Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Sự lây nhiễm | The Infectious

Chương 40: Chúc ngon miệng, thưa chủ tịch


Một phòng ăn kín với đầy đủ các món ăn từ đắt tiền cho đến chẳng thể mua được này quả thật rất hợp với một người như chủ tịch George, thái độ ung dung và bình thản đó của hắn ta thật đáng ngưỡng mộ, nhưng có lẽ bữa ăn hôm nay sẽ ngon miệng hơn mọi lần khi hắn ta được ăn cùng với người trợ lý đắc lực của mình.

"Ngồi xuống đi nào David, tôi đã bỏ ra một khoản khá nhiều để đãi cậu bữa hôm nay đấy."

"Vâng, nếu vậy thì tôi sẽ không khách sáo đâu thưa chủ tịch."

"Ừ, cứ ăn thoải mái đi nhé."

"..."

"À, tôi có thể hỏi chủ tịch một vài chuyện được không ạ ?"

"Được chứ, cậu cứ tự nhiên đi David."

"Lý do gì đã thúc đẩy chủ tịch phát triển loại virus chết người này vậy ạ, có phải là vì tiền không ?"

"Nghĩ lại thì trước đây cậu chưa từng hỏi tôi câu này bao giờ nhỉ, tôi làm tất cả những điều này có phải vì tiền không ấy hả ? Không, không phải đâu."

"Vậy ạ, nhưng hẳn phải có một nguyên do nào đó đứng sau mọi nỗ lực mà chủ tịch đã bỏ ra suốt ba năm trời chứ ?"

"Nguyên do à, thật ra nó cũng không tới mức phức tạp đâu. Cậu thấy đấy, trước khi trở thành phó tổng thống thì tôi là người đứng đầu một công ty dược phẩm rất thành công, và cậu biết điều gì khiến tôi thích thú nhất khi nhắc đến những vấn đề có liên quan đến y tế không ?

"Là gì vậy ạ ?"

"Là những căn bệnh, những chủng virus đấy, phải nói là tôi thật sự cảm thấy rất phấn khích khi được tận mắt khám phá chúng, dù qua kính hiển vi chúng chỉ là những con vi khuẩn bé nhỏ vô hại, nhưng khi xâm nhập vào một tế bào sống thì chúng lại chẳng khác gì một quả bom nổ chậm, không ai biết chúng từ đâu đến cũng chẳng ai biết mục đích tồn tại của chúng là gì. Có lẽ chúng tồn tại chỉ để hủy hoại sức khỏe của con người và động vật mà thôi."

"..."

"Nghe được những lời đó của tôi, hẳn cậu đang thầm nghĩ tôi là một kẻ điên phải không ? Chà, suy nghĩ đó của cậu đúng rồi đấy, phó tổng thống Kingheat, ông chủ của công ty dược phẩm Benefits With Nature chính là một tên tâm thần."

"..."

"Tôi đã quá chán nản với việc chế tạo ra những loại thuốc để cứu người rồi, việc đó đối với tôi thật quá lãng phí tài nguyên và nhân lực, những gì tôi làm là bán cho người khác những viên thuốc đầy màu sắc với giá cả phải chăng, tất cả chỉ để giúp họ thoát khỏi một căn bệnh nào đó trong một khoảng thời gian nhất định, rồi thì sao ? Những căn bệnh đó quay trở lại và họ lại đến tìm tôi, cứ như vậy ngày qua ngày."

"..."

"Sự nhàm chán đó là lý do duy nhất khiến tôi không muốn tạo ra những viên thuốc để chữa bách bệnh nữa, thử nghĩ mà xem, nếu như tôi thích thú với việc khám phá và tìm hiểu virus đến vậy thì cớ gì tôi lại phải tạo ra những thứ tiêu diệt chúng chứ ?"

"..."

"Thoát khỏi vỏ bọc của một doanh nhân trong ngành dược phẩm và trở thành một phó tổng thống quả thật là một quyết định cực kỳ sáng suốt nhất trong cuộc đời của tôi, và cũng nhờ vào vụ bùng phát kỳ lạ ở cái khu quân sự đó mà tôi mới có thể thỏa mãn được mong ước của mình suốt bấy lâu nay, ông trời đúng là có mắt khi giao quyền kiểm soát loại virus đó lại cho George Kelly này."

"Vâng, tôi hiểu rồi thưa chủ tịch, ước muốn của chủ tịch quả thật là rất vĩ đại và điên rồ đấy ạ."

"Tôi biết chứ, nhưng nó cũng không kém phần thú vị phải không nào ?"

"Mà chủ tịch này, chủ tịch có còn nhớ cái ngày mà tôi bước chân vào cái công ty này không ?"

"Nhớ chứ, lúc nào tôi cũng nhớ về ngày đó cả, ngày ấy trông cậu thảm hại lắm, không được tươm tất như bây giờ đâu."

"Vậy chủ tịch còn nhớ tôi đã nói gì ở lần đầu gặp mặt không ?"

"Cái này thì khá lâu rồi nên chắc là bộ óc già nua của tôi cũng chẳng thể nhớ nỗi đâu."

"Chẳng phải tôi đã từng nói là sẽ trả ơn chủ tịch vào một ngày nào đó trong tương lai sao, không nhớ nỗi à ? Vậy chắc cái này sẽ giúp cho bộ óc già nua của chủ tịch hoạt động đấy nhỉ." - Nói rồi David rút một khẩu súng ngắn từ hông ra hướng về phía chủ tịch George.

"...Này, chờ đã David, cậu làm gì vậy ?"

"Nhìn đi, đây là ơn nghĩa mà tôi hứa sẽ đền đáp đấy, kể từ bây giờ chủ tịch không cần phải lo cho cái đế chế bẩn thỉu mà mình đã gầy dựng lên nữa đâu, vì đích thân tôi sẽ tiếp tục con đường mà chủ tịch đã mở ra, nhưng tiếp tục theo hướng nào trên con đường đó thì tôi mới là người quyết định."

"Bình tĩnh lại nào David...cậu, cậu làm sao vậy, cậu muốn gì hả ?"

"Tôi không phải là David, và đã bảo rồi, đây là ơn nghĩa chứ tôi nào có muốn điều gì từ chủ tịch đâu, tôi còn tưởng là chúng ta có thể sát cánh cùng nhau trên con đường mà chủ tịch đã dựng lên nữa kìa, nhưng thật là tiếc quá, trong khi tôi muốn trở thành một kẻ độc tài thì ước muốn của chủ tịch lại chẳng khác gì một tên thảm hại. Khám phá sao, thích thú với mấy con virus và than vản về cái công việc bán thuốc dở hơi của mình à ?

"Tôi...tôi..."

"Thật là ngây thơ quá, chủ tịch biết không ? Chẳng qua chủ tịch cũng chỉ là một lão già muốn trở thành một tên có máu mắt ở cái tuổi xế chiều này mà thôi."

"Cậu...rốt cuộc cậu là ai vậy ?"

"Tôi là ai à, tôi chỉ là Navern thôi."

"..."

"Giờ thì, vĩnh biệt nhé, ngài chủ tịch tâm thần."

"KHÔNG, CHỜ ĐÃ-"

Khi chủ tịch George còn chưa dứt câu, David đã dùng khẩu súng ngắn của mình và bắn thẳng vào trán của hắn ta, viên đạn chí mạng đó không chỉ kết liễu cuộc đời hắn mà còn là tất cả mọi thứ hắn đã một tay gầy dựng nên trong suốt quãng đời của mình.

Cuộc vui và tất cả tham vọng của hắn đã chấm dứt mãi mãi từ đây, nhưng đế chế của hắn bây giờ đã chính thức rơi vào tay của người mà hắn đã từng cưu mang và xem như đồng chí, như người một nhà, người đó chính là tên trợ lý hắc ám với cái tên giả David Liming, một kẻ đầy toan tính với những âm mưu đầy bí hiểm còn hơn cả hắn.
 
Chương 41: Tất cả chỉ là ảo mộng


"Ý anh là không chỉ chính phủ mà cảnh sát cũng muốn bố tôi biến mất nữa sao ?"

"Thật ra chính phủ muốn làm gì bố cô thì tôi không rõ, nhưng cảnh sát chúng tôi chẳng muốn gì ngoài việc bắt sống ông ấy cả."

"Làm sao tôi có thể tin tưởng các người được chứ ?"

"Hiện tại bố cô cũng chỉ là những nạn nhân có liên quan đến cái vụ án lạ lùng này mà thôi, và chúng tôi cũng chưa có bất kỳ bằng chứng nào để buộc tội ông ấy cả, vì ông ấy là mảnh ghép cuối cùng giúp chúng tôi giải mã cái vụ án này nên chúng tôi mong ông ấy còn sống hơn là đã chết đấy.

"..."

"Ông ấy và cô bây giờ là những nhân chứng sống đang được bảo vệ bởi chúng tôi, cô hiểu điều đó chứ ?"

"Vâng, tôi hiểu rồi."

"Chờ đã, mà tên họ của cô là Erot phải không ?"

"Phải, tôi đã đổi sang họ của mẹ sau khi bố tôi mất tích."

"Vì sao cô lại làm vậy thế ?"

"Trước khi biến mất bố tôi đã trở nên rất kỳ lạ, từ hành động cho đến suy nghĩ, ông ấy luôn gợi ý rằng tôi đang gặp nguy hiểm, cứ như ông ấy đoán trước được việc mình sẽ biến mất vậy."

"Điều đó càng củng cố thêm hy vọng cho chúng tôi đấy."

"Hy vọng, ý anh là sao ?"

"Nếu như bố cô đã chuẩn bị cho cả việc mình sẽ mất tích như vậy thì hẳn ông ấy đã phải chứng kiến nhiều thứ kinh khủng lắm, nhiều đến mức có thể bọn khốn ấy đã thanh trừng ông ấy mất luôn rồi cũng nên."

"Các anh đang nói gì vậy ? Tôi không hiểu gì cả."

"Tóm lại thì bây giờ chúng ta phải tìm cho ra bố của cô đã, nếu như ông ấy thật sự vẫn còn sống thì cô có biết ông ấy sẽ đi đâu không ?"

"Tôi...tôi cũng không rõ nữa."

"Có nơi nào mà cô nghĩ ông ấy sẽ đến không ? Có thể là một nơi bí mật nào đó mà cô và ông ấy đã từng đến chăng, một chi tiết nhỏ thôi cũng được ?"

"..."

"Chờ đã, tôi nhớ ra rồi."

"Là gì vậy ?"

"..."

"Này cô Jennifer, cô đã nhớ ra điều gì vậy ?"

"..."

"Này cô, sao lại im lặng thế ?"

Đừng tự dằn vặt bản thân mình nữa Henry à.

"Chuyện gì vậy, ai đang nói thế ?"

Chẳng có Jennifer nào ở đây đâu.

"Ngươi nói thế nghĩa là sao hả ?"

Cậu không nhận ra rằng cô gái tên Jennifer đó đã không còn trên cõi đời này nữa rồi sao Henry ?

"Cái gì ? Ngươi, ngươi đang nói gì vậy ?"

Nhân chứng sống duy nhất của cậu đã thiệt mạng trong vụ ám sát tại quận Highland ngày hôm đó rồi, cậu không nhớ gì sao ?

"Cái gì ? Không, không thể nào...ngươi, ngươi đang nói dối đúng không ?"

Có thể nào đấy, vì cuộc gọi mà cậu nhận được từ Josh sau khi rời khỏi sở cảnh sát là để thông báo về cái chết của cô ta mà, bản thân cậu cũng đã bị thương sau khi đỡ một phát đạn thay cho thanh tra Kleton mà, nhớ không ?

"Điều đó...điều đó có thật sao...?"

Thanh tra Frank và những tên cảnh sát biến chất có liên quan đã bị bắt, hoặc bị bắn chết, nhưng cái giá phải trả cho tất cả những việc đó là cánh tay trái của cậu và cái chết của nhân chứng Jennifer Erot.

"Không...không..."

Việc cô gái ấy còn sống chỉ là một sự ảo tưởng mà cậu tự vẽ ra cho chính mình mà thôi, cậu còn định tin vào cái sự thật méo mó đó đến bao giờ nữa ?

"Tôi...tôi..."

Trả lời đi nào, vì nếu không phải vậy thì chẳng cách nào mà lý lịch và mục đích của cô gái xấu số ấy lại giống với cậu như đúc được, phải không ?

"..."

Suy nghĩ của cậu bị bóp méo nhiều đến như vậy, tất cả có phải chỉ để tìm kiếm câu trả lời một cách tuyệt vọng cho sự mất tích của bố mình không ?

"..."

Tất cả đã kết thúc rồi, bắt đầu từ lúc này cậu phải tự mình giải mã cái bí ẩn còn đang dang dở này và thoát khỏi ảo tưởng của mình đi, giờ thì, đã đến lúc tỉnh dậy rồi đấy, thưa cậu chủ.

"CHỜ ĐÃ."

"Này Henry, cậu tỉnh rồi đấy à, có ổn không thế, này."

"Chuyện gì đã xảy ra thế...tôi...tôi đang ở đâu vậy ?"

"Cái thằng đần này, cậu đang ở bệnh viện đấy, không phải ta đã bảo là cậu nên ở yên trong nhà và nghỉ ngơi đi à, từ sau vụ xả súng ấy cậu và Josh không những tự ý điều tra mà không báo cáo lại cho tôi, đã vậy còn tự mình đi gặp cái tên Navern đó nữa chứ, bộ cậu bị mất trí rồi sao ?"

Henry bất giác tỉnh dậy khỏi giấc mộng của mình, mọi thứ giờ đây trông thật khác lạ, trước mắt của anh bây giờ là hình ảnh trắng xóa của trần nhà nơi bệnh viện, Henry đưa mắt nhìn qua cánh tay trái của mình và thấy nó đã bị băng bột, quả thật cánh tay của anh đã bị hủy hoại bởi những viên đạn tại vụ xả súng ngày hôm đó, dù thế nhưng anh lại không hề thấy đau. Những mảnh ký ức liền mạch của anh dường như cũng đã bị tan vỡ thành trăm mảnh, anh thật sự không nhớ gì cả, có lẽ sự đau khổ đến mức tuyệt vọng khi không tìm được câu trả lời cho sự mất tích của bố thật sự đã khiến cho Henry không còn tỉnh táo như trước nữa.

"Tại sao...tại sao tôi lại ở đây ?"

"Hôm nay là ngày anh khám sức khỏe định kỳ đấy còn nhớ không, làm gì mà lại bất tỉnh trước cổng bệnh viện thế hả ?" - Josh lại gần và nói.

"Vậy à, hóa ra từ trước đến giờ tự mình đặt ra câu hỏi rồi tự mình trả lời bằng những lời dối trá nhảm nhí sao."

"Cậu đang lẩm bẩm cái gì vậy Henry, có bị va đầu vào đâu không thế ?"

"Jennifer, Jennifer, cô ấy đâu rồi ?"

"Cô nhân chứng ấy đã mất được hai tuần rồi mà Henry..." - Thanh tra Kleton thở dài và nói một cách chán nản.

"Anh bị sao vậy, từ hồi cô ấy qua đời tinh thần anh đi xuống nhiều lắm đấy, cứ nhớ nhớ quên quên, có chuyện gì giữa anh và cô ấy à ?"

"Thanh tra Kleton à."

"Sao đấy ?" - Thanh tra Kleton hỏi.

"Xin ông, cho tôi được quay lại làm việc ạ."

"Cái gì, cậu muốn tiếp tục làm việc sao, trong cái tình trạng này á ?"

"Vâng."

"Cậu nên nhớ rằng mình là một nhân chứng của vụ án này chứ không phải là điều tra viên đâu." - Thanh tra Kleton rời khỏi ghế của mình và tiến về phía Henry.

"Làm ơn hãy để cho tôi giúp mọi người đi, là lỗi của tôi khi đã không tỉnh táo, cái chết của nhân chứng Jennifer quả thật là một cú sốc lớn đối với tôi, nhưng tôi không thể cứ chôn chân tại nhà và bệnh viện mãi thế này được."

"Nhưng Henry à-"

"2 tuần."

"Hả, anh nói cái gì ?"

"Chỉ cần cho tôi 2 tuần, 2 tuần thôi, tôi hứa sẽ giải quyết tất cả chuyện này và kết thúc ba năm đau đớn của mọi người mãi mãi."

"Vậy sao, nói tôi nghe xem cậu định làm gì nào ?"

"Những bức họa ký ức xấu xí và đầy lệch lạc mà tôi tự vẽ ra bấy lâu nay, giờ cũng đã đến lúc để biến chúng thành một bức họa hoàn chỉnh rồi."
 
Chương 42: Cuộn băng


"Tại sao cậu muốn quay lại trong tình trạng như thế này chứ, hay là cậu đã nhớ ra điều gì đó rồi ?"

"Mặc dù còn khá mơ hồ nhưng tôi nghĩ là ký ức của mình đang dần ổn định trở lại rồi." - Henry lấy tay đặt nhẹ lên trán và nói.

"Vậy thì, cậu có thể giải thích một chút về cái ký ức đó cho bọn ta được không ?"

"Là bố của tôi, người chịu trách nhiệm cho vụ thảm sát năm xưa, ông ấy vẫn còn sống."

"Hả, cậu...cậu đang nói cái gì thế Henry ?" - Thanh tra Kleton hỏi với một khuôn mặt lộ rõ vẻ hoang mang.

"Tên hung thủ bị cảnh sát bắn chết năm xưa không phải là bố tôi, người đó cũng chỉ là một trong những nạn nhân thiệt mạng tại chung cư ngày hôm ấy mà thôi. Do khoác trên mình chiếc áo có tên của bố tôi, cùng với việc nhân dạng đã bị biến đổi bởi virus nên cảnh sát đã không nhận ra điều này, và cũng chính vì nó mà họ mới có thể che giấu chuyện này rồi thay thế tất cả bằng một sự thật bị bóp méo dễ dàng đến như vậy."

"Từ đâu, từ đâu mà anh lại có những thông tin này ?" - Bất ngờ trước những lời nói kỳ lạ của Henry khiến cho Josh phải lên tiếng.

"Chính cái sự thật đó, chính nó đã bị bóp méo bởi ông ấy, bởi thanh tra Kleton đấy." - Henry nói rồi hướng mắt mình về phía thanh tra Kleton.

"NÀY RANH CON, coi chừng cái mồm của cậu đấy, chưa đủ tỉnh táo thì đừng có mà nói mấy chuyện hoang đường." - Thanh tra Kleton nghe thế liền trở nên giận dữ và hét lên.

"Phải, đúng là tôi không tỉnh táo thật, nhưng hẳn đây là lý do khiến tôi buộc bản thân mình phải tin vào cái bức họa hoàn hảo mà mình tự vẽ nên thay vì cái sự thật xấu xí này."

"Lý do gì mà giờ anh lại quay sang buộc tội thanh tra Kleton vậy hả, anh mất trí rồi sao Henry ?"

"Anh nghĩ thời gian qua tôi thật sự ở nhà và tĩnh dưỡng sao Josh ?"

"Ý anh là sao ?"

"Chính tôi đã đích thân đến gặp người thân của tất cả 21 nạn nhân trong vụ thảm sát năm xưa để tìm thêm thông tin, cũng chính tôi là người đã lật lại cái hồ sơ vụ án đầy uẩn khúc, thứ mà các người đã vứt bỏ nơi nhà kho lạnh lẽo đó, và biết điều gì khiến tôi bất ngờ không ? Phần lớn người thân của những nạn nhân đó đều nhắc đến ông đấy, thanh tra Kleton."

"Cái gì chứ, cậu dám tự ý hành động sao...thế còn bằng chứng, bằng chứng đâu mà cậu dám nói vậy ?"

"Tôi đã thu lại hơn 10 đoạn băng ghi âm cuộc nói chuyện giữa tôi và họ vài ngày trước, nếu không phiền thì ông có thể nghe chúng đấy. Này Josh, anh giúp tôi lấy chúng nhé."

Henry nói rồi hướng tay mình về phía một chiếc túi màu đen nằm trên tủ đồ, Josh mở túi và lấy ra một chiếc máy ghi âm cùng vài cuộn băng có in rõ tên người nhà của các nạn nhân rồi bật lên.

À cậu nhà báo này, tôi có cần phải nói tên của mình ra không vậy ?

Không, ông không cần nói đâu ạ, hôm nay ông chỉ cần tường thuật lại những gì mà ông biết về vợ của ông cho cháu thôi.

Vậy à, tôi hiểu rồi.

Như ông đã nói lúc đầu thì vợ của ông gặp phải một vấn đề...cái này nói như thế nào nhỉ ?

Bà ấy bị mắc phải chứng rối loạn tâm thần, phải, tôi nhớ bà ấy mắc phải nó sau khi người con trai duy nhất của chúng tôi qua đời do tai nạn giao thông, tôi nghĩ là bà ấy bị hoang tưởng.

Vậy khi bệnh tình của bà nhà trở nên tệ đi thì ông đã ở đâu ?

Khi đó tôi đang công tác xa nhà nên không rõ chuyện gì đã xảy ra, mãi đến khi tôi quay về thì bà ấy đã không còn ở nhà nữa, hàng xóm xung quanh nói rằng bà ấy được một vài người ăn mặc trông như bác sĩ đưa lên xe và chở đi, kể từ đó họ không còn nhìn thấy bà ấy nữa.

Từ khi tôi trở về thì những người đó ngày càng xuất hiện nhiều hơn, trung bình cứ một tháng thì họ lại đến và đưa người bệnh đi, họ nói trong vùng đang có dịch cúm gì đó rất nguy hiểm, vì vậy mà sở y tế gửi họ xuống để khử trùng và xét nghiệm cho toàn bộ người dân trong vùng, nhưng bản thân tôi thì không nghĩ như vậy.

Vì sao ông lại nghĩ khác với mọi người thế ?

Tôi không biết vì lý do gì nhưng họ chỉ chọn những người đã từng trải qua chấn thương tâm lý, những người có sẵn bệnh trong người cùng mấy tên ốm yếu nghiện hút đi mà thôi, nếu thật sự có bệnh dịch nguy hiểm thì họ phải kiểm tra liên tục cho tất cả mọi người, chứ không phải một tháng một lần với những tiêu chuẩn kỳ lạ như vậy được.

Vậy sau đó ông có đi tìm vợ mình không ?

Chính vì nhận ra những hành động lạ lùng của mấy tên bác sĩ ấy nên tôi mới nhanh chóng lên đường mà bám theo họ, chiếc xe cứu thương ngày hôm đó đã dẫn tôi đến một viện tâm thần lớn nằm sâu trong rừng.

Một viện tâm thần sao, vậy ông có biết tên của viện tâm thần đó là gì không ?

Nó có tên là viện Cremary, một viện tâm thần không có bất kỳ liên kết gì với các cơ sở y tế khác cả.

Ông có tìm được tung tích gì của vợ của mình không ?

Không, bọn người ở đó nhất quyết không cho tôi vào trong, chúng cũng không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của tôi hết, và rồi tôi sớm nhận ra rằng chẳng có dịch cúm gì cả, cái tôi thấy là bọn bác sĩ quái gở đó đang vô cớ bắt người và cố biến họ thành kẻ điên mà thôi.

Vậy sau đó ông đã làm gì ?

Tôi đã cố báo cáo sự việc cho cảnh sát trưởng, nhưng họ lại chẳng làm gì cả, tôi cũng đã tìm kiếm sự giúp đỡ khắp nơi nhưng chẳng mang lại kết quả gì, không những vậy tôi còn rước họa vào thân nữa.

Rước họa vào thân, ý ông là sao ?

Một vài kẻ bịt mặt nào đó đã đột nhập vào nhà của tôi vài ngày sau đó, khi ấy trời rất tối nhưng tôi thề là mình đã nhìn thấy cảnh phục của bọn chúng.

Cảnh phục, ý ông những kẻ đó là cảnh sát sao ?

Phải, tôi còn thấy rõ bảng tên của chúng nữa mà.

Tên à, vậy ông có nhớ được cái nào trong số chúng không ?

Có một cái.

Là gì vậy ?

Là...

...

Là Jeff, phải rồi, là Jeff Kleton đấy.

Ông nói cái gì cơ ?

Thật mà, hắn có tên là Jeff Kleton, mặc dù tôi không biết chúng có dùng tên giả hay không nữa.

...

Này cậu phóng viên ơi, có chuyện gì thế ?

À không, không có gì đâu, ông cứ tiếp tục đi ạ.

Những kẻ đó chĩa súng vào đầu tôi và đe dọa, chúng nói là sẽ tha cho cái mạng của tôi nếu như tôi giữ mồm giữ miệng-
 
Chương 43: Phản bội


“Tôi nghĩ nghe như vậy là đủ rồi, nhưng nếu như ông vẫn chưa tin thì có thể đem về nghe tiếp cũng được, vì còn nhiều người nhắc đến tên ông lắm đấy.” – Henry đột nhiên ngồi dậy và tắt máy ghi âm.

“Này thanh tra Kleton, thực hư chuyện này là sao, mấy cuộn băng đó có nghĩa là gì vậy ?” – Josh lập tức quay sang hỏi thanh tra Kleton.

“…”

“GIẢI THÍCH ĐI CHỨ ?” – Josh đứng bật dậy và hét lớn.

“Nếu đã đến nước này rồi thì ta không thể giấu được nữa.”

“Nói ra hết đi, tôi sẽ không tin vào mấy cái cuộn băng nhảm nhí này mà không có bất kỳ lời giải thích thỏa đáng nào từ ông đâu.”

“Ta đã ở đó, phải, ta là tay sai của những tên bác sĩ điên tại viện Cremary.”

“Không…không thể nào.” – Biết được sự thật khiến giọng nói của Josh lúc này trở nên tuyệt vọng và đau đớn.

“Vì…vì sao ông lại làm vậy chứ, lý do là gì, hả ?”

“Ta buộc phải làm vậy, nếu không thì cả ta lẫn gia đình ta sẽ bị tàn sát mất, và vì bọn cấp trên đã bị mua chuộc nên những tên sĩ quan quèn như bọn ta cũng chẳng thể thoát được việc bị lợi dụng.”

“Vậy thanh tra Kleton, có phải chính tay ông đã ra tay với những nhân chứng, với những người biết về cái viện Cremary đó không ?”

“Không, ta không hề gây hại cho ai cả.”

“BÂY GIỜ MÀ ÔNG VẪN CÒN NÓI DỐI ĐƯỢC NỮA À ?” – Josh túm lấy cổ áo của thanh tra Kleton và hét vào mặt ông ta.

“KHÔNG, TA THỀ MÀ, TA KHÔNG HỀ GIẾT HẠI AI HẾT.”

“Bỏ ông ta xuống đi Josh.” – Henry nói.

“Đúng là ta có hành hung và đe dọa bọn họ, nhưng ta…ta không hề giết ai trong số họ cả, những đồng nghiệp còn lại của ta vì bị cám dỗ bởi đồng tiền nên mới xuống tay với những nhân chứng ấy, để rồi sau đó cũng bị giết chết.”

“…”

“Ta không biết gì về những cuộc thí nghiệm virus trên người tại viện Cremary đó cả, vì khi ấy ta chẳng khác gì những người dân khác, chỉ biết tin răm rắp vào những gì mà chúng nói, rằng trong vùng thật sự đang có bệnh dịch, kể cả những bằng chứng mà chúng đưa ra cũng đã đánh lừa mọi người một cách dễ dàng.”

“…”

“Đúng là bọn cảnh sát thành thị đã che giấu sự thật về vụ thảm sát đó, chúng đã dùng quyền hành của mình để bịt miệng tất cả mọi người có liên quan trong đó có cả ta, hồ sơ vụ án bị vứt bỏ là do chúng chứ không phải do ta, với chức vụ chỉ là một tên thanh tra hèn mọn thì ta có thể làm gì được đây ?”

“Nhưng sao ông lại chẳng nói gì cho chúng tôi hết vậy ?” – Henry thở dài, anh cố gắng rời khỏi giường để có thể mặt đối mặt với thanh tra Kleton.

“Vì ta nghĩ các cậu sẽ không tin tưởng ta, rằng các cậu sẽ ghép tội ta cùng với bọn khủng bố khốn kiếp đó, trước đây ta đã rất cố gắng để minh oan cho bố cậu Henry à, nhưng những bằng chứng mà bọn chúng ngụy tạo nên khiến ta bất lực và không thể làm gì được cả.”

“Vậy ý ông là ngoài việc hành hung người khác ra thì ông không liên quan gì đến dự án virus của bọn khốn đó có phải không ?” – Josh hỏi.

“Phải phải, ta không nói dối đâu.”

“Chờ đã nào Josh.”

“Chuyện gì thế Henry ?”

“Nếu thật sự chỉ hành hung thì ông có thể giải thích cho tôi về khẩu súng này không ?” – Henry nói rồi lấy ra một khẩu súng ngắn cũ kỹ trong ngăn kéo.

“Khẩu súng này thì sao ?”

“Nó là khẩu súng yêu thích của ông mà, còn nhớ không ?”

“Không…ta…ta không biết khẩu súng nào hết.”

“Đừng chối nữa, đây chẳng phải là khẩu súng mà ông và bọn cớm bẩn kia đã dùng để dọn dẹp đống tàn dư trong vụ thảm sát hay sao ?”

“Anh…anh đang nói gì vậy Henry ?” – Josh hỏi.

“Tên tù nhân số 9921 tại nhà tù liên bang đã khai ra tất cả về ông rồi.”

“9921, hắn ta là ai vậy ?”

“Hắn ta từng là đồng nghiệp của thanh tra Kleton, hắn ta cũng là người đã từng tham gia vào kế hoạch dọn dẹp trong vụ thảm sát đi, nếu nghĩ tôi nói dối thì hãy lấy đoạn băng thứ 9 ra mà nghe đi, tôi nghĩ nó sẽ giúp ích cho anh đấy.”

“THẰNG KHỐN KASSER.” – Thanh tra Kleton bỗng nhiên hét lớn rồi rút khẩu súng ngắn của mình ra và hướng về phía Henry.

“…”

“TAO ĐÃ TỐNG NÓ VÀO TÙ MỌT GÔNG, ĐÃ HỦY HOẠI CẢ TƯƠNG LAI LẪN CUỘC ĐỜI NÓ, TAO ĐÃ LÀM TẤT CẢ NHỮNG VIỆC ĐÓ CHỈ ĐỂ ĐỔI LẤY SỰ IM LẶNG VÀ CÁI MẠNG KHỐN KIẾP CỦA NÓ, VẬY TẠI SAO BÂY GIỜ NÓ LẠI QUAY SANG PHẢN TAO ?”

“THANH TRA KLETON, BỎ SÚNG XUỐNG NGAY, ÔNG LÀM GÌ VẬY ?” – Thấy vậy Josh cũng rút súng của mình ra.

“PHẢI RỒI, TẤT CẢ LÀ DO MÀY, MỌI CHUYỆN THÀNH RA THẾ NÀY LÀ DO MÀY HENRY Ạ.”

“THANH TRA KLETON !”

“NẾU NHƯ MÀY BỎ MẠNG Ở CÁI NHÀ TÙ ĐÓ THÌ ĐÃ TỐT BIẾT MẤY, TẠI SAO MÀY VẪN CÒN SỐNG CHỨ HẢ, TAO CỨ NGHĨ SẼ CÓ THỂ MƯỢN TAY MÀY ĐỂ HOÀN THÀNH SỨ MỆNH CỦA MÌNH, NHƯNG KHÔNG-”

“DỪNG LẠI ĐI THANH TRA KLETON.”

“HÔM NAY MÀY SẼ PHẢI CHẾT HENRY, MÀY SẼ CHẾT Ở CÁI BỆNH VIỆN NÀY.”

“Ông làm tất cả những việc này để đổi lại điều gì vậy Kleton ?” – Henry tiến lại gần nòng súng của thanh tra Kleton và nói.

“HẢ ?”

“Tôi hỏi là cái việc giết chóc và hủy hoại tương lai người khác cốt để làm gì vậy ?”

“Tao…tao…”

“Có phải ông định nói mình làm tất cả những chuyện này là vì gia đình ?”

“Phải, tao làm là vì gia đình đấy, nếu như có nhiều tiền hơn thì không chỉ con gái tao mà vợ của tao cũng sẽ quay lại với tao sớm thôi, họ sẽ quay trở lại mà…”

“CHẤP NHẬN SỰ THẬT VÀ ĐỪNG TRỐN TRÁNH NỮA JEFF KLETON.”

“Hả ?”

“Con gái và vợ của ông đã bỏ đi từ rất lâu rồi mà phải không ?”

“Làm sao, làm sao mà mày biết chuyện gia đình tao ?”

“Nhớ lại đi, ông đã đối xử với họ như thế nào, vì tôi nghĩ có một người bố và một người chồng như ông thì mẹ con họ thà chết đi còn sướng hơn đấy, tên bạo hành.”

“…”

“Gia đình của ông không cần tiền tài hay danh vọng gì từ ông cả, những gì mà họ cần chỉ là một cuộc sống bình thường, một cuộc sống bình yên như bao gia đình khác mà thôi, đó là thứ mà một kẻ bạo lực với quá khứ đẫm máu như ông không thể nào thực hiện được, tôi nói có đúng không ?”

“…” – Thanh tra Kleton lúc này buông bỏ khẩu súng của mình, ông ngồi bệt xuống sàn nhà một cách tuyệt vọng với đôi mắt đẫm lệ.”

“Quá đủ rồi, Josh, anh giải ông ta đi đi.”

“Được rồi.”

Dưới cơn mưa bất chợt ập đến ngày hôm đó, Thanh tra Jeff Kleton đã cúi đầu nhận tội, người đứng đầu tổ đội giờ đây đã phải tra tay vào còng và rời khỏi bệnh viện Dansion mà không có bất kỳ sự phản kháng hay giải thích nào, ông sau đó được Josh áp giải lên một chiếc xe tuần tra bên ngoài và thẳng tiến đến sở cảnh sát.

“Mọi thứ liệu có thể kết thúc dễ dàng được hay không”. Henry nhìn ra ngoài cửa sổ và tự hỏi bản thân mình, tất cả những gì mà anh muốn bây giờ là cơn mưa kia sẽ rửa sạch mọi tội ác, gột rửa đi tất cả cái ác trong mỗi con người để lòng họ không còn thù hận nữa, rồi khi đó sẽ không còn ai phải bỏ mạng, không còn ai phải chịu cảnh tù tội nữa, giá như thế giới này có thể vận hành được như vậy thì sẽ tốt biết mấy.
 
Chương 44: Đã đến lúc kết thúc rồi


Việc thanh tra Kleton có liên quan đến vụ bùng phát virus tại Kingheat đã khiến cho bộ phận quản lý nhân sự tại sở cảnh sát Billrest cùng bộ nội vụ phải mở một cuộc điều tra mật và tìm hiểu chân tướng của vụ việc, họ sau đó đã phái các nhân viên an ninh cấp cao đến bệnh viện Dansion nhằm hộ tống Henry cùng với những cuộn băng mà anh ta đang giữ về sở một cách an toàn.

“Này Josh, những người này là sao thế, chúng ta đang đi đâu vậy ?” – Henry bắt đầu hỏi chuyện sau khi anh bị buộc phải thu dọn đồ đạc và ngồi vào chiếc xe bảo vệ của lực lượng an ninh.

“Tôi và họ sẽ hộ tống anh đến sở, cấp trên muốn anh giao lại toàn bộ số chứng cứ có liên quan đến vụ án của thanh tra Kleton ngay bây giờ, họ cũng sẽ cử người đến để hỏi cung anh nữa đấy, vì vậy nên chuẩn bị tinh thần đi.” – Josh trả lời.

“Sau đó thì sao ?”

“Sau đó thì tất cả sẽ kết thúc.”

“Kết thúc ? Anh đang nói gì vậy ?” – Henry hỏi một cách ngạc nhiên.

“Anh thật sự nghĩ rằng sau tất cả những chuyện này, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục điều tra sao ? Dù thanh tra Kleton đúng là tay trong của bọn khốn đó nhưng nhờ có ông ta làm “bù nhìn” mà chúng ta mới có thể đi đúng hướng điều tra và không bị cấp trên để mắt đến, giờ không còn ông ta nữa thì cấp trên cũng chẳng còn lý do gì để mà giữ lại chúng ta cả.”

“Ý anh là họ sẽ đình chỉ tất cả sao ?”

“Hẳn là vậy, có lẽ sau ngày hôm nay thì mọi thứ sẽ kết thúc, khi đó anh sẽ được quay lại cuộc sống bình thường của mình, còn tôi thì sẽ tìm một công việc khác, vì đình chỉ một vụ án nào đó cũng có nghĩa là sa thải cả những người có liên quan rồi.”

“Anh thật sự sẽ bỏ cuộc như vậy sao ?”

“Đúng rồi đấy, tôi đã quá mệt mỏi rồi, kể cả khi họ không sa thải thì tôi cũng sẽ tự mình viết đơn thôi việc, tôi đã quá chán nản khi phải bám theo cái vụ án này, đã đến lúc phải dừng lại rồi, anh có nghĩ vậy không Henry ?”

“Có chứ.”

“Nếu vậy sao anh không buông bỏ tất cả mọi thứ đi ?”

“Tôi không thể làm vậy được.”

“Tại sao, chẳng phải suy nghĩ của anh cũng như tôi à ?”

“Tôi cũng mệt mỏi, cũng chán nản như anh vậy, nhưng nếu như từ bỏ bây giờ thì tôi còn mặt mũi đâu mà đứng trước mặt mẹ mình chứ.”

“…”

“Trước khi bà qua đời tôi đã hứa với bà rằng dù bất cứ giá nào đi nữa cũng phải tìm ra bố, tôi nhất định phải tìm bằng được, cho dù ông ấy chẳng còn lại gì ngoài tro bụi đi chăng nữa.”

“…”

“Nghe này, tôi làm tất cả mọi thứ không phải vì lo cho sự an nguy của cái xã hội thối nát này, cũng chẳng phải vì tôi muốn giúp đỡ cảnh sát các anh, tôi làm là vì mẹ của tôi và vì chính bản thân tôi, nếu bọn người ở sở có đình chỉ vụ án thì cũng chẳng có vấn đề gì cả. Tự tôi sẽ vạch trần sự thật đằng sau tất cả, mặc cho việc làm đó có thể gây nguy hiểm cho tính mạng tôi đi chăng nữa.”

“Vậy là ngay từ đầu anh đã lợi dụng tôi và thanh tra Kleton rồi sao ?”

“Phải, tôi đã lợi dụng hai người, nhưng tất cả đều là vì mục đích chung mà đúng không, chẳng phải cả hai đều sẽ có lợi sao ?”

“Được là một phần của mạng lưới cảnh sát hẳn đã giúp cho việc điều tra riêng của anh tiến triển nhiều lắm nhỉ ?”

“Chính xác.”

“Vậy ra từ trước đến nay trong anh chẳng có chút gì gọi là tinh thần đồng đội phải không ?”

“Tôi chẳng có lý do gì phải làm vậy cả, lý do mà tôi bảo vệ anh và thanh tra Kleton là vì nếu không có hai người chống lưng thì tôi sẽ không thể tham gia vào quá trình điều tra, nếu vậy thì việc điều tra riêng của tôi sẽ lại chậm chạp như trước kia mất.”

“Chà, anh đúng là một thằng khốn bẩn thỉu đấy.” – Josh cười nhẹ và nói.

“Tôi nghe câu đó nhiều rồi.”

“Giờ có nói ra chuyện đó thì tôi cũng chẳng còn sức để mà tức giận nữa, khi nào đến nơi tôi sẽ hoàn tất hồ sơ và thủ tục cho anh, chỉ cần đưa cho họ mấy cuộn băng rồi khai ra những gì mà anh biết thôi. Tôi sẽ không nói cho họ biết về việc điều tra riêng của anh, nhưng kể từ bây giờ thì hãy tự mà lo liệu lấy mọi thứ đi.”

“Cảm ơn anh Josh.”

“Được rồi, anh không cần phải cảm ơn người dưng làm gì đâu.”

“…”

Đơn vị an ninh 982-A, yêu cầu các anh báo cáo tình hình hiện tại, hết. - Bộ đàm trên xe lúc này bỗng dưng phát ra âm thanh, chiếc bộ đàm đó đã giúp đập tan đi không khí nặng nề và làm giảm đi sự căng thẳng bên trong.

“Đây là thanh tra Josh Zipper, tình hình hiện tại vẫn ổn, chúng tôi còn cách trụ sở vài dãy nhà nữa thôi, hết.”

Đơn vị an ninh 982-A, các anh hãy nhanh chóng thay đổi lộ trình đi ngay lập tức, hết.

“Có chuyện gì vậy thưa trụ sở, hết.”

Ngài Houston Mackerly đã ra lệnh cho các anh thay đổi lộ trình của xe, hãy nhanh chóng chuyển hướng đến khu vực biên giới Gensan – Kingheat, hết.

“Xin hãy đưa ra chỉ thị hợp lý thưa trụ sở, chúng tôi không thể nào di chuyển đến khu vực biên giới đang bị phong tỏa bởi quân đội được, nơi đó nằm ngoài quyền hạn của chúng tôi, hết.”

Giám đốc đã cấp quyền ra vào khu biên giới cho đội các anh từ 30 phút trước rồi, hơn nữa mặt nạ phòng độc và khẩu trang y tế cũng đã được chuẩn bị sẵn cho các anh trong xe. Công tác khử khuẩn dọc biên giới cũng đã hoàn tất rồi, giờ hãy nhanh chóng trang bị cho mọi người và di chuyển đến khu vực biên giới ngay lập tức, đây là chỉ thị từ phía giám đốc.

“Rõ thưa trụ sở, hết.”

“Có chuyện gì vậy ?” – Nhân viên an ninh đang cầm lái vội quay sang và hỏi Josh.

“Là ông Houston, trụ sở truyền lệnh từ ông ấy, họ muốn ta thay đổi lộ trình và điểm đến.”

“Lệnh từ giám đốc à, nhưng tại sao lại phải thay đổi vậy thanh tra Josh, chẳng phải bây giờ ta sẽ đến trụ sở sao ?”

“Tôi cũng không rõ chuyện gì nữa, tóm lại là hãy thay đổi điểm đến đi, trước tiên hãy dừng xe lại và cho mọi người trang bị khẩu trang y tế để giữ an toàn đã.”

“Tại sao lại phải trang bị khẩu trang thế ?”

“Chúng ta sẽ đi vào khu vực biên giới ngay bây giờ.”

“R-rõ.”
 
Chương 45: Vi khuẩn


Đó là một ngôi nhà rộng lớn trong vùng, một ngôi nhà với đầy đủ tiện nghi và rất đặc biệt, khi đi qua dãy hành lang dài ngoằng của nó thì ta sẽ đến được phòng của ông bà chủ, nhưng thứ duy nhất trái ngược với sự hào nhoáng và lộng lẫy của căn phòng rộng lớn này có lẽ là sự giả dối. Bên trong nó chẳng có gì ngoài một vở kịch bẩn thỉu được dựng lên một cách cực kỳ công phu bởi hai con người, và vị khán giả không may xem phải vở kịch dở tệ ấy chính là đứa “con” của họ.

Này ông ơi. - Người phụ nữ quay sang hỏi người đàn ông trong khi tay vẫn còn bận đan áo.

Lại chuyện gì nữa đây, nếu là chuyện tiền nong thì miễn đi nhé, hôm nay tao đánh bạc hết sạch rồi. - Người đàn ông đang nhâm nhi tách trà quay sang trả lời một cách cáu gắt.

Không, không phải là chuyện đó.

Vậy thì là chuyện gì hả ?

Thì là về thằng nhóc đó ấy, ông bảo sẽ tống khứ nó đi sau khi chúng ta vào được Kingheat, vậy mà đã một năm rồi sao ông vẫn còn giữ nó ở lại đây làm gì thế ?

Ờ thì…

Nó đã hết giá trị lợi dụng rồi còn gì ? Làm ơn tống khứ nó nhanh đi rồi còn chia tiền cho tôi, tôi cũng cần phải có cuộc sống riêng của mình nữa chứ, tôi chán phải sống giả tạo như thế này lắm rồi.

Bỏ chuyện thằng nhãi đó sang một bên đi, bây giờ tao hỏi mày, tại sao mày cứ lảm nhảm mãi về chuyện chia tiền thế hả ?

ĐAU QUÁ, ÔNG LÀM GÌ VẬY, BỎ TÔI RA. - Người đàn ông lúc này bỗng đặt tách trà của mình xuống bàn, ông ta đứng dậy rồi tiến gần đến người phụ nữ và túm lấy tóc của cô ta.

Cái thằng nhãi đó có sống chết ra sao thì cũng không phải là việc của mày, nhưng đừng hòng giở trò vòi tiền với tao rồi đem đứa bé trong bụng mày mà trốn thoát.

Cái…cái gì…ông đang nói gì vậy…?

Còn giả ngu nữa sao, đứa con mà mày mang trong bụng suốt ba tháng nay chắc chắn không phải từ tao mà ra đúng không con đàn bà nhu nhược ?

Ông...ông đang nói cái gì-

CÂM MIỆNG LẠI.



Tao đã biết vì sao mày lại mong chờ cái chuyện chia tiền đến vậy rồi, mày muốn lập mưu với thằng tình nhân của mày để cuỗm hết tiền bạc trong cái nhà này chứ gì ?

Không…ông nói gì vậy…tôi…tôi không bao giờ dám làm vậy đâu…

Ồ vậy sao, vậy mày tính giải thích thế nào về mấy bức thư tình này ? - Người đàn ông mở ngăn kéo của mình ra, lấy một vài bức thư rồi vứt cả xuống sàn nhà.

Mấy cái này…không phải là của tôi…tôi thề mà…

Chà, đến nước này mà mày vẫn còn bướng nữa sao, nếu vậy thì chắc mày không nhận ra thằng tình nhân của mày trong bức hình này đâu nhỉ ? - Người đàn ông sau đó cũng lấy ra thêm một tấm hình nữa và ném vào mặt của người phụ nữ.



Đúng như tao nghĩ mà.



Khi tao tìm ra được mấy bức thư tình này thì chắc là thằng tình nhân của mày cũng đã “cao chạy xa bay” cùng với số tiền mà mày tin tưởng đưa cho nó rồi đấy.

Không…không thể nào…

Giờ thì đã sáng mắt ra rồi chứ, bọn khốn đó chẳng muốn gì ngoài tiền và cơ thể của mày cả, phải nói không một thằng đàn ông nào tốt với mày hơn là tao đâu.

Tốt...sao ?

Hả ?

Một tên quái vật và máu lạnh như ông mà có thể nói ra những lời đó sao…tôi…tôi thà sống nhục với bọn khốn ngoài kia còn hơn là ở với một kẻ như ông…

Nhớ lại đi, chính tao đã cứu mày ra khỏi cái nhà thổ thối nát đó, cũng chính tao đã cho mày một cuộc sống chẳng khác gì một bà hoàng, tiền thì đầy ắp cả túi, mày còn muốn cái gì nữa đây ?

Tôi không cần bất cứ thứ gì từ ông cả…tôi…chỉ muốn một cuộc sống bình thường…như bao người phụ nữ khác mà thôi…

Vậy à, thế thì cứ sống theo cách mà mày muốn đi, nhưng mày sẽ không bao giờ thoát khỏi tao được đâu, bây giờ mày đã bị trói buộc bởi đứa bé trong bụng kia rồi, nên nhớ là mày đang mang trong mình dòng máu của tao chứ không phải là của bọn khốn ngoài kia, vì vậy đừng có nghĩ đến việc bỏ nó, có biết chưa hả ?

Làm sao…làm sao mà ông chắc nó là con của mình cơ chứ ?

Tao không quá quan tâm chuyện nó là con của ai đâu, cái tao muốn chỉ là chia cắt cả lũ chúng mày ra mà thôi, tao không hứng thú gì cái hương vị tình thân đó đâu, với lại mày nghĩ thằng tình nhân của mày vẫn còn mạng để mà cao chạy xa bay sau khi cuỗm hết số tiền của tao thật sao ?



Được rồi, giờ tao còn có việc phải đi, còn mày muốn làm gì thì làm đi, à mà còn một điều nữa. Mày không cần phải lo về cái thằng nhãi Navern đó đâu, sống một cuộc đời địa ngục thế này thì sớm muộn gì con vi khuẩn ăn bám như nó cũng tự đâm đầu vào cái chết mà thôi, hơi đâu mà lo nghĩ chứ.



Ta luôn nhớ ánh mắt khinh bỉ mà người đàn ông đó dành cho mình khi ông ta bước ra khỏi căn phòng ấy, ông ta đã trông thấy ta và nở một nụ cười đầy bỉ ổi. Song sự thật về cái gia đình giả dối và kinh tởm này lại chẳng khiến ta cảm thấy bất ngờ hay gì cả.

Tất cả mọi thứ từ lời nói cho đến suy nghĩ mà họ dành cho ta không khác gì một thứ công cụ bẩn thỉu cả, phải, ta chẳng qua chỉ là một con vi khuẩn gớm ghiếc đang hủy hoại cuộc sống của những người ưu tú như họ mà thôi, đúng ra ta nên chết quách ở cái trại mồ côi đó đi thì hơn.

Ta nào ngờ mình sẽ rơi vào một cái chốn địa ngục như thế này khi bước chân ra khỏi cái trại đó đâu chứ, nhưng ta có thể làm được gì ngoài chấp nhận số phận đây ?

Navern, một từ ngữ của người dân tộc thời xưa, nó chỉ có một nghĩa duy nhất, đó là vô danh, tên khốn đó thật là biết chơi chữ đấy chứ nhỉ. Ta vẫn luôn dằn vặt và tự hỏi rằng mình đã làm cái quái gì mà phải gánh chịu những việc này, nhưng tất cả những câu hỏi mà ta tự đặt ra đó có lẽ đã được trả lời rồi.

Ta thề rằng mình sẽ giữ lấy cái biệt hiệu “tuyệt đẹp” mà tên khốn đó đã đặt cho mình. Ta sẽ cho chúng lẫn những kẻ khinh thường ta thấy rằng một con vi khuẩn gớm ghiếc và vô danh sẽ có thể dẫm lên bao nhiêu sinh mạng để mà tiến bước. Là một trăm, một triệu hay là hàng tỉ đây ? Chà, việc đó thì không ai có thể đoán trước được đâu.
 
Chương 46: Sự cấu kết


Chiếc xe tải của đơn vị an ninh 982-A đã nhanh chóng thay đổi lộ trình và rời khỏi khu đô thị, dù trong lòng vẫn còn vô số câu hỏi và thắc mắc về chỉ thị của cấp trên nhưng họ vẫn nhanh chóng chuyển hướng đến khu vực biên giới mà không có lấy một chút do dự nào. Ngay khi chiếc xe dừng bánh trước bức tường cách ly cao lớn mà chính phủ Gensan đã xây dựng nên, toàn đội đã lập tức mở cửa xe và bước ra ngoài cùng với những chiếc mặt nạ phòng độc được đeo cẩn thận.

“Chúng ta đến nơi rồi thưa thanh tra Josh.” – Một nhân viên an ninh trong đội bước xuống xe rồi quay sang nói với Josh.

“Không cần anh phải nói đâu, đã trông thấy cả cái tường cao sừng sững kia rồi còn gì nữa.” – Josh hướng ánh mắt của mình về phía bức tưởng cách ly rồi trả lời.

“Mà sao tôi chẳng thấy gì ở đây hết vậy ?” – Một nhân viên an ninh khác cũng nói thêm.

“Nếu đích thân giám đốc phải ra lệnh cho chúng ta thì hẳn ở đây phải có gì đó đặc biệt chứ nhỉ.”

“Nơi này có gì đó lạ lắm, quân lính canh gác ở đây biến đâu cả rồi ?” – Josh đảo mắt nhìn xung quanh rồi nói.

“Thanh…thanh tra Josh !” – Một nhân viên an ninh vội chạy về phía Josh và thông báo với anh.

“Cái gì thế ?”

Một chiếc trực thăng quân sự bất ngờ xuất hiện và đáp xuống ngay trước mắt họ dưới sự hoang mang và ngỡ ngàng của toàn đội, ngay sau khi cánh cửa của nó bật mở, một toán lính gồm quân đội và cảnh sát được trang bị vũ trang đầy đủ nhanh chóng bước ra, xuất hiện cùng lúc với họ chính là giám đốc cảnh sát Houston Mackerly.

“Là trực thăng sao ?” – Josh nhìn về phía chiếc trực thăng và nói.

“Chuyện…chuyện quái gì đang xảy ra vậy ?” – Một nhân viên an ninh vội rút khẩu súng ngắn của mình ra và mở khóa chốt an toàn.

“TOÀN ĐỘI GIỮ BÌNH TĨNH, KHÔNG ĐƯỢC ĐỘNG VÀO VŨ KHÍ !” – Josh hét lớn và ra lệnh cho các nhân viên an ninh khác.

“Nhưng thưa thanh tra, ta cũng phải tự vệ nữa chứ, họ…họ cũng có súng nữa mà.”

“TÔI ĐÃ BẢO LÀ-“

“Chà chà, có lẽ hôm nay tôi lại trễ hẹn nữa rồi.” – Một người đàn ông trong bộ vest đen chậm rãi bước ra từ phía chiếc trực thăng trước sự chứng kiến của đội 982-A.

“Giám…là giám đốc sao ?“ – Với một giọng đầy sự ngạc nhiên, Josh nói.

“Được rồi, mọi người hai bên hãy giữ bình tĩnh và bỏ súng lại vào nơi an toàn đi, tôi không có xử bắn mấy người đâu mà lo.” – Giám đốc Houston sau đó bước ra khỏi chiếc trực thăng và ra lệnh cho mọi người.

“…”

“Có vẻ như đội 982-A lúc này vẫn chưa rõ vì sao tôi lại hạ lệnh cho mọi người đến đây phải không ?”

“Phải đấy, lý do là gì vậy, mà sao ngài lại bao vây bọn tôi chứ ?” – Một nhân viên an ninh trong đội lên tiếng.

“Tất cả hãy nghe đây, tôi triệu tập mọi người đến đây chỉ với một mục đích duy nhất, đó là muốn đẩy nhanh tiến độ điều tra trong vụ án tại Kingheat- à không, phải nói là tôi muốn dùng sức mạnh của tất cả mọi người để đặt dấu chấm hết cho nó mới phải.”

“Ngài, ngài nói vậy có nghĩa là sao ?” – Josh hỏi.

“Có nghĩa là tôi muốn cùng mọi người kết thúc vụ án này một lần và mãi mãi.”

“Vậy sao, thế bằng chứng đâu mà ngài lại muốn bọn tôi hợp tác hả ?”

“Toàn bộ chi tiết của vụ án này, từ việc nó có liên quan đến sự kiện thảm sát tại khu chung cư năm 1991 cho đến vụ tấn công vào hai sở cảnh sát lớn nhất tại Gensan này, tôi đều biết hết.”

“Vậy à, nhưng chẳng phải bọn khốn các ngài mới chính là những kẻ đã bóp méo đi sự thật về chúng sao, đúng ra thì lời nói của ngài phải khác hơn một chút chứ nhỉ ?” – Josh nghe thấy thế liền nói một cách mỉa mai.

“Đúng là có chuyện đó thật, nhưng tôi mong là cậu hãy dừng việc đánh đồng tôi với mấy tên khốn đó lại, tôi không cùng một giuộc với lũ thối nát giống như chúng đâu.” – Ánh mắt bình thường của giám đốc Houston lúc này bỗng nhiên thay đổi, ánh nhìn đáng sợ mà ông dành cho Josh khiến những người khác cũng phải dè chừng.

“...”

“Và hơn nữa là đừng dùng từ Ngài, vì kể từ hôm nay tôi không còn là giám đốc của các người nữa rồi.”

“Hả, ý ngài là sao ?”

“Trong số bốn quốc gia có đường biên giới chung với Kingheat, chỉ có vị tổng thống tiền nhiệm của Gensan là người đầu tiên và duy nhất dám đứng lên chống lại bọn khủng bố khốn kiếp đó mà thôi, không cần đợi tới ngày này đâu, vì kể từ cái ngày vị tổng thống đó qua đời thì cái chức giám đốc của tôi cũng đã tan thành mây khói rồi.”

“Tổng thống tiền nhiệm sao ?”

“Ngoài ông ấy ra thì không một quốc gia nào có ý định hợp tác với nhau để chống lại chúng cả.”

“Vậy còn bọn chính phủ đang cầm quyền hiện tại thì sao, họ không bảo toàn vị trí cho ông à ?”

“Lũ rác rưởi đó chỉ rặt một bọn hèn nhát mà thôi, chính chúng mới là bọn muốn hạ bệ tôi khỏi cái ghế giám đốc đó. Tôi nghĩ là sau khi mình không giải quyết ổn thỏa được vụ tấn công mạng vào sở cảnh sát gần đây, cùng việc gây hấn với chúng trong vụ bắt giữ tại sở Highland thì có lẽ lần này chúng đã có thêm cơ hội để tước đi cái chức đó của tôi rồi.”

“…”

“Tại buổi họp báo ngay sau khi sở cảnh sát Billrest bị tấn công, tôi đã không hay biết gì về âm mưu của chúng, vì vậy mà tôi cứ nghĩ là mình đã thành công trong việc thỏa thuận với bọn hèn nhát đó, thật là một suy nghĩ sai lầm, hóa ra lũ khốn đó không chỉ muốn tước đi cái ghế giám đốc mà còn muốn lấy cả cái mạng thứ hai này của tôi nữa.”

“Bao lâu nay tôi cứ nghĩ chính phủ các nước chỉ muốn níu giữ hòa bình nên mới nhân nhượng với bọn khốn đó, có ai ngờ được rằng họ cũng cấu kết với chúng chứ.” – Josh nói.

“Tôi cũng đã từng nghĩ như cậu vậy, nhưng sự thật là kể từ khi bọn khủng bố đó xuất hiện, chính phủ của Gensan và hệ thống chính phủ của cả ba nước lân cận vài năm trở lại đây đã không còn được người dân tín nhiệm như trước nữa. Số phiếu bầu tổng thống của Gensan lần này đã bị làm giả, giới chính trị và cử tri đã bị mua chuộc dẫn đến việc bọn chúng với tới được cái địa vị đó một cách quá dễ dàng.”

“Vậy ra điều đó mới chính là lý do thật sự khiến cho hệ thống chính phủ mới không được sự tín nhiệm của nhân dân sao.”

“...”

“Tôi không nghĩ một con virus bé nhỏ lại có thể làm loạn cả một hệ thống chính trị hùng mạnh lên như thế đấy.”

“Việc lũ khủng bố nhấn chìm bọn chính phủ ngu dốt đó cùng với toàn thể người dân đất nước này trong chảo lửa chiến tranh chỉ còn là vấn đề thời gian nữa mà thôi.” – Ông Houston thở dài và nói.
 
Chương 47: Thủ lĩnh


“Vậy ý ông mục tiêu tiếp theo của chúng là đất nước Gensan này sao ?” – Josh nói.

“Số phận của đất nước này đã được định đoạt kể từ lúc mà bọn chính quyền thối nát ấy bắt tay với lũ khủng bố rồi.”

“Nhưng lúc này có nói mấy chuyện đó ra thì còn có ích gì nữa đâu, bây giờ quyền lực lẫn sức mạnh của ông đều đã tan biến cả rồi còn gì ?”

“Chính vì lẽ đó mà tôi phải luôn có kế hoạch dự phòng đấy.”

“Kế hoạch dự phòng sao ?”

“Phải, tất cả những người lính và cảnh sát mà cậu đang thấy ở đây chính là kế hoạch dự phòng của tôi.”

“…”

“Kể từ khi Kingheat bị xóa sổ trên bản đồ thế giới ba năm về trước, những con người này đã sớm biết được tương lai sau này của họ như thế nào rồi- à không, là tương lai của toàn nhân loại này chứ.”

“Tương lai sao ?”

“Sau khi Kingheat sụp đổ, họ biết rằng mình sẽ không thể tin tưởng vào chính quyền hay bất kỳ ai cả, vì vậy họ đã tự mình đấu tranh cho gia đình, cho xã hội, cũng như là cho chính sự sống còn của chính họ trong bóng tối suốt ba năm qua.”

“Vậy giờ ông là lãnh đạo của đạo quân cảm tử này sao ?” – Josh nói và hướng ngón trỏ của mình về phía người của ông Houston.

“Cũng có thể nói là vậy, nhưng thay cho việc không làm gì và chỉ ngồi chờ chết thì sao ta không dùng hết sức lực còn lại để tìm cho mình một cái chết khác biệt và ít gượng ép hơn một chút ?”

“…”

“Hôm nay tôi đứng trước mọi người không phải với tư cách là giám đốc cảnh sát cũng không phải với tư cách là một người từng chịu ơn tổng thống tiền nhiệm của đất nước Gensan này, mà là với tư cách một người lính tình nguyện trong tiểu đội tác chiến 205, tôi là trung sĩ Houston Mackerly.”

“Tiểu đội 205 chẳng phải là tiểu đội đầu tiên được thành lập để tiến vào vùng dịch tại Kingheat ba năm trước hay sao, nhưng tiểu đội đó chỉ có 12 người thôi mà ?” – Một nhân viên an ninh trong đội nói với một vẻ mặt đầy sự khó hiểu.

“Anh không biết cũng phải, vì là lính tình nguyện nên cấp trên không việc gì phải lưu tên tôi vào tiểu đội đâu, nhưng việc đó đâu còn gì quan trọng nữa khi họ chỉ thành lập nên một đội quân cảm tử phải không ?

“…”

“Được rồi được rồi, không cần phải nhiều lời nữa, tóm lại là một người đã chết đến những hai lần như ông muốn chết thêm một lần nữa cùng với những con người tội nghiệp này để bảo vệ nhân loại phải không ?” – Lắng nghe cuộc nói chuyện từ đầu tới cuối, Henry lúc này mới bước chân ra khỏi xe và tiến về phía ông Houston.

“Quả không hổ danh là Henry Westford nhỉ, có vẻ như cậu đã hiểu được kế hoạch của tôi rồi đấy.”

“Ồ, vậy ra ông cũng biết về tôi rồi sao, nhưng mà gọi là Henry được rồi, hiện tại tôi không muốn cái họ dơ bẩn đó có cùng chỗ đứng với cái tên đẹp đẽ của mình đâu.”

“…”

“Nói tôi biết đi, có phải vì nhiệm kỳ của cái “gậy chống lưng” đó kết thúc nên ông mới không giữ được chức vụ của mình đúng không ?” – Henry hỏi.

“Cái này thì phải trả lời sao nhỉ, tôi không nhớ lắm nhưng ông ấy một mực đòi đưa tôi lên làm giám đốc cảnh sát, lý do duy nhất mà ông ta nói cho tôi là vì ông chẳng thể tin tưởng ai cả.”

“…”

“Hơn nữa lão tổng thống nhân hậu và kỳ quặc đó còn không thể nhìn thấy ngày nhiệm kỳ của mình kết thúc nữa mà.”

“Vậy là bị ám sát sao ?” – Henry tiếp lời.

“Hai viên đạn của súng bắn tỉa vào ngực và trán, có lẽ là tay chân trong giới chính trị.”

“Nhắc mới nhớ, nếu ông ta là người duy nhất dám đứng lên chống lại bọn khủng bố đó thì tôi không nghĩ chỉ có mỗi đối thủ bên giới chính trị không đâu.”

“Phải, hẳn là người của bọn chúng cũng có liên quan đến việc này nữa.”

“Nghe đây, tôi rất sẵn lòng tham gia cùng với ông và mọi người ở đây, nhưng liệu tất cả những người ở đây có đủ để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới không ?”

“Đây là những quân cờ tiên phong duy nhất mà tôi có, nhưng át chủ bài của tôi thì không thể nào mà không có cậu được đâu Henry.”

“Tôi là át chủ bài sao ?”

“Sự kiên trì và nỗ lực của cậu suốt bao năm qua chẳng phải là để dành cho thời khắc này sao. Hay là sự thật về vụ mất tích bí ẩn của bố không phải là thứ mà cậu đang tìm kiếm ?”

“…”

“Tôi mong là cậu hãy suy nghĩ lại và cùng sát cánh với chúng tôi trong cuộc chiến này đi Henry, việc này đều giúp cho đôi bên cùng có lợi mà phải không ?”

“Ông biết là mình đang chống lại một đế chế cực kỳ to lớn đúng chứ ?” – Josh cũng nói thêm.

“Biết làm sao được, đã hứa rồi thì phải giữ lời chứ.”

“…”

“Nhưng mà tôi cũng chẳng biết là mình có thật sự hứa hẹn gì không nữa, có lẽ tôi chỉ đang tự dằn vặt bản thân khi những con người đáng kính đó đã không còn nữa mà thôi.”

“Nếu vậy thì việc tự ý hứa hẹn với người khác mà không có sự đồng ý thì cũng khó mà rút lại lắm đấy ông Houston.” – Henry nói.

“Chà, lần đầu tiên tôi nghe điều đó đấy.”

“Nghe này, nếu ông muốn cùng với những con người ở đây chiến đấu vì danh dự, vì đất nước thì tôi chẳng có lý do gì để từ chối lời mời này đâu.”

“Vậy sao ?”

“Nhưng tôi chỉ tham gia với một điều kiện thế này.”

“Điều kiện gì vậy ?”

“Cái đầu của tên khốn kiếp đã gieo rắc sự hủy diệt ba năm trước, cái đầu của tên đã khiến gia đình tôi ra nông nỗi này phải là do tôi chặt đứt.”

“Chỉ có vậy thôi sao ?”

“Phải.”

“Được thôi, chắc là tôi không còn cách nào khác ngoài việc nhường cái món chính dở tệ đó cho cậu vậy.”
 
Chương 48: Biến mất


Sở cảnh sát Billrest, Gensan.

Văn phòng giám đốc.

“Báo cáo tình hình đi, chuyện đã giải quyết xong hết chưa ?”

“Dạ thưa…tên Houston đó không may đã trốn thoát khỏi sở cảnh sát vào chiều nay rồi ạ.”

“…”

“Hơn nữa…đoàn xe hộ tống…đồng minh Jeff Kleton của chúng ta cũng đã bị tấn công trên cao tốc khi đang quay về sở chiều nay, hiện vẫn chưa có báo cáo hay thông tin gì về người của ta ạ.”

“Các người có cho canh gác cẩn thận không vậy ?”

“Vâng, tất cả các sĩ quan đều được điều động đúng theo lệnh của ngài nhưng-“

“NẾU MỌI THỨ ĐÚNG THEO LỆNH THÌ THẾ QUÁI NÀO MÀ BỌN CHÚNG LẠI BIẾN MẤT ĐƯỢC ?”

“Dạ thưa...có lẽ chúng được tay trong giúp đỡ nên mới trốn thoát trước khi người của ta hành động ạ…”

“Hừ, mở đường thoát cho cái thằng khốn phản quốc đó thì có gì hay ho cơ chứ.”

“…”

“Được rồi, cho rút người của ta khỏi sở ngay đi.”

“Nhưng thưa ngài, ngộ nhỡ hắn ta quay trở lại đó thì sao ạ, chẳng phải chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng để bắt giữ hắn sao ạ ?”

“Hắn ta đã biết trước lũ các người đến một lần rồi còn gì, bộ nghĩ hắn còn dại mà quay lại lần thứ hai sao.”

“…”

“Kế hoạch thay đổi, truy tìm vị trí của hắn và đồng bọn ngay lập tức, nếu cần thiết thì cho phát lệnh truy nã trên toàn quốc cũng được, khi nào truy ra được thì tiếp tục theo dõi nhất cử nhất động của hắn.”

“Vâng tôi hiểu rồi.”

“Còn nữa, cho người truy tìm tung tích của tên Jeff Kleton và lũ người đã tấn công đoàn hộ tống ngay. Nếu tên gián điệp hai mang đó đã không biết phải theo phe nào nữa thì cứ giết phứt hắn đi, chúng ta không cần giữ lại những kẻ dốt nát không phân biệt được đâu là phải trái làm gì.”

“Vâng…tôi hiểu rồi, nhưng trường hợp của tên Houston thì sao ta lại phải theo dõi vậy ạ, với nguồn nhân lực như bây giờ thì việc bắt sống hắn cùng đồng bọn chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao ạ ?”

“Giờ thì chưa đâu, ông chủ muốn hắn và đám người tuyệt vọng đang theo hắn được vùng vẫy thêm một lúc lâu nữa, khi nào thấy đủ thì ông ấy sẽ lệnh cho chúng ta diệt cỏ tận gốc thôi.”

“…”

Sau khi đồng ý tham gia vào chiến dịch điên rồ của ông Houston Mackerly, đội của Henry và Josh đã được hộ tống đến khu căn cứ của quân kháng chiến nằm đâu đó gần biên giới. Lúc trước nơi đây là một chốt canh gác được quân đội sử dụng để quan sát và tiêu diệt những người nhiễm bệnh bên kia bức tường trong một bán kính nhất định.

Khi cả đất nước Kingheat sụp đổ vì dịch bệnh cũng là lúc mà quân lính ở đây bắt đầu rút quân, bỏ bê việc canh gác và giữ vững an toàn cho nơi này. Quân kháng chiến của Houston về sau đã bất chấp hiểm nguy mà bí mật chiếm đóng chốt canh gác này và mở rộng nó thành một căn cứ ngầm, phục vụ cho mục đích của mình.

“Cẩn thận bước chân của mình nhé, cầu thang ở đây mới được sửa tuần trước thôi đấy.” – Ông Houston cùng mọi người đi xuống trung tâm của khu căn cứ, vừa đi ông vừa nói.

“Vậy ra đây là cái căn cứ mà ông đã đặt tâm huyết vào sao, trông cũng không đến nỗi tệ nhỉ.” – Henry đảo mắt nhìn xung quanh và nói.

“Cảm ơn vì lời khen nhé, nhưng còn tâm huyết của tôi thì chỉ được có một phần thôi.”

“Một phần là sao ?” – Henry hỏi.

“Nơi này đúng là nơi đầu tiên mà quân kháng chiến chiếm đóng và xây dựng nên, nhưng tất cả tâm huyết của tôi không chỉ đặt vào mỗi nơi này không thôi đâu.”

“Ý ông là vẫn còn nhiều nơi như thế này nữa sao ?”

“Dĩ nhiên rồi, tôi đâu thể tiến hành chiến dịch lớn như vậy chỉ với một nơi bé tẹo thế này được đúng không ?”

“…”

“Dù không gian hạn chế nhưng nơi này vẫn là đầu não của quân kháng chiến đấy, vì lệnh từ đây sẽ được gửi đến những căn cứ khác nữa, hoạt động cũng như kế hoạch đều được thảo luận và vạch ra tại đây. Còn nữa, chúng tôi chỉ tập trung lại khi nào có chuyện thật sự quan trọng thôi, đa phần thì sẽ thảo luận trực tuyến để tránh tai mắt bên ngoài.”

“Vậy từ khi thành lập cho đến nay thì quân kháng chiến đã làm được gì rồi ?”

“Hiện tại thì chưa có gì to tát cả, mà cuộc chiến vẫn chưa bắt đầu nên cũng chưa thể công nhận chúng tôi là quân kháng chiến được, thời gian qua để có kinh phí hoạt động, chúng tôi đã cố gắng xây dựng quan hệ tốt đẹp đối với các quan chức cấp cao, nhưng nếu việc không thành thì chúng tôi sẽ dùng đến thủ đoạn để đe dọa và khiến họ tham gia vào chiến dịch của bọn tôi đấy.”

“Vậy thì có khác gì bọn khủng bố đâu ?”

“Chịu thôi, tất cả đều là vì mục đích cao cả mà, nhưng hầu hết bọn họ đều thấu hiểu và chấp nhận tham gia với chúng tôi, việc chúng bắt tay với khủng bố đã khiến cho kinh tế ngày càng giảm sút, vì vậy nên họ cũng chẳng đồng tình với những chính sách của giới cầm quyền hiện tại.”

“Được rồi, đừng dài dòng nữa, thế kế hoạch bây giờ là gì đây ?”

“Trước tiên thì các cậu hãy nghỉ ngơi đi đã, tôi sẽ cho người mang thức ăn đến cho các cậu sau, vì có sự tham gia của các cậu nên hôm nay chắc chắn sẽ có một cuộc họp khá quan trọng đấy.”

“Lại phải ngồi nghe các ông thảo luận nữa sao, làm ơn tha cho tôi đi...” – Josh thở dài và nói.

“Đừng lo, cuộc họp này các cậu không cần phải có mặt đâu, cứ tự nhiên nghĩ ngơi và chờ lệnh thôi.”

“Vậy sao, thật là đỡ quá.”

“Nhưng mà tôi sẽ làm phiền cậu nếu cần đấy, Henry.” – Houston nói rồi tách khỏi nhóm của hai người còn lại và rời đi.

“…”

“Này Josh.” – Henry quay sang và nói.

“Có chuyện gì ?”

“Nếu rảnh thì hãy đến gặp tôi sau bữa ăn.”

“…”

Nói rồi Henry rời đi trong sự im lặng, anh biết bản thân mình là một người tệ hại chỉ biết lợi dụng người khác, nhưng tận sâu trong đáy lòng anh vẫn muốn Josh, muốn tất cả những người ở đây là chiến hữu của mình về sau và mãi mãi. Dù Josh đã nói ra những lời cay nghiệt đầy thẳng thắn đó nhưng một phần nào đó trong anh cũng giống với Henry, cũng muốn là bạn, là chiến hữu với nhau, vì thế mà sau bữa ăn anh đã đến gặp Henry để nói chuyện.
 
Chương 49: Xâm nhập


“Cuối cùng thì anh cũng đến nhỉ.” – Ngồi trên một băng ghế tại phòng ăn, Henry bỗng ngoái đầu nhìn về phía Josh và nói.

“Điều gì khiến anh nghĩ là tôi sẽ đến vậy ?” – Josh chậm rãi bước đến và ngồi xuống.

“Vì im lặng là đồng ý mà phải không ?”

“…”

“Nói tôi nghe đi Josh, anh trở nên cáu gắt như vậy có phải vì tôi đã lợi dụng anh và thanh tra Kleton không ?”

“Phải, nhưng biết làm sao được, bộ óc của anh quá siêu phàm mà.”

“Siêu phàm hay gì thì tôi cũng chỉ là con người thôi, đã là người thì phải biết dùng âm mưu và thủ đoạn để đạt được mục đích của mình chứ, anh biết rằng không ai trong chúng ta sống ngay thẳng mà phải không.”

“Việc đó cũng đã qua rồi, có trách anh thì cũng chẳng để làm gì nữa, giờ tôi phải đối mặt với sự thật rằng cấp trên của mình là một tên bạo lực cuồng sát đã đẩy biết bao người vào chỗ chết.”

“Ông ấy quá ám ảnh về gia đình mà, có lẽ việc vợ và con gái bỏ đi đã khiến một người bạo lực như ông ấy trở nên cuồng loạn hơn rồi nghe theo bọn khủng bố đó.”

“Nhưng anh có thấy lạ không Henry ?”

“Về điều gì ?”

“Cả thanh tra Kleton và tên Frank đều làm việc dưới quyền của bọn khủng bố đó, nhưng nhìn vào hành động và sự đối đầu giữa hai người họ từ những sự kiện xảy ra gần đây, tôi lại thấy hai người họ dường như không biết thân phận thật sự của nhau.”

“Ý anh là ?”

“Tôi biết rất rõ sự căm ghét mà Frank dành cho đội của tôi và thanh tra Kleton, nhưng nếu hắn ta và thanh tra Kleton đều cùng hội cùng thuyền thì sao còn quan tâm đến chuyện quá khứ làm gì nữa, chẳng phải họ nên hợp tác với nhau để tiêu diệt chúng ta hay sao ?”

“Có thể Navern không hề cho họ biết rằng họ đang cùng phe.”

“Hả ?”

“Navern là một kẻ tàn nhẫn và máu lạnh, việc khiến cho người một nhà như thanh tra Kleton và Frank tiếp tục đấu đá diệt trừ lẫn nhau thông qua mâu thuẫn nội bộ từ trước hẳn cũng là kế hoạch của hắn. Lợi dụng lòng tham và sự ganh ghét từ Frank, hắn đã thành công trong việc khiến chúng ta đổ máu mà không phải động đến một ngón tay.”

“Vậy việc thanh tra Kleton lúc thì giúp đỡ lúc thì cản trở việc điều tra của chúng ta cũng là một phần trong kế hoạch của hắn sao ?”

“Cũng không loại trừ khả năng đó, kế hoạch của hắn cũng như một vở kịch đã được phân vai sẵn vậy, thanh tra Kleton là người tốt còn Frank là kẻ xấu, hắn gần như đã chiếm được lòng tin của chúng ta sau cái chết của Frank, nhưng không may là thân phận của thanh tra Kleton đã bị bại lộ quá sớm.”

“…”

“Mà Josh này.” – Henry hỏi.

“Sao vậy ?”

“Anh thật sự nghĩ đây là quyết định đúng đắn à ?”

“Quyết định gì cơ ?”

“Việc đội của anh tham gia vào cái chiến dịch điên rồ này của Houston ấy.”

“Không tham gia thì người của ông ta sẽ dùng vũ lực ép buộc đấy, hơn thế nữa nếu từ chối thì chúng tôi sẽ đi về đâu đây, tôi không nghĩ quyết định bỏ nghề của mình trước đây sẽ thành hiện thực một cách dễ dàng đâu.”

“…”

“Và nếu còn được quay lại làm việc thì tôi chẳng còn cách nào khác ngoài tuân theo lệnh bọn cấp trên thối nát đó, rồi khi ấy tôi sẽ đối đầu với anh và mọi người ở đây mất.”

“Anh không muốn điều đó xảy ra à ?”

“Đương nhiên là không rồi, tôi chỉ muốn làm thanh tra khi nào còn được sát cánh bên những người như anh và thanh tra Kleton thôi.”

“Nhưng mà cái chiến dịch “giải cứu thế giới” này có thật sự khả thi không đây, nghe ông ta nói cứ như trong phim ảnh và truyện tranh ấy.”

“Đã đâm lao thì phải theo lao thôi, giờ chúng ta chỉ có thể tiến lên chứ không thể lùi bước được rồi.”

“Tôi đang nghĩ là liệu ta có thể cứu thanh tra Kleton ra không ?”

“Hả, anh đang nói gì vậy Henry ?”

“Nếu thanh tra Kleton bị bắt giữ và xét xử bởi người nắm quyền như Houston thì còn được, nhưng giờ ông ấy lại nằm trong tay bọn khốn đó.”

“Sao giờ anh lại muốn cứu ông ấy ra, chẳng phải tội lỗi của ông là do anh vạch trần à ?”

“Tôi biết rõ tội trạng của ông ấy, nhưng nếu cứ như vậy thì cả tôi, anh và mọi người ở đây sẽ phải đối mặt với ông ấy trong cuộc chiến sắp tới đấy.”

“Nhưng chẳng phải từ đầu ông ấy đã là người của chúng rồi hay sao ?”

“Tôi biết chứ, nhưng nếu được tôi muốn biến ông ấy thành đồng minh của chúng ta, giống như những gì mà Houston đã làm vậy.”

"Này này, anh thật sự nghiêm túc đấy à."

"Phải, tôi đang rất là nghiêm túc đây."

"Ôi cái đầu của tôi, chuyện này thật là điên rồ quá rồi."

Thông báo, thông báo, hai chiếc xe lạ có dấu hiệu xâm nhập đang tiến gần đến căn cứ của chúng ta, toàn bộ quân lính hãy ngay lập tức tập trung ở cổng ra vào, xin được nhắc lại, hai chiếc xe có dấu hiệu xâm nhập đang xuất hiện ở bên ngoài căn cứ, đề nghị tất cả quân lính tập trung tại cổng vào, được phép sử dụng vũ khí nếu cần thiết, tổng bộ xin hết.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom