Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Chương 320


Sau đó liền nghe thấy Triệu Khương Lan nói: "Mọi người chờ một chút, đợi bổn cung gọi từng người bọn họ đến đây đổi chấp. Mọi người chỉ cần nghĩ kỹ về những điểm trên là sẽ biết ngay ai nói thật, ai nói dối"

Thẩm Hi Nguyệt nhanh chóng nói: "Đây là kiểu lý luận gì vậy. Ai biết được những phương pháp này có hiệu quả hay không"

Triệu Khương Lan như cười như không mà nhìn nàng ta: "Đây là phương pháp mà các quan sai thường dùng khi xét xử vụ án. Những điều này đều là vương gia đích thân nói với bổn cung. Sao vậy, vương gia chưa bao giờ nói chuyện thú vị này với Trắc phi sao?" Nhớ quay lại web truyện T am l inh đọc tiếp!

Tất nhiên nàng đang nói linh tinh, Mộ Dung Bắc Uyên không có rảnh mà nói những điều này với nàng ấy.

Đây là tất cả những kinh nghiệm nàng có được từ kiếp trước, qua việc xác định thuộc hạ của mình có phải là kẻ phản bội hay không.

Nhưng khi nghe Triệu Khương Lan nói như vậy, Thẩm Hi Nguyệt cũng không có cớ gì để bác bỏ.

Nếu không thì chính là nàng đang nghi ngờ phương pháp xử lý vụ án của Mộ Dung Bắc Uyên!

Một đám phu nhân của các quan viên lần đầu tiên nghe thấy điều này, đều cảm thấy vô cùng mới mẻ, nóng lòng muốn những người kia đến đối chấp.

Triệu Khương Lan đầu tiên nhắc đến Hoán Vân.

Nàng nhìn Hoán Vân nói: "Ngươi hãy kể lại câu chuyện ngược trở lại"

Hoán Vân không hiểu ý nàng liền nói: "Nói ngược lại là như thế nào?"

"Nghĩa là kể lại sự việc từ sau đến trước.Chuyện sau cùng chính là người cầm hai cái hộp quay lại, vậy trước đó thì sao. Đã xảy ra chuyện gì trước đó?".

Bị bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, Hoán Vận đột nhiên cảm thấy căng thẳng đến cứng cả lưng.

Nàng sờ sờ mũi: "Trước đó, là Sở Sở đã nhờ nô tì cầm hộ đồ trong tay nàng ấy"

"Nàng ta bảo người cầm ngươi liền cầm à, lý do của nàng ta là gì?"

Hoán Vân liên tục nhìn người bên cạnh: "Nàng ấy nói, nàng ấy để quên thứ gì đó trong bếp và cần quay lại lấy. Trước đó nữa thì... nàng ấy..."

Những lời này nàng nói chậm hơn so với lúc này rất nhiều, hơn nữa Hoán Vẫn còn thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang Thẩm Hi Nguyệt.

Nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Hi Nguyệt vô cùng khó coi, nàng bỗng cảm thấy trống rỗng, luôn nghi ngờ xem mình có nói lộ ra điều gì không.

||||| Truyện đề cử: Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy |||||

Triệu Khương Lan đột nhiên ngắt lời Nàng: "Được rồi, vừa rồi có một a hoàn của Liên phủ nói rằng, nhìn thấy người cầm lấy cái hộp từ tay của Sở Sở xong liền chạy đi, còn nàng ta thì lại ngồi xổm xuống thắt dây giày. Ngươi còn gì để nói nữa!"

Thẩm Hi Nguyệt trừng mắt nhìn Triệu Khương Lan, làm gì có chuyện a hoàn nào đột nhiên xuất hiện, nàng ta rõ ràng đang muốn lừa Hoán Vân.

Nàng đang định mở miệng nói, đã bị Triệu Khương Lan chỉ thẳng vào mặt mà nói: "Câm miệng, không được phép cầu xin cho nàng ta!"

Hoán Vân lúc này hoàn toàn sợ hãi: "Là nô tì nói thiểu rồi. Dây giày của Sở Sở đích thực bị tuột, nhưng nàng ấy cũng có nói phải quay lại lấy đồ. Nô tỳ chạy là vì nô tỳ gia các phu nhân đang muốn dùng điểm tâm gấp."

"Được, vậy người cố tình giẫm lên dây giày của nàng ta làm gì?"

“Nô tỳ, nô tỳ thật sự không cố ý? Hai tay nàng run rẩy, bám chặt lấy đùi.

Những người đến xem chuyện vui đã để ý thấy, nàng ta đã chạm vào mũi của mình tổng cộng sáu lần.

Nó giống hệt như những lời nói mà Triệu vương phi đã nói về những triệu chứng của một người khi nói dối!

Trái tim Thẩm Hi Nguyệt chùng xuống, nàng ta đang suy nghĩ xem làm cách nào để biện hộ rồi.

Lúc đó, Triệu Khương Lan liền tỏ ra mất kiên nhẫn mà phất tay lên, gọi người đem Sở Sở vào.
 
Chương 321


Sự thể hiện của Sở Sở hoàn toàn trái ngược với Hoán Vân, cho dù nàng ấy có kể ngược lại câu chuyện, nàng ấy vẫn kể vô cùng trôi chảy, không hề có chút căng thẳng nào.

Hơn nữa khi nhớ lại, lông mày của nàng ấy rũ xuống, không nhìn về bất cứ người nào, giống như đang nghiêm túc hồi tưởng lại những chuyện lúc đó.

Triệu Khương Lan ừ một tiếng, rồi đột nhiên lại nói: "Sở Sở, vừa rồi một a hoàn khác đứng ra nói rằng, lúc ở trong bếp là người đã kéo lấy Hoán Vân không cho nàng ấy rời đi. Chuyện này khác hẳn với những gì người nói trước đó, người giải thích thế nào?".

Mọi người đều hiểu rằng Triệu Khương Lan không chỉ lừa Hoán Vân. Có lẽ vì để cho công bằng, nàng còn lừa cả y hoàn của chính mình.

Sở Sở cau mày nói: "Không biết là ai nói như vậy, nô tỳ có thể đối mặt với nàng ta đối chấp, tuyệt đối không có chuyện này. Người đó chắc chắn là đã nói dối, chuyện nô tỳ không làm thì nó tỳ nhất định sẽ không thừa nhận" ".

So sánh lúc nãy Hoán Vân vừa bị lừa đã thay đổi câu chuyện, giờ đây ai đúng ai sai có thể nhìn ra trong nháy mắt!

Hoán Vân cũng nhận ra có gì đó không ổn, nàng lo lắng nhìn Thẩm Hi Nguyệt, nước mắt lưng tròng.

Thẩm Hi Nguyệt sắc mặt tái nhợt, ngón tay nắm chặt. Không lâu sau, a hoàn của Liên phu nhân cũng đi ra.

Triệu Khương Lan trực tiếp nghiêm khắc mà chỉ trích nàng tài "Hoán Vân và Thẩm trắc phi đều nhận tội rồi, ngươi còn gì để nói nữa không! Ngươi lại dám bày đặt chuyện hãm hại nô tỳ của bổn cung, người đáng với tội gì!".

Nô tỳ này nhìn thấy Hoán Vận nước mắt lưng tròng, Thẩm Hi Nguyệt cả mặt tái mét, còn Sở Sở thì lại vẫn bình tĩnh và điềm đạm.

Đột nhiên nghĩ rằng họ thực sự nhận tội.  Vì vậy nàng ta liên tục van lạy: "Vương phi tha mạng, có lẽ, có lẽ là do nô tỳ nhìn nhầm rồi, hình như không phải là y phục màu tím. Nô tỳ lúc đó mắt hoa rồi, không nhìn kỹ lắm."

Nhị công chúa cười khúc khích: "Tuyệt vời, tuyệt vời! Khương Lan, người thực sự tuyệt vời. Cũng không cần phải nói thêm gì nữa. Ai có thể ngờ rằng sự việc này từ đầu đến cuối đều là cố ý hãm hãi. Thẩm Hi Nguyệt thân thể chấn động: "Trong này hẳn là có hiểu lầm nào đó"

Nàng vừa dứt lời, Triệu Khương Lan liền nói với những người ở đó: "Mọi người nghe xem lý do của Thẩm trắc phi, đặc biệt nghĩ lại những gì bổn cung vừa nói về việc quan sát mắt và mũi. Nhất định đừng bỏ qua một tiểu tiết nào cả!".

Điều này rõ ràng là đang nhắc nhở người khác rằng Thẩm Hi Nguyệt sắp nói dối! Thẩm Hi Nguyệt tức giận đến mức không nói được lời nào. Liên phu nhân vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra. Nàng ta quay trở lại hậu viện và thay quần áo, sau đó phải có người dìu dắt ra. Để giành được sự thông cảm của mọi người, nàng ta vừa đi vừa lấy tay che miệng họ khụ khụ. Triệu Khương Lan nhìn nàng với vẻ thương hại. Sự thật đã bị phanh phui rồi, mà nàng ta vẫn không biết gì và tiếp tục diễn.

Quả nhiên, Lâm Gia Uyển lấy khăn tay lau những giọt nước mắt không hề tồn tại, sau đó nói một cách đau khổ.

"Thôi bỏ đi, vừa rồi thần thiếp cũng nghĩ thông rồi. Nếu Thẩm vương phi nhất quyết không chịu nhận, thì thần thiếp cũng không muốn tính toán làm gì nữa. Chuyện này, khụ khụ, coi như chưa từng xảy ra".

Nhị công chúa cố nhịn cười, thực sự không thể xem tiếp nữa.

Nàng không nhịn được mà nhắc nhở Lâm Gia Uyển: "Liên phu nhân à, ngươi có điều chưa biết, lúc nãy a hoàn của nàng và a hoàn của Trắc phi đều đã thừa nhận rằng họ nói dối, nên đừng giả vờ nữa, mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra rồi."

Lâm Gia Uyển sắc mặt thay đổi đột ngột, nàng ấy nhìn Thẩm Hi Nguyệt với vẻ mặt không thể tin được.

Thẩm Hi Nguyệt cũng tức giận liếc lại nàng, tất cả mọi thứ đều im lặng.

"Ôi! Một a hoàn như người làm sao có thể hãm hại vương phi? Ta nói Triệu vương phi thân phận cao quý như vậy làm sao có thể làm ra những chuyện như thế này!". truyện đam mỹ

Nàng ta bỗng nhiên đem hết tội lỗi đổ cho a hoàn.

Những người xung quanh không ai tin điều đó, tất cả đều nhìn nàng ta với vẻ mặt không còn gì để nói.
 
Chương 322


Lâm Gia Uyển biết là khó mà có thể nói cho rõ, nên chỉ đành nhắm mắt giả vờ ngất xỉu. Vài a hoàn vội vàng đến đỡ nàng ta. Triệu Khương Lan đảo mắt. Mặc dù cho nàng ta ngất đi rồi, nhưng nàng vẫn không có ý định tha cho Lâm Gia Uyển.

Vì vậy nàng cao giọng nói: "Mọi người cũng thấy rồi. Hôm nay không phải bổn cung cậy thế ức hiếp người khác. Thực sự là những người đó bất nhân trước, vậy thì đừng trách bổn cung này bất nghĩa. Bổn cung không “lương thiện” được như Liên phu nhân, có thể bỏ qua được chuyện này. Món nợ này bổn cũng nhất định sẽ ghi nhớ thật kỹ, sau này sẽ đòi lại từ Liên phủ!".

Hai tay buông thõng trên mặt đất của Lâm Gia Uyển run lên, đương nhiên là nàng đã nghe thấy..

Nhưng nàng không thể mở mắt, nàng hối hận đến mức ruột cũng xanh rồi.

Đang yên đang lành tại sao nàng lại động đến Triệu Khương Lan? Nữ nhân này quả thật là khắc tinh của nàng.

Triệu Khương Lan nói xong, quay sang Thẩm Hi Nguyệt: “Về phần Thẩm trắc phu nhân, đừng sợ, bổn cung cũng chẳng làm gì nàng cả. Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, cho dù ngươi có làm những chuyện ghê tởm như thế nào đi nữa, bổn cũng cũng sẽ cố gắng hết sức mà khoan dụng với người. Dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu tiên, bổn cung đã quá quen với những mảnh khỏe của ngươi rồi"

Những lời này cho thấy Thẩm Hi Nguyệt mới là người gây chuyện đầu tiên.

Vốn tưởng rằng nàng ta tính tình nhẹ nhàng tạo nhã, nhưng hiện tại xem ra nàng ta thật sự cũng không ra gì.

Thẩm Hi Nguyệt gần như bị những ánh mắt khinh thường này làm cho tức chết. Tuy nhiên, nàng phải ngẩng cao đầu kiêu hãnh, tư thế cao quý như băng thanh ngọc khiết. Như thể bằng cách này, nàng mới có thể không bị người khác coi thường.

Triệu Khương Lan lười biếng vẫy vẫy tay: "Thôi đi, hôm nay bị trò hề này làm cho mất hứng rồi, chi bằng tất cả giải tán đi thôi. Bổn cung cũng muốn quay về rồi”

Nói xong, nàng liền kéo tay nhị công chúa đi ra ngoài. Mà kịch xem đủ rồi, những người khác cũng không còn tâm trạng ở lại nữa.

Khi bọn họ vừa đi đến cửa, một tên thuộc hạ đến thông báo là Thần vương điện hạ sắp qua đó rồi.

Vì tất cả những người có mặt đều là nữ quyền đã thành thân nên họ cũng không cần phải tránh gặp những nam nhân khác.

Chỉ là Triệu Khương Lan cảm thấy kỳ quái, tại sao Mộ Dung Bắc Uyên lại tới đây?

Quả nhiên nàng vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy chồng của Lâm Gia Uyển, Liên Khuê Nghiêm đang đứng sau lưng Mộ Dung Bắc Uyên.

Họ vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra bên trong, nhưng tin tức trước đó đã truyền ra rồi.

Nói là hoa trà yến năm nay là do Triệu vương phi viết, nghe nói còn đẹp hơn gấp bội lần so với chữ của Liên phu nhân.

Mộ Dung Bắc Uyên lo lắng nàng ra ngoài sẽ gặp rắc rối nên không yên tâm, liền đến xem xem.

Liên Khuê Nghiêm cảm thấy Lâm Gia Uyển đã làm mất mặt mình, khiến hắn bị một số bạn bè cười nhạo, nhịn không được cũng đến đây xem xem.

Tình cờ đụng phải Mộ Dung Bắc Uyên đang đi tới.

Hắn ta cho rằng Mộ Dung Bắc Uyên ở đây để tìm Thẩm Hi Nguyệt, vì vậy hắn ta cười hỏi: "Điện hạ đến đón Thẩm trắc phi về phải không? Tình cảm giữa ngài và Thẩm trắc phi quả thực sâu đậm"

Mộ Dung Bắc Uyên không đáp lại, như thể hắn không nghe thấy hắn ta nói gì. Liên Khuê Nghiêm đang cảm thất mất mặt thì đúng lúc nhìn hấy những người bên trong bước ra.

Nhìn thấy Thân vương điện hạ khuôn mặt vẫn lạnh như tuyệt mùa đông, đột nhiên nở nụ cười, tiến lên vươn tay về phía đám phu nhân: "Vương phi, ta ghé qua đón nàng hồi phủ"

Liên Khuê Nghiêm nhìn và đánh giá nữ nhân kia vài lần, sau đó hắn mới nhớ ra rằng có điều gì đó không ổn.

Đây không phải là Thẩm Hi Nguyệt, đây là Triệu Khương Lan!

Khi nào thì mối quan hệ giữa Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan trở nên tốt hơn, hắn ta còn đặc biệt đích thân qua đây đón nàng.

Trong ánh mắt kinh ngạc của đám người, Triệu Khương Lan giơ tay ra nắm lấy tay hắn, còn cố ý mím chặt miệng: "Vương gia, cuối cùng người cũng đến rồi. Thần thiếp hôm nay bị người khác ức hiếp"
 
Chương 323


Mộ Dung Bắc Uyên chưa từng nhìn thấy bộ dáng yểu điệu làm nũng của Triệu Khương Lan, liền đứng thẳng người, chốc lát không biết làm thế nào..

Những người khác phía sau từ từ dấy lên một dấu chấm hỏi trong tâm trí họ. Ai dám bắt nạt nàng, không phải nàng đang đơn phương hành hạ chúng sao? Nhưng Thần vương điện hạ cảm thấy không vui. Gương mặt hắn bỗng trở nên lạnh lùng.

Chỉ thấy hắn kéo Triệu Khương Lan ra phía sau, như đang bảo vệ con dê non, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người: "Ai dám bắt nạt vương phi của bổn vương?". Truyện Ngôn Tình

Trước mặt Liên Khuê Nghiêm, người ngoài cũng không dám nói nhiều.

Nhị công chúa bước ra kể lại đầu đuôi sự tình, vừa nghe xong, đến cả Liên công tử sắc mặt cũng tái xanh.

Mặc dù là hắn là người của nhà họ Liên, nhưng cả gia tộc hắn đều đứng về phía Mộ Dung Bắc Quý.

Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên vẫn đang giữ chức vụ quan trọng, Liên Khuê Nghiêm cũng không muốn đắc tội với hắn ta.

"Điện hạ, đây hẳn là một sự hiểu lầm. Phu nhân của ta từ trước đến nay đều rất biết điều, có lẽ không thể làm ra loại chuyện này. Hẳn là..."

Mộ Dung Bắc Uyên ngắt lời hắn: "Ý của Liên công tử là Nhị công chúa nói sai rồi, tất cả các vị phu nhân quan viên ở đây đều đã hiểu lầm phu nhân của ngươi sao? Phu nhân của ngươi là vô tội, là một bông sen gần bùn mà chẳng hôi thắn mùi bùn, những người khác đang hãm hại nàng ta phải không?"

Liên Khuê Nghiêm nghẹn họng: “Ta không có ý đó".

"Vậy ý của ngươi là gì, lúc này người còn ngụy biện, nhà họ Liên nhà người thật vô liêm sỉ quá đi. Bổn vương có ý tốt muốn vương phi tới dự yến tiệc này, ai biết suýt chút nữa bị các ngươi dội một chậu nước bẩn như vậy, thật là điên rồi. Nếu như buổi yến tiệc nghiêm chỉnh như vậy mà còn giở những thủ đoạn để tiện như thế này, sau này ai dám giao hảo với nhà họ Liên các ngươi!"

Lời nói của Mộ Dung Bắc Uyên thực sự không có chút khách khí nào, ngay cả Liên Khuê Nghiêm cũng cảm thấy tức giận.

Hắn ta bực bội thì tất nhiên cũng không để cho Lâm Gia Uyển dễ qua, vì vậy hắn ta tức giận hỏi thuộc hạ của mình: "Phu nhân đâu?"

Thuộc hạ bên cạnh trả lời: "Dạ, phu nhân vừa bị ngất"

Triệu Khương Lan nhỏ giọng nói bên tại Mộ Dung Bắc Uyên: "Liên phu nhân bị thiếp vạch trần, giả bộ ngất rồi".

Nàng giả bộ như nói nhỏ với Mộ Dung Bắc Uyên, nhưng mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy.

Ngay cả Liên Khuê Nghiêm muốn giả vờ như không nghe thấy cũng khó. Hắn sải bước đi vào trong, quả nhiên nhìn thấy Lâm Gia Uyển đang được người khác dìu. Hắn ta tức giận tát vào mặt nàng hai cái. Lâm Gia Uyển lần này không muốn tỉnh cũng phải tỉnh rồi. Nàng kinh ngạc nhìn Liên Khuê Nghiêm: "Huynh dám đánh ta!"

"Đánh người thì làm sao, nhà người dám làm mất mặt bổn thiếu gia. Chữ viết xấu hơn người khác đã đành, còn dám dở trò hãm hại người ta".

Vừa nói, hắn vừa hạ thấp giọng nói: "Không bị người khác bắt được thì cũng thôi đi. Đằng này lại bị mọi người bắt thóp rồi. Bây giờ tất cả đều biết đức hạnh của người ra sao, tại sao người lại hại ta như vậy!"

Lâm Gia Uyển tức giận nhìn hắn chằm chằm.

Màn kịch của đối phu thê, lời lẽ của hắn ta thốt ra vô cùng bạc bẽo, thật làm người khác buồn nôn.

Lẽ nào nàng lại vô duyên vô cớ mà bày chuyện hãm hại Triệu Khương Lan sao?

Không phải bởi vì việc viết chữ lưu niệm bị mất mặt, nàng sợ bị hắn trách mắng, nên mới nghĩ ra trò này làm cho Triệu Khương Lan mất mặt.

Ai biết được thành ra lại chưa tốt thành xấu, dẫn đến hậu quả như thế này.

"Đứng dậy cho ta, đi tạ lỗi với Triệu vương phi. Thần vương điện hạ cũng đến rồi, sau này ta còn nhiều việc cần phải nhờ Triệu Vương phủ giúp đỡ”.

Lâm Gia Uyển không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghiến răng nghiến lợi đi tạ lỗi.

Ngay khi nàng ấy bước ra, hai dấu tay dưới ánh mặt trời đỏ rực càng trở nên rõ ràng, muốn không nhìn thấy cũng khó.

Triệu Khương Lan trong lòng cười khinh bỉ, chỉ có loại nam nhi không có nhân phẩm như thế này mới trút giận lên nữ nhân.

Nếu là Mộ Dung Bắc Uyên, nàng tuyệt đối sẽ không phải biến thành bộ dạng như thế này.

"Vương phi, thân thiếp biết lỗi rồi. Tất cả lỗi lầm đều do thần thiếp và Trắc phi. Thần thiếp không nên nghe theo đề nghị của Trắc phi mà bày trò hãm hại người. Xin vương phi tha tội cho thần thiếp, vương phi độ lượng, xin người đừng chấp nhặt với tiểu nhân như thần thiếp”
 
Chương 324


Lúc nãy vì nể mặt Mộ Dung Bắc Uyên, nhị công chúa không hề lôi Thẩm Hi Nguyệt vào.

Lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy Lâm Gia Uyển nhắc đến Thẩm Hi Nguyệt, bàn tay hắn nắm lấy Triệu Khương Lan càng chặt hơn.

"Trắc phi, đây là chuyện tốt người làm sao?"

Triệu Khương Lan biết hắn đang tức giận đến nghẹt thở, nếu có thể thì hắn đã bỏ người này từ lâu rồi.

Nhưng độc tình vẫn còn đó, hắn không thể quá bốc đồng. Vì vậy, Triệu Khương Lan vỗ vỗ vào mu bàn tay của hắn để xoa dịu.

"Được rồi, đều là chuyện riêng của Thần Vương phủ chúng ta, không cần tiên phu nhân phải nhọc lòng nữa. Ta nghĩ Liên phu nhân vẫn nên quản cho tốt việc nhà mình đi đã, không có bản. lĩnh mà còn dám học đòi người khác, ta thực sự thấy xấu hổ thay cho người đấy. Có thời gian và công sức mà tính toán hãm hại người khác, chi bằng yên phận ở nhà tu tâm dưỡng tính, bồi dưỡng kiến thức đi. Sau này đừng có gây chuyện cười thế này nữa”.

Những lời nhận xét này như một nhát dao cứa vào tim Lâm Gia Uyển. Nàng trước giờ luôn ưa thể diện, bây giờ hận không thể đi chết ngay lập tức.

Mộ Dung Bắc Uyên cau mày xoa đầu của Triệu Khương Lan: "Được rồi, chúng ta về phủ, không cần tốn công sức với loại người này".

Hai người ôm nhau đi phía trước, Thẩm Hi Nguyệt nặng nề lê từng bước chân đi theo sau, mỗi bước đi đều như giẫm phải mũi dao.

Người ngoài đứng xem sao có thể không hiểu cho được. Triệu Khương Lan nói rất đúng, Mộ Dung Bắc Uyên thực sự rất chiều chuộng nàng.

Nhìn bộ dạng này có thể thấy, trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên, Thẩm Hi Nguyệt không thể quan trọng bằng Triệu Khương Lan.

Không tránh khỏi một số người thở dài, cho rằng thể không bằng thiếp.

Ai có thể ngờ rằng, nam nhân từng sủng ái thê thiếp mà bỏ bê vợ nhất kinh thành này, giờ đây lại thay tính đổi nết, còn chiều chuộng chính thất đến lên tiên rồi.

Mộ Dung Bắc Uyên lúc nãy cưỡi ngựa đến.

Nhưng khi Thẩm Hi Nguyệt lên xe ngựa, Triệu Khương Lan nhìn thấy liền không có hứng muốn ngồi cùng nàng ta.

Vì vậy, nàng đề nghị: "Vương gia, hay là thiếp cùng người cưỡi ngựa, ngồi trên xe khó chịu muốn chết đi được."

Tất nhiên Mộ Dung Bắc Uyên biết rằng nàng không muốn đối mặt với Thẩm Hi Nguyệt.

Rốt cuộc thì cho dù Thẩm Hi Nguyệt có đáng ghét đến thế nào, thì bọn họ cũng bất đắc dĩ mà phải giữ nàng ta lại.

Hắn nắm lấy tay nàng kéo nàng lên ngựa, còn đặc biệt kéo chiếc khăn che mặt cho nàng.

Vẻ mặt của hai người thực sự là quá bắt mắt rồi, khiến cho người đi đường ai cũng ngược mắt nhìn.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng cùng hàm răng trắng đều của Triệu Khương Lan, Mộ Dung Bắc Uyên hận không thể che kín nàng lại, đem nàng giấu kỹ đi.

Không cho người khác xem, chỉ một mình hắn được phép nhìn thấy. Hắn vẫn không yên tâm, liền nép vào sau lưng nàng hỏi: "Nàng thật sự chịu ấm ức sao?"

"Đương nhiên là không. Loại thủ đoạn nhỏ đó đáng làm cho thiếp phải chịu ấm ức sao? Thiếp chỉ muốn cho nhà họ Liên nhìn cho rõ”.

"Đừng lo lắng, Liên Khuê Nghiêm sẽ không đắc ý được lâu đâu. Ta có cách đối phó với hắn."

Triệu Khương Lan không khỏi bật cười: "Bộ dạng bảo vệ thiếp của vương gia hôm nay thực sự rất anh tuấn".

Hắn đắc thắng hắng giọng một cái: "Có hôm nào mà bổn vương không anh tuấn chứ, vương phi chưa từng nghe qua sao, bổn vương là người anh tuấn nhất trong lòng các nữ tử ở kinh thành này.

Nàng đang định nói gì đó, liền nghe thấy hắn thở dài một tiếng, có chút ấm ức. Nàng nghi ngờ quay đầu lại: "Người thở dài gì vậy?"

"Vừa rồi nàng không nhìn thấy sao, đến một tên không ra dáng nam nhi chút nào như Liên. Khuê Nghiêm cũng có đeo túi thơm trên người, vậy mà anh tuấn như bổn vương lại không có ai thêu cho ta một túi thơm, thực là bất công mà”.

Triệu Khương Lan cười không nổi mà khóc cũng không xong, sao gần đây người này càng ngày càng trẻ con vậy.

Nhìn thấy người ta có túi thơm, liền tức khắc đời nàng làm cho. Nàng có nên làm cho hắn một cái không.
 
Chương 325


Vừa quay về Lạc Hương Các, Thẩm Hi Nguyệt tức đến mức trực tiếp kéo khăn trải bàn xuống đất.

Lúc nữa khi vào cửa, Mộ Dung Bắc Uyên xuống ngựa liền đỡ Triệu Khương Lan xuống. Sau đó hắn thậm chí còn không ngại mọi người xung quanh mà nắm tay nàng đi vào trong. Hắn không nhìn Thẩm Hi Nguyệt một cái nào.

Vừa rồi nàng ở Liên phủ gây ra bao chuyện như vậy, Mộ Dung Bắc Uyên chắc hẳn sẽ trách mắng nàng vài câu.

Thẩm Hi Nguyệt đang vắt óc nghĩ cách bào chữa cho mình, nhưng kết quả thì hay rồi, căn bản không có ai đến hỏi chuyện nàng.

Hoán Vân đương nhiên cũng thấy không yên tâm: "Trắc phu nhân, vương gia tại sao lại không nhắc tới chuyện này? Thái độ này khiến nô tỳ thực sự không hiểu nổi."

Quả thực, hợp lý mà nói, cho dù Mộ Dung Bắc Uyên không tính toán chuyện này với nàng, thì vẫn còn a đầu này, ít nhất cũng có thể trừng phạt nàng ta làm gương cho nàng.

Hoán Vân đã sẵn sàng bị trừng phạt, nhưng nàng đã đợi rất lâu mà vẫn không thấy ai trả lời. Thẩm Hi Nguyệt cắn môi nói: "Bây giờ ta muốn gặp chủ tử của ngươi, ngươi đi thu xếp đi."

Làm sao nàng ấy biết rằng thực chất không phải là Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan không muốn tính toán với nàng.

Nếu như chỉ trừng trị Hoán Vân, sẽ có những người khác xuất hiện. Dù là Khê Hà hay Hoán Vân, cũng đều giống nhau.

Nếu như cả hai đều là do Thẩm Hi Nguyệt sai khiến, không thể thiếu gây chuyện với Triệu Khương Lan..

Về phần Thẩm Hi Nguyệt, Mộ Dung Bắc Uyên chỉ coi nàng như vật trang trí trong phủ. Mỗi ngày chỉ cần liếc nhìn nàng ta một cái. Vào ban đêm, Thẩm Hi Nguyệt mặt mũi như quỷ đến Tịch Chiếu Các để thỉnh tội. Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan đang ăn tối và quay ra nhìn nhau.

Cả hai người đều cảm thấy hơi bất lực, ngay cả thức ăn trên bàn cũng bỗng nhiên trở nên không ngon.

"Cho nàng ấy vào". Ngay khi nàng bước vào hai mắt đã đỏ hoe, vừa nhìn đã biết là nàng đã khóc. Nàng cúi đầu, lấy khăn tay lau khóe mắt, tựa như một mỹ nhân đang rơi lệ.

Bộ dạng này lần đầu tiên thì người khác sẽ thấy thương, nhưng nhìn nhiều rồi thì lại thấy chán ghét.

Triệu Khương Lan nhàn nhạt liếc nàng một cái: "Trắc phi làm sao mà lại đến đây vậy?"

"Thần thiếp biết hôm nay phạm phải sai lầm lớn, vì vậy thiếp đặc biệt đến thỉnh cầu vương phi thứ lỗi. Thần thiếp quá đố kỵ với tình cảm sâu nặng giữa vương gia và vương phi, trong lòng có chút ganh ghét.Vậy nên mới làm ra những chuyện hoang đường như vậy. Dù vương phi không tính toán với thiếp, nhưng sau khi tự kiểm tra lại bản thân, thần thiếp càng cảm thấy có lỗi nhiều hơn."

Triệu Khương Lan thở dài: "Đều là nữ nhân, ghen tuông đến mức như vậy cũng không tốt. Vương gia thân phận cao quý như vậy, cũng chỉ có tạ và người hầu hạ bên cạnh, như vậy là người đã rất kiềm chế rồi. Vậy mà người còn không chịu nổi. Nếu là tương lại phủ ta có thêm người mới vào, chẳng phải ngươi sẽ phải gây chuyên suốt ngày sao."

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn Triệu Khương Lan không hiểu, trong lòng tự lẩm bẩm.

Tại sao vương phi của hắn lại độ lượng như vậy? Một Thẩm Hi Nguyệt chưa đủ phiền phức hay sao.

Nàng còn định tuyển thêm người mới vào? Thẩm Hi Nguyệt làm sao dám phản bác, nàng chỉ có thể cúi đầu thừa nhận.

Triệu Khương Lan gỗ ngón tay lên bàn: "Bồn cung phạt ngươi hai tháng bổng lộc sung công quỹ, sau này nhớ không được tái phạm. Vương gia cảm thấy thế nào?"

Mộ Dung Bắc Uyên nói: "Vương phi là nữ chủ nhân của chủ này, đương nhiên nàng nói sao thì làm vậy, chuyện này tạm thế này vậy."

- ---------------------------
 
Chương 326


Sau đó Thẩm Hi Nguyệt mới đứng dậy và buồn bã liếc nhìn Mộ Dung Bắc Uyên.

Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên chỉ cúi đầu ăn, không thèm nhìn nàng, nàng chỉ đành không can tâm mà rời đi.

Khi nàng rời đi, Triệu Khương Lan cười khúc khích.

"Thật là buồn cười, huynh nghĩ xem nàng ấy nhất định làm thế này làm gì. Không ngờ lại có người tự tìm đến cửa xin trừng phạt. Vốn dĩ nàng ấy không đến thì thiếp cũng sẽ không làm gì nàng ấy cả. Nhưng nàng ấy lại đến tận cửa rồi, thiếp đương nhiên phải phạt nàng ấy cái gì đó."

Hai tháng bổng lộc của Trắc phu nhân cũng không phải là số tiền nhỏ, Mộ Dung Bắc Uyên cười: "Tiền phạt cũng không cần sung công quỹ nữa, đợi sau này bảo Chu Khiết đi sắm cho nàng vài bộ trang sức mới"

Triệu Khương Lan càng vui hơn.

Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên nhàn nhạt liếc nàng một cái: "Nàng vừa rồi nói, sau này phủ ta tuyển thêm người mới, là có ý gì? Vương phi lại độ lượng như vậy, không ngại nạp thiếp cho bổn vương hay sao?"

Rõ ràng trước đây nàng không như thế này!

Triệu Khương Lan lúc đó hẹp hòi biết bao nhiêu, chỉ nạp Thẩm Hi Nguyệt làm Trắc phi thôi mà nàng đã làm ầm lên rất lâu.

Tất nhiên Triệu Khương Lan cũng nhớ lại chuyện trước đó, đành ho nhẹ.

"Không sai, đó là những gì thiếp từng đối với Thẩm Hi Nguyệt. Nếu như sau này vương gia muốn nạp thêm thiếp, thiếp vẫn sẽ rất khó chịu.

Mộ Dung Bắc Uyên giờ mới nở nụ cười: "Như thế này còn được." Triệu Khương Lan trong lòng cười lạnh, hắn còn mặt mũi mà nói vậy! Dường như Thẩm Hi Nguyệt không phải do hắn nạp về vậy. Rất nhanh, Thẩm Hi Nguyệt và Mộ Dung Bắc Quý đã gặp mặt.

Trong một hẻm nhỏ kín đáo, Mộ Dung Bắc Quý vừa bước vào, một thân thể mềm mại đã ngã vào trong vòng tay của hắn.

Hắn thẫn thờ một lát, sau đó đưa tay ra vuốt vuốt đầu nàng.

Thẩm Hi Nguyệt nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ lên, đôi mắt sáng ngời ngấn lệ, như ẩn chứa vạn phần ấm ức.

Mộ Dung Bắc Quý cười nhẹ, dùng ngón tay nhéo nhéo mặt của nàng: "Làm sao vậy, ai lại khiến bảo bối của ta chịu ấm ức rồi?”

"Vương gia, khi nào thì ta mới có thể rời khỏi Thần Vương phủ, trở về bên huynh."

Hắn cụp mắt xuống, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc: "Trước đây không thấy nàng muốn quay lại, không phải nàng nói Tứ huynh đối xử tốt với nàng rất tốt sao?"

"Đó là trước đây. Bây giờ Thần Vương cả đầu chỉ có Triệu Khương Lan, địa vị của ta trong mắt hắn đã giảm mạnh. E rằng trong tương lai không xa, Thần Vương phủ sẽ không còn chỗ đứng cho ta nữa rồi".

Mộ Dung Bắc Quý siết chặt tay nàng, không nhẹ cũng không mạnh: "Sợ gì chứ, không phải nàng đã cho Tứ huynh uống độc tình sao, có thứ đó trong người, thì người huynh ấy yêu nhất chỉ có thể là nàng".

Nghe được hai chữ "Độc tình", Thẩm Hi Nguyệt không khỏi cảm thán: "Ai biết người Miêu tộc có nói dối ta hay không, còn nói thế này có thể khiến nam nhi mê đắm ta. Nhưng rõ ràng hắn ta đối xử với Triệu Khương Lan ngày càng tốt hơn, còn thường xuyên giữ nàng ta ở lại qua đêm! Theo như những gì hắn đã nói trước đây, thì ta không cần phải tốn công sức dụ dỗ hắn ta. Chẳng lẽ hắn ta cùng Triệu Khương Lan thân mật không cảm thấy đau sao?”.

Mộ Dung Bắc Quý không biết rõ lắm về loại thuốc này, nhưng hắn cảm thấy dựa vào sự cảnh giác của Mộ Dung Bắc Uyên, đáng lẽ hắn không thể phát giác ra bất cứ điều gì.

Hắn híp mắt nói: "Chẳng lẽ huynh ấy biết sự tồn tại của độc tình sao?"

Thâm Hi Nguyệt cao giọng phủ nhận: "Không thể, loại độc này rất hiếm gặp, cho dù có tim các đại phu ở kinh thành cũng không thể biết được, nhiều nhất chỉ có thể nghĩ rằng bản thân không khỏe."

Hắn trầm ngâm một lúc, rồi dùng ngón tay vuốt tóc nàng một cách nhẹ nhàng.

"Được rồi, nàng sợ cái gì. Với sự hiểu biết của ta về Tứ huynh, cho dù thế nào đi nữa huynh ấy cũng không bao giờ bỏ rơi nàng. Huynh ấy là kiểu ngoài lạnh trong nóng, rất coi trọng tình cũ. Nàng đã từng cứu huynh ấy một mạng, huynh ấy nhất định sẽ ghi nhớ, cả đời này chỉ nhớ đến điểm tốt của nàng”

Thẩm Hi Nguyệt nhìn hắn ta với lương tâm cắn rứt: "Người khác không biết sự thật, chẳng lẽ hắn cũng không biết sao? Nếu một ngày nào đó, Thần Vương biết được sự thật năm đó... Chỉ sợ rằng hắn ta hận không thể giết ta ngay lập tức".

Mộ Dung Bắc Quý ánh mắt lãnh đạm, khuôn mặt giống Mộ Dung Bắc Uyên vô cùng lạnh lùng, ngay cả giọng nói cũng khiến người khác kinh sợ.

"Chân tướng từ lâu đã bị mẫu thân giết sạch rồi. Năm đó người thực sự cứu huynh ấy là ai, huynh ấy sẽ không bao giờ biết."

- ---------------------------
 
Chương 327


Lâm Gia Uyển sau buổi hoa trà yến ngày hôm đó có thể gọi là mất sạch danh tiếng. Thậm chí, cả gia tộc nhà họ Liên trên dưới đều chỉ trích nàng.

Hơn nữa Liên Khuê Nghiêm còn giam lỏng nàng ở trong phủ để sám hối, không cho nàng đi đâu.

Nàng càng nghĩ càng thấy mọi chuyện không đúng lắm. Ngay từ khi vào phủ, Triệu Khương Lan đã tràn đầy thù địch với nàng.

Đúng là nhà họ Liên và Thần Vương phủ vì lập trường không giống nhau, nên cũng không qua lại nhiều lắm.

Nhưng nàng cũng không thấy rằng nàng ta có thành kiến nhiều như thế với những người khác trong gia tộc.

Đặc biệt, bọn họ chỉ là những người bên ngoài, không liên quan trực tiếp. Chắc hẳn có điều gì đó nàng không chưa nghĩ ra.

Lâm Gia Uyển không nghĩ ra câu trả lời, liền khó ngủ và khó ăn mấy ngày, vì vậy nàng đã cử một a hoàn đến chỗ Thẩm Hi Nguyệt để tìm hiểu.

Thẩm Hi Nguyệt có chút oán hận với Lâm Gia Uyển, nhưng dù sao nàng cũng không bị trừng phạt quá nhiều, dù sao thì nàng cũng không có ý muốn đoạt tuyệt mối quan hệ.

Nàng đành hỏi người đến đưa tin: "Phu nhân nhà người gần đây có gặp vương phi ở ngoài không, hay là đắc tội với ai đó trong nhà?"

A hoàn nói một cách chắc chắn: "Phu nhân tuyệt đối không có gặp riêng vương phi bên ngoài. Nhưng mà.."

"Nhưng cái gì?"

"Nô tỳ dường như vừa mới nhìn thấy Sơn vương điện hạ ở Thần Vương phủ. Sơn vương điện hạ và Thần vương phi quan hệ có tốt không ạ? Đại nhận nhà chúng ta mấy hôm trước không cần thận lỡ làm bị thương Sơn vương điện hạ, khiến tay ngài ấy bị đâm rách rồi."

Thẩm Hi Nguyệt không khỏi ôm trán: "Đại nhân nhà các ngươi sao có thể bất cẩn như vậy! Sơn vương điện hạ là tâm phúc của hoàng thượng, nếu hoàng thượng biết chuyện này, nhất định sẽ hỏi tội các ngươi. Đặc biệt, hắn còn người nhà họ Liên, như vậy không chỉ ảnh hưởng đến một mình hắn ta, mà còn liên lụy đến Trữ Quốc Công và Ngũ điện hạ nữa"

"Nhưng mà, hôm đó phu nhân đã đến tạ lỗi với Sơn vương điện hạ và xin ngài ấy thứ lỗi. Ngài ấy cũng đã hứa sẽ không nói với Hoàng thượng về chuyện này. Có lẽ... có lẽ không sao”.

Thẩm Hi Nguyệt cười chế nhạo, trong lòng thầm mắng cái đồ không biết điều Liên Khuê Nghiêm.

Hắn ta tự chết thì cũng thôi đi, nếu như hại đến Mộ Dung Bắc Quý, thực sự là tội tày trời! Nhưng khi a hoàn này nhắc đến, làm Thẩm Hi Nguyệt nghĩ đến điều gì đó. Thằn nào hôm đó Triệu Khương Lan không chịu tha cho Lâm Gia Uyển..

Tại sao hôm đó nàng ta lại làm to chuyện như vậy, quan hệ giữa nàng ta và Mộ Dung Bắc Hải thật không đơn giản.

Thẩm Hi Nguyệt trầm ngâm: "Trở về nói với phu nhân người rằng, vị Thần vương phi này của chúng ta quan tâm đặc biệt đối với Sơn vương điện hạ, Liên công tử nhà người động đến ngài ấy, Thần vương phi tất nhiên sẽ xử lý các ngươi”.

Sau khi nói xong, nàng đột nhiên có một kế hoạch. Không phải bây giờ Mộ Dung Bắc Uyên rất coi trọng Triệu Khương Lan hay sao?

Nếu bên ngoài có tin đồn rằng Thần vương phi và huynh đệ tốt của hắn có mối quan hệ không rõ ràng, không biết rằng hắn ấy sẽ giải quyết như thế nào..

Ở cửa tiệm của Lan Tâm, Triệu Khương Lan gọi Dịch Chân đến: "Gần đây ta có thêm một ai hoàn mới, tên là “Mai Hương”. Giúp ta để mắt đến nàng ta, đặc biệt khi nàng ta ra ngoài một mình, hãy đi theo nàng ta để xem nàng ta có gặp ai khác bên ngoài hay không?

Dịch Chân có chút khó hiểu: "Vương phi lo lắng về a hoàn mới này, vậy thì đổi người khác là xong, tại sao phải thăm dò như vậy?”

"Không, ta giữ nàng ta có dụng ý khác. Ta không sợ nàng ta có thể làm hại ta, mà ta muốn biết liệu có thể lực nào khác đứng sau nàng ta hay không. Cẩn thận khi người theo dõi nàng ta. Võ công của nàng ta không hề thấp đâu. Đừng để bị nàng ta phát hiện. "

Dịch Chân chỉ đành đáp ứng. Triệu Khương Lan liếc nhìn cửa tiệm: "Phú Sơn đâu? Gần đây không thường thấy hắn ta."

"La Tước tướng quân đến vài lần, Sơn huynh cố ý tránh mặt, cho nên đã chủ động đi giám sát công việc trong xưởng"
 
Chương 328


Nàng thở dài: "Sở dĩ La Tước hành động vội vàng như vậy là vì huynh ấy phải rời đi sau đêm trừ tịch. Huynh ấy không chịu nổi Phú Sơn bị hoang phế như vậy ở cửa tiệm của chúng ta nên mới cố ý muốn đứa Phú Sơn. quay lại doanh trại. Nhưng Bạc Sơn lại từ chối. Dẫn đến cả hai người mới trở nên cứng đầu như vậy".

"Thực ra, ta hy vọng huynh ấy có thể quay trở lại. Sơn huynh khác với chúng ta. Chúng tôi chỉ biết một vài món võ bình thường, còn huynh ấy là vị trướng có tài năng thiên bẩm. Những kỹ năng bày binh bố trận đó, chỉ có sử dụng trên chiến trường thì mới có tác dụng. Để ở cửa tiệm trang sức này, thật sự là phí phạm tài năng mà."

Triệu Khương Lan gật đầu và không nói gì. Dù thế nào đi nữa, cũng phải tôn trọng quyết định của chính Phú Sơn.

Khi nhìn thấy bản thiết mới của Tiểu Dương, nàng lại nghĩ đến điều gì khác.

Lần trước, Mộ Dung Bắc Uyên ám chỉ rằng hắn ta muốn có một túi hương, mặc dù nàng cũng không đồng ý một cách rõ ràng.

Nhưng trong lòng nàng đã dự định thêu một cái cho hắn ta, để hắn ta đỡ phải suốt ngày nhớ đến.

Trở lại vương phủ, Triệu Khương Lan liền vẽ hoa trong sân.

Sở Sở nhìn thấy nàng vẽ vài bức tranh đều không vừa ý, có chút buồn cười.

"Vương phi đừng lo lắng, vương gia nếu như đã mở miệng đòi, thì tất nhiên dù vương phi thuê ra kiểu gì thì ngài ấy cũng sẽ thích. Chỉ cần là do vương phi làm, ngài ấy nhất định sẽ vui vẻ mà đeo lên"

Triệu Khương Lan lại gạt một tờ giấy khác: "Dù sao cũng là lần đầu tiên trong đời ta làm loại chuyện này. Đây cũng là lần đầu tiên bổn cung đích thân làm túi thơm tặng hắn ấy, nhất định phải đẹp một chút mới được. Cũng không biết bình thường hắn ấy thích con vật gì, để bổn cung lấy làm tham khảo”

Nàng quay đầu nhìn về phía Mai Hương, nhưng thấy nàng ấy dáng đứng thẳng tắp, không hề có ý định tham gia, tính tình có chút xa lánh.

Nhìn thấy Triệu Khương Lan hỏi mình, nàng bình tĩnh đáp: "Bẩm vương phi, nô tỳ không hiểu chuyện này lắm, e rằng không thể cho người ý kiến tham khảo."

"Thôi đi, ngày mai các ngươi cùng bổn cung ra ngoài mua vải và chỉ thêu vậy."

Ở một góc sân, một a hoàn lén lút áp tại vào chân tường nghe lén một lúc rồi mới thận trọng chuồn đi.

Mai Hương đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đó, ánh mắt có chút sắc bén.

"Vương phi, vừa rồi có người nghe lén".

Triệu Khương Lan coi như không có chuyện gì: "Không sao, hẳn là người bên Trắc phi. Chúng ta cũng không nói chuyện gì bí mật cả, bọn họ nghe thấy cũng không sao".

Chỉ là trong lòng nàng thầm kinh ngạc. Thực lực của nàng ta thật sự mạnh mẽ.

Một tiếng bước chân khẽ như vậy mà nàng ấy có thể phát hiện ra được, điều này không thể xem thường được.

Một a hoàn vừa rồi nghe trộm lập tức quay về báo cáo với Thẩm Hi. Nguyệt: "Trắc phi, nô tỳ đã nghe thấy vương phi nói, muốn làm cho vương gia một cái túi thơm, còn nói ngày mai vương phi cùng a hoàn sẽ ra ngoài mua vải và chỉ thêu”

Thẩm Hi Nguyệt chậm rãi sờ sờ móng tay: "Túi thơm? Hừ, vương phi thật sự là càng ngày càng thú vị. Trước kia ta chưa từng nghe nói nàng ấy có hứng thú với những chuyện phong hoa tuyết nguyệt này, tại sao bây giờ tự dưng lại nghĩ ra trò này chứ".

Hoán Vân không nhịn được mà khuyên nàng: "Trắc phi, nếu vương gia thích, hay là người cũng làm một ít đồ lặt nhặt này để lấy lòng ngài, nếu không để cho vương phi suốt ngày xuất hiện quanh vương gia, đối với người cũng không có lợi!".

"Cho dù ta có tặng huynh ấy, huynh ấy cũng phải để ý đến ta mới được."

"Người đừng nói như vậy, trong lòng vương gia nhất định là có người, nếu không ngài ấy cũng không thể ngày ngày đều đến Lạc Hương Các"

Thẩm Hi Nguyệt cảm thấy thoải mái hơn khi nghe những lời này, chính là Mộ Dung Bắc Uyên vẫn không quên nàng, dù bận rộn đến đâu cũng sẽ đến gặp nàng mỗi ngày.

Nàng nhướng mày: "Đi, hôm đó ở buổi hoa trà yến không phải vương phi đã viết một bức tự sao? Ngươi nghĩ cách kiếm về đây cho ta"

Hoán Vân khó hiểu: "Trắc phi định làm gì?". Thẩm Hi Nguyệt cười lạnh: "Ta có mục đích của mình"

Mộ Dung Bắc Uyên không phải mong chờ Triệu Khương Lan cho hắn một bất ngờ hay sao? Nàng nhất định sẽ cho hắn bất ngờ triệt để.

Để hắn không chỉ ngạc nhiên mà còn khắc ghi trong lòng.
 
Chương 329


Thấy Thẩm Hi Nguyệt cử người đến, Lâm Gia Uyển miễn cưỡng đưa tờ giấy có chữ của Triệu Khương Lan viết ngày hôm đó cho họ.

"Được rồi, Trắc phi nhà người muốn cái này làm gì?".

Hoán Vân đành phải trả lời một cách chung chung: "Trắc phi nói người có dụng ý khác, nô tỳ cũng không rõ lắm".

"Hôm đó sau khi các ngươi đi về phủ, vương gia thật sự không trách phạt gì sao?"

"Vương gia chỉ phạt Trắc phi hai tháng bổng lộc, cái khác thì cũng không có gì nữa"

Lâm Gia Uyển bĩu môi, đây gọi gì là hình phạt.

So với hoàn cảnh sống dở chết dờ của nàng ở nhà họ Liên bây giờ, Thẩm Hi Nguyệt như thế là quá tốt rồi.

Nói ra cũng thấy kỳ lạ.

Nói Mộ Dung Bắc Uyên không tốt với Thẩm Hi Nguyệt, thì nàng ta đã phạm phải chuyện lớn như vậy, Mộ Dung Bắc Uyên cũng không lỡ làm gì nàng.

Nhưng nếu hắn vẫn yêu thích Thẩm Hi Nguyệt như trước, hắn ta sẽ không bảo vệ Triệu Khương Lan như vậy trước mặt mọi người hôm đó.

Thái độ không rõ ràng này này thật là đáng kinh ngạc.

Nàng lại nghĩ tới một chuyện khác: "Sơn vương gia hiện tại đang ở trong Thần Vương phủ, thật sự có mối quan hệ không bình thường với vương phi sao?"

"Đúng vậy, Sơn vương đối với vương phi mà nói rất quan trọng, bây giờ đều không mời ngự y trong cung nữa, đều là do vương phi một mình. chăm sóc"

Lâm Gia Uyển có chút khó chịu.

Khi một người sống ở hoàn cảnh không được tốt lắm, họ sẽ thường nhớ về quá khứ.

Khi còn là vị hôn thê của thái tử, nàng rất được mọi người ngưỡng mộ.

Làm sao mà Triệu Khương Lan cái đồ thứ cấp đấy có thể so sánh được.

Nhưng Mộ Dung Bắc Hải nói bệnh là bệnh, còn ốm đến mức không tự đứng dậy được.

Ngã xuống một cái, mất đi ngôi vị thái tử còn chưa tính, thậm chí không thể tự mình lo liệu cho sinh hoạt cá nhân.

Nếu hắn vẫn khỏe mạnh thì tốt biết mấy, nàng bây giờ đã là thái tử phi chính thức.

Không một nữ nhân nào ở kinh thành có thể rạng rỡ hơn nàng.

Đặc biệt tính tình của Mộ Dung Bắc Hải giống như gió mùa xuân, như mưa mùa thu, ôn nhu nhẹ nhàng.

Cho dù là một nghìn tên Liên Khuê Nghiêm cũng không thể so sánh được.

Nhưng việc nàng bỏ rơi Mộ Dung Bắc Hải khi hắn khó khăn nhất cũng là sự thật.

Vào thời điểm đó, cho dù là nhà họ Liên hay bản thân nàng đều hoảng sợ trước sự thay đổi đột ngột này.

Nhà họ Liên gần như chỉ trong tích tắc đã thay đổi lập trường của mình, chuyển sang phía của Trữ Quốc Công.

Nàng không can tâm cả đời phục vụ một người phế vật, vì vậy đã gặp riêng hắn để đề cập đến việc hủy hôn ước.

Những chuyện trái đạo lý như vậy, nhà họ Lâm không dám bẩm báo với hoàng thượng.

Chỉ khi nàng dành được sự đồng tình của Mộ Dung Bắc Quý, để hắn chủ động đề nghị, họ mới có thể cứu vãn được tình hình.

Khi đó, hắn chắc hẳn rất thất vọng về bản thân mình. Nghĩ đến đây, Lâm Gia Uyển càng thêm ghét bỏ Triệu Khương Lan. Cứ để Mộ Dung Bắc Hải tiếp tục trầm mặc mãi không được sao!

Tại sao Triệu Khương Lan nhất định phải giả danh thánh nhân, kéo hắn ta ra khỏi vũng bùn, và cho hắn ta hy vọng một lần nữa.

Bằng cách này, Triệu Khương Lan đã trở thành ánh sáng trong cuộc đời tăm tối của hắn, và trở thành một sự tồn tại đặc biệt đối với họ.

Vậy còn nàng thì sao, không phải khiến nàng càng trở nên không thể chấp nhận được hay sao!

Hoán Vân không để ý đến vẻ mặt biến đổi thất thường của Lâm Gia Uyển, cầm tờ giấy đỏ rồi rời đi.

Thẩm Hi Nguyệt nhìn chằm chằm vào hai dòng chữ viết trên tờ giấy: “Thiên thu vạn đại, an khang thịnh vượng", rồi nở một nụ cười nhàn nhạt.

Nàng xoa nhẹ ngón tay vào dòng chữ, trong lòng nàng đã có sẵn một kế hoạch rồi.
 
Chương 330


Ngày hôm sau, Triệu Khương Lan đưa Sở Sở và Hồng Mai đi ra chợ.

Nàng cũng ra lệnh cho Mai Hương đi đến "Lan Tâm", giả vờ bảo nàng ta chuyển vài lời đến Dịch Chân..

Thực ra, Triệu Khương Lan muốn Dịch Chân làm quen với tướng mạo của nàng ta.

Ngoài ra, nàng còn tiết lộ cho nàng ta biết bí mật mình là Triệu Minh, cũng là lão bản của "Lan Tâm".

Đối với một Phượng Vệ mà nói thì đây cũng không phải là chuyện gì lớn.

Nhưng với tư cách là Phượng Vệ, nàng ta có nghĩa vụ phải báo cáo mọi chuyện cho chủ tử của mình.

Vì vậy, nếu đúng như Triệu Khương Lan đoán, Mai Hương sẽ nhận cơ hội này để đi tìm chủ tử của nàng ta.

Mà Dịch Chân có lẽ sẽ phát hiện ra được điều gì đó. Quả nhiên giống như những gì nàng dự đoán.

Sau khi ra khỏi "Lan Tâm", Mai Hương không lập tức hồi phủ mà đi đến lâu Yên Vũ.

Nàng ta dừng xe quen đường quen nẻo theo lối cũ đi vào từ sân sau, sau đó đi thẳng đến một căn phòng rồi gõ cửa.

Nữ nhân ở bên trong mở cửa và ra hiệu cho nàng ta bước vào. Mai Hương kính cẩn gọi một tiếng: "Cô nương"

Nữ nhân lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, rồi gật đầu cười với nàng ta: "Hiện tại người đang làm việc ở đâu?".

"Thuộc hạ tiến vào Thần vương phủ, trở thành người hầu thân cận của Thần vương phi".

"Ồ? Là Thần vương phi sao? Nàng ấy là một nữ nhân rất thông minh, ta cũng khá thích nàng ấy. Nếu ngươi đã ở cạnh nàng ấy, vậy thì chăm sóc nàng ấy cẩn thận là được"

Mai Hương nói tiếp: "Thuộc hạ phát hiện ra Thần vương phi còn có một thân phận khác. Nàng ấy thường cải trang thành nam nhân, tên là Triệu Minh. Trong tay nàng ấy cũng có một cửa tiệm kinh doanh rất phát đạt, đó là một cửa tiệm ở kinh thành tên là “Lan Tâm”. Nàng ấy chính là lão bản đứng sau của cửa quán đó.

"Triệu Minh?" Nữ nhân cười khúc khích: "Ta biết, nàng ấy đã từng dùng thân phận là nam nhân đến gặp ta, nhưng ta lại không biết rằng “Lan Tâm” là cửa tiệm của nàng ấy. Thần vương phi này cũng khá thú vị đấy".

Cũng thật trùng hợp, không phải là đầu bảng như Hồng Vân của lâu Yên Vũ hay bất kỳ một nơi nào khác!

"Nếu như nàng ấy đã chọn người, điều đó cho thấy hai người có duyên với nhau. Bây giờ ngươi đã là tỳ nữ của nàng ấy, đương nhiên phải bảo vệ nàng ấy chu toàn. Nhưng người cũng nên biết rằng bảo vệ chu toàn cho nàng ấy không có nghĩa là làm ảnh hưởng đến sức mạnh của Phượng Vệ. Tất cả chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của chính người. Những lời này không cần ta phải nhắc lại nữa chứ?"

Mai Hương chắp tay nhận lệnh: "Thuộc hạ đã rõ!"

"Đi đi, suy nghĩ của Thần vương phi vô cùng nhạy bén, về sau ngươi đừng tới tìm ta thường xuyên. Nếu như bị nàng ấy phát hiện, ta và người đều sẽ gặp phiền phức"

"Vâng!"

Trong tiệm vải, Triệu Khương Lan chọn ra một cuộn vải màu tím nhạt, thoạt nhìn rất trang nghiêm, quý phái.

Nàng nghĩ đến việc hàng ngày Mộ Dung Bắc Uyên đều mặc quần áo tối màu, ngay triều phục cũng tối màu, phối với màu này là vừa hợp.

Chủ tiệm vội vàng cười nói: "Mắt nhìn của vị phu nhân này thật tốt. Cửa hàng của chúng ta chỉ có hai cuộn vải này, vừa được gửi đến từ Triều Chân. Không phải nói khoác chứ ở cả cái kinh thành này chỉ có tiệm của chúng tôi mới có loại thượng hạng như này"

Vải thượng hạng cũng đồng nghĩa với việc giá thành của nó cũng cao ngất ngưởng.

Mặc dù, miệng Triệu Khương Lan không ngừng kêu đắt, nhưng nàng vẫn không do dự mà mua về.

Nhân tiện nàng còn mua thêm một ít sợi chỉ vàng chỉ bạc, tiêu tốn rất nhiều ngân lượng.

"Mộ Dung Bắc Uyên ơi là Mộ Dung Bắc Uyên, để thỏa mãn lòng hư vinh của huynh, bổn cung đã phải tiêu tốn rất nhiều ngân lượng rồi!".

Bọn họ vừa đi khỏi, lão bản đã mãn nguyện cất tiền đi, tưởng rằng lần này đã gặp được khách quý.

Không ngờ một lúc sau, một nô tì khác ăn mặc đẹp đẽ bước vào.  Vừa nhìn đã biết là hạ nhân của một gia đình giàu có ra ngoài mua đồ cho nữ chủ tử.

Lão bản giương miệng cười nói chào đón: "Không biết quý khách cần gì, tiệm của chúng tôi cái gì cũng có".

"Lão bản, ba vị vừa rồi đã mua cái gì, tiệm của ông còn không?"

Nghe nàng ta nói, lão bản nhanh chóng lấy ra một cuộn vải tím duy nhất còn sót lại: "Người đến thật đúng lúc, tiệm của ta tổng cộng chỉ có hai cuộn".

Nàng nô tì không chút do dự: "Ta muốn mua. Họ còn mua cái gì khác không?"

Lão bản vội nói: “Còn chỉ vàng chỉ bạc” "Lấy cho ta một ít nguyên liệu y như vậy."
 
Chương 331


Người đến vừa nói xong liền phân phó nói: "Ta không muốn cho người khác biết chuyện này, nếu sau này có người hỏi thăm, các ngươi nhớ đừng lắm miệng!".

Hiếm khi gặp được khách hàng lớn chịu mua vải Triều Chân, lão bản đương nhiên không dám đắc tội.

Ông ta liên tục đồng ý: "Người cứ yên tâm, ta rất kín tiếng, cam đoan. sẽ không có người thứ ba biết được chuyện này."

Có được sự đảm bảo của ông ta, nàng nô tì yên tâm mang đồ đi.

Trước khi hồi phủ, Triệu Khương Lan nhìn thấy Dịch Chân- người đã đi theo Mai Hương trở về.

Tất nhiên nàng biết hắn ta tìm đến là có chuyện gì, thần sắc nàng trở nên nghiêm túc: "Thế nào rồi, tra ra được cái gì rồi?".

Vẻ mặt của Dịch Chân rối rắm: "Mai Hương đi đến lâu Yên Vũ. Thuộc hạ giữ khoảng cách nhất định mà đi theo nàng ta, phát hiện nàng ta quen đường quen nẻo đi vào sân sau của lâu Yên Vũ. Thuộc hạ sợ có người bên trong nhìn thấy nên không dám đi theo vào, nên chỉ có thể đứng đợi ở bên ngoài. Một lúc sau nàng ta đã đi ra, sợ rằng bây giờ nàng ta đã hồi phủ rồi."

Lần này Triệu Khương Lan có chút kinh ngạc: "lâu Yên Vũ?"

Nàng không nhịn được mà lắc lắc đầu, đúng vậy, đáng lẽ ra nàng nên nghĩ đến nó.

lâu Yên Vũ là nơi ăn chơi có tiếng nhất ở kinh thành, khách đến đều thuộc dòng dõi quý tộc.

. Mỗi khi các công tử quý tộc cơm no rượu say thì họ sẽ không thể giữ nổi bí mật nào nữa.

Biến nơi này thành một cứ điểm, há chẳng phải nó sẽ là một nơi tình báo tốt nhất sao?

Nàng đột nhiên có chút dở khóc dở cười.

Phượng Vệ thực sự càng ngày càng có khả năng nuôi dưỡng lực lượng gián điệp của nước địch dưới trướng Hoàng thành một cách phố trương.

Nhưng Triệu Khương Lan không hề lo lắng, nếu Phượng Vệ thực sự làm ra hành động gì khác thường thì nàng cũng có biện pháp khống chế nó.

Sau khi phái Dịch Chân rời đi, nàng cũng trở lại Vương phủ.

Mai Hương quả nhiên đã canh gác ở trong sân, Triệu Khương Lan coi như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫy tay với nàng ta.

"Ngươi cũng đến đây, cùng nhau giúp bổn cung cắt vải"

May áo quần thực ra không khó, tuy kiếp trước nữ Nàng ng gia chánh của Triệu Khương Lan không được tốt cho lắm nhưng nàng lại rất thông minh.

Đôi khi rảnh rỗi nàng sẽ đến Tú phường ở trong cung để xem những tú nương thêu thùa may vá, nhìn mãi nhìn mãi rồi nàng cũng học được chút ít.

Cho nên rất nhanh nàng đã cắt ra được một bản phác thảo. Điều quan trọng nhất là thêu ở mặt trên..

Thân là một Vương gia, tuy rằng không tính là có phẩm cấp nhưng Mộ Dung Bắc Uyên cũng có phẩm cấp tương đương với một chức quan rất cao.

Vì vậy hình thêu trên triều phục của hắn là tiên hạc. Như vậy, túi thơm sẽ không thể chọn cùng một mẫu.

Nhưng Triệu Khương Lan có ý định ghép hai thứ tương xứng với nhau lại, do đó mây ngũ sắc phối với tiên hạc là vô cùng thích hợp. Truyện Dị Giới

Nhưng nếu chỉ có vài đám mây ngũ sắc thì lại có chút đơn điệu.

Triệu Khương Lan không nhịn được liền nghĩ đến tên của Mộ Dung Bắc Uyên.

Bắc Uyên có nghĩa là trắng sáng, tức là vầng trăng sáng trên bầu trời, chiếu sáng rực rỡ.

Chi bằng thêu thêm một vầng trăng tròn bên những đám mây ngũ sắc.

Các sợi chỉ vàng chỉ bạc vừa hay phát huy được tác dụng của nó. Ý kiến này đã được mọi người nhất trí cao.

Hồng Mai không khỏi xúc động nói: "Vương phi thực sự rất quan tâm đến Vương gia. Ngài ấy sẽ rất hạnh phúc khi nhận được món quà chan chứa tình cảm như vậy".

Triệu Khương Lan bỗng nhiên dừng lại động tác, hơi giật mình sau đó mới quay sang nhìn bọn họ.

"Bổn cung quan tâm Vương gia sao?"
 
Chương 332


Ngay cả Mai Hương- người mới đến đây được vài ngày cũng gật đầu: "Nô tỳ có thể nhìn ra quan hệ giữa Vương phi và Vương gia rất tốt."

Nàng gật đầu, có chút lơ đễnh.

Thực ra, cho đến bây giờ nàng vẫn chưa rõ tình cảm giữa mình và Mộ Dung Bắc Uyên là loại tình cảm gì..

Ngay từ khi bắt đầu, tất cả những gì nàng muốn là một cuộc sống yên ổn và không để người khác dễ dàng ức hiếp mình nữa.

Sau đó, mối quan hệ giữa họ ngày càng thân thiết, nàng cũng cảm thấy rất vui khi đạt được điều đó.

Một vị phu quân sẵn sàng đối xử tốt với mình thì nhất định sẽ tốt hơn một vị phu quân suốt ngày oán giận mình.

Thậm chí họ cũng đã có hành động thân mật nhất.

Có lẽ bây giờ Mộ Dung Bắc Uyên thích nàng. Vậy còn nàng thì sao? Nàng cũng thích Mộ Dung Bắc Uyên sao?

Nghĩ đến đây, cây kim trong tay nàng chợt rung lên.

Mũi kim đâm vào một điểm trên đầu ngón tay, Sở Sở vội vàng kêu một tiếng: "Vương phi cẩn thận!".

Triệu Khương Lan hờ hững xua tay: "Không sao"  Mộ Dung Bắc Uyên bước vào Tịch Chiếu Các, nhìn thấy những mảnh vải vụn trên bàn.

Hắn đã đoán ra được điều gì, trong lòng vui mừng khôn xiết liền quay đầu hỏi Triệu Khương Lan: "Hôm nay Vương phi bận làm gì vậy? Ta nghe Chu Khiết nói nàng đi ra ngoài mua ít đồ. Nếu nàng cần gì thì cứ sai hạ nhân đi mua là được rồi."

Triệu Khương Lan vừa nhìn thấy nụ cười không che giấu được trong mắt hắn, nàng liền biết Mộ Dung Bắc Uyên đây là chiếm lợi còn khoe mẽ.

Nàng không nói với hắn, ngược lại còn cố ý lạnh nhạt nói: "Thần thiếp mua đồ của nữ nhân, không tự mình đi dạo xem thì làm sao biết được có vừa ý hay không? Có nói ra ngài cũng không hiểu đâu".

Mộ Dung Bắc Uyên đi tới, áp vào mặt nàng: "Thật sự chỉ mua đồ cho mình nàng, không có mua những thứ khác sao?"

Triệu Khương Lan trịnh trọng gật đầu: "Tất nhiên rồi" Trong lòng hắn rất muốn nói rằng nàng là một kẻ lừa đảo.

Nhưng hắn lại cảm thấy lúc này nói toẹt ra cũng không hay, sau này nhận được lễ vật mới bất ngờ.

Vì vậy, Mộ Dung Bắc Uyên kìm lại, lại nói với Triệu Khương Lan vài câu rồi mới đứng dậy đi đến Lạc Hương Các..

Triệu Khương Lan nhìn ra được, mỗi khi phải đến Lạc Hương Các thì tâm trạng của Mộ Dung Bắc Uyên sẽ không được tốt.

Nhưng lại không biết, đợi khi hắn đến đó, tâm trạng của hắn càng trở nên tồi tệ hơn.

Thẩm Hi Nguyệt đang dạy dỗ hạ nhân ở trong viện.

Một tiểu nha đầu lạ mắt quỳ xuống trước bậc thềm, đầu tóc rũ rượi, miệng không ngừng nói: "Trắc phi, nô tỳ sai rồi, nô tỳ không nên tùy tiện nói chuyện của chủ tử, nô tỳ không dám làm vậy nữa"

Mộ Dung Bắc Uyên tuy không muốn quản nhiều nhưng cũng không khỏi hỏi một câu: "Làm sao vậy?"

Thẩm Hi Nguyệt tựa hồ vừa nhìn thấy hắn liền dán đến gần người hắn: "Vương gian

Trong lòng hắn nổi lên một trận ớn lạnh, hắn không chút lưu tình kéo người ra xa: "Xảy ra chuyện gì? Nói cho bổn vương nghe xem"

"Còn không phải do con nha đầu này không hiểu phép tắc hay sao! Chuyện gì cũng dám nói lung tung trước mặt thần thiếp, thân thiếp vì quá tức giận nên mới phạt nàng ta.

Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy mất kiên nhẫn, nhưng vẫn nhẫn nhịn hỏi tiếp: "Nàng ta nói cái gì?"

Thẩm Hi Nguyệt trừng mắt nhìn ả nô tỳ, khiến nàng ta tự mình kể ra đầu đuôi câu chuyện.

"Vương gia, là phu nhân của Liên phủ đã mời trắc phi cho người đến thăm hỏi, trắc phi phái nô tỳ đến. Liên phu nhân hỏi nô tỳ về quan hệ giữa Sơn vương và Vương phi của chúng ta. Nô tỳ đã nói sự thật rằng hai chủ tử rất tâm đầu ý hợp. Ai ngờ rằng, Liên phu nhân lại trông có vẻ đau khổ và nói rằng cuối cùng nàng ấy đã biết lý do tại sao Vương phi lại muốn nhắm vào nàng ấy rồi".

"Liên phu nhân nói rằng gần đây nàng ấy đã nghe rất nhiều lời đàm tiểu bên ngoài, nói rằng mối quan hệ giữa Vương phi nhà chúng ta và Sơn vương có chút kỳ lạ. Vốn dĩ nàng ấy không hiểu tại sao Vương phi lại luôn nhắm vào mình. Bây giờ mới hiểu ra, sợ rằng Vương phi không vui vì nàng ấy từng là vị hôn thê của Sơn vương điện hạ. Hơn nữa mấy ngày trước, Liên công tử còn vô tình đâm bị thương Sơn vương, điều này càng đắc tội với ngài ấy, nghĩ lại điều đó càng khiến Vương phi không hài lòng."

Nghe xong câu chuyện Mộ Dung Bắc Uyên liền cười lạnh: "Cái quái gì vậy! Chuyện của Sơn vương thì liên quan gì đến Vương phi của bổng vương. Là kẻ nào đã tung ra những chuyện vô căn cứ này, ngay cả người trong Liên phủ cũng mặt dày mà tin vào nó. Tự bản thân Lâm Uyển Tây dùng những thủ đoạn hèn hạ khiến Vương phi tức giận, nhưng lại dám nói rằng Vương phi không đúng. Quả thật là một mưu kế hoàn hảo"

Khi nghe được những lời mà Mộ Dung Bắc Uyên bảo vệ cho Triệu Khương Lan, Thẩm Hi Nguyệt liền cảm thấy buồn bực.
 
Chương 333


Nhưng Thẩm Hi Nguyệt vẫn chưa thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể thuận theo những lời đó.

"Còn không phải sao! Thần thiếp cũng cảm thấy chuyện này thật vô lý. Tuy rằng, thân thiếp thỉnh thoảng sẽ không hiểu chuyện, sẽ đố kỵ với tình cảm của ngài dành cho Vương phi, có chút vô lễ với nàng ấy. Nhưng không có nghĩa là thần thiếp sẽ để mặc người ngoài nói nhảm ảnh hưởng đến danh tiếng của Vương phi nhà chúng ta".

Ánh mắt của Mộ Dung Bắc Uyên sắc lạnh: "Những lời này từ đầu truyền ra?".

Ảnha đầu quỳ trên mặt đất bị hắn nhìn đến mức không dám ngẩng đầu lên, ấp a ấp úng nói: "Nô tỳ cũng không biết".

"Không biết mà dám lấy chủ tử ra làm câu chuyện để bàn tán? Não người nhà họ Liên có bệnh thì không nói làm gì, nhưng nếu người đã là cung nữ của Vương phủ, lẽ nào não của ngươi cũng bị hỏng rồi à! Người đâu, mau cắt lưỡi của ả cho bổn vương! Nếu như còn có người nào dám nói Vương phi và Sơn vương có điều mờ ám, bổn vương sẽ trực tiếp lấy đầu của người đó!".

Thẩm Hi Nguyệt chợt rùng mình, hắn không ngờ Mộ Dung Bắc Uyên lại có phản ứng lớn đến vậy.

Vốn dĩ nàng ta muốn cố ý mượn miệng của con nô tì này để làm cho Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy nghi ngờ, ai ngờ hắn lại tức giận đến mức này.

Ảnô tỳ sợ tới mức dập đầu liên tục, không ngừng cầu cứu Thẩm Hi Nguyệt: "Trắc phi hãy cứu nô tỳ với, nô tỳ không dám nữa."

Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Hi Nguyệt: "Nàng muốn cứu nàng ta?".

"Thần thiếp... Thần thiếp không muốn cầu tình cho nàng ta, nhưng lại cảm thấy những lời này không phải do nàng ta nói, chẳng qua nàng ta chỉ thuật lại những lời đồn đãi ở bên ngoài mà thôi."

"Chắc Trắc phi cũng biết, họa từ miệng mà ra. Nhưng nếu những người hầu này kiểm soát tốt cái miệng của mình, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, thì sẽ không rơi vào kết cục này. Bổn vương cũng coi nàng ta là tấm gương, nếu kẻ khác còn dám tái phạm, đừng trách bổn vương ra tay độc ác."

Nói xong, Mộ Dung Bắc Uyên cũng không thèm nhìn nàng ta mà trực tiếp ra hiệu cho thị vệ kéo người xuống.

Thẩm Hi Nguyệt bỗng cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Trước kia, tại sao nàng lại có thể nghĩ Mộ Dung Bắc Uyên là một người có tính tình tốt. Hiện tại xem ra tất cả chỉ là ảo giác.

Nếu hắn thực sự nổi giận nàng ta chắc chắn không thể gánh nổi. Đợi người vừa rời đi, hai chân của Thẩm Hi Nguyệt đều mềm nhũn.

Hoán Vân vội vàng đỡ lấy nàng ta: "Trắc phi, chuyện này phải giải quyết sao đây?".

"Bỏ đi, xem ra kế hoạch để cho hạ nhân trong phủ đồn đãi mấy lời không hay như này không thể dùng tiếp được nữa rồi. Bằng không dựa theo tính cách của Vương gia, ai mà dám nói mấy câu đó sợ rằng sẽ đều bị lôi đi chém đầu. Ngươi thử sai mấy người ngoài phủ loan tin xem sao, nhớ làm việc kín đáo một chút, đừng để người khác biết là do chúng ta tung ra.".

"Lại đến tú phòng xem xem, xem chiếc túi thơm kia làm đến đâu rồi, nhất định phải mau chóng hoàn thành sớm. Chữ viết thì mô phỏng lại theo chữ của Vương phi, nhất định phải làm giống như đúc."

Hoán Vân chỉ có thể run run rẩy rẩy đi làm. Trong lòng Thẩm Hi Nguyệt cười lạnh, rồi từ từ bình tĩnh lại.

Lý do khiến Mộ Dung Bắc Uyên phản ứng mạnh mẽ như vậy có lẽ là vì hắn để ý đến mối quan hệ giữa Mộ Dung Bắc Hải và Triệu Khương Lan.

Nếu hắn càng tỏ ra quan tâm Triệu Khương Lan nhiều hơn, thì sau này cuộc cãi vã sẽ càng trở nên gay gắt hơn.

Nàng ta tìm một người ở bên ngoài tủ phòng cũng dùng những nguyên liệu kia để thêu một chiếc túi thơm.

Trên mặt không thêu hoa văn nhưng lại thêu một chữ “Phúc”.

Đó là chữ cuối cùng trong hai dòng chữ mà Triệu Khương Lan viết trong buổi trà thưởng hoa ngày hôm đó. Thẩm Hi Nguyệt sai Hoán Vân lấy lại tờ giấy đỏ là để dùng cho dịp này.

Đến lúc đó xem nàng ta làm thế nào để giải thích!  Mộ Dung Bắc Uyên không ngờ lại thật sự nghe được những lời đồn đại kỳ quái đó ở bên ngoài phủ.

Hôm qua, ở Lạc Hương Các hẳn đã cố gắng nhịn một bụng lửa giận. Hôm nay, khi đi tảo triều hắn vừa ngồi vào một cửa quán đề ăn bữa sáng thì liền nghe được có người đang nói nhảm về chuyện đó.

"Các ngươi có nghe được tin gì hay chưa, Sơn vương điện hạ đến nay vẫn sống ở Thần Vương phủ, đều do Thần Vương phi một mình chăm sóc, vô cùng chu đáo! Quan hệ giữa bọn họ rất không bình thường!"

"Sơn vương điện hạ không phải là tiền Thái Tử sao? Nghe nói ngài ấy là người hiền lành, là một người chính nhân quân tử. Chẳng lẽ là bởi vì Thần Vương phi không được Thần Vương yêu thích, lại gặp được một sự huynh tốt tính như Sơn vương, thường xuyên qua lại hai người đó liền nảy sinh tư tình”
 
Chương 334


"Trời ơi, thật kinh khủng! Người bình thường khi gặp phải loại chuyện này đều khiếp sợ mà né tránh. Nếu chuyện này thật sự xảy ra trong hoàng tộc, người trong cung làm sao có thể buông tha cho Thần Vương phi?"

Mộ Dung Bắc Uyên nhắm mắt lại rồi đột nhiên rút thanh kiếm ra. Những người ngồi xung quanh đều giật mình, mặt tái mét nhìn hắn.

Ngược lại, những ám vệ của Mộ Dung Bắc Uyên lại run sợ, lo sợ rằng chủ tử sẽ không vui mà chém đầu tất cả những người này.

Bất kể lý do gì, nó luôn có tác động đến danh tiếng của Vương gia.

Bọn họ vội vàng khuyên nhủ người dân, rồi nhanh chóng giản tán tất cả mọi người.

Mộ Dung Bắc Uyên phải mất một lúc lâu mới thu lại thanh kiếm: "Đi tra, tra rõ ràng cho bổn vương, là kẻ nào tung mấy tin đồn nhảm này ra ngoài. Tất cả những kẻ tung tin đồn đều đưa đến Kinh Triệu Phủ, nghiêm hình thẩm vấn!"

Triệu Khương Lan hiển nhiên cũng cảm thấy hai ngày nay tâm trạng của Mộ Dung Bắc Uyên không tốt lắm.

Nàng không nhịn được mà hỏi: "Huynh làm sao vậy, tâm trạng không tốt sao?"

"Chỉ là một số công vụ trên triều mà thôi, không có gì". Mộ Dung Bắc Uyên không muốn nói với Triệu Khương Lan những điều này.

Hắn không muốn nàng cảm thấy mình là một người hẹp hòi, đặc biệt là trước đây hắn đã từng hứa rằng sẽ không vô duyên vô cớ mà hoài nghi nàng.

Triệu Khương Lan cũng không chút nghi ngờ, nhưng vẫn muốn dỗ dành hắn.

"Huynh mau nhắm mắt lại."

Mộ Dung Bắc Uyên ngơ ngác, Triệu Khương Lan lại chọc hắn: "Nhanh lên, sẽ có điều bất ngờ!"

Lúc này hắn mới nở một nụ cười thật tươi: "Thật sao? Là gì vậy!?"

Thật ra, hắn đã sớm đoán được, nhưng Mộ Dung Bắc Uyên vẫn rất mong chờ.

Những u ám trong lòng hắn cũng tan biến.

Triệu Khương Lan nhẹ nhàng lấy ra một chiếc túi thơm màu tím nhạt và tìm một vị trí.

Sau đó, nàng cẩn thận buộc chiếc túi thơm vào đại lưng của hắn.

Mộ Dung Bắc Uyên lúc này vẫn đang nhắm mắt, nhưng hắn có thể cảm giác được nàng đang chuyển động trước mặt.

Vì vậy, khóe miệng hắn bất giác nhếch lên, không thể kìm nổi. "Được rồi, huynnh mở mắt ra đi.". Lúc này Mộ Dung Bắc Uyên mới từ từ mở mắt ra, khi chạm xuống dưới liền thấy một gói chiếc túi thơm màu tím.

Chất vải dày dặn và mượt mà, có độ tinh tế và quý giá.

Bên trên còn thêu thêm mấy đám mây ngũ sắc và vầng trăng sáng, trông vô cùng thơ mộng và thanh nhã.

Đẹp quá, tay nghề của Vương phi nhà hắn thật tuyệt!

Càng nghĩ hắn càng thấy hài lòng, mỉm cười với nàng: "Vương phi thật có lòng, sao trên đời lại có đôi bàn tay khéo léo độc nhất vô nhị như thế này, bổn vương vô cùng yêu thích, ta nhất định sẽ đeo nó mỗi ngày, để cho mấy người xung quanh ghen tỵ"

Triệu Khương Lan bị những lời hắn nói làm cho xấu hổ: "Ở đâu ra độc nhất vô nhị, dưới đất không có việc gì, huynh bớt trêu đùa ta đi."

"Ta làm gì có trêu đùa nàng? Thật sự rất đẹp. Nhìn vầng trăng này, tròn hơn đĩa ngọc, vô cùng sáng. Người ta nói nhìn trăng nhớ người, Vương phi thêu vầng trăng này là hy vọng bổn vương thời thời khắc khắc đều nghĩ đến nàng sao?"

Mặt Triệu Khương Lan nóng lên, khịt mũi: "Ta làm gì có ý đó, huynh đừng hiểu sai! Mặt trăng này có ngụ ý là tên của huynh. Người ta nói trăng sáng là phong cảnh đẹp nhất, Vương gia không phải là vầng trăng sáng nhất trên bầu trời hay sao?"

Mộ Dung Bắc Uyên càng cười tươi: "Ồ? Thì ra trong lòng Vương phi, bổn vương là mặt trăng trên trời. Vậy thì càng tốt, khi nào Vương phi ngẩng đầu liền có thể nhớ đến bổn vương rồi. Bất kể nàng ở nơi nào, bổn vương cũng vĩnh viễn ở bên cạnh nàng."
 
Chương 335


Triệu Khương Lan nghe những lời này, trong lòng đột nhiên ấm áp.

Không ai là không thích những lời nói ngọt ngào, đặc biệt là những lời tốt đẹp từ miệng của nam nhân đẹp trai như vậy.

Cảnh đẹp ý vui, tiếng du dương êm tai.

Nàng khúc khích cười, bị hắn một tay ôm vào trong ngực.

Mộ Dung Bắc Uyên ngửi mùi thơm thoang thoảng trên tóc nàng, nhịn không được nghiêng người hít sâu vài cái.

Bộ dạng này nhìn có vẻ, hắn ta đối với nàng có chút ý lại và quyến luyến.

“Vương Phi, trong lòng nàng có ta, có phải không?”

Triệu Khương Lan thò đầu ra khỏi vòng tay hắn, nàng tỉ mỉ nhìn chằm chằm hẳn một lúc.

Mộ Dung Bắc Uyên bị nàng nhìn có chút khẩn trương, nhưng vẫn cố giả vờ hung hãn nắm cằm nàng.

“Trả lời mau, nếu không ta liền cưỡng hôn nàng.

Nàng cười một cái: “Não của ngài đang nghĩ lung tung gì vậy, ngài là phu quân của ta, trong lòng ta sao lại có thể không có ngài chứ?”

“Ta biết ngay mà.” Hắn cuối cùng cũng hài lòng, dùng lực với nàng cũng nhẹ hơn một chút.

Lần này hôn lên lông mày, dường như vẫn chưa đủ. Hắn nghiêng người hôn lên môi nàng, từng chút nhìn vào bên trong. Nhưng đột nhiên, hằn trầm giọng họ lên hai tiếng, một vết máu chảy ra từ khóe miệng.

Khứu giác nhạy cảm của Triệu Khương Lan, rất nhanh cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Nàng mở to đôi mắt nhìn hắn, nhưng Mộ Dung Bắc Uyên đã đưa tay che mắt nàng lại. Sau đó hắn dùng tay nhanh chóng lau sạch vết máu đó.

“Ngài sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?”

Triệu Khương Lan rất lo lắng, nhưng Mộ Dung Bắc Uyên chỉ quay mặt đi.

“Ta không sao.

“Sao có thể không sao được?” Nàng giữ chặt ngón tay của hắn, quả nhiên thấy máu trên đó.

Đôi mắt của nàng lập tức ngấn lệ.

“Thật ra ngài rất đau lòng đúng không, ta biết ngay mà, cổ tình sẽ không dễ vậy đâu, đột nhiên họ ra máu, đây là lần thứ mấy rồi, huynh nói sự thật cho ta biết, đừng có giấu ta.”

Mộ Dung Bắc Uyên chỉ nói:” Thật sự là lần đầu tiên, những lần trước chưa gặp bao giờ, cũng không biết lần này sảy ta chuyện gì, rõ ràng lần trước chúng ta cùng nhau tắm uyên ương cũng không có như vậy…

Nhìn thấy Triệu Khương Lan rơm rớm nước mắt, Mộ Dung Bắc Uyên lo lắng: “Đừng có khóc, ta không sao, chỉ là một chút máu mà thôi, nhưng giọt lệ này không xứng đáng.”

Hắn nói xong lại muốn ôm nàng, đem người ôm vào trong lòng.

Nhưng Triệu Khương Lan lại né tránh, kiên quyết không để hắn chạm vào.

“Ngài gần đây không thể gần gũi với ta.” Nàng oán trách nói, nói xong lại càng thêm giận, càng không muốn nói thêm nữa.

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn nàng một cách vô tội, nhìn nàng không phải là đang nói đùa, chỉ đành cười khổ một tiếng: “Ta đã đủ thảm rồi, vương phi còn muốn rời xa ta sao? Vậy bản vương sống còn ý nghĩa gì nữa.”

Triệu Khương Lan trừng mắt nhìn hắn một cái. Nàng vẫn là sợ hần không còn mạng để cùng nàng sống đến già

Thà sống không có ý nghĩa gì còn hơn chết.

“Cứ như vậy đi.” Nàng mất hứng bắt đầu đuổi người: “Ngài ra ngoài đi, ta mệt rồi.”

Mộ Dung Bắc Uyên bị nàng đuổi ra ngoài, sợ là đêm nay Tịch Chiếu Các cũng không thể ở lại.

Có thể nói trong lòng vô cùng đau khổ.

Đợi hắn đi rồi, Triệu Khương Lan mở cửa sổ ngước nhìn vầng trăng trên bầu trời.

Nước mắt lại đầm trên đôi mắt nàng, mặt hàng trước mặt dường như có chút mơ hồ.

Triệu Khương Lan đưa tay ra trong vô thức: “Ngài nói sẽ ở bên ta, mãi mãi, đừng nói mà không giữ lời như vậy.”

Cảnh ban đêm dày đặc, khuôn mặt lạ hoặc của tiểu nha đầu chạy đến trước sân của Mộ Dung Bắc Hải.

Hộ vệ trước cửa ngăn nàng lại: “Là ai? Có chuyện gì?”

“Nô tì tuân theo mệnh lệnh của vương phi, đến đưa cho Sơn vương điện hạ chút đồ do chính tay vương phi làm, xin hộ vệ đại ca hãy nhận lấy, thay nô tì chuyển giao cho điện hạ.”

Xác thực thỉnh thoảng Triệu Khương Lan sẽ phải người đến giao đồ, mặc dù nha hoàn này không phải quen mặt cho lắm.

Nhưng hạ nhân của Thần Vương phủ nhiều như vậy, hộ vệ của Mộ Dung Bắc Hải cũng không thể quen biết hết được.

Cho nên hắn mới không có nghi ngờ gì, nhẹ nhàng nhận lấy.
 
Chương 336


Nha hoàn kia cảm ơn vài tiếng rồi lại ẩn mình vào trong bóng đêm

Thị vệ đưa đồ vật cho Mộ Dung Bắc Hải: “Điện hạ, đây là đồ mà người hầu trong phủ Vương Phi đưa qua, mời ngài xem qua.”

Mộ Dung Bắc Hải mở lớp vải bố bọc ở bên ngoài, bên trong lại là một cái túi thơm màu tím.

Động tác của hắn khựng lại, có chút không thể tin được.

“Đây là Vương phi đưa cho bồn vương?”

“Đúng vậy! Nha hoàn kia nói đây là do đích thân Vương Phi làm!”

Tâm trạng của Mộ Dung Bắc Hải có chút phức tạp, hằn phất phất tay: “Đi ra ngoài đi

Trên túi thơm thêu thẳng một chữ “Phúc”.

Hắn có thể nhìn ra được chữ này được thêu dựa trên chữ viết của Triệu Khương Lan, chữ viết và thư pháp của nàng giống nhau như đúc.

Cái này là nàng đích thân làm sao?

Nàng đích thân thêu cho mình một cái túi thơm này sao?

Ngón tay của Mộ Dung Bắc Hải nằm chặt lấy túi thơm, trong lòng hiện lên một nổi bất an, nhưng lại càng vui sướng hơn. Không thể che giấu, không thể che giấu được sự vui sướng.

Nàng thật sự đã thêu một thứ đáng yêu như vậy cho hån!

Vẫn là một chữ “Phúc”, là vì để hắn mau chóng hồi phục, có thêm nhiều phúc khí.

Khi hẳn tưởng tượng như vậy thì trong lòng lại cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy, chắc là nàng muốn tặng cho hắn một cái túi phúc, coi như là một loại chúc phúc mà thôi.

Nếu đã như vậy thì hắn làm sao có thể làm trái ý tốt này.

Vì vậy hẳn không có chút do dự nào mà buộc chặt túi thơm ở trên người.

Bên trong hình như có hoa và cỏ khô giúp an thần, mùi hương rất là thanh nhã, thấm vào ruột gan.

Có lẽ là bởi vì có được thứ tốt như vậy mà khiến cho tâm trạng của con người cũng trở nên hạnh phúc.

Cả một đêm, Mộ Dung Bắc Hải ngủ rất thoải mái.

Nếu ban đêm ngủ ngon thì ngày hôm sau hắn sẽ dậy sớm một chút.

Mới tờ mờ sáng, Mộ Dung Bắc Hải đã cho người đẩy mình đến vườn hoa để chơi cờ.

Tay phải của hắn gần đây đã linh hoạt hơn rất nhiều, tuy rằng mới mấy ngày trước bị thương đến mức để lại một vết sẹo dài. Truyện hay luôn có tại || TRUMTRUY EN. c om ||

Nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến việc cử động bình thường.

Gần đây hắn rất thích đánh cờ với chính mình, chơi cùng một lúc bằng cả tay trái và tay phải, vô cùng thú vị.

Bởi vì hôm qua khi Mộ Dung Bắc Uyên đến một quán ăn để ăn sáng thì bị chọc cho tức giận, nên hôm nay không muốn ăn sáng ở bên ngoài.

Vừa hay ở trong bếp tự chuẩn bị bữa sáng cho Sơn vương, Mộ Dung Bắc Uyên cho người đi mời Sơn vương đến ăn cùng.

Tâm trạng của hắn rất tốt, sau khi mặc vào triều phục thì không thể chờ đợi mà mang túi thơm vào.

Ở trong mắt của hắn, túi thơm này rất hợp với bộ triều phục.

Những con hạc trắng bay trên trời cao, những đám mây tốt lành trôi theo ánh trăng.

Quả thực như thơ như tranh, có ý nghĩa nghệ thuật xấu xa..

Mộ Dung Bắc Uyên không khỏi mỉm cười, chỉ là ý cười vẫn chưa đạt tới đỉnh điểm thì đột nhiên khựng lại trên khuôn mặt.

Xe lăn của Mộ Dung Bắc Hải từ xa đi tới gần.

Hắn rõ ràng nhìn thấy trên eo của Tam ca cũng có một cái túi thơm.

Mộ Dung Bắc Uyên thu lại biểu cảm của mình, ngón tay không tự giác mà ấn lên eo.

Rõ ràng đầu ngón tay truyền đến cảm giác mềm mại và dày dặn của tơ lụa, tâm trạng của hắn co lại một chút. Mộ Dung Bắc Hải lại không chú ý đến biển hiện của đệ đê, chào hỏi hắn một cách vô cùng tự nhiên.

“Mấy ngày nay không thấy đệ ăn sáng ở trong phủ, ở bên ngoài có một quán ăn ngon sao?”

“Đúng vậy, có một quán ăn mới mở, hương vị cũng không tệ lắm. Chỉ là ăn hoài cũng sẽ cảm thấy ngán. nhìn

Hắn vừa nói, tầm mắt lại không nhịn được túi thơm của Mộ Dung Bắc Hải. mà cái

Càng nhìn trong lòng càng cảm thấy khó chịu. Giống với cái màu tím tươi sáng của hắn, thêu bằng chỉ vàng ánh bạc.

Cho dù hắn muốn lừa mình dối người mà cho rằng cái này không phải của Triệu Khương Lan, thì hắn cũng không thể nào tự lừa dối mình.
 
Chương 337


Bởi vì Mộ Dung Bắc Uyên đã ngồi xuống, bàn gỗ phía trước đã chắn túi thơm trên người hắn nên Mộ Dung Bắc Hải không để ý.

Trên thực tế, hôm nay hắn mang theo túi thơm trên người, cũng là bởi vì không có đa tâm. Nữ tử đem tặng những vật như vậy, có khả năng là muốn gửi gắm một phần tình cảm nào đó.

Thế nhưng Triệu Khương Lan là đại phu của hắn, ở bên trong lại bỏ thêm hoa cỏ khô, khiến hắn khó tránh khỏi cảm thấy cái túi thơm này là dùng để giúp hắn an thần.

Mộ Dung Bắc Uyên còn có công việc, liền tranh thủ xuất phát sớm một chút. Ngay trước lúc lên đường, hắn liền nhịn không được nhìn thoáng qua Chu Khiết đang đứng cạnh cánh cửa.

Chu Khiết biết ý, tiến lên một: “Vương gia có gì phân phó?”

“Ngươi đi hỏi thăm một chút, túi thơm của Sơn vương là từ đâu tới.”

Chu Khiết sửng sốt, cẩn thận nhìn sắc mặt của Mộ Dung Bắc Uyên một chút.

Thấy hắn dường như chỉ là hỏi, không thấy vẻ tức giận, liền vội vã đáp ứng.

Sau khi lâm triều, Mộ Dung Bắc Uyên đã bị đồng liêu có quan hệ thân thiết kéo lại. Người gọi hắn lại chính là Bạch Ngọc Dương, tuổi còn trẻ đã nhậm chức Tòng tam phẩm ở Thân Phủ Giám.

Bởi vì trước đây Bạch Ngọc Dương là đích thứ tử của Bạch đại nhân, khi còn bé cũng có may mắn cùng các hoàng tử cùng nhau đọc sách ở Nam Thư Phòng.

Cho nên hắn cùng Mộ Dung Bắc Uyên quan hệ cũng không tệ. Mộ Dung Bắc Uyên liếc mắt nhìn hắn, ý bảo hắn không nên đụng vào triều phục của mình, không mặn không nhạt hỏi một câu: “Làm gì vậy?”

“Điện hạ thật là may mắn, hôm nay hạ quan đứng ở phía sau ngài, liếc mắt liền thấy túi thơm trên lưng ngài. Đây chẳng lẽ là Thẩm tẩu tử làm cho ngài?”

Vài ngày trước Bạch Ngọc Dương bị phong hàn, hẳn là hơn nửa tháng không có ra cửa. Ở trong trí nhớ của hắn, nếu như Mộ Dung Bắc Uyên chịu dùng đồ vật gì đó của nữ nhân, vậy vật này nhất định là Thẩm Hi Nguyệt cho. Nghe nói như thế Mộ Dung Bắc Uyên liền thấy không đáng giùm Triệu Khương Lan.

Vì sao mỗi người đều cho rằng hắn cùng Thẩm Hi Nguyệt tình cảm sâu sắc không thay đổi, trước đây rất cuộc là hắn đã làm bao nhiêu việc có lỗi với Triệu Khương Lan?

Mộ Dung Bắc Uyên không vui nói với hắn một câu: “Ngươi làm gì có Thẩm tẩu tử nào. Vương phi của bản Vương họ Triệu, có thể đảm đương nổi hai chữ tẩu tử của ngươi, chỉ có một mình nàng mà thôi.”

Bạch Ngọc Dương kinh ngạc há miệng, có chút không dám tin tưởng lời này là từ trong miệng Mộ Dung Bắc Uyên nói ra.

Ngón tay thon dài của Mộ Dung Bắc Uyên liền giơ túi thơm ra, vẫn chịu nhịn tính tình giải thích: “Đây là Vương phi thêu cho bản vương đó, đẹp không”

“Đẹp đẹp! Tay nghề của tẩu tử thật tốt!”

Bạch Ngọc Dương đầu còn dám nhắc lại Thẩm Hi Nguyệt, khen Triệu Khương Lan không ngừng. Mộ Dung Bắc Uyên liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Dương.

Tiểu tử này kì thực là người có quan hệ tốt nhất với hắn và Lục đệ, tuy rằng không tính là vô cùng tuấn mỹ, nhưng từ nhỏ đến lớn nhân duyên vô cùng tốt. Hắn nhịn không được hỏi: “Ngọc Dương, nếu có một nữ tử tặng túi thơm cho nam tử, vậy là vì ý gì?”

Bạch Ngọc Dương lập tức nói: “Còn có thể vì cái gì, nhất định là hài lòng với nam nhân đó, túi thơm này là đồ vật mang theo bên người, há có thể tùy tiện tặng người, nếu muốn tặng, phải suy nghĩ kỹ!

Nói xong, hắn còn nhìn Mộ Dung Bắc Uyên nháy mắt: “Điện hạ đừng buồn phiền, Vương phi đối với ngài đây là một tấm chân tình rất rõ ràng, cho dù nàng ấy không tặng quà gì cho ngài, nhưng tâm ý nàng ấy đối với ngài ở kinh thành này ai chẳng biết?”

Mộ Dung Bắc Uyên sắc mặt có chút hổ thẹn.

Vậy có thể như nhau sao!

Lúc trước Triệu Khương Lan hành sự lỗ mãng căn bản là giả bộ, có một lần hắn hoài nghi trước đây nàng đối với hắn một cách khù khờ như vậy, chỉ là một kế sách giúp nàng rời khỏi Triệu phủ mà thôi.

Thế nhưng vì sao nàng phải tăng Mộ Dung Bắc Hải túi thơm chứ!

Lẽ nào Mộ Dung Bắc Hải cũng mở miệng muốn?

Không đúng, tính tình của Mộ Dung Bắc Hải sẽ không liều lĩnh như vậy.
 
Chương 338


Nếu thật là tạo ra từ tay của Triệu Khương Lan, cũng chỉ có thể là nàng ấy tự mình chủ động đưa. Lúc trở lại vương phủ, hắn quả nhiên nghe được tin tức chính xác từ trong miệng Chu Khiết. Giọng nói của Chu Khiết có chút áp lực, tận lực bình ổn mà trả lời: “Vương gia, túi thơm trên người Sơn vương điện hạ là do tối hôm qua Vương phi sai người đưa sang. Nhưng mà thuộc hạ nhìn thấy thảo mộc ở bên trong, e là để dùng cho Sơn vương điều trị thân thể”

Nói xong, hắn lại cố ý bổ sung một câu: “Vương phi làm đại phu, quan tâm Sơn vương gia, cũng là hợp tình hợp lý.”

Mặc dù đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên vẫn buồn rầu

Hắn phất tay một cái ý bảo Chu Khiết đi ra ngoài, ngón tay ấn ấn trán, một lúc lâu mới gọi Đông Diêu tiến vào để hỏi chuyện.

“Người tung tin đồn nhảm lúc trước đã bắt được chưa?”

“Thưa Vương gia, bắt được bảy tám kẻ lắm chuyện nhất, chỉ là nhiều người nhiều miệng, khó tránh khỏi có sơ sẩy, tạm thời chưa thể xử lý xong

Ngón tay của Mộ Dung Bắc Uyên gõ lên bàn: “Đông Diêu, người cảm thấy thái độ của Vương phi đối với Sơn vương như thế nào?”

Đông Diêu gãi đầu một cái: “Thuộc hạ cho rằng, trước đây ở Triệu phủ vương phi được huynh trưởng chăm sóc, tính tình của Sơn vương điện hạ lại ôn hòa, lại là huynh trưởng của ngài và vương phi. Bởi vậy, Vương phi đối với ngài ấy đương nhiên là có chút tình huynh muội”

“Tình huynh muội?” Mộ Dung Bắc Uyên bỗng nhiên nở nụ cười: “Ngươi nói đúng! Chính là tình huynh muội, đệ muội cũng là muội muội, cho nên Vương phi mới có thể chăm sóc như vậy!”

Nghĩ như vậy, tâm trạng của Mộ Dung Bắc Uyên mới khá hơn một chút.

“Nói cho Vương phi, hôm nay bản vương cùng nàng dùng bữa.”

Buổi chiều Triệu Khương Lan ở trong sân đi qua đi lại, nhớ tới vết sẹo trên tay Mộ Dung Bắc Hải, lại đưa qua một lọ thuốc mỡ.

Kết quả nàng vừa vào cửa liền thấy túi thơm trên người Mộ Dung Bắc Hải

Cái túi thơm này nàng không muốn chú ý cũng không được.

Bởi vì thật sự là quá giống với túi thơm mà nàng đưa cho Mộ Dung Bắc Uyên, ngoại trừ đường thêu ở ngoài không giống, chất liệu và kích cỡ đều giống nhau như đúc.

Triệu Khương Lan âm thầm hít một hơi, nhất thời không nghĩ ra vật này là từ đầu tới.

Ai biết Mộ Dung Bắc Hải thấy nàng nhìn chằm chằm túi thơm, ngược lại là cười: “Khương Lan, còn chưa kịp cảm ơn nàng. Túi thơm này thật tốt, ta rất thích, cảm ơn nàng đã có lòng may cho ta.”

Nàng kinh ngạc!

Làm sao có thể, rõ ràng nàng chỉ may một cái cho Mộ Dung Bắc Uyên, đâu còn sức lực mà làm thêm cái thứ hai.

Thế nhưng Mộ Dung Bắc Hải cũng không phải loại người hay nói bừa, hắn ta nói nàng đưa, nhất định là có người đã làm hắn tin rồi.

Lại nhìn chữ Phúc ở phía trên, đích xác là có mùi của Sợ rằng nói không phải nàng làm, người khác cũng nàng. không tin đầu.

Triệu Khương Lan có chút chần chờ.

Mộ Dung Bắc Hải nhìn xác thực thật cao hứng, theo lý thuyết, lúc này không thích hợp để nói cho hắn biết sự thật.

Dù sao loại chuyện này làm sai rồi, trên mặt hắn cũng không còn mấy phần mặt mũi. Thế nhưng không mau đem những chuyện này nói cho rõ ràng, vạn nhất người bên ngoài hiểu lầm thì làm sao bây giờ.

Nhất là nếu như Mộ Dung Bắc Uyên thấy được thì phải làm sao bây giờ, dựa theo tình tình của Mộ Dung Bắc Uyên, nhất định sẽ rất là tức giận.

Nàng thật vất vả mới cùng Mộ Dung Bắc Uyên có trạng thái tương thân tương ái bình yên như bây giờ.

Một khi bị đánh vỡ, không biết lại phải tốn bao nhiêu sức lực để bù đắp.

Triệu Khương Lan thở dài một hơi, vẫn quyết định nói ra sự thật.

“Tam ca, ta thật sự có làm cho huynh một đồ vật nhỏ giúp an thần, làm cho huynh ngủ được thoải mái. Thế nhưng túi thơm này không phải là do ta làm, đồ vật dự định đưa cho huynh, ta còn chưa kịp làm nữa.”

Vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Hải lập tức bị kìm nén.

Hắn cũng không tức giận, thế nhưng vẻ mặt thì vô cùng nghiêm túc.
 
Chương 339


Triệu Khương Lan chỉ nhìn thấy Mộ Dung Bắc Hải tháo chiếc túi thơm ra đưa cho mình, nàng thấy vậy liền nhanh chóng cầm lấy.

“Nhưng mà đêm qua, có một nữ nha hoàn đã giao thứ này với danh nghĩa của muội, và nói rằng muội đã tự làm nó rồi yêu cầu thị vệ của huynh chuyển nó cho huynh”

Nói xong, hắn liền yêu cầu cho người gọi thị vệ từ đêm qua vào để thẩm vấn.

Khi tên thị vệ đó nghe thấy Triệu Khương Lan hỏi ai là nha hoàn hôm qua đến giao đồ, tên thị vệ đó ngay lập tức liền hiểu ý.

Những thứ của ngày hôm qua có lẽ không phải là do vương gia tăng, mà là do ai đó mượn lấy danh nghĩa của vương gia và tặng cho vương phi.

Hắn ta trong chốc lát liền căng thẳng, vội vàng quỳ xuống nhận tội: “Cũng xin vương gia, Thần vương phi tha tội, bởi vì thuộc hạ không quen thuộc hạ của phủ Thần vương, đêm qua mưa to gió lớn, vào ban đêm, thuộc hạ cũng không có nhìn rõ diện mạo của người đó trong đêm tối. Vì vậy, thuộc hạ không biết danh tính của đối phương. Thuộc hạ nhất thời không có bắt bẻ nên mới nhận lấy đồ của nha hoàn kia, thật sự hổ thẹn!”

Mộ Dung Bắc Hải cũng sẽ không giận chó đánh mèo với hắn, chỉ trách mắng vài câu rồi thả người đi.

Hắn ta nhìn Triệu Khương Lan: “Muội nghĩ là ai đã làm điều đó, và tại sao người đó lại phải làm điều đó?”

Trong mắt của Triệu Khương Lan hiện lên một tia tàn khốc: “Ai có thể tùy ý phải nha hoàn vào cung, ngoài người đến từ Lê Vương phủ ra vậy thì còn có những ai? Huynh nhìn nét chữ trên túi thơm này đi, học được khoảng chín phần hành thư học của muội, đây là rõ ràng đè lên đầu muội. Nếu muội không đoán sai, nàng ta đang muốn khiến Mộ Dung Bắc Uyên đối với mối quan hệ giữa muội và Tam ca có khúc mắc.

Mộ Dung Bắc Hải nghe vậy có chút áy náy: “Là lỗi của huynh. Huynh nên hỏi về loại đồ này trước khi đeo nó lên. Nhưng huynh thấy trong đó có một số loài hoa và cây cỏ, tưởng rằng muội tặng nó cho huynh để điều dưỡng”

Triệu Khương Lan lấy thứ ra ngửi: “Không có hại, quả nhiên là thứ làm dịu thần kinh.” Nếu nó thực sự có hại, đó là một sự đổ lỗi rõ ràng,

Thẩm Hi Nguyệt sẽ không làm những điều như vậy.

Rốt cuộc, theo như sự chăm sóc của Triệu Khương Lan đối với Mộ Dung Bắc Hải, những thứ có lợi hơn, đều là dành cho hắn.

Mộ Dung Bắc Hải có chút cảm thấy kỳ quái: “Đang êm đẹp như vậy, nàng ấy làm sao mà lại nghĩ ra cách dùng một túi thơm để gây li giản giữa muội và lão Tử vậy? Nếu như huynh đột nhiên đeo một cái túi thơm, thì rất có khả năng là do nha hoàn của huynh làm, hoặc có thể là do muội tặng. Làm sao mà lão Tử có thể nghi ngờ muội được chứ?”

Triệu Khương Lan mím môi: “Bởi vì muội vừa mới làm cho Mộ Dung Bắc Uyên một cái giống hệt như vậy. Thật không dám dấu diếm, loại vải này giống hệt với sợi tơ tằm mà muội mua. Nói không chừng người mà nàng ta phải đi đã theo muội ra khỏi nhà, và tìm thấy cửa hàng mà muội mua.

““Hóa ra là vậy!” Mộ Dung Bắc Hải đột nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt có chút không an tâm.

“Thôi chết rồi. Sáng nay huynh mới lão Tử cũng đang đeo chiếc túi thơm này. Lão Tử có lẽ là đã nhìn thấy nó rồi, nhưng mà cũng không có hỏi, ngược lại là Chu Khiết sau khi gặp huynh có hỏi huynh mấy câu. Huynh cứ nghĩ rằng là do muội tặng, nên đã nói với hắn rồi.

Hiện tại xem ra, không phải là Chu Khiết hỏi, mà là lão Tứ bảo Chu Khiết hỏi. Mộ Dung Bắc Hải có chút ngượng ngùng, chẳng trách hắn cảm thấy Mộ Dung Bắc Uyên sáng nay biểu hiện có chút vi diệu.

Vốn dĩ lúc mời hắn cùng đến dùng bữa tâm trạng đang rất tốt, nhưng sau đó thì cũng không có nói nhiều nữa.

“Khương Lan. Huynh nghĩ là lão Tứ nhất định đã hiểu lầm rồi. Tốt hơn nhất là muội nên giải thích cho hắn ta đi, nếu không thì huynh lại đến gặp hắn ta để giải thích rõ ràng. Loại chuyện như thế này rõ ràng là do người nào đó cổ tình thiết kế cho muội và huynh. Nếu không nói rõ ràng, thì đối với huynh đối với muội đều không có lợi ích gì.

“ Triệu Khương Lan gật đầu: “Muội biết, muội sẽ cùng huynh ấy nói chuyện sau. Chắc là có thể giải thích cho huynh ấy hiểu được. Nếu không thể giải thích với huynh ấy, vậy chỉ cần phiền toái đến Tam ca thôi.”

Mộ Dung Bắc Hải tự giễu cười: “Huynh cho rằng mình thông minh cũng vô ích, cho nên loại chuyện này mới rối răm đến vậy. Là lỗi của huynh, sao lại phải để muội nói ra.

“Đừng tự trách bản thân. Chúng ta đã làm sai chuyện gì đâu chứ. Cái có sai chỉ là cái người có tâm tư không thuần khiết. Cái đồ cặn bã Thẩm Hi Nguyệt, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày muội sẽ tổng khứ nàng ta!”

Mộ Dung Bắc Hải cau mày: “Lão Tử trước đó có một thời hồ đồ, nhưng bây giờ huynh mới nhìn rõ hãn ta là người như thế nào. Đã vậy, tại sao muội lại giữ Thẩm Hi Nguyệt ở trong nhà?”

Triệu Khương Lan chưa bao giờ nói với Mộ Dung Bắc Hải về chuyện của độc tình.

Nàng cũng không muốn loại chuyện này bị nhiều người biết đến nên phải nói: “Chẳng qua là nể lòng tốt của nàng ta đã cứu thái tử khi còn nhỏ. Mộ Dung Bắc Uyên là một người hoài cổ, còn nói gì đến ân cứu mạng.



Mộ Dung Bắc Hải có chút phản bác: “Đây không phải là giải pháp. Về lâu dài, huynh sợ rằng muội sẽ phải chịu ủy khuất”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top