Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ
Chương 140: C140: Chương 140


Chín giờ sáng ngày thứ hai, sau khi ăn xong bữa sáng, phòng phát sóng trực tiếp đúng giờ mở ra.

Thẩm Minh Dữu đang buộc tóc cho Niệm Niệm, sáng hôm nay sẽ có một cuộc thi đấu thể thao thú vị, phụ huynh của các bạn nhỏ đều phải thay đồ thể thao, tích cực tham dự cuộc t.h.i t.h.ể thao.

Sau khi Giang Trầm thay xong quần áo ra ngoài, anh phát hiện quần áo của anh và hai mẹ con Thẩm Minh Dữu đều cùng một màu trắng, giống như được sắp xếp trang phục ba mẹ và con cái.

[Trang phục ba mẹ và con cái, trông thật đẹp!]

[Oa, hôm qua Giang tổng mặc áo sơmi quần tây rất đẹp trai rồi, hôm nay anh rể Dữu mặc đồ thể thao sao tôi cảm giác càng đẹp trai hơn vậy nè!]

[Cảm giác của tôi bị sai sao? Sao tôi cảm giác vành mắt của Giang tổng có chút thâm vậy, ha ha, có phải tối hôm qua làm chuyện xấu gì hay không?]


Lúc Thẩm Minh Dữu rửa mặt cho Niệm Niệm, ống kính quét đến bên ngoài toilet có trưng bày hai chậu rửa chân một lớn một nhỏ.

Nhìn giống như rất mới, dùng được một hai lần.

Ánh mắt khán giả lập tức phát hiện không thích hợp.

[A, hai cái chậu ngâm chân mới này chính là đêm qua anh rể Dữu, từ đống đồ dùng gỗ trong nhà lựa được sao?]

[Cho nên, đêm qua anh rể Dữu có phải mua chậu rửa chân, sau đó anh ấy bưng nước cho chị Dữu và Tiểu Niệm Niệm ngâm chân? Oa, giám đốc bá đạo sẽ giúp vợ và con gái rửa chân, thật tri kỷ!]

[Tôi biết rồi, anh rể Dữu Tử chính là người thoạt nhìn thì lạnh lùng, nhưng đằng sau lại người trung khuyển hận không thể mỗi giây mỗi phút ở cùng vợ, một mặt cháy bỏng nhất để lại cho vợ, ha ha!]

[Đời trước Thẩm Minh Dữu nhất định đã cứu cả vũ trụ đi, thật hâm mộ cô ấy.]

Sau khi tất cả nhóm khách quý tập hợp, đạo diễn Ngô Lực tuyên bố quy tắc thi đấu: "Hôm nay đại hội thể dục thể thao chia làm ba trận đấu, trận đầu tiên là chạy tiếp sức, trận thứ hai là ba người bốn chân, trận thứ ba là ném vòng, mỗi trận thi đấu có mười điểm, hạng hai bảy điểm, hạng ba năm điểm, hạng bốn ba điểm, điểm tích lũy dồn vào, gia đình đạt được điểm cao nhất, sẽ trở thành gia đình quán quân của chúng ta, phần thưởng rất phong phú nha."
Những nhà đều có ba người, chỉ có gia đình Cố Ngải Phỉ là bốn người, cho nên một trong thai long phượng thai tham gia vòng đầu tiên thi đấu chạy tiếp sức.

Chu Tử Dục chạy nhanh hơn Chu Tử Ngải, Cố Ngải Phỉ nghĩ trận đầu nhường cho Tiểu Dục lên trước.


Nhưng cô ta vẫn hỏi hỏi: "Tý nữa sẽ chạy tiếp sức, người một nhà chúng ta chỉ có thể chọn ba người tham gia, Tử Ngải và Tử Dục ai muốn tham gia đây?"

Tử Ngải và Tử Dục rất tích cực, lập tức giơ tay lên nói: "Con, con muốn tham gia."

Cố Ngải Phỉ giải thích nói: "Nếu các con tham gia trận tiếp sức, trận thứ hai ba chân tiếp theo hai con không thể tham gia được nữa rồi."

Tử Dục lập tức nói: "Mẹ ơi, con muốn tham gia trận đầu tiên, con chạy rất nhanh."

Tử Ngải có chút không vui: "Em chạy nhanh hơn anh mà, em cũng muốn tham gia chạy tiếp sức."

Hai đứa bé không ai nhường ai, Cố Ngải Phỉ nhất thời có chút khó khăn, cặp song sinh chính là như vậy, thường xuyên tranh tới tranh lui một vật gì đó, mặc dù cô ta đã cố gắng cho hai đứa bé mỗi đứa một đồ vật, nhưng một số lúc, đồ vật đó không cách nào chia làm hai được, bọn nhỏ lập tức tranh nhau, đây là chỗ bình thường của cặp song sinh làm cho cô ta đau đầu nhất.

Lúc đầu Cố Ngải Phỉ muốn nói bọn nhỏ oẳn tù tì rồi quyết định, nhưng giọng Chu Cảnh Hành bên cạnh truyền đến.


"Tử Ngải tham gia đi." Chu Cảnh Hành sờ đầu con gái: "Tử Ngải tý nữa phải cố gắng lên nhé, nhưng con cũng phải chú ý an toàn, an toàn là nhất thi đấu là thứ hai, con hiểu không?"

Tử Ngải gật đầu: "Dạ, con hiểu rồi ba."

Ánh mắt Tử Dục ở bên cạnh tối lại, rõ ràng cậu chạy nhanh hơn em gái, sao ba lại chọn em gái chứ không chọn cậu.

[Chu Cảnh Hành đúng là nô lệ của con gái, mặc kệ Tử Ngải nói cái gì đều sẽ vô điều kiện đồng ý.]

[Đột nhiên cảm thấy Tử Dục có chút đáng thương, nhìn bộ dáng Chu Cảnh Hành đối xử nghiêm khắc với con trai, nhưng lại đối xử với con gái vô cùng cưng chiều, hôm qua Tử Ngải vừa ôm vừa hôn, còn tự mình gội đầu cho Tử Ngải với Ngải Phỉ, bỏ sót Tử Dục một mình, tôi cảm giác Tử Dục có chút không vui.]

[Thai đôi là thế đó, muốn hoàn toàn công bằng rất khó.]
 
Chương 141: C141: Chương 141


Niệm Niệm hi vọng mình có thể được hạng nhất.

Cô bé rất có lòng tin đối với mình, với ba và mẹ bé cũng rất có lòng tin.

Cô nhóc lôi kéo vạt áo mẹ, dùng ngón tay chỉ mình: "Mẹ, Niệm Niệm giành hạng nhất."

Thẩm Minh Dữu nhìn con gái tự tin, cô có chút đau đầu: "Niệm Niệm sao biết con nhất định được hạng nhất? Các bạn nhỏ hôm nay cũng rất lợi hại, còn có ba nhà anh Nhất Dương, là quán quân Olympic đấy, chạy rất lợi hại, có lẽ chúng ta không được hạng nhất đâu con."

Thẩm Minh Dữu tự nhiên biết được suy nghĩ của Niệm Niệm, đừng nhìn Niệm Niệm bình thường nhìn yên tĩnh, nhưng trên thực tế con bé là một đứa trẻ thích phân thắng bại, cái tính này, hẳn là di truyền từ Giang Trầm.

Sau khi Niệm Niệm nghe được lời của mẹ, bé quay đầu nhìn về phía ba, nghiêm túc hỏi: "Ba, ba có thể chạy thắng được ba quán quân của anh Nhất Dương không?"


Giang Trầm rất tự tin: "Đương nhiên rồi, ba khẳng định sẽ được hạng nhất."

Lần này Niệm Niệm yên tâm: "Con khẳng định cũng sẽ được hạng nhất."

Mặc dù anh Nhất Dương chân dài hơn bé, nhưng bình thường Niệm cũng hay luyện tập chạy bộ, cô bé nhất định sẽ chạy thắng anh Nhất Dương.

[Nhìn Niệm Niệm rất tự tin, nhưng mẹ bé nói rất hợp lý, nhà chị Dữu muốn thắng nhà Chung Dao thật rất khó, mặc dù anh rể chân dài nhưng Triệu Hằng là quán quân Olympic đó, mỗi ngày Chung Dao và Triệu Nhất Dương đều bị Triệu Hằng lôi kéo rèn luyện thân thể, sức khỏe cả nhà này không phải dùng để trưng cho đẹp đâu.]

[Ha ha, Niệm Niệm và ba trông rất tự tin sẽ thắng nha, không biết khi thua có khóc hay không đây?]

[Niệm Niệm có thể lắm chứ, chỉ cần tốc độ chạy khi bị chó đuổi, với ngỗng đuổi, tôi tin nhất định sẽ thắng, Niệm Niệm cố lên!]

Trận tiếp sức đầu tiên có bốn người ba, đưa gậy cho mẹ, gậy cuối cùng chính là các bạn nhỏ.

Bốn người ba đứng trên sân thi đấu, mỗi người đều có những đặc điểm riêng.
Theo tiếng còi vang lên, nhóm ba bắt đầu từng người chạy nhanh về phía trước.

Trong bốn người, Giang Trầm và Triệu Hằng có tốc độ chạy nhanh nhất, hai người chạy ngang nhau, nhất thời không biết được đến cùng ai chạy nhanh hơn ai.


Sau khi Niệm Niệm nhìn thấy tốc độ chạy của ba, ánh mắt bé sáng lên, đưa tay làm thành cái loa: "Ba ơi cố lên! Ba hạng nhất!"

Những hài tử khác nhóm nghe được Niệm Niệm cố lên âm thanh về sau, nhao nhao đi theo hô: "Ba ba cố lên!"

[Wow anh rể Dữu Tử thật tuyệt, vậy mà có thể chạy thắng quan quân Olympic, quá lợi hại!]

[Niệm Niệm rất muốn cầm hạng nhất, ngoại trừ lúc bé bị ngỗng đuổi gọi ba tới cứu, giọng bé chưa lúc nào kích động gọi ba như này.]

Tốc độ chạy của Giang Trầm quả thực rất nhanh, một trăm mét cũng không nhiều, anh và Triệu Hằng luôn duy trì vị trí dẫn đầu, thậm chí điểm cuối cùng chạy tiếp sức, bởi vì anh nắm giữ kỹ xảo liên quan, Thẩm Minh Dữu sớm cầm được gậy trong tay từ Giang Trầm, dẫn trước Chung Dao chạy lao đi một bước.

Ưu điểm nhỏ này đối với nhóm Thẩm Minh Dữu mà nói là rất lớn, tình thế trên sân thi đấu lập tức thay đổi, Chung Dao mặc dù luôn rèn luyện nhưng sức của Thẩm Minh Dữu cũng không tệ, thẳng đến lúc giao gậy cho Niệm Niệm, Thẩm Minh Dữu vẫn duy trì trạng thái dẫn trước.

Niệm Niệm tiếp nhận gậy chuyền tay từ trong tay mẹ, khóe mắt bé liếc nhìn anh Nhất Dương bên kia, bé lần nữa xác nhận, Niệm Niệm khẳng định sẽ được hạng nhất.


Niệm Niệm đón gió, ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c hướng về phía trước chạy đi.

Nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa, lập tức sẽ tới điểm cuối cùng.

[Ai da Niệm Niệm thật rất muốn hạng nhất, khó tin quá đi.]

[Chân nhỏ ngắn của Niệm Niệm chạy nhanh thật, cô bé thật sự dùng hết sức lực chạy, rất nhanh sẽ đến điểm cuối cùng, Niệm Niệm sẽ được hạng nhất.]

Ngay lúc khán giả cảm thấy hạng nhất ngoại trừ Niệm Niệm ra không ai còn có thể nữa, ngoài ý muốn lúc này phát sinh.
 
Chương 142: C142: Chương 142


Gần đến điểm cuối cùng, Niệm Niệm không biết dẫm phải cái gì, đột nhiên ngã dúi về phía trước.

Niệm Niệm có chút ngơ ngác, dường như không thể tin được sự thật mình ngã sấp xuống.

Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm cũng giật nảy mình.

"Niệm Niệm." Giang Trầm và Thẩm Minh Dữu chạy tới, muốn xem con gái có ngã bị thương ở đâu không.

Niệm Niệm chỉ ngơ ngác một chút, cô bé nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, nhưng ngay lúc này, Triệu Nhất Dương bị rớt phía sau đã chạy lên, sánh vai cùng bé.

Cuối cùng chạy vọt qua, trước n.g.ự.c Triệu Nhất Dương vượt lên trước một bước chạm vào dây đỏ.

Triệu Nhất Dương thu hoạch được hạng nhất!

Niệm Niệm cúi đầu nhìn gậy chuyền tay trong tay, không nhúc nhích.

Triệu Nhất Dương tưởng em gái khóc nhè, cậu nhóc có chút không đành lòng, nếu như Niệm Niệm không ngã sấp xuống, hạng nhất chính là Niệm Niệm.


"Niệm Niệm..." Cậu muốn an ủi em gái, nhưng nhất thời lại không biết nói cái gì, mặc dù ba của cậu nhóc là quán quân nhưng Triệu Nhất Dương đối với tranh đấu thể dục không có hứng thú, đối với hạng nhất cậu nhóc cũng không có hứng thú.

Thế nhưng cậu nhóc có nghe ba nói qua, đem hạng nhất nhường cho đối thủ là không tôn trọng, nhưng em gái lại rất muốn hạng nhất, lần này Triệu Nhất Dương cũng không biết nên làm như thế nào.

Niệm Niệm mấp máy môi, cô bé ngẩng đầu nói: "Không sao, mặc dù anh rất lợi hại, nhưng cuối cùng hạng nhất nhất định sẽ là Niệm Niệm."

Triệu Nhất Dương: "..."

Khóc nhè ở đâu vậy, vành mắt không chỉ không đỏ, thắng bại trong mắt bé càng đậm.

[Thật đáng tiếc, Niệm Niệm còn kém một chút xíu nữa thôi, trên cơ bản chạy cùng lúc với Triệu Nhất Dương, chỉ chậm một chút mà thôi]

[Triệu Nhất Dương: Em gái thắng thua dọa tôi sợ rồi, nếu không đem hạng nhất tặng cho em gái?]

[Còn tưởng Niệm Niệm khóc, đang sợ hãi cô bé thua sẽ còn tự tin nữa, ai biết cô nhóc này ngược lại càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh.]

"Niệm Niệm rất tuyệt." Giang Trầm thấy con gái có tự tin như thế, anh khích lệ nói: "Trận tiếp theo chúng ta có thể nghiên cứu chiến thuật, đến lúc đó nhất định sẽ dành được hạng nhất."

Thẩm Minh Dữu nhìn Giang Trầm một chút.

Giang Trầm lập tức không nói nữa, anh ngồi xổm xuống xem con gái có bị thương hay không.

May mắn Niệm Niệm ngã không nặng lắm, ngoại trừ bàn tay có hơi xước tý, chỗ khác thì không bị gì.
Cuối cùng phần chạy tiếp sức nhóm Chung Dao được mười điểm dành hạng nhất, Thẩm Minh Dữu bảy điểm xếp thứ hai, nhóm Phương Đường năm điểm, nhóm Cố Ngải Phỉ bốn điểm.

Vòng thứ hai thi ba người bốn chân, trận tranh tài này khảo nghiệm độ phối hợp những người tham gia.

Bởi vì đã thua trận đầu chạy tiếp sức, Niệm Niệm cau mày, bé bây giờ rất coi trọng trận tranh tài thứ hai.


Trong lúc người khác nghỉ ngơi, Niệm Niệm và Giang Trầm đã lôi kéo Thẩm Minh Dữu,thảo luận chiến thuật và sách lược tiếp theo.

"Để ba hô khẩu hiệu một hai, một, hai, một, tiết tấu này Niệm Niệm có thể đuổi theo kịp không?"

"Có thể." Niệm Niệm nói, "Ba, chúng ta luyện tập trước một lần đi."

"Được." Giang Trầm nói: "Mẹ cũng thế, chúng ta có thể luyện thêm mấy lần."

Thẩm Minh Dữu: "..."

Một cuộc thi đấu ba người bốn chân nho nhỏ, bị hai cha con nhà này xem như cuộc thi đua tranh giành huy chương Olympic vậy.

Cái suy nghĩ muốn thắng đáng c.h.ế.t này!

Sau cùng ba người hai chân, cũng không biết do chiến thuật và sách lược của Giang Trầm và Niệm Niệm có tác dụng, hay do bọn họ luyện tập nhiều hơn so với người khác, sau khi cuộc thi bắt đầu, một nhà bọn họ một đường dẫn trước, theo khẩu hiệu "Một, hai, một, hai", chạy nhanh về phía trước.

Lần này, Niệm Niệm rốt cục lấy được hạng nhất.

"A, Niệm Niệm được hạng nhất rồi." Niệm Niệm rất kích động, chân bé còn đang bị cột không thể cử động, nhưng tay bé có thể động, cô bé một tay ôm đùi ba, một tay ôm đùi mẹ, kích động ghê gớm.


Giang Trầm cũng rất kích động, nhân cơ hội này, anh một bên ôm vợ, trong lúc Thẩm Minh Dữu không chú ý, anh ôm người vào trong lòng.

[A a a a ôm, rốt cục cũng ôm một cái rồi, Giang tổng, anh cuối cùng cũng được một lần hahaha!]

[Giang tổng còn chờ gì nữa, mau hôn cho tôi, đây chính là cơ hội tốt nhất, đừng bỏ qua!]

Giang tổng không dám hôn, có thể ôm đã rất tốt rồi, không thấy được ánh mắt vợ đang nhìn anh sao.

Thẩm Minh Dữu nghĩ đẩy bàn tay đang ôm cô ra, phát hiện lực ta đối phương rất lớn, không đẩy được, chỗ ống kính không thấy được, cô dùng tay véo lên eo người trước mặt cứ được đằng chân lâng đằng đầu, phát hiện tất cả đều là cơ bắp, cô véo không nổi.

Lúc ánh mắt g.i.ế.c người của vợ đang nhìn Giang Trầm, cuối cùng anh cũng buông lỏng cô ra.

Sau cùng vòng thi ba người bốn chân, nhóm Thẩm Minh Dữu cầm được hạng nhất dành được mười điểm, nhóm Chung Dao dành thứ hai bảy điểm, nhóm Cố Ngải Phỉ năm điểm, nhóm Phương Đường bốn điểm.

Hiện tại điểm số của nhóm Thẩm Minh Dữu và nhóm Chung Dao đều nhau, đều mười bảy điểm.
 
Chương 143: C143: Chương 143


Vòng thi cuối là ném vòng, thực tế là ném vòng lên người bảo bảo, bảo bảo gọi ở đâu, ba sẽ cõng mẹ đến điểm cuối cùng, sau đó mẹ ném vòng trong tay ném ra, bao lấy cơ thể Bảo Bảo.

Ai ném được hết vào người bảo bảo, người đó dành hạng nhất.

Nhưng ba và bảo bảo sẽ bị bịt mắt, chỉ có mẹ có thể nhìn được, cho nên đến cùng có thể thuận lợi ném lên người bảo bảo hay không, thì phải nhìn độ ăn ý phối hợp của mọi người.

Xấu nhất là lúc nhóm ba mẹ tới, tổ đạo diễn nửa đường sẽ đổi vị trí bọn nhỏ, ba mẹ cũng phải đổi đường, mà nửa đường sẽ xuất hiện một chút chướng ngại vật, điều này làm tăng thêm độ khó cho bảo bảo nhà mình.

Giang Trầm cầm trong tay miếng vải che mắt, khóe miệng của anh nhếch lên, quay người ngồi xổm xuống nói: "Em leo lên đi."

Thẩm Minh Dữu bò lên sau lưng anh, sau khi Giang Trầm bịt mắt lại, anh vòng ta ra phía sau ôm lấy hai đôi chân dài của cô.

"Anh đi hẳn hoi chút" Thẩm Minh Dữu ghé lên lưng anh, "Đừng để em ngã xuống."


Giang Trầm: "Yên tâm đi, nếu em ngã, anh nhất định sẽ làm đệm lưng cho em."

Thẩm Minh Dữu khẽ cười một cái.

[Cười cười, hình như đây là lần đầu tiên Giang tổng chọc vợ cười, hôm nay Giang tổng có tiền đồ.]

[Ôm cũng ôm rồi, lưng cũng cõng rồi, bước kế tiếp có phải nên hôn hay không, nếu không hôn tôi sẽ nổi giận với anh đó.]

[Nghe lời này của anh rể Dữu, trước khi ngã xuống nhất định làm đệm lưng cho vợ, ngọt quá đi, anh rể Dữu biết nói chuyện không cần tiền cũng dỗ được vợ, vợ thích nghe, bọn tôi cũng thích nghe.]

Giang Trầm cõng Thẩm Minh Dữu một đường đi rất ổn định, Thẩm Minh Dữu chỉ cũng rất đúng chỗ, giữa đường đột nhiên có chướng ngại, đều bị cô rất nhanh né tránh, Giang Trầm mặc dù nhìn không thấy, nhưng nghe giọng của cô, anh giống như có con mắt, một đường thẳng tắp đi tới bảo bảo nhà mình bên này.

Niệm Niệm cũng bị che mắt lại, lúc mẹ ném vòng lên bảo bảo, bé không nhìn thấy vị trí của mẹ, nếu có thể trông thấy vòng bay tới, bé có thể tự mình di chuyển đi vào trong vòng.

Nhưng Niệm Niệm tin tưởng mẹ, bé quyết định đứng im, chờ mẹ ném vòng vào bé.

"Vù" một tiếng, Niệm Niệm còn chưa kịp phản ứng đâu, một cái vòng tròn đã bao lấy bé.

Niệm Niệm vui vẻ để lộ hở một tý mắt bị miếng vải che, nhìn thấy ba cõng mẹ, bé vui vẻ nhếch miệng cười một tiếng.

Niệm Niệm quả nhiên sẽ được hạng nhất.
Thật vui vẻ nha.

Lần này đại hội thể dục thể thao gia đình, Niệm Niệm cầm được hạng nhất, Triệu Nhất Dương đứng thứ hai, Khương Húc cầm hạng ba, mà nhóm Chu Tử Ngải và Chu Tử Dục dành được hạng cuối cùng.


Nhưng cuối cùng tất cả các bạn nhỏ đều lấy được phần thưởng, mỗi bạn nhỏ đều rất vui vẻ.

[Chúc mừng bảo bối Niệm Niệm giành được hạng nhất.]

[Các ban nhỏ đều rất vui vẻ, ngược lại người lớn, bởi vì một đại hội thể dục thể thao nhỏ lại không vui.]

[Đúng rồi, Triệu Hằng là vận động viên, ý chí thắng bại rất mạnh, vợ anh ấy hoàn toàn không tích cực, Triệu Hằng có chút ít phàn nàn cũng không phải không thể giải thích được, nhưng Chu Cảnh Hành và Cố Ngải Phỉ bởi vì đại hội thể dục thể thao mà cãi nhau, tôi không nghĩ tới, bọn họ không phải vẫn luôn rất ngọt sao?]

Chu Cảnh Hành và Cố Ngải Phỉ đúng là có chút đỏ mặt, nguyên nhân ở chỗ, lúc đoạn cuối cùng che mắt vượt qua chướng ngại vật, do Cố Ngải Phỉ không chỉ huy tốt, Chu Cảnh Hành suýt nữa ngã một phát, mặc dù không ngã sấp xuống, nhưng Chu Cảnh Hành lại lạnh mặt, Cố Ngải Phỉ thấy chồng mặt lạnh tính tình lập tức cũng nổi lên, cô ta muốn nhân lúc thi đấu tranh thủ được hạng nhất, nhưng Chu Cảnh Hành và đôi song sinh không phối hợp, chỉ có một mình cô ta dùng lực, cô ta có thể không tức được sao?

Bọn nhỏ đang đắm chìm trong vui sướng, không có chú ý tới cảm xúc của người lớn.

Niệm Niệm bởi vì được hạng nhất, cuối cùng cũng được phần thưởng nhiều hơn so với các bạn nhỏ khác, là một khối rubik siêu cấp lớn, khoảng chừng cấp 17.

Khối rubic rất nặng, cũng rất lớn, so với khối bình thường cô bé chơi còn lớn hơn, Niệm Niệm ôm không nổi, nhưng bé siêu cấp thích món quà này.

Cuối cùng là Giang Trầm giúp con gái đem khối rubik ôm về nhà.


Sau khi ăn cơm trưa xong, mọi người trở về nhà riêng.

Vừa đến nhà Niệm Niệm và mẹ đã trở về phòng ngủ trưa, trong tay Giang Trầm còn có việc, liền lấy máy tính ra ngồi ở phòng khách làm việc.

Lúc anh đang tập trung, có nhân viên công việc đến gõ cửa, gọi vợ nằm xuống không bao lâu thần thần bí bí gọi đi.

Giang Trầm dùng máy tính xử lý một số công việc, thấy vợ còn chưa có trở lại, anh đứng dậy, dự định ra ngoài tìm xem.

Kết quả tìm bên ngoài một vòng, vẫn không tìm được người, thế là anh chỉ có thể hỏi nhân viên công tác: "Vợ tôi đâu rồi?"

Nhân viên công tác: "Tập thể các mẹ đều bãi công rồi, hiện tại đang trên đường đi nghỉ phép, từ giờ trở đi, các ba phải bắt đầu tự mình hoàn thành nhiệm vụ với các bé, Giang tiên sinh, chúc anh hành trình tiếp theo dẫn theo bảo bối mọi chuyện thuận lợi."

Giang Trầm: "..."
 
Chương 144: C144: Chương 144


Sau khi các mẹ được tổ chương trình gọi, họ còn chưa kịp chào cục cưng nhà mình đã bị xe của tổ chương trình kéo đi.

[Tổ chương trình làm người đi, ít nhất cũng phải để cho mấy mẹ con chào tạm biệt nhau chứ, đột ngột rời đi như vậy, bọn trẻ ngủ trưa dậy không nhìn thấy mẹ chúng, nhất định sẽ khóc đó.]

[Bọn nhỏ nhất định sẽ khóc, tôi đã có thể tưởng tượng ra lát nữa trong phòng phát sóng trực tiếp sẽ là hiện trường đầy tiếng khóc rồi.]

Sau khi tỏ vẻ đồng cảm với bọn trẻ, khán giả lại đột nhiên trở nên mong chờ, thật ra, các mẹ đều khá thuận buồm xuôi gió khi chăm con trên chương trình. Tuy rằng bọn họ cũng thích xem một mặt ấm áp của mấy mẹ con, nhưng ba một mình chăm con, so với mẹ, nhất định sẽ luống cuống tay chân hơn, mà bọn trẻ sẽ có phản ứng như thế nào cũng càng khiến cho khán giả tò mò hơn.

[Bỏ phiếu bình chọn, mọi người cảm thấy là baba nào chăm con tốt nhất?]

[Chắc chắn là Chu Cảnh Hành rồi, anh ta làm việc cẩn thận chu đáo nhất, cũng là baba đối xử với con dịu dàng nhất, bình thường ở nhà anh ta hẳn đã không ít lần chăm sóc con, nhất là Tử Ngải, thân thiết với ba nhường nào. Trong bốn baba, nói về chăm sóc con nhỏ, Chu Cảnh Hành nhất định là người đứng đầu.]


[Tôi nghĩ là Triệu Hằng, Triệu Nhất Dương là đứa lớn nhất trong năm đứa nhỏ, sắp bảy tuổi rồi, bình thường lại săn sóc các em trai em gái như thế, đứa nhỏ ngoan như vậy, ba nó chăm nó căn bản không phải nhọc lòng.]

[Vậy baba không thể chăm con nhất sẽ là ai?]

[Cười c.h.ế.t mất, cái này còn phải hỏi sao, đương nhiên là chồng Thẩm Minh Dữu rồi. Ngày hôm qua, vị giám đốc Giang ấy còn không nói nổi mấy câu với con gái nhà mình. Thoạt nhìn, hai ba con trông không thân thiết lắm, nhưng mà cũng có thể hiểu được, ngài Giang trăm công nghìn việc, nào có thời gian chăm sóc con, bình thường nhất định đều là Thẩm Minh Dữu hoặc là bảo mẫu trong nhà chăm đứa nhỏ.]
[Tôi cũng nghĩ là Giang Trầm, lúc xuống bếp ngày hôm qua, chỉ có một mình anh ấy không biết nấu cơm. Hôm nay không ai giúp anh ấy, vậy anh ấy nhất định phải tự tay nấu cơm cho con rồi. Bạn cảm thấy anh ấy có thể làm được sao? Còn có đưa con đi tắm, dỗ con ngủ, đều đòi hỏi sự nhẫn nại, một baba ngày thường chưa từng làm những việc này, chắc chắn không đơn giản gì cho cam.]

Cuộc bỏ phiếu của khán giả dường như đồng thuận với nhau, về baba biết chăm con nhất thì Chu Cảnh Hành giành hạng nhất, baba không biết chăm con nhất, Giang Trầm giành hạng nhất.

Các mẹ đi quá đột ngột, các ba không kịp chuẩn bị tâm lý gì.


Tình huống diễn ra không khác với phỏng đoán của khán giả là mấy, bọn trẻ ngủ trưa dậy, sau khi không nhìn thấy mẹ, phần lớn đều khóc to.

Đặc biệt là Chu Tử Ngải và Chu Tử Dục, tuổi hai bé là nhỏ nhất, ngủ đến mơ mơ màng màng, bây giờ phát hiện không phải ở nhà mà là ở một nơi xa lạ ghi hình chương trình, sau đó lại phát hiện không thấy mẹ nữa, Chu Tử Ngải lập tức khóc, anh trai thấy em gái khóc cũng khóc lớn theo.

Cũng may Chu Cảnh Hành biết dỗ con, dưới sự vỗ về của anh ta, bọn trẻ rất nhanh dần dần nín khóc.

[Mấy bé cưng khóc thật đáng thương, xoa xoa.]

[Tôi đã nói Chu Cảnh Hành chăm con chắc chắn là số một mà, nhanh như vậy đã dỗ được cặp song sinh rồi.]

[Vốn dĩ tôi thấy rất phản cảm với việc thần tượng bí mật kết hôn, nhưng hiện tại tôi phải thay đổi cách nhìn với Chu Cảnh Hành thôi, thấy anh ta có ý thức trách nhiệm gia đình như vậy, lại là người cuồng con gái tiêu chuẩn, việc bí mật kết hôn đoán chừng cũng là bất đắc dĩ.]

Khương Húc bên kia sau khi thức dậy nhìn thấy mẹ đã biến mất, cũng rơi hai giọt nước mắt, nhưng tính cậu nhóc lại chóng quên, bị món đồ chơi ba lấy ra bất ngờ hấp dẫn sự chú ý, sau đó lập tức vui vẻ chơi đùa.
 
Chương 145: C145: Chương 145


Ngược lại, Triệu Nhất Dương không khóc, nghe thấy mẹ đã biến mất, tuy rằng cậu nhóc cũng không vui, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời ba, tự mình tiêu hóa những cảm xúc không vui.

Giang Trầm đang đợi con gái ngủ trưa dậy.

Sau khi nghe những gì nhân viên công tác nói, Giang Trầm có chút lo lắng, một mình chăm đứa nhỏ, đây là việc anh trước giờ chưa từng thử qua.

Những thứ khác không sao, anh chỉ sợ Niệm Niệm khóc.

Trước kia, anh cho rằng Niệm Niệm giống anh, từ nhỏ đã không khóc, nhưng kể từ khi trải qua cảnh dỗ con gái thế nào cũng không dỗ được ở khu nghỉ dưỡng lần trước, đời này của Giang Trầm có thêm một nỗi sợ, chính là sợ con gái khóc.

… Anh thật sự rất tệ trong việc dỗ dành.

Theo thời gian từng chút một trôi qua, đồng hồ trên tường điểm hai giờ, Niệm Niệm từ trên giường bò dậy, cô bé mở cửa phòng, nhìn thấy ba đang ôm máy tính làm việc.


Lại không nhìn thấy bóng dáng mẹ.

"Ba ơi, mẹ đâu?" Niệm Niệm lên tiếng hỏi.

Giang Trầm tắt máy tính, anh thành thật trả lời: "Mẹ tạm thời không ở đây, thời gian tới ba và Niệm Niệm sẽ ở cùng nhau."

Giang Trầm giải thích với Niệm Niệm một chút, các mẹ đã đi nghỉ dưỡng, còn có một số quy định của tổ chương trình, bao gồm những việc như trong suốt thời gian ở cùng với ba, không thể liên lạc với mẹ.

Niệm Niệm nhíu mày hỏi: "Khi nào mẹ về ạ?"

"Ba không biết." Giang Trầm lắc đầu: "Ít nhất là trước sáng mai, mẹ sẽ không về."

Đôi mày của Niệm Niệm càng nhíu càng cao, nhìn ba không nói lời nào.

Giang Trầm quan sát nét mặt của Niệm Niệm, đang suy nghĩ nếu con gái khóc, anh nên dỗ con bé như thế nào.

Vì thế, một lớn một nhỏ ở trong phòng khách, ba nhìn con, con nhìn ba, mắt to trừng mắt nhỏ.

Nhưng cũng may, Niệm Niệm lại không khóc.
Cô bé ngồi xuống trước khối rubik 17x17, quay lưng lại với ba, tự mình chơi một mình.

Giang Trầm thấy Niệm Niệm không khóc thì cảm thấy yên tâm, anh tiếp tục mở máy tính, làm nốt chút công việc cuối cùng khi nãy chưa hoàn thành.

[Vậy mà Niệm Niệm không khóc nha.]


[Niệm Niệm không khóc thì không khóc đó, nhưng rất rõ ràng Niệm Niệm đã tức giận rồi, sao anh rể Giang không đi dỗ bé con thế?]

[Những chỗ khác Niệm Niệm đều trông giống mẹ, nhưng mặt mũi thật sự rất giống ba, vừa rồi lúc hai người mắt to trừng mắt nhỏ, biểu cảm quả thực giống nhau như đúc, thật sự rất buồn cười.]

Trong phòng khách bỗng chốc yên tĩnh lại, cho đến khi Giang Trầm làm xong công việc, thấy con gái xoay khối rubik quá vất vả, vì vậy anh ngồi xuống bên cạnh cô bé muốn giúp bé con.

Kết quả, Niệm Niệm thấy ba tới, cố ý dịch người một chút và giữ khoảng cách với ba, hơn nữa vẫn tiếp tục quay lưng lại với ba.

Lúc này Giang Trầm mới muộn màng nhận ra, thì ra con gái tức giận rồi.

Còn là giận anh nữa chứ.

Giang Trầm kinh ngạc nói: "Niệm Niệm đang tức giận sao? Giận ba sao?"

[Ặc... Không ngờ ngài Giang của chúng ta còn không nhận ra con gái đã tức giận?


[Lúc Niệm Niệm cố ý đưa lưng về phía ba, tôi liếc mắt một cái đã phát hiện Niệm Niệm tức giận, vậy mà bây giờ ba cô bé mới phát hiện].

Niệm Niệm tiếp tục quay lưng lại với ba.

Giang Trầm nói: "Niệm Niệm thật vô lý."

Niệm Niệm nghe được lời của ba, đôi tay đang xoay rubik chợt dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía ba, lông mày cô bé nhíu cao hơn, giống như đang nói: Sao Niệm Niệm lại vô lý chứ?

Giang Trầm lựa lời giải thích với con gái: "Mẹ rời đi là ý của tổ chương trình, ba giống như con sau khi mẹ rời đi mới nhận được tin. Chúng ta đều là người bị hại như nhau, nhưng Niệm Niệm bây giờ lại trách ba, con nói xem có phải rất vô lý không?"

[Người bị hại? Chị Dữu chẳng qua là đi nghỉ dưỡng mà thôi, anh rể Giang lại tự vẽ mình thành người bị hại, tổ chương trình: Nồi này chúng tôi không cõng!]

[Sao giám đốc Giang không dỗ Niệm Niệm, ngược lại còn nói đạo lý với Niệm Niệm, thật tức giận mà, lúc tôi tức giận phiền nhất việc người khác nói đạo lý với mình.]
 
Chương 146: C146: Chương 146


Niệm Niệm cũng rất tức giận, cô bé tức giận khi ba nói cô bé là người vô lý.

"Con không trách ba." Niệm Niệm nói.

"Vậy tại sao Niệm Niệm lại giận ba?"

"Con không tức giận, bây giờ con chỉ không muốn nhìn thấy ba thôi." Niệm Niệm nhăn mặt nhỏ, nặng nề thở dài rồi nói: "Nếu ba không lên chương trình thì tốt rồi, như vậy mẹ sẽ không đi."

"Cho nên, bây giờ ba tránh xa con một chút, nếu không Niệm Niệm thật sự sẽ tức giận đấy."

Giang Trầm: "..."

Thì ra, anh là bị ghét bỏ.


[Ha ha ha, ngài Giang lại bị ghét bỏ rồi!]

[Niệm Niệm mau giận ba con đi, để mọi người xem, bé cưng Niệm Niệm tức giận rốt cuộc là dáng vẻ như thế nào!]

[Mặc kệ có tức giận hay không, dỗ là đúng rồi, ngài Giang cố lên!]

Rất nhanh đã đến thời gian các khách mời tập trung, trước khi ra cửa, Niệm Niệm cuối cùng cũng cho phép ba tới gần cô bé.

Giang Trầm có chút khó khăn cầm lấy lược, nhìn tóc của con gái không biết nên bắt đầu từ đâu.

Sau một loạt thao tác, Niệm Niệm sờ sờ tóc của mình, phát hiện không giống với bình thường, bình thường mẹ sẽ giúp Niệm Niệm buộc hai cái b.í.m tóc nhỏ cực kì đáng yêu, bây giờ Niệm Niệm chỉ sờ được một búi tóc nhỏ trên đỉnh đầu.

Niệm Niệm sờ búi tóc nhỏ trên đầu và hỏi: "Đẹp không ạ?"

Giang Trầm gật đầu: "Đẹp mắt."

Lúc quay phim quay kiểu tóc mới của Niệm Niệm, nghe được hai chữ "đẹp mắt" của Giang Trầm, tay khiêng máy quay dường như run lên một chút.
Ngay trên đỉnh đầu của Niệm Niệm mọc ra một búi tóc nhỏ màu đen, bởi vì búi tóc được buộc quá cao, tóc phía sau không đủ dài nên rơi xuống vài lọn, thoạt nhìn loạn như cào cào.

Nếu so lại cùng với hai chữ "đẹp mắt" tuyệt đối không có chút dính dáng gì với nhau.

Niệm Niệm hoàn toàn tin tưởng lời ba nói, cô bé cho rằng kiểu tóc mới của mình thật sự rất đẹp, sau khi sờ thấy mấy lọn tóc rơi sau gáy, cô bé còn cố ý lấy tay chia tóc thành hai nửa rồi vuốt lên phía trước, như vậy trông có vẻ đối xứng, hẳn là sẽ đẹp hơn.


Khán giả:...

Cuối cùng, Giang Trầm đội mũ che nắng cho con gái, rồi hai người ra cửa.

Tổ chương trình lái xe đưa các ba con đến một mảnh ruộng rau rất lớn.

Ruộng rau được phân chia rất ngay ngắn, từng hàng từng hàng xếp theo thứ tự, trên cành mọc đầy cà chua đỏ mọng, thoạt nhìn vô cùng hấp dẫn.

Tổng đạo diễn Ngô Lực nói: "Cà chua đã chín, nếu không hái xuống sẽ bị thối ngoài ruộng. Buổi chiều hôm nay, nhiệm vụ của các ba con chính là hái toàn bộ cà chua trong ruộng rau này xuống, cống hiến một phần sức lực của mình vì những người già ở quê của chúng ta."

Lúc bắt đầu, bọn trẻ còn rất tích cực. Đối với bọn trẻ mà nói, hái cà chua là một việc rất thú vị. Nhưng dần dần, bọn trẻ phát hiện ra làm việc đồng áng rất vất vả, đặc biệt là phải đội nắng to trên đầu.

Mặc dù đã hơn bốn giờ chiều, nhưng mặt trời chiếu lên người, mồ hôi vẫn không ngừng chảy xuống.

Sau khi Niệm Niệm hái xuống mấy quả cà chua, trên mặt cô bé đã đầm đìa mồ hôi.


Niệm Niệm lấy từ trong sọt nhỏ của cô bé ra một cái quạt điện mini. Gió thổi phù phù vào mặt, cuối cùng cô bé mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Cái quạt điện mini này là lúc Niệm Niệm ra cửa, vì màu sắc bắt mắt nên cô bé mới đặc biệt cầm theo, mãi đến khi tới vườn rau, quạt điện mini mới phát huy công dụng của nó.

"Ba ơi, khăn tay nhỏ của con đâu?" Niệm Niệm vừa hỏi, vừa cầm quạt điện mini thổi vào mặt.

"Khăn tay?" Giang Trầm hỏi: "Khăn tay gì?"

Niệm Niệm có khăn tay nhỏ riêng của mình, mỗi lần mẹ đều dùng khăn đó để lau mồ hôi cho Niệm Niệm, man mát lành lạnh rất thoải mái.

"Con muốn khăn tay lau mồ hôi, con còn muốn uống nước, bình nước nhỏ của con đâu?" Niệm Niệm nói xong thì đi khắp nơi tìm đồ của cô bé, mỗi lần mẹ đưa cô bé ra ngoài đều đeo một cái túi màu xanh lam, trong cái túi ấy để đồ của Niệm Niệm, nhưng bây giờ không thấy cái túi ấy đâu.
 
Chương 147: C147: Chương 147


Giang Trầm chợt nhận ra cái túi màu lam mà vợ thường dùng kia đã bị mình bỏ quên lúc ra cửa, trong đó chứa một số đồ dùng cần thiết của Niệm Niệm khi ra ngoài.

"Xin lỗi con, Niệm Niệm." Giang Trầm đưa tay lau đi mồ hôi trên mặt: "Hình như ba quên mang theo rồi."

Hiện tại trở về lấy là không thiết thực, Giang Trầm tìm tổ chương trình xin hai chai nước, lại giúp Niệm Niệm lau mồ hôi, Niệm Niệm miễn cưỡng tha thứ cho ba.

Giang Trầm sờ lên mái tóc rối bời của con gái, lần đầu tiên ý thức được dường như anh không phải là một người cha tốt.

Không thể dỗ dành con gái, không thể buộc tóc cho con gái, ngay cả những thứ quan trọng khi con gái ra ngoài cũng quên mất...

Giang Trầm lại xin lỗi: "Niệm Niệm, xin lỗi con."


Niệm Niệm đáp: "Không sao đâu ạ."

Không mang theo bình nước với khăn tay cũng không phải chuyện gì to tát, dù sao cô bé còn có quạt điện mini có thể hạ nhiệt, những bạn nhỏ khác đều không có.

Niệm Niệm tiếp tục đeo gùi nhỏ, đi theo sau m.ô.n.g ba hái cà chua.

Giang Trầm sẽ đem cà chua trên cao hái xuống, thỉnh thoảng chừa lại một hai quả dưới thấp cho Niệm Niệm hái, như vậy Niệm Niệm sẽ có thể đuổi kịp bước chân anh.

Niệm Niệm hái được hai quả cà chua sẽ dừng lại, dùng quạt điện mini thổi vào mặt, thổi xong lại bỏ quạt điện mini vào trong gùi nhỏ, vô cùng nâng niu quạt điện mini.

Cô bé ngẩng đầu, thấy ba cũng đổ rất nhiều mồ hôi, đang định kiễng chân lên thổi cho ba. . truyện teen hay

Nhưng không đợi Niệm Niệm tiến lên, Giang Trầm đang hái cà chua phía trước, không biết nhìn thấy cái gì, đột nhiên lui về phía sau vài bước, sau đó không cẩn thận đụng phải Niệm Niệm vẫn luôn đi theo phía sau hắn.

Niệm Niệm ngồi phịch xuống đất, quạt điện mini trong tay cũng rơi xuống đất, trùng hợp bị Giang Trầm đi lùi giẫm trúng.

Vỡ rồi.
Niệm Niệm ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ba, rồi lại nhìn cái quạt điện mini bị giẫm nát: "...?!"

Giang Trầm cũng ngạc nhiên nhìn Niệm Niệm bị anh đụng ngã cùng với cái quạt điện mini bị anh giẫm nát.


Anh vội vàng đỡ con gái dậy: "... Xin lỗi con, ba không cố ý."

Niệm Niệm bĩu môi: "..."

Lần này, cô không thể tha thứ cho ba được.

Mông bé con không đau, nhưng nhìn quạt điện mini không thể dùng nữa sau khi rơi hỏng, Niệm Niệm đau lòng.

Sau khi không còn quạt điện mini, mồ hôi trên mặt Niệm Niệm chảy càng nhanh hơn, trên vầng trán nhỏ hai giọt mồ hôi lăn đến má, có chút ngứa ngáy, cô bé lấy tay lau đi. Nhưng bởi vì lúc nãy vừa té ngã, tay chống trên mặt đất đều là đất, bùn đất trộn lẫn với mồ hôi, lau lên mặt, nhất thời thành một con mèo hoa nhỏ lấm lem.

Đúng lúc này ống kính lia đến và quay được thứ khiến Giang Trầm khi nãy liên tục lui về sau.

Là một con bọ hung sừng chữ Y cực lớn màu đen.

[Tôi đoán được ngài Giang hôm nay sẽ hố con, nhưng tôi không đoán được ngài Giang sẽ hố con như vậy, Niệm Niệm thật đáng thương ha ha ha.]


[Chị Dữu mới rời đi hai ba tiếng ngắn ngủi, Niệm Niệm đã nhem nhuốc rồi. Đây chính là sự khác biệt giữa ba chăm con và mẹ chăm con.]

[Mẹ đâu rồi? Mau giải cứu Niệm Niệm!]

[Một con bọ hung sừng chữ Y thôi mà, không cắn người, giám đốc Giang có cần phải sợ thành như vậy không? Ngài là tổng giám đốc bá đạo, đường đường bá tổng lại bị một con bọ hung sừng chữ Y khi dễ, hahaha không được rồi, tôi sẽ cười c.h.ế.t mất.]

Giang Trầm thấy khuôn mặt con gái đỏ bừng, anh bế bé con đến một chòi nghỉ mát cách đó không xa, cởi mũ che nắng trên đầu cô bé xuống, biến nó thành quạt, quạt mát cho Niệm Niệm.

Lúc này, Khương Húc cũng chạy tới bên này nghỉ ngơi, thấy Niệm Niệm ngồi trong chòi nghỉ mát, cậu bé vui vẻ tiến lên chào ba Niệm Niệm với Niệm Niệm.

"Niệm Niệm, sao mặt cậu bẩn thế?" Khương Húc nhìn Niệm Niệm không giống thường ngày rồi nói tiếp: "Còn có tóc của cậu, sao tóc của cậu lại xấu như vậy?"
 
Chương 148: C148: Chương 148


Niệm Niệm liếc nhìn ba, bèn hỏi Khương Húc: "Xấu lắm sao?"

"Đặc biệt rất xấu."

Niệm Niệm giật lấy chiếc mũ che nắng từ tay ba, tự mình quạt mát. Cô bé quyết định từ bây giờ cô bé sẽ không để ý đến ba nữa.

Giang Trầm: "..."

Giang Trầm đành phải cởi mũ che nắng trên đầu xuống, tiếp tục quạt mát cho con gái.

Niệm Niệm dịch người sang bên cạnh, Giang Trầm di chuyển theo, Niệm Niệm tiếp tục dịch sang bên cạnh, Giang Trầm lại di chuyển theo cô bé.

Ngay cả Khương Húc ở một bên cũng cảm thấy bầu không khí giữa hai ba con có chút không ổn.

Khương Húc nhỏ giọng hỏi: "Chú Giang, tại sao Niệm Niệm tức giận vậy?"


Giang Trầm giải thích: "Niệm Niệm không tức giận, con bé chỉ tạm thời không muốn nhìn mặt ba mà thôi."

Niệm Niệm phản bác: "Niệm Niệm bây giờ rất tức giận!"

Tại sao ba lại ngốc như vậy, lúc cô bé không tức giận, ba hết lần này tới lần khác nói cô bé tức giận, hiện tại cô bé đã tức giận như vậy, ba lại nói cô bé không tức giận!

Tức c.h.ế.t Niệm Niệm mà.

Niệm Niệm có chút tủi thân, nếu có mẹ ở đây thì tốt rồi, Niệm Niệm rất nhớ rất nhớ mẹ.

"Xin lỗi con." Giang Trầm cũng rất ảo não, anh không quá có khả năng nắm bắt được tâm tình nho nhỏ của Niệm Niệm, tuy rằng trong lòng muốn cố gắng làm tốt, nhưng làm thế nào cũng không tốt: "Xin lỗi Niệm Niệm, ba sai rồi."

Lúc này, Giang Trầm vô cùng nhớ vợ mình.

May mắn thay, chủ mảnh đất này đã mang đồ ăn cùng đồ uống tới cho bọn họ, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng giữa Niệm Niệm và ba.

Trong đó, thứ được yêu thích nhất chính là nước ép dưa hấu.

Nước ép dưa hấu mát lạnh sảng khoái, bọn trẻ bưng lên, uống ừng ực vài ngụm, y hệt như nếm được thức uống ngon nhất thế giới.
Nhưng bởi vì nhiều người, nước ép dưa hấu mà chủ nhà mang đến lại có hạn, ngoại trừ các khách mời, còn có nhân viên công tác, mỗi người chỉ được chia cỡ một chén nhỏ ăn cơm.

Bọn trẻ uống xong vẫn cảm thấy có chút chưa dứt cơn thèm, nếu có thể uống thêm một chén nữa thì tốt rồi.

Niệm Niệm uống tương đối chậm, những người khác đều uống xong, trong bát cô bé vẫn còn gần nửa chén.


Nước ép dưa hấu uống vào rất ngọt, man mát lành lạnh, giải nhiệt tốt, Niệm Niệm không nỡ uống hết trong một lần.

Giang Trầm bởi vì chọc giận con gái, thấy Niệm Niệm thích uống nước ép dưa hấu, bèn để lại chén của mình cho con gái.

Chờ Niệm Niệm uống xong nước ép dưa hấu của mình, bên cạnh lại đưa tới một chén nhỏ.

"Niệm Niệm uống đi." Giang Trầm tiếp tục lấy mũ che nắng quạt mát cho con gái.

Nước ép dưa hấu uống quá ngon, Niệm Niệm quả thật còn muốn uống thêm một chút, cô bưng chén tới nhấp một ngụm nước ép dưa hấu thơm ngọt, tức giận với ba khi nãy dường như đã được dập tắt bởi một chén nước ép dưa hấu.

Thôi bỏ đi, lần này vẫn là tha thứ cho ba vậy.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Giang Trầm nói với con gái: "Niệm Niệm, con ở lại đây nghỉ ngơi một lát cho mát, ba đi hái cà chua trước."

"Vâng ạ." Niệm Niệm đáp lời.

Giang Trầm thấy con gái đồng ý bèn đứng lên rồi rời đi.


Nhưng anh không chú ý là Niệm Niệm ngồi ở chòi nghỉ mát lúc ngồi không cẩn thận đã đè lên vạt áo của ba, lúc ba đứng dậy, vạt áo tuột khỏi trong nháy mắt, Niệm Niệm đang bưng chén nước ép dưa hấu bị lực kéo này điều khiển, chúi người về phía trước.

Niệm Niệm không ngã, nhưng chén nước ép dưa hấu mà ba cố ý để lại cho cô, từ cổ áo của cô bé trở xuống, toàn bộ đều đổ lên người Niệm Niệm.

Quần áo màu trắng gạo bị nước ép dưa hấu nhuộm thành màu đỏ.

Ngoại trừ trên quần áo, trên miệng trên cổ Niệm Niệm cũng toàn là nước ép dưa hấu.

Niệm Niệm mở to đôi mắt như hòn bi ve, nhìn bóng lưng ba rảo bước, lại nhìn chính mình: "..."

... Hôm nay Niệm Niệm sẽ không thèm để ý đến ba nữa!

Chờ Niệm Niệm dùng quần áo lau nước ép dưa hấu trên mặt xong, Giang Trầm đi ra phát hiện mình không mang mũ, lại quay về lấy mũ, kết quả nhìn thấy Niệm Niệm đang ngây ngốc nhìn chằm chằm chén uống nước ép dưa hấu trong tay mình, lại nhìn trên người cô bé, phát hiện nước ép dưa hấu dường như đã đổ hết lên người.
 
Chương 149: C149: Chương 149


"Niệm Niệm, bị đổ nước ép dưa hấu sao con?" Giang Trầm giúp con gái lau chùi, phát hiện nước ép dưa hấu căn bản không thể lau sạch, anh lấy cái chén trống rỗng từ tay Niệm Niệm xuống và cất đi, rồi dặn dò con: "Không sao đâu, Niệm Niệm. Nhưng mà lần sau nhớ phải cẩn thận một chút, không được làm bẩn quần áo nữa, được không?"

Niệm Niệm: "..."

Thấy con gái không trả lời, còn mở to đôi mắt tròn xoe không chớp mà nhìn hắn, Giang Trầm hỏi: "Niệm Niệm, sao vậy con?"

Niệm Niệm: "Niệm Niệm tức c.h.ế.t đi được!"

Giang Trầm: "..."

[Ha ha ha ha ha, anh rể Giang một đi không trở lại trên con đường hố con!]


[Ha ha ha, ba chăm con thật sự rất nguy hiểm, chị Dữu mau trở lại, bé cưng của chị đang kêu gào tìm chị này!]

[Niệm Niệm: Ba làm đổ nước ép dưa hấu của con, hại con không được uống nước ép dưa hấu thơm ngọt, còn hại quần áo của con dính bẩn, kết quả ba lại đem lỗi tính lên người Niệm Niệm, Niệm Niệm thật sự tức c.h.ế.t đi được! Ha ha ha ha, đây là cặp ba con khôi hài hề hước gì vậy, rõ ràng không làm chuyện hài hước gì, nhưng tôi chính là cười đến không ngậm được mồm.]

[Ha ha ha, Niệm Niệm thật sự quá thảm, có thể thấy ba đang cố gắng làm thật tốt, nhưng có lẽ anh ấy thật sự chưa từng chăm con, thế nên mới luống cuống tay chân, càng muốn làm tốt, lại càng làm không tốt.]

[Một buổi chiều trôi qua, Niệm Niệm đã trở nên sắp không thể nhận ra, hahaha bởi vì quá bẩn, phỏng chừng mẹ trở về nhìn thấy cũng không dám ôm mất.]



Các mẹ ở phía bên kia được xe của tổ chương trình đưa đến một thị trấn nhỏ suối nước nóng nổi tiếng ở huyện bên cạnh.

Thị trấn nhỏ cách địa điểm ghi hình không xa, khoảng một giờ sau các mẹ đã đến nơi. Sau khi xuống xe, khu nghỉ dưỡng suối nước nóng cung cấp dịch vụ vô cùng tốt cho các cô.
Tổ chương trình mở một phòng phát sóng trực tiếp cho các mẹ, phát sóng hành trình một buổi chiều của mẹ trước khán giả.

Ngâm suối nước nóng, đi spa làm đẹp, ăn BBQ đặc sắc, chơi công viên nước,... Sau một buổi chiều vui chơi, các mẹ không biết mình hạnh phúc đến nhường nào.


Cũng sắp đến giờ cơm tối, mấy người Thẩm Minh Dữu lúc này đã làm xong spa và đang ngồi ở ghế tắm nắng chờ bữa tối được phục vụ.

Chỉ một lát sau, nhân viên khu nghỉ dưỡng bưng tới đủ loại món ngon, các mẹ mãn nguyện bưng rượu vang đỏ lên, uống cạn một ly.

Hoàn toàn trái ngược với các ba con đang làm việc trên đồng ruộng.

[Mấy chị gái này ai ai cũng mặt mày hồng hào, nói chung là thật sự chơi đã rồi.]

[Các chị gái bây giờ đều là mặt mộc này, trạng thái đều rất tốt, nhất là Thẩm Minh Dữu, làn da thật sự rất tốt, trắng trẻo hồng hào, một chút tì vết cũng không có, rốt cuộc là chăm sóc da như thế nào vậy?]

[Sắp xếp này của tổ chương trình rất được lòng tôi, trong cuộc sống hiện thực phần lớn đều là các mẹ chăm sóc con, các ba ở nhà làm ông lớn, hiện tại lật ngược lại, các ba cực khổ chăm con, các mẹ nghỉ dưỡng hưởng thụ, ngẫm lại đều cảm thấy thật đã!]

[Ha ha ha, nhìn bộ dáng các mẹ uống rượu vang đỏ hưởng thụ, đoán chừng không hề nghĩ tới mấy ba con phải ở ngoài ruộng làm việc cực khổ cả buổi chiều].


[Ba thì mặc kệ đi, chỉ là tội nghiệp cục cưng của chúng ta, cũng phải xuống ruộng làm việc, hì hà hì hục dùng chút sức lực nhỏ bé đến mệt mỏi đầm đìa mồ hôi.]

Các mẹ bắt đầu dùng bữa không lâu, tổ chương trình đã đặc biệt có tình người mở phòng phát sóng trực tiếp "Mẹ là siêu nhân" cho các mẹ, để các mẹ có thể vơi nỗi khổ nhớ nhung, nhìn một chút bé cưng nhà mình dưới sự dìu dắt của ba nó sẽ trôi qua như thế nào.

Tuy rằng các mẹ chơi rất vui vẻ, nhưng ba một mình chăm con, vẫn là thấy rất lo lắng.

Thẩm Minh Dữu cũng có chút lo lắng.

Niệm Niệm lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng tách khỏi mẹ suốt một ngày, cho dù ban ngày cô ra ngoài, buổi tối cũng sẽ về nhà, sẽ không để Niệm Niệm ở nhà một mình.
 
Chương 150: C150: Chương 150


Buổi chiều lúc rời đi, cô đi quá mức vội vàng, cô chưa kịp dặn dò Giang Trầm một số việc cần chú ý khi chăm sóc Niệm Niệm.

Tổ chương trình lại quy định, không thể nói chuyện điện thoại với các cục cưng, Thẩm Minh Dữu sợ Niệm Niệm ngủ trưa dậy sẽ tìm mẹ, không biết bé con có nổi giận hay không, lại càng không biết buổi tối bé con có thể thích ứng với việc không có mẹ ở bên cạnh hay không.

Đương nhiên, phần nhiều những lo lắng của cô là đến từ Giang Trầm.

Giang Trầm chưa từng một mình chăm con, thỉnh thoảng một hai lần Thẩm Minh Dữu có việc sẽ ném con cho anh, trong nhà cũng có quản gia và bảo mẫu, Giang Trầm chỉ cần chơi với Niệm Niệm một lúc, ở bên cạnh nhìn Niệm Niệm là được, những chuyện khác gần như đều do người khác làm giúp.

Lần này, mọi việc đều phải để Giang Trầm tự mình làm.

Buộc tóc, nấu cơm, gội đầu tắm rửa, dỗ ngủ... Đều phải do ba làm.


Thẩm Minh Dữu lo lắng cho con gái, nhưng trong lòng lại ôm chút kỳ vọng nho nhỏ, nói không chừng có lẽ Giang Trầm có thể làm tốt cũng nên.

Phòng phát sóng trực tiếp mở lên, Thẩm Minh Dữu ngước mắt nhìn qua.

Đầu tiên cô sững sờ một chút, sau đó dụi mắt, lại nhìn qua, lại ngây ngẩn cả người.

Trong ống kính có một bánh bao nhỏ, tóc rối tung rối mù, mặt mày nhem nhuốc, vết bùn vàng trên quần áo bên trái một vết, bên phải một vết, càng khó tin hơn là từ trước n.g.ự.c xuống đến tận trên quần có một vệt màu đỏ giống như là nước ép dưa hấu nhuộm lên...

Thẩm Minh Dữu lại nhìn những đứa bé khác, ừm, tuy rằng ít nhiều đều có chút lấm lem, nhưng so với bánh bao nhỏ này đã xem như rất sạch sẽ rồi.

Đã xác nhận, bánh bao nhỏ này chính là bạn nhỏ Niệm Niệm nhà cô!

Bánh bao nhỏ xinh xắn sạch sẽ nhà cô, đi theo ba còn chưa tới một buổi chiều đã lắc mình một cái, trở thành một bánh bao nhỏ nhem nhuốc.

Thẩm Minh Dữu nhắm mắt lại, cô thề, Giang Trầm xong rồi!

[Chị Dữu, xin hỏi chị có ngạc nhiên không, có bất ngờ không, bánh bao nhỏ sạch sẽ nhà chị đã biến thành bánh bao nhỏ bẩn thỉu.]
[Tôi cam đoan ngay lúc chị Dữu nhìn thấy phát sóng trực tiếp, tôi đã nhìn ra một luồng cảm giác nghiến răng nghiến lợi, xin kết luận: ngài Giang nguy rồi!]

[Chị Dữu về nhà nhất định sẽ giáo huấn ngài Giang đàng hoàng, Niệm Niệm hôm nay bị ba hại thảm rồi ha ha ha ha!]


Bọn trẻ trong ống kính, lúc này đang đi bên cạnh ba, vừa mới làm xong công việc và đang trên đường về nhà, ánh mắt của các mẹ tự động tìm kiếm bóng dáng của bé con nhà mình.

Nhìn xong bé con nhà mình, ánh mắt mới chuyển đến chỗ những đứa trẻ nhà khác.

Cho đến khi nhìn thấy Niệm Niệm, mấy bà mẹ cũng giống như Thẩm Minh Dữu, đều kinh hãi.

Phương Đường cười ha hả: "Minh Dữu, Niệm Niệm nhà cô sao lại biến thành như vậy! Ha ha, đây là lăn lộn trong bùn sao?"

Thẩm Minh Dữu cười trả lời: "Có lẽ là vậy, tôi cũng suýt chút nữa không nhận ra con bé."

Cố Ngải Phỉ nhìn hai đứa nhỏ nhà mình, Tử Ngải vẫn coi như sạch sẽ, trên quần áo của Tử Dục có chút bẩn, coi như là hai đứa nhỏ sạch sẽ nhất trong năm đứa nhỏ.

So với đứa nhỏ nhà Thẩm Minh Dữu đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Cố Ngải Phỉ uống một ngụm rượu vang đỏ, đây là lần vui vẻ nhất kể từ khi cô ta lên chương trình này cho tới nay.


Chỉ là chờ cô ta nhìn thấy bão bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, nụ cười trên mặt cô ta làm thế nào cũng không nở nổi.

Gần như tất cả bình luận trong bão bình luận đều là nhà Thẩm Minh Dữu, một tràng tiếng cười ha ha ha, tên phía sau không phải là Giang Niệm Niệm, thì chính là cái gì mà chị Dữu anh rể Giang, một tràng bão bình luận lướt qua, chỉ có thể lướt được một số ít bình luận về nhà mình ở trong góc.

Cố Ngải Phỉ lập tức cảm thấy rượu trong miệng trở nên đắng chát, nuốt xuống cũng không được mà nhổ ra cũng không xong.

Thẩm Minh Dữu nhìn chằm chằm vào bánh bao nhỏ trong ống kính.

Niệm Niệm nắm tay ba, đi theo chân ba, tuy rằng trên mặt nhem nhuốc, nhưng có thể nhìn ra, tâm trạng của bánh bao nhỏ cũng không tệ lắm, bước đi nhanh nhẹn lại thoải mái.

Thẩm Minh Dữu cười khẽ một tiếng, xem ra không có mẹ ở bên, Niệm Niệm cũng có thể chơi rất vui.
 
Chương 151: C151: Chương 151


Giang Trầm biết được nước dưa hấu trên người Niệm Niệm là do anh không cẩn thận làm đổ, trong lòng càng thêm áy náy.

Cho nên khi hái cà chua, Giang Trầm rất cố gắng, chỉ hy vọng làm xong cho nhanh, rồi dỗ dành cô con gái đang giận lẫy của mình.

Sau khi Niệm Niệm nói rằng bé rất giận, bé đã không thèm nói chuyện với ba mình nữa, cho dù anh bắt chuyện, Niệm Niệm cũng không quan tâm anh, ngay cả khi anh giúp bé lau mồ hôi, bé cũng gạt tay của anh ra.

Xem chừng giận thật rồi.

Niệm Niệm quả thật rất giận, bé ngồi ở trong chòi nghỉ mát, vừa ngẩn người vừa thở dài mấy lần.

"Chị Niệm Niệm, chị làm sao vậy?"


Chu Tử Ngải bên cạnh cũng được ba cho vào chòi bên này để tránh nóng, thấy chị Niệm Niệm vẫn thở dài, bé mới hỏi.

Búi củ tỏi của chị Niệm Niệm đã xổ ra hết, phần tóc được búi trên đỉnh đầu tuy rằng không bung ra hết nhưng cũng rối bời, ngoại trừ chỗ đó thì phần tóc con xung quanh đều xoã ra, Chu Tử Ngải muốn giúp chị cột lại phần tóc đã bung ra,nhưng giống như chúng tự có ý thức vậy, cứ túm lên lại rơi xuống mấy lần, Chu Tử Ngải đành bó tay.

Niệm Niệm nhìn b.í.m tóc vừa gọn gàng vừa xinh đẹp của Tử Ngải, lại thở dài.

"Chị nhớ mẹ." Niệm Niệm nhìn quần áo bẩn thỉu của mình, bé nhớ mẹ rất nhiều.

"Em cũng nhớ mẹ." Tử Ngải nghe chị gái nói nhớ mẹ, cũng nghĩ đến mẹ mình, hái cà chua không vui chút nào, vừa nóng vừa mệt, bé không thích tí nào.

Vốn dĩ có ba dỗ thì không sao, nhưng bây giờ nghe chị Niệm Niệm nói nhớ mẹ, Tử Ngải lập tức nghĩ đến mẹ mình, bé cũng nhớ mẹ. . truyện kiếm hiệp hay

"Hu hu..." Tử Ngải càng nghĩ càng buồn, bĩu môi khóc lên, "Em nhớ mẹ, em muốn mẹ, hu hu..."

"..." Niệm Niệm đang buồn bã bỗng giật mình khi nghe tiếng bé khóc.

"Em đừng khóc." Niệm Niệm giúp em lau nước mắt, "Mẹ sắp về rồi, chúng ta cùng nhau chờ mẹ về nhé?"
"Em muốn mẹ ngay bây giờ." Tử Ngải thút thít, cô bé nắm lấy tay chị nói, "Chị Niệm Niệm, chúng ta cùng đi tìm mẹ nha? ”

"Nhưng chúng ta không biết mẹ đang ở đâu, tự mình đi tìm sẽ bị lạc đường, nếu lạc đường gặp phải người xấu, sẽ không bao giờ gặp lại mẹ nữa."


"Tử Ngải không muốn gặp phải người xấu."

"Vậy chúng ta ngoan ngoãn, ở nhà chờ mẹ trở về, được không?"

"Được" Tử Ngải sụt sịt, nước mắt rơi xuống, "Nhưng chị Niệm Niệm, em vẫn nhớ mẹ rất nhiều. Hu hu.."

Tử Ngải không hề gào to khóc lớn, mà bé cố nén tiếng khóc của mình lại, nước mắt giống như từng viên ngọc trai rơi xuống, nhìn vô cùng đáng thương.

Cảm xúc của trẻ em rất dễ lây, Niệm Niệm vốn rất nhớ mẹ, bây giờ nhìn em gái khóc đến đau lòng như vậy, bé cũng muốn khóc theo.

Lúc Chu Cảnh Hành dẫn Tử Dục tới uống nước, thì thấy con gái mình đang khóc nức nở.

Vốn dĩ Tử Ngải đang thút thít, vừa thấy ba mình, giống như có được chỗ dựa, cuối cùng bé ôm cổ ba oà khóc: "Ba, con nhớ mẹ, ba mau gọi cho mẹ, để cho mẹ trở lại, hu hu, mau để cho mẹ trở lại!"

Chu Cảnh Hành vỗ nhẹ lưng con gái dỗ dành: "Mẹ sẽ về sớm thôi, có ba ở bên cạnh cũng được mà. ”


“Không giống, con chỉ muốn mẹ, muốn ngay bây giờ!”

Chu Tử Dục bên cạnh thấy em gái khóc, vành mắt lập tức đỏ theo, mặt nhóc bị phơi nắng tới đỏ bừng, lúc ba hái cà chua, Tử Dục cũng muốn theo em gái sang một bên nghỉ ngơi, nhưng ba nói nhóc là một người đàn ông nhỏ, không thể lười biếng, cho nên nhóc chỉ có thể theo ba làm việc cả ngày.

"Con cũng muốn mẹ, hu hu..." Tử Dục ấm ức cả ngày cuối cùng cũng không kìm được mà bật khóc cùng em gái.

Cặp song sinh vừa khóc, trong nháy mắt Chu Cảnh Hành cảm thấy rất đau đầu.

Vốn dĩ anh ta cho rằng tổ chương trình chỉ quay quá trình bọn họ xuống đồng làm việc, quay một chút thì có thể trở về, ai ngờ tổ sản xuất yêu cầu bọn họ thực sự làm việc, còn chẳng có nổi ngụm nước, nguyên mảnh ruộng lớn như vậy, diện tích phân cho các ông bố cũng không nhỏ, làm thì tất nhiên có thể làm xong, nhưng trước giờ bọn họ chưa từng xuống ruộng, mà thời tiết còn nóng như vậy nên khó tránh bực bội.

Sự kiên nhẫn của Chu Tử Dục càng lúc càng ít khi nghe tiếng khóc của bọn trẻ, anh ta kéo tay Chu Tử Dục, để nhóc đứng đối mặt với cây cột lớn trong chòi: "Chu Tử Dục, con là anh trai, em gái khóc anh trai không dỗ thì thôi, lần nào cũng khóc theo em,ba nói với con bao nhiêu lần rồi, con trai thì không được mít ướt. Giờ con đứng đây hối lỗi đi! ”
 
Chương 152: C152: Chương 152


Chu Tử Dục thấy ba phạt mình, nhóc tránh qua một bên, cảm xúc càng bùng nổ, nhóc dậm mạnh chân hét lên: "Không muốn, hu hu, con không muốn bị phạt!"

Chu Cảnh Hành quát lớn: "Không được khóc nữa! Đứng yên! ”

Anh ta nắm lấy cánh tay con trai mình, để nhóc đứng quay mặt vào tường suy nghĩ về lỗi lầm của mình.

Chu Cảnh Hành vẻ mặt vô cùng nghiêm túc dạy dỗ con trai, giọng nói cũng rất nghiêm khắc, ngay cả Chu Tử Ngải trong n.g.ự.c anh ta cũng bị ba mình làm hoảng sợ quên cả khóc.

Niệm Niệm cũng sửng sốt, cô bé nhích cơ thể bé nhỏ của mình giấu sau cột, không để ba của Tử Ngải nhìn thấy bé.

[Hình như Chu Cảnh Hành hơi bị nghiêm khắc với Tử Dục quá rồi, trong năm đứa nhỏ chỉ có Tử Dục liên tục làm việc, nghỉ ngơi rất ít, ngay cả Triệu Nhất Dương lớn nhất cũng có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn nhóc, cậu nhóc mới ba tuổi rưỡi thôi, Chu Cảnh Hành không cần phải nghiêm khắc với nhóc như vậy.]

[Nghiêm khắc cũng không sao, mấu chốt là Chu Cảnh Hành quá nghiêm khắc với con trai, lại quá mức khoan dung với con gái,phân biệt đối xử như vậy thực sự không tốt, chưa kể rõ ràng là Tử Ngải khóc trước, Chu Cảnh Hành lại chỉ nổi giận với Tử Dục, thật sự không công bằng chút nào.]


[Đây sao có thể xem là nổi giận được, chỉ là đang dạy con mà thôi.Thực ra, việc các ông bố nghiêm khắc và khắt khe hơn với con trai là điều hoàn toàn dễ hiểu.]

[Chu Cảnh Hành đã làm rất tốt, cặp song sinh nhỏ tuổi nhất, hơi chút liền khóc, mùa hè Chu Cảnh Hành vừa phải làm công việc đồng áng, vừa phải chăm sóc con, xem như là người vất vả nhất trong năm ông bố.]

[Chu Cảnh Hành một là không đánh Tử Dục, hai là không mắng Tử Dục, chỉ muốn để nhóc bình tĩnh lại mà thôi, dù sao khóc cũng không phải là cách giải quyết vấn đề, không thể để đứa nhỏ hình thành thói quen hơi tí liền khóc, Chu Cảnh Hành làm vậy không có gì sai.]

Sau khi Chu Cảnh Hành để Tử Dục đứng phạt xong, bế con gái đến dưới một gốc cây lớn cách đó không xa, vừa dỗ con gái, vừa làm cho bản thân cũng bình tĩnh lại.

Chu Tử Dục đối mặt với cây cột nức nở một hồi..

Sau khi nhóc từ từ nín,một bàn tay nhỏ bé đột nhiên từ phía sau cây cột vươn ra, trong lòng bàn tay bẩn thỉu đó còn có một viên kẹo.

Cái đầu nhỏ của Niệm Niệm ló ra từ sau cột, cô bé cảnh giác nhìn ba của Tử Ngải cách đó không xa, thấy anh ta không có nhìn bên này mới nhỏ giọng nói với Tử Dục: "Kẹo nè, cho em đó. ”

Viên kẹo này là lúc ba đi ra ngoài, để ở trong túi bé, Niệm Niệm cũng quên luôn.

Thấy Tử Dục cứ khóc mãi, Niệm Niệm mới nhớ tới viên kẹo này, nên đã đưa cho cậu nhóc.
Tử Dục bóc vỏ rồi bỏ kẹo vào miệng, hương vị ngọt ngào lan tỏa trên đầu lưỡi làm tâm trạng nhóc ngay lập tức khá lên.

Chu Tử Dục l.i.ế.m môi, nhóc ngồi xuống bên cạnh Niệm Niệm, sau khi ăn kẹo tâm tình tốt lên, đung đưa hai chân.


"Em ghét ba." Chu Tử Dục tâm sự với chị gái nhỏ ở bên cạnh, "Ba chỉ thích em gái, không thích em. ”

Niệm Niệm không có anh chị, cũng không có em trai hay em gái nên cô bé không thể hiểu được tâm tình của Tử Dục bây giờ, nhưng bé cũng hùa theo Tử Dục: "Chị cũng ghét ba. ”

Tử Dục hỏi: "Ba chị cũng chỉ thích em gái không thích chị sao? ”

"Không" Niệm Niệm không có em gái.

"Ba chị cũng sẽ hung dữ với chị, phạt chị đứng sao?"

"Không luôn." Niệm Niệm lắc đầu, bé lớn đến từng tuổi này nhưng lần duy nhất ba tức giận với bé là lần bị chó rượt ở resort, ba hung dữ bảo Niệm Niệm "Nín dứt", nhưng mà so với ba Tử Ngải vừa rồi thì hình như ba của bé cũng không phải quá dữ, càng chưa bao giờ có chuyện phạt đứng.

"Vậy ba chị có bắt chị làm việc cả ngày, không cho chị nghỉ không?"

"Không có." Niệm Niệm lại lắc đầu, ba sợ bé bị cháy nắng, sợ bé mệt mỏi, sao có thể để cho bé tiếp tục làm việc đây.


Chu Tử Dục không tìm được chỗ giống nhau nào giữa hai đứa cậu nhóc bĩu môi, khó hiểu hỏi: "Vậy tại sao chị lại ghét ba chị? ”

Niệm Niệm cũng tự hỏi.

Phải, tại sao cô bé lại ghét ba?

Hình như cũng không phải ghét, chỉ là rất giận mà thôi.

Nhưng mà bây giờ ngẫm lại, hình như không còn tức giận như vậy nữa.

Giang Trầm làm xong việc trước, những ông bố khác vẫn còn đang bận nhưng anh không có ý định giúp bọn họ làm việc, sau khi dọn dẹp xong, anh vội vàng đi tới chòi nghỉ mát.
 
Chương 153: C153: Chương 153


Mấy đứa nhỏ đã tụ tập sẵn trong chòi, mấy ông bố sợ bọn nhỏ bị say nắng nên đâu dám để cho chúng thực sự làm việc, đều là vừa làm vừa chơi, sau đó trực tiếp để cho bọn nhỏ ở trong chòi tự mình chơi.

"Chú ơi, con muốn ăn mận, chú dẫn chúng con đi hái mận đi." Khương Húc thấy có người lớn tới, chỉ vào cây mận trước mặt, muốn chú dẫn bọn nó đi hái.

Cây mận kia khá cao, Khương Húc hái không được, vừa rồi cậu nhóc vốn định trèo lên cây hái, nhưng bị nhân viên ngăn lại, Khương Húc đành phải nhờ người lớn hỗ trợ.

"Con cũng muốn đi, con cũng muốn đi." Sau khi thấy Khương Húc đưa ra ý tưởng hái mận, những đứa trẻ khác cũng nói theo.

Cây mận kia cũng là của chủ nhân mảnh đất này, lúc nãy đưa đồ ăn tới đã nói rồi, các ba ba có thể dẫn theo con mình đi hái để nếm thử.

Giang Trầm thấy tuy Niệm Niệm không lên tiếng nhưng vẻ mặt cũng rất háo hức, Giang Trầm vốn muốn dỗ con gái vui vẻ, lập tức đồng ý.

"Chú ơi, con muốn tự mình hái, chú bế con đi." Khương Húc không phải muốn ăn mận, cậu nhóc chỉ muốn hưởng thụ niềm vui hái mận mà thôi.

Giang Trầm bế Khương Húc lên, nhóc vui vẻ cười ha ha, giơ tay hái mấy quả mận.


Vốn dĩ còn muốn hái thêm vài quả nữa, nhưng chú siêu nhân của nhóc rất nhanh đã thả nhóc xuống, lại bế những bạn nhỏ khác lên.

Giang Trầm ôm con nhà khác lên, để mỗi bé đều được hái vài quả, ngay lập tức đã đến phiên cục cưng nhà mình.

Niệm Niệm đang định dang tay để ba bế bé, nhưng ba lại đột nhiên ngồi xổm xuống,hai tay xốc nách nâng bé lên cao, sau đó Niệm Niệm đã ngồi lên cổ ba.

"Ôi." Niệm Niệm sợ hãi kêu lên một tiếng, hai tay bé nắm lấy tóc ba mình để ổn định cơ thể của mình.

May mắn ba đứng rất vững, hai tay cũng rất khoẻ, vững vàng giữ Niệm Niệm an toàn trên vai anh.

"Đừng sợ, con sẽ không ngã." Giang Trầm nói, "Hái đi, Niệm Niệm muốn hái bao nhiêu cũng được. ”

Niệm Niệm phát hiện mình ngồi trên cổ ba thì cao hơn những đứa trẻ vừa rồi, có thể hái được mận ở chỗ cao hơn, to hơn và chín hơn.

Bé rất nghe lời, từ từ buông hai tay đang nắm lấy tóc ba, vươn tay tới cành mận trên đầu.

Cuối cùng, Niệm Niệm đã hái được hơn nửa mũ mận.

Khương Húc ở một bên nhìn thấy túi mận của Niệm Niệm vừa to vừa tròn, lại nhìn trong tay nhóc và những bạn nhỏ khác, chỉ có năm, sáu quả vừa nhỏ vừa xanh.

Chú này thiên vị quá, Niệm Niệm có thể ngồi trên vai chú để được đứng cao nhất, hơn nữa muốn hái bao lâu thì hái, bọn họ chỉ chỉ hái được vài trái rồi bị chú bỏ xuống.
Khương Húc nói: "Chú, con cũng muốn ngồi lên, con còn muốn hái nhiều mận ngọt hơn nữa. ”

Cậu nhóc vừa mới ăn mận mình hái, vừa đắng vừa chua, không ngon chút nào.


"Có thể, nhưng mà đợi ba con tới đi." Giang Trầm nói, "Chú là ba của Niệm Niệm, vai chỉ cho Niệm Niệm ngồi. ”

Khương Húc: "..."

Chú nói có vẻ rất hợp lý, nhóc không thể phản bác được.

Nghe được lời ba nói, lông mày Niệm Niệm giật một chút, khóe miệng cũng hơi cong.

Đối với ba mà nói, hình như Niệm Niệm là một tồn tại rất đặc biệt.

Tuy rằng không biết đặc biệt bao nhiêu, nhưng trong lòng Niệm Niệm có chút ngọt ngào, cô bé cúi đầu nhìn mấy trái mận đỏ tròn nằm trong mũ của cô bé, chọn ra một quả mận đỏ nhất, chín nhất, cắn một miếng, chua chua ngọt ngọt, rất ngon.

Sau đó, bé lại chọn một quả mận xanh nhất từ bên trong, vẫy tay với ba ý bảo ba cúi đầu.

Giang Trầm vừa rồi đang chỉnh quần áo, không phát hiện động tác nhỏ của Niệm Niệm, tuy rằng không biết Niệm Niệm kêu anh cúi đầu làm gì, nhưng anh vẫn ngồi xổm xuống, hỏi: "Sao vậy? ”

Niệm Niệm thừa dịp ba nói chuyện trong nháy mắt, nhanh chóng nhét quả mận xanh nhất trong tay vào miệng ba.

"..." Giang Trầm theo bản năng cắn một cái.


Chua, quá chua.

Anh vừa định nhổ ra thì nghe con gái nói, "Bé ngoan không nên lãng phí thức ăn."

"Baa tốt cũng vậy." Niệm Niệm vừa dạy ba quý trọng đồ ăn, vừa chọn một quả mận ngọt ngào khác để vào trong miệng mình.

Giang Trầm: "..."

Theo Niệm Niệm mà nói, nếu anh nhổ mận ra, có nghĩa là anh không phải là một người ba tốt.

Còn có thể làm gì khác, cũng chỉ có thể ăn.

Giang Trầm tuỳ tiện nhai vài miếng rồi phun hạt ra, anh chỉ cảm thấy chua tới ê răng, chua tới nỗi gương mặt đẹp trai cũng nhăn lại.
 
Chương 154: C154: Chương 154


Niệm Niệm nhìn thấy biểu tình của ba,lộ ra nụ cười đắc ý khi thực hiện được trò đùa..

Ai bảo ba luôn bắt nạt bé, Niệm Niệm cũng phải bắt nạt lại!

[Ha ha ha Niệm Niệm rõ ràng cố ý, đây là phản kích tốt nhất của Niệm Niệm đối với ba bé!]

[Niệm Niệm giỏi, cuối cùng cũng lừa ba được một lần, lần sau tiếp tục, lừa thêm mấy lần cũng không sao ha ha ha.]

[Anh rể Dữu tuy rằng không giỏi trong việc nuôi con, nhưng thái độ vẫn rất tốt, nếu làm sai sẽ lập tức xin lỗi Niệm Niệm, còn có thể dỗ dành Niệm Niệm, rõ ràng biết con gái đùa nghịch, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện ăn quả mận kia, thật sự rất tốt!]

[A a a nghe chưa, Giang tổng vừa mới nói anh là ba của Niệm Niệm, vai chỉ cho Niệm Niệm ngồi, nghe được lời này thật sự cảm động,đứa trẻ nào cũng muốn được ba mẹ thiên vị trắng trợn như vậy, loại thiên vị này có thể khiến bé có cảm giác an toàn, vì biết rằng mình được yêu thương, huhu nếu như tôi cũng có người ba như vậy thì tốt rồi, đáng tiếc tôi không có, hâm mộ Niệm Niệm.]

[Giang tổng cố lên, phải luôn luôn tốt với Niệm Niệm như vậy, làm cho Niệm Niệm chúng ta mãi mãi hạnh phúc!]


Sau khi hái hết cà chua, Niệm Niệm nắm tay ba, vô cùng vui vẻ về nhà.

Việc đầu tiên anh làm khi về đến nhà là giúp Niệm Niệm tắm gội.

Nhìn thấy con gái bẩn thành bộ dáng này, Giang Trầm chột dạ, cũng không biết vợ mình có nhìn thấy bộ dạng bẩn thỉu của Niệm Niệm, hy vọng cô sẽ không nổi giận với anh mới tốt.

Dưới sự chỉ đạo của Niệm Niệm, tuy rằng quá trình không được như ý muốn, nhưng ít nhất cũng xem như giúp con gái tắm rửa xong.

Niệm Niệm thay quần áo sạch sẽ, sau khi sấy khô tóc, cuối cùng cũng trở lại thành bánh bao nhỏ sạch sẽ, thanh mát sảng khoái.

Mấy ông bố đưa các con mình nghỉ ngơi một chút chẳng bao lâu đã đến giờ ăn tối.

Bữa tối hôm nay, phải do các ba tự nấu, mỗi người ba cần phải nấu ít nhất hai món ăn, ngoại trừ con của mình ra, không thể để bất cứ ai khác giúp đỡ.

Giang Trầm không biết nấu cơm, các ông bố khác biết, tổ tiết mục biết, khán giả cũng biết.

[Anh rể Dữu cuối cùng cũng xuống bếp rồi, mọi người mau đến xem!]

[Tôi rất thích chương trình này, khi còn sống vẫn có thể nhìn thấy ông chủ lớn của tập đoàn Lăng Vũ tự mình xuống bếp, ha ha thật thú vị.]
[Nói nhỏ một câu, tôi chính là nhân viên của tập đoàn Lăng Vũ, ở chương trình này có thể thấy được đại boss hoàn toàn khác với bình thường ở công ty!]

[Lầu trên đừng đi, mau phổ cập cho chúng tôi một chút, Giang tổng bình thường ở công ty rốt cuộc là như thế nào? Có gì khác với bây giờ?]


[Có gì khác hả, đại khái bị đại boss liếc một cái, thì cả người run rẩy, mà đại boss trong chương trình, từng khiến tôi hoài nghi là một người khác mạo danh, quá mức ôn hòa.]

Biểu hiện của Giang tổng, quả nhiên nằm trong dự liệu của mọi người, tuy rằng không đến mức nổ phòng bếp, lúc nấu cơm thoạt nhìn cũng đẹp trai, nhưng mà... Các bước sai, kỹ thuật sai, cái gì cũng sai.

Rõ ràng muốn nêm giấm, mà lại nêm một nắp nhỏ nước tương vào.

Rõ ràng muốn nêm muối, nhưng lại cầm lấy hộp gia vị cho đường vào.

Giang Trầm hầu như đã mắc toàn bộ những sai lầm của người mới vào bếp.

Cuối cùng, dưới sự nỗ lực của Giang tổng, hai món ăn không thể xác định đã được bưng lên bàn ăn.

Bốn ông bố đã hoàn thành mười món ăn.

Giang Trầm và Triệu Hằng lần lượt làm hai món, Chu Cảnh Hành và Khương Nguyên làm ba món.


Mười món ăn được bưng lên bàn, bọn nhỏ đã sớm đói bụng bưng chén cơm lên ăn.

Ngoại trừ hai món Giang Trầm nấu ra, tám món còn lại đều có người ăn.

Giang Trầm tự mình cũng bưng chén ăn cơm, ăn thức ăn mà mình nấu, người khác không ăn, anh nhất định muốn nếm thử.

Gắp một miếng sườn chua ngọt, rõ ràng là chua ngọt, nhưng không ngọt cũng không chua, ngược lại là đắng.

Lại gắp thêm một đĩa rau củ khác, quá ngọt, hơn nữa lượng đường vượt quá tiêu chuẩn, Giang Trầm không hiểu lắm, món ăn này, anh nhớ rõ anh không nêm đường, không biết vì sao lại ngọt.

"Các con, các con mau nếm thử hai món ăn do chú Giang nấu, xem hương vị thế nào." Khương Nguyên thấy hai món ăn kia không có người thử, liền hảo tâm gắp một miếng sườn, rủ bọn nhỏ cùng mình nếm thử.

Cắn một miếng, suýt chút nữa anh ấy đã phải nhổ ra, thật sự quá ghê.
 
Chương 155: C155: Chương 155


Vị Giang tổng này, này có khả năng kiếm tiền đỉnh cao nhưng lại không có chút tài nấu ăn nào, quả nhiên làm người phải biết phát huy sở trường ở lĩnh vực riêng của mình.

"Cũng tạm, có thể ăn được." Khương Nguyên cố nuốt miếng sườn trong miệng, lát sau cũng không dám động viên bọn nhỏ nói ăn thử nữa.

"Phải không?" Khương Húc là một đứa trẻ dũng cảm, nghe ba nói hai món ăn đen ngòm kia có thể ăn, cậu nhóc tò mò gắp lấy, cắn một miếng, "Phi, phi, phi..."

Khương Húc thè lưỡi, phun thức ăn trong miệng ra: "Ba, thức ăn của chú Giang dở quá! ”

Thật sự rất dở! Dở như vậy, ba còn nói ngon.

Tại sao lại lừa con trai mình?!

"..." Khương Nguyên đưa một lý nước cho con trai mình, ngượng ngùng cười lễ độ với với Giang Trầm.

Giang Trầm tự nhiên sẽ không để lời của khương Húc trong lòng, món ăn của mình dở cỡ nào, anh rõ ràng hơn ai hết.


Nhưng lúc này, có một đôi đũa lại lặng lẽ vươn vào trong đĩa rau xào của Giang Trầm.

Niệm Niệm ăn một miếng thức ăn do ba nấu, nói với Khương Húc bên cạnh: "Kỳ thật cũng không phải rất dở. ”

Sợ Khương Húc không tin, cô bé lại gắp một đũa ăn, rau ngọt, quả thật không ngon, nhưng cũng không phải rất khó ăn.

"Ừ, thật sao?" Khương Húc thấy giọng điệu của Niệm Niệm chắc chắn như vậy, cậu nhóc nghĩ, có lẽ chỉ là sườn xào chua ngọt không ngon, món rau xào kia có thể ăn được?

Khương Húc ôm ý muốn ăn thử một lần nữa, đặt đũa xuống đĩa rau xào, cắn một miếng, ngọt quá, ngọt quá.

Khương Húc không thích, cậu nhóc còn muốn nôn ra.

Nhưng lúc này, ánh mắt trong suốt của Niệm Niệm lại nhìn cậu nhóc nói: "Có phải món ăn này được hơn không? ”

Nhìn ánh mắt em gái, Khương Húc cũng không biết vì sao, đột nhiên lại ngượng ngùng nhổ thức ăn ra, cậu nhóc gian nan nuốt xuống thức ăn trong miệng, nói: "Ừm, cũng được. ”

Niệm Niệm nghe được, cuối cùng trong mắt lộ ra ý cười, sau đó gắp cho anh Khương Húc một đũa: "Anh ăn nhiều một chút. ”

Khương Húc: "..."

Có phải em gái cố ý chỉnh cậu nhóc phải không, cậu nhóc thật sự không muốn ăn nữa!

[Đau lòng cho Khương Tiểu Húc, bị ba lừa một lần còn không đủ, lại bị em gái lừa ăn món đen xì của chú Giang.]
[Có ai cảm thấy Niệm Niệm hình như cố ý hay không, bởi vì Khương Húc nói thức ăn của ba cô bé quá khó ăn, cho nên Niệm Niệm mất hứng, cố ý chỉnh anh trai?]

[Niệm Niệm đang bảo vệ ba đi, ha ha ha có phải ba mình chỉ có mình có thể bắt nạt không, còn người khác thì không, nếu như dám bắt nạt ba bé, Niệm Niệm sẽ bắt nạt lại!]

[Giờ này khắc này, Niệm Niệm chính là áo bông nhỏ tri kỷ của ba, một chút gió cũng không lọt!]


......

Sau khi ăn tối và chơi một lúc, các ông bố trở về nhà với con của họ.

Sắp tới chín giờ, là giờ tắt phát sóng trực tiếp.

Ngay khi khán giả còn chưa thỏa mãn,quản lý phòng phát sóng trực tiếp đã gõ một dòng chữ vô cùng tươi sáng ngay dưới khu vực bình luận - -

Theo yêu cầu của nhiều khán giả: thời gian phát sóng trực tiếp tối nay sẽ được kéo dài đến 10:30 tối.

Sau khi khán giả đọc được thông báo này đều vô cùng phấn khích.

[Wow, hôm qua vừa yêu cầu, hôm nay chương trình đã thoả mãn chúng ta, thật chu đáo!]

[Nhưng hôm nay các mẹ không có ở đây, tuy rằng ngắm mấy cục cưng và các bố cũng rất tốt, nhưng tối rồi, tôi chỉ muốn xem cảnh ba mẹ âu yếm phát đường thôi!]

Phần bình luận vì phòng phát sóng trực tiếp kéo dài đã vô cùng náo nhiệt.

Mà bọn nhỏ lúc này, đã mệt mỏi vô cùng.


Buổi sáng có đại hội thể thao, buổi chiều làm đồng, bọn nhỏ cả ngày mệt lử, vừa chạm gối là ngủ ngay.

Thời gian biểu của Niệm Niệm rất đều đặn, chín giờ là thời gian ngủ của bé, bình thường lúc phòng phát sóng trực tiếp ngừng, khán giả sẽ nhìn thấy Thẩm Minh Dữu sẽ hôn lên trán Niệm Niệm, nói với Niệm Niệm một câu mẹ yêu con, sau đó Niệm Niệm lập tức sẽ ngủ thiếp đi.

Nhưng tối nay, Niệm Niệm nằm ở trên giường có hơi lạ.

Giang Trầm nhìn đồng hồ, đã chín giờ, "Niệm Niệm, mau nhắm mắt lại, đã đến giờ đi ngủ rồi."

Niệm Niệm nghe lời nhắm mắt lại.

Bình thường Niệm Niệm rất dễ ngủ, vừa nhắm mắt là ngủ ngay, nhưng đêm nay không biết vì sao, chỉ là không ngủ được.

Niệm Niệm nằm trên giường, thân thể nhỏ bé một hồi lật sang trái, một hồi lại lăn sang phải, trông như mất ngủ.

Giang Trầm cũng phát hiện ra vấn đề, anh vỗ vai Niệm Niệm hỏi: "Sao vậy Niệm Niệm?”
 
Chương 156: C156: Chương 156


Niệm Niệm mở mắt ra: "Ngủ không được. ”

Giang Trầm: "..."

Giang Trầm chưa bao giờ dỗ con gái ngủ, chỉ có thể lấy điện thoại di động ra tìm vài câu chuyện cổ tích đọc cho Niệm Niệm nghe.

Đọc mấy lần liên tiếp mà Niệm Niệm vẫn không ngủ.

Lúc anh đọc xong, muốn tiếp tục đọc cuốn khác, Niệm Niệm liền nói: "Ba, đừng đọc nữa.”

Giang Trầm cho rằng con gái không thích câu chuyện anh đọc, liền nói: "Vậy ba hát ru cho con ngủ nha? ”

Niệm Niệm lắc đầu nói: "Không cần, ba đừng làm phiền Niệm Niệm ngủ. ”

Được rồi, con gái không thể ngủ được cũng đổ lên đầu anh.

[Đừng mà, Niệm Niệm không muốn nghe ba hát, nhưng chúng ta muốn nghe, Giang tổng kệ đi, hát một chút!]

[Có phải Niệm Niệm nhớ mẹ nên mới không ngủ được không?]


[Đã gần mười giờ rồi, Niệm Niệm còn chưa ngủ, Niệm Niệm rốt cuộc làm sao vậy, nhất định là có gì đó không thoải mái.]

Giang Trầm nhìn đồng hồ, cũng có chút lo lắng, anh đắp chăn cho Niệm Niệm, "Niệm Niệm mau ngủ đi, ba không làm phiền con”

Nhưng Niệm Niệm vẫn là ở trên giường lăn qua lộn lại, thậm chí còn có chút nôn nóng.

Giang Trầm xuống giường, đi ra ngoài nói chuyện với tổ chương trình, muốn gọi điện thoại cho vợ.

Rất nhanh, thông qua chương trình, Giang Trầm đã liên lạc được với Thẩm Minh Dữu.

Tối nay Thẩm Minh Dữu cũng hơi khó ngủ, bình thường giờ này Niệm Niệm đã sớm ngủ rồi, nhưng cô lại có chút lo lắng, sợ tối nay không thấy mẹ, Niệm Niệm sẽ khóc tìm mẹ.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Minh Dữu không ở bên cạnh con gái kể từ khi Niệm Niệm được sinh ra.

Mãi cho đến khi tổ tiết mục đưa điện thoại qua, Thẩm Minh Dữu nghe Giang Trầm ở đầu dây bên kia nói Niệm Niệm không khóc cũng không tìm mẹ, cô mới yên lòng.

Tuy yên tâm, lại có một chút mất mát.

Có vẻ như không phải con bé không thể rời cô, mà là cô không thể rời khỏi nó.

Thẩm Minh Dữu vừa thở phào nhẹ nhõm, Giang Trầm lại nói: "Nhưng đêm nay, Niệm Niệm mất ngủ, đến bây giờ vẫn chưa ngủ được. ”

"Sao có thể lại mất ngủ?" Chất lượng giấc ngủ của Niệm Niệm rất tốt, mỗi đêm đúng chín giờ liền đi ngủ, cô nhìn đồng hồ, hiện tại đã mười giờ, Niệm Niệm còn chưa ngủ, tim Thẩm Minh Dữu lại nhói lên.
"Có thể là do nhớ mẹ." Giang Trầm nói, "Có cách nào dỗ Niệm Niệm ngủ không? ”

Nếu giờ mà để Niệm Niệm nói chuyện điện thoại với mẹ, chỉ sợ Niệm Niệm sẽ thật sự khóc nháo, Thẩm Minh Dữu nhất thời cũng không trở về được, Giang Trầm cũng chỉ có thể hỏi vợ cách để dỗ con gái ngủ.

"Trước tiên anh lấy s.ú.n.g b.ắ.n nhiệt độ đo cho Niệm Niệm, xem Niệm Niệm có chỗ nào không thoải mái không." Thẩm Minh Dữu suy nghĩ một chút nói, "Nếu như thân thể không thoải mái, anh có thể thử kể chuyện nghe hoặc cho Niệm Niệm nghe hai bài ru ngủ, xem có thể dỗ dành con bé ngủ không. ”

"Nếu như vẫn không được, chờ lát nữa em sẽ liên lạc với tổ tiết mục, gọi điện thoại video với Niệm Niệm, xem có tác dụng không."

"Được." Giang Trầm an ủi, "Niệm Niệm có lẽ nhớ em, cho nên không ngủ được, em đừng quá lo lắng. ”


Sau khi cúp máy, Giang Trầm dựa theo lời Thẩm Minh Dữu nói, đo nhiệt độ cơ thể cho Niệm Niệm, phát hiện mọi thứ đều bình thường, bản thân Niệm Niệm cũng nói cô bé không thấy khó chịu.

Giang Trầm gửi tin nhắn cho Thẩm Minh Dữu, nói cho cô biết con bé không sao.

Anh vừa buông điện thoại xuống, lập tức lại nhận được tin nhắn của vợ: Mỗi đêm trước khi đi ngủ, em sẽ hôn lên trán Niệm Niệm, nói em yêu con bé, có lẽ Niệm Niệm đã quen hành vi này, anh thử xem có ích không.

Giang Trầm đi tới trước giường, ánh mắt Niệm Niệm thoạt nhìn có chút mệt mỏi, rõ ràng đã rất mệt mỏi, nhưng mà lại mở to hai mắt không ngủ được, Giang Trầm ngồi xuống, cúi người hôn lên trán Niệm Niệm, nói: "Niệm Niệm, ba yêu con. ”

Niệm Niệm mở to đôi mắt màu nho tím nhìn ba, "Ư" một tiếng, tỏ vẻ Niệm Niệm đã biết.

Một giây trôi qua, một phút trôi qua, mười phút trôi qua...

Niệm Niệm vẫn không ngủ.

Giang Trầm thở dài, xem ra biện pháp của vợ cũng vô dụng.

Khi anh nghĩ để Niệm Niệm nói chuyện video với vợ, đầu óc Giang Trầm khẽ động, giống như đột nhiên nghĩ tới gì đó.

Anh một lần nữa cúi đầu xuống, lại hôn lên trán Niệm Niệm, nói: "Niệm Niệm, mẹ yêu con. ”

Niệm Niệm chậm rãi nhắm hai mắt lại.


Một giây, hai giây, ba giây. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vết Thương Ẩn
2. Em Là Hũ Mật Của Anh
3. Tà Đạo Tu Tiên Lục
4. Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn
=====================================

Ngáy...

Niệm Niệm ngủ thiếp đi, còn ngáy nhỏ rất đáng yêu.

[Cho nên, Niệm Niệm không ngủ được, là vì không nghe được câu "Mẹ yêu con" này sao?]

[Niệm Niệm: Ba yêu con thì có lợi gì, con muốn mẹ yêu con! Ha ha ha, địa vị của anh rể Dữu trong lòng Niệm Niệm, hoàn toàn không thể so sánh với chị Dữu.]

[Ba yêu con VS mẹ yêu con, ba yêu con đã hoàn toàn thất bại!]
 
Chương 157: C157: Chương 157


Sau khi Niệm Niệm ngủ say, Giang Trầm mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh gửi tin nhắn cho Thẩm Minh Dữu, nói cho cô biết Niệm Niệm đã ngủ, vì bận rộn cả ngày nên anh cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Mười giờ rưỡi tối, khi khán giả đang chờ phát sóng trực tiếp kết thúc, quản lý phòng livestream lại xuất hiện, tặng cho bọn họ một cái phúc lợi lớn —

Thời gian phát sóng trực tiếp ngày mai sẽ dời từ 9 giờ thành 6 giờ 30, khán giả muốn xem các ba dậy sớm chăm sóc các bé như thế nào thì nhớ chuẩn bị xem nhé.

[Còn có phúc lợi này? Tổ chương trình hôm nay cũng quá có tình người!]


[Đã nhận thông báo, sáng mai nhất định xem đúng giờ!]

[Đã đặt xong đồng hồ báo thức, ngủ một giấc lập tức lại có thể nhìn thấy các bé đáng yêu của chúng ta rồi!]

Sáng sớm có thể nhìn thấy dáng vẻ rời giường của các bé vừa mới tỉnh ngủ, còn có thể nhìn thấy dáng vẻ các ba vụng về chăm sóc các bé, tổ tiết mục có lòng như vậy, đương nhiên khán giả cũng vô cùng vui vẻ.

Sáng sớm hôm sau, đúng sáu giờ rưỡi, show《Mẹ Là Siêu Nhân》 đã chiếu.

Người đầu tiên xuất hiện trong phát sóng trực tiếp là quán quân Olympic Triệu Hằng, cuộc sống của Triệu Hằng luôn kỷ luật, mỗi ngày đều dành nhiều thời gian vận động, sáu giờ sáng đã rời giường rèn luyện thân thể đã trở thành việc cơ bản anh ấy làm mỗi ngày.

Vì vậy lúc sáu giờ rưỡi khi ống kính phát sóng trực tiếp vừa mở, khán giả nhìn thấy Triệu Hằng chạy bộ buổi sáng bên ngoài vừa mới về đến nhà, đầu ướt đẫm mồ hôi.

Lúc này Triệu Hằng đã tập thể dục được một lúc, vì để cho con trai ngủ thêm một lát mà mãi đến sáu giờ rưỡi anh ấy mới trở về, kéo con trai đang ngủ trên giường dậy.

"Con không dậy nổi." Triệu Nhất Dương ôm chăn, cực kỳ đáng thương nói: "Ba, cho con ngủ thêm một lát đi."
"Không được, đã sáu giờ rưỡi, con phải dậy, Triệu Nhất Dương, bây giờ ba cho con ba phút rời giường, đánh răng, rửa mặt, ba phút sau tập hợp ở phòng khách, nếu không, hôm nay con thêm một trăm cái chống đẩy!"

Triệu Hằng giống như một huấn luyện viên ma quỷ, vỗ tay không cho con trai khoảng thời gian giảm sốc nào, chỉ vào đồng hồ và nói: "Ba, hai, một, bắt đầu đếm ngược."


"A... Con không muốn tập thêm!" Triệu Nhất Dương tỉnh táo lại vò đầu bứt tóc, cậu nhóc bị ép rời giường, chạy như điên đến nhà vệ sinh, đi vệ sinh đánh răng rửa mặt, đồng hồ đếm ngược trong tay Triệu Hằng vừa hết ba phút, đúng lúc Triệu Nhất Dương chạy đến phòng khách.

Không nhiều hơn một giây, cũng không ít đi một giây.

Triệu Hằng hài lòng gật đầu.

[Động tác Triệu Nhất Dương thật liền mạch lưu loát, rõ ràng bình thường cậu nhóc hay bị ba luyện tập như vậy, quá đáng thương.]

[Có một người ba làm vận động viên là tốt hay xấu? Chuyện tốt chính là lúc nào cũng có thể khoe khoang với người khác ba của mình là quán quân Olympic, chuyện xấu chính là mỗi ngày đều bị ba là quán quân điên cuồng huấn luyện, có lẽ đây là vừa đau khổ vừa vui vẻ đi ha ha.]

[Triệu Hằng thật sự nghiêm khắc với bản thân, cũng rất nghiêm khắc với con trai.]


Sáng sớm Triệu Nhất Dương bị ba bắt đi rèn luyện thân thể, ở bên phòng phát sóng trực tiếp của Khương Nguyên, Khương Húc đang nằm trên giường lớn ngủ chổng vó, đang yên đang lành đầu giường không ngủ, hết lần này tới lần khác ngủ cuối giường, một tay khoác lên người ba, một chân suýt đạp vào mặt ba.

Hai ba con ngủ đến không biết gì, căn bản không biết phòng phát sóng trực tiếp đã mở.

[Ha ha ha, Khương Tiểu Húc thật là, ban ngày nghịch ngợm, ngay cả ngủ một giấc cũng không thành thật!]

[Khương Húc ngủ giống như con nhà tôi, cũng không biết ngủ như thế nào, qua một đêm sẽ lăn đến cuối giường, thậm chí còn nhiều lần ngã xuống dưới giường.]

Quả thực quay lúc sáu giờ rưỡi hơi sớm đối với những khách mời ghi hình chương trình, thậm chí khán giả vào phòng phát sóng trực tiếp cũng ít hơn so với mọi ngày.
 
Chương 158: C158: Chương 158


Ngay khi khán giả bước vào phòng phát sóng trực tiếp của nhà Thẩm Minh Dữu, bọn họ đoán máy quay có lẽ cũng đang quay cảnh Giang Trầm và Giang Niệm Niệm đang ngủ say, không ngờ máy quay lại quay được một dáng vẻ ông chủ lớn thức đêm tăng ca.

Giang Trầm đang ngồi ở chiếc bàn cũ kỹ trong phòng khách, trên bàn đặt máy tính, bên cạnh đặt một ly cà phê uống hơn nửa, hiển nhiên anh đã dậy từ sớm, đã tiến vào trạng thái làm việc từ lâu.

[Ôi, sớm như vậy anh rể Giang đã bắt đầu làm việc sao, không phải là một đêm không ngủ đi, thật vất vả!]

[Mới đi đến các phòng phát sóng trực tiếp khác dạo một vòng, tất cả mọi người đang ngủ, có Triệu Hằng dậy tập thể dục buổi sáng, nhưng anh ấy là vận động viên vẫn luôn rất kỷ luật, vốn tưởng rằng đến phòng phát sóng trực tiếp nhà Thẩm Minh Dữu, Niệm Niệm và ba Niệm Niệm chắc cũng đang ngủ, không nghĩ tới tổng giám đốc Giang đã bắt đầu làm việc, hơn nữa xem ra hẳn đã làm việc một lúc rồi, quả nhiên làm tổng giám đốc cũng không dễ làm như vậy.]

[A a a a tha thứ cho tôi sáng sớm liền thét chói tai, tổng giám đốc Giang đeo kính mắt làm việc ở dưới ánh đèn, dáng vẻ làm việc thật sự rất đẹp trai, có một loại cảm giác văn nhã bại hoại, tôi thật sự u mê khuôn mặt này!]


Quả thật Giang Trầm đã làm việc từ sớm, năm giờ anh rời giường, tự pha cho mình một ly cà phê, rồi ngồi trước máy tính.

Giang Trầm luôn thức dậy sớm, ban ngày phải dẫn Niệm Niệm ghi hình chương trình, chỉ có thể tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi này mà làm việc.

Máy quay trực tiếp bên cạnh không có chút quấy nhiễu nào đối với anh, anh đã bước vào trạng thái làm việc quên mình.

Đạo diễn quay phim nhìn thấy trong mưa bình luận rất nhiều khán giả đều đang hô to "Tổng giám đốc Giang thật đẹp trai". Đạo diễn chiều fan lập tức giao nhiệm vụ cho quay phim ở trong tai nghe, vì thế người quay phim vì thỏa mãn yêu cầu của khán giả, hắn bước từng bước một tới gần Giang Trầm làm việc, phóng to sườn mặt hết sức đẹp trai của anh, Giang Trầm đang làm việc nghe được động tĩnh, anh quay đầu nhìn về phía người quay phim, hạ giọng nhắc nhở nói: "Cậu quay quá gần."

Quả nhiên, trong mưa bình luận xuất hiện tiếng khen ngợi đầy màn hình.

Đúng lúc này, một bàn tay nhỏ vặn chốt cửa phòng ngủ, đầu tiên là một cái đầu tròn nho nhỏ thò ra khởi cửa, sau đó chính là một cái bụng nhỏ tròn vo xuất hiện trong máy quay.

Niệm Niệm dụi mắt, nhìn thấy ba lại làm việc ở phòng khách, cô hỏi: "Ba, mẹ đâu?"
Niệm Niệm cho rằng mình ngủ một giấc tỉnh lại là có thể nhìn thấy mẹ, nhưng vừa mới mở mắt, vẫn không nhìn thấy mẹ của cô bé. . Truyện Hot

"Mẹ đâu?" Niệm Niệm một bên hỏi, một bên nhìn bốn phía xung quanh tìm kiếm bóng dáng mẹ, có lẽ mẹ đã trở lại, chỉ là cô bé không tìm được mà thôi.


[Tôi phát hiện mỗi lần Niệm Niệm mở cửa câu đầu tiên luôn là: ba, mẹ đâu?]

[Đúng rồi, sao mẹ còn chưa về, mau trả mẹ lại cho bánh bao nhỏ của chúng ta đi.]

[Tôi cho rằng tiết mục tổ sáu giờ rưỡi mở trực tiếp là muốn cho khán giả nhìn thấy mẹ về nhà, hình ảnh người một nhà gặp lại cảm động đâu, kết quả vừa mở truyền hình trực tiếp, mẹ vẫn không có trở về.]

[Niệm Niệm thật sự nhớ mẹ nhưng cô bé lại rất ngoan, không khóc, không ồn ào, ngược lại khiến cho người ta đau lòng.]

Giang Trầm thấy con gái dậy, anh tháo kính, đứng dậy đi tới trước mặt Niệm Niệm.

"Niệm Niệm, mẹ còn chưa về."


Niệm Niệm rất tủi thân: "Ba nói rồi, sáng nay mẹ sẽ về."

Giang Trầm: "Ba nói là, sáng nay mẹ sẽ không về. Còn sau sáng nay khi nào mẹ về, ba cũng không chắc chắn."

Nghe được lời của ba, Niệm Niệm càng uất ức.

Cô bé hừ một tiếng, đẩy cửa phòng chạy cộc cộc cộc về phòng ngủ, leo lên giường, trùm chăn kín mít.

Giang Trầm đi theo vào lại nhìn thấy trên giường phồng lên cái lều nhỏ, hiển nhiên là con gái đang tức giận.
 
Chương 159: C159: Chương 159


Sợ Niệm Niệm tự mình trùm chăn đến nghẹt thở, anh cố gắng xốc chăn đang đắp trên người cô bé ở trên giường.

Nhưng tay anh vừa dùng sức kéo chăn ra, đã bị một bàn tay nhỏ bé thò ra từ trong chăn đánh một tiếng "Bốp".

Niệm Niệm đánh xong lại nhanh chóng rụt bàn tay nhỏ bé của mình về.

Giang Trầm hơi dở khóc dở cười: "Niệm Niệm, sao con lại vô lý thế."

[Không xong, xem ra tổng giám đốc Giang của chúng ta lại muốn cùng con gái bảo bối của mình giảng đạo lý, tổng giám đốc Giang ngài tỉnh táo chút, hiện tại con gái cần ngài dỗ dành, không cần ngài cùng bé con giảng đạo lý nha!]

[Niệm Niệm: Mỗi lần ba đều nói con vô lý, rõ ràng con là bé cưng hiểu chuyện nhất!]

Giang Trầm cũng cho rằng Niệm Niệm là cục cưng coi trọng đạo lý nhất, cho nên anh cho rằng chỉ cần anh nói như vậy, Niệm Niệm sẽ không chịu thua sẽ xốc chăn lên, nói đạo lý với ba, nhưng lúc này anh tính sai rồi.

Trong chăn truyền đến giọng nói rầu rĩ của Niệm Niệm: "Con chính là không nói lý như vậy đó."


Mẹ đi mà không chào Niệm Niệm, ba nói sáng sớm tỉnh dậy là Niệm Niệm có thể gặp mẹ, kết quả ba lại nói dối, người lớn đều không nói đạo lý, tại sao Niệm Niệm phải nói đạo lý.

Nghe được giọng nói suy sụp của Niệm Niệm, trong lòng Giang Trầm cũng không thoải mái lắm, anh đang nghĩ nên an ủi con gái như thế nào, chợt nghe thấy một tiếng thở dài nho nhỏ trong chăn truyền đến.

Niệm Niệm nhỏ giọng nói: "Hôm nay, Niệm Niệm phải làm Niệm Niệm phản nghịch."

Hai ngày trước Niệm Niệm có nghe Triệu Nhất Dương nhắc tới, cậu nhóc có một người anh họ phản nghịch, làm cho ba mẹ cậu nhóc rất đau đầu, Niệm Niệm không hiểu phản nghịch là có ý gì, anh Nhất Dương giải thích, phản nghịch chính là không nói đạo lý, nếu ba đã nói Niệm Niệm vô lý, vậy Niệm Niệm hôm nay coi như một Niệm Niệm phản nghịch đi.

"..." Giang Trầm cảm thấy vô cùng buồn cười, anh nhịn cười hỏi: "Xin hỏi Niệm Niệm phản nghịch thế nào?"

"Không rời giường, không đánh răng, không rửa mặt, không ăn cơm, không hoàn thành nhiệm vụ..." Niệm Niệm tỉ mỉ đếm từng hành vi phản nghịch mình sắp sửa làm.

Giang Trầm: "Niệm Niệm, đây không phải phản nghịch, đây là lười."

Niệm Niệm: "..."

Giang Trầm không nhịn được, cười ra tiếng.

Niệm Niệm ở trong chăn nghe được tiếng cười của ba càng tức giận hơn.
Niệm Niệm bị ba cười, cô bé che chăn kín nặng nề hừ một tiếng.

Giang Trầm nhận ra được con gái càng tức giận, đành phải xin lỗi: "Niệm Niệm, ba không nên cười."

"Nhưng ba đã cười."


"Cho nên ba nói sai rồi."

"Xin lỗi cũng vô dụng."

"Vậy Niệm Niệm nói cho ba biết, như thế nào mới có tác dụng?"

"Làm thế nào cũng vô dụng."

"…"

[Ha ha sáng sớm đã có thể thưởng thức cảnh tổng giám đốc Giang của chúng ta dỗ con gái, không uổng công tôi dậy sớm, cố ý ngồi canh phòng livestream.]

[Không được chê cười Niệm Niệm của chúng ta, hôm nay để Niệm Niệm làm một đứa bé phản nghịch đi.]

[Niệm Niệm mau nổi loạn lên, để ba nếm thử sự lợi hại của Tiểu Niệm Niệm chúng ta ha ha ha!]

Trong lúc Niệm Niệm đang tức giận với ba, một phòng phát sóng trực tiếp khác cũng có cục cưng tỉnh lại.


Fan trong phòng phát sóng trực tiếp của Cố Ngải Phỉ, cũng đã sớm ngồi xổm canh giữ ở nơi đó, chờ phòng phát sóng trực tiếp vừa chiếu, mọi người thấy Chu Cảnh Hành và cặp song sinh đang ngủ, người tỉnh lại đầu tiên, là bạn nhỏ Chu Tử Ngải.

Sau khi Tử Ngải tỉnh lại, cũng giống như các bạn nhỏ khác, bắt đầu tìm mẹ, lúc cô bé đứng lên, không cẩn thận giẫm phải anh trai, trực tiếp đánh thức Tử Dục.

Bị em gái giẫm vào cánh tay rất đau, Tử Dục lập tức khóc lên.

Tử Ngải thấy anh trai khóc, lại phát hiện mẹ không có ở đây, vì thế cũng khóc theo anh trai.

[Ai nha, chân Tử Ngải giẫm lên Tử Dục, hình như giẫm lên rất đau.]

[Cả hai đứa trẻ đều khóc, ba mau dậy dỗ dành bọn trẻ đi.]

Khi khán giả đang chờ mong Chu Cảnh Hành bị tiếng khóc của cặp song sinh đánh thức và vội vàng dỗ dành các bé, Chu Cảnh Hành nằm ở trên giường cuối cùng cử động.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top