Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới
Chương 260


Thẩm Dao Chu nghỉ ngơi một lát, thấy tinh thần tốt hơn liền đứng dậy đi vòng quanh nghiên cứu ngôi miếu đổ nát này.

Yến Phi tò mò hỏi: "Ngươi lại phát hiện ra gì rồi?"

Thẩm Dao Chu nhíu mày nói: "Ta chỉ thấy ngôi miếu này tuy đổ nát nhưng bàn thờ bên trong lại khá sạch sẽ, hơn nữa trên tượng thần còn phủ một tấm vải, tuy màu sắc đã cũ nhưng không có một chút dấu vết mục nát nào, có thể thấy là thường xuyên có người đến quét dọn."

Yến Phi cũng nhận ra điều này, hai người nhìn nhau, bước vào miếu.

Vào trong rồi Yến Phi mới nhận ra Thẩm Dao Chu nói không sai, bên trong và bên ngoài ngôi miếu này hoàn toàn khác nhau, bên ngoài cỏ dại um tùm, đổ nát không chịu nổi, bên trong lại sạch sẽ gọn gàng, xem ra ngôi miếu này quả thực có vấn đề.

Yến Phi vung trường kiếm, luồng kiếm khí thổi bay tấm vải đó, để lộ toàn bộ diện mạo bên dưới.

Thật không ngờ không phải tượng thần, mà là những bài vị chỉnh tê.

Bỗng nhiên nhìn thấy khiến lòng người trở nên nặng nề, Thẩm Dao Chu tiến lên vài bước, không ngờ trên bài vị lại tìm thấy một cái tên quen thuộc —— Ninh Tĩnh Thu.

Thẩm Dao Chu sửng sốt, đây chẳng phải là bài vị của Thanh Hồng Phái sao?

Nàng mơ hồ nhớ lại Sở Cửu Ý đã nói, sau khi Ninh Tĩnh Thu mất tích, Thanh Hồng Phái đại loạn, bị các môn phái khác chia cắt, sớm đã tan rã. Bài vị ở đây có lẽ là do đệ tử nào đó của Thanh Hồng Phái làm.

Nhớ đến tu sĩ tuyệt tình kia, Thẩm Dao Chu trong lòng thở dài.

Yến Phi cũng từng nghe qua chuyện Ninh Tĩnh Thu và Thanh Hồng Phái, lặng lẽ hướng về những bài vị này hành lễ, bỗng dưng thần sắc hơi nghiêm lại: "Ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”

Thẩm Dao Chu sửng sốt: "Không có mà..."

Ngay khi Yến Phi lắng tai nghe ngóng, bên ngoài truyền đến tiếng của người nhà.

"Yến sư tỷ, Thẩm cô nương, chúng ta đã tìm thấy nơi Thẩm sư huynh mất tích rồi!"

Yến Phi lập tức đắp lại tấm vải, sau đó cùng Thẩm Dao Chu đi ra khỏi ngôi miếu đổ nát.

Theo lời họ nói, sau khi tìm thấy nơi cây kia bị di chuyển, họ liền đi theo hướng đó, đi đến cuối cùng không ngờ lại nhìn thấy một bãi tử thi, nhìn trang phục là hộ vệ Thẩm gia.

Yến Phi nghe xong, vội vàng cùng Thẩm Dao Chu lên phi kiếm, theo bọn họ bay đến đó.

Đó là một vùng đất cao bằng phẳng nhưng khắp nơi đều là dấu vết đánh nhau, mấy hộ vệ Thẩm gia sắc mặt trắng bệch nằm trên mặt đất, đã c.h.ế.t từ lâu.

Tâm trạng của mọi người nhất thời trở nên nặng nề.

May mắn thay cũng là bất hạnh thay, ở đây không có t.h.i t.h.ể Thẩm Túy An, chứng tỏ rất có khả năng hắn vẫn còn sống.

Yến Phi nhỏ giọng nói: "Trước tiên chôn cất bọn họ đi." "Chờ đã." Thẩm Dao Chu lên tiếng: "Ta muốn xem t.h.i t.h.ể của bọn họ trước."

Nàng khom người, xem qua từng t.h.i t.h.ể một, vì người đã chết, linh lực trong cơ thể cũng tiêu tán, cho nên tia X của nàng không nhìn thấy bất cứ thứ gì trên người họ, nhưng Thẩm Dao Chu vẫn không từ bỏ, nàng muốn biết rốt cuộc bọn họ bị người nào tập kích.

Nàng kiểm tra cẩn thận, phát hiện những người này có người linh mạch đứt đoạn, đan điền vỡ nát, có người lại mặt mày tím bầm, thất khiếu chảy máu, giống như trúng phải loại độc gì đó, còn có người giống như bị vật nặng đè lên, xương cốt và m.á.u thịt toàn thân đều thành bùn nhão.

Những thủ đoạn này kỳ quái vô cùng, hơn nữa nhìn giống như đều là một kích trí mạng.
 
Chương 261


Nếu chỉ có một hai người thì còn có thể hiểu được, nhưng tất cả mọi người đều như vậy thì lại kỳ quái rồi.

Thẩm Túy An lần này mang theo đều là cao thủ, còn có mấy kiếm tu, muốn bọn họ không phản kháng gì mà bị g.i.ế.c chết, trừ khi bọn họ tản hết linh lực, đứng im cho người ta đánh, hoặc là đối phương thực lực vượt xa bọn họ, ít nhất phải là đại lão Nguyên Anh kỳ, thế nhưng đại lão Nguyên Anh kỳ nào lại rảnh rỗi như vậy?

Hơn nữa những dấu vết đánh nhau xung quanh kia là sao?

Nàng nói suy nghĩ của mình cho Yến Phi nghe, Yến Phi cũng không khỏi trở nên cảnh giác.

Bọn họ lại tỈ mỉ lục soát xung quanh một lần nữa, ngoài ý muốn phát hiện ra một hộ vệ Thẩm gia còn sống.

Linh mạch trên người hắn cũng đã đứt hết, nhưng hắn may mắn rơi vào một cái hố sâu, còn giữ được một hơi tàn, chờ đến khi bọn họ đến.

Thương thế của hắn quá nặng, Thẩm Dao Chu phải lập tức phẫu thuật cho hắn.

Vì vậy, mọi người chỉ có thể tạm thời ở lại đây, Yến Phi dặn dò bọn họ nhất định phải cẩn thận, sau đó mới theo Thẩm Dao Chu cùng người bị thương vào bí cảnh Hạnh Lâm.

Lúc này bí cảnh đã thay đổi rất nhiều so với trước đây, bên cạnh rừng hạnh đã xây dựng một tòa nhà theo kiểu bệnh viện hiện đại, tất cả dụng cụ phẫu thuật và các loại thuốc của Thẩm Dao Chu đều được cất giữ bên trong.

Trong khi đó, rừng hạnh cũng có chút thay đổi, Thẩm Dao Chu đã trồng cây hoa công đức ở giữa rừng hạnh, sau đó nàng phát hiện ra rằng, mỗi khi nàng chữa khỏi bệnh cho một người, rừng hạnh sẽ mọc thêm một cây, hơn nữa những cây hạnh này sẽ sinh ra ánh sáng công đức yếu ớt vào hoa công đức.

Hiện tại trên hoa công đức đã mọc ra một quả công đức nhỏ bằng móng tay, rất nhỏ nhắn và đáng yêu.

Chỉ là bây giờ hệ thống đang nâng cấp, cửa hàng cũng không thể sử dụng, vì vậy Thẩm Dao Chu không động vào quả công đức đó.

Yến Phi trước đây cũng đã từng đến bí cảnh nhưng lần nữa nhìn thấy vẫn rất kinh ngạc.

Lần này nàng ta vào là để làm trợ thủ cho Thẩm Dao Chu.

Thương thế của người bị thương rất nặng, nhưng sau khi vào bí cảnh Hạnh Lâm, dường như đã ổn định hơn một chút.

Thẩm Dao Chu lại kiểm tra lại, phát hiện chủ yếu là linh mạch hắn bị đứt đoạn, mặc dù đan điền cũng bị thương nhưng không tính là quá nghiêm trọng.

Thẩm Dao Chu cũng có chút phiên muộn, nàng còn chưa kịp xem qua cây kỹ năng đan điền, hệ thống này không sớm không muộn lại chọn lúc này để nâng cấp.

Nhưng hiện tại cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể trước tiên trị liệu linh mạch, chờ đến khi hệ thống nâng cấp xong, có lẽ nàng có thể tìm được phương pháp chữa trị cho hắn từ cây kỹ năng đan điền.

Thẩm Dao Chu vừa thầm than phiền vừa phẫu thuật cho hộ vệ.

Thương thế của hắn rất nặng, thời gian phẫu thuật không ngắn. Sau khi làm xong, Thẩm Dao Chu chuyển hắn đến phòng bệnh, lại quan sát một lúc, phát hiện linh lực trong cơ thể hắn đang dần hồi phục, cả người có thể thấy rõ là đã tốt hơn.

Nếu hắn có thể tỉnh lại, có lẽ bọn họ có thể biết được chuyện gì đã xảy ra lúc đó.

Thẩm Dao Chu do dự một lát, vẫn lấy ra một viên Ngưng Thần Đan hòa tan rồi đút cho hắn ăn.

Hắn ăn xong không lâu thì quả nhiên có động tĩnh, ngón tay chậm rãi run rẩy, mí mắt cũng dần giật giật.
 
Chương 262


Một lúc sau, hắn khó khăn mở mắt ra, nhìn thấy Thẩm Dao Chu và Yến Phi trong nháy mắt còn có chút ngơ ngác, khoảnh khắc tiếp theo thì kích động hô to: “Cứu... cứu...

Thẩm Dao Chu nói rất nhanh: "Nói cho chúng ta biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra lúc đó?"

Hắn há miệng: "Trận... trận..."

Nhưng lời còn chưa dứt, hắn lại nghiêng đầu ngất đi, thương thế của hắn dù sao cũng vẫn quá nặng, mặc dù Thẩm Dao Chu cố gắng để hắn tỉnh táo trong chốc lát nhưng cũng chỉ có thể chống đỡ được chừng đó thời gian.

Hơn nữa lần ngất đi này, e rằng phải lâu hơn nữa mới có thể tỉnh lại.

Yến Phi và Thẩm Dao Chu nhìn nhau: "Hắn nói có phải là khí độc không?”

Thẩm Dao Chu cau mày, nơi này bốn phía tương đối thoáng đãng, địa thế lại cao, sao có thể có khí độc được? Hơn nữa bọn họ đã ở đây lâu như vậy, căn bản không phát hiện ra bóng dáng của khí độc.

Hai người lâm vào trâm tư.

Yến Phi lại nói: "Chúng ta vẫn nên ra ngoài trước đi, những sư đệ sư muội khác đang ở bên ngoài, ta không yên tâm."

Thẩm Dao Chu gật đầu.

Hai người đang chuẩn bị rời đi, những cây hạnh vốn bình lặng đột nhiên khế lay động.

Thẩm Dao Chu dừng bước: "Không ổn."

Biểu cảm của Yến Phi cũng thay đổi: "Sao vậy?" Thẩm Dao Chu ở trong bí cảnh không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng lại có thể cảm nhận được nguy hiểm, nàng suy nghĩ một chút, từ túi trữ vật lấy ra mấy lọ đan dược.

Nghĩ đến việc không có hệ thống sẽ rất không có cảm giác an toàn, vì vậy trước khi rời đi, nàng đã dùng đủ mọi thủ đoạn moi được một đống đan dược từ tay Đường Viễn Du, trong đó có Phá Chướng Đan, nàng và Yến Phi mỗi người ăn một viên, nhưng Thẩm Dao Chu suy nghĩ một chút, lại lấy ra một lọ Thanh Tâm Đan khác.

Bây giờ bên ngoài nguy hiểm không rõ, ăn thêm vài viên đan dược dù sao cũng không có hại.

Hai người uống xong đan dược, Thẩm Dao Chu lại lấy ra mấy ống tiêm chứa thuốc mê nắm trong lòng bàn tay, đây là hàng dự trữ của nàng, dùng hết là không còn nữa, nhưng lúc này không thể quan tâm nhiều như vậy được.

Bước ra khỏi bí cảnh, cảnh tượng bên ngoài lại khiến bọn họ kinh ngạc.

Mặt đất bốc lên một màn sương mù trắng xóa, tất cả các tu sĩ đều như bị mê muội, kiếm trong tay loạn c.h.é.m khắp nơi, Thẩm Dao Chu “nhìn thấy" linh lực trong cơ thể bọn họ đang không ngừng vận chuyển vào màn sương mù trắng.

Bảy tám tu sĩ lạ mặt đang cố gắng tập kích bọn họ, những tu sĩ này trông không bị ảnh hưởng bởi màn sương mù trắng, hơn nữa mỗi người dường như đều ngậm một chiếc lá cây trong miệng.

Một trong những tu sĩ nói không rõ ràng: "Kim Đan kỳ trở lên giữ lại, đừng g.i.ế.c nhầm!"

"Biết rồi! Chậc, lần này đến toàn là kiếm tu, đúng là nghèo..." Thẩm Dao Chu và Yến Phi đột nhiên xuất hiện khiến bọn chúng giật mình.

"Hai người này từ đâu ral"

Yến Phi đã câm kiếm xông lên, nhưng rất nhanh động tác của nàng ta chậm lại, thân sắc cũng bắt đầu mê muội.

Thẩm Dao Chu vừa bước vào màn sương mù trắng đã dùng linh lực vận chuyển đến mắt, muốn xem những kẻ tập kích này ở đâu, nào ngờ vừa mới động dụng linh lực đã thấy đầu óc choáng váng, may mà Thanh Tâm Đan phát huy tác dụng kịp thời, nàng lập tức phản ứng lại, màn sương mù trắng này có phản ứng với linh lực.

Nàng nhìn thấy động tác của Yến Phi, cũng như linh lực thoát ra từ người nàng ta, vội vàng hét lớn: "Yến tỷ, đừng dùng linh lực!"
 
Chương 263


Yến Phi tỉnh táo lại, nàng ta vốn là kiếm tu, mặc dù không thể dùng linh lực sẽ rất hạn chế nhưng đối phó với mấy tu sĩ dưới Kim Đan kỳ vẫn đủ sức.

Hơn nữa nàng ta căn bản không nương tay, kiếm pháp tàn nhẫn, trực tiếp đánh nát đan điền của đối phương.

Mấy tu sĩ này vốn định liên thủ đối phó với nàng ta, dù sao bọn họ không bị ảnh hưởng bởi sương mù trắng, có thể tự do động dụng linh lực, nào ngờ Yến Phi giống như một nữ sát thân, một đến g.i.ế.c một, hai đến g.i.ế.c một đôi.

Vì vậy những người còn lại đều hoảng sợ, tất cả vội vã chạy ra ngoài.

Thẩm Dao Chu đã sớm nhắm trúng đường chạy trốn của bọn chúng, ngồi xổm ở con đường bọn chúng nhất định phải đi qua, từng cây kim tiêm trong tay b.ắ.n ra.

Đám tu sĩ giống như đang nấu bánh trôi, từng người một rơi xuống từ trên không.

Thẩm Dao Chu vội vàng chạy đến bên cạnh bọn chúng, kiểm tra đồ đạc trên người, xem rốt cuộc là thứ gì khiến bọn chúng không bị ảnh hưởng bởi màn sương mù trắng này, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở những chiếc lá bọn chúng ngậm trong miệng.

Nàng cách một chiếc khăn tay lấy ra một chiếc, quan sát kỹ một lúc, lại nhìn xung quanh, quả nhiên tìm thấy linh thực tương tự, nàng hái một chiếc, học theo bọn chúng bỏ vào miệng, quả nhiên có thể dùng linh lực.

Xem ra chiếc lá này chính là chìa khóa để bọn chúng có thể động dụng linh lực.

Nàng hái một nắm chạy đến bên cạnh Yến Phi, Yến Phi ngậm lá cây, lại nhanh chóng nhét lá cây vào miệng những sư đệ sư muội khác.

Không lâu sau, bọn họ quả nhiên tỉnh lại, chỉ là linh lực trong cơ thể gần như đã tiêu hao hết, mỗi người đều thân thể mềm nhũn, chỉ có thể ngồi trên mặt đất.

Một sư đệ nhìn thấy Yến Phi còn có chút ngơ ngác: "Yến sư tỷ, ngươi... ngươi không phải đã c.h.ế.t rồi sao..."

Yến Phi trực tiếp gõ vào đầu hắn một cái: "Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"

Mấy người nói chuyện rôm rả về chuyện bọn họ vào bí cảnh.

Vì lời dặn của Yến Phi nên bọn họ cũng không dám khinh thường, đã sắp xếp người cảnh giới, những người khác thì tại chỗ tu luyện khôi phục linh lực.

Nhưng không biết từ lúc nào, trên mặt đất lại từ từ bốc lên sương mù trắng.

Bọn họ tưởng có người tập kích liền vô thức vận chuyển linh lực, nào ngờ vừa mới vận chuyển linh lực, đầu đã bắt đầu choáng váng, sau đó xuất hiện ảo giác, bắt đầu c.h.é.m lung tung.

Nói như vậy cũng không thể trách bọn họ, ai mà biết được nơi này lại có sương mù trắng kỳ quái như vậy.

Đám người Thẩm Túy An có lẽ đã trúng chiêu tương tự.

Muốn biết rốt cuộc là chuyện gì, chỉ có thể hỏi những tu sĩ bị Thẩm Dao Chu làm cho ngất xỉu.

Đám tu sĩ kia mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện mình bị Khốn Tiên Tác trói chặt, đối diện còn đứng một hàng kiếm tu hung thần ác sát, suýt chút nữa là tè ra quân. Kiếm tu Phá Nhạc Kiếm Tông suýt chút nữa bị một đám tiểu tặc Trúc Cơ g.i.ế.c chết, cuối cùng còn phải nhờ một y tu yếu đuối như Thẩm Dao Chu đến cứu.

Mất hết mặt mũi.

Yến Phi chống kiếm, lạnh lùng hỏi: "Nói đi, các ngươi rốt cuộc là ai?"

Đám người do dự không dám mở miệng, nhìn nhau.

Yến Phi không kiên nhẫn, trực tiếp đ.â.m tới một kiếm, hàn khí trên mũi kiếm trực tiếp rạch một vết m.á.u trên cổ đối phương: "Nói hay là chết."

Tu sĩ kia sợ tới mức lập tức mở miệng: "Ta nói ta nói!"
 
Chương 264


Ta tên là Tiền Hổ, trước kia là một tu sĩ tán tu, ta chỉ muốn kiếm chút linh thạch thôi, cho nên đã nhận nhiệm vụ của Thiên Hải Phái, ta chưa từng làm chuyện gì xấu, chuyện hôm nay cũng là lần đầu tiên..."

Hắn vừa mở miệng đã nói hết những gì mình biết, những tu sĩ khác tức giận hét lớn.

"Ngươi câm miệng!"

Tiền Hổ tủi thân nhìn Yến Phi, nhỏ giọng nói: "Bọn họ thật sự sẽ g.i.ế.c người..."

Có tên nhát gan như Tiền Hổ, những người khác cũng không giấu được nữa.

Tu sĩ cầm đầu tên là Trần Lượng, theo hắn nói, bọn họ vốn đều là tu sĩ tán tu hoặc người của các phái khác, tài nguyên của Trường Yển Châu không phong phú, cho nên bọn họ thỉnh thoảng sẽ nhận một số nhiệm vụ của các môn phái, lần này là nhận nhiệm vụ của Thiên Hải Phái, mặc dù làm chuyện bắt cóc g.i.ế.c người nhưng Thiên Hải Phái lại cho rất nhiều tiền thưởng, cho nên không ít tu sĩ đều sẽ đi làm.

Nơi bọn họ đang ở hiện tại được gọi là Phệ Linh Địa, trong màn sương mù trắng, nếu không sử dụng linh lực thì còn ổn, một khi sử dụng linh lực sẽ rơi vào ảo giác, cho đến khi linh lực trong cơ thể bị nuốt sạch sẽ.

Phệ Linh Địa này ở những nơi khác của Trường Yển Châu cũng có, phần lớn tu sĩ bản địa đều biết, sẽ cố gắng tránh xa, nhưng rất nhiều tu sĩ ngoại lai không biết vào Phệ Linh Địa sẽ bị mắc kẹt. Đám người Trần Lượng canh giữ ở loại địa phương này, đợi tu sĩ hoàn toàn rơi vào ảo giác sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t những tu sĩ tu vi không cao, còn tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên thì mang về Thiên Hải Phái.

Thẩm Dao Chu hỏi: "Các ngươi mang người về Thiên Hải Phái để làm gì?"

Trân Lượng lắc đầu: "Không biết, chúng ta chỉ phụ trách mang người về, xử lý thế nào là chuyện của Thiên Hải Phái."

Thẩm Dao Chu lại hỏi: "Thiên Hải Phái vẫn luôn ban bố nhiệm vụ kiểu này sao?"

"Cũng không phải." Trần Lượng nói: "Chỉ mới đây thôi."

Yến Phi đột nhiên hỏi: "Mười ngày trước các ngươi có mang về một tu sĩ dùng quạt không?”

Trân Lượng sửng sốt: "Chúng ta vừa mới nhận nhiệm vụ, trước đó không phải chúng ta, là một đội tu sĩ khác."

Yến Phi nghi ngờ nhìn hắn.

Tiền Hổ nhỏ giọng nói: "Thật mà, ngươi xem những t.h.i t.h.ể ở đây đều chưa xử lý sạch sẽ, chính là vì chúng ta còn chưa kịp làm, nếu không thì thằng ngốc nào nhìn thấy một đống t.h.i t.h.ể còn dám ở lại chứ..."

Kiếm tu: "..."

Tiên Hổ thấy ánh mắt sát khí của bọn họ, sau khi biết mình đã làm gì, vội vàng rụt cổ lại: "Ta nói bừa thôi, đừng g.i.ế.c ta..."

Yến Phi lại thấy may mắn, nếu không phải Thẩm Dao Chu phát hiện ra vấn đề, để bọn họ kịp thời đuổi tới, những t.h.i t.h.ể này đã sớm bị đám Trần Lượng dọn sạch, bọn họ không cứu được hộ vệ Thẩm gia kia, cũng sẽ không vào bí cảnh, không khéo đã bị bắt hết. Nàng ta lại hỏi thêm một số vấn đề, thái độ của Trần Lượng khá thành thật, nhưng thứ hắn biết cũng không nhiều.

Thẩm Dao Chu chen vào một câu: "Những cây có dấu ấn linh lực kia, có phải các ngươi di chuyển đi không?"

Trân Lượng ngơ ngác: "Cây gì?"

Bọn họ thậm chí còn không biết Thẩm Túy An đã dùng dấu ấn linh lực, xem ra những cây kia không liên quan đến bọn họ, vậy là ai di chuyển đi? Không thể là đội tu sĩ trước đó, bọn họ ngay cả t.h.i t.h.ể cũng không dọn, còn làm loại chuyện phiên phức này sao?

Thẩm Dao Chu trong lòng nghi hoặc, nhưng việc cấp bách nhất vẫn là cứu lục thúc.
 
Chương 265


Theo tình hình hiện tại, Thẩm Túy An tám phần là đã bị bắt vào Thiên Hải Phái, tuy không biết Thiên Hải Phái bắt hắn để làm gì, nhưng kéo dài càng lâu, hắn càng nguy hiểm.

Bây giờ cách duy nhất là trà trộn vào Thiên Hải Phái, trước tiên cứu hắn ra.

Thẩm Dao Chu và Yến Phi trao đổi ánh mắt, sau đó Yến Phi mở miệng nói: "Một lát nữa các ngươi nghĩ cách đưa chúng ta vào Thiên Hải Phái, tìm được người chúng ta muốn tìm, cứu hắn ra."

Trân Lượng ngây ngốc: "Không được đâu, lỡ như bị phát hiện, chúng ta sẽ mất mạng!"

"Ngươi không đồng ý, bây giờ ngươi sẽ mất mạng!”

Kiếm của Yến Phi lại đặt lên cổ hắn.

Trần Lượng: "..."

Hắn chỉ có thể khổ sở đồng ý, trong lòng lại nghĩ đợi bọn họ vào Thiên Hải Phái sẽ tìm cơ hội đi tố cáo.

Sau đó Thẩm Dao Chu cười tủm tỉm lấy ra mấy viên đan dược, mấy kiếm tu lập tức xông tới, bẻ miệng ra nhét vào cho bọn họ.

Tiền Hổ bị sặc đến nước mũi nước mắt chảy ròng ròng, run rẩy hỏi: "Đây... đây là cái gì?"

Thẩm Dao Chu cười nói: "Đây là Chiếu Tâm Cổ, vừa rồi ta cho các ngươi ăn là tử cổ, nếu các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, đợi chúng ta rời khỏi Thiên Hải Phái sẽ giải cổ, lỡ như các ngươi bán đứng chúng ta, vậy thì ta chỉ có thể để các ngươi sớm một bước đi đầu thai thôi!" Sắc mặt Trân Lượng thay đổi, nơi này của bọn hắn hỗn tạp, hắn đương nhiên biết sự lợi hại của cổ tu, cũng biết uy lực của Chiếu Tâm Cổ, cố chống đỡ nói: "Không thể nào!"

Hắn vừa dứt lời liền cảm thấy toàn thân linh lực không ngừng mất đi, thậm chí một linh mạch nào đó bắt đầu ẩn ẩn đau nhói.

Đây chính là triệu chứng phát tác của Chiếu Tâm Cổ.

Trân Lượng hoảng sợ: "Ta biết rồi, ta làm theo là được."

Thẩm Dao Chu cao thâm khó lường gật đầu.

Đan dược do y tu Tiên Vân Môn luyện chế quả nhiên tốt, nàng chuẩn bị sau khi trở về sẽ tìm đám Đường Viễn Du tống tiền thêm một mẻ.

Cuối cùng, bọn họ quyết định để Thẩm Dao Chu và Yến Phi vào Thiên Hải Phái, những tu sĩ khác ở bên ngoài ứng phó.

Thẩm Dao Chu và Yến Phi cất hết túi trữ vật trên người vào bí cảnh, trói Khốn Tiên Tá lỏng lẻo, sau đó giả vờ ngất xỉu bị đưa vào Thiên Hải Phái.

Thiên Hải Phái vừa vặn nằm ở nơi giao nhau của Trường Yển Châu, Sùng Văn Châu và Vân Trạch Châu.

Thẩm Dao Chu vốn tưởng rằng môn phái ở loại địa phương này sẽ rất thô sơ, ai ngờ Thiên Hải Phái lại rất cao cấp, từ trong ra ngoài đều toát lên một khí chất không thiếu linh thạch.

Trân Lượng và những người khác dẫn đám người Thẩm Dao Chu đi tới cửa hông.

Tu sĩ canh giữ cửa lười biếng hỏi: "Có chuyện gì?"

Trần Lượng cúi đầu khom lưng lấy ra một khối ngọc giản: "Nhận nhiệm vụ, đến đưa người." Tu sĩ kia nhận lấy ngọc giản, lại nhìn Thẩm Dao Chu và Yến Phi nằm trên linh khí phi hành: "Ngươi may mắn đó, vừa mới nhận nhiệm vụ đã có thu hoạch rồi, ồ, hai người này trông cũng khá xinh đẹp đấy!"

Trân Lượng cười nịnh: "Nhờ phúc quý phái."

Tu sĩ chỉ một hướng: "Vào rồi thì đi vê bên phải, đưa người đến ngục giam là được, đợi xác nhận không có vấn đề gì, các ngươi có thể đi lĩnh thưởng."

"Ta nhắc nhở các ngươi, chớ đi lung tung, lỡ như đụng phải ai đó, mất mạng thì đừng trách ta không nhắc trước."

"Vâng vâng vâng, tiên trưởng yên tâm, chúng ta nhất định không đi lung tung."

Tu sĩ lúc này mới để bọn họ vào.
 
Chương 266


Trân Lượng theo lời tu sĩ kia đi một đoạn về bên phải, như kẻ trộm nhìn trái nhìn phải một vòng, thấy không có ai, vội vàng gọi Thẩm Dao Chu và Yến Phi: "Hai vị tiên tử, đã vào rồi."

Thẩm Dao Chu và Yến Phi đã sớm mở mắt, đang kéo Khốn Tiên Tác trên người ra.

Trân Lượng vội vàng nói: "Ta đã đưa các ngươi vào rồi, có thể giải cổ trùng cho ta trước không?”

"Gấp cái gì?" Thẩm Dao Chu vừa cười vừa không cười: "Đợi chúng ta làm xong việc, tự nhiên sẽ giúp ngươi giải."

Hai người cởi pháp y mặc bên ngoài ra, bên trong mặc trang phục nam giới giống hệt đám Trân Lượng, lại đeo mặt nạ, sau đó lại thúc giục Trần Lượng và Tiền Hổ đổi sang pháp y của mình.

Trân Lượng còn đang chần chừ, Tiền Hổ đã nhanh nhẹn thay xong, còn rất tự giác xõa tóc ra che kín mặt, sau đó nịnh nọt nhìn Thẩm Dao Chu và Yến Phi: "Hai vị tiên tử, như vậy được không?”

Trần Lượng: "..." Mẹ kiếp.

Nhưng Tiền Hổ đã thay rồi, hắn cũng chỉ có thể thay quần áo, xõa tóc, sau đó giả vờ bị Khốn Tiên Tác trói, nằm trên linh khí phi hành.

Yến Phi và Thẩm Dao Chu lúc này mới cúi đầu đi về phía ngục giam.

Cửa ngục giam cũng có hai tên lính canh nhưng đều là tu vi Trúc Cơ kỳ, nếu Yến Phi ra tay, thậm chí không cần rút kiếm ra khỏi vỏ cũng có thể chế phục bọn họ trong nháy mắt. Hai kẻ kia còn không biết mạng nhỏ của mình không giữ được, ra oai nói: "Có chuyện gì?"

Yến Phi giọng thô lỗ: "Đưa người."

Một người nghiêng đầu nhìn lên linh khí: "Ồ, hai người, các ngươi may mắn thật! Lần trước người kia làm ầm ï cả nửa ngày, chỉ đưa một tên Kim Đan kỳ tới..."

Yến Phi và Thẩm Dao Chu đều mừng thầm trong lòng, tám phần là Thẩm Túy An rồi.

Tên tu sĩ kia hoàn toàn không biết gì: "Ta kiểm tra trước, nếu không có vấn đề thì các ngươi có thể đi lĩnh thưởng..."

Hắn còn chưa nói xong đã bị Yến Phi trực tiếp bẻ gãy cổ, tên tu sĩ còn lại trợn tròn mắt, đang định cầu cứu, một luồng linh lực trực tiếp xuyên qua cổ họng hắn, cơ thể mềm nhữn ngã xuống đất.

Sau đó Yến Phi lại khóa cổ bốn tên tu sĩ khác chạy ra vì nghe thấy tiếng động.

Cuối cùng chỉ còn một tên lính canh bị Yến Phi khống chế, nàng ta nhỏ giọng hỏi: "Tu sĩ đưa đến mười ngày trước ở đâu?"

Đối phương run giọng nói: "Ở... ở trong cùng."

"Dẫn ta đi."

Đối phương mạng nhỏ đều nằm trong tay Yến Phi, chỉ có thể đi trước dẫn đường.

Ngục giam này rất âm u, các phòng giam bên trong đều làm bằng đá ức linh, mặt đất còn là một mảnh Huyền Thanh Nham, hoàn toàn ngăn chặn khả năng tu sĩ muốn trốn thoát. Hơn nữa các phòng giam hầu hết đều trống, chỉ có phòng trong cùng có một phòng, một nam tu sĩ ngồi quay lưng về phía bọn họ.

Yến Phi: "Mở cửa!"

Tên lính canh run rẩy mở cửa ngục.

Thẩm Dao Chu vội vàng chạy tới: "Lục thúc!"

Nhưng đối phương quay mặt lại, nàng lập tức ngây người.

Đây là ai?!

Tên tu sĩ này dáng người rất giống Thẩm Túy An, chỉ là trẻ hơn rất nhiều, mắt tròn, khóe mắt hơi cụp xuống, giống như một chú nai vô tội ngây thơ.

Tay và chân hắn đều bị xiêng xích, vòng trong của cùm khóa đã mài cổ tay hắn chảy máu.

Thẩm Dao Chu hỏi: "Ngươi là ai?"

Hắn vội vàng đứng dậy, dùng một thuật thanh tẩy phủi sạch bụi trên người, sau đó nghiêm trang vung tay hành lễ: "Tại hạ Văn Nhân Nghiên, là đệ tử của Bạch Lộc thư viện ở Sùng Văn Châu..."
 
Chương 267


Thư sinh??" Thẩm Dao Chu sửng sốt, nhưng nhìn tu vi của hắn, quả thực là tu sĩ Kim Đan kỳ.

Văn Nhân Nghiên ho nhẹ: "Tại hạ lấy kinh nghĩa nhập đạo..."

Yến Phi ngắt lời hai người: "Đừng nói nữa, tìm người quan trọng."

Thẩm Dao Chu lập tức đứng dậy, đi từng phòng giam tìm kiếm nhưng vẫn không tìm thấy Thẩm Túy An.

Yến Phi dùng kiếm khí lướt qua cổ tên lính canh: "Ngươi có thấy một tu sĩ Kim Đan kỳ dùng quạt không?”

Tên lính canh sợ đến phát khóc: "Không có không có, chưa từng thấy."

Văn Nhân Nghiên: "Hai vị cô nương, tu vi của các ngươi cao hơn hắn, ỷ mạnh h.i.ế.p yếu không phải việc mà quân tử nên làm..."

Yến Phi không thèm để ý đến hắn, tiếp tục ép hỏi tên lính canh.

Tên lính canh: "Thật mà, nửa tháng nay trong phòng giam này chỉ giam một tu sĩ Kim Đan kỳ..."

Văn Nhân Nghiên: "Hai vị cô nương, quân tử lấy nghĩa làm gốc, lấy lễ mà hành..."

Thẩm Dao Chu bịt tai không nghe, lo lắng nói: "Chẳng lẽ lục thúc không bị giam ở đây?"

Yến Phi: "Hay là Thẩm sư đệ đã bị bọn chúng hại rồi?"

Hai người cùng nhau ép hỏi tên lính canh: "Nói, người đâu!"

Tên lính canh: ”... Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.

Tên lính canh mừng rỡ, nhân lúc Yến Phi không để ý đã vận khởi linh lực định chạy trốn, Yến Phi kịp thời phản ứng lại, giơ tay đánh hắn bất tỉnh.

"Có lẽ đã bị phát hiện rồi." Yến Phi cau mày: "Chúng ta đi trước."

Nàng ta quay đầu, chặt đứt cùm tay và xiêng chân của Văn Nhân Nghiên.

Văn Nhân Nghiên: “Đa tạ cô nương cứu giúp...

"Đừng nói nhảm, mau đi theo chúng ta."

Yến Phi dẫn bọn họ xông ra ngoài, quả nhiên bên ngoài đã vây quanh một đám đệ tử Thiên Hải Phái, đang cầm pháp khí gào thét xông lên.

Đã bại lộ, Yến Phi cũng không cần phải che giấu thực lực nữa, trực tiếp g.i.ế.c ra một con đường máu.

Thẩm Dao Chu cầm trong tay một lọ đan độc, tùy thời chuẩn bị tung ra làm vũ khí bí mật.

Văn Nhân Nghiên ôm đầu, vẫn cố chấp nói: "Quân tử lấy hòa làm quý, đánh g.i.ế.c như vậy..."

Một tu sĩ Thiên Hải Phái chú ý đến bọn họ, vì vậy từ bỏ Yến Phi, trực tiếp tấn công hai người Thẩm Dao Chu, Văn Nhân Nghiên sợ đến nước mắt lập tức tuôn ra, vừa khóc vừa dũng cảm chắn trước mặt Thẩm Dao Chu.

"Quân tử thà c.h.ế.t vì nghĩa! Cô nương ngươi mau đi... oa oa oa..."

Thẩm Dao Chu túm lấy cổ áo hắn ném ra sau, sau đó tạt hết cả lọ đan độc ra ngoài.

"Qel"

"QelI" Hay thật, cái tên sau lưng nàng còn nôn kinh thiên động địa hơn đám đệ tử Thiên Hải Phái.

Thẩm Dao Chu: "..."

Đây là giống tu sĩ gì vậy?!

Mặc dù tu vi của Yến Phi cao, nhưng đối mặt với đám tu sĩ liên tục không ngừng xông lên cũng không chịu nổi, đặc biệt là nàng ta còn phải kéo theo hai người, vì vậy chỉ có thể vừa đánh vừa chạy, cuối cùng cũng thoát khỏi được sự truy đuổi, ba người mới phát hiện bọn họ chạy lung tung không biết đã chạy đến nơi nào.

Đây là một cái sân rất lớn, trong sân treo đủ loại băng vải, mùi phấn son rất nồng, còn thoang thoảng tiếng đàn sáo.

Ba người cẩn thận đi vào, phát hiện đây là một nhạc phường nhỏ, lúc này bên trong đang tập diễn ca múa, hơn nữa phần lớn đều là phàm nhân và tu sĩ Luyện Khí.

Bây giờ bên ngoài đều đang truy bắt bọn họ, hơn nữa còn chưa tìm thấy Thẩm Túy An, Thẩm Dao Chu và Yến Phi cũng tạm thời không muốn rời đi.

Vì vậy bọn họ quyết định trước tiên trốn ở đây, nhưng Văn Nhân Nghiên lại lộ vẻ khó xử: "Nơi này đều là nữ tử, e rằng thất lễ..."
 
Chương 268


Sau đó hắn bị Yến Phi ném vào phòng.

Yến Phi hỏi: "Ngươi vừa nói gì?"

Văn Nhân Nghiên mặt lộ vẻ bi phẫn: “..."

Nhưng đã vào rồi, hắn cũng chỉ có thể âm thầm an ủi mình, đã đến thì phải an phận.

Một lúc lâu sau, hắn mới khôi phục lại khí chất đoan trang nho nhã, nghĩ đến mình được Thẩm Dao Chu và Yến Phi cứu, lại nghiêm trang vái lạy: "Đa tạ hai vị cô nương cứu mạng, Văn Nhân Nghiên tất sẽ ghi nhớ trong lòng, kết cỏ ngậm vành để báo đáp đại ân."

Hắn nói chuyện văn vẻ, hơn nữa mặc dù có tu vi nhưng lại không biết sử dụng chút nào.

Thẩm Dao Chu cũng rất tò mò: "Sao ngươi lại bị giam vào đây?"

Văn Nhân Nghiên nói: "Chuyện này nói ra thì dài, tại hạ lấy kinh nghĩa nhập đạo nhưng lại không thể lĩnh ngộ chân nghĩa, cho nên ân sư có lời, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, bụi trần trong lòng tan đi, tự nhiên sẽ thấy non sông hùng vĩ, ân sư lại nói...

Thẩm Dao Chu: "Nói tiếng người."

Văn Nhân Nghiên ủy khuất nói: "Ân sư bảo ta ra ngoài đi dạo nhiều hơn."

Sùng Văn Châu văn phong thịnh hành, bách gia đua nở, bọn họ tuy không giống kiếm tu pháp tu cường bạo, thẳng thắn thô lỗ nhưng cũng có chỗ lợi hại riêng.

Bạch Lộc thư viện mà Văn Nhân Nghiên theo học giảng dạy Nho học, lấy lời nói làm pháp, nho tu lợi hại thậm chí có thể nói ra pháp tùy, không chiến mà khuất phục người khác.

Văn Nhân Nghiên đi một mạch đến Trường Yển Châu, vô tình biết được Thiên Hải Phái lợi dụng Phệ Linh Địa g.i.ế.c người bắt người, vì vậy chạy đến đây định ngăn cản bọn họ.

Thẩm Dao Chu tò mò hỏi: "Ngươi định ngăn cản thế nào?”

Văn Nhân Nghiên mặt đầy chính khí: "Ta định thuyết phục bọn họ!"

Thẩm Dao Chu, Yến Phi: "..."

Ngay sau đó Văn Nhân Nghiên liên xụ mặt: "Nhưng bọn họ căn bản không nghe ta, trực tiếp bắt ta vào đây."

Đây không phải là nói nhảm sao?

Nếu ngươi có thể dễ dàng thuyết phục bọn họ như vậy, sư phụ ngươi cũng không đến nỗi đuổi ngươi ra ngoài đi vạn dặm đường.

Văn Nhân Nghiên chán nản một lúc, lại hỏi các nàng: "Tại hạ nghe hai vị cô nương nói là đến đây cứu người, không biết cứu người nào?"

Yến Phi liên kể lại tình hình của Thẩm Túy An.

Văn Nhân Nghiên khẳng định: "Nửa tháng nay quả thực không có tu sĩ cầm quạt mà hai vị nói vào đây."

Mặc dù sau khi tên lính canh nói bọn họ đã đoán được khả năng này, nhưng được Văn Nhân Nghiên xác nhận, hai người vẫn có chút thất vọng.

Lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng người, tiếp đó cửa bị đẩy ra.

Thẩm Dao Chu vốn định có chuyện thì cùng Yến Phi trốn vào bí cảnh, nhưng lúc này bên cạnh còn có một Văn Nhân Nghiên, trông thì có vẻ ngây thơ nhưng không biết thực hư ra sao, khiến Thẩm Dao Chu tạm thời không dám bại lộ bí cảnh trước mặt hắn.

May mà bọn họ vốn trốn sau bình phong, vì vậy liền áp chế tu vi trong cơ thể, khiến cảm giác tồn tại của mình giảm xuống mức thấp nhất.

Vào cửa là mấy nữ nhạc công, còn ríu rít nói chuyện.

"Trước đây bọn họ đều giành nhau đi hầu hạ thiếu chủ, giờ thiếu chủ xảy ra chuyện, tính tình trở nên không tốt, bọn họ liên muốn trốn, để chúng ta thay thế, dựa vào cái gì chứ!"

"Lan Song cô cô đã sắp xếp rồi, không đi biết làm sao?"

"Nhưng nghe nói thiếu chủ bây giờ tính tình thất thường, động một chút là đánh c.h.ế.t người, ta không muốn đi..."

"Được rồi, đừng nói nữa, mau thay quần áo đi, lỡ chậm trễ, thiếu chủ không phạt chúng ta thì Lan Song cô cô cũng có thể lột da chúng ta."
 
Chương 269


Lời này khiến mấy cô nương không dám nói chuyện phiếm nữa, vì vậy lần lượt bắt đầu thay quần áo.

Thẩm Dao Chu và Yến Phi còn ổn, Văn Nhân Nghiên nghe tiếng thay quần áo sột soạt, mặt đỏ bừng như sắp bốc khói, chỉ có thể nhắm chặt mắt bịt tai, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ..."

Ngay lúc này, một nữ nhạc công treo quần áo vừa thay ra lên bình phong, dây áo tuột khỏi giá, rơi thẳng xuống trước mặt Văn Nhân Nghiên.

Văn Nhân Nghiên giật mình suýt nhảy dựng lên, vô tình đụng vào tủ, mặc dù Thẩm Dao Chu và Yến Phi kịp thời đỡ tủ nhưng vẫn phát ra một tiếng động nhẹ.

"Động tĩnh gì thế?"

Chưa kịp để Thẩm Dao Chu triệu hồi bí cảnh, một tiếng bước chân nhẹ nhàng đã vòng ra sau bình phong.

"Á_"

Nàng ta vừa phát ra tiếng hét chói tai, Yến Phi đã nhanh chóng đánh ngất người, sau đó vòng ra khỏi bình phong, nhân mấy nữ nhạc công khác chưa kịp phản ứng, cũng định y kế mà đánh ngất bọn họ.

Nhưng nàng ta không ngờ rằng, sau khi đánh ngất hai người, nữ nhạc công thứ ba lại né được đòn tấn công của nàng ta bằng một tư thế kỳ lạ, đồng thời tiết lộ tu vi.

Yến Phi: "Kim Đan kỳ!"

Nữ nhạc công nhanh chóng nói: "Ta sẽ không bán đứng các ngươi." Các ngươi?

Thẩm Dao Chu ở sau bình phong nghe nàng ta nói vậy liền biết việc ba người bọn họ trốn ở đây không qua mắt được đối phương, vì vậy dứt khoát đi ra.

Nữ nhạc công này dung mạo bình thường, chỉ có đôi mắt sáng như sao, nàng ta liếc nhìn Thẩm Dao Chu và Văn Nhân Nghiên, hỏi: "Hôm nay chính là ba người các ngươi trốn ra khỏi ngục?"

Đệ tử Thiên Hải Phái hiện tại vẫn đang ở bên ngoài tìm kiếm, nàng ta đoán ra thân phận của ba người cũng không khó.

Thẩm Dao Chu đã dùng tia X quét qua nữ nhạc công này, quả thực là Kim Đan kỳ, thân phận nàng ta như vậy, cải trang thành nữ nhạc công trốn ở Thiên Hải Phái làm gì?

Chưa kịp để ba người hỏi, bên ngoài lại có một tiếng bước chân tiến lại gần, một giọng nữ khó chịu nói: "Thay xong chưa, cẩn thận lát nữa Lan Song cô cô lột da các ngươi!"

Nữ nhạc công bình tĩnh trả lời: "Tỷ tỷ chờ một chút, sắp xong rồi."

Đối phương lại thúc giục một lần nữa, lúc này mới mắng mỏ bỏ đi.

Nữ nhạc công nói: "Ta tên An Ninh, có vài chuyện bây giờ không kịp nói, các ngươi mau thay quần áo đi theo ta, đợi mọi chuyện kết thúc rồi nói sau."

An Ninh ẩn giấu tu vi trốn ở đây chắc chắn có mục đích của nàng ta, nếu bán đứng bọn họ, bản thân nàng ta cũng sẽ bị bại lộ, nàng ta sẽ không làm loại chuyện thương địch một nghìn tự tổn tám trăm này.

Vì vậy Thẩm Dao Chu và Yến Phi đều quyết định tin An Ninh, cầm quần áo vào sau bình phong thay. Chỉ có Văn Nhân Nghiên vẫn bịt tai nhắm mắt: "Không được, quân tử thà c.h.ế.t cũng không cởi! Ta tuyệt đối sẽ không mặc quần áo của nữ nhân!"

An Ninh cau mày.

Lúc này Thẩm Dao Chu đã thay quần áo xong đi ra, thấy hắn vẫn còn chần chừ, lạnh lùng nói: "Ngươi bây giờ mặc, hay là để Yến tỷ đánh ngươi một trận rồi ngươi mặc."

Văn Nhân Nghiên: "... Quân tử động khẩu không động thủ."

Thẩm Dao Chu: "Xin lỗi, chúng ta là nữ tử"

Văn Nhân Nghiên: "..."Dưới sự ép buộc của vũ lực, hắn chỉ có thể trốn vào góc, nhục nhã thay quần áo của nữ tỳ.

An Ninh lại lấy ra ba chiếc mặt nạ, bảo bọn họ đeo vào, lại bảo bọn họ áp chế tu vi.
 
Chương 270


Lúc này mới đi ra khỏi phòng.

Ba người học theo An Ninh cúi đầu nhu thuận, từ nhạc phường đi một mạch đến một cái sân lớn hơn, nơi đó đã đứng rất nhiêu nữ tử mặc giống bọn họ.

Một nữ tử lạnh lùng đứng ở trên: "Người đã đến đông đủ, mời thiếu chủ ra đi."

Đây chính là Lan Song cô cô, theo lời nàng ta nói, mấy nữ tỳ khiêng một chiếc giường mềm từ trong phòng đi ra.

Trên giường mềm nằm nghiêng một thanh niên, dung mạo tỉnh xảo diễm lệ, tóc dài xõa sau đầu, trên người tùy ý khoác một chiếc áo choàng trắng rộng thùng thình, để lộ ra hơn nửa ngực.

Hắn lười biếng nói: "Để ta xem nào, lần này là ai có vận may đây?"

Hắn nói xong liền ném một chiếc lông vũ vào đám nữ tử.

Lông vũ như được thứ gì nâng đỡ trên không trung, lơ lửng trên đỉnh đầu các nữ tử, cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Thẩm Dao Chu.

Tất cả mọi ánh mắt đều tập trung vào Thẩm Dao Chu, có ghen tị có thương hại, còn có không ít người rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Dao Chu nhìn chằm chằm chiếc lông vũ công trước mặt, hồi lâu không phản ứng lại.

Nàng nhớ trên đường đến đây, An Ninh đã nói với bọn họ, thiếu chủ Thiên Hải Phái Hạng Diễm là một pháp tu hỏa linh căn, hắn phải không ngừng nuốt chứng luyện hóa linh hỏa để tấn cấp. Linh hỏa không phải một lần là có thể nuốt chửng hết, cho nên những linh hỏa chưa bị nuốt chửng cần có người chăm sóc, những nữ tỳ chăm sóc những linh hỏa này được gọi là phụng hỏa thị nữ.

Các loại linh hỏa khác nhau có tập tính khác nhau, sở thích đối với phụng hỏa thị nữ cũng khác nhau, vì vậy mỗi lần đưa linh hỏa mới đến, Hạng Diễm sẽ để Lan Song cô cô chọn một nhóm nữ tỳ, dùng chiếc lông vũ công thấm hơi linh hỏa để chọn ra phụng hỏa thị nữ thích hợp.

Phụng hỏa thị nữ phải làm rất ít việc, tiền lương lại cao, hơn nữa địa vị trong môn phái cũng sẽ được nâng cao một bậc, vì vậy trước đây rất nhiều người đều muốn được chọn làm phụng hỏa thị nữ.

Nhưng kể từ sau khi Hạng Diễm tu luyện xảy ra vấn đề, hắn trở nên hỉ nộ vô thường, đặc biệt là lúc tu luyện, đôi khi thậm chí còn phát điên, lúc này phụng hỏa thị nữ theo bên cạnh chăm sóc linh hỏa sẽ gặp xui xẻo, rất nhiều người bị g.i.ế.c ngay tại chỗ, thậm chí còn có người bị linh hỏa trên người Hạng Diễm thiêu thành tro.

Cũng chẳng trách những nữ tỳ này không muốn đến nữa.

Nhưng An Ninh cũng nói, nhiều người như vậy, tỷ lệ được chọn rất nhỏ, ai ngờ Thẩm Dao Chu lại trúng ngay.

Thẩm Dao Chu trong lòng thở dài, nàng chỉ nghĩ tỷ lệ nhỏ, lại quên mất thể chất xui xẻo của mình, tỷ lệ này đối với nàng mà nói chẳng khác gì một trăm phần trăm.

Yến Phi và Văn Nhân Nghiên đều lo lắng nhìn nàng, chỉ có An Ninh khẽ lắc đầu, ra hiệu nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Hạng Diễm chống người ngồi dậy xuống giường mềm, chậm rãi đi đến trước mặt Thẩm Dao Chu: "Không muốn làm phụng hỏa thị nữ của ta?" Thẩm Dao Chu lúc này đã nhanh chóng cân nhắc hết mọi mặt tốt xấu của toàn bộ sự việc, tình hình hiện tại, trừ khi bọn họ đánh rắn động cỏ trực tiếp trốn ra ngoài, nếu không thì nhất định phải chấp nhận, mà đổi một hướng suy nghĩ, làm phụng hỏa thị nữ của Hạng Diễm, địa vị sẽ cao hơn, nói không chừng có cơ hội tìm được tin tức của lục thúc.

Vì vậy nàng giả vờ hoảng sợ nói: "Bẩm thiếu chủ, không có."
 
Chương 271


Hạng Diễm liếc nhìn lông vũ trên mặt đất: "Sao không nhặt lên?"

Thẩm Dao Chu lập tức khom người nhặt lông vũ lên.

Hạng Diễm không kiên nhẫn dời mắt đi, nói với Lan Song cô cô: "Lần sau chọn người hiểu quy củ đến."

Nói xong, hắn lại lên giường mềm, để nữ tỳ khiêng hắn về.

Những nữ tỳ khác cũng đã rời đi, Yến Phi bọn họ còn muốn dây dưa ở lại, cũng bị Lan Song cô cô phái người đuổi ra ngoài, cả sân chỉ còn lại Thẩm Dao Chu.

Lan Song cô cô đi tới, lạnh lùng hỏi: "Tên gì, là người của viện nào?”

Thẩm Dao Chu vội vàng dùng cái tên mà An Ninh nói cho nàng: "Ta là người của nhạc phường, tên là Tiểu Điệp."

Lan Song cô cô: "Không có quy củ, sau này trước mặt thiếu chủ không được tự xưng là ta, phải xưng là nô tỳ."

Thẩm Dao Chu: "Được thôi."

Lan Song cô cô nghẹn họng, muốn dạy dỗ nàng nhưng lại không biết nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể kéo dài khuôn mặt: "Đi theo ta."

Thẩm Dao Chu ngoan ngoãn đi theo sau Lan Song cô cô, vừa ra khỏi cửa đã gặp phải đệ tử Thiên Hải Phái đang lục soát bọn họ.

Thấy Lan Song cô cô, bọn họ đều có chút câu nệ: "Lan Song cô cô."

Lan Song cô cô lạnh nhạt nói: "Vẫn chưa tìm được người sao?"

"Bẩm... chưa." "Vô dụng, nếu trong môn phái không tìm được thì tám phần là đã chạy ra ngoài rồi, thôi vậy, đều là tu sĩ Kim Đan kỳ, chỉ bằng các ngươi thì không đánh lại được đâu, sau này nhớ động não nhiều hơn, đừng nghĩ nhốt vào ngục là xong chuyện, chuẩn bị thêm chút thuốc mê, đánh ngất người chẳng phải sẽ không còn chuyện gì nữa sao?"

"Vâng, xin tuân theo lời dạy của cô cô."

Lan Song cô cô lúc này mới bảo bọn họ rời đi.

Thẩm Dao Chu là đối tượng bị bắt giữ, suốt quá trình mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ngoan ngoãn đứng sau Lan Song cô cô, căn bản không có ai nghi ngờ nàng.

Lan Song cô cô cũng không nghĩ bọn họ là có mục đích mà đến, không những không trốn, còn nhân cơ hội trốn trong Thiên Hải Phái.

Hai người đi một mạch đến tận nơi sâu nhất của Thiên Hải Phái, đây là một ngôi nhà xây bằng đá, còn chưa đến gần, Thẩm Dao Chu đã cảm thấy rất nóng, nhưng kỳ lạ là thực sự đi vào thì lại không có cảm giác này nữa.

Giữa nhà có một lễ đài nhỏ, trên lễ đài đặt một ngọn lửa màu cam, tròn vo như một quả cam đang nhảy múa.

Lan Song cô cô nói: "Đây là Thần Kinh Diễm, việc mỗi ngày ngươi phải làm chính là cho nó ăn linh quáng, giao tiếp với nó, đến lúc thiếu chủ tu luyện, ngươi phải luôn ở bên cạnh an phủ cảm xúc của Thần Kinh Diễm, để nó không phản ứng quá lớn khi bị lấy lửa."

Thẩm Dao Chu theo lời dạy của Lan Song cô cô, từ trong hộp bên cạnh cầm một khối linh quáng đưa về phía Thân Kinh Diễm, ngọn lửa nhảy múa càng dữ dội hơn, đột nhiên trong ngọn lửa tách ra một cái lưỡi, nhanh chóng cuốn lấy khối linh quáng trong tay nàng. Thẩm Dao Chu giật mình, sau đó mới phản ứng lại, linh hỏa này chạm vào nàng căn bản không nóng.

Lan Song cô cô giải thích: "Linh hỏa này đều đã được tế luyện, đã ôn hòa hơn rất nhiều, huống hồ ngươi còn là phụng hỏa thị nữ được nó chọn, trước mặt ngươi nó sẽ rất ngoan ngoãn."

Nói đến đây, biểu cảm của Lan Song cô cô lại nghiêm túc trở lại: "Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được chọc nó tức giận!"

Thẩm Dao Chu: "..."

Xin hỏi phải làm sao để chọc một ngọn lửa tức giận, dùng nước dội vào nó sao?
 
Chương 272


Đưa nàng đi xem xong linh hỏa, Lan Song cô cô lại đưa nàng đến nơi tu luyện, nghe nói Hạng Diễm rất hay phát điên khi tu luyện, cho nên Thẩm Dao Chu vừa vào trước tiên là tìm đường thoát thân.

Cuối cùng Lan Song cô cô đưa nàng đến một căn phòng riêng, đây là nơi nàng ở, cách nơi Thần Kinh Diễm ở và nơi tu luyện đều không xa.

Lan Song cô cô nói: "Thiếu chủ mỗi ngày sẽ tu luyện vào giờ Thìn, ngươi phải cho nó ăn linh quáng trước giờ đó, sau đó chạy đến, tuyệt đối không được để thiếu chủ đợi ngươi."

Đợi xác nhận Thẩm Dao Chu đã nhớ kỹ, nàng ta mới rời đi.

Đợi nàng ta đi rồi, cửa sổ của Thẩm Dao Chu bị người gõ, sau đó Yến Phi nhảy vào.

"Ngươi không sao chứ?”

"Không sao." Thẩm Dao Chu hỏi nàng ta: "Các ngươi thì sao, không bị người phát hiện bất thường chứ?”

Yến Phi: "Không có, An Ninh đã tiễn mấy nữ nhạc kia đi rồi, còn đưa cho bọn họ một ít linh thạch, bảo bọn họ tránh xa Thiên Hải Phái."

Thẩm Dao Chu thở phào nhẹ nhõm.

Yến Phi vẻ mặt nghiêm túc: "Ngươi tin An Ninh đó sao?"

Thẩm Dao Chu lắc đầu: "Ta không chắc, nhưng hiện tại chúng ta chỉ có thể tin nàng ta. Nàng ta là người thông minh, bán đứng chúng ta đối với nàng ta chỉ có hại mà không có lợi, nàng ta không cần thiết phải làm chuyện này. Tuy nhiên cũng không thể quá tin tưởng nàng ta, tốt nhất là nước sông không phạm nước giếng."

Yến Phi gật đầu, sau đó lại lo lắng nói: "Ngươi thật sự muốn làm phụng hỏa thị nữ gì đó sao? Nhỡ đâu tên Hạng Diễm đó phát điên, ngươi lại không có cách nào tự bảo vệ mình, xảy ra chuyện thì phải làm sao?"

"Không vào hang cọp sao bắt được cọp con." Thẩm Dao Chu nói: "Dù thế nào đi nữa, ta nhất định phải cứu lục thúc ra."

Nói xong lại dỗ dành Yến Phi: "Yến tỷ, ngươi quên rồi sao, ta còn có bí cảnh Hạnh Lâm để bảo vệ tính mạng mà, thật sự không được thì ta chui vào bí cảnh là xong."

Nàng cố chấp như vậy, Yến Phi cũng không có cách nào, chỉ có thể thở dài: "Được rồi, vậy ngươi cẩn thận, ta cũng sẽ tranh thủ mấy ngày này tìm hiểu tung tích của Thẩm sư đệ."

Bây giờ bọn họ không có một chút manh mối nào, chỉ có thể nghĩ cách tìm một số manh mối trước đã.

Hai người lại nói chuyện một lúc, Yến Phi mới từ đường cũ trở vê.

Sáng ngày hôm sau, Thẩm Dao Chu trước tiên đi cho Thần Kinh Diễm ăn mấy khối linh quáng.

Nghĩ đến lời Lan Song cô cô nói phải làm tốt quan hệ với Thân Kinh Diễm, nàng trầm tư một lát, đưa tay ra cào cào ngọn lửa nhỏ.

Ngọn lửa tròn vo ban đầu "vút" một cái bùng lên thành ngọn lửa cao ngút trời, sau đó lại mềm mại co lại.

Thẩm Dao Chu giật mình, lại thử cào cào nó, Thần Kinh Diễm trực tiếp cọ cọ lòng bàn tay nàng bắt đầu làm nũng.

Thẩm Dao Chu chơi một lúc, lại cho nó ăn thêm chút linh quáng, cho đến khi nó ợ một cái phun ra mấy tia lửa nhỏ, nàng mới dừng lại.

Nàng tính toán thời gian, mang Thần Kinh Diễm đến bãi tu luyện, chỉ không ngờ Hạng Diễm vậy mà đã đến trước rồi.

Thẩm Dao Chu liếc nhìn thời gian, xác định mình không đến muộn.

Hạng Diễm nhàn nhạt liếc nàng một cái: "Lần sau đến sớm một chút."

Thẩm Dao Chu gật đầu, hỏi: "Sớm một chút là sớm hơn bao nhiêu? Nửa canh giờ hay một canh giờ?"

Hạng Diễm: "..."

"Lan Song cô cô không dạy ngươi cách nói chuyện với ta sao?”

Thẩm Dao Chu vẻ mặt ngoan ngoãn: "Dạy rồi, không được nói ta, phải nói nô tì.
 
Chương 273


Cho nên nàng một chữ ta cũng không nói.

Hạng Diễm:..."

Hắn không muốn để ý đến nha hoàn này nữa, trực tiếp bảo nàng bưng Thần Kinh Diễm đến trước mặt, bắt đầu tu luyện.

Hạng Diễm kết ấn bằng ngón tay, nhắm mắt bắt đầu điều tức.

Thẩm Dao Chu liền nhân cơ hội dùng tia X quan sát hắn.

Hạng Diễm là đơn hỏa linh căn, ở đan điền của hắn có một viên cầu tròn màu đỏ rực treo ở chính giữa, giống như trái tim không ngừng đập, đồng thời kéo dài ra từng đường linh mạch, đây chính là linh căn.

Linh căn sẽ đem linh khí mà linh mạch hấp thụ chuyển hóa thành linh lực, sau đó lưu trữ trong đan điền, linh căn càng đơn nhất, tốc độ hấp thụ linh khí và tốc độ chuyển hóa linh lực càng nhanh.

Mà Hạng Diễm có lẽ là vì nguyên nhân nuốt linh hỏa, linh lực trên người hắn dường như đều mang theo ngọn lửa nhỏ, nhìn giống như dung nham chậm rãi chảy.

Hạng Diễm điều tức xong liền đặt lòng bàn tay lên trên Thần Kinh Diễm, lòng bàn tay hắn dường như có lực hút, Thần Kinh Diễm bắt đầu dị động, dưới sự an ủi của Thẩm Dao Chu nó vẫn bị hắn tách ra một đoàn lửa nhỏ, nuốt vào.

Trong mắt Thẩm Dao Chu, đoàn lửa đó theo linh mạch của Hạng Diễm đi thẳng về phía đan điền, mà trong linh mạch của hắn, đoàn lửa này không còn ôn hòa nữa, nó điên cuồng cướp đoạt hỏa linh lực trong linh mạch của Hạng Diễm, không ngừng lớn mạnh bản thân, ngang ngược xông thẳng trong linh mạch.

Hạng Diễm đương nhiên rất khó chịu, nhưng đối với hắn mà nói điều này đã sớm thành thói quen, hắn khống chế linh lực bao lấy ngọn lửa đi thẳng về phía đan điền.

Ngọn lửa dù mạnh mẽ đến đâu, dưới sự khống chế của hắn cũng giãy giụa ngày càng yếu ớt, cho đến khi tiến vào đan điền của hắn.

Ngay lúc này có thứ gì đó lóe lên, khi Thẩm Dao Chu nhìn lại, đã không còn gì nữa.

Linh hỏa tiến vào linh căn của Hạng Diễm, không ngừng bị hấp thụ luyện hóa, đợi đến khi luyện hóa xong, hỏa linh căn vốn đã rất tươi đẹp lại càng thêm sáng ngời, sau đó biên độ nhảy động lớn hơn một chút.

Thẩm Dao Chu đột nhiên lại nhìn thấy có thứ gì đó lóe lên một cái, còn chưa kịp để nàng nghĩ rõ ràng đây rốt cuộc là cái gì, biến cố đột nhiên xảy ra.

Hạng Diễm đột nhiên kêu thảm một tiếng, những giọt mồ hôi to như hạt đậu lập tức phủ kín toàn bộ khuôn mặt hắn, linh lực trong cơ thể hắn cũng có một khoảnh khắc hỗn loạn.

Mắt Hạng Diễm lập tức đỏ lên, gân xanh trên cổ và trên mặt cũng nổi đầy, cả người dường như trong nháy mắt mất đi lý trí, linh lực của hắn tụ tập ở lòng bàn tay, hình thành một đoàn linh hỏa gần như màu trắng.

Một luồng nhiệt kinh hoàng ập đến Thẩm Dao Chu, sát ý khủng khiếp khiến da gà nàng nổi hết cả lên.

Thần Kinh Diễm vốn còn hoạt bát, giờ như gặp phải khắc tỉnh, chui vào lòng nàng run rẩy.

Thẩm Dao Chu thầm chửi một tiếng nhưng căn bản không dám đụng vào đoàn linh hỏa kia, ôm Thần Kinh Diễm chạy ra ngoài. Mặc dù Lan Song cô cô đã nói Hạng Diễm không phải lần nào tu luyện cũng phát điên, nhưng Thẩm Dao Chu không tin vào thể chất xui xẻo của mình, đã sớm chuẩn bị sẵn phương án tệ nhất.

Vì vậy khi Hạng Diễm tập kích, nàng đã né tránh ngay lần đầu tiên.

Nhưng Hạng Diễm lúc này đã hoàn toàn mất lý trí, như một kẻ điên lao về phía nàng, ngọn lửa trong tay hắn bùng phát nhiệt độ kinh người, biến toàn bộ bãi huấn luyện thành lò hấp.
 
Chương 274


Thẩm Dao Chu tuy không có năng lực tấn công nhưng tu vi vẫn còn, thêm vào tia X, khiến nàng có thể nhìn thấy sự lưu chuyển linh lực trong cơ thể Hạng Diễm, đoán trước hành động của hắn nên có thể né tránh được.

Vì vậy nàng không quá hoảng loạn, ngược lại vừa né vừa quan sát tình hình đan điền và linh mạch trong cơ thể Hạng Diễm.

Lúc này, linh lực trong đan điên của Hạng Diễm đã sôi trào như dung nham, tốc độ lưu chuyển linh lực trong linh mạch cũng nhanh hơn trước, rất phù hợp với biểu hiện bên ngoài của hắn.

Nhưng tại sao hắn lại phát điên, có liên quan đến thứ vừa lóe sáng trong đan điền của hắn không?

Thứ đó rốt cuộc là cái gì?

Hạng Diễm phát hiện mãi không bắt được nàng, cũng có chút mất kiên nhẫn, trực tiếp ném ngọn lửa trong tay về phía Thẩm Dao Chu.

Thẩm Dao Chu tuy né tránh kịp thời nhưng ngọn lửa rơi xuống đất lại nổ tung, những tia lửa nhỏ b.ắ.n thẳng về phía nàng, Thẩm Dao Chu theo bản năng giơ Thần Kinh Diễm lên chắn trước mặt.

Thần Kinh Diễm sợ đến mức ngọn lửa bùng lên, nhưng lại vừa vặn giúp Thẩm Dao Chu chặn được những tia lửa này, chỉ có điều ngọn lửa màu cam ban đầu xuất hiện mấy cái hố đen, trông vô cùng khó coi.

Thần Kinh Diễm không ngờ nha hoàn hầu lửa mà mình tin tưởng lại lấy nó ra đỡ đòn, từ một quả cam tròn vo biến thành một con nhím màu cam, nếu nó có thể nói chuyện, lúc này hẳn sẽ chỉ trích Thẩm Dao Chu bạc tình bạc nghĩa. Nhưng Thẩm Dao Chu không có thời gian để ý đến tâm trạng của nó.

Hạng Diễm dường như nhận ra cách này có tác dụng với Thẩm Dao Chu, bắt đầu ném lửa khắp nơi, suýt nữa biến lò hấp thành biển lửa.

Thẩm Dao Chu ý thức được nguy hiểm, hơn nữa tình hình của Hạng Diễm nàng đã biết, không cần thiết phải ở đây chơi trò mèo vờn chuột với hắn nữa.

Vì vậy nàng lặng lẽ lấy từ túi trữ vật ra mũi kim gây mê cuối cùng.

Nhân lúc Hạng Diễm không chú ý, nàng ném Thần Kinh Diễm về phía hắn, sau đó vòng qua hắn, trực tiếp đ.â.m mũi kim gây mê vào cổ hắn.

Thời gian phát huy tác dụng của mũi kim gây mê rất nhanh.

Gần như vừa đ.â.m vào cổ Hạng Diễm, hắn đã ngã xuống.

Nhưng Thẩm Dao Chu để chắc ăn, vẫn đợi một lúc mới rút ống tiêm ra khỏi cổ Hạng Diễm, lại nhặt Thần Kinh Diễm bẩn thỉu lên, bình tĩnh đi ra khỏi bãi tu luyện.

Lúc này Thần Kinh Diễm đã nhỏ hơn trước một vòng, trên người toàn là những hố đen đen.

Nó không ngờ Thẩm Dao Chu lại đối xử với nó như vậy, bùng lên một vòng lửa muốn tìm nàng tính sổ, Thẩm Dao Chu bình tĩnh lấy ra một bình nước từ túi trữ vật: "Ngoan ngoãn một chút, nếu không ta sẽ dội nước vào ngươi."

Thần Kinh Diễm: "..."

Thực ra linh hỏa như nó không sợ loại nước sạch bình thường này, nhưng đằng này nó bị thương, hơn nữa nước vốn khắc hỏa, bị dội vào người cũng rất khó chịu.

Quan trọng hơn là nữ nhân đối diện này quá xấu xa, tu vi cũng cao, nó đánh không lại, vì vậy chỉ có thể uất ức thu hỏa diễm lại. Lúc này, Lan Song cô cô biết tin đã chạy tới, phát hiện Thẩm Dao Chu vẫn còn sống, hơn nữa quần áo sạch sẽ chỉnh tê, kinh ngạc đến mức suýt nữa làm vỡ khuôn mặt băng giá của mình.

"Sao ngươi có thể..."

Thẩm Dao Chu chớp chớp mắt, giơ Thần Kinh Diễm lên: "Đầu nhờ nó bảo vệ tai"

Lan Song cô cô: "..."

Bà ta không thể tin nhìn Thần Kinh Diễm toàn thân đen thui, dáng vẻ thảm hại. Linh hỏa nhát gan nhất, trong tình huống này không trốn đi đã là tốt lắm rồi, sao có thể bảo vệ một nha hoàn hầu lửa?
 
Chương 275


Vì quá kinh ngạc, bà ta thậm chí không để ý đến chữ "ta" của Thẩm Dao Chu.

Lan Song cô cô nghi hoặc, cuối cùng chỉ có thể tự an ủi mình, có lẽ linh hỏa này không giống những linh hỏa khác.

Hơn nữa thiếu chủ còn đang nằm bên trong, bà ta không kịp nghĩ nhiều đã xông vào bãi tu luyện, lấy ra một viên Bổ Linh Đan cho Hạng Diễm ăn.

Mỗi lần thiếu chủ phát điên đều sẽ liên tục tấn công xung quanh, cho đến khi linh lực cạn kiệt ngất đi mới thôi.

Vì vậy mỗi lần thiếu chủ tu luyện phát điên, bọn họ đều sẽ tránh xa, chỉ sợ bị liên lụy, đợi đến khi hắn ngất đi mới đến thu dọn tàn cục.

Nhưng lần này, thời gian thiếu chủ phát điên ngắn hơn nhiều so với dự đoán của bà ta, vì vậy bà ta mới chậm một bước chạy tới.

Lan Song cô cô lấy ra linh khí phi hành, đỡ Hạng Diễm lên, lại cảnh cáo Thẩm Dao Chu: "Thiếu chủ bị thương, mấy ngày nay phải nghỉ ngơi cho tốt, ngươi không cần đến bãi tu luyện nữa, nhưng nhớ không được ra ngoài nói lung tung.

Thẩm Dao Chu đáp ứng, tiễn Lan Song cô cô mang theo Hạng Diễm vội vã rời đi, trong lòng suy nghĩ.

Không cần mỗi ngày đến bãi tu luyện, rất hợp ý Thẩm Dao Chu, nàng mỗi ngày có thêm nhiều thời gian để tìm manh mối.

Tuy nhiên cả nàng và Yến Phi đều không tìm được một chút manh mối nào về Thẩm Túy An ở Thiên Hải Phái, đội tu sĩ tán tu phục kích ở Phệ Linh Địa trước đó cũng đã sớm cầm tiền thưởng rời đi. Nghĩ theo hướng tốt, có lẽ Thẩm Túy An đã trốn thoát, không bị bắt vào Thiên Hải Phái.

Nhưng tại sao Thiên Hải Phái lại muốn bắt những tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên, đến nay vẫn chưa tra ra được nguyên nhân.

Dù sao cũng không có tin tức hữu ích, tin đồn vô dụng thì biết một đống.

Ví dụ như Thiên Hải Phái này vốn chỉ là một môn phái nhỏ bình thường, sau khi Hạng Diễm ra đời, Thiên Hải Phái mới từng bước có được quy mô như ngày nay, vì vậy chưởng môn Thiên Hải Phái yêu thương đứa con trai này như bảo bối, ngay cả v.ú nuôi cũng bỏ công sức lớn tìm tu sĩ, chính là Lan Song cô cô này, cũng vì vậy mà địa vị của Lan Song cô cô trong môn phái cũng không thấp.

Kể từ khi Hạng Diễm tu luyện xảy ra chuyện, để chữa khỏi chứng bệnh thỉnh thoảng phát điên của hắn, chưởng môn Thiên Hải Phái đã đưa hắn đi gặp vô số y tu, linh thạch đã tiêu không ít nhưng không ai có thể chữa khỏi cho hắn.

Tuy nhiên chuyện này không liên quan gì đến bọn họ nên cũng không mấy để tâm.

Hai người định đợi thêm hai ngày nữa, nếu vẫn không tìm được manh mối thì sẽ rời đi.

Thẩm Dao Chu trở về phòng, vừa vặn gặp Lan Song cô cô đến tìm nàng.

Thấy nàng không ở trong phòng, sắc mặt Lan Song cô cô lập tức sa sâm: "Ngươi đi đâu vậy?”

Thẩm Dao Chu rất tự nhiên đáp: "Đi dạo khắp nơi."

Lan Song cô cô: "Thiếu chủ bị thương, ngươi còn có tâm tư ra ngoài chơi?" "Tại sao không được?" Thẩm Dao Chu hỏi ngược lại.

Lan Song cô cô nhất thời không biết nên phản bác câu nói này như thế nào, vì thân phận hầu lửa của nàng, cũng không thể phạt nàng, chỉ có thể nhịn cơn tức nói: "Ngày mai có khách quý đến, ngươi đừng chạy lung tung, lỡ chọc giận khách quý, thiếu chủ cũng không bảo vệ được ngươi!"

Thẩm Dao Chu ngoan ngoãn đáp ứng.

Lan Song cô cô lúc này mới nửa tin nửa ngờ rời đi.

Thẩm Dao Chu cũng rất bất đắc dĩ, nàng không phải người thích gây chuyện, Lan Song cô cô đã nói như vậy, nàng cũng không thể cố tình đ.â.m đầu vào.
 
Chương 276


Nàng đang định về phòng nghỉ ngơi thì đột nhiên một đệ tử chạy tới, Lan Song cô cô thấy hắn, vội vàng hỏi: "Thế nào?"

"Không... không tìm thấy người."

"Đồ ngu!" Sắc mặt bà ta càng trở nên khó coi, sau đó vội vã đi về phía nhà lao.

Thẩm Dao Chu dừng bước, rõ ràng đây là tin tức từ phía nhà lao, vậy nàng còn do dự gì nữa, mau chóng đi theo.

Thẩm Dao Chu đi theo Lan Song cô cô đến nhà lao.

Vừa đến nơi, bà ta đã nổi giận với những đệ tử đó: "Một đám vô dụng, đến giờ vẫn chưa tìm được người, ngay cả người mới cũng không bắt được! Ngày mai khách quý sẽ đến mà chúng ta không giao được một người nào, mất hết mặt mũi của thiếu chủi"

Một người nhỏ giọng nói: "Cũng không thể trách chúng ta, khách quý lần này đến quá sớm..."

"Ngươi còn dám cãi!" Lan Song cô cô lạnh giọng nói: "Được rồi, ngày mai ta sẽ nghĩ cách giải thích."

"Đa tạ cô côi"

Lan Song cô cô lại hỏi: "Đúng rồi, mấy tên tu sĩ tán tu ăn cây táo rào cây sung lần trước đã tìm thấy chưa!"

"Chưa..." 9fd8p

Lan Song cô cô: "Vô dụng! Tu sĩ Kim Đan kỳ không tìm được, ngay cả mấy tên Trúc Cơ cũng không tìm được? Đi tìm! Tìm được thì giết!" "Vâng."

Thẩm Dao Chu nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, không khỏi nhíu mày.

Rõ ràng Thiên Hải Phái bắt những tu sĩ Kim Đan kỳ là để chuẩn bị cho vị "khách quý" này,"hắn" là ai? Muốn những tu sĩ này làm gì?

Chuyện này rốt cuộc cũng xuất hiện manh mối mới.

Thẩm Dao Chu lập tức quyết định, ngày mai phải tìm cách điều tra xem vị khách quý đó rốt cuộc là ai, mục đích của hắn là gì?

Có lẽ biết được những điều này, có thể biết được tin tức của lục thúc.

Ngày hôm sau, Hạng Diễm dậy rất sớm, sau khi điều tức một lúc, Lan Song cô cô mới hầu hắn thay pháp y mới.

Bà ta lo lắng hỏi: "Thiếu chủ, bây giờ người đã khỏe hơn chưa?”

Hạng Diễm ấn vào đan điền, vẻ mặt u ám nói: "Vẫn còn hơi đau."

"Ai, không biết bao giờ người mới có thể hoàn toàn khỏe lại!" Lan Song cô cô vô cùng lo lắng, không nhịn được nói: "Thiên Vấn Các đúng là sư tử há miệng thật to, muốn cố tình làm khó người, mới lập ra điều kiện như vậy."

Hạng Diễm nói: "Đừng nói bậy, Thiên Vấn Các thần bí mạnh mẽ, không cần cố tình làm khó ta."

"Nhưng lần này người của Thiên Vấn Các lại đến sớm, tu sĩ Kim Đan kỳ chúng ta bắt được lại trốn mất, chuyện này..."

"Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi." Hạng Diễm nói: "Được rồi, những lời này vê sau đừng nói nữa, chúng ta đi thôi."

Đợi bọn họ rời đi, Thẩm Dao Chu nằm trên xà nhà mới xé bỏ phù ẩn thân trên người, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Nàng không ngờ rằng ở đây lại nghe được tin tức về Thiên Vấn Các.

So với việc ít người biết đến ở Vân Trạch Châu, Trường Yển Châu lại có không ít người biết đến Thiên Vấn Các, phong khí bên này vốn là tôn sùng thực lực, cho nên mặc dù biết Thiên Vấn Các hành sự quỷ quyệt nhưng vẫn có không ít người ủng hộ.

Chẳng qua Thẩm Dao Chu không ngờ rằng Hạng Diễm lại muốn giao dịch với bọn họ, hơn nữa những tu sĩ Kim Đan kỳ này lại là do Thiên Vấn Các muốn bắt đi?!

Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì!

Thẩm Dao Chu lại dán cho mình một lá phù ẩn thân, đi trước bọn họ lẻn vào phòng khách, nằm trên xà nhà.

Không lâu sau, Hạng Diễm và Lan Song cô cô vội vã chạy đến, sau đó chưởng môn Thiên Hải Phái cũng đi vào, ông ta lo lắng nói: "Nghe nói lần này người đến là Mộ Thiên Hồ, tin đồn người này xảo trá đa đoan, rất nhiều người bị hắn bán rồi còn giúp hắn đếm tiền, ôi, cứ cảm thấy giao dịch với Thiên Vấn Các giống như là bắt tay với hổ vậy..."
 
Chương 277


Thế thì có thể làm sao?" Hạng Diễm có chút không kiên nhẫn: "Bây giờ vấn đề trên người con rất kỳ lạ, ngoài Thiên Vấn Các ra, không có ai có thể cứu con, cho nên bất kể bọn họ nói gì, con đều sẽ đồng ý."

"A Diễm..."

"Phụ thân, con biết người lo lắng người thân bạn bè của những tu sĩ Kim Đan kỳ đó sẽ trả thù, nhưng những người g.i.ế.c người bắt cóc là đám tu sĩ tán tu kia, người đưa bọn họ đi là Thiên Vấn Các, cho dù bọn họ thực sự muốn trả thù cũng nên đi tìm Thiên Vấn Các. Người không cần phải thận trọng như vậy."

Thẩm Dao Chu nghe bọn họ nói xong, cuối cùng cũng biết được người chuyển những cái cây đó đi là ai, xem ra chính là chưởng môn Thiên Hải Phái lo lắng bị trả thù nên mới dùng cách này dẫn bọn họ đi.

Nếu không phải Thẩm Dao Chu chú ý đến những cái cây không đúng, có lẽ ông ta đã thực sự thành công.

Một lát sau, nghe nói người đã đến, ba người bọn họ mới ra ngoài đón tiếp.

Thẩm Dao Chu hoạt động tay chân, vừa nằm xuống thì bọn họ đã đi vào.

Chưởng môn Thiên Hải Phái cùng một nam nhân mặc áo choàng đen đi vào, nam nhân này dung mạo phong lưu diễm lệ, không phân biệt được nam nữ, khoác áo choàng dài đến mắt cá chân, trong lòng còn ôm một con hồ ly tuyết trắng.

Tu vi của hắn không thấp, Thẩm Dao Chu cũng không dám dùng tia X để nhìn hắn, lỡ bị phát hiện thì phiên toái. Hắn và chưởng môn Thiên Hải Phái ngồi vào vị trí chủ tọa, hàn huyên một hồi, sau đó mới cười tửm tỉm mở lời: "Lần này ta đến, có một tin tốt một tin xấu, chư vị muốn nghe tin nào trước?"

Hạng Diễm và Hạng chưởng môn nhìn nhau, Hạng chưởng môn mới nói: "Nghe tin tốt trước."

"Tin tốt chính là thiên linh căn hệ hỏa đã chín muồi, Hạng thiếu chủ chỉ cần đợi thêm hai tháng nữa là có thể đổi thiên linh căn, bệnh của thiếu chủ cũng sẽ không cần dùng thuốc tự khỏi."

Hạng Diễm lộ vẻ mừng rỡ, nhưng vẫn thận trọng hỏi: "Vậy tin xấu là gì?"

Mộ Thiên Hồ nheo mắt, nụ cười càng sâu: "Tin xấu chính là, còn có một vị tu sĩ khác cũng muốn có được thiên linh căn hệ hỏa, hơn nữa, giá mà hắn đưa ra còn cao hơn quý phái."

Nụ cười trên mặt Hạng Diễm cứng đờ, ẩn ẩn mang theo vẻ tức giận: "Mộ đường chủ, thiên linh căn này là chúng ta đã định trước! Thiên Vấn Các các ngươi làm ăn phải giữ chữ tín chứ."

"Đừng nóng vội."

Mộ Thiên Hồ vẫn là bộ dáng không nhanh không chậm: "Thiên Vấn Các chúng ta đương nhiên là giữ chữ tín, nếu không chúng ta trực tiếp bán thiên linh căn đi là được, ta cũng không cần phải đến đây một chuyến."

Hạng Diễm nửa tin nửa ngờ nhìn hắn: "Vậy ý của Mộ đường chủ là gì?"

Mộ Thiên Hồ cười nhẹ: "Thiên Vấn Các đã thương nghị, quyết định trong vòng một tháng nếu quý phái giao đủ người thì có thể lấy đi thiên linh căn, ngược lại, chỉ có thể đắc tội với Hạng thiếu chủ rồi."

Hạng Diễm tức giận nói: "Nhiều người như vậy, một tháng làm sao có thểt" "Đó là chuyện của quý phái." Mộ Thiên Hồ vẫn cười, nhẹ nhàng vuốt ve đôi tai của hồ ly: "Thiên Vấn Các chúng ta dù sao cũng phải làm ăn, vị kia cũng là khách hàng, chúng ta cũng không thể bên trọng bên khinh được."

Hạng Diễm đầy bụng lửa giận nhưng lại không thể làm gì.

Nếu không đáp ứng Mộ Thiên Hồ, những gì bọn họ bỏ ra trước đó đều uổng phí, nói đi nói lại đều là Thiên Vấn Các chiếm tiện nghi, Mộ Thiên Hồ cũng chính là nhìn trúng điểm này mới dám ngang nhiên uy h.i.ế.p bọn họ như vậy.
 
Chương 278


Hạng Diễm không khỏi có chút hối hận, nhưng đến nước này, hắn cũng không còn cách nào khác.

Ba người trong lòng đều nén một bụng tức nhưng không dám đắc tội với Mộ Thiên Hồ.

Mộ Thiên Hồ đạt được mục đích, liên dứt khoát cáo từ.

Chỉ là khi đi đến cửa, hắn đột nhiên dừng lại, lộ ra nụ cười trêu chọc: "Đúng rồi, với tư cách là khách quý của Thiên Vấn Các chúng ta, ta tặng cho quý phái một món quà nhỏ."

Hắn nói xong, đầu ngón tay b.ắ.n ra một luồng linh lực, trực tiếp hướng tới nơi Thẩm Dao Chu ẩn thân.

Thẩm Dao Chu phát hiện không ổn, muốn chạy trốn nhưng đã muộn một bước, nàng bị luồng linh lực đó đánh trúng, phù ẩn thân trong nháy mắt mất hiệu lực, hơn nữa cơ thể không thể cử động, từ trên xà nhà rơi xuống.

Hạng Diễm và những người khác nhìn thấy nàng đều kinh ngạc, không ngờ rằng trên xà nhà lại có người ẩn núp, nghe trộm hết lời bọn họ nói.

Mộ Thiên Hồ mỉm cười: "Xem ra chuột nhỏ của quý phái không ít, ở nơi như Trường Yển Châu này, nếu thực lực không đủ mạnh, ai cũng có thể nhòm ngó. Mong chư vị cân nhắc kỹ, mong chờ lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta."

Ý trong lời nói chính là, Thẩm Dao Chu là thám tử do các môn phái khác phái đến.

Thẩm Dao Chu coi như hiểu rồi, Mộ Thiên Hồ chắc chắn đã sớm nhìn thấy nàng nhưng vẫn giả vờ không biết, đợi đến lúc sắp đi mới vạch trân, một là chuyển cơn tức giận của ba người lên người Thẩm Dao Chu, hai là khiến bọn họ nảy sinh cảm giác nguy cơ, có thể nói là một công đôi việc.

Lúc này, trong mắt ba người Hạng Diễm đều lộ ra sát khí.

Mộ Thiên Hồ đạt được mục đích, lại cười tủm tỉm rời đi.

Hắn vừa đi, Hạng Diễm liền lấy Khốn Tiên Tác trói Thẩm Dao Chu lại, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ hung ác: "Ngươi là người nào?"

Lan Song cô cô cũng gần như đồng thời mở miệng: "Ngươi từ lúc nào ẩn núp ở đây?"

Hạng chưởng môn thấy vậy, hỏi: "Sao vậy? Các ngươi quen biết tên trộm cắp này sao?"

Lan Song cô cô liền kể lại thân phận phụng hỏa thị nữ của Thẩm Dao Chu, lại kinh ngạc không thôi: "Nàng ta vốn là nhạc nữ của nhạc phường, chẳng lẽ đã sớm mai phục vào đây?"

Hạng Diễm nheo mắt nhìn Thẩm Dao Chu, đột nhiên tiến lên một bước, xé bỏ lớp mặt nạ trên mặt nàng.

Nhìn thấy dung nhan thật của Thẩm Dao Chu, Lan Song cô cô sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ ra điều gì: "Đúng rồi, trước đó có hai tu sĩ trà trộn vào đây đại náo nhà lao, đến nay vẫn chưa bắt được, chẳng lẽ nàng ta là một trong hai người đó?”

Hạng chưởng môn vội vàng hỏi: "Ngươi tên gì, có mục đích gì?" Thẩm Dao Chu đầu óc quay nhanh như chong chóng, nghĩ cách để bịa chuyện.

Hạng Diễm đã lạnh lùng nói: "Bất kể nàng ta là ai, đã biết được nhiều chuyện như vậy thì không thể để nàng ta sống sót..."

Nói xong, hắn giơ lòng bàn tay bốc lên ngọn lửa. Uy lực của ngọn lửa này Thẩm Dao Chu đã sớm biết, không muốn mình biến thành một cục than cháy, vì vậy vội vàng nói: "Ta là y tu!"

Tay Hạng Diễm dừng lại.

Y tu ở Trường Yển Châu quá ít, đến nỗi sau khi Thẩm Dao Chu nói ra câu này, ba người có mặt đều sửng sốt một chút.

Hạng Diễm rất nhanh đã phản ứng lại: "Ngươi nói là được sao?"

Hắn càng thêm tức giận, nhiệt độ nóng bỏng đã áp sát vào tóc Thẩm Dao Chu.

Thẩm Dao Chu vội vàng nói: "Ta có thể cứu ngươi!"

Hạng Diễm: "Còn lừa gạt..."
 
Chương 279


Thẩm Dao Chu: "Mỗi lần ngươi phát tác có phải đều cảm thấy đan điền như có thứ gì đó đang khuấy động, hơn nữa linh lực sôi trào như dung nham, mặc dù quá trình vận dụng linh lực nhanh hơn trước đó, nhưng tốc độ hao tổn linh lực cũng nhanh hơn đúng không?"

Hạng Diễm cứng đờ.

Thẩm Dao Chu lại nhấn mạnh ngữ khí, nói một lần nữa: "Ta có thể cứu ngươi!"

Bốn chữ này đối với Hạng Diễm quá có sức hấp dẫn.

Mặc dù lý trí mách bảo hắn rằng Thẩm Dao Chu là muốn kéo dài thời gian chờ người đến cứu nàng, nhưng hắn vẫn không nhịn được hỏi: "Cứu thế nào?"

Thẩm Dao Chu ngẩng đầu nhìn ngọn lửa trong lòng bàn tay hắn.

Hạng Diễm lập tức thu tay lại.

Nguy cơ được giải trừ.

Thẩm Dao Chu lại ra hiệu về Khốn Tiên Tác trên người mình: "Ngươi đối xử với y tu có thể cứu ngươi như vậy sao?"

Hạng Diễm do dự một lát, rốt cuộc vẫn bị lời nói của Thẩm Dao Chu mê hoặc, huống hồ ba người bọn họ đều ở đây, cho dù cởi bỏ Khốn Tiên Tác thì Thẩm Dao Chu cũng không thể trốn thoát.

Thẩm Dao Chu lắc lắc cổ tay, lại hỏi hắn mấy vấn đề đều liên quan đến tu luyện, thậm chí còn nói rành mạch về cách hắn tu luyện.

Đừng nói là Hạng Diễm, ngay cả Hạng chưởng môn cũng kinh ngạc. Công pháp này là tổ truyền của nhà họ Hạng, hơn nữa nhà họ Hạng mười mấy đời đều chỉ truyên cho một người, người ngoài căn bản không thể biết được phương pháp tu luyện.

Thẩm Dao Chu có thể nói ra được, chứng tỏ nàng thực sự biết vấn đề của Hạng Diễm.

Hạng Diễm trong lòng mừng như điên, vốn tưởng rằng ngoài việc đổi linh căn ra thì không còn cách nào khác, bọn họ không thể không bị Thiên Vấn Các nắm thóp, dù không vui cũng không có cách nào.

Nhưng đổi thành y tu thì khác rồi.

Ở Trường Yển Châu, y tu đều là bảo bối trong lòng bàn tay, nếu Thẩm Dao Chu sớm nói nàng là y tu thì đã được bọn họ cung phụng rồi.

Hạng Diễm vừa nghĩ đến lúc trước mình tu luyện, còn suýt chút nữa g.i.ế.c c.h.ế.t Thẩm Dao Chu, lập tức toát mồ hôi lạnh, đối với nàng càng thêm cung kính: "Tiên tử, không biết ngài định luyện chế đan dược gì, có cần ta chuẩn bị linh thảo cho ngài không?”

Thẩm Dao Chu: "Ta không luyện đan."

Hạng Diễm sửng sốt, tâm trạng nghi ngờ lại nổi lên: "Không luyện đan thì ngài định chữa trị thế nào?"

Thẩm Dao Chu tuy nói ra được triệu chứng của hắn nhưng cách chữa trị thì thực sự không biết, dù sao hệ thống vẫn đang cập nhật, còn phải mất nửa ngày nữa.

Hơn nữa, cho dù cập nhật xong thì có cứu được hay không cũng là một ẩn số.

Nhưng tình hình lúc đó, đây là cách duy nhất Thẩm Dao Chu có thể tự cứu mình. Vì vậy, nàng cố ý nói một cách kiêu ngạo: "Thật là thiển cận, ngươi tưởng y tu chỉ biết luyện đan thôi sao? Nếu chỉ luyện đan là có thể chữa khỏi cho ngươi thì trước kia ngươi xem nhiều y tu như vậy, có tác dụng gì không?”

Hạng Diễm: "..." Đúng là như vậy.

Thẩm Dao Chu không kiên nhẫn nói: "Được rồi, ta tự có cách, nói cho ngươi ngươi cũng không hiểu."

Đa số y tu đều có tính tình như vậy, Hạng Diễm cũng không thấy có gì không ổn, nhưng vẫn để lại một chút tâm tư, sau khi đưa Thẩm Dao Chu về, liền để Lan Song cô cô trông chừng nàng.

Sau đó, Hạng Diễm mới đóng cửa lại nói chuyện với Hạng chưởng môn.

Hạng chưởng môn nhìn con trai, do dự nói: "Con thấy nàng ta nói thật hay giả?"

Lúc này, Hạng Diễm cũng từ trạng thái kích động ban đầu dần dần bình tĩnh lại: "Con không biết, nhưng nếu nàng ta thực sự là y tu thì tại sao lại phải cải trang vào môn phái của chúng ta? Còn trốn ở đây nghe lén?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top