Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Mượn gió đẩy thuyền


Trong khi đó, bà Xoan và bà Lê vẫn túc trực ở tầng 3, nhà của một người phụ nữ trong nhóm để đề phòng các thầy cần sự giúp đỡ gì, chứ không dám bỏ đi làm việc như thường ngày. Các bà quan niệm, lễ lạt gì cũng cần cái tâm và sự kiên nhẫn thì vẫn hơn. Thấy 3 người thầy lục tục kéo xuống dưới ngoài cầu thang, bà Xoan với bà Lê ngồi trong nhà vội chạy ra nghe ngóng.

"Sao rồi các thầy..sao chỉ có 3 người thế này...Lại còn có cả thằng bé này...?"

"À..thầy Đang ở lại căn phòng đó rồi...Tạm thời bước đầu thành công.Giờ cô Trâm đưa thằng bé về nhà, rồi chúng tôi lại đi chuẩn bị làm lễ tiếp..."

Cô Trâm dắt Lộc đi sâu vào trong, gửi cậu bé về cho gia đình rồi quay trở ra.

Bà Lê lúc ấy mới rụt rè cất tiếng: "Vậy thực hư thế nào ạ...Còn chuyện gia đình bên nội của tôi bao giờ mới có thể giải quyết thưa các thầy...?"

"Thằng bé năm xưa các chị kể, à giờ tôi phải gọi là người đàn ông đó, đã sử dụng một loại ma thuật tà pháp cổ để vãn hồi linh hồn của mẹ mình, nhưng bản thân lại không đủ trí lực để duy trì nó mà không làm ảnh hưởng đến bản thân mình, để bây giờ cũng thành thân tàn ma dại rồi, phúc thọ cũng chẳng được bao nhiêu nữa. Giờ chúng tôi phải siêu thoát cho linh hồn con quỷ bị hắn triệu hồi suốt 10 năm nay, để người phụ nữ đó được thanh thản...."

"Ai aiiida..." Cô Trâm đột nhiên đưa tay ôm đầu, kêu lên những tiếng thống thiết, ngồi sụp xuống.

Thầy H"Nue vội hỏi: "Cô sao thế? Này..."

Cô Trâm vẫn ôm chặt đầu nhăn nhó. Thầy Quốc cảm thấy có chút gì đó không ổn bèn nháy với thầy H"Nue nhanh chóng nhẩm chú Đại Bi, xòe 4 bàn tay lên đỉnh đầu cô Trâm. Được 1 lúc thì dường như cơn đau dịu đi, cô Trâm mới vội ngước lên, chỉ tay thằng vào một người.

"Chị!...Gia đình nhà chị...à nhà chồng chị...đã làm gì người phụ nữ đó?". Ngón tay cô Trâm chỉ thằng vào mặt bà Lê.

Thầy Quốc tiếp lời: "À..có chút đắc tội gì đó thôi, tôi bấm ra thấy phúc phận nhà này bị ảnh hưởng bởi sát khí của con quỷ đó...Cũng chưa nghe rõ đầu đuôi thế nào."

"Không...Tiếng thét của nó đang chọc thủng tai tôi đây..."

Bà Lê đứng hình, hai đôi bàn tay run rẩy, không thốt lên được từ nào.

Bà Xoan quay sang nhìn chờ đợi, rồi vội nói: "Chị...cứ nói hết ra xem có giải quyết được gì không?"

Bà Lê lắp bắp: "Ơ..tôi tôi..."

"Tiếng..tiếng rì rầm...khi lại gần chị...tiếng rì rầm càng vọng lên dữ dội, dường như là sự giận dữ tột cùng của người đó...phát ra từ chiếc gương này...Tôi nghe tới mức đau váng đầu không thể chịu nổi..."

Thầy Quốc giải thích: "Cô Trâm không nhìn rõ vong ma hồn quỷ nhưng lại có đời sống âm thanh vô cùng sống động...thính giác thấu sáu cõi đấy....thế rốt cục là có chuyện gì vậy..."

Bà Lê mếu máo, khó khăn nói ra câu chuyện của mình: "Đó...đó là điều gia đình tôi...muốn chôn giấu bao nhiêu năm..."

Bà Xoan ôm lấy hai vai bà Lê an ủi.

"Đó là...đó là tội lỗi của chồng tôi...Tối ngày xảy ra vụ hỏa hoạn đó...ông chồng tôi sang nhà ông Thắng, chồng bà Oanh để uống bia nhậu nhẹt, xem bóng đá bởi bà Oanh đưa các con đi chơi vắng nhà...Nhậu đâu được vài hiệp thì hết mồi, ông Thắng mới chạy đi mua thêm ít mực khô, để ông chồng tôi ở lại nhà chờ...Thế nào mà ông ấy nằm xem tivi lim dim ngủ mất. Lúc nghe mọi người hô hoán ầm ĩ quá mới tỉnh giấc thì khói đã len khắp các tầng rồi. Ông ta sợ quá mới đóng chặt cửa, chặn mấy chiếc giẻ lau cho khói khỏi vào, rồi định chui ra sau nhà chờ đợi...Thế nhưng...". Bà Lê nghẹn giọng lại, khó khăn nói nốt.

"Nhưng mà...ông ta nghe thấy tiếng đập cửa loạn xạ, thì nhận ra thằng Kiệt, nhà ở phòng 412 đó, đang kêu ông ta cứu. Nó hét lên gì đó rằng mẹ nó đang bị kẹt ở trong nhà, bị chiếc tủ gỗ đè lên, ngọn lửa đã len tới đây rồi...Ông ta hèn nhát không dám đi ra...Thằng bé đành chạy vào cứu mẹ nó ra, nhưng bà ta bị bén lửa, cháy như một ngọn đuốc sống trước mắt của chồng tôi...Sau đó thằng Kiệt bị khói tỏa ngất đi, cuối cùng lính cứu hỏa lên đưa cả hai người xuống..."

"Sau đó thì...chồng tôi có sống ngày nào yên...Đêm nào ông ấy cũng nằm mơ thấy người phụ nữ đó, khi thì là hình ảnh cuối cùng của bà ta, khi thì là người sống về đòi mạng...Thằng bé kia cũng hận thù gia đình chúng tôi ra mặt, nhìn thấy ông chồng tôi là nó phỉ nhổ, đòi chém gϊếŧ, nhưng lúc đó còn có pháp luật, nó chỉ thế chứ không dám làm gì...Nhưng chồng tôi lo lắng đến đổ bệnh, rồi mất sau đó chỉ vài năm...Đến cái đêm cuối cùng...ông ấy vẫn cứ rên lên là Cứu tôi với...bà ta đến bắt tôi đi rồi...". Nói đến đó bà Lê ôm mặt khóc nấc lên.

Bà Xoan tiếp lời: "Chị Lê cũng khổ tâm lắm...không dám nói ra với ai, chỉ có tôi biết, nhưng không dám chắc đó có phải là sự thật hay không..."

Thầy Quốc đáp: "Nếu sinh ra thù hận như vậy, thì người đàn ông đó và vong hồn của mẹ nó, đã giáng lời nguyền lên gia đình của chồng chị rồi, chứ không đơn thuần là bị ảnh hưởng nữa, cả các con chị, họ nội nhà chị đều phải gánh nghiệp. Đầu tiên là quả báo trực tiếp tới anh ta, vong mạng, thế rồi tới đời con cái, họ hàng...gần đây sẽ ngày càng mạnh bạo hơn, bởi người con bà ta đã không còn đủ sức để nuôi linh hồn của bà ta bằng máu nữa, nên con Thi Quỷ đó mới khát máu tới vậy, thèm máu, thèm linh khí của con người...Nạn trùng tang bên họ nội của chị, coi như gánh hậu quả của việc làm chồng chị năm xưa, giờ nếu không giải thoát cho con quỷ này, thì có cúng bái tứ phương cũng chẳng hiệu quả đâu..."

Bà Lê nghe thấy thế mới ngồi sụp xuống chắp hai tay vào cầu xin: "Xin các thầy cô cứu giúp gia đình tôi với, có mắt cũng như mù, đi cúng bái đủ kiểu mà cũng vẫn không thoát được. Tôi vẫn ngày đêm cầu nguyện mong người phụ nữ đó buông tha cho gia đình chúng tôi, dù sao ngày còn sống tôi vẫn có mối quan hệ làng xóm với người phụ nữ đó, vậy mà cũng chẳng ích gì...Chồng tôi cũng vì sợ hãi quá thôi, vậy mà phải gánh nghiệp nặng như vậy..."

Thầy Quốc nhẹ nhàng nắm lấy hai cánh tay của bà Lê kéo bà đứng dậy rồi vỗ vai: "Chị yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức..."

Thế rồi 3 người thầy đi qua trưa, giữa buổi chiều mới về, theo sau là vài người đàn ông, đàn bà nào đó, xách theo mấy thứ túi bóng lích kích.

Mọi người nhanh chóng vận chuyển đồ lên tầng 4, vào trong căn hộ kì lạ kia để cho kịp buổi lễ. Mọi người khiêng theo mâm đồ lễ có xôi gấc, hoa quả. Đúng lúc thầy H"Nue chuẩn bị dẫm chân lên gò bê tông nho nhỏ trên tầng 4 thì bà Xoan thốt lên:

"Ấy! Cẩn thận thầy ơi, đừng dẫm vào đó..."

Thầy H"Nue loạng choạng, vội hỏi: "Sao thế?"

Bà Xoan bối rối đáp: "À thì...chúng tôi cũng quên không dặn các thầy...Nó chỉ là một quy tắc ngầm của cư dân trên tầng 4 thôi...Chả là ở chỗ đó có sự lạ..."

"Sự lạ gì?" Thầy Quốc hỏi.

"Cái chỗ đó...là nơi bà mẹ thằng Kiệt ngã xuống khi bị thiêu cháy...Đến lúc mang xác đi rồi vẫn còn dấu vết hình người đen sì ở đó, cọ rửa sao cũng không sạch...Chúng tôi thấy ghê quá bèn đắp 1 ít bê tông lên chỗ đó. Thành thử ai cũng ghê không dám dẫm vào, gần như là cảm thấy mình có chút phạm thượng, dẫm vào rồi thì toàn gặp xui xẻo tai nạn,..."

"Vậy hóa ra, bà ta đã nằm chết ở trước cửa đó á...tôi cứ tưởng là bà ấy mất ở trong nhà..." Những người thầy pháp nhìn nhau như chợt hiểu ra điều gì đó.

"Vậy thì buổi lễ phải được cử hành ở đây rồi..." Thầy Quốc chỉ vào gò bê tông nhỏ.

Toàn bộ đồ đạc được di dời ra hành lang ngay cạnh gò bê tông đó. Người đàn ông gày gò bị trói chặt vào thanh sắt ngoài chuồng cọp, không ngừng giãy giụa điên cuồng. Bức tượng thạch cao mà người đàn ông đó đắp cũng được cẩn thận bưng ra ngoài, phần đầu sứt sẹo để lộ ra chiếc đầu lâu bên trong nhìn vẫn vô cùng khiếp hãi. Lá bùa đen dán trên tường phòng căn hộ, phía trên chiếc bàn thờ nhỏ cũng được bóc ra. Thầy Đang bê bát hương trên bàn thờ mang ra ngoài, đặt trên mâm.

Điều ấn tượng hơn cả ở buổi lễ này đó là một chiếc đầu trâu được cắt ra, gói trong tấm vải đỏ lớn, sau cùng mới được mang ra. Chiếc đầu trâu này thầy H"Nue phải xin ở một lễ hội đâm trâu từ trước mới có. Phía dưới chiếc mâm lễ, các thầy để 1 chậu nước đầy, ngâm nhẹ chiếc đầu trâu vào trong đó.

4 người thầy đứng xung quanh chiếc mâm lớn, thắp hương lên nghi ngút. Sau một hồi, cô Trâm mới rút chiếc gương nhỏ trong túi ra, khẽ khàng đặt vào trong chậu nước, dưới đầu trâu. Thầy Quốc bới nhẹ chân bát hương cũ lên, thấy ở dưới toàn là những tàn tro màu đỏ thẫm những máu, một nắm tóc gói trong sợi chỉ vàng. Thầy rắc tàn hương đỏ lên mặt nước, ném món tóc xuống đó. Thầy H"Nue xuyên nhẹ chân hương vào 1 lá bùa mỏng và lá bùa đen rách nát bóc trong phòng ra rồi đốt lên, cắm vào chiếc đầu trâu.

Thầy Quốc khẽ khàng giải thích: "Đây cũng là 1 tà thuật cổ mà chúng tôi bắt buộc phải dùng, lấy mạng đổi mạng, mượn sức mạnh của dã quỷ Đầu trâu, tới tiễn đưa phần oan hồn của người này, mang xuống Địa Ngục chịu kiếp luân hồi, bởi vì vốn dĩ sức mạnh của chúng tôi không thể trục xuất Thi Quỷ này khỏi nhân gian. Tới đây được rồi, cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người, để phần sau cho chúng tôi lo được rồi..."

Nghe thấy vậy những người đang đứng xung quanh chiếc mâm lễ cúi chào và nhanh chóng rút khỏi hành lang tầng 4, để lại không gian tĩnh lặng để buổi lễ diễn ra êm đẹp.

4 người thầy giang tay, đặt mu bàn tay người này lên lòng bàn tay người kia, mắt nhắm nghiền và đọc kinh cầu khấn triệu hồi vị thần canh giữ Âm phủ tới để kéo linh hồn người mất về. Que hương dần cháy đỏ xuống, liếm dần vào lá bùa. Lá bùa dần bốc cháy. 4 người nắm chặt tay nhau, cảm tưởng như mặt đất đang nghiêng ngả cả đi.

Chậu nước nổi bọt sôi sùng sục như đang đặt trên đống lửa, chuyển dần sang màu đỏ quánh như huyết đặc.

4 người thầy nhẩm chú nhanh hơn. Sau khi linh hồn được đưa đi, tấm gương bên dưới sẽ chuyển dần thành màu đen như cánh cổng địa ngục và vỡ nát đi, như vậy là đã thành công. Giờ họ chỉ tập trung chờ đợi khoảnh khắc chiếc gương vỡ ra.

Thế nhưng từ dưới chậu nước, một dòng cát mỏng dần bốc lên như lốc xoáy, mỏng đến mức những người thầy không nhìn ra hiểm nguy sắp bùng nổ. Những người thầy vẽ ấn mở cổng, nhằm tạo sức ép con Quỷ phải biến mất.

Đúng lúc cao trào nhất thì BỤC một tiếng, chậu nước bắn tung tóe, những mảnh gương nhỏ bắn ra khứa vào thân thể 4 người tướm máu. Bóng dáng con quỷ dần hiện hữu trong khoảng không. Nó đã thoát dần ra từ vết nứt của tấm gương chủ quan không được phong ấn nhiều lớp của cô Trâm.

Thầy Quốc luống cuống tính lôi ra chiếc bình hồ lô để trấn giữ tiếp thì con quỷ gào lên thống thiết, chiếc vòng cổ của nó tỏa sáng lên màu đỏ của huyết thanh...

4 người chật vật vận bùa để kiềm chế sức mạnh con Quỷ. Bỗng từ đâu người con trai lao trong căn hộ ra, có vẻ như đã tự cởi trói được cho mình, nhảy vào cào cấu cắn xé thầy Đang đứng ở gần mình nhất. Thầy buông tay chống trả khiến cho sức mạnh trấn áp bị yếu đi.

Thế cờ giằng co như ngàn cân treo sợi tóc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Tan biến


Vào đúng lúc mọi sự dường như không thể cứu vãn được nữa thì từ đâu, một vật nhọn phi tới như một ngọn giáo, xé toang bầu không khí, găm thẳng vào vai tên Kiệt khiến hắn rú lên đau đớn rồi gục xuống, không nhoài dậy được nữa. Thầy Đang được giải phóng, tiếp tục dồn sức chống cự.

Đúng lúc đó thì quý nhân xuất hiện. Một người đàn ông trung niên gầy gò chạy như bay vào hành lang, phía sau tay còn dắt theo một đứa trẻ trong bộ dạng hớt hải. Không khó để nhận ra đó là cậu bé Lộc, được lôi như bay theo bước chân của người đàn ông.

"Để đó!!!..." Nói rồi người đàn ông chạy lại phía Kiệt, rút chiếc phi tiêu dính máu ra. Chiếc phi tiêu đó có đầu nhọn hoắt, phía sau buộc một chiếc lông vũ dài màu đỏ, trông rất cổ.

Thằng bé Lộc nhìn thấy con quỷ đang hiện hữu thì sợ hãi lùi lại, dùng tay che mặt.

"Lộc! Lại đây nhanh lên!" Người đàn ông quát Lộc.

Thằng bé bèn vội vàng chạy lại gần. Người đàn ông nhờ cậu bé nắm chặt 2 chiếc sừng trâu vẫn đang ngâm dưới nước. Đoạn ông ta rút trong túi ra một chiếc lọ nhỏ chứa thứ chất lỏng đỏ thẫm, đổ lên chiếc tiêu kia rồi cứ thế cắm mạnh vào đầu trâu.

Ông ta rút bùa ra chuẩn bị đốt lên.

Thầy Quốc gào lên: "Ông định làm gì thế! Nếu biết thì mau trấn áp nó, cho vào bình hồ lô Phật pháp này!"

"Nắm chắc vào con nhé..." Người đàn ông đó vẫn chăm chú, nó với cậu bé như thế.

"Chẳng nhẽ...chẳng nhẽ...Ông ta định mở cổng trực tiếp ư??" Cô Trâm lắp bắp.

Người đàn ông khua tay hai vòng, kẹp lá bùa vào hai ngón tay và giộng vào lưng cậu bé. Tay Lộc run lên nhưng vẫn không bỏ tay ra khỏi hai chiếc sừng trâu. Nước phía dưới bắt đầu sôi lên tí tách. Con nữ quỷ càng lúc càng gào thét mạnh hơn trên không trung, tìm mọi cách lao bổ vào từng người nhưng may đều có phía đối diện kìm hãm lại. 4 người thầy siết chặt tay nhau, miệng nhẩm chú.

Nước sôi càng ngày càng dữ dội hơn, ùng ục như đang ở trong chảo lửa. Rồi dần dần, 1 luồng khí mạnh thốc lên từ phía chân của mọi người.

"AAAAA..." Tiếng mọi người khẽ kêu lên khi dồn hết lực vào những cánh tay.

Thế rồi bất chợt một luồng khí đỏ chói rọi ra từ mũi, tai, mắt của chiếc đầu trâu, bay lên, cuốn chặt bóng hình của nữ quỷ trong chốc lát. Cả 5 người thầy quỳ sụp xuống, ngửa hai tay lên trời, chỉ còn cậu bé Lộc vẫn cố gắng nắm chặt lấy chiếc sừng trâu.

Tiếng hét của con quỷ xé nát không khí xung quanh, Luồng khí kéo con quỷ xuống dưới chậu nước, biến mất, để lại 1 luồng xung khí cực mạnh tỏa ra xung quanh.

Tên Kiệt bỗng gồng ngực lên, quằn quại trên mặt đất, tay không ngừng ôm ngực, kêu lên những tiếng như bị bóp nghẹt.

Lộc buông tay, loạng choạng ngã ra sau. Người đàn ông kia giơ 1 cánh tay ra đỡ lưng Lộc.

"Con vất vả rồi...". Nói xong người đàn ông đứng dậy, khẽ phủi bụi bám trên bộ quần áo đen phẳng phiu đang mặc.

Thầy Đang nhanh chóng lại gần xem Kiệt nằm bất tỉnh trên mặt đất, bộ dạng teo tóp không khác gì một cụ già 80 tuổi hấp hối. Thầy lắc đầu: "Bùa phản lại rồi. Muốn cứu cũng chẳng biết cứu thế nào. Thôi, tùy số mệnh vậy...". Nói rồi thầy nhấc Kiệt bế xốc lên, đưa ngược vào trong nhà.

3 người thầy còn lại nhanh chóng lại gần người đàn ông kia và cậu bé Lộc.

"Dù thế nào...cũng xin cảm ơn rất nhiều..." Thầy Quốc giơ tay cúi đầu.

"Không có gì...may mà tôi chạy lên kịp. Tôi là thầy của Lộc, đang dạy dỗ nó. Hơn tháng nay tôi đi công chuyện, sáng nay mới về. Nghe Lộc nói các thầy đang giải quyết vụ việc xưa ở khu tập thể này. Tôi cũng mừng lắm, những tưởng xong rồi, thế nhưng từ hôm qua tới giờ thằng Lộc cứ bị bồn chồn khó thở...Mà mệnh nó sinh ra đã khắc chế con quỷ kia rồi..Đe dọa tới thể trạng của nó chỉ có thể là con quỷ kia bùng phát thoát ra ngoài thôi..."

"Chúng tôi cũng chủ quan quá...May mà có Lộc, đúng là có quý nhân bên cạnh mà không biết tận dụng. Nhờ có anh và thằng bé mới đủ kiềm hãm sức mạnh của con quỷ đó..."

Người đàn ông thở dài: "Tôi biết chứ. Tôi biết tòa nhà này bất thường từ lâu rồi, từ khi tôi gặp bố mẹ thằng bé này.Do sinh ra ở đất xấu, lại thêm khí chất con quỷ có tính khắc mạnh nên thằng bé sinh ra mới bị bộc phát năng lực sớm thế. Thế nhưng một mình tôi với nó thì không đủ sức giải quyết. Tôi cũng đang đi tìm giải pháp...may mà..."

"Nãy là anh..." Thầy H"Nue ngỏ ý hỏi.

"Ừ đúng..nãy tôi trộn máu người phá bùa, tức là máu thằng bé, với người làm bùa vào một, quy thuận thành một mối, triệu hồi Quan Âm, mở cửa Địa ngục, mang linh hồn kia về đúng vị trí vốn có. Thật đáng thương,..nếu như anh con trai không làm càn, không giam nhốt linh hồn mẹ mình ở trên thế gian thì có lẽ giờ này bà ấy không phải chịu đọa đày mà đã siêu sinh sang kiếp khác rồi..."

"Dù sao họ cũng là những con người đáng thương, không chịu nổi mất mát, sinh thù hận mà lại chọn cách đi quá sai lầm, gây đau thương cho bao nhiêu người khác..." Thầy Quốc lắc đầu.

"Vậy người đàn ông đó tính sao...." Cô Trâm cất giọng.

Thầy Đang trở ra, nối tiếp câu chuyện: "Yếu rồi...Chắc chỉ còn vài ngày nữa thôi, nhờ người dân lo hậu sự..."

Bầu không khí bắt đầu trầm xuống.

"Thôi các thầy ạ, cái gì cũng có giá của nó. Từ lúc có người chết bất thường ở đây là tôi thấy không ổn rồi. Từ vụ cô bé Ba gì đó, bị con quỷ dẫn đi lấy mạng, tôi phải gấp rút lên đường tìm cứu trợ. Người gieo nhân đành phải nhận quả đắng, dù sao cũng liên lụy tới quá nhiều mạng sống rồi. Nay tất cả đã xong, đúng là có duyên hội ngộ!". Người đàn ông cất tiếng phá vỡ sự im lặng.

"Phải! Đúng là có duyên! Chúng tôi tựu chung lại đây cũng vẫn thiếu thêm một người! Anh đúng là Hoàng Lân của chúng tôi!" Thầy H"Nue cảm kích đáp.

"Tôi đâu dám! Vốn dĩ đủ tứ tượng đây cũng đã rất uy nghiêm rồi..."

"À đấy! Nhắc đến Hoàng Lân, tôi vẫn nghĩ nên trấn yểm lại khu đất này để giải phóng năng lượng xấu." Cô Trâm nói.

"Vậy thì đành phiền bà Xoan, ông tổ trưởng đi thuyết phục hộ rồi...."

Trong ngày hôm đó, tất cả được dọn dẹp sạch sẽ. Cư dân của tầng 4 trở về nhà, bàng hoàng khi nhận thấy cảnh tượng tang hoang ở trước mắt. Rất đông người hiếu kì tò mò về căn phòng cuối hành lang sau khi đã được mở ra, thế nhưng không ai dám vào. Người dân tức giận khi biết rằng người đàn ông sau cánh cửa đó đã sử dụng tà pháp, yểm lên tòa nhà, kéo dài sự hiện diện của người đã chết, gây ra bao nhiêu tai họa. Họ từ chối việc góp tiền lo hậu sự cho người đàn ông đang hấp hối đó. Có vẻ như ngoài người mẹ đã mất, giờ đây chẳng còn ai là người thân thích bên cạnh hắn nữa.

4 người thầy rủ lòng thương xót, dọn dẹp lại căn hộ lại cho người đàn ông, lập cho mẹ hắn một ban thờ, chuẩn bị lo hậu sự cho hắn. Tên Kiệt mê mê tỉnh tỉnh, nằm bẹp trên giường, hễ cứ mở mắt ra là khóc, miệng thều thào gọi mẹ. Nghe bà Xoan kể rằng ngày trước, hai mẹ con hắn quấn quít yêu thương nhau lắm. Bố của hắn mê mải một ả nhân tình nào đó bên ngoài mà ruồng rẫy hai mẹ con, sau cùng dẫn đến cảnh chia ly. Mẹ hắn một mình nuôi hắn khôn lớn đến tận khi vào cấp 3, bố hắn chẳng chu cấp gì cả. Đến lúc mẹ mất mới lo cho hắn học hết cấp 3 rồi cũng biệt tích..Ông bà ngoại thì mất sớm, bên nội thì không có trách nhiệm gì...Thành thử hắn đâm ra cuồng tín, điên dại, lầm đường lạc lối, giờ không còn cách nào vãn hồi được nữa. Hắn cũng vốn chỉ muốn tìm lại người mẹ yêu thương mình năm xưa, sống tiếp với mẹ trong căn phòng ấy, nhưng sau cùng mọi thứ lại đi quá xa bên ngoài tầm kiểm soát. Thứ được gọi về, cũng không còn là mẹ hắn nữa, chỉ là một linh hồn muốn ra đi nhưng bị buộc phải ở lại nhân gian chịu sự thống khổ. Nếu như năm đó có người thực sự yêu thương ở bên cạnh hắn, liệu kết cục có như bây giờ?

1 tuần sau khi buổi lễ kết thúc thì tên Kiệt mất. Đám tang của hắn chỉ có mình bà Xoan, ông tổ trưởng cùng 4 người thầy có mặt. 4 người thầy tụng kinh siêu độ cho hắn suốt 1 ngày 1 đêm, rồi đem bức tượng hắn đào mộ giấu xác mẹ vào trong đó, mang đi cải táng cùng, hỏa táng trong cùng 1 ngày, rồi trộn hai thứ tro vào nhau, rải ra sông lớn. Bà Xoan nói rằng, nếu vẫn còn ở lại khu tập thể, sẽ cố gắng hương khói cho hai mẹ con trước khi người đời hoàn toàn quên lãng họ. Dù sao khi đi rồi, họ cũng vẫn chịu kiếp đọa đày sau những gì đã gây ra, vì thế hương lộc cũng chẳng nhận được, chỉ là niềm an ủi cho người đã khuất mà thôi.

Mọi thứ đã xong, 3 người thầy còn lại cáo từ thầy Quốc, lên đường trở về với những nhiệm vụ riêng của mình. Bà Xoan làm một bữa cơm thịnh soạn cảm ơn các thầy, rất đông các hộ gia đình xung quanh góp cơm cảm tạ các thầy cô.

Ngay sau đó, những điều còn sót lại cần phải được làm nốt.

Thầy Quốc gõ cửa căn nhà 407 trên tầng 4. Người chủ mới đã chuyển về đây ở được 1 tháng, băn khoăn không biết có chuyện gì. Theo sau thầy vẫn là 2 người phụ nữ, bà Xoan cầm chiếc túi đỏ, người phụ nữ kia vẫn bê nghiên mực như hôm nào.

Bà Xoan xởi lởi chào hỏi: "Chào em! Chị Xoan nhà ở bên kia đây. Em mới chuyển về đây không biết đã quen hết mọi người chưa...?"

"Chào chị, chào mọi người...Có chuyện gì không ạ?". Người đàn ông đáp. Căn hộ này mới được mua lại bởi một gia đình vợ chồng trẻ, có cả đứa con và người mẹ chồng.

"À, chả là hôm nay khu tập thể có chút biến động...Em cũng biết rồi đấy, mấy hôm nay phải chuyển đi. Còn một chút nghi lễ, có thể phiền em chút nữa được không?

"Nghi...nghi lễ gì ạ?" Chàng trai cau mày, có vẻ đề phòng, không sẵn sàng để cho 3 người bước vào căn hộ của mình.

"À thì..." Bà Xoan lắp bắp, ra vẻ khó xử.

"Nhà này có đích tử tuổi Dậu, dạo gần đây hay ốm sốt, mệt mỏi, cáu gắt, phải không? Sau lưng có một nốt ruồi đỏ bên phải..."

"Dạ..dạ?" Người đàn ông ngạc nhiên. "Vâng, con tôi tuổi Dậu, sao thế ạ? Gần đây đúng là nó có hơi sốt, nhưng chỉ là mọc răng thôi, có gì đâu?"

"Nốt ruồi đỏ ấy, đêm nào cũng có người trêu chọc, lâu dần thành thế. Để lâu hơn nữa thì không chắc chỉ dừng lại ở đó đâu. Xin hãy cho tôi vào nhà đi, không ảnh hưởng gì đâu, sẽ rất nhanh xong thôi...Cứ coi như lễ cho cháu bé được mạnh khỏe, bình an." Thầy Quốc nói tiếp.

Bà Xoan đế thêm: "Ừ..em cứ yên tâm, có chị đảm bảo mà. Hàng xóm láng giềng với nhau, có gì mà lo."

Nghe thấy thế người đàn ông mới lùi bước để 3 người vào nhà.

"Nhà anh chị giờ có mỗi anh ở nhà à?"

"Vợ con tôi đang bên ngoại, còn mẹ tôi ở trong gian trong thôi."

Nghe thấy thế, thầy Quốc đi thẳng vào trong nhà, khẽ bước lên chiếc cầu thang lên gác xếp. Tất cả mọi người đi theo sau.

Leo lên căn phòng trên gác, thầy Quốc đi thẳng vào trong góc, bắc chiếc ghế nhỏ, dùng sức gỡ một tấm trần trên mái ra.

Thầy lôi xuống một lá bùa đỏ nhỏ, có vẻ cũ nát rồi lắc đầu: "Ẩu quá, sao lại nhốt nó trên này bao giờ, may mà rách rồi..."

Thầy Quốc chui lên trên phần giáp mái, lầm rầm khấn vái, trò chuyện gì đó tới gần nửa tiếng đồng hồ. Xong xuôi, thầy lại vẩy nước thánh và dùng hương thảo đốt 4 góc phòng. Thầy lấy bút mực vẽ trên tấm sớ và chiếc túi đỏ như đã từng rồi buộc chặt lại. Xong xuôi, thầy đóng tấm trần lại.

Bước ra khỏi căn hộ, thầy Quốc mới nói với bà Xoan: "Trên mái nhà đó có một con bé, nó nói rằng bị ngã chết cách đây hơn 10 năm trước, nhưng khi sửa sang lại tòa nhà, chủ đầu tiên của căn hộ có yểm bùa bình an lên tấm trần, thành thử con bé cứ lởn vởn trên đó không xuống được...Giờ thì xong rồi...Đem hóa tất cả đống túi này là xong..."

Chiều hôm đó gần chục chiếc túi đỏ được hóa, tro tàn bay mù mịt như tiễn đưa những vong linh bé nhỏ về trời.

"Tôi còn phải cầu siêu thanh tẩy nốt những vong linh còn sót lại, sau đó thì nhờ thầy của bé Lộc yểm lại tòa nhà bằng bùa Hoàng Lân nữa, nếu có thể. Thế là sạch sẽ rồi. Sau đó tôi phải qua nhà nội của bà Lê giải quyết nốt vụ trùng tang, không còn thời gian ở lại đây nhiều..."

"Vâng...chúng tôi hết lòng cảm ơn thầy ạ..." Bà Xoan đáp.

(còn tiếp)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Lời hồi đáp


Ngày hôm sau, hai người thầy có một cuộc nói chuyện ngắn gọn trước khi thầy Quốc rời đi. Thầy Quốc nhờ thầy của Lộc làm nốt những việc còn lại ở khu tập thể. Người thầy của Lộc gật đầu, vỗ vai thầy Quốc thân tình, nhận lời.

2 ngày sau đó, bà Xoan và thầy của Lộc đi qua đi lại tầng 1 và tầng 4 liên tục, coi bộ nóng ruột lắm. Hai người mải thương thảo điều gì đó với chủ của căn hộ dưới tầng 1, muốn đào nền đất lên 1 chút để yểm bùa và viết chữ, thế nhưng người chủ sợ phiền phức và ảnh hưởng nên vẫn chưa đồng ý. Sau đó gần 1 tuần, nhờ người dân xung quanh thuyết phục, giải thích cộng thêm sự kiên nhẫn của bà Xoan, người chủ căn hộ tầng 1 mới đồng ý cho việc yểm bùa được diễn ra.

Vậy là một đội thợ được gọi tới, đào một khu đất bằng ô vuông gạch lên, sâu 5m. Thầy của Lộc bày một mâm lễ nhỏ trên chiếc bàn thờ cố định trên tường của gia chủ, khấn khoảng 1 tiếng đồng hồ mới bắt đầu đặt bùa.

Một viên chì được mài thành khối hình có 5 góc, đặt vào trong một chiếc lọ thủy tinh, kèm theo đó là 1 lá bùa được vẽ kỳ công, 1 cuộn chỉ và 1 vài chiếc đinh sắt. Thầy phù thủy đặt chiếc lọ xuống nền đất và lấp dần lên. Cuối cùng, thầy lấy chút mực viết lên phía sau viên gạch lát nền chữ Hoàng Lân ngược, khi úp lại để lát sẽ thành xuôi. Những người thợ dùng bê tông lát lại tấm gạch như cũ.

Thầy phù thủy cũng dán 4 tầm bùa ở 4 góc dưới căn hộ, mỗi lá bùa đều viết chữ đen và vẽ hình người đỏ. Thầy dặn chủ nhà giữ nguyên những lá bùa ở đó, dùng để điều hòa khí, vượng cho gia chủ, đồng thời bảo vệ lá bùa yểm được an toàn, phát huy tác dụng.

Thầy của Lộc cúi đầu: "Cảm ơn chị đã mở lòng, hoan hỷ giúp đỡ những người dân ở đây có cuộc sống yên bình về sau. Làm việc thiện tích đức, chắc chắn về sau con cháu gia đình sẽ được hưởng hồng phúc...!"

Nói xong, thầy của Lộc gật đầu chào và phất nhẹ tay áo, bước ra khỏi cửa, khuất dạng. 3 ngày sau đó, gần như toàn bộ cư dân sống trong khu nhà C6 tập thể 09/10 ăn chay, niệm kinh cầu siêu cho những linh hồn mắc kẹt ở nơi đây. Một đàn lễ lớn đã được dựng trong 3 ngày đó, do thầy phù thủy ấy trụ trì, giúp đỡ những linh hồn tìm thấy lối thoát khỏi nhân gian khổ đau. Trấn yểm của tòa nhà đã được mở, không còn thứ gì giam giữ họ nữa, cũng không còn thu hút những linh hồn xấu lởn vởn làm vẩn đục dương khí người trần. Rất đông gia đình của những người dân cũ từng sống ở đây cũng về tham gia buổi lễ để tưởng nhớ người thân đã không may vong mạng trong vụ cháy năm xưa của mình. Ngoài những con người đó, có cả linh hồn của cô Ba tội nghiệp đã bị ám hại. Người phụ nữ ngây ngô ấy cũng đã tìm được đường tới cõi niết bàn, thoát khỏi kiếp người vất vưởng. Thế nhưng nỗi đau của người ở lại vẫn còn mãi. Bà Thắm, mẹ của chị đã khóc không thành tiếng khi theo sau thầy của Lộc đứng trước cửa khu vệ sinh chung để rắc nước thánh thanh tẩy hay khi thầy ghé qua nhà thắp cho chị một nén hương trên ban thờ...

Trong khi đó, thầy Quốc đã cùng bà Lê sang nhà họ nội, tức gia đình của người chồng quá cố của bà để giài quyết vụ trùng tang. Lời nguyền để lại cho gia đình này đã nhẹ bớt đi sau khi con quỷ kia tan biến, thế nhưng vẫn còn sự ảnh hưởng tới những người đã khuất. Thầy đi lần này cũng là để trấn yên phần âm, khiến cho những người chết oan được yên nghỉ.

Thầy vào nhà của gia đình có người mất đầu tiên, không bày biện lễ cúng gì nữa cả vì tất cả tang lễ đều đã xong xuôi gần 1 tháng nay. Thầy Quốc chắp tay vái ba vái trước bàn thờ, rồi xin bắc 1 chiếc ghế, trèo lên. Thầy Quốc bê bát hương còn mới đắp, rút từng chiếc chân hương 1 ra, rồi dùng ngón tay khẽ bới chân hương. Ngón tay thầy rút lên dính nhơ nhớp thứ chẩt lỏng màu đen, đặc quánh. Thầy lôi lên một búi bùng nhùng, trông như tóc rối.

Người vợ của người mất chợt kêu lên: "Chết..chết..sao lại có thứ đó, hôm đổ bát hương, rõ ràng là không có gì mà..."

Thầy Quốc khẽ nói: "À...nguyền độc tụ khí vào bát hương ấy mà, xuất phát từ người bị trùng đầu tiên này, lấy ra là được...".

Nói xong thấy nắm lấy món tóc kia, cẩn thận gói vào trong một tấm khăn màu đỏ. Thầy đổ bát hương cũ ra túi, đem đi.

Thầy đích thân đi ra mộ phần, bày một mâm cúng đơn giản, cúng cầu an cho gia chủ, cho người mất. Thầy dặn gia đình mỗi người đã mất đều đặt hai chậu hoa mào gà ở vị trí chân của người mất được chôn, đúng 5 năm mới được bốc mộ. Trong 100 ngày tới, nếu muốn yên cửa nhà, người thân trong gia đình nên tụng chú Đại bi mỗi ngày.

Còn nốt một nhiệm vụ cuối, thầy ghé qua căn phòng của gia đình bà Lê, giúp đỡ người con gái út của bà. Sau khi giải quyết được con quỷ, cô bé đã trở nên bình tĩnh hơn, không còn bộc phát những cơn hoảng loạn như trước nữa. Thế nhưng cô bé vẫn ốm yếu, xanh xao không có chút sức lực.

Thầy Quốc luộc lên 2 quả trứng, lăn nóng trên lưng của cô bé, trước mặt bà Lê. Lăn tầm 5 vòng, thầy bóc quả trứng luộc đầu tiên ra. Ở giữa lòng đỏ quả trứng hiện ra một màu đen kì quái. Tiếp sau đó, thầy lại lăn nốt quả trứng thứ 2 lên lưng Nguyên, lần này chỉ còn vài chấm đen trên lòng đỏ quả trứng. Thầy Quốc chắp tay: "Xong rồi đó, khí độc được lấy ra hết rồi...".

Thầy Quốc lấy 6 chiếc cốc úp nhỏ, hơ qua lửa, làm thuật giác hơi cho cô bé. Sau khi tất cả mọi việc đã xong xuôi, cô bé đã cảm thấy thoải mái hơn, sắc mặt dần hồng hào trở lại, không còn tái xanh tái tử như trước nữa.

"Đó, cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trong 1 tháng nữa là lại khỏe khoắn ngay thôi!"

Bà Lê bắt lấy tay người thầy, tỏ lòng cảm kích. Thầy Quốc lắc đầu: "Lần này tôi cũng thật sự liều lĩnh mới dám nhận vụ việc này, đối đầu trực diện với con quỷ được nuôi dưỡng hơn 10 năm! May mà có quý nhân phù trợ, trời thương, thiên thời, địa lợi, nhân hòa mới qua được...Đừng cảm ơn mình tôi...Mong gia đình sau này sống lương thiện, bù đắp những sai lầm năm xưa!"

Nhiệm vụ kết thúc, thầy Quốc cũng trở về quê nhà của mình. Từ sau đó, khu nhà C6 lại trở về nhịp sống như trước, bình yên và vui vẻ...Những người thầy đã giúp đỡ khu nhà tập thể năm ấy, cũng chưa từng có một lần gặp lại. Chỉ duy nhất người thầy của cậu bé Lộc thi thoảng vẫn ghé qua, nhưng khi gia đình Lộc chuyển khỏi đó thì cũng mất liên lạc.

***

[Trở về điểm nhìn của nhân vật Mai Ly]

Tôi trầm ngâm, tay khẽ đưa nhẹ chiếc thìa khuấy cốc sau khi lắng nghe đầy đủ câu chuyện. Vậy là rời khỏi đó hơn 20 năm, tôi mới biết được sự thật.

"Vậy..ra là thế..." Tôi cất tiếng nói, giọng khàn cả đi.

"Ừ..chị nghe mẹ kể còn không tin được. May mà tận mắt chứng kiến, không tưởng là bịa."

"Tòa nhà đó được yểm, nên thành hố đen, thu hút những vong hồn lảng vảng, như cậu bé em gặp ở sân chơi, người phụ nữ đến mua bia mộ,...Chị...chị Ba bị con quỷ hại chết, rồi gia đình nhà bà Lê cũng thế...Khổ thân họ thật, em cứ nghĩ là tai nạn cơ..."

"Đúng rồi. Cũng may là giải quyết được hết rồi. Thời đó sau khi nghe chuyện, chị ở lại đó vẫn còn thấy ghê người. Cứ nghĩ đến cảnh người chết nằm la liệt, bóng hồn lảng vảng khắp hành lang, cầu thang là chị lại co rúm hết cả người. Vậy mà hồi bé cứ chui vào hết góc nọ góc kia mà chơi với nhau, cả gan thật!!"

"Vâng, dù sao cũng là cả tuổi thơ của mình ở đó, dù có sợ hãi nhưng cũng không thể quên được chị ạ. Em sau đó chuyển đi tới một nơi khác, bệnh tình có đỡ hơn, nhưng cô đơn không bè bạn, không đâu tình nghĩa bằng những người hàng xóm nơi đó..."

"Ừ chị cũng nhớ lắm, muốn dẫn các con về thăm, những tiếc là nơi đó sắp phải nhường chỗ cho một dự án lớn rồi..."

"Vâng...sắp giải tỏa thật rồi. Em nghĩ em nên về thăm nó một lần cuối..."

Cuộc nói chuyện dài của tôi và chị Giang cũng đến hồi kết thúc. Cả hai chị em tạm biệt nhau, hứa sẽ giữ liên lạc và còn gặp lại nhau.

Thấy trời còn chưa tối, mới 5 giờ kém, tôi quyết định rẽ qua chốn cũ, dù có hơi ngược đường với ngôi nhà hiện tại của mình. Tôi sợ những tháng ngày sau đó tôi sẽ bị cuốn theo guồng quay cuộc sống mà không còn thời gian quay lại chốn cũ nữa. Hôm nay trong lòng tôi tràn đầy những cảm xúc khó tả sau khi lắng nghe câu chuyện. Tôi cần phải quay lại đó khi những xúc cảm này còn nguyên vẹn chứ không phải lại một lần nữa chai lì đi theo năm tháng.

Tôi đi theo trí nhớ vào con đường nhỏ dẫn sâu vào khu tập thể, người người đi lại tấp nập trong giờ tan tầm. Nhìn đám trẻ con mặc áo trắng đeo khăn quàng đỏ ùa ra từ cổng trưởng tiểu học cũ, tôi bất giác mỉm cười. Cảnh vật xung quanh đã thay đổi nhiều, những hàng quán cũ đã thay bằng những cửa hàng mới sạch sẽ, hiện đại hơn so với xưa kia.

Tôi gửi xe ở trường mầm non gần đó, đi bộ vào cửa sân khu nhà C5, C6, nơi tôi đã dành gần hết thời gian tuổi thơ của mình chạy chơi trên đó. Dưới sân chơi nay đã được xây dựng một sân chơi nho nhỏ mà hiện đại dành cho trẻ em: có xích đu, cầu trượt, bập bênh, hố cát,...

Tôi đi vòng quanh sân, quan sát mọi thứ. Cấu trúc tòa nhà vẫn vậy, nhưng trông còn sập xệ cũ nát hơn nhiều so với trí nhớ của tôi. Những vết nứt dài xuất hiện trên mặt tường, những vết ố nước chảy dài xuống dưới đất, rêu phong bám đầy. Đúng là nơi này cần được sửa chữa, nâng cấp, thay đổi. Đó là điều tất yếu trong cuộc sống. Thế nhưng tôi vẫn cảm thấy có phần không nỡ.

Tôi đi vào sân chơi, ngó nghiêng những phụ huynh đang cho con cái chơi ở đó. Tôi hi vọng điều gì? Phải chăng là gương mặt quen thuộc của những cố nhân? Thằng Tôm giờ ra sao? Bà Oanh ở đây liệu cái Miu có còn qua thăm nữa không, con bé sống thế nào?

Tôi đi ngang qua hố cát nhân tạo, nơi có vài đứa trẻ đang đắp lâu đài bằng những chiếc xô.

Bất chợt một bàn tay níu lấy gấu váy tôi: " Cô ơi...cô có phải là chủ đầu tư không ạ?"

Đứa trẻ hỏi tôi là một cô bé tầm 8,9 tuổi với đôi mắt trong veo như hổ phách.

"Cô có thể đừng lấy mất nhà của bọn cháu không ạ? Bố mẹ cháu bảo cháu sắp phải đi khỏi đây rồi, ở đây rất vui, có các bạn của cháu, cho cháu được ở lại đây đi mà..."

Tôi nắm lấy tay đứa bé, khẽ buông khỏi váy áo, ngồi xuống đối diện cô bé, trong lòng có chút thương cảm. Có lẽ các chủ đầu tư hay đi thăm thú địa hình ở đây nên lũ trẻ con cũng biết.

"Không..cô chỉ là khách qua đây thôi. Kể cả có đi cháu cũng đừng buồn nhé, tới nơi mới sẽ có bạn mới mà..."

Sau khi ngắm nghía chán chê, thấy trời đã sập tối, tôi vội về nhà còn lo bữa cơm trong gia đình. Cô bé con làm tôi cảm thấy có chút buồn, có chút xa lạ khi trở về chốn cũ, như tâm trạng của Hạ Tri Chương trong bài thơ Hồi hương ngẫu thư:

"Thiếu tiểu ly gia, lão đại hồi,

Hương âm vô cải, mấn mao tồi.

Nhi đồng tương kiến, bất tương thức,

Tiếu vấn, khách tòng hà xứ lai?"

"Khi đi trẻ, lúc về già,

Giọng quê vẫn thế, tóc đà khác bao.

Trẻ con nhìn lạ không chào,

Hỏi rằng: khách ở chốn nào lại chơi?

Bữa cơm gia đình hôm đó diễn ra vui vẻ bình thường, tôi rất muốn kể cho chồng mình nghe những gì tôi đã trải qua trong ngày hôm nay. Tôi vẫn chưa nói gì với chồng mình về mục đích của cuộc gặp gỡ hay những trải nghiệm tâm linh tôi từng trải qua ở khu tập thể cũ, anh chỉ biết tôi đã từng sống ở khu đó. Thế nhưng trông anh có vẻ rất vui vẻ, hứng khởi vì điều gì đó. Tôi bèn cất tiếng hỏi anh:

"Bố nó, sao hôm nay trông vui thế? Có gì muốn khoe không?"

"À..à...Hôm nay công ty anh trúng thầu! Dự án lớn em ạ. Lúc đầu tranh thầu cũng chẳng hi vọng gì mấy, vì nhiều chỗ cạnh tranh quá, bọn anh vẫn tập trung dự án khác hơn. Ai ngờ lại trúng. Anh đang lên kế hoạch phụ trách. Đúng là có cái may, nhưng cũng có cái xui rủi...Được thì tiền đợt này khá lắm..."

"Thích quá, phải ăn mừng thôi. Khu nào thế anh?"

"À ừ đấy, chính là khu tập thể ngày xưa của em hay sao ấy, gần sông Kim Ngưu. Bao nhiêu người tranh thầu. Đầu tư được tốt lắm, nhưng bị cái là người dân phản đối nhiều, mà đông nữa, giải tỏa chắc mất cũng lâu. Bọn anh đang phân vân giữa hai hướng, chưa biết nên theo hướng nào thì hơn. Một là phá bỏ hết xây khu quần thể sinh thái nhà ở hiện đại, mất nhiều vốn hơn, khó giải tỏa hơn. Hai là chỉ tu sửa và thêm các khu bổ trợ, bán lại cho người dân với giá rẻ, thu tiền dịch vụ, có vẻ dễ thực hiện hơn nhưng vốn không nhiều..."

Những lời nói của chồng tôi dần trôi ra khỏi tai tôi, mặt tôi nóng bừng, tim đập thình thịch. Tôi nhớ lại giấc mơ của mình năm xưa, khi níu kéo váy áo của một người phụ nữ để xin được ở lại ngôi nhà thân thương. Phải chăng, tôi đã mơ thấy chính mình? Có lẽ ngày hôm nay khi tôi trở về khu nhà cũ, tất cả đã là duyên phận sắp đặt?

Giờ đây, tôi là người duy nhất có thể tác động vào dự án này, để giúp những đứa trẻ có một tuổi thơ trọn vẹn.

Và tôi biết mình phải làm gì.

HẾT

*Truyện còn phần hai: CHUNG CƯ KHÔNG CỬA (tên truyện dự kiến) nằm trong seri: "Truyện tâm linh về tập thể-chung cư" tiếp tục tiết lộ về cuộc sống của Mai Ly, giải thích quá trình thoát khỏi cuộc sống ám ảnh của cô để trở về như người bình thường. Và đương nhiên là chung cư cũng không bình thường rồi! Đón đọc nhé!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom