Cập nhật mới

Dịch Tiên Y Ngờ Nghệch

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,545
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: C20: Ăn cắp


Trước đó gã đã bị Lâm Hoài đánh gãy hai ngón tay, vừa mới bó bột, bây giờ lại nhìn thấy tên ngốc này nên hiến nhiên gã sợ hãi.

"Hình như việc tôi ở đây hay không không liên quan đến anh thì phải?" Lâm Hoài khó chịu hỏi:

"Hừ! Đồ ngốc, đây là nơi viện trưởng tiếp khách, mày đợi đám bảo vệ lấy gậy đánh mày đi!" Lưu Phong vừa nói vừa lùi lại hai bước, sợ Lâm Hoài sẽ lao tới đế xử lý gã

Nhìn thấy bộ dạng run rẩy của Lưu Phong, Lâm Hoài cảm thấy buồn cười, hắn xoay người nghe điện thoại.

Ngay khi Lâm Hoài vừa bước qua thì cửa phòng tiếp khách mở ra, Vương Văn nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện nên muốn xem chuyện gì xảy ra

"Ông là viện trưởng Vương?" Sau khi nhìn thấy người đàn ông này, Lưu Phong cẩn thận hỏi

"Tôi là Vương Văn, có chuyện gì sao?" Vương Văn phát hiện mình không quen người đàn ông này, nhưng ông ta nhìn vào cục bột trên tay liền biết gã là bệnh nhân.

Lưu Phong nghe Vương Văn nói vậy thì bỗng nhiên kích động, gã không ngờ lại tìm được viện trưởng Vương thuận lợi như vậy, bỏ bớt được rất nhiều phiền phức.

"Viện trưởng Vương, tôi tìm được ông rồi. Đây là chút thành ý của tôi, ông nhất định phải nhận!"

Lưu Phong vội vàng châm hai điếu thuốc và đưa ông ta tấm chỉ phiếu bắng hai tay.

"Cậu đang làm gì vậy? Tôi không cần cái này, có việc gì thì cậu cứ nói thẳng!" Vương Văn biết rõ gã có việc tìm mình nên nhanh chóng xua tay.


"Viện trưởng Vương, đây là chút thành ý của tôi, không đáng là gì nên xin ông nhận cho!" Lưu Phong đương nhiên không bỏ cuộc, gã lại vừa đưa vừa cười.

Lâm Hoài đứng phía xa hiểu rõ chuyện, tiếp tục nói chuyện. với mẹ, không thèm để ý.

"Cậu không nghe tôi nói gì hả? Cậu lấy lại đồ đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đó." Vương Văn rất khó chịu với những người như vậy,

"Viện trưởng Vương, ông đừng tức giận. Mẹ tôi là Lâm Nga ở khoa chỉnh hình, tôi xin ông hãy cứu lấy chân của mẹ tôi, tôi lay ông” Lưu Phong biết viện trưởng Vương đang vội nên gã nhanh chóng dừng lại, nói ra tình hình thực tế.

"Cậu yên tâm đi! Chúng tôi đã biết tình trạng của Lâm Nga và hiện đang chuẩn bị phòng phẫu thuật. Hơn nữa tất cả bác sĩ khoa chỉnh hình đều đang hội chấn và cố gắng hết sức đế cứu chân của mẹ cậu, vì vậy cậu không cần lo lẳng-"

"Cảm ơn, rất cảm ơn viện trưởng Vương!” Lưu Phong nghe xong liền yên tâm, vội vã nói cảm ơn.

"Cậu về đi!" Vương Văn điềm tĩnh nói.

“Viện trưởng Vương, ông thấy người đứng ở góc rế hành lang kia không?” Lúc này Lưu Phong chí vào Lâm Hoài, thần bí nói.

“Thấy, có chuyện gì vậy?” Đương nhiên Vương Văn nhìn thấy Lâm Hoài, không rõ gã muốn nói gì.

“Viện trưởng Vương, người đó là thằng điên, đầu óc hỏng rồi, ông mau kêu bảo vệ lên ném hẳn ta ra ngoài đi! Nếu không hẳn ta sẽ làm ra chuyện ông không tưởng tượng nối, hẳn ta có bệnh” Lưu Phong nghiêm túc nói.


Viện trưởng Vương nghe thấy Lưu Phong nói vậy thì ánh mắt lập tức trở nên bén nhọn, vẻ mặt không vui

“Bảo vệt” Vương Văn liền hô một tiếng.

Giọng nói vừa vang lên thì phía cuối hành lang phát ra tiếng bước chân liên tiếp, ba tên bảo vệ đang cấp tốc chạy. chậm về phía bên này, trong tay còn cầm theo gậy điện,

Khi Lưu Phong thấy được một màn này thì nổi lên ý cười, nhất là khi gã thấy tốc độ nhanh chóng của bảo vệ và cây gậy trong tay, giờ phút này trong lòng gã đang vui vẻ khoái chí.

Gã tự nhủ, Lâm Hoài a Lâm Hoài, thăng ngốc miệng còn hôi sữa như mày, để tao xem là quả đấm của mày dễ dùng hay gậy điện của bảo vệ dễ dùng, đối nghịch với tao hả? Mày đúng là đồ vứt đi.

“Đuối người này ra ngoài, đừng đế tôi lại nhìn thấy hẳn ta nữa” Viện trưởng Vương đưa tay chỉ về phía Lưu Phong đang cười.

Một giây sau, gậy điện trong tay hai tên bảo vệ lóe lên, nhanh chóng đâm về phía Lưu Phong.

"0, mẹ ơi, không phải tôi, không phải...” Lưu Phong nhìn thấy gậy điện lao về phía mình thì lập tức mở to mắt nhìn

Xet xẹt xet! Mấy tia điện liền lan từ trên đầu xuống cả người Lưu Phong, hai mắt gã trợn ngược, cả người run rẩy. Hai tên bảo vệ nhanh chóng kéo cơ thể Lưu Phong biến mất trong hành lang.


Lâm Hoài đứng phía xa vẫn nhìn thấy rõ ràng, chỉ có thế nói người anh họ này đáng bị như vậy.

Lúc gần trưa bệnh nhân đã vào phòng mổ, Lâm Hoài cũng thay áo blouse trắng đi vào. Có một nam một nữ ngồi trên ghế. tựa trước cửa phòng mổ, người phụ nữ thì trang điểm diêm dúa lòe loạt, còn người đàn ông thì một tay bó bột, cơ thể mềm nhữn ngã xuống ghế tựa, đó chính là Lưu Phong và vợ chưa cưới Tiêu Đông Đông, trước đó bị gây điện làm cho bán sống bán chết, hiện giờ cả người vẫn không có sức.

Công việc của Lâm Hoài rất đơn giản, hắn chỉ cần dùng chân khí để loại bỏ độc tố khỏi vết thương, sau đó đả thông vài huyệt đạo, chỉ vậy thôi

"Cô ơi, đừng lo lắng! Chân của cô đã được cứu rồi” Khi sắp đi ra, Lâm Hoài tháo khấu trang xuống rồi nói với cô hẳn, bà ấy bị gây tê nửa người nên vẫn tỉnh táo, chỉ là bà ấy còn đang đeo mặt nạ dưỡng khí nên khó nói chuyện.

Khi bà ấy nghe được lời của Lâm Hoài liền mở to mắt, cơ thể muốn cử động nhưng lại không thể.

"Tiểu Hoài... con là Tiểu Hoài!" Lâm Nga lập tức nhận ra giọng của cháu trai

"Cô ơi, đừng cử động. Tin con, chân của cô đã được cứu rồi. Oô hãy nghỉ ngơi thật tốt! Con ra ngoài đây!" Lâm Hoài nói xong liền bước ra khỏi phòng phẫu thuật.

Ở cửa có nữ y tá đang đợi Lâm Hoài, khi cô ta thấy hắn rời khỏi phòng mổ thì vội đi đến.

"Bác sĩ Lâm, viện trưởng nói buổi trưa sẽ sắp xếp cho cậu. ăn cơm ở bệnh viện! Bảo tôi tới tiếp đãi cậu." Người phụ nữ vội vã nói

"Không cần, tôi còn có việc, cô nói cho viện trưởng biết lần phâu thuật này nhất định sẽ thành công, tôi về trường trước" Lâm Hoài vừa nói vừa cởi áo khoác trắng ra rồi nhét thẳng vào tay y tá.

Ngay khi Lâm Hoài vừa cởi xong quần áo bước ra ngoài, Tiêu Đông Đông nhận ra Lâm Hoài thì giật mình rồi vội vã võ mặt Lưu Phong.

"Lưu Phong, Lưu Phong, đó là đồ ngốc Lâm Hoài đúng. không?" Tiêu Đông Đông vội vàng lay Lưu Phong


"Hả?... Lâm Hoài đâu? Hân ta đâu?" Lưu Phong đột nhiên ngồi dậy.

Sau khi Lâm Hoài rời bệnh viện, hẳn cũng không vội đi tới bến xe buýt mà đang suy nghĩ về việc kiếm sống sau này. Tu luyện cần thảo dược, nhưng một mình đào cỏ ba lá thì quá chậm vì ít nhất cần đến hàng trăm cây, để đạt được con số này thì cần phải đi tới rất nhiều núi sông, ít nhất mất gần mười mấy năm, mấu chốt là còn chậm trễ việc tu luyện.

Cho nên, việc hẳn phải làm bây giờ là kiếm tiền, sau đó nhờ người khác giúp mua thảo dược, như vậy mới có thế làm ít ăn nhiều

Lâm Hoài vừa đi vừa suy nghĩ, hắn chuẩn bị đón xe ở trạm tiếp theo.

Ngay lúc Lâm Hoài đang đi chầm chậm về phía trước thì đột ngột có một người phụ nữ đi giày cao gót và mặc váy bước. đến trước mặt Lâm Hoài

"Ai ui! Không đợi Lâm Hoài lách qua, giày cao gót lập tức bị lệch khiến người phụ nữ loạng choạng rồi ngồi xổm xuống, rõ ràng là bị bong gân.

Lâm Hoài không cảm nhận được tiếng xương vặn vo, cùng lắm là gân chân bị di chuyển nên hän không để ý, xoay người rời đi.

"Anh gì đó ơi, giúp em với, chân của em bị bong gân rồi" Lúc này người phụ nữ đột nhiên lên tiếng.

Lâm Hoài nghe thấy giọng nói người phụ nữ, cảm thấy hẳn là cô ta rất đau nên dừng lại đưa tay ra, lúc này người phụ nữ: nằm chặt cánh tay Lâm Hoài, dùng sức đứng lên, một tay khác cũng ôm lấy người hẳn

Đối với việc đưa tay giúp đỡ người qua đường, Lâm Hoài rẫn tình nguyện làm, vì ít nhất khi giúp xong thì lòng hản sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

Lâm Hoài vừa rút tay lại thì cảm thấy có thứ gì đó đang chuyển động trong túi quần nên lập tức chú ý. Hản nhìn thấy một tay đang õm người hản của người phụ nữ kia rút lấy thẻ. vàng và điện thoại, thì ra là ăn cắp.

Cảm nhận được điều này thì Lâm Hoài lập tức thất vọng, một cô gái đàng hoàng lại đi ăn cắp hay sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,545
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: C21: Tôi không sao


Lâm Hoài không ngăn cản hành động của cô ta mà để mặc cô ta nhét điện thoại và thẻ vào túi.

"Cảm ơn anh! Cảm ơn” Cô ta đứng dậy, liên tục nói cảm ơn.

"Không có việc gì, để tôi đỡ cô qua bên kia ngồi!" Lâm Hoài cười nói

"Cảm ơn, tôi cảm thấy không sao rồi, có thể tự đi được, anh cứ yên tâm đi đi!" Cô ta nói với vẻ mặt đầy cảm kích.

“Tôi không sao!" Lúc này ánh mắt Lâm Hoài rơi vào hai cục gạch ở ven đường, vừa nói vừa lặng lẽ cầm lấy cục gạch.

"Anh đúng là người tốt, tạm biệt!" Cô ta có ý muốn rời đi, vội vàng thoát khỏi tay Lâm Hoài.


Lâm Hoài gật đầu, lúc này cục gạch trong tay hẳn đã biến mất, thay vào đó là một chiếc điện thoại di động và một tấm thẻ, hẳn thuận tay nhét vào trong túi áo mình.

Cô ta vừa đi được hai bước đã cảm thấy túi xách của mình nặng trữu, nhưng lúc này lại không dám dừng lại kiểm tra, chỉ dám nhanh chân rời khỏi!

Nhìn cô ta xách theo cục gạch trên người mà bước đi nhanh như vậy, Lâm Hoài trong lòng cảm thấy buồn cười

Lâm Hoài từ từ đi tới trạm xe buýt ở phía trước.

Cảnh vật của thành phố này rất đẹp, diện tích cây xanh bao phủ đứng đầu cả nước, Lâm Hoài vừa đi bộ vừa từ từ thưởng thức cảnh đẹp xung quanh. Nhưng hắn chưa đi được. bao xa, trên con đường nhỏ phía bên kia, người phụ nữ mặc. váy dài ban nấy lại xuất hiện

Đi theo phía sau cô ta là hai gã đàn ông, lúc này ba người đang tức giận đi về phía bên này, rõ ràng là đã phát hiện việc điện thoại đã biến thành cục gạch.

Lâm Hoài đã nhìn thấy những người này, định lên xe rời đi, hắn cũng lười đối phó những kẻ hèn hạ này.

Ngay lúc Lâm Hoài đang chuẩn bị rời khỏi thì đột nhiên có. một chiếc xe địa hình dừng lại bên đường, vừa đúng dừng ngay trước mặt Lâm Hoài. Cửa kính xe từ từ hạ xuống, hai người đàn ông đeo kính râm xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Hoài

"Cậu là... Lâm Hoài, đại ca Lâm đúng không?” Người đàn ông đeo kính râm ngồi ở ghế phụ cấn thận hỏi

Bây giờ Lâm Hoài mới nhận ra người này, đây chính là Lý Thắng, người đã bị hản đánh đến sống dở chết dở, cũng là cánh tay trái phải của người đứng đầu băng nhóm Tam Hồ. Không ngờ hai ngày không gặp mà tỉnh thần của tên nhóc này phấn chấn hẳn


“Lý Thẳng, nhóc con cũng tinh mắt lầm! Hai cậu lại định đi đâu gây sự hại người đây?" Lâm Hoài nhàn nhạt hỏi

"Đại ca, bọn em thật không dám làm hại người khác nữa. Từ lúc được đại ca dạy dỗ thì anh em trong nhóm đều không dám xảng bậy nữa rồi, bây giờ đều đang làm chuyện đàng hoàng, trước đó nghe hai anh em trong nhóm nói đã đụng chạm đến xưởng sửa xe ô tô của bạn anh. Đại ca bọn em muốn tìm anh đế xin lỗi trực tiếp! Mong anh rộng lượng bỏ qua cho!”

Lý Thẳng vừa nói vừa nhanh chóng mở cửa bước xuống xe

Lâm Hoài nghe vậy, lập tức hiểu ra, thì ra là chuyện xảy ra ở nhà họ Hạ trước đó.

“Tên Văn Tiếu Đào kia lừa tiền các cậu, trừng trị anh ta một phen cũng không có gì quá đáng, tôi đã quên chuyện này. lâu rồi, không nhắc đến nữa, bây giờ xem ra tôi gặp phải chút phiền phức rồi”

Lâm Hoài dứt lời thì đưa tay lên chỉ, quay đầu nhìn về phía. ba người đang hùng hổ đi về phía minh.


“Chính là hẳn, là hẳn đã nhét cục gạch vào túi của em, rổ ràng là đang giỡn cợt em” Cô ta vô cùng tức giận, khi đến nơi lập tức chỉ thắng vào Lâm Hoài

"Thăng khốn này, dám trêu chọc người của bọn tao, đúng là muốn chết!"

Hai gã đàn ông phía sau tức giận, giơ nắm đấm lên định tấn công Lâm Hoài.

Lúc này hai người Lý Thẳng cũng đã thấy hết, không ngờ. ngoài băng nhóm Tam Hồ ra còn có người không có mắt, bọn hản thật sự là tự mình chuốc lấy khổ, nhưng đây cũng là thời cơ tốt để bọn họ thể hiện bản lĩnh.

"Các người mới là tự tìm đường chết, tụi bây là tên khốn nào mà dám hét lên trước mặt đại ca Lâm của tao?”

Lý Thằng bước nhanh lao về phía trước, lúc này còn một người khác trên xe cũng đi tới...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,545
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: C22: Vui lòng cống hiến sức lực


Người đó cũng đi tới, không nói một lời, anh ta và Lý Thẳng cùng nhau ra tay, trong tay còn cầm một thanh sắt.

“Bốp bốp bốp!” Hai người này chính là cánh tay trái phải của người đứng đầu băng nhóm Tam Hồ, đối phó với bọn côn đồ nhỏ này chẳng nhầm nhò gì cả.

Với ba cú đấm, hai cú đá và một phát gậy, đối phương lập tức bị đánh cho đầu choáng mắt hoa.

"AI..Ai, các người là ai?" "Dừng tay, rốt cuộc tụi bây là aï?" Một trong hai gã đàn ông kia, một người đầu đầy máu, người còn lại thì mắt thâm tím, vội vàng lùi lại, vẻ mặt rụt rề.

"Tao là Lý Thăng thuộc băng nhóm Tam Hồ, mày có gì muốn nói không?" Lý Thắng vừa nói vừa đi lên đá gã ta một cú.

“A?... Băng nhóm Tam Hð?” Ba ngư: run ấy lập tức sợ hãi đến


"Đại ca tha mạng, tha mạng, hiếu lầm, đều là hiếu lầm cả, bọn tôi đúng là có mắt như mù, đại ca tha cho chúng tôi đi! Chúng tôi chỉ là những tên côn đồ không đủ tư cách mà thôi” Khi nghe thấy cái tên băng nhóm Tam Hồ nổi tiếng, cả ba người sợ đến tái mặt xém chút tè ra quần, vội vàng cầu xin.

"Đồ không có mắt, còn dám giở trò lưu manh trước mặt đại ca Lâm của bọn tao? Đế tao biết được còn có lần sau sẽ lột da chó của tụi bây, cút đi! Lý Thăng lớn tiếng hét lên

“Cám ơn đại ca, sau này chúng tôi không dám nữa, không dám nữa!"

Khóe miệng của cô gái còn đang run rẩy, sợ đến ngu người. Cô ta không ngờ rãng một cậu con trai bình thường lại được băng nhóm Tam Hồ khét tiếng bảo vệ, thậm chí còn gọi hẳn là "đại ca". Chuyên gì đang xảy ra vậy?

Vụtl Hai gã đàn ông và người phụ nữ lập tức quay người bỏ chạy.

"Đại ca Lâm, cám ơn đại ca đã bỏ qua cho bọn em, sau này bọn em sẽ không làm những chuyện lưu manh phá hoại nữa, nếu có chỗ nào cần nhóm Tam Hồ bọn em ra tay, đại ca cứ việc nói thẳng. Bọn em có tiếng nói lảm đấy, đây là số điện thoại trong băng hội, xin đại ca nế mặt nhận lấy”

Lý Thăng vừa nói vừa chìa một tấm danh thiếp ra, trên đó có ghi số điện thoại của những nhân vật quan trọng trong băng nhóm Tam Hồ

“Tôi nên cảm ơn các cậu đã giúp đỡ tôi thoát khỏi rắc rối, tôi sẽ nhận tấm danh thiếp này. Đúng rồi, tôi phải quay lại trường, cho tôi quá giang đi!" Nghĩ đến có thể ngồi xe miễn phí thì tội gì không ngồi.

"Vui lòng cống hiến sức lực, rất hân hạnh ạ” Hai người lập tức vui vẻ cười hớn hở.


“Mời đại ca lên xe” Lý Thẳng vui vẻ làm động tác mời.

Nếu có thể nịnh bợ tạo quan hệ tốt với Lâm Hoài thì ngày sau đại ca nhất định tán dương cậu ta, đến lúc đó địa vị của cậu ta trong băng nhóm sẽ cao hơn, thế mới có cái để khoe khoang vào những lúc rảnh rỗi

Ngay lúc Lâm Hoài chuẩn bị lên xe, đột nhiên có hai người đàn ông từ phía sau chạy nhanh tới, trên tay cầm hai cái thắt lưng, nhìn có vẻ như muốn đánh nhau.

"Lâm Hoài, thắng ngốc kia đứng lại cho tao!" Nhìn thấy Lâm Hoài sắp lên xe, hai người vội vàng kêu lớn.

Nghe thấy tiếng kêu, Lâm Hoài vội vàng quay người lại, lần này hắn hơi ngây người, hình như hắn không quen biết hai người này thì phải? Đây lại là chuyện gì nữa?

Lâm Hoài không lên tiếng, Lý Thắng và một người khác nhanh chóng lấy hai thanh sắt từ trong xe ra, cầm trong tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người đang thở hốn hến kia.

Khi bọn họ đến gần thì mới phát hiện còn có hai người đang cầm thanh sắt, lập tức sững sờ, có thể thấy được trên người cả hai đều có sát khí


"Đồ không có mắt, thật sự cho rằng băng nhóm Tam Hồ tụi tao không là gì sao? Vù! Vù! Hai người Lý Thẳng chẳng phải kẻ hiền lành gì, nháy mắt ném ống thép trong tay ra.

"Băng nhóm Tam Hồ?... Trời ơii...Mau chạy!”

"A?... Lưu Phong hại chết chúng ta rồi" Hai người quay người bỏ chạy, vừa nghe đến tên băng nhóm Tam Hồ lập tức cảm thấy cả người như nhữn ra. Một người trong đó chạy. chậm không kịp, thanh sắt đập thẳng xuống vai gã, lập tức truyền đến một âm thanh vang trầm.

Tuy nhiên, gã ta ráng nhịn cơn đau, càng dốc sức liều mạng bỏ chạy.

Lúc này hai người họ rất hận Lưu Phong. Bọn họ nghĩ thầm, gã muốn họ trừng trị tên ngốc à? Gã ta mới là kẻ ngốc thực sự, cả nhà gã ta đều là kẻ ngốc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,545
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: C23: Mấy phút sau


Thông qua tiếng gọi của hai người, Lâm Hoài mới biết hai người này do Lưu Phong tìm tới. Sau khi cười lớn, hẳn bước lên xe SUV,

Sau khi đến cổng trường, Lâm Hoài không đi vào mà chạy đến công viên Bình Hồ phía sau trường. Trong công viên này. có rất nhiều người, môi trường cũng rất tốt, có không ít ngườ bày quầy bán hàng, ngoài ra cũng có không ít người xem bói xem tướng. Hôm nay vẫn chưa ăn cơm trưa nên sẽ mở quán đế kiếm chút tiền trước.

Mấy phút sau, Lâm Hoài đã đến trong công viên ồn ào, có rất nhiều cô chú đang bán hàng dưới tàng cây.

Bên này bày bán sách báo, bên kia là đồ chơi văn hóa, bên kia chính là đồ ngọc và nhạc cụ, Lâm Hoài đi dạo một vòng, cố. gắng tìm một nơi yên tĩnh.

"Xem linh quẻ, xem linh quẻ, tiên tri biết trước, có thể: thông thiên địa, xem bói số mệnh họa phúc trong quá khứ và tương lai.."

Trong lúc Lâm Hoài còn chưa biết mình đang ở đâu thì đột nhiên cách đó không xa có một người đàn ông mặc hoàng bào. Thái Cực bắt đầu rao hàng, bên cạnh còn dựng một lá cờ lớn, phía trên có hình bát quái

Người đàn ông trông không quá lớn tuổi, khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, Lâm Hoài bước chậm đến.

"Người anh em, xin dừng bước, tôi thấy khuôn mặt của cậu đầy đặn, nhất định là một người đại phú đại quý, hai chúng ta hữu duyên, bốn tiên sư sẽ tặng cậu một quẻ tượng, thế nào?" Người đàn ông nhìn thấy Lâm Hoài thì vội vàng chào hỏi.


Lâm Hoài khẽ mỉm cười, bước chậm tới. Trong lòng nghĩ: vậy mà có người tự xưng là tiên sư ở nơi này, giờ mình còn không dám khoe khoang như vậy!

"Cảm ơn!" Lâm Hoài mỉm cười đi tới gần.

"Hôm nay cậu thật may mắn, gặp được tôi có lẽ sẽ ánh hưởng đến cả đời của cậu. Tôi thấy sả mặt cậu hồng hào, tâm trạng vui vẻ, nghĩ đến mấy ngày qua gặp không ít chuyện tốt, tôi nói có đúng không?"

Đại sư cười khanh khách hỏi "Đúng, đại sư nói đúng” Lâm Hoài gật đầu cười

Được, vậy đế tôi tiếp tục xem cho cậu, lông mày của cậu rất sáng bóng, đây cũng là điềm báo may mắn, tương lai có rất nhiều chuyện tốt đang chờ cậu” Đại sư tiếp tục nói.

"Cảm ơn, cảm ơn!" Lâm Hoài mỉm cười.

"Ö,.. Tại sao ở chỗ này của cậu lại có một vạch đen?” Đúng lúc này, sắc mặt của đại sư trong nháy mắt thay đổi, chăm chú nhìn vào trên trán Lâm Hoài, vẻ mặt đầy nghiêm túc.


Lâm Hoài biết người này muốn nói ra điều gì đó quan trọng nhưng lại không nói thẳng ra, nhất thời trở nên căng thẳng.

"Đại sư, ý của ngài là gì? Tôi có vạch đen ở đâu?" Lâm Hoài căng thẳng hỏi.

"Ân đường của cậu có một đường đen mờ mịt. Trời ơi! Vận may của cậu đột nhiên bị đường màu đen này cất đứt, đây, đây là điềm đại hung!" Đại sư lúc này cau mày.

"Hả?... Tôi nên làm gì đây? Tại sao lại có đường màu đen này chứ? Đại sư, điềm đại hung là gï?" Lâm Hoài hoảng sợ hỏi.

"Cái này... Cái này đương nhiên là điềm xấu báo trước, không cấn thận thì cửa nát nhà tan!" Đại sư thở dài, chậm rãi nhằm hai mắt lại, không nóng vội vì biết chuyện tiếp theo.

"Đại sư, ngài có thể giúp tôi hóa giải được không? Câu xin ngài, ngài nhất định có thể hóa giải giúp tôi!"

Lâm Hoài biết thủ đoạn lừa gạt của tên này, nhưng vẫn toàn lực phối hợp.

"Thiên cơ không thế tiết lộ, giúp cậu hóa giải cũng không phải là không thể, nhưng vận may và tuổi thọ của tôi sẽ bị ảnh hưởng. Ôi chao!... Khó khăn, khó khăn!" Đại sư nói ra lời này thì lại thở dài một tiếng.

"Vậy làm sao bây giờ?" Lâm Hoài nhìn như sắp khóc. không ra nước mắt.

"Muốn phá giải cũng không phải là không thể, nhưng tôi sẽ bị tổn thương rất nhiều, chỉ là tôi không đành lòng ngồi yên không ngó ngàng tới! Như vậy đi, cậu trả tôi hai mươi ngàn tệ, tôi sẽ giúp cậu tìm một lá bùa hộ mệnh. Có lá bừa này thì đương nhiên có thế giúp cậu chuyến nguy thành an."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,545
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: C24: Chương 24


Rốt cuộc đại sư đã nói ra sự thật, nói ra tiếng lòng của mình

Lâm Hoài khẽ mỉm cười, thầm nói: hóa ra cũng chỉ có nhiêu đó chiêu trò thôi.

"Đại sư, thật không dám giấu giếm, trên người tôi một phân tiền cũng không có, tôi còn không biết xin tiền ai ăn cơm trưa đây! Tôi đến công viên này là để xem kiếm tiền ăn cơm như thế nào. Nếu ông đã làm người tốt thì làm tới cùng đi, thấy. tôi nghèo như vậy rồi thì giúp đỡ tôi đi” Lâm Hoài vội vàng nói.

Nghe thấy lời nói của Lâm Hoài, đại sư nhịn không được ngã xuống, lập tức mở mắt ra, tự nhủ: Không có tiền mà muốn dây dưa với tôi à? Chơi đùa cái gì thế?

"Tiền này đều nộp cho ông trời, không có tôi thì không thể làm gì được, cậu đi đi!" Đại sư âm thầm nói xui xẻo, sao mình lại gặp phải một tên nghèo hèn như vậy?

"Tôi không đi, ông không cứu tôi thì tôi cứ ngồi ở chỗ này chờ." Lâm Hoài trực tiếp ngồi ở chỗ này, trông như một kẻ ăn vạ


Đại sư bị tên vô lại Lâm Hoài này làm tức giận, lãng phí hơi sức mà không kiếm được một xu

Ngay lúc đại sư đang nghĩ cách đuổi Lâm Hoài đi, đột nhiên có một cô gái yêu kiều đi đến gần. Cô ấy mặc váy denim rách, đi giày cao gót, đôi chân dài trằng nốn không tì vết, khuôn mặt tròn, đeo cặp kính 1o, nhìn qua giống một sinh viên vừa mới tốt nghiệp.

Cô gái bước đi vội vã, ánh mắt ngay từ đầu đã dán chặt vào đại sư, rất hiển nhiên là đang đi về phía ông ta.

"Đại sư!" Cô gái vội vàng hét lên khi đến gần.

*Cô gái, có chuyện gì sao?" Lúc này, tất cảsức lực của đại sư đều tập trung vào cô gái này, về phần Lâm Hoài bên cạnh, ông ta chỉ ước gì dùng một cước đá hẳn ra ngoài

"Đại sư, mấy ngày nay bố tôi luôn hôn mệ, có lúc không thở nổi, toàn thân nổi đầy vết đen, mấy lần bệnh viện kiểm tra cũng không tìm ra nguyên nhân. Bác sĩ nói không thể trụ nổi hai ngày, cầu xin ngài giúp đỡ tôi, nếu có thể giúp đỡ bố tôi thì bao nhiêu tiền cũng được."

Cô gái vừa khóc vừa nói. Nghe được lời của cô gái, đại sư cũng âm thầm cau mày, thầm nghĩ: người cũng đã sắp chết rồi, muốn tôi làm gì đây?

Không cẩn thận thì sẽ bị vạch trần mất thôi

"Cô gái, cho tôi biết sinh thần bát tự của bố cô đi, tôi nhìn xeml" Đại sư thản nhiên nói.

"Bố tôi tuổi Tuất, chào đời vào sáng sớm giờ Dần, sinh.." Cô gái nhanh chóng nói hết sinh thần bát tự.


Sau khi đại sư nhầm hai mắt lại nghe xong, hai tay không ngừng nhấm tính, trong miệng lẩm bẩm. Mấy phút sau, ông ta cau mày mở mắt ra

"Tuổi thọ của bố cô đã hết, ngay cả thần tiên cũng không thể xoay chuyển trời đất. Ôi chao!..." Đại sư thở dài nói.

"Hả? Chẳng lẽ không có cách nào phá giải sao? Bao nhiêu tiền tôi cũng có thể trả được” Cô gái nghe vậy thì lo lắng, nhanh chóng nói



"Cô gái, đừng nói chuyện của cha cô nữa! Tôi đang nói về cô, giữa hai lông mày của cô ấn giấu vận rủi. Nếu không giúp cô hóa giải thì mấy ngày gần đây, cô sẽ gặp tai họa đm máu, không cẩn thận sẽ bỏ mạng!"

Đại sư thay đổi chủ đề, tập trung vào cô gái

"“Hả?” Cô gái lập tức bị lời nói của đại sư làm cho bối rối, không biết phải làm thế nào.


"Vậy, vậy chúng ta nên làm gì đây? Đại sư, chuyện này nghiêm trọng đến vậy sao?"

"Đương nhiên nghiêm trọng, nếu không phải tôi thấy mình và cô hữu duyên thì tôi cũng sẽ không tiết lộ thiên cơ này cho cô biết” Đại sư trầm giọng nói.

"Có thể giải quyết được không? Cầu xin ngài hóa giải giúp. tôi? Cầu xin ngài, đại sư" Cô gái giờ lúc này có chút hoang mang lo sợ.

"Như vậy đi! Hai chúng ta xem như cũng có duyên. Tám ngàn tệ, tôi có thế giúp cô hóa giải vận xui này ngay bây giờ" Rốt cuộc đại sư cũng đi vào trọng tâm.

"Được, được, cầu xin đại sư lập tức giúp tôi làm ngay” Cô gái liên tục gật đầu

"Được! Cô ngồi bên cạnh tôi, xui xẻo đều ở trên hai chân cô, trên tay tôi có Tam Muội Chân Hỏa, có thế giúp cô xoa bóp hóa giải!" Đại sư vừa nói vừa nhìn chấm chấm vào hai chân của cô gái, theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,545
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: C25: Đúng vậy


"Hả? Ông dùng hai tay bóp chân tôi?" Cô gái đột nhiên lộ ra vẻ mâu thuẫn, đồng thời cũng bắt đầu nghỉ ngờ.

"Đúng vậy! Nếu cô từ chối thì tôi cũng không thể làm gì, vận rủi này sẽ ập đến bất cứ lúc nào!" Đại sư nghiêm túc nói, sau đó ánh mắt không ngừng nhìn về phía mông vểnh và đôi chân dài của cô gái trẻ

Hành động lần này của đại sư đã rơi vào trong mắt của Lâm Hoài, khiến hẳn có ý định chỉnh đốn lão già này.

"Vậy cũng được!" Váy của cô gái hơi ngắn, cô ấy cẩn thận bước đến gần chỗ của đại sư, bởi vì sợ bị lộ hàng nên cô ấy chụm hai chân ngồi xuống.

Khi đại sư nhìn thấy hai chân dài trước mặt thì hoa cả mắt, hai tay nhất thời run rấy vươn ra, cô gái nhằm mắt lại một lúc, quả thực mắc cỡ chết mất.

"Khụ khụ!" Lúc đại sư kích động muốn ôm lấy cái đùi kia thì Lâm Hoài ở bên cạnh đột nhiên ho khan một tiếng,

Một tiếng ho khan này lập tức khiến cơ thể đại sư rùng mình, nhận ra ở đây còn có một tên phế vật khác.

"Tôi phải chữa bệnh cho người ta, cậu cút ra xa một chút cho tôi” Đại sư lạnh lùng trừng mắt nhìn Lâm Hoài.


Lâm Hoài không để ý đến cái người gọi là đại sư, thản nhiên nhìn về phía cô gái ngồi trên đất

Cô gái này, cô có thể yêu thương chính mình một chút được không? Nhìn cô cũng là người có ăn học, tại sao lại không có chút năng lực nhận biết nào vậy? Đây chính là một tên lừa gạt, cô mà nghe thì bị người ta ức hiếp còn mất tiền. Đế. người ngoài đường sờ mó, cô không cảm thấy mất mặt sao?" Lâm Hoài lạnh lùng nói.

"Hả?.." Cô gái ban đầu có chút nghỉ ngờ, nhưng giờ Lâm Hoài nói thế, cô ấy lập tức đứng dậy, không biết làm sao nhìn xung quanh,

Lúc này, đại sư đã bị chọc tức, mät thấy cô gái sắp đến tay nhưng lại bị một câu của tên nhà nghèo rớt mồng tơi này làm cho thất bại, ông ta thật sự không thể nhịn được nữa.

"Cái tên nghèo rớt mồng tơi này, bổn đại sư đang chữa bệnh cứu người, cậu cũng sắp hết cứu được rồi mà lại đến ngăn cản tôi cứu người khác, hôm nay cậu không thế sống sót.. Đại sư thẹn quá hóa giận, nếu không phải thấy xung quanh có nhiều người như vậy thì có lẽ ông ta đã ra tay rồi

"Một tên thần côn như ông mà cũng có thể cứu người sao? Bệnh tật trên toàn thân ông, chính ông còn không trị được mà còn giả vờ làm thần côn, tốt nhất là ông nên tự chữa trị cho chính mình trước đi" Trong lúc nói chuyện Lâm Hoài ấn vai của đại sư xuống,

"Sao tôi có bệnh cho được? Cậu mới có bệnh, cả nhà cậu mới có bệnh! Nghèo rớt mồng tơi, cút khỏi đây đi, tôi..." Lúc này đại sư thật sự sốt ruột, vươn tay muốn chộp lấy gậy gỗ trên mặt đất, chuẩn bị đối phó với Lâm Hoài.


Ngay lúc đại sư vừa đưa tay ra, lồmng ngực ông ta thải lại, đồng thời cảm giác cực kỳ ngứa ngáy lan khắp toàn thân ông ta.

"A? AI AI... Tôi, tôi, tôi! Ngứa quá”

Đại sư lập tức nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, muốn dùng hai tay gãi ngứa, nhưng không còn lòng nào quan tâm đến cơn ngứa ngáy nữa, chỉ lo thở hổn hến từng ngụm.

“Thế nào? Tên lừa gạt này bị bệnh! Tôi chính là bác sĩ, tôi thấy bệnh tình của ông ta cũng không nhẹ. Một cô gái trẻ như cô lại nhẹ dạ tin tưởng lời nói của thần côn, suýt chút nữa bị người khác lợi dụng?" Lâm Hoài nhìn cô gái nói.

Cô gái nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì lập tức biết mình bị lừa, vội vàng gật đầu.

"Vâng, vâng!" Cô gái theo bản năng lùi lại hai bước.

"Tôi, tôi, tôi, phù, phù phù! Cứu mạng, xe cứu thương.." Lão thần côn ôm cổ thở hổn hển từng ngụm, thỉnh thoảng còn trợn tráng mắt. Chỉ sau hơn chục hơi thở, toàn thân ông ta đã ướt đẫm.

"Ông muốn chúng tôi gọi xe cứu thương giúp, đúng không?" Lâm Hoài thản nhiên hỏi.

"Phải! Phải!" Đại sư vội vàng gật đầu
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,545
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: C26: Anh là bác sĩ


"Thần côn như ông, bây giờ cũng biết sợ chết sao? Không biết trước đây ông đã lừa bao nhiêu người. Ông có bao giờ nghĩ tới sự khó chịu của người bị hại không? Cứ như vậy đĩ! Là một bác sĩ, tôi sẽ giúp ông chữa bệnh, xem như ông trời có đức hiếu sinh, cho kẻ ác như ông một cơ hội."

Lúc Lâm Hoài đang nói chuyện, vươn hai tay chọc chọc, hai tiếng nố vang, mở phong ấn trước đó.

Nhưng như vậy vẫn chưa xong xong, ngay sau đó, hẳn dùng bàn tay lớn tát vào mặt đại sư hai cái

Nói đến cũng thật lạ, sau khi dính hai bạt tai, đại sư thở thuận lợi hơn, như thế tẳng đá lớn đè trên ngực ông ta đã biến mất.

“Mày? Mày dám đánh tao... Hở? Tôi không sao, tôi không sao rồi!"

Đại sư vốn còn muốn hỏi tại sao Lâm Hoài lại tát vào mặt mình, nhưng khi cảm thấy toàn thân trở lại bình thường, ông ta đã bị niềm vui này che khuất, lập tức vui mừng khôn xiết.


"Nhớ kỹ, bệnh của ông sẽ phát tác vào lúc ông lừa dối người ta, lần sau không đề gặp tôi đâu, sau này ông tự giải quyết cho tốt đi" Lâm Hoài lạnh lùng nói

"Cảm ơn, cảm ơn, tôi.. Thần côn biết mình không thể giả vờ nữa, chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt

Thần côn còn đang nói chuyện, chợt, cô gái đạp mạnh vào: lưng ông ta, giày cao gót lập tức cẩm xuống.

"AI.." Thần côn đột nhiên hét lên một tiếng,

"Thần côn chết tiệt, anh ấy tha cho ông nhưng tôi thì không" Cô gái đột nhiên nối điên, không ngừng cào loạn bừa bãi, móng tay thật dài cào vào mặt người đàn ông, lập tức đế lại mấy vết móng vuốt lớn, máu tươi đăm địa.

"Bät thần côn! Đây là một tên thần côn, người đâu.. Cô gái suy nghĩ rất rõ ràng, biết tốt nhất nên dựa vào sức lực của nhiều người

Khi cô gái hét lớn, những người xung quanh đang chú ý đến khu vực này cũng chạy tới. Bấy giờthần côn hoàn toàn sợ. hãi, lăn một vòng bò ra ngoài.

Sau khi bị đánh đập tơi bời, rốt cuộc lão thần côn cũng chạy thoát thân, khó khăn lầm mới biến mất vào rừng cây của công viên.

Cô gái cũng xem như đã trút giận xong, đánh rất đã tay. Sau khi bình tính lại, cô ấy nhìn về phía Lãm Hoài

"Cảm ơn anh”" Cô gái nghiêm túc nói.


Không cần, tôi cũng chỉ là không nhịn nối mới ra tay giúp. đỡ thôi” Lâm Hoài cười nói.

"Anh là bác sĩ?” Cô gái tiếp tục hỏi.

"Đúng, tôi là bác sĩ" Lâm Hoài nói, cuộc mua bán này xem. như hoàn thành.

"Anh còn trẻ như vậy sao có thế làm bác sĩ?" Cô gái muốn mời Lâm Hoài xem bệnh cho bố mình, nhưng cô không quá tin tưởng hẳn.

"Có phải cô thường xuyên đau bụng không? Dùng sức một chút thì đổ mồ hôi đâm địa. Hơn nữa, kỳ sinh lý cũng không bình thường, muộn hơn vài ngày so với người bình thường?" Lâm Hoài nhìn cô gái, bình tĩnh nói

Nghe Lâm Hoài nói vậy, cô gái trong nháy mắt khiếp sợ, mình quả thực như vậy, giống hệt như những gì hẳn nói, ngay cả bố mẹ cô cũng không biết chuyện này. Vì vậy, cô gái đột nhiên tin tưởng người đàn ông trước mặt.


"Anh thật sự là thần. Bác sĩ, trước đây tôi đã uống rất nhiều thuốc, sau khi khỏi bệnh chỉ mấy ngày thì lại tái phát, cuối cùng không thế giải quyết triệt đế, dù sao cũng không nguy hiếm đến tính mạng. Anh có cách nào chữa khỏi bệnh không?"

Cô gái vội vàng hỏi.

"Bệnh tình của cô liên quan đến thời gian làm việc và nghỉ ngơi, cô thường xuyên thức khuya, đổ mồ hôi liên quan đến chế độ ăn uống. Cô chỉ cần điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi, cũng như chế độ ăn uống của mình. Không cần dùng thuốc” Lâm Hoài thản nhiên nói.

"Bác sĩ, thật sự cảm ơn anh. Vừa rồi anh cũng đã nghe qua bệnh tình của bố tôi, xin anh hãy xem có cách nào chữa trị cho bố tôi không. Tiền không phải là vấn đề, chỉ cần bảo vệ được tính mạng là được. Tôi tên là Hứa Chân, cầu xin anh hãy cứu

bố tôi” Hứa Chân vội vàng nói

Lâm Hoài nghe được mối làm ăn nên trong lòng tự nhiên rất vui mừng, quan trọng là bệnh của bố cô ấy rất dễ chữa, hẳn đã có cách rồi
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,545
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: C27: Thật sao bác sĩ


“Tôi chữa bệnh chưa bao giờ đòi tiền, sau khi chữa khỏi, cô tự xem rồi trả. Giờ tôi có thể nói với cô, tôi có thể chữa khỏi bệnh của bố cô, không cần lo lắng về tính mạng.” Lâm Hoài nói bằng giọng khẳng định chắc nịch.

“Hả? Thật sao bác sĩ?”

Nghe Lâm Hoài nói vậy, Hứa Chân nhất thời kích động, dù trong tiềm thức không tin tưởng tuyệt đối nhưng cũng có chút gửi gắm hy vọng. Cô ấy đã tìm các bác sĩ trên toàn thế giới để chữa bệnh cho bố rồi nhưng đều không chữa được, hôm nay có hy vọng nên đương nhiên vô cùng mừng rỡ.

“Tôi đã dám nói thì dám chịu trách nhiệm với lời nói của mình, tôi không phải là thần côn!” Lâm Hoài cười nói.

“Tốt quá, tôi tin anh, tôi lập tức mang anh đi chữa bệnh cho bố tôi” Hứa Chân kích động nói.

“Tôi đã hiểu bệnh tình rồi, giờ tôi cho cô công cụ chữa bệnh, cô đặt trên người ông ấy là được.” Lúc nói chuyện, Lâm Hoài đưa cho cô ấy một viên đá cuội.


Hứa Chân đang tràn đầy hy vọng, thấy Lâm Hoài đưa viên đá cuội cho mình thì sửng sốt.

“Đây?” Hứa Chân ngạc nhiên nhìn Lâm Hoài.

“Nếu cô tin tôi thì cứ làm như tôi nói, đây không phải là đá bình thường, luôn mang theo bên cạnh sẽ đảm bảo bệnh của bố cô nhanh chóng khỏi hẳn.”

Lâm Hoài rất rõ trong viên đá này có thứ gì, hắn đã phong ấn rất nhiều chân khí thuộc tính thủy vào đó. Đối với những bệnh nhân mắc bệnh thuộc hệ hỏa độc, dùng thuốc cũng có thể hết, nhưng cần hắn hao phí nhiều thời gian đi vào núi sâu để tìm. Hắn không rảnh rỗi đến thế nên mới hao phí một chút chân khí.

“Sao tôi nghe lời này giống lời tên thần côn kia thế? Một hòn đá có thể trị bệnh sao? Tôi thật sự không dám tin.” Hứa Chân vẫn chưa nhận, hai tay xoắn lại với nhau.

“Cô không tin thì tôi cũng hết cách rồi!" Lâm Hoài thấy vậy thì thu viên đá lại.


Thấy Lâm Hoài đã thu viên đá lại, Hứa Chân hơi xoắn xuýt. Vất vả lắm mới tìm được chút hy vọng cứu sống bố mình, bây giờ lại để tuột mất, quả thật rất đáng tiếc.

“Được rồi! Tôi tin anh.” Chỉ do dự một chút, Hứa Chân cầm lấy viên đá trong tay Lâm Hoài.

“Được, nhớ cho bệnh nhân đeo theo bên người, tôi tin ông ấy sẽ hết bệnh sớm thôi.” Lâm Hoài cười nói.

“Thứ này bao nhiêu tiền?” Hứa Chân hỏi theo bản năng.

Lúc đối phương nhắc đến tiền, Lâm Hoài biết trưa nay mình có cơm rồi, trong lòng rất kích động.

“Vốn dĩ tôi chữa bệnh không thu tiền, nhưng bây giờ tôi thật sự rất cần tiền. Thế này đi, tôi chỉ lấy cô tiền hai bữa cơm, còn lại thì cô đợi đến khi bệnh nhân khỏi rồi hẵng trả, cụ thể bao nhiêu thì cô tự quyết định.”

Trong lòng nghĩ gì, Lâm Hoài nói ra hết cái đó.

“Thế này đi! Tôi quét mã chuyển cho anh một ngàn tệ, nếu vật này có tác dụng thì tôi cho anh một triệu cũng được, nhưng nếu anh dám gạt tôi thì chúng ta không xong đâu. Anh không để ý chứ?” Hứa Chân nhìn chằm chằm Lâm Hoài, hỏi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,545
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: C28: Vậy phải làm sao bây giờ


“Cũng được! Nhưng tôi dùng điện thoại cũ, không quét mã được! Cô cho tôi tiền mặt đi!”

Lâm Hoài cũng không sợ người ta cười nhạo mình, nói thẳng ra.

“Hả? Điện thoại cũ á? Tôi không có tiền mặt.” Hứa Chân không ngờ người này lại dùng điện thoại cũ, quả thực không thể tưởng tượng được.

“Cái gì?” Lúc nghe đối phương nói không có tiền mặt, Lâm Hoài thở dài, thầm nghĩ: vậy chẳng phải uổng công rồi sao? Không có cơm trưa rồi.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Hứa Chân có thể nhìn ra Lâm Hoài rất thất vọng.

“Cô đi đi! Ghi lại số điện thoại của tôi, đợi khi bệnh nhân hết bệnh rồi mang tiền cho tôi, số điện thoại của tôi là...” Lâm Hoài lạnh nhạt nói số điện thoại của mình.

Hứa Chân ghi nhớ số điện thoại của Lâm Hoài rồi vội vã về nhà.


Hứa Chân vừa mới đi, chuông điện thoại của Lâm Hoài đã vang lên, là Minh Nguyệt gọi tới.

“Minh Nguyệt, em trai cô có chuyện gì sao?” Người khác gọi cô là giám đốc Minh, nhưng Lâm Hoài không có ý nghĩ đó. Trong mắt hắn, người có tiền không là gì cả.

“Không có, em trai tôi đã tỉnh lại rồi, bệnh tình rất ổn định. Lúc ở bệnh viện anh chẳng nói tiếng nào đã đi mất, tôi còn muốn mời anh một bữa cơm nữa.” Minh Nguyệt cười nói.

Nghe Minh Nguyệt nói thế, yết hầu của Lâm Hoài khẽ cử động, thầm nghĩ: có cơm rồi.

“Nhưng giờ đã hai giờ rồi, sau này hãng nói! Tôi gọi báo với anh là tôi đã thông qua chuyện của nhà họ Hạ rồi.” Minh Nguyệt đã điều tra Lâm Hoài, biết hắn là một sinh viên, có hôn ước từ nhỏ với nhà họ Hạ, nên đã cho nhà họ Hạ một dự án.

Lâm Hoài nghe nói không được mời cơm, lập tức thất vọng.

“Thông qua cái gì của nhà họ Hạ?” Lâm Hoài không hiểu cô đang nói gì.

“Anh không cần để ý đâu, tôi đã sắp xếp thỏa đáng rồi, có thời gian tôi sẽ đi thăm anh. Tạm biệt.” Minh Nguyệt nói xong thì cúp điện thoại.

Lâm Hoài thầm cạn lời, cũng không để ý đến nữa, trước tiên phải nghĩ cách no bụng rồi tính sau. Đúng lúc đó, một mùi thơm nhẹ nhàng bay tới thu hút sự chú ý của hắn.

Có lẽ là vì đói bụng, Lâm Hoài nhanh chóng ởđi tới, rất nhanh đã gấn đề một gốc cây cổ thụ hơi nghiêng.


Cẩn thận xem xét gốc cây đó xong, Lâm Hoài lộ ra vẻ vui sướng. Đây là một cây Hồng Nham hiếm thấy, bên trên còn có chín quả.

Đây là thứ tốt có công dụng bồi bổi Ăn mấy quả này vào, thực lực của mình nhất định sẽ tăng mạnh, có tác dụng mạnh với việc hình thành khí hải trong đan điền sau này.

Nghĩ tới đó, tim Lâm Hoài đập nhanh hơn. Hắn nhanh chóng leo lên cái cây nghiêng đó, sợ sẽ có người đến cướp của mình.

Sau khi lên cây, Lâm Hoài hái một quả, cắn luôn một miếng.

Trong miệng hắn đầy thịt quả, có cảm giác hơi chát, mùi vị miễn cưỡng cũng tạm được. Khi nước quả đi vào họng, hắn cảm thấy máu trong cơ thể bắt đầu sôi lên, sự trao đổi chất nhanh hơn gấp mấy lần.

“Thoải mái, thoải mái quá!” Lâm Hoài sảng khoái, tiếp tục ăn thêm hai quả nữa.

Hắn không ăn tiếp mấy quả còn lại mà hái xuống, cẩn thận nhét vào quần áo. Mỗi ngày ăn hai quả là được, ăn nhiều quá lãng phí.

Trong công viên có rất nhiều người, không ít người thấy hắn hái quả dại để ăn, nhất là khi thấy quần áo hắn dính đầy bụi bẩn trên cây thì đều cho rằng hắn là kẻ lang thang, còn có người âm thầm thương hại hắn.


Trong đám người có một đôi nam nữ, mỗi người cầm một quyển sách trong tay, nhưng người sáng suốt thì đều biết đó là một đôi tình nhân, sách đó dùng để ngồi chứ không phải để đọc.

“Trần Minh, anh mau nhìn kìa. Tên ăn mày trên cây có phải là Lâm Hoài không?” Cô gái lập tức la lớn lên. Cô gái này tên Lữ Diệp, bạn tốt của Hạ Linh Linh, chàng trai bên cạnh là bạn trai cô ta.

“A? Đúng là Lâm Hoài rồi. Trời ơi, có phải cậu ta lại phát bệnh rồi không?” Chàng trai ngạc nhiên, vội vàng dừng bước lại.

“Không được, em phải gọi cho Linh Linh ngay.” Lữ Diệp vội vàng móc điện thoại ra, chụp cảnh Lâm Hoài ăn quả trên cây, rồi gọi cho Hạ Linh Linh.

Lúc này nhà họ Hạ đang vui mừng. Hôm nay họ trúng thâu một dự án lớn, người cả công ty đều đang chúc mừng, vợ chồng Hạ Quân cũng vui không khép được miệng.

“Con gái à, hai ngày nay con chạy tới bệnh viện đã có kết quả rồi, ha ha ha! Dự án này ít nhất cũng kiếm được mười tám triệu, quan trọng là sau này chúng ta có thể đặt quan hệ với nhà Thành Minh, đúng là chuyện vui lớn.” Hạ Quân kích động nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,545
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: C29: Lại phát bệnh á


“Bố! Đó cũng là do em trai của giám đốc Minh sống lại một cách thần kỳ, nghe nói đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, chuyện này cũng tính là sự may mắn của nhà chúng ta. Mặt Hạ Linh Linh đầy vui vẻ, bố rất ít khi khen mình như thế.

“Tinh tinh! Tỉnh tinh!” Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Hạ Linh Linh vang lên.

“A lô! Lữ Diệp!” Thấy là điện thoại của bạn thân, Hạ Linh Linh vội vàng nhận.

“Linh Linh, Lâm Hoài lại phát bệnh rồi, giờ đang ngồi trên cây ăn quả dại này. Người cậu ta bẩn lắm, cậu mau xem đi! Tớ gửi ảnh cho cậu rồi đó.” Lữ Diệp nói.

“Cái gì? Lại phát bệnh á?” Nghe nói Lâm Hoài trèo lên cây hái quả dại, nhất thời Hạ Linh Linh cau mày lại.

“Hừm, có phải lúc ở bệnh viện, anh ta bị đánh ngu rồi không?”

Bỗng nhiên Hạ Linh Linh nghĩ tới lúc Lâm Hoài khoe khoang đi vào phòng phẫu thuật, nhất định là giả điên giả ngu rồi bị người ta đánh, nếu không thì sẽ không phát bệnh nhanh như thế.


“Bị đánh á?” Lữ Diệp giật mình.

“Anh ta không còn quan hệ gì với tớ nữa rồi, nhưng cũng không thể để anh ta cứ điên điên thế được. Cậu nghĩ cách mang Lâm Hoài về trường đi, sau đó thông báo cho phụ huynh của anh ta. Nhà tớ có việc, tạm thời tớ không đi được.” Hạ Linh Linh vội vàng nói.

“Được rồi!" Lữ Diệp cúp điện thoại, nhìn về phía Lâm Hoài.

“Lâm Hoài, cậu mau xuống đi, thứ đó không ăn được đâu, là quả trưng bày thôi." Lữ Diệp vội vàng hô lên.

Lúc này Lâm Hoài đang đắm chìm trong niềm hưng phấn, nằm trên cây tăng tốc độ vận chuyển khí huyết. Nghe Lữ Diệp hô to, hắn giật mình tỉnh lại, vội vàng nhìn qua.

“Tôi không sao, chỉ đói thôi. Thật ra quả này không chỉ ăn được, còn rất dinh dưỡng nữa!” Lâm Hoài cười nói, sau đó leo xuống khỏi cây.


“Lập tức về trường với tôi.” Lữ Diệp lớn tiếng nói.

“Các cậu về đi! Tôi còn có chuyện phải làm.” Lâm Hoài muốn nhanh chóng luyện hóa dinh dưỡng trong cơ thể, nếu không thì lãng phí rồi. Truyện Hài Hước

Nghe Lâm Hoài nói không đi, Lữ Diệp nhìn qua chàng trai bên cạnh.

“Trần Minh, anh kéo Lâm Hoài đi, chúng ta về trường.” Lữ Diệp nhìn về phía Trần Minh, nói.

“Không phải chỉ là một thằng ngốc thôi à? Quan tâm cậu †a làm gì? Chúng ta đi thôi!” Trần Minh chán ghét nhìn Lâm Hoài, kéo Lữ Diệp đi.

“Trân Minh, em bảo anh mang Lâm Hoài đi, anh không nghe à?” Lữ Diệp hơi tức giận nói.

“Lữ Diệp, em quan tâm một thằng ngu làm gì? Dù gì nhà anh cũng là gia tộc có mặt mũi, nếu lỡ để người ta biết anh qua lại với một thăng ngu, chẳng phải sau này anh sẽ bị người ta chê cười sao? Đi với anh.”

Trân Minh vừa nói vừa tiếp tục kéo Lữ Diệp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,545
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: C30: Em sao thế


Lữ Diệp hất tay Trần Minh ra, tránh khỏi tay anh ta, mặt rất không vui.

“Quả thật nhà anh rất giàu, nhưng Lâm Hoài và chúng ta là bạn học. Bạn anh gặp khó khăn, chẳng lẽ anh không thể tiện tay giúp đỡ à? Anh đừng quá ích kỷ thế chứ?” Lữ Diệp rất khó chịu, hỏi.

“Em sao thế? Nổi giận với anh vì một thăng ngu à?” Trần Minh cũng nóng lên.

“Anh cút đi, sau này đừng nói quen biết tôi nữa.” Lữ Diệp lười để ý Trần Minh, đi kéo tay lâm Hoài.

“Được, cô lại bảo tôi cút vì một thằng ngu, thế cô cứ đi theo thằng ngu đó đi! Cũng có lúc cô phải khóc thôi! Đúng rồi, cô cũng đừng nghĩ đến vé vào thành Minh Nguyệt tối tay nữa, cả đời này cô cũng không vào đó được đâu. Cô không dính vào xã hội thượng lưu được!” Mặt Trần Minh đầy khinh bỉ, anh ta xoay người đi.

“Bà đây không hiếm lạ gì thành Minh Nguyệt cả, còn xã hội thượng lưu gì đó, anh cũng chỉ là ngón chân của người ta thôi! Cút đi!” Lữ Diệp nghiến răng nghiến lợi nói tiếp, nhưng lúc này Trần Minh đã mất bóng rồi.

Lâm Hoài cũng bị chọc tức, thầm nghĩ: cô cứ mở miệng ra là thăng ngốc, nói ai đây? Trong mắt tôi, cô mới là kẻ ngu.


“Lâm Hoài, ném hết mấy quả trong túi cậu đi, quả đó không ăn được. Cậu theo tôi về trường, tôi mời cậu ăn cơm trước cổng trường.” Lữ Diệp vội vàng nói.

“Cậu mời tôi ăn cơm trước rồi tôi mới nghĩ xem có ném mấy quả này đi không.” Nghe người ta nói muốn mời mình ăn cơm, Lâm Hoài lập tức tỉnh táo lại.

Nhưng Lâm Hoài cũng có cảm giác Lữ Diệp xem mình là đồ ngốc, có điều cũng chẳng sao hết, thời gian sẽ chứng minh tất cải

“Đi thôi!” Lữ Diệp vừa nói vừa kéo Lâm Hoài đi.

Dọc đường, Lữ Diệp rất buồn. Thật ra cô ta cũng muốn đến thành Minh Nguyệt, nhưng đó là câu lạc bộ cao cấp của thành phố này! Những người xuất hiện ở đó không giàu cũng sang, cậu ấm cô chiêu, những nhân vật nổi tiếng của giới showbiz hoặc các tinh anh trong các ngành nghề, không có ai là người thường cả. Bỏ lỡ cơ hội ngày, ngày sau chỉ biết mơ thôi.

“Lữ Diệp, cậu có tâm sự gì à?” Lâm Hoài vừa đi vừa hỏi.

“Lâm Hoài, có phải cậu không có đồng nào không? Nên mới chạy ra đây ăn quả dại?” Lữ Diệp không trả lời câu hỏi của Lâm Hoài mà hỏi ngược lại hắn.

“Đúng vậy! Tôi nộp học phí hết rồi, nhưng mà quả đó ăn được thật.” Lâm Hoài nghiêm túc nói.

“Có phải bây giờ suy nghĩ của cậu không được tỉnh táo không? Còn đau đầu không?” Lữ Diệp không dùng từ “kẻ ngốc”, mà cẩn thận hỏi.

“Cậu trực tiếp hỏi tôi còn ngu hay không là được mà, vòng vo làm gì? Nói thật cho cậu biết, tôi không ngu.” Lâm Hoài tức giận nói.

“Cậu không ngốc thì sao lại chạy ra công viên hái quả dại để ăn chứ? Cậu không ngốc thì sao người bẩn thế?” Bấy giờ Lữ Diệp cũng nóng nảy, dứt khoát không vòng vo nữa.


“Tôi ăn trái cây cũng thành kẻ ngốc à?” Lâm Hoài liếc Lữ Diệp với vẻ cạn lời.

“Được rồi, thành Minh Nguyệt mà cậu nói là chỗ nào thế? Có phải tôi làm ảnh hưởng gì đến cậu không?” Lâm Hoài vội vàng hỏi.

“Là nơi chó mái! Thôi, không nói nữa, đi ăn đi! Đã hơn hai giờ rồi!” Lữ Diệp không muốn nói đến chuyện đau lòng, sải bước đi về phía trước.

Đi vào tiệm, Lâm Hoài ăn hai tô mì có nước sốt đậm đặc, ợ mấy cái rồi mới ra khỏi tiệm, sau đó quay về trường.

Buổi chiều hắn đi học dưới sự giám sát của Lữ Diệp, nhưng hắn cũng không lãng phí thời gian, dùng tốc độ nhanh nhất đọc xong tất cả giáo trình năm hai đại học.

Sau khi tan học, Lâm Hoài rời khỏi trường, chạy thẳng vào núi, định tu luyện tiếp.

Hắn vừa rời khỏi trường, có mấy chiếc xe con lần lượt lái vào trường, một hàng bảo vệ đứng nghiêm chào đón.

Người ngồi trên xe là một hiệu trưởng, hai hiệu phó và mấy thây chủ nhiệm khoa của trường. Những người này cùng nhau đi thăm giám đốc Hứa Quốc Cường, cổ đông lớn nhất của trường.


Nghe nói giám đốc Hứa đang hấp hối mới qua nửa ngày đã khỏi bệnh, bây giờ y như người bình thường. Bọn họ vội chạy qua chúc mừng. Đây là chuyện lớn của cả trường, thậm chí là cả thành phố.

Hôm nay là ngày tốt của nhà họ Hứa, cô cả nhà họ mang một hòn đá ly kỳ về, chữa khỏi bệnh của Hứa Quốc Cường. Chuyện này rất khó tin nên rất nhiều bạn bè thân hữu đều chạy tới để chúc mừng.

Lâm Hoài chưa tới chân núi đã nhận được điện thoại của Hứa Chân.

“Lâm Hoài, anh ở đâu? Tôi đi tìm anh, tối nay mời anh ăn cơm” Điện thoại được nhận, Hứa Chân vội vàng hỏi.

“Trời sắp tối rồi, ăn cơm thì miễn đi! Tôi còn có việc.” Lâm Hoài từ chối ngay.

“Anh không lấy tiền à? Tôi chuẩn bị cho anh một triệu đó!” Hứa Chân cười nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,545
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: C31: Sao thế


“Cô mang tới cho tôi đi! Tôi đợi cô ở cổng trường đại học Giang Nam” Lâm Hoài nghe nói có một triệu thì quay về ngay. Có số tiền này, hắn có thể thu thập cỏ ba lá rồi.

“Đại học Giang Nam sao? Nhà anh ở tiểu khu gần trường à?” Hứa Chân cười hỏi. Từ sau khi bệnh của bố chuyển biến tốt, Hứa Chân vẫn luôn cười toe toét.

“Tôi là sinh viên đại học Giang, nghỉ hè xong là lên năm ba” Lâm Hoài thản nhiên nói.

“Cái gì? Anh vẫn là sinh viên á? Sinh viên đại học Giang Nam sao?” Hứa Chân giật mình.

“Sao thế? Tôi không thể học ở đó sao? Cô mau tới đi! Tôi chờ cô ở đó.” Lâm Hoài sốt ruột nói.

“Được, tôi đến ngay đây!” Hứa Chân nhanh chóng cúp điện thoại.

Lúc này, mặt Hứa Chân tươi như hoa. Dù thế nào thì cô ấy cũng không ngờ Lâm Hoài lại là sinh viên trường mình, đúng là một sinh viên thần kì. Từ khi nào mà đại học Giang Nam lại có một nhân tài như thế chứ?


Lâm Hoài nhanh chóng chạy về cổng trường. Lúc này, cả trường đều lan tràn một tin vô cùng lớn, chính là tên nghèo Lâm Hoài lại ngốc rồi, hai ngày qua luôn hái nhặt quả dại ở công viên bên ngoài trường để ăn. Tin tức lan khắp trường, mọi người đều biết.

Lâm Hoài lại không biết điều này, dĩ nhiên, tiếng tăm của Lâm Tiểu Hoài trước kia cũng rất xấu, nên hắn chẳng quan tâm điều đó.

Rất nhanh, Lâm Hoài chạy đến cổng trường. Người ra người vào đều đang lén lút bàn tán về chủ đề đó, nhưng không ai dám đi lên hỏi, sợ người điên này sẽ cắn người.

Không bao lâu sau, một chiếc xe thể thao thời thượng xuất hiện ở cổng trường, một cô gái mặc áo ngắn và quần ngắn lấp lánh, đi giày cao gót màu đỏ bước nhanh về phía Lâm Hoài.

Người này chính là Hứa Chân. Hôm nay, cô ấy tết tóc khắp đầu, trên mũi còn đính đá quý, vô cùng sành điệu, khác hoàn toàn cái người Lâm Hoài gặp trong công viên, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, Lâm Hoài cũng phải nhìn mấy lần. Hai cái chân đó đã dài hơn chút rồi.

“Lên xe đi, tôi mời anh ăn cơm.” Hứa Chân đi đến gần Lâm Hoài, cười nói.


“Không đi được, tôi còn có việc. Bố cô khỏi rồi chứ?” Lâm Hoài thản nhiên nói.

“Không biết là anh mèo mù vớ được cá rán hay thật sự có chuyện như vậy, bệnh của bố tôi đã khỏi rồi. Đây là thù lao của anh! Cảm ơn anh!” Hứa Chân nói rồi nhét một tấm thẻ vào tay Lâm Hoài.

Hắn nhận được thẻ thì thấy một dãy mật mã liên tục trên đó, hắn thuận tay cất đi. Đây là thứ hắn đáng được trả.

“Chỗ tối nay tôi đi là một chỗ rất thần kỳ, có thứ tốt mà anh không tưởng tượng nổi, anh thật sự không có thời gian sao?” Hứa Chân cười nói.

“Cô đi đi!” Lâm Hoài thản nhiên nói, cũng không nói lời thừa.

“Tạm biệt!” Cô gái nhanh chóng lên xe, chiếc xe gào thét phóng đi.

Lúc mày, mấy chục sinh viên đứng ở cổng trường đều nhìn về phía Lâm Hoài, không ai hiểu vì sao tên ngốc nổi tiếng đó lại quen biết một cô gái bạch phú mỹ. Rốt cuộc ban nãy bọn họ đã nói gì? Mọi người đều muốn biết, nhưng lại không dám hỏi, chỉ có thể từ bỏ.

Giờ Lâm Hoài có tiền rồi, hắn định đi đến cửa tiệm đối diện ăn một bữa thỏa thích rồi mới vào núi tu luyện, nhưng hắn vừa mới bước đi đã nghe có tiếng lộn xộn truyền tới từ phía sau.

Hắn quay đầu lại xem thì thấy Trân Minh đang ôm hai em nữ sinh hai bên đi ra ngoài cổng trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,545
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: C32: Sao đấy


Thật ra Trần Minh đã là sinh viên năm tư rồi, ỷ vào việc nhà có tiền, anh ta dụ dỗ khá nhiều em nữ sinh trong trường, bây giờ không hẹn hò với Lữ Diệp nữa nên đổi thành hai người này.

“Thăng ngu kia, mày nhìn gì chứ? Mau đi nhặt quả dại đi! Ha ha hai” Trần Minh nhìn thấy Lâm Hoài thì lập tức cười nhạo hắn, hai cánh tay vắt trên vai hai nữ sinh, công khai thể hiện thực lực.

Đối mặt với sự khiêu khích nhàm chán của Trần Minh, Lâm Hoài lười phản ứng lại, xoay người rời đi.

“Thăng ngu kia, cẩn thận ngày nào đó lại bị người ta đập vào đầu đó, đi đường phải mở mắt, đến khi mày tỉnh lại thì đã tốt nghiệp rồi!” Trần Minh tiếp tục cười nhạo.

Có lẽ Lâm Hoài không để ý tới những lời phía trước, nhưng bây giờ hắn đã bị chọc giận thật rồi. Có thể người này mới là hung thủ ẩn nấp phía sau thật sự.

Lâm Hoài dừng bước lại, xoay người chạy về phía Trần Minh, mặt không cảm xúc.


“Sao đấy? Mày còn muốn căn tao à?” Thấy thăng ngốc kia chạy về phía mình, Trần Minh cười tà.

Lâm Hoài không hề nói nhảm, tiếp tục đi về phía trước, lạnh nhạt nhìn Trần Minh. Bấy giờ, nụ cười trên mặt Trần Minh ngày càng rạng rỡ, đồng thời bỏ hai tay xuống khỏi người hai nữ sinh kia, hiển nhiên là muốn đánh nhau.

Ngay sau đó, Trần Minh đột nhiên vung tay ra đấm.

Mọi người ở đây đều biết Lâm Hoài sẽ phải xui xẻo rồi, chắc chắn hôm nay sẽ bị đánh tơi bời. Họ thâm nghĩ: Mày không có thực lực thì trốn xa chút không phải là được rồi à? Sao cứ phải thế chứ?

Lúc mọi người đang muốn thấy một màn biểu diễn xuất sắc, hai tiếng vang giòn giã truyền tới.

Năm đấm của Trần Minh còn chưa kịp trúng mục tiêu, hai cái tát của Lâm Hoài đã cùng lúc quật vào mặt anh ta, vô cùng vang dội. Đã thế, hắn còn xoay người đạp một cái, đạp luôn vào bụng Trần Minh.

“A! Phụt!” Trần Minh la hét rồi ngã ngửa ra đất.

“A? Trần Minh! Anh Minhl” Hai cô gái bên cạnh cũng hét lên, vội vàng chạy ra đỡ.

Hai mắt Trần Minh mờ đi, hai tay ôm bụng, biến thành một con tôm lớn.

Lâm Hoài không đánh tiếp nữa, định đi.


Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn Lâm Hoài đã thay đổi. Làm gì còn là một thằng ngốc nữa chứ? Rõ ràng là một cường giả đã trở mình, ra tay dứt khoát, biểu hiện bình tĩnh. Rất nhiều người đều có chung một suy nghĩ: Lâm Hoài thay đổi rồi.

“Người đâu, người đâu, chặt hai tay Lâm Hoài cho tao, tao muốn giết nó.” Qua khoảng mười mấy phút, Trần Minh đứng lên, hét lớn.

Nhưng bây giờ Lâm Hoài đã đi mất rồi, Trần Minh cũng chỉ hét lên để phát tiết thôi.

“Anh Minh, chúng ta đi tiệc trước đi! Thành Minh Nguyệt sắp bắt đầu rồi.” Cô gái bên cạnh nhỏ giọng nói.

“Được, ông đây để Lâm Hoài nhảy nhót một ngày nữa, ngày mai tao sẽ trút giận sau.” Trần Minh nói xong thì mang hai cô gái kia đi. Thật ra trong lòng anh ta cũng rất ngạc nhiên, không hiểu sao hắn lại mạnh như thế.

Lâm Hoài cũng chưa đi xa, hắn vào tiệm cơm ở cạnh trường ăn một bát mì, định ăn xong rồi lên núi tu luyện luôn, đợi mấy ngày nữa khí hải của mình hình thành rồi mới đi chỉnh Từ Long và Trân Minh.


Nhưng hắn vừa đặt đũa xuống, chuông điện thoại đã vang lên, là một dãy số lạ.

“Alo, ai vậy?” Lâm Hoài khách khí nhận điện thoại. “Em họ, anh là Lưu Phong! Em ăn cơm chưa? Tối nay cùng nhau ăn cơm đi!” Bên kia đầu dây, giọng nói của Lưu Phong vang lên.

“Tôi ăn xong rồi, có chuyện gì anh nói đi!” Lâm Hoài hiểu rõ ca phẫu thuật của cô rất thành công, đã giữ được chân, ngoài ra cô cũng biết hắn tham gia phẫu thuật, có lẽ viện

trưởng cũng đã nói gì đó với Lưu Phong.

“Em họ, trước đây là anh không tốt. Cô em đã nói với anh rồi, ngày đó em cũng tham gia phẫu thuật, viện trưởng cũng đã nói rõ mọi chuyện với anh. Anh vô cùng xấu hổ!” Lưu Phong bắt đầu sám hối.

“Nói thẳng anh muốn gì đi!” Lâm Hoài biết Lưu Phong có chuyện tìm mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,545
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: C33: Anh nói đi


“Em họ, em có biết người của bang Tam Hồ không?” Đột nhiên Lưu Phong hỏi.

“Người của bang Tam Hồ sao? Một đám lưu manh vô lại, tôi quen biết họ làm gì chứ?” Lâm Hoài thản nhiên hỏi.

“Biểu đệ, lúc trước em đánh anh bị thương tay, anh ghi hận trong lòng, nên đã tìm hai người bạn đi gây chuyện với em, em đại nhân hãy tha thứ cho tiểu nhân nha! Anh biết sai rồi! Người ra tay lúc đó là người của bang Tam Hồ. Dù anh không biết các em có quen biết gì hay không, nhưng anh có việc muốn xin em giúp đỡ, xin em nhất định phải cứu anh.”

Nói đến đó, Lưu Phong hơi nghẹn ngào.

“Anh nói đi!” Lâm Hoài không có chút hảo cảm nào với tên anh họ này, chỉ lạnh nhạt nói.

“Chiều nay máy đào nhà anh đang làm việc trên công trường thì vô tình đào phải một ngôi mộ, ngay bên cạnh công trường. Lúc đó không ai để ý cả, nhưng sau đó có mấy chục người tới, bảo mọi người tạm dừng làm việc. Mấy cái máy đào nhà anh bị giữ mất, giờ anh mới biết là người của bang Tam Hồ, bọn họ nói muốn anh bồi thường mười triệu, nếu không sẽ khiến nhân viên của anh chôn theo tổ tông nhà họ. Em họ à! Em không thể thấy chết mà không cứu được! Chúng ta có máu mủ với nhau, cô em thường xuyên nhắc tới em đói”

Lưu Phong khóc lóc kể lại mọi chuyện.

Nghe xong, Lâm Hoài biết, người này căn bản không hề sám hối vì chuyện làm mình bị thương, chỉ muốn cúi đầu vì muốn bảo vệ công trình của mình thôi.


“Anh đào mộ tổ tiên nhà người ta, sao tôi giúp được anh?” Lâm Hoài lạnh nhạt hỏi.

“Mười triệu quá nhiều, em xem có thể bàn lại với bang Tam Hồ không, một hai triệu anh còn trả được! Cả công trình anh cũng không kiếm được bao nhiêu tiền cả. Ngoài ra, em bảo họ nhanh cho anh làm lại đi, nếu còn dây dưa, anh trễ kỳ hạn hoàn thành công trình mất. Em họ à, em giúp anh đi mài”

Trong điện thoại, Lưu Phong tiếp tục cầu khẩn.

Nghe Lưu Phong nói, Lâm Hoài cảm thấy có thể giúp, dù sao mình cũng chỉ cần gọi một cuộc thôi, tin rằng Khâu Tam Hồ sẽ nể mặt hẳn.

“Được rồi! Để tôi thử xem sao, nhưng có thành công hay không thì tôi không đảm bảo” Lâm Hoài thản nhiên nói.

“Cảm ơn, cảm ơn em, em họ, anh chờ tin tốt của em. Đúng rồi, nghe nói ngôi mộ đó là của nhà Mia, chị Mia này có địa vị rất cao trong bang Tam Hồ, em cũng phải cẩn thận đấy” Lưu Phong vội vàng nói.

“Mia sao, được, tôi biết rồi” Lâm Hoài ghi nhớ cái tên đó, cúp điện thoại.


Lâm Hoài có số điện thoại của tất cả những người đứng đầu bang Tam Hồ, hắn nhanh chóng gọi cho Mia, nhưng không ai nghe.

Vì vậy, Lâm Hoài lại gọi cho Lý Thắng, trong bang Tam Hồ, hẳn tiếp xúc với người này khá nhiều.

“Đại ca, sao anh có thời gian rảnh thế? Anh có dặn dò gì sao?” Lý Thăng nhanh chóng nhận điện thoại.

“Lý Thằng, tôi mới gọi cho Mia nhưng không có ai tiếp, anh biết cô ấy ở đâu không?” Lâm Hoài nhẹ nhàng hỏi.

“Anh tìm chị Mia à! Ấy, hôm nay chị ấy đi tham gia tiệc rượu rồi, chị ấy mặc lễ phục nên bỏ điện thoại trong túi xách, em đi gọi chị ấy ra cho anh, nhưng chắc phải mấy một tiếng, em cách thành Minh Nguyệt hơi xa.”

Lý Thắng vội vàng nói.

“Không cần đâu, anh chỉ vị trí cho tôi, tôi tự đi!”

“Cũng được, ngay ở phố Lâm Thành, chỉ cần anh nói đến thành Minh Nguyệt thì không ai không biết.” Lý Thắng vội vàng nói.

“Được!” Lâm Hoài cúp điện thoại xong thì ra khỏi tiệm.

Hắn bỗng cảm thấy mấy chữ “thành Minh Nguyệt” này hơi quen, khi ở công viên, Trần Minh đã từng nói, hình như hôm nay ở cổng trường cũng có người nhắc tới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,545
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: C34: Điên á


Sau khi ra ngoài, Lâm Hoài lên xe đi về phía thành Minh Nguyệt. Đến cửa, hản thấy một câu lạc bộ tư nhân nguy nga lộng lẫy, nhìn từ của cũng có thể cảm nhận được sự khí phái của nơi này, chỉ một cái cửa chính thôi đã tương tự với biệt viện hoàng gia rồi, vô cùng hùng vĩ.

Lâm Hoài bước tới, muốn xem bên trong như thế nào. “Đứng lại!" Hai bảo vệ trẻ tuổi cầm côn điện đi tới.

“Xin hỏi đây là thành Minh Nguyệt đúng không?” Lâm Hoài khách khí hỏi.

Nghe hắn hỏi vậy, hai bảo vệ cười thành tiếng, híp mắt quan sát hẳn.

“Đây đương nhiên là thành Minh Nguyệt, sao thế? Anh cũng muốn vào xem à?” Bảo vệ cười hỏi.

Lâm Hoài lười đáp trả cái tên mắt chó coi thường người này nên đi vào luôn.

“Đứng lại, xin xuất trình thẻ VỊIP, không có thẻ VIP thì không ai được vào.” Cây côn điện của bảo vệ chặn đường Lâm Hoài.

Nghe nói còn cần thẻ VỊP, Lâm Hoài chỉ có thể đứng lại.

“Cần loại thẻ VỊP gì?” Lâm Hoài nhàn nhạt hỏi.


“Ha ha hai Ha ha ha! Đây là câu lạc bộ tư nhân, người tới đây không giàu cũng sang, đều là quý nhân quan lớn trong giới thượng lưu, tên nhà quê như mày đừng có hỏi, mau cút ra xa chút, đừng làm bẩn cổng thành Minh Nguyệt.”

Lúc nói chuyện, bảo vệ đưa tay đẩy Lâm Hoài ra.

Bíp bíp bíp! Đúng lúc đó, một chiếc xe thể thao cỡ lớn chạy đến, to gấp hai ba lần xe thường.

Sau khi thấy chiếc xe thể thao cao cấp đó, hai bảo vệ lập tức đẩy Lâm Hoài qua một bên, nhanh chóng đi lên chào.

Vù vùi Tiếng ga xe rất lớn, chiếc xe nhanh chóng tiến vào cửa.

“Hai vị, sao người trong xe vào cửa không cần kiểm tra vé chứ?” Lâm Hoài hơi khó chịu hỏi.

“Cút cút cút! Loại nghèo kiết như mày cũng muốn vào. thành Minh Nguyệt à? Nằm mơ đi! Chiếc xe đó chính là thẻ VIP, mày có không?” Lúc nói chuyện, bảo vệ quơ cái con điện trước mặt Lâm Hoài.

Bây giờ Lâm Hoài nào còn không hiểu lòng hai người này nữa, nói trắng ra thì chỉ có người có tiền mới có thể đi vào nơi này.

Thật ra mình cũng không cần làm ồn ở đây, lát nữa nhảy tường đi vào dễ hơn.


Đúng lúc đó lại có một chiếc siêu xe chạy tới, hai bảo vệ chào hỏi như thường. Đọc‎ tru𝔂ệ𝓷‎ tại‎ +‎ tr‎ ù𝐦tru𝔂ệ𝓷.v𝓷‎ +

“Kít!” Xe phanh gấp, dừng lại ở cửa. Cửa kính xe hạ xuống, một người đàn ông mặc đồ đen,

đeo kính râm thò đầu ra, chính là Trần Minh. Giờ dấu tay trên mặt Trần Minh đã mất, phía sau anh ta còn có hai cô gái đang

“Bảo vệ! Người này là người điên, lập tức đánh đuổi hẳn đi, tốt nhất là đánh gân chết, nếu không hắn sẽ cắn người đó.” Trần Minh thấy Lâm Hoài đến đó, cơn giận trong lòng nhất thời nổi dậy như gió thần.

“Hả? Điên á?”

“Anh yên tâm đi, chúng tôi lập tức xử lý người này.” Bảo vệ vội vàng gật đầu.

Dứt lời, hai bảo vệ trực tiếp ấn nút côn điện, chọc Lâm Hoài.

“Đồ mắt chó coi thường người khác.” Lâm Hoài không vui. Trần Minh nhắm vào hắn là vì lần trước bị hắn đánh tơi bời, xem như có nguyên nhân, nhưng hai tên bảo vệ này quá mức khinh thường người khác rồi.

Khi côn điện đánh đến, hai tay Lâm Hoài thả chân khí ra, chuẩn bị đánh bay hai tên bảo vệ này.

Hắn cảm thấy có điện quang, ngay sau đó, luồng điện quang đó bị hút vào cơ thể, khiến hắn ngạc nhiên.

Cùng lúc đó, hai cái công điện đâm chính xác vào bụng Lâm Hoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,545
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: C35: Sao hết điện rồi


Khi hai luồng điện dồi dào này tiến vào cơ thể Lâm Hoài, chúng nhanh chóng chuyển hóa thành năng lượng hệ hỏa và bị hắn hấp thụ, hắn không chỉ không cảm thấy khó chịu mà ngược lại còn cảm thấy hơi thoải mái.

Trần Minh nhìn thấy Lâm Hoài bị cây côn điện đâm vào thì cười thầm rồi nhanh chóng bước vào bên trong.

Bảo vệ biết rất rõ năng lượng của cây côn điện này, bình thường người bị điện giật, hoặc là ngã xuống đất, hoặc là sùi bọt mép. Tuy người trước mặt không nhưng chắc chắn cũng đã bị thương, hai người nhanh chóng rút cây côn điện về.

Sau đó, hai người nắm lấy cánh tay Lâm Hoài, nhanh chóng kéo hẳn qua một góc, để không ảnh hưởng đến các vị khách của thành Minh Nguyệt.

“Này! Sao hết điện rồi?” Hai người vừa buông tay ra, Lâm Hoài lập tức mở mắt.

“Ấy? Mày không bị điện giật choáng sao?” Hai người giật mình, nhanh chóng lùi lại.

“Cây côn điện của mấy người không có điện à? Sao không có cảm giác gì hết vậy?” Lâm Hoài nghiêm túc đặt câu hỏi.

“Không thể nào, vừa nãy còn đầy điện mà!” Hai người vừa nói vừa ấn nút, lại đâm vào người Lâm Hoài.


Dòng điện lại được cơ thể Lâm Hoài chuyển hóa và hấp thụ, hắn hoàn toàn không có dấu hiệu bị điện giật.

Hai bảo vệ nhìn thấy cảnh này thì trợn tròn mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Ngay sau đó, cả hai nhấn nút rồi đâm vào cơ thể đối phương.

Xet xẹt, xẹt xet! Khi cây côn điện tiếp xúc với cơ thể, hai bảo vệ lập tức trợn mắt, rồi ngã ngửa ra.

“Phế vật!” Lâm Hoài nhẹ giọng nói, quay người chạy về phía thành Minh Nguyệt.

Giờ phút này vẫn còn rất nhiều chiếc xe sang trọng nối tiếp nhau tiến vào thành Minh Nguyệt. Lâm Hoài nhìn thấy tòa nhà trông như cung điện ở bên trong thì âm thầm gật đầu, đây quả thực là một nơi tốt.

Đúng lúc này, rất nhiều người phụ nữ mặc váy ngắn, đi giày cao gót, xách túi nhỏ bước vào câu lạc bộ trước mặt một cách đầy quyến rũ.

Đứng trước cánh cửa xoay của câu lạc bộ là mấy cô gái mặc sườn xám, mỉm cười chào đón mọi người. Lâm Hoài biết trang phục của mình rất có thể sẽ bị người khác xem thường, nhưng hắn cũng không cảm thấy tự ti.


Đi trước mặt Lâm Hoài là ba người phụ nữ, một người đi trước, hai người đi sau, có thể thấy người phụ nữ mặc váy dài đi phía trước là người có địa vị cao nhất.

“Mời vào, chào mừng các vị đã đến, mời đi bên này!” Cô gái mặc sườn xám ở cửa gật đầu cười cúi chào.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Trọ Cùng Nhà
2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3. Ma Thần Trời Sinh
4. Mùa Xuân Của Tiểu Đào
=====================================

Ba người phụ nữ phía trước nghênh ngang bước vào, theo. sau là Lâm Hoài.

“Thưa ngài, xin hãy dừng bước ạ. Xin ngài vui lòng cho tôi xem thẻ VỊP hoặc thư mời của ngài ạ” Nữ phục vụ mặc sườn xám đưa tay ngăn Lâm Hoài lại. Quá rõ ràng, ba người phụ nữ phía trước đều mặc đồ hiệu nổi tiếng, trông rất thời trang, trong khi người đàn ông phía sau lại mặc quần áo vỉa hè, quần cộc rộng cùng áo ba lỗ thùng thình, hiển nhiên không phải loại khách hàng cao cấp.

“Chúng tôi đi cùng nhau.” Lâm Hoài chỉ vào ba người phụ nữ phía trước, hạ giọng nói.

“Các vị đi cùng nhau ạ?” Nữ phục vụ mặc sườn xám hỏi lại, không tin lí do này.

Có lẽ bởi vì ở đây ồn ào quá, ba người phụ nữ đang đi phía trước đột nhiên dừng lại, quay người không ngừng nhìn về phía Lâm Hoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,545
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: C36: Em gái nhỏ này


“Không cần phải lợi dụng tôi, tôi không quen biết anh.” Người phụ nữ lạnh lùng nói rồi xoay người rời đi.

Lâm Hoài đỏ mặt một hồi, nói dối rồi bị một người phụ nữ vạch trần ngay trước mặt như vậy thật sự rất khó chịu.

Dù rất xấu hổ nhưng phải giải quyết vấn đề trước mắt đã.

“Lại giận dỗi, gây chuyện như vậy có ý nghĩa gì chứ?” Lâm Hoài lẩm bẩm, sau đó vội vàng đuổi theo.

Những người phục vụ trước cửa hơi bối rối, không dám xác nhận chuyện này, đúng lúc lại có người khác đi tới cửa, họ chỉ đành phải bỏ cuộc!

Trong đại sảnh tầng ba đã tràn ngập các loại rượu ngon và cao lương mỹ vị, ánh đèn sáng rực vô cùng ấm áp, hơn hai mươi nam nữ ăn mặc thời trang đã đến đây, chiếc cốc trong tay người đều chế rượu không ngừng bay lên. Cô gái trẻ bên cạnh mỉm cười, rất mong chờ ly cocktail này.

Lúc này, có ba người đi vào hành lang, là Trần Minh cùng hai nữ sinh ăn mặc xinh đẹp.


“Hai người các cô lo mà cẩn thận, ở đây đều là những người có tiền có quyền, đừng gây phiền phức cho tôi. Tôi qua bên kia chào hỏi, hai người muốn làm gì thì làm!”

Trần Minh nói xong thì chạy thẳng vào trong, nhanh chóng đi tới trước mặt một tên mập mạp.

“Chào anh Vương, rất vinh dự được gặp anh” Trần Minh đi qua bắt tay, thái độ nịnh bợ.

“Cậu mà cũng có tư cách tới nơi như thế này sao?” Cái tên Vương mập mạp không để ý đến Trần Minh, dửng dưng nói.

“Đại ca à, em quẹt một tấm thẻ để đến đây, nếu không thì đúng là không vào đây được, anh cứ bận trước đi ha.” Trần Minh vội vàng cúi đầu rời đi, chạy về phía người phụ nữ bên cạnh.

“Xin chào ngôi sao Ngọc Nhị, tôi là fan trung thành của cô, rất vui được gặp cô hôm nay. Tôi tên là Trần Minh!” Trần Minh vội vàng cúi đầu bắt tay.

Linh Ngọc khẽ mỉm cười, gật đầu không nói gì.

Chào hỏi xong, Trần Minh nhanh chóng cúi đầu đi chào. những người khác. Trong giới này, Trần Minh chỉ đứng cuối bảng, nên hôm nay làm quen với bọn họ là mong muốn lớn nhất của anh ta.

Lâm Hoài nhanh chóng đi lên tầng ba. Nhìn thấy khung cảnh xa hoa trước mắt, trong lòng hắn cảm thấy rất dễ chịu. Lâm Hoài nhìn thấy Trần Minh, đúng thật là tên nhãi này cũng ở đây, nhưng lúc này anh ta đang khom lưng uốn gối chào hỏi người khác.

Lâm Hoài không để ý đến Trần Minh, nhanh chóng nhìn về phía đám người trong đại sảnh. Tất cả những người phụ nữ ở đây đều ăn mặc rất phóng túng, có váy ngắn, váy dài, còn có người mặc quần áo trong suốt, mơ hồ còn có thể nhìn thấy nét đẹp trong trang phục của người phụ nữ.


Những người đàn ông thì trông có vẻ đàng hoàng hơn, giống như những quý ông, Lâm Hoài nhìn xung quanh nhưng không thấy Mia, hẳn có hơi thất vọng.

Hai bên hành lang có rất nhiều phòng, trên đó có ghi phòng VIP. Lâm Hoài nghỉ ngờ Mia có lẽ cũng ở trong những. gian phòng này, nên quay người tiến về phía mấy gian phòng.

Cửa các phòng đều đóng kín, Lâm Hoài chỉ có thể dựa vào thính giác của mình để phân biệt.

Tốc độ của Lâm Hoài rất nhanh, hẳn nhanh chóng tìm kiếm bảy tám gian phòng nhưng vẫn không tìm được, chỉ có thể lên lầu tiếp tục tìm kiếm.

Lâm Hoài vừa mới lên lầu, Hạ Linh Linh và Lữ Diệp đã xuất hiện ở đây, hai người đều mặc váy dài rất đẹp. Lữ Diệp nhìn thấy đại sảnh trước mặt, lập tức kinh ngạc đến hoa mắt, nhìn đâu cũng thấy cao cấp, sang trọng. Mấu chốt là ở đây có mấy người nổi tiếng, đều là những nhân vật trước đây chỉ có thể nhìn thấy trên TVI

Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Linh Linh tham gia một sự kiện như vậy, lúc này cô có vẻ rất dè dặt.

Hai người cũng không đứng yên mà cầm ly rượu tìm chỗ. ngồi xuống. Trần Minh và Lữ Diệp đều nhìn thấy nhau, họ chỉ trợn mắt nhìn nhau không vui, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Trần Minh mang ý xấu liếc nhìn Lữ Diệp, rồi đi tới trước mặt Vương mập mạp, nhỏ giọng nói vài câu.


Vương mập mạp cầm ly rượu trên tay, nhanh chóng đi đến trước mặt Hạ Linh Linh và Lữ Diệp.

“Em gái nhỏ này, tôi là Vương Lục, cậu chủ của tập đoàn Tam Cương. Mời cô sang phòng bên cạnh tôi uống một ly! Chúng ta trò chuyện nhé?”

Vương Lục mỉm cười mời.

“Xin lỗi giám đốc Vương, tửu lượng của tôi không tốt nên ngồi đây được rồi. Hôm nay là sinh nhật của cậu Lương, tốt nhất tôi nên ở đây chờ cậu Lương xuất hiện!” Hạ Linh Linh mỉm cười nói. Cô biết rất rõ tên đàn ông mập mạp này đang nghĩ gì, cũng biết rõ lai lịch của nhà họ Vương.

“Có ý gì? Hạ tiểu thư chê tôi?” Vương Lục tiếp tục hỏi, vẻ mặt có chút lạnh nhạt.

“Không, không, không, không có!” Hạ Linh Linh biết rõ thực lực của tập đoàn Tam Cương, vội vàng làm lành.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,545
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: C37: Cô nghĩ cô là ai


“Không phải? Tôi thấy hình như cô có ý kiến với tôi! Loại gia tộc hạng nhất như nhà họ Hạ ghê gớm nhỉ?”

Vương mập mạp lạnh giọng nói. Tên thực tế, nhà họ Hạ hiện tại đã sa sút, việc kinh doanh cũng bị thu hẹp quá nhiều, hai năm qua đã từ gia tộc hạng nhất chuyển thành gia tộc hạng hai. Vương mập mạp nói điều này chỉ để giễu cợt nhà họ Hạ mà thôi.

“Giám đốc Vương, tôi tuyệt đối không có ý đó, tôi chỉ không biết uống rượu thôi.”

Hạ Linh Linh khó xử nói. Cô không dám đắc tội người này, giữa hai nhà còn có giao dịch làm ăn, nếu bởi vì lỗi của cô mà gia đình bị gây áp lực, vậy thì sẽ mất nhiều hơn được!

“Tôi chỉ hỏi cô có cùng tôi vào phòng hay không, những chuyện còn lại tôi không quan tâm.” Vương mập mạp đã nhìn trúng Hạ Linh Linh, muốn chiếm được cô càng sớm càng tốt.

Hạ Linh Linh nghẹn lời, thật ra cô cũng không có cách nào. đáp lại những lời hùng hổ dọa người của gã.

“Giám đốc Vương, Linh Linh thật sự không biết uống rượu, anh đây là đang làm khó cô ấy rồi. Tôi kính anh một ly” Lữ Diệp vội vàng cầm ly rượu lên, muốn giúp Hạ Linh Linh.


“Cô nghĩ cô là ai? Một con hầu cũng xứng uống rượu với tôi?”

Sắc mặt Vương mập mạp lập tức lạnh đi, gã tiện thể hắt ly rượu trong tay.

Ào một tiếng, ly rượu nháy mắt đổ đầy mặt Lữ Diệp. “AI” Lữ Diệp lập tức nhắm mắt lại, run rẩy, chiếc váy đột nhiên dính chặt vào người. Khi Lữ Diệp mở mắt ra, trong mắt đã xuất hiện nước mắt.

“Giám đốc Vương, anh?” Hạ Linh Linh nhìn thấy Lữ Diệp bị sỉ nhục thì đứng dậy ngay.

“Cô Hạ, tôi làm sao?” Vương mập mạp lạnh nhạt hỏi.

“Anh? Anh sao lại không biết thương hoa tiếc ngọc như: vậy chứ?” Hạ Linh Linh vốn muốn mảng Vương mập mạp, nhưng lại sợ thực lực nhà gã nên chỉ có thể nói vậy.

“Thì ra là vậy, nếu Hạ tiểu thư đã nói thế, tôi sẽ thương hoa tiếc ngọc một lần!” Vương mập mạp vươn tay nắm lấy bàn tay. thon dài của Hạ Linh Linh, đột nhiên kéo cô vào lòng.


“A? Thả tôi ra!” Hạ Linh Linh lập tức kinh hãi, không biết Vương mập mạp có thể to gan như vậy.

“Buông Linh Linh ra!” Lữ Diệp nóng nảy, vội vàng ôm lấy Hạ Linh Linh kéo lại, đồng thời mạnh mẽ mở ra cánh tay của Vương mập mạp ra.

Vương mập mạp đột nhiên vung tay, tránh khỏi Lữ Diệp.

Xoet! Có tiếng sút chỉ vang lên, tay áo lễ phục của Vương Lục sứt ra. Bản thân gã đã mập nay lại lắc tay áo, thế là các đường chỉ bung hết ra.

“Hả?” Vương mập mạp nhìn thấy cảnh này, lập tức nổi giận, buông Hạ Linh Linh đang giấy giua ra, hơi giơ tay lên, nhìn ống tay áo sút chỉ.

“Không phải chỉ là một ly rượu sao? Không muốn uống thì không uống, kéo tay áo tôi làm gì? Không phải là làm hỏng bộ quần áo một trăm vạn của tôi sao?” Vương mập mạp nói, nhìn vào phần chỉ bị bung ra.

Lữ Diệp nghe vậy, cả người bỗng nhiên run lên, thật muốn đi lên tự tay khâu lại cho Vương mập mạp, một trăm vạn đó! Cô, một đứa trẻ nghèo ở miền núi, chưa bao giờ nghe đến số tiền lớn như vậy.

“Cô gái này, cô xé quần áo của tôi, tôi cũng không tống tiền cô. Một trăm vạn tiền quần áo và một trăm vạn phí tổn thất tinh thần, vậy là đủ!” Vương mập mạp duỗi tay nói.

Vì trong phòng có tiếng nhạc nên có người nhìn thấy cảnh tượng này, có người lại hoàn toàn nhìn không thấy, nhưng cho dù có người nhìn thấy thì cũng biết đó là giám đốc Vương của tập đoàn Tam Cương, đều giả vờ như không nhìn thấy gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,545
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: C38: Chuyện gì thế này


Trần Minh thấy rõ toàn bộ chuyện này, anh ta mỉm cười bước tới.

“Giám đốc Vương, nhiêu đây đủ thể diện rồi. Lữ Diệp, cô mau chóng bồi thường đi! Bằng không, giám đốc Vương nổi giận, tăng mức bồi thường thiệt hại tinh thần lên năm trăm vạn, dù có bán cô đi cũng không đủ bồi thường số lẻ đâu.”

Trần Minh nịnh nọt Vương Lục đồng thời chèn ép Lữ Diệp, chà đạp cô gái mà mình không có được.

Lữ Diệp đã vô thức chảy nước mắt, cảm thấy vô cùng tủi thân, quan trọng là không có ai để khóc lóc kể lể. Hai trăm vạn đó! Mà là dù có bán mình cũng không đáng chừng ấy! Đây không phải là muốn khiến cô nhà tan cửa nát sao?

Bây giờ Lữ Diệp đã có lòng muốn chết rồi, tim như bị dao cắt.

“Giám đốc Vương, anh bớt giận đã, tôi kính anh một ly” Hạ Linh Linh cũng bất lực. Tiền tiêu vặt hàng tháng của cô chỉ có mười ngàn tệ, giờ đột nhiên phải trả đến gần hai trăm vạn tệ, đây không phải là muốn giết người sao!


Vương mập mạp sẽ không để cô về nhà, nói cách khác, nếu người nhà cô biết được, nhất định cô sẽ bị mắng té tát.

“Bây giờ mới nhớ đến việc uống rượu, cô nghĩ bây giờ tôi còn tâm trạng tham gia tiệc rượu sao?” Giọng Vương mập mạp càng ngày càng lớn, gã cực kì tức giận.

“Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?” Hạ Linh Linh cũng bị khí thế của Vương mập mạp làm cho sợ hãi.

“Vậy thì phải xem cô muốn thế nào, hoặc là cùng tôi vào phòng nói chuyện một lát, hoặc là để người này lấy hai trăm vạn bồi thường, tùy côi”

Vương mập mạp vừa nói chuyện vừa nhấc điện thoại lên, sai người mang cho mình một bộ quần áo.

Hạ Linh Linh nghe Vương mập mạp nói xong giận đến run người, rõ ràng tên này muốn chiếm đoạt cô, chuyện này còn liên quan trực tiếp tới Trần Minh.

Bây giờ Lữ Diệp rất muốn nói mình sẽ bồi thường, nhưng mà cô thật sự không có tiền, dù táng gia bại sản cũng không đủ để trả. Nước mắt cô chảy dài trên mặt, hôm nay cô chỉ có thể dựa vào Hạ Linh Linh.

Tôi sẽ trả!” Hạ Linh Linh biết hai trăm vạn không phải là số tiền nhỏ, nhưng lúc này cô chỉ có thể nhận về mình.

Vương Lục nghe được Hạ Linh Linh nói vậy thì rất thất vọng, nhưng rất nhanh trên mặt gã lại lộ ra nụ cười.


“Nhà họ Hạ của cô giàu như vậy thì bồi thường thêm cho tôi năm trăm vạn phí tổn thất tinh thần đi!" Vương Lục cười nói.

“Anh? Anh đây là đang cướp tiền, còn cố tình gây sự” Hạ Linh Linh tức đến run người, gần như trợn mắt.

“Cô có thể không bồi thường, nhưng chưa chắc lần sau chúng tôi sẽ nhập hàng của nhà họ Hạ cô, bởi vì các người không có uy tín, làm sao tập đoàn Tam Cương của chúng tôi có thể hợp tác với những người không có uy tín được?” Vương Lục cười nói.

“Anh?” Hạ Linh Linh lúc này thật sự rất tức giận, nhưng chỉ có thể trừng mắt.

“Chuyện gì thế này? Nhà họ Hạ muốn quyt nợ sao? Chẳng lẽ nhà họ Hạ thật sự suy tàn rồi?” Trần Minh hưng phấn, nhạo báng.

Tên này khiến Hạ Linh Linh và Lữ Diệp muốn hộc máu, đặc biệt là khi Lữ Diệp, cô biết chuyện này chắc chắn có liên quan với Trần Minh.


Thời gian trôi qua, ngày càng nhiều người tai to mặt lớn đi tới nơi này. Bấy giờ Lâm Hoài cũng đã tìm kiếm đến tầng bốn, nhưng vẫn không tìm thấy Mia, hắn có vẻ rất sốt ruột.

Khi Lâm Hoài đến đại sảnh, số người đã tăng lên hơn gấp đôi, rất nhiều người tụ tập thành nhóm hai, ba người để trò chuyện và phẩm rượu. Những người ưu tú này muốn lợi dụng bữa tiệc sinh nhật của Lương Vân để tăng cường mối quan hệ cũng như bàn chuyện làm ăn.

Lâm Hoài liếc nhìn vào trong, chợt nhìn thấy Lữ Diệp đang khóc và Hạ Linh Linh cúi đầu, bên cạnh còn có mấy người đang nhìn.

Lâm Hoài không quan tâm đến Hạ Linh Linh, nhưng Lữ Diệp rất tốt bụng, thậm chí còn đãi hắn hai bát mì. Hắn nhận ra Lữ Diệp đang gặp rắc rối, nên nhanh chóng đi tới.

“Giám đốc Vương, để tôi vào phòng với anh! Đừng làm khó Linh Linh." Lúc này Lữ Diệp không còn cách nào tốt hơn, chỉ có thể để mình chịu thiệt, vừa nói vừa rơi nước mắt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,545
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: C39: Cô đi cùng tôi


“Cô đi cùng tôi?”

“Được! Nếu cô cùng tôi vào phòng, tôi sẽ giảm cho cô hai trăm vạn” Vương Lục cười khẩy.

Lúc này Lâm Hoài lại gần, nhìn thấy trên người Lữ Diệp bị đổ đầy rượu, trên mặt toàn là nước mắt, cả người run rẩy thì tức giận.

Ngoài ra, Lâm Hoài cũng nghe rất rõ lời Vương mập mạp nói.

“Lữ Diệp, đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Hoài đứng bên cạnh Lữ Diệp, lạnh giọng hỏi.

Sự xuất hiện của Lâm Hoài đã thu hút sự chú ý của nhiều người, chủ yếu là do cách ăn mặc của hẳn có chút khác thường, một chiếc quần cộc rộng và áo ba lỗ thùng thình, khác. hoàn toàn những người ở đây.

“Lâm Hoài?” Sự chú ý của Trần Minh vốn đều tập trung vào Lữ Diệp, giờ nhìn thấy Lâm Hoài đột nhiên xuất hiện, gã bỗng sợ hãi, thân thể theo bản năng lùi về phía sau hai bước.

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||


“Lâm Hoài?” Hạ Linh Linh không hiểu sao Lâm Hoài lại tới đây? Cho dù là người không có não đi nữa thì cũng sẽ không đến mức đột nhập vào đây nhỉ? Chắc chắn đã có ai đó đưa hẳn vào.

“Lâm Hoài?” Lữ Diệp không ngờ Lâm Hoài lại ở đây.

“Nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Hoài nghiêm túc hỏi.

“Lâm Hoài! Hu hu hu! Hu hu hu!” Lữ Diệp đã quên khóc vì sự xuất hiện đột ngột của Lâm Hoài, nhưng bây giờ nghe hẳn hỏi, cô lại nghĩ đến sự tủi nhục của mình nên bật khóc.

“Cái tên dưới đáy xã hội này là ai? Ai đưa người hầu vào vậy?” Sắc mặt Vương Lục lập tức tối sầm lại, gã lớn tiếng hỏi.

“Đại ca, hắn là một thằng ngu, thường xuyên vào rừng nhặt đồ ăn thôi, ai cho hẳn vào vậy?” Trần Minh vội vàng nói.

“Đừng nói nhảm nữa, chuyện này nhất định có liên quan đến cậu! Lữ Diệp là em gái tôi, mau nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì!” Lâm Hoài lớn tiếng quát.

Nghe Lâm Hoài nói vậy, Hạ Linh Linh và Lữ Diệp kinh ngạc nhìn hắn, chợt cảm thấy hắn đã không còn là tên ngốc nữa rồi.


Chẳng qua, đây chỉ là suy nghĩ nhất thời, nếu như cẩn thận ngẫm lại, cũng chỉ có tên ngốc mới đi khiêu chiến Vương Lục trong tình huống này, còn tự tin như vậy nữa. Nghĩ đến đây, sắc mặt của hai người lại tối sầm lại.

“Mày là anh trai con đàn bà này?” Sắc mặt Vương Lục bỗng nhiên sáng lên, thầm nghĩ đúng thật có người không sợ chết.

“Đúng vậy, có chuyện gì thì nói với tôi!" Lâm Hoài lớn tiếng nói.

Lữ Diệp lúc này rất muốn kéo Lâm Hoài trở về, nhưng kéo được hắn về rồi cô phải làm gì nữa? Sau khi suy nghĩ một lúc, cô không kéo nữa.

“Được thôi, lúc nãy em gái mày cào rách tay áo tao, quần áo của tao giá một trăm vạn, thêm một trăm vạn phí tổn thất tỉnh thần. Tổng cộng là hai trăm vạn, mày trả đi! Mày trả tiền xong, chuyện này coi như chưa xảy ra.” Vương Lục mỉm cười.

“Cái gì? Hai trăm vạn?” Lâm Hoài mặc dù không coi trọng tiền bạc, nhưng khi nghe đối phương nói như vậy, hắn thực sự rất kinh ngạc.

“Ha ha hai! Ha ha hai Giờ mà thăng nhãi nhà mày vẫn còn khoe mẽ sao? Ngay cả cô chủ nhà họ Hạ cũng không dám khoe khoang, một tên nhà quê như mày sao có thể có nhiều tiền như vậy được? Còn không cút đi!” Vương mập mạp cười.

Lâm Hoài cũng không biết trong thẻ rồng của mình có năm trăm vạn, hẳn chỉ biết Hứa Chân Chân cho hắn một trăm vạn, bây giờ đối phương đòi hai trăm vạn, hắn chắc chắn lấy không trả được.

“Được rồi, chỉ hai trắm vạn thôi mà, xong tiệc anh gọi cho tôi” Lâm Hoài thản nhiên nói.

“Cái gì? Ha ha ha! Vừa rồi tao còn không tin Trần Minh nói mày là thằng ngu, nhưng giờ tao tin rồi. Nhanh cút khỏi đây đi!” Vương mập mạp cười nhạo lời nói của Lâm Hoài.

Hạ Linh Linh và Lữ Diệp cũng không nói nên lời, thầm nghĩ: Lâm Hoài, anh lừa bịp như thế trẻ lên ba cũng không tin, không phải anh cố ý tới đây bêu xấu đó chứ?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom