Cập nhật mới

Dịch Thập Niên 60 Xuyên Thành Nông Nữ Hái Thuốc Làm Giàu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Thập Niên 60 Xuyên Thành Nông Nữ Hái Thuốc Làm Giàu

Thập Niên 60 Xuyên Thành Nông Nữ Hái Thuốc Làm Giàu
Tác giả: Tây Lương Miêu
Tình trạng: Đang cập nhật




Quan Nguyệt bắn đạn vỡ đầu trong mạt thế, xuyên không đến niên đại 60 và trở thành một nông nữ hái thuốc sống một mình trên núi hoang. Bằng kỹ năng dị năng hệ mộc, cô tăng năng suất cây trồng để giúp mọi người thiếu ăn thiếu uống. Tuy với kỹ năng nấu nướng dở tệ, cô phải chấp nhận những bữa ăn khổ sở với những món ăn không ngon miệng.

Khi đã không còn trừu tượng gì hơn, Quan Nguyệt đụng đến một thanh niên trí thức, và như một giải pháp của sự may mắn, anh ta thu phục được con quỷ ham ăn mà Quan Nguyệt mong muốn được thưởng thức canh gà thơm phức. Cô gái hé mở kết nối với anh trai, muốn trao đổi kinh nghiệm hàng giờ về nấu ăn và hứa hẹn sẽ làm cho canh gà thực hiện tương tự ngon như của anh ta.

Cừu gia, Cố Tuỳ, nghe cô gái khóc đòi ăn trước mặt mà không thể tiếp tục nhịn cười. Từ đó, anh cảm thấy lòng mình đã không còn theo đúng con đường tiêu chuẩn mà xuyên tạc trong sự thu hút của cô gái nhỏ nhắn này và núi rừng bao la rộng lớn của mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Chương 1


Mùa hè tháng sáu, nắng gắt như lửa.

Nước suối từ núi xanh chảy xuống, không nhanh không chậm chảy xuôi trong sơn cốc.

Hai bên bờ suối, thực vật trong đất bị phơi nắng đến rũ lá, gió núi trên núi thổi xuống, trông có vẻ phấn chấn một chút.

Đứng ở bên dòng suối nhìn quanh trái phải, ngọn núi nhỏ nằm cạnh ngọn núi lớn, giao triền vào nhau không thể tách rời.

Ngọn núi lớn kéo dài hơn hai trăm km về phía đông tây, cao không thấy đỉnh, nhìn quanh không thấy giới hạn.

Tiểu Thanh Sơn tựa như trong bài thơ cổ, khi thu bút thì móc lại nét bút cuối cùng, cũng giống như dấu phẩy khéo léo dưới chân Đại Thanh Sơn.


Thôn Thanh Khê được vây quanh trong sơn cốc giữa Đại Thanh Sơn và Tiểu Thanh Sơn, tự tại an tường.

Nhưng cảnh tượng an tường hôm nay, bị một tiếng khóc sắc bén phá vỡ.

Ngày hôm qua vừa qua tiết Hạ Chí, hôm nay lại là đoan ngọ, qua đoan ngọ sao có thể không lên núi hái một ít ngải thảo và xương bồ?
Ngày thường, người của thôn Thanh Khê thường đốn củi trên núi, núi ít người lui tới, trên núi nhiều rắn, trùng, chuột, kiến.

Nhưng Đại Thanh Sơn vì ít người qua lại mà ngải thảo và xương bồ trên núi lại đặc biệt tươi tốt.

Có lũ nhóc ỷ vào việc thân thể trẻ khoẻ, không nghe lời người lớn khuyên bảo, vụng trộm chạy lên Đại Thanh Sơn.


Bọn họ nghĩ nếu may mắn nói không chừng còn có thể bắt được một con gà rừng trở về hầm canh gà uống.

Cổ nhân thường nói cá không ăn muối cá ươn, con không nghe lời cha mẹ trăm đường con hư.

Rốt cuộc vẫn xảy ra chuyện, con trai duy nhất của nhà họ Lý là Lý Đạt bị rắn độc cắn, được lũ bạn cùng thôn cuống quýt khiêng xuống núi.

Lý Đạt sắc mặt tái nhợt, môi đen nhánh, khóe miệng chảy nước miếng, tứ chi co quắp.

Mẹ của Lý Đạt là Trương Thúy Hoa, ôm Lý Đạt khóc đến muốn ngất đi.

Vẫn là em gái Lý Đạt, Lý Đào thông minh, con bé nhanh chân chạy về phía nhà trưởng thôn, nhà trưởng thôn có thuốc giải độc rắn.

Biết được Lý Đạt bị rắn cắn, trưởng thôn Dương Quốc Trụ nhanh chóng cầm viên thuốc giải độc duy nhất còn lại, chạy tới nhanh chóng nhét vào miệng Lý Đạt, một lát sau, Lý Đạt suy yếu mở mắt ra, trông có vẻ đã tỉnh rồi.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Chương 2


“Không được, liều lượng quá nhẹ, ngày thường bị rắn cắn cũng phải uống hai viên, nhanh chóng lên núi, tìm Từ đại phu gọi thêm một ít thuốc viên về đây.


Từ đại phu không phải người thôn Thanh Khê, là người tới Đại Thanh Sơn hái thuốc.

Đại Thanh Sơn người bình thường không dám đi, nhưng trên núi có dược liệu tốt.

Từ xưa đến nay, người hái thuốc chuyên nghiệp đến Đại Thanh Sơn rất nhiều, thậm chí ở thị trấn địa phương còn có một công ty dược liệu quốc doanh.

Từ đại phu là người chịu khó nhất, Từ đại phu cũng là người hái thuốc duy nhất có một căn nhà gỗ trên núi xanh.


Từ đại phu và người thôn Thanh Khê có quan hệ không tệ, mỗi lần ông ấy đều đổi một ít thuốc viên thường dùng cho bọn họ.

Ngô Quý xung phong nhận việc chạy tới xin thuốc giải độc, không chỉ không lấy được thuốc giải độc, còn bị đồ đệ của Từ đại phu đánh.

Vốn sự tình cũng đã sứt đầu mẻ trán, Ngô Quý bị đánh lớn tiếng chửi rủa, nói bọn họ là điềm gở khiến người trong thôn đổi mạng cho họ.

Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng chửi rủa nổi lên bốn phía.

“Từ đại phu sao lại thu nhận đồ đệ như vậy? Không hiểu lý lẽ gì cả!”
“Người nơi khác chẳng tốt lành gì!”
“Con bé kia đúng là đáng đánh.



“Để bà đây mà gặp, nhất định phải đánh cho nó khóc cha gọi mẹ!”
“Gọi mấy đứa cường tráng trong thôn lên, chúng ta đánh nó!”
Đồ đệ Quan Nguyệt của Từ đại phu bị thôn dân dưới chân núi mắng chửi, giờ phút này cô đang ngồi xếp bằng trên lá thông thật dày, hăng hái trêu đùa chó con của mình.

Chó con chỉ lớn bằng hai bàn tay của người trưởng thành, lông mao cả người vẫn mềm mại, xám đen, bụng thịt dán sát mặt đất, là một con chó sữa nhỏ mới sinh ra không lâu.

Quan Nguyệt vung tay: "Cẩu Thặng Nhi, có muốn ăn không?”
Con chó nhỏ nhe răng trợn mắt, đôi mắt nhỏ như đậu đen tập trung vào thịt khô, chân sau ngắn ngủi đạp đất, xông về phía Quan Nguyệt.

Kết quả, cách Quan Nguyệt còn nửa mét, chó con trượt chân, rầm một tiếng ngã chổng vó.

Bả vai Quan Nguyệt cười run lên, cô nắm lấy cổ sau của con chó nhỏ, xách nó lên, cười nói: "Đúng là vừa ngốc vừa đáng yêu mà!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Chương 3


Con chó nhỏ nũng nịu sủa một tiếng, giãy dụa muốn quyết đấu với cô.
Quan Nguyệt buông nó xuống, bỏ thịt khô vào miệng nó, đứng lên đi lên núi.
“Đừng sủa nó, chúng ta đi bắt hai con gà rừng về làm gà nướng ăn.”
Con chó nhỏ nghiêng đầu nhìn cô gái kia đi xa, vội vàng cắn thịt khô yêu thích của nó, lảo đảo theo sau.
Chân chó nhỏ quá ngắn, chạy không nổi, một sợi dây mây trên cổ tay Quan Nguyệt đột nhiên duỗi dài, cuốn con chó lại, chó con sủa hai tiếng, không giãy dụa.
Người dưới chân núi còn vây quanh Lý Đạt nghĩ cách thì đại đội trưởng Chu Bảo Hòa mang theo mấy nam nữ trẻ tuổi đi tới.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Dương Quốc Trụ nhìn thấy người tới, vội vàng nói: "Đại đội trưởng anh tới đúng lúc lắm, chỗ anh còn thuốc giải độc hay không, Lý Đạt bị rắn cắn.”

"Cái gì, bị rắn cắn?"
Cố Tùy xuống nông thôn làm bác sĩ chân trần ném hành lý xuống đất, vội vàng chạy tới.
Sau một phen kiểm tra, Cố Tùy nói: "Có phải đã cho uống thuốc giải độc rồi không?”
Trương Thúy Hoa vội vàng gật đầu: "Vâng, nhưng chỉ uống một viên, ngày thường đều phải uống hai viên, chỉ thiếu một viên nữa thôi nhưng con bé trên núi kia không cho, con trai tôi mà có mệnh hệ gì, tôi đi liều mạng với nó.”
Nói xong, Trương Thúy Hoa bật khóc.
“Liều lượng có thể không đủ, nhưng uống thuốc kịp thời, chắc sẽ không sao đâu.

Về nhà uống hai ngụm dấm chua, lát nữa tôi lấy cho anh ta chút thuốc điều trị, rất nhanh sẽ khỏi thôi.”
“Đây là......?”

Đại đội trưởng Chu Bảo Hòa vội vàng giới thiệu: "Đây là bác sĩ mới tới, sinh viên tài cao học rộng từ Bắc Kinh, là người rất giỏi đó.

Có bác sĩ Cố ở đây, sau này mọi người khám bệnh sẽ tiện hơn.”
Những năm trước đây làm công xã nhân dân, quy định trên một trăm hộ mới có thể trở thành một đại đội.

Thôn Thanh Khê bọn họ tổng cộng không đến bốn mươi hộ gia đình, cho nên thôn Thanh Khê mới nhập chung với thôn Thanh Tùng bên ngoài sơn cốc, trở thành đại đội Thanh Tùng hiện tại.
Sau khi nhập vào không bao lâu, chính là thời kỳ hội nhập hoá.

Tuy rằng trong núi nguy hiểm nhưng dựa vào núi Đại Thanh Sơn thì người dân mới có cái ăn.

Hơn nữa công tác quản lý công xã chưa nghiêm ngặt nên người thôn Thanh Khê vẫn không dọn ra ngoài.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Chương 4


Cho nên thôn trưởng thôn Thanh Khê, Dương Quốc Trụ, liền trở thành đội phó đại đội Thanh Tùng, vẫn luôn quản người trong thôn.

Đội trưởng thôn Thanh Tùng, Chu Bảo Hòa cách vài ngày liền vào kiểm tra một chút.
Không cần chuyển nhà đương nhiên tốt, nhưng cũng có chỗ không tốt.

Ví dụ như, một đại đội chỉ có một bác sĩ, đại đa số người của đại đội Thanh Tùng đều ở bên ngoài sơn cốc.
Bác sĩ cũng thường trú ở đại đội Thanh Tùng.


Người dân làng Thanh Khê muốn khám bệnh rất phiền phức.
Ngày hôm qua nghe nói công xã lại có thêm mấy thanh niên tri thức xuống nông thôn, toàn bộ mười đại đội trưởng công xã, chẳng ai muốn đi nhận người.
Thanh niên tri thức danh tiếng dễ nghe, làm việc không được, đều là gối thêu hoa, không ai nguyện ý cả.
Chu Bảo Hòa từ trước đến nay làm việc tương đối cẩn thận, sau khi hỏi thăm người ta, biết trong đám thanh niên này có một bác sĩ chính quy, sáng sớm hôm nay, vội vàng chạy tới công xã dẫn mọi người trở về, đưa tới thôn Thanh Khê.
Đương nhiên, chủ yếu là phải có được Cố Tùy, mấy người khác đều là nhân tiện.
Đương nhiên bí thư công xã cũng sẽ không để cho đại đội Thanh Tùng chiếm lợi lớn này.


Muốn có bác sĩ cũng được thôi, nhưng mấy người khác phải đóng gói mang đi.

i.
Giới thiệu xong mấy thanh niên tri thức, Chu Bảo Hòa nói: "Dương Quốc Trụ, cậu xem các cậu hưởng phúc bao nhiêu, các cậu ít người như vậy, còn đặc biệt đưa bác sĩ vào cho các cậu, cần phải đối xử tốt với người ta.”
Trưởng thôn Dương Quốc Trụ vỗ ngực cam đoan: "Đại đội trưởng yên tâm, trong lòng tôi biết rõ.”
Thôn Thanh Khê có ba gian nhà trống, chủ nhân căn nhà kia theo con cái chuyển đến đại đội Thanh Tùng, nhà trống, vừa khéo cho mấy thanh niên tri thức vào ở.
Cố Tùy chấp nhận ăn chút gì đó, cầm sổ tay bác sĩ, tìm hàng xóm mượn công cụ liền lên núi đào dược liệu.
“Nhóc con mới tới, không biết đường lên núi, cháu chờ một chút, tôi tìm người dẫn đường cho cháu.”
“Cảm ơn bác gái, cháu đi không xa, chỉ đi dạo dưới chân núi một chút!”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Chương 5


Cố Tùy vì phòng độc trùng, mặc áo dài tay quần dài trên núi.

Anh không dám cách con đường trên núi quá xa, chỉ là canh giải độc còn thiếu một vị thuốc nhưng không tìm được, vô thức đi vào sâu trong núi.

Đến khi anh sực tỉnh muốn theo đường cũ trở về, lại ngửi thấy phía trước bay tới một mùi khét.
Cố Tùy chậm rãi đến gần, còn nghe thấy tiếng chó con gào khóc.
“Cẩu Thặng, em còn sủa nữa thì lát ném em vào ổ sói đó.”
Một cô gái tóc dài xõa vai, cầm trong tay một cây gậy ngồi xổm ở đằng kia, đâm tới đâm lui vào một đống đen thui gì đó.
Quan Nguyệt lẩm bẩm: "Bên ngoài đen cả rồi, chắc bên trong đã chín.”

Lúc trước có thử vài lần, cô còn ngửi thấy mùi thơm, kết quả bên trong còn sống, không chín.
Nhận thấy có người tới, Quan Nguyệt ngẩng đầu.

Trong mắt Cố Tùy, cô gái này rất xinh đẹp.

Hai má trắng nõn, mắt hạnh đáng yêu, mũi quỳnh thanh tú, môi đỏ mọng, quai hàm phồng lên còn có chút mập mạp của trẻ con.
Lúc cô ngẩng cằm lên nhìn, đuôi mắt nhướng lên, ánh mắt sắc bén, trong vẻ đáng yêu còn chút lạnh lùng.
Gia đình thế nào mới có thể nuôi dưỡng ra một cô gái đáng yêu xinh đẹp như vậy?
Quan Nguyệt nhướng mày, lạnh lùng nói: "Đánh đập sư phụ nhà tôi xong còn dám đến nữa, xem ra tôi nhẹ tay quá mà.”
Cố Tùy nhớ lại, có lẽ cô đang nói chuyện lúc sáng.


Tuy rằng anh vừa mới tới, nhưng nghe thôn dân nghị luận, cũng biết không ít.
“Cô hiểu lầm rồi, tôi và người buổi sáng không phải chung một nhóm, tôi tới hái thuốc.”
Cố Tùy nhìn thoáng qua lông gà trên mặt đất: "Gà của cô, hình như nướng khét rồi.”
Sau khi Quan Nguyệt đánh giá anh, xác nhận người đàn ông này sẽ không uy hiếp cô mới miễn cưỡng nói: "Chẳng lẽ tôi còn không biết sao?"
Quan Nguyệt thầm nghĩ, mình còn biết gà rừng chỉ khét bên ngoài, bên trong còn chưa chín.

Đây là kinh nghiệm mà cô tổng kết ra sau nhiều lần thực hành.
“Cái kia, tôi muốn nói, tôi biết nấu cơm.”
“Biết nấu cơm sao?” Quan Nguyệt mắt sáng lên, vẻ mặt chờ mong nhìn Cố Tùy.
Cố Tùy đi qua, đặt gà rừng nướng sang một bên, xắn tay áo lên động thủ.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Chương 6


Một lúc lâu sau, anh dùng nồi đất hầm một nồi canh gà thơm ngon, trong nồi sắt nhỏ đựng củ từ xào trong veo giòn tan, trong một nồi khác hầm nửa nồi cơm.

Từ sau khi sư phụ đi, đã lâu rồi không được ăn thức ăn đàng hoàng, Quan Nguyệt cầm đũa lên ăn.

Chung quanh nhà gỗ, đều là đại thụ chọc trời, trên cây chim hót líu lo, trong rừng gió mát phơ phất, dưới tàng cây bày một cái bàn gỗ rộng một mét hai, dài hai mét.

Ở trong rừng rậm như vậy, nhìn một cô gái xinh đẹp vùi đầu ăn cơm, là trải nghiệm Cố Tùy chưa từng có.

Quan Nguyệt ăn ngon, chó con gấp đến độ đảo quanh dưới chân cô.

Bị chó con làm phiền, cô gắp một miếng thịt đặt lên lá cây, để chó con tự mình gặm.

Cố Tùy ngồi đối diện Quan Nguyệt, trên bàn trước mặt bày một ly nước sôi, nhìn thấy cảnh này, không khỏi nở nụ cười, anh cũng không biết mình đang cười cái gì.


Quan Nguyệt ăn ngon lành, rốt cục chịu ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn ly nước sôi của anh, mới nói: "Anh có đói bụng không?”
Hỏi chính là xuất phát từ sự lễ phép khách sáo, cô cũng không muốn chia cho anh ăn.

Ở tận thế, mọi người vì một khối khoai tây có thể liều mạng, bảo vệ vật tư đã trở thành một bản năng.

“Không cần, tôi không đói bụng, cô ăn đi.


Quan Nguyệt hài lòng, người anh em này không tệ.

Nếu anh ấy tới hái thuốc, vậy cô sẽ đưa chút dược liệu cho anh xem như trả công vậy.

“Anh muốn tìm dược liệu gì?”
“Tôi còn thiếu Long Đảm Thảo.



Long đảm thảo, thanh nhiệt giải độc, tả can đảm hỏa.

Quan Nguyệt cũng có hiểu biết ít nhiều về nó, vừa nghe liền biết dùng để làm gì.

Quan Nguyệt ăn uống no đủ, xoay người vào phòng, một lát sau trở về, cầm trong tay một nắm cỏ long đảm, rễ còn có đất, đặc biệt tươi mới.

Cố Tùy cám ơn cô, Quan Nguyệt khoát tay: "Không cần cám ơn, sau này anh có thiếu thảo dược thì tới tìm tôi.

Anh nấu cơm cho tôi, tôi cho ngươi thảo dược.


Cố Tùy cười khẽ, nhìn tâm tình cô rất tốt, mới hỏi thăm chuyện thuốc giải độc.

“Thuốc giải độc thì không trả giá dễ vậy, một viên thuốc đổi bằng một bữa, à không ba bữa cơm.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Chương 7


Cố Tùy nhướng mày, cô gái này rất dễ nói chuyện, sao lại đánh nhau với người khác chứ.

Nói đến chuyện buổi sáng, Quan Nguyệt còn cười lạnh: "Người nọ còn dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ giết chết hắn.


Những lời này nghe nhẹ nhàng, giống như cô gái đang giận dỗi, nhưng không biết vì sao, Cố Tùy nghe ra sự nghiêm túc của cô.

Quan Nguyệt đưa cho Cố Tùy một lọ thuốc: "Ba mươi viên, từ ngày mai anh bắt đầu nấu cơm cho tôi.


Không đợi Cố Tùy lên tiếng, Quan Nguyệt đã đuổi anh đi, cô muốn ngủ trưa.

Cố Tùy đi hai bước, dừng lại, xoay người nhìn cô: "Tôi biết cô tên Quan Nguyệt, tôi tên Cố Tùy.



“Biết rồi!" Quan Nguyệt khoát tay, xoay người vào nhà, phía sau còn có một con chó con nghiêng ngả lảo đảo.

Cố Tùy chậm rãi xuống núi, anh rất muốn biết, vì sao người buổi sáng lại nói xấu Quan Nguyệt?
Chờ Cố Tùy đi xa, Quan Nguyệt ôm lấy chó con, sờ sờ bụng nó: "Chó nhỏ thì ăn thịt gì chứ, em nên uống sữa, Cẩu Thặng, chị đi lấy chút sữa cho cưng.




Vú em Quan Nguyệt tìm cho Cẩu Thặng, là một con sói mẹ đang trong thời kỳ cho con bú.

Quan Nguyệt ôm chó con, đứng đó bất động, một mình đấu một đám sói.

Dị năng hệ mộc phát động, bắt đầu từ con sói đầu đàn rồi giải quyết từng con một.

Toàn bộ đều bị dây mây buộc chắc, ngay cả con sói vú em mà Quan Nguyệt nhìn trúng cũng không ngoại lệ.


Mấy đứa không bị trói chính là đám sói con gào khóc chạy hai bước té một bước, chân ngắn còn mềm nên chạy chưa vững.

Quan Nguyệt chọn cho Cẩu Thặng một vị trí tốt: "Ăn nhiều một chút, ăn no thì buổi tối chúng ta sẽ không tới nữa"
Sói đầu đàn hung tợn trừng mắt nhìn Quan Nguyệt, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, nhe răng, suýt chút nữa nhào về phía Quan Nguyệt.

Cẩu Thặng uống từng ngụm từng ngụm sữa, uống một lát liền bắt đầu chơi.

Quan Nguyệt đá mông nó một cái: "Nhanh lên, uống no về nhà.


Cẩu Thặng ngao ô, nằm xuống đất, lộ ra cái bụng căng phồng, Quan Nguyệt xoa một cái.

“Được rồi, uống no rồi chúng ta rút lui.


Sau khi Quan Nguyệt đi thật xa, dây mây trói bầy sói thả lỏng, bầy sói xé dây mây lao ra, nhưng Quan Nguyệt đã đi xa, còn đi đường không trung, bầy sói trong khoảng thời gian ngắn tìm không thấy người, ngay cả mùi vị cũng không ngửi thấy.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Chương 8


Quan Nguyệt ôm Cẩu Thặng chạy như bay trên cây, có dị năng mở đường, nhánh cây tự động chạy dưới chân cô, dọc theo đường đi như giẫm trên đất bằng, giống như bay trên không trung, quả thực quá sảng khoái.

Chạy nhanh, gió núi trước mặt cuốn theo mùi thơm tự nhiên của thực vật trong rừng rậm, vây quanh Quan Nguyệt, khiến Quan Nguyệt gần như quên đi mùi hôi thối và tranh đấu trong ngày tận thế.

Cuối thế kỷ 21 một ngày nào đó vào sáng sớm, sau khi Quan Nguyệt tỉnh lại, thế giới này đều thay đổi, có người thức tỉnh dị năng, có người biến thành ác quỷ giống như Zombie, còn có người vẫn như cũ chỉ là người bình thường.

Cảnh tượng ngày tận thế trong phim ảnh và tiểu thuyết đã trở thành hiện thực, mọi người trên toàn thế giới có rất nhiều suy đoán về nguồn gốc của ngày tận thế, một số người nói là do virus đột biến, một số người nói khí hậu ấm lên khiến virus ngày tận thế ngủ say dưới sông băng theo dòng hải lưu lan ra toàn cầu.


Cũng có người nói, cơ giới hóa đến thời kỳ cường thịnh nhất, có máy móc là được rồi, không cần nuôi sống nhiều dân cư như vậy để tiêu hao tài nguyên của trái đất.

Trận tận thế này là một hồi săn giết nhân khẩu dư thừa của tầng lớp tinh anh vì để chiếm hữu nhiều tài nguyên!
Nhưng mặc kệ nguyên nhân là cái gì, trận virus này đã khiến thế giới thay đổi.

Xã hội đã trở thành phế thải, tận thế thế giới, mỗi người đều là thợ săn, đồng thời cũng là con mồi, không người nào có thể may mắn thoát khỏi.

Trước ngày tận thế Quan Nguyệt còn là một học sinh trung học mười sáu tuổi, mẹ mở công ty, ba là bác sĩ, người một nhà ở tại khu biệt thự tốt nhất trong thành phố, ngôi trường cô đi học cũng là trường quốc tế nổi tiếng nhất.


Cô được bố mẹ yêu thương, yếu ớt như một công chúa nhỏ.

Sau tận thế, cô là người duy nhất trong nhà thức tỉnh dị năng, cô muốn che chở ba mẹ.

Cô bức bách chính mình trở nên tàn nhẫn, lạnh lùng, Nhưng mỗi lần hai tay nhuộm máu, cô vẫn sẽ trốn trong lòng mẹ khóc.

Mỗi ngày mẹ đều an ủi cô: "Con ngoan, ba con đang nghiên cứu virus, các chuyên gia trên toàn thế giới đang nghiên cứu virus, tất cả sẽ sớm qua thôi.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Chương 9


Giống như mẹ cô nói, toàn bộ thế giới đều đang làm một việc, viện nghiên cứu của cha cô, các nhà khoa học đều đang nghiên cứu virus rất nhanh đã có manh mối.

Họ phải nhanh chóng báo cáo tiến triển nghiên cứu lên.

Nghiên cứu tiến triển bị những người khác biết, những người có dị năng có vài kẻ từng ở dưới đáy xã hội, không muốn tận thế trôi qua như vậy.

Trên đường các nhà nghiên cứu đưa tư liệu đến căn cứ số 1, bị những người này vây giết.

Ba mẹ Quan Nguyệt và các nhà khoa học, học giả khác đều chết trong lần vây giết này.

Trước khi mẹ cô chết, đem ngọc bội gia truyền giao cho Quan Nguyệt: "Mẹ không xong rồi, Nguyệt Nguyệt à, một mình con cũng phải sống thật tốt, mẹ và ba vĩnh viễn yêu con.



Quan Nguyệt điên rồi, dị năng bạo động, vô số đại thụ chọc trời, dây mây kịch độc đột ngột mọc lên, người không chạy trốn đều bị cô treo chết ở trên cây.

Những người chạy trốn, không ai còn sống cả.

Quan Nguyệt thỉnh cầu dị năng giả hệ hoả trợ giúp, cô thu gom ba mẹ tro cốt, đưa vào không gian trong ngọc bội.

Đúng vậy, ngọc bội gia truyền nhà bọn họ là không gian, mẹ cô vẫn luôn dựa vào miếng ngọc bội này giả mạo thành dị năng giả không gian.

Cô đem tư liệu trong không gian đưa đến căn cứ số 1, quay đầu đi tìm những người đó báo thù.

Trận bộc phát kia của Quan Nguyệt làm cho người ta kinh hồn bạt vía, những người đó sau khi nhìn thấy Quan Nguyệt, liền vô thức muốn chạy trốn.


Quan Nguyệt cũng không muốn trao đổi với bọn họ, trực tiếp động thủ, một người cũng không buông tha.

Cô đã không muốn sống, vậy cũng chỉ có thể liều mạng, giết tới người cuối cùng, Quan Nguyệt cũng kiệt sức, người nọ cũng điên rồi, trực tiếp tự bạo, hai người đồng quy vu tận.

Quan Nguyệt cảm thấy rất tốt, người một nhà chết cùng nhau, không có ba mẹ ở đây, cô không chờ mong tương lai của thế giới này nữa.

Trước khi nhắm mắt, trong lòng cô xin lỗi mẹ: “Phụ lòng mẹ rồi, con không muốn sống sót!”
Sau khi nhắm mắt, cô phát hiện mình không chết mà sống lại!
Nếu không chết, vậy hãy sống thật tốt đi!
Cô không cô đơn, không chỉ có cô tới, ngọc bội gia truyền của cô cũng tới.

Quan Nguyệt cầm ngọc bội, may mắn, ba mẹ đều ở đây.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Chương 10


Dây mây biến dị trên cổ tay muốn thu hút sự chú ý, hai phiến lá xanh sẫm trên mũi nhọn lay động, cọ cọ cằm cô.

Quan Nguyệt nở nụ cười: "Tiểu Hắc đừng nháo.


Tiểu Hắc là chủng loại biến dị mà cô tìm thấy ở tháng thứ hai sau khi mạt thế bộc phát.

Nhưng nó không giống các biến dị thực vật khác muốn ăn thịt người.

Sau khi xuyên không cùng cô lại có trí lực, không biết tại sao lại biến thành như vậy.

Trở lại nhà gỗ nhỏ, Quan Nguyệt sửa sang lại phòng, khóa cửa lớn, đi vào núi sâu.


Ngôi nhà gỗ nhỏ sư phụ Quan Nguyệt để lại này nằm trên sườn núi Đại Thanh Sơn, đi về phía trước mấy chục mét là có thể nhìn thấy một vách núi cao ngất kéo dài từ Đại Thanh Sơn, đứng trên vách núi có thể thấy rõ toàn bộ thôn Thanh Khê dưới chân núi.

Bên phải vách núi chính là ngọn núi nhỏ thấp bé, nối liền với ngọn núi xanh nhỏ phía nam, bao bọc thôn Thanh Khê trong thung lũng.

Quan Nguyệt cảm thấy căn nhà gỗ nhỏ này cách người của thôn Thanh Khê quá gần, nơi này không đủ an toàn.

Trên thực tế, vì đã quen với hoàn cảnh mạt thế nên cô luôn có lòng đề phòng cao độ.

So với việc lui tới với người của thôn Thanh Khê dưới chân núi, cô lại thích sống tách riêng ra.

Có một triết nhân nói, người sống xa nhân thế, không phải dã thú thì chính là thần linh.


Quan Nguyệt trốn vào nhà cây khổng lồ do cô dùng dị năng thúc đẩy mà lớn lên.

Nhà cây cách mặt đất hai ba mươi mét, ánh mặt trời nóng bỏng xuyên qua khe hở lá cây, rơi xuống giường trong phòng, làm cho cô cảm thấy hết sức ấm áp, an toàn.

Có lẽ, cô chính là một con dã thú.

Thôn Thanh Khê dưới chân núi, Cố Tùy cầm thuốc giải độc đến nhà họ Lý, nhìn thấy thuốc giải độc quen thuộc, Trương Thúy Hoa suýt chút nữa quỳ xuống dập đầu với Cố Tùy.

Sau khi uống thuốc xong, đợi một lát, không cần Cố Tuỳ kiểm tra, chính Lý Đạt cũng cảm thấy mình tốt hơn nhiều.

Cố Tùy lấy thảo dược ra đưa cho hắn: "Hai chén nước nấu thành một chén, cố gắng uống cho hết độc trong người.


Lý Đạt cố gắng nở nụ cười: "Từ đại phu cho thuốc rất tốt, lúc chúng tôi lên núi hay bị rắn cắn lắm, uống xong thì chẳng sao cả.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: Chương 11


Em gái Lý Đạt là Lý Đào tò mò: "Sáng sớm Ngô Quý lên núi, sao không lấy được thuốc?”
“Đúng, không phải con bé Quan Nguyệt kia không cho sao?”
Cố Tùy: "Lúc tôi lên núi hái thuốc ngoài ý muốn đụng phải Quan Nguyệt, người rất tốt, còn giúp tôi tìm dược liệu.”
“Quái lạ.”
Cố Tùy: "Người nọ bị đánh cũng không lạ gì, nghe Quan Nguyệt nói, tên Ngô Quý kia vừa lên đã đối đầu với cô ấy.

Khi nói chuyện cũng chẳng khách sáo, còn làm loạn nhà người ta lên, chẳng giống như đi xin thuốc, mà gây rắc rối thì đúng hơn.”
Lý Đạt gãi đầu: "Anh Ngô Quý rất tốt!”

Hai cha con nhà họ Lý đều là người thật thà phúc hậu, Trương Thúy Hoa làm chủ gia đình, bị ép trở thành một người phụ nữ nông thôn khôn khéo.

Sau khi Cố Tùy nói xong, bà ta vừa nghĩ liền hiểu được chuyện quan trọng.
Bà vỗ một cái vào đầu đứa con trai ngu ngốc: "Con chính là cái chày gỗ, đầu gỗ, người ta đắc tội với đại phu, không chỉ không muốn lấy thuốc còn muốn hại chết con đó có biết không?”
Lý Đào giống mẹ, đầu óc thông minh.

Nhà bọn họ và nhà họ Ngô ngày xưa không thù gần đây không oán, mâu thuẫn duy nhất chính là chuyện cô đính hôn.
Vị hôn phu của Lý Đào tên là Hạ Văn, năm ngoái vừa thay ca làm kế toán đại đội Thanh Tùng.


Lúc trước nghe nói Ngô Mẫn cũng coi trọng Hạ Văn, ai ai cũng biết.

Nhưng Ngô Mẫn bảo đều là lời đồn bậy, bảo cô không cần suy nghĩ nhiều.
Chuyện hôm nay tập hợp lại, nhà họ Ngô coi trọng Hạ Văn nhất định là thật.
Trương Thúy Hoa há miệng liền mắng: "Mẹ đã nói nhà họ Ngô không tốt đẹp gì, con bé Ngô Mẫn chết tiệt kia tâm địa đen tối, ngoài miệng nói không ưng, trong lòng không chừng ghen tị muốn điên rồi.

Thật sự là khi dễ chúng ta, bà đây không đánh bọn họ một trận, thì coi bà đây là quả hồng mềm à.”
Con trai đã xảy ra chuyện, Trương Thúy Hoa lo lắng đến nỗi ngay cả công việc cũng không đi làm, không ngờ còn có chuyện như vậy.
Ngực không thở ra được, hôm nay bà ta không trút được giận thì không cam lòng!
Trương Thúy Hoa đi vào phòng bếp nhặt gậy nhóm lửa lên liền đi tìm nhà họ Ngô gây phiền toái.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: Chương 12


Lý Đạt luống cuống tay chân, vội vàng gọi em gái: "Chúng ta nhanh lên, bọn họ đông người, đi chậm là mẹ chịu thiệt đấy!"
Lý Đào nhặt cây gậy theo sau, một chọi một đánh cái ả Ngô Mẫn tâm địa đọc ác kia, cô cũng không sợ.

Người nhà họ Lý đều chạy đi, chỉ có Cố Tùy một người ngoài còn đang đứng trong sân.

Cố Tùy cười nhạo, sao anh lại biến thành kẻ xen vào chuyện nhà người ta thế này.

Nhóm thanh niên tri thức từ bốn thành phố đến thôn Thanh Khê còn chưa được nửa ngày, đã tận mắt chứng kiến phụ nữ nông thôn ẩu đả, nhục mạ tổ tông mười tám đời của đối phương.

Cảnh tượng này dọa sợ bọn họ, thậm chí có hai cô gái muốn đến đại đội khác.

Nhóm thanh niên có hai nam ba nữ, buổi tối lúc ăn cơm, thì nhắc đến chuyện hôm nay nhà họ Lý và nhà họ Ngô đánh nhau.

“Sợ qua đi, tôi thấy Trương Thúy Hoa kia, nhổ tóc Lưu Ngọc Phượng đấy.



Lưu Ngọc Phượng là mẹ của Ngô Mẫn.

“Cô bé tên Lý Đào kia, thoạt nhìn gầy gò, đánh nhau cũng hăng lắm.


“Lộ Lộ, cậu nghĩ cách để chúng ta đến đại đội khác đi.

” Phương Khiết kéo cánh tay Vương Lộ, lấy lòng mỉm cười.

Vương Lộ nhìn thoáng qua Cố Tùy: "Chỉ sợ không được.


“Nhà cậu lợi hại như vậy, nhất định có thể! "
“Phương Khiết!" Vương Lộ tức giận.


Phương Khiết giả vờ che miệng: "Ai nha, tôi không nói nữa.


Mặt khác một nam thanh niên cà lơ phất phơ tên Lý Khải, mày trộm mắt chuột: "Nhà Vương Lộ lợi hại thế nào?"
Vương Lộ không nói gì, mắt vẫn nhìn Cố Tùy.

Lý Khải thoáng cái liền hiểu, xuất thân tốt còn xuống nông thôn, thì ra Vương Lộ này thật sự là vì Cố Tùy mà tới.

Lâm Hải Âm xen vào: "Phương Khiết cậu muốn đi đi, người ta chắc chắn sẽ không giữ cậu lại.


“Thật sao?”
"Mấy người chúng ta có thể lưu lại, đều là bởi vì Thanh Khê thôn muốn có một bác sĩ, cậu chỉ là hàng kèm theo còn tự coi mình là xa xỉ phẩm ư?”
Phương Khiết ghét nhất người khác khinh thường mình, cô ta trực tiếp mắng: "Dù tôi có ra sao, cũng xuất thân từ gia đình đúng đắn.

Tôi không giống ai kia, đến trợ giúp xây dựng nông thôn còn mang đồ cưới theo, đúng là chuyện nực cười nhất.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: Chương 13


Lâm Hải Âm trực tiếp đáp trả: “Ít ra tôi còn có đồ cưới, còn cậu kết hôn để xem mẹ cậu có nỡ cho cậu miếng vải đỏ nào không?”
“Cậu!”
Đều từ Bắc Đô tới, trên đường không có gì tiêu khiển, cũng không thể tâm sự chuyện nhà mình.

Ngoại trừ Cố Tùy ít nói không tham dự, Vương Lộ tự giữ thân phận ra, ba người bọn họ đều đã trao đổi qua lại.

Cố Tùy nhíu mày: "Tôi ăn no rồi, mọi người từ từ ăn.


Cố Tùy từ trong phòng đi ra ngoài, đứng ở trong sân, nhìn ánh trăng trên bầu trời đêm, không biết ba mẹ phương xa có khoẻ hay không.

Ban đêm ở nông thôn đặc biệt yên tĩnh, sâu bọ trong bụi cỏ, ve dại ở trên cây, còn có ếch trong dòng suối cách đó không xa, cao thấp xa gần, tấu ra một khúc nhạc đêm mùa hè không thể hài hòa hơn.

Đáng tiếc, người đang ở trong đó lại tâm phiền ý loạn, không có lòng dạ thưởng thức.


Vương Lộ theo bước chân Cố Tùy ra ngoài, cô đứng ở bên cạnh anh, do dự một lát mới nói: "Nếu anh không hợp, em sẽ nói với ba em, bảo ông ấy nghĩ biện pháp để chúng ta trở về.

"
Nhà Vương Lộ và Cố Tùy là hàng xóm, hai người bọn họ cũng quen biết từ nhỏ.

Nhưng hai nhà bọn họ, một nhà theo chính trị, một nhà là bác sĩ.

Cố Tùy lắc đầu: "Cám ơn ý tốt của em, anh cảm thấy nơi này rất tốt.

Ngược lại anh muốn khuyên em, em không cần phải tới nơi này, về sớm một chút đi.


Vương Lộ cho rằng Cố Tùy quan tâm cô, cô ta cúi đầu che giấu nội tâm vui sướng, nắm ngón tay: "Anh có thể đợi, em cũng có thể đợi, em sẽ không trở về.



“Tùy em thôi.


Nhìn trăng, không nói gì nữa.

Vương Lộ hỏi anh: “Anh đang suy nghĩ gì vậy?"
Cố Tùy thản nhiên nói: "Anh đang suy nghĩ, rõ ràng anh đã xin đi Đông Bắc cùng ba mẹ, rốt cuộc là ai gửi đơn của anh về, còn đưa anh đến nơi xa như vậy.

"
Động Bắc kỳ thật đang rất loạn, cha anh làm bác sĩ nhiều năm như vậy đã cứu không ít người, luôn có người nhớ kỹ lòng tốt của cha anh, chuyển tin cho nhà bọn họ.

Vốn đã sắp xếp rất tốt, sao lại xảy ra vấn đề?
Vương Lộ bị dọa đến mức run rẩy, không dám hỏi nữa, tìm cái cớ trở về phòng.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: Chương 14


Giờ phút này, mấy người trong phòng đều giải tán, bát đũa trên bàn đều thu dọn đến phòng bếp.

Bọn họ định xong quy củ, mọi người luân phiên nấu cơm rửa chén, hôm nay rửa chén do Phương Khiết phụ trách.

Nơi này tổng cộng có ba gian phòng, ngoại trừ nhà chính dùng để ăn cơm, hai gian trái phải vừa vặn dựa theo nam nữ chia làm hai phòng ngủ.

Vương Lộ đi vào phòng ngủ, Phương Khiết, Lâm Hải Âm hai người đang đấu võ mồm, Vương Lộ bị cãi đến đau đầu, cuối cùng vẫn là Phương Khiết thấy vẻ mặt Vương Lộ không ổn, chủ động dừng tay.

Cố Tùy ở hậu viện rửa mặt xong trở về phòng, đi ngang qua trong sân, tùy ý nhìn thoáng qua Đại Thanh Sơn phía trước.

Anh cầm thuốc giải độc của người ta, đồng ý làm cơm cho người ta một tháng, cũng không thể nuốt lời.


Buổi chiều anh cầm thuốc giải độc đi tìm trưởng thôn Dương Quốc Trụ, anh cho rằng dù là bác sĩ cũng cần phải lao động, thế nên muốn sắp xếp thời gian hợp lý.

Không nghĩ tới Dương Quốc Trụ liền đồng ý, nói xuống ruộng trồng lúa không phải công việc chủ yếu của anh, công việc của anh là khám bệnh, hái thuốc cho mọi người.

Về phần nấu cơm đổi thuốc giải độc cho Quan Nguyệt trên núi, vậy càng không thành vấn đề.

Dù sao nấu cơm cho Quan Nguyệt đổi thuốc giải độc, so với việc dùng lương thực đi đổi có lời hơn nhiều.

Họ cũng kiếm được.

Ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm làm điểm tâm cho người ta.


Mà giờ phút này, Quan Nguyệt ở trong phòng trên cây, đói bụng kêu ùng ục.

Không ăn cơm tối, sao mà bụng không kêu cho được.

Cẩu Thặng ghé vào chân giường, bụng phồng lên, miệng cắn thịt khô, ngủ rất ngon.

Quan Nguyệt xoay người, nhìn bóng đêm đen kịt bên ngoài, mau hừng đông đi! Chờ trời sáng, người nấu cơm cho cô đã tới.

Quan Nguyệt sờ ngọc bội trên cổ nhắm mắt lại, trong không gian ngọc bội cũng có đồ ăn.

Lúc mạt thế vừa mới bắt đầu, mẹ cô dựa vào con đường của công ty, mang cô đến kho hàng của nhà cung cấp càn quét rất nhiều thứ, đồ ăn đủ dùng cho cả nhà bọn họ dùng cả đời.

Nhưng sau khi xuyên qua đến niên đại này, cô chưa từng lấy đồ ra sử dụng.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: Chương 15


Trong không gian còn đặt hũ tro cốt của ba mẹ cô!
Sáng hôm sau, Cố Tùy sáng sớm rời giường nấu cơm, cơm làm xong, mấy người khác mới rời giường rửa mặt.

Vương Lộ tết bím tóc xong vội vàng ra cửa.

“Cố Tùy, chào buổi sáng.


Cố Tùy tùy ý gật đầu.

Anh đã ăn xong bữa sáng, lưng đeo gùi, cầm cuốc thuốc chuẩn bị ra ngoài.

Lý Khải hâm mộ nhìn bóng lưng Cố Tùy: "Thật tốt, không cần xuống đồng làm việc.



Ngày hôm qua bọn họ đến, trưởng thôn đã để họ học cách làm ruộng.

Nhưng hôm nay bọn họ phải chính thức xuống đồng làm việc.

Lương thực ngày hôm qua là mượn từ trong đội, đến lúc đó đều phải trả.

Nghĩ đến việc xuống đồng làm việc, bọn Vương Lộ trong lòng đều run lên.

Làm việc đồng áng vất vả, bọn họ chỉ nghe nói qua, hiện tại mình muốn xuống đồng làm việc, thì không giống như trước.

Vương Lộ trong lòng cũng sợ làm việc, nhưng vẫn muốn thay Cố Tùy nói một câu: "Chúng ta có thể lưu lại đều là bởi vì Cố Tùy, nếu không là Cố Tùy, thái độ của người ta đối với chúng ta có thể tốt như vậy sao?"
Những lời này của Vương Lộ nói rất có lý.

Nông dân không cần biết bọn họ có phải là dân thành phố hay không, chỉ cần biết làm khổ người ta thì người ta sẽ chẳng thích họ đâu.

Phương Khiết thử hỏi: "Không làm được nhiều có sao không, dù gì cũng chẳng chia khẩu phần ăn mà.



Lâm Hải Âm cười lạnh: "Cô không làm việc, khẩu phần lương thực của cô cướp của ai ra?”
"Làm gì có chuyện tiện ích đó, tay không làm mà hàm muốn nhai à?”
“Phi, thật không biết xấu hổ!”
“Nói ai vậy, cô nói ai không biết xấu hổ!”
“Được rồi, đừng ồn ào, mau đi ăn cơm đi.

Chúng ta mới đến đây, trưởng thôn chắc chắn sẽ không phân công việc nặng cho chúng ta.


Vương Lộ cũng không sợ, cô ta có người nhà gửi tiền gửi phiếu, chắc chắn sẽ không đói bụng.

Lý Khải cũng vậy, hắn là gây phiền toái bị cha hắn đưa đến nơi này tránh gió, về sau khẳng định còn có thể trở về thành vào nhà xưởng làm việc, sợ cái gì?
Lâm Hải Âm tới nơi này mang theo vài cái rương lớn, trong chốc lát cũng không vội.

Năm người bọn họ, duy nhất lo lắng chính là Phương Khiết.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: Chương 16


Nhà cô ta nghèo, ba mẹ thì trọng nam khinh nữ, nếu cô ta không xuống nông thôn, thì thứ chờ cô ta chính là việc bị ba mẹ gả cho lão què góa vợ đổi tiền.

Bằng không cô ta cũng sẽ không cắn răng giậm chân một cái, theo Vương Lộ đến nông thôn làm việc đồng áng.

Cô và Vương Lộ là bạn học, cô am hiểu chuyên kinh doanh, đã sớm biết nhà Vương Lộ là gia đình cán bộ, Vương Lộ muốn chịu đưa tay ra, cuộc sống sau này của cô không kém.

Nghe nói, anh trai Vương Lộ còn chưa kết hôn.

Bốn người trong viện đều có tâm tư riêng, nhưng bất kể tính toán thế nào, đó đều là chuyện tương lai, hiện tại nên chịu tội vẫn phải chịu tội.

Chín giờ sáng, thôn dân cần cù đã làm việc một lúc lâu.

Bọn Vương Lộ không biết làm việc, bị lão nông dân răn dạy ghét bỏ.

Trên người đều mệt mỏi, trong lòng còn ủy khuất, còn không biết nói với ai.


Trên núi xanh, Cố Tùy làm sủi cảo nhân chay cho Quan Nguyệt vừa vặn ra lò.

Da làm từ mì trắng ngon nhất, bên trong bọc nhân rau hẹ tươi ngon nhất, trên bàn còn đặt một đĩa giấm thơm, chấm ăn, hương vị quả thực tuyệt mỹ.

Ăn đến cuối cùng, một ngụm sủi cảo một ngụm canh, kết thúc bữa sáng hôm nay, Quan Nguyệt rất vui vẻ.

Đặc biệt là từ tối qua đói bụng đến sáng sớm hôm nay, bữa sáng càng thêm ngon miệng.

Quan Nguyệt xoi mói một câu: "Đáng tiếc, không có thịt.


Vừa rồi cô nói đi kiếm một con lợn rừng tới, Cố Tùy cho rằng cô nói đùa.

Sau lại biết cô thật muốn đi bắt lợn rừng, Cố Tùy nhanh chóng ngăn cản cô.

Nói đùa gì chứ, một cô bé nhỏ, lợi hại hơn nữa thì làm sao có thể đánh lại lợn rừng? Đừng làm tổn thương chính mình là chuyện tốt rồi.


Cố Tùy: "Cô muốn ăn thịt thì đợi thêm hai ngày nữa, chờ tôi lên thị trấn mua đồ, mua cho cô chút thịt về.


Quan Nguyệt: "Trên núi cũng có lợn rừng.


Cố Tùy vội vàng nói: "Thịt lợn rừng không có mùi thịt heo, thịt lợn rừng ăn vào dai lắm.


Quan Nguyệt lại có ý nghĩ: "Có thể xuống dưới núi kiếm một con heo con nuôi trên núi.

"
“Nuôi heo cũng không dễ nuôi.


“Tôi sẽ nuôi.


Trên núi rộng như vậy, nuôi heo thôi, có gì khó?

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: Chương 17


Cố Tùy không tranh cãi với cô, chủ động đi rửa chén.
Quan Nguyệt nghĩ tới việc mua heo con thì cần tiền: "Tôi có tiền.”
Lúc sư phụ đi, để lại cho cô không ít tiền.
“Không cần tiền." Cố Tùy mặc dù là vì tránh né phiền toái xuống nông thôn, lúc anh đi còn chưa phải lúc náo loạn nhất, tiền tài nhà bọn họ có một nửa đều ở trong tay anh.
“Vậy tôi cho anh thuốc, không phải anh muốn cái này sao? Tôi có rất nhiều.

Còn có thuốc trị cảm sốt.”
Cố Tùy quay đầu nhìn cô, cái này được!
Tới nơi này còn chưa đầy hai mươi bốn giờ, anh đã biết rõ thuốc trong tay Quan Nguyệt có giá trị trong mấy đại đội quanh Thanh Sơn lớn cỡ nào.
Nơi này cách tỉnh lị rất xa, thiếu thuốc tây, bác sĩ địa phương, đều là tự mình lên núi tìm thảo dược hoặc là phương thuốc chữa bệnh cho người ta, bệnh tình nghiêm trọng, cũng chỉ có thể đưa đến bệnh viện huyện.

Trước kia thôn Thanh Khê bọn họ hàng năm đều dùng lương thực đổi thuốc với Từ đại phu mà sư phụ của Quan Nguyệt.

Đổi được thuốc thì Dương Quốc Trụ còn phải phân cho đại đội Thanh Tùng, hiệu quả đều rất tốt.
Nếu Quan Nguyệt muốn dùng thuốc đổi lấy một con heo con, không chừng bọn họ sẽ hỗ trợ.
“Được, chiều nay tôi xuống núi hỏi giúp cô một chút.”
Quan Nguyệt vội vàng nói: "Tối về rồi hỏi, chiều anh đi rồi thì cơm tối của tôi biết làm sao?”
Cố Tùy nở nụ cười: "Tối qua tôi không có ở đây, chẳng lẽ buổi tối cô không ăn cơm?”
Quan Nguyệt không nói gì, nhưng vẻ mặt của cô đã nói lên tất cả.
Cô gái này buổi tối thật sự chịu đói bụng đi ngủ?!!
"Là tôi không đúng, lần sau tôi nấu nhiều cơm cho cô một chút, ấy nhưng cô không biết nấu cơm mà.”

Quan Nguyệt khoát tay, ngượng ngùng nói: "Kỳ thật tôi cũng có thể nấu cơm.”
Chỉ là quá khó ăn, cô không muốn ăn.

Đặc biệt là bây giờ có cơm ngon, cô lại càng không muốn chấp nhận.
Trong khoảng thời gian sư phụ đi, cô bình thường chấp nhận ăn tục uống thô.

Thật sự chịu không nổi, thì vào trấn ăn tại cửa hàng.
Cố Tùy đi theo cha, xuất thân từ Tây y, không hiểu nhiều về Trung y.

Trên đường tới nơi này, anh đọc sổ tay của bác sĩ trung y mới biết được một ít kiến thức cơ bản.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: Chương 18


Hiện tại có thời gian, anh muốn thỉnh giáo Quan Nguyệt.
Quan Nguyệt xuyên đến đây mới bắt đầu theo sư phụ học trung y, cô cũng mới học được một năm.

Nhưng dù sao cô cũng có sư phụ đứng đắn chỉ dạy, lại có dị năng và trí nhớ mạnh mẽ, hiện tại bảo cô dạy Cố Tùy hoàn toàn không có vấn đề.
Cố Tùy quyết định lần sau đi trên trấn nhất định phải mua nhiều thịt cho cô bé kia ăn, coi như đóng học phí.
Cũng không cần chờ bao lâu, ngày mốt liền đi.
Trên đường bọn họ đến thôn Thanh Khê, trên xe lửa không có ai, nhưng anh có thể nhận ra người đổ về thủ đô ngày càng nhiều.

Vẻ mặt của những học sinh kia càng lúc càng điên cuồng, anh may mắn là đã thoát ra khỏi đó sớm.

Cha anh năm đó đi theo người ngoại quốc học Tây y, tuy rằng không có làm qua chuyện xấu, còn cứu không ít người, nhưng danh tiếng vẫn bị đánh giá, giữ được mạng sống đã là may phước lắm rồi.
Quan Nguyệt vung tay trước mặt anh: "Nghĩ cái gì vậy?"
“Tôi đang suy nghĩ, cô có thích ăn thịt kho tàu hay không?”
Quan Nguyệt vỗ bàn: "Thích! khi nào thì làm?"
“Đêm kia!”
Sáng hôm sau anh sẽ đi thị trấn xem một chút, buổi chiều trở về.
Quan Nguyệt nói trước: "Vậy trước khi anh đi, nhớ nấu cơm cho tôi.”
Trong mắt Cố Tuỳ hàm chứa nụ cười: "Được!”
Lúc chạng vạng tối xuống núi, lại cầm một lọ thuốc trị sốt trở về, Dương Quốc Trụ cao hứng không thôi.
Cố Tùy: "Trưởng thôn, tôi dự định ngày mốt đi bệnh viện y tế hương trấn một chuyến, hỏi xem có thuốc tây cho chúng tôi hay không, còn có ống tiêm các loại.


Hiện tại chúng tôi không có gì cả, khám bệnh cũng không tiện."
Dương Quốc Trụ cầm bình thuốc vui vẻ, trực tiếp đồng ý: "Cậu cứ đi đi, tự mình sắp xếp công việc cho tốt là được.

Đúng rồi, Quan Nguyệt có nói khi nào Từ đại phu trở về hay không?"
“Không có nói.”
“Quan Nguyệt sẽ không đi chứ?”
“Cũng không nghe nói, trong thời gian ngắn chắc là sẽ không đi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Chỉ cần có tổ tông kia ở Đại Thanh Sơn, bình thường vết thương nhỏ hay đau ốm vặt vãnh gì cũng không cần lo.

Bây giờ còn có bác sĩ Cố Tùy đến Bắc Đô này, bọn họ càng có thêm sự bảo đảm.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
596,390
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: Chương 19


Mấy năm nay cuộc sống khá hơn một chút, dựa vào trồng trọt phân lương thực cũng miễn cưỡng có thể lừa gạt bụng.

Lúc này người trong thôn liền cảm thấy, trong sơn cốc này ngoại trừ đốn củi thuận tiện thì những thứ khác đều bất tiện, cũng có không ít người có ý định dọn ra ngoài.

Trong sơn cốc bình thường ẩm ướt nặng, rắn trùng chuột kiến nhiều.

Rất sợ động vật hoang dã vào nhà, trước khi ngủ đều phải cúi đầu nhìn xem dưới ván giường có rắn hay không.

Từ sau khi Từ đại phu đến, có thuốc, bọn họ mới an tâm sống qua ngày.

Dương Quốc Trụ chẳng lẽ không muốn dọn ra ngoài sao? Ông ta đương nhiên cũng muốn.


Nhưng chuyển ra ngoài không phải một câu nói đơn giản là được.

Đi ra ngoài chẳng lẽ không muốn sửa nhà? Bây giờ nhà ai có số tiền đó để sửa nhà? Còn nữa, đất của đại đội Thanh Tùng nhiều như vậy, bọn họ muốn chuyển ra ngoài, lương thực mọi người chia không phải ít đi sao?
Người ta có đồng ý không? Sẽ không xa lánh người của thôn Thanh Khê bọn họ à?
Có thuốc là tốt rồi, trong tay bọn họ có thuốc tốt, không sợ rắn độc, thôn Thanh Khê cũng có thể ở lại.

Hơn nữa, bởi vì bọn họ có quan hệ tốt với Từ đại phu có thể đổi được thuốc tốt.

Đại đội Thanh Tùng còn phải cầu bọn họ, có chuyện tốt cũng sẽ không quên bọn họ, tất cả mọi người cũng có địa vị hơn.

Dù trong tay bọn họ có thuốc Đông y, Cố Tùy có thể lấy chút thuốc Tây từ bệnh viện y tế trở về cũng tốt, càng đỡ lo.

Dương Quốc Trụ vỗ vai Cố Tùy, chân thành nói: "Tiểu Cố à, cậu phải làm thật tốt, lão Dương tôi coi trọng cậu!"

Cố Tùy gật đầu: "Cảm ơn trưởng thôn.


"Hắc, đã quen như vậy rồi, gọi là trưởng thôn gì chứ, cậu giống như mấy nhóc trong thôn, gọi tôi là chú Dương.

"
“Vâng! Chú Dương!”
Cố Tùy trở lại chỗ đám thanh niên tri thức, đám người Vương Lộ cũng tan làm trở lại, Lâm Hải m đang nấu cơm.

Cố Tùy ở trên núi ăn xong, thừa dịp trời còn chưa tối, anh chuyển ghế, ngồi ở trong sân học tập sổ tay bác sĩ.

Có Quan Nguyệt dẫn anh nhập môn, hiện tại lúc xem sổ tay Đông y đã hiểu thêm chút ít.

Sắc trời dần dần tối xuống, chỗ thanh niên tri thức có người đến là Lý Đào của nhà họ Lý.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom