Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: Chương 80


Cô ấy là một người có tính cách khá đơn thuần, sẽ không để tâm vào chuyện vụn vặt.

Tương San San ở bên cạnh nghe thấy bèn “cười giễu cợt” một tiếng, thấp giọng nói: “Nhà máy? Bát tự còn chưa quăng nữa, nhìn xem những món đồ mà nhóm người dân làm đi, có thể vừa mắt sao? Còn trông cậy vào những thứ đó để kiếm tiền? Cho dù là mời thầy dạy nghề mộc cũng đâu phải học được trong một thời gian ngắn, trước khi kiếm tiền còn không biết phải lấp bao nhiêu món nợ trong đó, chỉ dựa vào nhà máy giải quyết vấn đề nhà ở, thật sự xem đây là Bắc Thành à"

Trầm Thanh lập tức lạnh mặt.

Lưu Lệ Na giữ Trầm Thanh, sau đó quay đầu không đồng ý liếc mắt nhìn Tương San San một cái, thấp giọng nói: “Chúng ta vẫn còn đang ở trên xe bò, muốn cãi nhau sao?"

Tương San San bèn ngậm miệng, quay mặt sang chỗ khác không lên tiếng.

Đến công xã xe bò dừng lại ở trạm dành cho xe bò, mấy người nhìn thấy Lý Thắng đợi ở chỗ kia từ xa xa, chất phác cười với Tương San San ở trên xe bò.

Gương mặt Lý Thắng tròn tròn, bề ngoài thật ra vẫn được, đeo một cái mắt kính. Bởi vì làm giáo viên ở công xã nên trên người có hơi thở nhã nhặn, mộc mạc.

Dáng người không cao, đứng một chỗ cùng với Tương San San có dáng người cao gầy thì dường như Tương San San vẫn còn cao hơn một chút.

Tương San San không có gì muốn mua bèn hẹn với Lưu Lệ Na và Trầm Thanh buổi trưa ăn cơm ở đâu, rồi cùng Lý Thắng rời đi.

Đợi Tương San San đi rồi, Lưu Lệ Na mới thở dài nói với Trầm Thanh: “Trong lòng cô ấy khó chịu, cô đừng so đo với cô ấy, thực ra cô ấy hâm mộ cô đó."

Trầm Thanh cười lạnh một cái, nói: “Tôi so đo với cô ta, nếu tôi so đo với cô ta còn không phải bị cô ta làm cho tức c.h.ế.t sao? Nhưng mà cô ta không quen nhìn cái này không quen nhìn cái kia cũng thôi đi, thanh niên trí thức Hàn hao tâm tổn trí, tốn công bỏ tiền vào làm nhà máy cũng là vì mọi người, nhưng cô ta thì câu nào câu nấy cay nghiệt nói móc làm gì? Ai mắc nợ cô ta hay sao? Cô quen cô ta như vậy vẫn nên khuyên nhủ cô ta thu bớt tính tình đó lại một chút đi. Chẳng có ai là mẹ cô ta cả, à, không đúng, mẹ cô ta cũng không quen cô ta."

Nói tới đây dừng một chút.

Vạch trần người không vạch khuyết điểm, Trầm Thanh không phải người có tính tốt nhưng cũng không phải người cay nghiệt. Cô ấy nói xong câu này cảm thấy hơi quá, cũng hết giận bèn nói: “Bỏ đi, đi thôi"

Bên kia Mã Đình Đình và Liêu Thịnh đi một xe bò.

Mã Đình Đình phải hỏi thăm chuyện của Trương Văn Thuận với bạn học cấp ba của mình giúp Chu Hiểu Mỹ.

Liêu Thịnh cũng được Hàn Đông Nguyên dặn dò nghe ngóng chuyện này.

Hai người đến công xã cũng không vội đi tìm người.

Định đi mua đồ muốn mua trước, bình thường đến thời gian ăn trưa, tất cả thanh niên trí thức đến công xã đi dạo phố đều sẽ đến nhà ăn công xã.

Đến lúc đó đến thẳng nhà ăn tìm người cũng được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng mà thật đúng là trùng hợp, còn chưa đến thời gian buổi trưa, lúc hai người đến hợp tác xã mua bán đã gặp Phương Xảo Như, bạn cấp 3 của Mã Đình Đình.

“Xảo Như."

Mã Đình Đình nhìn thấy bên trong bèn hô một tiếng.

Phương Xảo Như quay đầu lại nhìn thấy Mã Đình Đình thì ngạc nhiên nói: “Đình Đình! Tôi còn định buổi trưa đến nhà ăn tìm cậu đấy, không ngờ đã gặp được cậu trước rồi."

Bọn cô là bạn học cấp 3. Lúc học chung mối quan hệ không đặc biệt thân thiết lắm, nhưng khi xuống nông thôn thì tầng quan hệ này tự nhiên mang lại cho bọn họ cảm giác thân thiết hơn. Thỉnh thoảng còn có thể lẻn ra khỏi cửa, hẹn nhau ăn một bữa cơm.

Mã Đình Đình cười nói: “Tìm tôi có chuyện sao?"

Nói xong ánh mắt nhìn xuống mảnh satin đỏ trên tay cô ta, nghĩ đến lời nói của Chu Hiểu Mỹ, trong lòng đập thịch một cái, cái này, không, không thể phải không?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: Chương 81


Phương Xảo Như đã để mảnh satin trên tay xuống đưa cho cô gái bên cạnh rồi đi qua kéo cánh tay Mã Đình Đình, cười nói: “Đúng, có chuyện tìm cô hỏi thăm, cô có muốn mua cái gì không? Tôi đi mua cùng với cô trước, lát nữa tôi mời cô ăn bánh bò"

Mã Đình Đình nhìn Liêu Thịnh theo bản năng.

Liêu Thịnh nói: “Vậy thanh niên trí thức Mã đi dạo cùng với bạn học cô đi, tôi và Kiến Quốc đi mua chút đồ, buổi chiều đến thời gian đợi ở chỗ xe bò là được.

Anh ấy và Từ Kiến Quốc cầm danh sách mua một số đồ mà nhà máy cần dùng.

Mặc dù có tiếc nuối nhưng Mã Đình Đình vẫn gật đâu.

Liêu Thịnh và Từ Kiến Quốc rời đi.

Phương Xảo Như cười nói: “Sao thế, cậu thật đúng là thích đỏ mặt giống như hồi trước.

Cũng không nhiều lời, chào hỏi một tiếng với người bạn lúc ban đầu một tiếng rồi cùng Mã Đình Đình ra ngoài đi dạo.

Phương Xảo Như tìm Mã Đình Đình là muốn hỏi chuyện mở nhà máy của đại đội bọn họ.

“Các cậu đã nhận được tin tức nhanh như vậy rồi sao?" Mã Đình Đình hỏi.

Cái biển này mới lập chưa được mấy ngày mà.

Phương Xảo Như cười nói: “Hai đại đội cách nhau khá gần, trong thôn cũng nhiều quan hệ thông gia nên chuyện lớn như này sao có thể không truyền ra ngoài được chứ? Trong thôn chỗ chúng tôi có rất nhiều người muốn vào nhà máy đó... Huống chi bây giờ bên đại đội chúng tôi cũng sắp đói rồi, mỗi ngày lên núi săn thú đốn củi cũng không kiếm được mấy công điểm."

Nói đến đây cô ta thở dài, nói: “Mùa đông này các cậu có thể mỗi ngày ở trong phòng làm việc có thể lấy đầy công điểm, ăn no bụng. Bên chúng tôi hâm mộ khủng khϊếp, truyền ra từ lâu rồi."

Phương Xảo Như là muốn hỏi rốt cuộc nhà mày xảy ra chuyện gì, nếu tuyển công nhân thì những thanh niên trí thức ở đại đội khác như bọn họ có cơ hội vào không, tiền lương, đãi ngộ như thế nào.

“Nhà máy mới xây dựng, thầy dạy tay nghề cho mọi người vẫn còn chưa đến nữa"

Mã Đình Đình nói: “Những cái đó bọn tôi cũng không rõ, nhưng mà cậu yên tâm, có tin tức tôi sẽ thông báo cho cậu trước, lát nữa tôi cũng hỏi giúp cậu một chút."

Phương Xảo Như vui vẻ cảm ơn cô ấy, mua bánh bò muốn mời Mã Đình Đình ăn.

Mã Đình Đình cũng không từ chối mà nhận lấy, nhưng quay đầu mua một cái bánh vừng cho cô ta, nói: “Tôi cũng có chuyện muốn hỏi cậu"

“Gần đây cậu không có chuyện vui gì chứ?"

Cô ấy thăm dò trước.

Mặc dù cô ấy thấy cảm xúc của Phương Xảo Như bình thường, còn không ngừng nghe ngóng chuyện nhà máy với cô ấy. Thấy dáng vẻ không giống như sắp kết hôn cùng với con trai kế toán đại đội bọn họ, nhưng vẫn cẩn thận một chút.

“Chuyện vui gì?"

Phương Xảo Như mờ mịt.

“Ví dụ như chuẩn bị kết hôn gì đó?"

Mã Đình Đình tiếp tục.

“Kết hôn gì cơ? Kết hôn với ai?"

Phương Xảo Như hừ nhẹ, nhưng cô ta nghĩ đến cái gì đó đột nhiên cười nói: “Nếu không thì cậu giới thiệu một nam thanh niên trí thức bên chỗ các cậu cho tôi đi. Ôi, Hàn Đông Nguyên có người yêu chưa? Nếu không thì cậu giới thiệu anh ta cho tôi đi"

Mã Đình Đình: “Nếu anh ấy muốn người khác giới thiệu đối tượng cho thì còn có thể đến phiên cậu sao?"

Phương Xảo Như “haha” cười ra tiếng, nói: “Chẳng phải tôi đang nói giỡn với cậu sao? Đâu phải tôi chưa từng nhìn thấy anh ta chứ, bề ngoài đẹp thì đẹp, lợi hại cũng rất lợi hại nhưng mà lợi hại quá, tôi không chịu nổi, cậu vẫn nên giới thiệu một người bình thường cho tôi thôi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai người nói chuyện phiếm một lúc lâu, Phương Xảo Như mới nhớ ra trước đó hình như Mã Đình Đình có nói cô ấy cũng có chuyện muốn hỏi cô ta, hỏi: “Đúng rồi, không phải ban nãy cậu nói có chuyện muốn hỏi tôi sao? Chắc không phải là hỏi tôi dạo này có chuyện vui hay không chứ? Khó hiểu như vậy hả?"

“Không phải"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: Chương 82


Rốt cuộc Mã Đình Đình cũng quay về chủ đề chính, nói: “Tôi muốn hỏi thăm một chuyện với cậu. Là con trai kế toán đại đội các cậu hình như tên Trương Văn Thuận gì đó, nghe nói đang rất tốt với một nữ thanh niên trí thức đại đội các cậu, có chuyện này sao?"

“À, cậu hỏi chuyện này à"

Phương Xảo Như nhìn Mã Đình Đình, cười mỉm nói: “Hồi trước cậu đâu phải người nhiều chuyện, nói đi, có phải có người tìm cậu hỏi thăm chuyện này phải không?"

Mã Đình Đình cũng không giấu cô ta.

Dù sao bên phía Liêu Thịnh cũng sẽ tìm người hỏi, cũng không lo Phương Xảo Như có lòng riêng cố ý giấu cô ấy cái gì.

Cô ấy nói: “Ừm, Trương Văn Thuận đó, không phải anh ta đính hôn với con gái bí thư đại đội chúng tôi sao? Cô gái đó tìm tôi hỏi thăm giúp, Trương Văn Thuận đột nhiên tìm cô ấy từ hôn, cô ấy không thể tìm người hỏi thăm có chuyện gì đó sao?"

Chẳng hề nói thẳng cho cô ta biết lý do thoái thác mà Trương Văn Thuận nói kia.

“Chao ôi, chuyện này à."

Phương Xảo Như thở dài nói: “Không phải trước đó cậu nhìn thấy tôi và một cô gái đi chung với nhau sao?"

" Là cô ấy. Cô ấy xuống nông thôn sớm hơn chúng ta, mấy năm rồi. Thực ra mấy năm trước Trương Văn Thuận đã thích cô ấy, nhưng mà lúc đó vẫn còn đang có người yêu ở trong thành phố nên không đồng ý với Trương Văn Thuận. Mấy ngày trước cô ấy đột nhiên nhận được thư của người yêu trong thành phố kia, nói là không đợi cô ấy được nữa, muốn kết hôn cùng với một cô gái khác. Tính cô ấy yếu đuối không chịu nổi đả kích này, khoảng thời gian đấy đều dựa vào sự chăm sóc của Trương Văn Thuận mới chống đỡ được. Dưới sự cảm động nên cô ấy đã đồng ý với anh ta rồi thành người yêu với anh ta"

Cô ta nói xong nhìn về phía Mã Đình Đình, không chú ý đến sắc mặt của cô ấy đã thay đổi mà nói tiếp: “Đình Đình, tính tình của con gái bí thư bọn cậu là như nào vậy? Nghe Trương Văn Thuận nói anh ta và con gái của bí thư bọn cậu hoàn toàn là do bố mẹ ra lệnh ép cưới, đàn ông chưa kết hôn mà có điều kiện ở trong núi khá ít. Cho dù là con gái bí thư, nếu tìm được một người dân bình thường cũng sẽ sống cuộc sống bán mặt cho đất bán lưng cho trời như những người dân khác. Cho nên bí thư các cậu dùng tình bạn bố ông ấy quyết định cuộc hôn nhân này. Nhưng anh ta và Hồng Mạn, chính là bạn cùng ký túc xá của tôi, tên là Lý Hồng Mạn. Anh ta và Hồng Mạn nói con gái bí thư các cậu trái lại cũng chẳng phải người không nói lý, anh ta sẽ nói chuyện với cô ấy thật tốt, để cô ấy chủ động từ hôn."

Khóe miệng Mã Đình Đình co rút.

Nói chuyện với cô ấy cho tốt? Nói anh ta thay quần áo giúp con gái nhà người ta, sau đó nhìn sạch người ta muốn chịu trách nhiệm?

Buổi chiều quay về xe bò Mã Đình Đình lại đối chiếu với thông tin mà mình nghe ngóng được với Liêu Thịnh, trên cơ bản xác nhận độ tin cậy của thông tin.

Ngoài ra Liêu Thịnh còn hỏi một số chuyện liên quan đến người yêu cũ của Lý Hồng Mạn kia, nhưng mà đây cũng không có ý nghĩa gì quá lớn là được.

Hôm nay Trình Ninh đều ở ký túc xá sắp xếp lại tài liệu, chọn lựa sản phẩm mộc phù hợp cho nhà máy sản xuất.

Sắp xếp danh sách xong lại vẽ bản phác thảo.

Cô định hôm nay làm xong những chuyện này rồi buổi tối sẽ đi tìm Hàn Đông Nguyên thảo luận, như vậy có thể sửa bản thảo sớm một chút.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc gần tối Chu Hiểu Mỹ qua đây, còn đặc biệt mang mấy bánh bột ngô rau dại cho cô.

Hai người vừa ăn bánh bột ngô rau dại vừa thảo luận sản phẩm phù hợp sản xuất. Chu Hiểu Mỹ sinh ra và lớn lên ở trong núi lớn, cuộc sống, kinh nghiệm và kiến thức đúng lúc bổ sung cho Trình Ninh nên hai người thảo luận có thể gặp được chút tia lửa.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: Chương 83


Trình Ninh cười nói: “Hiểu Mỹ, vậy bây giờ cô cũng không vội kết hôn, không bằng cũng vào nhà máy làm đi? Làm một số chuyện xử lý giai đoạn sau, cô khéo tay, chắc chắn có thể làm tốt. Kết hôn không bằng dựng sự nghiệp, đợi cô có sự nghiệp có tiền có sắc, đàn ông còn do cô chọn đấy. Với lại bố cô là bí thư đại đội, nếu chúng ta có thể có một danh ngạch tiến cử đi học hoặc là tham gia quân ngũ, cô trực tiếp đi học hoặc tham gia quân ngũ đi, rất tốt!"

Lúc làm linh hồn lang thang đã xem rất nhiều phim truyền hình với người nhà họ Hàn, suy nghĩ của Trình Ninh đã khác một trời một vực với lúc làm người trước kia từ lâu, nên lúc nói chuyện không tự giác mà bộc lộ ra.

Dù sao cô cảm thấy còn sống đã vô cùng tốt, nhưng có rất nhiều chuyện phải làm, vì cái gì phải lãng phí thời gian tốt đẹp và sinh mạng cũng đều không đáng.

“Được!"

Chu Hiểu Mỹ cảm thấy bức tranh bánh bột ngô này của Trình Ninh khá tốt.

Nghe đến mức cả người nhiệt huyết sôi trào.

Cái đó có ý nghĩa hơn nhiều so với lấy chồng.

“Nhưng mà…."

Trình Ninh duỗi tay gõ gõ sổ vẽ, nói: “Mặc dù bố cô là bí thư nhưng chỗ chúng ta còn có rất nhiều thanh niên trí thức nữa, ai ai cũng đều muốn tri thức có tri thức, muốn văn hoá có văn hoá còn có các loại tài nghệ. Bố cô và đội trưởng đại đội chúng ta đều là người công bằng chính trực, chắc chắn không thể thiên vị. Nếu cô muốn có danh ngạch giới thiệu đi học gì đó hoặc là tham gia quân ngũ, nhất định phải giỏi hơn những thanh niên trí thức kia mới được"

“Trước kia tất cả mọi người đều làm ruộng, cô nói cô giỏi hơn bọn họ, người khác cũng không tin. Có thể sau này chúng ta mở nhà máy rồi về sau còn mở trường tiểu học, vậy thì không giống nhau. Sẽ có rất nhiều cơ hội biểu hiện, còn có cơ hội kiểm tra, ví dụ như chọn ai làm giáo viên cũng đều phải thi. Chỉ cần cô làm đồ tốt hơn người khác, thi cũng tốt hơn người khác thì xem như những người tự xưng là thanh niên trí thức thanh cao không phục không được. Cho nên tôi thấy, bắt đầu từ hôm nay cô phải đọc sách nhiều hơn"

Chu Hiểu Mỹ bị Trình Ninh làm cho choáng váng.

“Đọc sách?"

Từ khi cô ấy tốt nghiệp cấp 2 đến giờ đã không đọc sách nữa rồi.

Bây giờ lại chạy đi đọc sách? Đọc sách cấp 3 sao?

Cái này có hơi đùa phải không?

“Đúng"

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh xoay người rút hai quyển sách trên giá hành lý của mình ra: “Này là sách giáo khoa cấp 3 của tôi, mấy hôm nay tôi bận không dùng có thể cho cô mượn đọc trước, đọc xong nói với tôi tôi lấy cuốn mới cho cô"

Trình Ninh đã c.h.ế.t mười mấy năm, cấp 3 cụ thể học cái gì cô đã quên sạch.

Nhưng cô muốn đợi hiểu rõ chuyện bên này, nhân cơ hội khôi phục kỳ thi Đại học rồi tham gia thi Đại học quay về thành phố, nên lúc thu dọn hành lý đã để mấy cuốn sách giáo khoa cấp 3 này vào trong hành lý gửi qua đây.

Nhưng khôi phục kỳ thi Đại học còn mấy năm nữa, cô cũng không vội, cái này cho Chu Hiểu Mỹ trước rất tốt.

Trước đó cô lừa Chu Hiểu Mỹ nhiều như vậy, nói cái gì mà giới thiệu đi học hoặc là danh ngạch tham gia quân ngũ đều là giả. Thực tế là muốn khuyên cô ấy đọc sách rồi đến lúc đó tham gia thi Đại học. Cho dù thi không vào được trường đại học tốt, nói không chừng có thể thi vào một trường cao đẳng, vậy còn cần giới thiệu cái gì nữa.

Chu Hiểu Mỹ nhận lấy cuốn sách giáo khoa kia, duỗi tay lật lật, khoé mắt giật giật, rắc rối đau đầu quá, đang nói chuyện ngon lành tại sao cuối cùng kết thúc là cô ấy phải đọc những cuốn sách giáo khoa cấp 3 này vậy?

Nói thật hồi cấp 2 cô ấy cũng không học cho tốt, những kiến thức đó cô ấy đã quên hết từ lâu.

Cũng may lúc này cửa phòng ký túc xá mở, Hứa Đông Mai, Vương Hiểu Quyên, Mẫn Nhiên còn có Mã Đình Đình bọn họ đi công xã mua đồ đã về, đúng lúc giải cứu cô ấy.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84: Chương 84


Mấy người họ mua rất nhiều bánh ngọt về, thấy Trình Ninh và Chu Hiểu Mỹ đều ở đây bèn lấy ra gọi mọi người cùng ăn.

Mọi người vui vẻ phấn khởi, chỉ có sắc mặt Mã Đình Đình có hơi khác thường, cô ấy nhìn Chu Hiểu Mỹ muốn nói lại thôi.

Vốn dĩ Chu Hiểu Mỹ đã chú ý cô ấy, nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy đương nhiên cảm thấy có vấn đề.

Cô ấy hỏi: “Thanh niên trí thức Mã, hôm nay cô có gặp bạn học kia của cô không? Có nghe được cái gì không?"

Mã Đình Đình cắn môi.

“Ôi trời, cô ngại ngùng cái gì chứ."

Chu Hiểu Mỹ vỗ bàn nói: “Nói đi, cũng đâu phải chuyện gì ghê gớm. Dù sao cuộc hôn nhân này tôi chắc chắn sẽ không cưới, chỉ là muốn biết rốt cuộc là tình huống gì mà thôi."

“Vậy, chúng ta ra ngoài nói nhé?"

Mã Đình Đình nói.

Dù sao cũng là chuyện riêng của Chu Hiểu Mỹ, ký túc xá nhiều người như vậy.

“Không cần đâu"

Chu Hiểu Mỹ xua tay, nói xong nhìn nhìn mấy người khác rồi “chậc” một tiếng, nói: “Tất cả mọi người ở đây cũng không sao, nói đi. Chẳng lẽ tôi đi rồi, lát nữa cô không nói với bọn họ hay sao? Tôi không tin, nói thẳng ra là được rồi, bớt việc cho cô."

Mọi người: “…"

Cô ấy vẫn rất thông suốt đấy!

Mã Đình Đình bèn nói những lời mà bạn học Phương Xảo Như của cô ấy ra cho mọi người nghe.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chu Hiểu Mỹ nghe xong bèn đập tay lên bàn sưởi, giận dữ nói: “Ở trong núi đàn ông chưa kết hôn có điều kiện tốt khá ít? Cho dù là con gái của bí thư, nếu tìm người dân bình thường thì cuộc sống cũng bán mặt cho đất bán lưng cho trời như những người dân khác? Cho nên bố tôi mới dùng tình bạn bố ông ấy quyết định cuộc hôn nhân này? Tôi nhổ vào, mẹ nó là ai mặt dày mày dạn cầu xin, nói đủ thứ tốt trong nhà tôi mới đồng ý? Anh ta là thứ đầu trọc chết, răng hô c.h.ế.t giả văn nhã, điều kiện tốt mẹ nó chứ tốt!"

Tất cả mọi người bị cơn giận dữ và một tràng mắng to của Chu Hiểu Mỹ làm cho giật mình.

Nhóm thanh niên trí thức tương đối mà nói vẫn nhẹ nhàng một chút, cho dù là cãi nhau thì nhiều nhất cũng giống như lần trước Trình Ninh và Tương San San cãi nhau thôi, cũng không nói thẳng đập bàn giẫm ghế chửi ầm lên.

Trình Ninh khụ một tiếng, nói: “Bình tĩnh"

Chu Hiểu Mỹ nặng nề hừ một tiếng, nói: “Nếu anh ta nói thẳng với tôi, nói vừa ý với một nữ thanh niên trí thức rồi, muốn từ hôn với tôi thì tôi xem như đá anh ta một cước cũng không hẳn sẽ không như ý anh ta. Nhưng anh ta vậy mà dám lừa tôi, vậy tôi băm vằm anh ta, xem sau này cái đuôi của anh ta làm sao vểnh lên được! Ồ, không phải anh ta nói anh ta vì cứu người, thay quần áo giúp người ta nhìn người ta sạch sẽ nên phải chịu trách nhiệm với người ta sao? Vậy tôi bảo người lột anh ta ra ném vào trong đống các bà các thím, xem các bà các thím có chịu trách nhiệm với anh ta hay không!"

Mọi người: ???

Cái này, cô ấy nghiêm túc hả?!

“Hiểu Mỹ?"

Mã Đình Đình ngập ngừng gọi cô ấy một tiếng, nói: “Cô, cô đừng kích động. Đấy cũng có thể là những lời phiến diện của bạn học tôi, không làm chuẩn được. Với lại đàn ông như vậy, chúng ta chắc chắn may mắn. May mà bây giờ bạn trai cũ của Lý Hồng Mạn kia đã tìm người khác kết hôn rồi, chứ nếu đợi sau khi cô kết hôn rồi xảy ra chuyện này, Trương Văn Thuận kia vẫn còn không rõ ràng với cô ta, há chẳng phải cô buồn nôn đến c.h.ế.t sao?"

Lời này thật ra chủ yếu là an ủi.

Bình thường mà nói nếu kết hôn rồi, cho dù Trương Văn Thuận vẫn còn có lòng gian trá, phỏng chừng cũng không có gan đó, hoặc thật sự có gan gian trá đó, nữ thanh niên trí thức nhà người ta chắc chắn cũng sẽ không chú ý đến anh ta.

Nhưng ngẫm lại lấy người như vậy, cũng đủ ghê tom?

Chu Hiểu Mỹ nghe lời này xong trái lại cũng cảm thấy đúng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85: Chương 85


Quả thực may mà đã xảy ra chuyện như vậy, lấy loại người này, nghĩ thôi cũng đã thấy ghê tởm vô cùng.

Cô ấy tức giận một lúc rồi cũng từ từ bĩnh tĩnh lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng mà cô ấy là người nóng tính, chuyện này để trong lòng nên cũng không muốn ở ký túc xá Trình Ninh nói chuyện phiếm với bọn cô nữa bèn chào tạm biệt với Mã Đình Đình và mọi người: “Xong rồi thanh niên trí thức Mã, chuyện này cảm ơn cô, lát nữa tôi bảo anh hai tôi đến sau núi bắt con thỏ nướng mời mấy cô ăn. Bây giờ đã đến giờ ăn cơm rồi, tôi đi về trước."

Nói xong xoay người định đi.

Trình Ninh giữ cô ấy lại, đưa hai cuốn sách giáo khoa cấp 3 trên bàn sưởi vào tay cô ấy, nói: “Cái này đừng quên, mỗi ngày đọc một chút. Nếu như cô muốn tìm người giúp cô giám sát tiến độ thì cũng có thể tìm tôi."

Chu Hiểu Mỹ: “..."

Thái dương của cô ấy lại giật giật nữa.

Cơn tức nghẹn ở trong lòng trước đó lại giảm được mấy phần.

Cô ấy nhìn nhìn sách giáo khoa, lại nhìn nhìn Trình Ninh sau đó nặng nề cầm sách giáo khoa kia, nói: “Được thôi, tôi đọc!"

Lần này thật sự rời đi.

Những người khác có hơi chẳng hiểu ra sao cả.

Vương Hiểu Quyên hỏi Trình Ninh: “Cô cho cô ấy sách gì vậy?"

“Sách giáo khoa cấp 3."

Trình Ninh nghiêm túc nói với các cô ấy: “Tôi nói với cô ấy, lấy chồng không bằng dựng sự nghiệp, bảo cô ấy mỗi ngày đọc sách.

“Không phải lần trước cô ấy nói sao, nói bố cô ấy là bí thư đại đội, sau này chúng ta mở tiểu học đại đội, cô ấy cũng làm cô giáo tiểu học sao? Tôi nói với cô ấy, bí thư chúng ta là người công bằng chính trực, nếu cô ấy muốn dựa vào cô ấy là con gái bí thư thì trực tiếp làm giáo viên tiểu học, vậy phỏng chừng là không được. Nhưng cô ấy có thể thi mà, đọc sách cho tốt, đợi sau này xây dựng trường tiểu học, chúng ta mở cuộc thi tuyển chọn để cô ấy cũng tham gia thi, đến lúc đó chỉ cần cô ấy thi tốt hơn mấy thanh niên trí thức, vậy cô ấy làm một cô giáo tiểu học, ai cũng không thể không phục phải không?"

Mọi người: “..."

Trình Ninh thấy vẻ mặt mọi người vừa ngớ ra lại vừa nghẹn thì cười mỉm, nói: “Các cô đừng xem thường Hiểu Mỹ, trên người cô ấy có tính kiên trì đấy. Nếu cô ấy thật sự hạ quyết tâm đọc sách, đến lúc đó thật sự mở trường tiểu học, mở cuộc thi tuyển chọn giáo viên tiểu học, chúng ta xem như là tốt nghiệp cấp 3 cũng chưa chắc có có thể thi lại cô ấy. Cho nên tôi thấy chúng ta có thời gian cũng có thể đọc nhiều sách một chút, nếu không thì đến lúc đó một đám thanh niên trí thức chúng ta đều không thi lại cô ấy, trên mặt mọi người đều hổ thẹn"

Trình Ninh là người có tính cẩn thận, cô sẽ không nói cho bất cứ ai biết chuyện liên quan đến tương lai.

Đương nhiên cũng sẽ không nói cho mấy cô ấy biết mấy năm sau kỳ thi Đại học sẽ được khôi phục, nhưng mà cô sống chung với bọn họ rất tốt, có thể cảm nhận được trong lòng bọn họ đều nhớ mong muốn về thành phố, rời khỏi núi lớn này. Cô nghĩ vậy thì dùng cách khác cố gắng hết sức để bọn họ chuẩn bị một chút cho tương lai.

Nhưng mọi người cũng không biết cô khổ cực suy nghĩ rất nhiều.

Các cô ấy bỗng chốc có hơi không nói nên lời.

Cảm thấy Trình Ninh được đấy, trên người thật sự có sự bướng bỉnh, đáng yêu nhưng lại khiến người ta hâm mộ.

Vương Hiểu Quyên nằm lên giường sưởi, nói: “Đừng kéo tôi vào, Hiểu Mỹ tốt nghiệp cấp 2, tôi cũng tốt nghiệp cấp 2, cô ấy thi hơn tôi cũng rất bình thường"

Cô ấy tuyệt đối không muốn đọc sách được không?

Nói xong lại đột nhiên xoay người, đôi mắt lấp lánh nói: “Ban nãy Hiểu Mỹ nói cô ấy muốn băm vằm cái tên Trương Văn Thuận kia, tôi thấy điệu bộ cô ấy rời đi kia, cô ấy chắc chắn sẽ không hiền, cô nói xem cô ấy sẽ làm gì? Này, mấy cô nói xem, cô ấy sẽ không thật sự lột sạch quần áo của Trương Văn Thuận ra rồi ném vào trong đống người đó chứ?"

Rất anh dũng!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 86: Chương 86


Mẫn Nhiên: “Cái này, nếu như thật thì tôi thật sự vẫn có hơi muốn xem Tất cả mọi người bỗng chốc quay đầu lại nhìn cô ấy.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Mẫn Nhiên bỗng chốc có hơi nói lắp, nói: “Cô, các cô, không muốn xem sao?"

Lập tức nhận ra được cái gì, gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên, vội vàng xua tay nói: “Tôi, không phải tôi muốn nhìn Trương Văn Thuận, tôi nói là cảnh tượng kia, a, cái này..."

Quả thực càng giải thích càng xấu hổ.

Trình Ninh “xì” cười, nói: “Thật ra tôi cũng muốn xem Trước kia cô không phải người thích góp vui, nhưng mà sau khi bị vây khốn mười mấy năm, cảm thấy sôi nổi vẫn tốt.

Về phần Trương Văn Thuận có mặc quần áo hay không, còn một đống người nhìn thấy thì làm sao?

Trình Ninh thản nhiên như vậy, Vương Hiểu Quyên cười “haha” rồi lại nằm lên giường sưởi, cười nói: “Muốn, làm sao không muốn?"

“Khụ khụ."

Hứa Đông Mai khu hai tiếng, nói: “Đánh con chuột sợ đau bình ngọc, loại chuyện này mà ầm ĩ to ra thì không tốt cho cô gái nhà người ta, các cô đừng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn. Còn nữa, nhìn Trương Văn Thuận kia bịa nhiều lý do quang minh chính đại đã biết người đó là người thông minh. Nếu như ầm ĩ to ra, ai biết sau này anh ta sẽ làm ra chuyện gì?"

“Đúng vậy"

Mã Đình Đình cũng thở dài.

“Hiểu Mỹ cũng không buồn, các cô buồn cái gì?"

Trình Ninh cười nói: “Yên tâm đi, Hiểu Mỹ đâu phải có một mình. Phía sau cô ấy còn có thư ký đại đội chúng ta, còn có cả gia đình bọn họ nữa, các cô còn sợ cô ấy chịu thiệt? Các cô nhìn bí thư chúng ta xem, Trương Văn Thuận còn dám làm chuyện quá giới hạn cỡ nào?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu không thì cũng sẽ không lén lút tìm Chu Hiểu Mỹ, muốn để tự Chu Hiểu Mỹ nói với người trong nhà.

Mọi người nghe xong lập tức cảm thấy cũng phải.

Sau đó Trình Ninh nói: “Tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên đọc nhiều sách hơn, Hiểu Mỹ cũng vậy, để cô ấy xả ra cơn tức thì đọc sách cho tốt, rất tốt."

Mọi người: “......"

Làm ơn, một chút hứng thú cũng không có.

Trình Ninh nói lợi ích của việc đọc sách, hôm đó ba bốn giờ sáng mọi người đã ra ngoài đi dạo công xã cả ngày rồi lại ngồi xe bò mất mấy tiếng, hứng gió lạnh đầy đầu đầy mặt. Lúc này chỉ muốn thả lỏng ăn đồ ngọt, ngủ trên giường sưởi nóng nằm một lúc cho thoải mái.

Ngày mai còn phải đến xưởng gỗ làm việc nữa.

Trình Ninh thấy tất cả mọi người đều mệt nên cũng không nói nữa, bỏ đi, còn nhiều thời gian.

Nhưng mà mấy người khác ngủ còn cô nằm tổ trên giường sưởi vẽ đồ cả ngày, hoàn toàn không buồn ngủ bèn dứt khoát thu dọn tài liệu trên bàn sưởi, cầm bản vẽ phác thảo sản phẩm làm được đi tìm Hàn Đông Nguyên.

Bây giờ có lẽ cô còn sốt ruột tiến độ của nhà máy hơn Hàn Đông Nguyên.

Chỉ có nhà máy nhanh chóng đi vào quỹ đạo, kế hoạch tiếp theo của cô mới thực hiện tốt.

Cô nói một tiếng với người ở ký túc xá rồi ôm đồ đi gõ cửa ký túc xá của Hàn Đông Nguyên.

Lúc này mọi người ở ký túc xá Hàn Đông Nguyên vẫn còn sôi nổi.

Trên bàn để một đống đồ ăn.

Nhưng không giống như trên bàn ký túc xá nữ thanh niên trí thức đều là bánh bò, bánh dày đường đỏ các món đồ ngọt, trên bàn bọn họ chủ yếu là bánh kẹp hành chiên, tương ớt, lòng heo còn có một ít hạt dưa, đậu phộng.

Chu Tiên Khai mở cửa, nhìn thấy là Trình Ninh thì rất nhiệt tình, nói:“Thanh niên trí thức Trình, cô qua đây, chúng tôi mua một ít đồ ăn, qua đây ăn đi"

Trình Ninh vừa mới ăn rất no ở ký túc xá, làm sao còn có khẩu vị ăn món gì nữa cho nên cười xua xua tay, cảm ơn nói: “Lát nữa lại ăn, tôi qua đây là có chuyện chính tìm anh Đông Nguyên.

Chu Tiên Khai “à” một tiếng.

Anh ta quay đầu lại liếc mắt nhìn Hàn Đông Nguyên một cái.

Lúc này Hàn Đông Nguyên đang ngồi bên cạnh bàn cầm một miếng bánh kẹp hành chiên từ từ nhai.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 87: Chương 87


Ăn bánh kẹp hành chiên như vậy lại còn ăn ra được điệu bộ một mình.

Khoé mắt Chu Tiên Khai giật giật.

Anh ta thật sự nhìn không quen!

“Anh Nguyên."

Anh ta gọi: “Thanh niên trí thức Trình tìm anh này!"

Lúc này Hàn Đông Nguyên mới buông miếng bánh xuống, cái mặt mắc nợ kia nhìn về phía Trình Ninh, ánh mắt lướt từ trên mặt cô xuống tài liệu mà cô đang ôm, nói: “Có chuyện gì sao?"

Trình Ninh chỉ làm như không thấy dáng vẻ và thái độ đang ghét kia của anh, nói: “Không có chuyện gì cả. Không phải trước đó anh bảo em sắp xếp những tài liệu sản phẩm này sao? Em đã sắp xếp xong rồi, muốn cầm qua đây cho anh xem một chút, nếu không thì anh xem một chút trước? Hay là chúng ta đến nhà chính thảo luận một chút?"

“Chúng ta ra ngoài đi."

Có lẽ là vì có người yêu sớm nên Tôn Kiện là một đồng chí tốt vô cùng săn sóc.

Anh ấy nói: “Nhà chính lạnh, thanh niên trí thức Trình cô ở lại đây nói chuyện với anh Nguyên đi, chúng tôi đến nhà chính"

“Không cần"

Hàn Đông Nguyên gọi anh ấy lại, nói: “Là chuyện nhà máy, ở lại cũng có thể cùng nhau nghe một chút"

Lại quay đầu nói về phía Liêu Thịnh: “Cậu gọi Từ Kiến Quốc qua đây, lát nữa chúng ta họp"

Liêu Thịnh đồng ý rồi đi ra ngoài, lúc này anh mới lại bảo Trình Ninh, nói: “Qua đây ngồi đi."

Sau đó đứng dậy nhường chỗ của mình, ý bảo Trình Ninh ngồi lên giường sưởi của anh.

Trình Ninh đi qua nhưng không ngồi xuống mà để tài liệu và bản thảo trên tay xuống bàn sưởi của anh, sau đó rút bản thảo của mình ra đưa cho anh, đứng nói với anh: “Đây là danh sách sản phẩm có thể làm được, cái này là bản thảo thiết kế sản phẩm khả thi nhất đã được lựa chọn. Chỉ là bản phác thảo, anh xem trước đi. Nếu như được thì đưa ra ý kiến một chút, em sửa lại. Cố gắng hết sức sửa bản thảo trước khi thầy dạy tới trong hai hôm nay, có thể cho thầy dạy xem một chút để thầy ấy có phương hướng đào tạo mọi người."

Nhưng Hàn Đông Nguyên đến đối diện ngồi xuống giường sưởi bên phía Liêu Thịnh, vừa duỗi tay nhận lấy bản thảo cô đưa qua vừa ra hiệu cô ngồi xuống. Sau đó bắt đầu lật bản vẽ của cô, lại cầm bút sửa chữa thêm chú thích lên từng tờ một.

Trình Ninh không đứng nữa, cũng chào một tiếng với những người khác rồi thuận theo ý anh ngồi xuống đối diện anh đợi anh sửa.

Nhìn anh lúc lật bản thảo không nhịn được lại nhớ đến kiếp trước.

Dáng vẻ của anh sau này.

Bởi vì lúc cô nhìn nhiều nhất, có lẽ là dáng vẻ lúc anh làm việc.

Dáng vẻ anh lật bản thảo sửa chữa như bây giờ rất khác kiếp sau.

Kiếp sau lúc anh làm việc nghiêm túc đến mức khiến người ta nơm nớp lo sợ trong vòng mấy mét.

Mà lúc này anh ngồi ở trên giường sưởi, một chân tuỳ ý đá cái ghế đằng trước, trên mặt không có biểu cảm gì, dáng vẻ nghiêm túc nhưng lại có chút uể oải. Là Hàn Đông Nguyên tuổi trẻ tràn đầy năng lượng, có chút gai góc.

Trình Ninh thở dài trong lòng, chống một tay lên bàn sưởi, ló đầu qua, tay còn lại thỉnh thoảng chỉ lên bản phác thảo giải thích một hai câu cho anh.

Hình ảnh vậy mà lại hài hoà hiếm có.

Tôn Kiện cực kỳ có mắt nhìn.

Mặc dù Hàn Đông Nguyên nói để bọn họ ở lại nhưng anh ấy vẫn một tay kéo lấy Chu Tiên Khai, truyền ánh mắt cho Dương Hồng Binh rồi mấy người cùng nhau ra ngoài.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu thấy bọn họ rời đi còn đặc biệt đóng cửa lại.

Cô quay đầu lại nhìn Hàn Đông Nguyên.

Hàn Đông Nguyên liếc mắt nhìn cô một cái rồi lại rũ mắt xuống, vẫn không có biểu cảm gì, nhưng cũng không biết có phải Trình Ninh bị ảo giác hay không mà cảm thấy lỗ tai anh dường như có hơi đỏ.

Tiếc là bây giờ anh rất đen, không nhìn ra được.

Xuống nông thôn hơn nửa năm mà anh đã đen giống như cục than, cũng may mà anh làn da anh đẹp, xương cũng khoẻ nên dù ngăm đen như vậy vẫn duy trì được vẻ ngoài sắc bén.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 88: Chương 88


“Cái móc câu này là dùng làm gì?"

Hàn Đông Nguyên gõ gõ lên sổ vẽ, có thể là nhắc nhở cô đừng nhìn anh nữa.

Cô nhóc này cũng không biết có tật xấu gì mà lần này sau khi xuống nông thôn lúc nào cũng nhân lúc anh không chú ý là nhìn anh.

Còn dùng ánh mắt khiến người ta không được tự nhiên, cũng không biết là uống phải thuốc gì.

Anh nhớ kỹ lại.

Hồi trước cô cũng không có tật xấu này.

Nhiều nhất là anh làm chuyện gì khiến cô không vui mới lén chọc chọc trừng anh, cái mặt bực bội và giận nhưng không dám nói gì.

Trình Ninh lấy lại tinh thần, thu hồi ánh mắt nhìn về phía cuốn sổ vẽ, nói: “À, cái đó à, anh không cảm thấy cái móc ở đằng sau cán thìa khá đẹp sao? Có thể treo lên khi không dùng"

“Gia tăng độ khó kỹ thuật"

Anh nói: “Cô chia giai đoạn một và giai đoạn hai. Giai đoạn một đơn giản hoá độ khó sản xuất cho tất cả các sản phẩm, giai đoạn hai đợi kỹ thuật thành thạo rồi sản xuất tiếp."

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh đồng ý, vội vàng ghi lại vào cuốn vở.

Hai người nói chuyện gần nửa tiếng, đợi thảo luận tất cả bản phác thảo, thậm chí là danh sách sản phẩm xong rồi nhưng bọn Liêu Thịnh, Từ Kiến Quốc vẫn chưa quay lại.

Tôn Kiện kéo Chu Tiên Khai rời đi, lại dùng ánh mắt gọi Dương Hồng Binh đi.

Lúc sắp đi Chu Tiên Khai cuốn lấy hộp bánh ngọt và hạt dưa ở trên bàn đi.

Mấy người bọn họ đến nhà chính.

Nhà chính không có giường sưởi cũng không có bếp lò, hơi lạnh chui thẳng vào trong người.

Chu Tiên Khai giậm giậm chân, thở dài, nói: “Cậu nói xem anh Nguyên yêu đương, anh ta ấm áp tại sao chúng ta phải chịu lạnh chịu rét chứ?"

Bọn họ đáng thương lắm đấy, vì đi công xã mà ba giờ sáng đã dậy, hứng gió lạnh cả ngày, dễ dàng sao?

Dương Hồng Binh có hơi ngớ người.

Anh ấy hỏi: “Rốt cuộc thanh niên trí thức Trình có phải là người yêu của anh Nguyên không vậy?"

Những người khác đã từ bỏ việc đuổi theo nghiên cứu chân tướng này từ lâu, nhưng anh ấy vẫn còn đang rối rắm vấn đề này.

“Bây giờ không phải, sớm muộn gì cũng phải"

Chu Tiên Khai vừa giậm chân sưởi ấm vừa duỗi tay cầm miếng bánh ngọt trong giỏ nhét vào miệng.

Khoé mắt nhìn thấy dáng vẻ Dương Hồng Binh có hơi ngốc nghếch thì đột nhiên nổi lên ý xấu, nói ra ý kiến tồi: “Nếu không thì cậu thử xem, nếu tôi nói thanh niên trí thức Trình rất tốt, vẻ ngoài giống như tiên nữ, tính tình lại tốt, còn có thể làm việc. Dù sao bây giờ anh Nguyên không thừa nhận cô ấy là người yêu, cậu đi theo đuổi xem. Nói không chừng ông trời đổ cơn mưa đỏ, cô ấy nhìn trúng cậu".

Dương Hồng Binh run cầm cập.

Tôn Kiện tát một cái vào đầu Chu Tiên Khai, nói: “Sao cậu không tự mình đi thử đi?"

Nói xong quay đầu lại nhìn Dương Hồng Binh, nói: “Cậu đừng để ý cậu ta, cái người này bụng đầy ý nghĩ xấu"

Dương Hồng Binh gãi gãi đầu, rất thật thà nói: “Thực ra anh ấy nói đều là lời thật, nhưng mà chuyện yêu đương này lại không phải đẹp là được. Cho dù thanh niên trí thức Trình có đẹp hơn, cô ấy cũng không phải kiểu tôi thích. Cho nên anh Chu này, sau này anh đừng nói lời này nữa. Nếu không thì người khác hiểu lầm, ảnh hưởng đến sau này tôi yêu đương thì sao?"

Chu Tiên Khai và Tôn Kiện:…….

Lúc này Trình Ninh vẫn còn đang thảo luận chuyện trong ký túc xá Hàn Đông Nguyên.

Hai người nói chuyện bản thảo và danh sách sản phẩm có thể sản xuất xong, Liêu Thịnh và Từ Kiến Quốc vẫn còn chưa quay lại. Trình Ninh thu dọn bản thảo, nói: “Em về sửa sang lại một chút, hai hôm nay sẽ nhanh chóng đưa cho anh."

“Được."

Hàn Đông Nguyên nói: “Ban ngày sửa, nếu trong phòng tối thì thắp đèn dầu lên, lát nữa bảo Liêu Thịnh lấy một thùng cho cô."

Trình Ninh đồng ý.

Bây giờ dầu hoả cũng rất quý giá, hiện tại cô vẫn luôn dùng với bạn cùng phòng, dùng lâu dài đương nhiên không được.

Cô đây cũng xem như vì công tiêu xài.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 89: Chương 89


Cô đứng lên, nói: “Vậy em về trước nhé?"

“Không vội"

Nhưng Hàn Đông Nguyên lại nói: “Ngồi trước đi, đợi Liêu Thịnh, Từ Kiến Quốc qua đây cùng nhau họp. Đúng rồi, môn Toán cô ổn chứ?"

Môn Toán?

Cô vừa mới lấy sách giáo khoa môn Toán cấp 3 cho Chu Hiểu Mỹ rồi.

“Vẫn, vẫn được."

Cô có hơi chột dạ nói.

Cô nhớ lúc cô đi học thành tích vẫn rất tốt, nhưng dù sao đã c.h.ế.t mười mấy năm, nên quên đã quên hết rồi.

“Cô thử giúp nhà máy làm chút dự toán xem". Hàn Đông Nguyên nói: “Tiền là cô mang tới, cô tính một chút xem. Trước khi chúng ta có thể kiếm tiền, giai đoạn trước của nhà máy đại khái phải bỏ vốn bao nhiêu, có chỗ không hiểu thì hỏi tôi."

“Chia mấy phần, công điểm công nhân, phí nguyên vật liệu, chi phí mua công cụ, còn có cái khác nữa, như là chi phí mời thầy dạy, phí đi lại chúng ta có thể phải đi Bắc Thành công tác, tính thử xem. À, cô liệt kê những dụng cụ cần thiết ra. Mấy hôm nay cô cũng làm việc ở xưởng gỗ mấy ngày rồi, chắc có lẽ biết những dụng cụ cần thiết gì rồi phải không. Trước tiên không cần quan tâm đơn giá, những cái này tôi đã liên hệ với xưởng nội thất rồi, bọn họ sẽ gửi một lô công cụ khấu hao qua đây cho tôi."

Trước khi Hàn Đông Nguyên xuống nông thôn thì có đi làm trong Tập đoàn Công trình Xây dựng Bắc Thành, công việc là điều phối lắp đặt đồ nội thất với xưởng nội thất dưới trướng cho nên rất quen thuộc với phía bên xưởng nội thất. Thầy Diêu – thầy dạy thợ mộc nghỉ hưu ấy – cũng là quen biết như vậy.

Đợi Hàn Đông Nguyên xuống nông thôn giao công việc cho Trình Ninh, đơn vị cảm thấy Trình Ninh không làm được công việc mà anh đã làm trước đó. Đúng lúc xưởng nội thất có một vị trí bèn sắp xếp Trình Ninh qua đó.

Cho nên thực ra Trình Ninh còn hiểu rõ tình hình xưởng nội thất hơn.

Đây cũng là nguyên nhân trước đó rõ ràng Hàn Đông Nguyên có thể kiếm tiền bằng việc thu thập lâm sản, nhưng cuối cùng lại quyết định thành lập nhà máy sản xuất sản phẩm tre gỗ.

Làm lâm sản phải tìm người dân nhận hàng, phải kiểm hàng, phải qua công xã bán, trung gian còn phải đề phòng bị người khác tố cáo, một loạt việc đều phiền phức.

Không giống như nhà máy, sau khi bắt đầu làm giao việc cho cấp dưới thì bớt được nhiều chuyện.

Thời gian của anh cũng tự do.

Nói là giai đoạn đầu bỏ vốn do anh ứng ra.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thực ra chủ yếu cũng là công điểm công nhân.

So với thành phố lương mười mấy hai chục một tháng, công nhân thành thạo hơn mười mấy thì chỗ này quả thực quá nghèo.

Một ngày của người dân và thanh niên trí thức đầy công điểm cũng chỉ là một cân lương thực phụ, bột gạo hoặc là khoai lang. Một tháng ba mươi cân lương thực phụ, tính ra cũng chỉ hai ba đồng. Ba mươi công nhân, một tháng cũng chưa đến sáu bảy mươi đồng. Cho dù thêm chút lương thực tinh luyện, một tháng cũng không đến một trăm đồng.

Phí nguyên vật liệu là gỗ trong núi đều là miễn phí.

Sau đó là chi phí mua dụng cụ một lần, những cái này anh dùng giá gia công để mua những dụng cụ cũ do xưởng nội thất loại bỏ ném vào trong kho, giá cả vô cùng rẻ, giao hàng cũng không xa.

Cho nên cho dù không có Trình Ninh đưa tiền bán việc qua, chịu đựng mấy tháng với anh mà nói cũng không phải vấn đề rất lớn.

Huống chi mấy tháng trước đó cũng không phải hoàn toàn không kiếm được tiền.

Trong hai tháng qua anh nhờ người dân vót bản gỗ, làm thớt gỗ đơn giản nhất, ghế nhỏ, tạo hình bình thường nhưng thắng ở chất lượng khá tốt. Một cái bán cho xưởng nội thất cũng có hai ba xu, bảy tám xu, bán ra một lô hàng đã lấy được hơn một trăm đồng.

Cho nên mở nhà máy đối với Hàn Đông Nguyên mà nói chẳng hề đến mức khó khăn như người khác tưởng.

Nhưng ngay cả đối với Hàn Đông Nguyên hay những người thì đều không nghĩ nó khó khăn như vậy. Khó khăn như vậy thì ngay cả về mặt đối ngoại lại càng khó nói hơn.

Ví dụ như Liêu Thịnh ở ký túc xá của Từ Kiến Quốc.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 90: Chương 90


Khi anh ấy đến đó, ký túc xá bên kia đang tổ chức một bữa ăn thịnh soạn, trong khi ăn, anh ấy vây quanh Từ Kiến Quốc hỏi chuyện về nhà máy.

Nhưng Từ Kiến Quốc này làm việc rất trung thực, thái độ làm người lại cực kỳ chuẩn chỉnh. Những lời nên nói và những lời không nên nói, một chữ cũng sẽ không bỏ sót.

Liêu Thịnh đi tới, lập tức bị người kéo sang uống canh thuốc bắc.

Liêu Thịnh cũng không vội, Trình Ninh ở bên cạnh Hàn Đông Nguyên, hình như là để lấy sản phẩm và thảo luận bản thảo với Hàn Đông Chí, Hàn Đông Chí nói "một lát", vậy sẽ không đơn giản chỉ là một cuộc thảo luận ngắn.

Anh ấy cũng rất thức thời. Chuẩn bị lề mề một lát rồi trở về.

Bạn cùng phòng Từ Kiến Quốc kéo anh ấy đến ăn, anh ấy cũng ngồi xuống.

Mọi người mồm năm miệng mười hỏi anh ấy, anh ấy vừa ăn vừa đáp lại vài câu.

“Liêu Thịnh, cuối cùng thì công nhân của xưởng chế phẩm tre gỗ được sắp xếp như thế nào?"

“Còn chưa họp xong, nhưng hẳn là sẽ thảo luận việc này, đừng nóng vội, không thể để sót anh đâu"

“Tiền lương trong nhà máy của chúng ta có thể liên kết với nhà máy bên ngoài không?"

"Có cái rắm, cái này một là lương ít hai là trắng tay, cái gì cũng không có, chỉ có thể cứ thế ngoan ngoãn nghe theo, có thể cho anh có đầy công điểm đã là tốt lắm rồi, bên đại đội một chút tiền cũng không có, còn đều là nhờ Đông Nguyên tự điền vào để giúp mọi người có thêm công điểm đó."

Mọi người có chút thất vọng.

Liêu Thịnh xem xét câu hỏi. Người liếc mắt một cái, nói: "Chỉ là đây mới chỉ là ban đầu thôi, hiện tại chúng ta cái gì cũng không có, nhà xưởng không có, kỹ thuật cũng không có, chờ sản xuất làm nhiều lên rồi bán thành phẩm đi thì chắc chắn sẽ khá hơn. Cho nên chúng ta đều phải làm cật lực, làm liên tục, ít nhất vẫn có cơm ăn, có hi vọng, còn nếu không làm thì cái gì cũng không có"

Lời này không sai.

Mọi người lại phấn chấn trở lại.

Tán gẫu một lúc lâu, Liêu Thịnh mới kéo Từ Kiến Quốc về ký túc xá của mình.

Hai người trở về. Lúc đó, bọn Tôn Kiện, Chu Tiên Khai và Dương Hồng Binh còn chưa trở về, chỉ có Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên ở đó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên ngồi ở trên ghế mở sách ra, Trình Ninh thì ở dưới đèn dầu viết viết tính toán cái gì đó, thỉnh thoảng quay đầu lại hỏi Hàn Đông Nguyên hai câu, Hàn Đông Nguyên lập tức dừng tay, câu được câu không trả lời được cô hai câu. Khung ảnh đúng là rất thần kỳ, cực kỳ ấm áp hài hòa.

Liêu Thịnh thì thôi không nói, nhưng Từ Kiến Quốc có chút kinh ngạc.

Anh ấy thật không ngờ Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên ở chung với nhau sẽ có một bầu không khí như vậy.

Anh ấy cũng từng nghe người khác bàn tán nói chuyện, nói Trình Ninh cùng Liêu Thịnh và Hàn Đông Nguyên ở chung một đại viện, Trình Ninh đối với Hàn Đông Nguyên cực kỳ si tình, nên mới nhất quyết ở Bắc Thành.

Công việc không cần, thật sự không để ý đến chuyện người nhà phản đối cô theo đuổi Hàn Đông Nguyên xuống nông thôn, mà Hàn Đông Nguyên đối xử với cô mặc dù cũng có chút ghét bỏ không kiên nhẫn, nhưng dù sao cũng là cùng nhau lớn lên trong một đại viên. Coi như là chăm sóc lẫn nhau.

Nhưng hiện tại. Hình ảnh Hàn Đông Nguyên mất kiên nhẫn ghét bỏ cô đâu?

Cho tới bây giờ anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy sự kiên nhẫn như vậy với bất kỳ ai trên khuôn mặt của Hàn Đông Nguyên.

Trên mặt tuy rằng vẫn là một bộ dạng đáng đánh.

Biểu tình lười nhác, nhưng lại có chút không giống với lúc đối xử với người khác, thần thái kia, thần thái kia giống như còn mang theo chút kiêu ngạo, mang theo chút cưng chiều.

Mẹ nó. Anh ấy vừa mới nghĩ đến những từ gì vậy! Từ Kiến Quốc sờ sờ áo khoác bông của mình. Trên cánh tay nổi lên một lớp da gà.

Hai người vào cửa. Vào bên trong cúi đầu nói chuyện hai người cũng không bị chia cắt, Hàn Đông Nguyên đang chỉ tay vào cuốn sổ tay của Trình Ninh nói gì đó.

Từ Kiến Quốc có chút không được tự nhiên.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 91: Chương 91


Anh ấy bộp chộp nói: "Anh Nguyên, em Ninh Ninh, hai người còn chưa nói xong sao?"

Hàn Đông Nguyên lúc này mới ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn hai người bọn họ một cái, nói: “Nói xong rồi, mọi người lại đây cùng nhau ngồi xuống đi.”

Nói xong rất tự nhiên chống tay đứng lên, nói với Trình Ninh: "Ngồi dịch vào trong một chút"

Trình Ninh biết lúc này là mọi người cùng ngồi xuống họp. Cô biết ý vội vàng xê dịch vào bên trong.

Cô rời khỏi vị trí trống, Hàn Đông Nguyên ngồi xuống bên cạnh cô, ý bảo Liêu Thịnh và Từ Kiến Quốc ngồi đối diện.

Sau đó anh còn thuận tay đẩy đồ của Trình Ninh vào bên trong.

Trình Ninh cũng không để ý, chỉ nói thầm một câu gì đó, đại khái là khó chịu anh quá thô lỗ, lại vô cùng tự nhiên mà thu dọn đồ đạc của mình, đối với việc Hàn Đông Nguyên ngồi bên cạnh cô vừa không biểu hiện ra chút vui vẻ nào, cũng không thấy dường như có dấu hiệu nhăn nhó, chính là cực kỳ tự nhiên. Giống như vốn như thế nào thì sẽ như vậy.

Từ Kiến Quốc nhìn thấy ánh mắt như muốn bật ra.

Đây là ghét bỏ đến mức không kiên nhẫn rồi sao?

Hàn Đông Nguyên từ khi nào lại đối xử với một cô gái như vậy chứ?

Từ khi nào mà anh đã để cho một cô gái ngồi bên cạnh ghế anh, mà còn là ngồi ở bên trong...

Liêu Thịnh đến gặp anh.

Nhưng Liêu Thịnh cũng giống như một người mù. Làm như không thấy, trực tiếp cởi giày đi vào bên trong ngồi cạnh Trình Ninh. Ngồi xuống đối diện còn thuận tay lấy bánh ngọt ăn.

Đúng rồi, ba người này cùng nhau lớn lên, e rằng là ba người bọn họ lúc ở bên nhau vẫn luôn như vậy, cho nên Liêu Thịnh mới thấy cũng không ngạc nhiên.

Liêu Thịnh: Không có gì đáng ngạc nhiên.

Hàn Đông Nguyên đang ngồi ở đó. Thân là em gái dù không muốn gặp nhưng sao có thể phủi sạch quan hệ chứ?

Chẳng lẽ anh sẽ để anh ấy ngồi bên cạnh anh, rồi để cho Từ Kiến Quốc ngồi bên cạnh em gái anh sao?

Nhớ lại trước kia anh còn không cho người khác nhắc đến em gái cưng của anh, có ai dám cọ xát bên cạnh cô chứ?

Cho nên anh ấy vẫn luôn nhường nhịn. Để một đàn ông ngồi bên cạnh cô, quả thực ai dùng đầu ngón chân nghĩ cũng không thể nào xảy ra.

Mấy người ngồi xuống.

Hàn Đông Nguyên đưa bản thảo của Trình Ninh cho Từ Kiến Quốc, Từ Kiến Quốc nhận lấy lật xem, sau đó trên mặt càng lúc càng kinh ngạc.

Còn có một chút xấu hổ.

Ban ngày hôm nay anh ấy ở bên công xã nghe Liêu Thịnh nói Trình Ninh đang giúp nhà máy vẽ bản thiết kế.

Cái này có cái gì để thiết kế chứ?

Anh ấy nghĩ rằng Trình Ninh đang học vẽ tranh nên đã chuẩn bị tinh thần làm hết thảy bọn họ. Vẽ cái đĩa, cái bát, cái thìa rồi đánh dấu kích thước, để công nhân sản xuất thống nhất thôi mà.

Hoàn toàn không nghĩ tới bản thiết kế của cô sẽ có cái gì đặc biệt. Kiểu dáng, không phải là mẫu ngày thường luôn thấy sao. Chỉ là đĩa và thìa thôi mà?

Nhưng lúc này anh ấy nhìn bản thiết kế của Trình Ninh lập tức phát hiện, cái này cho dù chỉ là những món đồ bình thường. Chỉ là cái thìa và cái thớt gỗ, sao cô vẽ ra nó lại đặc biệt như vậy? Thật sự rất sáng tạo.

“Những thứ này, thanh niên tri thức Trình” Anh ấy nhìn về phía Trình Ninh, nói: "Những thứ này đều là do thanh niên tri thức Trình tự nghĩ ra sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh ấy cũng đến Bắc Thành vì Hàn Đông Nguyên bảo anh ấy quản lý tổng hợp những thanh niên tri thức. Tài liệu cá nhân anh ấy cũng đều đã xem qua. Trên thị trường bên ngoài, cái thìa gỗ, thớt gỗ, bát đũa có hình dáng gì anh ấy cũng biết rất rõ. Nhưng những món Trình Ninh vẽ, nói cách khác nếu để bán lên thị trường cũng không thể thành công, dù gì cũng chỉ là cái thìa và thớt gỗ thôi, nhưng thứ cô vẽ thật sự đẹp hơn rất nhiều mẫu trên thị trường.

“Vâng"

Trình Ninh cười.

Thật ra đây đều là góp nhặt từ những mẫu cô thấy trong tương lai, ảnh hưởng rất nhiều đến kiểu dáng dụng cụ làm bếp.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 92: Chương 92


Cô nói: "Bên ngoài có rất nhiều nhà máy sản xuất gỗ, chúng ta muốn bán tốt thì phải có chút khác biệt."

Từ Kiến Quốc xấu hổ, nói: "Ha ha, thật ra nói tôi làm quản lý sản xuất vậy thôi, tôi cũng không nhớ tới phải làm những thứ này... Ha ha, ngay cả tôi cũng không vẽ ra được mấy thứ này"

Hàn Đông Nguyên cười rộ lên, có chút đắc ý. Bộ dáng gần như không che giấu chút nào, tuy rằng anh đã nhanh chóng thu lại nụ cười kia, nhưng Từ Kiến Quốc chắc chắn anh ấy không bị hoa mắt, thật đó. Trong nụ cười của Hàn Đông Nguyên anh ấy thấy được cái gọi là cảm xúc đắc ý.

Sau đó anh ấy nghe thấy Hàn Đông Nguyên nói: "Anh quản lý, sản xuất kia thì anh quản lý công nhân làm việc và giám sát chất lượng sản phẩm là được rồi, không cần quản lý hành chính và thiết kế sản phẩm nữa đâu, sau này để thanh niên tri thức Trình phụ trách"

Hàn Đông Nguyên nói xong lại quay đầu hỏi Trình Ninh: "Cô làm được không?"

“Được!"

Trình Ninh lập tức ngồi nghiêm chỉnh, nói như đang tuyên thệ.

Khóe miệng Hàn Đông Nguyên hơi co rút, trong lòng lại thốt lên một câu "Ngốc quá".

Trong lòng anh mắng thầm nhưng trên mặt cũng không có biểu cảm gì nói: "Còn có phần kế toán, phần này cô cũng quản lý đi"

Quản lý tiền!

Đây thật sự là kế hoạch không thể có lợi hơn đối với cô, tất nhiên là cô muốn làm rồi!

Khóe miệng cô thiếu chút nữa muốn nứt ra, nhưng cũng biết kiềm chế lại, lập tức vội vàng gật gật đầu, nói: "Có thể, em là người tính toán giỏi nhất, vừa rồi anh cũng thấy rồi đó!"

Hàn Đông Nguyên: ……

Anh rời ngay tầm mắt như vừa thấy một con ma. Anh quay mặt đi, nghiêm mặt nói:

"Được, vậy nhà máy của chúng ta tạm để Từ Kiến Quốc làm trưởng sản xuất kiêm quản lý sản xuất nhà máy, trường phòng Liêu Thịnh quản lý hành chính và làm ăn qua lại, còn thanh niên tri thức Trình cô làm trợ lý xưởng trưởng kiêm quản lý tài chính và trường thiết kế sản phẩm."

Vừa mới vào cửa Chu Tiên Khai đã nghe thấy anh nói: "Tiên Khai và Tôn Kiện, các cậu trước hết đi theo mọi người cùng nhau học kỹ thuật, sau đó khi triển khai nghiệp vụ lại chạy sang làm tiếp nghiệp vụ, có thể không? Bởi vì chạy nghiệp vụ phải có kỹ thuật và chu kỳ sản xuất những thứ này cực kỳ thành thạo, như vậy mới có thể làm được nghiệp vụ tốt. Hồng Binh cậu cũng đi theo mọi người làm sản xuất trước, chờ sau khi làm sản xuất quen rồi thì sẽ xem thế mạnh của cậu rồi điều chỉnh vị trí sau"

Tất cả mọi người đều không có ý kiến gì ngoài Trình Ninh.

Trình Ninh nói: "Một mình em làm một chuỗi lớn chức danh như vậy cũng hơi kỳ quái phải không?"

Trợ lý xưởng trưởng kiêm quản lý tài chính, còn có trưởng thiết kế sản phẩm, nào có một người kiêm nhiều chức như vậy chứ?

“Vậy cô muốn thế nào?"

Trình Ninh nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Nếu không thì để anh Liêu Thịnh chuyển sang làm xưởng trưởng nghiệp vụ, quản lý mua sắm chi tiêu tất cả những thứ xưởng nghiệp vụ cần, rồi đổi chức trưởng phòng cho em, thế nào?"

“Cũng được."

Hàn Đông Nguyễn cảm thấy không sao cả: "Cứ như vậy đi."

Tiếp theo mọi người thảo luận về chuyện phân công sản xuất cụ thể.

Thiết kế bên kia giao cho Trình Ninh, còn các bản vẽ thiết kế hoàn thiện xong sẽ giao cho Từ Kiến Quốc duyệt lại rồi đưa vào sản xuất, sản xuất chia làm nhiều bước, đốn gỗ, nguyên liệu sơ gia công, sản xuất, cuối cùng mài sau đó bôi dầu nước để lên màu, vân vân.

Hàn Đông Nguyên nói với Từ Kiến Quốc: "Nhóm thanh niên tri thức bên kia để cho bọn họ tự đăng ký lựa chọn công đoạn, để nhiều người đăng ký rồi chọn lựa người thích hợp chịu khó để trúng tuyển.

Nói tới đây Từ Kiến Quốc nghĩ tới chuyện buổi sáng Cố Cạnh Văn nói với mình. Cố Cạnh Văn nói hắn có chút quan hệ ở Bắc Thành, có thể giúp bọn họ tìm kênh tiêu thụ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lần này Hàn Đông Nguyên còn chưa tỏ vẻ gì, Trình Ninh đã dựng thẳng radar cảnh giác lên trước.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 93: Chương 93


Cố Cạnh Văn và Triệu Chi đúng là cặp đôi trời sinh một cặp!

Đây là ở trước mặt rất nhiều người, nếu chỉ có cô và Hàn Đông Nguyên, cô sẽ không nề hà gì mà nói xấu Cố Cạnh Văn!

Nói hết tất cả những chuyện xấu anh ta từng làm ở kiếp trước một lượt!

Hàn Đông Nguyên ngồi bên cạnh Trình Ninh.

Anh cau mày nhìn cô. Bộ dáng này rất quen thuộc.

Anh nhìn Trình Ninh một cái rồi nói với Từ Kiến Quốc: "Tôi biết rồi, việc này trong lòng tôi hiểu rõ, sau này hãy nói."

Từ Kiến Quốc là người làm việc không thích tồn đọng chuyện quá lâu, nếu Hàn Đông Nguyên đã nói như vậy, anh ấy gật gật đầu, chuyện này đối với anh ấy chấm dứt tại đây.

Nói xong những lời này Hàn Đông Nguyên giao việc cho từng người một.

Cuối cùng anh nói với Trình Ninh: "Bản thảo và bản vẽ này để lại đây trước, tôi sẽ xem lại, sáng mai phê duyệt cho cô, cô sửa lại bản thảo cho tôi, tối nay trở về thảo luận trước cuộc họp hôm nay của chúng ta để sắp xếp công việc một chút, còn phải soạn thảo các hạng mục điều lệ của nhà máy của chúng ta một chút."

Thật ra lúc mọi người nói chuyện thì Trình Ninh ở bên cạnh đã nghe và ghi nhớ.

Cô đơn giản chỉ liệt kê một chút việc sau đó mình phải làm, rồi phát hiện công việc thật là có chút nhiều.

Giảm bớt tên chức vụ, cũng không giảm bớt được lượng công việc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Làm trưởng phòng cho một cái nhà máy mới mở, còn phải kiêm chức trong nhà máy, quản lý tài chính, tuyên truyền và thiết kế, à, và làm cả trợ lý xưởng trưởng... Một mình cô sao có thể kiêm hết từng này chức chứ, không lẽ c.h.é.m cô ra thành ba người?

Đương nhiên, nếu không phải cô đã dồn hết sức lực vào việc ứng phó cơn lũ bất ngờ vào tháng bảy này, thì để mình cô những chuyện này cũng không sao cả.

Nhưng nếu cô muốn nghĩ biện pháp ứng phó với cơn lũ quét, thì không thể dồn tất cả sức lực tiêu tốn vào những việc vặt vãnh này.

Cô đang nghĩ việc này phải giải quyết như thế nào, Hàn Đông Nguyên nhìn vẻ mặt đau khổ của cô, nói: “Việc nhiều như vậy thì tìm người giúp cô làm đi rồi tôi sẽ tích điểm cho cô. Nơi này không phải còn có cô đang làm cộng tác viên giới thiệu việc làm sao? Tiền hả? Dù sao tôi cũng có nhiều tiền, đủ xài"

Trình Ninh: …… Người này thể nói chuyện đàng hoàng được sao?

Dù vậy Trình Ninh luôn nghĩ đến sự cô đơn, đau khổ và ẩn nhẫn mà kiếp trước sau khi ra tù Hàn Đông Nguyên phải chịu kia. Lại nghĩ đến Hàn Đông Nguyên hiện tại, tính tình có chút khó chịu, nhưng cô sống lại càng lâu, số lần ở chung và anh cũng càng nhiều, kiếp trước của cô Hàn Đông Nguyên lại càng mờ nhạt, tính tình khó chịu trước mặt này đối với Hàn Đông Nguyên mà nói là biểu cảm rất sống động, thật sự không thể xem nhẹ.

Chỉ là, tìm người giúp cô làm việc thật sự rất quan trọng, cô coi như không nhìn thấy thái độ hiện tại của anh, nghiêm túc nói: "Đồng chí xưởng trưởng, em cần một trợ lý"

Từ "anh Đông Nguyên” biến thành “đồng chí xưởng trưởng", Hàn Đông Nguyên: “…..”

 

“Được rồi, cô tự chọn một người rồi nói với tôi một tiếng"

Dừng một chút, như là nghĩ đến cái gì, mắt từ trên xuống dưới quét quanh người cô một vòng, nguyên bản muốn nói "chọn đồng chí nữ", nhưng lời ra khỏi miệng lại thành: “Chọn thêm vài người dự bị nữa rồi đưa danh sách để mọi người cùng nhau thảo luận một chút, cô vừa tới vẫn chưa quen biết gì với mọi người, không nên bị những lời mê hoặc của người ta đánh lừa, cứ dựa vào sở thích của cô mà quyết định."

Trình Ninh oán thầm, anh mới bị những lời mê hoặc của người ta đánh lừa thì có!

Nhưng cô nghĩ sau này sẽ biến thành quan hệ công việc, chờ nhà máy kiếm tiền, cô sẽ chỉ cho anh vì anh đã bỏ tiền và công sức để xây dựng các khu tránh lũ quét và chỉ anh thúc đẩy các biện pháp khác nhau.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 94: Chương 94


Vậy nên để ở chung với anh thật lâu nên cô tiếp tục bày ra mặt mũi làm việc, bằng phong thái nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn nói với anh: "Anh nói đúng, ban đầu em muốn chọn một trong những người bạn cùng phòng của mình, nhưng nghĩ lại thì thôi. Làm như thế có thể khiến người khác cảm thấy không công bằng, không tốt cho tinh thần đoàn kết của mọi người, cho nên vẫn là nên làm một đề khảo sát để cho mọi người cạnh tranh công bằng, đồng chí xưởng trưởng, anh cảm thấy thế nào?"

Không phải cô là trợ lý sao?

Hàn Đông nhìn cô, cũng không biết cô nói cái gì "Đồng chí xưởng trưởng" là châm chọc hay là cô ngốc thật.

Quên chuyện đó đi.

Anh nói: "Được, coi muốn làm gì thì làm, dù sao tiền công đều là tôi đưa cho cổ"

Trình Ninh:….. Cô nghiến chặt răng.

Sự việc cứ như vậy được quyết định.

Họp xong Hàn Đông Nguyên cầm bản thảo của Trình Ninh thảo luận cùng Từ Kiến Quốc và mấy người khác trong ký túc xá một chút, làm quá trình sửa đổi cuối cùng.

Sáng sớm hôm sau anh lập tức ném cho Trình Ninh, cho cô trong vòng một ngày phải hoàn thành bản thảo.

Cho nên theo lịch trình hôm nay ban ngày cô không tới xưởng gỗ làm việc nữa.

Trên thực tế Hàn Đông Nguyên đã thay cô nói chuyện với đại đội trưởng bên kia, về sau cô cũng không cần tới xưởng gỗ làm việc nữa.

Ở xưởng gỗ.

Triệu Chi quay đầu nhìn vị trí bên cạnh thím Tư vẫn đang trống trơn Vị trí đó là của Trình Ninh.

Sáng sớm cô ta đã quay đầu nhìn sang bên đó rất nhiều lần.

Trình Ninh vẫn không xuất hiện.

Cô ta cắn cắn môi, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi Thím La bên cạnh đang dẫn cô đi: "Thím, sao hôm nay thanh niên tri thức Trình không đi làm?"

Sợ những lời này hỏi có hơi đột ngột nên cô ta chêm thêm một câu: "Không khoẻ nên xin nghỉ sao?"

“Muốn xin nghỉ à?” Thím La nhìn Triệu Chi một cái.

Bà ấy là vợ của đại đội trưởng Hàn Hữu Phúc nên bà ấy hiểu rõ vì sao Trình Ninh không đi làm.

Bà ấy nói: “Nếu cơ thể thật sự không thoải mái đương nhiên có thể xin nghỉ, nhưng thanh niên tri thức Trình cũng không phải không khoẻ, mà cô ấy về sau cũng không cần đến bên này làm việc nữa, về sau cô ấy sẽ giúp đỡ thanh niên tri thức Hàn làm trong nhà máy”.

Lúc đó bà ấy cũng từ chỗ ông xã bà ấy là Hàn Hữu Phúc biết được mối quan hệ giữa Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên.

Thím La và mẹ ruột của Hàn Đông Nguyên đều là người thôn họ La.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai người lớn lên từ nhỏ như chị em.

Bởi vì mối quan hệ này nên ban đầu bà ấy thấy Trình Ninh có chút không vừa mắt.

Đương nhiên, năm đó Hàn Kỳ Sơn tham gia quân ngũ làm cách mạng, mẹ ruột của Hàn Đông Nguyên ở quê nhà một bên chăm sóc người già, một bên nuôi con, trải qua bao nhiêu gian nan, sức khoẻ trong cơ thể cũng chính vid nguyên do đó mạc không chịu nổi. Sau đó vào thành phố không được mấy ngày thì bà ấy mất.

Cho nên trong mắt bọn họ, người vợ sau gả cho Hàn Kỳ Sơn không khác gì tiểu tam.

Trình Ninh được vợ hai của Hàn Kỳ Sơn đưa vào nhà họ Hàn.

Nhà Hàn Kỳ Sơn chỉ có mấy đứa trẻ, Hàn Đông Chí và Hàn Nhất Mai đều được sinh ra trên núi. Đợi lớn lên mới đi vào thành phố, cũng phải chịu khổ nhiều.

Hàn Đông Nguyên hiện tại dứt khoát xuống xã.

Chỉ có Trình Ninh vừa nhìn dáng vẻ của anh như vậy đã c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt.

Nhìn mà so với những tiểu thư giàu có của xã hội cũ còn cai quý hơn một chút.

Cũng may thím La mặc dù có chút thành kiến với cô, nhưng cũng không phải là người sẽ bị thành kiến che mờ mắt.

Mấy ngày nay bà ấy nhìn cơ thể Trình Ninh yếu ớt nhưng làm việc lại hết sức tháo vác, đối với người hòa khí, làm việc cẩn thận, làm cái gì cũng nghiêm túc không than một tiếng khổ, cũng không cần bận tâm quá nhiều như vậy, so với thanh niên tri thức Triệu bên cạnh này khỏi phải nói cũng biết cô làm được việc hơn gấp mấy lần, chỉ nhìn cô cũng có thể biết phẩm cách của cô tốt đến nhường nào.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 95: Chương 95


Lại nhìn sang, lúc nào sắc mặt của Hàn Đông Nguyên đối mặt với Trình Ninh cũng là mày nhăn mặt nhó, sắc mặt không có gì tốt, nhưng thực tế lại chăm sóc cô khắp nơi, trong lòng bà ấy thở dài một tiếng, chút vướng mắc kia cũng lập tức buông xuống.

Thím La mỉm cười nói vậy.

Nghe đến đây, sắc mặt của Triệu Chi đột nhiên biến đổi, trong lòng lập tức dâng lên gợn sóng.

Buổi trưa lúc đang ăn cơm cùng bạn cùng phòng, cô ta hỏi Trầm Thanh: "Chị Thẩm Thanh, đối tượng của chị ở chung ký túc xá với thanh niên trí thức Hàn, chị có biết chuyện gì về nhà máy của bọn họ bên kia không?"

“Chuyện gì?"

Trầm Thanh hỏi.

“Nhà máy làm xong chắc chắn không chỉ có cần công nhân, còn phải có bộ phận hành chính, tuyên truyền và những cái khác nữa, và cả sản phẩm, ngoại trừ sản xuất cũng còn có chuyên mục chạm khắc hoa văn, chị nói xem, những chức vị này có thể để thanh niên tri thức chúng ta ứng tuyển không?” Triệu Chi hỏi.

“Có chứ."

Trầm Thanh nhún nhún vai, nói: “Chỉ là về cụ thể, chị cũng không rõ ràng lắm, nghe nói là phải phân ra mấy công đoạn, đến lúc đó để cho chúng ta tự đến đăng ký.”

Đối tượng của cô ta là Hàn Đông Nguyên, còn của bạn cùng phòng cô ta là Tôn Kiện, cho nên cô ấy cũng biết chút tin tức.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ấy nhìn thoáng qua Triệu Chi, hỏi: "Em muốn làm những công việc này sao?"

Triệu Chi gật đầu, nói: "Em thích làm công việc ngồi bàn giấy, nghĩ đến thật sự nếu có thể hỗ trợ công tác tuyên truyền cho nhà máy chúng ta thì tốt rồi."

Dừng một chút lại nói: "Mẹ em làm việc ở tòa soạn báo thanh niên Bắc Thành, em nghĩ sẽ thật tuyệt nếu như có thể đăng thông tin tuyên truyền của nhà máy lên trang báo của báo thanh niên Bắc Thành, cũng đồng thời cổ vũ thanh niên tri thức xuống nông thôn, ví dụ như in tài liệu không chỉ có lợi cho nhà máy sản phẩm của chúng ta mở ra nguồn tiêu thụ, mà sẽ còn càng nhiều thanh niên tri thức tranh thủ đăng ký giành giật cơ hội, giống như được lọt vào danh sách đề cử học đại học."

Được đề cử trong danh sách đi học đại học là điều mà đối với bất kỳ một thanh niên tri thức xuống nông thôn nào mà nói, đều không thể chối từ, quá hấp dẫn.

Ánh mắt mấy người quanh đó đều sáng lên.

Thế nhưng ánh sáng trong mắt rất nhanh lại dần dần nhạt đi.

Tương San San cười nhạo một tiếng, nói: "Cho dù nhà máy tuyên truyền tốt thế nào, nhiều thế nào hơn nữa; cơ hội còn có thể đến phiên chúng ta giật được sao?"

“Không thể nói như vậy."

Lưu Lệ Na không đồng ý nhìn thoáng qua Tương San San nói: "San San, nhà máy làm xong rồi, cho dù chúng ta không thể học đại học nhưng cuộc sống cũng có thể dễ chịu hơn rất nhiều"

“Đúng vậy"

Trầm Thanh cũng nhịn không được chen vào nói: "Tư tưởng của cô sao có thể hẹp hòi như vậy? Phải, cô sẽ lập tức phải gả đến công xã, sẽ không được Ở lại đây, nhưng cuộc sống của chúng ta vẫn phải trôi qua. Nhà máy phát triển tốt, mặc kệ là cuộc sống của chúng ta hay là cuộc sống của những thôn dân trong đại đội đều có thể dễ chịu hơn rất nhiều. Còn có, trước đây cô không phải còn một lòng muốn làm giáo viên sao? Đại đội bên kia là muốn chờ nhà máy làm xong để kiếm được tiền, chờ nhà máy bên kia xây trường tiểu học cho đại đội đó."

Tương San San vừa nghe sắc mặt lập tức thay đổi.

Trước kia cô ta nghĩ đại đội có thể mở trường tiểu học, vậy nên một lòng muốn trở thành giáo viên trong danh sách đại đội.

Nhưng việc này nếu trì hoãn thêm hai năm nữa thì chắc trường tiểu học cũng không thấy bóng dáng đâu.

Lý Thắng cũng làm giáo viên tiểu học ở công xã.

Cô ta sẽ gả cho Lý Thắng, có thể cũng sẽ dọn đến công xã bên kia ở, vậy cho dù đại đội bên này xây trường tiểu học, cô ta cũng sẽ không muốn vào danh sách đội ngũ giáo viên nữa.

Trong lòng cô ta khó chịu.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 96: Chương 96


Trầm Thanh nói xong cũng là không hề để ý tới cô ta, quay đầu lập tức nghiêm túc nói với Triệu Chi: "Thanh niên tri thức Hàn bọn họ hiện tại chắc chắn là dùng hết sức lực xem xem phải làm sao để triển khai sản xuất bên đó, chỉ sợ còn chưa có nghĩ xa như vậy, nhưng những điều em nói thật sự rất tốt, chờ về sau có cơ hội có thể nói ra."

Triệu Chi miễn cưỡng nở nụ cười.

Cơ hội đang đến rất nhanh.

Đêm nay mọi người tan làm ăn xong bữa tối trở về, Từ Kiến Quốc liền lần lượt gọi mọi người đến nhà chính họp.

Từ Kiến Quốc lấy trình tự sản xuất cụ thể của nhà máy ra, nói với mọi người: "Xưởng trưởng ở đại đội bên kia đã chọn ra năm thôn dân đi theo thợ mộc học kỹ thuật, còn thanh niên tri thức bên này, xưởng trưởng nói mọi người nếu có ý muốn vào nhà máy làm việc có thể tự đến đăng ký."

“Chúng tôi sản xuất chủ yếu chia làm ba quy trình, trước khi xử lý gỗ, đó là khai thác gỗ, cắt tấm, sản phẩm trung gian sẽ được xử lý ngay từ ban đầu ở bảng sản xuất sản phẩm, cuối cùng có hậu kỳ xử lý sản phẩm, bao gồm đánh bóng, sơn dầu, khắc chữ,... ”

"Những việc này, mọi người tự đăng ký chọn vị trí trong quy trình muốn tham gia. Tuy nhiên, nhắc nhở mọi người một chút, mỗi vị trí trong quy trình đều có hạn, nếu đăng ký thì trong nhiều người sẽ chỉ chọn đỉ số lượng để trúng tuyển. Đối với người nhận vị trí không đúng theo nguyện vọng trong nhà máy có thể tiếp tục để đại đội trưởng từ từ sắp xếp vị trí"

"Được rồi, mọi người có cái gì không rõ ràng có thể hỏi tôi, hỏi rõ ràng xong thì trên bàn có giấy bút, viết tên mình xuống rồi khi vị trí mình muốn là được rồi. Nếu có điểm mạnh gì giống như vẽ tranh, viết thư pháp hay điêu khắc, những thứ này đều có thể viết xuống, chúng ta sẽ đặc biệt sắp xếp. Còn những ai không có hứng thú với những thứ này thì có thể rời đi."

Trong nhà chính mọi người ai ai cũng phấn khích.

Không ai rời đi.

Vào nhà máy làm việc đương nhiên tốt hơn xuống đồng ruộng làm rồi.

"Đội trưởng, nhà máy mở rồi chờ kiếm được tiền, chúng ta có được nhận tiền lương không?"

Phía dưới có người hỏi.

Ở đây công điểm thu được thật sự quá ít, một ngày đầy công điểm mới đổi được một cân lương khôn lại không có dầu mặn, nói thật, cũng không đủ một người dân lao động cường tráng lao động ăn trong ngày.

Cho nên vấn đề này cũng rất trọng yếu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vấn đề vừa ra, ban đầu vẫn đang chụm đầu ghé tai, sau đó tiếng thảo luận lập tức biến mất, toàn bộ nhìn về phía trên.

Từ Kiến Quốc quay đầu nhìn Hàn Đông Nguyên, nói: “Xưởng trưởng, việc này anh nói với mọi người đi.”

Nói xong ngay thẳng nở nụ cười, nói: "Thật ra tôi cũng rất quan tâm"

Mọi người lập tức bật cười.

Không khí vui vẻ không ít.

Hàn Đông Nguyên chờ hiện trường yên tĩnh một chút rồi cười nói: "Có phát tiền lương, chờ hiệu quả và lợi ích đi lên, chúng ta cũng có thể phát tiền lương giống những nhà máy khác, hơn nữa, nếu như kiếm được nhiều, chúng ta còn phát tiền thưởng, cho nên mọi người phải làm việc thật tốt, mọi người biết đấy, loại việc này của chúng ta là việc làm thủ công, nên làm đồ vật càng đẹp, giá tiền cũng có thể được định giá càng cao."

"Vậy mấy công việc khác, quy trình nhận tiền lương có khác không?"

Lại có người hỏi.

“Không, tiền lương không liên quan đến công đoạn, nhưng liên quan đến tay nghề và sự cống hiến của mọi người cho nhà máy"

Mọi người hói không ngừng về những vấn đề khác nhau, bầu không khí rất sôi động, thỉnh thoảng có người tiến lên cầm giấy bút chuẩn bị điền vào chỗ mình muốn chọn vị trí trong công đoạn.

Cố Cạnh Văn cũng cầm lấy bút.

Anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm bút.

Anh ta cũng không có hứng thú với việc lựa chọn bất kỳ một bộ phận của công đoạn nào.

Thứ anh ta muốn làm là chức vụ quản lý và người chịu trách nhiệm.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 97: Chương 97


Anh ta cũng biết mình mới vừa xuống nông thôn, chưa từng nói chuyện hai câu với Hàn Đông Nguyên, đương nhiên không thể trực tiếp làm đến tầng quản lý, cho nên ngày hôm qua đi công xã, trên đường anh ta đã đề xuất với Từ Kiến Quốc là anh ta muốn chạy nghiệp vụ.

Đây là phương pháp tiến vào trung tâm nhà máy nhanh nhất.

Hơn nữa anh ta nghĩ, nếu anh ta có thể tìm ra con đường tiêu thụ, Hàn Đông Nguyên bọn họ chắc chắn sẽ không từ chối anh ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lại không nghĩ tới không đợi anh ta hỏi Từ Kiến Quốc bên nhà máy đã để cho bọn họ xin làm công nhân.

Anh ta cầm bút, nhìn tờ giấy trên bàn cân nhắc nhiều lần, cuối cùng vẫn lựa chọn công đoạn thứ hai là sản xuất sản phẩm.

Trong mắt anh ta, công đoạn này mới là quan trọng nhất bởi nó là công đoạn cần nhiều kỹ thuật nhất.

Học kỹ thuật trước cũng được.

Anh ta thầm nghĩ.

Âm thanh nói chuyện trong phòng càng ngày càng ít đi, mà thay vào đó là bút viết trên giấy vang lên tiếng xoạt xoạt.

Nhưng vẫn còn có người cầm giấy bút không điền mà cứ ngó trái ngó phải.

Triệu Chi vô cùng thất vọng.

Cô ta cầm giấy bút quay đầu khổ tâm nhìn thoáng qua Trầm Thanh.

Trầm Thanh đã điền xong.

Cô ấy chọn công đoạn thứ ba.

Công đoạn này tương đối dễ dàng, hơn nữa cô ấy viết thư pháp rất tốt, còn có thể vẽ được chút phong cảnh, đến lúc đó có thể làm việc hậu kỳ trang trí sản phẩm.

Cô ấy biết ánh mắt của Triệu Chi đang nhìn cô ấy, suy nghĩ một chút cuối cùng cô ấy vẫn giúp đỡ cô ta giơ tay hỏi: "Thanh niên tri thức Hàn, thanh niên tri thức Từ, tôi có một vấn đề muốn hỏi một chút, ngoại trừ làm công nhân của ba công đoạn này, nhà máy của chúng ta còn cần nhân viên làm việc ở những vị trí khác không? Như là làm việc bên bộ phận thiết kế, kế toán,.v.v.

Trong nhà chính lập tức yên tĩnh lại.

Thanh niên tri thức nào đang điền tên lúc này cũng dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía mấy người Hàn Đông Nguyên và Từ Kiến Quốc đang ngồi ở bên trong.

Từ Kiến Quốc quay đầu nhìn về phía Hàn Đông Nguyên.

Hàn Đông Nguyên nói: “Phương diện này chúng tôi đã có sắp xếp, thế này đi, thanh niên tri thức Trình, cô tới đây giới thiệu với mọi người về quản lý cơ cấu của nhà máy chúng ta một chút, tương lai mọi người đều sẽ muốn vào nhà máy làm việc nên với phương diện này cũng cần hiểu sâu một chút. Còn nữa, thanh niên tri thức Trình, không phải cô muốn tuyển một trợ lý sao? Tiện đây cô cũng nói cho mọi người cần làm thế nào để trúng tuyển đi”.

Trình Ninh lập tức gật đầu, đứng lên hướng về phía Trầm Thanh vuốt vuốt cằm, rồi hướng về mọi người nói: “Các vị đồng chí thanh niên tri thức, nhà máy sản xuất sản phẩm gỗ của chúng ta đã tạm thời định ra một sơ đồ chức vị rồi, hiện tại tôi sẽ giới thiệu cho mọi người một chút. Đầu tiên là đồng chí xưởng trưởng, tất cả mọi người đã rõ ràng, chính là thanh niên tri thức Hàn, đồng chí Hàn Đông Nguyên”.

“Ngoại trừ xưởng trưởng Hàn, chúng ta tạm thời còn đề ra luôn trưởng quản lý sản xuất là đồng chí Từ Kiến Quốc. Và người phụ trách nhà máy, quản lý sản xuất và quản lý nghiệp vụ là đồng chí Liêu Thịnh chủ yếu phụ trách nhà máy và xưởng nghiệp vụ, cuối cùng còn tôi đang tạm nhậm chức trưởng phòng, phụ trách nhà máy bên mảng tài chính, truyền thông và thiết kế sản phẩm.”

“Về sau mọi người có vấn đề và kiến nghị gì, đều có thể tìm mấy người chúng tôi. Mặt khác hôm nay còn có một việc, chính là văn phòng nhà máy của chúng tôi còn cần một vị trợ lý, chủ yếu hỗ trợ nhà máy về văn kiện hành chính và có một số công việc, ví dụ như hỗ trợ viết bản thảo tuyên truyền, làm thu phát, sắp xếp tài liệu vân vân. Trợ lý này sẽ làm việc cùng xưởng trưởng, chúng tôi dự định tổ chức thi cử để chọn lựa, để lựa một đồng chí thích hợp nhất với vị trí này”.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 98: Chương 98


Cô nói xong rồi giơ tập giấy trong tay lên, nói: “Đề thi tôi đã chuẩn bị xong rồi, nếu có ý định ứng tuyển vị trí này, mọi người có thể đăng ký ngay bây giờ, nhận đề thi tham gia thi tuyển”.

Không gian lặng ngắt như tờ.

Một lúc lâu sau có người giơ tay, nói: "Trợ lý thanh niên tri thức Trình, cô là trưởng phòng nhà máy, vậy vị trợ lý mới tuyển này sẽ làm việc cho cô sao? Hay là làm việc trợ lý của cả những bộ phận khác nữa?"

Mọi người đương nhiên muốn ngồi văn phòng, nhưng lại phải làm trợ lý cho Trình Ninh sao?

Người này mới vừa tới vài ngày, còn chưa trải qua gió thổi phơi nắng giống như những thanh niên tri thức khác, mặt còn non nớt như hoa, không phải tuổi của cô cũng gần như là nhỏ nhất trong tất cả các thanh niên tri thức sao?

Cái này...

Trình Ninh cười một chút, cũng không có gì chột dạ khϊếp sợ, thản nhiên đứng ở nơi đó, đón nhận ánh nhìn của mọi người: “Phải, chủ yếu là làm trợ lý cho tôi. Những lãnh đạo khác nếu muốn người này làm việc cho họ thì phải tìm tôi mượn người trước.

Phải ra vẻ với người kia trước đã.

Ngay từ đầu đã nói rõ ràng.

Mọi người:...

“Dựa vào cái gì chứ?"

Tương San San nhảy ra.

Vừa rồi cô ta cũng cầm tờ giấy chọn công đoạn thứ ba.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng thật ra hôn lễ của cô ta và Lý Thắng đã được định ra, mùng ba tháng ba âm lịch, cũng chỉ còn lại một tháng. Có lẽ sau khi kết hôn cô ta sẽ lập tức dọn đến công xã bên kia để ở.

Lý Thắng cũng đang giúp cô ta tìm người, xem có thể sắp xếp cho cô ta đến trường tiểu học công xã làm giáo viên dân lập hay không.

Cho nên cô ta không sợ đắc tội với người khác, nếu cô ta nhìn không vừa mắt, muốn nói gì thì lập tức nói.

Tương San San nhìn về phía Hàn Đông Nguyên, trong mắt như là có lửa, nói: “Thanh niên tri thức Hàn, nhà máy này là do một tay anh làm nên, anh là xưởng trưởng chúng tôi không có gì dị nghị, còn thanh niên tri thức Từ vẫn là đội trưởng đội thanh niên tri thức chúng tôi, phụ trách quản lý chúng tôi ngay từ khi bắt đầu công việc, còn có thanh niên tri thức Liêu, chúng tôi cũng biết anh ấy vẫn theo anh chạy tới nhà máy học hỏi, bọn họ một người làm quản lý sản xuất một người làm quản lý nghiệp vụ, những thứ này chúng ta đều không có ý kiến gì, nhưng chức vị này của thanh niên tri thức Trình thì khác.”

Cô ta cười lạnh một chút, nhìn về phía Trình Ninh, châm chọc nói: "Vị thanh niên tri thức Trình này, cô ta chẳng qua chỉ là một người mới tới nhóm thanh niên tri thức, tới chỗ chúng tôi xuống nông thôn chẳng qua mới được gần hai tuần, đừng nói đến chuyện không quen thuộc với nơi này, thậm chí ngay cả tên của từng người có khi cô ta cũng chẳng biết hết. Tôi muốn hỏi một chút, cô ta có tư cách gì làm trưởng phòng nhà máy, rồi anh còn muốn đặc biệt tuyển trợ lý cho cô ta?"

Nói xong cô ta dừng một chút, nói: "Hiện tại chính là thời đại xã hội mới, cũng không phải là xã hội cũ, tuy là xây dựng nhà máy nhưng đó cũng là việc chỉ có người có tiền mới làm được, không phải ai cũng làm được. Tôi cảm thấy cách làm này không ổn, chắc chắn không phải mỗi mình tôi nghĩ vậy. Mọi người nói xem, có phải hay không?"

Trong phòng yên tĩnh đến mức kim rơi có thể nghe thấy.

Trong lòng mọi người cảm xúc cũng không kịch liệt như vậy, nhưng lúc cô ta nói ra cũng đã nói thay tiếng lòng của không ít người.

Trình Ninh muốn nói, một bàn tay vươn tới đè cô lại.

Hàn Đông Nguyên nhướn mí mắt, nhìn thoáng qua toàn phòng, thản nhiên nói: "Mọi người nói xem có phải hay không?"

Không ai lên tiếng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 99: Chương 99


Anh lập tức cười nhạt. Cười một cái, một ngón tay gõ gõ mặt bàn, nói: “Vậy làm sao bây giờ, trong đại đội cũng không có tiền, mấy năm trước cô đã tới đại đội chúng ta nên hẳn là rất rõ ràng, tình cảnh của đại đội chúng ta năm ngoái mọi người mùa đông đi trên núi đốn củi săn thú cũng tốt lắm rồi, lúc đó còn có thể chia chắt con mồi làm lương thực, bình thường cũng chỉ nhận được hai đến năm điểm công, hiện tại mọi người ở xưởng gỗ làm việc, trong đại đội một điểm công cũng không cho được, tất cả đều là tiền dự chi nhà máy của chúng ta. Tất cả tiền lương cho công nhân, tiền vật liệu, tiền công cụ, tiền vận chuyển, tiền thuê giáo viên dạy nghề, những thứ này, đều là tiền nhà máy chúng ta lót ra trước, nhưng nhà máy của chúng ta lấy đâu ra tiền các người biết không?"

Mọi người: “…”

Hàn Đông nói: "Những thứ này, đều là do thanh niên tri thức Trình lót tiền túi của mình trước.

Mọi người: ???

Lúc này chính Trình Ninh cũng kinh ngạc nhìn thoáng qua Hàn Đông Nguyên.

Bất quá Hàn Đông Nguyên cũng không nhìn lại cô.

Tương San San mặt đỏ bừng, nghẹn một hồi lâu mới thốt ra một câu: "Ai chi tiền cho nhà máy thì đó không phải là nhà đầu tư sao?"

“Sai rồi!"

Hàn Đông Nguyên lạnh lùng nói: "Không phải ai bỏ tiền ra cho nhà máy là chuyện cần chú tâm ở đây. Nhà máy là của công xã, của quốc gia, chỉ là có rất ít người nguyện ý không vì một phần lợi ích mà tận tâm tận lực hi sinh cho quốc gia, có nhiều người vì lo bữa đói bữa no nên mới đến làm việc để phát triển nhà máy mà thôi. Nếu ai chịu bỏ ra mấy trăm đồng mấy trăm cân phiếu thịt phiếu lương thực, có thể viết có thể vẽ cái gì đều có thể làm, chúng tôi cũng không phản đối người ta vào nhà máy làm việc, cống hiến hết mình cho nhà máy"

Người bên dưới:...

Cái này, cái này?

Tất cả mọi người đều câm nín.

Mấy trăm đồng mấy trăm cân phiếu thịt phiếu lương thực, nói đùa đó hả?!

Người bên dưới không lên tiếng, Hàn Đông Nguyên lại hừ lạnh một tiếng, nói: "Thế nhưng, nhà máy chúng ta hiện tại cũng không thiếu tiền."

"Các ngươi nếu có tiền có phiếu lương thực, muốn cống hiến vì đại đội, cũng có thể tự mở ra cái nhà máy, nhà máy dược liệu, nhà máy gạch lò nung cũng đều rất thiết thực, đến lúc đó, các người muốn làm xưởng trưởng hay là làm trưởng phòng thì không phải do chính các người quyết định sao?"

“A, đúng rồi, mọi người đều biết ở đại đội chúng ta còn không có trường tiểu học, bọn nhỏ muốn đi học phải đi tận mấy tiếng qua đường núi tới trường học ở đại đội khác hoặc là công xã khác để học tiểu học, các người không phải rất nhiều người có hứng thú với danh sách giáo viên tiểu học của đại đội sao? Nếu các người có tiền và lương thực thì có thể dùng tiền và lương thực để mở một trường tiểu học cho đại đội, trả lương cho bản thân để làm giáo viên tiểu học, tôi tin rằng những người trong đại đội sẽ không chỉ ủng hộ bạn mà còn đưa cho các người một bông hoa màu đỏ để đánh giá sự tiến bộ của các người.”

Anh, anh đang nói đùa gì vậy chứ?

Vân Mộng Hạ Vũ

Sắc mặt mọi người bên dưới thay đổi, mắt xủa Tương San San hoàn toàn đỏ lên.

“Đương nhiên rồi."

Lời của Hàn Đông Nguyên còn chưa nói hết, đây dường như là lần đầu tiên anh nói với mọi người câu dài như vậy.

Anh lấy tay gõ gõ bàn, nói: "Làm giáo viên, cũng không phải chỉ cần chịu bỏ tiền là được, tôi vừa mới nói rồi, điều kiện tiên quyết là, các người đều là người có tri thức có văn hoá, còn có một giáo viên vì sự nghiệp giáo dục mà dâng hiến hết mình, một giáo viên dạy dỗ trẻ con bằng cái tâm, lúc này mới có thể có đủ tư cách làm giáo viên tiểu học. Nhà máy chúng ta cũng vậy, mỗi người, cho dù là người có tâm vì nhà máy mà cống hiến, chúng tôi cũng sẽ cân nhắc kỹ năng lực và phẩm chất của người đó, xem họ thích hợp làm cái gì. Giống như thanh niên tri thức Trình"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom