Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi

Chương 105


◎Con yêu ba và mẹ nhất◎

Từ sau khi Đường Chi mang thai, cả mạng xã hội đều theo dõi cặp đôi này.

Những ngày gần đây rất nhiều cư dân mạng đều ngồi canh trước màn hình, cũng giống như Giang Chi, bọn họ đều nóng lòng chờ Đường Chi sinh.

Đợi đến lúc tin tức được phát ra thì đã sau giờ sinh hai tiếng, tin tức về con trai của CP "Kẹo Gừng" lại một lần nữa ngạo nghễ chiếm top 1 trên bảng hot search, các fan hâm mộ cũng canh trên Weibo của cả hai, muốn xem ảnh của đứa bé mới sinh, đáng tiếc fans đợi thật lâu cũng không hề thấy hai người đăng hình ảnh của đứa bé.

[Không đúng, tại sao chuyện lớn như vậy mà anh Chi lại không tiết lộ một chút chứ?]

[Anh Chi với Chi Chi giấu kỹ quá, huhu, thực sự không thể suy xét đến việc cho tụi tui nhìn ảnh đứa nhỏ sao?]

[Đồ ngốc, bởi vì bọn họ lười thể hiện ra đó!]

Đêm nay quả thực Đường Chi và Giang Chi chẳng có thời gian để ý tới chuyện lớn trên mạng.

Cô quá mệt mỏi, mí mắt trên dưới đều híp cả lại, cô có cảm giác thoải mái sau khi sinh, nhưng cô lại thấy trống trải một cách khó hiểu, lúc này đang cố sức mở mắt, muốn nói chuyện với Giang Chi.

Nói chuyện gì cũng được, thật tốt khi biết anh đang ở bên cạnh cô.

Trái tim có chút trống trải ấy cũng được thả lỏng bởi vì có anh ở bên.

Giang Chi nắm lấy tay cô, gạt loạn tóc bù xù đang dính trên mặt cô, nhìn thấy hàng mi của cô vẫn đang rung động mãnh liệt, anh đưa tay che mắt cô, nhẹ giọng dỗ dành cô: "Ngủ một giấc đi, Chi Chi."

"Vâng."

Cô ngoan ngoãn trả lời, yên tâm nhắm mắt trong lòng bàn tay anh, nhưng vẫn như trước đấu tranh không muốn ngủ.

"Giang Chi, chúng ta tán gẫu một chút được không?"

"Được."

Anh không giục cô ngủ nữa, chỉnh lại góc chăn cho cô, chủ động mở đầu câu chuyện.

Giọng nói của anh rất nhẹ, tựa như vỗ về, vốn tâm trạng của Đường Chi rất tốt, lúc này kéo anh nói say sưa về những chuyện trước kia.

Đều là nói nhảm cả, cô kể đi kể lại một câu chuyện, nhưng cô lại không nhận ra mà nói thêm lần nữa, anh vẫn như mọi khi nhiệt tình đáp lời cô, cho đến lúc Đường Chi vì quá buồn ngủ mà ngủ quên mất, Giang Chi cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán cô: "Ngủ ngon."

Con của bọn họ tên là Giang Định.

Tên này là do Đường Chi đặt.

Đơn giản lại dễ hiểu, cũng chứa đựng lời chúc phúc tốt đẹp nhất của ba mẹ.

Giang Định.

Định trong an bình.

Biệt danh cũng là do Đường Chi chọn, gọi là Bối Bối.

Bởi vì trong nhà chỉ cho phép tồn tại một cục cưng duy nhất, mà Đường Chi mặt dày nhận lấy xưng hô này, đứa trẻ đành phải đặt sang một bên.

"Nói tóm lại nếu hai mẹ con em ở cạnh nhau thì chính là cục cưng rồi còn gì!"

Đường Chi đường hoàng nói xong thì lại hơi xấu hổ mà trộm nhìn vẻ mặt của Giang Chi.

Người đàn ông mỉm cười, nói theo cô: "Ừ, đều là cục cưng."

Mặc dù Đường Chi luôn tìm mọi cách để xoi mói khuôn mặt của Bối Bối, nhưng thứ tình thương kỳ diệu mang tên tình mẫu tử vẫn khiến cô phải chú ý đến từng hành động của đứa bé này trong những ngày tiếp theo.

Triệu Vân Tịch đến giúp cô chăm sóc đứa bé, nhà họ Giang đều rất quan tâm chuyện này, nhóc con lớn lên khỏe mạnh dưới tình thương vô bờ bến của người nhà. Đến khi Bối Bối lớn hơn một chút, các đường nét trên khuôn mặt cậu nhóc cũng dần phát triển, thật sự rất đáng yêu, hai má tròn vo, đôi mắt to tròn long lanh, dáng vẻ có mấy phần giống Đường Chi, ai gặp qua cũng khen tấm tắc.

Dưới phần bình luận thả một đống cầu vồng như là "Con trai đẹp không gì sánh bằng" thì rốt cuộc Đường Chi cũng đăng ảnh của Bối Bối lên Weibo.

Sau khi bức ảnh được đăng tải, vô số fan hâm mộ cũng đắm chìm trong nụ cười ngọt ngào của Bối Bối.

[A a, đứa bé đáng yêu quá đi mất!]

[Lớn lên giống y hệt anh Chi luôn đó!]

[Bối Bối quá đẹp trai rồi! Sau này trưởng thành cũng sẽ khiến bao cô gái mê đắm!]

[Bao nhiêu cô gái mê đắm thì tui không biết, nhưng các dì đã hoàn toàn mê thằng bé rồi này!]

Cũng chính ngày hôm nay, Bối Bối gọi lên một tiếng "Mẹ."

Vốn Đường Chi đang lướt xem bình luận, cô còn đang đọc những bình luận khen ngợi chạy đầy màn hình thì lại chợt nghe thấy một giọng nói non nớt gọi "Mẹ", khiến cô suýt chút nữa đã tưởng mình nghe lầm.

Cô trợn mắt quay đầu lại thì bắt gặp đôi mắt to tròn lanh lợi của con trai đang chơi xếp gỗ: "Bối Bối, con vừa nói gì cơ?"

Bối Bối ngẩng mặt, hơi ngập ngừng rồi lại gọi lên một tiếng: "Mẹ... Mẹ."

Cậu nhóc vẫn đang trong giai đoạn bi bô tập nói, phát âm cũng không rõ ràng, nhưng điều này cũng không ngăn cản được niềm vui sướng trong lòng Đường Chi, cô tiến lên ôm cậu nhóc, hôn hai cái lên cái má phúng phính của con trai.

"Ôi! Con trai ngoan!"

"Mẹ yêu con nhất!"

Chờ đến khi Giang Chi trở về, Đường Chi đã vô cùng thích thú khoe tin vui con trai gọi cô là mẹ cho Giang Chi biết.

Tiếc là Giang Chi cũng không có ý muốn ganh đua cao thấp với cô, ngoại trừ việc khen con trai ngoan ra thì anh cũng không hề có chút mong đợi nào về việc con trai có gọi mình là ba hay không.

Khiến cho cô khoe khoang cũng hơi ngượng ngùng, Đường Chi bất mãn bĩu môi: "Sao anh ngay cả chút ham muốn ganh đua cũng không có vậy hả?"

Chẳng phải bình thường sẽ là ba ghen với vợ rồi tiến lại dỗ dành nhóc con hy vọng đứa bé gọi một tiếng ba, mà cô thì rất dễ dàng được cậu nhóc gọi là mẹ, không phải điều đó chứng minh cho việc ở trong lòng con trai địa vị của cô cao hơn anh một bậc.

Tại sao! Anh! Không! Có!

"Hả?"

Giang Chi không hiểu ý cô, đứng trước cửa thay giày.

Đường Chi cũng lười giải thích với anh, lòng hư vinh không được thỏa mãn, cô chỉ có thể chạy đến bên nói vào tai con trai: "Bối Bối, con nhìn thấy người đó không?"

Bối Bối nhìn theo ngón tay cô mà nhìn về phía Giang Chi.

Đường Chi hung dữ dạy dỗ: "Sau này con phải gọi là chú Giang!"

Động tác thay giày của Giang Chi hơi tạm ngừng, do dự xoay người lại thì thấy một lớn một nhỏ dựa sát vào nhau, cảnh tượng hết sức hài hòa, chỉ có Bối Bối là nghe lời nói nhảm nhí của Đường Chi, nhìn anh gọi hai tiếng "Heo heo!"

Đường Chi rất không nể mặt mà bật cười.

"Đúng vậy, chính là heo heo!"

Giang Chi: "..."

Anh bước đến, cầm lấy cái trống nhỏ mà trẻ con hay chơi: "Là ba."

Bối Bối chỉ nghe mẹ, vẫn tiếp tục gọi anh là "Heo, heo."

Đường Chi cực kỳ đắc ý, lòng hư vinh vừa lụi tàn lại bùng lên: "Bối Bối gọi cô là gì nào? Gọi mẹ."

Bối Bối ôm tay cô rồi chui vào lòng cô mà gọi lớn: "Mẹ!"

Ha ha ha!

Đường Chi khoe khoang ném cho Giang Chi một ánh mắt quyến rũ, cô lại hỏi Bối Bối.

"Ai là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới này?" 

Một đứa con nít sao có thể hiểu được câu hỏi phức tạp như vậy, nhưng cậu nhóc mới vừa gọi mẹ, lại còn đang ở trong lòng mẹ.

Đương nhiên Bối Bối vẫn dõng dạc hô lên là mẹ.

Giang Chi hệt như người cha già bị bỏ rơi, chán nản ngồi bên cạnh.

Đường Chi đã hoàn toàn được thỏa mãn lòng hư vinh, hài lòng chạy đi rửa trái cây, bỏ lại tên Heo Giang Chi đang kiên nhẫn sửa cách phát âm cho Bối Bối.

Cuộc đối đáp của hai người cô có thể nghe được rõ ràng trong phòng bếp.

"Là ba!"

"Heo heo!"

"Ba... là ba..."

"Haiz"

Giang Chi: "..."

Nhóc đáng ghét!

...

Sau khi sinh con thì Đường Chi đã tạm ngưng rất nhiều công việc, đến khi Bối Bối được bốn tuổi, cô lại tiếp tục tham gia vào đoàn.

Giang Chi cũng chính thức nhận nhiệm vụ chăm con thay cô.

Chủ nhật, Giang Chi tiếp nhận phỏng vấn từ tạp chí "She/He/It", trẻ con không thể cách xa người lớn, anh đưa Bối Bối cùng lên tạp chí.

Mấy năm gần đây phát sóng trực tiếp đã trở nên rất phổ biến, tạp chí cũng đi theo xu hướng, kết hợp với nền tảng phát sóng trực tiếp của Táo, mỗi số báo phỏng vấn các khách mời đều sẽ được chiếu dưới dạng phát sóng trực tiếp.

Bối Bối mới được bốn tuổi nhưng vẻ ngoài nổi bật của cậu nhóc khiến người ta gặp rồi thì khó mà quên được.

Lúc Giang Chi đang phỏng vấn, cậu nhóc cũng rất ngoan, ở bên cạnh chơi đồ chơi, chẳng ồn chẳng nghịch, rất yên lặng.

Đến khi Giang Chi kết thúc phỏng vấn, cậu nhóc đã giơ tay muốn ba ôm mình.

Dính người như vậy lại có chút giống Đường Chi.

Đạo diễn cảm thấy thú vị, tiến đến lễ phép hỏi Giang Chi: "Xin hỏi chúng tôi có thể phỏng vấn cậu bé một chút không?"

Giang Chi hỏi Bối Bối: "Con muốn không?"

Hiện tại Bối Bối đã biết ba mẹ mình rất thường xuyên xuất hiện trên tivi, cậu bé hỏi ba: "Phỏng vấn là gì vậy ạ? Cũng có thể lên tivi sao?"

Đạo diễn cười tít mắt gật đầu: "Có thể đó."

"Vậy thì phỏng vấn ạ!"

Cậu nhóc có thể lên tivi, vậy thì có phải mẹ cũng sẽ nhìn thấy mình hay không?

Giang Chi cười ôm cậu nhóc, quá nửa đã bị Bối Bối che mất, nhưng vào lúc này anh bằng lòng làm vai phụ.

Người quay phim chỉnh ống kính sang đó, đạo diễn để cho Bối Bối tự giới thiệu về bản thân mình.

Bối Bối đối mặt với ống kính, chẳng chút rụt rè, miệng mồm lanh lợi mà giới thiệu về bản thân.

"Con tên là Giang Định, năm nay bốn tuổi, biệt danh của con là Bối Bối."

Đạo diễn vừa xem trái tim vừa tan chảy theo, nhẹ nhàng hỏi: "Con có thể nói cho các bác biết tại sao mình lại có biệt danh là Bối Bối không? Là có ý nghĩa gì sao?"

Bối Bối gật đầu một cái, nghiêm túc trả lời: "Bởi vì nhà chúng con chỉ có thể có một cục cưng, người đó chính là mẹ."

"Nhưng cả con và mẹ đều là người mà ba yêu nhất, hai người đều là cục cưng của ba, cho nên gọi con là Bối Bối."

Bé trai mới bốn tuổi, miệng mồm lanh lợi, không chút e ngại đối mặt với ống kính, trong lời nói đều chứa đầy tự hào.

"Mẹ là cục cưng lớn, con là cục cưng nhỏ."

[Ha ha ha Chi Chi, cô thật quá đáng!]

[Ngọt chết tui rồi! Chi Chi mới là cục cưng duy nhất trong nhà đó!]

[A a a a, hai người họ ở bên nhau mới là cục cưng thật sự! Rất có ý nghĩa!]

[Chết tiệt! Bối Bối cũng đáng yêu quá đi mất! Tui muốn ôm thằng bé đến phát điên luôn!]

[Đây là một nhà hạnh phúc! Cuộc đời này của Đường Chi quá viên mãn rồi!]

Đạo diễn cũng thấy Bối Bối rất thú vị, lại lên tiếng hỏi: "Vậy ba còn nói gì nữa không?"

Bối Bối ngập ngừng một lát, theo bản năng nhìn Giang Chi một cái.

Giang Chi với vẻ mặt dịu dàng nhìn cậu nhóc gật đầu, dùng ánh mắt khích lệ con trai, lúc này Bối Bối mới trả lời.

"Ba còn nói..."

"Ba yêu mẹ nhất, sau đó mới là con."

[Phụt ha ha, có thật không vậy?]

[Sao anh Chi lại nói với cậu bé như thế? Anh không sợ Bối Bối đau lòng sao?]

[Hu hu tui thừa nhận tui đã thay lòng rồi! Trước kia tui yêu Chi Chi nhất, nhưng bây giờ tui lại yêu Bối Bối hơn! Bối Bối đừng buồn, dì yêu con!]

[Bối Bối đáng yêu chết mất! Mặt trời nhỏ này từ đâu đến vậy hả?]

[Khuôn mặt của ba, miệng của mẹ, cậu bé này thật dễ thương, hu hu, có ai muốn cùng tui đi cướp cậu nhóc không?]

Đạo diễn còn chưa kịp hỏi con có buồn khi ba nói yêu mẹ nhiều hơn mình không thì Bối Bối đã trả lời trước một bước rồi.

"Nhưng mà không sao, con cũng yêu mẹ nhất, sau đó mới tới ba."

"Trên thế giới này có hai người đàn ông yêu mẹ nhất!"

Ba còn có nói, cảm ơn vì con đã đến.

Trên thế giới lại xuất hiện thêm một người yêu mẹ nữa.

Nhưng ba nói sai rồi.

Trên thế giới này cũng có thêm một người yêu ba.

Con yêu ba và mẹ nhất!
 
Chương 106


◎Mau dạy dỗ con trai mình đi◎

Nhờ đoạn phỏng vấn đầy cảm động này, Bối Bối đã dành được rất nhiều tình cảm từ người hâm mộ.

Các "Diều Giấy" cũng bị sốc sau khi xem cuộc phỏng vấn trực tiếp.

Ai có thể nghĩ tới?

Anh Chi lạnh lùng, lại sinh ra một cậu con trai ngọt nào, vừa ấm áp vừa dễ thương, nhưng lại đáng yêu hơn nhiều so với anh.

Sau cuộc phỏng vấn, Giang Chi tung ảnh chụp với Bối Bối lên Weibo.

Vốn dĩ người hâm mộ đang mong chờ Giang Chi khoe em bé, lúc này mọi người đều lần lượt mang Giang Chi ra làm trò cười.

[Hì… Nếu không phải có các tác phẩm của anh Chi, mình đã chạy sang chỗ Bối Bối rồi! Đầu chó!]

[Hi hi, tôi trèo tường rồi, Bối Bối với làn da sữa, với nụ cười mê người!]

[Làm ơn ông bố nào đó đừng có cọ lưu lượng của Bối Bối chúng tôi! Khuyên anh nên mở tài khoản riêng cho Bối Bối!]

Thậm chí, công chúng còn yêu thích Bối Bối hơn một chút, tag #Bối Bối phỏng vấn#, ép từ liên quan tới Giang Chi ở dưới, đứng yên ở vị trí số một bảng hot search.

Danh hiệu đỉnh lưu Bối, mới nhỏ thế đã có dấu hiệu rồi.

Tối đó, anh nhận được điện thoại của đạo diễn “We are in love”, ông ấy còn gọi cho cả Đường Chi.

Đạo diễn thực sự không muốn mất lưu lượng lớn thế, lại đề ra phương án show tạp kỹ của bố con tên “Đi du lịch cùng ba mẹ” 

Đường Chi bất lực chửi: “Tôi và Giang Chi từ lúc yêu nhau tới kết hôn toàn bộ đều lên show, giờ đến con tôi cũng không tha?”

Đạo diễn thầm cười ở đầu dây bên kia: "Ai bảo hai người là lưu lượng tài phú? Tôi chỉ là đề xuất lời gợi ý mà tất cả các đạo diễn đều đề xuất..."

Đường Chi không khỏi day day trán: "Được rồi! Tôi sẽ hỏi Giang Chi."

Đề xuất này thực sự khá hợp ý Đường Chi.

Sau khi sinh con, cô bắt đầu thích quay chụp hơn trước.

Mỗi ngày Bối Bối lớn lên, khi Đường Chi đóng phim, cũng thường có lúc bế tắc và lúc yếu lòng, nhưng chỉ cần gọi video với Bối Bối, nhìn mặt Bối Bối, nghe Bối Bối gọi mẹ với giọng sữa, cả người cô như hừng hực khí thế tiến lên.

Giang Chi đương nhiên tuân theo mọi yêu cầu của cô.

Chủ đề của số đầu tiên của "Đi du lịch cùng ba mẹ" chỉ là đi với ba, xem ba chăm con một mình sẽ xảy ra bao nhiêu tình huống gây cười?

Khách mời lần này đều là những người bạn cũ, xem xong đội hình, người hâm mộ đều khe đạo diễn “giỏi”, rõ ràng là phiên bản có thêm con của "We Are In Love".

Thẩm Trác Sắt và Nhan Vô Ưu sinh ra một bé gái tên là Thẩm An An.

Con trai của Phó Hoàn Chi và Hạ Thu Thu là Phó Chi Hạ.

"Ô, tất cả đều là con trai à!"

Ba người đàn ông xuất hiện cùng con, Thẩm Trác Sắt vừa nhìn, lập tức kéo con gái lại gần mình, vốn là người nhỏ nhất, nên nói chuyện nói có phần kiềm chế hơn, nhưng lần này, "làm bố ắt cương”, Thẩm Trác Sắt cảnh báo Giang Chi và Phó Hoàn Chi: “Hai người nhớ chăm sóc lũ nhóc hôi hám của mình, đừng lợi dụng con gái của tôi!"

Màn hình như phát điên: 

[Ha ha, mấy cậu nhóc thông mình quá! Rùng mình.]

[Sắt Sắt: Nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm!]

[An An với quả đầu búi đáng yêu quá!]

Thẩm Trác Sắt vừa dứt lời, khi nhìn xuống, Bối Bối đã nắm tay Thẩm An An và Phó Chi Hạ, giới thiệu với nhau.

Còn biết để Thẩm An An là đứa bé gái duy nhất đứng ở giữa, một tay nắm tay cậu, một tay nắm Phó Chi Hạ.

Cả ba vui vẻ nắm tay nhau: "Chúng ta nhất định sẽ trở thành bạn tốt của nhau!"

Giang Chi có tính cách kiềm chế hơn, trong khi Bối Bối hướng ngoại và nhiệt tình hơn.

Ý thức về ranh giới giữa những đứa trẻ không quá nặng nề, nên có dự hướng dẫn, lúc này ba người đã tự động hình thành một rào cản nhỏ thuộc về chúng.

Thẩm Trác Sắt vốn đứng bên cạnh Thẩm An An, nhưng bây giờ lại trực tiếp hóa thân làm bảng nền của ba đứa trẻ, đáng ghét nhất là Bối Bối đứng trước mặt cậu ta, huyết áp gần như tăng vọt, nói vội:

"Anh Chi! Mau dạy dỗ con trai mình đi! Mau dạy dỗ con trai mình đi!!"

[Ha hah ha ha! Sắt Sắt: Lời của tôi không có trọng lượng thế à? Mau thả ra, mau bỏ móng vuốt ra!]

[Đỉnh lưu Bối đúng là ai gặp cũng yêu! Vừa tới đã chơi với các bạn nhỏ!]

[Thiên sứ Bối Bối thật dễ thương! Ba người đứng cùng nhau thật dễ thương!!]

Nếu ba của Thẩm An An không hài lòng, Giang Chi gọi Bối Bối về.

Lần này đến lượt Thẩm An An không buông Bối Bối ra: "Cậu đứng bên tớ đi."

Vừa nói vừa dặn dò Phó Chi Hạ: “Cậu cũng đứng đây! Sau này cùng nhau đi chơi nhé!"

Thẩm Trác Sắt: "..."

A a tức quá!

Màn hình như sắp chết vì cười: [Ha ha! An An: Ba, ba suy nghĩ nhiều quá, trái nắm phải ôm vui quá!]

Phó Hoàn Chi ở bên cạnh không nhịn được cười, thuyết phục Thẩm Trác Sắt mở miệng: "Chỉ là nắm tay thôi, có cần thế không?"

Thẩm Trác Sắt: "Cần! Đương nhiên cần!"

Hai tay con gái yêu quý của cậu ấy đều bị hai tên hôi hám nắm lấy, con cậu ấy thì sao!!!

Không có ai nắm cả!!!

Giang Chi thấy cậu ấy rầu rĩ như vậy thì mím môi cười cười, nói đùa: "Tôi và thầy Phó nắm tay cậu nhé?"

Phó Hoàn Chi cũng giơ tay hợp tác: "Nào?"

Thẩm Trác Sắt: "..."

Không cần phải làm như vậy!

"Lòng tốt của hai người tôi nhận."

Nhưng nếu ba người lớn nắm tay gì đó đúng là tởm lợm!

Hơn nữa đều là những người đàn ông đã có gia đình với định hướng bình thường!

Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi cũng thấy ghê sợ!

Nhưng anh Chi lại đúng là đã thay đổi, đã thay đổi rồi!

Lúc trước anh Chi tuyệt đối không thể đùa như vậy được!

Đây là sức mạnh của Đường Chi?

Rồi anh lại nhìn về Bối Bối cạnh Thẩm An An.

Một cậu bé như một thiên thần nhỏ, tuổi nhỏ mà đã có năng lực giao tiếp tốt hơn các bạn cùng trang lứa, thậm chí còn thường xuyên khiến Thẩm An Nam phải bật cười.

Anh Chi được Đường Chi và Bối Bối bao quanh, cũng dần bỏ sự thờ ở với người ngoài.

Nhiệm vụ đầu tiên họ phải đối mặt là giúp dân làng cùng nhau thu hoạch khoai lang.

Số lượng khoai lang thu hoạch của mỗi nhóm là khác nhau, dựa vào rút thăm quyết định.

Hình tượng tay thối của Giang Chi vẫn không đổ, vòng đầu đã rút được yêu cầu mười cân.

Hai ba con Thẩm Trác Sắt là năm cân, còn Phó Hoàn Chi là ba cân

*

Khi biết ba mình rút được mười cân, Bối Bối lặng lẽ đưa tay vỗ trán, lắc đầu bất lực như một đứa trẻ mới lớn, với vẻ mặt chán ghét.

[Ha ha! Đến từ sự nghi ngờ của đỉnh lưu Bối: “Sao lại dính vào một người ba như vậy?!]

[Cười nôn, anh Chi cũng có lúc bị ghét hả!]

[Ha ha, Bối Bối: Khi nào thì nhóm dẫn chương trình mới gọi mẹ? Ba đúng là đen quá!]

Nhưng Bối Bối không hề kêu ca mà còn chăm chỉ đào khoai cùng ba mình.

Bối Bối cầm một cái cuốc nhỏ, cố gắng, một lát lại đào được một củ khoai lang. Ngược lại hai bố con Thẩm Trác Sắt, toàn dựa vào Thẩm An An: “Ba của con là nghệ sĩ dương cầm, đôi tay rất quý giá, con đào là được!"

Thẩm Trác Sắt cảm động đau lòng, muốn giúp con gái, nhưng Thẩm An An đã ngăn cậu ấy lại: “Ba đừng giúp, ba nhìn con là được!"

[Hic hic bảo bối An An cũng là thiên thần!]

Bối Bối cầm cuốc nhỏ tới giúp: "An An, tớ đào giúp cậu!"

"Được rồi! Cảm ơn Bối Bối!"

Bối Bối gọi cả Phó Chi Hạ tới giúp, ba đứa trẻ cùng nhau đào được năm cân khoai lang, vui vẻ hoàn thành nhiệm vụ.

Sau khi lũ trẻ đào xong củ khoai lang, mỗi cặp bố con có cơ hội quay số trúng thưởng.

Nhân viên bốc thăm đi tới, đạo diễn nói một cách bí ẩn: "Lần này, có liên quan tới mẹ! Mọi người cùng bốc thăm nào!"

Vừa nghe việc rút thăm có liên quan đến mẹ, Bối Bối lập tức vung tay lên: "Ba! Để con! Để con!"

"Việc nhỏ cứ để ba, chuyện lớn như này phải để Bối Bối!"

[Phụt ha ha! Bối Bối thật dễ thương! Thậm chí còn sử dụng thành ngữ!]

[Đúng thế, Bối Bối nói đúng, chuyện lớn như này, đương nhiên phải để là bàn tay vàng!]

[Anh Chi: địa vị ở nhà đang dần giảm sút.jpg]

Nhân viên ngồi xổm xuống, trên tay cầm một hộp xổ số, yêu cầu Bối Bối bốc thăm.

Bối Bối lễ phép nói lời cảm ơn, sau đó đút tay vào ống vé số.

Cậu bé sờ, miệng nhẩm nhẩm công thức nào đó, cuối cùng rút thẻ mà mình bốc được ra với vẻ tự tin, đưa cho chú nhân viên với vẻ mặt chờ mong.

Nhân viên mở ghi chú, đọc phần thưởng:

"Xin chúc mừng, con đã rút được mười phút gọi điện video với mẹ."

Bối Bối hai mắt sáng ngời: "Là thẻ tốt ạ?"

"Đúng thế!"

[Ồ! Bối Bối giỏi quá!]

[Có thể được gặp mẹ rồi, quả nhiên Bối Bối thừa hưởng gen may mắn của mẹ, là một bàn tay vàng nhỏ!]

[Ha ha, Bối Bối đúng là thừa hưởng tất cả ưu điểm của mẹ!]

Bối Bối hào hứng nắm lấy tay ba mình: "Ba ơi ba nghe nè!"

"Con rút được thẻ tốt, có thể gọi video dài mười phút với mẹ!"

"Giỏi quá." Giang Chi xoa đầu khen ngợi: "Chuyện như này sau này, để Bối Bối hết."

Bối Bối tự hào ưỡn bộ ngực nhỏ nhắn đi khoe với bạn bè.

Cậu cầm tấm thẻ, tìm Thẩm An An: "Tớ rút được rồi có thể gọi điện cho mẹ mười phút!"

“Là lỗi của mình được chưa.” Thẩm An An cau mày, tức đến chết điếng, vung tay tát mình hai cái: “Tất cả đều là lỗi của mình, rút tệ quá!

Bối Bối mở to mắt: "Cậu rút được gì?"

"Chậc, ba mình nói mẹ mình sắp tới rồi, mẹ mình mà tới, mình và ba sẽ không ăn mì gói nữa! Thật đáng ghét!"

[Ha ha ha ha! Vô Ưu: không có mẹ, hai ba con đúng là tạo phản!]

[Không ngờ mẹ lại bị mì ăn liền đánh bại, An An e là sắp bị đánh rồi!]

[Ha ha, tôi đã có thể tưởng tượng được khi Vô Ưu tới một tay nhấc một đứa, dạy dỗ hai đứa trẻ như nào rồi!]

Phó Chi Hạ vui vẻ nắm lấy tay Thẩm An An: "Mẹ mình cũng sắp tới! Mẹ thích nấu mì cho mình ăn nhất, cậu có thể đến nhà mình ăn!"

[Cứu mạng, nhà này còn buồn cười hơn nữa, thầy Phó: ba có tay nghề, các con lại lén lút ăn mì gói!]

[Ha ha, mau nhìn thầy Phó đang cười kìa, đây là nụ cười tán thưởng của người ba đấy!]

Thẩm An An vui mừng vỗ tay: "Tuyệt quá! Bối Bối, cậu có tới đây ăn mì gói không!"

Bối Bối nhìn Thẩm An An, sau đó là Phó Chi Hạ.

Phát hiện cậu dương dương tự đắc quá lâu, cứ nghĩ là thẻ tốt nhất không ngờ là thẻ dở nhất, hơn nữa các bạn khác đã được gặp mẹ ngay, chỉ có cậu là gặp mẹ video điện thoại. 

Cuối cùng cậu nhóc không kìm lại, bật khóc với tiếng "hu hu".
 
Chương 107: Hoàn


Bối Bối khóc rồi, thế nhưng mục bình luận trực tiếp lại tàn nhẫn cười rộ lên.

[ Hahahaha, cái thứ như bàn tay thúi này ý mà... Chậc... Có khả năng là được di truyền đó nha!]

[ Bối ơi, đừng khóc nữa, ADN vận may rút thăm của ba cưng, ngay cả mẹ cưng cũng không cải tạo được, hết cách rồi!]

[ Huhuhu, Bối Bối đừng khóc, khóc đến nỗi làm cho trái tim của dì sắp nát tan luôn rồi nè. Tổ đạo diễn, mấy người cứ nói thẳng đi, muốn bao nhiêu like, nạp lên VIP cấp mấy mới có thể để cho Chi Chi đến hiện trường?!]

[ Tổ tiết mục hãy làm người đi mà! Mẹ của những đứa bé khác đều có thể đến hiện trường, chỉ có Đường Chi là không tới, Bối Bối nhìn thấy mấy bạn nhỏ khác có mẹ, đau lòng biết bao!]

Nhưng mặc cho mọi người điên cuồng gõ bình luận trực tiếp như thế nào đi chăng nữa thì kết quả mà Bối Bối đạt được vẫn không thay đổi.

Những đứa bé khác chờ đợi một lát là có thể gặp được mẹ, chỉ có Bối Bối mặt đầy nước mắt nước mũi mà giành được tư cách để gọi điện cho mẹ.

Thân là một người đàn ông nhỏ, trước khi gọi điện thoại, Bối Bối còn lau khô nước mắt: "Ba ơi, con không khóc nữa, mẹ đã từng nói, là đàn ông thì không thể rơi nước mắt!"

"Ừ, Bối Bối giỏi lắm."

Động tác của Giang Chi dịu dàng lau đi nước mắt cho bé, cái miệng nhỏ nhắn của Bối Bối còn hơi tủi thân mà méo xẹo, nhưng sau khi bình tĩnh khôi phục lại tâm trạng, ít ra thì cũng không còn nhìn ra được dấu vết của trận khóc vừa rồi.

Bối Bối không thể đợi được, nhấc điện thoại di động, gọi video cho mẹ.

"Mẹ cũng không muốn nhìn thấy Bối Bối khóc đâu."

Bé khịt khịt mũi, giơ tay làm động tác "cố lên" với ba.

Bộ dáng hiểu chuyện như thế càng làm cho đám fan các dì trên mục bình luận trực tiếp tru réo lên vì phấn khích ——

[ Ah ah muốn xoa xoa cái đầu nhỏ của Bối Bối, có khóc cũng không sao, đừng nhịn như vậy mà ah hu hu hu!!]

[ Bối Bối là đang tủi thân đây mà, thương Bối Bối quá đi!]

[ Tổ tiết mục thực sự bị bệnh rồi có phải không! Tại sao lại đối xử với một đứa bé như vậy được kia chứ, tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi! Tôi ra lệnh cho các người nhất định phải để cho mẹ con bọn họ được gặp nhau! Aaaa!]

Giai điệu của cuộc gọi video reo lên khoảng mười mấy giây, tâm tình của Bối Bối đang có chiều hướng trở nên ổn định hơn.

Nhưng khi cuộc gọi video được kết nối, Đường Chi ở đầu dây bên kia cười gọi một câu "Bối Bối", Bối Bối thoáng cái đã không nhịn được, nước mắt lại mừng rỡ chảy ra, khóc nói: "Mẹ ơi! Con... Con không còn may mắn nữa rồi."

Đường Chi nhìn con trai khóc, sốt sắng nói:

"Bối Bối, làm sao vậy?!"

Bối Bối khóc đến nỗi đỏ cả mắt.

Thoạt nhìn, cậu thật sự là đã phải chịu sự thiệt thòi rất lớn.

Cô lại nhìn về phía Giang Chi đang ở đằng sau Bối Bối, thế nhưng Đường Chi lại không lo lắng Giang Chi sẽ để cho con trai chịu thiệt thòi gì cả, nhưng nhìn thấy con trai khóc thành ra như vậy, cô làm sao có thể không đau lòng cho được? Lúc đó cô cũng có chút giận chó đánh mèo, hơi giận dữ liếc nhìn anh.

Giang Chi đáp lại cô một nụ cười bất đắc dĩ, nói rõ nguyên nhân trong đó cho cô nghe.

Khi nghe được Bối Bối đắc chí mình là một bàn tay vàng nhỏ, thực tế thì lại số đen giống hệt ba của mình, Đường Chi cuối cùng cũng không nhịn được, "Phụt" một cái, cười ra thành tiếng.

Mắt thấy mẹ bật cười, tiếng khóc của Bối Bối lại càng vang dội.

Hu hu hu, mẹ cũng cười nhạo cậu!

Đường Chi ngừng cười, dịu dàng nói: "Bối Bối."

Nhưng Bối Bối chỉ biết khóc, hơn nữa, càng khóc càng tủi thân, càng tủi thân thì nước mắt lại càng cuồn cuộn không ngừng tuôn ra bên ngoài. Cậu quá tủi thân, vì sao những bạn nhỏ khác đều có thể gặp được mẹ, cậu cũng muốn gặp được mẹ, cậu chẳng may mắn tí tẹo nào cả!

Trên mục bình luận trực tiếp đang đau lòng một loạt.

[Chi Chi mau an ủi Bối Bối đi mà! Đừng cười nữa, đừng cười nữa!]

[Đừng để Bối Bối khóc nữa, khóc đến nỗi trái tim tôi cũng tan nát luôn rồi!]

[Đau lòng quá mừ!]

Đường Chi gọi vài tiếng cũng không có kết quả, thấy Bối Bối còn muốn tiếp tục khóc, cô đè thấp giọng xuống, gọi tên thật của cậu:

"Giang Định!"

Mẹ rất ít khi gọi tên thật của cậu, Bối Bối sửng sốt một lúc, ngừng khóc, nghẹn ngào, nấc cụt, nhìn về phía mẹ trong ống kính.

Giọng nói của Đường Chi vang lên, rất có khí phách mà lên tiếng hỏi cậu:

"Nào, nói thật to cho mẹ nghe coi, người may mắn nhất trên thế giới là ai?"

Giang Chi lấy khăn ăn lau nước mắt cho cậu. Bối Bối ngây người, không tự tin mà trả lời mẹ: 

"Bối... Bối."

Nhưng Bối Bối chẳng may mắn tí tẹo nào cả, hu hu hu.

Đường Chi đưa tay lên làm một động tác không nghe thấy, lại nói to hơn: "Nói lớn tiếng thêm một chút, là ai?!"

Bối Bối sững sờ nhìn mẹ.

Giọng nói của mẹ rất có tính kích động, ánh mắt nhìn về phía cậu cũng vô cùng kiên định.

Điều đó có nghĩa là đang khuyến khích cậu nói ra câu trả lời chính xác!

Bối Bối ưỡn ngực, lớn tiếng nói: "Là Bối Bối!"

Đường Chi lại hỏi một lần nữa: "Là ai?!

Lần này, Bối Bối không còn uể oải nữa, tràn đầy năng lượng, trả lời cô: "Là Bối Bối! Bối Bối là người may mắn nhất trên thế giới này!"

[Hahahahahahahaha, sao tui lại cảm giác như đang cổ vũ bán hàng đa cấp vậy nhỉ? Ét ô ét!]

[ Chi Chi nhà chúng ta sinh em bé rồi mà vẫn làm ra những việc nằm ngoài sức tưởng tượng của người thường như vậy, ha ha ha!]

[ Chả trách Bối Bối lại đáng yêu như thế, chẳng giống anh Chi tí nào, ha ha ha ha, có một người mẹ như vậy thì cả đời cũng không thể nào lạnh như băng được!]

[Núi băng cuối cùng rồi cũng sẽ bị tan chảy thôi, nhìn thấy anh Chi bây giờ rất hạnh phúc, tui cũng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc luôn! Thật sự, rất cảm ơn Chi Chi!]

Trong video, Đường Chi cười cong cả hai mắt, dịu dàng dỗ Bối Bối: 

"Vậy mới đúng chứ, con có thể đến với thế giới này, bình an mà lớn lên, đã là may mắn nhất rồi."

Nước mắt trên má của Bối Bối đã được Giang Chi lau khô.

Cậu ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn khởi, chớp chớp cặp mi dài: "Ba ơi, có thật vậy không?"

Giang Chi nở nụ cười.

"Thật."

"Nhưng mà những bạn nhỏ khác đều có thể gặp được mẹ, có mỗi mình con chỉ có thể gọi điện thoại cho mẹ thôi."

Bối Bối vẫn canh cánh trong lòng chuyện này.

"Đây là tổ tiết mục đang dạy cho con một bài học đấy."

Giang Chi buông khăn ăn dính đầy nước mắt xuống, nhìn về phía Đường Chi trong video với vẻ mặt tươi cười, đôi bờ mi dài hơi rũ xuống.

"Bài học này, gọi là nhẫn nại."

Nhớ thương, rất đau khổ.

Vậy nên, khi gặp nhau, mới có thể càng thêm quý trọng.

...

Hai ngày sau, những người mẹ của các tổ đội khác đều đã đến.

Sau khi sinh em bé, Hạ Thu Thu và Nhan Vô Ưu đều chăm sóc thân thể rất có bài bản, việc nên làm thì phải làm, thăng chức lên hàng ngũ những bà mẹ nóng bỏng, hai người đều vô cùng yêu thương Bối Bối, một đứa nhỏ đáng yêu như vậy, dù cho ai nhìn qua cũng cảm thấy tâm tình tốt vô cùng.

Bối Bối dưới sự chăm nom của hai dì, cùng chơi chung với hai nhóc đồng bọn, cũng cực kỳ vui vẻ, chỉ là thỉnh thoảng nhìn thấy tụi bạn chạy về phía mẹ, cậu cũng sẽ hơi cảm thấy có chút mất mát.

Cậu khịt khịt mũi, lần này thì không còn khóc nữa.

Ba nói rồi, phải nhẫn nại.

Cậu đè nén tâm trạng nhớ mẹ xuống, quyết định chờ đến khi gặp lại mẹ, phải hôn mẹ thêm hai cái!

[ Hu hu hu, tổ tiết mục thật là xấu tính quá đi! Chi Chi mau tới đi mà!]

[Tuy rằng ngoài miệng không nói ra, nhưng trong lòng Bối Bối vẫn nhớ mẹ lắm đó!]

[Nhanh lên cái coi, tui muốn nhìn thấy một nhà ba người bọn họ được hạnh phúc, aaaa!]

Cùng lúc đó Đường Chi cũng từ đoàn làm phim bay về nhà, sau khi thu dọn hành lý thì lập tức xuất phát, đi về địa chỉ mà tổ tiết mục gửi tới.

Cô sẽ ở trong homestay, chờ đợi hai ba con họ hoàn thành nhiệm vụ, thành công "giải cứu" cô ra ngoài.

Bối Bối và Giang Chi đang dốc sức làm nhiệm vụ, nhiệm vụ nhằm vào đứa bé cũng sẽ không quá khó khăn.

Khi Giang Chi dẫn theo Bối Bối cùng nhau đẩy cửa homestay ra, trên người viên tròn vo nhỏ nhắn mềm mại kia giống như được gắn tên lửa, "vút" một cái đã lao tới, ôm chầm lấy Đường Chi: "Mẹ!"

Đường Chi rất phối hợp khom lưng, ôm lấy cậu.

"Bối Bối thật là giỏi quá đi, nhanh như vậy đã tìm ra mẹ rồi!"

Bối Bối mãnh liệt hôn vài cái lên mặt cô, cả phòng đều vang lên tiếng "chụt chụt chụt", kiêu ngạo nói: "Ba cũng rất giỏi!"

Ba cũng muốn gặp mẹ, nhiệm vụ của họ đã được hoàn thành rất nhanh chóng.

Giang Chi đi theo phía sau cậu, Đường Chi ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt dịu dàng như mặc ngọc của người đàn ông ấy, anh cong khóe môi, khóe mắt, đuôi lông mày đều tràn đầy ý cười.

"Gầy đi rồi."

Đường Chi và Giang Chi cũng đã gần một tháng không gặp mặt, cô đứng lên, đang chuẩn bị cũng ôm Giang Chi một cái, Giang Chi chợt đưa tay qua che mắt Bối Bối.

Anh tiến lại gần, khẽ cọ lên môi cô một cái.

Hơi thở quen thuộc hòa quyện vào nhau, cô nhếch môi, vẻ mặt cũng tươi cười: "Đâu có, đồ ăn của đoàn làm phim ngon lắm đấy, có được không."

Trên màn hình, các dì là fan của Bối Bối lại thoắt cái biến thành fan CP "Kẹo Gừng".

Đường Chi và Giang Chi kết hôn đã được năm năm, nhưng đối mặt với ống kính vẫn có thể thân mật một cách tự nhiên như vậy.

[ Aaaaa, ngọt ngào quá đi mất!]

[ CP vẫn là dễ chèo thuyền nhất! Nhiều năm như vậy, nhìn Chi Chi với anh Chi yêu đương rồi sinh con, đúng là thật hạnh phúc mà!]

[ Anh Chi che mắt con trai cũng quá thông minh rồi đi! Đây rõ ràng là đã có mưu đồ từ lâu!]

Bối Bối bỗng nhiên mất đi ánh sáng, không rõ nguyên nhân mà gọi "Ba ơi" rồi kéo bàn tay của ba đang che khuất tầm mắt của cậu: "Ba ơi, ba che khuất cả mắt của con rồi!!"

[ Bối ơi, cái này không nhìn được đâu nha! Ba mẹ đang hôn đó!]

[ Ha ha ha, Bối Bối: Con không đến để chia rẽ hai người, con là đến để tham gia cùng hai người, mau buông ra, con cũng muốn hôn mẹ!]

Mục bình luận trực tiếp đang chém gió thành bão, ai ngờ mới qua được một lát thì mọi người cũng không được phép quan sát nữa.

Giang Chi lại điều chỉnh hướng quay của chiếc máy quay phim cố định.

Ống kính vốn dĩ quay thẳng mặt của ba người, lúc này lại thẳng tắp mà đối diện với trần nhà trống rỗng.

[ Ah ah ah, có cái gì mà tụi tui không được xem hay sao?!]

[ Các người trốn đi muah muah có thích hợp không?! Tôi sẵn lòng mua nội dung VIP mà!]

[ Thật là đáng ghét mà, tui thiếu chút lưu lượng kia sao?! Xin vui lòng phát tiếp, đừng cắt đi bất kỳ cảnh nào cho tôi!!]

...

Buổi tối mọi người quây quần bên nhau cùng ăn thịt nướng.

Đường Chi đã đến, cuối cùng ba đôi khách mời "We Are In Love" cũng hoàn toàn tụ tập cùng một chỗ.

Chỉ là điều bất đồng với lúc đó chính là, bây giờ mỗi một tổ đều không còn là hai người nữa mà là ba người.

Các ông bố dạy mấy bé con nướng thịt, trong khi các bà mẹ lại ngồi nhàn nhã trên ghế dài và trò chuyện với nhau.

Nhiệt độ buổi tối mùa thu vừa vặn, gió nhẹ sảng khoái, Nhan Vô Ưu nằm trên ghế dài, nhìn sao đầy trời, vô cùng xúc động mà thở dài: "Thời gian trôi qua nhanh thật đấy. Chúng ta lại tụ tập lại với nhau một lần nữa, luôn luôn làm cho tôi có một lỗi giác, tựa như đã trở lại thời gian khi chúng ta đang ghi hình chương trình "We Are In Love" vậy, chớp mắt một cái đã trôi qua sáu năm rồi."

"Đúng vậy, thoắt cái đã qua sáu năm rồi."

Đường Chi cũng gật đầu.

Xung quanh vô cùng náo nhiệt, tất cả đều là tiếng nô đùa của tụi nhỏ, nói chuyện thậm chí còn có chút hao tổn sức lực.

"Kỳ thật khi đó tôi cùng thầy Phó cũng chưa từng nghĩ đến sẽ đi xa như vậy."

Cái máy nói Hạ Thu Thu cũng bắt đầu hoạt động: "Ban đầu chúng tôi là tình nhân hợp đồng, vốn dĩ chỉ muốn yêu đương ba tháng là chia tay."

Cho nên ngay từ đầu cô ta đã vô cùng để ý số lượng fan của nhóm bọn họ, cũng ngày ngày cảnh giác, sợ "Kẹo Gừng" và "Nhan Sắc" sẽ bắt kịp và vượt qua.

Bọn họ là tình nhân thật, nhưng lại không có thật như vậy, thế mà bất tri bất giác ba tháng trôi qua, cuối cùng vẫn là về chung một nhà với thầy Phó.

"Gì? Tình nhân hợp đồng á?!"

Đường Chi hít được drama nên rất hưng phấn, xoay một phát ngồi thẳng người, Nhan Vô Ưu cũng cảm thấy hứng thú.

Hạ Thu Thu mím môi, kể chuyện cô ta và Phó Hoàn Chi làm thế nào kịch giả thành thật mà đến được bên nhau cho hai người nghe.

Đường Chi ở trong lời tự thuật của Hạ Thu Thu, cũng có sự đồng cảm sâu sắc mà gật gật đầu.

Ban đầu, khi còn đang quay chương trình ấy, điều mà cô nghĩ tới cũng là chia tay Giang Chi.

Hoàn toàn không ngờ được rằng, họ sẽ đi tới bước này.

Sự biến hóa trong tình cảm của con người thật là kỳ diệu.

Cô từ xa nhìn qua, Giang Chi và Bối Bối đang vây quanh lò nướng, một lớn một nhỏ đang nghiêm túc nướng thịt.

Bối Bối chỉ vào miếng thịt được mình nướng đến thơm ngát, thèm đến nỗi nước miếng cũng sắp chảy xuống luôn rồi:

"Ba ơi, mau giúp con xem xem nó đã chín chưa?"

Giang Chi liếc mắt một cái: "Ừ, chín rồi, có thể ăn được rồi."

"Vâng ạ!"

Bối Bối gắp thịt lên, vốn dĩ là muốn nhét vào miệng mình.

Nhưng động tác của cậu rất nhanh đã dừng lại, trịnh trọng nói: "Hôm nay trưởng thôn nói, miếng thịt đầu tiên phải cho ba mẹ ăn..."

Con trai có giác ngộ như thế làm cho Giang Chi cũng có chút vui mừng.

Anh khẽ nhíu mày, đã chuẩn bị tốt để thưởng thức tay nghề của con trai, cực kỳ hàm súc chờ đợi con trai gọi mình.

Bối Bối ở bên cạnh bận bịu một hồi, cố sức gắp miếng thịt nướng kia bỏ vào trong cái bát nhỏ, quay đầu nhìn về phía anh rồi nở nụ cười.

Giang Chi đang chuẩn bị phối hợp khom lưng xuống, Bối Bối đã cầm chén, xoay người bỏ chạy.

Giang Chi trơ mắt nhìn Bối Bối chạy ra xa mười mét, cực kỳ vui vẻ mà đút miếng thịt nướng kia vào miệng Đường Chi.

Giọng sữa mềm mại nhưng lại tràn đầy sức sống:

"Miếng thịt đầu tiên phải cho mẹ ăn!"

Người cha già tâm trạng ủ rũ, lặng lẽ nuốt xuống không cam lòng, không nhịn được mà bật cười.

Trên mục bình luận trực tiếp là một loạt bình luận "Ha ha ha ha" thấy sượng thay anh ——

[ Bối Bối thật sự là bảo bối tri kỷ của mẹ đó nha!]

[ Đáng iu quá đi mất! Đáng iu chít mất thui!]

[ Anh Chi: Tiếp tục trải qua ngày thứ n làm "người nhà QUÊ".]

[ Ha ha ha ha lần đầu tiên nhìn thấy anh Chi thèm thuồng, thật là mắc cười quá đi! Bối Bối mãi đỉnh!]

Đêm nay dưới bầu trời đầy sao, tất cả mọi thứ đều vô cùng xinh đẹp.

Ba nhóm khách mời gặp lại nhau, vậy mà đã biến thành ba nhóm gia đình.

Mọi người trò chuyện với nhau, nhìn những đứa bé của họ vui chơi ca hát, cũng cùng nhau nói cười đùa nghịch.

Cuối cùng, Đường Chi lấy máy ảnh chụp phim lấy liền ra, vì muốn lưu lại kỷ niệm của mình nên đã lôi kéo mọi người cùng nhau chụp ảnh.

Ảnh của nhóm người lớn, nhóm trẻ con, của tất cả mọi người...

Cuối cùng, là ảnh của một nhà ba người bọn họ.

Nhan Vô Ưu làm nhiếp ảnh gia, chụp ảnh cho họ.

Bối Bối đứng ở giữa cô và Giang Chi, mỗi tay dắt một người.

Đêm nay cậu rất vui vẻ, trên gương mặt còn lộ ra màu hồng sau khi nô đùa.

Nhan Vô Ưu giơ máy ảnh lên, cao giọng nói: "Nào, nhìn vào ống kính ——"

"Một, hai, ba —— Cheese!"

"Tạch"

Dưới cửa trập máy ảnh, nụ cười rực rỡ nhất của một nhà ba người cũng đã được đóng khung trong một giây này.

Trong tương lai, con trai sẽ lớn lên và hai người họ sẽ già đi.

Nhưng, ký ức sẽ mãi trường tồn, trải qua thời gian càng lâu dài thì những ký ức ấy lại càng thêm tươi mới.

Cả nhà họ đang yêu nhau.

Và sẽ luôn luôn, mãi mãi, yêu nhau đến hết đời.

—— Hết truyện | Cảm ơn vì đã đọc hết——
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom