Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1437


CHƯƠNG 1437

Vương Bác Thần mở to mắt, nhìn thấy Triệu Thanh Hà sưng đỏ hai mắt tiều tụy dáng người, nép vào bên giường ngủ thiếp đi.

Trong lòng của anh đau đớn một trận, nhẹ nhàng đứng dậy, muốn ôm cô đặt trên giường, để cô nghỉ ngơi tốt hơn.

Không nghĩ tới anh vừa khẽ động, Triệu Thanh Hà liền tỉnh.

“Bác Thần, anh, anh tỉnh rồi?”

Triệu Thanh Hà kích động khóc.

“Đừng khóc đừng khóc, anh không sao.’ Vương Bác Thần đau lòng không thôi.

Đoạn đường này, Triệu Thanh Hà đi theo anh chịu mệt không ít, bây giờ lại bởi vì anh, bị Thiên Đình để mắt tới.

Trong lòng của anh vô cùng áy náy.

Nếu như năm đó không xảy ra đoạn tình cảm với Triệu Thanh Hà thì có lẽ bây giờ, Triệu Thanh Hà sẽ không phải chịu tội như thế.

Triệu Thanh Hà nép vào trong lồng ngực Vương Bác Thần khóc một hồi lâu mới hòa hoãn lại, khóc sụt sùi nói: ‘Anh có biết em lo cho anh nhiều đến mức nào không, anh hôn mê ròng rã bảy ngày, em cho là anh không tỉnh lại nữa.”

“Đừng khóc đừng khóc, anh không sao.’ Vương Bác Thần vô nhè nhẹ lưng cô, trong lòng chấn động.

Anh hôn mê bảy ngày sao?

Nhưng anh cảm giác chỉ là một lúc.

“Mẹ và Dao Dao đâu? Dao Dao không sao chứ?”

Vương Bác Thần tận lực không hỏi việc khác, anh sợ sẽ khiến Triệu Thanh Hà đau lòng thêm.

Triệu Thanh Hà lau sạch nước mắt nói: “Mẹ và Dao Dao ở nhà, Dao Dao không sao, chỉ là Dao Dao không nhớ được chuyện đêm đó, bọn người ông Hoa cũng không biết tại sao, mấy ông Lão họ cũng không biết xảy ra vấn đề gì.”

Vương Bác Thần nhíu mày, đây là chuyện tốt, cũng không phải là chuyện tốt.

Dao Dao đã quên chuyện đêm đó, sẽ không sinh ra ảnh hưởng với tâm linh con bé.

Nhưng trong điều kiện tiên quyết không tiến hành phong tỏa ký ức, Dao Dao lại tự mình quên chuyện này, đó chính là một việc rất đáng sợ.

Hít một hơi thật sâu, Vương Bác Thần nói: “Đừng lo lăng, anh trở về xem sao.

Sau đó, anh thận trọng hỏi: “Vương, Vương Kinh Hồng đâu?”

Triệu Thanh Hà khổ sở mà nói: “Hai chân và cánh tay ông nội không nối lại được, nhưng cũng may bảo vệ được mạng sống.

Còn những chiến sĩ Thần Thiên Các, Lão Soái để Quách bộ trưởng sắp xếp. Bác Thần, em dự định ra 3000 tỷ, thành lập một quỹ ngân sách, chuyên môn dùng để trợ giúp người nhà những chiến sĩ đã bỏ mình kia”

Vương Bác Thần an ủi: “Em đừng lo lắng, bên Thần Thiên Các có một chế độ chuyên môn.

Triệu Thanh Hà lắc đầu nói: “Đó là Thần Thiên Các các anh, em có ý là, thành lập riêng một quỹ ngân sách nhằm vào tất cả tướng sĩ bỏ mình vì nước R, em biết làm chuyện này chỉ 3000 tỷ thì không đủ. Giai đoạn trước em sẽ kéo theo một nhóm người vào, để chuyện này có một trình tự, nhưng cụ thể còn phải trở về lập kế hoạch một chút.”
 
Chương 1438


CHƯƠNG 1438

Vương Bác Thần không khuyên ngăn nữa, nhưng chuyện này không chỉ là có tiền liền có thể.

Mà 3000 tỷ còn xa mới đủ.

Tài sản tập đoàn Bác Thần vô số, đầu tư rất lớn về phương diện này nhưng vẫn rất khó khăn.

Có điều Triệu Thanh Hà đã có ý định này, vậy liền đáng cổ vũ.

Thêm vào đó, bên Lan Hiếu có sở trường về lĩnh vực này, có Lan Hiếu hỗ trợ, Triệu Thanh Hà cũng có thể thực hiện rất nhanh.

Chỉ là những chuyện này, tốt nhất là từ quốc gia dẫn đầu, sẽ phòng ngừa rất nhiều phiền phức.

Vương Bác Thần hỏi phòng bệnh Vương Kinh Hồng, anh dự định đi gặp Vương Kinh Hồng.

Thế nhưng là đến cửa, anh lại sợ gặp được Vương Kinh Hồng.

Trước đó anh chỉ muốn báo thù, không nghĩ tới những chuyện khác.

Bây giờ Vương Hạo chết rồi, Vương Kinh Hồng cũng thành bộ dáng này, anh không biết nên đối mặt thế nào.

“Đi vào đi, sau khi tỉnh lại ông nội luôn lo lăng cho anh.”

Triệu Thanh Hà nhẹ nhàng nói.

Vương Bác Thần cắn răng, đẩy cửa ra đi vào.

Khi thấy Vương Kinh Hồng đã mất đi hai chân và một cánh tay, mũi anh chua loét.

Trước mắt phảng phất lại xuất hiện cảnh tượng Vương Hạo trước khi chết.

“Bác.. Bác Thần.”

Vương Kinh Hồng bứt rứt bất an thấy người cháu trai đã từng bị nhà họ Vương làm tổn thương, tựa hồ còn lo nghĩ hơn cả Vương Bác Thần.

Nhưng cùng lúc, bên trong ánh mắt cũng xuất hiện sự mừng rố.

Nhìn thấy Vương Bác Thần đi tới, Vương Kinh Hồng hơi co quắp lại.

Trước đó ông ta trông mong vô số lần, có thể hoà giải với Vương Bác Thần.

Hi vọng cháu trai có thể trở lại nhà họ Vương.

Ông ta đã chuẩn bị rất nhiều, để đền bù cho cả nhà Vương Bác Thần.

Coi như để ông ta quỳ xuống nói xin lỗi, chỉ cần cả nhà Vương Bác Thần có thể về nhà, ông ta đều chấp nhận.

Nhưng là dù ông ta làm thế nào, Vương Bác Thần đều không chịu gặp mặt.

Mặc dù không ngăn cản ông ta đi gặp Triệu Thanh Hà, đi nhận cháu Dao Dao, nhưng Vương Bác Thần chưa hề gặp mặt ông ta.

Cũng không cho ông ta cơ hội nhận sai và bù đắp.

Bây giờ, Vương Bác Thần chủ động tới gặp, cho tới nay hi vọng rốt cục thành sự thật, ông ta lại hơi thấp thỏm.

Không biết nên nói cái gì.

Con trai chết rồi, mình thì tàn phế, người còn lại nhà họ Vương mặc dù không đến mức quá kém, nhưng không chống đỡ nổi nhà họ Vương.

Dù sư huynh Khương Lạc Trần có thể bảo bọc nhà họ Vương, người ta nể chút mặt mũi nhà họ Vương, nhưng sư huynh sớm muộn sẽ chết già, nhà họ Vương sớm muộn cũng sẽ xong đời.
 
Chương 1439


CHƯƠNG 1439

Đến lúc đó, nhà họ Vương nên làm cái gì?

Tất cả hi vọng của nhà họ Vương, đều ở trên thân Vương Bác Thần.

“Thương thế của ông khôi phục thế nào?

Còn đau không?”

Vương Bác Thần cũng không biết mở miệng thế nào, vấn là không gọi được xưng hô “ông nội”.

Dù sao hơn 20 năm nay, trong mắt anh, nhà họ Vương là kẻ thù, Vương Kinh Hồng là kẻ thù anh muốn giết chết.

Bây giờ đột nhiên hòa giải, anh không biết nên làm sao bây giờ.

“Không, không đau nữa.”

Vương Kinh Hồng vội vàng nói, thận trọng, sợ nói sai một câu: “Bác Thần, con, con giờ thế nào? Đều tại ông, ảnh hưởng đến con.”

Vương Kinh Hồng hơi tự trách.

Ông ta biết Hắc Tôn Giả lúc ấy tra tấn ông ta, chính là vì kích thích Vương Bác Thần.

Mặc dù ông ta từ đầu đến cuối không phát ra âm thanh, nhưng cuối cùng vẫn là bị ảnh hưởng.

“Ông không cần tự trách, không liên quan gì đến ông.”

Vương Bác Thần ngồi xuống, nhìn tay mình, tiếp đó lại không biết nói cái gì .

Vương Kinh Hồng trơ mắt nhìn Vương Bác Thần, moi ruột moi gan mà nói: “Bác Thần, ‘ tiếp theo có dự tính gì?”

Ông ta hi vọng, mình có thể giúp đỡ một ít.

Cho dù chỉ là một chút xíu, đều được.

Vương Bác Thần suy nghĩ một chút nói: “Tăng cường thực lực trước, sau đó tìm kiếm thế lực liên minh, lại tìm vị trí cụ thể của Thiên Đình, diệt Thiên Đình, cứu mẹ “

ra.

Vương Kinh Hồng gật đầu liên tục.

Hai ông cháu lại lâm vào sự im lặng lúng túng, sau một hồi Vương Kinh Hồng lại nói: “Con, con đừng hận ba con, nó cũng không dễ dàng, con muốn hận thì hận ông đi. Năm đó là ông ép buộc nó làm như vậy, chỉ là tầm nhìn ta quá hẹp, cho là các con sống khổ chút sẽ không có nguy hiểm gì.

Ôi, đây đều là lỗi của ông, ba con trước nay không dám làm sai ý ông. Chỉ là… Chỉ là lần này nó lại làm ngược lại…”

Nói đến đây, Vương Kinh Hồng khổ sở không nói nổi nữa, nước mắt như mưa.

Con trai cả của ông, năm đó liền bị người ta tính kế chết mất rồi.

Không cần hỏi cũng biết là những tên súc sinh Thiên Đình kia làm.

Bởi vì con trai cả, là người duy nhất thức tỉnh dị huyết nhà họ Vương năm đó.

Về sau ông ta mới bất đắc dĩ, để Vương Hạo chủ trì nhà họ Vương, làm gia chủ nhà họ Vương.

Vương Bác Thần đỏ hốc mắt, cắn răng, cố nén nước mắt, nói: “Con không trách ông ấy, ông cũng đừng tự trách, đây là mệnh của con. Con sẽ sớm phá vỡ cái vận mệnh chó má này.

“Còn có, thù ba con con sẽ báo, ông đã mất đi hai chân và một cánh tay, món nợ này con cũng sẽ tìm Thiên Đình tính rõ.”
 
Chương 1440


CHƯƠNG 1440

Vương Kinh Hồng dùng cái tay còn sót lại kia xoa xoa nước mắt.

Không biết nên nói cái gì.

Dù là Vương Bác Thần trách cứ ông vài tiếng, áy náy trong lòng của ông sẽ vơi đi một chút.

Nhưng Vương Bác Thần không làm vậy, ngược lại an ủi ông ta.

Vương Bác Thần lại nói: “Già rồi, đừng chạy khắp nơi, ông chỉ cần an phận ở trong nhà, chuyện còn lại giao cho con đi làm là được rồi. Còn nữa, ông nói cấm thuật nhà họ Vương cho con.

Nghe thấy lời của Vương Bác Thần, Vương Kinh Hồng sợ hãi kinh ngạc.

Vương Bác Thần cần cấm thuật làm gì, sao ông ta có thể không rõ chứ.

Con của ông ta sử dụng cấm thuật, cuối cùng tan thành tro bụi, ngay cả một góc áo cũng không còn.

Bây giờ ông ta sao có thể truyền cấm thuật lại cho cháu trai của mình cơ chứ?

Ông ta không muốn lại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nữa, không muốn để cháu của mình đi vào vết xe đổ của con trai nữa.

“Không, không được, Bác Thần, cháu không được dùng cấm thuật, đó không phải là thứ tốt.”

Vương Kinh Hồng từ chối, ông ta không định đưa ra, cũng không muốn, càng không dám đưa ra.

Ngay cả con của ông ta Vương Hạo cuối cùng cũng bị ép đến đường cùng, dùng đến cấm thuật, thiêu đốt lực sinh mệnh, cuối cùng ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai tan thành tro bụi.

Mà cháu trai của ông ta Vương Bác Thần, ông ta hiểu rõ là một người quật cường thế nào.

Là người thà chết chứ không chịu khuất phục.

So với Vương Hạo còn cực đoan hơn, cũng quyết liệt hơn nhiều so với Vương Hạo.

Ông ta không muốn mất đi cháu trai nữa.

Vương Bác Thần thở dài, ngẩng đầu nhìn ông ta, nghiêm túc nói: “Đưa cho cháu đi, cháu biết trong lòng ông nghĩ gì. Ông yên tâm, không đến đường cùng, cháu sẽ không sử dụng cấm thuật, cháu cũng sẽ không dễ dàng đi tìm chết. Không diệt được Thiên Đình, cháu sẽ không chết.

Cháu còn phải báo thù, không muốn chết như vậy.

Đôi mắt già nua của Vương Kinh Hồng cầu xin Vương Bác Thần, giọng nói khô khốc: “Bác Thần, đừng nên, ông xin cháu đừng nên, chắc chắn sẽ còn có cách khác.”

Vương Bác Thần vỗ vỗ vai ông ta nói, “Ông nội, nói cho cháu biết đi, cháu biết trong lòng ông nghĩ gì. Ông yên tâm, cháu sẽ không chịu chết một cách dễ dàng, còn chưa cứu được mẹ cháu, thù lớn chưa trả, cháu tiếc mạng hơn bất kỳ ai. Huống chỉ, cháu có cấm thuật, cũng như một thủ đoạn bảo vệ mạng. Hơn nữa, ông biết tính cách của cháu, có cấm thuật có lẽ cháu sẽ cẩn thận hơn một chút. Không có cấm thuật, cháu cũng vấn sẽ đi đối phó với Thiên Đình.”

Vương Kinh Hồng khổ sở không kiềm chế được, lão lệ tung bay.

Vận mệnh chó má này.

Thiên Đình chó má.

Vì sao phải tra tấn cả nhà chúng ta như vậy.

Vương Kinh Hồng lẩm bẩm tự nói: “Ông mất cha, mất đi con trai, cháu ông lại muốn đi lên con đường này, nhưng tên phế vật như ông lại không làm được gì cả.

Trước đây ông thường xuyên ghét bỏ Hạo vô dụng, nhưng chính ông chẳng phải cũng là một tên phế vật sao?”

 
 
Chương 1441


CHƯƠNG 1441

Vương Bác Thần an ủi: “Ông nội, đây là số mệnh của người nhà họ Vương chúng ta, sinh ra đã phải đấu tranh với số mệnh bất công này. Sứ mệnh của người nhà họ Vương chúng ta, chính là tiêu diệt đám người Thiên Đình khốn kiếp kia. Cụ nội thất bại, ba cháu cũng thất bại, các người đều thất bại, chúng ta không thể vì thất bại mà từ bỏ, mặc kệ bọn họ cắn xé. Con đường còn lại, đến lúc cháu phải đi rồi, trách nhiệm còn lại, nên để cháu gánh vác.

Ông nội, đưa cho cháu đi, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.”

Trái tim Vương Kinh Hồng đau đớn run rẩy, giống như có người cầm một thanh đao, không ngừng chọc vào trái tim ông ta.

Mọi người đều biết mệnh của Vương Bác Thần khổ, nhưng mệnh của Vương Kinh Hồng chẳng lẽ không khổ sao?

Cha ông ta đã chết, bản thân còn phải nín giận, nhân nhục, vì bảo vệ người nhà, làm ra những quyết định vi phạm lương tâm.

Hiện giờ ông ta đã tận mắt nhìn thấy con trai tan thành tro bụi, cháu trai cũng muốn bước lên con đường của cha và con trai, ông ta lại bất lực.

Ông ta sao lại không khổ cơ chứ?

Nếu ông ta thật sự là loại người lòng lang dạ thú, với tính cách của lão soái Khương Lạc Trần thì sao có thể bảo vệ ông ta chứ?

Mấy người Hàn Đỉnh kia, sao có thể yên tâm với thế lực nhà họ Vương như vậy được?

Bởi vì bọn họ đều biết, Vương Kinh Hồng còn sống, mới là đau khổ nhất.

“Được rồi, ông cho cháu, ông cho cháu.”

Vương Kinh Hồng nhắm hai mắt lại, nước mắt vẫn không thể ngừng, lệ rơi đầy mặt.

Đây là số mệnh của người nhà họ Vương.

Ông ta biết, bản thân mình không thể nào ngăn cản nổi.

Năm đó cha làm việc nghĩa chẳng nề hà mà đi tìm chết, con trai cũng đã chết, bây giờ cháu trai lại muốn bước lên con đường này.

Ngoại trừ việc ủng hộ bọn họ đi tìm con đường chết, ông ta còn có thể làm gì chứ?

Vương Bác Thần không biết nên an ủi người già đáng thương này thế nào.

Trước đây anh không hiểu, bây giờ, anh đã có thể hiểu được.

Con người tồn tại, không chỉ phải chịu sự dày vò của vận mệnh, còn phải thừa nhận nỗi đau mất đi người thân.

Sống tạm, mới chính là khổ sở nhất.

Anh không biết bản thân mình nên an ủi Vương Kinh Hồng thế nào, bởi vì ngay sau đây, chính anh cũng có thể sẽ chết.

Mà nỗi đau khổ này, Vương Kinh Hồng còn tồn tại ngày nào thì ngày đó vẫn phải thừa nhận.

Nhưng bây giờ, anh cần phải làm như vậy.

Anh cần phải phá vỡ số mệnh này.

Có đôi khi, chết mới là lựa chọn đơn giản nhất.

Tồn tại, mới là khó nhất.

Giọng Vương Kinh Hồng khô khốc đem khẩu quyết của cấm thuật nói cho Vương Bác Thần.
 
Chương 1442


CHƯƠNG 1442

Ông ta cười thảm, nói: “Năm đó khi cha ông rời đi, chỉ bảo ông phải sống cho tốt, không cần báo thù cho ông ấy. Bảo ông phải quản lý trong nhà cho tốt, ông vẫn luôn cố gắng bảo vệ nhà mình, nhưng ông vẫn không thể hoàn thành ý nguyện của cha. Tuy rằng ông ấy chưa nói, nhưng ông biết ông ấy đã đi chịu chết. Ông ấy bảo ông phải quản lý nhà cho tốt, ông cũng không quản lý được, tương lai ông không biết nên đối mặt với ông ấy thế nào. Có lẽ đây là như cháu nói, nhà họ Vương chúng ta là số khổ đi.”

Nước mắt nhỏ giọt trên khăn trải giường.

Vương Kinh Hồng lại cười, nhưng còn khó coi hơn cả khóc, lải nhải nói.

“Năm đó thằng cả rất có thiên phú, sau khi – thức tỉnh dị huyết, nói với ông chắc chắn sẽ thành công. Lúc ấy ông cũng nghĩ, thù của cha dù sao cũng phải báo, nên cũng không ngăn cản nó. Nhưng sau đó thăng cả chết, ông lại hối hận. Đáng lẽ ông phải nghe lời cha, bảo vệ nhà họ Vương. Cho nên, ông không cho Hạo tu luyện, cũng không cho nó thức tỉnh dị huyết, khiến cho nó an phận làm một tên ăn chơi trác táng là được.

“Sau đó, thằng bé và mẹ cháu yêu nhau, ông rất vui vẻ, chỉ là sau đó ông lại vô tình phát hiện, mẹ cháu và nhà họ Vương chúng ta giống nhau, đều là quân cờ của những tên súc sinh đó. Cho nên ông đã nghĩ, nếu ông đuổi các người đi, bắt Hạo không nhận hai người, hai người sẽ trở thành người bình thường, vậy thì sẽ không gặp nhiều phiền phức như vậy đúng không? Có lẽ ngày ngày trải qua sẽ hơi khổ một chút, nhưng còn đỡ hơn nhiều so với mất mạng. Chỉ là, tạo hóa trêu ngươi.

“Chẳng những không thể thoát khỏi số mệnh đáng chết kia, ngược lại còn khiến cho hai người còn thê thảm hơn, hừ, xem như ông lừa mình dối người đi. Chuyện cha ông dặn dò, một chuyện ông cũng chưa làm được, con trai đều đã chết, cháu trai bây giờ cũng phải đi chịu chết, ông còn tự cho là thông minh, suýt chút nữa làm cho nhà họ Vương cửa nát nhà tan. Ông đây, mới thật sự là tên bại gia tử.”

Vương Kinh Hồng dùng ngữ khí rất bình đạm, tự thuật lại cả đời ông ta.

Nhưng chính ngữ khí bình đạm này, ông ta đã mất đi cha mình, mất đi hai người con trai, bây giờ rất có thể sẽ mất cả cháu trai.

Dùng ngữ khí bình tĩnh nhất, kể về nhân sinh thảm thiết.

Vương Bác Thần lắng lặng lắng nghe, không phản bác, cũng không nói gì.

Anh không biết an ủi thế nào, cũng biết bản thân mình không có tư cách đi an ủi.

Trước đây, anh vẫn luôn cảm thấy, vận mệnh của mình là không công bằng nhất, vẫn luôn muốn đi báo thù.

Nhưng bây giờ anh mới hiểu được, ông cụ trước mắt này, số mệnh mới là khổ nhất.

Ông ta không những phải thừa nhận tất cả nỗi thống khổ này, còn phải thừa nhận hiểu lầm của người khác đối với ông ta.

Ông ta cũng không giải thích, chỉ muốn xin lỗi, chỉ muốn đền bù.

Ông ta cũng chưa từng tự biện bạch cho bản thân mình một câu nào, chỉ thừa nhận những việc năm đó làm đã sai.

Nước mắt Vương Bác Thần theo gương mặt chảy xuống, anh không biết nên nói gì nữa.

Bây giờ anh muốn đi đối phó với Thiên Đình, có lẽ cũng là đi chịu chết.

Quyết định này của anh, chẳng khác nào đâm một dao vào tim của Vương Kinh Hồng.

Nỗi thống khổ này, làm sao Vương Kinh Hồng có thể tiếp tục chịu đựng.

Anh vừa đi, vợ con anh, cũng phải để Vương Kinh Hồng chăm sóc.

Một ông cụ như vậy, ông ta lại phải nhận hết tất cả.

Ông ta còn sống, nhưng có lẽ lòng đã chết từ lâu rồi.

Cũng có thể, hy vọng sống sót duy nhất, chính là những người nhà họ Vương còn sống này.

Vì bảo vệ những người này, ông ta mới không thể đi tìm chết.
 
Chương 1443


CHƯƠNG 1443

Vương Bác Thần không nói gì, chỉ quỳ dưới đất, dập đâu lạy Vương Kinh Hồng ba cái.

Cuối cùng, giọng nói của anh khô khốc: “Ông nội, xin lõi.”

“Cháu không sai, là những kẻ khốn kiếp Thiên Đình kia sai. Cháu trai, nếu cháu đã quyết định như vậy, vậy thì đi đi, ông không thể giúp cháu cái gì cả, ông sẽ dốc mọi khả năng của ông, giúp các cháu vệ tốt gia đình này.”

Nước mắt của Vương Kinh Hồng rơi đầy mặt, nhưng trước sau ông ta vẫn cười.

Ông ta sờ đầu Vương Bác Thần, chính là, hai chân ông ta đã gãy lìa, không thể cử động.

Ông cháu hai người cuối cùng cũng đã giải hòa.

Triệu Thanh Hà ở bên ngoài che miệng khóc, bả vai run rẩy.

Hai người số mệnh khổ này, cuối cùng cũng hòa giải rồi.

Chỉ là, đầu sỏ gây tội Thiên Đình, vẫn đang ung dung ngoài vòng pháp luật.

Người đáng chết thì không chết, người không nên chết thì đã chết quá nhiều.

Một khắc khi Vương Bác Thần nói muốn sử dụng cấm thuật kia, Triệu Thanh Hà suýt chút nữa không nhịn được mà chạy vào, muốn ngăn cản.

Nhưng cuối cùng cô vận không chạy vào, cô hiểu chồng mình.

Không thể ngăn cản được.

Cho dù Bác Thần không đi đối phó với Thiên Đình, những kẻ Thiên Đình đó cũng sẽ không bỏ qua cho Bác Thần.

Sau đó Vương Bác Thần sẽ phải chịu rất nhiều tội, rất nhiều tủi nhục.

Nhưng cô không hối hận.

Chồng của cô, có thể đảm đương, có lòng trách nhiệm.

Cho dù người khác nghĩ thế nào, nhưng trong mắt cô, Vương Bác Thần, là một đại trượng phu.

Cô lau nước mắt, đi vào nói: “Ông nội, Bác Thần, mẹ con hỏi hai người trưa nay muốn ăn gì? Bà ấy ở nhà làm.”

Vương Kinh Hồng thật sự thích cô cháu dâu này, hiểu chuyện lại thiện lương.

“Lại làm phiền mẹ cháu rồi.”

Vương Kinh Hồng nói: “Thanh Hà, sau này sản nghiệp của nhà họ Vương, đều giao cho cháu xử lý, ông già rồi, có một số việc lực bất tòng tâm. Cháu là đứa trẻ ngoan, giao cho cháu ông cũng yên tâm.”

Triệu Thanh Hà vội vàng nói: “Ông nội, cháu không được đâu, chỉ quản lý công ty Hoa Nguyên, cháu đã sứt đầu mẻ trán rồi. Sản nghiệp nhà họ Vương lớn như vậy, cháu lo rằng lòng tốt của cháu lại hỏng chuyện, vân nên giao cho những người khác xử lý đi ạ. Bây giờ cháu không chỉ phải xử lý chuyện của công ty Hoa Nguyên, còn phải xử lý chuyện của tập đoàn Trần thị bên ngoại nữa, cháu sợ không quản lý nổi.”

Vương Kinh Hồng từ ái nói: “Cháu đừng lo, sẽ có những người khác hỗ trợ cháu. Ai mà không có lần đầu tiên chứ? Ông tin tưởng cháu có thể làm được.”

Vương Bác Thần nói: “Thanh Hà, em đồng ý với ông nội đi, Lan Hiếu sẽ hỗ trợ em, còn có ông nội ở sau lưng hỗ trợ cho em lời khuyên, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì.”

Triệu Thanh Hà xấu hổ gật đầu đồng ý.
 
Chương 1444


CHƯƠNG 1444

Cô chưa bao giờ nghĩ đến, một ngày kia, mình vậy mà sẽ vì chuyện quản lý xí nghiệp nhiều quá mà đau đầu.

Ngoại trừ việc này ra, cô còn là người đại diện khu vực châu Á của nhà họ Trần Tinh Châu.

Càng ngày cô càng có cảm giác năng lực của mình không đủ, mỗi ngày đều như đang đi trên băng mỏng, lúc nào cũng sợ làm sai.

Hoa Mạnh Tường đi vào, nhìn thấy Vương Bác Thần ở đây, vội vàng hỏi: “Thầy Vương, thân thể ngài không có vấn đề gì chứ?”

Vương Bác Thần rất cảm kích Hoa Mạnh Trường, nếu không phải ông ta kịp thời đưa lục đại thần y của điện Huyên hồ tới, sợ rằng mạng của ông nội đã không giữ nổi.

“Không sao cả, lão Hoa, xem ra y thuật của ông lại tiến bộ hơn rất nhiều.”

Hoa Mạnh Tường nhanh chóng nói: “Đây đều là công của thầy Vương, nếu không có thầy Vương chỉ dạy, một lão già vô dụng như tôi sao có thể có được khả năng y thuật như bây giờ chứ. Sáu người già của điện Huyên hồ kia, bây giờ y thuật cũng đã tiến bộ rất nhiều. Đặc biệt là thầy Vương còn cung cấp thuật luyện đan, là hỗ trợ rất lớn đối với Liên Minh Y Học. Hay là ngài xem lại cho ông Vương đi, tôi lo còn có tai họa ngầm gì đó.”

Vương Bác Thần nói: “Các người xử lý rất tốt, cho dù là tôi tự xử lý, cũng chỉ được đến vậy mà thôi.”

Không thể không nói, mấy người Hoa Mạnh Tường, môi người đều là thiên tài của giới y học.

Hoa Mạnh Tường cực kỳ tôn kính Vương Bác Thần, không chỉ ông ta, mà sáu người lớn tuổi của điện Huyên hồ kia, hoàn toàn coi Vương Bác Thần thành tổ sư gia.

Còn nói với mọi người của Liên Minh Y Học, Vương Bác Thân chính là Y tổ của Liên Minh Y Học hiện tại.

Tuy rằng Vương Bác Thần không đồng ý, nhưng bọn họ vấn làm như vậy.

Rất nhanh, đám người Khương Lạc Trần biết Vương Bác Thần đã tỉnh lại, cũng lại đây.

Khương Lạc Thần ngồi trên xe lăn, thương thế rất nghiêm trọng.

Mặc dù hiện tại không có vấn đề gì lớn nhưng cũng phải mất một thời gian mới có thể hoàn toàn hồi phục.

Điều khiến mấy người họ kinh ngạc nhất là Vương Bác Thần, người bị thương nặng nhất.

Sau khi tỉnh lại, Vương Bác Thần chẳng có chỗ nào giống người bị trọng thương.

Chuyện này đúng là kỳ lạ.

Chắng lẽ thần huyết Hiên Viên tộc thức tỉnh có tác dụng trị thương?

“Cậu không sao thật chứ?”

Khương Lạc Trần cẩn thận quan sát Vương Bác Thần.

Chuyện này cũng quá lạ lùng.

Khiến ông ta ghen tị không thôi.

Vương Bác Thần suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ vì trong cơ thể tôi chảy hai loại thần huyết, nên khả năng hồi phục tương đối nhanh. Ngoài ra, Chú Thể Thuật mà tôi tu luyện cũng giúp nâng cao khả năng hồi phục.”

“Bách Chú Pháp” mà Vương Bác Thần tu luyện, trước đó ở trong Địa Cung Cổ Sát của Phật Quốc, khi dị huyết của nhà họ Vương thức tỉnh lần hai, đã đạt tới ngũ thập chú, do đó Chú Thân Pháp đã đạt được chút thành tựu.

Sức mạnh của cơ thể đã mạnh hơn các cao thủ Đăng Vân cảnh.

Điều này cũng để Vương Bác Thần có sức mạnh đánh ngang hàng với Đằng Vân cảnh.
 
Chương 1445


CHƯƠNG 1445

Sau khi đạt được thành tựu ở Bách Chú Pháp, cộng thêm hai lần dị huyết thức tỉnh, Vương Bác Thần hồi phục vô cùng nhanh chóng.

Nhưng cho dù có nhanh đến đâu thì sau khi giao chiến với Hắc Tôn giả mà vân không việc gì, đúng là hơi kỳ lạ.

Vương Bác Thần trầm tư suy nghĩ, sau đó nói: “Cũng có thể là do thần huyết Hiên Viên tộc đã thức tỉnh”

Cổ Nhật Long là người đầu tiên mất hết kiên nhân: “Bác Thần, thần huyết Hiên Viên tộc thức tỉnh, cậu cảm thấy thế nào?

Chúng tôi đoán đó rất có thể là sự thức tỉnh của một loại ý thức truyền thừa nào đó, nó có ảnh hưởng gì đến cậu không?”

Vương Bác Thần giật mình, không ngờ suy đoán của họ đúng đến tám chín phần.

Nhưng chính bản thân anh cũng không chắc lắm.

Nói: “Tôi cũng không chắc, nhưng tôi nhìn thấy hai hình ảnh khá mơ hồ, đầu tiên là một người đàn ông đeo mặt nạ vàng, tay cầm một cây quyền trượng có hình dáng giống xương đùi của con người đang làm lễ tế. Hình ảnh thứ hai là một bóng lưng mơ hồ, người này đứng trên đỉnh đầu của một con rồng dài trăm trượng, đang nhìn về phía tôi, giống như vượt thời gian đến từ thời viễn cổ, sau đó thì Hắc Tôn giả chết.”

Nghe vậy, Khương Lạc Trần và những người khác đều trợn tròn mắt.

Mặc dù họ cũng đoán được một ít nhưng không ngờ mọi chuyện lại ly kỳ đến vậy.

Nhất là khi đối phương vừa quay đầu nhìn một cái, Hắc Tôn giả đã chết.

Đây rốt cuộc là cao thủ cấp nào?

Dùng ánh mắt là có thể giết người?

Đúng là quá đáng sợ.

“Sau đó thì sao?”

Mộc Sơn cau mày hỏi.

Vương Bác Thần mờ mịt đáp: “Sau đó thì tôi tỉnh lại.

“Chỉ vậy thôi?”

“Chỉ vậy thôi.”

Mấy người họ nhìn nhau, chẳng hiểu chuyện gì.

Ngay cả người có kiến thức sâu rộng như Cổ Nhật Long và Mộc Sơn lúc này cũng tỏ ra bối rối.

Đây là lần đầu tiên họ gặp chuyện như vậy.

Quách Đỉnh nghỉ ngờ hỏi: “Trong truyền thuyết kể rằng hoàng đế ngự rồng thăng thiên, chẳng lẽ bóng lưng mơ hồ mà cậu nhìn thấy là hoàng đế? Hoàng đế này chính là tổ tiên của Hiên Viên tộc.”

Suy đoán này đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Nếu bóng lưng kia chính là hoàng đế, như vậy, thần huyết Hiên Viên tộc thức tỉnh có nghĩa là ý thức truyền thừa của hoàng đế thức tỉnh.

Mộc Sơn băn khoăn: “Vậy thì làm thế nào để giải thích về chuyện của Hoàng Kim Tế Tự trước? Đó có thể cũng là ý chí của ông ta. Huống chỉ, hoàng đế ngự rồng thăng thiên cũng chỉ là truyền thuyết, chúng ta không thể kết luận bóng lưng kia là hoàng đế được, rất có thể đó là sự tồn tại mạnh mẽ khác.”

Sự nghỉ ngờ này không phải là không có lý.

Mặc dù tổ tiên của Hiên viên tộc là hoàng đế, nhưng người kia chưa chắc đã là hoàng đế.
 
Chương 1446


CHƯƠNG 1446

Chưa thể nói trước được, tất cả chỉ là phỏng đoán.

Khương Lạc Trần nheo mắt, trầm giọng nói: “Xem ra ngay cả Thiên Đình cũng không rõ lắm về sự thức tỉnh của thần huyết Hiên Viên tộc, nếu không Hắc Tôn giả đã không tự tìm đường chết như vậy.”

Câu nói của Cổ Nhật Long đã nhắc nhở mọi người.

Nếu như Thiên Đình biết được thần huyết Hiên Viên tộc thức tỉnh sẽ như thế nào thì chắc Hắc Tôn giả sẽ không chết.

Cái chết của Hắc Tôn giả cho thấy phía Thiên Đình hoàn toàn không biết gì về chuyện này.

Đây rất có thể là một cơ hội tốt.

“Nói vậy, chứng tỏ Thiên Đình không biết gì về sự thức tỉnh của thần huyết Hiên Viên tộc, cho nên mới nóng vội, làm ra chuyện mất trí như vậy.”

Mộc Sơn suy luận: “Theo suy đoán của chúng tôi, tuổi thọ của một số người trên Thiên Đình sắp hết, nên họ không đợi được nữa. Nếu vậy, chúng ta có thể lợi dụng sự thức tỉnh của thần huyết Hiên Viên tộc giết chết một số người. Chỉ là chúng ta không biết điều kiện để đánh thức thần huyết Hiên Viên tộc là gì.”

Trước đó, mọi người đoán là do tâm trạng kích động.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì rõ ràng không phải.

Nếu là do tâm trạng kích động thì thần huyết Hiên Viên tộc của anh đã thức tỉnh từ lâu rồi.

Hơn nữa, trước đó Vương Bác Thần đã chịu sự kích thích không hề nhỏ, tâm trạng đã dao động đến đỉnh điểm.

Nhưng vẫn không đánh thức được thần huyết.

Hay nói cách khác, mấy ngày trước thần huyết Hiên Viên tộc thức tỉnh chẳng qua chỉ là ngầu nhiên, chứ không phải do Hắc Tôn giả kích thích.

Vương Bác Thần cũng cau mày, trầm giọng nói: “Lúc ấy, đúng là tôi rất kích động, nhưng không hề cảm nhận được cơ thể có biến đổi gì, cho dù là huyết mạch hay ý thức. Nó thức tỉnh mà không hề báo trước, hoàn toàn khác với sự thức tỉnh của dị huyết nhà họ Vương. Khi dị huyết nhà họ Vương thức tỉnh, tôi có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, máu trong cơ thể sẽ biến hóa, đầu tiên là từ huyết dịch, sau đó lan ra xương cốt. Nhưng thần huyết Hiên Viên tộc thì không có bất cứ sự báo trước nào.’ Đây là vấn đề khiến người ta đau đầu.

Muốn lợi dụng sự thức tỉnh của thần huyết Hiên Viên tộc để đối phó với Thiên Đình rõ ràng là chuyện không thực tế.

Ai biết khi nào thì nó thức tỉnh?

Khương Lạc Trần gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu do tâm trạng kích động mà thức tỉnh thì đã là dị huyết của nhà họ Vương, chứ không phải thần huyết Hiên Viên tộc. Hoặc nếu tâm trạng kích động thực sự đánh thức được nó thì lẽ ra cả hai loại đã cùng được đánh thức.”

Mọi người đều trầm tư suy nghĩ nhưng vần không có manh mối nào.

“Tạm thời gác chuyện này sang một bên, tôi có chuyện khác muốn bàn cùng mọi người.”

Ánh mắt của Vương Bác Thần trở nên sắc bén.

Mọi người đều căng thẳng, biết Vương Bác Thần định chủ động tấn công.

Quả nhiên, Vương Bác Thần nói: “Tôi định đến Cổ Tộc Ẩn Thế trước, sau đó mặt đối mặt với Thiên Đình, lực lượng của chúng ta quá mỏng, không phải đối thủ của họ. Tôi sẽ tiếp xúc với Cổ Tộc Ẩn Thế trước xem có lấy được chút công pháp gì để tăng thực lực của chúng ta không. Nghĩ cách kéo Cổ Tộc Ẩn Thế về phe mình, tôi không tin tất cả mọi người đều muốn thành thần.”

Cổ Nhật Long và Mộc Sơn nhìn nhau, không phải họ chưa từng thử qua cách này, nhưng rõ ràng là đều thất bại.

Nếu không họ đã không bị kẹt trong Siêu Phàm cảnh nhiều năm như vậy.
 
Chương 1447


CHƯƠNG 1447

Mộc Sơn lo lắng hỏi: “Tỉnh hình bên Cổ Tộc Ẩn Thế rất phức tạp, chưa chắc đã đồng ý hợp tác với chúng ta. Bọn họ và Thiên Đình có dây mơ rễ má từ lâu, tôi nghi ngờ cao thủ của Thiên Đình hiện nay chính là người của Cổ Tộc Ẩn Thế trước đó.”

Cổ Nhật Long đồng tình: “Chuyện này là có thật, tôi còn nghi Cổ Tộc Ẩn Thế chính là gia tộc do những người đó của Thiên Đình tạo ra, nếu không họ đã không có quan hệ mật thiết với Thiên Đình như vậy. Dĩ nhiên cũng có thể có một số gia tộc cổ xưa, nhưng những gia tộc này nhất định đã bị Thiên Đình khống chế, huống chỉ còn có số lượng Cổ Tộc Ẩn Thế chúng ta biết rất ít.

Một số khác, đến chính họ cũng không biết rõ lắm”

Vương Bác Thần cũng biết những điều này, một thời gian trước, Dạ Anh Thư đã đưa cho anh một số tài liệu, trong đó có nhắc đến vấn đề này.

Nhưng cho dù là vậy, anh cũng phải thử.

Anh kiên định nói: “Chúng ta không còn con đường nào khác. Tuy rằng có thể thất bại nhưng không thử thì sao biết được.

Chuyện này cứ giao cho tôi, mọi người canh giữ thế tục giới cho tốt, chúng ta tiêu diệt thế gia hào tộc, mặc dù không tạo thành uy hiếp đối với Cổ Tộc Ẩn Thế và Thiên Đình nhưng cũng sẽ có ảnh hưởng nhất định, họ sẽ không tấn công lần hai.

Hơn nữa, Hắc Tôn giả chết, phía Thiên Đình nhất định sẽ tới tra hỏi, chúng ta phải xử lý xong chuyện này.”

Khương Lạc Trần cười gắn nói: “Vậy cứ để họ tới, đúng lúc tôi đang định thử xem vũ khí tiên tiến có tác dụng gì với họ không.

Tôi không tin họ có thể chống đỡ nổi trước vũ khí.

Không ai nghi ngờ lời của Khương Lạc Trần.

Trước đó khi Hắc Tôn giả xuất hiện, chẳng qua là do mọi người chưa kịp chuẩn bị nên bị đối phương đánh trở tay không kịp.

Người của Thiên Đình nếu dám liều lĩnh ra .. tay thêm lần nữa, bọn họ nhất định sẽ có biện pháp phù hợp.

Xã hội bây giờ, vũ khí tiên tiến rất phát triển.

Nếu bị ép quá, ném cho họ mấy quả lựu đạn cũng không thành vấn đề.

Quách Đỉnh lạnh lùng nói: “Bên này đã hấp dẫn sự chú ý của nhiều người, nếu như Thiên Đình thật sự muốn gây chiến, ép chúng ta đến bước đường cùng, vậy chúng ta cũng không cần nhãn nhịn nữa. Dù sao hiện tại có một số vũ khí không dùng được, chỉ có tác dụng ngăn cản, nếu Thiên Đình muốn thử, vậy cho họ nếm mùi một lần xem sao.

Trong số những người có mặt, có thể đi đến vị trí như ngày hôm nay, không ai là người thiếu quyết đoán, cũng không có ai là dễ bắt nạt.

Vương Bác Thần thờ ơ nói: “Chuẩn bị trước đi, tìm được hang ổ của Thiên Đình thì lập tức hành động. Mấy thứ tạp nham kia kiêu ngạo nhiều năm như vậy, thật sự coi bản thân thành thần luôn rồi.”

Không ai phản đối điều này.

Muốn đối phó với Thiên Đình thì phải liều mạng.

Bây giờ đã không phải là năm đó nữa, cũng không phải thời kỳ dựng nước.

Năm đó không có cách nào khác, nhưng bây giờ nước R đã có thể đánh tay đôi với nước A.

Nếu thật sự muốn chèn ép bọn họ, người của Thiên Đình cũng phải cân nhắc trước.
 
Chương 1448


CHƯƠNG 1448

“Tôi đã nói chuyện với quốc chủ rồi, ông ấy cũng không phản đối. Chúng ta vất vả lắm mới có được ngày hôm nay, có thể làm chủ vận mệnh của mình, chẳng ai sẵn lòng đội người khác lên làm cha, cũng không ai sẵn lòng làm chó săn cho người khác. Chỉ là sau này chúng ta phải chú ý hơn, nếu Thiên Đình lại tấn công đột ngột thêm lần nữa, chúng ta sẽ dẫn họ đến một nơi, sau đó nổ chết cả đám khốn khiếp kia. Tôi không tin nhiều vũ khí tiên tiến như vậy lại không giết chết được một hai tên.”

Quách Đỉnh đằng đằng sát khí nói.

Thương lượng xong chuyện này, bước tiếp theo là đối phó với Cổ Tộc Ẩn Thế thế nào, chuyện này không chỉ mấy người bọn họ thương lượng là xong, còn phải nhờ Hàn Đỉnh làm quan hệ móc xích.

Bây giờ vừa phải giải quyết rắc rối của thế gia hào tộc, ngay sau đó lại phải đối phó với Cổ Tộc Ẩn Thế.

Về lâu về dài phải thảo luận kỹ lưỡng, sắp xếp phù hợp.

Vương Bác Thần và những người khác không chịu thua và cũng không thể thua.

Cổ Tộc Ẩn Thế có thua một hai lần thì vấn là Cổ Tộc Ẩn Thế.

Nhưng nếu họ thua thì sẽ phải trả giá băng mạng sống của mình.

Phương án cụ thể vẫn cần để Hàn Đỉnh nghiên cứu, bên phía người bên phía ông ta có kinh nghiệm trong lĩnh vực này.

Nhất là Hàn Đỉnh, người đã phải chịu đựng thế gia hào tộc trong nhiều năm, ông ta có kinh nghiệm phong phú hơn bất kỳ ai.

Mộc Sơn cảnh giác nói: “Chúng ta không thể chỉ chú ý đến Cổ Tộc Ẩn Thế và Thiên Đình, mà còn phải chú ý đến nước ngoài nữa. Thiên Đình và Cổ Tộc Ẩn Thế đã tồn tại lâu như vậy, nhất định phải có hậu đài ở nước ngoài, chúng ta không thể không đề phòng.

Chuyện này thực sự rất đáng để quan tâm.

Cổ Tộc Ẩn Thế và Thiên Đình tồn tại qua nhiều năm, chiếm giữ vô số tài nguyên.

Rõ ràng không chỉ dựa vào tài nguyên nước R.

Không cần đoán cũng biết, họ chắc chán đã bố trí một số quân bài ở nước ngoài.

Vì vậy, cũng cần phải cảnh giác đối với vấn đề này.

“Quốc chủ cũng chú ý tới chuyện này, bây giờ chúng ta phải hết sức cẩn thận không được để sai sót mới có cơ hội thắng. Nếu không chỉ có con đường chết.”

Vương Bác Thần hít sâu một hơi.

Trước đây, anh không nghĩ đến chuyện này.

Nhưng bây giờ, xảy ra nhiều chuyện như Vậy, nếu vần không nghĩ đến thì không xứng làm Thần chủ.

Muốn đối phó với Thiên Đình, nhất định phải hết sức cẩn thận, cho dù không làm được cũng phải làm đến cùng.

Sau đó xem xem bên nào mắc ít lỗi hơn hoặc không phạm lõi.

Chiến thắng lúc nào cũng thuộc về phe có sự chuẩn bị tốt.

Con đường phía sau nên đi như nào, mấy người đã thương lượng đại khái.

Điều mấu chốt nhất vẫn năm ở Vương Bác Thần, thực lực tổng thể có thể tăng lên không thì phải xem Vương Bác Thần có thể lẩn được vào cổ tộc ẩn thế hay không.

“Tiếp theo chúng ta phải cẩn thận, Hắc Tôn giả đã chết, bên phía Thiên Đình nhất định sẽ không để yên.”

Cổ Nhật Long nhắc nhở.
 
Chương 1449


CHƯƠNG 1449

Lần này nếu không phải Vương Hạo bỏ ra cái giá thiêu đốt sinh mệnh lực, giết chết một nhóm, Vương Bác Thần lại thức tỉnh thần huyết, giết chết Hắc Tôn giả.

Chỉ sợ không có hy vọng sống sót.

Những người như Hắc Tôn giả và Thần sứ số 10 không ai có thể đối kháng.

Tuy bỏ ra sinh mệnh cũng có thể đối kháng một chút, nhưng không thể lầnnào cũng.

như vậy.

Lần này Vương Hạo đã trả giá băng sinh mạng, Vương Bác Thần vào thời khắc cuối cùng thức tỉnh thần huyết.

Vậy lần sau thì sao?

Ai tới ngăn chặn?

Thần huyết của Vương Bác Thần thức tỉnh là không thể khống chế.

Hắc Tôn giả đã chết, bên phía Thiên Đình tất nhiên sẽ không để yên.

Đây là vấn đề nghiêm trọng nhất, một khi bên phía Thiên Đình làm khó, không ai có thể cản được.

“Bên phía Thiên Đình, trước mắt vẫn chưa biết đám Hắc Tôn giả đã chết nhỉ? Hơn nữa theo bọn họ, với thực lực của chúng ta không phải là đối thủ của những người Hắc Tôn giả?”

Vương Bác Thần hơi nheo mắt lại, lạnh nhạt nói.

Những người chợt sững người.

Ngược lại Mộc Sơn phản ứng nhanh nhất, không biết ngại mà cười nói: “Ý của cậu là ném cái họa này đi, tìm người tới gánh họa?”

Vương Bác Thần gật đầu: “Không sai, tôi quả thật có suy nghĩ ở phương diện này, chỉ là tìm ai gánh họa này? Hơn nữa ai hoặc thế lực nào có thực lực này, khiến Thiên Đình cảm thấy cái chết của đám Hắc Tôn giả là bình thường?”

Điều này quả thật khiến người ta đau đầu.

Thiên Đình đã vô cùng mạnh, sẽ có ai hoặc thế lực nào có thể có lực lượng như này để đối kháng với Thiên Đình, hơn nữa cảm thấy cái chết của đám người Hắc Tôn giả là hiển nhiên?

Nhìn khắp thế giới, ai có thể đối kháng với Thiên Đình?

“Nếu là cổ tộc ẩn thế thì sao?”

Ánh mắt của Khương Lạc Trần cháy rực, nói.

Vương Bác Thần lắc đầu, thở dài nói: “Cổ tộc ẩn thế có lẽ có lực lượng như này, nhưng cổ tộc ẩn thế dám đối chọi với Thiên Đình sao? Nhưng tôi cảm thấy trong cổ tộc ẩn thế chắc chắn có đối tác hợp tác của chúng ta, nhưng Thiên Đình quá mạnh, những người đó hiện nay chắc sẽ không mạo hiểm ra mặt thay cho chúng ta.

Bên phía Thiên Đình, chắc chắn cũng biết những điều này.

Phải.

Ai cũng biết, bên phía cổ tộc ẩn thế cũng sẽ có người ngứa mắt Thiên Đình.

Nhưng Thiên Đình đè trên đỉnh đầu cổ tộc ẩn thế mấy nghìn năm, bọn họ càng biết rõ sự mạnh mẽ của Thiên Đình.

Cho dù có người muốn phản kháng, nhưng sẽ không ra tay vào lúc này.

Không vì cái gì khác, chỉ vì đám người Vương Bác Thần vẫn quá yếu, không có tư cách để bọn họ ra tay.
 
Chương 1450


CHƯƠNG 1450

Bên phía Thiên Đình cũng hiểu đạo lý này.

Vậy nên họa này không quăng lên đầu cổ tộc ẩn thế được.

Mộc Sơn cười nói: “Chúng ta cần gì cứ phải tìm một thế lực đứng ra? Nếu chúng ta có mục đích ném hoạ đi, khả năng sẽ dẫn tới sự nghỉ ngờ của Thiên Đình.”

Lời này vừa dứt, mọi người đều hiểu.

Đều là một đám lão hồ ly, chỉ cần hơi nhắc nhở thì nghĩ thông.

Chỉ có Cổ Nhật Long vẫn có chút nghi ngờ không hiểu, nhưng cũng ngại hỏi, tránh bị đám khốn kiếp này xem thường.

Vương Bác Thần gật đầu cười nói: “Là đạo lý này, chúng ta chỉ cần không thừa nhận là được, dù sao không phải chúng ta làm. Còn là ai làm, Thiên Đình mạnh như vậy, bản thân bọn họ lẽ nào không tìm ra?

Chúng ta đâu có thực lực giết Hắc Tôn giả chứ.

Khương Lạc Trần cười nói tán thành: “Có đạo lý.”

Mấy người cười đầy thâm ý.

Cổ Nhật Long cũng cười theo, chỉ là cười có hơi chột dạ.

Mẹ kiếp, những tên khốn này rốt cuộc lại nói cái gì thế?

Tại sao tôi không nghe hiểu?

Sau đó ông ta nhìn sang Quách Đỉnh, Quách Đỉnh cũng nở nụ cười giống lão hồ ly.

Cổ Nhật Long mắng thầm: “Fuck, thằng cháu Quách Đỉnh này lẽ nào cũng hiểu? Chỉ mình không hiểu?”

Có điều, ông ta ngại, dù sao trừ Mộc Sơn và ông ta miễn cưỡng coi như là người cùng thời đại ra, đám Quách Đỉnh và Khương Lạc Trần ở trước mặt ông ta chỉ có vai vế của cháu ông ta mà thôi.

Cổ Nhật Long ông ta sao có thể thua đám cháu này chứ?

Thương lượng xong làm sao ứng đối với bên Thiên Đình, những chuyện khác ngược lại không có phiền phức gì.

Thao tác cụ thể vấn cần đám quốc chủ Hàn Đỉnh tới.

Vương Bác Thần nhíu mày nói: “Tiếp theo chúng ta cần từ từ loại bỏ một số bố trí ở nước ngoài của Thiên Đình, trước tiên giết những tay sai đó, ngoài mặt thì chúng ta lục đục nội bộ.

Quách Đỉnh tán thành: “Chuyện của thế tục không có tí ý nghĩa này vẫn là giao cho giới thế tục xử lý thì tốt hơn. Bến phía Thiên Đình chắc chắn sẽ có một số bố trí ở nước ngoài, phòng tránh nội bộ lục đục, chuyện này cũng rất quan trọng. Làm không tốt đợi khi chúng ta đối phó chính diện Thiên Đình, những đồ chó đó sẽ đánh lén sau lưng chúng ta, nhắm vào người thân bạn „ bè của chúng ta, như vậy sẽ rất khó chịu.

Vương Bác Thần nhíu mày nói: “Chuyện này tôi đi làm.”

Mọi người suy nghĩ, không có dị nghị.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Vương Bác Thần đi làm chuyện này, coi như khá phù hợp.

Anh không chỉ có thân phận thần chủ của nước R, còn có thân phận vua sát thủ ngầm.

Anh cũng là người phù hợp nhất.

Hai thân phận này, mặc kệ cái nào cũng có thể chấn nhiếp một số người.

Vương Bác Thần nhìn bọn họ, lại nói: “Suy nghĩ hiện nay của tôi là trước tiên loại bỏ những xí nghiệp bị vốn đầu tư nước ngoài không chế trong tối ở trong nước R chúng ta, nắm quyền chủ động ở trong tay bản thân chúng ta. Tránh xuất hiện một số vấn đề, bên phía người dân cũng cần chú ý một chút, nếu không một khi xảy ra nổi loạn, sẽ gây ra ảnh hưởng rất bất lợi cho chúng ta.
 
Chương 1451


CHƯƠNG 1451

Quách Đỉnh đáp: “Vậy thì bắt đầu từ nước R của chúng ta trước, chuyện này trước kia đã muốn làm rồi, chỉ là không tìm được cơ hội thích hợp. Bây giờ cơ hội này không tệ, hơn nữa uy áp cậu vừa chấn nhiếp nước A vân còn, vừa hay có thể lợi dụng. Bây giờ cậu ra tay, vừa hay rèn sắt khi còn nóng, cho dù dụng vào những tư bản của nước A, cậu động vào bọn họ, bên phía nước A cũng không dám nói gì. Huống chỉ bên phía nước A bây giờ bản thân cũng đang lo sốt vó, không có thời gian quan tâm bên chúng ta!”

Đối với chuyện này, Quách Đỉnh không thể không nói Vương Bác Thần làm rất tốt.

Trước đó tới nước A một chuyến, gi ết chết một nhóm người, chấn nhiếp đám Stephen.

Khoảng thời gian hiện nay, cuộc biểu tình ở nước A diễn ra rầm rộ, Stephen cũng sắp tức chết rồi.

Bên phía phương Tây cũng bị dọa không nhẹ.

Mấy chiến thần đỉnh cấp của nước A chết hết rồi, chiến thần đỉnh cấp mà bọn họ gửi đi hỗ trợ bị dọa chạy luôn.

Mấy cường quốc phương Tây đều trong tối trong sáng bày tỏ ý với bên nước R, sợ Vương Bác Thần lại ra tay nữa.

Mộc Sơn chầm chậm nói: “Đối với lũ khốn kiếp đó thì không thể nhân từ nương tay.

Những người đó có logic của kẻ cướp, cậu mạnh cậu ta yếu, cậu yếu thì cậu ta bắt nạt cậu. Hơn nữa đối mặt với phương Tây cũng không thể sơ ý, bên đó cũng có cao thủ, cũng có một vài tổ chức thần bí. Trước mắt bọn họ không ra tay, có thể là có kiêng ky, nhưng mọi chuyện cẩn thận thì hơn.”

Cổ Nhật Long mắng mỏ nói: “Sợ cái kê kê gì chứ, những người bọn họ đánh nhau còn phải nói một đống lời dài dòng, năm đó ta đã giết mấy người rồi đó.”

Vương Bác Thần lắc đầu nói: “Cũng không thể nói như vậy, cường giả của bên đó cũng phải cẩn thận một chút, một khi chúng ta sơ ý, người chết chính là chúng ta. Huống chỉ, nếu thế lực có Thiên Đình nâng đỡ thì càng nguy hiểm hơn.

Cổ Nhật Long rất không để tâm.

Nhưng người khác ngược lại nghe vào.

Thương lượng xong những điều này, Quách Đỉnh về Đế Đô trước, đi thương lượng đối sách cụ thể với đám Hàn Đỉnh.

Mộc Sơn và Cổ Nhật Long cũng rời đi, nhưng vần ẩn nấp, tránh cho phía Thiên Đình lại phái người tới, cũng tiện có một ứng phó.

Thương thế của Khương Lạc Trần chưa khỏi hẳn, vẫn phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian.

Bên phía Vương Kinh Hồng cũng như vậy, tuy ngày nào ông ta nhìn trông cũng vui vẻ, nhưng cũng chỉ là cười trong miễn cưỡng.

Con trai chết rồi, ông ta sao có thể thật sự vui vẻ chứ.

Chỉ là không muốn khiến người thân như con cháu lo lắng thay ông ta.

“Bác Thần, đợi ông hồi phục một chút, các cháu theo ông về nhà họ Vương, cháu chủ trì tang lê của ba cháu, được không?”

Vương Kinh Hồng cẩn thận dè dặt dùng ngữ khí thương lượng để hỏi.

“Được.”

Vương Bác Thần gật đầu đồng ý, mũi có hơi cay.

Vương Hạo, con không trách ba nữa rồi.
 
Chương 1452-1453


CHƯƠNG 1452

Vương Bác Thần không từ chối Vương Kinh Hồng, cho dù Vương Kinh Hồng không nói, anh cũng sẽ đi làm.

Trước kia anh hận Vương Hạo, hận Vương Kinh Hồng, hận nhà họ Vương.

Năm đó anh là vịn vào cục tức nhất định phải giỏi giang rồi trả thù cho mẹ mới từ trong ngàn vạn người giết ra, cuối cùng trở thành thần chủ của nước R.

Nhưng sau khi càng ngày càng hiểu về những chuyện này, anh càng lún sâu vào trong cái bây này, anh bắt đầu hiểu Vương Kinh Hồng và Vương Hạo.

Đổi lại là anh, năm đó cũng sẽ làm như vậy.

Dù sao đó là cách duy nhất bảo vệ bọn họ.

Chỉ là thông tin hai bên có được không giống nhau, cuối cùng mới bị Thiên Đình lợi dụng, xảy ra chuyện về sau.

Ngay từ đầu tới bây giờ, Vương Kinh Hồng và Vương Hạo đều chưa từng giải thích.

Cũng chưa từng oán trách cái gì.

Cho dù Vương Bác Thần không nhận bọn họ, bọn họ cũng không nói gì, chỉ làm một số chuyện để bù đắp.

Đặc biệt là cuối cùng, Vương Hạo dùng mạng của mình để bảo vệ đám Dao Dao.

Vương Bác Thần đã tha thứ cho ông.

Trải qua càng nhiều thì mới có thể biết năm đó khi Vương Kinh Hồng và Vương Hạo đưa ra quyết định như vậy đã đau đớn cỡ nào.

Sự hòa giải của Vương Bác Thần và nhà họ Vương đâu thể nào không phải là hòa giải giữa anh và bản thân chứ?

Cuộc sống của một người thật ra chính là một quá trình không ngừng hòa giải với chính mình.

“Bác Thần, cảm ơn, ba cháu ở trên trời có linh thiêng, nó chắc chắn sẽ rất vui.”

Vương Kinh Hồng lau nước mắt, ông ta không phải người giỏi giải thích, cũng không muốn giải thích cho mình.

Vương Bác Thần đỏ mắt nói: “Trước kia cháu thật sự hận ba, hận nhà họ Vương.

Bây giờ cháu đã hiểu mọi người, đây chính là số của người nhà họ Vương chúng ta. Sở hữu dị huyết của nhà họ Vương chính là sứ mệnh của chúng ta.”

Sở hữu dị huyết, có thể có được lực lượng mạnh mẽ.

Còn không cần nói tới Vương Bác Thần còn sở hữu hai loại thần huyết.

Nhưng đây cũng là nguồn cơn của tai họa.

Bọn họ muốn giống người bình thường cũng không thể.

Trong ánh mắt của Vương Kinh Hồng tràn ngập ý hận, nghiến răng nói: “Lôi không phải ở chúng ta, cũng không phải ở dị huyết, mà là lòng dạ xấu xa của những kẻ súc sinh đó. Lẽ nào chúng ta muốn có thần huyết sao? Chúng ta sinh ở nhà họ Vương, có thể chọn sao? Nếu sớm biết có thần huyết sẽ mang tới tai họa như này, ai nguyện ý muốn loại thần huyết này chứ?

Nhưng chúng ta có thể chọn kiểu gì chứ?

Những kẻ súc sinh đó vì d ục vọng của mình, muốn ra tay với chúng ta, coi tất cả mọi người thành vật thí nghiệm, đây là lõi của bọn họ. Đám súc sinh bọn họ không nên tồn tại trên đời này!”

Sự thù hận của ông cụ đối với Thiên Đình tận sâu trong xương tủy.

CHƯƠNG 1453

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 1454


CHƯƠNG 1454

Lời của Dao Dao chọc cho người trong phòng bệnh nói cười vui vẻ.

Điều khiến Vương Bác Thần lo lắng nhất vân là Dao Dao.

Trong cuộc chiến trước đó, Dao Dao nhìn thấy toàn bộ quá trình.

Sau khi anh tỉnh, chuyện đầu tiên nghĩ tới là phong ấn đoạn ký ức này của Dao Dao, tránh tạo thành bóng ma tâm lý cho Dao Dao.

Nhưng điều kỳ lạ là tự Dao Dao đã quên đi chuyện này, ngay cả Vương Bác Thần cũng không tra ra vấn đề gì.

Nhưng không có vấn đề chính là vấn đề lớn nhất, may mà phía Dao Dao không xuất hiện phản ứng không tốt gì.

Bên phía Ma Đô, Trần Quốc Vinh cũng dân một vài người tới thăm Vương Kinh Hồng.

Tuy ông ta không hỏi xảy ra chuyện gì, nhưng với sự thông minh của ông cụ, cũng có thể đoán được một ít, chỉ là không nói mà thôi.

Bên phía Hà Châu, gia chủ của gia tộc như nhà họ Hồ, nhà họ Trần, nhà họ Ngô sau khi thông qua sự đồng ý của Vương Bác Thần, cũng tới thăm Vương Kinh Hồng.

Lý Hoàng cũng dẫn một vài người của nhà họ Lý tới thăm.

Tuy Vương Kinh Hồng bất mãn với người của nhà họ Lý, nhưng những hung thủ như Lý Thành, Lý Kiệu đều đã chết, đối với Lý Hoàng ông ta cũng không tiện nói gì nhiều.

Hơn nữa chuyện năm đó, Lý Hoàng cũng không thể làm được gì.

Ông ta càng tự trách bản thân, năm đó không suy nghĩ toàn diện.

Tưởng rằng cắt đứt qua lại thì có thể bảo vệ mẹ con Vương Bác Thần.

Kết quả lại không thể như ý nguyện, ngược lại càng thêm bi thảm.

Lý Hoàng đã biết Vương Hạo đã chết, nhưng ông ta vần thay ba và anh trai nhận sai, nói: “Ông cụ, chuyện năm đó là nhà họ Lý chúng tôi đã chết. Nếu không phải ba và anh cả tôi bị lợi ích che mờ hai mắt thì cũng sẽ không xảy ra chuyện thê thảm như thế. May mà bọn họ đã nhận được báo ứng nên có, nhưng chuyện này tôi vẫn phải xin lỗi ngài.”

Vương Kinh Hồng thở dài nói: “Chúng ta đều có lỗi, có vài chuyện không phải là thứ chúng ta có thể tác động, đây là số của chúng ta. Tính người vốn tham, cậu có thể giữ vững bản tâm, rất không tồi. Chuyện của năm đó khá phức tạp, qua rồi thì cho nó qua, người còn sống suy cho cùng phải nhìn về phía trước. Chỉ là khổ cho đứa trẻ Bác Thần này, chuyện về sau vấn phải làm phiền cậu giúp Thanh Hà nhiều hơn, bên phía Bác Thần chắc sau này sẽ bận hơn.

Lý Hoàng vội gật đầu: “Yên tâm đi ông cụ, tôi tin Bác Thần có thể giải quyết những chuyện này.”

Hai người đều không dám nhắc tới chuyện của Lý Kì, sợ khiến đối phương đau lòng.

Điều bọn họ phải làm bây giờ chính là đoàn kết lại, không kéo chân Vương Bác Thần.

Phải biết Vương Bác Thần tiếp theo phải đối mặt với cái gì, tuy điều Lý Hoàng biết không quá rõ ràng, nhưng cũng đoán được 80-90%.

Chuyện bọn họ có thể làm chính là không khiến Vương Bác Thần phân tâm.

Có thế đi tới bước như ngày hôm nay đã không dễ dàng.

Chuyện năm đó có thể nói thông, có thể hóa giải, càng không dễ dàng.

Chuyện năm đó đều là do Thiên Đình làm, – ii ni nếu thật sự hai bên đều cố ý, vậy hôm nay bọn họ không thể ngồi với nhau nữa.

Giữa người thân trở mặt thành thù về cơ bản sẽ không có khả năng hóa giải.

Lý Hoàng có thể hóa giải với Vương Kinh Hồng, cũng là do hai bên không có thù oán gì lớn.

Cộng thêm kẻ đầu sỏ Lý Thành, Lý Kiệu đã trả giá, nhóm người ra tay năm đó của nhà họ Lý đều bị Vương Bác Thần và Lý Hoàng giết rồi.

Vậy nên hôm nay hai bên bọn họ mới có thể ngồi với nhau.

Nếu không không có khả năng này.
 
Chương 1455


Chương 1455

Dưới sự chăm sóc chu đáo của Vương Bác Thần, nửa tháng sau, Vương Kinh Hồng cuối cùng cũng xuất viện.

Chỉ là mãi mãi ngồi xe lăn.

Gia đình của Vương Bác Thần theo Vương Kinh Hồng tới nhà họ Vương.

Cửa lớn của nhà họ Vương mở ra, nghênh đón gia đình Vương Bác Thần.

Lần này cũng không ai dám nhảy ra nói gì nữa.

Lần trước khi Vương Bác Thần đại náo nhà họ Vương, những người xem thường Vương Bác Thân, lúc này đều cúi cái đầu Cao quý của mình xuống, không dám nói một câu.

Vương Vân cũng ở trong đám người.

Thấy đứa con riêng vô cùng thấp kém ở trong mắt bọn họ lúc ban đầu, hiện nay trở thành người tôn quý nhất nhà họ Vương.

Trong lòng Vương Vân có loại mùi vị khó tả.

Chua chát, tràn ngập sự ngưỡng mộ, đố ky và oán hận.

Mẹ của cô ta – Lưu Tư Kì và anh trai Vương Tường đã bị giết vào lần Vương Bác Thần đại náo nhà họ Vương.

Nhà họ Lưu – nhà mẹ của mẹ cô ta cũng bị diệt môn trong một đêm.

Trước đây cô ta là công chúa nhỏ của nhà họ Vương, nhưng từ sau chuyện đó, những người trước đây rất nịnh bợ cô ta, bây giờ nhìn thấy cô ta giống như nhìn thấy ôn dịch, đều bịt mũi chạy.

Vương Vân không cam tâm, Vương Bác Thần dựa vào đâu có thể có tất cả thứ này, dựa vào đâu sẽ trở thành tồn tại chói mắt nhất của nhà họ Vương.

Cô ta rất muốn xông tới, chỉ vào mũi của Vương Bác Thần mà mắng, sau đó giết Vương Bác Thần trả thù cho mẹ và anh trai.

Nhưng cô ta không dám, cô ta biết mình một khi xông lên, kết cục nhẹ nhất là bị đuổi khỏi nhà họ Vương, nghiêm trọng hơn rất có thể cũng sẽ bị gi ết chết.

“Vương Bác Thần, anh đợi đấy cho tôi, tôi mới là người được coi trọng nhất của nhà họ Vương, là anh đoạt đi mọi thứ của tôi, là anh giết mẹ và anh trai của tôi, tôi sớm muộn gì cũng sẽ tìm anh trả thù!”

“Còn cả Vương Kinh Hồng, các người vì một đứa con riêng thấp hèn, đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ không tha cho các người.”

Vương Vân nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

Nhưng trước giờ không cảm thấy mình có gì sai, càng không cảm thấy cái chết của Lưu Tư Kì và Vương Tường là tự mình chuốc lấy, càng không nghĩ tới nguyên nhân nhà họ Lưu bị diệt.

Cô ta chỉ đổ hết tất cả chuyện này lên đầu Vương Bác Thân.

“Ha ha, lúc đầu là ai mở mồm kêu đồ con riêng, xem thường thế này, coi thường thế kia, bây giờ không dám nói chuyện luôn.

Có người nhìn Vương Vân, mỉa mai giễu cợt.

“Lúc đầu là công chúa nhỏ, bây giờ chả là cái đinh gì. Trước đây ở trước mặt chúng ta thật kiêu ngạo, hỏi cũng không trả lời, mắt cũng mọc tới tận trời xanh. Bây giờ thì sao, ngay cả con chó chết cũng không bằng.

Lúc đầu Vương Vân kiêu ngạo như nào, bây giờ cô ta phải chịu sự mỉa mai nghiêm trọng cỡ đó.

Vương Vân nghiến răng, vội vàng rời đi.
 
Chương 1456


Chương 1456

Những người khác cười mỉa không ngừng, Vương Vân lúc đầu luôn xem thường bọn họ, muốn đánh thì đánh muốn mắng thì mắng.

Bây giờ giống như chuột qua đường, ngay cả mặt cũng không dám lộ ra.

“Ông chủ, cơ thể của người…”

Người của nhà họ Vương nhìn thấy Vương Kinh Hồng ngồi trên xe lăn, đứt hai chân và một cánh tay thì ngay lập tức lạnh tim một nửa.

Đây là gặp phải chuyện gì? Ông cụ lại bị thương nặng như này.

Vương Kinh Hồng xua tay, nhìn mọi người của nhà họ Vương, tuyên bố: “Hôm nay ta chính thức tuyên bố, từ nay trở đi, Bác Thần chính là gia chủ của nhà họ Vương, nếu Bác Thần không ở đây, do Triệu Thanh Hà quản lý thay. Sản nghiệp của nhà họ Vương, do Triệu Thanh Hà tiếp quản.”

Tuy chuyện này trước đó đã từng nói, nhưng khi thật sự trao quyền lực, mọi người vẫn có hơi khó chấp nhận.

Phải biết, lần trước Vương Bác Thần đại náo nhà họ Vương, khiến nhà họ Vương trở thành trò cười.

Bọn họ cũng mất hết mặt mũi.

Mà bây giờ kẻ bị nhà họ Vương vứt bỏ này Í lại lắc mình một cái trở thành gia chủ của nhà họ Vương.

Đổi lại là ai cũng có hơi khó chấp nhận.

Đặc biệt là xí nghiệp của nhà họ Vương lớn như vậy, vậy mà còn muốn giao cho vợ của Vương Bác Thần – Triệu Thanh Hà quản lý, vậy sau này nếu hai vợ chồng này trả thù, bọn họ còn có thể sống ngày tháng tốt đẹp không?

Mọi người rất lo.

Một vài người bắt đầu nghĩ làm sao lấy lòng Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà.

Nhưng không đợi bọn họ nghĩ ra, Vương Kinh Hồng lại tuyên bố tin dữ của Vương Hạo, đồng thời lập mộ chôn di vật cho Vương Hạo.

Người của nhà họ Vương lại sửng sốt.

Chuyện này là sao?

Gia chủ đời trước vậy mà chết rồi!!

“Anh cả, chuyện gì đã xảy ra? Hạo sao lại…

mất? Còn nữa, cơ thể của anh…”

Em họ của Vương Kinh Hồng – Vương Quân kinh ngạc nhìn cánh tay và chân đã mất đi của Vương Kinh Hồng, sau đó không dám tin mà hỏi.

“Vào nhà rồi nói.”

Vương Kinh Hồng vỗ vai của Vương Quân, nói với vợ chồng Vương Bác Thần ở bên cạnh: “Bác Thần, Thanh Hà, tới chào ông hai của hai đứa.”

“Ông hai.”

Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà gọi một tiếng, coi như nhận người thân.

Vương Quân thần sắc phức tạp nhìn Vương Bác Thần, thở dài nói: “Trở về thì tốt, trở về thì tốt, chúng ta suy cho cùng là người một nhà, máu mủ ruột già không bỏ nhau được.”

Những lời thừa thãi ông ta cũng không nói.

Ông ta biết một vài thứ, náo tới mức độ như ngày hôm nay, sau khi Vương Bác Thần lấy được thành tựu như này, còn có thể về nhà, đây là vận may của nhà họ Vương.
 
Chương 1457


Chương 1457

Tuy Vương Bác Thần đã giết Vương Tường và Lưu Tư Kì, nhưng cặp mẹ con này làm chuyện không phải của con người, chết cũng không đáng tiếc.

“Chào ông cố hai.”

Dao Dao cất giọng nói ngọt ngào chào một tiếng.

“Tốt tốt tốt, thật sự là một đứa trẻ ngoan.”

Vương Quân bế Dao Dao lên, ông ta nghĩ không thông, Lưu Tư Kì và Vương Tường sao có thể nhần tâm hạ độc thủ với đứa trẻ đáng yêu như này.

Lúc đó nếu không phải Vương Bác Thần tới kịp, dùng máu của mình cứu sống Dao Dao, e là đứa trẻ này đã mất.

Chuyện mà Lưu Tư Kì và Vương Tường làm không bằng loài súc sinh, mới đầu bọn họ không biết, tên chó già Kim Nguyên bằng mặt không bằng lòng, lừa hết tất cả bọn họ.

Về sau Vương Bác Thần đại náo nhà họ Vương, bọn họ mới biết xảy ra chuyện như này.

“Đây là cô của 2 đứa – Vương Hồng, đây là dượng của 2 đứa – Chu Tuấn Vũ. Chú họ Vương Hải, thím họ Lưu Tầm, anh họ Vương Phi, chị dâu họ Hàn Mãn…”

Vương Kinh Hồng giới thiệu từng người cho Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà.

Hai người chủ động chào hỏi, những người khác cũng không dám ra vẻ.

Đội hình lần trước Vương Bác Thần đại náo nhà họ Vương, thật sự đã dọa bọn họ.

Không ngờ đứa con riêng lúc đầu bị nhà họ Vương vứt bỏ, hiện nay lại trởthành thần. \ chủ của nước R.

Nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm đó, da đầu bọn họ tê tái, ai còn dám ra vẻ ở trước mặt Vương Bác Thần chứ?

“Nhóc giỏi lắm, không hổ là người của nhà họ Vương chúng ta, thật là cho nhà họ Vương chúng ta mặt mũi. Cháu có thể trở về, đây là may mắn của nhà họ Vương.”

Con trai của Vương Quân = Vương Hải võ vai của Vương Bác Thần, nhìn dáng vẻ ông ta rất hài lòng về Vương Bác Thần.

Đặc biệt là Triệu Thanh Hà không được chiều sinh kiêu như Lưu Tư Kì, hiện nay tuy nắm đại quyền, nhưng trong ánh mắt của Triệu Thanh Hà lại không có vẻ cao cao tại thượng xem thường người khác.

Có phải thân thiện dễ gần hay thật sự vần chỉ diễn hay không, cái này có thể cảm nhận được.

Một người giả bộ có tốt tới đâu đi nữa, ở một vài chỉ tiết sẽ lộ dấu vết.

“Sau này mong chú thím quan tâm chúng cháu nhiều hơn, đừng chê chúng cháu phiền phức. Chúng cháu có làm chỗ nào không đúng, hy vọng mọi người có thể chỉ ra, để chúng ta cùng nhau quản lý cái nhà “

này.

Lời của Triệu Thanh Hà đầy sự phóng khoáng, không vì mình tới từ địa phương nhỏ mà tự ti.

Cũng không vì mình là vợ của thần chủ mà cao hơn người khác một bậc.

Vương Hồng kéo tay của Triệu Thanh Hà cười nói: “Thanh Hà cháu nói gì thế, nhìn thấy cháu thì cô cảm thấy rất thân thiết.

Sau này chúng ta là người một nhà, có gì cần giúp cháu cứ việc nói, nếu ai dám băng mặt không bằng lòng bắt nạt cháu, cứ việc nói cho bọn cô.”

Chồng của Vương Hồng – Chu Tuấn Vũ ở bên cạnh cười nói: “Đừng nghe cô cháu nói linh tỉnh, trong nhà chúng ta không có ai dám làm khó cháu cả.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom