Cập nhật mới

Dịch Thần Vương Lệnh

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 886


Chương 886

Họ sinh ra để trở nên mạnh mẽ và điều họ sùng bái nhất chính là kẻ mạnh và dũng cảm.

Sở dĩ Đại Hồ Tử có thể trở thành thủ lĩnh của họ không chỉ vì ông ta dám chơi trò chơi này mà còn chơi rất nhiều lần. Điều quan trọng là lần nào cũng thắng.

Vì vậy, trong suy nghĩ của họ, Đại Hồ Tử là con cưng của thân và là cha đỡ đầu của họ.

“Bắt đầu! Bắt đầu!” Họ vừa hét lên vừa đặt cược.

Không có nhiều cơ hội để chứng kiến người khác chơi cò quay Nga nên máu của họ sục sôi.

“Anh thật sự muốn chơi sao? Quá nguy hiểm.” Thiết Ngưng Sương không khỏi thấp giọng nói, trong mắt đầy vẻ lo lắng.

Đây là dùng mạng sống để đánh cược.

“Nếu cậu không dám bắn phát đầu tiên, tôi có thể bắn trước.” Đại Hồ Tử dùng khí thế áp đảo nhìn Tần Thiên chằm chằm.

“Lão đại, để tôi thay anh!” Quản Nghĩa nghiến răng nghiến lợi, đưa tay đoạt lấy súng.

Tần Thiên cười lạnh, cầm súng lên, chĩa vào thái dương mình, bóp cò.

Cạch một tiếng, không có đạn.

Charlie và đám người mắt xanh có chút thất vọng.

Thiết Ngưng Sương, Mai Hồng Tuyết, Quản Nghĩa đều cùng thở phào nhẹ nhõm.

“Bây giờ đến lượt ông.” Tần Thiên đặt súng trở lại bàn.

Khuôn mặt Đại Hồ Tử trở nên nghiêm túc hơn một chút. Bây giờ, ông ta bắt đầu nhìn kĩ lại chàng trai trẻ thanh tú đến từ Long Quốc đang ở trước mặt mình.

Không nói đến những thứ khác, sự bình thản dùng súng chĩa vào thái dương của mình không phải là chuyện người thường có thể làm được.

Ông ta nghiến răng, cầm súng, tự bắn vào thái dương.

Trống trơn.

Charlie reo hò.

Đại Hồ Tử lại đẩy súng đến trước mặt Tần Thiên.

Đã bắn được hai phát, cơ hội trúng đạn sau đó tăng lên gấp đôi.

Đám người mắt xanh đều nhìn chằm chằm vào Tần Thiên.

Tần Thiên nhấp một ngụm bia, thản nhiên cầm súng lên, bóp cò.

Vẫn trống.

Hiện trường vang lên tiếng la ó.

Tâm trạng của mọi người bất giác trở nên căng thẳng.

Đại Hồ Tử trở nên nghiêm trọng hơn, cảm thấy hôm nay mình đã gặp được đối thủ rồi.

Ông ta chộp lấy khẩu súng, đặt nó vào thái dương và từ từ bóp cò.

Cạch, không có đạn.

“Con cưng của thần!” Đám người mắt xanh kêu lên.

Charlie hưng phấn nói: “Chỉ còn hai viên đạn, bắn nhanh lên!”

“Lần này mày sẽ tự giết mình!”

Viên đạn đó nằm trong hai viên đạn cuối cùng này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 887


Chương 887

Có thể nói, Tần Thiên nổ súng có 50% khả năng tự bắn chết mình.

Ánh mắt của hắn không khỏi có chút kỳ quái.

Đại Hồ Tử trịnh trọng nói: “Có thể chơi đến bây giờ, tôi đã rất khâm phục cậu.”

“Chỉ cần cậu xin lỗi tôi, tôi có thể cho phép kết thúc trò chơi này.”

Hiện tại ông ta thật sự khâm phục sự can đảm của Tần Thiên.

Tần Thiên cười nói: “Long Quốc chúng tôi có một câu nói, mũi tên đã bắn đi thì không thể lấy lại.”

“Đã bắt đầu trò chơi sao lại có thể bị bỏ dở giữa chừng được chứ?”

Hắn chĩa họng súng vào thái dương và dứt khoát bóp cò!

Lúc này, ngay cả trong lòng Lãnh Vân cũng không khỏi run rẩy.

Bởi phát súng này chính là phát súng quyết định thắng thua.

Nếu Tần Thiên không chết thì có nghĩa là hắn đã thắng.

Tần Thiên không chết.

Vậy là viên đạn cuối cùng được để lại cho Đại Hồ Tử.

Hiện trường im lặng.

Nhiều người điên cuồng nuốt nước bọt, trên mặt lấm tấm mồ hôi.

Phát súng cuối cùng không cần phải bắn nữa. Đại Hồ Tử đã thua.

Tần Thiên cười lạnh: “Nếu như ông không dám, tôi có thể cho phép ông kết thúc trò chơi.”

“Điều kiện tiên quyết là, ông thừa nhận mình thua và xin lỗi đàn em của tôi.”

Charlie kích động nói: “Cậu, mặc kệ hắn!”

“Mau ra lệnh, mọi người cùng nhau xông lên đánh chết hắn!”

Sắc mặt của Đại Hồ Tử xám xịt.

Ông ta nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng chậm rãi cầm súng lên, nhìn Tần Thiên, nói:

“Cậu vừa mới nói, trò chơi một khi đã bắt đầu, không thể bỏ dở giữa chừng.”

“Tôi biết tôi thua, tôi không muốn xin lỗi, tôi sẽ giao mạng của mình cho cậu!”

Ông ta nghiến răng, chĩa họng súng vào thái dương.

Khoảnh khắc ông ta bóp cò, Tần Thiên đã ra tay.

Gần như chính là một đạo dư ảnh, hắn tóm lấy cổ tay của Đại Hồ Tử, kéo xuống và chĩa họng súng vào đùi.

Cùng lúc đó, tiếng súng vang lên.

Viên đạn găm vào đùi Đại Hồ Tử, ông ta hét lên và ngay lập tức tái mặt.

Sau đó, ông nhìn Tần Thiên với vẻ mặt không thể tin nổi, đầy kinh hãi.

Khoảnh khắc súng nổ, ông ta cảm thấy như mình sắp chết, bây giờ vẫn chưa kịp định thần lại.

“Coi như ông còn có chút khí phách.” Tần Thiên cười lạnh đứng lên.

“Phát súng này coi như dạy cho ông một bài học.”

“Tha mạng cho ông, tự giải quyết ổn thoả đi.”

Nói xong, người của hắn đã bước ra khỏi cửa.

Nhìn bóng lưng hắn, Đại Hồ Tử sửng sốt hồi lâu!

Ông ta nghiến răng nghiến lợi, từ trong kẽ răng thốt ra mấy chữ: “Thần Long Phương Đông!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 888


Chương 888

“Từ giờ trở đi, mạng sống của tôi thuộc về cậu!”

“Cậu có thể lấy nó bất cứ lúc nào cậu muốn!”

Quản Nghĩa hưng phấn nói: “Tần Vương, thật sự quá thần kì!”

“Không ngờ anh lại dễ dàng chinh phục được Đại Hồ Tử như vậy!”

“Ở đây, ông ta được gọi là cha đỡ đầu, bình thường chúng tôi cũng không dám đắc tội với ông ta.”

Tần Thiên cười nói: “Chỉ là một chút tài lẻ thôi, không đáng nhắc tới.”

“Tôi không giết ông ta, sẽ có ích cho anh.”

“Vào việc quan trọng, Thử Vương của các người, có tin tức gì không?”

Nghe Tần Thiên nói vậy, trong lòng Lãnh Vân rung động, vội vàng nhìn sang.

“Thử Vương?” Sửng sốt một chút, nói: “Tôi hiểu rồi!”

“Anh M là tai mắt cho nhân vật số 3 trong tập đoàn Độc Sư.”

“Đêm qua anh không cho chúng tôi đuổi theo hắn, chỉ để hắn có thể thuận lợi trốn thoát, báo tin cho nhân vật số 3.”

“Anh đã bí mật sắp xếp Thử Vương theo dõi hắn rồi phải không?”

Tần Thiên gật đầu, thấp giọng nói: “Kế hoạch ban đầu là bắt tên M này, ép hỏi manh mối.”

“Nhưng như vậy, chúng ta sẽ bị động. Hơn nữa, rất có thể sẽ kinh động đến nhân vật số 3 phía sau hắn.”

“Nếu để hắn chạy trốn, hắn nhất định sẽ báo cho chủ nhân.”

“Đã như vậy, chỉ cần để Thử Vương theo dõi hắn, nhất định có thể lần theo manh mối.”

Lãnh Vân gật đầu nói: “Anh cho chúng tôi đi nghỉ dưỡng mua sắm. Trước hết, là cho chúng ta phúc lợi.”

“Thứ hai, nếu ở đây có những tai mắt khác của Độc Sư, cũng có thể cung cấp thông tin sai lệch cho bọn chúng.”

“Tức là chúng tôi không tiếp tục truy kích, thay vào đó chúng ta sẽ đi mua sắm và chuẩn bị về nước.”

“Như vậy sẽ dễ dàng làm tê liệt đối phương hơn.”

Tần Thiên cười nói: “Tiểu sư muội thật là thông minh.”

Lãnh Vân hỏi Quản Nghĩa: “Mau nói đi, Thử Vương của các người có tin tức gì không?”

Quản Nghĩa thấp giọng nói: “Tin tức Thử Vương truyền về là tên M này quá xảo quyệt và quá gan dạ.”

“Các người đoán xem? Tên đó không hề rời khỏi quần đảo Marat, hắn đã đổi chỗ trốn.”

“Nhưng Thử Vương báo cáo, bảo chúng ta hãy bình tĩnh lại.”

“Nếu phán đoán của anh ta là chính xác, đợi tin đồn qua đi, M nhất định sẽ gặp mặt người đứng sau để báo cáo.”

“Đến lúc đó, anh ta nhất định có thể lần theo tuyến đường này, tìm được nơi ẩn náu của nhân vật số 3.”

“Nhân vật số 3 rất có thể ở cùng Độc Sư.”

“Cho dù không ở cùng nhau, hắn cũng nhất định phải biết tung tích của Độc Sư.”

“Đó là lúc chúng ta giành chiến thắng lớn.”

Tần Thiên nhướng mày nói: “Đúng như tôi dự đoán.”

“Dám trốn dưới mắt tôi, M tiên sinh này có chút can đảm.”

“Tiểu sư muội, hôm nay mua đủ sắm chưa? Hay là ngày mai chúng ta tiếp tục nhé?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 889


Chương 889

Lãnh Vân cong môi nói: “Vô sự hiến ân cần; phi gian tức đạo ( Không có việc gì mà tỏ ra ân cần; không phải gian cũng là trộm).”

“Yên tâm đi, chuyện này tạm thời tôi sẽ không nói với cha nuôi đâu.”

“Về việc dạo phố mua sắm, tôi không còn tâm trạng nữa. Ngày mai tôi sẽ ở phòng ngủ bù.”

Tần Thiên thở phào nhẹ nhõm, hắn càng vui hơn khi biết được tung tích của Độc Sư.

Cuối cùng tiểu tổ tông này cũng buông tha cho mình nhưng khi trở lại trang viên, hắn đang định đưa hai túi đồ cho Lãnh Vân.

Lãnh Vân cũng không thèm nhìn, nói: ” Thay tôi tặng cho vợ của anh.”

“Đây là quà tôi tặng cô ấy.”

“Vợ tôi ư?” Tần Thiên sửng sốt một chút, nói: “Cô mua nhiều như vậy là để tặng cho vợ tôi à?”

Lãnh Vân: “Anh là sư huynh của tôi, vợ anh là chị dâu của tôi.”

“Tiểu sư muội tặng đồ cho chị dâu, có vấn đề gì không?”

Tần Thiên: “Không vấn đề gì, không vấn đề gì… Nhưng đây là tôi trả tiền mà!”

Lãnh Vân: “Tôi là tiểu sư muội của anh, anh giúp tôitrả tiền, có vấn đề gì sao?”

Tần Thiên theo bản năng nói: “Không vấn đề.”

Lãnh Vân nhếch môi: “Vậy anh còn nói cái gì.”

“Nếu anh cảm thấy không thích hợp thì vứt đi, không cần hỏi lại tôi.” Nói xong cô ta quay người rời đi.

Tần Thiên đứng bất động tại chỗ.

Cô ta với thân phận là tiểu sư muội tặng quà cho vợ mình, không thành vấn đề, còn hắn với tư cách là sư huynh, giúp cô ta trả tiền cũng có vẻ hợp lý.

Vậy cuối cùng hắn bỏ tiền ra mua bao nhiêu thứ cho vợ mình nhưng ân huệ lại thuộc về cô ta ư?

Rõ ràng có điều gì đó sai sai, nhưng lại không thể tìm ra vấn đề nằm ở đâu.

Sau khi trải qua nhiều triệu, Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết không còn nuôi dưỡng thái độ thù địch với Lãnh Vân nữa.

Lúc này, họ đứng từ xa, lén lút cười.

Mai Hồng Tuyết nói: “ Anh Thiên, xem ra rất sợ tiểu sư muội này.”

“Có phải là có ẩn tình gì không?”

Thiết Ngưng Sương gật đầu, kiên định nói: “Chị Mai, em nhớ chị từng nói với em.”

“Một khi đàn ông làm điều gì sai trái với phụ nữ, sẽ luôn luôn nhượng bộ.”

“Trước đây em không nghĩ vậy, nhưng bây giờ có vẻ rất thực tế.”

Mai Hồng Tuyết cười nói: “Đương nhiên rồi!”

“Nhưng anh Thiên của chúng ta không phải là người bình thường, chị tin rằng anh ấy sẽ chuyển bại thành thắng.”

Sắc mặt Tần Thiên trầm xuống, đặt hai cái túi đầy xuống đất, nói: “Đừng nói linh tinh nữa!”

“Nếu muốn thì đến đây chọn đi.”

“Nếu bây giờ không chọn, sau này sẽ không có cơ hội nữa đâu.”

Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết nhìn nhau, sau đó hưng phấn đi tới.

Hai chiếc túi lớn của Tần Thiên trông giống như những tiểu thương ở chợ đầu mối nhưng bên trong đây đều là những sản phẩm thượng hạng, những thứ đồ xa xỉ lên đến hàng trăm triệu hàng!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 890


Chương 890

Những thỏi son, nước hoa, túi xách này tưởng chừng như vô dụng nhưng lại khiến phái đẹp không thể từ chối.

Vẻ ngoài tinh tế và những viên kim cương lấp lánh được khảm trên đó khiến người ta mê đắm, không thể cưỡng lại được.

Cho dù Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết gia nhập tiểu đội Thiên Phạt, cả ngày chơi đùa cùng dã thú, không cần dùng đến những thứ này nhưng cũng không thể thay đổi bản tính phụ nữ bẩm sinh của họ!

Nhưng cả hai người ngại cầm nhiều hơn nữa, cũng ngại khi lấy cái đắt nhất.

Mỗi người lấy hai chai nước hoa, hai thỏi son và một chiếc túi nhỏ.

Cười vui vẻ nói: “Cảm ơn anh Thiên.”

Sau đó nắm tay nhau vui vẻ trở về phòng.

Nhìn thấy vẻ mặt phấn khích của bọn họ, Tần Thiên cũng không nói nên lời.

Đôi khi, thật khó để có thể hạ gục được một người phụ nữ. Đôi khi, tất cả những gì bạn cần chỉ là một chai nước hoa, một thỏi son và một chiếc túi xách.

Phụ nữ thực sự là sinh vật kỳ lạ.

Sau đó, họ ở lại quần đảo Marat thêm ba ngày nữa. Trong ba ngày này, mọi người đều thực sự buông thả bản thân, mỗi ngày đều dạo phố, chơi quên trời quên đất.

Có vẻ như mục đích của chuyến đi này đã hoàn toàn bị lãng quên.

Nhưng Thử Vương cho biết M tiên sinh đang bất động, thu mình trong một ngôi nhà dân.

Tần Thiên đứng ngồi không yên, hắn không có nhiều thời gian để lãng phí ở đây. Cuối cùng, hắn bàn bạc với Lãnh Vân, chia thành hai nhóm và rời khỏi quần đảo Marat.

Lãnh Vân mang theo nhóm Rắn của mình và rời đi trước, trong khi Tần Thiên và Tàn Kiếm sẽ dẫn theo Thiên Phạt.

Bởi vì hắn chợt nhận ra một vấn đề: nếu mình không rời đi, M tiên sinh sẽ không dám lộ diện.

Quả nhiên, sau khi họ rời đi, Thử Vương báo tin rằng M đã có động tĩnh.

Đầu tiên, tên này lang thang khắp châu u vài ngày, rồi đi thẳng đến châu Phi.

Sau khi vào Ethiopia, biến mất trong khu rừng rậm ở hai bên lưu vực sông Nile.

Căn cứ vào việc Thử Vương theo dõi M mấy ngày nay và một số điều tra về thông tin trong quá khứ của hắn, hiện tại đã xác định được một số vấn đề.

Nhân vật số 3 đằng sau M cũng là thành viên nòng cốt của tập đoàn Độc Sư đang ẩn náu trong khu rừng gần sông Nile.

Biệt hiệu: Nile.

Thử Vương nói, anh ta đã liên hệ với một hướng dẫn viên địa phương ở một ngôi làng gần sông Nile.

Tình huống cụ thể đợi sau khi đến sẽ được người hướng dẫn giới thiệu chi tiết.

Mặc dù Tần Thiên và Lãnh Vân dẫn đội rời khỏi quần đảo Marat nhưng họ căn bản không đi xa.

Đám người Lãnh Vân đã đến quốc gia Kim Tự Tháp. Tần Thiên và Thiên Phạt cũng không rời khỏi Bắc Phi.

Sau khi nhận được tin tức, Tần Thiên lập tức ra lệnh cho Lãnh Vân dẫn theo tiểu đội Ám Ảnh của mình chạy nhanh đến ngôi làng mà Thử Vương đã nói.

Bởi vì tình huống tương đối phức tạp, Tần Thiên dặn dò Lãnh Vân sau khi đến, không được hành động hấp tấp. Tất cả chờ hắn và Thiên Phạt đến rồi hãy quyết định.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 891


Chương 891

Sau đó, Tần Thiên nhờ Mã Vương sắp xếp phương tiện di chuyển và dẫn Thiên Phạt đến đó muộn hơn Lãnh Vân hai ngày.

Đó là một ngôi làng cổ rất truyền thống bên bờ sông Nile. Hầu hết người dân trong làng kiếm sống bằng nghề đánh cá. So với đô thị hoa lệ, họ dường như đang sống trong một xã hội nguyên thủy.

Người hướng dẫn đường do Thử Vương sắp xếp tên là Back, một thợ săn hiếm có trong làng.

Ban đầu ông ta kiếm sống bằng nghề săn bắn, nhưng khi các nhà thám hiểm từ khắp nơi đến đây để khám phá, ông ta bắt đầu làm hướng dẫn viên.

Tự học không cần thầy, ông ta có thể nói được nhiều thứ tiếng.

“Bạn đồng hành của chúng tôi đâu? Mau đưa tôi đi gặp cô gái đó.” Tần Thiên háo hức nói.

Ở đây là một hệ sinh thái hài hòa, với tính cách của Lãnh Vân, Tần Thiên rất lo lắng cô ta sẽ gây ra chuyện gì đó.

Back thấp giọng nói: “Thưa quý khách, xin hãy cùng tôi về nhà”.

Ông ta không có con cái và sống một mình trong một nơi cũ kĩ.

Trong căn nhà bẩn thỉu, ông ta bưng rượu trái cây địa phương cho đám người Tần Thiên rồi nói:

“Hai ngày trước, có một cô gái họ Lãnh cùng các bạn của cô ấy đến đây.”

“Sau khi uống rượu trái cây, họ hỏi tôi về tình hình của rừng rậm.”

“Rồi đêm đó họ biến mất.”

“Tôi cũng không biết họ đã đi đâu.”

“Ông nói cái gì?” Tần Thiên bất lực cười khổ.

Quả nhiên, Lãnh Vân vẫn không nghe lời hắn. Đúng như dự đoán, cô ta cùng với tiểu đội Ám Ảnh đã vào rừng.

Nile và Độc Sư đều là tàn dư của Hắc Ám Chi Hoa.

Huyết hải thâm thù giữa Diêm Vương Điện và Hắc Ám Chi Hoa nhất định phải dùng máu để rửa sạch.

Lãnh Vân nóng lòng muốn trả thù cho cha nuôi của mình.

Đã hai ngày rồi mà vẫn chưa có tin tức gì. Hơn nữa, trong rừng rậm nguyên thủy không có chút tín hiệu nào. Bây giờ hắn muốn liên lạc với Lãnh Vân cũng không thể.

Tần Thiên chỉ có thể bình tĩnh lại, nói: “Tình hình trong rừng rậm thế nào? Xin ông hãy giới thiệu cụ thể.”

“Ngoài ra, gần đây có người lạ nào từng vào khu rừng này không?”

Back gật đầu, thấp giọng nói: “Trước đây khắp nơi đều có những nhà thám hiểm và thợ săn. Sau khi đến một lần, họ không bao giờ xuất hiện nữa.”

“Nhưng kể từ năm ngoái, đã có vài người da trắng đến đây.”

“Họ vào rừng và dường như sống ở đó, thường có người đi ngang qua chỗ chúng tôi và vào thị trấn để mua đồ.”

“Mấy ngày trước tôi đang câu cá ở ven sông, cũng nhìn thấy một người đàn ông đi vào rừng với trạng thái vô cùng hoảng sợ.”

“Bây giờ có lẽ vẫn chưa ra ngoài.”

Nói xong, ông ta nhìn về phía Tần Thiên, nghi hoặc nói: Các người tới đây là để tìm những người da trắng kia, chứ không phải đi săn sao?”

Tần Thiên trầm ngâm một lát, nói: “Chúng tôi tới đây là đi săn nhưng con mồi của chúng tôi lại là những người da trắng đó.”

Thấy Back không lên tiếng, Tần Thiên thấp giọng nói: “Ông yên tâm, chỉ cần ông dẫn chúng tôi đi tìm bọn họ, phần thưởng cho ông sẽ gấp đôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 892


Chương 892

“Hơn nữa chỉ cần dẫn chúng tôi đến nơi họ sống những việc còn lại ông không cần quan tâm.”

Back thấp giọng nói: “Trong rừng rậm nguy hiểm nhất không phải là những người da trắng đó, cũng không phải các loại dã thú, mà là bộ lạc người lùn.”

“Bộ lạc người lùn?” Thiết Ngưng Sương tò mò hỏi: “Trên thế giới thật sự có người lùn sao?”

Back gật đầu nói: “Bọn họ đã sống trong rừng rất nhiều năm rồi.”

“Tuy vóc dáng thấp bé nhưng bọn họ rất khó đối phó, tốc độ của bọn họ rất nhanh và những mũi tên độc của họ luôn bách phát bách trúng.”

“Họ là những âm hồn của khu rừng này.”

“Lý do khiến nhiều người trong làng từ bỏ việc săn bắn là vì họ không muốn xung đột với bộ lạc người lùn.”

Mai Hồng Tuyết không nhịn được liền nói: “Vậy tại sao ông không sợ xung đột với bọn họ?”

“Họ sẽ không làm ông bị thương sao?”

Back im lặng một lúc rồi nói: “Có lần, tôi cứu được một cô gái trong bộ tộc của họ và kết bạn với cô ấy.”

Nghe vậy, Tần Thiên càng lo lắng hơn.

Bộ lạc người lùn mới là chủ nhân thực sự của khu rừng này. Đây là một hệ sinh thái nguyên thủy hài hòa. Tần Thiên thật sự không muốn phá vỡ.

Điều hắn lo lắng bây giờ là nếu đám người Lãnh Vân gặp phải một bộ lạc người lùn trong rừng và xảy ra xung đột. Với tính cách của cô ta, liệu có đại khai sát giới không?

Hắn biết rằng bộ lạc người lùn rất giỏi săn bắn nhưng so với Lãnh Vân và tiểu đội Ám Ảnh của cô ta- một đội ám sát hiện đại và chuyên nghiệp thì họ hoàn toàn không phải là đối thủ.

Nếu Lãnh Vân tức giận thì tiêu diệt cả bộ lạc không phải là chuyện không thể. Nếu thật sự như vậy, tội của Tần Thiên sẽ rất lớn!

“Nếu như vậy, chẳng phải những người da trắng sống trong rừng sẽ xung đột với bộ lạc người lùn sao?”

“Bộ lạc người lùn có chấp nhận người ngoài định cư trên lãnh thổ của họ không?”Khi nghĩ đến điều gì đó, hắn liền hỏi.

Back cau mày nói: “Có lần tôi nhìn thấy một người đàn ông da trắng cùng với một người lùn ra ngoài mua sắm.”

“Hình như họ là bạn bè.”

“Người lùn chưa bao giờ coi người ngoài là bạn, tôi cũng không biết tại sao những người da trắng đó có thể làm được.”

Bạn bè!

Tần Thiên cau mày.

Nile này thực sự rất xảo quyệt và hung ác.

Hắn ta trốn trong rừng và cố gắng kết bạn với bộ lạc người lùn, vậy thì những người lùn này chính là tấm lá chắn trong tay hắn ta.

Muốn động vào hắn ta, phải vượt qua rào cản của bộ lạc người lùn.

Không chỉ Tần Thiên, tin rằng trên thế giới đại đa số người đều sẽ không dám công kích bộ lạc người lùn, nếu bọn họ còn quan tâm đến đại cục.

Bởi ở một mức độ nào đó, bộ lạc này là di sản văn hóa sống của nhân loại trên thế giới. Động vào bọn họ, sẽ là phạm phải một lỗi lớn.

Tần Thiên có thể tưởng tượng, nếu như vậy, vị lão tổng của Long Quốc đó nhất định sẽ hy sinh hắn để xoa dịu sự phẫn nộ, muốn bảo vệ cũng không thể.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 893


Chương 893

Nghĩ tới đây, hắn vô cùng lo lắng. Hy vọng Lãnh Vân và tiểu đội ÁM Ảnh của cô ta có thể tránh được bộ lạc người lùn và không xảy ra xung đột.

“Chuyện không thể chậm trễ, giờ hãy dẫn chúng tôi vào rừng.”

“Chúng tôi sẽ cố gắng tránh xa bộ lạc người lùn.” Hắn đứng dậy.

Back vội vàng lắc đầu nói: “Hiện tại thì không được.”

“Trời sắp tối rồi. Sau khi trời tối, khu rừng trở thành thế giới của dã thú.”

“Mặc dù ban ngày có rất nhiều dã thú, nhưng sẽ an toàn hơn rất nhiều.”

“Ngày mai tôi mới có thể đưa các người vào đó, hơn nữa tôi không đảm bảo chúng ta có thể tìm được những người da trắng đó.”

“Các người cũng phải hứa với tôi, nếu gặp phải bộ lạc người lùn, sẽ lập tức rút lui.”

Cho dù Tần Thiên có nói thế nào, ông ta vẫn kiên trì với ý kiến của mình, nhất định phải sáng sớm hôm sau mới đưa đám người Tần Thiên vào rừng.

Tần Thiên thở phào nhẹ nhõm,muốn nói gì đó, đột nhiên, uỳnh một tiếng, cửa bị đẩy ra.

Trúc Diệp Thanh kinh hãi lao vào.

Khi nhìn thấy Tần Thiên, chỉ nói một câu: “Lão đại, xảy ra chuyện rồi”, sau đó liền ngã xuống và ngất đi.

Trên lưng anh ta có một vài mũi tên ngắn cắm vào.

Nhìn thấy mũi tên ngắn trên lưng Trúc Diệp Thanh, Back nhảy dựng lên, sợ hãi nói: “Đây là mũi tên của người lùn!”

“Ôi không hay rồi!”

“Các người thực sự đã chọc giận những người lùn.”

“Các người mau rời khỏi đây đi, tôi không thể phục vụ các người nữa!”

“Nếu người lùn phát hiện ra, sau này tôi sẽ không thể vào rừng nữa!”

“Mau đi đi!” Ông ta vừa nói vừa mở cửa, vẻ mặt vẻ kích động muốn đuổi đám người Tần Thiên đi.

Sắc mặt Tần Thiên cực kỳ âm trầm. Điều hắn lo lắng nhất đã xảy ra.

Lang Trung vội vàng kiểm tra vết thương cho Trúc Diệp Thanh. Anh ta rút ra một mũi tên ngắn ra, đặt dưới mũi, ngửi và thở phào nhẹ nhõm.

“Đó là độc chiết xuất từ thực vật, không quá độc.”

“Người anh em này chủ yếu chạy một quãng đường dài nên kiệt sức, cộng thêm độc tính phát tác, mới dẫn đến hôn mê.”

“Thiếu chủ, tôi có thể xử lý được.”

Tần Thiên gật đầu, chân thành nói với Back: “Đồng đội của chúng tôi đã bị thương.”

“Chờ anh ta tỉnh lại, hỏi rõ tình hình.”

“Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không liên lụy đến ông đâu. Nếu tình thế thực sự nghiêm trọng, chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi đây.”

“Nhân đôi thù lao, mỗi xu cũng không thiếu.”

Nghe xong, Back do dự rồi chạy ra ngoài lấy vài chai nhỏ, bên trong đựng chất lỏng màu nâu.

“Thuốc trong này có thể giải độc.”

“Các người mau cứu anh ta đi.”

Đồng Xuyên và Thiết Tí khênh Trúc Diệp Thanh lên giường và đặt nằm thẳng phẳng. Lang Trung cắt áo sau lưng, rút đầu mũi tên ra rồi bôi thuốc vào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 894


Chương 894

Chẳng bao lâu, anh ta từ từ tỉnh lại.

Sức sống của anh ta đủ mạnh, như Lang Trung đã nói, một vài mũi tên độc sẽ không gây hại gì nhiều nhưng anh ta không ngừng lao ra khỏi rừng, kiệt sức cho nên mới dẫn đến hôn mê.

Tần Thiên lạnh lùng nói: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”

“Xà Vương và những người khác đâu?”

Trúc Diệp Thanh cũng biết đã gây ra tai họa lớn, trên mặt đầy vẻ áy náy.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng nói ra sự thật.

Đúng như Tần Thiên dự đoán, Xà Vương nóng lòng đi tìm Nile để trả thù.

Vì vậy, sau khi nghe Back giới thiệu tình hình, cô ta đã tự quyết định dẫn tiểu đội Ám Ảnh của mình vào rừng.

Dù rừng rậm nguy hiểm nhưng Lãnh Vân lại là Xà Vương. Mọi người trong đội Ám Ảnh của cô ta đều có kinh nghiệm trong nhiều trận chiến. Rừng rậm không thể làm khó họ.

Ai ngờ, ở trong rừng tìm kiếm một ngày một đêm vẫn không thu hoạch được gì.

Vô tình, xâm nhập vào lãnh thổ săn bắn của bộ lạc người lùn, có hàng trăm người lùn bao vây họ lại. Sau đó, những xung đột không thể tránh khỏi xảy ra.

Tần Thiên trầm giọng nói: “Các người đã giết người?”

Trúc Diệp Thanh vội vàng nói: “Không!”

“Người lùn vô cùng kích động. Lúc đầu, chúng tôi không hiểu họ đang nói gì.”

“Sau đó, một trong số họ đã nói được vài từ bằng tiếng Anh.”

“Ý của hắn là muốn Xà Vương của chúng ta ở lại, gả cho con trai hắn.”

“Chỉ cần Xà Vương đồng ý, hắn sẽ thả những người còn lại chúng ta đi.”

Trong mắt Tần Thiên phun ra lửa, để Lãnh Vân kết hôn với một người lùn, từ giờ trở đi đều sống trong rừng rậm ư.

Trò đùa quốc tế gì vậy.

“Xà Vương biết sự tình khó khăn nên không còn cách nào khác đành phải đồng ý ở lại.”

“Cô ấy bảo tôi đột phá vòng vây để về báo tin. Cô ấy nói -”

Trúc Diệp Thanh do dự một chút, dường như không thể nói ra thành lời.

Tần Thiên tức giận nói: “Cô ấy nói gì?”

“Đã là lúc nào rồi mà còn lề mà lề mề!”

“Mau nói đi!”

“Rõ!” Trúc Diệp Thanh run rẩy, nghiến răng nghiến lợi: “Xà Vương nói sẽ cho lão đại hai ngày.”

“Hai ngày sau là ngày chú lùn cưới cô ấy.”

“Nếu đến lúc đó lão đại không thể cứu được cô ấy ra thì cô ấy sẽ đại khai sát giới.”

Tần Thiên hồi lâu không nói nên lời.

Hắn biết rằng với năng lực của Lãnh Vân, những người lùn này hoàn toàn không thể nhốt được cô ta.

Tuy nhiên, cô ta lại là mục tiêu trọng điểm những người lùn này canh giữ, nếu muốn thoát ra, sẽ phải đại khai sát giới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 895


Chương 895

Cô ta có thể hạ nhục bản thân tạm thời ở lại là điều tốt nhất có thể làm vì suy tính cho đại cục rồi.

Ít nhất hiện tại vẫn chưa đổ máu.

Thiết Ngưng Sương nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái quái gì vậy, muốn cưới Xà Vương? Đúng là nực cười!”

“Những người lùn này thật không biết điều, anh Thiên, bây giờ chúng ta đi giết chết bọn chúng!”

“Câm miệng!” Tần Thiên mắng, bắt đầu nghĩ biện pháp đối phó.

Nghĩ tới nghĩ lui, không có cách nào hay.

Lãnh Vân bị mắc nhốt trong bộ lạc người lùn, đây chính là một quả bom hẹn giờ.

Hắn phải giải quyết vấn đề một cách hòa bình trước khi quả bom phát nổ. Vậy cách duy nhất là đến gặp bộ lạc người lùn và đàm phán với họ.

Chỉ là sự khó khăn của cuộc đàm phán này khiến Tần Thiên chỉ nghĩ đến cũng tê cả da đầu.

Hắn đi cả chặng đường dài tới đây, đến bóng dáng của Nile cũng không thấy lại phải giải quyết chuyện này trước.

Tần Thiên thật sự muốn chạy trốn.

Không còn cách nào khác, dù khó khăn hơn nữa, hắn cũng không còn cách nào khác là phải làm.

Sau khi suy nghĩ kĩ, hắn cố gắng bình tĩnh nhất có thể nói với Back: “Ông từng nói trong tộc người lùn có bạn bè của ông.”

“Bây giờ, những gì họ đang làm đã vượt quá giới hạn.”

“Tôi muốn đi thương lượng với bọn họ, chỉ cần bọn họ đồng ý thả đồng đội của tôi ra, những điều kiện khác đều dễ dàng thương lượng.”

“Họ sống trong rừng nên chắc chắn thiếu lương thực và thuốc men phải không? Muốn bao nhiêu,tôi đều có thể cung cấp.”

“Tôi hy vọng ông có thể đưa chúng tôi đến đó, sử dụng sức mạnh của người bạn đó của ông và giải quyết vấn đề này một cách hòa bình.”

Back lo lắng nói: “Họ sẽ không nghe lời người khác, họ chỉ làm mọi việc theo niềm tin của chính mình”.

“Tôi đã nhìn thấy Xà Vương của các người rồi, rất xinh đẹp.”

“Người lùn khi nhìn thấy cô ấy, nhất định sẽ coi như thánh nữ, sẽ không thả cô ấy đi.”

Tần Thiên tức giận nói: “Thánh nữ có thể dùng vũ lực đoạt được sao?”

“Nếu bọn họ ngoan cố, tôi cũng sẽ không ngại giết bọn họ!”

“Không được!” Back nhìn thấy bộ dạng của Tần Thiên thì giật mình.

Một khi đại khai sát giới, ông ta sẽ gặp khó khăn.

Cuối cùng, ông ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, bất đắc dĩ nói: “Được rồi!”

“Ngày mai tôi sẽ đưa các người đến đó!”

“Hai ngày sau là lễ hội hiến tế của bọn họ, bọn họ muốn kết hôn với thánh nữ,bây giờ bọn họ nhất định sẽ đi săn và chuẩn bị thức ăn.”

“Theo tôi được biết, mỗi lần bọn họ săn bắn quy mô lớn, sẽ có rất nhiều tộc nhân bị thương.”

“Để chiếm được sự thiện cảm của họ, tốt nhất các người nên chuẩn bị nhiều thuốc men hơn.”

Tần Thiên khó chịu nói: “Ông đi làm đi.”

“Mua hết số thuốc thông thường có thể mua được ở gần đây, miễn là thứ họ có thể dùng được,đều mua hết.”

“Hết bao nhiêu sẽ có người chuyển cho ông.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 896


Chương 896

Ngày hôm sau, từ sáng sớm Back đã chạy đến thị trấn gần đó để mua thuốc.

Nào là thuốc cảm, thuốc hạ sốt, thuốc chống viêm, v.v…tất cả xếp đầy hai thùng lớn

Điều khiến Tần Thiên kinh ngạc chính là ông ta còn mua hai bình cồn y tế nồng độ cao.

“Họ dùng để khử trùng vết thương sao?”

“Theo những gì tôi biết, họ có một phương pháp dân gian là sử dụng chất lỏng thực vật để khử trùng.”

“Không.” Back nghiêm túc nói: “Họ thích uống thứ này.”

Tiếp theo, ông ta liên tục nói với Tần Thiên, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được ra tay.

Đây là điểm mấu chốt. Bởi vì người lùn rất đoàn kết, một khi một trong số họ bị giết, họ sẽ chiến đấu đến cùng dù biết rõ mình không thể đánh thắng.

Như vậy, chỉ có một hậu quả.

Hoặc Tần Thiên và nhóm của hắn sẽ bị tiêu diệt. Hoặc toàn bộ tộc người lùn sẽ bị xóa sổ. Khỏi phải nói thì ai cũng biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào.

Tần Thiên sai Đồng Xuyên cùng Thiết Tí bưng hộp thuốc, sắc mặt âm trầm đi theo Back dẫn đội Thiên Phạt tiến vào rừng rậm rộng lớn.

Bây giờ hắn không chắc bộ lạc người lùn đã làm gì đám người Lãnh Vân, liệu có phải do băng đảng Nile xúi giục hay không.

Nếu vậy thì mọi chuyện còn rắc rối hơn nữa. Hy vọng về giải pháp thương lượng hòa bình gần như bằng không.

Trong rừng rậm oi bức, nóng ẩm nhìn mãi không thấy điểm cuối. Sau khi bước vào thì làm cho người ta cảm giác như bước vào trong một thế giới cổ đầy nguy hiểm. Lúc bắt đầu vẫn còn thấy dấu vết do con người để lại, nhưng dần dần sau vào trong chỉ có chim và hoang thú.

Dã thú săn mồi, gầm rú vang rừng, chỉ cần không cẩn thận sẽ va phải một con rắn đang xà xuống từ thân cây. Ở trong môi trường này, ngoài Tần Thiên, Tàn Kiếm, Thôi Minh và Quỷ Vô Thường thấy quen thuộc ra, thì tiểu đội Thiên Phạt đều là lần đầu tiên gặp được.

Nhưng bọn họ lại chả có chút sợ hãi nào, ở sơn trang Mãnh Thú thành phố Long Giang họ ngày đêm còn ở với sói, côn trùng, hổ và báo. Vì vậy trong chính cơ thể bọn họ cũng như có một con dã thú. Cho nên so với những tòa cao nhà bằng thép và bê tông thì ở đây cho họ cảm giác gần gũi hơn.

Giống như việc quay trở lại với mẹ thiên nhiên, nhưng khuôn mặt của Back thì vẫn đen xì, ông ta vẫn chậm chập đi phía sau. Tần Thiên biết ông ta không muốn giao đấu với bộ lạc người lùn, vì để ông ta thả lỏng và cũng để phá tan bầu không khí nên hắn chủ động bắt chuyện.

“Anh Back, anh nói là bản thân từng cứu một người trong bộ lạc người lùn, sau đó hai người trở thành bạn bè. Ông ta ở trong bộ lạc có thân phận gì?”

“Người của tôi nói là ông ta có thể là thầy tế trong bộ lạc, muốn Xà Vương cười con trai ông ta. Thầy tế ở trong bộ lạc có địa vị rất cao sao?”

Back thấp giọng: “Thầy tế là người có địa vị quan trọng trong bộ lạc, có trách nhiệm quản lý tất cả mọi chuyện đời thường, rất có uy danh. Chỉ là địa vị của ông ta vẫn thấp hơn vậy, chỉ là thủ hộ giả mà thôi.”

“Thủ hộ giả mới chính là biểu tượng tinh thần tâm linh của cả bộ lạc.”

“Thủ hộ giả?” Tần Thiên ngơ ra: “Thủ hộ giả của bộ lạc người lùn, là một thức tồn tại theo hình thức tinh thần.”

“Hay là, thật sự có người như vậy?”

Back trả lời: “Có một người.”

“Bộ lạc người lùn có tuổi thọ ngắn. Bọn họ 13 tuổi đã kết hôn, có rất nhiều người sống không quá 20 tuổi. Có thể sống tới 30 tuổi đã là rất thọ rồi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 897


Chương 897

“Vậy mà thủ hộ giả năm nay đã 48 tuổi rồi. Đây là người sống lâu nhất trong tộc người lùn, Ông ta mới là người nắm thực quyền ở bộ lạc. Tôi gặp ông ta một lần, là người rất tốt.”

Tần Thiên tựa như nhìn thấy hy vọng.

“Ông đã tới bộ lạc người lùn lần nào chưa?”

Back đáp: “Mới chỉ một lần. Tôi cứu 1 đứa bé gài, cô bé tên Tiểu Lộc, là cháu gái của thủ hộ giả. Vì vậy bé gái đó đã đưa tôi tới bộ lạc, thủ hộ giả đích thân ra đón tôi còn tặng tôi một bình rượu hoa quả do họ tự ủ.”

Thiết Ngưng Xương không nhịn nổi: “Nếu vậy thì ông đưa chúng tôi tới gặp thủ hộ giả.”

“Nhờ vào giao tình của ông, chúng ta sẽ tặng họ những món quà hậu hĩnh, bọn họ nhất định sẽ đồng ý thả Xà Vương.”

Những người khác cũng có suy nghĩ như vậy, vì dù sao thủ hộ giả là một “ông lão” được mọi người kính trọng nên chắc chắn sẽ không quá cứng đầu.

“Ai bảo là dễ như cậu nói, các câu căn bản chưa hiểu vấn đề rồi!”

“Thủ hộ giả không dễ gặp thế đâu.” Back tức giận nói.

Giống như không biết diễn tả thế nào, Tần Thiên muốn nói gì thêm nhưng từ xa xa có tiếng vù vù từ trong những bụi cây truyền tới. Anh ta vội vã né sang rồi đưa tay ra bắt lấy mũi tên đang lao về phía mình.

“Có mai phục!”

“Là bộ lạc người lùn.” Thiết Ngưng Xương và cả nhóm người kinh động vội vã đề cao cảnh giác.

Back thì sắc mặt đại biến, ông ta vội vã nhìn xung quanh, nhìn thấy một khuôn mặt đang nấp sau thân cây cẩn thận thò đầu ra nhìn.

Ông ấy vội hét lớn: “Xin đừng kích động!”

“Con bé là tiểu Lộc!”

“Là cháu gái thủ hộ giả!”

Tần Thiên sững ra một lát rồi vội nhìn qua, chỉ nhìn thấy một cô bé đang cẩn thận quan sát mọi người, cô bé cao như một đứa trẻ 6 7 tuổi. Nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã có vài đường nét của người trưởng thành.

Với làn da hơi ngăm đen nhưng đôi mắt to tròn sáng trong, đang lạnh lùng nhìn bọn họ. Hắn thở nhẹ một cái rồi cẩn thận kiểm tra xung quanh. Hắn phát hiện xung quanh đây ngoài cô bé này ra thì không có người lùn nào khác, như vậy hắn mới buông lỏng tinh thần.

“Anh Back, không phải anh vừa nói thủ hộ giả rất khó gặp sao?”

“Anh nói với Tiểu Lộc đưa chúng tôi tới gặp ông ta. Cô bé là cháu gái của thủ hộ giả, nhất định có thể gặp được.”

Back gật đầu nói: “Các cậu lùi lại chút, đừng dọa cô bé.”

“Yên tâm, Tiểu Lộc là đứa bé hiền lành.”

Hắn lấy một nắm kẹo ra gọi: “Tiểu Lộc, tới đây ăn kẹo.”

Đứa bé gái thận trọng lùi lại một bước mồm còn phát ra tiếng hừ hừ.

Back cười quay ra phiên dịch cho đám người Tần Thiên: “Cô ấy đang hỏi tôi sao đưa mọi người tới đây.”

“Cô ấy hỏi các cậu có phải người xấu không.”

Tần Thiên biểu thị thiện ý rồi vội vàng bảo mọi người hạ vũ khí xuống, Back lại quay qua dùng tiếng thổ dân nói chuyện với Tiểu Lộc một lát, sau đó quay lại nhìn đám người Tần Thiên tới tận nửa ngày mà không nói gì.

“Làm sao?” Tần Thiên lo lắng hỏi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 898


Chương 898

Back cau mày nói: “Tiểu Lộc bảo tôi, ông cô bé cũng chính là thủ hộ giả, đã mất tích từ lâu rồi.”

“Bây giờ trong bộ lạc là thầy tế làm lãnh đạo.”

“Thầy tế nói với người trong tộc thủ hộ giả đang đi trình diện thần linh, được đi núi thiêng.”

Tần Thiên thất vọng không nói được gì, khó khăn lắm với có hy vọng ở chỗ “thủ hộ giả”, bây giờ lại nghe tin thủ hộ giả chầu trời rồi? Cho nên cái gì mà trình diện thần linh, đi núi thiêng. Người ở bộ lạc này cũng thật mê tín, mọi người rõ ràng đều hiểu đây là chết rồi còn gì

Vẻ mặt mọi người đều nhăn nhó. Thiết Ngưng Xương nhìn Tiểu Lộ ở xa xa có chút đau lòng vẫy tay gọi: “Em gái, em có thể qua đây không, chị cho em đồ này, đây là nước hoa, em thích không?”

Tiểu Lộc như cảm nhận được sự thân thiện của Thiết Ngưng Xương nên do dự một lát rồi cũng từ từ đi qua. Thiết Ngưng Xương xịt lên cổ tay cô bé rồi hỏi có thơm không, Tiểu Lộc ngượng ngùng nở nụ cười.

Nhìn thì thấy cô bé có vẻ rất thích chai nước hoa này, “Thích thì chị tặng em nhé.”Thiết Ngưng Xương cười nói: “Bây giờ, chị của chị bị người trong tộc em bắt.”

“Em có thể giúp bọn chị cứu chị ấy ra không?”

Tiểu Lộc do dự nhìn Back, Back lập tức phiên dịch cho cô bé, sau đó chỉ thấy cô bé nói lại một tràng dài.

“Thế nào?” Mai Hồng Tuyết vội hỏi.

Back nuốt khan một cái rồi mới nói: “Tiểu Lộc nói sau khi ông cô bé lên núi thiêng thì thầy tế yêu cầu Xà Vương cưới con trai ông ta. Cô ấy không đồng ý nên thầy tế nhốt cô ấy lại rồi.”

“Hơn nữa còn bảo chỉ khi cô ấy đồng ý lấy con trai thầy tế thì mới được đi núi thiêng tìm ông.”

“Bây giờ bọn họ bắt Xà Vương, thầy tế tìm tới rất nhiều cô dâu cho nên Tiểu Lộc mới có cơ hội chạy ra ngoài. Cô bé còn nói cô bé không muốn quay về bộ tộc nữa, muốn lên núi thiêng tìm ông.”

“Cô bé tin rằng ông cô bé vẫn còn sống. Chỉ là bị thầy bế giam mà thôi.”

“Thầy tế giam ông cô bé lại vì muốn thay quyền ông của cô bé, làm thủ hộ giả.”

Nghe Back nói vậy Tần Thiên đột nhiên kích động hẳn lên, hắn vội vã hỏi Trúc Diệp Thanh: “Cậu nói thầy tế bây giờ lãnh đạo bộ tộc có thể nói được tiếng anh?”

Trúc Diệp Thanh vội vã gật đầu.

Tần Thiên lại quay qua hỏi Back: “Ông nói từng thấy một người da trắng ở với bộ lạc người lùn?”

Back nuốt khan đáp: “đúng thế.”

“Sao vậy?”

Tần Thiên kích động nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì người ở với bộ lạc người lùn, hay nói đúng hơn là thầy tế được người da trắng kia dạy tiếng anh cho.”

“Thầy tế muốn khống chế bộ lạc để cấu kết với mấy người da trắng kia, cùng nhau bắt thủ hộ giả, và núi thiêng chính là nơi họ giam giữ thủ hộ giả. Bây giờ chúng ta chỉ cần tìm đến núi thiêng cứu thủ hộ giả ra là tất cả mọi chuyện có thể giải quyết được.”

Back cảm thấy khó tin: “Cậu cảm thấy ở đây có núi thiêng thật sao?”

“Thầy tế cấu kết với mấy người da trắng bắt thủ hộ giả, có khi đã giết ông ta từ lâu rồi.”

Tần Thiên quả quyết nói: “Bây giờ đâu có lựa chọn nào khác, trước mắt đây là con đường duy nhất có thể đi rồi.”

“Ông hỏi tiểu Lộc về núi thiêng xen, xem cô bé có biết chút gì không?”

“Nếu tôi đoán không nhầm thì nơi kia sẽ cách bộ lạc không xa.”

Back vội dùng tiếng thổ dân nói chuyện với tiểu Lộc, sau một hồi trao đổi ông ta thất vọng quay qua nói: “Hết hy vọng rồi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 899


Chương 899

“Nhưng thứ về núi thiêng là do thầy tế tạo ra, mục đích là để lừa người trong bộ lạc. Tiểu Lộc nói gần bộ lạc của bọn họ chỉ có dãy núi Ác Quỷ, người bộ lạc truyền miệng đây là nơi những kẻ phản bội bộ lạc bị thần linh biến thành ác quỷ nhốt tại đây.”

“Đó cũng là cấm địa của người trong bộ lạc, bình thường không có ai tới đây, cô bé nghĩ núi thiêng chắc nằm ở một bên khác với núi Ác Quỷ. Cho nên hướng cô bé đang đi ngược lại với nơi đó.”

Nghe thấy thế sắc mặt mọi người đều thất vọng.

Thiết Ngưng Xương đột nhiên nói: “Anh Thiên, anh có cảm thấy ngọn núi Ác Quỷ này có phải là núi thiêng trong miệng thầy tế không.”

Tần Thiên vội vã hỏi: “Sao lại nói vậy?”

Thiết Ngưng Xương cười: “Em nghĩ rằng thầy tế cấu kết người ngoài bắt thủ hộ giả, ông ta nhất định không muốn người trong tộc tìm thấy nên đã nhốt thủ hộ giả lại, đương nhiên phải nhốt ở nơi mọi người không đến. Mà nghe thì thấy núi Ác Quỷ rất phù hợp điều kiện này.”

Tần Thiên như nghĩ tới cái gì sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Ngưng Xương, cô nói có lý.”

“Back, ông bảo Tiểu Lộc đưa chúng ta tới núi Ác Quỷ. Có khả năng chúng ta sẽ cứu được ông cô bé.”

Sau một hồi Back nói chuyện với Tiểu Lộc, Tiểu Lộc có vẻ khó chấp nhận chuyện này. Một mặt cái tên núi Ác Quỷ đã ăn sâu vào tâm trí của người dân trong bộ tộc, chả ai muốn tới nơi này. Một mặt khác ông ở trong lòng cô bé lại là người tốt nhất thế gian này.

Cô bé nguyện ý tin rằng ông của cô bé được thần linh dẫn đi như trong lời thầy tế, sau một hồi giải thích các kiểu cô bé mới miễn cưỡng đồng ý. Sau đó cô bé đưa mọi người đi sâu vào trong rừng.

Đi được một đoạn cô bé dừng ở sườn đồi rồi nói gì đó. Back dịch lại cho mọi người: “Tiểu Lộc bảo sắp tiến vào bãi săn của người trong tộc. Hôm nay đại bộ phận người trong tộc đều ra ngoài đi săn, bởi vì ngày mai thầy tế tổ chức hôn lễ.Để tránh gặp phải người trong tộc chúng ta phải đợi khi trời tối hẳn.”

Tần Thiên đành bất lực gật đầu. Cũng may hạn cuối để cứu Lãnh Vân là ngày mai nên vẫn còn kịp. Mọi người tranh thủ nghỉ ngơi ở chỗ sườn đồi. Thiết Ngưng Xương và Mai Hồng Tuyết kéo tay Tiểu Lộc ra một chỗ nói chuyện phiếm.

Hai bên chả ai hiểu ai nói gì, mặc dù ngôn ngữ không đồng nhất nhưng lại rất thiện chí với nhau. Chả mấy chốc bọn họ đã trở nên thân thiết với Tiểu Lộc, nghĩ tới cô bé mới 13 tuổi đã sắp phải kết hôn sinh con. Phải trải qua cuộc sống của một người phụ nữ trưởng thành quá sớm.

“A Tân đâu?”

“Tên nhóc này chạy đi đâu rồi?” Đồng Xuyên hỏi.

Mọi người bây giờ mới phát hiện không thấy trong đội ngũ thiếu mất A Tân. Người thiếu niên này bình thường ít nói, nhưng lại không phải một người vô kỷ luật. Theo lý mà nói thì chắc chắn không phải là kiểu người thích chạy loạn.

Tàn Kiếm trầm giọng nói: “Thiếu chủ, mấy người chúng tôi đi tìm nhé.”

“Không thể đi bừa được.”

Tần Thiên đang định nói chợt nghe thấy tiếng ồn ào từ xa kèm theo tiếng là cây xào xạc, sau đó A Tân xuất hiện, trong ngực hắn còn đang ôm một vật nhỏ đầy lông lá. Mọi người vô cùng ngạc nhiên.

Thiết Tí bật cười: “ Tiểu A Tần, đây là sói con à?”

“Cậu biết bọn tôi đói nên muốn làm thịt sói nướng đó hả?”

A Tân ôm con sói nhỏ nói: “Mẹ nó bị bộ lạc người lùn giết chết, nó sẽ không sống nổi trong khu rừng.”

Noi xong thì dùng đôi mắt to tròn quay ra nhìn Tần Thiên như đang muốn cầu cứu.

Tần Thiên cười: “Cậu muốn nuôi nó?”

A Tân gật đầu.

Tần Thiên vẫn cười: “Chuyện này cũng được, chỉ là tôi thấy kỳ lạ, sau cậu phát hiện ra nó.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 900


Chương 900

A Tân thấp giọng nói: “Em từ trong gió nghe thấy tiếng kêu của nó. Nó đói nên tìm mẹ.”

Tần Thiên không nói gì, hắn chỉ cảm thấy khả năng này của A Tân làm hắn bội phục. “Được rồi, sau này nó là của cậu. Cậu có thể đưa nó về sơn trang Mãnh Thú.

“Cám ơn anh Thiên!” A Tân nở nụ cười sáng lạn, sau đó bẻ một miếng bánh quy rồi đút cho con sói ăn.

Vậy mà nhặt được một con sói con, mọi người cũng rất vui mừng vây quanh A Tân đùa nghịch con sói nhỏ.

Mai Hồng Tuyết cười: “Người anh em A Tân, cậu làm mẹ nó, thế bố nó đâu?”

Mặt A Tân đỏ ứng: “Chúng em là bạn bè.”

Mọi người ăn xong thì nhắm mắt nghỉ ngơi. Bởi vì ai cũng hiểu khi trời gần tối cuộc chiến của bọn sẽ bắt đầu. Rừng rậm trở nên yên tĩnh, màn đêm cuối cùng cũng từ từ buông xuống.

“Chúng ta có thể đi rồi!”

“Người trong bộ lạc không đi săn vào ban đêm, chúng ta có thể an toàn đi qua khu vực săn bắn.” Tiểu Lộc nhảy lên.

Tần Thiên mở mắt ra, trong màn đêm tôi hai mắt hắn sáng như sao. Mọi người đi theo Tiểu Lộc, không ai nói một câu nào cứ vậy đi xuyên qua khu rừng tối tăm. Phía trước truyền đến tiếng sói tru, họ leo lên sườn núi nhìn thấy ánh lửa sáng rực ở dưới thung lũng.

Đây là chỗ ở của bộ lạc người lùn, trên vùng đất rộng làm nơi tụ tập trung người lùn đang nhóm lửa cùng nhau ca hát nhảy múa. Không ai cao quá được 1m3, nếu mà nằm xuống thì chắc cũng chỉ cao như con dê đang nướng trên đống lửa. Mùi thịt nướng thoang thoảng theo gió thu hút dã thú ở trong rừng.

Tiểu Lộc chỉ vào mấy căn nhà nói: “Thánh nữ và người đi theo đều bị nhốt trong đó.”

Tần Thiên nhìn theo thì thấy xung quanh mấy căn nhà có người canh gác nghiêm ngặt. Mặc dù Lãnh Vân có năng lực nhưng bây giờ chỉ còn cách đại khai sát giới nếu không cũng chả cách nào chạy được.

Thời gian gấp gáp, trước lúc cử hành hôn lễ nhất định phải giải quyết được vấn đề, hắn vẫy tay ý bảo Tiểu Lộc dẫn đường hướng về phía ngọn núi đen xì phía xa.

Có câu nói nhìn có vẻ rất gần nhưng thực chất lại rất xa. Nhìn ngọn núi ngay trước mặt, thực sự nó lại ở rất xa.

Cộng thêm sự xuất hiện của các loại dã thú, việc đi qua rừng rậm và gai góc rất khó khăn, tốc độ di chuyển tương đối chậm. Mãi đến nửa đêm mới tới được chân núi.

Nhìn lên trên, thấy một ngọn núi tối tăm, đen xì, dốc đứng và nguy hiểm, thực sự giống như một mãnh quỷ trong bóng tối, đang cố gắng chọn người để ăn thịt.

Tàn Kiến trầm giọng nói: “Nếu không có gì bất trắc thì có lẽ là chỗ này.”

“Tôi có thể cảm nhận được khí tức của ai đó trong không khí.”

“Thiếu chủ, hạ lệnh đi.”

Tần Thiên gật đầu, hắn cũng cảm nhận được. Đang lúc hắn chuẩn bị nói, đột nhiên, bầu trời đêm phía trên đầu hắn vang lên một tiếng ù ù. Một chiếc trực thăng bay qua.

“Ẩn nấp!” Hắn vội vàng thấp giọng nói.

Mọi người núp sau gốc cây lớn nhìn chiếc trực thăng biến thành một chấm đỏ và từ từ hạ cánh xuống sườn núi.

Tần Thiên cắn răng nói: “Hay lắm, Nile!”

“Bọn chúng trốn ở một nơi mà không ai có thể ngờ tới, bắt giữ Thủ Hộ Giả của bộ lạc và khống chế bộ lạc thay bọn chúng phòng ngự kẻ thù.”

“Sau đó dựa vào trực thăng để liên lạc với thế giới bên ngoài. Đúng là thiên tài!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 891


Chương 891

Sau đó, Tần Thiên nhờ Mã Vương sắp xếp phương tiện di chuyển và dẫn Thiên Phạt đến đó muộn hơn Lãnh Vân hai ngày.

Đó là một ngôi làng cổ rất truyền thống bên bờ sông Nile. Hầu hết người dân trong làng kiếm sống bằng nghề đánh cá. So với đô thị hoa lệ, họ dường như đang sống trong một xã hội nguyên thủy.

Người hướng dẫn đường do Thử Vương sắp xếp tên là Back, một thợ săn hiếm có trong làng.

Ban đầu ông ta kiếm sống bằng nghề săn bắn, nhưng khi các nhà thám hiểm từ khắp nơi đến đây để khám phá, ông ta bắt đầu làm hướng dẫn viên.

Tự học không cần thầy, ông ta có thể nói được nhiều thứ tiếng.

“Bạn đồng hành của chúng tôi đâu? Mau đưa tôi đi gặp cô gái đó.” Tần Thiên háo hức nói.

Ở đây là một hệ sinh thái hài hòa, với tính cách của Lãnh Vân, Tần Thiên rất lo lắng cô ta sẽ gây ra chuyện gì đó.

Back thấp giọng nói: “Thưa quý khách, xin hãy cùng tôi về nhà”.

Ông ta không có con cái và sống một mình trong một nơi cũ kĩ.

Trong căn nhà bẩn thỉu, ông ta bưng rượu trái cây địa phương cho đám người Tần Thiên rồi nói:

“Hai ngày trước, có một cô gái họ Lãnh cùng các bạn của cô ấy đến đây.”

“Sau khi uống rượu trái cây, họ hỏi tôi về tình hình của rừng rậm.”

“Rồi đêm đó họ biến mất.”

“Tôi cũng không biết họ đã đi đâu.”

“Ông nói cái gì?” Tần Thiên bất lực cười khổ.

Quả nhiên, Lãnh Vân vẫn không nghe lời hắn. Đúng như dự đoán, cô ta cùng với tiểu đội Ám Ảnh đã vào rừng.

Nile và Độc Sư đều là tàn dư của Hắc Ám Chi Hoa.

Huyết hải thâm thù giữa Diêm Vương Điện và Hắc Ám Chi Hoa nhất định phải dùng máu để rửa sạch.

Lãnh Vân nóng lòng muốn trả thù cho cha nuôi của mình.

Đã hai ngày rồi mà vẫn chưa có tin tức gì. Hơn nữa, trong rừng rậm nguyên thủy không có chút tín hiệu nào. Bây giờ hắn muốn liên lạc với Lãnh Vân cũng không thể.

Tần Thiên chỉ có thể bình tĩnh lại, nói: “Tình hình trong rừng rậm thế nào? Xin ông hãy giới thiệu cụ thể.”

“Ngoài ra, gần đây có người lạ nào từng vào khu rừng này không?”

Back gật đầu, thấp giọng nói: “Trước đây khắp nơi đều có những nhà thám hiểm và thợ săn. Sau khi đến một lần, họ không bao giờ xuất hiện nữa.”

“Nhưng kể từ năm ngoái, đã có vài người da trắng đến đây.”

“Họ vào rừng và dường như sống ở đó, thường có người đi ngang qua chỗ chúng tôi và vào thị trấn để mua đồ.”

“Mấy ngày trước tôi đang câu cá ở ven sông, cũng nhìn thấy một người đàn ông đi vào rừng với trạng thái vô cùng hoảng sợ.”

“Bây giờ có lẽ vẫn chưa ra ngoài.”

Nói xong, ông ta nhìn về phía Tần Thiên, nghi hoặc nói: Các người tới đây là để tìm những người da trắng kia, chứ không phải đi săn sao?”

Tần Thiên trầm ngâm một lát, nói: “Chúng tôi tới đây là đi săn nhưng con mồi của chúng tôi lại là những người da trắng đó.”

Thấy Back không lên tiếng, Tần Thiên thấp giọng nói: “Ông yên tâm, chỉ cần ông dẫn chúng tôi đi tìm bọn họ, phần thưởng cho ông sẽ gấp đôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 892


Chương 892

“Hơn nữa chỉ cần dẫn chúng tôi đến nơi họ sống những việc còn lại ông không cần quan tâm.”

Back thấp giọng nói: “Trong rừng rậm nguy hiểm nhất không phải là những người da trắng đó, cũng không phải các loại dã thú, mà là bộ lạc người lùn.”

“Bộ lạc người lùn?” Thiết Ngưng Sương tò mò hỏi: “Trên thế giới thật sự có người lùn sao?”

Back gật đầu nói: “Bọn họ đã sống trong rừng rất nhiều năm rồi.”

“Tuy vóc dáng thấp bé nhưng bọn họ rất khó đối phó, tốc độ của bọn họ rất nhanh và những mũi tên độc của họ luôn bách phát bách trúng.”

“Họ là những âm hồn của khu rừng này.”

“Lý do khiến nhiều người trong làng từ bỏ việc săn bắn là vì họ không muốn xung đột với bộ lạc người lùn.”

Mai Hồng Tuyết không nhịn được liền nói: “Vậy tại sao ông không sợ xung đột với bọn họ?”

“Họ sẽ không làm ông bị thương sao?”

Back im lặng một lúc rồi nói: “Có lần, tôi cứu được một cô gái trong bộ tộc của họ và kết bạn với cô ấy.”

Nghe vậy, Tần Thiên càng lo lắng hơn.

Bộ lạc người lùn mới là chủ nhân thực sự của khu rừng này. Đây là một hệ sinh thái nguyên thủy hài hòa. Tần Thiên thật sự không muốn phá vỡ.

Điều hắn lo lắng bây giờ là nếu đám người Lãnh Vân gặp phải một bộ lạc người lùn trong rừng và xảy ra xung đột. Với tính cách của cô ta, liệu có đại khai sát giới không?

Hắn biết rằng bộ lạc người lùn rất giỏi săn bắn nhưng so với Lãnh Vân và tiểu đội Ám Ảnh của cô ta- một đội ám sát hiện đại và chuyên nghiệp thì họ hoàn toàn không phải là đối thủ.

Nếu Lãnh Vân tức giận thì tiêu diệt cả bộ lạc không phải là chuyện không thể. Nếu thật sự như vậy, tội của Tần Thiên sẽ rất lớn!

“Nếu như vậy, chẳng phải những người da trắng sống trong rừng sẽ xung đột với bộ lạc người lùn sao?”

“Bộ lạc người lùn có chấp nhận người ngoài định cư trên lãnh thổ của họ không?”Khi nghĩ đến điều gì đó, hắn liền hỏi.

Back cau mày nói: “Có lần tôi nhìn thấy một người đàn ông da trắng cùng với một người lùn ra ngoài mua sắm.”

“Hình như họ là bạn bè.”

“Người lùn chưa bao giờ coi người ngoài là bạn, tôi cũng không biết tại sao những người da trắng đó có thể làm được.”

Bạn bè!

Tần Thiên cau mày.

Nile này thực sự rất xảo quyệt và hung ác.

Hắn ta trốn trong rừng và cố gắng kết bạn với bộ lạc người lùn, vậy thì những người lùn này chính là tấm lá chắn trong tay hắn ta.

Muốn động vào hắn ta, phải vượt qua rào cản của bộ lạc người lùn.

Không chỉ Tần Thiên, tin rằng trên thế giới đại đa số người đều sẽ không dám công kích bộ lạc người lùn, nếu bọn họ còn quan tâm đến đại cục.

Bởi ở một mức độ nào đó, bộ lạc này là di sản văn hóa sống của nhân loại trên thế giới. Động vào bọn họ, sẽ là phạm phải một lỗi lớn.

Tần Thiên có thể tưởng tượng, nếu như vậy, vị lão tổng của Long Quốc đó nhất định sẽ hy sinh hắn để xoa dịu sự phẫn nộ, muốn bảo vệ cũng không thể.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 893


Chương 893

Nghĩ tới đây, hắn vô cùng lo lắng. Hy vọng Lãnh Vân và tiểu đội ÁM Ảnh của cô ta có thể tránh được bộ lạc người lùn và không xảy ra xung đột.

“Chuyện không thể chậm trễ, giờ hãy dẫn chúng tôi vào rừng.”

“Chúng tôi sẽ cố gắng tránh xa bộ lạc người lùn.” Hắn đứng dậy.

Back vội vàng lắc đầu nói: “Hiện tại thì không được.”

“Trời sắp tối rồi. Sau khi trời tối, khu rừng trở thành thế giới của dã thú.”

“Mặc dù ban ngày có rất nhiều dã thú, nhưng sẽ an toàn hơn rất nhiều.”

“Ngày mai tôi mới có thể đưa các người vào đó, hơn nữa tôi không đảm bảo chúng ta có thể tìm được những người da trắng đó.”

“Các người cũng phải hứa với tôi, nếu gặp phải bộ lạc người lùn, sẽ lập tức rút lui.”

Cho dù Tần Thiên có nói thế nào, ông ta vẫn kiên trì với ý kiến của mình, nhất định phải sáng sớm hôm sau mới đưa đám người Tần Thiên vào rừng.

Tần Thiên thở phào nhẹ nhõm,muốn nói gì đó, đột nhiên, uỳnh một tiếng, cửa bị đẩy ra.

Trúc Diệp Thanh kinh hãi lao vào.

Khi nhìn thấy Tần Thiên, chỉ nói một câu: “Lão đại, xảy ra chuyện rồi”, sau đó liền ngã xuống và ngất đi.

Trên lưng anh ta có một vài mũi tên ngắn cắm vào.

Nhìn thấy mũi tên ngắn trên lưng Trúc Diệp Thanh, Back nhảy dựng lên, sợ hãi nói: “Đây là mũi tên của người lùn!”

“Ôi không hay rồi!”

“Các người thực sự đã chọc giận những người lùn.”

“Các người mau rời khỏi đây đi, tôi không thể phục vụ các người nữa!”

“Nếu người lùn phát hiện ra, sau này tôi sẽ không thể vào rừng nữa!”

“Mau đi đi!” Ông ta vừa nói vừa mở cửa, vẻ mặt vẻ kích động muốn đuổi đám người Tần Thiên đi.

Sắc mặt Tần Thiên cực kỳ âm trầm. Điều hắn lo lắng nhất đã xảy ra.

Lang Trung vội vàng kiểm tra vết thương cho Trúc Diệp Thanh. Anh ta rút ra một mũi tên ngắn ra, đặt dưới mũi, ngửi và thở phào nhẹ nhõm.

“Đó là độc chiết xuất từ thực vật, không quá độc.”

“Người anh em này chủ yếu chạy một quãng đường dài nên kiệt sức, cộng thêm độc tính phát tác, mới dẫn đến hôn mê.”

“Thiếu chủ, tôi có thể xử lý được.”

Tần Thiên gật đầu, chân thành nói với Back: “Đồng đội của chúng tôi đã bị thương.”

“Chờ anh ta tỉnh lại, hỏi rõ tình hình.”

“Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không liên lụy đến ông đâu. Nếu tình thế thực sự nghiêm trọng, chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi đây.”

“Nhân đôi thù lao, mỗi xu cũng không thiếu.”

Nghe xong, Back do dự rồi chạy ra ngoài lấy vài chai nhỏ, bên trong đựng chất lỏng màu nâu.

“Thuốc trong này có thể giải độc.”

“Các người mau cứu anh ta đi.”

Đồng Xuyên và Thiết Tí khênh Trúc Diệp Thanh lên giường và đặt nằm thẳng phẳng. Lang Trung cắt áo sau lưng, rút đầu mũi tên ra rồi bôi thuốc vào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 894


Chương 894

Chẳng bao lâu, anh ta từ từ tỉnh lại.

Sức sống của anh ta đủ mạnh, như Lang Trung đã nói, một vài mũi tên độc sẽ không gây hại gì nhiều nhưng anh ta không ngừng lao ra khỏi rừng, kiệt sức cho nên mới dẫn đến hôn mê.

Tần Thiên lạnh lùng nói: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”

“Xà Vương và những người khác đâu?”

Trúc Diệp Thanh cũng biết đã gây ra tai họa lớn, trên mặt đầy vẻ áy náy.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng nói ra sự thật.

Đúng như Tần Thiên dự đoán, Xà Vương nóng lòng đi tìm Nile để trả thù.

Vì vậy, sau khi nghe Back giới thiệu tình hình, cô ta đã tự quyết định dẫn tiểu đội Ám Ảnh của mình vào rừng.

Dù rừng rậm nguy hiểm nhưng Lãnh Vân lại là Xà Vương. Mọi người trong đội Ám Ảnh của cô ta đều có kinh nghiệm trong nhiều trận chiến. Rừng rậm không thể làm khó họ.

Ai ngờ, ở trong rừng tìm kiếm một ngày một đêm vẫn không thu hoạch được gì.

Vô tình, xâm nhập vào lãnh thổ săn bắn của bộ lạc người lùn, có hàng trăm người lùn bao vây họ lại. Sau đó, những xung đột không thể tránh khỏi xảy ra.

Tần Thiên trầm giọng nói: “Các người đã giết người?”

Trúc Diệp Thanh vội vàng nói: “Không!”

“Người lùn vô cùng kích động. Lúc đầu, chúng tôi không hiểu họ đang nói gì.”

“Sau đó, một trong số họ đã nói được vài từ bằng tiếng Anh.”

“Ý của hắn là muốn Xà Vương của chúng ta ở lại, gả cho con trai hắn.”

“Chỉ cần Xà Vương đồng ý, hắn sẽ thả những người còn lại chúng ta đi.”

Trong mắt Tần Thiên phun ra lửa, để Lãnh Vân kết hôn với một người lùn, từ giờ trở đi đều sống trong rừng rậm ư.

Trò đùa quốc tế gì vậy.

“Xà Vương biết sự tình khó khăn nên không còn cách nào khác đành phải đồng ý ở lại.”

“Cô ấy bảo tôi đột phá vòng vây để về báo tin. Cô ấy nói -”

Trúc Diệp Thanh do dự một chút, dường như không thể nói ra thành lời.

Tần Thiên tức giận nói: “Cô ấy nói gì?”

“Đã là lúc nào rồi mà còn lề mà lề mề!”

“Mau nói đi!”

“Rõ!” Trúc Diệp Thanh run rẩy, nghiến răng nghiến lợi: “Xà Vương nói sẽ cho lão đại hai ngày.”

“Hai ngày sau là ngày chú lùn cưới cô ấy.”

“Nếu đến lúc đó lão đại không thể cứu được cô ấy ra thì cô ấy sẽ đại khai sát giới.”

Tần Thiên hồi lâu không nói nên lời.

Hắn biết rằng với năng lực của Lãnh Vân, những người lùn này hoàn toàn không thể nhốt được cô ta.

Tuy nhiên, cô ta lại là mục tiêu trọng điểm những người lùn này canh giữ, nếu muốn thoát ra, sẽ phải đại khai sát giới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,287
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 895


Chương 895

Cô ta có thể hạ nhục bản thân tạm thời ở lại là điều tốt nhất có thể làm vì suy tính cho đại cục rồi.

Ít nhất hiện tại vẫn chưa đổ máu.

Thiết Ngưng Sương nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái quái gì vậy, muốn cưới Xà Vương? Đúng là nực cười!”

“Những người lùn này thật không biết điều, anh Thiên, bây giờ chúng ta đi giết chết bọn chúng!”

“Câm miệng!” Tần Thiên mắng, bắt đầu nghĩ biện pháp đối phó.

Nghĩ tới nghĩ lui, không có cách nào hay.

Lãnh Vân bị mắc nhốt trong bộ lạc người lùn, đây chính là một quả bom hẹn giờ.

Hắn phải giải quyết vấn đề một cách hòa bình trước khi quả bom phát nổ. Vậy cách duy nhất là đến gặp bộ lạc người lùn và đàm phán với họ.

Chỉ là sự khó khăn của cuộc đàm phán này khiến Tần Thiên chỉ nghĩ đến cũng tê cả da đầu.

Hắn đi cả chặng đường dài tới đây, đến bóng dáng của Nile cũng không thấy lại phải giải quyết chuyện này trước.

Tần Thiên thật sự muốn chạy trốn.

Không còn cách nào khác, dù khó khăn hơn nữa, hắn cũng không còn cách nào khác là phải làm.

Sau khi suy nghĩ kĩ, hắn cố gắng bình tĩnh nhất có thể nói với Back: “Ông từng nói trong tộc người lùn có bạn bè của ông.”

“Bây giờ, những gì họ đang làm đã vượt quá giới hạn.”

“Tôi muốn đi thương lượng với bọn họ, chỉ cần bọn họ đồng ý thả đồng đội của tôi ra, những điều kiện khác đều dễ dàng thương lượng.”

“Họ sống trong rừng nên chắc chắn thiếu lương thực và thuốc men phải không? Muốn bao nhiêu,tôi đều có thể cung cấp.”

“Tôi hy vọng ông có thể đưa chúng tôi đến đó, sử dụng sức mạnh của người bạn đó của ông và giải quyết vấn đề này một cách hòa bình.”

Back lo lắng nói: “Họ sẽ không nghe lời người khác, họ chỉ làm mọi việc theo niềm tin của chính mình”.

“Tôi đã nhìn thấy Xà Vương của các người rồi, rất xinh đẹp.”

“Người lùn khi nhìn thấy cô ấy, nhất định sẽ coi như thánh nữ, sẽ không thả cô ấy đi.”

Tần Thiên tức giận nói: “Thánh nữ có thể dùng vũ lực đoạt được sao?”

“Nếu bọn họ ngoan cố, tôi cũng sẽ không ngại giết bọn họ!”

“Không được!” Back nhìn thấy bộ dạng của Tần Thiên thì giật mình.

Một khi đại khai sát giới, ông ta sẽ gặp khó khăn.

Cuối cùng, ông ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, bất đắc dĩ nói: “Được rồi!”

“Ngày mai tôi sẽ đưa các người đến đó!”

“Hai ngày sau là lễ hội hiến tế của bọn họ, bọn họ muốn kết hôn với thánh nữ,bây giờ bọn họ nhất định sẽ đi săn và chuẩn bị thức ăn.”

“Theo tôi được biết, mỗi lần bọn họ săn bắn quy mô lớn, sẽ có rất nhiều tộc nhân bị thương.”

“Để chiếm được sự thiện cảm của họ, tốt nhất các người nên chuẩn bị nhiều thuốc men hơn.”

Tần Thiên khó chịu nói: “Ông đi làm đi.”

“Mua hết số thuốc thông thường có thể mua được ở gần đây, miễn là thứ họ có thể dùng được,đều mua hết.”

“Hết bao nhiêu sẽ có người chuyển cho ông.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom