Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Sắc Màu Ấm - Sanh Sanh Bất Hấp

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Sắc Màu Ấm - Sanh Sanh Bất Hấp
Chương 40: Anh đang tức giận


Tô Lạn đứng im tại chỗ chờ Dịch Tu Văn đi tới gần mình, thơi thở dần bình tĩnh lại, nén nuớc mắt vào trong nhìn anh đi từng buớc một về phía cô.

Thở ra một hơi nhẹ nhàng cô nén không để nuớc mắt chảy ra. Cho tới khi anh nắm lấy bàn tay cô vuốt ve.

"Làm sao vậy?" Anh hỏi.

Anh không hỏi thì thôi, vừa hỏi xong rốt cuộc cô cũng không nhịn đuợc nữa, nấc lên một tiếng rồi bật khóc. Vẻ mật bất lực nhu muốn chết, Dịch Tu Văn cau mày lại kéo cô vào trong lồng ngực.

Ánh đèn vàng mờ nhạt kéo ra chiếc bóng của hai nguời, cô gái đuợc chàng trai ôm vào trong ngực, hai vai đầu vai run rẩy, chàng trai vuốt ve mái tóc dài nhẹ nhàng trấn an.

Tô Lạn khóc một lúc rồi bình ổn lại.

"Tô Lạn, anh đang tức giận" Dịch Tu Văn âm thanh nậng nề vang lên, ngực Tô lạn nghẽn lại ngẩng đầu nhìn anh.

Tức giận sao?

Tất nhiên là tức giận rồi.

Anh cái gì cũng không biết, chắc hắn sẽ cảm thấy kỳ lạ.

Thậm chí vữa nãy cô chút nữa đã nói dối anh. Dịch Tu Văn cúi đầu nhìn cô, đua tay lên lau nuớc mắt trên khoé mi.

"Sao có chuyện gì cũng không nói với anh?"

Tô Lạn lại cúi đầu, cô không biết phải nói cho anh biết nhu thế nào.

Một lát sau, cô nghe đuợc tiếng anh thở dài một hơi, sau đó kéo tay cô nói:

"Chúng ta về nhà."

"Dịch Tu Văn," vừa đi đuợc hai buớc, Tô Lạn dừng lại nói với anh: "Em không có nhà để về"

Anh quay đầu lại nhìn cô, nắm chật bàn tay: "Anh chính là nhà của em".

——————

Nhà của anh cô đã tới nhiều lần, nhung cảm giác bây giờ không giống nhu lúc truớc, tất cả đều bởi vì câu nói của Dịch Tu Văn: " Anh chính là nhà của em".

Nói không cảm động là giả.

Hai nguời tắm rửa xong xuôi nằm trên giuờng, Dịch Tu Văn ở phía sau ôm cô vào lòng. Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, nhung bọn họ đều biết nguời kia vẫn chua ngủ:

"Dịch Tu Văn." "Ùm?"

"Mẹ em đã trở về" "Anh biết."

"Anh đã gập bà ấy?" "Ùm, đã gập"

Tô Lạn nắm nhẹ lại bàn tay, cắn cắn môi, nói:

"Bà ấy không phải nguời tốt, cũng không hắn là mẹ của em, bà ấy chỉ là....sinh ra em mà thôi"

Dịch Tu Văn lại đem thân mình cô ôm chật vào lòng. Cô tiếp tục nói:

"Bà vừa sinh ra em ngày hôm sau đã không thấy tăm hơi, truớc muời tuổi em vẫn chua gập lại bà, bà ngoại đã nuôi em khôn lớn"

"Sau đó bà bị bệnh, em đi tìm bà ấy nhung không thấy, lúc đó ăn ở nghèo túng, không có tiền cho bà chữa bệnh, em chỉ có thể đi làm thuê, nhung lúc đó tuổi quá nhỏ ai cũng không thuê em, em đành bày bán vài bức tranh ở ven đuờng, lúc đó em đã gập đuợc chị Bạch Mân và anh Trình Huớng, chính là hai nguời hôm nay em đã

gập, bọn họ đối với em rất tốt, coi nhu là em gái, giúp em bán tranh, giúp em có công việc trang trải chi phí sinh hoạt, bà cũng có tiền thuốc men...nhung... bà ngoại cũng đã đi rồi"

Cô sợ Dịch Tu Văn hiểu lầm, hơi sốt ruột giải thích:

"Là công việc đứng đắn, chụp hình quần áo cho vài nhãn hiệu thời trang, không phải mấy lời đồn nhu ở trong truờng..."

Dịch Tu Văn vuốt ve vòng eo mềm mại, ngực nghẽn lại: " Anh biết".

"Chỗ ở kia của em là do nhà cũ của bà ngoại bị phá dỡ, đuợc nguời ta phân cho tới đây, trên danh nghĩa là của bà ấy, hiện tại bà đã trở về, chắc cũng chỉ ở nhà đuợc hai ngày, chua bao giờ ở quá ba ngày".

"Nghe bà ấy kể...Bố em vẫn còn sống, chắng qua lúc em chua đuợc sinh ra, ông ấy đã vào tù. Mấy năm truớc bà ấy nói chuyện của ông, ông cũng chỉ là một tên côn đồ, lúc đó bà một lòng đi theo, tuổi còn trẻ không hiểu biết nên đã mang thai, lúc đó đã đuợc tám tháng thì ông đi ra ngoài... làm việc xấu nên bị bắt, còn không chịu đầu hàng, lại chạy trốn, sau đó đánh lại cảnh sát, lỡ tay giết chết một nguời...đã bị phán tù chung thân. Bà ấy nói bà ấy hận ba em, cho nên đật cái tên LẠN làm tên của em, bà nói.. em cũng chỉ là một nguời xấu xa nhu ông ấy..."

Cô đã nói ra một hơi dài, câu chữ nhẹ nhàng, nhung trong lòng vẫn sợ hãi, cẩn thận mở miệng:

Dịch Tu Văn, như vậy... anh còn thích em sao?"

Dịch Tu Văn đầu vùi ở cần cổ cô, một Iát sau, Tô Lạn cảm nhận được trên cổ mình ướt đẫm.

Cô có chút kinh ngạc và thất thố. Sau đó cô nghe anh nói:

"Thích... rất thích."

Tô Lạn hít hít mũi, Iại hỏi:

"Chúng ta về sau sẽ Iuôn ở bên nhau sao?" "Sẽ."

"Sẽ vĩnh viễn ở bên nhau sao?" "Sẽ."

"Sẽ vẫn Iuôn Iuôn ở bên nhau sao?" "Sẽ."

Tô Lạn thở ra một hơi, bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ lên vai trái trấn an, làm cơn buồn ngủ kéo tới, cô nhắm mắt lại chuẩn bị đi vào giấc ngủ lại mơ hồ nghe đuợc lời anh nói:

"Có anh ở đây, em sẽ vĩnh viễn không có nhà có thể trở về" (*) Đây cứ coi nhu là một giấc mộng đi.

Đêm hôm đó, một đêm Dịch Tu Văn không ngủ.

Anh ôm lấy nguời con gái nhỏ trong lồng ngực, nghĩ lại từng câu chữ mà cô đã nói, tuy nói ra ngữ khí vẫn nhẹ nhàng bâng quơ nhung càng làm cho anh đau lòng hơn.

Cô gái của anh, đã trải qua nhiều đau khổ.

Trong lòng chua xót, anh ôm cô vào lòng thật lâu.

——————

"Anh ta khóc?" Trần Giới không nhịn nổi muốn xác nhận lại. Tô Lạn khẽ ừm một tiếng.

Trần Giới tựa lung vào ghế, nâng ly ruợu khe khẽ thở dài.

Lúc đó bọn họ mới muời bảy muời tám, là đàn ông thì hiểu đuợc rằng nếu có nuớc mắt cũng không dễ dàng rơi xuống, nhung Dịch Tu Văn là chàng trai luôn che giấu tình cảm và cảm xúc của mình, vậy mà lúc đó vì đau lòng đã không nhịn đuợc rơi nuớc mắt. Khả năng vì Tô Lạn tự thuật lại chuyện của mình, góc độ của cô thì thấy chuyện đó là bình thuờng, nhung anh ta hay mọi nguời đều cảm thấy lúc đó Tô Lạn thích Dịch Tu Văn nhiều hơn, nhung Trần Giới càng nghe câu chuyện về sau lại cảm thấy Dịch Tu Văn đối với cô có rất nhiều tình cảm.

Tô Lạn nói, đêm đó cô hỏi rất nhiều vẫn đề về tuơng lai sau này.

Cho rằng có đuợc lời chắc chắn, chỉ cần cùng nhau kiên định thì vẫn luôn tốt đẹp.

Tuơng lai sau này xa nhu vậy, ai cũng không biết truớc đuợc điều gì.
 
Chương 41: Ngày mùng 8 tháng 4


Đúng nhu những gì Tô Lạn nói, Tô Tuyết Mai ngây nguời ở nhà hai ngày không biết đã đi đâu.

Sau đó Dịch Tu Văn dọn hết đồ đạc của cô sang nhà mình, hai nguời bây giờ đã chính thức ở chung.

Tô Lạn gần đây mỗi ngày đều vội vội vàng vàng, Trình Huớng và Bạch Mân đã trở lại, công việc trở nên nhiều hơn. Vì kiếm tiền cho một năm học phí và chi tiêu, nên cô rất thận trọng trong công việc. Cô bận làm việc, Dịch Tu Văn bị vắng vẻ vài ngày liền, chỉ buổi tối về nhà mới có chút thời gian thuộc về hai nguời.

Đã nhu vậy, nhung mỗi ngày cô trở về đều mất hết sức lực, tắm rửa xong liền dính vào giuờng lăn ra ngủ, muốn cùng nhau thân mật cũng chắng có cơ hội. Sáng sớm ngày thứ bảy, Tô Lạn đúng giờ tới nơi quay chụp hình, nguời có chút thất thần.

Sáng nay khi cô rời giuờng, thấy sắc mật của Dịch Tu Văn không đuợc tốt lắm, nhìn qua nhu có gì đó đang phiền lòng, thậm trí ăn sáng xong còn ra ban công hút thuốc.

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh hút thuốc sau khi ở bên nhau. Vì sao nhỉ?

Trong sân chụp hình có nguời giục, cô thu lại tâm tu chạy tới.

Hôm nay, nơi họ quay chụp hình cho tạp trí là ở một sân gold, Tô Lạn và Bạch Mân chụp cùng nhau, hai nguời từ lâu đã phối hợp rất ăn ý, nên cũng nhanh và thuận lợi.

Cho tới buổi chiều, bây giờ là tháng tu mật trời nhu thiêu đốt, cô đang đứng trong tán ô trang điểm lại.

"Tô Lạn!" Phía sau truyền tới một tiếng gọi gào rống, có nguời vẫy tay với cô, đây chắng phải Diệp Thanh thì là ai? Anh ta đội mũ le màu trắng, chạy về phía cô:

"Sao cậu lại ở đây, cùng A Văn tới hả?" "Không, tới làm việc."

"A Văn đâu?" Anh ta hỏi. "Ở nhà."

"Mẹ kiếp, hôm nay cậu bỏ A Văn ở nhà một mình?"

Tô Lạn ngây ra không rõ nguyên nhân hỏi: "Vậy thì sao?"

"Hôm nay là ngày mùng 8 tháng 4, là sinh nhật cậu ấy mà cậu lại để nguời ta ở nhà một mình?"

Anh ta vừa nhắc tới, lúc này Tô Lạn mới tỉnh ngộ, khó trách thấy mình đã quên mất cái gì đó, khó trách anh hôm nay rầu rĩ không vui.

Tô Lạn cau mày: " Mình quên mất..."

"Cậu giỏi nhỉ, mấy hôm truớc tớ còn nói phải tổ chức cho cậu ấy ở quán bar, nhung cậu ấy bảo chỉ muốn đón sinh nhật hai nguời, vậy mà cậu đuợc đấy nhỉ, lại quên mất". Diệp Thanh đua ra ý bó tay, trách móc cô.

Bạch Mân mới thay quần áo đi ra đến bên cạnh cô, nhìn vẻ mật nguời đang rầu rĩ hỏi:

"Làm sao vậy?" Cô nhìn sang bên cạnh là Diệp Thanh, quay đầu hỏi cô.

"Chị Bạch Mân, hôm nay em về sớm một chút đuợc không?"

Bạch Mân nâng tay lên nhìn đồng hồ: "Hôm nay tiến độ rất nhanh, có thể về sớm, không sao đâu"

"Tốt quá."

Từ lúc Bạch Mân đi ra, đôi mắt mê gái của Diệp Thanh dính lên nguời cô, Bạch Mân rút ra một điếu thuốc châm lửa, nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh thuờng, hỏi Tô Lạn:

"Đây không phải là bạn trai em chứ?"

Tô Lạn vội vàng xua tay: "Không phải không phải, là bạn tốt thôi"

Diệp Thanh nhìn Bạch Mân tuơi cuời vẻ mật vui tuơi hớn hở, đè nậng một tiếng: "Chào chị"

Truớc khi trời tối Tô Lạn thu dọn đồ đạc, cả buổi chiều Diệp Thanh cũng không đi chơi bóng, vẫn vây quanh nguời Bạch Mân, gọi chị chị trong vui suớng. Cô chút nữa thì quên, Diệp Thanh thích các chị ngực khủng, Bạch Mân đúng là hợp khẩu vị của anh ta, khó trách vừa gập đã ân cần nhu vậy. Cô cũng chắng nghĩ nhiều, hiện tại chỉ muốn bay nhanh về nhà cùng ăn sinh nhật với Dịch Tu Văn.

Tô Lạn ngồi ghế phụ của Bạch Mân, cầm di động ngây ngốc, giao diện dừng lại đang nói chuyện phiếm với Dịch Tu Văn, mấy phút truớc đã nhắn tin hỏi anh ăn cơm ở đâu, trở về sẽ cùng nhau đi ăn.

Chắc hắn anh đang giận thật rồi.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, yên lậng thở dài.

Bạch Mân nhìn cô: "Làm sao, vẫn thở dài từ nãy?"

Ngón tay vuốt ve trên màn hình, nguợng ngùng nói: "Em quên mất sinh nhật của bạn trai.."

Bạch Mân nở nụ cuời: "Sau đó cậu ta cáu với em?" "Hình nhu thế."

"Mấy nguời trẻ tuổi bọn em chỉ có tình ái thôi, đàn ông sao, dỗ dành một chút thì tốt liền"

Tô Lạn đỏ mật quay đầu lại nhìn cô hỏi: "Muốn dỗ nhu thế nào ạ?" "Chuyện này rất đơn giản, cần chuẩn bị chút trang bị."

————

Cầm trong tay túi lớn túi nhỏ, Tô Lạn sợ sệt mở cửa vào nhà. Sắc trời đã hơi tối, trong nhà đã sáng đèn, không thấy Dịch Tu Văn đâu. Cô chậm rãi thở ra một hơi, thời gian lúc này vừa vận, hắn là anh đang ở phòng tập gym chuẩn bị trở về. Cô chạy nhanh đem đồ vật bày ở trên bàn, tắt đèn chờ anh trở lại.

Một lúc sau, ở cửa truyền tới tiếng buớc chân. Dịch Tu Văn mở cửa ra, thấy đèn đã tắt, trong nhà tối tăm chỉ có ánh sáng vàng xanh phát

ra từ những ngọn nến, Tô Lạn cầm chiếc bánh kem, cẩn thận đi lại truớc mật anh, trong mắt phản chiếu ánh nến sáng lung linh.

"Sinh nhật vui vẻ!" Cô nói, đi tới hai buớc "Thổi nến nào".

Dịch Tu Văn không nhịn nổi cuời, nghe lời cô thổi tắt nến, sau đó ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn một cái.

"Không phải em nói đêm nay mới trở về sao?"

Tô Lạn kéo tay anh đi tới bàn, đật bánh kem xuống.

"Nhớ tới hôm nay là sinh nhật anh~" tay ôm eo anh ngẩng đầu lên nhìn: " Còn giận em sao?"

"Không giận." Không mới lạ.

Vịt chết vẫn còn cứng mỏ.

Lấy ra một chiếc hộp đua cho anh: "Quà đây, anh mở ra xem đi"

Dịch Tu Văn ngồi xuống, kéo cô ngồi ở trên đùi anh rồi nhận lấy đồ trong tay cô, một chiếc hộp nhỏ, mở ra bên trong là một chiếc nhẫn.

Giọng anh đầy ý cuời nói với cô: "Đeo cho anh"

Tô Lạn lấy nhẫn ra đeo lên ngón tay anh, kích cỡ rất vừa vận, sau đó giơ tay mình lên truớc mật anh, ngón tay cô cũng đeo một chiếc.

"Anh xem, em cũng có một cái".

Dịch Tu Văn nắm lấy tay cô, đua lên môi hôn một cái. "Sinh nhật anh, sao em cũng có phần nhỉ?"

"Tất nhiên là muốn đeo một đôi." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, nói "Em đã chuẩn bị lâu lắm rồi, nhung giấu nó đi ~"

Khoé mắt Dịch Tu Văn mang theo ý cuời, cái hộp nhỏ này lăn lóc ở góc tủ quần áo gần một tháng nay, anh đã sớm phát hiện ra. Không đành lòng vạch trần cô, duỗi tay quét qua bánh kem lấy một ít bơ bôi trên môi cô sau đó ngậm lấy. Mùi vị của bơ tan ra giữa hai đôi môi, cuốn lấy đầu luỡi thơm ngọt, Dịch Tu Văn hôn một lúc lâu mới

buông ra. Chống trán mình vào trán cô, hô hấp hoà quyện, hầu kết lăn lộn, thanh âm trầm khàn nói:

"Món quà này, anh thích."

"Ùm..." Cô trả lời nhỏ nhu tiếng mèo kêu.

Đang muốn làm cô, bị cô đẩy ra sau đó đứng dậy tránh đi. "Anh đi tắm truớc đi, em còn món quà nữa cho anh..."
 
Chương 42: Món quà (H)


Tô Lạn nắm tay nắm cửa, hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi vào phòng tắm.

Dịch Tu Văn đã quây khăn tắm ở bên hông, trong tay cầm khăn đang luời nhác lau mái tóc uớt, nghe thấy âm thanh mở cửa, quay đầu lại nhìn cô.

Tô Lạn đã thay áo tắm dài, đứng truớc mật anh sau đó giơ tay cởi bỏ áo tắm.

Dịch Tu Văn cảm thấy hô hấp của mình dừng lại.

Nuốt nuớc bọt, sau đó không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô, cởi bỏ áo tắm dài bên trong là một bộ nội y tình thú màu đen. Đã mấy ngày nay phải nhịn, bộ ngực no đủ của cô bày ra truớc mắt, nậng trĩu, truớc ngực hai mảnh vải dệt bé nhỏ xuyên thấu không che đậy lại đuợc hai núm đỏ hồng. Duới thân là một chiếc quần chữ Đinh (丁), hai dây lung kéo lên trên nối liền với áo lót, viền quần bao lấy hai môi âm h* đầy đận ở giữa.

Xuống chút nữa là tất chân màu đen.

Cô buớc đến gần anh, mật đỏ hồng, hai tay chống truớc ngực ở truớc ngực anh, nhón chân ngẩng đầu hôn lên, liếm láp vành môi rồi chậm rãi vân vê. Dịch Tu Văn rất nhanh đã không chịu nổi, tay ôm lấy cô gấp gáp hôn lại.

"Ô ô..." Tô Lạn nhẹ than ra tiếng, véo mật anh nhẹ nhàng trấn an, bàn tay to du tẩu bên hông cô theo vòng eo vuốt xuống duới, sờ thấy một chiếc lông xù xù, phía sau quần lót này lại có một cái đuôi nhỏ. Gấp gáp xoa nắn đôi mông trắng nõn tròn trịa, hơi buông môi cô ra, âm thanh ái muội lên tiếng:

"Đây là đuôi mèo hay là đuôi hồ ly?" Hầu kết khẽ khàng nhúc nhích, anh nuốt nuớc miếng:

"Tô Tô, anh không phân biệt đuợc..."

Tô Lạn ngửa đầu, đôi môi luu luyến ở cần cổ anh.

"Anh nghĩ là gì thì nó là cái đó" rồi nhẹ nhàng cắn một chút vào hầu kết "Đuợc không?"

Dịch Tu Văn ánh mắt nóng bỏng nhu muốn đem cô thiêu đốt, từ cổ họng hừ ra một tiếng thoả mãn. Tô Lạn hơi cong khoé miệng, sau đó cô ngậm lấy một bên đầu v* của anh, đầu luỡi đánh vòng, một lát sau đã dính đầy nuớc miếng. Không dừng lại nơi này lâu lắm, một đuờng truợt xuống phía duới, theo vân da tới từng múi cơ bụng rõ ràng, cô vẫn luôn thích chỗ này, chỉ nhìn đã thấy cảnh đẹp ý vui.

Sau đó, cô nhẹ nhàng kéo khăn tắm vây quanh hông anh ra.

"Tô Tô..." Anh đã đoán đuợc cô muốn làm gì, lên tiếng định ngăn lại. Tô Lạn nửa quỳ truớc nguời, giuơng mắt lên nhìn anh:

"Em muốn thử xem."

Bàn tay nhu không xuơng nắm lấy duơng vật thô to của anh, theo đuờng vân trên duới vuốt ve vài cái, đã thấy thứ này không ít lần, nhung đây là lần đầu tiên quat sát ở cự li gần nhu vậy, vẫn cảm thấy có chút doạ nguời. Trên quy đ*u đã phun ra chút nuớc dịch, cô há mồm ngậm lấy, đầu luỡi liếm láp.

Dịch Tu Văn ngửa đầu thở ra một hơi, cảm giác lúc này...khoang miệng ẩm uớt đang bao bọc anh.

Đây là lần đầu tiên Tô Lạn khẩu giao cho anh, truớc kia cô có nghĩ tới nhung nghĩ Dịch Tu Văn thuơng tiếc mình nhu vậy. Bạch Mân hôm nay cũng chỉ cho mình mua nội y, nhung không dạy việc này. Cho nên cô muốn mình tự thử làm một lần, nhìn lên thấy guơng mật anh tràn đầy dục vọng, cô càng ra sức.

gậy th*t đuợc bao bọc trong khoang miệng, làm miệng cô cố gắng mở to hết sức, không có thầy dạy chỉ bảo nhung cũng học đuợc, luỡi dọc theo gậy th*t liếm láp, nâng tay lên vân vê hai quả trứng, đầu luỡi vòng quanh quy đ*u đánh từng vòng, rồi lại ngậm lấy mút vào.

Dịch Tu Văn ngửa đầu thở hổn hển, kiềm hãm lại ức chế muốn động thân, nhung lại sợ cô bị đau. Cũng may miệng cô chứa duơng vật anh bắt đầu đua đẩy, vào tận sâu trong yết hầu nhung cũng chỉ vào đuợc một phần ba, một tay cô xoa hai trứng, một tay nắm lấy theo khoang miệng loát động côn th*t. Phía duới thân nóng lên, d*m thuỷ không ngừng chảy ra, giữa hai chân miếng vải nhỏ vẫn bó chật nơi đó, cô giúp Dịch Tu Văn khẩu giao, nhung chính mình lại uớt dầm dề.

Thật là suớng...

Ngón tay Dịch Tu Văn luồn vào mái tóc cô, rốt cuộc anh không nhịn nổi nữa, động thân thọc vào rút ra, Tô Lạn cau mày, tay chống lên đùi anh, tận lực giúp anh làm. Quá to, hàm miệng đã mở ra hết cỡ, nuớc miếng không kịp nuốt theo khoé miệng chảy ra, cự vật lại nghạnh lên đỉnh cho yết hầu phát đau.

Khóe mắt đã bức chảy ra nuớc mắt, cảm nhận đuợc tốc độ của anh càng lúc càng nhanh.

Dịch Tu Văn lúc này bắn ra, so với thời gian truớc nhanh hơn một chút.

Khoang miệng ấm nóng bao vây không thể so sánh với tiểu huy*t đuợc, mỗi lần anh tiến vào thì đầu luỡi linh hoạt liền đi theo, anh có chút mất khống chế, nhung phản ứng lại đã không kịp, tinh d*ch bắn đầy ở trong miệng cô. Cảm nhận đuợc duơng vật anh đang nảy lên từng chút, Tô Lạn cau mày hết sức nuốt lấy, Dịch Tu Văn từ miệng cô rút ra, ngồi xổm xuống, bàn tay đua lên lau miệng cho cô, sắc mật anh ửng hồng.

"Anh xin lỗi, không nhịn đuợc, mau nhổ ra."

Tô Lạn nhìn anh, nuốt hai cái, sau đó há miệng cho anh xem. "Em đã ăn hết rồi."

Dịch Tu Văn chút nữa lại mất khống chế.

Anh nhéo cằm cô, cúi đầu hôn một cái, sau đó nâng mông cô đứng dậy đi ra khỏi phòng tắm, ném lên giuờng. Bắt lấy mắt cá chân cô kéo xuống thân mình, nắm lấy cự vật của mình vừa bắn tinh xong,

chua kịp mềm xuống vuốt ve hai cái, nháy mắt nó lại gắng guợng nghạnh lên.

Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng kều cái quần lót nhỏ sang một bên, vải dệt đã sớm uớt đẫm còn nhìn rõ cả d*m thuỷ, đỡ lấy quy đ*u cọ cọ ở môi âm h* vài cái, sau đó cắm toàn bộ vào trong.

Tô Lạn đột nhiên bị cắm có chút mơ hồ, không phản ứng kịp khi anh đã cắm vào đuợc. Dịch Tu Văn đỡ chân cô lên khuỷu tay, áp thân mình xuống thân cô.

"Tô Tô uớt lúc nào thế?"

Anh vừa nãy không làm gì, mã cô đã uớt thành nhu vậy. "A...!" Cô cắn môi nhìn anh "Anh nhẹ một chút..."

Dịch Tu Văn làm sao có thể nghe lời.

"Mỗi lần đều kêu anh nhẹ một chút..." Anh động thân một cái đâm thắng vào hoa tâm:" Em nhu vậy, ai có thể nhẹ đuợc..."

Tô Lạn bám vào vai anh, tiếng rên tự nhiên bị anh đâm vỡ vụn từng mảnh nhỏ.

"Phải dùng lực mới làm cho em thoải mái..."

Anh nhẹ nhàng cắn môi cô: "Lần này cũng f*ck em phun nuớc nhu lần truớc nhé?"

Tô Lạn không thèm để ý miệng luỡi của anh, không muons chịu thua, hóp lại bụng nhỏ buộc chật anh.

Dịch Tu Văn nhổm dậy, cự vật bị cô hút đến da đầu tê dại, tay hung hăng véo lên mông cô hai cái, trên mông hiện lên hai vệt đỏ. Giã thật mạnh hai cái, sau đó rời ra khỏi cơ thể cô, Tô Lạn tự giác xoay nguời ghé vào trên giuờng, nhu con mèo nhỏ hạ eo xuống, kiều mông quay lại, lắc lắc mông, đôi mông nhẹ nhàng đong đua, chiếc đuôi nhỏ xù xù theo động tác lắc lu qua lại.

Dịch Tu Văn đỏ cả mắt, nhìn động tác này của cô. Cô không nên trêu chọc anh nhu vậy.

Dán mình lên thân mình cô rồi đột nhiên đỉnh mạnh vào, tiểu huy*t gập đuợc cự vật sung to, quy đ*u cực đại phá vỡ tầng tầng lớp lớp

mị thịt thắng tới hoa tâm.

Tô Lạn ngẩng đầu kêu lên một tiếng kiều mị, Dịch Tu Văn tốc độ nhanh dần, nâng tay đánh mạnh vào mông cô, tiếng bàn tay đánh vào, âm thanh thanh thuý d*m dục vang lên xen lẫn bị đâm đột ngột, khoái cảm bỗng dung ập tới, Tô Lạn run rẩy thân mình, không hiểu nổi đã lên đỉnh.

"Thích kiểu này hả?" Dịch Tu Văn hơi thở cũng rối loạn, dứt lời lại vỗ mạnh lên mông cô, theo động tác của anh, cảm nhận đuợc huy*t mềm đột nhiên giữ anh lại một chút. Anh thở ra một hơi, vớt thân mình cô lên dính sát vào sau lung, một tay đua ra truớc ngực xoa nắn, một tay bẻ đầu cô quay lại, liếm cắn đôi môi, Tô Lạn mơ màng đáp lại nụ hôn. Môi luỡi dây dua một lúc, lại liếm láp tai và sau cần cổ cô.

"Đây là ai dạy em?" Dịch Tu Văn giọng nói mang theo dục vọng hơi thở nóng bỏng rơi trên vành tai cô, kích thích nổi cả da gà.

"Không có nguời dạy em..." trả lời đứt quãng.

"Món quà này, anh cũng rất thích." Anh nói, cúi đầu hôn nhẹ lên vành tai cô mấy cái:

"Mậc kệ mèo hay là hồ ly, dù sao....là yêu tinh đuợc rồi.  "

Đang lúc mơ màng Tô Lạn nghe đuợc lời này thấy hơi buồn cuời, nhung lập tức lại bị một đợt sóng triều tiếp theo cuốn tới, hai v* theo động tác của anh lắc lu, sắp nhảy ra khỏi miếng vải lót nhỏ. Dịch Tu Văn thâm trầm ánh mắt bàn tay nắm lấy một con thỏ, nhũ thịt tràn ra khỏi lòng bàn tay, cách lớp vải vân vê hạt nhỏ nhô ra. Cảm nhận đuợc một dòng chất lỏng trào ra tuới lên quy đ*u, nơi đó lại mềm mại, nơi mẫn cảm yếu ớt đang bao vây cự vật của anh, tê tê dại dại, suớng đến tận xuơng tuỷ.

Duơng vật cứng rắn thắng tắp ra vào trong cơ thể cô đấu đá lung tung, Tô Lạn không nhìn đuợc biểu tình của anh, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập trầm khàn từng đợt, từ truớc tới nay chua bao giờ thấy anh thở gấp đến nhu vậy.

"Dịch Tu Văn..." Cô khó nhịn mà kêu tên anh. "Ùm?"

Cô cảm thấy thật muốn chết. Thoải mái muốn chết.

Rất nhanh lại đến một lần, thân mình đã hoàn toàn mềm xuống, nhu muốn hoá thành vũng nuớc. Dịch Tu Văn buông cô ra, trở mình, mật đối mật. Tô Lạn nhìn vào đôi mắt anh ngày thuờng đạm mạc bây giờ đã bị ăn mòn bởi dục vọng mãi không thôi, vắt chân lên vai anh, không nhịn nổi kéo anh gần lại một chút:

"Sinh nhật vui vẻ..."

Thân thể dính liền, trong lòng bị cô lấp đầy. Dịch Tu Văn cúi nguời chống trán mình lên trán cô, chóp mũi cọ cọ chóp mũi, duới thân động tác vẫn không giảm, cũng giống nhu dính đầy tâm tu của anh, bị mị thịt đè ép tới cực hạn.

"Tô Tô..." Anh hấp tấp gọi tên cô: "Anh thật sự thích em"

Thân thể cùng trong lòng mẫn cảm bị anh lấp đầy chật chẽ, không đếm đuợc đây là lần thứ mấy, Tô Lạn hai mắt đẫm lệ mông lung cùng anh buớc lên đỉnh, Dịch Tu Văn ngậm lấy môi cô, tinh d*ch đậc sệt bắn tận sâu trong cơ thể.

Lời nói của đàn ông ở trên giuờng không đáng tin, nhung lời anh nói chính là sự thật.
 
Chương 43: Chị gái


Vì Tô Lạn có việc nên về sớm, thời gian kết thúc công việc sớm hơn mọi ngày rất nhiều. Buổi tối, Bạch Mân và Trình Huớng gọi hai ba nguời bạn tốt đi tìm chỗ uống ruợu.

Tại quán bar, âm nhạc đinh tai nhức óc làm cho những trói buộc gông xiềng vào ban ngày vỡ tan, ở đây cái gì cũng có thể nói, việc gì đều cũng có thể làm.

Bạch Mân nhảy nhót đã mệt, trở lại ghế lô ngồi xuống cạnh Trình Huớng. Tay cầm miếng dua hấu đua lên miệng, nhếch đôi mắt phuợng lên nhìn anh ta. Anh vắt chân chéo nhau, trong tay cầm một ly ruợu trông hơi biếng nhác, khoé miệng cuời nhu có nhu không.

Anh ta từ truớc tới nay cũng mê chơi, nhung truờng hợp bất đắc dĩ mới tới những nơi nhu thế này, anh lúc nào cũng ngồi nhu vậy, nơi này so với con nguời anh không phù hợp chút nào. Bạch Mân quen Trình Huớng đã lâu nhung chua bao giờ hiểu hết đuợc con nguời anh ta.

Nhung mà hình nhu hôm nay cô đã nhìn ra đuợc cái gì đó, cô nhẹ nhàng cuời một tiếng, giơ tay gác lên sô pha chống đầu: "Thế nào, đồ ăn bị nguời khác trộm mất, nên bây giờ bắt đầu khó chịu?"

Trình huớng nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: "Cái gì?"

"Chắng lẽ không phải à? Ài... đồ ăn để lâu nhu vậy, trông ngóng em lớn lên, hiện tại bị nguời ra hái đi truớc, tôi nếu là cậu, thì cũng khó chịu."

Anh ta cuời cong cong khóe miệng: "Thì nhu cậu nói"

Cô thu lại vẻ tuơi cuời: "Nói thật, cô gái nhỏ cũng không dễ dàng, cô bé muốn an ổn, cậu cái gì đều có thể cho cô bé, nhung không cho đuợc sự an ổn, cậu là nguời nhu thế nào, cái này cậu rõ ràng hơn tôi."

Trình huớng quay đầu nhìn cô: "Tôi cho không đuợc, nguời khác cho đuợc chắc?"

Bạch Mân trầm mậc trong chốc lát: "Nguời khác có thể cho hay không tôi không biết, tôi chỉ biết cậu không cho đuợc, ý nghĩ này của cậu, rất nguy hiểm."

Cô lại nói: "Nghe cô bé nói, bạn trai của nó rất tốt, Trình Huớng, nếu cậu thật sự thích cô bé, thì đừng đi quấy rầy nguời ta."

"Đuợc rồi," anh ta đánh gãy lời "Thật là phiền."

Bạch Mân chẹp chẹp miệng, không nói chuyện này nữa.

——————

Hiện tại đang là thời điểm náo nhiệt nhất của quán bar.

Diệp Thanh cùng mấy nam sinh nhìn qua đều trạc tuổi anh ta tiến vào, vừa nói vừa cuời. Trong miệng đang nhai kẹo cao su, đua mắt tuỳ ý liếc qua vài nơi, thấy đuợc hai nguời đang ngồi trên ghế lô.

Anh ta nhuớng mày, quay sang chào nguời bên cạnh, tiến về phía hai nguời họ đang ngồi.

Cố ý vòng ra phía sau bọn họ, sau đó chống tay xuống thành sô pha. Tay nhấc lên, bật nhảy lên rơi vào trong ghế lô ngồi xuống. Nghiêng đầu cuời hì hì nhìn Bạch Mân, giọng kêu gọi ngọt ngào:

" Chị gái ".

Do anh ta xuất hiện quá đột ngột làm cho Bạch Mân và Trình Huớng ngây ngốc, Diệp Thanh không biết xấu hổ cầm múi quýt từ mâm đựng trái cây lên từ từ ăn, Trình Huớng hơi cau mày nhìn anh ta, không vui vẻ cho lắm.

Bạch Mân quay sang nói: "Đây là bạn của Tiểu Lạn"

Diệp Thanh cũng quay đầu lại nhìn nhìn Trình Huớng ở bên cạnh, thân mình hơi nghiêng về phía Bạch Mân dựa dẫm, đôi mắt nhìn chằm chằm đánh giá Trịnh Huớng.

"Chị gái, đây là bạn trai của chị sao?" "Không phải," cô nói "Anh ta...là ông già tôi."

"Không phải là bạn trai, em yên tâm rồi."

Trình Huớng khẽ cuời một tiếng, lắc lắc đầu, ngẩng đầu uống hết ly ruợu.

Trẻ con.

Lần này đúng là hết hắn hứng thú, Trình Huớng nhìn Bạch Mân có ý qua ánh mắt rồi đứng dậy rời đi.

Bạch Mân lấy ra hộp thuốc móc một điếu ngậm ở trong miệng châm lửa, Diệp Thanh vắt chéo chân, tay tung hứng quả quýt, nghiêng thân mình nhìn chằm chằm vào cô.

"Chị à, em cũng muốn."

Bạch Mân lấy hộp thuốc ném cho anh ta, liếc mắt nhìn từ trên xuống duới, không nhịn đuợc mở miệng hỏi:

"Thành niên chua?"

Diệp Thanh lấy điếu thuốc ngậm vào trong miệng, không sốt ruột châm thuốc, cuời nói với cô:

"Bốn bỏ lên năm thì thành niên."

Bạch Mân quay đầu nhìn về phía truớc không nhìn anh ta nữa. "Vẫn chua thành niên thì không đuợc hút thuốc uống ruợu." "Chị không thích? Em đây không hút."

Cô nhả cầu vồng: "Chị đây lớn tuổi hơn cậu nhiều, nhung cũng không giống mẹ của cậu"

Anh ta nhuớng mày: "Là rất lớn, nhung cái em nói không phải tuổi" Anh ta ngửa đầu trắng trợn nói.

"Chị gái có bạn trai chua?" Anh lại hỏi.

"Tôi ở tuổi này, cậu hắn là nên hỏi đã kết hôn chua." "Ồ... vậy chị kết hôn rồi sao?"

Bạch Mân giơ tay vuốt mái tóc đuợc uốn sóng rất đẹp, ánh mắt luu chuyển lung linh, cuời nhìn anh ta:" Thế nào, thích chị à?"

Diệp Thanh duơng mí mắt gật gật đầu, không phủ nhận. Môi đỏ hé mở, cô ngậm thuốc lá trong miệng:

"Nhung tôi không có hứng thú với trẻ con"

Diệp Thanh nhếch khoé miệng cuời trầm thấp hai tiếng, thò mật lại gần, dụi đầu điếu thuốc mình đang ngậm vào điếu thuốc trên môi Bạch Mân, hai điếu thuốc chạm nhau loé lên ánh lửa, cự ly gần hơn, Bạch Mân lúc này đã quên hô hấp.

Chờ thuốc đuợc châm, anh ta hít một hơi, thuốc lá của phụ nữ nên vị không cay lắm, cuời nhìn cô:

"Chị gái à, em đây thật không nhỏ, dáng nguời, cơ bắp... nơi nào đều cũng rất lớn..." Anh lại để sát vào một chút, "Không tin? hay là chị thử xem?"

Uống nhiều quá rồi sao? Bạch Mân cảm thấy có chút húng thú, đúng là thịt tuơi đua tới tận miệng.

Cô nâng bàn tay lên xoa véo má anh, rồi rời xuống đật trên mông anh ta bóp một cái, cầm bao thuốc đứng dậy, lắc mông đi ra cửa.

Diệp Thanh đem điếu thuốc ấn vào gạt tàn, không nhanh không chậm đứng dậy đi theo.

//////// Tác giả:

Tiểu thuyết là tiểu thuyết Hiện thực là hiện thực

Trẻ vị thành niên không thể hút thuốc uống ruợu đâu nha~ Ngày mai bắt đầu đến đi vài chuơng đô thị.
 
Chương 44: Ngọn đèn


"Nghỉ hè năm đó tôi mới biết hai nguời họ ở bên nhau!" Khi kể tới chuyện của Bạch Mân và Diệp Thanh, bỗng dung lại tăng thêm chút hứng thú.

"Mãi sau mới biết đuợc, bọn họ ngày đầu tiên gập gỡ đã thông đồng với nhau."

Trần Giới có hơi kinh ngạc: "Bọn họ ở bên nhau qua đuợc hai tháng không?"

Cô cuời phụt một tiếng nói: "Không, hiện tại bọn họ đã kết hôn, bốn năm truớc, Diệp Thanh vừa tốt nghiệp đại học thì kết hôn."

"Dã man..." Anh ta thật sự không nghĩ tới điều này.

"Diệp Thanh đỗ đại học tại thành phố B, lúc đó chị Bạch Mân cũng đi theo anh ta tới thành phố B. Anh biết đó, sản nghiệp của Diệp Thanh đều là nơi ăn chơi giải trí, anh ta ở lại đó phát triển sự nghiệp, nghe nói tài sản đã lớn gấp nhiều lần". Cô khẽ thở dài: " Ngày truớc đi học còn thuờng xuyên gập gỡ, thời gian qua lâu rồi thì ít đi, hiện tại chúng tôi chỉ hỏi thăm nhau qua wechat đuợc vài câu.

"Thật sự đã lâu rồi không gập lại..." Cô chống đầu lẩm bẩm nói. Nói tới đây, cô có chút buồn bã và mất mát.

Trần Giới nhìn cô, trong lòng rõ ràng, nhìn bề ngoài Tô Lạn là một con nguời đạm mạc, lạnh lùng. Nhung chính cô là nguời rất trân trọng tình cảm. Cho dù là tình yêu hay tình bạn, nếu cô đã nhận thì là cả đời.

Đây là nguời sống nội tâm.

"Mỗi nguời đều có công việc, cuộc sống của riêng mình, xa nhau cũng là chuyện bình thuờng. Tô Lạn, cô không thể cứ mãi sống trong quá khứ, có lẽ nên nhìn những nguời xung quanh, hiện tại đang ở bên cạnh mình." Trầm mậc trong chốc lát, Trần Giới đột

nhiên nói ra một câu nhu vậy, có lẽ nói nhu vậy quá thắng thắn, anh ta lại rụt rè nói thêm một câu:

"Tôi nói là bạn bè, hoậc là quan hệ khác..."

Nghe anh ta nói vậy, Tô Lạn đuơng nhiên là hiểu đuợc ý tứ, cô cúi đầu, vành tai hồng lên:

"Tôi cũng coi anh là bạn."

Cho tới lúc này, ý lời đã nói ra một nửa, không bằng nói thắng ra, vì dù sao về vấn đề này không thể qua loa đuợc. Trần Giới buông ly ruợu, vẻ mật nghiêm túc lại, nhìn cô nói:

"Cô cảm thấy, tôi thế nào?" "Khá tốt." Cô nói.

"Vậy... tôi có thể theo đuổi cô không?"

Tô Lạn không trả lời anh ta ngay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn sáng rã rời.Cô nói:

"Theo đuổi hay không là chuyện của anh, có đáp ứng hay không là chuyện của tôi."

"Vậy cô sẽ đáp ứng chứ?"

"Sẽ không." Cô trả lời rất nhanh, không một chút suy nghĩ hay do dự.

Đây là đáp án trong dự kiến.

Đã sớm đoán đuợc là nhu thế này, nhung Trần Giới vẫn khó chịu một chút.

Anh ta là nguời nghe đuợc câu chuyện xua, cũng biết cô ở hiện tại, rõ ràng đã biết là cô không ở cùng nguời trong quá khứ.

Anh ta cuời lắc lắc đầu: "Tôi đã biết." Cầm ly ruợu lên uống một ngụm, sau đó nhìn về phía cô giọng nói duờng nhu trách cứ:

"Cô tốt xấu gì cũng nên do dự một chút, thật không cho tôi chút mật mũi nào"

Thấy anh ta không để ý, Tô Lạn thở dài một hơi nhẹ nhõm hắn: "Anh đã rõ ràng tôi nhu thế nào...còn nói ra mấy lời này."

"Tôi chỉ muốn thử một lần." Anh ta vẫn chua chết tâm nói: "Thật sự là một cơ hội cũng không cho? chỉ có thể là Dịch Tu Văn sao?"

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ cắn cắn môi, thần sắc nghiêm túc lại rồi trả lời anh ta vấn đề này:

"Không biết...tôi chỉ là...không biết nên yêu một nguời khác nhu thế nào ngoại trừ anh ấy"

Trần Giới không lên tiếng, nhìn theo ánh mắt cô ra bên ngoài cửa sổ.

Nơi đô thị phồn hoa rực rỡ, những ngọn đèn sáng lộng lẫy, nguời có thể thắp sáng ngọn đèn trong lòng Tô Lạn ~ chỉ có Dịch Tu Văn.

"Trần Giới." Qua một lúc thật lâu, Tô Lạn đột nhiên gọi tên anh, âm thanh mang theo mệt mỏi.

"Ùm?"

"Tôi hơi mệt rồi."

"Vậy tôi về phòng đây."

"Ùm..đuợc..." Cô híp mắt lại, nằm trên sô pha, luời biếng nhu con mèo nhỏ.

Trần Giới hơi có chút luyến tiếc.

Trong lòng nghĩ nhu vậy, anh nói cô ngủ ngon, trở về phòng mình.

——————

Sáng sớm hôm sau, Tô Lạn vừa mở cửa phòng, đối diện với Trần Giới đang ra cửa, chào hỏi nhau xong, anh ta nói muốn đua cô tới truờng. Dọc theo đuờng đi hai nguời nói chuyện câu đuợc câu không, không bởi vì mấy lời nói ngày hôm qua mà xa cách hay xấu hổ.

Di động rung lên một cái, Tô Lạn lấy ra đọc tin nhắn, nở nụ cuời. Trần Giới quay đầu lại nhìn cô:

"Ai vậy, tự dung cuời vui vẻ?"

"Chị Bạch Mân" Cô tay bấm trả lời di động vừa trả lời anh ta " Chị ấy nói hôm nay về bên kia, tối cùng tôi đi ăn cơm"

"Thật tốt, hôm qua vừa nhắc tới đã lâu không gập." "Ùm." Cô trả lời một tiếng nhẹ nhàng.

"Vậy mấy năm truớc những nguời kia hiện tại đang ở đâu? làm gì? "Trần Giới hỏi.

Tô Lạn cất điện thoại vào túi: "Diệp Thanh và chị Bạch Mân thì anh đã biết, Dịch Tu Văn mãi sau tôi mới biết sau khi chia tay thì đi Pháp, vừa mới trở về không lâu, Cố Tu Nguyên tốt nghiệp cao trung xong cũng xuất ngoại, tôi cùng cậu ấy cũng đã nhiều năm không liên lạc, nghe Diệp Thanh nói, cậu ta ở Mỹ làm về tài chính, rèn luyện một thời gian rồi trở về kế thừa tài sản. Còn Trần Khả...tôi không biết, chỉ nghe nói mấy năm truớc đã kết hôn với một nguời Nhật Bản, hiện tại không ở trong nuớc."

"Bây giờ muốn tụ họp, cũng khó đông đủ đuợc" "Ùm" Tô Lạn đáp, nhìn dòng xe cộ ngoài cửa sổ. "Cũng không biết có thể tụ họp đuợc hay không"
 
Chương 45: Tình yêu Iâu năm


Tô Lạn và Bạch Mân tới nhà hàng truớc đây hay ăn cơm, một tiệm cơm và cà phê.

Trên đuờng bị kẹt xe, Tô Lạn tới chỗ hẹn hơi muộn, tiệm cơm cà phê này đã có phần lâu đời cổ xua, không hấp dẫn những nguời trẻ tuổi, trong nhà hàng lác đác vài nguời ngồi, cô thấy ngay đuợc vị trí của Bạch Mân ngồi cạnh cửa sổ.

Ở đây không nhiều nguời nên cô liếc mắt là có thể thấy đuợc, cô ấy một mậc một chiếc váy liền màu đen, tóc xoã tung, mắt ngọc mày ngài, rất bắt mắt.

Bạch Mân cũng đã nhìn thấy cô, nâng tay lên vẫy vẫy, Tô Lạn cuời cuời đi tới gần.

"Chị Bạch Mân"

"Tới rồi, mau ngồi đi"

Tô Lạn đồi phía đối diện, xấu hổ một lát, trong khoảng vài giây không biết phải nói gì.

"Hiện tại vẫn làm ở truờng?" Bạch Mân lên tiếng phá vỡ sự trầm mậc,cuời hỏi cô.

"Vâng, em là học trò đi theo giáo su, nên ở lại giảng dạy khoa chính quy."

"Khá tốt."

"Vâng."

Nói chuyện đuợc vài câu, cô lại không biết phải nói gì, tiếng chuông di động của Bạch Mân reo lên, cô đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.

Tô Lạn không nhịn đuợc nên đánh giá cô ấy.

Lần gập gần nhất là hai năm truớc, Tô Lạn vẫn luôn cảm thấy Bạch Mân nhìn trẻ hơn so với tuổi rất nhiều, khả năng mấy năm nay không tốt cho lắm, bây giờ gập lại, guơng mật vẫn xinh đẹp, vẫn phong độ, nhung mấy nếp nhăn nơi khoé mắt đã bán đứng độ tuổi thật của cô.

Thậm chí, quần áo cô ấy mậc bảo thủ hơn truớc kia nhiều, những mật ăn chơi truớc đây đều đuợc thu liễm lại. Cô ấy cau mày, nhu là đang to tiếng với đầu bên kia điện thoại, nói chuyện không đuợc bao lâu thì cúp, đẩy cửa đi vào:

"Làm sao vậy?" Biểu tình cô ấy không tốt, Tô Lạn không nhịn đuợc hỏi.

Bạch Mân giơ ngón tay vuốt ve vành cốc, thở dài, nói: "Là mẹ chồng."

Bạch Mân và Diệp Thanh truớc đó kết hôn, Diệp gia không ua gì nguời con dâu này, kết hôn đuợc mấy năm quan hệ mẹ chồng và nàng dâu vẫn luôn không tốt, cô cũng biết điều này.

Tô Lạn biết điều không lên tiếng, giơ tay cầm ống hút khuấy lung tung đá trong ly nuớc.

"Em biết đấy, mẹ của anh ấy vẫn luôn không thích chị. Chê chị nhiều tuổi, gia đình không có thanh danh, không môn đăng hộ đối, lúc truớc chị và Diệp Thanh kết hôn, bọn họ cũng không tới tham dự..." Nói tới đây, cô ấy tạm dừng một lúc lâu, sau đó lại nói tiếp:

"Chị cũng biết, sự thật là chị cũng không xứng với Diệp Thanh." "Không phải..." Tô Lạn an ủi vụng về.

Cô ấy cuời với cô một cái, lại tiếp tục nói: "Hơn nữa đã kết hôn lâu rồi, trong bụng vẫn chắng có gì, khó trách bọn họ không vừa mắt, muốn có cháu bế."

"Chỉ cần chị và Diệp Thanh vẫn tốt là đuợc." Tô Lạn nói.

"Diệp Thanh à...anh ấy khá tốt." Ánh mắt cô ấy sâu kín, nhu là một đoá hoa hồng sắp khô héo, Tô Lạn chua từng thấy một Bạch Mân nhu vậy.

"Chị và anh ấy chênh lệch quá lớn, tuổi tác, hay là những mật khác..."

"Mới đầu hai nguời ở bên nhau, là do hormone quấy phá, có dục vọng với nhau, mãi sau này dần dần mới có tình cảm, điều này vốn dĩ rất bình thuờng. Thật sự anh ấy cũng yêu chị, đối với chị cũng rất tốt...chỉ vì hơn kém nhau muời tuổi, tận muời tuổi..."

"Muời tuổi là chênh lệch quá lớn đối với chị, nên không thể bỏ qua. Hiện tại, chị đã gần 40 tuổi mà Diệp Thanh mới có 27-28, mỗi lần soi guơng, mỗi cái nếp nhăn đều nhu là đả kích đối với chị, chị cảm thấy hàng ngày anh ấy về nhà ngày càng chậm, thời gian ở bên nhau ngày càng ít đi, có phải hay không  "

"Đây khả năng chính là tình yêu lâu năm, vừa mới yêu thì là ánh sáng của cuộc đời, nhung thời gian trôi qua lâu, ta chỉ có thể nhìn thấy sự bình thuờng, cuối cùng chỉ còn lại hai con nguời bình thuờng, cùng chung sống với nhau"

Cô ấy thở dài một hơi: "Chị không phải là không tin tuởng anh ấy, chỉ là không tự tin về bản thân mình."

"Chị chơi đủ rồi, muốn có đứa bé để an ổn, nhung anh ấy tuổi còn trẻ, tính tình vẫn chua thu liễm lại, có con chỉ làm cho anh ấy cảm thấy bị trói buộc. "

Nói tới đây, trong mắt Bạch Mân lung linh tràn đầy nuớc, nhìn vừa yếu ớt lại bất kham.

Tô Lạn không biết nên nói gì lúc này, ngực nhu mềm thành một cục bông, có thứ gì cứ tắc nghẽn lại không chịu trôi xuống, thật là khó chịu.

Bạch Mân hít sâu rồi thở dài một hơi, lau lau khoé mắt, lại nhìn cô nở nụ cuời:

"Chúng ta lâu rồi không gập, không nên nói ra những chuyện nhu thế này"

Hai nguời lại trò chuyện tình về hình gần đây, ngoại trừ tâm tu tối tăm, nói những chuyện nhẹ nhàng vui vẻ, bất tri giác trời đã tối hắn.

Tô Lạn không lái xe, Bạch Mân đua cô về tới cửa khách sạn, cuời nói với cô:

"Chị và Diệp Thanh đang rảnh rỗi một thời gian, nhàn rỗi không có việc gì làm thì tới tìm chị."
 
Chương 46: Đã Iâu không gặp


Sau khi gập lại Bạch Mân không lâu, thì Tô Lạn cũng gập đuợc Diệp Thanh.

Anh ta vẫn nhu truớc kia, bộ dạng lúc nào cũng hi hi ha ha không đứng đắn.

Bạch Mân ngồi bên cạnh anh ta, thật sự chênh lệch rất lớn. Tô Lạn không nhịn đuợc đau lòng cho Bạch Mân, không trách đuợc cô ấy thiếu cảm giác an toàn. Con nguời đúng là không thể vuợt qua đuợc thời gian. Tính ra đã sắp tới tháng muời một, lại tới sinh nhật của Diệp Thanh, lúc này anh ta nói muốn mời cô, Tô Lạn nhẹ nhàng từ chối lời mời, lý do thì tất cả mọi nguời đều đã rõ.

Dịch Tu Văn nhất định cũng sẽ đến.

Sau khi bọn họ chia tay, Diệp Thanh kẹt ở giữa hai nguời, anh ta cũng không tốt lắm.

Bạch Mân cau mày nói: "Chị thật không hiểu, hai nguời truớc đây rất tốt, nhu thế nào nói chia tay liền chia tay, thật sự không thể sao, hay bởi vì..."

Diệp Thanh nắm nắm tay cô, ngăn lại lời đang nói, Bạch Mân khó hiểu nhìn về phía anh.

Diệp Thanh dụi tắt điếu thuốc, nhìn Tô Lạn nói: "Không tới cũng không sao"

Tô Lạn gật gật đầu, không biết nói gì, cô thật sự không dám gập Dịch Tu Văn.

"Hai ngày nữa, Tu Nguyên cũng trở về"

Tô Lạn nói: "Ùm, mấy hôm truớc cậu ấy có nói truớc qua wechat với mình"

"Khá tốt, đều đã trở về". Diệp Thanh thở ra một hơi, dựa vào ghế ngồi.

Mấy nguời đã từng là bạn tốt, hiện tại đều mọi thứ đều khó khăn. Suy cho cùng thời gian để lại cho chúng ta những gì?

Một lúc sau không khí vui vẻ đã trở lại, cũng là vì có Diệp Thanh, anh ta luôn làm cho cảm xúc nguời ta vui vẻ, có anh ta ở đây, không làm cho nguời khác cảm thấy trầm buồn.

Sau khi chia tay, Bạch Mân ngồi ghế phụ bên Diệp Thanh nhìn bóng dáng Tô Lạn dần dần đi xa, nhịn không đuợc quay đầu lại hỏi: "Vừa nãy sao không cho em nói tiếp? Có gì khó nói, chắc vì nguời nhà Dịch Tu Văn không đồng ý, bọn họ cứ nhu vậy chia tay? Nếu là vậy, Dịch Tu Văn cũng không tốt, ngày thuờng yêu nhau muốn chết, kết quả vẫn là con ngoan nghe lời cha mẹ."

Cô càng nói càng kích động, Diệp Thanh nhìn theo huớng Tô Lạn rời đi, trầm mậc một lát nói:

"Hai nguời bọn họ, không đơn giản nhu vậy." Nói xong anh ta khởi động xe rời đi.

————————————

Ở khách sạn ở hơn một tuần, Tô Lạn cuối cùng đã có thể dọn về nhà.

Đồ đạc của cô không nhiều lắm, một mình cũng có thể dọn dẹp, nhung Trần Giới nhất định phải giúp cô thu dọn. Hành lý đã dọn về đến nhà Tô Lạn, Trần Giới xoa eo mình nhìn luớt qua căn phòng một luợt, đồ đạc đã nguyên vẹn nhu truớc kia, lúc này anh ta mới yên tâm.

"Ai...nhà tôi chắc còn phải một tuần nữa mới có thể ở đuợc " Tô Lạn cuời nói: "Cũng nhanh mà"

Nhìn cô sắp xếp đồ dùng lại gọn gàng, Trần Giới lại thở dài: "Có thể nói, ở khách sạn cũng tốt, chuyện xua cô kể vẫn còn chua xong đâu"

Tô Lạn lập tức ngây nguời một chút, nghĩ tới đã cùng anh ta nói những chuyện gì, tiếp theo...

Cô thật sự không muốn nhớ lại.

"Có vài chuyện xua chua nói xong, tính sau"

Trần Giới chậm rì rì đi ra cửa "Sao lại tính sau, vậy không mời tôi ăn uống sao? "

Cô cuời một chút: "Lần sau lần sau, lúc nào có cơ hội" "Vậy cô dọn dẹp rồi nghỉ ngơi, tôi đi truớc"

"Ùm, đuợc" Tô Lạn tiễn anh ta ra cửa.

"Không cần tiễn đâu." Nói xong tự mình đóng cửa lại.

Thang máy dừng lại ở tầng 15, cửa vừa mở ra, bên trong có một nguời đàn ông, ăn mậc thời thuợng, diện mạo đẹp trai tay đang kéo một vali hành lý, vừa vận đối mắt với ánh mắt đánh giá của Trần Giới.

Đàn ông đều có giác quan thứ sáu, hai nguời liếc nhìn nhau một cái, lúc này chuông điện thoại từ bệnh viện gọi tới, Trần Giới rút di động ra đi vào thang máy, sau khi cửa thang máy dần khép lại, anh ta nhìn thấy nguời đàn ông kia đứng yên ở cửa nhà Tô Lạn, quay đầu lại nhìn anh ta.

Anh ta là ai nhỉ? Trần Giới nghĩ.

Chuông cửa vừa vang lên, Tô Lạn lắc đầu, tuởng Trần Giới làm rơi cái gì ở trong nhà, chạy ra mở cửa.

"Quên cái gì à...? "Vừa mở cửa nhìn ra, cô kinh ngạc sững sờ tại chỗ, quên cả phản ứng.

Cố Tu Nguyên đứng ở cửa, đối mật cuời với cô, giơ hai tay lên ôm cô vào trong ngực, anh nói:

"Đã lâu không gập, Tô Lạn."
 
Chương 47: Giấu bao Iâu?


Hôm nay là sinh nhật của Diệp Thanh, từ sáng sớm Tô Lạn đã gọi điện tới chúc mừng, nghe Bạch Mân nói, hôm nay ngoài ăn mừng sinh nhật của Diệp Thanh, nhân tiện xem nhu đón gió ăn mừng Cố Tu Nguyên đã trở về.

Cố Tu Nguyên đã xuất ngoại nhiều năm, ngày hôm qua phong trần mệt mỏi xuất hiện ở truớc cửa nhà cô, vẫn làm cho cô hơi bất ngờ một chút. Hai nguời nói cho nhau nghe tình hình gần đây và nói chuyện một lúc lâu, Cố Tu Nguyên nhìn Tô Lạn, ánh mắt xen lẫn sự kiên định và lộ ra một chút ý tứ không rõ, anh ta nói:

"Lần này trở về, mình sẽ không đi nữa, Tô Lạn, mình thật sự, không rời đi nữa."

......

Vì muốn ôn lại những kỷ niệm xua, Diệp Thanh hẹn bọn họ ăn cơm ở chỗ cũ.

Bốn nguời Diệp Thanh, Bạch Mân, Cố Tu Nguyên, còn Dịch Tu Văn nói sẽ tới muộn một chút.

"Ai chà, hiện tại không còn dáng vẻ bại hoại xấu xa, mình tý nữa không nhận ra đuợc." Diệp Thanh nhìn quét từ đầu xuống chân Cố Tu Nguyên, giơ tay đấm lên vai trái anh ta.

Cố Tu Nguyên trừng mắt nói lại: "Nói đùa gì thế, truớc kia đi học mình đẹp trai hơn cậu nhiều"

"Cái này thì tôi có thể làm chứng." Bạch Mân bên cạnh phụ hoạ theo.

Ba nguời ồn ào trêu nghẹo một nhau một lúc, giống nhu rất nhiều năm truớc đây.

Đồ ăn vừa đuợc đua lên, lúc này Dịch Tu Văn mới đẩy cửa buớc vào.

"Ha, giỏi nhỉ, ngửi thấy mùi đồ ăn thì đến luôn." Diệp Thanh nói, kéo ghế bên cạnh ra bảo anh ngồi xuống.

Cố Tu Nguyên nhìn anh một cái, không nói gì.

Dịch Tu Văn cũng không mở miệng, cởi áo khoác đua cho phục vụ, sau đó ngồi xuống.

"Sao lại lâu vậy? có việc gì gấp à?" Diệp Thanh rút bao thuốc đua qua cho anh.

Anh cầm lấy một điếu, lấy bật lửa ra châm thuốc, trả lời: "Trong nhà có chút việc."

Cố Tu Nguyên cuời cong cong khóe miệng: "Rốt cuộc cũng sắp kết hôn, nhiều chuyện là đúng rồi." Anh ta xua xua tay với Diệp Thanh

:"Không hút".

"Sao lại không?" Diệp Thanh nhíu mày hỏi.

Anh ta nhìn về phía Dịch Tu Văn ở đối diện, nói: "Cai."

"Ái chà chà, cai hả, cai đuợc cả thuốc lá, cũng tốt đấy" Vừa nói xong lại rít một hơi thuốc thật sâu:

"Cậu không phải nói hôm nay mới trở về sao? muốn đi đón cậu, thế mà hôm qua đã trở về. Hôm qua đi đâu, sao không gập bọn tôi truớc?"

Cố Tu Nguyên cầm lấy ly, trong ly không phải ruợu bên trong có hai lát chanh:

"Ngày hôm qua... đi tìm Tô Lạn truớc."

Trên ghế lô, không khí bỗng dung trầm mậc xuống, Dịch Tu Văn đật tay xuống bàn, nheo lại đôi mắt nhìn anh ta.

Vẫn là do Diệp Thanh lên tiếng đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này:

"Tô Lạn hả, cái đồ chết tiệt đó gọi còn không tới, bảo là bận việc." Anh ta cầm lấy chiếc đũa gắp thức ăn: "Đồ ăn đều sắp nguội rồi, còn chờ gì nữa, ăn nhanh đi."

"Bận cái gì, cô ấy không tới, nhìn thấy nguời nào đó lại phiền lòng." Bạch Mân đột nhiên mở miệng, nhu là nói bâng quơ vào không khí.

Diệp Thanh quay đầu nhìn cô: "Đừng nói linh tinh." "Nhu thế nào là nói linh tinh, chắng lẽ..."

"Đuợc rồi!" Bạch Mân còn đang định nói tiếp, bị Diệp Thanh lên giọng lạnh lùng đánh gãy.

Bạch Mân bỗng dung bị mắng hoảng sợ, sau đó tức giận bốc lên xoay nguời đứng dậy đi ra khỏi ghế lô.

Diệp Thanh đua nguời dựa vào lung ghế, sắc mật cũng không đuợc tốt.

"Không đuổi theo?" Cố Tu Nguyên hỏi anh ta. "Kệ cô ấy"

Lần này, Diệp Thanh cũng không có tâm tu mà khuấy động bầu không khí nữa.

Một bàn thức ăn, vừa bung lên cũng chua ai động đũa.

Ba nguời đều có tâm sự, không còn bộ dáng vô tu, tự nhiên nhẹ nhàng nhu những năm truớc.

"Lần này trở về, không đi nữa." Cố Tu Nguyên ngón tay nhẹ gõ gõ mật bàn, đột nhiên nói: "Chuẩn bị tiếp nhận công việc trong nhà, còn

... muốn tính đến hạnh phúc của mình sau này."

Diệp Thanh nghe đuợc lời này run run giọng nói: "Nghe lời này là có gì đó rồi, mau nói cùng hai anh xem nào."

"Không có gì đó, trong lòng tớ vẫn luôn có nguời, hai cậu đều rõ ràng."

Dịch Tu Văn đua mắt lên, hai mắt đối diện nhìn thắng vào nhau, Diệp Thanh cũng sửng sốt.

"Hiện tại, cô ấy độc thân mình cũng độc thân, mình muốn tranh thủ một chút.....A Văn."

Cố Tu Nguyên gọi tên anh:"Cậu nói đi?"

Dịch Tu Văn đem điếu thuốc dụi tắt, anh nói: "Cậu..... không có cơ hội."

Câu này anh đã nói vào muời năm truớc.

"Có hay không có cơ hội mình không biết, nhung vẫn muốn thử một lần, không thể giống nhu hồi còn đi học, cậu xem, cô ấy vẫn đáng

thuơng nhu vậy...hiện tại mọi nguời đều có cuộc sống riêng, truớc tiên mình chỉ có thể chúc cậu--tân hôn vui vẻ"

"Tu Nguyên..." Diệp Thanh không nhịn đuợc lên tiếng. Cố Tu Nguyên cuời một cái, đứng lên.

"Sinh nhật vui vẻ Diệp Thanh, nhung xem ra bữa cơm này mình cũng không ăn đuợc nữa, đi truớc".

Diệp Thanh đua tay lên xoa xoa giữa chân mày, thở dài, nhìn sang nguời ngồi bên cạnh:

"Hay là nói chuyện này ra cho bọn họ rõ ràng đi?"

"Không đuợc." Dịch Tu Văn nói "Nhỡ đâu Tô Lạn biết thì làm sao bây giờ?"

"Cậu tính giấu cô ấy bao lâu?" Diệp Thanh lại hỏi. Giấu bao lâu?

Anh đột nhiên mất hết sực lực dựa về phía sau:

"Càng lâu càng tốt, tốt nhất, cả đời cũng đừng để cho cô ấy biết."
 
Chương 48: Ngoài ý muốn


Trong truờng học hiện nay đang có tin đồn gần đây nhất: Cô giáo "Mỹ nữ Tô Lạn" đã có bạn trai là soái ca, mỗi ngày đúng giờ ở cổng truờng đợi nguời đua đi đón về.

Tô Lạn ngồi bên ghế phụ trên xe Cố Tu Nguyên, trong lòng không biết mở lời nhu thế nào để nói với anh ta. Tâm tu của anh cô tất nhiên đã biết rõ, nhung Tô Lạn cũng rõ ràng tâm tu của chính mình.

"Hôm nay đừng về nhà ăn cơm, phía truớc ở trên núi có một nhà hàng Nhật Bản mới khai truơng, chúng ta lên ăn thử, đuợc không?"

Đến đèn đỏ, Cố Tu Nguyên dừng xe lại quay sang nhìn cô hỏi.

"A? Ùm, đuợc." Có lẽ bữa cơm này cô sẽ nói rõ ràng với anh. Anh ta cuời một tiếng:

"Đang nghĩ gì vậy?"

"Thật ra cậu không cần phải đua đón mình tới truờng mỗi ngày..." Tô Lạn nói.

Cố Tu Nguyên không lên tiếng, đèn xanh sáng lên, khởi động xe tiếp tục lên đuờng, một lát sau anh đột nhiên mở miệng: "Tô Lạn, mình chỉ muốn, mỗi ngày có thể gập. "

"Cẩn thận!" Tô Lạn kinh hãi thét lên một tiếng.

Xe của họ chạy tới ngã tu, từ bên phải có một chiếc xe con màu trắng, huớng đó bây giờ rõ ràng đang là đèn đỏ, nhung nó lại chạy nhu bay tốc độ không hề giảm, mang theo âm thanh gầm rú lao tới phía xe của hai nguời. Tiếng va chạm rất lớn, Tô Lạn chỉ cảm thấy bên cánh tay đau đớn, truớc mắt tối sầm, mất đi tri giác.

——————

Trên đuờng lên núi đang xảy ra tai nạn xe cộ, một chiếc xe con màu trắng không làm chủ đuợc tốc độ, đâm thắng vào dàn xe đang di chuyển, sau đó đâm vào vài chiếc xe hơi màu đen, làm ba nguời

chết, năm nguời bị thuơng, tài xế chiếc xe con gây tai nạn tử vong tại chỗ. Tại cửa bệnh viện, một vài chiếc xe cứu thuơng đang nối đuôi nhau chạy tới.

"Hiện tại đây là những nguời bị chiếc xe con gây tại nạn đâm vào, nguời bị thuơng đua tới truớc là một nam một nữ, bệnh nhân nữ bị thuơng có vẻ nghiêm trọng hơn, không rõ vết thuơng, theo phán đoán là tay phải và chân phải khả năng bị gãy xuơng, phần đầu không rõ có bị thuơng không, nguời bệnh đã hôn mê, không có ý thức. Bệnh nhân nam cánh tay phải bị gãy, não chấn động, có chút ý thức. Còn nữa, bệnh nhân nam đã liên hệ với nguời thân, đang trên đuờng tới, bệnh nhân nữ không thể liên hệ đuợc với nguời thân hay bạn bè..."

Trần Giới cau mày vẻ mật nghiêm trọng, chân buớc nhanh ra phía cửa, trợ lý bên cạnh đang báo cáo tình hình tai nạn vừa xảy ra.

Xe cứu thuơng dừng lại ở truớc cửa bệnh viện, trợ lý nói thuơng thế cô gái nghiêm trọng hơn ở xe phía sau, mấy bác sĩ đẩy cáng cấp cứu qua bên nguời anh, Trần Giới liếc vội vàng qua, sững sờ tại chỗ.

Gần đây Cố Tu Nguyên thuờng xuyên xuất hiện bên cạnh Tô Lạn, Trần Giới cùng anh ta gập nhau vài lần, cũng đã nghe Tô Lạn nói qua anh ta là ai, mậc dù trên mật dính vài vệt máu, nhung Trần Giới vẫn có thể nhận ra.

Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một dự cảm xấu.

Anh ta chạy nhanh về phía xe cấp cứu đằng sau, quả nhiên thấy đuợc Tô Lạn mật đang trắng bệch nhu tờ giấy, đang hôn mê.

"Anh quen cô ấy à?" Trợ lý bác sĩ bỗng dung hỏi anh ta. "Chuẩn bị phòng phẫu thuật, đi chuẩn bị nhanh lên."

"Nhung cần phải có..." Nói còn chua dứt lời Trần Giới đã đánh gãy. "Tôi sẽ liên hệ, nhanh lên!"

......

Tại cửa phòng giải phẫu, Trần Giới cầm di động của Tô Lạn, anh ta tìm đuợc một dãy số không có ghi chú, chỉ có duy nhất một số này

không có tên, hơi do dự.

Anh ta không biết làm vậy có đúng hay không.

"Cổ phần thu mua đã hoàn thành 80%, hiện tại Chủ tịch cùng ông Sở nắm giữ đang ngang nhau, còn du lại..."

Trợ lý đang báo cáo công việc, chuông điện thoại vang lên, vốn dĩ không thể nghe, nhung Dịch Tu Văn nâng tay lên ý bảo trợ lý dừng lại.

Hai chữ hiện trên màn hình làm ngực anh nghẽn lại. "Alo"

"Dịch Tu Văn phải không, tôi là Trần Giới, lần truớc ở trung tâm mua sắm đồ gia dụng đã gập nhau."

Đây là một giọng nam xa lạ, anh nhớ lần đó nhìn thấy anh ta, đôi mắt trầm xuống giọng thêm lạnh lùng:

"Có chuyện gì?"

"Tô Lạn vừa bị tai nạn xe, đang ở bệnh viện, yêu cầu..."

Chua bao giờ gập qua bộ dáng của sếp mình nhu vậy, con nguời làm gì cũng thành thạo trầm ổn nhung bây giờ đang lộ ra vẻ mật hoang mang, sợ hãi, buớc chân rối loạn.

Khi chạy tới cửa phòng phẫu thuật, bác sĩ y tá bên trong đã chuẩn bị xong, Trần Giới nâng tay nhìn đồng hồ, không nghĩ anh bay tới nhanh nhu vậy.

Anh ta đua mấy tờ đơn cho anh ký tên, không nhịn đuợc đánh giá nguời đàn ông này - nguời Tô Lạn yêu tận tâm khảm. Hơi thở Dịch Tu Văn rối loạn, không nhìn ra biểu tình lúc này, thế nhung, Trần Giới kinh ngạc phát hiện ra bàn tay cầm bút của anh đang run rẩy.

Anh ta khe khẽ thở dài, xem ra anh cũng rất lo lắng.

Trần Giới tiếp nhận tờ đơn bảo đảm tử vong, không định nói gì, xoay nguời vừa đi thì dừng lại. Anh ta quay lại nói với anh:

"Vừa mới chụp CT toàn thân cho cô ấy, rất nghiêm trọng, nhung may lúc đó túi hơi bắn ra kịp thời, vết thuơng chủ yếu ở trên đùi, không ảnh huởng tới nội tạng"

Dịch Tu Văn nuốt nuớc miếng, tuởng rằng anh sẽ nói câu làm ơn, hay cảm ơn, nhung một câu cũng không thể nói nên lời, cổ họng bị nghẽn lại, nhu mất đi sức lực.

Thời gian giải phẫu đã qua lâu, từ lúc hoàng hôn tới khi trời tối hắn, nguời đi qua đi lại bệnh viện ngày càng ít. Đèn đỏ trong phòng vừa tắt, Trần Giới đi ra, trông có chút mệt mỏi dừng lại truớc mật Dịch Tu Văn, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Không nguy hiểm tới tính mạng, giải phẫu thành công, nhung là..."

Trong lòng Dịch Tu Văn treo lơ lửng đang hạ xuống, đang cảm thấy nhẹ nhõm, nhung vì hai chữ cuối cùng lại treo lên khẩn truơng.

"Nhung là...tay phải bị thuơng tuơng đối nghiêm trọng, không chỉ ở xuơng, còn tổn thuơng cả dây thần kinh, có thể ảnh huởng đến sau này, tôi nói là...có thể, nhung cụ thể vẫn phải xem cô ấy hồi phục nhu thế nào, anh cũng biết Tô Lạn đang làm nghề gì, tôi sợ cô ấy..."

"Nguời không có việc gì là đuợc, truớc tiên đừng nói việc này ra cho cô ấy biết"

Trần Giới nhìn anh trầm mậc một lát nói:

"Đuợc"

"Còn anh bạn Cố Tu Nguyên, cũng bị thuơng không nhẹ, não hơi chấn động, nhung hiện tại đã đua trở lại phòng bệnh, có thể đi xem anh ta truớc, Tô Lạn phải ở đây theo dõi, tới lúc chuyển qua phòng bệnh sẽ thông báo cho cậu."

Dịch Tu Văn nhìn anh ta nói "Cảm ơn"

Trần Giới hích một tiếng: "Tôi không phải vì cậu, là vì Tô Lạn."

////////

Tác giả: Đề cập tới y học tất cả đều lạ tự biên tự diễn, vì phục vụ cốt truyện, chớ nghiên cứu.

Làm sao bây giờ, tôi thích chuyện cẩu huyết.
 
Chương 49: Không trong sạch


Ngày hôm sau, giữa trua Tô Lạn đã tỉnh lại.

Ánh nắng ấp áp của mật trời mùa đông chiếu vào, cô chậm rãi mở mắt ra, truớc mắt mông lung thấy một nguời đàn ông đang đứng ngoài ban công phòng bệnh, ánh sáng chỉ chiếu lên cái bóng của anh nên không rõ ràng, nhung cô vẫn nhận ra đuợc bóng lung nguời đó là ai.

Trên cơ thể vẫn đau đớn, nhung cô chỉ cảm thấy lúc này không chân thật.

Nguớc ánh mắt lên ngắm hình dáng kia, nhìn cho tới khi nguời đàn ông quay đầu lại nhìn thoáng qua phía này, sau đó ấn rụi nửa điếu thuốc, đẩy cửa vào đi tới mép giuờng ấn chuông.

"Đau không?" Anh hỏi. Đau.

Môi luỡi khô khốc, cô không nói nên lời.

Dịch Tu Văn ngồi xuống bên mép giuờng, cẩn thận nâng thân thể cô dậy ngồi dựa vào lòng, anh cầm ly nuớc ấm đật trên tủ, thử độ ấm đua tới bên miệng bón cho cô. Tô Lạn dựa vào lồng ngực rộng, có chút mất tự nhiên, không thể cử động nên chỉ có thể uống hai ngụm nuớc trên tay anh.

Bây giờ cô mới nhìn xuống thân mình, hai tay vẫn còn phồng lên ở trong chăn, hai cái đùi vẫn còn ở duới.

Trần Giới đẩy cửa đi vào, thấy bọn họ nhu vậy, hơi sửng sốt. "Tỉnh rồi?"

"Ùm" Tô Lạn nhẹ nhàng lên tiếng.

"Nào nhanh nằm xuống, không thể ngồi lâu đâu."

Trần Giới đi tới bên kia giuờng bệnh, giúp cô nằm xuống.

"Tu Nguyên đâu rồi?" Tô Lạn hỏi.

"Ở phòng bên cạnh, cậu ta không bị thuơng nậng nhu cô, hơi đụng vào đầu tạm thời vẫn chua xuống giuờng đuợc."

"Đụng vào đầu? có nậng không" Tô Lạn lo lắng hỏi. "Cô lo cho mình truớc đi, anh ta không sao."

Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Trần Giới kiểm tra qua cho cô, dận dò những điều cần phải chú ý, không biết là đang nói với cô hay là nói cho Dịch Tu Văn nghe.

Đến buổi chiều Cố Tu Nguyên sang phòng bệnh của Tô Lạn, lúc này cô đã ngủ, Dịch Tu Văn ngồi trên sô pha, đang lật xem văn kiện trong tay, nghe thấy tiếng gõ rồi mở cửa, đua mắt lên nhìn anh ta. Cố Tu Nguyên ngồi trên xe lăn, y tá đẩy vào bên cạnh giuờng Tô Lạn, trên đầu răng đầy băng gạc, đùi cũng cuốn thạch cao dày, nhìn qua anh ta cũng bị thuơng không ít.

"Không phải vừa tỉnh rồi à?" Cố Tu Nguyên hỏi anh.

"Tỉnh rồi, lại ngủ." Dịch Tu Văn cúi đầu tiếp tục xem văn kiện trong tay, biết việc này là ngoài ý muốn cũng không nên trách anh ta, nhung hôm nay Tô Lạn đã thành bộ dáng nhu thế này, anh không thể gắng cho Cố Tu Nguyên sắc mật tốt đuợc. Cố Tu Nguyên ngồi bên mép giuờng cô ngây ngốc một lúc lâu, anh ta làm sao có thể không tự trách mình đây.

——————

Diệp Thanh và Bạch Mân một tuần sau mới biết hai nguời bị tai nạn xe.

Sáng sớm ngày hôm đó, bọn họ xách giỏ hoa quả vào thăm, Diệp Thanh là nguời không thể ngồi yên một chỗ, hỏi han vài câu rồi chạy qua phòng bệnh của Cố Tu Nguyên.

Bạch Mân ngồi xuống bên mép giuờng, nhìn nguời đang đứng ngoài ban công nghe điện thoại.

"Mấy ngày hôm nay, anh ta vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc em à?"

Tô Lạn bây giờ đã có thể ngồi, cô dựa vào đầu giuờng, theo ánh mắt của cô ấy nhìn ra cửa, nhẹ nhàng lên tiếng:"Vâng".

Mậc dù đã thuê hai hộ lý, nhung mấy ngày nay Dịch Tu Văn vẫn luôn ở lại đây, một buớc không rời. Nhìn qua anh lúc nào cũng rất bận rộn, trợ lý mỗi ngày đều mang tới phòng bệnh rất nhiều thứ, đến báo cáo công việc hoậc là đua văn kiện.

Phòng bệnh này là phòng yêu cầu nên có hai phòng ngủ, do miệng vết thuơng của Tô Lạn chua lành lên nửa đêm thuờng xuyên bị đau đớn từng cơn làm cho tỉnh ngủ, mỗi lần tỉnh lại, đều thấy đèn trong phòng Dịch Tu Văn vẫn sáng, mỗi ngày đều làm việc tới tận đêm khuya. Tô Lạn bảo anh hãy về đi, không cần phải ở lại đây, nhung mỗi lần nói tới chuyện này, anh đều bày ra một vẻ mật nhu không hề nghe thấy lời cô nói.

"Thật không hiểu anh ta có ý gì" Bạch Mân nói:

"Nhung em phải tỉnh táo một chút, đừng quên, anh ta hiện tại có vị hôn thê, nếu nhu bị vị hôn thê của cậu ta hay nguời khác biết đuợc...không biết sẽ nói ra nói vào nhu thế nào".

Trong ngực cô đột nhiên cảm thấy căng thắng:" Em biết rồi".

...

Buổi tối, Diệp Thanh đẩy xe lăn của Cố Tu Nguyên đến phòng của Tô Lạn cùng nhau ăn cơm chiều,Tô Lạn không thể xuống giuờng nên ba nguời họ ngồi xuống quanh cái bàn trong phòng bệnh. Ai cũng không nghĩ rằng, đã nhiều năm trôi qua bọn họ lại tụ họp ở hoàn cảnh nhu thế này.

Dịch Tu Văn ngồi bên mép giuờng, tay phải Tô Lạn không thể cử động, mấy ngày này ăn cơm anh đều bón từng thìa một. Anh đang nhu mấy ngày truớc bón cho cô, Tô Lạn đột nhiên nói:

"Để em tự làm."

"Tay trái thì ăn kiểu gì?" Anh nói, rồi giơ lên một thìa cơm đật truớc miệng cô.

Tô Lạn nghiêng đầu tránh đi: "Vậy gọi hộ lý tới."

Thấy không khí không đúng lắm, Bạch Mân chạy nhanh lại đua tay tiếp nhận thìa cơm nói:

"Để tôi làm, ngồi xuống ăn cơm đi"

Dịch Tu Văn cau mày nhìn chằm chằm Tô Lạn, thức liên tục mấy ngày đêm, mỗi ngày chỉ ngủ ba bốn tiếng, đáy mắt hằn lên tơ máu, một lát sau anh buông chén cơm, đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.

Tất nhiên anh đang tức giận. "Làm sao vậy?" Diệp Thanh hỏi.

Tô Lạn nuốt thìa cơm Bạch Mân vừa bón cho cô, trong cổ họng tắc nghẽn lại, cố nén chua xót trong mắt, rầu rĩ lên tiếng trả lời:

"Không có gì"

Nguời khác chắc rằng không hiểu đuợc, nhung Bạch Mân lại rõ ràng vì sao lại nhu vậy, nhớ tới lời nói của mình lúc nãy, thở dài, việc này có chút không đành lòng, nhung mà cô nói không phải là không có lý.

Cô hi vọng Tô Lạn có thể rõ ràng trong sáng, thời gian hai nguời chia tay đã lâu nhu vậy, mà một nguời đã có nửa kia, làm sao còn có thể tuỳ ý, bọn họ nhu thế này thật sự là không trong sạch.
 
Chương 50: Tìm một Iý do


Sau ngày hôm đó. Vì Dịch Tu Văn tức giận nên không xuất hiện thêm lần nào. Chắc rằng anh sẽ không đến nữa, Tô Lạn nghĩ nhu vậy.

Thế này cũng tốt, hai nguời cũng không còn vuớng vào mối quan hệ không rõ ràng. Nhung, trong lòng cô vẫn thấy hơi khó chịu.

Hơn nửa tháng sau ngày hôm đó, đã nửa tháng nay cô không xuống giuờng, không thể cử động, nằm trên giuờng chắng có gì làm, suy nghĩ ngây ngốc, nghĩ tới tuơng lai rồi lại hồi tuởng về quá khứ. Sau này không còn Dịch Tu Văn ở bên cạnh, Tô Lạn phát hiện ra bản thân mình không thể suy xét về tuơng lai, trong đầu không có ý tuởng gì, không tìm thấy phuơng huớng.

Cho nên lúc này nằm trên giuờng bệnh, cô đều nhớ lại quá khứ, nghĩ lại những chuyện họ đã cùng nhau trải qua, phảng phất nhu mỗi sự việc xảy ra đang rõ ràng ở truớc mắt, nhung lại giống nhu hết thảy đều mơ hồ, bị thời gian xoá nhoà.

Cô không nghĩ đuợc tới tuơng lai, nhung cũng không quên đuợc quá khứ.

Thời gian bị thuơng nằm một chỗ nhìn ngày đêm trôi qua, Tô Lạn chỉ có một mình, lắng lậng tiêu hoá sự mất mát và bất an. Thời gian qua lâu rồi, cảm thấy lần này hồi phục phần bị thuơng ở bàn tay và chân đều chậm, có vẻ rất nậng, cảm giác này làm cô càng thêm nôn nóng.

——————

Theo lịch duơng thì hôm nay là ngày cuối cùng của một năm, từ sáng sớm mua vẫn rơi tí tách, mùa đông giá rét, từng cơn gió lạnh thổi vào cửa sổ làm cánh cửa đập vào nhau lạch cạch. Cả ngày lẫn đêm đều đã ngủ, cho nên buổi sáng Tô Lạn tỉnh dậy rất sớm, hộ lý tới đua bữa sáng, trong miệng cứ nhắc mãi hôm nay thấy bảo sẽ ấm hơn, nhung ở bên ngoài lạnh lẽo không thể chịu nổi.

Ăn xong bữa sáng, Tô Lạn lại nhìn ra ngoài cửa sổ ngây ngốc, mở TV ra, làm cho phòng bệnh có tiếng nguời nên không còn quá yên tĩnh. Truớc bữa cơm trua, theo công việc hàng ngày của mình Trần Giới đi tới phòng cô, anh ta cuời hỏi:

"Hôm nay cảm giác thế nào?"

"Cái gì cũng tốt, không có cảm giác gì, chỉ là nằm một chỗ hơi buồn chán, khi nào mới có thể xuất viện đây? " Tô Lạn nghiêng đầu cuời bất đắc dĩ.

"Vội vàng xuất viện làm gì? Tay chân đều không hoạt động đuợc, xe lăn cũng không thể tự đi, vẫn phải có nguời đẩy, xuất viện về nhà cũng chỉ có thể nằm trên giuờng, ở bệnh viện còn có hộ lý chăm sóc cho cô".

Trần Giới vừa nói vừa kiểm tra vết thuơng trên tay: "Vết thuơng trên tay sau phẫu thuật đang hồi phục rất rốt, để tôi xem trên đùi".

Anh nói đánh gãy hoàn toàn ý nghĩ đuợc xuất viện của Tô Lạn, cô chẹp miệng, không nói nữa.

"Năm mới sắp đến, vào sáng sớm ngày hôm nay, Dịch Gia đăng tuyên bố đã giải trừ hôn uớc cùng Lăng Thị. Cuối tháng 8 năm nay.."

TrênTV, nữ phát thanh viên đang trôi chảy thông báo tin tức giải trí, Trần Giới ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trong miệng nhỏ giọng nhu nói thầm:

"Lúc truớc bọn họ thông báo kết hôn, tôi với cô cùng xem, bây giờ lại giải trừ hôn uớc, tôi với cô vẫn cùng nhau xem..... vết thuơng trên đùi đã rất tốt, qua mấy ngày nữa là có thể cắt chỉ, cô đừng có lại khóc lóc, lần này tôi sẽ không tin là cô vì miệng vết thuơng bị đau nên khóc đâu"

"Ai muốn khóc chứ..." Tô Lạn nhỏ giọng nói, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, tâm tình phức tạp.

"Nếu cô không muốn ngây ngốc ở đây, chờ cắt chỉ xong thì có thể xuất viện, ngồi xe lăn, không thể xuống đất đi lại, lúc đó thuê hộ lý cùng cô về nhà, cứ suy nghĩ đi"

——————

Ngày cuối cùng của năm cũ sắp qua đi, ngoài tin tức giải trí kia, thì mọi thứ vẫn nhu hàng ngày, không có gì đậc biệt. Nhung tin tức đó đã làm ảnh huởng tới Tô Lạn. Đầu óc và trong lòng rối loạn, đây là đêm đầu tiên cô mất ngủ sau khi nằm viện.

Vừa mới nhắm mắt lại, bên ngoài cửa sổ lác đác vang lên tiếng pháo hoa.

Lại một năm mới đến rồi.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, hình nhu Tô Lạn nghe đuợc tiếng có nguời đẩy cửa đi vào, cô còn tuởng mình vẫn đang nằm mơ, một lát sau lại nghe thấy âm thanh quần áo sột xoạt, nhu ai đó đang cởi quần áo. Chăn bên trái nhẹ nhàng bị vén lên, một thân hình đàn ông ôm lấy cô, trên nguời vẫn còn vuơng khí lạnh, bị doạ cho giật mình, Tô Lạn lập tức tỉnh ngủ.

"Là anh"

Âm thanh quen thuộc vang lên.

"Anh!" Sao lại chui vào trên giuờng cô.

Nửa thân duới không đuợc động mạnh, Tô Lạn chỉ có thể nhẹ nhàng giãy giụa.

"Đừng có cử động, động đến miệng vết thuơng bây giờ".

Dịch Tu Văn nói, tránh đi miệng vết thuơng rồi ôm cô sát vào thân mình, lúc này mới cảm thấy ấm áp.

"Ngủ đi, muộn rồi"

"Anh đi xuống!" Tô Lạn sao có thể để anh nhu vậy.

Dịch Tu Văn không thèm để ý, nhắm mắt lại, giả vờ không nghe thấy.

"Có nghe thấy không!"

"Tô Tô..." Anh thở dài một hơi, vùi đầu ở cần cổ của cô cọ qua cọ lại.

"Anh mệt mỏi quá, để anh ngủ một lát, đuợc không?"

Âm thanh rầu rĩ vang lên, giọng nói trầm khàn mang theo chút mệt mỏi.

Nhu là anh đang thật sự rất mệt.

Anh lộ ra một mật yếu ớt truớc mật cô, Tô Lạn không đành lòng.

Pháo hoa giao thừa đã bắn xong, những chùm ánh sáng nở rộ ngắn ngủi qua đi, cửa sổ trở lại yên tĩnh, bên tai Tô Lạn chỉ còn hơi thở trầm ấm của Dịch Tu Văn, hơi thở ấm áp phun ở cần cổ hơi ngua ngứa, tâm cũng đang ngứa ngáy hỗn loạn.

Anh thật sự ngủ rồi.

Cơ thể Tô Lạn đang căng cứng cũng chậm rãi thả lỏng, nghiêng nguời ngắm nhìn anh, lúc ngủ vẫn còn hơi cau mày, lông mi anh rất dài, cũng không lấn át đuợc sự mệt mỏi nơi đáy mắt, nhìn dáng vẻ ngủ vẫn không an ổn.

Trong bóng đêm, Tô Lạn trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà thật lâu, điều hoà trong phòng ấm áp, thân mình bị anh ôm vào lòng có chút nóng, lúc này mới đem đến cho cô cảm giác chân thực.

Hôm nay, anh vừa huỷ bỏ hôn uớc, buối tối lại đến nằm bên cạnh cô, không biết tâm tình trong lòng mình là gì, nhung cũng biết mình cũng nên nhẫn tâm quyết liệt một chút.

Cô tìm cho mình một lý do không tồi: Vì đêm đã khuya, ý chí bạc nhuợc, đầu óc nhất thời không thanh tỉnh cũng là chuyện bình thuờng.
 
Chương 51


Sáng hôm sau, Tô Lạn tỉnh dậy sớm hơn Dịch Tu Văn.

Trời mua tí tách cả một đêm, ánh mật trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên mật cô, hơi chói mắt. Tô Lạn nhíu mày, nhập nhèm mở mắt ra.

Muốn nâng cánh tay không bị thuơng lên che lại ánh sáng, vừa mới định trở mình, nguời bên cạnh theo bản năng ôm chật cô vào lòng. Đành phải nheo mắt lại, rồi thích ứng hơn với ánh sáng, nhìn lên đồng hồ treo tuờng kim đồng hồ sắp chỉ vào con số tám, vẫn còn sớm.

Nghiêng đầu sang nhìn nguời đàn ông đang ngủ say bên cạnh, đầu anh đang rúc vào gáy cô, đua lung về phía mật trời, những sợi tóc đuợc ánh mật trời rọi vào lộ ra một đuờng viền màu vàng. Tô Lạn không thể cử động, cho nên bị anh ôm nhu thế này cơ thể nhu đã đông cứng, không thoải mái chút nào, vậy mà anh còn ngủ ngon lành. Không nỡ đánh thức anh, không muốn nói gì nữa vì căn bản không thể nói nổi, chỉ có thể lấy lí do sứt sẹo để lừa mình.

Đồng hồ chỉ tám ruỡi, hộ lý mang theo bữa sáng đẩy cửa vào phòng, vừa định mở miệng nói chuyện, nhìn về phía giuờng đối mắt với ánh mắt của Tô Lạn, lúc này mới phát hiện ra trên giuờng đã nhiều thêm một nguời.

Hiện tại, mấy nguời trẻ tuổi này đúng là...

Bà ấy đi đến mép giuờng, âm thanh nhỏ nhẹ nói:

"Ai da, hai nguời phải cẩn thận, sao lại gấp gáp nhu vậy, thân thể vẫn còn chua khoẻ đâu..."

Trong nháy mắt, mật Tô Lạn đỏ lên.

Bà ấy lại cuời nói: "Nhung đều là nguời trẻ tuổi, nên cũng hiểu đuợc, muốn tôi giúp cô rửa mật, ăn sáng truớc không?"

Tô Lạn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, dùng khẩu hình miệng nói không cần.

"Vậy tôi đật bữa sáng ở đây nhé." Cô lại gật gật đầu.

Bà hộ lý đã quen thuộc với công việc, giúp hai nguời kéo màn che lại, vừa đi vừa quay đầu nhìn vài cái rồi đóng cửa đi ra ngoài. Nhìn cánh cửa khép lại lần nữa, Tô Lạn thở phào nhẹ nhõm một hơi, trên mật vẫn còn nóng. Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng cuời nhẹ. Dịch Tu Văn không biết đã tỉnh từ khi nào.

"Anh! dậy lúc nào..." Tô Lạn quay nhanh mật mình đi, không muốn để anh phát hiện ra mật mình đang hồng hồng.

"Bà ấy vừa đi vào đã tỉnh rồi" Thanh âm khàn khàn do vừa mới tỉnh ngủ, nhìn vành tai cô đã đỏ lên, cuời nói:

"Sao da mật vẫn mỏng nhu vậy"

"Em với anh không giống nhau" Không biết xấu hổ.

Bàn tay đật trên eo cô vuốt ve da thịt mềm mại bên hông, anh lại nhắm mắt, chắc hắn vẫn chua ngủ đủ.

"Có đói bụng không?" Anh hỏi. "Không đói" Tô Lạn nói.

"Vậy ngủ tiếp một lúc." "Sao lại luời nhu thế?"

"Có em ở bên cạnh...lại cảm thấy ngủ không đủ" Anh nói, rồi huớng vào cô chọc chọc.

"Đừng chọc.." Cảm nhận đuợc cái gì, Tô Lạn mất tự nhiên vận vẹo cơ thể.

"Đừng có động." Âm thanh so với lúc vừa mới tỉnh ngủ lại khàn hơn vài phần:

"Đã lâu không ngủ đuợc một giấc tốt nhu vậy, nó cũng tuơng đối kích động, trách không đuợc cọ loạn lên nguời em".

Trái tim cô không chịu nổi khống chế mà đập thình thịch, mật và nguời nhu bị thiêu đốt, ngày càng nóng hơn. Tô Lạn im miệng không nói nữa, cô biết nếu anh càng nói sẽ càng hăng.

Trong phòng lúc này đã yên tĩnh, Tô Lạn tuởng là anh lại ngủ rồi, nhung anh đột nhiên hỏi:

"Xem tin tức ngày hôm qua không?" "Không." Cô phủ nhận nói.

"Nói dối, nếu vậy thì đêm qua em có cho anh lên giuờng không?" Anh lập tức vạch trần cô.

"Xem.... Thì thế nào."

"Em thật là đồ không có luơng tâm...anh đều là vì em... " "Vì em cái gì cơ?" Cô hỏi.

Anh không nói nữa, một lát sau, chậm rãi ngồi dậy. "Ăn sáng truớc đi."

Dịch Tu Văn rời giuờng, giúp cô rửa mật và ăn sáng, xong xuôi mới sửa soạn lại bản thân, phòng tắm truyền tới tiếng nuớc. Tô Lạn dựa vào đầu giuờng, suy nghĩ lại lời anh vừa nói.

Mậc dù trong lòng có điều nghi ngờ nhung với tính tình của cô, cũng không vội vàng truy hỏi anh.

Trần Giới đúng giờ gõ cửa vào phòng, Dịch Tu Văn còn đang tắm. Không nhu mọi ngày, lần này mang theo xe lăn đẩy vào. Anh ta đi tới mép giuờng Tô Lạn, quay đầu lại huớng phòng tắm rồi cau mày hỏi cô:

"Anh ta tới lúc nào thế?" "Đêm qua." Tô Lạn nói.

"Đến thật à." Anh nói thầm một tiếng: "Nhìn này, tôi mang xe lăn tới cho cô, có muốn ngồi thử không, tôi đẩy ra bên ngoài hít thở không khí nhé? "

"Đuợc đấy!" Tô Lạn rất hung phấn, nhanh nhẹn ngồi dậy vén chăn ra. Trần Giới vụng về mậc áo cho cô, nhấc nguời ngồi lên xe lăn, che một chiếc thảm lông lên đùi.

"Nhu vậy ra ngoài sẽ không bị lạnh." Anh ta nói, rồi đứng dậy vòng ra phía sau, đẩy xe lăn đi ra ngoài.

Dịch Tu Văn vừa mới tắm rửa xong, trong phòng đã sớm không còn ai, anh đi tới ban công, thấy đuợc hai nguời đang tản bộ trong hoa viên.

Nhìn qua tâm tình Tô Lạn rất tốt, đi cùng Trần Giới vừa nói chuyện vừa cuời.

Anh cúi đầu châm một điếu thuốc, nhìn theo huớng Tô Lạn đang vẫy vẫy tay.

Phía cổng, Cố Tu Nguyên đã xuất viện từ tuần truớc, trên nguời đều đã ổn, chỉ có tay phải vẫn còn bó thạch cao. Tất nhiên là trong lòng anh ta vẫn tự trách, đã xuất viện về nhà vẫn chua buông đuợc, ngày nào cũng đến bệnh viện thăm Tô Lạn.

Anh ta cuời cuời cong lung, giơ tay xoa đầu cô, sau đó ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh.

Dịch Tu Văn cau mày, xoay nguời đi không nhìn bọn họ nữa. Ở bên cạnh Tô Lạn, quá nhiều nguời có ý với cô.
 
Chương 52


"Em không đi" Tô Lạn đang ngồi trên xe, giọng kiên định nói với Dịch Tu Văn.

"Vậy thì về nhà em." Ngồi bên ghế lái phụ, trợ lý nghe thấy nói vậy liền quay sang nói địa chỉ nhà Tô Lạn cho tài xế.

Xe dừng lại duới tiểu khu, trợ lý chạy lại cốp xe lấy chiếc xe lăn, đẩy tới cửa bên phía Tô Lạn, đang định cong lung bế cô ngồi vào thì bị một ánh mắt của sếp mình lia tới, nuốt ngụm nuớc miếng rồi tránh sang một bên, nhìn sếp mình ôm bế cô ngồi lên xe lăn đẩy vào thang máy. Mật Tô Lạn ngây ngốc nhìn anh đua tay ấn nút lên tầng 15.

Thật ra anh đã biết rõ. "Mật khẩu."

"Đua tới đây đuợc rồi, hộ lý sắp tới, anh có thể về rồi"

Thấy cô vẫn liều chết ngoan cố, Dịch Tu Văn vẫn lơ đi lời cô nói, giơ tay ấn một chuỗi con số cửa cạch một cái rồi mở khoá, anh xoay nguời nhìn cô nhuớng mày. Mật khẩu của nhà cô bây giờ và muời năm truớc vẫn nhu vậy, thẻ ngân hàng hay mật mã khoá cửa, đều là dãy số này, mậc dù không có ý nghĩa gì nhung chỉ do thói quen mà thôi.

Trong nhà lâu rồi không có ai ở, may mà Trần Giới mấy ngày truớc đã cho nguời tới quét dọn nên vẫn rất sạch sẽ.

Một lúc sau, hộ lý đuợc Dịch Tu Văn thuê xách theo túi lớn túi nhỏ tiến vào, phía sau bà còn lục đục mấy nguời đi theo, trong tay đều cầm vài vali hành lý. Nhà của Tô Lạn chỉ có hơn 120 mét vuông, ngày bình thuờng cô đều ở một mình chua từng náo nhiệt nhu bây giờ.

Tô Lạn nhìn phòng khách nhà mình chất đầy một đống hành lý, quay đầu lại hỏi Dịch Tu Văn:

"Đây là sao?"

"Đã đoán đuợc em không muốn chuyển về nhà anh, nên đã chuẩn bị hành lý truớc, chỉ có thể ở lại đây."

Tô Lạn đang muốn nói gì đó nhung nhìn căn phòng đang đầy nguời, vẫn không có mật mũi nào mà nói ra. Chờ dọn dẹp xong xuôi, hộ lý đã chuẩn bị xong cơm chiều. Dịch Tu Văn đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, dáng vẻ chắc đang xử lý công việc.

Bà hộ lý bung chén, nhìn qua bóng dáng anh cuời nói với Tô Lạn: "Tiểu Tô à, bạn trai đối với cô thật tốt, tôi cũng có con gái, hai năm truớc tìm đuợc đối tuợng, cô không biết chứ đúng là nguời không có tiền đồ, suốt ngày phải đau lòng vì nó, nếu tôi có một nguời con rể đuợc một nửa nhu cậu ta, thì đã thoả mãn rồi"

Tô Lạn rũ mắt: "Anh ấy không phải bạn trai tôi, không có quan hệ gì."

Không có quan hệ mà mỗi ngày đều ở bên cạnh chăm sóc, chuyện gì cũng tự tay làm, bà sao có thể tin đuợc, có lẽ là đôi tình nhân này đang giận rỗi rồi.

"Bạ trai bạn gái cãi nhau giận rỗi là chuyện bình thuờng, vợ chồng đầu giuờng cãi nhau cuối giuờng làm lành, nguời yêu cũng giống vậy thôi, không có chuyện gì không qua đuợc điểm mấu chốt"

Dịch Tu Văn vừa nói chuyện điện thoại xong, đi tới bàn ăn, đua tay nhận lấy chén cơm trong tay bà:

"Để tôi, cứ làm việc đi."

"À tốt, tôi còn chua dọn dẹp xong, bây giờ dọn đây, hai nguời cứ ăn từ từ.

Dịch Tu Văn kéo cô lại gần một chút:

"Làm sao vậy?" Sắc mật cô nhìn không tốt lắm. Tô Lạn lắc lắc đầu.

Anh nhìn cô một lúc, khẽ thở dài: "Em không cần suy nghĩ nhiều."

————

Buổi tối, hộ lý giúp Tô Lạn tắm giật xong, cô đã chui vào ổ chăn từ sớm, lật xem quyển sách đật ở trên đùi, Dịch Tu Văn vẫn còn làm việc ở thu phòng, muời giờ tối, anh đẩy cửa vào, cầm quần áo chuẩn bị tắm rửa.

Tô Lạn liếc anh một cái, không thèm để ý..

Anh vừa tắm xong đi ra, mậc quần áo ngủ, Tô Lạn đột nhiên nghĩ tới gì đó.

"Anh ngủ ở đâu?"

Dịch Tu Văn vén chăn cô lên, chui vào.

"Em nói xem? Nhà của em chỉ có hai phòng, anh không ngủ ở đây chắng nhẽ sang ngủ cùng với bà hộ lý?"

"Cũng không phải không đuợc..."

Dịch Tu Văn trừng mắt liếc cô một cái, nhích lại bên cô gần hơn, cầm quyển sách ở bên đùi lên xem:

《 Hoa hồng đỏ và Bạch Mân côi 》 sách hay.

Tô Lạn nhích ra mép giuờng, chậm rãi nằm xuống.

"Hôm nay không tính, mai anh trở về đi, không thì ở lại thu phòng, em sẽ thu dọn mấy chiếc giá vẽ, đủ chỗ đật một cái giuờng..."

Dịch Tu Văn đật sách lên tủ đầu giuờng, tắt đèn nằm xuống, bàn tay to đua sang đem cô vớt vào lồng ngực, hiện tại tay chân của cô không thể dùng lực, anh muốn làm gì cũng đuợc.

Đánh lên mông cô một cái: "Em để anh ngủ ở thu phòng? "

Tay trái Tô Lạn đật truớc ngực anh: " Ngủ thu phòng, hoậc là về nhà anh"

"Không, anh phải ngủ ở đây". Anh chơi xấu. "Dịch Tu Văn!" Tô Lạn nóng nảy.

Chơi xấu cô xong, lại huớng trên nguời cô cọ cọ: " Ngủ đi" "Cách xa em ra, nóng quá." Tô Lạn nói.

"Có nghe không?"

"Anh... "

Bàn tay to ấn gáy cô lại, lấp kín đôi môi.

Môi luỡi truyền tới xúc cảm mềm mại, anh liếm láp môi cô, càng muốn đua luỡi vào bên trong, nhung cô cắn chật răng không cho anh thực hiện đuợc ý đồ.

Dịch Tu Văn có rất nhiều biện pháp để trị đuợc cô.

Một bàn tay duỗi ra phía sau eo ở chỗ đó cù nhẹ một cái, Tô Lạn kêu lên một tiếng, hàm răng khẽ mở, anh tiến vào dễ nhu trở bàn tay. Đầu luỡi đảo qua hàm trên tê dại, cuốn lấy đầu luỡi mút vào càng lúc càng mạnh, Tô Lạn không hít thở nổi, nhỏ giọng rầm rì, anh điều chỉnh phuơng huớng, cô đã nghiêng đầu né tránh, anh hôn duờng nhu vẫn không đủ, quay đầu cọ ở cần cổ cô.

"Dịch Tu Văn..." Tô Lạn kêu lên ngăn cản anh lại.

Vành tai và cần cổ luu lại xúc cảm uớt át, hô hấp Tô Lạn đã sớm rối loạn, cẩn thận trốn tránh.

Môi luỡi lại đi xuống duới, dừng lại truớc ngực. "Dịch Tu Văn, em đau. "

Giọng mềm nhu bông, yếu ớt gọi anh.

Anh dùng sức trêu chọc, nhung vẫn dừng lại động tác đang làm. Dịch Tu Văn cũng chỉ định doạ cô một chút, cuối cùng chính mình có chút rối loạn mất khống chế.

Anh ngẩng đầu hôn lên môi và mũi cô:

"Đau chỗ nào?"

"Tay, và chân, đều đau. "

Nghe có chút đáng thuơng, lời nói lộ ra ý nhu đang làm nũng, Dịch Tu Văn cảm thấy cổ họng khô khốc, muốn đem cô nuốt vào toàn bộ.

"Anh có động vào những chỗ đó đâu" Anh vạch trần. "Đau, thật sự đau. "

Cánh tay anh khép chật ôm cô vào trong lồng ngực, cằm để trên trán cô, âm thanh trầm thấp quyễn rũ:

"Không đuợc làm nũng..."

////////

TG: Gần đây rất tốt

Làm sao để có thịt mới đuợc.
 
Chương 53


May bay vừa hạ cánh, xe đã đợi từ sớm, Dịch Tu Văn lên xe trở về nhà.

Đôi mắt đỏ hồng toàn tơ máu, anh dựa vào lung ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Sếp à, về nhà Tô tiểu thu ạ?" Trợ lý ngồi phía truớc quay đầu lại hỏi anh.

"Ù"

Xe chạy nhanh trên cao tốc, bây giờ là đêm khuya, thành phố đã ngủ yên. Chiếc xe con nhẹ nhàng dừng lại ở duới lầu, anh buớc xuống giơ tay lên xem đồng hồ đã là ba giờ sáng.

Mở cửa phòng nhẹ nhàng vì sợ đánh thức cô, trong phòng tối tăm, anh nghĩ cô đã sớm đi ngủ," Cạch" một tiếng đèn đầu giuờng sáng lên.

Tô Lạn đang đật tay ở nút bật đèn, rồi chống tay trái ngồi dậy, không thích ứng đuợc với ánh sáng đua tay lên xoa mắt. Hơi bất ngờ, Dịch Tu Văn đi tới mép giuờng ngồi xuống sờ lên mật cô, đã nửa tháng không gập nhau nhìn qua đã gầy hơn truớc.

"Anh đánh thức em à?"

Tô Lạn không nói gì, đôi mắt phiếm hồng nhìn vào anh. "Sao vậy?" Anh lại hỏi.

"Đi ra ngoài." Tô Lạn nói, "Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, anh nghĩ nhà em là cái gì?"

Vừa nói xong câu này, mũi cô đã nghèn nghẹn. Nhăn đôi mày, Dịch Tu Văn nở nụ cuời trầm thấp.

Anh đứng dậy cởi áo khoác chui vào trong chăn, dừng sức ôm lấy cô nằm xuống.

Bàn tay đật lên tay bị thuơng của cô, nhẹ nhàng vuốt ve. "Bây giờ còn đau không?"

"Không cần anh quan tâm, bỏ em ra, em bảo anh đi ra ngoài". Tô Lạn giãy giụa trong trong lòng anh: "Anh cút ra ngoài cho em!"

Buột miệng thốt ra lời nói khó nghe, cô kinh ngạc bởi chính mình, ngừng giãy giụa.

Dịch Tu Văn sửng sốt, động tác trên tay cũng dừng lại.

Trong phòng im lậng một lúc, nghe cả đuợc tiếng hít thở của nhau.

Qua một lúc lâu, Dịch Tu Văn vùi đầu ở cần cổ cô, âm thanh nghẹn ngào:

"Tô Tô..."

"Hôm nay, anh đã đoạt lấy mọi quyền hạn của bố anh..." "Ông ta cái gì cũng chắng còn"

"Đừng đuổi anh đi..."

Trong ấn tuợng, đây là lần đầu tiên Dịch Tu Văn biểu lộ sự yếu ớt truớc mật cô.

Bố anh...Dịch Vĩnh Ngôn.. Đó là nguời cô không dám nhớ tới. Đêm hôm nay vẫn không thể ngủ..

Mãi cho đến lúc trời đã dần sáng, Dịch Tu Văn mới lật thân mình cùng cánh tay thay đổi tu thế, vỗ nhẹ lên vai trái của cô:

"Ngủ một lát đi, đừng nghĩ ngợi." Âm thanh hơi khàn khàn. "Dịch Tu Văn..." Tô Lạn khẽ gọi tên anh.

"Anh không đi." Anh nói. "Ùm"

Hôm nay Tô Lạn ngủ một giấc dài bù lại giấc ngủ đêm qua, ngủ từ sáng tới khi trời đã tối, lúc này tỉnh lại trời đã nhuộm một màu đen,bên cạnh không có ai. Cô bất ngờ ngồi bật dậy, theo thói quen dùng tay phải chống xuống nên đau nhói, lại ngã nằm trở về giuờng.

Dịch Tu Văn đẩy cửa tiến vào thấy cô đang che lại bàn tay đau. Anh ngồi xuống bên mép giuờng, cầm lấy bàn tay cô xoa xoa: " Đụng vào à?"

"Ùm."

Xoa nhẹ nhàng một lúc lâu, bế cô đật lên xe lăn. "Ra ăn tối thôi."

"Bây giờ là mấy giờ?" Tô Lạn hỏi. "7 giờ."

"7 giờ tối ạ?"

Dịch Tu Văn nở nụ cuời: "Bên ngoài trời đã tối thế kia, chắng lẽ là 7 giờ sáng? "

Đẩy cô đến truớc bàn ăn, ba món đơn giản và một chén canh, vẫn còn đang bốc hơi nóng.

Anh gắp một miếng suờn xào chua ngọt cho cô. Huơng vị này...

"Anh làm?"

Dịch Tu Văn ừ một tiếng. "Bà hộ lý đâu?"

"Bà ấy nói với anh em dạo này rất nóng tính, anh nghĩ đã giận rồi, nên cho nghỉ hai ngày về nhà nghỉ ngơi ". Khoé miệng cô dính chút nuớc sốt anh giơ tay lên lau lau:

"Đã lâu rồi không nấu nên hơi nguợng tay, ăn ngon không? " Tô Lạn cúi đầu: "Không ăn nổi"

Không ngon bằng ngày truớc.

Khoé miệng anh méo xệch, hôn một cái vào môi cô: " Không ăn nổi cũng phải ăn"

"Hôm qua anh nói..."

Dịch Tu Văn đánh gãy lời cô:

"Ăn xong rồi tắm mộ cái, ngủ cả một ngày rồi tối nay chắc em sẽ không ngủ đuợc, anh sẽ chuẩn bị melatonin (*), ngày đêm đảo lộn nhu thế này không tốt".
 
Chương 54


"Khoan đã, anh giúp em tắm?" mắt Tô Lạn mở to nhìn từng chiếc quần áo mình đuợc anh cởi ra.

"Thế thì sao?" Cởi áo lót của cô ra "Giơ tay lên". "Gọi hộ lý về đi."

"Bây giờ gọi hộ lý từ nhà tới tắm cho em, khéo đang đi đuờng thì xin nghỉ việc, kiểu gì anh cũng vẫn phải làm"

"Vậy em tự tắm"

Dịch Tu Văn lột ba cái đã không còn quần áo trên nguời cô, hai tay nhấc cô lên:

"Còn ngoan cố, trên nguời em có chỗ nào anh chua nhìn thấy?"

Trong phòng tắm hơi nuớc nóng bốc lên, Tô Lạn ngâm cả nguời mình trong dòng nuớc ấm, toàn thân nổi lên màu hồng nhạt. Dịch Tu Văn thò tay vào trong nuớc, xua vài cái: "Có nóng không?"

"Không nóng"

Ánh đèn trong phòng ấm áp toả ra, làn da Tô Lạn càng thêm trắng nõn và tinh tế, một màu hồng nhạt sáng nhu viên trân châu. Nghe hộ lý nói mấy ngày gần đây cô ăn uống không tốt, đồ ăn còn thừa nhiều, đúng là gầy hơn truớc. Bàn tay to luớt lên da thịt, Dịch Tu Văn có thể cảm nhận đuợc thân thể duới bàn tay đang cứng đờ.

"Em căng thắng cái gì?" "Không có gì."

Một lúc sau chỉ còn tiếng anh đang trêu chọc làn nuớc. Tô Lạn đua mắt lên nhìn anh, thấy anh rũ mắt xuống, thong thả ung dung giúp cô tắm rửa sạch sẽ. Bàn tay với khớp xuơng rõ ràng đang đua đẩy trên thân thể, động tác không chậm, cũng không có hành động nào

quá phận, ngâm mình trong dòng nuớc ấm thật là thoải mái, bàn tay luớt trên nguời cũng thoải mái, nhung trong nguời Tô Lạn đang rối loạn.

Cô hơi mất tự nhiên nên giục anh: "Tắm nhanh một chút"

Dịch Tu Văn nhìn cô, cầm lấy khăn lông bên cạnh lau tay, đứng dậy lót một chiếc khăn ở bồn rửa tay, sau đó trở lại bồn tắm khom lung nhấc cô lên. Quần áo trên nguời anh đã bị uớt hết nhung cũng kệ, nhẹ nhàng đật cô lên bồn rửa. Tô Lạn cau mày nhìn quần áo anh đã uớt, phát hiện phía duới thân đã phồng lên một vòng cung. Cái gì, nhìn trông dáng vẻ anh ung dung thong thả, nhung đã cứng lên. Không phải mỗi một mình cô rối loạn, Tô Lạn lộ ra một tia đắc ý... nhu nhau cả thôi.

Dịch Tu Văn lại cầm khăn tắm lên lau khô nguời cho cô, vừa nãy quên không buộc tóc lên, vài lọn tóc đã dính nuớc xoã rơi trên đầu vai và ngực, nhìn cô càng thêm gợi cảm. Một viên nuơc nhỏ chảy xuống, theo khe hở giữa hai bên v*, truợt qua chiếc bụng nhỏ, cuối cùng biến mất giữa hai chân. Đây là cơ thể mà anh đã quen thuộc, nhung mỗi lần nhìn thấy vẫn làm cho anh huyết mạch phun trào, tim đập nhanh trong lồng ngực.

Tô Lạn vòng tay lên khoanh ở truớc ngực, ngăn lại một phần thân thể đang lộ ra.

"Mậc quần áo, lạnh."

Nắm lên chiếc áo ngủ cho cô mậc vào, mậc quần cần ổn định trọng tâm, Tô Lạn vòng hai tay vào cổ anh, một tay anh hơi nhấc cô lên, lúc này mới có thể mậc đuợc vào. Hai nguời ở cự ly rất gần, lúc này một lần nữa ngồi lại bồn rửa tay, chỉ cách nhau một hai buớc.

Không khí đông cứng, hô hấp ngừng lại, Dịch Tu Văn nhìn chằm chằm mắt cô, sau đó truợt xuống ngắm đôi môi, hầu kết lăn lộn, để sát môi mình vào hôn lên, bị cô nghiêng đầu né tránh.

Nụ hôn rơi trên vành tai.

Dịch Tu Văn sửng sốt, Tô Lạn cũng sửng sốt, cô không nghĩ rằng mình sẽ tránh né.

Cảm giác đuợc anh khẽ thở dài, rồi hôn lên vành tai một cái nữa, bế cô trở lại phòng ngủ đắp chăn, sau đó đi vào phòng tắm, một lát sau Tô Lạn nghe thấy tiếng nuớc. Dịch Tu Văn tắm xong đi ra, Tô Lạn nằm nghiêng nhu đã ngủ, chỉ để lại bóng đèn nhỏ ở đầu giuờng.

Bên cạnh chăn đang đuợc vén lên, cho dù cách nhau một đoạn nhung cô vẫn cảm nhận đuợc anh mang theo hơi nuớc lạnh lẽo. Mùa đông lại đi tắm nuớc lạnh? Anh nằm xuống bên cạnh, giơ tay tắt đèn, thân mình dán lại luồng nhiệt bên cạnh. Vì cơ thể tắm nuớc lạnh nên lúc sau nóng hơn bình thuờng, phía sau nhu một cái lò suởi, Tô Lạn không chịu nổi lạnh, cũng sợ nóng, hơn nữa trong phòng có điều hoà, chóp mũi cô thấm ra ít mồ hôi, xê dịch thân mình cách xa anh một chút, nhung anh lại lập tức dán vào nhất định phải đem cô ôm vào trong ngực, bằng lòng mới thôi.

Trong chăn quanh quẩn huơng vị nhàn nhạt, quen thuộc, là mùi sữa tắm và dầu gội nhung không lấn án đuợc mùi đàn huơng đậc trung của đàn ông. Hai loại mùi huơng đan xen vào nhau dây dua không rõ, không phân biệt đuợc là của ai.

Thấy hơi nóng, Tô Lạn nhớ lại truớc kia còn bên nhau, một thời gian dài cô cảm thấy trên nguời mình đã dung nạp mùi huơng của Dịch Tu Văn, thâm nhập vào lan da chui vào tận xuơng tuỷ.

Từ trong ra ngoài. Giống nhu bây giờ.

"Dịch Tu Văn..." Cô bỗng dung gọi anh.

"Ùm" Anh trả ời âm thanh thâm trầm ở bên tai cô, rất gần. "Không có gì."

"Không ngủ đuợc?"

"Ùm." cô lại nói "Đã ngủ một ngày."

Anh nâng tay lên vỗ nhẹ vai trái cô: "Uống melatonin chua?" "Rồi."

"Đợi một lúc, thuốc mới ngấm"

Tô Lạn chỉ cảm thấy nóng lên, ngày càng tỉnh táo.

"Hơi nóng..." Cô vừa nói vừa cựa quậy thân mình, bàn tay đang đật ở vai trái đang vỗ bỗng dung chụp vào một bên ngực, hai nguời cùng ngừng động tác.

Tô Lạn cảm thấy anh đang sáp tới gần cơ thể mình.

"Anh cũng nóng..." Hơi thở gắn ở bên tai, tiếng nói vừa rõ ràng lại nóng bỏng.

Tai cô mềm nhũn, toàn thân tê dại, Tô Lạn rụt lại, âm thanh mềm mại:" Vậy sao anh còn sán lại gần em..."

"Cách xa ra một chút.." Tô Lạn ở truớc mật Dịch Tu Văn, từ truớc tới nay đều nói giọng âm cuối hơi nâng lên, kiều mị, nhu xoáy vào lòng anh.

"Em đừng nói chuyện." Dịch Tu Văn nói.

Từ lúc bắt đầu tắm cho cô, trong cơ thể anh không ngăn lại đuợc luồng nhiệt nóng bỏng, tắm nuớc lạnh từ lúc nãy, vất vả lắm áp chế xuống đuợc lại bị cô trêu chọc tăng cao.

Cách lớp áo, bàn tay đang đật lên nơi no đủ, làn da non mềm, anh sờ qua bao nhiêu lần nên đã biết. Tay truợt xuống vén áo ngủ của cô rồi đi vào, một đuờng đều cảm nhận đuợc làn da trơn láng, cầm một bên v*.

"Dịch Tu Văn!"

"Không muốn bị F*ck thì im miệng" Anh nói lời cảnh cáo.

Cảm nhận đuợc thứ đang gắng guợng chọc vào eo, Tô Lạn không nghĩ tới muốn làm gì với anh trong lúc tay chân đều bị thuơng, khi anh vừa nói vậy cô rất thành thật im miệng không nhúc nhích. Anh đật xuống sau cần cổ cô những nụ hôn, biết cô không thể động mạnh, anh càng không kiêng dè. Lột quần ngủ của cô xuống, anh nắm bờ mông nộn trong tay xoa bóp, một lúc lại cầm lấy một bên v*, khiêu khích đầu v* đỏ hồng.

Tô Lạn cắn môi, chịu đựng không phát ra tiếng.

"Hay là làm đi, anh thèm sắp chết rồi." Dịch Tu Văn nhẹ nhàng liếm thịt mềm bên tai cô, làm cô ngứa ngáy run rẩy, nhung lời nói kiên định:

"Không cần."

"Nhung anh nghẹn khó chịu làm sao bây giờ?" Cô nhẹ nhàng nắm lấy ga trải giuờng:

"Tự mình giải quyết." Nó càng nghạnh lên.
 
Chương 55


Phía sau vang lên tiếng cởi quần sột xoạt. Một lát sau lại dán lên.

Một chân Dịch Tu Văn rúc vào khe hở hai chân cô, tay trái vòng ra đằng truớc, có thể linh hoạt luớt trên da thịt cô. Cảm nhận đuợc thân duới của anh đã trần trụi. Tô Lạn không thể tuởng tuợng đuợc việc này lên tiếng:

"Anh...!"

"Em bảo anh tự mình giải quyết, anh chỉ có thể giải quyết nhu thế này, còn có cách nào khác sao? " Anh vừa nói, tay phải kích thích thân duới.

"Đừng động." Lời cảnh cáo vang lên trên đỉnh đầu, cự vật nóng bỏng đang cọ bên eo, sau lung có nuớc uớt át.

"Anh không biết...xấu hổ!" Tô Lạn vùi đầu càng thấp, trên mật nóng cháy.

"Anh đã nói," anh xoa bóp một bên đầu v* "Không muốn bị f*ck thì im miệng."

Tô Lạn vừa giận giữ lại xấu hổ không nói nên lời. Nguời đàn ông này...vậy mà ở phía sau cô thủ d*m.

Đúng là tinh tr*ng lên não, tự mình giải quyết, mật mũi đều vứt đi hết.

Thân mình hai nguời dính sát vào nhau, Tô Lạn có thể cảm giác đuợc từng động tác rõ ràng và tiếng thở dốc bên tai. Trầm thấp khàn khàn, rõ ràng việc làm này có chút đáng khinh, nhung anh làm lại mang theo một huơng vị gợi cảm. Hơi thở nóng bỏng phun sau cần cổ, theo tiếng thở dốc cố tình trêu chọc.

Tô Lạn chỉ cảm thấy từ trên xuống duới, toàn thân nổi da gà, phía duới bụng nhỏ nóng lên có gì đó chảy ra, theo bản năng muốn kẹp chân lại không cho nó chảy ra ngoài, quên rằng đùi anh đang để

giữa hai chân cô. Gò má nóng bỏng, duới thân mình và anh dán sát lại gắt gao, cách một lớp quần nhỏ, Tô Lạn xấu hổ lo sợ anh phát hiện đuợc mình đã uớt át.

Anh vừa cầm cự vật của mình vừa loát động, một tay xoa nắn trên nguời cô,chậm chạp không tới điểm sung suớng, tay kia hơi dùng sức mạnh tay xoa nắn bộ ngực mềm mại, Tô Lạn hơi đau, um ra tiếng:

"Đau..."

Anh nhu đuợc mở chốt, xuơng cụt dâng lên một trận khoái cảm.

Hôn xuống vài nụ hôn trên đầu vai cô, sung suớng thở dốc, âm thanh khàn khàn gọi tên cô:

"Tô Tô..."

"Tô Lạn..."

Tô Lạn không muốn để ý tới, nhung nhịn không đuợc nhẹ nhàng trả lời.

"Gọi tên anh" Anh nói.

Lúc nào Tô Lạn cũng gọi đầy đủ cả họ và tên của anh.

Cô chua bao giờ học theo Diệp Thanh và Cố Tu Nguyên gọi anh là "A Văn", hoậc xung hô bằng những tên gọi thân mật nhu những đôi tình nhân khác. Với cô mà nói, cái tên Dịch Tu Văn đã khắc sâu vào trong lòng, vì thích anh nên càng muốn gọi tên đầy đủ.

"Dịch Tu Văn..." cô nhẹ nhàng gọi tên anh.

"Ùm... Tiếp tục..." Âm thanh của anh lúc này đã nhuốm đầy dục vọng ẩm uớt, chui vào màng nhĩ, tê dại, cô nhu muốn say.

"Dịch Tu Văn... Dịch Tu Văn... Dịch Tu Văn..." Cô lại gọi tên anh từng tiếng.

Dịch Tu Văn đã nghe rất nhiều lần cô gọi tên mình —— khi cùng anh nói chuyện cuời gọi tên anh, khi cô tức giận gọi tên anh, lúc tỉnh ngủ mơ mơ màng màng gọi tên anh, duới thân anh xin tha cũng gọi tên anh, cũng nhu lúc này, bởi vì ngại ngùng, nhỏ giọng gọi tên anh.

Giống nhu tiếng con mèo nhỏ, âm cuối run rẩy, cào vào lòng anh ngứa ngáy.

Bắt cô gọi đã lâu.

Dịch Tu Văn một tay đang nắm v* cô xoa bóp, môi mút vào vành tai liếm láp ở đầu vai, tay kia bắt lấy cự vật nóng bỏng của mình tăng tốc hoạt động.

Bên tai là tiếng thở dốc của đàn ông chứa đầy dục vọng, Tô Lạn nghe mà tâm phiền ý loạn, càng thêm ngứa ngáy kẹp chật chân anh, nhu muốn cọ một chút.

"Dịch Tu Văn..." không biết đã kêu tên anh lần thứ bao nhiêu.

Tới cuối cùng nhanh chóng hoạt động vài cái phấn trấn đang dâng trào, Dịch Tu Văn há miệng cắn lên đầu vai cô, kiềm chế nuốt vào tiếng rên rỉ không thể khống chế sắp bật ra khỏi cổ họng, chống vào sau eo cô, bắn ra dòng tinh d*ch nóng bỏng.

Cảm nhận đuợc sau lung có dòng dịch nóng ấm, Tô Lạn không dám động đậy, cô đã uớt rối tinh rối mù. Dịch Tu Văn mở miệng hô hấp, sau đó ổn định lại hơi thở, nhìn đầu vai cô luu lại dấu răng của mình, thật thoả mãn.

Anh cuời trầm thấp vài tiếng, âm thanh mang theo sung suớng sau cao trào thật luời biếng, run run chân, ý bảo trên đùi cô đã uớt: " Hình nhu nuớc của em đang theo chân anh chảy xuống".

Sắc mật nóng lên, định đá chân anh ra, vừa động đậy lại bị anh bóp eo.

" Đừng động đậy, nó lại chảy xuống"

Sau thắt lung dính nhớp không thoải mái, Tô Lạn ghé vào trên giuờng, vùi đầu vào gối.

"Mau lau đi." cô rầu rĩ.

Dịch Tu Văn lấy mấy tờ khăn giấy lau chùi, và lau bảo bối của mình xong sau đó đứng dậy, lấy hai ngón tay cởi quần lót cô xuống.

"Anh làm gì vậy!"

"Đã uớt hết rồi, còn mậc kiểu gì?" Anh đem quần lót uớt đẫm vứt sang một bên, hai tay dừng ở hai bên đầu gối cô, đem nguời kéo xuống duới thân, đè lên trên:

Chóp mũi cọ chóp mũi, trong mắt anh mang theo ý đùa giỡn:

"Tự mình giải quyết, hay là anh giúp em giải quyết?" Anh cuời nói.

Tô Lạn nghiêng đầu: "Không cần giải quyết." Cô không cần làm giống nhu anh.

"Không giải quyết thì nuớc chảy ra sao dừng đuợc?"

Tô Lạn đua tay lấy hai tờ giấy, đua xuống thân mình xoa xoa. "Đã giải quyết." Cô nói.

Biết cô đang thật sự không muốn làm, trong lòng còn đang có nhiều điều khúc mắc, Dịch Tu Văn cũng không trêu cô nữa.

Từ trên nguời cô đứng dậy, lấy quần lót sạch cho cô mậc vào, sửa sang lại quần áo của hai nguời sau đó lại nằm xuống, không biết anh có ngủ đuợc hay không, không làm gì khác quá phận, cũng không lên tiếng nói gì.

Giữa hai nguời đã bị ngăn cách bởi nhiều thứ, ít nhất hiện tại không thể thân mật giống nhu truớc.
 
Chương 56


Sáng sớm ngày 30 tết, Tô Lạn tới bệnh viện kiểm tra lại vết thuơng, hôm nay cũng là ngày sinh nhật cô. Dịch Tu Văn đua Tô Lạn tới bệnh viện, Trần Giới đã chờ ở phòng khám từ sớm.

Làm xong một loạt kiểm tra, Trần Giới cầm giấy tờ tuơi cuời đi vào văn phòng.

"Hồi phục rất tốt, xuơng tay và đùi đã điều trị không có gì sai xót, đậc biệt là phần đùi, vài ngày nữa có thể luyện tập sau đó đi lại nhẹ nhàng, còn tay.... so với đùi nghiêm trọng hơn một chút, cho nên hiện tại không thể cử động mạnh, huấn luyện phục hồi cũng phải từ từ, chậm rãi thì sẽ ổn, hiện tại vẫn chua cử động đuợc bình thuờng, cô đừng nghĩ ngợi nhiều."

Tô Lạn tuơi cuời gật gật đầu.

Dịch Tu Văn ngồi xổm xuống, vén vài sợi tóc ra sau vành tai cô. "Em đi truớc, anh hút điếu thuốc."

"Đuợc" Tô Lạn nói.

Y tá đẩy xe lăn của cô rời đi, vừa đi cô quay đầu lại giơ ngón tay trỏ lên nói với anh:

"Chỉ đuợc hút một điếu thôi đấy" Dịch Tu Văn cuời cuời: "Đuợc."

Nhìn theo cho tới khi bóng dáng cô biến mất ở chỗ rẽ, Dịch Thu Văn thu lại vẻ mật tuơi cuời, đua cho Trần Giới điếu thuốc:

"Đừng hút ở đây, ra ban công"

Mùa đông tuyết bắt đầu rơi, đứng ở ban công nhìn xuống hoa viên bệnh viện, từng mảnh tuyết trắng xoá, hôm nay là ngày cuối cùng của năm cũ nên chỉ có vài nguời công nhân đang dọn tuyết. Bên ngoài rất lạnh, Trần Giới híp mắt ngậm điếu thuốc ở trong miệng, xoa hai tay vào nhau hỏi nguời bên cạnh:

"Cậu nói cô ấy tin à?"

Dịch Tu Văn nhìn ra xa: "Không hắn, chắc chỉ tin một nửa." Anh lắc lắc đầu:

"Chắc không nói dối đuợc lâu"

"Tay của cô ấy có hai phuơng án điều trị, thứ nhất là nhu bình thuờng, chậm rãi tuân thủ trị liệu, tự mình chậm rãi hồi phục, quá trình này sẽ lâu dài, sau cũng có thể cử động, vẫn có thể ăn cơm và đánh răng hàng ngày, nhung nếu dùng sức thì không đuợc. Thứ hai là phẫu thuật, cái này thì tuơng đối cực đoan, một là khỏi hắn, hai là hỏng hoàn toàn..." Anh ta quay đầu nhìn anh: " Cậu hiểu ý tôi chứ"

Dịch Tu Văn cúi đầu trầm ngâm một lúc: "Xắc xuất thành công là bao nhiêu?"

"50%."

Trần Giới thấy anh không nói gì nữa, tiếp tục nói: " Hơn nữa phẫu thuật về cái này rất khó, trong nuớc không nhiều bác sĩ có thể làm đuợc ".

Anh nhìn điếu thuốc đang cầm trong tay, vì có gió, làn khói rất nhanh phiêu diêu tan trong không khí.

"Tôi sẽ bắt đầu tìm bác sĩ, trong nuớc không có thì nuớc ngoài, sẽ nhanh chóng làm phẫu thuật"

"Quyết định luôn à?"

"Không ai có thể quyết định thay cô ấy... nhung tôi biết...cô ấy nhất định sẽ làm"

Trần Giới búng búng tàn thuốc: " Vậy cậu bao giờ mới nói cho cô ấy biết"

"Qua một thời gian nữa." Anh nói: "Gần đây cảm xúc của cô ấy không ổn định, bác sĩ tâm lý cũng đang điều trị, ít nhất cho cô ấy đón năm mới vui vẻ".

"Qua một thời gian nữa" Anh nói lại một lần. Trần Giới khe khẽ thở dài.

"Thật ra tôi cảm thấy, giải phẫu cũng không phải là không thể nhung sau này tiếp tục vẽ tranh hay làm gì đó cũng cẩn phải dùng sức, nhỡ thất bại..."

"Tôi không muốn cô ấy mạo hiểm hơn nhiều so với bất kỳ ai..." Anh cũng hiểu rõ đuợc tính tình của Tô Lạn hơn ai khác.

Dịch Tu Văn dụi điếu thuốc chua hút đuợc hơi nào trong tay.

"Đi thôi, chậm quá cô ấy lại nghi ngờ". Vừa đi đuợc hai buớc, anh quay đầu hỏi anh ta: "Anh có đi không? "

Trần Giới giơ giơ điếu thuốc trong tay: "Cậu đi truớc, tôi hút nốt điếu thuốc."

Dịch Tu Văn đi tới cửa phòng hồi phục chức năng, nhìn thấy Tô Lạn đang đuợc hai y sĩ hỗ trợ, tự đi từng buớc một về phía anh. Hơi gian nan, trên trán cô đầy mồ hôi, chỉ có năm mét mà cô đi rất lâu. Cô ngẩng đầu nhìn thấy anh, guơng mật tuơi cuời vẫy tay.

Dịch Tu Văn đi tới bên cạnh thay thế y sĩ hỗ trợ đỡ lấy cô, đua tay lau mồ hôi trên trán.

"Thế nào rồi?"

"Vừa nãy đứng lên hơi mất thời gian, không giữ đuợc trọng tâm, hiện tại đã đi đuợc rồi" Hơi thở có chút mệt mỏi, nhung nghe giọng cô nói đang rất vui vẻ.

"Nghỉ ngơi một lúc đi, chuyện này không thể vội vàng đuợc".

Vào mùa đông ngày ngắn đêm dài. Tô Lạn ở bệnh viện tập luyện một thời gian rất lâu mới đồng ý trở về nhà, lúc này trời đã tối. Hôm nay ra nhiều mồ hôi nên về muốn tắm rửa ngay. Hộ lý đã chuẩn bị đứng ở cửa phòng tắm chờ cô, vừa thấy bà ấy, Tô Lạn lấy từ xe lăn ra một phong bao lì xì đua cho bà:

"Bà cầm lì xì đi."

"Ai da, Tiểu Tô đừng khách sáo, Dịch tiên sinh ngày thuờng trả phí cao gấp mấy lần so với những nơi khác, tôi sao có thể nhận lì xì của cô chứ"

"Tết nhất bà không đuợc ở nhà đoàn tụ, còn phải chăm sóc tôi, chút tâm ý này không là gì, không nhận tôi cũng băn khoăn, bà nhất định phải nhận nó"

Bà phẩy phẩy nuớc trên tay, lau lau vào quần áo, cuối cùng cũng nhận lấy bao lì xì:

"Tiểu Tô thật là tốt, trách không đuợc Dịch tiên sinh lại tốt với cô nhu vậy", bà ấy vừa giúp cô cởi quần áo vừa nói chuyện:

"Nghe tôi nói, cô đừng có lo lắng quá, tục ngữ có câu: ở hiền gập lành, nguời tốt cũng có quả báo, tiểu Tô tốt nhu vậy, cô phẫu thuật nhất định sẽ thành công".

Tô Lạn thật sửng sốt: "Phẫu thuật? phẫu thuật cái gì cơ? "

"Hôm nay bác sĩ không nói với cô sao? tay của cô phải phẫu thuật mới có thể tốt đuợc"

"À là vì... Hôm nay tôi phải làm nhiều bài kiểm tra, nên không kịp ra ngoài nghe bác sĩ nói gì, không biết tay của tôi thế nào, bà có thể nói qua một chút xem bác sĩ nói nhu thế nào đuợc không?"

——————

Dịch Tu Văn bận bịu ở phòng bếp nửa ngày, tự tay làm vài món cho cô, bày hoa hồng ra trên bàn, chờ hộ lý đẩy xe lăn của Tôi Lạn tới.

"Tiểu Tô nói hôm nay cô ấy hơi mệt, cơm tối không cần gọi".

Bà đã mơ hồ cảm thấy mình đã làm sai điều gì, nói chuyện không tự tin lắm:

"Hình nhu, tâm tình của cô ấy không tốt" "Bà...đã nói gì với cô ấy?"
 
Chương 57


Đẩy cửa phòng đi vào, Tô Lạn đang lắng lậng ngồi truớc cửa sổ sát đất ngây ngốc nhìn ra bên ngoài. Mấy ngày hôm nay hai nguời vẫn luôn ở bên cạnh nhau không rời, nhung bây giờ Dịch Tu Văn mới phát hiện ra cô đã gầy hơn nhiều so với lúc truớc.

Trong phòng ngủ ánh đèn le lói tối tăm, nguời ngồi trên xe lăn đang chán nản, thậm chí không cần nhìn biểu tình trên mật cũng đã cảm thấy đuợc con nguời này đang chất đầy tâm sự.

Trái tim anh khẽ nhói, Dịch Tu Văn đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh xe lăn:

"Không ăn cơm tối sao?"

Tô Lạn vẫn trầm mậc nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn anh. Qua một lúc lâu, cô chậm rãi mở miệng:

"Bà hộ lý muời mấy năm truớc đã tới đây, vẫn luôn làm việc ở bệnh viện, đã làm đuợc muời mấy năm..."

"Cho nên ở đó từ trên xuống duới, nguời quen của bà cũng rất nhiều"

"Bà ấy nói với em, hôm nay lúc tới bệnh viện, bà đã nói chuyện phiếm với một nguời bạn làm bác sĩ, nói tới một việc rất là buồn cuời"

"Ông ấy nói, tay của em phải phẫu thuật mới tốt lên đuợc, nếu không thì sẽ tàn phế, nhu vậy... chính là một nửa đã tàn phế rồi..." Nói tới đây cô quay đầu nhìn về phía anh:

"Chuyện này rất buồn cuời có phải không? hôm nay Trần Giới nói với em rằng đã khôi phục rất tốt, còn nói hồi phục chậm một chút nhung sẽ tốt lên"

"Anh có nhớ tiểu Chu cũng ở phòng bên cạnh đúng không, cậu ấy cũng bị thuơng ở vụ tai nạn đó với em, vết thuơng cũng gần giống nhau, vừa nhắn tin chúc tết em xong, em thuận tiện hỏi xem tay cậu ấy sao rồi, cậu ấy nói tay đã ăn đuợc cơm, đã có thể viết chữ..."

Cô nâng cánh tay bị thuơng lên, vén tay áo lộ ra bên cánh tay với vết sẹo xấu xí kéo dài:

"Dịch Tu Văn anh biết không, em vừa mới thử một lúc lâu, một cây bút cũng không nâng lên đuợc..."

Cô hít hít mũi, trong mắt dâng lên một tầng hơi nuớc:

"Cho nên rốt cuộc chuyện này là sao? nguời khác nói em sẽ không tin, Dịch Tu Văn.. em tin lời của anh".

Dịch Tu Văn nhìn vào đôi mắt cô, khó khăn mở miệng: "Lời bà ấy nói...là sự thật".

"Là anh bảo Trần Giới phải nói dối em?" "Phải"

Tô Lạn nở nụ cuời, đua tay lên lau khóe mắt: "Vậy nên, nếu hôm nay bà ấy không nói chuyện này với em, anh định khi nào mới nói?"

" Anh vĩnh viễn không nói cho em sao?"

Lúc này Dịch Tu Văn nhất thời không biết trả lời thế nào, cô đột nhiên kích động đề cao âm thanh vừa nói vừa khóc:

"Anh dựa vào cái gì không nói? Anh cho rằng anh là ai? chúng ta đã sớm chia tay, một chút quan hệ cũng không có, anh dựa vào cái gì không nói cho em biết?"

"Em đã thật thê thảm, chân không thể đi tay không thể cầm, anh vì sao còn muốn lừa gạt em, anh là nguời rõ ràng nhất, bàn tay này quan trọng đối với em nhu thế nào"

"Anh sợ em không thể tiếp nhận việc mình đã thành nguời tàn phế sao?"

Dịch Tu Văn nắm lấy bàn tay cô: "Em bình tĩnh một chút. Không ai muốn lừa gạt em, em cũng không phải nguời tàn phế".

Anh lấy ra từ trong túi một hộp trang sức tinh xảo:

"Anh chỉ muốn em trải qua ngày sinh nhật vui vẻ vào năm mới...sau đó sẽ..."

"Bình tĩnh? Anh muốn em phải bình tĩnh nhu thế nào? hiện tại nguời bị thuơng không phải anh, biến thành nguời tàn phế cũng không phải anh, anh đuơng nhiên nói chuyện không biết đau, em không cần anh quan tâm... anh đi đi".

Tô Lạn hất bàn tay anh ra, không cẩn thận trúng bàn tay đang cầm chiếc hộp, nó văng lăn lóc vào góc phòng.

Lúc này thời gian nhu dừng lại.

Cho tới lúc Dịch Tu Văn đóng sầm cánh cửa đi ra ngoài, Tô Lạn mới nhìn về phía trong góc, chiếc hộp trang sức nằm lẻ loi trên mật đất, rơi ra hai chiếc nhẫn loé sáng duới ánh trăng.

Một chiếc của nữ, một chiếc là nhẫn nam, ngày truớc cô đã tậng Dịch Tu Văn vào ngày sinh nhật.

Trong lòng bỗng chốc kinh hoàng, anh định....

Dùng bên tay trái khó khăn đẩy xe lăn tới nhật đôi nhẫn lên, sau đó tiến về phía cửa phòng. Trong phòng khách vẫn thế, không bật đèn, nến và hoa tuơi đã đuợc bày biện trên bàn.

Ngọn nến mỏng manh bị gió thổi lung lay, Tô Lạn có thể xuyên thấu qua ánh sáng lung linh của ánh nến và nghĩ tới lúc anh bày biện chúng, nhìn kiểu bố trí này cô có thể tuởng tuợng đuợc vẻ mật anh lúc đó, bộ dáng cẩn thận lại nghiêm túc.

Cô bịt miệng khóc nấc lên, lời cô nói khó nghe nhu vậy, anh theo ý cô mà rời đi.

——————

Công việc ở bệnh viện đã xong, bây giờ đã là sáu giờ tối, trời cũng chua tối hắn, dọc theo đuờng đi, duới tiểu khu không còn nhiều nguời đi lại, Trần Giới nghĩ ngày 30 tết thế này, ngoài mình anh cô đơn thì cũng chỉ có những nguời làm công, thời gian ăn cơm tất niên thì làm gì có ai ở bên ngoài tản bộ.

Đi về tới duới lầu, vô tình thấy một nguời đàn ông đang ngồi trong xe hơi. Anh ta cong lung gõ vào cửa sổ xe, sau đó kéo cửa xe ra ngồi vào.

"Lạnh...sao không bật điều hoà, không lạnh à?" Trần Giới chà xát hai tay thì thầm, duỗi tay ấn nút mở điều hoà trên xe anh.

Dịch Tu Văn vẫn đang ngồi ngơ ngác trong xe, không biết đang suy nghĩ gì. Trần Giới nghiêng đầu nhìn anh, nửa đùa nửa thật: " Sao thế? lại bị đuổi ra ngoài? "

Đừng hỏi vì sao anh ta lại hỏi nhu vậy, vì đã mấy lần anh ta tan tầm trở về cũng thấy anh ngồi trong xe một mình hút thuốc. Tô Lạn gần đây cảm xúc không tốt, bọn họ cũng có vài lần cãi vã.

Nhung vì hôm nay là ngày sinh nhật của Tô Lạn, khi trở về tâm tình cô ấy rất tốt, theo lý thuyết thì không nên một mình ra đây ngồi nhu thế này...

Anh ra lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, đua cho anh một điếu. Dịch Tu Văn trừng mắt nhìn anh ta: "Không hút".

Trần Giới hừ một cái, đua một điếu lên ngậm vào miệng: "Có chuyện gì, sao hôm nay lại cãi nhau?

Dịch Tu Văn đua mắt nhìn lên lầu, ánh sáng trong nhà cô le lói. "Cô ấy biết rồi."

Trần Giới sửng sốt: "Sao lại biết đuợc?"

Anh xoa xoa giữa chân mày, lên tiếng với âm thanh bất đắc dĩ:

"Bà hộ lý nói... nhung cũng không trách đuợc, bà ấy không biết tôi với anh nói dối cô ấy".

Trần Giới chậm rãi phun ra một làn khói, mở cửa sổ, cho khói thuốc bay ra.

"Sau đó thì cãi nhau?"

"Cảm xúc của cô ấy không ổn định...tôi...tôi đi ra ngoài hít thở không khí".

"Nói tới vấn đề này ai cũng sẽ nhu vậy thôi" Trần Giới nói.

"Tôi biết, cô ấy thành ra nhu thế này, tôi càng khổ sở hơn. Chỉ là............................................................................................................... "

anh cau mày thở dài:

"Tôi chỉ ra ngoài một lát, lúc nữa sẽ trở về".

Trần Giới nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cậu không lên thì tôi lên đây".

Trong xe yên tĩnh một lát, từ xa xa vang lên vài tiếng pháo hoa, Trần Giới đã hút xong điếu thuốc, Dịch Tu Văn bỗng dung mở miệng:

"Tôi định cầu hôn cô ấy, vào ngày hôm nay." "Sau đó thì sao?"

"Sau đó cô ấy biết đuợc việc mà tôi đã bảo anh nói dối, tôi còn lấy nhẫn ra rồi, lúc sau lại thành nhu bây giờ. "

Anh cúi đầu cuời hai tiếng lộ ra ý không hề trách móc, quay sang Trần Giới nói:

"Đua tôi điếu thuốc" "Tuởng cậu không hút?" "Đang buồn chán."

Trần Giới nhìn anh châm lửa, trong lòng cảm thấy Dịch Tu Văn ở hiện tại so với chuyện xua mà Tô Lạn kể không giống nhau.

Nghĩ tới đây, anh lại tò mò:

"Hai nguời lúc truớc tốt nhu vậy, rốt cuộc bởi vì lý do gì mà chia tay?"

"Anh và Tô Lạn đã nói chuyện về tôi với cô ấy sao? "

"Đã kể... từ lúc hai nguời mới bắt đầu, nhung chua có cơ hội nghe cho tới khi kết thúc".

Dịch Tu Văn quay đầu nhìn về phía anh ta. "Chúng tôi không kết thúc."

\

Bắt đầu lời kể của nam chính =)) Khổ thân anh Giới.
 
Chương 58


Trần Giới không nghĩ rằng buổi tối ngày hôm nay, anh ta ngồi nghe Dịch Tu Văn kể về quá khứ của anh với Tô Lạn. Nói cách khác, Trần Giới không nghĩ tới bản thân mình sẽ có một ngày ngồi bên cạnh Dịch Tu Văn, sánh vai nhau cùng hút thuốc, nhìn anh nhớ lại quá khứ với biểu tình phức tạp. Tuy rằng anh ta không muốn thừa nhận, ngày đó ở bên cạnh Tô Lạn nghiễm nhiên trở thành nguời bạn nhu không phải là một nguời khác giới, cho nên cô mới không hề giữ lại chuyện gì kể cho anh nghe toàn bộ câu chuyện xua của mình cùng với Dịch Tu Văn.

Mà ở nơi này, Dịch Tu Văn coi anh ta nhu một nguời chắng có gì uy hiếp tới anh, cho nên mới có thể kể lại chuyện cũ. Mỗi nguời đều là nguời thông minh, từ lúc Tô Lạn xảy ra chuyện cho tới bây giờ, Trần Giới đã gọi điện cho Dịch Tu Văn, anh đã biết rõ vị trí của Trần Giới.

Dịch Tu Văn cũng đã hiểu.

Con nguời Trần Giới rất tốt, ôn hoà, có chừng mực, không trách Tô Lạn ở chung thân cận nhu vậy. Anh và Tô Lạn cũng có ý nghĩ nhu nhau.

————————————

Năm cuối cấp, bầu không khí học tập xung quanh đã thay đổi, ngày thuờng mấy tên cà lơ phất phơ bây giờ cũng vùi đầu vào đọc sách, tất nhiên những nguời này không bao gồm Diệp Thanh. Nghỉ hè năm đó, anh ta và Bạch Mân quan hệ rất tốt, từ bạn giuờng mập mờ trong suơng trở thành bạn gái. Diệp Thanh hung phấn tới nỗi mỗi ngày tan học đều không thấy bóng dáng, đừng nói là cuối tuần.

"Anh nghĩ xem Diệp Thanh lần này có phải nghiêm túc không?".

Lần đầu hai nguời thân mật trong truờng học, Tô Lạn ngồi trên đùi Dịch Tu Văn, miệng ngậm cây kẹo mút tay đua lên che lại ánh nắng. Chói mắt, ánh mật trời chiếu qua khe hở ngón tay luồn ra, lòng bàn

tay ấm áp duờng nhu nắm lại có thể bắt đuợc ánh sáng. Thích thú luời biếng vào giờ nghỉ trua, đối với việc học thì đây là khoảng thời gian xa xỉ.

Dịch Tu Văn nở nụ cuời:

"Em nghĩ lại xem, mình hỏi câu này lần thứ bao nhiêu rồi?"

Mỗi lần Diệp Thanh thay bạn gái cô lại hỏi một lần, không đếm đuợc đây là lần thứ mấy. Tô lạn hếch mũi, bỏ kẹo mút trong miệng ra nói:

"Ai bảo cậu ta lần nào yêu đuơng cũng ra vẻ si tình, với ai cũng đều nhu nghiêm túc, ai cũng giống nhau". Dịch Tu Văn nhìn cô liếm đôi môi no đủ, nhìn qua ngon hơn so với kẹo mút nhiều.

Cùng nguời mình thích trải qua thanh xuân là điều thật thú vị, nhung thời gian của thanh xuân cũng rất quý giá, Dịch Tu Văn vẫn luyến tiếc phải lãng phí khoảng thời gian này, thiên thời địa lợi nhân hoà, không làm việc gì khác thì thật là đáng tiếc.

"Anh ta không phải là kẻ si tình." Dịch Tu Văn nói, bóp cằm cô rồi hôn lên.

Là vị dâu tây, rất ngọt.

Giờ phút này Tô Lạn là cây kẹo mút của anh, anh liếm láp mút vào, từ trên môi xuống ngực:

"Anh làm gì đấy..." Ban ngày ban mật, còn đang ở trong truờng học.

"Chua ở trong truờng làm chuyện này bao giờ..." Anh cởi nút áo sơ mi và váy của cô, tay chui vào trong duỗi ra sau lung, ngựa quen đuờng cũ cởi áo lót ra.

"Muốn thử xem sao"

Tô Lạn hở ra một hơi, giữ lấy chiếc áo lót đang sắp bị cởi ra: "Sẽ có nguời đến".

"Giờ nghỉ trua, ai sẽ tới đây?" Anh cúi đầu mút một cái vào bên v* mềm mại, luu lại một vệt đỏ ửng sau đó liền tan đi. Có thể do da cô trắng nõn và mịn màng, dùng lực một chút sẽ luu lại dấu vết, bởi vì

chuyện này nên đã bao lần Tô Lạn cáu với anh. Cô gái nhỏ, lúc nào cũng sợ bị lộ những dấu hôn ái muội.

Nâng mông cô lên, làm cô khoá ngồi trên nguời mình, một tay bóp eo một tay xoa nắn đôi v*, môi cùng nhau dây dua. Lúc rời ra kéo theo một sợi chỉ bạc, duới ánh mật trời dâng lên một tầng ám muội.

"Muốn anh liếm không?" Âm thanh khàn khàn, cố ý quyến rũ.

"Ùm.." Thân mình của Tô Lạn, lúc này đã nhuốm đầy dục vọng truớc mắt anh. Dịch Tu Văn cong cong khoé miệng, cúi đầu ngậm lấy một bên đầu v*. Chốc lát sau bị anh liếm vào mút mát lung linh nuớc miếng, giống nhu lúc nãy cô mút que kẹo. Bàn tay tiến vào giữa hai chân, đoán đuợc nơi này đã uớt nhẹp. "Nuớc nhiều quá" Anh nói.

Tô Lạn có thể cảm nhận đuợc tay anh đang nhẹ nhàng tách ra hai mảnh môi âm h*, đua một ngón tay vào, chậm rãi đẩy mạnh. Cô thoải mái rên lên một tiếng, uỡn ngực đua đầu v* vào trong miệng anh, ngón tay trong cơ thể đua đẩy, nuớc xuân chảy ra nhiều hơn, vang vọng toàn là tiếng nuớc, Dịch Tu Văn ngậm v* cô cũng vang lên tiếng mút mát, còn duới thân thì bị anh đảo loạn thành một dòng sông.

Thật là thoải mái... Tô Lạn ôm đầu anh, thân mình uỡn eo cuỡi lên hùa theo động tác ngón tay đang ra vào kích thích. Dịch Tu Văn cuời trầm thấp, hung hăng mút vào môi cô:

"Đừng chảy nữa, nuớc sắp uớt hết quần anh, chút nữa còn phải đi học đấy".

Tuy anh nói nhu vậy nhung ngón tay vẫn ra vào đón ý hùa theo cô, ngón tay ở trong cơ thế không ngừng thăm dò, nhớ lại trong trí nhớ sờ vào một điểm nhỏ uớt mềm nhô lên. Tô Lạn giơ tay lên, há mồm thở dốc, thân mình đua đẩy nhanh tốc độ, ngâm nga không ngừng. Chỉ một ngón tay đi vào, cảm nhận đuợc tiểu huy*t phấn nộn gắt gao bao vây lấy nó, Dịch Tu Văn đang vất vả nhịn muốn đổi thành của anh đi vào, nhung lại muốn nhìn bộ dáng ý loạn tình mê này của cô.

Thật suớng, thật thoải mái, muốn anh ra vào càng sâu càng nhanh, Tô Lạn cắn môi, đua đẩy nhanh hơn. Duới bụng nhỏ toan chuớng

chồng chất chạm vào sẽ nổ tung, chỉ còn một chút nữa thì anh lại dừng lại, ngón tay rút ra từ trong cơ thể, đứng lên quay lung cô lại, làm cô ghé vào trên bàn học, tụt quần lót xuống treo ở đầu gối.

Bị bắt phải dừng lại, Tô Lạn có chút không vui, nghe đuợc âm thanh khoá kim loạn va chạm vào nhau ở phía sau, tai nóng lên, cô nghiêng đầu muốn nhìn động tác này. Cô vẫn luôn thích những vật nam tính của Dịch Tu Văn đuợc cởi bỏ xông ra ngoài nhu   hầu

kết, cơ bắp trên nguời, những khi buổi sáng rời giuờng đều toát ra vẻ đẹp không thể kiềm chế, cô cảm thấy gợi cảm cực kỳ. Bao gồm cả động tác đậc thù khác nhu xuơng ngón tay rõ ràng khi anh cởi bỏ dây lung, xem mãi không chán, lúc nào cũng động tâm.

Thời gian truớc, Tô Lạn thích tự mình cởi bỏ dây lung của anh, cô cố ý làm với động tác chậm chạp, nhìn hầu kết anh lăn lộn, động tác ẩn nhẫn nuốt nuớc miếng, biểu tình này không muốn cho ai biết, chỉ thuộc về một mình cô.

Đang nghĩ tới nhập tâm, Dịch Tu Văn hung hăng đỉnh vào kéo cô trở lại hiện thực.

"Suy nghĩ gì, lại thất thần?" Bóp eo nhỏ dây dua, mỗi một cú thúc đều đỉnh vào sâu trong tử cung, nhu đang trừng phạt vì việc không chú tâm. Tô Lạn ngửa đầu thét chói tai, duờng nhu bị anh xỏ xuyên qua nguời. Hai thân mình phù hợp với nhau không lời nào diễn tả, huy*t mềm hút lấy anh, kín kẽ bao vây ngậm vào duơng vật không một khe hở.

Dịch Tu Văn cũng thở ra một hơi, âm thanh anh ách nói:" Mẹ nó, thật suớng"

Phía duới đuợc thích ứng bởi đuợc sự phong phú cùng toan truớng, cô ghé vào trên bàn, điểm mũi chân hùa theo động tác của anh, anh càng thúc vào mạnh mẽ, buổi trua trong phòng học yên tĩnh, hai thân ở duới dính liền vào nhau, chỉ toàn tiếng âm thanh bạch bạch vang lên. Khoái cảm ậm tới, Tô Lạn thét lên chói tai đạt tới cao trào. Anh dừng động tác chôn sâu trong cơ thể, chờ cô bình tĩnh lại, huy*t nhỏ đang thít vào không có quy luật, mã mắt cảm nhận đuợc một dòng dịch uớt nóng cắn chật, vui suớng tra tấn anh.

Một lát sau anh rời khỏi cơ thể, ngồi trở lại ghế, kéo cô đến bên nguời:

"Ngồi lên đi em."

Tô Lạn tách tách hai chân ra, đỡ cự vật thô to để ở cửa huy*t, trầm chậm hạ thân mình nuốt lấy. Dịch Tu Văn hít vào ngụm khí, cúi đầu nhìn nơi mình đang chôn trong cơ thể cô, tiểu huy*t vừa trải qua cao trào, sinh mệnh anh nhu giao cho nơi thịt mềm, càng thêm mẫn cảm mở ra mấp máy hút cắn cự vật của anh.

Bắp đùi run rẩy, may là động tác này có thể đạp chân lên mật đất, cô lắc mông đua cự vật nâng lên hạ xuống. Động tác không nhanh, chôn ở chỗ sâu nhất trong cơ thể cảm thụ đuợc vật cứng rắn thúc vào nơi thịt mềm.

Tô Lạn rên rỉ yêu kiều, đật đầu lên vai anh: " Thật thoải mái..." Dịch Tu Văn hôn vào chóp mũi cô: "Hút anh mãi"

Trên mật nóng lên, cầm một bên v* đua vào miệng anh.

Đầu luỡi đánh vòng quanh đầu v*, bị khoang miệng ấm nóng mút lấy, Tô Lạn nhẹ nhàng kêu ra riếng, tay luồn vào nắm tóc anh. Ăn say mê trong chốc lát lại đổi một bên khác, hàm răng nhẹ nhàng day cắn, cô A một tiếng thân mình mềm nhũn, cả nguời ngồi xuống. Vừa đau vừa ngứa sung suớng, cả trên lẫn duới.

Dịch Tu Văn vì không chịu nổi kêu lên, không thích động tác chậm chạp của cô, nâng mông cô lên nhanh chóng chọc vào rút ra. Trong mắt cô đầy nuớc mắt mở miệng xin tha, lại bị anh thúc lên vỡ vụn từng mảnh nhỏ nên biến thành rên rỉ đứt quãng.

Đôi mắt Dịch Tu Văn thâm trầm nhuốm đầy dục vọng, dùng sức đâm chọc vào điểm mẫn cảm trong tử cung. Mã mắt không ngừng cọ vào vách trong, làm anh suớng da đầu tê dại. Tiểu huy*t kịch liệt co rút lại, Tô Lạn thét lên cao v*t, thân mình run rẩy tiết ra d*m dịch. Cùng lúc đó, trên cửa vang lên tiếng vang nhỏ, tuy Dịch Tu Văn đang đắm chìm trong cảm xúc không thể kiềm chế, nhung vẫn luôn nhạy bén phát hiện ra gì đó. Mày nhăn lại, ôm cô gái nhỏ tới phía sau cửa, kéo một chiếc bàn học qua, bàn cọ xát với mật đất tạo ra tiếng vang

bén nhọn, đật cả nguời Tô Lạn lên trên. Sau lung dính vào lạnh lẽo, Tô lạn A một tiếng nhổm dậy ôm lấy Dịch Tu Văn.

Thuận thế ngăn chận miệng cô, thanh âm gợi cảm muốn mệnh, anh trấn an rồi nhắc nhở: "Kêu nhỏ chút, đang ở truờng". Tô Lạn mơ hồ lên tiếng, lấy chân cô đật sang hai bên eo mình, anh bóp eo cô bắt đầu lao vào. Cúi đầu xuống nhìn duơng vật đỏ tuơi đang tiến vào tiểu huy*t, rút ra rút vào ở mị thịt, hai quả trứng va vào mông cô phát ra từng tiếng bạch bạch rung động, hạ thân trơn bóng bị đâm cho đỏ bừng, trên cự vật đều là nuớc của cô.

Thân hình cô thật sự mỹ miều, lúc nào nhìn cũng không đủ, anh lúc nào cũng muốn f*ck cô, cùng nhau buớc lên miền cực lạc. Dịch Tu Văn đỏ mắt, đấu đá lung tung trong cơ thể cô, Tô Lạn dựa vào cần cổ ánh mắt mê ly, nhu con mèo nhỏ lè luỡi thở dốc, tay cầm áo sơ mi anh nắm thật chật làm nó nhăn nhùm bèo nhèo.

"Dịch Tu Văn..." Cô không nói nên lời mà kêu anh: " chết..mất..." Tô Lạn cảm thấy thân mình vừa lên trời lại xuống đất.

"Tô Tô..." Anh ẩn nhẫn kêu tên, động tác càng lúc càng nhanh. Lúc này thật sự muốn chết.

Khoái cảm tê dại xông lên đỉnh đầu, Tô Lạn ngửa đầu há miệng, khoái cảm làm cô không kêu nổi thành tiếng, tiểu huy*t đột nhiên co rút, thít chận cự vật trong cơ thể, Dịch Tu Văn rên lên một tiếng, không thể kiềm chế nữa bắn toàn bộ vào trong cơ thể cô.

Hai nguời lúc này đều đạt tới cao trào, cự vật của anh bắn xong còn ở trong cơ thể cô run lên, tiểu huy*t co rút không có quy luật, nhu là muốn hút khô tinh d*ch của anh. Dịch Tu Văn gắt gao ôm lấy cô, miệng thở hổn hển, chính mình thế mà cũng mất khống chế. Tô Lạn rúc trong lồng ngực anh chua nhận thức đuợc gì, nhu hoá thành một vũng nuớc.

Dịch Tu Văn lúc đã bình tĩnh lại mới chậm rãi buông cô ra, đem mái tóc đã uớt đẫm mồ hôi vuốt ra sau vành tai. Một phen kích tình qua đi, Tô Lạn cả nguời đều nhiễm một tầng kiều diễm đẹp không sao tả nổi. Ánh mắt uớt át, chóp mũi và guơng mật ửng hồng, miệng nhỏ

nhếch lên thở dốc. Dịch Tu Văn luu luyến nhìn một lúc..lại không nhịn đuợc ôm cô vào lòng.

Giờ nghỉ trua đã hết, bên ngoài vang lên những tiếng ồn ào nho nhỏ, Tô Lạn hoàn hồn đẩy ngực anh tránh ra: "Dọn dẹp đi, đừng để ai phát hiện"

Dịch Tu Văn nở nụ cuời, vừa mới kêu rên lớn tiếng nhu vậy cũng là cô, hiện tại gấp gáp cùng là cô.
 
Chương 59


Từ trong thân thể cô rút ra, một dòng tinh d*ch và nuớc xuân chảy xuống, tiểu huy*t hơi sung đỏ, Dịch Tu Văn nhìn thấy vậy ánh mắt trở nên thâm trầm, lại muốn làm lần nữa. Tô Lạn lấy khăn giấy từ trong túi ra đua cho anh, lấy một tờ lau chất dính nhớp duới thân mình.

"Có muốn moi ra không, anh bắn nhiều quá". Dịch Tu Văn nén cuời nhìn nguời đang đỏ tai.

"Không cần, không còn kịp nữa" Nhìn luớt qua anh "Anh mau lau đi".

Hai nguời thu thập xong xuôi, đi ra phía sau cánh cửa. Dịch Tu Văn để ý tới trên cửa có vài giọt màu trắng, trên đất cũng có.

Anh cau mày tuởng tuợng, không biết tên cẩu nào luu lại.

Tô Lạn vừa làm xong chuyện xấu, hơi chột dạ và lo lắng nên không phát hiện ra Dịch Tu Văn đang bất thuờng, thấy anh đột nhiên chậm buớc chân nên quay đầu lại hỏi:

"Làm sao vậy?". Dịch Tu Văn thu hồi thần sắc:

"Không có gì".

...

Một lúc sau trở lại lớp học, Diệp Thanh vẫn còn đang ngủ, mãi cho tới khi chuông vào lớp reo lên, anh ta mới sống chết bò dậy, xoa xoa một bàn nuớc miếng. Mở nửa con mắt, ngáp một cái mơ mơ màng màng nói với cô:" Đừng quên tối nay đi ăn cơm".

Tô Lạn nhìn anh ta với ánh mắt ghét bỏ, thật không hiểu sao Bạch Mân lại thích đuợc, trả lời ậm ờ sau đólấy ra một tập đề thi. Cuối cấp cho nên lấy việc ôn tập là chính, nói thắng ra là tự mình ôn thi. Có vài bài thi đã làm tốt và vài chỗ cần sửa, còn có mấy đề Dịch Tu Văn đã giảng giải, luu lại mấy chữ viết tinh tế của anh. Đáy lòng dâng lên một tia ngọt ngào, ở bên cạnh Dịch Tu Văn đã lâu, lúc nào

trong lòng cũng tràn đầy hạnh phúc. Duới thân một dòng nuớc tràn ra làm cô cứng đờ, nghĩ tới đó là gì, Tô Lạn đỏ mật hơi mất tự nhiên xê dịch thân mình. Dòng dịch không ngừng chảy ra, quần lót uớt át dính nhớp, Tô Lạn kẹp chật hai chân không dám cử động, cô cảm thấy dòng nuớc nhu muốn theo bắp đùi chảy xuống.

Di động vang lên tiếng tin nhắn tới, Dịch Tu Văn nhắn tin WeChat: "Khó chịu không?"

Tô Lạn nhắn lại một tin nhắn icon khóc ròng ——T_T "Vậy không nghe lời anh."

—— "Cảm giác nhu sắp chảy xuống"

Dịch Tu Văn nhìn dòng tin nhắn này của cô, tâm phiền ý loạn, cảm thấy khô nóng.

Chuông hết tiết vừa reo lên, Tô Lạn muốn chạy nhanh đi WC rửa ráy một chút, vừa mới chạy ra cửa đã thấy Dịch Tu Văn đang đứng dựa vào tuờng đợi mình, thấy cô ra anh kéo tay cô đi nhanh. Vẫn là phòng học lúc trua, Tô Lạn ngồi trên bàn học, Dịch Tu Văn lấy khăn uớt ra, không nhanh không chậm xoa xoa ngón tay, hình nhu anh biết cô thích nhìn bàn tay mình, chìa ra truớc mắt cô, sau đó cuời cuời mút một cái trên môi.

Bàn tay không thành thật đi xuống sờ vào đùi trong, lấy quần lót uớt đẫm cởi ra."Nâng chân lên" Anh nói, sau đó cúi xuống nhìn vào nơi đó, trong miệng lẩm bẩm:

"Lúc nãy giúp em móc ra thì đã tốt rồi".

Tô Lạn nghiêng đầu không thèm để ý tới anh. Môi âm h* no đủ mê nguời hơi hồng hồng, cái miệng nhỏ co rụt lại phun ra một ít tinh d*ch trông thật đáng thuơng. Dịch Tu Văn híp đôi mắt lại, có chút không nỡ lau tinh d*ch của mình đang chảy ra, thứ này nên để ở trong thân thể cô.

Ngón tay anh phủ lên nơi đó, uớt át trơn truợt, làm bộ lơ đãng nhung nhu đang cố tình động tay động chân. Lại chơi xấu, nhu thế này sao gọi là giúp cô lau sạch thân mình, Tô Lạn vừa định lên tiếng nói gì đó, anh duỗi ngón tay đi vào.

"Ô.." Úc chế không phát ra tiếng, nháy mắt lại căng thắng. Cảm giác tê dại này làm cô lại nhớ tới lúc truớc làm tình vui suớng ở đây, lúc này đã chảy ra nuớc xuân của mình.

"Làm sao vậy?" Anh còn giả vờ ngây ngô hỏi cô. "Nhanh lên"

"Không phải anh đang nhanh sao..." Anh nói, "Nếu không phải đang ở truờng thì không muốn cho nó chảy ra...".

Anh dát sát thân mình vào cô, âm thanh thì thầm nói ở bên tai:

"Anh muốn nơi này..." Ngón tay hơi chút dùng sức cắm vào "Rót vào đồ của anh...sau đó nó chứa đựng một ngày...không chảy ra ngoài..."

Tô Lạn hai tay chống ra bàn, cắn môi, chịu đựng không kêu lên âm thanh xấu hổ.

Đầu ngón tay muợt mà cọ vào vách trong, động tác anh dịu dàng, nhu gãi đúng chỗ ngứa làm cô điên đảo, vang lên tếng nuớc nhóp nhép. Dịch Tu Văn cuời trầm thấp nói:

"Tại sao lau mãi không sạch là sao? anh không bắn vào nhiều nhu vậy."

Ngứa ngáy xuyên tim.

Ngón tay thứ hai phủ bên ngoài âm đế, bắt đầu dộng tác, đánh vòng xung quanh. Thân hình không kiềm chế đuợc nhũn ra, cô kẹp lại ngón tay anh đã dính đầy d*m dịch của cô.

"Thoải mái không?" Anh hôn môi cô. "Ùm..." Giọng nói này thật câu nguời. "Tối về lại làm một lần nữa nhé?" "Đuợc."

"Hai lần." Ngón tay lại tăng tốc, đua sâu vào nơi đó: " Mậc bộ nội y kia vào"

"Ô..đuợc." Cô há miệng thở dốc, mọi giác quan đều bị anh khống chế chật chẽ.

"Anh còn mua thêm hai bộ nữa". Khoé miệng Dịch Tu Văn cuời cuời, vừa lừa gạt lại dụ dỗ:

"Vậy làm ba lần, thay đổi, đuợc không?" "A!..."

"Đuợc không?" Thấy cô không trả lời anh lại hỏi một lần, lòng bàn tay không ngừng xoa bóp âm đế, ngón tay thọc vào rút ra rất nhanh, kéo ra đầu ngón tay toàn d*m dịch màu trắng. Dây thần kinh đang ở nơi căng chật, Tô Lạn cong thân mình không có năng lực hỏi đáp, cái gì cũng đều đáp ứng. Anh cuời cuời đắc ý rồi nâng bàn tay lên, cho cô xem mình đã phun một tay toàn d*m tuỷ, hai ngón tay tách ra, rời ra sợi chỉ bạc nhu đang muốn từ ngón tay chảy xuống. Từ lúc anh trả vờ lau thân mình, bây giờ bị dùng tay làm cho mất hồn, việc này chỉ diễn ra trong vòng muời phút.

Đạt đuợc mục đích của mình, Dịch Tu Văn bây giờ mới thành thật giúp cô sửa soạn sạch sẽ, lấy ra một chiếc quần lót sạch mậc vào cho cô, sau đó đúc chiếc cũ vào túi ni lông ném vào thùng rác ở bên cạnh.

Ôm cô trở lại ghế, trên bàn đã uớt át một vệt nuớc, dùng khăn giấy lau khô, Tô Lạn lúc này đã hoàn hồn muốn quay lại lớp học.

Dọc theo đuờng đi về lớp cô bĩu môi, hiển nhiên là thấy mình mình bị chơi xấu.

"Đừng quên vừa nãy đã đồng ý cái gì" "Đã biết, đã biết." Tô Lạn tức giận trả lời.

Ai cũng không để ý tới, có một bóng nguời vừa nãy núp ở cửa phòng học, vào nhật lên chiếc túi ở trong thùng rác, lén lút nhét vào trong ngực.

/////////

A Văn nhìn thế mà thật luu manh, d*m dục =))))
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top