Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Ta Trở Về Sau Khi Bị Dâng Cho Nước Địch

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
687,990
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Ta Trở Về Sau Khi Bị Dâng Cho Nước Địch

Ta Trở Về Sau Khi Bị Dâng Cho Nước Địch
Tác giả: Thập Nguyệt Thập Lục/拾月十六
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: 拾月十六

Thể loại: Cổ Đại, Ngược, Trả Thù

Team dịch: Bao đồng một mối lương duyên?

Giới thiệu

Hai nước giao chiến, Hoàng hậu hiến kế đem ta tặng cho quân chủ nước địch.

"Quý phi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, chắc chắn có thể khiến đại vương vui vẻ, bảo vệ hòa bình cho hai nước."

Chu Hạc đồng ý, hắn tự tay rót cho ta uống canh lạc tử: "Nguyên Ý, trẫm chắc chắn sẽ đón nàng trở về, chúng ta sẽ còn có con."

Ngày ta bị đưa đi, cha mẹ cả đời thanh cao đã nhảy hồ tự vẫn.

Ca ca dẫn binh đuổi theo ra khỏi quan ngoại, bị loạn tiễn bắn chết.

Sau đó, Đại Chu thắng trận nhưng Chu Hạc không đón ta về.

Hắn nói ta thông địch phản quốc, phái thích khách đi giết ta.

Đáng tiếc là Chu Hạc không biết, ta đã sớm trở về kinh thành, ở ngay trong Thái y viện, mỗi ngày sáng tối, ta đều đến bắt mạch bình an cho hắn.
 
Chương 1


01

Trấn Bắc Hầu phu nhân mắc bệnh nặng, các danh y trong kinh thành đều bó tay.

Diệp Dung phi khóc lóc cầu xin Hoàng đế dán hoàng bảng, chiêu mộ thánh y cứu mạng mẫu thân của nàng.

Ta gỡ hoàng bảng trên phố và bị đưa đến Hầu phủ.

Đi qua rất nhiều viện tử và hành lang, ta thấy Diệp phu nhân đang nằm thoi thóp trên giường.

"Cô nương, ngươi có can đảm gỡ hoàng bảng, chắc hẳn là có lòng tin có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân của ta.

"Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân, ngươi muốn gì ta cũng đồng ý."

Trấn Bắc Hầu ngồi bên giường bệnh nói.

Ta cẩn thận xem xét tình hình của Diệp phu nhân, sau đó lấy ra một gói bách độc tán:

"Lấy một bát nước ấm để uống thuốc, ngày mai sẽ có chuyển biến tốt.

"Còn về phần thù lao, đợi chữa khỏi bệnh rồi hãy nói."

Trấn Bắc Hầu muốn nói lại thôi, ta biết, hắn sợ ta ngay tại chỗ đòi tăng giá.

"Hầu gia yên tâm, Tống Từ Y không ham tiền bạc, ta chỉ cầu danh tiếng."

Tối hôm đó ta ở lại Hầu phủ, sáng sớm hôm sau, có người đến mời ta: "Tống đại phu mau đến xem, phu nhân tỉnh rồi, có thể nói chuyện rồi, bây giờ nói khát nước, muốn uống nước."

Vừa vào phòng ngủ, Trấn Bắc Hầu đã chờ sẵn.

"Tống đại phu đúng là thần y, phu nhân hôn mê hơn mười ngày, giờ cuối cùng cũng tỉnh rồi. Chỉ không biết tiếp theo nên điều dưỡng như thế nào?"

Ta cầm bút viết một tờ đơn thuốc: "Theo đơn thuốc này mà sắc thuốc, uống thêm bảy tám ngày nữa là sẽ khỏi hẳn."

"Tốt, tốt, tốt." Trấn Bắc Hầu cẩn thận cất đơn thuốc, sai người đi lấy thêm thuốc, lại hỏi: "Không biết nên cảm tạ Tống đại phu như thế nào."

Ta cười nói:

"Ta đã nói, ta chỉ cầu danh tiếng.

"Ta muốn làm viện sử ở Thái y viện."

Sắc mặt Trấn Bắc Hầu cứng đờ, nữ tử làm nghề y ở Đại Chu rất ít, huống chi là một nữ tử muốn làm viện sử, quả thực rất khó.

“Hầu gia chỉ cần đưa ta vào Thái y viện là được, ta tự có bản lĩnh để leo lên.”

"Đợi ta vào cung, sau này thân thể của Dung phi nương nương sẽ do ta chăm sóc. Dung phi vào cung cũng đã bốn năm rồi nhỉ? Được sủng ái không ít, vị phân không thấp nhưng vẫn chưa có thai, Hầu gia không sốt ruột sao?"

Giao tiếp với người như Trấn Bắc Hầu, phải bày tỏ rõ ràng lợi ích của mối quan hệ.

Người hữu dụng, mới có thể khiến hắn bỏ tâm tư.

Quả nhiên, sắc mặt Trấn Bắc Hầu dịu lại: "Được, ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi vào cung."

Trở về phòng khách, ta cất nốt hai gói "Bách độc tán" còn lại, trong lòng âm thầm tính toán.

Một gói đổi một viên gạch gõ cửa, không lỗ.
 
Chương 2


02

Ba ngày sau, ta vào Thái y viện.

Một đám lão già râu tóc bạc phơ trong Thái y viện nhìn ta lắc đầu:

"Một cô nương nhỏ tuổi thì biết được gì về y thuật."

"Dung phi là do thân thể không tốt, chữa thế nào cũng không thể có thai."

"Chắc là Trấn Bắc Hầu nóng vội đến hồ đồ nên mới đưa một nha đầu đến đây."

Ta không để ý đến tiếng thở dài của họ, nghiêm túc xem lại hồ sơ bệnh án của Dung phi, mấy năm nay nàng châm cứu không ít, thuốc bổ cũng không ít, cả người gần như ngâm trong thuốc nhưng bụng vẫn không có động tĩnh gì.

Dung phi nóng lòng muốn có thai, thậm chí còn thử một số phương thuốc dân gian.

Đáng thương cho nàng vất vả như vậy, lại không hề nghi ngờ, nguyên nhân chính khiến nàng không có thai là do tỷ muội tốt của mình là Tần Song.

Cũng chính là đương kim Hoàng hậu.

Ngày đầu tiên khám bệnh cho Dung phi, ta đã phát hiện ra hai nha hoàn nhất đẳng của nàng đều đeo vòng tay xạ hương.

Chiếc vòng tay này làm rất bình thường nhưng có thể che giấu mùi xạ hương, người thường căn bản không thể phát hiện ra.

Mà khi thái y tiến vào hậu cung toàn là nữ nhân, ngay cả tiểu nha hoàn cũng không dám nhìn nhiều, sợ để lại tiếng xấu, huống chi là những đại nha hoàn như vậy.

Ta nhận ra hai đại nha hoàn này, là vào năm Dung phi vào cung, Hoàng hậu đã tặng hai đại nha hoàn này cho nàng.

"Tống thái y, ngươi xem bản cung còn có thể mang thai không?" Dung phi nắm tay ta sốt ruột hỏi.

Bây giờ nàng rất tin ta.

Dù sao thì ngay cả viện sử Thái y viện cũng không cứu được mẫu thân nàng nhưng ta lại cứu sống được bà ấy.

"Chỉ cần ngươi có thể khiến bản cung có thai, ngươi muốn gì bản cung cũng có thể cho ngươi."

Quả nhiên là cha con, nói chuyện đều giống nhau như đúc.

"Chỉ cần nương nương nghe theo vi thần, chắc chắn có thể có thai. Tuy nhiên, đợi nương nương có thai rồi, xin nương nương hãy ở trước mặt bệ hạ nhắc đến vi thần nhiều hơn, vi thần vào Thái y viện không muốn chỉ làm một thái y nhỏ bé." Ta cất hộp thuốc, nhỏ giọng nói.

03

Ta thêm một vị thuốc vào hương liệu của Dung phi, khi gặp xạ hương sẽ khiến cho toàn thân nổi đầy chấm đỏ.

Rất nhanh sau đó, người trong cung của Dung phi đều bị nổi mẩn đỏ.

Khi ta đến để chữa bệnh thì đã tìm ra được nguồn bệnh—— tất nhiên là hai đại nha hoàn kia.

