Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Sao Trời Rơi Xuống

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
687,990
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Sao Trời Rơi Xuống

Sao Trời Rơi Xuống
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Vì cứu Bùi Sơ Hoàn mà tôi bị mù hai mắt.

Chịu áp lực, hắn đã đồng ý lấy tôi.

Vào ngày hôn lễ diễn ra, một cô gái đột nhiên ngất xỉu khi chúng tôi đang trao nhẫn.

Chú rể của tôi vứt nhẫn lại, lo lắng bế cô ta rời đi.

Để lại tôi – một cô dâu mù – một mình đối diện với toàn bộ khách khứa.

Hắn nói mặc dù tôi mất đi đôi mắt nhưng hắn cũng đã mất đi tự do để yêu một người.

Hay cho cái gọi là tự do…

Nhưng sau khi tôi trả tự do cho hắn, hắn lại đi tìm tôi khắp nơi.

“Từ đầu đến cuối, tôi đã nhận nhầm người.”

“Ngày hôm đó, tôi vốn có thể cưới cô ấy làm vợ…”
 
Chương 1


1.

Bùi Sơ Hoàn không tự nguyện cưới tôi.

Do áp lực từ phía gia đình, hắn không tiện từ chối nên mới qua lại với tôi một thời gian dài.

Kế hoạch kết hôn của chúng tôi thực chất chỉ là quan hệ hợp tác, đôi bên cùng có lợi.

Chỉ mình tôi đơn phương, âm thầm thích hắn.

Hôm đó hắn nói với tôi: “Chúng ta không nên ràng buộc với nhau. Tôi không muốn sau này bị khó xử.”

Tôi cũng không muốn bị khó xử, vì thế đồng ý lập một bản hợp đồng trước hôn nhân.

Nhưng lúc tai nạn xe xảy ra, tôi bổ nhào về phía hắn theo bản năng.

Những mảnh kính cửa sổ vỡ bắn vào mắt tôi. Từ đó trở đi, tôi sống trong bóng tối vô biên.

2.

Hôm nay đã là tuần thứ hai kể từ khi tôi bị mù.

Khóc cũng đã khóc, nổi điên cũng đã nổi điên, tôi trở nên chết lặng.

Lúc đầu, Bùi Sơ Hoàn sẽ ôm lấy tôi lúc tôi suy sụp, rất lâu rất lâu.

“Bạch Lạc Tinh, tất cả rồi sẽ ổn thôi.”

“Tôi sẽ tìm cho em bác sĩ tốt nhất...”

Sau đó, khi trong phòng bệnh chỉ có hai chúng tôi, hắn đứng bên cạnh, khó hiểu hỏi tôi: “Tại sao phải cứu tôi?”

Không chỉ bị mù, trong lúc bảo vệ hắn, toàn thân tôi còn bị thương rất nghiêm trọng.

Tuy không nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng tôi biết hắn đã rất khó xử.

Hắn khó xử vì cảm thấy nợ tôi.

Không biết hắn đứng đó bao lâu, chỉ biết lâu đến nỗi hai tay ôm gối của tôi bắt đầu tê cứng.

Hắn chậm rãi nói: “Bạch Lạc Tinh, chúng ta kết hôn đi.”

3.

Tôi ngẩng đầu, nhìn vào bóng tối vô tận, nhếch khóe môi: “Bùi Sơ Hoàn, anh không muốn cưới em.”

Đã lâu không nói chuyện, giọng nói của tôi trở nên khản đặc khó nghe.

Hắn tiến lên hai bước, ngồi xuống mép giường.

Vài giây sau, hắn nắm lấy tay tôi.

“Đừng nghĩ nhiều.”

Tôi rút tay lại.

“Bùi Sơ Hoàn, trong lòng anh chắc là đang trách em nhỉ?”

Trách tôi đã đổi lấy đôi mắt để trói buộc hắn.

Hắn trả lời tôi bằng một khoảng im lặng rất dài.

Tôi muốn đuổi hắn đi, nói với hắn rằng tôi không cần sự thương hại.

Hắn lại nói: “Tôi đã thấy chiếc váy cưới em đăng trên vòng bạn bè. Tôi mua nó cho em rồi.”

“Đợi em xuất viện, tôi sẽ đưa em đi thử váy, được không?”

Vào khoảnh khắc ấy, có thứ gì đó trong đầu tôi ầm ầm sụp đổ.

Hình ảnh chiếc váy cưới ấy như hiện ra trước mắt tôi, thiêng liêng biết bao, đẹp đẽ biết bao.

Đã vô số lần tôi mơ tưởng tới việc được mặc nó, gả cho Bùi Sơ Hoàn.

4.

Cho đến khi Bùi Sơ Hoàn đưa chiếc váy cưới đến trước mặt tôi, nắm tay tôi đặt lên nó.

Chiếc váy bồng bềnh và mềm mại như một đám mây vậy.

Tôi không thể quan tâm đến bất kì điều gì nữa rồi.

Đám cưới diễn ra rất vội vàng, đây là điều đương nhiên.

Có người chế giễu rằng cậu ấm họ Bùi là người đa tình. Con gái nhà họ Bạch mù rồi, thế mà hắn lại dời lịch cưới sang ngày sớm hơn. Cũng có người nói không cưới không được, dù sao đây cũng là ân huệ.

Tôi cố gắng giả vờ không quan tâm nhưng bàn tay giấu trong váy đã run rẩy từ lâu.

Bùi Sơ Hoàn đứng phía sau đeo mạng che mặt cho tôi và mô tả trang phục, đầu tóc của tôi hôm nay để tôi hình dung được. Tôi không nhìn thấy gì nhưng có thể nghe thấy hắn đang phân tâm.

Tôi hỏi hắn: “Anh có hối hận không?”

Hai tay hắn dừng lại một chút, chỉ bâng quơ nói: “Sắp vào lễ đường rồi.”

Hắn đỡ tôi bước lên bậc thang, đi rất chậm theo bước chân tôi.

Tuy không nhìn thấy nhưng tôi có thể cảm nhận được những cánh hoa đang bay trong không trung, có thể tưởng tượng ra hình ảnh Bùi Sơ Hoàn mặc âu phục, vô cùng tuấn tú.

Vào giây phút đó, tôi thậm chí có thể bỏ qua sự thật hắn không yêu tôi để cảm nhận niềm hạnh phúc.

Nếu đây là một giấc mộng, xin hãy trôi qua chậm một chút, chậm hơn chút nữa thôi.

Tôi nghĩ sau khi gả cho hắn, tôi sẽ hỏi rằng hắn có nhớ rất lâu trước đây, chúng tôi từng quen biết hay không.

Và nói với hắn, thật ra tôi đã thích hắn từ rất nhiều năm rồi…

5.

Đang chuẩn bị đeo nhẫn cho tôi, Bùi Sơ Hoàn đột nhiên khựng lại.

Ngay sau đó, cách không xa, tiếng khóc của một cô gái vang lên.

“Sơ Hoàn…”

Tôi vô thức nắm tay hắn, trong lòng cảm thấy bất an.

Một tiếng động lớn phát ra khiến cho mọi người xôn xao bàn tán.

Nghe nói cô gái đó ngất xỉu, lăn xuống những bậc thang chúng tôi vừa bước qua.

Bùi Sơ Hoàn hất tay tôi ra. Hắn chạy tới rất nhanh, tiếng bước chân có thể chứng tỏ hắn đang lo lắng đến mức nào.

Tôi bất lực đưa tay ra, không thể chạm đến cái gì, cũng không nhìn được thứ gì.

Cơn ớn lạnh từng chút, từng chút tràn ngập trong lòng.

Lúc bế cô ta rời đi, hắn thậm chí không thèm nói với tôi một lời xin lỗi.

Thì ra trong lòng hắn đã có người khác từ lâu.

Yêu đến mức coi thường ánh mắt người đời.

Yêu đến mức có thể không do dự bỏ lại tôi – một cô dâu mù.

6.

Vì chịu đả kích, tôi phải nhập viện.

Cha mẹ đau lòng nói sẽ không bao giờ ép tôi kết hôn nữa.

Nhưng mà, không phải là do tôi tự làm tự chịu sao?

Là do tôi tự mình ảo tưởng.

Buổi tối, có tiếng điện thoại reo lên, tôi biết là Bùi Sơ Hoàn gọi tới. Số điện thoại của hắn được cài nhạc chuông riêng.

Nhưng gọi tới lại là một người phụ nữ.

Cô ta nói: “Chị Lạc Tinh, em là Thẩm Doanh Doanh.”

“Hồi cấp ba, chúng ta đã học cùng trường và là bạn tốt của nhau. Chị còn nhớ em không?”

“Đáng tiếc sau khi tốt nghiệp thì chúng ta không còn liên lạc.”

Thật lâu sau, tôi vẫn chưa cất nên lời.

Số điện thoại này là của Bùi Sơ Hoàn, mà người đang cầm máy lại là Thẩm Doanh Doanh. Cô ta chính là người Bùi Sơ Hoàn đưa đi trong hôn lễ.

Không thấy tôi cất lời, giọng nói bên kia có vẻ thận trọng.

“Chị Lạc Tinh, rất xin lỗi chị. Em biết em không nên đến quấy rầy hôn lễ của hai người, nhưng em không thể khống chế bản thân, không thể nhường anh Sơ Hoàn cho chị được. Rõ ràng chúng em mới là…”

Tôi không còn nghe thấy rõ những điều tiếp theo nữa, chỉ cảm thấy trái tim đau nhói.

Tôi cuộn tròn mình lại.

Ở trường trung học, Thẩm Doanh Doanh nhỏ hơn tôi một lớp, cô ta là người rất nhiệt tình. Trước đây, mọi người cảm thấy tôi khá xa cách, chỉ có cô ta sẵn lòng chơi với tôi. Vì thế, cô ta biết hết những tâm sự và cả người tôi thầm mến.

Nhưng tôi không thể ngờ rằng cô ta và Bùi Sơ Hoàn lại…

Mà hiện tại, cô ta muốn nói rằng dù kết hôn với Bùi Sơ Hoàn thì tôi cũng chỉ là kẻ thứ ba!

Thì ra, từ lâu trước đây, khi tôi thích Bùi Sơ Hoàn, hắn cũng đã thích Thẩm Doanh Doanh…

7.

Nhiều ngày trôi qua, sau khi sóng gió dần lắng xuống, Bùi Sơ Hoàn đến tìm tôi.

Ở đại sảnh, không ai muốn để tôi nhìn thấy hắn.

Cha tôi cho hắn một bạt tai.

“Cậu vẫn còn mặt mũi đến tìm con gái tôi?! Có biết bao người theo đuổi Tinh Tinh, nhưng nó chỉ thích cậu, mắt cũng bị mù rồi, còn bị cậu huỷ hôn trước mặt bao nhiêu người!”

Cha của Bùi Sơ Hoàn cười làm lành, tuyên bố sẽ dạy dỗ lại hắn, tuyệt đối sẽ không huỷ hôn.

“Tinh Tinh chịu ấm ức rồi. Nên cho thằng nhóc Sơ Hoàn này một trận, cũng phải bắt nó xin lỗi con. Ngoại trừ Tinh Tinh, chúng tôi sẽ không để ai khác bước qua cửa nhà họ Bùi!”

Từ đâu đến cuối, Bùi Sơ Hoàn không nói nửa lời.

Cho đến khi tôi mở cửa bước vào, không khí bỗng trở nên im lặng.

Bùi Sơ Hoàn khẽ gọi tên tôi.

Tôi gạt mọi người ra, bước từng bước về phía hắn. Hắn chìa tay ra đỡ, tôi như bị điện giật, hất tay hắn ra.

Tôi sẽ không thể quên tay hắn ném chiếc nhẫn ra sao, bế cô gái khác bỏ đi khỏi hôn lễ như thế nào.

Tôi nghĩ rằng hắn đến đây là để nói với tôi một lời xin lỗi, nhưng sự im lặng kéo dài rất lâu, hắn chỉ bình thản nói một câu: “Bạch Lạc Tinh, tôi sẽ cưới cô.”

Câu nói này khiến tôi khó lòng chống đỡ, lòng tự trọng còn sót lại cuối cùng cũng sụp đổ rồi.

“Bùi Sơ Hoàn, anh có từng thấy có lỗi với tôi không?”

“Hay là từ đầu đến cuối, anh đều cảm thấy tôi làm khó anh?”

Việc kết hôn với hắn, hắn đến tận cửa nói xin lỗi, tất cả đều không xuất phát từ suy nghĩ áy náy của hắn.

Hiện tại, hắn còn dám nói muốn cưới tôi…

Khiến tôi giống như người đáng thương nhất trên đời!

“Bạch Lạc Tinh, chúng ta đang làm nhau nhau khó xử.”

Hắn nói: “Cô vì tôi mà mất đi đôi mắt, tôi vì cô mà mất đi tự do để yêu một người.”

Lúc nghe câu này, tình cảm thầm thương bấy lâu nay tôi dành cho hắn hoàn toàn tan biến.

Hay cho cái được gọi là tự do để yêu một người…

Tôi che mặt cười, nước mắt tràn qua kẽ tay.

“Bùi Sơ Hoàn, tôi sẽ không gả cho anh đâu.”

“Chúc anh… tự do.”
 
Chương 2


8.

Hôn ước là do tôi đơn phương huỷ bỏ.

Không lâu sau, Bùi Sơ Hoàn tìm các bác sĩ nước ngoài để chữa khỏi mắt cho tôi.

Tôi biết hắn chẳng qua chỉ không muốn bị ơn cứu mạng của tôi ràng buộc, không muốn có bất kì liên hệ gì với tôi nữa.

Mặc dù cảm xúc không ổn định nhưng tôi vẫn phối hợp với bác sĩ điều trị theo ý của hắn.

Về sau, tôi biết được vị bác sĩ này là người bạn Bùi Sơ Hoàn quen khi đi du học.

Anh ta tên Kỳ An, tuy trẻ tuổi nhưng đã là một bác sĩ ưu tú.

Anh ta không trực tiếp nói cho tôi biết có chữa khỏi được hay không, chỉ kiểm tra cho tôi ngày này qua ngày khác, giúp tôi điều chỉnh lại tâm trạng.

Bác sĩ Kỳ cũng sẽ nói với tôi về chuyện của Bùi Sơ Hoàn.

“Hôm qua, anh ta đã hỏi tôi về cô.”

Tôi giữ im lặng.

“Thật ra anh ta rất quan tâm đến tình trạng của cô.”

“Anh ta cũng nói vốn dĩ hai người là bạn tốt.”

Bạn tốt…

Tôi chỉ cười nhẹ

Lúc đó, giữa chúng tôi không có chuyện hôn nhân này. Tôi theo cha đến tiệc xã giao, gặp Bùi Sơ Hoàn. Chỉ cần một ánh mắt tôi đã nhận ra hắn.

Hắn xuất hiện trong thanh xuân của tôi, rồi lại biến mất hoàn toàn, khiến tôi yêu hắn nhiều năm như thế.

Sau này, khi trao đổi công việc với nhau nhiều hơn, chúng tôi cũng dần trở nên thân thuộc.

Hắn từng nói mình có một cảm giác đặc biệt với tôi, nói tôi rất hiểu suy nghĩ của hắn.

Tôi thiếu chút nữa đã bày tỏ tình cảm bấy lâu nay với hắn.

Mãi đến khi hai bên bàn chuyện kết hôn.

Cha mẹ nói hai chúng tôi rất xứng đôi. Lúc đó, tôi nghĩ nên cho hắn biết bí mật mà tôi cất giấu.

Nhưng tôi không nghĩ tới, sau khi biết chuyện kết hôn, Bùi Sơ Hoàn như biến thành một người khác.

Hắn thờ ơ nói là tôi hiểu lầm rồi, hắn chỉ coi tôi là một người bạn mà thôi.

Hiện tại tôi đã hiểu, hắn không phải là quên mất chuyện quá khứ, mà trong quá khứ của hắn không hề có tôi.

9.

Ngày ngày trôi qua, mắt tôi cũng không cải thiện được gì.

Bạn thân tôi – Tiểu Thu đưa tôi đến quán cà phê của cô ấy chơi, ôm một chú mèo đặt cạnh chân tôi.

Mèo con rất dễ thương, liên tục dụi vào chân tôi. Hiếm khi tôi nở nụ cười.

Tôi bảo Tiểu Thu đi làm việc, không cần để tâm đến tôi. Càng có người ở bên cạnh không rời nửa bước, tôi càng cảm thấy bản thân vô dụng.

Sau khi Tiểu Thu rời đi, đối diện tôi xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

Cô ta nói với phục vụ: “Cho tôi một ly cà phê giống chị ấy.”

Giọng nói tràn đầy sức sống, khác hẳn với tôi.

“Chị Lạc Tinh, chị còn nhớ em không?”

“À, thật xin lỗi, em quên là chị không nhìn thấy gì.”

Tay tôi run lên.

“Em là Thẩm Doanh Doanh, chúng ta đã từng nói chuyện qua điện thoại rồi. Lâu rồi không gặp chị.”

Tôi cười: “Đúng vậy, lâu rồi không gặp.”

Cô ta nói: “Chị ơi, không phải chị còn giận vì chuyện của em và Sơ Hoàn chứ?”

Tôi lắc đầu: “Không việc gì phải tức giận cả.” Chỉ cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.

“À.” Cô ta cười nhẹ một tiếng: “Vậy tại sao chị còn vẫn qua lại với anh ấy?”

Tôi nhăn mặt: “Ý cô là gì?”

Cô ta nói: “Sơ Hoàn vẫn còn khá quan tâm đến đôi mắt của chị.”

“Cô có thể nói với anh ta, tôi không cần anh ta quan tâm.”

Nói xong, tôi không muốn có liên hệ gì với cô ta nữa, đứng lên đi tìm Tiểu Thu.

Thẩm Doanh Doanh tiến đến kéo tay tôi. Tôi rụt tay lại theo phản xạ, cô ta bỗng nhiên a lên một tiếng.

Tuy không nhìn thấy nhưng tôi cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Tôi chỉ thắc mắc tại sao một người có thể trở mặt nhanh như vậy.

Rõ ràng từng là bạn tốt của tôi, lại lặng lẽ cùng Bùi Sơ Hoàn yêu đương.

Bây giờ lại vì Bùi Sơ Hoàn mà đến khiêu khích tôi.

Rốt cuộc mặt nào là thật, mặt nào là giả?

10.

Sau đó, Bùi Sơ Hoàn không biết từ đâu chạy tới.

Tôi hơi á khẩu. Thủ đoạn thấp hèn như thế, tôi cũng không buồn giải thích.

Bùi Sơ Hoàn hỏi cô ta đã xảy ra chuyện gì. Thẩm Doanh Doanh ấm ức: “Em nhìn thấy đàn chị ngồi ở đây một mình, lo lắng cho mắt của chị ấy nên mới đến quan tâm một chút.”

“Có lẽ đàn chị vẫn còn giận, nhất thời kích động đẩy em. Không sao đâu.”

Bùi Sơ Hoàn gọi tên tôi, giọng nói nghe không rõ cảm xúc.

“Bạch Lạc Tinh, cô…”

Tôi nói: “Hai người có thể cách xa tôi một chút được không?”

Một kẻ mù như tôi có gì hay để mấy người xem chứ?

Bùi Sơ Hoàn đỡ Thẩm Doanh Doanh dậy, nói với tôi: “Doanh Doanh vô tội. Nếu tức giận, cô cứ trút lên tôi.”

Thật nực cười.

Đúng là yêu thương nhau thật đấy!

“Bùi Sơ Hoàn, nhìn xem Doanh Doanh của anh vô tội ra sao này.” Tiểu Thu đi tới: “Đây là đoạn ghi hình vừa nãy quay được trong cửa hàng, mời “thưởng thức.”

Máy quay đã thu được rõ ràng cảnh tôi “đẩy” Thẩm Doanh Doanh như thế nào. Bùi Sơ Hoàn xem xong, không nói nên lời một lúc lâu.

Màn biểu diễn của Thẩm Doanh Doanh bị lật tẩy, không thể lật lọng được nữa.

“Sơ Hoàn, hóa ra là lỗi của em. Là do em không đứng vững…”

Có lẽ cô ta nghĩ tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua nên cảm thấy không an toàn.

“Doanh Doanh, xin lỗi cô Bạch đi.” Bùi Sơ Hoàn nói.

Có lẽ giây phút đó Thẩm Doanh Doanh tỏ ra không thể tin được, ngập ngừng không chịu mở miệng.

Tôi cong môi mỉa mai: “Thôi khỏi. Chỉ cần sau này hai người đừng xuất hiện trước mặt tôi là được. Nếu không, tôi sẽ thật sự ra tay theo như mong muốn của cô ta.”

11.

Cuối cùng tôi và Bùi Sơ Hoàn cũng đi tới hoàn cảnh khó xử như thế này.

Lúc Kỳ An khám mắt cho tôi, tâm trạng của tôi bình lặng như mặt hồ.

“Cô Bạch, không nên quá bi quan. Nếu có giác mạc phù hợp thì khả năng phục hồi là rất lớn.”

“Cảm ơn bác sĩ Kỳ.”

Tôi cũng không phải không biết rất nhiều người mất đi ánh sáng đợi cả đời cũng không có cơ hội hồi phục.

Có lẽ Kỳ An đã gặp rất nhiều người giống tôi nên anh ta rất thấu hiểu tâm trạng của bệnh nhân, không bao giờ thể hiện dù là một chút thương hại.

Tôi mò mẫm mở nắp chiếc piano trước cửa sổ. Từ lúc bị mù, tôi không còn động đến nó nữa.

Tôi chạm vào những phím đàn, đánh một đoạn nhạc dựa trên ký ức, nhưng lại đánh sai mất một vài âm.

“Khúc minuet của Johann Sebastian Bach(1), tôi đã từng nghe thấy trên đường phố ở Đức, so với cô Bạch thì không thể hay bằng.”

Không biết Kỳ An đã đi đến phía sau tôi từ khi nào.

Tôi mỉm cười. Trước đây cũng có một người, dù cho tôi đánh tệ như thế nào cũng sẵn sàng khen ngợi.

Thời cấp ba, khi bắt đầu thích đánh đàn, tôi chỉ biết chơi những bài đơn giản nhất.

Khi khúc “Ngôi sao nhỏ” vừa kết thúc, ngoài cửa sổ có một chàng thiếu niên chống cằm, cười to.

“Bạn học, cậu đánh đàn không tệ!”

Hắn là thính giả duy nhất của tôi, Bùi Sơ Hoàn.

Trong trường, có rất nhiều lời bàn tán sôi nổi về hắn.

Ngoại hình đẹp, gia cảnh tốt, nhưng có rất ít người dám tiếp cận hắn. Có tin đồn hắn đánh nhau, hút thuốc, thu tiền bảo kê. Chỉ có tôi thấy hắn đòi “tiền bảo kê” trả lại cho một đứa trẻ gầy gò.

“Chậc, vài đồng tiền này mà cũng có người cướp.”

Hắn đánh nhau là vì muốn dạy dỗ những kẻ đã b.ạ.o h.à.n.h mèo, nhưng không bao giờ hắn giải thích.

(1): một nhạc sĩ người Đức

12.

Tuy nhiên, chuyện hút thuốc là thật.

Tôi nói với hắn: “Bùi Sơ Hoàn, hút thuốc không tốt.”

Vừa thấy tôi, hắn lập tức dập thuốc.

“Sao, cậu biết tôi là ai à? Tên tôi nổi tiếng vậy sao?”

Tôi gật đầu: “Biết.”

“Còn cậu? Cậu tên là gì?”

Đây không phải lần đầu tiên hắn hỏi tên tôi. Lần nhìn thấy hắn “thu phí bảo kê”, hắn cũng hỏi: “Này, tên là gì?”

Tôi vẫn không nói cho hắn biết.

Lúc đó đang trong mùa đại dịch, ở trước mặt hắn tôi luôn đeo khẩu trang. Chỉ cần tôi trốn trong đám đông, hắn sẽ không tìm ra tôi.

Vì tin đồn về cái tên Bạch Lạc Tinh trong trường còn khó nghe hơn cả hắn, tôi không muốn để lộ danh tính. Hắn càng hiếu kì, tôi càng muốn chạy trốn.

Cho đến một lần, nghe thấy có tiếng đánh nhau trên sân thượng, tôi thấy Bùi Sơ Hoàn yếu thế, bèn không ngần ngại lao tới chắn trước mặt hắn.

Một cây gậy đập thẳng vào lưng tôi. Tôi đau đến nỗi nước mắt ứa ra.

Bùi Sơ Hoàn nổi khùng lên như một con sư tử, chỉ vài ba động tác là có thể hạ gục được tất cả chúng.

Hắn hoảng loạn ôm lấy tôi, từ trước tới nay tôi chưa thấy hắn có biểu cảm như vậy.

Hắn không dám chạm vào vết thương của tôi, muốn cởi khẩu trang ra nhưng bị tôi ngăn lại.

“Bị dị ứng, xấu lắm.”

Đây đương nhiên là lời nói dối.

Tôi vẫn không dám làm quen với hắn.

Bùi Sơ Hoàn chửi một câu tục tĩu, nói: “Đã là lúc nào rồi còn nghĩ đến mấy chuyện đó!”

Hắn bế tôi đến phòng y tế, phát hiện ra lưng tôi không chỉ có vết gậy đánh mà còn bị thứ gì đó rạch lên.

Bác sĩ nói có thể để lại sẹo.

Khi vết thương được khâu, tôi bám vào tay hắn, thấy hắn còn run hơn cả tôi.

13.

Sau đó, hắn đột nhiên tự ti nói với tôi: “Thì ra những gì bọn họ nói là thật, ở cạnh tôi sẽ bị xui xẻo.”

Lúc đó, tôi cảm thấy đau lòng thay Bùi Sơ Hoàn.

Đối với sự khủng khiếp của lời đồn, tôi còn hiểu rõ hơn hắn, càng chìm sâu hơn hắn.

Về sau, Bùi Sơ Hoàn cũng bắt đầu né tránh tôi. Một thời gian dài chúng tôi không gặp nhau.

Lần cuối cùng của thời niên thiếu gặp Bùi Sơ Hoàn cũng là tại phòng đàn.

Lúc đó, tôi đã biết đánh rất nhiều bản nhạc, nhưng hắn đột nhiên xuất hiện, hỏi tôi có thể một lần nữa đàn cho hắn nghe khúc Ngôi sao nhỏ không.

Tôi đã đồng ý.

Lần này tôi không đàn sai, nhưng ngón tay lại khẽ run lên.

Hắn khen tôi có nhiều tiến bộ.

Có lẽ sắp tốt nghiệp nên tôi đột nhiên có dũng khí nói với hắn rằng đợi thi đại học xong, tôi sẽ cho hắn biết hết mọi chuyện.

Bùi Sơ Hoàn gõ vào trán tôi, nói: “Được.”

Nhưng sau đó, hắn bỗng nhiên biến mất.

Không một lời báo trước, rốt cuộc hắn cũng biến mất khỏi thế giới của tôi.

Ngay cả chiếc kẹp tóc hắn tặng cũng bị tôi làm mất.

Giống như chưa từng có người đó xuất hiện bên cạnh tôi.

Tôi lại âm thầm thích hắn nhiều năm…

Cho tới năm năm sau, một lần nữa tôi lại gặp hắn trên thương trường.

Hắn không có quá nhiều thay đổi, chẳng qua ngày càng đẹp trai hơn.

Ánh mắt của hắn cũng không còn hăng hái như xưa nữa.

Qua giới thiệu của người lớn, hắn bắt tay tôi với vẻ lịch sự mà xa cách.

“Chào cô Bạch.”

Hắn cuối cùng đã biết tên của tôi, nhưng không nhận ra tôi chính là cô gái nhút nhát ngày xưa.

Hoặc là, hắn đã không còn nhớ đến cô gái đó nữa rồi…
 
Chương 3


14.

Hồi ức giống như một cái kén, một khi đã mắc kẹt bên trong thì không thể thoát ra.

Khi tôi định thần lại, nước mắt đã rơi đầy mặt.

Kỳ An lẳng lặng đứng cạnh tôi rất lâu.

Thấy tôi lau nước mắt, anh ta đưa khăn giấy và nhẹ nhàng nói: “Cô Bạch, đừng khóc nhiều, sẽ làm tổn thương mắt.”

Lông mi tôi khẽ run.

“Bác sĩ Kỳ, anh có thể gọi tên tôi được không?

Tôi không thích bị gọi bằng “cô Bạch”. Lần đầu tiên sau năm năm gặp lại, Bùi Sơ Hoàn gọi tôi là “cô Bạch”; khi Thẩm Doanh Doanh vu khống tôi đẩy cô ta, Bùi Sơ Hoàn cũng bảo vệ, gọi cô ta là “Doanh Doanh”, còn gọi tôi là “cô Bạch”...

Bác sĩ Kỳ sững người một lúc rồi vỗ vai tôi an ủi: “Được… Lạc Tinh.”

Ngày thứ hai, tôi nói không muốn làm kiểm tra. Không ngờ rằng Kỳ An lại đồng ý, còn dẫn tôi đi hóng gió. Anh ta nói: “Thư giãn, giữ tâm trạng vui vẻ cũng là một biện pháp điều trị.”

Tôi giẫm lên cát, cảm nhận những làn sóng nhẹ nhàng lướt qua mắt cá chân.

Kỳ An cẩn thận theo sát tôi.

Khi nghe người khác dị nghị về mình, tôi đã không còn quá nhạy cảm.

Trên đường trở về, Kỳ An đột nhiên dừng xe. Qua một lúc, anh ta nói bằng giọng nghi hoặc: “Hình như là Bùi Sơ Hoàn.”

Tôi mím môi nói: “Bác sĩ Kỳ, trước hết cứ đưa tôi về đi.”

“Anh ta đứng ở ngoài một mình, hình như say rồi.” Kỳ An nói: “Để tôi đưa anh ta lên xe, uống say rồi dễ làm ra chuyện ngu ngốc.”

Tôi không nói gì nữa.

Dây an toàn ở ghế trước bị hỏng, Kỳ An dẫn Bùi Sơ Hoàn lên ghế sau.

Hắn ngồi cạnh tôi, mùi rượu nồng nặc, ý thức không tỉnh táo.

“Tên này rất ít khi uống say như vậy.”

“Lạc Tinh, cô chịu đựng một chút, tôi lập tức đưa cậu ta trở về.”

Xe rẽ vào một khúc cua, Bùi Sơ Hoàn ngã lên người tôi. Tôi đẩy một cái, đầu hắn va vào cửa sổ.

“Bạch Lạc…” Hắn mơ màng gọi tên tôi.

Trong nháy mắt, trong xe yên tĩnh một cách đáng sợ.

15.

Về đến nhà Bùi Sơ Hoàn, Kỳ An đỡ hắn xuống xe.

Tôi không ngờ Thẩm Doanh Doanh cũng ở đây.

Cô ta hét lên với vẻ khó tin: “Bạch Lạc Tinh? Tại sao chị lại đi cùng với Sơ Hoàn?”

Tôi không muốn trả lời, chỉ mong nhanh chóng rời khỏi đây.

Mẹ Bùi Sơ Hoàn đi tới: “Có phải Tinh Tinh không? Con đưa Hoàn Hoàn về sao?”

“Nhanh, đến đây, ngồi với cô!”

Tôi cố nặn ra một nụ cười: “Cô ơi, còn có vị khách khác ở đây, cháu không làm phiền cô nữa.”

Mẹ Bùi vội nắm lấy tay tôi: “Khách gì chứ? Cô Thẩm không mời mà tới, kiên quyết muốn đợi ở đây, cô cũng không muốn tiếp cô ta!”

“Đã lâu cô không gặp Tinh Tinh rồi, mau đến đây để cô nhìn xem, có tiến triển tốt hơn…”

Mẹ Bùi Sơ Hoàn cảm thấy hổ thẹn nên đặc biệt quan tâm tôi.

Lướt qua Thẩm Doanh Doanh, tuy không nhìn thấy nhưng tôi vẫn cảm nhận được cô ta đang vô cùng ghen ghét và tức giận.

“Cô Thẩm, mời về cho.” Mẹ Bùi lạnh giọng nói.

“Cháu muốn nhìn xem Sơ Hoàn…” Thẩm Doanh Doanh rất ấm ức.

Lúc này, Bùi Sơ Hoàn hoàn mê man hét lên: “Bạch Lạc Tinh…”

Tất cả mọi người đều đứng hình.

Hắn uống say, tại sao chỉ toàn gọi tên tôi?

Mẹ Bùi phản ứng đầu tiên, vui mừng vỗ nhẹ tay tôi, nói: “Hoàn Hoàn của chúng ta thật lòng nhớ thương Tinh Tinh đó!”

Lời này có lẽ là nói cho Thẩm Doanh Doanh nghe.

16.

Vì vậy sau đó, chuyện Thẩm Doanh Doanh tìm mọi cách để gặp tôi cũng không nằm ngoài dự tính của tôi.

Tôi đang dắt chó đi dạo ở tiểu khu. Thẩm Doanh Doanh tiến đến trước mặt.

“Đàn chị, đây là hoa em mua cho chị.”

Cô ta nhét bó hoa vào tay tôi: “Dù không nhìn thấy nhưng ít nhiều gì chị vẫn ngửi được chứ?”

Bị gai hoa hồng đâm vào tay, tôi nhíu mày, bỏ bó hoa sang một bên.

“Đàn chị, em đặc biệt mua hoa cho chị đấy, ném đi thì không hay đâu.” Gai giấu trong lời nói của cô ta cũng không ít hơn bó hoa hồng kia.

“Cô Thẩm có gì cứ nói thẳng, tôi không có thời gian vòng vo với cô.”

Thẩm Doanh Doanh giễu cợt: “Đàn chị, em nói cho chị biết, chị không được qua lại với Sơ Hoàn nữa.”

“Tại sao chị không nghe lời? Lợi dụng đôi mắt này để ỷ vào anh ấy?”

“Chị xinh đẹp, gia cảnh lại tốt nhưng chẳng qua cũng là một con mù. Chị xứng với anh ấy sao?”

Có lẽ xung quanh không có người, Thẩm Doanh Doanh cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật.

Tôi nắm chặt dây xích: “Nếu đã như vậy thì cô Thẩm nên tin tưởng vào bản thân mình.”

Tôi không muốn ở lại, nhưng cô ta cứ chặn trước mặt.

“Tôi đương nhiên là tin vào bản thân rồi!”

Đang nói, giọng Thẩm Doanh Doanh đột nhiên nhỏ lại, dường như ghé sát vào tai tôi: “Nhưng mà đàn chị, tôi sợ chị và mẹ chị là cùng một loại, đều đi quyến rũ đàn ông.”

Lòng tôi nặng trĩu, ngay tức khắc cho cô ta một bạt tai.

Đánh rất chuẩn, lực rất mạnh.

Cô ta không tức giận mà còn cười: “Xin lỗi đàn chị. Dù sao hồi cấp ba, mọi người đều biết chị là kẻ như thế nào.”

Dù biết cô ta đang cố tình khiêu khích nhưng tôi vẫn không tự chủ được, tay run lên vì tức giận.

17

Gia đình tôi là một gia đình được hợp lại. Năm tôi học cấp ba, mẹ đem theo tôi và cưới cha dượng hiện tại. Lúc đó cha đã là một doanh nhân có tiếng, gia cảnh khá giả, đối xử với mẹ con tôi rất tốt.

Không bao lâu sau, mẹ tôi có em bé. Vì đã lớn tuổi nên cha mẹ ra nước ngoài để dưỡng thai.

Lúc ở một mình trong nước để luyện thi, tôi bị một tài khoản nặc danh trên diễn đàn trường lan truyền tin đồn.

“Một doanh nhân góa vợ nổi tiếng tái hôn. Người vợ mới thực chất là kẻ thứ ba phá hoại gia đình nhà người khác…”

“Bạch Lạc Tinh là con gái của kẻ thứ ba. Mẹ con họ đã làm thế nào để từng bước trèo lên cao…”

Tin đồn như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, bất kể tôi báo cho giáo viên hay cảnh sát cũng đều không giải quyết được.

Sợ ảnh hưởng đến mẹ đang dưỡng thai nên tôi không nói với gia đình.

Đợi sau khi tốt nghiệp, tất cả tin đồn sẽ biến mất thôi.

Dần dần, tôi trở nên tự ti, mẫn cảm.

Vì thế sau đó gặp được Bùi Sơ Hoàn, tôi cũng không dám nói cho hắn biết tên của mình.

Tôi sợ hắn cũng giống như những người khác…

Nhiều năm trôi qua, sự xuất hiện của Thẩm Doanh Doanh khiến vết thương kia lại bắt đầu rỉ máu.

“Đàn chị, nhớ ra chưa?”

“Quả nhiên nhà các người đều là loại ti tiện. Mẹ làm kẻ thứ ba trèo lên cao, con gái thì đi quyến rũ bạn trai của người khác…”

“Câm miệng!”

Cuối cùng tôi cũng không thể áp chế được lửa giận, đẩy mạnh cô ta một cái.

“A!”

18

Thẩm Doanh Doanh ngã lăn xuống bậc thang, bị gãy chân.

Lần trước cô ta vì đoạn ghi hình kia mà chịu thiệt thòi, vì thế lần này cũng muốn lợi dụng băng ghi hình.

Máy quay không có âm thanh, chỉ quay được cảnh cô ta “quan tâm” tặng hoa cho tôi, bị tôi vứt bỏ, bị tôi tát, bị tôi đẩy ngã. Bài đăng ngày trước bị đào lại, trở thành tin tức nóng hổi.

Thẩm Doanh Doanh ở bệnh viện nhận phỏng vấn, giọng nói yếu ớt vô lực: “Tôi muốn đến xin lỗi chị ấy, hi vọng chị ấy không trách Sơ Hoàn… Không ngờ rằng… chị ấy lại hận tôi đến thế…”

Kỳ An tắt tivi, nói với tôi: “Đừng nghe nữa.”

“Bác sĩ Kỳ, anh tin cô ta không? Nói cách khác, anh tin tin đồn kia không?”

Kỳ An cười: “Tôi tin cô.”

Tốt quá, vẫn có người tin tôi…

Lúc Bùi Sơ Hoàn tìm đến cửa, tôi không có một chút cảm xúc nào.

Hắn hỏi tôi: “Bạch Lạc Tinh, đã xảy ra chuyện gì?”

Tôi ngẩng đầu, châm biếm nói: “Chuyện gì? Thẩm Doanh Doanh không phải nói cho anh rồi sao? Bùi Sơ Hoàn, tôi nói rồi, nếu cô ta tiếp tục kích tôi, tôi sẽ ra tay.”

Nghe xong, Bùi Sơ Hoàn cất cao giọng: “Bạch Lạc Tinh, cô quá…”

Kỳ An xen vào: “Bạch Lạc Tinh không nhìn thấy gì, không phải cố ý đâu.”

Tôi nhướng mày: “Không, tôi cố ý đấy.”

“Bùi Sơ Hoàn, Thẩm Doanh Doanh muốn xin lỗi tôi, đúng không? Tiếp theo đây, bảo cô ta cứ đợi đi, tôi sẽ làm như cô ta mong muốn.”

Cô ta vẫn nghĩ rằng tôi là cô gái năm xưa, một kẻ hèn nhát sợ hãi lời đồn đại sao?
 
Chương 4


19.

Lúc Thẩm Doanh Doanh thao túng dư luận, đẩy tôi lên đầu ngọn sóng, tôi đã đi thu thập bằng chứng, tìm đến luật sư giỏi nhất.

Trước khi khởi tố Thẩm Doanh Doanh, tôi bảo Bùi Sơ Hoàn chở tôi đến bệnh viện gặp trực tiếp cô ta.

Trên xe, Bùi Sơ Hoàn nói với giọng điệu phức tạp: “Cô… xin lỗi một tiếng là được rồi. Về phần cô ấy thì tôi sẽ xử lý…”

Thật ra, tôi có phần ngạc nhiên khi Bùi Sơ Hoàn vì Thẩm Doanh Doanh mà trở mặt với tôi.

Lúc đến bệnh viện, quả nhiên có rất nhiều nhà báo.

“Cô Bạch, cô đến đây để xin lỗi cô Thẩm sao?”

“Xin hỏi tin đồn trên mạng có phải thật không?”

“Vết thương của cô Thẩm…”

Bùi Sơ Hoàn ôm lấy vai tôi, nhanh chóng thoát ra khỏi đoàn người.

Trong thang máy, tôi bình tĩnh kéo khoảng cách với hắn.

“Bùi Sơ Hoàn, vấn đề mà họ hỏi, anh cũng muốn biết sao?”

Hắn không nói gì.

Vừa gặp tôi, Thẩm Doanh Doanh đã trở nên vô cùng kích động.

Cô ta khóc rồi la hét: “Sơ Hoàn, em không muốn thấy chị ta!”

Tôi mỉm cười: “Ơ, không phải cô đang đợi tôi à? Đợi tôi cúi đầu mong cô tha thứ?”

Cô ta bình tĩnh lại: “Bạch Lạc Tinh, chuyện đến nước này rồi, chị không phải giả vờ giả vịt nữa.”

Tôi gật gù: “Đúng vậy, thế thì tôi không khách khí với cô nữa.”

“Thẩm Doanh Doanh, lúc thao túng dư luận, cô đã nói là vì quan tâm tôi, muốn xin lỗi tôi, không ngờ tôi lại ra tay, đúng không?”

Cô ta choáng váng, lập tức kể khổ với Bùi Sơ Hoàn: “Sơ Hoàn, thật sự là chị ta đã ra tay…”

Cô ta biết có máy ghi hình làm chứng cho mình.

Nhưng lúc đó, sau khi nghe cô ta cố gắng chọc tức, tôi nhẹ nhàng mở đoạn ghi âm.

“... con mù, xứng với anh ấy sao?”

“Nhà các người đều là loại ti tiện.”

20.

“Mẹ làm kẻ thứ ba trèo lên cao, con gái thì đi quyến rũ bạn trai của người khác…”

Giọng nói của Thẩm Doanh Doanh không giấu nổi sự chua chát và ác độc.

Ngay lập tức, phòng bệnh trở nên yên tĩnh lạ thường.

“Thẩm Doanh Doanh, chính cô nói đấy nhé. Đây là cách cô quan tâm tôi à?“

Thẩm Doanh Doanh run sợ gọi Bùi Sơ Hoàn: “Sơ Hoàn… Em không có…”

Lúc này, tôi rất muốn nhìn biểu cảm của Bùi Sơ Hoàn.

Sau đó, Thẩm Doanh Doanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Thế thì sao? Tôi nói sai à? Chân của tôi không phải do chị hại sao?”

Tôi: “Sai hay không, tiếp theo đây tôi sẽ cho cô biết.”

“Bùi Sơ Hoàn, anh nghĩ tôi nên xin lỗi sao?”

Hắn kìm nén cảm xúc, tiến lên nắm lấy tay tôi: “Để tôi đưa cô về.”

Đằng sau, Thẩm Doanh Doanh khóc lóc thảm thiết: “Sơ Hoàn, anh không được đi với chị ta! Đừng bỏ rơi em!”

Trên đường đi, Bùi Sơ Hoàn không nói lời nào. Chỉ khi đưa tôi đến nhà, hắn mới mở miệng: “Bạch Lạc Tinh, cô… muốn làm gì kế tiếp?”

Tôi hỏi: “Sao? Vẫn muốn bảo vệ cô ta à?

Hắn cười gượng: “Cô hãy tự chăm sóc tốt cho bản thân.”

Hắn đi rồi, tôi một mình đứng ở cửa rất lâu. Đến khi gió lạnh thổi qua, tôi mới tỉnh táo lại.

Tôi khởi tố Thẩm Doanh Doanh thông qua luật sư.

Trước đó, tôi vẫn chưa tìm ra người đăng tin ẩn danh kia. Mãi đến khi chuyện của Thẩm Doanh Doanh và tin đồn năm đó cùng lên top tìm kiếm, tôi mới lần theo đó biết được người đăng tin năm ấy chính là cô ta – Thẩm Doanh Doanh.

Ban đầu, cô ta một mặt giao hảo với tôi, mặt khác sau lưng lại tung tin đồn gây chuyện. Bây giờ lại ngày càng táo tợn hơn, tôi không thể bỏ qua cho cô ta được.

21.

Rất nhanh, một đơn kiện đã dìm tất cả những tin đồn trước đó xuống.

Sau khi đưa ra toàn bộ đoạn ghi âm, tôi cho người giám định ch.ấ.n th.ư.ơ.ng của Thẩm Doanh Doanh.

Chân không gãy, chỉ bị vài vết thương ngoài da. Chính cô ta kiên quyết muốn ở b.ệ.nh v.i.ệ.n, nói đau không chịu được, khẳng định sẽ để lại d.i ch.ứ.ng.

Lúc đó cô ta nhất định đã căn chuẩn tư thế để ngã xuống, cũng chắc mẩm sẽ không có người hoài nghi vết thương của mình.

Tôi khởi tố cô ta việc tung tin đồn thất thiệt ngày trước cũng như việc cô ta k.ích động dư luận để chửi bới tôi.

Khi tất cả những chứng cứ được đưa ra, dư luận bắt đầu chuyển hướng.

Thẩm Doanh Doanh bị t.ạ.m gi.am vì tội phỉ báng, bịa đặt và tung tin đồn thất thiệt về người khác.

Tôi từ chối hòa giải, yêu cầu cô ta công khai xin lỗi và bồi thường tổn thất tinh thần.

Không lâu sau, cô ta trở thành trò cười để mọi người tán gẫu. Tất cả mọi hành vi của cô ta đều bị bóc trần như nhộng.

“Đừng trở thành con cờ của truyền thông, vở kịch Thẩm Doanh Doanh tự biên tự diễn cuối cùng cũng bị lật tẩy!”

“Chúa ơi, rốt cuộc cái gì là thật?”

“Cô ta thật độc ác! Rõ ràng là cô ta cướp chồng của người khác mà!”

“Diễn hay như thế thì sao không đi đóng phim đi?”

“Cô Bạch đáng thương quá, bị người ta vu oan…”

Kỳ An nói với tôi, Bùi Sơ Hoàn không được ổn. Ngày nào hắn cũng uống rượu, muốn chạy trốn tất cả.

Còn Thẩm Doanh Doanh sau khi được thả ra thì suốt ngày đến quấy rầy hắn, không còn lòng tự trọng.

Sau đó, Bùi Sơ Hoàn đến tìm tôi.

Tôi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn, pha cho hắn một ly nước mật ong.

Lúc này, tôi đã thích ứng được với cuộc sống sau khi bị mù.

Bùi Sơ Hoàn không nhận ly nước tôi đưa mà đột nhiên ôm lấy tôi.

Tôi giật mình, đẩy hắn ra: “Nhìn cho rõ tôi là ai.”

“Bạch Lạc Tinh.” Hắn nói.

Tôi cười lạnh: “Anh nên ở cùng cô Thẩm, chắc hẳn bây giờ cô ta không ổn đâu.”

“Xin lỗi.” Hắn nói.

Tôi không biết phải phản ứng như thế nào.

Lúc rời khỏi hôn lễ, hắn cũng đâu nói với tôi một câu xin lỗi.

22.

Hắn chán nản ngồi thụp xuống, lẩm bẩm: “Anh không ngờ cô ấy sẽ trở nên như vậy.”

“Trước đây, cô ấy không giống những người khác…”

Tôi nói: “Trước giờ cô ta đều là người như vậy, chẳng qua anh không biết thôi.”

Anh ta cười tự giễu: “Bạch Lạc Tinh, anh chưa từng ở bên cô ấy.”

“Lúc đó, anh khó khăn lắm mới gặp lại được cô ấy… Nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Trái lại, em luôn làm tim anh xao xuyến.”

“Cảm giác này thật khó chịu, giống như không có cách nào để được tự do yêu ai cả, cuối cùng lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan… ”

“Rõ ràng năm đó anh một lòng yêu cô ấy. Yêu cô ấy đánh đàn cho anh nghe, yêu cô ấy h.y s.i.nh bản thân bảo vệ anh.”

“Dù rằng năm đó không biết tên của cô ấy, thậm chí còn chưa nhìn thấy mặt…”

Choang!

Ly nước trong tay tôi rơi xuống đất, tai tôi ù đi.

Tôi hoảng loạn quỳ sụp xuống đất, tay mò mẫm bám lấy cánh tay hắn, run rẩy khó lòng kiềm chế.

“Anh nói… cái gì?”

Bùi Sơ Hoàn cúi đầu. Tay hắn đang cầm thứ gì đó, lúc tôi chạm vào thì cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Một cái kẹp tóc.

Hình dạng và xúc cảm… là chiếc kẹp tóc Bùi Sơ Hoàn tặng mà tôi đã làm mất.

Hắn không nhận ra sự khác lạ của tôi, vẫn lẩm bẩm: “Sau đó anh không tìm được cô ấy nữa. Cho đến khi Thẩm Doanh Doanh xuất hiện, cô ấy còn đeo chiếc kẹp tóc đó, nói với anh những chuyện trước kia.”

“Lúc đó anh không từ mà biệt, anh có lỗi với cô ấy.”

23.

Tôi không thể lường trước được sự thật này, phòng tuyến cuối cùng của tôi cũng bị đánh sập.

Tôi cắn môi, không kìm được nước mắt rơi như mưa.

Người mà Bùi Sơ Hoàn yêu trước kia… là tôi?

Thẩm Doanh Doanh đánh cắp thân phận của tôi, kẹp tóc của tôi, tâm sự của tôi để đến bên cạnh Bùi Sơ Hoàn.

Quái lạ… Lúc đó Thẩm Doanh Doanh không biết vô tình hay cố ý, luôn bắt chước sở thích của tôi. Có người nói cô ta còn đeo khẩu trang, lông mày và mắt rất giống tôi.

Bùi Sơ Hoàn coi cô ta là tôi, đem hết những thứ đã nợ tôi bồi thường cho Thẩm Doanh Doanh, khiến cho tôi tổn thương hết lần này đến lần khác.

Bùi Sơ Hoàn ơi Bùi Sơ Hoàn, tôi phải đối mặt với anh thế nào đây?

24.

Bùi Sơ Hoàn ngủ lại nhà tôi, tôi ngồi trước cửa sổ cả một đêm.

Lúc tỉnh lại, hắn kinh ngạc hỏi tôi: “Sao anh lại ở đây?”

Tôi trả lời hắn: “Hôm qua anh uống say nên ở lại chỗ tôi.”

“Vậy… em thì sao?”

“Tôi… tôi nghĩ lại những chuyện đã xảy ra rất lâu trước kia.”

Hắn im lặng đợi tôi nói tiếp.

Tay tôi lướt qua những phím đàn.

“Bùi Sơ Hoàn, muốn nghe tôi đàn không?”

Tôi nâng tay, thong thả đánh một giai điệu.

Bùi Sơ Hoàn im bặt.

Đánh xong, tôi nói với hắn: “Từng nghe Ngôi sao nhỏ chưa? Tên bài hát này giống với tên của tôi.”

“Trước đây từng có một người thích nhất nghe tôi đánh bài này.”

Đồ vật trong tay Bùi Sơ Hoàn rơi xuống. Tôi nghĩ đó có lẽ là chiếc kẹp tóc kia.

Rất lâu sau, hắn run giọng hỏi tôi: “Người đó… là ai?”

Tôi nói: “Người đó tên Bùi Sơ Hoàn. Tôi yêu anh ấy, nhưng anh ấy biến mất rồi, tôi không còn gặp lại nữa.”

Tôi cũng không thể gặp lại Bùi Sơ Hoàn năm đó nữa rồi…

“Là em… Vẫn luôn là em?”

Hắn dường như rất đau khổ.

“Sao có thể… Vậy Thẩm Doanh Doanh…”

Tôi cởi áo khoác, quay lưng trần về phía hắn. Nơi đó vẫn còn vết sẹo mà tôi đã đỡ cho hắn.

“Bùi Sơ Hoàn, Thẩm Doanh Doanh có thể đánh cắp quá khứ của tôi, nhưng không thể đánh cắp đi vết sẹo này.”

Tôi nghe thấy tiếng bước chân loạng choạng của Bùi Sơ Hoàn.

Hắn đi tới đằng sau, ánh mắt nóng rực rơi vào lưng tôi.

Những ngón tay lạnh lẽo chạm vào vết sẹo ấy, sau đó lấy áo khoác choàng cho tôi.

Bùi Sơ Hoàn siết chặt tôi vào lòng, giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống hõm vai tôi.

“Là em, thì ra là em!”

25.

Hắn run rẩy dữ dội, vừa khóc vừa cười.

“Anh nên sớm nhận ra. Tại sao anh lại không nhận ra chứ…?”

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi!”

“Anh đến muộn rồi. Anh sẽ không để mất em thêm một lần nào nữa!”

Quá muộn rồi…

“Bùi Sơ Hoàn, lúc anh bảo vệ Thẩm Doanh Doanh, tôi đã nghĩ đến rất nhiều lý do hai người yêu nhau, nhưng lại không ngờ anh xem cô ta… là tôi.”

“Chúng ta… bình tĩnh lại chút đi.”

Tôi đột nhiên không còn cố chấp với việc tôi và hắn nhận ra nhau, biết hết tất cả nữa.

Lúc Kỳ An đến, tôi nhếch nhác không ra gì nữa rồi.

“Anh quay đi, đừng nhìn tôi.”

Kỳ An nhẹ giọng nói: “Được.”

Tôi đi đến vùi mặt vào lưng anh ấy, lặng lẽ khóc.

Không biết qua bao lâu, anh ấy quay người lại, nhẹ nhàng ôm lấy tôi.

Khóc đến khi không còn sức, tôi nói: “Bác sĩ Kỳ, tôi với anh ra nước ngoài đi, ra nước ngoài điều trị. Càng xa càng tốt.”
 
Chương 5


Ngoại truyện của Bùi Sơ Hoàn.

Cho đến nay, tôi đã nhận lầm người rồi.

Đáng lẽ hôm đó tôi sẽ cưới cô ấy về nhà.

Khó trách tôi luôn cảm thấy cô ấy rất đặc biệt, cảm thấy sao cô ấy lại hiểu tôi đến thế…

Năm đó tôi đột nhiên bị bệnh, phải ra nước ngoài an dưỡng.

Tôi không thể đến từ biệt cô ấy, cũng không thể đợi tới khi cô ấy cho tôi biết tên.

Tôi nóng lòng tìm chứng cứ chứng minh nỗi khổ tâm khi không từ mà biệt, chứng minh tôi vẫn luôn yêu cô ấy.

Nhưng những tổn thương mà tôi gây ra phải làm sao mới bù đắp được…

Tôi điều tra Thẩm Doanh Doanh.

Những năm cấp ba, cô ta không ít lần gài bẫy hại người khác.

Một người ác độc như thế, tôi lại mù quáng bị cô ta xoay vòng vòng.

Khi cô ta xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa, nói một cách nực cười rằng tôi không thể không niệm tình cũ.

“Tình cũ?”

Tôi hất tay cô ta ra, cô ta thảm hại ngã xuống đất.

“Tình cũ gì? Tình cảm cô ăn cắp được à?”

“Thẩm Doanh Doanh, năm đó, lúc cô trốn trong góc nhìn lén tôi và Lạc Tinh, cô đã bắt đầu tính toán những chuyện bẩn thỉu rồi, đúng không?“

Mặt Thẩm Doanh Doanh lập tức trắng bệch.

“Sơ Hoàn, anh đang nói gì vậy?”

Tôi lau tay: “Đừng gọi tên tôi, bẩn.”

“Thẩm Doanh Doanh, cô đã khiến tôi trở thành thằng ngu ngốc nhất trên đời này.”

Cô ta ôm lấy chân tôi: “Quá khứ quan trọng đến thế sao? Sau này anh chắc chắn cũng thích em mà!”

“Trước nay chưa từng thích.” Tôi nói: “Nếu như không nhận lầm người, cả đời này tôi sẽ không nhìn đến cô.”

Tôi đá cô ta ra, quay người rời đi.

“Bùi Sơ Hoàn, nếu anh dám bỏ rơi em, em sẽ ch.ế.t cho anh xem.”

Thẩm Doanh Doanh leo lên cửa sổ.

Tôi quay đầu: “Vậy sao?”

Cô ta tưởng tôi sẽ mềm lòng: “Em biết anh sẽ không…”

“Ngã từ tầng ba xuống chắc không ch.ế.t được đâu, nhưng cô có thể thử xem.”

Cô ta đáng ch.ế.t, tôi cũng vậy.

Nhưng loại người như cô ta làm sao dám ch.ế.t chứ?

“Thẩm Doanh Doanh, nội trong ba ngày, nếu thư xin lỗi của cô không đủ thành khẩn, những việc bẩn thỉu cô đã làm sẽ được đưa ra ánh sáng. Không tin thì cứ về xem thử thùng thư của cô đi.”

“Những thứ đó có thể xuất hiện trong thùng thư của cô thì cũng có thể xuất hiện ở nơi khác, giống như tin đồn của Lạc Tinh năm đó cô đã tung vậy.”

Sau đó, tôi đợi ở của nhà Lạc Tinh rất lâu.

Cha mẹ cô ấy không chịu được nữa mới nói cho tôi biết cô ấy đã cùng Kỳ An ra nước ngoài điều trị rồi.

Tôi không thể liên lạc được với Lạc Tinh, chỉ có thể điên cuồng hỏi Kỳ An:

“Cậu đưa cô ấy đi đâu rồi?”

“Nói cho tôi biết đi.”

“Xin cậu….”

“Nhờ cậu nói cho cô ấy rằng Thẩm Doanh Doanh sẽ không thể quấy rầy cô ấy nữa.”

“Cô ấy muốn tôi làm gì cũng được.”

Kỳ An hít sâu một hơi.

“Lạc Tinh nói cậu cũng đừng quấy rầy cô ấy nữa. Cô ấy nói tất cả đều không còn quan trọng rồi.”

Không còn quan trọng… Tôi cũng thế… Đúng vậy, cô ấy đã mất đi đôi mắt rồi, còn có thể quan tâm đến điều gì nữa…

Rốt cuộc tôi đã làm gì thế này? Khiến cho người con gái từng đỡ dao, đỡ gậy cho tôi, bây giờ lại mất đi đôi mắt vì tôi không muốn gặp tôi nữa…

Tôi bắt đầu gặp ác mộng mỗi ngày, trong mộng là lễ cưới ngày đó.

Lạc Tinh mặc váy cưới, chầm chậm tiến về phía tôi.

Thật ra lúc đó tôi đã rung động rồi.

Nhưng trong giấc mơ, tôi chỉ thấy mình rời khỏi hôn lễ, bỏ rơi cô ấy.

Cô ấy vừa cô độc vừa sợ hãi đứng đó, ánh mắt thẫn thờ, viền mắt đỏ lên, sau đó tuyệt vọng nói với tôi: “Bùi Sơ Hoàn, tôi sẽ không gả cho anh nữa.”

“Chúc anh… tự do.”
 
Chương 6


Kết thúc (1)

Tôi và Kỳ An sang Mỹ, Tiểu Thu cũng đi cùng.

Tiểu Thu nói cô ấy muốn sang đây chơi mà thôi. Tôi biết cô ấy lo cho tôi nhưng không nói ra, sợ tổn thương lòng tự trọng của tôi.

Kỳ An nói các triệu chứng tr.ầ.m c.ả.m của tôi ngày càng nghiêm trọng rồi.

Thật ra tôi không quá khó chịu, chỉ cảm thấy thế giới cũng trở nên trống rỗng như đôi mắt của tôi vậy.

Tôi không còn nghe thấy tin tức gì của Bùi Sơ Hoàn nữa.

Kỳ An lén liên lạc với hắn sau lưng tôi.

Thẩm Doanh Doanh đã đăng thư xin lỗi. Tiểu Thu phấn khích đọc cho tôi nghe: “Không được, vẫn không đủ thành khẩn. Nghe không ra là đang xin lỗi, từ đầu đến cuối đều giả đáng thương.”

“Nhưng mà cư dân mạng không bị đánh lừa, chửi cô ta thậm tệ.”

“Tuyệt lắm! Hơn nữa Thẩm Doanh Doanh còn bị đào ra rất nhiều vụ bê bối…”

“Thì ra mẹ cô ta là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc nhà người khác, chẳng trách cô ta lại xấu xa như vậy. Năm đó mẹ cô ta bám được một ông chủ nhỏ, liền bỏ cô ta mà đi… Đúng là đáng đời!”

“Còn nữa, còn nữa! Thẩm Doanh Doanh bị nhà báo vây quanh, còn bị người dân sôi nổi ném trứng thối! Ha ha ha!”

“Lúc chạy đi còn bị x.e t.ô.ng, lần này thì gãy chân thật rồi. Ông trời quả là có mắt!”

“Không biết Bùi Sơ Hoàn thì sao…”

Nói đến đây Tiểu Thu đột nhiên im lặng.

Không thấy tôi phản ứng gì, cô ấy mới ho hai tiếng: “Để tớ đi mua nước cho cậu, ngoan ngoãn đứng yên đây nhé!”

Tiểu Thu vừa rời đi, tôi bất cẩn đánh rơi điện thoại. Tôi ngồi xổm xuống đất mò mẫm một lúc.

Một bàn tay nhặt lên đưa cho tôi.

“Cảm ơn.” Tôi mỉm cười

Người đó không nói gì nhưng tôi vẫn cảm thấy họ chưa rời đi.

Lần này xuất ngoại, tôi gặp rất nhiều người tốt. Lúc sơ ý sẽ được một vài người giúp đỡ. Họ không bận tâm đôi mắt của tôi, chỉ biết là tôi gặp khó khăn nên giúp một tay.

Vì thế, tôi bảo Kỳ An không cần quá lo lắng nữa, tôi có thể tự mình sinh hoạt. Kỳ An là một bác sĩ tốt, có thể giúp đỡ rất nhiều người. Anh ấy không nên hao phí sức lực cho tôi.

Kỳ An chỉ dịu dàng xoa đầu tôi: “Em khác.”

Sau đó, anh ấy nhận được một cuộc điện thoại, tôi biết là có chuyện quan trọng.

“Bác sĩ Kỳ, anh cứ đi làm việc đi!”

Anh ấy khó xử vỗ nhẹ tay tôi: “Ngoan ngoãn ngồi đây đợi anh, anh đã gọi Tiểu Thu đến rồi.”

Kỳ An vừa đi, có một người con trai lạ đến bắt chuyện với tôi: “Chị gái xinh đẹp, tôi đã quan sát chị rất lâu rồi, chị không nhìn được?”

Anh ta nói tiếng nước ngoài, ngữ khí khiến tôi không thoải mái. Tôi nghe không hiểu nên không đáp lại.

Ai mà biết giây tiếp theo, anh ta cười rồi kéo tay tôi.

“Đừng chạm vào tôi!” Tôi hoảng loạn lùi về sau.

“Cô gái xinh đẹp như vậy mà lại bị mù.” Một người khác nói to.

“Mù thì càng thú vị chứ sao.”

“Ha ha ha!”

Đây là lần đầu tiên sau khi bị mù, tôi lại sợ hãi như vậy.

Có nhân viên đi tới khuyên ngăn nhưng bị đuổi đi.

Tôi nắm chặt lấy điện thoại, muốn gọi điện, nhưng rất nhanh đã bị cướp lấy.

Trong cơn hoảng loạn, đột nhiên âm thanh thuỷ tinh vỡ vụn vang lớn, tôi sợ hãi ngồi xuống.

“Mẹ nó, là một thằng Châu Á!”

Sau đó, tôi không nghe rõ nữa, chỉ biết có người đánh nhau với bọn họ. Tình hình rất hỗn loạn, ngoài tiếng đánh nhau còn có tiếng kêu đau đớn. Chỉ khi có người hô cảnh sát tới, bọn chúng mới bỏ chạy tán loạn.

Tôi bình tĩnh lại, hỏi cảnh sát mới biết có người cứu tôi. Là một người Trung Quốc.

Cảnh sát đưa tôi đến trước mặt anh ta: “Thưa anh, anh không sao chứ?”

Tôi lo lắng hỏi: “Nghe nói anh bị thương rồi, tôi…”

Tôi đưa tay ra, vô tình chạm vào anh ta.

Lúc này anh ta mới kêu đau. Trước đó anh ta chưa từng phát ra tiếng nào.

Tim tôi đột nhiên đập rất nhanh.

Cho đến khi Tiểu Thu chạy đến ôm lấy tôi: “Tinh Tinh, xảy ra chuyện gì vậy? Đây là…”

Trong bệnh viện, Kỳ An vội vã chạy tới. “Lạc Tinh, đã xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Thu nhỏ giọng nói với anh ấy: “Sau khi anh rời đi một lúc, Tinh Tinh gặp nguy hiểm… Được Bùi Sơ Hoàn cứu.”

“Bùi Sơ Hoàn đ.á.nh nh.a.u bị thương, giờ vẫn chưa tỉnh lại.”

Tôi sững sờ ngồi ngoài phòng phẫu thuật.

Kỳ An ôm lấy tôi: “Không sao rồi… Xin lỗi em, đáng lẽ anh không nên rời đi.”

Tôi mở miệng nhưng không biết nói gì.

Lúc này, tôi đột nhiên muốn được nhìn thấy…

Chiếc giường rung lên. Tôi biết Bùi Sơ Hoàn đã tỉnh, nhưng hắn vẫn không nói gì.

“Tỉnh rồi?”

“Tôi đi gọi bác sĩ.”

Tôi đứng dậy, hắn kéo tay tôi lại.

“Xin lỗi.”

Tại sao hắn vẫn muốn xin lỗi tôi chứ?

Xin lỗi vì không trốn kĩ nên bị tôi phát hiện?

Tôi nhẹ nhàng rút tay ra.

“Bùi Sơ Hoàn, chúng ta hòa nhau. Trước kia tôi cứu anh, bây giờ anh cứu tôi, anh không còn nợ tôi nữa rồi.”

Hắn hoảng loạn muốn ngồi dậy. Một mình hắn đấu với mấy người, phải khâu mấy mũi trên đầu, xương sườn cũng bị gãy một cái.

“Lạc Tinh, anh… không quấy rầy em đâu. Em đừng đuổi anh đi…”

“Cho dù vẫn như thế này, chỉ cần có thể…”

Tôi ngăn cản động tác của hắn: “Đừng cử động.”

Trong khoảnh khắc hắn tỉnh lại, tôi nghĩ mình có thể tha thứ cho hắn; tha thứ cho tất cả những lỗi lầm, những thiếu hụt của chúng tôi; làm lại từ đầu… quay lại lúc chúng tôi mới quen biết nhau.

Kỳ An nói Bùi Sơ Hoàn vẫn luôn xin anh cho biết tôi đang ở đâu.

Tôi hỏi: “Có phải anh ấy vẫn luôn ở gần em không?”

Kỳ An nói phải.

Tôi cười xót xa.

“Đưa anh ấy về đi.”

“Em với anh ấy từ nay không còn quan hệ gì nữa.”
 
Chương 7


Kết thúc (2)

Mùa thu ở Mỹ mưa rơi rất lâu.

Bầu trời u ám khiến cho lòng người cũng ảm đạm.

Tiểu Thu về nước rồi, cô ấy không thể ở mãi với tôi được.

Gần đây Kỳ An cũng rất bận, tôi ở bệnh viện có chuyên gia chăm sóc.

Đêm nay, giông tố kéo đến, tôi mơ thấy ác mộng.

Không nhớ rõ đã mơ những gì, chỉ biết tôi nhìn thấy một dáng hình và một luồng ánh sáng, nhưng làm thế nào, tôi cũng không chạm đến được.

Nỗi đau chưa từng có bao trùm lấy tôi.

Tôi đột nhiên muốn gọi điện thoại cho Kỳ An.

Sau khi bắt máy, giọng Kỳ An nghe rất mệt mỏi.

“Xin lỗi Lạc Tinh, gần đây anh nhiều việc quá.”

Tôi an tâm hơn một chút rồi.

“Không sao, em khỏe lắm, anh cũng…”

“Lạc Tinh…” Giọng anh ấy khản đặc, nặng nề gọi tên tôi.

Tôi im lặng chờ, anh ấy trầm mặc một lúc mới nhẹ giọng nói: “Đợi anh. Hai ngày nữa anh đến tìm em.”

Sau khi ngắt điện thoại, cả đêm đó tôi bị mất ngủ.

Khi trời sáng, tôi gọi mấy cuộc cha mẹ mới bắt máy.

“Tinh Tinh à, cha mẹ đều rất khoẻ.”

“Con phải phối hợp tốt với bác sĩ Kỳ, nhất định sẽ ổn thôi…”

Tất cả đều rất bình thường, nhưng tại sao tôi lại thấy hơi sợ hãi…?

Mấy hôm sau, Kỳ An đến thăm tôi.

Lúc đi về phía tôi, anh ấy đi rất nhanh, tôi chưa kịp phản ứng đã bị anh ấy ôm vào lòng. Áo khoác của anh ấy tràn ngập mùi thuốc khử trùng.

Tôi hơi sững sờ, tay không biết đặt ở đâu.

Anh ấy buông ra, nắm lấy vai tôi, ngón tay bấu hơi mạnh.

“Lạc Tinh, mắt của em… tìm được giác mạc phù hợp để cấy ghép rồi.”

“Em có thể thấy lại ánh sáng.”

Tim tôi đập rất nhanh.

Tôi không biết phản ứng như thế nào, vươn tay sờ lên mặt Kỳ An.

Giọng của anh ấy hơi kỳ lạ. Quả nhiên, tay tôi sờ thấy ẩm ướt.

Anh ấy khóc.

“Anh… Sao lại khóc?”

Kỳ An bắt lấy tay tôi, run rẩy nói: “Vì anh mừng cho em.”

Người này sao lại nhạy cảm như thế chứ?

Rất nhanh, tôi được đưa lên bàn phẫu thuật. Kỳ An là bác sĩ phẫu thuật chính, anh ấy nói lúc tôi mở mắt ra là có thể nhìn thấy ánh sáng rồi.

Sau khi phẫu thuật, mắt tôi hồi phục rất tốt.

Một thời gian sau, cuối cùng tôi cũng đã nhìn thấy được.

Cha mẹ tôi vội vàng bay qua, khóc ròng trong bệnh viện.

Tôi đưa tay quơ trước mắt, thấy một bóng dáng dịu dàng không xa.

Tôi cười: “Bác sĩ Kỳ, em vẫn không thấy rõ anh.”

Nghe vậy, Kỳ An tiến đến, ngồi xuống bên cạnh, lau nước mắt cho tôi.

“Vẫn chưa được khóc đâu.”

Nói thật ra, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Kỳ An. Vẻ ngoài giống như giọng nói, đều dịu dàng, tao nhã, rất ưa nhìn.

“Thế nào, tưởng anh là mấy ông chú bụng phệ đầu hói à?”

Tôi chỉ biết kìm nén nước mắt.

Cha mẹ tôi kích động cảm ơn Kỳ An.

“Bác sĩ Kỳ, thật sự rất cảm ơn cậu.”

“Nếu có thể làm gì cho cậu, chúng tôi nhất định sẽ không từ chối.”

“Hay là thế này đi. Tôi cho Tinh Tinh đính hôn với cậu nhé!”

Tôi đang nói chuyện với Tiểu Thu thì phun ra một ngụm nước.

“Mẹ! Mẹ nói gì vậy?”

Cha tôi cũng phụ hoạ: “Phải, phải, bác sĩ Kỳ sẽ không coi thường Tinh Tinh nhà chúng tôi chứ?”

Tiểu Thu chêm vào một câu hơi lạ: “Làm gì có, đã ưng ý từ lâu rồi…”

Một thời gian sau, mắt tôi đã khỏi hẳn.

Cha mẹ ở nước ngoài với tôi rất lâu. Tôi bảo họ quay về nhưng kì lạ là họ không đồng ý.

Bất luận tôi hỏi như thế nào, họ cũng chuyển chủ đề, nói sống ở nước ngoài cũng khá tốt.

Hôm đó tôi ngủ muộn, đi lấy nước thì thấy đèn phòng cha mẹ vẫn sáng, Tiểu Thu cũng ở đó.

“Cô, chú, không giấu được nữa đâu, sớm muộn gì Tinh Tinh cũng biết.”

“Nhưng cũng không phải bây giờ. Mắt nó vừa mới khoẻ lại…”

“Đã nhiều lần Tinh Tinh hỏi cháu về nguồn gốc của giác mạc.”

“Thế phải làm sao? Ai có thể nói thẳng là của Bùi Sơ Hoàn chứ…”

Tôi đột ngột đẩy cửa vào.

“Mọi người nói cái gì?”

Tôi đặt chuyến bay sớm nhất về nước, đi thẳng tới nhà Bùi Sơ Hoàn.

Suốt đường đi, tôi tự nói với mình mọi chuyện đều là giả…

Tôi gõ cửa rất lâu mới có bảo mẫu bước ra nói: “Bà chủ đến nghĩa trang rồi.”

Nghĩa trang…

Ngay tức khắc, tôi dường như bị hút hết năng lượng.

Tuyết đầu mùa trong nước đã rơi rồi.

Mẹ Bùi Sơ Hoàn ăn mặc phong phanh. Mới nửa năm không gặp mà tóc cô đã đi bạc rất nhiều.

Nhìn thấy tôi, ánh mắt cô không thay đổi chút nào.

“Sơ Hoàn à, Tinh Tinh đến rồi.”

Lạnh quá…

Tôi tiến đến, nhìn thấy bức ảnh và dòng chữ khắc trên tấm bia. Tay tôi lướt qua từng chữ, từng chữ.

“Bùi Sơ Hoàn…”

Một nỗi thống khổ tràn ngập tim tôi. Tôi không chống đỡ nổi, ngất xỉu trước bia mộ.

Trong bóng tối, tôi lại nhìn thấy bóng dáng kia.

Cô đơn, tuyệt vọng.

Vừa mở mắt ra, tôi đã thấy mẹ Bùi ở bên cạnh.

“Đừng cử động, để cô nhìn mắt của nó.”

Đôi mắt của Bùi Sơ Hoàn.

Tôi mở hai mắt, nước mắt tràn ra như lũ.

Mẹ Bùi bối rối lau nước mắt cho tôi: “Đừng khóc, đừng khóc nữa… Đây là thứ duy nhất Sơ Hoàn để lại…”

Kỳ An gấp rút quay về.

Tôi đỏ mắt nắm chặt vạt áo của anh ấy.

“Kỳ An, em không cần đôi mắt này nữa, có thể bảo anh ấy quay lại được không?”

Lúc này Kỳ An mới kể mọi chuyện cho tôi biết.

“Bùi Sơ Hoàn… Vốn dĩ cậu ta có bệnh tim. Ba tháng trước, khi cậu ta mệt mỏi lái xe vào đêm muộn thì đột nhiên tim ngừng đập, gây ra tai nạn xe. Tuy tạm thời cứu được nhưng do bị thương quá nặng… Chỉ có phần mắt là lành lặn.”

“Khi hấp hối, cậu ta quyết liệt yêu cầu… cho em đôi mắt này.”

Những việc xảy ra sau đó thì mọi người đều đã biết.

Lúc tôi hạnh phúc lên bàn phẫu thuật, tim của Bùi Sơ Hoàn đã ngừng đập.

Rốt cuộc tôi đã biết lý do năm mười tám tuổi, Bùi Sơ Hoàn không từ mà biệt.

Thật ra, sau đó hắn cũng đã tìm tôi rất lâu…

Tôi thường đến thăm mẹ Bùi. Cô hay thẫn thờ, nhìn sâu vào mắt tôi, dường như muốn thông qua đó để gặp người cô mong nhớ ngày đêm.

Cô nói: “Tinh Tinh à, sau khi con đi, trái tim Sơ Hoàn cũng không ở đây nữa rồi.”

“Nó mất hồn mất vía cả ngày, khi uống say thường nói sao lại không tìm thấy con sớm hơn một chút.”

“Cô là mẹ nó, sao lại không biết trước khi kết hôn, trong tim nó đã có con từ lâu.”

“Chẳng qua nó không nhìn rõ nên mới phạm sai lầm.”

“Tinh Tinh, con có thể tha thứ cho nó không?”

Mẹ Bùi rơi nước mắt, tay nhẹ nhàng chạm vào mặt của tôi.

Bùi Sơ Hoàn cố chấp với hai từ “tha thứ” này cho đến ch.ế.t.

Nhưng từ đầu đến cuối đều là lỗi của hắn sao?

“Bùi Sơ Hoàn, chẳng phải anh nói sẽ không bao giờ bỏ rơi em nữa sao?”

“Em đồng ý rồi.”

“Em đánh đàn cho anh nghe, được không?”

Tôi thật sự không yêu hắn, không trách hắn nữa sao?

Lúc biết hắn nhận lầm tôi và Thẩm Doanh Doanh, rốt cuộc là tôi đã buông bỏ hay bị sốc khi hắn nói người hắn yêu là tôi?

Giờ đây, tôi chỉ có thể chạm vào bia mộ lạnh băng.

“Bùi Sơ Hoàn, nếu có kiếp sau, tuyệt đối đừng nhận lầm người nữa.”

“Em sẽ làm đôi mắt của anh.”

“Em là Bạch Lạc Tinh, ‘Tinh’ trong sao trời.”

HẾT
 
Chương 8


21.

Rất nhanh, một đơn kiện đã dìm tất cả những tin đồn trước đó xuống.

Sau khi đưa ra toàn bộ đoạn ghi âm, tôi cho người giám định ch.ấ.n th.ư.ơ.ng của Thẩm Doanh Doanh.

Chân không gãy, chỉ bị vài vết thương ngoài da. Chính cô ta kiên quyết muốn ở b.ệ.nh v.i.ệ.n, nói đau không chịu được, khẳng định sẽ để lại d.i ch.ứ.ng.

Lúc đó cô ta nhất định đã căn chuẩn tư thế để ngã xuống, cũng chắc mẩm sẽ không có người hoài nghi vết thương của mình.

Tôi khởi tố cô ta việc tung tin đồn thất thiệt ngày trước cũng như việc cô ta k.ích động dư luận để chửi bới tôi.

Khi tất cả những chứng cứ được đưa ra, dư luận bắt đầu chuyển hướng.

Thẩm Doanh Doanh bị t.ạ.m gi.am vì tội phỉ báng, bịa đặt và tung tin đồn thất thiệt về người khác.

Tôi từ chối hòa giải, yêu cầu cô ta công khai xin lỗi và bồi thường tổn thất tinh thần.

Không lâu sau, cô ta trở thành trò cười để mọi người tán gẫu. Tất cả mọi hành vi của cô ta đều bị bóc trần như nhộng.

“Đừng trở thành con cờ của truyền thông, vở kịch Thẩm Doanh Doanh tự biên tự diễn cuối cùng cũng bị lật tẩy!”

“Chúa ơi, rốt cuộc cái gì là thật?”

“Cô ta thật độc ác! Rõ ràng là cô ta cướp chồng của người khác mà!”

“Diễn hay như thế thì sao không đi đóng phim đi?”

“Cô Bạch đáng thương quá, bị người ta vu oan…”

Kỳ An nói với tôi, Bùi Sơ Hoàn không được ổn. Ngày nào hắn cũng uống rượu, muốn chạy trốn tất cả.

Còn Thẩm Doanh Doanh sau khi được thả ra thì suốt ngày đến quấy rầy hắn, không còn lòng tự trọng.

Sau đó, Bùi Sơ Hoàn đến tìm tôi.

Tôi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn, pha cho hắn một ly nước mật ong.

Lúc này, tôi đã thích ứng được với cuộc sống sau khi bị mù.

Bùi Sơ Hoàn không nhận ly nước tôi đưa mà đột nhiên ôm lấy tôi.

Tôi giật mình, đẩy hắn ra: “Nhìn cho rõ tôi là ai.”

“Bạch Lạc Tinh.” Hắn nói.

Tôi cười lạnh: “Anh nên ở cùng cô Thẩm, chắc hẳn bây giờ cô ta không ổn đâu.”

“Xin lỗi.” Hắn nói.

Tôi không biết phải phản ứng như thế nào.

Lúc rời khỏi hôn lễ, hắn cũng đâu nói với tôi một câu xin lỗi.

22.

Hắn chán nản ngồi thụp xuống, lẩm bẩm: “Anh không ngờ cô ấy sẽ trở nên như vậy.”

“Trước đây, cô ấy không giống những người khác…”

Tôi nói: “Trước giờ cô ta đều là người như vậy, chẳng qua anh không biết thôi.”

Anh ta cười tự giễu: “Bạch Lạc Tinh, anh chưa từng ở bên cô ấy.”

“Lúc đó, anh khó khăn lắm mới gặp lại được cô ấy… Nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Trái lại, em luôn làm tim anh xao xuyến.”

“Cảm giác này thật khó chịu, giống như không có cách nào để được tự do yêu ai cả, cuối cùng lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan… ”

“Rõ ràng năm đó anh một lòng yêu cô ấy. Yêu cô ấy đánh đàn cho anh nghe, yêu cô ấy h.y s.i.nh bản thân bảo vệ anh.”

“Dù rằng năm đó không biết tên của cô ấy, thậm chí còn chưa nhìn thấy mặt…”

Choang!

Ly nước trong tay tôi rơi xuống đất, tai tôi ù đi.

Tôi hoảng loạn quỳ sụp xuống đất, tay mò mẫm bám lấy cánh tay hắn, run rẩy khó lòng kiềm chế.

“Anh nói… cái gì?”

Bùi Sơ Hoàn cúi đầu. Tay hắn đang cầm thứ gì đó, lúc tôi chạm vào thì cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Một cái kẹp tóc.

Hình dạng và xúc cảm… là chiếc kẹp tóc Bùi Sơ Hoàn tặng mà tôi đã làm mất.

Hắn không nhận ra sự khác lạ của tôi, vẫn lẩm bẩm: “Sau đó anh không tìm được cô ấy nữa. Cho đến khi Thẩm Doanh Doanh xuất hiện, cô ấy còn đeo chiếc kẹp tóc đó, nói với anh những chuyện trước kia.”

“Lúc đó anh không từ mà biệt, anh có lỗi với cô ấy.”

23.

Tôi không thể lường trước được sự thật này, phòng tuyến cuối cùng của tôi cũng bị đánh sập.

Tôi cắn môi, không kìm được nước mắt rơi như mưa.

Người mà Bùi Sơ Hoàn yêu trước kia… là tôi?

Thẩm Doanh Doanh đánh cắp thân phận của tôi, kẹp tóc của tôi, tâm sự của tôi để đến bên cạnh Bùi Sơ Hoàn.

Quái lạ… Lúc đó Thẩm Doanh Doanh không biết vô tình hay cố ý, luôn bắt chước sở thích của tôi. Có người nói cô ta còn đeo khẩu trang, lông mày và mắt rất giống tôi.

Bùi Sơ Hoàn coi cô ta là tôi, đem hết những thứ đã nợ tôi bồi thường cho Thẩm Doanh Doanh, khiến cho tôi tổn thương hết lần này đến lần khác.

Bùi Sơ Hoàn ơi Bùi Sơ Hoàn, tôi phải đối mặt với anh thế nào đây?

24.

Bùi Sơ Hoàn ngủ lại nhà tôi, tôi ngồi trước cửa sổ cả một đêm.

Lúc tỉnh lại, hắn kinh ngạc hỏi tôi: “Sao anh lại ở đây?”

Tôi trả lời hắn: “Hôm qua anh uống say nên ở lại chỗ tôi.”

“Vậy… em thì sao?”

“Tôi… tôi nghĩ lại những chuyện đã xảy ra rất lâu trước kia.”

Hắn im lặng đợi tôi nói tiếp.

Tay tôi lướt qua những phím đàn.

“Bùi Sơ Hoàn, muốn nghe tôi đàn không?”

Tôi nâng tay, thong thả đánh một giai điệu.

Bùi Sơ Hoàn im bặt.

Đánh xong, tôi nói với hắn: “Từng nghe Ngôi sao nhỏ chưa? Tên bài hát này giống với tên của tôi.”

“Trước đây từng có một người thích nhất nghe tôi đánh bài này.”

Đồ vật trong tay Bùi Sơ Hoàn rơi xuống. Tôi nghĩ đó có lẽ là chiếc kẹp tóc kia.

Rất lâu sau, hắn run giọng hỏi tôi: “Người đó… là ai?”

Tôi nói: “Người đó tên Bùi Sơ Hoàn. Tôi yêu anh ấy, nhưng anh ấy biến mất rồi, tôi không còn gặp lại nữa.”

Tôi cũng không thể gặp lại Bùi Sơ Hoàn năm đó nữa rồi…

“Là em… Vẫn luôn là em?”

Hắn dường như rất đau khổ.

“Sao có thể… Vậy Thẩm Doanh Doanh…”

Tôi cởi áo khoác, quay lưng trần về phía hắn. Nơi đó vẫn còn vết sẹo mà tôi đã đỡ cho hắn.

“Bùi Sơ Hoàn, Thẩm Doanh Doanh có thể đánh cắp quá khứ của tôi, nhưng không thể đánh cắp đi vết sẹo này.”

Tôi nghe thấy tiếng bước chân loạng choạng của Bùi Sơ Hoàn.

Hắn đi tới đằng sau, ánh mắt nóng rực rơi vào lưng tôi.

Những ngón tay lạnh lẽo chạm vào vết sẹo ấy, sau đó lấy áo khoác choàng cho tôi.

Bùi Sơ Hoàn siết chặt tôi vào lòng, giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống hõm vai tôi.

“Là em, thì ra là em!”

25.

Hắn run rẩy dữ dội, vừa khóc vừa cười.

“Anh nên sớm nhận ra. Tại sao anh lại không nhận ra chứ…?”

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi!”

“Anh đến muộn rồi. Anh sẽ không để mất em thêm một lần nào nữa!”

Quá muộn rồi…

“Bùi Sơ Hoàn, lúc anh bảo vệ Thẩm Doanh Doanh, tôi đã nghĩ đến rất nhiều lý do hai người yêu nhau, nhưng lại không ngờ anh xem cô ta… là tôi.”

“Chúng ta… bình tĩnh lại chút đi.”

Tôi đột nhiên không còn cố chấp với việc tôi và hắn nhận ra nhau, biết hết tất cả nữa.

Lúc Kỳ An đến, tôi nhếch nhác không ra gì nữa rồi.

“Anh quay đi, đừng nhìn tôi.”

Kỳ An nhẹ giọng nói: “Được.”

Tôi đi đến vùi mặt vào lưng anh ấy, lặng lẽ khóc.

Không biết qua bao lâu, anh ấy quay người lại, nhẹ nhàng ôm lấy tôi.

Khóc đến khi không còn sức, tôi nói: “Bác sĩ Kỳ, tôi với anh ra nước ngoài đi, ra nước ngoài điều trị. Càng xa càng tốt.”
 
Chương 9: Ngoại truyện của Bùi Sơ Hoàn


Cho đến nay, tôi đã nhận lầm người rồi.

Đáng lẽ hôm đó tôi sẽ cưới cô ấy về nhà.

Khó trách tôi luôn cảm thấy cô ấy rất đặc biệt, cảm thấy sao cô ấy lại hiểu tôi đến thế…

Năm đó tôi đột nhiên bị bệnh, phải ra nước ngoài an dưỡng.

Tôi không thể đến từ biệt cô ấy, cũng không thể đợi tới khi cô ấy cho tôi biết tên.

Tôi nóng lòng tìm chứng cứ chứng minh nỗi khổ tâm khi không từ mà biệt, chứng minh tôi vẫn luôn yêu cô ấy.

Nhưng những tổn thương mà tôi gây ra phải làm sao mới bù đắp được…

Tôi điều tra Thẩm Doanh Doanh.

Những năm cấp ba, cô ta không ít lần gài bẫy hại người khác.

Một người ác độc như thế, tôi lại mù quáng bị cô ta xoay vòng vòng.

Khi cô ta xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa, nói một cách nực cười rằng tôi không thể không niệm tình cũ.

“Tình cũ?”

Tôi hất tay cô ta ra, cô ta thảm hại ngã xuống đất.

“Tình cũ gì? Tình cảm cô ăn cắp được à?”

“Thẩm Doanh Doanh, năm đó, lúc cô trốn trong góc nhìn lén tôi và Lạc Tinh, cô đã bắt đầu tính toán những chuyện bẩn thỉu rồi, đúng không?“

Mặt Thẩm Doanh Doanh lập tức trắng bệch.

“Sơ Hoàn, anh đang nói gì vậy?”

Tôi lau tay: “Đừng gọi tên tôi, bẩn.”

“Thẩm Doanh Doanh, cô đã khiến tôi trở thành thằng ngu ngốc nhất trên đời này.”

Cô ta ôm lấy chân tôi: “Quá khứ quan trọng đến thế sao? Sau này anh chắc chắn cũng thích em mà!”

“Trước nay chưa từng thích.” Tôi nói: “Nếu như không nhận lầm người, cả đời này tôi sẽ không nhìn đến cô.”

Tôi đá cô ta ra, quay người rời đi.

“Bùi Sơ Hoàn, nếu anh dám bỏ rơi em, em sẽ ch.ế.t cho anh xem.”

Thẩm Doanh Doanh leo lên cửa sổ.

Tôi quay đầu: “Vậy sao?”

Cô ta tưởng tôi sẽ mềm lòng: “Em biết anh sẽ không…”

“Ngã từ tầng ba xuống chắc không ch.ế.t được đâu, nhưng cô có thể thử xem.”

Cô ta đáng ch.ế.t, tôi cũng vậy.

Nhưng loại người như cô ta làm sao dám ch.ế.t chứ?

“Thẩm Doanh Doanh, nội trong ba ngày, nếu thư xin lỗi của cô không đủ thành khẩn, những việc bẩn thỉu cô đã làm sẽ được đưa ra ánh sáng. Không tin thì cứ về xem thử thùng thư của cô đi.”

“Những thứ đó có thể xuất hiện trong thùng thư của cô thì cũng có thể xuất hiện ở nơi khác, giống như tin đồn của Lạc Tinh năm đó cô đã tung vậy.”

Sau đó, tôi đợi ở của nhà Lạc Tinh rất lâu.

Cha mẹ cô ấy không chịu được nữa mới nói cho tôi biết cô ấy đã cùng Kỳ An ra nước ngoài điều trị rồi.

Tôi không thể liên lạc được với Lạc Tinh, chỉ có thể điên cuồng hỏi Kỳ An:

“Cậu đưa cô ấy đi đâu rồi?”

“Nói cho tôi biết đi.”

“Xin cậu….”

“Nhờ cậu nói cho cô ấy rằng Thẩm Doanh Doanh sẽ không thể quấy rầy cô ấy nữa.”

“Cô ấy muốn tôi làm gì cũng được.”

Kỳ An hít sâu một hơi.

“Lạc Tinh nói cậu cũng đừng quấy rầy cô ấy nữa. Cô ấy nói tất cả đều không còn quan trọng rồi.”

Không còn quan trọng… Tôi cũng thế… Đúng vậy, cô ấy đã mất đi đôi mắt rồi, còn có thể quan tâm đến điều gì nữa…

Rốt cuộc tôi đã làm gì thế này? Khiến cho người con gái từng đỡ dao, đỡ gậy cho tôi, bây giờ lại mất đi đôi mắt vì tôi không muốn gặp tôi nữa…

Tôi bắt đầu gặp ác mộng mỗi ngày, trong mộng là lễ cưới ngày đó.

Lạc Tinh mặc váy cưới, chầm chậm tiến về phía tôi.

Thật ra lúc đó tôi đã rung động rồi.

Nhưng trong giấc mơ, tôi chỉ thấy mình rời khỏi hôn lễ, bỏ rơi cô ấy.

Cô ấy vừa cô độc vừa sợ hãi đứng đó, ánh mắt thẫn thờ, viền mắt đỏ lên, sau đó tuyệt vọng nói với tôi: “Bùi Sơ Hoàn, tôi sẽ không gả cho anh nữa.”

“Chúc anh… tự do.”
 
Chương 10: Kết thúc (1)


Tôi và Kỳ An sang Mỹ, Tiểu Thu cũng đi cùng.

Tiểu Thu nói cô ấy muốn sang đây chơi mà thôi. Tôi biết cô ấy lo cho tôi nhưng không nói ra, sợ tổn thương lòng tự trọng của tôi.

Kỳ An nói các triệu chứng tr.ầ.m c.ả.m của tôi ngày càng nghiêm trọng rồi.

Thật ra tôi không quá khó chịu, chỉ cảm thấy thế giới cũng trở nên trống rỗng như đôi mắt của tôi vậy.

Tôi không còn nghe thấy tin tức gì của Bùi Sơ Hoàn nữa.

Kỳ An lén liên lạc với hắn sau lưng tôi.

Thẩm Doanh Doanh đã đăng thư xin lỗi. Tiểu Thu phấn khích đọc cho tôi nghe: “Không được, vẫn không đủ thành khẩn. Nghe không ra là đang xin lỗi, từ đầu đến cuối đều giả đáng thương.”

“Nhưng mà cư dân mạng không bị đánh lừa, chửi cô ta thậm tệ.”

“Tuyệt lắm! Hơn nữa Thẩm Doanh Doanh còn bị đào ra rất nhiều vụ bê bối…”

“Thì ra mẹ cô ta là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc nhà người khác, chẳng trách cô ta lại xấu xa như vậy. Năm đó mẹ cô ta bám được một ông chủ nhỏ, liền bỏ cô ta mà đi… Đúng là đáng đời!”

“Còn nữa, còn nữa! Thẩm Doanh Doanh bị nhà báo vây quanh, còn bị người dân sôi nổi ném trứng thối! Ha ha ha!”

“Lúc chạy đi còn bị x.e t.ô.ng, lần này thì gãy chân thật rồi. Ông trời quả là có mắt!”

“Không biết Bùi Sơ Hoàn thì sao…”

Nói đến đây Tiểu Thu đột nhiên im lặng.

Không thấy tôi phản ứng gì, cô ấy mới ho hai tiếng: “Để tớ đi mua nước cho cậu, ngoan ngoãn đứng yên đây nhé!”

Tiểu Thu vừa rời đi, tôi bất cẩn đánh rơi điện thoại. Tôi ngồi xổm xuống đất mò mẫm một lúc.

Một bàn tay nhặt lên đưa cho tôi.

“Cảm ơn.” Tôi mỉm cười

Người đó không nói gì nhưng tôi vẫn cảm thấy họ chưa rời đi.

Lần này xuất ngoại, tôi gặp rất nhiều người tốt. Lúc sơ ý sẽ được một vài người giúp đỡ. Họ không bận tâm đôi mắt của tôi, chỉ biết là tôi gặp khó khăn nên giúp một tay.

Vì thế, tôi bảo Kỳ An không cần quá lo lắng nữa, tôi có thể tự mình sinh hoạt. Kỳ An là một bác sĩ tốt, có thể giúp đỡ rất nhiều người. Anh ấy không nên hao phí sức lực cho tôi.

Kỳ An chỉ dịu dàng xoa đầu tôi: “Em khác.”

Sau đó, anh ấy nhận được một cuộc điện thoại, tôi biết là có chuyện quan trọng.

“Bác sĩ Kỳ, anh cứ đi làm việc đi!”

Anh ấy khó xử vỗ nhẹ tay tôi: “Ngoan ngoãn ngồi đây đợi anh, anh đã gọi Tiểu Thu đến rồi.”

Kỳ An vừa đi, có một người con trai lạ đến bắt chuyện với tôi: “Chị gái xinh đẹp, tôi đã quan sát chị rất lâu rồi, chị không nhìn được?”

Anh ta nói tiếng nước ngoài, ngữ khí khiến tôi không thoải mái. Tôi nghe không hiểu nên không đáp lại.

Ai mà biết giây tiếp theo, anh ta cười rồi kéo tay tôi.

“Đừng chạm vào tôi!” Tôi hoảng loạn lùi về sau.

“Cô gái xinh đẹp như vậy mà lại bị mù.” Một người khác nói to.

“Mù thì càng thú vị chứ sao.”

“Ha ha ha!”

Đây là lần đầu tiên sau khi bị mù, tôi lại sợ hãi như vậy.

Có nhân viên đi tới khuyên ngăn nhưng bị đuổi đi.

Tôi nắm chặt lấy điện thoại, muốn gọi điện, nhưng rất nhanh đã bị cướp lấy.

Trong cơn hoảng loạn, đột nhiên âm thanh thuỷ tinh vỡ vụn vang lớn, tôi sợ hãi ngồi xuống.

“Mẹ nó, là một thằng Châu Á!”

Sau đó, tôi không nghe rõ nữa, chỉ biết có người đánh nhau với bọn họ. Tình hình rất hỗn loạn, ngoài tiếng đánh nhau còn có tiếng kêu đau đớn. Chỉ khi có người hô cảnh sát tới, bọn chúng mới bỏ chạy tán loạn.

Tôi bình tĩnh lại, hỏi cảnh sát mới biết có người cứu tôi. Là một người Trung Quốc.

Cảnh sát đưa tôi đến trước mặt anh ta: “Thưa anh, anh không sao chứ?”

Tôi lo lắng hỏi: “Nghe nói anh bị thương rồi, tôi…”

Tôi đưa tay ra, vô tình chạm vào anh ta.

Lúc này anh ta mới kêu đau. Trước đó anh ta chưa từng phát ra tiếng nào.

Tim tôi đột nhiên đập rất nhanh.

Cho đến khi Tiểu Thu chạy đến ôm lấy tôi: “Tinh Tinh, xảy ra chuyện gì vậy? Đây là…”

Trong bệnh viện, Kỳ An vội vã chạy tới. “Lạc Tinh, đã xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Thu nhỏ giọng nói với anh ấy: “Sau khi anh rời đi một lúc, Tinh Tinh gặp nguy hiểm… Được Bùi Sơ Hoàn cứu.”

“Bùi Sơ Hoàn đ.á.nh nh.a.u bị thương, giờ vẫn chưa tỉnh lại.”

Tôi sững sờ ngồi ngoài phòng phẫu thuật.

Kỳ An ôm lấy tôi: “Không sao rồi… Xin lỗi em, đáng lẽ anh không nên rời đi.”

Tôi mở miệng nhưng không biết nói gì.

Lúc này, tôi đột nhiên muốn được nhìn thấy…

Chiếc giường rung lên. Tôi biết Bùi Sơ Hoàn đã tỉnh, nhưng hắn vẫn không nói gì.

“Tỉnh rồi?”

“Tôi đi gọi bác sĩ.”

Tôi đứng dậy, hắn kéo tay tôi lại.

“Xin lỗi.”

Tại sao hắn vẫn muốn xin lỗi tôi chứ?

Xin lỗi vì không trốn kĩ nên bị tôi phát hiện?

Tôi nhẹ nhàng rút tay ra.

“Bùi Sơ Hoàn, chúng ta hòa nhau. Trước kia tôi cứu anh, bây giờ anh cứu tôi, anh không còn nợ tôi nữa rồi.”

Hắn hoảng loạn muốn ngồi dậy. Một mình hắn đấu với mấy người, phải khâu mấy mũi trên đầu, xương sườn cũng bị gãy một cái.

“Lạc Tinh, anh… không quấy rầy em đâu. Em đừng đuổi anh đi…”

“Cho dù vẫn như thế này, chỉ cần có thể…”

Tôi ngăn cản động tác của hắn: “Đừng cử động.”

Trong khoảnh khắc hắn tỉnh lại, tôi nghĩ mình có thể tha thứ cho hắn; tha thứ cho tất cả những lỗi lầm, những thiếu hụt của chúng tôi; làm lại từ đầu… quay lại lúc chúng tôi mới quen biết nhau.

Kỳ An nói Bùi Sơ Hoàn vẫn luôn xin anh cho biết tôi đang ở đâu.

Tôi hỏi: “Có phải anh ấy vẫn luôn ở gần em không?”

Kỳ An nói phải.

Tôi cười xót xa.

“Đưa anh ấy về đi.”

“Em với anh ấy từ nay không còn quan hệ gì nữa.”
 
Chương 11: Kết thúc (2)


Mùa thu ở Mỹ mưa rơi rất lâu.

Bầu trời u ám khiến cho lòng người cũng ảm đạm.

Tiểu Thu về nước rồi, cô ấy không thể ở mãi với tôi được.

Gần đây Kỳ An cũng rất bận, tôi ở bệnh viện có chuyên gia chăm sóc.

Đêm nay, giông tố kéo đến, tôi mơ thấy ác mộng.

Không nhớ rõ đã mơ những gì, chỉ biết tôi nhìn thấy một dáng hình và một luồng ánh sáng, nhưng làm thế nào, tôi cũng không chạm đến được.

Nỗi đau chưa từng có bao trùm lấy tôi.

Tôi đột nhiên muốn gọi điện thoại cho Kỳ An.

Sau khi bắt máy, giọng Kỳ An nghe rất mệt mỏi.

“Xin lỗi Lạc Tinh, gần đây anh nhiều việc quá.”

Tôi an tâm hơn một chút rồi.

“Không sao, em khỏe lắm, anh cũng…”

“Lạc Tinh…” Giọng anh ấy khản đặc, nặng nề gọi tên tôi.

Tôi im lặng chờ, anh ấy trầm mặc một lúc mới nhẹ giọng nói: “Đợi anh. Hai ngày nữa anh đến tìm em.”

Sau khi ngắt điện thoại, cả đêm đó tôi bị mất ngủ.

Khi trời sáng, tôi gọi mấy cuộc cha mẹ mới bắt máy.

“Tinh Tinh à, cha mẹ đều rất khoẻ.”

“Con phải phối hợp tốt với bác sĩ Kỳ, nhất định sẽ ổn thôi…”

Tất cả đều rất bình thường, nhưng tại sao tôi lại thấy hơi sợ hãi…?

Mấy hôm sau, Kỳ An đến thăm tôi.

Lúc đi về phía tôi, anh ấy đi rất nhanh, tôi chưa kịp phản ứng đã bị anh ấy ôm vào lòng. Áo khoác của anh ấy tràn ngập mùi thuốc khử trùng.

Tôi hơi sững sờ, tay không biết đặt ở đâu.

Anh ấy buông ra, nắm lấy vai tôi, ngón tay bấu hơi mạnh.

“Lạc Tinh, mắt của em… tìm được giác mạc phù hợp để cấy ghép rồi.”

“Em có thể thấy lại ánh sáng.”

Tim tôi đập rất nhanh.

Tôi không biết phản ứng như thế nào, vươn tay sờ lên mặt Kỳ An.

Giọng của anh ấy hơi kỳ lạ. Quả nhiên, tay tôi sờ thấy ẩm ướt.

Anh ấy khóc.

“Anh… Sao lại khóc?”

Kỳ An bắt lấy tay tôi, run rẩy nói: “Vì anh mừng cho em.”

Người này sao lại nhạy cảm như thế chứ?

Rất nhanh, tôi được đưa lên bàn phẫu thuật. Kỳ An là bác sĩ phẫu thuật chính, anh ấy nói lúc tôi mở mắt ra là có thể nhìn thấy ánh sáng rồi.

Sau khi phẫu thuật, mắt tôi hồi phục rất tốt.

Một thời gian sau, cuối cùng tôi cũng đã nhìn thấy được.

Cha mẹ tôi vội vàng bay qua, khóc ròng trong bệnh viện.

Tôi đưa tay quơ trước mắt, thấy một bóng dáng dịu dàng không xa.

Tôi cười: “Bác sĩ Kỳ, em vẫn không thấy rõ anh.”

Nghe vậy, Kỳ An tiến đến, ngồi xuống bên cạnh, lau nước mắt cho tôi.

“Vẫn chưa được khóc đâu.”

Nói thật ra, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Kỳ An. Vẻ ngoài giống như giọng nói, đều dịu dàng, tao nhã, rất ưa nhìn.

“Thế nào, tưởng anh là mấy ông chú bụng phệ đầu hói à?”

Tôi chỉ biết kìm nén nước mắt.

Cha mẹ tôi kích động cảm ơn Kỳ An.

“Bác sĩ Kỳ, thật sự rất cảm ơn cậu.”

“Nếu có thể làm gì cho cậu, chúng tôi nhất định sẽ không từ chối.”

“Hay là thế này đi. Tôi cho Tinh Tinh đính hôn với cậu nhé!”

Tôi đang nói chuyện với Tiểu Thu thì phun ra một ngụm nước.

“Mẹ! Mẹ nói gì vậy?”

Cha tôi cũng phụ hoạ: “Phải, phải, bác sĩ Kỳ sẽ không coi thường Tinh Tinh nhà chúng tôi chứ?”

Tiểu Thu chêm vào một câu hơi lạ: “Làm gì có, đã ưng ý từ lâu rồi…”

Một thời gian sau, mắt tôi đã khỏi hẳn.

Cha mẹ ở nước ngoài với tôi rất lâu. Tôi bảo họ quay về nhưng kì lạ là họ không đồng ý.

Bất luận tôi hỏi như thế nào, họ cũng chuyển chủ đề, nói sống ở nước ngoài cũng khá tốt.

Hôm đó tôi ngủ muộn, đi lấy nước thì thấy đèn phòng cha mẹ vẫn sáng, Tiểu Thu cũng ở đó.

“Cô, chú, không giấu được nữa đâu, sớm muộn gì Tinh Tinh cũng biết.”

“Nhưng cũng không phải bây giờ. Mắt nó vừa mới khoẻ lại…”

“Đã nhiều lần Tinh Tinh hỏi cháu về nguồn gốc của giác mạc.”

“Thế phải làm sao? Ai có thể nói thẳng là của Bùi Sơ Hoàn chứ…”

Tôi đột ngột đẩy cửa vào.

“Mọi người nói cái gì?”

Tôi đặt chuyến bay sớm nhất về nước, đi thẳng tới nhà Bùi Sơ Hoàn.

Suốt đường đi, tôi tự nói với mình mọi chuyện đều là giả…

Tôi gõ cửa rất lâu mới có bảo mẫu bước ra nói: “Bà chủ đến nghĩa trang rồi.”

Nghĩa trang…

Ngay tức khắc, tôi dường như bị hút hết năng lượng.

Tuyết đầu mùa trong nước đã rơi rồi.

Mẹ Bùi Sơ Hoàn ăn mặc phong phanh. Mới nửa năm không gặp mà tóc cô đã bạc đi rất nhiều.

Nhìn thấy tôi, ánh mắt cô không thay đổi chút nào.

“Sơ Hoàn à, Tinh Tinh đến rồi.”

Lạnh quá…

Tôi tiến đến, nhìn thấy bức ảnh và dòng chữ khắc trên tấm bia. Tay tôi lướt qua từng chữ, từng chữ.

“Bùi Sơ Hoàn…”

Một nỗi thống khổ tràn ngập tim tôi. Tôi không chống đỡ nổi, ngất xỉu trước bia mộ.

Trong bóng tối, tôi lại nhìn thấy dáng hình kia.

Cô đơn, tuyệt vọng.

Vừa mở mắt ra, tôi đã thấy mẹ Bùi ở bên cạnh.

“Đừng cử động, để cô nhìn mắt của nó.”

Đôi mắt của Bùi Sơ Hoàn.

Tôi mở hai mắt, nước mắt tràn ra như lũ.

Mẹ Bùi bối rối lau nước mắt cho tôi: “Đừng khóc, đừng khóc nữa… Đây là thứ duy nhất Sơ Hoàn để lại…”

Kỳ An gấp rút quay về.

Tôi đỏ mắt nắm chặt vạt áo của anh ấy.

“Kỳ An, em không cần đôi mắt này nữa, có thể bảo anh ấy quay lại được không?”

Lúc này Kỳ An mới kể mọi chuyện cho tôi biết.

“Bùi Sơ Hoàn… Vốn dĩ cậu ta có bệnh tim. Ba tháng trước, khi cậu ta mệt mỏi lái xe vào đêm muộn thì đột nhiên tim ngừng đập, gây ra tai nạn xe. Tuy tạm thời cứu được nhưng do bị thương quá nặng… chỉ có phần mắt là lành lặn.”

“Khi hấp hối, cậu ta kiên quyết yêu cầu… cho em đôi mắt này.”

Những việc xảy ra sau đó thì mọi người đều đã biết.

Lúc tôi hạnh phúc lên bàn phẫu thuật, tim của Bùi Sơ Hoàn đã ngừng đập.

Rốt cuộc tôi đã biết lý do năm mười tám tuổi, Bùi Sơ Hoàn không từ mà biệt.

Thật ra, sau đó hắn cũng đã tìm tôi rất lâu…

Tôi thường đến thăm mẹ Bùi. Cô hay thẫn thờ, nhìn sâu vào mắt tôi, dường như muốn thông qua đó để gặp người cô mong nhớ ngày đêm.

Cô nói: “Tinh Tinh à, sau khi con đi, trái tim Sơ Hoàn cũng không ở đây nữa rồi.”

“Nó mất hồn mất vía cả ngày, khi uống say thường nói sao lại không tìm thấy con sớm hơn một chút.”

“Cô là mẹ nó, sao lại không biết trước khi kết hôn, trong tim nó đã có con từ lâu.”

“Chẳng qua nó không nhìn rõ nên mới phạm sai lầm.”

“Tinh Tinh, con có thể tha thứ cho nó không?”

Mẹ Bùi rơi nước mắt, tay nhẹ nhàng chạm vào mặt của tôi.

Bùi Sơ Hoàn cố chấp với hai từ “tha thứ” này cho đến ch.ế.t.

Nhưng từ đầu đến cuối đều là lỗi của hắn sao?

“Bùi Sơ Hoàn, chẳng phải anh nói sẽ không bao giờ bỏ rơi em nữa sao?”

“Em đồng ý rồi.”

“Em đánh đàn cho anh nghe, được không?”

Tôi thật sự không yêu hắn, không trách hắn nữa sao?

Lúc biết hắn nhận lầm tôi và Thẩm Doanh Doanh, rốt cuộc là tôi đã buông bỏ hay bị sốc khi hắn nói người hắn yêu là tôi?

Giờ đây, tôi chỉ có thể chạm vào bia mộ lạnh băng.

“Bùi Sơ Hoàn, nếu có kiếp sau, tuyệt đối đừng nhận lầm người nữa.”

“Em sẽ làm đôi mắt của anh.”

“Em là Bạch Lạc Tinh, ‘Tinh’ trong sao trời.”

HẾT
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom