Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 460


Đang lúc ấy, chợt nghe một giọng nói thanh thúy truyền tới. “Không xong rồi, không xong rồi!”

Mọi người quay đầu nhìn, không phải Lưu Manh Manh thì là ai, Lưu đại thẩm mắng. “Con bé chết dẫm kia, con đi đâu vậy hả? Trễ như vậy mới về?!”

“Mẹ, không xong rồi,” Lưu Manh Manh thở hổn hển nói. “Hôm nay con vào núi, ở trong núi gặp phải phu quân của Nguyễn nương tử, bọn họ dẫn theo rất nhiều người, khả năng cao là tới bắt Nguyễn nương tử. Con sợ họ biết được nơi này, nên qua loa lừa gạt, sợ bọn họ đuổi theo, còn cố ý đi nhiều đường vòng, bây giờ mới về tới.”

“Phu quân của Nguyễn nương tử?” Đại Sơn hỏi.

“Phải,” Lưu Manh Manh ra dấu. “Thân cao cao, rất dễ nhìn, người mặc đồ đen. A ——” Lưu Manh Manh hét lên một tiếng, chỉ về phía bóng đêm. “Tại sao ngươi lại ở đây?”

Người đứng đó thân cao cao, dáng dấp tuấn mỹ, người mặc hắc y, không phải phu quân Tưởng Nguyễn như Lưu Manh Manh miêu tả thì là ai? Sau lưng hắn còn dẫn theo một số người, đều rất lạ mặt. Toàn bộ các thôn dân thôn Thanh Bình đều đứng dậy, tất cả mọi người biết rõ thân thế Tưởng Nguyễn, đối diện với tên trượng phu lòng lang dạ sói này tất nhiên rất thống hận, Đại Sơn ngăn trước mặt người hắc y, nói. “Ngươi muốn làm gì?”

Tề Phong nhíu mày, luôn cảm thấy các thôn dân có địch ý rất lớn với họ, mặc dù không biết tại sao, Tề Phong vẫn nói. “Chư vị, bọn ta không phải người xấu, bọn ta tới chỉ vì muốn tìm thiếu phu nhân thôi, sau khi tìm được bọn ta lập tức đi ngay, sẽ không quấy rầy mọi người, sẽ không để lộ tin tức về nơi ở của mọi người ra ngoài.”

“Bạch nhãn lang giả nhân giả nghĩa, cút!” Tiểu Sơn ôm đòn gánh vọt tới, Tưởng Tín Chi chỉ nhẹ vươn tay, đòn gánh đã bị chặn lại, hắn nghi ngờ nói. “Có ý gì?” Vô duyên vô cớ, sao lại thành bạch nhãn lang? Nhìn dáng vẻ, quả thật người trong thôn rất bất mãn với họ.

Đại Sơn ngăn Tiểu Sơn lại, nhìn xung quanh, chắc chắn người mặc đồ đen là phu quân của Tưởng Nguyễn, người này nhìn khí vũ hiên ngang, ai ngờ lại là một tên cầm thú, Đại Sơn cứng rắn nói. “Nơi này của bọn ta không có phu nhân gì cả, đều là người trong thôn, sợ rằng công tử tìm lộn chỗ rồi.”

Lời còn chưa dứt, đã nghe tiếng hét cao vút từ trong căn phòng sáng đèn truyền ra. “A —— ”

Giọng nói này mọi người không xa lạ gì, chình là Tưởng Nguyễn. Sắc mặt Tiêu Thiều và Tưởng Tín Chi đồng loạt biến đổi, kêu. “A Nguyễn-----” nhấc chân muốn đi vào trong.

Giọng nói lo lắng của Vương bà tử vang lên. “Nguyễn nương tử sắp không xong rồi, không có sức, phải làm sao đây?”

Đại Sơn ngăn cản Tiêu Thiều, tức giận nói. “Ngươi đừng hòng tổn thương cô ấy, nếu ngươi dám tổn thương cô ấy, ta sẽ lấy mạng ngươi!”

Tiêu Thiều lạnh lùng nhìn Đại Sơn một cái, tâm trạng cực kỳ không vui, đưa tay bắt lấy tay Đại Sơn, một giây sau, Đại Sơn bay ra ngoài.

Thôn dân xung quanh lập tức kêu lên, toàn bộ vây lại. Tề Phong cảm thấy rất khổ não, chuyện này không nhất thiết phải nháo lớn như vậy, cũng có thể giải quyết trong hòa bình, sao lại thành như vậy. Tiêu Thiều không thèm nhìn ai, lập tức nhấc chân đi về phía căn phòng kia. Tưởng Nguyễn yếu ớt đến mức kêu không thành tiếng, nhưng vào lúc này, mơ hồ như nghe được giọng Tiêu Thiều, vốn thần trí không rõ bất ngờ thanh tỉnh lại, nàng nói. “A Thiều ——”

Tiêu Thiều nghe thấy giọng nàng, trong nháy mắt lập tức phá cửa mà vào, thôn dân xung quanh muốn ngăn cũng không ngăn được, Đại Sơn thấy vậy thì đứng lên bắt lấy Tiêu Thiều. “Ngươi muốn làm gì?”

“Ngươi mới muốn làm gì?” Cẩm Nhị một cú đánh ngã thiếu niên, vốn nhìn thiếu niên không vừa mắt, người này còn ra vẻ rất quen thuộc với Thiếu phu nhân, bỗng dưng chọc Thiếu chủ nhà mình tức giận, Cẩm Nhị cười một tiếng. “Chuyện phu thê nhà người ta, liên quan gì đến ngươi?”

Mấy phụ nhân trong phòng nhìn thấy có người đột nhiên xông vào đều hét lên. Tưởng Nguyễn mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy Tiêu Thiều, nước mắt lập tức rơi xuống, nàng nói. “A Thiều, A Thiều, rốt cuộc huynh cũng tới…”

“Ta tới trễ,” Tiêu Thiều tam lưỡng bộ nửa quỳ trước giường, nắm chặt tay nàng, nói. “Thật xin lỗi.”

“Ta… Cứu con chúng ta…” Tưởng Nguyễn nói. “Mau cứu con…” Thấy Tiêu Thiều, tim Tưởng Nguyễn như được thả lỏng, ý nghĩ duy nhất chính là bảo hộ đứa bé trong bụng, nàng cảm giác được sức lực toàn thân và sinh mạng đang trôi qua, chỉ muốn Tiêu Thiều có thể cứu được bé con, đây là con của nàng và Tiêu Thiều, nàng không muốn mất đi.

“A Nguyễn, chịu đựng, nàng và bé con sẽ không sao cả, ta tới rồi, không sao đâu, nàng đừng sợ, đừng từ bỏ.” Tiêu Thiều cầm tay nàng, thanh niên xưa nay vui giận không hiện, giờ hốc mắt lại đỏ, giọng nói run rẩy, nhưng mười phần kiên định, nói. “A Nguyễn, chịu đựng.” Hắn quay đầu nhìn mấy phụ nhân đứng sợ ngây người bên kia, thanh niên luôn cao ngạo lần đầu tiên khẩn cầu. “Xin hãy giữ mạng cho nàng!”

Mới đầu có người xông vào khiến mấy người Vương bà tử và Quế tẩu giật mình, sợ mất hết hồn vía, nhìn dáng vẻ người kia hình như là trượng phu của Tưởng Nguyễn. Nhưng theo như nghe kể thì phu quân của Tưởng Nguyễn là một kẻ phụ bạc, vậy mà giờ nhìn thấy biểu hiện của người này lại không phải vô tình với Tưởng Nguyễn, họ cũng là người từng trải, ánh mắt thanh niên này nhìn Tưởng Nguyễn đều là thương yêu và đau lòng. Về phần Tưởng Nguyễn, tới thôn Thanh Bình lâu như vậy, nàng luôn mỉm cười đối đãi mọi người, nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy Tưởng Nguyễn như vậy, cứ như đến tận hôm nay mới bỏ xuống lớp ngụy trang, toàn tâm toàn ý tin tưởng người trước mắt.

Tiêu Thiều nắm lấy tay Tưởng Nguyễn, hắn nói bên tai nàng. “Nàng không thể bỏ lại ta một mình, A Nguyễn, ta bỏ lỡ nàng một đời, đời này không muốn bỏ lỡ nữa, chờ tất cả mọi chuyện lắng xuống, ta cùng nàng làm chuyện nàng muốn làm, nàng muốn đi đâu cũng được, ta đều sẽ đi cùng nàng. Đừng rời bỏ ta...” Nước mắt hắn từng giọt từng giọt rớt xuống, khiến người ta kinh ngạc, thanh niên lạnh như băng nước mắt lại cực kỳ nóng bỏng.

Vành mắt Tưởng Nguyễn đỏ lên, nàng không bỏ được Tiêu Thiều. Có lẽ chỉ khi con người đi sai đường một lần mới phát hiện tất cả mọi thứ hiện tại trân quý biết bao. Đời này, Tiêu Thiều là món quà ngoài ý muốn nhất của nàng, may mắn biết bao mới gặp được hắn, nếu như mình chết, Tiêu Thiều một mình lẻ loi sống trên cõi đời này, hắn cũng sẽ rất đau khổ. Tưởng Nguyễn nhắm hai mắt, lần nữa siết chặt quả đấm.

Mấy người Quế tẩu thấy thế mắt cũng đỏ oạch, Vương bà tử lanh mắt, liếc cái đã nhìn ra Tưởng Nguyễn bất đồng, vội vàng cao giọng nói. “Nguyễn nương tử, không tệ, cứ vậy, dùng sức!” Bà vừa giúp Tưởng Nguyễn đỡ đẻ, vừa lên tiếng khích lệ. Tiêu Thiều cũng nắm thật chặt tay Tưởng Nguyễn, một mực khích lệ nàng.

Đêm này dài đằng đẵng, khi mặt trời vừa ló dạng, tiếng khóc đầu tiên của bé sơ sinh vang lên khắp chân trời, người trong phòng ngoài phòng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Đại Sơn và các thôn dân đều bị Cẩm y vệ vây quanh không thể đến gần, nhưng nghe thấy giọng nói vui mừng kinh ngạc của Vương bà tử từ bên trong vang lên. “Là sinh đôi trai gái, Nguyễn nương tử thật có phúc!”

“A Nguyễn...” Tưởng Tín Chi thoáng buông lõng, vội vàng đi vào nhà, ngay sau đó liền thấy Quế tẩu đi ra, nhờ mấy cô con dâu nhà hàng xóm đi nấu nước đường, cả đêm Tưởng Nguyễn sinh con, hung hiểm cực kỳ, cuối cùng thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, khiến lòng mọi người căng thẳng vô cùng, nếu không phải cuối cùng có thanh niên hắc y tới, chỉ sợ không biết nàng có thể kiên trì nổi không.

Quế tẩu thở dài, nhớ tới cảnh vừa rồi sau khi bé con được sinh ra, thanh niên không thèm liếc nhìn con một cái, ánh mắt chỉ tập trung trên người Tưởng Nguyễn. Dáng vẻ lo lắng căng thẳng ấy khiến lòng người nhìn ê ẩm, lúc ấy tẩu liền biết, thanh niên này và Tưởng Nguyễn quan hệ không cạn, chỉ sợ chuyện không như Tưởng Nguyễn nói. Nếu người này là phu quân của Tưởng Nguyễn, nhất định là một người rất yêu thương thê tử.

Trong phòng, trẻ sơ sinh trong tả được lau chùi sạch sẽ, bé con rất đáng yêu. Là ca ca và muội muội, đặt nằm bên cạnh Tưởng Nguyễn. Cơ thể Tưởng Nguyễn còn rất yếu ớt, Tiêu Thiều luôn nắm nàng tay, Tưởng Nguyễn cười nói. “Ta muốn nhìn con.”

“Đừng cử động.” Tiêu Thiều cau mày ngăn nàng lại, bản thân bế con cho nàng nhìn, động tác của hắn còn rất vụng về, tư thế bế không đúng, cũng may hai đứa bé không yếu ớt, cũng không khóc. Tuy nhiên trẻ con mới sinh làn da nhăn nheo, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một cục, Tiêu Thiều thấy cũng sửng sốt, chậc một tiếng, nói. “Xấu quá đi mất.”

Mới sinh ra đã bị cha ruột chê, Tưởng Nguyễn trợn mắt nhìn Tiêu Thiều, Tiêu Thiều ôm bé con tới trước mắt Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn đưa tay trêu chọc bé, lòng đều là vui mừng. Vào thời khắc này tất cả mọi đau đớn biến mất, mọi thứ đều rất đáng giá. Sinh mạng kỳ diệu thật, đây là con của nàng và Tiêu Thiều. Nàng nói. “Ta vẫn chưa đặt tên cho bọn nhỏ, luôn muốn chờ huynh.” Không thấy Tiêu Thiều trả lời, Tưởng Nguyễn ngẩng đầu nhìn lên, Tiêu Thiều đang sâu sắc nhìn nàng.

“Huynh nhìn ta làm gì?” Tưởng Nguyễn hỏi.

“Thật xin lỗi,” Tiêu Thiều thấp giọng nói. “Lâu như vậy, một mình nàng, nhất định rất khổ cực. Ta tới quá muộn, suýt chút nữa...” Suýt chút nữa, đã mất đi nàng. Tiêu Thiều vươn tay vuốt tóc Tưởng Nguyễn, nếu mất đi Tưởng Nguyễn, hắn không dám nghĩ.

Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Có là gì đâu, nơi này rất tốt. Nhưng sao ta cứ có cảm giác, hình như huynh không quá thích hai con?” Lòng Tưởng Nguyễn hơi khẩn trương, từ sau khi Tiêu Thiều xuất hiện thái độ đối với hai bé cứ lạnh nhạt, sao hắn lại như thế, là bởi vì hắn không thích con sao?

Tiêu Thièu chần chừ nhìn hai con khỉ nhỏ trong tả, vùi đầu vào hõm vai Tưởng Nguyễn, hít một hơi thật sâu, giống như muốn khắc sâu mùi hương của nàng vào lòng, hắn nói. “A Nguyễn, sau này… Đừng sinh nữa.”

Nhìn nàng sinh con, từng giây phút như bước vào quỷ môn quan, đời này đừng có thêm một lần nào nữa. Cảm giác kinh hoảng khi không thể làm gì chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn, thấy người thương đau đớn khổ sở lại không thể làm gì. Con thì thế nào? Chỉ cần Tưởng Nguyễn còn sống, hắn không hy vọng Tưởng Nguyễn bị khổ như vậy nữa.
 
Chương 461


Tưởng Nguyễn thoáng buông lỏng, thấy hơi buồn cười, nhưng lại có chút cảm động, biết lần này đã dọa Tiêu Thiều rồi, mắng một tiếng. “Ngây thơ!”

Rốt cuộc cũng an định, Tiêu Thiều luôn canh giữ bên cạnh Tưởng Nguyễn, bé con cũng ở cạnh Tưởng Nguyễn, dáng vẻ người một nhà hòa thuận. Đại Sơn đi theo Tưởng Tín Chi vào thấy vậy, bước chân chợt khựng, y không phải người ngu, có bao giờ nhìn thấy vẻ mặt Tưởng Nguyễn như vậy đâu, không chút đề phòng, sự cởi mở toát ra từ nội tâm, nhất định bởi vì nam nhân kia.

Cẩm Nhị vỗ vai Đại Sơn, nói. “Huynh đệ à, ra ngoài trước đi, Thiếu phu nhân và Thiếu chủ của bọn ta đã lâu không gặp, để riêng không gian cho hai người họ đi, nhé.”

Tưởng Tín Chi cũng theo ra ngoài, chỉ cần Tưởng Nguyễn bình an, hắn đã yên lòng, mặc dù bây giờ rất muốn vào xem Tưởng Nguyễn và hai cháu nhỏ, nhưng giờ cơ thể Tưởng Nguyễn yếu ớt, càng cần Tiêu Thiều ở bên hơn. Huống chi mấy ngày nay, hắn cũng chính mắt thấy Tiêu Thiều hành hạ bản thân như thế nào. Thở dài một tiếng, Tưởng Tín Chi xoay người đóng cửa lại, đi ra ngoài.

Tề Phong đang cố hết sức giải thích cho mọi người thôn Thanh Bình về quan hệ của Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều, vừa tới cảm thấy thái độ của các thôn dân đối với bọn họ rất kỳ quái, sau đó mới hiểu nguyên nhân do lời nói dối của Tưởng Nguyễn. Thật ra Tề Phong cũng rất khó hiểu vì sao Tưởng Nguyễn phải nói vậy, không biết Tiêu Thiều nghe xong sẽ có cảm tưởng gì. Những thôn dân kia vốn nửa tin nửa ngờ với họ, tuy nhiên sau khi Quế tẩu ra ngoài kể lại biểu hiện của Tiêu Thiều khi ở trong phòng, rất nhiều thiếu phụ trẻ tuổi đều cảm động, sau đó nhìn thấy Tiêu Thiều không màng mọi thứ chăm sóc Tưởng Nguyễn chu đáo, mọi sự hoài nghi đều biến mất.

Lưu Manh Manh rất tức giận, cô không ngờ Tưởng Nguyễn lại lừa mình, không ngờ nam nhân dáng dấp tốt kia không phải người xấu, còn đối tốt với Tưởng Nguyễn như vậy. Tuy nhiên khi nhìn thấy Đại Sơn thất hồn lạc phách thì bình thường lại, Tưởng Nguyễn có một người phu quân anh tuấn còn quan tâm nàng như vậy, chắc chắn sẽ không nhìn trúng Đại Sơn đâu.

Tưởng Nguyễn hồi phục nhanh hơn tưởng tượng, bởi vì nơi đây rất có lợi cho việc tịnh dưỡng, nên cũng ở lại lâu hơn chút. Mãi đến một tháng sau mới cáo từ. Ngày từ biệt, Tưởng Nguyễn nói với Quế tẩu và huynh đệ Đại Sơn Tiểu Sơn. “Lúc đầu là ta lừa mọi người, mặc dù tình thế bắt buộc, nhưng vẫn xin lỗi, thời gian qua được mọi người cưu mang, Tưởng Nguyễn vô cùng cảm kích.”

“Ngày sau nếu có chỗ cần dùng, cứ mở miệng.” Tiêu Thiều tiếp lời.

Nhìn dáng vẻ hai người phu xướng phụ tùy, trong lòng Đại Sơn thoáng chua xót. Y thích Tưởng Nguyễn thế nào trong lòng y rõ, tuy nhiên Đại Sơn cũng hiểu, tình cảm giữa Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều cực tốt, không có chỗ cho người ngoài nhúng tay, huống chi y có tư cách gì để tranh. Mặc dù như vậy, thiếu niên vẫn không nhịn được nói. “Sau này cô. Nếu có khó khăn gì, có thể tới đây ở.”

“Cô” dĩ nhiên là chỉ Tưởng Nguyễn, sắc mặt Tiêu Thiều lập tức trầm xuống, chỉ nói một tiếng. “Nàng sẽ không.” Rồi nói. “Cáo từ.” Xoay người kéo Tưởng Nguyễn đi, Tưởng Nguyễn trợn mắt nhìn hắn một cái, vội vàng từ biệt huynh đệ Đại Sơn và Quế tẩu, rồi mới cùng Tiêu Thiều đi khỏi. Đoàn người đi được một khoảng, Đại Sơn vẫn còn dõi mắt nhìn theo, Quế tẩu thở dài, thầm nghĩ đứa con trai ngốc của mình, sợ rằng sẽ phải đau lòng một thời gian rồi.

Sau khi rời khỏi núi, Tưởng Nguyễn ngồi xe ngựa hồi kinh, trong xe ngựa, Tưởng Nguyễn ôm con tựa vào người Tiêu Thiều, thấy vẻ mặt Tiêu Thiều vẫn không tốt, nói. “Từ lúc nào mà huynh lại tức giận vì mấy chuyện nhỏ nhặt như thế hả?”

Tiêu Thiều không trả lời, Tưởng Nguyễn cười, bế bé con tới trước mặt Tiêu Thiều. “Huynh vẫn chưa nói đặt tên gì cho con.”

Vẻ mặt Tiêu Thiều lúc này mới hơi hòa hoãn, nói. “Minh Sênh, Nam Tự.”

“Hử? Minh Sênh khởi thu phong. Nhai nam lục thụ xuân nhiêu nhứ. Tên rất êm tai, hóa ra huynh đã sớm nghĩ xong.” Tưởng Nguyễn nói. “Sao huynh lại thế, nghĩ xong cũng không nói. Nhưng mà cái nào là tên ca ca cái nào là tên muội muội?”

“Đều được, chờ sau khi bọn nó lớn thì tự chọn.”

“…”



Tin tức Tưởng Nguyễn bình an vô sự trở lại kinh thành ngày đó truyền khắp toàn bộ kinh thành, Tưởng Nguyễn từng là Hoằng An quận chúa, nay chính là tỷ muội của hoàng đế, tiểu thiếu gia và tiểu thư nhỏ mới sinh của phủ Cẩm Anh vương dĩ nhiên rất được hoan nghênh. Tưởng Nguyễn trở lại phủ Cẩm Anh vương, cả nhà Triệu Quang, cả nhà Triệu Cẩn, mấy người Văn Phi Phi, Tưởng Tín Chi, chỉ cần là người có chút giao tình đều tới. Đây chính là chuyện lớn nhất hiện tại, ai tới cũng cất lời khen cặp song sinh trai gái, Lâm quản gia cười toe toét. Lộ Châu và Liên Kiều Thiên Trúc cũng yên lòng, ngày ngày đều rất hứng trí vui mừng.

Không phải chỉ vui vì chuyện này thôi, mà còn vì cuộc tạo phản của Tuyên Ly giờ đã binh bại núi ngã.

Việc này rất kỳ quái, tuy nhiên nghĩ theo hướng khác, lại không thấy kỳ quái nữa. Mặc dù đội ngũ của Tuyên Ly nhiều, nhưng địa phương phân tán lại xa, cách kinh thành không gần, mà đội ngũ của Tuyên Phái không phải chỉ trên phương diện quân quyền, trên rất nhiều phương diện, ví dụ như thương hộ, cậu cũng có thể nhúng tay. Nên khi người của Tuyên Ly còn đang đau đầu về vấn đề lương thảo binh mã, Tuyên Phái lại dễ dàng giải quyết vấn đề quân lương.

Người đi theo Tuyên Ly không phải một đám tử trung, thỉnh thoảng cũng có kẻ quay đầu đầu hàng. Thế lực của Tuyên Ly càng ngày càng nhỏ, người của Tiêu Thiều và Tưởng Tín Chi bởi vì quan hệ với Tưởng Nguyễn mà trở nên vô cùng hung tàn, cứ như vậy, một lưới bắt hết người của Tuyên Ly, chỉ là vấn đề thời gian.

Bởi vì hiện tại sức khỏe Tưởng Nguyễn vẫn chưa hoàn toàn bình phục, còn cần tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa, Tuyên Phái bận bịu sự vụ trong cung, tạm thời không thể xuất cung đến thăm nàng. Hai người đã lâu chưa gặp mặt. Sự trở về của Tưởng Nguyễn, nhấc lên sóng gió trong kinh thành, mọi người đều biết sau khi Tưởng Nguyễn bị bắt đi, được người hảo tâm cứu, không chỉ bảo vệ được tính mạng, còn sinh được song thai. Rối rít nói Tưởng Nguyễn phúc lớn mạng lớn, người tốt có hảo báo. Phủ Cẩm Anh vương vốn lưng đeo danh loạn thần tặc tử, qua khoảng thời gian đối kháng với loạn thần bách tính đã thay đổi cái nhìn.

Thoáng cái đã qua ba tháng, trong ba tháng, loạn đảng kinh thành dần lắng xuống, người Nam Cương và người của Tuyên Ly phân tán khắp nơi, đều là nỏ hết đà, chỉ cố giãy giụa. Tuy nhiên đến tận hiện tại Kỳ Mạn và Tuyên Ly vẫn chưa lộ diện.

Tưởng Nguyễn đang ở trong phòng dỗ con, ca ca là Minh Sênh, muội muội là Nam Tự, hai huynh muội Tiêu Minh Sênh, Tiêu Nam Tự cuối cùng thoát khỏi hình dáng trẻ sơ sinh, trở nên ngọc tuyết khả ái. Dáng dấp ca ca minh diễm như Tưởng Nguyễn, đôi mắt rất động lòng người, tính tình lại giống Tiêu Thiều như đúc, mặt mũi đáng yêu vậy mà không hề thích cười, bé con nho nhỏ lại rất mất tự nhiên. Muội muội thì giống Tiêu Thiều hơn, là một bé gái tính cách ngọt ngào, nhìn thấy ai đều đưa tay muốn được bế, Tiêu Thiều càng thích con gái hơn, ngày nào cũng bế, đối với đứa con trai thúi tính thì không quá nhiệt tình, Cảnh tượng Tưởng Nguyễn quen thuộc nhất là hai cha con một lớn một nhỏ ngồi trên giường giương mắt nhìn nhau, lần nào cũng bị Tiêu Thiều làm cho tức cười.

Buổi tối mới dỗ hai đứa nhỏ ngủ xong, thấy Tiêu Thiều trở lại, Tưởng Nguyễn đứng dậy chưa kịp nói chuyện, đã bị Tiêu Thiều ngăn trên tường, môi hắn rơi xuống.

“Con…” Tưởng Nguyễn nhắc nhở hắn.

“Đừng đế ý.” Giọng Tiêu Thiều hơi hờn tuổi. “Nàng chỉ lo cho con thôi.”

“Huynh bao lớn rồi mà còn so đo với con?” Tưởng Nguyễn buồn cười, đẩy hắn một cái. “Ngày mai là tiệc rồi, huynh cũng chuẩn bị tốt đi.”

Bây giờ hai bé con chính là bảo bối trong mắt mọi người, tiệc đầy tháng cần làm, nếu không Lâm quản gia sẽ cứ nói mãi. Thật ra đã lố ngày, kéo đến bây giờ, chỉ vì có quá nhiều chuyện. Tiêu Thiều có một chỗ tốt, chính là từ sau khi Tưởng Nguyễn trở lại, ngày nào cũng ở bên cạnh bồi nàng, Tưởng Nguyễn bảo hắn không cần cứ kề bên mình mãi, nhưng Tiêu Thiều vẫn trông nom nàng. Nghĩ hẳn có lẽ vì chuyện đã qua, nên Tưởng Nguyễn cũng không tiện nói gì nữa.

Sáng hôm sau, Tưởng Nguyễn bế Tiêu Minh Sênh và Tiêu Nam Tự ra, nay Lâm quản gia lên triều đình vào phòng khách, dùng hai thân phận triều thần và quản gia vô cùng tự nhiên. Đối với hai tiểu bảo bối trong phủ vô cùng thương yêu, so với người làm cha như Tiêu Thiều còn chu đáo hơn. Tự mình đặt người Nam Phong Uyển làm hai bộ áo lót, một hồng phấn một lam, không biết có phải cố ý hay không, màu hồng phấn cho Minh Sênh, màu xanh cho Nam Tự. Nam Tự rất hiểu chuyện, mặc cái gì cũng vui tươi hớn hở, Minh Sênh nghiêm mặt, mặc đồ màu hồng phấn nhìn rất đáng yêu bụ bẫm, Tưởng Nguyễn cảm thấy cứ như thấy được bản sao của Tiêu Thiều, bây giờ bé con được bế trong lòng đang rất khó chịu.

Lúc Tiêu Thiều đến Minh Sênh không thèm đế ý tới hắn, Nam Tự đưa tay ra muốn cha bế, Tiêu Thiều bế rất tự nhiên. Minh Sênh nhìn nhìn, lại quay đầu nhìn Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn hiểu ý, liền bế Minh Sênh lên, Minh Sênh chu mỏ, môi mềm nhũn ngậm mùi sữa thơm hôn lên môi Tưởng Nguyễn, Tiêu Thiều nghiêng đầu nhìn thấy, nhàn nhạt nhìn Minh Sênh một cái, đầu Minh Sênh rụt lại, như không có chuyện gì xảy ra quay đầu sang, làm bộ không nhìn thấy cái nhìn của cha ruột.

Đã quen nhìn cảnh hai cha con nhà này đối nghịch nhau, Tưởng Nguyễn nhún vai, nói. “Ra ngoài xem thử, tí nữa người tới nhiều.”

Tiêu Thiều bế Nam Tự cùng Tưởng Nguyễn đi ra ngoài, đến sảnh, quả thật đã có người nóng lòng tới chờ trước. Tiểu thế tử phủ Cẩm Anh vương và tiểu thư nhỏ làm tiệc trăm ngày, dĩ nhiên sẽ náo động khắp kinh thành. Ai cũng biết quan hệ của đương kim thánh thượng và Tưởng Nguyễn rất tốt, lấy lòng hai bảo bối này, chính là lấy lòng hoàng đế, quà cáp cứ được tặng tới phủ Cẩm Anh vương nườm nượp, Lâm quản gia nâng càm, buồn rầu không biết nhiều quà như thế phải để đâu cho hết.
 
Chương 462


Người phủ Tướng quân tới sớm, Triệu Quang và Lý thị đối với hai đứa bé yêu thích không buông tay, mấy phu nhân Triệu gia cũng thế. Quà tặng của người này so với người kia càng thêm quý trọng, Triệu Quang ha ha cười to, chỉ nói vừa nhìn Minh Sênh đã biết là một kỳ tài luyện võ, ngày sau định phải đào tạo thật tốt.

Lâm Tự Hương nhìn Tưởng Nguyễn nói. “Nhìn ca ca rất giống ngươi, tại sao biểu cảm tính tình cứ giống y như phu quân ngươi thế, nhỏ như vậy đã cao ngạo như thế, ngày sau sẽ như nào đây?”

Tưởng Nguyễn cũng cười theo. “Tính khí Nam Tự tốt.”

Nam Tự quả thật tính khí tốt, vui vẻ chui vào ngực Tề Phong, dáng dấp bé đáng yêu, da trắng nõn, mắt rất giống Tiêu Thiều, lại hoạt bát hơn Minh Sênh, gặp người liền cười, giờ đang ôm cổ muốn hôn Tề Phong, Tề Phong cười híp mắt chờ, lại bị Tiêu Thiều cướp bé con đi, liếc Tề Phong một cái rồi đi ra ngoài.

“... Có ý gì đây? Ê lão Tam, huynh không cần nhỏ mọn thế chứ! Đó cũng là khuê nữ của ta mà!” Tề Phong tức giận nói.

“Ngươi sinh à?” Tiêu Thiều hỏi ngược lại.

Tề Phong cười ha ha, Tiêu Thiều đã ôm con gái đi khỏi, vừa đi vừa răn dạy. “Sau này không được tùy tiện thân cận với người khác, người xấu nhiều lắm.”

“Cái người này thật là.” Tề Phong cảm thấy rất tủi thân.

Tân khách lục tục đến đông đủ, quy trình tiệc trăm ngày diễn ra suôn sẻ, Tiêu Minh Sênh và Tiêu Nam Tự dáng dấp quá đáng yêu, mặc dù Tiêu Minh Sênh lạnh lùng, lại không ảnh hưởng đến sự yêu thích của các vị phu nhân có mặt tại đây dành cho nhóc. Nhất là các phu nhân trẻ tuổi, nghĩ nếu ngày sau Tiêu Minh Sênh có thể thành con rể của mình sẽ rất tốt.

Tưởng Nguyễn cười híp mắt nghênh đón khách khứa, từ sau khi sinh con, khí chất nàng nhìn càng thêm ôn hòa, có lẽ càng hạnh phúc, nên những góc cạnh sắc bén đã bị mài mòn.

Tiệc trăm ngày được kéo dài đến tối, phủ Cẩm Anh vương người ngựa như nước, đã lâu không náo nhiệt như vậy. Sự quan tâm của Tiêu Thiều dành cho Tưởng Nguyễn mọi người đều thấy rõ, ai nấy hết sức hâm mộ. Ngay lúc Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều đứng ở cửa tiễn tân khách, đột nhiên nghe thấy tiếng bà vú giữ hai bé con thét lên, lòng mọi người cả kinh, chưa kịp nói gì đã nhìn thấy bóng người Tiêu Thiều lóe lên, Tưởng Nguyễn kinh ngạc, lập tức như phát điên chạy vào trong.

Nhìn thấy bà vú ngã dưới đất, kẻ đứng bên cạnh chính là Kỳ Mạn, mà người nằm dưới đất, lại là Tuyên Ly.

Tiêu Thiều một tay ôm con, Tưởng Nguyễn bước nhanh tới, không màng gì cả, Minh Sênh và Nam Tự không có gì đáng ngại, Nam Tự chớp mắt nhìn nàng, giống như không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Dạ Phong nói. “Bọn họ đột nhiên xuất hiện, xuống tay quá nhanh, Kỳ Mạn muốn giết đứa trẻ, Tuyên Ly. Cản một đao.” Dạ Phong nói đến đây, bản thân cảm thấy vô cùng nghi hoặc, ai cũng biết Tuyên Ly và phủ Cẩm Anh vương là tử địch, tại sao lại thay đứa trẻ cản một đao, đây là chuyện không ai hiểu được.

Tiêu Thiều bảo vệ đứa trẻ rất tốt, bọn thị vệ vây lấy Kỳ Mạn, Kỳ Mạn không thể tin nhìn chằm chằm Tuyên Ly, bà ta hỏi. “Tại sao?” Ngay sau đó, giọng Kỳ Mạn đột nhiên giương cao, bén nhọn đến mức khiến người khác suýt không chịu nổi, bà ta nói. “Tại sao? Tại sao? Tại sao?”

Tại sao? Hôm nay bà ta trà trộn vào đây, vì muốn giết hai tiện chủng này, đây là con Tiêu Thiều, chính là cháu của Hướng Tiểu Viên, bà ta hận, Nam Cương không thể chiếm được Đại Cẩm. Chỉ cần giết hai tiện chủng này, bà ta coi như không uổng công. Khó khăn lắm mới trà trộn được vào đây, muốn thực hiện mục đích của bản thân, nhưng tất cả đều bị Tuyên Ly phá hủy. Tại sao ngay phút sau cùng hắn lại đột nhiên lao ra cản một đao thay tiện chủng kia! Tại sao tại sao!

Tưởng Nguyễn rủ mắt nhìn về phía Tuyên Ly, nửa người Tuyên Ly ngã trên đất, nhìn hết sức chật vật, một đao kia cắm giữa ngực hắn. Trong mắt Tưởng Nguyễn có hoài nghi, có cảnh giác, khó hiểu, duy chỉ không có một tia tình ý. Đó là ánh mắt quyết tuyệt khi nhìn tử địch, Tuyên Ly cười khổ, tại sao, hắn có thể nói gì đây, hắn khạc ra một búng máu, nói. “Hóa ra. Nàng thật sự hận ta.”

Tưởng Nguyễn chợt trợn to hai mắt, lời này có ý gì, nàng nhìn về phía Tuyên Ly, một suy đoán khó tin hiện lên trong đầu nàng.

“Nàng thật sự hận ta…” Tuyên Ly lại nói.

“Ta vẫn luôn không hiểu, tại sao cuối cùng lại trở nên như vậy, vốn không nên như vậy, tại sao là Tuyên Phái. Sau đó ta biết, nàng mới biến số.” Tuyên Ly nói. Lời nói này có lẽ người khác không hiểu, nhưng Tưởng Nguyễn lại biết hắn đang nói gì, hắn nói là việc sống lại, hắn nói chuyện đời trước. Hắn biết.

Tưởng Nguyễn nhìn chằm chằm Tuyên Ly không nói gì, nhưng Kỳ Mạn lại muốn vọt lên trước, vẻ mặt bà ta vô cùng nôn nóng. Hạ Thanh nghe tin chạy tới nhìn dáng vẻ Kỳ Mạn điên cuồng thì rất giật mình, nói. “Sao nhìn bà ta bất thường vậy, cứ như trúng thất tâm phong?”

Tất nhiên Kỳ Mạn sẽ không vô duyên vô trúng thất tâm phong, hôm nay có thể trà trộn vào đây tất nhiên không phải đèn cạn dầu. Chẳng qua Hạ Thanh càng hăng hái hơn, nói. “Ta không nhìn lầm, bà ta xác thật đã hạ cổ trùng. Đây là tử mẫu cổ, bà ta hạ mẫu cổ, đao vừa rồi——” cậu ta chợt nhìn về phía Tuyên Ly. “Thật may!”

Mấy câu nói ngắn ngủn, mọi người liền hiểu, Kỳ Mạn muốn hạ tử cổ lên người bọn nhỏ, Tề Phong hỏi. “Đó là cổ gì?”

“Phệ tâm cổ.” Hạ Thanh nói. “Nếu bà ta thuận lợi, thì không thể không giữ lại tánh mạng của bà ta, nếu không bà ta vừa chết, người trúng tử cổ cũng sẽ chết. Hơn nữa cổ này vô cùng cay độc, người bị hạ cổ sẽ đau khổ vạn phần, chỉ có tự phối giải dược. Một khi bị khống chế...” Một khi bị khống chế, há chẳng phải Minh Sênh và Nam Tự đều sẽ rơi vào tay Kỳ Mạn sao.

“Ả phụ nhân cay độc!” Lâm quản gia cả giận nói. “Quả thật y như năm đó!”

Tiêu Thiều ôm con, cau mày thật chặt, Nam Tự không biết xảy ra chuyện gì, cảm thấy thú vị cười khanh khách, tiếng cười kia đột nhiên chọc giận Kỳ Mạn. Bà ta không chớp mắt nhìn chằm chằm Nam Tự, đột nhiên cất giọng cười, nói. “Hướng Tiểu Viên, ngươi rất đắc ý à!”

Cái tên Hướng Tiểu Viên này tất cả mọi người không xa lạ gì, chẳng qua cực ít người biết thân thế Tiêu Thiều, Kỳ Mạn nhìn Nam Tự kêu Hướng Tiểu Viên có chút kỳ quái. Sắc mặt Tiêu Thiều lạnhvlẽo, Kỳ Mạn liều mạng tiếp tục nói. “Ta chính là không muốn ngươi được như nguyện, dù ngươi được hắn yêu thích cỡ nào, ta đã nói rồi, chung quy sẽ có một ngày ta cướp hắn khỏi tay ngươi! Bây giờ thì hay rồi, hắn chết, tại sao ngươi còn sống?”

“Phệ tâm cổ bắt đầu cắn trả.” Hạ Thanh nói. “Có điều rốt cuộc bà ta bị thứ gì kích thích? Đang yên đang lành đột nhiên kích động?”

Mọi người không biết chuyện gì xảy ra, Tưởng Nguyễn lại biết rõ, Kỳ Mạn hôm nay vốn ôm lòng liều chết tới đây, ai ngờ giây phút ngàn cân treo sợi tóc lại bị Tuyên Ly phá hỏng chuyện tốt, mắt thấy sắp mất mạng lại không đạt được mục đích, lấy bản tính cương ngạnh của Kỳ Mạn làm sao chịu được. Cộng thêm nhìn thấy Nam Tự được Tiêu Thiều bế bình yên vô sự, e rằng đã kích động nỗi hận lớn trong lòng bà ta.

Chư vị thị vệ đều đề phòng Kỳ Mạn ra tay đột ngột, nhưng thấy Kỳ Mạn đã thất tâm phong, hơn nữa hình như đã mất đi bản lĩnh, trông như một bà điên vậy.

“Ngươi muốn hại con ta, còn phải xem ta có đồng ý hay không đã.” Tưởng Nguyễn lạnh lùng nói. “Chỉ điểm này thôi, ngươi chết mười ngàn lần cũng không đủ.”

Đối với kẻ muốn làm hại con mình, Tưởng Nguyễn sẽ không bao giờ nương tay. Kỳ Mạn như dần tỉnh hồn lại, cẩn thận nhìn Tưởng Nguyễn, nhìn thật lâu mới rõ ràng, bà ta nói. “Là ngươi à Tưởng Nguyễn, ta biết ngươi, khi còn ở phủ thượng thư, mẹ người chết dễ dàng như thế, đều nhờ ta cả.” .

“Ngươi nói gì?” Tưởng Nguyễn ngẩn ra, tiến lên hai bước nghiêm nghị nói. “Nói rõ ràng!”

“A Nguyễn,” Tiêu Thiều cầm tay nàng, tỏ ý nàng đừng kích động, tiếng cười của Kỳ Mạn truyền tới. “Ta thấy mẹ ngươi cũng là một cô gái si tình, ở bên một kẻ như Tưởng Quyền cũng đáng thương. Thế nhưng đời này ta ghét nhất những kẻ si tình, cho nên khi Hạ Nghiên muốn trừ khử cô ta, ta đưa một vị thuốc. Vốn dĩ thuốc kia có thể độc chết cả ngươi luôn, ai ngờ cuối cùng ngươi tránh được một kiếp. Do ngươi may mắn, nếu không, bây giờ làm gì có ngươi! Tuy nhiên ngươi cũng phải cảm tạ ta, nếu không nhờ thuốc kia của ta, thủ đoạn đối phó mẹ con ngươi của Hạ Nghiên, chỉ sợ càng hung tàn hơn gấp mười ngàn lần!”

“Ngươi ——” Lòng Tưởng Nguyễn lạnh toát, nàng vốn cảm thấy độc kia rất kỳ lạ, dù Hạ Nghiên bản lĩnh thông thiên nhưng lấy được độc Nam Cương thì rất quái lạ, nay mọi thứ sáng tỏ. Nàng bình tĩnh, hỏi. “Tại sao ngươi phải làm như vậy?”

Tại sao phải làm như vậy? Kỳ Mạn mai danh ẩn tính ẩn núp ở phủ Thượng thư, chỉ vì muốn mượn nơi này để thực hành kế hoạch của mình, dưới tình huống đó, phải nên im hơi lặng tiếng mới đúng. Sao còn âm thầm nhấc lên sóng gió, ở phủ thượng thư, cũng không có ai đối đầu với bà ta.

Kỳ Mạn lại cười, nhiều năm qua, bà ta dùng nước thuốc thay đổi dung mạo hoàn toàn, gương mặt trở nên bình thường, nào còn chút dáng vẻ công chúa diễm quang bốn phía khi xưa. Nhưng dù vậy, phong thái công chúa Nam Cương vẫn khắc trong xương tủy, giờ khắc này, một cái nhăn mày một tiếng cười, tựa như quay trở về tháng năm tuổi trẻ, có chút yêu mị. Bà ta nói. “Tại sao? Chẳng qua ta cảm thấy cuộc sống như thế không thú vị, ta ghét nhất người si tình, si tình có gì tốt? Nếu cô ta cứ u mê không tỉnh, không bằng ta giúp cô trả giá bằng tính mạng, chẳng phải chơi rất vui sao? Chính thất thì thế nào? Không phải cũng rơi vào kết cục lụi tàn sao?”

Lời này Tiêu Thiều hiểu, ban đầu Hướng Tiểu Viên là thái tử phi, nhưng Kỳ Mạn một lòng muốn gả vào Đông cung, tuy nhiên vốn danh tiếng ở nhân gian của Hướng Tiểu Viên cực tốt, bà từng đứng trước mặt Kỳ Mạn nói với thái tử Hồng Hi rằng, đời này bà chỉ muốn một đời một kiếp một đôi người, không có thiếp thất thông phòng, đó mới là cuộc sống. Có lẽ ngay giây phút đó, mối hận với chính thất đã khắc sâu trong lòng Kỳ Mạn. Đã nhiều năm như vậy, bà ta vẫn chưa từng quên.

“Trên đời này quá nhiều người sinh tình, dù bị trừng phạt, cũng đã được định trước, ngươi không thể đại biểu ý trời.” Tưởng Nguyễn lạnh lùng nói. Kỳ Mạn là hung thủ hại chết mẹ nàng, đồng thời là hung thủ hại chết cha mẹ Tiêu Thiều, còn định làm hại con mình. Một kẻ như vậy, dù có bi thảm đáng thương thế nào đi nữa, cũng không đáng được đồng tình. Nàng mỉm cười, khóe mắt chân mày đều là châm chọc. “Huống chi, ngươi phải biết, Thái tử Hồng Hi chưa bao giờ yêu ngươi, cái gọi là tự oán tự ngả, đều do chính ngươi một bên tình nguyện, tự mình đa tình. Cần gì khiến bản thân trở nên hèn mọn như thế?”

“Ngươi nói bậy!” Kỳ Mạn giống như bị Tưởng Nguyễn đâm trúng chỗ đau, lập tức mắng, dường như còn muốn nhào tới tổn thương Tưởng Nguyễn, Cẩm Nhị lắc mình khống chế bà ta, Kỳ Mạn suýt chút ngã nhào, đỡ góc bàn cười âm lãnh nói. “Ngươi biết cái gì? Ngươi có hắn yêu chiều, cuộc sống cao cao tại thượng, không cần lo nghĩ, chỉ cần nói một câu thôi đã có vô số người nguyện nhảy vào dầu sôi lửa bỏng vì ngươi. Ngươi chưa từng một mình giãy giụa, ngươi chưa từng nếm trải mùi vị yêu mà không có được, ngươi không biết gì cả, ngươi có tư cách gì nói ta!”

“Ta đã từng.” Tưởng Nguyễn bình tĩnh nói. “Ta từng một mình cầu sinh trong bóng tối, từng bị phản bội, từng không thể tin ai không nhìn thấy được con đường phía trước, từng yêu mà không có được cuối cùng phát hiện tất cả chỉ là một trò cười. Cái ngươi gọi là bị phản bội, ta chỉ có thể nói, ta đã từng phó thác sự tin tưởng cả đời, cuối cùng trả bằng một cái giá thê thảm. Do hắn ban tặng, nên mới có ta ngày hôm nay. Tất cả những thứ hiện tại ta có, đều là những thứ trước kia đánh mất. Nhưng không vì thế mà coi đó trở thành lý do.” Tưởng Nguyễn nhàn nhạt nói. “Nếu ngươi muốn có được những thứ như ta hiện tại, đời này, ngươi cũng phải trả một cái giá thê thảm mới được.”
 
Chương 463


Tiêu Thiều căng thẳng nắm tay Tưởng Nguyễn, hắn biết Tưởng Nguyễn nói có ý gì. Nhưng Kỳ Mạn không hiểu, bà ta đột nhiên cười thảm, che ngực, nơi đó cổ trùng đã bắt đầu hoạt động, đồng thời, trên đất mặt Tuyên Ly cũng hiện vẻ đau đớn.

Tử mẫu cổ bắt đầu phát tác, mắt Kỳ Mạn trừng rất lớn, tựa như muốn khóc, nhưng hốc mắt khô khốc, không có một giọt nước mắt. Bà ta ở kinh thành mai danh ẩn tính nhiều năm như vậy, chỉ vì muốn báo thù. Ban đầu Thái tử Hồng Hi không chỉ làm nhục bà ta, còn hại bà ta trở thành đầu sỏ diệt nước. Bà ta muốn lấy lại tôn nghiêm và quốc thổ ban đầu mất đi, nhưng bắt đầu từ ngày bà ta hợp tác với Tuyên Ly, bà ta đã biết, tên mình hữu này không thể tin.

Tuyên Ly xảo quyệt đa nghi, hai người chỉ lợi dụng lẫn nhau thôi. Mặc dù thế lực Nam Cương khôi phục được chút ít, nhưng muốn ngang hàng với Đại Cẩm thì vẫn rất khó. Biết rõ không thể, Kỳ Mạn thấy rõ hơn so với Đan Chân, nhưng vì sao bà ta còn muốn tiếp tục, đó chỉ bởi vì, nếu không kiên trì với ý nghĩ trả thù, bà ta không biết mình còn có thể sống được nữa không.

Bà ta biết dù có giúp Tuyên Ly đoạt được nghiệp lớn, chuyện đầu tiên Tuyên Ly làm chính là qua sông rút cầu. Nhưng Kỳ Mạn vẫn làm, bà ta thấy Tiêu Thiều yêu Tưởng Nguyễn, lòng cười nhạt. Bà ta thấy rõ, so với bà ta Tưởng Nguyễn càng máu lạnh hơn, Tưởng Nguyễn có thể tàn nhẫn với sinh phụ như thế, chứng tỏ nữ nhân này vô tình đến nhường nào. Bà ta muốn xem bị kịch của Tiêu Thiêu và cười nhạo hắn, nhưng Tiêu Thiều lại thành công, Tưởng Nguyễn gả cho Tiêu Thiều, cảnh tượng phu thê tình thâm của họ khiến Kỳ Mạn nhói lòng, thậm chí bà ta còn vì thế mà tăng nhanh nhịp bước trả thù, khiến kế hoạch vốn hoàn mỹ lộ ra sơ hở.

Lần này, bà ta dùng hết mọi thủ đoạn, chỉ đơn giản muốn giết chết hai đứa con của Tưởng Nguyễn. Không một nữ nhân nào không thương con mình, ban đầu Hướng Tiểu Viên và Thái tử Hồng Hi ôm quyết tâm liều chết, dù vậy bọn họ đều để lại người bảo vệ Tiêu Thiều. Nếu mất đi con, cả đời này Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn đều sẽ phải sống trong đau khổ.

Nhưng ngay cả nguyện vọng cuối cùng, cũng không thể thành, Kỳ Mạn không thể nào ngờ, cuối cùng kẻ cản một đao đó lại là Tuyên Ly. Kẻ có chung một kẻ thù với bà ta, nay bị phủ Cẩm Anh vương làm cho mất đi tất cả, Tuyên Ly, người như vậy, tại sao lại cứu con gái Tưởng Nguyễn? Kỳ Mạn không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ nữa, cổ này không có thuốc giải, bà ta biết trừ phi mình chết, nếu không mỗi ngày đều phải chịu cơn đau đớn thấu tận xương tủy. Bà ta cười thê thảm, không rõ đời này mình đã làm gì. Từ ngay giây phút bắt đầu yêu Thái tử Hồng Hi, sai lầm đời này đã bắt đầu, bà ta không quay lại được. Bà ta biết mình sai, nhưng không có cách nào, bà ta không thể quay đầu lại.

Vì vậy đến cuối cùng, thân phận công chúa Nam Cương không còn, Nam Cương không còn, khi còn sống bà ta lưu lạc nơi đất khách quê người, uổng phí thanh xuân, yêu phải một nam nhân đến tận lúc chết cũng không chịu liếc nhìn ba ta một cái, chớ đừng nói đến để trong lòng. Bà ta hận nữ nhân kia mặc dù chết sớm, nhưng đến chết vẫn được người đó yêu. Từ lúc bắt đầu bà ta đã thua.

Kỳ Mạn kêu thảm một tiếng, đột nhiên đưa tay móc một túi thuốc bột khói từ trong ngực ra, Hạ Thanh vội vàng kêu lên. “Cẩn thận có độc!” Người Nam Cương vốn rành nhất về dùng gì độc, mọi người vội vàng che miệng mũi. Tiêu Thiều lập tức ngăn trước mặt Tưởng Nguyễn, đè đầu nàng và bọn nhỏ vào ngực mình. Đợi khói mù tan hết, nơi đó đã không còn tung tích Kỳ Mạn.

“Chạy rồi. Thiếu chủ, có cần đuổi theo không ạ?” Cẩm Nhất nói.

“Không cần, bà ta trúng cổ, tử cổ ở đây, chẳng khác nào khống chế được bà ta.” Hạ Thanh nhìn người trên đất.

Tuyên Ly cũng bị khói độc của Kỳ Mạn ảnh hưởng, cả người đau đớn không chịu nổi. Tề Phong tò mò đánh giá Tuyên Ly, nói. “Đây thật sự là Tuyên Ly à? Sao đột nhiên lại làm người tốt? Không có âm mưu gì chứ.” Tuyên Ly ra tay cứu hai đứa bé, là chuyện làm cho người ta không thể nào hiểu được. Tuyên Ly không phải người tốt, huống chi đây còn là con của kẻ thù.

Tưởng Nguyễn lạnh lùng nhìn Tuyên Ly, hắn biết chuyện kiếp trước sao? Vậy hắn bây giờ có ý gì? Là áy náy nên mới làm vậy? Thế thì thật nực cười. Tất cả mọi chuyện nào dễ dàng được tha thứ như vậy.

Nàng mỉm cười. “Vừa rồi đa tạ Bát điện hạ ra tay.”

Tuyên Ly mờ mịt nhìn Tưởng Nguyễn, lẩm bẩm nói. “Nguyễn nhi.”

Tưởng Nguyễn lui về phía sau một bước, Tiêu Thiều kéo nàng ra sau lưng mình, dao găm trong tay lóe sáng. Tề Phong kinh ngạc nhìn Tuyên Ly, lời này của Tuyên Ly có ý gì. Mặc dù trước kia từng nghe nói qua Tuyên Ly có ý với Tưởng Nguyễn, nhưng gọi thân mật như vậy. Có chút kỳ quái.

Hắn nói. “Nàng… Rất hận ta nhỉ.”

Hận hắn nhỉ. Hận hắn kiếp trước đã từng đối đãi với nàng như vậy, lợi dụng nàng tổn thương nàng, cuối cùng hại nàng chết oan uổng. Tuyên Ly rốt cuộc hiểu rõ tại sao lâu nay, cứ luôn cảm giác Tưởng Nguyễn cất chứa hận ý sâu đậm với mình, hóa ra đều không phải ảo giác. Binh bại như núi ngã, hắn từ bỏ cuộc sống hoa lệ của một hoàng tử, trốn Đông núp Tây, lưng đeo tiếng xấu, đến khi ngủ một giấc, như nằm mơ thấy mười năm xuân thu, chợt tỉnh lại, chỉ còn lại bãi bễ nương dâu.

Giấc mộng kia hoàn toàn khác với hiện tại, hắn lấy được tất cả, lấy được ngôi vị hoàng đế, cao cao tại thượng, nhưng để có được vị trí ấy hắn đã hy sinh một người. Tưởng Nguyễn trong giấc mộng kia, dịu dàng xinh đẹp, cười rất ngọt, một lòng một dạ yêu hắn, sau đó bị hắn lợi dụng đến không còn một chút giá trị thặng dư.

Kết cục cuối cùng của giấc mộng kia, nghiệp lớn của hắn đã thành, nhưng lúc nào cũng cảm thấy cô đơn tịch mịch, chỉ cần nhớ tới bóng dáng dịu dàng xinh đẹp đó, liền cảm thấy tim đau một cách khó hiểu.

Hắn không phải người tốt lành gì, cũng sẽ không vì vậy mà áy náy, tại sao tim lại đau, chỉ vì hắn phát hiện trong quá trình lợi dụng nàng, bất tri bất giác bỏ ra một ít thật lòng. Chút thật lòng ấy nhìn qua nhỏ nhặt không đáng kể với hắn, nhưng trong ác mộng ngày sau ngày ngày hành hạ hắn, khi hắn phát giác được bản thân thật lòng, người ấy đã đi rồi. Trên đời không còn một người toàn tâm toàn ý yêu hắn như vậy nữa rồi.

Hắn nghĩ có lẽ ấy không phải chỉ đơn giản là một giấc mộng, nó đại biểu cho điều gì đó. Hắn biết tại sao đời này khi mình nhìn thấy Tưởng Nguyễn, luôn không nhịn được cảm thấy nàng phải thuộc về mình. Tưởng Nguyễn đích xác thuộc về hắn, thế nhưng chỉ là đã từng. Người chịu biết bao tổn thương trong giấc mộng ấy, lần này, không chỉ riêng hắn tỉnh mộng, Tưởng Nguyễn cũng tỉnh, cho nên nàng thanh tỉnh đến bên Tiêu Thiều, nàng toàn lực đối phó hắn, coi hắn là tử địch, cuối cùng lấy được kết cục hoàn toàn bất đồng với trong mộng.

Tuyên Ly theo Kỳ Mạn tới nơi này, hắn biết Kỳ Mạn muốn giết hai đứa con của Tưởng Nguyễn, hắn cũng muốn đoạt lại Tưởng Nguyễn. Đến hiện tại, hắn biết mình không thể cứu vãn nữa, đã không còn cơ hội quay đầu, Tuyên Phái nắm chắc cơ hội, hắn còn lại gì? Hắn không còn gì cả, nhưng hắn là Tuyên Ly, xưa nay hắn chưa từng nhận thua, biết ẩn nhẫn, nếu là Tưởng Nguyễn trong mộng, dù hắn không có gì cả, cũng sẽ không chút do dự đi theo hắn.

Nên hắn không cam lòng, hắn không còn gì cả, nếu như có thể có được Tưởng Nguyễn thì sao? Nữ nhân kia vốn thuộc về hắn.

Nhưng khi hắn thấy Kỳ Mạn xuống tay với con của Tưởng Nguyễn, đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng cuối cùng nhìn thấy Tưởng Nguyễn trong mộng, nàng quỳ trên bậc thang cửu trọng, tóc tai bù xù, gương mặt xinh đẹp tràn đầy tuyệt vọng, đứa bé được nàng ôm trong ngực ngây ngốc, đó là Tuyên Phái. Nàng bảo vệ đứa bé ấy rất chặt, dù cùng đường bí lối, cũng sẽ không bỏ mặc con mình.

Nếu như con của Tưởng Nguyễn chết, quàng đời còn lại hẳn nàng sẽ sống như một cái xác biết đi. Tuyên Ly đột nhiên nghĩ, Tưởng Nguyễn trong mộng cái gì cũng không có, bây giờ, lại muốn phá hủy nàng lần nữa sao?

Hắn đột nhiên do dự, Kỳ Mạn đã ra tay, một khắc kia, Tuyên Ly không nghĩ gì hết, bay lên nghênh đón. Hắn không biết tại sao mình lại làm như vậy, lúc ngã xuống, đôi mắt hắn thậm chí còn có chút mờ mịt.

“Ta dĩ nhiên hận ngươi.” Tưởng Nguyễn nói. “Dù bây giờ ngươi cứu con ta, ta vẫn hận ngươi.” Trong đôi mắt xinh đẹp ấy không có một chút tình ý nào. Tuyên Ly đột nhiên nhớ ra rồi, đúng vậy, Tưởng Nguyễn trong mộng, chưa bao giờ dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy nhìn hắn. Nàng luôn mỉm cười, dịu dàng nói chuyện với hắn, nàng luôn vô điều kiện thuận theo ý hắn.

“Nguyễn nhi, ta không cố ý...” Hắn muốn nói gì đó, hắn muốn nói mình không cố ý lợi dụng nàng, nhưng lời ra khỏi miệng, hắn lại đột nhiên phát hiện từ ngữ của mình rất nghèo. Từ mộng đến tực tế, mỗi một lần nhìn thấy Tưởng Nguyễn, tâm tư của hắn đều là lợi dụng. Lợi dụng nàng lấy được danh lợi, lấy được vị trí thiên hạ vô song kia. Nhưng cuối cùng khi lấy được rồi lại phát hiện, tất cả không hề tốt như mình tưởng tượng, hắn hối hận, chỉ có thể nuốt đau khổ vào lòng.

“Tuyên Ly, ngươi không cần nói gì cả. Ngươi nợ ta, ta đã tự mình đòi lại, giang sơn của ngươi, mưu kế của ngươi, nghiệp lớn của ngươi, nay đều bị phá hủy. Bây giờ, chỉ cần mạng ngươi, giữa ta ngươi không còn liên quan, ngày sau gặp nhau trên đường hoàng tuyền, chỉ là người đi đường, không dây dưa rễ má gì nữa.” Nàng nói một cách quyết liệt, nhưng vẫn nói rõ, muốn mạng Tuyên Ly.

Đã từng dịu dàng lưu luyến nay chỉ còn lại đao thương đối đầu ư? Trên gương mặt nàng không có lấy một tia xúc động, Tuyên Ly nghĩ, có lẽ kia thật sự chỉ là một giấc mộng thôi. Đó là giấc mộng cuối cùng, giấc mộng hoang đường về cuộc đời hắn. Thật ra hắn tình nguyện đó chỉ là một mộng, nếu Tưởng Nguyễn từ đầu đã là kẻ thù của hắn, từ đầu đã muốn đánh ngã hắn, từ đầu chưa từng có tình ý khác với hắn, thì thật tốt biết bao. Không có lợi dụng và tổn thương, cũng không có tiếc nuối và hối hận, từ khi gặp nhau cầm trong tay lưỡi đao mà không phải đóa hoa, thế mới đúng.

Nhưng hắn biết, ấy không phải một giấc mộng. Nàng đã từng thuộc về hắn sau đó lại rời đi, hắn không biết rốt cuộc mình đang làm gì. Hắn nói. “Ta có yêu nàng.”

Gân xanh trên trán Tiêu Thiều giựt một cái, Hạ Thanh và Tề Phong nhìn đến ngu người, Tuyên Ly này nói vậy là sao, ngay trước mặt Tiêu Thiều lại bày tỏ lòng mình với Tưởng Nguyễn. Nhưng Tuyên Ly là người đa tình như vậy sao?

Tưởng Nguyễn cười khẽ, nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt diễm lệ, chẳng qua sâu trong con ngươi toát ra lãnh ý, miệng phun ra lời tàn khốc vô tình, nàng nói. “Có liên quan gì đến ta đâu?”

Có liên quan gì đến ta đâu? Đúng thế, có liên quan gì với nàng đâu? Bản thân Tuyên Ly cũng không hiểu tại sao. Cả người hắn trở nên nặng nề, hắn nghĩ, khoảnh khắc cuối cùng trong mộng, hắn thật sự phát hiện mình từng yêu một cô gái, chẳng qua cô gái trước mặt xinh đẹp lạnh lùng, không còn là người kia nữa.

Hoặc đó chỉ là một giấc mộng không quan trọng, hoặc, cô gái trong mộng đã sớm chết rồi, người trước mặt này, là một người khác. Hắn đột nhiên cười giễu, không biết mình đang cười cái gì, cười nhưng lại rơi nước mắt, thắng làm vua thua làm giặc, ván này, hắn thua. Mà tận đến khi chết, cũng không biết mình thua ở đâu, có lẽ giấc mộng kia có thể dẫn dắt hắn, nhưng hắn không muốn tin tưởng giấc mộng kia.

“Tiêu Thiều, ta không bằng ngươi.” Hắn nói.

“Dẫn đi.” Tiêu Thiều sắc mặt lạnh lẽo, xoay người kéo tay Tưởng Nguyễn, thấp giọng dặn dò. “Cẩn thận sức khỏe.”



Ba ngày sau, công chúa Kỳ Mạn của Nam Cương sau khoảng thời gian mất tích rốt cuộc cũng được tìm thấy, khoảnh khắc cuối cùng bà ta đứng trên cửa thành, người mặc giá y, phệ tâm cổ khiến dung nhan bà ta càng thêm già nua tiều tụy, thậm chí nhìn qua có mấy phần đáng sợ. Nhưng dưới tình huống đó, vẫn hành động như một thiếu nữ, khiến người nhìn cảm thấy quỷ dị không rét mà run.

Kỳ Mạn đứng trên tường thành, nụ cười tùy ý, không biết đang cười cái gì, cuối cùng từ trên tường thành nhảy xuống. Trông cũng có mấy phần cương liệt của công chúa Nam Cương, chẳng qua bà ta làm ác quá nhiều, dân chúng không có hảo cảm với bà ta, tất nhiên không khen một câu, rối rít mắng ác nhân có ác báo, cùng lúc đó, Tuyên Ly bị giam trong nhà lao vì tử mẫu cổ phát tác, cũng đã chết.

Bởi vì Tuyên Ly là loạn đảng, lại là hung thủ hại chết tiên hoàng, không có tư cách vào hoàng lăng. Hoàng đế nhân từ, cho phép hắn được hạ táng, có điều lúc hạ táng đã mời thiên sư tới, không biết có ý gì. Có người suy đoán, tiểu hoàng đế trẻ tuổi muốn phong ấn linh hồn Tuyên Ly, không để hắn đầu thai chuyển thế. Có người cho rằng hành động này quá tàn nhẫn, dẫu sao vốn sinh cùng một gốc, tại sao phải làm đến độ đó, có người lại cho rằng làm vậy rất tốt, dẫu sao Tuyên Ly giết cha tạo phản thật sự là tội ác không thể tha.

Ngay sau đó, hoàng đế phong Cẩm Anh Vương phi thành nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, lại cho phủ Cẩm Anh vương cha truyền con nối kế thừa tước vị. Tiêu Minh Sênh và Tiêu Nam Tự còn nhỏ tuổi đã có thân phận không ai dám động ở Đại Cẩm, so với hoàng tôn quý tộc còn cao quý hơn.

Nhóm đại thần đi theo thiên tử thiến niên ngày đầu cũng có tương lai xán lạn, nhất là tân quý trẻ tuổi, ví dụ như Liễu Mẫn Mạc Thông, trở thành lớp trung lưu mới. Về phần Lâm Úy, sau khi phụ tá hoàng đế lên ngôi, dần dần thoái ẩn, chỉ nói phải về làm quản gia. Mọi người chỉ nghĩ ông lại chơi chiêu như nhiều năm trước, nên lười xía vào.

Hôn sự của Tưởng Tín Chi và Triệu Cẩn cũng được tiến hành, Hạ Thanh và Lâm Tự Hương lại không thuận lợi như vậy, Lâm Tự Hương vẫn chưa hài lòng với Hạ Thanh, con đường truy thê của Hạ Thanh hẳn còn xa. Chuyện kết thân của Lộ Châu và Liên Kiều cũng được chuẩn bị, tóm lại trong phủ đều là không khí vui mừng, nhưng khiến người khách yêu thích nhất, vẫn là hai bé con.

Tiêu Minh Sênh và Tiêu Nam Tự lớn rất nhanh, lại vô cùng đáng yêu, bình thường Tiêu Minh Sênh lãnh khốc y như lão cha mình, trừ Tưởng Nguyễn, gặp ai đều là mặt đơ. Lâm quản gia nói tính khí cậu bé giống với Tiêu Thiều khi còn nhỏ y như đúc, về phần Nam Tự luôn cười híp mắt, nhưng lại là chuyện gia làm chuyện xấu trong tối. Hai tiểu bảo bối này ngày ngày khiến phủ Cẩm Anh vương huyên náo đến người ngựa trầy trật, khiến người ta dở khóc dở cười. Tưởng Nguyễn cũng bận rộn không ngừng, thoáng cái đã đến mùa xuân.

Hôm nay, Tưởng Nguyễn đang ở trong phòng thu dọn giấy vụn Minh Sênh và Nam Tự xé, bé con đang lúc lớn, bắt đầu học cầm nắm đồ, khắp nơi đều là giấy bị xé nát. Tưởng Nguyễn khom người dọn dẹp, bất chợt bị một đôi tay vòng lấy eo.

“Làm gì vậy?” Tưởng Nguyễn quay đầu lại, Tiêu Thiều cà vào cổ nàng, người này càng lúc càng dính người, nhất là rất thích đọ sức với Minh Sênh, hai cha con minh tranh ám đấu, Tưởng Nguyễn trấn an lớn còn phải trấn an nhỏ, rất nhức đầu.

“Mấy ngày nữa cùng ta đi Giang Nam.” Tiêu Thiều nói. “Hoàng thượng phái người đi tuần kiểm.” Nói là tuần kiểm, thật ra là đi du ngoạn. Tuyên Phái cố ý an bài, Tiêu Thiều dĩ nhiên không chút khách khí đón nhận.

“Con thì làm sao đây?” Tưởng Nguyễn nói. “Dẫn đi cùng chỉ sợ không tiện.”

“Không dẫn theo.” Tiêu Thiều ôm nàng chặt hơn chút, thấp giọng nói. “Lớn như vậy rồi, ở lại trong phủ, hai người chúng ta đi thôi.”

“Lớn như vậy rồi?” Tưởng Nguyễn cười mắng. “Con mới bây lớn? Vậy mà huynh cũng nói ra được! Con còn chưa biết nói chuyện đâu! Nghe nói tuổi này sẽ học nói, ta muốn nghe con gọi mẹ.”

Đang nói, chỉ thấy trên giường nhỏ “ùm” một tiếng, hai người đồng thời quay đầu nhìn, hai huynh muội vốn đang ngủ không biết đã tỉnh từ lúc nào. Tiêu Minh Sênh lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Thiều, Tiêu Thiều trừng lại, đột nhiên Nam Tự toét miệng cười, điềm nhiên nói. “Cha —— ”

TOÀN VĂN HOÀN
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom