Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 400


Anh xoay người, nhanh chóng rời khỏi nơi này, mà bóng lưng lại tràn ngập lạnh lùng và tuyệt tình.

Mày không xứng có con, Sở Luật, Thẩm Vi cười, ngay cả người phụ nữ của mình mà mày cũng không cứu được, còn xứng có con sao?

Cô buông ly rượu, mà ly rượu vang lại giống như là máu.

"Màu rất đẹp, nhưng mà, lại thiếu rực rỡ." Tay cô mơn trớn ly rượu bên cạnh, thế nhưng ngón tay lại bị nắm lấy.

"Được rồi, em mệt rồi, đi nghỉ đi."

Người đàn ông đó giơ tay lên, xung quanh bọn họ không còn ai nữa, chỉ còn hai người bọn họ.

"Anh nói xem, vì sao đàn ông lại thối nát như thế, rõ ràng là yêu người ta, nhưng tại sao lại đối xử tàn nhẫn như thế?"

"Đó là bọn họ, không phải anh, anh sẽ không, tuyệt đối sẽ không." Người đàn ông sau lưng cô thì thào.

Anh nhẹ nhàng ôm Thẩm Vi, phát hiện lông mi cô nhẹ nhàng run rẩy, rõ ràng là đã ngủ.

"Ngủ đi, hôm nay em quá mệt mỏi rồi."

Nhất định là tối nay cô sẽ mơ thấy ác mộng đúng không?

Đến khi nào thì ác mộng của cô mới dừng lại đây?

Sở Luật nhíu chặt mày, anh ngồi vào trong xe, lại hút một điếu thuốc nữa, ngón tay thỉnh thoảng lại chạm vào một thứ ở trước ngực mình.

Anh cẩn thận đưa tay vào trong cổ áo, sau đó cẩn thận cầm lấy thứ đó, dập tắt điếu thuốc trong tay, mím chặt môi rồi mới nhẹ nhàng mở ra, giống như là chứa đựng thứ gì đó rất quan trọng, nếu không, cũng sẽ không làm anh phải đặt trước ngực, nơi gần trái tim nhất.

Mở ra, đó là hai bức tranh đã được dán cẩn thận, Sở Luật lấy nó ra, trải thẳng rồi đặt lên đùi mình, bên trên là anh với đủ loại vẻ mặt, tuy rằng nét vẽ rất đơn giản, nhưng lại sinh động như thế.

Anh nhìn không dời mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh, người đàn ông này thật sự là anh sao? Vì sao, sao anh có thể cười chân thật như thế, không chút miễn cưỡng nào, vì sao anh lại thấy trên mặt mình có sự hạnh phúc, mà không phải là tính kế, đột nhiên trái tim anh siết lại, chẳng lẽ nói, trong lúc anh không phát hiện, anh đã từng hạnh phúc như thế, cũng đã bị anh bỏ qua.

Nếu thật là như vậy, trước kia, những việc mà anh làm, để làm gì?

Anh hít một hơi thật sâu, anh cẩn thận xếp lại, chỉ sợ sẽ làm nó rách, đây là do anh tốn rất nhiều thời gian mới dán lại được. Anh lại nhìn thoáng cái nơi giống như khách sạn đó, ai cũng biết, về đêm, thế giới ở đó như thế nào, là thiên đường của đàn ông, nhưng cũng chính là địa ngục.

"Hạ Nhược Tâm, chỉ là tôi muốn biết cô có chết hay chưa, chỉ thế thôi."

Anh lái xe rời đi, nhưng mà, anh vẫn không rõ, vì sao mình không thể quên người phụ nữ kia, càng hận, càng không để tâm thì cô lại càng cắm rễ sâu vào trong linh hồn anh, nhưng mà anh đã tự hỏi mình, anh thật sự hận cô đến thế sao?
 
Chương 401


Đã qua bốn năm rồi, nhưng mà, anh vẫn không thể ngăn mình lại, anh hận, vẫn hận, vẫn luôn hận.

Anh nhìn đồng hồ, lúc này mới nhớ đến chuyện anh đã đồng ý ăn cơm với Lý Mạn Ni, nhưng mà, rõ ràng là không đủ thời gian, anh cần phải quay lại công ty, quên đi, ngày mai nói sau.

Thỉnh thoảng Lý Mạn Ni lại nhìn đồng hồ trên tường, mà thức ăn trên bàn thì đã lạnh, cô đã đợi lâu như vậy, nhưng mà, vẫn không thấy bóng dáng của anh, thỉnh thoảng cô lại miên man suy nghĩ, Sở Luật sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, hay là, anh đã có người khác ở bên ngoài, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng chuông điện thoại, cô vội vàng đứng lên, chạy qua cướp điện thoại trong tay bảo mẫu.

"Luật, là anh sao? Vì sao anh còn chưa về, em chờ anh lâu lắm rồi." Giọng nói tủi thân phát ra, mà Lý Mạn Ni thật sự cảm thấy tủi thân, hình như Sở Luật đối xử với cô ngày càng lạnh nhạt.

Cô không muốn như vậy, Sở Luật có biết không, vì anh, cô đã trả giá thế nào, nếu thật sự mất đi anh, cô không biết mình còn có thể sống tiếp hay không.

Nghe thấy giọng nói tủi thân của Lý Mạn Ni, Sở Luật lập tức nhăn mặt, "Hôm nay anh bận, ngày mai sẽ về." Anh ngắt điện thoại, ném điện thoại vào trong xe, đột nhiên, anh cảm thấy mình quá mệt mỏi.

Về tới công ty, anh lại vùi đầu vào trong công việc, bây giờ ngoại trừ công việc thì anh không muốn nghĩ đến chuyện gì nữa, mà hình như anh đã quên, thật ra từ sáng đến giờ anh chưa ăn cơm, nếu ngay cả chuyện này mà anh còn quên, như vậy thì còn gì mà anh không thể quên nữa, ăn cơm là bản năng của con người, uống nước, cũng là bản năng, ngay cả bản năng mà còn có thể quên, như vậy, anh còn có thể nhớ được gì.

Đỗ Tĩnh Đường bưng tách cà phê, còn có một hộp cơm đi tới đặt trên bàn mình, sau đó mới cúi người ôm văn kiện đặt lên bàn Sở Luật, mà trong lòng cũng nói thầm, đúng là người máy mà.

Nhưng mà, Đỗ Tĩnh Đường anh lại không phải, anh là người, còn muốn ăn còn muốn sống.

Sở Luật ngẩng đầu, nhìn thấy cơm hộp trên bàn Đỗ Tĩnh Đường thì mới cảm thấy dạ dày khó chịu, anh đẩy ghế đứng lên, đi qua cướp đũa trong tay Đỗ Tĩnh Đường.

Sau đó ngồi xuống, mở nắp cơm hộp ra ăn.

"Anh họ, cái đó là của em..." Đỗ Tĩnh Đường lập tức choáng váng, rõ ràng hộp cơm này là của anh, anh còn chưa có ăn đâu, anh cũng rất đói mà, có thể đừng có cướp bóc trắng trợn như vậy được không?
 
Chương 402


Sở Luật rút ví tiền ném lên bàn, "Muốn lấy bao nhiêu thì lấy", Vẻ mặt đơ và giọng nói không có tình cảm của anh làm cho Đỗ Tĩnh Đường có suy nghĩ muốn chết.

"Được rồi, em đã biết, em lại đi mua." Coi như xong, cho anh họ ăn hết, nếu như làm anh họ chết đói, như vậy chẳng phải là anh lại mệt thêm sao, Đỗ Tĩnh Đường lấy di động chuẩn bị gọi cho mình hai phần, bụng anh đói quá rồi, nhất là khi phải nhìn Sở Luật ăn, thật sự là sắp chết đói tới nơi rồi, cho nên anh phải ăn hai phần, nhất định phải gọi hai phần mới được.

Chờ đến khi người bán mang đồ tới, Đỗ Tĩnh Đường không hề khách khí mà rút hai tờ tiền lớn, dù sao thì anh họ cũng đã kêu anh cứ tuỳ tiện lấy rồi, anh sẽ lấy, còn quyết đoán nói, "Không cần thối."

Dù sao thì dùng tiền của người khác cũng rất thoải mái, anh cũng không cảm thấy đau lòng.

Đợi đến khi Sở Luật ăn xong rồi mới tới lượt Đỗ Tĩnh Đường, mà Sở Luật lại ngồi vào bàn tiếp tục làm việc.

"Anh họ, tối nay anh không về nhà hả?" Đỗ Tĩnh Đường nuốt đồ ăn xuống bụng rồi mới ngẩng đầu lên hỏi Sở Luật, thật sự bận đến như vậy sao? Bận rộn đến nỗi không thể không ngủ lại trong công ty, nhưng với năng lực của Sở Luật, đều đó là không thể.

"Ừ." Sở Luật ký tên lên hợp đồng, thản nhiên lên tiếng.

Đỗ Tĩnh Đường lau miệng, ợ một tiếng thật lo, ăn no rồi, bụng thoải mái, cả người cũng thoải mái theo. Đỗ Tĩnh Đường tựa lưng vào sô pha, duỗi thẳng hai chân thon dài.

"Nhưng mà, anh họ, anh không về, cô ta đồng ý sao? Chẳng phải hai người muốn sinh con sao?" Mọi người đều hiểu. Cô ta mà Đỗ Tĩnh Đường nói là ai.

Ngón tay Sở Luật cứng đờ, câu nói của Đỗ Tĩnh Đường giống như là vô tình, thế nhưng lại làm trái tim anh run lên, anh trở về làm gì, chẳng lẽ thật sự chỉ vì muốn sinh con thôi sao, nhưng mà, thật ra, bây giờ anh chính là như thế, vì con mà lên giường, vì con mà làm chuyện vợ chồng, nếu không phải vì muốn có con, anh nghĩ, anh sẽ không gặp Lý Mạn Ni, cũng không muốn chạm vào người cô ta.

Anh đặt tay lên trán, không ngừng xoa bóp, anh không có tật xấu gì chứ?

Đỗ Tĩnh Đường thấy anh không nói gì thì đứng lên, nói chuyện với người này thật không thú vị mà, bởi vì anh họ vĩnh viễn sẽ không chủ động đáp lời.

"Anh họ, thật ra, em cảm thấy, bốn năm trước anh mới giống người, ít nhất là trên mặt sẽ có một vài biểu tình, nhưng mà bây giờ..." Đỗ Tĩnh Đường đi ra ngoài cửa, đột nhiên quay đầu lại, đưa tay lên kéo mặt mình, "Em nghi ngờ không biết thần kinh mặt của anh có bị đứt hay không? Cho nên, anh biết không, anh họ, thật ra lâu rồi anh không cười, mà cho dù anh cười thì cũng là cười lạnh, có lẽ anh có thể gọi là ngoài cười nhưng trong không cười."

Đỗ Tĩnh Đường nói xong liền vội vàng chạy ra ngoài, hai tay ôm đầu để phòng ngừa có văn kiện bay vào đầu.

Mà lúc này Đỗ Tĩnh Đường đã đoán sai, bàn tay Sở Luật vẫn đặt trên trán mình, chân mày nhíu mặt, anh thật sự còn có thể cười sao?

Anh cũng quên đã bao lâu rồi mình chưa cười thật lòng.

Có một số việc không thể suy ngẫm lại, nếu không, nó sẽ trở thành kiếp nạn lớn nhất trong đời anh, thậm chí là sống không bằng chết.

Sở Luật buông tay, tiếp tục làm việc của mình, một phần rồi đến một phần, làm anh cảm thấy có lẽ là cả đời cũng không xem xong.

Đêm khuya, Sở Luật ngủ trong phòng nghỉ nhỏ trong văn phòng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh đã được dán kỹ, người đàn ông trong tranh, khoé môi thản nhiên nâng lên, tuy rằng là cười như không cười, nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy, người đó đang cười.

Không phải là cười như không cười mà Đỗ Tĩnh Đường nói.

Đương nhiên cũng không phải là cười lạnh.
 
Chương 403


Thì ra, anh đã từng cười, sao anh lại không nhớ, cũng không cảm thấy như thế, như vậy, anh đã bỏ quên nụ cười của mình ở đâu rồi?

Cả công ty chỉ còn bảo vệ ở lại trực đêm, Sở Luật kéo chăn, còn tốt hơn Sở gia, ít nhất thì nơi này giúp anh dễ ngủ hơn.

Không có tranh cãi ầm ĩ, không có áp luật, cũng không có, sinh con.

Anh nắm chặt tay đặt trước ngực, đôi môi mím chặt.

Thỉnh thoảng Sở Luật lại lắc đầu, mồ hôi lạnh không ngừng rớt xuống.

Một mình anh đứng bên ngoài, nhìn thấy một người đàn ông đi vào trong phòng, sau đó đóng cửa lại, anh tựa lưng vào tường hút thuốc, một điếu rồi lại một điếu, dưới chân anh đã có rất nhiều tàn thuốc, người phụ nữ bên trong là vợ anh, mà người đàn ông đó lại là bạn tốt của anh, anh dùng một hợp đồng không quan trọng, bán vợ của mình, còn bán với giá rẻ.

Có hợp đồng kia hay không, đối với anh mà nói, đều không sao cả, chỉ là anh muốn trả thù, chỉ là trả thù, nhưng mà, bọn họ ở trong phòng cả đêm, mà anh lại đứng ngoài cửa cả đêm.

Trả thù như vậy, cuối cùng là ai trả thù ai?

Một lát sau, Sở Luật mở to hai mắt, trong mắt có rất nhiều tơ máu, anh ngồi dậy, đặt hai tay lên đầu mình, bốn năm trước anh đã làm gì, vẻ mặt lúc đó thế nào, vậy mà anh vẫn nhớ rõ ràng như vậy.

Anh nhớ lại lúc đó, cũng nhìn thấy sự hối hận trên mặt mình, thậm chí, còn có ghen tị, tay anh nắm chặt tấm chăn trên người, đó chính là bắt đầu, anh bắt đầu trả thù, nhưng mà vì sao, từ đầu anh đã hối hận rồi.

Anh lấy thuốc lá trong ngăn tủ, giống như ngày đó, hút một điếu rồi lại một điếu.

Ngày hôm sau, sắc mặt của Sở Luật rất kém, trong mắt cũng có rất nhiều tơ máu, rõ ràng là do đêm qua không có nghỉ ngơi cho tốt, Đỗ Tĩnh Đường mua bữa sáng cho Sở Luật ăn, vợ của anh họ thì không đến thăm, lại để cho một người em họ như anh phải chăm sóc, ngày nào cũng phải lo lắng.

"Anh họ, cho anh, ăn đi." Đỗ Tĩnh Đường đặt bữa sáng trước mặt Sở Luật, sau đó đe doạ, "Nếu không ăn, bữa trưa cũng đừng có cướp thức ăn của em."

Sở Luật dừng động tác trong tay, cầm lấy bữa sáng ở trước mặt mình, anh ăn rất chậm, cũng không có cảm thấy ngon miệng.

"Anh họ, sao em lại cảm thấy anh giống như là đang tra tấn bản thân mình vậy, cuối cùng thì anh và chị dâu đã xảy ra chuyện gì?" Đột nhiên Đỗ Tĩnh Đường đứng lên, đúng là không thể chịu đựng được nữa mà, cho dù anh họ là người máy thì cũng cần có thời gian bảo dưỡng nữa chứ.

Có phải là anh họ muốn làm cho mình mệt đến chết hay không?

"Anh họ, cho dù chuyện đó là chị dâu không đúng, nhưng mà, bốn năm đã qua rồi, hai người còn muốn làm gì nữa? Quá khứ, cũng đã là quá khứ rồi, chị dâu yêu anh như vậy, thật ra cũng có thể tha thứ được, còn nữa, hai người đã là vợ chồng, phải thông cảm cho nhau, còn nữa, trước kia anh cũng đâu có tốt lành gì." Đỗ Tĩnh Đường nói lời trái lòng, thật ra bây giờ anh ngày càng ghét Lý Mạn Ni, nhưng mà, dù sao thì đó cũng là vợ của anh họ, là chị dâu họ của anh, anh phải giúp đỡ người nhà, đúng không?
 
Chương 404


Còn nữa, anh hy vọng vợ chồng hai người sẽ có cuộc sống hài hoà, nếu không thì chính là cả công ty cùng khổ.

Thật sự, đừng có như vậy nữa, nếu cứ như vậy, thật sự sẽ ép mọi người điên hết đó.

"Không liên quan đến chuyện đó." Sở Luật nói thản nhiên, tất cả đều là vấn đề của anh, không liên quan đến Lý Mạn Ni.

Không liên quan, mới là lạ đó. Đỗ Tĩnh Đường ngồi một lát rồi đứng lên, quay về văn phòng của mình. Anh thấy mình có khuyên thì Sở Luật cũng không nghe, cho nên đành phải nhắm mắt làm ngơ, tự mình lựa chọn rời đi.

Sở Luật buông đũa, đôi mắt tối sầm lại, anh đẩy thức ăn ra, cầm tư liệu trên bàn làm việc, hôm nay anh có rất nhiều việc, phải làm cho xong hết, bởi vì anh đã hứa là sẽ về ăn cơm với Lý Mạn Ni.

Anh đã hứa, cũng đã thất hứa một lần, sẽ không thất hứa lần nữa.

Trong văn phòng, chỉ còn lại tiếng động khi viết chữ của anh, còn có tiếng hít thở trầm thấp không ngừng vang lên, thư ký ở bên ngoài lại không dám thở lớn, dáng vẻ tức giận của tổng tài rất đáng sợ, nhưng mà khi anh không tức giận thì lại càng đáng sợ hơn.

12 giờ trưa, Sở Luật nhìn đồng hồ trên cổ tay, mà kim giờ, đúng lúc chỉ vào số 12, anh đứng lên, cầm lấy tay trang đi ra ngoài.

Ngồi vào xe của mình, Sở Luật lại hút một điếu thuốc, anh nhìn người đến người đi trên đường, thỉnh thoảng lại híp mắt, đột nhiên, ngón tay cầm thuốc lá của anh run lên, thuốc lá rơi lên đùi anh, thậm chí, suýt nữa thì đốt cháy tây trang giá trị không nhỏ.

Anh kéo cửa xe, nhìn chằm chằm người phụ nữ đang đứng đối diện mình, thỉnh thoảng lại có xe chạy ngang cản trở tầm mắt anh, nhưng mà, anh đã nhận ra người đó.

Sắc mặt Sở Luật u ám, nhìn thẳng vào người đó, lông mày, đôi mắt, gương mặt, đương nhiên là anh rất quen thuộc, làm anh cảm thấy quen thuộc đến nỗi cứ tưởng là mình đang nằm mơ.

Cô ấy cười rất ngọt ngào, bước đi bên cạnh một người, đi vào trung tâm thương mại.

Lại có một chiếc xe chạy qua cản trở tầm mắt Sở Luật, khi anh nhìn lại lần nữa thì chỗ đó đã không còn ai.

Anh vội vàng bước xuống xe, chạy tới phía trước.

Bên trong trung tâm thương mại có rất nhiều người, nhưng không có người mà anh muốn tìm. Anh tìm trái tìm phải, bàn tay thả lỏng bên người cũng nắm chặt, anh có suy nghĩ muốn nhìn thấy máu, có xúc động gần như điên cuồng.

"Hạ Dĩ Hiên!"

Anh cắn răng nói ra ba chữ này, là cái tên làm cho anh không biết nên đối diện thế nào, còn có quá khứ ẩn sâu trong trí nhớ.

Cô chưa chết, rõ ràng là chưa chết, không... Cô đã chết, đó là chiếc xe mà anh đưa cho cô, như vậy, nói cho anh biết, người phụ nữ mà anh nhìn thấy vừa rồi là ai, anh muốn biết rõ, nhất định phải biết rõ.

Anh hiểu, anh sắp hiểu được rồi, không chỉ chuyện người phụ nữ đó có chết hay không, còn, còn muốn biết, đời này của Sở Luật anh, cuối cùng là có hận sai người hay không.

Anh đi vào trong xe của mình, nắm chặt tay lái, đốt ngón tay cũng kêu lên.
 
Chương 405


"Vù vù", Sở Luật dừng xe trước cửa Hạ gia, nơi này, đã lâu rồi anh chưa tới, nhưng mà, không phải không cưới thì anh sẽ chặt đứt liên hệ với Hạ gia, dù sao thì đây cũng là nhà của Hạ Dĩ Hiên, anh xuống xe, lạnh lùng nhìn cánh cửa đóng chặt của Hạ gia, đi lên, đặt tay lên chuông cửa, đè xuống thật chặt.

Đợi rất lâu thì cửa mới được mở ra, mà người mở lại là bảo mẫu đã làm việc ở Hạ gia nhiều năm, "Sở tiên sinh, ngài tới rồi." Bảo mẫu cũng cảm thấy ngoài ý muốn, sau khi Sở Luật và đại tiểu thư ly hôn thì Sở Luật rất ít khi tới nơi này, nhưng mà vì sao lúc này lại đến đây, chẳng lẽ là Sở Luật đã biết.

Sắc mặt bảo mẫu thay đổi, giống như là giấu giếm điều gì.

"Sở tiên sinh, ngài có chuyện gì không? Nhưng mà phu nhân và tiên sinh không có ở nhà, chờ đến khi phu nhân và tiên sinh về tôi sẽ báo lại với họ." Bảo mẫu vội vàng nói, nhưng mà, bà ấy che giấu, trốn tránh, chột dạ, cũng không tránh được hai mắt của Sở Luật.

"Tôi chỉ muốn đi vào thăm cha mẹ vợ lúc trước của tôi, có vấn đề gì sao?" Lời nói lạnh lùng, giọng điệu lạnh lùng làm cho sắc mặt của bảo mẫu càng thêm mất tự nhiên.

"Không có, không có, đương nhiên là không có." Bảo mẫu bị doạ nên không ngừng phất tay, ánh mắt của bà cũng không ngừng nhìn vào trong nhà, giống như là có chuyện gì đó không thể cho ai biết, nhất là Sở Luật.

Sở Luật bước vào bên trong, mà bảo mẫu vừa định kêu lên thì nhận được ánh mắt cảnh cáo của Sở Luật.

"Bà có thể thử xem, bà kêu một câu, xem bà còn có thể đứng ở đây nữa không, tôi, và Hạ gia, ai mạnh hơn, có lẽ bà cũng rõ?" Sở Luật dừng lại, gằn từng tiếng một, giọng nói lạnh như băng.

Sau khi bảo mẫu nghe thấy lời uy hiếp của Sở Luật thì chỉ có thể ngậm miệng lại, không dám nói một chữ nào, bà cẩn thận đi sau lưng Sở Luật, không ngừng xoa cánh tay của mình, tiên sinh, ông tự giải thích đi, có một số việc, vĩnh viễn cũng không thể che giấu, người xưa đã nói, không có bức tường nào mà gió không thể lùa vào, cô chủ còn chưa về được mấy ngày thì người ta đã tìm tới cửa rồi.

Người này sắp biết, nhưng mà, có lẽ là cũng không có chuyện gì lớn đâu, có thể Sở Luật còn rất vui nữa.

Mà lúc này, Hạ Minh Chính đang ngồi đọc báo, thỉnh thoảng lại nhìn vợ mình, bà ấy vẫn như thế, làm cho người ta lo lắng, rồi lại không biết nên làm gì.

Ông buông tờ báo, đứng lên rồi ngồi xuống trước mặt Thẩm Ý Quân, cầm tay bà, "Ý Quân, đừng như vậy, đợi đến khi tìm được Nhược Tâm, chúng ta sẽ đối xử tốt với nó, được không? Sẽ trả lại cho nó mấy năm khổ cực, trả lại toàn bộ, Nhược Tâm là đứa nhỏ tốt, nó nhất định sẽ tha thứ cho chúng ta." Nhưng mà, cho dù ông nói như thế thì sắc mặt tái nhợt của Thẩm Ý Quân cũng không thể biến mất, còn không biết được rằng ông có thực hiện được hay không?
 
Chương 406


Có vài người có thể tha thứ, mà có người lại không thể tha thứ.

Tình yêu trễ hẹn hai mươi mấy năm, có thể bù đắp lại sao? Cho dù ông nguyện ý bù đắp, như vậy, người khác thì sao, có nguyện ý nhận không?

Mà ánh mắt của Thẩm Ý Quân vẫn vô hồn.

"Thật sao? Anh nói thật sao, Tâm Tâm sẽ về sao? Sẽ tha thứ cho em sao?" Đột nhiên Thẩm Ý Quân bắt lấy quần áo của Hạ Minh Chính, thậm chí là còn kéo rất mạnh, Hạ Minh Chính chỉ có thể gật đầu, sau đó cười khổ, tất cả đều là lỗi của ông, cuối cùng lại làm cho mẹ con Thẩm Ý Quân đi đến tình cảnh này.

"Đúng vậy, nếu gặp được đứa nhỏ đó, chúng ta sẽ đối xử tốt với nó, nhất định." Hạ Minh Chính cũng là đang cam đoan với mình, nếu thật sự có ngày như vậy, ông sẽ đối xử tốt với Hạ Nhược Tâm giống như là Hạ Dĩ Hiên vậy.

"Tiên sinh..." Giọng nói sợ sệt của bảo mẫu vang lên.

"Chuyện gì, chẳng phải tôi đã nói, nếu không có chuyện quan trọng thì đừng đến quấy rầy tôi sao?" Sắc mặt Hạ Minh Chính không được tốt cho lắm, ông không thích người khác quấy rầy Thẩm Ý Quân, bây giờ tinh thần của bà không tốt, mà tâm tình của ông lại không tốt.

"Nhưng mà tiên sinh, Sở tiên sinh đến..." Bà cũng không muốn quấy rầy ông chủ đâu, nhưng mà người đó đã đến rồi, lời nói của bà lại giống như quả bom làm cho sắc mặt của Hạ Minh Chính thay đổi, ông ngẩng đầu, không ngăn kịp rồi, bởi vì, Sở Luật đã đứng trước mặt bọn họ.

Lặng lẽ xuất hiện, không hề có dấu hiệu báo trước.

"A Luật, sao con lại tới đây?" Dù sao thì cũng là người trên thương trường nên Hạ Minh Chính khôi phục sự bình tĩnh nhanh hơn bảo mẫu rất nhiều. Ông đứng dậy đi tới bên cạnh Sở Luật, Sở Luật là người mà ông rất thưởng thức.

Sở Luật ngước mắt lên, khoé môi cũng nâng lên, nhưng mà lại có sự ấm áp.

"Không có gì, chỉ là lâu rồi chưa đến thăm bác trai và bác gái, đúng lúc hôm nay lại đi ngang qua, cho nên đến thăm hai người."

Trong lòng Hạ Minh Chính lại không ngừng hít sâu.

Đáng tiếc, đây là người mà ông xem trọng, cứ tưởng là sẽ trở thành con rể của ông, nhưng mà lại bị Lý gia kia cản trở, đúng là không cam lòng mà, huống chi Sở Luật còn từng kêu ông là cha vợ, tuy rằng đó không phải là con gái ruột của ông.

Sở Luật nhìn chăm chú vào Hạ Minh Chính, rồi lại cúi đầu nhìn Thẩm Ý Quân vẫn không nói một lời từ nãy đến giờ, anh luôn cảm thấy nơi này có một bầu không khí rất quỷ dị, mà cảm giác của anh, tuyệt đối sẽ không sai.

Hạ gia đã xảy ra cái gì?

"Không ngờ con lại nhớ đến chúng ta, là Nhược Tâm của chúng ta có lỗi với con." Hạ Minh Chính vỗ vai Sở Luật, mà đến bây giờ ông còn cho rằng, bốn năm nay, tất cả đều là lỗi của Hạ Nhược Tâm, sắc mặt của Sở Luật lại âm u thêm một chút.

Thẩm Ý Quân ở bên cạnh nghe thấy cái tên Hạ Nhược Tâm thì lập tức ngẩng đầu lên nhìn Sở Luật, gương mặt già nua hơn quá khứ rất nhiều, giống như là đột nhiên bị mưa gió thấm vào lấy đi tất cả tuổi trẻ.

"A Luật, con cũng thấy đấy, gần đây thân thể bác gái không tốt, cho nên, bác không thể giữ con lại." Hạ Minh Chính vội vàng ngồi bên cạnh Thẩm Ý Quân, đỡ lấy thân thể của bà, trong lời nói cũng có ý tứ đuổi khách.

Sở Luật cúi đầu, thản nhiên nhìn Thẩm Ý Quân, anh không rõ vì sao một người bình thường lại biến thành cái dạng này, Thẩm Ý Quân là người phụ nữ rất chú trọng đến cuộc sống, nhưng mà, bây giờ bà, nhìn thế nào cũng giống như đã già đi 10 tuổi.
 
Chương 407


"Bác trai, bác gái không được khỏe sao? Nếu bác cần cháu hỗ trợ cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức, tuy Dĩ Hiên đã mất, cháu cũng không còn là con rể của bác, nhưng cháu vẫn là Sở Luật thân quen với mọi người, hai nhà chúng ta vân còn mối quan hệ tốt."

Sở Luật nhàn nhạt mở miệng, quan sát thái độ của Hạ Minh Chính, càng thêm hoài nghi mấy phần, anh nhìn ở bậc thềm cửa có 2 đôi giày của một nam một nữ.

Nhà họ Hạ hiện giờ chỉ còn mỗi Hạ Minh Chính và Thẩm Ý Quân, anh rất muốn biết hai đôi giày này là của ai.

"Không có việc gì, chỉ là già rồi hay cả nghĩ thôi, nghĩ ngơi vài ngày sẽ không sao cả." Hạ Minh Chính thỉnh thoảng lại nhìn lên lầu, dường như đang lo lắng điều gì.

Sở Luật có để ý điểm này nhưng không nói ra.

"Vâng, nếu không có việc gì thì tốt rồi." Sở Luật nhếch môi đáp lời.

"Ba, bọn con ra ngoài trước..." Đúng là càng lo lắng việc gì thì nó chắc chắn sẽ xảy ra, chung quy giấy không gói được lửa, chỉ là không ngờ lại đúng lúc Sở Luật đang ở đây.

Hạ Dĩ Hiên, người mà được cho rằng đã chết, lúc này đang sống sờ sờ đúng trên cầu thang, tay trong tay với một người đàn ông da trắng.

"Luật,... anh Luật..." Nụ cười của Hạ Dĩ Hiên đông cứng lại, cô thực sự không hề chuẩn bị tâm lý gặp anh, cũng không biết phải dùng thân phận gì để gặp anh, cô muốn tránh xa người đàn ông này, anh có thể dễ dàng tha thứ cho người tùy hứng, kẻ nào muốn sinh sự anh cũng có thể tương kế tựu kế để loại bỏ, nhưng vĩnh viễn không thể chịu đựng được việc bị người ta lừa dối, mà việc cô đã lừa dối anh thì vô cùng lớn.

Một người giả chết.

"Tôi nghĩ các người nên giải thích xem, đây rốt cuộc là chuyện gì?" Sở Luật dùng sức hít sâu một hơi, ngực không ngừng phập phồng, hóa ra, cô thực sự còn sống, người con gái mà anh cho rằng đã chết 4 năm nay thực sự vẫn còn sống, lúc này đang đứng trước mắt anh, lành lặn không thiếu một sợi tóc.

Anh không hề vui mừng mà lại vô cùng tức giận vì bị lừa dối, lửa hần bùng lên lan khắp cơ thể như muốn xuyên thủng linh hồn của anh.

Hạ Dĩ Hiên len lén liếc nhìn Sở Luật, rồi lại nhìn sang người đàn ông da trắng bên cạnh, tay hai ngừoi càng siết chặt nhau hơn, gương mặt già nua của Hạ Minh Chính chỉ có thể cau lại bất lực, đúng là gia môn bất hạnh, con gái của ông, dù nó đã gây ra tai họa gì thì nó vẫn là đứa con gái duy nhất của ông.

Hạ Dĩ Hiên cúi thấp đầu, sỡ hãi không dám nhìn Sở Luật, so với 4 năm trước còn sợ hơn, anh dường như càng thêm lạnh lùng càng khó đến gần, cô đang vô cùng bất an, không biết phải nói gì, cô đã lừa dối anh được 4 năm rồi.

Còn là một lời nói dối vô cùng động trời.

"Dĩ Hiên, em nói xem." Sở Luật ngồi xuống nói, nếu hôm nay anh không nhận được một câu trở lời thỏa đáng sẽ không một ai được rời khỏi đây. Anh lạnh lùng nhìn Hạ Dĩ Hiên, tình yêu trong quá khứ dành cho cô sớm đã không còn nữa, nếu còn chút cảm xúc nào thì chính là hận vì bị cô lừa dối.

Gương mặt anh lúc tức giận vẫn luôn đáng sợ như vậy.

"Chuyện đó..." Hạ Dĩ Hiên nhìn ba mình, muốn tới gần ông, nhưng ba không thể bảo vệ được cô, thái độ của Sở Luật chính là sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.

"Ba..."

Hạ Dĩ Hiên rơi nước mắt, cô thực sự rất sợ.

Hạ Minh Chính có chút tiếc hận rèn sắt không thành thép, bây giờ gọi ông thì có ích gì, người chết rồi còn sống sờ sờ đứng đây, còn cái gì giấu diếm được nữa.

"Ba." Hạ Dĩ Hiên vội vàng trốn sau lưng Hạ Minh Chính, ông lại kéo Hạ Dĩ Hiên ra ngoài, đẩy cô lên phía trước.

"Dĩ Hiên, chuyện của con chính con phải nói cho rõ, không là hôm nay thì một ngày nào đó con vẫn phải nói."
 
Chương 408


"Nhưng mà..." Trên trán Hạ Dĩ Hiên toát đầy mồ hôi lạnh, là một ngày nào nó, nhưng ít ra cũng không phải bây giờ chứ?

Sở Luật chính là muốn biết ngay lập tức.

Hạ Dĩ Hiên cầu xin không được, trốn tránh không được, chỉ có thể nhắm mắt, cắn răng nói.

"Luật... anh Luật... em xin lỗi." Cô nhìn Sở Luật, một câu xin lỗi này thì thay đổi được cái gì, một câu xin lỗi có thể trả lại 4 năm cho Sở Luật sao?

"Nói!" Sở Luật châm một điếu thuốc, tròng mắt tối đen như ao tù nước đọng, ở cái thế giới mà ngay cả người chết cũng có thể sống lại thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.

"Bốn năm trước..." Hạ Dĩ Hiên siết chặt áo, hiển nhiên là vô cùng căng thẳng, lắp bắp nói, "Anh Luật, khi đó, em cũng nghĩ rằng em yêu anh, bởi vì anh đối với em rất tốt, lại thương yêu em như vậy."

"Chỉ là, trước khi chúng ta kết hôn, em đã gặp Cheryl." Cô nhìn người đàn ông bên cạnh mình, suy nghĩ rối rắm, có một số việc là do cô hồ đồ, một lúc lâu sau mới đáp, "Sau khi gặp anh ấy, em mới phát hiện ra tình cảm của em và anh không còn giống như trước nữa, bởi vì em đã phải lòng một người đàn ông khác, em ăn không ngon ngủ không yên, em cũng từng đau khổ, từng từ bỏ, nhưng cuối cùng em vẫn không thể kiềm chế được tình cảm của mình."

"Cho nên, ngày đó, em giả giọng chị, nói chị phải đưa em ra ngoài, thật ra, là Cheryl đưa em ra ngoài, tai nạn xe cộ đó đúng là thật, nhưng Cheryl đã kịp thời cứu em, lúc đấy chúng em thương lượng, có lẽ đây là một cơ hội tốt, cho nên, em mới theo Cheryl ra nước ngoài, thực ra em không hề chết, mà là chúng em bỏ đi."

"Thật xin lỗi, xin lỗi anh..."

Người đàn ông tên Cheryl bên cạnh lúc này trợn hai mắt nói, "Hạ, chúng ta không phải mới quen nhau được 2 năm sao? 4 năm trước anh cùng em ra ngoài lúc nào? Cứu được em lúc nào? Hạ, có phải em không khỏe nên nhớ nhầm rồi không?"

Hạ Dĩ Hiên cứng người lại, "Cái đó, cái đó..." Cô lúng túng vội vàng bổ sung, "Sao em có thể nhớ nhầm chứ?" Thực ra cô đã quên mất ban đầu là mình mê mẩn người đàn ông nào đó, tên là gì, trong lúc nóng ruột không thể nghĩ ra nổi.
 
Chương 409


"Tôi đã nói rồi..." Cheryl ôm lấy bả vai Hạ Dĩ Hiên, "Vị tiên sinh này, cho dù trong quá khứ anh từng có quan hệ gì với Hạ, tôi nói cho anh hay, hiện tại người yêu của cô ấy là tôi chứ không phải anh."

Hạ Dĩ Hiên mỉm cười gượng gạo.

Chỉ có anh ta mới ngu ngốc không hiểu ý tứ của Hạ DĨ Hiên, còn cho rằng cô nhớ nhầm, nhưng thực ra cô nhớ đúng rồi, chẳng qua không nhớ được tên người đàn ông khi đó mà thôi.

Hạ Dĩ Hiên quan sát sắc mặt Sở Luật, trên mặt anh không biểu lộ cảm xúc đặc biệt nào, nhưng chính lúc như thế này anh mới trở nên đáng sợ nhất, bởi cô hoàn toàn không thể biết được rốt cuộc anh đang nghĩ gì, là muốn một đao giết cô, hay muốn băm vằm cô thành trăm mảnh.

Sở Luật nhếch môi, một lúc lâu không nói gì, thậm chí anh cũng không còn gì để nói, không ngờ, thật không ngờ, người phụ nữ anh yêu mấy năm nay...người phụ nữ mà anh cho rằng ngây thơ đáng yêu lại chơi anh một cú thật ngọt ngào như vậy.

Anh đứng lên, thân hình cao lớn của anh tới trước mặt Hạ Dĩ Hiên khiến cô co rúm lại, trên trán đầy mồ hôi lạnh,"Luật... anh Luật... em xin lỗi... em biết em sai rồi... em biết lỗi rồi..."

Người đàn ông này luôn luôn tạo ra áp lực, từ trước đến giờ đều như vậy, khiến người ta sợ hãi kinh hoảng.

"Em nói, em phát hiện em đã yêu một người khác, cho nên mới giả chết để bỏ đi?" Anh chậm rãi hỏi.

Hạ Dĩ Hiên rùng mình, rồi gật đầu.

"Em nói, tất cả từ đầu đến cuối đều là do một mình em làm ra, Hạ Nhược Tâm chẳng qua là bị em lợi dụng để che mắt người khác về nguyên nhân cái chết của em?"

Giọng anh càng lúc càng trở nên rét lạnh hơn.

Hạ Dĩ Hiên lại gật đầu.

Bởi vì lúc đó, trừ người chị ngu ngốc đó ra, cô thực sự không thể tìm được người có thể giúp cô đánh lạc hướng để ra ngoài, mà cô thì sợ Sở Luật biết được mọi chuyện.

"Em ở nước ngoài tiêu dao 4 năm, nhưng em có biết vì em mà người phụ nữ vô tội đó đã mang tội giết em bao lâu không?" Sở Luật siết chặt hai nắm tay, nếu không phải là ở đây, anh không dám chắc có thể không bóp chết người phụ nữ ích kỷ này, cô có biết người phụ nữ kia vì cô "chết" mà đã trải qua những điều gì?

Hóa ra, cô ấy vẫn luôn vô tội, cô thực sự cái gì cũng chưa bao giờ làm, chẳng qua không có bất kỳ ai tin tưởng cô.

Ngay cả hôn nhân của cô, cũng là anh bày cạm bẫy khiến cô sống không bằng chết.

Vậy Sở Luật anh rốt cuộc là cái loại gì? Anh trả thù là vì cái gì?

Hóa ra, hận thù 4 năm qua đều là sai lầm, anh lại vì một người phụ nữ mà gây tổn thương nghiêm trọng cho một người phụ nữ vô tội khác.

"Đưa cho tôi!" Sở Luật đưa tay ra, trong mắt tối đen lạnh lẽo, nhìn chằm chằm tấm bùa hộ mệnh trên cổ cô, cô phải trả lại cho anh, vì cô không còn xứng với nó nữa rồi.

Cô không còn là Hạ Dĩ Hiên trước kia, anh cũng không còn là Sở Luật trước kia nữa rồi.

Tất cả giữa bọn họ đã sớm kết thúc từ 4 năm trước rồi.

"Đưa cái gì cơ?" Hạ Dĩ Hiên lùi lại ra xa khỏi Sở Luật, giống như con chim sợ ná vậy, chỉ cần một hành động của anh cũng có thể dọa cho cô thất sắc, dẫu sao, cô đang chột dạ, giống như sắp bị đòi mạng.

"Bùa hộ mệnh của tôi." Sở Luật vẫn đưa tay ra, nếu không đưa cho anh, anh sẽ tự tay giật nó xuống, nếu không vì ước hẹn thời thơ ấu, anh vì cái gì mà đợi cô, yêu thương cô nhiều năm như vậy.

Kẻ nào dám lừa gạt Sở Luật này, bất kể kẻ đó là ai, anh nhất định sẽ khiến cho kẻ đó chết không có chỗ chôn, ngay một cái xương cũng không còn.
 
Chương 410


"Bùa hộ mệnh...đây ư?" Hạ Dĩ Hiên đặt lên lá bùa trên cổ mình, ý anh là cái này sao? Bùa hộ mệnh cô đeo hai mươi mấy năm sao có thể là của anh được? Rõ ràng chính là...

"Trả lại cho tôi!" Sở Luật siết chặt nắm tay, không còn muốn nhiều lời với cô nữa. Anh chỉ muốn lấy lại bùa hộ mệnh của mình, đó là do mẹ anh tự tay đi cầu phúc cho anh, là thứ mà anh quý trọng nhất, anh muốn lấy lại đồng nghĩ với việc lấy lại tooàn bộ tình cảm anh dành cho cô,bao gồm cả những kỷ niệm là khi anh đích thân đeo tấm bùa này cho cô.

Từ nay về sau, trong cuộc sống của Sở Luật này Hạ Dĩ Hiên sẽ không còn tồn tại nữa.

Hạ Dĩ Hiên vội vàng tháo tấm bùa trên cổ xuống, đặt lên lòng bàn tay anh, trong lòng cô cũng có chút tiếc nuối, dù sao cô đã đeo nó hơn 20 năm, chưa bao giờ tháo xuống.

Cô cảm thấy cổ mình trống vắng, trong lòng mất mát, mắt cô lại rơm rớm nước.

Sở Luật nắm chặt tấm bùa trong tay, sau đó sải bước ra ngoài, nếu hôm nay anh không tới e rằng không biết đến bao giờ anh mới nhận ra Sở Luật anh cũng có ngày bị người ta coi như con khỉ mà đùa bỡn.

Anh tinh thông đoán biết tính toán lòng người, không ngờ có ngày anh lại bị người ta mưu hại như thế này.

"Luật, anh Luật..." Hạ Dĩ Hiên đặt tay lên cổ đột nhiên mở miệng.

"Cô còn có chuyện gì?" Sở Luật dừng bước, bàn tay vẫn còn căng cứng, đau đớn và tức giận tấm bùa được ấn sâu vào lòng bàn tay anh.

"Anh Luật, cái bùa đó thực sự là của anh sao?" Hạ Dĩ Hiên thận trọng hỏi, cô cảm thấy có điều gì đó kỳ quái.

"Sao? Cô quên rồi?" Sở Luật cười lạnh nhìn cô, "Cái này..." Anh thả tấm bùa xuống nắm lấy sợi dây của nó, tấm bùa đung đưa qua lại, giống như đồng hồ bỏ túi thôi miên, người khác nhìn vào không khỏi có cảm giác quỷ dị.

Từng câu anh nói ra đều lạnh như băng.

"Hồi cô còn nhỏ, tôi đã tận tay đeo cái này lên cổ cô, tôi còn nói, tôi sẽ trở lại tìm cô, tôi đã thực hiện lời hứa, còn cô thì không."

Hạ Dĩ Hiên liền ngây người, cả Thẩm Ý Quân cũng vậy, bà đột nhiên nhìn tay mình, khóc rống lên.

Sở Luật không hề để ý tới sự khác thường của Thẩm Ý Quân, chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt của Hạ Dĩ Hiên.

Hạ Dĩ Hiên đột nhiên cảm thấy nực cười, thật không thể tin nổi.

"Anh nói, thứ anh tìm kiếm đến tận bây giờ không phải là Hạ Dĩ Hiên, mà là tấm bùa đó đúng không?" Cô ngồi phịch xuống ghế salon, trong lòng có một loại cảm giác rất khó chịu, mặc dù cô không yêu Sở Luật, nhưng cô không hề muốn mình trở thành kẻ thay thế.
 
Chương 411


"Thế cô cho rằng là thế nào?" Sở Luật cười lạnh, "Sở Luật tôi muốn loại đàn bà nào chả có, nếu không vì tấm bùa này tôi đã không thèm liếc nhìn cô." Cho tới bây giờ anh cũng chỉ vì lời hẹn ước hồi nhỏ với cô bé đó thôi, cho dù lớn lên cô có trở thành người như thế nào, cao thấp, mập hay xấu xí cũng không sao cả, anh đều chấp nhận, nếu không phải nhiều chuyện đã xảy ra như vậy, cô chính là lựa chọn cả đời này của anh.

Hạ Minh Chính vẫn đang không hiểu bọn họ đang nói gì, hóa ra, Sở Luật và Dĩ Hiên từ nhỏ đã quen nhau, nhưng sao ông chưa bao giờ thấy Dĩ Hiên nhắc tới?

Hay là... ông đột nhiên trợn mắt, quay đầu nhìn Thẩm Ý Quân vừa khóc rống lên, lẽ nào...

"Thật xin lỗi, anh Luật... em.." Hạ Dĩ Hiên đứng lên, cô có chút luống cuống, lời nói cũng không thể mạch lạc, cô không biết, thực sự không biết đằng sau tấm bùa đó là cả một câu chuyện như vậy.

"Anh Luật, thực ra thì..." Cô không biết phải nói ra thế nào, dường như chuyện này so với việc cô biến mất 4 năm qua còn khó chấp nhận hơn, cô đang do dự, trong lòng cô không muốn trở thành thế thân của một người khác, Hạ Dĩ Hiên cô vĩnh viễn không muốn là kẻ thay thế, đó là một sự sỉ nhục với cô.

Cô nhắm mắt lại, cắn răng nói.

"Anh Luật, thực ra tấm bùa đó không phải là của em." Rốt cuộc cô cũng nói ra được, nhưng đột nhiên một luồng gió phả vào mắt cô, cổ của cô liền bị bóp chặt.

Cô sợ hãi mở mắt, không thể tin nổi, Sở Luật, người mà trước nay vẫn luôn cưng chiều cô lúc này đang muốn bóp chết cô.

"Anh Luật... anh Luật buông tay...buông tay ra..."

Cô không ngừng vỗ vào bàn tay anh, Hạ Minh Chính và Cheryl cũng bị bất ngờ, vội vàng xông tới, sắc mặt Sở Luật lúc này vô cùng kinh khủng.

"Không phải cô thì là ai? Là ai? Mau nói cho tôi." Anh gằn từng chữ một, gương mặt dữ tợn, cô không phải là cô bé ngày đó, thì là ai, là ai mới được?

Lúc này Thẩm Ý Quân đứng lên, bà đi về phía Sở Luật, cầm lấy tâm bùa trong tay anh, hai mắt trở nên đờ đẫn vô thần.

"Cái này là của Tâm Tâm, đều là bác không tốt, là do bác đã tháo nó từ trên cổ con bé, khi đó, bác chỉ muốn cho Dĩ Hiên tất cả, mà quên mất rằng Tâm Tâm mới là con gái ruột của bác."

"Chính bác đã hủy hoại cuộc đời nó."

"Là bác."

"Chính là bác."

"Nếu không phải vì bác, bây giờ con bé chắc chắn rất hạnh phúc, Tâm Tâm yêu cháu như vậy, nếu ban đầu bác không lấy đi tấm bùa này, như vậy người cháu tìm chính là Tâm Tâm, hai đứa hẳn sẽ rất hạnh phúc mới đúng."

Bà cứ tự nói lẩm bẩm một mình, Sở Luật đột nhiên buông tay ra, Hạ Dĩ Hiên vội vàng nhào vào lòng Cheryl, cơ thể yếu ớt như cành liễu, không dám nhìn Sở Luật một lần nữa.

"Bác nói, tấm bùa này là của Hạ Nhược Tâm?" Sở Luật không thể tin nổi hỏi lại, anh cũng không hề ý thức được rằng chính anh đang hỏi câu này.

"Đúng, là bác đã sai, khi đó con bé cầu xin bác, con bé không cần búp bê, chỉ cần tấm bùa thôi, nhưng là bác vẫn kiên quyết tháo nó xuống, mà quên mất rằng, khi đó con bé mới có 4 tuổi."

"Là bác có lỗi với con bé, ôi con gái tôi, tại sao tôi không chết đi, tôi mà là con người hay sao?" Nói đến đây, Thẩm Ý Quân đột nhiên tự giáng cho mình một cái bạt tai, âm thanh vang dội khiến Hạ Minh Chính không khỏi khiếp sợ.

"Ý Quân bà làm gì vậy?" Ông nắm chặt tay Thẩm Ý Quân, chỉ sợ bà lại tự làm tổn thương mình, đó là gương mặt của bà, bà thực sự không thấy đau sao? Hay trong tim bà còn đau đớn hơn cả vết thương trên mặt.
 
Chương 412


Sở Luật cảm thấy một màn trước mắt thật nực cười, khóc lóc, náo loạn, khóe môi anh nhếch lên đầy châm chọc, anh lấy lại tấm bùa trong tay Thẩm Ý Quân rồi sải bước ra ngoài, sau lưng anh giống như một hồi tuồng kịch náo nhiệt vậy.

Nhược Tâm, em thật đáng thương, có một người mẹ như vậy, còn có một người chồng như anh.

Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve tấm bùa, nước mắt rơi xuống, anh rất ít khi khóc, kể từ khi còn bé.

Giờ lại khóc vì một người phụ nữ, anh đã nợ cô quá nhiều, có lẽ cả đời này anh cũng không thể trả hết được.

Anh xin lỗi, anh thực sự xin lỗi, nhưng lời xin lỗi của anh cô lại có thể nghe thấy hay sao? Cô có thể tha thứ sao? Ngay cả chính anh cũng không thể tha thứ cho mình, làm sao có tư cách để cầu xin cô tha thứ.

Trong xe, anh gục đầu xuống tay lái, ngón tay anh siết lấy ngực áo, nơi mà trái tim như bị xé nát, đau đớn vô cùng đáng sợ.

Anh đau đến mức không thể hô hấp bình thường.

Một lúc thật lâu sau, anh ngẩng đầu, khởi động xe, anh muốn gặp cô, nhất định phải gặp, cho dù dùng cả nửa đời sau của anh để bù đắp cho cô, chỉ cần cô đồng ý.

Không, bất kể cô có đồng ý hay không, anh cũng sẽ bù đắp cho cô, dùng tất cả mọi thứ và con người Sở Luật này.

Chẳng qua anh dường như đã quên mất, còn có một người mà anh không thể bỏ qua sự tồn tại của người đó.

Chính là người vợ mà anh đã bày ra mọi thủ đoạn để lấy về, Lý Mạn Ny.

Giữa hai người phụ nữ, anh chỉ có thể chọn một, nhưng thực sự sẽ dễ dàng như vậy sao?

Xe dừng lại, anh đi vào trong quán rượu đó, đám phụ nữ bên trong ăn mặc hở hang diêm dúa lòe loẹt đi đi lại lại, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười trêu chọc của bọn họ với đám đán ông, còn trái tim anh thì không ngừng co rút.

Mọi thứ đều là tại anh, nếu ban đầu anh không mù quáng trả thù, không đuổi tận giết tuyệt, dồn cô vào đường cùng, cô sẽ không phải đến nơi này, tất cả đều là lỗi của anh.

Anh tìm đi tìm lại mấy vòng đều không tìm được cô.

Gương mặt anh trắng bệch, vừa xoay người liền thấy Thẩm Vi không biết đã đứng ở chỗ đó từ bao giờ,

"Là cô?" Anh hỏi, người đàn bà trước mắt này luôn khiến anh có ác cảm, vô cùng không muốn dây dưa vào.

"Anh tới tìm cô ấy sao?" Thẩm Vi cười nhạt hỏi Sở Luật, sau đó ngồi vắt vẻo lên ghế, trong nụ cười của cô đầy sự châm chọc trào phúng.

"Nói, cô ấy đang ở đâu, các người đã đưa cô ấy tới nơi nào rồi?" Hai mắt Sở Luật vằn đỏ, mặc dù đang cực lực duy trì sự bình tĩnh, nhưng toàn thân anh mọi cơ bắp đều căng cứng, sự hung dữ và lạnh giá tỏa ra từ anh, người khác hoàn toàn có thể nhận ra anh đang rất rất hỗn loạn, sớm đã mất đi sự kiểm soát.
 
Chương 413


Anh phải biết được tin tức của cô, ngay lập tức!

Thẩm Vi nhếch đôi môi đỏ mọng lên.

"Loại đàn bà như cô ta, thứ "gái điếm" đó, anh còn tìm làm cái gì, anh Sở Luật, anh không sợ thân phận cao quý của anh bị dơ bẩn, gia phong nhà anh bị miệt thị sao? Nếu muốn tìm đàn bà, trong nhà anh chẳng phải đã có một người rồi sao? Đây không phải là chỗ anh nên tìm, cứ cho là tôi ra mặt tìm, cũng phải có tiền."

Thẩm Vi một thân diêm dúa lòe loẹt đứng lên, Sở Luật híp mắt lại, những lời này vốn dĩ là những lời trước kia ngày nào anh cũng nói với Hạ Nhược Tâm, lúc này được nói ra từ miệng người khác, anh mới cảm thấy tim mình thắt lại, cứ như bị người ta cắt đi một miếng thịt.

Không đâu, không phải vậy đâu, anh không biết, thực sự không biết nữa.

"Tôi đã nói rồi, cô ta không có ở đây, anh Sở có thể tự mình điều tra, cô ta còn sống hay chết không liên quan gì đến tôi, bởi kẻ dồn ép cô ấy vào con đường này, không phải là tôi, mà chính là anh."

Thẩm Vi mím môi, xoay người rời đi, anh sẽ đi tìm, chỉ cần anh muốn là có thể tìm được, nhưng dáng vẻ của Sở Luật lúc này, dường như cũng đã nhận ra rằng tất cả đã quá trễ rồi.

Khi trái tim người phụ nữ bị tổn thương quá sâu, cô ấy sẽ không thể yêu được ai khác được nữa, trừ bản thân mình.

Vẻ mặt kinh khủng như vậy, rõ ràng đã yêu người ta đến điên cuồng, nhưng tại sao lại không thể dũng cảm thừa nhận chứ, để lúc này lại muốn cứu vãn, nào có đơn giản như vậy.

Phụ nữ không phải là đồ vật, bảo đến thì đến bảo đi thì đi.

Sở Luật sầm mặt nhìn bóng người biến mất trước mắt mình, không thốt ra được câu nào, anh đấm mạnh vào tường, không cảm giác được bất kỳ sự đau đớn này, bởi lòng anh cũng sớm chết lặng rồi.

Anh xoay người đi ra ngoài, khí chất cường thế trước kia luôn tỏa ra từ anh, giờ lại trở nên suy yếu, hóa ra anh vẫn luôn cô độc, cái gì gọi là hận, cũng chỉ là cái cớ cho anh không muốn buông tay mà thôi.

Không yêu thì sao lại sinh hận, hận càng nhiều, không phải yêu sẽ càng sâu đậm sao?

Anh đi ra ngoài, trời đã tối, từng làn gió thỉnh thoảng vẫn thổi qua gương mặt anh, cảm thấy có chút đau rát. Anh đặt tay lên ngực mình, đau đớn ở nơi này dường như sẽ không bao giờ nguôi ngoai được.

Ngồi ở trong xe của mình, điện thoại di động đổ chuông không ngừng, anh cầm lên xem, đã có mấy cuộc gọi nhớ, đều là của Lý Mạn Ny.

Bỏ điện thoại xuống, lúc này anh mới nhớ ra trong nhà anh còn có một người phụ nữ, anh vẫn cho rằng chuyện lấy vợ hoàn toàn là do bản thân mong muốn, 4 năm trước tại sao anh lại lấy cô, bởi vì, anh sợ, sợ mình sẽ tiếp tục bị người phụ nữ kia ảnh hưởng, sợ mình sẽ quên mấy Dĩ Hiên.

Vậy nên anh mới cưới Lý Mạn Ny, anh đối với Hạ Nhược Tâm ác độc bao nhiêu, còn đối với Lý Mạn Ny càng tốt bấy nhiêu, 4 năm qua anh cũng cảm thấy tội lỗi, cuối cùng anh lại buộc tội nhầm người.

Chính anh chưa từng suy nghĩ tìm hiểu sâu sắc vấn đề, có lẽ anh vốn không hề suy nghĩ, càng không muốn suy nghĩ.

Anh đặt tay lên ngực mình, anh cẩn thận hàn gắn từng mảnh vỡ trong trái tim này là vì cái gì? Chính anh cũng không biết sao? Anh cố gắng đè nén còn chưa đủ sao?
 
Chương 414


Trong sâu thẳm tận cùng nội tâm đột nhiên phun trào, anh bất lực đặt tay lên tay lái, điện thoại bên cạnh vẫn liên tục đổ chuông, anh tắt máy rồi ném ra bên ngoài, hai mắt vằn lên những tia máu, đầy nóng nảy và cuồng loạn.

Lúc này anh không muốn bị quấy rầy, nếu còn ồn ào, anh sẽ giết người mất, sẽ tự kết liễu chính mình.

Lý Mạn Ny cúp máy, lại nhìn một bàn đầy thức ăn, anh chưa bao giờ thất hẹn với cô, lần lại lại làm sao? Hôm qua cũng vậy, hôm nay cũng vật, anh có thực sự đang bận rộn không?

Cô đặt tay lên bụng mình, đứa bé này rất quan trọng với cô, nó mất đi, tình cảm giữa bọn họ cũng mất đi.

Lúc này, chuông cửa vang lên, cô vội vàng chạy ra, thậm chí còn có chút kích động, anh đã về, cô biết rằng anh sẽ không bao giờ bỏ cô mà.

"Luật, anh về rồi." Cô vội vàng mở cửa, quả nhiên là Sở Luật, vừa nói cô vừa nhào vào lòng Sở Luật.

Sở Luật đưa tay ngăn cản Lý Mạn Ny, giọng nói đầy mệt mỏi và có phần lạnh lùng, "Anh rất mệt, đi nghỉ trước." Vừa nói anh liền đi lướt qua cô, những cử chỉ thân mật qua loa lấy lệ cũng không có nữa. Anh thực sự mệt mỏi, có một số việc anh phải suy nghĩ thật cẩn thận.

"Luật, hôm nay anh sao vậy?" Lý Mạn Ny sững sờ, xoay người nhìn theo bóng lưng anh, lẩm bẩm hỏi, hôm nay anh thật lạ, nhưng lạ ở chỗ nào cô không đoán ra được.

Một bàn thức ăn vẫn còn nguyên, không ai động vào.

Sở Luật đi vào phòng mình, ném cặp táp sang một bên, toàn thân chịu đựng sự đè nén thật khó khăn, anh reo mình xuống ghế, mi tâm đau buốt, anh xoa bóp liên tục cũng không đỡ, anh lấy chìa khóa mở một chiếc ngăn kéo.

Bên trong là một tủ đầy ngọc trai, cả chuỗi đã bị anh kéo đứt, nhưng cô đã nhặt lại từng viên ngọc trai, anh không cho phép cô mang theo bất kỳ thứ gì của nhà họ Sở, dĩ nhiên bao gồm cả những viên ngọc trai này.

Ánh sáng trong phòng ấm áp và nhu hòa, những viên ngọc trai tinh xảo óng ánh trong suốt, mỗi viên đều có cùng kích thước, màu sắc hoàn mỹ, đáng tiếc, nó đã bị đứt đoạn lẻ tẻ, không còn hoàn chỉnh nữa.

Khóa ngăn kéo lại, anh vào trong phòng nhỏ, nằm sấp xuống giường, hôm nay anh không muốn tới căn phòng chung đó, anh không muốn nằm cạnh người phụ nữ nào khác, càng không muốn tự ép buộc mình đi giúp người phụ nữ đó sinh con.

Anh mệt mỏi, không sinh được con, có lẽ vì anh đã làm quá nhiều việc xấu, nên giờ phải chịu báo ứng.

Nằm trên giường, anh siết chặt ngực áo mình, nhắm mắt lại, Lý Mạn Ny ở bên ngoài do dự đặt tay lên nắm cửa, cuối cùng vẫn không dám làm gì, dường như lúc này khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng xa.

Không gì có thể phá bỏ khoảng cách này.

"Tôi đã nói, sẽ khiến cô phải trả một cái giá thật lớn." Người đàn ông lấy ra một cây gậy gỗ, híp mắt lại, vô cùng tàn nhẫn hung hăng giáng thẳng xuống cánh tay người phụ nữ.

Người phụ nữ thét lên vô cùng thảm thiết, anh lạnh lùng xoay người, không liếc nhìn người phụ nữ đang co giật từng cơn nắm dưới đất.

Bàn tay anh hung hẵn siết cổ cô, hận đến mức muốn bóp chết cô, "Cô không chỉ là một ả đàn bà hèn hạ, cô còn là một con điếm!" những lời lẽ tuyệt tình không ngừng tuôn ra từ miệng anh, anh không màng đến đau đớn khổ sở mà anh mang đến cô.
 
Chương 415


Khi đó anh một chân nhẫn tâm nghiền nát người phụ nữ đó, chân kia còn không quên đạp thêm một cước xé gân.

"Anh có từng yêu em không?" Cô thống khổ hỏi, nước mắt từng giọt rơi không ngừng.

"Cô mà xứng với tình yêu sao? Tôi nói cho cô biết, Sở Luật tôi có thể yêu Hạ Dĩ Hiên, có thể yêu Lý Mạn Ny, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ yêu Hạ Nhược Tâm cô."

"Sở Luật, anh đừng đi, em van xin anh, đừng cưới cô ta có được không, em xin anh..." Cô ôm chân anh, lại bị anh đá văng ra.

Cả người anh co rúm lại, cuối cùng vẫn không hề quay đầu mà rời khỏi nhà họ Sở. Nơi này sẽ rất nhanh có một căn phòng mới, một nữ chủ nhân mới, trong tay cô không còn gì cả, không một đồng nào cả, anh lại muốn cô trở thành kẻ ăn mày.

Thực ra không phải đâu, không phải như vậy đâu, anh chỉ là muốn cô quay về cầu xin anh, anh sẽ buông tha cho cô, thực sự có thể buông tha cho cô.

"Anh ơi..." Bàn tay nhỏ bé níu chặt lấy áo anh, "Anh phải đi sao?"

Anh rất thích gương mặt đáng yêu của cô, ngón tay đặt lên tấm bùa hộ mệnh trên cổ cô mà anh vừa đích thân đeo lên. Anh đã nói cô hãy chờ anh trở về, anh nhất định sẽ trở về, nói được là làm được.

Đúng vậy, anh đã trở về, nhưng anh đã nhận nhầm người, yêu sai người,. thù sai người, hận sai người mất rồi.

Anh lấy tay day day mắt, dường như chỉ một tia sáng nhỏ cũng có thể làm đau mắt anh. Anh ngồi dậy, trong mắt vằn đỏ, anh của bốn năm trước, thực sự là anh hay sao?

Anh chính là một kẻ tàn nhẫn, vô nhân tính như vậy sao?

Ánh cúi nhìn hai bàn tay của mình, chính hai bàn tay này đã hủy hoại người con gái anh chọn làm vợ từ nhỏ, nhưng mãi sau anh mới phát hiên ra người anh đã thực sự hủy hoại chính là bản thân mình.

Anh ngồi dậy châm một điếu thuốc, rồi hút hết điếu này đến điếu khác, có thể là do tâm sự trong lòng thật nặng khiến anh quên đi thời gian, quên cả đói khát, nơi này thật lạnh lẽo biết bao, anh đã ở nơi này rất lâu, cũng rất lâu rồi anh không còn thực sự vui vẻ và chân thành nữa.

Nhưng không chỉ có mình anh không ngủ được, Lý Mạn Ny rốt cuộc cũng không ngủ được, ngồi dậy đi ra ngoài.

Sở Luật thở ra một luồng khói, thỉnh thoảng có nghe thấy tiếng gõ cửa, anh đứng lên đi mở cửa, chẳng cần nghĩ cũng biết, nhà này ngoài anh ra chỉ còncó cô thôi.

Cô ôm choàng lấy anh từ phía sau.

"Luật,em nằm một mình rất sợ, không ngủ được, anh sang ngủ cùng em được không?"

Lý Mạn Ny cắn môi, nép sát cả người vào lưng Sở Luật, cơ thể anh liền chấn động, cũng không đẩy cô ra, đây là vợ anh, mọi sai lầm đều là do anh, cô không hề có tội.

"Được." Anh nắm tay Lý Mạn Ny, ôm vai cô đi về phía phòng ngủ, hai người nắm xuống giường, Sở Luật gượng gạo ôm cô vào lòng, ép mình nhắm mắt lại để không phải nhìn thấy cô.

"Luật, anh vẫn yêu em đúng không?" Lý Mạn Ny đặt tay lên lồng ngực Sở Luật, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh, anh có yêu cô chăng? Vì sao càng ngày cô càng không thể cảm nhận được nữa.

Cô đang chờ câu trả lời của anh, nhưng đôi mắt anh vẫn nhăm nghiền, phải đến khi cô buồn bã bỏ cuộc, anh mới từ từ mở đôi mắt tối đen, đầy sự phức tạp.

"Mạn Ny, chúng ta đã là vợ chồng."

Anh cướp đi mọi thứ của một người phụ nữ để dâng hiến cho cô, tất cả thân phận, danh dự, địa vị của cô ấy vẫn còn chưa đủ hay sao?
 
Chương 416


Lý Mạn Ny siết chặt lưng áo của anh, nhắm mắt lại không hỏi thêm nữa, đúng vậy, bọn họ đã là vợ chồng rồi, dù có thêm bao nhiêu chuyện xảy ra đi nữa thì bọn họ vẫn sẽ là vợ chồng, đã được 4 năm rồi.

Đêm khuya, hai con người rõ ràng đang ôm siết lấy nhau thật chặt, nhưng trái tim của bọn họ không biết đã cách nhau bao xa rồi, bởi giữa bọn họ còn tồn tại một người phụ nữ, thực ra bọn họ không biết, giữa bọn họ không chỉ có riêng người phụ nữ đó, mà còn có thêm một người đàn ông nữa.

Đỗ Tĩnh Đường đi tới, chống hai tay lên bàn làm việc, gương mặt không rõ hị nộ, giọng nói cũng trầm xuống, "Anh họ, tại sao anh vẫn muốn tìm kiếm chị ấy, chị ấy đã biến mất 4 năm nay rồi, dù chị ấy còn sống đã chết, anh cũng trả thù chị ấy đủ rồi, hãy để cho chị ấy được yên ổn sống tiếp đi, hãy cứ coi như chị ấy đã chết có được không?"

Giọng ĐỗTĩnh Đường vô cùng gay gắt, không hiểu vì sao Sở Luật lại đi điều tra tin tức của Hạ Nhược Tâm, những việc anh đã làm ra còn chưa đủ hay sao?

"Ở trong mắt chú, tôi chính là một kẻ chỉ biết có hận thù thôi sao?" Sở Luật ném cây bút trong tay xuống, trong mắt cậu ta, Sở Luật anh thực sự là kẻ máu lạnh hay sao?

"Đúng, anh chính là loại người đó đấy. chẳng có chuyện gì anh không dám làm? Anh thậm chí còn ruồng bỏ vợ mình để tình nhân của anh có thể quang minh chính đại bước vào cửa nhà họ Sở? Chẳng nhẽ giờ anh đột nhiên muốn đi tìm người ta để xin lỗi? Có đánh chết tôi cũng không tin!"

Đỗ Tĩnh Đường nói năng không chút khách khí, người anh họ này của anh thái độ làm người thế nào anh còn không rõ sao, anh ta căn bản là người không có trái tim, máu lạnh vô tình, đã là chuyện mà anh ta đã nhận định thì không có cách này thay đổi được, như chuyện 4 năm trước, chuyện mà người ta có thể nghĩ tới anh ta cũng làm được, chuyện mà người ta không thể tưởng tượng nổi anh ta cũng dám làm.

Một khi anh ta đã ghi thù ai thì chính là cục diện không chết không ngừng, hại người phụ nữ kia sống không bằng chết, còn chuyện gì mà anh ta không dám làm nữa không?

"Nếu như tôi nói, tôi thực sự muốn tìm cô ấy để nói lời xin lỗi thì sao?" Sở Luật sầm mặt xuống, trong mắt có một sự khổ sở không dễ phát hiện, anh lại là một con người không đáng được tin tưởng đến vậy sao?

Hay do những chuyện trước kia anh đã làm ra quá kinh khủng, nên giờ không còn ai dám tin tưởng anh nữa.

"Anh sẽ không làm được đâu." Đỗ Tĩnh Đường nói chắc chắn như đinh đóng cột, Sở Luật anh tuyệt đối không làm được.

"Vậy sao?" Sở Luật thẫn thờ nhìn bộ tài liệu trên mặt bàn, Đỗ Tĩnh Đường đứng thẳng người, "Anh họ, chị ấy đã nợ anh cái gì đều đã trả hết từ 4 năm trước rồi, anh hãy buông tha cho chị ấy đi, nếu anh còn lại chút lòng trắc ẩn, chị ấy rất đáng thương, chị ấy đã khổ lắm rồi." anh buồn bã nói, nhớ lại sự tuyệt vọng trên gương mặt người phụ nữ ấy, 4 năm trước anh không thể làm gì giúp cho cô, nhưng 4 năm sau anh nhất định sẽ dốc sức để Sở Luật buông bỏ mọi ý niệm với cô.

"Chú yên tâm, tôi không hề muốn làm gì cô ấy cả, chỉ là có một món đồ, tôi nhất định phải trả lại cho cô ấy." Sở Luật lặng lẽ nói, cũng không hề ngẩng đầu, âm thầm chịu đựng sự tội lỗi trong lòng, không một ai có thể phát hiện ra
 
Chương 417


Thực ra, Đỗ Tĩnh Đường nhầm rồi, cô chưa bao giờ nợ Sở Luật, chưa bao giờ nợ một điều gì cả, là anh nợ cô, nợ một lời hứa, nợ nhiều lắm, anh sẽ trả lại cho cô, cho dù đánh đổi tất cả, chỉ cần cô mở miệng, bất cứ giá nào anh cũng sẽ trả lại cho cô.

Đỗ Tĩnh Đường kỳ quái nhìn Sở Luật, một lúc lâu sau cũng không biết được anh họ đang nghĩa gì, nhưng ít ra anh có thể tạm yên tâm, từ trước đến nay anh họ của anh là người không nói hai lời, nên có thể bới lo lắng cho người phụ nữ đó, cô ấy vô tội, dù sống hay chết cũng tốt, sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với Sở Luật nữa, những ai có dính dáng đến Sở Luật đều bị xui xẻo.

Đỗ Tĩnh Đường vừa rời đi, Sở Luật liền đưa tay vuốt ve tấm bùa hộ mệnh, anh còn phải đưa cho cô vật này, và rất nhiều thứ khác nữa.

Chỉ là, anh muốn tìm kiếm một người phụ nữ đã biến mất 4 năm, đột nhiên xuất hiện chớp nhoáng, rồi lại biến mất tăm mất tích, không phải là chuyện dễ dàng, cuộc sống của anh vẫn tiếp diễn, chỉ là từng ngày trôi qua đều vô cùng thống khổ.

Ngày nào anh cũng gặp ác mộng, ký ức về sự tàn nhẫn, sự máu lạnh vô tình của anh.

Cuối cùng anh cũng hiểu thế nào gọi là hối hận, đã có rất nhiều người nói anh sẽ phải hối hận, chỉ là anh không chịu nghe, bây giờ cuối cùng anh cũng hiểu thế nào là sự hối hận day dứt cả đời.

Uể oải dụi hai mắt, đứng ở cửa phòng làm việc nhìn ra ngoài, cả người đã gầy đi rất nhiều, sự lạnh lùng và xa cách càng dày đặc hơn, không tìm thấy, vẫn không tìm thấy.

Một người đàn ông mặc áo blouse trắng hớt ha hớt hải chạy vào trong phòng.

"Phịch" một tiếng, cửa bị tông mạnh ra, người đàn ông ngồi trong phóng nhíu mày, cái tên này có thể nhẹ nhàng một chút không? Nếu còn có lần sau thì khỏi phải bước chân vào đây nữa!

"À, xin lỗi, tôi quên mất." Người đàn ông mới đến ngượng ngùng gãi đầu.

"Lần sau nhỏ nhẹ một chút, Lâm Tuấn."

"Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý." Lâm Tuấn vội vã gật đầu, "Anh Cao, có phải cô nhóc của anh tới có đúng hay không, nhưng ở đâu nhỉ, là chỗ nào?" anh tìm xung quanh, muốn nhìn thấy hình bóng nhỏ bé kia, đã một tuần anh không được nhìn thấy cô bé, thực sự rất nhớ a.

Thật khó khăn cô bé mới tới, anh lập tức dừng tất cả công việc lại.

"Đến rồi." Cao Dật khẽ gật đầu, "Con bé bị mệt, đang ngủ."

"Tôi đi xem một chút." Cao Dật chưa nói xong, anh ta đã rón rén bước vào, anh Cao, yên tâm, tôi chẳng qua chỉ nhìn cô bé một cái, sẽ không đánh thức cô bé, Cao Dật có hơi sa sầm mặt, Lâm Tuấn vẫn không ngừng ra hiệu bảo đảm.

Cao Dật không biết làm gì ngooài lắc đầu, lại lật giở bệnh án trong tay, là của Tiểu Vũ Điểm, anh mới kiểm tra sức khỏe cho cô bé, với thể trạng của cô bé anh từ trước đến giờ vẫn đặc biệt lưu tâm, cho nên vẫn luôn kiểm tra sức khỏe định kỳ cho cô bé mới yên tâm được, dù sao, không lâu trước đây, cô bé đã bị bệnh nặng, nhưng kết quả kiểm tra bây giờ có thể khiến anh an lòng, cô bé hồi phục rất tốt, hơn nữa còn cao hơn một chút.
 
Chương 418


Lâm Tuấn cẩn thận đẩy cửa ra, rón rén chen vào, liền nhìn thấy một cô bé đang ôm búp bê ngủ, người cô bé trong nhỏ xíu khi nằm trên chiếc giường lớn, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu còn nhỏ hơn cả bàn tay của anh, da dẻ trắng trẻo, lông mi dài thật dài, cái miệng phấn nộn khẽ chu lên, cô bé đang ngủ rất say.

Mái tóc mềm mại tản ra, thật giống một thiên sứ.

Anh đưa tay ra so sánh một chút, đúng là gương mặt cô bé còn nhỏ hơn cả bàn tay mình.

"Nào, cô nhóc đáng yêu cho chú ôm một cái." Anh thực sự là nhịn không được muốn ôm cô nhóc này, anh sớm đã quên mất Cao Dật đã cảnh cáo, cũng quên mất rằng mình sẽ đánh thức cô bé dậy.

Anh cẩn thận ôm đứa trẻ, nhẹ nhàng đung đưa, ôi, đứa nhỏ đáng yêu này thật đẹp.

Đứa trẻ trong ngực anh đưa bàn tay nhỏ bé dụi mắt, nhăn nhó nhìn xung quanh, cô bé không muốn thức dậy, cô bé vẫn còn buồn ngủ.

"Được rồi, cháu không muốn ngủ, chú sẽ đưa cháu ra ngoài chơi, bên ngoài có nhiều trò chơi lắm." Anh vốn không hiểu tâm tư trẻ nhỏ, ôm cô bé đi ra ngoài, Cao Dật đặt bệnh án xuống, quay người qua đúng lúc Lâm Tuấn đang ôm cô bé đi ra.

Cô bé vừa thấy anh liền đưa hai bàn tay nhỏ bé về phía anh.

"Ba, Tiểu Vũ Điểm buồn ngủ." Cô bé không ngừng dụi mắt, quả nhiên còn chưa tỉnh ngủ, là do cái tên kia đánh thức dậy.

Cao Dật sầm mặt đứng lên, đã bảo là đừng ồn áo đánh thức con bé mà cái tên kia không chịu nghe.

Anh vội vàng ôm lấy Tiểu Vũ Điểm trong tay Lâm Tuấn rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ về bả vai cô bé, đứa nhỏ này vừa mới làm một loại các loại kiểm tra, mệt mỏi như vậy mà anh ta không nhìn thấy sao?

"A thật xin lỗi, ai bảo con gái anh đáng yêu như vậy, tôi không kìm được.." Lâm Tuấn ngượng ngùng vò đầu mình, anh nhận ra đứa trẻ trong lòng Cao Dật lại nhắm mắt thiếp đi.

Cao Dật cũng không nói sai, trẻ con có tinh thần rất tốt, nhưng cũng rất dễ mệt mỏi.

Cao Dật nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm của Tiểu Vũ Điểm, người vừa cao thêm được một chút, nhưng vẫn là một đứa trẻ mềm mại, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay, anh nhìn đồng hồ, cũng đến giờ cô tới rồi, anh đang rất đói.

"Cộc cộc..." Có tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Tuấn liền đi tới đưa tay ra hiệu cho Cao Dật, anh nhỏ giọng nói rằng để anh đi mở cửa.

Vừa nói vừa rón rén đi mở cửa, vừa nhìn thấy người đang đứng ở cửa liền bật cười, "Hóa ra là chị dâu, tới đưa cơm cho anh Cao?"

"Đúng vậy." Hạ Nhược Tâm khẽ gật đầu, trong tay còn mang theo một hộp cơm lớn, ai bảo anh ăn rất nhiều chứ, lại còn nhanh đói.

Cô cũng có mái tóc ngắn giống như Tiểu Vũ Điểm, "Anh ấy có ở đây không?"

"Có có." Lâm Tuấn vội vàng nhường đường, trên mặt đầy sự hâm mộ dành cho Cao Dật, đúng là ngược chết bọn cẩu độc thân mà, anh Cao thực là quá may mắn, không những có một đứa con gái đáng yêu, còn có một cô vợ xinh đẹp đảm đang như vậy. Tất cả những điều mà đàn ông nên có, anh đều có cả.
 
Chương 419


"Em đến rồi." Cao Dật ngẩng đầu nhìn Hạ Nhược Tâm, cười dịu dàng, "Em có thể đến muộn một chút mà, anh cũng chưa có đói lắm." Thực ra anh chỉ muốn cô được nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.

"Em nghỉ ngơi nhiều rồi, hơn nữa, hôm nay em có làm món mà anh thích ăn nhất, muốn sớm mang qua cho anh nếm thử." Hạ Nhược Tâm nói, mở hộp cơm trong tay lấy thức ăn ra.

Vì cô rảnh rỗi không có việc gì làm, nên đã dồn tâm sức đi nghiên cứu các món ăn, cô nấu ăn càng ngày càng ngon, khiến cho Cao Dật không thể ăn nước món ăn do người khác làm nữa, ngày nào cô cũng đi đưa cơm cho anh thật đúng giờ vì sợ anh đói.

Cô đón lấy bé con trong lòng Cao Dật, "Để em bế con, anh ăn đi." Cô dịu dàng cười, bế con gái vào phòng trong, đặt cô bé lên giường rồi đặt con búp bê vào lòng cô bé.

Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con gái, cô nhóc này đúng là lên cân rất nhiều.

Lâm Tuấn nuốt nước bọt, nhìn qua có vẻ thực sự rất ngon.

Chẳng qua đó là người ta chuẩn bị cho chồng mình, anh chỉ có thể đứng đây nhìn thèm thuồng, không được, anh cũng phải đi tìm đồ ăn giống như vậy mới được.

"Anh Cao, tôi đi ăn cơm." Lâm Tuấn che mắt mình, như sợ nó sắp rớt ra ngoài, anh vội vàng nói rồi chạy ra ngoài, anh muốn đi ăn cơm, là vì không muốn làm kỳ đà cản mũi vợ chồng nhà người ta.

Hạ Nhược Tâm sau khi thu xếp ổn thỏa cho con gái xong rồi mới đi ra, đúng lúc Cao Dật đang ăn. Thấy cô tới anh liền đưa tay ra, Hạ Nhược Tâm thản nhiên nắm lấy rồi ngồi xuống bên cạnh anh.

"Em ăn chưa?" Anh hỏi.

Hạ Nhược Tâm cười, cô đã ăn trước rồi, "Em không đói." Cô sợ thức ăn bị nguội nên chỉ ăn qua loa một chút rồi mau chóng tới đây, cũng may bệnh viện cách nhà bọn họ không xa lắm, thức ăn mang tới vẫn còn nóng.

"Sau này em đừng như vậy, chậm một chút cũng không sao mà, anh không chết đói được đâu." Cao Dật vuốt tóc Hạ Nhược Tâm, mặt cô đỏ ửng, rõ ràng là vội vàng chạy tới rồi.

Đã nói bao nhiều lần rồi, không cần vội vàng, nhưng cô cứ không chịu nghe lời.

"Em ấy, còn không hiểu chuyện bằng Tiểu Vũ Điểm." Anh nhẹ nhàng véo má Hạ Nhược Tâm, cười nói dịu dàng, sau đó anh gặp một miếng đưa tới trước miệng cô, "Nào, ăn một miếng."

Hạ Nhược Tâm nghe lời há miệng, quả nhiên là rất ngon, nhìn vẻ mặt anh là biết.

Lời của Cao Dật làm cô ngượng ngùng, cô nào có không nghe lời, cô cũng không giống như Tiểu Vũ Điểm, nếu cứ để cho anh nhìn cô như đứa trẻ không phải cô sẽ quá mất mặt hay sao, mấy năm nữa cô sẽ trở thành bà cô già nữa cơ.

"Cao Dật." cô nghiêm túc nói, "Em không phải là trẻ con."

Cao Dật buông đũa trong tay xuống, nhéo mũi cô, "Anh nào có coi em là trẻ con, mà là vợ anh!" Ánh mắt dịu dàng, giọng nói ôn hòa, sức hấp dẫn của người đàn ông này khó mà chống đỡ nổi, nhưng Hạ Nhược Tâm vẫn chỉ biết cúi đầu trốn tránh.

"Em đi xem Tiểu Vũ Điểm." cô vừa toan đứng lên đã bị Cao Dật kéo lại ngồi xuống.

"Em không cần đi đâu, con đang ngủ, Nhược Tâm, em lại muốn trốn tránh anh sao?" Cao Dật không muốn bỏ qua điều này nữa, lần nào đến thời điểm này cô cũng trốn tránh, thời gian anh cho cô còn chưa đủ sao?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom