cảnh Diên, em tới rồi! Không bao giờ để anh một mình nữa."

"Sau này chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau, xây dựng gia đình thuộc về chúng ta, sau đó sinh mấy đứa bé đáng yêu."

Dựa đầu vào lòng anh, Lục Thanh Nghiên càng nói càng nhỏ.

"Đa bé 1/2 VÂv chúng †a sinh mấy đứa2" Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu cô, Chu Cảnh Diên giơ tay ôm lấy eo cô.

Lục Thanh Nghiên kịp phản ứng lại mình mới nói gì, lập tức đẩy anh ra: "Em chưa nói gì cả."

Ôi trời ơi, lúc này mới là lúc nào, cô đã nghĩ nhiều như vậy!

Quá xấu hổi

"Nhanh chóng cất đi, đây là lễ hỏi anh cho em."

Biết cô có không gian thần bí, giống y nhà ở rất to.

Lúc này Chu Cảnh Diên mới dẫn theo Lục Thanh Nghiên đi tới, bảo cô cất hết rương đi.

Phòng đồ cổ của cô lại có thêm đồ cổ mới!

"Thu hết đồ vật vào có ảnh hưởng gì đối với em không?"

Chu Cảnh Diên hơi nhíu mày, dò hỏi cô.

"Sẽ không!"

Lục Thanh Nghiên lắc đầu, biết anh lo lắng nên cô sảng khoái trả lời.

"Anh đã đưa lễ hỏi, đợi chúng ta kết hôn xong em lại cho anh xem của hồi môn của em."

Lục Thanh Nghiên đã quyết định, đợi ngày bọn họ kết hôn, cô sẽ dẫn Chu Cảnh Diên cùng tiến vào không gian.

Trong đầu bắt đầu tưởng tượng, Chu Cảnh Diên nhìn thấy không gian nhất định sẽ vô cùng khiếp sợ!

"Chúng ta đi ra ngoài đi, nơi này không khí không tốt."

Cất rương xong, Chu Cảnh Diên dẫn theo Lục Thanh Nghiên rời khỏi tầng hầm ngầm.

"Đợi anh một lát."

Buông tay cô ra, anh đi vào phòng mình lấy một hộp gỗ ra.

"Đây là gì thế?"
 
Chương 223: Chu Cảnh Diên, Mấy Năm Nay Anh Làm Gì Thế


Không phải đã cho cô nhiều rương như vậy ư, sao đột nhiên lại lấy ra một hộp?

"Là lễ hỏi."

Chu Cảnh Diên đưa hộp cho cô.

Lục Thanh Nghiên nghi ngờ nhận lấy, mở ra xem.

Toàn bộ hộp là đại đoàn kết, xếp từng bó.

Đếm một lát có mười bó, cũng chính là 1 vạn tệ.

Vừa mở mười mấy tờ đại đoàn kết xong, trong hộp còn đặt nhiều phiếu định mức.

Cô thực sự bị dọa sợ!

Có nhiều đồ cổ cá chiên bé như vậy, vậy mà còn có hơn 1 vạn tệ.

Nếu nói anh đi ăn cướp, cô cũng tin!

"Chu Cảnh Diên, mấy năm nay anh làm gì thế?"

Có chút dở khóc dở cười, Lục Thanh Nghiên quá tò mò chuyện mấy năm qua của anh.

Có thể tích lũy được nhiều tài phú trong mấy năm qua như vậy, người bình thường không thể dễ dàng làm được.

"Không làm gì cả, nhanh nhận lấy đi."

Không nói cho Lục Thanh Nghiên mấy năm nay anh đã làm gì, có một số việc cô không biết thì tốt hơn.

"Bây giờ em không thể nhận thứ này, đợi chúng ta kết hôn xong, em sẽ bảo anh giao cho em bảo quản."

Đồ cổ nhận không sao cả, tiền tạm thời không thể nhận, khi anh cần dùng sẽ tiện hơn chút.

Chu Cảnh Diên nhìn cô, Lục Thanh Nghiên ném hộp vào trong lòng anh: "Lần này nghe em."

"Được!"

"Em cần phải trở về."

Chỉ trong nháy mắt cô đã đến đây gần hai tiếng, cũng nên đi trở về.

"Ừm, anh đưa em về." Kháng nghị không có hiệu quả, Lục Thanh Nghiên đi theo Chu Cảnh Diên rời khỏi nhà anh.

Tối nay không có ánh trăng, Chu Cảnh Diên bật đèn pin đi phía trước, thỉnh thoảng nhắc nhở Lục Thanh Nghiên cẩn thận dưới chân.

Vừa dứt lời, Lục Thanh Nghiên bị vấp trên mặt đất gập ghềnh, suýt nữa té ngã.

Cũng may Chu Cảnh Diên kịp thời đỡ lấy cô, lúc này cô mới tránh được bị té ngã.

"Lên đi!"

Chu Cảnh Diên ngồi xổm phía trước cô, giọng nói lạnh lùng, bởi vì cô suýt nữa bị té ngã mà cảm thấy tự trách.

"Em tự mình đi được."

Lục Thanh Nghiên đứng tại chỗ không nhúc nhích.

"Nghiên Nghiên, đi lên đi."

Trước người truyền tới giọng nói kiên quyết của anh, Lục Thanh Nghiên không có biện pháp, chỉ có thể cúi người dán sát vào lưng anh.

Bộ ngực mềm mại dán sát vào sau lưng anh, cô không nhịn được mặt đỏ bừng.

Chu Cảnh Diên dừng bước một lát, sau đó ra vẻ trấn định tiến về trước.

"Em có nặng không? Có cần xuống dưới không?"

Sợ anh mệt, Lục Thanh Nghiên dán sát bên tai anh, nhỏ giọng hỏi anh.

"Không mệt, em rất nhẹ."

Chu Cảnh Diên bước từng bước đi về trước, bước chân trầm ổn có lực.

"Khen thưởng anh một viên kẹo."

Tâm trạng của Lục Thanh Nghiên không tệ lấy một chiếc kẹo sữa ra, nhét vào trong miệng Chu Cảnh Diên, mình cũng ăn một cái.

Cô an tĩnh dựa vào lưng anh, tâm trạng rất sung sướng.

Quãng đường chỉ có mấy phút ngắn ngủi, Chu Cảnh Diên lại đi mười mấy phút mới về đến nhà.

Lục Thanh Nghiên dựa vào lưng anh, mơ màng sắp ngủ.

"Tới rồi ạ?"

Đợi anh dừng bước lại, Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu lên nhìn, thực sự đã về đến nhà. "Anh để em xuống dưới."

Vỗ bả vai anh, cô ra hiệu cho Chu Cảnh Diên để cô xuống.

Chu Cảnh Diên buông tay ra, Lục Thanh Nghiên nhảy xuống khỏi lưng anh.

"Ngủ ngon!"

Chu Cảnh Diên giơ tay vuốt tóc cô, gương mặt trong bóng tối dịu dàng đến mức như sao trời lộng lẫy nhất.

"Ừm, anh đợi một lát."

Tay nhỏ vung lên, một chiếc xe đạp xuất hiện trước mặt hai người.

Chu Cảnh Diên cảm thấy khó hiểu nhìn cô.

Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu: "Xe đạp này anh mang về đi, ngày mai đạp tới coi như lễ hỏi."

Cô đang lo không tìm được cớ lấy xe đạp ra.

Nhân cơ hội này lấy ra, sau này đến huyện thành sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

"Đừng nói anh mua cho em, em có rất nhiều, đâu cần lãng phí số tiền đó."

Sợ Chu Cảnh Diên không nhận xe, lại chạy đi mua một chiếc.

Như vậy cô rất muốn đánh người.

"Còn nữa, anh cho em nhiều lễ hỏi như vậy, em rất hài lòng."

"Chu Cảnh Diên, giữa chúng ta không cần phải phân rõ ràng như thế. "

Câu nói này đả động tới Chu Cảnh Diên, anh gật đầu đi tới bên xe đạp.

"Trên đường trở về cẩn thận một chút, ngày mai muộn chút hãy tới."

"Được!"

Nhìn anh đạp xe đi xa, hoàn toàn không nhìn thấy được, cô mới xoay người về nhà.

Sáng sớm, Lục Thanh Nghiên dậy từ sớm, dọn dẹp trong nhà sạch sẽ.

Lấy một đĩa bánh quy điểm tâm ra đặt lên bàn gỗ, sau đó cô lại lấy một đĩa trái cây.

Trái cây là quả nho thường thấy trên núi.

Không to lắm, trên núi có, sẽ không hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Quả nho núi này, là cô đến Thanh Sơn vô tình phát hiện ra.
 
Chương 224: Đính Hôn


Làm xong mọi chuyện Lục Thanh Nghiên tiến vào không gian, tắm rửa sạch sẽ thay áo sơ mi trắng và váy dài hoa.

Thấy người còn chưa tới, thỉnh thoảng cô còn thăm dò, nhìn ra bên ngoài.

Như là tâm linh tương thông, ngoài cửa vừa vặn truyền tới tiếng gõ cửa.

Lục Thanh Nghiên vội đứng dậy, chỉnh lại quần áo trước gương.

Hôm nay là ngày quan trọng, cô còn đặc biệt trang điểm một lát, cả người thoạt nhìn xinh đẹp hơn xưa nhiều.

"Tới đây ạ!"

Chạy chậm tới cổng lớn, Lục Thanh Nghiên hít sâu một hơi mở cửa sân ra.

"Thanh Nghiên, chúc mừng cháu."

Đường Quyên mặc đồ đỏ, cười vô cùng xán lạn.

Hôm nay Chu Cảnh Diên mặc giống với Lục Thanh Nghiên, rõ ràng là cũng chải chuốt hơn.

Cũng là áo sơ mi màu trắng, khiến anh thoạt nhìn càng thêm tuấn tú, quần dài màu xanh biển khiến đôi chân càng thêm dài thẳng tắp.

Trên gương mặt anh là ý cười, là ý cười khiến người ta thấy được rõ.

Ở bên cạnh Chu Cảnh Diên, là Lưu Tú Cần cười vô cùng từ ái.

Phía sau mấy người, Thẩm Lâm cũng thay quần áo tám phần mới, tay dắt chiếc xe đạp mới tỉnh.

Đầu xe treo đầy quà, sau xe còn có hai con gà rừng.

"Bà ngoại, sao bà cũng tới ạ?"

Nhìn thấy Lưu Tú Cần, Lục Thanh Nghiên vội vàng tiến lên đỡ lấy bà ấy.

Lưu Tú Cần để mặc Lục Thanh Nghiên đỡ mình đi vào sân: "Ngày quan trọng như thế, bà cũng phải tới xem."

"Mời bà ngoại ngồi ạ."

Đợi Lưu Tú Cần ngồi xuống, lúc này Lục Thanh Nghiên mới có cơ hội tiếp đón Đường Quyên:

"Thím Đường, thím nhanh ngồi đi ạ." "Được rồi được rồi, đừng để ý tới thím."

Đường Quyên cười ha ha đi vào:

"Thím đã nói cháu có duyên với Cảnh Diên mà, lần trước thím nói giới thiệu cho hai đứa làm quen, kết quả cháu còn từ chối."

"Thím Đường, thím đừng đùa cháu nữa mà."

Lục Thanh Nghiên cười ngượng ngùng, tự mình rót nước đường trắng cho đám Đường Quyên.

"Chị dâu, đồ đặt ở đâu vậy?"

Thẩm Lâm đẩy xe đạp đi tới, vội hỏi Lục Thanh Nghiên.

"Anh đừng gọi tôi là chị dâu."

Lục Thanh Nghiên bị tiếng chị dâu này của Thẩm Lâm gọi đến gương mặt nóng lên.

"Còn một tháng nữa, gọi trước cũng không sao."

Thẩm Lâm gãi đầu, nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.

"Anh để xe đạp ở trong sân đi, đồ vật bưng vào đi."

Thẩm Lâm tuân lệnh, dựng xe xong thì cầm đồ tiến vào nhà chính.

"Sao anh mang nhiều đồ tới đây như vậy?"

Đợi mọi người tiến vào nhà chính, Lục Thanh Nghiên dò hỏi Chu Cảnh Diên.

"Anh không thể để em ấm ức."

Chu Cảnh Diên cúi đầu nhìn cô, dịu dàng mở miệng.

"Ấm ức đâu ra?"

Trong lòng Lục Thanh Nghiên như ăn mật.

"Ai ui, hai người đừng ngọt ngào với nhau nữa, mau tiến vào đi."

Đường Quyên cười đi ra, vừa thấy hai người ngoài phòng thì vội tiếp đón.

Lục Thanh Nghiên cười ngượng ngùng với Đường Quyên, đi về phía nhà chính.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Đường Quyên cười đến sắp không thấy được hai mắt.

"Thanh Nghiên, thím Đường không giỏi ăn nói lắm, chúc các cháu sau này bạch đầu giai lão, hạnh phúc mỹ mãn."

Đường Quyên chân thành mở miệng. Lục Thanh Nghiên hơn.

"Cảm ơn thím ạ."

Lục Thanh Nghiên đẩy bánh quy quả nho tới trước mặt Đường Quyên, Lưu Tú Cần.

"Bà ngoại, thím Đường, hai người ăn đi ạ."

Đường Quyên cũng không khách sáo, cầm lấy bánh quy bắt đầu ăn.

"Lễ hỏi ngoại trừ đồ hôm nay mang tới, Cảnh Diên còn cho cháu 888 tệ, cháu xem đã hài lòng chưa?"

Khi Đường Quyên nói tới 888 tệ, giọng nói vì kích động mà hơi run run.

Buổi sáng Chu Cảnh Diên tới nói cho bà ấy, Đường Quyên còn tưởng là mình nghe nhầm.

