Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới
Chương 200


Bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên viên Ngọc Đồng Tâm này sáng đèn.

Với sự hiểu biết của Phó Sinh Hàn về nàng, nàng tuyệt đối sẽ không buồn chán mà chơi thứ này, chỉ có thể là nàng đã xảy ra chuyện!

Hắn lập tức ngự kiếm bay về hướng Thẩm gia.

Chỉ còn lại một đám đệ tử nhìn nhau: "Đại sư huynh sao vậy?"

"Ta chưa từng thấy hắn hoảng loạn như thế..."

Phó Sinh Hàn đến Thẩm gia, phát hiện nơi này vô cùng hỗn loạn ¡, may mà Lăng Tân Nguyệt nhận ra hắn, dẫn hắn vào trong.

Trên đường đi, Phó Sinh Hàn không thấy Thẩm Dao Chu đâu, trong lòng đã có dự cảm không lành.

"Thẩm... Thẩm y tu đâu?"

Lăng Tân Nguyệt hốc mắt đỏ hoe: "Dao Chu bị người ta bắt cóc rồi!"

Từ miệng nàng ta, Phó Sinh Hàn mới biết được người bắt cóc Thẩm Dao Chu chính là Hứa Tinh Dạ.

Phó Sinh Hàn và Hứa Tinh Dạ chỉ gặp nhau có một lần, chỉ vì muốn báo đáp ân dạy dỗ của tiền bối mới đi tìm hắn, nhưng Hứa Tinh Dạ gặp hắn cũng không quá kinh ngạc, đối với tin tức phụ thân qua đời cũng rất bình tĩnh.

Lúc đó Phó Sinh Hàn không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy người này tính tình lạnh nhạt, hơn nữa còn theo đuổi linh khí đến mức nhập ma.

Nhưng tại sao hắn lại bắt cóc Thẩm Dao Chu?!

Nhưng điều này không quan trọng, hiện tại quan trọng nhất là phải tìm lại Thẩm Dao Chu.

Trên Ngọc Đồng Tâm có thể thấy được tình hình hiện tại của Thẩm Dao Chu, vẫn ổn định, Hứa Tinh Dạ hẳn là chưa làm gì nàng, điều này khiến tâm trạng lo lắng của Phó Sinh Hàn bình tĩnh lại một chút.

Thẩm gia hiện tại tình hình không mấy khả quan, đại trưởng lão bị thương, mọi người không có người đứng đầu đều hỗn loạn cả lên, chỉ có Từ Chỉ Âm và Cố Ung mỗi người dẫn một đội đi tìm, những hộ vệ khác căn bản không biết mình nên làm gì.

Phó Sinh Hàn bình tính lại, phân công nhiệm vụ cho bọn họ, có người đi ra ngoài bí cảnh Lan Nhân chờ Thẩm Túy An ra, còn một số người thì đi đến các môn phái tìm người, cho dù tu vi không đủ thì cũng có thể dùng chiến thuật biển người, chỉ cần có thể tìm được một chút manh mối về Thẩm Dao Chu là tốt rồi.

Sắp xếp xong cho bọn họ, Phó Sinh Hàn mới cầm Ngọc Đồng Tâm lại một lần nữa bước lên phi kiếm.

Sau khi mở chức năng báo động hai chiều của Ngọc Đồng Tâm, có thể chỉ dẫn phương hướng cho nhau.

Phó Sinh Hàn nắm chặt Ngọc Đồng Tâm, trong lòng thầm nói.

"Ngươi chờ ta, ta nhất định sẽ cứu ngươi trở về."

Thẩm Dao Chu tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường mềm, cách bày trí trước mắt tao nhã quý phái, hơn nữa còn hơi rung lắc, giống như đang ở trên một linh khí bay nào đó.

Nàng lập tức trở nên cảnh giác, muốn lật người ngồi dậy nhưng lại đau đến mức suýt nữa ngã trở lại.

Linh mạch đau nhức, đau đến mức nàng suýt thăng thiên. "Tỉnh rồi à?"

Giọng nói của Hứa Tinh Dạ đột nhiên vang lên.

Thẩm Dao Chu nghiến răng ngồi dậy, mới phát hiện hắn đang ngồi đối diện mình, trước mặt bày một bàn trà, hắn đang nhàn nhã pha trà.

Hương trà thoang thoảng bay đến trước mặt Thẩm Dao Chu.

Nhưng ánh mắt của Thẩm Dao Chu lại bị Thiền nhi phía sau hắn thu hút.

So với Thiên nhi kiêu ngạo ngang ngược trước đây, lúc này nàng ta mắt không có thần, ngoan ngoãn đứng sau lưng Hứa Tinh Dạ giống như một con rối.

Thẩm Dao Chu dùng tia X quét qua cơ thể nàng ta nhưng phát hiện linh mạch và đan điền của nàng ta đều bình thường, nàng không khỏi nhíu mày: "Ngươi đã làm gì nàng ta?”
 
Chương 201


Hứa Tinh Dạ mỉm cười: "Chỉ thêm cho nàng ta một thứ nhỏ thôi, thế nào, bây giờ nàng ta có đáng yêu hơn trước không?”

Thẩm Dao Chu: "Ngươi biến nàng ta thành con rối?"

"Rối?" Hứa Tinh Dạ lắc đầu: "Cái thứ chỉ có một cái xác, vừa thô vừa không có mỹ cảm đó, ta làm sao có thể làm chứ? Linh hồn mới là thứ thú vị nhất trên người tu sĩ."

Giọng nói của hắn ôn hòa giống như thường ngày nhưng lại khiến Thẩm Dao Chu rùng mình.

"Nàng ta là người! Là một người sống sờ sờ!"

Hứa Tinh Dạ nhìn vẻ tức giận trên mặt Thẩm Dao Chu, ngược lại còn cười: "Cảm thấy ghê tởm sao?"

"Ta thích sự thương cảm trên người ngươi!" Hắn đưa chén linh trà trong tay qua, nhìn Thẩm Dao Chu bằng ánh mắt gần như khiến người ta có một loại ảo giác tình sâu: "So với những y tu đạo mạo chỉ muốn tranh quyền đoạt lợi kia, ngươi mới là người có khả năng đạt đến đỉnh cao của y đạo nhất."

Thẩm Dao Chu lạnh lùng nói: "Ngươi không cần phải tâng bốc ta."

"Đây sao lại là tâng bốc? Ta thật lòng nghĩ như vậy." Hứa Tinh Dạ không để ý nói: "Bởi vì chúng ta là cùng một loại người."

Thẩm Dao Chu: "Ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm rồi, chúng ta không phải cùng một loại người."

"Đừng phủ nhận." Hứa Tinh Dạ nói: "Ngươi chỉ bị thế tục trói buộc, con người vốn phải chết, so với việc theo đuổi đỉnh cao của y đạo, mạng người có quan trọng như vậy sao?”

Thẩm Dao Chu không chút khách khí nói: "Y đạo của ta chính là chữa bệnh cứu người, không giống với mục tiêu theo đuổi của ngươi, nếu ngươi muốn tìm người cùng chí hướng thì ngươi có lẽ đã tìm nhầm người rồi."

Nàng biết mạng nhỏ của mình hiện tại nằm trong tay Hứa Tinh Dạ, muốn bảo vệ mạng sống, giả vờ khuất phục là cách tốt nhất, nhưng Hứa Tinh Dạ đã chạm đến giới hạn của nàng, nếu bị hắn từng bước thăm dò ép đến đường cùng, không bằng ngay từ đầu đã biểu lộ thái độ.

Hứa Tinh Dạ dường như không bất ngờ trước thái độ của nàng: "Đừng vội từ chối ta, ta vẫn luôn cho rằng, cho dù phương pháp hành sự có hơi sai lệch nhưng mục đích cuối cùng của chúng ta là giống nhau."

"Bất kỳ một con đường nào, đi đến cuối cùng đều là tạo thần, cùng thần tranh đoạt thiên mệnh.”

"Bây giờ ngươi không hiểu ta, sau này sẽ biết."

Thẩm Dao Chu: "..."

Nàng cảm thấy Hứa Tinh Dạ có thể đã điên rồi.

Nàng lười nói chuyện với Hứa Tinh Dạ nữa, dứt khoát nhắm mắt lại.

Không ngờ Hứa Tinh Dạ lại có hứng thú nói chuyện: "Ta tìm ngươi đương nhiên là vì ngươi không giống người khác, trên người ngươi có thứ ta cần."

Thẩm Dao Chu làm như không nghe thấy.

Hứa Tinh Dạ nói: "Ngươi chẳng lẽ chưa bao giờ tò mò về lai lịch của mình sao?"

Thẩm Dao Chu mở mắt, không nói gì nhưng tim đập như điên.

Hứa Tinh Dạ sẽ không đoán được nàng là người xuyên không, còn biết nàng có hệ thống chứ?

Hứa Tinh Dạ tự tin nói: "Ngươi có muốn biết mẫu thân ngươi rốt cuộc là người như thế nào không?"

Thẩm Dao Chu thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa thì nàng sợ c.h.ế.t khiếp.

Nhưng rất nhanh nàng lại phản ứng lại: "Ngươi quen mẫu thân ta?" Nàng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Chẳng lẽ ngươi chính là đứa trẻ đó?!"

"Đứa trẻ?" Hứa Tinh Dạ thú vị nói: "Ra là ngươi đã điều tra đến đây rồi."

Thẩm Dao Chu nhíu mày, những bí ẩn liên quan đến Tô Thanh Uẩn - mẫu thân của thân xác này ngày càng nhiều, bà ấy rốt cuộc là người như thế nào, trên người lại có bí mật gì?
 
Chương 202


Nàng không nhịn được hỏi: "Mẫu thân ta rốt cuộc là người như thế nào, vì sao lại khiến ngươi chấp nhất như vậy?"

"Đừng có moi móc ta." Hứa Tinh Dạ cười nói: "Trước khi chúng ta đến đích, ta sẽ không nói gì cả."

Thẩm Dao Chu: "..."

Kẻ phản diện c.h.ế.t vì nói nhiều đâu rồi!!

Trong lòng nàng như mèo cào, nhưng Hứa Tinh Dạ đúng là kín tiếng thật.

Thẩm Dao Chu buồn bực không thôi, nhưng rất nhanh lại có chuyện buồn bực hơn nữa.

Hứa Tinh Dạ lại để Thiền nhi giữ chặt nàng, sau đó lục soát túi trữ vật của nàng, còn có cả những linh khí bảo mệnh mà Thẩm Túy An đưa cho nàng.

Hứa Tinh Dạ thở dài: "Thẩm y tu quá thông minh, để ngươi mang theo những thứ này, ta không yên tâm.”

Thẩm Dao Chu nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể làm gì.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn mình trở nên nghèo rớt mồng tơi trong một đêm, trên người sạch sẽ đến mức không tìm ra được một viên linh thạch, thế nhưng Hứa Tinh Dạ vẫn không yên tâm, lại nhìn chằm chằm vào Ngọc Đồng Tâm mà Thẩm Dao Chu đeo trên người.

Thẩm Dao Chu lập tức nắm chặt Ngọc Đồng Tâm: "Cái này không được, đây... đây là tín vật định tình của ta!! Nếu ngươi lấy nó đi, ta sẽ liều mạng với ngươi!"

Hứa Tinh Dạ mặc dù có chút khinh thường loại tình cảm nam nữ này của Thẩm Dao Chu, nhưng dù sao cũng có ý định hợp tác với nàng sau này, cũng không muốn làm quá đáng.

Hơn nữa, Ngọc Đồng Tâm kia chỉ có một chút linh lực yếu ớt, nghĩ rằng cũng không phải thứ gì quan trọng nên không lấy đi nữa.

Cuối cùng, hắn còn giả vờ giả vịt nói: "Ta tin Thẩm y tu có thể nhìn ra thành ý của ta, nhân lúc trên đường, ngươi hãy suy nghĩ kỹ về đề nghị này đi. Vậy thì, không làm phiên nữa."

Thẩm Dao Chu hiện tại chỉ muốn đá thẳng vào mặt hắn.

Ta cũng muốn cho ngươi xem thành ý của tal!

Những ngày tiếp theo, Thẩm Dao Chu bề ngoài ngoan ngoãn nhưng thực chất vẫn luôn nghĩ cách trốn thoát.

Không có túi trữ vật, không có đồ bảo mệnh nhưng nàng vẫn còn y thuật.

Nàng không phải là khí tu, không có cách giải quyết từ góc độ linh khí, nhưng nàng là y tu, nếu coi linh khí này là bệnh trạng thì có lẽ nàng có cách giải quyết.

Vì vậy, nhân lúc Hứa Tinh Dạ không có ở đó, Thẩm Dao Chu vẫn luôn cố gắng nghiên cứu cách tháo linh khí này xuống.

Hứa Tinh Dạ đi vào: "Đừng phí công vô ích, thần phủ của nàng ta đã bị ta khống chế, chỉ nghe theo mệnh lệnh của ta, nếu ngươi định đánh thức nàng ta, bảo nàng ta thả ngươi đi thì từ bỏ đi, ngươi cố tháo linh khí trên đầu nàng ta xuống chỉ khiến nàng ta c.h.ế.t thôi."

"Muốn thử không?”

Hắn trông có vẻ rất muốn để Thẩm Dao Chu thử làm như vậy.

Thẩm Dao Chu thầm mắng một tiếng biến thái: "Không cần." Hứa Tinh Dạ có chút thất vọng: "Đừng coi mạng người quan trọng thế chứ, năm xưa y tổ luyện đan cứu người cũng có không ít người chết, mới tìm ra được phương thuốc thực sự, chẳng lẽ họ đáng c.h.ế.t sao? Chỉ là quá trình tất yếu để đạt được đại nghĩa mà thôi."

Thẩm Dao Chu: "Nhưng ngươi lại khác."

Hứa Tinh Dạ: "Ta không thấy có gì khác nhau, đều là người chết, chỉ là dùng một số lời hoa mỹ để thỏa mãn sự giả nhân giả nghĩa của thế nhân mà thôi."

Thẩm Dao Chu: "Ta không có gì để nói với ngươi."

Hứa Tinh Dạ: "Chỉ là một cái xác không hồn mà thôi, cần gì phải để tâm như vậy, rất nhiều người muốn tranh danh đoạt lợi, muốn leo lên cao, chung quy không phải là muốn khống chế người khác sao? Có gì khác ta."

"Đây không phải là lý do để ngươi tùy tiện g.i.ế.c người."

Những ngày này, Hứa Tinh Dạ vẫn luôn cố gắng tẩy não Thẩm Dao Chu, phải nói rằng, lời hắn nói vẫn rất có tính kích động.

Đổi lại là bất kỳ người nào không kiên định, e rằng đều bị hắn thuyết phục.

Nhưng Thẩm Dao Chu từ nhỏ đã được giáo dục, môi trường trưởng thành của nàng, còn có cha mẹ, thầy cô, bạn bè đều đã hình thành cho nàng một tam quan hoàn chỉnh, sẽ không vì lời nói của Hứa Tinh Dạ mà thay đổi.

Hứa Tinh Dạ dường như cũng không ngờ Thẩm Dao Chu lại cứng đầu như vậy, lúc đầu hắn còn tự tin lắm, nhưng sau đó cũng dần dần trở nên mất kiên nhẫn.

Ngay lúc này, bọn họ đã đến đích.

Linh khí bay thẳng qua một vách đá, xuyên qua một thác nước dưới vách đá, đến một không gian cực kỳ rộng lớn.

Nơi này đã sớm bị Hứa Tinh Dạ khoét rỗng, không chỉ bày đầy đủ các loại linh khí, mà còn có rất nhiều tu sĩ đội linh khí hình con nhện trên đầu giống như Thiền nhi.

Từ kỳ Trúc Cơ đến kỳ Nguyên Anh đều có.

Hứa Tinh Dạ chỉ vào bên trong: "Thẩm y tu, mời."

Đây hẳn là căn cứ bí mật của Hứa Tinh Dạ, hắn đưa mình đến đây, nếu mình không đồng ý, e rằng cũng không thể sống sót ra ngoài.

Sự việc đã đến nước này, Thẩm Dao Chu ngược lại bình tĩnh.

So với sống chết, hiện tại nàng càng muốn biết chân tướng đằng sau chuyện này rốt cuộc là gì.
 
Chương 203


Hứa Tinh Dạ dẫn Thẩm Dao Chu đi vào trong.

Thẩm Dao Chu kín đáo quan sát bố trí xung quanh, cố gắng tìm ra sơ hở nào đó, chuẩn bị cho việc trốn thoát sau này.

Nhưng Hứa Tinh Dạ như thể mọc mắt sau lưng, lạnh lùng nói: "Đừng nghĩ đến chuyện trốn thoát, nơi này của ta tường đồng vách sắt, có đến mấy lớp vệ binh, chỉ cân ngươi có một chút hành động thiếu suy nghĩ cũng sẽ bị phát hiện."

Thẩm Dao Chu "Chậc" một tiếng: "Ai nói ta muốn trốn, ngắm nghía một chút không được sao?"

Hứa Tinh Dạ cười khẽ: "Ngươi ngẩng lên nhìn đỉnh đầu của ngươi xem."

Thẩm Dao Chu không hiểu gì ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên đỉnh đầu chằng chịt mũi tên, mũi tên lóe lên ánh bạc giống như vô số đầu mãnh thú há miệng, để lộ hàm răng sắc nhọn.

Hứa Tinh Dạ nói: "Thấy chưa? Nếu ngươi chạy lung tung, cơ quan sẽ phát động, những mũi tên này sẽ b.ắ.n ngươi thành cái sàng, cho dù ngươi có tu vi Kim Đan kỳ cũng vô dụng, mũi tên này được làm bằng Huyền Thiết, có thể xuyên thủng linh lực hộ thể của ngươi..."

Sau khi vào địa bàn của mình, Hứa Tinh Dạ dường như đã thả lỏng hơn rất nhiều, lời nói cũng nhiều hơn.

"Ngoài ra còn có những vệ binh này, ngươi thậm chí còn chưa chạy đến cửa đã bị bọn họ bắt lại, vì vậy ta khuyên ngươi đừng làm chuyện ngu ngốc như trốn thoát, kẻo lại phải chịu khổ."

Thẩm Dao Chu lại không hề sợ hãi, ngược lại vì bị vạch trân nên dứt khoát quang minh chính đại đánh giá những linh khí xung quanh, còn hỏi Hứa Tinh Dạ: “Vậy đây là thứ gì?”

Hứa Tinh Dạ suýt nghi ngờ tai mình.

Thẩm Dao Chu: "Dù sao ta cũng không chạy thoát được, ngươi nói nhiều hơn một chút thì thế nào, không phải là muốn thể hiện thành ý sao?"

Hứa Tinh Dạ nghẹn một hơi trong ngực.

Thẩm Dao Chu hận không thể rèn sắt thành thép: "Ta chỉ là một y tu không có vũ khí, túi trữ vật cũng bị ngươi lấy mất, ngươi còn sợ cái này cái kia, chính ngươi còn không có tự tin, làm sao bảo đối tác yên tâm hợp tác với ngươi!"

Hứa Tinh Dạ: "..."

Thẩm Dao Chu nói năng lung tung, căn bản không theo lẽ thường, tài ăn nói mà Hứa Tinh Dạ vẫn luôn tự hào, ở trước mặt nàng không có đất dụng võ, dứt khoát không để ý đến nàng, mắt không thấy tâm không phiền.

Thẩm Dao Chu khiêu khích mấy lân không được đáp lại, cũng từ bỏ.

Hứa Tinh Dạ dẫn Thẩm Dao Chu đi quanh co lòng vòng, Thẩm Dao Chu vốn định ghi nhớ đường đi, nhưng phát hiện trên mặt đất có trận pháp, sau khi bọn họ đi qua, đường đi sẽ thay đổi, không trách Hứa Tinh Dạ không sợ nàng biết đường, vì vậy dứt khoát buông xuôi.

Hai người đi đến trước một căn phòng.

Đây giống như phòng thí nghiệm của Hứa Tinh Dạ, có lẽ lớn bằng cả một sân bóng rổ, bên trong bày đầy những linh khí hình con nhện, chỉ có điều nhìn kỹ mới phát hiện ra chúng có một chút khác biệt nhỏ.

Hứa Tinh Dạ dẫn Thẩm Dao Chu vào: "Ngươi đã nhìn thấy nó trên đầu Thiền nhi nhiều ngày rồi, hẳn là không xa lạ với thứ này chứ?"

Hắn tùy tiện cầm lấy một cái, nói: "Ta đặt tên cho nó là Linh Xu, có nó, ta có thể khống chế tu sĩ làm việc cho ta, khí tu thì sao, Trúc Cơ đại viên mãn thì sao, bọn họ khinh thường ta, nhưng cuối cùng chẳng phải từng người đều trở thành công cụ trong tay ta sao?"

"Thế nhân thật ngu muội, không biết rằng tu vi không phải là con đường duy nhất của tiên đạo..."

Hắn nói những lời này rất hào hùng, Thẩm Dao Chu chỉ thấy buồn cười: "Khoan đã, nếu thứ này thật sự hoàn hảo như vậy, ngươi đã sớm xưng bá tu tiên giới rồi, còn bắt ta đến đây làm gì?"
 
Chương 204


Hứa Tinh Dạ bị nàng cắt ngang, vẻ mặt không mấy vui vẻ nhưng vẫn duy trì lễ nghĩa: "Vậy Thẩm y tu có ý kiến gì?"

Thẩm Dao Chu xoa cằm: "Ta nói ra ngươi đừng tức giận, trước tiên thứ này sử dụng hẳn là có hạn chế đúng chứ, so với những linh khí ở đây, số thuộc hạ của ngươi có vẻ hơi ít, có lẽ không phải ngươi muốn là có thể khống chế người khác, thậm chí điều kiện còn khá khắc nghiệt."

"Thứ hai, ta thấy một vài tu sĩ trong số đó, tu vi còn có dấu hiệu thụt lùi, ngoài việc bọn họ đều là chân nhân thì có gì khác so với rối gỗ, ôi... Có lẽ điểm khác biệt duy nhất là không cần dùng linh thạch để điều khiển."

Thẩm Dao Chu chỉ trích Linh Xu một cách rành mạch, cuối cùng mới nói: "So ra thì thứ này của ngươi cũng không lợi hại như ngươi nói, hây, quảng cáo sai sự thật là không được đâu nhé."

Sắc mặt Hứa Tinh Dạ trầm xuống.

Thẩm Dao Chu vội vàng nói: "Ngươi xem ngươi lại tức giận rồi, có câu nói sự thật mất lòng, ngươi không nghe lời chỉ trích thì làm sao có thể tiến bộ được?"

Cơn tức lại nghẹn ở cổ họng Hứa Tinh Dạ, đây là linh khí mà hắn đắc ý nhất nhưng lại bị Thẩm Dao Chu nói thành vô dụng, nếu không phải thấy nàng còn có chút tác dụng, hắn đã muốn lập tức úp Linh Xu lên đầu nàng, để nàng xem nó có lợi hại hay không.

Thẩm Dao Chu điên cuồng nhảy nhót bên bờ vực của cái chết, không phải nàng bị hỏng đầu óc, mà là sau mấy ngày tiếp xúc với Hứa Tinh Dạ, nàng đã phần nào nhìn ra tính cách của hắn. Hứa Tinh Dạ tự phụ lại tự ti, cuông vọng lại đa nghi, một người như vậy không thể chịu đựng được việc người khác nghi ngờ mình.

Càng bị nghi ngờ, càng muốn chứng minh bản thân, như vậy mới có thể đưa ra nhiều thông tin hơn.

Hơn nữa, Thẩm Dao Chu cũng muốn thử xem mức độ nhẫn nại của Hứa Tinh Dạ đối với mình, hắn càng nhẫn nhịn, chứng tỏ Thẩm Dao Chu càng quan trọng đối với hắn, Thẩm Dao Chu sẽ có càng nhiều lợi thế.

Trò chơi tâm lý này đủ để Thẩm Dao Chu có được thông tin mà nàng muốn.

Sau cơn tức giận ban đầu, Hứa Tinh Dạ cuối cùng cũng dân bình tĩnh lại: "Thẩm y tu không hiểu về linh khí, ta không trách ngươi, đi thôi, ta dẫn ngươi đến một nơi khác xem."

Thẩm Dao Chu nhíu mày.

Giọng điệu của Hứa Tinh Dạ khiến nàng có một linh cảm không lành.

Hứa Tinh Dạ dẫn nàng đi theo một con đường khác, càng đi càng thấy lạnh, may mà Thẩm Dao Chu đã là Kim Đan kỳ, chút lạnh lẽo này không ảnh hưởng gì đến nàng, nhưng lại khiến nàng liên tưởng nơi sắp đến không mấy tốt đẹp.

Cuối cùng, hai người dừng lại trước một cánh cửa đá.

Cánh cửa đá phủ một lớp băng trắng mỏng, Hứa Tinh Dạ dùng linh lực thúc đẩy pháp trận trên cánh cửa đá, theo một tiếng động ầm ầm, cánh cửa đá dần dần mở ra hai bên.

Thẩm Dao Chu dừng bước.

Cho dù nàng đã từng tận mắt chứng kiến sự tàn khốc và đẫm m.á.u của chiến trường, nhưng cảnh tượng thảm khốc trước mắt vẫn khiến nàng kinh hãi, từ tận đáy lòng dâng lên một nỗi bi phẫn nặng nề.

Đây là một hang động rất rộng, vô số cột băng như nhũ đá dựng đứng, mỗi cột băng đều đóng băng một thi thể, có nam có nữ, có già có trẻ, hơn hết tất cả đều trân truồng, đầu của nhiều t.h.i t.h.ể bị nổ tung, c.h.ế.t rất thảm, có những t.h.i t.h.ể trên đỉnh đầu thậm chí còn có Linh Xu chưa hoàn chỉnh.
 
Chương 205


Không cần Hứa Tinh Dạ nói, Thẩm Dao Chu đã biết họ c.h.ế.t vì lý do gì.

Những người này đều là tên điên Hứa Tinh Dạ lấy làm thí nghiệm cho Linh Xu.

Vô số cột băng kéo dài đến tận cùng, không thể đếm được có bao nhiêu người đã bị hắn dùng làm vật thí nghiệm, cuối cùng c.h.ế.t trong hang động không ai biết đến này.

Giọng nói của Thẩm Dao Chu run rẩy vì tức giận: "Ngươi thực sự... là một kẻ điên!"

"Kẻ điên?"

Hứa Tinh Dạ nhướng mày: "Ngươi nhầm rồi, bọn họ vốn dĩ đều là những tu sĩ vô dụng, cho dù sống trên đời cũng chỉ phí phạm linh khí mà thôi, ta đã cho bọn họ cơ hội thực hiện giá trị của mình, để bọn họ có vinh dự đóng góp vào việc cải tiến Linh Xu của ta, bọn họ nên biết ơn ta mới đúng."

Hắn đã hoàn toàn mất đi nhân tính, tự coi mình là thân, không còn kính sợ mạng người.

Giọng điệu của hắn cuồng nhiệt: "Mặc dù ngươi hiểu biết nông cạn về Linh Xu, nhưng ngươi vẫn nói đúng một câu, Linh Xu hiện tại mặc dù có thể khống chế những tu sĩ này nhưng lại không có cách nào để họ tu luyện và trưởng thành, điều này là không hoàn hảo, chỉ khi hắn giống như một tu sĩ thực sự, đó mới là điều ta muốn!"

"May mắn thay, ta đã tìm ra con đường đúng đắn."

Hắn quay đầu lại mỉm cười nhìn Thẩm Dao Chu: "Sao không đi nữa?" Thẩm Dao Chu nắm chặt ngón tay, kìm nén cơn giận, mặt không biểu cảm đi theo hắn.

Nàng theo Hứa Tinh Dạ đi qua những cột băng, từng khuôn mặt c.h.ế.t không nhắm mắt lướt qua bên cạnh nàng, nàng thậm chí có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và sợ hãi vào khoảnh khắc trước khi c.h.ế.t từ biểu cảm của họ.

Cho đến khi đi đến tận cùng, Thẩm Dao Chu đã bị những cảm xúc này đè nén đến mức không thở nổi.

Phía trong cùng đặt một chiếc quan tài băng.

Trong quan tài nằm một thiếu niên, trên mặt hắn vẫn còn nét trẻ con, lông mày và lông mi phủ một lớp băng giá, so với những người trong cột băng, cơ thể hắn vẫn còn nguyên vẹn, biểu cảm trên mặt cũng rất bình tĩnh, như thể đang ngủ.

Hứa Tinh Dạ thò tay vào quan tài băng, âu yếm vuốt ve khuôn mặt thiếu niên: "Đây là lần ta tiến gần đến thành công nhất."

"Hắn là một tu sĩ thiên linh căn, quả thực là con cưng của trời, người khác tu luyện rất khó khăn nhưng đối với bọn họ thì lại đơn giản như ăn cơm uống nước. Ta không biết đã tốn bao nhiêu tâm sức mới dùng Linh Xu khống chế được hắn, ta nhìn thấy tu vi của hắn không ngừng tăng lên, chỉ trong vòng ba năm, từ Trúc Cơ kỳ đã lên Trúc Cơ đại viên mãn, chỉ còn một chút nữa thôi..."

"Chỉ cần cho ta thêm một tu sĩ như vậy nữa, ta nhất định có thể thành công."

Hứa Tinh Dạ lộ ra vẻ tiếc nuối.

Thẩm Dao Chu đã tức giận đến cực điểm, từ khi bước vào đây, nàng phải cố gắng hết sức mới có thể kiềm chế cảm xúc của mình không đ.ấ.m Hứa Tinh Dạ một cái.

Nàng biết mình nên bình tĩnh, nhưng nàng không làm được.

Đây là bản năng của con người.

Chỉ tiếc là, có những kẻ điên không có bản năng này.

Sự tức giận của nàng khiến Hứa Tinh Dạ rất vui: "Vậy đã không chịu nổi rồi sao?"

"Vậy ngươi còn nghe chuyện về mẫu thân ngươi thế nào?”

Thẩm Dao Chu đột nhiên nhìn hắn.

Hứa Tinh Dạ cười càng vui hơn: "Để ta nghĩ xem nên bắt đầu kể từ đâu, ồ, thế thì bắt đầu từ Thiên Vấn Các đi..."

Thiên Vấn Các là một nơi vô cùng bí ẩn, nó xuất hiện ở tu tiên giới từ khi nào, do ai sáng lập, không ai biết.
 
Chương 206


Nhưng Thiên Vấn Các là một nơi có thể giúp người ta thực hiện nguyện vọng, chỉ cần có thể trả giá đủ, cái gì cũng có thể có.

Giọng điệu của Hứa Tinh Dạ lạnh lùng như đang kể chuyện của người khác: "Ta đã nói rồi, phụ thân ta là một kiếm tu, cho nên khi ta ra đời, ông ấy phát hiện ta không thể luyện kiếm liền rất không hài lòng, sự không hài lòng này thậm chí khiến kiếm tâm của ông ấy xuất hiện khuyết điểm, vì vậy ông ấy đã tìm đến Thiên Vấn Các, muốn giải quyết vấn đề này."

"Thiên Vấn Các đã cho ông ấy một đứa trẻ, trong cơ thể đứa trẻ này có một khối Kiếm Cốt bẩm sinh, chỉ cần Kiếm Cốt trưởng thành, ta có thể lấy nó ra và gắn vào cơ thể mình, kiếm thuật của nó, tu vi của nó, đều sẽ thuộc về ta."

"Nói ra thì phụ thân ta đối với ta thực sự rất tốt, ông ấy đã bỏ ra một cái giá lớn như vậy để nuôi dưỡng cho ta một khối Kiếm Cốt, cho dù sau này ông ấy bị người ta giam cầm, sắp c.h.ế.t đến nơi vẫn luôn ghi nhớ chuyện này, mất nhiều năm công sức như vậy, chỉ để đưa khối Kiếm Cốt này đến trước mặt ta.

"Có phải nghe rất quen không?" Hứa Tinh Dạ hạ thấp giọng: "Ngươi có tò mò không, đứa trẻ đó rốt cuộc là do ai tạo ra, là ai mang đến cho phụ thân ta?"

Trái tim Thẩm Dao Chu đập thình thịch nhưng tay chân nàng lại lạnh ngắt, lời nói của Hứa Tinh Dạ như dòng nước ầm ầm, từng đợt xối vào đầu nàng.

Nàng đột nhiên nhớ lại, ở Thành Doanh, Phó Sinh Hàn đã nói với nàng, một vị tiền bối đã dạy hắn kiếm pháp, trước khi lâm chung hy vọng hắn có thể giúp ông ấy tìm được con trai, Phó Sinh Hàn nói rất bình thản nhưng trong lời nói lại có một chút ghen tỊ.

Hắn ở Thái Sơ Kiếm Tông bị coi như công cụ, chưa từng được hưởng chút ấm áp nào, có lẽ hắn cũng coi vị tiền bối kia như trưởng bối, cho nên hắn vì một lời hứa mà tốn hết tâm sức tìm đến Hứa Tinh Dạ.

Thế nhưng, lại là kết quả như vậy sao?!

Trái tim Thẩm Dao Chu như bị bóp nghẹt, gần như mang theo sự căm hận hỏi: "Ngươi đã làm gì hắn?"

"Ta không làm gì cả."

Hứa Tinh Dạ thản nhiên nói: "Ta không có hứng thú với Kiếm Cốt bẩm sinh, nhưng ta rất hứng thú với người có thể tạo ra Kiếm Cốt bẩm sinh."

"Chắc hẳn ngươi cũng đã đoán ra rồi, mẫu thân ngươi chính là người của Thiên Vấn Các, những người như Phó Sinh Hàn, bà ta không biết đã tạo ra bao nhiêu, ngươi thê sống thề c.h.ế.t nói rằng cứu người chữa bệnh, nhưng những thứ ngươi học vốn dĩ đã nhuốm đầy m.á.u tươi, không phải sao?"

Đầu óc Thẩm Dao Chu rối bời, vô số thứ vụn vặt giống như những mảnh giấy vụn bị xé nát, nàng căn bản không thể ghép chúng lại với nhau.

Nhưng khi nghe thấy câu nói này của Hứa Tinh Dạ, nàng đột nhiên bình tính lại.

Hứa Tinh Dạ nhiêu có hứng thú nhìn nàng, hắn quá hiểu cách hủy diệt niềm tin của một người, nhìn những người đó vùng vẫy chìm đắm, quả thực là một chuyện rất thú vị.

Hơn nữa, người càng kiên định càng cố chấp, một khi bị hủy diệt, ngược lại càng dễ dàng đi trên con đường ngược lại với trước kia.

Hắn chờ đợi khoảnh khắc Thẩm Dao Chu hoàn toàn sụp đổ. Nhưng ngoài dự đoán của hắn, Thẩm Dao Chu sụp đổ chỉ trong một thời gian rất ngắn, rất nhanh đã trở lại bình thường, thậm chí còn bình tĩnh hơn.

Nàng chậm rãi nói: "Y thuật là công cụ, vốn không phân tốt xấu, người có thể đưa ra quyết định là con người."
 
Chương 207


Hơn nữa, nếu theo lời ngươi nói, mẫu thân ta là người tạo ra Phó Sinh Hàn, vậy tại sao bà ấy lại rời khỏi Thiên Vấn Các gì đó, còn bị phụ thân ngươi truy sát? Cuối cùng thậm chí còn lưu lạc đến chợ đen?"

Trước đó Thẩm Dao Chu quá đỗi kinh ngạc, gần như bỏ qua vấn đề logic, lúc này lý trí từ từ trở lại mới nhận ra sự mâu thuẫn trong lời nói của Hứa Tinh Dạ.

Tô Thanh Uẩn có lẽ thực sự là người của Thiên Vấn Các, nhưng sự thật chưa chắc đã như Hứa Tinh Dạ nói, thậm chí có thể hoàn toàn ngược lại.

Những ngày sau đó, Thẩm Dao Chu không còn gặp lại Hứa Tinh Dạ nữa, bên cạnh chỉ có Thiền nhi canh giữ nàng.

Đây cũng là một chuyện tốt.

Ít nhất Thẩm Dao Chu sẽ không vì nhìn thấy hắn mà nghĩ đến những tu sĩ vô tội bị đóng băng trong trụ băng, hơn nữa Hứa Tinh Dạ này quá đáng sợ, chuyện ngày hôm đó, Thẩm Dao Chu nghĩ lại vẫn có chút sợ hãi.

Niêm tin là thứ rất mạnh mẽ, nhưng bị hủy diệt cũng chỉ cần trong nháy mắt.

Sư huynh của Thẩm Dao Chu cũng là một bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa rất có năng khiếu, ban đầu cũng nhiệt huyết vào bệnh viện, nhưng vì tận mắt chứng kiến thầy của mình phẫu thuật thất bại, bị người nhà bệnh nhân đ.â.m chết, từ đó không thể cầm d.a.o mổ nữa.

Ngay cả bản thân Thẩm Dao Chu ban đầu cũng vì chuyện này mà tự hoài nghỉ rất lâu.

Hứa Tinh Dạ từng bước dẫn dắt nàng, đùa giỡn cảm xúc của nàng trong lòng bàn tay.

Thẩm Dao Chu lợi dụng tính cách của hắn để moi lấy thông tin mình muốn, hắn lại chẳng phải cũng dùng cùng một phương pháp để dẫn nàng vào bây sao?

Hắn có lẽ không ngờ tới duy nhất một điều, Thẩm Dao Chu là linh hôn của một thế giới khác, hơn nữa y thuật của nàng có nguồn gốc từ hệ thống y học hiện đại, không liên quan gì đến Tô Thanh Uẩn.

Mặc dù đã thoát khỏi kiếp nạn này nhưng Thẩm Dao Chu càng muốn trốn thoát hơn.

Hứa Tinh Dạ rất tự tin vào bản thân nên không hạn chế hành động của Thẩm Dao Chu.

Nhưng Thẩm Dao Chu đã đi quanh hang động này nhiều ngày, cuối cùng tuyệt vọng phát hiện ra, thực sự không tìm ra bất kỳ sơ hở nào để trốn thoát.

Cho dù là pháp trận hay các loại linh khí phối hợp, toàn bộ hang động đều được Hứa Tinh Dạ sắp xếp thành thế bất khả xâm phạm.

Nếu hắn chuyên tâm luyện khí, có lẽ một ngày nào đó thực sự sẽ trở thành đại sư luyện khí danh chấn Cửu Châu.

Nhưng hắn lại đi sai đường.

Hắn quả thực là một thiên tài, chỉ tiếc rằng thiên tài như hắn, đối với đại đa số mọi người mà nói chỉ là một tai họa.

Sau khi vô số con đường bị chặn lại, Thẩm Dao Chu chỉ có thể quay về con đường duy nhất.

Nghĩ cách từ những tu sĩ bị Linh Xu khống chế như Thiền nhi.

Phó Sinh Hàn hoàn toàn không nghỉ ngơi, dựa vào sự chỉ dẫn của Ngọc Đồng Tâm, cuối cùng cũng đến được phía trên vách đá.

Còn chưa đến gần, hắn đã cảm nhận được nguy hiểm.

Trực giác của hắn đối với nguy hiểm luôn rất chuẩn, cho nên không lựa chọn lập tức đi cứu Thẩm Dao Chu, ngược lại ẩn giấu thân hình, cẩn thận quan sát xung quanh.

Một lúc lâu sau, hắn mới lấy ra một con hạc giấy từ túi trữ vật, truyền linh lực vào để nó bay xuống vách đá.

Con hạc giấy trắng chậm rãi bay xuống, ai ngờ vừa bay đến nửa đường đã bị mấy luồng linh lực đ.â.m thủng.

Phó Sinh Hàn lại thả thêm mấy con hạc giấy về các hướng khác, kết quả cũng như vậy.
 
Chương 208


Đây chỉ là bên ngoài mà thủ vệ đã nghiêm ngặt như vậy.

Xem ra đây chính là sào huyệt của Hứa Tinh Dạ.

Đây không phải là nơi hắn tìm thấy Hứa Tinh Dạ lúc trước, so với nơi này, bên kia quá đơn sơ.

Tâm trạng Phó Sinh Hàn có chút phức tạp.

Lúc đầu hắn đi tìm Hứa Tinh Dạ chỉ là để hoàn thành di nguyện của tiền bối, chỉ là Hứa Tinh Dạ quá lạnh nhạt, hơn nữa hai người bọn họ, một khí tu, một kiếm tu, cũng không có gì để nói.

Phó Sinh Hàn đã hoàn thành tâm nguyện, vốn tưởng rằng bọn họ sẽ không còn bất kỳ giao thoa nào nữa.

Hứa Tinh Dạ chỉ là con trai của một ân nhân mơ hồ trong ký ức của hắn.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi.

Cho dù là bắt Thẩm Dao Chu từ Thẩm gia đi, hay vách đá trước mắt, đều cho thấy Hứa Tinh Dạ không phải là một người đơn giản.

Thẩm Dao Chu rốt cuộc thế nào.

Hắn chỉ có thể nhìn ra tình hình linh mạch và đan điền trên Ngọc Đồng Tâm, thấy cơ thể nàng không có gì đáng ngại, còn những thứ khác thì hoàn toàn không biết.

Cho nên, cho dù trong lòng vô cùng sốt ruột muốn cứu Thẩm Dao Chu ra, nhưng hắn vẫn đè nén tâm trạng này, hắn không sợ bị thương, những thứ này không thể làm thương tổn hắn, chỉ sợ hành động của mình kinh động đến Hứa Tinh Dạ, ngược lại sẽ vô tình hại Thẩm Dao Chu. Hắn phải nghĩ cách liên lạc với Thẩm Dao Chu trước.

Phó Sinh Hàn suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng chạm vào chấm đỏ đó, truyền linh lực vào.

Thẩm Dao Chu đang nghiên cứu Linh Xu trên đầu Thiền nhi, đột nhiên cảm thấy Ngọc Đồng Tâm nóng lên, hơn nữa chấm đỏ trên đó lóe lên, nàng vội vàng quay người, không để Thiền nhi phát hiện.

"Ta hơi buồn ngủ, nghỉ ngơi một lát trước."

Nàng nói xong liền chạy lên giường, Thiền nhi vẫn đứng tại chỗ, chỉ cần Thẩm Dao Chu ở trong tâm mắt nàng ta là được.

Thẩm Dao Chu quay lưng nằm trên giường, tâm trạng căng thẳng như hồi nhỏ trốn bố mẹ chui vào chăn đọc truyện tranh.

Nàng cẩn thận lấy Ngọc Đồng Tâm ra, phát hiện chấm đỏ trên đó không ngừng nhấp nháy, điều này có nghĩa là một khối Ngọc Đồng Tâm khác không xa nàng.

Có phải là Phó Sinh Hàn đến cứu nàng rồi không?!

Thẩm Dao Chu ngây người.

Lúc đó nàng truyền linh lực vào, hoàn toàn là hành động theo bản năng, không ngờ lại có thể nhận được hồi đáp.

Hơn nữa lúc này Phó Sinh Hàn không phải nên ở trong Lan Nhân bí cảnh sao? Sao lại xuất hiện ở đây?

Sau nghỉ hoặc chính là vui mừng.

Trong lúc cô đơn vô vọng như thế này, nhìn thấy tín hiệu của người nhà, quả thực giống như tiêm cho nàng một liều thuốc an thần.

Nhưng rất nhanh nàng lại có chút lo lắng, Hứa Tinh Dạ biến nơi này thành như pháo đài, cho dù Phó Sinh Hàn có mạnh đến đâu, e rằng cũng khó có thể xông vào, cho dù xông vào được, trong này còn có nhiều tu sĩ bị Linh Xu khống chế, cho dù đánh nhau một chọi một không đánh lại hắn, nhưng cũng sợ song quyền khó địch tứ thủ.

Hơn nữa, Hứa Tinh Dạ nói không hứng thú với Kiếm Cốt bẩm sinh của Phó Sinh Hàn, ai biết là thật sự không hứng thú hay là đánh không lại!

Vạn nhất Phó Sinh Hàn bị thương, rơi vào tay hắn, giống như Thiền nhi bị Linh Xu khống chế thì phải làm sao?

Phải nghĩ cách thông báo cho Phó Sinh Hàn.

Đáng tiếc là Ngọc Đồng Tâm này không thể truyền lời.

Thẩm Dao Chu vắt hết óc, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách.

Hứa Tinh Dạ nghe nói Thẩm Dao Chu muốn gặp hắn còn có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đồng ý, tuy nhiên sau khi nghe yêu cầu của nàng, hắn còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
 
Chương 209


Ngươi nói ngươi muốn mua điểm tâm?”

Thẩm Dao Chu phàn nàn: "Đúng vậy, ta bị nhốt ở đây lâu như vậy, mỗi ngày chỉ ăn Tích Cốc Đan, trong miệng nhạt nhẽo như sắp rụng ra rồi."

Hứa Tinh Dạ nhíu mày.

"Làm ơn, chỉ là một chút điểm tâm thôi! Nếu ngươi không cho ta ra ngoài, để người của ngươi mang vào cho ta cũng được."

Thẩm Dao Chu giả vờ buồn bã: "Ta ở đây cũng không chạy đi đâu được, chỉ muốn ăn chút đồ ngon, ngươi đã thật sự hợp tác với ta thì không đến nỗi ngay cả yêu cầu nhỏ này cũng không đáp ứng ta chứ?”

Hứa Tinh Dạ nói: Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Thẩm Dao Chu bực bội nói: "Ta còn có lựa chọn nào khác sao?"

Hứa Tinh Dạ trong lòng hơi thả lỏng, nghĩ đến Thẩm Dao Chu cho dù có chút thông minh thì cũng chỉ là một thiếu nữ vừa cập kê, tham ăn một chút cũng là bình thường, chỉ là một chút điểm tâm, cũng không phải là thứ gì đáng để so đo.

Vì vậy liền gật đầu đồng ý, gọi một tu sĩ bị Linh Xu khống chế đến, để hắn đi mua cho Thẩm Dao Chu.

Thẩm Dao Chu: "Ngươi nghe cho kỹ, ta muốn ăn thịt dê hấp, tay gấu hấp, đuôi hươu hấp, vịt quay, gà quay, ngỗng quay, lợn kho, vịt kho, gà kho..."

"Chờ một chút." Hứa Tinh Dạ nghe đến mặt sắp xanh rồi: "Đây là điểm tâm sao, hơn nữa sao lại nhiều như vậy?"

"Nhiều sao?" Thẩm Dao Chu lý lẽ hùng hồn phản bác: "Nếu linh thạch của ngươi không đủ, có thể lấy từ túi trữ vật của ta."

Hứa Tinh Dạ lập tức cảnh giác: "Không cần, chút linh thạch này ta vẫn lấy ra được."

Thẩm Dao Chu còn có vẻ tiếc nuối, Hứa Tinh Dạ tự cho là đã đoán ra mánh khóe của nàng, cười lạnh nói: "Muốn mượn cơ hội lấy túi trữ vật? Ta khuyên ngươi đừng chơi những trò vặt này nữa, nếu ngươi ngoan ngoãn hợp tác với ta, ngươi muốn gì ta cũng cho ngươi, nếu không, ta cũng không ngại lãng phí một Linh Xu."

Thẩm Dao Chu mất hết hứng thú: "Biết rồi." Lại nói: "Vậy ta có thể tiếp tục gọi món không... khụ, ta tiếp tục nói về điểm tâm nhé."

Nhưng nàng muốn quá nhiều thứ, tu sĩ bị Linh Xu khống chế lại không thể nói, cho nên cuối cùng Thẩm Dao Chu chỉ có thể viết những món điểm tâm muốn mua lên giấy.

Nàng viết đây một trang, đủ loại, không chỉ có một cửa hàng, còn đặc biệt dặn dò: "Nhất định phải đến thành Minh An để mua, chỉ có ở đó mới đầy đủ nhất! Nhất định phải mua hết về!"

Sau khi nàng viết xong, Hứa Tinh Dạ vẫn không yên tâm kiểm tra lại một lần, phát hiện trên giấy thật sự chỉ có tên điểm tâm và tên cửa hàng, cũng không có dấu ấn linh lực nào, lúc này mới để người rời đi.

Thẩm Dao Chu âm thầm trợn mắt vì sự cẩn thận của hắn.

Tên tu sĩ ngu ngốc, ngươi còn chưa biết văn hóa Trung Hoa rộng lớn biết bao, có một thứ gọi là thơ giấu đầu đấy!

Phó Sinh Hàn từ sau khi truyền linh lực vào Ngọc Đồng Tâm liền không làm bất cứ chuyện gì nữa, chỉ chờ ở bên ngoài vách đá.

Vì vậy, khi một tu sĩ từ dưới vách đá bay lên, hắn lập tức chú ý tới. Đây là tu sĩ duy nhất xuất hiện dưới vách đá trong mấy ngày nay, Phó Sinh Hàn không chắc đây có phải là ám hiệu mà Thẩm Dao Chu đưa cho hắn không, tuy nhiên vẫn đi theo.

Ai ngờ đối phương lại đến thành Minh An mua điểm tâm.

Phó Sinh Hàn rất nghi hoặc nhưng vẫn đi theo sau đối phương, ghi nhớ từng thứ hắn mua và tên cửa hàng.

Đối phương mua rất nhiều loại điểm tâm, còn có mấy món thậm chí còn mua nhầm cửa hàng.
 
Chương 210


Phó Sinh Hàn lật đi lật lại những tên điểm tâm và tên cửa hàng, cẩn thận ghi chép lại.

Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy đây giống như là chuyện mà Thẩm Dao Chu có thể làm.

Nàng vẫn luôn thích ăn điểm tâm, là khách hàng trung thành của Lãm Nguyệt Các, trước kia ở Thẩm gia, nàng còn tự hào khoe khoang đã ăn hết tất cả các loại điểm tâm ở thành Minh An.

Vậy thì thứ này có phải là ám hiệu mà nàng đưa cho mình không?

Hắn cầm tờ giấy đó nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng giãn mày, khóe môi nở một nụ cười.

Sắp xếp tên cửa hàng theo thứ tự đông tây nam bắc, lấy những món điểm tâm mua nhầm ra, âm đầu của những món đó có thể ghép thành bốn câu.

Đừng manh động

Đợi tín hiệu của ta

Ứng phó trong ngoài

Giết c.h.ế.t tên họ Hứa

Hắn đọc đi đọc lại bốn câu này nhiều lần, đặc biệt là câu cuối cùng, hắn gần như có thể tưởng tượng ra tâm trạng nghiến răng nghiến lợi của Thẩm Dao Chu khi nghĩ ra câu đố chữ này.

Nàng còn có tâm trạng mắng người, xem ra là thật sự không có chuyện gì, Phó Sinh Hàn yên tâm, cất tờ giấy vào trong ngực, sau đó sờ Ngọc Đồng Tâm, lại truyên thêm một chút linh lực. Thẩm Dao Chu ngóng trông mãi, cuối cùng cũng đợi được điểm tâm của mình, giống như những gì nàng viết trên giấy, đêu mua về hết.

Thẩm Dao Chu nhận lấy điểm tâm, thật ra trong lòng cũng có chút lo lắng, không biết Phó Sinh Hàn có hiểu ám hiệu của nàng không, vì vậy vẫn luôn thấp thỏm không yên, ăn cũng không thấy ngon miệng.

Nàng vừa hối hận, cảm thấy bài thơ giấu đầu này có phải quá khó hiểu không, Phó Sinh Hàn có đoán không ra không, vừa lại cảm thấy manh mối này đã rất rõ ràng rồi, nếu vẫn đoán không ra thì chắc chắn là không có não.

Ngay khi nàng vô cùng chán nản, cho rằng lần truyền tin này đã thất bại thì lại cảm thấy Ngọc Đồng Tâm hơi nóng lên.

Nàng lén nhìn một cái, phát hiện chấm đỏ trên đó lóe sáng.

Đây... là Phó Sinh Hàn đã hiểu ám hiệu của nàng! Đang đáp lại nàng!

Thẩm Dao Chu cảm động đến suýt khóc.

Ôi trời ơi, đồng chí Phó Sinh Hàn, ngươi không phụ lòng tin tưởng của tổ chức đối với ngươi! Ngươi không chỉ có giá trị võ lực cao, mà còn có não!

Phó Sinh Hàn! YYDSII

Biết có Phó Sinh Hàn ở đó, Thẩm Dao Chu lập tức yên tâm hơn hẳn.

Hơn nữa, gần đây nàng đột nhiên nhận ra một vấn đề, mặc dù những tu sĩ này bị Hứa Tinh Dạ khống chế nhưng họ không thể nói chuyện.

Điêu này có vẻ như không liên quan, nhưng với tính cách của Hứa Tinh Dạ, nếu thực sự khống chế được người khác, chắc chắn sẽ không bỏ sót cơ hội khoe khoang.

Có gì thỏa mãn lòng hư vinh của hắn hơn là những tu sĩ Nguyên Anh từng coi thường hắn, phải đích thân gọi hắn là chủ nhân! Trừ khi hắn không hề khống chế được đối phương như hắn đã nói.

Khi nàng nhận ra điều này, lối nghĩ lập tức trở nên sáng tỏ.

Lúc đầu nàng nghĩ đến cách tháo Linh Xu xuống, nhưng nếu đổi hướng, từ trong cơ thể tu sĩ cắt đứt mối liên hệ giữa Linh Xu và Hứa Tinh Dạ thì sao?

Ngay khi Thẩm Dao Chu định xác nhận suy nghĩ của mình, Hứa Tinh Dạ lại sai người mời nàng đến dự tiệc.

Khi Thẩm Dao Chu đến nơi tổ chức tiệc, nơi này đã được bày biện xong xuôi, trên bàn bày đầy đủ các loại điểm tâm, bên kia trên đài cao, còn có thể mơ hồ nhìn thấy có người đang đàn tỳ bà và múa.
 
Chương 211


Chỉ là trừ những âm thanh này ra, hiện trường không có một tiếng người nào, trông rất kỳ lạ.

Tuy nhiên, Hứa Tinh Dạ dường như không nhận ra sự kỳ lạ này, chỉ tươi cười mời nàng ngồi xuống, như thể mâu thuẫn giữa hai người trước đó chưa từng xảy ra.

Nói là dự tiệc, thực ra là hắn đã mất kiên nhẫn, muốn ép Thẩm Dao Chu đưa ra quyết định.

Thẩm Dao Chu giả vờ không biết, thuận thế ngồi xuống.

Rượu qua ba tuần, Hứa Tinh Dạ mới chỉ vào một tu sĩ bên cạnh nói với Thẩm Dao Chu: "Thẩm y tu có biết hắn là ai không?"

Tu sĩ này dáng người cao gây, mặc dù đôi mắt không có thần thái nhưng vẫn có thể thấy ngũ quan anh tuấn, ngay cả khi bị Linh Xu khống chế, cũng có thể thấy hắn xuất thân hiển hách, không phải tu sĩ bình thường.

Thấy Thẩm Dao Chu lắc đầu, Hứa Tinh Dạ đắc ý nói: "Hắn tên là Ninh Tĩnh Thu, là chưởng môn Thanh Hồng Phái ở Sùng Văn Châu, tính tình kiêu ngạo cố chấp, lần đầu gặp mặt chúng ta không mấy vui vẻ, nhưng sau đó hắn trở thành tu sĩ Nguyên Anh đầu tiên mà ta thuần phục, quả thực rất đáng yêu."

Thẩm Dao Chu nghe hai chữ "thuần phục” rất khó chịu, hơi nhíu mày.

Hứa Tinh Dạ thấy biểu cảm của nàng, cười nói: "Thẩm y tu vẫn mềm lòng như vậy, có điêu qua một thời gian nữa là quen thôi."

Thẩm Dao Chu cảnh giác trong lòng, đến rồi đến rồi.

Quả nhiên, Hứa Tinh Dạ tiếp tục nói: "Thẩm y tu đã suy nghĩ nhiều ngày rồi, đã nghĩ thông suốt chưa?”

Thẩm Dao Chu nói mơ hồ: "Chuyện này liên quan đến tiền đồ sự nghiệp của ta, ít nhất cũng phải cho ta thêm vài ngày để suy nghĩ chứ."

Hứa Tinh Dạ cười nói: "Tiếc là ta không thể đợi được, để tránh ta mất kiên nhẫn làm ra chuyện gì không phải, Thẩm y tu nên nhanh chóng quyết định thì hơn."

Thẩm Dao Chu: "..."

Tên khốn này còn uy h.i.ế.p nàng!!

Nàng do dự mở miệng: "Vội vàng quá, ta còn phải suy nghĩ thêm..."

Hứa Tinh Dạ: "Ồ, vậy Thẩm y tu còn muốn suy nghĩ thêm mấy ngày."

Thẩm Dao Chu: "Mười ngày?"

Hứa Tinh Dạ: "Ba ngày, ba ngày sau ta hy vọng Thẩm y tu sẽ cho ta một câu trả lời thỏa đáng."

Thẩm Dao Chu: "..."

Nàng còn muốn mặc cả thêm nhưng sắc mặt Hứa Tinh Dạ đã có chút không tốt, nàng chỉ đành ấm ức đồng ý.

Hứa Tinh Dạ còn định nói gì đó nhưng Ninh Tĩnh Thu đột nhiên ngã xuống.

Biến cố này khiến cả hai đều sửng sốt.

Thẩm Dao Chu vô thức chạy đến bên hắn, vận linh lực vào mắt, lúc này mới phát hiện linh mạch trong cơ thể Ninh Tĩnh Thu đầy thương tích, hắn thực sự không chống đỡ nổi nữa mới ngã xuống.

Thẩm Dao Chu lập tức nói: "Hắn phải phẫu thuật!" Hứa Tinh Dạ cau mày, trông có vẻ hơi do dự.

Thẩm Dao Chu không khỏi tăng thêm ngữ khí: "Tình hình của hắn quá nguy hiểm, nếu không quan tâm nữa, tu vi sẽ phế, thậm chí còn có thể nguy hiểm đến tính mạng."

Hứa Tinh Dạ tuy rất không muốn, nhưng Ninh Tĩnh Thu dù là chiến lực hay ý nghĩa tồn tại của hắn đối với hắn đều rất quan trọng, hắn tạm thời còn không nð, đành phải theo yêu cầu của Thẩm Dao Chu đưa cho nàng một căn phòng, lại lấy túi trữ vật của nàng đưa tới.

Nhưng hắn vẫn không yên tâm về Thẩm Dao Chu, vì vậy nhất định phải ở bên cạnh nhìn.

Thẩm Dao Chu cũng không có thời gian để ý đến hắn, nhanh chóng định hình phương án phẫu thuật trong lòng, sau đó thuận lợi tiến hành mổ.

Nhìn nàng chuyên tâm phẫu thuật, Hứa Tinh Dạ lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
 
Chương 212


Mặc dù lúc đầu cuộc phẫu thuật của hắn đã chứng minh bản lĩnh của Thẩm Dao Chu, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn khiến hắn không khỏi kinh ngạc trong lòng, cũng càng xác định hơn, phải kéo nàng vào phe của mình.

Hắn chưa từng gặp Tô Thanh Uẩn, nhưng nghĩ lại, chỉ có thủ đoạn khéo léo như thần này mới xứng với hành vi tạo ra Kiếm Cốt bẩm sinh và thiên linh căn của bà ấy.

Thời gian dần trôi qua, Thẩm Dao Chu tỉ mỉ khâu lại.

Xỏ kim, thắt nút, xỏ kim, thắt nút...

Động tác lặp đi lặp lại và nhàm chán, nhưng linh mạch vốn hỗn độn lại dần hồi phục sức sống trong những động tác nhàm chán này.

Hứa Tinh Dạ nhìn nàng hồi lâu, phát hiện nàng thực sự chỉ chuyên tâm chữa thương, cũng không để tâm lắm.

Thẩm Dao Chu khâu xong mấy đường linh mạch chính, những đường linh mạch còn lại không quá quan trọng, cũng không vội vàng nữa, những đường còn lại có thể từ từ làm.

Lúc này, tâm tư của nàng cũng bắt đầu hoạt động, trước đó nàng đã nghĩ đến việc liệu có thể cắt đứt mối liên hệ giữa Linh Xu và Hứa Tinh Dạ từ trong cơ thể tu sĩ hay không, bây giờ chính là một cơ hội.

Nàng liếc nhìn Hứa Tinh Dạ, hắn đã có chút mất tập trung.

Thẩm Dao Chu trong lòng cũng rất giằng xé.

Sợ bị Hứa Tinh Dạ phát hiện, đến lúc đó Ninh Tĩnh Thu và nàng đều có thể mất mạng, hơn nữa, tùy tiện đưa linh lực vào thần phủ của tu sĩ khác, đặc biệt là một tu sĩ có cảnh giới cao hơn mình, nếu bị phản phệ, nàng cũng có thể mất mạng.

Nhưng bỏ lỡ cơ hội này, không biết có lần sau hay không.

Nàng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nhẫn tâm quyết định thử một lần.

Phú quý hiểm trung cầu, xe đạp hóa xe máy!

Đã hạ quyết tâm, nàng cũng không suy nghĩ nhiều nữa, nhân Hứa Tinh Dạ không chú ý, đưa một luồng linh lực theo linh mạch của Ninh Tĩnh Thu thăm dò vào thần phủ.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Dao Chu thử nghiệm.

Cho dù trước đó đã diễn tập trong đầu rất nhiều lần, nhưng đến lúc thực sự thử nghiệm, tim nàng vẫn đập thình thịch.

Đặc biệt là còn làm chuyện này ngay dưới mí mắt của Hứa Tinh Dạ, mức độ kích thích này chỉ có thể so sánh với lần nàng bị quân phản loạn bắt cóc, bị s.ú.n.g chĩa vào đầu để phẫu thuật cho thủ lĩnh của chúng.

Có sự trợ giúp của tia X, Thẩm Dao Chu thuận lợi dừng linh lực lại bên ngoài thần phủ.

Con đường tiếp theo thành công hay thất bại, chỉ có thể do nàng tự mình đi.

Thẩm Dao Chu hít thở sâu vài lần, sau đó nghiến răng đưa linh lực vào trong, ngay sau đó một luồng uy áp to lớn trực tiếp ập đến nàng.

Sắc mặt Thẩm Dao Chu trắng bệch, linh lực tản đi, theo sau đó là cảm giác chóng mặt buồn nôn như chấn động não, nàng vô thức chống đỡ lên bàn mổ.

Tất cả những điều này xảy ra trong chớp mắt, Hứa Tinh Dạ không biết nàng đã làm gì, nhưng thấy bộ dạng của nàng vẫn nghi ngờ hỏi: "Ngươi làm sao vậy?”

Thẩm Dao Chu miễn cưỡng bình tĩnh lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Linh lực cạn kiệt."

Hứa Tinh Dạ cũng không nghi ngờ, hắn chưa từng thấy Thẩm Dao Chu phẫu thuật cho tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác, nhưng hắn đã tận mắt nhìn thấy Thẩm Dao Chu đưa linh lực vào linh mạch của Ninh Tĩnh Thu, theo hiểu biết của hắn, Ninh Tĩnh Thu là Nguyên Anh kỳ, Thẩm Dao Chu kém hắn một cảnh giới, không ứng phó được dẫn đến linh lực cạn kiệt cũng là chuyện bình thường.

Hắn lấy ra một viên bổ linh đan đưa cho Thẩm Dao Chu: "Hay là ngươi nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục làm."
 
Chương 213


Thẩm Dao Chu giả vờ biết ơn, nhận lấy ăn, đan dược trong miệng nàng hóa thành một luồng ấm áp ủi khắp toàn thân, cũng đè xuống một chút cảm giác khó chịu khi thần phủ bị xung kích trước đó.

Nàng định thần lại, mặc dù chỉ trong chớp mắt, nhưng linh lực của nàng quả thực cảm nhận được bên ngoài thân phủ của Ninh Tĩnh Thu có một nút thắt linh lực không thể xâm nhập.

Điều này giống hệt với suy đoán trước đó của nàng.

Hứa Tinh Dạ không hoàn toàn khống chế những tu sĩ này, chỉ dùng một cách đặc biệt, giam cầm thần phủ của bọn họ, điều này cũng giải thích tại sao Linh Xu chỉ có thể đối phó với tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở xuống, không phải vì tu vi, mà là vì tu sĩ Hóa Thần kỳ bắt đầu tu luyện thần phủ, trò hề này của hắn sẽ không còn hiệu quả nữa.

Hơn nữa, vừa rồi nàng chạm vào thần phủ của Ninh Tĩnh Thu, Hứa Tinh Dạ cũng không có phản ứng, càng chứng minh suy nghĩ của nàng là đúng.

Vì vậy, chỉ cần Thẩm Dao Chu giải nút thắt linh lực này, Ninh Tĩnh Thu hẳn có thể trở lại bình thường.

Thẩm Dao Chu đã chuẩn bị tâm lý, một lần nữa dùng linh lực tiến vào thần phủ của Ninh Tĩnh Thu.

Có kinh nghiệm trước đó, lần này nàng nhịn đau, duy trì linh lực không tan, cẩn thận phủ lên nút thắt linh lực đó, trước đây nàng vì luyện tập dùng linh lực phẫu thuật sẽ làm một số bài tập, trong đó có trò chơi nhỏ giải nút thắt linh lực.

May mắn thay, mặc dù thiết kế của Linh Xu rất tinh xảo nhưng Hứa Tinh Dạ dù sao cũng chỉ là một khí tu, không hiểu biết nhiều về cơ thể tu sĩ, vì vậy nút thắt linh lực này không quá phức tạp.

Thẩm Dao Chu nhanh chóng giải nút thắt, rồi vội vàng rút khỏi thần phủ của Ninh Tĩnh Thu.

Lúc này, Ninh Tĩnh Thu vẫn đang hôn mê lại có động tĩnh, trên mặt hắn lộ ra vẻ đau đớn như đang giãy giụa.

Thẩm Dao Chu mừng thầm trong lòng, xem ra là thành công rồi.

Thế nhưng ngay sau đó nàng lại có chút lo lắng, sợ bị Hứa Tinh Dạ phát hiện ra manh mối, vì vậy trong lúc cấp bách, nàng nhét một viên thuốc mê vào miệng Ninh Tĩnh Thu.

Vì vậy, Ninh Tĩnh Thu giấy giụa một lúc lại ngủ thiếp đi.

Hứa Tinh Dạ lập tức hỏi: "Ngươi cho hắn ăn cái gì?"

Thẩm Dao Chu bình tĩnh đưa cho hắn lọ thuốc mê đó: "Thuốc mê, dùng để phẫu thuật linh mạch, trước đó ngươi không cũng ăn rồi sao, quên rồi à?"

"Vậy sao ngươi không cho hắn ăn sớm hơn?"

Ninh Tĩnh Thu thoát khỏi sự khống chế của Linh Xu, Thẩm Dao Chu thở phào nhẹ nhõm, cũng không còn căng thẳng nữa, liếc xéo Hứa Tinh Dạ.

"Ngươi là y tu hay ta là y tu? Ngươi giỏi vậy, có muốn tự làm không?"

Thẩm Dao Chu làm xong phẫu thuật liền được người của Hứa Tinh Dạ đưa về chỗ ở của mình.

Tâm trạng của nàng vẫn không thể bình tĩnh lại, không biết Ninh Tĩnh Thu tỉnh lại sẽ thế nào, có bị Hứa Tinh Dạ phát hiện ra manh mối không, nếu thực sự thoát khỏi sự khống chế của Linh Xu, hắn sẽ làm gì. Không biết qua bao lâu, Thẩm Dao Chu mơ màng sắp ngủ thiếp đi, đột nhiên một bóng đen tiến vào phòng nàng.

Thẩm Dao Chu giật mình suýt kêu lên, nhưng thấy mặt đối phương thì bình tĩnh trở lại.

Chính là Ninh Tĩnh Thu.

Trên đầu hắn vẫn đội Linh Xu nhưng đôi mắt đã có thần thái.

Hắn ra hiệu "suyt”, sau đó giơ tay lên đặt một lớp cách âm.

"Thẩm y tu, ta là Ninh Tĩnh Thu, đa tạ ân cứu mạng của ngươi."
 
Chương 214


Tim Thẩm Dao Chu đập thình thịch, có chút kinh ngạc hỏi: "Ngươi biết là ta cứu ngươi sao? Lúc phẫu thuật, ngươi có ý thức không?"

Ninh Tĩnh Thu: "Lúc ngươi giải trừ trói buộc của Linh Xu cho ta, ta đã nhìn thấy người trong thần phủ, ta vốn định tỉnh lại ngay lúc đó, nhưng sau đó lại ngất đi."

Thẩm Dao Chu: "..." Là công lao của thuốc mê.

Ninh Tĩnh Thu nói hắn đã bị Hứa Tinh Dạ dùng Linh Xu khống chế từ rất sớm, những năm này vẫn luôn có ý thức, mặc dù nhìn thấy cơ thể mình bị Hứa Tinh Dạ điều khiển, vừa đau đớn vừa tuyệt vọng nhưng cũng vì vậy mà Hứa Tinh Dạ không phòng bị hắn, cho nên hắn rất rõ tất cả các linh khí cơ quan và pháp trận ở đây.

Hắn cố ý đến đây, chính là để đưa Thẩm Dao Chu rời đi.

Thẩm Dao Chu nghỉ hoặc hỏi: "Vậy ngươi thì sao?"

Ninh Tĩnh Thu bình tĩnh nói: "Ta muốn ở lại báo thù."

Thẩm Dao Chu khuyên: "Hứa Tinh Dạ là người rất xảo trá, bên cạnh còn có nhiều tu sĩ bị Linh Xu khống chế như vậy, ngươi không bằng cứ đi trốn cùng ta trước, chuyện báo thù có thể từ từ tính sau."

Nhưng Ninh Tĩnh Thu lại lắc đầu: "Ta đã quyết rồi, ngươi không cần khuyên ta nữa."

Thẩm Dao Chu khuyên không được hắn, chỉ đành thở dài.

Ninh Tĩnh Thu lấy túi trữ vật của nàng ra, lại an ủi nàng: "Ngươi yên tâm, ta rất hiểu nơi này, nhất định sẽ đưa ngươi bình an rời khỏi đây." Thẩm Dao Chu vừa kinh vừa mừng, nàng vốn tưởng rằng cái túi trữ vật này không lấy lại được nữa rồi.

Ninh Tĩnh Thu nói: "Ta dùng phân thân mê hoặc những tu sĩ bên ngoài, trong thời gian ngắn họ sẽ không phát hiện ra chúng ta, nhưng lát nữa lúc chạy trốn, ngươi nhất định phải bám sát ta, nơi này có rất nhiều pháp trận, không cẩn thận sẽ rơi vào trong đó, chỉ có Hứa Tinh Dạ mới có thể giải được.

Thẩm Dao Chu gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.

Ninh Tĩnh Thu nhẹ nhàng điểm vào người nàng mấy cái, dường như đã dùng một loại thuật pháp nào đó, Thẩm Dao Chu phát hiện cơ thể mình như trở nên trong suốt, có chút kinh ngạc, nhưng thấy Ninh Tĩnh Thu đã đi ra ngoài, cũng vội vàng đi theo.

Ninh Tĩnh Thu quả nhiên rất quen thuộc nơi này, Thẩm Dao Chu cũng ghi nhớ lời hắn, vẫn luôn bám sát phía sau hắn, không sai một bước.

Rất nhanh, nàng đã nhìn thấy thác nước phía trước, chỉ cần xuyên qua nó, lên đến vách đá là có thể thoát ra được

Hai người đi một mạch thuận lợi đến mức không thể tin nổi, nhưng ngay khi chiến thắng chỉ còn cách một bước, toàn bộ hang động đột nhiên sáng trưng, các linh khí cơ quan bên cạnh bọn họ đều được kích hoạt.

Một đám tu sĩ vây quanh bọn họ.

Những mũi tên nhọn hoắt trên đỉnh đầu cũng chĩa thẳng vào hai người.

Sắc mặt Ninh Tĩnh Thu hơi biến, vội vàng che chắn Thẩm Dao Chu ở phía sau.

Hứa Tinh Dạ tách đám người ra đi ra, giọng điệu lạnh lùng: "Ta biết ngay là Thẩm y tu sẽ không ngoan ngoãn thế mà, may mà ta cẩn thận thêm một chút, không ngờ rằng..."

"Thẩm y tu, ngươi thật sự làm ta thất vọng."

Đến lúc này, Thẩm Dao Chu đã không còn sợ hãi nữa, trực tiếp mắng chửi: "Thất vọng cái đầu ngươi! Ngay từ đầu ta đã không muốn hợp tác với tên biến thái như ngươi! Ngươi có nghe không hiểu tiếng người không!"

Sắc mặt Hứa Tinh Dạ tái mét, trực tiếp ra lệnh cho những tu sĩ bên cạnh: "Giết c.h.ế.t cả hai bọn chúng cho ta!"

Vừa dứt lời, tất cả các tu sĩ đồng thời nhìn về phía bọn họ, nhất thời đủ loại linh lực và vũ khí đều lao về phía hai người.
 
Chương 215


Ninh Tĩnh Thu lập tức đẩy Thẩm Dao Chu ra sau: "Đi"

Ngay sau đó, hắn liền tiến lên đón đầu, chặn lại tất cả các tu sĩ.

Thẩm Dao Chu rất tự mình biết mình, nàng không có một chút năng lực chiến đấu nào, điều bây giờ phải làm chính là chạy, đừng ở lại làm phiên Ninh Tĩnh Thu.

Vì vậy, ngay khi Ninh Tĩnh Thu vừa dứt lời, nàng đã như mũi tên rời khỏi dây lao về phía thác nước, đồng thời điên cuồng truyền linh lực vào Ngọc Đồng Tâm.

Phó Sinh Hàn mấy ngày nay vẫn luôn canh giữ bên ngoài, chờ tín hiệu của Thẩm Dao Chu.

Vì vậy, khi ánh sáng đỏ trên Ngọc Đồng Tâm vừa sáng lên, hắn liền trực tiếp lao xuống vách đá.

Vô số mũi tên linh lực lao về phía hắn đều bị thanh kiếm trong tay hắn chặn lại, thậm chí hắn còn không vì thế mà chậm lại một bước.

Thẩm Dao Chu ở bên trong cũng lấy hết sức lực như lúc thi chạy tám trăm mét, luồn lách trong những sợi tơ của Thiền nhi, phát huy kỹ thuật chạy trốn của mình đến mức cực hạn.

Ninh Tĩnh Thu cũng liều mạng, gần như bùng nổ toàn bộ linh lực, chặn lại những tu sĩ khác.

Nhưng dù vậy, Thẩm Dao Chu cuối cùng vẫn bị những sợi tơ của Thiền nhi dồn vào đường cùng, sắp bị nàng ta bắt được.

Một luồng kiếm quang từ trên trời giáng xuống, c.h.é.m đứt toàn bộ những sợi tơ của Thiền nhi.

Thẩm Dao Chu ngẩng đầu lên kinh ngạc, thấy bóng dáng Phó Sinh Hàn cầm kiếm, mang lại cho người ta cảm giác an toàn vô cùng.

"Ngươi không sao chứ?”

Hai người đồng thanh nói.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp nói câu thứ hai, những sợi tơ của Thiền nhi đã lại tấn công tới, Phó Sinh Hàn vội vàng che chắn Thẩm Dao Chu ở phía sau.

Hứa Tinh Dạ vốn đã tính toán trong lòng, giống như mèo đùa chuột nhìn Thẩm Dao Chu và Ninh Tĩnh Thu giãy giụa, nhưng không ngờ Phó Sinh Hàn lại xuất hiện.

Hắn vừa kinh vừa giận: "Sao ngươi lại ở đây!"

Phó Sinh Hàn không thèm để ý đến hắn, sau khi tránh được những sợi tơ của Thiền nhi, liền kéo Thẩm Dao Chu lên phi kiếm: "Ta đưa ngươi đi!"

Hứa Tinh Dạ tức giận đến đỏ cả mắt: "Mau chặn bọn chúng lại!"

Tất cả các tu sĩ lập tức đổi hướng, quay đi chặn Phó Sinh Hàn và Thẩm Dao Chu.

Phó Sinh Hàn vừa bảo vệ nàng, vừa chống đỡ những đòn tấn công của những người này, thực lực của hắn vốn đã mạnh, cộng thêm những người này bị Linh Xu khống chế, vốn đã yếu hơn bình thường một chút.

Mặc dù khoảng cách này cực kỳ nhỏ, nhưng đối với một cao thủ như Phó Sinh Hàn mà nói, đã đủ để hắn tìm ra sơ hở của đối phương.

Vì vậy, tình thế đột nhiên thay đổi.

Thẩm Dao Chu tuy không hiểu nhiều về chiến đấu nhưng lại nhìn ra được tình hình từ biểu cảm trên khuôn mặt của Phó Sinh Hàn và Hứa Tinh Dạ, hai người bọn họ ngày càng đến gần lối ra.

Trái tim vốn treo lơ lửng của Thẩm Dao Chu cũng dần buông xuống, may mà nàng đã giải trừ sự khống chế của Linh Xu cho Ninh Tĩnh Thu, có hắn dẫn đường trốn đến đây mới có không gian cho Phó Sinh Hàn phát huy.

Nếu không, với những pháp trận và cơ quan trùng trùng điệp điệp trong hang động này, bọn họ căn bản không thể trốn thoát.

Nghĩ đến Ninh Tĩnh Thu, Thẩm Dao Chu mới phát hiện ra hắn đã bị đám người vây đánh đến thương tích đầy mình, nàng vội vàng hỏi Phó Sinh Hàn: "Đó là đồng bọn của chúng ta, ngươi có thể cứu hắn không?"

Phó Sinh Hàn liếc nhìn Ninh Tĩnh Thu: "Có thể."

Hắn nói xong, trường kiếm khẽ vung liền tách tất cả các tu sĩ trước mặt Ninh Tĩnh Thu ra, Ninh Tĩnh Thu được thở dốc, Thẩm Dao Chu vội vàng nói: "Mau đi theo chúng ta."
 
Chương 216


Nhưng hắn lại lắc đầu.

"Nếu không g.i.ế.c c.h.ế.t Hứa Tinh Dạ, ta thà rằng tiên đồ đứt đoạn, vĩnh viễn không được tái sinhI"

Nói xong, hắn liền lao về hướng ngược lại.

Thẩm Dao Chu: "Ngươi muốn làm gì..."

Nàng còn chưa nói hết lời, sắc mặt Phó Sinh Hàn đã thay đổi: "Không hay rồi, hắn muốn tự bạo nguyên anhl"

Không chỉ hai người bọn họ nhận ra, Hứa Tinh Dạ cũng nhận ra, hắn vừa bay vào bên trong, vừa gào thét ra lệnh cho những tu sĩ khác chặn Ninh Tĩnh Thu lại.

Tất cả các linh khí đều nhắm vào Ninh Tĩnh Thu, vô số mũi tên linh lực gần như b.ắ.n hắn thành cái sàng.

Nhưng Ninh Tĩnh Thu đã ôm quyết tâm phải chết, hắn thậm chí còn không thèm né tránh, không chút do dự lao về phía Hứa Tinh Dạ, cơ thể hắn bùng phát ra ánh sáng chói lọi, tiếng gào thét chói tai và tiếng nổ vang lên, linh lực khổng lồ tạo thành một cơn lốc xoáy, cuốn cả hang động vào trong.

Hang động sụp đổ, tất cả các pháp trận và linh khí đều bị cơn lốc xoáy linh lực này ảnh hưởng, cũng lần lượt bùng phát ra ánh sáng, hai luồng linh lực va chạm, hóa thành một cơn bão linh lực kinh hoàng.

Phó Sinh Hàn chỉ kịp dùng linh lực hộ thể bảo vệ hai người, liền bị lực xung kích cực lớn hất văng ra ngoài.

Trong cơn bão linh lực cuông bạo này, bọn họ giống như một chiếc lá khô bị cuốn lên trời, linh lực không ngừng bị tiêu hao, may mắn là khi sắp cạn kiệt, cơn bão cuối cùng cũng dần lắng xuống.

Thẩm Dao Chu nhìn thấy vách đá ngày càng gần, nhưng nàng đã không còn chút linh lực nào để bảo vệ bản thân.

Trước khi ngất đi, nàng chỉ muốn nói một câu.

Lăng Tân Nguyệt!

Không được gây ra bất kỳ sóng gió nào nữa! Viết cho ta một bộ truyện sảng văn nữ cường bình an vô sự đến cùng!!

Lan Nhân bí cảnh, các tu sĩ Phá Nhạc Kiếm Tông hợp lực g.i.ế.c c.h.ế.t một con hổ giao, đang thu dọn chiến lợi phẩm.

Bọn họ đã vào bí cảnh gần hai mươi ngày, dựa vào kinh nghiệm được đúc kết từ những bậc tiền bối từng vào Lan Nhân bí cảnh trước đây, cho đến nay cũng không có gì nguy hiểm, chỉ là nếu muốn đi tiếp, bọn họ phải tự mình mò mẫm.

Vì vậy, Yến Phi liền cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ để điều tức, đợi điều chỉnh trạng thái xong rồi mới đi tiếp.

Sau đó nàng ta mới đi đến bên cạnh Thẩm Túy An: "Sư đệ, ta thấy kiếm pháp của ngươi vừa rồi mạnh hơn trước rất nhiều, lần này rời khỏi Lan Nhân bí cảnh, ngươi hẳn là sẽ tấn cấp."

Thẩm Túy An gật đầu nhưng có chút mất tập trung: "Có lẽ không thành vấn đề, lần này vào bí cảnh ta thu hoạch được không ít."

Yến Phi hỏi: "Sư đệ, ngươi có tâm sự gì sao?”

Thẩm Túy An khẽ thở dài: "Yến sư tỷ, không biết vì sao mấy ngày nay ta luôn cảm thấy bất an, có chút lo lắng cho Dao Chu." Yến Phi bất lực: "Dao Chu bọn họ ở nhà làm sao có thể có nguy hiểm gì, ngươi chỉ là lo lắng quá mà thôi."

"Có lẽ vậy." Thẩm Túy An lắc đầu: "Tiên Vân Môn ở bên cạnh rình rập, ta không yên tâm."

"Tiên Vân Môn có ngang ngược đến mấy thì cũng chỉ là một môn phái y tu, không đến mức xông vào tận cửa, huống hồ Dao Chu thông minh lanh lợi, ngươi cứ yên tâm đi."

Yến Phi nói xong, thấy hắn vẫn có chút lo lắng liền trêu chọc: "Trước đây ta không thấy ngươi là người hay lo lắng như vậy, ngươi quản nàng chặt thế, bảo sao Dao Chu lại gọi ngươi là cha."

Thẩm Túy An: "...
 
Chương 217


Hắn hơi bất mãn: "Ta có quản nàng đâu? Còn không phải là tên tiểu tử Phó Sinh Hàn kia có ý đồ với nàng, ta mà không trông chừng chặt một chút, nàng sẽ bị tên tiểu tử thối tha kia lừa mất."

Nói đến Phó Sinh Hàn, Yến Phi lộ ra vẻ mặt kỳ lạ: "Đúng rồi, ngươi có thấy người Thái Sơ Kiếm Tông lần này không? Sao lại không có Phó Sinh Hàn, hắn vẫn chưa khỏi thương sao?"

Thẩm Túy An thuận miệng nói: "Vài năm trước ở Phù Dao bí cảnh, Trình Tịch Bạch cũng không cho Phó Sinh Hàn đến, lần này bọn họ danh ngạch không nhiều, càng không thể để hắn đến."

Yến Phi những năm gân đây bận rộn dưỡng thương, không quan tâm đến chuyện bên ngoài, nghe hắn nói vậy càng thấy kỳ lạ: "Phó Sinh Hàn là kiếm tu mạnh nhất Kim Đan kỳ rồi, chuyện quan trọng như áp trận tông môn đại tỷ đều giao cho hắn, việc nặng việc nhọc không thiếu thứ gì, sao chuyện tốt như vậy lại không đến lượt hắn?"

Có một vị sư huynh khác ở bên cạnh chen vào một câu: "Trình Tịch Bạch lòng dạ hẹp hòi lắm, nói không chừng là ghen tị với thiên phú của đồ đệ, các ngươi quên rồi sao, năm đó hắn cũng có một vị sư huynh kinh tài tuyệt diễm, ta còn tưởng sư huynh của hắn mới là chưởng môn đời tiếp theo của Thái Sơ Kiếm Tông, không ngờ cuối cùng Trình Tịch Bạch lại âm thầm làm chưởng môn."

Những năm gần đây Phá Nhạc Kiếm Tông luôn bị áp lực nặng nề đè nặng, mọi người đều nén một bụng tức, giờ cuối cùng cũng trở lại vị trí đứng đầu Kiếm Tông, cuối cùng cũng có thể thả lỏng, hiếm khi lại nói chuyện phiếm.

Vì sự pha trò của các sư huynh sư tỷ, sự chú ý của Thẩm Túy An bị phân tán, cũng cảm thấy mình có phải quá căng thẳng với Thẩm Dao Chu rồi không, trong lòng cũng thả lỏng hơn.

Đúng lúc này, trong bí cảnh đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn.

Tất cả mọi người lập tức cầm kiếm, kết thành tư thế phòng thủ.

Nhưng bọn họ chờ rất lâu, sau tiếng nổ lớn đó lại không có chuyện gì xảy ra.

Bàng sư huynh kinh ngạc không thôi: "Tiếng động đó hình như là từ sâu bên trong bí cảnh truyền đến."

Đó là nơi bọn họ chưa từng đặt chân đến, chẳng lẽ là bên trong bí cảnh đã xảy ra biến cố?

Thẩm Túy An vẻ mặt nghiêm túc: "Tiếng động này tuyệt không bình thường, ta đề nghị chúng ta đến đó xem thử."

"Đúng vậy." Yến Phi tán thành: "Chúng ta đừng nghỉ ngơi nữa, tranh thủ thời gian lên đường."

Không chỉ có Phá Nhạc Kiếm Tông, các môn phái khác phân tán khắp bí cảnh cũng đều nghĩ giống bọn họ, tất cả mọi người đều hướng về nơi phát ra tiếng nổ lớn.

Thẩm Dao Chu tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một hang động, bên dưới lót cỏ khô và một chiếc áo, nhìn vẻ đen xì của nó, rất giống của Phó Sinh Hàn.

Nàng chống đầu ngôi dậy, mơ hồ nhớ lại Ninh Tĩnh Thu tự bạo nguyên anh, sau đó nàng và Phó Sinh Hàn bị đánh bay, mở mắt ra lần nữa đã đến đây.

Đây là nơi nào? Phó Sinh Hàn lại đi đâu rồi? Nàng quan sát xung quanh, phát hiện hang động này tuy đơn sơ nhưng linh khí lại vô cùng đồi dào, nông đậm đến mức thậm chí có cảm giác nhớp nháp.

Ngay cả một tu sĩ ngũ linh căn như Thẩm Dao Chu cũng cảm thấy linh lực trong cơ thể hoạt bát hơn không ít.

Ngay khi nàng định ra khỏi hang động xem thử, ánh sáng trước cửa hang tối sầm lại, một bóng người đột nhiên xuất hiện.

Sát khí trên người đối phương khiến Thẩm Dao Chu vô thức căng thẳng cơ thể, sau đó mới nhìn rõ, đó chính là Phó Sinh Hàn.
 
Chương 218


Phó Sinh Hàn khí thế lạnh lùng, trên kiếm còn có vết máu, dường như vừa mới hoàn thành một trận chiến.

Thấy Thẩm Dao Chu, hắn mới thả lỏng: "Tỉnh rồi?"

Thẩm Dao Chu chậm nửa nhịp mới gật đầu, lại hỏi: "Ngươi đây là... làm sao vậy?”

Phó Sinh Hàn: "Là m.á.u của linh thú, ta không bị thương, ngươi đừng lo lắng."

Thẩm Dao Chu yên tâm, hỏi: "Ngươi biết đây là nơi nào không?"

Nhưng ngoài dự đoán của nàng, Phó Sinh Hàn cũng lắc đầu: "Không biết."

"Chúng ta bị cơn bão linh lực thổi đến đây, nơi này linh khí dồi dào, còn mọc không ít linh thảo quý hiếm nhưng không có người, chỉ có linh thú. Tuy nhiên ta không đi quá xa khỏi hang động, chỉ xem xét xung quanh đây thôi. Bây giờ hơi muộn rồi, linh thú ban đêm sẽ nguy hiểm hơn, hang động này cũng khá an toàn, chúng ta ở lại một đêm, đợi đến sáng mai rồi hãy lên đường.

Thẩm Dao Chu gật đầu, sau đó thấy Phó Sinh Hàn định đi ra ngoài, nàng vội vàng gọi hắn lại: "Ngươi đi ra ngoài làm gì?"

Phó Sinh Hàn khựng lại mới nói: "Ngươi nghỉ ngơi trong này, ta ra ngoài canh gác.

"Vì sao phải ra ngoài canh gác?"

Thẩm Dao Chu nghi hoặc nói: "Ngươi đã nói ban đêm bên ngoài không an toàn, ở trong này không phải tốt hơn sao?" Phó Sinh Hàn nhỏ giọng trả lời nàng: "Bởi vì, nam... nam nữ thụ thụ bất thân”

Thẩm Dao Chu: "..."

Nói thật, nàng còn chưa nghĩ đến phương diện đó, đừng nói đến tu tiên giới, kiếp trước ở bệnh viện dã chiến, thời gian nghỉ ngơi có hạn, làm xong phẫu thuật, mọi người mệt đến mức ngủ luôn trong phòng, còn quan tâm gì nam nữ nữa.

Nàng chỉ có thể nói: "Bây giờ tình thế cấp bách, như ngươi đã nói, mức độ nguy hiểm bên ngoài không biết cao đến mức nào, ngươi là chiến lực duy nhất trong hai chúng ta, ngày mai còn phải dựa vào ngươi, đương nhiên ngươi phải nghỉ ngơi cho tốt, huống hồ ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì?"

Phó Sinh Hàn chỉ có thể mừng thầm vì ánh sáng trong hang động quá tối nên Thẩm Dao Chu không nhìn thấy vành tai đỏ bừng của hắn, nhưng rốt cuộc cũng không nhắc lại chuyện ra ngoài nữa.

Hang động này không tính là quá lớn, hai người chiếm hai góc hang động, Phó Sinh Hàn tu luyện, Thẩm Dao Chu thì sắp xếp đồ đạc trong túi trữ vật, xem có thứ gì có thể dùng được không.

Ai ngờ sắp xếp sắp xếp, lại nghĩ đến lời Hứa Tinh Dạ nói.

Nói thật, Thẩm Dao Chu không mấy tin lời Hứa Tinh Dạ, người này xảo trá đa đoan, không biết lời nói có mấy phần thật mấy phần giả, nhưng hắn nói Tô Thanh Uẩn có thể chế tạo Kiếm Cốt bẩm sinh này, hẳn là không phải lừa gạt.

Vậy thì Phó Sinh Hàn có phải thật sự do Tô Thanh Uẩn chế tạo ra không?

Chỉ tiếc Hứa Tinh Dạ đã chết, để lại nhiều bí ẩn như vậy mà không giải đáp được. Những suy nghĩ này đè nặng trong lòng nàng, khiến nàng vô thức nhìn về phía Phó Sinh Hàn, cũng không biết hắn có biết thân thế của mình không.

Phó Sinh Hàn tuy đang tu luyện, tuy nhiên hắn luôn rất nhạy cảm với môi trường xung quanh, lập tức phát hiện Thẩm Dao Chu đang lén nhìn mình, vốn tưởng Thẩm Dao Chu có chuyện gì muốn nói với hắn, nhưng đợi một lúc cũng không thấy nàng mở miệng, vành tai của hắn cũng dần đỏ lên.

Trong tình huống này, Phó Sinh Hàn cũng không còn tâm trạng tu luyện nữa, mở mắt hỏi: "Có chuyện gì sao?”

Thẩm Dao Chu giật mình, bị bắt quả tang đang nhìn lén thật là xấu hổ, nàng chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì hỏi: "Ngươi có nhớ chuyện lúc nhỏ của mình không?"
 
Chương 219


Phó Sinh Hàn khí thế lạnh lùng, trên kiếm còn có vết máu, dường như vừa mới hoàn thành một trận chiến.

Thấy Thẩm Dao Chu, hắn mới thả lỏng: "Tỉnh rồi?"

Thẩm Dao Chu chậm nửa nhịp mới gật đầu, lại hỏi: "Ngươi đây là... làm sao vậy?”

Phó Sinh Hàn: "Là m.á.u của linh thú, ta không bị thương, ngươi đừng lo lắng."

Thẩm Dao Chu yên tâm, hỏi: "Ngươi biết đây là nơi nào không?"

Nhưng ngoài dự đoán của nàng, Phó Sinh Hàn cũng lắc đầu: "Không biết."

"Chúng ta bị cơn bão linh lực thổi đến đây, nơi này linh khí dồi dào, còn mọc không ít linh thảo quý hiếm nhưng không có người, chỉ có linh thú. Tuy nhiên ta không đi quá xa khỏi hang động, chỉ xem xét xung quanh đây thôi. Bây giờ hơi muộn rồi, linh thú ban đêm sẽ nguy hiểm hơn, hang động này cũng khá an toàn, chúng ta ở lại một đêm, đợi đến sáng mai rồi hãy lên đường.

Thẩm Dao Chu gật đầu, sau đó thấy Phó Sinh Hàn định đi ra ngoài, nàng vội vàng gọi hắn lại: "Ngươi đi ra ngoài làm gì?"

Phó Sinh Hàn khựng lại mới nói: "Ngươi nghỉ ngơi trong này, ta ra ngoài canh gác.

"Vì sao phải ra ngoài canh gác?"

Thẩm Dao Chu nghi hoặc nói: "Ngươi đã nói ban đêm bên ngoài không an toàn, ở trong này không phải tốt hơn sao?" Phó Sinh Hàn nhỏ giọng trả lời nàng: "Bởi vì, nam... nam nữ thụ thụ bất thân”

Thẩm Dao Chu: "..."

Nói thật, nàng còn chưa nghĩ đến phương diện đó, đừng nói đến tu tiên giới, kiếp trước ở bệnh viện dã chiến, thời gian nghỉ ngơi có hạn, làm xong phẫu thuật, mọi người mệt đến mức ngủ luôn trong phòng, còn quan tâm gì nam nữ nữa.

Nàng chỉ có thể nói: "Bây giờ tình thế cấp bách, như ngươi đã nói, mức độ nguy hiểm bên ngoài không biết cao đến mức nào, ngươi là chiến lực duy nhất trong hai chúng ta, ngày mai còn phải dựa vào ngươi, đương nhiên ngươi phải nghỉ ngơi cho tốt, huống hồ ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì?"

Phó Sinh Hàn chỉ có thể mừng thầm vì ánh sáng trong hang động quá tối nên Thẩm Dao Chu không nhìn thấy vành tai đỏ bừng của hắn, nhưng rốt cuộc cũng không nhắc lại chuyện ra ngoài nữa.

Hang động này không tính là quá lớn, hai người chiếm hai góc hang động, Phó Sinh Hàn tu luyện, Thẩm Dao Chu thì sắp xếp đồ đạc trong túi trữ vật, xem có thứ gì có thể dùng được không.

Ai ngờ sắp xếp sắp xếp, lại nghĩ đến lời Hứa Tinh Dạ nói.

Nói thật, Thẩm Dao Chu không mấy tin lời Hứa Tinh Dạ, người này xảo trá đa đoan, không biết lời nói có mấy phần thật mấy phần giả, nhưng hắn nói Tô Thanh Uẩn có thể chế tạo Kiếm Cốt bẩm sinh này, hẳn là không phải lừa gạt.

Vậy thì Phó Sinh Hàn có phải thật sự do Tô Thanh Uẩn chế tạo ra không?

Chỉ tiếc Hứa Tinh Dạ đã chết, để lại nhiều bí ẩn như vậy mà không giải đáp được. Những suy nghĩ này đè nặng trong lòng nàng, khiến nàng vô thức nhìn về phía Phó Sinh Hàn, cũng không biết hắn có biết thân thế của mình không.

Phó Sinh Hàn tuy đang tu luyện, tuy nhiên hắn luôn rất nhạy cảm với môi trường xung quanh, lập tức phát hiện Thẩm Dao Chu đang lén nhìn mình, vốn tưởng Thẩm Dao Chu có chuyện gì muốn nói với hắn, nhưng đợi một lúc cũng không thấy nàng mở miệng, vành tai của hắn cũng dần đỏ lên.

Trong tình huống này, Phó Sinh Hàn cũng không còn tâm trạng tu luyện nữa, mở mắt hỏi: "Có chuyện gì sao?”

Thẩm Dao Chu giật mình, bị bắt quả tang đang nhìn lén thật là xấu hổ, nàng chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì hỏi: "Ngươi có nhớ chuyện lúc nhỏ của mình không?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top