Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 340: Chương 340


Hàn Đông Nguyên "Ừm" một tiếng, rồi nắm tay cô để kéo cô đứng dậy.

Tim của Trình Ninh liền đập thình thịch, sau đó quay người nói: "Đây là ở nhà"

Anh ôm cô vào lòng, vì ở nhà nên Trình Ninh không dám giãy giụa quá nhiều, hơn nữa cô cảm thấy anh ở nhà sẽ không quá liều lĩnh, cho nên đành làm theo ý anh, nhưng khi nghĩ đến chuyện ngày hôm qua mà Hàn Nhất Mai đã nói, ngoài ra còn cả chuyện xãy ra vào sáng nay, thì cô liền có chút tức giận, cho nên cô đã quay mặt đi không để ý đến anh.

Hàn Đông Nguyên dùng ngón tay cái xoa cổ cô.

Anh luôn thích xoa bóp làn da của cô bằng ngón tay cái của mình.

Trên tay anh có những vết chai dày, làn da của cô cực kỳ trắng trẻo và mềm mại, cho nên chỉ cần anh xoa lên, thì chỗ đó sẽ nhanh chóng chuyển sang màu đỏ.

Anh nói: “Không phải anh đã bảo em đừng giận anh nữa rồi sao? Có cái gì tức giận, thì cứ đánh anh là được rồi"

Trình Ninh dưới sự đυ.ng chạm của anh thì liền run lên, thế là cô vươn tay mà nắm lấy tay anh, sau đó còn tức giận nói: “Đánh anh anh biết đau sao?"

Hàn Đông Nguyên liền cười.

Sau đó nhân lúc cô không để ý đến, thì anh liền cúi đầu hôn cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lần này khác với đêm đó.

Hàn Đông Nguyên đêm đó dịu dàng uyển chuyển, trong lòng còn tràn đầy tình cảm và sự xót thương, cho nên mới cẩn thận để không tạo cho cô có một chút cảm giác khó chịu nào, anh lúc đó chỉ muốn vuốt ve cô mà thôi, còn bây giờ khi trở về Hàn gia, trên con đường này anh đã bị đè nén quá mức, thêm vào đó Trình Ninh cứ suốt ngày phớt lờ anh, sự đè nén cùng với những ký ức quá khứ trong nhà của họ Hàn, đã khiến anh mất kiểm soát.

Anh ôm cô, và hôn cô, như thể anh đang cố gắng đưa cô vào cơ thể mình.

Về phần Trình Ninh, bọn họ đã hôn nhau mấy lần, mấy lần đầu anh cũng rất dịu dàng như thế, thậm chí cô còn nghĩ hôn nhau là như vậy, cho nên cô có thể khống chế được.

Loại trải nghiệm đó, mặc dù...nhưng anh dịu dàng như thế, và ít nhất nó cũng nằm trong phạm vi mà cô có thể chấp nhận.

Không ngờ, anh bỗng nhiên như trở thành một người khác.

Cô chỉ cảm thấy linh hồn mình như bị bóp nghẹt, run rẩy, sắp bị người khác hút đi.

Không, anh căn bản chính là loại người như vậy, một nhân vật có tính cách mạnh mẽ.

Anh không biết qua bao lâu, nhưng khi đột nhiên anh xoay cô lại, để lưng cô quay về phía anh, lúc cô nằm trong vòng tay anh, thì cũng chính lúc cô đã bắt đầu thở hổn hển hồi lâu mà không phát ra tiếng động.

"Anh ba"

Trình Ninh ôm chặt lấy anh, để cảm nhận được hơi thở và nhịp tim của anh, còn tim cô thì như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô nhéo cánh tay anh, đợi cho đến khi hơi thở của anh bình tĩnh lại mới nhỏ giọng nói: "Anh ba, em sẽ ở nhà một thời gian, cho nên anh hãy bình tĩnh đi, có lẽ, anh phát hiện ra anh đơn thuần chỉ là đầu ốc đang bị mê muội mà thôi..."

Hàn Đông Nguyên: "???"

Anh xoay cô lại.

Trình Ninh bỗng nhiên bị anh kéo lại, thế là ánh mắt của cô đã chạm phải ánh mắt anh, cho nên cô có chút bối rối và không biết mình nên nói gì, hơn nữa còn thậm chí không nhớ mình định nói gì.

Hàn Đông Nguyên đưa tay vuốt ve khóe mắt cô, còn ánh mắt dịu dàng của anh thì tràn đầy sự nguy hiểm, sau đó thì lặp lại: “Đầu óc mê muội?"

Trình Ninh miệng đột nhiên khô khốc, cô nhắm mắt lại, và không dám nhìn anh nữa.

Cô đã từng chứng kiến anh mất bình tĩnh, đôi mắt ấy mới dữ tợn làm sao, giống như bóng dáng tuổi thơ của cô vậy.

Cô lại quay mặt đi, mà lẩm bẩm: “Có lẽ nếu bình tĩnh lại, anh sẽ thấy hiện tại mình chỉ đang bối rối và mê đắm, đến lúc đó anh sẽ hối hận. Vậy nên trong khoảng thời gian này, tại sao chúng ta không bình tĩnh lại, cũng đừng, đừng làm như thế nữa"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 341: Chương 341


Hàn Đông Nguyên vừa rồi còn đang trong trạng thái cuồng nhiệt, nhưng sau khi nghe được lời nói của cô, thì anh lại cảm thấy trái tim mình bị cô lôi kéo.

Cô thực sự biết cách thao túng anh.

"Vậy là em căn bản là không muốn giúp đỡ cái nhà máy tồi tàn đó bằng bất kỳ thiết kế nào rồi, và em chạy về, chỉ là để bình tĩnh lại thôi sao? Em định đá anh sau khi bình tĩnh lại à?"

Hàn Đông Nguyên dùng tay ấn cằm cô, anh đang tức giận đến tim phổi đau nhức, sau đó còn cười lạnh rồi nói: “Anh chính là đang bị đầu óc mê muội như vậy rồi sao? Không có gì để bình tĩnh đâu, anh nói cho em biết, em hãy ngoan ngoãn ở nhà hai tuần sao đó thì xuống nông thôn với anh, em không quay về thì anh cũng sẽ quay lại, đến lúc đó thì em đừng trách anh sao không nghe em nói, em sợ người trong nhà biết, còn anh thì không sợ đâu.

Trình Ninh: "…. "

Dịu dàng ở đâu chứ, dịu dàng chỉ có vài lần, bản tính của người này sẽ nhảy lên bất cứ lúc nào.

Cho nên, chính Hàn Nhất Mai, cũng đã đánh giá anh quá cao.

Cô đang nghĩ tới điều gì đó, cho nên liền vươn tay ra để mở lấy bàn tay anh ra rồi nói: “Không phải lúc đó anh nói chúng ta chỉ thử xem sao? Nếu em không thích anh và cho rằng không được, thì từ bây giờ chúng ta sẽ đi theo con đường riêng, và chúng ta sẽ không liên lạc với nhau cho đến khi c.h.ế.t đi, hoặc có lẽ chúng ta sẽ thử xem giống như trước đây?"

Hàn Đông Nguyên gần như tức giận đến mức cười nhạo cô.

“Vậy bây giờ em đang nghĩ về chuyện này à?"

Anh chạm vào cổ cô, và cũng không hiểu, vì sao họ mới vừa thân mật, mà cô lại có thể quay lại và đ.â.m anh một nhát.

Nhưng anh có thể làm được gì?

"Trình Ninh, em chỉ nghĩ cuộc sống của anh quá dễ dàng phải không? Cho nên em mới nói chuyện như vậy, hơn nữa vì sao lại muốn anh rời khỏi đây? Em muốn anh sống lại cuộc đời của mình như thế nào đây hả?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh thở dài, mà đẩy cô lại vào lòng mình rồi nói: "Trình Ninh, em đừng chần chừ, đừng tiến một bước mà luôn nghĩ đến việc lùi lại một bước. Nếu em làm như vậy, thì ngay cả anh một người có tính tình như một thần tiên thì cũng sẽ bị em làm cho tức c.h.ế.t mà thôi."

Cái gì gọi là sự mê muội và lý trí, hơn nữa còn có những ý nghĩ hỗn loạn trong sự mê muội, tất cả các từ ngữ đó cô đều biết rất nhiều.

Trình Ninh: "..."

Nghe anh nói cô lại giận rồi. Nhưng khi nghe câu “ Những ngày sau khi trở về em sẽ sống ra sao”, cô lại mềm lòng.

Cô cũng tự biết khi ở bên cạnh anh, cô không thể mềm lòng, anh vốn đã hống hách và mạnh mẽ, nếu cô mềm lòng quá thì anh sẽ được đằng chân lân đằng đầu.

Thế nhưng...

Cô giơ tay ra vuốt ve mặt anh, nói: “ Anh đừng bắt nạt em."

Sau đó liền buồn bã nói: “ Em không muốn vì bất cứ điều gì mà lại phải nhượng bộ nữa, chỉ là cảm thấy chúng ta bây giờ như này là nhanh quá, lúc mới đầu em đã nói rõ ràng là chỉ cho anh cơ hội theo đuổi em, nhưng mà anh xem anh đi.."

Hán Đông Nguyên nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của cô và nghe cô nói “ Anh đừng bắt nạt em” thì sự tức giận ban đầu liền “ lạch cạch” một cái mà bị biến mất hoàn toàn rồi.

Đúng vậy, anh đúng thật là hơi có chút vội.

Nhưng mà anh thật sự là không nhịn nổi.

Vậy nên với tình hình hiện tại anh sẽ không lại nhượng bộ nữa, anh đã dùng không biết bao nhiêu là sự nhẫn nại và khống chế rồi.

Anh im lặng một lúc mà ôm cô, sau đó mới thấp giọng xin lỗi cô, nói: “ Xin lỗi"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 342: Chương 342


Lặng đi một lúc nói: “Vậy khoảng thời gian này em ở lại nhà nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì hoặc là nhớ anh thì viết thư cho anh.”

Nhưng rốt cuộc thì vẫn không yên tâm, lại nói: “ Em không thích như vậy cũng không sao, vậy sau này anh sẽ kiềm chế hơn, nhưng em cũng đừng do dự, đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc rời xa anh, được không?"

Trình Ninh cứ nhìn chằm chằm anh.

Cô nhìn thấy sự lo lắng, kiên nhẫn và thậm chí là có chút cô đơn giữa đôi lông mày của anh.

Ở kiếp sau, sự lo lắng và nhẫn nại không còn hiện rõ trên gương mặt anh mà khi không có ai bên cạnh hoặc trong đêm khuya, nỗi cô đơn giường như đã thấm sâu vào tận xương tủy và đọng lại ở đó.

Trình Ninh duỗi tay xoa nhẹ lông mày anh, thấp giọng nói: “ Em không muốn rời xa anh, cho dù chia xa một khoảng thời gian, cuối cùng vẫn là quay lại bên nhau. Em chỉ là một năm nay có rất nhiều chuyện xảy ra, vì vậy mà cảm thấy nên chậm một chút thì tốt hơn, nhanh quá em có chút sợ."

Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng nhưng dường như có một loại sức mạnh tĩnh lặng và chữa lành trái tim người khác.

Loại tĩnh lặng này cũng khiến tim anh trở nên tĩnh lặng theo.

Anh nói: “ Sợ cái gì, em nói anh nghe nào."

Trình Ninh thật ra cũng không biết.

“Sợ anh sao?" Anh hỏi cô.

Sợ anh ấy không?

Cô đưa tay ra sờ cánh tay và xoa đầu anh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thật ra không cần biết anh đã làm gì với cô, hôn cô, hoặc là cho dù anh làm nhiều hơn như thế, cô cũng không sợ anh.

Hoặc là do sau khi c.h.ế.t ở kiếp trước, mấy chục năm nay cuộc sống trôi qua quá tĩnh lặng rồi, nên có chút sợ sự mất kiểm soát này.

Hoặc là sợ anh ấy chịu tổn thương, chuyện của kiếp trước vẫn chưa được giải quyết, chỉ cần nghĩ đến việc anh có thể sẽ chịu tổn thương, trong lòng cô liền dấy lên sự lo sợ, đây dường như là một loại di chứng, di chứng của kiếp trước khắc sâu vào trong lòng anh.

Hàn Đông Nguyên thực ra đã hiểu lầm rồi.

Cô xoa đầu, nói không phải sợ anh ấy.

Anh ấy lại càng hiểu nhầm cô, sợ sự phản đối của gia đình, bởi vì quan hệ của bọn họ vẫn chưa công khai, vì vậy vẫn còn chưa xác định, vậy nên mới không an tâm.

Anh kéo lấy cô, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, nói: “ Không sao, vậy nếu em có chuyện gì thì nói với anh, chuyện bất ngờ hay bất cứ chuyện gì khác, chuyện em muốn làm, em nói với anh, anh giúp em làm, chuyện của chúng ta em cũng đừng sợ, có chuyện gì thì anh xử lý, Ninh Ninh, em thử tin tưởng anh, được không?"

Thử tin tưởng anh ấy?

Thật ra cô căn bản đã luôn tin tưởng anh.

Chỉ là vẫn còn sợ mà thôi.

Cô nhìn anh ấy, nhìn cách anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy cầu khẩn hi vọng, bản thân cô chỉ có thể đồng ý với anh, nên nói: “ Em vốn đã tin tưởng anh rồi, anh ba, em vẫn luôn tin tưởng anh.”

Không có ai có thể tin anh hơn em.

Khi cô ở trong vòng tay anh với đôi mắt ngấn nước và nói những lời như vậy với anh, trong mắt cô lúc đấy chỉ có anh.

Trong lòng Hàn Đông Nguyên nổi lên một hồi cuồn cuộn, mềm đến mức rối tinh rối mù, sau đó có chút lúng túng mà quay mặt đi.

Cô nhìn thấy ánh sáng lóe ra từ ánh mắt của anh khi nghe cô nói lời đó, nhìn thấy anh mới nhìn bản thân bằng ánh mắt dịu dàng mà tận sâu trong đó là sự khao khát, và cũng nhìn thấy sự nhẫn nại của anh ấy, sau đó quay đầu.

Trong lòng cô nói thật ra, thật ra cũng không cần nhất thiết phải như thế.

Lúc đầu không phải anh hôn quá bạo, quá dọa người thì cô cũng không đến mức cuống quá làm liều, xí.

Cô im lặng một lúc, cuối cùng vẫn vòng tay qua vai anh, nghiêng người về phía trước và ngập ngừng hôn lên khóe môi anh.

Hàn Đông Nguyên: “Trình Ninh!"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 343: Chương 343


Anh nhịn không nổi cho đến khi gân trên tay nổi lên anh mới đưa tay ôm cô vào trong lòng mình, chửi bới: “ Nếu em không cho anh làm loạn thì cũng đừng dụ dỗ anh, anh là con người, đâu phải là thần tiên"

Vẫn là thích cô ấy, ngày ngày trong mơ đều hận không thể ăn được người đàn ông của cô ấy.

Trình Ninh cảm thấy bản thân hình như có chút lật lọng.

Cô nghĩ ngợi trong lòng nói ấp úng: “Cũng không phải là không thể hôn, nhưng anh dịu dàng chút, giống tối hôm đó, cũng được.”

Nói đến đoạn sau thì âm thanh đã trở nên trầm như muỗi vây.

Trả lời cho cô là một Hàn Đông Nguyên không có một chút ôn nhu nào.

Hai người cũng không biết đã quấn lấy nhau bao lâu, bầu trời bên ngoài đã trở nên tối rồi.

Dưới lầu cũng truyền đến thấp thoáng tiếng nói chuyện.

Một lát mà có người đến đây thì đúng thật là.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh cuối cùng không thèm để ý sự chọc phá của Hàn Đông Nguyên mà dứt khoát đẩy anh ra, chỉnh lại quần áo, rồi sợ mặt của mình, hỏi anh: “Anh có gương không?"

Hàn Đông Nguyên liền dựa vào bàn phía trước mà ngắm cô, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lấm tấm mây bay, đôi mắt mang một màu nước khác, khóe mắt hơi nhếch lên, vừa nhìn là biết dáng vẻ sau khi được yêu thương.

Nghĩ đến đây, lòng anh lại nóng lên, c.h.ế.t người, anh hận không thể tiếp tục ôm cô, hôn cô và vuốt ve cô, nếu cô thích anh dịu dàng thì liền trở nên dịu dàng, nhưng thật ra điều này đối với anh mà nói thì giống như một sự tra tấn ngọt ngào.

Nhưng cho dù là sự tra tấn thì anh vẫn bằng lòng chấp nhận, không tình nguyện rời xa nửa bước.

Anh thở dài.

Anh trước đây hơn mười năm chưa từng thở dài, chắc cả đời này anh sẽ chỉ vì cô mà thở dài.

Sau đó anh cúi thấp đầu từ trong ngăn kéo đưa cho cô một chiếc gương.

Cô nhận lấy chiếc gương, Hàn Đông Nguyên tiện tay chải tóc cho cô, rồi lại giúp cô chỉnh lại quần áo, cuối cùng lại không chịu nổi mà hôn lên cổ cô, Trình Ninh một tay cầm gương một tay đẩy anh ra, cô bước sang một bên, né xa anh, trừng mắt nhìn anh, rồi phớt lờ anh, nhìn kỹ hơn rồi đưa tay chạm lên môi, xác nhận mọi thứ từ khuôn mặt đều quần áo đều ổn, rồi cô thu dọn đồ đạc, ôm nhật ký và tập tài liệu, cô đi xuống lầu dưới ánh mắt yếu ớt nhưng lại có sự đốt cháy của Hàn Đông Nguyên.

Lại nói về bên phía Hàn Nhất Mai.

Buổi trưa Hàn Nhất Mai cuối cùng không về nhà, ở nhà ăn ăn cơm rồi về văn phòng.

Buổi trưa trước khi đi cô cho nổ một quả b.o.m như vậy, khi về chắc chắn sẽ bị mọi người bao vây.

Chị Vương hỏi cô ấy: “ Nhất Mai à, đang yên đang lành, có chuyện gì vậy? Không phải cô đã cùng với tiểu Lưu bàn chuyện hôn sự rồi sao? Sao đang yên đang lành lại tự nhiên nói gia đình không đồng ý, thế là tan vỡ à? Đây, đây có phải là nhà cô đề ra điều kiện mà nhà tiểu Lưu không làm được không?"

“Nhất Mai à, tôi biết điều kiện nhà cô tốt, nhà tiểu Lưu là gia đình công nhân, điều kiện gia đình chắc chắn không thể so được với nhà cô, nếu như kết hôn thì cũng nên thông cảm cho nhà người ta.”

Nhà chị Vương với nhà họ Lưu có mối quan hệ thân thiết.

Chị Vương là chị họ xa của mẹ Lưu Tồn Cương, đây là người làm mối cho Hàn Nhất Mai và Lưu Tồn Cương, chị ấy còn nhận được một phần quà lớn từ nhà họ Lưu.

“Dừng!"

Hàn Nhất Mai giơ tay lên ngắt lời chị ấy, lại nhìn một lượt từng người đang ngồi ở đó nhô đầu lên và ánh mắt tràn đầy sự hiếu kỳ, nhiều chuyện, nói: “Chuyện này không cần nói lại nữa, bây giờ tôi đi in một số thứ, lát nữa mọi người truyền nhau đọc là biết thôi."

Mọi người: “ ???"

Còn in ra luôn á?

Đưa cho mọi người truyền nhau đọc?

Trong phút chốc mọi người đều kinh ngạc há hốc miệng, cả buổi trời không khép lại được.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 344: Chương 344


Sau đó nhìn thấy Hàn Nhất Mai đi tới phía trước máy in của văn phòng:“ lạch cạch” bắt đầu đánh chữ.

Lời mà trước kia Hàn Nhất Mai nói với Lưu Tồn Cương không phải là nói đùa, hoặc là đơn thuần muốn ép buộc Lưu Tồn Cương.

Cô ấy thật sự rất nghiêm túc.

Cô “lạch cạch” đánh chữ, rất nhanh đã đánh xong một lá thư xin lỗi, bên trên viết là những lời mà cô đã nói với Lưu Tồn Cương trước kia: “Thư xin lỗi: Tôi Lưu Hồng Châu, bởi vì mới hai mười tuổi, tuổi tác còn nhỏ, vậy nên đã không nhịn được mà nổi lòng ghen tị với khuôn mặt xinh đẹp của em gái Hàn Nhất Mai là Trình Ninh, liền bịa đặt nói xấu cô ấy, cố ý phá hoại thanh danh của cô ấy, để đạt được sự cân bằng trong lòng mình, sau đó đằng sau còn có một phần ký tên “ Em gái của Lưu Tồn Cương, Lưu Hồng Châu” và ngày tháng.

Cô đem bức thư xin lỗi đã được đánh xong còn nóng hôi hổi rút ra ngoài, lắc nhẹ cho khô rồi đưa cho một nam thư ký gần nhất trong văn phòng, nam thư ký cầm lấy nhìn với vẻ nghi ngờ, rồi đột nhiên trợn mắt há hốc mồm nhìn lá thư xin lồi rồi lại nhìn Hàn Nhất Mai, biểu cảm đó, thật sự rất khó để diễn tả bằng lời.

Bây giờ sự tò mò của mọi người càng được khơi dậy và họ tập trung lại thành một vòng tròn.

Chị Vương là người đầu tiên chạy tới, giật lấy tờ giấy từ tay nam thư ký, sau đó liếc nhìn hai lần, chị cũng giật mình.

“ Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Một người đồng nghiệp nữ hỏi: “ Nhất Mai, em gái của Lưu Tồn Cương bịa đặt nói xấu em gái cô thế nào? Phỉ báng cái gì? Sao cô lại biết? Ôi đúng rồi, em gái cô họ Trình, không phải họ Hàn?"

“Sao lại biết á?"

Hàn Nhất Mai cười nhạt một cái: “ Hôm qua mọi người nhà họ Lưu đến nhà tôi bàn hôn sự, đúng lúc em tôi về quê xử lý một số chuyện, cô ta thấy em tôi nói thì liền ngắt lời, đứng trước mặt mọi người trong nhà tôi nói bạn học mà trước kia thích em gái tôi là bạn trai của em gái tôi, em gái tôi hoàn toàn chả nhớ đấy là ai, cô ta bắt đầu làm đủ thứ chuyện vô nghĩa, cuối cùng em gái liền dứt khoát nói cô ta bị tâm thần, sau đó toàn bộ người nhà họ Lưu bị bà nội tôi dùng chổi đuổi ra khỏi nhà tôi, còn hôn sự, bà tôi nói rồi, người nhà họ Lưu sau này bà tôi cứ gặp là dùng chổi đánh.”

Mọi người: “!!!"

“Đây, đây là không thể nào."

Vân Mộng Hạ Vũ

Chị Vương kinh ngạc đến mức suýt nữa thì ngã xuống, nói “ Tôi khá thân với Lưu Hồng Châu, cô ấy không giống người như vậy?"

Sao lại có thể trong lúc hai nhà đang bàn hôn sự mà ở trước mặt người nhà họ Hàn đặt điều phỉ báng em gái của Hàn Nhất Mai được cơ chứ ?

Hàn Nhất Mai nghe chị ta nói thế thì liền không vui vẻ.

Cô hất cằm, lao đến chỗ chị Vương nói: “ Cô ta không phải người như vậy? Chị cảm thấy cô ta là loại người như thế nào? Vậy tôi nói cho chị biết tại sao cô ta dám trước mặt người nhà tôi đặt điều phỉ báng em gái tôi, phát ngôn bừa bãi"

Nói xong cô lại liếc nhìn một lần cái người đồng nghiệp nữ ban nãy hỏi cô, nói “Chị Lưu, không phải chị vừa hỏi tại sao tôi họ Hàn, em gái tôi họ Trình sao? Có phải bình thường tôi không bao giờ nói với mọi người là tôi còn có một người em gái? Tôi nói với mọi người là tại sao này, bởi vì em gái tôi không phải em gái ruột, là mẹ kế của tôi đưa con chồng trước vào nhà tôi, vì vậy mà tôi không thích nhắc đến cô ấy"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 345: Chương 345


“Chắc có lẽ vì lý do đó mà khi Lưu Hồng Châu nhìn thấy em gái tôi, sự ghen ghét đố kị được kìm nén bao năm nay liền bùng cháy, cô ta cứ nghĩ rằng tôi không ưa em gái tôi, vì vậy mà bắt đầu ăn nói xằng bậy, muốn đứng trước mặt người nhà tôi hủy hoại thanh danh của em gái tôi, người nhà họ Lưu càng đáng hận!"

Cô ấy vừa nói liền hướng nhìn chị Vương, nói: “ Vậy mà người nhà họ Lưu lại còn muốn kéo thêm cả tôi, nói cái gì mà á Lưu Hồng Châu là em gái ruột của Lưu Tồn Cương, sau này sẽ là cô nhỏ của tôi, còn em tôi là người như nào? Chẳng qua là con của chồng trước được mẹ kế tôi đưa vào nhà tôi.”

Cô nói rồi đập mạnh xuống bàn, chửi: “Một gia đình có tâm địa độc ác đã khiêu khích tôi và mẹ kế trước mặt cả nhà tôi, lại còn muốn mắng em gái tôi, lòng họ độc ác mà đến đầu óc cũng đen tối sao? Hừ, cái gì mà cô nhỏ, cô ta xứng chắc, từng sợi tóc mượt của em gái tôi còn trắng hơn cô ta gấp nhiều lần, tôi nói cho mấy người biết về sau ai còn nhắc đến việc Lưu Tồn Cương đó là bạn trai tôi thì người đó sẽ gặp rắc rối với tôi, cái gì mà đẹp đôi chứ, khốn kiếp!"

Mọi người: “..."

Mọi người đều biết Hàn Nhất Mai tính khí nóng nảy, nhưng cũng không đến mức nóng tính như này chứ.....

Chị Vương bị mắng đến mức há hốc mồm, sắc mặt cũng thay đổi, cú đập bàn đó càng dọa chị ta hơn.

Tuy nhiên đối tượng mà Hàn Nhất Mai mắng không phải chị ta nhưng đây chẳng khác gì là đang mắng với chị ta sao?

“ Nhất Mai à, chuyện này là sự thật sao?" Một người hỏi.

Nếu nói như vậy thì người nhà họ Lưu có dụng ý xấu rồi.

Sợ là ý định ban đầu là muốn gây xích mích cho mối quan hệ của Hàn Nhất Mai và mẹ kế, muốn khiến cho cô ấy có hiềm khích với mẹ kế, như vậy về sau không còn có sự trợ giúp từ nhà mẹ đẻ.

Kết quả là không ngờ khiêu khích không thành, cả nhà họ bị một pha tự vả.

“Mọi người không tin?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Nhất Mai “ ha ha” một tiếng rồi nói “ Thế thì đơn giản, tôi gọi Lưu Tồn Cương qua đây, để anh ta đối chứng với mọi người."

Nói xong lại từ lấy lại bức thư xin lỗi từ tay người cầm cuối cùng, nói: “ Cũng không sao, hôm khác tôi bảo Lưu Hồng Châu trả lời tờ giấy này, mọi người từng người một xem lại một lần, thì sẽ biết lời tôi nói là thật hay là giả thôi"

Cô ấy nói như vậy khiến sự chú ý của mọi người liền bị “ thư xin lỗi” thu hút.

“Trời ơi thư xin lỗi như này thật sự có người dám trả lời sao?”

Cái chị Liễu trước đó hỏi: “ Nhất Mai à, không phải chị không tin em, chị tin em, em từ trước vẫn luôn là người đáng tin cậy nhất. Nhưng mà, cho dù chuyện này là thật thì Lưu Hồng Châu đó, cô ta làm sao mà chắc chắn sẽ trả lời thư xin lỗi này được?

Vậy một khi đã trả lời thì cả đời này đều phải mang trên mình cái mác đó.

Hàn Nhất Mai cười nhạt một cái, nói: “ Cô ta nếu đã dám nói trước mặt mọi người nhà tôi thì sao lại không dám trả lời? Ngược lại mọi người đợi đi, chuyện mà cô ta tự làm ra, không muốn trả lời cũng phải trả lời!"

Có người lại hỏi: “ Nhất Mai, em gái cô thật sự rất đẹp?"

Hàn Nhất Mai trông cũng rất xinh đẹp, nhưng đó là kiểu đẹp của khí khái anh hùng, một khi trừng mắt nhìn ai thì không phải là khí thế anh hùng mà là hung dữ.

Nếu như em gái cô trông cũng giống cô thì Lưu Hồng Châu đó ngu ngốc đến mức dám trước mặt người nhà họ Hàn nói xấu, tung tin đồn về cô ấy.

"Ha."

Hàn Nhất Mai lại cười nhạt một tiếng, quay đầu hướng về người nữ đồng nghiệp luôn há hốc miệng và bị chuyện này khiến sốc đến sững sờ, nói:

“ Nguyễn Chân Chân, cô từng đến nhà tôi, cô nói xem em gái tôi trông có đẹp không?"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 346: Chương 346


Nguyễn Chân Chân không ngờ bị gọi tên: “ A” một tiếng, lập tức phản ứng lại, nói: “ Đẹp lắm, cả đời này mọi người chưa chắc đã gặp được người nào đẹp như cô ấy, hôm đó tôi đến nhà Nhất Mai, lúc đó cô ấy vẫn đang đọc sách, tôi nhìn đến mức ngây ngốc ra luôn, ái, vừa xinh vừa ngoan, không biết đây là một cô gái tốt như nào, Lưu Hồng Châu và nhà họ Lưu thật đáng sợ. Nhất Mai, thật tốt khi chuyện này xảy ra trước khi chị và Lưu Tồn Cương kết hôn, không thể không cảm thấy buồn nôn, cả đời đời này có khi sẽ bị kẹt mãi mất"

Mọi người bàn tán không ngừng một lúc. Còn có người đến chỗ chị Vương nói: “Chị Vương, chị là dì họ của Lưu Tồn Cương thì chắc sẽ biết nội tình của nhà họ Lưu nhỉ, thế mà lại đi giới thiệu từng người một cho Nhất Mai, chị như thế không phải là cố tình hại Nhất Mai đó chứ?"

Chị Vương lúc này chỉ hận đến mức muốn nhảy tưởng nhà họ Lưu này đúng là tự hại chính mình mà! Vội vàng phủ sạch quan hệ, nói thật ra mình không thân với nhà họ Lưu.

Một phòng riêng biệt trong văn phòng mở ra, có người kéo cửa sổ xuống, cười nói: “ Chung chủ nhiệm, tôi chỉ là qua đây để bàn với anh một số chuyện, không ngờ lại được thấy một cảnh nhộn nhịp như này"

Chung chủ nhiệm ở trong văn phòng chủ nhiệm bất lực ấn thái dương, lắc đầu lắc đầu nói: “ Chê cười rồi, chê cười rồi."

Buổi chiều Hàn Nhất Mai xin nghỉ sớm về nhà. Đang ngồi ở bàn ăn thì thấy Trình Ninh cầm nhật ký và tập tài liệu của mình đi xuống lầu.

Cô nhìn thấy Trình Ninh từ trên lầu đi xuống, vô cùng bất ngờ.

Trưa hôm nay cô hùng hùng hổ hổ với mọi người: “ đầy phẫn nộ chính đáng” cô tố cáo “ hành vi tội ác” của nhà họ Lưu, lại đi đến xưởng kiểm tra chất lượng, xong việc cảm thấy không vui liền ở lại văn phòng cùng những người cũng đang không có việc tán chuyện phiếm, chuyện này ấy à, nói một lần là thành rồi, cô không vui mà lải nhải với mọi người mấy tiếng đồng hồ về chuyện của nhà cô với nhà họ Lưu, chuyện vặt vãnh giữa cô và Lưu Tồn Cương.

Vì vậy cô đã xin nghỉ về nhà trước với văn phòng chủ nhiệm. Cô quay về nhà đã được hai tiếng, hai tiếng này cô không thấy Trình Ninh đâu, vốn dĩ cứ nghĩ là hai người bọn họ đi ra ngoài rồi vẫn chưa về nhà.

Vậy mà không ngờ lại thấy Trình Ninh từ trên lầu đi xuống.

Dám chắc hai tiếng này, không, thậm chí là lâu hơn cô ấy đều ở trong phòng của em trai mình? Cô cứ nhìn Trình Ninh đang từ trên lầu đến khi xuống lầu.

Trình Ninh vừa mới ở với Hàn Đông Nguyên một thời gian khá lâu nên trong lòng có chút áy náy, mặc dù cô đã soi gương từ đâu đến chân mấy lần nhưng dưới ánh mắt như đèn pha của Hàn Nhất Mai, cô vẫn cảm thấy có chút không tự nhiên.

Cô ấy vội vàng chạy xuống lầu, nở ra một nụ cười lịch sự, gật đầu với Hàn Nhất Mai, gọi to một tiếng: “Chị hai.”

Hàn Nhất Mai:“???"

Vân Mộng Hạ Vũ

Càng kỳ lạ hơn rồi!

Bình thường Trình Ninh gặp cô từ trước đến nay chưa bao giờ chào hỏi hai người không ai thèm để ý ai. Cô cứ nhìn chằm chằm Trình Ninh mãi đến khi cô ấy về phòng.

Trình Ninh về phòng, Hàn Nhất Mai cũng không có tâm trí ăn uống nữa, cô nghĩ ngợi, đặt đũa xuống bàn, liền “ đùng đùng đùng” đi lên lầu.

Cô gõ cửa phòng Hàn Đông Nguyên, nghe thấy tiếng lười biếng phát ra từ bên trong “ vào đi” liền đẩy cửa đi vào. Đi vào thì trước tiên là quan sát một lượt căn phòng, sau đó nhìn chiếc gương được đặt ở trên bàn. Gương?

Trình Ninh mới ở đây một hai tiếng, trong này có một chiếc gương, làm cái gì vậy? Trong lòng cô dấy lên sự hoài nghi, cuối cùng là đem ánh mắt đang nhìn chiếc gương chuyển sang nhìn người em trai của mình sau đó gặp ánh mắt Hàn Đông Nguyên nhìn cô.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 347: Chương 347


Hàn Đông Nguyên liền ngồi ở đó, nhìn Hàn Nhất Mai từ xa, cười như không cười nói: “ Hàn Nhất Mai, em nói này, chị tự nhiên lao vào phòng em, xong giống chó săn chỉ khác là bị nghẹt mũi, chị làm gì đấy?"

Hàn Nhất Mai: “!!!"

Em nói kiểu gì đấy?!" Hàn Nhất Mai tức giận nói.

Cô vào đây không phải để cãi nhau với anh.

Hơn nữa, cô làm sao mà cãi thắng được anh, làm sao mà không bị anh chọc tức c.h.ế.t cho được?

Cô đưa tay ra kéo cái ghế trước mặt Hàn Đông Nguyên, ngồi xuống nhìn em trai của mình.

Anh nhìn cô nói: “có chuyện gì à?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Nhất Mai nhẫn nhịn, trong lòng“ ha” một tiếng, nói: “Đông Nguyên, em bây giờ có vẻ khá thích Trình Ninh nhỉ."

“ Ô, đúng ạ.” Hàn Đông Nguyên là ai cơ. Thấy Hàn Nhất Mai cứ nhìn, cứ hỏi như thế, nếu anh không biết cô ấy qua đây để làm gì thì anh không phải Hàn Đông Nguyên.

Anh uể oải, vẫn là giọng điệu và thái độ khiến người ta tức giận mà không phải đền mạng đó, nói: “ Thậm chí cô ấy có thể giúp em một số việc, điều này thật không dễ dàng ở một thung lũng xa xôi."

Hàn Nhất Mai trong lòng lại “ ha” một tiếng, nói: “ Đúng rồi, chị nghe nói không ít cô gái tri thức về quê, đến nơi đó đều được rất nhiều các bác người địa phương yêu thích, Trình Ninh trông xinh đẹp như vậy, cô ấy về quê sẽ có khá nhiều người thích cô ấy nhỉ?"

Hàn Đông Nguyên nheo nheo mắt bình thường anh không quan tâm rất nhiều chuyện thì những lời nói của Hàn Nhất Mai bình thường cũng không kích động được anh ấy.

Nhưng người cô đang nói là Trình Ninh, anh ấy không vui khi nghe nói sẽ có nhiều người thích Trình Ninh đâu, điều này khiến anh ấy không khoái.

Anh nói: “ Hàn Nhất Mai, chuyện của chị còn chưa giải quyết, thế mà có lại có tâm trí để quan tâm việc có ai thích Trình Ninh không á, chị cứ nhìn thấy cô ấy không phải là cánh mũi dài như bay lên bầu trời, trời mưa đều không muốn ra ngoài sao?"

Hàn Nhất Mai: “…”

Nói chuyện với Hàn Đông Nguyên, cô đều đang đứng trên bờ vực bị tấn công mọi lúc, hít thở thật sâu, Hàn Nhất Mai cười, nói: “ Đúng thế, chị cũng không muốn quan tâm em ấy, đây là bởi vì hôm nay khi đi công xưởng có người đến tìm chị hỏi về em ấy sao? Hỏi cô ấy về quê sống có tốt không, dạo này như thế nào rồi, có viết thư về nhà không, trên mặt lộ rõ ràng sự yêu thích rồi.”

“Đúng, chị không thích Trình Ninh, nhưng suy cho cùng chị cũng đã chứng kiến cô ấy lớn lên từ một cô bé cho nên dù không thích cô ấy nhưng chị cũng sẽ không coi thường cô ấy. Nếu cô ấy về quê và thực sự tìm được một người cùng làng để kết hôn ở đó, thì nhìn dáng vẻ có thể bị gió thổi đi đó của cô ấy cũng khiến mọi người lo lắng c.h.ế.t đi được, vì vậy có thể sớm quay về thành phố thì tất nhiên vẫn nên để cho cô ấy về sớm một chút."

"Người tìm chị hỏi về cô ấy tên Lương Hằng Châu, anh ấy là sinh viên đại học của khóa cuối cùng vượt qua được kì thi, anh ấy đã chính thức tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế chế biến gỗ, anh ấy là một nhà thiết kế tàu trẻ mà giám đốc nhà máy của chúng ta rất tin tưởng. Không biết trong nhà máy có biết bao nhiêu người muốn làm mai cho anh ấy nhưng Trình Ninh là người duy nhất mà anh ấy quan tâm, anh ấy từ trước đến nay đều không dính vào những chuyện như thế.”

“ Thật ra trước kia em gặp anh ấy rồi, khi anh ấy còn học đại học thường đến nhà chúng ta, hình như cứ cách một khoảng thời gian lại đến để thăm Trình Ninh một lần, cũng trôi qua vài năm rồi, cũng có thể thấy được sự chân thành của anh ấy rồi."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 348: Chương 348


“Trước kia, dì Trình không hài lòng chuyện này, một mặt là bởi vì anh ấy lớn hơn Trình Ninh nhiều tuổi, một mặt là bởi nhà anh ấy ở phía nam, sợ là nếu Trình Ninh đi theo anh ấy thì phải đi theo về phía nam, nhưng mà bây giờ anh ấy đã vào xưởng đóng tàu của chúng ta rồi, cũng không cần phải lo vấn đề nếu cô ấy đi theo anh ấy thì phải đi về phía nam, thậm chí là tuổi tác, thật ra cũng không lớn hơn là bao, bố mình không phải là cũng lớn hơn dì Trình những mười mấy tuổi sao?”

“Tuổi tác lớn, tính cách còn chín chắn nữa, tính tình ổn định, biết quan tâm, không giống một số người suốt ngày cáu kỉnh, một khi có chuyện là lại tức giận, suốt ngày gây rắc rối, từ nhỏ đã không biết đưa bao nhiêu người vào bệnh viện rồi, cứ cái kiểu đấy thì không thể không suốt ngày bị tức chết.”

Hàn Nhất Mai ban đầu chỉ định qua đây thăm dò nhưng mới bị Hàn Đông Nguyên chọc tức nên nói một hồi những mối thù hận cũ lại tràn về, những lời nói cuối cũng không tránh được việc chứa đựng những ý cá nhân.

Sắc mặt của Hàn Đông Nguyên lúc đầu càng ngày càng xanh nhưng cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại khi nghe những lời bóng gió của chị về mình.

Anh ngồi xuống, đá vào chân bàn rồi lùi lại, chân ghế chạm đất phát ra tiếng “cạch cạch”, cười khẩy nói với Hàn Nhất Mai: “ Chị đúng là có triển vọng thật đấy, nói quả là rõ ràng mạch lạc, chị cũng tìm người yêu là cái dạng gì kìa, những chuyện vặt vãnh thường ngày của chị còn chưa dọn hết đâu, lại đổi nghề làm bà mối à?"

Hàn Nhất Mai hoàn toàn choáng váng rồi, cô cầm chiếc gương trên bàn ném về phía Hàn Đông Nguyên, mắng: “Chị tìm người yêu kiểu gì thì liên quan gì đến em, ít nhất anh ấy không cần chạy đến nông thôn xa xôi để cày cấy, chị cảm thấy không ổn thì chị có thể một phát mà đá anh ấy. Nhưng nhìn em xem, em giỏi, em lợi hại, bình thường mắt em toàn để trên đỉnh đầu ấy, kết quả em chỉ cần thấy mắt người ta đỏ lên là em liền đem công việc giao cho người khác, một mình chạy về quê, người ta muốn quay lại Bắc thành, em vội vàng đi đường tốn mười mấy tiếng đồng hồ để đưa cô ấy quay lại, chị thấy em không biết từ lúc nào sợ là đến mạng cũng muốn đưa có người ta rồi!"

Chiếc gương đập vào người Hàn Đông Nguyên, rồi rơi xuống đất Hàn Đông Nguyên đưa mắt nhìn theo chiếc gương đang lăn đến góc tường, đến khi đổ xuống mặt đất thì mới quay lại nhìn Hàn Nhất Mai. Ban đầu anh còn thấy phiền khi nghe Hàn Nhất Mai nói về danh sách dài trước mặt, nhưng bây giờ lại vô cùng bình tĩnh.

Anh cười khẩy, chậm rãi nói: “Em bằng lòng, thì sao?"

Hàn Nhất Mai: “…"

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ấy trước vẫn còn rất tức giận, nhưng ánh mắt và câu nói này của Hàn Đông Nguyên lại khiến cho cơn tức giận của cô ấy “bùm” một cái hoàn toàn biến mất.

Trong lòng chỉ còn lại tro tàn vô tận, khó chịu mà không thể trút ra ngoài.

“Em bằng lòng, em bằng lòng...”

Cô ấy cười khẩy mấy lần mới nói: “Vậy con bé thì sao? Con bé cũng bằng lòng sao? Em đừng quên người thích con bé từ nhỏ đến lớn có bao nhiêu, em đấy, em cũng không nghĩ đến những việc mà em làm bao năm qua, em có điểm nào khiến cô của con bé vừa lòng kia chứ?”

“Chị không biết hai đứa bây giờ như thế nào, nhưng với dáng vẻ nghe lời cô của Trình Ninh, em có chắc nếu cô của con bé phản đối thì con bé có bằng lòng theo em nữa không? Chờ đến khi cô con bé đưa nó trở về thành phố, liệu em có mốc meo ở trong khe núi đó luôn không?"

Hàn Đông Nguyên nhướng mày nói: “Vậy em cũng bằng lòng, thì sao? Chị vẫn nên lo chuyện của chị đi."

"Em!"

Hàn Nhất Mai suýt chút nữa bị anh làm cho tức ngất đi, nói “được” vài lần rồi lại nói: “Ngược lại thật sự không ngờ rằng, cái đồ đần độn, vô pháp vô thiên nhất nhà chúng ta thế mà một người giàu tình cảm!"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 349: Chương 349


“Nói xong chưa? Nói xong rồi thì chị có thể đi.” Anh nói.

Nhưng mà không đợi Hàn Nhất Mai đi thì bà nội Hàn và Trình Ninh đã từ dưới lầu đi lên trước.

“Ôi chao, hai đứa làm sao vậy?"

Bà nội Hàn bước lên cầu thang, giậm cây nạng nói Trình Ninh đỡ bà ở bên người mình Hàn Nhất Mai nhìn thấy Trình Ninh, ngược lại không hề tức giận với cô, chỉ quay người lại trừng mắt nhìn Hàn Đông Nguyên, không muốn nói gì nữa, xoay người “lộc cộc” xuống lầu.

Bà nội Hàn cũng không kéo Hàn Nhất Mai lại, hỏi Hàn Đông Nguyên, nói: “Có chuyện gì vậy? Hả? Ôi chao, hai đứa đều lớn cả rồi, sao còn làm ầm ĩ như vậy"

Hàn Đông Nguyên không có gì để nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh nói: “Sao cháu biết chị ấy phát điên cái gì chứ?"

Bà nội Hàn nghe anh nói như vậy thì thở dài, nhưng vẫn mắng anh: “Đông Nguyên, cháu cũng lớn rồi, đã là xưởng trưởng rồi, sao vẫn còn bốc đồng như trước chứ, chị hai cháu mới trải qua chuyện kia ở nhà họ Lưu, nên trong lòng không vui, cho dù có chuyện gì thì cháu hãy nhường nó một chút... Nhưng mà dù nó chạy tới tìm cháu tức giận thì cũng phải có nguyên nhân chứ?"

Hàn Đông Nguyên có thể nói cho bà biết nguyên nhân được không đương nhiên là không. Anh có thể làm như không có chuyện gì xảy ra với Hàn Nhất Mai, nhưng rốt cuộc thì trong lòng vẫn không vui, anh đẩy lưỡi chạm vào răng hàm, nói: “Cháu đã nhường chị ấy rồi, cháu chỉ đứng đây nhìn chị ấy phát điên thôi"

Bà nội Hàn: “...”

Đều thật oan nghiệt.

Trình Ninh tiến lên đỡ bà nội Hàn nói: “Bà nội, bà biết tính tình của anh ba và chị hai mà, thật ra có thể không có chuyện gì chỉ là một câu không hợp nên cãi nhau mà thôi, lúc trước ở nhà có ngày nào không nói nhau mấy câu đâu? Giống như không nói mấy câu khó nghe thì không thể thể hiện khả năng ăn nói của mình vậy, nếu bà tức giận với hai người họ, vậy thì bà phải tức giận mãi đấy, cứ mặc kệ họ đi."

Hàn Đông Nguyên: “...”

Hàn Đông Nguyên không nói nên lời, nhưng bà nội Hàn mới thật sự yên tâm, cười nói: “Cháu nói cũng đúng, ôi chao, Đông Nguyên xuống nông thôn hơn nửa năm, trong nhà yên tĩnh không ít, bà thế mà quên mất chuyện này"

Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh: “….”

Trình Ninh đỡ bà nội Hàn xuống lầu, đi được nửa đường thì quay đầu lại nhìn thấy Hàn Đông Nguyên dựa vào cửa nhìn chằm chằm mình, Trình Ninh trong lòng có chút bất an, đỡ bà nội Hàn xuống lầu, do dự một lát rồi nói với bà nội Hàn: “Bà nội, cháu vẫn nên lên xem anh ba thì hơn, mặc dù hơn nửa là do tính khí bọn họ không tốt, nhưng mà chị hai không phải vừa mới mâu thuẫn với nhà họ Lưu sao? Nói đến vẫn là do cháu gây ra, cháu không thể hỏi chị Hai, vậy đi hỏi anh Ba xem có phải là vì chuyện này hay không. Bà nội, bà đi hỏi chị Hai đi"

“Được."

Bà nội Hàn vỗ nhẹ tay Trình Ninh, nói: “Đi đi, cháu hiện tại cùng xuống nông thôn với Đông Nguyên, cùng nhau làm việc, cũng có chút hiểu biết, qua đó hỏi nó. Nếu không có chuyện gì thì chính là đang nóng nảy, cứ nói tốt một chút, thằng bé lần này về nhà được hai ngày, cứ muốn cho cái nhà này gà bay chó sủa làm gì, còn chưa đủ khó chịu hay sao chứ? Cháu xem thằng bé bây giờ vẫn chịu nghe lời cháu"

“Nghe cái gì chứ."

Trình Ninh vội vàng phủ nhận, nói: “Bà nội, bà không phải không biết, đó đều là tức giận chưa dứt, cháu không có cách nào cả, không phải cháu mỗi ngày phải đối mặt với anh ấy đó sao? Cứ mặc kệ anh ấy, cháu sẽ làm như không nghe thấy, kẻ ngốc mới tức giận với anh ấy"

Bà nội Hàn nhịn không được mà cười, nói: “Mặc kệ thằng bé, càng để ý đến nó, nó lại càng cáu gắt, nhưng nếu thằng bé bắt nạt cháu, cháu cứ nói với bà nội."

Trình Ninh nghe thấy từ “bắt nạt”, nhịn không được đỏ mặt đáp lại rồi “lộc cọc” đi lên lầu cô cũng biết lên lầu thật sự không phải hành động sáng suốt vào lúc này.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 350: Chương 350


Nhưng cách Hàn Đông Nguyên nhìn cô vừa rồi cứ khiến cô phải suy nghĩ, lúc này nếu không lên lầu thì sẽ không có cơ hội nói lời nào với anh ấy một mình cho đến sáng mai.

Hơn nữa, cô vừa đi xuống lầu thì đụng phải Hàn Nhất Mai, sau đó quay người lại thì Hàn Nhất Mai đã chạy vào phòng Hàn Đông Nguyên, lúc này hai người mới bắt đầu cãi nhau khiến cô cảm thấy không bình thường. Cô lên lầu, Hàn Đông Nguyên vẫn dựa vào bên cửa cô đi qua, anh liền để cô đi vào, cô đứng ở cửa nửa giây cũng cảm thấy nói chuyện như thế này không tiện nên đi theo trong, sau đó Hàn Đông Nguyên liền dùng chân đóng cửa lại.

Trình Ninh nhìn về phía cửa, lại nhìn anh, hỏi: “Anh Ba, vừa rồi anh và chị Hai rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Hàn Đông Nguyên trong lòng không vui nhưng cũng sẽ không vì mấy lời đó của Hàn Nhất Mai mà mang cảm xúc buồn bực này lên người Trình Ninh.

Người ngoài nói tính tình của anh rất kém, nhưng chỉ là anh trước giờ chưa từng nể ai, thường xảy ra xung đột khi nói chuyện khiến người khác tức giận, nhưng thực tế anh luôn có khả năng kiềm chế cảm xúc rất tốt, chỉ là anh có muốn hay không mà thôi.

Anh cười với cô, nói: “Không sao.”

Trình Ninh nghi ngờ, nói: “Anh vừa nãy nhìn trông giống rất có chuyện đấy.

Hàn Đông Nguyên cười, nhìn cô nói: “ Anh chỉ là muốn em lên nói chuyện với anh, nếu không thì sao em có thể lên chứ?"

Trình Ninh: “...”

Cô chỉ nhìn anh như thế.

Anh thuận tiện lại nói: “Em qua đây hôn anh một cái thì càng không sao đấy"

Trình Ninh: “….”

Anh cho rằng cô sẽ tức giận, cô thật sự nhìn có chút tức giận, nhưng nằm ngoài dự đoán của anh, cô không cầm thứ gì đánh anh, ngược lại còn tiến đến, sau đó kéo áo anh và hôn lên cằm anh, nhưng nụ hôn vừa rời đi, trong sự kinh ngạc của anh, cô lại hỏi anh: “Có phải chị Hai nhìn ra gì đó rồi phải không, nên vừa nãy mới chạy đến tức giận với anh?"

Anh nhìn cô, nói: “Em không tức giận hay lo lắng sao?"

Cô tức giận với anh và lo lắng về phản ứng của người trong nhà.

Trình Ninh lắc đầu, lại gật đầu, nói: “Vậy cũng không thể làm gì được.”

Lại hỏi anh: “Chị ấy chất vấn anh rồi hả? Chị ấy đã nói gì?"

Hàn Đông Nguyên đưa tay giữ vai của cô kéo về gần mình, nhìn vào mắt cô nói: “Chị ấy nói anh không xứng với em, nói người thích em nhiều như thế, cô của em cũng sẽ không vừa mắt anh, em sớm muộn gì cũng sẽ đá anh"

Trình Ninh sửng sốt cô cho rằng Hàn Nhất Mai coi thường cô cho rằng chị ấy thấy cô không xứng với Hàn Đông Nguyên, cho rằng là cô câu dẫn anh ấy.

Cô hỏi anh, nói: “Vậy anh nói thế nào?"

“Anh nói với chị ấy anh bằng lòng"

Anh cười, nói: “Anh bằng lòng"

Trình Ninh mở to mắt, vươn tay nắm lấy cánh tay của anh, rồi kiễng chân hôn anh.

Hàn Đông Nguyên loạng choạng, để cô hôn lên mặt mình, hai tay vòng qua eo cô, sau đó cười nói: “Trình Ninh, em lại câu dẫn anh rồi, để anh nói cho em biết, anh một chút cũng không mắc câu, em như vậy, sau này đừng hét lên là anh bắt nạt em đấy"

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh chớp mắt, lại hôn lên mặt anh một cái rồi rời đi Hàn Đông Nguyên ấn cô lại muốn hôn cô, lại bị cô tránh né.

“Trình Ninh, em chính là cố tình khiến anh không vui” Anh nói.

“Anh không nghe thấy tiếng dưới lầu hả, mọi người đều về rồi, nói không chừng sẽ có người lên gõ cửa.”

Trinh Ninh kéo tay anh ra, nói: “Thả tay em ra.”

Hàn Đông Nguyên cũng biết lời cô nói là thật mọi chuyện vốn đã hơi lộn xộn, không thể để lộn xộn hơn được nữa.

Anh thả cô ra, nói: “Anh ở lại với em một thời gian, một tuần nữa chúng ta về cùng nhau”.

Anh không thể để cô một mình đối mặt với những chuyện này.

“Không cần đâu". Trình Ninh lắc đầu: “Tốt hơn là cứ theo kế hoạch ban đầu, nếu anh ở lại thì có thể càng tệ hơn đấy".
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: Chương 51


Tưởng San San tự nhận nếu có cuộc thi tuyển thì cô ta vẫn có năng lực đỗ.

Đương nhiên, có lẽ thực lực cũng không quan trọng như vậy. Thế nên những ngày qua lúc nào cô ta cũng ở trong trạng thái căng thẳng áp lực.

Đặc biệt là mấy hôm trước cô ta mới nhận được thư từ trong nhà, mẹ cô ta nói bà ấy đã về hưu nhường công việc lại cho đứa em trai sắp về quê.

Chuyện này gần như đã cắt đứt hy vọng về thành phố của cô ta.

Sau đó, Trình Ninh đột nhiên xuất hiện đúng lúc này.

Cô và Hàn Đông Nguyên, Liêu Thịnh cùng sống trong một đại viện, mới đến mấy ngày mà đã quen thuộc hết với mọi người trong đại đội.

Vừa đến đã khiến Hàn Đông Nguyên đá Chu Hùng vì cô.

Bình thường Chu Hùng kia tiếp cận cô ta bao nhiêu lần? Sao anh không ra mặt bảo vệ cô ta?

Vân Mộng Hạ Vũ

Cũng Triệu Chi từng nói Trình Ninh mới đến trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, đúng là kiểu người cô ta chán ghét nhất.

Cô ta không kìm được sự nóng nảy trong lòng, thấy Trình Ninh đuổi theo Hàn Đông Nguyên nói chuyện, cộng thêm mấy hôm nay bị Trình Ninh làm cho áp lực, nhất thời thấy ngứa mắt nên mở mở miệng đ.â.m chọc một câu.

Kết quả đã không đ.â.m được người khác còn bị người ta đ.â.m lại.

Tưởng San San bị Lưu Lệ Na kéo lại, cô ấy nhỏ giọng thuyết phục cô ta: "Nếu em đánh nhau thì mới đúng là không có đầu óc."

Thế còn chưa đủ, lúc này không biết ai trong số những người vây xem cất giọng đặc khẩu âm địa phương: "Mấy cô tranh cãi cái gì chứ? Nếu thanh niên trí thức Hàn không ưa thanh niên trí thức Trình thì sao lại cho cô ấy chăn đệm, găng tay, còn đánh người vì cô ấy, nghe nói ngay cả tiền và phiếu lương cũng đưa hết cho cô ấy giữ, có người nào không ưa ai mà như vậy sao? Thanh niên trí thức Tưởng, có ai không ưa cô như vậy không?"

Mọi người: "..."

Giọng nói kia vừa dứt thì người cũng chạy tới.

Là người nhà bí thư, Chu Hiểu Mỹ.

Vẻ mặt của cô ấy không có ý xấu, chỉ là hơi lớn, ánh mắt tò mò nhìn Tương San San, trên khuôn mặt màu lúa mạch khỏe khoắn cũng không có ý chê cười người khác.

Tương San San cũng ngay lập tức đỏ mặt, cắn môi, đẩy Lưu Lệ Na ra rồi xoay người rời đi.

Lưu Lệ Na thật sự bị choáng.

Cô ấy áy náy quay đầu lại nói với Trình Ninh: “Thanh niên trí thức Trình, cô đừng tính toán với cô ấy. Trong nhà cô ấy đang có chuyện nên gần đây tâm trạng không được tốt"

“Tâm trạng không tốt thì có thể bắt nạt người mới, cô ta cho rằng mình là đại tiểu thư của xã hội cũ sao?"

Vương Hiểu Quyên bực mình nói.

Hứa Đông Mai ở bên cạnh cũng bình tĩnh nói: “Hơn nữa, mở miệng ra là dìm thanh danh của người khác xuống, cô ta biết thẹn quá hóa giận còn thanh danh của người khác không phải là thanh danh à? Con gái người ta ai không có thanh danh chứ?"

Nói đến cả Lưu Lệ Na cũng phải đỏ bừng mặt.

Nhưng cô ấy vẫn quay đầu nhìn về phía Trình Ninh, thành khẩn nói: “Thanh niên trí thức Trình, thật xin lỗi, San San là người chân thật, không xấu. Nhưng là hơi xúc động, nói chuyện khó nghe, nói không lo hậu quả nhưng lại rất thật thà, không có ý xấu. Cô đừng để bụng với cô ấy"

“Ừ, tôi không so đo với cô ấy"

Trình Ninh cũng thành thật nói: “Mới rồi không phải tôi đã mắng người sao?"

Mọi người: “…."

Rất nhiều người bật cười.

Nhưng cười không có ác ý, đều là tiếng cười sang sảng.

Mặt Lưu Lệ Na càng đỏ hơn.

Trình Ninh nhìn dáng vẻ cô ấy ngượng ngùng thì cảm thấy mình như đang bắt nạt người thật thà.

Nghĩ lại, tất cả mọi người đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn, bản thân mình sau này còn nhiều chuyện cần mọi người giúp nên cần đoàn kết, không nên vì thế mà khiến các thanh niên trí thức trong cùng ký túc xá có mâu thuẫn, trở thành thù địch. Nên cô cười thân thiện với cô ấy, dịu dàng nói: “Đây không phải lỗi của chị nên chị không cần phải giải thích với tôi"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: Chương 52


Nghĩ rồi lại nói thêm: “Thấy chị nói tốt thay cô ấy như vậy thì xem ra thái độ làm người có chỗ tốt. Tôi và cô ấy thật ra vẫn là người xa lạ. Cô ấy vừa lên đã nói tôi theo đuổi đàn ông không được còn bị người ta ghét bỏ. Chị đặt mình vào hoàn cảnh của người khác suy nghĩ xem, nếu như tôi không mắng lại, chỉ biết đứng đó không quan tâm người khác nói gì thì đấy là do tính cách hơi yếu đuối và sĩ diện. Chị gái à, không lẽ chị để mặc cô ấy trút ra như vậy. Tâm trạng xong lại bị người khác nói xấu sau lưng, có đáng sao? Cho dù chị là bạn của cô ấy thì cũng không nên thiên vị, cần công bằng với người khác nữa."

Cô nói xong lại nhìn Lưu Lệ Na trấn an, nở nụ cười nói: “Nhưng mà yên tâm, tôi sẽ không so đo với cô ấy đâu"

Bởi vì nếu có chuyện gì tôi sẽ giải quyết trực tiếp chứ không so đo trong lòng.

Trình Ninh rời đi cùng bạn ký túc xá.

Chu Hiểu Mỹ cũng đuổi theo.

Cô ấy tới đây tìm Trình Ninh và Mẫn Nhiên.

Phía sau, Lưu Lệ Na cười khổ.

Cô ấy lớn hơn Tương San San mấy tuổi. Hai người là hàng xóm ở cùng đại sát viên, có thể nói là nhìn cô ấy lớn lên nên đối với chuyện nhà họ Tương cũng rõ.

Vì thế cô ấy luôn có một loại tình cảm thương tiếc đối với Tương San San.

Nhưng cô ấy cũng hiểu, cô ấy thương tiếc và khoan dung với Tương San San nhưng không thể khiến người khác cũng thương tiếc và khoan dung với cô ta.

Đối phương vẫn là người mới, còn nhỏ hơn Tương San San mấy tuổi.

Cô ấy thở dài.

Đang định xoay người rời đi thì Triệu Chi ở bên cạnh kéo tay cô ấy, có lẽ là hiểu lầm cô ấy khó chịu đựng được nên khuyên nhủ nói:

“Chị Lệ Na, chúng ta về thôi, về đi thăm chị San San. Bây giờ sợ là chị ấy đang khổ muốn chết. Mấy cô ấy... cũng quá gây sự rồi"

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai người trở về ký túc xá, ngoại trừ Tương San San đang khóc thì bạn cùng phòng ký túc là Trầm Thanh cũng ở đó.

Trầm Thanh đang an ủi Tương San San, thấy Lưu Lệ Na và Triệu Chi thì hỏi Lưu Lệ Na:“Sao thế?"

Vừa rồi cô ấy hỏi Tương San San nhưng Tương San San chỉ khóc mà không chịu nói gì cả.

Lưu Lệ Na đơn giản kể lại chuyện vừa nãy, sau đó thở dài, quay đầu nói với Tương San San: “Em ổn chứ, sao lại đi mắng cô ấy làm gì? Cô ấy không có trêu chọc gì em. Hơn nữa, Đông Mai nói đúng, thanh danh của con gái người ta quan trọng rất nhiều, chuyện quan hệ nam nữ này rất khó nói."

“Cô ta có thể làm lại không cho phép người khác nói sao?"

Tương San San đang tức giận, nghe Lưu Lệ Na nói xong thì lập tức nhảy dựng lên.

Lưu Lệ Na: ...

Cuối cùng thì người ta làm cái gì, sao em biết?

Cho dù cô ấy có hơi nhức đầu nhưng vẫn ôn tồn khuyên nhủ: “Nghe nói hình như cô ấy có người thân trong đại đội. Em xem, chúng ta đã tới đây mấy năm nhưng vẫn có khoảng cách nhất định với dân làng. Còn cô ấy mới tới hai ngày đã thân với dân làng rồi. Các bác gái đều thành một nhóm nói chuyện giúp cho cô ấy. Không phải em muốn được danh ngạch giáo viên trong đại đội sao? Nếu lúc này mà gây chuyện thì không phải là tự làm mình khó sao?"

“Không gây chuyện với cô ta là có thể được danh ngạch giáo viên sao?"

Tương San San bực bội nói.

Nghe Lưu Lệ Na nói như vậy, cô ta nhớ tới Triệu Chi đã nói với cô ta trước đó: Trình Ninh là một người nhìn sắc mặt những người khác nhau để đối xử khác nhau.

Cô ta không thích cô.

Nếu như không vì gây chuyện không thể lấy được danh ngạch thì cô ta phải làm khó mình chịu đựng làm gì?

Lưu Lệ Na: ..

Cái này không quan trọng.

Cô ấy tính mở miệng thay đổi góc độ khuyên nhủ cô ta, ngồi xuống bên cạnh, trước tiên vỗ về Tương San San, Trầm Thanh cũng thu tay lại: “Hừ!” rồi nói: “Danh ngạch cũng không phải chỉ một cái, đại đội trưởng và bí thư của đại đội chúng ta rất công bằng. Chỉ cần làm việc chăm chỉ thì không khó để lấy được. Nếu như tự ý phát tiết cảm xúc tức giận lên người khác thì mới chắc chắn không thể lấy được. Hơn nữa, người ta thiếu nợ cô sao?"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: Chương 53


Trình Ninh kia chỉ mới tới mấy ngày, ngoại trừ mấy lời từ miệng Triệu Chi thì không có tiếp xúc gì với bọn họ.

Không biết tính cách của người ta ra sao đã xông lên cắn người bậy bạ thì xứng đáng bị tức nghẹn.

Chẳng lẽ người ta vừa mới tới nên xứng đáng bị bắt nạt sao?

Tương San San ngẩng đầu lên muốn nói cô nói thì dễ, cô có Tôn Kiện còn tôi có gì chứ?

Nhưng cô ta mở miệng rồi lại thôi. Trước đó có thể phát tiết với người xa lại như Trình Ninh nhưng không dám mở miệng nói Trầm Thanh.

Trầm Thanh cũng chưa bao giờ là người có tính tình dịu dàng.

Tới khi ấy chỉ sợ khiến tâm trạng của mình càng bực hơn.

Cô ta cảm thấy trong lòng như muốn nổ tung.

Con mắt cũng cực kỳ căng.

Lưu Lệ Na thấy cô ta như vậy thì vừa tức giận, vừa đau lòng khuyên nhủ: “Em bình tĩnh suy nghĩ lại cẩn thận, đi nói xin lỗi với cô ấy, chị thấy cô ấy không ở phải là người vô lý. Nói sao thì cô ấy ở cùng các bạn trong ký túc xá không tồi, hẳn là người tốt. Em giải thích với cô ấy, việc này cũng qua".

Tương San San lạnh lùng nói: “Không!"

Sao lại cứng đầu thế này?

Lưu Lệ Na vừa định nói hai câu khuyên tiếp thì lại nghe Tương San San nói: “Chờ tuyết tan thì em sẽ cùng Lý Thắng đi công xã đăng ký kết hôn.

Mọi người đều sững sờ.

Muốn nói gì đó nhưng rồi lại im lặng.

Khó trách hôm nay tính tình lại cáu kỉnh thế.

Đưa ra quyết định này ước chừng là một trận căng thẳng như dây cung kéo rất căng.

Chờ Tương Sang San ra bên ngoài múc nước, Triệu Chi hỏi Lưu Lệ Na: “Chị Lệ Na, Lý Thắng là ai thế? Chị San San nói đăng ký kết hôn, sao mấy người không nói gì?"

Lưu Lệ Na liếc nhìn Triệu Chi nói: “Là con trai của đại đội kế toán Lý, làm giáo viên ở tiểu học công xã, làm việc giỏi, làm người cũng tốt, đã thích San San nhiều năm"

Vân Mộng Hạ Vũ

Thật ra tới nơi này, điều kiện thế này không tồi.

Nhưng Tương San San không thích anh ta.

Bên này, Trình Ninh trở về ký túc xá, mọi người đang nói chuyện này.

Vương Hiểu Quyên: “Thật sự là vô lý, tính tình không tốt, thường ngày dáng vẻ còn chưa tính, giờ sao lại đi bắt nạt người mới chứ?"

Lại nói với Trình Ninh: “Mới này cô nói rất đúng.

Nên như thế, dựa vào đâu phải nhìn cô ta, cô ta là ông trời sao? Lại còn tâm trạng không tốt, cảm xúc không tốt thì được quá đáng à?"

Trình Ninh lắc đầu cười nói: “Tôi mắng xong thì tốt rồi, ngược lại là cô ta hiện tại có thể gặp phải tình cảnh khốn khó. Mấy người lại đây nói cho tôi biết tình hình đi, tôi không biết gì về mọi người, để sau này ở chung tốt hơn. Để hiểu kỹ hơn hoàn cảnh và tính cách của các thanh niên trí nam nữ khác."

Cô cảm thấy việc Hàn Đông Nguyên đánh người hơi kỳ lạ.

Tuy tính tình Hàn Đông Nguyên không tốt lắm nhưng không phải là người làm việc không có chừng mực.

Sau đó có nhiều chuyện cũng rất kỳ lạ.

Vì thế trước tiên cô phải điều tra kỹ lưỡng đã.

Nhưng chuyện này cũng không gấp.

Cô quay đầu nói chuyện thân thiết với các cô ấy, lại hỏi Chu Hiểu Mỹ: “Hiểu Mỹ, sao cô lại ở đây? Tìm tôi có chuyện gì sao?"

Cô thấy mắt Chu Hiểu Mỹ hồng, tuy rằng tinh thần của cô ấy lúc này tốt nhưng không rạng rỡ như bình thường.

“Ừ, có chuyện."

Cô ấy thoải mái nói: “Tôi đính hôn, tên đàn ông kia tối qua chạy tới nói cho tôi biết, có nữ thanh niên trí thức ở đại đội rơi xuống sông. Anh ta cứu cô ấy, tình huống khẩn cấp nên đã giúp cô ấy thay quần áo, đã nhìn thấy hết nên phải phụ trách với cô ấy, từ hôn với tôi."

Chồng sắp cướp của Chu Hiểu Mỹ là con của kế toán đại đội bên cạnh.

Là giáo viên tiểu học ở đại đội, ở núi này thì điều kiện rất tốt.

Mọi người: “!"

Trong chốc lát, mọi người nhanh chóng vứt chuyện cãi nhau của Trình Ninh ra sau đầu, cả đám sững sờ nhìn Chu Hiểu Mỹ.

Chính là trong thời gian ngắn không biết nói gì cho tốt.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54: Chương 54


Một lúc lâu, người lớn tuổi nhất, cũng chững chạc nhất là Hứa Đông Mai nói: “Nếu như vậy, từ thì từ đi. Điều kiện của cô tốt như thế, chắc chắn có thể tìm được người tốt hơn. Đừng vì người như vậy mà khổ sở, không đáng"

Chuyện này vừa nghe đã thấy kỳ lạ.

Xuống nông thôn đã lâu, cho dù đại đội hẻo lánh nhưng mỗi ngày Chủ Nhật được nghỉ ngơi thì mấy cô sẽ cùng đi công xã. Cho tới bây giờ, nhóm thanh niên trí thức xung quanh chưa từng dừng liên lạc, chuyện gì mà không biết chứ?

Cho dù thế nào thì đàn ông không cần cũng được.

“Tôi biết.” Chu Hiểu Mỹ khoát tay nói: “Lúc vừa mới nghe hôm qua, tôi vừa đau lòng vừa tức, cả tối qua không ngủ yên được. Nhưng tôi đã ngủ cả ngày nay. Thấy thanh niên Trình và thanh niên Tương cãi nhau thì bỗng nhiên thấy không buồn nữa.

“Người kia thì có gì tốt, chỉ là đứa con của kế toán. Bố tôi còn là bí thư đấy. Không phải chỉ là giáo viên tiểu học đại đội thôi sao, chờ đại đội chúng ta xây tiểu học thì tôi cũng có thể."

Bởi vì trong đại đội không có tiểu học, Chu Hiểu Mỹ là số ít người trong đại đội có bằng cấp 2.

Mọi người “."

Xin hỏi là cô đang muốn cầu xin an ủi hay khoe ra vậy?

Vẫn còn chưa xong, Chu Hiểu Mỹ tiếp tục mắng: “Anh ta rất gầy, vừa hói, răng hô lại vừa xấu, dáng vẻ làm nông còn đội cái kính giả vờ thanh lịch, nói bản thân là người trí thức, ai thích anh ta chứ? Sau này tôi tìm một người trí thức chân chính khiến anh ta bẽ mặt.

Mặt mọi người cảm thấy co giật một hồi.

Chồng sắp cưới của Chu Hiểu Mỹ, con trai của kế toán đại đội bên cạnh là Trương Văn Thuận

Sau khi anh ta đính hôn với Chu Hiểu Mỹ, ngày lễ Tết đều đến nhà Chu Hiểu Mỹ chúc Tết. Mọi người không phải chưa từng gặp, nhưng bình thường, là một người trẻ tuổi, đối lập với người làm nông quanh năm. Đúng là thanh lịch, sao có thể kinh khủng giống như Chu Hiểu Mỹ nói chứ?"

Trình Ninh khẽ ho một tiếng nói: “Hiểu Mỹ, cần chúng tôi giúp gì không?"

Cô không nghĩ Chu Hiểu Mỹ tới đây để mắng cái tên Trương Văn Thuận kia.

“Ừ!” Dường như Chu Hiểu Mỹ cuối cùng cũng nhớ tới việc chính: “Là có chuyện, Trình Ninh, cô khôn khéo hơn, cô có thể giúp tôi đi một chuyến tới thôn nhà họ Trương kia, điều tra xem giữa Trương Văn Thuận và nữ thanh niên trí thức kia xảy ra chuyện gì. Tuy tôi không thích cuộc hôn nhân này là một chuyện nhưng Trương Văn Thuận có lừa tôi hay không là chuyện khác."

Cô ấy chớp mắt nói: “Cô có thể nhờ thanh niên trí thức Hàn điều tra giúp tôi không? Anh ấy quen biết nhiều thanh niên trí thức, chắc chắn có thể điều tra ra được chân tướng. Chắc chắn phải từ hôn nhưng tuyệt đối không thể coi tôi thành đồ ngốc."

Cô ấy không thể tự mình đi thăm dò.

Sợ là cô ấy tới thôn nhà họ Trương hỏi người dân cũng không biết nhiều.

Mấy người dân lại xem náo nhiệt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Rốt cuộc là cô gái thanh niên trí thức kia xảy ra chuyện gì, có quan hệ gì với Trương Văn Thuận. Trái lại, thanh niên trí thức bên kia có thể có người biết rõ hơn.

Trình Ninh búng đầu cô ấy, cười nói: “Được, vừa hay tôi cũng muốn đưa đồ cho anh ấy. Tôi sẽ bảo anh ấy hỏi thăm trước giúp cô, nắm chắc sự việc rồi mới nghĩ có nên đi tới thôn nhà họ Trương không"

Cô rất thích đi dạo xung quanh.

Chu Hiểu Mỹ bật cười, cảm ơn Trình Ninh.

Nhưng Trình Ninh thấy cô ấy tuy đang cố gắng cười nhưng vẻ mặt vẫn khó nén được tiều tụy thì đau lòng cho cô ấy, xoay người lấy chiếc mũ len màu đỏ từ trong chiếc hòm gỗ mà hôm qua mới đổi với đồng hương, đội lên đầu cô ấy, kéo mũ che hai bên tai cô ấy, dịu dàng nói:

“Đẹp quá, vui lên nào, đợi tôi lấy nguyên liệu, làm cho cô một cái mặt nạ sẽ ngày càng xinh hơn. Sau đó sẽ tìm một người đàn ông đẹp trai hơn gấp trăm lần tên đầu hói vừa xấu vừa răng hô còn giả trí thức kia"

Chu Hiểu Mỹ cười khúc khích.

Người nào không thích ăn diện đây.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55: Chương 55


Cô ấy hâm mộ Trình Ninh một thân trắng trẻo mềm mại như vừa mới lột da, làn da trắng như trứng luộc.

Nếu như cô ấy xinh giống Trình Ninh thì Trương Văn Thuận tính là gì chứ?

Nghĩ như vậy đột nhiên lại sáng tỏ.

Tâm trạng của Chu Hiểu Mỹ chuyển sang tốt hơn, bắt đầu xem đồ đạc trên bàn của Trình Ninh.

Cô ấy nhìn thấy một cái giỏ được đan từ các cành cây, cầm lên nói: “Trình Ninh, cái giỏ này đẹp thật, cô mang nó từ Bắc Thành đến đây sao?"

Trình Ninh quay lại nhìn.

Đó là một giỏ vuông được tết bằng cành liễu, cô mua của bà Phương hàng xóm. Bà Phương hàng xóm đưa cho cô rồi cô đặc biệt để dưới đáy túi hành lý mang tới đây.

“Cô “Ừ!” một tiếng: “Đúng! Là một bà hàng xóm trong đại viện tặng cho tôi"

“Thật là đẹp!"

Chu Hiểu Mỹ cười nói: “Trình Ninh, rõ ràng giống nhau nhưng sao đồ của cô mang tới đây lại đẹp như thế."

Trong túi lớn của mấy cô không nhiều lắm, chỉ là giỏ vuông bện hoặc buộc bằng trúc hay cỏ lau. Nhưng so với của Trình Ninh thì thô hơn nhiều.

Trình Ninh cười, tay cầm lấy cái giỏ nói: “Cái này tôi có thể đan, tôi đã học cùng bà. Chờ có cành liễu mới thì tôi sẽ dạy các cô"

Ánh mắt Chu Hiểu Mỹ lập tức sáng.

Sở dĩ cô ấy rất thích Trình Ninh bởi vì không chỉ chỗ cô có nhiều đồ hay mà người cũng dịu dàng hào phóng, không có thái độ cao ngạo của thanh niên trí thức. Hơn nữa, đi cùng cô dường như thấy bản thân cũng càng ngày càng tốt hơn.

Nói chuyện một lúc thì Chu Hiểu Mỹ rời đi, Trình Ninh sắp xếp đồ đạc vào trong giỏ, nói với các bạn cùng ký túc xá: “Tôi mang cho thanh niên trí thức Hàn, mọi người cứ ngủ trước đi."

Thái độ vừa thản nhiên vừa tự nhiên.

Hiển nhiên không bị ảnh hưởng bởi lời nói lúc trước của Tương San San.

Mã Đình Đình nghe thấy cô nói đi tới ký túc xá của Hàn Đông Nguyên, mở miệng rồi lại thôi.

Đến khi thấy Trình Ninh rời khỏi ký túc xá cũng không nói.

Hứa Đông Mai quay đầu lại nhìn Mã Đình Đình, ôn hòa nói: “Thật ra cô muốn đi theo thì cứ đi thôi. Trước đây tôi nghĩ con gái chủ động không tốt nhưng nhìn Trình Ninh, tôi lại cảm thấy cũng đáng yêu."

Cô ấy nói xong lại cười nói: “Tôi nghĩ Hàn Đông Nguyên cũng rất kinh ngạc, anh ấy cũng có ngày hôm nay".

Cô ấy nói lời này khiến Vương Hiểu Quyên và Mã Đình Đình đều bật cười.

Chuyện hôm nay, mấy cô cũng giống như mấy người Tương San San, hiểu lầm Trình Ninh đang theo đuổi Hàn Đông Nguyên.

Nói “mấy năm nay Hàn Đông Nguyên không nói chuyện yêu đương” là đang thể hiện chủ quyền công khai sao?

Tất nhiên, Hàn Đông Nguyên rõ ràng đối xử khác biệt với Trình Ninh.

Cuộc sống ở vùng nông thôn hẻo lánh vừa khô khan vừa buồn. Trình Ninh đến, trên người cô mang tới loại năng lượng tự do, dường như cũng mang tới một điều gì đó đặc biệt đến với cuộc sống của bọn họ.

Quay lại với phía Hàn Đông Nguyên.

Chuyện của Trình Ninh và Tương San San xảy ra ở trên đường, bên ngoài nhà ăn của đại đội.

Lúc đó là khi mọi người ăn cơm xong quay trở về ký túc xá nên cảnh kia tự nhiên có nhiều người nhìn thấy. Toàn bộ cuộc nói chuyện giữa mấy nữ thanh niên trí thức lọt hết vào tai bọn họ.

Trong đó là bạn cùng ký túc xá của Hàn Đông Nguyên, Tôn Kiện.

Tôn Kiện là một đồng chí rất nghiêm túc thật thà.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên ở cùng một đại viện, không biết chừng còn là người yêu của Hàn Đông Quân.

Tương San San là bạn ký túc xá với Trầm Thanh, người yêu anh ấy. Mọi người cũng ở cùng nhau mấy năm, ngoại trừ mồm miệng có hơi gay gắt khinh người thì cũng là đồng chí tốt.

Anh ấy cảm thấy hai người xảy ra xung đột không tốt.

Nói đến chuyện này thì nguyên nhân vẫn là Hàn Đông Nguyên.

Vì thế anh ấy suy đi tính lại, về ký túc xá ngay lập tức thuật lại câu chuyện cho Hàn Đông Nguyên đang ngồi bàn sưởi, dùng d.a.o khắc gì đó.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56: Chương 56


Anh ấy nói: “Anh Nguyên, chuyện này anh vẫn nên giải thích với mọi người. Nếu không người khác hiểu lầm sẽ không tốt cho thanh niên trí thức Trình"

Mấy nay anh ấy cũng ăn nhiều tương ớt thịt bò mà thanh niên trí thức Trình mang tới cho Liêu Thịnh.

Anh ấy có ấn tượng rất tốt với cô.

Liêu Thịnh kinh ngạc, miệng há hốc.

Sau khi kinh ngạc còn có tâm trạng cười vui vẻ, quay đầu nói với Hàn Đông Nguyên: “Anh, không ngờ miệng nhỏ của em gái Ninh Ninh lại lưu loát thế. Trước đây không biết, thấy anh bắt nạt cô ấy như trêu con châu chấu đến mức tức giận, ha ha, thế mà hết lần này đến lần khác tức giận cũng không dám nói, ha ha ha."

Tôn Kiện: “..."

Anh ấy vô cùng khϊếp sợ nhìn Liêu Thịnh.

Đây là vô tâm đúng không?

Vẻ mặt Hàn Đông Nguyên bình tĩnh, tay cầm d.a.o khắc, hung hăng liếc nhìn Liêu Thịnh. Tư thế kia giống như muốn khắc d.a.o lên mặt của Liêu Thịnh.

Tiếng cười của Liêu Thịnh nhạt dần.

Anh ấy cảm giác gần đây bản thân có hơi ngứa đòn.

Sau đó, chưa chờ anh ấy mở miệng nói thì cánh cửa phòng ký túc xá vang lên.

Có người gõ cửa.

Tôn Kiện cảm thấy bạn cùng ký túc xá của mình đều không bình thường.

Anh ấy mệt mỏi không muốn nói chuyện nên xoay người đi ra mở cửa.

Mở cửa ra thì thấy ngay Trình Ninh với nụ cười trong trẻo.

Tôn Kiện bị dọa nhảy dựng.

Này quả nhiên không nên nói sau lưng người khác.

Vừa nãy anh ấy chưa nói xấu về cô đúng không?

Có hơi chột dạ.

Anh ấy vội vàng hơi mất tự nhiên, chào đón Trình Ninh tiến vào, hỏi cô: “Thanh niên trí thức Trình, cô tới đây tìm Thịnh Tử sao?"

Bởi vì trước đây Trình Ninh cũng đã tới ký túc xá của bọn họ rồi.

Là mang đồ trong nhà gửi cho Liêu Thịnh.

Trình Ninh cười lắc đầu, lễ phép nói: “Không phải, tôi tìm thanh niên trí thức Hàn, mang đồ người nhà gửi cho anh ấy"

Tôn Kiện cảm thấy kinh hãi.

Anh ấy quay lại gọi Hàn Đông Nguyên đang ngồi khắc dưới đèn dầu.

Hàn Đông Nguyên ngẩng đầu lên nhìn lướt qua cửa, lại cúi đầu xuống, mặt không thay đổi tiếp tục khắc.

Tôn Kiện: ...

Liêu Thịnh ngay lập tức bật dậy, đầu tiên anh ấy chào hỏi Trình Ninh sau đó đi tới chỗ Tôn Kiện đang ngồi ở bàn sưởi, đối diện với Hàn Đông Nguyên, kéo lấy anh ấy đi ra cửa.

Còn rất chu đáo đóng cửa lại.

Tôn Kiện bị lôi đi, vừa ra tới hành lang đã bị một cơn gió lạnh thổi vào cổ khiến anh ấy run cầm cập.

Đang là ngày tuyết rơi lớn, ra khỏi phòng sưởi, bên ngoài lạnh cóng.

Anh ấy giậm chân, quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa đã đóng chặt: “Thịnh Tử, rốt cuộc thì thanh niên trí thức Trình có phải là người yêu của Hàn Đông Nguyên không?

Rất kỳ quái.

Tất cả mọi chuyện đều rất kỳ quái.

Còn phản ứng của Hàn Đông Nguyên cũng quá kỳ lạ.

Khiến cho anh ấy tự mình nghi ngờ nhận xét của bản thân sâu sắc.

Liêu Thịnh đột nhiên bị anh ấy làm cho nghẹn.

Anh ấy kéo người đi vào nhà chính, lúc này mới nói: “Cậu nghĩ cái gì thế? Với cái tính xấu như chó của tên Đông Nguyên kia thì có thể có người yêu à? Cậu xem đi, mười phút, nhiều nhất là mười phút thì em gái Ninh Ninh sẽ bị anh ấy đuổi ra thôi, chúng ta đợi một lúc rồi đi tới. Cái này không phải lại sợ nếu ở lại trong đó, tên kia bày vẻ mặt khó chịu cho em gái Ninh Ninh xem thì em gái Ninh Ninh sẽ thấy lúng túng sao?"

Tôn Kiện: “..."

Cậu có dám đứng trước mặt anh ấy nói một tiếng chó không?

Trong phòng, Trình Ninh đi tới nhìn Hàn Đông Nguyên đang ngồi ở bàn sưởi, đang khắc cái gì đó cạnh đèn dầu trên bàn sưởi.

Đến gần nhìn, là một hộp hình chữ nhật, chắc là một cái hộp đựng bút?

Hộp đựng bút được tạo từ mấy tấm gỗ đã đánh bóng tỉ mỉ, hoa văn được khắc đều rất tinh xảo.

Cô cũng không quấy rầy anh, chỉ đặt giỏ trên bàn sưởi, yên lặng nhìn anh điêu khắc, không phát ra tiếng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc cô bốn tuổi đã theo bác bước vào nhà họ Hàn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57: Chương 57


Gần như là lớn lên tại nhà họ Hàn nên đương nhiên biết anh từ nhỏ đã học điêu khắc, d.a.o khắc ít khi rời tay. Rõ ràng tính tình rất xấu, có đôi khi không có chút kiên nhẫn nào. Thế nhưng có thể ngồi yên mười mấy tiếng, rất cẩn thận khắc ra tác phẩm. Dường như điêu khắc đã trở thành thói quen khắc vào xương cốt của anh.

Nhưng là sau khi mất đi cánh tay, một thời gian dài, anh phải từ bỏ thói quen này.

Nghĩ tới đây, mũi cô không kìm nén được lại thấy chua xót.

Cô thấy anh rủ mắt xuống, một tay nắm hộp đựng bút, một tay chuyển động d.a.o khắc. Trong bóng tối, ánh đèn dầu chập chờn thi thoảng lại đung đưa trên gương mặt anh.

Cô rơi vào trạng thái ngẩn ngơ, suýt chút nữa xúc động đưa tay ra chạm vào anh.

Tay của Hàn Đông Nguyên căng thẳng, con d.a.o khắc trên tay ấn xuống mặt bàn, mặt không thay đổi nhìn cô nói: “Làm sao?"

Trình Ninh phục hồi tinh thần lại.

Bởi vì đoạn ký ức ngắn này mà vẻ mặt cô dịu dàng và trầm tĩnh rất nhiều.

Cô rút tay lại nói: “Mang mấy đồ cho anh."

“Không phải đã nói không cần sao?"

Trình Ninh không để ý tới thái độ gay gắt của anh, đặt giỏ ra trước mặt anh, vừa lấy đồ ra ngoài vừa nói: “Đây là thư trong nhà gửi cho anh. Sau khi biết em phải xuống nông thôn, trong nhà cũng gửi thư cho anh nhưng tuyết rơi lớn như thế, có lẽ là trên đường bị trì hoãn"

“Này là thịt lợn ướp và tương ớt cá khô mà bà đặc biệt làm cho anh. Này là thịt bò ướp mà anh cả đặc biệt mua ở tiệm cơm của doanh nghiệp nhà nước cho anh..."

Hàn Đông Nguyên thấy miệng nhỏ nhắn của cô nói liên tục, lại lấy từng đồ ra bên ngoài, mặt vẫn không thay đổi. Cuối cùng, khi cô còn lấy ra một túi kẹo bơ cứng thỏ trắng, khóe mắt anh giật giật, chắc đây là đứa cháu ba tuổi. Trong nhà, ngoại trừ nó thì ai cũng biết anh ghét đồ ngọt.

Trình Ninh nhìn ánh mắt không thiện cảm của anh dán vào túi kẹo bơ cứng thỏ trắng thì kiên nhẫn giải thích: “Cái này là em chuẩn bị cho anh. Em biết anh không thích đồ ngọt nhưng cái này rất có ích, giống như lúc trước anh ra ngoài, nếu lỡ như ở trên núi lâu thì một viên kẹo có thể giúp cung cấp năng lượng lâu hơn".

Hàn Đông Nguyên:……. Nhưng không biết phản bác từ đâu.

“Ngoại trừ những thứ này, em còn mang từ nhà rất nhiều cá khô và thịt xông khói. Cái này không thể ăn luôn, phải nấu lên hoặc xào với rau mới ăn được. Chờ tới ngày nào nghỉ, em nấu rồi mang cho anh."

Ban đầu trong thôn không có ngày Chủ Nhật như vừa nói.

Sau khi thanh niên trí thức tới đây không chịu nổi ngày nào cũng phải lao động nặng nhọc, cũng cần thỉnh thoảng đi công xã hoặc là đi thị trấn tiếp tế một chút nên đã xin đại đội một ngày Chủ Nhật được nghỉ.

Ngày mà bọn họ có thể không cần công điểm.

Hàn Đông Nguyên nhìn đồ vật đầy trên bàn sưởi, ngẩng đầu lên nhìn Trình Ninh, nhìn thật lâu mới nói: “Trước kia, quan hệ của chúng ta tốt lắm sao?"

Giọng điệu có hơi trào phúng cổ quái. Còn có hơi nghi ngờ.

Bởi vì giọng điệu thân quen của cô khiến người ta sinh ra ảo giác, dường như trước kia bọn họ không phải là người nhìn nhau một cái còn ngại nhiều mà có quan hệ rất tốt.

Trình Ninh sửng sốt.

Quan hệ trước kia sao?

Cũng đã mấy chục năm, nói thật là không nhớ rõ lắm.

Nhưng này có nghĩa gì?

Cô đã không phải là Trình Ninh mười tám tuổi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sẽ không bị khuôn mặt lạnh lùng của anh dọa sợ.

Sẽ không bởi vì tính khí xấu và lời nói độc ác của anh khiến tức giận tới giậm chân.

Cô nói: “Quan trọng sao? Đây là địa phương xa lạ, ngoại trừ anh thì những người khác tôi không quen biết. À, còn có Liêu Thịnh nhưng anh ấy là bạn của anh"

Hàn Đông Nguyên “Xì!” một tiếng nói: “Cô thế mà rất thức thời"

Trình Ninh không để ý tới anh, lấy phong thư cuối cùng từ trong giỏ mở ra, bên trong là một xấp tiền, còn có các loại phiếu.

Cô nói: “Đây là tiền và phiếu để đổi."
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58: Chương 58


Ánh mắt Hàn Đông Nguyên nhìn từ trên người cô sang xấp tiền kia, cuối cùng có hơi miễn cưỡng nói: “Không muốn thì bỏ xuống."

Trình Ninh Thật ra cô vẫn muốn.

Cho dù trong túi cô còn rất nhiều tiền, là dượng, bà nội, cả Hàn Đông Chí và Hàn Nhất Mai đưa, cộng vào cũng hơn hai trăm đồng. nhưng có ai không thích nhiều tiền chứ?

Dù hiện tại vô dụng nhưng chờ tới khi cải cách, cô vào đại học, tìm cơ hội có thể mua được ngôi nhà nhỏ với số tiền này.

Cô kiềm chế xúc động để tiền lại vào túi mình, đặt phong bì lên bàn sưởi, tính xoay người rời đi nhưng nghĩ gì đó lại dừng lại chút, hít một hơi thật sâu, nói với anh:

"Đúng rồi, có có một chuyện, hôm nay anh đá tên Chu Hùng kia quá mạnh, nếu lỡ như cơ thể anh ta yếu, anh đá một cái đã đá c.h.ế.t anh ta thì phải làm sao? Hơn nữa, anh nói cái gì mà “Cẩn thận tôi lấy mạnh anh”, câu này sao có thể nói lung tung chứ? Lỡ đâu buổi sáng anh mới nói mấy lời này, buổi tối anh ta ngã xuống sông chết, người khác sẽ nói cái c.h.ế.t của anh ta có liên quan tới anh thì làm thế nào chứ?"

Hàn Đông Nguyên:“?"

Cô đang nói đùa cái gì chứ?

Hàn Đông Nguyên cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía cô.

Cô đang nói cái quỷ gì vậy?

Do trước đây không thân quen cho nên mới không biết mạch não của cô thần kỳ như vậy sao?

Lại còn nói nhiều như thế?

Trước kia rõ ràng có đánh cũng không thèm nói mấy câu.

Nhưng hiện giờ bọn họ thân nhau sao?

Vài lần anh muốn ngắt lời cô “Phụt!” một cái nhưng mấy lần đều kiềm chế. Cuối cùng tới khi cô ngừng lại lấy hơi mới nhìn cô thật lâu nói: “Nói linh tinh cái gì vậy? Anh ta là đậu phụ à?"

Dễ dàng c.h.ế.t như thế sao?

“Ai mà biết?"

Trình Ninh tức giận nói: “Dù sao anh nhớ kỹ đó, sau này không được nói như thế nữa. Càng đừng có đánh người!"

Hàn Đông Nguyên: “..."

Cô đang ra lệnh cho anh sao?

Ai cho cô lá gan ra lệnh cho anh chứ?

Anh cảm thấy xương cánh tay ngứa ngáy, nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, chỉ có d.a.o khắc và hộp đựng bút mới có thể ngăn lại sự khó chịu đến tận xương này.

Mặt Hàn Đông Nguyên đen lại, lườm cô.

Trình Ninh nghĩ chắc là anh đang tức giận.

Nhưng cô sẽ không giống như kiếp trước sợ anh.

Nhưng cô cũng hiểu, chỉ nói một lần, dựa vào quan hệ của hai người họ thì anh nghe lời cô mới là lạ.

Không sao, cô nắm bắt cơ hội nói ra, phiền không c.h.ế.t anh được.

Cô nghĩ thế, ánh mắt lại liếc qua bàn sưởi, thấy trên tay anh còn cầm ống gỗ mới điêu khắc thì khẽ ho một tiếng, chuyển chủ đề nói: “Đây là hộp đựng bút sao? Đẹp lắm, là quà tặng sao?"

Thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn thời tiết.

“Không phải"

Hàn Đông Nguyên tức giận nói.

“Là để giữ cho mình sao?"

Trình Ninh nhìn thoáng qua hai sản phẩm chưa hoàn thành khác trên bàn học của anh. Sở dĩ xách định được đó là hộp đựng bút được điêu khắc là của anh vì hai cái bút cắm trong hộp đựng bút đó đã rất quen thuộc với cô.

Cô nói: “Anh đã có rồi thì có thể tặng cái này cho em không? Em không có hộp đựng bút."

Tay Hàn Đông Nguyên siết chặt lại, ngay lập tức đặt hộp đựng bút lại bàn sưởi, không tin được nhìn cô.

Tuy là thấy cô phiền, ghét cô nhưng cũng nhìn cô lớn lên.

Anh rất rõ tính cách của cô.

Là người anh bày sắc mặt lạnh thì sau lưng cô chắc chắn phải “Hừ!” một tiếng.

Từ khi nào cô lại có dáng vẻ như vậy?

Đúng là có chút mặt dày.

Này thật sự không phải là ai giả trang chứ?

Suýt chút nữa anh đã đưa tay ra bóp mặt cô.

“Không được."

Anh mím môi mỏng, lại lập tức không kiềm chế được nói: “Đây là hàng mẫu, chờ lần sau tôi làm cho cô một cái.

Nói xong, không được tự nhiên quay mặt đi.

“Hàng mẫu sao?"

Trình Ninh không chú ý tới anh nói “Làm cho một cái sau”, kinh ngạc nói: “Là loại đồ nào?"

“Gửi tới Bắc Thành"
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,226
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59: Chương 59


Anh nhanh chóng thu lại cảm xúc nói: “Gửi tới xưởng nội thất. Nếu như người dân có thể sản xuất, xưởng nội thất có thể nhập thì người dân cũng có thể nhận được tiền"

Là vì cái này sao?

Trình Ninh bỗng nhiên nghĩ tới kiếp trước, trước khi vào tù, dường như ở đây, anh đã làm rất nhiều chuyện.

Cô đưa tay ra sờ vào hộp đựng bút, anh buông tay nên hộp đựng bút đó rơi vào tay cô.

Cô cầm lên nhìn kỹ rồi chậm rãi nói: “Đẹp lắm! Anh gửi hàng mẫu đẹp như vậy đi, người ta chắc chắn sẽ thích nhưng người dân không biết điêu khắc, không thể sản xuất hàng loạt. Cũng không thể để họ làm một cái rồi anh lại khắc một cái chứ? Kỹ thuật này cũng không thể học trong một thời gian ngắn được.

Anh nhìn cô.

Trình Ninh hỏi: “Anh có mực và bút lông không?"

Hàn Đông Nguyên quay đâu lại, liếc mắt về phía bàn học gần cửa.

Trình Ninh nhìn theo ánh mắt anh, nở nụ cười nói: “Mượn một chút.

Nói xong, cầm lấy sản phẩm chưa hoàn thành đi tới, lấy bút lông nhúng chút mực nước rồi vẽ vài nét trên hộp đựng bút. Một lúc sau, một bức tranh phong cảnh đơn giản mà sống động xuất hiện trên hộp đựng bút.

“Nếu chỉ là bức tranh thì chắc chắn rất bình thường"

Cô cười nói: “Nhưng ở trên hộp đựng bút thế là đủ rồi."

Trước kia cô có học vẽ mấy năm, trình độ có hạn nhưng vẽ tranh trên hộp đựng bút thì vẫn có thể.

Nghĩ lại vẽ thêm con mèo rồi mới đưa bức tranh đã vẽ xong trên hộp đựng bút cho Hàn Đông Nguyên nói: “Anh thấy cái này được không? Tuy là không đẹp tinh xảo như anh điêu khắc nhưng nhanh. Tốc độ em vẽ chắc chắn có thể theo kịp tốc độ của người dân làm ra hộp đựng bút. Hơn nữa, nhỡ đâu có thanh niên trí thức trong viện chúng ta có thể vẽ tranh, hoặc là viết thư pháp cũng được, có thể khắc nữa. Nhưng mà..."

Cô nhíu mày nói: “Thứ này có phải gặp nước là bị trôi không?"

Hàn Đông Nguyên thấy cô rất buồn thì khóe miệng giật giật nói: “Sơn sơn bóng lên thì sẽ không phai màu. Cứ vậy đi, ngày mai tôi đưa cho bí thư và đại đội trưởng nhìn thử."

Lại liếc tay của cô hỏi: “Ở trong đội sống có quen không?"

Trước kia khi ở nhà, bà nội và mẹ kế đều chiều cô, nói là mười ngón tay không dính nước cũng không quá.

Trình Ninh nghe anh đồng ý với ý kiến của mình, mắt sáng lên vui vẻ.

Cô nghe anh bắt đầu hỏi về công việc, bỏ qua giọng điệu kỳ quái của anh, nhìn theo ánh mắt anh xuống tay mình, cười nói: “Tốt lắm, đeo bao tay quen rồi thì không sao, các thím cũng giúp tôi lắm.

Anh bị nụ cười tươi của cô làm cho buồn bực.

Anh quay đầu đi, không để ý tới cô, lạnh lùng nói: “Xong rồi, đồ vật cô mang tới rồi thì đi ra ngoài đi."

Không khi vừa mới hài hòa thì lại lạnh tiếp.

Trình Ninh cũng không để ý.

Hôm nay đã có tiến triển lớn rồi, cô “Ừ!” một tiếng, vừa định nói “Em đi đây”, bỗng nhiên nhớ tới chuyện của Chu Hiểu Mỹ: “Còn một việc nữa, muốn hỏi anh có giúp được không?"

Đúng là rất biết tiến thêm một tấc.

Hàn Đông Nguyên nhìn cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ánh mắt Hàn Đông Nguyên nhìn người chăm chú và sắc bén như thể có thể xuyên qua da vào tận xương, khoét vào tận tim.

Trước kia, Trình Ninh rất sợ anh nhìn cô như vậy nhưng bây giờ thì không.

Cô tự mình nói: “Là người nhà bí thư, Chu Hiểu Mỹ.

Đáng lẽ là mấy tháng nữa cô ấy sẽ kết hôn thì chồng sắp cưới của cô ấy cứu một nữ thanh niên trí thức rơi xuống nước, còn giúp người ta thay quần áo nên đã thấy hết, sẽ chịu trách nhiệm với người ta nên phải từ hôn Chu Hiểu Mỹ. Chồng sắp cưới của cô ấy là người của thôn nhà họ Trương bên cạnh. Là con trai của kế toán đại đội của bọn họ, tên là Trương Văn Thuận. Anh quen biết thanh niên trí thức bên kia, có thể giúp đỡ hỏi thăm chút xem chuyện gì xảy ra không?"

“Cô thế mà rất nhiệt tình đấy"

Giọng điệu của Hàn Đông Nguyên châm chọc: “Mới đến mấy ngày đã quản cả chuyện tình cảm của người ta à?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom