Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thanh Đàm - Cổ Thất

Thanh Đàm - Cổ Thất
Chương 20: Ngả bài


Editor: Jen191202

Đôi tay đỡ lấy bả vai Ôn Tử Nhiên không ngừng đong đưa lên xuống, tư thế giao hợp kịch kiệt này rất nhanh khiến Thanh Đàm cao trào, mật dịch từ bên trong hoa huy*t chảy ra, cả người toát mồ hôi đầm đìa ngã lên người nam nhân.

Ôn Tử Nhiên lại còn chưa thỏa mãn, xoay người đem nàng đưa lưng về phía mình, ấn xuống mông nàng, đem dương v*t cắm vào trong cơ thể nàng, mông đùi rắn chắc liên tục va chạm.

"A... Nhẹ một chút, sắp không chịu nổi..." Thanh Đàm vô lực ở dưới người hắn xin tha.

Nam nhân nhắm mắt hôn nhẹ gáy nàng, thở ra nhiệt khí phả vào lưng nàng mang đến một tia rùng mình.

"Đàm Nhi... Hiện tại lúc này ta không thể nhẹ được."

Ôm mông nàng dùng sức thọc vào rút ra, theo động tác càng lúc càng nhanh, Ôn Tử Nhiên hừ nhẹ một tiếng, ở chỗ sâu nhất trong hoa huy*t của nàng phun ra chất lỏng đặc sệt.

Hoan ái qua đi, hai người ôm lấy nhau, Thanh Đàm mệt tới mức không muốn nhúc nhích ngón tay, ở trong lòng ngực hắn tìm tư thế thoải mái liền tiến vào mộng đẹp, Ôn Tử Nhiên thưởng thức mái tóc của nữ nhân trong lòng, không hề buồn ngủ, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Giờ Tý, không gian yên tĩnh, ánh lửa từ ngọn nến phản chiếu thân ảnh đĩnh đạc của nam nhân ngồi trước bàn, Lý Thanh Dật ngồi ở trong phòng tự rót rượu cho chính mình, tựa hồ đang đợi người nào đó, thẳng đến khi nghe được một chuỗi tiếng bước chân chậm rãi tới gần, cùng với tiếng kẽo kẹt, cửa liền bị đẩy ra.

Ôn Tử Nhiên thấy được trong phòng có người, không chút do dự liền đi vào, trở tay đóng cửa lại, đến trước bàn tròn ngồi xuống, giương mắt nhìn Lý Thanh Dật.

"Lý công tử buổi chiều cố tình cho người ngăn ta lại là vì muốn tiếp cận thê tử sắp cưới của ta?" Ôn Tử Nhiên chất vấn hắn, trong ánh mắt mang theo tia lửa giận, hung ác tựa như muốn đem hắn lột sống.

Hôm nay, lúc mang Thanh Đàm đi ra ngoài chơi, đoàn người chung quanh như cố ý như vô tình đem hắn cùng Thanh Đàm chia cắt, ý thức được chỗ nào không thích hợp, chưa kịp bắt lấy tay Thanh Đàm, liền bị một đám người ngăn lại đường đi, thời điểm quay đầu lại sớm đã không thấy bóng dáng nàng.

Nhanh chóng đem đám người kia bỏ qua một bên, lúc tìm được Thanh Đàm liền thấy bên cạnh nàng chính là Lý Thanh Dật, nếu nói việc này cùng hắn không có quan hệ, Ôn Tử Nhiên tất nhiên là không tin, đã ở cùng khách điếm, muốn biết Lý Thanh Dật ở phòng nào cũng không khó, vì thế đêm khuya hắn đến "gặp mặt", quả nhiên thấy đối phương dường như cũng đang đợi mình.



"Ôn huynh sao lại nói như vậy, nếu chưa thành thân, liền không thể gọi thê tử." Không phủ nhận việc buổi chiều hắn phái người đem Ôn Tử Nhiên ngăn lại nói, Lý Thanh Dật cười, tựa hồ nhớ tới cái gì.

"A... Không đúng, ta hẳn là không nên gọi ngươi là Ôn huynh, vẫn là gọi Tập Lẫm huynh đi?" Không để ý tới ánh mắt Ôn Tử Nhiên, Lý Thanh Dật dường như không có việc gì cầm lấy bầu rượu rót cho đối phương một chén rượu.

Nghe được hai chữ "Tập Lẫm", Ôn Tử Nhiên sửng sốt một chút, nhưng chỉ qua một cái chớp mắt, biểu tình trên mặt liền khôi phục lại như lúc ban đầu.

"Ta biết ngươi tối nay nhất định sẽ đến." Lý Thanh Dật cười, rõ ràng gương mặt mang theo nét non nớt, nhưng cho người ta cảm giác tràn ngập tâm cơ.

"Được rồi, đừng ở kia nói một đống lời vô nghĩa." Ôn Tử Nhiên không kiên nhẫn cầm lấy chén rượu trước thưởng thức "Ngươi tiếp cận chúng ta rốt cuộc nhằm mục đích gì?"

"Cái này sao..." Lý Thanh Dật nhíu mày sờ sờ cằm, suy tư trong chốc lát "Thực ra, người ta muốn tiếp cận chỉ có tiểu Đàm mà thôi." . Truyện Nữ Phụ

"......"

Tiểu Đàm? Ôn Tử Nhiên không nói gì, gương mặt anh tuấn trở nên nghiêm túc, chén rượu trong tay thiếu chút nữa bị bóp nát, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lý Thanh Dật hồi lâu, trong phòng trở nên yên tĩnh, phảng phất một cây kim rơi xuống đất đều có thể nghe thấy.

Một lúc sau, Ôn Tử Nhiên mới mở miệng đánh gãy sự im lặng "Đàm Nhi là người của ta, mặc kệ là tâm hay là thân, đều sớm đã cho ta, nếu ngươi dám đánh chủ ý lên nàng......"

Không nói thêm gì nữa, Ôn Tử Nhiên buông chén rượu trong tay xuống, đứng dậy đi ra cửa " Lý công tử, lời cảnh cáo ta chỉ nói một lần,......"

"Ta liền rửa mắt chờ mong" Lý Thanh Dật không chút để ý cười nói.

- - - - - -

Cuối cùng mình cũng đã đăng được 2/3 truyện rùi ????. Những chương còn lại mình đều đã edit xong nhưng vẫn chưa post tại thấy lượt đọc và lượt vote quá ít luôn ???? khum biết do mình edit dở hay đỡ truyện khum hợp gu mọi người nữa ????. Luyên tha luyên thuyên z thoi chứ mình vẫn sẽ đăng dần truyện, mn nhớ vote và cmt ủng hộ mình nha????????????
 
Chương 21: Hồi ức của Lý Thanh Dật


Editor: Jen191202

Ôn Tử Nhiên đi rồi, Lý Thanh Dật đứng dậy đi đến bên cửa sổ, thân thể thon dài đĩnh bạt dựa vào cửa sổ, nhìn lên bầu trời đầy sao, suy nghĩ dần dần trôi xa......

Nhiều năm về trước.

Lý Thanh Dật năm 6 tuổi, thân thể có bệnh về mắt, khám chữa qua vô số danh y, cho dù là thái y trong cung cũng đều đã xem qua đôi mắt hắn, ai cũng thở dài dùng lý do "bất lực" để từ chối chữa trị.

Mùa đông năm ấy, nghe nói Càn Châu xuất hiện một vị thần y, Lý phủ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, lập tức an bài đưa Lý Thanh Dật đi Càn Châu.

Trong lúc xuất phát không biết đã xảy ra cái gì, Lý Thanh Dật bị lạc đường, vốn là đã có bệnh về mắt, lại chỉ là đứa nhỏ 6 tuổi.

Nơi hẻm nhỏ hẻo lánh, Lý Thanh Dật rụt cổ ngồi xổm trong góc, hắn có chút nhát gan, cũng không dám cùng người lạ nói chuyện, thanh âm ồn ào khiến hắn hoảng loạn, hắn theo bản năng sờ soạng đi đến một chỗ an tĩnh chờ đợi, bông tuyết không ngừng bay xuống, đem khuôn mặt nhỏ của hắn đông lạnh đỏ bừng.

"Nha ~~~ tiểu đệ đệ, ngươi đang đợi ai vậy" không biết từ nào xuất hiện một tiểu khất cái, thấy Lý Thanh Dật ngồi trong góc, lấm la lấm lét tiến lên đánh giá.

*khất cái: người ăn xin

"Không... Không chờ ai......" Lý Thanh Dật không biết là bị lạnh hay bị dọa sợ, âm thanh có chút run lên.

Thấy Lý Thanh Dật nói chuyện nhưng ánh mắt trống rỗng vô thần, khất cái duỗi tay đến, ở trước mắt hắn quơ quơ, biết Lý Thanh Dật cơ bản nhìn không thấy, liền lộ ra tươi cười đáng khinh, định mạnh mẽ đem Lý Thanh Dật kéo đi.

"Ngươi mau buông hắn ra!" Một giọng nói non nớt vang lên, tiểu Thanh Đàm cách không xa đi tới, phía sau có hai người hầu đi theo.

Khất cái không để ý tới, đang tập trung lôi kéo Lý Thanh Dật rời đi, bị Thanh Đàm mang theo hai người hầu ngăn lại, khất cái luống cuống liền lật đật bỏ chạy.

"Ngươi không sao chứ." Tiểu Thanh Đàm đem Lý Thanh Dật nâng dậy, tiếp xúc với bàn tay nho nhỏ ấm áp của nữ hài, Lý Thanh Dật tâm tình tựa hồ bình tĩnh một chút.

"Vừa rồi người kia thật đáng sợ... May là ta đi theo tiểu bạch tới, bằng không ngươi liền phải bị mang đi!"



"Tiểu bạch...?" Lý Thanh Dật nghi hoặc, thẳng đến khi nghe thấy tiếng mèo kêu cách đó không xa, hắn mới đại khái sáng tỏ, tiểu bạch hẳn là con mèo kia.

Thấy nam hài ánh mắt vô thần nhìn chằm chằm một chỗ, Thanh Đàm duỗi tay ở trước mắt hắn quơ quơ "Là nhìn không thấy sao? Nhà ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi về nhà."

Mới vừa cùng mấy người Thanh Đàm đi ra ngõ nhỏ, liền gặp được Lý phủ đang sốt ruột đi tìm hắn, bọn người gia đinh vui vẻ, không ngừng hướng Thanh Đàm nói lời cảm ơn, sau đó liền mang Lý Thanh Dật hồi phủ.

*gia đinh: người làm trong nhà

"Từ từ..." Lý Thanh Dật dừng lại bước chân, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng là thân thể vẫn hướng tới Thanh Đàm "Tiểu tỷ tỷ, ngươi tên là gì..."

"Ta kêu Mục Thanh Đàm."

Mục Thanh Đàm, này ba chữ liền như vậy khắc sâu vào trong lòng Lý Thanh Dật, đôi mắt bị tật cũng đã chữa trị tốt, thẳng đến gần đây, hắn từ Càn châu trở về, thời điểm đó, hắn liền nói với cha muốn cưới Mục gia tam tiểu thư làm vợ.

Thật vất vả lắm hai người bọn họ mới tranh thủ được cơ hội gặp mặt, lại nghe nói Mục Thanh Đàm vì trốn hắn liền chuồn êm ra cửa, không còn cách nào, hắn rốt cuộc cũng không thể chờ thêm nữa.

Do dự vài giây, cuối cùng hắn quyết định trực tiếp lén vào Mục phủ, tìm kiếm khuê phòng Thanh Đàm, hắn chỉ nghĩ muốn nhìn nàng một cái liền tốt rồi, tuyệt đối sẽ không làm hại đến nàng.

Thế nhưng ở ngoài cửa, hắn nghe được tiếng Thanh Đàm cùng Ôn Tử Nhiên hoan ái......

Suy nghĩ chậm rãi bị kéo trở về.

"Tiểu đàm... Nàng sẽ nhớ rõ ta sao?"

- - - - - -

Mọi người nhớ vote và cmt cho mình có động lực edit tiếp nha. Yêu yêu ????????????
 
Chương 22: Trạm dừng tiếp theo


Editor: Jen191202

Sáng sớm ngày thứ hai, Ôn Tử Nhiên đem Thanh Đàm còn mơ ngủ mạnh mẽ đánh thức, nói là muốn xuất phát sớm một chút.

Vốn tưởng rằng có thể ngủ đến khi tự tỉnh, Thanh Đàm mơ màng đi rửa mặt, kỳ thật thời gian không cần gấp rút, không biết Ôn Tử Nhiên vì cái gì mà lại muốn rời đi gấp như vậy.

Tối hôm qua hoan ái kịch liệt, Thanh Đàm đến bây giờ vẫn còn mệt mỏi, eo cũng đau nhức, nhưng là nhìn thân ảnh thon dài của nam nhân, tinh thần mười phần phấn chấn, không có nửa điểm mỏi mệt, vẫn là áo bào trắng không dính bụi trần như cũ, gương mặt tuấn lãng mang theo ý cười nhàn nhạt.

Có đôi khi nhìn bộ dáng Ôn Tử Nhiên mặc xong quần áo, hoàn toàn không thể liên tưởng đến bộ dáng lúc trần trụi của hắn. Áo trắng, tóc đen, thoạt nhìn không nhiễm thế tục, giơ tay nhấc chân đều tản ra sức hấp dẫn. Nhưng là cởi quần áo ra... Quả thực là cái đại sắc ma, dùng các loại tư thế tra tấn nàng, mê hoặc nàng, cái gì dâm ngôn dâm ngữ đều nói ra hết......

"Sớm a, Mục cô nương, Ôn huynh."

Mới vừa xuống lầu liền nhìn thấy Lý Thanh Dật ngồi ở dưới lầu ăn sáng, nhìn đến bọn họ liền ngửa đầu chào hỏi, hắn hôm nay mặc một thân thanh y, tóc lấy trâm ngọc búi lên, thoạt nhìn thanh nhã phiêu dật.

"Sớm a, Lý công tử" Thanh Đàm đáp lại một câu, lại thấy Ôn Tử Nhiên bên cạnh không có để ý tới, chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lý Thanh Dật một cái, liền lôi kéo nàng tìm cái cái bàn cách xa ngồi xuống.

Thấy Lý Thanh Dật dùng ánh mắt nửa vô tình nửa cố ý nhìn về phía này, Ôn Tử Nhiên dứt khoát đứng dậy thay đổi vị trí, đem ánh mắt Lý Thanh Dật che ở phía sau.

Sau khi ăn sáng xong liền xuất phát, bọn họ sớm đã thu thập xong mọi thứ, người lái xe ngựa đã chờ sẵn ở cửa, vẫn như lần trước, nàng lên xe ngựa liền dựa vào vai Ôn Tử Nhiên nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trên người hắn có vị đàn hương làm nàng cảm thấy an tâm, loại tâm tình này thật tốt, nói đúng ra là chỉ cần bên cạnh Ôn Tử Nhiên mọi thứ đều tốt đẹp, chỉ cần ở bên hắn, nàng không cần phải lo lắng bất cứ việc gì, hắn đều sẽ đem mọi thứ an bài thật tốt.

"Đàm Nhi, kế tiếp chúng ta đi Ích Châu, nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai lại đi Thủy Lộ liền có thể đến Mặc Phong Sơn." Ôn Tử Nhiên nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài đen như mực của nàng, nghĩ đến ngày tháng ẩn cư sinh hoạt trong núi sau này, khóe miệng nhợt nhạt cong lên.



"Ừm, đã biết" Thanh Đàm đáp lại, ở xe ngựa thực sự quá xóc nảy vốn dĩ đêm qua nàng vẫn chưa nghỉ ngơi tốt, dứt khoát trực tiếp nửa nằm xuống, đầu dựa vào trên đùi Ôn Tử Nhiên tìm tư thế thoải mái đi vào giấc ngủ.

Thời điểm tỉnh lại, không biết là đã bao lâu, xe ngựa vẫn còn đang chạy, Thanh Đàm xoa xoa đôi mắt, ngẩng mặt lên liền thấy đôi mắt Ôn Tử Nhiên cực nóng đang nhìn mình.

"Tỉnh? Tiểu lười biếng" hắn cúi đầu hôn môi nàng, lại bắt lấy tay nàng hướng về dương v*t đã sớm cương cứng của hắn, cách lớp quần áo chậm rãi cọ sát.

"Chàng..." Thanh Đàm kinh ngạc, đây là ở trên xe ngựa, bên ngoài còn có người, hơn nữa chính mình đang nằm trên đùi hắn, trước mắt chính là hình ảnh bàn tay nàng đang vuốt ve gậy th*t của hắn, thật là quá dâm đãng.

"Ta cái gì? Hửm? Muốn đi vào trong sờ sờ sao?" Hắn không khỏi đem nàng nâng dậy, xốc lên vạt áo của mình, đem tay nàng duỗi vào trong quần, nắm chặt lấy dương v*t nóng bỏng của hắn

Thanh Đàm tuy rằng thẹn thùng, nhưng tay nhỏ vẫn là xoa nắn lên xuống, đỉnh dương v*t tràn ra chất lỏng cũng chậm rãi lưu tại trên tay nàng, nhìn biểu tình hưởng thụ trên mặt nam nhân, nàng chỉ cảm thấy tim đập thật nhanh, bên ngoài còn có người, có phải hay không quá kích thích?

Ôn Tử Nhiên cúi đầu hôn xuống, hắn cắn mút đôi môi của nàng, dùng đầu lưỡi cạy mở khớp hàm, đem đầu lưỡi duỗi vào bên trong, thâm nhập chơi đùa, thường thường gặm cắn, cái hôn này đều làm hai người phải thở dốc.

Hắn nhìn khuôn mặt đỏ ửng của nàng, ánh mắt mê ly nhiễm tình dục, vừa lòng cười, ở bên tai nàng nhẹ giọng dụ hoặc "Đàm Nhi... Muốn ăn nó sao?"

Nàng theo bản năng nuốt nước miếng, Ôn Tử Nhiên thấy động tác của nàng, đem quần kéo xuống hơn một nửa, lộ ra gậy th*t thô to, trên đỉnh đầu nấm không ngừng tràn ra chất lỏng dính dính.

- - - - - -

Truyện sắp hoàn rùi, nhớ vote và cmt cho mình có động lực edit tiếp nha ????????????
 
Chương 23: Trên xe ngựa (H)


Editor: Jen191202

"Đến đây đi, Đàm Nhi... Mau liếm nó" hắn cường thế ấn đầu nàng xuống, làm nàng đối mặt với dương v*t của hắn.

Thanh Đàm vươn đầu lưỡi ở đỉnh đầu liếm một chút, nếm được hương vị tinh dịch của hắn, lại mở đôi môi ra, đem gậy th*t đằng trước ngậm lấy, nhẹ nhàng mút một cái.

Nghe được âm thanh hưởng thụ của nam nhân, nàng càng thêm dụng tâm liếm mút, nhưng mà dương v*t quá lớn, chính mình há to miệng cũng chỉ có thể ngậm lấy đầu nấm phía trước, đôi tay xoa nắn phía dưới thân gậy, thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi dọc theo dương v*t chậm rãi liếm về phía sau.

"Hừ a......" Nam nhân nhắm mắt phát ra một tiếng hừ nhẹ, biểu tình tựa hồ vừa thống khổ lại vừa sung sướng. "Đàm Nhi tốt... Mau ăn vào hết."

Được nam nhân khích lệ, tốc độ nàng liếm láp càng nhanh hơn, theo xe ngựa xóc nảy, dương v*t đánh lên gương mặt nàng, nàng kinh hô một tiếng, nhìn đồ vật trước mắt, nó lại càng nóng hơn, côn th*t màu đỏ tím, phía trước đỉnh còn chảy ra trong lỏng trong suốt, đây chính là đồ vật mỗi lần tiến vào cơ thể, nàng đều bị nó làm cho dục tiên dục tử.

*dục tiên dục tử: sướng chết đi sống lại:))

Thanh Đàm chỉ cảm thấy có một cổ nhiệt lưu chảy xuống bụng dưới, nàng ướt...... Thế nhưng chỉ cần nhìn thấy dương v*t của hắn nàng liền ướt, cảm thấy quá thẹn thùng.

Ôn Tử Nhiên cảm nhận được ánh mắt nàng, một tay đem nàng bế lên, làm nàng đưa lưng về phía mình, đặt nàng ngồi ở trên đùi, bàn tay to xốc lên làn váy trực tiếp thâm nhập vào trong.

"Để ta sờ thử xem nàng có ướt hay không..."

Bàn tay nam nhân xoa lên âm hộ của nàng, ngón tay ở cửa huyệt hoạt động, chất lỏng chảy ra làm ngón tay hắn ướt đẫm, vươn một ngón tay chậm rãi cắm vào, tiểu huyệt giống như có vô số cái miệng nhỏ đem ngón tay hắn mút thật chặt.

"A..." Nàng nhỏ giọng kêu, sợ người bên ngoài nghe được liền cắn chặt môi dưới, chống cự lại ngón tay đang chọc vào rút ra của hắn, liền bị nam nhân cường thế đè lại cơ thể.



"Như thế nào? Không muốn ăn cái này sao? Liền đổi cho nàng đồ vật to hơn, thô hơn có được không?" Ôn Tử Nhiên ở bên tai nàng nhẹ giọng nói, đem váy nàng nhấc lên cao, kéo xuống quần lót, dương v*t nhắm ngay tiểu huyệt của nàng trực tiếp cắm vào.

"Ưm a..." Thanh Đàm che lại miệng mình, tránh kêu ra tiếng.

Tư thế này tiến vào thật sâu, xe ngựa xóc nảy làm nàng không ngừng đong đưa lên xuống, mỗi lần ngồi xuống dương v*t đều trực tiếp đụng đến tận cùng bên trong tiểu huyệt, Ôn Tử Nhiên ở phía sau thở hổn hển, bàn tay to còn duỗi đến bên trong quần áo nắm lấy hai vú của nàng, không ngừng xoa bóp.

Cảm giác tê dại ở tiểu huyệt làm nàng cảm thấy không đủ, nâng mông lên xuống vuốt ve, cảm nhận được gậy th*t của hắn di chuyển không ngừng trong cơ thể nàng, mỗi lần ngồi xuống, dương v*t to dài liền trực tiếp đụng tới điểm mẫn cảm của nàng, làm nàng dục tiên dục tử.

"Thật thoải mái... Tử nhiên ca ca." Thanh âm nàng trở nên kiều mị, không ngừng nâng mông lên rồi lại ngồi thật mạnh xuống, theo tốc độ càng lúc càng nhanh, một cổ nhiệt lưu từ sâu trong tiểu huyệt phun ra, tưới lên dương v*t của hắn.

"Ra rồi? Tiểu Đàm Nhi học được cách tự mình hưởng thụ? Hửm?" Ôn Tử Nhiên dục vọng vẫn mãnh liệt như cũ, dương v*t được tiểu huyệt sau cao trào mút thật chặt, nhìn người con gái xinh đẹp xụi lơ trong lồng ngực, đôi tay nắm lấy nàng eo, không ngừng nâng lên rồi buông xuống.

Cao trào qua đi làm thân thể nàng cực kì mẫn cảm, gậy th*t thô to của hắn ở trong cơ thể nàng không ngừng di chuyển, nàng chỉ cảm thấy trong cơ thể như lại có luồng nhiệt lưu ập tới, thân thể vô lực dựa vào Ôn Tử Nhiên, loại kích thích này làm nàng khống chế không được rơi nước mắt.

"Hửm... Bị ta làm sướng đến khóc." Ôn Tử Nhiên hôn sườn mặt nàng, đem nước mắt nàng hút hết, động tác vuốt ve nhanh hơn, một lần lại một lần hung hăng đâm chọc.

"Ưm... ưm..." Hắn ở bên tai nàng động tình thở dốc, âm thanh rên rỉ chỉ đủ hai người nghe, giằng co một lúc sau, cái va chạm cuối cùng, đỉnh dương v*t phun ra một cổ chất lỏng màu trắng, bắn sâu vào tiểu huyệt của nàng.

- - - - -

P/s: bữa h bận quá hôm nay mới lên truyện cho mọi người????. Mình sẽ đăng liền 3 chương luôn????. Các bạn nhớ vote và cmt ủng hộ truyện nhé ????
 
Chương 24: Gặp lại


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Jen191202

Cũng may chuyến đi tương đối dài, hoan ái xong còn có thời gian rửa sạch, nghỉ ngơi một lúc lâu thì đã tới nơi, nàng chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, còn chưa khôi phục lại bình thường, thời điểm bước xuống xe ngựa chân liền mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã.

"Để ý..."

Cũng may được Ôn Tử Nhiên ở phía sau đỡ lấy, nàng quay đầu lại bất mãn nhìn hắn.

Ôn Tử Nhiên thấy được ánh mắt lên án của nàng, thân mật sờ sờ đầu nàng, tâm tình của hắn tựa hồ không tồi, khoé miệng cười cười tràn đầy thoả mãn.

Chuyến đi lần này liền không cần ngồi xe ngựa, ngày mai liền ngồi thuyền, hắn trả tiền cho xa phu xong, một tay cầm hành lý một tay nắm tay nàng.

*xa phu: người lái xe ngựa

Hai người đi vào khách điếm Ích Châu, yêu cầu một gian phòng lớn, tiểu nhị mang hai người lên lầu, hắn lại phân phó người chuẩn bị nước ấm để tắm gội.

Thời khắc được ngâm mình trong thùng nước ấm, Thanh Đàm cảm thấy cả người được thả lỏng, đôi tay đặt ở thành bồn tắm, nhắm mắt ngửa đầu hưởng thụ tới thoải mái.

Ôn Tử Nhiên cách tấm bình phong ngồi ở trước bàn, trong tay cầm giấy bút, biểu tình chuyên chú, không biết viết cái gì, qua một hồi lâu mới viết ra được một trang giấy, viết xong liền bỏ vào trong túi tiền của chính mình.

" Xem ra là Đàm Nhi mệt muốn chết rồi, ta tới giúp nàng tắm rửa"

Không biết từ lúc nào hắn đã đi đến thùng tắm ở trước mặt, ánh mắt du ngoạn trên thân thể lộ ra của Thanh Đàm, vài ba bước đem quần áo cởi sạch, bước vào thùng tắm của nàng.

Khi hắn tiến vào, nước trong thùng liền tràn ra ngoài hơn phân nửa, không gian trở nên có chút nhỏ hẹp, Ôn Tử Nhiên dứt khoát trực tiếp đem nàng ôm vào trong ngực mới không đến nỗi phải chen chúc.



"Được rồi, chàng mau giúp ta tắm đi" nàng yên tâm nhắm mắt dựa vào trong lòng nam nhân, tùy ý để bàn tay to lớn của hắn ở trên người nàng xoa bóp.

Nhận ra được Thanh Đàm xác thật mệt mỏi, hắn cũng chỉ là ôn nhu giúp nàng rửa sạch thân thể, cũng không có làm chuyện gì khác, tuy rằng hạ thân có phản ứng, nhưng hắn vẫn nhịn được.

Tắm gội xong, bụng Thanh Đàm cũng bắt đầu phát ra tiếng, đi đường trong thời gian dài quả thật làm nàng đói sắp không chịu nổi.

"Nàng muốn ăn cái gì?" Ôn Tử Nhiên cười cười sờ đầu nàng.

"Ừm... Chỉ cần là đồ ăn ngon đều được."

Hai người vừa ra khỏi phòng, Thanh Đàm liền nhìn thấy bên cạnh một hình bóng quen thuộc, nhận thấy được ánh mắt của nàng, người nọ cũng nhìn về phía bên này, mày đẹp nhướng lên, biểu tình có chút vui sướng.

"Lại gặp nhau rồi, Mục cô nương." Lý Thanh Dật đem quạt gấp lại, niết ở trong tay, hướng bọn họ đi tới.

"Lý công tử?" Nàng giật mình.

Ôn Tử Nhiên vốn dĩ mang theo ý cười trên mặt, nhìn thấy Lý Thanh Dật lúc sau liền trở nên thập phần rét lạnh.

"Thật đáng tiếc, ta thế nhưng nhận ra trên mặt Ôn công tử không có chút vui sướng nào khi gặp người quen ở chỗ xa." Lý Thanh Dật không chút để ý ánh mắt chứa đầy hàn ý của Ôn Tử Nhiên, hướng về phía trước hai bước, đến gần Thanh Đàm hơn một chút.

"Nếu như vậy, không bằng chúng ta cùng nhau......"

"Thật có chút không tiện."



Lý Thanh Dật lời nói còn chưa dứt, đã bị Ôn Tử Nhiên đánh gãy.

Không muốn để ý tới Lý Thanh Dật, hắn nắm lấy tay Thanh Đàm, lập tức đi xuống lầu.

Nàng nhận ra Ôn Tử Nhiên không muốn thấy Lý Thanh Dật, trong lòng âm thầm quyết định, nàng về sau cũng không cần cùng Lý công tử kia có nhiều tiếp xúc.

Bát bảo gà, cháo đậu đỏ, cá nướng*... Hai người ăn không ít thức ăn, sau khi ăn xong sắc trời cũng trở tối, nàng nguyên bản còn muốn qua lại đi dạo một chút, nhưng Ôn Tử Nhiên nghĩ đến lần trước nàng đi lạc, nói sao cũng không đồng ý.

Chỉ là đem nàng đưa về phòng, dặn dò không cần ra cửa, hắn đi xử lý chút chuyện, chút nữa liền trở về.

Ở trong phòng ngây ngốc,cũng không có gì thú vị, nàng dứt khoát cởi áo ngủ xuống, nửa mộng nửa tỉnh ngửi thấy được một cỗ mùi hương quen thuộc, trước kia hình như đã từng ngửi qua ở đâu đó? Không kịp suy nghĩ nhiều, mí mắt nặng nề nhắm lại...

- - - - - -

*Cá nướng

[Diendantruyen.Com] Thanh Đàm - Cổ Thất


*Cháo đậu đỏ

[Diendantruyen.Com] Thanh Đàm - Cổ Thất


*Bát bảo gà: kiểu giống món gà tiềm ở Việt Nam vậy

[Diendantruyen.Com] Thanh Đàm - Cổ Thất
 
Chương 25: Bị mang đi


Editor: Jen191202

Thời điểm mở mắt ra, Thanh Đàm cảm thấy cảnh vật xung quanh có chút xa lạ, nàng còn chút buồn ngủ, ngồi dậy liền thấy một hình bóng quen thuộc ngồi ở phía trước cái bàn bên cạnh, một bên uống trà, một bên xem sách vở trong tay.

Ánh mặt trời vừa vặn chiếu lên bóng hình hắn, đem sườn mặt hắn phát ra hình dáng trông rất đẹp mắt, mũi cao thẳng, môi đẹp có độ cong, ngay cả mấy sợi tóc mái hai bên cũng bị gợn lên.

"Tỉnh?" Lý Thanh Dật đem thư án trong tay đặt ở trên bàn, đứng dậy hướng nàng đi tới, hắn nhợt nhạt cười, nhìn về phía nàng ánh mắt lóe một chút, tựa hồ nhớ tới cái gì. . Tiên Hiệp Hay

"Có đói bụng không? Có muốn ăn điểm tâm hay không?"

"Đây là nơi nào? Ôn Tử Nhiên đâu?" Không để ý tới lời nam nhân nói, Thanh Đàm có chút tức giận nhìn hắn, nàng cau mày, lại cúi đầu nhìn lên người mình, thấy quần áo vẫn còn tốt, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Thấy nàng kiểm tra quần áo của chính mình, Lý Thanh Dật lắc đầu thở dài, chính mình trong lòng nàng là cái dạng người này sao.

"Tiểu Đàm... Có lẽ ta mới là người càng thích hợp với nàng hơn." Không trả lời vấn đề nàng hỏi, Lý Thanh Dật ý vị thâm trường nhìn nàng, đang muốn duỗi tay giúp nàng sửa sang lại tóc mái giữa trán, lại bị nàng ngăn cản.

"Đừng chạm vào ta!" Nàng đề phòng về phía hắn, lại nhìn đến cửa phòng chính đang mở lớn, liền dùng toàn bộ sức lực từ trên giường nhảy xuống, hướng về phía cửa chạy tới.

"A......" Còn chưa chạy được hai bước, khuỷu tay đã bị nam nhân bắt lấy, đột nhiên mang nàng ôm vào trong lòng ngực hắn.

Hai người cùng nhau ngã xuống giường, Lý Thanh Dật đem đôi tay nàng chế trụ, đè phía trên đỉnh đầu nàng, khuôn mặt tuấn tú của hắn chậm rãi tới gần, hô hấp nóng ấm phân tán ở trên má nàng.

Tư thế như vậy quá ái muội, nàng đem mặt sườn nghiêng sang một bên, liền bị nam nhân nhéo cằm, mạnh mẽ hướng về phía đối diện hắn, khoảng cách gần như vậy, nàng phát hiện hắn thế nhưng thật sự tuấn mỹ, ngũ quan hình dáng rõ ràng, phía dưới đôi lông mày kiếm rậm là một đôi mắt đào hoa thon dài, đôi mắt hàm chứa đầy tình ý, làm người vừa thấy, không cẩn thận liền đắm chìm, trầm luân.

Hắn thế nhưng dùng ánh mắt đó nhìn nàng, Ôn Tử Nhiên có đôi khi cũng nhìn nàng như vậy, rõ ràng là...... Mang theo tình yêu, nhưng không thể nào, bọn họ cũng chỉ mới gặp mặt hai lần.

"Ưm......"



Không đợi nàng nghĩ ngợi nhiều, khuôn mặt nam nhân liền tiến lại gần, ở trên môi nàng hôn nhẹ một chút, không quan tâm tới nàng khiếp sợ, lại đem chóp mũi để trên má nàng ma xát, vuốt ve sau đó mới đem nàng buông ra.

Nàng ngơ ngẩn, mở to hai mắt, hơn nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần.

"Thực xin lỗi, Tiểu Đàm..." Lý Thanh Dật đem nàng từ trên giường nâng dậy, đôi mắt mang theo xin lỗi, hắn thực lo lắng như vậy sẽ làm nàng chán ghét chính mình, nhưng là nữ nhân hắn đã thương nhớ nhiều năm nằm ở trong lòng, hắn là một nam nhân bình thường, tuổi trẻ khoẻ mạnh, khó tránh khỏi sẽ có chút không khống chế được.

"Ngươi!..." Thanh Đàm chán nản, chỉ cảm thấy ủy khuất đến cực điểm, nước mắt như hạt đậu dần dần lấp đầy hốc mắt, viên lớn viên nhỏ rơi xuống dưới.

Lý Thanh Dật khinh bạc chính mình, nàng không biết võ công, đánh không lại hắn, càng không có biện pháp từ nơi này chạy đi, giờ phút này chỉ cảm thấy nhớ Ôn Tử Nhiên vô cùng, hắn khi nào sẽ đến mang nàng đi, khó trách Ôn Tử Nhiên lúc trước chán ghét hắn như vậy, quả nhiên nam nhân vẫn hiểu nam nhân nhất.

"A, nàng đừng khóc..." Nhìn thấy nàng rơi lệ, Lý Thanh Dật hoảng sợ, trong khoảng thời gian ngắn không biết như thế nào cho tốt, nôn nóng đỡ trán, cuối cùng hạ người đem nàng ôm vào trong lòng.

"Đừng khóc, nàng khóc khiến lòng ta đều rối loạn." Hắn không màng nữ nhân giãy dụa, phản kháng, mạnh mẽ đem đầu nàng ấn vào lồng ngực mình, trầm giọng hỏi nàng "Ta không biết làm thế nào an ủi nàng, nhưng nếu nàng vẫn cứ luôn khóc, ta liền tiếp tục ôm nàng."

Nàng khóc hơn nửa ngày mà cũng không cách nào thoát khỏi nam nhân trước mắt, cuối cùng dứt khoát từ bỏ, chỉ có thể im lặng nín khóc.

Lý Thanh Dật thấy nàng ngưng khóc, biểu tình vui sướng buông nàng ra, lại giơ tay đem nước mắt trên má nàng lau đi "Tiểu Đàm, đừng nóng giận, ta bảo đảm về sau sẽ không còn như vậy."

Nàng đang muốn nói gì, nhưng bụng không biết nghe lời lại phát ra tiếng ngay lúc này.

"Đói bụng? Ta liền mang nàng đi ăn cơm." Lý Thanh Dật nghe được âm thanh nàng đói bụng, ngược lại trở nên vui vẻ, đôi mắt nhợt nhạt cong cong, không khỏi nắm lấy tay nàng, dắt nàng đi ra bên ngoài.

- - - - - -

Mọi người nhớ vote và cmt ủng hộ mình nhé. Iu mọi người gất nhiều ????????????.

❌ ( Truyện được đăng duy nhất tại wattpad Jen191202, những nơi khác đều là ăn cắp.)
 
Chương 26: Bị mang đi (2)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Jen191202

Lý Thanh Dật dẫn nàng đi một lúc lâu mới đến nhà ăn, nơi này rất lớn, cũng thập phần hoa lệ, trên đường nhóm tôi tớ nhìn thấy hắn còn hướng hắn kêu một tiếng "Tiểu thiếu gia".

Tiểu thiếu gia? Tuy rằng từ cách hắn ăn mặc có thể thấy được là con nhà giàu, nhưng hai người cũng chỉ mới gặp mặt qua hai lần, có thể nói là không liên quan gì, không biết hắn đem nàng đến đây rốt cuộc là muốn làm gì.

Trong đầu nàng nhấp nháy một chút hình ảnh, hắn vừa mới ở trên giường nhìn nàng, đôi mắt kia mang theo tình yêu, làm người khác thấy một cái liền quên không được.

"Đang suy nghĩ cái gì?" Lý Thanh Dật đem chén đũa đưa tới trước mặt nàng.

Đồ ăn sớm đã mang lên đầy đủ, thịt ngâm dấm đường, thịt túi tiền, thịt heo nướng*... Còn có rất nhiều món nàng không biết tên, phần lớn món ăn đều hợp khẩu vị nàng.

"Suy nghĩ ngươi vì cái gì mà thích ta?" Thái độ Thanh Đàm dường như có chút kháng cự, quay đầu lại nhàn nhạt nhìn hắn một cái, ngữ khí bình tĩnh nói ra những lời này, liền bắt đầu dùng bữa.

Lý Thanh Dật sửng sốt nửa ngày, tựa hồ không ngờ nàng sẽ trực tiếp nói như vậy, ý cười dần dần hiện lên trên mặt "Ta xác thật thích nàng, so Ôn Tử Nhiên ta thích nàng còn lâu hơn."

"Có ý tứ gì?" Nàng dừng đũa, nghi hoặc nhìn về phía Lý Thanh Dật.

"Bởi vì rõ ràng nàng đã gặp ta trước..." Lý Thanh Dật thân mật sờ sờ đầu nàng, cảm giác nàng có chút trốn tránh, liền thu hồi tay, đổ cho chính mình một chén rượu.

"Thật ra là như thế này..."



Lý Thanh Dật đem chuyện vô tình gặp nhau nhiều năm trước kể cho nàng nghe, bao gồm chuyện hắn thương nhớ nàng, chờ đợi nàng, tất cả đều kể ra hết, lại nói đến chuyện hắn nhờ phụ thân sắp xếp cho hai người gặp mặt.

Thanh Đàm nghe đến đó, biểu tình giật mình, Lý Thanh Dật nhẹ giọng cười cười, bất động thanh sắc đem chuyện hắn ở bên ngoài phòng nàng nghe tiếng động ân ái của nàng cùng Ôn Tử Nhiên, nghe được hai người muốn bỏ trốn, cho nên muốn nắm lấy cơ hội cuối cùng, bắt nàng đưa đến đây.

"Chỉ là bởi vì cái này?" Thanh Đàm sau khi nghe xong cũng không có phản ứng kịch liệt như những gì Lý Thanh Dật tưởng tượng, chỉ là dùng thái độ bình tĩnh nói ra vấn đề này.

"Chỉ là?" Lý Thanh Dật nhíu mày, chuyện đó ở trong lòng hắn tồn tại mười mấy năm, như thế nào bị nàng nói đơn giản "chỉ là"? Hơn nữa vì sao nàng phản ứng lạnh nhạt như thế? Ngay cả một chút cảm xúc kích động cũng không có? Ngực hắn có chút khó chịu, giống như bị một khối thạch cứng chặn lại.

Nàng thở dài, lại lắc lắc đầu, vươn tay tính vỗ vỗ bả vai nam nhân, do dự trong chốc lát, vẫn là đem tay rút về.

"Lý Thanh Dật, chuyện năm đó đối với ta chỉ là một chuyện nhỏ, không nghĩ tới sẽ làm ngươi nhớ lâu như vậy." Nàng nhìn vào đôi mắt, lại nói tiếp "Kỳ thật ta không chỉ đã cứu ngươi, ta còn cứu tiểu Ngũ, tiểu Thất, tiểu Cửu, nhưng kia chỉ là ta có khả năng giúp đỡ mà thôi, nếu là hôm nay ngươi không kể ta nghe những chuyện đó, ta cũng đã sớm quên."

Nàng lời nói từng câu từng chữ tựa như dao nhỏ cắt vào tâm Lý Thanh Dật, "Việc nhỏ"? "Đã sớm đã quên"? Hắn nhắm mắt không muốn lại nghe nữa, nhưng nữ nhân trước mặt vẫn cứ tiếp tục nói.

"Nếu mỗi người ta giúp đỡ đều thích ta, ta đều phải chấp nhận hết sao? Huống hồ thích là muốn cùng người mình yêu lưỡng tình tương duyệt*, cũng không phải vì ân cứu mạng lung tung gì đó." Thanh Đàm càng nói càng kích động "Ta sớm đã có người mình thương, ngươi không biết sao, ta chỉ thích Ôn Tử Nhiên!"

*Lưỡng tình lưỡng duyệt: hai người đều có tình cảm với nhau, đều yêu thích đối phương.

"Đủ rồi!" Lý Thanh Dật đánh gãy lời nàng, "Ân cứu mạng lung tung rối loạn", "Chỉ thích Ôn Tử Nhiên" Đôi mắt đẹp dần dần hiện lên hàn ý.

Lý Thanh Dật nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, tựa hồ nghĩ tới cái gì, khóe miệng hơi hơi cong lên, trên mặt biểu tình cũng có chút ý vị sâu xa "Ăn no? Vậy nên nghỉ ngơi..."



Nghỉ ngơi? Ban ngày ban mặt nghỉ ngơi cái gì? Nàng không phải mới vừa tỉnh ngủ sao? Không đợi nàng lấy lại tinh thần, hắn liền cường ngạnh lôi kéo nàng trở lại căn phòng vừa rồi.

"Ngươi làm gì! Buông ta ra" trên đường đi nàng không ngừng giãy dụa, thế nhưng vẫn là bị hắn kéo vào trong phòng.

*Thịt ngâm giấm đường

[Diendantruyen.Com] Thanh Đàm - Cổ Thất


*Thịt túi tiền

[Diendantruyen.Com] Thanh Đàm - Cổ Thất


*Thịt heo nướng

[Diendantruyen.Com] Thanh Đàm - Cổ Thất


[Diendantruyen.Com] Thanh Đàm - Cổ Thất


- - - - - -

Mọi người nhớ vote và cmt ủng hộ truyện nha????Còn mỗi 3 chương nữa là hết truyện rùi, tuần sau mình sẽ đăng full nha❤️
 
Chương 27: Bị mang đi (3)


Editor: Jen191202

Đóng cửa phòng lại, Lý Thanh Dật đem nàng bế lên ném nhẹ ở trên giường.

"Không... Không... Ngươi bình tĩnh một chút, nghe ta nói" Nàng bắt đầu luống cuống, có lẽ vừa rồi lời nói của mình quá mức kịch liệt, kích thích hắn, đang định mở miệng trấn an, liền bị hắn từ chối.

"Ta không nghĩ muốn nghe nàng nói tiếp" Lý Thanh Dật hướng nàng tới gần, trong mắt mang theo ý chiếm hữu mãnh liệt, cùng bộ dáng ôn hoà lúc nãy hoàn toàn khác nhau.

Thanh Đàm lùi vào sát góc giường, lại bị hắn bắt lấy mắt cá chân kéo ra.

"Xin ngươi không cần như vậy, ngươi vừa mới còn nói sẽ không đối xử tệ với ta" Hô hấp nàng trở nên dồn dập, không dám tưởng tượng kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, liền không ngừng lắc đầu cầu xin.

Lý Thanh Dật đem đôi tay nàng cố định lên đỉnh đầu, không màng nàng cầu xin, kéo xuống dây buộc màn giường đem hai tay nàng trói chặt.

"Ta thật sự rất thích nàng Thanh Đàm" Thân thể hắn áp xuống, đôi môi ấm áp dừng ở trên trán nàng, đôi mắt, gương mặt, cuối cùng là môi nàng.

"Không!" Thanh Đàm lắc đầu giãy giụa.

Hắn nhắm mắt cường ngạnh hôn lên môi nàng, động tác thô lỗ làm người khác không cách nào phản kháng, nàng gắt gao đóng chặt đôi môi, không cho nam nhân thâm nhập vào.

"Ngoan, mau há miệng" Lý Thanh Dật đem môi chuyển qua bên tai nàng ôn nhu khuyên bảo, ánh mắt nhìn nàng tựa như miếng mồi ngon.

Thanh Đàm chỉ cảm thấy tinh thần hắn thất thường, thái độ thay đổi thật như hai người khác nhau, nam nhân đè ở trên người nàng thật nặng, làm hô hấp nàng trở nên khó khăn, nhưng như cũ vẫn đóng chặt đôi môi.

"Không chịu sao?" Thấy nàng chống cự, Lý Thanh Dật lại cúi đầu hôn lên cổ nàng, hút mạnh.

"Cũng không sao, dù sao nàng cũng chạy không thoát" Hắn nói xong, từ ống tay áo móc ra một cái bình nhỏ, đổ ra một viên thuốc đẩy vào trong miệng nàng.

Thanh Đàm nuốt xuống, lúc sau chỉ cảm thấy trên người toàn thân nhũn ra, không còn sức lực, cánh tay cũng không nhấc lên nổi, chỉ có thể tùy ý nam nhân cởi quần áo của mình.



" Thuốc này tạm thời sẽ làm nàng không thể cử động, hiện tại nàng không thể từ chối ta" Lý Thanh Dật cởi bỏ dây thừng trên tay nàng, lưu loát đem quần áo nàng rút đi, chỉ để lại một tầng yếm cùng quần lót.

Thấy da thịt loã hồ của nàng, Lý Thanh Dật bắt đầu cảm thấy yết hầu trở nên khô khốc, thân thể cũng nóng lên, bàn tay to dọc theo bên hông hướng về phía trước, cuối cùng thâm nhập vào bên trong yếm, xoa bóp hai vú mềm mại của nàng.

"Ưm a... Không cần, cầu xin ngươi không cần!" Nam nhân tuỳ ý xoa bóp ngực mình, nước mắt nàng dần dần tràn ngập trong hốc mắt.

"Đừng khóc, ta sẽ làm nàng thoải mái" Thanh âm hắn trở nên ám ách, vươn tay mềm nhẹ lau sạch nước mắt của nàng, tựa hồ nghĩ tới cái gì, đứng dậy từ một bên trong ngăn kéo lấy ra một hộp gỗ tự chế

"Thiếu chút nữa đã quên cái này..." Hắn cười khẽ đi đến mép giường ngồi xuống, đem cái hộp gỗ kia chậm rãi mở ra, bên trong là một viên thuốc, nhưng là so với viên thuốc bình thường thì lớn hơn vài phần.

"Chờ lát nữa nàng liền sẽ không ngừng kêu "muốn". Lý Thanh Dật đem thuốc viên kia cầm lấy, để ở trước mặt nàng.

Thanh Đàm trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ là... Xuân dược? Nàng không có cách nào nhúc nhích, chỉ có nước mắt không ngừng từ hốc mắt chảy xuống.

Hắn ba bước đem quần áo của mình cởi ra, lên giường, đem nàng chặt chẽ đè ở dưới thân, bàn tay to duỗi ra, thâm nhập vào quần lót của nàng, dùng hai tay đem hoa huy*t nàng căng ra, sau đó đem thuốc viên nhét vào trong thân thể của nàng.

"A... Không cần..." Nàng kêu ra tiếng, thuốc viên tiến vào trong cơ thể, xúc cảm lạnh lẽo làm lông tơ nàng đều dựng lên.

Ngón tay Lý Thanh Dật tiếp tục hướng viên thuốc đẩy mạnh vào cơ thể nàng, thanh âm nàng chống cự ở bên tai hắn như là mê dược, làm thân dưới hắn trở nên càng cứng rắn.

Nhưng vào lúc này, cửa phòng bị đá văng ra, một bóng hình bước nhanh tới. Đem nam nhân đè ở trên người nàng kéo ra, đẩy thật mạnh xuống mặt đất.

"Mau cút xuống!"

- - - - - -

Mọi người nhớ vote và cmt ủng hộ truyện nhaaaaaa????????????
 
Chương 28: Bể tắm hoan ái (H)


"Tử Nhiên ca ca!" Nàng giống như nhìn thấy cứu tinh, hai mắt rưng rưng nhìn chằm chằm vào người trước mắt.

Ôn Tử Nhiên thoạt nhìn tiều tụy rất nhiều, ánh mắt mỏi mệt mang theo tia tàn nhẫn, nhìn người trên mặt đất, cầm kiếm chỉ về phía Lý Thanh Dật, mũi kiếm nhắm ngay yết hầu hắn, phảng phất giây tiếp theo liền đâm vào.

"Ta đã sớm đã nói với ngươi, không cần có loại suy nghĩ này" Ôn Tử Nhiên nói, mũi kiếm liền chuyển động, trên cánh tay trái Lý Thanh Dật chém thật mạnh, máu tươi không ngừng chảy ra, Lý Thanh Dật đau đến ngũ quan đều vặn vẹo.

"Hai tay ngươi đều chạm vào Đàm Nhi?" Ôn Tử Nhiên trầm giọng hỏi, không đợi hắn nói chuyện, lại hướng kiếm sang tay bên kia.

Lý Thanh Dật đau đớn kêu ra tiếng, trật vật nằm trên mặt đất, lại quay đầu nhìn về phía Thanh Đàm, ánh mắt hắn trở nên trống trải mê mang, còn có không biết làm sao, qua nửa ngày, mới chậm rãi mở miệng "Là ta xem thường ngươi, Ôn..."

Lời còn chưa nói xong, Ôn Tử Nhiên lại ở bụng hắn đâm xuống một kiếm, lúc này nửa người trên Lý Thanh Dật đều là máu.

Thanh Đàm nhìn đến run rẩy cả người, mắt thấy Ôn Tử Nhiên đem kiếm muốn đâm tiếp vào ngực Lý Thanh Dật.

"Tử Nhiên ca ca, đừng giết hắn!" Thanh đàm lớn tiếng ngăn lại.

Ôn Tử Nhiên nghe tiếng nàng liền dừng lại, không vui thu kiếm về, đi đến mép giường, thấy bộ dáng nàng nằm im vô lực, đoán được nàng là bị hạ thuốc, cởi áo ngoài đem thân thể Thanh Đàm bao bọc lấy.

"Thực xin lỗi Đàm Nhi, ta ngày đó không nên để nàng một mình ở trong phòng"

Ôn Tử Nhiên đem nàng ôm vào trong ngực, trong mắt tràn ngập tự trách, cúi đầu hôn lên trán của nàng.

"Dẫn ta đi, dẫn ta đi, ta không muốn ở lại đây" Nàng đem đầu vùi vào ngực hắn, nghe mùi đàn hương quen thuộc, mới chậm rãi cảm thấy an tâm.

Ôn Tử Nhiên vỗ nhẹ vai nàng, đáp ứng nói "Được", Thời điểm ra khỏi phòng, Lý Thanh Dật còn nằm trên mặt đất giãy giụa, không ngừng kêu tên nàng, nhưng Thanh Đàm không muốn để ý tới.

Không biết qua bao lâu, thẳng đến bên tai đã không còn âm thanh ồn ào, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu.

"Đây là nơi nào?"

Thanh Đàm nhìn xung quanh, bọn họ đang ở trong một căn phòng hoa lệ, trang nhã, cách đó không xa còn có một cái bồn tắm lớn, nóng hầm hập, hơi nước bốc lên, nếu ở bên trong tắm, nhất định là rất thoải mái.

"Là phòng trong nhà cố nhân*" Ôn Tử Nhiên cười cười, không giải thích nhiều, ôm nàng hướng bể tắm đi tới, thuận tay đem quần áo cùng yếm của nàng cởi ra.

*cố nhân: người quen



"A..." Nàng kinh hô một tiếng, trên người đột nhập lên lạnh lẽo làm nàng càng ôm chặt Ôn Tử Nhiên hơn.

"Đàm Nhi, nàng ướt" Ôn Tử Nhiên thanh âm trở nên ám ách, ánh mắt nhìn thẳng vào giữa hai chân nàng.

Đôi chân trắng nõn, phần lông màu đen đã bị dâm thuỷ trong suốt làm ướt.

Là Lý Thanh Dật vừa mới bỏ xuân dược vào trong cơ thể nàng, ánh mắt Ôn Tử Nhiên nhìn chằm chằm vào nơi riêng tư ấy, làm nàng vừa thẹn thùng lại vừa hưởng thụ, trong lòng có một loại cảm giác chờ mong.

" Tử Nhiên ca ca... Ta..." Nàng kẹp chặt hai chân, thân thể hơi hơi vặn vẹo, tiểu huyệt càng thêm hư không, thậm chí nàng cảm nhận được nơi riêng tư lại có chất lỏng chảy ra, rơi trên mặt đất.

" Hừm?" Tiếng hít thở Ôn Tử Nhiên càng nặng hơn, đem nàng đặt nhẹ ở trên mặt đất, lại cởi quần áo của mình lót xuống phía dưới nàng.

" Miệng nhỏ của nàng để lại thật nhiều d*m thủy." Hắn cúi người xuống, đem đầu hướng tới gần hoa huy*t, hơi thở ấm áp phun vào giữa hai chân nàng, chọc cho tiểu huyệt nàng không khống chế được co rút lại một chút.

"Đừng, đừng nhìn" Thanh Đàm thở gấp, đôi tay nắm chặt lấy quần áo dưới thân, cúi đầu liền có thể nhìn thấy nam nhân đang chôn đầu ở giữa hai chân nàng, tư thế này thật sự là quá dâm đãng, xuân dược trong cơ thể bắt đầu có tác dụng, Ôn Tử Nhiên chỉ cần nhìn chằm chằm liền có thể làm tiểu huyệt nàng kích thích co rút lại.

Hắn cười khẽ đem hai chân nàng mở ra hai bên, ngón tay thon dài vuốt ve lên huyệt khẩu mềm mại, theo khe nhỏ nhẹ nhàng hoạt động, mỗi lần lướt qua đều chọc nàng run rẩy, ái dịch không ngừng chảy ra, làm ướt nhẹp ngón tay hắn.

"Đàm Nhi, nàng có muốn nếm thử hương vị của mình?" Ôn Tử Nhiên đôi mắt tràn đầy tình dục, nhìn về phía nàng, đem một ngón tay chậm rãi cắm vào trong cơ thể nàng, không ngừng hoạt động.

"A... Ưm..." Nàng lớn tiếng rên rỉ, nếm hương vị của bản thân sao... So với cái này, nàng càng muốn những thứ khác hơn.

Tốc độ ngón tay ra vào nhanh hơn, làm hai chân nàng khống chế không được càng kẹp chặt, nam nhân liền dùng cánh tay mạnh mẽ ngăn lại.

"Không được kẹp chặt!" Hắn ra lệnh, đem hai chân trắng nõn càng mở rộng.

"Chỉ mới cắm một ngón tay liền cắn khẩn trương như vậy" Ôn Tử Nhiên rút ra ngón tay dính đầy ái dịch, để tới bên môi nàng không ngừng vuốt ve "Đàm Nhi ngoan, mau nếm thử hương vị của mình."

Nhìn ái dịch trong suốt trên ngón tay hắn, nàng miệng khô lưỡi đắng liếm liếm môi, há miệng dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm.

"Ưm... thật dâm đãng" cái lưỡi mềm mại liếm láp làm Ôn Tử Nhiên thoải mái kêu ra tiếng, nhìn bộ dáng nàng ra sức hút, liền chơi xấu đem ngón tay rút ra.

Thứ trong miệng đột nhiên biến mất, nàng bất mãn hừ nhẹ, tiểu huyệt chảy ra dâm thuỷ ngày càng nhiều, cảm giác hư không trong cơ thể đem lí trí nàng hoàn toàn đánh bại.



"Không... Tử Nhiên ca ca, đừng vậy mà..." Nàng nhắm mắt khó chịu vặn vẹo hai chân, thật muốn hắn mạnh mẽ làm nàng như lúc trước, dưới thân đã một mảng lầy lội nhưng nàng ngượng ngùng không muốn nói trực tiếp với hắn.

"Ừm, ta không đùa nữa, Đàm Nhi nói cho ta biết, nàng muốn sao?" Giọng nói hắn gợi cảm dụ dỗ bên tai nàng.

Nàng rốt cuộc không khống chế được, đem đôi tay vòng lên cổ hắn, ôm thật chặt.

"Muốn, Đàm Nhi muốn" nói xong ngẩng đầu dâng lên đôi môi của mình, cái lưỡi duỗi vào trong miệng hắn không ngừng khiêu khích, lâu lâu lại dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn môi dưới, hai người hôn nhau kịch liệt, xung quanh phát ra âm thanh ái muội.

"Không đủ, không đủ... Tử Nhiên ca ca, ta thật là khó chịu" Hai mắt nàng ướt át nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt, hôn môi cũng không đủ để thỏa mãn dục vọng trong cơ thể nàng, thật muốn có một cái đồ vật to lớn cắm vào.

Giữa trán Ôn Tử Nhiên che kín lớp mồ hôi mỏng, hạ thân cứng đến phát đau, nhưng hắn cũng không gấp, bắt lấy tay nàng, xoa nắn dương v*t của hắn.

"Mau... Sờ cái này" Hắn cầm tay nhỏ của nàng ở trên côn th*t không ngừng vuốt ve, mắt nhắm lại phát ra tiếng rên rỉ hưởng thụ.

"Ưm... Bây giờ không thể gấp gáp muốn nàng"

"Vì cái gì?" Thanh Đàm mang theo tiếng khóc nức nở dò hỏi, bị dục vọng tra tấn đến chảy nước mắt.

"Bởi vì... Ta cũng muốn nếm thử hương vị Đàm Nhi." Ôn Tử Nhiên cười khẽ, tay tăng thêm sức lực vuốt ve.

Nghe thấy loại yêu cầu dâm đãng này, tiểu huyệt nàng khống chế không được co rút lại một chút, nội tâm lại có chút chờ mong, muốn nàng tiết ra dâm thuỷ cho hắn uống, hắn là dùng ngón tay trêu đùa mình sao? Hay là dùng đầu lưỡi?...

Đang suy nghĩ, Ôn Tử Nhiên liền ngừng động tác trên tay lại, chuyển qua hai chân nàng, đem hai chân mở rộng ra, cúi đầu để chóp mũi dán lên tiểu huyệt, cọ nhẹ một chút.

"Đều ướt thành như vậy, không uống chẳng phải là lãng phí" Hắn nói chuyện, hơi thở phun lên tiểu huyệt, chọc đến nàng từng đợt run rẩy, ái dịch trong suốt chảy ra càng nhiều.

Vươn đầu lưỡi liếm nhẹ một chút, dường như cảm thấy không đủ, dứt khoát đem đôi môi dán lên tiểu huyệt của nàng, mạnh mẽ liếm mút.

"A... Không! Nhiên ca ca... A..." Nàng lắc đầu kêu to, đôi tay nắm chặt quần áo dưới thân, kích thích đến mức làm nàng chống đỡ không được, thậm chí nàng có thể cảm nhận được tiểu huyệt đang ở co rút liên tục, loại khoái cảm này không thể miêu tả.

"Tiếp tục, ta thích nghe Đàm Nhi ở dưới thân ta rên rỉ" Hắn nói xong, lại đem đầu lưỡi thâm nhập vào bên trong, đầu lưỡi bắt chước động tác giao hợp, không ngừng ở tiểu huyệt ra vào.

Thân thể nàng bắt đầu run rẩy, cả người tê dại khó có thể hình dung, khoái cảm ngày càng nhiều, trong tiểu huyệt khống chế không được hút chặt đầu lưỡi vào bên trong, bụng dưới trào ra nguồn nhiệt nóng bỏng, phần lớn dâm thuỷ chảy ra đều bị hắn nuốt xuống.

"Ưm, mùi vị thật ngon, Đàm Nhi có thoải mái không?" Ôn Tử Nhiên đem đầu duỗi đến trước mặt nàng hỏi, khóe miệng còn lưu lại mật dịch trong suốt, thoạt nhìn thật dâm mĩ.



" Hiện tại nên tới lượt ta thoải mái" Hắn cười, thay đổi tư thế của nàng, làm nàng quỳ bò trên mặt đất.

Đôi tay ở trên mông nàng xoa bóp, sau đó chuyển qua bên hông, theo đường cong cơ thể chậm rãi hướng về phía trước vuốt ve, cuối cùng cầm đến hai vú nàng, tay lớn xoa bóp mạnh mẽ, còn cầm đầu v* nàng kéo kéo ra ngoài.

"A..." Nàng kêu lên một tiếng, hắn lôi kéo khiến đầu v* nàng có chút đau đớn nhưng cũng thật thoải mái, đầu v* bị hắn chơi đùa đến cứng rắn.

"Đem mông nâng cao lên... Ừm?" Ôn Tử Nhiên dán ở bên tai nàng, thanh âm có chút khàn khàn, gợi cảm, âm cuối dường như tiếng rên rỉ nhẹ khiến trong lòng nàng xao động không thôi.

Nàng nghe lời đem mông nâng lên, thẳng đến khi mông đụng phải côn th*t đang giương cao của hắn, tiểu huyệt khống chế không được mãnh liệt co rút lại một chút.

"Ừm, thật ngoan" Ôn Tử Nhiên đôi tay đỡ lấy eo nàng, côn th*t thô to đụng vào hoa huy*t của nàng, cuối cùng dùng sức ở đỉnh đầu, nguyên cây trực tiếp cắm sâu vào tiểu huyệt.

"Ưm... Không cần khẩn trương như vậy" Hắn nhíu mày rên rỉ một tiếng, tay to vỗ nhẹ lên mông nàng một cái.

"Tiểu tao hóa, có phải hay không thật thích ta làm nàng như vậy, hút thật chặt..." Đè lại eo nàng, không ngừng mạnh mẽ va chạm, mỗi lần thọc vào rút ra, hai quả trứng dái của hắn đều đập lên mông nàng.

Sau cao trào, tiểu huyệt thập phần mẫn cảm, nhưng là hiện tại nàng đã không còn sức lực, quỳ bò trên mặt đất, trong miệng rên rỉ đứt quãng, tùy ý để nam nhân phía sau đùa nghịch thân thể của mình, hoa huy*t liên tục chảy ra dâm thuỷ, mỗi một lần đâm vào đều có thể nghe được tiếng nước.

"A...ừm... Thật là thoải mái" Âm thanh Ôn Tử Nhiên rên rỉ cũng thật dụ hoặc, hắn chưa bao giờ che giấu dục vọng của bản thân, bởi vì hắn đã từng nói qua: Nam nữ hoan ái là chuyện bình thường, nếu đã làm tình, hai người đều phải cảm nhận được sự vui sướng, không cần cảm thấy ngại ngùng.

Ôn Tử Nhiên mạnh mẽ thâm nhập, tư thế làm từ sau lưng tiến vào thật sâu, tiểu huyệt mẫn cảm nhịn không được co rút lại, thậm chí hai chân nàng đều đã mềm nhũn, một cổ chất lỏng ấm nóng từ sau trong hoa huy*t trào ra, tưới lên côn th*t của hắn.

"Cao trào?" Hắn dừng lại động tác, hưởng thụ cái miệng nhỏ phía dưới mút thật chặt.

"Tiểu Đàm Nhi sao lại mẫn cảm như vậy, tiểu huyệt nhỏ mà nước cũng thật nhiều."

Hắn nói xong, tiếp tục ôm lấy eo nàng, càng thêm dùng sức va chạm, côn th*t vừa cắm vào, dâm thuỷ của nàng liền chảy nhỏ giọt lên mặt đất.

Hai lần cao trào làm Thanh Đàm mệt không chịu được, chỉ muốn nhắm mắt ngủ ngay, trong lúc mơ màng, cơ thể bị hắn bày ra đủ loại tư thế, không biết mệt mà ra vào trong cơ thể nàng, cuối cùng đều bắn hết tinh dịch vào bụng nhỏ của nàng.

"Ta không thể không có nàng, Đàm Nhi..." Trong lúc hoảng hốt, nàng nghe được Ôn Tử Nhiên ở bên tai nhu tình nói ra những lời này.

Nước ấm bao quanh cơ thể làm nàng thanh tỉnh một chút, hai người cùng ngồi ở bể tắm lớn, hưởng thụ niềm vui khi ở bên nhau.
 
Chương 29: Quy ẩn sơn trang - KẾT THÚC


Sau lại Thanh Đàm mới biết được, Ôn Tử Nhiên là đi theo lời nói của người quen cũ, gọi là Tiêu Ngọc, nàng cảm thấy tên thật quen tai, trong đầu như thế nào cũng không nhớ nổi.

Thời điểm nàng bị Lý Thanh Dật bắt đi, Ôn Tử Nhiên nói Tiêu Ngọc và hắn đều vô cùng lo lắng, tốn không ít công sức mới tìm được nàng, trong lòng Thanh Đàm cảm thấy thật biết ơn Tiêu Ngọc.

Nói lời từ biệt cuối cùng với hắn, nàng nhìn thấy trong ánh mắt hắn như đang hồi tưởng điều gì, hắn nhìn nàng giống như đang nhìn người quen nơi phương xa nào đó.

Thời gian sau, Ôn Tử Nhiên mang nàng đến một cái sơn trang bí mật, hắn nói nơi này có các sư phó* của hắn, thật sự rất an toàn.

*sư phó: thầy

Nhóm các sư phó thoạt nhìn tuổi đều rất lớn, tóc đã sớm thành màu hoa râm, nghe nói nàng là vị hôn thê của Ôn Tử Nhiên, tất cả đều tranh đoạt tiến lên phía trước đánh giá nàng một phen, cuối cùng mọi người đều vừa lòng gật đầu.

Sơn trang này thật sự vô cùng rộng lớn, phòng rất nhiều, cũng cực kì bí ẩn, ở đây chưa bao giờ bị người ngoài quấy rầy, mỗi buổi sáng sớm, đứng bên cửa sổ có thể thấy được núi non lẫn vẫn sương khói.

"Đàm Nhi, nàng tính khi nào sẽ gả cho ta?"

Ôn Tử Nhiên từ phía sau vòng lấy eo nàng, cằm chống lên bả vai nàng, mới vừa tỉnh ngủ nên thanh âm hắn thập phần lười biếng.

"Chuyện này sao... Ta còn muốn suy nghĩ một chút." Nàng vui vẻ trêu ghẹo nói.

"Nàng dám!" Ôn Tử Nhiên đem Thanh Đàm bế ngang lên, nhẹ nhàng ném lên trên giường, giọng nói ôn nhu như gió xuân hướng nàng nói "Lại muốn ta trừng phạt nàng, tiểu phôi đản*..."



*tiểu phôi đản: trứng thối nhỏ ( kiểu mắng yêu á mn)

Trong phòng kiều diễm xuân sắc...

Mấy ngày sau.

Hôm nay là này nàng cùng Ôn Tử Nhiên tổ chức đại hôn, sơn trang bí mật nơi đây đều được trang trí một màu đỏ thẫm từ cảnh vật, đồ vật đến trang sức, vì có nhóm sư phó vậy nên hôn lễ cũng không quá quạnh quẽ*.

*quạnh quẽ: vắng vẻ, cô đơn

Áo cưới màu đỏ thêu chỉ vàng xinh đẹp mặc ở trên người Thanh Đàm, khăn voan chặn tầm mắt nàng, tuy rằng mỗi ngày đều cùng Ôn Tử Nhiên ở bên nhau, nhưng hiện tại trong lòng vẫn là có chút kích động khẩn trương, nàng cuối cùng cũng đã trở thành vợ của Ôn Tử Nhiên.

Hiện tại nàng đã cảm nhận rõ cái gì là mới là niềm vui sướng thật sự.

Niềm vui thật sự không phải là mừng như điên hoặc là thống khổ*, mà là tế thủy trường lưu*, biển xanh không gợn sóng, ở nơi nhân gian rộng lớn làm một người bình thường, hưởng thụ niềm vui của sinh mệnh, của cuộc sống.

*thống khổ: nguyên trong convert là như vậy mình cũng không biết dịch sao cho hợp lí nữa

* TẾ THỦY TRƯỜNG LƯU: thành ngữ Trung Quốc, bính âm xì shuǐ cháng liú. Nó là một ẩn dụ của việc sử dụng tài sản một cách tiết kiệm, để không thiếu khi sử dụng. Nó cũng là một phép ẩn dụ về việc làm từng chút một mà không bị gián đoạn, sắp xếp cẩn thận và lên kế hoạch lâu dài. Cũng đề cập đến tình yêu hoặc tình bạn lâu dài, tích cóp từng chú một thành dòng sông hay biển cả.

Hiện tại, Thanh Đàm nàng đã tìm được người mà có thể cùng nàng hưởng thụ hết mọi niềm vui đau khổ suốt cả cuộc đời.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top