Phải biết rằng lúc này cưới vợ ở nông thôn có mấy chục tệ, đã là rất có thể diện.

Người thành phố cũng chỉ có một hai trăm, nhà trai điều kiện gia đình tốt thì cho tam chuyển nhất vang, cộng lại cũng không ít.

Nhưng đó là người thành phố, bọn họ căn bản không so được.

Cậu nhóc Chu Cảnh Diên này vì cưới được Thanh Nghiên, lần này đúng là bỏ cả vốn gốc, chỉ sợ trong nhà đều bị đào rỗng.

Lục Thanh Nghiên nhìn Chu Cảnh Diên ngồi đối diện, khế cắn môi.

Như vậy không hợp với việc bọn họ thảo luận, đã nói khiêm tốn rồi mà?

"Thanh Nghiên, những thứ này cháu đừng chê ít."

Lưu Tú Cần dịu dàng mở miệng, vẻ mặt vui sướng.

Đối với bà ấy mà nói, như vậy còn chưa đủ, cháu dâu tốt với cháu ngoại như vậy đáng giá được thứ càng tốt hơn.

Chu Cảnh Diên thuận thế lấy 888 tệ ra đặt lên bàn.

"Bà ngoại, sao cháu sẽ chê ít được chứ, đã rất nhiều rồi ạ."

Lục Thanh Nghiên lắc đầu, lại nhìn về phía Chu Cảnh Diên, dùng ánh mắt hỏi anh sao lại thế này.
 
Chương 225: Thím Chúc Phúc Các Cháu Trước


"Nếu Cảnh Diên có thể lấy ra càng nhiều hơn, bà nhất định sẽ bảo thằng bé lấy thêm."

"Bà ngoại!"

Lục Thanh Nghiên dở khóc dở cười, cô nghe những lời này của Lưu Tú Cần, còn tưởng Chu Cảnh Diên chỉ cho cô 88 tệ.

Không có biện pháp, Lục Thanh Nghiên đành phải cất tiền đi.

"Cháu không chê thì tốt, bà ngoại chỉ hi vọng có thể nhìn thấy các cháu hạnh phúc."

Lưu Tú Cần nắm lấy tay Lục Thanh Nghiên, đôi mắt hơi ướt át.

Bà ấy cho rằng đời này sẽ không nhìn thấy được ngày này, cũng may cháu ngoại còn biết cố gắng.

"Ngày mùng 9 tháng 9 là ngày lành, thím chúc phúc các cháu trước."

"Cảm ơn thím ạ."

Tới gần giữa trưa, đám người chuẩn bị rời đi.

"Bà ngoại, thím Đường, hôm nay ăn cơm ở nhà cháu đi ạ, cháu đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn rồi."

Đứng dậy ngăn mấy người muốn rời đi lại, Lục Thanh Nghiên vội mở miệng giữ lại.

"Không cần, đâu thể ăn cơm nhà cháu được."

Tuy da mặt của Đường Quyên dày, nhưng là người rất thức thời.

Niên đại này làm mai, sao có thể ăn cơm ở nhà gái, dù sao cuộc sống của mọi người đều không dễ dàng.

"Thanh Nghiên, không cần giữ bà ngoại, bà ngoại cũng nên đi về."

Lưu Tú Cần cũng không muốn ở lại.

Lục Thanh Nghiên ra hiệu bằng mắt với Chu Cảnh Diên, bảo anh nhanh chóng giải quyết.

"Thím, bà ngoại, chúng ta ăn cơm xong hãy đi."

Chu Cảnh Diên đã mở miệng, Đường Quyên không biết từ chối kiểu gì.

Cuối cùng đám người quyết định ở lại ăn cơm.

Lục Thanh Nghiên bảo mọi người trò chuyện trước, một mình cô đi vào phòng bếp.

“BÀ nữoal cháu! đi aiún đỡ a" Cơ thể cao lớn của Chu Cảnh Diên, đi nhanh về phía phòng bếp.

Lưu Tú Cần gật đầu hài lòng, vui vẻ nhìn Chu Cảnh Diên đi giúp đỡ.

"Cảnh Diên đúng là biết thương người, sau này hai vợ chồng bọn họ nhất định sẽ sống hạnh phúc, thím cũng có thể yên tâm rồi."

Đường Quyên cười nói với Lưu Tú Cần, miệng uống nước đường trắng ngọt ngào.

Lại nghĩ tới bao lì xì Chu Cảnh Diên cho mình, tận 10 tệ, bà ấy cảm thấy trong lòng thoải mái.

"Sao anh lại vào đây?"

Nghe thấy tiếng bước chân, Lục Thanh Nghiên quay đầu lại nhìn, thì thấy Chu Cảnh Diên đi vào.

"Tới giúp đỡ."

Chu Cảnh Diên xắn tay áo lên, bắt đầu làm công việc Lục Thanh Nghiên đang làm.

Lục Thanh Nghiên đẩy anh ra: "Nếu anh muốn giúp đỡ, thì đi giết một con gà rừng anh mang tới đi."

Trong không gian của cô không thể lấy ra được nhiều nguyên liệu lắm, Chu Cảnh Diên mang gà rừng tới, thực sự giúp ích được cô rất nhiều.

"Được."

Chu Cảnh Diên cầm dao phay đi ra ngoài, chỉ một lát sau lại đi vào.

"Sao anh lại đi vào?"

Lục Thanh Nghiên mới nấu cơm xong thì thấy Chu Cảnh Diên, không vui lắm nói.

Thẩm Lâm đang giết gà."

Chu Cảnh Diên đứng phía sau Lục Thanh Nghiên, cúi đầu nhìn cô.

"Vậy anh đi rửa sạch củ cải đi."

Vừa chỉ huy Chu Cảnh Diên, Lục Thanh Nghiên vừa bận việc trong tay.

Chu Cảnh Diên tiến lên cầm lấy củ cải, bưng chậu gỗ đi lấy nước rửa sạch.

Lục Thanh Nghiên quay đầu lại nhìn.

Anh cao lớn ngồi xổm dưới mái hiên bên ngoài phòng bếp, nghiêm túc rửa sạch củ cải trong tay.

Trên gương mặt góc cạnh rõ ràng, kèm theo tỉa sáng mỏng mông lung. Đôi mắt của Lục Thanh Nghiên dịu dàng, loại cảm giác này giống như cô và anh đã sống bên nhau rất lâu, bình phàm còn tốt đẹp.

Giữa trưa, Lục Thanh Nghiên làm bốn món mặn một món canh.

Một phần khoai tây hầm gà rừng, một phần củ cải thái sợi muối, một phần cải thìa xào.

Còn nấu sườn xào chua ngọt, canh thì là canh cà chua trứng.

Bữa cơm trưa phong phú khiến Đường Quyên trợn mắt há miệng, trong khoảng thời gian ngắn không dám hạ đũa.

"Thím Đường, thím đừng khách sáo."

Lục Thanh Nghiên ngồi xuống vị trí của mình, nhiệt tình tiếp đón Đường Quyên.

"Vậy thím không khách sáo nữa."

Đường Quyên hít sâu một hơi, trong chóp mũi đều là mùi thơm mê người của đồ ăn trên bàn.

"Không cần khách sáo đâu ạ."

Lục Thanh Nghiên gắp đùi gà đặt vào bát Lưu Tú Cần: "Bà ngoại, bà nếm thử xem ăn ngon không ạ?"

Lưu Tú Cần cười rất vui vẻ, ăn thịt đùi gà xong, liên tục gật đầu: "Ăn ngon, đừng để ý tới bà ngoại, cháu mau ăn đi!"

Lục Thanh Nghiên nhếch miệng cười, bưng bát cơm của mình lên.

Một cái đùi gà khác được Chu Cảnh Diên gắp vào bát cô.

Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía anh: "Đừng gắp cho em, anh ăn đi."

Đường Quyên và Lưu Tú Cần nhìn nhau cười, coi như không thấy được.

Thẩm Lâm vùi đầu ăn cơm, trong miệng tràn ngập đồ ăn.

Đâu thấy được hình thức ở chung ấm áp của hai người đối diện.

Ăn cơm xong, Đường Quyên cảm thấy mỹ mãn vuốt bụng, lại nói một đống lời cát tường chúc phúc, lúc này mới rời đi.
 
Chương 226: Rốt Cuộc Là Người Đàn Ông Tốt Tới Mức Nào


Chu Cảnh Diên nhận thầu nhiệm vụ dọn dẹp phòng bếp, Thẩm Lâm đi ra bên ngoài tản bộ, bởi vì anh ta ăn đến no căng.

Lưu Tú Cần ngồi ở nhà chính, nắm lấy tay Lục Thanh Nghiên nói chuyện phiếm.

Lục Thanh Nghiên rất kiên nhẫn nghe Lưu Tú Cần nói chuyện, đặc biệt thích nghe bà ấy nhắc tới Chu Cảnh Diên.

"Là bà không tốt, không có năng lực bảo vệ Cảnh Diên."

Lưu Tú Cần nghĩ tới chuyện nhiều năm trước, trong lòng không nhịn được tự trách.

Bà già như bà ấy đã dốc hết toàn lực, vẫn không thể bảo vệ được cháu ngoại.

Khi đó bà ấy muốn dẫn theo Cảnh Diên sống riêng, kết quả con trai con dâu ầm ï rất lớn.

Bà ấy bị chọc tức nằm trên giường, là Cảnh Diên đau lòng bà ấy, chủ động rời khỏi Chu gia.

"Thanh Nghiên, bà ngoại giao Cảnh Diên cho cháu, hi vọng hai đứa sống hạnh phúc bên nhau."

Lưu Tú Cần nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên, lần đầu tiên trịnh trọng nói chuyện với cô như vậy.

"Bà ngoại, bà yên tâm đi, cháu sẽ sống thật hạnh phúc bên anh ấy."

Xoay tay lại nắm lấy tay Lưu Tú Cần, Lục Thanh Nghiên đảm bảo với bà ấy.

"Ừm, cuối cùng bà ngoại có thể hoàn toàn yên tâm rồi."

Lưu Tú Cần giơ tay lau sạch nước mắt ở khóe mắt, lộ ra tươi cười nhẹ nhàng.

Chu Cảnh Diên đứng ngoài cửa, lằng lặng dựa vào vách tường, khóe miệng hơi nhếch lên.

Ở cả buổi chiều, Lưu Tú Cần hơi mệt mỏi, Chu Cảnh Diên đỡ bà ấy chuẩn bị rời đi.

"Dùng xe đạp chở bà ngoại về đi."

Nhìn ra được mệt mỏi trên mặt Lưu Tú Cần, Lục Thanh Nghiên nắm chặt lấy tay Chu Cảnh Diên. "Không cần để ý tới bà già này, bà không mệt."

Từ chối ngồi xe, Lưu Tú Cần đi ra bên ngoài.

"Đường không xa lắm, anh đi trở về với bà ngoại, nếu em mệt thì đi vào nghỉ một lát đi."

Chu Cảnh Diên cúi đầu dịu dàng nhìn cô, ngay sau đó xoay người rời đi.

Thẩm Lâm đứng ở cửa sân, vẫy tay với Lục Thanh Nghiên: "Chị dâu, em đi đây, cảm ơn chị hôm nay chiêu đãi."

"Trên đường đi cẩn thận một chút."

Lục Thanh Nghiên vẫy tay, nhìn theo mấy người rời đi.

Cô chuẩn bị vào nhà nghỉ ngơi, còn chưa đóng cửa kỹ, có người nhanh chóng chen vào.

"Thanh Nghiên."

Một gương mặt tràn ngập tò mò dán sát lại gần mặt Lục Thanh Nghiên, Ngô Tiểu Anh kích động nhìn xe đạp trong sân.

"Tôi có thể sờ xe đạp không?"

"Cứ sờ thoải mái."

Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Ngô Tiểu Anh, không rõ cô ấy kích động cái gì.

Thưởng thức xe đạp xong, Ngô Tiểu Anh cười tủm tỉm nhìn Lục Thanh Nghiên, đôi mắt tỏa sáng.

"Nghe nói lễ hỏi của Chu Cảnh Diên là 888 tệ, còn xe đạp kia nữa chẳng phải hơn 1000 tệ sao?"

Ngô Tiểu Anh nói đến hơn 1000 tệ, giọng nói không nhịn được run rẩy, giống y như đúc mẹ cô ấy.

Hơn một ngàn tệ là bao nhiêu, cô ấy căn bản không dám tưởng tượng.

Nghe nói vì cưới được Lục Thanh Nghiên, Chu Cảnh Diên đã lấy hết tiền mình tích cóp được mấy năm nay làm lễ hỏi.

Trời ạ, rốt cuộc anh là người đàn ông tốt tới mức nào!

"Mẹ cô nói cho cô à?"

Lục Thanh Nghiên đau đầu che trán.

Có lẽ chỉ một lát sau, cả đại đội đều biết chuyện tốt Chu Cảnh Diên làm.

Không biết cô đi ra ngoài, có trở thành quốc bảo hay không? "Đúng vậy, xin lỗi Thanh Nghiên, tôi trở về sẽ nhắc nhở mẹ tôi đừng nói ra ngoài."

Ngô Tiểu Anh tràn ngập áy náy nhìn cô, kịp phản ứng lại Lục Thanh Nghiên không kích động như trong tưởng tượng.

"Không sao, sớm muộn gì mọi người cũng biết."

Lục Thanh Nghiên thở dài một hơi trong lòng.

"Chu Cảnh Diên khá tốt."

Ngô Tiểu Anh vui vẻ thay Lục Thanh Nghiên, có người tốt đối xử thật lòng với mình, chính là ước mơ của tất cả phụ nữ.

"Ừm, anh ấy khá tốt."

Lục Thanh Nghiên tán thành đối với những lời này, nghĩ tới Chu Cảnh Diên bất tri bất giác nở nụ cười.

Ngô Tiểu Anh hơi chua xót, vì sao cô ấy phải tới đây chịu tội?

"Không còn sớm nữa, tôi đi trở về đây, nếu không lát nữa mẹ tôi sẽ tới tìm tôi."

Ngô Tiểu Anh mở miệng tạm biệt Lục Thanh Nghiên.

Tiến Ngô Tiểu Anh ra cửa, Lục Thanh Nghiên vừa định về nhà thì bị mấy thím dưới triển núi gọi lại.

"Thanh Nghiên, nghe nói cháu đính hôn, thím chúc mừng cháu nhé."

"Nhóc Thanh Nghiên, lễ hỏi Chu Cảnh Diên cho cháu hơn 1000 tệ, có phải là thật hay không?"

"Thím nghe người ta nói có tam chuyển nhất vang, còn có 1000 tệ lễ hỏi."

"Có phải mấy bà nghe nhầm không? Sao tôi nghe nói là cho 2000. thực sự là số tiền lớn tới mức nào chứ? Cả đời này tôi cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!"

Mấy thím càng nói càng thái quá, Lục Thanh Nghiên sợ tới mức cười gượng, nhanh chóng trốn về nhà.
 
Chương 227: Là Không Gian Hay Là Hệ Thống


Mấy ngày kế tiếp, Lục Thanh Nghiên không ra cửa, cô thực sự sợ mấy thím hóng chuyện này.

Mấy ngày sau, bác gái Chu của đội hai lại tới cửa lần nữa.

"Bác sĩ Lục, cháu đi xem con dâu bác với."

Trên gương mặt bác gái Chu tràn ngập sốt ruột, kéo Lục Thanh Nghiên không buông.

"Bác gái Chu, bác đừng vội, cháu lập tức đi theo bác khám."

Nghe ý của bác gái Chu, con dâu Tằng Tĩnh Lan đã sinh hai ngày nhưng vẫn không sinh ra, có dấu hiệu gặp nạn.

Cái thai này của cô ấy mang thai rất gian nan, nếu không có Lục Thanh Nghiên đứa bé đã sớm mất.

Hai người vội vàng đi tới đội hai.

Vừa đến nhà bác gái Chu, còn chưa vào cửa đã nghe thấy được từng tiếng kêu tê tâm liệt phế thống khổ của Tằng Tĩnh Lan.

Bà đỡ là người đỡ đẻ cho Từ Kiều Kiều lần trước, vẻ mặt sốt ruột nói: "Há to miệng thở, nàng dâu Chu gia mau dùng sức!"

Lục Thanh Nghiên đợi ở bên ngoài, một khi Tằng Tĩnh Lan có bất cứ chỗ nào không thích hợp, cô sẽ lập tức đi vào giúp đỡ.

"Không được, Tĩnh Lan không có sức lực."

Bà đỡ thấy Tằng Tĩnh Lan không thích hợp, gọi ra bên ngoài.

Bác gái Chu và chồng của Tằng Tĩnh Lan sốt ruột không thôi, không biết nên làm thế nào bây giờ.

"Để cháu đi vào xem."

Lục Thanh Nghiên xách theo hộp thuốc, đẩy cửa đi vào.

"Bác sĩ Lục."

Bà đỡ thấy Lục Thanh Nghiên tiến vào, gọi cô một tiếng.

"Thím, để cháu xem cho."

"Được được, thím tránh ra, cháu tới xem đi."

Bà đỡ từng thấy được sự lợi hại của Lục Thanh Nghiên, rất tin tưởng cô.

Lục Thanh Nghiên tiến lên trước, cẩn thận đánh giá tình hình của Tằng Tĩnh Lan, xác định chỉ là kiệt sức, không phải khó sinh. Cô mở hộp thuốc ra, lấy ra một bình nhỏ đổ một miếng nhân sâm bên trong.

"Ngậm lấy, đừng ăn."

Tằng Tĩnh Lan suy yếu há miệng, ngậm lấy miếng nhân sâm.

"Bác sĩ Lục, đây là gì thế?"

Bà đỡ nhìn qua, tò mò dò hỏi.

"Miếng nhân sâm."

"Cái gì? Nhân sâm ư?"

Đương nhiên là bà đỡ biết nhân sâm trân quý cỡ nào.

Không nghĩ tới bác sĩ Lục hào phóng như vậy, vậy mà lấy miếng nhân sâm ra cho nàng dâu Chu gia ăn.

Tằng Tĩnh Lan có sức lực, đứa bé nhanh chóng sinh ra.

Lục Thanh Nghiên rời khỏi phòng, bên tai là tiếng khóc thanh thúy vang dội của trẻ con.

Khóe miệng nhếch lên nụ cười dịu dàng, trong đầu còn nghĩ sau này cô sinh con, không biết trông có xinh đẹp hay không?

"Cảm ơn cháu, bác sĩ Lục."

Bác gái Chu nghe thấy tiếng khóc, không ngừng cảm kích Lục Thanh Nghiên.

"Không sao ạ."

Xách theo hộp thuốc, Lục Thanh Nghiên chuẩn bị rời đi."

"Bác sĩ Lục, thuốc này bao nhiêu tiền."

"Cho cháu 2 tệ đi."

Nhân sâm cô đưa cho Tằng Tĩnh Lan ngậm là nhân sâm có niên đại 50 năm trồng trong không gian, thu 2 tệ cũng không tính là nhiều.

Tuy bác gái Chu đau lòng 2 tệ, nhưng vẫn sảng khoái đưa tiền, còn tự mình tiễn Lục Thanh Nghiên ra cửa.

Lục Thanh Nghiên rời khỏi đội hai, không đi tìm Chu Cảnh Diên, sợ quấy rầy anh làm việc.

Cô chậm rãi đi dọc theo đường bùn đất, đi về phía đội một.

Khoảng 2 phút sau, Lục Thanh Nghiên nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền từ trong rừng cây rậm rạp ra. Trần Ni yêu kiều làm ra vẻ nói, xen lẫn chút giả mù sa mưa.

"Trần Ni, vì sao em đối xử tốt với anh như vậy?"

Lúc này trong giọng nói của Liễu Siêu không còn chán ghét Trần Ni như xưa.

"Bởi vì em thích anh, muốn ở bên cạnh anh."

Trần Ni thâm tình mở miệng: "Chỗ em còn có mấy tệ, anh mang về đi."

Trong rừng cây là một trận im lặng.

Chỉ một lát sau, giọng nói của Liễu Siêu lại truyền ra lần nữa: "Hóa ra em mới đối xử tốt nhất với anh."

"Anh Siêu, cuối cùng anh cũng tiếp nhận em."

Trần Ni nhỏ giọng khóc lóc, phía sau cỏ dại truyền ra tiếng quần áo cọ sát sột soạt.

Rất nhanh, có người đi từ trong ra.

Lục Thanh Nghiên nhanh chóng trốn phía sau một cây đại thụ.

Một tay của Liễu Siêu ôm chiếc áo sơ mi mới tinh, một tay cầm hộp cơm.

Nhìn bốn phía một lát thấy không có ai, tâm trạng của anh ta không tệ rời đi.

Trần Ni chậm rãi đi ra, chỉnh lại quần áo của mình, nhìn về phía Liễu Siêu rời đi trên mặt lộ ra nụ cười khinh miệt.

Gương mặt cô ta trắng nõn kiều nộn, thanh lệ động lòng người, giống như hai người khác hoàn toàn đối với người có gương mặt đen đỏ trước đây.

Mái tóc khô vàng trở nên mềm mại, tuy còn chưa biến thành đen như mực, nhưng cũng là màu nâu rất đẹp.
 
Chương 228: Cô Nhóc Trần Ni Này Như Thay Đổi Thành Người Khác


Đồng tử của Lục Thanh Nghiên co rút lại, tầm mắt nhìn về phía Trần Ni với vẻ không dám tin.

Cô chỉ ở nhà mấy ngày, Trần Ni lại có thể thay đổi lớn tới mức ấy?

Quả nhiên như cô phỏng đoán, trên người Trần Ni có bí mật.

Loại bí mật này, rất có khả năng còn là bí mật cô không tin được nhất.

Người khác cùng lắm chỉ cảm thấy Trần Ni thay đổi rất nhiều, không nghĩ tới chuyện khác.

Chỉ có cô đến từ thế kỷ 21, bản thân còn có bí mật lớn mới có thể suy đoán được khác biệt.

Nếu trên người Trần Ni, không phải xuất hiện không gian giống như cô.

Như vậy có khả năng cao là hệ thống!

Là không gian hay hệ thống?

Liên tưởng đến gần đây Trần Ni luôn thích chạm vào tay người khác, trong mắt còn có ác ý.

Chuyện này khiến Lục Thanh Nghiên chắc chắn 90% là hệ thống, còn không phải là hệ thống đứng đắn.

Nghĩ như vậy, Lục Thanh Nghiên lại kinh hãi không thôi.

Trần Ni vốn đã xấu xa, lại có được hệ thống xấu xa như vậy, sau này nên làm sao bây giờ.

Đại đội Thịnh Dương có vì sự tồn tại của cô ta, phát sinh nhiều chuyện không thể đoán trước hay không?

Nghĩ linh tinh một lát, đợi Lục Thanh Nghiên hoàn hồn Trần Ni đã sớm rời đi.

Mấy ngày kế tiếp, Lục Thanh Nghiên rảnh rỗi sẽ quan sát Trần Ni.

Ngoại trừ cô ta ngẩng cao đầu hơn trước, thì không phát hiện bất cứ chỗ nào không thích hợp.

"Cô nhóc Trần Ni này như thay đổi thành người khác."

"Không nghĩ tới Trần Ni này thực sự không tệ, đáng tiếc tâm nhãn quá xấu."

"Cô ta như vậy, còn có người dám cưới cô ta ư?" bên tai nghe thấy tiếng bàn tán của mấy bác gái.

Cô rời mắt đi, chậm rãi đạp về phía huyện thành.

Đã lâu không đến huyện thành, nên "thêm vào" một ít đồ.

Lần này cô ngoại trừ chuẩn bị trong nhà dùng, còn muốn thêm mấy thứ cô và Chu Cảnh Diên kết hôn cần dùng.

Cô không gọi Chu Cảnh Diên đi cùng, đang là ngày mùa anh đã đủ mệt, một mình cô chuẩn bị là đủ.

Đến nhà tranh trước, nhìn xem Trương Khánh có để lại lời nhắn cho cô hay không.

Quả nhiên là trong nhà tranh có một tờ giấy, là Trương Khánh để lại, ngày là mười ngày trước.

Ý đại khái là cảm kích cô, bởi vì cô anh ta mới có cơ hội đến thành phố, hi vọng sau này hai người còn có cơ hội hợp tác.

Bản lĩnh của Trương Khánh này không tệ, lúc này mới bao lâu đã chạy tới thành phố lăn lộn chợ đen.

Có lẽ là chợ đen trong huyện thành đổi người, không biết người như thế nào.

Dù sao rảnh rỗi có thể đi xem, tốt thì hợp tác, không tốt thì trực tiếp bỏ qua.

Cô lại trang điểm thành "chị gái" như cũ, vừa xấu vừa mập.

Trong tay xách theo rổ, Lục Thanh Nghiên đi về phía chợ đen.

Ông bác canh giữ ở đầu hẻm không thấy bóng dáng, đổi thành một người thanh niên hơn 20 tuổi.

Thấy Lục Thanh Nghiên, vẻ mặt người thanh niên không chút biểu cảm chặn cô lại:

"Đi vào đưa 5 xu."

Lục Thanh Nghiên sửng sốt: "Không phải là trước đây không cần trả tiền ư2"

"Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, chẳng lẽ tôi trông coi không công cho mấy người à?"

Người thanh niên không kiên nhẫn nói, mí mắt lười nhác nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.

"Chuyện này là lão đại mới của các cậu nói sao?"

Giọng nói của Lục Thanh Nghiên trở nên lạnh nhạt, nhưng không còn bình thản như viVa rồi. Người thanh niên nhìn về phía Lục Thanh Nghiên: "Chị biết chợ đen đổi lão đại ư?"

Chuyện đổi lão đại này sao người ngoài có thể biết, rốt cuộc chị gái này có địa vị gì?"

"Không biết."

Lục Thanh Nghiên không muốn trả lời người thanh niên, nộp 5 xu xong thì đưa tiền cho anh ta, đi vào ngõ nhỏ.

Cô chỉ muốn đến xem xem, chợ đen ở huyện thành còn đáng để cô giao dịch hay không.

Tiến vào ngõ nhỏ ít người hơn nhiều, mỗi người đều an tĩnh trầm mặc hơn trước.

Lục Thanh Nghiên tìm bừa một quầy hàng, vén vải đen trên rổ ra.

Trong rổ có một cân gạo, một con gà rừng.

Một bác gái đi tới vừa định hỏi giá, thì bị người ta đẩy mạnh ra.

"Chúng tôi muốn gạo và gà rừng này."

Người đến là hai gã thanh niên tuổi xấp xỉ nhau, thoạt nhìn bằng tuổi với thanh niên canh chừng ở đầu hẻm.

Hai người này diện mạo hung ác, làm việc không chút khách sáo.

Bác gái không dám giằng co với bọn họ, nhanh chóng rời đi.

"Gạo 2 tệ 4 hào, gà rừng 5 tệ, tổng cộng 7 tệ 4 hào."

Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt nhìn hai người trước mặt, báo giá.
 
Chương 229: Đánh Cướp Lão Đại Chợ Đen Lòng Dạ Hiểm Độc


Người thanh niên cao gầy lấy 3 tệ ra ném tới trước mặt Lục Thanh Nghiên, không nói hai lời cầm rổ của Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên nắm lấy tay anh ta, đôi mắt lạnh như băng: "Tiểu đồng chí, tôi nói là 7 tệ 4 hào, không phải 3 tệ."

"Buông tay, cho chị 3 tệ đã là không tệ, chút đồ như vậy dám thu 7 tệ 4 hào, muốn chết có phải không?"

Người thanh niên vóc dáng thấp nhổ nước bọt, vô lại còn bá đạo.

"Mới tới à? Không biết quy củ của anh Tường bọn tôi sao? Chỉ cần là chúng tôi mua, các người cần phải bán."

Người thanh niên cao gầy cười nhạo một tiếng, nhìn về phía Lục Thanh Nghiên với vẻ trào phúng.

"Anh Tường ư? Không phải trước đây là anh Khánh sao?"

Lục Thanh Nghiên ra vẻ không biết, thử dò hỏi.

"Sau này nơi này là địa bàn của anh Tường chúng tôi, thức thời thì có thể để chị bán ở đây, không biết điều thì chị sẽ biết hậu quả."

Hai người nói lời tàn nhẫn uy hiếp Lục Thanh Nghiên, ra hiệu cho cô buông tay, nếu không sau này đừng mơ lăn lộn ở chợ đen.

Trong mắt Lục Thanh Nghiên là lạnh như băng, buông tay ra.

Anh Tường phải không, cô nhớ kỹ rồi!

Đồ của cô cũng dám tham, muốn chết!

Cầm 3 tệ trong tay, Lục Thanh Nghiên cười lạnh lùng.

"Em gái à, sau này đừng mang thứ tốt tới chợ đen bán."

Một người đàn ông vạm vỡ bán đòn gánh bên cạnh Lục Thanh Nghiên tốt bụng nhắc nhở cô.

"Anh trai à, chợ đen làm sao thế?"

Lục Thanh Nghiên đi tới trước mặt người đàn ông, hỏi thăm tình hình.

"Em gái, chợ đen này không còn là chợ đen lúc trước nữa."

"Bây giờ đổi thành anh Tường gì đó, giống y như tên thổ phi, chỉ cần người của anh Tường coi trọng, chắc chắn sẽ đoạt đồ trong tay người khác."

Người đàn ông thở dài một hơi, lại bắt đầu nói: "Em xem chợ đen này Nếu có thể, người nào nguyện ý tới chợ đen!

Không phải là không có biện pháp, mới đến xem có thể bán mấy thứ ư, kết quả còn bị bắt nạt.

"Cảm ơn anh trai, anh biết anh Tường này ở chỗ nào không?"

Lục Thanh Nghiên xem như biết rõ anh Tường này không phải người tốt gì, hỏi chỗ ở của anh Tường từ chỗ người đàn ông này.

Người đàn ông lắc đầu, loại người như bọn họ đâu biết chỗ ở của đại ca xã hội đen.

Không nghe ngóng được chỗ ở của anh Tường, Lục Thanh Nghiên chỉ có thể tự mình nghĩ cách.

Anh Tường này bá đạo như vậy, không chỉ ép cô bán đồ, còn bắt nạt nhiều người như thế.

Không giáo huấn một chút, cô không nuốt trôi cục tức này!

Trong ngõ nhỏ còn có mấy người của anh Tường, Lục Thanh Nghiên lén quan sát mấy người đó.

Chỉ một lát sau, mấy người đi ra ngoài ngõ nhỏ, Lục Thanh Nghiên vội vàng theo sau.

Rẽ trái rẽ phải bảy tám vòng, lại đi thêm khoảng 1 phút nữa.

Cuối cùng mấy người dừng bên ngoài một căn nhà, nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong nhanh chóng có người tới mở cửa.

Mấy người tiến vào cửa xong, cửa nhanh chóng đóng lại.

Lục Thanh Nghiên lắc mình tiến vào không gian, vừa nghỉ ngơi vừa ăn gì đó, thuận tiện xuyên qua không gian nhìn tình hình bên ngoài.

Một tiếng sau, bảy tám người đi từ bên trong ra.

Cầm đầu là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi, trên mặt có rất nhiều vết sẹo.

Cô nghe có người gọi ông ta là anh Tường, như vậy anh ta chính là người cô muốn tìm.

Mấy người đi nhanh ra ngoài, rất nhanh đã biến mất không thấy.

Lục Thanh Nghiên ra khỏi không gian, miệng còn gặm một quả lê thơm ngon.

Cô chậm rãi đi về phía sân, dừng lại nghe động tĩnh, bên trong lập tức truyền ra tiếng nói chuyện của hai người.

Lục Thanh Nghiên không sốt ruột, đợi âm thanh không còn vang lên t†rond sân miZđn cây đai thú bên canh leo tường. Cô nhìn bên trong sân, bên trong có hai người đàn ông ngồi trên ghế, nhắm mắt ngủ say.

Lục Thanh Nghiên chắc chắn hai người đã ngủ, xoay người tiến vào sân, lặng lẽ tới gần bọn họ.

Cô lấy một chiếc khăn tay ra đổ ether vào, dùng tốc độ nhanh nhất bịt miệng mũi hai người.

Đầu hai người lệch đi, hoàn toàn hôn mê.

Lục Thanh Nghiên bắt đầu kiểm tra, chắc chắn không có ai lúc này mới hoàn toàn thả lỏng.

Đi về phía cửa nhà cô phát hiện cửa đã bị khóa lại, cô hừ lạnh một tiếng, móc một cái kẹp ra nhẹ nhàng mở cửa.

Tiến vào trong phòng, Lục Thanh Nghiên bắt đầu kiểm tra từng phòng.

Phòng không quan trọng không khóa lại, dễ dàng bị cô xem xét một lượt.

Gian phòng cuối cùng, vậy mà có năm cái khóa to.

Vừa nhìn tới đây, Lục Thanh Nghiên chậc chậc một tiếng.
 
Chương 230: Hơn Hai Vạn Có Thể Giúp Không Ít Người!


Xem ra bên trong là đồ rất quan trọng, nếu không đã không có nhiều khóa như thế.

Mở từng chìa khóa ra, Lục Thanh Nghiên cười nhạo lắc đầu.

Đẩy cửa đi vào, cô ngẩng đầu nhìn bốn phía, rất rõ ràng đây là phòng của đàn ông.

Trong phòng có một chiếc giường, một cái giá chia thành từng ô vuông nhỏ, bàn sách tủ quần áo đều đầy đủ cả.

Trên giá để đồ bày ít đồ cổ, mỗi một món đồ cổ đều được chà lau cẩn thận.

Xem ra anh Tường này là người yêu thích đồ cổ.

Loại người xử sự bất nhân bất nghĩa như vậy, đương nhiên là Lục Thanh Nghiên không khách sáo.

Thu hết đồ trên giá vào trong không gian, cô lại bắt đầu tìm kiếm.

Một cái hộp gỗ bị cô tìm ra, mở ra xem bên trong có hơn hai mươi con cá đỏ dạ.

Còn có một đống đại đoàn kết, đếm sơ qua cũng khoảng hai ba vạn.

Ồ, một đại ca của chợ đen ở huyện thành nhỏ lại giàu có như vậy, xem ra làm không ít chuyện bất nhân bất nghĩa.

Không có gánh nặng thu vào, loại tiền bất nghĩa này cô không hiếm lạ.

Nói không chừng sau này có thể dùng số tiền này, trợ giúp một số người cần giúp.

Hơn hai vạn có thể giúp không ít người!

Dùng tiền đổi lương thực trong không gian của cô cũng không tệ, hoàn mỹ!

Like một cái cho ý nghĩ của mình, Lục Thanh Nghiên ném hộp gỗ vào không gian.

Cô tìm một vòng, không tìm thấy được gì nữa.

Lục Thanh Nghiên sờ cằm, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đấy.

Anh Tường này thích đồ cổ như vậy, không có khả năng chỉ có mười mấy món đồ đặt trên giá.

Chắc chắn còn có chỗ nào đó cô chưa kiểm tra tới.

Lục Thanh Nghiên nghiêm túc tìm kiếm lần nữa, không biết có nên nói Đầu giường của anh Tường này có một dây kéo, dùng sức kéo một cái vậy mà xuất hiện một tầng hầm ngầm sâu thẳm.

Còn rất...

Đột ngột không kịp đề phòng!

Chậm rãi bước xuống hầm, Lục Thanh Nghiên lấy đèn pin ra.

"Quả nhiên là người giàu đến chảy mỡ."

Dưới hầm, hơn ba mươi cái rương được sắp xếp chỉnh tề.

Bên trái có mười mấy cái rương, khắp nơi đều là trân phẩm, cả đống phiếm sắc thái khiến người ta kinh diễm.

Trong rương đồ bên phải kém hơn bên trái một chút, nhưng tổng thể vẫn là thứ tốt.

Lục Thanh Nghiên cười, tay nhỏ vung lên, hơn ba mươi rương lập tức biến mất.

Ý thức của cô xem xét không gian, trong phòng đồ cổ bày hơn 100 rương gỗ.

Rương gỗ trang sức Chu Cảnh Diên cho cô, được cô đặt riêng một bên.

Lục Thanh Nghiên gật đầu hài lòng, ngay sau đó ra khỏi phòng.

Trong sân, hai thanh niên còn đang ở trạng thái hôn mê.

Cô tiêu sái xoay người, cơ thể nhẹ nhàng đi ra bên ngoài sân tường.

Đột nhiên Lục Thanh Nghiên nghe thấy ở cửa truyền tới động tĩnh, có người đang gọi anh Tường.

Cô vốn chuẩn bị rời đi vội dừng bước lại, nhanh chóng tiến vào không gian nghe động tĩnh bên trong.

Chưa tới một phút, giống như cô suy nghĩ bên trong truyền ra tiếng rống to.

"Đồ của tôi đâu?"

Tiếng rống giận quanh quẩn trong sân, không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ là anh Tường kia phát hiện đồ đã biến mất.

Tiếng tát vang dội truyền đến, Lục Thanh Nghiên suy đoán là hai người bị cô làm cho hôn mê bị đánh.

"Anh Tường, bọn em không biết sao lại thế này."

Hai người canh giữ không biết làm sao, bị anh Tường nhấc chân đá quỳ rạp trên đất, giống y như con chó. nhà đều bị người ta dọn sạch.

Đó là tiền tài ông ta tích lũy mấy năm qua, đa số là hố được từ người khác.

Bây giờ không còn, toàn bộ đều mất sạch!

Vừa rồi ông ta phát hiện người của mình bị người ta làm cho hôn mê, ông ta cảm thấy không ổn vội vàng chạy về phòng, phát hiện năm chiếc chìa khóa khóa cửa của mình bị ném xuống đất.

Đồ trên giá để đồ bị trộm, tiền chỗ bí ẩn cũng bị trộm, còn có đống thỏi vàng nữa.

Ôm chút kỳ vọng cuối cùng ông ta đi xuống tầng hầm, trong hầm trống rỗng, trực tiếp khiến ông ta mềm nhữn ngã xuống đất.

Trên mặt đất có một tờ giấy, phía trên viết đây là trừng phạt do ông ta làm buôn bán không phúc hậu.

Nếu lại gàn bướng hồ đồ, sau này sẽ khiến ông ta trả giá đắt hơn.

Ông ta tức giận tới mức xé tờ giấy xuống, trước mắt biến thành màu đen, đỡ lấy vách tường một lúc lâu sau mới đứng vững.

"Đi, đi tìm cho tôi, cần phải tìm được người đó."

Anh Tường chỉ vào mọi người, bảo người đi tìm cho ông ta, cần phải tìm được người kia.
 
Chương 231: Đồ Ăn Từ Trên Trời Giáng Xuống


Người nọ trộm nhiều đồ của ông ta như vậy, không có khả năng dễ dàng chuyển đi được, chắc chắn còn ở gần đây.

"Dạ, anh Tường."

Thuộc hạ xoay người rời đi, đi ra bên ngoài.

Anh Tường đứng ở trong sân chỉ huy hai người còn lại, dọn rương mới mang về vào trong nhà.

Lục Thanh Nghiên nghe thấy còn có rương, lập tức ra khỏi không gian.

Có thể nghĩ cách lấy hết đống rương này của ông ta, để lại vỏ rỗng cho ông ta hay không?

Trong đầu Lục Thanh Nghiên lóe lên tia sáng, đứng ở góc tường khàn giọng kêu to vào trong sân.

"Anh Tường, ăn trộm ở đây, anh mau ra đây."

Anh Tường vừa nghe thấy thế dẫn theo hai tiểu đệ, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Lục Thanh Nghiên nghe thấy tiếng bước chân, xoay người tiến vào sân, dựa vào tốc độ nhanh nhất thu hai cái rương ở sân vào không gian.

"Người đâu, người ở chỗ nào?"

Anh Tường chạy ra, khi thấy không có một bóng người ở góc tường thì giận dữ.

Hai tiểu đệ ở phía sau không dám nói lời nào, co rụt một bên.

Anh Tường không tìm được người, phẫn nộ trở lại sân.

"Rương của tôi đâu?"

Rương vốn đặt ở dưới mái hiên, vậy mà đột nhiên biến mất.

Anh Tường trực tiếp bị tức tới hộc máu, trước mắt tối sầm lại lảo đảo về sau.

"Anh Tường!"

Hai tiểu đệ kinh hoảng lúng túng, không biết nên làm thế nào cho phải.

Lục Thanh Nghiên nhếch miệng cười, chậm rãi rời đi.

Đi ra khỏi địa bàn của anh Tường, cô tìm một chỗ không người khôi phục lại cách ăn mặc ban đầu, bắt đầu đi dạo xung quanh.

Một bà cụ ăn mặc lam lũ, run rẩy nắm tay một bé trai năm sáu tuổi đi trên đường cái.

Bé trai bị đói đến vàng vọt gầy nhom, đi đường khẽ phiêu phiêu, giống như sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.

Mái tóc hỗn loạn, trên mặt đều là vệt đen, quần áo trên người rách nát không che được cơ thể, lộ ra mảng lớn tay chân.

Giày trên chân rách lộ ra mười ngón chân, bởi vì giày quá nhỏ gót chân của đứa bé lộ ra ngoài.

"Bà nội, cháu đói bụng."

Bé trai ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn bà cụ trước mặt, khổ sở che bụng nhỏ của mình.

Bà cụ người lam lũ, một tay cầm bát vỡ, một tay khác nắm tay cháu trai.

"Sắp có đồ ăn rồi, Tiêu Tiêu nhất định phải cố chống đỡ, lát nữa chúng ta lại mang về cho đám Điền Điền."

Bà cụ lộ ra tươi cười hiển từ, đi về phía một hộ nhà giơ tay gõ cửa.

Một người đàn ông trung niên hùng hùng hổ hổ ra mở cửa.

Vừa thấy bà cụ và bé trai, không nói hai lời lạnh giọng xua đuổi.

"Cút ngay, nhà tôi không có đồ ăn."

Cửa đóng rầm lại, bị người đàn ông dùng sức đóng lại.

"Không sao, hộ tiếp theo chắc chắn có thể cho bà nội đồ ăn."

Bị người ta từ chối bà cụ vẫn cười, nắm lấy cháu trai đi tới nhà kế tiếp.

Liên tục bị từ chối, tươi cười trên mặt bà cụ chậm rãi ảm đạm đi.

"Chúng ta đi về trước đi, nhìn xem có thể đào được ít đồ ăn không."

"Bà nội, Tiêu Tiêu không đói bụng, chúng ta trở về đi."

Tiêu Tiêu ngoan ngoãn hiểu chuyện nắm tay bà nội mình, hai người đi về phía nhà mình.

Lục Thanh Nghiên lặng lễ theo sau hai bà cháu.

Cô không tiến lên trước, bởi vì nghe được lời hai người nói.

Hình như còn có người, cũng có cuộc sống giống với bọn họ.

Cô vừa mới nhận lấy đống tiền tài bất nghĩa, bây giờ lại gặp được hai bà cháu cực khổ.

Xem ra ông trời đang ra chỉ thị với cô.

Thế giới này có quá nhiều người cực khổ, cô không giúp được mọi Hai bà cháu chậm rãi đi ra khỏi huyện thành, dừng trước một căn nhà cũ nát.

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, mấy đứa bé chạy từ bên trong ra.

Mỗi đứa chỉ có mấy tuổi, trong đó lớn nhất chỉ hơn 10 tuổi.

"Bà Tống, bà về rồi ạ."

Ánh mắt của đứa bé lớn nhất nhìn bát vỡ của bà Tống, thấy bên trong không có gì vẫn cố gắng nở nụ cười.

"Bà Tống không biết cố gắng, không kiếm được ít đồ ăn."

Trên gương mặt tràn ngập nếp nhăn của bà Tống có chút tự trách, nhìn mấy đứa bé đói đến xanh xao vàng vọt.

Những đứa bé này là bà ấy gặp được khi lưu lạc trên đường, tất cả đều bị người nhà vứt bỏ, trên người ít nhiều gì cũng có khiếm khuyết.

Bà ấy thì bị con trai con dâu đuổi ra cửa, còn đuổi luôn Tiêu Tiêu bị bệnh ra cùng.

"Bà Tống, hôm nay chúng cháu tìm được ít nấm."

"Cháu còn tìm được củ mài, rất nhiều, đủ cho chúng ta ăn mấy bữa."

Năm sáu đứa bé vô cùng hiểu chuyện, cùng an ủi bà Tống thấy tự trách.
 
Chương 232: Là Người Nào Tốt Bụng Như Vậy


Lục Thanh Nghiên đứng phía sau cây đại thụ, lằng lặng nhìn cảnh này.

Đi đến thế giới này mấy tháng, nhìn thấy vô số người cực khổ, trái tim của cô cũng trở nên càng ngày càng mềm.

"Chúng ta đi vào đi, bà Tống làm đồ ăn ngon cho các cháu."

Bà Tống nở nụ cười, cùng mấy đứa bé đi vào căn nhà rách nát không chịu nổi.

Lục Thanh Nghiên đi ra, ánh mắt nhìn về phía căn nhà rách nát không thể che mưa chắn gió, như suy tư gì đó.

Trong phòng, mấy đứa bé bận đến khí thế ngất trời.

Thuần thục nhóm lửa, sau đó ném củ mài vào lửa nướng chín, chỉ có một cái bát nứt đựng canh nấm.

"Cộp...

Ngoài cửa truyền tới âm thanh vật nặng rơi xuống, mấy đứa bé và bà Tống cảnh giác nhìn ngoài cửa.

"Bà Tống, có phải lại là người đuổi chúng ta hay không ạ?"

Đứa bé lớn nhất Điền Điền khẩn trương nhìn bên ngoài, không dám đi ra ngoài mở cửa.

Tiêu Tiêu và mấy đứa bé còn lại rúc vào trong lòng bà Tống, sợ hãi co rúm người lại.

Mấy người đợi rất lâu cũng không đợi được người nói chuyện.

Điền Điền đứng dậy trước tiên, lớn gan đi ra bên ngoài.

Mở cửa gỗ rách nát ra, bốn phía không có một bóng người, Điền Điền đang định vào nhà thì thấy ở cửa có một túi đồ.

"Bà Tống, có người ném đồ ở đây."

Điền Điền nâng túi trên đất lên, đi vào nhà."

Bà Tống vừa thấy, lập tức sợ ngây người: "Đây là?"

Mấy đứa bé đều vây quanh, trên mặt mỗi đứa bé đều là tò mò.

Điền Điền mở túi ra trước ánh mắt của mọi người, mười mấy cái màn thầu trắng bóng lọt vào trong mắt bọn họ.

"Màn thầu? Là màn thầu ư?"

Đám nhỏ không nhịn được chảy nước bọt, nhưng không tiến lên lấy.

Bà Tếna nhìn hên naoài đứng dâv đi ra naoài nhìn auanh bến nhía không phát hiện được người nào.

"Là người nào tốt bụng như vậy? Bà già này vô cùng cảm kích."

Bà Tống đỏ mắt, giọng nói nghẹn ngào.

Niên đại này có quá nhiều người bỏ đá xuống giếng, người đưa than ngày tuyết đã ít càng thêm ít.

"Ăn cơm xong dẫn theo đám trẻ đến giao lộ phía đông đến đại đội Thịnh Dương, dưới cây bưởi có một căn nhà tranh, chỗ đó có thể cho mọi người nghỉ ngơi."

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, nhưng không thấy được bóng người.

Bà Tống bị dọa sợ hãi, lại nhìn bốn phía lần nữa.

Điền Điền và đám Tiêu Tiêu đều thay đổi sắc mặt: "Là chị tiên nữ ư?"

Không nhìn thấy bóng dáng nhưng lại nghe thấy được giọng nói, ngoại trừ quỷ và tiên ra còn có thể là ai khác sao?

Quỷ rất xấu xa, chỉ có tiên nữ mới làm chuyện tốt như vậy.

Không có âm thanh truyền tới, bà Tống đột nhiên quỳ trên đất: "Cảm ơn."

Đám Điền Điền và Tiêu Tiêu thấy thế, cũng quỳ trên mặt đất nói lời cảm ơn.

Lục Thanh Nghiên ở trong không gian không nói nữa, đợi mọi người đứng dậy về phòng rách nát, lúc này mới lặng yên không tiếng động rời đi.

Cô đạp xe đến dưới cây bưởi, mở cửa tiến vào trong phòng.

Trương Khánh không ở đây, chợ đen trong huyện thành tạm thời không thể đi, nhà tranh này để đó cũng lãng phí, không bằng lấy ra cho người ta dùng.

Lấy một túi gạo, hai túi hạt cao lương ra để trong góc, khoai lang đỏ khoai tây cô cũng lấy hai túi.

Lại lấy gà mái sớm đã lớn lên trong không gian ra, lấy hai con.

Gà mái có thể đẻ trứng cho đám trẻ ăn.

Nói tới trứng gà, Lục Thanh Nghiên lại lấy 50 quả trứng gà ra đặt lên bàn gỗ.

Gà mái đã giết lấy ra một con, cho đám nhóc bồi bổ.

Nồi bát chậu dao lấy ra một bộ đặt sang một bên, gia vị cũng lấy một ít.

Chăn dày và chăn mỏng cũng lấy mấy cái, quần áo cô lấy mấy bộ, giày Lúc này cũng mặc kệ vấn đề có mới hay không.

Lại lấy hai cuộn vải dệt lỗi màu ra, một hộp kim chỉ.

Trong không gian của cô không có giường gỗ, chỉ có thể lấy mấy mành cọ kiểu cũ ra.

Còn mấy thứ khác, chỉ có thể để bọn họ tự mình giải quyết.

Đặt mấy thứ này xong, Lục Thanh Nghiên lại lấy 500 tệ ra đặt lên bàn gỗ.

Lại lấy phần lớn phiếu trên người mình ra, chỉ giữ lại mấy cái cho mình.

Làm xong mọi chuyện, Lục Thanh Nghiên gật đầu hài lòng.

Cô chỉ có thể giúp đến bước này, hi vọng bà Tống và đám nhỏ có thể sống sót.

Đi ra khỏi nhà tranh, Lục Thanh Nghiên khóa cửa lại, đặt chìa khóa lên mặt đất.

Cô không rời đi trước, đợi một lát ở phía xa nhìn bà Tống dẫn theo mấy đứa bé đi tới.

Chắc chắn người tới, lúc này Lục Thanh Nghiên mới rời đi.

Bà Tống bước tập tễnh, đi chậm rãi tới nhà tranh.
 
Chương 233: Tiên Nữ


Điền Điền và mấy đứa bé đi theo bên cạnh bà ấy.

"Bà Tống, nhà tranh mà chị tiên nữ nói, thực sự sẽ có ư?"

Một cô bé chân thọt, trên mặt là kỳ vọng hỏi bà Tống.

Trên gương mặt tràn ngập nếp nhăn của bà Tống là kiên định: "Nhất định sẽ có, đến lúc đó chúng ta không cần lưu lạc khắp nơi nữa."

Nói thật, bà Tống cũng không chắc chắn lắm, bà ấy sợ mình đang nằm mơ.

"Nhà tranh, là nhà tranh."

Tiêu Tiêu chỉ vào nhà tranh dưới một cây bưởi ở ngay phía trước, tuy hẻo lánh một chút nhưng nhìn rất tốt, nóc nhà và vách tường đều tốt.

Cuối cùng bọn họ cũng có chỗ để ở!

Tiêu Tiêu và đám Điền Điền kích động chạy tới, vây quanh nhà tranh.

Bà Tống bước nhanh lên trước, vừa khẩn trương vừa vui vẻ.

"Trên mặt đất có chìa khóa."

Điền Điền mắt sắc thấy được chìa khóa trên đất, đưa cho bà Tống.

Bà Tống run rẩy vươn tay, mở cửa ra.

Mấy đứa bé không nhịn được chạy vào trước một bước, ngay sau đó phát ra tiếng kêu hưng phấn.

"Bà Tống, rất nhiều đồ, chị tiên nữ cho chúng ta thật nhiều đầ."

"Có quần áo, còn có chăn."

"Đồ ăn, thật nhiều đồ ăn."

"Còn có tiền, thật nhiều tiền."

Bà Tống đứng ở cửa, nhìn lương thực chất đầy phòng cuối cùng nước mắt không kìm nén được chảy ra.

"Thực sự là tiên nữ, cảm ơn tiên nữ!"

Lưu lạc lâu như vậy, cuối cùng cũng có nhà.

Sau này lại nghĩ cách thêm hộ khẩu cho đám nhỏ, đến lúc đó bọn họ cũng có thể kiếm công điểm, sống sót thật tốt.

Phải đắp một tượng tiên nữ, mỗi ngày lạy một lạy, như vậy có thể khiến trong lòng bọn họ ôm tâm tư cảm kích.

"Bà Tống, trong này có trứng gà, còn có một con gà mái." "Còn có hai con gà sống, chị tiên nữ thực sự quá tốt."

Bên tai là giọng nói vui sướng của đám nhỏ, bà Tống bước vào, trên mặt lộ ra tươi cười hiền từ.

Lục Thanh Nghiên đạp xe, đi về phía đại đội Thịnh Dương.

"Tiểu đồng chí."

Ven đường, một bà cụ ăn mặc chỉnh tề vẫy cô lại.

Lục Thanh Nghiên bị bắt dừng lại, nhìn về phía bà cụ: "Bà à, bà có việc gì sao?"

Bà cụ khập khiễng tiến lên trước, vẻ mặt áy náy: "Tiểu đồng chí, có thể làm phiền cháu đưa bà về nhà không? Bà không cẩn thận trật chân, thực sự không đi nổi."

Lục Thanh Nghiên vừa thấy bà cụ này, lập tức cảnh giác theo bản năng.

Trước đó không lâu mới gặp đám buôn người giả vờ đáng thương ở huyện thành, chuyện này khiến cô không thể không đề phòng.

Cẩn thận đánh giá đúng là bà cụ này bị trật chân, ánh mắt sáng trong, không phải người xấu.

"Bà ở chỗ nào vậy?"

Chần chừ nửa phút, dưới ánh mắt cầu xin của bà cụ Lục Thanh Nghiên đồng ý chở bà ấy về.

Mới cầm tiền tài bất nghĩa của anh Tường, vậy mà trong vòng một ngày gặp hai chuyện cần cô giúp đỡ.

Là ông trời đang ám chỉ cô giúp đỡ sao?

Hay là nói cầm đồ nên giúp đỡ là lẽ đương nhiên?

Thôi, rối rắm có ích lợi gì, không thể đạp xe rời đi luôn, mặc kệ một bà cụ ở nơi này được.

"Bà ở huyện thành, cách nơi này rất gần."

Sợ Lục Thanh Nghiên mặc kệ mình, bà cụ lập tức ngồi lên ghế sau.

Lục Thanh Nghiên hơi nhíu mày, chỉ có thể chấp nhận số mệnh quay đầu xe, đạp tới huyện thành.

Nửa tiếng sau, cô dừng bên ngoài căn nhà ở trung tâm huyện thành.

Bà cụ đã giới thiệu nửa đường mình họ Vu, bảo Lục Thanh Nghiên gọi bà ấy là bà Vu được rồi.

Nhìn thấy nhà, bà Vu xuống khỏi xe, cười ha ha mời Lục Thanh Nghiên "Bà Vu, không còn sớm nữa cháu cần phải về nhà."

Lục Thanh Nghiên lắc đầu, uyển chuyển từ chối lời mời.

Bà Vu vừa nhìn Lục Thanh Nghiên là thích, tiểu đồng chí tốt như vậy bây giờ rất ít, không biết cháu trai bà ấy có thích không?

"Thanh Nghiên, mau vào ngồi đi, cháu giúp bà như vậy, không tiến vào nghỉ ngơi một lát bà Vu sẽ áy náy."

Một tay của bà Vu kéo Lục Thanh Nghiên, một tay cầm lấy xe đạp của cô.

Lục Thanh Nghiên thực sự không có biện pháp, chỉ có thể đi theo bà Vu vào nhà bà ấy, chuẩn bị ở một hai phút thì rời đi.

"Thanh Nghiên, ăn một chút đi."

Bà Vu nhiệt tình tiếp đón Lục Thanh Nghiên, rót một cốc nước đường cho cô, lại lấy điểm tâm trân quý trong phòng mình ra.

"Bà Vu, cảm ơn bà ạ."

Lục Thanh Nghiên căng da đầu cầm lấy một miếng điểm tâm dưới tầm mắt của bà Vu.

"Đây là trái cây con dâu bà mua về, cháu nếm thử đi."

Cắt non nửa quả dưa hấu đặt lên bàn, bà Vu cầm lấy đưa cho Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên có chút không chịu nổi nhiệt tình của bà Vu, rất muốn lập tức rời đi.
 
Chương 234: Có Phải Bà Mắc Chứng Vọng Tưởng Hay Không


Ánh mắt bà cụ này nhìn cô càng lúc càng không thích hợp, giống như đang đánh giá gì đó, cuối cùng còn ngồi đó gật đầu.

Nhà bà Vu khoảng tám chín mươi mét vuông, ở niên đại này coi như là diện tích rộng.

Trong phòng rất chú trọng trang trí, tuy không có thứ gì nhưng có thể nhìn ra được nhà này có điều kiện không tệ.

"Cháu cảm ơn ạ!"

Ăn miếng dưa hấu xong, Lục Thanh Nghiên đứng dậy: "Bà Vu, cháu phải trở về ạ."

"Đợi một lát, lại nghỉ ngơi thêm một lát nữa."

Bà Vu lôi kéo Lục Thanh Nghiên, trong đôi mắt tràn ngập ý cười: "Bà vừa thấy cháu lập tức cảm thấy hợp ý, lại chơi với bà thêm lát nữa."

Cháu nội của bà ấy sắp tan làm, nhất định phải để anh ta nhìn xem, nói không chừng hai người thích nhau, bà ấy sẽ nhanh chóng có cháu dâu.

"Mẹ, mẹ có khách ạ?"

Cửa được người ta mở ra từ bên ngoài, một người phụ nữ trung niên đi vào.

Tay bà ta cầm túi da màu đen, mặc váy dài sợi tổng hợp, dưới chân là đôi giày xăng đan plastic.

"Đúng vậy, hôm nay mẹ không cẩn thận trẹo chân, là Thanh Nghiên đưa mẹ trở về."

Bà Vu gật đầu, giới thiệu người phụ nữ trung niên với Lục Thanh Nghiên: "Đây là con dâu của bà Hạ Tú Hồng, cháu có thể gọi là dì."

Lục Thanh Nghiên lễ phép đứng dậy: "Cháu chào dì."

Hạ Tú Hồng đặt túi da màu đen xuống, đi về phía Lục Thanh Nghiên.

Ánh mắt nhìn về phía bàn, khi thấy dưa hấu điểm tâm đặt trên bàn thì gương mặt âm trầm.

Sao mẹ chồng bà ta lấy ra nhiều thứ tốt chiêu đãi người ta như vậy?

"Chào cô."

Cho dù trong lòng không thoải mái, trên mặt Hạ Tú Hồng vẫn là ý cười. đánh giá cô.

Không thích ánh mắt của Hạ Tú Hồng, Lục Thanh Nghiên lại chuẩn bị mở miệng nói trở về lần nữa.

Không đợi cô mở miệng, Hạ Tú Hồng mở miệng trước: "Thanh Nghiên đúng không, nhà ở chỗ nào?"

Không có lễ phép hỏi chuyện như vậy, khiến gương mặt của Lục Thanh Nghiên lạnh lẽo.

"Ở đại đội Thịnh Dương."

Ôm chút lễ phép cuối cùng, Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt trả lời.

"Đại đội Thịnh Dương ư? Ở nông thôn à?"

Hạ Tú Hồng vốn còn có sắc mặt tốt, vừa nghe Lục Thanh Nghiên ở nông thôn, gương mặt lập tức âm trầm.

"Tú Hồng, nói linh tỉnh gì thế."

Bà Vu biết con dâu mình kỳ thị người nhà quê cỡ nào, bất mãn quát lớn bà ta.

"Mẹ, sao mẹ có thể dẫn người nhà quê vào nhà? Ai biết trên người cô ta có bệnh hay không?"

Vẻ mặt Hạ Tú Hồng ghét bỏ, không chút khách sáo châm chọc mỉa mai trước mặt Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên cười mỉa một tiếng, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Hạ phu nhân, tôi cần phải nói cho bà, người nhà quê không có bất cứ bệnh gì."

"Nhưng thật ra bà đó, có bệnh cao cao tại thượng."

Sau khi nói xong, Lục Thanh Nghiên không chút lưu luyến xoay người rời đi.

"Cô... Cô đứng lại đó cho tôi!"

Thân là chủ nhiệm trong xưởng dệt của huyện, Hạ Tú Hồng chưa từng bị người ta nhục nhã như vậy.

"Được rồi."

Bà Vu biết chuyện cháu dâu đã ngâm nước nóng, giữ chặt tay Hạ Tú Hồng.

"Mẹ, để con nói chuyện hẳn hoi với con nhóc kia đã."

Hạ Tú Hồng bắt đầu phô trương, coi Lục Thanh Nghiên như cấp dưới của mình muốn giáo huấn. cảm thấy đen đủi.

Cô không hối hận chuyện đưa bà Vu trở về, chẳng qua không nghĩ tới gặp người kỳ lạ như Hạ Tú Hồng.

Vậy mà kỳ thị người nhà quê, cho rằng người thành phố cao quý ư?

Đúng là buồn cười!

"Đồng chí Lục?"

Giọng nói kinh ngạc còn vui mừng truyền từ phía trước Lục Thanh Nghiên tới.

Lục Thanh Nghiên đang cảm thấy không thoải mái ngẩng đầu lên, nhìn thấy người tới thì hơi sửng sốt.

"Đồng chí Ôn?"

Lại là Ôn Ngôn từng tỏ tình với cô, sao lại trùng hợp gặp được ở đây như vậy?

Ôn Ngôn mặc đồng phục, cất bước đi về phía Lục Thanh Nghiên.

"Sao đồng chí Lục đi ra từ nhà tôi vậy?"

"Nhà anh?"

Nghe được là nhà Ôn Ngôn, biểu cảm của Lục Thanh Nghiên thay đổi.

Có cần trùng hợp như vậy không?

Đây là duyên phận phân chó gì thế này?

Cho nên Hạ Tú Hồng kia là mẹ Ôn Ngôn ư?

Thấy biểu cảm của Lục Thanh Nghiên kỳ lạ, Ôn Ngôn không hiểu gì.

"Là nhà tôi, cô tới tìm tôi sao?"

"Không phải, tôi đưa bà Vu trở về, không nghĩ tới là nhà anh."

Lục Thanh Nghiên trực tiếp phủ nhận, cô điên rồi mới đi tìm Ôn Ngôn.

Biểu cảm của Ôn Ngôn lập tức ảm đạm, biết rõ cô sẽ không tới tìm anh ta, vẫn ôm một chút kỳ vọng.

"A Ngôn!"
 
Chương 235: Mẹ, Mẹ Đang Làm Gì Thế


Giọng nói bén nhọn của Hạ Tú Hồng vang lên, bóng dáng nhanh chóng chạy tới.

Bà ta nắm lấy cánh tay của Ôn Ngôn, kéo anh ta ra không cho anh ta tới gần Lục Thanh Nghiên.

"Mẹ, mẹ đang làm gì thế?"

Ôn Ngôn bị động tác của Hạ Tú Hồng dọa sợ, giọng nói trầm thấp hơn.

"Đi vào."

Hạ Tú Hồng không nghĩ tới, vậy mà con trai quen cô gái nông thôn này.

Nhìn dáng vẻ của con trai, còn có chút khác biệt đối với cô.

Bà ta tuyệt đối không cho phép Ôn Ngôn thích người nhà quê.

"Mẹ...

"Mẹ nói đi vào."

Hạ Tú Hồng rất tức giận.

Ôn Ngôn biết rõ tính cách của mẹ mình, cười áy náy với Lục Thanh Nghiên đi vào nhà.

Ôn Ngôn tiến vào xong, Lục Thanh Nghiên không để ý tới Hạ Tú Hồng đẩy xe rời đi.

"Đứng lại!"

Hạ Tú Hồng nhanh chóng tiến lên, chặn đường đi của Lục Thanh Nghiên.

"Làm phiền tránh ra."

Biểu cảm của Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt, lạnh lùng nhìn Hạ Tú Hồng.

"Tôi biết ý nghĩ của đám phụ nữ nông thôn các cô, đơn giản là muốn gả vào huyện thành."

Hạ Tú Hồng không cho phân trần phê bình Lục Thanh Nghiên, dáng vẻ cao cao tại thượng.

"Tôi tuyệt đối không cho phép người như cô gả vào nhà tôi, xin khuyên cô một câu, đừng cả ngày ôm giấc mộng không thực tế."

"Hạ phu nhân, có phải bà mắc chứng vọng tưởng hay không? Tôi khuyên bà nên đi kiểm tra." Lục Thanh Nghiên cười châm chọc, Hạ Tú Hồng giống y như vai hề nhảy nhót.

Chỉ biết nhảy nhót trước mặt cô, lại không biết mình như vậy trông xấu xí cỡ nào.

Sao bà ta lại nhận định cô muốn gả vào nhà bà ta?

Nói thật, cô thực sự coi thường!

"Cô dám mắng tôi?"

Hạ Tú Hồng trợn to mắt, nổi giận đùng đùng.

"Là bà nói năng lỗ mãng trước, tôi chỉ đáp lễ bà mà thôi."

Lục Thanh Nghiên cúi đầu nhìn Hạ Tú Hồng thấp hơn cô một cái đầu, khí thế lập tức trở nên bức người.

"Nếu muốn người khác tôn kính bà, thì phải học cách tôn trọng người ta trước."

"Bà cho rằng nhà bà có bao nhiêu lợi hại, thấy người ta là cho rằng người ta muốn gả vào nhà bà."

"Tôi có đối tượng, rất nhanh sẽ kết hôn, đừng cho rằng tôi sẽ ôm lấy con trai bà không bỏ."

"Nói một câu nói thật không dễ nghe, nhà bà quá nghèo quá keo kiệt, tôi thực sự coi thường."

Đều là gia đình rách nát gì thế, sao không biết xấu hổ giả vờ rộng lượng trước mặt cô?

Còn coi thường nhà quê ư?

Lục Thanh Nghiên nói rõ ràng từng chữ từng câu, khí thế khiếp người.

Hạ Tú Hồng bị lời nói của cô làm cho choáng váng, nhất thời sững sờ tại chỗ.

Một lúc lâu sau, bà ta mới lấy lại tỉnh thần, tức tới mức cả người phát run.

"Cô... Vậy mà cô coi thường nhà tôi?"

"Đúng vậy, rất kém cỏi! Đặc biệt là có loại người như vậy, chỉ là người huyện thành có gì ghê gớm chứ?"

Lục Thanh Nghiên không muốn nói lời vô nghĩa với Hạ Tú Hồng, đạp xe đạp rời đi.

"Mẹ, mẹ đang nói linh tinh gì thế?"

Đợi Lục Thanh Nghiên rời đi, Ôn Ngôn tràn ngập xấu hổ đi ra. nghe thấy được Lục Thanh Nghiên khinh thường phản bác.

Anh ta không dám đi ra ngoài, bởi vì hổ thẹn, thẹn đối mặt với cô.

"Sau này không được lui tới với cô gái như vậy, có nghe thấy không?"

Hạ Tú Hồng kéo Ôn Ngôn, lải nhải không thôi.

"Mẹ, người ta đưa bà nội trở về, sao mẹ lại nói như vậy?"

Ôn Ngôn không biết mẹ mình sẽ là người chê nghèo yêu giàu như vậy.

Bà ta căn bản không biết Lục Thanh Nghiên ưu tú cỡ nào.

Trong lòng anh ta vốn còn ôm chút hi vọng, hiện giờ đều bị mẹ anh ta đánh nát.

Nếu sau này gặp cô, anh ta nên đối mặt với cô thế nào?

Bà Vu thở dài đi từ trong nhà ra: "Tú Hồng, con khiến mẹ quá thất vọng rồi."

Đồng chí nữ người ta tốt bụng đưa bà ấy trở về, còn bị nhà bà ấy bắt nạt, bà Vu xấu hổ đến mức muốn đào hố chôn mình.

“Mẹ...

Hạ Tú Hồng không rõ, vì sao người nhà đều chỉ trích bà ta.

"Có phải mẹ cho rằng con trai mẹ ưu tú cỡ nào không?"

Ôn Ngôn cười khổ nói, nhìn về phía Lục Thanh Nghiên rời đi: "Cô ấy căn bản coi thường con trai mẹ."

"Sao có khả năng?"

Hạ Tú Hồng không tin, kéo Ôn Ngôn: "Con nói cho mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Lần trước con trai mẹ nhất kiến chung tình với cô ấy, nhưng người ta coi thường con trai mẹ."

"Cô ấy có đối tượng, cao hơn con trai mẹ, còn đẹp trai hơn, con lấy gì so với người ta?"

Ôn Ngôn cười khổ, cả người tản ra uể oải khổ sở.
 
Chương 236: Chuẩn Bị Rượu Nho Trong Tiệc Cưới


Lần đầu tiên anh ta động lòng, còn chưa bắt đầu đã kết thúc.

Hôm nay mẹ anh ta còn bắt nạt người ta, không biết trong lòng cô chán ghét anh ta tới mức nào.

Trên mặt Hạ Tú Hồng tràn ngập không dám tin, nhìn biểu cảm nghiêm túc của con trai, biết những lời anh ta mới nói là thật.

Vừa rồi bà ta mất mặt cỡ nào?

Bà Vu thở dài, khập khiễng đi vào trong phòng.

Tâm trạng của Lục Thanh Nghiên không tốt lắm, giúp người ta một chút còn giúp ra vấn đề, thực sự ảnh hưởng tới tâm trạng của mình.

Lấy một viên kẹo ra nhét vào trong miệng, cảm nhận được vị ngọt lúc này tâm trạng của cô mới tốt hơn một chút.

Ghế sau xe được cô để đầy đồ, nửa tiếng sau Lục Thanh Nghiên trở lại đại đội Thịnh Dương.

"Thanh Nghiên trở về rồi à? Mua gì thế, mua nhiều như vậy?"

Ngưu Lan Hoa đứng ở cửa nhà mình cắn hạt dưa, trên mặt đất đầy vỏ hạt dưa bà ta nhổ ra.

Ngưu Lan Hoa như vậy đâu còn nhìn ra được đau đớn mấy ngày trước, lại khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo trước đây.

"Không mua gì cả."

Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt nói, không để ý tới Ngưu Lan Hoa.

Trần Ni đi ra khỏi phòng, ánh mắt nhìn xe đạp mới tỉnh của Lục Thanh Nghiên, trong mắt tràn ngập chán ghét nhưng không nói một câu.

Lục Thanh Nghiên đính hôn với Chu Cảnh Diên, cô ta biết rất rõ, còn biết lễ hỏi của Lục Thanh Nghiên cao cỡ nào.

Hai người này chắc chắn là đang khoe ân ái!

Sau này cô ta cũng tìm một đối tượng lợi hại, nhất định phải lợi hại hơn Chu Cảnh Diên.

"Thanh Nghiên, mua nhiều như vậy à?"

Trương Quế Hương đi tới, giọng nói dịu dàng tràn ngập thiện ý.

"Đúng vậy ạ, mua mấy thứ cần dùng cho kết hôn ạ."

Khác với thái độ lạnh nhạt khi đối diện với Ngưu Lan Hoa, khi Lục Thanh Nghiên đối mặt với Trương Quế Hương trên mặt còn có ý cười. "Thím Quế chúc mừng cháu trước."

Nói chuyện phiếm với Trương Quế Hương xong, Lục Thanh Nghiên đẩy xe đạp về nhà.

Ngưu Lan Hoa ở phía sau nhổ nước bọt: "Kiêu ngạo cái gì, cho rằng bà đây hiếm lạ lắm ấy."

Trần Ni không rên một tiếng, không biết đang nghĩ gì.

"Tiểu Ni, mẹ cũng muốn một chiếc xe đạp, con nói cho thần tiên cho nhà chúng ta một chiếc đi?"

Vẻ mặt Ngưu Lan Hoa lấy lòng, đưa hạt dưa cho Trần Ni.

Trần Ni đẩy tay bà ta ra, ghét bỏ nói: "Con rất mệt, ngày khác lại nói."

Gần đây cô ta tiêu hao quá nhiều, tuổi thọ thì không có tiến triển gì mấy, còn dư lại 20 năm, đâu dám tùy ý tiêu.

Bên Liễu Siêu đã mắc mưu, cô ta đang đợi xem kịch vui.

Tất cả những người đắc tội cô ta đừng mơ có kết cục tốt, khai đao với Từ Ngọc Mai trước đã.

Lục Thanh Nghiên đẩy xe vào trong sân, xách theo đồ vào nhà chính.

Mấy phút sau, Thẩm Nguyệt dẫn theo Thẩm Lượng đi tới, tay còn cầm giỏ tre.

"Thanh Nghiên, tôi tới rồi."

"Chị Thanh Nghiên."

Hai chị em đi vào nhà chính, ánh mắt nhìn về phía bàn gỗ, thấy phía trên đặt một đống đồ.

"Mua nhiều đồ như vậy à?"

Thẩm Nguyệt kinh ngạc mở miệng, Thẩm Lượng không dám nhìn nhiều, an tĩnh đứng một bên.

"Chỉ mua mấy thứ cần dùng cho kết hôn thôi."

Lục Thanh Nghiên bảo hai người ngồi xuống, thấy Thẩm Nguyệt xách rổ trong tay: "Sao cô còn mang theo rổ tới?"

Thẩm Nguyệt giơ rổ trong tay lên: "Đây là nho dại tôi hái được trong núi, hương vị không tệ lắm, mang tới cho cô nếm thử xem."

Lục Thanh Nghiên nhận lấy rổ: "Cảm ơn."

"Cảm ơn cái gì, cô giúp tôi nhiều như vậy, tôi còn chưa nói cảm ơn đâu!"

Thẩm Nguyệt xua tay, cười hì hì nói. Lục Thanh Nghiên mỉm cười.

Cô không nói cho Thẩm Nguyệt, ban đầu chiếu cố cô ấy đều là vì chị họ cô ấy.

Nhưng mà trong thời gian ở chung, cô càng ngày càng thích tính cách tiêu sái của Thẩm Nguyệt, đương nhiên vì vậy cũng thành bạn với cô ấy.

"Tôi đi rửa nho, lát nữa cùng nhau ăn đi."

Lục Thanh Nghiên xách theo rổ đi ra ngoài, rất nhanh lại bưng nho rửa sạch đi vào, cùng ăn nho với hai chị em.

Thẩm Nguyệt lấy một chùm cho em trai trước, mình cũng lấy một chùm.

"Còn chưa chúc mừng cô sắp kết hôn với anh Cảnh Diên."

Thẩm Nguyệt biết được Chu Cảnh Diên đính hôn với Lục Thanh Nghiên, cảm thấy vui vẻ thay hai bọn họ.

"Cảm ơn!"

Lục Thanh Nghiên cười dịu dàng, đặt đồ sang một bên, ngồi trên ghế ăn nho với đám Thẩm Nguyệt.

"Trong núi có nhiều nho dại ư?"

Nghĩ tới gì đó, Lục Thanh Nghiên dò hỏi Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt gật đầu: "Tôi biết một chỗ có rất nhiều nho dại."

Nho dại rất nhỏ, phần lớn đều rất chua.
 
Chương 237: Quả Nho Còn Có Thể Làm Rượu À


Thường ngày đứa bé trong đội chỉ hái ngọt ăn, bởi vì quả ăn nhiều không hết, phần lớn sẽ lãng phí trên núi.

"Vậy chúng ta lên núi hái nhiều một chút đi."

Lục Thanh Nghiên muốn làm rượu nho, đến lúc làm tiệc cưới của cô và Chu Cảnh Diên, có thể dùng rượu nho đãi khách.

"Hái nhiều như vậy, cô ăn hết sao?"

Thẩm Nguyệt ăn xong quả nho cuối cùng trong tay, cảm thấy khó hiểu hỏi Lục Thanh Nghiên.

"Không ăn hết, tôi muốn lấy làm rượu nho."

"Rượu nho ư? Quả nho còn có thể làm rượu à?"

Thẩm Nguyệt kinh ngạc đến ngây người, cô ấy chưa bao giờ nghe nói quả nho còn có thể làm rượu.

Sao Thanh Nghiên lợi hại như vậy?

Chuyện gì cũng biết!

"Ừm, đợi tôi làm xong, sẽ cho cô nếm thử."

Lục Thanh Nghiên biết rượu là thứ tốt ở niên đại này, người bình thường không uống được.

Dù sao cũng rảnh rỗi, trong không gian có nhiều nho, làm một ít ra cho mọi người nếm thử.

"Rượu không ngon lắm, tôi không uống."

Thẩm Nguyệt lắc đầu, bày tỏ từ chối.

Cha cô ấy từng mua hai lạng rượu trắng uống, hương rượu đặc biệt gay mũi, rất khó ngửi, chắc chắn không ngon.

Không biết vì sao mọi người đều thích?

"Đợi tôi làm xong, cô nếm thử sẽ biết uống có ngon không."

Quyết định xong, Lục Thanh Nghiên cầm lấy sọt, chuẩn bị lên núi hái nho dại với Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt xách theo rổ của mình, đi cùng em trai theo sau Lục Thanh Nghiên.

Ba người đi về phía Thanh Sơn, rất nhanh đã tới chân núi Thanh Sơn.

Thẩm Nguyệt dẫn theo Lục Thanh Nghiên đi tới nơi thường ngày mình hay hái nho dại. Từng chùm nho dại màu đỏ tím xen lẫn trong cỏ dại, phá lệ mê người.

Lục Thanh Nghiên tiến lên hái một quả, chua đến mức hàm răng của cô sắp rụng.

Thẩm Nguyệt ôm bụng cười to, Thẩm Lượng thì che miệng nhỏ cười trộm.

Lục Thanh Nghiên nhả hạt nho dại ra, trong miệng hơi chua, cảm thấy nước mắt sắp bị chua ra.

"Cô còn cười?"

Cô cho rằng nho dại Thẩm Nguyệt mang tới đều ngọt, đâu biết sẽ chua như thế.

Nhìn đẹp như vậy, sao ăn vào không ngọt chút nào?

"Được rồi, tôi không cười nữa."

Nhịn cười, Thẩm Nguyệt đi đến chỗ khác.

Nhẹ nhàng vén cỏ dại lên, bên trong lộ ra mảng lớn nho dại, từng chùm rủ xuống dưới lá nho.

"Mau tới đây, chỗ này mới ngọt."

Lục Thanh Nghiên đi tới, hái một quả, quả nhiên là rất ngọt.

"Hái đi."

Thẩm Nguyệt tiến lên, thật cẩn thận hái một chùm nho.

Thẩm Lượng ngoan ngoãn ở bên cạnh giúp đỡ.

Chỉ một lát sau, mấy người hái được hai ba cân.

"Đủ rồi!"

Lục Thanh Nghiên gọi hai chị em Thẩm Nguyệt còn muốn hái nữa.

Cô chỉ hái một ít làm dáng mà thôi, quan trọng nhất vẫn là quả nho trong không gian mới làm được rượu nho ngon.

"Đủ rồi ư?"

Thẩm Nguyệt hái chùm nho cuối cùng, để vào sọt của Lục Thanh Nghiên.

"Đủ rồi."

Lục Thanh Nghiên gật đầu, khoác giỏ tre.

Ba người vừa định chuẩn bị xuống núi, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng dê núi kêu.

"Sao lại có tiếng dê núi kêu nhỉ?" "Núi Thanh Sơn các cô còn có dê núi à?"

Lục Thanh Nghiên chưa bao giờ nghe người ta nói Thanh Sơn có dê núi, cô còn tưởng chỉ có lợn rừng, gà rừng mà thôi.

"Trước đây chưa từng thấy qua, hay là chúng ta đi xem đi?"

Thẩm Nguyệt vén cỏ dại trước mặt lên, chạy về phía phát ra tiếng dê núi kêu.

Nếu có thể bắt được, thực sự tốt biết bao!

Thẩm Lượng chạy theo chị gái, Lục Thanh Nghiên không có biện pháp chỉ có thể theo sau.

"Anh Diên, vậy mà chúng ta bắt được dê?"

Thẩm Lâm hưng phấn đè dê lại, đã lâu không được ăn thịt, thèm đến mức sắp chảy nước miếng.

Anh ta chưa bao giờ thấy được dê núi trên Thanh Sơn, đây là lần đầu tiên.

Không biết dê núi có ăn ngon không?

Nghe người già nói thịt dê có vị tanh, chắc chắn không ăn ngon.

Chu Cảnh Diên lấy dây thừng ra trói chặt tay chân dê, không để nó chạy trốn.

"Anh Diên, con dê này làm sao bây giờ?"

Thẩm Lâm dò hỏi Chu Cảnh Diên, không đợi Chu Cảnh Diên trả lời, Thẩm Nguyệt đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người.

"Thẩm Lâm?"

"Thẩm Nguyệt, sao cô lại ở đây?"

Mấy người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

Lục Thanh Nghiên đi từ phía sau Thẩm Nguyệt ra, nhìn thấy vậy mà là Chu Cảnh Diên và Thẩm Lâm thì hơi kinh ngạc nhướng mày.

"Hai anh bắt dê à?"

Hai người này đang làm gì thế?

Dê núi chạy trốn rất nhanh còn có thể bắt được, cô không thể không bội phục hai người.

Chẳng trách Chu Cảnh Diên sẽ tích lũy được nhiều tài phú chỉ trong thời gian ngắn như vậy!

"Là anh Diên bắt dê, tôi chỉ giúp đè lại."

Dáng vẻ 1a Thẩm Lâm kiêu nao. điếng v như là anh †a hắt: Thẩm Nguyệt ở bên cạnh mím môi, suýt nữa không nhịn được châm chọc Thẩm Lâm.
 
Chương 238: Vợ Của Anh Đúng Là Lợi Hại


"Chu Cảnh Diên, anh thật lợi hại!"

Lục Thanh Nghiên thật lòng khen Chu Cảnh Diên, giơ ngón tay cái với anh.

Chu Cảnh Diên đi về phía cô, nhận lấy giỏ tre trên lưng cô, thấy bên trong có mấy cân nho dại thì cảm thấy khó hiểu nhìn cô.

"Em hái nhiều nho dại như vậy làm gì?"

"Anh đoán xem?"

Lục Thanh Nghiên cười thần bí, không nói cho anh.

Chu Cảnh Diên thực sự suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu.

Thẩm Nguyệt che miệng lại, cười hì hì nói: "Thanh Nghiên muốn làm rượu nho."

"Rượu nho ư?"

Thẩm Lâm nghe thấy chữ rượu, đôi mắt lập tức sáng lên y như bóng đèn.

"Rượu nho ư? Là dùng quả nho ủ rượu à?"

Chu Cảnh Diên lại nhìn về phía nho trong sọt lần nữa, nghỉ ngờ hỏi cô.

"Ừm, đợi em ủ xong, các anh đều có thể nếm thử."

Trước đây Lục Thanh Nghiên vì tò mò từng ủ mấy lần, còn rất thành công.

"Được được, tôi sẽ là người nếm thử đầu tiên."

Thẩm Lâm kích động giơ tay, ước gì trở về sản xuất thay Lục Thanh Nghiên.

"Sao đột nhiên muốn ủ rượu?"

Gương mặt của Chu Cảnh Diên dịu dàng, vợ anh đúng là lợi hại, ngay cả rượu cũng có thể ủ.

Lục Thanh Nghiên ho nhẹ một tiếng: "Trong tiệc cưới, có thể mời mọi người nếm thử."

Chu Cảnh Diên nghe thấy thế, trái tim đập rất nhanh.

Muốn ôm lấy cô nhưng e ngại nhiều người, chỉ có thể từ bỏ.

"Được!"

Giọng nói của Chu Cảnh Diên hơi khàn khàn, khóe miệng không nhịn đước nhếch lân- "Trở về chúng ta cùng nhau ủ, em dạy anh."

"Ừm."

Lục Thanh Nghiên gật đầu, mỉm cười nhìn anh.

Thẩm Lâm ở bên cạnh ăn no cơm chó.

Thẩm Nguyệt quay đầu đi làm bộ ngắm phong cảnh.

Thẩm Lượng mờ mịt nhìn chằm chằm, không biết vì sao bầu không khí trở nên kỳ lạ.

"Anh Diên, con dê này..."

Một lúc lâu sau, Thẩm Lâm không nhịn được phá vỡ bầu không khí ái muội.

Chu Cảnh Diên không trả lời Thẩm Lâm, nhìn về phía Lục Thanh Nghiên: "Em muốn làm gì?"

Lục Thanh Nghiên nhìn dê núi trên đất, suy nghĩ một lát.

Mang về không hiện thực, con dê to như vậy bị người ta nhìn thấy chắc chắn sẽ bắt nộp lên đại đội.

"Hay là các anh cầm đi bán đi."

"Dê không đáng tiền, mọi người đều không thích ăn."

Thẩm Lâm lắc đầu, anh ta rất muốn bán, nhưng chỉ được có chút ít tiền.

"Vậy thì chúng ta ăn."

"Hương vị đó không thể ăn."

Vẻ mặt Thẩm Lâm kỳ lạ, anh ta chưa từng ăn, nhưng từng nghe người ta nói.

"Tôi có thể làm ăn rất ngon, không mang về được, chúng ta làm bữa lẩu dê trong núi đi."

Mùa hè ăn lẩu dê, đây là lần đầu tiên Lục Thanh Nghiên thể nghiệm.

"Tôi trở về lấy bát đũa và gia vị, mọi người phụ trách giết dê nhé."

"Thanh Nghiên, tôi về cùng với cô."

Thẩm Nguyệt nhấc chân đuổi kịp Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên nhận lấy sọt trong tay Chu Cảnh Diên, nháy mắt với anh.

Dê nhanh chóng được xử lý, Lục Thanh Nghiên và Thẩm Nguyệt mang theo một đống đồ đi tới bên dòng suối. ném vào trong nồi.

Thêm các loại gia vị vào, sau đó thêm nước đun sôi lần nữa, gừng là thứ ắt không thể thiếu.

Bọn họ có năm người, Thẩm Lâm ăn uống còn nhiều, Lục Thanh Nghiên một lần nấu 5 cân thịt dê.

Con dê này không to lắm, lột da và nội tạng chỉ còn lại khoảng 2B cân.

Nấu 5 cân, còn dư lại chưa đến 20 cân.

"Thơm quá!"

Hơn một tiếng sau, Lục Thanh Nghiên lại cắt thịt dê ra thành từng miếng, nấu cùng với canh thịt dê mới làm lần nữa.

Mùi thơm tràn ngập trong không khí.

Thẩm Lượng nhỏ nhất, không nhịn được thèm mở miệng.

Lục Thanh Nghiên đang làm nước chấm quay đầu lại mỉm cười: "Sắp ăn được rồi."

Bởi vì sợ khiến người ta hoài nghi, nước chấm cô chỉ thêm ớt cay, tỏi, hành lá là mấy gia vị thường dùng.

"Chu Cảnh Diên, bưng cho mọi người đi."

Làm nước chấm xong, Lục Thanh Nghiên dặn dò Chu Cảnh Diên chia cho mọi người trước.

"Không cần, để tôi tự mình bưng."

Thẩm Lâm gấp không đợi nổi tiến lên trước nhận bát, nhìn đồ bên trong: "Sao trong bát còn có hành lá vậy?

"Đây là nước chấm thịt dê, lát nữa thêm chút canh thịt dê vào bên trong đảm bảo ăn ngon."

Lục Thanh Nghiên mở nắp nồi, nhìn canh thịt dê bên trong suýt nữa không nhịn được.

"Có thể ăn rồi."

Lục Thanh Nghiên cười nói với mọi người, vươn đũa gắp thịt dê trước tiên.

Thẩm Lâm học Lục Thanh Nghiên chấm vào trong bát, khi vào miệng thì trợn to đôi mắt với vẻ khiếp sợ.

"Thật nóng, ăn ngon, ăn quá ngon."

Thẩm Nguyệt và Thẩm Lượng gật đầu, tuy còn có chút vị tanh nhàn nhạt, nhưng không ảnh hưởng đến thịt dê mỹ vị. vẻ. Loại cảm giác này rất bình phàm, còn rất tốt đẹp, là loại cảm giác trước đây cô chưa từng hưởng thụ được.
 
Chương 239: Sau Này Anh Sẽ Luôn Làm Cho Em Ăn


Ăn uống no đủ, mấy người cùng nhau xuống núi, tách ra ở chân núi.

Chu Cảnh Diên cống sọt tre đi theo bên cạnh Lục Thanh Nghiên, đám Thẩm Nguyệt thì đi về phía đội hai.

Còn thừa 20 cân thịt dê không ăn hết, Lục Thanh Nghiên vốn định chia cho Thẩm Lâm và Thẩm Nguyệt hơn nửa.

Hai người bất đắc dĩ nói mình làm không ngon, từ chối muốn ăn thịt dâ.

Không có biện pháp, Lục Thanh Nghiên chỉ có thể mang thịt dê về.

Thời tiết này nóng căn bản không có biện pháp để được, vốn dĩ cho vào không gian là xong chuyện, nhưng Thẩm Lâm và Thẩm Nguyệt đều biết có thịt dê.

Hiện giờ biện pháp duy nhất chính là hong gió, như vậy để lâu được.

Lục Thanh Nghiên không thiếu gia vị, cô vừa vặn biết làm thịt dê hong gió như thế nào.

Lúc này phải nói tới khi cô rảnh rỗi thích lướt video, thực sự bị cô học được ít bản lĩnh.

Dạy Chu Cảnh Diên biện pháp làm thịt dê hong gió, đưa gia vị cần, sau đó cô đi xử lý nho dại.

Hái được hai ba cân nho dại, Lục Thanh Nghiên lấy thêm hơn 5 cân trong không gian ra, gộp lại được tầm 10 cân.

Nhỡ đâu sau này Thẩm Nguyệt hoài nghỉ sao rượu nho của cô nhiều như vậy, cô có thể nói là mình từng lên núi hái, cũng không sợ bị lộ.

Cắt quả nho ra, quả hỏng thì ném đi hết.

10 cân nho không phải là công việc đơn giản, còn đều là nho dại nho nhỏ.

Đổi thành trước đây, Lục Thanh Nghiên đâu rảnh làm chuyện này.

Ngồi trên ghế nhỏ, cô rất kiên nhẫn cắt từng quả nho.

Chu Cảnh Diên ở bên kia sân, phơi thịt dê làm xong lên từng que tre.

Hai người an tĩnh làm công việc của từng người, thường nhìn về phía đối phương, nhìn nhau cười.

Hai hạng mục công việc chính thức làm xong, đã đến chạng vạng.

Lục Thanh Nghiên ôm hai vại nho thêm đường phèn vào nhà chính, đặt trên †ủ ở nhà chính. "Mệt mỏi quá."

Lục Thanh Nghiên vừa mệt vừa thỏa mãn, vẫn luôn nhìn hai vại thủy tỉnh trước mặt.

"Mệt mỏi sao?"

Chu Cảnh Diên đi tới bên cạnh cô, nâng tay lên xoa bóp bả vai giúp cô.

"Không tính là mệt, nói ra còn tràn ngập cảm giác thành tựu."

Lục Thanh Nghiên quay đầu nhìn anh, mỉm cười: "Anh đói bụng chưa?"

"Chưa đói lắm."

"Tối nay chúng ta ăn mì thịt bò đi."

Khi tâm trạng của Lục Thanh Nghiên tốt sẽ ăn mì sợi, chuẩn bị tự mình đến phòng bếp nấu hai bát mì.

"Để anh làm."

Lần này Chu Cảnh Diên không để cô nấu cơm lập tức đi vào phòng bếp.

Lục Thanh Nghiên lấy nguyên liệu nấu ăn ra, đứng ở cửa phòng bếp lằng lặng nhìn Chu Cảnh Diên.

Cơ thể thon dài của anh đứng trước bệ bếp, nghiêm túc thái thịt bò, nấu mì thêm gia vị.

Mỗi một động tác, trong đơn giản lại lộ ra mị lực khiến người ta động lòng.

Ánh mắt cô không nhịn được nhìn về phía anh, vậy mà trong khoảng thời gian ngắn không thể rời mắt.

Ở thế kỷ của cô mỗi người đàn ông đều giống như thiếu gia, cả ngày tiêu sái ăn chơi.

Có mấy người tốt, cũng tuyệt đối không rửa rau nấu cơm trong phòng bếp.

Chẳng trách trước đây cô không thể động lòng đối với những người đó.

Cô muốn luôn là hoạn nạn nâng đỡ, đồng cam cộng khổ, không phải là mấy thứ hoa lệ không hiện thực kia.

Có lẽ đi đến nơi này, thực sự là ông trời cố ý sắp xếp, bởi vì nhân duyên của cô ở đây.

"Đang nghĩ gì thế?" thấy cô phát ngốc tò mò hỏi cô.

"Nghĩ tới anh."

Lục Thanh Nghiên mỉm cười nhìn anh, vươn tay muốn nhận lấy bát mì.

"Nóng, để anh bưng cho."

Không dám để cô bưng, Chu Cảnh Diên bưng mì đi tới nhà chính.

Lục Thanh Nghiên đi theo bên cạnh anh, đợi anh đặt mì xuống thì ngồi đối diện anh.

Cô cầm lấy đũa, ngửi mùi thơm của mì sợi, cô gấp không đợi nổi muốn nếm thử một miếng.

"Ăn ngon, không nghĩ tới tay nghề nấu nướng của anh tốt như vậy?"

Mì sợi làm rất đẹp còn không bị trương, ăn kèm với thịt bò quả thực là tuyệt nhất.

"Em thích, sau này anh sẽ luôn nấu cho em ăn."

Chu Cảnh Diên cầm đũa, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, nhếch miệng cười.

"Ừm!"

Lục Thanh Nghiên gật đầu, nhìn nhau cười với anh.

Ăn cơm xong, trời còn chưa hoàn toàn tối lại.

Hai người ra khỏi nhà, đi dạo trên đường đất trong đại đội.

Mấy bác gái mấy thím vội vàng chạy qua bên cạnh Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên nghi ngờ nhìn qua, giữ chặt một thím dò hỏi: "Thím Bạch, xảy ra chuyện gì vậy ạ?"

"Cháu còn chưa biết à? Vậy mà đối tượng của Ngọc Mai muốn từ hôn, đúng là mất mặt muốn chết."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top