"Bệnh này không nghiêm trọng nhưng tính truyền nhiễm rất mạnh, vì hai cô nương này ở bên cạnh nhau cả ngày nên không thể xác định nguyên nhân gây bệnh xuất phát từ ai. Hiện tại, để bảo vệ nương nương và sự bình yên của hậu cung thì tạm thời để cho hai cô nương xuất cung là ổn thỏa nhất."
 
Chương 3


Dung phi vội sai người đưa hai đại nha hoàn đến trang viên nhà mẹ đẻ của nàng.

Ta kê cho Dung phi một số thuốc bổ, ngày nào cũng đến bắt mạch cho nàng.

Trong khoảng thời gian đó, Hoàng hậu cứ liên tục cho người đưa không ít đồ đến, tất cả đều đã bị ta xử lý trong âm thầm.

Hai tháng sau, Dung phi đã mang thai.

"Chúc mừng nương nương đã mang thai. Chỉ là, nếu như nương nương muốn giữ được thai nhi này thì xin nhớ rằng, mọi việc phải do chính tay vi thần đích thân chăm sóc."

Đây là đứa con đầu tiên của Chu Hạc sau khi đăng cơ, vậy nên hắn rất coi trọng.

Coi trọng đến mức để tất cả thái y trong Thái y viện lần lượt đến bắt mạch, sau khi xác nhận Dung phi thực sự mang thai đã trực tiếp sắc phong Dung phi làm quý phi.

Vốn dĩ Chu Hạc muốn để viện sử của Thái y viện đến chăm sóc cho Dung phi nhưng đã bị Dung phi từ chối một cách rất khéo léo:

"Tống thái y tuy còn trẻ nhưng lại rất tận tâm. Mẫu thân của vi thần là do chính tay nàng cứu sống, bây giờ vi thần có thể mang thai cũng là nhờ vào sự điều dưỡng của nàng. Vi thần muốn để Tống thái y tiếp tục chăm sóc vi thần và long thai."

Chu Hạc gật đầu như đang suy nghĩ điều gì đó: "Như vậy xem ra đúng là rất có bản lĩnh, vậy thì ngày khác cũng đến chẩn bệnh cho các phi tần khác trong cung đi."

Là người đầu tiên khiến hắn có hy vọng làm cha, Chu Hạc đã nhớ kỹ tên ta.

Tống Từ.04

Từ khi Dung phi có thai, ta bận tối mặt tối mày.

Không chỉ phải bảo thai cho nàng, mà còn phải đi điều dưỡng cho các nương nương trong cung theo sự sắp xếp của Chu Hạc.

Dung phi có chút không vui: "Tống thái y, tuy bản cung không phải là người hẹp hòi, chỉ là, các phi tần khác có thể đợi đến khi bản cung sinh hoàng tử rồi..."

"Nương nương, không thể đợi được."

Dung phi đuổi hết người hầu ra ngoài, ta mới nói cho Dung phi biết chuyện lúc trước đại nha hoàn kia có mang xạ hương theo bên người và sau đó hai tháng sau, Hoàng hậu liên tục tặng những thứ không tốt cho nữ tử đến đây.

Dung phi nắm chặt tách trà trong tay, gân xanh nổi lên:

"Từ khi vào cung đến nay, bản cung thật lòng coi nàng ta như tỷ tỷ, lúc nào cũng luôn nghe nàng ta kể khổ rồi an ủi nàng ta, nhà mẹ đẻ tặng đồ tốt gì cũng đều cho nàng ta, vậy mà không ngờ nàng ta lại tính kế bản cung.”
 
Chương 4


"Thảo nào bấy nhiêu năm nay, hậu cung vẫn không có con."

Ta hạ giọng nói:

"Vi thần là từ Hầu phủ vào Thái y viện, đương nhiên là một lòng với nương nương. Bây giờ bệ hạ đã chỉ dụ cho vi thần đi điều dưỡng cho các phi tần khác, không bằng nhân cơ hội này, để trong cung có thêm nhiều thai nhi.”

"Như vậy, nương nương sẽ không còn là mục tiêu công kích, Hoàng hậu làm gì còn có tâm tư đâu mà đối phó với nương nương.”

"Chỉ cần hoàng tử của nương nương có thể thuận lợi ra đời, đứa con đầu lòng này chắc chắn tôn quý không ai sánh bằng."

Dung phi không ngốc, tính toán một chút liền hiểu lời ta nói rất có lý.

"Như vậy cũng tốt, chỉ những người trung thành với bản cung mới xứng đáng có thai."

Ta đi gặp một vài phi tử theo danh sách mà Dung phi đưa cho.

Sau khi xử lý hết thuốc tránh thai trong cung của họ, rất nhanh họ đều lần lượt có thai.

Khi con của Dung phi được ba tháng, hậu cung đã có thêm ba phi tử khác mang thai.

Chu Hạc vui mừng cảm tạ trời đất cảm tạ tổ tiên, cảm tạ tổ tiên xong mới nhớ đến ta.

"Đám bù nhìn ở Thái y viện, bao nhiêu năm nay đều không bằng Tống thái y chỉ mới đến nửa năm, từ nay trở đi, phong Tống thái y làm phó viện sứ Thái y viện."

Các đồng nghiệp vây quanh ta, không ngừng khen ta là "Thánh thủ phụ khoa."

"Tống thái y tuổi còn nhỏ mà đã có thành tựu như vậy, đúng là rất đáng ngưỡng mộ. Bao nhiêu thái y cả đời cũng không làm được đến chức phó sứ." Viện sử nhìn ta mà không khỏi cảm khái.

Ta cười rồi nói cảm ơn.

Trong lòng lại nghĩ, rất nhanh, vị trí của ngươi cũng sẽ là của ta.

Chỉ có thăng lên viện sử, ta mới có thể bắt mạch cho Chu Hạc.

Chỉ khi tiếp cận hắn, bắt mạch cho hắn, chữa bệnh cho hắn, mạng của hắn mới có thể nằm trong tay ta.

05

Ta thăng làm phó sứ, ngay lập tức Hoàng hậu đã triệu kiến ta.

Tần Song ngồi trên phượng ỷ, từ trên cao nhìn xuống ta, trong mắt không giấu được sự ghét bỏ.

Nàng ta nên ghét ta, cục diện bày ra mấy năm nay đều bị ta phá vỡ từng chút một.

Ta không né tránh sự bất mãn trong mắt của nàng ta mà còn ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng ta.

Mấy năm không gặp, nàng ta già đi không ít.

"Ánh mắt của ngươi rất giống một người mà bản cung từng ghét.”

"Bản cung không thích nàng ta, rất căm ghét, cho nên nàng ta đã bị đưa đến Đông Hạ, từ một quý phi của một nước trở thành vũ cơ bị người ta khinh rẻ ở nước địch. Nghe nói nàng ta đã hầu hạ cả quốc quân và hoàng tử Đông Hạ.”
 
Chương 5


"Trước đây bản cung phạt nàng ta, nàng ta ngẩng cao đầu không chịu quỳ xuống nhưng khi đến nước địch, mọi sự tôn nghiêm kiêu hãnh đều tan thành mây khói. Cha mẹ nàng ta cũng vì thế mà xấu hổ đến mức phải tự sát, đúng là nên tự sát, nuôi ra đứa con gái khiến cả gia tộc phải hổ thẹn như vậy mà.”

"Nàng ta còn có một người anh trai, trước đây là đại tướng quân, vì cứu nàng ta mà dám tự ý dẫn binh ra khỏi quan."

Tần Song bưng tách trà nóng lên uống rồi kể lại chuyện cũ, trong mắt tràn đầy vui mừng.

Đúng là tiểu nhân đắc chí.

Ta nắm chặt tay áo, ép mình bình tĩnh lại.

Ta có thể ngăn nước mắt chảy ngược vào trong nhưng máu và nước mắt trong lòng thì không thể ngừng lại.

Nàng ta sao có thể mặt dày như thế, sao có thể dám thản nhiên kể lại nỗi khổ mà gia đình ta phải chịu.

"Bản cung nói những điều này, là vì muốn nói với ngươi, nghe lời bản cung, ngươi mới có thể ở lại trong cung này lâu dài.”

"Nếu chống đối bản cung, hậu quả, sẽ giống như Tống Nguyên Ý.”

Tống Nguyên Ý, chính là quý phi mà Tần Song vừa kể.

Cũng là tên trước đây của ta.

06

"Vi thần là phó viện sứ Thái y viện, là thần tử của bệ hạ, chủ tử duy nhất cũng chính là bệ hạ." Ta nhìn nàng ta rồi nói một cách không chút kiêu ngạo cũng chẳng tự ti.

Sắc mặt Tần Song hơi tức giận, nắm chặt lấy tách trà.

"Hừ, ngươi đúng là to gan, dám trả lời bản cung như vậy.”

"Xem ra là khiến cho mấy phi tần có thai vậy nên bản lĩnh lớn rồi, ngay cả bản cung cũng dám không kính trọng."

Ta mỉm cười: "Là bệ hạ có bản lĩnh, vi thần chỉ góp chút sức mọn."

Sắc mặt Tần Song càng khó coi hơn.

Nàng ta luôn đề phòng các phi tần khác, chỉ vì bản thân vẫn không thể mang long thai.

Ta nói như vậy, chính là muốn đâm vào tim nàng ta.

"Bệ hạ cho vi thần điều dưỡng thân thể cho tất cả các chủ tử, đương nhiên cũng bao gồm cả nương nương, nếu nương nương đồng ý, vi thần đương nhiên cũng sẽ tận tâm tận lực."

Trong mắt Tần Song lóe lên một tia chờ mong nhưng rất nhanh đã biến thành tức giận.

"Đuổi ra ngoài, đem nàng ta ra ngoài đánh cho ta.”

"Một tên thái y nhỏ bé mà dám chế giễu bản cung."

Ta bị lôi ra ngoài, chỉ là còn chưa kịp bị đánh thì Dung quý phi đã chống bụng bầu chạy đến.

"Các ngươi đánh chết Tống thái y, vậy thì thai của bản cung và mấy vị phi tần khác ai chịu trách nhiệm?”
 
Chương 6


"Long thai có chuyện, ai trong các ngươi gánh nổi trách nhiệm này?"

Dung quý phi khóc lóc đưa ta về Thái y viện, tin tức này rất nhanh đã được truyền đi khắp hoàng cung.

07

"Hoàng hậu nói ngươi không kính trọng nàng ta, có chuyện này không?" Chu Hạc hỏi.

Ta trả lời trung thực: "Nương nương triệu vi thần đến, kể chuyện của Tống quý phi trước đây, sau đó cảnh cáo vi thần, trong hậu cung chỉ có nghe theo nương nương mới có thể bảo toàn tính mạng. Nếu không, sẽ giống như Tống quý phi, cả đời chịu nhục."

Ta nói xong lời này, lồ ng ngực Chu Hạc không ngừng phập phồng.

Hừ, ta còn tưởng hắn đã quên ta rồi.

Hóa ra hắn vẫn nhớ.

Nhớ thì tốt, để sau này khi bị tra tấn, mới càng đau đớn hơn.

"Vi thần không hề không kính trọng Hoàng hậu, chỉ nói nguyện ý điều dưỡng thân thể cho nương nương nhưng vi thần là thần tử, chủ tử duy nhất của thần chỉ có bệ hạ."

Chu Hạc vẫn còn đang đắm chìm trong cảm xúc vừa rồi.

Xem ra mấy năm nay, trong hậu cung không có ai nhắc đến ta.

Ngay cả chính bản thân hắn cũng không muốn nhắc đến quá khứ mà mình đã phải bán nữ nhân để cầu hòa.

Các bậc quân vương đời trước, những người có trách nhiệm và dũng cảm, tuyệt đối sẽ không thể dung thứ cho việc người phụ nữ của mình bị người khác làm nhục.

Nhưng hắn, lại chủ động đưa nàng ta đi.

Thật hèn hạ.

Hắn không phải không biết bách tính và quần thần đang chế giễu hắn.

Nhưng hắn lại giả vờ như không biết, chỉ cần không nhắc đến, chuyện này có thể coi như chưa từng xảy ra.

Đại Chu vẫn có thể tô vẽ thái bình, còn hắn - Chu Hạc vẫn có thể đóng vai minh quân.

Nhưng lại có người cố tình nhắc đến, còn coi đó là chiến công đáng tự hào.

Chu Hạc không để ý đến ta nữa mà đi thẳng đến cung Hoàng hậu.

08

Hôm sau, Dung quý phi nói với ta, Hoàng hậu đã bị cấm túc rồi.

Trước khi đến cung Hoàng hậu, ta đã gửi thư cho nàng ta: "Vi thần sẽ nghĩ cách chọc giận Hoàng hậu, nương nương chỉ cần làm lớn chuyện này là được."

Dung phi đã làm được, vì vậy nàng cũng được đặc quyền hỗ trợ quản lý lục cung.

"Tống thái y, có ngươi ở đây, bản cung mới có thể sống những ngày tháng thoải mái như vậy."

Dung quý phi nằm trên giường vuốt bụng, để ta tùy ý chọn đồ trang sức của nàng ấy.

Ta cười nói:

"Nương nương cũng biết mà, vi thần không cầu tiền tài, chỉ cầu danh tiếng.”

"Hiện tại vi thần chỉ là phó viện sứ, nương nương cũng chỉ là hỗ trợ quản lý lục cung."
 
Chương 7


Ta không nói hết câu nhưng Dung quý phi đã hiểu.

Ta càng thăng tiến, quyền lực trong Thái y viện càng lớn, Chu Hạc càng coi trọng ta thì Dung quý phi càng có khả năng ngồi vào vị trí của Tần Song.

Ai mà không muốn ngồi vào vị trí Hoàng hậu cơ chứ.

"Được! Chỉ cần ngươi đồng lòng với bản cung, chúng ta chắc chắn có thể đạt được những gì mình muốn.”

"Đến lúc đó, bản cung sẽ báo thù chuyện xạ hương kia."

Dung quý phi hành động nhanh chóng, chỉ vài ngày sau, Chu Hạc đã cho gọi ta.

"Quý phi khen ngợi ngươi dạo này đều đích thân sắc thuốc cho nàng ta, nàng ta uống thuốc cũng không thấy đắng, tâm trạng rất thoải mái, ngay cả hoàng tử trong bụng cũng vui vẻ.”

"Ngươi hành sự chu đáo, y thuật cao minh, từ nay về sau, mỗi sáng thức dậy, ngươi hãy theo viện sứ đến bắt mạch cho trẫm.”

"Quý phi nói đúng, đám lão già kia không bằng ngươi, vậy nên chắc ngươi sẽ xem xét vấn đề cẩn thận hơn bọn họ."

Ta tạ ơn xong cũng không về Thái y viện mà ra khỏi cung.

09

Vào ngày này ba năm trước, ta bị trói tay chân, đưa ra khỏi kinh thành vào ban đêm.

Cha mẹ đi xe ngựa đuổi theo ta, khóc lóc xin lỗi ta:

"Nguyên Ý, là phụ thân hại con.”

"Nếu con không vào cung, sẽ không có nỗi nhục ngày hôm nay."

Mẹ khóc đến nỗi gần như đứt hơi.

Ta muốn đáp lại họ nhưng không thể nhả được miếng vải trong miệng ra.

Ta muốn nói với họ, họ không sai.

Tân đế lên ngôi, để củng cố thế lực, muốn cưới con gái của quyền thần thanh liêm, điều đó rất bình thường.

Cha là một quan văn thanh cao cả đời, trong lòng chỉ nghĩ đến Đại Chu.

Khi thánh chỉ cho ta vào cung được ban xuống, cha không có cách nào để phản kháng, cũng không thể phản kháng.

Cha phải giúp tân đế củng cố ngôi vị, mới có thể ổn định được nền tảng của Đại Chu, bảo vệ cho bách tính Đại Chu được sống trong hòa bình.

Nhưng cha không ngờ, cha lại kiêu ngạo, mong Đại Chu có thể đánh thắng trận, có thể giành chiến thắng một cách đường đường chính chính nhưng rồi quân vương của cha, vì cầu hòa đã đưa con gái của mình đi.

Cha mẹ đuổi theo không lâu thì bị quan binh đi theo cưỡng ép đưa về.

Sau đó nghe nói, đêm ấy, họ đã cùng nhau nhảy hồ tự vẫn.

Còn ca ca, đuổi theo mười ngày, cho đến khi ra khỏi quan, bản thân lại trúng rất nhiều mũi tên nên cũng không thể đưa ta về.

Ta ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ của tửu quán, nhìn phố xá náo nhiệt, lắng nghe tiếng rao bán thỉnh thoảng truyền đến từ đám đông ồn ào kia, trong phút chốc đã có chút hoảng hốt.
 
Chương 8


Chẳng lẽ, hy sinh một mình ta, thật sự có thể đổi lại sự bình yên cho Đại Chu sao?

So với hàng ngàn hàng vạn tướng sĩ bỏ mạng nơi sa trường, sự tủi nhục của ta, thật sự quan trọng sao?

10

Rất nhanh, sự do dự của ta đã có câu trả lời.

Trên phố có một nhóm thương nhân chạy vội qua: "Mộ của Tống đại nhân bị người đào rồi!"

"Là tên khốn nạn nào không có lương tâm, hiện tại Tống quý phi vẫn đang chịu khổ ở Đông Hạ, bọn chúng làm như vậy là muốn để cho Tống đại nhân đến chết cũng không được an lòng."

Ta nghe xong mà lòng như thắt lại.

Là mộ của cha mẹ ta.

Năm đó, sau khi họ nhảy hồ tự vẫn, Chu Hạc ra lệnh không được vớt xác, thân quyến bất đắc dĩ chỉ có thể lập mộ y quan cho họ.

Ta hồn bay phách lạc, loạng choạng đi theo họ đến một gò đất nhỏ lộn xộn ở ngoại ô.

Khi nhìn thấy bộ quần áo mà mẹ ta yêu thích nhất khi còn sống, nước mắt ta không kìm được nữa, quay người trốn sau gốc cây lau nước mắt.

"Là người Đông Hạ làm!"

"Bọn chúng làm nhục quý phi của chúng ta, còn khiến trung thần của chúng ta không được yên ổn!"

Đột nhiên có người lớn tiếng nói.

"Không thể nuốt trôi cục tức này, ta đang ở độ tuổi sung sức, quân đội thiếu người thì ta sẽ đi, ta sẽ đi đánh Đông Hạ!"

"Diệt Đông Hạ! Diệt Đông Hạ!"

"Giành lại thành trì của chúng ta!"



Người vây xem càng lúc càng đông, quần chúng kích động.

Ta hiểu rồi.

Là Chu Hạc.

11

Lời nói của Hoàng hậu ngày đó đã đâm vào tim hắn.

Hắn không thể tiếp tục giả vờ như những chuyện đó chưa từng xảy ra.

Bây giờ quân đội Đại Chu hùng mạnh, hắn đã có cơ hội đánh bại Đông Hạ.

Nhưng hắn cần một lý do để xuất binh, cần một lời tuyên bố để đoàn kết lòng dân và quân đội.

Vì vậy, hắn đã đào mộ cha mẹ ta, đổ lỗi cho Đông Hạ.

Vì vậy, hắn dễ dàng chuyển sự chế giễu của bách tính đối với hắn thành sự căm phẫn đối với Đông Hạ.

Chu Hạc, lòng ngươi thật độc ác.

Ngay cả người chết cũng không được yên ổn, cũng bị ngươi lợi dụng.

12

Đại Chu xuất binh đánh Đông Hạ.

Chu Hạc lo lắng đến mức cả đêm không ngủ được.

Dù sao lần này nếu không thắng được, hắn cũng không còn mặt mũi để tặng thêm một người phụ nữ nào nữa.

Bây giờ tuy ta đã có thể tiếp cận Chu Hạc nhưng dù sao viện sử vẫn còn đó, ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Chỉ là hai nước đã khai chiến, ta không biết còn có thể chờ đợi thêm bao lâu nữa.
 
Chương 9


"Tống thái y, bệ hạ truyền lệnh mang thuốc an thần đến."

Ta cẩn thận đổ thuốc đã sắc vào trong bình thuốc: "Hương an thần mà ta chế hôm trước cũng phải đốt lên, khi ấy hiệu quả của thuốc sẽ tốt hơn."

Cung nữ bưng thuốc cẩn thận rời đi.

Chu Hạc đã uống thuốc an thần nửa tháng, hiệu quả của thuốc rất tốt, hắn ngủ rất ngon.

Ta nhẹ nhàng thở ra, dựa vào lưng ghế ngồi ngẩn người.

Hôm sau, ta lấy cớ thân thể không khỏe, xin nghỉ năm ngày.

Ngày thứ ba nghỉ phép, ta đã được triệu hồi về cung gấp.

"Bệ hạ nổi trận lôi đình, mấy ngày nay Tống thái y không có ở đây, viện sử sắc thuốc an thần cho bệ hạ theo đơn thuốc của ngươi nhưng bệ hạ uống vào lại càng bực bội hơn, đã hai đêm không ngủ được rồi.”

"Bệ hạ nói viện sử tuổi đã cao, ỷ già bán lão, không nghiên cứu y thuật, chỉ nằm trên sổ công trạng của Thái y viện hưởng lương hưu.”

"Viện sử rất xấu hổ và tức giận nên muốn cáo lão hồi hương."

Ta có chút áy náy, viện sử bị trách mắng, không thể không liên quan đến ta.

Hương ta chế đã hết vào ngày xin nghỉ phép.

Mọi người đều cho rằng, trọng điểm giúp Chu Hạc an thần nằm ở thuốc nhưng thực tế là ở hương.

Hương đó mới là vị thuốc dẫn quan trọng nhất của thuốc an thần, không có thuốc dẫn, thuốc an thần chỉ có tác dụng ngược lại.

13

Khi ta đến điện ngủ của Chu Hạc, hắn đang nằm trên giường thở hổn hển, hai mắt đỏ ngầu.

"Tống Từ, trẫm đã hai ngày hai đêm không chợp mắt.”

"Nếu ngươi có thể khiến trẫm ngủ một giấc ngon lành thì sau này ngươi sẽ là viện sử của Thái y viện."

Chu Hạc mệt đến mức không mắng mỏ được nữa, giọng điệu cũng hiếm khi dịu dàng khi nói chuyện với ta.

Nửa canh giờ sau ta bưng thuốc an thần đã sắc xong đến, lần này ta đã cho thuốc dẫn vào.

Chu Hạc uống xong không bao lâu thì ngủ thiếp đi.

Ta và các thái y khác lui ra ngoài chờ.

"Tống thái y, trước đây là ta đã coi thường ngươi rồi, ta không ngờ y thuật của ngươi lại cao siêu đến vậy.”

"Ta cũng không còn mặt mũi nào mà ở lại Thái y viện nữa, sau này Thái y viện đều nhờ cậy vào ngươi."

Ta nhìn ông lão ủ rũ trước mặt, vài tháng trước ông vẫn còn tràn đầy năng lượng.

Ta quay đầu đi không dám nhìn thẳng vào ông.

Xin lỗi lão tiên sinh, vì để báo thù, ta không thể không cướp lấy vị trí này của ông.

"Viện sử đại nhân đừng tự ti, y thuật của ngài cao siêu là điều mà ai cũng rõ như ban ngày. Tuy ta còn trẻ nhưng cũng từng nghe nói ngài đã đấu tranh với Diêm Vương để cứu sống Tiên hoàng khi ông ấy chỉ còn hơi thở thoi thóp, ngài chữa khỏi bệnh nan y cho Trưởng công chúa, chữa khỏi bệnh ở chân cho Thái hậu... Tống Từ không dám tự khen mình, nếu có thể đạt được một nửa trình độ của ngài thì cả đời này ta đã mãn nguyện rồi."
 
Chương 10


Ta nói lời chân thành.

Chỉ không nhắc đến việc ông đã dung túng cho Hoàng hậu hãm hại phi tần.

Việc Hoàng hậu có thể qua mặt Thái y viện khiến các phi tần khó mang thai trong hậu cung chắc chắn không thể thiếu sự giúp đỡ của ông.

Nhưng mỗi người đều có lựa chọn và lập trường riêng, ta không thể bình luận.

Viện sử run rẩy đưa tay lau nước mắt.

"Thôi thôi, ta già rồi, ta, ta sẽ về quê ngay."

Ta nhìn bóng lưng cô đơn của viện sử, khẽ nói: "Đại nhân, về quê rồi thì đừng nghĩ đến chuyện cũ làm gì, an hưởng tuổi già mới là điều quan trọng."

Ông không quay đầu lại mà chỉ vẫy tay áo, bước về phía hoàng hôn.14

Cuối cùng ta cũng trở thành viện sử của Thái y viện.

Cuộc chiến giữa Đại Chu và Đông Hạ kéo dài nửa năm, ta cũng điều trị chứng mất ngủ cho Chu Hạc nửa năm.

Nửa năm này, gần như hắn không thể rời xa ta.

Không có hương và thuốc an thần của ta thì đêm nào hắn cũng khó ngủ.

Ta dần trở thành người mà Chu Hạc tin tưởng nhất.

“Tống viện sử, nửa năm nay ngươi đã điều trị rất tốt cho cơ thể trẫm.”

"Nhưng rất nhanh thôi, trẫm sẽ không cần đến thuốc an thần này nữa. Đại Chu sắp đánh bại Đông Hạ rồi, trẫm có thể ngủ ngon rồi."

Chu Hạc vừa xem tấu chương trong tay vừa cười nói.

"Chúc mừng bệ hạ." Ta vừa châm cứu cho hắn vừa cung kính nói.

"Đúng rồi, bọn họ đã bắt được một tù binh và không lâu nữa sẽ đưa về kinh, nghe nói là thần y của Đông Hạ, đến lúc đó ngươi có thể giao lưu y thuật với hắn."

Nghe vậy, tim ta thắt lại, mũi kim trong tay ta vô tình đâm mạnh hơn.

Chu Hạc nhíu mày đau đớn: "Tống viện sử, ngươi làm sao vậy?"

Ta vội quỳ xuống tạ tội: "Vi thần có tội, chỉ là vi thần có chút kinh ngạc, chưa từng nghe nói Đông Hạ có thần y, chỉ nghe nói một hoàng tử của Đông Hạ có y thuật rất tốt."

Chu Hạc cười nói:

"Ngũ hoàng tử của Đông Hạ, Hạ Lan Thừa Tắc, mẹ là một nữ y thân phận thấp hèn bị quốc quân Đông Hạ say rượu sủng hạnh mới sinh ra Ngũ hoàng tử. Từ nhỏ hắn đã không được coi trọng nên lần này mới phái hắn ra chiến trường, những người con trai khác thì hắn ta không nỡ.”

"Nhưng y thuật của người này rất cao siêu, nghe nói có thể chữa chết người sống, cứu sống người chết, trẫm mới cho bọn chúng mang hắn về để đích thân xem thử."

15

Trở về Thái y viện ta vẫn không thể bình tĩnh.

Là hắn.
 
Chương 11


Chỉ là ta không ngờ rằng khi gặp lại hắn, hắn sẽ trở thành tù binh.

Hạ Lan Thừa Tắc ở Đông Hạ là người duy nhất từng cho ta hơi ấm.

Khi tất cả mọi người đều mắng chửi chế giễu ta, chỉ có hắn như một tia sáng ấm áp soi sáng cho ta khi ta muốn tìm đến cái chết.

Hắn kéo ta xuống khỏi nóc nhà, dùng áo choàng lông cáo bọc lấy ta.

"Ngươi đẹp như vậy mà chết thì thật đáng tiếc."

Ta cười đến nỗi nước mắt chảy dài trên khóe mắt: "Nếu không có vẻ ngoài như thế thì ta đã không bị sỉ nhục đến nhường này."

Hắn lau nước mắt trên khóe mắt ta, nhẹ giọng nói:

"Đây không phải lỗi của ngươi, là do quốc quân của ngươi không có trách nhiệm.”

"Là do trái tim của những kẻ lăng nhục ngươi, ngươi rất trong sạch thế nên đừng tự nhận tội lỗi về mình.”

"Nếu ta là ngươi, chắc chắn ta sẽ quay về băm vằm tên cẩu hoàng đế kia thành ngàn mảnh."

Hắn là người duy nhất nói với ta rằng “Ngươi không có lỗi."

Ta ở Đông Hạ mấy tháng nhưng ngay cả cung nhân cũng chỉ vào ta mà mắng: 

"Chính vì ả ta mà cha mẹ và ca ca ả ta mới chết."

Nhưng ta có thể báo thù bằng cách nào đây?

"Ta không thể quay về Đại Chu, làm sao ta có thể báo thù?"

Hạ Lan Thừa Tắc cười nói: "Tống Nguyên Ý không thể quay về, vậy thì đổi một thân phận khác mà về."

16

Hạ Lan Thừa Tắc cho ta uống một viên thuốc, ba ngày sau ta tắt thở.

Ta vốn là cống phẩm của nước địch nên chẳng ai quan tâm tới việc sẽ chôn ta ở đâu, vì vậy ta bị đưa đến bãi tha ma.

Hạ Lan Thừa Tắc đưa ta về phủ từ trong đống người chết, sau đó thay đổi ngoại hình, đổi cả thân phận cho ta, ta trở thành một y đồ sống trong mật thất của hắn.

Ta vẫn còn nhớ nỗi đau khi hắn gọt xương thay mặt cho ta.

Hắn nói: "Tống Nguyên Ý, ngươi hãy nhớ, sau hôm nay, trên đời này sẽ không còn Tống Nguyên Ý nữa."

Thay mặt không phải là chuyện một sớm một chiều có thể hồi phục, thế nên ngày nào ta cũng quấn băng gạc trong mật thất học y thuật với Hạ Lan Thừa Tắc.

Hắn đối xử với ta rất tốt, truyền thụ hết tất cả những gì mình biết, còn ta lại có thiên phú cực cao, chỉ hơn một năm đã học được hơn nửa bản lĩnh của hắn.

Khi rời xa hắn, ta hỏi hắn: "Ngươi cứu ta ra khỏi hoàng cung, dạy ta y thuật, mục đích của ngươi là gì?"

Hắn cười nhạt:

"Không có mục đích gì cả.”

"Chỉ vì thấy ngươi đáng thương mà thôi.”
 
Chương 12


"Sau khi rời khỏi đây, ngươi đừng nói là quen biết ta, đừng nói là từng đến Đông Hạ, đừng nói cho ta biết sau này ngươi tên gì.”

"Đừng gặp lại ta nữa. Nếu gặp lại, chúng ta chỉ có thể là kẻ thù."

Hạ Lan Thừa Tắc phái người bí mật đưa ta trở về kinh thành Đại Chu, trước khi đi hắn đưa cho ta ba gói "Bách độc tán" có thể chống lại Diêm Vương.

Ta về Đại Chu rồi mới tháo băng gạc, đổi thành thân phận Tống Từ.

Hắn chưa từng thấy dung mạo mới của ta, cũng không biết tên mới của ta.

Ta cũng không nghe thấy bất kỳ tin tức gì về hắn nữa.

Không ngờ rằng khi nghe lại tên hắn thì hắn đã trở thành tù binh của Đại Chu.

17

"Thật vô lý! Trẫm cho hắn giao lưu y thuật với các thái y trong Thái y viện là nể mặt hắn, hắn lại dám kháng chỉ!”

"Trẫm thấy hắn không biết mình đang ở hoàn cảnh nào."

Chu Hạc đập vỡ nghiên mực trên bàn rồi chửi rủa.

Viên quan áp giải Hạ Lan Thừa Tắc về kinh đang quỳ trên đất không dám nói gì.

"Trẫm muốn đối đãi với hắn theo lễ nghĩa nhưng nếu hắn không biết điều, vậy thì sau khi chiến thắng trẫm sẽ lấy hắn tế trời để an ủi vong hồn của tướng sĩ Đại Chu."

Hạ Lan Thừa Tắc bị giam vào đại lao, ta nghĩ đủ mọi cách nhưng vẫn không thể tiếp cận hắn.

Đang lúc ta đang nóng ruột như lửa thì tổng quản trong cung Dung quý phi đến báo tin: "Quý phi sắp sinh rồi."

Hiện tại trong cung chỉ có Dung quý phi tin ta.

Mấy tháng nay, tuy ta hầu hạ trước mặt hoàng đế nhưng vẫn về cung Dung quý phi mỗi ngày để giúp nàng dưỡng thai.

"Tống thái y, bản cung và đứa con của bản cung đều giao cho ngươi.”

"Bản cung chỉ tin ngươi, ngươi chắc chắn phải đảm bảo mẹ con chúng ta bình an."

Ta lau mồ hôi trên trán Dung quý phi: "Nương nương yên tâm."

Khi xung quanh không có ai ta mới hỏi quý phi: "Nương nương còn nhớ chứ, Vi thần từng nói, bất kể sau này có bao nhiêu hoàng tử thì điều quan trọng nhất là chúng ta phải bảo vệ đứa con đầu lòng tôn quý này."

Quý phi gật đầu: "Nhớ chứ, bản cung nghe lời ngươi nên mới có thể đi đến ngày hôm nay."

"Hôm nay, nếu nương nương sinh hoàng tử thì đương nhiên địa vị sẽ tôn quý. Nhưng nếu là công chúa chỉ sợ con đường tương lai không dễ đi."

Quý phi nghe vậy hơi nhíu mày, nàng biết ta nói đúng sự thật.

"Vi thần nghe nói trong dân gian, để bảo đảm sản phụ sinh nở thuận lợi thì cần mời đạo sĩ đến tụng kinh cầu phúc.”
 
Chương 13


"Không bằng nương nương phái người đến Bạch Vân quán mời đạo cô đến, nếu ngài sinh công chúa thì có thể nhờ đạo cô khuyên nhủ bệ hạ, nói rằng công chúa là phúc tinh, sau này tự nhiên bệ hạ sẽ thương yêu công chúa.”

"Nếu là hoàng tử thì nhờ đạo cô khuyên nhủ, thế thì ngôi vị thái tử tương lai..."

Dung quý phi không chút do dự nắm chặt tay ta: "May mà có ngươi."

Ngay sau đó nàng liền phái người đi mời đạo cô Bạch Vân quán đến.

Dung quý phi sinh đứa trẻ này suốt một ngày một đêm, Chu Hạc hiếm khi căng thẳng, hắn đi đi lại lại ở bên ngoài.

Cho đến khi nghe thấy tiếng khóc chào đời vang lên, Chu Hạc mới vui mừng xông vào.

"Chúc mừng bệ hạ, là một tiểu hoàng tử."

Chu Hạc vui mừng khôn xiết, ban thưởng cho tất cả mọi người.

Lúc này đạo cô đang làm phép ở bên cạnh cười nói:

"Bệ hạ, Hoàng trưởng tử có tướng mệnh cực tốt, là phúc tinh hiếm có có thể mang lại phúc khí cho bệ hạ và Đại Chu.”

"Đêm qua bần đạo quan sát thiên tượng, nếu lúc này bệ hạ có thể đại xá thiên hạ cho vạn dân cùng ăn mừng, tích đức cho Hoàng trưởng tử thì Đại Chu của chúng ta chắc chắn có thể thịnh vượng dài lâu."

Chu Hạc ôm Hoàng trưởng tử không nỡ buông tay:

"Được được được, ngươi nói đúng.”

"Từ khi có đứa nhỏ này thì các phi tần trong cung đều lần lượt mang thai, giờ Đại Chu của chúng ta còn bắt được hoàng tử Đông Hạ, không bao lâu nữa sẽ có thể chiến thắng Đông Hạ.”

"Đúng là phúc tinh.”

"Truyền lệnh xuống, tội nhẹ tha bổng, tội nặng giảm án, lên đài cao thắp đèn cả nước cùng ăn mừng. Phái người truyền tin tốt này đến biên quan cổ vũ tướng sĩ đi."

Dung quý phi mệt mỏi đã lâu, lúc này mới yên tâm ngủ thiếp đi.

Ta dẫn nhóm đạo cô rời khỏi tẩm cung.

"Vừa rồi ngươi nói rất hay." Ta cười khen.

Đạo cô đứng đầu cười nói: "Chỉ là vài câu nói thôi mà thôi, Tống đại phu khách sáo rồi. Nếu không có ngươi thì chỉ sợ giờ này chúng ta đều đã chết rồi."

Bạch Vân quán là nơi ta chẩn bệnh đầu tiên sau khi trở về kinh thành.

Ta không lấy một xu, họ vẫn luôn ghi nhớ ơn ta.

18

Chu Hạc mở tiệc lớn trong cung ăn mừng cùng thần dân.

Các cung nhân đang trực trong cung cũng lơ là, tụ tập lại với nhau uống rượu thưởng nhạc.

Dung quý phi đã sớm mua chuộc được ngục tốt trong đại lao, chỉ là nàng không biết ta muốn đi cứu Hạ Lan Thừa Tắc.

Nàng cho rằng ta đi tìm hắn là để giao lưu y thuật.
 
Chương 14


"Chuyện này tuy có rủi ro nhưng bản cung là người biết ơn, nếu không phải do ngươi một đường bày mưu tính kế cho bản cung thì bản cung không thể có được vị trí như ngày hôm nay."

Đây là lần đầu tiên trong trăm năm qua, Đại Chu đại xá thiên hạ, với vinh sủng như vậy, đương nhiên địa vị của Hoàng trưởng tử không cần phải nói.

Còn Dung quý phi cũng nhờ con mà được tôn quý, giờ đây gần như có thể ngang hàng với Hoàng hậu.

"Bản cung biết, ngươi là kẻ cuồng y thuật. Ngươi vào cung cũng gần một năm rồi mà ngoài y thuật ra thì chẳng quan tâm gì khác.”

"Giờ ngươi đã là viện sử thì cũng nên nghĩ cho bản thân mình, hay là bản cung đi cầu xin bệ hạ chọn chồng cho ngươi?"

Ta cười khéo léo từ chối: "Vi thần chỉ có một lòng muốn chữa bệnh cứu người, muốn làm viện sử của Thái y viện cũng chỉ vì chức vị cao hơn mới có thể có thêm vài quyển sách cổ, được thấy thêm vài loại thảo dược quý. Vi thần cầu danh cũng là vì muốn phát huy y thuật, sau này nếu có cơ hội thì vi thần muốn mở y quán nhận đồ đệ, cùng nhau chữa khỏi bách bệnh trên đời."

Dung quý phi nằm trên giường, vẻ mặt vui mừng nhìn Hoàng trưởng tử: "Tùy ngươi, sau này chỉ cần là việc bản cung có thể giúp được thì ngươi cứ mở lời."

Ta xách hộp thức ăn đến đại lao rồi đưa cho ngục tốt một thỏi vàng, ngục tốt mới cho ta vào.

Giờ nơi này không còn nhiều tù nhân nữa, Hạ Lan Thừa Tắc bị giam ở trong cùng.

Ta đi đến phòng giam trong cùng, bên ngoài truyền đến tiếng pháo hoa, ta biết đó là Chu Hạc đang mở tiệc trong cung.

Phòng giam của Hạ Lan Thừa Tắc có một ô cửa sổ nhỏ, hắn đang ngồi bên cửa sổ ngửa đầu ngắm pháo hoa.

"Ngươi đến rồi."

Hắn quay lưng về phía ta, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước.

"Ừ."

Hắn không hỏi tại sao cũng vẫn biết ta là ai, giống như chúng ta đã hẹn nhau gặp mặt ở đây từ hôm trước vậy.

"Ngươi không nên đến, giờ ngươi sống rất tốt, chỉ cần tiến thêm một bước nữa là có thể báo thù rồi.”

"Nếu hôm nay bị người khác phát hiện thì mọi thứ ngươi mưu tính từ trước đến giờ đều sẽ đổ sông đổ bể hết."

Ta đặt hộp thức ăn xuống rồi lấy ra một bình rượu rót một chén:

"Báo thù cho người đã khuất là mục đích của ta.”

"Nhưng ta biết rõ người sống quan trọng hơn người đã khuất.”

"Ngươi là sư phụ của ta, để ta nhìn ngươi chết ta không thể làm được.”
 
Chương 15


"Từ nhỏ cha đã dạy ta phải biết ơn, ân nhân đã cho ta một cuộc sống mới, dù ta có phải lấy mạng ta ra đổi thì cũng đáng."

Hạ Lan Thừa Tắc không nói gì nữa, rất lâu sau mới khẽ thở dài: "Thôi, đưa rượu cho ta."

Nhưng hắn vẫn quay lưng về phía ta, không chịu nhìn ta.

"Ta biết, ngươi hận Đại Chu, nếu vì thế mà ngươi không chịu nhìn ta thì ta có thể hiểu được."

Hoàng tử từng kiêu ngạo, giờ đây trở thành tù nhân, sao có thể không hận.

Hắn nhận lấy rượu nhưng không tiếp lời ta.

Lòng ta đột nhiên đau đớn như bị người ta bóp chặt trái tim rồi vặn đi vặn lại.

Trước kia, trong mật thất ở phủ của hắn, cũng tối tăm như thế này, hắn dạy ta y thuật, cho ta dùng hắn để thử thuốc.

Hắn ít nói nhưng bất kể ta nói gì hắn đều sẽ đáp lại.

Dịp tết năm đó, hoàng cung Đông Hạ mở tiệc nhưng hắn lại về rất sớm.

Hôm đó hắn uống hơi say, hắn lấy từ trong ngực ra một cái đùi cừu nướng:

"Thơm lắm, ta nghĩ chắc là ngươi rất thích nên mang về cho ngươi."

Hắn dẫn ta ra khỏi mật thất, đưa ta lên nóc nhà: "Ngươi thích ngắm pháo hoa không?"

Ta ngồi trên nóc nhà nhìn pháo hoa rực rỡ ở đằng xa, nhớ lại trước kia, khi Đại Chu thái bình thịnh vượng, cứ đến tiết Trung Nguyên là sẽ đốt pháo hoa, cha mẹ sẽ dẫn ta và ca ca đi trẩy hội xem pháo hoa.

"Thích."

Hạ Lan Thừa Tắc nghe vậy cười nói: "Sau này nếu còn cơ hội... Nếu còn cơ hội..."

Nhưng đột nhiên hắn lại đổi giọng, nhàn nhạt nói: "Rồi nói sau."

19

Khi pháo hoa bên ngoài cửa sổ lụi tàn, Hạ Lan Thừa Tắc cuối cùng cũng lên tiếng.

"Không ngờ còn có thể cùng ngươi ngắm pháo hoa thêm một lần nữa."

Hắn như đang cười nhưng cũng như đang khóc.

"Hẳn ngươi phải biết rằng, đồ đệ trước mặt sư phụ đều như nước trong nhỉ?" 

Hắn đột nhiên hỏi.

Ta có chút sửng sốt: "Ý gì?"

"Ngươi bỏ thuốc giả chết vào rượu." Hắn thản nhiên nói.

Ta không định giấu hắn.

"Uống rượu này vào, ngày mai ngươi sẽ chết đột ngột, ta sẽ nghĩ cách đưa thi thể ngươi ra ngoài, giống như lúc trước ngươi cứu ta vậy.”

"Ta mang theo bách độc tán có thể cứu sống ngươi, ta có thể đưa ngươi đến nơi không ai tìm thấy, ta cũng có thể đổi một thân phận khác cho ngươi..."

Ta còn chưa nói hết lời đã bị hắn cắt ngang.

"Ngươi và ta không giống nhau.”

"Ngươi là tế phẩm mà nước Chu dâng lên để lấy lòng Đông Hạ, tuy nói là Quý phi nhưng cũng chẳng khác gì vũ nữ, mục đích khiến nước Chu mất hết thể diện của Đông Hạ đã đạt được, về phần ngươi, chẳng ai để ý nên ta mới có thể đưa ngươi ra khỏi hoàng cung.”

"Nhưng ta thì khác, ta là hoàng tử.”
 
Chương 16


"Hắn còn đang chờ lấy ta tế trời để lấy lại thể diện và lòng dân mà hắn đã đánh mất mấy năm trước, nếu ta chết, hắn tất nhiên sẽ điều tra, đến lúc đó ngươi chắc chắn sẽ bị liên lụy.”

"Cho dù ngươi không bị liên lụy thì ta cũng không thể ra khỏi nhà lao này, thi thể của ta sẽ bị đặt trên đàn tế, để cho bách tính nước Chu mắng chửi sỉ nhục.”

"Ngươi không có cách nào khác mà bọn họ cũng sẽ không để ngươi đưa ta đi."

Ta biết hắn nói không sai nhưng đây là cơ hội duy nhất của ta.

"Ngươi yên tâm, chắc chắn ta sẽ đưa ngươi ra ngoài.”

"Cho dù có liên lụy đến ta cũng không sao, mạng này cho hắn là được. Chỉ cần có thể cứu ngươi ra ngoài."

Giọng ta có chút nghẹn ngào.

Ta không sợ chết nhưng ta sợ hắn chết.

Mấy năm nay, hắn là người duy nhất đối xử tốt với ta.

Hắn là người duy nhất trên đời mà ta quan tâm.

"Sư phụ, người tin ta được không?”

"Ta không muốn ngươi chết, ta không muốn nhìn ngươi chết, ta muốn ngươi sống khoẻ mạnh."

Ta khóc thành tiếng, cách song sắt níu lấy bờ vai hắn mà khóc.

Trở thành Tống Từ một năm nay, đây là lần đầu tiên ta bất lực như vậy, lần đầu tiên ta phát hiện ra rằng, sự việc phát triển ngoài sự khống chế của ta.

"Ngươi hẳn phải biết, ta là một người rất kiêu ngạo." Hắn nhẹ nhàng nắm tay ta an ủi.

"Một người như ta, cho dù có ra ngoài thì lòng tự trọng của ta cũng không cho phép ta tiếp tục sống." Nói rồi, cuối cùng hắn cũng quay người lại.

Lúc này ta mới nhìn rõ trên mặt hắn có một chữ "Nô" bị khắc lên.

Khoảnh khắc đó ta gần như cảm thấy tim của mình đã ngừng đập.

20

Trên khuôn mặt tuấn tú của Hạ Lan Thừa Tắc chằng chịt những vết sẹo.

Cái chữ kia vô cùng chói mắt.

Chói đến mức khiến trái tim ta đau từng cơn.

Sao ta lại không biết hắn kiêu ngạo đến mức nào.

Hắn bị ghét bỏ vì mẹ hắn có xuất thân thấp hèn nhưng hắn lại là đứa con cưng của trời, tự học sách y mà mẹ để lại rồi trở thành thần y.

Hắn ít khi cười, hắn luôn lạnh lùng như ánh trăng đêm khuya, chỉ khi không có ai mới trong trẻo long lanh.

Hắn không thèm tranh giành quyền lực dù với y thuật của hắn thì hắn có thể giết rất nhiều người mà không ai hay biết.

Hoàng đế không chào đón hắn nhưng hắn lại dành sự thiện ý lớn nhất cho những người mà người khác khinh thường — cung nữ quét dọn, thái giám gác đêm, thị vệ canh cổng và cả ta, người bị mọi người ở Đông Hạ khinh miệt.
 
Chương 17


Hắn chưa từng tự ti, trong mật thất hắn nói với ta rằng:

"Khi số phận không may thì ngươi phải tự mình cố gắng.”

"Đừng oán trời trách đất, điều đó chỉ phí hoài thời gian."

Phụ hoàng không thích, huynh đệ bất hòa thì sao, hắn dựa vào y thuật của mình để chữa bệnh cho người khác mà không lấy một xu, từ quan lại đến bách tính Đông Hạ, ai cũng yêu mến hắn.

Hắn giống như ngọn lửa dưới tảng băng, vừa lạnh lùng vừa ấm áp.

Cũng chính vì vậy mà quốc quân Đông Hạ mới để hắn dẫn binh đánh trận, chỉ có hắn, người được lòng dân nhất mới có thể khích lệ tinh thần của tướng sĩ.

Nhưng một người như vậy, một người vốn nên như mặt trời treo cao trên bầu trời, giờ đây lại bị sỉ nhục đến nhường này.

21

Ta chưa từng có hành vi vượt quá giới hạn trước mặt Hạ Lan Thừa Tắc.

Nhưng lúc này lại không nhịn được.

Ta cố nén nước mắt, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay sờ vết thương trên mặt hắn, vừa chạm vào thì nước mắt đã rơi xuống.

"Sư phụ."

Ta đau lòng nhẹ nhàng vuốt v e vết thương của hắn, nước mắt rơi thành chuỗi.

"Ngươi đi đi, hôm nay có thể đến thăm ta là đủ rồi.”

"Ta có chết cũng đáng."

Mắt Hạ Lan Thừa Tắc đỏ hoe, giọng nói hắn yếu ớt.

"Ngươi uống xong rượu rồi ta sẽ đi."

Thấy ta cố chấp như vậy, sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc:

"Chuyện đã đến nước này, ta cũng không sợ nói thật với ngươi.”

"Ta cứu ngươi vì ta biết trong lòng ngươi có thù hận. Ta dạy ngươi y thuật là muốn lợi dụng lòng thù hận của ngươi trở về nước Chu giết Chu Hạc mà thôi.”

"Giữa ta và ngươi không có tình cảm, chỉ có lợi dụng. Ngươi cũng không cần nghĩ đến chuyện báo ơn.”

"Thật ra ta không lạnh lùng, không màng danh lợi như ngươi luôn thấy đâu, ta cũng thèm muốn nó chứ."

Nói đến đây khóe mắt hắn ươn ướt.

"Mẫu thân mất sớm, từ nhỏ ta đã không được chào đón nhưng ta không oán trách bà, ta thấy nữ y không hề thấp hèn, mẫu thân ta chữa bệnh cứu người, bà rất vĩ đại.”

“Nhưng ta cũng hy vọng trong mắt phụ hoàng có ta.”

"Ta hy vọng người sẽ nhìn ta như cái cách người nhìn những huynh đệ khác, sẽ dẫn ta đi cưỡi ngựa, dạy ta bắn cung, sẽ khen ta đọc sách có tiến bộ.”

"Những năm qua, tâm bệnh của ta chính là hy vọng người có thể chú ý đến ta. Cho nên ta cứu ngươi, nếu ngươi có thể giết được Chu Hạc thì trước mặt phụ hoàng, ta sẽ có một phần công trạng, lúc đó người mới có thể chú ý đến ta."
 
Chương 18


Nói xong, hắn đưa tay gỡ tay ta ra:

"Bây giờ, ngươi hiểu chưa?”

"Ngay từ đầu ngươi vốn chỉ là một quân cờ của ta mà thôi."

22

"Ta biết."

Ta vẫn luôn biết.

Hắn cũng chỉ là một người bình thường, mất mẹ từ nhỏ, đến cả tình phụ tử duy nhất cũng chưa từng có được.

Hắn vất vả nuôi lớn bản thân, hắn không vì sự bất công của phụ thân mà oán hận, cũng không vì sự xa lánh của huynh đệ mà thù ghét.

Hắn không trở nên ích kỷ, u ám mà ngược lại giống như một ngọn đèn chiếu sáng cho rất nhiều người.

Ta vẫn luôn cho rằng hắn không để ý đến tình thân.

Cho đến đêm đó, hắn say rượu cùng ta ngồi trên mái nhà ngắm pháo hoa.

Cái đùi cừu nướng hắn đưa cho ta được bọc rất cẩn thận bằng giấy dầu, hắn nói hắn thích ăn đùi cừu nướng nhất.

"Lúc nhỏ, trong cung tổ chức tiệc cung yến vào cái Tết đầu tiên sau khi mẫu phi mất, ta chẳng ăn uống được gì.”

"Ta lén ra ngoài ngắm trăng trước cửa cung nhưng không ngờ phụ hoàng lại tới, người sai cung nữ bưng đùi cừu nướng trên bàn đến, người ngồi cùng ta trên bậc thang, ta ăn một miếng, người ăn một miếng.”

"Phụ hoàng tuy không nói lời nào nhưng đây là lần đầu tiên người ở gần ta như vậy.”

"Từ đó về sau ta cảm thấy món ăn ngon nhất chính là đùi cừu nướng trong tiệc cung yến."

Ta nhìn đùi cừu nướng trong tay, hóa ra hắn cố ý trở về là để mang món ăn mà hắn cho là ngon nhất đến cho ta.

Ta ăn một miếng, rất thơm.

"Này, ngươi cũng ăn đi." Ta đưa đùi cừu cho Hạ Lan Thừa Tắc.

Cứ như vậy, chúng ta vừa ngắm pháo hoa vừa ăn đùi cừu nướng.

Ta biết trong lòng người trước mặt ta, vị sư phụ thường rất nghiêm khắc với ta khao khát tình phụ tử đến nhường nào.

"Nếu ta giết Chu Hạc thì ngươi sẽ rất vui, đúng không?" Ta hỏi hắn.

Hắn lại uống thêm hai vò rượu, say đến trời đất quay cuồng.

"Vui chứ, ngươi báo thù cho chính mình. Người thân, người thân chính là điểm yếu của chúng ta khi sống trên đời này.”

"Hắn hại cha mẹ huynh đệ ngươi, ngươi nên báo thù.”

"Hắn không biết nặng nhẹ tiến binh khiêu khích Đông Hạ của ta, vô cớ hại chết rất nhiều tướng sĩ của hai nước, hắn đáng chết!"

Nói xong, hắn nâng mặt ta lên cười:

"Ngươi, giết hắn, các ngươi, đổi một hoàng đế khác, hai nước chúng ta, chung sống hoà bình.”

"Phụ hoàng, phụ hoàng cũng vui, thế thì ta cũng rất vui."

Hắn sờ mặt ta rồi đột nhiên rơi nước mắt:

“Trước kia gương mặt ngươi rất đẹp.”
 
Chương 19


"Một gương mặt đẹp như vậy lại không thể không vứt bỏ, hắn chắc chắn phải trả giá đắt.”

"Hay là ngươi đừng đi nữa, quá nguy hiểm. Ta có tai mắt ở nước Chu, ta để bọn họ đi giết Chu Hạc."

Chỉ là lời này vừa nói xong hắn liền say mèm.

Sau đó chúng ta đều không nhắc lại chuyện tối hôm ấy.

23

"Ta biết, ta giết Chu Hạc thì ngươi có thể được phụ hoàng khen thưởng, được người chú ý, ta cũng nguyện ý vì ngươi mà làm như vậy.”

"Bản thân ta vốn muốn giết hắn, sao lại nói đến chuyện ngươi lợi dụng ta.”

"Nếu nói đến lợi dụng thì là ta lợi dụng ngươi, giả chết trốn thoát còn có được vốn liếng báo thù."

Lời này của ta nói xong, nỗi buồn trong mắt Hạ Lan Thừa Tắc càng ngày càng đậm.

Chỉ là còn chưa đợi hắn nói thêm gì, ngục tốt đột nhiên bẩm báo: "Bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế."

Chu Hạc đến rồi.

Hạ Lan Thừa Tắc lập tức đánh đổ vò rượu rồi đưa tay bóp cổ ta: "Đưa ta ra ngoài! Nếu không, ta sẽ bóp ch ết ngươi."

Chu Hạc dẫn người chạy đến, lúc này cổ ta đã bị Hạ Lan Thừa Tắc bóp đến đỏ bầm.

"Tống viện sử? Sao ngươi lại ở đây?" Chu Hạc hỏi.

Hạ Lan Thừa Tắc cười nói:

"Hóa ra ngươi chính là viện sử Thái y viện, đúng là khá trẻ, chỉ tiếc là học nghệ không tinh.”

“Hôm nay ta có thể cho ngươi cuốn sách cổ ngươi muốn nhưng ngươi phải xin hoàng đế của ngươi thả ta ra và đưa ta về Đông Hạ một cách đàng hoàng.”

Vẻ tức giận trên mặt Chu Hạc tan đi:

" Tống viện sử, bon chúng nói đầu óc ngươi chỉ có y thuật, quả nhiên là như vậy.”

"Ngươi muốn sách cổ của hắn thì chỉ cần nói một tiếng trẫm sẽ sai người đi tìm, sao ngươi lại phải mạo hiểm như vậy."

Chu Hạc tin mấy phần.

Ta không nói nên lời chỉ có thể không ngừng giãy giụa.

"Hoặc là đưa ta về, hoặc là ta g iết chết nàng ta, ngươi tự chọn." Hạ Lan Thừa Tắc thúc giục Chu Hạc đưa ra quyết định.

Cùng lúc đó hắn nhẹ nhàng bóp thắt lưng của ta và đẩy ta ra ngoài.

Lúc đẩy ta ra, hắn rút chiếc trâm cài trên tóc ta ra và đâm vào bắp chân hắn.

Đợi mọi người hoàn hồn lại thì hắn đã nằm trên đất, chảy máu, mọi người đều cho rằng là ta đâm hắn.

Đêm nay tâm tình Chu Hạc rất tốt, hắn vốn là tới thưởng thức chiến lợi phẩm nhưng hắn không ngờ thứ nhìn thấy lại là cảnh tượng này.

Ta biết Hạ Lan Thừa Tắc không muốn ra ngoài.

Cho nên hắn muốn bảo vệ ta một phen.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom