Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ
Chương 220: C220: Chương 220


Đường Khiêm rất thích cách Lâm Tịnh ngồi trò chuyện thành thật với anh ta như vậy, bây giờ trông cô ấy dịu dàng hơn bình thường rất nhiều, không còn là Lâm Tịnh luôn mạnh mẽ thờ ơ với thế giới bên ngoài nữa.

Đường Khiêm thấy tư thế ngồi của cô có hơi lệch, đưa tay đỡ cô ấy, đáp: “Đúng vậy, tại sao cô ấy lại đồng ý kết hôn thương mại nhỉ?”

Lâm Tịnh cố gắng ngồi thẳng dậy, cô ấy khịt mũi, còn có thể bởi vì cái gì nữa?

Đương nhiên là vì thích rồi!

Giang Trầm thấy Đường Khiêm đưa người đi rồi, anh mới bước tới cõng Thẩm Minh Dữu trên lưng rời đi.

Thẩm Minh Dữu dựa vào lưng anh, sau khi rời khỏi khách sạn, lúc bị gió đêm thổi qua, cơ thể cô càng thấy khó chịu hơn.

“Đừng nhúc nhích.” Giang Trầm vỗ m.ô.n.g cô, ra hiệu người sau lưng thành thật một chút.


Nhưng người ở sau lưng sau khi anh nghe được lời anh nói, càng không thành thật, cô vùi đầu vào giữa vai và cổ anh, cọ qua cọ lại, sau đó lại hỏi: “Anh đánh m.ô.n.g em làm gì?”

Giang Trầm trả lời cô: “Anh không đánh.”

“Không đánh?” Giọng Thẩm Minh Dữu càng to hơn: “Vậy đó chính là sàm sỡ!”

“...” Giang Trầm nhìn xung quanh, phát hiện xung quanh không có ai mới thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ vợ anh đã là ngôi sao lớn, nếu tiêu đề tin tức ngày mai ghi là “Thẩm Minh Dữu lớn tiếng mắng chửi vì chồng sờ mông”, sau khi Thẩm Minh Dữu tỉnh rượu tỉnh e là sẽ thật sự muốn ly hôn với anh!

Vất vả lắm cũng tới được bãi đỗ xe, Giang Trầm bế người lên xe. Sau khi xe khởi động, Thẩm Minh Dữu cũng ngoan ngoãn hơn.

Nhưng một lát sau, Thẩm Minh Dữu lại bắt đầu không ngồi yên.

Cô cảm thấy buồn nôn, loạng choạng ngã vào người Giang Trầm, Giang Trầm thuận thế ôm cô vào lòng.

Thẩm Minh Dữu tìm tư thế thoải mái nhất, hoàn toàn nằm trên người anh, lúc này mới cảm giác thoải mái hơn đôi chút.

Giang Trầm cảm nhận được hơi thở của người trong lòng đang phả vào n.g.ự.c mình, anh hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
Nhưng anh không thể bình tĩnh được.

… Giang Trầm muốn giở trò lưu manh.


Lúc tỉnh táo Thẩm Minh Dữu chắc chắn không cho anh hôn, nhưng bây giờ cô đã say, lén lút hôn một cái, chắc là sẽ không bị phát hiện đâu.

Dù sao hai vợ chồng cũng đã năm sáu tháng không hôn nhau. Nếu không hôn nữa, ngay cả Niệm Niệm cũng sẽ nghi ngờ bọn họ sắp ly hôn.

Giang Trầm cúi đầu xuống, hai tay anh ôm lấy cơ thể Thẩm Minh Dữu kéo cô ngửa đầu lên, vừa chuẩn bị hôn một cái, lại bị Thẩm Minh Dữu đột nhiên động đậy cho một cái tát vào mặt.

Giang Trầm: “...”

Thẩm Minh Dữu nhéo mặt anh, hung dữ hỏi: “Anh là ai? Anh muốn đưa tôi đi đâu. Tôi nói cho anh biết, buôn bán phụ nữ và trẻ em là hành vi phạm pháp, sẽ phải ngồi tù!”

“...” Giang Trầm chặn bàn tay đang vung vẩy loạn xạ của cô lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh là chồng của em đây!”

“Chồng?” Thẩm Minh Dữu mở to đôi mắt mơ màng, lẩm bẩm: “Chồng tôi đã c.h.ế.t rồi.”

Anh là một người sống sờ sờ đang ngồi đây, tại sao lại thành người c.h.ế.t rồi?


Giang Trầm thấy Thẩm Minh Dữu cuối cùng cũng không lộn xộn nữa, anh buông bàn tay đang nắm tay cô ra, giúp cô vén mớ tóc rối bù trên trán ra sau tai, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi cô: “… Chết như thế nào?”

Thẩm Minh Dữu: “Bị tôi mắng chết.”

“... Em mắng anh ta cái gì rồi?” Giang Trầm đoán trong lòng Thẩm Minh Dữu đã từng mắng mình. Từ trước đến nay anh chưa từng thấy dáng vẻ Thẩm Minh Dữu mắng người là như thế nào, không biết trong lòng cô đang mắng anh cái gì. Nhưng có thể mắng người sống đến mức c.h.ế.t đi, điều đó chứng tỏ bị mắng không hề nhẹ.

“Đồ lưu manh!” Quanh năm không về nhà, về nhà là lại làm mấy hành động lưu manh rồi lại đi, không phải đồ lưu manh thì là cái gì?

Thẩm Minh Dữu ngã vào trong n.g.ự.c Giang Trầm, mơ màng nói: “Giang Trầm là một tên lưu manh!”

Giang Trầm - người mới vừa nãy còn muốn giở trò lưu manh: “...!!!”
 
Chương 221: C221: Chương 221


Giang Trầm bị chửi là đồ lưu manh nên đã thành thật suốt đường về khách sạn.

Thẩm Minh Dữu đang say khướt trong vòng tay anh, ngoại trừ thỉnh thoảng khó chịu lẩm bẩm vài câu, nửa đoạn đường sau cũng được coi là ngoan ngoãn.

Xe chạy thẳng tới cửa khách sạn, Giang Trầm đỡ người xuống rồi cõng trên lưng như thường lệ, sau đó đi vào khách sạn.

Lúc này đã khuya, trong sảnh khách sạn cũng không có người, Giang Trầm cõng người đi thẳng đến thang máy. Nhưng anh không phát hiện ra, camera ở cách đó không xa vừa chụp lại được hình ảnh Giang Trầm cõng Thẩm Minh Dữu từ cửa khách sạn đi vào trong thang máy.

Khách sạn này gần thành phố S, trong đó thường xuyên có nhiều người nổi tiếng sinh sống, bên ngoài khách sạn gần như quanh năm đều có những thợ săn ảnh ngồi chầu trực.


Thợ săn ảnh thấy đã muộn như vậy, ban đầu cũng chẳng ôm hy vọng gì, đang ngủ gà ngủ gật, kết quả lại nhìn thấy một bóng người cao lớn cõng một người phụ nữ trên lưng đi vào khách sạn.

Thợ săn ảnh vừa liếc nhìn đã nhận ra ngay người đàn ông cao lớn kia chính là Giang Trầm của Lăng Vũ Tư Túc, người phụ nữ trên lưng anh không ai khác chính là Thẩm Minh Dữu!

Thợ săn ảnh lập tức trở nên tỉnh táo, tin tức hôm nay chắc chắn kiếm được rất nhiều tiền.

Bây giờ Thẩm Minh Dữu có độ nổi tiếng rất cao ở trên mạng, ngoài chương trình tạp kỹ, gần đây cô còn trở thành nữ chính trong bộ phim truyền hình do Tần Tùng đạo diễn. Chất lượng phim truyền hình do Tần Tùng đạo diễn đều được đảm bảo, mặc dù trên mạng có rất nhiều người khinh thường Thẩm Minh Dữu, nhưng tình thế trong giới giải trí đã đảo ngược, có rất nhiều chuyện có thể xảy ra. Diễn viên trẻ hôm nay không được coi trọng, không chừng sẽ có một ngày nào đó bay lên trời cao nhờ một bộ phim truyền hình, thành công gia nhập vào dàn sao hạng A, những chuyện này cũng không phải là chuyện hiếm trong ngành.

Thợ săn ảnh tuy không bám đuôi ngôi sao nhưng anh ta khá thích Thẩm Minh Dữu. Theo anh ta thấy, sau này Thẩm Minh Dữu nhất định sẽ trở nên nổi tiếng và phát triển tốt hơn bây giờ.

Bây giờ có thể chụp được ảnh Thẩm Minh Dữu, trong lòng anh ta thấy vô cùng hưng phấn.

Chẳng bao lâu sau, Thẩm Minh Dữu lại leo lên hot search.
#Chồng cõng vợ#

#Cặp vợ chồng Thẩm Minh Dữu - Giang Trầm cùng nhau trở về khách sạn#


“Hahahahaha tổng giám đốc Giang luôn cõng Dữu Tử đi catwalk ở sảnh khách sạn đấy à, tại sao lưng lại thẳng, bước đi lại đẹp trai đến thế chứ!”

“Dữu Tử như này là do ngủ thiếp đi hay là uống say rồi thế?”

“Vóc dáng Dữu Tử cũng cao, nhưng khi được tổng giám đốc Giang cao 1m9 cõng trên lưng, đột nhiên trông thật nhỏ nhắn.”

“Aaaa, chắc chắn tổng giám đốc Giang đi thăm ban đây mà. Dữu Tử mới vào đoàn được mấy ngày mà đã nóng lòng đuổi tới thành phố S, không ngờ anh rể lại dính lấy Dữu Tử như vậy!”

“Niệm Niệm cũng ở đây à? Đã nhiều ngày không gặp Niệm Niệm, rất nhớ Niệm Niệm nha!”

“Buổi phát sóng trực tiếp tiếp theo của《Mẹ Là Siêu Nhân》hai ngày nữa mới bắt đầu, lại có thể gặp lại Dữu Tử và Niệm Niệm rồi, cũng không biết khách mời bất ngờ trong tập này sẽ là ai đây? Ở tập trước Dữu Tử và chồng Dữu Tử thể hiện tình cảm chưa đủ, cực lực đề nghị anh rể Dữu Tử nên xuất hiện lần nữa ở trên chương trình!”




Đoàn làm phim《Vấn Thiên》lợi dụng lúc Thẩm Minh Dữu lên hot search, đăng chuyện Niệm Niệm vào vai đứa nhóc ăn xin lên weibo.

@Phim truyền hình《Vấn Thiên》: [Bé con Giang Niệm Niệm đã vui vẻ hoàn thành phần diễn, hãy mong chờ sớm được gặp bé con ăn xin của chúng tôi nhé @Diễn viên Thẩm Minh Dữu]

Bức ảnh đầu tiên là tấm Niệm Niệm đang ngồi ở góc đường trong bộ quần áo ăn xin rách nát, trước mặt cô bé là một chiếc bát vỡ nhỏ.

Bức ảnh thứ hai là Niệm Niệm ôm hoa tươi, sử dụng tư thế chụp ảnh hay dùng của cô bé: nắm chặt hai tay thành nắm đấm, duỗi ngón trỏ phải và ngón trỏ trái ra, đặt hai ngón tay nhỏ nhắn dễ thương trước ngực, rồi mỉm cười trước ống kính.
 
Chương 222: C222: Chương 222


Sau khi đăng Weibo, số lượt thích và bình luận ngay lập tức tăng lên.

[Niệm Niệm thế mà lại đến《Vấn Thiên》làm diễn viên khách mời!]

[Hahaha, tại sao đạo diễn không giao cho Niệm Niệm của chúng ta vai tiểu tiên nữ, trong bộ phim này có nhiều tiên nữ như vậy, chẳng lẽ lại tiếc một người cho bé Niệm Niệm sao. Bé con cuối cùng cũng diễn một bộ phim, nhưng vai diễn đầu tiên trong đời lại là đóng vai một đứa nhóc ăn xin. Hahaha, mặc dù hóa trang thành đứa nhóc ăn xin nhưng Niệm Niệm vẫn rất đáng yêu.]

[Thế này là Niệm Niệm theo ba đến thăm ban mẹ, sau đó bị đạo diễn bắt được đấy à? Không thể không nói đạo diễn thực sự rất giỏi trong việc chọn diễn viên, khi Niệm Niệm mặc bộ quần áo rách rưới này lên người, lập tức làm nổi bật lên vẻ đáng yêu.]



Giang Trầm không biết chuyện mình bị chụp ảnh, anh cõng Thẩm Minh Dữu đi thẳng về phòng, Tiểu Tây đang ở trong khách sạn chăm sóc Niệm Niệm nghe thấy tiếng động, lập tức đi ra khỏi phòng ngủ.


Thấy Thẩm Minh Dữu say rượu đến mức này, Tiểu Tây vội vàng đưa một ít thuốc giải rượu cho Thẩm Minh Dữu uống, sau đó thấy bản thân ở đây không có chuyện gì làm nên trở về phòng mình.

Sau khi Thẩm Minh Dữu về phòng, có vẻ tỉnh táo hơn.

Niệm Niệm còn đang ngủ, cô loạng choạng bước vào phòng ngủ. Nhìn thấy trên giường phồng lên một đống nhỏ, lập tức rón rén bước chân bước tới muốn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái.

Nhưng cô vừa đi đến bên giường, đã vấp chân, ngã xuống mép giường.

Niệm Niệm đang nằm trên giường bị động tác của mẹ làm phiền, cau mày, xoay người lại.

Giang Trầm thấy Thẩm Minh Dữu ngã trên giường không đứng dậy được, vội vàng đi tới muốn đỡ cô dậy.

Không ngờ Thẩm Minh Hữu lại đổ tội ngược lại, cô giơ ngón trỏ lên môi “suỵt” một cái, nhẹ nhàng buộc tội Giang Trầm bằng lời nói: “Anh nhẹ nhàng chút đi, suýt nữa anh đã đánh thức Niệm Niệm rồi đấy.”

“...” Giang Trầm đành phải giơ tay lên, biểu thị mình sẽ không động đậy nữa.
Lúc này Thẩm Minh Dữu mới hài lòng, cuối cùng cô cũng đứng dậy khỏi giường, ổn định cơ thể rồi ngồi ở mép giường, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Niệm Niệm, sau đó cúi đầu hôn con gái.

“Mẹ yêu con.” Thẩm Minh Dữu hôn lên trán con gái như mỗi đêm trước khi Niệm Niệm chìm vào giấc ngủ.


Giang Trầm: “...”

Không biết anh có nên nói với vợ mình biết thứ cô đang hôn bây giờ không phải là khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, mà là chiếc gối nhỏ bên cạnh Niệm Niệm không!

Giang Trầm buồn cười che mắt lại, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Minh Dữu say rượu, hóa ra lại... đáng yêu như vậy!

Thẩm Minh Dữu hôn con gái xong, loạng choạng đi ra khỏi phòng ngủ, trên người cô đổ mồ hôi nhễ nhại, phải đi tắm mới có thể ngủ được.

Giang Trầm nhìn thấy cô lảo đảo đi tới đi lui quanh phòng khách như một *con ruồi không đầu.

*ruồi không đầu (một phép ẩn dụ cho một người nào đó đang lao đi xung quanh một cách điên cuồng)

Anh đành phải đi tới đỡ cô, hỏi: “Em muốn làm gì? Để anh giúp em.”


Thẩm Minh Dữu tựa đầu vào n.g.ự.c anh, nói: “Em muốn đi tắm.”

Giang Trầm nghe được câu này, nhướng mày.

Sau khi lấy đồ ngủ cho Thẩm Minh Dữu xong, anh đỡ Thẩm Minh Dữu đi thẳng đến cửa phòng tắm, vừa định đi vào, kết quả là Thẩm Minh Hữu đang say lờ đờ đã vịn cửa phòng tắm nhìn thẳng vào anh: “Đồ lưu manh, anh nói đi, có phải anh muốn nhìn trộm em lúc tắm đúng không?”

Mặc dù đầu óc Thẩm Minh Dữu đang say nhưng dù đầu óc cô choáng váng, cô cũng có thể đoán được Giang Trầm đang nghĩ cái gì!

“...” Giang Trầm không muốn nhìn trộm Thẩm Minh Dữu lúc tắm, nhưng anh định vào giúp cô tắm rửa. Bây giờ Thẩm Minh Dữu say như thế này rồi, để cô tắm một mình thật sự không yên lòng được.

Giang Trầm nắm lấy tay nắm cửa phòng tắm, cười nói: “Cũng không phải là chưa từng tắm rửa chung.” Bọn họ là một đôi vợ chồng già, những gì nên làm và không nên làm cũng đã làm hết rồi.
 
Chương 223: C223: Chương 223


“Tắm rồi cũng không cho anh xem!” Tuy say rượu nhưng Thẩm Minh Dữu vẫn nhớ tới việc cô và Giang Trầm ồn ào ly hôn, cô nhắc nhở: “Đừng quên, mối quan hệ giữa chúng ta là sắp ly hôn. Đã sắp ly hôn rồi, còn muốn giúp em tắm, anh nghĩ hay vậy!”

Giang Trầm quả nhiên có ý nghĩ rất hay.

Nhưng mà vợ không muốn, nên anh đành phải lùi lại một bước, nói: “Vậy em tự tắm đi, cửa phòng tắm không được khóa nhé. Nếu có vấn đề gì thì cứ gọi cho anh ngay, anh sẽ đợi ở cửa.”

Lúc này Thẩm Minh Dữu mới cầm bộ đồ ngủ bước vào phòng tắm.

Giang Trầm đứng đợi ở cửa, cứ một hai phút sẽ gõ cửa phòng tắm một lần, Thẩm Minh Dữu đang tắm sẽ không kiên nhẫn trả lời anh, thế là Giang Trầm lại uy hiếp: “Nếu em không trả lời anh sẽ mở cửa bước vào đấy.”

Thẩm Minh Hữu đành phải mắng anh: “Đồ lưu manh!”

Hôm nay Giang Trầm đã nhiều lần bị người ta gọi là đồ lưu manh, hơi cong môi, theo anh thấy Thẩm Minh Dữu thật sự không biết mắng người, câu duy nhất cô nói đi nói lại chỉ có mỗi câu đồ lưu manh này thôi.


Chẳng mấy chốc Thẩm Minh Dữu đã tắm rửa xong.

Giang Trầm đỡ cô ngồi lên ghế sofa, Thẩm Minh Dữu nằm xuống, vừa nhắm mắt lại đã lập tức ngủ thiếp đi.

Giang Trầm thấy cô đã ngủ, bèn cầm quần áo lên, bản thân cũng tự mình đi tắm.

Lúc anh tắm xong đi ra, Thẩm Minh Dữu đã ngủ say trên ghế sô pha.

Giờ phút này Thẩm Minh Dữu trông mềm mại, giống như quay về trước lúc Thẩm Minh Dữu đề cập đến chuyện ly hôn với anh. Mỗi lần anh trở về, sau khi Thẩm Minh Dữu tắm xong ra khỏi phòng tắm trở lại giường đều sẽ trông cực kỳ mềm mại và dịu dàng.

Vì say nên trên mặt cô đỏ bừng, làn da mịn màng, nhìn trơn bóng nơn nớt, khiến người ta rất muốn hôn cô một cái.

Giang Trầm che bên má bị Thẩm Minh Dữu tát lúc ở trong xe, đã bị chửi là đồ lưu manh rồi, không thể bị mắng vô ích được.

Nếu bây giờ hôn một cái, Thẩm Minh Dữu cũng sẽ không đột nhiên tỉnh lại đánh anh đâu!

Đã động lòng thì không bằng hành động ngay. Giang Trầm ngồi xổm bên cạnh ghế sô pha, anh vươn tay đặt lên má Thẩm Minh Dữu, ngón tay cái tỉ mỉ lượn quanh gò má thanh tú của Thẩm Minh Dữu, sau đó di chuyển đến đôi môi đỏ mọng của cô.
Hình dáng khuôn miệng của Thẩm Minh Dữu rất đẹp. Trước đây mỗi lần hôn cô, anh đều thích hôn môi cô nhất, giống như cắn một miếng thạch ngon đến nỗi không nhịn được phải nếm đi nếm lại.

Giang Trầm khom lưng cúi người xuống, lúc đang định hôn, trong đêm yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng gọi.


“Ba ơi.”

Môi Giang Trầm chỉ suýt chút nữa đã chạm được vào môi Thẩm Minh Dữu, nhưng sau khi nghe được tiếng “Ba” này, Giang Trầm lập tức giật b.ắ.n mình, anh xoay người như con cá chép, bật dậy từ trên ghế sô pha.

Đáng tiếc thay sau đó do biên độ của cử động quá mạnh, tốc độ quá nhanh, nên khuỷu tay của anh đã va vào bàn trà cách ghế sofa không xa.

Bàn trà được làm bằng gỗ, rất cứng.

Mà tay của Giang Trầm, rất đau!

Sau khi Niệm Niệm tỉnh lại, thấy mẹ vẫn chưa về, thế là trèo xuống giường mở cửa đi tìm mẹ. Cô bé mơ mơ màng màng đi ra ngoài, hình như nhìn thấy bóng dáng ba mình đang nằm sấp trên ghế sofa, nên mới gọi một tiếng ba.

Sau đó Niệm Niệm bị đánh thức bởi hành động đột ngột của ba.

Cô bé chỉ vừa gọi một tiếng ba mà thôi, sao ba lại vội vội vàng vàng như thế?


Niệm Niệm ngơ ngác nói: “Ba, ba đang làm gì vậy?”

“…” Giang Trầm trầm giọng nói: “Không làm gì cả.”

“Ồ.” Niệm Niệm cũng không để ý ba nói cái gì, thấy mẹ đang ngủ trên ghế sô pha, cô bé bước tới, nằm xuống bên cạnh mẹ. Ghế sô pha rất lớn, Niệm Niệm hoàn toàn có thể nằm vừa trên đó.

“Ba, mẹ và con sẽ ngủ ở đây.” Niệm Niệm ngáp một cái: “Ba lên giường ngủ đi.”

Giang Trầm: “...”

Giang Trầm che khuỷu tay đau nhức của mình, anh thật sự nghĩ mãi vẫn không hiểu, vì sao vừa rồi mình lại cảm thấy chột dạ.
 
Chương 224: C224: Chương 224


Chẳng qua là muốn hôn vợ một cái mà thôi, nhưng giờ thì tốt rồi, không chỉ mặt bị thương, mà khuỷu tay cũng vinh dự bị thương luôn.

Cái giá để hôn vợ, đắt thật đấy!

Mấu chốt là anh vẫn chưa hôn được cô!

**

Sáng sớm hôm sau Thẩm Minh Dữu thức dậy, đến phim trường để quay phim như bình thường.

Vì lý do công việc, sáng nay Giang Trầm phải đưa Niệm Niệm về Thành phố A, không thể tiếp tục ở lại thành phố điện ảnh.

Anh đưa Niệm Niệm đến phim trường để tạm biệt với Thẩm Minh Dữu, sau đó sẽ xuất phát đến sân bay.


Sau khi Niệm Niệm đến phim trường, ôm chặt lấy cổ của mẹ, hai mẹ con giống như sắp phải xa nhau rất lâu, ôm hôn không ngừng.

“Niệm Niệm, được rồi, chúng ta nên đi thôi.” Giang Trầm nhắc nhở: “Ngày mai mẹ con sẽ về nhà, con lại có thể gặp được mẹ.”

Cho nên có nhất thiết lưu luyến không rời như vậy không?

Ngày kia Thẩm Minh Dữu sẽ ghi hình tập thứ tư của chương trình 《Mẹ Là Siêu Nhân》. Mặc dù lịch trình quay phim dày đặc nhưng chuyện này đã thương lượng xong với đoàn phim từ trước khi ký hợp đồng rồiđạo diễn cũng rất biết thông cảm, thế nên tối mai Thẩm Minh Dữu có thể bay về thành phố A, lần nữa gặp lại Niệm Niệm.

Giang Trầm nhìn thời gian, tuy anh cũng không phải là rất muốn rời đi nhưng công việc vẫn phải làm, buổi chiều có một cuộc họp quan trọng cần phải mở, anh không thể tới trễ.
Trọng sự thúc giục của ba, cuối cùng Niệm Niệm cũng buông mẹ ra, cô bé dặn dò: “Ngày mai mẹ phải về sớm một chút nha.”

“Được.” Thẩm Minh Dữu nói: “Niệm Niệm, ngày mai con đi nhà trẻ phải nghe lời cô giáo đó, có chuyện gì có thể lập tức liên lạc với mẹ, được không?”

“Dạ.” Niệm Niệm ngoan ngoãn gật đầu.


Thẩm Minh Dữu xoa xoa đầu nhỏ của cô bé, sau đó nhìn về phía Giang Trầm.

Chuyện tối qua say rượu lúc sáng tỉnh dậy Thẩm Minh Dữu nhớ rất rõ ràng, cô nhớ tối qua cô được Giang Trầm cõng về hơn nữa lúc ở trên xe, cô giống như một chú gấu túi bám chặt lấy Giang Trầm, sau đó cô còn mắng Giang Trầm: “Đồ lưu mạnh.”

Tuy Thẩm Minh Dữu cảm thấy bản thân mắng rất sảng khoái nhưng buổi sáng ít nhiều vẫn cảm thấy không được thoải mái, cho nên buổi sáng vừa tỉnh, sau khi cô đắp lại chăn cho Niệm Niệm, cô nhón chân bước đi để không làm phiền đến Giang Trầm đang nằm ngủ ở sofa trong phòng khách, lén lút rời đi để đến phim trường.

“Về nhà chú ý an toàn.” Thẩm Minh Dữu chuyển tầm mắt: “Anh đưa Niệm Niệm đi đi, em sắp phải quay phim rồi.”

Giang Trầm dắt tay Niệm Niệm, anh nhìn về phía Thẩm Minh Dữu, lúc anh đang định nói gì đó thì đột nhiên từ phía ngoài cổng phim trường truyền đến một trận ồn ào.

“Trời ơi, là Hoắc Tinh Trạch! Sao Hoắc Tinh Trạch lại đến đoàn phim của chúng ta?”

“Tôi theo nhiều đoàn phim như vậy, nhưng chưa từng được nhìn thấy Hoắc Tinh Trạch, hôm nay cuối cùng cũng gặp được người thật rồi!”

“Hoắc Tinh Trạch thật sự rất đẹp trai nha, không giống với kiểu đẹp trai của chồng Thẩm Minh Dữu, cô Thẩm thật là có phúc, không chỉ chồng cô ấy là nhân vật lớn mà bạn thân của cô ấy còn là đỉnh lưu!”

“Hoắc Tinh Trạch chưa bao giờ đóng phim truyền hình, cậu ấy cũng không có quen biết với đạo diễn, tôi đoán chắc chắn là vì Thẩm Minh Dữu, lần trước khi Thẩm Minh Dữu ghi hình show thực tế, Hoắc Tinh Trạch vì cô ấy mà lần đầu tiên xuất hiện trên show thực tế, cho nên lần này Hoắc Tinh Trạch đến thăm ban vì Thẩm Minh Dữu.”
 
Chương 225: C225: Chương 225


Hoắc Tinh Trạch quả thực là đến thăm ban, cậu ấy biết Thẩm Minh Dữu quay phim ở đây, tình cờ bản thân lại đi qua thành phố điện ảnh nên cũng không báo trước một tiếng mà cứ thế đến đây.

Đây là lần đầu tiên Giang Trầm gặp được Hoắc Tinh Trạch ngoài đời. Lần trước khi ghi hình ở khu nghỉ dưỡng, ngày hôm sau lúc Giang Trầm tới khu nghỉ dưỡng thì Hoắc Trạch Tinh đã rời đi trước đó nên Giang Trầm không gặp được cậu ấy. .

||||| Truyện đề cử: Trưởng Công Chúa |||||

Trong lúc Giang Trầm đang trầm tư thì cục bột nhỏ trong lòng đột nhiên vùng ra khỏi tay của ba, lao nhanh ra ngoài như một viên đạn nhỏ.

Cô bé lao về hướng Hoắc Tinh Trạch đang đi tới cách đó không xa.


“Tinh Tinh.” Niệm Niệm níu tay của Hoắc Tinh Trạch lại, khuôn mặt nhỏ vốn dĩ chẳng có chút tinh thần vì phải rời khỏi đây theo ba lập tức phấn khởi, tỏa ra một sức sống khác hẳn: “Sao chú lại tới đây ạ? Chú tới thăm Niệm Niệm sao?”

Hoắc Tinh Trạch bế Niệm Niệm lên: “Đúng rồi, chú tới là để gặp Niệm Niệm đó.”

Sau đó Niệm Niệm cười tươi đến híp cả mắt vào, cúi đầu nói nhỏ gì đó vào bên tai của Hoắc Tinh Trạch khiến Hoắc Tinh Trạch bật cười haha.

“...” Giang Trầm nhìn hai bàn tay trống không của mình, con gái nhỏ nhà mình quả thực rất kích động khi gặp được tên nam diễn viên họ Hoắc này. Trước kia, khi anh về nhà cũng chưa từng nhận được sự đãi ngộ như thế này của Niệm Niệm.

Hoắc Tinh Trạch bế Niệm Niệm đi đến bên cạnh Thẩm Minh Dữu: “Chị Dữu Dữu, lần này em lại không mời mà đến rồi.”

Thẩm Minh Dữu cười nói: “Cậu tới nơi này, đây chẳng phải là vinh dự của tôi à.”

Hoắc Tinh Trạch nhìn về hướng Giang Trầm đứng bên cạnh Thẩm Minh Dữu, cậu ấy biết Giang Trầm. Trước kia, khi cậu ấy làm việc ở nước ngoài, có cơ hội là cậu ấy lập tức tới thăm Thẩm Minh Dữu và Niệm Niệm.Ngôi nhà mà hai mẹ con ở có ảnh của Giang Trầm nên cậu ấy đã sớm biết Giang Trầm của tư bản Lăng Vũ chính là chồng của Thẩm Minh Dữu.Chỉ là khi cậu ấy đến thăm nhà Giang Trầm, bất kể là cuối tuần hay ngày lễ đặc biệt thì cậu ấy đều chưa từng nhìn thấy nam chủ nhân là Giang Trầm trong nhà của Thẩm Minh Dữu.

Thế nên cậu ấy đã sớm suy đoán rằng quan hệ của Thẩm Minh Dữu và chồng cô không được tốt lắm.
Nhưng sau khi Giang Trầm xuất hiện trên chương trình 《Mẹ Là Siêu Nhân》, trong lòng Hoắc Tinh Trạch lại hơi nghi ngờ, mặc dù “đường” mà cư dân mạng cố chấp đào ra quả thực làdo bọn họ suy nghĩ lung tung, nhưng khi xem cả chương trình thì cậu ấy lại cảm thấy quan hệ tình cảm của vợ chồng Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm không tệ như trong tưởng tượng của cậu ấy.


“Giang Tổng, chào anh.” Hoắc Tinh Trạch đưa tay ra.

“Chào cậu.” Giang Trầm nắm lấy bàn tay đưa ra của Hoắc Tinh Trạch rồi nói: “Vợ tôi coi cậu như em trai ruột vậy, thật ra cậu có thể gọi tôi một tiếng anh rể.”

Hoắc Tinh Trạch: “...”

Thẩm Minh Dữu nhắc nhở Giang Trầm: “Không phải là anh đang vội sao?”

“Đúng thật là anh đang vội, nhưng hình như Niệm Niệm không muốn rời đi cho lắm.” Giang Trầm bị vợ đuổi đi nhìn về hướng Niệm Niệm đang ở trong tay của Hoắc Tinh Trạch, anh đang muốn nói: “Chi bằng chiều theo ý của Niệm Niệm, ở lại thêm một chút rồi hẵng đi.”

Nhưng lúc này Giang Trầm vốn không cần cô con gái nhỏ phải hiểu chuyện lại nhìn thấy Niệm Niệm ngoan ngoãn đưa hai tay về phía anh: “Vậy con đi cùng ba.”


Giang Trầm: “...”

Niệm Niệm chuyển từ trong lòng Hoắc Tinh Trạch sang vòng tay của ba, cô bé nhìn Hoắc Tinh Trạch không nỡ: “Tinh Tinh, lần sau chú nhớ tới thăm cháu nha, tới lúc đó là cháu có thời gian để chơi với chú rồi.”

Còn hôm nay, Niệm Niệm vẫn nên ngoan ngoãn theo ba về nhà thôi.

Hoắc Tinh Trạch gật đầu nói: “Được, lần sau chúng ta lại cùng chơi nhé.”

Dưới ánh mắt nhìn theo của Thẩm Minh Dữu và Hoắc Tinh Trạch, Giang Trầm chỉ đành ôm chặt con gái, quay người rời khỏi phim trường.
 
Chương 226: C226: Chương 226


Ngồi trong phòng chờ ở sân bay, Giang Trầm ôm con gái hỏi: “Niệm Niệm, trước đây chú Hoắc có thường tới thăm con không?”

Niệm Niệm ngẩng đầu ngơ ngác hỏi: “Chú Hoắc là ai?”

“...” Giang Trầm nói: “Là chú Tinh Tinh ấy.”

Niệm Niệm gật đầu nói: "Có ạ, con thích Tinh Tinh nhất luôn đó, chú ấy không chỉ thường xuyên đến thăm Niệm Niệm, mà còn thường xuyên hát cho Niệm Niệm nghe nữa.”

Vừa nhắc đến Hoắc Tinh Trạch, cô bé Niệm Niệm vốn ít nói đột nhiên như mở máy phát thanh vậy: “Tinh Tinh hát hay lắm đó, nhảy cũng vô cùng giỏi, lúc trước mẹ còn đưa Niệm Niệm đi xem concert của Tinh Tinh.Tinh Tinh rất lợi hại, có rất rất nhiều người tới xem chú ấy, tất cả mọi người đều thích Tinh Tinh…”


Giang Trầm còn tưởng cô con gái nhà mình là fan cuồng của Hoắc Tinh Trạch, nhưng có một câu Niệm Niệm nói sai rồi, không phải tất cả mọi người đều thích Hoắc Tinh Trạch, ví dụ như anh.

*

Buổi chiều ngày hôm sau, Thẩm Minh Dữu đã trở về thành phố A sớm hơn dự định.

Bởi vì nhiệm vụ quay phim định sẵn ban đầu đã hoàn thành trước thời hạn nên đạo diễn xua tay, để Thẩm Minh Dữu được rời đi trước.

Sau khi đến thành phố A, Thẩm Minh Dữu không về nhà mà bảo tài xế trực tiếp lái xe đến trường mẫu giáo của Niệm Niệm. Cô định tới đó chờ Niệm Niệm tan học, cô tin rằng Niệm Niệm sẽ cảm thấy rất vui khi nhìn thấy sự xuất hiện bất ngờ của mẹ..

Thẩm Minh Dữu có chút mệt, khi cô đang ngồi trong xe nhắm mắt để nghỉ ngơi, nhóm trò chuyện trên Wechat trong điện thoại đột nhiên có tin nhắn được gửi đến.
Là nhóm trò chuyện của bốn bà mẹ trong 《Mẹ Là Siêu Nhân》, Chung Dao là người lập ra nhóm này.

Chung Dao: [Ngày mai phải ghi hình chương trình rồi, các cô biết gì không, hôm nay mẹ chồng tôi đã bắt đầu hồi hộp rồi, bây giờ vẫn còn đang học thuộc lời giới thiệu bản thân để ngày mai ghi hình đó.]


Phương Đường: [Mẹ tôi không hồi hộp, nhưng tôi lại lo lắng ngày mai trên chương trình mẹ tôi lại nóng nảy, không nhịn được mà cãi nhau với tôi!]

Chung Dao: [ Tính tình của bản thân cô cũng nóng nảy, sợ là bản thân cô sẽ không nhịn nổi mà cãi nhau với mẹ cô đó. @Phương Đường]

Cố Ngải Phỉ: [Mẹ chồng tôi thì ngược lại, bà chẳng lo lắng, nhưng bà vẫn luôn đau đầu vì việc ngày mai phải mặc gì để lên chương trình.]

Chung Dao: [Haha, xem ra mẹ chồng nhà cô vẫn là một người rất thời thượng.]

Cố Ngải Phỉ: [Đúng vậy đó, có lúc mẹ chồng tôi ăn mặc còn thời thượng hơn cả tôi. Tâm tính của bà tốt nên từ đầu nhìn người đã trẻ trung hơn rồi, lại thêm việc bà theo đuổi trào lưu nữa.Nhiều lúc chúng tôi cùng nhau ra ngoài, người khác đều tưởng rằng chúng tôi là chị em mà không phải là mẹ chồng con dâu đó.]




Chủ đề tập thứ tư của chương trình《Mẹ Là Siêu Nhân》là “Mẹ chồng và mẹ của tôi”, cũng chính là mời mẹ chồng hoặc mẹ của nữ khách mời đến chương trình. Quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu trong cuộc sống thực tế là vấn đề rất được mọi người quan tâm. Những ngôi sao nữ bên ngoài có tỏa sáng lấp lánh thế nào, có là người phụ nữ mạnh mẽ đến đâu thì lúc ở nhà, đại đa số đều phải chung sống với mẹ chồng, phải giải quyết tất cả những vấn đề trong mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu.

Bởi vậy nên mùa này, tổ tiết mục và tổ đạo diễn đã tập trung vào các bà mẹ chồng, muốn cho khán giả thấy các sao nữ làm thế nào để có thể chung sống hòa hợp với mẹ chồng, cũng như là mối quan hệ của con cái với bậc trưởng bối như thế nào.

Thông qua tin nhắn trong nhóm trò chuyện của các bà mẹ mấy ngày nay, Thẩm Minh Dữu đã biết, Chung Dao và Cố Ngải Phỉ đều mời mẹ chồng của họ, chỉ có mẹ chồng Chung Đường mất sớm nên người lên chương trình sẽ là mẹ ruột của cô ấy. Đây cũng là do tổ tiết mục yêu cầu, trong tình huống có thể cố gắng hết sức mời mẹ chồng tới chương trình.
 
Chương 227: C227: Chương 227


Khi Thẩm Minh Dữu nhận được nhiệm vụ này, suy nghĩ đầu tiên của cô là chắc chắn mẹ của Giang Trầm không tham gia chương trình này, nhưng cô vẫn là gọi một cuộc điện thoại cho mẹ chồng nhà mình.Đúng như những gì cô dự đoán, căn bản là không thể gọi được, thế nên Thẩm Minh Dữu đành mời người mẹ kế mới của cô, cũng chính là mẹ của Thẩm Minh Chương.Phương Ký Cần là người vợ thứ ba của bố cô - Triệu Chấn Hải.

Trong khoảng thời gian này, Thẩm Minh Dữu và Phương Ký Cần vẫn luôn giữ liên lạc, Phương Ký Cần là người dễ gần, dịu dàng rộng lượng. Bình thường bà ta sẽ làm một ít đồ ngọt hoặc những món ngon khác gửi tới cho Thẩm Minh Dữu, coi Niệm Niệm như cháu gái ruột của mình, vô cùng thích cô bé.

Thẩm Minh Dữu rất thích người mẹ kế này, cô nghĩ nếu mẹ chồng đã không tham gia chương trình thì gọi một cuộc điện thoại cho Phương Ký Cần, hỏi xem bà ta có tiện tham gia chương trình này không.

Sau khi Phương Ký Cần nghe hiểu mục đích của Thẩm Minh Dữu thì vui vẻ đồng ý ngay.

Thẩm Minh Dữu lười xem tin nhắn trong nhóm, cô không có ý định trả lời, lúc cô đang định đặt điện thoại xuống thì nhận được điện thoại của Triệu Diễm.


Điện thoại vừa được kết nối, Triệu Diễm đã trực tiếp nói rõ ý định của mình: “Dữu Dữu, dì Phương vừa mới bị ngã ở trong nhà, nghe nói tình trạng có chút nghiêm trọng, em có đang ở thành phố A không?”

“Bây giờ em lập tức qua đó.” Thẩm Minh Dữu cau mày, tuy rằng tuổi tác của Phương Ký Cần không phải là lớn lắm, nhưng mà đối với người trung niên bị ngã như vậy cũng vẫn rất nguy hiểm.

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Minh Dữu không về nhà mà bảo tài xế chuyển hướng tới bệnh viện.

Khi đến bệnh viện, Thẩm Minh Dữu tình cờ gặp Triệu Chấn Hải và Triệu Diễm đang vội vàng chạy tới tầng dưới bệnh viện.

Triệu Chấn Hải và Triệu Diễm đều đang mặc vest đi giày da, sau khi nhận được điện thoại họ vội vàng rời khỏi bữa tiệc chạy tới đây. Khi quản gia trong nhà đưa Phương Ký Cần bị ngã đến bệnh viện, đã lập tức gọi điện cho bọn họ, sau đó Triệu Diễm lại lập tức gọi điện cho Thẩm Minh Dữu.

Trong điện thoại, quản gia nói không rõ ràng, chỉ nói Phương Ký Cần bị ngã ở trong nhà, nhìn có vẻ khá nghiêm trọng, bảo bọn họ nhanh chóng đến bệnh viện.
Vẻ mặt Triệu Chấn Hải lo lắng, ông ấy kết hôn với Phương Ký Cần chưa được bao lâu, khi tình cảm đang gắn bó như keo sơn, ông ấy cũng vô cùng lo lắng khi nghe tin vợ mình bị thương ở trong nhà.

Ba người vừa gặp mặt, chỉ kịp gật đầu với nhau để chào hỏi, sau đó vội vàng chạy tới phòng bệnh.


Ngoại trừ quản gia, Thẩm Minh Chương và Triệu Kỳ đều đã đến cả rồi.

Khi Phương Ký Cần bị ngã, đúng lúc đang nói chuyện điện thoại với Thẩm Minh Chương. Thẩm Minh Chương là người đầu tiên biết chuyện Phương Ký Cần bị ngã, vừa hay khi ấy Triệu Kỳ đang ở nhà, vậy nên cô ta đã cùng quản gia đưa Phương Ký Cần đến bệnh viện.

Thẩm Minh Dữu đi đến bên cạnh Thẩm Minh Chương, thấy anh ấy chau mày, Thẩm Minh Dữu vỗ vỗ vai anh ấy nói: “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Thẩm Minh Chương miễn cưỡng nở nụ cười với cô.

Sau khi mấy người Triệu Chấn Hải đến được một khoảng thời gian ngắn, cuối cùng Phương Ký Cần cũng làm xong các loại kiểm tra trị liệu và được đẩy ra ngoài.


May mắn thay là Phương Ký Cần không có gì nghiêm trọng, ngoài vết bầm tím rõ ràng ở trên trán do lúc bị ngã đụng phải, tổn thương dây chằng khớp cổ chân đã được bác sĩ đắp thạch cao rồi, chỉ cần mấy tháng là bà ta có thể hoàn toàn phục hồi.

Có vẻ tinh thần của Phương Ký Cần cũng khá tốt nên mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi đến phòng bệnh riêng, Triệu Chấn Hải mới hỏi quản gia: “Vợ tôi ngã ở đâu? Vì sao lại ngã?”

Quản gia trả lời: “Bà chủ ngã ở đầu cầu thang tầng hai, vấp phải bức tượng nhỏ màu đen nên mới bị ngã.”
 
Chương 228: C228: Chương 228


“Nhưng mà sáng nay bà chủ nói với tôi bức tượng đặt ở đó không an toàn, bảo tôi cất nó vào trong nhà kho, thế nhưng không biết tại sao đến buổi tối bức tượng đó lại xuất hiện ở chỗ đầu cầu thang.” Quản gia giải thích: “Có lẽ là bà chủ tưởng là bức tượng không đặt ở đó nữa nên lúc đi cầu thang xuống mới không để ý rồi bị vấp ngã.”

Lúc này tinh thần của Phương Ký Cần cũng đã hồi phục không ít, bà ta nghi hoặc nói: “Đúng vậy, bức tượng nhỏ đó đã bị cất đi rồi, không biết tại sao lại đột nhiên xuất hiện.”

Chỗ góc cầu thang tầng hai trong nhà, vốn luôn có một bức tượng màu đen được đặt ở đó dùng để trang trí.


Phương Ký Cần không thích bức tượng lắm, cũng sợ đặt ở góc cầu thang ngay lối xuống, có khả năng không cẩn thận sẽ bị vấp ngã, thế nên bà mới bảo quản gia cất vào trong phòng kho.

Nhưng ai mà biết được chiều nay lúc xuống lầu, bức tượng đã bị cất đi đó lại đột nhiên xuất hiện ở đầu cầu thang, lúc bà ta đi xuống hoàn toàn không chú ý đến, lại bị phân tâm vì đang nói chuyện điện thoại, sau đó thì vấp phải bức tượng đó rồi ngã.

May là lúc bị ngã bà ta nắm được vào lan can cầu thang. Nếu như không bám kịp được thì cả người sẽ bị ngã xuống dưới, sợ rằng hậu quả khó mà lường được.

Triệu Kỳ đứng bên cạnh Triệu Diễm nghe đến đây, cô ta bước ra nói: “Là lỗi của con, chiều hôm nay con về nhà, không thấy bức tượng nhỏ bình thường được đặt ở đầu cầu thang ở tầng hai đâu. Sau khi hỏi người làm thì con đã đến nhà kho lấy bức tượng ra, rồi đặt lại vào chỗ cũ.”

Bức tượng đó là do mẹ cô ta đặc biệt mua sau khi gả vào nhà họ Triệu, nó vẫn luôn được đặt ở chỗ đầu cầu thang.
Phương Ký Cần mới gả vào đây chưa được bao lâu, nhưng rất nhiều đồ trong nhà đã nhanh chóng thay đổi. Những thứ mang dấu vết của mẹ cô ta cũng dần dần biến mất, ngay cả bức tượng nhỏ khi còn sống mẹ cô ta rất thích cũng bị Phương Ký Cần thuận tay vứt vào trong nhà kho.


Khoảng thời gian này, Triệu Kỳ vẫn luôn tự nói với bản thân rằng phải chấp nhận hiện thực, Phương Ký Cần đã trở thành bà chủ của nhà này, bà ta có quyền làm bất kỳ thứ gì mà bà ta muốn. Chỉ là hôm nay sau khi về nhà, đến bức tượng kia cũng không thấy đâu, cái gai trong lòng Triệu Kỳ đột nhiên mọc ra đ.â.m vào trái tim khiến cô ta vô cùng khó chịu. Thế là cô ta mới tới nhà kho, lấy bức tượng đó ra rồi đặt về vị trí cũ của nó.

Cô ta cũng không ngờ là Phương Ký Cần lại vì nó mà bị ngã.

“Nhưng con không phải cố ý đâu, con thật sự không biết bức tượng đó sẽ làm cho dì Phương bị vấp ngã. Ba, con xin lỗi.” Triệu Kỳ quay đầu về phía Phương Ký Cần, cúi đầu xin lỗi: “Dì Phương, con thật sự rất xin lỗi, mong dì tha thứ cho con.”

“Thôi được rồi, cũng may là dì không bị gì nghiêm trọng.” Phương Ký Cần nói: “Các con cũng đừng có lo lắng quá, dì nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi.”


Vốn có suy nghĩ dĩ hòa vi quý nên Phương Ký Cần không muốn làm lớn chuyện, nhưng bà ta thật sự có chút để bụng với Triệu Kỳ.

Cũng không phải vì Triệu Kỳ không phải là con gái ruột của Triệu Chấn Hải.Bà ta và Triệu Chấn Hải cũng đã lớn tuổi như thế rồi, cũng chỉ là cùng nhau sống qua ngày, cả hai đều là những người đã trải qua rất nhiều chuyện, đều có con cái riêng cả. Phương Ký Cần vốn không hề để ý đến việc Triệu Chấn Hải có mấy đứa con, dù sao bà ta cũng không nhắm đến di sản của Triệu Chấn Hải, nhưng trong ba đứa con nhà họ Triệu bà ta chỉ không thích Triệu Kỳ.

Triệu Kỳ cho rằng bản thân mình che giấu rất tốt, nhưng đôi mắt của Phương Ký Cần lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng, trong lòng Triệu Kỳ bất bình vì bà chủ nhà họ Triệu đã đổi thành người khác. Triệu Kỳ nhất thời không thể chấp nhận được, nhưng vì thân phận khó xử của mình nên cô ta đành phải ép bản thân phải chấp nhận.
 
Chương 229: C229: Chương 229


Bề ngoài Triệu kỳ tỏ ra rất tôn trọng bà ta, nhưng Phương Ký Cần biết đó cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi.

Nếu như Triệu Kỳ đối xử hời hợt qua loa với bà ta, thì tất nhiên Phương Ký Cần cũng đối xử qua loa hời hợt với Triệu Kỳ.

Bà ta không muốn làm lớn chuyện cũng chỉ vì không muốn làm Triệu Chấn Hải phải khó xử.

Thật ra Triệu Chấn Hải hoàn toàn không nhớ bức tượng màu đen đó được đặt ở trong nhà từ khi nào, xưa nay ông ấy chưa bao giờ để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy. Khi biết được là do bức tượng đó nên Phương Ký Cần mới ngã bị thương, Triệu Chấn Hải cau mày dặn dò quản gia: “Vứt bức tượng đó đi, sau này đừng để thứ đồ xuất hiện ở trong nhà nữa.”


Ông ấy lại quay về hướng Triệu Kỳ nói: “Nội thất đồ đạc trong nhà đều sắp xếp theo ý dì Phương của con, nếu như con có ý muốn thay đổi gì đó thì nhất định phải nói trước với dì Phương một tiếng, để tránh lại xảy ra tình huống như ngày hôm nay.”

Triệu Kỳ cúi đầu trả lời: “Con biết rồi.”

Triệu Chấn Hải không nói gì thêm nữa, ông ấy quay người về phía Phương Ký Cần, bắt đầu ân cần hỏi han. Thẩm Minh Chương và Thẩm Minh Dữu ngồi đó thỉnh thoảng cũng nói một hai câu với Phương Ký Cần.

Triệu Kỳ tìm cơ hội đi đến phòng khách nhỏ bên ngoài phòng bệnh, cô ta không thể trực tiếp rời đi, may thay là phòng bệnh riêng đủ sang trọng, có một phòng khách nhỏ để cô ta có thể nghỉ ngơi.

Một lúc sau, Triệu Diễm cũng từ phòng bệnh đi ra, ngồi xuống bên cạnh cô ta.

Triệu Kỳ đột nhiên lên tiếng nói: “Anh, em muốn dọn ra ngoài ở.”
Triệu Diễm nghe thấy vậy thì suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu nói: “Được, dọn ra ngoài ở cũng tốt.”


Vài năm trước Triệu Diễm đã sớm dọn ra khỏi nhà, sống một mình ở bên ngoài. Lúc trước trong nhà chỉ có ba người là Triệu Chấn Hải, mẹ của Triệu Kỳ và Triệu Kỳ sống, Triệu Diễm chỉ thường xuyên về nhà thăm bọn họ.

Bây giờ Phương Ký Cần đã trở thành bà chủ của nhà họ Triệu, con trai Thẩm Minh Chương của bà ta cũng đã sớm sống tự lập như Triệu Diễm, đều sống một mình ở bên ngoài thỉnh thoảng mới về nhà, còn Triệu Kỳ thì vẫn sống ở trong nhà như lúc trước.

Triệu Diễm suy nghĩ một lúc, mẹ của Triệu Kỳ cũng đã không còn, Triệu Chấn Hải và Phương Ký Cần mới kết hôn, lại thêm việc Triệu Kỳ thật sự không phải là con gái ruột của Triệu Chấn Hải, mà mẹ của cô ta cũng không còn nữa., Thân phận của Triệu Kỳ trong nhà này mà nói thì thế nào cũng có chút khó xử, Triệu Kỳ muốn chuyển ra ngoài sống cũng tốt, ít nhất cô ta sống một mình sẽ không phải chịu sự gò bó của người lớn, chẳng phải như thế sẽ tự do thoải mái hơn sao.

Triệu Kỳ vốn tưởng rằng sau khi cô nhắc đến chuyện dọn ra ngoài ở thì Triệu Diễm sẽ hỏi cô ta tại sao lại muốn dọn ra ngoài. Sau đó chắc chắn sẽ khuyên cô ta, nói nhà họ Triệu chính là nhà của cô ta, cô ta không cần phải dọn đi, muốn ở nhà họ Triệu bao lâu thì ở bấy lâu, thậm chí còn có khả năng sẽ hỏi cô ta, có phải gần đây ở trong nhà có người khiến cô ta phải chịu sự bất công nào không…

Nhưng phản ứng của Triệu Diễm lại khác hoàn toàn với dự đoán của cô ta, ánh mắt của Triệu Kỳ trống rỗng trong giây lát.


Nếu như rời khỏi nhà họ Triệu thì cô ta đâu còn tính là cô chủ của nhà họ Triệu nữa.

Chỉ là chuyện dọn ra ngoài ở là do cô ta đề nghị, Triệu Diễm lại đồng ý dứt khoát như vậy khiến cô ta rất bị động. Nếu như bây giờ nói không dọn ra nữa thì chẳng phải là cô ta đang tự vả vào mặt mình sao.

Triệu Kỳ thật sự là đã đ.â.m lao thì phải theo lao, cuối cùng dưới ánh mắt của Triệu Diễm, cô ta chỉ đành gật đầu nói: “Ừm, em sẽ nhanh chóng dọn ra ngoài.”

Phòng bệnh không cần nhiều người chăm nom như vậy, sau khi đến thời gian nghỉ ngơi của Phương Ký Cần, Thẩm Minh Chương nhanh chóng đuổi người đi: “Mọi người đều về hết đi, có tôi ở đây trông là được rồi.”
 
Chương 230: C230: Chương 230


Triệu Chấn Hải không muốn đi nói: “Chú không đi, chú ở đây với mẹ con.”

Thẩm Minh Chương chỉ đành để Triệu Chấn Hải ở lại.

Lúc này, dường như Phương Ký Cần nhớ ra gì đó, bà ta nắm lấy tay Thẩm Minh Dữu mong chờ nói: “Minh Dữu, ngày mai dì còn có thể đến tham gia chương trình của con không?”

Phương Ký Cần rất muốn tham gia chương trình này, một là vì đây là sự chấp nhận của Thẩm Minh Dữu đối với bà ta. Bà ta không có con gái, lần đầu tiên gặp mặt bà ta đã thích cô con gái riêng Thẩm Minh Dữu này, hai là vì có thể lên chương trình chơi bé bé Niệm Niệm, Phương Ký Cần không thể diễn tả được rằng bà ta vui đến mức nào, để lên chương trình hôm nay bà ta còn đặc biệt đi làm một kiểu tóc mới.

Thẩm Minh Dữu cười nói: “Dì bị như này rồi còn đi tham gia chương trình, con sợ là anh con sẽ nói con bắt nạt dì.”

Phương Ký Cần không chỉ bị thương ở đầu mà còn chân trái còn phải bó thạch cao, chắc chắn là không thể tham gia ghi hình chương trình vào ngày mai.

Thẩm Minh Chương lại rất lo lắng: “Vậy việc ghi hình chương trình ngày mai có gặp vấn đề gì không?”


Triệu Diễm căn bản không hề biết gì về việc ghi hình chương trình, nhưng anh ấy biết ngày mai Thẩm Minh Dữu lại phải đưa Niệm Niệm đi ghi hình chương trình 《Mẹ Là Siêu Nhân》, có vẻ như khách mời ngày mai của chương trình chính là Phương Ký Cần.

Triệu Diễm ở bên cạnh nói: “Dữu Dữu, dì Phương không đi được thì anh đi có được không?”

Thẩm Minh Dữu oán hờn mắng anh ấy: “Tập này của chương trình là mời mẹ chồng hoặc là mẹ đến tham gia, anh muốn thay đổi giới tính để tới đó à?”

Triệu Diễm: “...”

Cô lại nhìn về hướng Thẩm Minh Chương và Phương Ký Cần nói: “Mọi người yên tâm, lát nữa con sẽ gọi điện cho mẹ chồng con xem thử bà ấy có thể tới không, nếu không thể tới thì thôi vậy, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát.”
Triệu Diễm nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Em có thể liên lạc được với mẹ chồng em mới là lạ.”

Đúng như những gì Triệu Diễm dự đoán, trên đường Thẩm Minh Dữu đến nhà trẻ đón Niệm Niệm đã gọi cho mẹ chồng một cuộc điện thoại, nhưng phát hiện ra là không gọi được.

***


Thẩm Minh Dữu thấy Phương Ký Cần không có vấn đề gì nghiêm trọng nên rời khỏi bệnh viện, rồi đi thẳng tới trường mẫu giáo của Niệm Niệm.

Xe vừa tới cách cổng một khoảng không xa, đúng lúc cổng trường mẫu giáo được mở ra, đã đến giờ tan học của các bạn nhỏ.

Thẩm Minh Dữu không báo cho Giang Trầm trước, nên anh cũng không biết chuyện cô trở về sớm. Cô ngồi trên chiếc xe ở bên kia đường, nhìn qua cửa sổ xe, cô lập tức phát hiện ra bóng dáng Giang Trầm lẫn trong nhóm phụ huynh đón con tan học.

Tới đón con hầu hết là những ông bà khá cao tuổi hoặc các mẹ bỉm trẻ. Ông bố bỉm sữa trẻ như Giang Trầm nhìn có hơi lạc quẻ trong đám đông.

Thẩm Minh Dữu hơi cong khóe môi. Mấy ngày nay, cô biết được từ chỗ Niệm Niệm rằng mỗi ngày tan học ba đều đích thân đến đón cô bé, Giang Trầm không hề nhờ người khác làm giúp. Tuy rằng sau khi đón Niệm Niệm xong, phần lớn thời gian Giang Trầm sẽ đưa con gái đến công ty tăng ca, nhưng biểu hiện của anh trong những ngày này vẫn khá ổn.

Niệm Niệm đeo cặp sách nhỏ, sóng vai cùng Khương Húc đi ra ngoài, chỉ thấy Niệm Niệm tung tăng bước chân nhỏ, xem ra tâm trạng cô bé có vẻ rất tốt. Còn Khương Húc thì đang ôm cặp sách, mặt thì cúi gằm, nhìn có vẻ ủ rũ.

Sau khi Niệm Niệm nhìn thấy ba thì lập tức hỏi: "Ba ơi, tối nay mẹ sẽ về nhà chứ ạ?" Nghĩ đến việc sắp được gặp mẹ là Niệm Niệm cảm thấy rất vui.

Giang Trầm gật nhẹ đầu rồi chào giáo viên, khi anh đang muốn đưa con gái đi thì phát hiện ống quần của mình bị một bàn tay nhỏ nhắn túm lấy.

Giang Trầm quay đầu lại, Khương Húc đang túm lấy ống quần của anh, ngẩng đầu và mở to hai mắt nhìn anh.
 
Chương 231: C231: Chương 231


"Chú Giang ơi, tối nay con có thể đến nhà chú ngủ không ạ?"

Giang Trầm: "..."

Khương Húc không muốn về nhà. Mấy ngày nay, ba cậu nhóc đi công tác nên không có ở nhà. Bà ngoại thì tới nhà cậu nhóc ở, nhưng mẹ và bà ngoại luôn không hợp nên cứ cãi nhau mãi. Khương Húc cảm thấy mấy ngày bà ngoại ở đây, tính tình của mẹ càng ngày càng tệ, sáng sớm nay cậu nhóc còn bị mẹ đánh vào mông.

Trong lòng Khương Húc, chú Giang là siêu nhân giúp cậu nhóc đuổi ngỗng trắng lớn đi, mà ngày thường dì Thẩm rất dịu dàng với các bạn nhỏ, không giống với mẹ cậu nhóc chút nào. Khương Húc hâm mộ Niệm Niệm nhất, bởi vì ba mẹ cô bé luôn rất dịu dàng với cô bé.

Khương Húc rất hâm mộ.


Cậu nhóc cũng muốn trải nghiệm cảm giác êm ấm của nhà Niệm Niệm.

"Có được không ạ?" Thấy chú Giang không nói lời nào, Khương Húc hỏi lại một lần nữa với ánh mắt mong chờ.

Niệm Niệm biết hôm nay anh Khương Húc lại bị đánh đòn, thấy cả ngày nay tâm trạng của Khương Húc rầu rĩ không vui, cô bé cũng nhìn ba và nói: "Ba ơi, ba đưa anh Khương Húc về nhà mình đi ạ."

"Chú Giang, cháu hứa cháu nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời sau khi đến nhà chú." Thấy chú Giang không gật đầu, Khương Húc sốt ruột nói: "Nếu không, cháu làm con trai của chú với dì Thẩm cũng được ạ."

Kiếp này, chú Giang và dì Thẩm không thể làm ba mẹ ruột của cậu nhóc. Nhưng trong lúc sốt ruột, cái đầu nhỏ của Khương Húc đột nhiên nghĩ ra cậu nhóc hoàn toàn có thể để cho chú Giang và dì Thẩm làm ba mẹ nuôi của mình. Tính ra thì cũng không khác gì với ba mẹ ruột là mấy, còn có em gái ngoan ngoãn như Niệm Niệm, dù thế nào đi nữa thì cậu bé cũng không thiệt thòi.

Giang Trầm buồn cười vỗ lên trán, lời của đứa nhỏ thật khiến người ta bất ngờ, có đôi khi quả thực quá bất ngờ, nếu anh còn không lên tiếng, sợ là giây tiếp theo Khương Húc sẽ trực tiếp gọi anh là ba.

"Bạn nhỏ Khương Húc này..." Giang Trầm vừa muốn từ chối Khương Húc, nói rằng không có sự đồng ý của ba mẹ cậu nhóc, anh không thể đưa Khương Húc về nhà được.
Nhưng anh bỗng nhìn thấy một bóng người bước đến từ phía sau Khương Húc, sau đó anh lập tức ngậm miệng lại.

"Khương Tiểu Húc, có phải con thích ăn đòn không?" Phương Đường vừa tới đã nghe được con trai mình vội vàng muốn làm con trai nhà người khác, cái này là gì.


Lỗ tai Khương Húc bị mẹ nhéo, thằng bé hét lớn: "Con ăn đòn còn ít sao, mẹ toàn đánh con thôi, con không muốn về nhà, hôm nay con sẽ ở nhà Niệm Niệm!"

"Mẹ thấy con là muốn ăn đòn." Phương Đường giả vờ muốn đánh vào m.ô.n.g Khương Húc, Khương Húc che m.ô.n.g chạy về phía Niệm Niệm trốn, thằng bé vừa trốn vừa trêu chọc mẹ mình, vẻ mặt thiếu đòn: "Mẹ đến đây, hahaha, mẹ không đánh được con đâu."

Phương Đường tức giận đến nỗi đi giày cao gót cũng muốn đuổi theo Khương Húc.

Khi Thẩm Minh Dữu đến đây, thứ cô nhìn thấy chính là khung cảnh hỗn loạn này.

Cũng may lớp mẫu giáo nghỉ hè nên học sinh không nhiều, lúc này đa số các em đã được ba mẹ đón về, ngoài cửa cũng không còn ai, nếu không với bộ dạng này của Phương Đường sẽ sớm bị người khác chụp ảnh rồi đăng lên mạng, sau đó nó sẽ trở thành hot search.

Thẩm Minh Dữu nói: "Mấy người đang làm gì vậy?" . Ngôn Tình Nữ Phụ


Niệm Niệm và Giang Trầm nghe thấy giọng nói của cô, lập tức quay đầu lại, sau khi phát hiện là cô, Niệm Niệm kinh ngạc chạy về phía mẹ, ôm lấy chân trái của cô: "Mẹ, mẹ về rồi!"

Khương Húc cũng chạy theo Niệm Niệm và nói: "Dì Thẩm, dì đã về rồi!"

Thẩm Minh Dữu sờ sờ cái đầu nhỏ của Niệm Niệm: "Mẹ về rồi."

Sau khi nhìn một chiếc bánh bao nhỏ khác treo trên chân phải của mình, Thẩm Minh Dữu cũng sờ sờ cái đầu nhỏ của Khương Húc.

Giang Trầm nhìn thấy vợ mình bị hai cái bánh bao nhỏ một bên trái một bên phải ôm, Niệm Niệm con mình thì cũng hiểu, sao Khương Tiểu Húc cũng gấp gáp ôm cô chặt như vậy, như thể người trước mặt cũng là mẹ ruột của thằng bé thế?
 
Chương 232: C232: Chương 232


Phương Đường bước tới và nói: "Minh Dữu, mấy ngày trước tôi nghe Khương Tiểu Húc nhà tôi nói rằng Niệm Niệm và thằng bé đã trở thành bạn học. Tôi nghĩ rằng có khả năng sẽ gặp cô khi đi đón lũ trẻ, nhưng không nghĩ tới hôm nay đã gặp được."

"Đúng vậy, những ngày này ở trường mẫu giáo, nhờ có Khương Húc chăm sóc Niệm Niệm nên Niệm Niệm mới có thể thích nghi với sinh hoạt ở nhà trẻ nhanh như vậy."

Khi Thẩm Minh Dữu nói chuyện điện thoại với Niệm Niệm, Niệm Niệm cũng thường xuyên nhắc đến Khương Húc. Cô biết rằng Niệm Niệm nhà mình thực sự thích anh trai Khương Húc này.

Khương Húc nghe dì Thẩm khen ngợi, liền ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn qua.

"Niệm Niệm ngoan như vậy, đâu cần thằng bé chăm sóc chứ, tôi nghĩ là Niệm Niệm chăm sóc thằng bé mới đúng." Phương Đường thở dài, "Khương Tiểu Húc nhà tôi không gây ra bất cứ rắc rối gì cho tôi là tôi đã cảm tạ trời đất rồi."

Phương Đường biết con trai mình nghịch ngợm như thế nào, thằng bé đã từng đánh nhau với bạn học ở trường mẫu giáo, chính vì thế mà cậu nhóc thường xuyên bị gọi phụ huynh.

Khương Húc thấy mẹ phê bình mình thì lập tức ngẩng đầu vươn cổ nói: "Con không hề gây chuyện nha!"


"Dì Thẩm, hôm nay con theo Niệm Niệm đến nhà dì ngủ một tối được không ạ?" Cậu thấy có vẻ chú Giang không thể quyết định được chuyện này nên Khương Húc chuyển ánh mắt lên người của dì Thẩm. Cậu nhóc lắc chân của dì Thẩm, làm nũng nói: "Con sẽ chăm sóc cho em gái thật tốt, dì Thẩm dì đồng ý con đi mà."

Thẩm Minh Dữu thấy Khương Húc thật sự muốn đi nên nói: "Dì rất hoan nghênh con đến nhà dì làm khách, nhưng con phải có được sự đồng ý của mẹ con thì mới đi được."

Khương Húc nghe thấy vậy lập tức buông đùi của dì Thẩm ra, quay lại ôm lấy đùi của mẹ mình làm nũng: "Mẹ, mẹ thấy con đáng thương thế này mẹ đồng ý đi mà, con thật sự rất muốn đến nhà Niệm Niệm chơi!"

Chân của Phương Đường sắp bị Khương Húc lắc đến đứng không vững nữa rồi, cô ấy hỏi con trai: "Con đáng thương chỗ nào vậy?"

Khương Húc nhìn mẹ một cách đáng thương nói: "Ngày nào cũng bị mẹ đánh còn không đáng thương sao?"
"..." Phương Đường nói: "Không phải là do con ngứa đòn à?"

Khương Húc chớp chớp mắt: "Vậy thì cũng rất đáng thương."

Thật ra Thẩm Minh Dữu cũng rất thích bạn nhỏ Khương Húc này, cô nói: "Hay là để Khương Húc tới nhà tôi chơi một đêm đi, ngày mai ghi hình chương trình tôi sẽ đưa thằng bé đến cùng."


Niệm Niệm cũng xin cho cậu nhóc: "Dì Phương, dì cho anh đi đi, Niệm Niệm sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt."

Phương Đường không muốn Khương Húc đi chủ yếu là vì sợ làm phiền người khác, thấy Thẩm Minh Dữu và Niệm Niệm là thật lòng muốn mời Khương Húc đến nhà làm khách, cô ấy gật đầu nói: "Vậy con đi thì phải nghe lời chú Giang và dì Thẩm, không được quậy phá như ở nhà có biết chưa?"

Khương Húc gật đầu thật mạnh.

Sau đó cậu nhóc rất vui vẻ theo ba mẹ nuôi mà mình mới tự nhận, còn cả có em gái nuôi về nhà.

Thẩm Minh Dữu vừa về tới nhà đã phát hiện hình như bản thân lại lên hot search rồi.

#Mẹ chồng của Thẩm Minh Dữu tới rồi#

#Mẹ chồng phu nhân hào môn#

Không biết là ai đã tiết lộ việc tổ chương trình 《Mẹ Là Siêu Nhân》ngày mai sẽ mời các mẹ chồng ghi hình cùng các mẹ ra bên ngoài, rất nhanh trên mạng đã bắt đầu thảo luận về mẹ chồng của bốn khách mời, mà trong đó khiến người ta chú ý nhất chính là mẹ chồng của Thẩm Minh Dữu.

Thẩm Minh Dữu bị cư dân mạng gọi là phu nhân hào môn, bọn họ cũng vô cùng tò mò về mẹ chồng hào môn của cô - chính là mẹ của Giang Trầm.
 
Chương 233: C233: Chương 233


[Các bà mẹ chồng sắp tới rồi ư? Vậy là sắp được thấy cận cảnh mẹ chồng nàng dâu chung sống với nhau như thế nào rồi, mong chờ quá.]

[Lúc trước mẹ chồng của Cố Ngải Phỉ từng lên chương trình với Chu Cảnh Hành một hai lần, mọi người đã từng thấy rồi, bà ấy là một người có vẻ ngoài rất trẻ trung, tính tình tốt nữa, chắc hẳn là việc chung sống cùng cô con dâu Cố Ngải Phỉ cũng rất tốt.]

[Phương Đường từng nói mẹ chồng cô ấy mất sớm nên chắc là lần này mẹ ruột của cô ấy sẽ đến. Còn mẹ chồng của Chung Dao thì chưa thấy bao giờ, nhưng người tôi mong chờ nhất vẫn là mẹ chồng của Thẩm Minh Dữu. Bà mẹ chồng này mới thật sự là phu nhân đẳng cấp hào môn, không biết rốt cuộc quan hệ của bà ấy với Thẩm Minh Dữu có tốt hay không!]

[Tôi nhớ lúc Thẩm Minh Dữu mới ra mắt, cô ấy từng nói mẹ cô ấy đã qua đời nhiều năm trước trong một buổi phỏng vấn. Điều đó cũng có nghĩa là người ngày mai đến chắc chắn là mẹ chồng của cô ấy.]

[Tuy nhìn chị Dữu và Giang tổng có vẻ rất tốt, nhưng không biết chung sống với mẹ chồng thì như thế nào, nghe người ta nói làm con dâu hào môn không dễ đâu.]

[Hahaha, tôi thích hóng mấy chuyện về mẹ chồng nàng dâu hào môn này nhất đó, rất mong đợi sự xuất hiện của mẹ chồng Thẩm Minh Dữu.]



Thẩm Minh Dữu cau mày, sự xuất hiện của cái hot search này hơi kỳ lạ, như thể nó chắc chắn ngày mai mẹ chồng cô nhất định sẽ lên chương trình vậy.


Cứ đà này, nếu ngày mai mẹ chồng cô không thể tham gia chương trình được thì không phải mọi người sẽ rất thất vọng à? Sau đó sẽ suy đoán quan hệ mẹ chồng nàng dâu của cô và mẹ Giang Trầm không hòa hợp, hoặc là cô không được mẹ chồng hào môn đối xử tốt.

Thẩm Minh Dữu vừa xem điện thoại vừa xuống xe.

Giang Trầm đỗ xe xong thì đi xuống, cũng cầm điện thoại lướt tin tức, vào lúc nhìn thấy hot search về Thẩm Minh Dữu, Giang Trầm hơi sững sờ.

Niệm Niệm nắm tay Khương Húc đi trước, thấy ba mẹ không đi theo, cô bé quay đầu lại thì nhìn thấy ba mẹ đều đang xem điện thoại.

Niệm Niệm chạy quay lại, dùng bàn tay nhỏ nắm lấy tay của mẹ.
Thẩm Minh Dữu thấy Niệm Niệm đột nhiên quay lại, cô hỏi: "Sao thế Niệm Niệm?"

Niệm Niệm nói: "Để con dắt mẹ đi, thế thì mẹ sẽ không bị ngã."

Khương Húc cũng chạy lại dắt tay Giang Trầm: "Vậy con sẽ dắt chú, không đúng, là ba nuôi."


Khương Húc ưỡn thẳng lưng, giống như một ông cụ non nói: "Ba nuôi, hãy để con bảo vệ ba."

Giang Trầm: "..."

Sao anh không biết mình có thêm một cậu con trai nuôi thế này, suy nghĩ của bạn nhỏ đều đơn giản như vậy sao.

Thẩm Minh Dữu cất điện thoại đi, cô ôm con gái lên hôn mạnh một cái: "Sao Niệm Niệm nhà chúng ta lại ngoan như thế chứ."

Niệm Niệm hồn nhiên nói: "Có thể là vì Niệm Niệm tới để báo ơn đó."

Gần đây Niệm Niệm có thêm vài người bạn mới ở trường mẫu giáo, các bạn nhỏ thường xuyên xem điện thoại ở nhà, sau khi tới trường mẫu giáo sẽ nói một số từ ngữ mạng mà Niệm Niệm chưa nghe thấy bao giờ. Mưa dầm thấm đất, bây giờ Niệm Niệm cũng học được vài câu nói và từ ngữ mà trước đây cô bé chưa từng dùng đến.

Thẩm Minh Dữu nghe thấy lời này thì rất vui, đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy chắc chắn là đến để báo ơn rồi.

Sau khi nghe thấy lời của em gái Niệm Niệm, Khương Húc ở bên cạnh nói: "Em gái Niệm Niệm ngoan như vậy, chắc chắn là tới để báo ơn đó. Mẹ con toàn nói là con quá nghịch ngợm, hận không thể nhét con vào lại trong bụng, vậy nên chắc chắn là con không phải đến để báo ơn."

Khương Húc nghiêng cái đầu nhỏ của mình nghiêm túc hỏi: "Vậy con… tới là để báo oán hả?"

Thẩm Minh Dữu: "..."
 
Chương 234: C234: Chương 234


Đây là lần đầu tiên Niệm Niệm dẫn bạn về nhà, thân là người làm ba mẹ, Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm vẫn rất coi trọng chuyện này.

Vì vậy, bạn nhỏ Khương Húc đã nhận được sự tiếp đón rất nồng hậu từ ba mẹ nuôi.

Lúc ăn cơm, Thẩm Minh Dữu gắp một đũa thức ăn cho Khương Húc: "Khương Húc, con ăn nhiều một chút, ở nhà dì thì nhất định đừng ngại nhé."

Khương Húc đang vùi đầu trong bát cơm ngẩng mặt lên, ngọt ngào đáp: "Dì à, sao con phải ngại chứ? Con sẽ coi nơi này là nhà của mình, mà ở nhà mình thì con chắc chắn sẽ không ngại đâu."

"Tốt, không ngại là tốt rồi." Thẩm Minh Dữu cảm thấy có lẽ bản thân đã hỏi thừa, bởi vì từ khi vào cửa, bạn nhỏ Khương Tiểu Húc này đã giống như đang thật sự bước vào nhà mình, hoàn toàn không câu nệ chút nào, năng lực thích ứng không hề yếu.

"Dì à, đồ ăn của nhà chúng ta thật ngon quá đi." Khương Húc nuốt miếng sườn xào chua ngọt vừa thơm vừa ngon trong miệng xuống. Đây là chú Giang đặc biệt dặn dò đầu bếp trong nhà làm cho cậu nhóc. Khương Húc rất thích ăn, cậu nhóc l.i.ế.m vết dầu trên miệng rồi nói: "Chú dì ơi, từ nhỏ Húc Húc đã không có em gái, con rất hâm mộ những người bạn nhỏ có em gái."


"Cho nên, có thể để Niệm Niệm làm em gái nuôi của Húc Húc không ạ?" Khương Húc xoay người nhìn Niệm Niệm ngồi bên cạnh, nắm c.h.ặ.t t.a.y và nói: "Húc Húc nhất định sẽ làm một người anh tốt, sẽ không để cho bất cứ ai bắt nạt Niệm Niệm đâu ạ."

Niệm Niệm trở thành em gái nuôi của cậu nhóc, ba mẹ Niệm Niệm trở thành ba mẹ nuôi của cậu nhóc, từ sau khi Khương Húc tới cái ổ ấm áp ở nhà Niệm Niệm, cậu nhóc càng muốn làm con nuôi của gia đình này.

"Có được không ạ?" Cậu nhóc hỏi với giọng đầy mong đợi.
"Không được đâu." Không đợi ba mẹ lên miệng, giọng nói thơm mùi sữa của Niệm Niệm đã kịp thời ngăn cản anh Khương Húc nằm mơ giữa ban ngày, cô bé nói: "Anh Khương Húc muốn có một đứa em gái thì có thể bảo dì Phương sinh cho anh một đứa, em gái ruột chẳng phải sẽ vui hơn em gái nuôi sao?"

"..." Khương Húc không ngờ người đầu tiên đứng ra phản đối lại là Niệm Niệm mà cậu nhóc chưa bao giờ nghĩ tới, cậu còn tưởng rằng Niệm Niệm sẽ nóng lòng muốn mình làm anh trai của cô bé chứ.


Khương Húc khuyên nhủ: "Niệm Niệm, không phải em muốn có anh trai sao? Nhưng mà ba mẹ em không thể sinh anh trai cho em được, muốn sinh cũng chỉ có thể sinh em trai hoặc em gái cho em thôi. Cho nên anh làm anh trai em không phải sẽ rất tốt sao?"

Niệm Niệm lắc đầu: "Em không muốn có anh trai." Không biết tại sao anh Khương Húc lại có sự hiểu lầm như vậy nữa.

"Sao em lại không muốn có anh trai chứ? Tất cả trẻ con đều muốn có anh trai, bởi vì anh trai sẽ bảo vệ em trai, em gái, còn chia kẹo của mình cho em trai, em gái ăn." Lúc trước có một lần Khương Húc đánh nhau với bạn ở nhà trẻ, vốn dĩ cậu nhóc sắp thắng rồi, nhưng bạn của cậu có một người anh trai cao to vạm vỡ. Lúc anh trai thấy em trai bị Khương Húc cưỡi trên đất mà đánh, lập tức xông vào cuộc chiến của bọn họ để báo thù cho em trai, anh trai chỉ ra vài đòn đã đánh Khương Húc nằm bò. Khương Húc nhớ rõ ngày đó cậu nhóc về nhà đã khóc lóc ầm ĩ muốn mẹ cũng sinh cho cậu một người anh trai, như vậy anh trai có thể giúp cậu đánh nhau ở nhà trẻ.

Những bạn nhỏ xung quanh cậu nhóc không có anh trai đều hâm mộ những bạn nhỏ khác có anh trai, cho nên Khương Húc vẫn luôn cho rằng tất cả mọi người đều sẽ muốn có một người anh trai.

Vì sao Niệm Niệm lại không giống vậy chứ?

"Niệm Niệm có thể tự bảo vệ bản thân, còn có ba mẹ cũng sẽ bảo vệ Niệm Niệm, không cần có anh trai bảo vệ." Niệm Niệm nói: "Còn kẹo thì ăn nhiều sẽ bị sâu răng."

"Vậy em muốn có em trai, em gái không?" Khương Húc sốt ruột nói: "Em không muốn anh làm anh trai em, vậy anh có thể làm em trai em, nếu không được nữa thì làm em gái cũng được."
 
Chương 235: C235:


Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm ở một bên dỏng tai nghe hai bạn nhỏ nói chuyện, sau khi nghe Khương Húc nói đã suýt nữa bật cười thành tiếng.

Giang Trầm cũng tò mò hỏi: "Niệm Niệm muốn có em trai, em gái không con?"

Thẩm Minh Dữu ngồi bên cạnh anh lập tức lườm Giang Trầm một cái.

"..." Giang Trầm nhận được ánh mắt vợ thì tỏ vẻ mình rất vô tội. Cho tới bây giờ, anh cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ sinh đứa thứ hai, chỉ cần con cái được nuôi dạy tốt thì một đứa đã bằng mười đứa nhà người ta. Anh có Niệm Niệm là đủ rồi. Sở dĩ anh hỏi như vậy chỉ là vì tò mò Niệm Niệm nghĩ như thế nào về việc ba mẹ sinh thêm em trai, em gái cho cô bé.

Niệm Niệm suy nghĩ một lúc, cô bé hỏi: "Ba mẹ muốn sinh không ạ?"

Từ trước giờ, cô bé chưa từng nghĩ tới việc có em. Nếu như trong nhà thật sự có em trai hoặc em gái, Niệm Niệm nghĩ rằng cô bé chắc chắn sẽ không thích ứng được trong một thời gian. Bởi vì khi đó, ba mẹ đã không còn là ba mẹ của một mình Niệm Niệm nữa.

Nhưng nếu ba mẹ thật sự muốn sinh thì dường như cô bé cũng không ngăn cản được.

"Bây giờ mẹ chưa có ý định sinh em cho Niệm Niệm, cho dù sau này có, mẹ cũng sẽ thương lượng với Niệm Niệm trước, có được không nào?"


"Dạ được." Niệm Niệm nghe nói mẹ sẽ thương lượng với cô bé, lập tức không còn lo lắng nữa.

Sau khi ăn tối xong, Niệm Niệm dẫn Khương Húc đến căn cứ cắm trại của cô bé. Trên thảm cỏ trong nhà dựng hai cái lều, một lớn một nhỏ, đến bây giờ vẫn chưa dỡ xuống, thậm chí còn tinh xảo hơn lúc trước. Ngoại trừ lều trại ra, bên cạnh còn bố trí một số đồ chơi như bạt nhún, cầu trượt,... Còn có một cây cổ thụ được dời đến trồng phía sau lưng cái lều lớn, trên cây mắc võng, dưới gốc đặt bàn ghế bằng gỗ.

Bây giờ, Niệm Niệm rất thích nơi này, ngày nào cũng muốn tới đây chơi một chút.

Khương Húc nhìn thấy nơi này cũng thích thú vô cùng. Hai bạn nhỏ chơi ở đây đến đầm đìa mồ hôi, đến tận lúc chuẩn bị ngủ cả hai vẫn lưu luyến không rời.

Thẩm Minh Dữu đưa Niệm Niệm đi ngủ, còn Giang Trầm phụ trách đưa vị khách nhỏ trong nhà đi ngủ.
Khương Húc chơi một ngày trời cũng đã thấm mệt, nhưng trước khi ngủ cậu bé vẫn đang suy nghĩ một chuyện quan trọng.

Nhìn thấy Giang Trầm ngồi bên giường đọc sách, Khương Húc nhích người, chậm rãi dịch sát vào anh: "Chú Giang ơi, chú có thích Húc Húc không?"

"..." Giang Trầm không quen với việc được một cậu bé làm nũng, anh ho nhẹ một tiếng rồi trả lời: "Cũng được."

"Cũng được chính là thích rồi." Khương Húc được đà nói tiếp: "Nếu chú thích, vậy con làm con nuôi của chú nhé."


Giang Trầm có hơi buồn cười, anh không biết vì sao người bạn nhỏ này lại cố chấp với chuyện làm con nuôi nhà bọn họ như vậy, ngay cả trước khi đi ngủ cũng nhớ mãi không quên.

Giang Trầm: "Chỉ cần dì Thẩm và em gái Niệm Niệm của con đồng ý, thì chú không thành vấn đề."

Khương Húc bĩu môi: "Chú Giang không phải là người chủ trong gia đình sao?"

"..." Giang Trầm không nói nên lời.

Khương Húc đang dựa vào chú Giang thấy chú Giang đến cả chút chuyện này cũng không làm chủ được, cậu nhóc bèn dịch sang bên cạnh, quyết định không dựa chú Giang nữa.

Nhưng mà, cái ổ ấm áp này của nhà em gái Niệm Niệm thật là thơm, đến nỗi Khương Húc thậm chí còn không muốn rời đi.

Tuy rằng hôm nay cậu nhóc không đạt được mục đích, nhưng không sao, một ngày nào đó, cậu nhóc sẽ trở thành con nuôi của gia đình này thôi!

**

Sáng hôm sau, 《Mẹ Là Siêu Nhân》 tập 4 lại chuẩn bị ghi hình.

Lần này, cuối cùng tổ chương trình cũng không keo kiệt nữa, sắp xếp cho các khách mời một chuyến du lịch hải đảo hoành tráng. Họ muốn để các mẹ chồng, mẹ đẻ đến tham gia chương trình cảm nhận được sự nhiệt tình và thành ý của tổ chương trình, nỗ lực cung cấp những dịch vụ tốt nhất cho các bà.
 
Chương 236: C236: Chương 236


Tất cả các gia đình phải có mặt tại sân bay trước 9 giờ, sau đó sẽ đáp máy bay ra đảo.

Vừa tới 9 giờ, phát sóng trực tiếp đúng giờ bắt đầu.

Bởi vì ngày hôm qua trên mạng đã bị người ta tiết lộ trước khách mời tập mới nhất của 《Mẹ Là Siêu Nhân》là ai, vì thế tổ chương trình cũng không giấu diếm nữa, ngay khi camera phát sóng trực tiếp mở ra, các mẹ chồng và các mẹ lập tức xuất hiện trước ống kính.

Trong phòng phát sóng trực tiếp của Chung Dao, mẹ chồng Quách Ứng Liên của cô ấy trông có vẻ hơi mất tự nhiên, nở một nụ cười ngại ngùng với camera.

"Dao Dao, đây là đã bắt đầu quay rồi à?" Quách Ứng Liên có chút luống cuống tay chân. Bà ấy là một bà cụ đến từ nông thôn. Tuy rằng con trai Triệu Hằng là quán quân, nhưng bà ấy rất ít khi nhận lời phỏng vấn trên chương trình vì tính cách tương đối thành thật và chất phác. Bình thường, khi phía truyền thông tới nhà xin phỏng vấn, Quách Ứng Liên đều sẽ giao cho ba Triệu Hằng ra mặt còn bà ấy lại hiếm khi xuất hiện trước ống kính.

Lần này bà ấy đồng ý với Chung Dao tham gia chương trình này là vì cháu trai của bà cụ, Triệu Nhất Dương, nói rằng muốn lưu lại một ít hồi ức tốt đẹp cùng bà nội trước ống kính. Quách Ứng Liên nghe cháu trai nói như thế thì lập tức cảm động.

Triệu Nhất Dương gật đầu: "Đúng rồi á bà nội, bà xem, đây là camera có thể quay được chúng ta, bởi vì là phát sóng trực tiếp nên bây giờ khán giả có thể nhìn thấy chúng ta, cũng có thể nghe được giọng của chúng ta."


Lúc ở nhà, Quách Ứng Liên vẫn luôn theo dõi phát sóng trực tiếp của 《Mẹ Là Siêu Nhân》. Khi xem cũng không có cảm giác gì, nhưng hiện tại bản thân lại xuất hiện trong camera phát trực tiếp, bà ấy cảm thấy đến cả tay chân cũng không biết nên để đâu.

"Mẹ đừng lo, mẹ chỉ cần giống như bình thường là được rồi." Để xoa dịu sự lo lắng của mẹ chồng, Chung Dao đã kể cho bà ấy một số chuyện xấu hổ khi mình tham gia chương trình lúc trước: "Con còn nhớ vào lần đầu tiên con dẫn chương trình, lúc ấy con rất hồi hộp, vốn muốn nói kính thưa các vị lãnh đạo, xin chào mọi người, kết quả lại bị con nói thành kính thưa các vị lãnh đạo đạo, mọi người rất tốt, lúc đó đã tạo thành một trò cười cực lớn…"

Quách Ứng Liên cười nói: "Còn có chuyện như vậy à?"

[Mẹ chồng của Chung Dao trông có vẻ khá hiền lành, vừa nhìn đã biết là một mẹ chồng rất tốt.]
[Để giúp mẹ chồng xoa dịu cảm xúc, Chung Dao còn cố tình kể chuyện đáng xấu hổ của mình ra, thật là có hiếu mà.]

[Thật hâm mộ quan hệ mẹ chồng nàng dâu hòa thuận như vậy.]




Lúc phòng phát sóng trực tiếp của Phương Đường vừa mở, khán giả đã nhanh chóng nhận ra Khương Húc hình như không có ở đây.

[Khương Tiểu Húc đi đâu rồi nhỉ, sao không nhìn thấy vậy?]

[Hai mẹ con Phương Đường xảy ra chuyện gì à? Mới chớp mắt một cái, sao hai người lại giận dỗi thành ra như vậy rồi?]

[Cuối cùng tôi cũng biết tính tình nóng nảy của Phương Đường được di truyền từ ai rồi, hóa ra tính tình giống mẹ cô ấy y như đúc. Vừa mới ra khỏi cửa, hai mẹ con đã có thể cãi nhau ầm cả lên, còn không ai chịu nhường ai, nhìn một phát liền biết là mẹ con ruột.]

[Khương Tiểu Húc vẫn chưa lên xe mà, sao Phương Đường và mẹ cô ấy đã đi rồi? Chẳng lẽ hôm nay Khương Húc không tham gia chương trình? Không chịu đâu, Khương Tiểu Húc chính là nguồn hạnh phúc của tôi đấy!]

Bên phía phòng phát sóng trực tiếp của Cố Ngải Phỉ, sau khi khán giả nhìn thấy mẹ chồng của Cố Ngải Phỉ thì rối rít khen ngợi.

[Mẹ chồng có gu đẹp thật, ăn mặc còn phong cách hơn cả người trẻ tuổi nữa.]

[Dáng dấp mẹ chồng thật xinh đẹp, khó trách có thể sinh ra một đứa con trai đẹp trai như Chu Cảnh Hành.]

[Mọi người có phát hiện ra không, mẹ chồng và Cố Ngải Phỉ mặc đồ mẹ con đó, xem ra quan hệ rất tốt nha.]
 
Chương 237: C237: Chương 237


Bên Thẩm Minh Dữu, phát sóng trực tiếp vẫn chưa mở nhưng đã có rất nhiều khán giả đang chờ.

Phát sóng trực tiếp vừa mở, khán giả đã nhìn thấy trong phòng phát sóng trực tiếp của Thẩm Minh Dữu, ngoài cục bột nhỏ Niệm Niệm ra còn có thêm một Khương Tiểu Húc. Nhưng không ngờ, phòng phát sóng trực tiếp của cô lại không thấy bóng dáng mẹ chồng đâu.

[Hả, sao Khương Tiểu Húc lại ở chỗ chị Dữu vậy kìa?]

[Lâu rồi không được gặp Niệm Niệm, tôi nhớ bé con muốn chết.]

[Tại sao chỉ có mẹ chồng của Thẩm Minh Dữu là không tới, vốn còn muốn nhìn xem mẹ chồng nhà giàu là như thế nào, thất vọng thật đấy.]

[Cũng sắp đến sân bay rồi mà mẹ chồng còn chưa xuất hiện, có phải là định không tới không vậy? Lo quá đi mất!]


[Chờ thêm chút đi, có khi sẽ hội họp ở sân bay cũng không chừng.]

Tất cả các phòng phát sóng trực tiếp, các mẹ chồng và mẹ đẻ đều đã xuất hiện, chỉ có phòng phát sóng trực tiếp của Thẩm Minh Dữu là không nhìn thấy bóng dáng của bà cụ. Sau hot search tối hôm qua, rất nhiều khán giả đã tràn vào phòng phát sóng trực tiếp của Thẩm Minh Dữu chỉ để nhìn xem danh tính thật của mẹ chồng Thẩm Minh Dữu, nhưng dần dần, khán giả nhận ra rằng hình như mẹ chồng của Thẩm Minh Dữu thật sự sẽ không tới.

Sau khi đến sân bay, tất cả các gia đình đều đã tập trung lại.
Chuẩn bị lên máy bay rồi mà lúc này, mẹ chồng của Thẩm Minh Dữu vẫn chưa xuất hiện, sự mong đợi của khán giả nhất thời đều vỡ tan tành.

[Thật ra tôi đã sớm đoán được mẹ chồng của Thẩm Minh Dữu có thể sẽ không tới ngay từ đầu mà! Không biết mọi người có còn nhớ hay không, lúc Hoắc Tinh Trạch tham gia 《Mẹ Là Siêu Nhân》lần trước không phải đã kể rằng hồi nhỏ cậu ấy và nhà Thẩm Minh Dữu là hàng xóm sao? Mọi người đều biết, trước kia điều kiện của gia đình Hoắc Tinh Trạch không tốt, phải sống trong một căn nhà nhỏ vừa cũ vừa nát. Thẩm Minh Dữu là hàng xóm của cậu ấy, chứng tỏ điều kiện của gia đình Thẩm Minh Dữu rất bình thường. Mà Giang Trầm lại là con nhà giàu, anh cưới một nữ minh tinh, mẹ chồng nhà giàu làm sao có thể dễ dàng chấp nhận được? Cho nên tôi đoán rằng quan hệ giữa Thẩm Minh Dữu và mẹ chồng cô ấy chắc hẳn rất tệ, đến mức tham gia chương trình cũng lười đến.]

[Có thể là Thẩm Minh Dữu thật sự không được nhà chồng chào đón, cô ấy sinh ra một đứa con gái, nhưng nhà họ Giang có ngai vàng cần phải kế thừa, chắc chắn nhà chồng của cô ấy muốn có cháu trai. Nhưng bây giờ con gái của Thẩm Minh Dữu cũng đã bốn tuổi mà cô ấy vẫn chưa có thai lần hai, mọi người thật sự cho rằng nhà họ Giang sẽ thật sự không có ý kiến gì với Thẩm Minh Dữu sao?]


[Thẩm Minh Dữu vừa mới có chút danh tiếng trong giới đã vội gả vào nhà giàu, sau đó liền rút khỏi làng giải trí, nhiều năm như vậy, nói trắng ra là Giang Trầm nuôi cô ấy. Trong tình huống đó, không hòa hợp với mẹ chồng cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.]

[Có rất nhiều ví dụ về việc nữ minh tinh gả vào nhà giàu nhưng trải qua cuộc sống tốt đẹp thì thật sự rất ít, cũng chỉ là bề ngoài hào nhoáng mà thôi, chứ cái đau cái tức trong lòng có lẽ còn nhiều hơn người bình thường cơ.]



Rất nhiều người đang đưa ra đủ loại suy đoán khác nhau về quan hệ mẹ chồng nàng dâu của nhà Thẩm Minh Dữu, sau khi Thẩm Minh Dữu dắt Khương Húc và Niệm Niệm đến sân bay, tiện thể giao lại Khương Húc cho Phương Đường, sau đó lại chào hỏi từng người một, rất nhanh đã đến giờ lên máy bay rồi.

Trước khi lên máy bay, Hứa Thục Lan lên tiếng hỏi ra vấn đề mà trong lòng các khán giả muốn hỏi: "Tiểu Thẩm, sao mẹ chồng của cháu không tới vậy?"

Thẩm Minh Dữu trả lời: "Mẹ chồng cháu bận quá ạ."

Hứa Thục Lan tiếc nuối nói: "Vậy à, quả thật là đáng tiếc mà, cô còn mang cả quà cho bà ấy cơ đấy."
 
Chương 238: C238: Chương 238


Hứa Thục Lan nghĩ, một bà chủ nhà giàu sống an nhàn sung sướng, có gì mà bận rộn chứ, chắc hẳn là do không muốn tới.

Một bà chủ nhà giàu như mẹ chồng của Thẩm Minh Dữu, cuộc sống bình thường ắt hẳn sẽ không khác bà ta là bao, không phải là đi dạo phố và làm đẹp, thì là tụ tập cùng hội chị em g.i.ế.c thời gian, Thẩm Minh Dữu nói mẹ chồng cô bận, đoán chừng là tìm cớ cho chính mình.

Hứa Thục Lan vốn cũng không muốn tham gia chương trình.

Gia đình Hứa Thục Lan cũng là nhà giàu, chồng bà ta năm xưa xuống biển, gặp được chuyến tàu của thời đại nên kiếm được không ít tiền, ở trong giới cũng là người giàu có tiếng. Con trai bà ta, Chu Cảnh Hành, tiến vào giới giải trí cưỡi ngựa xem hoa là chính, nếu như một ngày nào đó không muốn làm minh tinh nữa thì có thể về nhà kế thừa cơ nghiệp gia đình bất cứ lúc nào.

Ban đầu, Hứa Thục Lan cũng không hài lòng với đứa con dâu Cố Ngải Phỉ này, Cố Ngải Phỉ có xuất thân bình thường, lúc ở bên con trai bà vẫn còn là một minh tinh nhỏ tuyến 18 không có tiếng tăm. Thế nhưng con trai thật sự thích cô ta, Hứa Thục Lan tự nhận bản thân không phải là người cổ hủ, vì thế, bà ta đã đồng ý cho họ quen nhau. Sau đó, Cố Ngải Phỉ gả vào nhà họ Chu, không bao lâu đã sinh cho nhà họ Chu một cặp thai long phượng vô cùng khiến người ta yêu thích.


Hơn nữa, Cố Ngải Phỉ bình thường rất biết đối nhân xử thế, cách hành xử cũng làm cho người ta không thể chê trách được điều gì, cũng luôn tỏ ra rất tôn trọng người mẹ chồng là bà ta đây. Sự nghiệp trong giới giải trí như nước đẩy thuyền lên, danh tiếng càng lúc càng cao, tiền kiếm được cũng càng ngày càng nhiều, bây giờ Hứa Thục Lan rất hài lòng với đứa con dâu này, xem cô ta như con gái ruột của mình.

Cho nên khi Cố Ngải Phỉ mời bà ta tham gia chương trình này, ban đầu Hứa Thục Lan vẫn đồng ý, nhưng qua một đêm, sau khi suy nghĩ thật lâu, bà ta lại không muốn đi nữa.
Nguyên nhân xuất phát từ mẹ chồng của Thẩm Minh Dữu.

Mẹ chồng của Thẩm Minh Dữu là mẹ ruột của Giang Trầm, ông chủ của Lăng Vũ Tư Túc, so sánh với nhà họ Giang không biết đã giàu có bao nhiêu đời, thì nhà họ Chu rõ ràng là thua kém hơn.


Hai bà cụ nhà giàu cùng tham gia chương trình, đến lúc đó tất cả sự chú ý đều dồn hết về phía mẹ chồng của Thẩm Minh Dữu, vậy chẳng phải bà ta sẽ rất mất mặt sao?

Cuối cùng vẫn là Cố Ngải Phỉ nói với bà ta, quan hệ giữa Thẩm Minh Dữu và mẹ chồng cô không tốt lắm nên có thể bà sẽ không tham gia chương trình này, cho dù có đi thì chuyện quan hệ mẹ chồng nàng dâu không tốt của hai người cũng sẽ bị khán giả nhìn thấy, mà quan hệ mẹ chồng nàng dâu nhà mình vẫn luôn rất tốt, sau khi so sánh, so với mối quan hệ bất hòa bên nhà Thẩm Minh Dữu, nhất định khán giả sẽ thích cặp mẹ chồng nàng dâu thân thiết như ruột thịt của bọn họ hơn.

Sau khi nghe Cố Ngải Phỉ phân tích, lúc này Hứa Thục Lan mới đồng ý tham gia chương trình.

Hôm nay thấy mẹ chồng Thẩm Minh Dữu thật sự không tới, trong lòng Hứa Thục Lan thoáng chốc đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Cố Ngải Phỉ ở bên cạnh rất hiểu mẹ chồng, bà mẹ chồng này của cô ta không có tật xấu gì lớn, chỉ có điều là rất sĩ diện, thấy mẹ chồng thở phào nhẹ nhõm, Cố Ngải Phỉ kỳ thật cũng thở phào một hơi.

Lúc cô ta thuyết phục mẹ chồng tham gia chương trình, những lời cô ta nói về Thẩm Minh Dữu cũng không phải là nói nhăng nói cuội, mà là mấy ngày trước cô ta tình cờ biết được từ chỗ Quan Tường. Hóa ra, quan hệ giữa Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm cũng không tốt như trong chương trình, nghe nói hai người vừa kết hôn không được bao lâu đã tách ra ở riêng. Lúc ấy cô ta đã hỏi Quan Tường rằng quan hệ giữa Thẩm Minh Dữu và mẹ chồng cô ra sao, thì Quan Tường nói rằng quan hệ của bọn họ rất tệ, gần như là quan hệ nhiều năm cũng không gặp mặt được mấy lần.
 
Chương 239: C239: Chương 239


Cho nên Cố Ngải Phỉ mới đoán rằng có lẽ mẹ chồng Thẩm Minh Dữu sẽ không tham gia chương trình, và quả nhiên suy đoán của cô ta đã đúng.

Ngồi máy bay ra hải đảo cần vài tiếng, đến giữa trưa, nhóm người Thẩm Minh Dữu mới đến nơi.

Các mẹ như Thẩm Minh Dữu phải tự mình đi lấy hành lý, trong khi đó, các bạn nhỏ thì đi theo các bà ra ngoài sân bay chờ các cô.

Thẩm Minh Dữu nhờ mẹ của Phương Đường giúp chăm sóc Niệm Niệm một chút.

Niệm Niệm đi bên cạnh Khương Húc, sau khi đến cửa ra, nhóm người mới ở đó chờ các mẹ đi ra.

Tử Ngải thích đi theo chị gái nhất, vì thế đã đứng bên cạnh Niệm Niệm.


Sau khi Hứa Thục Lan nhìn thấy bèn nói với Niệm Niệm: "Tử Ngải nhà chúng ta bình thường thích chơi với chị Niệm Niệm nhất, Niệm Niệm à, con có thể coi bà như bà nội ruột của con, bà nội Hứa sẽ đối xử với con thật tốt."

[Chắc là bà nội Hứa thấy chỉ có bà nội của Niệm Niệm là không tới, sợ bạn nhỏ thất vọng nên mới an ủi Niệm Niệm như vậy, bà Hứa thật tốt.]

[Thẩm Minh Dữu có quan hệ không tốt với mẹ chồng, có lẽ mẹ chồng cô ấy cũng đối xử với Niệm Niệm rất bình thường, các cụ trong nhà muốn có một đứa cháu trai, tôi đã chứng kiến quá nhiều chuyện đối xử không tốt với cháu gái rồi.]

[Thật ra cũng có thể hiểu được, Thẩm Minh Dữu đã có được nhiều thứ như vậy, nhưng sống ở đời, chỉ cần là con người thì không thể nào có chuyện chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió, quan hệ mẹ chồng nàng dâu có lẽ chính là điểm không được như ý duy nhất trong cuộc đời hoàn hảo của Thẩm Minh Dữu.]



Niệm Niệm không quen với việc bà nội của Tử Ngải kéo cô bé thân mật như vậy, cô bé lùi ra phía sau một bước, hơi dùng sức rút bàn tay nhỏ của mình ra khỏi tay bà nội Hứa: "Niệm Niệm có bà nội ruột của mình rồi."

Niệm Niệm mới không thèm bà nội của người khác làm bà nội ruột của mình nhé.

Hứa Thục Lan thấy đứa nhỏ trước mắt nói thẳng tuột như vậy, hoàn toàn không đón nhận ý tốt của bà ta, bà ta cảm giác có hơi mất mặt.

"Nhưng mà bà nội của con không tới." Hứa Thục Lan buông bàn tay nhỏ xíu trong tay mình ra, ôm lấy Tử Ngải đang đứng một bên, cố ý trêu chọc Niệm Niệm: "Tử Ngải có bà nội thương, Niệm Niệm lại không có, chẳng phải sẽ rất đau lòng sao?"
Niệm Niệm muốn nói mình không đau lòng, nhưng khi nhìn thấy các bạn nhỏ khác không có mẹ bên cạnh thì đều có bà ở bên, cô bé đột nhiên cũng cảm thấy hơi nhớ bà nội mình rồi.

Niệm Niệm cúi gằm mặt xuống.


Thấy Niệm Niệm không nói lời nào, ngược lại còn buồn bã cúi đầu, Hứa Thục Lan mỉm cười xoa đầu cô bé, an ủi nói: "Niệm Niệm đừng đau lòng..."

Nhưng bà ta chưa kịp nói xong, bên cạnh lại có một giọng nói đột nhiên hô lên: "Niệm Niệm."

Niệm Niệm nghe thấy giọng nói thì ngẩng đầu lên, đợi sau khi nhìn thấy người đứng đối diện, trong mắt cô bé như bỗng sáng lên một ngôi sao nhỏ lấp lánh, bé con vừa chạy về phía người nọ, vừa la lớn: "Bà nội!"

[Ơ, người vừa mới gọi Niệm Niệm là bà nội của Niệm Niệm hả?]

[Nhìn Niệm Niệm trông có vẻ rất vui đó, chẳng lẽ thật sự là bà nội cô bé ư?]

[Camera mau lia qua đi, nhìn xem người kia rốt cuộc là ai!]

Camera rất nghe lời, ước chừng ngay giây tiếp theo đã quay được người kia.


Chỉ thấy camera bắt được một quý bà có vóc dáng cao gầy, hoàn toàn không thể nhìn ra tuổi tác. Bà mặc bộ quân phục ngụy trang, mái tóc ngắn được chải chuốt cẩn thận, sống lưng thẳng tắp, ngẩng đầu sải bước, mang ủng leo núi bước tới trông rất oai hùng và hiên ngang, cực kỳ thu hút ánh nhìn của mọi người.

Niệm Niệm nhào vào lòng người này, nhìn bà vô cùng vui sướng rồi nói: "Bà nội, Niệm Niệm rất nhớ bà đó."

[Vị này chính là mẹ chồng của Thẩm Minh Dữu? Bà nội của Niệm Niệm? Mẹ của Giang Trầm? Thật... ngầu quá đi mất!]

[A… Chị gái mặc quân phục rằn ri này trông thật đẹp trai, đó thật sự là bà nội của Niệm Niệm sao?]

[Là kẻ nào nói quan hệ của Thẩm Minh Dữu và mẹ chồng cô ấy không tốt, ha ha ha, đây chẳng phải là mẹ chồng cô ấy đã tới rồi sao?]

[Rốt cuộc bà nội của Niệm Niệm làm nghề gì vậy, nhìn rất cá tính nha! Chẳng lẽ là quân nhân sao? Hay là công việc đặc thù nào đó, cách ăn mặc của bà ấy như thể vội vàng chạy tới để ghi hình, bây giờ tôi đã tin lời của Thẩm Minh Dữu rồi, có lẽ là mẹ chồng của cô ấy thật sự bộn bề nhiều việc, không phải là cố ý không đến!]
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top