Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tạ Đường - Mạt Trà Thì Quang

Tạ Đường - Mạt Trà Thì Quang

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
919,306
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Tạ Đường - Mạt Trà Thì Quang

Tạ Đường - Mạt Trà Thì Quang
Tác giả: Mạt Trà Thì Quang
Tình trạng: Đã hoàn thành




Ta là thiên kim thật của phủ thừa tướng.

Lúc ta quay về, thiên kim giả đã che+, trở thành ánh trăng sáng trong lòng mọi người.

Mà ta trở thành thế thân của nàng ta.

Cha mẹ ta tìm kiếm hình bóng của nàng ta trên người ta.

Huynh trưởng mắng vì sao người che+ không phải là ta.

Ngay cả phu quân của ta cũng gọi tên nàng ta khi đang động phòng với ta.

Cuối cùng, ta đã chinh phục thất bại.

【Ký chủ, trước khi biến mất, ta có thể hoàn thành một tâm nguyện cuối cùng của cô.】

Một tâm nguyện cuối cùng à?
 
Chương 1


1.



Hệ thống im lặng một lúc lâu.



“Không thể à?”



“Chẳng phải ngươi đã nói, thật ra Tạ Nhân chưa chết hay sao?”



Nếu chưa chết thì không thể tính là tâm nguyện vượt qua sinh tử.



Nó có thể thực hiện được.



【Đường Đường, cô chắc chưa?】



“Ừm.”



Ta không muốn tranh cãi nữa.



Vốn cho rằng đây là một nhiệm vụ đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.



Chỉ cần nhận được lời chúc thật lòng trước sinh nhật 18 tuổi, cho dù chỉ từ một người thì cũng được tính là chinh phục thành công.



Có thể thay đổi kết cục chết sớm của ta.



Nhưng sáng sớm hôm nay, cha mẹ ta vẫn đi tảo mộ cho Tạ Nhân như trước.



A huynh vẫn như trước, mặc kệ lá thư của ta.



Trước khi Vệ Tuân ra ngoài, ta kéo ống tay áo của hắn:



“Phu quân, hôm nay là sinh nhật của ta, chàng có thể……”



“Nói với ta một câu ‘Sinh nhật vui vẻ’ hay không?”



Hắn nhìn chằm chằm ta một chút, mất kiên nhẫn mà đẩy ta ra:



“Tạ Đường! Rốt cuộc nàng còn muốn làm ầm ĩ gì nữa?”



“Nàng biết rõ hôm nay là ngày giỗ của A Nhân!”



Nhưng ngày giỗ của Tạ Nhân thì liên quan gì đến ngày sinh nhật của ta?



Ta chỉ cần một câu “Sinh nhật vui vẻ” mà thôi.



Chung chăn gối suốt 3 năm, chỉ có 4 chữ đơn giản như vậy mà hắn cũng không muốn cho ta.



“Ta chỉ muốn nhìn xem, rốt cuộc là Tạ Nhân trông như thế nào, tính cách ra sao.”




“Mà có thể khiến cho bọn họ nhớ mãi không quên như vậy.”



Rõ ràng ta mới là con gái ruột của cha mẹ, là muội muội ruột của a huynh.



Là thê tử được Vệ Tuân cưới hỏi đàng hoàng.



Nhưng trong mắt trong lòng bọn họ chỉ có Tạ Nhân.



Ta muốn nhìn một chút, cuối cùng là ta đã thua ở đâu.



2.



Lúc trời sẩm tối, cha mẹ sai người gọi ta qua ăn tối.



Phủ thừa tướng và phủ tướng quân chỉ cách nhau một bức tường.



Cha mẹ thường xuyên mời ta về nhà dùng bữa.



Cũng không phải là nhớ nhung gì ta.



Năm đó, ta gả vào Vệ phủ, tất cả trang phục và trang sức trong của hồi môn đều là những thứ mà Tạ Nhân từng yêu thích nhất.

Ngay cả ma ma và nha hoàn hồi môn đều là người bên cạnh Tạ Nhân.



Bọn họ đều biết nên làm gì để chủ nhân vui vẻ.



Mỗi lần quay về phủ thừa tướng, ngoại trừ khuôn mặt này ra, còn lại chắc chắn sẽ trang điểm cho ta giống hệt Tạ Nhân.



Về phần cha mẹ ta, họ đã chuẩn bị sẵn một bàn ăn đầy những món Tạ Nhân thích ăn.



Ngoài miệng gọi “Đường Đường” nhưng trong lòng lại nhớ nhung “Nhân Nhân”.



Chẳng thú vị chút nào.



“Hôm nay mệt quá, ta không đi đâu.”



Lão ma ma bên cạnh mẹ nhìn ta bằng ánh mắt kinh ngạc.



Cũng không lạ gì.



Có lẽ đây là lần đầu tiên ta từ chối yêu cầu của cha mẹ.



Nhưng ta thật sự rất mệt mỏi.



Ta mất một buổi chiều để thu thập những người “yêu thương” Tạ Nhân nhất.



Nàng ta đã sắp quay về, nếu ta còn ở lại đây thì không thích hợp.



Ta còn dành ra một canh giờ để viết thư hòa ly.



Vệ Tuân cũng là của nàng ta.



Trả lại cho nàng ta.



Chỉ có một chuyện là ta chưa kịp làm.



Ta cần đi lấy những phong thư ở chỗ Tạ Duẫn về.



Huynh ấy không xứng.



Nhưng lần này, huynh ấy lại rất săn sóc. Ngày hôm sau, còn chưa chờ ta đi tìm huynh ấy thì huynh ấy đã đến tận nơi tìm ta trước.



Nổi trận lôi đình, dùng chân đá bay cửa phòng của ta:



“Tạ Đường! Muội còn muốn giở trò gì nữa?!”



Trước khi ta chết.



【Được.】
 
Chương 2


3.



Tạ Duẫn có vẻ ngoài rất anh tuấn.



Lúc mới trở lại phủ thừa tướng, tỳ nữ bên cạnh còn nịnh hót ta:



“Mặt mũi của cô nương và công tử giống nhau quá đi mất, đúng là như một khuôn đúc ra.”



“Vừa nhìn đã biết là người một nhà!”



Sau đó lại phát hiện ra Tạ Duẫn không thích ta chút nào, thậm chí là chán ghét ta.



Nên không bao giờ nói những lời như thế này nữa.



Giờ phút này, trong mắt huynh ấy bừng bừng lửa giận, phảng phất như muốn thiêu ta thành tro bụi.



Ta nhìn huynh ấy bằng ánh mắt lạnh nhạt.



Huynh ấy càng phẫn nộ hơn:



“Đừng có làm ra vẻ mặt vô tội này!”



“Muội cố tình chọn ngày hôm nay để chống đối mẹ, chẳng lẽ còn không phải là cố ý hay sao?!”



Đúng là ta đã từng giở trò.



Đó là khi ta phát hiện ra toàn bộ phủ thừa tướng chỉ xem ta như thế thân của Tạ Nhân.



Ta tìm mọi cách để khiến bọn họ vui vẻ, chọc cười bọn họ.



Muốn bọn họ nhìn ta một cái.



Yêu thương ta một chút.



Chẳng lẽ mong có người yêu thương mình cũng là sai hay sao?



Muốn sống cũng sai sao?



Nếu đã là sai, vậy bây giờ ta không muốn dỗ dành bọn họ nữa, sao người sai vẫn là ta vậy?



Trong lòng dấy lên cảm giác chua xót khôn nguôi.



Ngay sau đó là cảm giác đau đớn.



Nhanh thật.



Khi còn bé, ta từng trúng độc rắn, tuy được cứu giúp nhưng lại không có cách nào chữa khỏi hoàn toàn được.



Đại phu từng nói ta không thể sống qua tuổi 15.



Trước khi quay về nhà họ Tạ, gần như đêm nào ta cũng bị đau tim.



Sau đó, âm thanh tự xưng là “hệ thống” kia xuất hiện.



Nó nói, chỉ cần ta hoàn thành nhiệm vụ chinh phục thì sẽ có thể giải độc, khỏe mạnh sống tiếp.



Quả nhiên, sau đó, ta không còn bị đau tim nữa.



Ta cũng được sống thêm 3 năm.



Nhưng nó lại đến.




Ta ôm ngực, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.



“Tạ Đường, đừng có giả vờ giả vịt trước mặt ta! Ta không phải Vệ Tuân, không tin cái trò này của muội!”



Ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng:



“A huynh đúng là mắt sáng như đuốc.”



“Đúng là ta cố tình chọn ngày giỗ của Tạ Nhân để làm mẹ không vui.”



“Cố tình giả vờ nhu nhược trước mặt huynh.”



Ta nâng cằm lên, lộ ra vẻ mặt khắc nghiệt chưa từng có:



“Chỉ tiếc là kẻ dối trá như ta vẫn còn sống.”



“Mà muội muội A Nhân tốt bụng của huynh đã chết rồi.”



“Chết trong sự đau đớn, chết trong sự biến dạng, chết trong……”



Bốp —



Một bàn tay bất ngờ tát vào mặt ta.



4.



Khuôn mặt Tạ Duẫn trắng bệch.



Kinh ngạc nhìn bàn tay của chính mình, trong mắt xuất hiện vẻ rầu rĩ.



Khoé môi huynh ấy giật giật, suýt nữa thì ta cho rằng huynh ấy muốn xin lỗi ta.



Nhưng không.



Huynh ấy nhấp môi, chắp tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống.



“Muội không nên lấy A Nhân ra để kích thích ta.”



Xoay người bỏ đi ngay lập tức.



Ta ôm khuôn mặt nóng rát, nằm lên giường.



Nhắm mắt lại.



Cuối cùng cũng rơi lệ.



Ta đã từng vô cùng khát khao có một vị huynh trường.



Mỗi lần cha nuôi đánh ta, phạt ta quỳ trong sân; Mỗi lần mẹ nuôi mắng ta, bắt ta giặt sạch đồ của tất cả mọi người trong nhà rồi mới được đi ngủ.



Ta đều thầm nghĩ, nếu như ta cũng có một vị a huynh giống như Bích Đào nhà bên thì tốt rồi.



A huynh luôn yêu thương muội muội.



Sẽ ngăn cản cha mẹ trách mắng, sẽ không nỡ để cho ta ngâm tay trong nước lạnh giặt đồ vào mùa đông lạnh giá.



Sau này, ta thật sự có a huynh, huynh ấy còn là Trạng Nguyên lang chi lan ngọc thụ*.

(* Chi lan ngọc thụ: Chỉ một người có tương lai tuyệt vời, đầy triển vọng.)



Nhưng muội muội mà huynh ấy yêu thương lại không phải là ta.



Mặc cho ta đã rất cẩn thận hỏi thăm về sở thích của huynh ấy.



Vì huynh ấy mà sưu tầm bản nhạc ở khắp nơi.



Vì huynh ấy mà thức rất nhiều đêm để chữa trị những bản nhạc đó.



Lại gửi cho huynh ấy từng tờ một.



Nhưng huynh ấy vẫn không thèm liếc mắt nhìn ta dù chỉ một cái.



Lúc uống say, huynh ấy vẫn sẽ bóp cổ ta mà hỏi: “Vì sao người chết không phải là muội?!”



Bên tai bỗng dưng vang lên một tiếng thở dài.



Cảm giác lạnh lẽo trên mặt được lau đi.



“Buổi sáng ta đã nói với nàng rồi, hôm nay là ngày giỗ của A Nhân, chớ có gây chuyện ầm ĩ.”



“Tính tình của Tạ Duẫn, chẳng lẽ nàng còn không rõ hay sao?”



Ta mở mắt ra đã thấy Vệ Tuân đang ngồi bên mép giường.



Hiển nhiên là hắn đã biết chuyện vừa mới xảy ra, trên tay còn cầm một lọ thuốc mỡ.



“Sáng sớm ngày mai, ta sẽ cùng nàng đến nhà họ Tạ, yêu cầu hắn xin lỗi nàng.”



Ta bò dậy từ trên giường, cười lạnh:



“Chàng còn ở đây đóng vai người tốt làm gì?”
 
Chương 3


5.



Trước khi gả cho Vệ Tuân, chưa từng có người nào nói với ta.



Hắn là vị hôn phu của Tạ Nhân.



Lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn là trong sân sau của nhà họ Tạ.



Ta núp sau lùm cỏ lau nước mắt.



Bởi vì ta vui vẻ theo mẹ quay về nhà họ Tạ, còn chưa kịp bước vào cửa đã nghe tin dữ.



Tạ Nhân tự thiêu.



Mẹ ngất xỉu ngay tại chỗ.



A huynh mà ta mong chờ đã lâu vậy mà lại dùng kiếm chĩa về phía ta: “Đều do muội! Sao muội phải quay về?!”



Người cha mà ta chưa từng gặp mặt đập vỡ từng tách trà một.



Ngày mà ta trở về nhà, khác hoàn toàn so với tưởng tượng của ta trước đó.



Vệ Tuân đưa cho ta một chiếc khăn tay, lặng lẽ đi bên ta suốt một buổi chiều.



Lúc gần đi, hắn chỉ vào cửa nhỏ ở sân sau:



“Ta sống ở cách vách. Nếu nàng buồn thì có thể đến tìm ta.”



Vệ Tuân tựa như một tia sáng chiếu rọi bầu trời đầy nghịt mây đen của ta.



Lúc xung quanh chỉ toàn là phong ba bão táp, hắn cho ta nơi ẩn nấp duy nhất.



Hắn dạy ta biết chữ, cùng ta đọc sách.



Hắn giảng giải cho ta từng quy tắc phức tạp trong nội trạch*.

(* Nội trạch: Ý chỉ nhà trong, nơi ở cho phụ nữ thời xưa.)



Lúc nhà họ Vệ đến cầu hôn, ta cực kỳ vui vẻ.



Không có người nhà yêu thương nhưng lại có Vệ Tuân, ta tự biết đủ.



Mãi cho đến đêm tân hôn.



Hắn dịu dàng đối xử với ta, nhìn ta bằng ánh mắt thâm tình, nhưng lúc cao trào lại vùi đầu vào cổ ta.

Khó mà giấu được tình yêu: “Nhân Nhân.”



Giống như một chậu nước lạnh xối thẳng từ trên đầu xuống, khiến ta rét lạnh thấu tim.



“Chàng có biết vì sao Tạ Duẫn nổi giận đến mức tát ta một cái hay không?”



Ta nở một nụ cười ác liệt.



Ta vẫn luôn giữ lại chút hy vọng ít ỏi dành cho Vệ Tuân.



Dù sao, hắn và Tạ Nhân cũng là thanh mai trúc mã, trong lúc nhất thời không thể quên được cũng là chuyện bình thường.



Ta tự an ủi mình như vậy.



Chỉ cần ta làm một người vợ ngoan ngoãn hiểu chuyện, một người vợ toàn tâm toàn ý yêu hắn, rồi sẽ có một ngày hắn nhìn thấy ta.



Nhưng đến ngày hôm nay, ta không muốn hiểu chuyện nữa.



“Ta nói, Tạ Nhân chết hay lắm, rất xứng đáng, chết trong sự……”



“Tạ Đường!”



Vệ Tuân nghiến răng nghiến lợi mà siết chặt tay ta.



Nhìn mà xem, Tạ Nhân chính là vảy ngược của hắn.



Không được nhắc đến, không được chạm vào.



Vừa nhắc đến đã thay đổi sắc mặt.



“Rốt cuộc là hôm nay nàng bị sao vậy?”



Có lẽ là nhớ lại chuyện sáng nay đã mặt nặng mày nhẹ với ta một lần, Vệ Tuân lại hạ giọng:



“Nàng biết rõ…… Sao còn phải nhắc đến nàng ấy?”



“Vậy chàng chúc ta ‘Sinh nhật vui vẻ’ đi.”



Vẫn còn kịp đó.



Vẫn chưa qua ngày mới.



Phàm là bất kỳ người nào trong số bọn họ từng thật lòng yêu thương ta dù chỉ một chút, cho ta một lời chúc chân thành.



Là ta có thể sống sót.



Vệ Tuân nhấp môi, ánh mắt bắt đầu trở nên lạnh lẽo.



Ý tứ đã rất rõ ràng.



Ngày mà Tạ Nhân “chết đi”, sao nàng còn có thể mong được vui vẻ?



Làm sao nàng xứng mong được vui vẻ?



Ta rất muốn cười.



“Phu quân, ta rất muốn nhìn xem, nếu như chàng biết……”



Cổ họng bỗng dưng không phát ra âm thanh.



【Ký chủ, cô lại quên nữa rồi. Là ta âm thầm nói cho cô nghe về chi tiết này trong truyện…… Không nói nên lời đúng không?】



“Biết cái gì?” Vệ Tuân hỏi.



Biết Tạ Nhân chưa chết và vì sao lại chưa chết.



Ta cười:



“Vậy hãy để cho ‘ánh trăng sáng’ của bọn họ quay về đi.”
 
Chương 4


6.



Có một lần, khi ta đang khóc lóc đốt vàng mã cho Tạ Nhân thì hệ thống nói cho ta.



Bởi vì Tạ Nhân để lại di thư, nói rằng nếu cha mẹ đã tìm được thiên kim thật thì thiên kim giả như nàng ta sẽ không chiếm chỗ nữa.



Ta đã từng rất áy náy.



Cũng từng lo lắng bất an.



Có phải là sự trở về của ta đã hại chết một mạng người hay không.



Sau đó, hệ thống nói cho ta:



【Tạ Nhân chưa chết.】



【Tạ Nhân đã bỏ nhà theo trai rồi.】



Nó nói Tạ Nhân đem lòng yêu một thư sinh nghèo, nàng ta đã đoán trước được là người nhà sẽ không đồng ý.



Cho nên trực tiếp bỏ nhà theo trai, nhưng nàng ta lại lo cha và Vệ Tuân sẽ đuổi theo không để yên.



Bèn dứt khoát lấy ta làm cái cớ để giả chết trong lúc mẹ đi đón ta về, cha bận đi công tác.



Vì làm cho rõ ràng, nàng ta còn đặc biệt chọn ngày sinh nhật của ta mà nói:



“Ngày này 15 năm trước ta nợ tỷ tỷ, ngày này 15 năm sau ta trả lại cho tỷ tỷ!”



Ta rất muốn nhìn xem.



Vệ Tuân si tình đến như vậy, khoảnh khắc biết được sự thật, trên mặt hắn sẽ lộ ra biểu cảm như thế nào?



“Tạ Đường.”



Có lẽ là sự mỉa mai trên mặt ta quá rõ ràng.



Mặt Vệ Tuân trầm xuống, không vui mà nói:



“Nàng không xứng nhắc đến A Nhân.”



Sau đó bóp chặt cằm ta, muốn hôn lên môi ta.



Ta giãy giụa, hắn lại nhấn bả vai ta xuống, đè chặt lên chân ta.



Ta rút tay ra, dùng hết sức bình sinh mà dùng một bạt tai kia của Tạ Duẫn để trả cho hắn.



7.



Vệ Tuân nổi giận đùng đùng bỏ đi.



Hắn cũng giống như Tạ Duẫn, lần đầu tiên nhìn thấy sự phản nghịch của ta.



Hắn điều đi tất cả người hầu bên cạnh ta, nhốt ta lại.



“Thân thể của phu nhân không được khỏe, cần phải tĩnh dưỡng.”



Thân thể của ta đúng là không được khỏe.



Ngày hôm ấy, trời còn chưa sáng, cảm giác tim đau thắt đã trỗi dậy.



Mãi cho đến chập tối, ta lại nôn ra một ngụm máu.



Ta hỏi hệ thống, ta còn bao lâu để sống.



Hệ thống này của ta, từ trước đến nay hay mềm lòng, lúc trả lời ta, giọng của nó như muốn khóc:



【Ta cũng không biết nữa.】


【Đường Đường, đừng quá đau buồn.】



Ta không buồn.



Nếu nói là trước khi trở về phủ thừa tướng, ta tràn ngập sự khát khao, mong chờ về tương lai.



3 năm nay, hơn 1000 đêm, đã sớm hao hết những mong mỏi đó của ta.



Thậm chí, ta có chút hối hận.



Nếu biết sớm như vậy thì ta còn nhận nhiệm vụ chinh phục làm gì?



Còn không bằng ta chết vào năm 15 tuổi.



Vệ Tuân nhốt ta lại 7 ngày.



Có lẽ là cảm thấy ta đã ngoan ngoãn nghe lời, hắn bèn hạ mình, đích thân đến mở cửa cho ta.



Ta trực tiếp đưa thư hòa ly cho hắn.



Sau khi chết, ta không muốn được chôn trong phần mộ của tổ tiên nhà họ Tạ, cũng không muốn bước vào phần mộ của nhà họ Vệ.



Vệ Tuân nhấp môi, sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng nhìn chằm chằm ta.



Cuối cùng, hắn cầm lấy thư hòa ly, không nói lời nào mà phất tay áo bỏ đi.



Sau khi đưa thư hoà ly xong, ta sai người đem của hồi môn đã sớm thu xếp lại đàng hoàng, đưa về Tạ phủ.



Mẹ cho rằng ta cãi nhau với Vệ Tuân, sai người đến đây vài lần, gọi ta về nhà ăn cơm.



Ta từ chối.



Tạ Duẫn cũng từng đến hai lần, ta vẫn không thèm để ý đến hắn như trước.



Huynh ấy nghiến răng cười mỉa: “Để ta chống mắt lên xem muội có thể làm ầm ĩ bao lâu!”



Lại thêm 7 ngày trôi qua, cách vách truyền tin.



Tinh thần của Tạ phu nhân không ổn định, thường xuyên gặp ác mộng.



Tạ Duẫn đích thân dẫn theo đầy tớ trong nhà đến “mời” ta.



Lúc rời khỏi Vệ phủ, Tạ Duẫn kiêu ngạo liếc ta.



Đáy mắt lạnh lùng không giấu được sự vui mừng khi người khác gặp họa.
 
Chương 5


8.



Tạ Duẫn cười trên nỗi đau của người khác là có lý do.



Khi còn trẻ, mẹ ta từng bị rắn độc Vân Nam cắn một lần, tuy đã giải độc nhưng lại để lại di chứng ốm yếu.



Mỗi khi gặp ác mộng thì sẽ ngã bệnh, sốt cao liên tục.



Đại phu nói bệnh này là tâm bệnh.



Chỉ có thể chữa bằng tâm.



Mà khúc mắc trong lòng mẹ ta, đương nhiên là Tạ Nhân.



Mỗi lần gặp ác mộng, bà ấy đều mơ thấy Tạ Nhân, khóc lóc nói nàng ta không cam lòng, khóc lóc nói nàng ta tủi thân.



Khóc lóc nói rằng nàng ta ở dưới đó không sống tốt.



Cha ta mời pháp sư đến siêu độ.



Pháp sư nói, cần “đầu sỏ gây tội” là ta dập đầu tụng kinh để an ủi linh hồn người đã khuất.



Cho nên, mỗi lần mẹ gặp ác mộng thật ra lại là ác mộng của ta.



Ta phải quỳ suốt 3 ngày 3 đêm trên đàn tràng* đã bị thiêu rụi kia.

(* Đàn tràng: Nơi làm phép thuật của thầy tu hoặc đạo sĩ.)



3 ngày 3 đêm.



Ta không biết ta có thể tồn tại được qua 3 ngày 3 đêm này hay không.



Huống chi, ta cũng không cần lấy lòng bọn họ nữa.



Ta đứng trước đệm hương bồ, rũ mắt, không chịu quỳ xuống.



Cha đập vỡ ấm trà:



“Làm phản rồi!”



“Mẹ mày sinh ra mày, nuôi dưỡng mày, bây giờ mày lại báo đáp mẹ mày như vậy à?!”



Ta im lặng.



Cha càng giận dữ hơn, gọi quản gia lấy gia pháp lại đây.



Vệ Tuân nhéo tay ta: “Xin lỗi ta đi.”



Ta liếc mắt nhìn hắn.



Đôi mắt đen láy của hắn chứa đầy sự cố chấp: “Nói xin lỗi ta, ta sẽ nói đỡ thay cho nàng.”



Ta nghiến răng, đôi tay không kiềm chế được mà run rẩy.



Ngay lập tức quỳ xuống đệm hương bồ.



Quỳ đi.



Chết sớm siêu sinh sớm.



Ta không muốn nhìn đám người này thêm lần nào nữa, cho dù là liếc nhìn một cái cũng không!



Vệ Tuân gằn từng chữ từ kẽ răng, nói ra một câu giống hệt Tạ Duẫn:



“Để ta chống mắt lên xem nàng có thể làm ầm ĩ bao lâu!”



9.



Tạ Duẫn và Vệ Tuân không hổ là huynh đệ lớn lên bên nhau.



Hai người không hẹn mà cùng có chung ý tưởng muốn ép ta phải nhường nhịn.



Trước kia, cho dù là quỳ đi chăng nữa thì cũng không cắt giảm phần ăn một ngày ba bữa của ta.



Lần này, có lẽ là Tạ Duẫn đã dặn dò trước, mỗi bữa, ta chỉ nhận được một chén cháo trắng.


Trước kia, mỗi khi đến đêm, Vệ Tuân sẽ tìm cớ để mọi người rời khỏi, cho ta tạm nghỉ vài canh giờ.



Lần này, hắn và Tạ Duẫn, một trái một phải, đứng nhìn chằm chằm ta suốt đêm.



Bọn họ đều đang chờ.



Chờ ta chịu thua.



Chờ ta cầu xin bọn họ.



Nhưng ta càng không.



Ta nghiêm túc tụng kinh, nhưng đó là siêu độ sớm cho chính bản thân ta.



Ta quỳ thẳng lưng, dù sao qua một thời gian cũng cảm thấy chết lặng.



Ta cố gắng nhắc nhở bản thân nghĩ đến một vài chuyện vui vẻ.



Lại phát hiện ra, cuộc đời ngắn ngủi của ta thật sự rất cằn cỗi.



Vừa mới sinh ra đã bị bà vú tráo với con ruột của bà ta. Chưa được mấy năm thì bà ta bệnh nặng, bán ta cho cha mẹ nuôi.



Cha mẹ nuôi chỉ xem ta như con ở.



Niềm vui duy nhất là đi sang nhà Bích Đào, giúp nàng ấy làm việc nhà nông.



Nàng ấy có cha mẹ yêu thương, có a huynh chiều chuộng.



Mỗi ngày nấu nước chè đều sẽ để phần cho ta một chén.



Sau đó, mẹ ta tìm đến.



Hoá ra, bà vú rơi vào đường cùng, đi tìm Tạ Nhân đòi tiền, để lộ ra chuyện năm đó.



Ta cho rằng khổ tận cam lai.



Cẩn thận từng li từng tí mà lấy lòng mọi người.



Không cần nhiều, chỉ cần ban phát cho ta chút ngọt ngào là được.



Nhưng cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước*, công dã tràng.

(* Hoa trong gương, trăng trong nước: Thường dùng làm phép so sánh, ý chỉ những thứ tốt đẹp có thể ngắm nhìn và cảm nhận nhưng lại không thể chạm vào, cũng được dùng để ví von cảnh tượng hư ảo, không có thật.)



“Đã sớm nói với ngươi là không thể nuông chiều muội ấy rồi. Nhìn xem ngươi đã nuông chiều nàng ấy thành dáng vẻ gì?!”



Giọng nói của Tạ Duẫn vang lên, như cách một tầng sương mù.



“Đừng nói cho ta là ngươi thật sự xem muội ấy như A Nhân muội muội.”



Vệ Tuân cười khẽ: “Sao nàng ấy có thể so với A Nhân được?”



Tạ Duẫn giống như sợ ta không nghe thấy được, vừa cười lạnh, vừa tăng âm lượng:



“Mấy năm nay mặt dày mặt dạn trang điểm thành dáng vẻ giống hệt A Nhân muội muội, cướp đi thân nhân và phu quân của muội ấy.”



“Bây giờ còn không biết xấu hổ mà giả vờ giả vịt?”



Hoá ra, việc xem ta như thế thân, ở trong mắt bọn họ cũng là do ta cố tình làm như vậy.



“Ngươi nhìn muội ấy mà xem, xanh xao vàng vọt, còn diễn khổ nhục kế, đúng là tốn công tốn sức!”



“Hành Chi, đừng nói là ngươi mắc bẫy của muội ấy rồi?”



Ta muốn sờ lên mặt mình, nhưng lại phát hiện ra tay của ta không thể cử động nổi.



Sau khi tái phát bệnh tim, đúng là ta đã gầy hơn trước rất nhiều.



Vừa gầy gò vừa vàng vọt, rất khó coi.



Vệ Tuân lại cười mỉa một tiếng.



Hình như hắn đã bước đến trước mặt ta.



“Ta cho nàng một cơ hội cuối cùng.”



“Nhận sai đi, Tạ Đường.”



“Chỉ cần nàng nhận sai, ta……”



“Phu quân……” Ta nhẹ nhàng ngước mắt nhìn lên, “Đã ký thư hòa ly chưa?”



Vệ Tuân ngẩn người, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ, không chút suy nghĩ mà siết chặt tay ta:



“Tạ Đường, một vừa hai phải thôi!”



“Nếu không phải A Nhân đã qua đời, nàng cho rằng ta sẽ cưới nàng à?”



“Tốt nhất là nàng……”



Hắn còn chưa kịp buông lời tàn nhẫn, ta đã không chịu nổi nữa.



Nhịn suốt 3 ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nôn ra máu.



Cơ thể cũng không chịu khống chế mà ngã khuỵu xuống.



“Đường…… Đường Đường.”



“Đây là…… Nàng lấy từ đâu ra nhiều máu như vậy?”



“Tạ Đường! Nàng…… Nàng giả vờ đúng không!”



Thật buồn cười.



Thế mà ta lại nghe ra chút hoảng sợ trong giọng nói của hai người bọn họ.



Thân thể nhẹ bẫng, cũng không biết là ai đã bế ta lên.



Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên âm thanh vui mừng.



“Công tử! Công tử!”



“Bên ngoài…… Bên ngoài…… Đại tiểu thư chưa chết! Đại tiểu thư chưa chết!”
 
Chương 6


10.



Hệ thống nói, Tạ Nhân vốn sẽ trở về.



Nó chỉ tạo ra chút chuyện ngoài ý muốn, khiến thời gian trở nên sớm hơn một chút.



Tạ Nhân đem cây trâm vàng cuối cùng đi cầm.



Trên đường về còn gặp phải ăn trộm.



Không những không có bạc mà còn sợ vỡ mật.



Mướt mồ hôi về đến nhà, lại gặp được tình lang nói muốn yên tĩnh đọc sách của nàng ta đang ve vãn góa phụ ở cách vách.



Cuối cùng, nàng ta không thể nhịn được nữa.



Từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, được yêu thương chiều chuộng, cho rằng một túp lều tranh hai trái tim vàng.



Nào ngờ cơm áo gạo tiền, mỗi một chuyện đều khó khăn, ngay cả thứ mà nàng ta xem là chân tình hóa ra cũng là giả.



Màn đêm buông xuống, nàng ta đã thu xếp đồ đạc quay về kinh thành.



Lúc ta tỉnh lại, bên cạnh không có một bóng người.



Nhưng ngoài sảnh lại rất náo nhiệt.



Vang lên tiếng khóc thút thít của thiếu nữ:



“Cha, mẹ, con cũng không ngờ rằng nha đầu Liên Châu kia lại trung thành như vậy.”



“Lúc lửa cháy hừng hực đã đẩy con ra ngoài.”



“Khi đó, con bị va chạm phần đầu, lúc tỉnh lại đã ở vùng ngoại ô, nhưng con lại quên mất chuyện cũ năm xưa.”



“Mấy ngày trước, con nằm mơ, mơ thấy khuôn mặt của cha, mơ thấy a huynh dạy con chơi cờ, mơ thấy mẹ nói nhớ con……”



“Con của ta ơi!”



Mẹ ta bỗng dưng khóc lóc thảm thiết.



Không khó để tưởng tượng ra cảnh hai người ôm nhau khóc lóc.



Đây hẳn là Tạ Nhân nhỉ?



Tất cả mọi người ngóng trông Tạ Nhân.



Ta bình tĩnh nhìn rèm che trên nóc giường.



Nghe nàng ta khóc với mẹ xong thì lại khóc với cha.



Khóc với cha xong thì lại khóc với Tạ Duẫn.



Cuối cùng là Vệ Tuân.



“Tuân ca ca, trên đường quay về kinh thành, muội có nghe nói.”



“3 năm này…… Huynh đã……”



Tạ Nhân nghẹn ngào không nói nên lời, “Đã kết hôn rồi, có đúng không?”


Vệ Tuân không trả lời.

11.



Cuối cùng, ta cũng nhìn thấy Tạ Nhân.



Thật ra, trước kia ta đã nhìn thấy rồi.



Trong thư phòng của Vệ Tuân, có một quầy tràn ngập tranh vẽ nàng ta.



Mỉm cười dịu dàng, che mặt xấu hổ, trợn mắt giận dữ.



Đều do hắn đích thân vẽ.



Nhưng người trong tranh làm sao so được với người sống sờ sờ trước mắt.



Vừa bước vào cửa, Tạ Nhân đã vội vàng chạy đến bên giường ta:



“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ, muội là A Nhân! A Nhân đã quay về rồi!”



“Tuân ca ca nói tỷ cầu phúc cho ta, vì quá mệt nên mới ngất xỉu……”



Hốc mắt Tạ Nhân đỏ lên:



“Tỷ tỷ, đều do A Nhân không biết cố gắng, nếu có thể nhớ lại sớm hơn……”



Nghẹn lại, nước mắt tuôn rơi ào ạt.



Ta im lặng nhìn nàng ta.



Nhìn mọi người sau lưng nàng ta.




Mẹ ta đang lau nước mắt, Tạ Duẫn kích động đến mức tay run rẩy không ngừng.



Vệ Tuân nhìn chằm chằm vào nàng ta, trên mặt ngập tràn sự thương xót.



Ngay cả người cha từ trước đến nay ít khi cười nói của ta, ánh mắt cũng nặng nề dừng lại trên đôi vai đang phát run của nàng ta.



“Xin lỗi tỷ tỷ, trước kia là do A Nhân nghĩ quẩn, suýt chút nữa đã phụ công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ suốt nhiều năm qua.”



“Còn khiến tỷ tỷ mang tiếng suốt ngần ấy năm.”



“Sau này A Nhân sẽ không bao giờ như vậy nữa.”



“Tỷ tỷ tha thứ cho A Nhân được không?”



Tốt lắm.



Nàng ta còn có sau này, nhưng ta không có.



“Tạ Đường! A Nhân đã khóc rồi! Muội còn đứng ngây ra đó làm gì?!”



Tạ Duẫn quát lớn.



Ta vừa mới mở miệng, vị tanh đã dâng lên, ho khan hai tiếng.



“Đừng giả vờ!” Tạ Duẫn mỉa mai, “Hành Chi vừa mới bắt mạch cho muội, rất khỏe mạnh!”



Vậy cơ à.



Ta cười cười.



“Tỷ tỷ cười! A Nhân biết ngay mà, tỷ tỷ vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, chắc chắn sẽ không trách muội!”



Tạ Nhân nín khóc mỉm cười, vui vẻ nắm lấy tay ta:



“Tỷ tỷ, sau này tỷ chính là tỷ tỷ ruột của muội, muội chính là muội muội ruột của tỷ.”



“Hai tỷ muội chúng ta đồng tâm hiệp lực, phụng dưỡng cha mẹ, cố gắng hiếu thảo với cha mẹ, có được không?”



Ta rút tay ra, mỉm cười giúp nàng ta lau nước mắt trên mặt:



“Được.”



Sau đó bèn giơ tay lên, hung hăng cho nàng ta một bạt tai.



Lại giơ tay, lại cho nàng ta thêm một bạt tai.



Còn tính giơ tay lên nhưng đã bị cản lại.



“Mẹ…… mẹ, tỷ tỷ, tỷ tỷ……”



“Tạ Đường, con điên rồi?!”



“A Nhân, A Nhân, cho mẹ nhìn mặt của con xem nào, có đau hay không?”



“Phủ thừa tướng chúng ta không có loại phụ nữ man rợ như vậy! Gia pháp đâu, lấy gia pháp ra đây!”



Tạ Nhân lại hỏi:



“Tỷ tỷ đâu? A Nhân muốn gặp tỷ tỷ.”
 
Chương 7


12.



Ta không phải nhận gia pháp.



Mà là bị nhốt lại.



Tạ Duẫn và Vệ Tuân thấy cha tức giận như vậy, thế nhưng đồng loạt cầu xin thay cho ta.



Nói ta quỳ trên đàn tràng quá lâu, đã bị ma ám.



Cha bèn sai người đưa ta về khuê phòng trước khi lấy chồng, “Nghỉ ngơi cho tốt.”



Vệ Tuân cũng không đề cập đến việc đưa ta về Vệ phủ.



Có lẽ hắn cảm thấy, hắn ra mặt cầu xin cho ta đã là ban cho ta một ân huệ lớn lao rồi.



Cũng có lẽ là, hắn không muốn đưa ta về nhà trước mặt người trong lòng.



Thật ra ở đâu cũng không quan trọng.



Ta bắt đầu trở nên thích ngủ.



Mỗi khi tỉnh lại sẽ bị đau thắt tim, chi bằng dứt khoát ngủ rồi lại ngủ.



Phủ thừa tướng cực kỳ náo nhiệt.



“Đại tiểu thư” đã qua đời nhiều năm, nay chết đi sống lại.



Mẹ cuối cùng cũng không còn gặp cảnh cứ hai ba ngày là lại khóc một trận, cứ 10 ngày nửa tháng là lại ngã bệnh nữa.



Tâm trạng của mẹ tốt, vẻ mặt của cha cũng vui vẻ hòa nhã hơn rất nhiều.



Người hầu trong sân luôn miệng nhắc đến “đại tiểu thư”.



Phảng phất như đại tiểu thư chân chính là ta, đã chết rồi.



Đương nhiên, nếu chỉ có như vậy thì không thể xem là náo nhiệt được.



Mỗi ngày, Vệ Tuân đều sẽ đến đây.



Có lẽ là mượn cớ “thăm ta” để hợp thức hóa việc bắt mạch cho ta.



Hắn đi theo người cha tướng quân của hắn hành quân nhiều năm, tuy chưa từng ra chiến trường nhưng lại học được một chút y thuật.



Thật ra cũng không cần.



Hắn nóng lòng đi gặp giai nhân, căn bản không khám ra độc rắn đã thấm vào tận trong xương tủy của ta.



Hai người ở cách vách, hôm nay ngâm thơ, ngày mai thả diều.



Khiến người khác không khỏi ghen tị.



Có đôi khi, Tạ Duẫn cũng sẽ tham gia cùng.



Từ nhỏ, huynh ấy đã thích đánh đàn.



Cha luôn nghiêm khắc, cảm thấy đó không phải là việc đàng hoàng, cũng không cho phép huynh ấy nghiên cứu.



Nhưng chuyện vui trước mắt, đương nhiên sẽ khác rồi.



Tiếng đàn dễ nghe, tiếng cười khiến người ta vui lây.



Thật đúng là —



Ai nấy đều vui mừng.



Mỗi ngày trôi qua, ta đều đắp chăn ngủ, chỉ có mẹ là đến thăm ta.



Thật ra, bà ấy là một người rất dịu dàng.



Dịu dàng đến mức đa sầu đa cảm.



Có lẽ là bỗng dưng nhận ra mấy năm nay đã đối xử không tốt với ta, để ta chịu thiệt thòi.


Mỗi lần đến đây, bà ấy đều lải nhải khen ngợi Tạ Nhân là một đứa trẻ ngoan ngoãn tốt bụng.



Nói rằng nàng ta cũng không cố tình mất trí nhớ rồi bỏ trốn.



Dặn ta đừng suy nghĩ nhiều, bao dung một chút.



Ta im lặng không nói lời nào.



Bà ấy cho rằng ta vẫn đang giận dỗi, thở dài rời khỏi đây.



Thật ra là ta không còn chút sức lực nào để nói chuyện nữa.



Tạ Duẫn nói huynh ấy muốn bồi thường lần ăn cháo trắng suốt ba ngày ba đêm đó, sai người mang sơn hào hải vị đến.



Ta cũng ăn không vô.



Cũng may là ta không cô đơn.



Còn có hệ thống ở bên cạnh ta.



Nghĩ lại thì, nhiệm vụ chinh phục này cũng không phải là không có chút thu hoạch gì.



Hệ thống của ta, vừa đáng yêu vừa mềm lòng.



Lúc ta buồn thì an ủi ta, lúc ta phẫn nộ thì bất bình thay cho ta.



Còn thường xuyên “không thể nhịn được nữa” mà tiết lộ cho ta một số tình tiết trong truyện mà ta vốn không nên biết đến.



Nhưng mà gần đây, không phải ngày nào nó cũng có mặt ở đây.



Có một ngày, nó đặc biệt đánh thức ta dậy.



【Đường Đường, cô theo ta đến đây!】



Giọng nói của nó có chút hưng phấn.



Ta bước đi trong đêm, rẽ trái rẽ phải đi theo hướng dẫn của nó, đi đến một lùm cỏ trong sân.



【Cô nhìn nó mà xem, có thích không?】



Đó là một chú mèo.



Toàn thân trắng như tuyết, đôi mắt màu xanh lam.



Ta liên tục nói thích.



【Cô có thể gọi nó là Tiểu Cửu.】 Giọng nói của hệ thống bỗng dưng có chút thẹn thùng.



【Đường Đường, nó sẽ ở bên cạnh cô.】
 
Chương 8


13.



Tiểu Cửu thật sự vẫn luôn ở bên cạnh ta.



Nó rất ngoan.



Mềm mại ấm áp mà nằm bên cạnh ta.



Mỗi khi lên giường còn biết liếm sạch móng vuốt.



Ta cảm thấy, dường như ngày tháng trôi qua lại có chút thú vị.



Dù sao Tiểu Cửu vẫn còn nhỏ, ta không thể nằm trên giường suốt ngày được.



Phải đem nó ra ngoài phơi nắng.



Nhìn thấy nó hái hoa bắt bướm dưới ánh mặt trời, phảng phất như ta cũng được tự do.



Rất vui vẻ.



Tiểu Cửu cũng rất thông minh.



Dường như nó biết người nào là người mà ta không thích.



Nhìn thấy bọn họ, nó sẽ chạy đi đường vòng.



Có lần, nó còn nhe răng trợn mắt với Tạ Nhân.



Ta thậm chí còn nghi ngờ, thật ra nó là hệ thống của ta.



Hệ thống từng nói với ta, thật ra, nó cũng là một loại linh thể trong một thế giới khác.



Sau khi Tiểu Cửu đến, hệ thống không hề xuất hiện lại.



Có lẽ, “Tiểu Cửu” chính là tên của hệ thống?



Nghĩ như vậy, ta càng yêu thương nó hơn.



Suốt ngày dẫn theo nó đi loanh quanh trong phủ cũng không cảm thấy mệt.



Mẹ thấy trạng thái tinh thần của ta tiến triển tốt hơn, hình như cũng thở phào nhẹ nhõm, không tìm ta lải nhải nữa.



Cha vẫn thường xuyên không ở trong phủ.



Tạ Duẫn cười nhạt: “Cuối cùng cũng không giả vờ nổi nữa à?”



Ta làm lơ.



Nửa tháng sau, trong phủ lan truyền một tin tức.



“Đại tiểu thư” phúc lớn mạng lớn của bọn họ sắp gả chồng.



Vệ Tuân muốn cưới nàng ta làm bình thê.



14.



Người đầu tiên đến tìm ta vẫn là mẹ.



“Đường Đường, Nhân Nhân đã mười tám, đã quá tuổi kết hôn rồi.”




“Tuy con bé không phải là con ruột của ta, nhưng dù sao ta cũng nuôi dưỡng nó nhiều năm như vậy……”



“Năm đó, cũng là con bé có hôn ước với Vệ Tuân trước……”



“Con đồng ý.”



Lúc đó, ta đang vuốt ve lỗ tai của Tiểu Cửu: “Chàng ấy muốn cưới thì cứ cưới, muội ấy muốn gả thì cứ gả.”



“Không cần hỏi ý con.”





Người thứ hai đến tìm ta là Tạ Nhân.



Nàng ta giống như đến để thử ta, nhưng cũng giống như là đến để khoe khoang.



“Tỷ tỷ, tỷ thật sự không ngại sao?”



“Tuân ca ca nói, tam môi lục sính* sẽ không thiếu một phần, còn muốn vẻ vang hơn hôn lễ năm đó của tỷ.”

(* Tam môi lục sính: Hôn nhân thời xưa là do cha mẹ xử lý, ngoài ra còn cần có sự giới thiệu của bà mối, thể hiện sự long trọng. Tam môi gồm: Bà mối do nhà trai mời, bà mối do nhà gái mời, bà mối trung gian đã mai mối cho cả hai bên. Lục sính chỉ 6 món đồ được bày trên bàn quỳ lạy trời đất, gồm: một cái đấu, một cây thước, một cái cân, một cây kéo, một chiếc gương, một bàn tính.)



Ta cười cười:



“Chúc các người trăm năm ân ái, đầu bạc răng long.”



Người thứ ba là Vệ Tuân.



Hắn vậy mà lại có chút tức giận: “Đường Đường, nàng không làm ầm ĩ nữa?”

Ta khó hiểu: “Vì sao ta phải làm ầm ĩ?”



“Ta đã từng hứa hẹn với nàng, kiếp này chỉ có một mình nàng, không nạp thiếp, không……”



Ta cười mỉa mai một tiếng.



Hóa ra hắn vẫn còn nhớ rõ.



Ta còn cho rằng, lúc hắn nói ra những lời đó là đang xem ta như Tạ Nhân, hắn đang nói cho “Tạ Nhân” nghe.



“Ta đều đã sắp chết rồi, sao còn phải quan tâm đến những chuyện này của chàng?”



“Tạ Đường!” Vệ Tuân nhỏ giọng mắng ta, “Ta từng bắt mạch cho nàng, nàng đừng vội……”



Ta ném tay của hắn ra.



Vệ Tuân còn muốn tiến lên nắm lấy tay ta.



Tiểu Cửu đã xông lên cắn hắn một cái.



Chỉ có Tạ Duẫn là không đến tìm ta, nhưng ta lại đi tìm huynh ấy.



Lúc ta đi tìm huynh ấy, huynh ấy đang sửa đàn.



Ánh hoàng hôn rọi lên sườn mặt của huynh ấy, thoạt nhìn phong lưu nho nhã.



Vẻ ngoài tuấn tú trời sinh.



“A huynh, Vệ Tuân muốn cưới Tạ Nhân.”



Ta ôm Tiểu Cửu, tựa người lên cửa.



“Nghe nói, a huynh và Vệ Tuân không những lớn lên cùng nhau mà còn cùng nhau ở biên quan suốt mấy năm, là huynh đệ thân thiết.”



“A huynh cũng cảm thấy, Vệ Tuân cưới Tạ Nhân, không có vấn đề gì hay sao?”



Tạ Duẫn hiếm thấy mà thay đổi sắc mặt:



“Tạ Đường! Muội có ý gì?”



Ta cười cười, ôm Tiểu Cửu rời khỏi đây.



Chuyện của những người này, ta không muốn quan tâm chút nào.



Ta chỉ muốn hóng hớt một chút thôi.



Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì, vì hóng chuyện mà mất thời gian cho bọn họ, cũng không có lời.



Sức khỏe của ta hình như đang tốt hơn một chút.



Giống như ta có thể sống lâu hơn dự đoán một chút.



Sợ là Vệ Tuân sẽ không đưa cho ta thư hòa ly.



Nhưng ta đã sớm chuẩn bị sẵn hộ tịch và người dẫn đường.



Nhân lúc Vệ Tuân và Tạ Nhân thành hôn mà rời khỏi đây, mang theo Tiểu Cửu đi ngắm nhìn sự phồn hoa bên ngoài.



Là lựa chọn không thể tốt hơn.
 
Chương 9


15.



Nhưng mọi chuyện không như mong muốn.



Ta cố gắng né tránh bọn họ.



Chuyện Vệ Tuân muốn cưới Tạ Nhân, oanh oanh liệt liệt, cả kinh thành không ai là không biết.



Thậm chí, ngay cả người hầu trong phủ thừa tướng cũng đang chê cười ta.



Ta không thèm quan tâm.



Của hồi môn của Tạ Nhân cần đến mấy trăm người nâng, gấp hai lần của ta năm đó khi gả chồng.



Nàng ta thường xuyên “vô tình” khoe khoang trước mặt ta.



Ta không thèm quan tâm.



Thậm chí, ta dọn đi khỏi nơi ở trước đó, đặc biệt chọn một nơi hẻo lánh để ở.



Chỉ muốn yên tĩnh bên cạnh Tiểu Cửu.



Chuyện xảy ra vào đêm trước ngày thành hôn của Vệ Tuân và Tạ Nhân.



Ngày hôm đó, ta vẫn như mọi ngày, cùng Tiểu Cửu chơi suốt một buổi chiều trong sân.



Buổi tối, ta thu xếp một ít bạc mà ngày mai cần mang đi.



Sau đó, ta ôm Tiểu Cửu chìm vào giấc ngủ.



Nửa đêm, ta còn mơ một giấc mơ.



Mơ thấy ta dẫn theo Tiểu Cửu rời khỏi phủ thừa tướng.



Ta không chết, nó đột nhiên còn biết nói tiếng người.



Chúng ta nói nói cười cười suốt cả đoạn đường, cực kỳ vui vẻ.



Nhưng cảnh cuối cùng trong giấc mơ, ta bỗng dưng nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết.




Ta mở bừng mắt.



Tiểu Cửu không nằm trong lòng ta.



Ta không thích người hầu trong phủ thừa tướng, cho nên ban đêm cũng không có ai hầu hạ.



Đôi khi, nó sẽ nhân lúc ta ngủ mà đi ra ngoài, ngậm về một số cục đá có thể phát sáng trong bóng đêm.



Như vậy, khi ta dậy đi tiểu đêm sẽ không bị va chạm.



Ta cố gắng trấn an mình.



Nhưng tiếng kêu thảm thiết kia quá chói tai.



Giống giọng của Tiểu Cửu y như đúc.



Ta khoác áo khoác rồi bước ra ngoài, cuống cuồng đi tìm nó.

Cứ tìm mãi cho đến khi ta đến khu vực trước sân.



Hai người trong bóng đêm hình như nghe thấy tiếng bước chân nên vội vã bỏ chạy.



Ta nhanh chóng bước lên phía trước.



Còn chưa kịp đến chỗ của hai người kia thì đã thấy Tiểu Cửu của ta.



Ta cho rằng, ta bị cơn đau tim tra tấn lâu như vậy, trái tim này đã sớm chết lặng rồi.



Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Tiểu Cửu, trái tim ta như bị vô số mũi tên nhọn đâm xuyên qua.



Đầu óc tê rần, phảng phất như muốn cùng trái tim nổ tung.



Ta ôm đầu ngồi xổm xuống trước cái xác của nó, không thể khống chế được mà thét chói tai.



Ta quỳ trên sàn, mất khống chế mà lớn tiếng kêu khóc.



“Các người…… Các người giết nó!”



“Vì sao các người lại muốn giết nó?!”



Nó ngoan ngoãn như vậy.



Đáng yêu như vậy.



Nhưng hiện giờ, nó nằm trên mặt đất, toàn thân cứng đờ.



Bộ lông tuyết trắng bị máu tươi nhuộm đỏ.



Khuôn mặt tròn vo kia không thể nhìn thấy được nữa.



Nó bị người ta dùng cục đá, trực tiếp đập vỡ đầu.



Trong đầu, ta không ngừng kêu gọi hệ thống.



Nhưng mà không có.



Không có gì cả.
 
Chương 10


16



“Tạ Đường, nửa đêm rồi mà muội còn phát điên gì nữa?” Tạ Duẫn quát lớn.



“Đường Đường, chỉ là một con mèo mà thôi.”



Cha ta không vui.



“Không phải chỉ là một con mèo! Nó là bạn của con! Là người bạn duy nhất của con!”



Đó là người bạn duy nhất đã quan tâm, yêu thương ta trong cuộc đời ngắn ngủi này.



“Gọi Tạ Nhân đến đây!” Ta phát điên lên, “Gọi tất cả người hầu trong phủ thừa tướng đến đây, tất cả! Toàn bộ! Đều gọi đến đây cho ta!”



Là Tạ Nhân.



Ta đã xem qua vô số bức tranh vẽ nàng ta, sẽ không nhìn nhầm bóng dáng của nàng ta.



Một bóng dáng khác mặc trang phục của người hầu trong phủ.



Chỉ cần ta nhanh lên một chút, người đó sẽ không chạy trốn kịp.



Có lẽ là dáng vẻ của ta quá đáng sợ, mặt cha ta trầm xuống, phất phất tay.



Chỉ trong chốc lát sau, người hầu lục tục được đưa đến.



Tạ Nhân ung dung đến muộn.



Có lẽ là quá ầm ĩ, Vệ Tuân ở cách vách cũng đến đây.



Ta lau nước mắt, trái tim trầm xuống.



Người ra tay không phải là Tạ Nhân.



Tốc độ của Tiểu Cửu rất nhanh, loại tiểu thư khuê các được nuôi dưỡng trong khuê phòng như Tạ Nhân căn bản không bắt được nó.



Phải bắt được người hầu kia.



Mấy ngày nay, ta dẫn theo Tiểu Cửu đi dạo khắp nơi, người hầu của mỗi sân, ta đều đã gặp qua rồi.



Ánh mắt của ta tuần tra qua lại giữa một nhóm người hầu đang quỳ xuống đất.



“Tạ Đường, muội làm ầm ĩ đủ chưa! Chỉ là một con mèo mà thôi, chết thì chết.”



“Ngày khác, a huynh lại đưa cho muội một con khác. Ngày mai là ngày A Nhân gả chồng, muội……”



“Câm miệng!”



Ta vừa tuần tra nhóm người hầu, vừa chú ý đến sắc mặt của Tạ Nhân.



Vệ Tuân lại đi theo hỏi ta: “Đường Đường, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”



“Ta nói câm miệng lại!”



Đầu ta đau nhức từng cơn.



Phải cố gắng hết sức mới giữ được sự tỉnh táo.



Ta muốn tìm được hắn.



Tìm được hung thủ giết chết Tiểu Cửu.



Ta nhìn lướt qua.



Một khuôn mặt xa lạ đập vào trong mắt.



Trong đầu bỗng dưng hiện lên câu nói trước kia của hệ thống:



【Thư sinh nghèo kia ấy à, tài hoa không bằng Tạ Duẫn, bề ngoài lại không bằng Vệ Tuân.】



【Tạ Nhân bị mù mới nhìn trúng hắn!】



“Là hắn!” Ta không chút do dự chỉ vào hắn, “Là hắn và Tạ Nhân giết……”



“Tầm bậy tầm bạ!” Cha đột nhiên hét lớn một tiếng, “Người đâu, đại tiểu thư lại tái phát bệnh rối loạn tâm thần, đưa nó đi!”



“Cha, chính là hắn!” Ta chỉ vào người nọ.



Mặt mũi Tạ Nhân trắng bệch.



Rõ ràng là hắn, không sai chút nào.



“Hắn là…… Hắn là……”



Tình lang của Tạ Nhân!


Câu tiếp theo, cho dù thế nào cũng không nói nên lời.



Hệ thống vi phạm quy định, tiết lộ cho ta cốt truyện, ta không thể nói ra được.



“A huynh!” Mắt ta đỏ lên, nhìn về phía Tạ Duẫn, “Hắn là ai?”



“Hắn là ai huynh không biết sao?”



“Cha, hắn là ai, cha không biết sao?!”



Rõ ràng, bọn họ đều biết.



Ngực bắt đầu truyền đến những cơn đau đứt quãng.



Không thèm để ý.



Đúng rồi, bọn họ đều không thèm để ý đến ta.



Ngay cả sự sống chết của ta bọn họ cũng không thèm để ý, sao có thể để ý đến cái chết của Tiểu Cửu?



“Vệ Tuân.” Ta nghẹn ngào giữ chặt tay áo của Vệ Tuân, “Chàng đi tra, đi tra xem hắn là ai!”



“Tạ Đường, câm miệng đi!”



“Chàng đi tra xem quan hệ giữa hắn và Tạ Nhân là gì!”



“Bọn họ đang lừa chàng, cả nhà bọn họ đều đang lừa chàng, phối hợp với nhau lừa gạt chàng!”



Ta dùng sức mà nắm lấy tay áo của Vệ Tuân.



Cho dù ta không thể dựa vào hắn được.



Nhưng không có ai cả.



Ngay cả hệ thống cũng không có ở đây.



Từ đây, chỉ có ta cô đơn một mình.



“Đường Đường……”



Vệ Tuân lộ ra vẻ mặt hốt hoảng: “Đường Đường, nàng làm sao vậy?”



Ta làm sao vậy?



Ta không sao.



Ta chỉ quá đau đớn mà thôi.



Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, chỗ nào cũng đau quá.



Ta đột nhiên phun ra một ngụm máu.



Cứ một ngụm rồi lại một ngụm.



Trước khi ngã xuống sàn, ta nhìn thấy những ngôi sao đang tranh nhau phát sáng trong phủ thừa tướng.



Cực kỳ giống đêm hôm đó, khi ta vui mừng quay về phủ thừa tướng.
 
Chương 11


17.



Chuyện tuyệt vọng nhất trên đời là gì?



Không phải là giữ bí mật nhưng miệng lại không thể nói ra.



Mà là phát hiện ra rằng, chỉ có bản thân mình cho rằng đó là bí mật.



Người đầu tiên bị ta phát hiện là Tạ Duẫn.



Đó là ngày giỗ tròn một năm sau khi Tạ Nhân “qua đời”.



Mẹ ngã bệnh, ta vẫn như thường lệ, tụng kinh siêu độ trên đàn tràng.



Ban đêm, một cơn gió thổi qua làm tắt nến, ta không đứng dậy châm nến lại.



Có lẽ Tạ Duẫn không cho rằng ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời như vậy, huynh ấy cho rằng ta đã về nghỉ ngơi.



Cầm một bình rượu, vừa uống vừa khóc:



“Sao muội lại ngốc đến như vậy?”



“A huynh chỉ khuyên muội cách xa thư sinh này một chút.”



“Nhà họ Tạ và nhà họ Vệ, một văn một võ, đã qua lại thân thiết với nhau suốt nhiều thế hệ. Vệ Tuân lại chung tình với muội, muội đi theo thư sinh kia thì có thể có kết cục gì tốt?”



“Sao muội có thể vì vài câu nói nặng của a huynh mà châm lửa tự thiêu?”



Khi đó, ta vẫn chưa biết là Tạ Nhân giả chết để thoát thân.



Cách khá xa, chỉ nghe loáng thoáng được vài câu như vậy, cũng không để trong lòng.



Mãi cho đến khi hệ thống nói với ta, nửa đêm nằm mơ, ta bỗng dưng nhớ đến những lời này của huynh ấy.



Sau lưng thấm đẫm mồ hôi lạnh.



Hóa ra a huynh biết.



Biết đến sự tồn tại của thư sinh kia.



Biết rằng Tạ Nhân không phải vì ta mà tự thiêu.



Nhưng huynh ấy vẫn liên tục nhắm vào ta ở khắp nơi.



Luôn miệng nói ta đã hại chết Tạ Nhân, muốn ta đền mạng cho nàng ta.



Huynh ấy không biết Tạ Nhân giả chết, cho rằng bởi vì mình ngăn cản Tạ Nhân đến với thư sinh kia nên mới tự thiêu.



Cũng từ chối thừa nhận, Tạ Nhân là vì huynh ấy nên mới “chết”.



Đẩy hết tất cả mọi tội lỗi lên người ta.



Người thứ hai bị ta phát hiện là mẹ.



Mỗi lần Tạ Duẫn say rượu, mẹ đều đích thân chăm sóc.



Ngày hôm ấy, ta mang bản nhạc đến cho Tạ Duẫn.



Khe cửa nhỏ hẹp, Tạ Duẫn lại khóc lóc lẩm bẩm những câu nói kia.



Mẹ bình tĩnh lau mồ hôi cho huynh ấy.



Hóa ra bà ấy cũng biết.



Bà ấy biết Tạ Nhân không vì ta mà chết.



Mà là vì mấy câu nói của a huynh nên mới chết.


Nhưng mỗi khi ngã bệnh, bị bóng đè, bà ấy vẫn muốn ta quỳ xuống chuộc tội.



Giữa ta và a huynh, bà ấy chọn bảo vệ a huynh mà bỏ rơi ta.



Người cuối cùng bị ta phát hiện là cha.



Khi đó, ta đã biết, Tạ Nhân chưa chết.



Nhưng muốn nói ra chuyện này thì không nói nên lời, viết ra giấy, giây tiếp theo đã biến mất không thấy đâu.



Ta cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng quyết định đi tìm cha.



Cha là thừa tướng của một quốc gia, văn võ song toàn, tinh thông tất cả mọi thứ.



Tuy ta không thể nói thẳng ra, nhưng ta có thể nói bóng nói gió.



Có lẽ, ông ấy có thể hiểu ý của ta cũng nên.



Nhưng cha ta không hổ là thừa tướng của một quốc gia.



Trước khi ta bước vào, hệ thống thở dài:



【Đường Đường, đừng đi.】



Sau đó, không biết nó dùng cách nào mà ta có thể nghe rõ được cuộc hội thoại bí mật trong phòng.



“Đại nhân! Tiểu thư và thư sinh kia đã đến Giang Nam định cư, trong thời gian ngắn sẽ không quay lại kinh thành!”



Hoá ra cha cũng biết.



Thậm chí, cha còn biết nhiều hơn cả mẹ và a huynh.



Ông ấy biết rõ toàn cảnh sự việc, từ đầu đến đuôi.



Nhưng ông ấy vẫn giữ im lặng như cũ.



Bởi vì nếu như việc này lộ ra sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của phủ thừa tướng, ảnh hưởng đến mối quan hệ thâm giao giữa phủ thừa tướng và phủ tướng quân.



Cho nên, mỗi người bọn họ.



Mỗi một người đều biết rõ “cái chết” của Tạ Nhân không liên quan gì đến ta.



Nhưng cũng chính bọn họ đẩy ta lên bục thẩm phán.



Không chết không ngừng.
 
Chương 12


18.



Bên tai vang lên tiếng ồn.



Dường như có cả tiếng của Vệ Tuân:



“Sao nàng ấy lại sắp chết được? Rõ ràng mấy ngày trước vẫn còn khỏe mạnh!”



“Lang băm! Cút đi! Đều là lang băm hết!”



Còn có giọng nói của Tạ Duẫn:



“Chẳng phải ông nói lần trước, muội ấy nôn ra máu là do ta cho muội ấy ăn cháo trắng suốt 3 ngày nên mới bị đói hay sao?”



“Mấy ngày nay chẳng lẽ không phải do ông đích thân bắt mạch cho muội ấy?”



“Có phải ông muốn hại chết muội muội của ta hay không!”



Có giọng nói của mẹ:



“Con của ta ơi, sao con lại ra nông nỗi này?”



“Bệnh nặng như vậy, sao lại không nói với mẹ?”



Còn có Tạ Nhân:



“Tỷ tỷ, con mèo kia là do Ngụy lang đánh chết, thật sự không liên quan gì đến ta.”



“Ngày hôm sau ta phải gả chồng rồi, sao phải tự chuốc xui xẻo cho chính mình như vậy?”



Sau đó là tiếng đánh nhau ầm ĩ.



Là Vệ Tuân và Tạ Nhân.



“Tuân ca ca, ta chẳng qua cũng chỉ là lầm đường lạc lối, bị người ta lừa gạt mà thôi.”

“Chẳng phải huynh nói huynh yêu tính cách đơn thuần thiện lương này của ta hay sao?”



“Ta…… Là do ta sợ huynh đau lòng, không phải do ta cố tình giả chết……”



Bốp - một bạt tai.



Là Tạ Duẫn tát Tạ Nhân:



“Nếu không phải lúc trước muội miêu tả nhà họ Vệ đáng sợ như vậy, làm sao ta sẽ nghĩ ra cách tổn hại này?”



“A huynh, nếu không phải ta nghĩ cho huynh, sao ta lại lấy Tạ Đường ra để thế tội?”



Bốp - lại là một bạt tai.



Vệ Tuân tát Tạ Duẫn:



“Uổng cho ta xem ngươi như huynh đệ! Vậy mà ngươi lại lừa ta suốt 3 năm!”



“Từ trên xuống dưới nhà họ Tạ các người lừa ta suốt 3 năm!”




“Còn trơ mắt nhìn ta cưới Tạ Nhân vào nhà! Đây là cách mà ngươi làm huynh đệ với ta đó à?!”



Dường như trực tiếp đánh nhau trong phòng luôn rồi.



Ta mơ mơ màng màng, lúc thì ngủ, lúc thì tỉnh, chỉ cảm thấy ầm ĩ không chịu được.



Ta gọi hệ thống theo bản năng.



Không ai đáp lại.



Đau buồn đến rơi lệ.”



“Đường Đường! Đường Đường tỉnh rồi!”



“Đường Đường mở mắt ra rồi!”



Ta mở mắt ra, nhưng không có một gương mặt nào là ta muốn nhìn thấy.



Ta trở mình, một lần nữa nhắm mắt lại.



Chỉ trong chốc lát đã có đại phu đến đây, cẩn thận mà bắt mạch cho ta.



“Tạ tiểu thư đúng là đã trúng độc rắn Vân Nam, thậm chí đã trúng độc từ khi còn nhỏ.”



“Có thể sống đến hôm nay đã là kỳ tích, còn tưởng là…… Haiz……”



Cả căn phòng chìm trong im lặng.



Không biết là ai hỏi một câu:



“Đường Đường, con còn nhỏ như vậy, sao lại trúng độc rắn Vân Nam được?”



Ta vùi mặt vào trong chăn.



Không muốn nói chuyện, chỉ muốn ngủ.
 
Chương 13


19.



Hình như Tạ Nhân bị đuổi ra khỏi nhà.



Ta mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng nha hoàn thảo luận với nhau.



“Vị kia hoá ra lại là con của vú nuôi…… Bảo sao lại toát ra vẻ hồ ly tinh, không giống lão gia, càng không giống phu nhân!”



“Còn nhỏ tuổi như vậy mà đã biết bỏ nhà theo trai, sau khi quay về còn dám gả cho Vệ công tử……”



“Nếu không phải nể mặt tiểu thư của chúng ta thì Vệ công tử đã trở mặt với nhà họ Tạ rồi.”



“Tên thư sinh kia đâu? Chạy trốn rồi?”



“Sao có thể chạy trốn được? Hắn đã bị Vệ công tử kiếm cớ giam vào ngục rồi.”



“Nghe nói hắn bị nhốt trong lồng sắt, bên trong chứa đầy những con mèo cực kỳ hung dữ!”



“Chậc chậc……”



Ta lại nghĩ đến Tiểu Cửu của ta.



Không biết có ai chôn cất cho nó hay không.



Buổi chiều, Vệ Tuân đặc biệt đến nói chuyện riêng với ta:



“Ta chôn con mèo kia dưới gốc cây hoa đào trong sân của nàng, nó sẽ luôn ở bên cạnh nàng.”



Hắn còn mang theo một phần bánh hoa quế.



Hiếm khi hắn nhớ rõ một món điểm tâm không phải là món yêu thích của Tạ Nhân.



Nhưng ta đã không cần từ lâu rồi.



Chạng vạng, Vệ Tuân vừa đi thì Tạ Duẫn lại đến.



Trước kia, huynh ấy luôn miệng gọi ta là “Tạ Đường”, bây giờ vậy mà lại gọi ta là “muội muội”.



Huynh ấy mang theo cây đàn của huynh ấy đến đây.



Ngay trước mặt ta, huynh ấy mở ra những bản nhạc mà trước kia huynh ấy chưa từng mở ra.



Mỗi khi mở ra một tờ, mắt huynh ấy lại đỏ hơn một chút.



Huynh ấy biết rõ, để tìm được những bản nhạc này, để chữa trị những bản nhạc này, cần tốn bao nhiêu công sức.



“Ta không biết…… Ta cho rằng…… Đó là thư……”



Ta dùng phong bì như viết thư, vốn là muốn đánh lừa tai mắt, tránh cho huynh ấy bị cha trách mắng.



Nào ngờ, ngay cả một phong thư huynh ấy cũng chưa từng mở ra xem.



“Xin lỗi, ta……”



Ta nhắm mắt lại, nghiêng người quay mặt vào trong.



Huynh ấy cũng không nói nữa.



Ngược lại lại đánh đàn.



Ta dùng chăn che kín đầu.


Sau đó là cha mẹ.



Mẹ không hề dong dài, chỉ ngồi bên mép giường của ta lau nước mắt.



Cha vốn ít nói, chỉ nhìn ta từ xa, thoạt nhìn đã già nua hơn trước rất nhiều.



Ta không rõ vì sao bọn họ đều đồng loạt thay đổi.



Bởi vì biết tin ta sắp chết à?



Bởi vì ta sắp chết, cho nên mới biến thành vật quý hiếm?



Thật buồn cười.



Huynh ấy bèn dừng lại, hậm hực bỏ đi.



Ta đã không còn chút sức lực nào.



Không thể ngăn cản việc họ đến đây.



Số lần bọn họ đến thăm ta thường xuyên hơn, bọn họ bắt đầu nói chuyện.



Ta không nói, bọn họ sẽ tự nói một mình.



Vệ Tuân nói hắn yêu ta, còn nhớ lại mỗi một kỷ niệm vui vẻ giữa ta và hắn.



Tạ Duẫn nói, huynh ấy xem ta như muội muội.



“Ta chẳng qua là…… chẳng qua là không có cách nào đối mặt với việc chính ta đã hại Tạ Nhân tự thiêu.”



Mẹ nói, bà ấy giữ im lặng là có lý do.



“Chuyện nó và thư sinh là tình cũ không thể nói ra ngoài được. Nếu nói ra rồi thì con đường làm quan của a huynh con trong tương lai phải làm sao bây giờ?”



Về phần cha, ông chỉ thở dài:



“Đường Đường, ta là chủ của cả gia đình này, phải suy xét đến toàn cục.”



Bọn họ đều nói mình có nỗi khổ riêng.



Đều muốn ta tha thứ cho bọn họ.
 
Chương 14


20.



Một buổi tối nọ, thật trùng hợp, tất cả mọi người đều có mặt đông đủ.



Trùng hợp là tâm trạng của ta cũng không tệ lắm.



“Muốn được tha thứ đúng không?”



Đã rất lâu rồi ta không nói chuyện.



Nghe thấy vậy, đôi mắt của mọi người sáng bừng lên.



Ta ném con dao dưới gối xuống đất:



“Đến đây đi.”



“Ai chết trước thì ta tha thứ cho người đó.”



Đương nhiên sẽ không có ai đồng ý tìm đến cái chết.



Cuối cùng, bọn họ cũng nhận ra là ta không muốn gặp bọn họ, số lần đến đây cũng ít hơn.



Chỉ có Vệ Tuân là vẫn như thường ngày.



Thậm chí còn đến thăm ta thường xuyên hơn trước.



Đại đa số thời gian, chỉ cần ta ngủ dậy là sẽ thấy hắn đang ngồi bên mép giường.



Mắt lúc nào cũng đỏ au, phảng phất như mất đi ta là chuyện rất khó có thể chấp nhận.



Nhưng rõ ràng là mấy tháng trước, hắn thậm chí còn không muốn đón sinh nhật với ta.



Có một ngày, ta cố tình nói với hắn:



“Vệ Tuân, vốn dĩ, ta có thể sống.”



“Ngày hôm đó, chỉ cần chàng chịu nói một câu sinh nhật vui vẻ là ta có thể sống rồi.”



Ta cho rằng hắn sẽ không tin.



Nhưng hắn bỗng dưng phát điên, mua một đống lồng đèn con thỏ để đầy phòng.



Một tháng trước ngày sinh nhật, ta từng nói với hắn, ta muốn có một chiếc lồng đèn con thỏ.



“Phu quân, mùng tám tháng sau, chàng tặng cho ta một chiếc lồng đèn con thỏ, có được không?”



Hắn đồng ý.



Ta cho rằng lúc hắn tặng chiếc đèn con thỏ cho ta thì sẽ nói với ta một câu “Sinh nhật vui vẻ”.



Nhưng không có.



Không có đèn con thỏ, cũng không có sinh nhật vui vẻ.



Vệ Tuân thắp sáng tất cả lồng đèn con thỏ.


“Đường Đường, nàng hãy cố gắng sống sót. Sau này, mỗi năm ta đều đón sinh nhật với nàng, có được không?”



Thật buồn cười.



Nói giống như là ta không muốn sống vậy.



Ta làm lơ hắn.



Hắn lại bắt đầu.



“Đường Đường, nàng có nhớ lúc chúng ta mới gặp hay không?”



“Đường Đường, còn có đêm tân hôn của chúng ta, nàng ngồi bên mép giường chờ ta……”



“Đường Đường, ta thừa nhận, lúc ban đầu ta đã xem nàng như Tạ Nhân, dù sao ta và nàng ấy cũng là thanh mai trúc mã suốt mười mấy năm, nhưng mà……”



Ồn ào muốn chết.



Ta cố gắng hết sức mà trở mình:



“Vậy sao chàng không chết theo nàng ta đi?!”



Ta nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh nhạt:



“Đã yêu sâu sắc như vậy thì chết theo đi!”



“Còn muốn thế thân làm gì?”



“Đơn giản là không nỡ chết, lại không nỡ từ bỏ quyền lực của phủ thừa tướng, còn phải làm ra vẻ thâm tình chân thành để khiến bản thân cảm động.”



“Mười mấy năm thanh mai trúc mã hóa ra cũng chỉ như vậy, vậy thì 3 năm phu thê của chúng ta là cái thá gì?”



“Vệ Tuân, đừng diễn nữa.”



“Tởm quá đi mất.”



Mặt mũi Vệ Tuân trắng bệch.
 
Chương 15


21.



Vệ Tuân cũng không đến nữa.



Thật tốt quá.



Thế giới của ta cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh rồi.



Ta bắt đầu mất đi tri giác, đầu óc nặng nề, không tài nào tỉnh dậy được.



Ăn không vô, cũng không cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào.



Nhưng ta vẫn nhớ rõ một chuyện.



Nhân lúc tỉnh táo, ta tranh thủ nói với mẹ đang túc trực bên giường bệnh của ta:



“Con muốn thư hoà ly.”



Chết cũng không muốn làm ma nhà họ Vệ.



Lần này, Vệ Tuân cũng không ngượng ngùng nữa, trực tiếp đưa đến.



Nhưng lúc đưa cho ta, tay hắn hơi run rẩy.



Ta nhìn chữ ký bên trên, mãn nguyệt đè thư hòa ly xuống dưới gối.



Lại chìm vào giấc ngủ.



Lại lần nữa tỉnh dậy, mẹ mừng rỡ nói cho ta, Vệ Tuân đã nghe thấy tung tích của phương thuốc cổ truyền chữa trị độc rắn Vân Nam, đang cùng Tạ Duẫn ra roi thúc ngựa đi đến đó.



Lần thứ ba tỉnh lại, đầu óc của ta đã tỉnh táo hơn nhiều.



Còn nghĩ đến một chuyện.



Ta nói với mẹ:



“Mẹ, sau khi chết, con không muốn được đưa vào phần mộ của tổ tiên nhà họ Tạ.”



Mẹ sửng sốt: “Vì…… Vì sao?”



“Không vào phần mộ tổ tiên thì con……”



“Không, con không được nói chuyện xui xẻo như vậy.”



“Con cứ ngoan ngoãn ngủ thêm một giấc, chờ…… chờ Duẫn Nhi trở về thì tốt rồi.”



Tâm trạng của ta vẫn khá tốt, yên lặng nhìn mẹ:



“Mẹ, mẹ có biết độc rắn Vân Nam của con là từ đâu mà đến hay không?”



Mẹ lại sửng sốt thêm lần nữa.



Ta nhìn bà ấy, mỉm cười:



“Năm 7 tuổi, ở Lẫm Thành, có một người phụ nữ trong lúc sơ ý đã bị rắn Vân Nam cắn.”



“Cắn trúng đùi.”



Ta nhìn vào đùi phải của mẹ:



“Vị trí nhạy cảm, trong lúc nhất thời không tìm thấy nữ y, bèn bỏ ra một số tiền lớn, đi đến xóm nghèo tìm một bé gái không muốn sống nữa.”



“30 lượng.”



“Cha mẹ nuôi vì 30 lượng mà đưa con qua đó.”



Ta nhẹ nhàng chỉ vào ngọc bội mà mẹ đeo bên hông:



22.



Không thể không nói, duyên phận giữa người với người rất kỳ diệu.



Mẹ ta trùng hợp trúng độc ở Lẫm Thành.



Ta trùng hợp giải độc thay cho bà ấy.



Ta còn nhớ rõ đó là một ngày mùa hè oi bức.



Lần đầu tiên, ta được ngồi lên chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá như vậy. Lần đầu tiên, ta nhìn thấy một người phụ nữ ung dung như vậy.



Ta không dám ngẩng đầu lên nhìn dù chỉ là một ánh mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào ngọc bội mà bà ấy đeo bên hông.



Đẹp quá.



Tựa như con người của bà ấy vậy.



Ta dùng miệng giúp bà ấy hút độc ra, từng chút từng chút một.



Tất cả mọi người đều biết ta sẽ chết.



Nhưng ta không biết.



Trên đường về, cha mẹ nuôi dùng một xu để mua cho ta một xâu đường hồ lô.



Ta rất vui.



Ngọt ngào kể cho họ nghe về người phụ nữ mà hôm nay ta gặp được, kể rằng bà ấy xinh đẹp như thế nào, cao quý ra sao.

Sau khi gặp lại, ta cho rằng đây là ân huệ trời ban.



Ta đã cứu mẹ ruột của chính mình!



Cộng thêm nhiệm vụ chinh phục đơn giản như vậy, chắc chắn ta có thể hoàn thành!



Mẹ nhìn ta bằng ánh mắt kinh ngạc, khuôn mặt lúc thì đỏ bừng, lúc thì trắng bệch.



Trong lúc nhất thời, bà ấy không phát ra được bất kỳ âm thanh gì.



“Con đã sớm trả của hồi môn về cho phủ thừa tướng.”



Ta lấy một chồng ngân phiếu từ dưới gối ra:



“Đây là số tiền mà con tích góp được trong mấy năm nay.”



“Mẹ, ân sinh thành, ân nuôi dưỡng, con đều đã trả đủ rồi.”



Mẹ bỗng dưng hét lên một tiếng, ôm ta khóc lóc thảm thiết.



“Mẹ, kể từ lần đầu tiên gặp mẹ, con đã nhận ra mẹ rồi.”



23.



Ta không nhớ rõ là cuối cùng ta đã chết vào ngày nào.



Cơ thể càng lúc càng nhẹ, thời gian ta tỉnh càng lúc càng ngắn.



Mỗi khi tỉnh lại, ta đều nghe thấy tiếng mẹ nghẹn ngào khóc:



“Đường Đường, Đường Đường, con cố gắng thêm một chút.”



“Duẫn Nhi và Vệ Tuân đang trên đường về rồi.”



Nhưng ta không muốn nhìn thấy bọn họ chút nào.



Ta chìm đắm trong giấc mộng mờ mịt mà lâu dài.



Cả cuộc đời dần dần lướt qua trước mắt, tựa như cưỡi ngựa xem hoa.



Cuối cùng, có lẽ là chết đi trong khoảnh khắc hạnh phúc nhất.



Mẹ tìm thấy ta, ôm ta khóc lóc:



“Con của ta! Mẹ đã tìm con rất lâu!”



Sau đó dẫn ta lên xe ngựa.



Dẫn ta đi thay quần áo, mua trang sức, mua son phấn.



Bà ấy kể cho ta nghe, cha ta văn võ song toàn như thế nào, a huynh của ta ngọc thụ lâm phong* như thế nào.

(* Ngọc thụ lâm phong: Chỉ người con trai có dáng vẻ thanh cao, ý chí sắt đá.)



Ta mơ mơ màng màng đi theo bà ấy về kinh thành. Trong lúc đi nghỉ ngơi, ta lén đi vào một cửa hàng nhỏ.



Dùng hết toàn bộ số tiền mà ta có trên người để mua quà gặp mặt cho cha và a huynh.



Xe ngựa cứ tiếp tục đi về phía trước.



Mãi cho đến đêm.



Bàn tay của ta ướt đẫm mồ hôi, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.



Nhìn thấy tấm biển “phủ thừa tướng” từ xa, lại thêm những ngôi sao đang tranh nhau phát sáng trên tấm biển.



Ta cho rằng ta sắp về nhà.
 
Chương 16


1

Sau khi chết, ta không tan biến ngay lập tức.



Cũng không biết có phải là do mẹ đã rải tro cốt của ta đi rồi hay không.



Ta biến thành cô hồn dã quỷ, phiêu bạt trong kinh thành rất lâu.



Tháng đầu tiên sau khi ta chết, nhà họ Tạ và nhà họ Vệ trở mặt thành thù.



Vệ Tuân nhiều lần kiếm chuyện gây sự với nhà họ Tạ.



Cha ta không chịu nổi sự quấy nhiễu này, nhưng lại không thể không tùy cơ ứng biến.



Mỗi ngày, mẹ ta đều cãi nhau với ông ấy.



Chỉ trích ông ấy biết rõ Tạ Nhân chưa chết nhưng lại chưa từng để lộ ra chút manh mối nào.



Tháng thứ hai sau khi ta chết, Tạ Nhân quỳ trước cổng lớn của phủ thừa tướng.



Nhưng không ai quan tâm đến nàng ta.



Người mẹ ngày xưa yêu thương nàng ta nhất, sai người lấy một chậu nước lạnh, xối nàng ta ướt sũng từ đầu đến chân.



Sau đó đuổi đi.



Chẳng bao lâu sau, mẹ kêu Tạ Duẫn cùng bà ấy đi về phương Nam.



Bà ấy dường như còn nghẹn một hơi, không có chỗ trút giận.



Đi tìm mẹ đẻ của Tạ Nhân, cũng là bà vú năm đó.



Nhưng bà ta đã sớm bệnh nặng qua đời.

Sau đó lại đi tìm cha mẹ nuôi của ta.



“Duẫn Nhi, bọn họ ngược đãi con bé!”



“Bọn họ ngược đãi Đường Đường của ta! Ta phải đi xả giận cho con bé!”



Cha mẹ nuôi còn cho rằng mục đích của bà ấy giống như lần trước, đến để đưa bạc.



Bèn ân cần chiêu đãi.



Không ngờ rằng chỉ vui mừng chưa được bao lâu đã bị tống vào tù.



Người mẹ từ trước đến nay luôn luôn dịu dàng của ta, vậy mà cũng có thể dùng những phương pháp hành hạ trong ngục giam, khiến bọn họ không ngừng khóc lóc xin tha.



Sau khi trở về, cha cũng bị đưa vào ngục.



Tạ Duẫn đi tìm Vệ Tuân:



“Sao ngươi phải làm đến mức không chừa đường sống như vậy?!”



Vệ Tuân cười lạnh:



“Lúc các người lừa ta cưới Tạ Nhân, sao không chừa lại đường sống cho ta?”



Tạ Duẫn giận dữ: “Nếu như ngươi không muốn, ai có thể ép ngươi cưới?!”



“Đừng quên lúc trước là ai, vì muốn mập mờ với nàng ta mà chưa từng kiểm tra mạch của Đường Đường!”



“Nếu như ngươi dò ra muội ấy trúng độc rắn sớm một chút, sớm một chút……”



Sắc mặt của Vệ Tuân ngay lập tức chùng xuống.



Phương thuốc cổ truyền mà bọn họ tìm được, thật sự hữu dụng.



Chỉ tiếc là đã quá muộn.



Lúc bọn họ về đến, ta chỉ còn lại một nắm tro tàn.



Vệ Tuân bắt đầu say rượu.



Mỗi ngày, hắn đều chìm đắm trong men say.



Một tủ tranh vẽ Tạ Nhân trong thư phòng biến thành ta.



“Nhân Nhân” trong miệng hắn cũng biến thành “Đường Đường”.



Ta đã hiểu.



Có một số người, trời sinh tính cách hèn hạ.



Cái gì không có được mới là tốt nhất.
 
Chương 17


2.

 

Cha bị cắt chức quan, chuẩn bị cáo lão hồi hương.

 

Mẹ bệnh nặng.

 

Mỗi đêm đều bị bóng đè, nói ta ở dưới đất không sống tốt.

 

Thật ra, ta sống rất tốt.

 

Vui vẻ hơn khi còn sống rất nhiều.

 

Chẳng qua là lần này, không còn ai thay bà ấy quỳ xuống tụng kinh niệm Phật nữa.

 

Cha không còn cách nào khác, đành bắt Tạ Duẫn quỳ.

 

Bảy ngày bảy đêm, liên tục không ngừng.

 

Đến ngày thứ ba, ta phát hiện ra mẹ chỉ đang giả vờ.

 

Dường như bà ấy đã tìm ra một thú vui mới.

 

Bắt đầu tìm đủ mọi cách để tra tấn Tạ Duẫn.

 

Tạ Duẫn bó tay không có cách nào, nhưng huynh ấy không thể không thừa nhận, tình hình tâm lý của mẹ dường như có chút vấn đề.

 

Có một ngày, mẹ bỗng dưng hỏi Tạ Duẫn:

 

“Con có biết độc rắn Vân Nam mà Đường Đường trúng, đến từ đâu hay không?”

 

Lúc ta nói những lời này, Tạ Duẫn không có mặt trong phủ, huynh ấy đương nhiên không biết.

 

“Lẫm Thành, 30 lượng, đứa trẻ 7 tuổi.”

 

Mẹ bỗng dưng nở nụ cười: “Duẫn Nhi, mẹ nhớ rõ là Đường Đường từng nhắc đến Lẫm Thành?”

 

Đúng vậy.

 

Lúc mẹ kể cho Tạ Duẫn nghe chuyện bà ấy từng trúng độc rắn Vân Nam, ta đã từng chủ động nhắc đến.

 

Ta nói: “Mẹ, con cũng từng ở Lẫm Thành, con……”

 

Còn chưa dứt lời, Tạ Duẫn đã cười lạnh:

 

“Đừng nói là muội tính nói rằng muội chính là đứa bé đã từng giải độc cho mẹ?”

 

Ta há hốc mồm, bỗng dưng im bặt.

 

Không ai sẽ tin.

 

Sau khi ta nhận nhiệm vụ chinh phục, biểu hiện trúng độc trên người ta cũng biến mất.

 

Tạ Duẫn đương nhiên cũng nghĩ đến chuyện này, mặt trắng bệch không còn giọt máu.

 

Mẹ đột nhiên rút cây trâm đang cài trên tóc xuống, hung hăng đ.â.m về phía huynh ấy.

 

3.

 

Vẻ ngoài tuấn tú của Tạ Duẫn đã bị huỷ hoại.

 

Cha mẹ dắt nhau về vùng nông thôn.

 

Không lâu sau, Tạ Duẫn chủ động xin đi đến biên cương.

 

Trong kinh thành chỉ còn lại một mình Vệ Tuân.

 

Một ngày nọ, có một nữ ăn mày ôm đùi hắn ăn xin.

 

Hắn ghét bỏ đá văng nàng ta ra.

 

Lại phát hiện ra nữ ăn mày đó đúng là thanh mai năm nào.

 

Hắn hốt hoảng một lúc lâu.

 

Sau đó xoay người, không thèm quay đầu lại.

 

Một tháng sau, hắn cũng đến biên cương.

 

Hắn đối chọi gay gắt với Tạ Duẫn.

 

Hai người không giống như lúc trước, chỉ theo văn.

 

Bọn họ bắt đầu thật sự luyện binh đánh giặc.

 

Tháng 9, quê nhà truyền tin.

 

Nửa đêm, nhà cũ bốc cháy, không một ai sống sót.

 



Không ai biết, trận hỏa hoạn đó là tai nạn ngoài ý muốn hay là có người cố tình phóng hỏa.

 

Tạ Duẫn khóc lóc ầm ĩ, còn bệnh nặng.

 

Sau đó giống như thay đổi thành một người hoàn toàn khác.

 

Lập không ít quân công trên chiến trường.

 

Lần cuối cùng ta nhìn thấy bọn họ là trên chiến trường ở Vũ Thành.

 

Man Di đến xâm phạm, Tạ Duẫn và Vệ Tuân lãnh binh nghênh chiến.

 

Lúc đang c.h.é.m g.i.ế.c kịch liệt, Vệ Tuân bỗng dưng thất thần.

 

Giữa bầy chiến mã là một cô bé đang sợ hãi khóc thét lên.

 

Trong tay cầm một chiếc lồng đèn con thỏ lắc lư qua lại, dường như khiến hắn hoa mắt.

 

“Hành Chi!” Tạ Duẫn hét lớn một tiếng.

 

Đúng lúc đó, một thanh giáo dài đ.â.m xuyên qua vai hắn.

 

Vệ Tuân xoay người bước xuống ngựa, dùng thân mình bảo vệ đứa bé đang cầm chiếc lồng đèn con thỏ.

 

Một con chiến mã phía trước bỗng dưng phát cuồng, nâng vó ngựa lên cao.

 

Đúng lúc này, ta nghe thấy một giọng nói:

 

【Đường Đường!】

 

【Đường Đường, sao cô lại chạy đến đây vậy? Làm ta tìm cực khổ quá!】

 

Ta quay đầu lại, nhìn thấy một chùm tia sáng màu trắng.

 

Ta không quen biết nó, nhưng ta vẫn nhớ rõ giọng nói của nó.

 

Là hệ thống của ta.

 

“Ngươi…… Ngươi chưa chết?”

 

【Cái gì mà c.h.ế.t rồi với chả chưa chết, thật xui xẻo.】 

 

【Ta c.h.ế.t hồi nào?】

 

“Tiểu Cửu……”

 

【Ai…… Ai nói với cô ta là Tiểu Cửu? Ta chỉ để cho nó bầu bạn với cô một thời gian thôi.】

 

“Nhưng mà……”

 

【Ta…… Ta…… Ta đi kiếm thêm điểm.】 

 

【Cuối cùng cũng đủ rồi! Đi, ta dẫn cô đi!】

 

Tôi không quay đầu lại.

 

Cũng không biết kết cục cuối cùng của Tạ Duẫn và Vệ Tuân.

 

Nhưng lâu ngày gặp lại, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

 

Sau đó, ngay lập tức, bốp —

 

Ta bị ai đó tát cho một cái, oà khóc thành tiếng.

 

Mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ.

 

Một người ăn mặc kỳ lạ kề sát vào ta: “Con gái! Là một bé gái! Đến đây nhanh lên, con được làm anh rồi!”

 

“Em gái em gái.” Một tên nhóc ôm lấy ta, hôn ta một cái.

 

Nước miếng dính đầy trên mặt ta.

 

“Tiểu Cửu, mau lại đây nhìn em gái nè.”

 

Nhóc con cất tiếng nói ngây thơ rồi ôm ta đến trước mặt một con mèo.

 

“Mèo, mèo.”

 

Dường như nhóc con muốn dạy ta nói chuyện, “Tiểu Cửu, Tiểu Cửu.”

 

Chú mèo bước lên phía trước hai bước.

 

Toàn thân trắng như tuyết, đôi mắt màu xanh lam.

 

Cọ cọ vào mặt ta:

 

“Meo ~”

 

(Kết thúc)

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top