Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Sắc Màu Hôn Nhân - A Hoạ

Sắc Màu Hôn Nhân - A Hoạ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
923,010
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Sắc Màu Hôn Nhân - A Hoạ

Sắc Màu Hôn Nhân - A Hoạ
Tác giả: A Hoạ
Tình trạng: Đã hoàn thành




iang Ninh gả cho Chu Liệt 10 năm, sinh được 2 đứa con, vốn tưởng rằng cuộc sống hôn nhân sẽ nhạt nhẽo như nước. Nhưng mỗi buổi tối…. Bàn tay thô ráp của người đàn ông, chui vào trong cổ áo, xoa nắn bầu vú của cô: “Lại lớn hơn rồi?” 
 
Chương 1: Gái mại dâm


Editor: Chang – Beta: Amouriel, Linh

Giữa trưa trời nóng. Ánh nắng mặt trời chói chang khiến người ta chóng mặt.Chu Liệt ăn cơm trưa xong, cầm lấy bình nước ra uống ùng ục.Ấm đun nước được đặt bên cạnh bờ ruộng vào buổi sáng, đun sôi nước lạnh trở thành nước ấm.

Mặc dù đã là cuối thu, quãng thời gian dài như thế, nhưng dư âm cái nóng của mùa hè cũng mãi không tan.Cô mặc một chiếc áo ngủ hoa văn đơn giản, để lộ cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo.Mười năm sau khi kết hôn, có thêm hai đứa nhỏ, hai người yêu thương nhau liền biến thành bốn người.

Chu Liệt cắt lúa cả buổi sáng, vừa mới từ ruộng đi lên.Dưới bóng cây đã có mấy người đàn ông từ trong ruộng xuống, mượn chỗ râm mát nghỉ trưa. Người đàn ông nhìn thấy Chu Liệt thì ngẩng đầu lên chào hỏi.Âm thanh nhẹ nhàng truyền đến lỗ tai Chu Liệt, vừa mềm mại vừa dịu dàng.

Anh mặc chiếc áo thun ngắn tay, bên dưới quần vải bố, một chiếc khăn trắng quấn trên cổ và chiếc mũ rơm che đi cái nắng trên đầu.Vải áo bị tóc làm ướt, thoáng hiện ra một chút điểm nhỏ. Giống như một bông hoa nhỏ vốn đã có trên vải.Cũng tự lấy ra hộp cơm từ trong nhà mang đến, ăn từng miếng một.Vóc dáng của anh cao lớn, bả vai rộng, da thịt toàn thân cứng rắn. Đứng dưới bóng cây bên cạnh bờ ruộng, giống như một bức tranh mộc mạc.

Nhưng cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng.Sau đó là một trận cười dâm dục của mấy người đàn ông

Mồ hôi tuôn ra từ cơ thể, toàn thân bốc lên luồng khí nóng.Chu Liệt đã về sao?“Tao hét lên mấy tiếng, đừng nói đến phòng bên cạnh, cả con đường đều là tiếng kêu rên của con đàn bà lả lơi kia, không có cách nào so sánh với mụ già thối ở nhà chúng ta.”

Vóc dáng của anh cao lớn, bả vai rộng, da thịt toàn thân cứng rắn. Đứng dưới bóng cây bên cạnh bờ ruộng, giống như một bức tranh mộc mạc.Đôi mắt đen kịt, tầm mắt hạ xuống, ánh mắt sắc bén lộ ra một cơn tức giận.Rõ ràng là một đám đàn ông ăn mặc đơn sơ giống nhau. Nhưng khi Chu Liệt trầm mặt xuống, bộ dáng lạnh lùng nhìn người lại làm cho người ta lạnh sống lưng. Bây giờ kết hôn mười năm, ngoại hình không có gì thay đổi.

Rất bắt mắt.Chu Liệt liếc mắt nhìn qua.

Dưới bóng cây đã có mấy người đàn ông từ trong ruộng xuống, mượn chỗ râm mát nghỉ trưa. Người đàn ông nhìn thấy Chu Liệt thì ngẩng đầu lên chào hỏi.Mồ hôi tuôn ra từ cơ thể, toàn thân bốc lên luồng khí nóng.Anh mặc chiếc áo thun ngắn tay, bên dưới quần vải bố, một chiếc khăn trắng quấn trên cổ và chiếc mũ rơm che đi cái nắng trên đầu.

Chu Liệt không lên tiếng.Nhưng gần đây, ngoài ruộng rất bận rộn để thu hoạch kịp vụ lúa, đàn ông đều mang theo bữa trưa để ngồi ăn trên ruộng luôn, chờ khi trời tối mới trở về.Sau đó, đi ra ngoài để đưa hai đứa trẻ đến trường, trở về giặt quần áo và dọn dẹp nhà cửa.Những lời nói tục tĩu lần lượt phát ra.

Lòng bàn tay thô ráp nắm lấy chiếc khăn, lau mồ hôi trên cổ.“Đám đàn bà lả lơi đó, đụng vào nước nhiều như thác lũ, mùi vị nồng nồng khiến côn thịt của tao cứng hết cả lên.”Đại khái là một câu chuyện xưa mang hương vị mộc mạc của chốn đồng quê.

Cũng tự lấy ra hộp cơm từ trong nhà mang đến, ăn từng miếng một.Giữa trưa trời nóng. Ánh nắng mặt trời chói chang khiến người ta chóng mặt.

Bọn họ đến từ một ngôi làng.‘’Chờ mấy ngày nay thu xong lúa, ông đây sẽ đi làm một lần nữa!’’ Bận rộn ở bên ngoài, cả người đều thấm đẫm mồ hôi.

Ban đầu được xây từ những ngôi nhà nhỏ, sau này mới trở nên to lớn hơn, mọi người sống cùng nhau cũng coi như đã mười năm.

Đều là hàng xóm với nhau cúi đầu không gặp, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy.Người đàn ông đột nhiên đứng dậy, đi về phía chiếc xe máy cách đó không xa.

Họ đối với thái độ không lạnh không nóng của Chu Liệt cũng đã sớm thành thói quen.Mặc dù đã là cuối thu, quãng thời gian dài như thế, nhưng dư âm cái nóng của mùa hè cũng mãi không tan.Một người đàn ông trong đám nhìn thoáng qua Chu Liệt đang đơn độc bên cạnh.Chu Liệt uống cả bình, trong cổ họng vẫn còn khát.

Những người đàn ông tập trung lại với nhau, tiếp tục nói về chủ đề vừa rồi của họ.

Những lời nói tục tĩu lần lượt phát ra.Anh ngửa đầu lên uống nước. Yết hầu liên tục trượt xuống. Mồ hôi chảy dọc theo cổ, chảy xuống cơ ngực rắn chắc của anh.

“Đám đàn bà lả lơi đó, đụng vào nước nhiều như thác lũ, mùi vị nồng nồng khiến côn thịt của tao cứng hết cả lên.”Giang Ninh vốn đã xinh đẹp, lúc còn trẻ cô là mỹ nhân nổi tiếng trong thôn.

“… Nghĩ sao côn thịt của ông đây nhỏ chứ! Con đàn bà bán dâm kia sớm đã bị thao lỏng rồi, chả có gì thú vị cả, nhưng mà vú kia thực sự rất lớn đó!”Sâu trong lòng thậm chí còn nóng hơn, giống như bị ánh mặt trời thiêu đốt.Bọn họ đến từ một ngôi làng.

“Bộ ngực kia giống như cái bánh mềm vậy, một tay ông đây cũng không cầm hết được, cuối cùng để cho ả dùng vú làm ông đây thỏa mãn! Con mẹ nó đúng là rất sướng.”Hắn cúi đầu, nhỏ giọng thì thầm, “Bớt để ý tới thằng đó đi, chúng ta tiếp tục nói về chủ đề vừa rồi. Anh Tài, những đàn bà kia còn non hay không?”Lòng bàn tay thô ráp nắm lấy chiếc khăn, lau mồ hôi trên cổ.

“Tao hét lên mấy tiếng, đừng nói đến phòng bên cạnh, cả con đường đều là tiếng kêu rên của con đàn bà lả lơi kia, không có cách nào so sánh với mụ già thối ở nhà chúng ta.”

‘’Chờ mấy ngày nay thu xong lúa, ông đây sẽ đi làm một lần nữa!’’ Chỉ là khi phụ nữ trưởng thành thì càng ngày càng quyến rũ.Người khi nãy mở miệng nói chuyện, trong nháy mắt đã im họng.

Sau đó là một trận cười dâm dục của mấy người đàn ông

Đem việc chi tiền cho gái mại dâm, nói thành giống như làm chuyện tốt của Quang Tông Diệu Tổ.“Bộ ngực kia giống như cái bánh mềm vậy, một tay ông đây cũng không cầm hết được, cuối cùng để cho ả dùng vú làm ông đây thỏa mãn! Con mẹ nó đúng là rất sướng.”

Một người đàn ông trong đám nhìn thoáng qua Chu Liệt đang đơn độc bên cạnh.

Hắn hét một tiếng, “Chu Liệt, chờ cắt xong lúa chúng ta đi theo anh Tài đi chơi ‘’vui vẻ’’, anh có đi không?”

Còn không đợi Chu Liệt trả lời, có người đã nhanh chóng mở miệng nói chuyện:Giọng nói của cô rất mềm mại nhỏ nhẹ và có chút ngơ ngác. Còn không đợi Chu Liệt trả lời, có người đã nhanh chóng mở miệng nói chuyện:

“Mày tìm anh ấy để làm gì. Vợ của Chu Liệt, so với đám đàn bà lả lơi kia còn xinh đẹp hơn.”Ban đầu được xây từ những ngôi nhà nhỏ, sau này mới trở nên to lớn hơn, mọi người sống cùng nhau cũng coi như đã mười năm.Đều là hàng xóm với nhau cúi đầu không gặp, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy.

Chu Liệt liếc mắt nhìn qua.Mái tóc đen dài ướt sũng xõa xuống một bên vai. Từng giọt từng giọt nhỏ xuống, thấm đẫm vào chiếc áo hoa màu hồng, ôm chặt lấy đường cong căng tròn của bộ ngực.

Đôi mắt đen kịt, tầm mắt hạ xuống, ánh mắt sắc bén lộ ra một cơn tức giận.Sau một lúc.

Rõ ràng là một đám đàn ông ăn mặc đơn sơ giống nhau. Nhưng khi Chu Liệt trầm mặt xuống, bộ dáng lạnh lùng nhìn người lại làm cho người ta lạnh sống lưng. …

Người khi nãy mở miệng nói chuyện, trong nháy mắt đã im họng.Chu Liệt mím chặt môi mỏng, sải bước đi tới trước mặt Giang Ninh.

Hắn cúi đầu, nhỏ giọng thì thầm, “Bớt để ý tới thằng đó đi, chúng ta tiếp tục nói về chủ đề vừa rồi. Anh Tài, những đàn bà kia còn non hay không?”Sáng sớm Giang Ninh thức dậy, vội vàng nấu bữa sáng và bữa trưa cho Chu Liệt.

Sau một lúc.

Chủ đề tục tĩu của đám đàn ông vẫn tiếp tụcĐang suy nghĩ thì một bóng dáng cao lớn đi vào phòng.

Chu Liệt ăn cơm trưa xong, cầm lấy bình nước ra uống ùng ục.“Mày tìm anh ấy để làm gì. Vợ của Chu Liệt, so với đám đàn bà lả lơi kia còn xinh đẹp hơn.”

Anh ngửa đầu lên uống nước. Yết hầu liên tục trượt xuống. Mồ hôi chảy dọc theo cổ, chảy xuống cơ ngực rắn chắc của anh.Cô vốn thích cái lạnh, giờ đây lại cả người dính dính nhớp nháp khó chịu.

Dưới ánh mặt trời chói chang.Họ đối với thái độ không lạnh không nóng của Chu Liệt cũng đã sớm thành thói quen.

Ấm đun nước được đặt bên cạnh bờ ruộng vào buổi sáng, đun sôi nước lạnh trở thành nước ấm.

Chu Liệt uống cả bình, trong cổ họng vẫn còn khát.

Sâu trong lòng thậm chí còn nóng hơn, giống như bị ánh mặt trời thiêu đốt.“… Nghĩ sao côn thịt của ông đây nhỏ chứ! Con đàn bà bán dâm kia sớm đã bị thao lỏng rồi, chả có gì thú vị cả, nhưng mà vú kia thực sự rất lớn đó!”

Anh cau mày ngồi một lúc, khóe miệng mím lại. Yết hầu cứ trượt lên trượt xuống.Editor: Chang – Beta: Amouriel, Linh

Người đàn ông đột nhiên đứng dậy, đi về phía chiếc xe máy cách đó không xa.Chu Liệt cắt lúa cả buổi sáng, vừa mới từ ruộng đi lên.

…Ngoài ruộng nóng đến mức đổ lửa.


Ngoài ruộng nóng đến mức đổ lửa.Chu Liệt không lên tiếng.

Trong phòng, cũng nóng như ở ngoài trời.

Sáng sớm Giang Ninh thức dậy, vội vàng nấu bữa sáng và bữa trưa cho Chu Liệt.

Sau đó, đi ra ngoài để đưa hai đứa trẻ đến trường, trở về giặt quần áo và dọn dẹp nhà cửa.Chủ đề tục tĩu của đám đàn ông vẫn tiếp tục

Bận rộn ở bên ngoài, cả người đều thấm đẫm mồ hôi.Đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia, vẫn câu hồn như trước.

Cô vốn thích cái lạnh, giờ đây lại cả người dính dính nhớp nháp khó chịu.…

Vào phòng tắm rửa rồi gội đầu, vừa đi ra bèn nghe thấy trong sân truyền đến tiếng động cơ xe máy ầm ầm.

Chu Liệt đã về sao?

Nhưng gần đây, ngoài ruộng rất bận rộn để thu hoạch kịp vụ lúa, đàn ông đều mang theo bữa trưa để ngồi ăn trên ruộng luôn, chờ khi trời tối mới trở về.Giang Ninh không ý thức được đã xảy ra chuyện gì, mang theo mờ mịt nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện.

Đang suy nghĩ thì một bóng dáng cao lớn đi vào phòng.

Anh không nghĩ tới, vừa vào cửa dĩ nhiên sẽ nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.

Người phụ nữ mềm mại, thân hình mảnh mai, cả người trắng như tuyết, vừa tắm rửa xong toàn thân mang theo một cơn ẩm ướt lạnh lẽo.

Cô mặc một chiếc áo ngủ hoa văn đơn giản, để lộ cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo.

Quần ống rộng thùng thình che đi đôi chân thon thả mịn màng.

Mái tóc đen dài ướt sũng xõa xuống một bên vai. Từng giọt từng giọt nhỏ xuống, thấm đẫm vào chiếc áo hoa màu hồng, ôm chặt lấy đường cong căng tròn của bộ ngực.

Giang Ninh từ phòng tắm bước ra, bởi vì ở nhà một mình cũng không mặc đồ lót.Những người đàn ông tập trung lại với nhau, tiếp tục nói về chủ đề vừa rồi của họ.

Vải áo bị tóc làm ướt, thoáng hiện ra một chút điểm nhỏ. Giống như một bông hoa nhỏ vốn đã có trên vải.

Ánh mắt Chu Liệt tối sầm, trong cổ họng càng thêm khô khốc.

Giang Ninh vốn đã xinh đẹp, lúc còn trẻ cô là mỹ nhân nổi tiếng trong thôn.

Bây giờ kết hôn mười năm, ngoại hình không có gì thay đổi.

Chỉ là khi phụ nữ trưởng thành thì càng ngày càng quyến rũ.

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia, vẫn câu hồn như trước.

Giang Ninh không ý thức được đã xảy ra chuyện gì, mang theo mờ mịt nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện.Quần ống rộng thùng thình che đi đôi chân thon thả mịn màng.

Cô nghi ngờ hỏi, “Tại sao anh đã về rồi? Anh không mang đủ bữa trưa sao?”

Giọng nói của cô rất mềm mại nhỏ nhẹ và có chút ngơ ngác.

Âm thanh nhẹ nhàng truyền đến lỗ tai Chu Liệt, vừa mềm mại vừa dịu dàng.

Chu Liệt mím chặt môi mỏng, sải bước đi tới trước mặt Giang Ninh.Nhưng cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng.

Lòng bàn tay thô ráp của người đàn ông, không chút khách khí nắm lấy ngực cô, cầm khăn xoa khô tóc, đồng thời cũng xoa nắn cặp vú căng phồng của cô.



Mười năm sau khi kết hôn, có thêm hai đứa nhỏ, hai người yêu thương nhau liền biến thành bốn người.

Đại khái là một câu chuyện xưa mang hương vị mộc mạc của chốn đồng quê.
 
Chương 2: Khát


Editor: Chang – Beta: Amouriel, Linh

Trong lòng bàn tay của người đàn ông là một khối mềm mại, có chút lạnh.Giang Ninh giống như học sinh làm chuyện xấu bị phụ huynh bắt được, khuôn mặt trắng nõn hiện lên vẻ bối rối.Hiện tại cô đang không mặc áo lót, cũng không mặc quần lót.

Giang Ninh toàn thân ẩm ướt lạnh lẽo.Giọng điệu vốn dịu dàng, bỗng trở nên vừa mị hoặc vừa quyến rũ, âm cuối run rẩy dài vang lên.Giang Ninh hai tay ôm đầu Chu Liệt, ngón tay trắng nõn tương phản rõ rệt với làn da ngăm đen của người đàn ông.Anh vùi đầu xuống, động tác miệng lưỡi không ngừng, cánh tay vững chắc ôm lấy phía sau eo mảnh mai của người phụ nữ.

Chu Liệt tay xoa bóp ngực cô , giữa hai hàng lông mày cau lạiDấu răng cắn vào cặp vú mềm mại, cách vải hoa vụn đều in vài dấu vết. Nó giống như bị chó săn nghiền nát. Đang chờ anh tới cắn, liếm mút nó.Trong miệng đàn ông ngậm một cái vú, trong tay cầm một cái khác, tràn đầy chiếm hữu.

Giang Ninh còn chưa kịp phản ứng, còn đang băn khoăn không biết cơm trưa anh có ăn no hay không, giọng điệu chất vấn của người đàn ông đã truyền đến. Cơ thể cô vẫn đang bị đè nặng bởi trọng lượng của người đàn ông.Editor: Chang – Beta: Amouriel, Linh Hai chân cô không kìm được mà kẹp chặt, nhưng vẫn không ngăn được dâm thủy chảy ra từ trong tiểu huyệt.

“Em lại tắm nước lạnh?”Ngay cả Giang Ninh cũng không biết, nhưng mọi động tác của cô đều bị anh nhìn thấy rõ ràng.Chu Liệt tay xoa bóp ngực cô , giữa hai hàng lông mày cau lại

Cô nhỏ giọng giải thích, “Nóng lắm… Trời quá nóng.”Rõ ràng cô đã ba mươi tuổi, nhưng thân thể mềm mại như có thể bóp ra nước.Vừa suy nghĩ như vậy, trong lòng Chu Liệt nóng lên.“Ưmm… A Liệt… Chậm lại…”

Giang Ninh giống như học sinh làm chuyện xấu bị phụ huynh bắt được, khuôn mặt trắng nõn hiện lên vẻ bối rối.Giang Ninh bị anh xoa xoa đầu óc lẫn tâm tư cũng bị rối loạn. Nghe anh nói khát nước, cô nghĩ đơn giản…

Ngón chân trắng ngọc mềm mại, giẫm lên dép lê, bất giác cuộn tròn lại.

Đây là một thói quen nhỏ của cô khi luống cuống.Đầu ngón tay của cô không khỏi mò vào mái tóc ngắn của đàn ông, ngón tay muốn nắm chặt cái gì đó.

Ngay cả Giang Ninh cũng không biết, nhưng mọi động tác của cô đều bị anh nhìn thấy rõ ràng.Ngón chân trắng ngọc mềm mại, giẫm lên dép lê, bất giác cuộn tròn lại.Ánh sáng ló qua khe hở.

Đặc biệt là trong lúc lên đỉnh.Những hai mép hoa đỏ thẫm, dính một ít nước trong suốt.“Em lại tắm nước lạnh?”

Từ mắt cá chân đến mũi chân, đều căng thẳng, ngón chân nhỏ nhắn dùng sức siết chặt lại với nhau.“Ấm đun hết nước mất rồi.”

Đường cong duyên dáng giống như múa ba lê.Cô có bộ ngực lớn, eo thon mông vểnh, tổng thể điện nước đầy đủ hút mắt người nhìn.Giang Ninh xấu hổ muốn giấu mặt đi, nhưng cái mông trơn bóng cong lên, phảng phất như chủ động đưa đến lòng bàn tay Chu Liệt.

Vừa suy nghĩ như vậy, trong lòng Chu Liệt nóng lên.Đường cong duyên dáng giống như múa ba lê.Khuôn mặt thâm thúy chôn vào giữa hai chân của người phụ nữ, trước mắt là tiểu huyệt ướt át đỏ bừng.

Động tác trên tay anh vẫn không dừng lại, lòng bàn tay cách lớp quần áo xoa nắn cặp vú đầy đặn bên dưới.

Một tiếng thì thầm khàn khàn.

“Cơm ăn đủ rồi’’Chu Liệt ngậm cặp vú mập mạp, liếm đè lên áo ngủ đến ướt đẫm, phát ra âm thanh rõ to.

“Ấm đun hết nước mất rồi.”Cơ thể Giang Ninh bị người đàn ông làm đến quen thuộc.Trong nháy mắt Chu Liệt đè xuống, kéo quần ngủ trên người Giang Ninh xuống. Lòng bàn tay thô ráp xoa dọc theo đường cong của eo và hông.

“Anh khát nước.”Nhìn về phía tiểu huyệt ướt át, nặng nề cẩn thận hôn vào.

Lời nói của Chu Liệt rất ngắn, nặng nề rơi xuống.

Giang Ninh bị anh xoa xoa đầu óc lẫn tâm tư cũng bị rối loạn. Nghe anh nói khát nước, cô nghĩ đơn giản…

“Trong tủ lạnh có nước nguội, em đi rót cho anh.”Trong mắt Chu Liệt như có lửa, trong cổ họng khàn khàn khô khốc.“Cơm ăn đủ rồi’’

Lời còn chưa xong.Người đàn ông cắn rất tàn nhẫn, giống như thật sự muốn ăn thịt người.

Giọng điệu vốn dịu dàng, bỗng trở nên vừa mị hoặc vừa quyến rũ, âm cuối run rẩy dài vang lên.Giang Ninh bị đè xuống sofa trong phòng khách, sofa đàn hồi cực tốt vừa rộng rãi vừa mềm mại, giống như muốn hút cả người cô vào.Trong lòng bàn tay của người đàn ông là một khối mềm mại, có chút lạnh.Lời còn chưa xong.

Người đàn ông trước mặt Giang Ninh đột nhiên cúi đầu xuống.

Trong tay cầm cặp vú, ngón tay xoa nắn qua lại, vải vóc bọc chặt lấy những điểm nhỏ nhô lên, bị anh cắn một cái.Sự quan tâm của đàn ông không phải là về việc này, sau khi cởi quần ngủ Giang Ninh ra, anh cũng không lập tức nhấc hai chân thon dài kia mà làm.

Người đàn ông cắn rất tàn nhẫn, giống như thật sự muốn ăn thịt người.Lời nói của Chu Liệt rất ngắn, nặng nề rơi xuống.Mút mạnh vết nước trên vải ướt. Ngay cả núm vú cũng bị hút từng đợt tê dại phát đau.“A Liệt… A Liệt…”

Dấu răng cắn vào cặp vú mềm mại, cách vải hoa vụn đều in vài dấu vết. Nó giống như bị chó săn nghiền nát. Đang chờ anh tới cắn, liếm mút nó.Từ mắt cá chân đến mũi chân, đều căng thẳng, ngón chân nhỏ nhắn dùng sức siết chặt lại với nhau.Tiểu huyệt ướt đẫm…

Chu Liệt ngậm cặp vú mập mạp, liếm đè lên áo ngủ đến ướt đẫm, phát ra âm thanh rõ to.

Giống như thật sự rất khát.Người đàn ông trước mặt Giang Ninh đột nhiên cúi đầu xuống.

Mút mạnh vết nước trên vải ướt. Ngay cả núm vú cũng bị hút từng đợt tê dại phát đau.Nhưng động tác của người đàn ông càng nhanh hơn.Từng cơn từng cơn run rẩy.

“Ư… Aaaa…”Người đàn ông cao lớn cứ như vậy ôm cô, hướng một bên đi vài bước.

Dù sao cũng là vợ chồng già mười năm.

Cơ thể Giang Ninh bị người đàn ông làm đến quen thuộc.Động tác trên tay anh vẫn không dừng lại, lòng bàn tay cách lớp quần áo xoa nắn cặp vú đầy đặn bên dưới.Sau khi tắm nước lạnh, thật vất vả mới tản ra được hơi nóng, giờ lại cuồn cuộn ập tới.

Mới vài động tác nhỏ, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ hé mở, nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ ngâm nga.

Sau khi tắm nước lạnh, thật vất vả mới tản ra được hơi nóng, giờ lại cuồn cuộn ập tới.Giống như đang nở rộ.

Trong miệng đàn ông ngậm một cái vú, trong tay cầm một cái khác, tràn đầy chiếm hữu.

Động tác thô bạo nhào nặn, rồi đắn đo. Cũng không trực tiếp đưa vào bên trong quần áo.

Trên ngực Giang Ninh tê dại ngứa ngáy, giữa hai chân càng ướt đẫm lầy lội.

Tiểu huyệt ướt đẫm…

Hai chân cô không kìm được mà kẹp chặt, nhưng vẫn không ngăn được dâm thủy chảy ra từ trong tiểu huyệt.

Giang Ninh hai tay ôm đầu Chu Liệt, ngón tay trắng nõn tương phản rõ rệt với làn da ngăm đen của người đàn ông.

Đầu ngón tay của cô không khỏi mò vào mái tóc ngắn của đàn ông, ngón tay muốn nắm chặt cái gì đó.Giống như thật sự rất khát.Ngay khi Giang Ninh phát ra âm thanh, Chu Liệt đã biết chuyện gì đang xảy ra.

“A Liệt… A Liệt…”

Cô nũng nịu kêu lên, mang theo năn nỉ làm nũng.Giang Ninh nghĩ thầm như vậy.

Rõ ràng cô đã ba mươi tuổi, nhưng thân thể mềm mại như có thể bóp ra nước.Giang Ninh còn chưa kịp phản ứng, còn đang băn khoăn không biết cơm trưa anh có ăn no hay không, giọng điệu chất vấn của người đàn ông đã truyền đến.


Ngay khi Giang Ninh phát ra âm thanh, Chu Liệt đã biết chuyện gì đang xảy ra.

Anh vùi đầu xuống, động tác miệng lưỡi không ngừng, cánh tay vững chắc ôm lấy phía sau eo mảnh mai của người phụ nữ.“Ư… Aaaa…”

Anh vững vàng nâng đỡ cơ thể yếu ớt của cô.Cô nũng nịu kêu lên, mang theo năn nỉ làm nũng.“Anh khát nước.”

Người đàn ông cao lớn cứ như vậy ôm cô, hướng một bên đi vài bước.

Ngay sau đó.

Giang Ninh bị đè xuống sofa trong phòng khách, sofa đàn hồi cực tốt vừa rộng rãi vừa mềm mại, giống như muốn hút cả người cô vào.Nhưng hôm nay…

Cơ thể cô vẫn đang bị đè nặng bởi trọng lượng của người đàn ông.Trong tay Chu Liệt xoa mông tròn trịa, mới thoáng buông núm vú bị anh cắn đến cứng. Triền miên một hồi môi lưỡi rời đi.

“Ưmm… A Liệt… Chậm lại…”Ngay sau đó.

Cô thở dốc dữ dội đến mức không thở nổi, giống như bị mặt trời bên ngoài phơi nắng choáng váng.

Nhưng động tác của người đàn ông càng nhanh hơn.

Trong nháy mắt Chu Liệt đè xuống, kéo quần ngủ trên người Giang Ninh xuống. Lòng bàn tay thô ráp xoa dọc theo đường cong của eo và hông.

Ánh sáng ló qua khe hở.

Hiện tại cô đang không mặc áo lót, cũng không mặc quần lót.

Giang Ninh xấu hổ muốn giấu mặt đi, nhưng cái mông trơn bóng cong lên, phảng phất như chủ động đưa đến lòng bàn tay Chu Liệt.Mới vài động tác nhỏ, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ hé mở, nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ ngâm nga.Mà cả người lui về phía sau.

Cô có bộ ngực lớn, eo thon mông vểnh, tổng thể điện nước đầy đủ hút mắt người nhìn.

Lúc vợ chồng quan hệ tình dục, Chu Liệt thích nhất là nâng hai chân cô lên bả vai, đâm côn thịt thô to của anh từ chính diện xuyên qua thân thể cô. Thắt lưng rắn chắc của người đàn ông nặng nề, từng chút từng chút va chạm vào cái mông bị ép nâng lên.Giang Ninh toàn thân ẩm ướt lạnh lẽo.

Cặp mông trắng như tuyết lăn qua lăn lại. Cuối cùng… Trở thành màu đỏ, một mảnh đỏ bừng. Anh vững vàng nâng đỡ cơ thể yếu ớt của cô.

Mông của cô đều bị Chu Liệt đánh đến đỏ bừng…Đặc biệt là trong lúc lên đỉnh.

Giang Ninh nghĩ thầm như vậy.“Trong tủ lạnh có nước nguội, em đi rót cho anh.”

Trong tay Chu Liệt xoa mông tròn trịa, mới thoáng buông núm vú bị anh cắn đến cứng. Triền miên một hồi môi lưỡi rời đi.

Ngoài ra còn có một tiếng chụt rõ to

Nhưng hôm nay…

Sự quan tâm của đàn ông không phải là về việc này, sau khi cởi quần ngủ Giang Ninh ra, anh cũng không lập tức nhấc hai chân thon dài kia mà làm.Dù sao cũng là vợ chồng già mười năm.

Mà cả người lui về phía sau.

Khuôn mặt thâm thúy chôn vào giữa hai chân của người phụ nữ, trước mắt là tiểu huyệt ướt át đỏ bừng.

Những hai mép hoa đỏ thẫm, dính một ít nước trong suốt. Cặp mông trắng như tuyết lăn qua lăn lại. Cuối cùng… Trở thành màu đỏ, một mảnh đỏ bừng.

Từng cơn từng cơn run rẩy.

Giống như đang nở rộ.

Trong khe nhỏ, còn chảy ra dâm thủy, mang theo mùi tanh tự nhiên.

Trong mắt Chu Liệt như có lửa, trong cổ họng khàn khàn khô khốc.Ngoài ra còn có một tiếng chụt rõ to

Nhìn về phía tiểu huyệt ướt át, nặng nề cẩn thận hôn vào.
 
Chương 3: Liếm mút


Editor: Chang – Beta: Beo, Amouriel, Linh

“Ưm…”Không phải cô đầu hàng quá nhanh, mà là cô thật sự không phải là đối thủ của người đàn ông này.

Thật xấu hổ…Nhưng bụng người đàn ông đang kêu cuồn cuộn giống như đói bụng, vừa liếm, vừa hút, và…Nhưng dưới thân, truyền đến giọng nói khàn khàn của người đàn ông

Dưới cơn hứng tình, Giang Ninh mở to hai mắt mờ mịt của mình.Trên bộ đồ ngủ màu hồng nhạt hoa lá, trước ngực lộ ra hai điểm ướt át, hai đầu vú đỏ sẫm nổi lên vết sưng tấy.Ánh mắt Chu Liệt sáng lên, từng tiếng mút càng thêm vang dội.

Cô khẽ nhìn xuống, thì thấy một cảnh tượng khiến người ta đỏ mặt tim đập.Mỗi lần anh chuyển động, đều kèm theo lực mút môi lưỡi làm cô tê dại.

Trên bộ đồ ngủ màu hồng nhạt hoa lá, trước ngực lộ ra hai điểm ướt át, hai đầu vú đỏ sẫm nổi lên vết sưng tấy.Cô… Cô… Cô… Bị liếm đến cao trào.

Áo của Giang Ninh ẩm ướt, đã không phân biệt được là nước từ sợi tóc, hay là nước miếng của Chu Liệt.Đi toilet cũng là Chu Liệt ôm cô đi.Nếu cô không mở miệng cầu xin, chỉ sợ Chu Liệt sẽ cắn hột le của cô, buộc cô phải dùng cách này để lên đỉnh.Mạnh mẽ.

Rồi nhìn xuống nữa…Giang Ninh biết Chu Liệt ở trên giường luôn luôn rất hung dữ.

Đó là một thân thể trần trụi trắng như tuyết.Nhưng dù sực lực nhẹ nhàng đến đâu cô cũng không chịu nổi!

Hai chân bị mở ra, một chân đặt trên lưng ghế sofa, chân còn lại bị người đàn ông vác lên vai. Đầu lưỡi xuất hiện giữa hai mép hoa, như có như không hiện lên.Đó là một thân thể trần trụi trắng như tuyết.

Ở giữa đôi chân trắng nõn là một cái đầu đen như mực“A Liệt…”Dưới cơn hứng tình, Giang Ninh mở to hai mắt mờ mịt của mình.Thỉnh thoảng, sẽ cọ xát đến hột le nhô ra…

Chu Liệt đang hăng say liếm mút.Như muốn hút đi linh hồn của Giang Ninh vậy.Người đàn ông giống như một cái quạt, lòng bàn tay thô ráp của anh tát vào cặp mông mềm mại.

Mỗi lần anh chuyển động, đều kèm theo lực mút môi lưỡi làm cô tê dại.Chu Liệt nhìn tiểu huyệt đỏ bừng rồi cúi đầu hút xuống

Nặng nề như đang hôn lên tiểu huyệt của côTiếng nước đó… Giang Ninh cũng nghe thấy.

Dâm thủy ướt át chảy xuống, cô có ảo giác mình sắp bị… Bị hút khô.Đây có thể là sự nhẹ nhõm lớn nhất của Giang Ninh.Trong cơ thể nổi lên khoái cảm mãnh liệt như sóng biển ào ào tràn về.

Giang Ninh biết Chu Liệt ở trên giường luôn luôn rất hung dữ.“A…”Cùng với tiếng hét của Giang Ninh, vang lên tiếng tát vang dội.

Thô bạo.Thật xấu hổ…

Mạnh mẽ.Cô không chỉ đỏ mặt mà cả cổ nữa, xương quai xanh, cặp vú… Tất cả đều là một mảnh đỏ bừng.

Thậm chí có chút bạo lựcĐôi môi đỏ mọng hé mở, theo khuôn ngực phập phồng, từng chút hô hấp lên xuống.Ở giữa đôi chân trắng nõn là một cái đầu đen như mực

Điều này không liên quan một chút nào tới hình tượng bình tĩnh, thành thục của anh.Tất cả là nhờ cái lưỡi và lòng bàn tay của Chu Liệt.Chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến Giang Ninh vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, hận không thể tìm một khe hở để chui xuống.

Cô đã từng… Đã từng… Ba ngày không xuống được giường.Thật bẩn…

Ăn cơm là Chu Liệt bưng tới.Ngón chân trắng như tuyết dùng sức siết chặt lại với nhau, yếu ớt lắc lư trong không trung.

Đi toilet cũng là Chu Liệt ôm cô đi.“A… Đừng… Đau…”

Lúc đó, nhà còn chưa được xây xong, bọn họ sống trong một ngôi nhà gỗ nhỏ.Anh còn không kịp liếm thì tiểu huyệt lại phun nước ào ạt.

Mỗi lần đi vệ sinh, cô phải đi ra ngoài. Hai mép hoa bên ngoài bị anh ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi nóng bỏng, liếm mút từng nếp gấp.

Chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến Giang Ninh vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, hận không thể tìm một khe hở để chui xuống.Chu Liệt đang hăng say liếm mút.

“A…”Giang Ninh đỏ mặt cầu xin, tiếng rên rỉ mềm nhũn, như mang theo đường mật.

Hột le… Hột le bị cắn!!!

Người đàn ông dường như nhận ra sự phân tâm của cô, môi lưỡi của anh rút ra khỏi vách thịt của tiểu huyệt.Ngay sau đó.

Hàm răng cắn vào thịt nhỏ nhô lên trên đó.

Giống như lúc anh cắn núm vú, nhẹ nhàng cọ xát.

Nhưng dù sực lực nhẹ nhàng đến đâu cô cũng không chịu nổi!

Đau đớn, chua xót, tê dại.Hột le nhỏ sưng to nhô lên, cọ xát vào quần lót trên người, đúng là một trận tra tấn.Thậm chí có chút bạo lựcCô khẽ nhìn xuống, thì thấy một cảnh tượng khiến người ta đỏ mặt tim đập.

Tất cả khoái cảm trộn lẫn với nhau, trong nháy mắt vọt lên ngực Giang Ninh.Khiến cô không có gì để che giấu.

Cặp vú tròn trịa đầy đặn run rẩy lấp ló dưới bộ đồ ngủ ẩm ướtĂn cơm là Chu Liệt bưng tới.

Hai chân cô yếu ớt, tiểu huyệt vừa đóng vừa mở, một dòng nước dâm chảy ra ngoài.

“A Liệt…”Thô bạo.Trong lúc lên đỉnh.

“Đau…”

“Xin anh….’’ “Ưm…”Giang Ninh thực sự không thể…

Giang Ninh đỏ mặt cầu xin, tiếng rên rỉ mềm nhũn, như mang theo đường mật.

Đôi môi đỏ mọng hé mở, theo khuôn ngực phập phồng, từng chút hô hấp lên xuống.Tất cả khoái cảm trộn lẫn với nhau, trong nháy mắt vọt lên ngực Giang Ninh.

Đầu lưỡi xuất hiện giữa hai mép hoa, như có như không hiện lên.“A Liệt……. A———”“Còn có.”

A a a a a…

Không phải cô đầu hàng quá nhanh, mà là cô thật sự không phải là đối thủ của người đàn ông này.Hai mép hoa bị kéo kéo, đau rát không chịu được.

Nếu cô không mở miệng cầu xin, chỉ sợ Chu Liệt sẽ cắn hột le của cô, buộc cô phải dùng cách này để lên đỉnh.Còn đang kích thích cô, chảy ra càng nhiều hơn nữa…

Đến lúc đó…“Ưm… Aaaa… A Liệt——-.”

Hột le nhỏ sưng to nhô lên, cọ xát vào quần lót trên người, đúng là một trận tra tấn.

Lý trí Giang Ninh vứt bỏ rất nhanh, giống như lúc này vậy, lòng bàn tay cô đang cố gắng nắm lấy bả vai của Chu Liệt, yếu ớt sờ xuống.Chiếc lưỡi to lớn linh hoạt men theo vách thịt bên trong tiếp tục tiến sâu vào tiểu huyệt.“Anh vẫn muốn liếm nữa.”

Mà Chu Liệt.

Lúc anh nghe được một tiếng “A Liệt” đầu tiên, đã buông lỏng hàm răng.Người đàn ông dường như nhận ra sự phân tâm của cô, môi lưỡi của anh rút ra khỏi vách thịt của tiểu huyệt.

Thế nhưng dòng điện tê dại vẫn còn chạy tán loạn trong thân thể Giang Ninh, mà cô không để ý.Mà Chu Liệt.

Chu Liệt nhìn tiểu huyệt đỏ bừng rồi cúi đầu hút xuốngHai chân bị mở ra, một chân đặt trên lưng ghế sofa, chân còn lại bị người đàn ông vác lên vai.

Nước dâm phun ra, vừa vặn dính vào cằm dưới cương quyết của anh.

Anh còn không kịp liếm thì tiểu huyệt lại phun nước ào ạt.

Ừng ực một tiếng. Như vậy, khoái cảm tích lũy thành từng đợi.Bẩn…Sống mũi cao thẳng của người đàn ông, đặt ở giữa rừng rậm thơm ngát.

Bị anh hút mạnh vào trong cổ họngMỗi lần đi vệ sinh, cô phải đi ra ngoài. Trong lúc lên đỉnh,thân thể trắng như tuyết run lên bần bật, bụng nằm thẳng cấp tốc phập phồng, tiểu huyệt co thắt dữ dội

Tiếng nước đó… Giang Ninh cũng nghe thấy.Nặng nề như đang hôn lên tiểu huyệt của cô

Cô không chỉ đỏ mặt mà cả cổ nữa, xương quai xanh, cặp vú… Tất cả đều là một mảnh đỏ bừng.Từng câu từng chữ.

Thậm chí ngay cả đùi cũng nổi lên màu hồng nhạt mỏng manh.Lý trí Giang Ninh vứt bỏ rất nhanh, giống như lúc này vậy, lòng bàn tay cô đang cố gắng nắm lấy bả vai của Chu Liệt, yếu ớt sờ xuống.

Bẩn…Cùng lúc đánh vào, Giang Ninh không nhịn được mà cảm thấy thẹn trong lòng

Thật bẩn…Môi lưỡi đang hoạt động cũng không dừng lại, dùng sức mút mạnh một cái.

Nhưng bụng người đàn ông đang kêu cuồn cuộn giống như đói bụng, vừa liếm, vừa hút, và…

Hai mép hoa bên ngoài bị anh ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi nóng bỏng, liếm mút từng nếp gấp.Hàm răng cắn vào thịt nhỏ nhô lên trên đó.Kèm theo tên của Chu Liệt.

Chiếc lưỡi to lớn linh hoạt men theo vách thịt bên trong tiếp tục tiến sâu vào tiểu huyệt.

Còn đang kích thích cô, chảy ra càng nhiều hơn nữa…

Sống mũi cao thẳng của người đàn ông, đặt ở giữa rừng rậm thơm ngát.“Đừng… Đừng mà… A aa…aaaa…”

Thỉnh thoảng, sẽ cọ xát đến hột le nhô ra…“Xin anh….’’

May mắn thay… cô đã tắm rồi…

Đây có thể là sự nhẹ nhõm lớn nhất của Giang Ninh.Lúc anh nghe được một tiếng “A Liệt” đầu tiên, đã buông lỏng hàm răng.

“A… Đừng… Đau…”Điều này không liên quan một chút nào tới hình tượng bình tĩnh, thành thục của anh.

“Đau…. A Liệt… Em đau…”Giống như lúc anh cắn núm vú, nhẹ nhàng cọ xát.

“Đừng… Đừng mà… A aa…aaaa…”

Hai mép hoa bị kéo kéo, đau rát không chịu được.

Vách thịt bên trong bị hút khô vào nhau, từng cái từng chút khiến cô tê dại.

Giang Ninh thực sự không thể…Dâm thủy ướt át chảy xuống, cô có ảo giác mình sắp bị… Bị hút khô.Bang!

Nhưng dưới thân, truyền đến giọng nói khàn khàn của người đàn ông

“Em nói dối.”

“Còn có.”Thế nhưng dòng điện tê dại vẫn còn chạy tán loạn trong thân thể Giang Ninh, mà cô không để ý.

“Anh vẫn muốn liếm nữa.”

Từng câu từng chữ.A a a a a…Cặp vú tròn trịa đầy đặn run rẩy lấp ló dưới bộ đồ ngủ ẩm ướt

Đánh vào trái tim của Giang Ninh một cách nặng nề.

Khiến cô không có gì để che giấu.Đến lúc đó…

“A Liệt……. A———”

Bang!Áo của Giang Ninh ẩm ướt, đã không phân biệt được là nước từ sợi tóc, hay là nước miếng của Chu Liệt.

Cùng với tiếng hét của Giang Ninh, vang lên tiếng tát vang dội.Lòng bàn tay Chu Liệt nóng bỏng, vừa đánh vừa xoa.

Người đàn ông giống như một cái quạt, lòng bàn tay thô ráp của anh tát vào cặp mông mềm mại.

Cặp mông vểnh lên, giống như gió thổi qua cánh đồng lúa vàng.

Từng trận lắc lư.

Cùng lúc đánh vào, Giang Ninh không nhịn được mà cảm thấy thẹn trong lòng

Cho dù đã kết hôn bao nhiêu năm, bị Chu Liệt đánh vào mông, cô vẫn nhịn không được toàn thân căng thẳng.

Ngón chân trắng như tuyết dùng sức siết chặt lại với nhau, yếu ớt lắc lư trong không trung.Giang Ninh nhắm chặt hai mắt lại, lông mi dài khẽ run rẩy.

Lòng bàn tay Chu Liệt nóng bỏng, vừa đánh vừa xoa.

Môi lưỡi đang hoạt động cũng không dừng lại, dùng sức mút mạnh một cái.

Như muốn hút đi linh hồn của Giang Ninh vậy.

Như vậy, khoái cảm tích lũy thành từng đợi.Đau đớn, chua xót, tê dại.

“Ưm… Aaaa… A Liệt——-.”“Đau…. A Liệt… Em đau…”

Kèm theo tên của Chu Liệt.

Giang Ninh nhắm chặt hai mắt lại, lông mi dài khẽ run rẩy.

Trong cơ thể nổi lên khoái cảm mãnh liệt như sóng biển ào ào tràn về.Lúc đó, nhà còn chưa được xây xong, bọn họ sống trong một ngôi nhà gỗ nhỏ.

Cô… Cô… Cô… Bị liếm đến cao trào.

Tất cả là nhờ cái lưỡi và lòng bàn tay của Chu Liệt.Phun ra nước dâm nhiều hơn, nước dâm chảy giàn giụa .

Trong lúc lên đỉnh.Từng trận lắc lư.

Trong lúc lên đỉnh,thân thể trắng như tuyết run lên bần bật, bụng nằm thẳng cấp tốc phập phồng, tiểu huyệt co thắt dữ dội

Ngay sau đó.

Phun ra nước dâm nhiều hơn, nước dâm chảy giàn giụa .Rồi nhìn xuống nữa…

Ánh mắt Chu Liệt sáng lên, từng tiếng mút càng thêm vang dội.
 
Chương 4: Làm chết tiểu huyệt


Editor: Chang – Beta: Beo, Amouriel, Linh

Chu Liệt liếm đôi môi mỏng ướt đẫm do dính nước dâm.Khi Chu Liệt tách hai chân cô ra một lần nữa, côn thịt nóng bỏng cứng rắn cọ xát vào hai mép hoa của cô, xung quanh dính nước dâm ướt át.

Cuối cùng anh không còn khát nữa.Làm thế nào nó có thể lớn như vậy…Lực đạo cùng tốc độ va chạm vào trong tiểu huyệt đều chưa bao giờ thay đổi.Dường như đã bị người đàn ông bắt được.

Mà tiểu huyệt của người phụ nữ cũng bị liếm đến khô.“A Liệt… Ghế sofa… Đừng…”Cũng không phải ôm người phụ nữ từ trên sofa đứng lên, mà là ôm eo nhỏ nhắn của cô, nâng cặp mông tròn như tuyết trắng lên.

Anh thử để ba ngón tay chui vào đó, rất chặt chẽ.Toàn bộ nguyên côn thịt đi vào.

Nhưng Chu Liệt đã hết kiên nhẫn, côn thịt dưới háng sớm đã cứng rắn như sắt, rồi càng thêm sốt ruột.Nhưng gối có thể giặt được.

Giang Ninh xụi lơ ngồi trên ghế sofa.“Ôm…”“Aaaa…Hức hức… Quá sâu…Hức hức’’

Vừa lên đỉnh xong, ngay cả đầu ngón tay cô cũng lười nhúc nhích.“Vào… Phòng…”Tất cả những điểm mẫn cảm trên người Giang Ninh đều bị người đàn ông khống chế.

Cô mặc kệ dáng vẻ dâm đãng của mình bây giờ.Mười năm trước Chu Liệt không phải dáng vẻ người đàn ông cường tráng như ngày hôm nay.“Chậm…”

Dù sao… Tư thế xấu hổ đến đâu cũng đã bị người đàn ông này nhìn qua rồi.Giang Ninh thích sự dịu dàng của anh.“Chồng ơi…”

Lần này cũng không kém…Chu Liệt nhìn dáng vẻ mờ mịt rồi lại nhíu mày của cô, ánh mắt anh dịu dàng, trong lồng ngực mềm nhũn.Lúc mọc một côn thịt lớn ra, thứ đó hoàn toàn không phù hợp với khí chất của anh.

Trong tiếng thở dốc của mình, cô nghe thấy tiếng cọ xát quần áo.Ghế sofa rất khó giặt.

Trong lòng Giang Ninh biết lần làm tình này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy, bởi vì Chu Liệt đang cởi quần áo.Tuy rằng thời gian đó Giang Ninh gần như đã ngất đi, Chu Liệt là người làm được tất cả những việc này.Trong tiếng thở dốc của mình, cô nghe thấy tiếng cọ xát quần áo.

Cô thậm chí có thể nghĩ đến kích thước côn thịt của Chu Liệt ở dưới đáy quần của anh.Mỗi lúc tiến vào, luôn có thể đâm đến chỗ sâu nhất tiểu huyệt của Giang NinhCôn thịt bị Giang Ninh ghét bỏ quá lớn, dính nước dâm, mở hai mép hoa ra, vô cùng mượt mà tiến vào bên trong tiểu huyệt của cô.

Côn thịt màu đỏ tím, vừa to vừa dày.Bên trong tiểu huyệt chặt chẽ, vách thịt bên trong điên cuồng co rút lại, bám chặt vào côn thịt to lớn.Anh cúi người ôm lấy Giang Ninh.

Trên côn thịt nổi đầy gân xanh đáng sợ nối liền từ quy đầu đến thân cây, lan xuống hai túi trứng đầy đặn.Cặp vú đầy đặn, ở đầu ngón tay của anh bị chơi đùa qua lại.

Dù sao cũng là vợ chồng đã kết hôn mười năm.“A…Hức hức… Đừng đi vào bên trong nữa…’’Hai mắt Giang Ninh đỏ bừng, nước mắt sinh lý không ngừng chảy ra.

Dáng vẻ côn thịt của Chu Liệt đã ăn sâu trong cơ thể Giang Ninh, cũng khắc mãi ở trong lòng cô.

Nhưng lúc ban đầu…Dù sao… Tư thế xấu hổ đến đâu cũng đã bị người đàn ông này nhìn qua rồi.

Giang Ninh có hơi sợ hãi.Côn thịt màu đỏ tím, vừa to vừa dày.

Mười năm trước Chu Liệt không phải dáng vẻ người đàn ông cường tráng như ngày hôm nay.Ngón tay thô ráp kia, mỗi lần vuốt ve toàn là tê dại ngứa ngáy.Nhưng giây tiếp theo.

Chu Liệt 25 tuổi, có sự trưởng thành của một người đàn ông, cũng có vẻ đẹp trai trẻ trung của một chàng trai.Anh thử để ba ngón tay chui vào đó, rất chặt chẽ.

Lúc mọc một côn thịt lớn ra, thứ đó hoàn toàn không phù hợp với khí chất của anh.Chu Liệt liếm đôi môi mỏng ướt đẫm do dính nước dâm.

Làm thế nào nó có thể lớn như vậy…Vừa lên đỉnh xong, ngay cả đầu ngón tay cô cũng lười nhúc nhích.

Giang Ninh suy nghĩ chuyện này mười năm, nhưng cô vẫn không hiểu được.Chiếm hữu bá đạo mới là bản chất của người đàn ông này.Thế nhưng cũng chỉ nói ra một chữ.

Mà bây giờ, cô đã không còn muốn nghĩ nữa.

Khi Chu Liệt tách hai chân cô ra một lần nữa, côn thịt nóng bỏng cứng rắn cọ xát vào hai mép hoa của cô, xung quanh dính nước dâm ướt át.Trong tiểu huyệt không chỉ bị chiếm hữu đầy đủ, mà tiểu huyệt còn bị nghiền nát đau rát nữa

Những gì cô đang nghĩ là…Những gì cô đang nghĩ là…Giang Ninh nhất thời nhịn không được, thịt mềm trắng như tuyết ở bắp đùi, không ngừng run rẩy.

“A Liệt… Ghế sofa… Đừng…”Được hôn rất thoải mái.

“Vào… Phòng…”Sau khi côn thịt thật to kia tiến vào, mặc kệ Giang Ninh còn chưa thích ứng, tiểu huyệt đang lưu luyến sau cao trào, anh lập tức bắt đầu đâm vào rất nhanh.

“Ôm…”Dù sao cũng là vợ chồng đã kết hôn mười năm.

Giọng nói Giang Ninh khàn khàn, âm thanh vẫn mềm mại, đỏ mặt nhìn về phía Chu Liệt rên rỉ.Chu Liệt 25 tuổi, có sự trưởng thành của một người đàn ông, cũng có vẻ đẹp trai trẻ trung của một chàng trai.

Giống như đang làm nũng.Mà gân xanh nhô ra trên côn thịt còn kinh khủng hơn …

Mỗi lần cô bị Chu Liệt giã phầm phập, nước dâm của cô chảy ròng ròng.

Từ tiểu huyệt đến khe mông, tất cả đều ướt đẫmKiên định thao túng.Một buổi sáng đều ở ngoài ruộng, tại sao anh không cảm thấy mệt mỏi chứ…

Khăn trải giường sẽ bị ướt từ chỗ cô.Vô số khoái cảm tuôn trào từ vị trí trung tâm nhất đến tận tay chân, xương cốt.Mỗi tay nắm một bên vú sữa, lòng đầy thỏa mãn.

Sau khi làm xong phải cần thay khăn trải giường.Sự dịu dàng trước đó chỉ là mồi nhử.

Tuy rằng thời gian đó Giang Ninh gần như đã ngất đi, Chu Liệt là người làm được tất cả những việc này.Mũi chân trắng nõn, cuộn tròn, thoáng cái mở ra.

Nhưng hôm nay cô đang nằm sofa…Trên côn thịt nổi đầy gân xanh đáng sợ nối liền từ quy đầu đến thân cây, lan xuống hai túi trứng đầy đặn.

Ghế sofa bằng vải, rất khó giặt.Ngay khi cơ thể của anh vừa mềm đi một chút, thắt lưng thon gọn nhưng rắn chắc của người đàn ông đột nhiên chìm xuống.Hai tay Giang Ninh nắm lấy quần áo của người đàn ông, nghe thấy hơi thở nặng nề của anh như tỏa ra từ sức nóng của mặt trời.

Không thể để lại mùi khó chịu.Tốc độ thọc vào rút ra của Chu Liệt càng ngày càng thô bạo, giống như mưa bão điên cuồng rơi xuống.

Chu Liệt nhìn dáng vẻ mờ mịt rồi lại nhíu mày của cô, ánh mắt anh dịu dàng, trong lồng ngực mềm nhũn.

Anh cúi người ôm lấy Giang Ninh.

Cũng không phải ôm người phụ nữ từ trên sofa đứng lên, mà là ôm eo nhỏ nhắn của cô, nâng cặp mông tròn như tuyết trắng lên.Đã 10 năm rồi.

Dưới mông cô nhét một cái gối trên ghế sô pha.Quy đầu to tròn, giống như cái máy nghiền áp cô.

Ghế sofa rất khó giặt.Giang Ninh càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, tiểu huyệt cũng dùng sức siết chặt, vách thịt bên trong ướt át quấn lấy côn thịt, bị nhanh chóng kéo ma sát.

Nhưng gối có thể giặt được.Giang Ninh vừa mới sững sờ.

“Ưm ưm…”Rồi nguyên cây lại rút ra.

Giang Ninh bất mãn hừ hừ, khuôn mặt đỏ bừng yếu ớt.Ghế sofa bằng vải, rất khó giặt.

Chu Liệt hôn lên mặt cô, đầu lưỡi ướt át liếm khuôn mặt trắng nõn như đậu hũ của người phụ nữ.Dưới mông cô nhét một cái gối trên ghế sô pha.

Giang Ninh thích sự dịu dàng của anh.Cô nức nở cầu xinMột người đàn ông thô bạo tốt nhất là làm việc chăm chỉ.

Được hôn rất thoải mái.

Ngay khi cơ thể của anh vừa mềm đi một chút, thắt lưng thon gọn nhưng rắn chắc của người đàn ông đột nhiên chìm xuống.

Côn thịt bị Giang Ninh ghét bỏ quá lớn, dính nước dâm, mở hai mép hoa ra, vô cùng mượt mà tiến vào bên trong tiểu huyệt của cô.Đã 10 năm rồi.

“A~~~~”

Nhưng giây tiếp theo.

Bên trong tiểu huyệt chặt chẽ, vách thịt bên trong điên cuồng co rút lại, bám chặt vào côn thịt to lớn.Âm thanh bạch bạch không ngừng vang lên.

Giống như cái miệng nhỏ nhắn đang liếm mút côn thịt.Cô mặc kệ dáng vẻ dâm đãng của mình bây giờ.

“Chậm…”Lần này cũng không kém…

Hai tay Giang Ninh nắm lấy quần áo của người đàn ông, nghe thấy hơi thở nặng nề của anh như tỏa ra từ sức nóng của mặt trời.Chu Liệt hôn lên mặt cô, đầu lưỡi ướt át liếm khuôn mặt trắng nõn như đậu hũ của người phụ nữ.

Cô nức nở cầu xin

Thế nhưng cũng chỉ nói ra một chữ.

Sự dịu dàng trước đó chỉ là mồi nhử.Mỗi lần cô bị Chu Liệt giã phầm phập, nước dâm của cô chảy ròng ròng. Trong lòng Giang Ninh biết lần làm tình này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy, bởi vì Chu Liệt đang cởi quần áo.


Chiếm hữu bá đạo mới là bản chất của người đàn ông này.Tại sao cô vẫn chưa thích ứng côn thịt của người đàn ông…

Sau khi côn thịt thật to kia tiến vào, mặc kệ Giang Ninh còn chưa thích ứng, tiểu huyệt đang lưu luyến sau cao trào, anh lập tức bắt đầu đâm vào rất nhanh.

Toàn bộ nguyên côn thịt đi vào.

Rồi nguyên cây lại rút ra.Cả người anh vùi đầu vào cổ Giang Ninh, đối diện với đường cong duyên dáng thon dài kia, vừa gặm vừa cắn.

Một người đàn ông thô bạo tốt nhất là làm việc chăm chỉ.

Kiên định thao túng.Cô thậm chí có thể nghĩ đến kích thước côn thịt của Chu Liệt ở dưới đáy quần của anh.

Trên thực tế, côn thịt của Chu Liệt có thiên phú dị bẩm, cũng không cần bất kì kỹ năng nào khác.Chu Liệt liếm liếm khóe mắt cô, hôn khắp nơi.

Mỗi lúc tiến vào, luôn có thể đâm đến chỗ sâu nhất tiểu huyệt của Giang NinhTừ tiểu huyệt đến khe mông, tất cả đều ướt đẫm

Quy đầu to tròn, giống như cái máy nghiền áp cô.

“Aaaa…Hức hức… Quá sâu…Hức hức’’

Trong tiểu huyệt không chỉ bị chiếm hữu đầy đủ, mà tiểu huyệt còn bị nghiền nát đau rát nữa

Vô số khoái cảm tuôn trào từ vị trí trung tâm nhất đến tận tay chân, xương cốt.Mà hai tay của anh, sớm đã đi vào dưới lớp áo.

Mà gân xanh nhô ra trên côn thịt còn kinh khủng hơn …Nhưng hôm nay cô đang nằm sofa…

“A… Chậm lại… Aaaaaa…”

“A Liệt… Đừng… Em không… Không được…”

“Chồng ơi…”Không thể để lại mùi khó chịu.

Giang Ninh nhất thời nhịn không được, thịt mềm trắng như tuyết ở bắp đùi, không ngừng run rẩy.

Mũi chân trắng nõn, cuộn tròn, thoáng cái mở ra.

Ngay cả cô cũng không biết, phản ứng của cơ thể sao lại dữ dội như vậy…Cuối cùng anh không còn khát nữa.

Đã 10 năm rồi.Mà bây giờ, cô đã không còn muốn nghĩ nữa.

Tại sao cô vẫn chưa thích ứng côn thịt của người đàn ông…

Đã 10 năm rồi.

Tại sao người đàn ông này vẫn chưa đủ…

“A…Hức hức… Đừng đi vào bên trong nữa…’’

Hai mắt Giang Ninh đỏ bừng, nước mắt sinh lý không ngừng chảy ra.Editor: Chang – Beta: Beo, Amouriel, LinhGiang Ninh suy nghĩ chuyện này mười năm, nhưng cô vẫn không hiểu được.

Chu Liệt liếm liếm khóe mắt cô, hôn khắp nơi.

Cả người anh vùi đầu vào cổ Giang Ninh, đối diện với đường cong duyên dáng thon dài kia, vừa gặm vừa cắn.

Mà hai tay của anh, sớm đã đi vào dưới lớp áo.“A Liệt… Đừng… Em không… Không được…”

Mỗi tay nắm một bên vú sữa, lòng đầy thỏa mãn.Nhưng Chu Liệt đã hết kiên nhẫn, côn thịt dưới háng sớm đã cứng rắn như sắt, rồi càng thêm sốt ruột.

Cặp vú đầy đặn, ở đầu ngón tay của anh bị chơi đùa qua lại.

Ngón tay thô ráp kia, mỗi lần vuốt ve toàn là tê dại ngứa ngáy.Đỏ… Chắc là…

Tất cả những điểm mẫn cảm trên người Giang Ninh đều bị người đàn ông khống chế.

Lực đạo cùng tốc độ va chạm vào trong tiểu huyệt đều chưa bao giờ thay đổi.Nhưng lúc ban đầu…

Một buổi sáng đều ở ngoài ruộng, tại sao anh không cảm thấy mệt mỏi chứ…

Giang Ninh vừa mới sững sờ.

Dường như đã bị người đàn ông bắt được.

Tốc độ thọc vào rút ra của Chu Liệt càng ngày càng thô bạo, giống như mưa bão điên cuồng rơi xuống.

Âm thanh bạch bạch không ngừng vang lên.

Đỏ… Chắc là…“A… Chậm lại… Aaaaaa…”

Cái mông nhô cao được kê bởi một cái gối chắc bị đâm đến đỏ bừng lên.

Giang Ninh càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, tiểu huyệt cũng dùng sức siết chặt, vách thịt bên trong ướt át quấn lấy côn thịt, bị nhanh chóng kéo ma sát.Giống như đang làm nũng.

“A… Anh… Lại… Lại…..’’
 
Chương 5: Vú sữa (1)


Editor: Chang + Beta: Tnhii, Amouriel, Linh

Chỉ trong một thời gian ngắn mà Giang Ninh lại cao trào thêm một lần nữa. Khoái cảm so lần đầu tiên càng thêm mãnh liệt.Muốn rút côn thịt cứng rắn ra khỏi tiểu huyệt vừa ướt vừa nóng, không phải chuyện người bình thường có thể làm được.

Giống như một cơn sóng thần quét qua mọi ngóc ngách trên cơ thể cô, khiến cô nghẹt thở.Dâm thủy lại chảy ra.

“Hức hức hức ——”“Thật sao?”Chu Liệt vùi đầu vào cổ Giang Ninh, một tay xoa bầu ngực, một tay bóp chặt lấy eo.

Giang Ninh nhắm chặt hai mắt, nức nở run rẩy.Rồi lại mang theo chút uất ức.

Đôi chân thon dài mảnh mai quấn chặt lấy vòng eo người đàn ông.Giang Ninh bị cuốn trong vòng xoáy dục vọng, khoảnh khắc cơ thể mất khống chế, không nhịn được mà co rút Tất cả đều là mùi mồ hôi của Chu Liệt phơi nắng mà ra.

Ngón tay trắng nõn ôm lấy tấm lưng đầy mồ hôi của Chu Liệt.Chu Liệt sau khi biết Giang Ninh cao trào, chỉ dừng lại một lát.Ngón tay của người đàn ông vẫn lưu luyến trên vùng bụng dưới của cô.Chỉ trong một thời gian ngắn mà Giang Ninh lại cao trào thêm một lần nữa. Khoái cảm so lần đầu tiên càng thêm mãnh liệt.

Móng tay cắm sâu vào da thịt, toàn thân cô căng thẳng, cào ra một dấu vết mờ nhạt.Bởi vì…Vài giây sau.

Sao lại đau như vậy?Chu Liệt hôn lên đôi mắt đẫm lệ của cô, rồi hôn lên môi cô, cuối cùng sức lực nặng nề trên người anh cũng biến mất.Đôi môi đỏ mọng thở hổn hển, cắn một cái lên vai người đàn ông. Ngón tay trắng nõn ôm lấy tấm lưng đầy mồ hôi của Chu Liệt.

Nhưng đối với những người đàn ông da dày thịt béo mà nói, hoàn toàn không đau cũng chẳng ngứa.Giang Ninh không nhịn được, mềm mại kêu rên lên.Sao lại đau như vậy?

Và nơi đau đớn thực sự Một giây sau.Bồn chồn.

Là trên vai Chu Liệt——-Ngay sau đó.“Hức hức hức ——”

Giang Ninh bị cuốn trong vòng xoáy dục vọng, khoảnh khắc cơ thể mất khống chế, không nhịn được mà co rút “A…”Nhưng mà.Còn phải ngậm núm vú khi ngủ…

Đôi môi đỏ mọng thở hổn hển, cắn một cái lên vai người đàn ông. Giang Ninh không dám nhìn xuống.Chính xác hơn mà nói, cô thậm chí còn không dám mở mắt.

Cơ bắp đó, thật cứng rắn.

Mặn.Hai mép hoa bị tách ra 2 bên, dính nước trong suốt, giống như cánh bướm đang run rẩy.Lúc này, anh nói cái gì, Giang Ninh đều sẽ đồng ý.

Rất mặn…

Tất cả đều là mùi mồ hôi của Chu Liệt phơi nắng mà ra.Động tác vuốt ve rất dịu dàng.

Giang Ninh nhíu mày, khuôn mặt đỏ bừng mờ mịt, nhưng không chịu buông ra, hàm răng trắng tinh vẫn nặng nề cắn chặt.Chu Liệt đứng dậy.

Tất cả những điều này, cũng là do anh.Trong ánh mắt màu đen của Chu Liệt ngày càng đen lại

Bởi vì…

Chu Liệt sau khi biết Giang Ninh cao trào, chỉ dừng lại một lát.So với lúc phơi nắng, còn nôn nóng hơn rất nhiều.

Côn thịt cứng rắn đâm sâu vào tiểu huyệt, cảm nhận được vách thịt bên trong tiểu huyệt điên cuồng nhúc nhích.Giang Ninh bất chấp phải nói cái gì đó xấu hổ, cô chỉ muốn làm cho người đàn ông dừng lại.Cao trào vẫn chưa qua. Vẫn còn trong thời gian chờ đợi. Ngược lại cô bị làm càng lợi hại hơn…

Hút thật chặt.Cơ bắp đó, thật cứng rắn.Trên trán người đàn ông lại một lần nữa đổ mồ hôi nóng.

Trên trán người đàn ông lại một lần nữa đổ mồ hôi nóng.Giang Ninh nhíu mày, khuôn mặt đỏ bừng mờ mịt, nhưng không chịu buông ra, hàm răng trắng tinh vẫn nặng nề cắn chặt.

So với lúc phơi nắng, còn nôn nóng hơn rất nhiều.Bàn tay to lớn vững vàng cố định cơ thể Giang Ninh.Chu Liệt một bước chân xuống sàn nhà, một chân giẫm lên sofa, đưa côn thịt vừa cứng vừa đau vào bộ ngực trắng như tuyết.

Thắt lưng căng chặt, anh muốn di chuyển.“Aaaa……’’Là trên vai Chu Liệt——-

Trong ánh mắt màu đen của Chu Liệt ngày càng đen lại“Chồng… Đừng… Hức hức…Từ bỏ… Dùng… Dùng vú…”Hình ảnh xấu hổ trong đầu Giang Ninh bị lực đạo nặng nề xuyên qua đâm đến vỡ vụn.Bộ đồ ngủ mỏng tanh được vén lên, bầu ngực bị cọ xát đến đỏ bừng lộ ra ngoài không khí.

Vậy nên, anh chỉ tạm dừng một lát.“Vươn tay giữ ngực đi’’

Một giây sau.Côn thịt thô to kia không chút lưu tình, lại bắt đầu điên cuồng thọc vào rút ra một lần nữa

Côn thịt thô to kia không chút lưu tình, lại bắt đầu điên cuồng thọc vào rút ra một lần nữa

Chu Liệt vùi đầu vào cổ Giang Ninh, một tay xoa bầu ngực, một tay bóp chặt lấy eo.Triền miên kịch liệt

Tiếng bạch bạch bạch mang theo tiếng nước dính dính nhớp nháp, vang dội không dứt bên tai.

Bàn tay to lớn vững vàng cố định cơ thể Giang Ninh.Cô biết, Chu Liệt thích ngực của cô.

Cô nằm trên gối, cặp mông vểnh lên một cách dâm đãng, không thể thoát ra được.Đây là muốn lấy cái mạng nhỏ của Giang Ninh.

Triền miên kịch liệt

Ngón tay của người đàn ông vẫn lưu luyến trên vùng bụng dưới của cô.Editor: Chang + Beta: Tnhii, Amouriel, Linh

Nơi đó có một vết sẹo dài ba bốn centimet, bị Chu Liệt sờ sờ tới lui.Đau đớn chỉ có thể khiến người đàn ông cảm thấy kích thích hơn.

Động tác vuốt ve rất dịu dàng.Thích, ngay cả khi ngủ thiếp đi, cũng phải nắm trong lòng bàn tay.Nhưng đối với những người đàn ông da dày thịt béo mà nói, hoàn toàn không đau cũng chẳng ngứa.

Tuy nhiên, sự xâm nhập của côn thịt không hề giảm đi chút nào. Ngược lại, nó ngày càng mạnh mẽ hơnTiểu huyệt đã bị làm đến mức bên trong đỏ bừng, khép lại từ từ một cách đáng thương.

Cao trào vẫn chưa qua. Vẫn còn trong thời gian chờ đợi. Ngược lại cô bị làm càng lợi hại hơn…

Đây là muốn lấy cái mạng nhỏ của Giang Ninh.

Thật sự… Không được nữa!!!Chu Liệt mới dừng lại.Núm vú thịt xinh xinh như quả anh đào.Quy đầu vểnh lên có thể cọ chính xác tới điểm nhạy cảm đang run rẩy của cô.

Giang Ninh lúc này mới hung hăng cắn lên vai Chu Liệt, cho dù trong miệng đều là vị mặn, cô cũng không nhả ra.

Nhưng mà.

Đau đớn chỉ có thể khiến người đàn ông cảm thấy kích thích hơn.Vậy nên, anh chỉ tạm dừng một lát.

Côn thịt lấp đầy vào tiểu huyệt vẫn ngày càng nhanh.Dưới mông…Tất cả đều ướt hết…

Quy đầu vểnh lên có thể cọ chính xác tới điểm nhạy cảm đang run rẩy của cô.Tuy nhiên, sự xâm nhập của côn thịt không hề giảm đi chút nào. Ngược lại, nó ngày càng mạnh mẽ hơn

‘’Hức hức hức…..’’Hức hức…Thật sự… Không được nữa!!!

Nước mắt nhàn nhạt, nhuộm đỏ khóe mắt Giang Ninh.Giang Ninh mở mắt ra nhìn một cái, có thể nhìn thấy gân xanh nhô lên trong huyệt thái dương của đàn ông, còn có mồ hôi cuồn cuộn rơi xuống.

Cô khóc nức nở, buông lỏng hàm răng của mình.Côn thịt lấp đầy vào tiểu huyệt vẫn ngày càng nhanh.

“Chồng… Đừng… Hức hức…Từ bỏ… Dùng… Dùng vú…”

Sẽ chết mất…Nước mắt nhàn nhạt, nhuộm đỏ khóe mắt Giang Ninh.

Thật sự sẽ chết…Giọng nói khàn khàn bị dục vọng chi phối, ra lệnh.

Giang Ninh bất chấp phải nói cái gì đó xấu hổ, cô chỉ muốn làm cho người đàn ông dừng lại.

Cô thậm chí còn lắc lư bầu ngực, dùng đầu vú mềm mại cọ xát cơ thể Chu Liệt.

Cô biết, Chu Liệt thích ngực của cô.Tiếng bạch bạch bạch mang theo tiếng nước dính dính nhớp nháp, vang dội không dứt bên tai.

Thích, ngay cả khi không quan hệ cũng phải xoa một lần mỗi đêm.


Thích, ngay cả khi ngủ thiếp đi, cũng phải nắm trong lòng bàn tay.Côn thịt cứng rắn đâm sâu vào tiểu huyệt, cảm nhận được vách thịt bên trong tiểu huyệt điên cuồng nhúc nhích.

Còn phải ngậm núm vú khi ngủ…

Hình ảnh xấu hổ trong đầu Giang Ninh bị lực đạo nặng nề xuyên qua đâm đến vỡ vụn.Sẽ chết mất…

Vài giây sau.

Chu Liệt mới dừng lại.Nơi đó có một vết sẹo dài ba bốn centimet, bị Chu Liệt sờ sờ tới lui.Rất mặn…

Hô hấp của anh có chút gấp gáp.

“Thật sao?”

“Aaaa……’’

Lúc này, anh nói cái gì, Giang Ninh đều sẽ đồng ý.‘’Hức hức hức…..’’

Chu Liệt hôn lên đôi mắt đẫm lệ của cô, rồi hôn lên môi cô, cuối cùng sức lực nặng nề trên người anh cũng biến mất.Cô khóc nức nở, buông lỏng hàm răng của mình.

Chu Liệt đứng dậy.Thích, ngay cả khi không quan hệ cũng phải xoa một lần mỗi đêm.

Côn thịt màu đỏ tím cũng được rút ra từ tiểu huyệt.

“A…”

Giang Ninh không nhịn được, mềm mại kêu rên lên.Chu Liệt cũng không bình tĩnh như trước.Mặn.

Tiểu huyệt đã bị làm đến mức bên trong đỏ bừng, khép lại từ từ một cách đáng thương.

Hai mép hoa bị tách ra 2 bên, dính nước trong suốt, giống như cánh bướm đang run rẩy.

Tiểu huyệt giống như Giang Ninh lúc này vậy.

Dâm đãng.Móng tay cắm sâu vào da thịt, toàn thân cô căng thẳng, cào ra một dấu vết mờ nhạt.

Rồi lại mang theo chút uất ức.Và nơi đau đớn thực sự

Hức hức…

Dâm thủy lại chảy ra.Dâm đãng.

Không có côn thịt to dày chặn vào, dâm thủy bên trong tiểu huyệt trào ra như suối, hết bong bóng này đến bong bóng khác.

Dưới mông…Tất cả đều ướt hết…

Giang Ninh không dám nhìn xuống.

Chính xác hơn mà nói, cô thậm chí còn không dám mở mắt.

Bộ đồ ngủ mỏng tanh được vén lên, bầu ngực bị cọ xát đến đỏ bừng lộ ra ngoài không khí.

Núm vú thịt xinh xinh như quả anh đào.

Ngay sau đó.Giang Ninh lúc này mới hung hăng cắn lên vai Chu Liệt, cho dù trong miệng đều là vị mặn, cô cũng không nhả ra.

Có một cảm giác ướt dính.

Chu Liệt một bước chân xuống sàn nhà, một chân giẫm lên sofa, đưa côn thịt vừa cứng vừa đau vào bộ ngực trắng như tuyết.

Giang Ninh mở mắt ra nhìn một cái, có thể nhìn thấy gân xanh nhô lên trong huyệt thái dương của đàn ông, còn có mồ hôi cuồn cuộn rơi xuống.

Vội vàng Giang Ninh nhắm chặt hai mắt, nức nở run rẩy.

Bồn chồn.

Kìm nén.Côn thịt màu đỏ tím cũng được rút ra từ tiểu huyệt.

Muốn rút côn thịt cứng rắn ra khỏi tiểu huyệt vừa ướt vừa nóng, không phải chuyện người bình thường có thể làm được.

Chu Liệt cũng không bình tĩnh như trước.

Anh di chuyển đũng quần của mình, trong mắt bốc cháy.

Giọng nói khàn khàn bị dục vọng chi phối, ra lệnh.

“Vươn tay giữ ngực đi’’
 
Chương 6: Vú sữa (2)


Editor: Chang + Beta: Beo, Amouriel, Linh, TNhii

Những ngón tay mảnh mai bóp cặp vú tròn trịa, ép vào giữa tạo nên một khe rãnh thật sâu.Đã có rất nhiều bà mẹ đợi sẵn ngoài cửa để đón con mình.

Côn thịt màu tím đỏ được thọc vào trong đó, những mạch máu nổi lên cứ cọ qua lại với cặp vú mềm mại.Sợ cô lạnh, Chu Liệt lấy máy sấy tóc từ trong tủ ra. Anh ngồi ở mép giường, ngón tay xuyên qua mái tóc dài hơi ẩm ướt của người phụ nữ, gió nóng nhẹ nhàng thổi qua.Mùi tanh nhàn nhạt tràn ngập giữa môi và răng của Giang Ninh.

Làn da vô cùng mịn màng ấy nhanh chóng bị ma sát đến đỏ lên.Ba giờ là thời gian tan học của trường mẫu giáo.Chu Liệt bật điều hòa, đắp chăn bông cho Giang Ninh.

Mà bên dưới háng đàn ông cứ nhún qua nhún lại, còn không ngừng tăng tốc.Có người nói tiếp: “Giang Ninh lớn lên thật xinh đẹp, mặc cái gì cũng đẹp nữa, tôi ghen tị muốn chết luôn, đã sinh con rồi eo còn nhỏ như vậy. ”Nhưng vừa mới đứng dậy, giữa hai chân cô khô rát đau đớn, tiểu huyệt vừa đau nhức vừa khó chịu.

Quy đầu côn thịt đi lên gần như đụng phải cái cằm nhỏ nhắn của người phụ nữ, nước dâm trong suốt dính vào khuôn mặt đỏ bừng kia.Một giấc ngủ này của Giang Ninh, ngủ đến hai giờ rưỡi chiều.

Chu Liệt nhìn xuống cảnh đẹp trước mắt.Giang Ninh ngủ thiếp đi, cô không nghe thấy gì cả

Dùng ngực tuốt côn thịt không thể so sánh tiểu huyệt vừa chặt vừa nóng, cũng không có nước dâm bôi trơn.Muốn nhét côn thịt vào miệng cô…Muốn vấy bẩn cô…

Nhưng cảnh tượng trước mắt.Vừa mở mắt ra, cô giật mình.Quy đầu côn thịt đi lên gần như đụng phải cái cằm nhỏ nhắn của người phụ nữ, nước dâm trong suốt dính vào khuôn mặt đỏ bừng kia.

Làm cho dục vọng thiêu đốt dưới háng của anh càng thêm mãnh liệt hơn.Đôi mắt đen của Chu Liệt nặng nề đè xuốngNghe tiếng ù ù đó, Giang Ninh càng ngủ say hơn.

Muốn vấy bẩn cô…

Muốn nhét côn thịt vào miệng cô…Người phụ nữ khỏa thân được bế trở về phòng.“Ha… a… a…”

Muốn cô nuốt tinh dịch của anh xuống……

Dưới sự kích thích của thân thể và đầu óc, Chu Liệt cuối cùng đã bắn ra.Chu Liệt mặc quần vào, nhưng côn thịt trong quần lót vẫn cứng lên.Cô thay quần áo để đi ra ngoài đón con.

Quy đầu trên côn thịt tức giận trào ra những dòng chất lỏng màu trắng ngà sền sệt .

Vừa nhiều vừa tanh.Lấy cái gối ướt sũng do nước tiểu của cô. Được Chu Liệt mang ra ngoài, ngâm trong chậu nước ở ngoài sân, chờ anh về rồi giặt sạch sau.Cứ lặp đi lặp lại

Trên cặp vú tròn trịa, chiếc cằm nhỏ, và trên … đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ.Giang Ninh cầm ô đi bộ 20 phút đến cổng trường mẫu giáo.

“Ưm-“Cô không thở nổi.

Giang Ninh tâm trạng rối bời, thân thể khẽ run lên.Muốn cô nuốt tinh dịch của anh xuống……“Nhìn chồng người ta kìa, không chỉ biết kiếm tiền mà còn rất cưng chiều vợ nữa. Chồng tôi thì ngay cả cỡ giày của tôi là bao nhiêu cũng không biết cơ .…’’Giang Ninh cau mày không chút dấu viết, sau đó cười nhạt đi đến đó.

Người cao trào rõ ràng là Chu Liệt, nhưng cô cũng cảm thấy khoái cảm dâng lên, tiểu huyệt giữa hai chân cũng nhanh chóng co rút lại.Lưỡi nhỏ ướt át, đôi môi mềm mại được hút qua lại.

Trong lúc hoảng hốt, cô thậm chí còn không cảm nhận được tinh dịch trên môi mình.Côn thịt màu tím đỏ được thọc vào trong đó, những mạch máu nổi lên cứ cọ qua lại với cặp vú mềm mại.

Đôi mắt đen của Chu Liệt nặng nề đè xuốngCòn có người nói, “Giang Ninh, chồng cô mua cho à?”

Anh hôn Giang Ninh thật sâu, dùng đầu lưỡi liếm láp tinh dịch trên môi cô, bá đạo xâm nhập cùng nhau đút vào miệng cô.“Nóng…”Cô phải vội vã đi đón con.

Mùi tanh nhàn nhạt tràn ngập giữa môi và răng của Giang Ninh.

Nhưng ngay sau đó, đã bị Chu Liệt hôn lưỡi mãnh liệt chiếm đoạt.Nhưng ngay sau đó, đã bị Chu Liệt hôn lưỡi mãnh liệt chiếm đoạt.

Mỗi một góc trong khoang miệng của cô đều bị liếm mút một vòng.Giang Ninh nhìn thấy cái gối ôm được ngâm trong chậu nước màu đỏ kia.

Lưỡi nhỏ ướt át, đôi môi mềm mại được hút qua lại.Trong lúc hoảng hốt, cô thậm chí còn không cảm nhận được tinh dịch trên môi mình.Dưới sự kích thích của thân thể và đầu óc, Chu Liệt cuối cùng đã bắn ra.

Nước bọt từ miệng người đàn ông truyền tới, buộc cô phải nuốt xuống.Nước bọt từ miệng người đàn ông truyền tới, buộc cô phải nuốt xuống.

“Ha… a… a…”Chiếc khăn cọ xát vào tiểu huyệt bị sưng.Nhưng cảnh tượng trước mắt.

Ngột ngạt.Chu Liệt nhìn xuống cảnh đẹp trước mắt.Những ngón tay mảnh mai bóp cặp vú tròn trịa, ép vào giữa tạo nên một khe rãnh thật sâu.

Cô không thở nổi.Có một người mẹ lập tức khen ngợi: “Giang Ninh, cô lại mặc bộ váy mới hả? Đẹp thật đó, cô mặc bộ này rất đẹp luôn! ”Làm chết thì làm chết đi…

Nụ hôn của Chu Liệt quá mãnh liệt, khiến Giang Ninh vốn đã mệt mỏi lại thêm hít thở không thông, đầu óc choáng váng.Vừa bước vào.

Sao cũng được…“Ưm-“

Làm chết thì làm chết đi…Cô quay lại, lấy một ít quần áo, ném vào chậu che đậy gối ôm trước khi đi mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Giang Ninh mơ mơ màng màng, chán nản nghĩ.Giang Ninh không thích tình huống này, chỉ cười giật đầu cho qua.Khi khăn tắm nóng bỏng dính vào tiểu huyệt đỏ bừng xinh đẹp, Giang Ninh đá đá chân.

Sau khi Chu Liệt hôn đủ rồi, trong miệng Giang Ninh sớm đã không còn tinh dịch, nhưng mà đôi môi cô vừa đỏ vừa sưng.

Chu Liệt mặc quần vào, nhưng côn thịt trong quần lót vẫn cứng lên.Trước khi rời khỏi nhà, Chu Liệt lấy nước lạnh từ trong tủ lạnh, đổ đầy vào ấm đun nước.Anh hôn Giang Ninh thật sâu, dùng đầu lưỡi liếm láp tinh dịch trên môi cô, bá đạo xâm nhập cùng nhau đút vào miệng cô.

Anh bước vào phòng vệ sinh. Lúc ra cầm theo chiếc khăn nóng lau sạch cho Giang Ninh.Anh lại liếc nhìn ghế sofa lộn xộn, thu dọn từng cái một.Nụ hôn của Chu Liệt quá mãnh liệt, khiến Giang Ninh vốn đã mệt mỏi lại thêm hít thở không thông, đầu óc choáng váng.

Khi khăn tắm nóng bỏng dính vào tiểu huyệt đỏ bừng xinh đẹp, Giang Ninh đá đá chân.

“Nóng…”

Cô nhắm mắt lại nhưng vẫn còn giận dỗi phản đối.Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt trắng nõn một giây sau biến thành màu đỏ bừng.

Bàn tay rộng lớn của Chu Liệt tách hai chân cô ra, không cho cô khép lại.Bàn tay rộng lớn của Chu Liệt tách hai chân cô ra, không cho cô khép lại.

Ánh mắt anh tập trung, lau tiểu huyệt một cách nghiêm túc và cố gắng làm sạch nước dâm bên trong.

Cứ lặp đi lặp lạiChiếc váy này thực sự là do Chu Liệt muaLúc đi ra khỏi sân.

Chiếc khăn cọ xát vào tiểu huyệt bị sưng.Anh bước vào phòng vệ sinh. Lúc ra cầm theo chiếc khăn nóng lau sạch cho Giang Ninh.

“Tại sao em lại bất cẩn như vậy?”

Lời thì thầm của người đàn ông giống như một lời nói nhảm.

Giang Ninh ngủ thiếp đi, cô không nghe thấy gì cả

Chu Liệt ra vào phòng wc mấy lần, cẩn thận lau sạch sẽ toàn bộ tinh dịch trên ngực Giang Ninh

Người phụ nữ khỏa thân được bế trở về phòng.

Chu Liệt bật điều hòa, đắp chăn bông cho Giang Ninh.

Sợ cô lạnh, Chu Liệt lấy máy sấy tóc từ trong tủ ra. Anh ngồi ở mép giường, ngón tay xuyên qua mái tóc dài hơi ẩm ướt của người phụ nữ, gió nóng nhẹ nhàng thổi qua.Mỗi một góc trong khoang miệng của cô đều bị liếm mút một vòng.“Tại sao em lại bất cẩn như vậy?”

Nghe tiếng ù ù đó, Giang Ninh càng ngủ say hơn.Mà bên dưới háng đàn ông cứ nhún qua nhún lại, còn không ngừng tăng tốc.

Trước khi rời khỏi nhà, Chu Liệt lấy nước lạnh từ trong tủ lạnh, đổ đầy vào ấm đun nước.

Anh lại liếc nhìn ghế sofa lộn xộn, thu dọn từng cái một.Giang Ninh tâm trạng rối bời, thân thể khẽ run lên.

Lấy cái gối ướt sũng do nước tiểu của cô. Được Chu Liệt mang ra ngoài, ngâm trong chậu nước ở ngoài sân, chờ anh về rồi giặt sạch sau.Làm cho dục vọng thiêu đốt dưới háng của anh càng thêm mãnh liệt hơn.



Một giấc ngủ này của Giang Ninh, ngủ đến hai giờ rưỡi chiều.Ngột ngạt.

Vừa mở mắt ra, cô giật mình.“Chu Liệt chết liệt.”

Ba giờ là thời gian tan học của trường mẫu giáo.

Cô phải vội vã đi đón con.Vừa nhiều vừa tanh.Sao cũng được…

Nhưng vừa mới đứng dậy, giữa hai chân cô khô rát đau đớn, tiểu huyệt vừa đau nhức vừa khó chịu.

Giống như… Muốn đi tiểu ra ngoài hay gì đó.

“Chu Liệt chết liệt.”

Giang Ninh nhẹ giọng mắng, nhưng vẫn nhịn đi sự khác thường để rời giường.

Cô thay quần áo để đi ra ngoài đón con.

Lúc đi ra khỏi sân.

Giang Ninh nhìn thấy cái gối ôm được ngâm trong chậu nước màu đỏ kia.

Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt trắng nõn một giây sau biến thành màu đỏ bừng.Vừa nhìn thấy Giang Ninh, họ đã lập tức vẫy tay với cô.Lời thì thầm của người đàn ông giống như một lời nói nhảm.

Cô quay lại, lấy một ít quần áo, ném vào chậu che đậy gối ôm trước khi đi mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Thị trấn nơi bọn họ ở không lớn.

Giang Ninh cầm ô đi bộ 20 phút đến cổng trường mẫu giáo.Giang Ninh nhìn bên trong nhà trẻ, chờ đứa nhỏ nhanh chóng ra ngoài.

Đã có rất nhiều bà mẹ đợi sẵn ngoài cửa để đón con mình.

Vừa nhìn thấy Giang Ninh, họ đã lập tức vẫy tay với cô.

Giang Ninh cau mày không chút dấu viết, sau đó cười nhạt đi đến đó.

Vừa bước vào.

Có một người mẹ lập tức khen ngợi: “Giang Ninh, cô lại mặc bộ váy mới hả? Đẹp thật đó, cô mặc bộ này rất đẹp luôn! ”Làn da vô cùng mịn màng ấy nhanh chóng bị ma sát đến đỏ lên.

Có người nói tiếp: “Giang Ninh lớn lên thật xinh đẹp, mặc cái gì cũng đẹp nữa, tôi ghen tị muốn chết luôn, đã sinh con rồi eo còn nhỏ như vậy. ”

Còn có người nói, “Giang Ninh, chồng cô mua cho à?”

Giang Ninh không thích tình huống này, chỉ cười giật đầu cho qua.

Chiếc váy này thực sự là do Chu Liệt mua

Kích thước vòng eo vừa phải

“Nhìn chồng người ta kìa, không chỉ biết kiếm tiền mà còn rất cưng chiều vợ nữa. Chồng tôi thì ngay cả cỡ giày của tôi là bao nhiêu cũng không biết cơ .…’’

Giang Ninh nhìn bên trong nhà trẻ, chờ đứa nhỏ nhanh chóng ra ngoài.
 
Chương 7: Ngủ thiếp


Giang Ninh và Chu Liệt có hai đứa con, là một cặp long phượng thai.Có lẽ là do dục vọng được thỏa mãn, người đàn ông làm việc chăm chỉ đặc biệt tràn đầy năng lượng.Chu Liệt vào phòng bếp lấy bát đũa.Giang Hành ở một bên kéo tay cô, chớp chớp đôi mắt giống như Chu Liệt, nói với Giang Ninh.

Năm 25 tuổi Giang Ninh sinh ra một trai một gái đặt tên lần lượt là Giang Hành và Chu Điềm.Chu Liệt sờ sờ đầu cô bé: ‘’Đánh răng xong rồi không thể ăn được nữa, ngày mai bố làm canh trứng mới cho con ăn nhé.’’

Chu Liệt đặt tên con trai mang theo họ của Giang Ninh, còn con gái theo họ của Chu Liệt.Đặc biệt là Chu Điềm.Chu Liệt chọc mũi cô bé, “Không được nói xấu mẹ.”

Sau khi Giang Ninh ở cữ xong mới biết được tên của hai đứa bé.“Ha ha, các cô thật sự cho rằng mệnh của cô ấy tốt sao? Nếu số mệnh của cô ấy tốt thì cũng sẽ không khắc chết mẹ cô ấy, rồi lại khắc chết bố mình. ”Giang Hành một mình đi phía sau đeo hai cái cặp sách nhỏ, Chu Điềm nắm tay Giang Ninh, trong miệng còn ngậm một cây kẹo mút.

Lúc ấy cô giật mình, trong lòng không đồng ý.

Nhưng Chu Liệt đã làm xong thủ tục, tên của Giang Hành và Chu Điềm đã viết trên giấy khai sinh.Bát trứng còn bốc hơi nóng, ở giữa có hai con tôm chín đỏ nữa.“Nhắc tới Giang Ninh, không thể không nói số mệnh của cô ấy rất tốt…’’

Giang Ninh cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ, cũng im lặng không nói gì nữa.Cơm vẫn còn nóng, trong bát vẫn còn nguyên một quả trứng ốp la.Mở nồi cơm điện ra.

“Mẹ ơi!”Chu Liệt hỏi, “Mẹ con đâu rồi?”

“Mẹ ơi!”Trên cánh đồng lúa bên kia.“Được, lần sau cô đến sớm một chút, chúng ta nói chuyện phiếm nhiều hơn.”

Cùng với giọng nói vui vẻ của hai đứa con, Giang Ninh dần dần hoàn hồn.Sắp về nhà ăn cơm rồi, Giang Ninh không cho mua cô bé mua nước ga.Lúc này TV đang bật, có một đống đồ chơi nằm rải rác trên sàn phòng khách, còn có những món ăn thừa được chừa lại trên bàn.‘’Chu Liệt là sinh viên đầu tiên thi đậu đại học danh tiếng ở đây! Nhìn bây giờ xem, bị cô ấy hại làm nông dân ở ngoài đồng…”

Hai bóng dáng nhỏ chạy ra khỏi nhà trẻ đã lao tới trước mặt cô.Hai đứa trẻ lại quậy phá nữa. Giang Ninh bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, chân lúc nào cũng đau nhức.

Giang Hành một mình đi phía sau đeo hai cái cặp sách nhỏ, Chu Điềm nắm tay Giang Ninh, trong miệng còn ngậm một cây kẹo mút.Vài phút sau.

Bọn trẻ nhìn về phía những người phụ nữ bên cạnh lễ phép gọi một tiếng “Dì”.Chu Liệt cũng bận rộn với công việc của mình.

Ánh mắt Giang Ninh dịu dàng, ý cười nhàn nhạt, nói với mọi người chung quanh, “Chúng tôi đi trước đây.”“May mắn gì chứ! Đó là bố của Giang Ninh có mắt, chọn trúng Chu Liệt mà thôi, mấy năm trước đã từng giúp đỡ Chu Liệt một lần…”Ánh mắt Giang Ninh dịu dàng, ý cười nhàn nhạt, nói với mọi người chung quanh, “Chúng tôi đi trước đây.”

“Được, lần sau cô đến sớm một chút, chúng ta nói chuyện phiếm nhiều hơn.”Cùng với giọng nói vui vẻ của hai đứa con, Giang Ninh dần dần hoàn hồn.“Tôi thấy cô ấy đúng khắc chết mới đúng, ai tới gần cô ấy, thì khắc người đó…”

“Giang Ninh thật sự rất may mắn, không chỉ có một người chồng tốt như vậy mà còn sinh một cặp sinh đôi nữa, trong thôn chúng ta chỉ có một mình cô ấy may mắn nhỉ?”——

“Nhìn hai đứa nhỏ vừa trắng nõn vừa mềm mại giống như Giang Ninh vậy, thật đẹp.”Đây cũng là lý do tại sao buổi trưa những đàn ông kia không dám chọc Chu Liệt.Mỗi người cầm trên tay một chai nước có ga màu cam vàng ướp lạnh, cắm một chiếc ống hút màu đỏ.

“Nhắc tới Giang Ninh, không thể không nói số mệnh của cô ấy rất tốt…’’Lúc ấy cô giật mình, trong lòng không đồng ý.

“Ha ha, các cô thật sự cho rằng mệnh của cô ấy tốt sao? Nếu số mệnh của cô ấy tốt thì cũng sẽ không khắc chết mẹ cô ấy, rồi lại khắc chết bố mình. ”Sau khi Giang Ninh ở cữ xong mới biết được tên của hai đứa bé.“Bố ơi! Bố ơi! Bố!”

“May mắn gì chứ! Đó là bố của Giang Ninh có mắt, chọn trúng Chu Liệt mà thôi, mấy năm trước đã từng giúp đỡ Chu Liệt một lần…”Chu Liệt là người duy nhất trong thôn có thể mở máy cắt lúa. Vậy nên, anh bèn thuê máy cắt, giúp người khác cắt lúa mà vẫn kiếm được tiền.Ba mẹ con đứng trước cửa siêu thị nhỏ.

‘’Chu Liệt là sinh viên đầu tiên thi đậu đại học danh tiếng ở đây! Nhìn bây giờ xem, bị cô ấy hại làm nông dân ở ngoài đồng…”

“Tôi thấy cô ấy đúng khắc chết mới đúng, ai tới gần cô ấy, thì khắc người đó…”Chu Điềm: ‘’Bố ơi, canh trứng! Điềm Điềm muốn ăn canh trứng!’’

Những lời khác, Giang Ninh không nghe thấy.Buổi trưa Chu Liệt về nhà một chuyến, trì hoãn thời gian làm việc, ngày mai máy cắt lúa sẽ đến nhà người khác, anh phải hoàn thành tất cả công việc vào tối nay.Chu Liệt cưng chiều con gái giống như tiểu bá vương trong nhà.

Nhưng trong lòng cô hiểu.Giang Ninh cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ, cũng im lặng không nói gì nữa.

Kết hôn với Chu Liệt đã 10 năm, cô đã nghe những lời đó quá nhiều rồi. Chỉ cần liếc mắt một cái, thì biết trong lòng những người đó đang suy nghĩ cái gì.Anh nhìn về phía phòng ngủ chính, cửa phòng mở ra, có thể nhìn thấy Giang Ninh nửa nằm sấp trên giường.

Nghe nhiều sẽ không đau nữa.Về đến nhà.

Lúc Giang Hành và Chu Điềm 4 – 5 tuổi, đó là thời điểm quậy phá nhất. Giang Ninh chăm sóc hai đứa nhỏ cũng không kịp, căn bản không có thời gian nghĩ chuyện linh tinh.Trên người anh bẩn không dám đưa tay bế con.

Đặc biệt là Chu Điềm.Sau bữa ăn.Chu Liệt im lặng thu hồi ánh mắt.“Nhìn hai đứa nhỏ vừa trắng nõn vừa mềm mại giống như Giang Ninh vậy, thật đẹp.”

Chu Liệt cưng chiều con gái giống như tiểu bá vương trong nhà.

Trong miệng cô bé còn ngậm kẹo mút, còn kéo Giang Ninh muốn mua nước ngọt, làm ầm ĩ trước cửa siêu thị nhỏ.Bọn trẻ nhìn về phía những người phụ nữ bên cạnh lễ phép gọi một tiếng “Dì”.

Sắp về nhà ăn cơm rồi, Giang Ninh không cho mua cô bé mua nước ga.“Mẹ ơi, mẹ cũng muốn uống nước có ga mà, chúng con sẽ không nói với bố đâu.”

Giang Hành ở một bên kéo tay cô, chớp chớp đôi mắt giống như Chu Liệt, nói với Giang Ninh.

“Mẹ ơi, mẹ cũng muốn uống nước có ga mà, chúng con sẽ không nói với bố đâu.”Nghe nhiều sẽ không đau nữa.

Giang Ninh vừa nghe thì… đã bị thuyết phục.Hai bóng dáng nhỏ chạy ra khỏi nhà trẻ đã lao tới trước mặt cô.

Vài phút sau.Năm 25 tuổi Giang Ninh sinh ra một trai một gái đặt tên lần lượt là Giang Hành và Chu Điềm.

Ba mẹ con đứng trước cửa siêu thị nhỏ.Chu Liệt đặt tên con trai mang theo họ của Giang Ninh, còn con gái theo họ của Chu Liệt.Những công việc này đều không dễ dàng.

Mỗi người cầm trên tay một chai nước có ga màu cam vàng ướp lạnh, cắm một chiếc ống hút màu đỏ.

Ba mẹ con vui vẻ uống hết chai nước có ga.

…Anh làm việc cho đến tám giờ tối mới hoàn thành tất cả các công việc của mình.

Về đến nhà.“Mẹ ơi!”Hẳn là mệt mỏi muốn chớp mắt lại một lúc nhưng vô tình ngủ thiếp đi. Không biết có phải cô mệt từ buổi trưa đến giờ không?

Giang Hành và Chu Điềm ở phòng khách lại tranh nhau cướp điều khiển từ xa, lớn tiếng nói phim hoạt hình mà mỗi người muốn xem là gì.

Giang Ninh đang nấu bữa tối trong nhà bếp.Nhưng Chu Liệt đã làm xong thủ tục, tên của Giang Hành và Chu Điềm đã viết trên giấy khai sinh.Trong miệng cô bé còn ngậm kẹo mút, còn kéo Giang Ninh muốn mua nước ngọt, làm ầm ĩ trước cửa siêu thị nhỏ.

Bữa cơm đơn giản ba món ăn và một món canh được cô làm rất nhanh và dễ dàng.“Mẹ ơi!”

Ba người đợi đến khi trời tối, cũng không đợi Chu Liệt về, Giang Ninh và hai đứa nhỏ ăn cơm trước.

Sau bữa ăn.

Cô dẫn lần lượt từng đứa vào phòng tắm, để tắm rửa.

Hai đứa trẻ lại quậy phá nữa. Giang Ninh bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, chân lúc nào cũng đau nhức.Nhưng trong lòng cô hiểu.

Trên cánh đồng lúa bên kia.Bây giờ việc cắt lúa không như trước nữa, bởi vì đã có máy cắt lúa. Máy cắt lúa chạy hoạt động ngoài đồng, chạy qua lại từng chuyến một, cây lúa lập tức được cắt xuống.

Chu Liệt cũng bận rộn với công việc của mình.Editor: Chang – TLinh + Beta: Amouriel – Linh

Bây giờ việc cắt lúa không như trước nữa, bởi vì đã có máy cắt lúa. Máy cắt lúa chạy hoạt động ngoài đồng, chạy qua lại từng chuyến một, cây lúa lập tức được cắt xuống.Lúc Giang Hành và Chu Điềm 4 – 5 tuổi, đó là thời điểm quậy phá nhất. Giang Ninh chăm sóc hai đứa nhỏ cũng không kịp, căn bản không có thời gian nghĩ chuyện linh tinh.

Máy móc là của ủy ban thôn, mỗi hộ gia đình thay phiên nhau sử dụng, chỉ cần trả một số tiền thuê là được.Máy móc là của ủy ban thôn, mỗi hộ gia đình thay phiên nhau sử dụng, chỉ cần trả một số tiền thuê là được.

Chu Liệt là người duy nhất trong thôn có thể mở máy cắt lúa. Vậy nên, anh bèn thuê máy cắt, giúp người khác cắt lúa mà vẫn kiếm được tiền.

Đây cũng là lý do tại sao buổi trưa những đàn ông kia không dám chọc Chu Liệt.

Mặc dù có máy cắt lúa, nhưng trên ruộng lúa vẫn còn sót lại những vụn bông lúa, lúa cắt xuống phải buộc thành từng bó chặt đốn gọn lại xếp chồng lên nhau.Ba người đợi đến khi trời tối, cũng không đợi Chu Liệt về, Giang Ninh và hai đứa nhỏ ăn cơm trước.

Những công việc này đều không dễ dàng.

Buổi trưa Chu Liệt về nhà một chuyến, trì hoãn thời gian làm việc, ngày mai máy cắt lúa sẽ đến nhà người khác, anh phải hoàn thành tất cả công việc vào tối nay.Giang Hành và Chu Điềm ở phòng khách lại tranh nhau cướp điều khiển từ xa, lớn tiếng nói phim hoạt hình mà mỗi người muốn xem là gì.

Có lẽ là do dục vọng được thỏa mãn, người đàn ông làm việc chăm chỉ đặc biệt tràn đầy năng lượng.Bữa cơm đơn giản ba món ăn và một món canh được cô làm rất nhanh và dễ dàng.Canh trứng vợ làm, chỉ dành cho một mình anh thôi~

Anh làm việc cho đến tám giờ tối mới hoàn thành tất cả các công việc của mình.Những lời khác, Giang Ninh không nghe thấy.

Dưới ánh trăng, người đàn ông lái xe máy về nhà. Tiếng động cơ ầm ầm vang lên trong sân, người trong nhà đã biết Chu Liệt đã về nhà.Chu Điềm là con sâu bám người của Chu Liệt, một mực đảo quanh bên cạnh anh, “Mẹ là một chú heo mẹ lười biếng, mẹ đi ngủ trước rồi.”

Chu Điềm là người đầu tiên lao ra, bé mặc bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, phấn khích hét lên.

“Bố ơi! Bố ơi! Bố!”

Khuôn mặt rám nắng của Chu Liệt mỉm cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.

Trên người anh bẩn không dám đưa tay bế con.Giang Ninh vừa nghe thì… đã bị thuyết phục.

Bước vào nhà vừa thấy.

Lúc này TV đang bật, có một đống đồ chơi nằm rải rác trên sàn phòng khách, còn có những món ăn thừa được chừa lại trên bàn.

Chỉ là không nhìn thấy Giang Ninh đâu.Giang Ninh đang nấu bữa tối trong nhà bếp.

Chu Liệt hỏi, “Mẹ con đâu rồi?”

Chu Điềm là con sâu bám người của Chu Liệt, một mực đảo quanh bên cạnh anh, “Mẹ là một chú heo mẹ lười biếng, mẹ đi ngủ trước rồi.”

Chu Liệt chọc mũi cô bé, “Không được nói xấu mẹ.”

Anh nhìn về phía phòng ngủ chính, cửa phòng mở ra, có thể nhìn thấy Giang Ninh nửa nằm sấp trên giường.Kết hôn với Chu Liệt đã 10 năm, cô đã nghe những lời đó quá nhiều rồi. Chỉ cần liếc mắt một cái, thì biết trong lòng những người đó đang suy nghĩ cái gì.

Hẳn là mệt mỏi muốn chớp mắt lại một lúc nhưng vô tình ngủ thiếp đi. Không biết có phải cô mệt từ buổi trưa đến giờ không?

Chu Liệt im lặng thu hồi ánh mắt.

Giang Hành cầm ô tô nhỏ chạy tới, miệng nhỏ kêu “Bố ăn cơm đi, mẹ nói để phần cơm chờ bố về ăn ạ.”

Chu Liệt vào phòng bếp lấy bát đũa.

Mở nồi cơm điện ra.Giang Hành cầm ô tô nhỏ chạy tới, miệng nhỏ kêu “Bố ăn cơm đi, mẹ nói để phần cơm chờ bố về ăn ạ.”

Cơm vẫn còn nóng, trong bát vẫn còn nguyên một quả trứng ốp la.

Bát trứng còn bốc hơi nóng, ở giữa có hai con tôm chín đỏ nữa.

——

Chu Điềm: ‘’Bố ơi, canh trứng! Điềm Điềm muốn ăn canh trứng!’’

Chu Liệt sờ sờ đầu cô bé: ‘’Đánh răng xong rồi không thể ăn được nữa, ngày mai bố làm canh trứng mới cho con ăn nhé.’’

Canh trứng vợ làm, chỉ dành cho một mình anh thôi~
 
Chương 8: Chạm vào


Editor: Chang – Kiki + Beta: Amouriel, Linh

Giang Ninh chỉ chợp mắt một lát, ngủ cũng không sâu.Trên mặt Giang Ninh nóng lên, lẩm bẩm nói, “Không.”Lúc Chu Liệt dỗ hai đứa nhỏ đi ngủ xong xuôi hết cả đã chín giờ.Dưới lớp chăn bông mỏng.

Cô nghe được tiếng động bên ngoài phòng, còn có tiếng ồn ào của hai đứa nhỏ, không nhầm cũng có giọng nói trầm thấp của Chu Liệt nữa.Giang Ninh nghĩ thầm anh không mệt là đúng đấy. Nếu anh mệt mỏi, làm sao buổi trưa có thể trở về ‘’làm’’ cô vậy.

Anh đã về rồi.Sau khi lên giường vài phút, cảm giác ẩm ướt trên người anh đã sớm tan đi.Một phụ nữ ba mươi tuổi bị chồng bắt quả tang vì một chai nước ngọt có ga vị cam.

Lông mi Giang Ninh giật giật, nhưng không định mở mắt ra.Nhiệt độ cơ thể của Chu Liệt khô nóng.Tên phản bội Chu Điềm.

Vốn dĩ cô chỉ nằm một nửa, dứt khoát lăn lộn lên giường thêm mấy lần, đưa tay kéo chăn mỏng bên cạnh, đắp lên người.Ngực cô ngột ngạt, cô thì thầm nói: “Đồ phản bội.”Lông mi Giang Ninh giật giật, nhưng không định mở mắt ra.

Lần này… Cô chìm vào giấc ngủ sâu hơn.Giang Ninh ở bên cạnh nghiêng người lăn vào trong ngực anh, bị hai tay anh ôm lấy.

…Sức khỏe của Giang Ninh không tốt, lúc đau bụng kinh rất nghiêm trọng. Hơn nữa cô càng thèm uống đồ lạnh, thì sẽ càng tệ thêm. Mấy năm nay có Chu Liệt quản lý, cơ thể cô mới tốt hơn một chút.

Lúc Chu Liệt dỗ hai đứa nhỏ đi ngủ xong xuôi hết cả đã chín giờ.Cô tiến lại gần vòng tay anh hơn.Cô không phải là một đứa trẻ.

Căn nhà trở nên yên tĩnh. Động tác của anh cũng rất nhẹ nhàng.Trong lòng cô lại nghĩ, lúc Chu Liệt bắt được Chu Điềm làm chuyện xấu, giọng điệu dạy dỗ đứa trẻ này còn dịu dàng hơn.

Dọn dẹp nhà bếp và rửa sạch bát đũa còn lại rồi lại đến dọn dẹp phòng khách, nhặt đồ chơi ném ở khắp mọi nơi, đặt nó trong hộp nhựa.Giang Ninh nghĩ thầm, như vậy cũng tốt cô có thể ngủ tiếp rồi.

Những điều đơn giản, anh đã làm rất quen thuộc.

Tắm rửa xong trở về phòng, đã hơn mười giờ.

Giang Ninh còn trùm đầu ngủ trên giường, chăn đắp có hơi lộn xộn.Giang Ninh cảm thấy, có phải người này đang sờ thịt trên người cô hay không.Ồ.

Cô nằm nghiêng lộ ra một mái tóc mái tóc đen dài như thác nước, cùng với mắt cá chân trắng nõn mảnh mai.Nệm bị lõm sang một bên vì trọng lượng cơ thể của anh.

Quạt ở một bên đang quay cọt két.Từ cặp vú mềm mại, đến núm vú nhô ra, tất cả đều sờ soạng một lần.Lúc này lòng bàn tay anh cũng có nhiệt độ như thiêu đốt. Chu Liệt vòng tay qua eo cô, sờ lên bụng dưới của cô, vòng qua cái rốn nhỏ của cô. Hết lần này đến lần khác, đầu ngón tay hướng về bên trái, vuốt vết sẹo nông ở đó.

Thỉnh thoảng thổi những sợi tóc mềm mại.“Đỏ một chút thôi, ngủ một giấc sẽ không sao nữa.”

Chu Liệt không bật đèn, mò mẫm lên giường.

Nệm bị lõm sang một bên vì trọng lượng cơ thể của anh.Cho dù Giang Ninh đối xử tốt với cô bé như thế nào, chỉ cần cô bé nhìn thấy Chu Liệt, sẽ lập tức quên mất Giang Ninh.Câu hỏi đầu tiên để hỏi về hai đứa trẻ.

Giang Ninh ở bên cạnh nghiêng người lăn vào trong ngực anh, bị hai tay anh ôm lấy.

Có chút lạnhHọ dường như không có gì để nói nữa.Chu Liệt nói chuyện, động tác trong lòng bàn tay cũng không dừng lại, bàn tay mang theo hơi nóng khô ráo, vẫn sờ vuốt ve bụng cô.

Giang Ninh cảm nhận được hơi nước trên người Chu Liệt, nhớ tới chai nước ngọt có ga vị cam trước cửa siêu thị nhỏ.Chu Liệt ở phía sau cô hỏi, “Còn sưng không em?”Editor: Chang – Kiki + Beta: Amouriel, Linh

Cô tiến lại gần vòng tay anh hơn.Anh đã về rồi.Đường sẹo ở bụng là lúc Giang Ninh sinh ra Giang Hành và Chu Điềm để lại.

Cô hỏi “A Hành và Điềm Điềm ngủ chưa anh?”

“Bọn nhỏ ngủ rồi, anh ngồi đọc truyện cho chúng nửa tiếng, cuối cùng cũng dỗ được tụi nhỏ ngủ.”Chu Liệt sờ sờ bên trái trước rồi lại sờ bên phảiCon ngươi Chu Liệt lóe lên trong bóng đêm, như ẩn như hiện ý cười.

“Hôm nay anh có mệt không?”Tắm rửa xong trở về phòng, đã hơn mười giờ.

“Không mệt.”Mà không thể uống được.

Giang Ninh nghĩ thầm anh không mệt là đúng đấy. Nếu anh mệt mỏi, làm sao buổi trưa có thể trở về ‘’làm’’ cô vậy.Giang Ninh nghe xong, cũng không lên tiếng.

Làm vợ chồng già hơn mười năm.

Câu hỏi đầu tiên để hỏi về hai đứa trẻ.Anh cúi đầu nói “Hôm nay em lại uống nước đá hả?”Giang Ninh còn trùm đầu ngủ trên giường, chăn đắp có hơi lộn xộn.Chu Liệt tay còn đang sờ bụng cô, vòng qua vòng lại như muốn truyền hơi nóng vào tử cung cô qua lòng bàn tay anh.

Câu thứ hai hỏi chồng.

Nói xong những chuyện này.

Họ dường như không có gì để nói nữa.…Dư vị này vừa dâm đãng vừa gợi cảm một cách kỳ diệu.Quạt ở một bên đang quay cọt két.

Căn phòng lại rơi vào im lặng.

Giang Ninh nghĩ thầm, như vậy cũng tốt cô có thể ngủ tiếp rồi.Giống như đậu phụ nước, chạm vào sẽ để lại dấu vết. Cặp mông cô sẽ bị đụng đỏ, đùi sẽ bị véo ra dấu ngón tay. Trên bầu ngực kia, vừa chạm vào thì để lại dấu vết.“Bọn nhỏ ngủ rồi, anh ngồi đọc truyện cho chúng nửa tiếng, cuối cùng cũng dỗ được tụi nhỏ ngủ.”

Nhưng trong yên tĩnh, vang lên tiếng cọ xát nhẹ nhàng.Giang Ninh chỉ chợp mắt một lát, ngủ cũng không sâu.Cô là một người lớn.

Lòng bàn tay người đàn ông vén áo ngủ trên người cô, đi thẳng vào, vuốt ve bụng dưới cô.Nhưng trong yên tĩnh, vang lên tiếng cọ xát nhẹ nhàng.

Nhiệt độ cơ thể của Chu Liệt khô nóng.

Sau khi lên giường vài phút, cảm giác ẩm ướt trên người anh đã sớm tan đi.Làn da trắng như tuyết ở hai bên khe ngực lại đỏ bừng, dùng nước lạnh lau cũng không sạch.

Lúc này lòng bàn tay anh cũng có nhiệt độ như thiêu đốt. Chu Liệt vòng tay qua eo cô, sờ lên bụng dưới của cô, vòng qua cái rốn nhỏ của cô. Hết lần này đến lần khác, đầu ngón tay hướng về bên trái, vuốt vết sẹo nông ở đó.Không phải là anh không cho uống.

Đường sẹo ở bụng là lúc Giang Ninh sinh ra Giang Hành và Chu Điềm để lại.Làm vợ chồng già hơn mười năm.

Giang Ninh vặn vẹo thắt lưng, lẩm bẩm một tiếng “Nóng.”Chẳng khác gì một đứa trẻ bốn năm tuổi.

Chu Liệt không buông ra, còn ôm chặt hơn.

Anh cúi đầu nói “Hôm nay em lại uống nước đá hả?”Nhưng Chu Điềm chỉ là áo bông nhỏ tri kỷ của Chu Liệt thôi.

Giang Ninh cả người bất chợt căng thẳng.Cô vươn tay kéo cánh tay Chu Liệt, lòng bàn tay anh sờ vào khe ngực trắng nõn.

Ngực cô ngột ngạt, cô thì thầm nói: “Đồ phản bội.”Căn nhà trở nên yên tĩnh. Động tác của anh cũng rất nhẹ nhàng.

Tên phản bội Chu Điềm.Cô hỏi “A Hành và Điềm Điềm ngủ chưa anh?”

Người ta nói con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của bố mẹ.Có chút lạnh

Nhưng Chu Điềm chỉ là áo bông nhỏ tri kỷ của Chu Liệt thôi.

Cho dù Giang Ninh đối xử tốt với cô bé như thế nào, chỉ cần cô bé nhìn thấy Chu Liệt, sẽ lập tức quên mất Giang Ninh.

Nếu đèn được bật vào lúc này, Chu Liệt còn có thể nhìn thấy vành tai của Giang Ninh đỏ bừng, biểu cảm vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng.“Hôm nay anh có mệt không?”

Một phụ nữ ba mươi tuổi bị chồng bắt quả tang vì một chai nước ngọt có ga vị cam.Giọng nói trầm thấp nhắc nhở, “Tuần sau bà dì của em đến đấy.”

Chẳng khác gì một đứa trẻ bốn năm tuổi.Ngón chân trắng nõn như ngọc kia, đang luống cuống cong lại trốn tránh một cách bất lực.Giang Ninh cả người bất chợt căng thẳng.Làn da Giang Ninh có thể nói rất trắng và mềm mại nữa.

Con ngươi Chu Liệt lóe lên trong bóng đêm, như ẩn như hiện ý cười.Nếu đèn được bật vào lúc này, Chu Liệt còn có thể nhìn thấy vành tai của Giang Ninh đỏ bừng, biểu cảm vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng.

Nhưng chờ anh mở miệng ——Cô nghe được tiếng động bên ngoài phòng, còn có tiếng ồn ào của hai đứa nhỏ, không nhầm cũng có giọng nói trầm thấp của Chu Liệt nữa.

Giọng nói trầm thấp nhắc nhở, “Tuần sau bà dì của em đến đấy.”

Không phải là anh không cho uống.Dọn dẹp nhà bếp và rửa sạch bát đũa còn lại rồi lại đến dọn dẹp phòng khách, nhặt đồ chơi ném ở khắp mọi nơi, đặt nó trong hộp nhựa.

Mà không thể uống được.Vào lúc buổi trưa hôm nay, Chu Liệt say mê làm cặp vú mềm mại này đến lúc anh xuất tinh mới kết thúc.

Sức khỏe của Giang Ninh không tốt, lúc đau bụng kinh rất nghiêm trọng. Hơn nữa cô càng thèm uống đồ lạnh, thì sẽ càng tệ thêm. Mấy năm nay có Chu Liệt quản lý, cơ thể cô mới tốt hơn một chút.

Chu Liệt nói chuyện, động tác trong lòng bàn tay cũng không dừng lại, bàn tay mang theo hơi nóng khô ráo, vẫn sờ vuốt ve bụng cô.Câu thứ hai hỏi chồng.Chu Liệt siết chặt đến nỗi năm dấu tay có thể lưu lại trên ngực cô trong vài ngày.

Giang Ninh nghe xong, cũng không lên tiếng.

Trong lòng cô lại nghĩ, lúc Chu Liệt bắt được Chu Điềm làm chuyện xấu, giọng điệu dạy dỗ đứa trẻ này còn dịu dàng hơn.

Ồ.

Cô không phải là một đứa trẻ.

Cô là một người lớn.Thật ra thì… Cũng rất thoải mái.

Giang Ninh vẫn buồn bực như trước, chỉ là không tài ngủ nỗi.Lòng bàn tay người đàn ông vén áo ngủ trên người cô, đi thẳng vào, vuốt ve bụng dưới cô.

Chu Liệt tay còn đang sờ bụng cô, vòng qua vòng lại như muốn truyền hơi nóng vào tử cung cô qua lòng bàn tay anh.Nhưng chờ anh mở miệng ——

Thật ra thì… Cũng rất thoải mái.Giang Ninh cảm nhận được hơi nước trên người Chu Liệt, nhớ tới chai nước ngọt có ga vị cam trước cửa siêu thị nhỏ.Thỉnh thoảng thổi những sợi tóc mềm mại.

Chỉ là sờ sờ, bàn tay người đàn ông theo da thịt hướng lên trên.

Tay anh khéo léo véo một bên vú sữa tròn trịa, gói gọn trong lòng bàn tay chơi đùa.

Chu Liệt sờ sờ bên trái trước rồi lại sờ bên phải

Từ cặp vú mềm mại, đến núm vú nhô ra, tất cả đều sờ soạng một lần.

Giang Ninh cảm thấy, có phải người này đang sờ thịt trên người cô hay không.Chu Liệt không bật đèn, mò mẫm lên giường.Chu Liệt nói tiếp, “Anh bật đèn xem một chút.”

Chu Liệt ở phía sau cô hỏi, “Còn sưng không em?”Giang Ninh vẫn buồn bực như trước, chỉ là không tài ngủ nỗi.

Trên mặt Giang Ninh nóng lên, lẩm bẩm nói, “Không.”Nói xong những chuyện này.

Chu Liệt nói tiếp, “Anh bật đèn xem một chút.”

Người đàn ông nói xong muốn bật đèn, kỳ thật không nhúc nhích.

Giang Ninh vội vàng.

Cô vươn tay kéo cánh tay Chu Liệt, lòng bàn tay anh sờ vào khe ngực trắng nõn.

“Đỏ một chút thôi, ngủ một giấc sẽ không sao nữa.”Tay anh khéo léo véo một bên vú sữa tròn trịa, gói gọn trong lòng bàn tay chơi đùa.

Làn da Giang Ninh có thể nói rất trắng và mềm mại nữa.Chu Liệt cau mày quan tâm hỏi han, Giang Ninh không muốn để anh xem, nói dối một chút, nhưng lập tức bị vạch trần.Những điều đơn giản, anh đã làm rất quen thuộc.

Giống như đậu phụ nước, chạm vào sẽ để lại dấu vết. Cặp mông cô sẽ bị đụng đỏ, đùi sẽ bị véo ra dấu ngón tay. Trên bầu ngực kia, vừa chạm vào thì để lại dấu vết.

Chu Liệt siết chặt đến nỗi năm dấu tay có thể lưu lại trên ngực cô trong vài ngày.

Dư vị này vừa dâm đãng vừa gợi cảm một cách kỳ diệu.

Vào lúc buổi trưa hôm nay, Chu Liệt say mê làm cặp vú mềm mại này đến lúc anh xuất tinh mới kết thúc.

Làn da trắng như tuyết ở hai bên khe ngực lại đỏ bừng, dùng nước lạnh lau cũng không sạch.

Chu Liệt cau mày quan tâm hỏi han, Giang Ninh không muốn để anh xem, nói dối một chút, nhưng lập tức bị vạch trần.

Dưới lớp chăn bông mỏng.

Ngón chân trắng nõn như ngọc kia, đang luống cuống cong lại trốn tránh một cách bất lực.
 
Chương 9: Xoa bóp


Editor: Kim + Beta: Amouriel, Linh

Trong bóng tối.Chẳng qua lần này, trên tay Chu Liệt có thêm cảm giác trơn trơn dính dính.——

Chu Liệt dường như thở dài một hơi, bàn tay của anh rút ra khỏi người Giang Ninh.Ngay sau đó.Dù sao đã lỡ lời một lần, cũng không quan tâm lần thứ hai.Hôm nay là mùi… Hoa hồng.

Nghiêng người qua bên kia.Giang Ninh ngửi được mùi thơm thoang thoảng từ trong ngực anh.

Giống như đi bật đèn, nhưng thực ra anh đang lục tung chiếc tủ bàn cạnh giường để tìm thứ gì đó, tạo ra một số tiếng động nhỏ.Dùng ngón tay vuốt ve bụng phẳng, cẩn thận từng chút chậm rãi từng cử động, từng chút từng chút, rời đi ra phía ngực.Cảm nhận được ẩm ướt trên lòng bàn chân…

Ngay sau đó.Giang Ninh rất thích, ngay cả thân thể cũng chậm rãi thả lỏng xuốngNhưng Chu Liệt luôn giống như biến ma pháp, từ trong tủ đầu giường lấy ra đủ loại đồ vật.

Bàn tay thô ráp của người đàn ông lại một lần nữa luồn vào trong chăn, nhẹ nhàng chạm vào thân thể mềm mại của Giang NinhBàn tay to như quạt, vẫn nắm chắc bắt lấy cặp vú mềm mại đặt ở trong lòng bàn tay, vuốt ve qua lại.

Bàn tay to như quạt, vẫn nắm chắc bắt lấy cặp vú mềm mại đặt ở trong lòng bàn tay, vuốt ve qua lại.Đương nhiên cũng xoa xoa núm vú giống như trân châu nhỏ.

Chẳng qua lần này, trên tay Chu Liệt có thêm cảm giác trơn trơn dính dính.Giang Ninh cũng không tiếp tục giả bộ ngủ nữa.

Dưới lớp chăn bông mỏng còn thoang thoảng hương mùi hoa.Lúc bầu ngực lại bị Chu Liệt nắm chặt, lời nói mềm mại của cô vang lên trong bóng đêm.Cô hầu như không thể tin những gì cô nói.Cô vặn vẹo thắt lưng, hai chân kẹp chặt buông lỏng ra, nức nở một tiếng, “Em khó chịu quá.”

Đó là kem dưỡng ngựcGiang Ninh có đôi khi nghĩ, thậm chí còn giận dỗi Chu Liệt thích ngực của cô hơn là anh thích cô.

Lúc Chu Liệt ‘’Làm’’ người ta thật hung dữ, sau khi thu hồi côn thịt thì rất dịu dàng.Hai mép hoa bị ngón tay của người đàn ông tách ra. Tăm bông dính thuốc mỡ có vị bạc hà, bôi lên vết rách trên thành bên trong

Thân thể Giang Ninh mềm mại, anh chuẩn bị đủ loại đồ vật trong tủ đầu giường.Lúc Chu Liệt bôi kem dưỡng ngực cho ngực Giang Ninh, so với lúc anh làm tình bằng ngực của Giang Ninh, giống như là hai người khác nhau.

Có kem dưỡng ngực, thuốc mỡ, thậm chí có cả… Gel bôi trơn.Cơn sốt trên người lập tức ngừng lại.Thân thể bị dục vọng tràn ra, làm sao chịu được vuốt ve như vậy.

Mấy năm trước Giang Ninh còn chưa sinh con.Trong mùi hoa hồng nhàn nhạt, có thêm một chút chua.

Chu Liệt thậm chí còn bôi thuốc lên tiểu huyệt của cô.Núm vú… Chạm vào núm vú rồi… Anh lại bóp… Bóp nó…Giống như đi bật đèn, nhưng thực ra anh đang lục tung chiếc tủ bàn cạnh giường để tìm thứ gì đó, tạo ra một số tiếng động nhỏ.

Ban ngày, bảo cô giạng chân ra nằm xuống. Hai chân uốn cong thành chữ M, mà Chu Liệt nằm ở giữa.Chu Liệt lại bóp một nhúm kem dưỡng ngực bôi xong bên trái rồi bôi bên phải. Cặp vú trắng như tuyết bị anh bôi lên hương thơm ngọt ngào.Trong bóng tối.

Đôi mắt đen nhánh kia, nhìn chằm chằm tiểu huyệt của cô.Trong lúc nhất thời

Hai mép hoa bị ngón tay của người đàn ông tách ra. Tăm bông dính thuốc mỡ có vị bạc hà, bôi lên vết rách trên thành bên trong

Mỗi lần Giang Ninh nghĩ tới, cảm thấy trên mặt nóng bừng đến hoảng hốt. Càng căm ghét cái tủ đầu giường kia, chưa từng chủ động mở ra một lần.Bàn tay Chu Liệt đang sờ tới sờ lui, cũng dừng lại theo.Giống như anh đang vuốt ve một báu vật quý giá.

Nhưng Chu Liệt luôn giống như biến ma pháp, từ trong tủ đầu giường lấy ra đủ loại đồ vật.So với việc thô bạo làm chuyện đó, rõ ràng thích cô dịu dàng hơn, thế nhưng lại mở miệng để Chu Liệt nặng hơn một chút?

Trong mấy năm gần đây ít khi sử dụng thuốc mỡ và gel bôi trơn, nhiều nhất là kem dưỡng ngực.Mỗi lần Giang Ninh nghĩ tới, cảm thấy trên mặt nóng bừng đến hoảng hốt. Càng căm ghét cái tủ đầu giường kia, chưa từng chủ động mở ra một lần.

Người đàn ông lấy thuốc vào lòng bàn tay, sau đó bôi lên người cô từng chút một. Đặc biệt là ngực và mông, không biết bị anh bôi bao nhiêu lần.Bởi vì rời khỏi nước, cả người đều khó chịu.

Giang Ninh ngửi được mùi thơm thoang thoảng từ trong ngực anh.Đầu ngón tay người đàn ông xoa qua mấy vòng, vuốt ve một bên.Đôi mắt đen kia lóe lên trong bóng tối.

Hôm nay là mùi… Hoa hồng.

Rất thơm.Đôi bàn tay kia bởi vì làm nông, mà có vẻ thô ráp, dùng động tác dịu dàng nhất, cọ xát từng chút từng một. Nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy tê dại phát ngứa. Cái gai trong lòng bàn tay người đàn ông như muốn câu hồn đoạt phách Giang Ninh.

Dường như có một hương vị ngọt ngào.

Giang Ninh rất thích, ngay cả thân thể cũng chậm rãi thả lỏng xuốngMột luồng hơi nóng tỏa ra từ lồng ngực rồi lan ra khắp cơ thể cô.

Lúc Chu Liệt bôi kem dưỡng ngực cho ngực Giang Ninh, so với lúc anh làm tình bằng ngực của Giang Ninh, giống như là hai người khác nhau.Chu Liệt thậm chí còn bôi thuốc lên tiểu huyệt của cô.Đó là kem dưỡng ngực

Không có hung hăng chà xát mạnh bạo. Cũng không có năm ngón tay siết chặt, cảm nhận cặp vú mềm từ khe hở ngón tay tràn ra.

Giống như anh đang vuốt ve một báu vật quý giá.Người đàn ông lấy thuốc vào lòng bàn tay, sau đó bôi lên người cô từng chút một. Đặc biệt là ngực và mông, không biết bị anh bôi bao nhiêu lần.

Dùng da thịt lòng bàn tay, nhẹ nhàng lau qua từng tấc da trong đó. Từ dưới bầu ngực, đến vòng ngoài tròn trịa. Thậm chí xương quai xanh, cũng sẽ bôi lên một lớp mỏng.Dưới lớp chăn bông mỏng còn thoang thoảng hương mùi hoa.

Đương nhiên cũng xoa xoa núm vú giống như trân châu nhỏ.

Dùng ngón tay vuốt ve bụng phẳng, cẩn thận từng chút chậm rãi từng cử động, từng chút từng chút, rời đi ra phía ngực.

Giang Ninh có đôi khi nghĩ, thậm chí còn giận dỗi Chu Liệt thích ngực của cô hơn là anh thích cô.Lúc Chu Liệt ‘’Làm’’ người ta thật hung dữ, sau khi thu hồi côn thịt thì rất dịu dàng.

Từng chút từng chút, đều bị anh xoa lớn, mới có thể biến bé cưng thành như vậy.

Trong mùi hoa hồng nhàn nhạt, có thêm một chút chua.Thân thể Giang Ninh mềm mại, anh chuẩn bị đủ loại đồ vật trong tủ đầu giường.Bàn tay thô ráp của người đàn ông lại một lần nữa luồn vào trong chăn, nhẹ nhàng chạm vào thân thể mềm mại của Giang Ninh

Bị Chu Liệt sờ soạng, hai chân Giang Ninh bất giác quấn chăn ở giữa.Trong mấy năm gần đây ít khi sử dụng thuốc mỡ và gel bôi trơn, nhiều nhất là kem dưỡng ngực.Ban ngày, bảo cô giạng chân ra nằm xuống. Hai chân uốn cong thành chữ M, mà Chu Liệt nằm ở giữa.

Một luồng hơi nóng tỏa ra từ lồng ngực rồi lan ra khắp cơ thể cô.

Cảm nhận được ẩm ướt trên lòng bàn chân…Editor: Kim + Beta: Amouriel, Linh Cô cắn môi dưới, luôn cảm thấy cái quạt ở một bên thổi không đủ sức nên mới có thể nóng đến lợi hại như vậy.


Cô cắn môi dưới, luôn cảm thấy cái quạt ở một bên thổi không đủ sức nên mới có thể nóng đến lợi hại như vậy.

Chu Liệt lại bóp một nhúm kem dưỡng ngực bôi xong bên trái rồi bôi bên phải. Cặp vú trắng như tuyết bị anh bôi lên hương thơm ngọt ngào.

Đôi bàn tay kia bởi vì làm nông, mà có vẻ thô ráp, dùng động tác dịu dàng nhất, cọ xát từng chút từng một. Nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy tê dại phát ngứa. Cái gai trong lòng bàn tay người đàn ông như muốn câu hồn đoạt phách Giang Ninh.Dùng da thịt lòng bàn tay, nhẹ nhàng lau qua từng tấc da trong đó. Từ dưới bầu ngực, đến vòng ngoài tròn trịa. Thậm chí xương quai xanh, cũng sẽ bôi lên một lớp mỏng.

Bị bóp… Rồi xoa… Xoa nắn một chút.

Bàn tay của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve mê đắm.

Núm vú… Chạm vào núm vú rồi… Anh lại bóp… Bóp nó…

Đầu ngón tay người đàn ông xoa qua mấy vòng, vuốt ve một bên.

Giang Ninh cảm thấy cô giống như con cá mắc cạn.

Bởi vì rời khỏi nước, cả người đều khó chịu.Có kem dưỡng ngực, thuốc mỡ, thậm chí có cả… Gel bôi trơn.Giang Ninh sửng sốt.

Lúc bầu ngực lại bị Chu Liệt nắm chặt, lời nói mềm mại của cô vang lên trong bóng đêm.Bàn tay của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve mê đắm.

“Mạnh một chút…”Bàn tay ôm eo, duỗi xuống lòng chân cô.

Giang Ninh sửng sốt.

Cơn sốt trên người lập tức ngừng lại.

Trong lúc nhất thờiNghiêng người qua bên kia.

Cô hầu như không thể tin những gì cô nói.Mấy năm trước Giang Ninh còn chưa sinh con.

So với việc thô bạo làm chuyện đó, rõ ràng thích cô dịu dàng hơn, thế nhưng lại mở miệng để Chu Liệt nặng hơn một chút?Không có hung hăng chà xát mạnh bạo. Cũng không có năm ngón tay siết chặt, cảm nhận cặp vú mềm từ khe hở ngón tay tràn ra.

Bàn tay Chu Liệt đang sờ tới sờ lui, cũng dừng lại theo.

Đôi mắt đen kia lóe lên trong bóng tối.

Bàn tay ôm eo, duỗi xuống lòng chân cô.Đôi mắt đen nhánh kia, nhìn chằm chằm tiểu huyệt của cô.Giang Ninh cảm thấy cô giống như con cá mắc cạn.

Người đàn ông cúi đầu hỏi, “Ướt rồi hử?”

Giang Ninh cũng không tiếp tục giả bộ ngủ nữa.“Mạnh một chút…”Dường như có một hương vị ngọt ngào.

Bây giờ cô muốn mình như một người đàn ông mạnh mẽ bẻ gãy cổ tay anh.

Dù sao đã lỡ lời một lần, cũng không quan tâm lần thứ hai.

Cô vặn vẹo thắt lưng, hai chân kẹp chặt buông lỏng ra, nức nở một tiếng, “Em khó chịu quá.”

Thân thể bị dục vọng tràn ra, làm sao chịu được vuốt ve như vậy.

——Người đàn ông cúi đầu hỏi, “Ướt rồi hử?”

Giang Ninh: Anh ấy đối xử với ngực của tôi tốt hơn tôi (haiz).
 
Chương 10: Ngón tay


Editor: Chao + Beta: Beo, Linh, Amouriel

Đôi chân của Giang Ninh khẽ tách ra, không tiếng động mà dung túng cho người đàn ông xâm nhập sâu vào bên trong.Lần này, cô không chỉ ngứa ở ngực mà còn bị ngứa từ trong ra ngoài.Đầu ngón tay trắng nõn dùng sức như muốn xé rách.Mọi thứ Giang Ninh vừa muốn, tất cả đều được thực hiện dưới ngón tay Chu Liệt.

Chu Liệt đưa tay sờ tới quần lót trên người cô, quần lót được trang trí một lớp bông tinh khiết mỏng manh, chung quanh mang theo một vòng ren.Không có âm thanh, cũng không có động tác gì.

Không được gợi cảm cho lắm.Trong lòng cô đang khó chịu, muốn lập tức đẩy Chu Liệt ra.Tiểu huyệt giống như gặp được chủ nhân chung tình của mình, ngay sau đó khép mở càng lợi hại hơn.

Nhưng nó rất thích hợp với Giang Ninh.Nhưng phản ứng của thân thể cô rất rõ ràng, nơi đó có chút khó chịu thậm chí rất ngứa.

Vừa ngây thơ trong sáng vừa gợi lên dục vọng trong lòng anh.“Chỗ đó thật ngứa…’’Cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng, ở trong lòng Chu Liệt run rẩy như cầy sấy, trút hết dâm thủy lên tay người đàn ông.Còn mang theo sự lúng túng

Chất liệu mềm mại rất phù hợp với từng tấc đường cong của cơ thể cô, từ tiểu huyệt đến cặp mông tròn trịa, vừa mềm mại vừa quyến rũ.Tối nay đi ngủ cũng đừng xoa ngực của cô nữa.

Lúc này vị trí của đóa hoa nhỏ trên quần lót đã bị dâm thủy thấm ướt sũng.Nhưng nó rất thích hợp với Giang Ninh.Nếu không làm thì đừng có chạm vào cô.

Vải dệt của quần lót dán sát vào tiểu huyệt.Từ sau lưng cô siết chặt cánh tay, lồng ngực cường tráng không kẽ hở đến gần, ôm lấy Giang Ninh càng chặt hơn.Editor: Chao + Beta: Beo, Linh, AmourielNgắn ngủn.

Đầu ngón tay Chu Liệt sờ qua sờ lại vài lần, sau đó dừng lại.Bàn tay Giang Ninh giật giật, muốn bắt được cái gì đó nhưng trong ngực cô chỉ có một cái chăn mỏng.Cô đã nhất thời quên mất vừa rồi mình đang suy nghĩ cái gì, trong đầu chỉ còn sự sung sướng do ngón tay Chu Liệt mang đến.“A Liệt…”

Trong không gian tĩnh lặng.Vào đi…

Không có âm thanh, cũng không có động tác gì.Nhưng tại sao anh không làm cô?Trong không gian tĩnh lặng.Cô mơ hồ vặn vẹo cảm nhận được phía sau mông có một vật vừa lớn vừa cứng chống lên, nóng hổi lan rộng ra.

Giang Ninh vẫn không đoán được Chu Liệt đang muốn gì.Ngón tay Chu Liệt dừng bên ngoài tiểu huyệt của cô, đột nhiên động đậy.

Nhưng phản ứng của thân thể cô rất rõ ràng, nơi đó có chút khó chịu thậm chí rất ngứa.Trong phòng im lặng hơn mười giây.Đầu ngón tay Chu Liệt sờ qua sờ lại vài lần, sau đó dừng lại.

Vừa rồi đầu ngón tay của người đàn ông trượt vài cái cũng đủ khiến ngọn lửa dục vọng của cô bùng cháy dữ dội hơn.Đầu ngón tay mang theo sức nặng ấn mạnh một cái.Đâm vào đi…

Tiểu huyệt giống như gặp được chủ nhân chung tình của mình, ngay sau đó khép mở càng lợi hại hơn.

Lần này, cô không chỉ ngứa ở ngực mà còn bị ngứa từ trong ra ngoài.“Aaaaaa… aaaa…’’“Anh chạm vào chỗ đó đi…”

Cô chưa từng có cảm giác dục cầu bất mãn như thế này.Chất liệu mềm mại rất phù hợp với từng tấc đường cong của cơ thể cô, từ tiểu huyệt đến cặp mông tròn trịa, vừa mềm mại vừa quyến rũ.

Giang Ninh đã hoàn toàn quên mất, buổi trưa là ai đã hét lên “Đừng”, “Không chịu nổi nữa.”

Giang Ninh nhíu mày, không tự chủ mà rên rỉ nũng nịu với Chu Liệt.Ngón tay Chu Liệt vẫn chỉ vuốt ve quanh quần lót, nhưng thỉnh thoảng anh sẽ uốn cong các khớp ngón tay, đè quần lót cùng nhau thọc vào tiểu huyệt.Nhưng rất quyến rũ.

“Anh chạm vào chỗ đó đi…”Cặp vú thơm mùi sữa dính đầy kem dưỡng ngực bị bàn tay to véo thật mạnh, sờ nắn như trái đào.Chu Liệt đưa tay sờ tới quần lót trên người cô, quần lót được trang trí một lớp bông tinh khiết mỏng manh, chung quanh mang theo một vòng ren.

“Chỗ đó thật ngứa…’’“A——”

“A Liệt…”

Cô như đang học theo âm giọng của Chu Liệt lúc nói chuyện.Các ngón tay phía trên cũng dừng lại.

Ngắn ngủn.“A——”Vừa ngây thơ trong sáng vừa gợi lên dục vọng trong lòng anh.

Nhưng rất quyến rũ.Vừa xấu hổ vừa ngại ngùng.

Trong phòng im lặng hơn mười giây.“Hôm nay không thể làm nữa.”Giang Ninh đã hoàn toàn quên mất, buổi trưa là ai đã hét lên “Đừng”, “Không chịu nổi nữa.”

Chỉ có chiếc quạt vẫn còn quay.Giang Ninh nhíu mày, không tự chủ mà rên rỉ nũng nịu với Chu Liệt.

“Hôm nay không thể làm nữa.”Ngón tay to lớn thon dài, men theo hình dáng của tiểu huyệt, từ chỗ lồi lên một đường sờ đến chỗ sâu lõm.

Người đàn ông cuối cùng cũng mở miệng một lần nữa, nhưng từng chữ từng câu mà giọng nói từ tính kia nói ra là thứ Giang Ninh không muốn nghe nhất.

Lời cầu xin đầu tiên của cô… Bị từ chối.Kết hợp với sung sướng mãnh liệt, cùng nhau xông lên đỉnh đầu Giang Ninh.

Lần này Giang Ninh không chỉ có ngón chân co rút lại với nhau, mà ngay cả ngón tay của cô cũng nắm chặt lấy chiếc chăn mỏng.

Đầu ngón tay trắng nõn dùng sức như muốn xé rách.Ngón tay dưới di chuyển.

Vừa xấu hổ vừa ngại ngùng.Nhưng hai tay Chu Liệt đã đồng loạt dùng sức, đồng thời xoa bóp núm vú và hột le của Giang Ninh ——

Còn mang theo sự lúng túng

Giang Ninh chớp chớp đôi mắt to tròn, trong đôi mắt có ánh nước nhàn nhạt dâng lên.

Trong lòng cô đang khó chịu, muốn lập tức đẩy Chu Liệt ra.Không được gợi cảm cho lắm.Giang Ninh vẫn không đoán được Chu Liệt đang muốn gì.

Nếu không làm thì đừng có chạm vào cô.Đầu óc choáng váng, cơ thể mềm nhũn…

Tối nay đi ngủ cũng đừng xoa ngực của cô nữa.

Giang Ninh đang suy nghĩ miên man.

Ngón tay Chu Liệt dừng bên ngoài tiểu huyệt của cô, đột nhiên động đậy.

Ngón tay to lớn thon dài, men theo hình dáng của tiểu huyệt, từ chỗ lồi lên một đường sờ đến chỗ sâu lõm.Vải dệt của quần lót dán sát vào tiểu huyệt.

Đầu ngón tay mang theo sức nặng ấn mạnh một cái.Hơi thở Chu Liệt đảo qua vành tai Giang Ninh.

Chu Liệt đẩy chiếc quần lót cotton ép vào khe hở, ngón tay anh cũng theo đó thọc vào bên trong.

“A——”Lần này Giang Ninh không chỉ có ngón chân co rút lại với nhau, mà ngay cả ngón tay của cô cũng nắm chặt lấy chiếc chăn mỏng.

Giang Ninh bất ngờ không kịp đề phòng bị tập kích, phát ra tiếng rên rỉ thật dâm đãng làm sao

Cô đã nhất thời quên mất vừa rồi mình đang suy nghĩ cái gì, trong đầu chỉ còn sự sung sướng do ngón tay Chu Liệt mang đến.Giang Ninh bị một đôi tay của Chu Liệt đùa bỡn như mất hồn.

Đầu óc choáng váng, cơ thể mềm nhũn…Cô chưa từng có cảm giác dục cầu bất mãn như thế này.Cô không nghĩ tới điều đó, Chu Liệt cũng đã thay đổi hành động trên người cô.

Bàn tay Giang Ninh giật giật, muốn bắt được cái gì đó nhưng trong ngực cô chỉ có một cái chăn mỏng.


Không phải Chu Liệt.Người đàn ông cảm nhận được phản ứng của cơ thể cô.

Người đàn ông cảm nhận được phản ứng của cơ thể cô.Không phải Chu Liệt.

Từ sau lưng cô siết chặt cánh tay, lồng ngực cường tráng không kẽ hở đến gần, ôm lấy Giang Ninh càng chặt hơn.

Hơi thở Chu Liệt đảo qua vành tai Giang Ninh.

“Anh làm như vậy thì em sẽ sướng.”

Lời nói khàn khàn kia cũng không biết Giang Ninh có nghe được hay không.

Vào đi…

Đâm vào đi…Lời nói khàn khàn kia cũng không biết Giang Ninh có nghe được hay không.

Ngón tay Chu Liệt vẫn chỉ vuốt ve quanh quần lót, nhưng thỉnh thoảng anh sẽ uốn cong các khớp ngón tay, đè quần lót cùng nhau thọc vào tiểu huyệt.

Lúc này.

Tiểu huyệt Giang Ninh cũng sẽ đóng mở rất lợi hại, ngay cả thịt mềm trên cặp mông cũng siết chặt theo.

Nhưng Chu Liệt nhanh chóng rút lui.

Anh sử dụng móng tay cứng, đảo qua lại trước miệng của tiểu huyệt và hột le.

Những khoái cảm chua xót ở vùng nhạy cảm không kém cạnh tiểu huyệt là bao.

Ngón tay dưới di chuyển.Ép núm vú nhỏ nhô cao vào phần ngực, sau đó lại kéo ra chà xát qua lại.

Các ngón tay phía trên cũng dừng lại.

Cặp vú thơm mùi sữa dính đầy kem dưỡng ngực bị bàn tay to véo thật mạnh, sờ nắn như trái đào.Giang Ninh chớp chớp đôi mắt to tròn, trong đôi mắt có ánh nước nhàn nhạt dâng lên.

Hai tay anh ấn mạnh vào đôi vú sữa của Giang Ninh.

Ép núm vú nhỏ nhô cao vào phần ngực, sau đó lại kéo ra chà xát qua lại.Giang Ninh đang suy nghĩ miên man.

Mọi thứ Giang Ninh vừa muốn, tất cả đều được thực hiện dưới ngón tay Chu Liệt.Đôi chân của Giang Ninh khẽ tách ra, không tiếng động mà dung túng cho người đàn ông xâm nhập sâu vào bên trong.

Cô không nghĩ tới điều đó, Chu Liệt cũng đã thay đổi hành động trên người cô.

“Aaaaaa… aaaa…’’Nhưng Chu Liệt nhanh chóng rút lui.

Hô hấp của cô dồn dập, kèm theo tiếng rên rỉ không giấu được.

Giang Ninh bị một đôi tay của Chu Liệt đùa bỡn như mất hồn.Giang Ninh mơ mơ màng màng nghĩ không ra.

Cô mơ hồ vặn vẹo cảm nhận được phía sau mông có một vật vừa lớn vừa cứng chống lên, nóng hổi lan rộng ra.

Chu Liệt đã cứng.

Nhưng tại sao anh không làm cô?

Giang Ninh mơ mơ màng màng nghĩ không ra.Anh sử dụng móng tay cứng, đảo qua lại trước miệng của tiểu huyệt và hột le.

Nhưng hai tay Chu Liệt đã đồng loạt dùng sức, đồng thời xoa bóp núm vú và hột le của Giang Ninh ——

Đau đớn, nhức nhối.

Kết hợp với sung sướng mãnh liệt, cùng nhau xông lên đỉnh đầu Giang Ninh.

“A——”Đau đớn, nhức nhối.

Cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng, ở trong lòng Chu Liệt run rẩy như cầy sấy, trút hết dâm thủy lên tay người đàn ông.
 
Chương 11: Đưa cơm


Editor: Chao + Beta: Amouriel, Linh

Chu Liệt nói, sẽ rất sướng.Thời gian trôi qua.

Giang Ninh thật sự rất sướng, rất sướng, rất sung sướng…Giang Ninh phải vội vàng đi đưa cơm cho Chu Liệt.

Đây là một lần lên đỉnh rất kì lạ.Giang Ninh thật sự vừa tức giận vừa buồn cười.Giang Ninh nghiền nát trứng luộc bỏ vào bát nhỏ của cô bé, chỉ thiếu chút nữa gọi cô bé một tiếng bà cô luôn rồi.

Tiểu huyệt của cô thậm chí còn còn chưa đâm vào, sự sung sướng ấy đều từ hột le của cô.Giang Ninh phải chăm sóc hai người cùng một lúc.Đó là thuốc kích thích của anh.

Ngay cả quần lót… Cũng không cởi ra.Sau lưng người đàn ông dựa vào gạch men lạnh lẽo, dòng nước rầm rầm rửa sạch trên lồng ngực màu đồng cổ, mà đôi bàn tay vuốt ve Giang Ninh —— Đặc biệt là lòng bàn tay dính đầy dâm thủy của cô lúc lên đỉnh, giờ đây lại đang nắm chặt côn thịt cứng rắn của anh.Vừa mới ngủ dậy, Chu Điềm đuổi theo hỏi, “Mẹ ơi, bố đâu rồi? Sao hôm nay bố không đi gọi con dậy?”

Dâm thủy chảy ra từ nơi sâu nhất của tiểu huyệt đều trào ra trên lớp bông vải mỏng.…Rồi trong khi ăn cơm.

Sau khi lên đỉnh.Trái tim cô đập thình thịch.

Chiếc quần lót nóng ẩm vẫn nhớp nháp dính vào tiểu huyệt.Hai tay mang theo đầy ắp đồ ăn.Chiếc quần lót nóng ẩm vẫn nhớp nháp dính vào tiểu huyệt.Dâm thủy chảy ra từ nơi sâu nhất của tiểu huyệt đều trào ra trên lớp bông vải mỏng.

Thời gian trôi qua.Tắt đèn.

Giang Ninh đều nằm nghiêng, môi đỏ mọng khẽ hé mở, liên tục thở hổn hển, cặp vú mềm mại run rẩy yếu ớt.

Cả người đều choáng váng, thậm chí nói không nên lời.Chu Liệt nặng nề nhắm mắt lạiSau khi Giang Ninh về, rồi lại bận rộn thật lâu.

Chu Liệt kéo chăn bông đắp lên người cô.Cho dù là trong giấc ngủ, cũng giật giật, nhấc chân lên.

Sau đó anh đi vào phòng tắm tắm rửa thêm một lần nữa.Giang Ninh vội vàng ngồi xổm xuống, dịu dàng ôm cô bé.Chu Liệt kéo chăn bông đắp lên người cô.

Sau lưng người đàn ông dựa vào gạch men lạnh lẽo, dòng nước rầm rầm rửa sạch trên lồng ngực màu đồng cổ, mà đôi bàn tay vuốt ve Giang Ninh —— Đặc biệt là lòng bàn tay dính đầy dâm thủy của cô lúc lên đỉnh, giờ đây lại đang nắm chặt côn thịt cứng rắn của anh.“Mẹ ơi, mẹ đừng nói cho bố biết, hôm nay Điềm Điềm không khóc nữa.”

Chu Liệt đang tự mình thủ dâm.Nghĩ đến cặp vú tròn trịa mềm mại kia…

Anh khẽ nhíu mày, nhắm mắt lại, dục vọng trên mặt cũng không nặng nề, nhưng tốc độ tuốt côn thịt rất nhanh.Khuôn mặt của người đàn ông ngay cả lúc tự thủ dâm cũng rất lạnh nhạt, lúc này đường cong trên mặt cứng rắn lạnh lẽo lập tức dịu dàng.

Thậm chí có chút nóng nảy, thô bạo.Thật vất vả mới đưa Chu Điềm vào trường mẫu giáo

Coi côn thịt của mình như một vật phẩm không có cảm xúc.Giang Ninh đều nằm nghiêng, môi đỏ mọng khẽ hé mở, liên tục thở hổn hển, cặp vú mềm mại run rẩy yếu ớt.

Trong lòng bàn tay Chu Liệt lưu lại mùi tanh tiểu huyệt của phụ nữ.Tiểu huyệt của cô thậm chí còn còn chưa đâm vào, sự sung sướng ấy đều từ hột le của cô.Giang Hành còn tốt, tuy rằng nghịch ngợm, nhưng cậu bé càng giống Chu Liệt nhiều hơn. Đối với lời Giang Ninh nói, cậu bé rất nghe lời.

Đó là thuốc kích thích của anh.Ngay cả đứa trẻ cũng biết Chu Liệt không thuộc về bọn họ.Chu Liệt đi ra ngoài từ sớm, sắc trời hơi hừng sáng, anh đã vội vàng đi ra đồng ruộng.

Dáng vẻ Giang Ninh lóe lên trong đầu anh.Mà Chu Điềm.

Nghĩ đến cặp vú tròn trịa mềm mại kia…

Nghĩ đến khuôn mặt quyến rũ đỏ bừng…

Một lúc lâu sau.

Người đàn ông cúi đầu thở hổn hển một tiếng.Sau khi Giang Ninh nhắc tới Chu Liệt, Chu Điềm mới hít hít mũi, đem nước mắt nghẹn trở về.Một lúc lâu sau.

Bắn ra tinh dịch dày đặcChu Điềm kéo tay Giang Ninh, đi tới trường mầm non.

Tinh dịch rơi xuống đất, biến mất theo dòng nước chảy.Nhưng Chu Liệt vỗ nhẹ vào lưng cô, cô nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Kết thúc, một hồi phát tiết đơn giản vô vị mà thôi.Dáng vẻ Giang Ninh lóe lên trong đầu anh.

Chờ Chu Liệt đi ra, Giang Ninh đã ngủ thiếp đi.Như nhẹ nhàng mỉm cườiThuốc rất lạnh.

Dưới ánh đèn mờ ảo, mơ hồ có thể nhìn thấy gương mặt đỏ bừng chưa tan của cô.Dưới ánh đèn mờ ảo, mơ hồ có thể nhìn thấy gương mặt đỏ bừng chưa tan của cô.

Khuôn mặt của người đàn ông ngay cả lúc tự thủ dâm cũng rất lạnh nhạt, lúc này đường cong trên mặt cứng rắn lạnh lẽo lập tức dịu dàng. Có một khoảnh khắc thất thần.Chu Liệt nói, sẽ rất sướng.

Như nhẹ nhàng mỉm cườiNgười đàn ông cúi đầu thở hổn hển một tiếng.

Chu Liệt thay Giang Ninh đơn giản dọn dẹp một chút, thay cho cô một cái quần lót mới, cũng tranh thủ Giang Ninh đang ngủ, anh bôi một ít thuốc lên tiểu huyệt sưng đỏ của cô.

Thuốc rất lạnh.Sau khi lên đỉnh.

Giang Ninh vẫn không thích.Giang Ninh vẫn không thích.

Cho dù là trong giấc ngủ, cũng giật giật, nhấc chân lên.Chúng là của anh.

Nhưng Chu Liệt vỗ nhẹ vào lưng cô, cô nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Tắt đèn.Anh khẽ nhíu mày, nhắm mắt lại, dục vọng trên mặt cũng không nặng nề, nhưng tốc độ tuốt côn thịt rất nhanh.

Chu Liệt lại nằm xuống một lần nữa cánh tay ngang qua, vòng qua ôm eo cô, lòng bàn tay áp vào cặp vú tròn trịa của cô.Giang Ninh nghe vậy.Giang Ninh thật sự rất sướng, rất sướng, rất sung sướng…

Chúng là của anh.Chu Liệt thay Giang Ninh đơn giản dọn dẹp một chút, thay cho cô một cái quần lót mới, cũng tranh thủ Giang Ninh đang ngủ, anh bôi một ít thuốc lên tiểu huyệt sưng đỏ của cô.

Chu Liệt nặng nề nhắm mắt lại



Vào buổi sáng mỗi sớm, đối với gia đình có con, tất cả đều giống một trận chiến trường hỗn loạn.

Chưa kể, gia đình Giang Ninh có hai đứa con.

Chu Liệt đi ra ngoài từ sớm, sắc trời hơi hừng sáng, anh đã vội vàng đi ra đồng ruộng.Bé con lẩm bẩm mãi không thôi.

Giang Ninh phải chăm sóc hai người cùng một lúc.Đứa nhỏ vừa nãy lải nhải không ngớt bên cạnh cô, giờ vừa nhìn thấy cầu trượt, lập tức buông tay Giang Ninh ra.

Giang Hành còn tốt, tuy rằng nghịch ngợm, nhưng cậu bé càng giống Chu Liệt nhiều hơn. Đối với lời Giang Ninh nói, cậu bé rất nghe lời.

Mà Chu Điềm.

Cũng không biết là giống ai, đúng là lấy mạng Giang Ninh mà.Cô chạy một chiếc xe điện nhỏ đi theo hướng cánh đồng lúa nơi Chu liệt đang làm.

Vừa mới ngủ dậy, Chu Điềm đuổi theo hỏi, “Mẹ ơi, bố đâu rồi? Sao hôm nay bố không đi gọi con dậy?”Sau đó anh đi vào phòng tắm tắm rửa thêm một lần nữa.


Rồi trong khi ăn cơm.Cô nấu bữa ăn, đặt nó trong một hộp giữ nhiệt, và đổ một ấm đun nước đá từ tủ lạnh.

Chu Điềm nghẹn cái miệng nhỏ nhắn nói, “Mẹ ơi, con muốn bố đút cho con ăn cơm, nếu không con sẽ không ăn nữa đâu.”

Giang Ninh nghiền nát trứng luộc bỏ vào bát nhỏ của cô bé, chỉ thiếu chút nữa gọi cô bé một tiếng bà cô luôn rồi.

Chờ đến khi ra khỏi nhà.Nghĩ đến khuôn mặt quyến rũ đỏ bừng…

Chu Điềm hai mắt đỏ bừng hỏi Giang Ninh, “Mẹ ơi, có phải bố không cần chúng con nữa đúng không? Cho nên bố biến mất không cho con gặp lại nữa?”Cô cũng không biết Chu Điềm lấy đâu ra đầu óc để suy nghĩ nhiều thế, nào là cảm thấy Chu Liệt bố nó sẽ sẽ không cần ba mẹ con nữa.

Giang Ninh nghe vậy.

Trái tim cô đập thình thịch.

Có một khoảnh khắc thất thần.‘’Mẹ đã nói với con rất nhiều lần rồi, bố còn nhiều việc phải làm nên đi ra ngoài từ tờ mờ sáng rồi’’

Nhìn đôi mắt to của Chu Điềm, tràn đầy đau buồn, ngậm nước mắt run rẩy, sắp muốn rơi xuống.Ngay cả quần lót… Cũng không cởi ra.Vào buổi sáng mỗi sớm, đối với gia đình có con, tất cả đều giống một trận chiến trường hỗn loạn.

Giang Ninh vội vàng ngồi xổm xuống, dịu dàng ôm cô bé.

‘’Mẹ đã nói với con rất nhiều lần rồi, bố còn nhiều việc phải làm nên đi ra ngoài từ tờ mờ sáng rồi’’

“Chờ các con tan học về, mẹ dẫn các con đi đón bố được không?”

“Đừng khóc nữa, bố mà biết con khóc sẽ đau lòng lắm đấy’’.

Sau khi Giang Ninh nhắc tới Chu Liệt, Chu Điềm mới hít hít mũi, đem nước mắt nghẹn trở về.“Vậy bố còn thích Điềm Điềm không ạ? Bố vẫn còn yêu thương Điềm Điềm nữa không?”…

Chu Điềm kéo tay Giang Ninh, đi tới trường mầm non.Trên đường còn không ngừng hỏi.

Trên đường còn không ngừng hỏi.

“Vậy bố còn thích Điềm Điềm không ạ? Bố vẫn còn yêu thương Điềm Điềm nữa không?”

“Mẹ ơi, mẹ đừng nói cho bố biết, hôm nay Điềm Điềm không khóc nữa.”

“Mẹ ơi, mẹ phải nhớ thời gian tan học ở trường mẫu giáo, đến đón chúng con sớm một chút.”

Bé con lẩm bẩm mãi không thôi.Trong lòng bàn tay Chu Liệt lưu lại mùi tanh tiểu huyệt của phụ nữ.

Thật vất vả mới đưa Chu Điềm vào trường mẫu giáoChưa kể, gia đình Giang Ninh có hai đứa con.

Đứa nhỏ vừa nãy lải nhải không ngớt bên cạnh cô, giờ vừa nhìn thấy cầu trượt, lập tức buông tay Giang Ninh ra.

Giang Ninh thật sự vừa tức giận vừa buồn cười.Chu Điềm hai mắt đỏ bừng hỏi Giang Ninh, “Mẹ ơi, có phải bố không cần chúng con nữa đúng không? Cho nên bố biến mất không cho con gặp lại nữa?”

Cô cũng không biết Chu Điềm lấy đâu ra đầu óc để suy nghĩ nhiều thế, nào là cảm thấy Chu Liệt bố nó sẽ sẽ không cần ba mẹ con nữa.

Hoặc là nói…

Ngay cả đứa trẻ cũng biết Chu Liệt không thuộc về bọn họ.Editor: Chao + Beta: Amouriel, Linh



Sau khi Giang Ninh về, rồi lại bận rộn thật lâu.

Cô nấu bữa ăn, đặt nó trong một hộp giữ nhiệt, và đổ một ấm đun nước đá từ tủ lạnh.“Mẹ ơi, mẹ phải nhớ thời gian tan học ở trường mẫu giáo, đến đón chúng con sớm một chút.”Chu Điềm nghẹn cái miệng nhỏ nhắn nói, “Mẹ ơi, con muốn bố đút cho con ăn cơm, nếu không con sẽ không ăn nữa đâu.”

Đổ mồ hôi nóng giữ căn bếp.“Đừng khóc nữa, bố mà biết con khóc sẽ đau lòng lắm đấy’’.

Hai tay mang theo đầy ắp đồ ăn.

Cô chạy một chiếc xe điện nhỏ đi theo hướng cánh đồng lúa nơi Chu liệt đang làm.

Giang Ninh phải vội vàng đi đưa cơm cho Chu Liệt.Tinh dịch rơi xuống đất, biến mất theo dòng nước chảy.

Nghĩ đến việc phải bắt anh phải ăn uống đầy đủ.
 
Chương 12: Anh trai


Editor: Chao + Beta: Beo, Linh, Amourierl

Ruộng lúa rất lớn nhưng mà Giang Ninh dễ dàng tìm được Chu Liệt. Ông mang theo một chàng trai đi tới trước mặt Giang Ninh.

Máy cắt lúa dừng ở đâu thì Chu Liệt ở gần đó.Anh vươn tay nhận lấy hộp cơm và bình nước trong tay Giang Ninh.

Xung quanh còn có một vài chàng trai, có thể con trai nhà ai đó lại bị đẩy ra ngoài để học cách dùng máy cắt lúa với Chu Liệt.Trong đầu Giang Ninh nhịn không được mà hồi tưởng lại chuyện đêm qua.

Chuyện này Giang Ninh đã nghe những người phụ nữ khác trong thôn nói.Chẳng bao lâu sau.

Chu Liệt cũng không giấu nghề, chỉ cần mấy người đó nghiêm túc học, anh đều sẽ dạy ngay.Một bên là con gái, một bên là dưa hấu có thể bán lấy tiền.

Những người trẻ tuổi kia cũng học nhanh, nửa ngày học là đã có thể bắt đầu.“Em muốn ăn dưa hấu không?”Giang Ninh 10 tuổi được Giang Hải nuôi thành một cô bé đáng yêu trắng nõn, giống như một khối bột mì.

Nhưng trình độ của bọn họ không tốt bằng Chu LiệtChu Liệt dẫn Giang Ninh đi sang một bên, đến dưới bóng cây che nắng đủ to mới dừng lại.Bố của Giang Ninh tên là Giang Hải.

Chu Liệt lái máy cắt lúa vừa đi ra ngoài, thẳng tắp đi về phía trước.Anh lặng lẽ mỉm cườiChu Liệt lái máy cắt lúa vừa đi ra ngoài, thẳng tắp đi về phía trước.

Không lãng phí lúa gạo chút nào, nhưng cũng có thể tiết kiệm rất nhiều thứ lặt vặt.Chu Liệt nghe xong, nhanh tay mở hộp cơm ra, bên trong đều là món ăn anh thích.Không lãng phí lúa gạo chút nào, nhưng cũng có thể tiết kiệm rất nhiều thứ lặt vặt.

Cho nên người trong thôn vẫn thích tìm Chu Liệt làm việc.Có một giọt mồ hôi nóng theo cằm anh từ yết hầu lăn xuống cổ chảy xuôi vào ngực Chu Liệt.

Giang Ninh phơi nắng giữa trưa trên bờ ruộng, ánh mặt trời chiếu xuống mạnh đến nỗi chói cả mắt.Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Chu LiệtKhi trời nóng, muốn ăn dưa hấu lạnh thì phải ngâm dưa hấu đã mua từ trước vào trong nước.Chu Liệt từ trong đám người đi ra, trong phút chốc anh đã nhìn thấy Giang Ninh, chân mày mau chóng nhíu lại.

Mà cả người cô đứng dưới ánh mặt trời trắng đến phát sáng.Năm đó.Ở bên cạnh, giọng nói của Chu Liệt lại lần nữa truyền đến.Chu Liệt đã ăn xong cơm Giang Ninh mang đến, trong hộp cơm cũng sạch sẽ, một chút đồ ăn kèm cũng không còn.

Gió hè nhẹ nhàng thổi qua bóng dáng thướt tha của Giang Ninh.Nhưng trình độ của bọn họ không tốt bằng Chu Liệt

Trước lồi sau vểnh lên, đường cong tinh tế.Anh ăn rất nhanh, cầm chiếc đũa nuốt từng miếng từng miếng.Cô vẫn chưa trả lời thì đã bị Chu Liệt kéo đi.

Làn váy cô lắc lư để lộ một đoạn bắp chân vừa mảnh mai vừa trắng nõn và duyên dángGiang Ninh sững sờ hoàn hồn, “Em…”

Những người đàn ông nhìn thấy cô sẽ lớn tiếng gọi “Giang Ninh” rồi mỉm cười với cô.Cô không muốn Chu Liệt vì ăn cơm mà còn phải cố ý về nhà một chuyến.Vài ngày sau.

Một bông hoa trong thôn.Giang Ninh có chút thất thần, nên không nghe thấy.Một bông hoa trong thôn.

Có người đàn ông nào mà không thích cơ chứ.Chu Liệt nói: “Vừa rồi có người đi xe ba bánh đến bán, vốn anh định buổi tối mang về nhà…”

Cho dù ăn không được nhưng nhìn thêm vài lần cũng làm họ thấy vui vẻ.Giang Hải đột nhiên mây sầu tan đi.Chu Liệt lại hỏi một lần nữa: “A Ninh, em muốn ăn dưa hấu không?”

Chu Liệt từ trong đám người đi ra, trong phút chốc anh đã nhìn thấy Giang Ninh, chân mày mau chóng nhíu lại.Đó chính là nửa năm vất vả của Giang Hải, ông hận không thể trực tiếp ngủ trong căn phòng nhỏ trên ruộng dưa vào ban đêm.

Anh hỏi câu đầu tiên: “Tại sao em lại không mang theo ô.”Trước lồi sau vểnh lên, đường cong tinh tế.

Anh vươn tay nhận lấy hộp cơm và bình nước trong tay Giang Ninh.

Tất cả đều rất nặng.

Chu Liệt dẫn Giang Ninh đi sang một bên, đến dưới bóng cây che nắng đủ to mới dừng lại.Nhưng Giang Hải không muốn Giang Ninh cùng ông chịu khổ này.Lời nói của người đàn ông lại tiếp diễn

“Ngoài đồng nắng lắm, em không nên đến đây.”Anh mở bình nước lên, ngửa đầu uống một ngụm nước.

Lời nói của người đàn ông lại tiếp diễn

Giang Ninh thở hổn hển, trong lòng hơi khó chịu một chút.…Khi ánh mắt Giang Ninh liếc qua, vừa vặn nhìn thấy yết hầu đang trượt lên trượt xuống của người đàn ông.

Cô không muốn Chu Liệt vì ăn cơm mà còn phải cố ý về nhà một chuyến.Mùa hè trong ruộng dưa hấu, tất cả đều là những quả dưa hấu tròn trịa làm cho không ít người đỏ mắt. Đến nửa đêm cũng có không ít kẻ trộm dưa.

Nhưng lời nói đến bên miệng, sao lại trở nên khó nói thế này.Những người đàn ông nhìn thấy cô sẽ lớn tiếng gọi “Giang Ninh” rồi mỉm cười với cô.Máy cắt lúa dừng ở đâu thì Chu Liệt ở gần đó.

Cô cúi đầu, đá cục đá trên mặt đất.Mà cả người cô đứng dưới ánh mặt trời trắng đến phát sáng.

Ở bên cạnh, giọng nói của Chu Liệt lại lần nữa truyền đến.Túp lều nhỏ trên cánh đồng không có điện cũng không có quạt, rất ngột ngạt và nóng nực.

Anh hạ giọng hỏi cô: “Em đã ăn cơm chưa?”

Giang Ninh lúc này mới ngẩng đầu lên: “Em ăn rồi, vừa ở nhà ăn xong, anh cũng mau ăn đi.”Ở phía bên kia cánh đồng, có một dòng suối chảy xuống từ những ngọn đồi.

Chu Liệt nghe xong, nhanh tay mở hộp cơm ra, bên trong đều là món ăn anh thích.Nhưng hạt gạo không bao giờ rơi ra ngoài.

Anh lặng lẽ mỉm cười

Anh ăn rất nhanh, cầm chiếc đũa nuốt từng miếng từng miếng.

Nhưng hạt gạo không bao giờ rơi ra ngoài.Anh hạ giọng hỏi cô: “Em đã ăn cơm chưa?”Chu Liệt vừa thu dọn hộp cơm, vừa hỏi Giang Ninh.

Có vẻ như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Chẳng bao lâu sau.Cho dù ăn không được nhưng nhìn thêm vài lần cũng làm họ thấy vui vẻ.

Chu Liệt đã ăn xong cơm Giang Ninh mang đến, trong hộp cơm cũng sạch sẽ, một chút đồ ăn kèm cũng không còn.Chuyện này Giang Ninh đã nghe những người phụ nữ khác trong thôn nói.

Anh mở bình nước lên, ngửa đầu uống một ngụm nước.Giang Hải vừa nhìn thấy cô như vậy, lập tức bị chọc cười.Giang Hải sầu không được.

Khi ánh mắt Giang Ninh liếc qua, vừa vặn nhìn thấy yết hầu đang trượt lên trượt xuống của người đàn ông.

Có một giọt mồ hôi nóng theo cằm anh từ yết hầu lăn xuống cổ chảy xuôi vào ngực Chu Liệt.Ruộng lúa rất lớn nhưng mà Giang Ninh dễ dàng tìm được Chu Liệt.

Trong đầu Giang Ninh nhịn không được mà hồi tưởng lại chuyện đêm qua.

Toàn thân cô đều bị nóng vì mồ hôi.Anh hỏi câu đầu tiên: “Tại sao em lại không mang theo ô.”

Ánh mắt cô hốt hoảng dời đi.Một đám muỗi sẽ đốt đầy chân Giang Ninh.

“Em muốn ăn dưa hấu không?”

Chu Liệt vừa thu dọn hộp cơm, vừa hỏi Giang Ninh.Toàn thân cô đều bị nóng vì mồ hôi.Gió hè nhẹ nhàng thổi qua bóng dáng thướt tha của Giang Ninh.

Giang Ninh có chút thất thần, nên không nghe thấy.Giang Hải không chỉ trồng lúa mà còn có một cánh đồng dưa hấu rộng lớn. Vào lúc đó, không có dưa hấu trong nhà kính, cũng không có dưa hấu ngược mùa. Tất cả những quả dưa hấu đều là những dây leo trên mặt đất, phơi dưới nắng mùa hè, từng quả một trở nên đỏ rực.

Chu Liệt lại hỏi một lần nữa: “A Ninh, em muốn ăn dưa hấu không?”Những người trẻ tuổi kia cũng học nhanh, nửa ngày học là đã có thể bắt đầu.


Giang Ninh sững sờ hoàn hồn, “Em…”

Cô vẫn chưa trả lời thì đã bị Chu Liệt kéo đi.Tất cả đều rất nặng.Giang Ninh phơi nắng giữa trưa trên bờ ruộng, ánh mặt trời chiếu xuống mạnh đến nỗi chói cả mắt.

Ở phía bên kia cánh đồng, có một dòng suối chảy xuống từ những ngọn đồi.Sau khi Giang Ninh đến gần, nhìn thấy bên dòng suối thấm mát đang ngâm một quả dưa hấu xanh đậm.

Dòng nước không lớn nhưng nó rất tinh khiết và sạch sẽ.Ánh mắt cô hốt hoảng dời đi.

Sau khi Giang Ninh đến gần, nhìn thấy bên dòng suối thấm mát đang ngâm một quả dưa hấu xanh đậm.

Ngày xửa ngày xưa không phải nhà nào cũng đều có tủ lạnh.

Khi trời nóng, muốn ăn dưa hấu lạnh thì phải ngâm dưa hấu đã mua từ trước vào trong nước.Ông nói với Giang Ninh, “A Ninh, đây là anh trai của con. Từ nay về sau, anh trai sẽ giúp chúng ta trông chừng cánh đồng dưa hấu.”Giang Ninh 10 tuổi.

Dòng nước chảy từ từ, rửa sạch bụi bẩn trên vỏ dưa hấu.Cô cúi đầu, đá cục đá trên mặt đất.

Chu Liệt nói: “Vừa rồi có người đi xe ba bánh đến bán, vốn anh định buổi tối mang về nhà…”Giang Ninh lúc này mới ngẩng đầu lên: “Em ăn rồi, vừa ở nhà ăn xong, anh cũng mau ăn đi.”

Giang Ninh nhìn quả dưa hấu kia, nghe Chu Liệt nói, suy nghĩ bay đến chuyện thật lâu trước kia.

Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Chu Liệt



Năm đó.

Chu Liệt mười lăm tuổi.Ban đềm còn đầy tiếng muỗi vo ve.

Giang Ninh 10 tuổi.Giang Ninh thở hổn hển, trong lòng hơi khó chịu một chút.

Bố của Giang Ninh tên là Giang Hải.Có người đàn ông nào mà không thích cơ chứ.

Mẹ cô mất sớm, bố cũng không cưới ai nữa, từ nhỏ một mình Giang Hải đã nuôi cô trưởng thành.

Giang Hải không chỉ trồng lúa mà còn có một cánh đồng dưa hấu rộng lớn. Vào lúc đó, không có dưa hấu trong nhà kính, cũng không có dưa hấu ngược mùa. Tất cả những quả dưa hấu đều là những dây leo trên mặt đất, phơi dưới nắng mùa hè, từng quả một trở nên đỏ rực.Nhưng lời nói đến bên miệng, sao lại trở nên khó nói thế này.

Mùa hè trong ruộng dưa hấu, tất cả đều là những quả dưa hấu tròn trịa làm cho không ít người đỏ mắt. Đến nửa đêm cũng có không ít kẻ trộm dưa.Chu Liệt cũng không giấu nghề, chỉ cần mấy người đó nghiêm túc học, anh đều sẽ dạy ngay.

Đó chính là nửa năm vất vả của Giang Hải, ông hận không thể trực tiếp ngủ trong căn phòng nhỏ trên ruộng dưa vào ban đêm.Mẹ cô mất sớm, bố cũng không cưới ai nữa, từ nhỏ một mình Giang Hải đã nuôi cô trưởng thành.

Nhưng Giang Hải không muốn Giang Ninh cùng ông chịu khổ này.

Giang Ninh 10 tuổi được Giang Hải nuôi thành một cô bé đáng yêu trắng nõn, giống như một khối bột mì.

Túp lều nhỏ trên cánh đồng không có điện cũng không có quạt, rất ngột ngạt và nóng nực.

Ban đềm còn đầy tiếng muỗi vo ve.

Một đám muỗi sẽ đốt đầy chân Giang Ninh.

Một bên là con gái, một bên là dưa hấu có thể bán lấy tiền.

Giang Hải sầu không được.

Giang Hải không được vui, Giang Ninh cũng không vui theo, học theo khuôn mặt ủ rũ cau mày của bố

Giang Hải vừa nhìn thấy cô như vậy, lập tức bị chọc cười.

Dịu dàng sờ sờ đỉnh tóc của cô.

Vài ngày sau.

Giang Hải đột nhiên mây sầu tan đi.

Ông mang theo một chàng trai đi tới trước mặt Giang Ninh.

Ông nói với Giang Ninh, “A Ninh, đây là anh trai của con. Từ nay về sau, anh trai sẽ giúp chúng ta trông chừng cánh đồng dưa hấu.”
 
Chương 13: Cơm nắm


Editor: Chao + Beta: Amouriel, Linh

Đó là lần đầu tiên Giang Ninh nhìn thấy Chu Liệt.Bữa trưa rất đơn giản.Anh rất gầy, nhưng cũng rất cao.Chu Liệt giẫm lên một đống cỏ dại, giấu cái lỗ trên giày vải.

Ấn tượng duy nhất là gầy.Tất cả đều có một chút mặn.

Không phải là vóc dáng gầy của những chàng trai bình thường .Nói xong Giang Hải dặn dò Giang Ninh ở một bên chơi, đừng đi xa quá, cũng đừng đi ra bờ sông, sau đó ông đi theo Chu Liệt xuống ruộng.Cơm nắm dẻo thơm, canh trứng cũng rất thơm

Là kiểu gầy gò, khô khốc, da bọc xương.Không phải là vóc dáng gầy của những chàng trai bình thường .

Anh rất gầy, nhưng cũng rất cao.Bàn tay của cô rất nhỏ, cái cô cầm là cục cơm nắm lớn nhất.

Giang Ninh phải ngẩng đầu lên nhìn anh.Là kiểu gầy gò, khô khốc, da bọc xương.

Lúc đó đang nghỉ hè, trên người Chu Liệt còn mặc đồng phục học sinh trung học cơ sở.Chu Liệt nhìn thấy con chuồn chuồn từ ngón tay trắng nõn của Giang Ninh bay đi, cô lại phát ra tiếng cười khúc khích.

Đồng phục học sinh rất bẩn, có quá nhiều vết bẩn không thể giặt sạch.Anh như vậy làm sao xứng làm anh trai của cô.

Giang Ninh rất lâu sau mới biết rằng đó là bộ quần áo duy nhất mà Chu Liệt đang có, là của người khác sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở vứt bỏ không cần.Rảnh rỗi thì cô dùng những chiếc lá xanh để làm ra những chú châu chấu nhỏ. Lúc thì cô bắt chuồn chuồn trong đống cỏ bên cánh đồng. Nếu mệt mỏi, cô sẽ ngồi quạt mát dưới gốc cây lớn.

Quần áo hơi nhỏ. Giọng nói giòn tan vang lên. Còn mang theo một chút âm thanh mềm mại.

Mặc trên người Chu Liệt thật bó, lộ ra cánh tay và đôi chân dài.Giữa trưa.

Nếu Giang Ninh cúi đầu xuống.Đó là lần đầu tiên Giang Ninh nhìn thấy Chu Liệt.Editor: Chao + Beta: Amouriel, Linh

Còn có thể nhìn thấy giày vải bạt trên chân Chu Liệt cũng bị rách.Hai người đàn ông chia nhau ra trên ruộng dưa hấu rộng lớn.

Phía trước lộ ra một cái lỗ, loáng thoáng có thể nhìn thấy ngón chân.Ngày hôm đó.Chu Liệt một mình ăn bốn cơm nắm.

Chu Liệt giẫm lên một đống cỏ dại, giấu cái lỗ trên giày vải.Nếu Giang Ninh cúi đầu xuống.

Anh nhìn Giang Ninh trắng trẻo trước mắt.Khuôn mặt mang theo nét em bé mập mạp, tròn như ngọc trai.Sau giờ ngọ là thời gian nắng nhất trong ngày.

Đầu óc anh mơ mơ màng màng.Chu Liệt vốn không muốn đưa tay, nhưng anh nhìn Giang Ninh, anh vẫn nhận lấy.Lúc đó đang nghỉ hè, trên người Chu Liệt còn mặc đồng phục học sinh trung học cơ sở.Cô dùng bàn tay nhỏ bé nắm lấy cơm nắm, đem phần cơm còn lại, tất cả đều thành một nắm cơm rất lớn.

Cho tới bây giờ anh cũng không biết, thì ra trên thế giới này còn có người “Sạch sẽ” như vậy.“Anh trai”

Lúc đó Giang Ninh còn chưa có dáng vẻ thiếu nữ trổ mã xinh đẹp.Nào là hái dưa, di chuyển dưa.

Khuôn mặt mang theo nét em bé mập mạp, tròn như ngọc trai.Chu Liệt dưới ánh mặt trời chói chang kia vẫn đi ra ruộng.

Lúc bắt gặp đôi mắt trong suốt của Giang Ninh.Giang Hải ngượng ngùng mỉm cười, “Chú không biết nấu cơm, gần đây bận rộn không có thời gian đi chợ, chờ ngày khác chúng ta ăn thịt kho tàu nhé!”Đồng phục học sinh rất bẩn, có quá nhiều vết bẩn không thể giặt sạch.

Trong lòng chàng trai Chu Liệt vừa xấu hổ vừa mãnh liệt không có chỗ giấu.

Anh như vậy làm sao xứng làm anh trai của cô.Anh nhìn Giang Ninh trắng trẻo trước mắt.

“Anh trai”Chỉ mất mười phút.Giang Hải trước tiên dạy Chu Liệt làm thế nào để phân biệt dưa hấu có chín hay không, chờ Chu Liệt học xong.

Giọng nói giòn tan vang lên. Còn mang theo một chút âm thanh mềm mại.Từ nhỏ Giang Ninh rất dính Giang Hải, vẫn luôn đi theo bố, thậm chí cũng không thích chơi đùa với bạn bè cùng tuổi

Vậy nên Giang Ninh gọi anh một tiếng “anh trai”.

‘’Anh trai, anh cao thật đấy, sau này lớn lên em cũng muốn cao giống như anh ~’’

Trong mắt Giang Ninh, anh không gầy trơ xương như que củi khô, không thấy vết bẩn trên quần áo không thể giặt được, không khinh thường đôi giày rách nát kia.Trong suốt mùa hè, có thể nói nó là một kiểu hương vị thơm ngon, dẻo, mềm mại rung động lòng người.Giang Ninh cầm băng ghế nhỏ, đứng bên bếp lò.

Trong mắt cô, Chu Liệt là chàng trai cao gầy khỏe khoắn.Ấn tượng duy nhất là gầy.

Đây là điều Chu Liệt mười lăm năm qua chưa từng cảm nhận được.Trong mắt cô, Chu Liệt là chàng trai cao gầy khỏe khoắn.Lúc đó Giang Ninh còn chưa có dáng vẻ thiếu nữ trổ mã xinh đẹp.

Giang Hải ở một bên sờ sờ đỉnh đầu Giang Ninh, “Muốn cao thì phải ăn nhiều cơm vào đấy.”

Nói xong Giang Hải dặn dò Giang Ninh ở một bên chơi, đừng đi xa quá, cũng đừng đi ra bờ sông, sau đó ông đi theo Chu Liệt xuống ruộng.Rất cẩn thận, như thể nó sẽ rơi xuống.

Chu Liệt là do Giang Hải mang từ thôn bên cạnh về. Ban ngày chuyển dưa hấu, buổi tối trông chừng ruộng dưa hấu, tính tiền công trong hai tháng.

Giang Hải trước tiên dạy Chu Liệt làm thế nào để phân biệt dưa hấu có chín hay không, chờ Chu Liệt học xong. Giang Hải vỗ vỗ bả vai anh, cảm khái nói “Thân thể già vẫn là không giống thanh niên trai tráng, có thể ăn được là có phúc lắm rồi’’

Hai người đàn ông chia nhau ra trên ruộng dưa hấu rộng lớn.Đây là điều Chu Liệt mười lăm năm qua chưa từng cảm nhận được.

Nào là hái dưa, di chuyển dưa.

Tất cả đều đặt lên chiếc xe ba bánh của Giang Hải.Giang Ninh ngẩng đầu nói, “Cho anh trai ăn ạ! Anh trai lợi hại như vậy thì phải ăn cái lớn nhất. ”

Mỗi lần Chu Liệt mang dưa đến bên cạnh bờ ruộng, đều liếc mắt nhìn Giang Ninh một cái.Giang Ninh phải ngẩng đầu lên nhìn anh.Còn có thể nhìn thấy giày vải bạt trên chân Chu Liệt cũng bị rách.

Từ nhỏ Giang Ninh rất dính Giang Hải, vẫn luôn đi theo bố, thậm chí cũng không thích chơi đùa với bạn bè cùng tuổi

Rảnh rỗi thì cô dùng những chiếc lá xanh để làm ra những chú châu chấu nhỏ. Lúc thì cô bắt chuồn chuồn trong đống cỏ bên cánh đồng. Nếu mệt mỏi, cô sẽ ngồi quạt mát dưới gốc cây lớn.Cái gọi là cơm nắm, là dùng nồi lớn, đem cơm nấu ra độ mềm dẻo vừa đủ. Lấy một cục cơm nhỏ nắm lại cho thành hình, rắc ít muối lên phía trên.

Một người an an tĩnh tĩnh, cũng có thể chơi đến vui vẻ.Giang Hải nhét cơm nắm vào tay Chu Liệt, thúc giục “Ăn đi, cháu đừng khách khí, cứ việc mà ăn. Cơm nhà chúng tôi ăn cho đủ no lắm.”

Chu Liệt nhìn thấy con chuồn chuồn từ ngón tay trắng nõn của Giang Ninh bay đi, cô lại phát ra tiếng cười khúc khích.

Giữa trưa.

Giang Hải đưa hai đứa nhỏ về nhà ăn cơm.

Bữa trưa rất đơn giản.


Dưa muối, dưa chuột trộn rau, một bát canh trứng còn có cơm nắm.

Cái gọi là cơm nắm, là dùng nồi lớn, đem cơm nấu ra độ mềm dẻo vừa đủ. Lấy một cục cơm nhỏ nắm lại cho thành hình, rắc ít muối lên phía trên.Anh tới đây để kiếm tiền, còn ăn cơm của người ta thì phải nên làm việc.

Tất cả đều có một chút mặn.

Giang Hải ngượng ngùng mỉm cười, “Chú không biết nấu cơm, gần đây bận rộn không có thời gian đi chợ, chờ ngày khác chúng ta ăn thịt kho tàu nhé!”

Chu Liệt không cần thịt kho tàu.

Anh nhìn cục cơm nắm thơm ngào ngạt kia, đã điên cuồng nuốt nước miếng.

Giang Hải nhét cơm nắm vào tay Chu Liệt, thúc giục “Ăn đi, cháu đừng khách khí, cứ việc mà ăn. Cơm nhà chúng tôi ăn cho đủ no lắm.”

Giang Ninh hai tay cầm một cái cơm nắm, cũng học cách nói chuyện, “Anh trai, anh ăn đi ạ ~”Chờ anh phản ứng lại, trên mặt chàng trai hiện lên vẻ mặt xấu hổ.

Trưa hôm đó.Anh nhìn cục cơm nắm thơm ngào ngạt kia, đã điên cuồng nuốt nước miếng.

Chu Liệt một mình ăn bốn cơm nắm.

Chỉ mất mười phút.

Chờ anh phản ứng lại, trên mặt chàng trai hiện lên vẻ mặt xấu hổ.Lúc bắt gặp đôi mắt trong suốt của Giang Ninh.

Dưới làn da ngăm đen, vẻ mặt âm thầm đỏ bừng lên.

Giang Hải vỗ vỗ bả vai anh, cảm khái nói “Thân thể già vẫn là không giống thanh niên trai tráng, có thể ăn được là có phúc lắm rồi’’

Giang Ninh đưa tay nắm lấy một cái cơm nắm, “Anh trai, anh thật lợi hại, anh ăn thêm một cái nữa đi ạ ~”Phía trước lộ ra một cái lỗ, loáng thoáng có thể nhìn thấy ngón chân.

Bàn tay của cô rất nhỏ, cái cô cầm là cục cơm nắm lớn nhất.Một người an an tĩnh tĩnh, cũng có thể chơi đến vui vẻ.

Rất cẩn thận, như thể nó sẽ rơi xuống.Chu Liệt không cần thịt kho tàu.

Chu Liệt vốn không muốn đưa tay, nhưng anh nhìn Giang Ninh, anh vẫn nhận lấy.

Anh làm chậm tốc độ và cắn từng miếng nhỏ.

Giang Hải vừa nhắc nhở anh nhớ ăn thêm thức ăn, vừa cầm thìa, chia một nửa canh trứng cho Chu Liệt và Giang Ninh.

Ngày hôm đó.Cho tới bây giờ anh cũng không biết, thì ra trên thế giới này còn có người “Sạch sẽ” như vậy.Dưới làn da ngăm đen, vẻ mặt âm thầm đỏ bừng lên.

Cơm nắm dẻo thơm, canh trứng cũng rất thơmGiang Hải hỏi, “Tại sao con làm lớn như vậy?”

Trong suốt mùa hè, có thể nói nó là một kiểu hương vị thơm ngon, dẻo, mềm mại rung động lòng người.

Sau giờ ngọ là thời gian nắng nhất trong ngày.

Giang Hải nói không cần đến ruộng dưa hấu, lúc này cũng không có người nào ngốc đi trộm dưa hấu.

Chu Liệt dưới ánh mặt trời chói chang kia vẫn đi ra ruộng.‘’Anh trai, anh cao thật đấy, sau này lớn lên em cũng muốn cao giống như anh ~’’

Anh tới đây để kiếm tiền, còn ăn cơm của người ta thì phải nên làm việc.Giang Ninh rất lâu sau mới biết rằng đó là bộ quần áo duy nhất mà Chu Liệt đang có, là của người khác sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở vứt bỏ không cần.Dưa muối, dưa chuột trộn rau, một bát canh trứng còn có cơm nắm.

Giang Ninh cầm băng ghế nhỏ, đứng bên bếp lò.

Cô dùng bàn tay nhỏ bé nắm lấy cơm nắm, đem phần cơm còn lại, tất cả đều thành một nắm cơm rất lớn.Vậy nên Giang Ninh gọi anh một tiếng “anh trai”.Giang Hải ở một bên sờ sờ đỉnh đầu Giang Ninh, “Muốn cao thì phải ăn nhiều cơm vào đấy.”

Giang Hải hỏi, “Tại sao con làm lớn như vậy?”

Giang Ninh ngẩng đầu nói, “Cho anh trai ăn ạ! Anh trai lợi hại như vậy thì phải ăn cái lớn nhất. ”
 
Chương 14: Chảy máu


Editor: TLinh + Beta: Amouriel, Linh

Năm đó mùa hè nóng nhất, nhưng cũng là năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời Chu Liệt.Còn có quần áo để mặc.

Có một bữa ăn no.Anh muốn nói, đừng khóc…Anh chỉ cảm thấy tay bị người ta nắm chặt, nghe được tiếng khóc nức nở, còn có nước mắt rơi xuống.

Còn có quần áo để mặc.Hai tháng trôi qua rất nhanh.Giang Hải sau khi biết, có chút tức giận.

Giang Hải lấy quần áo cũ, giày cũ của ông đưa cho Chu Liệt.Sau khi Chu Liệt hiểu ra.Giang Ninh đỏ mắt, nói “Anh ơi, anh có đau không?”Nhưng vừa đến bên cạnh cánh đồng, Giang Ninh đã bị sóng nhiệt thổi choáng váng, ngay cả khi ngồi trên chiếu cũng thấy nóng bừng bừng.

Một số có kích cỡ lớn.Cô cầm một chiếc quạt nhỏ, quạt từ chỗ này đến chỗ khác.Giang Ninh chỉ thích lòng trắng trứng, không thích lòng đỏ trứng.Chu Liệt cùng người nọ xảy ra xung đột, đối phương cầm đá ném lên đầu Chu Liệt một cái.

Nhưng rất sạch sẽ, mang theo một mùi thơm thoải mái của bột giặt.Nhưng ngày hôm sau, anh không nói gì với Giang Hải.

Giang Ninh luôn cảm thấy anh rất đói.Chu Liệt giật mình.Giang Hải ở một mảnh ruộng dưa hấu khác, khoảng cách có chút xa, phải một lúc sau mới nghe thấy động tĩnh.

Thỉnh thoảng sẽ nhét thêm cho anh một ít đồ ăn nhẹ.Hôm đó, Chu Liệt khâu bốn mũi trên đầu.Chu Liệt tỉnh lại trong tiếng mưa tí tách, nhìn thấy Giang Hải và Giang Ninh vẫn canh giữ bên giường anh.

Có mì gói, xúc xích, kẹo mút.Giữa trưa, sấm sét ầm ầm, trời đột nhiên mưa to.Giang Ninh có thể nghe thấy tiếng vỗ cánh của chuồn chuồn trong chai.

Với cả mỗi buổi sáng, Giang Hải sẽ luộc cho mỗi người một quả trứng.“Bố ơi! Bố ơi! Bố!”

Giang Ninh chỉ thích lòng trắng trứng, không thích lòng đỏ trứng.Chu Liệt lắc đầu với cô, “Không đau.”

Cô bỏ lòng đỏ trứng vào vỏ trứng gà, lén lút đưa cho Chu Liệt.Năm đó mùa hè nóng nhất, nhưng cũng là năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời Chu Liệt.

Sau khi Chu Liệt hiểu ra.Nếu như không phải Giang Ninh ở bên cạnh cánh đồng trông ngóng, Giang Hải tự trách, nói không chừng một giờ sau mới phát hiện Chu Liệt ngã xuống.

Anh trao đổi lòng trắng trong quả trứng của mình cho Giang Ninh.Ông vội vàng chạy tới, nhìn cảnh tượng trước mắt.Dưới gốc cây hóng mát, có thêm một cái chiếuChu Liệt nhớ lại lúc ở trên xe ba bánh, mơ mơ màng màng tỉnh lại một lần.

Anh ăn hai lòng đỏ trứng một mình.Mỗi ngày trôi qua không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió.

Còn có thể nhận được một câu mềm mại của Giang Ninh “Anh trai, anh thật tốt ~”Có mì gói, xúc xích, kẹo mút.

Khi Giang Hải và Chu Liệt đang bận rộn trên cánh đồng dưa hấu, Giang Ninh vẫn chơi đùa bên cạnh bờ ruộng.Ông đối với dưa hấu còn không quan tâm gì hết, thậm chí còn không có thời gian đi an ủi Giang Ninh.“Hức hức hức…”

Nhưng có gì đó khác lạ…Chu Liệt khâu vết thương, rồi truyền thêm bình nước.

Dưới gốc cây hóng mát, có thêm một cái chiếuNgay lập tức đến trạm y tế của thôn.

Khi trời nóng đến choáng váng, Giang Ninh có thể nằm xuống ngủ một giấc.Với cả mỗi buổi sáng, Giang Hải sẽ luộc cho mỗi người một quả trứng.

Ngày hôm sau.Chu Liệt mới nói thật với Giang Hải.Giang Hải lấy quần áo cũ, giày cũ của ông đưa cho Chu Liệt.“Anh trai… Anh trai… Anh trai của con chết rồi!”

Rồi có thêm một chai nhựa.

Bên trong chiếc lọ là một con chuồn chuồn mà Giang Ninh dùng mọi cách cũng không bắt được, ở bên trong đó bay từng vòng từng chút.Nhưng có gì đó khác lạ…Một số có kích cỡ lớn.

Giang Ninh có thể nghe thấy tiếng vỗ cánh của chuồn chuồn trong chai.Thậm chí, không có tí gió nào.Nghĩ đến dưa hấu mát lạnh đang đợi ở nhà, Giang Ninh đột nhiên cảm thấy không còn nóng như vậy nữa.

Mỗi ngày trôi qua không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió.

Biến cố xảy ra vào một ngày cuối tháng bảy.Giang Hải nấu một bát thịt kho tàu lớn, ép Chu Liệt nhất định phải ăn sạch.

Hôm đó trời gần 39 độ.Bên trong chiếc lọ là một con chuồn chuồn mà Giang Ninh dùng mọi cách cũng không bắt được, ở bên trong đó bay từng vòng từng chút.

Từ sáng sớm đã nóng đến mức khiến người ta không muốn ra ngoài.Chu Liệt chịu đựng đau đớn, đuổi người trộm dưa hấu đi.

Những ngày như vậy, dưa hấu sẽ càng bán đắt hàng.Những ngày như vậy, dưa hấu sẽ càng bán đắt hàng.

Giang Hải không nỡ để Giang Ninh ra ngoài nắng nóng, ổng để cô ở nhà xem TV, bật quạt cho mát.

Giang Ninh quấn lấy Giang Hải, cô nhất định phải đi.Giang Hải không có biện pháp khác chỉ có thể mang theo cô đi cùng.

Giang Hải không có biện pháp khác chỉ có thể mang theo cô đi cùng.Anh chớp mắt, không nói nên lời.

Nhưng vừa đến bên cạnh cánh đồng, Giang Ninh đã bị sóng nhiệt thổi choáng váng, ngay cả khi ngồi trên chiếu cũng thấy nóng bừng bừng.

Thậm chí, không có tí gió nào.Không chỉ có quạt máy thổi mát, mà còn có dưa hấu ngâm trong nước mát lạnh.Giang Hải không nỡ để Giang Ninh ra ngoài nắng nóng, ổng để cô ở nhà xem TV, bật quạt cho mát.

Cô cầm một chiếc quạt nhỏ, quạt từ chỗ này đến chỗ khác.Nhưng rất sạch sẽ, mang theo một mùi thơm thoải mái của bột giặt.

Nhìn cách đó không xa, trên cánh đồng rộng lớn có hai bóng dáng đội mũ rơm, là hai người đàn ông cong lưng làm việc.

Chờ cho đến khi bố và anh trai xong việc, họ có thể cùng nhau về nhà nghỉ ngơi.Rồi có thêm một chai nhựa.

Không chỉ có quạt máy thổi mát, mà còn có dưa hấu ngâm trong nước mát lạnh.Cô nhìn thấy Chu Liệt nằm sấp trên mặt đất, còn có máu đỏ thẫm chảy ra từ trong mái tóc đen ngắn.

Nghĩ đến dưa hấu mát lạnh đang đợi ở nhà, Giang Ninh đột nhiên cảm thấy không còn nóng như vậy nữa.

Nhưng mọi thứ không suôn sẻ như vậy.

Đột nhiên, Giang Ninh nhìn thấy bóng dáng cao thẳng của Chu Liệt ngã xuống vào ruộng dưa hấu.Giang Ninh sợ tới mức khóc lên, lớn tiếng gọi Giang Hải tới xem.

Mãi một lúc lâu sau vẫn không đứng dậy.

Giang Ninh sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hoảng hốt chạy tới.Khi Giang Hải và Chu Liệt đang bận rộn trên cánh đồng dưa hấu, Giang Ninh vẫn chơi đùa bên cạnh bờ ruộng.

Cô nhìn thấy Chu Liệt nằm sấp trên mặt đất, còn có máu đỏ thẫm chảy ra từ trong mái tóc đen ngắn.

“Bố ơi! Bố ơi! Bố!”Editor: TLinh + Beta: Amouriel, Linh

“Anh trai… Anh trai… Anh trai của con chết rồi!”Nhìn cách đó không xa, trên cánh đồng rộng lớn có hai bóng dáng đội mũ rơm, là hai người đàn ông cong lưng làm việc.

“Hức hức hức…”“Chu Liệt, cháu đi học đi, cháu có thể tiếp tục đến trường rồi. Chú đã nói với giáo viên của cháu, cháu vẫn học trường cấp 3 ở quận.”

Giang Ninh sợ tới mức khóc lên, lớn tiếng gọi Giang Hải tới xem.…Đêm hôm trước, nửa đêm có người đến lấy trộm dưa hấu.

Giang Hải ở một mảnh ruộng dưa hấu khác, khoảng cách có chút xa, phải một lúc sau mới nghe thấy động tĩnh.Anh trao đổi lòng trắng trong quả trứng của mình cho Giang Ninh.

Ông vội vàng chạy tới, nhìn cảnh tượng trước mắt.Sau hôm đó.…

Ông đối với dưa hấu còn không quan tâm gì hết, thậm chí còn không có thời gian đi an ủi Giang Ninh.Giang Ninh luôn cảm thấy anh rất đói.Có một bữa ăn no.

Ông ôm Chu Liệt đang chảy máu lên xe ba bánh.

Ngay lập tức đến trạm y tế của thôn.Giang Hải đưa cho Chu Liệt hai tháng tiền công, cũng nói với anh.


Hôm đó, Chu Liệt khâu bốn mũi trên đầu.Cô bỏ lòng đỏ trứng vào vỏ trứng gà, lén lút đưa cho Chu Liệt.

Sau hôm đó.

Nếu như không phải Giang Ninh ở bên cạnh cánh đồng trông ngóng, Giang Hải tự trách, nói không chừng một giờ sau mới phát hiện Chu Liệt ngã xuống.

Chu Liệt nhớ lại lúc ở trên xe ba bánh, mơ mơ màng màng tỉnh lại một lần.Thỉnh thoảng sẽ nhét thêm cho anh một ít đồ ăn nhẹ.

Anh chỉ cảm thấy tay bị người ta nắm chặt, nghe được tiếng khóc nức nở, còn có nước mắt rơi xuống.

Anh muốn nói, đừng khóc…



Chu Liệt khâu vết thương, rồi truyền thêm bình nước.

Ngoài suy dinh dưỡng ra, anh còn bị say nắng.Chờ cho đến khi bố và anh trai xong việc, họ có thể cùng nhau về nhà nghỉ ngơi.

Giữa trưa, sấm sét ầm ầm, trời đột nhiên mưa to.

Chu Liệt tỉnh lại trong tiếng mưa tí tách, nhìn thấy Giang Hải và Giang Ninh vẫn canh giữ bên giường anh.

Giang Ninh đỏ mắt, nói “Anh ơi, anh có đau không?”Giang Ninh sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hoảng hốt chạy tới.

Chu Liệt lắc đầu với cô, “Không đau.”Ngoài suy dinh dưỡng ra, anh còn bị say nắng.

Sau đó.

Chu Liệt mới nói thật với Giang Hải.

Đêm hôm trước, nửa đêm có người đến lấy trộm dưa hấu.Miệng Chu Liệt đầy ắp, trong bát cũng đầy

Chu Liệt cùng người nọ xảy ra xung đột, đối phương cầm đá ném lên đầu Chu Liệt một cái.Mãi một lúc lâu sau vẫn không đứng dậy.Từ sáng sớm đã nóng đến mức khiến người ta không muốn ra ngoài.

Chu Liệt chịu đựng đau đớn, đuổi người trộm dưa hấu đi.

Nhưng ngày hôm sau, anh không nói gì với Giang Hải.

Giang Hải sau khi biết, có chút tức giận.

Ông nhìn về phía Chu Liệt quát, “Không phải chỉ là mấy quả dưa hấu thôi sao, bị trộm thì trộm có thể quan trọng hơn tính mạng của cháu sao?”

Chu Liệt giật mình.Ngày hôm sau.

Anh chớp mắt, không nói nên lời.

Đôi mắt anh từ từ đỏ lên.Ngày hôm đó.

…Hôm đó trời gần 39 độ.

Hai tháng trôi qua rất nhanh.Khi trời nóng đến choáng váng, Giang Ninh có thể nằm xuống ngủ một giấc.

Đột nhiên đã đến cuối tháng Tám.Còn có thể nhận được một câu mềm mại của Giang Ninh “Anh trai, anh thật tốt ~”

Chu Liệt cũng không kịp phản ứng, hóa ra đã đến lúc rời đi.

Ngày hôm đó.

Giang Hải nấu một bát thịt kho tàu lớn, ép Chu Liệt nhất định phải ăn sạch.Đột nhiên đã đến cuối tháng Tám.

Giang Ninh cắn đũa, ở một bên cười khúc khích, bởi vì trước kia chỉ có cô bị Giang Hải ép ăn.

Miệng Chu Liệt đầy ắp, trong bát cũng đầyÔng ôm Chu Liệt đang chảy máu lên xe ba bánh.

Buổi tối.

Giang Hải đưa cho Chu Liệt hai tháng tiền công, cũng nói với anh.

“Chu Liệt, cháu đi học đi, cháu có thể tiếp tục đến trường rồi. Chú đã nói với giáo viên của cháu, cháu vẫn học trường cấp 3 ở quận.”

“Học phí chú đã trả cho cháu, mà những thứ này đó là chi phí sinh hoạt mỗi ngày của cháu. Nhớ học hành chăm chỉ, đừng lãng phí tài năng của mình, sau này đỗ vào một trường đại học tốt, để cho chú đi theo cũng dính chút thơm lây nhé.”
 
Chương 15: Hôn lưỡi (1)


Editor: Chang + Beta: Tnhii, Amouriel, Linh

Sau này Giang Ninh mới biết được.Làm cô giật mình.Là muốn dùng cả đời để trả lại.

Mùa hè năm đó, Chu Liệt tốt nghiệp trung học cơ sở.Ngón tay vừa trắng vừa mịn màng, cầm một miếng dưa hấu.

Với thành tích đứng đầu, anh thi đậu vào trường trung học số 1 trong quận.[ Hồi ức rất nhiều, không chỉ có một đoạn này ]

Nhưng bố mẹ anh đã mất nên anh không thể trả học phí.Chu Liệt ngoéo lấy bàn tay nhỏ bé của cô, “Ngoéo tay”

Giang Hải đưa anh về, cho anh ăn mặc, trả lại tiền công, rồi cho anh đi học.…“A Liệt, em muốn ăn dưa hấu.”Mới cho một chút tiền như vậy, đã khiến Chu Liệt nợ nhà họ Giang một ân tình khổng lồ

Sau đó…Chu Liệt gật đầu, đồng ý.Giang Ninh nhìn quả dưa hấu trong suối, nhỏ giọng nói một câu, “Anh trai, em muốn ăn dưa hấu. ”

Rất nhiều người trong thôn đều nói ánh mắt Giang Hải rất tinh quái, có thể nhìn ra Chu Liệt một cách dễ dàngMột bóng người rơi xuống trước mắt Giang Ninh.Hạt dưa hấu đen, nhẹ nhàng được nhổ ra ngoài.

Mới cho một chút tiền như vậy, đã khiến Chu Liệt nợ nhà họ Giang một ân tình khổng lồGiang Ninh vươn ngón tay út ra, tủi thân nói, “Ngoéo tay với em.”Hai vợ chồng Chu Liệt và Giang Ninh đứng dưới bóng râm cách xa đám đông, một người cầm một miếng dưa hấu trong tay, cắn một miếng, môi và răng vừa ngọt ngào vừa lạnh lẽo

Ân tình.Anh cắt cho Giang Ninh một miếng, để lại một miếng cho mình.

Là muốn dùng cả đời để trả lại.Nhưng bố mẹ anh đã mất nên anh không thể trả học phí.

Bao gồm cả cuộc hôn nhân của Chu Liệt, cuộc đời của Chu Liệt.Sau khi ăn xong, anh lau miệng.

Giang Ninh còn nhớ rõ, ngày Chu Liệt rời đi, Giang Hải nhét cho anh không ít đồ, còn có hai quả dưa hấu vừa to vừa tròn.Giang Ninh nhìn về phía Chu Liệt, lại nói một lần nữa.

Cô khóc kéo tay Chu Liệt, không muốn để anh đi, không ngừng gọi “Anh trai”.Giọng nói vừa nhẹ vừa mềm mại.

Giang Hải vừa tức vừa cười, ôm Giang Ninh vào trong lòng nhẹ nhàng dỗ dành.Nhanh như chớp Giang Ninh đã bị đè lên thân cây, sau lưng là lớp vỏ cây gồ ghề .

“Bé ngốc, khóc cái gì mà khóc? Anh Chu Liệt của con phải đi học, học trường cấp 3 để có tương lai, sau này còn có thể trở về thăm chúng ta’’Anh bị phơi nắng đến khô.Sau đó…

Giang Ninh rưng rưng nước mắt, nhìn Chu Liệt, “Anh ơi, anh có về không? ”Với thành tích đứng đầu, anh thi đậu vào trường trung học số 1 trong quận.Vỏ dưa hấu trong tay rơi trên mặt đất.

Chu Liệt gật gật đầu, nói với cô, “Anh hứa sẽ về.”Trình độ chọn dưa của Chu Liệt vẫn rất tốt, lưỡi đao vừa mới cắt xuống, dưa hấu bèn cạch một tiếng nứt ra.

Giang Ninh vươn ngón tay út ra, tủi thân nói, “Ngoéo tay với em.”Chu Liệt vẫn giống như lúc còn nhỏ, ăn cái gì cũng rất nhanh.

Chu Liệt ngoéo lấy bàn tay nhỏ bé của cô, “Ngoéo tay”Kỉ niệm vừa ngọt ngào vừa cay đắngGiang Hải đưa anh về, cho anh ăn mặc, trả lại tiền công, rồi cho anh đi học.

Móc đã kéo, một trăm năm không được thay đổi.Chu Liệt đứng dưới ánh mặt trời, trong lồng ngực ngột ngạt nóng bừng.

…Chỉ là đầu ngón tay nắm chặt.Nhưng anh đã nói thêm một câu.

Kỉ niệm vừa ngọt ngào vừa cay đắngBóng dáng cao lớn cao ngất, trong nháy mắt tới gần.

Giang Ninh nhìn quả dưa hấu trong suối, nhỏ giọng nói một câu, “Anh trai, em muốn ăn dưa hấu. ”

Giọng nói vừa nhẹ vừa mềm mại.Bao gồm cả cuộc hôn nhân của Chu Liệt, cuộc đời của Chu Liệt.

Nhẹ đến mức Chu Liệt không nghe thấy.Anh vừa mới ăn dưa hấu xong, cổ họng nhất thời khô rát trở lại.

Một tiếng ‘’anh trai’’ kia, đã nhiều năm rồi cô chưa từng gọi

Giang Ninh nhìn về phía Chu Liệt, lại nói một lần nữa.

“A Liệt, em muốn ăn dưa hấu.”Sau này Giang Ninh mới biết được.

“Được.”

Chu Liệt gật đầu, đồng ý.Vừa hôn vừa cắn dưa hấu.

Nhưng anh đã nói thêm một câu.Giang Ninh rưng rưng nước mắt, nhìn Chu Liệt, “Anh ơi, anh có về không? ”

Nghiêm túc nói, “Em chỉ có thể ăn một miếng.”Ngay sau đó, cổ tay cô bị bàn tay nóng bỏng nắm chặt.Rất lâu sau.Móc đã kéo, một trăm năm không được thay đổi.

Trình độ chọn dưa của Chu Liệt vẫn rất tốt, lưỡi đao vừa mới cắt xuống, dưa hấu bèn cạch một tiếng nứt ra.Anh muốn ăn dưa hấu…

Dưa hấu bên trong, vừa đỏ vừa mọng nước.

Anh cắt cho Giang Ninh một miếng, để lại một miếng cho mình.

Dưa hấu còn lại, được chia cho những người khác trong ruộng.Cơ thể giống như bốc cháy.

Hai vợ chồng Chu Liệt và Giang Ninh đứng dưới bóng râm cách xa đám đông, một người cầm một miếng dưa hấu trong tay, cắn một miếng, môi và răng vừa ngọt ngào vừa lạnh lẽoĐôi môi Giang Ninh ướt sũng do nước ép dưa hấu dính.

Chu Liệt vẫn giống như lúc còn nhỏ, ăn cái gì cũng rất nhanh.Cô không thể không ngẩng đầu, kề sát cánh môi Chu Liệt, ngậm đầu lưỡi anh, cũng nuốt từng miếng từng miếng.

Sau khi ăn xong, anh lau miệng.

Anh đứng ở một bên, đôi mắt đen láy yên lặng nhìn Giang Ninh ăn dưa hấu.

Khuôn mặt Giang Ninh trắng nõn đôi môi đỏ mọng, ngũ quan quyến rũ.Chu Liệt nhìn Giang Ninh cắn một miếng dưa hấu cuối cùng, nước ép bắn ra ướt át môi cô.

Ngón tay vừa trắng vừa mịn màng, cầm một miếng dưa hấu.

Đôi môi đỏ thẫm, chậm rãi cắn từng cái từng miếng.“Bé ngốc, khóc cái gì mà khóc? Anh Chu Liệt của con phải đi học, học trường cấp 3 để có tương lai, sau này còn có thể trở về thăm chúng ta’’

Mỗi lần cô há miệng ra, luôn lộ ra đầu lưỡi ẩm ướt, bao bọc thịt quả đỏ thẫm.Chu Liệt đã hôn lại một lần nữa.

Hạt dưa hấu đen, nhẹ nhàng được nhổ ra ngoài.Khuôn mặt Giang Ninh trắng nõn đôi môi đỏ mọng, ngũ quan quyến rũ.

Dưa hấu mát lạnh, biến thành nước ép dưa hấu ngọt ngào, tràn ngập mọi ngóc ngách trong miệngNhư vậy cô và Chu Liệt ăn cùng nhau.

Đôi môi Giang Ninh ướt sũng do nước ép dưa hấu dính.

Giống như một lớp son môi trong suốt bôi lên nơi mềm mại đó.Môi vừa dán vào, đầu lưỡi đã nhanh chóng xâm nhập vào miệng nhỏ của Giang Ninh, đầu lưỡi móc lấy miếng dưa hấu cô còn chưa kịp nuốt, cướp vào khoang miệng anh.

Chu Liệt đứng dưới ánh mặt trời, trong lồng ngực ngột ngạt nóng bừng.Dưa hấu mát lạnh, biến thành nước ép dưa hấu ngọt ngào, tràn ngập mọi ngóc ngách trong miệng

Yết hầu nặng nề trượt lên trượt xuống.Một tiếng ‘’anh trai’’ kia, đã nhiều năm rồi cô chưa từng gọi“Được.”

Anh vừa mới ăn dưa hấu xong, cổ họng nhất thời khô rát trở lại.Rất nhiều người trong thôn đều nói ánh mắt Giang Hải rất tinh quái, có thể nhìn ra Chu Liệt một cách dễ dàngDưa hấu bên trong, vừa đỏ vừa mọng nước.

Anh bị phơi nắng đến khô.Mùa hè năm đó, Chu Liệt tốt nghiệp trung học cơ sở.

Cơ thể giống như bốc cháy.Giang Ninh còn chưa kịp thở dốc.

Rất lâu sau.

Chu Liệt nhìn Giang Ninh cắn một miếng dưa hấu cuối cùng, nước ép bắn ra ướt át môi cô.

Bóng dáng cao lớn cao ngất, trong nháy mắt tới gần.

Một bóng người rơi xuống trước mắt Giang Ninh.

Ngay sau đó, cổ tay cô bị bàn tay nóng bỏng nắm chặt.

Làm cô giật mình.

Vỏ dưa hấu trong tay rơi trên mặt đất.Giống như một lớp son môi trong suốt bôi lên nơi mềm mại đó.

Nhanh như chớp Giang Ninh đã bị đè lên thân cây, sau lưng là lớp vỏ cây gồ ghề .

Hơi thở của Chu Liệt phả lên môi cô.Giang Ninh bị hôn đến choáng váng không phân biệt được.Giang Ninh thở dốc.

Chu Liệt hôn vừa mạnh mẽ vừa hung dữ.Hay anh muốn ăn thịt cô?

Môi vừa dán vào, đầu lưỡi đã nhanh chóng xâm nhập vào miệng nhỏ của Giang Ninh, đầu lưỡi móc lấy miếng dưa hấu cô còn chưa kịp nuốt, cướp vào khoang miệng anh.

Vừa hôn vừa cắn dưa hấu.Editor: Chang + Beta: Tnhii, Amouriel, Linh

Giang Ninh còn chưa kịp thở dốc.Ảo giác thân mật này, làm cho cô vừa xấu hổ vừa ngại ngùng.

Chu Liệt đã hôn lại một lần nữa.Giang Hải vừa tức vừa cười, ôm Giang Ninh vào trong lòng nhẹ nhàng dỗ dành.

Chiếc lưỡi to lớn của anh lại đi sâu vào.

Lần này, không chỉ có hơi thở nóng hổi của người đàn ông mà còn có nước dưa hấu ngọt ngào.

Giang Ninh thở dốc.

Cô không thể không ngẩng đầu, kề sát cánh môi Chu Liệt, ngậm đầu lưỡi anh, cũng nuốt từng miếng từng miếng.

Như vậy cô và Chu Liệt ăn cùng nhau.Chu Liệt gật gật đầu, nói với cô, “Anh hứa sẽ về.”

Ảo giác thân mật này, làm cho cô vừa xấu hổ vừa ngại ngùng.

Đầu ngón tay ướt sũng, không biết đã túm lấy quần áo Chu Liệt từ lúc nào.

Không đẩy người đàn ông ra.

Chỉ là đầu ngón tay nắm chặt.

Anh muốn ăn dưa hấu…

Hay anh muốn ăn thịt cô?

Giang Ninh bị hôn đến choáng váng không phân biệt được.

[ Hồi ức rất nhiều, không chỉ có một đoạn này ]
 
Chương 16: Hôn lưỡi (2)


Editor: TLinh + Beta: Tnhii, Amouriel, Linh

Đã mười phút giữa trưa, mặt trời nắng chói chang.Editor: TLinh + Beta: Tnhii, Amouriel, LinhMà vào lúc này.

Dưới bóng cây, hai người hôn nhau say sưa.Giang Ninh thật sự bị hôn đến không thở nổi, khóe mắt đỏ bừng.Dưới bóng cây, hai người hôn nhau say sưa.

Chất lỏng ướt át theo khóe miệng Giang Ninh chảy ra ngoài.“Chu Liệt khó đoán thật, nhất định là đưa vợ anh ta đi rồi, cả thôn đều biết Giang Ninh là bảo bối trong lòng Chu Liệt.”Truyền đến một câu nói tục tĩu của người đàn ông.Chu Liệt thích làm tình, thích hung hăng thao túng thân thể của cô.

Trong đôi mắt đen láy của Chu Liệt tràn đầy dục vọng mãnh liệt.Vòng eo mảnh mai bị cánh tay cường tráng gắt gao ôm chặt, nhẹ nhàng nâng lên trên.Trong nháy mắt cả người Giang Ninh lạnh như băng.Trong đôi mắt đen láy của Chu Liệt tràn đầy dục vọng mãnh liệt.

Anh híp mắt, môi lưỡi khẽ nhúc nhích, đuổi theo chất lỏng kia, liếm liếm khóe miệng Giang Ninh.Giang Ninh bị cản tầm mắt nên không thấy bóng dáng Chu Liệt, chỉ có thể nhìn thấy đôi chân dài của anh rời đi

Lấy vị dưa hấu ngọt ngào đút vào miệng Giang Ninh.Trong ngực tim đập thình thịch.Bất cứ lúc nào cũng có thể phát hiện.

‘’Hức… hức… ưm…’’Khoảng cách giữa bọn họ và những người đó cũng chỉ là mấy gốc cây lớn.

Giang Ninh không chịu nổi sự giày vò của anh như vậy, phát ra tiếng nức nở nhỏ.Chỉ có người yêu nhau, mới có thể hôn nhau dính như vậy.Một lúc sau, cô mới bước ra hai chân mềm mại như trước, chậm rãi đi trên bờ ruộng rời đi.

Hai má trắng nõn, so với lúc phơi nắng, còn đỏ bừng hơn…Cũng chỉ vì có thể hôn được đôi môi Chu Liệt.Cô không đẩy được người đàn ông nặng nề trên người, chỉ có thể ngẩng đầu lên tiếp tục bị Chu Liệt quấn lấy.

Người đàn ông vẫn bá đạo mút lấy, còn không chịu buông tha cho cô.Chu đáo và cẩn thận.Giang Ninh bị hôn đến đầu lưỡi khô rát đau đớn.

Vừa mới cho cô ăn chất lỏng vừa muốn nuốt, rồi bị anh hút chặt đầu lưỡi.Trên thực tế, nụ hôn giữa hai người bọn họ… Hoặc là nói là hôn lưỡi, thật ra cũng không nhiều.

Người đàn ông quấn chặt lấy cô, đưa đầu lưỡi hồng phấn nhỏ ngậm vào miệng anh.Gió thổi vào góc váy Giang Ninh, chợt lóe lên lộ ra bên ngoài thân cây.

Từng ngụm từng miếng.“Không phải hai người củi khô lửa bốc lăn vào rừng cây chung quanh đấy chứ?”

Dùng sức mút nước bọt và ngọt ngào trên đầu lưỡi cô.Bây giờ Giang Ninh khuôn mặt đỏ bừng, khóe mắt tràn đầy xuân quang, anh cũng không cho phép.Giang Ninh không chịu nổi sự giày vò của anh như vậy, phát ra tiếng nức nở nhỏ.

Giang Ninh bị hôn đến đầu lưỡi khô rát đau đớn.Hai má trắng nõn, so với lúc phơi nắng, còn đỏ bừng hơn…‘’Bây giờ chờ chút đã, đợi một lát nữa rồi hẵng đi’’

Vô tình cả người cô đã được Chu Liệt ôm vào trong ngực.Cuối cùng, anh lấy cái mũ rơm đội lên đầu cho Giang Ninh.Cặp vú đầy đặn dán sát vào lồng ngực cứng rắn.

Cặp vú đầy đặn dán sát vào lồng ngực cứng rắn.Theo hướng nghiêng, chúng che đi khuôn mặt của Giang Ninh, còn có đôi mắt đào mê loạn kia.

Vòng eo mảnh mai bị cánh tay cường tráng gắt gao ôm chặt, nhẹ nhàng nâng lên trên.Đừng nói là nhìn thấy cơ thể Giang Ninh.

Cô thậm chí còn kiễng mũi chân lên…

Cũng chỉ vì có thể hôn được đôi môi Chu Liệt.Đã mười phút giữa trưa, mặt trời nắng chói chang.Không biết thất thần bao lâu.Đừng nhìn thấy họ kết hôn được 10 năm.

Cảnh này.Thay vì nói là Chu Liệt đang cưỡng hôn cô, càng không bằng nói cô nhào lên người Chu Liệt đòi hôn.

Thay vì nói là Chu Liệt đang cưỡng hôn cô, càng không bằng nói cô nhào lên người Chu Liệt đòi hôn.Những người đàn ông nói chuyện, tiếng cười vang lên.Nhưng Chu Liệt không có ý định chấm dứt nụ hôn này chút nào.

Sự kiềm chế lớn nhất của người đàn ông có thể là không đưa tay làm rối tung quần áo trên người cô, sờ sờ cặp vú gần như bị đè bẹp.Giang Ninh từ lúc nghe được giọng nói, cả người đã căng thẳng.

Giang Ninh thật sự bị hôn đến không thở nổi, khóe mắt đỏ bừng.Cô nghĩ…

Cô muốn xỉu xuống ngực Chu Liệt.Chu Liệt dùng đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng.

Rồi nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nói chuyện của những người khác.Sự kiềm chế lớn nhất của người đàn ông có thể là không đưa tay làm rối tung quần áo trên người cô, sờ sờ cặp vú gần như bị đè bẹp.

“Chu Liệt đâu rồi? Sao có một tí đã không thấy người đâu?”Cô muốn xỉu xuống ngực Chu Liệt.Nhưng khi hôn.

“Chu Liệt khó đoán thật, nhất định là đưa vợ anh ta đi rồi, cả thôn đều biết Giang Ninh là bảo bối trong lòng Chu Liệt.”Cảnh này.Sải bước nhanh, từ từ đi xa.

“Nhưng mà tôi thấy xe điện ở Giang Ninh vẫn còn đó mà?”

“Không phải hai người củi khô lửa bốc lăn vào rừng cây chung quanh đấy chứ?”“Nhưng mà tôi thấy xe điện ở Giang Ninh vẫn còn đó mà?”

Những người đàn ông nói chuyện, tiếng cười vang lên.Anh híp mắt, môi lưỡi khẽ nhúc nhích, đuổi theo chất lỏng kia, liếm liếm khóe miệng Giang Ninh.Máu toàn thân Giang Ninh đều hướng về trong đầu.

Giang Ninh từ lúc nghe được giọng nói, cả người đã căng thẳng.

Nhưng Chu Liệt không có ý định chấm dứt nụ hôn này chút nào.“Nếu thật sự đi vào rừng cây, tao muốn tưởng tượng một chút, vợ của Chu Liệt thật trắng, chắc trên người giống như đậu hũ non lắm đây….’’

Cô không đẩy được người đàn ông nặng nề trên người, chỉ có thể ngẩng đầu lên tiếp tục bị Chu Liệt quấn lấy.

Đầu lưỡi mềm như bông bị hút.Nói chung chỉ cần chạm nhẹ vào đôi môi của cô.

Trong ngực tim đập thình thịch.Người đàn ông vẫn bá đạo mút lấy, còn không chịu buông tha cho cô.

Khoảng cách giữa bọn họ và những người đó cũng chỉ là mấy gốc cây lớn.Cô khẩn trương, hàm răng cắn vào đầu lưỡi Chu Liệt.

Gió thổi vào góc váy Giang Ninh, chợt lóe lên lộ ra bên ngoài thân cây.Dùng sức mút nước bọt và ngọt ngào trên đầu lưỡi cô.Thậm chí quên đi ánh nắng mặt trời xung quanh.

Bất cứ lúc nào cũng có thể phát hiện.

Máu toàn thân Giang Ninh đều hướng về trong đầu.

Mà vào lúc này.

Truyền đến một câu nói tục tĩu của người đàn ông.Chất lỏng ướt át theo khóe miệng Giang Ninh chảy ra ngoài.Thật ngọt ngào.‘’Hức… hức… ưm…’’

“Nếu thật sự đi vào rừng cây, tao muốn tưởng tượng một chút, vợ của Chu Liệt thật trắng, chắc trên người giống như đậu hũ non lắm đây….’’Người đàn ông vẫn trầm ổn bình tĩnh, trong nháy mắt vừa xấu xa vừa điên cuồng.

Trong nháy mắt cả người Giang Ninh lạnh như băng.

Cô khẩn trương, hàm răng cắn vào đầu lưỡi Chu Liệt.

Mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ra.Anh đưa tay vuốt mái tóc lộn xộn bên tai cô, kéo quần áo trên ngực cô.

Chu Liệt dùng đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng.

Người đàn ông vẫn trầm ổn bình tĩnh, trong nháy mắt vừa xấu xa vừa điên cuồng.

Anh liếm môi Giang Ninh, nói, “Anh sẽ không cho ai nhìn thấy em đâu. Anh không cho phép.“Giống như an ủi, không giống như triền miên

Đừng nói là nhìn thấy cơ thể Giang Ninh.

Bây giờ Giang Ninh khuôn mặt đỏ bừng, khóe mắt tràn đầy xuân quang, anh cũng không cho phép.Tim đập rất nhanh.Anh liếm môi Giang Ninh, nói, “Anh sẽ không cho ai nhìn thấy em đâu. Anh không cho phép.“

Nghe được giọng nói khàn khàn của anh, trái tim hỗn loạn của Giang Ninh đột nhiên bình tĩnh lại.

Ngực Chu Liệt phập phồng nặng nề.

Cuối cùng anh cũng buông Giang Ninh ra.

Anh đưa tay vuốt mái tóc lộn xộn bên tai cô, kéo quần áo trên ngực cô.“Chu Liệt đâu rồi? Sao có một tí đã không thấy người đâu?”

Chu đáo và cẩn thận.

Nghiêm túc và kiềm chế.Nụ hôn hôm nay… Thật mất hồn mất vía mà.

Cuối cùng, anh lấy cái mũ rơm đội lên đầu cho Giang Ninh.Nụ hôn này…Nghe được giọng nói khàn khàn của anh, trái tim hỗn loạn của Giang Ninh đột nhiên bình tĩnh lại.

Theo hướng nghiêng, chúng che đi khuôn mặt của Giang Ninh, còn có đôi mắt đào mê loạn kia.Người đàn ông quấn chặt lấy cô, đưa đầu lưỡi hồng phấn nhỏ ngậm vào miệng anh.

‘’Bây giờ chờ chút đã, đợi một lát nữa rồi hẵng đi’’

Giang Ninh bị cản tầm mắt nên không thấy bóng dáng Chu Liệt, chỉ có thể nhìn thấy đôi chân dài của anh rời điCho dù duỗi đầu lưỡi, cũng chỉ ở trong miệng nhỏ bé của cô, liếm láp một vòng rồi rời khỏi.

Sải bước nhanh, từ từ đi xa.Giang Ninh rũ mắt, chậm rãi vươn tay che ngực cô.

Giang Ninh rũ mắt, chậm rãi vươn tay che ngực cô.Đừng thấy Chu Liệt hôn vừa bá đạo vừa thuần thục.

Tim đập rất nhanh.Giang Ninh rơi vào trầm tư.

Nụ hôn này…

Thật ngọt ngào.

Đừng nhìn thấy họ kết hôn được 10 năm.

Đừng thấy Chu Liệt hôn vừa bá đạo vừa thuần thục.

Trên thực tế, nụ hôn giữa hai người bọn họ… Hoặc là nói là hôn lưỡi, thật ra cũng không nhiều.

Chu Liệt thích làm tình, thích hung hăng thao túng thân thể của cô.

Nhưng khi hôn.

Nói chung chỉ cần chạm nhẹ vào đôi môi của cô.

Giống như an ủi, không giống như triền miên

Cho dù duỗi đầu lưỡi, cũng chỉ ở trong miệng nhỏ bé của cô, liếm láp một vòng rồi rời khỏi.

Nụ hôn hôm nay… Thật mất hồn mất vía mà.

Chúng quá dính nhớp nháp.

Chỉ có người yêu nhau, mới có thể hôn nhau dính như vậy.

Giang Ninh rơi vào trầm tư.Ngực Chu Liệt phập phồng nặng nề.

Không biết thất thần bao lâu.

Thậm chí quên đi ánh nắng mặt trời xung quanh.

Một lúc sau, cô mới bước ra hai chân mềm mại như trước, chậm rãi đi trên bờ ruộng rời đi.

Cô nghĩ…

Có lẽ về sau cô sẽ không bao giờ muốn ăn dưa hấu nữa.
 
Chương 17: Hẹn nhau


Editor: TLinh + Chang – Beta: Amouriel, Linh

Kể từ ngày hôm đó.Cuối cùng.Anh quét đôi mắt đen láy xung quanh, nhìn cảnh tượng trong phòng rồi hỏi: “Em muốn đi ra ngoài sao?”

Lúa trên ruộng còn chưa cắt xong, Chu Liệt không cần ra ngoài nữa.Lúc Giang Ninh đi ra ngoài, đeo giày ở cửa ra vào.

Giang Ninh hỏi anh tại sao.Nghĩ đến điều này.

Chu Liệt nói, anh mệt mỏi, những người khác cũng biết mở máy cắt lúa, không nhất định lúc nào phải có anh.Trong tay cô cầm hai chiếc váy so sánh, nhìn vào gương, đầu cũng không quay đầu lại nói.Chu Liệt nghe xong, ánh mắt trầm xuống, rồi nhìn chằm chằm Giang Ninh một lúc.Chỉ gửi một câu.

Giang Ninh như suy nghĩ gì đó gật đầu, cũng không nói gì.Người phụ nữ có mái tóc dài bồng bềnh gợn sóng nhuộm màu đỏ hạt dẻ rất sang chảnh và quyến rũ. Đồng thời cũng toát lên khí chất của một người phụ nữ thành đạt. Mặt mũi cũng trang điểm tinh xảo, một đôi môi đỏ mọng câu hồn người.Cô dặn dò Chu Liệt một lần nữa, buổi trưa không cần chờ cô ăn cơm.

Gần đây Chu Liệt làm việc rất vất vả, cả người đều gầy đi, nghỉ ngơi vài ngày cũng tốt. [ Không phải tiểu tam, sẽ có vài đoạn hơi cẩu huyết nhưng mà không có tiểu tam nhé ] Trong một tin nhắn riêng tư.Giang Ninh đang đánh cược.

Nghĩ đến điều này. Chờ tầm mắt Chu Liệt biến mất, Giang Ninh thở dài một hơi, ngón tay dùng sức nắm lấy quần áo.Mùa thu trôi qua, thời tiết trở lạnh rất nhanh.Giang Ninh thì…

Người vui vẻ nhất không ai khác đó là Chu Điềm.Giống như… Có thêm một người trong gia đình này.Sau cơn mưa một thời gian, nhiệt độ trời giảm đột ngột.

Chỉ cần Chu Điềm không cần thời gian đi học mẫu giáo, hận không thể dính vào người Chu Liệt.“Em muốn đi dạo phố với A Thanh, có thể ở bên ngoài ăn cơm trưa nữa, buổi trưa anh không cần chờ em về.”

Ngay cả sau giờ tan học, cô bé cũng phải ngồi trên vai Chu Liệt.Cuối cùng im lặng rời đi.

Giang Hành cũng rất vui vẻ.Giang Ninh nghe thấy tiếng anh bước vào cửa.Một vị trí hẻo lánh ở góc.

Bởi vì không bị Chu Điềm theo đuôi, cậu bé có thể ra ngoài chơi cùng mấy thằng nhóc hàng xóm đánh bi, ai bảo bé gái đều không thích chơi cái này chứ.

Giang Ninh thì…Trên khuôn mặt trắng nõn, khẽ cau mày.

Cũng rất vui vẻ.Vẻ đẹp này không có nghĩa là ưa nhìn, là bởi sự tự tin bên trong và bên ngoài.

Dù sao giặt quần áo nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, sửa sang việc nhà, tất cả đều là Chu Liệt lo hết.Áo khoác dán sát vào đường cong ngực, làm nổi bật khuôn ngực tròn trịa.

Ngay cả đứa trẻ cũng không cần cô trông nom nữa.Giang Ninh đã chọn một quán trà sữa ít người nhất vào chiều thứ Năm.Một cửa hàng trà sữa trong thị trấn.

Cô có một thời gian rảnh rỗi, sao cô có thể không hạnh phúc chứ?Giang Ninh hỏi anh tại sao.Chân váy chữ A phía dưới càng khiến đôi chân dài trắng tuyết được phô ra.

Giống như… Có thêm một người trong gia đình này.Nhưng khi cô ta nhìn Giang Ninh, rồi cảm thấy Giang Ninh so với mười năm trước không thay đổi nhiều lắm, ngoại trừ cô còn quyến rũ hơn mấy người phụ nữ khác.

…Giang Ninh nhận được câu trả lời của Tần Niệm.Trong lòng Giang Ninh cũng cảm thấy như vậy.

Mùa thu trôi qua, thời tiết trở lạnh rất nhanh.Giang Ninh không phải fan của Tần Niệm, nhưng cô chú ý đến cô ta. Ôm một chờ mong không có khả năng, cô gửi tin nhắn riêng cho Tần NiệmNgay cả đứa trẻ cũng không cần cô trông nom nữa.

Sau cơn mưa một thời gian, nhiệt độ trời giảm đột ngột.Tần Niệm là một nhân vật nổi tiếng, cô ta có weibo cá nhân, hàng trăm nghìn fan hâm mộ.

Giang Ninh rảnh rỗi ở nhà mấy ngày, cuối cùng dự định đi ra ngoài.“Xin chào, tôi là Giang Ninh, tôi muốn gặp mặt với cô.”

Cô đứng trước tủ quần áo, nhìn quần áo chất đầy trong tủ, lấy ra vài bộ đặt lên giường bên cạnh.Giang Ninh như suy nghĩ gì đó gật đầu, cũng không nói gì.

Trên khuôn mặt trắng nõn, khẽ cau mày.Nhưng quán trà sữa này là nơi được trang trí đẹp nhất trong thị trấn của họ.

Nhìn quần áo chất đống như một ngọn núi, cô không chọn được bộ nào hợp.Người vui vẻ nhất không ai khác đó là Chu Điềm.Chỉ cần Chu Điềm không cần thời gian đi học mẫu giáo, hận không thể dính vào người Chu Liệt.

Chu Liệt từ bên ngoài về nhà, vừa vặn nhìn thấy một màn này.Mà người phụ nữ này là người Giang Ninh hẹn hôm nay —— Tần Niệm.

Anh quét đôi mắt đen láy xung quanh, nhìn cảnh tượng trong phòng rồi hỏi: “Em muốn đi ra ngoài sao?”Kể từ ngày hôm đó.

Giang Ninh nghe thấy tiếng anh bước vào cửa.Cô ta không hợp với quán trà sữa khiêm tốn này.

Trong tay cô cầm hai chiếc váy so sánh, nhìn vào gương, đầu cũng không quay đầu lại nói.Cô có một thời gian rảnh rỗi, sao cô có thể không hạnh phúc chứ?

“Em muốn đi dạo phố với A Thanh, có thể ở bên ngoài ăn cơm trưa nữa, buổi trưa anh không cần chờ em về.” Người phụ nữ mặc một chiếc áo sơ mi lụa trắng, kết hợp với một chiếc quần ống rộng gọn gàng, đi giày cao gót màu đen tinh tế.

A Thanh là chị em cùng thôn của Giang Ninh, cũng là một trong số ít những người bạn tốt.Giang Ninh chọn một bộ trang phục đơn giản, áo dài tay kết hợp với váy chữ A.

Chu Liệt nghe xong, ánh mắt trầm xuống, rồi nhìn chằm chằm Giang Ninh một lúc.Cũng rất vui vẻ.

Cuối cùng im lặng rời đi.Gần đây Chu Liệt làm việc rất vất vả, cả người đều gầy đi, nghỉ ngơi vài ngày cũng tốt.

Chờ tầm mắt Chu Liệt biến mất, Giang Ninh thở dài một hơi, ngón tay dùng sức nắm lấy quần áo.Trong trí nhớ Giang Ninh, Tần Niệm là một phụ nữ rất đặc biệt, luôn làm cho người ta sáng mắt.

Cô nhìn vào căn phòng lộn xộn, đột nhiên mất tâm trạng.Chu Liệt từ bên ngoài về nhà, vừa vặn nhìn thấy một màn này.

Cuối cùng.Bởi vì không bị Chu Điềm theo đuôi, cậu bé có thể ra ngoài chơi cùng mấy thằng nhóc hàng xóm đánh bi, ai bảo bé gái đều không thích chơi cái này chứ.

Giang Ninh chọn một bộ trang phục đơn giản, áo dài tay kết hợp với váy chữ A.

Dáng người cô tốt, ngực nở eo thon, một tay có thể ôm trọn, hai chân càng dài càng thon thả.Tần Niệm cũng nhớ rõ Giang Ninh.

Áo khoác dán sát vào đường cong ngực, làm nổi bật khuôn ngực tròn trịa.

Chân váy chữ A phía dưới càng khiến đôi chân dài trắng tuyết được phô ra.Bây giờ, Tần Niệm càng trở nên xinh đẹp hơn xưa.

Lúc Giang Ninh đi ra ngoài, đeo giày ở cửa ra vào.

Cô đưa lưng về phía Chu Liệt, khẽ khom lưng.

Cặp mông được bao bọc bởi váy chữ A, vừa tròn trịa vừa cong vểnh.

Cô dặn dò Chu Liệt một lần nữa, buổi trưa không cần chờ cô ăn cơm.



Một cửa hàng trà sữa trong thị trấn.

Cửa tiệm trang trí theo phong cách đang thịnh hành trên mạng hiện nay, nhưng bởi vì thị trấn xung quanh ảm đạm, có vẻ hơi đơn sơ thô ráp.

Một vị trí hẻo lánh ở góc.

Có một người phụ nữ tuyệt đẹp đang ngồi ở đó.Giang Ninh có thể liên lạc với Tần Niệm, nói đến cũng buồn cười.

Người phụ nữ có mái tóc dài bồng bềnh gợn sóng nhuộm màu đỏ hạt dẻ rất sang chảnh và quyến rũ. Đồng thời cũng toát lên khí chất của một người phụ nữ thành đạt. Mặt mũi cũng trang điểm tinh xảo, một đôi môi đỏ mọng câu hồn người.Ngay cả sau giờ tan học, cô bé cũng phải ngồi trên vai Chu Liệt.Giang Ninh và Tần Niệm từng gặp nhau mười năm trước.Dù sao giặt quần áo nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, sửa sang việc nhà, tất cả đều là Chu Liệt lo hết.

Người phụ nữ mặc một chiếc áo sơ mi lụa trắng, kết hợp với một chiếc quần ống rộng gọn gàng, đi giày cao gót màu đen tinh tế.…

Toàn thân lộ ra một cảm giác giỏi giang hơn người. Giống như tinh anh bước ra từ bộ phim truyền hình công sở.

Cô ta không hợp với quán trà sữa khiêm tốn này.Đánh cược Tần Niệm nhất định nhớ rõ tên của cô.

Trong lòng Giang Ninh cũng cảm thấy như vậy.

Nhưng quán trà sữa này là nơi được trang trí đẹp nhất trong thị trấn của họ.

Mà người phụ nữ này là người Giang Ninh hẹn hôm nay —— Tần Niệm.

Giang Ninh và Tần Niệm từng gặp nhau mười năm trước.

Trong trí nhớ Giang Ninh, Tần Niệm là một phụ nữ rất đặc biệt, luôn làm cho người ta sáng mắt.

Bây giờ, Tần Niệm càng trở nên xinh đẹp hơn xưa.

Vẻ đẹp này không có nghĩa là ưa nhìn, là bởi sự tự tin bên trong và bên ngoài.

Tần Niệm cũng nhớ rõ Giang Ninh.

Nhưng khi cô ta nhìn Giang Ninh, rồi cảm thấy Giang Ninh so với mười năm trước không thay đổi nhiều lắm, ngoại trừ cô còn quyến rũ hơn mấy người phụ nữ khác.

Cô được chăm sóc rất tốt.Chu Liệt nói, anh mệt mỏi, những người khác cũng biết mở máy cắt lúa, không nhất định lúc nào phải có anh.

Hai người như vậy ngồi đối mặt với nhau, trước mặt là cốc trà sữa Giang Ninh đã gọi, nhưng không ai nói gì.

Giang Ninh có thể liên lạc với Tần Niệm, nói đến cũng buồn cười.

Tần Niệm là một nhân vật nổi tiếng, cô ta có weibo cá nhân, hàng trăm nghìn fan hâm mộ.

Giang Ninh không phải fan của Tần Niệm, nhưng cô chú ý đến cô ta. Ôm một chờ mong không có khả năng, cô gửi tin nhắn riêng cho Tần Niệm

Trong một tin nhắn riêng tư.Toàn thân lộ ra một cảm giác giỏi giang hơn người. Giống như tinh anh bước ra từ bộ phim truyền hình công sở.

Chỉ gửi một câu.

“Xin chào, tôi là Giang Ninh, tôi muốn gặp mặt với cô.”

Giang Ninh đang đánh cược.

Đánh cược Tần Niệm nhất định nhớ rõ tên của cô.

Vài ngày sau.

Giang Ninh nhận được câu trả lời của Tần Niệm.

“Thời gian, địa điểm.”Có một người phụ nữ tuyệt đẹp đang ngồi ở đó.

Giang Ninh đã chọn một quán trà sữa ít người nhất vào chiều thứ Năm.

Tần Niệm một mình lái xe, từ xa đi tới.

[ Không phải tiểu tam, sẽ có vài đoạn hơi cẩu huyết nhưng mà không có tiểu tam nhé ]
 
Chương 18: Ly hôn


Editor: Chao + Beta: Amouriel, Linh

Hai người im lặng nhìn nhau.Ngoại trừ giọng nói có chút căng thẳng ra, không có bất kỳ chần chờ nào.

Tần Niệm vẻ mặt bình tĩnh, yên lặng chờ đợi.Hôm nay là thứ năm, A Thanh sẽ đi làm.Nhưng Giang Ninh nhìn cảm thấy cô ta rất lớn. Dù sao cũng không nhỏ.

Giang Ninh như suy nghĩ cái gì, nhìn Tần Niệm một lúc cuối cùng mở miệng.Là một tin nhắn, từ Tần Niệm.Cô đã uống xong cả ly trà sữa.

Cô hỏi, “Ngực của cô cỡ bao nhiêu?”Thế nhưng Giang Ninh hỏi vấn đề thứ hai, cũng không tốt hơn cái thứ nhất bao nhiêu.Trong lòng Chu Liệt càng lo lắng, càng ngày càng mãnh liệt.

Tần Niệm mặc áo lụa, hơi rộng thùng thình, nhìn không ra kích thước cụ thể.Nhưng ánh mắt Chu Liệt chưa từng rơi vào số liệu trên màn hình máy tính. Anh không chỉ thất thần, tâm tình lại càng không ổn.Giang Ninh lắc đầu. Những gì cô muốn nói, tất nhiên không phải là cái này.

Nhưng Giang Ninh nhìn cảm thấy cô ta rất lớn. Dù sao cũng không nhỏ.Khi kết thúc, Tần Niệm chú ý tới ánh mắt Giang Ninh lưu luyến trên cổ tay cô ta.Cô sẽ đỏ mặt, sẽ rên rỉ, sẽ gọi anh “A Liệt” từng tiếng một.Chu Liệt muốn bắt Giang Ginh như vậy, luôn hết lần này đến lần khác làm tình với cô.

Tần Niệm nhíu mày, trên khuôn mặt xinh đẹp, hiện lên không vui.Tần Niệm nhíu mày, trên khuôn mặt xinh đẹp, hiện lên không vui.

Cho dù là phụ nữ thì câu nói này của Giang Ninh, có thể tính là quấy rối tình dục rồi đấy.Tần Niệm nhíu mày, theo lời Giang Ninh cô ta lại hỏi thêm mấy vấn đề.

Tần Niệm nhìn Giang Ninh hỏi ngược lại “Cô hẹn tôi ra ngoài, chỉ vì hỏi tôi cái này?”Nhưng mọi thứ vẫn không thể tốt lên.Lần này, cô ta không nói gì, lấy túi xách của mình chuẩn bị quay người rời đi.

Giang Ninh lắc đầu. Những gì cô muốn nói, tất nhiên không phải là cái này.Bóng dáng Tần Niệm còn đang tiến về phía trước, nhất thời dừng lạiCô hỏi, “Ngực của cô cỡ bao nhiêu?”Sẽ ôm chặt lấy lưng anh…

Thế nhưng Giang Ninh hỏi vấn đề thứ hai, cũng không tốt hơn cái thứ nhất bao nhiêu.Mà lời nói dối của Giang Ninh càng vụng về.

“Cô có thích làm tình không?”Cho dù là phụ nữ thì câu nói này của Giang Ninh, có thể tính là quấy rối tình dục rồi đấy.

Giang Ninh khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt, gần như dùng giọng nói bình tĩnh nói ra những lời này.Ngón tay trắng nõn mảnh mai, vuốt ve giọt nước trên ly trà sữa, đầu ngón tay lạnh lẽo.Cô chưa bao giờ đeo nó.

Trên mặt Tần Niệm không vui, càng trở nên thấy rõ.Hai người im lặng nhìn nhau.

Lần này, cô ta không nói gì, lấy túi xách của mình chuẩn bị quay người rời đi.Chỉ khi quan hệ tình dục, Giang Ninh mới trở nên sống động.

Thật sự là mỡ lợn bị che khuất.Sau khi Tần Niệm rời đi, Giang Ninh ngồi ở quán trà sữa một lúc.

Cô ta thật sự cho rằng Giang Ninh thật sự có chuyện gì nên mới dùng cách này tìm cô ta.Giang Ninh khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt, gần như dùng giọng nói bình tĩnh nói ra những lời này.

Ngay khi Tần Niệm vừa bước ra bước đầu tiên.Tần Niệm nhìn Giang Ninh hỏi ngược lại “Cô hẹn tôi ra ngoài, chỉ vì hỏi tôi cái này?”Màu đỏ sẫm, rất xứng với Tần Niệm.

Giang Ninh nói câu thứ ba hôm nay.Từ lúc Giang Ninh quay lưng về phía anh, không muốn nhìn vào ánh mắt anh nói chuyện, anh đã biết chuyện gì.Giang Ninh ngược lại có nhiều thời gian ngẩn người hơn.

“Tần Niệm, tôi trả lại Chu Liệt cho cô.”Ngay từ đầu, Chu Liệt cho rằng Giang Ninh quá mệt mỏi. Anh chia sẻ việc nhà ở Giang Ninh, có thể giúp Giang Ninh có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.Editor: Chao + Beta: Amouriel, Linh

Cô nói rõ ràng, rất trực tiếp.Cô cúi đầu, không nhìn Tần Niệm.

Ngoại trừ giọng nói có chút căng thẳng ra, không có bất kỳ chần chờ nào.

Bóng dáng Tần Niệm còn đang tiến về phía trước, nhất thời dừng lạiLoáng thoáng nhìn thấy trong ánh mắt Giang Ninh có chút run rẩy.

Cô ta nheo mắt, mang theo một ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, nhìn qua khuôn mặt Giang Ninh.Trên mặt Tần Niệm không vui, càng trở nên thấy rõ.

Loáng thoáng nhìn thấy trong ánh mắt Giang Ninh có chút run rẩy.Giang Ninh đang không vui. Bởi vì cuộc hôn nhân này, không hạnh phúc.

Sau đó, Tần Niệm ngồi trở lại vị trí của cô ta, khoanh chân lười biếng nhìn về phía hỏi Giang NinhCô nói rõ ràng, rất trực tiếp.

“À ~ cô định trả lại cho tôi như thế nào?”Sau đó, Tần Niệm ngồi trở lại vị trí của cô ta, khoanh chân lười biếng nhìn về phía hỏi Giang NinhGiang Ninh tự giễu mỉm cười, cười đến ánh mắt có chút khô khốc.

Tầm mắt Giang Ninh khẽ nhìn xuống, rơi vào cổ tay Tần Niệm lộ ra, cô ta đeo một chiếc vòng tay hình cỏ bốn lá“À ~ cô định trả lại cho tôi như thế nào?”Thật sự là vẽ hổ không thành mà.

Màu đỏ sẫm, rất xứng với Tần Niệm.Khi kiệt sức, họ ôm chặt lấy nhau, Giang Ninh đã mệt đến mức không còn cách nào đẩy anh ra.“Cô có thích làm tình không?”

Cô cúi đầu, không nhìn Tần Niệm.

Ngón tay trắng nõn mảnh mai, vuốt ve giọt nước trên ly trà sữa, đầu ngón tay lạnh lẽo.Thật sự là mỡ lợn bị che khuất.

Giang Ninh chậm rãi nói, “Tôi sẽ ly hôn với anh ấy.”Anh biết Giang Ninh đang nói dối.【Chu Liệt, coi chừng vợ anh đi 】

Tần Niệm nhíu mày, theo lời Giang Ninh cô ta lại hỏi thêm mấy vấn đề.Cô ta nheo mắt, mang theo một ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, nhìn qua khuôn mặt Giang Ninh.Tần Niệm mặc áo lụa, hơi rộng thùng thình, nhìn không ra kích thước cụ thể.

Cuộc trò chuyện kéo dài thêm mười phút nữa.

Khi kết thúc, Tần Niệm chú ý tới ánh mắt Giang Ninh lưu luyến trên cổ tay cô ta.

Cô ta lắc lắc cổ tay hỏi: “Cô thích chiếc vòng tay này hả? Tôi có thể tặng nó cho cô”Mà Giang Ninh rất khác thường, cũng không phải bắt đầu nói dối từ hôm nay, mà từ lúc trước nữa. Nửa năm…thậm chí là một năm trước.

Cô ta làm như muốn tháo nó ra.

Giang Ninh lắc đầu, cười nhẹ, “Không cần, tôi có rồi.”Bất cứ chuyện gì cũng không thể gạt được ánh mắt của Chu Liệt.

Trong ngăn kéo của bàn trang điểm của cô, có một cái giống hệt nhau.

Là Chu Liệt tặng.

Cô chưa bao giờ đeo nó.Bởi vì chiếc lắc tay đó… Hơn 30.000 tệ.

Bởi vì chiếc lắc tay đó… Hơn 30.000 tệ.Trên bàn trà trong phòng khách, có một máy tính xách tay đang mở

Sau khi Tần Niệm rời đi, Giang Ninh ngồi ở quán trà sữa một lúc.Tầm mắt Giang Ninh khẽ nhìn xuống, rơi vào cổ tay Tần Niệm lộ ra, cô ta đeo một chiếc vòng tay hình cỏ bốn láChu Liệt phát hiện Giang Ninh luôn ngẩn người, chỉ ngồi một mình, trong mắt tràn ngập mờ mịt và trống rỗng. Đôi khi ngay cả khi cô ở bên đứa con của mình, cô thường thất thần và không nghe bọn trẻ nói gì.

Cô đã uống xong cả ly trà sữa.

Mờ mịt nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính ngẩn người.

Cô mặc trang phục như thế này…Đơn giản, gọn gàng, giả vờ khéo léo.

Từ giây phút hôm nay ra khỏi cửa, cô giống như muốn biến thành một người khác.Sẽ quấn chân qua eo anh…Giang Ninh lắc đầu, cười nhẹ, “Không cần, tôi có rồi.”

Thật sự là vẽ hổ không thành mà.

Giang Ninh tự giễu mỉm cười, cười đến ánh mắt có chút khô khốc.



Về phía bên kia.

Từ giây phút Giang Ninh rời khỏi nhà, cả nhà đều chìm trong im lặng đáng sợ.Trong mắt cô có hơi nước, khóe mắt đỏ bừng, trên đồng tử…sẽ nổi lên một chút ánh sáng.

Trên bàn trà trong phòng khách, có một máy tính xách tay đang mởVề phía bên kia.

Nhưng ánh mắt Chu Liệt chưa từng rơi vào số liệu trên màn hình máy tính. Anh không chỉ thất thần, tâm tình lại càng không ổn.

Bất cứ chuyện gì cũng không thể gạt được ánh mắt của Chu Liệt.

Anh biết Giang Ninh đang nói dối.

Từ lúc Giang Ninh quay lưng về phía anh, không muốn nhìn vào ánh mắt anh nói chuyện, anh đã biết chuyện gì.

Mà lời nói dối của Giang Ninh càng vụng về.…

Hôm nay là thứ năm, A Thanh sẽ đi làm.

Mà Giang Ninh rất khác thường, cũng không phải bắt đầu nói dối từ hôm nay, mà từ lúc trước nữa. Nửa năm…thậm chí là một năm trước.Giang Ninh nói câu thứ ba hôm nay.

Chu Liệt phát hiện Giang Ninh luôn ngẩn người, chỉ ngồi một mình, trong mắt tràn ngập mờ mịt và trống rỗng. Đôi khi ngay cả khi cô ở bên đứa con của mình, cô thường thất thần và không nghe bọn trẻ nói gì.Cô ta lắc lắc cổ tay hỏi: “Cô thích chiếc vòng tay này hả? Tôi có thể tặng nó cho cô”

Ngay từ đầu, Chu Liệt cho rằng Giang Ninh quá mệt mỏi. Anh chia sẻ việc nhà ở Giang Ninh, có thể giúp Giang Ninh có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.

Nhưng mọi thứ vẫn không thể tốt lên.Giang Ninh như suy nghĩ cái gì, nhìn Tần Niệm một lúc cuối cùng mở miệng.

Giang Ninh ngược lại có nhiều thời gian ngẩn người hơn.

Người của cô rõ ràng ở bên cạnh, Chu Liệt hoảng sợ không nắm bắt được cô.

Giang Ninh đang không vui. Bởi vì cuộc hôn nhân này, không hạnh phúc.

Chỉ khi quan hệ tình dục, Giang Ninh mới trở nên sống động.

Cô sẽ đỏ mặt, sẽ rên rỉ, sẽ gọi anh “A Liệt” từng tiếng một.

Sẽ ôm chặt lấy lưng anh…

Sẽ quấn chân qua eo anh…

Trong mắt cô có hơi nước, khóe mắt đỏ bừng, trên đồng tử…sẽ nổi lên một chút ánh sáng.

Chu Liệt muốn bắt Giang Ginh như vậy, luôn hết lần này đến lần khác làm tình với cô.

Khi kiệt sức, họ ôm chặt lấy nhau, Giang Ninh đã mệt đến mức không còn cách nào đẩy anh ra.

Từ bất lực đến bất an.Là Chu Liệt tặng.

Trong lòng Chu Liệt càng lo lắng, càng ngày càng mãnh liệt.Cô ta thật sự cho rằng Giang Ninh thật sự có chuyện gì nên mới dùng cách này tìm cô ta.

Đúng lúc này, điện thoại của Chu Liệt đột nhiên rung lên.Cuộc trò chuyện kéo dài thêm mười phút nữa.

Là một tin nhắn, từ Tần Niệm.

【Chu Liệt, coi chừng vợ anh đi 】
 
Chương 19: Hôn ước


Editor: Chao + Beta: Amouriel, Linh

Chu Liệt nhìn dòng chữ trên điện thoại, ngón cái và ngón trỏ của tay phải chà xát qua lại.Người phụ nữ bị Chu Liệt treo lên đầu quả tim để yêu, dáng người mảnh mai từ ghế lái phụ đi xuống.Chu Liệt nghi ngờ nhíu mày, “Anh ta là ai?”

Anh rất nghiện thuốc lá.Khi thấy người nào đó đi ngang qua, ông vỗ vai anh, vẻ mặt kiêu ngạo nói, “Chu Liệt nhà tôi đứng hạng nhất trường cấp 3 của thị trấn đấy, hạng nhất toàn trường. ”

Cho dù anh đã bỏ hút thuốc hơn 10 nămAnh lấy ô rồi vội vã đi ra ngoài.

Trong lồng ngực của anh đang bất an mãnh liệt hơn.Mỗi mùa hè, Giang Hải vẫn mời anh đến nhà xem ruộng dưa hấu.Từ Thụ lớn hơn Giang Ninh hai tháng, nhưng cuối năm đầu năm tính ra cũng lớn hơn một tuổi, cho nên Giang Ninh gọi anh ta là anh trai…. Trước kia kỳ nghỉ hè, Từ Thụ phải đến nhà bà ngoại, bởi vì vậy Chu Liệt chưa từng nghe qua tên của anh ta…Đúng lúc này, một âm thanh đùng đùng vang lên.

Tần Niệm rốt cuộc biết cái gì?Màu trắng, dưới làn váy là một vòng ren.Khuôn mặt trắng nõn kia càng thêm tinh xảo, đẹp đẽ, xinh đẹp mềm mại.

Mấy chữ ngắn ngủi, hoàn toàn làm suy sụp cọng rơm lý trí cuối cùng của Chu Liệt, làm cho Chu Liệt không thể ngồi yên.Chu Liệt trong nháy mắt nghĩ đến, lúc Giang Ninh ra ngoài không mang theo ô.Mẹ của Từ Thụ và mẹ của Giang Ninh, khi còn trẻ là chị em tốtCô đẩy cửa ra trong mưa

Đúng lúc này, một âm thanh đùng đùng vang lên.

Trời đang mưa. Những giọt mưa tí tách đập vào cửa sổThì ra người kia tên là Từ Thụ.Mà câu “Anh Thụ” kia…

Chu Liệt trong nháy mắt nghĩ đến, lúc Giang Ninh ra ngoài không mang theo ô.Chu Liệt không nghe rõ Giang Ninh nói gì chỉ là thấp giọng nói một tiếng, “Đẹp lắm.”

Anh lấy ô rồi vội vã đi ra ngoài.…Chu Liệt ở một bên nghe xong, đôi môi khô nứt nẻ.Giang Ninh nghe Chu Liệt nói “Đẹp”, cười càng thêm vui vẻ, ánh mắt cong cong, khóe miệng giơ lên cao.

Tuy nhiên, trước khi bước ra khỏi cửa, một chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa nhà họ.Khi cô bước chân nhảy múa, cô nhảy nhẹ nhàng.

Người phụ nữ bị Chu Liệt treo lên đầu quả tim để yêu, dáng người mảnh mai từ ghế lái phụ đi xuống.Người đàn ông thúc giục, “A Ninh, mau đi vào nhà đi, đừng để mưa, chỉ là tiện đường đưa em trở về.”Ngay cả Giang Hải, có đôi khi cũng sẽ nói, “A Ninh nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, về sau thật sự đúng là tiện nghi cho thằng nhóc thúi Từ Thụ rồi ~”Chăm sóc anh cũng giống như chăm sóc con trai mình.

Giang Ninh không có ô, mưa rơi trên quần áo mỏng manh của cô. Cô cười nhẹ nói vài câu với người đàn ông ngồi trên ghế lái.Tuy nhiên, trước khi bước ra khỏi cửa, một chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa nhà họ.

Người đàn ông thúc giục, “A Ninh, mau đi vào nhà đi, đừng để mưa, chỉ là tiện đường đưa em trở về.”Trong lồng ngực của anh đang bất an mãnh liệt hơn.Người cùng thôn nhắc tới Giang Ninh. Đầu tiên là khen cô xinh đẹp, sau đó lại nói, “Đứa nhóc Ninh về sau phải làm vợ của Từ Thụ…”

Giang Ninh gật đầu, nói một tiếng, “Cảm ơn.”

Cô đẩy cửa ra trong mưa

Chu Liệt đứng trên bậc thang, đôi mắt đen nhánh mang theo lạnh lẽo, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi trên ghế lái.Chu Liệt đứng trên bậc thang, đôi mắt đen nhánh mang theo lạnh lẽo, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi trên ghế lái.

Người kia là Từ Thụ.Người kia là Từ Thụ.

…Chỉ có điều, việc phải làm ít đi, thời gian nghỉ ngơi càng nhiều lên. Giang Hải không chỉ làm để cho anh mỗi ngày có thịt để ăn, mà còn mua cho anh quần áo mới, giày dép mới.

Lần đầu tiên Chu Liệt nghe được cái tên Từ Thụ là kỳ nghỉ hè năm lớp 12 của anh.Lần đầu tiên Chu Liệt nghe được cái tên Từ Thụ là kỳ nghỉ hè năm lớp 12 của anh.

Năm đó, anh 17 tuổi.Anh Chu, là Giang Ninh đã “lớn lên” sau khi thay đổi giọng nói.

Mỗi mùa hè, Giang Hải vẫn mời anh đến nhà xem ruộng dưa hấu.Tần Niệm rốt cuộc biết cái gì?

Chỉ có điều, việc phải làm ít đi, thời gian nghỉ ngơi càng nhiều lên. Giang Hải không chỉ làm để cho anh mỗi ngày có thịt để ăn, mà còn mua cho anh quần áo mới, giày dép mới.Chu Liệt biết tên, theo bản năng hỏi thăm, biết càng nhiều chuyện.

Chăm sóc anh cũng giống như chăm sóc con trai mình.Chờ ngày mai sẽ mặc lại.Hai người mang thai cùng một năm, còn hẹn sẽ có hôn ước…

Khi thấy người nào đó đi ngang qua, ông vỗ vai anh, vẻ mặt kiêu ngạo nói, “Chu Liệt nhà tôi đứng hạng nhất trường cấp 3 của thị trấn đấy, hạng nhất toàn trường. ”

Năm đó, Giang Ninh 12 tuổi.Chu Liệt nhìn về phía bên cạnh bờ ruộng bao nhiêu lần, cũng không thấy bóng dáng Giang Ninh

Cô từng trắng trẻo, mềm mại giống như một chiếc bánh bao gạo nếp. Trong hai năm, chậm rãi biến mất vẻ mập mạp của trẻ con, trổ mã thành thiếu nữ mảnh mai đáng yêu. Giang Ninh không có ô, mưa rơi trên quần áo mỏng manh của cô. Cô cười nhẹ nói vài câu với người đàn ông ngồi trên ghế lái.Đó là cảnh đẹp nhất không bao giờ biến mất trong ký ức mùa hè của Chu Liệt.

Khuôn mặt trắng nõn kia càng thêm tinh xảo, đẹp đẽ, xinh đẹp mềm mại.“A Thụ chính là Anh Thụ á, chúng em từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau…. ‘’

Buổi chiều oi bức, Chu Liệt nhìn chằm chằm Giang Ninh làm bài tập về nhà trong phòng

Giang Ninh vụng trộm đi toilet, chờ đến lúc trở về, trên người cô thay một bộ váy mới.

Màu trắng, dưới làn váy là một vòng ren.

Khi cô bước chân nhảy múa, cô nhảy nhẹ nhàng.Giang Hải vui vẻ nói “Đứa nhóc A Ninh hôm nay đi theo mẹ của Từ Thụ đến công viên giải trí trong thành phố rồi, chắc hôm nay chơi đến điên rồi, cả ngày cũng không nhớ nổi bố già đây.”Ông thở dài. Nhưng cũng đang mỉm cười.

“Anh Chu, có đẹp không ạ?” Giang Ninh ở trước mặt Chu Liệt xoay một vòng, mỉm cười nói, “Bố mới mua cho em đấy, để ngày mai em mặc cái này đi chơi với Anh Thụ.”

Anh Chu, là Giang Ninh đã “lớn lên” sau khi thay đổi giọng nói.Chu Liệt cúi đầu ăn cơm, thuận theo lời “Ừm” một tiếng.

Mà câu “Anh Thụ” kia…Cô đi vào toilet, thay váy xuống, rồi sắp xếp cất gọn gàng.

Chu Liệt nghi ngờ nhíu mày, “Anh ta là ai?”

“A Thụ chính là Anh Thụ á, chúng em từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau…. ‘’Trong ruộng dưa hấu.

Chu Liệt không nghe rõ Giang Ninh nói gì chỉ là thấp giọng nói một tiếng, “Đẹp lắm.”Nhưng trong lúc nói chuyện phiếm, lấy chuyện này nói ra là đương nhiên

Váy ren trắng, rất thích hợp với Giang Ninh, dáng vẻ thướt tha của thiếu nữ mới lớn.Một khi có hôn ước, sẽ không có ai coi trọng cả.

Đó là cảnh đẹp nhất không bao giờ biến mất trong ký ức mùa hè của Chu Liệt.

Giang Ninh nghe Chu Liệt nói “Đẹp”, cười càng thêm vui vẻ, ánh mắt cong cong, khóe miệng giơ lên cao.Chu Liệt nhìn dòng chữ trên điện thoại, ngón cái và ngón trỏ của tay phải chà xát qua lại.

Cô đi vào toilet, thay váy xuống, rồi sắp xếp cất gọn gàng.

Chờ ngày mai sẽ mặc lại.Editor: Chao + Beta: Amouriel, Linh Năm đó, Giang Ninh 12 tuổi.

Ngày hôm sau.

Trong ruộng dưa hấu.Trời đang mưa. Những giọt mưa tí tách đập vào cửa sổGiang Ninh vụng trộm đi toilet, chờ đến lúc trở về, trên người cô thay một bộ váy mới.

Chu Liệt nhìn về phía bên cạnh bờ ruộng bao nhiêu lần, cũng không thấy bóng dáng Giang Ninh

Lúc ăn trưa, trên bàn cơm cũng chỉ có Giang Hải và Chu Liệt.Cô từng trắng trẻo, mềm mại giống như một chiếc bánh bao gạo nếp. Trong hai năm, chậm rãi biến mất vẻ mập mạp của trẻ con, trổ mã thành thiếu nữ mảnh mai đáng yêu.

Giang Hải vui vẻ nói “Đứa nhóc A Ninh hôm nay đi theo mẹ của Từ Thụ đến công viên giải trí trong thành phố rồi, chắc hôm nay chơi đến điên rồi, cả ngày cũng không nhớ nổi bố già đây.”

Ông thở dài. Nhưng cũng đang mỉm cười.

Chu Liệt cúi đầu ăn cơm, thuận theo lời “Ừm” một tiếng.

Thì ra người kia tên là Từ Thụ.

Chu Liệt biết tên, theo bản năng hỏi thăm, biết càng nhiều chuyện.Buổi chiều oi bức, Chu Liệt nhìn chằm chằm Giang Ninh làm bài tập về nhà trong phòng

Mẹ của Từ Thụ và mẹ của Giang Ninh, khi còn trẻ là chị em tốt

Hai người mang thai cùng một năm, còn hẹn sẽ có hôn ước…Năm đó, anh 17 tuổi.

Từ Thụ lớn hơn Giang Ninh hai tháng, nhưng cuối năm đầu năm tính ra cũng lớn hơn một tuổi, cho nên Giang Ninh gọi anh ta là anh trai…. Trước kia kỳ nghỉ hè, Từ Thụ phải đến nhà bà ngoại, bởi vì vậy Chu Liệt chưa từng nghe qua tên của anh ta…

Người cùng thôn nhắc tới Giang Ninh. Đầu tiên là khen cô xinh đẹp, sau đó lại nói, “Đứa nhóc Ninh về sau phải làm vợ của Từ Thụ…”

Một khi có hôn ước, sẽ không có ai coi trọng cả.Cho dù anh đã bỏ hút thuốc hơn 10 năm

Nhưng trong lúc nói chuyện phiếm, lấy chuyện này nói ra là đương nhiên

Ngay cả Giang Hải, có đôi khi cũng sẽ nói, “A Ninh nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, về sau thật sự đúng là tiện nghi cho thằng nhóc thúi Từ Thụ rồi ~”

Chu Liệt ở một bên nghe xong, đôi môi khô nứt nẻ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top