Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Chương 420


Triệu Khương Lan liếc một cái: “Người đâu, lấy một thau nước tới đây.” Mộ Dung Bắc Uyên nhìn nàng một cái rồi nói: “Nàng muốn làm gì?” Triệu Khương Lan trả lời một cách thản nhiên: “Bắt quỷ”

“Vừa rồi lúc bản cũng xảy ra chuyện, ai đứng bên cạnh bản cũng đều đứng ra ngoài.” Nàng nói là lúc mắt ngựa bị rải vôi sống. Lúc đó nàng nghe được ngựa nói nên đã cố tình chú ý có những ai đứng gần mình.

Cho nên khi họ nghe Triệu Khương Lan nói như thế thì có năm người trở nên căng thẳng.

Triệu Khương Lan nhìn chằm chằm, còn kéo ra mấy người khác. Trong đó cũng có Mộ Dung Bắc Tô.

Nhưng hắn vô cùng bình tĩnh, bởi vì hắn biết Triệu Khương Lan muốn điều tra chuyện này nên rất phối hợp.

“Mấy người các ngươi đưa tay ra, bạn cũng muốn xem xem” Triệu Khương Lan đi qua trước mặt bọn họ, xem xong thì trầm mặt xuống.

Xem ra đã có người lén lút lau tay, nhưng không có ai đưa khăn sạch tới thì đối phương chỉ có thể lau trên quần áo của mình mà thôi.

Triệu Khương Lan đưa mắt nhìn quần áo của bọn họ. Ba người trong đó đều là mặc đồ sẫm màu, cũng không có vệt trắng nào.

Mà ba người khác thì là màu sáng, nếu như thật sự chùi lên quần áo cũng khó mà nhận ra được.

Triệu Khương Lan im lặng một chút rồi đột nhiên mở miệng: “Ba người các ngươi cởi áo ngoài ra cho bản cung.”

Bọn họ phản đối.

“Vương phi có ý gì, mặc dù thân phận của ngài cao quý nhưng cũng là phụ nữ. Sao lại có thể tùy ý bảo đàn ông khác cởi quần áo ra, chẳng lẽ Thần Vương điện hạ không để ý à?”

Triệu Khương Lan quay đầu nhìn Mộ Dung Bắc Uyên rồi hỏi: “Ta có dụng ý riêng, chàng không để ý chứ?”.

“Bản vương không để ý, nàng cứ làm là được.”

Hắn nói xong còn nhìn thoáng qua ba người kia: “Vương phi nói cái gì chính là cái đó, nếu như ai không nghe theo thì bản vương sẽ xách đi thẩm vấn” Ngay cả Mộ Dung Bắc Uyên cũng đã nói thế thì bọn họ nào dám không nghe. Ba người đều vô cùng bất đắc dĩ mà cởi áo ngoài ra.

Triệu Khương Lan để cho người hầu cầm bộ áo đầu tiên nhúng vào nước.

Nàng nhìn chằm chằm mặt nước, không phát hiện ra cái gì khác thường nên ra hiệu nhấc lên.

Lại bỏ cái thứ hai vào, mặt nước trở nên có chút khác thường. Mặt nước vốn đang bình tĩnh đột nhiên bốc khói. Đi tới gần nhìn thì thấy trên mặt nước có một lớp bột trắng không rõ ràng. Chỗ tay áo và vạt áo đều có thể nhìn thấy được giấu vết.

Triệu Khương Lan cười lạnh một tiếng rồi nói: “Đây là áo của ai?” Người đứng chính giữa run lên rồi bước ra khỏi hàng. Mộ Dung Bắc Uyên hạ lệnh: “Người đâu, bắt hắn lại”.

Hắn ta cất tiếng kêu oan, còn quay mặt lên đài quan sát mà hô hào: “Không, đừng bắt tôi, tôi bị oan mà! Nương ơi cứu con, chuyện này không liên quan tới con mà”

Nhìn trên đài, quả nhiên có một người phụ nữ chạy tới. Triệu Khương Lan nhìn lại thì thấy đó là Định Sơn Hầu phu nhân. Chẳng phải con trai của bà ta đã chết rồi sao?

Mộ Dung Bắc Uyên nói nhỏ cho nàng biết: “Đây là Đại công tử của Định Sơn Hầu phu nhân, trước đó không ở trong kinh thành. Em trai hắn xảy ra chuyện nên hắn bị gọi về kinh nhậm chức.”

Thì ra là thế. Định Sơn Hầu phu nhân thấy thị vệ đè con trai xuống thì vô cùng tức giận.

“Các người đang làm gì thế hả? Còn không mau thả con ta ra, ai cho các người lá gan mà dám ra tay với công tử Định Sơn Hầu phu nhân hả?”.

Mộ Dung Bắc Uyên nở một nụ cười lạnh lùng rồi nói: “Lão phu nhân, vừa nãy có người định hãm hại Thần vương phi, suýt chút nữa là đã xảy ra chuyện, chứng cứ chỉ rõ là do vị công tử này gây ra”
 
Chương 421


Đôi mắt của Phu nhân Định Sơn Hầu mở to như chiếc chuông đồng, hiển nhiên là tỏ ý không tin.

“Chuyện này không thể nào! Các người như thế là vu cáo!”.

Mộ Dung Bắc Uyên chỉ vào chậu nước trong trước mặt: “Có phải vu cáo hay không tự có kết luận. Chỉ có quần áo dính vôi sống, ngâm vào trong nước mới sinh nhiệt. Mà quần áo của những người bên cạnh lại chẳng có một chút phản ứng nào. Con ngựa của vương phi bị kinh hãi, chỉ sợ là có người nhận lúc rối loạn đã rắc vôi sống vào mắt nó, như này còn có gì để giảo biện nữa không”

Triệu Khương Lan tỏ ý khen ngợi nhìn Mộ Dung Bắc Uyên.

Vương gia nhà nàng đúng là rất hiểu chuyện, không cần nàng giải thích cụ thể, thì đã biết được đạo lý trong đó rồi.

Những vị phu nhân của hầu phủ đó làm sao hiểu được, bà ta căn bản nghe không hiểu cái gì gọi là phản ứng sinh nhiệt, chỉ biết phản bác thôi.

Mộ Dung Bắc Uyên cũng lười nói mấy lời thừa thãi với bà ta: “Có hay không có, cho người đưa về Kinh Triệu Phủ thẩm vấn tỉ mỉ, tự nhiên sẽ có kết quả. Người đâu, đưa công tử. của phủ Định Sơn Hầu về cho bổn vương!”

Người đó bị dọa đến hai chân mềm nhũn, hắn ta không ngừng quay đầu lại hét lên: “Nương, con không muốn ngồi tù! Đừng để con bị người ta dẫn đi mà.”

Người của phủ Định Sơn Hầu túm chặt lấy Triệu Khương Lan: “Thần vương phi, ngươi là ý gì đây! Hầu phủ chúng ta tuy không chức cao quyền trọng như vương phủ các người, nhưng tốt xấu gì thì cũng là thế tập hầu vị do hoàng thượng thân phong. Nhưng người và Thần vương gia lại hết lần này tới lần khác sỉ nhục chúng ta, các người có mưu mô gì chứ.”

Triệu Khương Lan chán ghét liếc nhìn bà ta.

“Bà hiểu lầm rồi, bổn cung không có hứng thú gây sự với những người không có liên quan. Nếu như không phải có người đến tìm bổn cung gây hấn, đương nhiên cũng sẽ không | xảy ra chuyện này”.

“Con trai nhỏ đã chết trong tay các người rồi, các người còn không chịu tha cho hầu phủ sao! Phải ép phủ Định Sơn Hầu bọn ta đoạn tử tuyệt tôn, các người mới thấy vui đúng không?”

Mộ Dung Bắc Uyên thấy Triệu Khương Lan không thoải mái khi bị bà ta kéo đi, chẳng nói chẳng rằng tới tách bọn họ ra.

“Lão phu nhân, lời không thể nói bậy được. Con trai của bà ở bên ngoài rốt cuộc đã gây bao nhiêu thù oán, tự bản thân bà hiểu rõ nhất. Con bà không phải là loại ngoan ngoãn gì, vừa sáng bị kẻ thù tìm đến giết, lại muốn đổ tội lên đầu phủ Thần Vương chúng tôi, ai cho | bà cái gan đó?”

Khê Hà cũng từ phía trên chạy xuống, kéo lấy hầu phủ phu nhân, nói: “Nương, đừng nhiều lời với bọn họ nữa, Thần vương điện hạ quyền thế thao thiện, làm sao có thể nghe lời chúng ta nói chứ!

Triệu Khương Lan nghiêm nghị nhìn nàng ta, nói: “Vị trắc phu nhân này cũng thật biết điên đảo trắng đen, bổn cung với vương gia chẳng qua chỉ là làm theo quy định. Hôm nay hắn ta là người bị hiềm nghi lớn nhất, cho người đưa đi điều tra thì có gì không thỏa đáng, đến miệng của cô thì lại thành ỷ quyền hiếp người thế sao? Tốt xấu gì ngày xưa cô cũng là người hầu của vương phủ, vương gia tốt bụng đốt giấy bán thân của ngươi đi, gả người đi giúp người trở thành trắc phu nhân như ngày hôm nay, ngươi nóng lòng chỉ trích chủ cũ, thị phi bất phân? Bổn cung nhất thời thật sự không biết nên nói ngươi là bán chủ cầu vinh, hay là nói các người nồi nào úp vung nấy đây”

Khê Hà bị nàng chỉ trích xấu hổ đến đỏ cả mặt, nàng ta cũng không dám ăn nói lung tung nữa.

| Nhìn thấy con trai mình bị bắt đi, Hầu phu nhân vô cùng tức giận, chỉ cảm thấy Triệu Khương Lan đúng là yêu nữ tà đạo.

Bà ta nhất thời tức không nhịn được, giơ tay lên tháo trâm cài tóc xuống.

Khi mọi người chưa kịp phản ứng, phu nhân Định Sơn Hầu bất ngờ lao lên, định đâm Triệu Khương Lan bằng chiếc trâm cài sắc nhọn trên tay.

“Cẩn thận!”

Bởi vì Mai Hương đang đứng phía sau Triệu Khương Lan nên tình cờ nhìn thấy đối phương đang lao đến.

Nhuyễn kiếm dưới tay nàng ấy lóe lên, vụng về phía phu nhân kia. Trong chớp mắt, nàng ấy đã cắt đứt một ngón tay út của phu nhân Định Sơn Hầu.

“A A!” Sau đó, một trận quỷ khóc sói gào vang lên vô cùng thảm thiết. Mộ Dung Bắc Uyên quay đầu lại, liếc mắt nhìn chiếc trâm cài tóc rơi xuống đất.

“Nếu như bà to gan dám làm vương phi bị thương, bổn vương nhất định sẽ khiến bà trả một cái giá mà bà sẽ không ngờ tới được” Ánh mắt của hắn vô cùng lạnh lùng, đừng nói đến Hầu phu nhân đang đau đớn đến phát run.
 
Chương 422


Ngay cả Khê Hà đứng bên cạnh bà ta cũng run lên cầm cập.

“Đi, chúng ta về nhà” Mộ Dung Bắc Uyên lo lắng Triệu Khương Lan bị kinh sợ, chặn lại không cho nàng nhìn thấy cảnh tượng máu me bê bết đó.

Sau đó tay còn lại ôm lấy nàng, đưa nàng rời khỏi đó.

Khê Hà đành phải đi an ủi Hầu phu nhân đang bị thương: “Nương, nương không sao chứ, chúng ta mau đi xem đại phu đi” . ngôn tình hoàn

Hầu phu nhân này giống như bị phát điện, bà ta hung dữ nhìn Khê Hà, dùng một tay còn lại dính máu đánh cho nàng ta một bạt tai.

“Đều tại ngươi cả! Cái thứ của Thần vương phủ gả qua đây, nói không chừng cũng cùng một giuộc xấu xa giống như bọn chúng! Khi nãy người to tiếng với Thần vương phi có phải là cố ý, muốn hại cả nhà bọn ta không. Con trai lớn của ta nếu cũng xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ bắt người đền mạng!”

Tay chân của Khê Hà lạnh ngắt.

Nàng ta biết vị phu nhân này lợi hại như thế nào, lỡ như đại công tử thật sự ngồi thiên lao, người xui xẻo nhất hầu phủ, chắc chắn sẽ là nàng ta.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Khê Hà trở nên lạnh lẽo. – Không được, nàng ta không thể cứ ngồi yên chờ chết, mặc ý để người ta trút giận lên mình. Đặc biệt là, nếu để bà ta biết, đại công tử ra tay với Triệu Khương Lan là do nàng ta xúi giục, sợ là nàng ta sẽ không tránh nỗi cái chết.

Trên đường trở về, Khê Hà nhìn lão phu nhân không ngừng lẩm bẩm chửi bới kêu đau kia, trong lòng đột nhiên nổi sát ý.

Trong phòng thẩm vấn của Kinh Triệu Phủ, Tần Nguyên tối sầm mặt mày nhìn người ở phía đối diện: “Tại sao công tử lại muốn đối phó vương phi?”

“Ta không có! Các người đừng có mà ngậm máu phun người, chỉ dựa vào việc trên y phục ta có vôi sống thì nói là ta làm à, con ngựa đó không phải cũng bị thương rồi sao, trên người ta lại không có cung tên”

“Trên người ngài không có, nhưng căn cứ theo thông tin thị vệ hồi báo sau khi kiểm tra bãi cỏ, bọn họ phát hiện ra được một cái trong đống cỏ khô, chắc chắn là có người lớn vứt đi.” Hắn ta thà chết cũng không chịu thừa nhận: “Thế thì sao, các ngươi không tìm được chứng cứ là ta vứt, thì không có quyền bắt giữ ta”

Mộ Dung Bắc Uyên đã đưa Triệu Khương Lan về tới phủ, lúc hắn vừa bước vào cửa thì tình cờ nghe được những lời này.

Giữa hai hàng mi hắn mang theo một sự lạnh lùng khiến người ta phải khiếp sợ.

“Muốn chứng cứ đúng không, cạy miệng ra là có thôi. Tần Nguyên, sử dụng hình cụ cho ta. Trước hôm nay, bổn vương phải bắt hắn ta nhận tội!”.

Tần Nguyên không có phản ứng ngay lập tức, khẽ khàng kề sát tại hỏi hắn một câu: “Vương gia, hắn ta dù sao cũng là người của Định Sơn Hầu phủ, nếu như chúng ta lợi dụng hình phạt, liệu có chọc giận Định Sơn Hầu không, đến lúc đó sẽ bị người ta hạch tội”.

“Dù sao thì cũng đã đắc tội rồi, bổn vương còn sợ bọn họ nữa sao. Kể từ lúc hắn ta động thủ với vương phi, ở trong mắt bổn vương đã là một người chết rồi. Bất kể là ai, làm hại người của bổn vương, thì đều phải trả giá”

Có lời này của hắn, Tần Nguyên cũng không do dự nữa. Ngay sau đó, hắn ta ra lệnh cho thuộc hạ giải người xuống.

Trong phòng thẩm tra không ngừng vang lên những tiếng kêu gào chói tai, loại hèn nhát này, chẳng bao lâu sau cũng đã nhận tội.

Hắn ta thừa nhận nhân lúc người ta không phòng bị đã rắc một ít vôi sống lên mắt con ngựa mà Triệu Khương Lan đang cưỡi.

Mà sau đó phát hiện Triệu Khương Lan vậy mà lại thuần phục được con ngựa, nên không cam tâm bắn cho nó một mũi tên.

Tần Nguyên đưa giấy nhận tội cho Mộ Dung Bắc Uyên, nói: “Vương gia, đại công tử của Hầu phủ nói, hắn ta muốn báo thù cho đệ đệ của mình. Trước giờ hắn ta cứ tưởng rằng, để đệ mình là do Thần vương phủ hại chết
 
Chương 423


Mộ Dung Bắc Uyên nghe vậy bất giác cau mày.

“Không phải hắn ta vừa bị điều về kinh thành sao, có lẽ sẽ không hiểu rõ những chuyện xảy ra trước đây lắm, vậy mà lại nhận định là Thần vương phủ làm? Người của phủ Định. Sơn Hầu đúng là không có não, những chuyện không rõ ràng như vậy mà cũng dám tùy tiện hãm hại người khác, dẫn đến như thế này cũng là do bọn họ đáng đời”.

Tần Nguyên gằn giọng: “Theo như lời công tử đó nói, là nha đầu trước đây Thần vương phủ gả sang nói. Không biết nàng ta ở trong phủ có vấn đề với ngài và vương phi như thế nào, hình như nói ngài với vương phi rất căm thù tiểu công tử, còn nói là muốn giết hắn ta, trước khi hắn ta bị người khác ám sát”

Ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên càng lạnh hơn. Khê Hà… Nàng ta lại dám ăn nói bậy bạ như thế.

Trước đây, hắn cho rằng, gà nàng ta đến Định Sơn Hầu phủ ở vậy, nàng ta sẽ yên phận. hơn. Nhưng không ngờ, người phụ nữ này lại to gan như thế. Sợ là ngày thường, nàng ta đã gây chia rẽ không ít trong Định Sơn Hầu phủ.

Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng nhếch môi.

“Hôm nay, công tử của hầu phủ này bị chúng ta đưa về đây, Định Sơn Hầu nhất định sẽ phái người đến dò hỏi quan sát. Đến lúc đó nhắc nhở bọn họ, người đã nhận tội rồi, hơn nữa nhất định phải nhất mạnh một chút, công lao của trắc phu nhân được gả qua đó “tuyệt không hề nhỏ”. Quả nhiên, Định Sơn Hầu không lâu sau đã cho người đến tìm con trai.

Nhưng Tần Nguyên vốn không cho bọn họ gặp người, chỉ là lấy giấy nhận tôi ra cho mọi người cùng xem.

“Công tử các người đã thừa nhận rồi, hắn ta bị trắc phu nhân của tiểu công tử nhà các người khiêu khích nên đã ra tay với vương phi. Ý đồ mưu hại vương thất, tuyệt không phải | tội nhỏ, chuyện này, vương gia đã chuẩn bị bẩm báo lên trên thánh thượng”

Những lời như thế được truyền về phủ Định Sơn Hầu, Định Sơn Hầu phu nhân làm sao có thể ngồi yên được.

Bà ta lập tức gọi Khê Hà đến, lấy cây roi chín khúc trên tường xuống liên tục đánh nàng ta.

Vết rọi vừa thô vừa ráp, đánh đến mức Khê Hà vừa lăn vừa bò, hơn nữa còn bị rách da toác thịt.

Trong mắt Khê Hà lóe lên sự căm hận, nhưng miệng lại không ngừng nịnh nọt.

“Nương, chuyện này thật sự không liên quan đến con, là đại ca sau khi hồi kinh hỏi chuyện cái chết của phu quân, con nhất thời đau lòng mới nói sự thật cho huynh ấy biết. Nghĩ chắc đại ca cũng rất tức giận nên mới muốn đối phó với Thần vương phi.

Trước mắt vẫn nên mau chóng nghĩ cách đi cứu huynh ấy thì hơn” Định Sơn Hầu nghe vậy liền tức giận giậm chân: “Còn nghĩ cách gì nữa!” Hắn ta chỉ vào phu nhân lớn tiếng mắng: “Đều là do bà cứ thích gây phiền phức, vậy mà cuối cùng vẫn hạ độc thủ với Thần vương phi. Bà làm ra những chuyện như thế này, Thần vương đương nhiên sẽ càng tức giận căm hận Hầu phủ chúng ta hơn, bây giờ con trai đang ở trong tay hắn ta, bà há chẳng phải ép hắn ra tay đối phó con à”

Lão phu nhân nghe vậy cũng hoảng loạn. Người cũng đã nhận tội rồi, trừng phạt như thế nào không phải bọn họ nói là được.

“Thế phải làm sao đây!”

“Còn làm sao nữa chứ, lão phu chỉ có thể vác cái mặt dày này đi cầu xin Thần vương khai ân”

Khê Hà siết chặt tay, đột nhiên nói: “Nương, nương, chi bằng chúng ta đi cầu xin Thần vương phi đi. Hôm nay nhìn thái độ của Thần vương rất quan tâm Thân vương phi, nói không chừng lời nói của nàng ta sẽ có ích!”

“Cầu xin vương phi, chỉ dựa vào chuyện hôm nay chúng ta muốn nhắm vào ả ta, ả ta làm gì sẵn lòng giúp chúng ta chứ”.

“Mặc kệ thế nào cũng phải thử xem đã, con vốn dĩ là nha hoàn của Thẩm trắc phi của Thần vương phủ, trắc phi tâm thiện, trước giờ rất thích con. Con đi cầu xin nàng ấy, bảo nàng ấy giúp đưa chúng ta đến gặp vương phi, nhất định có thể”

Hầu phu nhân vừa nghe lời này, liền vội vàng bảo nàng ta đi tìm Thẩm Hi Nguyệt. Thẩm Hi Nguyệt không ngờ rằng Khê Hà sẽ đặc biệt đến tìm mình.

Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên lúc này không có ở trong phủ, Khê Hà đột nhiên đến đây, hạ nhân trong phủ cũng không thể ngăn cản nàng ta.
 
Chương 424


Thẩm Hi Nguyệt nghe nàng ta giải thích liền bắt đầu trầm tư.

“Cho dù người của Đinh Sơn Hầu phủ có chết sạch, chắc ngươi cũng không quan tâm nhỉ. Lúc này lại đặc biệt vì một đại công tử không liên can gì đến cầu xin ta, người là có dụng ý gì?” | Lưng của Khê Hà vẫn còn nóng ra vì vết đánh.

Nàng ta cũng chẳng thèm giấu diếm trước mặt Thẩm Hi Nguyệt.

“Cầu xin trắc phi giúp ta, loại trừ lão phu nhân”

Hai mắt Thẩm Hi Nguyệt lóe lên: “Ồ? Ngươi muốn đối phó với Định Sơn Hầu phu nhân à, tại sao.”

“Nô tỳ nhiều lần muốn dẫn Định Sơn Hầu phủ đứng vào trận doanh của ngũ vương gia, nhưng lão phu nhân đó không thích chuyện triều đường, luôn khuyên hầu gia đừng xếp hàng vào, đó là thứ nhất. Thứ hai chính là, bà ta làm người quả là ngang ngược, hễ có bất mãn là muốn ra tay với nô tỳ, nô tỳ ở trong tay bà ta chẳng rõ mình sống hay chết. Dâng mạng mình vào tay loại người này mặc bà ta giày xéo, chi bằng trừ khử bà ta. Nô tỳ đảm bảo, chỉ cần bà ta chết, nô tỳ nhất định có cách khiến Hầu gia quy thuận ngũ vương gia!

Thẩm Hi Nguyệt uể oải cười: “Ngươi muốn bà ta chết, chắc sẽ không có chủ ý gì rồi chứ”. | Khê Hà đi theo sau bóp vai cho nàng ấy: “Trắc phi cho rằng, mượn tay vương phi giết người, có gọi là chú ý tốt không?”

Thẩm Hi Nguyệt nhướng mày, lắng nghe Khê Hà kề sát bên tai nàng ta nói mấy chữ.

Nàng ấy lạnh lùng nói: “Gần đây mỗi ngày cứ vào giờ Thìn, vương phi đều sẽ ngồi trong đình gần Trúc Uyển uống trà. Ngày mai các người đến, đi vào từ cửa sau, tự sẽ có người dẫn các người vào phủ”

Khê Hà vội vàng cảm ơn, trước khi đi, còn không quên bảo đảm, chuyện này nhất định có thể thành công.

Trở lại Phủ Định Sơn Hầu, Khê Hà phục mệnh với lão phu nhân: “Con đã nói chuyện với trắc phi rồi, nàng ta đồng ý ngày mai sẽ nghĩ cách để chúng ta đến gặp Thần vương phi. Nương, sáng sớm ngày mai, người cùng con đi vào Thần vương phủ đi” | Định Sơn Hầu phu nhân dù không muốn gặp Triệu Khương Lan, cũng chỉ đành miễn cưỡng đi thỉnh tội. Đặc biệt Định Sơn Hầu đã phải người đi thăm dò ý tứ của Mộ Dung Bắc Uyên, hắn rõ ràng không hề nhượng bộ.

Như vậy xem ra, Triệu Khương Lan là người duy nhất có thể đặt hi vọng vào. Sáng sớm hôm sau, lão phu nhân mặc thường phục dẫn Khê Hà đến bái kiến vương phi.

Ai ngờ Khê Hà chỉ dẫn bà ta đi cửa sao, còn căn dặn nói: “Vương phi vẫn chưa gật đầu. đồng ý cho chúng ta vào phủ. Hôm nay có thể vào phủ, vẫn là nhờ trắc phi đặc biệt sắp xếp. nếu không, hôm nay chúng ta chắc chắn sẽ không gặp được vương phi rồi”

Nghe nàng ta nói như thế, trong lòng Định Sơn Hầu phu nhân càng trở nên tức giận.. Nhưng bà ta vẫn cố gắng nhẫn nại bước vào, sau đó được hạ nhân dẫn về phía Trúc Uyển.

Triệu Khương Lan gần đây thích dùng trà sớm ở Trúc Uyên.

Sau mùa đông, nhiều cây cối trong vương phủ đã bị khô héo.

Chỉ có khu vườn tre nay là van xanh tươi và trong mùa đông ảm đạm nó trong đặc biệt tươi mất khiến người ta vô cùng thích thú.

Vốn dĩ tâm trạng của nàng rất tốt, nhưng không ngờ Mai Hương đột nhiên nhắc nhở: “Vương phi, hình như có người tới.”

Triệu Khương Lan vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy nha hoàn trong phủ dẫn hai người đi về phía này.

Nàng ngay lập tức nhận ra đối phương là ai, bất giác cau mày lại.

“Ai cho các người vào đây!”

Đến đây thăm hỏi, một không có thiệp mời, hai không nói một tiếng, chẳng có chút quy tắc nào!

Nhận thấy Triệu Khương Lan không vui, Hầu phu nhân quét đi sự độc tài hôm qua, trầm giọng nén tức nói.

“Vương phi xin đừng trách, lão thân là muốn đến cầu kiến người, sợ người không cho phép, nên mới nhờ Trắc phi giúp đỡ cho chúng ta vào. Hôm nay lão thân tới đây chính là vì muốn dâng lễ xin lỗi người, cầu xin vương phi tha thứ cho những hành động bồng bột ngày hôm qua của lão thân!”
 
Chương 425


Lại là Thẩm Hi Nguyệt! Triệu Khương Lan tức giận liếc nhìn nàng ta, sau đó nhìn Khê Hà khinh thường.

“Bổn cung không biết, trắc phu nhân của phủ người đã được gả đi rồi mà vẫn còn thích tư hạ câu kết với trắc phi của Thần vương phủ. Lẽ nào làm nô tỳ đến nghiện luôn rồi sao, chuyện gì cũng thích tìm chủ cũ giúp đỡ”

Khê Hà để mặc cho nàng mắng mỏ, cũng không dám lên tiếng.

Hầu phu nhân đương nhiên sẽ không nói giúp Khê Hà, đẩy nàng ta một cái, bảo hàng tại quỳ xuống.

“Còn không mau xin lỗi vương phi, đúng là xuất thân hạ nhân, không có một chút phép tắc. Hôm qua ở yến tiệc đã có những lời không phải với vương phi, lão thân cũng mới biết, ả ta ở sau lưng âm thầm khiêu khích con trai ta đối phó người. Ngày thường cũng không ít lần nói những lời không tốt về người, cho nên mới khiến lão thân hiểu lầm, cầu xin vương phi đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng tính toán với chúng tôi.”

Thái độ của bà ta đúng là hạ thấp hơn ngày hôm qua không biết bao nhiêu lần rồi.

Triệu Khương Lan cũng không muốn ỷ thế hiếp người, tuy lão thái thái này đáng ghét, nhưng suy cho cùng cũng là hầu phủ phu nhân.

Nếu như nàng thất lễ, e là sẽ không tốt cho thanh danh của vương phủ.

Triệu Khương Lan đang uống trà, nhìn đối phương còn muốn nói thêm, không tiện đuổi người.

Nàng chỉ vào chiếc ghế đẩu phía dưới, nói: “Lão phu nhân mời ngồi, nếu đã đến rồi, trời lạnh đất rét, sẵn tiện uống miếng trà nóng rồi đi.”

Khê Hà nghe vậy liền chật vật đứng dậy, chủ động nói: “Là nô tỳ không giữ quy tắc đắc tội vương phi, nô tỳ ở đây đền tội với vương phi. Hay là để nô tỳ hầu hạ ở bên cạnh đi” Hầu phu nhân nháy mắt với nàng ta: “Còn sững sờ ra đó làm gì, mau qua đây rót trà đi”

Triệu Khương Lan thờ ơ thở dài: “Trắc phu nhân nói đùa rồi, hôm nay người đã trở mình thành chủ tử, làm sao để người tự xưng nô tỳ ở bên cạnh hầu hạ chứ, hay là ngồi xuống cùng uống đi”. | Khê Hà liền vội vàng nói không dám, lấy bình trà từ tay của nha hoàn.

Vạt áo của nàng ta rất dài, nhân lúc mọi người không chú ý đã lén lút cho thứ giấu trong móng tay vào cốc trà.

. Sau đó, nàng ta rót trà vào trong cốc, đưa cho lão phu nhân, rồi đặt một ly trước mặt mình.

Nàng ta không dám ngồi, trên miệng nói cảm ơn vương phi thưởng trà, nhưng chỉ dám đứng phía sau lão phu nhân.

Triệu Khương Lan đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn nàng ta một cái, cũng chẳng thèm quan tâm.

Hầu phu nhân tự chuốc phiền cho mình, hậm hực duỗi tay ra bưng chén trà lên uống mấy ngụm, thay bản thân giải vây.

Nhìn thấy bà ta uống hơn nữa chén, ngực Khê Hà đập thình thịch. Nàng ta âm thầm nghiến răng, cũng nhấp một ngụm nhỏ, nuốt xuống.

Một lúc sau, nàng ta cảm thấy hơi khó chịu, và đầu óc bắt đầu choáng váng.

Lại nhìn sang lão phu nhân, chỉ nhìn thấy bà ta đột nhiên bắt đầu co giật, toàn thân run lên kịch liệt.

Miệng bà ta trào ra bọt trắng xóa, trông rất là đáng sợ.

Triệu Khương Lan nhất thời kinh ngạc, và nhanh chóng đưa tay ra để kiểm tra mạch tượng của bà ta.

Sau khi kiểm tra, nàng phát hiện rõ ràng bà ta là bị trúng độc! Khê Hà cũng chao đảo và gục đầu ngã xuống.

Triệu Khương Lan lại phải ngồi xuống để điều tra tình trạng của nàng ta, quả nhiên nàng ta cũng bị trúng độc.

Nàng chợt nhận ra, sững sờ nhìn vào trong chén trà của hai người họ. Lẽ nào trong chén trà có độc? Xảy ra chuyện này, hai nha hoàn Hầu phủ phu nhân dẫn tới nhất thời không đứng vững.

Hai người họ đang đợi ở bên ngoài đình, nhìn thấy cảnh tượng này, cũng bị dọa sợ mà hét lên.

“Lão phu nhân, người làm sao thế, đừng dọa nô tỳ!” Triệu Khương Lan vừa định bảo người đem trà đi, lát sẽ điều tra rõ ràng sự thật.
 
Chương 426


Ai ngờ đâu hai nha hoàn này lại giành trước giật lấy cái ly, cả hai đều dùng sức, nhất quyết không chịu buông tay.

“Vương phi định tiêu hủy chứng cứ sau khi hại chết lão phu nhân nhà chúng tôi sao!” Triệu Khương Lan xoa lông mày, thấy hai bọn họ ngất đi thì vô cùng đau đầu.

Nàng bình tĩnh định đến chữa trị, lại dò xem thử hơi thở của lão phu nhân thì thấy bà đã ngừng thở.

Không chỉ là hơi thở, mà ngay cả mạch cũng không đập. Bà ta… chết rồi sao?

Một người đang sống sờ sờ ra lại chết ngay trong vườn nhà nàng, lại còn xảy ra sau khi đã uống trà trong phủ của nàng.

Triệu Khương Lan nhíu chặt mày, luôn cảm thấy như sắp có phiền phức rồi. | Ngoài đình viện, lại có thêm mấy người đến, chính là Thẩm Hi Nguyệt đang vội vàng đi đến đây.

Nàng bị dọa đến mặt mày tái xanh, dường như không dám tin vào mắt mình mà nhìn Triệu Khương Lan: “Vương Phi, người đã làm gì, Hầu phủ phu nhân và Khê Hà làm sao vậy?”

Triệu Khương Lan híp mắt nhìn, cảm giác chuyện này không khỏi có liên quan đến Thẩm Hi Nguyệt.

“Còn ngây ra đó làm gì? Đỡ hai người họ dậy đi rồi đi tìm Giang Dương đến đây”. Sự việc bên này cũng kinh động đến Chu Khiết. Hắn vừa nhìn thấy bộ dạng này, tim đập mạnh liên hồi.

“Vương phi, xảy ra chuyện gì vậy?”.

“Hai người họ trúng độc. Bổn cung cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lão phu nhân hình như đã ngừng thở rồi.”

Hô hấp Chu Khiết bỗng ngưng trệ, trong lòng thầm nói không xong.

“Cho người đi báo cho Vương gia hay, chuyện hôm nay sợ rằng Định Sơn Hầu Phủ sẽ không bỏ qua đâu”.

Triệu Khương Lan cũng không thể châm cứu được.

Bộ dạng này của lão phu nhân rõ ràng đã không qua khỏi, về phần Khê Hà thì lại không biểu hiện rõ triệu chứng gì.

Nhưng nếu như nàng châm cứu cứu chữa thì cũng không nói chắc được điều gì.

Thẩm Hi Nguyệt như thể nhìn thấy chuyện gì ghê gớm lắm mà nhìn chằm chằm vào nàng: “Vương phi hà cớ gì lại vì chút ân oán cá nhân mà làm ra loại chuyện như vậy! Người hạ độc bọn họ, người để Vương phủ vào đâu chứ, không phải là đang rắp tăm muốn mang lại phiền phức cho Vương gia sao?”

“Câm miệng, bổn cung không ngu ngốc, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy. Chỉ sợ rằng có người âm thầm giở trò phía sau lưng, lại còn vừa ăn cướp vừa la làng

Thẩm Hi Nguyệt lập tức đáp trả: “Lời này của vương phi thật sự khiến người ta thấy khó hiểu. Hôm nay người trong vườn trúc đều người hầu bên cạnh người, chẳng lẽ thần thiếp còn có thể sai bảo bọn họ hay sao?

Đây cũng là chuyện mà Triệu Khương Lan thấy kỳ lạ, thuốc độc này rốt cuộc đến từ đâu vậy chứ.

Quan trọng là nàng chưa từng thấy qua loại độc như vậy, hoàn toàn không biết đến tên của nó.

Triệu Khương Lan vốn định đợi Giang Dương đến sẽ hỏi hắn thử xem sao. Không ngờ, Giang Dương còn chưa đến thì người của Định Sơn Hầu Phủ đã đến rồi.

Thì ra là kẻ lúc trước đợi bên ngoài Vương phủ nghe thấy bên trong xảy ra chuyện nên đã quay về báo tin, chẳng mấy chốc đã dẫn người của hầu phủ đến đây.

Định Sơn Hầu khản giọng la lớn dẫn người xông vào: “Thần vương phi, người hiếp người quá đáng! Phu nhân ta có lòng thành tâm đến xin lỗi người, người lại hạ độc giết chết bà ấy, ngươi là người đàn bà độc ác!”.

Nghe thấy bên ngoài là lối ồn ào, Mộ Dung Bắc Uyên lại không có ở phủ, Triệu Khương Lan ép mình phải bình tĩnh lại.

Tất cả mọi chuyện xảy ra quá dồn dập, từ khi bọn họ vào phủ đến lúc trúng độc, rồi đến việc người của Hầu Phủ tìm đến cửa.

Rõ ràng là một cái bẫy giăng ra chờ mình lọt lưới. Triệu Khương Lan vẻ mặt yên tĩnh, cho người khiêng bọn họ đến đại sảnh. Định Sơn Hầu thấy người nằm yên bất động, càng la lối dữ dội hơn. . truyện xuyên nhanh

“Phu nhân à! Bà không thể xảy ra chuyện gì được. Thần vương phi này sao có thể đối xử với bà như vậy? Bà đến từng tuổi này rồi mà ả ta còn muốn lấy mạng của bà! Trên đời sao lại có người phụ nữ độc ác đến như vậy? Vương triều ta có một vị vương phi như vậy thì thật sự khó mà an yên!”
 
Chương 427


Mặc dù trong thâm tâm, Định Sơn Hầu đã không còn tình cảm gì với người vợ chẳng còn trẻ trung, chẳng còn xinh đẹp này nữa rồi.

Nhưng đường đường là phu nhân của hầu phủ lại mất mạng ở chính Thần vương phủ này, truyền ra ngoài thậm chí sẽ trở thành nỗi nhục nhã của hầu phủ bọn họ.

Ông mang thân phận là hầu gia của một vương triều, làm sao có thể nhẫn nhịn chuyện như vậy xảy ra được.

Lại thêm mối hận cũ kìm nén trong lòng nên nói Triệu Khương Lan thành một người vô cùng độc địa vô cùng xấu xa.

Ông ở ngoài cửa lớn tiếng kêu to, người đến bóng chuyện đương nhiên càng lúc càng đông hơn.

Trong lòng Triệu Khương Lan vô cùng phiền não, nàng vẫn chưa sắp xếp lại được các mạnh mối với nhau.

Nàng không hề cho rằng người hậu kẻ hạ của mình sẽ làm ra chuyện bản đứng nàng.

Những người có thể hầu hạ bên cạnh cô hiện giờ đều là những người mà cô đã tỉ mỉ chọn lựa và xác định chắc chắn nhân phẩm của họ.

Chắc hẳn sẽ không làm ra loại chuyện như vậy mới đúng.

Nhưng nếu chuyện này là do Đinh Sơn Hầu Phủ cố ý sắp đặt thì cũng không cần thiết phải | hy sinh một mạng người chứ

Chính tại lúc Triệu Khương Lan đang trầm tư suy nghĩ thì có hai nhóm người từ hai hướng khác nhau đi về phía vương phủ.

Người đến nhanh hơn là Mộ Dung Bắc Uyên.

Sau khi Chu Khiết cho người tới báo tin, Mộ Dung Bắc Uyên liền vội vàng cưỡi ngựa chạy về nhà, trên đường đi đụng phải Giang Dương đang hớt hải chạy tới.

Nhưng khi họ vừa bước xuống ngựa thì có một nhóm người khác đã hùng hổ xông tới. Triệu Khương Lan nâng mắt nhìn, trong lòng bỗng thình thịch một tiếng. Lại là Ninh Thân Vương!

Rất lâu trước đây có một lần, nàng thay cha của một nha hoàn tên Liên Hương ở trong phủ năm đó chữa bệnh, sau cùng người đó lại bị ám sát.

Lúc đó Ninh Thần Vương chưa hỏi đầu đuôi câu chuyện đã bắt nàng lại, đem nàng về chính | viện Đại Tống tra tấn vô cùng dã man.

Nếu lần đó không phải nàng thông minh tự mình uống Thiên Lá Tán e rằng cái mạng nhỏ này cũng chôn vùi trong lao ngục rồi. | Cũng không biết vị thân vương này bị cái gì.

Nàng và ông ta không thì không oán, lần nào xảy ra chuyện ông ta đều vội vàng đến bắt nàng.

Mộ Dung Bắc Uyên rõ ràng cùng không thích Ninh Thần Vương đến nhanh như vậy. Giây phút nhìn thấy vị vương thức này, nét mặt của hắn đã trầm lắng đi không ít.

Hắn yên lặng nắm lấy tay của Triệu Khương Lan, nói với Giang Dương: “Đi xem thử coi bọn họ đã trúng phải độc gì?”.

Giang Dương không dám chậm trễ, vội vàng đi kiểm tra.

Sau khi bắt mạnh cho Định Sơn Hầu phu nhân đồng tử của hắn ta bỗng co lại, hắn biết được người này đã hết cứu rồi.

Hắn lo lắng nuốt nước bọt, không nói tiếng nào, quay sang xem thử Khê Hà. Hai nha hoàn theo hầu bọn họ lập tức đưa ly trong tay ra.

Bọn họ nghẹn ngào nói: “Phu nhân của chúng tôi và trắc phi đã xảy ra chuyện sau khi uống ly trà của Thần vương phi đó, đại nhân nhất định phải làm chủ cho chúng tôi!”

Giang Dương cầm một ly trà trong số đó lên ngửi.
 
Chương 428


Trong lòng hắn đã có một suy đoán.

Nhưng vì e ngại bọn người Ninh Thần Vương đều ở đó nên hắn do dự không muốn nói, và thậm chí còn muốn âm thầm đổ bỏ nước ở trong ly,

Nhưng Ninh Thần Vương không cho hắn có cơ hội làm như vậy, hắn cũng mang theo một đại phu am hiểu y thuật đến đây.

Người đó lấy một cây kim bạc ở trong hộp ra nhúng vào, cây kim bạc đó khi vừa chìm vào trong nước trà lại chuyển sang màu đen.

Qua một lúc sau phần kim bị thâm đen lại chầm chậm chuyển sang màu đỏ.

Chỉ là màu đỏ này thật sự rất quái dị, tựa như một thứ đồ vật tà ác gì đó khiến ai nhìn vào đều mang tội.

Vị đại phu do Ninh Thần Vương đưa tới hít một hơi thật sâu rồi sợ hãi nhìn Ninh Thân Vương mà nói: “Vương gia, nhìn vẻ ngoài của cây kim thì loại độc này chính là Minh Huyết Hoa. Loại này độc tính cực mạnh, uống quá nhiều một chút thì sẽ lập tức mất mạng, dù cho có dùng rất ít cũng sẽ dễ dàng bị hôn mê bất tỉnh, nhìn dáng vẻ của lão phu nhân chắc hẳn đã uống tận mấy ngụm nên mới bộc phát. Còn vị trắc phi kia có lẽ uống không nhiều lắm, bằng không bây giờ chắc là cả hai mạng người đều không thể giữ được”

Minh Huyết Hoa? Nói đùa gì vậy, Triệu Khương Lan hoàn toàn chưa từng nghe đến loại độc này.

Đúng là nàng không am hiểu quá nhiều về thuốc độc, nếu là thuốc độc của Du Bắc thì nàng còn hiểu rõ một chút.

Nhưng nếu là cái khác, nàng đương nhiên không hiểu biết nhiều bằng các đại phu ở địa phương.

| Định Sơn Hầu chỉ vào Triệu Khương Lan nói: “Thần vương phi, cô còn gì để nói nữa không! Bắt tại trận rồi mà còn muốn chối bỏ những chuyện mà cô đã làm hay sao, hôm qua ở tiệc rượu phu nhân ta và cô đã xảy ra chút xích mích, hai người gây gỗ không vui, người hầu bên cạnh cô làm bàn tay của bà ta bị thương đã đành, hôm nay bà ta có lòng đến xin lỗi cô lại thẳng tay giết chết bà ta!”.

Ninh Thần Vương cũng âm trầm nhìn chằm chằm nàng: “Thần vương phi, lần này cô không thể nói bản vương vụ oan cho cô nữa rồi chứ?

Triệu Khương Lan nhìn sang Ninh Thân Vương: “Lời này của Vương thức sao cháu nghe không hiểu, cháu cùng hai người bọn họ rõ ràng uống cùng một ấm trà, lại chẳng phải ẩm âm dương làm sao có thể mưu tính chuyện gì được. Nếu như cháu hạ độc bên trong đó, há chẳng phải sẽ làm hại đến bản thân mình luôn hay sao.”

Ấm trà đó lại được trình lên, kiểm tra thì thấy không có độc.

Ninh Thần Vương cau mày: “Vậy thì chính là hạ độc trong chén trà! Chén trà này chắc chắn không phải bọn họ đem từ bên ngoài vào, mà là chén trà của Thần vương phủ cô. Lần này cô không chối cãi được nữa đúng không!”

| Mộ Dung Bắc Uyên cắt ngang lời ông: “Đang yên đang lành, Định Sơn Hầu Phủ hai vị sao lại chạy đến Thần vương phủ của chúng tôi thế này. Nhưng mà có thể đưa thiệp mời ra trước không?”

Chu Khiết lập tức bước ra phía trước nói: “Hồi vương gia, thuộc hạ chưa từng nhận được thiệp mời của Định Sơn Hầu Phủ, thậm chí còn không nhìn thấy vị khách nào từ cửa chính bước vào. Lúc này có dò hỏi thì mới biết được hai vị đây là đi vào từ cửa sau”

Mộ Dung Bắc Uyên ánh mắt lạnh lùng nói: “Vào bằng cửa sau ả! Không có sự cho phép của gia chủ ai cho bọn họ bước vào, chẳng lẽ là bọn họ xông vào hay sao?”

Triệu Khương Lan liếc mắt nhìn Thẩm Hi Nguyệt đang đứng phía sau xem kịch vui, nàng nhếch môi nói: “Theo như Khê Hà nói là nàng ta đã cầu xin Thẩm trắc phi cho phép nàng dẫn

người vào gặp ta. Trước đó, thần thiếp chẳng nghe thấy chút động tĩnh gì cả, hoàn toàn không | hề hay biết”.

Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng liếc mắt nhìn Thẩm Hi Nguyệt, cái liếc mắt này dọa cho nàng sợ đến toàn thân run rẩy.

Hắn chưa bao giờ nhìn nàng bằng ánh mắt đáng sợ như vậy là vì Triệu Khương Lan nên mới trút giận lên đầu nàng sao?

Thẩm Hi Nguyệt nghiến răng, trong lòng càng căm hận Triệu Khương Lan hơn. Có điều chuyện ngày hôm nay, nàng tuyệt đối chạy không khỏi rồi.

Cho dù không lấy mạng của nàng, nếu như chuyện này mà làm loạn đến chính viện Đại Tống, nhất định cũng sẽ khiến nàng chịu không ít khổ sở!

Tốt nhất là phải lột da nàng ra, bức chết nàng mới thôi.

“Ninh Vương thúc, thúc cũng nghe thấy rồi đó, người của Định Sơn Hầu Phủ đột nhiên đến đây, vẫn chưa hề chào hỏi gì cả. Bọn họ âm thầm lén lút bước vào phủ, dù cho vương phi có lòng rắp tâm hại người đi chăng nữa cũng không có thời gian chuẩn bị mà không phải sao? Hơn nữa vương phi trước giờ rất hiền lành, tuyệt đối sẽ không gây hại đến tính mạng của người khác, chuyện này nhất định là có người giở trò.”

Ninh Thần Vương nghe thấy những lời này thì cười nhạo nói: “Bắc Uyên, lâu ngày không gặp bản vương thật sự không biết rằng một vương gia chức cao vọng trọng như cháu cũng sẽ có lúc vì nữ nhân mà làm trái đạo lý như bây giờ. Ai mà không biết Thần vương phi tinh thông y thuật, với cái loại thuốc độc cũng vô cùng am hiểu. Minh Huyết Hoa loại cây kịch độc này người bình thường còn chưa nghe qua, ngoài cô ta ra còn ai có thể ra tay nữa”.

Triệu Khương Lan nói thầm trong lòng, thật không dám giấu gì ông, nàng thật sự cũng chưa từng nghe qua.

Nàng cũng đâu phải là bách khoa toàn thư, biết một chút y thuật thì nói là tinh thông bách độc, lời này thật sự quá phi lý rồi.
 
Chương 429


Lúc này Thẩm Hi Nguyệt lại đột nhiên lên tiếng: “Ninh Vương thức, thần thiếp cảm thấy vương phi tính tình đơn thuần, chắc sẽ không làm ra chuyện như vậy đâu. Hơn nữa loại độc như vậy thì vốn cần phải chuẩn bị từ trước, lẽ nào vương phi còn có thể khi nhìn thấy hầu phủ phu nhân bước vào cửa rồi đặc biệt sai người lén lút ra ngoài đi mua hay sao?”

Nghe thấy Thẩm Hi Nguyệt nói giúp cho bản thân, Triệu Khương Lan hoàn toàn không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào.

Ngược nào, nàng thầm chỉ còn cảm thấy có một chướng ngại càng lớn hơn đang chờ cô. Giống với nàng, Mộ Dung Bắc Uyên cũng hoài nghi nhìn nàng ta một cái.

Trong ánh mắt của hắn tràn ngập đề phòng, hắn luôn cảm thấy những lời này của Thẩm Hi Nguyệt không hề đơn giản chút nào.

Ninh Thần Vương lại giống như bị người ta nhắc nhở ra điều gì đó, tiếp lời nói: “Không sai, nếu như Thần vương phi không chịu nhận tội, vậy thì chờ đến lúc tìm được nhiều chứng cứ hơn bắt cô ta phải nhận tội là được rồi. Lý đại phu, chắc ông cũng nhận ra Minh Huyết Hoa phải không. Bây giờ ông dẫn người đến hoa viên của Vương phủ điều tra một lượt cho bản vương, nói không chừng sẽ kiếm được gì đó

Vị Lý đại phu đó bèn tiến vào vương phủ lục soát.

Trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên càng cảm thấy không đúng, ánh mắt của hắn chú ý đến sắc mặt của Thẩm Hi Nguyệt.

Chỉ thấy nàng nói ra lời này, khóe miệng lại có hơi nhếch lên. Bộ dáng ấy lại giống như là đã có chuẩn bị từ trước. Không xong rồi!

Nhưng trước mắt hắn cũng không kịp ngăn chặn nữa, người của Ninh Thần Vương đã lục soát khắp nơi trong hoa viên rồi.

Nếu như giờ hắn ngăn lại, nhất định sẽ bị nói là gây cản trở điều tra án, thậm chí là có tật giật mình.

Triệu Khương Lan cũng nhận ra có điểm khác thường, nàng đột nhiên nghĩ ra một khả năng.

Lỡ như thật sự để bọn họ tìm ra được loại hoa đó ở trong Thần vương phủ, thì đã nói lên được loại hoa này đã được người khác trồng trong vườn từ trước.

Kẻ trồng hoa đó ngoài Thẩm Hi Nguyệt ra thì không còn ai khác. Vậy thì Khê Hà chắc chắn cũng biết rõ sự tình.

Nếu như nàng ta cố ý hạ độc cả bản thân mình và lão phu nhân, hại chết lão phu nhân, còn chính mình thì chỉ bị trúng độc nhẹ.

Như vậy thì vừa có thể thủ tiêu người mẹ chồng ngang ngược là lão phu nhân đây lại vừa có thể xóa sạch mọi hiểm nghi cho bản thân người hạ độc.

Cuối cùng còn có thể đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu nàng, thật đúng là một mũi tên trúng ba con nhạn mà!

Ánh mắt Triệu Khương Lan chợt sáng, nàng thật sự đã quá coi thường Khê Hà.

Ban đầu còn cho rằng nàng ta chỉ là một kẻ vô dụng, lại không nghĩ rằng một ả nha hoàn nhỏ nhoi này cũng có thể gây lên sóng gió như thế.

Đúng như dự đoán, chẳng bao lâu sau trong vườn có một tiếng la lớn truyền ra.

“Vương gia, tiểu nhân tìm ra Minh Huyết Hoa rồi. Nó được trồng ở hậu viện gần vườn trúc, còn có dấu vết có một cây đã bị người ta hái đi, rất rõ ràng. Hạt của loài hoa này vừa gặp nước sẽ tan ra, lại không mùi không vị, nhưng độc tính lại thuộc vào loại cực độc, thông thường mọi người tuyệt đối sẽ không trồng những loại hoa như thế này trong vườn để thưởng thức đâu”
 
Chương 430


Ninh Thần Vương hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Triệu Khương Lan rõ ràng là như đang nhìn thấy hung thủ giết người.

“Thần vương phi, các người uống trà ở gần vườn trúc. Hoa đó cách nơi uống trà gần như vậy, vừa hay thuận tiện cho ngươi ra tay. Hiện tại chứng cứ mà người muốn cũng đã có rồi, ngươi cũng đừng ngụy biện nữa. Chuyện này cho dù có nói cho Hoàng Thượng biết, ngài cũng sẽ cho là người làm mà thôi.”

Triệu Khương Lan cao giọng nói: “Còn có một khả năng khác, Vương thúc đã bỏ sót rồi”

“Ngươi còn muốn xảo biến thế nào nữa! Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!”

“Rất có khả năng là Khê Hà đã tự mình hạ độc. Nếu như nàng trong lòng oán hận lão phu nhân, nói không chừng là muốn tìm cơ hội giết chết bà ta. Trước đây nàng là người hầu của Thần Vương phủ ta, loại hoa này có thể là do nàng tự trồng lấy”

Thẩm Hi Nguyệt đứng ở phía sau bỗng choáng váng, kinh ngạc nhìn nàng. Hay cho một Triệu Khương Lan, thông minh lanh lợi đến như vậy.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà nàng đã có thể đoán ra được chân tướng, thật sự không thể coi thường.

Nhưng vậy thì đã sao, xét tình thế bây giờ, cô còn đáng nghi hơn nhiều so với Khê Hà kia. Một người của Định Sơn Hầu phủ không đồng ý.

Định Sơn Hầu đứng ra nói: “Ngươi đừng ngậm máu phun người, Khê Hà gả vào hầu phủ của ta, mặc dù bản hầu đúng là không thích thân phận của nó, nhưng nó cũng là một đứa trẻ hiếu thuận, phu nhân ta cũng rất yêu mến nó. Phu nhân ta cũng đối xử với nó rất tốt, làm sao nó có thể làm ra chuyện hãm hại đến bà ấy được cơ chứ! ”

Nghe đến đây Triệu Khương Lan không ngờ lại muốn cười, cô không rõ đang suy nghĩ gì cong lên khóe môi.

“Hầu gia, chẳng lẽ ông già nên hồ đồ luôn rồi sao, phu nhân nhà ông đối xử tốt với nàng ấy, mấy lời như vậy mà ông cũng nói ra được sao? Hôm qua ở đồng cỏ, lão phu nhân trong lòng khó chịu nên đã đánh Khê Hà ngay tại chỗ, còn mắng chửi không ngừng. Hôm nay tôi thấy trên người nàng ấy còn có vết thương. Rõ ràng là hôm qua ở phủ các người nàng ấy đã bị phạt rất nặng. Gặp phải người mẹ chồng như vậy có là tôi cũng sẽ không cam lòng hầu hạ. Từng là chủ cũ tôi hiểu rất rõ tính cách của vị cô nương Khê Hà này. Nàng ấy chắc chắn không phải là kiểu người hòa thuận không thích để bụng, e rằng trong lòng từ lâu đã coi lão phu nhân là cái gai trong mắt, hận không thể nhanh chóng giết chết bà”

Thẩm Hi Nguyệt lập tức nói thay cho Khê Hà: “Vương phi nói vậy là có ý gì! Nếu như Khê Hà là người hạ độc thì sao nàng ấy có thể ngốc đến mức cũng làm mình bị trúng độc chứ. Hơn nữa, Vương Phi người nói người hiểu rõ Khê Hà, nhưng thân thiệp mới chính là chủ cũ của nàng, Ngày xưa bọn thiếp tình như tỷ muội, đương nhiên rất thân với nhau, Khê Hà chắc chắn không phải là loại người vong ân phụ nghĩa, Thỉnh thoảng nàng đến Vương phủ thăm thân thiệp vẫn nói là lão phu nhân đối xử với nàng rất tốt, người như vậy thì có lý nào lại ra tay hãm hại lão phu nhân?”

Triệu Khương Lan khinh thường liếc nhìn nàng: “Nàng ta tại sao lại trúng độc lẽ nào trắc phi không rõ sao? Chỉ có người bị hại mới được người khác thông cảm, hiện giờ nàng cũng bị trúng độc nhẹ, đương nhiên sẽ không có ai nghi ngờ nàng. Nhưng nếu chỉ dựa vào đó mà kết luận không phải do nàng làm thì có phải quá ngu xuẩn rồi không! Hơn nữa nếu như ta nhớ không làm thì lúc thời điểm nàng ta ra tay muốn rót trà cho lão phu nhân. Cả hai cốc trà ấy đều đã qua tay của nàng ta”.

Thẩm Hi Nguyệt bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Triệu Khương Lan phân tích rất cẩn trọng tỉ mỉ, nếu như tiếp tục để nàng nói không chừng cũng sẽ giúp cho nàng thoát tội.

“Khê Hà hiện giờ hôn mê bất tỉnh nên không thể tự bào chữa cho mình được, Vương phi nàng muốn nói thế nào cũng được. Có điều Ninh Vương thức mới là người có quyền điều tra chuyện này, tất cả còn phải xem Ninh Vương thức phán đoán thế nào.

Ninh Thần Vương vốn ghét bỏ Triệu Khương Lan, nghe đến đây ông hừ lạnh một tiếng: “Thần Vương phi miệng lưỡi thật lợi hại, có thể đổi trắng thay đen. Ngay cả bổn vương cũng suýt chút nữa bị người làm cho hồ đồ.”

Mộ Dung Bắc Uyên phản bác nói: “Vương phi nói rất có lý. Nếu như Vương thức cũng suýt chút nữa đồng ý, thì chẳng phải đã nói lên rằng điều nàng nói rất có khả năng hay sao? Rành rành như vậy lại cứ nói là nàng đang lừa gạt, vậy không phải là bản thân quá mâu thuẫn sao”

Ninh Thần Vương bị nói đến sắc mặt khó coi, ông bất mãn nói: “Thần Vương tốt hơn hết là đừng che giấu thay cho Vương phi nữa. Đúng sai thế nào, bổn vương sẽ đem người về thẩm tra kĩ lưỡng”.

“Vương thức định thẩm tra như thế nào? Không phải lại bắt về tra tấn ép cung nữa đấy chứ? Cháu còn nhớ lần trước Vương phi suýt nữa chết trong ngục, phụ hoàng biết được cũng rất không vui. Hi vọng Vương thức có thể ghi nhớ bài học đó, đừng giẫm lên vết xe đổ nữa”

Nghe thấy hắn nhắc đến chuyện lần trước, Ninh Thần Vương vô cùng tức giận.

Lần đó có quỷ mới biết đã xảy ra chuyện, tại sao Triệu Khương Lan lại bị trúng độc trong ngục giam.
 
Chương 431


Lần trước Triệu Khương Lan gặp chuyện còn liên lụy ông bị Chiêu Vũ Đế trút giận lên đầu.

Ninh Thần Vương vừa nghĩ đến lần thiệt thòi đó liền rất tức giận: “Thần Vương, hiện giờ người đang đứng đầu phủ Kinh Triệu, chắc hẳn cũng biết khi thẩm vấn không thể không dụng hình, chẳng lẽ bởi vì ả là Vương phi của người nên bổn vương phải làm trái lại phép tắc mà nhân nhượng sao?”

Mộ Dung Bắc Uyên tiến lại gần ông, gằn thấp giọng nói: “Vương thúc, vương phi của cháu mềm yếu mỏng manh, không chịu được tra tấn. Bình thường cháu của cháu rất yêu thương chiều chuộng nàng ấy, không muốn thấy bất cứ ai ức hiếp nàng. Nếu như Thần vương phi ở trong ngục bị xây xát một chút xíu nào, vậy thì xin Vương thúc đừng trách cháu không nể tình, thù mới nợ cũ gom lại tính hết”.

Ninh Thần Vương híp mắt, trong mắt lóe lên tia tức giận.

“Bắc Uyên, cháu đang đe dọa ta đó sao?”

“Vương thức nói quá lời rồi. Đây không phải là đe dọa mà chỉ là nhắc nhở mà thôi. Cháu có thể cam đoan với thúc, Vương phi nhất định sẽ được minh oan, bình an vô sự bước ra khỏi chỗ đó. Hôm nay thức đưa nàng đi, ta không ngăn cản được, nhưng nàng ấy tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ chịu oan ức. Đợi nỗi oan của nàng được rửa sạch rồi, nếu như khắp người là vết thương, thì thúc nên biết đến lúc đó người bị hỏi tội sẽ là thúc”

Triệu Khương Lan cũng hiểu rất rõ rằng cho dù nàng có phân tích hợp lý đến đâu đi nữa, thì người cũng đã chết ở cạnh nàng.

Cho nên hôm nay không thể không đến Đại Tống Chính Viện một chuyến rồi.

Nàng đứng rất gần Mộ Dung Bắc Uyên, những lời hắn vừa nói với Ninh Thần Vương cũng mơ hồ lót vào tai cô.

Trong lòng Triệu Khương Lan cảm thấy rất ấm áp, nỗi bất an ban đầu cũng đã giảm đi không ít.

Đến bây giờ Mộ Dung Bắc Uyên vẫn nắm lấy tay nàng, nàng có thể cảm nhận được sự ẩm | ướt cùng căng thẳng nơi đôi bàn tay ấy | Có chút cảm động dấy lên từ đáy tim nàng.

So với lần trước nàng một thân một mình bị người ta đưa đi, lúc biết được Thần vương phủ sẽ không thể nào trở thành chỗ dựa của mình thì hoàn cảnh hiện tại đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Mộ Dung Bắc Uyên siết chặt lấy ngón tay cô, nhìn nàng bằng ánh mắt ấm áp cùng lưu luyến không rời.

“Vương phi, mọi chuyện đã có ta, đừng sợ. Bổn vương hứa nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho nàng, sẽ nhanh chóng cứu nàng ra khỏi đó.

Nói xong, hắn nghĩ đến điều gì đó, ghé sát vào tai của nàng nói: “Đừng làm hại bản thân nữa, lần này, cứ giao cho ta được không?”

Chắc hẳn hắn đã nghĩ đến chuyện lần trước nàng vì muốn tự cứu mình nên đã uống Thiên La Tản. Triệu Khương Lan thận trọng gật đầu: “Ta biết, ta sẽ đợi chàng”

Mộ Dung Bắc Uyên rung rung hầu kết, trong lòng vô cùng không nỡ.

Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, hắn không có cách nào nói cho nàng biết. Hắn buông tay cô ra vô cùng chậm, trong mắt dường như còn có một màng sương nhàn nhạt.

Tuy rằng đã cảnh cáo Ninh Thân Vương, nhưng ông ấy chắc chắn đứng về phía Lão Ngũ không thể nào sai được.

Có khi nào sẽ âm thầm bạc đãi nàng không, sẽ dụng hình không màng đến những lời cảnh cáo của hắn?

Mộ Dung Tể chẳng thể nào thôi lo lắng cho nàng. Ninh Thân Vương lại thờ ơ nói: “Được rồi, đem tất cả chứng cứ về, Thần vương phi, mời.”

Triệu Khương Lan bình tĩnh bước ra ngoài, trước khi rời đi, lại không kiềm được mà lướt mắt nhìn về phía Mộ Dung Bắc Uyên.

Bốn mắt chạm nhau, nàng mỉm cười với hắn, ra hiệu cho hắn hãy yên tâm. Mộ Dung Bắc Uyên cũng gượng nở một nụ cười, không muốn nàng buồn.

Khi bóng dáng của bọn họ biến mất trên đoạn đường dài, vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Uyên hoàn toàn xạ xuống.

Hắn nhìn theo bọn người Định Sơn Hầu Phủ vẫn hô hào, trầm giọng căn dặn Chu Khiết.

“Đuổi hết tất cả những người này ra ngoài, không có lệnh của bổn vương, bọn họ không được phép tới gần Vương Phủ nửa bước!”

Định Sơn Hầu còn muốn tiếp tục nói lỗi sai của Triệu Khương Lan, Mộ Dung Bắc Uyên đã soạt một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ.

Lưỡi kiếm bén nhọn lạnh lẽo, Đinh Sơn Hầu bị dọa đến mức lập tức ngậm miệng.

“Còn để cho bổn vương nghe thấy người trách cứ Vương Phi thêm một lời nào nữa, bổn vương không ngại cho người đổ chút máu đầu.
 
Chương 432


Thấy hắn không giống như đang nói đùa, Định Sơn Hầu xấu hổ bỏ đi. Trước khi đi còn khiêng Khê Hà cùng thi thể của lão phu nhân theo cùng. Thẩm Hi Nguyệt vẫn luôn cau chặt mày.

Mặc dù Triệu Khương Lan đã bị người đưa đi giống như những gì nàng ta dự tính, nhưng đột nhiên nàng có một linh cảm.

Dường như mọi chuyện sẽ không xảy ra suôn sẻ như vậy. Nàng ta không nghe được lúc nãy Mộ Dung Bắc Uyên đã nói những gì với Ninh Thần Vương.

Nhưng nhìn thấy sắc mặt Ninh Thân Vương khó coi đến như vậy, dáng vẻ giống như bị người khác khống chế, chắc sẽ không trừng phạt Triệu Khương Lan thật nặng đầu.

Thẩm Hi Nguyệt quyết định lúc quay về sẽ tìm Mộ Dung Bắc Uyên hỏi rõ ràng, để hắn có thể căn dặn Ninh Thần Vương kỹ càng hơn.

Nhất định không thể buông tha cho ả!

Không ngờ rằng nàng vẫn còn chưa tính toán xong thì đột nhiên có một bàn tay to lớn kéo cổ áo nàng lên.

Thẩm Hi Nguyệt bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn Mộ Dung Bắc Uyên, người kia lại mang vẻ mặt u ám, không thương tiếc mà lôi cô vào trong.

“Ngươi nói rõ ràng cho bản bương!”. Nhìn thấy bộ dáng hắn nghiêm túc đến như vậy, trong lòng Thẩm Hi Nguyệt rất hoảng loạn.

Nàng lập tức trưng ra vẻ mặt vô cùng đáng thương: “Vương gia đang làm gì vậy, thần thiếp | biết ngài không muốn nhìn thấy Vương phi bị đưa đi, nhưng ngài cũng không thể vì thế mà đến đây làm phiền thân thiết chứ”

Mộ Dung Bắc Uyên hoàn toàn không muốn nghe nàng nói mấy điều vô nghĩa này. Hắn kéo nàng vào phòng rồi đóng sầm cửa lại. Giây tiếp theo hắn liền ném người về phía trước. May mà Thẩm Hi Nguyệt nếu được bàn nên mới không bị ngã xuống đất.

Nàng không dám tin mà nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Bắc Uyên, như thể hắn đã làm một điều gì đó mà chắc chắn hắn sẽ không làm.

“Vương gia, người động tay động chân với ta sao?”

“Là nàng làm có phải không?” Mộ Dung Bắc Uyên siết chặt tay, vừa rồi trước mặt mọi người hắn đã muốn nổi nóng rồi.

Nếu không phải nàng ta đã hạ tình cổ với hắn, hắn thậm chí muốn lột sạch vẻ mặt giả dối của nàng.

“Thiếp làm cái gì chứ, thần thiếp nghe không hiểu”

“Không hiểu? Hi Nguyệt, Thẩm Hi Nguyệt, nàng thật sự đúng là trắc phi tốt của ta. Chuyện hôm nay, bổn vương tin chắc là tác phẩm của nàng tạo ra! Những gì Vương Phi nói trước đây đều là sự thật phải không, nàng ấy vốn không biết hoa Minh Huyết là cái gì, Vương phủ đó làm sao có thể có thứ đồ quỷ dị đến như vậy, nếu không phải nàng lén lút trồng thì làm sao mà có được!”.

Thẩm Hi Nguyệt đẫm lệ nhìn hắn, dường như nàng không thể hiểu nổi tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

“Vương gia, ngài thay đổi rồi. Trước kia ngài nhất định sẽ đứng về phía thiếp. Từ khi nào ngài | lại hay bênh vực Vương phi vậy, chẳng lẽ tình cảm giữa ngài và thiếp ngần ấy năm cùng không bằng một năm ngài ở bên Vương Phi hay sao!”

Mộ Dung Bắc Uyên đứng trên cao nhìn xuống nàng. Ánh mắt hắn ảm đạm, lạnh lùng, chẳng có chút quyến luyến nào. Thẩm Hi Nguyệt dường như chưa từng quen biết anh. Chẳng lẽ đây mới thật sự là Mộ Dung Bắc Uyên hay sao?

“Một năm qua, những chuyện nàng làm ít lắm sao? Nàng luôn miệng nói ta bênh vực Vương phi không chịu giúp đỡ nàng, bản thân nàng không cảm thấy nực cười lắm sao! Thẩm Hi Nguyệt, ban đầu bổn vương tin tưởng nàng như vậy, nàng thì thế nào, ỷ lại vào sự sủng ái của bổn vương lần này hết lần khác hãm hại, tính kế khiến cho nàng ấy chịu bao nhiêu uất ức.”

“Thiếp không có!”

Mộ Dung Bắc Uyên cúi người thật sát nhìn thẳng vào mắt nàng: “Nàng đã làm gì, trong lòng cũng nên biết rõ. Tại sao bổn vương đối xử tốt với nàng ấy à, là bởi vì nàng ấy hiền lành, ngay thẳng, chưa từng làm hại bổn vương. Bổn vương cũng là sau khi tâm trí tỉnh táo lại mới hiểu rõ được lòng tốt để hiểu được có phải khó khăn thể nào!”

Thẩm Hi Nguyệt căng thẳng nuốt nước bọt, dường như đã ngờ được Mộ Dung Bắc Uyên đã biết chuyện tình cổ rồi.
 
Chương 433


Mộ Dung Bắc Uyên yên lặng nhìn Thẩm Hi Nguyệt một hồi: “Chuyện này phải hỏi bản thân nàng rồi”

Thẩm Hi Nguyệt thấy hắn không nhắc đến chuyện tình cổ, đương nhiên sẽ không bỏ cuộc.

Vẻ mặt nàng ta càng thêm đau lòng nói: “Thần thiếp và vương phi quen biết nhau từ nhỏ, thiếp có hại ngài hay không ngài còn không rõ sao? Nếu như thiếp có ý xấu với ngài, vậy thì lúc đầu cớ sao lại dùng mạng của mình để cứu lấy ngài một mạng chứ?”

“Lúc đầu nàng muốn vào Thần vương phủ, ta đã toại nguyện cho nàng, xem như đã trả hết món nợ ân tình này rồi chứ?” Hắn đột nhiên hỏi.

Thẩm Hi Nguyệt sửng sốt, hoàn toàn không ngờ Mộ Dung Bắc Uyên sẽ nói ra những lời này.

“Ý của Vương gia là, giúp ta vào Thần Vương phủ chỉ vì muốn trả ơn thôi sao?”

Nàng ta không tin, tình cảm hắn dành cho mình nhất định là thật, sao lại có thể chỉ vì muốn trả ơn.

“Nếu không vào Thần vương phủ, thì nàng thật sự cũng không còn con đường nào để đi không phải sao? Với tính tình của Lan quý phi, nàng ta nhất định sẽ không cho phép nàng trở thành người của Lão Ngũ. Tình cảm của nàng dành cho hắn, ta và nàng đều hiểu rất rõ. Trong chuyện này ta chưa bao giờ muốn làm khó người khác, cho nên vốn dĩ không định để nàng trở thành trắc phi của ta. Nhưng ta là đường lui duy nhất của nàng, nếu như ta không đồng ý, thì nàng chẳng thể đi về đâu cả”

Thẩm Hi Nguyệt ngây người nhìn hắn, bởi vì quá bất ngờ nên trong phút chốc cũng quên không đáp trả.

Phải một lúc sau, nàng ta mới lo lắng mở to mắt.

“Chắc Vương gia biết bản thân rốt cuộc đang nói gì! Lần trước thiếp đã giải thích, thiếp và Ngũ vương gia chỉ là lúc nhỏ từng có qua lại. Năm đó hắn cứu thiếp, thiếp rất cảm kích. Nhưng trong trái tim thiếp trước giờ chỉ có mỗi mình ngài mà thôi, lần trước thiếp cũng đã thề độc, ngài quên rồi sao?”

Thấy hắn không có động tĩnh gì, nàng ta hoảng hốt ôm lấy chân hắn: “Vương gia, có phải ngài để ý mối quan hệ giữa thiếp và Ngũ Vương cho nên mới càng ngày càng xa lánh thiếp đúng không. Ngài thật sự hiểu lầm rồi, thân thiếp là trắc phi của ngài mà, đã gả cho ngài tuyệt đối sẽ không phản bội. Thiếp phải làm nào thì ngài mới biết được tấm chân tình này đây?”

Mộ Dung Bắc Uyên rũ mắt nhìn nàng ta.

Thẩm Hi Nguyệt khóc nỉ non tha thiết, nàng ta đương nhiên cũng hiểu rõ dáng vẻ này của bản thân rất hấp dẫn người khác.

Đã nói đến như vậy rồi chắc hẳn hắn sẽ mềm lòng thôi.. Như nàng ta mong đợi, Mộ Dung Bắc Uyên ngồi xổm xuống, tiến lại gần nàng ta.

Thầm Hi Nguyệt trong lòng vui mừng, nhìn xem, hắn nhất định sẽ không bỏ mặc cô đau lòng mà không màng.

Nhưng không ngờ rằng Mộ Dung Bắc Uyên lại nói: “Nàng có muốn biết nàng phải làm thế nào mới khiến ta cảm thấy nàng thật lòng đối với ta không?”

Nàng ta ngây người ra rồi chầm chậm gật đầu.

Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng nhìn nàng: “Nếu đã như vậy thì nàng hãy đi Đại Tống Chính Viện nói hết sự thật đi, khai hết những chuyện nàng đã ngấm ngầm gây ra”.

Thẩm Hi Nguyệt thầm than không xong, không nhịn được cao giọng nói: “Vương gia! Ý của ngài là, là muốn đổi thiếp lấy Triệu Khương Lan sao! Ngài thà là để cho thiếp ngồi tù cũng không nỡ để nàng ta chịu một chút khổ sở nào đúng không?”

Hắn hàm chứa ý cười nói: “Không phải vừa rồi nàng nói nguyện ý làm mọi chuyện hay sao, hối hận rồi à?”

“Thần thiếp không ngờ rằng Vương gia lại có tâm tự như vậy, thần thiếp tự hỏi bản thân mình chưa từng làm những chuyện đó dựa vào đầu lại thay người khác gánh chịu. Nếu như Vương gia nhất định muốn tìm người gánh tội thay thì hãy tìm người khác đi.”

Phản ứng của Thẩm Hi Nguyệt Mộ Dung Bắc Uyên đã đoán được từ trước. Hắn hờ hững liếc nhìn nàng ta: “Đã vậy, trắc phi hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi”

Nói xong, hắn nói thêm một câu: “Nàng cũng đừng lo lắng, bổn vương biết nàng trọng thể diện, vì giữ thể diện cho nàng mỗi ngày bổn vương nhất định đều sẽ đến thăm”
 
Chương 434


Ngay khi Mộ Dung Bắc Uyên vừa đi khỏi, Thẩm Hi Nguyệt ngồi sụp xuống đất. Một lần nữa nhìn cánh cửa đã đóng lại kia, nàng ta cắn chặt môi. Sau đó nàng ta đi ra ngoài gian phòng và tìm thấy nha hoàn của mình.

“Ngươi mau đi báo một cái tin cho ta, nói rằng Triệu Khương Lan đã bị Ninh Thần Vương đưa đi rồi. Đây chính là cơ hội hiếm có, nhất định phải làm cho Ninh Thần Vương đối xử thật tốt với Triệu Khương Lan, đừng thả nàng ra ngoài”

Mộ Dung Bắc Uyên rất nhanh đã vào trong cung.

Chiêu Vũ đế đã nghe nói về những chuyện đã xảy ra ở phủ Thần vương. Khi nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên, vẻ mặt của hắn có chút nghiêm túc.

“Con đến đây để cầu xin trẫm tha thứ ư?”

Mộ Dung Bắc Uyên quỳ trên mặt đất: “Cầu xin phụ hoàng ban ơn, thân thể của Vương phi không tốt nên không thể ở trong nhà lao quá lâu. Hơn nữa, con biết chắc chắn nàng không phải là hung thủ”

“Tại sao con lại chắc chắn như vậy?”

“Vương phi là y sự nên có tấm lòng nhân hậu. Nàng ấy chỉ muốn chữa bệnh cho mọi người và chắc chắn sẽ không bao giờ chủ động làm hại người khác. Có lẽ phụ hoàng không biết rõ nguyên nhân của chuyện xảy ra ở trên sân ngày hôm qua, nhưng tất cả những người đã đi đến yến tiệc đều có thể làm chứng, chính là Định Sơn Hầu phủ có ý định muốn giết Vương phi và công tử của Hầu phủ cũng đã nhận tội rồi. Bây giờ người vẫn còn ở trong phủ Triệu Vương, Vương phi chỉ muốn đánh trả chứ không bao giờ muốn giết người.”

Vẻ mặt Chiêu Vũ để khó coi mà nhìn chằm chằm vào hắn.

“Cứ cho là trẫm tin tưởng Thần Vương phi thì sẽ thế nào? Bây giờ bằng chứng vô cùng xác thực, bông hoa độc kia được nở ra từ trong phủ của ngươi. Nếu không phải nàng gây nên thì lẽ nào là Vương gia con tự mình làm điều đó ư? Từ khi lập quốc đến nay, Định Sơn Hầu phủ đã có truyền thống cha truyền con nối chức Hầu vị. Dù bây giờ không còn được thịnh vượng như trước nhưng danh tiếng vẫn còn. Lão phu nhân nhà họ bị đầu độc chết, nếu trẫm chỉ nhìn và mặc kệ thì chẳng phải sẽ làm cho thế hệ trước của Hầu phủ cảm thấy vô tình hay sao?”

“Nhi thần cho rằng sự việc này là do Thẩm Hi Nguyệt, nha hoàn của nàng ta và người hiện đang là Trắc phu nhân của Hầu phủ gây ra. Những bông hoa độc kia được Thẩm Hi Nguyệt trồng từ trước rồi, và người hạ độc có thể là nha hoàn kia. Bản thân nàng ta đã trúng một lượng độc nhỏ và giờ vẫn chưa tỉnh lại cho nên mới tránh được việc bị nghi ngờ.”

Chiêu Vũ để bất ngờ liếc hắn một cái: “Con cho rằng là ai làm cơ?”

“Trắc phi của nhi thần, Thẩm Hi Nguyệt”

“Bắc Uyên, có phải con bị cái gì kích thích không? Bình thường, Thẩm Hi Nguyệt không phải là nữ nhân mà người thích nhất sao? Tại sao giờ con không cầu xin cho nàng ta mà lại vạch tội nàng ta vậy?”

Vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Uyên nghiêm túc: “Nhị thần chỉ nói ra sự thật mà thôi. Trước đây, nhi thần hồ đồ nên mới luôn bị lừa gạt. Hiện tại, nhi thần ngày càng cảm thấy việc lấy được một Vương phi như Triệu Khương Lan là một điều rất may mắn. Nhi thần thật sự không thể nhìn thấy nàng chịu khổ trong khi nàng vô tội.

“Con nói là do Thẩm Hi Nguyệt làm. Vậy nàng ta có thừa nhận không?”

“Nàng ta không chịu thừa nhận chuyện này nên nhi thần muốn đưa Khê Hà đến Kinh Triệu Phủ để thẩm vấn, chắc chắn có biện pháp để nàng ta khai ra. Nhi thần mong được phụ hoàng cho phép”

Khi Chiêu Vũ để nhớ ra Khê Hà là ai thì tự nhiên thấy khó xử.

“Nàng ta không còn là người trong phủ của con nữa. Bây giờ nàng ta đã đến Định Sơn Hầu phủ nên không thể tùy ý bắt đi để thẩm vấn được. Hơn nữa, nàng ta vẫn còn chưa tỉnh.”

“Nàng ta trúng độc không quá nặng nên rất nhanh có thể tỉnh lại.”

“Sau đó thì sao? Con sẽ bắt nàng ta đi tra tấn và bức cung ư? Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì e rằng bản tấu của Quan ngự sử sẽ vạch tội của con. Hiện tại đã có mấy cái tấu chương tố cáo phủ Thần vương của ngươi rồi.”

Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy nói với Chiêu Vũ để ở đây không có tác dụng gì nên hắn nghĩ cách khác.

Hắn dập đầu với Chiêu Vũ đế một cái: “Nếu vậy, nhi thần sẽ không làm phụ hoàng khó xử nữa. Nhị thần sẽ tự mình nghĩ biện pháp khác, chỉ xin phụ hoàng đừng ngăn cản là được rồi.”

Chiêu Vũ đế như có thể đoán được hắn muốn làm gì nên híp mắt lại và định cảnh cáo vài câu.
 
Chương 435


Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên đã vội vàng đứng dậy và đi ra ngoài: “Phụ hoàng còn bận nhiều việc, nhi thần không quấy rầy nữa. Nhị thần xin phép cáo lui.

Hắn đi rất nhanh, Chiêu Vũ để khó hiểu mà nhìn công công đang đứng ở bên cạnh: “Ngươi nói xem rốt cuộc Thần Vương muốn làm cái gì?”

Lưu công công mím môi và cúi đầu: “Làm sao nô tài có thể đoán được suy nghĩ của điện hạ chứ ạ. Nô tài chỉ không ngờ là bây giờ điện hạ lại coi trọng Vương phi như vậy”

Chiêu Vũ để thở dài: “Vốn dĩ đây là chuyện tốt, nhưng lại xảy ra loại chuyện khó khăn này. Cái đổi này thật sự không để người khác bớt lo mà. Người cho người đi tìm hiểu xem hắn chuẩn bị đi đầu đi?”.

Mộ Dung Bắc Uyên không xuất cung mà đi thẳng về một hướng. Sau đó, hắn rất nhanh đã đến điện Tử Tiêu của thái hậu.

Thái hậu đang chơi đùa với con vẹt trong sân. Khi nghe thấy hạ nhân bẩm báo rằng Thần Vương điện hạ đến, nàng ta chớp mắt một cái.

“Nó đến một mình ư? Ngày thường còn không thấy nó đến thăm ai gia”

Mặc dù so với Mộ Dung Bắc Tô, thái hậu không quá thân thiết với người cháu lạnh lùng như Mộ Dung Bắc Uyên này.

Nhưng dù sao đó cũng là cháu của bà ta và bà ta cũng thích nên kêu người mời Thần Vương đi vào.

Mộ Dung Bắc Uyên cực kỳ ngoan ngoãn mà hỏi thăm thân thể của Hoàng tổ mẫu, đồng thời hiểm thấy nói được vài câu khiến bà ta vui vẻ.

Ví dụ như đã cho người tìm thấy loại kẹo a giao thượng hạng và mấy ngày nữa nó sẽ được mang đến để dâng lên cho Hoàng tổ mẫu.

Ví dụ khác là gần đây đã nằm mơ thấy khi còn bé, hắn đã được chơi đùa và nuôi dạy bởi Hoàng tổ mẫu. Đó là khoảng thời gian rất vui vẻ.

Thái hậu híp mắt nhìn hắn, nói chuyện phiếm với hắn một lúc lâu rồi mới chậm rãi đặt chén trà xuống.

“Được rồi, con là cháu của ai gia nên ai gia có thể đoán được trong đầu con đang suy nghĩ chuyện gì. Đừng vòng vo nữa, có chuyện gì thì nói đi”

Mộ Dung Bắc Uyên có chút ngại ngùng mà họ nhẹ một tiếng: “Nếu Hoàng tổ mẫu đã bảo tồn nhi nói thì tốn nhi sẽ không lừa gạt tổ mẫu nữa. Thật ra hôm nay tôn nhi vào cung là để cầu xin cho Vương phi. Có chuyện mà tổ mẫu không biết. Đó là nàng bị người khác hãm hại và đã bị Ninh Vương thức bắt vào Đại tông chính viện rồi”

Thái hậu thật sự không biết chuyện này, sau khi nghe hắn chi tiết nói sự việc thì không khỏi cau mày.

“Ai gia nghĩ Khương Lan là một hài tử rất thông minh cơ trí. Vì vậy nàng sẽ không hồ đồ đến mức ra tay ở trước mặt mọi người như vậy”

“Đúng vậy, Vương phi hoàn toàn không biết loại độc dược đó. Chuyện này xảy ra rất nhanh và không ai kịp phản ứng. Nếu không phải là Thẩm Hi Nguyệt lén lút mạng người vào phủ thì với tính tình của nàng, nàng chắc chắn sẽ không gặp phu nhân của Định Sơn Hầu phủ”

Thái hậu nhíu mày: “Con muốn ai gia muốn làm cái gì?”

“Kể từ khi Thái hậu uống được đến bây giờ Vương phi vẫn chưa tiến cung để bắt mạch cho người. Không biết gần đây Hoàng tổ mẫu có muốn để cho Vương phi đến bắt mạch cho người không?”

“Ồ, con muốn ai gia giả vờ bệnh sao?” Mộ Dung Bắc Uyên lúng túng gãi mũi và không phủ nhận.

Thái hậu dùng ngón tay có gắn móng giả mà chọc đầu của hắn: “Trong tất cả đứa cháu của ai gia, con là người có đầu óc thông minh nhất. Lúc này thế mà biết ai gia có tác dụng mà nghĩ ra ý tưởng này

Mặc dù lời nói của bà ta chỉ là vui đùa, nhưng Mộ Dung Bắc Uyên cũng thấy chột dạ.

Dù sao thân thể của Hoàng tổ mẫu đang khỏe mạnh nhưng đột nhiên lại làm cho tổ mẫu giả vờ bệnh. Đây thật sự là bất hiếu.

Cũng may thái hậu là một bà lão tốt bụng, Triệu Khương Lan cũng coi như đã từng cứu mạng của bà ta nên bà ta vẫn luôn nhớ rõ sự tốt bụng của Triệu Khương Lan.

Bà ta đồng ý ngay lập tức.

Hơn nữa, kỹ năng diễn xuất của bà ta đã có hiệu quả ngay lập tức. Mộ Dung Bắc Uyên còn chưa rời đi thì thái hậu run rẩy đứng lên.

“Người đâu, ai gia thấy đầu của mình rất choáng váng, màu truyền thái y” Mộ Dung Bắc Uyên vội vàng đỡ bà ta và cho người đi kêu thải y ở thái y viện đến đây. Sau khi thái y đến thì tất nhiên là thấy sốt ruột. Rốt cuộc thì ông ta không thấy có vấn đề gì nhưng thái hậu lại liên tục nói khó chịu.

Sau đó, thái hậu đột nhiên nổi giận: “Trương thải y, người bị làm sao vậy? Ngươi không nhìn ra được ai gia có vấn đề gì sao?”

Trương thái u sợ đến mức không ngừng lau mồ hôi: “Có lẽ là do buổi tối ngài không ngủ được nên hạ quan sẽ kê một đơn thuốc an thần cho ngài.”
 
Chương 436


“Thôi đi, ai gia vẫn ngủ rất ngon, nhưng cũng không phải tật xấu mà người nhắc tới.”

Nói xong bà ta xua tay: “Được rồi, người đã không có chủ ý gì, ai gia không thể trông cậy được rồi. Bắc Uyên, vợ của con đó, y thuật của nàng ấy rất tốt, bảo nàng ấy đến xem cho ai gia một chút.”

Mộ Dung Bắc Uyên đành phải phối hợp diễn: “Hoàng tổ mẫu ơi, hiện giờ nàng ấy có liên quan đến một việc, đang ở chỗ Minh Vương thức chịu điều tra.”

Thái hậu lập tức điều người lập chiếu chỉ, giao cho Mộ Dung Bắc Uyên: “Ai gia mặc kệ nàng có chuyện gì, hiện tại lập tức bảo nàng ấy vào cung bái kiến, nếu ai gia có nửa điểm không thoải mái, nàng ấy lại làm trễ nải, thì sẽ bắt con hỏi tội”

Mộ Dung Bắc Uyên lĩnh chỉ rồi rời đi, để lại Trương thái y với vẻ mặt hoang mang. Cảm giác cảm thấy mình là bia đỡ đạn, nhưng ông ta lại không có chứng cớ, thật bực mình. Trong ngự thư phòng, Chiêu Vũ để nghe người hầu báo cáo thì sửng sốt một hồi lâu.

“Nó cầm thánh chỉ của Thái hậu nương nương rời đi rồi?”

“Vâng, nghe nói Thái hậu nương nương thân thể không được khỏe, Trương Viện phán cũng bó tay.”

Chiêu Vũ đế vỗ bàn: “Tưởng trẫm ngốc à, sáng nay trẫm mới tới điện Tử Tiêu thỉnh an. Mới mấy canh giờ, mẫu hậu nương nương đã bệnh không dậy nổi rồi? Lão Tứ này dám dùng thủ đoạn ở chỗ trẫm, khó trách lúc trước bảo trẫm không can thiệp vào.”

Lưu công công một mặt bất lực: “Vậy thì người có quản hay không”.

Chiêu Vũ để nhíu mày: “Thái hậu thích ôm việc vào người, trẫm thân là đứa con có hiệu làm sao có thể không chú ý. Đương nhiên, phải lấy Thái Hậu làm đầu”

Lời này vừa nói ra, tương đương với việc thả Triệu Khương Lan. Ở bên trong chính viện, Ninh Thân Vương, vừa nhận được tin tức từ Mộ Dung Bắc Uyên. Lão Ngũ đặc biệt yêu cầu chú ý đến Vương thúc, nhất định không được khách khí với Triệu Khương Lan.

Nàng hoàn toàn không đơn giản như người ta tưởng, không dùng hình thì đơn giản khiến cho người ta không hết hận.

Khi Ninh Thần Vương nghĩ đến lời đe dọa của Mộ Dung Bắc Uyên, ông ta lập tức thấy ngứa ngáy.

Lỡ như nàng thực sự có cơ hội ra ngoài, lại bị tra tấn một phen, Hoàng đế trách tội xuống sẽ không dễ | bàn giao.

Nhưng nếu để cho nàng được yên ổn, đương nhiên sẽ không thẩm vấn được ra điều gì. Người phụ nữ này nhanh mồm nhanh miệng, luôn có lý do để bào chữa cho mình. Không đánh một trận thì không có cách nào khiến nàng nhả ra. Ninh Thần Vương nghiến răng, quyết định mặc kệ Mộ Dung Bắc Uyên. Có rất nhiều biện pháp để tra tấn người, ai nói phải có mắt mới nhìn thấy biện pháp. Có rất nhiều thủ đoạn để tra tấn con người, mắt thường nhìn thì thấy lông tóc không có tổn hao gì. Nhưng trên thực tế, đối với tội nhân vẫn có thể không chịu nổi.

“Lại đây, dùng tiểu hình với Thần vương phi” Cái gọi là làm tiểu hình là làm cố định chân của một người lại, không cho động đậy. Giày và tất của phạm nhân bị cởi ra, lòng bàn chân thì bôi một thứ đồ ngọt như mật ong. Tìm một con dê rừng tới, con dê sẽ tự nhiên liếm mật.

Lòng bàn chân của người ta không chịu nổi những kích thích như vậy, sẽ ngứa ngáy khó chịu, mà sẽ cười to không ngớt.

Những hình phạt như vậy tưởng chừng không có tác dụng răn đe nhưng hiệu quả lại tốt đến không ngờ. Có thể một số người xương cứng có thể chịu đánh, nhưng có thể không chịu được cơn ngứa. Đến lúc đó, sợ rằng nàng sẽ không thể chịu đựng được. Ninh Thân vương nhếch môi cười, chẳng mấy chốc Triệu Khương Lan đã được dẫn lên.
 
Chương 437


Nhìn thấy Ninh Thần Vương ở đây, trên mặt Triệu Khương Lan không khỏi hoảng sợ.

“Vương thức định trừng phạt cháu dâu thật nặng à? Cháu dâu không sợ mà còn lo lắng cho Vương thúc. Thúc nên suy nghĩ kỹ trước khi hành động”

Ninh Thần Vương hừ lạnh: “Bổn vương nói đánh rọi người lúc nào? Nhưng tốt xấu gì thân cũng mang trọng trách, Triệu Vương phi, dù ngươi không nói, ta cũng sẽ có cách bắt người nói thật ra mới được.”

Vừa dứt lời, ông ta liền sa sầm mặt nói: “Người đâu, hầu hạ Vương phi ngồi xuống.” Trực giác của Triệu Khương Lan cảm thấy nguy hiểm, cảnh giác nhìn ông ta. Nhưng quản ngục mắt không thay đổi ghì nàng trên ghế, ai đó đã đeo cùm vào chân nàng.

“Các ngươi định làm gì?” Tên quản ngục cởi bỏ giày và tất của nàng ra

Tia tức giận xẹt qua trên mặt Triệu Khương Lan: “Hỗn xược! Chân của bổn cung sao mấy nô tài các người có thể nhìn thấy.”

“Triệu Vương phi, ngươi vẫn không nên quá quan tâm chuyện đó. Sau khi lời khai của người được đưa vào cung, có lẽ đời này người sẽ không làm chủ tử được nữa, muốn phách lối à, vẫn nên thu lại đi.”

Trong lòng nàng nổi nóng, nghiến răng trừng mắt nhìn Ninh Thân Vương. Nhìn thấy có người quệt một lớp mật ong vào lòng bàn chân của nàng. Một ý nghĩ nảy ra trong đầu nàng, nàng đột nhiên đoán được họ sẽ làm gì.

Giờ phút này, Triệu Khương Lan lập tức không còn sợ hãi nữa. Hóa ra là họ đã chuẩn bị dùng tiểu hình. Quả nhiên, một giây sau có người đã dẫn đến một con dê. Triệu Khương Lan xem cảnh này rất bình tĩnh, như thể không nhìn thấy gì.

Ninh Thần Vương nghi ngờ nhìn chằm chằm nàng, luôn cảm thấy Triệu Khương Lan có vẻ bình tĩnh hơn trước.

Ông ta thầm nghĩ chắc là nữ nhân này chưa từng trải sự đời, không biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì.

Nếu nàng đến nếm trải nỗi đau, có thể sẽ không được bình tĩnh như thế này nữa. Ông ta ra hiệu: “Nào, hãy mang con dê lại đây, cho Triệu Vương phi của chúng ta xem một chút.”

Triệu Khương Lan chế nhạo: “Sao, Vương thức định thương con dê này làm bạn đồng hành cùng cháu dâu hay sao, hay là giết nó đi để cháu thưởng thức mỹ thực.”

“Hừ, ngươi nghĩ hay quá nhỉ! Hôm nay cho người mở mang kiến thức xem công dụng của nó.”

Ông ta liếc mắt ra hiệu, con dê đã được đưa đến dưới chân của Triệu Khương Lan.

Ngửi thấy lòng bàn chân nàng, con dê liếm môi một cái. Rõ ràng là nó háo hức muốn nếm thử mùi vị của mật ong. Triệu Khương Lan nhìn chằm chằm vào nó một lúc, trong mắt toát lên tia cảnh cáo.

Nàng giơ tay ngoắc ngoắc đầu dễ: “Mi tốt nhất nên nghe lời một chút.” Dê con bị nàng làm cho sửng sốt, lập tức đứng dậy lui hai bước.

Ninh Thân Vương vẻ mặt thay đổi: “Làm sao vậy! Con dễ này làm sao có thể lui về phía sau, đẩy nó áp qua.”

Mặc dù đầu dê được tổng đến chân Triệu Khương Lan, nhưng lưỡi của nó vẫn không thè ra.

Bình thường mật ong này là hương vị yêu thích của nó, nhưng bây giờ không biết chuyện gì đang xảy ra, con dê này án binh bất động.

“Súc sinh vô dụng! Nào, mang dê khác đến đây.” Chẳng mấy chốc, có người đưa một con dê khác tiến lên.
 
Chương 438


Con dê kia nhìn thấy nụ cười kì quái trên mặt Triệu Khương Lan thì run rẩy, còn chẳng bằng con lúc trước.

Thậm chí nó còn chẳng dám tới gần, cho dù cai ngục có nắm kéo dây thừng như thế nào thì nó cũng không chịu nhấc chân lên.

Ninh thân vương tức tới sắp phát điện: “Có phải là bối mật ong chưa đủ nhiều không, lại bồi thêm mấy lần.”

Bởi vậy nên lòng bàn chân của Bắc Uyên toàn là mật ong, ngửi thôi cũng thấy ngọt ngấy. Vốn dê rất thích mật ong, thậm chí có một con còn chảy cả nước miếng. Nhưng chúng vừa nhìn tới ánh mắt của Bắc Uyên thì đã sợ chết khiếp.

Người phụ nữ này nhìn đáng sợ quá, còn hiểu được bọn chúng nói cái gì, vừa rồi còn lén lút uy hiếp bọn chúng. Lỡ như bọn chúng nhất thời tham ăn thì nói không chừng khó giữ được tính mạng, bọn chúng cũng đầu ngốc.

Triệu Khương Lan lười biếng ngã đầu ra sau, bàn chân còn tùy tiện lay qua lay lại mấy lần.

“Vương thúc, không phải vừa rồi thúc nói để cho cháu xem tác dụng của chúng nó sao? Xảy ra chuyện gì thế, đến bây giờ còn không phát huy tác dụng, kỳ lạ thật đấy”

Ninh thân vương cắn răng, trừng mắt nhìn nàng: “Có phải là người làm cái gì đó hay không?”

“Oan uổng quá, cháu còn có thể làm cái gì được! Dê này do các người nuôi, mật ong cũng do các người nuôi, cháu còn bị giữ chân lại, chẳng lẽ có quỷ đang núp trong bóng tối, các người sợ à?”

Triệu Khương Lan nói xong thì giả vờ hít sâu một hơi.

“Nhưng mà dường như trong Đại Tông Chính Viện này có chút âm u. Cháu dâu luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp, như là xung quanh có cái gì đó đang nhìn chằm chằm nơi đây vậy. Ngài đừng có làm chuyện gì trái với lương tâm né, nếu không những âm hồn kia tìm tới thì đáng sợ lắm”

Ninh thân vương tức giận tới nỗi siết chặt tay: “Câm mồm! Đừng nói mấy cái chuyện lung tung đó, bản vương không tin thần vật, người đừng có lừa người”

“Vậy sao đang yên đang lành hai con dế này không dám động đậy chứ. Cháu thấy chắc chắn là có tà ma gì đó.” | Ninh thần vương thấy Bắc Uyên nói với vẻ mặt đắc ý thì càng thêm tức giận.

Ông ta đầy một tên ngục tốt xấu xí tới nói: “Đi tới chỗ kia nằm sấp xuống, hai con dê này không dùng được thì người làm súc sinh cho bản vương một lần, phải hầu hạ gan bàn chân của Thần vương phi cho tốt.”

Triệu Khương Lan nghe ông ta nói thế thì không kìm được mà cười. Ông ta cũng dám để người khác liếm chân mình ư?

Triệu Khương Lan trợn mắt mà nói: “Vương thức bắt ép người quá đáng. Dù gì thì cháu cũng là Vương phi, ngài để cho người khác cởi giày của cháu cũng chẳng nói làm gì, lại còn để người liếm lòng bàn chân cháu ư. Nếu để Vương gia nhà ta Vương gia nhà ta thì chắc chắn chàng sẽ trả lại gấp bội.”

Ninh thần vương cười rồi nói: “Sợ rằng đưa người Thần vương tạm thời còn chưa thể cứu người ra khỏi nơi này, hắn chỉ nói là đừng dùng hình phạt khắc nghiệt mà tra tấn người, cũng không nói là không thể làm những chuyện khác. Bản vương cũng chưa từng ngược đãi người, chỉ để cho người hầu hạ ngươi một lần, chẳng lẽ còn nói là bắt nạt người rồi?”

Cai ngục kia nhìn thấy bàn chân trắng trẻo mịn màng của Bắc Uyên thì cảm thấy khí huyết dâng trào.

Hắn sao mà nhớ được cái gì gọi là lòng tự trọng nữa, chỉ hận không thể nâng bàn chân nhỏ kia trong lòng bàn tay mà chà đạp, dày vò.

Bây giờ lại được quét thêm một lớp mật ong, chắc chắn sẽ càng thêm ngọt ngào. Nếu như có thể hôn, có thể nếm thì còn gì sướng hơn. Hắn nghĩ như thế thì vội vàng nằm xuống rồi bò tới gần.

Triệu Khương Lan nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt âm u rồi nói: “Ngươi dám, nếu người dám tới gần bản cung thêm một bước nữa thì bạn cũng sẽ để cho người phải hối hận, bản cũng sẽ cắt lưỡi của ngươi, chặt chân của ngươi, khiến người muốn sống không được muốn chết không xong!”

Người này có chút do dự.

Ninh thân vương lại hừ một tiếng rồi nói: “Do dự cái gì, đây là mệnh lệnh của bản vương, chẳng lẽ ngươi còn dám chống lại ư? Ngươi còn sợ những gì người phụ nữ này nói à? Bây giờ chính nàng ta còn khó bảo vệ được mình, chỉ cần nàng ta nhận tội thì chẳng ai cứu được nàng ta cả, ngươi sợ cái gì chứ?”

Ngục tốt nghe vậy thì nụ cười trên mặt lại càng đê hèn.

“Tiểu nhân có cơ hội liếm chân cho Vương phi một lần cũng coi là có phúc. Vương phi đừng sợ, tiểu nhân thề rằng sẽ hầu hạ ngài, rất thoải mái, khiến cho ngài cả đời khó quên.”
 
Chương 439


Triệu Khương Lan tức tới nỗi đỏ bừng mặt.

Nàng cảm thấy rất buồn nôn, hết lần này tới lần khác hai chân lại bị khóa chặt lại, không thể nào phản kháng được.

Giờ phút này, Triệu Khương Lan vô cùng nhớ Mộ Dung Bắc Uyên.

Ngay cả y cũng chưa từng thân mật với nàng như thế, dựa vào cái gì mà thứ để tiện thấp hèn này lại được làm vậy chứ!

Triệu Khương Lan thấy kẻ đó sắp tới gần thì đưa mắt nhìn chằm chằm hai con dê. Bọn nó lao tới như phát điên rồi đẩy ngục tốt này xuống đất, hai con đứng bên cạnh Triệu Khương Lan.

Nàng thở phào một hơi, nhưng hai con dê lại bị người khác túm dây thừng rồi kéo lại, mấy người cùng nhau kéo chúng vào chuồng.

Ngục tốt nhìn chung quanh với vẻ sợ hãi rồi hỏi: “Vương gia, đừng nói là ở đây có quỷ thật nhé?”.

“Đừng nghe người phụ nữ này giả thần giả quỷ, bảo người làm thì người làm đi! Hôm nay bản vương nhất định phải làm cho nàng đẹp mặt mới được!”

Ông ta vừa dứt lời thì có một bóng người đi từ ngoài vào.

“Hoàng thúc, ngài muốn để cho ai đẹp mặt thế?” Là giọng nói của Mộ Dung Bắc Uyên. Triệu Khương Lan có chút cay mũi, nàng ngan đầu lên với vẻ tủi thân. Thì thấy Mộ Dung Bắc Uyên đang đi vội vào.

Ngục tốt bên cạnh hắn đi theo một cách cẩn thận từng ly từng tí: “Vương gia, Thần Vương điện hạ cứ cố xông vào, tiểu nhân muốn ngăn cũng không ngăn được.”

Ánh mắt của Mộ Dung Bắc Uyên rơi vào người phụ nữ ở giữa sân.

Nàng bị người khác ấn ngồi trên ghế, đôi chân bị xiềng xích khóa lại. Mà đôi bàn chân trắng nõn kia cứ thể mà bày ra trước mắt mọi người.

Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy trong lòng mình như bùng lửa, đến cùng là nàng đã phải chịu những gì chứ. Nếu như hắn không tới thì Triệu Khương Lan sẽ gặp phải điều gì?

Ninh thân vương không ngờ rằng đột nhiên Mộ Dung Bắc Uyên lại tới đây, ông ta nghĩ tới những việc mình đã làm với Triệu Khương Lan thì có chút luống cuống.

Ông ta lên giọng truy hỏi: “Thần vương làm cái gì vậy hả? Tự tiện xông vào Đại Tông Chính viện, người có để lễ pháp quy chế vào mắt không?”

Mộ Dung Bắc Uyên liếc qua Ninh thân vương với ánh mắt lạnh lẽo rồi nói: “Lễ pháp? Quy chế? Cái lễ pháp mà Vương thức nói chính là cởi giày của cháu dâu ra, tùy tiện chà đạp lòng tự trọng của nàng à? Ngài làm như thế có giống với một bề trên không hả? Đúng là khiến cho người khác buồn nôn!”

“Sao ngươi dám nói chuyện với ta như thế!”

“Cho dù hôm nay phụ hoàng có ở đây thì ta cũng phải nói. Đường đường là thân vương mà lại dám đối xử với Vương phi của bản vương như thế, ngài cũng giỏi giang quá đấy!”.

Mộ Dung Bắc Uyên bước nhanh tới bên cạnh Triệu Khương Lan rồi đưa chân đạp tên ngục tốt đang ghé vào chân nàng.

Hắn xụ mặt xuống mà hỏi: “Kẻ này muốn làm gì với nàng?” Triệu Khương Lan hít một hơi rồi lắc đầu một cách đau khổ.

Mộ Dung Bắc Uyên nâng chân Triệu Khương Lan lên thì lại phát hiện gan bàn chân bị người ta bôi một | lớp mật ong.

Hắn đột nhiên nhớ ra đây là hình phạt gì. Tiếu hình… Hai con dê được chuẩn bị để liếm chân Bắc Uyên.

Chỉ là Ninh thần vương không biết nàng có thể điều khiển được muôn loài cho nên chắc chắn hai con dê này sẽ không động đậy.

Vậy nên, ông ta chuẩn bị để tên ngục tốt này ra tay ư? Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ tới đây thì khí thế trên người hắn trở nên vô cùng lạnh lẽo. Hắn rút kiểm đeo bên hông ra rồi quẹt một đường lên mặt của tên ngục tốt kia. Ngục tốt kia che mắt lại một cách đau khổ, mắt của hắn đã bị kiểm làm mù.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top