Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 380


"A, chào anh!" Sắc mặt cô giáo càng thêm ngại ngùng, hiển nhiên là có chút xấu hổ vì phán đoán vừa rồi của mình, tuy rằng người đàn ông này không phải quá mức tuấn mỹ, nhưng là, trên người lại có một loại tiêu sái và tùy ý mà người bình thường không có được, nói tóm lại, rất hấp dẫn người khác, đúng là hình tượng người đàn ông của gia đình, cô rất thích, đáng tiếc đã là hoa có chủ, đứa bé cũng đã lớn như vậy rồi.

Mà chuyện anh yêu thương đứa bé, cũng có thể nhìn ra được, anh là một người cha tốt, đương nhiên cũng sẽ là một người chồng tốt, cô có chút hâm mộ người phụ nữ này, người một nhà thực hạnh phúc.

Mà hai người đang đứng ở trước mặt Hạ Nhược Tâm kia, mặt cũng xám xịt đi rồi, có cảm giác không phải là người cùng một cấp bậc, cho nên, có chút mất mặt.

"Mẹ, cô bạn đó không phải không có cha sao? Tại sao lại xuất hiện cha rồi?" Giọng nói lanh lảnh của cô bé kia vang lên.

"A, mẹ, ngươi không cần nhéo con ạ, rất đau mà!"

Sau đó, dường như miệng của đứa bé cũng bị bưng kín, mặt của mẹ đứa bé cũng tái mét rồi, con bé còn ngại bọn họ không đủ mất mặt hay sao?

Cao Dật thả Tiểu Vũ Điểm xuống đất, tay đặt ở trên đầu Tiểu Vũ Điểm, "Được rồi, không có việc gì nữa."

Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu lên, nhìn Cao Dật, hai con mắt vẫn còn hồng hồng, chú là cha, là cha đó, cô bé ôm chầm lấy chân của Cao Dật.

"Cha......" Ngắn ngủn một tiếng, lại làm cho trái tim Cao Dật chấn động một chút, mà đôi mắt của Hạ Nhược Tâm lại tràn ngập chua xót, trong lòng cũng nhói đau, đối với Tiểu Vũ Điểm mà nói, cô bé có thể không nhắc tới cha, nhưng mà, cũng không có nghĩa là cô bé không cần, không hề muốn cha.

"Ừ, cha đây." Cao Dật đặt tay lên mái tóc ngắn ngủn của Tiểu Vũ Điểm, lúc này mới nhìn sang Hạ Nhược Tâm, hốc mắt cô ửng đỏ, làm anh cảm thấy một trận đau lòng, nếu anh tới sớm một chút thì tốt rồi, có thể nhận ra, vừa rồi nhất định là cô bị người ta khi dễ.

Người phụ nữ này, làm sao có thể khiến anh yên tâm được đây.

Rõ ràng chính là một người phụ nữ lúc nào cũng khiến người khác lo lắng mà thôi.

"Cao Dật, em......" Hạ Nhược Tâm vừa muốn nói gì, lại nhìn Cao Dật đang lắc đầu, bây giờ không cần nói gì cả, Tiểu Vũ Điểm mới là quan trọng, mà Hạ Nhược Tâm đột nhiên hiểu ra, gật đầu một cái, cô bé vừa mới đi học, không thể để lại bất kỳ bóng ma gì trong lòng cô bé được.

Trong phòng học của nhà trẻ, trang trí vô cùng đẹp mắt, cực kỳ gần gũi với thế giới nội tâm của con trẻ, màu sắc sáng ngời, cũng vô cùng thú vị, thỉnh thoảng cô giáo đi phía trước lại giảng giải các loại bố trí trong trường học, chỗ cho trẻ học tập, rồi chỗ sinh hoạt, mỗi một phương diện đều làm vô cùng tốt, làm cho người ta không thể bắt bẻ, đối với cha mẹ mà nói, trường học như vậy sẽ giúp cho những người thường xuyên bận rộn như bọn họ nhẹ nhàng không ít, mà nhìn trên mặt phụ huynh thả lỏng, thì có thể biết, bọn họ đều đã vô cùng vừa lòng,

Mà Tiểu Vũ Điểm đang được Cao Dật ôm ở trên đùi, về phần vì lý do gì mà anh muốn chọn trường học này, thì cũng không phải vì cái gì to tát. Mà là bởi vì, trường học này cách chỗ bọn họ tương đối gần, mà anh có thể tiện đường về đón cô bé, đương nhiên Hạ Nhược Tâm cũng có thể.

Anh cầm Hạ Nhược Tâm, "Thế nào, em chưa yên tâm sao?" Anh hỏi ý kiến của Hạ Nhược Tâm, nếu cô không hài lòng, anh có thể tìm chỗ khác.

Hạ Nhược Tâm nhìn chằm chằm bàn tay anh đang nắm tay mình, cũng không hề phản đối, từ trước tới nay cô đều không nghĩ sẽ cự tuyệt anh, lại còn đang ở nơi có rất nhiều người nữa, anh nói rất đúng, tất cả đều phải lấy đứa bé làm trọng.

"Không cần, trường này rất tốt." cô không có gì để chọn, ở trường học này cái gì cũng có, mà Tiểu Vũ Điểm cũng đang tò mò, thỉnh thoảng lưu chuyển tròng mắt, xem nơi này, lại nhìn nơi nọ, ngoại trừ lúc ban đầu kia không vui ra, thì hiển nhiên bây giờ cô bé cũng đang vô cùng vui vẻ.
 
Chương 381


"Vậy là tốt rồi." lúc này Cao Dật mới yên tâm, mà ý cười chân thật trên mặt Hạ Nhược Tâm, làm anh tin tưởng, cô cũng không hề miễn cưỡng, mới có cảm giác như chính mình làm đúng rồi, anh không muốn làm cho cô lo lắng quá mức, chỉ muốn giúp cho cuộc sống của cô trôi qua được nhẹ nhàng hơn một ít.

"Sau đây chúng tôi đã sắp xếp một trò chơi cho các bậc phụ huynh, yêu cầu cả cha và mẹ cùng chơi, đề nghị các gia đình đều bắt đầu chuẩn bị một chút, dẫn theo tiểu bảo bối của các vị cùng lại đây nào."

Cô giáo nói xong, trước không nói đến cha mẹ, nhưng hiển nhiên là trẻ con càng thêm vui vẻ.

"Nhược Tâm, chúng ta cùng nhau nỗ lực, trở thành tấm gương tốt cho Tiểu Vũ Điểm." Cao Dật nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm.

"Được, em sẽ cố." Hạ Nhược Tâm không muốn làm cho con gái mất mặt, mà con gái cô thì đang mở to đôi mắt tròn lấp lánh, đủ để cô biết, mặc kệ như thế nào, cô nhất định phải vì con mà biểu hiện thật tốt.

Chỉ là, hoạt động của phụ huynh như vậy, đối với hai người không phải vợ chồng như bọn họ, hiển nhiên là có hơi quá mức khó xử, bởi vì, luôn luôn có những cử chỉ quá mức thân mật, luôn khiến cho Hạ Nhược Tâm có cảm giác mất tự nhiên, trên khuôn mặt càng ngày càng hồng.

Cao Dật thì lại là tự nhiên hơn cô nhiều, thân thể anh vô cùng linh hoạt, hết thảy đều làm vô cùng tốt.

"Cha......" Tiểu Vũ Điểm quả thật đã gọi cha đến mức nghiện, lập tức chạy tới ôm lấy hai chân Cao Dật, Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm vào trong lòng ngực, sau đó lại buông một tay ra, ôm Hạ Nhược Tâm vào lòng ngực mình.

"Nhược Tâm, chúng ta đã giành giải nhất rồi."

Hạ Nhược Tâm cũng không hề ngăn cản động tác của anh, thật sự cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác cực kỳ hạnh phúc, khiến cho nụ cười trên mặt cô càng thêm rạng rỡ.

Người một nhà như vậy, thật khiến cho không ít người hâm mộ, con gái đáng yêu, người vợ xinh đẹp, còn có một ông bố phá lệ đẹp tai lại ôn nhu nữa.

Tiểu Vũ Điểm chính là người vui mừng nhất, cánh tay nhỏ của cô bé ôm lấy cổ Cao Dật, cô có một người cha, cho dù chỉ có một ngày, cũng là có.

Trong bệnh viện, Cao Dật cởi áo bác sĩ ra, cầm lấy quần áo của mình treo ở một bên mặc vào.

"Làm sao vậy, tan tầm sớm như này, định đi gặp bạn gái sao?" Vừa đúng lúc đồng nghiệp của anh đi tới, như vậy mới chợt nghĩ ra, hóa ra vị bác sĩ giỏi giang này, mỗi ngày anh đều tan làm đúng giờ, trước nay chưa từng có bất kỳ hoạt động đặc biệt gì, bọn họ rủ đi ăn cơm cũng không đi, thần bí muốn chết.

"Tôi đi đón con gái." Khóe môi Cao Dật nhẹ cong lên, mà đồng nghiệp của anh, nụ cười trên mặt trở nên cứng ngắc, con gái, không thể nào, anh đã có con gái rồi.

"Còn vấn đề gì sao?" Cao Dật quay đầu lại, hỏi vị đồng nghiệp vẫn còn đang đứng tại chỗ kia, anh phải đứng ở chỗ này bao lâu nữa đây, anh còn đang muốn đi làm, nếu không Tiểu Vũ Điểm sẽ phải đợi sốt ruột đấy.

"A, không có việc gì, không có việc gì." anh đồng nghiệp vội vàng xua tay, vội đi ra ngoài, mà bước chân của anh trở nên hỗn độn, hiển nhiên là không có cách nào tiêu hóa được tin tức vừa rồi. Người đàn ông này vào bệnh viện làm việc cũng chưa lâu, nhưng là, học vị của anh lại vô cùng cao, y thuật cũng có quan hệ trực tiếp với học vị của anh, bề ngoài càng không có bất kỳ điều gì có thể chê trách.

Ở trong bệnh viện này, trong lòng không ít nữ bác sĩ, nữ hộ sĩ coi anh là bạch mã vương tử, giờ vương tử đã không còn nữa rồi, bởi vì người ta có cả con gái rồi này.
 
Chương 382


Cao Dật lấy chìa khóa xe của mình ra, mở cửa xe, nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, anh phải nhanh nhanh một chút, bằng không không biết tiểu gia hỏa kia có khóc hay không. Dạo này đều là anh đón Tiểu Vũ Điểm, nếu anh có bận việc gì, thì sẽ là Hạ Nhược Tâm đi đón, anh không muốn cô quá mức mệt, cho nên, cho tới bây giờ, nếu là việc anh có thể giúp cô làm, anh đều sẽ làm hết.

Xe dừng lại, lúc này, đúng là lúc tan học, các bạn học nhỏ đều sẽ được các cô giáo tự mình giao tận tay phụ huynh, có trách nhiệm như vậy, mới có thể khiến mọi người yên tâm.

Tiểu Vũ Điểm đeo cặp sách nhỏ trên lưng, an tĩnh đứng ở một bên, thỉnh thoảng mở to hai mắt nhìn khắp nơi.

Cao Dật đến gần, Tiểu Vũ Điểm trông thấy anh, kiền lộ ra nụ cười ngọt ngào.

"Cha......"

Cô duỗi đôi tay ngắn ngủn của mình, đôi mắt cười cong cong lên.

Cô giáo bế Tiểu Vũ Điểm lên, sau đó giao cho Cao Dật.

"Hôm nay con bé có ngoan không?" Cao Dật dùng một tay bế Tiểu Vũ Điểm lên, quả nhiên là cao lên rất nhiều, lại nặng nữa. Anh hỏi cô giáo, mà vừa bị anh nhìn như vậy, mặt cô giáo lập tức đỏ lên.

Thật là một người đàn ông rất có mị lực, cho dù là hiện tại anh đã kết hôn, lại còn có cả con rồi, nhưng vẫn cứ là người vô cùng hấp dẫn, mỗi ngày đều len lén đớp thính của anh, chịu không nổi a.

Cao Dật nhíu mày một chút, thật sự là không muốn hỏi lại lần thứ hai.

"A, ngoan, cô bé rất ngoan, Tiểu Vũ Điểm là đứa bé ngoan nhất lớp của chúng tôi." mất nửa ngày cô giáo mới phản ứng lại, vội vàng nói, mà lúc này cô thật sự có cảm giác xấu hổ cực kỳ.

Aizz, làm sao bây giờ, khiến cho nam thần chán ghét rồi.

"Ừ, vậy là tốt rồi, cảm ơn cô." Cao Dật ôm cô bé xoay người, tay vẫn luôn che chở trên đầu cô bé. Mãi sau đó đôi mắt của cô giáo vẫn luôn dõi theo bọn họ, dường như đang hận không thể biến thành con chó nhỏ chạy lên quẫy đuôi.

"Cô không cần si tâm vọng tưởng nữa, con gái xinh đẹp như vậy, vợ của người đàn ông kia cũng sẽ rất xinh đẹp, làm sao cô có thể so sánh được?" Có người chụp vỗ bả vai cô giáo kia một cái, "Thế giới này, cơm có thể ăn nhiều thêm, nhưng mộng này, vẫn là nên ít mơ đi thì tốt hơn."

"Đúng vậy, tôi cũng đã thấy rồi." có người mở miệng, "Mẹ của cô bé kia lớn lên thật xinh đẹp đấy, hơn nữa trong lúc thi đấu trong trò chơi của phụ huynh, bọn họ còn đạt giải nhất đấy."

Càng nói, đầu cô giáo kia càng cúi thấp hơn.

Cô cũng không nghĩ gì nhiều, toàn bộ mộng đẹp cứ như vậy tan vỡ hết.

Cao Dật bế Tiểu Vũ Điểm vào trong xe, đôi mắt Tiểu Vũ Điểm không hề rời khỏi anh.

"Làm sao vậy, có phải đã đói bụng hay không?" Cao Dật thả tay xuống, ôm Tiểu Vũ Điểm ngồi vào lòng mình.

"Chú, cô giáo của con thực thích chú nha." giọng nói non nớt phá lệ dễ nghe, mà tay Cao Dật lại tiếp tục xoa mái tóc mới mọc ra của Tiểu Vũ Điểm, dường như dài thêm rất nhiều, rất nhanh là có thể thắt thành bím tóc được rồi.

Đứa nhỏ này, thật sự không hiểu nổi trong cái đầu nhỏ của cô bé nghĩ ngợi cái gì?

"Kia... chú thích cô giáo không ạ?" Tiểu Vũ Điểm chớp chớp đôi mắt to đáng yêu hỏi anh, chỉ những khi trước mặt nhiều người ở bên ngoài, cô bé mới có thể gọi anh là cha, mà khi chỉ có hai người bọn họ, cô vẫn gọi anh là chú như cũ, bởi vì, anh vốn dĩ không phải cha của cô bé, mà chỉ là chú thôi.

"Con nói xem?" Cao Dật hỏi lại tiểu gia hỏa, đôi tay đặt lên tay lái.

Thân thể nho nhỏ của Tiểu Vũ Điểm rúc vào bên người Cao Dật, nhẹ nhàng nói, "Tiểu Vũ Điểm biết, chú nhất định sẽ không thích cô, bởi vì, chú thích mẹ rồi."

"A, thật là một đứa trẻ thông minh." Cao Dật không khỏi cười một tiếng, một bàn tay lại xoa tóc cô bé, có chút yêu thích không muốn buông tay, ngay cả một đứa bé như vậy cũng có thể nhận ra, tại sao lâu như vậy rồi mà người phụ nữ kia vẫn cứ ngây ngốc, cũng không hiểu rõ tấm lòng của anh, anh đều đã biểu đạt rõ ràng như vậy rồi, hoặc có lẽ là anh không đủ nỗ lực, mà người phụ nữ này lại có chút ngốc nghếch bẩm sinh đi.
 
Chương 383


Xe dừng lại, Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm từ trong xe ra, đi về phía chung cư của mình. Mới vừa mở cửa ra, anh dùng sức hít một hơi.

"Thơm quá!"

"Thơm quá!"

Hai cái giọng nói bất đồng cùng vang lên.

"Bé con lanh lợi, từ khi nào thì học được cách nói chuyện của chú rồi?"

Anh nhéo cái mũi nhỏ của Tiểu Vũ Điểm một chút, mà Tiểu Vũ Điểm chỉ cười ôm lấy cổ anh, kỳ thật cô bé nào có học đâu, bởi vì, mỗi ngày vào cửa, anh nhất định sẽ nói một câu như vậy.

Hạ Nhược Tâm nghe được giọng nói ngoài cửa, đi từ trong phòng bếp ra, Tiểu Vũ Điểm nhảy xuống khỏi lòng ngực Cao Dật, đôi chân nho nhỏ chạy nhanh về phía cô.

"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm và chú đều đói bụng rồi." cô bé ôm lấy hai chân Hạ Nhược Tâm, vừa về đến liền tìm Hạ Nhược Tâm kêu đói.

Cao Dật cũng chỉ tùy ý đứng ở cửa.

"Đúng vậy, bụng của hai chú cháu anh đều rất đói rồi đây." Anh cũng đùa giỡn nói, phối hợp ăn ý với Tiểu Vũ Điểm.

"Rất nhanh là có thể ăn cơm rồi, Tiểu Vũ Điểm chịu khó chờ một lát nha." Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng cười, nhéo khuôn mặt nhỏ mập mạp của con gái một chút, cô đã bổ sung lại được toàn bộ số cân nặng cô bé mất đi khi sinh bệnh rồi, nhìn xem, bây giờ Tiểu Vũ Điểm rất đáng yêu, tuy rằng còn chưa đủ béo, nhưng đã là đứa bé thực khỏe mạnh.

Mà cô đã sớm chuẩn bị tốt,bây giờ, làm cho hai người kia no bụng chính là công việc hiện tại của cô.

Cao Dật đi qua, đặt một con búp bê vào trong lòng Tiểu Vũ Điểm, "Tiểu Vũ Điểm tự mình chơi một lát nhé, chú đi giúp mẹ."

Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu một cái, ngoan ngoãn ngồi ở một bên chơi búp bê.

Trong phòng bếp, hương thơm vừa rồi càng ngào ngạt, làm Cao Dật có cảm giác dường như dạ dày chính mình càng thêm kháng nghị, "Anh phát hiện, khẩu vị bây giờ của anh, đều phải bị em làm hư rồi, đồ ăn bên ngoài đều thành khó có thể nuốt xuống được." Anh bưng một cái khay lên dùng sức hít hà một chút, ah, chính là loại hương vị này, làm cho mỗi ngày anh đều nhớ kỹ, thật đúng là anh đã nhặt được báu vật rồi.

"Nếu anh muốn ăn, buổi trưa em có thể làm rồi mang đến cho anh." Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu nhìn anh, đề nghị, anh không muốn cô làm gì cả, luôn sợ cô mệt, càng không muốn cô đi ra ngoài làm việc, sợ tay trái của cô tiếp tục chuyển biến xấu, chỉ là cô thật sự không có yếu ớt như vậy, nếu còn tiếp tục sinh hoạt như vậy, kỳ thật cô rất sợ chính mình sẽ thành người vô dụng mất.

"Em sẽ mệt." Cao Dật duỗi tay chỉnh mái tóc của cô một chút, "Xem đi, bây giờ chỉ là làm mấy món đồ ăn, là càng mệt mỏi hơn sao."

Hạ Nhược Tâm bất đắc dĩ kéo tay anh xuống, "Cao Dật, em không mệt, em chỉ nóng thôi, em thật sự không có việc gì, tin tưởng rằng em vẫn tốt, có được không? Em có thể đi đưa cơm cho anh."

Không cần khẩn trương như vậy, những ngày khổ sở trước kia của cô đều đã qua rồi, cuộc sống bây giờ tốt hơn so với trong quá khứ không biết bao nhiêu rồi, cô thật sự cảm thấy đủ, luôn muốn làm chút gì đó cho anh, mà anh đã vì hai mẹ con cô mà làm quá nhiều rồi.

"Hả, thật sao?" Cao Dật đặt tay của mình lên cằm cô, từ trên cao nhìn xuống.

"Đúng vậy, một lát là em lại không có việc gì." Hạ Nhược Tâm nghiêm túc gật đầu một cái, lại không hề phát hiện trong mắt Cao Dật chợt lóe lên ý cười.

"Được, như vậy giữa trưa không cần để bụng đói nữa rồi." Cao Dật buông tay ra, đồng ý đề nghị của cô, kỳ thật anh có chút cầu còn không được, bởi vì, gần đây anh thật sự không muốn lại ăn những đồ ăn bên ngoài làm anh không có cách nào nuốt xuống kia.
 
Chương 384


Hạ Nhược Tâm xoay người, bưng khay đặt lên trên bàn, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cục cô đã có thể làm chút gì đó vì anh rồi.

"Chính là......" Cao Dật kéo thật dài hai từ "chính là", khiến cho Hạ Nhược Tâm lại là khó hiểu, "Còn có chính là sao?"

"Đúng vậy, còn có chính là." giọng nói của Cao Dật mang theo một ít đùa giỡn không dễ nhận ra, "Bởi vì, hiện tại cả bệnh viện đều đã biết anh có một cô con gái, cho nên, nếu như em đến, em phải dùng thân phận gì? Vợ của anh? Nếu không phải vậy, thì em bảo anh phải giải thích như thế nào?"

Mà Cao Dật cũng không hề nói hết, lại là cười như không cười nhìn cô, sắc mặt khó xử của cô rơi vào đôi mắt của anh, làm ánh mắt của anh càng thêm thâm trầm, chỉ là, tiếp nhận anh, thật sự khó như vậy sao?

Hạ Nhược Tâm hơi hơi mấp máy môi, sau đó ngẩng đầu, như là làm ra một quyết định trọng đại, cô nhẹ nhàng gật đầu với anh một cái, "Em đồng ý." Anh cũng đã tình nguyện sắm vai cha của Tiểu Vũ Điểm rồi, thì tự nhiên cô cũng có thể sắm vai vợ của anh.

"Nhược Tâm, em biết rõ anh đang nói cái gì mà, anh vẫn luôn nghiêm túc." Cao Dật đặt tay lên mặt cô, nhẹ nhàng vỗ về gương mặt cô, "Tất cả những chuyện trong quá khứ, đối với em thật sự quan trọng như vậy sao? Anh thở dài, hơi hơi chấn động trái tim Hạ Nhược Tâm.

Trong miệng nàng nếm được một loại chua xót, những chuyện qua rồi đương nhiên quan trọng, sao cô có thể không hiểu chứ, không có một người đàn ông nào lại vô duyên vô cớ đi giúp một người phụ nữ làm nhiều việc như vậy, thậm chí còn tiếp nhận con gái cô. Cũng không có người đàn ông nào lại đi chiếu cố một người phụ nữ như vậy, cô không hề ngốc, cũng không phải người ngu, chỉ là, cô đã trải qua cuộc sống như vậy rồi, lại là người dơ bẩn như thế, cô không xứng với anh, thật sự không xứng với anh.

"Em không xứng với anh." Hạ Nhược Tâm cúi đầu, trong mắt dâng lên dòng lệ chua xót, tay cô cũng đã tàn phế rồi, thậm chí cô còn khó có khả năng có đứa bé thứ hai, cô cũng đã đến những nơi như vậy, làm việc ở những nơi như vậy, từ lâu cô đã không còn là người sạch sẽ, vì tiền, thậm chí cô đã bán cả thân thể của mình, cho dù người kia là Sở Luật, cũng đều giống nhau, bởi vì, cô thật sự cảm giác bản thân mình đã không còn sạch sẽ.

Lúc này, khay đồ ăn trong tay cô không còn, Cao Dật than một tiếng, đôi tay nâng mặt Hạ Nhược Tâm lên, để cô nhìn thẳng ánh mắt anh, "Nhược Tâm, nghe anh nói, anh sẽ không để ý trước kia em đã trải qua những chuyện gì, cũng không để bụng có Tiểu Vũ Điểm tồn tại, bởi vì, anh cũng yêu thích Tiểu Vũ Điểm, đối với anh mà nói, anh không thể tham dự vào cuộc sống trước kia của em, đó sẽ là điều tiếc nuối của anh, cho nên, anh không muốn tiếp tục tiếc nuối nữa."

"Mở lòng của em, mở mắt của em, nhìn anh, tiếp nhận anh, em sẽ phát hiện, kỳ thật cũng không hề khó như vậy."

"Nhược Tâm, tin tưởng anh."

Thỉnh thoảng giọng nói của anh lại đánh vào trái tim của Hạ Nhược Tâm, môi Hạ Nhược Tâm run rẩy, mà người đàn ông trước mắt này cực kỳ xuất sắc, vì cái gì mà nhất định một hai phải tìm một người phụ nữ như cô, đến tột cùng cô có cái gì tốt, còn mang theo một đứa trẻ, một thân thể tàn phế, có cái gì tốt đâu.

"Cao Dật, em......"

Cô muốn nói cái gì đó, nhưng môi cô lại bị Cao Dật che kín, "Được rồi, không cần nói cái gì cả, anh sẽ chờ em, vẫn luôn chờ." Dường như sợ phải nghe thấy cô cự tuyệt, Cao Dật bưng khay trong tay lên, đi ra ngoài.

"Cao Dật, em đã từng làm nữ hầu rượu, em thực dơ bẩn......"
 
Chương 385


Cao Dật vừa đi đến cửa phòng bếp, lại nghe được giọng nói của cô vang lên sau lưng anh.

Anh bỗng nhiên xoay người, đặt chiếc khay trong tay lên trên bàn, sau đó bước nhanh về phía cô, trong ngực Hạ Nhược Tâm dần dần dâng lên cảm giác chua xót, cô như vậy, ngay cả bản thân cô còn không tiếp nhận được, thì huống chi là người khác?

Một thân thể ấm áp sát lại gần cô, khóa chặt cô trong ngực. Mà cô nghe được tiếng hít thở cực kỳ rõ ràng của người đàn ông, dường như là đang cực lực nhẫn nại cái gì?

"Cao Dật, thực xin lỗi." không biết vì cái gì cô lại muốn nói câu xin lỗi, có lẽ bởi vì, cô đã làm anh thất vọng rồi đi.

"Là bởi vì Tiểu Vũ Điểm sao?" Cao Dật nâng cằm Hạ Nhược Tâm lên, đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy người phụ nữ đang run bần bật trong lòng ngực này, anh đã sớm nghĩ tới, một người phụ nữ không nơi nương tựa, một người phải bán máu mới có thể đi cứu được con gái của mình, thì sẽ phải dùng loại biện pháp nào mới có thể thanh toán được nhiều tiền thuốc men như vậy.

"Ừ." Hạ Nhược Tâm gật đầu, cô khóc, cô rất ít khi khóc vì bản thân mình, bởi vì cô chịu khổ đã đủ nhiều rồi, chỉ là lúc này, cô vẫn cứ khóc, vẫn cứ tủi thân. "Lúc ấy không có ai giúp em, ai có thể cầu em đều đã cầu rồi, chỉ là vẫn không hề có người tình nguyện giúp em, cho nên, em chỉ có thể bán chính bản thân mình, bởi vì, em không thể nhìn Tiểu Vũ Điểm chết được."

"Con bé còn nhỏ như vậy mà, em đã không có đủ bản lĩnh để cho con bé một cuộc sống tốt, thì không thể lại khiến cho con bé mất mạng được."

"Cao Dật, em thực dơ bẩn, phải không?" Cô cười rất thê lương, nhưng mà, mặc kệ đã từng mất đi cái gì, cô đều không hề hối hận, bởi vì con gái của cô vẫn còn sống.

Cao Dật lắc đầu, vươn ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, "Làm sao có thể như vậy được? Em vẫn còn không tin anh, anh đã nói rồi, anh sẽ không để ý bất kỳ chuyện gì trong quá khứ của em, bất kể là chuyện gì,em có hiểu không?"

Anh dùng trán của mình chống lên trán của Hạ Nhược Tâm, thỉnh thoảng hơi thở sạch sẽ lại phun lên mặt cô, mà cô chỉ dám chớp chớp hàng mi dài, nhưng rơi vào trong mắt của người đàn ông kia lại chính là đau lòng, anh thật sự không hề ghét bỏ, không hề khinh thường.

"Tin tưởng anh, Nhược Tâm, mặc kệ trước kia đã xảy ra chuyện gì, em vẫn luôn là Hạ Nhược Tâm, bởi vì anh cũng không hề sạch sẽ, như vậy không phải rất tốt sao?" Anh để cho Hạ Nhược Tâm dựa vào bả vai của mình, khóc đi, khóc được như vậy rồi, so với khóc nghẹn ở trong lòng còn tốt hơn.

Vào lúc này, ai có thể trách cứ cô được đây, ai có lý do mà chỉ trích cô đây, và ai có tư cách mà chỉ trích cô, cô đã quá vất vả rồi, một người phụ nữ có thể làm được như này, cũng đã đủ làm người khác rung động, ai có thể nhẫn tâm được chứ.

Mà anh, lại càng không thể, bởi vì, anh thật sự, thật sự yêu thượng người phụ nữ này, cũng yêu thương đứa bé đáng yêu kia.

"Nhược Tâm, cho anh một cơ hội, học cách tin tưởng anh, chúng ta cho Tiểu Vũ Điểm một gia đình, anh cần em, em không phát hiện rằng anh rất hạnh phúc sao?" Anh đặt tay lên mặt Hạ Nhược Tâm, thỉnh thoảng lòng bàn tay lại vuốt ve mặt cô.

Hạ Nhược Tâm cúi đầu, sau đó vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, cô vẫn không hề trả lời. Không ai biết trước được tương lai, từ trước tới nay đều không ai có thể chi phối được.

Cô muốn thử một lần, muốn cho Tiểu Vũ Điểm một gia đình, cũng muốn hạnh phúc, có thể như vậy chứ? Như vậy thật sự không ích kỷ sao?
 
Chương 386


"Không cần nghĩ nhiều, anh sẽ không ép buộc em, anh sẽ cho em thời gian." Cao Dật lấy tay áo của mình lau khô nước mắt trên mặt Hạ Nhược Tâm, sau đó lại nói với cô, anh không muốn khiến cô cảm thấy áp lực quá lớn khi tiếp nhận tình yêu của anh.

Môi Hạ Nhược Tâm hơi hơi giật, vẫn còn chuyện muốn nói, nhưng lại không nói nổi thành lời, đúng lúc này, cô vừa cúi đầu, lại đúng lúc nhìn thấy Tiểu Vũ Điểm đứng ở cửa.

"Chú, mẹ, Tiểu Vũ Điểm đói bụng, đói bụng." cô bé ôm búp bê, đang tủi thân nhìn bọn họ, người lớn thật là, chỉ biết ôm tới ôm lui, làm cô bé đói bụng.

Cao Dật vội vàng buông Hạ Nhược Tâm ra, lúc này mới bế tiểu gia hỏa đứng ở cửa đang chu cái miệng nhỏ lên, "Đâu chỉ con đói, chú cũng đói nha." anh ôm cô bé đi ra ngoài, một tay thuận tiện bưng cái khay kia lên.

Hạ Nhược Tâm xoay người, vội vàng bưng trà đã rất ngon từ trong phòng bếp ra ngoài, mà trong mắt cô và Cao Dật đều có ý cười, bên môi cũng là nụ cười nhàn nhạt.

Kỳ thật, có lẽ quyết định này thật sự giống như anh nói, không hề khó.

Tình cảm của bọn họ có lẽ không đủ kịch liệt, không đủ nồng liệt, cũng không đủ kinh thiên động địa, thề sống chết có nhau, nhưng, lại là ở trong từng chút từng chút quan tâm và yêu thương mà xây đắp nên, không có thương tổn, cũng không có đau khổ, bọn họ có thể sống thật hạnh phúc, chỉ cần có thể vĩnh viễn như vậy.

Mà lúc này ở trên tầng 18, tòa nhà của tập đoàn họ Sở, một đôi chân to bước đi cực nhanh, sau đó là một người người đàn ông đang vặn mi tâm của mình, trong tay ôm một đống lớn tư liệu, thỉnh thoảng bụng anh lại xấu hổ kêu lên, ục ục......

"Kêu cái rắm!" Anh quát cái bụng mình một tiếng.

Sau đó bớt thời giờ nhìn đồng hồ trên tay mình một chút, lúc này, hẳn là giờ tan tầm, hẳn là ăn cơm, hẳn là về nhà, nhưng mà anh vẫn phải ở chỗ này đáng thương làm thêm, bụng anh thật sự rất đói rồi, rất muốn ăn cái gì đó, nhưng mà anh họ của anh bây giờ chẳng khác nào một người máy, cũng không muốn thả anh đi, anh cũng rất bất đắc dĩ.

Đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc ra, anh cũng không hề gõ cửa, như vậy là anh đã đủ nể tình rồi, hiện tại anh chỉ là đẩy thôi, mà không phải là đá.

Chất toàn bộ đống tư liệu trong tay lên bàn làm việc của Sở Luật, mà tổng giám đốc Sở, lúc này vẫn đang bình tĩnh gõ máy tính ở một bên.

Anh không thấy mệt sao? Mỗi ngày đều như thế này, anh không nhớ đến người vợ ôn nhu kia của mình sao, không nhớ gia đình sao? Từ sau khí đứa bé kia mất đi, anh liền trở nên như thế? U mê, hay là điên rồi?

"Anh họ, 5 giờ rồi." anh nhắc nhở.

"Ừ," mà Sở Luật chỉ nhàn nhạt lên tiếng.

"Anh họ, anh có thấy đói bụng không?"

"Không đói bụng." Sở Luật nhanh chóng gõ một chuỗi mệnh lệnh, sau đó lại xoay ghế dựa một chút, cầm tài liệu trên bàn lên xem, dường như mỗi một ngày, anh đều như thế, đã sớm quên mất bây giờ đã là thời gian tan tầm rồi, ở cái công ty này, không ai có thể so với tổng giám đốc bọn anh, thời gian tăng ca rất nhiều, lại còn không có tiền tăng ca, bởi vì, anh là ông chủ.

"Chuyện là, anh họ, em tan làm đây, em đói bụng rồi." Đỗ Tĩnh Đường hữu khí vô lực ngồi xuống sô pha, ục ục, bụng của anh lại rất phối hợp kêu một chút.

Sở Luật ngẩng đầu lên, nheo lại đôi mắt đen có chút ánh sáng vụn vặt, "Anh không bảo em phải tăng ca." nói xong, anh lại quay trở lại công việc của mình, có lúc, thật là mạnh mẽ như người máy rồi.

Đỗ Tĩnh Đường trợn mắt lên một chút, nói vậy chẳng khác nào chưa nói, ông chủ còn chưa đi, anh có thể đi sao?
 
Chương 387


Sở Luật nhìn nhìn đồng hồ treo tường, "Ừ, thời gian cũng không còn sớm nữa." mở di động của mình, trên màn hình đã có vài cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là từ một người gọi tới, đây là số máy cá nhân của anh, ngoại trừ người bên ngoài kia, căn bản là không có mấy người biết.

"Đi thôi." anh cầm lấy quần áo ở một bên rồi đứng lên, đi ra ngoài, anh không định trở về, nhưng, cuối cùng vẫn phải trở về, anh không hề quên, trong nhà còn có trách nhiệm của anh, còn có người vợ chờ anh.

Không biết từ khi nào, đối anh mà nói, đã có thể dùng từ trách nhiệm để nói tới Lý Mạn Ny, hiện tại anh chỉ muốn cô sớm có một em bé, như vậy, có phải anh sẽ có thể cảm thấy nhẹ nhàng một chút hay không, có phải sẽ có thể không bị áp lực như vậy hay không.

Sở Luật anh, thế nhưng lại có một ngày trở thành một công cụ để sinh con, ngẫm lại đúng là đủ châm chọc.

Đỗ Tĩnh Đường chống một tay dưới cằm, trong mắt hơi hơi mang theo một ít suy tư, dường như anh họ của anh đã thay đổi rồi, biến càng thêm trầm mặc hơn trước kia, dường như anh rất mệt mỏi, mà anh thấy được Sở Luật vừa mặc quần áo, lại vừa theo thói quen làm động tác nhéo ấn đường.

Sở Luật lái xe, lúc mở cửa xe ra, xe lại đã dừng trước cổng một bệnh viện, anh ngây ngốc nhìn cổng bệnh viện, cuối cùng chỉ là mấp máy môi mỏng, lại một lần nữa lái xe đi, đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa rồi.

Về tới Sở gia, Lý Mạn Ny săn sóc cầm cặp tài liệu trong tay anh, mà Sở Luật cũng là đứng nhìn người vợ hoàn mỹ của mình, đột nhiên, lại có cảm giác thật sự thiếu đi cái gì.

Cuộc sống của bọn họ trôi qua từng ngày từng ngày, cũng không có quá nhiều tình cảm mãnh liệt, anh vẫn cưng chiều cô như cũ, cô muốn cái gì anh sẽ cho cô cái đó, cô muốn một đứa bé nữa, anh cũng có thể cho cô một đứa bé nữa, tất cả đều như là trách nhiệm của anh.

Ban đêm, một phòng tràn ngập không khí ôn hòa, khi tất cả mọi thanh âm đã dừng lại, Sở Luật mới xoay người rời khỏi thân thể của Lý Mạn Ny, mà Lý Mạn Ny mới vừa thỏa mãn dựa vào trong lòng ngực anh, "Luật, anh nói lần này chúng ta sẽ có đứa bé không?" Tay cô đặt ở trên bụng của mình, hẳn là sắp có rồi đi, bọn họ nỗ lực tạo người như vậy, không có khả năng lại không có.

"Sẽ có." Sở Luật vòng tay ôm lấy bả vai trần trụi trắng nõn của Lý Mạn Ny, ánh mắt lại có chút u ám, bọn họ làm mấy chuyện trên giường như này, từ trước tới nay đều là như thế, thân thể anh không hề thấy thỏa mãn, trong lòng lại càng không có, luôn là cảm giác thiếu thốn quá nhiều, thiếu đi cái mà anh muốn nhất, mà anh cũng tự hiểu rõ, trước đây anh đã có được, thật sự đã được trải qua.

Chỉ là, hiện tại lại thất lạc mất rồi.

Đến nỗi đứa bé, anh cũng muốn, chỉ cần có đứa bé, loại cảm xúc sai lệch này, có lẽ phải kết thúc thôi.

"Ngủ đi." Sở Luật ôm Lý Mạn Ny vào trong lòng ngực, nhắm hai mắt lại, mãi đến một lúc lâu sau, người phụ nữ trong lòng ngực đã ngủ rồi, nhưng anh vẫn không hề có nửa phần buồn ngủ.

Trong lúc cúi đầu, dưới ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ đầu giường, anh nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của người phụ nữ trong lòng ngực, dường như lại thấy được một khuôn mặt khác, một gương mặt đã từng hạnh phúc nằm trong lòng ngực của anh, lại bị anh tàn nhẫn giết chết.

Anh lắc đầu, sao anh lại nghĩ tới người phụ nữ kia, người phụ nữ kia không đáng, vĩnh viễn không đáng.
 
Chương 388


Chỉ là, rõ ràng biết là không đáng giá, nhưng vì sao anh vẫn còn muốn nhớ đến, dường như là mỗi ngày đều suy nghĩ, người mà anh không muốn nhớ đến, nhưng trong lòng anh lại vẫn luôn nghĩ đến, đây là vì sao, rốt cuộc là vì sao?

Không có ai có thể trả lời anh, mà anh, lại càng không thể.

Bóng đêm sâu đậm, luôn có một vài người khó ngủ, mà người đàn ông nằm trên giường lúc này, chỉ là mở to chính mình một đôi phức tạp quá phận mắt đen, vẫn luôn mau tới rồi hừng đông thời gian, mới mơ hồ ngủ rồi.

Lý Mạn Ny thất vọng đi ra khỏi bệnh viện, tay cô đặt ở trên bụng, gần đây cô vẫn luôn thích ngủ, cũng hơi hơi nôn khan, cô vui mừng như điên cho rằng mình đã có, lòng ngập tràn hy vọng đi đến bệnh viện kiểm tra, nhưng mà, kết quả vẫn lại làm cô thất vọng, cô không có, cô chỉ là ăn đến hỏng bụng mà thôi.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, tại sao đã lâu như vậy rồi, mà cô vẫn không mang thai đứa bé, mà rốt cuộc đến khi nào cô mới có thai đây.

Cô ngồi trên xe, cũng không hề phát hiện, một đôi mắt vẫn luôn luôn nhìn chằm chằm cô, lộ ra ánh mắt u ám lạnh lùng giống như chim ưng tàn nhẫn bắt được con mồi.

Xe dừng lại, Lý Mạn Ny xuống xe, cô ngẩng đầu, mà tòa biệt thự hai tầng trước mắt này, là nơi cô đã ở bốn năm, vẫn quạnh quẽ như vậy, đúng là thiếu mất một đứa trẻ, nếu có một đứa trẻ, vậy thì chuyện gì cũng có thể giải quyết.

Mà hai vợ chồng nhà họ Sở cũng đã lâu không tới đây, có lẽ là bởi vì nguyên nhân kia, cho đến bây giờ bọn họ cũng vẫn chưa hết đau thương, dù sao cũng là đứa cháu trai họ đã mong bốn năm trời, trong lúc nhất thời bọn họ thật là không có cách nào tiếp nhận, vốn dĩ đã là rất mong cháu trai ròi, đột nhiên nói không có là không có luôn, cho nên mới càng cần nhiều thời gian hơn, mà thời gian ít nhiều, khả năng sẽ có một đến, chỉ là một đứa trẻ khác, dường như vẫn cứ là xa xa không hẹn.

Một bóng người chậm rãi tiếp cận cô, giọng nói có chút âm dương quái khí vang lên, "Sở phu nhân, chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi?"

Lý Mạn Ny vội vàng quay đầu lại, trong nháy mắt sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, "Là ông?"

Mà đứng phía sau cô là một người người đàn ông, tuy rằng người đàn ông này mặc tây trang phẳng phiu, nhưng lại cao không đến một mét bảy mươi, người cũng gầy ốm, xương gò má cao cao nhô ra, còn có cặp mắt kia quá mức âm lãnh, nháy mắt đã khiến cho người ta cảm nhận được một loại hơi thở sợ hãi, mà vừa nhìn thấy người đàn ông này, đã biết ông ta tuyệt đối không phải là một người tốt.

Lúc này, khóe miệng ông ta hiện lên nụ cười đầy âm mưu, "Là tôi, không thể tưởng tượng được, bốn năm qua đi, Sở phu nhân vẫn xinh đẹp giống như trước đây, một chút cũng không thay đổi." đôi mắt ông ta không có hảo ý nghiêm túc đánh giá Lý Mạn Ny từ trên xuống dưới, lộ ra một loại tham lam cuồng loạn đối với thân thể của cô.

Đẹp, thật đúng là rất đẹp, người phụ nữ của Sở Luật, quả nhiên là không tồi, trước đây như vậy, bây giờ cũng thế, chỉ là...... Nghĩ tới chuyện gì, trong nháy mắt, ánh mắt của ông ta bắn ra một loại hận ý cực kỳ mãnh liệt.

"Thu hồi ánh mắt ghê tởm của ông lại." Lý Mạn Ny lui về phía sau một bước, vô cùng chán ghét ánh mắt ông ta đang nhìn mình, có cảm giác giống như ông ta đang dùng đôi mắt của mình lột sạch quần áo trên người cô.

"Ghê tởm?" Người đàn ông kia cười lạnh một tiếng, "Sở phu nhân, nếu tôi ghê tởm, vậy cô thì sao? Cô cho chồng mình uống thuốc bốn năm, cô không hề có cảm giác chính mình ác độc ghê tởm sao? Ngay cả chồng của mình cũng dám làm hại, người phụ nữ như cô, còn mong được đàn ông yêu sao, nói tôi ghê tởm, tôi thấy cô mới là ghê tởm, cô nói đi, có phải hay không, Sở phu nhân xinh đẹp?" Từng câu từng chữ ông ta nói, lại lập tức làm cho lòng của Lý Mạn Ny như bị đóng băng, có một loại lạnh lẽo ập tới, đau đến tận xương tủy.
 
Chương 389


"Không phải anh nói, đây không phải là độc, chỉ là thuốc làm dịu cảm xúc của anh ấy sao?" Lý Mạn Ni không khống chế được hét lên, hai tay của cô ta nắm thật chặt, nếu như thời gian có thể quay lại, tuyệt đối cô ta sẽ không tin tưởng chuyện hoang đường của anh ta, khi đó cô ta quá mức sợ hãi, sợ hãi hôn nhân của mình sẽ bị phá hư, bời vì Sở Luật yêu Hạ Dĩ Hiên, hận Hạ Nhược Tâm, mà cô ta không biết mình trong lòng anh là gì, cho nên, mới tin tưởng như vậy, cái người đàn ông đột nhiên xuất hiện.

Anh ta nói anh ta có thể giúp cô ta, cho nên, anh ta cho cô ta thuốc, để cho mỗi ngày cô ta cho vào cà phê của Sở Luật, có thể để tâm tình của anh nhẹ nhàng, cũng trợ giúp giấc ngủ, vừa cho đã bốn năm, mà Sở Luật thực sự cũng không có xuất hiện ý nghĩ khác, trong hôn nhân của bọn họ, anh sủng cô ta, đối với cô ta rất tốt, nhưng cô ta vẫn không biết anh có yêu cô ta không.

Có lẽ, từ lúc mới bắt đầu cô ta đã biết, anh cũng không thương cô ta, cho nên mới tin tưởng chuyện hoang đường của người đàn ông này.

Cô ta hạ thuốc, không phải độc.

Tuyệt đối không phải.

Mà người đàn ông lại phá lên cười, ở trước mặt của anh ta, Lý Mạn Ni cảm giác mình thật sự vô cùng ngây thơ ngu ngốc, sao lúc ấy cô ta lại tin tưởng anh ta, sao mà khi anh ta nói tới một chữ độc, để cho cô ta sợ hãi đến gần như thét lên điên cuồng.

Uống bốn năm cà phê như thế, Luật, anh thật sự không có chuyện sao?

Sẽ không, sẽ không, anh vẫn luôn rất khỏe mạnh, không khả năng sẽ có chuyện. Nhất định là người đàn ông này lừa cô ta.

"Anh không cần gạt tôi, hiện tại cũng không phải cổ đại, còn hạ độc gì?" Lý Mạn Ni nghĩ tới đây, lại hất cằm của mình lên, để cho mình không đến mức bị người đàn ông này bắt lấy nhược điểm, chỉ là cô ta không biết, người đàn ông này đã sớm cầm được yếu điểm nhất của cô ta, cũng là thứ cô ta sợ nhất, anh ta có thể nắm cô, chặt đứt hô hấp của cô ta.

"Thật sao?" Hai tay người đàn ông vòng trước ngực cười lạnh: "Như vậy, Sở phu nhân cao quý xinh đẹp, nếu như tôi nói cho chồng cô biết chuyện này, cô nói anh ta có tin hay không?"

Mà trái tim Lý Mạn Ni đột nhiên xiết chặt, hừ một tiếng: "Đương nhiên là anh ấy sẽ không tin tưởng." Chỉ là, ánh mắt của cô ta hơi né tránh một chút, Sở Luật, thiên tính là một người nghi người, không có lửa làm sao có khói, có lẽ anh sẽ không tin tưởng, nhưng không có nghĩa là anh sẽ không hoài nghi, anh không phải một kẻ ngốc, anh là một thương nhân, một thương nhân cực kỳ thành công.

Cho nên, lúc này mặt ngoài Lý Mạn Ni bình tĩnh, kỳ thật đã hơi chột dạ, bời vì cô ta không biết, thật sự là không biết.

"Vậy, Sở phu nhân, chúng ta thử một chút đi, nhìn xem Sở Luật tin tưởng tôi, hay là tin tưởng người phụ nữ dịu dàng thiện lương như cô?" Nói bốn chứ dịu dàng thiện lương, người đàn ông khinh thường, tất cả đều là giả vờ, kỳ thật, tâm kế của người phụ nữ này nhiều đến nỗi để cho người ta không tưởng tượng nổi.
 
Chương 390


"Nếu như có người biết, thiếu phu nhân Sở thị lại đi hạ thuốc chồng mình, không biết, như vậy có thể để danh tiếng Sở phu nhân cao hơn một chút hay không, tuy nhiên, bây giờ danh tiếng cô đã rất cao."

"Một người phụ nữ được Sở Luật nâng trong lòng bàn tay, sẽ để cho rất nhiều người hâm mộ và ghen tỵ, mà cô tin không?" Người đàn ông quay đầu nhìn: "Kết quả của cô so với Hạ Nhược Tâm còn thảm hơn, còn đáng thương hơn."

Người đàn ông từng bước từng bước tiếp cận, anh ta đi cực chậm, mà khóe miệng của anh ta mạng nụ cười đắc ý, anh ta đang đợi, đang đợi người phụ nữ này phản ứng, nhất định là sẽ không để cho anh ta thất vọng, mà ngẫm lại, anh ta hưng phấn, anh ta kích động, anh ta liền...

Toàn thân run rẩy.

Hai tay Lý Mạn Ni dùng sức nắm lại, khi thân thể của người đàn ông tiến về phía trước lần nữa, lòng của cô ta thấp thỏm không thôi, cái đó là sợ hãi, tâm tư sợ hãi, cuối cùng bắt đầu sụp đổ, không thể, cô ta tuyệt đối không thể.

"Chờ một chút!" Cô ta vội vàng gọi anh ta lại, cắn răng nói, "Rốt cuộc anh muốn thế nào, anh nói đi, anh muốn bao nhiêu tiền?"

Cô ta dùng sức hít một hơi, cô ta không thể gặp nguy hiểm, nếu không, cô ta biết mình sẽ biến thành Hạ Nhược Tâm thứ hai, mà chuyện như vậy, so với giết cô ta còn thống khổ, còn khiến cô ta khó mà chịu đựng.

"Như vậy được rồi, Sở phu nhân." Người đàn ông xoay người, nụ cười trên mặt chắc chắn, anh ta biết, Sở phu nhân cao quý sẽ không để cho thanh danh của mình bị bất kỳ tổn thương.

Bời vì, cô ta yêu Sở Luật, nhưng, cô ta càng yêu chính mình.

Người đàn ông đi từng bước trở lại, mà tâm lý Lý Mạn Ni lại càng ngày càng khẩn trương, đều do cô ta nhất thời tham lam, để cho mình rơi vào cấp độ đáng sợ như vậy, thậm chí bất lực đánh trả.

Người đàn ông đứng ở trước mặt Lý Mạn Ni, từ trên cao nhìn xuống Lý Mạn Ni, mà ánh mắt như thế, để Lý Mạn Ni không thoải mái đứng lên, cô ta gần như hét ra tiếng.

"Anh mau nói, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh muốn bao nhiêu tiền mới có thể buông tha tôi?" Giọng cô ta lớn hơn một chút, cũng may hôm nay giúp việc đều đi, nếu không, nàng thật không biết, mình bây giờ đến cùng muốn làm sao.

"Tiền, tôi có, cho nên tôi không muốn." Ánh mắt người đàn ông một mực rơi vào mặt cô, sau đó dời tới bộ ngực cô ta bời vì khẩn trương mà thỉnh thoảng phập phồng.

"Vậy anh muốn cái gì?"Mặt Lý Mạn Ni đều có chút trắng bệch, bị người uy hiếp, là lần đầu tiên với cô ta, cũng không thể nào là lần cuối cùng, người đàn ông này như một con rắn độc, đã quấn chặt ở trên cổ của cô ta, hơn nữa còn càng quấn càng chặt, thậm chí, để cho cô ta không thể thở nổi.

"Tôi muốn cái gì, muốn cái gì?" Người đàn ông đột nhiên đưa tay ra, đụng vào mặt Lý Mạn Ni, quả nhiên là người phụ nữ của Sở Luật, da thịt đều tốt như vậy.

"Rốt cuộc anh muốn cái gì?" Lý Mạn Ni lui về sau một chút, đối với cái chạm của anh ta chỉ là cảm giác buồn nôn, mà nhìn chán ghét không chút che giấu trong mắt Lý Mạn Ni, người đàn ông cười càng thêm ngông cuồng, cũng càng thêm biến quá.

"Tôi muốn thử mùi vị người phụ nữ của Sở Luật, cô sẽ cho tôi sao?" Ánh mắt của anh ta lại đặt trên ngực Lý Mạn Ni, ngoài miệng nhếch lên độ cong vô cùng tà ác, anh ta muốn không phải tiền, đương nhiên là muốn thân thể của cô ta.

"Anh thật vô sỉ!" Lý Mạn Ni nghe xong, nhất thời giờ tay của mình, đánh về phía người nam, chỉ là, cô ta quên đi, không phải mỗi người đều như Hạ Nhược Tâm, dễ khi dễ như vậy, nhưng mặc cho có người đánh không đánh lại, mắng không mắng lại, trên đời này sẽ có rất nhiều người không ăn bộ dạng này của cô ta, càng không thương hương tiếc ngọc.

Tay Lý Mạn Ni còn không có chạm đến mặt người đàn ông, đã bị tay của người kia túm lại: "Lý Mạn Ni, tôi không phải Sở Luật, sẽ không coi cô như bảo bối, tôi muốn là thân thể của cô, nếu như cô không muốn cho, tôi cũng không miễn cưỡng, bời vì, tôi không muốn người phụ nữ không cam tâm tình nguyện."
 
Chương 391


"Còn có, coi trọng tay của cô, tôi không thích phụ nữ động vào mặt của tôi, cho dù là nhẹ nhàng sờ một chút cũng không được." Anh ta đột nhiên quăng tay Lý Mạn Ni ra, đã mất đi một chút kiên nhẫn.

Mà Lý Mạn Ni xoa cổ tay bị đau, oán hận nhìn anh ta chằm chằm, từ nhỏ đến lớn, cô ta đều là bảo bối bị tất cả mọi người nâng trong lòng bàn tay, cho tới bây giờ đều không có nhận qua ủy khuất như vậy.

Nước mắt của cô ta không ngừng đảo quanh hốc mắt, chẳng qua, người đàn ông này như anh ta nói, không có nửa phần thương tiếc với cô ta.

"Cô đồng ý thì làm, nếu như không đồng ý, cô có thể chờ đợi hậu quả" Người đàn ông nhếch khóe môi, quay người rời đi. Mà mỗi khi anh ta đi một bước, tâm Lý Mạn Ni sẽ càng co rút.

Cô ta cắn môi của mình, nước mắt không ngừng rơi xuống, từng giọt từng giọt, chỉ là, khiến cô ta nuốt trong bụng.

Cô ta cắn môi của mình, nhìn thoáng qua biệt thự Sở gia sau lưng, sau cùng xoay người, theo sau lưng người đàn ông kia, cô ta căn bản không thể cự tuyệt, cho dù khuất nhục lớn hơn nữa, cô ta đều muốn giữ nơi này, thân phận của cô ta, tình cảm của cô ta, còn có Sở Luật.

Mà khóe môi người đàn ông phía trước càng giương lên một chút.

Quả nhiên là phụ nữ thông minh, sẽ làm chuyện thông minh

Sắc mặt Lý Mạn Ni tái nhợt mở cửa phòng mình, hai tay của cô ta vòng lấy chính mình, môi đỏ đã bị cắn ra từng dấu răng, cô ta vội vàng chạy vào trong phòng tắm, thậm chí ngay cả quần áo cũng không có cởi, cô ta ngẩng đầu, để nước nóng không ngừng tát vào mặt của mình, mà cô ta thì không ngừng nắm chặt lấy áo trước ngực, như là muốn xe nát bộ đồ này, cũng là xé nát chính mình.

Mà trên người của cô ta, khắp nơi đều có thể thấy dấu vết xanh tím, cô ta cảm giác mình thật sự vô cùng bẩn, làm sao cũng rửa không sạch dấu vết và hơi thở của người đàn ông kia.

Đột nhiên, cô ta ngồi xuống, bịt lấy miệng của mình khóc rống lên, cô ta thật sự muốn chết, tay của người đàn ông kia, thân thể của anh ta, chỉ cần nhớ tới, cô ta đều hận muốn xé xác người kia.

Che mặt mình lại, cô ta gào khóc lớn, cảm giác rất ủy khuất, mà cô ta không ngừng lắc đầu, chuyện này, không thể để người khác biết, nhất định không thể, nếu không, cô ta thật sự bị hủy.

Ban đêm, như là thực hiện nghĩa vụ, Sở Luật cởi bỏ quần áo của mình, xoay người nằm trên người Lý Mạn Ni, mà Lý Mạn Ni lại yếu ớt lắc đầu: "Luật, hôm nay không được, em có chút không thoải mái."

Sở Luật "ừ" một tiếng, nằm ở một bên, sắc mặt trầm tĩnh, cũng không có gì đặc biệt, hiện tại đối với anh mà nói, muốn hay không, cũng không đáng kể.

Lý Mạn Ni mở to đôi mắt vô thần, cô ta nghiêng mặt qua, nhìn người đàn ông ngủ ở bên cạnh mình, lại dựa vào anh thật chặt, muốn cách anh càng gần, như vậy có lẽ sẽ quên cái chuyện để cho cô ta cảm giác đáng sợ, chỉ là, giống như tất cả đều vô dụng, cô ta vẫn nhớ rõ, tay người đàn ông kia chạm vào ngực cô ta, môi buồn nôn kia chạm qua môi cô.

Cô ta bịt kín miệng mình, thật sự có một loại cảm giác buồn nôn.

"Làm sao vậy, cần anh đưa em tới bệnh viện không?" Sở Luật mở ra cặp mắt của mình, ôm cô ta vào trong ngực mình, giống như, hôm nay cô ta có chút không đúng, chẳng qua, khả năng như cô ta nói, có chút không thoải mái.
 
Chương 392


"Không có việc gì, em chỉ cần ngủ một chút là được." Lý Mạn Ni vội vàng nở nụ cười, cô ta còn muốn để người ta biết tình huống thân thể của mình, một thân tím xanh, ngu ngốc cũng sẽ không tin tưởng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, liếc một chút là biết rõ.

Sở Luật nhấc tay của mình lên, đặt trên trán cô ta, phát hiện nhiệt độ bình thường, mới dùng chăn mền bao lại hai cái, ngủ đi, anh nhẹ nhàng vỗ vai người phụ nữ trong ngực, cho cô ta một không gian ấm áp, chỉ là, thân thể hai người càng thêm gần, lần này, tâm lại xa hơn.

Lý Mạn Ni có chút thất thần bưng cà phê trong tay, cô ta đã sớm không dùng thuốc kia, sẽ không sao chứ, cho nên, nhất định là người đàn ông kia lừa cô ta, căn bản Sở Luật không có trúng độc, đúng vậy, không có, đây là thời đại gì, chẳng lẽ trúng độc lại không tra được, hàng năm anh đều đi kiểm tra người, cho nên nhất định là cô ta bị lừa.

Cô ta an ủi chính mình, không ngừng an ủi chính mình như thế.

Cô ta đến gần văn phòng Sở Luật, đặt cà phê ở trên bàn của anh, hiện tại cô ta luôn bám theo anh, bời vì, cô ta sợ, sợ người đàn ông kia sẽ lại đến tìm cô ta, chỉ là, mấy ngày trôi qua, chuyện cô ta lo lắng, giống như vẫn không có phát sinh, giống như, chẳng qua ngày đó, là giấc mộng đáng sợ mà thôi.

Một tay Sở Luật lật tài liệu trong tay, một tay cầm cà phê lên, sau khi uống một ngụm, lại hơi nhăn mày của chính mình.

"Làm sao vậy, có phải quá nóng hay không?" Lý Mạn Ni thấy anh hơi nhíu lông mày, anh uống cà phê như là uống nước, sẽ rất ít xuất hiện vẻ mặt như thế.

"Không có việc gì." Sở Luật để cà phê lại trên bàn, sau đó tiếp tục nhìn tư liệu: "Mạn Ni, có phải hôm nay trong cà phê tăng thêm đường không?"

Mà Lý Mạn Ni lắc đầu: "Không có." Cô ta pha cà phê nguyên chất, bởi vì cô ta biết, xưa nay Sở Luật uống cà phê không uống thêm đường.

"Vậy tại sao không có đắng như trước kia?" Sở Luật nói xong, lại bưng cà phê trên bàn lên uống, đúng là không có cay đắng như trước, có lẽ là đã quen đắng, đột nhiên thay đổi, để anh có loại không quen.

Lý Mạn Ni sững sờ, sắc mặt khẽ biến, cô ta vội vàng cúi xuống, không cho Sở Luật phát hiện sự bất an của cô ta: "Có thể là bởi vì em đổi cà phê khác, em đi pha cho anh ly nữa."

Cô ta vội vàng cầm lấy tách đi ra ngoài, mà cước bộ lộ vẻ hoảng loạn.

"Mạn..." Sở Luật vừa muốn nói, anh không muốn, chỉ là Lý Mạn Ni đã chạy ra cửa, nên anh đành ngậm miệng, nếu như cô muốn pha thì để cô pha.

Lý Mạn Ni đứng trong phòng giải khát, lại cẩn thận pha một ly cà phê mới, chỉ là cô ta biết, cho dù cô ta pha thế nào, đều không thể pha ra hương vị Sở Luật muốn, loại thuốc này, cô ta đã ném đi toàn bộ.

Đi ra ngoài lần nữa, ánh mắt của cô ta hơi mang theo một chút ảm đạm, gặp một người.

"Ôi, chị dâu..." Phía sau vang lên vài tiếng, cô ta đều không có phản ứng, vẫn không ngừng đi về phía trước, mà Đỗ Tĩnh Đường chỉ đặt tay lên đầu mình, nhẹ nhàng mái tóc đen dày, gần đây mấy người này sao vậy?

Anh họ thay đổi, Lý Mạn Ni cũng thay đổi, hai người kia thế nào cũng thấy kỳ lạ.
 
Chương 393


Sở Luật bưng tách cà phê mà Lý Mạn Ni đặt trên bàn, uốg một ngụm.

"Thế nào, lần này tốt hơn chưa?" Lý Mạn Ni cười hỏi, nhưng mà, trong mắt cô lại có chút phức tạp, cô đã đổi loại cà phê đắng hơn, không biết anh có phát hiện hay không.

"Ừ, được rồi." Sở Luật cầm tách cà phê, không nói gì thêm, thật ra, mùi vị vẫn giống như trước, tuy rằng đắng hơn, nhưng lại không có mùi vị mà anh muốn, cảm giác cay đắng lúc trước, anh đã quen rồi, cho nên lần này cũng không cảm thấy tách cà phê này đắng.

"Hôm nay muốn ăn cơm ở đâu?" Sở Luật nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, nếu là lúc trước thì anh còn phải làm việc, nhưng mà bây giờ Lý Mạn Ni đã không giống như lúc trước nữa rồi, dù sao thì cô cũng vừa mới sẩy thai, không thể bị đói.

"Ở đâu cũng được, anh nói sao thì em nghe vậy, hôm nay nghe lời anh." Lý Mạn Ni có chút thất thần, thật ra, cô ăn không vô, nhưng mà cô không muốn làm cho Sở Luật nghi ngờ, cho nên cô chỉ có thể kiên trì ăn.

"Mạn Ny, chúng ta là vợ chồng, nếu có chuyện gì, em có thể nói cho anh biết." Đột nhiên Sở Luật lên tiếng, đôi mắt trầm tĩnh nhìn về phía cô, anh không phải người mù, cũng không phải là không có cảm giác, gần đây đúng là Lý Mạn Ni có hơi khác thường.

"Không có, chỉ là em quá mệt thôi." Lý Mạn Ni vội vàng phủ nhận, trong lòng cũng nặng nề hơn, gần đây cô không cố gắng giả vờ, cho nên đã bị Sở Luật phát hiện, sao cô lại quên chứ, Sở Luật là người đàn ông thông minh đến cỡ nào, anh có sức quan sát rất đáng sợ, sau này cô phải cẩn thận hơn mới được.

Sở Luật đặt tách cà phê lên bàn, đương nhiên là một lát nữa sẽ có người đến dọn, anh cầm áo khoác của mình rồi đi tới bên cạnh Lý Mạn Ni, tay vòng qua vai cô theo thói quen, "Đi thôi, anh dẫn em đi ăn."

"Dạ." Lý Mạn Ni khẽ gật đầu, sau đó đi theo anh ra ngoài, mà tất cả nhân viên trong công ty đều hâm mộ Lý Mạn Ni, đúng là người phụ nữ hạnh phúc mà, tổng tài đối xử tốt với cô ấy quá.

Bên trong đại sảnh nhà hàng cơm Tây, hôm nay không có nhiều người cho lắm, đúng lúc tạo cho bọn họ khung cảnh ăn cơm tĩnh lặng.

"Sao vậy, không ngon sao?" Sở Luật buông dao nĩa, hỏi người đang ngồi đối diện, hôm nay Lý Mạn Ni ăn rất chậm, anh nhớ cô rất thích bò bít tết ở đây, cho nên mới cố ý dẫn cô tới, nhưng mà, nhìn dáng vẻ này của cô, ăn cơm mà lại đau khổ giống như đang uống thuốc vậy.

"A, không sao, ngon lắm, nhưng mà lâu rồi không đến ăn, cho nên em đã quên mất mùi vị rồi." Lý Mạn Ni ngẩng đầu lên, cười với Sở Luật, cho dù giả vờ đến cỡ nào thì nụ cười cũng có chút miễn cưỡng.
 
Chương 394


Lý Mạn Ni, mày nhất định phải bình tĩnh, hôm đó chỉ là ác mộng mà thôi, không thể nào lại có chuyện đó xảy ra, còn nữa, mọi chuyện đã qua rồi, người đàn ông đó cũng không thể xuất hiện nữa, không ai biết, đúng vậy, không có ai biết.

Cô bỏ một miếng thịt bò vào miệng, chín tám phần, đúng là kiểu mà cô thích, sau đó lại là một miếng khác, đúng vậy, vẫn là mùi vị trong ký ức của cô, cô không nên nghĩ đến những chuyện đáng sợ, cô chỉ cần nghĩ đến những chuyện hạnh phúc là được rồi.

Thấy cô tiếp tục ăn, Sở Luật mới ăn phần của mình, hai người không nói chuyện trên bàn cơm, giống như là thói quen đã tạo thành từ trước, không nói quá nhiều, chỉ tập trung ăn cơm mà thôi.

"Anh họ, hai người cũng ở đây à?" Trong không khí tĩnh lặng, đột nhiên truyền đến một giọng nói, và một tiếng anh họ đó, làm cho hai người biết được người đang đến là ai.

"Em cũng rất đói." Đỗ Tĩnh Đường chạy đến, đặt mông ngồi xuống bên cạnh bọn họ, cũng không thấy ngại khi quấy rầy không gian của vợ chồng người ta, Đỗ Tĩnh Đường búng tay nói, "Phục vụ."

Phục vụ lập tức chạy tới bên cạnh Đỗ Tĩnh Đường.

"Tiên sinh, cho hỏi ngài muốn dùng gì?" Giọng nói rất cung kính, làm cho người nghe cảm thấy hưởng thụ như đang làm vua.

"Một phần bò bít tết, cho tôi chín bảy phần, một ly rượu vang, được rồi." Sau đó lại chỉ vào Sở Luật, "Tính cho anh ấy." Mà Sở Luật chỉ ăn đồ của mình, ngay cả chớp mắt mà cũng không thèm chớp một cái.

Phục vụ nhớ kỹ rồi mới cúi người nói, "Mong ngài chờ một lát."

Đỗ Tĩnh Đường bắt chéo chân rồi nói. "Anh họ, anh sẽ không nhỏ mọn đến nỗi không mời em một bữa đúng không? Dù sao thì cũng không đắt, bứt một cọng lông của anh cũng có thể ăn được một trăm bữa rồi." Đỗ Tĩnh Đường chống tay nâng cằm mình lên.

"Dù sao thì cũng không phải lần đầu."

"Nếu em nói thêm một câu nữa, thì lập tức rời đi." Giọng nói thản nhiên của Sở Luật vang lên, Đỗ Tĩnh Đường nhàm chán bỏ tay xuống, thật ra ăn cơm với Sở Luật rất dễ bị khó tiêu, bởi vì ở anh không có một chút không khí thoải mái nào.

Rất nhanh, món mà Đỗ Tĩnh Đường gọi đã được đem lên, Đỗ Tĩnh Đường giống như là quỷ chết đói, chỉ hận không thể ăn bóc bằng tay, đúng là đói chết anh rồi, buổi sáng chưa ăn gì, bây giờ phải ăn cho no mới được, mà Sở Luật thì chỉ thản nhiên liếc Đỗ Tĩnh Đường, bởi vì thấy nhiều rồi nên không thể trách sao, ngược lại, tính tình của Đỗ Tĩnh Đường chính là như thế.

"Anh họ, anh đừng nhìn em, nhìn em anh cũng không no đâu." Đỗ Tĩnh Đường cười cười, anh không phải bò bít tết, nhìn anh làm gì? Nói xong thì lập tức dời mắt về phía đĩa thịt bò, không nghĩ nữa. Lúc này, không còn gì quan trọng hơn ăn hết.

Lý Mạn Ni ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ khi ăn của Đỗ Tĩnh Đường thì lập tức cười, người này, đúng là không để ý gì hết mà.

Mà ở một bàn khác cách bọn họ không xa, truyền đến cuộc đối thoại, "Phụ nữ bây giờ đúng là biết giả vờ mà, nhìn bên ngoài thì rất lương thiện, tại sao lòng dạ lại như thế chứ?"

Lý Mạn Ni cúi đầu ăn trong vô cảm, mỗi một miếng thịt bò đều rất khó nuốt.

"Ừ, nói rất đúng, đồng ý 100%." Đỗ Tĩnh Đường vừa ăn vừa đáp lời.

Người khách kia nói, "Sao cậu lại nói như thế, chẳng lẽ đã từng bị phụ nữ làm cho tổn thương sao?" Bởi vì hai bàn gần nhau cho nên bàn của người đó nghe thấy lời của Đỗ Tĩnh Đường rất rõ ràng.

Người ta đang nói chuyện với nhau, Đỗ Tĩnh Đường có trách nhiệm phải ăn, và còn hóng chuyện nữa.

"Không có, chỉ là cảm thấy nhàm chán cho nên phát biểu thôi."

"Thật ra vẫn còn không ít phụ nữ hoàn mỹ." Người khách đó nói, "Ví dụ như là vợ của Sở Luật đó, anh xem cô ấy ôn nhu thiện lương thế nào, hai người đó đứng chung, đúng là Kim Đồng Ngọc Nữ mà, bọn họ đã kết hôn bốn năm rồi, tình cảm vẫn tốt như vậy."
 
Chương 395


Bọn họ nói không nể nang ai, thế nhưng không biết rằng, Sở Luật trong miệng bọn họ đang ngồi cách đó không xa.

Đỗ Tĩnh Đường ngẩng đầu lên, nhìn Sở Luật, lại nhìn Lý Mạn Ni, đúng là có cảm giác như vậy.

"Tôi đã nói rồi, phụ nữ đáng sợ hơn bề ngoài của bọn họ nhiều lắm, Lý Mạn Ni mà anh nói đó, thật ra cũng là như thế, cái đó người ta gọi là biết người biết mặt không biết lòng." Người khách kia cười ha ha, không khó nghe thấy sự châm chọc bên trong giọng nói của hắn.

Mà khoé môi của Lý Mạn Ni vừa mới nâng lên, cứ như vậy mà cứng lại. Ý của bọn họ là gì. Sắc mặt của cô lập tức trở nên u ám, cô đắc tội với bọn họ hay sao, vì sao lại nói cô như vậy?

"Sao vậy, nghe thấy tin tức gì sao?" Người khách còn lại cảm thấy tò mò, ngay cả Đỗ Tĩnh Đường cũng đưa lỗ tai đến gần, về phần Sở Luật, vẻ mặt của anh vẫn đơ như trước, giống như không có liên quan đến anh, nhưng mà, trong đôi mắt lại là cảm giác không vui.

"Anh còn nhớ chuyện ầm ĩ bốn năm trước không?" Người khác đó nhìn quanh bốn phía, nói rất thần bí, "Vụ án về hai người phụ nữ của Sở Luật đó."

"Anh nói, Lý Mạn Ni và Hạ Nhược Tâm sao?"

"Đúng vậy." Người đó gật đầu, giọng nói nhỏ đi.

"Báo chí đều nói tai nạn của Lý Mạn Ni là do Hạ Nhược Tâm dàn dựng, nhưng mà không phải, là tôi tận mắt nhìn thấy, bởi vì lúc đó tôi đứng bên cạnh, mọi chuyện lại ngược lại hoàn toàn."

Hắn nói như thế, nhưng lại không biết rằng, sắc mặt của một người đã trở nên trắng bệch, Sở Luật buông dao, đôi mắt tối tăm, ngay cả Đỗ Tĩnh Đường cũng bỏ dao xuống, đương nhiên là không thể ăn nữa rồi, ăn tiếp, anh sợ câu chuyện mà hai người kia nói sẽ làm anh ngẹn chết.

Bốn năm trước, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, là bọn họ không biết, hay là xem nhẹ.

"Nói nhanh, nói nhanh, anh thấy gì?" Người kia bắt đầu sốt ruột, không ngừng thúc giục.

"Đừng gấp, tôi nói." Người đó vẫn nói rất chậm.

"Bốn năm trước, lúc mà hai người đó gặp nhau đó, thật ra Hạ Nhược Tâm không giống như báo chí viết đâu, cô ấy rất bình tĩnh, nhưng mà Lý Mạn Ni lại làm cho người ta không thể tưởng tượng được, có lẽ bởi vì là người thứ ba cho nên trong lòng cũng có khúc mắc, mà khi đó, đúng lúc có một chiếc xe chạy đến, Hạ Nhược Tâm muốn cứu Lý Mạn Ni, kết quả, anh đoán đi..."

Hắn nói xong, giọng điệu cũng có chút kinh thường, "Người khác có ý tốt muốn cứu cô ta, cô ta lại kéo Hạ Nhược Tâm che trước người mình, để cho người ta chết vì mình, anh nói xem loại phụ nữ như thế có ích kỷ hay không, nhưng mà, cuối cùng chiếc xe đó vẫn đụng vào cô ta, đây là báo ứng đúng không?"
 
Chương 396


"Mà tôi vẫn không tin, một người phụ nữ muốn cứu người theo bản năng, cho dù là người đó là người thứ ba trong cuộc hôn nhân của mình, thế nhưng báo chí lại viết cô ấy như kiểu ai cũng có thể làm chồng, mà người thứ ba lại được ca ngợi là vô cùng lương thiện, cho dù ai cũng nói như thế nhưng tôi vẫn không tin."

Bọn họ còn chưa nói xong, thế nhưng người ở bàn bên cạnh đã im lặng đến đáng sợ.

"Xin lỗi, em đổi chỗ khác, hai người ăn tiếp đi." Đỗ Tĩnh Đường vội vàng ôm đĩa thịt của mình chạy tới cái bàn khác, bây giờ anh phải chạy càng xa càng tốt, bởi vì anh cảm thấy mình sẽ ăn không vô nếu ngồi chung bàn với một người phụ nữ như thế.

Thì ra bốn năm trước còn có chuyện như vậy, người ta kể sinh động như thế, không đúng tám phần thì cũng đúng bảy phần, lúc trước anh tưởng chị dâu họ rất hoàn mỹ, thì ra đều là giả.

Thì ra Đông Phương Kính đoán đúng rồi, người này không có hoàn mỹ như vẻ bề ngoài, lương thiện này nọ đều là giả vờ, hoàn mỹ cũng là giả vờ.

Sống với người như thế đúng là đáng sợ mà, ngày nào cũng đeo mặt nạ, bộ cô ta không mệt sao?

"Ăn no chưa, nếu no rồi thì chúng ta đi." Sở Luật nhìn đồng hồ, không nói gì, cũng không hỏi gì, giống như chuyện mà những người đó nói đều không liên quan đến Lý Mạn Ni.

"Ăn no." Lý Mạn Ni khó khăn mở miệng, sau đó đứng lên, bất an nắm cánh tay Sở Luật.

Anh sẽ giận sao?

Anh sẽ trách cô sao? Nhưng mà lúc đó, cô thật sự không thể nói sự thật, cô yêu anh, cô muốn hoàn toàn có được anh, cũng muốn Hạ Nhược Tâm hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của anh, cô chỉ vì thế giới của bọn họ mà thôi, như vậy cũng là sai sao?

Ngồi trên xe, thỉnh thoảng Lý Mạn Ni lại nắm chặt tay.

"Anh..." Cô kéo rất dài, thật sự không biết nên nói gì. Anh không nói lời nào, làm cho cô cảm thấy rất bất an, cảm thấy rất sợ, bởi vì, cô không biết lúc này anh nghĩ cô là người thế nào.

"Luật, anh không muốn nói gì với em sao? Chuyện đó, em có thể giải thích, em thật sự có thể giải thích." Lý Mạn Ni sốt ruột đặt tay lên tay lái của Sở Luật.

"Buông ra." Giọng nói bình tĩnh của Sở Luật vang lên, giống như đang tát vào mặt Lý Mạn Ni, cô vội vàng bỏ tay ra, nước mắt vòng quanh hốc mắt.

"Anh đang lái xe." Sở Luật lại nói, sau đó nhẹ nhàng vỗ vai Lý Mạn Ni, "Anh không muốn hỏi, cũng không muốn nói gì. Coi như anh chưa từng nghe thấy, hiểu chưa? Mạn Ny, sau này không nên nhắc lại chuyện đó, anh cũng không muốn nghe thấy nữa."

Lý Mạn Ni sửng sốt, sau đó vội vàng lau nước mắt, "Em đã biết, sau này em sẽ không nói nữa." Cô nhìn thấy cánh tay Sở Luật đặt trên vai mình thì lập tức cảm thấy thoải mái và yên tâm, anh đã tha thứ cho cô, không truy cứu chuyện bốn năm trước nữa.

Đôi môi đỏ mọng của Lý Mạn Ni run rẩy, sau đó dựa vào vai anh, trái tim, hình như bình yên hơn rồi.

Lúc này Sở Luật mới thu tay lại, nhưng khi không ai nhìn thấy, trong mắt anh lại xuất hiện sự đau đớn, không trách cô, là bởi vì, anh đã từng làm chuyện xấu xa hơn thế cả ngàn vạn lần.

Thậm chí anh còn đưa vợ mình lên giường người khác, Lý Mạn Ni không phải người tốt, vậy anh phải sao? Mọi chuyện đã qua bốn năm, không thể nào có thể quay lại bốn năm trước, cho dù anh có bản lĩnh tới cỡ nào.

Nhưng mà, thế giới này có thật có giả, Lý Mạn Ni, thật sự hoàn mỹ như cô thể hiện sao? Cuối cùng, anh đã chọn cho mình một người vợ kiểu gì thế này.
 
Chương 397


Sở Luật là người nói là làm, anh nói không truy cứu thì tức là không truy cứu nữa, chỉ là giữa vợ chồng bọn họ, giống như bị phủ bởi một lớp sương mù không thể nhìn thấu, mặc kệ Lý Mạn Ni có tiếp cận thế nào thì cũng không thể đến gần trái tim của Sở Luật được nữa, bọn họ vẫn ăn cùng nhau, vẫn ngủ cùng nhau, nhưng mà cảm giác lại phai nhạt, thay đổi.

"Luật, trưa nay anh có về ăn không? Em sẽ làm món mà anh thích nhất." Lý Mạn Ni đi theo Sở Luật ra cửa, ngẩng đầu hỏi, trong mắt là rất nhiều chờ mong, đã âu rồi bọn họ chưa ăn một bữa hoàn chỉnh với nhau, anh ngày càng bận rộn, có khi còn ngủ lại công ty, nếu cứ như vậy thì sao cô có thể có thai được chứ, chu kỳ mới của cô đã tới rồi, bây giờ đang là thời kỳ an toàn.

Sở Luật nhìn đồng hồ trên cổ tay, trả lời thản nhiên, cũng không biết là có lệ mấy phần, chân thật mấy phần, "Anh sẽ rút thời gian." Anh xoay người rời đi, trên người là lạnh lùng và xa cách làm cho Lý Mạn Ni không thoải mái, đóng cửa lại, Lý Mạn Ni yếu ớt ngồi xuống sô pha, hai tay ôm chặt mình, rõ ràng là vẫn giống như trước, thế nhưng cô lại cảm thấy rất lạnh, thật sự rất lạnh.

Bên trong tập đoàn Sở Thị, hiện giờ mọi người đều làm việc rất cẩn thận, thậm chí còn làm việc trong nhà vệ sinh, bởi vì tổng tài của bọn họ còn lợi hại hơn cả máy móc, chỉ những lúc đi bàn hợp đồng thì anh mới ra ngoài thôi, những lúc khác đều dính chặt vào ghế dựa để làm việc.

Thậm chí còn trưng ra gương mặt lạnh lùng đáng sợ, không nói không cười, ngay cả một chút biểu tình cũng không có, chỉ cần bị anh liếc nhìn thì bọn họ lập tức câm nín không nói được gì. Giống như là bị gió lạnh tháng 12 thổi vào người, làm cho người ta phải rùng mình.

Thỉnh thoảng Đỗ Tĩnh Đường lại ngẩng đầu nhìn Sở Luật, "Anh họ, anh đang hối hận sao?" Đột nhiên Đỗ Tĩnh Đường lại hỏi như thế, trong công ty này, sợ là chỉ có một mình Đỗ Tĩnh Đường dám không sợ chết mà nói chuyện với Sở Luật như vậy.

"Hối hận?" Sở Luật ngẩng đầu khỏi đống văn kiện, "Em nói xem, hối hận có thể làm gì? Có thể bù đắp được gì, hay là hối hận sẽ giúp em sống thoải mái hơn, đó chẳng phải chỉ là cái cớ cho sự thất bại của em thôi sao."

Anh cong khoé môi, trong thế giới của Sở Luật anh, không có hai chữ hối hận, vĩnh viễn cũng không, nhưng mà, vì sao anh lại cảm thấy, anh sẽ hối hận, thật sự, cảm giác này không nên xuất hiện trong từ điển của anh.

Đỗ Tĩnh Đường nhún vai, quên đi, anh không bao giờ có tiếng nói chung với người không tim không phổi như Sở Luật.

"Em đi trước đây." Đỗ Tĩnh Đường nói, sau đó liếc nhìn Sở Luật, anh họ lại vùi đầu vào đống văn kiện nữa rồi, rõ ràng là đang xem anh như là không khí, cho nên, thiếu chút không khí như Đỗ Tĩnh Đường anh, Sở đại tổng tài cũng không để ý đâu, cho nên, anh phải ra ngoài hít thở không khí mới được, gần đây áp lực quá lớn rồi.

Đóng cửa lại, giống như là phân cách giữa hai thế giới, Sở Luật ngồi thẳng dậy, mở to đôi mắt mỏi mệt, nâng cổ tay lên xem đồng hồ, anh nhớ, anh đã đồng ý về ăn cơm với Lý Mạn Ni.
 
Chương 398


Anh đứng dậy, cảm thấy mình có hơi chóng mặt, anh xoa bóp hai thái dương rồi rời khỏi công ty, mà người trong công ty thấy anh, lại giống như là chuột thấy mèo, đều trốn đi rất xa.

Sở Luật nhanh chóng rời đi, ngồi vào xe của mình, không phải anh không có thời gian về nhà, mà là, anh không muốn về, anh rút một điếu thuốc, đã từ rất lâu rồi, anh rất thích cảm giác như nuốt hết mây khói này, cũng bắt đầu quen với việc hút từng điếu thuốc một, Sở Luật thản nhiên nheo mắt, khói thuốc không ngừng bay vào mắt anh, một lát thì rõ ràng, một lát lại mơ hồ.

Đột nhiên, anh dập tắt đầu thuốc, quay đầu xe sang hướng khác, anh không muốn nghĩ rằng anh nhớ người phụ nữ đó, anh cũng không cảm thấy mình đã làm gì sai, mà anh cũng không muốn giải thích, chỉ là anh muốn xem người phụ nữ kia đã chết hay chưa?

Anh chạy rất nhanh, cho đến giờ, anh chưa từng vội vàng muốn đi gặp một người như thế, còn là kẻ thù của anh.

Xe dừng lại, bây giờ là ban ngày, cho nên nơi này có rất ít khách, anh đi vào, bóng đèn tối màu làm anh cảm thấy không thoải mái, cũng là nơi làm việc của người phụ nữ kia.

Rõ ràng là nơi rất trơ trẽn, nhưng mà, anh vẫn đi vào, bên trong chỉ có mấy vị khách ngồi thành tốp ba tốp năm, đàn ông, phụ nữ, xa hoa đồi truỵ, ăn chơi đàng điếm, mơ mơ màng màng.

Anh ngồi một góc, lập tức có người đi tới, "Tiên sinh, cho hỏi ngài muốn gì?"

"Tôi tìm Hạ Nhược Tâm." Anh lạnh lùng mở miệng.

"Rất xin lỗi, tiên sinh, chỗ chúng tôi không có người này." Người đàn ông trẻ tuổi đó nở nụ cười có lỗi, đúng là chỗ của bọn họ không có người này.

"Kêu cô ta tới đây gặp tôi." Sở Luật lấy tiền boa trong ngực, không thèm suy nghĩ mà đã ném lên bàn, ở chỗ này, chỉ cần có tiền thì muốn gì cũng được.

"Ngài, ngài chờ một lát." Người đàn ông trẻ tuổi xoay người đi ra ngoài, đúng là hắn không biết trong này có người tên là Hạ Nhược Tâm, bởi vì, ở đây không ai dùng tên thật hết, cho nên, cho dù thật sự có người đó thì hắn cũng không biết, nhưng mà, hắn không biết thì không có nghĩa là người khác cũng không biết.

Thẩm Vi buông ly rượu, quay người lại, đôi môi đỏ mọng cong lên, "Cậu nói, có người tìm Hạ Nhược Tâm?"

"Đúng vậy, vị tiên sinh kia đã nói như thế, nói là muốn tìm một người tên là Hạ Nhược Tâm." Phục vụ nói với Thẩm Vi.

"Ừ, tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ qua." Thẩm Vi lại bưng ly rượu lên, chậm rãi uống hết, phải đợi, để người đó đợi, người tìm người phụ nữ kia ở đây, người nói ra cái tên đó, chỉ có một người.

"Sở Luật à..."

"Cuối cùng thì anh cũng tới đây." Giọng nói mềm mại đáng vang lên, cô còn tưởng rằng Sở Luật sẽ không đến đây, nhưng mà, chỉ cần Sở Luật đến, như vậy, sẽ là nơi bắt đầu sự hối hận của hắn.

Mà cô lại thích nhìn thấy những người đàn ông vô tình phải hối hận, thậm chí là đau khổ mà không thể thoát ra, cho đến khi tự bước chân mình vào quan tài.

Sắc mặt Sở Luật ngày càng u ám, anh xem đồng hồ, anh đã chờ nửa tiếng rồi, người phụ nữ kia còn chưa chịu đi ra, giống như là đã học được cái tính kiêu ngạo bắt người khác phải chờ đợi, được lắm, để anh xem, cô có thể ra vẻ đến cỡ nào.
 
Chương 399


Một phút, hai phút, nửa tiếng trôi qua, đến khi anh không còn bình tĩnh được nữa thì một loạt tiếng giày cao gót đạp đất vang lên, anh làm cho mặt mình lạnh hơn một chút.

"Sao thế, có giá thế sao, khó mời như vậy hả?" Anh không ngẩng đầu, chỉ là chuyển động cổ tay, đôi môi mỏng vô tình cũng mím chặt.

"Đúng vậy, tôi rất bận rộn, đương nhiên là khó mời rồi, ở đây ai cũng biết chuyện đó, chẳng lẽ Sở tiên sinh đã quên rồi sao?" Là một giọng nữ xa lạ, làm cho Sở Luật ngẩng đầu lên, sau đó sửng sốt, sao lại là cô ta, mà không phải là Hạ Nhược Tâm.

"Có phải là cảm thấy thất vọng không, Sở tiên sinh, người của tôi đã nói rồi, ở đây không có Hạ Nhược Tâm, là do anh không tin."

Thẩm Vi ngồi bên cạnh Sở Luật, bưng ly rượu lên. Đôi môi đỏ mọng nâng lên, dường như có chút khinh thường trong đó, đối với loại đàn ông như vậy, cô như vậy, thật ra là đã nể mặt Sở Luật lắm rồi. Người tới là khách, nếu không thì cô đã kêu người tiễn Sở Luật ra ngoài từ lâu rồi.

"Không có? Cô đưa Hạ Nhược Tâm đi đâu? Nói!" Đôi mắt của Sở Luật như bắn ra tia lửa, giọng nói lại lạnh lẽo như băng.

Mà Thẩm Vi chỉ ngước mắt lên, khẽ mở đôi môi đỏ mọng, "Tôi có thể đưa cô ta đi đâu được chứ, cô ta có tay có chân, chẳng phải là muốn đi đâu cũng được sao?"

Sở Luật đứng lên, lạnh lùng nhìn Thẩm Vi, "Cô ấy ở đâu?" Vẫn là một câu ra lệnh, nhưng mà, đối với Thẩm Vi thì lại vô dụng. Người như Sở Luật, cô đã thấy rất nhiều, cô cũng đã ở đây lâu quá rồi, lâu đến nỗi, quen với cách sống như thế rồi.

"Cô ta..." Thẩm Vi che miệng ngáp một cái, "Anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai bây giờ?" Giọng nói của cô thể hiện rằng cô rất buồn ngủ, rõ ràng là hôm qua không được ngủ ngon mà bây giờ lại phải ngồi đây nói chuyện với Sở Luật, đúng là lãng phí thời gian mà.

Sở Luật xoay người rời khỏi nơi này, bởi vì anh biết, dây dưa với người này cũng không thể nghe được gì từ trong miệng cô ta. Người anh muốn tìm, tự anh sẽ tìm, mà anh không tin, Sở Luật anh lại không tìm được một người.

Nhưng mà nếu như Hạ Nhược Tâm biến mất giống như bốn năm trước, như vậy, anh có thể tìm được sao?

"Sở tiên sinh, nghe nói mấy ngày trước vợ anh vừa mới sinh non?" Giọng nói của Thẩm Vi vang lên sau lưng Sở Luật.

Sở Luật dừng chân, giọng nói lạnh như băng, "Chuyện này, hình như không có liên quan đến cô, cô không thấy mình quản nhiều quá rồi sao, Trầm tiểu thư?"

"À..." Thẩm Vi cười, cười rất quyến rũ, "Nhưng mà tôi nghe nói, bởi vì Sở tiên sinh có đứa nhỏ đó, cho nên anh đã từ chối cứu một con bé ba tuổi bị bệnh bạch cầu, anh nói xem, đây có phải là báo ứng không?"

Sở Luật quay đầu lại, trong mắt là giết chóc, "Thẩm Vi, đừng tưởng cô là phụ nữ thì tôi không dám làm gì cô." Anh không phải là người tốt, cho nên đừng đụng vào điểm mấu chốt của anh, nếu không, anh sẽ mặc kệ cô ta có phải là phụ nữ hay không.

"Tôi biết, đối với phụ nữ thì anh làm rất nhiều." Thẩm Vi chống lại tầm mắt Sở Luật, không chút yếu thế nào, mà phía sau Sở Luật thì đã có rất nhiều bảo vệ vây quanh, đây là địa bàn của cô, không phải là công ty Sở Thị của hắn, muốn chơi sao, lúc nào cô cũng theo hầu.

Sở Luật nắm chặt hai tay, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, anh đang nhịn, đương nhiên là anh không ngu, anh biết mình không thể dùng thân thể đi đối đầu với tảng đá, muốn trả thù thì anh có rất nhiều cách.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom