Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 440


"Chẳng phải em chết rồi chị mới có thể được gả cho anh Luật, không phải như vậy sẽ tốt hơn sao? Ai bảo chị không biết quý trọng chứ?" Hạ Dĩ Hiên không hề cảm thấy chút áy náy nào, "Vả lại, em chỉ là nhận ra rằng em không hề yêu anh ấy nên mới nhường lại cho chị, em cứ tưởng chị rất vui mới phải, dù sao chị cũng yêu anh ấy nhiều như vậy."

Hạ Dĩ Hiên ngẩng đầu nhìn Hạ Nhược Tâm, trong mắt vẫn có chút đố kỵ, tuy cô không yêu Sở Luật, nhưng để một người chị kém cỏi như vậy làm kẻ thay thế cho mình, cô thực sự không thích điều đó.

"Có điều này chắc chị không biết?" Cô đặt tay lên cổ mình, trên đó là một chiếc dây chuyền, không còn là tấm bùa hộ mệnh kia nữa, sự trống rỗng này không khỏi khiến cô khó chịu.

"Hồi bé em có lấy của chị một tấm bùa hộ mệnh, đó chính là của anh Luật đấy, người anh ấy muốn tìm hóa ra lại là chị." Hạ Dĩ Hiên bĩu môi một cái, "Em làm thế thân cho chị bao nhiêu lâu như vậy em vẫn còn tức đây này, 4 năm của chị đã làm gì chứ? Ăn cơm nhà họ Hạ nhiều năm như vậy, đến một câu cảm ơn cũng không có, loại người vong ân phụ nghĩa đúng là không dạy dỗ nổi."

"Đủ rồi!" Hạ Nhược Tâm lập tức cắt ngang.

"Hạ Dĩ Hiên, tại sao cô có thể ích kỷ như vậy? Cô không yêu thì cũng không thể náo loạn, coi nó như trò đùa như vậy, cô coi Sở Luật là cái gì? Là một món đồ sao? Cô coi ba cô là cái gì? Cô cho rằng nghe tin cô chết rồi ông ấy sẽ không bị tổn thương, không đau khổ sao?"

"Cô cho tôi là cái gì? Là kẻ chết thay cho cô sao?"

"Cô có bao giờ nghĩ rằng, tôi mang tội giết cô 4 năm, 4 năm! 1500 ngày đêm, tôi đã gặp phải chuyện gì, đã phải nhận lấy cái gì? Tôi ăn cơm nhà các người tôi trả còn chưa đủ sao? Tôi mắc nợ cô mắc nợ nhà họ Hạ các người sao?Mẹ của tôi, bùa hộ mệnh của tôi, mọi thứ của tôi đều được dành cho cô, cô vẫn còn chưa thấy đủ hay sao?"

"Cô nói cô là thế thân của tôi, vậy cô đã được cái lợi lộc gì? Còn tôi thì nhận lại được cái gì? Cô có được tình yêu của anh ta, còn tôi phải hứng chịu sự hận thù của anh ta. Anh ta càng yêu cô bao nhièu thì càng hận tôi thấu xương bấy nhiêu."

Hạ Nhược Tâm gằn từng chữ một không khỏi khiến Hạ Dĩ Hiên phải lùi lại mấy bước.

Một câu cô cũng không thể phản bác, thâm chí còn có chút sợ hãi, người trước mặt đã không còn là Hạ Nhược Tâm nhu nhược một câu cũng không dám nói lại của ngày trước nữa, cô hiện tại sẽ không đứng yêu chịu hiếp đáp, cũng sẽ không để bất kỳ kẻ nào bắt nạt nữa.

"Chị ăn cơm nhà họ Hạ chúng tôi, ở nhà họ Hạ chúng tôi, là được nhà họ Hạ chúng tôi nuôi lớn." Hạ Dĩ Hiên không cam lòng tỏ ra yếu kém liền phản bác, nhưng chỉ có mình cô hiểu rõ rằng, trong lòng mình đang chột dạ và hoảng loạn đến mức nào, bởi Hạ Nhược Tâm đã nói đúng, cô rất ích kỷ, từ nhỏ đã ích kỷ như vậy, chỉ biết đến mình, không để người khác trong mắt.

Cô không thèm để tâm đến cảm xúc của ba, của Sở Luật, càng không màng tới Hạ Nhược Tâm, ngoài mặt cô thong dong nhởn nhơ 4 năm, không hề biết rằng nơi đây vì cái chêt của cô mà đã xảy ra bao nhiêu sóng gió, thậm chí mối quan hệ giữa hai nhà đã không còn cứu vãn được.

Thậm chí còn hủy hoại một người hoàn toàn vô tội là Hạ Nhược Tâm.

Hạ Nhược Tâm đột nhiên nở nụ cười đầy châm chọc, "Cô vẫn ích kỷ như vậy, còn không phải ra nhà họ Hạ của cô nuôi lớn? Còn tôi thì không nỗ lực sao? Mẹ tôi không thương cô sao? Vì cô, mà ngay cả máu mủ của mình cũng không cần."
 
Chương 441


"Khi cô còn bé, đi xét nghiệm máu thì tôi phải cùng rút máu với cô, cô uống thuốc, cho dù tôi có đang ốm đi chăng nữa tôi cũng phải mớm cho cô ăn, cô cắt tóc tôi cũng phải cắt tóc theo cô, cô thích âm nhạc tôi cũng phải từ bỏ đam mê mỹ thuật để đi học âm nhạc với cô, cô thi đỗ đại học D thì tôi cũng phải vào đại học D theo cô. Cô làm cái gì tôi cũng ép phải bám dính lấy cô."

"Mẹ tôi nói, cô là em gái, tôi phải chăm sóc cho cô, mọi thứ tôi cho cô vẫn còn chưa đủ hay sao?"

Cô hít sâu một hơi, giọng cũng khàn cả đi, cô không khóc, toàn bô nước mắt của cô đã chảy ngược vào trong tim rồi, khổ đau tận cùng.

"Cô chết, tôi phải vất vưởng ở lại thế giới này để làm quỷ thay cô, để tất cả mọi người phát tiết hận thù lên đầu tôi, mẹ tôi, Sở Luật, nhà họ Hạ tất cả các người, Hạ Dĩ Hiên, cô nói tôi nợ cô, tôi nợ cô cái gì?"

Hạ Dĩ Hiên liền á khẩu không nói được câu nào, môi không ngừng mấp máy nhưng một chữ cũng không thốt ra được.

Quả thật cô không có gì để phản pháo lại, bởi tất cả đều là sự thật, Hạ Nhược Tâm chưa bao giờ nợ nhà họ Hạ bất kỳ điều gì, coi như có thì cô cũng sớm trả hết sạch rồi.

"Chị, em còn có việc, em đi trước." Hạ Dĩ Hiên chỉnh lại chiếc túi xách đắt tiền của mình, có chút mất tự nhìn vội vàng rời đi, cứ tiếp tục như vậy cô nhất định sẽ càng không có đất dung thân, cô không ngủ xuẩn tới mức cứ đứng yên cho người ta mắng như tát nước vào mặt.

"Chờ đã." Hạ Nhược Tâm thả lỏng bàn tay, giọng cô khàn khàn, ẩn giấu một chút nghẹn ngào mơ hồi.

"Chị, chị còn có việc gì sao?" Hạ Dĩ Hiên quay đầu, gọi chị cũng chỉ là qua loa lấy lệ, lúc này cô nhận ra rằng cô không có cách nào đối mặt với Hạ Dĩ Hiên, không, phải nhà họ Hạ không có cách nào đối mặt, bởi món nợ của bọn họ với cô cả đời này cũng sẽ không trả hết được.

"Cô không cần gọi tôi là chị, ba mẹ cô chưa nói với cô sao? Hạ Nhược Tâm đã không còn bất cứ quan hệ nào với nhà họ Hạ nữa rồi, nhà các người cao quá tôi với không nổi." Hạ Nhược Tâm nói, đôi mắt ẩm ướt rủ xuống.

Cô và nhà họ Hạ đã từ mặt nhau 4 năm nay rồi, Thẩm Ý Quân cũng không phải là mẹ của cô, bà là mẹ của Hạ Dĩ Hiên, nhà họ Hạ cũng là nhà của Hạ Dĩ Hiên, chưa từng là nhà của Hạ Nhược Tâm. Hạ Dĩ Hiên còn sống, bọn họ hẳn là đều rất vui mừng. Nhưng chuyện này không liên quan gì đến cô.

"Đó cũng là dô chị tự chuốc lấy, ai bảo chị đã có anh Luật rồi còn đi quyến rũ những người đàn ông khác." Hạ Dĩ Hiên sửng sốt, sau đó lớn tiếng châm chọc, cô còn lâu mới để cho người đàn bà này bắt nạt, cô không sai, cô đã cho cô ta cơ hội, mọi chuyện thành ra thế này là do cô ta làm sai, khiến anh Luật tức giận.

"Nếu không phải chị hồng hạnh vượt tường, thì tại sao anh Luật lại phải cưới Lý Mạn Ny, tại sao phải ly dị với chị, ba mẹ không cần người con gái như chị, chính chị mới là người sai, đừng có đổ lỗi cho người khác."

"Hừ! Chị cũng chỉ đến vậy mà thôi." Hạ Dĩ Hiên nói xong liền nện mạnh giày cao gót xuống mặt đất rồi rời đi, cứ cho là cô ích kỷ cô không tốt, nhưng Hạ Nhược Tâm cũng chẳng tử tế gì, hai người bọn họ kẻ tám lạng người nửa cân, đều là cá mè một lứa.

Hạ Nhược Tâm nhìn theo bóng lưng kiêu ngạo hống hách của Hạ Dĩ Hiên, rũ mắt xuống, "Cô nhầm rồi, tôi và cô không giống nhau, nhưng nói ra có ai tin không?"
 
Chương 442


Cô xoay người, liền bị một bóng hình cao lớn chặn lại, khiến sắc trời vốn u ám nay còn âm u đi vài phần, cô chậm rãi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt tối đen đầy phức tạp của người đàn ông, ánh nhìn lạnh lùng thường trực, nhưng lúc này lại có thêm sự đau buồn, khổ sở, áy náy và hối hận.

Hạ Nhược Tâm mím môi, đi qua anh, thậm chí không buồn hỏi xem anh đã đứng ở đây bao lâu, đã nghe được những gì, bởi mọi chuyện đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa, Hạ Dĩ Hiên sống hay chết, không liên quan đến cô.

Sở Luật đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay cô.

"Anh Sở, anh còn chuyện gì nữa sao?" Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nhìn anh, rồi nhìn xuống cổ tay trái đang bị anh nắm lấy, lẽ nào anh đang hối hận rằng đã không xả đứt cánh tay này luôn? Có phải đang đánh giá xem nó chắc chắn như thế nào rồi để bổ xuống thêm một gậy nữa không?

Sở Luật như bị điện giật vội thu tay về, nhìn chằm chằm cánh tay trái của cô, tròng mắt càng trở nên mờ mịt.

"Cánh tay em có sao không?" Anh cất tiếng nhưng có cảm giác như bị cái gì chặn ngang họng, chỉ một giọng khàn đặc phát ra.

Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng dùng tay phải vỗ về cánh tay trái của mình.

Không đứt lìa, nhưng so với tàn phế thì cũng chẳng khác là bao, cô sẽ không bao giờ quên được, thời khắc anh đánh gãy tay cô đã tàn nhẫn ác độc đến thế nào, chỉ vì báo thù cho người vợ sắp cưới mà một tay anh đã khơi dậy bi kịch 4 năm nay cho cô.

"Anh Sở, anh thấy đấy, Hạ Dĩ Hiên của anh không hề chết, cho nên tôi chẳng nợ nần gì anh cả, anh cũng không còn lý do gì để hận tôi nữa, mong anh sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!" Hạ Nhược Tâm xoay người, cô thực sự không muốn nhìn thấy người đàn ông này nữa, mỗi lần anh xuất hiện, mọi ký ức về nỗi đau, sự tổn thương lại ùa về.

Nếu như rời xa có thể giúp cô sống bình tĩnh lại, vậy tại sao còn muốn tiếp cận cô, quá khứ đã qua, vĩnh viễn không thể quay lại được nữa rồi.

"Anh xin lỗi." một câu xin lỗi này của anh, dù có nói hàng nghìn hàng vạn lần thì có thể khiến cho cô lành lặn như chưa từng bị tổn thương không, có thể lấy lại được danh dự cho cô, có thể làm cho cánh tay cô hoàn toàn bình phục không?

Không.

"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh." Hạ Nhược Tâm nhắm mắt lại, cơn đau trong ngực này vẫn rõ ràng và nhức nhối như vậy, có lẽ cả đời này cũng không thể nào lành lại được.

"Anh muốn đưa cho em một thứ." Sở Luật lấy từ trong ngực áo ra một cái hộp, vài giọt mưa nặng nề rơi xuống lưng áo anh, Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, trời mưa rồi. Mưa càng lúc càng to, nước mưa hắt vào người bọn họ, quần áo ướt hết, sự lạnh lẽo còn thẩm thấu vào trong trái tim sớm đã lụi tàn.

Sở Luật cúi xuống nhìn cô, đưa chiếc hộp ra, "Cái này là của em, anh chỉ là muốn trả lại nó cho em." Đôi mắt anh tối đen nhìn thẳng vào Hạ Nhược Tâm, nếu cô không nhận lấy anh sẽ giữ mãi tư thế này cho đến khi cô nhận mới thôi.

Sự cố chấp của anh cũng nổi tiếng y như sự vô tình lạnh lùng vậy.
 
Chương 443


Hạ Nhược Tâm nhìn cái hộp trong tay anh, cái hộp hình vuông này đúng là rất quen mắt, nhưng cô không hề nhớ mình đã để quên bất cứ thứ gì.

Mưa không ngừng rơi, hai người vẫn ở trong thế giằng co, Hạ Nhược Tâm rốt cục phải nhận nhận lấy chiếc hộp kia, Sở Luật mới thu tay lại, ngón tay cứng đờ có chút tê dại.

Hạ Nhược Tâm mở hộp ra, bên trong là một chuỗi ngọc trai vô cùng tinh xảo.

"Tôi nhớ nó đã đứt rồi." cô nhẹ nhàng chạm vào hạt ngọc trai, đúng vậy, đã đứt rồi, chính anh đã kéo đứt nó.

"Ừ, anh đã xâu lại nó rồi, vật này là em quên không mang theo." Ngón tay đầy vết kim đâm của anh nhói đau, vì xâu lại chuỗi ngọc trai này mà anh suýt tự biến mình thành con nhím.

Hạ Nhược Tâm đóng hộp, không có bất kỳ sự lưu luyến nào.

"Cái này không phải là của tôi, anh từng nói rằng, tôi không có tư cách mang đi bất kỳ đồ vật nào thuộc về nhà họ Sở, cho nên cái này không thuộc về tôi, tôi không cần." cô đưa chiếc hộp ra trước mặt anh, nói từng câu vô cùng rõ ràng.

Sở Luật cười khổ, cuối cùng anh cũng phải trả cái giá thật lớn cho những chuyện mình đã làm ra, "Nó là của em, là của riêng mình em, nếu em không cần, em có thể vứt đi."

Hạ Nhược Tâm cầm lại chiếc hộp, "Có phải anh lại đang âm mưu điều gì đó không?" Đừng trách cô phải nghĩ như vậy, Sở Luật đối với cô luôn đầy mưu mô toan tính, mọi thứ từ anh chưa bao giờ là chân thật.

"Anh không hề có âm mưu gì cả, anh chỉ là muốn trả lại cho em vật này mà thôi." Sở Luật cảm thấy nghèn nghẹn, hối hận đong đầy trong mắt, tất cả đều là báo ứng của anh, anh đáng phải hứng chịu.

Hạ Nhược Tâm cũng sẽ không quên anh đã dùng sức kéo đứt chuỗi ngọc trai này như thế nào.

"Đây không phải là của tôi, nó đã đứt rồi, coi như xâu lại được thì nó cũng không được như trước kia nữa, anh không biết chuỗi ngọc trai này có ý nghĩa như thế nào, đó là hạnh phúc, anh nói xem, anh có thể trả lại hạnh phúc cho tôi bằng cách nào, anh có thể trả nổi sao? Tôi muốn một cái nhà, anh sẽ mua nhà cho tôi, tôi muốn căn nhà của anh anh cũng có thể cho tôi sao?"

"Anh..." Sở Luật lúng túng, gương mặt sa sầm, đúng vậy, anh không thể, thứ cô muốn anh không thể cho cô. Anh đã kết hôn, đã có vợ, mà anh đã hứa với cô rằng sẽ không dùng loại chuyện giống như trước kia để ly hôn với cô, ngàn sai vạn sai đều là do anh, 4 năm qua, anh sớm đã không còn là một Sở Luật vô tình máu lạnh của quá khứ nữa.

"Tôi hiểu rồi." Hạ Nhược Tâm cũng không biết sự cay đắng trong lòng từ đâu mà tới.

"Anh có thể tàn nhẫn với tôi, độc ác với tôi, có thể trút hết mọi hận thù đên đầu tôi, nhưng anh lại không thể làm vậy với Lý Mạn Ny có phải không?"

Sở Luật sửng sốt, bất lực nhắm mắt lại, "Cô ấy vô tội." anh không thể, không thể làm ra chuyện đó một lần nữa.
 
Chương 444


"Vậy tôi là có tội sao?" Hạ Nhược Tâm cười khổ một tiếng, hóa ra cô thực sự vẫn có tội, tội của cô là đã xuất hiện trên đời này, cô được sinh ra là để cho người người chỉ trích, nhục mạ, đúng không?

"Nhược Tâm." Sở Luật gọi tên cô, trên gương mặt anh chưa bao giờ tồn tại một sự thống khổ giống như vậy, tại sao đến bây giờ anh mới nhận ra, nước mắt của cô sẽ khiến anh đau lòng đến thế, hóa ra 4 năm nay anh cũng biết đau lòng, tại sao anh không chịu thừa nhận, tại sao lại cố chấp như vậy, phải đến khi tổn thương càng lúc càng sâu, bi kịch đã xảy ra rồi anh mới hiểu được, hóa ra, trên đời này tồn tại một người phụ nữ như vậy, nước mắt của cô khiến anh đau lòng, nụ cười của cô lại trở thành báu vật quý giá.

Nhưng anh có còn cơ hội không?

Anh đưa tay lên, muốn chạm vào mặt cô, bởi gương mặt cô đang đầm đìa nước mưa, anh muốn giúp cô lau sạch, anh sợ cô lạnh, vì cô mặc rất mỏng.

Nhưng Hạ Nhược Tâm lại lùi về sau, né tránh cánh tay anh.

"Cái này trả lại cho anh." Hạ Nhược Tâm đưa cái hộp ra trước mặt anh, nước mưa làm tầm nhìn của bọn họ kém đi nhiều, cô mơ hồ thấy anh mím môi thật chặt, mái tóc đen ướt dính vào cái trán ương ngạnh, nước mưa chảy từng giọt từng giọt xuống.

"Trả cho anh." Tay cô bị ướt mưa, vô thức co rúm người lại.

Sở Luật không nhận lấy, mi tâm nhíu chặt, "Anh đã nói, nó là của em, nếu em không cần, em có thể vứt đi."

Hạ Nhược Tâm đột nhiên cảm thấy câu này thật chói tai.

"Vứt đi sao?" Môi cô khẽ nhếch lên, sau đó buông lỏng tay, chiếc hộp liền rơi xuống, chuỗi ngọc trai bên trong bị văng ra đứt đoạn, các hạt ngọc trai vương vãi khắp nơi, ánh mắt Sở Luật vằn đỏ.

Cô vứt nó đi, thực sự đã vứt nó đi.

Hạ Nhược Tâm đi qua anh, Sở Luật nhìn những hạt ngọc trai trên mặt đất, hóa ra, đây chính là cảm giác trái tim như bị người ta dùng sức bóp chặt, anh chưa từng trải qua, vốn dĩ còn không hề biết đến, đau đớn như bong da thịt tróc.

Hóa ra, lại đau đến như vậy.

"Nhược Tâm.." Giọng nói của anh từ xa xa truyền tới, Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu lên, qua màn mưa dần dần nhận ra bóng người đang lại gần chính là Cao Dật, trên người anh đang mặc chiếc áo cô mua ngày đó, hai lông mày nhíu chặt, vội vàng kéo tay cô qua, ôm cô vào lòng.

"Em tưởng sức khỏe của mình tốt lắm hay sao? Dầm mưa như vậy, cẩn thận tối về bị cảm." Anh lạnh lùng quét mắt lên người đàn ông đang đứng trong mưa một cái, sau đó quay lại nhìn Hạ Nhược Tâm, đưa tay dịu dàng lau nước mưa trên mặt cô.
 
Chương 445


"Em muốn nhanh chóng đưa cho anh cái này." Hạ Nhược Tâm giơ thứ trong tay mình lên lắc lắc.

"Đưa ô đây, chẳng lẽ em không tự biết mở ô?" Cao Dật nhẹ nhàng gõ lên trán cô một cái, sau đó mới lấy ô trong tay cô rồi mở ra, vừa vặn che hết được hai người, cuối cùng thì cũng có một góc này nước mưa không chạm tới được nữa.

"Chúng ta đi thôi." Anh ôm lấy bả vai Hạ Nhược Tâm, ánh mắt Sở Luật đột nhiên trở nên lạnh giá, Cao Dật biết, người đàn ông này đang trợn mắt nhìn anh, thậm chí còn có ý cảnh cáo rõ ràng, anh hận không thể đánh gãy cánh tay đang ôm cô kia.

Quả nhiên là Sở Luật, người mà chỉ cần một ánh mắt tàn bạo cũng có thể đánh bại đối thủ, lại là một kẻ thất bại, Cao Dật không phải là người bình thường, anh sẽ không sợ Sở Luật, không bao giờ.

Hai người đàn ông đối mặt, giống như có thâm cừu đại hận, lần đầu tiên gặp mặt, bọn họ đã được định là kẻ thù.

"Cao Dật, em..." Hạ Nhược Tâm muốn giải thích, nhưng Cao Dật chỉ lắc đầu, "Em không cần nói gì cả, anh hiểu mà, em không cần lo lắng, anh đã từng nói anh sẽ không ép em, sẽ cho em thời gian, anh biết, em cần rất nhiều thời gian."

Anh nhìn đồng hồ đeo tay, "Chúng mình phải đi đón con thôi, nếu không con sẽ khóc mất." bọn họ đương nhiên biết con ở đây là ai, đó là bảo bối của bọn họ, thiên sứ nhỏ đáng yêu đó, nhất là khi trời đang mưa, sẽ khiến Tiểu Vũ Điểm nhớ nhà hơn.

Hai người thản nhiên nói chuyện, không thèm quan tâm đến Sở Luật bên cạnh, dường như đã coi anh là không khí, nước mưa vẫn không ngừng quật vào người anh, cả người bị ngâm nước lạnh, thấu vào tận trong tim.

"Vâng." Hạ Nhược Tâm gật đầu, để Cao Dật ôm cô từng bước đi xa khỏi người đàn ông mà cô đã dùng nửa cuộc đời để yêu thương, cô đôt nhiên quay đầu, trong màn mưa, Sở Luật vẫn đứng thẳng lưng ở đó, bộ âu phục màu đen đã ướt đẫm, không khỏi có chút chật vật, cô không muốn thừa nhận rằng mình có chút mềm lòng, nhưng cứ coi như chuyện hôm nay là không có thật đi, không còn liên quan đến cô nữa.

Thế giới của Sở Luật trước kia không cần Hạ Nhược Tâm, như vậy, bây giờ thế giới của Hạ Nhược Tâm cũng không chấp nhận Sở Luật nữa, chẳng là cô cảm thấy có dự cảm không lành, sao trời lại mưa to như vậy chứ?

Cô cúi xuống nhìn từng giọt nước mưa rơi xuống bàn tay mình, không hề để ý tới vẻ ảm đạm trên mặt Cao Dật.

Mưa càng lúc càng lớn, Sở Luật ngồi xuống, nhặt lại từng hạt ngọc trai một, anh biết cảm giác này anh đã từng bắt Hạ Nhược Tâm phải trải qua, cho nên kết quả này anh vốn phải chấp nhận.

Anh biết, sự tổn thương anh gây ra cho cô còn lớn hơn cảm giác lúc này rất nhiều.

Nhặt lại được hết những hạt ngọc trai, anh cất cẩn thận trong hộp, rồi ôm nó vào lòng, giữ gìn để nó không bị ngấm mưa.

Xoay người bước đi, trước mắt, anh hoàn toàn mất phương hướng, lần đầu tiên anh thấy mình cô đơn như vậy, hóa ra, bên cạnh cô đã có một người đàn ông khác, hóa ra, người đàn ông kia chính là người có thể cho cô điều mà cô muốn, những điều mà anh chưa bao giờ cho cô.
 
Chương 446


Những gì cô nhận được từ anh, chỉ có sự tàn nhẫn, chỉ có những vết thương, hay hận thù, kể cả những sự dịu dàng trước đó, anh cũng không thèm để vào trong mắt.

Người đàn ông kia đối tốt với cô như vậy, nếu anh là cô, anh cũng sẽ không bao giờ lựa chọn Sở Luật. Anh đột nhiên cười phá lên, đầy bất lực, bả vai run rẩy không ngừng.

Đều là anh tự làm tự chịu, cuối cùng anh cũng đã biết mùi vị hối hận là thế nào

Nhưng anh thực sự cam tâm sao?

Anh cẩn thận cất chiếc hôm trong ngực áo mình, giống như lúc tới đây, đây là đồ của cô, anh vẫn muốn mang trả lại, ngay cả khi cô không muốn anh cũng sẽ để những thứ này được gần cô hơn một chút, còn anh, chỉ e là không có tư cách tới gần.

Cơ thể anh có chút lảo đảo, cố chấp đi về phía trước, từng bước đi nặng trĩu, nước mưa tràn vào giày anh, không còn sự hào nhoáng, hai chân ngâm trong nước, lạnh lẽo như băng.

Ngồi vào trong xe của mình, anh như người mất hồn khởi động xe, con đường phía trước không có một bóng người, thỉnh thoảng mới có xe đi qua,rõ ràng chỉ là một quãng đường ngắn chỉ mất mấy phút là đi hết, mà anh lại đi mất nhiều thời gian như vậy.

Lái xe về nhà đã là một loại bản năng, không có mục tiêu, cũng không có đích đến, Sở Luật cũng là người, cũng sẽ phạm sai lầm, chẳng qua lỗi lầm của anh thực sự quá lớn.

Khi anh xuống xe, mưa vẫn không ngớt, anh ngẩng đầu đón nhận những giọt mưa, một lúc lâu sau anh mới mở mắt, trong mắt chỉ có một màu đen kịt nặng nề.

Đây chính là màu sắc duy nhất trong thế giới của anh.

Đẩy cửa đi vào, Lý Mạn Ny vừa nhìn thấy anh lập tức vứt gối ôm xuống, "Luật, anh về rồi." cô chạy tới, thấy quần áo anh ướt đẫm, không khỏi có chút luống cuống.

"Luật, anh sao vậy, anh không mang ô sao? Sao lại để bị ướt thành như vậy?" Cô chạm vào anh, nhận ra nhiệt độ của anh chẳng khác gì đống quần áo ướt sũng, lạnh đến mức muốn đóng băng.

"Không sao." Sở Luật nhàn nhạt nói, "Anh đi nghỉ ngơi một chút, đừng quấy rầy anh." Anh ngừng lại nửa bước rồi đi thẳng vào phòng, anh không còn cách nào đối với Lý Mạn Ny như trước đây, anh càng đối tốt với cô, thì sẽ càng cảm thấy tội lỗi với người phụ nữ đó, anh đã không thể thay đổi được điều gì nữa rồi.

Đóng cửa lại, anh tự nhốt mình trong phòng.

Lý Mạn Ny đứng ngây ngốc trong phòng khách, tay cô vẫn giơ lên trong không trung, cô chớp mắt một cái, hai hàng nước mắt nóng hổi liền rớt xuống, sắc mặt cô vô cùng ảm đạm, đôi môi hồng hào sớm đã nhợt nhạt đi rất nhiều.

Cô đột nhiên bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh, một lúc lâu sau cô mới yếu ớt đứng lên, đặt tay lên bụng, có phải cô đã mang thai không? Cô dùng sức siết chặt nắm tay, không đến mức mừng rỡ như điên, nhưng nếu là thật, đứa bé này là của Sở Luật, đứa trẻ bọn họ chờ đợi suốt 4 năm cuối cùng cũng tới, có nghĩa, cô sẽ không bị mất đi tất cả nữa.
 
Chương 447


Cho dù Sở Luật phát hiện anh ấy không yêu cô, nhưng cô cũng sẽ là Sở thiếu phu nhân, vợ của Sở Luật, như vậy không phải cũng rất tốt sao? Chỉ là, cô cũng không biết, đứa bé này, là con của anh, hay là của người đàn ông đó.

Nhớ tới người đàn ông kia, cô dùng sức ôm chặt thân thể của mình, chỉ là cảm giác có một trận gió lạnh từ chân thổi lên, lạnh đến tận xương tủy.

Nâng tay, cô vuốt ve sợi tóc trên vai, trên gương mặt ôn nhu đầy nét lạnh lẽo.

Có lẽ ngày mai mưa cũng sẽ không ngừng, thậm chí có lẽ còn to hơn.

Cao Dật đem xe dừng lại, anh bả vai của Hạ Nhược Tâm, để cô ngồi trên xe, "Không có việc gì, em ngồi ở trong xe đi, một mình anh đi được rồi." anh không khỏi phân trần đóng cửa xe lại, sau đó đem dù bật ra, cũng chỉ có một đoạn đường ngắn mà thôi, anh đã thấy được cô nhóc ở kia rồi.

Anh buông xuống dù, vươn tay ôm lấy Tiểu Vũ Điểm từ tay cô giáo, anh gật đầu chào cô giáo, mà cô giáo không biết vì sao lại không dám nhìn anh, thậm chí là không thèm nói một lời, cúi đầu, Cao Dật cảm thấy có chút kì lạ, Tiểu Vũ Điểm trong lòng ngực rất ngoan, không lẽ hôm nay đứa nhỏ này đã xảy ra chuyện gì.

"Hôm nay con bé có gây chuyện gì sao?" Cao Dật hỏi cô giáo, anh một tay cầm ô, canh ngay đầu Tiểu Vũ Điểm, sợ mưa sẽ tạt trúng bé.

"A, không có, không có, bé hôm nay rất ngoan." cô giáo vội vàng phẩy tay, chỉ là trong lòng chột dạ cực kỳ. Đúng vậy, đứa bé rất ngoan, nhưng lại bị người khác khi dễ.

"Ba, con muốn về nhà." Tiểu Vũ Điểm vươn tay ôm cổ của Cao Dật, thanh âm mềm mại của trẻ con chen lẫn ít tiếng nấc, đây cũng là câu nói đầu tiên của bé cả chiều nay, tay bé rất đau, bé chỉ muốn nhìn thấy mẹ, chỉ cần ba. Cũng chỉ muốn về nhà.

"Được, ba đưa con về nhà." Cao Dật bế Tiểu Vũ Điểm lên, đi về phía xe của mình, cô giáo thỉnh thoảng lại vặn vẹo tay, trời lạnh như thế nhưng trên trán cô toát đầy mồ hôi.

Mỗi đứa trẻ đều là cục cưng trong mắt bố mẹ, nếu bị khi dễ, đương nhiên không thể để yên, đặc biệt là người đàn ông này, cũng không giống một người bình thường, nếu thật sự nói cho anh biết, hôm nay có người khi dễ con gái của anh, anh còn không phá nát trường học của bọn họ.

May mắn, anh không biết, may mắn, Tiểu Vũ Điểm cái gì cũng không nói.

Cao Dật đem Tiểu Vũ Điểm ôm vào trong xe, Tiểu Vũ Điểm nhìn thấy Hạ Nhược Tâm, đôi mắt đột nhiên đỏ lên.

"Mẹ..." Bé mở hai bàn tay của mình ra, để Hạ Nhược Tâm đem bé ôm vào trong lòng ngực.

Bé ôm Hạ Nhược Tâm, hai bàn tay vẫn nắm chặt, thỉnh thoảng hai hàng mi khẽ chớp.

"Làm sao vậy?" Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mới mọc của con gái, cực mềm, nhưng mà lại là có chút thưa thớt, không có dày đặc như trước.

Tiểu Vũ Điểm nâng lên khuôn mặt nhỏ, sau đó lắc đầu, "Tiểu Vũ Điểm chỉ là nhớ mẹ thôi à." cô nhỏ giọng nói, tay nhỏ buông, bất quá đôi mắt vẫn cứ hồng hồng.

"A, tiểu nha đầu, con không nhớ ba hay sao?" Cao Dật đưa ra bàn tay, nhéo gương mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, anh đột nhiên cảm thấy có chút ghen tị rồi.

"Tiểu Vũ Điểm cũng rất nhớ ba á" Tiểu Vũ Điểm ngồi trên đùi Hạ Nhược Tâm, thỉnh thoảng lúc lắc hai chân, bé rất rất rất nhớ ba mẹ.

Coi như không uổng công ba thường con như vậy, chỉ là, đột nhiên, Cao Dật nhìn thấy lòng bàn tay sưng đỏ của Tiểu Vũ Điểm, trên mặt có một ít ngưng trọng. Anh quay đầu, tập trung lái xe.
 
Chương 448


Mà Tiểu Vũ Điểm chỉ là dựa vào trong lòng ngực Hạ Nhược Tâm, ngón tay nho nhỏ tựa như trước kia, nắm lấy quần áo cảu mẹ.

Sau khi về đến nahf. Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm, kêu Hạ Nhược Tâm đi thay quần áo trước, sau khi Hạ Nhược Tâm đi, anh mới đem Tiểu Vũ Điểm ôm vào lòng.

Kéo bàn tay của bé ra nhìn, quả nhiên, trong lòng bàn tay nho nhỏ có vài vết trầy, vệt đỏ trên bàn tay trắng nỏn, thật sự là có chút ghê người, tay đưa bé vốn rất nhỏ, làn da cũng mềm mại, cho nên vết thương quả thực có chút đáng sợ, hơn nữa còn sắp sưng lên.

"Sao lại bị thương rồi?"

Cao Dật tận lực để thanh âm của bản thân nhẹ một chút, để tránh dọa bé sợ.

Tiểu Vũ Điểm giật giật bàn tay nhỏ của mình, "Tiểu Vũ Điểm không cẩn thận té ngã." Đôi mắt bé đỏ lên, giống như thỏ con vậy, làm Cao Dật vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.

"Được, lần sau con phải cẩn thận một chút nha."

"Để ba thoa thuốc cho con" có lẽ sự tình không phải giống như lời của đứa nhỏ, nhưng mà, anh cũng không muốn hỏi tiếp, Tiểu Vũ Điểm thích thế nào liền thế ấy đi? Anh sẽ không bức Hạ Nhược Tâm, tự nhiên cũng sẽ không để đứa bé khóc, xem đi, đôi mắt đều hồng thành như vậy, hỏi nữa, không khóc ra tới mới là lạ.

"Dạ." Tiểu Vũ Điểm điểm gật đầu, Cao Dật lúc này mơi smang bé đặt lên sô pha, đem thuốc cùng băng gạt đến, vết thương tuy nhỏ nhưng cũng nên xử lí cho tốt.

Tiểu Vũ Điểm thỉnh thoảng muốn giật tay lại, bởi vì, thật sự đau quá a, bé bậm chặt môi, chờ Cao Dật làm xong, sau đó băng lại.

"Xong rồi, Tiểu Vũ Điểm thật dũng cảm." Cao Dật xoa đầu bé, có lẽ là do sau khonagr thời gian trị liệu kia, đứa nhỏ này trưởng thành hơn những đứa bé cùng tuổi khác, cho dù đau, cũng có thể nhẫn.

Tiểu Vũ Điểm lúc này mới cười cười, nắm lấy bàn tay đã được băng lại, tuy rằng vẫn có chút đau, nhưng đã đỡ nhiều lắm.

"Ừm." Cao Dật lại là chọc chọc đầu của bé, "Mấy ngày này không được vọc nước, bằng không, ba sẽ đánh tét mông của con."

Tiểu Vũ Điểm vừa nghe sẽ bị tét mông, hai tay nhanh chóng bảo vệ mông nhỏ, bé không muốn bị đánh mông đâu, đau lắm.

Hạ Nhược Tâm đi ra, Tiểu Vũ Điểm vội vàng nhảy xuống hạ sô pha, nhanh chóng ôm lấy chân Hạ Nhược Tâm, "Mẹ, ba muốn đánh mông Tiểu Vũ Điểm." bé hướng về Hạ Nhược Tâm cáo trạng, đồng thời, còn hướng Cao Dật làm một cái mặt quỷ, làm Cao Dật bất đắc dĩ nở nụ cười.

"Tại sao ba lại muốn đánh con?" Hạ Nhược Tâm bế con gái lên, đến khi nhìn thấy băng gạt trên tay của bé, hơi hơi nhíu mi một chút, tay bé con của cô là sao?

"Không cần lo lắng, không có việc gì, chỉ là bị ngã, anh đã thoa thuốc cho con bé rồi, vài ngày này không cần đụng nước, nếu đụng đến nước, vậy...hừ hừ, ba liền cáo trạng" Cao Dật đứng lên, cũng là chuẩn bị đi đổi quần áo, bởi vì, quần áo của anh đã ướt một nữa rồi, mặc rất khó chịu.

Hạ Nhược Tâm cũng không hoài nghi, đồng thời tâm cũng là thả lỏng một chút. Cô nâng tay bé lên nhìn, bởi vì, đã băng tốt rồi, cho nên nhìn không ra cô vết thương có nghiêm trọng hay không.

Bất quá, xem bộ dáng của Cao Dật, cũng có thể đoán ra, sẽ không quá nặng, anh là bác sĩ, đối với phương diện này anh rất lành nghề.
 
Chương 449


Đương nhiên, cô cũng phải dạy dỗ con gái cho tốt, "Tiểu Vũ Điểm, nhớ kỹ chưa? Không được vọc nước, bằng khôngmẹ sẽ tét mông con." không biết có phải vì đứa nhỏ này lúc trước giúp cô giặt nhiều quần áo quá, nên một ngày không đụng nước là không được, bây giờ cũng không thể trách con bé được.

Tiểu Vũ Điểm chớp mắt, nâng tay lên một chút, vọc nước và bị tét mông, cái nào quan trọng nhỉ?

Cuối cùng, bé dùng sức gật đầu một cái, bởi vì, bị đánh sẽ đau, chơi nước sẽ không đau, nên cô chọn cái thứ hai.

"Còn may là con không ngu ngốc, bằng không mẹ thật sự muốn khóc rồi." Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ của con gái, chơi đùa với bé, mà không biết từ lúc nào Cao Dật đã đứng ở cửa cười ra tiếng, nếu, Tiểu Vũ Điểm thông minh một chút, anh liền phải khóc rồi, tiểu gia hỏa này, đủ tinh nghịch.

Tiểu Vũ Điểm nhìn nhìn Hạ Nhược Tâm, lại nhìn nhìn Cao Dật, trong mắt hiện lên rất nhiều dấu chấm hỏi, bởi vì, bé vẫn là không biết bọn họ đang cười cái gì, Hạ Nhược Tâm vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của con gái, "Được rồi, mẹ đi nấu cơm, con chơi ở đây nhé."

Cô nhìn đồng hồ trên tường, ngay cả cô cũng đói bụng rồi chứ đừng nói là người khác.

"Ọt ọt..." bụng Tiểu Vũ Điểm phối hợp kêu một tiếng, sau đó lại thêm một tiếng, mẹ không nói thì không sao, đến lúc nghe thấy cơm rồi thì bụng bé lại bắt đầu than vãn.

"Mẹ đi nấu cơm đi ạ, Tiểu Vũ Điểm đi thăm oa oa." Tiểu Vũ Điểm nói xong, liền chuẩn bị đi chơi với búp bê của bé, một ngày không có nhìn thấy oa oa, nhớ quá đi, bé bước nhanh về phòng, chuẩn bị chơi với oa oa.

Bất kể là bao lâu, con búp bê đó đối với bé mà nói, vẫn là tất cả.

"Nhược Tâm, anh rất đói bụng." Cao Dật đem tay đặt ở trên bụng, vừa rồi cũng đã kêu, cho nên, bụng anh, có lẽ bây giờ nó đang khóc đó.

"Rất nhanh sẽ xong thôi." Hạ Nhược Tâm đem ngón tay day nhẹ trán, có khi cô cảm thấy, Cao Dật cùng Tiểu Vũ Điểm thật giống nhau, đối với phương diện ăn uống, quả thực chính chịu đói một chút cũng không được.

Trong phòng bếp, Cao Dật đứng ở cửa, anh chỉ an tĩnh đứng nhìn người phụ nữ bận rộn trong bếp, người ta thương nói đàn ông lúc nghiêm túc làm việc là soái nhất, nhưng anh lại cảm thấy, người phụ nữ lúc ở trong bếp mới mang lại cho người ta cảm giác ấm áp đẹp đẽ nhất.

"Nhược Tâm, anh nghĩ nếu anh không có em, chắc canh sẽ bị đói chết." anh đem bàn tay đặt lên bụng, dạ dày anh thực sự đã bị cô chiều hư rồi, bây giờ ngoài đồ ăn cô làm ra thì không có chổ nào có thể làm nó vừa lòng được.

"Anh làm sao mà chết đói được, em nhất định sẽ nấu xong đồ ăn trước khi anh chết đói." Hạ Nhược Tâm là thực thành thật trả lời, cô đương nhiên sẽ không để anh bị đói chết.

"Như vậy, em phải àm cơm cho anh ăn cả đời, như vậy cả đời này anh sẽ không có khả năng bị chết đói" Cao Dật đến gần cô, đứng ở sau lưng cô, từ phía sau ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh, "Được không hả, Nhược Tâm?"

Hạ Nhược Tâm chỉ là mặc cho anh ôm, không nói được, cũng không có nói không được, mà cô thậm chí cũng không biết mình nên trả lời anh như thế nào.

Khóe môi Cao Dật hơi xụ xuống, nhưng rất nhanh lại cong lên, a, thơm quá, anh rất thích loại hương vị này, nếu cô không thích trả lời vấn đề này, như vậy, anh liền không hỏi, sớm muộn sẽ có một ngày, cô sẽ trả lời anh, mà anh hy vọng, đáp án của cô sẽ koong phụ lòng mong mỏi của anh, cũng là hy vọng, ngày đó, sẽ không quá xa.

Có lẽ là hôm nay người đàn ông kia thực sự đã kích thích tới anh, anh ta, chính là Sở Luật, vốn là người khá nổi tiếng trên các mặt báo, anh đương nhiên sẽ không thể nào không biết anh ta.
 
Chương 450


"Được." Hạ Nhược Tâm tiếp tục xắt rau, mà cô nói ra nói, lại là làm Cao Dật nửa ngày phản ứng không kịp.

"Nhược Tâm, vừa rồi em nói gì đó?" Cao Dật đột nhiên buông eo cô ra, có chút khẩn trương hỏi cô, anh không có nghe lầm đi, cô nói là "Được", có đúng không?

"Cá trong nồi có thể ăn được rồi." Hạ Nhược Tâm quay đầu nhìn về phía anh, sau đó chỉ vào cái nồi bên cạnh, "Nếu anh còn không buông em ra, thì có lẽ anh sẽ không được ăn cá đâu" cô nói, sau đó vội vàng đem nồi cá bưng qua bàn ăn.

Mà Cao Dật đứng đó, dùng tay xoa xoa trán, cái cảm giác kinh hỉ ( vừa mừng vừa sợ) lúc nảy thực sự không dễ chịu chút nào.

Đột nhiên, anh ngưỡi thấy một mùi rất thơm, anh cúi đầu, thấy một cái thìa được đặt trước mặt mình, "Đây, anh uống trước một chút canh đi."Hạ Nhược Tâm cho anh uống canh trước, vì cô còn vài món chưa có làm xong đâu.

Cao Dật lấy cái thìa qua, vội vàng uống, đúng là thập phần mỹ vị, chỉ là, anh vẫn cảm thấy trong lòng rầu rĩ, người phụ nữ này, vừa rồi không có đem bệnh tim của anh dọa ra tới, mmà lúc anh cho là cô muốn trầm mặc, thì lại nghe thấy giọng của cô, tuy rằng cô đang quay lưng về phía anh.

Cao Dật, cho em thêm chút thời gian, đến khi em xác định sẽ không hối hận, mà anh cũng không, em sẽ đáp ứng anh, rồi sau đó, cô xoay người, cầm lại cái muôi của mình, mà trong mắt cô có một tia phức tạp rất nhỏ hiện lên, kỳ thật, vừa rồi từ "được" mà cô nói, là lời đáp ứng của cô, nhưng cô vẫn cần thêm chút thời gian nữa.

Cô cần biết Cao Dật có hối hận hay không, bởi vì, cô đã từng kết hôn, lại ly hôn, bên người mang theo một đứa con gái, hơn nữa, có khả nưng cô sẽ không thể sinh con nữa, như vậy cô, đối với Cao Dật mà nói, thật sự công bằng sao?

Cô kỳ thật là cảm thấy tự ti, cảm thấy mình không xứng với anh.

"Nhược Tâm, không cần nghĩ quá nhiều, nghe theo lựa chọn của con tim mình đi, em cũng không thể biết được niềm hạnh phúc của anh? Cho nên, không thể tự mình cho là đúng rồi quyết định hết được." Cao Dật tựa hồ đã sớm biết cô suy nghĩ cái gì, vội vàng ngăn cản dòng suy nghĩ miên man của cô, bằng không nếu người phụ nữ này lại tiếp tục chui vào mai rùa, sẽ rất khó thoát ra. Mà anh cũng là tiếp nhận cá trong tay cô, cho cô nghĩ ngơi một lát.

"Được rồi, tiếp tục đi, anh còn đang đói đó, em mà còn ngây người nữa là anh chết đói mất."

Hạ Nhược Tâm cúi đầu, lông mi hơi hơi run. Cô tựa hồ đúng là nghĩ quá nhiều rồi. Cô nhẹ nhàng cười, được rồi, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi, bọn họ như vậy, kỳ thật cũng không khác các cặp vợ chồng cho lắm.

Lý Mạn Ni đi ra từ bệnh viện, tay cô cầm một túi hồ sơ, kết quả đã ra tới, cô đúng là là mang thai, chỉ là tâm cô vẫn cứ là thập phần phức tạp, vừa kinh hỉ là vừa bất an.

Đứa nhỏ này đến rất đúng lúc, nhưng cũng không phải thời điểm. Nó có thể là của Sở Luật, nhưng cũng có thể là của người đàn ông kia.

Cô đem tay đặt trên bụng, môi gắt gao mím lại, đứa nhỏ này, mặc kệ có phải là của Sở Luật hay không, cô nói phải, thì nó là phải, nó là đứa con của Sở Luật và Lý Mạn Ni cô, là đứa nhỏ của Sở gia, là người thừa kế tập đoàn Sở thị tương lai, cũng là người giúp cô giữ lại tất cả, cô hôn nhân, chồng, và thân phận của cô.
 
Chương 451


Cô ngồi vào xe, tay cẩn thận vỗ về bụng mình, "Bé con, con nhất định phải bình an lớn lên, bởi vì, tất cả mọi thứ bây giờ của mẹ đều dựa vào con." dựa vào tình yêu rất là không đáng tin cậy, người đàn ông kia có từng yêu cô sao? Dựa vào vợ chồng Sở Gia?, bọn họ chỉ lo cho con trai của họ thôi, còn cha cô? Ông ta chỉ biết há miệng chờ miếng ăn ngon từ Sở thị mà thôi.

Cho nên, bây giờ cô chỉ có thể dựa vào đứa nhỏ này.

Mà trong lòng cô rất rõ ràng, Sở Luật trước giờ chưa từng yêu cô, anh sủng ái cô, thích nàng, cho cô hết thảy, nhưng mà, chỉ có phần tình yêu đó, cô không cảm giác được, cô cho rằng anh ấy yêu Hạ Dĩ Hiên đã chết kia, cho nên, cô sẽ không so đo với người đã khuất, cô tự lừa dối chính mình rằng rồi sẽ có một ngày, anh sẽ thật lòng yêu thương cô, chỉ là, bây giờ, tất cả lại biến hóa như một vở hài kịch.

Hạ Dĩ Hiên không có chết, Hạ Nhược Tâm lại thay thế cô ấy, là ai đều có thể, nhưng mà, tuyệt đối không có khả năng là Hạ Nhược Tâm, bốn năm trước, cô cướp Sở Luật từ tay cô ta, bốn năm sau, cô sẽ càng không để vụt mất Sở Luật.

Đôi môi cô nhẹ nhàng giương lên, "Bé con, con nhất định phải giúp mẹ giữ lại ba của con, bởi vì, tất cả những gì ở Sở gia đều là của chúng ta, tất cả... Nếu không, mẹ chết cũng không cam lòng."

Sở Luật xuống xe, anh đã ở công ty ở rất nhiều ngày rồi, cũng không phải bởi vì bận rộn, mà là vì anh không biết phải đối mặt với người vợ này như thế nào, người là do anh lựa chọn, nhưng bây giờ anh lại không thể đối mặt.

Tay anh đặt lên lồng ngực, anh không muốn lừa chính mình, anh muốn gặp người phụ nữ kia, thật sự muốn gặp cô ấy, anh có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng anh lại sợ.

Sợ cô lãnh tình, bởi vì, tất cả những thương tổn mà cô phải gánh chịu, đều do một tay anh dựng nên.

Anh đi vào, mở cửa ra, chờ đến khi nhìn rõ được người ở bên trong, anh nheo mắt lại

Cha mẹ anh, còn cha mẹ Lý Mạn Ni, đều ở đây, trên mặt bọn họ ngăn không được cảm xúc vui mừng.

"A Luật, con đã trở lại, mau tới đây, mẹ có chuyện phải nói với con." Tống Uyển vừa nhìn thấy con trai liền ngoắc anh lại.

Sở Luật đến gần vài bước, mà Lý Mạn Ni ngồi ở giữa hình như cũng có chút khác lạ, khuôn mặt cô đầy ôn nhu nhìn anh. Cô bị làm sao vậy, sắc mặt Sở Luật hơi trầm xuống một chút, trong lòng luôn là có một loại cảm giác phập phồng kì lạ.

Trực giác nói cho anh, họ đang rất vui vẻ, nhưng chuyện vui này, không tốt cho anh.

"Ba, mẹ, sao mọi người lại tới đây?" Anh hỏi mẹ mình, mà Tống Uyển đang kéo tay Sở Luật, trên mặt lại thoáng có một nét ưu sầu.

"A Luật, sao con có thể sơ ý như vậy? Mạn Ni nó có thai, con làm chồng sao lại không biết? Đáng lý ra con phải chú tâm nhiều một chút mới đúng, nếu cháu trai của mẹ bị làm sao, thì mẹ từ con luôn." hiện tại đối với Tống Uyển mà nói, quả thực cháu trai quan trọng hơn con trai rất nhiều, chỉ cần cho bà cháu trai, có con trai hay không cũng không quan trọng, con trai đã trưởng thành rồi, không có khả năng tùy thời đều là bồi bọn họ, nhưng cháu trai thì lại khác, về sau bọn họ có thể mỗi ngày sống với cháu trai, cùng nhau chơi, cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ.
 
Chương 452


Tống Uyển còn đang nói, mà Sở Luật chỉ nghe được đúng hai chữ: mang thai!

Lý Mạn Ni mang thai, cô ta mang thai con của anh. Trong mắt anh hiện lên một tia phức tạp, tại sao lại ngay lúc này, tại sao lại có. Ngay thời điểm anh vừa mới cỡi bỏ khúc mắc của mình, ngay lúc anh vừa muốn sửa đổi những sai lầm mà mình đã gây ra với người phụ nữ kia, ngay lúc anh phát hiện mình không thể nào buông bỏ người đó, thì tại sao lúc này, ông trời lại cho anh có con.

"Em mang thai? Bao lâu rồi?" Nghe giọng và nhìn sắc mặt của anh có vẻ rất bình tĩnh, nhưng chỉ có chính anh mới biết được, lúc này, trong lòng anh có bao nhiêu cuộn sóng đang gầm thét, không biết là giống ai, nhưng anh chưa bao giờ biểu hiện cảm xúc của mình ra ngoài.

Đứa nhỏ này là cái ngoài ý muốn, là sự việc mà anh chưa bao giờ mường tượng đến.

"Đúng vậy." Lý Mạn Ni cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về bụng, "Em cũng vừa mới biết thôi, Luật, cục cưng của chúng ta được một tháng rồi, anh có vui không? Đây là đứa bé thứ hai của chúng ta, em sẽ bảo vệ nó thật tốt, sẽ không để nó xảy ra chuyện gì nữa."

Sở Luật hít một hơi thật sâu, "Anh biết rồi, em nghỉ ngơi cho tốt đi, không nên để bản thân quá mệt mõi." ánh mắt anh dừng ở phía trên bụng cô, lần đầu tiên là bị động tiếp thu, lần thứ hai là bất đắc dĩ tiếp thu.

Nhưng, anh chỉ có thể tiếp thu mà thôi.

"Em sẽ chú ý." Lý Mạn Ni nhẹ nhàng gật đầu một cái, lần này không giống với lần trước, lúc này, cả người cô đều toát ra nét ôn nhu của một người sắp làm mẹ, dù sao cũng đã mang thai rồi, cô sẽ bảo vệ đứa nhỏ này thật tốt, cũng sẽ bảo vệ cơ hội duy nhất của cô.

Hai cặp vợ chồng nhà Sở, Lý đều cao hứng đến không khép được miệng, hai nhà đều đã chuẩn bị đồ dùng của trẻ con hết rồi, tuy đứa nhỏ chỉ mới có một tháng, vẫn là một cái phôi thai nho nhỏ, nhưng bọn họ đều hận không thể nhanh chóng đem đứa nhỏ từ trong bụng cô ra để ôm, để hôn. =))

Sau khi hai bên đã thương lượng xong rồi, liền rời đi, bởi vì, bọn họ muốn cho Lý Mạn Ni nghỉ ngơi thật tốt, không thể làm phiền cô. Sau khi cánh cửa đóng lại, căn biệt thự Sở gia chìm vào một bầu tĩnh lặng, an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở cùng nhịp đập của tim.

Sở Luật đứng ở trước cửa sổ, nhìn về phía phụ huynh đang rời đi, mẹ anh còn kéo tay ba anh nói nói gì đó, không biết đã bao lâu rồi anh không thấy bà vui vẻ đến như vậy, đã bao lâu rồi không thấy nụ cười kia của ba anh.

Quả thật là rất lâu rồi.

Anh cảm nhận thấy phía sau có một cơ thể mềm mại quen thuộc đang áp sát, hơi thở gần kề khiến anh có chút bài xích, trong lòng anh bây giờ dang nghĩ đến một người phụ nữ khác, nghĩ đến cảm xúc từ hận hóa yêu của anh với người phụ nữ ấy, bản năng muốn đẩy người phụ nữ phía sau ra.

Nhưng mà, con ngươi anh tối sầm lại, cánh tay bên người vô lực mà buông thỏng xuống.

Anh không có quên, cô ấy đang mang thai đứa con của anh, mà tất cả hành động của anh, có thể sẽ gây ảnh hưởng đến đứa bé.

"Luật, chúng ta lại có con rồi, anh không vui sao?" Lý Mạn Ni áp mặt tựa lên lưng anh, thỏa mãn thở dài một hơi, đã bao lâu rồi bọn họ không có thân cận như vậy, anh vẫn luôn bên cạnh cô, nhưng lại như gần như xa, bây giờ, rốt cuộc bọn họ đã có thể chân chính gần gủi rồi.
 
Chương 453


"Luật, quên cô ấy đi, được không? Hãy vì đứa con chưa ra đời của chúng ta có được không, chúng ta sống cuộc sống như trước kia, không tốt sao?" Đôi tay Lý Mạn Ni càng xiết càng chặt, trên người anh vẫn tỏa ra hương vị khiến cô yêu thích, trước sau như một, yêu đến thế, sao cô có thể để nó vụt mất.

"Luật, được không anh? Không lẽ anh muốn bé con của chúng ta lớn lên mà không có ba sao? Nhiều năm như vậy rồi, không phải chúng ta vẫn sống rất tốt, nhưng lại thiếu vắng một đứa bé, bây giờ chúng ta lại lần nữa có được cơ hội, em sẽ bảo vệ con thật tốt, anh cũng vậy chứ?" Lý Mạn Ni tiếp tục nói, đem mặt áp lên tấm lưng cứng nhắc của anh, chậm rãi, cô phát hiện, thân thể anh tựa hồ đã mềm đi. Mà khóe môi cô cũng bắt đầu nhếch lên, lần này cô đánh cuộc thành công rồi.

Cho dù anh không yêu cô, cho dù anh có miễn cưỡng đến cỡ nào, nhưng vì đứa nhỏ này, anh nhất định sẽ không rời bỏ cô.

Sở Luật nhắm mắt lại, hồi lâu sau, anh chậm rãi mở mắt ra, chỉ là đáy mắt anh giờ đây chỉ còn là một vực sâu thăm thẳm, anh xoay người, hai tay vươn lên ôm lấy Lý Mạn Ni vào lòng, rồi sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng cô, "Được rồi, không cần nghỉ nhiều, đã khuya rồi, đi ngủ đi." người trong lòng anh là vợ của anh, nhưng thứ anh có thể cho cô cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi.

"Luật, hôm nay ngủ với em, được không, em có chút sợ hãi." Lý Mạn Ni ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt rưng rưng, Sở Luật cuối cùng vẫn phải gật đầu, ôm lấy bả vai cô đi vào căn phòng mà đã lâu anh chưa bước vào lại.

Có lẽ, đây chính là mệnh của anh và Hạ Nhược Tâm đi, cô ấy đã có người đàn ông khác quan tâm, mà anh cũng đã có vợ con của mình, chuyện của bọn họ dù rằng dây tơ rễ má thế nào, dù anh có hối hận thế nào thì cũng chỉ như một sợi dây cung đã đứt, không cách nào giương lên được nữa.

Cho dù có hối hận, thì cũng không thể trở về được nữa

"Ngủ đi." Sở Luật nhẹ nhàng vỗ bả vai Lý Mạn Ni, mà Lý Mạn Ni rốt cục cũng thỏa mãn thở dài một hơi, khóe môi dương lên, như vậy là tốt rồi, Luật, rốt cuộc anh cũng đã trở về bên cạnh em.

Có lẽ là do mang thai, cũng có lẽ là bởi vì tâm tình đã được buông lõng, nên thực mau, cô cũng chìm vào giấc ngủ, nhưng, người đàn ông nằm bên cạnh cô, một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có.

Anh chỉ cúi đầu nhìn người trong lòng ngực, trong mắt chỉ có một tia bất đắc dĩ nhàn nhạt, cùng với sự buông bỏ trong vô lực.

Cho dù Sở Luật anh lãnh khốc vô tình đến mấy, vô tâm vô phế đến nhường nào thì anh cũng không thể làm gì đối với con của mình được, mà anh, cũng đã không còn là một người không màng tất cả như bốn năm về trước.

Anh vô lực nắm chặt nắm tay, cuối cùng đặt ở phía trên bụng Lý Mạn Ni, ở đây có con của anh, đứa con thứ hai, nhưng tại sao, anh lại cảm thấy bất đắc dĩ như vậy.

Anh nhẹ nhàng thở dài một hơi, duỗi tay tắt đèn ngủ, người phụ nữ trong lòng ngực thỉnh thoảng truyền đến hơi thở đều đều, chỉ là, trong bóng đêm, đôi mắt của người đàn ông vẫn luôn mở to, gương mặt thất thần, khóe môi vươn lên một mặt cười khổ, cười như không cười.
 
Chương 454


Thứ anh muốn, đã không còn thuộc về anh, thứ anh không muốn thì anh không thể không tiếp nhận.

Ai cũng có lúc bất đắc dĩ, ngay cả anh cũng là không ngoại lệ, anh cho rằng bản thân đã khống chế được tất cả, cuối cùng mới phát hiện, thì ra cũng chỉ là suy nghĩ của cá nhân anh mà thôi.

Anh đặt tay lên ngực, nơi này, vẫn luôn ẩn ẩn đau nhói, chưa từng dừng lại dù chỉ một giây phút, cứ như vậy đi, nếu như vậy có thể cho bản thân dễ chịu một chút, nếu như vậy có thể giảm bớt một phần thống khổ cho người đó, như vậy, anh cũng chấp nhận.

Anh dùng sức nắm chặt tay, tựa hồ muốn đi bắt lấy thứ gì đó, chỉ là, cuối cùng, anh chỉ có thể buông lỏng, cái gì cũng vô pháp bắt được, đã không cho người đó được thứ mà người đó mong muốn, vậy... giữ lấy để làm gì?

Anh ngẩng đầu, yết hầu khẽ động, sau đó vươn tay che phủ mặt mình, dùng sức mà bóp, tựa như muốn xóa hết đi những giấu vết thống khổ đã qua.

"Thực xin lỗi, Hạ Nhược Tâm..." Môi anh khẽ động, mang theo thanh âm nghẹn ngào, âm thanh đó rất nhanh đã bị màn đêm yên ắng che phủ, câu xin lỗi này, là câu anh muốn nói nhất, những cũng là câu anh không muốn nói nhất.

Anh muốn bù đắp lỗi lầm, chỉ là, cô ấy, có lẽ cũng không cần.

Đêm càng lúc càng tĩnh lặng, mà tâm, cũng càng lúc càng lạnh lẽo.

Trên giường lớn, Hạ Nhược Tâm bật người dậy, trên trán cô toát đầy mồ hôi, cô đặt tay lên thì phát hiện cả đầu tóc đều đã ướt sũng, ngón tay hạ xuống, lại nhận thấy được một dòng nước lạnh lẽo, cô khóc, cô khóc từ khi nào?, cô buông tay, xoay người nhìn vào Tiểu Vũ Điểm đang nằm bên cạnh.

Bé ngủ rất ngoan, hàng mi rất giống cô, nhưng sóng mũi bé cao hơn cô một chút, màu mắt cũng trầm hơn cô, có lẽ chỉ có hai điểm này là giống với người đàn ông đó đi? Cô đem tay đặt lên gương mặt nhỏ của con gái.

"Tiểu Vũ Điểm, mẹ làm như vậy có đúng hay không?" bàn tay cô đặt trên khuôn mặt của con gái, khé nựng, cô đáng lẽ phải hận người đàn ông kia, nên hận anh, nhưng mà, cô lại không có cách nào hận, trong lòng cô chỉ có một loại cảm giác ghen tuông nhàn nhạt, vốn dĩ bọn họ có thể thật hạnh phúc, nhưng vì sao, vì sao bây giờ lại trở nên như vậy?

"Tiểu Vũ Điểm, chúng ta hãy quên người đó đi nhé? Bởi vì, người đó xấu như vậy, khiến mẹ và Tiểu Vũ Điểm chịu nhiều khổ sở như vậy, cho nên, chúng ta không cần người đó nữa."

"Con và mẹ có thể sống thật tốt, đúng rồi, còn có ba Cao Dật của con nữa..." Cô nói, thanh âm lại nghẹn ngào.

Lại một lần nữa ngẩng đầu, cô dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, sau đó lại một lần nữa nằm xuống, ôm con gái vào trong lòng ngực

Mà đêm vẫn cực kì tĩnh lặng.

Trong văn phòng ở bệnh viện của Cao Dật, Tiểu Vũ Điểm nước mắt lưng tròng, cái miệng nhỏ bẹp xuống, bé ôm oa oa vào lòng, trên cánh tay nho nhỏ có thể nhìn thấy một chổ bé xíu bị đỏ lên.

"Thế nào, ba chích đâu có đau đâu, đúng không?" Cao Dật duỗi tay xoa nhẹ đầu Tiểu Vũ Điểm, đứa bé này đang tim vắc xin phòng bệnh, bằng không, sức đề kháng sẽ kém, mà anh lại là vị bác sĩ có sẵn trong nhà, nên việc này phải đích thân làm rồi.

Tiểu Vũ Điểm không ngừng lắc đầu, "Ba gạt con, rõ ràng là rất đau."

Nhưng bây giờ đau một chút, sau này sẽ không bị bệnh, Hạ Nhược Tâm ôm bé lên đùi, cũng là khó trách đứa nhỏ này sẽ khóc, đây là một lần chích đến hai mũi, chỉ cần thấy kim đâm cánh tay bé nhỏ của con gái, cô cũng cảm thấy đau.

Cao Dật lại là lấy ra một cái ống tiêm, đây là lần tiêm thứ 3.
 
Chương 455


Tiểu Vũ Điểm rụt người lại, trốn vào trong lòng mẹ, đừng nói là phải chích nữa nha, bé ôm chặt oa oa vào trong lòng, cây kim bén nhọn bây giờ đang đối diện bé, khiến cho cả người bé đều không khỏi run lên.

Làm gì có đứa bé nào không sợ tiêm, Tiểu Vũ Điểm cũng không phải là ngoại lệ.

"Cao Dật, vẫn còn phải chích nữa sao?" Hạ Nhược Tâm cũng ôm chặt lấy con gái, nếu còn chích nữa, Tiểu Vũ Điểm không sao nhưng cô sẽ ngất mất.

"Ừ, còn một mũi nữa." Cao Dật dở khóc dở cười nhìn hai mẹ con trước mặt này, chỉ là tiêm một mũi thôi, cũng không phải là đem đi xử trãm, có cần thiết phải sợ đến mức đó hay không?

"Nhược Tâm, vươn tay ra nào." anh cười nói, mà Hạ Nhược Tâm nghe lời vươn tay, Cao Dật một tay bắt lấy, mũi kim liền đâm vào tay cô, sau đó lại một kim nữa. Mà Hạ Nhược Tâm mặt hơi hơi nhíu lại, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Tiểu Vũ Điểm sợ như vậy rồi, bởi vì...rất là đau á.

"Không cần nhìn anh, anh đâu có nói là của Tiểu Vũ Điểm đâu, loại vắc xin này, em cũng cần." Cao Dật rút kim ra, nhẹ nhàng thu tay lại, chẳng những Tiểu Vũ Điểm, người lớn đôi khi cũng rất cần.

"Đau lắm hả mẹ?" Tiểu Vũ Điểm mở to đôi mắt trừng, "Mẹ, có đau không, để Tiểu Vũ Điểm thổi thổi cho mẹ nha." nói xong, bé liền cầm lấy tay mẹ thổi thổi, thổi đến mức khuôn mặt nhỏ cũng phồng lên.

"Mẹ không có đau, thấy không, mẹ đâu có khóc đâu." Hạ Nhược Tâm lau khô nước mắt trên mặt Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm gãi gãi đầu, cảm thấy thật kì lạ, rõ ràng là bé thấy rất đau á, không lẽ là do lớn rồi nên chích sẽ không đau nữa, như vậy, sau này bé phải ăn nhiều cơm một chút, để lớn thật nhanh.

"Được rồi." Cao Dật dọn dẹp đồ xong, sau đó bế Tiểu Vũ Điểm trong lòng ngực Hạ Nhược Tâm lên, ôm bé vào gian phòng nghỉ trong văn phòng, vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ: "Tiểu Vũ Điểm đi ngủ đi."

Tiểu Vũ Điểm xoa nhẹ hai mắt, ngoan ngoãn hừ hừ một tiếng, bây giờ lối sống của bé cực kì có quy luật, kỳ thật bé đã sớm buồn ngủ rồi. Cao Dật đắp chăn lên, thẳng đến khi bé đã ngủ, mới đứng lên, mà Hạ Nhược Tâm vẫn luôn đứng yên ở cửa.

"Đi thôi, Nhược Tâm." Cao Dật cố tình bước thật khẽ, sợ sẽ làm phiền đến giấc ngủ của đại lão gia ở trong phòng, nếu bé bị giật mình tĩnh sẽ rất không ngoan, anh kéo tay Hạ Nhược Tâm lại, mang cô đi ra ngoài.

"Cao Dật, chúng ta đi đâu đó?" Cô mặc kệ cho Cao Dật kéo, không rõ anh muốn mang cô đi đâu.

"Đi xem tay em như thế nào?" Cao Dật chỉ chỉ tay trái của cô, sau đó đạm đạm cười, lại là thập phần ôn nhu, "Anh muốn thử xem, còn có biện pháp nào có thể thử hay không, nếu được có thể cánh tay này sẽ hồi phục lại được."

Hạ Nhược Tâm cảm giác hai mắt của mình hơi hơi có chút ướt át, thì ra treen cõi đời này vẫn luôn có một nguời đặt cô vafo trong lòng, suy nghĩ cho cô, yêu thuơng cô, quan tâm cô.

"Không cần lo lắng, có anh ở đây, sẽ ổn thôi." Cao Dật nắm chặt tay cô, cánh tay trái của cô luôn là tâm bệnh trong lòng anh, nếu trị không hết anh sẽ không cam lòng.

"Ừ, em không lo lắng." Hạ Nhược Tâm lắc đầu, kỳ thật, bây giờ cô đã cảm thấy rất tốt rồi, không có đau như lúc trước nữa, cô biết không thể nào khôi phục lại bộ dáng ban đầu, nhưng mà, không đau đớn là cô đã thỏa mãn lắm rồi.

Bước chân Cao Dật chậm rãi, mà Hạ Nhược Tâm cũng khẽ khàng đi theo.
 
Chương 456


Trên thế giới này luôn có một số người mà bạn không hề muốn gặp nhưng lại gặp phải, còn người bạn muốn gặp thì lại không thể nào gặp được.

Sở Luật cẩn thận đỡ Lý Mạn Ni, bác sĩ nói, đứa bé trong bụng Lý Mạn Ni có chút không ổn định, cho nên, yêu cầu bọn họ phải chú ý một chút, chỉ là, anh không nghĩ tới, có thể gặp được cô, và anh ta nữa.

Hạ Nhược Tâm, còn có người đàn ông đi bên cạnh cô, sắc mặt cô không tồi, thoạt nhìn có vẻ bây giờ cô sống rất tốt, tầm mắt anh nhìn vào đôi tay đan chặt của họ, đột nhiên, mắt anh tựa như bị kim đâm qua vậy, loại đau đớn này, rất khó nhịn.

Lý Mạn Ni mấp máy môi, trên mặt có chút không vui, nhưng lúc nhìn thấy người đàn ông bên người Hạ Nhược Tâm, khóe môi lại nhàn nhạt dương lên, thì ra, bên người cô ta cũng đã có một người đàn ông khác rồi, như vậy thì tốt, đã có người đàn ông khác, như vậy, sẽ không đến giành chồng với cô nữa.

Cao Dật lại một lần nắm chặt Hạ Nhược Tâm tay, bốn người, lướt qua nhau, hai cặp nam nữ, đều có con đường riêng mà họ phải đi, dù khó khăn, hay dễ dàng, họ cũng phải tự mình bước tiếp.

Sở Luật nắm chặt nắm tay, tâm trạng anh vô cùng phức tạp, khẽ đỡ Lý Mạn Ni, cuối cùng anh thở dài, bước đi.

Hạ Nhược Tâm cúi đầu, trong thoáng chốc nhìn thấy hai người kia, cô cảm thấy có một trận gió lạnh thổi qua người mình, lạnh đến buốt cả tâm.

"Nhược Tâm..." Cao Dật lo lắng hỏi. Không phải là có chuyện gì rồi chứ?

"Không có gì, anh yên tâm, rất nhanh thôi, em sẽ quên được anh ta." Hạ Nhược Tâm khẽ lộ ra nụ cười yếu ớt, cho dù, cô thực sự rất nổ lực, chỉ là, làm sao có thể dễ dàng quên đi như vậy, cô dùng bốn năm để cố quên anh, nhưng sự thật thì thế nào?

Dù số lần cô bị tổn thương nhiều gấp bội lần cô hạnh phúc, nhưng cô vẫn không thể nào quên được.

Cao Dật dừng bước chân, tay đặt lên bả vai cô, "Được rồi, không cần nghĩ nhiều, không cần cưỡng chế bản thân, như vậy em sẽ rất khổ sở, cứ thuận theo tự nhiên thôi. Không có ai bắt em phải quên đi cả, mặc kệ là quá khứ đã có chuyện gì xảy ra, nhưng đó cũng là chuyện mà trong nhân sinh của em không thể thiếu."

Hạ Nhược Tâm cảm thấy trên vai thật ấm áp, giống như có một dòng nước ấm, nhè nhẹ chảy qua tâm hồn cô, nhẹ nhàng mà không hề áp lực.

"Được, em sẽ cố gắng." cô gật đầu một cái, Cao Dật khẽ nắm chặt tay, đem cô ôm vào lòng, "Nhược Tâm, anh sẽ luôn ở bên cạnh em." Anh nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của Hạ Nhược Tâm, ánh sáng trong mắt chậm rãi tối sầm đi một chút.

"Đi thôi, chúng ta đi vào, không phải sợ, không có việc gì đâu." anh áp tay lên mặt Hạ Nhược Tâm, an ủi cô.

"Ừm, em không sợ." trong lòng Hạ Nhược Tâm biết đây chỉ là một bài kiểm tra nho nhỏ, chụp X- quang này đó, đương nhiên sẽ không đau.

Lần thứ hai kéo tay cô, Cao Dật quay đầu lại, thấy được ven tường không xa, tầm mắt của người đàn ông kia vẫn không rời bọn họ.

Cửa đóng lại, tầm mắt hai người bị ngăn cách, Sở Luật đứng tại chỗ, thẳng đến khi bọn họ đi vào, đây là khoa chỉnh hình, cô hẳn là đến khám bệnh cho cánh tay đi, thần sắc anh u ám nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, khóe môi mím chặt, sau đó anh cúi đầu nhìn tay mình, chính đôi tay này, đã bẽ gãy tay trái của cô...
 
Chương 457


Mà anh thật sự đã quên mất, lúc ấy, tại sao mình có thể dùng lực mạnh đến như vậy, anh sao có thể nhẫn tâm như vậy, bẽ gãy cánh tay của một người phụ nữ, cho dù không phải là cô mà là những người khác anh cũng không làm thế.

Anh dùng sức đấm mạnh vào tường, trên bàn tay nắm chặt kia có một vài đường máu chảy dọc.

Mà này đây, cũng chỉ là một chút đau đớn mà thôi.

Sau khi kiểm tra xong, Cao Dật cầm báo cáo đi nghiên cứu, Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ về cánh tay của mình, đi đến toilet, kỳ thật cũng không có gì đáng sợ, tay cô chuyển đến bên vai, nhẹ nhàng nâng một chút, tuy rằng không linh hoạt như tay phải, nhưng mà đã tốt hơn tưởng tượng của cô rất nhiều rồi.

Mở cửa toilet ra, cô hơi sững sốt một chút, bởi vì, bên trong có một người mà cô không bao giờ muốn gặp.

Lý Mạn Ni.

Lý Mạn Ni tựa hồ cũng rất kinh ngạc, tay cô ta đặt trên bụng, đột nhiên cười lạnh một tiếng, "Cô không có khả năng cướp đi anh ấy đâu, tôi là vợ của Sở Luật, con của tôi là người thừa kế của tập đoàn Sở thị, bốn năm trước cô đã không thể, thì sau này cô cũng không thể." Cô ta ưỡn người lên, cố tình để Hạ Nhược Tâm nhìn thấy bụng, tuy rằng bây giờ bụng còn nhỏ nhìn qua cũng rất khó thấy, nhưng mà cô lại cố làm ra động tác ưỡn người khoa trương để người ta có thể biết cô mang thai, hơn nữa, đứa bé này còn là con của Sở Luật.

Hạ Nhược Tâm đi vào, mở nước rửa tay, tiếng nước ào ào vang, nhẹ nhàng nói "Tôi từ trước đến giờ chưa từng nghĩ sẽ có thêm bất kì quan hệ gì với anh ta, cô có thể yên tâm, tôi nói rồi, tôi không có hứng thú làm kẻ thứ ba, bởi vì tôi không phải là cô đâu, Sở phu nhân ạ!"

Lời nói của cô không nặng không nhẹ, nhưng lại làm sắc mặt của Lý Mạn Ni có chút biến sắc, cô nhạo báng một tiếng, trên mặt thể hiện biểu tình không chút để tâm, "Cho dù là người thứ ba thì thế nào, Sở Luật đối xử với cô thế nào, đối với tôi thế nào, tất cả mọi người đều biết, tôi là kẻ thứ ba, tôi lại là có được hết thảy, nhưng, cô thì sao, cô có được gì nào? Cho nên, Hạ Nhược Tâm, cuối cùng cô cũng chỉ là một kẽ thất bại mà thôi."

"A, đúng rồi." Lý Mạn Ni đến gần Hạ Nhược Tâm, "Tôi quên mất, bên cạnh cô không phải cũng là có một người đàn ông sao, thoạt nhìn, anh ta đối xử với cô rất tốt a, anh ta không để ý cô trước kia lả lơi ong bướm thế nào, sớm ba chiều bốn, không ngại cô bị người ta bắt gian trên giường sao?"

Lý Mạn Ni đã sớm mất đi vẻ ôn nhu cùng thiện lương bình thường, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thì chắc chắn sẽ không có ai tin rằng người phụ nữ có khuôn mặt độc ác vặn vẹo này lại là Sở phu nhân hiền lành lương thiện.

"Tôi như thế nào, không cần cô quan tâm?" Hạ Nhược Tâm vẫn cứ nhẹ nhàng rửa tay, chỉ là, không thể né tránh, lời của Lý Mạn Ni quả thật làm tan nát tim cô, những chuyện đó, cho dù Cao Dật tin cô, nhưng những người khác thì sao?

"A..." Lý Mạn Ni lại nở nụ cười, trong mắt cô hiện lên gì đó, cô kề sát vào người Hạ Nhược Tâm, "Cô chẳng lẽ không thấy kì quái sao, sao bụng tôi lại nhỏ như vậy, cô không thắc mắc là tôi mang thai mấy tháng sao?"
 
Chương 458


"Tôi không có hứng thú, người mang thai là cô chứ không phải tôi?" Hạ Nhược Tâm tiếp tục rửa tay, dòng nước lạnh lẽo chảy qua tay, chảy đến tận lòng.

"Hay là để tôi nói cho cô đi." Lý Mạn Ni ưỡn người, cười lạnh, "Lúc đó chỉ là thai giả thôi, bởi vì, tôi muốn con gái của cô chết đi, nó không nên tồn tại trên cõi đời này, chỉ cần nó là con của Sở Luật, thì nó phải chết."

"Cho nên, tôi giả vờ là mình mang thai, sau đó, ép Sở Luật chọn giữa tôi và con gái cô, quả thực, anh ấy chọn tôi."

"Đứa bé của cô, hẳn là đã chết rồi đúng không, nghe nói là bệnh rất nặng mà nhỉ."

Lý Mạn Ni duỗi tay bưng kín miệng mình, cười cực kỳ đắc ý, cơ mặt cười đến độ run rẩy, tựa như làm như vậy mới có thể khiến tâm tình nhẹ nhõm hơn.

Hạ Nhược Tâm thu thu tay lại, tiếng nước chảy vẫn vang ào ào, nhưng bên tai cô lúc này chỉ còn lại tiếng ong ong, cô không thể tưởng tượng nổi những gì mình mới vừa nghe được.

"Cô là đồ điên, ngay cả một đứa nhỏ cũng không buông tha, cô đúng là điên thật rồi." Hạ Nhược Tâm đến gần, cô dùng sức nắm chặt lấy nắm tay, nhịn xuống xúc động muốn đánh chết người trước mặt.

Cô không phải cô ta, cô còn có lương tri, cô biết bây giờ cô ta đang mang thai, chỉ là, khi cô đang lo lắng cho đứa nhỏ của cô ta, thì cô ta lại tìm mọi cách để giết chết con gái của cô.

Người đàn bà này, không phải người, quả thực không phải người.

"Đến đây đi, đánh đi, đánh vào đây này." Lý Mạn Ni chỉ vào mặt mình, "Đánh thật mạnh vào." nụ cười của cô càng thêm vui vẻ đắc ý.

Chát một tiếng, trên mặt Lý Mạn Ni liền xuất hiện năm ngón tay đỏ rực.

Mà Lý Mạn Ni rốt cuộc cũng sững sốt, ngay cả nụ cười trên mặt cũng cương cứng, cô ta dám đánh cô, cô ta thực sự dám đánh cô, cô lớn như vậy rồi, trên thđời này chưa từng có ai dám đánh cô.

Cô vừa định giơ tay đánh trả thì bất ngờ cửa toilet đột ngột bị đẩy ra. Lý Mạn Ni vội vàng thu tay về đặt lên mặt mình, làm vẻ mặt biến sắc, trong nháy mắt từ phẩn nộ, chuyển sang tỏ vẻ đáng thương.

Thật sự, ngay cả diễn viên chuyên nghiệp cũng không so được với cô.

Một người đàn ông nhanh chóng chạy đến, ngay cả nghĩ cũng không thèm nghĩ, liền đẩy người phụ nữ đang đứng trước mặt Lý Mạn Ni xuống, thậm chí, còn chưa nhìn rõ người đó là ai.

Hạ Nhược Tâm vốn là không có trụ tốt, lại bị anh đẩy, trong lúc nhất thời, bước chân không vững liền ngã xuống, trán đập mạnh vào bệ rửa tay, người cũng ngã ở trên sàn nhà, nước mắt cô lập tức rơi xuống, không biết là do quá đau hay là do lạnh lòng.

"Mạn Ni, em có sao không?" Sở Luật cẩn thận đỡ Lý Mạn Ni, vừa thấy trên mặt cô có dấu bạt tay, con ngươi lập tức lạnh xuống, anh chuyển hướng nhìn về phía người nằm trên sàn, cô ta dám động tay với nguời của Sở gia.

Chỉ là, đến khi nhìn rõ người trên sàn là ai, thân thể anh lại là sửng sốt một chút, sau đó là một tràn hối hận không thể thấu, sao lại là cô ấy.

"Nhược Tâm..." Anh vội vàng ngồi xổm xuống, muốn đi nâng Hạ Nhược Tâm, mà Hạ Nhược Tâm dậy, nhưng cô lại đẩy anh ra, "Sao nào, còn muốn báo thù cho cô ta sao?", Hạ Nhược Tâm nâng mặt lên, trước mắt liền xuất hiện hai dòng nước đỏ đỏ, cô chớp mắt một chút, sao vẫn còn đỏ thế này?

"Nhược Tâm, đừng cử động, đừng cử động." thanh âm Sở Luật mang theo run rẩy truyền đến, mà Hạ Nhược Tâm lại vươn tay đặt trên trán, sau đó chậm rãi thu tay, mà cô thấy được trên ngón tay mình là máu, thì ra là vậy, lại đổ máu rồi.

"A..." Cô đột nhiên nở nụ cười, cũng không biết bây giờ nên cười hay nên khóc.
 
Chương 459


"Không phải anh rất thích báo thù cho cô ta sao? Đến đi, là tôi đánh cô ta đó, tôi còn muốn tiếp tục đánh, cho dù anh có giết chết tôi, tôi cũng không sợ." Hạ Nhược Tâm đứng lên, trên mặt đất thỉnh thoảng lại có vài giọt máu rơi xuống, từng giọt từng giọt một.

Máu cô nóng, nhưng tâm cô lạnh.

"Thật xin lỗi, Nhược Tâm." Sở Luật lần nữa muốn chạm vào vết thương của cô, "Em đổ máu, cần phải đi trị liệu, bây giờ cái gì cũng đừng nói nữa, chúng ta đi trị thương trước đã" tay anh vừa chạm đến thì đã bị cô đẩy ra.

"Anh không cần phải đạo đức giả ở đây, anh đừng nên quên, người khiến tôi trở nên như bây giờ là ai. Chính là anh, Sở Luật!"

Thân thể Hạ Nhược Tâm lung lay một chút, cô nghiêng người liền thấy được người phụ nữ sau lưng anh đang nở nụ cười, cười vô cùng đắc ý.

Vừa đúng, lúc này Cao Dật nghe được thanh âm nói chuyện bên trong, nên đã chạy qua.

"Nhược Tâm..." Cao Dật vội vàng chạy lại đây, lúc nhìn thấy trán cô đẫm máu thì anh liền trừng to măt, anh dùng tay vội vàng bưng kín miệng vết thương của Hạ Nhược Tâm, sau đó là trầm mặc nhìn thoáng qua Sở Luật, còn có người phụ nữ đang nấp phía sau anh ta.

Anh nhịn xúc động muốn đánh người xuống, nơi này là bệnh viện, hơn nữa, bây giờ không phải là lúc làm những chuyện như vậy, Hạ Nhược Tâm còn cần phải trị liệu, chảy nhiều máu như vậy, cũng không biết là có phải khâu hay không, anh vội vàng che chở Hạ Nhược Tâm vào lòng, lúc đi ngang qua người Lý Mạn Ni, mặt anh liền lạnh xuống, mà Lý Mạn Ni sửng sốt một chút, không tự chủ được lui về phía sau một bước, anh mắt lạnh lùng của người này tràn đầy cảnh cáo khiến cô không khỏi có chút run sợ.

"Luật..." Khi trong toilet chỉ còn lại hai người bọn họ, Lý Mạn Ni mới đến gần anh, vươn tay kéo tay anh, "Luật, không phải lỗi của anh, tất cả đều tại em không tốt, nếu em..." Tay cô đặt ở trên mặt, cơ hồ cảm thấy cả khuôn mặt đều bị sưng lên.

"Mạn Ni, không cần nói nữa." Sở Luật xoay người, trong mắt có chút nặng nề u ám, lại khiến Lý Mạn Ni không khỏi chột dạ, tựa như anh đã biết hết tất cả mọi việc vậy.

Tay Sở Luật nhẹ nhàng mơn trớn trên mặt Lý Mạn Ni, sau đó dùng sức, làm Lý Mạn Ni đau đến nhíu mi.

"Luật, anh làm em đau!" Cô đáng thương nói.

"Mạn Ni, về sau không cần làm những chuyện như vậy nữa, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không ly hôn với cô, vì đứa nhỏ này." thanh âm Sở Luật cực kì lãnh đạm, tầm mắt anh cũng theo lời nói mà chuyển đến bụng cô.

"Thứ cô muốn, tôi đều cho cô, không cần phải tính kế ai nữa, đã biết chưa? Nụ cười cũng nước mắt không thích hợp với cô. Bây giờ tôi thật sự rất muốn biết, Lý Mạn Ni lương thiện trước kia đi đâu rồi? Không, hay là nói, Lý Mạn Ni trước kia có từng tồn tại hay không."

"Những lời cô từng nói, những việc cô từng làm khiến tôi không khỏi thắc mắc, tôi thật sự không ngờ, cô có thể tâm kế đến như vậy"

Sở Luật buông lỏng tay mình ra, hướng ra cửa mà đi, "Đừng làm tôi thất vọng về cô thêm nữa, Mạn Ni, tôi hi vọng đây sẽ là lần cuối cùng, tôi cũng sẽ không gặp cô ấy nữa, giống như cô nói vậy, tôi và cô ấy không có khả năng, mà mỗi lần tôi xuất hiện đều mang theo thống khổ cho cô ấy, nên cô đừng gây thêm những chuyện dư thừa nữa!"

Sắc mặt Lý Mạn Ni lập tức trắng bệch, ngay cả bụng cô cũng đau âm ỉ.

Sao anh lại biết, anh biết từ lúc nào, không, anh còn biết những gì nữa?

Cô vội vàng đi theo, cả người tràn ngập cảm xúc bất an.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom