Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Chủ Ở Rể

Dịch Thần Chủ Ở Rể
Chương 1589


Chương 1589

Vương Bác Thần châm chọc cười, hơi thở vô cùng suy yếu.

Trong mắt anh, bắt đầu chậm rãi mất đi ánh sáng.

Trước mắt hiện lên vô số hình ảnh.

Mẹ, Thanh Hà, Dao Dao, mẹ vợ…

Hình ảnh của những người này từng đám hiện lên trước mặt anh.

Anh vươn tay, muốn bắt lấy thứ gì đó.

Cuối cùng, vô lực rũ xuống.

Trong hoảng hốt, anh thấy Thanh Hà chạy về phía mình, cô đang khóc, còn gọi tên mình.

Anh cảm giác bản thân quá mệt mỏi, mí mắt rất nặng, làm sao cũng không mở ra được, muốn đáp lại một tiếng, nhưng trong miệng lại không phát ra âm thanh gì cả.

Chậm rãi, trước mắt anh lại xuất hiện ánh sáng, anh lại thấy hình ảnh mơ hồ kia.

“Lại thấy hình ảnh này sao? Lại là ý chí truyền thừa của thần huyết tộc Hiên Viên sao? Lần này, mình sẽ nhìn thấy cái gì?”

Vương Bác Thần rất tò mò.

Một lần kia khi thần huyết tộc Hiên Viên thức tỉnh, anh thấy được hai hình ảnh.

Đầu tiên là hình ảnh mơ hồ như hiến tế.

Thứ hai là hình dáng của một người, đứng ở trên đỉnh đầu một cự long mấy trăm trượng, giống như chúa tể thiên địa, quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắc tôn giả chết ngay lập tức.

Lúc này đây, mình sẽ lại nhìn thấy cái gì chứ?

“Ừm? Vẫn là hình ảnh này sao?”

Vương Bác Thần rất nghi ngờ.

Lúc này đây nhìn thấy, vẫn là cảnh tượng hiến tế kia.

Chỉ là lúc này đây, hình ảnh chỉ rõ ràng hơn lúc trước một chút.

Một người đeo mặt nạ màu vàng Đại Tế Tư, trong tay cầm quyền trượng làm từ xương đùi, mở đôi tay ra, ngửa mặt lên trời, trong miệng truyền ra tiếng ngâm xướng thần bí.

Lúc này đây, Vương Bác Thần thấy rõ ràng.

Trước mặt Đại Tế Tư, để một chiếc quan †ài màu đen tuyên.

Đại Tế Tư bắt đầu nhảy vũ đạo thần bí quanh quan tài, quyền trượng xương đùi trong tay không ngừng múa may, tốc độ tụng niệm chú ngữ của ông ta càng lúc càng nhanh.

Vương Bác Thần đi đến phía trước, muốn thấy rõ trong quan tài là ai.

Trong quan tài là một người trẻ tuổi, áo trắng tóc dài, nhìn qua có hơi quen mắt.

Trong giây lát, anh hoảng sợ.

Người trẻ tuổi nằm trong quan tài kia, thế nhưng giống hệt anh vậy!

Sao có thể?!

Vương Bác Thần sợ tới mức liên tục lùi về sau.

Anh thế mà thấy được chính mình trong quan tài!

Vào ngay lúc này đây, anh thấy, người trẻ tuổi vốn đã chết kia, đột nhiên mở hai mắt.
 
Chương 1590


Chương 1590

Cười ta mị với anh.

Cảnh tượng quỷ dị như vậy, cười tà mị.

Khiến cho trong đầu Vương Bác Thần nổ mạnh một tiếng, da đầu tê dại, sởn tóc gáy!

Đây là hình ảnh tuyên cổ trước đó.

Chính là, anh thấy được một người thanh niên giống hệt mình.

Càng không thể giải thích chính là, anh cảm giác, người kia chính là anh.

Loại cảm giác này không phải suy đoán, mà là cảm giác đương nhiên.

Nên chính là anh.

Đó là một loại cảm ứng tự nhiên.

Nhưng chính là loại cảm ứng này, khiến trong lòng anh sợ hãi.

Cho nên mới bị dọa như vậy.

Anh không biết tại sao lại như vậy, cũng không hiểu được.

Khó có thể giải thích.

Đó là một loại liên hệ không thể nào nói rõ ràng ra được.

Nhưng ngay sau đó, anh lại nhìn thấy, người trẻ tuổi trong quan tài vẫn an tĩnh nằm đó, trên mặt anh ta đeo một chiếc mặt nạ bằng bạch ngọc.

“Hử? Sao lại thế này?”

Vương Bác Thần đây mặt nghi hoặc.

Vừa rồi rõ ràng anh nhìn thấy mình trong quan tài đen, còn cười quỷ dị với chính mình nữa.

Nhưng mà bây giờ, cỗ thi thể trong quan tài kia, vẫn nằm đó như cũ, trên mặt cũng đeo mặt nạ, căn bản không hề lộ mặt.

Giống như tất cả những chuyện vừa rồi, đều là ảo giác của anh.

“Không thể nào là ảo giác, chắc chắn không thểt”

Vương Bác Thần nhíu mày, một màn vừa rồi kia, anh có hơi không phân biệt được là ảo giác hay là thật.

Đúng là rất quỷ dị.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Đại Tư Tế đeo mặt nạ hoàng kim, vẫn vây quanh quan tài như trước, nhảy vũ điệu hiến tế quỷ dị.

Hai mắt Vương Bác Thần nhìn chằm chăm Đại Tư Tế màu vàng kim, hình ảnh tuyên cổ trước đó này, rốt cuộc là truyên đạt loại tin tức gì chứ?

Nhưng chỉ chốc lát sau, sắc mặt Vương Bác Thần biến đổi, mồ hôi lạnh ứa ra.

Trước mắt nào có quan tài màu đen nào, làm gì có thi thể nào, cũng chỉ có một Đại Tư Tế màu vàng kim, vây xung quanh một thanh kiếm mà ngâm nga chú ngữ.

Trên thân kiếm, có một giọt máu tươi.

“Lại thay đổi! Rốt cuộc hình ảnh nào mới là thật sự?”

Vương Bác Thần hít sâu một hơi, muốn rời đi, lại phát hiện hai chân mình không có cách nào nhúc nhích.

Anh không rõ bản thân mình làm cách nào mà đi được đến đây, rõ ràng biết tất cả đều chỉ là ảo giác.

Nhưng bây giờ lại cho anh cảm giác cực kỳ chân thật, anh không biết nên trở về bằng cách nào.

“Anh đã đến rồi à?”

Ngay trong lúc Vương Bác Thần ngây người, Đại Tư Tế vàng kim đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.
 
Chương 1591


Chương 1591

Dưới lớp mặt nạ là cặp mắt cá chết đang nhìn thẳng vào anh.

Đó là một đôi mắt chỉ có tròng trắng!

Nhìn chằm chằm khiến anh nổi da gà đầy người, lông tơ dựng đứng!

Vương Bác Thần hoảng sợ phát hiện, chính mình không thể nào động đậy nổi!

Phụt!

Một ngụm nước phun thẳng lên mặt Vương Bác Thần, ngay sau đó, giọt máu tươi trên thân kiếm kia bay thẳng tới trên ngón trỏ của Đại Tư Tế vàng kim.

Ngón tay của Đại Tư Tế vàng kim chỉ thẳng vào giữa mày của Vương Bác Thần.

Bùm!

Trong nháy mắt này, trong đầu Vương Bác Thần như thể muốn nứt ra.

Đầu anh đau như muốn nứt ra, tựa như không thể chịu nổi giọt máu này.

Ngay sau đó, giọt máu này giống như một ngọn lửa, châm lên ngọn lửa trong máu tươi của anh, mãnh liệt sôi trào, bốc cháy lên.

Thần huyết tộc Hiên Viên, thật sự thức tỉnh rồi!

Vương Bác Thần đau đớn kêu lên một tiếng, tất cả những hình ảnh trước mặt đều biến mất không thấy đâu, anh đột nhiên mở hai mắt, lại kinh ngạc phát hiện.

Lão tổ nhà họ Lâm và Lâm Thiên Thành đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu, mà chính anh, lại ở một nơi xa lạ.

Phóng mắt nhìn ra, mặt đất màu hồng, phảng phất như đại dương máu tươi mênh mông.

“Đây cũng là ảo giác sao?”

Vương Bác Thần hoàn toàn ngây ngốc.

Cho rằng đây chắc chắn vần là ảo giác, nếu không lão tổ nhà họ Lâm và Lâm Thiên Thành, sao có thể biến mất giữa không trung, chính mình sao lại có thể xuất hiện ở chỗ này.

“Anh Thần!”

“Nhóc!”

Thình lình vang lên hai giọng nói, khiến Vương Bác Thần cảm thấy tinh thần hơi loạn, anh lắc lắc đầu.

Chắc chăn là xuất hiện ảo giác, nếu không sao lại nghe thấy giọng của Nhạc Ẩn Long và Tháp Linh chứ?

Nhạc Ẩn Long kích động chạy tới hỏi: “Anh Thần, sao anh lại cũng tới chiến trường của thần chứ?

Chiến trường của thần?

Vương Bác Thần sửng sốt, hai người xuất hiện trước mặt, đúng là Nhạc Ẩn Long và Thấp Linh!

Anh hoàn toàn mơ hồ, đây là lại làm sao vậy?

Là ai đưa mình đến nơi này chứ?

Anh không nhịn được nhớ lại hình ảnh mơ hồ kia.

Thanh Hà khóc lóc chạy về phía anh, gọi †ên của anh…

Đột nhiên, trái tim anh run rẩy một trận, đau đớn như bị xé toạc.

Trong đầu anh xuất hiện một suy đoán đáng sợ.

Chẳng lẽ, Thanh Hà đã cứu mình sao?
 
Chương 1592


Chương 1592

Sao lại có thể như vậy chứ?

Thanh Hà không hề tu luyện, ngay cả võ thuật cũng không biết, cô sao có thể cứu mình được chứ?

Vương Bác Thần cảm thấy có chút hoang đường.

Trước đó anh cũng chỉ dạy cho Triệu Thanh Hà một vài điều để tu luyện, cũng để lại mấy bộ công pháp.

Nhưng lần gặp mặt trước, Triệu Thanh Hà căn bản không tu luyện, chỉ là dùng canh tăng thọ, giúp thân thể tốt hơn một chút.

“Anh Thần, anh không sao chứ?”

Vẻ mặt Nhạc Ấn Long lo lắng.

Vương Bác Thần lắc đầu, nhìn về phía hai người bọn họ, hỏi: “Sao hai người lại ở đây?”

Nhạc Ẩn Long tức giận nói: “Còn không phải ông già này đưa tôi tới sao, đưa tôi tới chỗ này đi dạo đến bây giờ, tôi còn tưởng rằng có thể nhặt được bảo bối ở đây, kết quả đến lông còn chả có.”

Tháp Linh cực kỳ thành thạo tát một cái khiến Nhạc Ẩn Long ngã ra đất, nhàn nhạt nói: “Chính cậu ngu xuẩn, còn trách Tháp ta?

Sau đó nhìn về phía Vương Bác Thần, kỳ quái hỏi: “Nhóc, sao cậu lại tới đây? Không có Tháp ta dẫn đường, vậy mà cậu vẫn còn sống, thật là kỳ tích.”

Vương Bác Thần lắc đầu, nói qua tiền căn hậu quả một lần.

Nghe xong, Nhạc Ẩn Long tức đến cắn răng: “Cái gì? Mấy lão chó đó dám ra tay với anh Thần anh sao? Bọn họ muốn chết rồi sao? Đi, anh em ta giết ra ngoài, mụ nội nó, không diệt được nhà họ Lâm, ông sau này sẽ gọi là Nhạc Ẩn Trùng!”

Tháp Linh lại đi vòng qua Vương Bác Thần một vòng, chọc chọc thân thể Vương Bác Thần, vẻ mặt tò mò hỏi: ‘Dưới tình huống như vậy, cậu thế mà còn chưa chết sao?

Còn bị người đưa đến đây? Tháp ta cực kỳ †ò mò, là ai cứu cậu, còn ngăn cậu thiêu đốt lực sinh mệnh.”

Rồi sau đó, Tháp Linh nói: ‘Cái gì? Huyết mạch thứ hai trong cơ thể cậu thức tỉnh rồi sao? Vậy mà sinh ra một giọt thần huyết thực sự.”

Vương Bác Thần ngẩn ra, anh còn không kịp xem xét thân thể.

Ngay khi Tháp Linh vừa nói như vậy, anh xem xét lại, quả nhiên, trong trái tim có một giọt máu đang lơ lửng, tản ra lực lượng thần bí, máu xung quanh cũng bị nhuộm dần, tựa hồ sinh lực sống càng đầy đủ hơn.

Anh vốn bởi vì thiêu đốt lực sinh mệnh mà rụng hết tóc, lúc này vậy mà đã dài quá tai.

Quan trọng hơn là, lúc trước khi cha chết, khiến cho tóc của anh biến thành trắng, bây giờ lại đen tuyền tỏa sáng.

“Máu này có thể khiến người thành thần sao?”

Vương Bác Thần biết, đây là thứ lũ điên Thiên Đình kia và lão tổ nhà họ Lâm chết tiệt kia muốn.

Tháp Linh bĩu môi nói: “Chỉ là một giọt Thần huyết thôi, lại không phải Tiên huyết, nhiều lắm là kéo dài tuổi thọ, tăng cường sinh lực sống mà thôi. Trông cậy vào một giọt máu để thành thần, nằm mơ à. Có thành thần hay không, phải xem duyên, dựa vào chính mình, ngoại lực không thể kéo dài được. Cậu nói xem những người đó muốn có Thần huyết, thì có ý nghĩa quái gì cơ chứ, cũng có thể bị người ta lừa, cho rằng có được vật chất Thần tính là có thể thành thần, nếu đơn giản như vậy, năm đó tất cả mọi người đều có thể thành thần.”

Vương Bác Thần trầm tư nhíu mày.

Thiên Đình bên kia không thật sự cho rằng có được Thần huyết thì có thể thành thân đấy chứ?

Chẳng lẽ nói, những tên chó má Thiên Đình đó đều đã đi nhầm hướng rồi sao?
 
Chương 1593


Chương 1593

Hay là nói, có người lừa bọn họ?

Việc này còn cần phải điều tra, nếu Thiên Đình bên kia thật sự cho rằng có được Thần huyết là có thể thành thần, vậy nên phải cho bọn họ rõ ràng vị trí của bọn họ là gì.

Nhưng hiện tại, Vương Bác Thần không có tâm tư này: “Trước tiên mặc kệ những thứ khác, chúng ta ra ngoài trước. Tôi phải xác nhận lại một chuyện.”

Vương Bác Thần hít sâu một hơi, tâm tình cực kỳ bực bội.

Anh rất lo lắng cho Triệu Thanh Hà.

Cuối cùng lúc gần chết, anh hoảng hốt thấy được Triệu Thanh Hà, khóc lóc chạy về phía mình, gọi tên mình.

Anh biết rõ ràng đây là có chuyện gì.

Nếu Thanh Hà không xảy ra chuyện gì, vậy cứu mình là một người khác.

Nếu Thanh Hà…

Vương Bác Thần không dám tiếp tục nghĩ nữa, anh sợ hãi suy đoán kia.

“Cảnh giới bây giờ của cậu chưa ổn định.

Nếu đã xảy ra chuyện gì đó, bây giờ đi ra ngoài cũng đã chậm rồi. Hơn nữa lối ra Chiến trường của Thần cứ cách một thời gian sẽ thay đổi một lần, Tháp ta phải định vị lại một lần nữa. Một khi làm sai, có thể phải chết ở đây. Cần đến khoảng ba ngày.”

Vương Bác Thần gật gật đầu, nhưng nội tâm càng ngày càng bất an.

Nhạc Ẩn Long rất hiểu Vương Bác Thần, căn răng nói: “Anh Thần, đợi đi ra ngoài, chúng ta tàn sát đám chó má đói”

Cảnh giới tu vi thực sự của Vương Bác Thần ban đầu chỉ ở Thần Kiều Cảnh nhị trọng.

Sau đó, trong trận chiến với lão tổ của nhà họ Lâm, mặc dù đốt cháy sinh mệnh lực và đạt đến Thần Kiều Cảnh bát trọng, nhưng đó chỉ là ngoại lực, các huyệt đạo chỉ là bị ép mở ra, không lắng đọng lại gì.

Chỉ có thể xem là bát trọng tạm thời.

Trong ba ngày này, Vương Bác Thần đã liên tiếp khai thông bốn huyệt Tử C ung, Hoa Gái, Tuyền Ky và Thiên Đột, ổn định ở Thần Kiều Cảnh lục trọng.

Thần huyết của Hiên Viên tộc thức tỉnh, hoàn toàn hoàn thành quá trình đổi máu trong cơ thể anh, chú thể đạt tới trăm lần.

“Bách Chú Pháp” do Lâm lão đầu để lại mới thực sự luyện thành.

Mà thực lực của Nhạc Ẩn Long, sau khi đi theo Tháp Linh mấy tháng, đã đột phá đến Linh Đài cảnh bát trọng đỉnh phong.

Trong nháy mắt đã ba ngày trôi qua, Vương Bác Thần sốt ruột lao ra ngoài.

Nhanh chóng liên lạc với Triệu Thanh Hà.

Tuy nhiên, Triệu Thanh Hà không nhận điện thoại.

Vương Bác Thần lòng như lửa đốt, liên lạc tiếp với mẹ vợ, nhưng vẫn không có ai trả lời.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Càng lo lắng cái gì thì cái đó sẽ càng xảy ra.

Vương Bác Thần lại gọi cho Vương Kinh Hồng, cuối cùng cũng kết nối được.

Anh còn chưa nói chuyện, đầu bên kia điện thoại, Vương Kinh Hồng vô cùng áy náy, giọng nói đau khổ nói: ‘Bác Thần, ông, ông có lỗi với con, ông không bảo vệ tốt cho Thanh Hà.”
 
Chương 1594


Chương 1594

Trái tỉm của Vương Bác Thần hãng một nhịp.

Nước mắt lập tức rơi xuống, hai mắt đỏ ngầu, anh hỏi: “Ông nội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Vương Kinh Hồng đau buồn thê thảm nói: “Thanh Hà mất rồi, thân thể Thanh Hà đã biến mất, bọn ông cũng không biết vì sao.

Bác Thần, con mắng ông đi, ông, ông… .

Vương Kinh Hồng buồn không nói nên lời.

Đầu óc Vương Bác Thần nổ tung, trở nên trống rỗng.

Cả người như bị sét đánh.

Cảnh tượng cuối cùng anh nhìn thấy là thật!

Thanh Hà tới tìm anhI Là Thanh Hà đã cứu anh!

Nhưng còn Thanh Hà thì sao?

Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?

Tại sao lại biến mất?

“Bác Thần, con yên tâm đi, bọn ông đoán cơ thể Thanh Hà đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng con bé không chết, chỉ là chúng ta không biết đã xảy ra chuyện gì.”

Vương Kinh Hồng vội an ủi Vương Bác Thần.

Vương Bác Thần lau mặt, trái tim đau như dao khứa, anh sụt sịt nói: “Ông nội, không sao, không liên quan gì đến ông. Con sẽ tìm cách làm rõ chuyện này. Khi con ở bên này xảy ra chuyện, con đã nhìn thấy Thanh Hà. Con gọi điện thoại để xác nhận, nếu không có chuyện gì nữa, con cúp điện thoại trước, con phải giết mấy người trước.”

Nói xong, Vương Bác Thần cúp điện thoại.

Anh ngồi xổm trên mặt đất không nói lời nào.

Anh không trách ông nội.

Ông không làm gì sai cả.

Sao có thể trách móc một ông già khốn khổ như vậy.

Nỗi đau ông phải chịu lớn hơn anh rất nhiều.

Năm đó cha mất, rồi hai đứa con trai cũng không còn, bây giờ cháu trai cũng phải liều mạng, cháu dâu lại biến mất trước mặt ông, ông tự trách mình hơn ai hết.

Ông đã hứa với Vương Bác Thần sẽ bảo vệ gia đình thật tốt, nhưng sức người có hạn.

Vương Bác Thần biết rằng thây và những người khác nhất định đã suy nghĩ mọi cách, nhưng đừng nói họ, mà chuyện này nằm ngoài sự hiểu biết của chính anh, vậy anh sao có thể trách họ?

“Lão chó chết! ! I”

Vương Bác Thần im lặng đến đáng sợ, nhẹ nhàng phun ra ba từ này.

Sự biến mất của Thanh Hà có liên quan đến ông ta.

Có thể có một bí mật gì đó hơn nữa trên người Thanh Hà.

Nếu không phải vì lão già chó chết nhà họ Lâm đó, Thanh Hà đã không biến mất rồi!

“Anh Thần.”

Nhạc Ẩn Long gọi to một tiếng, anh ta không dám hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng từ đôi mắt đỏ hoe của Vương Bác Thần, anh ta có thể nhận ra.
 
Chương 1595


Chương 1595

Chắc ở nhà có chuyện rồi!

“Không sao.”

Vương Bác Thần nhìn về phía Tháp Linh: “Tiền bối, người có thể giết Thông Thần cảnh không?”

Tháp Linh tự phụ nói: “Giết một hai tên không thành vấn đề.”

Vương Bác Thần đau buồn nói: ‘Được, vậy chúng ta đi làm thịt chó!”

Nhà họ Dạ.

Tâm trạng Dạ Anh Thư rất bực bội.

Biến động của nhà họ Lâm vài ngày trước đã dấy lên sóng gió trong các cổ tộc ẩn thế.

Một mình Vương Bác Thần thực sự đã giết một đống tinh anh của nhà họ Lâm.

Lâm Thiên Nghĩa, Lâm Thiên Minh, Lâ m Đạo, Lâm Ngọc Thành, Lâm Lâm, đội ngũ lực lượng trung kiên này đều đã chết.

Ngay cả Lâm Cảnh, người thừa kế của nhà họ Lâm cũng đã chết.

Biến động này đã ảnh hưởng rất lớn đến nhà họ Lâm.

Dạ Anh Thư từng nghĩ Vương Bác Thần sẽ tạo ra một trận sóng gió kinh thiên động địa, nhưng không ngờ lại có ảnh hưởng lớn như vậy.

Đầu tiên là lừa đảo tài nguyên trị giá hơn 90 triệu tỷ của nhà họ Lâm, sau đó gây ra nội chiến trong nhà họ Lâm, chém giết lần nhau, đây không phải là kinh thiên động địa nữa mà là trời sập luôn rồi!

Hay cho một tên Vương Bác Thần!

Tâm trạng của Dạ Anh Thư rất phức tạp, điều quan trọng nhất là Vương Bác Thần thực sự đã ép lão tổ Thông Thần cảnh của nhà họ Lâm xuất hiện!

“Anh còn sống không?”

Dạ Anh Thư thở dài, sờ lên cái bụng đang dần to lên của mình, cảm thấy có chút hối hận.

“Con à, đây là số phận của Vương Bác Thần. Con không cần phải tự trách.”

Ông cụ nhà họ Dạ tiếp tục chăm bẫm vườn rau của mình, bình thản nói.

Dạ Anh Thư thì thầm: “Nhưng dù sao thì chúng ta cũng lợi dụng anh ấy, nhưng anh ấy vân tin chúng ta.”

Dạ Mặc bình tĩnh nói: “Có thể bị lợi dụng, có nghĩa là cậu ta rất có giá trị. Chỉ có đồ vô dụng mới không bị người khác lợi dụng. Vương Bác Thần quả nhiên không làm chúng ta thất vọng, thậm chí còn vượt quá mong đợi của chúng ta. Ta còn tưởng rằng cùng lắm cậu ta chỉ gây ra một chút hồn loạn cho nhà họ Lâm mà thôi, nhưng không ngờ cậu ta còn ép được cả lão tổ của nhà họ Lâm xuất hiện. Mọi người đều cho rằng lão ta đã chết, thế mà vẫn còn sống. Tuy nhiên, nếu lão ta đã bị Vương Bác Thần ép lộ diện, thì cũng sống không được bao lâu nữa đâu. Sống nhiều năm như thế rồi, chẳng qua chỉ là cố kéo dài mạng sống mà thôi.”

Dạ Anh Thư lo lắng nói: “Vậy nếu như Vương Bác Thần không chết thì sao? Lão tổ nhà họ Lâm bị Triệu Thanh Hà làm trọng thương, cô ta đã mang Vương Bác Thần đi.

Nếu như Vương Bác Thần không chết, sau này con… đối mặt với anh ấy thế nào đây?”

“Không chết?”

Dạ Mặc cười khẽ một tiếng, nói: ‘Nếu như cậu ta không chết, vậy rõ ràng là đáng để nhà họ Dạ chúng ta đầu tư. Bây giờ Vương Bác Thần đã đến bước đường này, cho dù cậu ta biết chúng ta lợi dụng cậu ta, cậu ta cũng sẽ không trở mặt với chúng ta.
 
Chương 1596


Chương 1596

Suy cho cùng muốn lật đổ Thiên Đình, cậu †a vẫn cần dựa vào sức mạnh của nhà họ Dạ chúng ta. Anh Thư, con là một đứa trẻ thông minh, con biết bản thân muốn gì.

Mặc dù con đã dùng thủ đoạn để mang thai đứa con của Vương Bác Thần, nhưng nó không nói lên điều gì cả, ông tin con sẽ có lựa chọn đúng đắn.”

Tâm trạng của Dạ Anh Thư vô cùng mâu thuẫn, cô ta vò đầu bứt tai nói: “Ông nội, con muốn yên tĩnh ở một mình một lúc.”

Dạ Mặc hiền từ xoa đầu Dạ Anh Thư.

Trở lại trong viện của mình, bà Ngô vẻ mặt lo lắng nói: “Cô chủ, cô tiếp tục như vậy sẽ dày vò chính mình phát điên mất, mà Vương Bác Thần cũng không biết chuyện này.

Dạ Anh Thư cười khổ, hỏi: ‘Bà Ngô, bà nói xem con có phải là một người phụ nữ xấu xa?”

Bà Ngô lắc đầu.

Nước mắt lăn dài trên má Dạ Anh Thư.

Cô ta khẽ nói: “Con biết, trong mắt Vương Bác Thần, con là một người phụ nữ xấu xa. Ban đầu, con tính kế anh ấy, trong lòng anh ta hận con. Cho dù anh ấy biết đứa trẻ trong bụng con là của anh ấy, anh ấy cũng sẽ không vì chuyện này mà rời xa Triệu Thanh Hà, trong lòng anh ấy chỉ có Triệu Thanh Hà, không thể dung thứ cho những người phụ nữ khác.”

Bà Ngô thở dài: “Cô chủ, cô tội gì phải khổ như vậy.”

Dạ Anh Thư lau nước mắt, cười nói: ‘Con là ma nữ mà, đứa trẻ trong bụng con là của con, không liên quan đến bất kỳ ai, không liên quan gì đến Vương Bác Thần. Ông nội nói đúng, con có mục tiêu của con, không liên quan gì đến Vương Bác Thần. Cho dù Vương Bác Thần biết rằng con đã lợi dụng anh ta, vậy thì đã sao? Anh ta muốn hận thì cứ hận. Nếu anh ta chết, con sẽ thương tiếc cho anh ta.”

“Dạ Anh Thư con sẽ không từ bỏ tương lai của mình vì một người đàn ông! Càng không vì một Vương Bác Thần mà tìm tới cái chết. Nếu Vương Bác Thần chưa chết, thì cứ để anh ta đến tìm con. Dạ Anh Thư con, thủ đoạn, thông minh, tài trí, không hề thua kém bất kỳ người đàn ông nào, càng không thua kém Vương Bác Thần!”

“Trong những người mạnh nhất trong tương lai, nhất định phải có vị trí của Dạ Anh Thư con! Mặc dù con đang mang thai đứa con của Vương Bác Thần, nhưng anh ấy sẽ luôn là đối thủ của con, con sẽ không nhân từ với anh ấy! Đây là lựa chọn của Dạ Anh Thư conl”

Cái tên Vương Bác Thần đã hoàn toàn lan truyền trong cổ tộc ẩn thế.

Một người đã dấy lên hỗn loạn trong nhà họ Lâm, giết một tốp lực lượng nòng cốt của nhà họ Lâm, lại còn lừa đảo tài nguyên trị giá hơn 90 triệu tỷ.

Điều này khiến nhà họ Lâm trở thành trò cười giữa các cổ tộc ẩn thế.

Năm ấy, nhà họ Lâm đã phản bội gia tộc Hiên Viên, sau đó Lâm Thiên Thành còn hãm hại nhánh cuối cùng của gia tộc Hiên Viên, rất tàn nhẫn.

Bây giờ, nhà họ Lâm lại bị con trai của người phụ nữ đó lừa một vố, cũng coi như quả báo.

Nhà họ Lâm tổn thất nặng nề, quan trọng nhất là muốn bồi dưỡng ra một nhóm lực lượng nòng cốt khác, thêm ba mươi năm năm nữa cũng không làm được.

Huống chỉ, có thể trong vòng ba mươi đến năm mươi năm đạt tới Linh Đài cảnh thậm chí là Thần Kiều cảnh, đều là thiên tài.

Lần này, e là nhà họ Lâm phải tèo rồi.

Bởi vì, cuộc tranh đấu giữa các gia tộc cuối cùng vấn phải nhìn vào tương lai, nhìn vào lực lượng nòng cốt và thế hệ trẻ.

Cho dù là lão tổ nhà họ Lâm đã xuống núi, chẳng lẽ lão tổ nhà họ Lâm vẫn có thể mãi che mưa chắn gió cho nhà họ Lâm sao?
 
Chương 1597


Chương 1597

Lâm Thiên Thành mặc dù là Thần Kiều Cảnh tứ trọng, nhưng một mình ông ta thì có tác dụng gì?

Chẳng lẽ những gia tộc khác không có cường giả Thần Kiều cảnh sao? Những gia tộc khác không có lão tổ đang ngủ đông à?

Vì vậy, lần này, Vương Bác Thần đã lật tung nhà họ Lâm.

Trở thành trò cười chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là nhà họ Lâm có thể rớt khỏi hàng ngũ gia tộc top đầu.

Vào lúc này, nhà họ Chung đang tổ chức một cuộc họp bí mật.

“Cha, chúng ta có cần tìm Lâm thần y cho Lâm Thiên Thành không?”

Chung Khuông, gia chủ nhà họ Chung, trong mắt hiện lên sát khí.

Nhà họ Lâm chịu tổn thất lớn như vậy, đây là cơ hội của nhà họ Chung bọn họ.

“Tìm! Tại sao lại không tìm?”

Lão già Chung Vũ của nhà họ Chung, chậm rãi nói: “Nhà họ Lâm mặc dù tổn thất nặng nề nhưng dù sao cũng là một gia tộc hàng đầu, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Huống chỉ, lão tổ của nhà họ Lâm chỉ bị nữ nhân thần bí kia trọng thương chứ không chết.

Bây giờ chúng ta ra tay thực sự có hơi sớm, mặc dù lão tổ của nhà họ Lâm bị trọng thương nhưng vẫn ở Thông Thần cảnh. Chỉ là chúng ta không biết lão già bị thương nặng như thế nào, còn có thể ra tay nữa hay không, đối phó loại cường giả kia, không có kế sách hoàn hảo, thì không thể ra tay, bằng không nhà họ Chung chúng ta sẽ vạn kiếp bất phục!”

Chung Minh, nhị lão gia của nhà họ Chung trần tư: “Cha, nếu chúng ta hợp tác với Lâm thần y thì sao?”

Chung Vũ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: ‘Lần trước gặp mặt, Lâm thần y chỉ mới ở Đằng Vân Cảnh, nếu muốn hợp tác với anh ta, trừ phi có người đứng sau anh ta ra tay. Sư phụ của Lâm thần y chắc chắn là một thế ngoại cao nhân lánh đời nào đó, loại người đó sẽ không dính vào nhân quả này.”

Chung Khuông không cam tâm nói: ‘Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể chờ đợi sao? Dùng nhà họ Lâm làm đòn bẩy để đi lên, chúng †a có thể doạ khiếp vía những gia tộc khác, đối với nhà họ Chung chúng ta mới là lợi ích lớn nhất. Một khi những gia tộc khác ra †ay, cơ hội của chúng ta rất mong manh.”

Chung Vũ gật đầu, hồi lâu mới nói: “Có thể tìm Lâm Diệp dò hỏi thử thế nào, xem ý anh ta ra sao.”

Lúc này, Chung Võ, cậu cả của nhà họ Chung, đứng ở cửa nói: ‘Ông nội, cha, Lâm thần y đã xuất hiện. Nhưng bên cạnh anh †a còn có hai người, có vẻ là cường giả.”

Chung Minh vội vàng nói: “Võ, con lập tức đi mang Lâm Diệp đến đây.”

Ba cha con nhìn nhau cười.

Chung Vũ ánh mắt sắc bén nói: ‘Có vẻ như ông trời phù hộ cho nhà họ Chung ta rồi.

Bất kể thế nào, cũng phải kéo Lâm Diệp theo! Phải dựa vào thế lực sau lưng anh 1a.

Chung Khuông và Chung Minh biết điều này có nghĩa là gì.

Nếu cường giả đứng sau Lâm Diệp có thể được đưa tới để đối phó với lão tổ nhà họ Lâm, nhà họ Chung họ tự nhiên được một món hời.

Đây là một cuộc mua bán chỉ lời chứ không lỗ!

Ngay sau đó, Chung Võ dẫn theo Vương Bác Thần đến, hai người còn lại là Tháp Linh và Nhạc Ẩn Long.

Vào lúc này, không ai nghi ngờ Vương Bác Thần, người đã biến mất vì trọng thương ngày hôm đó, sẽ xuất hiện ở đây với tư cách là Lâm Diệp.

“Lâm thần y, cậu đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi, nhà họ Chung chúng tôi tìm cậu cả hơn một tháng đấy.”
 
Chương 1598


Chương 1598

Chung Vũ đứng dậy, cười như một con cáo già.

Cùng lúc đó, sắc mặt ông ta hơi thay đổi.

Nhìn hai người bên cạnh Vương Bác Thần, sắc mặt Chung Vũ hơi thay đổi.

Mới hơn một tháng không gặp, bên cạnh Lâm Diệp thế mà lại có hai cường giả.

Ông ta không thể nhìn thấu thực lực của ô ng già đó.

Mà thanh niên kia lại là Linh Đài cảnh bát trọng!

Thế lực đẳng sau Lâm Diệp quả thực không đơn giản.

Lúc này, Vương Bác Thần lại biến thành con bạc kiêu ngạo, cố chấp Lâm Diệp, bắt chéo chân nói: “Ông già Chung, ông nghe nói nhà họ Chung các ông tìm ông đây, có chuyện gì vậy?”

Chung Vũ đánh mắt, Chung Võ và đám con c háu còn lại lập tức rút lui, sau đó nói: “Tôi muốn làm một giao dịch với Lâm thần y, khám cho Lâm Thiên Thành, gia chủ nhà họ Lâm, Lâm thần y có bằng lòng không?”

Vương Bác Thần lạnh lùng nói: ‘Lão già Chung, có chuyện gì thì nói thẳng với ông đây, không cần vòng vo như vậy, trên đời này, chẳng có ai là ông đây không dám chọc. Đã là một giao dịch, hẳn không đơn giản chỉ là chữa bệnh cứu người như vậy?”

Chung Vũ cười, xảo quyệt nói: “Tôi chỉ sợ Lâm thần y sẽ không dám.”

Vương Bác Thần khép hờ mắt: “Ông đây không dám? Giao dịch mà ông nói là muốn nhà họ Lâm phải không?”

Chung Vũ ánh mắt lấp lóe: “Nói chuyện với người thông minh quả là đơn giản, vậy tôi nói thẳng, nhà họ Chung chúng tôi muốn thượng vị!”

Vương Bác Thần giả vờ khinh thường nói: “Muốn thượng vị có gì khó đâu? Giết sạch nhà họ Lâm không phải là được rồi à? Nhà họ Chung các người có tí gan này cũng không có sao? Muốn mượn tay tôi? Nghe nói nhà họ Lâm bây giờ tổn thất nặng nà, lẽ : nào nhà họ Chung các người không xử nổi nhà họ Lâm hiện tại?”

Chung Vũ lúng túng cười, nói: ‘Mặc dù nhà họ Lâm đã bị Vương Bác Thần giết mất một tốp lớn cường giả nòng cốt, nhưng dù sao cũng là một gia tộc hàng đầu, là cổ tộc đã tồn tại hàng nghìn năm, lạc đà gây còn lớn hơn ngựa. Nhà họ Chung chúng tôi quả thực không thể so sánh được. Hơn nữa, mặc dù lão tổ của nhà họ Lâm bị thương nặng, nhưng ông ta suy cho cùng vẫn là cường giả Thông Thần cảnh, rất khó đối phó, hơn nữa Lâm Thiên Thành còn là Thần Kiều cảnh tứ trọng. Sức mạnh gốc rễ nhà họ Chung chúng tôi có thể áp chế nhà họ Lâm, nhưng không có lực chiến cao cấp…

Vương Bác Thần giả vờ mất kiên nhãn, nói: “Được rồi, tôi hiểu ý của ông, ông già ông vòng vo quanh co nấy giờ chỉ muốn mượn sức của tôi để đối phó với lão già nhà họ Lâm và Lâm Thiên Thành thôi chứ gì?

Không phải không thể, nhưng nhà họ Chung các ông trả nổi không?”

Chung Vũ vừa nghe thấy câu này, trông có vẻ là có hi vọng rồi.

Chỉ cần Lâm Diệp đồng ý, cho dù họ phải trả giá gì, chỉ cần có thể dâm lên nhà họ Lâm để thượng vị, thì đối với nhà họ Chung mà nói đều có lợi.

Chung Khuông ở bên cạnh cười hỏi: “Không biết điều kiện của Lâm thần y là gì?

Vương Bác Thần chậm rãi nói: ‘Muốn ông đây ra tay rất đơn giản, tôi muốn 80% công pháp và tài nguyên của nhà họ Lâm. Công pháp cao cấp, chúng ta chia đều, không quá đáng đúng không?”

Hai cha con nhà họ Chung liếc nhau.

Lâm Diệp ngoạm một miếng không hề nhỏ.

Cả 80%I Như thế thì, nhà họ Chung bọn họ chẳng khác nào chỉ húp một ngụm canh, mà còn là đồ thừa.

Phải biết là, nhà họ Lâm mặc dù đã mất lực lượng trụ cột nhưng vẫn là một gia tộc hạng nhất.
 
Chương 1599


Chương 1599

Dù cho Lâm Diệp có thể đối phó với lão tổ của nhà họ Lâm và Lâm Thiên Thành, những người còn lại đều do nhà họ Chung đối phó.

Hơn nữa, nhà họ Lâm đã mất đi nguồn tài nguyên trị giá hơn 90 triệu tỷ, nếu Lâm Diệp lấy đi 80% nữa thì còn gì mà húp.

Chung Vũ mỉm cười, nói: ‘Lâm thần y, phân hai tám đối với nhà họ Chung tôi mà nói thì thu không đủ chỉ, không đáng để chúng tôi ra tay với nhà họ Lâm. Đối phó với Lâm Thiên Thành và lão tổ nhà họ Lâm, chúng †ôi cũng ra tay mà, suy cho cùng nhà họ Chung chúng tôi vẫn là chủ lực. Phân năm năm là công bằng nhất cho cả hai bên.”

Vương Bác Thần trực tiếp đứng dậy, cười khẩy nói: “Nếu đã không có thành ý, vậy thì thôi, nhà họ Chung mấy người ăn một mình không phải tốt hơn sao? Muốn thượng vị mà lại không muốn chia tiền.

Làm gì có chuyện tốt như vậy? Các người mời người giỏi hơn đi, mua bán mà không có lời thì ông đây không làm đâu. Bây giờ, là nhà họ Chung các người cầu xin tôi ra tay. Nếu nhà họ Chung các người tự mình giải quyết được, thì còn cần tìm ông làm gì?

“Tôi không phủ nhận nhà họ Chung các ông gánh chịu mạo hiểm, nhưng quan trọng nhất là lão tổ nhà họ Lâm và Lâm Thiên Thành, nói không chừng còn có uy hiếp khác. Cho dù tôi không ra tay với nhà họ Lâm, cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến tôi. Là nhà họ Chung các ông muốn leo cao hơn mà, chứ không phải ông đây.”

Lời nói của Vương Bác Thần khiến ba cha con họ Chung cau mày.

Vấn đề là, họ không thể nào phản bác.

Chuyện này cực kỳ quan trọng đối với nhà họ Chung, nhưng lại không quan trọng đối với vị Lâm thần y này.

Nếu nhà họ Lâm bị diệt, Lâm Diệp sẽ nhận được một số tài nguyên, nhưng nếu nhà họ Lâm không bị tiêu diệt, Lâm Diệp cũng chẳng mất gì.

Nhưng nhà họ Chung thì khác, cách nhanh nhất để nhà họ Chung thượng vị, chính là giãm lên nhà họ Lâm.

Bây giờ là cơ hội ngàn năm có một để tiêu diệt nhà họ Lâm, một khi bỏ lố, để nhà họ Lâm hồi phục, hoặc các gia tộc khác bắt đầu ra tay, thì nhà họ Chung càng nhận được ít hơn.

Vương Bác Thần khinh thường nói: ‘Lão g là Chung, ông phải suy nghĩ cho rõ ràng, Nhà họ Chung các ông cần ông đây, chứ ông đây đếch cần nhà họ Chung nhé. Nhà h ọ Lâm như thế nào thì có liên quan gì đến tôi?”

Chung Vũ cười ha ha, cáo già nói: Lâm thần y nói không sai. Quả thật, nhà họ Lâm có bị diệt hay không cũng không ảnh h lò h ưởng gì đến Lâm thần y. Tuy nhiên, giữa Chúng ta đã có nền tảng niềm tin, có lần hợp tác đầu tiên này, không phải sẽ có lần thứ hai sao? Thế sự xoay vần, Lâm thần y hẳn cũng hiểu nhỉ? Sức mạnh cá nhân trước biến đổi không có bao nhiêu tác d ụng đâu.”

Vương Bác Thần không đáp, đợi ông ta tỉ ếp tục nói.

Chung Vũ trong lòng thầm chửi rủa, con h ô ly nhỏ này bề ngoài trông có vẻ ngang ngược, nhưng lại rất thông minh.

Ông ta cười cười, đứng dậy đi vài bước, quay đầu dứt khoát nói: “Nếu như Lâm thần y bằng lòng, thì nhà họ Chung tôi sau này sẽ nguyện ý ủng hộ Lâm thần Yhộ”

Vương Bác Thần cười khẩy và nói với vẻ châm biếm: “Tôi chỉ là một thầy thuốc lang thang, ông muốn đầu tư vào tôi à? Lão già, ông làm người không ngay thẳng, muốn tôi làm con chim đầu đàn? Thiên Đình, Thiên Tuyệt và những cổ tộc ẩn thế khác, có ai mà là loại dễ chơi? Bọn họ có ai không kinh doanh hàng trăm ngàn năm rồi? Nhà họ Chung các ông có tư cách gì để nói câu này? Ông đây vẫn còn muốn sống lắm.”
 
Chương 1600


Chương 1600

Chung Vũ không quan tâm đ ến sự thiếu tôn trọng trong giọng điệu của Vương Bác Thần, bình thản nói: “Mọi việc đều do con người tạo ra. Cổ tộc ẩn thế có mâu thuân ngầm với Thiên Đình, bây giờ chỉ cần một người đứng ra. Nếu Lâm thần y đồng ý, nhà họ Chung tôi bằng lòng ủng hộ, nếu không đồng ý, coi như lời lão nói là nhảm nhí, nhưng lão đã dám nói ra lời này, đương nhiên có cái để dựa vào.”

“Thiên Đình đúng là rất mạnh, nhưng Thiên Tuyệt và Thiên Đình xưa nay không hợp nhau. Diệt nhà họ Lâm chỉ là bước đầu tiên, những gia tộc như nhà họ Dạ, nhà họ Phượng, nhà họ Tôn, nhà họ Mặc, nhà họ Châu, chỉ cần cho họ đủ lợi ích, họ sẽ đứng lên. Tuy rằng hiện tại ngoài mặt thì thân phục Thiên Đình, chỉ là thời cơ còn chưa tới.

Vương Bác Thần cười khẩy nói: “Chẳng lẽ hiện tại đã tới rồi?”

Chung Vũ gật đầu: ‘Đúng vậy, Vương Bác Thần đã xuất hiện, mọi người đang theo dõi. Lần này Vương Bác Thần phá tung nhà họ Lâm, rồi được người khác giải cứu. Lần sau anh ta xuất hiện, nói không chừng có thể ngưng tụ vật chất có thần tính. Đây chính là cơ hội! Mặc dù Vương Bác Thần chỉ là sản phẩm thử nghiệm của Thiên Đình, nhưng lẽ nào không phải là sản phẩm thử nghiệm của cổ tộc ẩn thế? Mọi người đều đang nhìn chăm chằm vào anh 1a.

“Năm vị đại thần lão Thiên Đình đều muốn thành thần, chả lẽ lão tổ nhà họ Lâm lại không muốn? Những người trong Thiên Tuyệt không muốn à? Những cường giả ở ẩn khác không muốn sao? Vì vậy, Vương Bác Thần chính là nguyên nhân của sự hỗn loạn. Thiên Đình muốn kiểm soát tình hình chung, cũng không dễ dàng như vậy, trừ khi giết hết những người đó. Trong thế giới tranh đấu này, ai lại cam tâm ở ẩn? Ai lại không muốn tham gia?

“Trong thế giới tranh đấu này, đánh thì sống, lùi thì chết. Cơ hội đều giành được từ trong tranh đấu, cho nên, nếu hai bên chúng ta trước mắt đã có quan hệ khá tốt, thì tại sao không hợp tác trước? Nhà họ Chung bọn ta muốn thượng vị, Lâm thần y cũng cần phải tu luyện, tài nguyên, chia hai tám đối với nhà họ Chung chúng tôi mà nói quả thực thu ít hơn chỉ, để thể hiện sự thành ý của nhà họ Chung chúng tôi, chia sáu bốn, đây chính là giới hạn tối đa mà nhà họ Chung chúng tôi có thể chấp nhận.

Vương Bác Thần khinh thường nói: ‘Lão già, ông nói nhiều như vậy, không phải chỉ muốn tôi nhường một bước sao? Tôi cũng không phải loại người khó nói chuyện, ông đã nhường một bước rồi, vậy tôi cũng sẽ nhường một bước, chia bảy ba, đồng ý thì hợp tác, không đồng ý thì miễn đi.”

Chung Vũ nghiến răng nói: ‘Được, bảy ba thì bảy ba. Nếu đã như vậy, tiếp đây lão sẽ mang Lâm thần y tới nhà họ Lâm, việc đối phó với lão tổ nhà họ Lâm giao cho Lâm thần y.”

Vương Bác Thần giả vờ không thèm để ý nói: “Đừng nói nhảm nữa, lập tức khởi hành.

Trong mắt Vương Bác Thần lóe lên một tia lạnh lấo, anh vốn còn đang nghĩ cách tiêu diệt toàn bộ nhà họ Lâm, anh, Tháp Linh và Nhạc Ẩn Long đều muốn tiêu diệt toàn bộ nhà họ Lâm. Rất khó để diệt sạch toàn bộ, không tránh khỏi sẽ có người lọt lưới.

Nhưng nếu có nhà họ Chung thu dọn chiến trường, không sợ người của nhà họ Lâm chạy thoát!

Lâm Thiên Thành, ông lại tới đây!

“Tìm thấy thần y Lâm rồi sao? Lập tức đem người đến đây.”

Nhà họ Lâm, sau khi nhận được điện thoại của Chung Vũ, Lâm Thiên Thành lập tức trở nên phấn khởi.

Nếu Lâm Diệp thật sự có thể chữa được bệnh của mình thì ông ta có lòng tin sẽ đưa nhà họ Lâm trở lại đỉnh cao một lần nữa.

“Thăng tạp chủng!”

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiên Thành nghiến răng nghiến lợi.

Vương Bác Thần từ tay ông ta lấy đi hơn nguồn tiền tu luyện hơn 90 triệu tỷ của nhà họ Lâm, rồi lại hại chết toàn bộ lực lượng trung thành của nhà họ Lâm, khiến nhà họ Lâm đại loạn.

Cuối cùng, nếu không phải lão tổ của nhà họ Lâm tỉnh lại thì e rằng gia đình này đã xong đời rồi.

Mặc dù lão tổ xuất hiện làm người trong tộc kinh sợ nhưng bọn họ đều có ý oán trách.
 
Chương 1601


Chương 1601

Nhất là nhị phòng, tứ phòng và những chỉ xung quanh, mặc dù nói là bị Vương Bác Thần hại chết nhưng thực ra kẻ giết người chính là ông ta.

Nếu lão tổ không trấn áp, những người đó sẽ không để yên cho ông ta.

Nhưng lão tổ nhà họ Lâm bị người phụ nữ đó làm cho trọng thương, mặc dù không chết nhưng thương thế rất nghiêm trọng, điều này không phải là chuyện gì tốt đẹp với nhà họ Lâm.

Nhà họ Lâm hiện giờ trong ngoài đều gặp nguy, không chừng những gia tộc có ý đồ với nhà họ Lâm sẽ ra tay.

Nhưng nếu bệnh của ông ta được chữa _ khỏi, cộng thêm sự giúp đỡ của lão tổ, ông ta có hy vọng nhanh chóng đạt đến bát trọng đỉnh cao của Thần Kiều Cảnh, đến lúc đó, nhà họ Lâm mới coi như thoát khỏi nguy hiểm.

Lâm Thiên Thành lập tức đi tìm lão tổ của nhà họ Lâm, sau khi vào phòng, dè dặt nói: “Lão tổ, có một vị thần y họ Lâm biết nghịch tử thập tam quỷ châm, đợi khi nào ông ta đến, con sẽ mời ông ta điều trị vết thương cho lão tổ.”

Lão tổ nhà họ Lâm gật đầu rồi nghiêm nghị nói: “Thiên Thành, chuyện lần này đều do con tham công, mạo hiểm tiến vào nên mới thành ra như vậy, người trong tộc có nói ra nói vào thì con cũng phải khoan dung với bọn họ. Ngoài ra, con cũng phải rút ra bài học, nếu còn xảy ra lần nữa thì đó sẽ là tai họa diệt môn cho nhà họ Lâm đấy.

Mặc dù ta là Thông Thần Cảnh, nhưng tuổi thọ không dài, hiện giờ thân mang trọng thương, e rằng không kiên trì được bao lâu nữa. Ta chỉ tranh thủ cho con được thời _ gian nhiều nhất là hai năm thôi.”

Cả người Lâm Thiên Thành run lên, vội vàng quỳ xuống nói: ‘Lão tổ, Thiên Thành biết tội. Thiên Thành nhất định sẽ nghĩ cách để kéo dài tuổi thọ cho người.”

Lão tổ họ Lâm lắc đầu, nuối tiếc nói: ‘Xem ra đây chính là mệnh của ta, không thể tham dự vào thế giới tranh đấu này nữa.

Tình hình của ta thế nào ta hiểu rõ, hiện giờ tỉnh lại, sinh lực sẽ biến mất rất nhanh, không phải là việc sức người có thể thay đổi được. Điều con cần làm là trong vòng 2 năm này, nhanh chóng đạt đến bát trọng Thần Kiều Cảnh, thậm chí là Thông Thần Cảnh, ta sẽ cố hết sức để giúp đỡ. Ta và con đều có thể chết nhưng nhà họ Lâm thì không thể diệt vong.”

Lâm Thiên Thành không nói được câu nào, trong lòng càng căm hận Vương Bác Thần.

Nếu không phải là do Vương Bác Thần thì nhà họ Lâm sẽ không lâm vào bước đường này.

Lão tổ nhà họ Lâm gắn giọng nói: “Nếu không phải lúc này ta không còn sự lựa chọn nào khác thì với những sai lâm con phạm phải thì chính tay ta đã giết chết con rồi. Nhưng với tình hình của nhà họ Lâm, chỉ có một mình con có thể chống đỡ được. Nhị phòng, tứ phòng và những chi bên cạnh, con phải bù đắp cho bọn họ nhiều một chút.”

“Thiên Thành ghi nhớ rồi ạ.”

Lâm Thiên Thành vô cùng dẫn vặt.

Những người khác bị giết ông ta không quan tâm lắm, nhưng hai em trai và con trai của ông ta đều bị chính tay ông ta giết chết, điều này tạo ra một cú sốc rất lớn cho ông ta.

Lão tổ nhà họ Lâm dừng lại một hơi rồi nói tiếp: “Nếu trước khi ta chết mà con vẫn chưa thành Thông Thần Cảnh thì con hãy để nhà họ Lâm nương tựa hoàn toàn vào Thiên đình, chỉ có như vậy thì mới bảo toàn được nhà họ Lâm. Nhất định phải giết chết Vương Bác Thần, nếu để tên này lớn mạnh lên, nhà họ Lâm nhất định không còn đường sống. Nhớ kỹ lời ta, cho dù có phải làm chó của Thiên đình thì con cũng phải giữ được nhà họ Lâm. Chỉ cần còn sống thì tất cả mọi thứ mới có hi vọng. Chỉ cần mở được cánh cửa thành thần thì chúng ta sẽ chào đón một thời đại mới, con cũng sẽ có hi vọng. Thời thế phân tranh quan trọng không phải thăng thua nhất thời mà là ai có thể cười được tới cuối cùng.”

Nói xong, ông ta lấy ra một chiếc hộp gõ mở ra, bên trong có một miếng ngọc, bên trên có một số hoa văn thần bí, nói: “Đây là vật gia truyên của nhà họ Lâm ta, có từ thượng cổ, liên quan đến sinh tử tồn vong của nhà họ Lâm trong thời phân tranh, sau khi ta chết, ta sẽ giao lại nó cho con.”
 
Chương 1602


Chương 1602

Lâm Thiên Thành kinh ngạc nói: “Lão tổ, không lẽ đây chính là Thỉnh Thần Lệnh? – Lão tổ nhà họ Lâm gật đầu: “Không sai, vật này vô cùng quan trọng, cũng là quân bài cuối cùng của nhà họ Lâm chúng ta, không đến phút cuối cùng thì tuyệt đối không được dùng. Những đại tông môn thần cổ, những thiên nhân kinh thế sẽ tới. Đến lúc đó Thiên đình cũng không là gì cả. Phải có Thỉnh Thần Lệnh thì tư cách mới được công nhận.”

“Chiến trường của thần là nơi chết của thần, những rối loạn trong tương lai nhất định bắt nguồn từ chiến trường của thần.

Vậy nên bắt đầu từ bây giờ, ta muốn con nhân nhục để gánh trọng trách lớn, nương tựa Thiên đình để đợi ngày sau. Cơ hội của nhà họ Lâm chúng ta nằm ở tương lai chứ không phải trước mắt.”

“Việc có thành thần được không thực ra cũng không quan trọng, thiên nhân kiểu gì cũng đến, việc thành thần cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Đối với người khác mà nói, thành thần là một phương pháp để tự bảo vệ bản thân mình, nhưng nhà họ Lâm chúng ta thì không giống vậy.”

“Đáng tiếc là ta không còn cơ hội tận mắt chứng kiến nhà họ Lâm ta quật khởi đứng dậy, đúng là chuyện vô cùng đáng tiếc. Đợi sau này khi nhà họ Lâm đứng lên rồi, con ở trước mộ nói cho ta biết là được.”

Nghĩ lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, Lâm Thiên Thành trong lòng không khỏi đau lòng.

Vương Bác Thần, cái loại tạp chủng nhà ngươi, ta nhất định băm xác ngươi ra thành trăm mảnh.

Lão tổ nhà họ Lâm vừa nhìn đã biết tỏng những gì Lâm Thiên Thành đang nghĩ trong đầu, quát ông ta một tiếng: ‘Nếu con cứ suy nghĩ mãi về con sâu kiến Vương Bác Thần thì sau này sẽ không có được thành tựu gì lớn. Con muốn dẫn dắt nhà họ Lâm giành được một chỗ trong hàng vương tộc, phải có chí thống nhất thiên hạ mới được, mới một tên Vương Bác Thần mà đã khiến con tâm trí đại loạn vậy sao?

Vương Bác Thần đương nhiên là phải giết nhưng con không được để hắn ở trong lòng, đối thủ của con là những thần tộc, vương tộc trong tương lai chứ không phải một Vương Bác Thần nhỏ bé.”

Lâm Thiên Thành vội vã nhận sai.

Bên trên Thân Cảnh luôn là những bí mật không được lưu truyền trong ẩn thế cổ tộc Đó mới là chúa tể thực sự.

Cả tộc đều là thần linh, vô cùng hùng mạnh.

Mà ở bên trên thần tộc còn có vương tộc trong truyền thuyết.

Căn cứ theo một số ghi chép từ những sách cổ của cổ thế ẩn tộc, trận phong thần đại loạn thời kỳ Tuyên Cổ là do vương tộc tranh quyền tạo ra, cuối cùng thần linh tử thương vô số, thế giới không chịu nổi, cuối cùng thần linh đi xa, trên thế giới này không còn ai có thể vượt qua thần cảnh nữa.

Gương mặt Lâm Thiên Thành tràn ngập sát khí, Lâm Thiên Thành ông ta trong tương lai nhất định sẽ dẫn dắt gia tộc quật khởi đứng dậy.

Lão tổ nhà họ Lâm cũng không trách mắng nặng nề, cũng biết rằng Vương Bác Thần kia đã trở thành tâm ma của Lâm Thiên Thành.

Vương Bác Thần không chết, Lâm Thiên Thành vĩnh viễn không thể thoát khỏi chướng ngại tâm lý đó.

Chuyện này không thể cưỡng cầu được.

Vương Bác Thần buộc phải chết, ngược lại chuyện này cũng không có gì phải lo lắng.

Anh ta lớn mạnh càng nhanh thì càng đến gần với cái chết, người của Thiên đình đều chú ý tới anh ta.

Lão tổ nhà họ Lâm lại thong thả nói: ‘Gần đây, con tập trung nguồn lực tài nguyên trong tay những ưng khuyển của nhà họ Lâm lại, tự nhiên là nhà họ Lâm sẽ không thiếu nữa.”

Lâm Thiên Thành lo lắng nói: “Lão tổ, con cũng từng đã nghĩ qua rồi, nhưng nếu như vậy, những gia tộc kia sẽ phản bội nhà họ Lâm ta.”

Lâm lão tổ nói đầy coi thường: “Chỉ cần con dẫn dắt nhà họ Lâm dựa vào thiên đình thì còn sợ những con ruồi bọ đó sao?”
 
Chương 1603


Chương 1603

Lâm Thiên Thành hít sâu vào một hơi, ý của lão tổ là ông ta sẽ đi làm chó cho Thiên đình, nhẫn nhục để làm việc lớn, cáo mượn oai hùm, dùng sức mạnh của Thiên Đình để trấn áp những gia tộc định ra tay với nhà họ Lâm.

Nhưng trong lòng ông ta thật sự không cam tâm, có ai muốn đi làm chó cho người khác chứ?

Nhưng với tình hình hiện tại của nhà họ Lâm, chỉ có duy nhất con đường đó có thể đi.

“Thiên Thành hiểu rồi.”

Đúng vào lúc đó, một tên hạ nhân tới bẩm báo, nói Chung Vũ dẫn thần y Lâm tới rồi.

Lâm Thiên Thành hành lễ rồi nói: “Lão tổ, con đi đây.”

“Lâm gia chủ, vị này chính là Thần y Lâm mà lúc trước tôi đã nói với ông.’ Chung Vũ giới thiệu với Lâm Thiên Thành.

Vương Bác Thần nhìn sắc mặt trắng nhợt của Lâm Thiên Thành và những tơ máu trong mắt, trong lòng không khỏi thâm cười lạnh.

Nhà họ Lâm thành như bây giờ, Lâm Thiên Thành nhất định rất khó chịu.

Nhưng như vậy mới là gì chứ?

Nhưng so với những tổn thương mà nhà họ Lâm đã gây ra cho mẹ và gia tộc Hiên Viên thì đây mới chỉ là món khai vị thôi.

Kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu, Lâm Thiên Thành, ông cứ từ từ đón nhận.

Lâm Thiên Thành gật đầu, tùy tiện đánh giá Vương Bác Thần rồi nhàn nhạt nói: ị “Ông thật sự hiểu nghịch tử thập tam châm sao?”

Nghe thấy lời này, Chung Vũ chau mày.

Lâm Diệp là người ngang ngạnh, bất tuân, chỉ sợ lời này của Lâm Thiên Thành đã đắc tội đến Lâm Diệp.

Quả nhiên, thái độ thù địch của Vương Bác Thần thể hiện rõ qua sự ngạo mạn, anh nói: “Sao vậy, không lẽ ông đây còn phải báo cáo với ông sao? Một người sắp chết mà còn dám chất vấn y thuật của ông đây sao?”

“Hỗn xược!”

Ánh mắt của Lâm Thiên Thành trở nên đáng sợ.

“Câm miệng!”

Vương Bác Thần lập tức đáp trả: ‘Cầu ông đây chữa bệnh thì thái độ đàng hoàng một chút, ông tưởng ông là ai chứ? Ông đây phải xem sắc mặt của ông sao? Đây chính là đạo tiếp khách của nhà họ Lâm các ông sao?”

Nói xong, anh dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Chung Vũ, nói: “Ông già, lúc đến đây ông đâu có nói như vậy, đây chính là người mà ông câu xin tôi chữa bệnh cho sao? Ông đây không hầu hạ nữa, muốn chết thì chết.”

Chung Vũ lập tức giảng hòa: “Thần y Lâm hãy bớt giận, Lâm gia chủ vẫn chưa biết về y thuật của ông, nhà họ Lâm vừa xảy ra chuyện, Lâm gia chủ hoài nghi cũng là chuyện thường tình. Tôi tin là không phải Lâm gia chủ cố tình làm khó đâu.”

Rồi lại nói với Lâm Thiên Thành: “Lâm gia chủ, ông không nên hoài nghi thần y Lâm, bệnh của tôi là do thần y Lâm chữa khỏi đấy.

Lâm Thiên Thành giả vờ cười rồi nói: ‘Quả nhiên những người có năng lực, tính tình đều không vừa, chỉ đùa với thần y Lâm một chút thôi, ông đừng để bụng. Nếu thần y Lâm đã nhìn ra được tình hình của tôi thì không biết Lâm thần y có chữa được không?”
 
Chương 1604


Chương 1604

Vương Bác Thần cười lạnh nói: ‘Không chữa được, tạm biệt.”

Nói xong định dẫn Tháp Linh và Nhạc Ẩn Long chuẩn bị rời đi.

Chung Vũ vội vàng giữ lại, mặc dù biết là anh đang diễn kịch cho Lâm Thiên Thành xem nhưng trong lòng cũng toát mồ hôi hột.

Lâm Thiên Thành cũng là một lão cáo già, nếu bị ông ta nhìn thấu thì việc diệt trừ nhà họ Lâm e rằng sẽ có một chút khó khăn.

“Lâm gia chủ, việc này là ông không đúng thật rồi, thần y Lâm từ xa đến đây, ông không nên chất vấn nghi ngờ ông ấy như vậy.

Lâm Thiên Thành kìm nén lửa giận trong lòng, sau khi bị Vương Bác Thần lừa, bây giờ ông ta nhìn ai cũng giống như lừa đảo.

Nhưng nếu Lâm Diệp vừa nhìn đã có thể nhìn thấu tình hình cơ thể của mình, xem ra cũng có tài.

Nếu như thật sự không chữa được, giết ông ta đi là xong.

Hiện giờ cũng không cần phải tức giận.

Sau đó liền cười nói: “Thần y Lâm thứ tội, là tôi không phải, tôi sẽ đền tội với thần y Lâm.

“Như vậy còn tạm được.”

Vương Bác Thần cố tình hừ một tiếng, khinh khỉnh nói: “Từ trước đến giờ tôi chữa bệnh chỉ nhận công pháp, hiện giờ tâm trạng tôi không thoải mái, tôi chữa bệnh cho ông, lấy hai quyển công pháp Thần Kiều Cảnh. Ông đưa công pháp trước, tôi chữa bệnh sau, nếu ông không đồng ý thì bây giờ tôi sẽ đi ngay.”

Lâm Thiên Thành vẫn mỉm cười như vậy, ông ta gật đầu nói: ‘Chuyện này đơn giản thôi nhưng tôi cũng phải nói trước, nếu ông không chữa được thì phải trả lại công pháp đấy.

Vương Bác Thần mất kiên nhãn nói: “Bớt nói nhảm, lấy công pháp trước đi.”

Lâm Thiên Thành bình tĩnh để hai quyển công pháp trước mặt Vương Bác Thần, nói: “Có thể bắt đầu được chưa?”

Vương Bác Thần lập tức tươi cười, nhận lấy công pháp, nói: “Đơn giản, đơn giản.”

Lâm Thiên Thành thâm mắng một câu, loại chó má này chỉ nhận công pháp, không nhận người.

Nếu ông ta thật sự có thể chữa được bệnh cho mình thì có thể dẫn ông ta cho lão tổ xem thử.

Nếu như không chữa được, vừa hay có thể tìm một cái cớ để giết Chung Vũ luôn, nuốt trọn tài nguyên của nhà họ Chung, giảm bớt nguy cơ cho nhà họ Lâm.

Vương Bác Thần nháy mắt với Chung Vũ rồi bắt đầu chữa trị cho Lâm Thiên Thành.

Chung Vũ lấy cớ không làm phiền việc chữa bệnh, sau khi ra ngoài lập tức gửi tin cho nhà họ Chung, âm thầm đến nhà họ Lâm, chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào.

Nhạc Ẩn Long theo Chung Vũ ra ngoài, chủ yếu đối phó với những người khác của nhà họ Lâm.

Hiện tại ở nhà họ Lâm, trừ lão tổ và Lâm Thiên Thành ra thì không còn ai là đối thủ của Nhạc Ẩn Long.

Thành phần trung kiên của nhà họ Lâm về cơ bản đã bị Vương Bác Thần giăng bấy giết chết.

Sau khi gửi tin xong, Chung Vũ lén gật đầu với Nhạc Ẩn Long, người của Chung Vũ đã âm thầm tới đây.

Chỉ đợi bên phía Vương Bác Thần động thủ nữa thôi.

Tháp Linh ở lại bên trong phòng bệnh để đề phòng chuyện bất trắc, đối thủ Tháp Linh và Vương Bác Thần chính là Lâm Thiên Thành và lão tổ.

Hơn nửa tiếng sau, Vương Bác Thần rút cây châm cuối cùng trên người Lâm Thiên Thành ra, nhàn nhạt nói: “Bệnh tình của ông khá nghiêm trọng, thời gian kéo dài quá lâu, muốn chữa khỏi trong một lần là rất khó, ít nhất thì cũng phải châm cứu hai lần mới được.”
 
Chương 1605


Chương 1605

“Cảm ơn thần y Lâm.”

Cho dù Lâm Thiên Thành là người gian trá, giảo hoạt, hỉ nộ không thể hiện ra mặt nhưng lúc này cũng không khỏi cảm thấy kích động.

Bệnh tật quấn lấy ông ta bao nhiêu năm như vậy, lúc này cuối cùng ông ta cũng nhìn thấy hi vọng.

Lúc trước sinh lực mất mát rất nghiêm trọng, hiện giờ đã giảm sút đáng kể, điều này chứng tỏ Lâm Diệp có thể chữa được khỏi bệnh cho ông ta.

“Nghịch tử thập tam châm quả nhiên danh bất hư truyền, tôi lấy làm xin lỗi thần y Lâm vì sự lỗ mãng lúc đầu. Về sau thần y Lâm chính là đại ân nhân của nhà họ Lâm chúng tôi.”

Gương mặt Lâm Thiên Thành lộ rõ vẻ kích động, bệnh của ông ta cuối cùng cũng nhìn thấy hi vọng rồi.

Chỉ cần căn bệnh nan y này được chữa khỏi thì ông ta có rất nhiều thời gian để bồi dưỡng lại lực lượng trung kiên cho nhà họ Lâm.

“Mời thần y Lâm xem thêm cho lão tổ nhà tôi, cho dù kết quả thế nào thì thần y Lâm cũng là khách quý của nhà họ Lâm chúng tôi.

Lâm Thiên Thành nói, nếu Vương Bác Thần có thể giải quyết vấn đề mất sinh lực của mình thì cũng có khả năng sẽ có cách để kéo dài tính mạng của lão tổ.

Chỉ cần lão tổ còn thì nhà họ Lâm sẽ vô cùng ổn định, sẽ không có ai có ý định dám đánh nhà họ Lâm.

Bất luận thế nào cũng phải kéo dài tuổi thọ cho lão tổ, nếu không tranh đấu nổ ra, nhà họ Lâm bọn họ sẽ vô cùng nguy hiểm.

“Chữa thì cũng được thôi nhưng tôi phải nhận thêm công pháp.”

Vương Bác Thần giả vờ làm như không quan tâm, nhưng thực ra anh đang có ý định này Lúc trước khi dùng cấm thuật của nhà họ Vương, anh định tiện thể công phá Thông Thần Cảnh nhưng cuối cùng vẫn mất công vô ích, không thể công phá được bước cuối cùng.

Khi sử dụng cấm thuật của nhà họ Vương, bát trọng thiên của Thần Kiều Cảnh anh đều đã vượt qua, mặc dù đều là mượn ngoại lực nhưng ít nhất thì còn có phương hướng.

Chỉ là sau bát trọng thiên của Thần Kiều Cảnh, anh không thể tiến thêm một bước nào nữa, nếu không hôm đó đã không yếu ớt như vậy khi đối phó với lão tổ nhà họ Lâm.

Lâm Thiên Thành thầm mắng một tiếng, tên Lâm Diệp này đúng là được đằng chân, lân đằng đầu.

Nhưng hiện giờ có việc cần nhờ, không tiện trở mặt, đành mỉm cười nói: “Thần y Lâm, xin mời nói.”

Vương Bác Thần làm ra vẻ không quan tâm, nói: “Công pháp Thần Kiều Cảnh, ông đây đã không còn hứng thú nữa, nếu muốn tôi kéo dài tuổi thọ cho lão tổ thì tôi muốn những tâm đắc trong tu luyện công phá Thông Thần Cảnh của lão tổ nhà ông. Hiện giờ tôi dự định thu thập những điều tâm đắc trong tu luyện của mười mấy vị cường giả Thông Thần, chuẩn bị cho việc công phá về sau.”

Ánh mắt Lâm Thiên Thành lóe lên bất định, chuyện này ông ta không thể tự quyết định nên nói: “Thần y Lâm chờ chút, chuyện này tôi không thể làm chủ, tôi phải đi hỏi ý kiến của lão tổ”

Vương Bác Thần mất kiên nhẫn nói: “Đi đi, với y thuật của tôi, tìm được mấy quyển Tâm đắc trong tu luyện của các vị cường giả Thông Thần Cảnh không thành vấn đề, nếu các ông khó xử thì chúng ta dừng ở đây.

Lâm Thiên Thành vội vàng đi xin ý kiến của lão tổ nhà họ Lâm.

Chỉ cần có thể kéo dài được tuổi thọ cho lão tổ thì một quyển Tâm đắc trong tu luyện có gì quan trọng chứ.

 
 
Chương 1606


Chương 1606

Tháp Linh truyền âm nói: “Tiểu tử, cậu cũng ác thật đấy, lần trước mới gài bấy hại chết cả đám người nhà họ Lâm, bây giờ lại muốn giăng bẫy nữa sao? Nếu Lâm Thiên Thành biết được thân phận thật của cậu, tôi thấy cậu không cần động thủ thì tự ông †a cũng đã tức chết rồi.”

Khuôn mặt Vương Bác Thần lộ ra sát khí: “Đây mới chỉ là bắt đầu thôi” –

Lâm Thiên Thành đi nhanh, về cũng rất nhanh.

“Thần y Lâm, lão tổ đồng ý rồi, bây giờ có thể chữa bệnh cho ông ấy rồi.”

Vương Bác Thần nói: ‘Thẳng thắn lắm, ông đây thích qua lại nhất với những người thẳng thắn như vậy. Tôi cũng nói luôn, nếu như y thuật của tôi không có tác dụng thì tôi không nhận một chút thù lao nào.”

Nói xong, cùng Tháp Linh đi theo Lâm Thiên Thành đi vào hậu viện.

Vương Bác Thần truyền âm đến: “Tiền bối, bên phía của ông không có vấn đề gì chứ?”

Tháp Linh trả lời: ‘Không vấn đề gì.”

Vương Bác Thần không lo lắng nữa, chỉ cần bên phía Tháp Linh không có vấn đề gì thì hôm nay nhà họ Lâm diệt vong chắc rồi!

“Lão tổ ở bên trong.”

Lâm Thiên Thành dẫn Vương Bác Thần và Tháp Linh vào trong phòng.

Sắc mặt lão tổ nhà họ Lâm xanh đen, ông ta tùy tiện nhìn qua Vương Bác Thần và Tháp Linh một cái, chỉ là hai Thần Kiều Cảnh, rồi nói: “Ngồi đi, cậu bé, sư phụ cậu là vị y đạo đại gia nào? Nói không chừng lão phu quen biết đấy.”

Trong lòng Vương Bác Thần sinh nghị, không phải nói rằng lão tổ nhà họ Lâm bị thương nặng sao?

Sao bây giờ trông có vẻ như không có việc gì vậy?

“Sư phụ của tôi không nổi tiếng, cũng không muốn để người khác biết đến. Hơn nữa, tôi tới là để chữa bệnh, ông hỏi sư phụ của tôi là ai làm gì? Sợ tôi chạy mất hay sao?”

Nghe thấy những lời bất kính như vậy, sắc mặt Lâm Thiên Thành hơi thay đổi, đang định quát mắng thì đã bị lão tổ ngăn lại.

Lão tổ vuốt râu cười lớn: “Quả nhiên là cuồng vọng bất kham, xem ra sư phụ của cậu cũng không đơn giản. Những điều tâm đắc trong tu luyện của lão phu để ở trên bàn này, nếu cậu chữa không được thì cũng phải bỏ ra một chút đồ đấy.”

Vương Bác Thần không vui, nói: ‘Là các ông mời tôi đến chữa bệnh, ông nói như vậy là có ý gì? Bớt nói nhảm đi, mặc dù ông là cường giả Thông Thần Cảnh nhưng tôi cũng không sợ ông đâu. Nếu tôi đã dám nhận lời thì đương nhiên là phải chắc “nm chăn.

Lão tổ nhà họ Lâm nheo nửa mắt, định xem xem Lâm Diệp kế thừa ai nhưng hoàn toàn không thể nhìn ra.

Lâm Diệp dám nói những lời như vậy trước mặt ông ta chứng tỏ sư phụ của Lâm Diệp nhất định cũng là một cường giả Thông Thần Cảnh.

Nếu không, cũng không dám ngông cuồng như vậy trước mặt ông ta.

Ngược lại ông ta vô cùng tò mò, không biết lão già nào đã dạy ra một đồ đệ như vậy.

Nếu có thể thông qua Lâm Diệp, liên hợp với ông già kia thì tương lai cũng là một sự trợ giúp.

“Gan không nhỏ nhỉ, vậy thì cho ta xem y thuật của cậu rốt cuộc thế nào!”

Lão tổ nhà họ Lâm đẩy bí kíp tu luyện của mình đến trước mặt Vương Bác Thần.

Vương Bác Thần lật qua vài trang, sau khi xác định không có vấn đề gì thì mới lấy châm bạc ra, bảo lão tổ cởi áo, chuẩn bị điều trị.

Cố ý nói: ‘Bệnh của ông là do sức lực cạn kiệt, với tu vi của tôi thì rất khó một mình hoàn thành được.”
 
Chương 1607


Chương 1607

Rồi lại chỉ về phía Tháp Linh nói: “Đây là trợ thủ của tôi, tôi cân ông ấy ở đằng sau hỗ trợ cho tôi. Gia chủ Lâm mời ra ngoài đợi, một lát nữa linh lực ở đây nhất định phải duy trì thuần khiết, thêm một người thì linh lực cũng trở nên không ổn định.”

Lão tổ nhà họ Lâm nhìn Tháp Linh một cái, không hề quan tâm.

Cho dù hai người này có ý đồ gì mờ ám thì ông ta cũng không tin hai tên Thần Kiều Cảnh có thể tạo ra được sự uy hiếp gì.

“Thiên Thành, con ra ngoài đi.”

Lão tổ nhà họ Lâm nheo mắt lại, không hề để trong lòng.

Trong suy nghĩ của ông ta thì chỉ cần muốn, có thể bóp chết hai người này bất cứ lúc nào.

Sau khi Lâm Thiên Thành ra ngoài, Vương Bác Thần để Tháp Linh đứng sau lão tổ rồi nói: “Tôi sắp bắt đầu rồi, ông thả lỏng cơ thể, đừng chủ động lưu chuyển linh lực, nếu không với tu vi của tôi, sẽ không thể điều chỉnh được linh lực trong cơ thể ông”

Lão tổ gật đầu, dừng lưu chuyển linh lực †rong cơ thể.

Vương Bác Thần dùng một cây châm cắm vào huyệt Thần đình của lão tổ, chiếc châm vừa được cắm vào, Vương Bác Thần liền có cảm giác, đây giống như một cánh cửa mở, linh lực hội tụ, thân lực lên xuống.

“Lão già, ông đóng huyệt Thần đình lại trước đi, linh lực ở đây quá dày đặc, tôi sợ một châm này không có tác dụng.”

Lão tổ không nghĩ nhiều, đóng huyệt Thần đình lại.

Đúng vào lúc đó, Vương Bác Thần nháy mắt với Tháp Linh đang đứng sau lão tổ nhà họ Lâm.

Tháp Linh nhanh chóng động thủ.

“To ganl”

Tháp linh lập tức ra tay, lão tổ của nhà họ Lâm cảm thấy không đúng, vội vàng phản kích.

“Thông Thần Cảnh!”

Lão tổ của nhà họ Lâm gầm lên một tiếng, nhưng tới tầng thứ như bọn họ, sơ sảy trong giây lát thì đủ trí mạng!

Ông ta vô cùng kinh sợ, không ngờ lão già này lại là Thông Thần Cảnh!

Đáng chết!

Lão tổ của nhà họ Lâm vô cùng phẫn nộ, ông ta ẩn nấp nhiều năm, không ngờ lại lật thuyền trong mương!

Bụpl Tháp linh đấm một quyền vào đầu của lão tổ của nhà họ Lâm, lão tổ của nhà họ Lâm muốn phản kháng thì đã muộn, tiếp một quyền này.

Ngay lập tức thất khiếu chảy máu, trên đầu cũng xuất hiện vết nứt.

“Đồ chó già, đi chết đi!”

Vương Bác Thần bạo phát toàn lực, tay như dao, móc thẳng vào tim của lão tổ của nhà họ Lâm.

“Là cậu!”

Lão tổ của nhà họ Lâm vô cùng tức giận, Lâm Diệp này vậy mà là Vương Bác Thần đóng giả!

Đáng chết!

“Ở trước mặt tháp ta, còn dám hống hách, †ìm chết!”
 
Chương 1608


Chương 1608

Tháp linh hừ lạnh một tiếng, một tia lực lượng giam cầm bạo phát, một tòa tháp ảnh cổ xưa từ từ xuất hiện, đập vào người của lão tổ của nhà họ Lâm, trấn áp ông tal “Không thể nào!”

Lão tổ của nhà họ Lâm lửa giận bừng bừng, muốn phá tháp ảnh này, tuy nhiên ông ta của lúc này vốn đã trọng thương, lại bị Tháp linh và Vương Bác Thần đánh lén, bây giờ đã hết sức rồi.

“Lão tổi”

Lâm Thiên Thành ngay lập tức xông vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì rất kinh ngạc!

“Vương Bác Thần! Cậu đáng chết!”

Lâm Thiên Thành sắp tức điên rồi, không ngờ Lâm Diệp lại là Vương Bác Thần!

Mẹ kiếp!

Ông ta lại bị Vương Bác Thần lừa!

Trước là từ trong tay ông ta lừa mất vô số tài nguyên của nhà họ Lâm, chơi chết em trai và con trai của ông ta, bây giờ lại từ trong tay ông ta lừa đi hai bộ công pháp Thần Kiều Cảnh!

Ngay cả sổ tu luyện của lão tổ cũng bị lừa mất!

Lâm Thiên Thành tức tới ói máu, hai mắt đỏ ngầu, giết về phía Vương Bác Thần.

“Thiên Thành, đi maul”

Lão tổ của nhà họ Lâm gầm lên một tiếng, không tiếc thiêu đốt lực lượng sinh mệnh, bạo phát toàn bộ.

Vương Bác Thần là tới diệt tộc!

Buộc phải để Lâm Thiên Thành chạy trốn, để lại nòi giống!

“Lão tổi”

Lâm Thiên Thành lập tức hiểu ý đồ của lão tổ, tuyệt vọng gầm lên một tiếng, lập tức chạy trốn.

Ngay cả lão tổ cũng không phải đối thủ, Vương Bác Thần có chuẩn bị mà tới.

Tiểu súc sinh này muốn diệt nhà họ Lâm!

Chỉ khi ông ta sống mới có hy vọng báo thù, mới có hy vọng khiến nhà họ Lâm lần nữa quật khởi!

“Lâm Thiên Thành, nạp mạng đây! Tôi muốn dùng cả tộc của nhà họ Lâm ông tế bái cho Viên Hiên tộc!”

Vương Bác Thần bước ra một bước, muốn truy sát Lâm Thiên Thành.

Nhưng vào lúc này, hư ảnh của tháp Trấn Ma bắt đầu xuất hiện dao động, một tia lực lượng thần tính bạo phát từ bên trong.

Trong lòng Vương Bác Thần sửng sốt, lão tổ của nhà họ Lâm không phải bị trấn áp rồi hay sao? Sao còn có thể phản kích?

“Không tốt, có Thần giáng lâm! Giết lão già này trước!”

Trong lòng Tháp linh lo lắng.

Thần?

Thật sự tồn tại sao?

Vương Bác Thần không dám trì hoãn, để mặc Lâm Thiên Thành chạy trốn, bên ngoài còn có đám người Chung Vũ, chắc có thể cản được.

“Tiểu súc sinh, ngươi đi chết đi”

Tháp linh đã triệu hoán ra chân thân của tháp Trấn Ma, nhưng vấn khó lòng trấn áp.

“Thỉnh Thần Lệnh!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top