Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Chương 40: Dù cô có yêu ai thì người đó cũng sẽ không quan tâm đ3n cô


Trước khi Thẩm Chiêu Chiêu ăn hết số kem giấu trong nhà Thịnh, trại huấn luyện Olympic Toán đã bắt đầu.

"Thẩm Chiêu Chiêu." Hứa Tư Ngôn đến sớm, đứng ở trong đám người chào hỏi Thẩm Chiêu Chiêu.

Vừa nhìn thấy đối phương, Thịnh Trử Ý liền đen mặt.

"Anh không thích cậu ấy sao?" Thẩm Chiêu Chiêu nhìn sắc mặt anh, thấp giọng hỏi.

Thịnh Trử Ý: "Không phải!"

Thẩm Chiêu Chiêu nhìn anh rồi lại nhìn Hứa Tư Ngôn, người đang đi về phía họ.

Rõ ràng là anh không thích, còn không thừa nhận.

Hứa Tư Ngôn chen vào bên cạnh Thẩm Chiêu Chiêu, kể cho cô nghe tin tức mà cậu đã nghe được từ ba mẹ mình: “Lần này có hơn một nghìn người đăng ký, cuối cùng chỉ có khoảng sáu mươi học sinh chúng ta vượt qua khảo thí. Một tuần nữa sẽ có một cuộc khảo thí khác, đến lúc đó hơn một nửa số người sẽ bị loại, chỉ để lại hai mươi người, sau đó bọn họ sẽ đào tạo hai mươi người này, cuối cùng chọn ra năm người để đại diện cho thành phố tham gia tranh tài."

Thẩm Chiêu Chiêu thầm nghĩ: Bọn họ đều điên rồi! Trại huấn luyện Olympic Toán sắp biến thành bánh quai chèo rồi.

Dù cô có yêu ai thì người đó cũng sẽ không quan tâm đ ến cô.

Cô chỉ đồng ý tham gia trại huấn luyện chứ không hề hứa sẽ ở lại đến cuối cùng để tham gia tranh tài.

Đúng lúc, một tuần nữa cô có thể về nhà bật điều hòa và ăn chỗ kem còn chưa ăn xong.

Bây giờ cô nóng lòng muốn bị đuổi khỏi cuộc đánh giá vào tuần sau.

Trước hết, buổi lễ khai mạc bắt đầu.

"Ý Ý, có phải em bị hoa mắt không? Đó không phải là thầy Trần của chúng ta sao?" Thẩm Chiêu Chiêu nhìn thân ảnh quen thuộc trước mặt, không nhịn được đưa tay dụi mắt.

Vậy mà cô lại nhìn thấy giáo viên dạy toán kiêm chủ nhiệm lớp bọn họ đang đứng cùng với một số người trông giống như các lãnh đạo.

Thịnh Trử Ý: "Em không nhìn lầm đâu."

Hứa Tư Ngôn cũng ngạc nhiên không kém.   

"Xin chào mọi người, tôi là Trần Thạc, là tổng phụ trách trại huấn luyện Olympic Toán học lần này. Lãnh đạo thành phố rất coi trọng trại huấn luyện này nên đã đặc biệt giao cho tôi và hai giáo sư khác phụ trách trại huấn luyện Toán học lần này, hy vọng mọi người có thể trân trọng cơ hội để học tập chăm chỉ."

Ánh mắt Trần Thạc lướt qua những gương mặt non nớt bên dưới, khi nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu, ông không khỏi cười nhiều hơn một chút.

Có thể trổ hết tài năng trong cuộc khảo thí hơn một nghìn người, chứng tỏ ông không nhìn lầm, quả nhiên cô nhóc này là hạt giống tốt.

Bởi vì mọi người đều phải sống trong trụ sở huấn luyện trong quá trình huấn luyện.

Vì vậy, bước tiếp theo là phân bổ ký túc xá.

Trong lúc mọi người đang bận rộn chuyển hành lý và tìm kiếm ký túc xá, Thẩm Chiêu Chiêu kéo Thịnh Trử Ý và Hứa Tư Ngôn chạy đến chỗ Trần Thạc.

"Thầy Trần, thật sự là thầy sao? Vậy tiếp theo thầy sẽ chịu trách nhiệm dạy cho chúng em ạ?" Thẩm Chiêu Chiêu rất hưng phấn.

Gặp được người quen ở trại huấn luyện, cô rất vui vẻ.

Đặc biệt người này lại là tổng phụ trách việc đào tạo bọn họ.

"Sao thế, em xem thường thầy sao?"

Trần Thạc cũng rất vui khi nhìn thấy ba người, đặc biệt là Thịnh Trử Ý và Hứa Tư Ngôn, hai người này đều là học sinh ông rất thích.

Duy chỉ có Thẩm Chiêu Chiêu là khiến người ta nhìn thấy đã đau đầu.

Nhớ hồi đó ông cũng là một nhân vật truyền kỳ của Olympic Toán học. Vốn dĩ ông có cơ hội ở lại thành phố lớn để phát triển, nhưng vì một số lý do nên cuối cùng ông đã chọn về quê dạy học.

"Đương nhiên là không phải!"

Thẩm Chiêu Chiêu thẳng thừng phủ nhận, trên mặt mang theo thiên chân vô tà (để cho người ta đau đầu) cười nói: "Em chỉ muốn hỏi một chút, lần trước thầy đã nói, chỉ cần em vượt qua kỳ thi đánh giá Olympic Toán, sau này em không cần nghe giảng tiết của thầy, cái này vẫn tính chứ ạ?

Chỉ cần là tiết của đối phương thì tiết học trong trại huấn luyện cũng được tính chứ?

Trần Thạc nhìn cô, có chút đau lòng nhức óc.

Rõ ràng là một mầm giống tốt, nhưng tại sao lại không biết tiến bộ?
 
Chương 41: Thầy, em cảm thấy thầy đang PUA em


Trần Thạc nhìn cô, tận tình khuyên bảo: "Thẩm Chiêu Chiêu, em rất ưu tú, thầy rất xem trọng em, chỉ cần em chăm chỉ học tập, thầy hứa thầy sẽ bồi dưỡng em thành cao thủ toán học."

Thẩm Chiêu Chiêu: "Thầy, em cảm thấy thầy đang PUA em."

Trần Thạc:...

Ông chán nản, chỉ cảm thấy có một cục m.á.u đông mắc kẹt trong cổ họng, gần như không thể thở được. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vết Thương Ẩn
2. Em Là Hũ Mật Của Anh
3. Tà Đạo Tu Tiên Lục
4. Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn
=====================================

Quên đi, đây là một hòn đá cứng đầu!

"Được rồi, các em nhanh chóng tìm ký túc xá của mình đi!" Trần Thạc đau khổ phất phất tay với ba người.

Ông phải đi chậm lại, nếu không huyết áp sẽ không thể chịu nổi.

Trong số 60 người chỉ có khoảng chục cô gái, cứ 8 người một ký túc xá.

Vừa vặn chia thành hai phòng.

Lúc Thẩm Chiêu Chiêu xách hành lý đi vào, những người khác đều đã tìm được giường.

Khi thấy cô bước vào, mọi người đều xúm lại giúp đỡ.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Chiêu Chiêu rời khỏi nhà lâu như vậy, nhiều người trong số họ cũng giống cô, mọi người đều rất phấn khích.

Bảy tám cô bé vây tại một chỗ, ai cũng chủ động giới thiệu bản thân.

Đang trò chuyện thì có người nhắc tới Thịnh Trử Ý.

"Thẩm Chiêu Chiêu, bạn nam vừa rồi đứng cạnh cậu là bạn cùng lớp của cậu đúng không? Cậu ấy tên gì vậy?"   

"Trông cậu ấy rất đẹp trai, có phải là có rất nhiều nữ sinh thích cậu ấy đúng không?"

"Tớ nhìn thấy cậu ấy nói chuyện với cậu, hai người các cậu học cùng lớp sao? Quan hệ của các cậu có phải rất tốt không?"

"..."

Đừng nhìn các cô gái nhỏ tuổi, buôn chuyện không phân biệt tuổi tác.

Từ nhỏ Thẩm Chiêu Chiêu đã trải qua rất nhiều loại chuyện này, cô có thể dễ dàng đối phó.

"Đúng vậy đúng vậy, bọn tớ là bạn cùng lớp... Tên anh ấy là Thịnh Trử Ý... Phải phải, có rất nhiều người thích anh ấy... Bọn tớ học cùng lớp nên quan hệ rất tốt..."

Cô bị đám người vây vào giữa, cùng mọi người trò chuyện rất sôi nổi, không hề tỏ ra thương xót khi bán trúc mã nhỏ của mình.

Chẳng mấy chốc, cô đã trở thành bạn bè với mọi người.

Sau khi chỉnh lý hành lý xong, mọi người lần lượt trở lại phòng học để chuẩn bị vào lớp.

Chương trình học của trại huấn luyện rất căng, một ngày tám tiết, thời gian còn lại có thể tự do thảo luận học tập, 6 giờ sáng thức dậy, 8 giờ tối nghỉ ngơi.   

Mệt hơn đi học ở trường!

Sáu mươi người trong một phòng học rộng rãi vẫn có vẻ trống vắng.

"Thẩm Chiêu Chiêu?"

"Có ạ!"

Sáng dậy quá sớm, vừa bắt đầu vào lớp, Thẩm Chiêu Chiêu liền cảm thấy buồn ngủ, mơ hồ nghe thấy có người gọi mình.

Cô giật mình đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Đột nhiên xung quanh vang lên những tiếng cười "hahaha——".

Trần Thạc gõ lên bảng đen, nói: "Em hãy trình bày cách giải bài toán này đi."

"Thưa thầy, em không biết." Thẩm Chiêu Chiêu trực tiếp nói thẳng.

Trần Thạc không tức giận, nhìn cô: "Nếu đã không biết, vậy thì em đứng bên cạnh bục giảng nghe giảng đi.”

Nghe xong lời thầy nói, Thẩm Chiêu Chiêu lập tức sửa lại lời nói: "Thầy ơi, em nghĩ em có thể thử một chút."

"Được rồi, vậy em thử đi."

Tính tình của cô nhóc này vẫn mài được.

Thẩm Chiêu Chiêu nhìn qua đề bài, cũng may, cách đây không lâu cô đã nhìn thấy nó trong cuốn sách mà Thịnh Trử Ý cho cô mượn.

Cô vẫn nhớ ý tưởng giải đề.

"Được rồi, ngồi xuống đi!"

Thẩm Chiêu Chiêu thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng rất nhanh cô liền biết, còn quá sớm để thư giãn.

Cả ngày hôm sau, ánh mắt của Trần Thạc dường như đều dán chặt vào người cô, chỉ cần cô vừa thực hiện một động tác nhỏ, ông sẽ ngay lập tức gọi tên cô.

Chẳng bao lâu, cả lớp đều biết trong lớp có một nữ sinh không tích cực trong giờ học tên Thẩm Chiêu Chiêu.

Thẩm Chiêu Chiêu tự nhủ, phải nhịn một chút!

Chỉ cần vượt qua khảo thí của tuần tới, cô sẽ được tự do.
 
Chương 42: Nói cô gian lận, là xem thường ai đây?


Một tuần trôi qua rất nhanh.

Mọi người cũng bắt đầu vòng đánh giá loại trừ đầu tiên. . truyện đam mỹ

Thẩm Chiêu Chiêu vốn định trực tiếp nộp tờ giấy trắng.

Tuy nhiên, Trần Thạc giống như biết trước ý nghĩ của cô, luôn sát cánh bên cô trong suốt buổi thi.

Một khi cô dừng bút, ông sẽ gõ nhẹ lên bàn cô.

Cuối cùng, Thẩm Chiêu Chiêu không còn cách nào khác, đành phải cắn răng hoàn thành hết các câu hỏi để thoát khỏi sự giám sát của đối phương càng sớm càng tốt.

Tất nhiên, có một số câu hỏi cô trả lời linh tinh.

Điểm thi đánh giá đầu tiên đã có.

"Thẩm Chiêu Chiêu 60."

Nghe được điểm này, mọi người đều nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu.

"Hahaha... Rốt cuộc là làm thế nào mà cậu ấy vào được đây?"

"Điểm thấp như vậy, thật đáng xấu hổ."

"..."

Mấy ngày nay mọi người đều nghe thấy tên Thẩm Chiêu Chiêu, đối với cô cũng hết sức quen thuộc. Ngay khi giáo viên công bố điểm của cô, bọn họ lập tức thảo luận ầm ĩ.

Thẩm Chiêu Chiêu không quan tâm, vừa nghĩ tới cuối cùng cũng kết thúc cuộc sống học tập như ma quỷ ở đây, khóe miệng không khỏi cong lên, muốn lập tức trở về ký túc xá thu dọn hành lý.

Về phần bị người khác bàn tán, cũng không mất đi một miếng thịt, cô cũng không quan tâm.

Chỉ nghe thấy giọng của Trần Thạc tiếp tục trên bục:

"Tôn Yểu 78."

"Lý Lượng 42..."

"Trương Vũ Hiên 91."

"Trần Triết 59."

"Lý Tư Tư 37."

"Chu Tuấn Minh 86."

"......."

Dần dần, những người kia không cười được.   

Đã từng là học sinh giỏi ở trường, bây giờ cầm bài thi 40, 50, 60 hay 70 điểm, bài nào cũng như quả cà bị sương giá.

"Thịnh Trử Ý 100."

Cuối cùng, Trần Thạc nhìn về phía Thịnh Trử Ý, những người khác cũng nhìn sang. Bất cứ lúc nào, mọi người đều sẽ chú ý nhiều hơn đến học sinh đạt điểm cao.

Thẩm Chiêu Chiêu vốn tưởng rằng lần này mình chắc chắn sẽ bị loại, nhưng sau đó lại nghe Trần Thạc nói: "Các bạn học làm bài thi dưới 60 điểm có thể thu dọn đồ đạc rời khỏi trại vào chiều nay, tôi sẽ gọi điện cho phụ huynh, thông báo bọn họ đến đón các em."

"Vậy là em ở lại sao?" Thẩm Chiêu Chiêu sửng sốt.

Không phải chứ?

Chẳng phải đã nói chỉ giữ lại hai mươi người sao?

Tại sao còn không mau loại cô?

Dựa vào đâu, toàn người gì đâu! Cô đã tùy tiện thi rồi, sao còn ở đây?

Thẩm Chiêu Chiêu tức giận, nếu biết trước thì cô sẽ làm bài thi tệ hơn.

Làm sao bây giờ?

Tất cả là do tình báo của Hứa Tư Ngôn sai!

Nếu cậu không nói chỉ giữ lại hai mươi người, cho dù lão Trần có gõ ra hoa trên bàn cô, cô cũng sẽ không viết thêm một chữ nào.

Lúc này, có người lên tiếng nói: "Thầy ơi, bọn em không phục. Bình thường Thẩm Chiêu Chiêu lên lớp không phải ngủ thì chính là chơi, cậu ấy còn có thể ở lại, vậy thì dựa vào đâu bọn em bị loại ạ?"

"Đúng ạ, bọn em không phục! Cậu ấy chỉ hơn bọn em mấy điểm thôi, sao cậu ấy có thể ở lại được?”

Thẩm Chiêu Chiêu vui mừng: Đúng đúng đúng, chính là như vậy, mau nhường cô đi.

"Cậu ấy... Cậu ấy nhất định đã gian lận, nếu không cậu ấy cũng không thể làm tốt hơn em!"

Vẻ mặt Thẩm Chiêu Chiêu rạn nứt.

Không phải, các cậu có thể nghi ngờ chỉ số IQ của tớ, nhưng không thể nghi ngờ nhân phẩm của tớ.

Nói cô gian lận, là xem thường ai đây?

Chỉ là 60 điểm, liệu có đáng không?

Trần Thạc: "Nếu mọi người đều có ý kiến với việc bạn học Thẩm Chiêu Chiêu ở lại, vậy thì tôi sẽ cho các bạn làm một câu hỏi. Nếu các bạn có thể giải quyết câu hỏi này trước Thẩm Chiêu Chiêu, tôi đồng ý cho các bạn thêm một cơ hội."

"Em đồng ý!"

"Em cũng đồng ý."

Đám người nhao nhao gật đầu, bày tỏ nguyện ý cạnh tranh với Thẩm Chiêu Chiêu.

"Thẩm Chiêu Chiêu, em thì sao?" Trần Thạc lại nhìn Thẩm Chiêu Chiêu.

Thẩm Chiêu Chiêu rất tức giận, cô muốn rời đi là một chuyện, nhưng tại sao những người này lại nghi ngờ thành tích của cô?

Nếu biết trước thì cô đã tuyệt đối không làm thêm bài kiểm tra nữa.
 
Chương 43: Bị vạch trần


Thẩm Chiêu Chiêu xắn tay áo lên, rất muốn xông lên đánh đối phương một trận, lại bị Thịnh Trử Ý cản lại.

"Em làm gì vậy?” Thịnh Trử Ý nắm lấy cánh tay cô.

Thẩm Chiêu Chiêu quơ nắm đấm, khuôn mặt nhỏ tức giận: "Cậu ta tung tin đồn nhảm về em, em muốn đánh c.h.ế.t cậu ta!"

Thịnh Trử Ý: "Đừng tưởng anh không biết, em muốn đánh nhau để bị đuổi khỏi trại huấn luyện đúng không?"

Bị vạch trần ý đồ, Thẩm Chiêu Chiêu chột dạ một giây, đôi mắt to lóe lên, cứng cổ nói: "Không phải!" Chỉ là cô không biết, mình càng chột dạ thì giọng nói càng lớn.

Không phải mới là lạ!

Thịnh Trử Ý trực tiếp cắt đứt ý nghĩ của cô, nói: "Em đừng nghĩ tới chuyện đó!"

Thẩm Chiêu Chiêu:...

Đáng ghét!

Nhưng cô không thể làm gì được.

"Em đồng ý." Cô rũ đầu xuống, nhìn Trần Thạc.

Trần Thạc quay người lại, viết một câu hỏi lên bảng đen.

[ Dựa vào quy luật trong các số dưới đây, hãy điền số thích hợp vào dấu “?”, giải thích lý do.

1233=0

2456=1

9339=2

8848=6

5683=3

3530=1

0000=4

6991=3

8290=? ]

Mọi người nhao nhao lấy bút ra, bắt đầu tính toán.

Chỉ là mọi người đã vắt hết óc, sử dụng các loại phép tính khác nhau nhưng vẫn không tính ra được.

Thẩm Chiêu Chiêu thì ngược lại, chỉ nhìn vài lần đã không còn động tĩnh.

"Hừ, chắc chắn cậu ấy không làm được."

"Tớ biết mà, cậu ấy không tập trung nghe giảng, làm sao có thể làm được bài này."

"..."

Lúc đầu mọi người còn có chút sốt ruột, nhưng nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu không làm bài, họ đều không sốt ruột nữa.

"Sao rồi? Có ai ra đáp án chưa?" Trần Thạc hỏi những người phía dưới.

Mọi người nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng.

Sau đó Trần Thạc nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu.

Thẩm Chiêu Chiêu: "Là 4."

Mọi người đều kinh ngạc, không nghĩ thế mà cô làm được thật.

Rõ ràng bọn họ không thấy cô tính toán.   

Trần Thạc: "Em hãy trình bày cho mọi người biết ý tưởng giải đề của em đi."

Thẩm Chiêu Chiêu: "Đây là một bài toán dựa trên quy luật, yêu cầu chúng ta tìm những vòng tròn trong các con số. Theo yêu cầu của bài toán, chúng ta cần coi các con số như những hình học. Số 8 có hai vòng tròn, 9 và 0 đều có một vòng tròn. Vì vậy, kết quả cuối cùng là 4."

Trần Thạc gật đầu nói: "Rất tốt. Tìm vòng tròn hoặc đường cong trong các số là một phương pháp phổ biến cho các bài toán dựa trên quy luật, bài toán này chính là tìm kiếm vòng tròn."

Mọi người lại c.h.ế.t lặng.

Thế mà cũng được sao?

Nhưng không phải họ đang học toán sao? Có liên quan gì đến việc tìm vòng tròn?

Trần Thạc nhân cơ hội dạy cho mọi người: "Olympic Toán học là phải suy nghĩ sáng tạo. Đôi khi cũng có thể thay đổi những phương pháp khác nhau để suy nghĩ, vậy cuối cùng các bạn có ý kiến ​​gì không?"

Tổng cộng có mười hai người bị loại khỏi kỳ thi này.

Bốn mươi tám người còn lại sẽ trải qua một cuộc đánh giá khác vào tuần tới.

Nói cách khác, cô sẽ phải ở lại cái nơi tồi tàn này thêm một tuần nữa.

"Chiêu Chiêu, cậu không vui sao?" Cô gái bên cạnh hỏi cô.

"Vui lắm!" Thẩm Chiêu Chiêu yếu ớt trả lời.

Cô đang rất vui!

"Ừm! Chúng ta có thể tiếp tục học. Cậu không biết đâu, tớ sợ gần chết!"

Nữ sinh tên Hạ Miêu, ở cùng ký túc xá với Thẩm Chiêu Chiêu, trong kỳ thi này, cô bé chỉ hơn Thẩm Chiêu Chiêu mấy điểm.

Suýt nữa cũng bị gửi về nhà.

Trong số mười hai người bị loại lần này có bốn cô gái, một người ở ký túc xá bên cạnh, ba người còn lại là người ở ký túc xá cùng Thẩm Chiêu Chiêu.

Mặc dù chỉ mới ở chung một tuần, nhưng ngày ngày ở bên nhau, đột nhiên bị tách ra, mọi người vô cùng lưu luyến nhau.

Mấy cô gái đều khóc!

Thẩm Chiêu Chiêu cũng muốn khóc. Tại sao người rời đi không phải là cô?
 
Chương 44: Không ai cần cô


"Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ bước sang một giai đoạn huấn luyện mới. Tuy nhiên, tôi sẽ đưa ra một quy tắc mới cho các bạn. Trong lần này, chúng ta sẽ đánh giá mọi người theo hình thức đối đầu nhóm. Bốn mươi tám học sinh còn lại sẽ được chia thành tám nhóm, mỗi nhóm có sáu người. Sau này, ngoài giờ học, các bạn có thể thảo luận và học tập theo nhóm. Một tuần sau chúng ta sẽ tiến hành lần đánh giá thứ hai, ba nhóm có điểm thi thấp nhất sẽ bị loại." Trần Thạc vừa nói xong, trong phòng học liền tràn ngập hưng phấn.

Hứa Tư Ngôn ở hàng ghế đầu quay lại, nhìn Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Thẩm Chiêu Chiêu, chúng ta thành một nhóm nhé?" Sau đó cậu nhìn Thịnh Trử Ý bên cạnh cô, "Thịnh Trử Ý, cậu tham gia nhóm của bọn tớ nhé?"

Hứa Tư Ngôn cũng được ở lại, lần đánh giá trước cậu được 92 điểm, xem ra số tiền ba mẹ cho cậu đi học không phải là vô ích.

"Tốt nhất là không nên, tớ sợ các cậu sẽ bị tớ làm liên lụy." Thẩm Chiêu Chiêu ngay lập tức lên tiếng từ chối.

Cô không muốn thành lập một nhóm nào cả, cô chỉ muốn bị loại và về nhà càng sớm càng tốt.

Tuy nhiên, quy tắc mới yêu cầu mọi người phải thành lập một nhóm để tham gia kỳ thi.

Nói cách khác, nếu cô thi không tốt, không chỉ riêng cô rời đi mà tất cả mọi người trong nhóm của cô cũng sẽ phải rời đi.

Đây là quy tắc kỳ quái gì đây.

Cô cảm thấy Trần Thạc chắc chắn là cố ý.

Cố tình nhắm vào cô.

Cô định lập một nhóm với những người xếp cuối cùng trong lần đánh giá này, để cô không phải lo lắng làm liên lụy người khác.

Kết quả là, danh tiếng của cô ở trường luyện thi tệ đến mức không ai sẵn sàng tham gia nhóm của cô.

Suy cho cùng, ngoại trừ cô, không ai muốn bị loại.

"Thẩm Chiêu Chiêu, cậu gia nhập nhóm của bọn tớ đi! Đừng lo lắng, bọn tớ sẽ giúp cậu." Thấy cô bị các nhóm khác từ chối, Hứa Tư Ngôn an ủi cô, mời cô gia nhập nhóm một lần nữa.

Thẩm Chiêu Chiêu không muốn làm hại người khác, nhưng ngoại trừ Thịnh Trử Ý và Hứa Tư Ngôn, căn bản không ai cần cô.

Những người khác muốn hợp tác với Thịnh Trử Ý và Hứa Tư Ngôn, nhưng vừa thấy Thẩm Chiêu Chiêu trong nhóm, họ bắt đầu do dự.

Cuối cùng, Thẩm Chiêu Chiêu, Thịnh Trử Ý, Hứa Tư Ngôn, Hạ Miêu và hai cô gái khác trong ký túc xá tạo thành một nhóm sáu người.

Mọi người vẫn đến lớp như trước, ngoại trừ việc có thêm thời gian thảo luận nhóm.   

Trong số sáu người, Thịnh Trử Ý chắc chắn đứng ở vị trí thứ nhất, Hứa Tư Ngôn cũng học rất tốt, nhưng những cô gái còn lại thì kém hơn một chút.

Đặc biệt là Thẩm Chiêu Chiêu và Hạ Miêu, hai người có điểm thi xếp cuối cùng trong bốn mươi tám người còn lại.

Đều không ai muốn.

Sau khi quyết định nhóm, Hứa Tư Ngôn nhìn Thịnh Trử Ý nói: "Bạn học Trử Ý, cậu là người giỏi nhất, tối nay cậu giảng bài cho mọi người nhé!" Thực ra, cậu muốn anh thiên vị mọi người.

Với kết quả hiện tại của nhóm họ, nếu một tuần sau tham gia đánh giá, khả năng cao họ sẽ bị loại.

Ba cô gái kia nghe vậy đều sáng mắt nhìn Thịnh Trử Ý.

Các cô cũng biết kết quả của mình trong trại huấn luyện là tầm thường, dựa trên kết quả hiện tại, họ sẽ khó trụ lại, khả năng cao là họ sẽ làm hại đồng đội của mình.

Nhưng các cô vẫn muốn cố gắng.

Đặc biệt, việc cùng nhóm đạt hạng nhất cũng sẽ khiến các cô có thêm hy vọng.

Thịnh Trử Ý lại nhìn Thẩm Chiêu Chiêu một chút, thấy cái đầu nhỏ của cô nhóc đang động nhẹ, như thể cô sắp ngủ thiếp đi.

Thấy vậy, Hạ Miêu vội vàng kéo kéo cô, sau đó nói với Thịnh Trử Ý và Hứa Tư Ngôn: "Thật xin lỗi, đều bởi vì tham gia cùng chúng tớ nên các cậu cũng có khả năng bị loại." Nếu không, lấy thành tích của hai người, vượt qua bài đánh giá tuần sau sẽ dễ như trở bàn tay.

"Nhưng đừng lo lắng, bọn tớ chắc chắn sẽ học tập chăm chỉ", cô bé nói.

Hai cô gái còn lại cũng cùng nhau gật đầu, sau đó mọi người đều nhìn Thẩm Chiêu Chiêu.

Thẩm Chiêu Chiêu: "Ừm ừm ừm!”
 
Chương 45: Những người này đang ép cô!


Thẩm Chiêu Chiêu đang rất buồn ngủ, vừa mới chuẩn bị ngủ thì đột nhiên bị người khác kéo kéo, vừa mở mắt liền thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cũng không biết bọn họ nói cái gì, cô cứ gật đầu qua loa.

"Ừm ừm ừm!"

Bọn họ nói gì thì chính là cái đó, chỉ cần không quấy rầy giấc ngủ của cô là được.

“Được rồi!” Thịnh Trử Ý nói: “Từ giờ trở đi, mỗi tối mọi người đến phòng học, tớ sẽ giảng bài cho các cậu.”

“Anh đang nói cái gì vậy?” Thẩm Chiêu Chiêu chớp chớp mắt, trong đầu vẫn có chút mơ hồ.

"Chiêu Chiêu, bạn học Trử Ý đồng ý mỗi tối sẽ giảng bài giúp chúng ta!" Hạ Miêu hưng phấn nắm tay cô nói.

“Cái gì?” Đồng tử Thẩm Chiêu Chiêu giãn ra trong giây lát.

Ban ngày lên lớp còn chưa đủ, ban đêm còn muốn tiếp tục?

Không, không, cô từ chối.

Thịnh Trử Ý nhìn cô một cái, nói: "Quyết định vậy đi, vừa rồi em đã đồng ý!"

Cô đồng ý hồi nào?

Thẩm Chiêu Chiêu nắm lấy tay anh, kêu lên: "Chúng ta lại thảo luận một lần nữa nhé?"

Thịnh Trử Ý nghiêm túc nói: "Đây không phải chuyện của một mình em, mà là của cả nhóm chúng ta, em có muốn vì em mà ảnh hưởng đến mọi người không?”

Thẩm Chiêu Chiêu quay đầu nhìn những người khác, chỉ thấy mấy người họ đang nhìn mình.

Khá lắm, đi không được, nằm cũng không xong.

Những người này đang ép cô!

Hạ Miêu ôm cánh tay cô nói: "Chiêu Chiêu, mặc dù thành tích của chúng ta đứng cuối bảng, nhưng tớ cảm thấy chúng ta không nên bỏ cuộc như vậy. Có bạn học Trử Ý và bạn học Tư Ngôn trong nhóm, tớ nghĩ chúng ta vẫn còn cơ hội, không nhất định thua. Ít nhất, ít nhất chúng ta có thể cố gắng một chút, tận lực kéo kết quả lên!"

Thẩm Chiêu Chiêu có thể làm gì?   

Điều cô muốn làm nhất bây giờ chính là quay lại ngày bị bắt gặp đang ngủ trong lớp, sau đó lớn tiếng nói với lão Trần: "Gọi phụ huynh của em đi, nhanh lên!!!"

Lúc này bên cạnh có người đi qua, nghe thấy lời Hạ Miêu nói, nhịn không được cười ra tiếng, nói với cô ấy và Thẩm Chiêu Chiêu: "Cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị, nếu không có cơ hội thì cũng đừng mù quáng chuẩn bị."

"Cậu đang nói ai?" Hạ Miêu tức giận đứng lên, đứng dậy trừng mắt nhìn đối phương.

Người đằng sau làm mặt quỷ với cô bé, vẻ mặt giễu cợt nói: "Tớ nói các cậu đấy, một người được 60, người kia được 65. Cậu cảm thấy bây giờ lãng phí thời gian chuẩn bị thì có ích lợi gì? Muốn tớ nói Thịnh Trử Ý bị ngốc đúng không? Tìm ai lập nhóm mà chẳng được, vậy mà tìm các cậu. Xem ra lần này các cậu đều sẽ bị loại thôi.”

Nam sinh lên tiếng tên là Chu Tuấn Minh, lần này cậu ta thi được 86 điểm.

Tuy rằng không quá cao nhưng so với Thẩm Chiêu Chiêu và Hạ Miêu thì vẫn tốt hơn rất nhiều.

Ngoài ra, trong bài kiểm tra này, các thành viên trong nhóm cậu ta đều trên 85 điểm, cậu ta cảm thấy nhóm của mình chắc chắn sẽ giành chiến thắng.

Có người đạt điểm tuyệt đối trong nhóm thì sao? Gánh một đám đồng đội heo, làm sao có thể trông cậy một mình đối phương mang theo cả nhóm bay cao?

Đáng tiếc, điểm tối đa mà một người có thể đạt được là 100 điểm. Với thành tích hiện tại của hai người, cho dù lần sau đối phương có được điểm tuyệt đối thì điểm trung bình của nhóm họ cũng sẽ không quá cao.

Hạ Miêu vừa xấu hổ vừa tức giận, quát đối phương: "Cậu chờ đấy, bọn tớ nhất định sẽ ở lại.”

Chu Tuấn Minh lại làm mặt quỷ với cô bé, quay người nói: “Được thôi, đợi xem các cậu bị loại như thế nào.”

"Cậu..." Mặt Hạ Miêu đỏ bừng vì tức giận.

"Đừng nóng giận!" Thẩm Chiêu Chiêu an ủi cô bé.

Hạ Miêu ôm lấy cô, nhụt chí nói: "Chiêu Chiêu, chúng ta thật sự không được sao? Chúng ta nên làm thế nào đây? Tớ không muốn làm liên lụy mọi người. Nếu không tớ đi gặp huấn luyện viên, nói lần đánh giá tới tớ sẽ không tham gia?"

Thẩm Chiêu Chiêu: "Đừng lo lắng, có Ý Ý ở đây, chúng ta nhất định có thể làm được!"
 
Chương 46: Cậu ấy giận rồi sao?


Buổi tối, sáu người tập hợp một chỗ.

Thịnh Trử Ý lấy ra một tờ giấy, trên đó tổng kết lại những điểm chính trong bài giảng của giáo viên ban ngày.

Anh chuẩn bị thảo luận lại với mọi người, cố gắng tiếp thu tất cả nội dung giáo viên đã nói ban ngày. Ngoài ra, anh còn chuẩn bị sẵn một số bài tập để mọi người củng cố kiến ​​thức.

Mọi người đều cảm thấy phương pháp này rất hay, mấy người thảo luận đến khuya mà không hề hay biết.

Thấy cách thời gian tắt đèn theo quy định đã lâu, Thẩm Chiêu Chiêu ngáp dài, trong mắt nổi nước mắt, ​​con ngươi ướt sũng hỏi: “Bao lâu nữa thì kết thúc?”

Hạ Miêu lặng lẽ đưa cho cô một miếng sô cô la, động viên cô: "Chiêu Chiêu, cậu kiên trì thêm một chút nữa, giữ vững tinh thần. Sau khi hoàn thành bài tập này, chúng ta có thể trở về ký túc xá đi ngủ."

Vấn đề là, giữ vững tinh thần, rất nhanh có thể hoàn thành bài tập, nhưng giữ vững tinh thần phải mất một thời gian dài.

"Tớ không làm được nữa, cậu tiếp tục đi, tớ về ngủ trước!" Thẩm Chiêu Chiêu đứng dậy, loạng choạng đi về phía ký túc xá.

"Chiêu Chiêu?” Hạ Miêu chạy tới giữ cô lại: "Tớ biết chúng ta có rất ít hy vọng, coi như có cố gắng cũng không có tác dụng gì, nhưng chẳng phải cậu nói phải tin tưởng bạn học Trử Ý sao? Chẳng lẽ cậu nói vậy là để an ủi tớ? Cậu cũng nghĩ chúng ta không có hy vọng ư?"

Thẩm Chiêu Chiêu:???

Cô không nghĩ vậy, cô chỉ buồn ngủ quá thôi!

Cô cảm thấy dù có ở lại cũng không thể nghe được nên đành quay về ngủ sớm.

Nói không chừng hiệu suất lên lớp ngày mai sẽ cao hơn.

"Cậu có thể ở lại với bọn tớ thêm chút nữa được không? Cũng sắp xong rồi." Hạ Miêu cố gắng thuyết phục cô ở lại.

Nhưng cô buồn ngủ lắm rồi!

Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy mắt mình sắp không mở ra được nữa.

"Cho em ấy về đi!" Thịnh Trử Ý đột nhiên nói.

Sau đó anh thu hồi ánh mắt, nói với những người khác: "Chúng ta tiếp tục."

Hạ Miêu há miệng, nhìn Thẩm Chiêu Chiêu, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Cô ấy buông cô ra, quay lại chỗ ngồi ban đầu.

Hứa Tư Ngôn cười vẫy tay với Thẩm Chiêu Chiêu, nói: "Chiêu Chiêu, nếu cậu buồn ngủ thì mau về ngủ trước đi. Ngày mai tớ sẽ giảng cho cậu nghe phần còn lại."

Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu, ngáp một lần nữa.

Nhưng Thịnh Trử Ý đột nhiên đóng bút gấp giấy lại, nói với những người khác: "Hôm nay chúng ta dừng ở đây! Ngày mai chúng ta lại tiếp tục." Nói xong, không đợi người khác phản ứng, anh thu dọn đồ, đứng dậy rời đi.

Mọi người nhìn nhau: "Cậu ấy tức giận à?”

Thẩm Chiêu Chiêu vẫy tay với mọi người: “Được rồi, mọi người đừng đoán mò nữa, mau về giường ngủ đi! Có lẽ anh ấy cũng buồn ngủ như tớ. Ngày mai còn phải lên lớp, đi thôi, tớ buồn ngủ quá.”

Người giảng bài đã rời đi, những người còn lại cũng thu dọn đồ đạc và rời đi.

LattesTeam

Nửa đêm Thẩm Chiêu Chiêu tỉnh dậy, phát hiện trong chăn của Hạ Miêu có ánh sáng mờ nhạt.

Cô dụi dụi mắt ngồi dậy, nghiêng người hỏi: “Miêu Miêu, sao cậu còn chưa ngủ?”

Hạ Miêu thò đầu ra khỏi chăn, nhỏ giọng nói: "Tớ sợ một tuần nữa thi sẽ kéo chân sau của mọi người, tớ chỉ muốn tranh thủ học thêm vào buổi tối. Tớ có làm ảnh hưởng đến cậu không?"

"Thật xin lỗi, đều tại tớ quá ngốc. Bọn họ nói đúng, Olympic toán học phải có thiên phú, dù tớ có cố gắng thế nào cũng vô ích, nhưng tớ vẫn muốn thử một lần."

"Bọn họ nói sai rồi, ai nói cố gắng là vô ích? Nếu cậu cố gắng, nhất định sẽ được ở lại." Thẩm Chiêu Chiêu an ủi cô ấy.

Mặc dù cô thực sự không hiểu, việc ở lại có gì tốt chứ.
 
Chương 47: Chuyện con gái, cậu hỏi ít thôi!


"Thật sao?" Ánh mắt Hạ Miêu sáng lên.

"Ừm!" Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu.

Hạ Miêu nhếch môi, bất đắc dĩ cười với Thẩm Chiêu Chiêu nói: “Thật ra bị loại cũng không sao, tớ chỉ không muốn vì tớ mà khiến người khác bị liên lụy.”

Thẩm Chiêu Chiêu đứng lên giường nói: "Tớ học cùng cậu!”

"Cậu không buồn ngủ sao?” Hạ Miêu hỏi.

Buồn ngủ chứ!

Nhưng nhìn thấy đối phương nỗ lực như vậy, cô luôn cảm thấy mình nên làm gì đó.

Cô không muốn thấy đối phương nản lòng, không muốn đối phương cảm thấy nỗ lực của mình là vô ích.

“Bây giờ tớ chưa buồn ngủ!” cô nói.

“Được rồi, chúng ta cùng cố gắng nhé!” Hạ Miêu mỉm cười nhìn cô, vén chăn đi sang một bên, chừa lại nửa giường cho Thẩm Chiêu Chiêu.

Thẩm Chiêu Chiêu bò tới, tùy ý cầm lấy một cuốn sách, chui vào trong chăn của đối phương.

Hạ Miêu xem lại bài học giáo viên dạy ban ngày, còn Thẩm Chiêu Chiêu thì xem sách giáo khoa Olympic Toán mà cô lấy từ chỗ Thịnh Trử Ý trước đó.

Hạ Miêu vô tình nhìn cô, thấy cô đang lật sách rất nhanh.

Hạ Miêu cảm thấy có lẽ cô chỉ muốn cổ vũ mình, có lẽ cô cũng không hề để ý đến điều đó.

Trong nội tâm nhất thời cảm động không thôi.

Đột nhiên, giường bên cạnh cũng có động tĩnh, có hai bóng người từ trên giường đứng dậy, mỗi người cầm một cuốn sách trên tay, cũng chen chúc lên giường Hạ Miêu.

Mọi người nhìn nhau, bật cười.

Sau đó, một cô gái khác cũng đứng dậy.

Mọi người lấy ra tất cả các dụng cụ chiếu sáng, mượn ánh đèn yếu ớt, họ cùng nhau thảo luận, nghiên cứu bài toán.

Ngày hôm sau, mọi người trong ký túc xá đều mang theo quầng thâm dưới mắt đến lớp học.

Hứa Tư Ngôn ngạc nhiên nhìn các cô: "Các cậu sao thế? Sao các cậu lại bơ phờ như vậy?"   

Thẩm Chiêu Chiêu trừng mắt nhìn cậu, nói: "Chuyện con gái, cậu hỏi ít thôi!"

Rất nhanh đã đến tuần đánh giá thứ hai.

Một tuần này, ngoài việc ban ngày lên lớp, Thịnh Trử Ý còn giảng bài cho họ mỗi tối.   

LattesTeam

Ngay cả khi trở về ký túc xá, các cô vẫn tiếp tục nghiên cứu bài tập, mọi người đều chăm chỉ cho đến tận khuya. Mọi người quá chăm chỉ, ngay cả Thẩm Chiêu Chiêu cũng xấu hổ không dám khoe nữa.

Học tập chăm chỉ sẽ được đền đáp.

Thi xong, Hạ Miêu hưng phấn ôm Thẩm Chiêu Chiêu, nói: "Chiêu Chiêu, tớ làm được, tớ làm được hết."

Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi mừng rỡ cho đối phương.

“Còn cậu thì sao?” Hạ Miêu chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi lại cô.

Thẩm Chiêu Chiêu: "Tớ cũng làm được.”

Hạ Miêu vui mừng ôm Thẩm Chiêu Chiêu nói: “Thật tốt, tớ nghĩ lần này chúng ta nhất định có thể ở lại.”

Cô cảm thấy công sức của một tuần này thật đáng giá.

Hóa ra, học tập chăm chỉ thực sự được đền đáp.

"Ha, tớ nói các cậu đừng vui mừng quá sớm? Ai có thể cam đoan làm được thì nhất định sẽ đúng?"

Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy người này thật là phiền phức!

Thẩm gia Chiêu Chiêu ghét cậu ta!!!

“Chuyện này cậu không cần lo đâu.” Hạ Miêu hung hăng đáp lại.

"Chờ đấy, tớ nhất định sẽ diệt trừ các cậu." Chu Tuấn Minh giơ ngón giữa về phía hai người bọn họ.

"Chờ đấy, không biết ai diệt trừ ai nha." Hạ Miêu doạ đối phương, nhưng khi đối phương vừa rời đi, cô ấy lại nản lòng nói: "Chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta thật sự bị loại sao?"

"Không đâu." Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Chúng ta nhất định sẽ ở lại."

"Thật sao?"

Thẩm Chiêu Chiêu: "Không phải cậu nói cậu làm được sao? Mà nếu như bị loại, chúng ta cũng đã cố gắng hết sức rồi, đã cố gắng thì không có tiếc nuối!"

Hạ Miêu nghe vậy lại cười lên: "Cậu nói đúng."

Cho dù thật sự bị loại, cũng chỉ có nghĩa là cô chưa đủ ưu tú.

Trong tương lai, các cô sẽ không chỉ có kỳ thi này, cô tin rằng, chỉ cần tiếp tục cố gắng, cô sẽ ngày càng tiến gần đến thành công hơn.
 
Chương 48: Mệt rồi, muốn làm gì thì làm!


Thẩm Chiêu Chiêu cũng có chút không thể tin được mình lại nói được những lời động viên như vậy.

Cô không còn là Thẩm Chiêu Chiêu ban đầu nữa rồi!

Ở cùng nhóm người chăm học nên cô bị lây theo.

Sợ hãi!!!

"Được rồi, bây giờ tôi sẽ công bố kết quả của kỳ thi này. So với lần trước, mọi người đều có tiến bộ nhất định. Đặc biệt là một số thành viên trong nhóm Thịnh Trử Ý đã có tiến bộ lớn nhất, giành được vị trí đứng thứ nhất."

Khi giọng nói của Trần Thạc vừa rơi xuống, Hạ Miêu kích động ôm chặt Thẩm Chiêu Chiêu, nói: "Chiêu Chiêu, chúng ta đã giành được vị trí thứ nhất."

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Thịnh Trử Ý, theo sau là một giọng chất vấn:

"Thầy ơi, thầy có nhầm không ạ? Làm sao nhóm các bạn ấy có thể đứng vị trí thứ nhất, phải là thứ nhất từ dưới lên mới đúng chứ ạ?" Chu Tuấn Minh trừng mắt nhìn về phía Hạ Miêu, lớn tiếng nói.

"Đúng đấy ạ, trong nhóm họ có hai thành viên cuối bảng. Cho dù có Thịnh Trử Ý ở trong nhóm, họ cũng không thể giành được vị trí thứ nhất."

"Nhưng tớ thấy gần đây những người trong đội bọn họ rất cố gắng, mỗi tối Thịnh Trử Ý còn giảng bài cho họ....."

Bốn phía có rất nhiều cuộc thảo luận.

"Trật tự!”

Trần Thạc gõ gõ bàn, cắt ngang mọi người: “Đây là bài thi của các thành viên trong nhóm, nếu có ai không phục thì có thể lên xem. Lần này, trong nhóm họ có hai điểm tuyệt đối, còn những người khác đều trên 90 điểm, mặc dù điểm trung bình của nhóm lần trước không cao lắm, nhưng lần này quả thực họ đứng đầu."

"Được rồi, để tôi công bố điểm của các nhóm khác..."

Theo giọng nói trầm xuống của Trần Thạc, lại có ba nhóm học sinh nữa được phụ huynh đưa về nhà.

Phòng học vốn có bốn mươi tám người, giờ chỉ còn lại ba mươi người.

"Lần này cậu may mắn thôi. Tớ không tin lần sau cậu có thể ở lại được." Giọng nói khó chịu thường ngày của bạn học Chu Tuấn Minh lại xuất hiện.

LattesTeam

Là nhóm đứng thứ hai, đối phương cũng ở lại.

Hạ Miêu trực tiếp không để ý tới đối phương khiêu khích, hiện tại đối phương đã bị đánh bại, không đáng để cô ấy để ý.

Cô ấy ôm Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Chiêu Chiêu, cậu thật lợi hại! Lần thi này cậu thực sự được 100 điểm!"   

Thẩm Chiêu Chiêu không có hứng thú: "A, bây giờ tớ ngủ được chưa?”

Nhóm đứng nhất, có nghĩa là cô phải ở lại.

Đây quả là một chuyện đáng buồn.

Cô cần phải chợp mắt nhanh chóng để chữa lành tâm trạng.

“Đương nhiên là chưa được!”

Hạ Miêu vẫn đang đắm chìm trong sự phấn khích khi nhóm được đứng đầu, toàn thân như bị dồn nén: "Vất vả lắm mới được ở lại, đương nhiên chúng ta phải tiếp tục cố gắng rồi!"

Cái gì?

Vẫn chưa xong sao?

Thẩm Chiêu Chiêu muốn ném bàn.

"Chiêu Chiêu, tớ biết cậu không quan tâm có thể tham gia cuộc thi hay không, nhưng đã đến đây rồi, tớ nghĩ chúng ta nên cố gắng học tập, cố gắng ở lại đến cuối cùng."

Đương nhiên, cô ấy không có hy vọng mình có thể đại diện thành phố tham gia cuộc thi, nhưng, khoảng thời gian này cô ấy đã học được rất nhiều điều.

Bây giờ có thể tham gia cuộc thi hay không cũng không quan trọng, cô ấy chỉ muốn ở lại đến cuối cùng, theo chân thầy để học hỏi thêm từ mọi người.

Thẩm Chiêu Chiêu không hiểu được lòng cầu tiến của đối phương, sở dĩ cô cố gắng cùng mọi người chỉ là vì không muốn nhìn thấy mọi người bị loại.

À nhân tiện, lão Trần vẫn chưa công bố thể lệ loại trừ của kỳ thi thứ ba.

Muốn cái gì tới cái đó.

Chẳng bao lâu sau, Trần Thạc đã đưa ra những quy tắc mới của mình.

"Một tuần sau, chúng ta sẽ có bài kiểm tra thứ ba. Lần này sẽ đánh giá dựa trên thành tích cá nhân. Kết thúc bài đánh giá, hai mươi học sinh sẽ bị loại, mong mọi người tiếp tục cố gắng."

"À, đúng rồi," Dừng lại một chút, ông nói thêm, "Những học sinh đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra trước có thể được thăng cấp trực tiếp."
 
Chương 49: Sống phải có kế hoạch!


Thẩm Chiêu Chiêu: What?

Đây không phải là đang bắt cô ở lại đến cuối cùng chứ?

Thẩm Chiêu Chiêu đứng dậy, trực tiếp đi ra ngoài.

"Chiêu Chiêu, cậu đi đâu vậy?" Hạ Miêu ở phía sau hỏi.

Thẩm Chiêu Chiêu: "Tớ muốn quay về ngủ!"

"Hả? Nhưng tiết học sắp bắt đầu rồi!" Hạ Miêu nhắc nhở cô.

Thẩm Chiêu Chiêu: "Không phải là trực tiếp thăng cấp sao? Chẳng phải học sinh thăng cấp nên có chút đặc quyền sao?"

Mệt rồi, muốn làm gì thì làm!

Hạ Miêu hâm mộ nhìn cô.

Điểm cao nên tùy hứng!

Hai mươi người sẽ bị loại ở lần đánh giá thứ ba, mọi người càng ngày càng trở nên chăm chỉ hơn.

Vì không còn lập nhóm nữa, Hạ Miêu và những người khác cũng không tiện nhờ Thịnh Trử Ý giảng bài, chỉ có thể tự mình cố gắng.

Mỗi ngày mọi người đều ở trong phòng học đến khuya mới về, ngoại trừ Thẩm Chiêu Chiêu. Trong khi mọi người đều nỗ lực chăm chỉ thì cô lại nỗ lực lười biếng.

Dù sao cũng không bị loại được, cô cần phải ăn và ngủ.

Rất nhanh, kỳ thi đánh giá thứ ba kết thúc, Hạ Miêu cùng ba nữ sinh khác trong ký túc xá đều bị loại.

Mấy cô gái thu dọn hành lý, chuẩn bị rời đi.

"Chiêu Chiêu..." Hạ Miêu nhìn cô, có chút do dự, "Ba tớ nói, sống nhất định phải có kế hoạch, không thể cứ nằm im như vậy được, hiện tại chúng ta nên cố gắng chăm chỉ."

Thẩm Chiêu Chiêu: "Tớ có mà, tớ có mà! Tớ đã hoạch định xong, để ba nuôi tớ đến khi tớ hai mươi tuổi, sau đó để chồng nuôi tớ đến khi tớ sáu mươi tuổi, rồi để con trai nuôi tớ đến khi tớ tám mươi tuổi. Không sao cả, tớ vẫn có thể để cháu trai nuôi tớ đến khi tớ trăm tuổi."

Hạ Miêu sửng sốt:...

Như vậy mà được sao?

Tuy nhiên, Hạ Miêu lại lo âu nhìn cô nói: “Nếu không tìm được chồng thì sao?”   

Cái gì?

Thẩm Chiêu Chiêu giật mình nói: "Hẳn là... không có khả năng?"

Hạ Miêu nắm tay cô nói: "Tớ cảm thấy cậu rất thông minh, cũng rất có thiên phú, nếu như cố gắng, không cần phải dựa vào người khác thì cậu vẫn có thể làm được. Thẩm Chiêu Chiêu, cố lên! Cậu là người duy nhất còn lại trong ký túc xá của chúng ta, cậu phải đại diện cho ký túc xá của chúng ta tham gia cuộc thi."

Hạ Miêu nói xong liền ôm Thẩm Chiêu Chiêu, sau đó kéo vali cùng ba mẹ rời đi.

Trong ký túc xá có tám cô gái, hiện tại chỉ còn lại Thẩm Chiêu Chiêu.

Nhìn ký túc xá trống rỗng, Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy rất khó chịu.

Cô cảm thấy ở một mình buồn chán nên dứt khoát đi vào lớp.

"Cậu sao thế?" Thấy tâm trạng cô không cao, Hứa Tư Ngôn không khỏi hỏi.

Ngay cả Thịnh Trử Ý cũng ngẩng đầu lên nhìn cô.

LattesTeam

Trong số mười người còn lại, ngoài Thẩm Chiêu Chiêu và Thịnh Trử Ý, Hứa Tư Ngôn cũng đã vượt qua kỳ thi thứ ba.

“Mọi người đều đã rời đi rồi.” Thẩm Chiêu Chiêu đi tới, ngồi xuống bên cạnh hai người. Nhìn quanh phòng học, căn phòng ban đầu đầy người, giờ chỉ còn lại vài người.

Cô thực sự không hiểu tại sao lại đưa ra quy tắc loại trừ như vậy.

Tại sao mọi người không thể ở cùng nhau đến cuối cùng rồi rời đi?

Hứa Tư Ngôn giúp cô giải thích: "Thầy Trần làm điều này để k1ch thích tinh thần cạnh tranh của mọi người. Chỉ khi mọi người có cảm giác nguy cơ, họ mới có thể nghiêm túc nghe giảng hơn, học tập chăm chỉ hơn."

Bởi vì không muốn bị loại, không muốn bị người khác vượt mặt, mọi người cũng chỉ có thể liều mạng cố gắng.

Đương nhiên, Thẩm Chiêu Chiêu sẽ không có nhận thức này.

"Được rồi, đã ở lại rồi nên chúng ta hãy cùng nhau cố gắng nhé. Tớ hy vọng ba người chúng ta cuối cùng có thể đại diện cho thành phố tham gia cuộc thi." Hứa Tư Ngôn cười với cô, cũng động viên cho chính mình và cô.

Thẩm Chiêu Chiêu: “Được thôi!” Đã ở lại đến bây giờ. Nếu cuối cùng không thể tham gia cuộc thi, chẳng phải việc cô ở lại một tháng này là uổng phí sao?

Vậy phải đi thôi!

Cô nhất định phải có một trong năm suất, nếu không sẽ lỗ rất to!
 
Chương 50: Trở nên mạnh mẽ!


Sau khi uống một bát "huyết gà", cuối cùng Thẩm Chiêu Chiêu cũng trở nên mạnh mẽ.

Chỉ còn lại tuần cuối cùng, cuối cùng cô cũng bắt đầu học nghiêm túc.

Ngay cả Hứa Tư Ngôn cũng giật mình trước cảnh tượng này.

"Thẩm Chiêu Chiêu, cậu không sao chứ?"

"Sao vậy?"

"Không sao, tớ chỉ cảm thấy cậu khác với lúc trước thôi."

Đương nhiên là khác rồi, hiện tại cô là Thẩm Chiêu Chiêu có mục tiêu.

Chẳng mấy chốc, tuần huấn luyện cuối cùng đã kết thúc.

"Hôm nay là ngày cuối cùng mọi người ở lại trại huấn luyện. Có thể ở lại đến bây giờ cũng đủ để chứng minh tất cả mọi người đều ưu tú. Tuy nhiên, chỉ có 5 suất đại diện cho thành phố tham gia cuộc thi. Bây giờ tôi sẽ công bố kết quả của bài kiểm tra cuối cùng: Thịnh Trử Ý, Thẩm Chiêu Chiêu, Trương Vũ Hiên, Hứa Tư Ngôn và Chu Tuấn Minh. Năm học sinh trên đã vượt qua kỳ thi này. Các em sẽ đại diện cho thành phố của chúng ta tham gia cuộc thi Olympic Toán học năm nay."

"A, quá tốt rồi, chúng ta có thể đại diện cho thành phố tham gia cuộc thi." Hứa Tư Ngôn xoay người, vui vẻ nhìn Thẩm Chiêu Chiêu.

"Ừm!" Thẩm Chiêu Chiêu cũng rất vui vẻ, cô ở chỗ này lâu như vậy, cuối cùng cũng kết thúc rồi.

"Không ngờ cậu có thể ở lại đến cuối cùng!" Chu Quân Minh cao ngạo nhìn Thẩm Chiêu Chiêu.

"Cậu cũng vậy thôi.” Cô không ngờ đối phương sẽ ở lại đến cuối cùng.

Nghĩ tới tin tức hôm nay vô tình nghe được, Chu Tuấn Minh có chút khinh thường nhìn bọn họ, nói: "Nghe nói huấn luyện viên Trần là giáo viên chủ nhiệm của các cậu? Chẳng trách ba người các cậu có thể ở lại đây đến bây giờ."

"Cậu có ý gì?" Thẩm Chiêu Chiêu chỉ lười chứ không ngốc, rõ ràng đối phương muốn nói bọn họ ở lại đây chắc chắn phải có nội tình.

Có nghĩa là lão Trần đã mở cửa sau cho họ.

Cái quái gì vậy?

Nghi ngờ cô còn được, ngay cả Thịnh Trử Ý và Hứa Tư Ngôn cũng bị nghi ngờ.   

Quá phận rồi!

LattesTeam

À, nhân tiện, cô cũng nghi ngờ nhân phẩm của lão Trần.

"Hừ!" Người sau hừ lạnh một tiếng, nhìn Thịnh Trử Ý nói: "Tớ nói mà, làm gì có người kỳ thi nào cũng có thể đạt điểm tuyệt đối, ai biết được có phải là biết trước đáp án hay không, còn cậu..." Sau đó cậu ta nhìn Thẩm Chiêu Chiêu, "Ngày ngày ngủ gật trong lớp. Lần thi đầu tiên suýt nữa bị loại, người như cậu còn có thể ở lại, muốn nói không có quỷ thì ai mà tin?"

"Cậu đừng có nói hươu nói vượn, bọn tớ có thể ở lại đều là dựa vào thực lực của bản thân, không liên quan gì đến người khác." Thẩm Chiêu Chiêu tức giận muốn đánh người.

Ngược lại, Thịnh Trử Ý không nói một lời.

Cứ như thể việc bị vu khống chẳng ảnh hưởng gì đến anh cả.

"Cậu nói thực lực ngủ gật trong lớp à? Hay thực lực thi được 60 điểm?" Chu Tuấn Minh hất cằm, vẻ mặt khinh thường, "Tớ biết các cậu sẽ không thừa nhận, nhưng không sao, dù sao thì, chúng ta cứ đợi kết quả của cuộc thi ngày mai là sẽ biết, tớ muốn xem xem, liệu các cậu có thể tiếp tục đạt được điểm tuyệt đối hay không."

Thẩm Chiêu Chiêu đỏ mặt vì tức giận, cô nắm chặt tay, nói: "Vậy thì cậu đợi đấy, bọn tớ nhất định sẽ giành được giải nhất."

"Đúng vậy! Bọn tớ nhất định sẽ giành được giải nhất."

"Được, tớ sẽ đợi!"

Chu Tuấn Minh hừ hừ rời đi, vẻ mặt rõ ràng không tin lời bọn họ nói.

Thẩm Chiêu Chiêu vô cùng tức giận.

"Đừng nóng giận, chỉ cần chúng ta giành được giải thưởng trong cuộc thi, cậu ta sẽ không còn gì để nói." Hứa Tư Ngôn an ủi cô.

“Ngày mai hai người nhất định phải chiến đấu thật tốt.” Thẩm Chiêu Chiêu nhìn cậu và Thịnh Trử Ý.

Nếu không, lão Trần sẽ bị mang tiếng là thiên vị.

Thịnh Trử Ý chỉ cau mày, không nói gì.

Hứa Tư Ngôn mỉm cười, nói với cô: "Cậu cũng vậy! Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng nhé."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top