Cập nhật mới

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2233


Bốp!

Chỉ nghe thấy ba tiếng võ tay rõ ràng, mấy người ngã xuống đất che mặt kinh hãi nhìn Giang Ninh.

“Không nói nhảm nữa, không nhanh Sugita chính là người sẽ bị tát lát nữa!”

Giang Ninh hừ lạnh một tiếng: ‘Cho anh đi thông báo, tôi đã phải trực tiếp đến đây. Cho anh ta ít màu nhuộm anh ta lại tưởng mình mở phường nhuộm ư?”

Người dẫn đường đỏ mặt, chưa bao giờ thấy một người kiêu ngạo như vậy.

Người đàn ông này không chỉ công khai tuyên bố rằng mình là ba của Sugita, mà còn làm điều đó ngay trong hội quán Yamaguchi. Quá kiêu ngạo! Anh ta đang định phản bác lại thì Giang Ninh đã nâng cánh tay của mình lên, người dân đường lập tức dừng lại, không dám nhúc nhích.

“Anh chờ tôi!” Người đàn ông nhanh chóng lùi lại đi vào sảnh sau.

“Mấy người này sướng thì không chịu cứ thích chịu khổ.” Giang Ninh nhẹ nói.

Lâm Vũ Chân cười gập cả người. Cô chưa từng thấy ai tới tìm bạn cũ mà như Giang Ninh.

Lúc này. Bên trong hội trường hội quán. Sugita quỳ trên tấm nệm, chắp tay với thức thần đang thờ phụng trong đại sảnh hội quán. Anh ta chưa đầy 30 tuổi, tóc hơi bạc, vẻ mặt nhìn hơi khó gần.

“Hội trưởng, bên ngoài có người tìm ngài.” Người hướng dẫn nói một cách thận trọng.

“Đừng làm phiền tôi!” Mấy ngày nay có quá nhiều người đến tìm anh ta, tất cả đều khiến anh ta mệt mỏi, anh ta nóng lòng muốn tìm một chỗ trốn, yên bình một chút.

“Bất kể là ai, tôi đều không gặp cậu chỉ nói tôi không có ở đây!” Sugita sốt ruột xua tay: “Đi ra ngoài!”

“Nhưng, người đó rất kiêu ngạo còn gây rối bên ngoài, anh ta nói…”

“Nói gì cơ?” Sugita cau mày, dám gây chuyện trong hội quán do anh ta phụ trách? Thật là có dũng khí! Toàn bộ Đông thành phố không ai dám làm chuyện này, người này muốn chết sao?

“Anh ta nói, anh ta là ba của ngài.”

Nghe đến đây, Sugita đột ngột đứng dậy đầu óc ong ong hình ảnh chợt lóe lên, anh ta khéo léo chạy ra ngoài thật nhanh, đến cả giày cũng quên mang.

Người dẫn đường vội vàng cầm giày đuổi ra ngoài, tưởng rằng ra ngoài chém người ta cũng phải xỏ giày vào.

“Chậm! Chậm thôi! Người đang ở chính điện đợi. Tôi theo không kịp ngài.”

Anh ta hét lên, cầm giày rồi nhanh chóng đuổi theo sau.

Giang Ninh đứng chắp tay sau lưng, Lâm Vũ Chân nhìn cây hoa anh đào trong sân. Chỉ có một vài cây vừa mới mọc ra nụ hoa, còn một thời gian nữa mới nở hoa, nhưng Lâm Vũ Chân rất thích chúng. Đó là loại sức sống khiến tâm trạng của con người cũng lên theo.

“Ba?” Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau.

Lâm Vũ Chân sửng sốt, quay đầu lại, liền nhìn thấy một người đàn ông tóc hơi bạc trắng, đang nhìn chằm chăm bóng lưng Giang Ninh cung kính kêu lên. Không chỉ cô mà người dân đường đến sau, thậm chí một vài người trong số họ đều cầm gậy trên tay lúc này, nghe thấy tiếng ba của Sugita, suýt nữa đã ngã xuống đất.

“Ba, có thật là ngài không?” Nhìn thấy Giang Ninh quay đầu lại, Sugita trở nên hưng phấn.

“Đã mấy năm không gặp, còn tưởng rằng cậu còn không biết tôi nữa.” Giang Ninh nhẹ giọng nói.

Lâm Vũ Chân muốn ngất đi. Cô liếc nhìn Sugita rồi lại nhìn Giang Ninh, anh có một đứa con trai già như vậy sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2234


Lan Tư muốn theo tín hiệu điện thoại, chạy tới chỗ Giang Ninh quỳ xuống cầu xin anh. Tên khốn này có khí chất lớn, thậm chí còn lớn hơn cả quý tộc ngày xưa.

Bên kia điện thoại, Giang Ninh nằm ở trên giường ném điện thoại qua một bên, anh ngửa ra sau nửa nhắm mắt lại, tựa như vừa rồi không nhận được cuộc gọi đã quên hết mọi chuyện. Mệt mỏi không muốn thức dậy.

“Thức rồi!” Từ phòng tắm đi ra, Lâm Vũ Chân lau tóc, vài giọt nước nhỏ giọt xuống sàn nhà. Sự xuất hiện của Lam Vũ Chân khiến Giang Ninh đột nhiên sảng khoái, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

“Vợ” Anh lập tức bật dậy cầm khăn tắm lên quấn quanh tóc Lâm Ngọc Trân: ‘Bật điều hòa lên không cảm lạnh, anh sấy tóc cho em.” Nói xong, Giang Ninh ngồi xuống với Lâm Vũ Chân, cầm máy sấy tóc lên nhẹ nhàng thổi tóc cho cô. Mùi hương thoang thoảng khắp phòng khiến lòng người cũng bay bổng theo.

“Lan Tư có gọi cho anh không?” Sau khi thổi phồng tóc, Lâm Vũ Chân quay đầu lại nhìn Giang Ninh: “Tên này rất quan tâm em gái.”

“Rốt cuộc, máu đào hơn ao nước lã.”

Giang Ninh nói: “Đừng nhìn cậu ta liều ( lĩnh, không có tên quý tộc nào là kẻ ngu ngốc, đều là người thông minh.”

“Dù sao chắc chắn không thông minh bằng anh được.” Lâm Vũ Chân cười ngồi trở lại bàn trang điểm, bắt đầu trang điểm.

Cô biết Giang Ninh nhất định sẽ giúp đỡ Lan Tư, không chỉ vì giúp Lan tư để công nghệ cao, mà nhà họ Zorro sau lưng Lan Tư cũng là mục tiêu mà Giang Ninh đang muốn liên hệ. Đây là một cơ hội tuyệt vời.

Khi Giang Ninh đi ra khỏi phòng tắm, Lâm Vũ Chân đã thu dọn xong đồ đạc. Hai người đến nhà hàng ăn uống nhẹ nhàng sau đó rời khách sạn đi thẳng đến hội quán của hội Yamaguchi.

Ở phía Đông, Yamaguchi có nhiều hội quán tổ nhưng hội quán ở thủ đô phía đông chắc chắn là lớn nhất và to nhất.

Họ mở nhiều hội quán đủ để thấy rằng hội Yamaguchi không chỉ về kinh tế và địa vị quyền lực, họ còn phải đầu tư rất nhiều vào nhận thức và niềm tin của những người bình thường. Giang Ninh dẫn Lâm Vũ Chân vào sảnh hội quán hai bên có những người mặc trang phục tế lễ hướng dẫn mọi người tiến vào sảnh tế.

“Tôi tìm Sugita.’ Giang Ninh không đi vào, trực tiếp nói với người dẫn đường, “Nói cho anh ta biết, ba anh ta ở đây.

Nghe thấy lời nói của Giang Ninh, người dân đường sửng sốt sắc mặt lập tức chìm xuống.

“Anh nói gì?” Sugita là hội trưởng của họ, đồng thời là thành viên quan trọng của hội Yamaguchi, vị trí của anh ta là người đứng đầu ở Đông thành phố.

Tên khốn kiếp này từ đâu tới, dám nói những lời không hay.

“Tôi nói, hãy nói với Sugita rằng ba anh ta đang ở đây.”

“Dũng cảm!” Người dẫn đường lườm anh một cái, ra hiệu lập tức có vài người vây quanh anh “Có người tới tộc làm phiền, ném ra ngoài cho tôi…

Đây là đại sảnh của hội Yamaguchi, không ít người dám ở đây huênh hoang.

Vừa dứt giọng một vài người xông lên, không chút khách sáo.

Bốp!

Bốp!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2235


Đồng thời. Lan Tư ở trong một khách sạn trên mặt cau có khó chịu.

“Ý của họ là gì? Nếu anh muốn thương lượng, thì phải hẹn lịch trước?”

Làm sao anh ta có thể không tức giận.

Người bên hội Yamaguchi đã bắt giữ người trong gia đình của anh ta sau đó còn kiêu ngạo như vậy.

“Xã trưởng anh có muốn cùng hội trưởng hội Yamaguchi nói chuyện điện thoại không? Nhĩ Tây, Nhĩ Già Nhĩ Linh đã đóng cửa? Không thể thỏa thuận hội Yamaguchi ở đây rất mạnh.”

Bọn họ làm việc rất nghiêm túc, không ngờ mọi việc lại khó xử lý đến như vậy: “Đây là chỗ của họ, ngài Lan Tư chúng ta vẫn phải cẩn thận. Theo báo cáo bên trong hiệp hội Yamaguchi đang có vấn đề nội bộ, không biết liệu họ có phát điên hay không.” Đây là điều không chắc chắn lớn nhất.

“Họ muốn làm gì?” Lan Tư đấm xuống bàn “Không biết.”

Tên cấp dứi cũng đau đầu, người bên hội Yamaguchi chưa nói gì, chưa đề cập đến điều kiện gì, thậm chí còn chưa xác định thời gian hay địa điểm thương lượng, chỉ đang cố kéo dài thời gian.

Lan Tư cau mày. Hội Yamaguchi đang phát sinh vấn đề nội bộ, họ không cho bất cứ ai đi, bây giờ anh ta không thể giải quyết được. Vào trong hội Yamaguchi? Với những người anh ta mang theo, điều đó là không thể. Bây giờ anh ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bảo vệ mình, chắc chắn có người từ hội Yamaguchi bên ngoài đang nhìn chằm chằm vào anh ta, nếu anh ta làm việc gì sẽ không thể thoát khỏi ánh mắt của những người đó.

“Tiếp tục nghĩ cách liên hệ!” Lan Tư ra lệnh. Anh ta không biết hội Yamaguchi muốn làm gì, nhưng bây giờ anh ta không vào được, cũng không thấy người, dù lo lắng anh ta cũng chỉ có thể ngồi đây. Lan Tư khó chịu bồn chồn. Anh ta đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại cẩn thận kiểm tra chắc chắn không có thiết bị theo dõi ghi hình. Anh ta lấy điện thoại di động ra, bấm số của Giang Ninh. Điện thoại vang lên vài lần, sau đó mới kết nối được có một giọng nói lười biếng.

“Giang Ninh, anh vừa mới ngủ dậy?”

Lan Tư mở to mắt. Bất giác liếc nhìn thời gian điện thoại, mấy giờ rồi đã gần trưa rồi mà anh ta vân chưa dậy. Anh ta ở đây lo lắng, nhưng Giang Ninh thì lại ngủ say đến giờ còn chưa dậy.

“Kỳ thật, tôi đã dậy trước khi bị cậu đánh thức.”

Bên kia điện thoại, Giang Ninh vẫn có chút không vui: “Có chuyện gì vậy, nhanh lên tôi muốn ngủ.”

Lan Tư hít sâu một hơi, còn muốn nói tối hôm qua anh ta phải mệt mỏi như thế nào, nhưng nghĩ đến bản thân là đang đi cầu cạnh người ta nên không dám nói.

“Xảy ra vấn đề nội bộ bên trong hội Yamaguchi, họ từ chối thả người cũng không đề cập đến bất kỳ điều kiện nào.

Tôi hơi lo lắng cho em gái mình.”

M(9IÌN “Anh có cách nào để vào bên trong hội Yamaguchi giúp tôi xác định xem em gái tôi có an toàn không?”

“Không đời nào.” Giang Ninh trả lời rất đơn giản sau đó ngáp một cái.

“Anh nghĩ cách giúp tôi.”

Anh ta hiện tại không thể làm gì, chỉ biết chờ đợi nóng lòng muốn chết. Bây giờ chỉ có thể dựa vào đàm phán, nếu hai thế lực lớn đánh nhau thì chỉ thua thiệt, hơn nữa đây là Toyo là địa bàn của hội Yamaguchi. Anh ta phải làm thế nào?

“Không có, thật ồn ào.” Giang Ninh sốt ruột cúp máy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2236


Anh đmag giấu mình vẫn còn có một đứa con trail “Làm sao có khả năng, có thể không biết mẹ mình là ai, nhưng không thể không biết ba mình là ai.” Sugita vội vàng cúi đầu, quay đầu liếc nhìn Lâm Ngọc Thâm: ‘Vị này là?”

“Tên tôi là Lâm Vũ Chân.” Lâm Vũ Chân bối rối Cô sợ Sugita không kìm lòng được mà gọi thẳng cô là mẹ, sẽ rất xấu hổ.

“Xin chào, cô Lâm.”

Sugita híp mắt, không cách nào có thể nhìn ra quan hệ của Lâm Vũ Chân và Giang Ninh: “Tôi là Sugita, xin hãy chỉ bảo thêm.”

“Mấy người còn ngây ngốc ở đây làm cái gì?” Anh ta quay đầu nhìn mấy người phía sau: “Đi, đi lấy rượu ngon cùng đồ ăn, nhanh lên!”

Nói xong, anh ta nhìn Giang Ninh và Lâm Vũ Chân: “Mời vào trong!”

Giang Ninh cùng Lâm Vũ Chân gật đầu, đi theo Sugita đi vào đại sảnh.

Phải nói người này vẫn biết cách tận hưởng, nơi nghỉ ngơi được trang bị nội thất trang nhã.

“À thì ra là vậy.” Sau khi nghe Sugita giải thích, cô chợt nhận ra: “Nếu không, tôi nghĩ rằng anh ấy đang lừa dối tôi ở ngoài đã có một cậu con trai lớn như vậy.

“Hahahal” Sugita bật cười: “Vụ cá cược này tôi đã thua, và phải gọi anh ấy bằng cha. Tôi cũng đã thừa nhận điều đó.” Ánh mắt anh ta nhìn Giang Ninh hiển nhiên không có chút nào che giấu vẻ tôn kính.

“Tôi không biết anh đến đây để đón tiếp. Lân này anh đến Đông Đô ( Z&ấf)  đã xảy ra chuyện gì?”

Lần trước Giang Ninh tới, Đông đô xoay chuyển như là có động đất, ngay cả sau khi Giang Ninh rời đi cũng không có mấy người biết chuyện gì đã xảy ra.

Lần này Giang Ninh tới, Sugita cũng không cảm thấy anh đơn thuần đưa phụ nữ đi du lịch ở đây.

“Đến gặp cậu.”

Giang Ninh nói: ” Sợ một thời gian không đến đây. Cái mạng của cậu cũng không còn.”

“Cảm ơn anh Giang đã quan tâm.

Lần trước anh đã cứu mạng tôi. Bây giờ tôi còn sống còn mấy chuyện kia cũng đang giải quyết rồi.”

Sugita thở dài sau đó lắc đầu: “Gần đây tôi hơi khó chịu. Nhìn tóc tôi, trắng hết cả rồi!” Anh ta ước tính nếu điều này vẫn tiếp tục, tình trạng hôn loạn trong hội Yamaguchi sẽ ngày càng nghiêm trọng, sớm muộn gì thì anh ta cũng phải lựa chọn đứng về một phe, dù chọn phe nào thì anh ta cũng sẽ phải đối mặt với xung đột. Rất khó để nói liệu anh ta có thể tồn tại một cách suôn sẻ hay không.

Sugita nhìn Giang Ninh, nhưng anh †a không nghĩ được lần này Giang Ninh tới là gặp anh ta. Họ có thể coi là bạn, thậm chí anh ta còn nợ Giang Ninh một mạng nhưng trên đời này, có quá nhiều người nợ Giang Ninh…

“Ahh đến đây vì người phụ nữ từ nhà họ La?” Sugita rót một ly rượu sake cho Giang Ninh: “Tôi đoán đúng chứ.”

Gần đây, ngày càng có nhiều người đến Đông Đô, đặc biệt là những cường quốc ở ba cường quốc đứng đầu, dù giấu danh tính họ làm mọi cách để vào Đông đô qua nhiều đường khác nhau.

Nhưng đây là lãnh thổ thuộc thẩm quyền của anh ta, làm sao họ có thể giấu diếm được.

“Anh Giang, tôi sợ chuyện này không giúp được anh.”

Sugita rất thẳng thắn: “Tôi có thể cho anh mạng sống của tôi hay bất cứ điều gì khác, nhưng người phụ nữ này rất quan trọng đối với Yamaguchi. Hai phe chiến đấu đều tranh giành cô ấy, tôi không có tư cách để liên lạc với cô ấy.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2237


Anh ta không giấu diếm, cũng không muốn giấu giếm Giang Ninh. Ngay cả khi là thành viên của hội Yamaguchi, nhưng đối với anh ta đây chỉ là một công việc, một vị trí. So với lòng tốt của Giang Ninh đối với anh ta, vị trí này còn kém hơn nhiều.

“Vậy nếu tôi trách anh thì sao?”

Giang Ninh cầm ly rượu lên uống một ngụm: “Có phải hay không vân không muốn giúp?”

Sugita giật mình không nói nên lời.

Anh ta rót một cốc khác cho Giang Ninh, sau đó tự rót thêm cho mình, hai tay cầm chiếc cốc, kính cẩn nói: ‘Anh là ba, là người cho tôi thêm một mạng sống.”

Sugita uống hết ly rượu chỉ trong một hớp, cổ họng anh ta có cảm giác bỏng rát. Giang Ninh nói như vậy, anh ta còn có thể nói cái gì.

“Tôi nghĩ ra một cách.” Sugita nói: “Tuy nhiên, tôi không thể đảm bảo được. Anh biết đấy tôi là một người nhỏ bé ở hội Yamaguchi.”

Đương nhiên Giang Ninh hiểu.

Sugita không có nhiều tham vọng. Suy nghĩ giàu có, quyền quý đã ngấm vào trong máu những người hội Yamaguchi.

Giữ vai trò là người đứng đầu hội quán chính của Đông đô là đỉnh cao trong sự nghiệp của anh ta.

Xa hơn nữa? Không phải anh ta không có cơ hội này, nếu có thể chỉ cần Giang Ninh giúp một tay anh ta dễ dàng đi lên. Nhưng anh ta biết rất rõ là càng lên cao, gió thổi càng lạnh. Con người, điều quan trọng nhất là hạnh phúc, và điều quan trọng nhất là sống. Nếu cuộc sống không còn nữa, dù nó có bao nhiêu quyền lực và của cải đi chăng nữa, thì cũng chẳng còn gì.

Nói xong, Sugita trực tiếp đứng lên.

Sau vài lần uống rượu, mặt anh ta hơi đỏ: ‘Anh ở chỗ này chờ tôi, tôi đi vào hội quán xem tình huống.” Sugita ra hiệu sắp xếp người có thể chăm sóc tận tình cho anh, anh ta thở dài nhìn Giang Ninh vẻ mặt u sầu, nhưng Giang Ninh không để ý tới. Không được đáp lại Sugita dập chân quay lưng bỏ đi.

“Anh ấy có vẻ miễn cưỡng.” Lâm Vũ Chân thì thào.

“Anh ta là một người sợ rắc rối.”

Giang Ninh gắp rau cho Lâm Vũ Chân, nhẹ nói: “Là một con lừa. Chỉ khi rút roi ra, anh ta mới nguyện ý tiến lên một bước. Không sao, cứ quen đi dần đi.

Nào, ăn đồ ăn đi đây là những món ngon đích thực của Đông đô,em ăn thử đi.” Dù Sugita muốn làm gì thì cũng sẽ có kết quả, Sugita là một người thông minh tự biết phải làm gì.

Đương nhiên Sugita biết tính tình của Giang Ninh. Nhiều năm như vậy, anh ta có thể quên được tính khí của cha mẹ mình, nhưng tính tình của Giang Ninh thì không thể quên được. Rời khỏi Đông đô anh ta đến thẳng cơ sở của Hhệp hội Yamaguchi ở phía đông Đông Đô. Anh ta không thích tới nơi này, đặc biệt là gân đây nóng lòng muốn tránh xa nơi ma quái này, nhưng Giang Ninh muốn anh ta hỏi thăm tin tức, anh ta nhất định phải tới.

Khi Sugita bước đến cổng của hội quán Yamaguchi, người bảo vệ ở cổng nhìn thấy đó là Sugita ngay lập tức kính cẩn hét lên: “Ngài Sugita!”

Sugita không để ý, ngồi xổm xuống bỏ đôi guốc dưới chân sau đó đi thẳng vào. Vừa bước vào, có người ở cửa truyền đến tin tức. Ngài Sugita đang ở đây! Sugita không quan tâm đ ến điều đó cho lắm, chắp hai tay sau lưng, Sugita tiếp tục bước vào trong. Ở đây anh ta đã quen, anh ta biết mọi ngóc ngách, thậm chí anh ta còn biết mình sẽ gặp ai ở đâu.

“Ngài Sugita!” Khi anh ta đi bộ đến sảnh, sau lưng có người gọi. Anh ta hơi nhíu mày, quay đầu lại liếc nhìn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2238


“Chà, ông.”

“Ngài Sugita nay đến tổng hội quán ư?” Watanabe vẻ mặt kinh ngạc nhìn Sugita: “Tôi mấy lần đi Đông hội quán †ìm ngài, mọi người nói ngài không có ở đó. Hôm nay thật là hiếm thấy.”

Ngày thường rất khó tìm thấy Sugita, không biết bằng cách nào Sugita kiểu như đang cố tình trốn tránh họ.

“Ngài Sugita, ông nghĩ thế nào về vấn đề mà tôi đã nói với ông lần trước?

Tôi nghĩ sự chân thành của chúng tôi có lẽ ông nhìn rõ.”

Sugita xua tay, có chút không kiên nhẫn: “Tôi sẽ nghĩ lại.”

Nói xong cũng không thèm nói gì, tiếp tục đưa tay ra sau lưng đi vào trong. Đi chưa được trăm mét lại bị người chặn lại, một lúc sau mới nói: “Ngài Sugita, đứng về phía chúng tôi là lựa chọn đúng đắn. Vẫn còn cơ hội. Khi tình hình đã ổn định, có thể đưa ra lựa chọn nhưng có thể sẽ quá muộn.”

“Ngài Sugita, cơ hội lần này!”

“Vừa rồi Watanabe tìm ngài sao?

Hừ, bọn họ sẽ chỉ lừa gạt ngài ta lợi dụng ngài, nhưng chúng tôi thì khác…”

Trên đường đi có năm, sáu người tất cả dường như biết Sugita sẽ đến, họ tự đứng xếp hàng đưẻ gọi anh ta. Mẹ! Thật sao? Sugita rất khó chịu. Anh ta là một trong những người đứng đầu gia tộc, và địa vị của anh ta trong hội Yamaguchi không cao không thấp, nhưng thân phận của anh ta có một ý nghĩa khác.

Giành được sự ủng hộ của anh ta có nghĩa là có thể kiểm soát được sự ủng hộ của nhiều thường dân ở Đông Đô.

“Không về, không về phe ai. Rồi đừng có ép tôi. Tôi không đứng về phe ai. Tự mình lập phe!” Sugita chửi rủa vài câu khit mũi, đi nhanh qua lối đi không dừng lại khi nghe thấy tiếng ai đó gọi mình. Sugita không đi vào sâu trong hội quán người ở đó khiến anh ta đau đầu, nếu không phải gặp cả đời anh ta cũng không muốn nhìn thấy bọn họ. Anh ta đến thẳng người chịu trách nhiệm canh gác nhà tù đen. Nhà tù đen là của hội Yamaguchi, một nơi đặc biệt dùng để giam giữ những người bị họ bắt giữ, dù là kẻ thù hay là vì mục đích của họ, tất cả đều bị giam giữ trong nhà tù đen.

Chỉ là nó không như cái tên tất cả đều là nhà tù, những người khác nhau bị đối xử khác nhau, nơi em gái của Lan Tư sống được trang hoàng, thậm chí còn đẹp hơn cả một khách sạo năm sao.

“Ngài Sugita.’ Trong trụ sở của nhà tù Sugita ngồi xếp bằng hai tay trên đầu gối, trông rất lịch sự. Người đàn ông trung niên ngồi đối diện mỉm cười: “Anh đến gặp tôi chỉ để hỏi về người phụ nữ đó?”

“Vâng, thưa ông Wairudo, tôi muốn biết người phụ nữ đó bây giờ như thế nào.” Sugita hỏi thẳng.

Không có ý nghĩa gì nếu định giấu diếm chuyện gì với Wairudo, chuyên thẩm vấn. Đôi mắt của anh ta dường như đọc được suy nghĩ của mọi người, họ không thể che giấu anh ta bất cứ chuyện gì.

“Tại sao anh muốn biết?”

Wairudo cười híp mắt, như muốn nhìn thấu Sugita: “Anh biết không, người phụ nữ này rất quan trọng, thậm chí có thể nói cô ấy quyết định phương hướng tương lai của hội Yamaguchi chúng ta.”

“Tôi không biết ngài Wairudo, ngài muốn hội Yamaguchi của chúng ta đi theo hướng nào? Tại thời điểm này, tôi vân đang giữ mình chưa đứng về phía phe nào.” Sugita ngẩng đầu liếc nhìn Wairudo: “Còn anh?”

Anh ta không biết bây giờ Wairudo đứng về phía nào, là Xã trưởng hay Thân Vương.

“Ông Sugita tôi muốn đi bất cứ con đường nào ông hướng đến.” Wairudo nhà nhạt nói.

Nghe vậy, đồng tử của Sugita co rút lại: “Tôi muốn đi theo con đường của riêng mình.” Ngay khi giọng nói vừa xong, ánh mắt Wairudo đột nhiên trở nên lạnh lẽo, b ắn ra như dao gần như đâm thẳng vào trái tim Sugita.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2239


“Hahaha, Sugita anh nói đùa rồi.”

Wairudo nhanh chóng nheo mắt: “Anh vân là đứa trẻ như trước. Được rồi, được rồi tôi sẽ không hỏi những câu hỏi như vậy. Tôi nghĩ Sugita, anh chắc hẳn đã có câu trả lời từ lâu rồi. Sớm muộn gì nó cũng được thông báo, đúng không?”

Sugita không nói gì.

Wairudo này, ánh mắt vừa rồi của ông ta thật đáng sợ, dường như anh ta cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo không hề che giấu.

“Người phụ nữ đó, trong nhà tù đen cô ấy đang rất tốt. Ngài Sugita có thể yên tâm rằng cô ấy là khách quý và không ai có thể làm tổn thương cô ấy.

Nhưng cô ấy không được phép rời đi trong lúc này.”

Wairudo nhẹ giọng nói: “Về phân sau này cô ấy xảy ra chuyện gì, tùy người đưa ra quyết định cuối cùng.”

Những người muốn dẫn dắt Yamaguchi đi theo những hướng khác nhau, có nghĩa là vai trò của người phụ nữ đó cũng khác nhau. Đôi khi, còn sống, hoặc một người đã chết, ảnh hưởng hoàn toàn khác nhaul!

Wairudo không trực tiếp nói ra, nhưng ý tứ trong lời nói không thể rõ ràng hơn.

Không ai biết kết quả cuối cùng của em gái Lan Tư sẽ như thế nào, điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào người nắm quyền cuối cùng. Thái độ khác nhau sẽ đưa ra quyết định khác nhau. Sugita mỉm cười, anh ta không thể nhìn thấy Wairudo đang nghĩ trên khuôn mặt của ông ta.

Anh ta nhìn chăm chằm vào Wairudo: “Thật là thú vị, một người phụ nữ quan trọng.” Anh ta gật đầu và đứng dậy: “Được rồi, tôi hiểu rồi vậy thì tôi sẽ không làm phiền ngài Wairudo nữa.” Nói xong Sugita quay lưng bỏ đi, không nói nhảm nữa.

Nhìn thấy Sugita rời khỏi, ánh mắt Wairudo hơi đổi. Tất nhiên ông ta biết Sugita là người như thế nào, anh ta sợ rắc rối không muốn dính vào những cuộc tranh giành quyền lực này nên anh †a không bao giờ dễ dàng đứng trong hàng ngũ của phe nào cả. Nhưng vị trí mà anh ta đang đảm nhiệm là một vị trí mà cả Xã trưởng và Thân Vương đều phải chú ý.

Đó là nơi mà Yamaguchi gần gũi với dư luận nhất, không ai có thể bỏ qua được, Sugita không chọn thì cuối cùng cũng phải chọn.

Sugita rời khỏi hội quán với vẻ mặt nghiêm trọng. Tình hình phức tạp hơn anh ta tưởng tượng, Xã trưởng và Thân Vương đang tranh giành quyền lực và quyền kiểm soát của hội Yamaguchi, trên thực tế họ đang đấu tranh cho phương hướng tương lai của hội Yamaguchi. Nhưng nó liên quan gì đến người phụ nữ nhà họ Lan này? Sugita không tài nào đoán ra được, nhưng để bắt cô ấy chẳng phải họ đã xúc phạm đến nhà họ Lan sao, đó là một gia đình cường thế ở ba cường quốc đứng đầu.

Dù là Xã trưởng hay Thân Vương, dù cuối cùng có được thứ mình muốn thì cũng có thể làm mất lòng nhà họ Lan, đây không phải là điều tốt. Sugita không thể hiểu họ nghĩ gì. Anh ta trở lại Đông Đô, vừa vào cửa đã nhìn thấy Giang Ninh đút thức ăn cho Lâm Ngọc Trân, không khỏi day day trán ngồi xuống.

“Giang Ninh, anh có thể tự chủ một chút được không, đây là nhà của tôi.”

Sugita rót cho mình một cốc nước uống một hơi cạn sạch: “Anh cũng nghĩ lại xem, tôi là một gã không có phụ nữ, được rồi.”

Giang Ninh không thèm quan tâm đ ến anh ta.

“Món sushi này rất hiếm, bởi vì đầu bếp được tôi giấu đi và không thể tìm thấy ở bất kỳ nơi nào khác.” Đối với việc nghiên cứu ăn uống, toàn bộ Đông Đô e rằng không ai thành thạo và tập trung hơn Sugita. Không phải vì tiền, không phải vì quyên lực thậm chí không quan tâm đ ến phụ nữ, mà chỉ vì đồ ăn. Theo quan điểm của Giang Ninh, người dầu bếp trong truyền thuyết của thủ phủ tỉnh chỉ có thể được coi là cấp thấp trước mặt Sugita. Anh không biết mình vừa mới phát ra ý tưởng này, Tô Vân ở phương trời xa liền hắt hơi bảy tám cái, chửi bới là ai đang nói xấu cô ấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2240


“Không ai được gặp cô gái kia.”

Sugita quay trở lại chủ đề: “Cô gái kia bị nhốt trong nhà tù đen của Yamaguchi.

Đây là khách sạn cao cấp nhất, tốt hơn khách sạn năm sao.” Anh ta sợ Lâm Vũ Chân không biết nên nhanh chóng giải thích.

“Xã trưởng và Thân Vương đang tranh giành quyền lực và lợi nhuận. Họ đều muốn kiểm soát hội Yamaguchi và dẫn dắt phương hướng phát triển trong tương lai. Người phụ nữ này có vẻ rất quan trọng.” Anh ta cũng không rõ ràng lắm.

Trước đây, anh ta hiếm khi quan tâm đ ến mấy vấn đề này. Bây giờ là lúc anh ta phải chọn đứng trong phe của ai.

Nếu anh ta không đứng ở bên phe nào, những người khác sẽ không chia sẻ thông tin với anh ta. Sugita không còn cách nào khác là phải hỏi.

“Thân Vương định làm gì?”

Giang Ninh để ly rượu xuống: ‘Sau nhiều năm như vậy, anh ta rốt cuộc nhịn không được.”

Sugita sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Giang Ninh: “Anh không?”

“Tôi biết điều đó từ tám năm trước.”

Sugita còn sửng sốt hơn: “Tại sao tôi lại không biết?” Giang Ninh không thèm quan tâm đ ến anh ta. Anh ta có thể biết gì? Suốt bao năm qua ngoài ăn uống, anh ta chính là con sâu gạo. Mỗi ngày đều băn khoăn không biết ăn ở đâu và ăn gì, anh ta đã nằm im lìm bao nhiêu năm ở Yamaguchi thì có thể biết được qì.

“Tình hình bây giờ thế nào? Liệu em gái Lan Tư có gặp nguy hiểm không.”

Lâm Vũ Chân lo lắng hỏi.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lan Tư, cô biết lần này mọi chuyện không dễ dàng, anh ta thậm chí không tìm hiểu được mục đích cô ấy bị bắt.

“Cô ấy có thể chết.”

Giang Ninh nhẹ giọng nói: “Cho dù là xã trưởng Yamaguchi hay Thân Vương, mục tiêu cuối cùng của bọn họ cũng giống nhau.”

Sugita nói: ‘Không? Cô ấy sẽ chết?

Vì sao?” Anh ta, một thành viên quan trọng của hội Yamaguchi, cũng phải hỏi Giang Ninh, nhưng anh ta thậm chí không biết về việc này, điều này có vẻ hơi nực cười. Chỉ là Sugita chưa bao giờ quan tâm đ ến những thứ này, trong mắt  anh ta Giang Ninh là thần, anh cái gì cũng biết đó là chuyện bình thường.

“Bởi vì họ muốn thế thân chết thay.”

Giang Ninh nói.

Nghe vậy, sắc mặt Sugita thay đổi, tay cầm cốc nước không khỏi run lên trong mắt lại càng hiện lên vẻ kinh ngạc. Chết thay? Anh ta đã không biết bao nhiêu năm rồi không nghe đến thuật ngữ này. Anh ta đã từng nghĩ rằng đó là một thứ vô cùng nhàm chán và vô nghĩa. Nhưng bây giờ, Giang Ninh nói cho dù là xã trưởng hay Thân Vương, bọn họ đều muốn hi sinh người phụ nữ kia? Đem người của gia tộc Zorro đi chất thay, bọn họ điên rồi!

“Không, tôi muốn ngăn cản bọn họi”

Điều này sẽ phá hủy hoàn toàn hội Yamaguchi?

Gia tộc Zorro là một thế lực lớn trong ba cường quốc đứng đầu, không dễ động vào như vậy. Nếu muốn giết người phụ nữ đó, e rằng sẽ xảy ra chiến tranh. Không ai có thể đoán trước được sẽ có bao nhiêu người chết vì điều đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2241


Mặc dù sự phát triển sau này của hội Yamaguchi anh ta có thể bỏ qua, nhưng nếu nó ảnh hưởng đến nhiều người vô tội, Sugita không thể chấp nhận được.

“Nhưng vấn đề này, bản thân gia tộc nhà họ Zorro có người cũng thúc đẩy chuyện mày?”

Lời của Giang Ninh khiến Sugita càng khó hiểu hơn. Trong nhà họ La, có kẻ muốn giết người của chính mình?

Giang Ninh không có biểu hiện gì, vẫn rất bình tĩnh từ lời nói của Lan Tư có thể biết được. Nơi ở của em gái anh ta luôn là một bí ẩn, ngay cả anh trai là Lan Tư cũng không biết. Vậy tại sao người hội Yamaguchi có thể biết. Còn cử một samurai phương đông để đưa cô ấy đi.

Nói không có ma bên trong thì ai tin được.

E rằng việc người tàu bị giết giết, thậm chí đưa Lan Tư vào danh sách kẻ giết người, tất cả chỉ nói là che mắt thiên hạ còn mục đích cơ bản là Lan Thanh em gái của Lan Tư!

Đây là trận chiến giữa hai cường quốc ba cường quốc đứng đầu, Giang Ninh không muốn can thiệp. Anh không muốn lãng phí sức lực của mình cho cuộc chiến giữa bọn họ, tất cả những gì anh muốn làm là biến nhà họ Lâm trở thành một trong những đại gia tộc ở ba cường quốc đứng đầu và có được một chỗ đứng vững chắc, vậy là đủ. Giang Ninh vô cớ tự mình gây phiền phức cũng không sao, nhưng nhà họ Lâm và Lâm Vũ Chân dính vào có lẽ không phải chuyện tốt.

“Không ngờ mọi chuyện lại phức tạp như vậy, chính xác thì bọn họ muốn làm gì?” Sugita đập mạnh tay xuống bàn: “Họ muốn chết tôi cũng không quan tâm, nhưng còn muốn kéo theo bao nhiêu người lại đây, lũ khốn nạn này quá ích kỷ?” Cuộc chiến giữa các cường quốc của ba cường quốc đứng đầu chắc chắn không phải chuyện nhỏ, có khả năng sẽ nổ ra một cuộc xung đột lớn, kéo dài vài năm thậm chí hơn mười năm, điều này trước đây chưa từng xảy ra. Nhìn Giang Ninh, biểu hiện trên mặt Sugita dần dần thay đổi. Những người theo đạo phật như anh ta hơi lo lắng sau khi nghe điều này.

“Tôi phải tìm cách ngăn chặn chúng.”

Anh ta hít một hơi thật sâu: “Tôi không muốn nhìn thấy máu chảy thành sông nữa. Anh ta đã từng chứng kiến một lần, cũng là tranh giành quyền lực cuối cùng là người vô tội chết, nhưng những người có quyền lợi mất đi cái gì?

Họ không mất gì và không phải trả bất cứ giá nào, tội nghiệp duy nhất là những con kiến cấp thấp, trở thành thức ăn và vật hi sinh. Hồi đó, anh là một con kiến và gần như trở thành thức ăn cho lũ người đó.

Sugita biết chính xác hậu quả của trận chiến giữa hai thế lực sẽ như thế nào. Vẻ mặt anh ta rất ngưng trọng, nhớ lại những cảnh tượng đó trong đầu vẫn còn vương vấn sợ hãi. Nếu lúc đó anh †a không gặp Giang Ninh thì cuộc đời anh ta đã trôi qua từ lâu rồi. Những người từng trải qua sự sống và cái chết sẽ trân trọng cuộc sống một cách phi thường. Sugita biết rằng ngoài sống, mọi thứ khác đều tâm thường. Sống còn quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.

Vì vậy, trong những năm qua, anh ta đã trải nghiệm tất cả các loại cuộc sống khác nhau, đặc biệt là ẩm thực, đi khắp đất nước để tận hưởng vẻ đẹp đơn giản nhất của thế giới. Nhưng bây giờ cuộc sống tốt đẹp này dường như không còn nữa.

“Chăn họ lại?”

Giang Ninh đang gắp rau: ‘Muốn ngăn cản như thế nào?”

Địa vị của Sugita, dù cao hay thấp cũng chỉ là có một chút đặc biệt. Giang Ninh liếc nhìn những người đang đứng ở cửa, họ đã có thể bóp ch3t anh ta chỉ bằng một ngón tay. Sugita chỉ được cái danh hiệu thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2242


“Thuyết phục họ?” Sugita sững người trong giây lát, như thể anh ta chỉ còn cách này. Nhưng sau khi tự mình nói ra, anh ta muốn tát cho mình một cái. Nếu anh ta có thể thuyết phục mọi người bằng đức hạnh, thế giới đã hòa bình từ lâu rồi. Thuyết phục nhất định là vô dụng, chỉ cần anh ta chọn đứng vào phe nào sẽ trở thành kẻ thù của phe kia, sớm muộn gì cũng chết. Bây giờ anh ta không chọn bất cứ điều gì, anh ta có thể vẫn còn sống, nhưng sau cùng anh ta vấn phải lựa chọn. Giang Ninh phớt lờ những gì Sugita nói, đối với Sugita sống trong một gia đình phật giáo, đa từng sống trong chiến đấu và giết chóc từ vài năm trước, bây giờ anh ta không sẵn sàng chạm vào những thứ đấy.

Muốn chống lại? Điều đó sẽ đòi hỏi rất nhiều quyết tâm.

“Nó có vị hơi chua, nhưng rất ngon miệng.” Anh gắp cho Lâm Vũ Chân mấy món ăn và nói với cô ấy mọi đặc điểm ngon miệng, như thể Sugita không tồn tại: “Em rưới một ít nước chanh lên, nó sẽ ngon hơn.”

“Là vậy sao?” Lâm Vũ Chân làm theo cách của Giang Ninh, dùng sức tách một miếng chanh rồi vắt. Thấy Giang Ninh gật đầu, cô dùng đũa gắp một miếng, cẩn thận bỏ vào miệng cắn nhẹ một cái đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời.

“Đúng vậy!” Tốc độ nhai nhanh đột ngột.

“Ăn thật ngon!”

“Thật ngon, em có thể thử lại cái này, cái này phải đợi một lát, đợi đến khi mùi vị trong miệng nhạt hơn sẽ không bị ảnh hưởng.” Giang Ninh bưng một cái đ ĩa khác, tiếp tục nói.

Sugita nhìn Giang Ninh và Lâm Vũ Chân đang biểu lộ tình yêu điên cuồng trước mặt mình, mím chặt môi, không nhịn được quay đầu liếc nhìn thanh kiếm samurai treo ở đó. Anh ta muốn tự sát.

“Tôi nói hai người, đây là khi nào.

Tôi muốn mổ bụng tự sát, hai người nghiêm túc một chút được không?”

Sugita muốn khóc không ra nước mắt: “Giúp tôi xong, anh có thể làm bất cứ điều gì sau khi vấn đề được giải quyết.”

“Cậu không đợi được đến lực chúng †ôi ăn no sao?”

Sugita hai tay ôm đầu, cúi đầu: “Xin mời!”

Giang Ninh để đũa xuống: “Trước tiên cậu có hai con đường.”

“Một, chọn phe sau đó làm việc cho phe đó và thứ hai đứng trên ngọn núi của chính mình và tiếp quản hội Yamaguchi. Sau đó, cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn.” Sugita cúi đầu xuống thả thẳng xuống bàn.

“Ba ba, tôi sẽ tự sát.” Hai điều này, đều không phải là điều anh ta muốn.

Anh ta muốn trở thành một người đàn ông sống lặng lẽ, ăn, uống ngủ có một chút quyền lực và địa vị? Anh ta không cần phải đi nịnh bợ người khác, cũng không cần phải phìn sắc mặt của người khác.

“Lựa chọn là ở cậu, hãy tự mình suy nghĩ. Mặc kệ mọi chuyện như vậy, Giang Ninh vẫn tiếp tục cầm đũa lên, cùng Lâm Ngọc Trân anh một miếng,em ăn một miếng.

Sugita cảm thấy hai người tình tứ †rước mặt còn khó chịu hơn mớ hỗn độn trong thời gian này. Anh ta đứng dậy, bước ra cửa nhìn khoảng không xa xăm mà lòng thắt lại, không biết phải lựa chọn như thế nào. Anh ta có muốn đứng về phe ai không? Sẽ đứng về phe ai? Anh ta nên chọn xã trưởng, hay thân vương bây giờ?

Lúc này, dinh thự của thân vương.

Là người của hoàng gia ở kinh đô phía đông, Thân Vương có địa vị rất cao.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2243


Anh ta không chỉ có quyền phát biểu trong hoàng tộc mà còn là một trong những cựu binh của hội Yamaguchi, có nhiều đóng góp cho sự phát triển của hội Yamaguchi. Thân Vương ngồi ở vị trí cao nhất vẻ mặt tự hào, theo sau là một ít vệ sĩ toàn thân trang bị vũ khí không ai được phép tới gần. Anh ta nhìn xuống, khịt mũi nhẹ.

“Cát Mễ đến đây để đòi công bằng với tôi sao?” Thân vương không khách sáo chút nào. Người của anh ta đã đến †àu du lịch của Cát Mễ và giết rất nhiều người, bây giờ người của Cát Mễ đã đến cửa, nếu họ thích rắc rối anh ta chiều?

“Thân Vương đang nói chuyện nghiêm túc sao?” Cát Mễ ngồi đó mỉm cười kính cẩn nói: “Chết đều là người nên chết cả. Cát Mễ không có lễ vật cảm tạ thân vương vì thôi, làm sao tôi có thể có ý bất bình với thân vương được?”

Anh ta nhìn Thân Vương khẽ gật đầu: “Cha tôi phái tôi đến đây xem gia tộc Cát Mễ có cơ hội hợp tác với hoàng thất không, để mọi người cùng có lợi.”

Nụ cười trên khuôn mặt Cát Mễ đầy tôn trọng và chân thành, không hề đạo đức giả chút nào. Ngay cả nam diễn viên xuất sắc nhất thế giới, e rằng cũng không thể làm được bước này.

“Haha, hợp tác?”

Thân Vương quay đầu lại liếc anh một cái: “Anh có chuyện gì?”

Cát Mễ cười, không nói chỉ liếc Hùng Điền đang ngồi bên cạnh.

Còn có chuyện gì? Có Hùng Điền!

Cậu chủ đáng sợ đến rồi, còn cần gì nữa.

“Tôi muốn anh hợp tác với chúng tôi và giao người phụ nữ đó lại cho chúng tôi.” Hùng Điền rất thẳng thắn, không nói điều gì vô nghĩa cả. Anh không bao giờ nói những điều vô nghĩa.

“Anh nói gì?” Giọng nói của thân vương trở nên lạnh lùng và đầy sát khí, chưa từng có ai dám nói chuyện với anh †a như thế này!

Vài vệ sĩ xung quanh cũng lập tức có đôi mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Hùng Điền. Từ khi Hùng Điền bước vào, ánh mắt của họ đều tập trung vào Hùng Điền mà không hề có chút chùng xuống.

“Tôi nói, cho anh trả lại người phụ nữ kia, tôi có thể tha mạng cho anhI”

Hùng Điền liếc mắt, sát khí trên người cũng trở nên sôi trào, trong mắt lạnh lùng gần như khiến không khí lạnh lẽo.

“Thật dũng cảm!” Thân Vương đập lòng bàn tay xuống bàn, ngay lập tức, một bóng người xuất hiện phía sau Hùng Điền. Như một bóng ma, con dao găm đột ngột c ắm vào cổ Hùng Điền!

“Phun.” Máu băn tung tóe! Tuy nhiên, đó là cái bóng đã chết con dao găm căm thẳng vào trái tim anh ta. Còn Hùng Điền vẫn ngồi đó võ tay, càng ngày càng nồng nặc sát khí.

“Samurai vớ vẩn loại này cũng dám làm phiền trước mặt tôi?”

Huhl Huhl HuhI Ngay khi giọng nói vừa nói xong có một vài bóng đen nữa đột nhiên xuất hiện, thanh kiếm samurai lạnh lùng, tấn công từ mọi hướng! Hùng Điền không nhúc nhích, vào lúc bóng đen tới gần anh giơ tay lên, bột trắng bao phủ lấy họ trong nháy mắt bị bột trắng rắc lên, mấy bóng đen trực tiếp hét lên.

““Ahhhhhhhhhhh!”

“Đôi mắt của tôi! Đôi mắt của tôi!”

“Cứu cứu!” Gần như ngay lập tức, nhãn cầu của nhóm áo đen bị ăn mòn, nhưng sau một vài tiếng hét tất cả đều ngã xuống đất, đã chết! Khuôn mặt của thân vương thay đổi đáng kể, một vài vệ sĩ xung quanh anh ta ngay lập tức rút vũ khí của họ ra sẵn sàng chiến đấu!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2244


Hùng Điền vấn ngồi đó, nhìn thân vương. Mà những vệ sĩ kia, cho dù không phải cấp thấp, cũng có thể coi là cao thủ ở cấp bậc thây nhưng trong mắt Hùng Điền, bọn họ là không đủ nhét kẽ răng.

“Vậy thì, tôi sẽ không nói thêm, lựa chọn là của anh.”

Hùng Điền nhẹ giọng nói: “Làm theo lời tôi nói, mọi người sẽ yên ổn nếu không anh cũng giống như bọn họ.” Anh ta đưa tay ra và chỉ vào một vài samurai đang ngã trên mặt đất với khuôn mặt thối rữa, họ đã chết. Đồng tử của thân vương co lại, sắc mặt không thay đổi nhiều. Không biết anh ta đã trải qua bao nhiêu thăng trâm, không phải là chưa nhìn thấy loại cảnh này.

“Anh là ai2” Anh ta nhìn chằm chăm vào Hùng Điền, nhưng anh ta không nghĩ rằng trong nhà của Cát Mễ lại có một vị chủ nhân đáng sợ như vậy.

“Tám gia tộc ẩn thân, là tổ tiên của nhà họ Phương!” Hùng Điền tự hào nói.

Ngay cả khi bây giờ Phương Thu nắm quyền kiểm soát nhà họ Phương thì địa vị của anh ta cũng sẽ không thể nào bị thay đổi. Phương Thu nhìn thấy anh ta cũng phải kính cẩn gọi anh nột tiếng ông hai. Thân vương thay đổi sắc mặt sau khi nghe những lời đó. Tất nhiên anh ta đã nghe nói đến ẩn tộc ẩn mình ở Trung Quốc, nhưng anh ta không ngờ rằng những người siêu việt như họ cũng sẽ tham gia vào cuộc tranh giành của ba cường quốc đứng đầu.

“Thật ngạc nhiên khi những người từ ẩn tộc cũng tham gia vào.” Có một chút mỉa mai trong giọng điệu của thân vương. Trong mắt anh ta, những người tách ra như vậy từ lâu đều không theo đuổi danh lợi, tính khí kiêu ngạo rất cao không hề giống Hùng Điền.

“Người của anh không thể ngăn cản tôi.

Hùng Điền không nói nhảm: “Làm hay không?”

Thân vương cau mày và nhìn vài vệ sĩ bên cạnh mình mấy vệ sĩ lắc đầu, có nghĩa là bây giờ họ không thể đối phó với Hùng Điền. Ít nhất, họ không chắc võ công của Hùng Điền cho đến khi họ hiểu cặn kế về các chỉ tiết về anh.

“Tôi có thể không đồng ý sao?”

Thân Vương chế nhạo: “Dao của anh cũng đã đặt vào cổ tôi. Không có gì to tát, nhưng chỉ là cùng anh chia một miếng bánh, cũng không phải chuyện lớn.” Anh ta liếc nhìn Cát Mễ, người đã im lặng đang hả hê.

“Gia tộc Cát Mễ muốn trở thành một trong những gia tộc hạng nhất ở ba cường quốc đứng đầu, không phải cần ngày một ngày hai.”

“Thân Vương nói đúng. Gia tộc của tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội này, nên với sự giúp đỡ của ngài Hùng Điền, chúng tôi không thể bỏ lỡ.”

Cát Mễ mỉm cười: “Như thế này, vậy chúng ta có thể coi là hợp tác?”

Thân vương gật đầu. Ít nhất hiện tại, anh ta chỉ có thể gật đầu.

“Người phụ nữ đó…’ “Trong nhà tù đen của Yamaguchi.”

Thân Vương nói: “Hiện tại tôi cũng không tiếp cận được.”

Cát Mễ cau mày Hùng Điền cũng cau mày, tất cả đều cảm thấy thân vương đang nói đùa.

“Tôi và xã trưởng hội Yamaguchi đều muốn hy sinh người phụ nữ này. Chỉ là chúng tôi có bất đồng một số việc, không thuyết phục được nhau. Nhưng hiện tại, ông ấy là xã trưởng, đương nhiên nắm mọi chuyện trong tay.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2245


Thân Vương liếc mắt nhìn Hùng Điền: ‘Muốn người phụ nữ này, có thể đã tìm sai người. Người anh nhất định phải tìm anh ta mới đúng.” Cát Mê liếc nhìn Hùng Điền biết rằng thân vương không nói sự thật. Nhưng không hẳn là dối trá.

“Hội Yamaguchi được phòng thủ chặt chế, nhưng nó không chỉ được bảo vệ bởi một số samurai phương Đông mà còn có một số thế lục khác. Tôi không nghĩ sẽ có cơ hội có thể cướp được người.”

Đây là hội Yamaguchi, một thế lực lớn ở ba cường quốc đứng đầu. Sao có thể dễ dàng để kẻ gian lẻn vào và bắt người ta đi? Chỉ nghĩ về điều đó, anh ta biết là không thể.

Hùng Điền đương nhiên biết điều đó.

Thế giới này là thế giới của nên văn minh công nghệ cao, anh thậm chí còn chưa nhìn thấy nhiều thứ. Mối đe dọa của vũ khí tâm nhiệt vẫn còn rất lớn.

“Nhưng tốt.” Thân Vương thấy hai người im lặng, liền nở nụ cười: “Tôi có thể nghĩ cách phái ngươi vào.” Anh ta không thể giải cứu người, nhưng anh ta có thể đưa Hùng Điền đến vào. Để Hùng Điền tìm ra giải pháp của riêng mình, điều đó cũng được. Dù sao, cho dù Hùng Điền chết ở đây cũng không liên quan gì đến anh ta chính là do Hùng Điền thiếu năng lực.

Anh ta nhìn Hùng Điền, nhẹ nói: ‘Chỉ là tôi không biết, anh dám hay không.”

Hùng Điền biết rằng trong mắt những người như Thân Vương, anh cũng chỉ là một công cụ, cho dù võ công của anh rất mạnh. Lúc này anh ta chỉ muốn lợi dụng bản thân anh. Mọi người sử dụng lân nhau để xem giá trị của ai cao hơn.

“Chỉ cần tôi có thể vào được, người phụ nữ đó là của tôi.” Hùng Điền khit mũi.

“Tốt!”

Thân vương đứng lên: “Tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ và nhận được những gì chúng ta cần.” Anh ta nhìn Cát Mê và Hùng Điền, trong đôi mắt sâu thảm của họ không ai có thể hiểu họ muốn gì.

Cái gọi là hợp tác chính là lợi dụng lẫn nhau, ai có tác dụng lớn nhất có thể hoàn thành công việc thì hợp tác với họ, còn chuyện đôi bên cùng có lợi thì đó là điều cần xem xét sau.

Cát Mễ và Hùng Điền rời đi, thân vương đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng của họ.

“Thân Vương, tên này rất mạnh.”

Bushido đi qua: “Anh ta ít nhất có thực lực của một chưởng môn. Muốn giết anh ta cũng không dễ dàng.” Đối với những người như vậy, họ có thể bảo vệ nhưng quá khó để giết họ. Một khi để cho loại người này chạy thoát, tương lai sẽ là một cơn ác mộng.

“Không sao đâu. Mọi người lấy thứ họ cần, chúng ta không cần quan tâm.”

Thân Vương nhẹ nhàng nói: “Những việc khác, chúng ta có thể bắt tay vào làm. Có chúng làm thanh kiếm là một điều tốt.”

Đông Đô. Sugita nhìn lên trời, mặt nghiêng 45 độ trông thật buồn. Anh không muốn nhìn thấy cảnh Giang Ninh và Lâm Vũ Chân thể hiện tình cảm của họ. Thật là khó chịu.

“Bùm.” Đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra một số người rơi xuống đất.

“Anh không được vào! Đại sảnh đang tiếp khách!”

“Đi chỗ khác!”

Có người đẩy ra bọn họ, cũng lười để ý tới: ‘Các người không có khả năng trì hoãn sự kiện trọng đại của thân vương!” Vừa nói anh ta vừa khit mũi, cực kỳ mạnh mẽ xông vào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2246


“Vệ sĩ thứ bảy của thân vương, gặp ngài Sugita!” Nhìn thấy Sugita đang ngồi ở cửa, anh ta bước đến và cúi chào. Sugita cau mày, có chút không vui. Thật là quá đáng khi đột nhập vào sân sau của anh ta như thế này. Thân Vương bây giờ làm cả chuyện này sao?

Anh ta không cho mình mặt mũi.

“Anh đang làm gì đấy?” Sugita lễ phép nói: “Tôi ở đây, anh có thể tùy tiện vào như vậy.”

“Ngài Sugita.’ Tên vệ sĩ không hề sợ hãi, liếc nhìn Sugita trên mặt thoáng hiện lên một tia khinh thường, trong mắt không có một chút dấu diếm: “Tôi theo lệnh thân vương mời đại sư Sugita đến thăm thân vương.”

“Không có thời gian.’ Sugita không do dự. Đây là đâu phải là mời người.

“Nếu ngài không rảnh, tôi e rằng ngài Sugita ngài không phải là người quyết định.” Sau khi anh ta nói xong vài người phía sau anh ta ngay lập tức bước tới bao vây Sugita.

“Thân Vương muốn gặp ngài. Có thời gian thì phải đi, không có thời gian thì cũng phải đi!”

Khuôn mặt của Sugita đột nhiên thay đổi, anh ta rất tức giận, đây có phải là một lời mời không? Đây là đe dọal “Anh ấy bận rồi. Anh ấy không rảnh.”

Đột nhiên, một giọng nói từ phía sau truyền đến, Giang Ninh bước ra nhẹ giọng nói: “Anh ta phải tiếp đãi tôi, các người tránh ra.”

Anh không khách sáo liếc mắt nhìn †ên vệ sĩ trên mặt anh còn rõ một tia khinh thường.

“Anh là ai?” Tên vệ sĩ quay đầu lại nhìn, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Chưa ai dám nói chuyện với anh ta như thế này!

“Anh ta là ai2″ Bất quá, Giang Ninh không có nhìn anh ta, mà là quay đầu nhìn Sugita hỏi. Sugita không vui. Khi tên vệ sĩ này đến Đông Đô, rõ ràng không coi anh ta ra gì.

“Hừ, anh ta là con tôi!” Sugita liếc nhìn người vệ sĩ giận dữ nói.

“Cái đó…” Giang Ninh quay đầu, nhìn về phía tên vệ sĩ “Tôi là ông nội của anh.”

“Thật dũng cảm!” Khi nghe thấy lời này, sấm sét nổi giận đùng đùng, trực tiếp rút kiếm samurai từ thắt lưng ra, lưỡi kiếm sáng chói lóe lên tia sáng lạnh. Anh ta vung tay chém thẳng vào Giang Ninh không chút khách sáo, thậm chí không nói một lời.

“Huhl” Lưỡi dao sắc bén chém mạnh nhưng trượt. Tên vệ sĩ hai mắt co rụt lại, người đàn ông kia đâu? Trước khi anh ta kịp phản ứng, một cơn gió dữ dội ập vào ngực anh ta.

Bùm! Anh ta cảm thấy xương của mình dường như bị gấy thành nhiều mảnh!

““Gì!’ Rầm một tiếng, tên vệ sĩ bay ra ngoài, lăn trên mặt đất vài cái há mồm phun ra một ngụm máu, sắc mặt đột nhiên tái nhợt trong mắt tràn đầy ghen tị nhìn Giang Ninh. Thật là một sức mạnh khủng khiếp.

“Giết nó!” Các vệ sĩ khác lập tức bao vây họ. Nhưng chỉ một vài giây sau.

Bùm!

Bùm!

Bùm!

Trên mặt đất mấy người nằm xuống, lần này còn chưa có cơ hội kêu gào, đã bị Giang Ninh đánh chết.

“Anh… anh là ai!” Tên vệ sĩ nghiến răng nghiấn lợi, lạnh lùng nói: “Các người có biết chúng ta là ai không!”

Giang Ninh ngoáy lô tai liếc anh ta một cái. Anh không thích bị đe dọa, tất nhiên một người ở cấp độ này không phải là một mối đe dọa cả.

“Nếu lần sau tôi lại đến chỗ cậu mà bị ruồi nhặng quấy rầy, thì là lỗi của cậu.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2247


Giang Ninh mặc kệ tên vệ sĩ, mà là nhìn về phía Sugita: “Tâm tình không tốt ăn cơm thật là chán.” Nghe đến đây, mặt Sugita đỏ bừng.

“Nào!” Anh ta đột nhiên hét lên, đăng đẳng sát khí. Đột nhiên, hơn chục người lao ra từ một phía, tất cả đều được trang bị đầy đủ kiếm samurai.

“Ngài Sugita, anh muốn làm gì?” Tên vệ sĩ đã bị sốc, đây là người bảo vệ của hội quán ở Đông Đô, Sugita dám sử dụng người ở đây.

“Phế chân của những con chó này!

Sau đó ném chúng ra khỏi Đông Đôi!”

Sugita thậm chí còn không thèm nhìn anh ta. Nếu Giang Ninh khó chịu, đại sảnh hội quán này sẽ bị anh phá bỏ.

Giang Ninh tới dùng cơm, thế lại mang theo người phụ nữ của anh, những tên khốn kiếp này không nhưng đến đây bắt nạt anh ta mà còn đến quấy rây Giang Ninh, tội đáng chết!

“Rắc rắc!”

“Rắc rắc!”

Không đợi tên vệ sĩ lên tiếng, đùi của anh ta đã trực tiếp bị đánh gấy.

Tiếng Zorro hét, xuyên thấu! Mấy người đã ngất đi lâm vào hôn mê, hai chân bị đánh văng ra như chó chết, bị lôi đi ném ra khỏi sảnh hội quán.

Người của thân vương thì sao?

Ngay cả thiên vương lão tử cũng không thể quá đáng như vậy!

“Thật xin lỗi.” Sugita quay đầu lại, nhìn Lâm Vũ Chân hơi cúi đầu: “Nó ảnh hưởng đến tâm trạng của cô khi ăn tối.

Tôi thật thất lễ.” Anh ta rất khó chịu, đặc biệt khó chịu.

“Được rồi.Không sao cả’ Lâm Vũ Chân vẫn lịch sự.

Nhưng nếu cô biết Sugita đang tức giận. Lúc trước thân vương cùng xã trưởng đến thu phục anh, ít nhất phải cho anh ta một phần mặt mũi. Hôm nay tên đó dám làm như vậy?

Dám đến trực tiếp đe dọa. Cho dù thân phận thân vương không thấp, nhưng thân phận của Sugita cũng đặc biệt không phải người thường. Chưa kể, bọn họ còn dám xúc phạm Giang Ninh, Giang Ninh là khách quý của Sugita, quan hệ thật phi thường!

“Bây giờ không phải là chọn lựa.”

Giang Ninh liếc mắt nhìn Sugita: “Đây là cho cậu lựa chọn, cậu đã lựa chọn rồi.”

Ý tứ của thân vương quá rõ ràng, nếu Sugita không cúi đầu, anh ta sẽ ép Sugita cúi đầu, hoặc là buộc Sugita phải đưa ra quyết định ngay lập tức. Một khi Sugita chọn xã trưởng, thân vương sẽ không bao giờ để Sugita sống!

“Mấy con chó cái này ép người quá đáng!” Sugita giận dữ nói.

Anh ta muốn sống một cuộc sống hạnh phúc trong hòa bình, vì vậy anh ta không muốn can thiệp vào các cuộc đấu tranh quyền lợi. Anh ta không quan tâm đ ến tiền bạc hay địa vị, ngay cả vị trí trưởng tộc cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc được giao bắt buộc phải tiếp quản.

Còn bây giờ? Những tên khốn kiếp này, muốn lợi dụng gia tộc cho mục đích riêng của mình, cứ ép buộc bản thân anh ta như vậy, anh ta là kẻ dễ bắt nạt sao?

“Cậu đã nghĩ về nó chưa?” Giang Ninh liếc nhìn Sugita.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2248


“Không nghĩ ra, tuyệt vọng.” Sugita bất lực nói.

Những người đàn ông đứng bên cạnh cảm thấy muốn đá Sugita. Những người khác đang cố gắng phát huy sức mạnh của chính mình, họ có thể không có cơ hội lựa chọn. Sugita thì tốt hơn còn bày đặt khó chọn. Họ biết rất rõ những gì Giang Ninh nói là về hai phe thế lực. Đó là cuộc chiến tranh đoạt quyền lực giữa thân vương và xã trưởng.

“Tôi có thể làm gì nữa?” Sugita khit mũi: “Tôi bị đè đầu cưỡi cổ tiểu. Tôi không có phản ứng bọn họ cho răng là Sugita dê bị bắt nạt!”

Giang Ninh nhìn anh ta chỉ cười.

Nếu Sugita dễ bị bắt nạt như vậy, anh ta đã chết vào năm đó. Nhiều năm trôi qua, người khác không biết họ cho rằng Shantian ăn uống, sống nhàn nhã không h@m muốn thứ gì, nhưng Giang Ninh biết rất rõ rằng anh ta chỉ đang giữ một vẻ ngoài thấp hèn. Sugita đã bí mật phát triển sức mạnh của chính mình.

“Tôi muốn người phụ nữ đó phải còn sống. Cô ấy đối với tôi có ích. Còn những chuyện khác, cậu có thể tìm hiểu. Nếu cần tôi giúp, cứ nói.”

Sugita không thể nhịn được cười với Giang Ninh. Anh ta chỉ chờ Giang Ninh nói những lời này.

“Cho tôi mượn mấy người trước, tôi biết anh có người.” Sugita nói: “Tôi không quan tâm đ ến những người khác, người phụ nữ này tôi sẽ giúp anh. Việc của anh quan trọng hơn của tôi.”

Giang Ninh gật đầu và lập tức gọi cho Lệ Tuyên Hoành, người đang ở tận Trung Đông, nhờ anh ta sắp xếp cho anh Cẩu và những người khác đến Đông Đô.

Sugita không do dự chút nào, ngay lập tức hành động. Anh ta không thích nhúng tay vào nhưng một khi để anh ta nhúng tay vào mọi chuyện anh ta phải khuấy đảo nội bộ hội Yamaguchil Vào lúc này. Bên trong biệt thự của thân vương.

Nhìn những vệ sĩ bị gấy chân, trông sắc mặt thân vương có chút xấu xí.

“Anh ta nói như vậy?”

“Vâng, thưa thân vương Sugita dám làm như vậy và cả bạn của anh ta nữa.

Tôi đã nói rằng tôi là người bên cạnh của thân vương, nhưng họ vẫn làm điều qOI Tên vệ sĩ kêu lên: “Chúng tôi bị chúng đánh gấy chân!”

Loại thương tích này không bao giờ có thể phục hồi được, họ đã được định sẵn sẽ trở nên vô dụng.

Thân Vương đứng lên, liếc mắt một cái: “Xem ra anh t đã có lựa chọn.”

Sugita chắc chắn sẽ nương tay theo phe của xã trưởng Yamaguchi, nếu xã trưởng Yamaguchi kiểm soát các kênh dư luận thì đó không phải là điều tốt cho anh ta.

“Tên này, không cần giữ lại!”

Đây là những gì anh ta dự định. Nếu Sugita biết được sự việc hiện tại và chọn đứng về phía anh ta thì mọi người sẽ rất vui. Nhưng nếu Sugita không biết tốt xấu, cũng đừng trách bản thân anh ta nhân tâm!

“Bóng đen ba, nhiệm vụ này là của anh.” Thân vương nheo mắt. Anh ta muốn giành quyền kiểm soát hội trường chính của gia tộc.

Đó là nơi tiếp xúc với dư luận, nơi công khai của hội Yamaguchi, và là kênh duy nhất để những người bình thường tìm hiểu về hội Yamaguchi và liên lạc với hội Yamaguchil Điều rất quan trọng là anh ta phải nổi tiếng và tăng tỷ lệ chấp thuận. Nhưng Sugita này không biết gì. Thân vương đã lên kế hoạch rồi, vì Sugita không biết gì nên cứ để anh ta chết đi sau đó tìm người thay thế! Cho dù muốn tranh dành cái này với xã trưởng, anh ta cũng không do dự.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2249


Còn việc của gia tộc Cát Mễ cùng Giang Ninh đó, phe của anh ta cũng được giúp đỡ nhiều hơn một chút. Còn về mối đe dọa? Trước mặt họ, còn Giang Ninh ở đó cũng không dám làm gì khác? Với họ, mọi người sử dụng lẫn nhau và tận dụng hết những gì mình cần. Anh ta sẽ lợi dụng Giang Ninh đồng thời lấy được quyền truyền thông trong tay Sugita.

Sugita cùng Giang Ninh đứng ở nơi đó liếc mắt nhìn người canh cửa.

“Tôi muốn gặp xã trưởng.”

“Vâng, tôi sẽ báo cáo ngay bây giờ.”

Sugita đặt hai tay ra sau lưng tỏ vẻ khó chịu với vẻ mặt không vui. Thân Vương phái người đến c**ng bức anh ta, nhất định tin tức sẽ đến tai xã trưởng, việc anh ta phải làm bây giờ chính là làm cho thân vương tin tưởng anh ta chọn phe ngược lại mình. E rằng không ai có thể tưởng tượng được rằng một chàng trai như Sugita lại ó thể tự đứng vững!

Nhưng bây giờ, trong mắt mọi người anh ta đã đứng về phía xã trưởng.

“Thật ra, tôi không muốn làm ông chủ.

Sugita nhìn Giang Ninh, có chút xấu hổ: “Nhưng là có đôi khi không có cách nào, đều là bị ép!”

Giang Ninh ngây người nhìn anh ta.

Những người khác không hiểu Sugita, làm sao anh ta không thể hiểu được.

Anh chàng này có đức tính giống như con lật đật những gì anh ta nói? Nó có thể hoàn toàn trái ngược với những gì anh ta nghĩ trong lòng, hầu hết mọi người đều không thể hình dung ra được.

“Xã trưởng mời ngài vào!” Ngay sau đó, người bảo vệ chạy đến kính cẩn nói: “Đại sư Sugita, nhưng xã trưởng chỉ cho phép một mình ngài vào, cái này …’ Anh ta nhìn Giang Ninh.

“Không sao đâu, tôi sẽ để anh ấy đợi ở ngoài.” Sugita chỉ vào cửa, Giang Ninh không nói lời nào, đi tới đứng ở góc tường từ xa nhìn lại. Sau đó Sugita quay lại và đi vào trong hội quán nhanh chóng biến mất. Người ở cửa thỉnh thoảng nhìn về phía Giang Ninh, từ góc tường có thể thấy được Giang Ninh quần áo mờ mịt, nhìn vài lần liền bỏ qua. Giang Ninh đứng ở nơi đó đếm thời gian, nhanh chóng cởi quần áo treo ở góc tường, cả người giống như một con mèo dưới chân có chút nhanh nhạy, cả người lao ra ngoài. Anh bám tay trên tường, hầu như không dùng nhiều lực lao lên với một cú một cú xoay người anh đã nhảy vào trong hội quán.

Vị trí này do Sugita chọn. Theo giám sát trong hội quán, đây là một điểm mù sẽ không bị bắt. Nếu Sugita không lên kế hoạch sớm, làm thế nào anh ta khám phá ra nơi này? Thăng nhóc này giấu sâu lắm! Giang Ninh vung chân, nhanh như chớp lập tức biến mất.

Tổng hội quán Yamaguchi, càng sâu phòng thủ càng nghiêm ngặt, không chỉ được trang bị hệ thống an ninh tân tiến hoàn chỉnh mà còn có rất nhiều cao thủ samurai phương Đông ẩn nấp trong bóng tối, soi mói mọi ngóc ngách. Đúng lúc này, trên gian trong vườn, một bóng người giống như tắc kè đang bám vào góc tường chỉ có một đôi mắt, thỉnh thoảng quét xuống quan sát kỹ càng mọi thứ.

““Bịch.” Một viên đá bay tới và rơi ngay xuống dưới, tạo ra một âm thanh giòn giã. Khi đôi mắt của samurai chuyển động, anh ta thấy đó chỉ là một viên sỏi sau đó bỏ qua nó.

““Bịch!” Một viên đá khác bay lên, thậm chí đập vào viên vừa rồi, tạo ra một cú va chạm rõ ràng. Sắc mặt của samrưrai hơi thay đổi, anh ta lập tức quay đầu nhìn về hướng viên đá đang bay tới. Không có một ai.

Trong hội quá Yamaguchi này, chưa từng có ai dám gây chuyện, anh ta đã canh giữ ở đây ba năm, hầu như ngày nào cũng chìm trong buồn chán, chán chường.Lúc này nhìn thấy vài viên đá, thay vào đó anh ta lại trở nên hứng thú, ánh mắt quét quamuốn xem đứa nhỏ nào nhàm chánnhư vậy.

“Rắc rắc!”

Một viên khác lại rơi xuống, Samurai quay đầu lại, nhưng anh ta vẫn không nhìn thấy ai và không thể bCiết hòn đá đến từ hướng nào. Nhưng trong chốc lát, đã có bảy tám viên đá trực tiếp ở dưới chân anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2250


Vị samurai cau mày, xoay người rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, ngồi cạnh những viên đá rồi ngẩng đầu liếc nhìn. Vẫn không có ail “Không đúng?” Vẻ mặt khó hiểu, anh †a lập tức dân dần trở nên ngưng trọng, ngón tay lập tức nắm chặt kiếm samurai bên người, ánh mắt trở nên sắc bén. Ngay lập tức sẵn sàng cho trận chiến.

“Bùm!” Nhưng đột nhiên, một bàn tay xuất hiện sau lưng anh ta, cứa mạnh vào cổ anh ta, thậm chí anh ta còn không biết là ai. Anh ta trợn mắt rồi ngã xuống.

“Những samurai này vẫn ngu ngốc như trước.” Giang Ninh liếc mắt nhìn xuống, anh đã chơi chiêu trò này mấy lần, tên nào cũng thế có thể bởi vì những samurai này quanh năm rình rập nhìn chằm chăm vô cùng nhàm chán.

Bọn họ có thể nhìn một viên đá với sự thích thú, khi kịp hản ứng thì anh đã ở gần. Anh lột bỏ quần áo của samurai, sau đó ném samurai trở lại xà nhà mặc đồng phục samurai sau đó đi thẳng về phía nhà tù đen.

Là người phụ trách nhà thù đen, wairudo biết người phụ nữ bị giam ở sâu trong ngục đen lúc này quan trọng như thế nào.

Đó là cả hội Yamaguchi, con bài mặc cả cho những cuộc đàm phán trong tương lai với gia đình nhà họ Lan là liệu câu lạc bộ Yamaguchi có thể tiến xa hơn và trở nên hùng mạnh hơn hay không. Vì vậy, ông ta đích thân canh giữ trong nhà tù đen, đã lâu không trở về nhà.

“Sư phụ wairudo, có thư nhà.” Tên thủ hạ chạy vào, hai tay cầm một bức thư cung kính.

Wairudo đã lâu không trở về nhà, tất cả những thứ ở nhà đều là thư từ của người nhà gửi cho. Wairudo ngồi xếp bằng, cầm lấy phong thư, nhíu mày hôm nay sao lại gửi thư trước thời gian đã hẹn. Bản tính ông ta cực kỳ nhạy cảm và hay nghi ngờ khi nhìn thấy bức thư gửi đến ông ta lập tức mở ra xem.

“Sư phụ, ngài không ở nhà, phu nhân cùng người khác gặp mặt…’ Vừa nhìn thấy câu đầu tiên, Wairudo trực tiếp nhảy dựng lên.

“Thật dũng cản!” Thư không nhiều lời, rõ ràng có chút vội vàng, đây là lo lăng bị phát hiện nên hoảng sợ. Vợ ông †a, gặp gỡ riêng với người khác? Hay là thân vương của Yamaguchi? Wairudo sắc mặt lập tức đỏ lên, cảm thấy đầu xanh mét! Ông ta thì đang liều mạng làm việc bên ngoài, vậy mà vợ ông ta lại phản bội ông ta ta theo cách như vậy?

“Ai báo tin!” Wairudo gào thét, trên mặt lộ ra vẻ đằng đăng sát khí: ‘Có người khác đi cùng không?”

“Anh ta đến rất vội, đi cũng rất vội.

Hình như anh ta nhìn có chút bối rối, nói rằng có người đuổi theo anh ta liền chạy mất.” Wairudo nghe xong lại càng tin tưởng.

“Về nhà!” Khi đó tức giận ông ta võ bàn không quan tâm nhiều như vậy, vừa nghĩ tới hình ảnh vợ mình thân mật cùng người khác, phổi của ông ta liền nổ tung.

” Ngài wairudo!l” Thấy wairudo sắp rời đi, thuộc hạ vội vàng nói: “Ngàu không ở đây canh giữ nhà tù đen hay sao?”

“Nhìn nó!” Wairudo tức giận hét lên, đầu mọc cỏ xanh còn có tâm tư ở đây canh với chẳng giữ. Ông ta không quan tâm nếu ông ta không muốn, cũng không có tâm trạng để quan tâm đ ến bất cứ nơi nào.

Bên cạnh đó, may mắn thay đây là tổng hội quán Yamaguchi, nơi được bảo vệ nghiêm ngặt, ngay cả khi ông ta không ở đây, không có khả năng xảy ra tai nạn. Wairudo đi thằng không thèm dừng lại. Ông ta sợ rằng mình về muộn quá thì sẽ xong việc. Ngay khi Wairudo rời đi, thủ hạ ngẩng đầu chính là Giang Ninh! Anh khẽ khit mũi, chắc chắn, những người theo hội phục sinh là những người kiêng ky nhất về loại chuyện này, cũng là những người không thể chịu đựng được đầu mình mọc cỏ xanh. Điều quan trọng nhất là loại chuyện này xảy ra quá dễ dàng giữa họ, đặc biệt là những samurai thường xuyên vắng nhà. Giang Ninh không lãng phí thời gian, lập tức đi về phía nhà tù đen.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2224


“Nếu không thay đổi quy tắc, những điều này sẽ thường xuyên xảy ra. Cho nên, dòng họ nhà anh không dám đặt sự phát triển của cả dòng họ gửi gắm lên một người, vì sợ một ngày nào đó đột nhiên bị giết.”

Giang Ninh liếc mắt nhìn Lance: “Lúc nào cũng sống trong sợ hãi, thật nhàm chán.”

Lance hít một hơi thật sâu, lắc đầu rồi cười khổ: “Đúng là rất nhàm chán.”

Mỗi ngày anh ta đều phải chuẩn bị sẵn sàng, tức là có người đến giết mình thì một là chết, hai là may mắn sống sót.

Thậm chí anh ta không biết khi nào thì mình sẽ chết hay sẽ chết trong tay ai.

Dù sao những trận chiến giữa các thế lực lớn đều đẫm máu và tàn khốc, sự thù hận được tích lũy trong mấy thập niên, thậm chí là trắm năm chứ đừng nói đến những kẻ có mối thù hàng trăm năm thì lại càng như nước với lửa.

Nhàm chán, đương nhiên là nhàm chán.

Có ai sống mà lại chờ chết chứ, nhưng anh ta có thể làm gì?

Là một thành viên của dòng họ Zoro, những quý tộc kỳ cựu như bọn họ sẽ tiếp tục lớn mạnh, mạnh đến mức không ai dám tùy tiện khiêu khích bọn họ, hoặc là bị giết bởi các thế lực mới nổi và hoàn toàn biến mất trong dòng sông lịch sử.

Lance ngồi xuống ghế, tâm trạng buồn phiền, những lời nói vừa rồi của Giang Ninh khiến anh ta cảm thấy cuộc sống không có ý nghĩa.

Đương nhiên, anh ta vẫn sợ chết và cũng không muốn chết, nếu không thì chỉ cần anh ta bước ra khỏi phòng của Giang Ninh, sẽ lập tức có người tới giết anh ta.

Cùng lúc đó, thỉnh thoảng những tiếng la hét thảm thiết trên du thuyền lại vang lên.

Tiếng bước chân hỗn loạn, đâu đâu cũng có người chạy trốn.

Cát Mê sắp điên rồi! Suýt chút nữa thì anh ta đã bị giết!

Nhìn thấy một bóng đen ở phía sau đuổi theo rất nhanh, trong lòng Cát Mễ  Sợ run, rốt cuộc những kẻ điên này là ail ‘Amt Đột nhiên, bóng đen kia ngã xuống đất, tai mắt mũi miệng đều chảy máu!

Cát Mễ hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên nhìn, Giang Ninh võ võ bàn tay của mình, một ít bột trắng đang vương vãi trên người bóng đen, phát ra âm thanh xèo xèo.

“Võ sĩ Nhật Bản, hừ.”

Phương Ngân khịt mũi, vẻ mặt khinh thường.

Anh ta đang vui vẻ trong phòng thì bỗng nhiên mất điện đèn tắt, bên ngoài có tiếng la hét thất thanh khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu.

Anh ta mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, cho dù có giết người cũng không liên quan đến anh ta.

Nhưng nó không được ảnh hưởng đến tâm trạng của anh ta.

“Võ sĩ Nhật Bản? Là người của Yamaguchil”

Cát Mễ vừa nghe thấy Phương Ngân nói kẻ này là người Nhật Bản, anh ta nghiến răng nghiến lợi: ‘Những tên khốn kiếp này, vậy mà có thể bạo tay như thế, dám tới đây giết nhiều người như vậy!”

Anh ta liếc mắt nhìn Phương Ngân, nếu không phải Phương Ngân ra tay kịp thời thì anh ta đã chết rồi.

“Cái mạng này của anh là của tôi, chỉ có tôi mới có thể giết anh.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,817
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2225


Những lời này của Phương Ngân khiến Cát Mễ vừa tức vừa hận, nhưng cũng không có cách nào. Ít nhất bây giờ anh ta vẫn còn sống.

“Nếu những võ sĩ Nhật Bản này giết hết những nhân vật chủ chốt thì anh đừng nghĩ tới chuyện lấy được Quyền An phổ.

Cát Mề hít một hơi thật sâu, anh ta biết điểm yếu của Phương Ngân, đây cũng là điều duy nhất để anh ta đặt điều kiện với Phương Ngân.

Quả nhiên, Phương Ngân nghe thấy vậy thì nheo mắt lại.

“Nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, mọi trách nhiệm sẽ đổ dồn lên đầu dòng họ của Cát Mễ tôi. Muốn đến gần những người đó để lấy được Quyền phổ sẽ càng khó khăn hơn.”

“Mục đích của buổi hội nghị thượng đỉnh này là để tiếp cận bọn họ và lấy Quyền phổ. Tôi không cần nói nhiều thì chắc anh cũng biết rồi.” Cát Mễ nói.

“Hừ.” Phương Ngân không nói gì, xoay người đi về phía bóng tối.

Anh ta muốn lấy Quyền phổ, người nào dám cản anh ta thì giết người đó!

Cát Mễ thở phào nhẹ nhõm, Phương Ngân đã ra tay thì không sao rồi.

Thực lực của Phương Ngân còn đáng sợ hơn những tên võ sĩ Nhật Bản này, chưa kể Phương Ngân còn dùng độc cực kỳ lợi hại.

Anh ta bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì có Phương Ngân ở trên du thuyền vào lúc này, nếu không anh ta sẽ phải chết ở đây!

Ngay sau đó, đèn nhấp nháy một vài lần rồi lại có điện như bình thường.

Trên mặt đất và trên tường có rất nhiều vết máu, xác chết cũng nằm la liệt ở dưới đất, những người còn lại thì run lẩy bẩy, ôm nhau hoặc co ro ở trong góc, làm gì còn dáng vẻ của những người tai to mặt lớn nữa.

Cát Mễ bảo người nhanh chóng dọn dẹp, sắc mặt xấu xí.

Để xảy ra chuyện này, dòng họ của Cát Mễ anh ta phải chịu trách nhiệm rất lớn, việc giải quyết hậu quả sau đó rất khó xử lý.

“Bịch!”

Phương Ngân từ đâu đó ném một tên võ sĩ tới trước mặt Cát Mễ: “Chắc người này là người đứng đầu, bắt được anh ta rồi chắc anh có thể ăn nói được rồi chứ?”

Cát Mễ nhìn lướt qua, chân tay của người này đều bị gấy, ngay cả miệng của anh ta cũng bị chặn kín, Phương  Ngân không cho anh ta cơ hội để tự tử.

“Có người này ở đây thì có thể chứng minh trách nhiệm là của bọn họ.”

Cát Mê hít một hơi thật sâu: “Anh yên tâm, nếu tôi đã hứa với anh thì tôi nhất định sẽ làm được.”

Nói xong, anh ta tiến lên một bước, tát một cái vào mặt võ sĩ kia, hung dữ nói: “Dám đến đây tập kích rồi giết chúng tao, Yamaguchi thật sự rất can đảm! Chúng mày sẽ phải trả giá! Mang đii”

Yamaguchi cũng là một thế lực lớn của thế giới thứ ba, nhưng so với những quý tộc kỳ đỉnh cấp thì vẫn kém hơn rất nhiều.

Lần này bọn họ dám điên cuồng như vậy, tập kích rồi gi3t chết người của mấy thế lực lớn, cứ tính lên đầu của bọn họ là được. Miễn là anh ta có thể thoát khỏi trách nhiệm.

May mà Lance không chết, nếu không thì mọi chuyện sẽ rất phiền phức.

Du thuyền an toàn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom