Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Ta Là Một Công Chúa Không Tinh Thông Cầm Kỳ Thi Họa

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
700,777
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Ta Là Một Công Chúa Không Tinh Thông Cầm Kỳ Thi Họa

Ta Là Một Công Chúa Không Tinh Thông Cầm Kỳ Thi Họa
Tác giả: Hàn Tê
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Hàn Tê

Dịch bởi: Liz

Beta: Ann
__________

Ta là một công chúa bất tài, cầm kỳ thi hoạ gì cũng không biết, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc ta rất được cưng chiều.

Bởi cả đời ta đã vô cùng tận tâm tận lực vì sự nghiệp “Làm một công chúa luôn được sủng ái”.

Trong khi các tỷ muội khác còn đang nỗ lực để thông thạo cầm kỳ thi hoạ, ra sức phò tá và tranh sủng người này kẻ nọ thì ta đã sớm thuần thục việc ôm đùi nịnh hót các đại nhân trong cung mà mặt thì tỉnh bơ, cũng quen với việc ngày ngày miệng dẻo quẹo tuôn lời ngon tiếng ngọt. Câu từ nịnh hót ta cảm thấy cũng rất tự nhiên, không hề khoa trương, phản cảm, có thể được coi là phiên bản hậu cung của Duẫn Thủy Đại Sư (mang ý chỉ sự công bằng, không thiên vị ai).

Ngay cả hoàng đế cũng ôm ta vào lòng và thở dài cảm thán. “Nếu ai cũng có thể giống như Chiêu Chiêu đây, hậu cung này sẽ yên bình hơn nhiều."

Và người còn trêu ta là quỷ lanh lợi, giỏi lấy lòng người khác.

Ta tự nhiên ngẩng đầu, lắc lắc đôi chân ngắn nhỏ bé, ngây thơ nói. “Chiêu Chiêu thích phụ hoàng nhất.”

Đứng trước miếng cơm manh áo của mình, ta đương nhiên phải điều chỉnh lại thái độ.

“Chiêu Chiêu mới lần trước nói là yêu mẫu hậu nhất sao nhanh như vậy liền thay đổi rồi?” - Đúng lúc Hoàng hậu cũng lên tiếng.

Vừa nghe vậy, cả căn phòng liền tràn ngập tiếng cười. Đặc biệt sau khi nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng của ta, hoàng hậu càng cười lớn.
 
Chương 1


Qua mười năm không ngừng ôm đùi mua vui cho cho người khác trong cung, ta cũng sắp đến tuổi cập kê.

Dựa vào những nỗ lực trong mười năm qua, ta sẽ chọn trạch viện ở nơi đẹp nhất kinh thành làm phủ công chúa, và cũng nhờ những vật phẩm được ban tặng, ta hiển nhiên thành công trở thành một phú bà, có thể thừa sức bao nuôi tám mươi nam sủng cũng được.

Này, ta cảm giác như nhân sinh đã đạt đến đỉnh cao rồi...

Nhưng chính vào lúc đó, khi ta còn chưa kịp tưởng tượng ra cảnh xa hoa nhục dục, tay chạm hầu bao, chân đứng hầu phủ, cuộc sống cao sang mỹ miều sau này thì ông trời, ngài ấy sau khi lấy đi kịch bản cung đấu của ta lại không cho ta một cái kết có hậu, trái lại, ngài ấy đưa ta vào một kịch bản cực kỳ vô lý.

Sau đó, còn nhẹ nhàng thầm thì nói với ta. “Cuộc sống cực khổ của ngươi vẫn nên tiếp tục.
 
Chương 2


Chào các vị huynh đài tỷ muội. Ta là một vị công chúa vô cùng được sủng ái, nhưng lại được sủng ái quá mức.

Lúc này, ta đang ngồi trên triều, ôm tiểu hoàng đế trên tay, và lắng nghe lời lẽ đanh thép của các quan đại thần bên dưới.

Thực sự mà nói, ta đang rất muốn khóc.

Đây vốn không phải điều ta nên chịu đựng.

Trong kiếp trước của ta, một pháp sư nổi tiếng họ La đã từng nói. “Dù nhân sinh có gặp phải một lá bài xấu, ngươi cũng không thể gấp nó lại được.”

Ở tiền kiếp chết đột ngột, bỗng nhiên được xuyên không sống lại lần nữa trở về 996 trước, ta cảm thấy rất biết ơn rồi. Hơn nữa, là một công chúa cũng có cuộc sống tốt hơn là một thường dân.

Mặc dù mẫu phi sớm đã mất, ta ở hậu cung vô cùng cô đơn bơ vơ. Nhưng không sao cả, ta sẽ nỗ lực cố gắng hoàn thành tốt thân phận công chúa này.

Mẫu phi chỉ lưu lại cho ta quan hệ nhân sinh nhỏ bé là dòng máu huyết thống hoàng gia, vậy nên với thân phận này, ta luôn phải mặt mày rạng rỡ trước người khác, không dám thể hiện thái độ với ai. Sau này, hoàng hậu mất đi đứa con út hằng thương yêu, ta thành công dựa vào sự mất mát này mà trở thành con nuôi, được bảo dưỡng dưới trướng hoàng hậu, địa vị trực tiếp thăng lên làm con đích mẫu.

Hậu cung chính là nơi làm việc, Hoàng hậu vừa là chủ nhân, vừa là đối tác.

Trong thế giới khác này, ta không nghĩ mình có thể thành công làm trọn cái tôn chỉ chó má “Coi công việc là mạng sống, xem niềm vui của bề trên làm hạnh phúc của chính mình”, khổ tâm làm một nhân vật tiểu khả ái trong trò chơi “Phụ hoàng mẫu hậu". Vậy mà ta cũng nỗ lực đến hơn mười năm rồi.

Con mẹ nó, có dễ đến vậy không?

Ngày ngày chờ mây tan hiển trăng thanh (Thủ đắc vân khai kiến minh, ý tứ là những kẻ có tài có thể phải kiên trì chờ đợi đến cùng), cuối cùng ta đã đợi đến ngày hoàng đế lâm bệnh, ta liền có thể ung dung tự tại, phấn khởi rời khỏi cung rồi.

Nhưng phiên bản cuộc chiến tranh quyền đoạt vị chân thực mở ra trước mắt ta, tiền triều hậu cung binh biến loạn lạc.

Ta và mẫu hậu nương náu tại cung Phụng Tuyền.

Những đứa con của mẫu hậu sau khi sinh ra đa số đều chết yểu, giờ chỉ còn ta là người đầu ấp tay gối. Tự cảm thấy ai ở thượng vị không quan trọng nữa, bà chỉ vỗ nhẹ vào tay ta và nói, "Đừng sợ, Chiêu Chiêu."

Ta có thể không sợ sao?

Ta có thể sử dụng cách gì để kiếm lợi lộc đây từ vị đệ đệ mới lên ngôi đây?

Ta muốn khóc nhưng khóc không nổi, chỉ có thể tự trấn an mình bao nhiêu năm bưng trà rót nước ít nhất cũng chưa làm phật lòng ai, nhất thời có lẽ chưa đến nỗi nào.

Thật tiếc khi không một ai trong số những huynh đệ thân thiết với ta giành được chiến thắng, bọn họ không chết cũng tàn tật, không ai có khả năng ngồi vào vị trí đó nữa.

Còn có thể là ai?

Cả triều đình đều bận rộn suy nghĩ.

Lúc này, ta run rẩy nắm tay đứa trẻ, tiến về cung Thái Cực của Hoàng đế. Nó là tiểu hoàng tử được ta đem về nương nhờ cung Phụng Tuyền.
 
Chương 3


Phụ hoàng trên giường bệnh nhìn đứa con trai nhỏ thở dài, cuối cùng nhìn ta thâm trầm nói. “Chiêu Chiêu, sau này...”

Người bỗng nghẹn lại. Ta nhanh chóng tiếp lời. “Là A Cẩn, Cẩn trong Hoài Cẩn Du” (ý nghĩa tên: người có đạo đức trong sáng và cao quý).

Dễ dàng nhận thấy phụ hoàng không thể nhớ hết tên con cái của người - những thành quả để lại từ những đêm phong lưu chớp nhoáng.

Hơn nữa, ai có thể nghĩ rằng một đứa trẻ có mẫu thân là một cung nữ xuất thân thấp hèn, lớn lên như cỏ dại trong cung lại có được một gia tài lớn như ngày hôm nay.

“Sau này, A Cẩn phó thác cho con rồi.”

Phụ hoàng từ đầu đến cuối đến một ánh mắt cũng không buồn nhìn mẫu hậu lấy một cái.

Rõ ràng là người không thể tin tưởng Diêu hoàng hậu.

Mẫu hậu cười nhạo một tiếng, không nói gì.

Ta bỗng thất kinh, tỏ vẻ bàng hoàng gào to. “Phụ hoàng!”

Từ xưa đến nay việc uỷ thác chưa bao giờ là chuyện tốt, ngay cả thông minh như Gia Cát sau cùng cũng chết, mà ta chẳng qua chỉ là một công chúa, lý nào có thể đảm đương được xã tắc.

“Chiêu Chiêu của trẫm từ nhỏ đã là đứa trẻ lanh lợi, thông minh nhất. Khụ khụ, trẫm thỉnh thoảng nghĩ nếu Tiểu Chiêu là một cậu bé thì tốt biết mấy." Phụ hoàng thở dài cảm thán.

Hoá ra người luôn biết tất cả những mánh khóe của ta, những điều đó đúng là khó mà tránh khỏi.

Nhìn vào đôi mắt sắc bén đầy uy nghiêm của phụ hoàng dù bất chấp bệnh tật, ta liền hiểu rằng cục diện đã được định. Ta vội cúi đầu kéo Triệu Cẩn đang kinh hãi quỳ xuống lạy. “Nhi thần tuân chỉ".

Năm Thiên Khải thứ hai mươi, Hoàng đế băng hà, truyền ngôi lại cho con trai út Triệu Cẩn, cùng lúc phong công chúa Đoan Dương, với thân phận Đế cơ buông rèm nhiếp chính, cùng giám sát đất nước.

Nhất thời triều thần một phen xôn xao.
 
Chương 4


Triệu Cẩn năm nay sáu tuổi nhưng do lớn lên trong môi trường khổ cực nên bị suy dinh dưỡng, trông như một đứa trẻ đầu to, khi gặp chuyện chỉ biết khóc, quay đầu nhìn ta gọi Hoàng tỷ.

“Hoàng tỷ, đệ xem không hiểu.” - Nó lại khóc.

Mặc dù Tân Hoàng đế đã lên ngôi nhưng binh quyền vẫn nằm trong tay một nhóm cựu thần, việc đại sự không phải bọn ta quyết định, nhưng thượng vàng hạ cám, văn kiện kiểu nào cũng có.

Một số là thật, một số là cố tình kiếm chuyện gây khó dễ ức hiếp vị vua nhỏ tuổi. Ta có thể thấy rõ điều đó, nhưng cũng thực sự đành bất lực.

Du Hựu Thanh lại lựa ngay lúc đấy mà đến.

Hắn nhìn thấy ta đang ngồi ngự tiền, vòng tay ôm hoàng đế nhỏ đang ngủ, vừa phê duyệt tấu chương, đôi mày xinh đẹp khẽ chau lại.

“Bệ hạ, điều này là không phù hợp lễ nghi.” Hắn thầm nhắc ta rằng điều này là vượt qua chức phận.

Kỳ thực hắn cũng là một bậc quân tử, đám quần thần khác trong triều đều không kiêng nể trực tiếp viết lên trán bốn chữ “tẫn kê ty thần.” (là gà mái gáy báo trời sáng, ý nghĩa phụ nữ tiếm quyền, làm loạn triều chính).

Câu nhắc nhở của hắn chính là điều nãy giờ ta đang mong đợi. Vì vậy, hắn vừa dứt lời, ta tức khắc cười nhạo một tiếng, thả rơi cây bút đỏ trên tay, chuẩn bị bỏ trốn một lát.

Thứ lỗi ta xin nói thẳng công việc của hoàng đế thực sự không phải cho con người làm. Ngủ muộn hơn chó, thức sớm hơn gà. Còn thêm những buổi chầu sớm dài lê thê cộng xấp tấu chương phê hoài không hết.

Ta nghĩ lại, năm đó cha ta làm hoàng đế, ông ấy vẫn có thời gian đi dạo khắp các cung khác nhau mà trong lòng đầy bái phục.

Thật là bậc thầy quản lý thời gian a! =)))))

Hình như mọi chuyện đi hơi xa rồi, giờ ta thực sự chỉ muốn trở về cung để ngủ bù một chút.

Du Hựu Thanh không ngờ ta sẽ có phản ứng như vậy, ngay cả thân thể cũng đơ ra, nhìn thần sắc có chút khó xử.

Tiểu hoàng đế bị hành động của ta đánh thức, dụi dụi mắt, vừa thấy ta chuẩn bị rời đi, hắn cũng nắm tay áo của ta. “Hoàng tỷ, A Cẩn đi cùng người."

Điều này làm Du Hựu Thanh hoàn toàn lúng túng, cúi người thỉnh tội với ta.

Ta hết sức hả hê, trong lòng thầm nghĩ Du Hựu Thanh cũng có ngày này, chỉ vào đống tấu sớ, cười nói. “Vậy chuyện này làm phiền Du đại nhân rồi.”

Du Hựu Thanh bị ta cười mang tai khẽ đỏ lên, đứng nửa ngày mới dám gọi ta một tiếng công chúa, nói. “Hạ thần không dám.”
 
Chương 5


Du Hựu Thanh trở thành người dạy dỗ cho tiểu hoàng đế.

Gia thế họ Du vang danh gia giáo từ bao đời, tổ phụ của hắn là đại phu đương triều, học trò ở khắp thiên hạ.

Điều quan trọng nhất là Du gia là một đại thần đơn độc, không bao giờ lập đảng phái vì tư lợi, chỉ trung thành với quân vương.

Từ phương diện nào đó mà nói, Du gia có thể là sự bảo vệ cuối cùng mà phụ hoàng để lại cho Triệu Cẩn.

Có lẽ do làm quan chính thức nên Du Hựu Thanh hiện tại so với người ta gặp năm đó ở ngự thư phòng không giống nhau nữa.

Hắn ta lúc trước lạnh lùng như tuyết trắng trên núi cao, mặc thường phục mà như thể tiên mắc đọa, bị biếm xuống thế gian làm phàm nhân, cả bộ dáng thâm trầm, nội tâm sâu sắc khó thăm dò.

Ta ra hiệu cho vị tiểu hoàng đế đi theo y.

Triệu Cẩn kéo ta thật chặt không chịu buông, đứa trẻ này chưa kịp thích nghi với sự thay đổi thân phận nên đành bất lực gọi hoàng tỷ, cứ như thể nó đang ôm chặt cọng rơm cứu mạng vậy.

Ta chỉ có thể thở dài và kéo nó qua một bên điện nhắc nhở. "Du sư phụ sẽ cười nhạo đệ đấy."

Du Hựu Thanh hiển nhiên không dám phản bác gì.

Hắn ta bắt đầu giảng bài, thành thật mà nói, giọng hắn nghe rất êm tai và rõ ràng.

Êm tai đến mức ta đã thiếp đi lúc nào không hay.

Ta thật sự không cố ý bất kính hắn đâu, nhưng vừa phải xử lý tang sự của phụ hoàng, vừa phải đối phó với triều thần, cùng lúc đó lại phải dỗ dành đứa nhỏ kia, ta thật sự đã kiệt sức.

Về phần mẫu hậu, sau đêm đó cũng chưa gặp lại.

Đang say giấc nồng, ta bỗng bị đánh thức bởi tiếng thút thít.

Vừa mở mắt, đã thấy cảnh Triệu Cẩn nhìn Du Hựu Thanh nức nở, hắn đương nhiên chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, hai người nhìn nhau không biết xử lý thế nào.

Ta vội vàng dỗ dành. “A Cẩn bị sao vậy?”

Thấy ta đã tỉnh, Triệu Cẩn bực bội níu vào cánh tay ta gào lên. “Hoàng tỷ, oa oa, đệ...đệ không học nữa.”

Hiểu rồi, vị tiểu hoàng đế rơi nước mắt vì học kém a.

Du Hựu Thanh lại chau mày.

Ta vội cất lời trước, biện hộ. “Du đại nhân, A Cẩn trước giờ chưa từng đến ngự thư phòng, mong ngài khoan dung hơn”.

Ta liếc nhìn tập sách trên tay y lần nữa.

“Trường Đoản Kinh?”

Ta tròn mắt ngạc nhiên, thật lợi hại, thật tàn nhẫn biết bao.

Ta vốn cho rằng hắn hôm nay chỉ dạy A Cẩn học chữ.

“Du sư phụ, hôm nay chúng ta hãy học đọc chữ.” - Ý tôi muốn ám chỉ rằng A Cẩn chỉ mới sáu tuổi.

Hắn có chút ngạc nhiên nói. “Đây là điều ở độ tuổi bệ hạ nên học.”

Ngụ ý là trước đây các hoàng tử khác đều như vậy.

Vị tiểu hoàng đế nghe vậy càng buồn hơn, khóc rất to.

Biểu cảm trên khuôn mặt của Du Hựu Thanh lại càng đặc sắc.

Khi nghĩ kỹ lại, ta thấy so với ngày trước, hôm nay trên mặt hắn có nhiều biến hoá trước đây chưa từng thấy.

Nghĩ đi nghĩ lại, Du đại nhân đời này dù đi đến đâu cũng mọi người tán thưởng, ta e rằng chỉ duy khi ở cùng tiểu hoàng đế, mới gặp nhiều chuyện khó xử như vậy, thật nực cười biết bao.

Tiểu hoàng đế còn đang khóc, bị áp lực quá lớn, lúc thường mắt chỉ ngấn lệ rưng rưng, nhưng bây giờ lại không ngừng khóc to.

Du Hựu Thanh hoàn toàn bất lực, hướng mắt về phía ta cầu cứu. Ta mỉm cười gật đầu, miệng mấp máy không tiếng.

“Một lần ân huệ."
 
Chương 6


Triệu Cẩn được ta dỗ dành một lúc mới dừng lại, thằng bé nấp sau ống tay áo của ta, dè dặt nhìn Du Hựu Thanh.

Du Hựu Thanh không nói gì, thay đổi quyển sách trong tay. “Không sao đâu, bệ hạ, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu.”

Hắn thực sự bắt đầu từ việc học chữ đơn giản nhất, thỉnh thoảng khi Triệu Cẩn cảm thấy buồn chán, hắn sẽ xen kẽ kể cho nó một số điển tích nhỏ thú vị.

Tiểu hoàng đế lần này nghe giảng chăm chú hơn hẳn, mặt mày trông hào hứng hơn nhiều.

Nhìn một hồi, ta liền đem tấu chương bên cạnh tiếp tục phê chuẩn, xem mệt rồi liền ngẩng đầu ngắm tên mỹ nam họ Du để rửa mắt.

Không nhớ các cung nhân đã thay đèn thắp nến bao nhiêu lần, bài giảng hôm nay mới kết thúc.

Tiểu hoàng đế miễn cưỡng đứng dậy cáo từ sư phụ, ta nhìn nó ngáp dài một cái, khách sáo nói với Dư Hựu Thanh. “Bệ hạ còn nhỏ, ta sợ ngài đã thấm mệt rồi, để ta thay mặt tiễn ngươi vậy."

Nói là tiễn người, nhưng ta chỉ cử động thân thể đứng lên chào rất qua loa, rõ ràng hết sức không để tâm.

“Làm phiền công chúa rồi.” - Du Hựu Thanh rũ mắt nói.

Ta kỳ thực chỉ đang khách sáo một chút.

Nhưng mà trời cũng đã rất muộn rồi, ngay cả hoàng cung, nhiều nơi cũng đã tắt đèn.

Ta ra lệnh cho tất cả các cung nữ mang đèn lồng của họ đến thắp sáng đường phía trước, bỗng chốc chỉ còn lại duy nhất ta và Du Hựu Thanh.

“Du đại nhân, ngài có gì muốn nói?.”

“Công chúa, ngài hy vọng bệ hạ sẽ có bộ dạng như thế nào?” Du Hựu Thanh quay sang nhìn ta, hỏi.

Một luồng gió lớn thổi qua cung đường, ta trong phút chốc bừng tỉnh.

Từ khi ta nắm quyền đến nay, có người ngấm ngầm xúi giục, có người cố ý thăm dò, hỏi ta hỏi lui đều cùng một ý nghĩa. “Triệu Chiêu, ngươi có muốn chính thức kiểm soát triều chính không?”

Ta nhìn chằm chằm Du Hựu Thanh, mỉm cười. “Nếu ta muốn biến tiểu hoàng đế thành con rối thì sao?"

Du Hựu Thanh giống như vờ không nghe thấy ý mỉa mai của ta, hắn nói gần như chắc nịch. “Đây không phải là điều mà công chúa muốn."

"Ồ?"

“Công chúa ngay cả ném thức ăn cho cá còn chán không buồn bận tay!”

Ta bỗng nghẹn lời, vẻ mặt lạnh lùng giả tạo mà ta ngụy trang bỗng chốc bị phá huỷ, tức giận nói. “Du Hựu Thanh! Ngươi có thôi đi không, chuyện này vô tình có gì liên quan đến ngươi mà ngươi cứ cố tình dính lấy không buông?”

Đường trong cung thì mù mịt, chỉ có công chúa nhiếp chính cùng đại thần trung thành ở cùng nhau, dù nhìn thế nào cũng thích hợp cho mọi người tung lời đồn đoán, đâu đâu cũng mưu kế tranh giành quyền lực, hắn tốn thời gian nhắc việc cho cá ăn làm gì.

Trong đêm ta, ta dường như nghe thấy tiếng cười khẽ của hắn, quay lại nhìn, khuôn mặt hắn vẫn mang thần sắc lạnh lùng, nhưng giọng điệu có phần nhẹ nhàng hơn. “Công chúa, ta không phải sợ người trực tiếp có tham vọng gì, chỉ là sợ người điều gì cũng không để tâm.”

“Lấy ví dụ, bệ hạ xem không hiểu tấu chương, người cũng không thể một mình chuyên quyền”

“Người tự ý thức không có ham muốn nào khác với hoàng quyền, hoàng đế còn nhỏ, người một tay phò tá coi như là đương nhiên, nhưng người khác sẽ nghĩ ra sao, bệ hạ lớn lên sẽ nghĩ như thế nào?”

“Có một số chuyện cần cẩn thận ngay từ đầu.”

Ta phút chốc đã lĩnh ngộ ra. Quả nhiên, để tránh bị đàm tiếu, gây ra hiềm khích, Du gia bọn họ mới chọn làm một nhà gia giáo đơn thuần, không can dự quá vào triều chính, nếu không cũng chưa chắc một thân một mình trụ vững đến bây giờ.

Ta nhìn về phía cổng cung cười nói. “Đường phía trước còn dài, xin Du đại nhân chỉ giáo thêm."

Du Hựu Thanh nhìn ta như thể còn điều gì muốn nói, nhưng cuối cùng hắn chỉ nhỏ giọng chào.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng ta luôn cảm thấy ánh mắt hắn như ngọn lửa thiêu đốt, khiến ta nóng bừng cả mặt.

Ta chưa kịp nhận ra điều gì thì đã đến cổng cung, Du Hựu Thanh quay lại nhìn ta cáo biệt.

Từng tia sáng ban mai phía chân trời chập chờn chờ đợi xuyên qua màn đêm.
 
Chương 7


Triệu Cẩn thực ra rất thông minh, có thể tự mình không dựa vào ai vẫn bảo toàn sinh mạng, có thể trốn vào cung của ta cầu phúc khi xảy ra loạn lạc tranh quyền đoạt vị.

Đệ ấy rất nhanh sẽ trở nên mạnh mẽ, không còn là một đứa trẻ chỉ biết ôm tay áo và trốn sau lưng ta nữa.

Sau khi lĩnh giáo lý lẽ của Du Hựu Thanh, ta không còn tự ý một mình phê duyệt tấu chương nữa, nhưng ta rất vui vẻ tự tại, mỗi ngày đều chống cằm lắng nghe giảng của Du Hựu Thanh với tiểu hoàng đế.

Mặc dù Du lão sư giảng rất hay, nhưng những kiến thức này đối với ta cũng quá đơn giản, ta luôn bị phân tâm khi nghe nó, bất giác mắt ta lơ đễnh.

Du Hựu Thanh liếc nhìn ta vài lần, và cuối cùng, sau ngày học, hắn ấy đành bất lực hỏi. “Công chúa, hạ quan đã đắc tội ở đâu sao?"

Thần sắc ta vẫn ung dung, nghiêm túc nói. “Không có gì, ta vừa rồi chẳng qua mắt ngắm tử đinh hương, mũi ngửi phong xạ lan, người bỗng chốc như nửa say nửa tỉnh, khó tránh khỏi dưới ngọn đèn lại nhìn ra một mỹ nhân."

Du Hựu Thanh sững sờ, khuôn mặt ngọc bích trắng trẻo đẹp đẽ bỗng như bị nhuộm đỏ, một lúc sau mới trừng mắt nhìn ta, " Nói hươu nói vượn!"

Tiểu hoàng đế lén cười vài tiếng, tiếng cười kia càng làm cho sắc mặt của Du đại nhân đỏ hơn, hôm nay tấu chương cũng không coi nữa, trực tiếp rũ rũ phất tay áo rời đi.

“Chao ôi!” Ta sợ mình thật sự trêu người ta quá trớn rồi nên vội vàng nhịn cười đứng dậy đuổi theo.

Du Hựu Thanh bước vội vàng về phía trước, ngọc bội trên người lắc lư theo. Người đàn ông đeo ngọc bội tự nhắc nhở mình phải chú ý đến tác phong của mình, không nên vội vàng, dường như hắn ta nghe thấy tiếng ngọc, bước chân liền chậm lại.

Ta vội vã chạy theo vài bước, đuổi kịp hắn.

“Du đại nhân, đêm xuống rồi, người đi đứng cẩn thận.”

Những ngày này, bọn ta dường như đã ngầm hiểu với nhau rằng, sau mỗi ngày, ta sẽ tiễn hắn ra khỏi cung.

Du Hựu Thanh lúc đầu luôn đi sau ta một bước, khoảng cách không xa không gần, chỉ tiến về phía trước khi hắn có điều gì đó muốn nói.

Sau này, không biết từ lúc nào, cả hai bọn ta đều quen với việc sánh bước.

Lần này Du Hựu Thanh dường như tức giận thật rồi, ta nói gì thì hắn cũng đáp lại một cách thờ ơ khiến tâm ta vô cùng thấp thỏm.

Mắt thấy sắp đến cổng cung, ta liền nghiến răng nghiến lợi, quyết tâm nắm lấy ống tay áo của hắn.

“Du Hựu Thanh, thực xin lỗi, sau này ta sẽ..."

“Công chúa" Hắn trực tiếp ngắt lời ta, nhìn ta do dự, một lúc sau liền thở dài, dùng khẩu khí bực bội nói với ta. “Người đừng lúc nào cũng đùa giỡn với ta".

Ta trước giờ đều chưa nhìn thấy Du Hựu Thanh trông như thế này, hắn luôn lãnh đạm, ngạo mạn. Hiện tại, hắn nhìn ta như thể đã nhận thua, lông mi hơi rũ xuống, thậm chí mặt hắn còn có vẻ hơi chịu uỷ khuất.

Hắn cười tự giễu. “Điện hạ, hình như người luôn thích trêu chọc ta, nhưng trò đùa này không vui."

Ta bị mấy lời của hắn làm cho choáng váng, ngọn nến của đèn lồng trong tay khẽ kêu lách tách.
 
Chương 8


Ta và Du Hựu Thanh gặp nhau vào một mùa xuân, lúc đó ta đang mơ màng chìm vào giấc mộng, uể oải dựa vào cột, tiện tay ném thức ăn cho cá dưới hồ.

Tình cờ, Du Hựu Thanh đang đi qua lối dạo dưới cột trụ, một cơn gió từ đâu thổi bay thức ăn cá vương vào khắp người.

Vừa ngước lên, tay ta đang ném thức ăn cho cá chưa kịp rút lại đã bị hắn bắt được khiến ta phải ngượng ngùng cười.

Nhị ca vẫn luôn cùng Du Hựu Thanh cạnh tranh, cho nên thấy vậy liền lập tức cười to. “Du công tử đi đến đâu cũng được hoa thơm quả ngọt nồng nhiệt chào đón, hiện tại sao bị coi là cá rồi.”

Lúc đó, Du Hựu Thanh mới mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng hắn đã rất điềm tĩnh.

Hắn ta làm ngơ lời chế giễu của nhị ca, chỉ lặng lẽ phủi thức ăn cá trên người, sau khi cúi chào bọn ta liền cùng hầu cận của mình trong cung rời đi.

Bị nhị ca chen ngang, ta còn chưa kịp nghiêm túc xin lỗi, trong lòng có chút áy náy.

Buổi tối, phụ hoàng gọi ta cùng dùng bữa.

Khi phụ hoàng còn là một hoàng tử đã được phân phó ở nơi biên cương, cho nên không quen nói nhiều quy củ, thỉnh thoảng để tỏ vẻ thân thiết, lại để vài đại thần cùng dùng bữa, nói một số chuyện gia đình. Sau này, nhắm chừng cùng quần thần có sự chênh lệch, sợ bọn họ cảm thấy không thoải mái, liền thường xuyên gọi ta đến ăn cùng, chủ yếu là muốn ta ta phụ hoạ thêm - đóng vai diễn cảnh tình cha con đằm thắm, hiếu thuận.

Công việc này cũng khá quan trọng đối người mang thân phận là một công chúa như ta, để làm tốt việc đó, trước mỗi lần đến thăm, ta đều phải nghĩ ra một vài chuyện cười phù hợp để mua vui cho bọn họ, thường sau bữa ăn, khuôn mặt ta đều tê liệt vì cười.

Vừa đến, phụ hoàng đã cười yêu cầu ta ngồi ở bên cạnh, hướng đến một lão nhân nói. “Thái phó, đây là Chiêu Chiêu."

Người lại liếc nhìn ta, cố ý trêu chọc. “Là chữ “Chiêu” trong “Trêu chọc người khác” sao?”

Ta xấu hổ đến mức như ngón chân bị gãi.

Sau khi ta được hoàng hậu nhận nuôi, Bệ hạ liền yêu cầu hoàng hậu đổi tên cho ta, nói rằng thoạt nhìn phong thái cử chỉ của ta không phù hợp với thận phận công chúa.

Sau khi Đế Hậu lựa chọn, họ quyết định sử dụng chữ “Chiêu", lấy từ “Chiêu Như Nhật Nguyệt" - ý nghĩa như mặt trời và mặt trăng. (thành tựu vĩ đại, được mọi người nhìn thấy).

Lúc đó, ta ỷ vào tuổi còn nhỏ nên hành động càn rỡ, dại dột phát biểu ngốc nghếch rằng. “Chiêu Chiêu hảo, Chiêu Chiêu muốn chọc người khác vui.”

Thậm chí còn không ngại ngần chạy đi rêu rao khắp nơi.

Nghĩ lại, linh hồn bà cô già cỗi của ta trong thân thể loli này đã làm nũng ra sao, đã không chừa lại miếng thể diện nào. Nay còn bị liệt vào lịch sử đen càng thêm phần hổ thẹn.

Ta còn cười nũng tỏ vẻ oán trách. “Phụ hoàng!”, mà không biết rằng đây chính là gốc rễ của mọi việc sau này, trái tim sẽ bị tổn thương đến đau lòng.

Phụ hoàng quả nhiên cười càng hớn hở, những người có mặt nhất thời cũng vui lây, người chỉ vào chỗ một thiếu niên đang ngồi, nói. “Chiêu Chiêu con xem, Hựu Thanh nhà người ta, khi con còn chưa phân biệt được ý nghĩa tên của mình thì hắn đã văn thơ lưu loát rồi.”

Chàng thiếu niên ngẩng đầu đáp lại, ta liền giật mình, phát hiện người được ca tụng là "Hựu Thanh" lại chính là vị công tử họ Du xui xẻo hôm nay.

Nhìn vẻ mặt khác thường của ta, các cung nhân hiểu ý nháy mắt thì thào bên tai phụ thân bẩm báo lại chuyện thức ăn cá.

Người xưa cười nhạt thế à? Cả khán đài chút chuyện vậy cũng cười, ta bất lực rồi.

Hay thật, vậy là chuyện cười ta chuẩn bị trước hôm nay coi như uổng công rồi.

Du Hựu Thanh lặng lẽ ngồi đó không nói lời nào, tốt xấu gì thì ta cũng là công chúa, dù sự việc lần này hắn là nhân vật chính thì phát biểu gì cũng không hay.

Ta tự cảm thấy có lỗi với hắn nên liền chủ động tiến tới xin lỗi tránh để hắn ta thêm khó xử.

Hắn ta thở phào nhẹ nhõm và liếc nhìn ta đầy cảm kích. Điều này lại càng làm ta thêm phần áy náy.

Sau khi tiệc tàn, ta lại nghĩ đến chuyện đó, vẫn cảm thấy day dứt không chịu đựng được, ta bỗng nhớ ra từng nhận được lễ vật sinh thần là một cổ thư bị thất truyền từ lâu, liền lặng lẽ mang nó đến ngự thư phòng và đưa nó cho hắn coi như một lời xin lỗi.

Du Hựu Thanh không nhận, hắn ta nói chỉ là vấn đề nhỏ, nhưng mắt lại không kìm được mà liếc nhìn cuốn sách một lần nữa.

Ta nhìn ra được hắn có hứng thú, liền thuận tay dúi vào tay hắn. "Du công tử, quyển sách này đối với ta chẳng qua là đống giấy vụn."

Ta nhìn sắc mặt của hắn, "Nếu như ngươi cảm thấy không tiện thì có thể trao đổi. Giờ này ngày mai, ta muốn ăn bánh ngọt Trần gia ở ngoài cung."

Du Hựu Thanh đỏ mặt nhận lời.

Ngày hôm sau, hắn ta quả nhiên giữ lời hứa, mang bánh ngọt đến, đựng đầy một hộp thức ăn lớn. Nặng đến mức ta đã rất ngạc nhiên. Du Hựu Thanh có chút ngượng ngùng. “Ta quên hỏi công chúa thích gì, nên mới mua mỗi loại một ít. Mong công chúa sẽ không không chê."

Đứa nhỏ này cũng quá thành thật rồi.

Có lẽ là do ánh ban mai hôm đó quá chói mắt, cũng có thể là do ánh mắt của cậu thiếu niên đó đã phản chiếu vào trái tim ta.

Ta từ đó liền bắt đầu dăm ba bữa lại chạy đến thư phòng, đem theo đủ loại đồ vật nho nhỏ tặng cho mỗi vị sư huynh, cũng tặng cho Du Hựu Thanh.

Những gì ta tặng đưa cho Du Hựu Thanh đều được lựa chọn cẩn thận theo sở thích của hắn nhưng đôi khi, ta cũng xen vào vài món đồ kỳ lạ.

Du Hựu Thanh rõ ràng là tuân thủ nguyên tắc “không đến tay không.” Dù nhận được gì đi nữa, hắn vào ngày hôm sau sẽ luôn mang cho ta một thứ từ bên ngoài cung.

Có lúc ta hơi thất vọng, cảm thấy người này quả là một bông hoa lạnh lùng, khách khí và khó gần.

Vì vậy, một khi ta nhận lại cái gì đó sẽ chỉ thờ ơ cảm ơn và không quay lại vào ngày hôm sau.

Tuy nhiên, Du Hựu Thanh lại nhờ Tam ca ca đưa cho ta một phần ô mai, còn để lại một lá thư hỏi rằng có phải món đồ hôm qua không vừa ý, nói lần sau sẽ chú ý không tặng nó nữa. Cuối thư, hắn do dự viết thêm một câu: Trần Gia chuẩn bị thêm món mới.

Thật khó để diễn tả tâm trạng lúc đó của ta, chỉ biết nằm cuộn tròn như con sâu trên ghế trong im lặng.

Ta có vẻ dần ổn định lại. Ngày hôm sau, ta tiếp tục đến ngự thư phòng, Du Hựu Thanh đưa cho ta một cái hộp nhỏ, ta mở ra, cười nói. “Cái này một tháng trước không có sao?"

Dư Hựu Thanh lỗ tai lại đỏ lên, thì thào nói. “Ồ, ta nhớ lầm rồi."

Tơ liễu lượn theo gió đông, không biết lòng ai vén bức màn xuân, một chút sợi bông cũng lăn tăn, tiếng vọng kích thích.
 
Chương 9


Tình cảm thiếu thời được nhen nhóm từ lâu.

Lúc vừa xuyên qua thế giới này, ta chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ yêu một người cổ đại, nhưng bây giờ mỗi ngày ta chỉ nghĩ nhất định phải lấy được nam nhân này.

Ta càng ngày càng chăm chỉ đến ngự thư phòng hơn. Thậm chí không kiềm chế được mà nghĩ, Du Hựu Thanh da mặt mỏng, ta tỏ tình trước chắc cũng không thành vấn đề.

Nhưng trước khi tâm thảo lan khắp bầu trời thì trận cháy rừng đã đến trước.

Một ngày nọ, phụ hoàng đứng trước mặt ta, nói. “Chiêu Chiêu, đổi người khác đi, Du Hựu Thanh không thể."

Lúc đó, ta mở to mắt sững sờ, chợt ngẩn ngơ nhớ rằng, ở triều đại này, khi gả cho công chúa, rốt cuộc nếu cùng ta ở một chỗ, đối với phò mã mà nói - Du Hựu Thanh sẽ không thể can dự triều chính nữa.

Rõ ràng hắn chính là cánh tay đắc lực mà phụ hoàng nhắm tới sau này, đương nhiên sẽ không cho phép ta nhúng tay vào.

Hơn nữa, ta biết rõ Du Hựu Thanh dưới vẻ bề ngoài lạnh lùng là nội tâm vô cùng ngay thắn, có thể tim hắn vẫn có tình cảm nam nữ, nhưng so với chuyện giang sơn xã tắc lại càng quan trọng hơn.

Ta cúi đầu chớp mắt lau vội đi những giọt nước lệ vương mi, sau đó mỉm cười với phụ hoàng, nói. “Được"

Phụ hoàng xoa xoa đầu của ta, "Chiêu Chiêu của trẫm có thể muốn những thứ tốt hơn, bất kỳ cái gì cũng đều được.”

“Đây là lời người nói. Khi nào ta rời cung lập phủ, ta sẽ nuôi tám mười tên nam sủng”. Ta cố hết sức vui vẻ lên một chút, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Ta là một công chúa được sủng ái. Muốn được sủng, bạn phải ngoan.

Ta dần không lui tới ngự thư phòng nữa.

Du Hựu Thanh cũng nhờ các vị sư huynh gửi thư cho ta. Ta không đọc mà chỉ gửi lại kèm những đồ vật hắn đưa tặng ta.

Sau đó, phụ thân lâm bệnh nặng, tình thế hỗn loạn, những người lâu nay từng đọc sách chung trong ngự thư phòng trở mặt, đối với nhau chỉ còn lại đao đao kiếm kiếm.

Ngày xuân năm ấy, cuối cùng cũng không thể quay lại.

Khi chúng ta gặp lại, ta đã là nhiếp chính công chúa, ngồi ở trên triều qua tấm mành câu, hắn lại là một thần tử, quỳ ở dưới triều, lông mày trầm xuống.

Nếu không có gì bất trắc, ta sẽ bằng mọi cách phò tá Triệu Cẩn thành hoàng đế đường đường chính chính, sau đó thành công rút lui, càng xa càng tốt.

Hắn nói đúng, ta không nên vì không thể buông tay mà cứ tiếp tục trêu chọc hắn mãi. Điều này đối với ai cũng không tốt.

Chẳng qua vào lúc này, Du Hựu Thanh đứng trước mặt ta mà nói. “Trò đùa này không vui”, rồi không quay đầu lại mà bỏ đi.

Cổng cung chỉ cách đó một bước chân. Hắn ngẩng đầu nhìn ta, như thể đang chờ đợi một câu trả lời, hoặc giả như một lời phán quyết.

Ta có vài điều không hiểu, đối với hắn mà nói, rõ ràng nếu ở bên ta thì sẽ rất sẽ thiệt thòi, nhưng hắn lại để máu điên trong người nổi lên, vội vàng kích thích khiến ta xao động.

Ta thậm chí còn nghe thấy tiếng gió đêm vỗ vào má, bên cạnh màng nhĩ bị kích động ồn ào, đáy lòng nhộn nhạo như phảng phất gợi lại nỗi đau năm nào.

Ta nhấc tay cầm đèn lồng đưa cho hắn. “Du đại nhân".

Ánh sao trong mắt Du Hạo Thanh mờ mịt, hắn như là không muốn cầm lấy ngọn đèn, trên người hiện lên một tia cự tuyệt.

Ta nhịn không được bật cười. “Không phải nói con đường phía trước còn dài, đại nhân, người chẳng lẽ không bằng lòng tiếp tục sánh bước bên cạnh ta sao?”

Dải ngân hà lại bắt đầu tỏa sáng.

Lần đầu tiên, ta thực sự nhìn thấy nụ cười không thể tự chủ của Du Hựu Thanh.

Hắn cười với ta, dịu dàng nói. “Đó là vinh hạnh của ta."
 
Chương 10


Ta và Du Hựu Thanh bí mật bên nhau.

Lúc này, ta và chàng đều không thể vô trách nhiệm, trút bỏ mọi thứ để ở bên cạnh nhau được.

Thời gian của bọn ta chỉ có lúc giảng bài và cùng nhau trên đường đến cổng cung.

Tuy Du Hựu Thanh vẫn lãnh đạm, nhưng ai cũng cảm nhận được hắn đương rất xuân phong đắc ý.

Các cựu thần trong triều cho rằng hắn đoạt được sủng ái của tân hoàng đế, lại càng không thích, dâng tấu đổ tội hắn càng nhiều.

Ta cố ý đọc trước mặt hắn, Triệu Cẩn dĩ nhiên đã hoàn toàn bái phục bởi vị lão sư này rồi, đệ ấy dùng bút lông đỏ dứt khoát gạch đi - nét chữ bây giờ đã chỉn chu.

Ra về lúc đêm, như thường lệ, các cung nữ đi phía trước, ta và Du Hựu Thanh đi cùng nhau phía sau.

“Vui đến như vậy sao?” Ta cười cười nói với hắn.

“Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, Du mỗ tu thân chẳng qua cũng chỉ vậy, nhưng lại may mắn có vinh dự được tề gia, tại sao lại không vui?” Chàng nghiến răng nhấn mạnh hai chữ “Tề gia", hỏi ngược lại ta.

Woa, Tiểu Du, ngươi thay đổi rồi.

Ta bị chọc ghẹo đến đỏ mặt, nhưng không tỏ ra thua kém, lặng lẽ liếc nhìn các cung nữ.

“Du đại nhân gần đây bị mấy lão hồ ly đó mắng rất thê thảm.” Ta khẽ kiễng chân lên.

"Bổn cung đương nhiên nên làm chút ít để vỗ về, an ủi. Du đại nhân, ngài có nghĩ vậy không?”

Nửa câu sau mơ hồ nghẹn lại giữa môi và răng.

Du Hựu Thanh sững sờ tại chỗ, một lúc sau mới đưa tay ra vuốt ve đôi môi của mình.

“Có ngọt không? Ta vừa ngậm kẹo đấy." Ta thở gấp gáp hỏi, tai và mặt hắn lập tức đỏ bừng.

“Làm càn".

Rõ ràng là khiển trách, nhưng đôi mắt hắn lại mang theo một ý cười.

Đôi bàn tay dưới ống áo rộng khẽ đan vào nhau.

(Còn tiếp)
 
Chương 11


Bọn ta bên nhau chưa được ngày nào bình yên ngọt ngào thì cuộc khoa cử lại bắt đầu, Du Hựu Thanh được bổ nhiệm làm khảo quan chính. Ngày nào chàng cũng bận đến mức bài giảng của Triệu Cẩn cũng bị ngưng lại. Ta cũng không kém, trên triều ngày ngày dốc sức đối phó với những cáo già đó.

Cuối cùng, kì thi hội hoàn thành, sau kì thi đình, sẽ chọn ra ba người xuất sắc nhất.

Đây là lần thi đình đầu tiên sau khi Triệu Cẩn lên ngôi, mỗi người mỗi thế lực cất giấu bên trong, thật tiếc khi giám khảo là Du Hựu Thanh, công chính nghiêm minh. Cuối cùng, những người nổi bật đều là những người có tài năng, học tập thực sự.

Ba người đứng đầu ngang tài ngang sức như nhau, xứng đáng cân nhắc vị trí trạng nguyên. Hai người sau gặp rất nhiều khó khăn với Du Hựu Thanh.

Triệu Cẩn và ta không có trình độ hiểu biết như Du Hựu Thanh nên dứt khoát để sự lựa chọn khó xử vào tay chàng.

Nhưng thời gian chẳng chờ đợi ai, thấy mặt trời sắp nghiêng về phía tây, Du đại nhân vẫn trầm ngâm không nói, ta bèn đề nghị. “Không bằng để vị họ Trương đó làm Thám Hoa?”

“Tại sao?” Du Hựu Thanh hỏi.

Từ xưa đến này, dung mạo tuấn tú thường là Thám Hoa, ta thấy vị họ Trương này dáng vẻ phí phách, để hắn làm cũng không trở ngại gì, dù sao Bảng Nhãn - Thám Hoa cũng gần như nhau. (Người thi đỗ Bảng Nhãn đứng thứ hai trong tam khôi, thứ nhất là Thám Hoa)

“Công chúa nói rất phải.” Vẻ mặt của Du Hựu Thanh tối sầm lại.

"Người thanh tú có thể là Thám Hoa, nhưng hạ quan cho rằng vị họ Lý trông đẹp hơn. Tên họ Trương đơn giản là Bảng Nhãn. Bệ hạ, người nghĩ thế nào?".

Triệu Cẩn liếc nhìn hai chúng ta và đưa ra quyết định cuối cùng. “Vẫn là để vị họ Trương làm Thám Hoa đi."

Có vẻ như cả hai bọn ta đều có khiếu thẩm mỹ giống nhau, ta đánh giá cao con mắt của đệ ấy.

Du đại nhân tự bế rồi.

Trên đường ra khỏi cung, chàng vẫn cúi đầu không nói lấy nửa lời.

“Sao vậy, Du đại nhân? “

Du Hựu Thanh liếc xéo ta, mím môi.

“Được rồi, thật ra ta cũng nghĩ rằng tên họ Truơng không bằng họ Lý, ngài nghĩ thế nào?”

Môi Du Hựu Thanh càng mím chặt hơn.

“Chẳng qua bổn cung cảm thấy có người năng lực lợi hại cách xa bọn họ, hắn phong thái khiến người khác phải kinh ngạc, lòng người rúng động.”

“Ai?” Du Hựu Thanh không chịu được nữa ngẩng lên nhìn, liền va vào đôi mắt cười của ta.

Du đại nhân lại đỏ mặt.

Chàng liếc nhìn cung nữ, rồi bất ngờ kéo ta vào một góc, cúi người kề trán với ta.

Lần đầu tiên chàng gọi ta là Chiêu Chiêu.

Hắn nói. “Chiêu Chiêu, đừng nhìn người khác. Bọn họ đều không tốt bằng ta."

Sau đó hắn cẩn thận đặt lên khóe miệng ta một nụ hôn, và lòng dạ hẹp hòi nói.

“Muội là của ta.”
 
Chương 12


Những ngày yên bình trôi qua chưa bao lâu thì Diêu gia phái người đến tìm ta, vì quan hệ với mẫu hậu, nên ta còn khách khách sáo sáo gọi một tiếng di mẫu.

Thế gia quả thật đang yên ổn, Diêu phu nhân nhất phó đơn thuần chỉ đến thăm cháu gái, thậm chí tiểu hoàng đế cũng không gặp qua, mới được chén trà đã vội cáo lui rồi.

Để an toàn, ta thương lượng với Du Hựu Thanh rằng chuyện hai chúng ta nên giữ bí mật hơn.

Bây giờ trên triều, chỉ có Du gia theo phe hoàng đế, gắng gượng chống chọi với gia thế khác.

Du Hựu Thanh vào lúc này không thích hợp làm phò mã của ta, thậm chí dù có bị ép buộc.

Kết quả là, những cái ôm âu yếm, gần gũi hằng đêm của Du đại nhân không còn nữa.

Du đại nhân rất không thoải mái, chàng cùng nhóm người dưới quyền của mình, dốc lòng phát huy truyền thống tốt đẹp của quan văn. Đầu tiên, lúc trên triều, Du Hựu Thanh châm chọc đám triều thần, cáo trạng vạch tội trong tấu chương. Dưới triều, bọn họ ngấm ngầm viết bài đâm sau lưng, chế nhạo quan chức lạm quyền, rắn chuột một ổ.

Điều quan trọng là phong cách viết của họ thực sự tốt, từ phú thơ ca, tiểu thuyết ca dao, mọi thứ đều thăng hoa, và bút danh thì thay đổi vô cùng linh hoạt, nhanh đến mức muốn bắt cũng không bắt được.

Đột nhiên, ta chìm trong chủ nghĩa văn học hiện thực, bầu không khí văn hóa của dân chúng tăng vọt.

Đương nhiên, các quan chức quý tộc không thể tỏ ra yếu đuối, hai nhóm người bắt đầu đối đầu trực diện.

Ta và tiểu hoàng đế mượn gió bẻ măng, thỉnh thoảng thuận thế châm dầu vào lửa.

Nhưng không ngờ báo ứng kiếp này đến nhanh như vậy.

Vài ngày sau, một thanh niên khôi ngô đến trước phủ công chúa Đoan Dương, tự nói rằng công chúa có ơn cứu mạng, nay đến đền ơn đáp nghĩa và bằng lòng vào phủ hầu hạ nàng.

Những giai thoại ướt át lan truyền nhanh chóng, truyền đến cung thì câu chuyện tài tử giai nhân phát triển thành công chúa vụng trộm hoài thai luôn rồi.

Ta vốn dĩ đang yên lành ăn dưa, lòng thầm nghĩ. “Chao ôi! Vị tỷ muội nào của ta có diễm phúc như vậy.”

Mãi cho đến khi người hầu trong cung nói nhỏ phong hiệu vị công chúa đó, hạt dưa trong tay ta mới rơi xuống đất.

“Đoan Dương, còn không phải là ta đây sao?”

Thật kinh ngạc, ta và người khác lén lút mang thai, chính mình cũng không biết.

Ta vội gọi người chuẩn bị bệ xe, đi xem xem vị nam nhân trẻ tuổi này lai lịch ra sao.

Trước khi đi, ta đã thề với Du Hựu Thanh vừa tới để chuẩn bị giảng bài mà hiện tại đã mặt mũi tối sầm. Đây nhất định là ta bị hãm hại, chắc chắn sẽ xử lý đàng hoàng, đem người dỗ dành qua loa một chút.

Khi ta đến hiện trường, khi người thanh niên ngẩng đầu lên và gọi một tiếng “ Điện hạ”, tim ta liền đập thình thịch.

Xong rồi xong rồi, Du Hựu Thanh nhất định sẽ tự chua mà chết.
 
Chương 13


Ơn cứu mạng là có thật, nhưng không phải ta cứu hắn, mà chính là hắn đã cứu ta.

Vào mùa đông nhiều năm trước, hắn đã cứu một công chúa nhỏ không được sủng từ hồ băng. Sau đó, công chúa nhỏ mệnh khổ từ từ mở mắt và hoán đổi linh hồn.

Về sau khi được sủng ái, ta có cầu xin mẫu hậu ban thưởng hắn chút đồ tốt, người chỉ lắc đầu nói. “Chiêu Chiêu, hắn chẳng qua chỉ là thứ tử (con vợ lẽ, thiếp thất). Tình cờ may mắn cứu được con, là phúc khí của hắn, nhiều hơn hắn nhận không nổi.”

Ta hiểu ý người, sợ hoàn cảnh của hắn trong phủ không tốt, tặng gì cũng sẽ bảo toàn không được, nên ta đành phải âm thầm nhờ người nhắn cho hắn, nếu sau này gặp bất kỳ khó khăn nào có thể đến tìm ta.

Bây giờ, Diêu Dục quỳ xuống trước mặt ta, cầu xin ta giữ hắn lại, ánh mắt đầy xấu hổ và tủi nhục.

Không hổ danh là Diêu đại nhân, những chuyện cũ như vậy cũng có thể lục được.

Diêu Dục nhìn ta do dự, quỳ lạy vài cái, trên trán máu tươi rướm ra, "Công chúa, ta cầu xin người, di nương vẫn ở trong tay phụ thân, ta cầu xin người, giữ ta lại, ta có thể làm bất cứ chuyện gì."

Ta vội ngăn hắn lại, thở dài bất lực rồi nhờ quản gia dọn phòng cho hắn. ”Diêu Dực, ta không muốn ngươi làm gì cả, ngươi hãy tự phấn đấu, khiến bản thân có thể đòi lại những sỉ nhục ngày hôm nay.”

Cuối cùng, ta ảo não hồi cung để dỗ dành Du đại nhân.

Du Hựu Thanh vừa nhìn thấy bộ dạng như vậy liền biết sự tình không thuận lợi, đợi ta kể xong tiền căn hậu quả, liền ngâm mình vào củ cải chua.

“Hóa ra vẫn còn duyên nợ như vậy.” Dư Hựu Thanh có lẽ muốn chế nhạo vài câu, nhưng nhìn vẻ mặt đáng thương của ta, chàng vẫn tự hờn dỗi.

Như thường lệ, ta sẽ tiễn Du Hựu Thanh ra khỏi cung, nhưng hôm nay có chuyện muốn hỏi Diêu Dực, nên ta định quay trở lại phủ công chúa. Trước khi Du Hựu Thanh lên cơn, Triệu Cẩn đã vội kéo tay áo của ta. Từ khi đệ ấy lên ngôi, ta vẫn luôn ở trong cung cùng hắn, phủ công chúa chỉ là trang trí. Quả thực đây là lần đầu tiên rời khỏi cung, để hắn buổi tối một mình. Ta phải cúi xuống để dỗ đệ ấy.

Sau khi dỗ xong đứa nhỏ, đứa lớn cũng gục đầu xuống đầy suy sụp, im lặng chờ đến lượt được dỗ dành.

Thật tiếc vì ta thật sự không có thời gian, đành phải mượn tay áo lấy ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay hắn để an ủi.
 
Chương 14


Lúc ta cùng Diêu Dục nói chuyện xong cũng đã gần nửa đêm, khi trở về phòng, ta thoáng thấy một bóng người.

Chưa kịp hét lên thì kẻ đó đã bịt miệng ta.

“Chiêu Chiêu, là ta."

Ta nhìn quanh theo bản năng rồi thì thào hỏi. “Tại sao chàng lại ở đây?"

“Được một lúc rồi, đừng lo lắng, ta rất cẩn thận, sẽ không ai biết được đâu.”

Giọng điệu khá tủi thân.

“Hựu Thanh, hãy kiên nhẫn.”

Ta biết gần đây chàng không vui lắm, nhưng thực sự không còn cách nào khác ngoài việc nhẹ nhàng khuyên nhủ.

“Ta không trách muội.” Du Hựu Thanh hình như đã uống một ít rượu, ánh mắt có chút mơ hồ, đọng một tầng nước mỏng. “Nhưng Chiêu Chiêu, ta sợ ta không giữ được muội”

“Bệ hạ có thể kéo tay áo bảo muội đừng đi, nhưng ta không thể.”

“Chúng ta thậm chí muốn gần nhau một chút cũng phải đợi đêm tối không người.”

“Hiện tại gần nhau cũng không có cơ hội.”

Du Hựu Thanh càng nói càng đau khổ, giống như một chú chó lớn cụp đuôi uỷ khuất. ”Chiêu Chiêu, ta chưa bao giờ hoảng sợ như vậy, ta sợ muội cũng như trước đây, nói không đến sẽ không bao giờ đến nữa. Từ nhỏ đến giờ ta chỉ học qua sách vở, không ai dạy ta cách nói chuyện với nữ nhân trong lòng mình như thế nào. Ta tồi tệ và vụng về, có chuyện gì cũng là muội đến dỗ dành ta, rõ ràng không phải lỗi của muội.”

“Nhưng ta sẽ thay đổi, muội đừng không cần ta nữa.”

“Ta sẽ đối xử với muội tốt hơn bất cứ ai."

Qua ánh trăng cửa sổ, Du Hựu Thanh, người luôn lãnh đạm như tiên giáng trần, nay giống như nhân lang phàm trần hèn mọn cầu xin ái tình.

Ta chợt nhận ra rằng trong mối quan hệ của bọn ta, Du Hựu Thanh là con bạc, liều lĩnh đánh cược tất cả tiền đồ nhưng không hề có cảm giác an toàn.

“Du Hựu Thanh.” Ngay khi ta nghẹn giọng cất lời, liền nhận ra mình đã khóc.

“Chiêu Chiêu, đừng khóc”. Du Hựu Thanh hoảng sợ, tự trách mình. “Ta không đến để làm muội khóc."

Hắn dường như cuối cùng cũng nhớ ra mục đích đến chỗ ta tối nay, vội vàng cởi bỏ thắt lưng, có chút ngượng ngùng cười nhìn ta. “Công chúa, hạ quan không có công ân nhân cứu mạng, đêm nay không phải vì trả ơn. Hạ quan đêm nay đến đây, là để tự nguyện làm ấm giường.”

“Hy vọng được công chúa xem trọng.”

Xin lỗi mọi người, ta cũng chỉ là phàm nhân, dưới tình huống này, mái tóc đen nhánh của Du Hựu Thanh xoã xuống thắt lưng của bộ y phục sớm đã hờ hững, lả lơi, con mẹ nó, khiến ta thực sự rung động, không còn cảm thấy tự trách, suy nghĩ của ta chỉ có thể là, nhanh chóng làm đại sự.

Cùng du ngoạn mây Sở Thiên, tay cầm hoa mẫu đơn ướt đẫm.

Ta lười biếng dựa vào hắn, cười nói. “Du đại nhân thật lỗ mãng.”

“Chiêu Chiêu” Du Hựu Thanh mượn rượu làm càn, gọi tên ta trong đem tối mịt mùng.
 
Chương 15


Khi Triệu Cẩn mười tuổi, Du Hựu Thanh và ta đã ở bên nhau gần bốn năm.

Ta ngẫm nghĩ Triệu Cẩn gần như đã có thể tự mình làm được một số việc, lúc này Diêu Dục đã nắm trong tay một nửa Diêu gia, vì vậy ta không cần giấu dốt nữa, lật hết con át chủ bài của mình, cùng Du Hựu Thanh thẳng tay đàn áp tham quan một hồi.

Ngày mà Diêu đại nhân cầu xin khất hài cốt, (Thượng sớ khất hài cốt, hoàng quan quy cố hương - dâng sớ xin hài cốt, mũ vàng về cố hương), tất cả chúng ta đều rất vui mừng.

Du Hựu Thanh hỏi ta. “Tại sao điện hạ lại có vẻ vội vàng như vậy?"

Ta định thần nói. “Bởi vì bổn cung muốn xuất giá."

Triệu Cẩn từ lâu đã thấy được ái muội giữa bọn ta, tuy tuổi đời còn nhỏ nhưng nó đã sớm rũ bỏ tính trẻ con để nắm quyền lực, bây giờ còn nhíu mày cười nói. “Sư phụ muốn làm phò mã của hoàng tỷ rồi sao?”

“Không. Là ta muốn gả” Ta tự chỉ vào chính mình nói. “A Cẩn, quy củ đều do người định đoạt, lần này coi như hoàng tỷ cầu xin đệ."

“Điện hạ.” Dư Hựu Thanh có chút gắt gỏng, lại nhẹ giọng nói. “Muội không cần uỷ khuất bản thân như vậy, hiện tại sự tình chung quy đã giải quyết xong, ta...”.

"Đừng, đừng, đừng. A Cẩn còn cần huynh. Về phần ta, từ lâu đã không muốn làm nữa." Ta cười nói.

Sau bao nhiêu năm khổ cực, cuối cùng ta cũng có thể về hưu, chỉ muốn khóc vì sung sướng.

"Huống hồ, Du Hựu Thanh, tam thư lục lễ cần diễn ra nhanh một chút (tam thư lục lễ: những giai đoạn chuẩn bị hôn lễ)." Ta thúc giục hắn. “ Tới lúc đó ta mặc giá y không đẹp nữa sẽ đánh chết huynh.”

“Cái gì?”

Hắn sững sờ hồi lâu mới hoàn hồn nhìn bụng dưới của ta.

Lần này, lời đồn đại tài tử giai nhân, công chúa lén lút mang thai là thật rồi.

- HOÀN CHÍNH VĂN -
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom