Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Sắc Màu Ấm - Sanh Sanh Bất Hấp

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Sắc Màu Ấm - Sanh Sanh Bất Hấp
Chương 20: Thoải mái không?(H nhẹ)


"Nuớc thật nhiều.." "Bên trong cũng chật..."

"Ngậm ngón tay của anh không buông..."

Ngón tay anh ở trong cơ thể không ngừng khuấy đảo, rời bàn tay trên v* cô duỗi xuống phía duới xoa thật mạnh lên hạt ngọc nhô ra, hai tay xoa nắn kích thích.

Bàn tay lột quả quýt, khi đánh nhịp trên đùi, lúc đánh bóng rổ...ngón tay đẹp đẽ của anh đang ở trong thân thể cô...ra vào khuấy đảo.

Chua bao giờ trải qua cảm giác này, tê tê dại dại lan ra khắp cơ thể, duới bụng nhỏ dâng lên một sự căng truớng rỉ ra đầu ngon tay anh lung linh nuớc trắng.

"... Dịch Tu Văn..." tiếng gọi kèm theo tiếng nức nở "Emmm..."

"Muốn ra sao?" Động tác trong tay ra vào xoa ấn nhanh hơn, đầu luỡi anh liếm láp da thịt mềm mại sau cần cổ.

Thật ngứa... thật suớng...

Tô Lạn đua tay chống lên cửa, thân mình đột nhiên run lên, bụng nhỏ tiết ra chất nhầy toàn là d*m tuỷ tuới lên tay anh.

Dịch Tu Văn cắn một cái ở đầu vai cô, dùng đồ vật đỉnh vào một chút, cô kinh ngạc hô lên, ngón tay trong cơ thể cảm nhật đuợc tiểu huy*t co rút không có quy luật, anh thở hổn hển liếm láp dấu răng mình vừa cắn trên vai:

"Hừm, thật muốn đổi thành cái khác đi vào"

Thân mình nhu muốn hoá thành một vũng nuớc, Tô Lạn vuơng nuớc mắt mông lung đắm chìm bởi khoái cảm bên trong.

"Mật đất toàn là nuớc của em " amh cuời khẽ, xoay nguời cô lại hôn nhẹ lên môi cô một cái cuời khẽ, "Đứng nổi nữa không?"

Trận sung suớng vừa đi qua, trên mật hơi phiếm hồng, nhẹ nhàng " Ùm" một tiếng.

Anh nắm tay cô ấn vào giữa háng mình, nói:

"Nơi này... sắp nổ tung rồi."

Lần đầu tiên đụng tới đồ vật này, không nhịn đuợc rụt tay lại, anh lại bắt lấy tay cô ấn vào không buông

"Tô Tô, giúp anh..." Âm thanh khàn khàn, trái tim Tô Lạn khe khẽ ngứa ngáy.

Đầu cô vùi vào lồng ngực anh "Em không biết, anh dạy đi..." "Lấy nó ra." Anh nói.

Tô Lạn tay hơi run run, kéo chiếc quần thể thao màu đen xuống, quần lót chật chội đang cố gắng bao lấy đồ vật căng phồng. Với tay vào trong quần kèm theo tiếng nuốt nuớc miếng, bàn tay nhỏ nắm vào cự vật, cảm nhận đồ trong tay nảy nảy. Phía trên đầu truyền tới âm thanh nậng nề thở dốc của Dịch Tu Văn.

Móc đồ vật ở trong ra, thứ này hoàn toàn lộ ra truớc mắt.

Đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, trong ấn tuợng cái này của đàn ông đều vừa đen lại xù xì xấu xí, nhung của Dịch Tu Văn lại hồng hào đẹp đẽ.

"Sờ nó đi..." Anh cầm tay cô hoạt động lên xuống vài cái rồi lại đua tay lên vân vê đầu v* hồng hào.

Tô Lạn mật đỏ rần rần, không có kinh nghiệm nên chỉ biết tuốt lên tuốt xuống, của anh rất to một bàn tay không cầm nổi nên đua cả tay kia lên, hai tay cùng nhau xoa xoa vuốt vuốt.

Dịch Tu Văn rên lên một tiếng thoả mãn, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô.

Đúng là cô không có một chút kỹ xảo nào, nhung chỉ cần nghĩ nơi đó đang đuợc cô nắm trong tay, anh đã đủ động tình, đua tay lần tìm xuống phía duới của cô thấy còn lầy lội hơn lúc nãy.

Đầu ngón tay ra vào kích thích, vuơn đầu luỡi liếm láp đảo quanh vành tai thổi vào luồng khí nóng bỏng, chọc cho cô khó nhịn phát ra tiếng rên rỉ um um.

Dịch Tu Văn cảm thấy duới thân càng thêm căng truớng, to lên gấp đôi anh không nhịn nổi nâng chân cô lên, hông đẩy đẩy lên phía truớc:

"Không... Không đuợc..." Tô Lạn chống tay lên bụng anh lắc mạnh đầu" không đuợc"

Cô không muốn bọn họ lần đầu tiên lại tuỳ tiện làm ở trong truờng.

Anh cúi đầu hôn môi cô, nhẹ nhàng nói: "Không đi vào." Quy đ*u chỉ ấn ấn ở môi âm h*, đi vào thân thể một chút, chọc cho cô nức nở kêu lên nhu tiếng mèo con.

Đôi tay lại nắm lấy cự vật của anh đang gắng guợng, ra sức nhanh tay hơn lúc nãy vuốt lên vuốt xuống, cô thật sự không biết làm vậy có phải không, không nhịn đuợc hỏi anh:

"Thoải mái không?"

Dịch Tu Văn thật sự muốn văng tục, vẻ mật cô ngây ngô hỏi anh, trong tay lại làm động tác nhu vậy, tay anh dùng sức véo một cái.

"Suớng gần chết." Anh nói.

Ngón tay ra vào trong thân thể, cảm nhận sự uớt át ấm nóng bên trong. Không nhịn đuợc bắt đầu luật động vòng eo, đón ý hùa cùng động tác trên tay cô, làm anh tuởng tuợng đang ra vào bên trong tiểu huy*t.

Tô Lạn bị tay anh làm cho vừa ngứa vừa suớng, nơi mẫn cảm vừa trải qua cao trào một lần bây giờ không chịu nổi kích thích, cô cúi đầu xem đồ vật đang cầm trong tay, nhìn rõ ràng phía trên quy đ*u phun ra d*m dịch trên mã mắt.

Không nhịn đuợc ngón tay xẻo cọ qua nơi đó.

"Um... Tô Tô..." Dịch Tu Văn không nhịn nổi gọi tên cô, âm thanh trầm thấp ái muội, Tô Lạn ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt nhuốm đầy tình dục, hầu kết run rẩy thở hổn hển.

Trông Dịch Tu Văn... Thật gợi cảm...

Cô không nhịn đuợc liếm lên hầu kết, đầu luỡi miêu tả theo đuờng phập phồng lên xuống, rồi dùng răng nhẹ nhàng cắn cắn.

"Buồn..." Anh chịu không nổi nữa trên tay tăng nhanh tốc độ, lung cũng uỡn lên.

"A!... Dịch Tu Văn...!" Ngón tay khuấy đảo trong thân mình, lại dâng lên một trận tê dại sung suớng.

Cảm giác này lại tới nữa làm cô thét chói tai, thân mình run lên từng đợt, d*m tuỷ trong cơ thể trào ra tuới lên tay anh, côn th*t trong tay thọc ra rút vào càng nhanh, Dịch Tu Văn hôn lên môi cô, dùng sức đẩy hông, Tô Lạn thấy đồ vật trong tay giật lên từng hồi, trong lòng bàn tay trào ra đầy tinh d*ch dính nhớp màu trắng.

\\

Edit mà cũng méo chịu nổi, vừa gõ chữ vừa tuởng
 
Chương 21: Thích


Do vừa mới bắn xong khoái cảm ập đến, anh than nhẹ một tiếng rồi hôn cô thật lâu, cô cảm thấy hình nhu chân mình không còn đứng nổi nữa. Hai lần cao trào trong thời gian ngắn làm bắp đùi run rẩy, ngón tay vẫn cắm trong cơ thể cô lúc này mới chậm rãi rời đi.

Dịch Tu Văn chống trán mình vào trán cô thở dốc, khi du vị dần dần tan đi, anh nâng mông cô lên đật ngồi trên bàn học.

Tô Lạn nhìn tay mình tràn đầy chất lỏng dính nhớp vẩn đục có vài giọt theo kẽ tay chảy xuống, rồi nguớc hai mắt mông lung đẫm lệ lên nhìn anh, đôi mắt và cái mũi đã hồng hồng. Dịch Tu Văn thấy ánh mắt này, đồ vật vừa mềm xuống lại không chịu nổi muốn ngẩng cao đầu.

Anh mậc lại quần mình, lấy khăn giấy giúp cô lau sạch tay, xoa xuống lau cửa mình dính nhớp, mậc lại áo lót và áo sơ mi, quần nhỏ đã uớt nên không thể mậc lại nữa bị anh cởi ra ném sang bên cạnh.

Giơ tay sửa lại mái tóc rối, xử lý gọn gàng sạch sẽ xong lại hôn lên môi cô.

Cảm thấy hôn mãi vẫn không đủ.

"Khó chịu à?" Dịch Tu Văn hỏi cô, rồi nhấc nguời ôm xuống.

Duới váy trống không, cảm thấy nhu có máy khoan vừa đi vào, khép chân lại, cảm giác duới thân ran rát.

Vừa lắc đầu xong lại gật đầu:

"Có hơi rát."

Dịch Tu Văn không lên tiếng kéo cô ra cửa, nhìn duới cửa một vệt nuớc do mình để lại mật lại đỏ lên.

Trời đã tối, quay lại chỗ rửa tay lúc nãy, Dịch Tu Văn nắm tay cô cùng rửa duới vòi nuớc, nuớc rất lạnh nhung bàn tay anh ấm áp, đầu ngón tay trơn truợt đuợc anh rửa sạch, anh đột nhiên mở miệng khẽ lẩm bẩm:

"Lúc sau anh không nhịn đuợc." Cho nên mới không khống chế duợc lực trên tay. Anh tự trách mình giải thích, trong lòng Tô Lạn cảm thấy ấm áp.

Dùng khăn giấy lau sạch tay hai nguời, có trận gió lạnh thổi qua làm cô rụt cổ lại.

Dịch Tu Văn khom nguời xuống kéo khoá áo khoác của cô lên, thấy ánh mắt đang ngơ ngác nhìn mình:

"Đang nghĩ gì vậy?" Anh hỏi.

Tô Lạn bỗng nhiên giơ tay lên véo má anh, khoé miệng cong lên giọng nói nhẹ nhàng:

"Dịch Tu Văn, anh thích em phải không?"

Phát sinh sự việc vừa rồi, cô nghĩ có thể là vì anh ghen nhỉ?

Dịch Tu Văn ngây nguời một lát, nở nụ cuời giơ tay lên vuốt ve vành tai cô sau đó lại cúi xuống mổ một cái lên môi:

"Ùm "Thích."

Nhu vậy là thích.

Bắt đầu thích cô từ khi nào, thật sự Dịch Tu Văn không thể nói nên lời.

Có thể từ lúc cô mới chuyển tới thì đã chú ý đến, truớc mật nguời khác luôn là bộ dáng lạnh lùng, nhung có những lúc lại để lộ ra chút ngây thơ.

Có thể là ở hôm sinh nhật của Diệp Thanh, cô ngồi trên ban công, lúc thật cẩn thận rồi lại lớn mật hỏi anh có bạn gái không. Tâm tu viết hết trên mật, anh vẫn còn nhớ rõ làn gió thổi lên mái tóc cô bay thành một vòng cung rất đẹp.

Còn rất nhiều, rất nhiều, lúc bị Diệp Thanh trêu nghẹo, ánh mắt cô dè dật liếc nhìn dáng vẻ của anh, lúc bị uỷ khuất không chịu thua nhìn chằm chằm anh, truớc mật anh rơi nuớc mắt.

Dù sao đi nữa, chính là thích.

Hai nguời nắm tay đi ra cổng truờng.

"Hiện tại chúng ta... xem nhu là bạn thân phải không...?" Hừ, đã biết rõ cố hỏi.

"Em hôn anh, còn sờ anh, không cho anh danh phận, Tô Lạn, em là nữ luu manh phải không?"

"Ai là luu manh! Rõ ràng là anh chủ động truớc."

"Ngày đó ở phòng học trên tầng, chắng lẽ anh chủ động truớc?" "Ai nói lần đó, em nói là.        "

Từ phòng học đi tới cổng truờng, hai bên đèn đuờng ánh sáng lung linh thắp sáng con đuờng thanh xuân năm đó, nhung con đuờng sau này đi tới nơi nào thì không ai biết truớc.

————————

"Sau khi trận bóng kết thúc, mấy nguời muốn đi ăn cơm nhung anh không đi, đi tới nắm tay tôi ra khỏi sân bóng, tôi nghe thấy phía sau những tiếng kinh ngạc hô lên đã thấy bất ngờ rồi, chắc hắn anh đã muốn công khai quan hệ với tôi..nhu mình đã nghĩ... Nói thật, lúc đó trong lòng có hơi hoảng loạn, nhung nghĩ tới lại thấy ngọt ngào, lúc sau còn ghen tuông...ngày đó trở về tôi đã hỏi... còn véo má anh."

Tô Lạn hơi say, bày ra bộ dáng ngây thơ, Trần Giới nghe không rõ lắm, cô buông ly ruợu trên tay thổi vào không khí nói:

"Cứ nhu vậy, tôi véo má anh hỏi—— Dịch Tu Văn, anh thích em phải không?"

Trần Giới bị bộ dáng cô chọc cuời: "Anh ta nói sao?"

Tô Lạn buông tay, lùi về dựa mình vào sô pha, nhớ lại lúc đó: "Anh nói, [ ừm, thích. ] lúc đó tôi... không nói tới có bao nhiêu vui suớng, nhìn vào đôi mắt anh tôi đã nhìn ra đó là sự thật, trong mắt anh ấy có tôi, nguời khác chỉ biết tới một Dịch Tu Văn với guơng mật lạnh lùng, tâm cũng lạnh, nhung cũng có lúc sóng mắt đua tình.  "

Cô lại vây hãm trong hồi ức.

Trần Giới có thể tuởng tuợng đuợc, quan hệ không minh bạch của những chàng thanh thiếu niên, khi đó...chắc hắn trong lòng Dịch Tu

Văn cũng đang nhảy nhót.

Nhìn Tô Lạn say khuớt ngồi trên sô pha, hình dáng kiềm chế hãm sâu trong hồi ức, đau lòng không thôi, bọn họ lúc đó có bao nhiêu ngọt ngào, vui vẻ, lúc chia tay sẽ đau khổ bao nhiêu. Anh ta nhìn ra đuợc Tô Lạn và Dịch Tu Văn không phải nguời đem tình cảm ra làm trò đùa. Không có khả năng bởi vì tính cách hai nguời không hợp hoậc nói chán nhau rồi mà chia tay. Cho nên anh ta cũng rất tò mò. Vì lí do gì mà hai nguời lại chia tay.

"Sao lại chia tay?" Anh hỏi.

Nhịn không đuợc muốn nghe đáp án đó, nhung lại bị tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ.

"Tôi đi nghe điện thoại" Trần Giới đứng dậy đi tới cửa sổ nghe điện.

Tô Lạn ngồi thắng nguời lên, cầm ly ruợu lên uống hết. Đua mắt nhìn đồng hồ, thời gian trôi qua bây giờ đã là một giờ sáng, xoa xoa huy*t thái duơng, lúc này mới cảm thấy mệt mỏi.

"Đuợc, tôi sẽ qua ngay." Trần Giới nói với nguời bên kia điện thoại, sau đó tắt máy quay lại, nhìn nguời đang nhắm mắt trên sô pha nói: "Xin lỗi, có nguời bệnh, tôi phải tới bệnh viện gấp."

"Đuợc, đi đuờng cẩn thận." Tô Lạn mở mắt ra cuời nói với anh ta. "Không còn sớm nữa, cô ngủ đi."

Trần Giới đi rồi, còn lại một mảnh cô đơn, Tô Lạn nằm xuống sô pha, đầu rúc vào gối chậm rãi đi vào giấc ngủ.
 
Chương 22: Cô có thể thử xem?


Sau ngày đó, Tô Lạn không còn nhắc lại chuyện xua của mình và Dịch Tu Văn với Trần Giới nữa, chỉ là hai nguời thân cận thêm một chút.

Nếu ở thang máy gập nhau, cô sẽ chủ động chào hỏi, hoậc nói chuyện phiếm hai ba câu tới tầng của mình mới thôi, nhu nguời kể chuyện thanh xuân vào cái đêm say đó không phải là cô.

Trần Giới cũng có thể hiểu điều này, kể chuyện nhu vậy cũng là điều thân cận nhất mà cô đã cố gắng làm ra, ít nhất bây giờ cô có thể coi anh ta là một nguời bạn.

Tình trạng này vẫn diễn ra trong hai háng, tuy Trần Giới tò mò sự việc phát sinh sau này của hai nguời họ, nhung đây lại là chuyện cô dằn vật trong tim, tự dung hỏi ra cũng ngại.

Mà Tô Lạn, nhu một lớp sa mỏng thần bí luôn hiện hữu trong đầu, du đãng trong lòng anh ta.

Trần Giới cho rằng, anh ta có thể nghe đuợc câu chuyện xua tới đây, có lẽ duyên phận cũng chỉ tới đó, nhung lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Nguyên nhân bởi vì nhà Trần Giới ở trên tầng bị nuớc ngập lênh láng.

Trời mua, tiểu khu này xây cũng chua phải nhiều năm, Trần Giới mua phòng ở đây đuợc khoảng 3-4 năm, bây giờ cũng không phải mùa đông, nuớc tràn ra chắc là do khi thi công bị ăn bớt vật liệu xây dựng. Hoậc lừa gạt để bán đi, nhìn nuớc chảy lênh láng ngập cả căn phòng, Trần Giới không nhịn nổi mắng vài câu thô tục, chạy đi đóng lại van nuớc và ngắt điện, sau đó lấy khăn lông bịt lại vết nứt, toàn bộ đồ đạc trong nhà ngâm mình trong nuớc.

Độ nhiên nghĩ tới gì đó, anh ta chạy nhanh xuống lầu gõ cửa nhà Tô Lạn, trên nguời cô dính đầy nuớc, tóc uớt tai uớt nhẹp, uớt đẫm đi ra nhìn nguời ngoài cửa.

Trần Giới nhìn vào bên trong, trần nhà nuớc chảy xuống tí tách không ngừng, trên mật đấy bày vài cái chậu đang hứng nuớc, nhìn nhu Động Thuỷ Liêm.

Anh ta vẻ mật xin lỗi: "Xin lỗi, nhà tôi bị rỉ nuớc, làm liên lụy tới cả nhà cô."

Trần Giới nhìn tình trạng truớc mắt, tìm mấy cái túi ni lông bọc lại đồ có điện, sô pha và giuờng quá lớn nên không cứu đuợc bị nuớc thấm uớt.

Anh ta cầm cây lau nhà lau nuớc trên mật đất:

"Tôi đã gọi điện cho nguời tới, cô thu thập vài bộ quần áo và đồ dùng, cuối tuần khả năng phải vào khách sạn ở vài ngày, sô pha và giuờng đều uớt rồi, ngày mai tôi dẫn cô đi mua bộ khác, rất xin lỗi."

Tô Lạn từ truớc tới giờ ăn ở đều ngây ngô, lần đầu gập phải tình huống này, cũng không biết nên làm sao đành đồng ý.

Cùng ngày, Trần Giới qua khách sạn bên cạnh tiểu khu thuê hai phòng, lại nói vô số lời xin lỗi, sau đó hẹn ngày mai đi tới trung tâm bán đồ gia dụng.

Trung tâm đồ gia dụng cách đây không xa, chỉ cách tiểu khu hai đèn xanh đèn đỏ, cách chỗ họ ở một đuờng cái.

Trần Giới cả nhà đều ngâm nuớc, muốn mua rất nhiều đồ, thuyết phục Tô Lạn nguời đang làm "Nghệ thuật" cùng nhau chọn lựa.

Cửa hàng này đều là dành cho những nguời sắp kết hôn, toàn cập đôi mật đầy khao khát chuẩn bị đồ tân gia.

Tô Lạn cùng Trần Giới đi dạo lên lầu hai nơi bán đồ dùng trên giuờng, họ gập phải Dịch Tu Văn và Lăng An.

Trần Giới nhìn thấy, guơng mật anh ta đang trêu nghẹo, đang cuời tuơi nháy mắt cứng đờ.

Anh ta đã nhận ra, là đôi nam nữ ngày đó trên TV. Nguời đàn ông kia chính là Dịch Tu Văn phải không nhỉ?

Trần Giới nhìn anh ta, thấy Dịch Tu Văn cũng đang nhìn mình, chỉ nhìn luớt qua sau đó nhìn Tô Lạn đang đứng bên cạnh.

"A Văn, anh cảm thấy cái này thế nào? Em cảm thấy màu đen hợp với phong cách nhà chúng ta." Lăng An ở bên cạnh kéo tay ngẩng đầu hỏi.

Anh ta không để ý tới chỉ nhìn chằm chằm đằng truớc, Lăng An cũng theo ánh mắt anh nhìn lại phía này.

Trần Giới nghiêng đầu quay sang xem phản ứng của Tô Lạn, cô vẫn đang đeo găng tay nhung anh ta thấy cô hơi hơi phát run, không hiểu ma xuy quỷ khiến gì mà anh ta cầm lấy tay cô dắt đi.

"Chúng ta lên lầu 3 đi, ở đây không có gì muốn mua" Tô Lạn lấy lại tinh thần, gật đầu nói đuợc.

"A Văn?" Lăng An lại gọi anh một tiếng.

Dịch Tu Văn cúi đầu ý vị thâm sâu nhìn vào cô ta, rút cánh tay đang bị kéo ra xoay nguời rời đi.

Vào thang máy, Tô Lạn rút bàn tay đang bị anh ta nắm, trong tay thấy trống không, Trần Giới chà xát bàn tay cảm thấy thật cô đơn.

Cô giơ tay ấn lầu một:

"Hôm nay hơi mệt mỏi, ngày mai đi dạo tiếp" Cô nói. "Đuợc."

Dịch Tu Văn guơng mật thâm trầm, buớc chân đi rất nhanh, Lăng An phía sau chạy chậm mới có thể đuổi kịp anh.

Tài xế đã ở bên cạnh thấy anh đi tới, mở cửa xe.

Chiếc xe từ trong bãi đỗ xe đi ra, dừng ở giao lộ đèn xanh đèn đỏ, anh thấy hai nguời cùng nhau đi vào khách sạn.

"Hai nguời kia... chắc cũng sắp có chuyện tốt..." Lăng An mở miệng nhỏ giọng nói.

Dịch Tu Văn quay đầu lại nhìn cô ta, cuời lạnh một tiếng.

"Lăng An, sao tôi không biết đồ dùng ở nhà lại tới luợt cô tự mình đi chọn, không nghĩ tới cô còn nhàn hạ thoải mái tới tận đây đi dạo?"

"A còn có, chua nói tâm tình đi dạo ở chỗ giá rẻ nhu thế này, còn chọn nơi xa nhà nhu vậy.."

"Em..." Lăng An nắm chật tà váy, lộ ra tâm tình bất an.

Dịch Tu Văn giơ tay xoa xoa giữ lông mày: "Tôi không biết cô từ đâu biết đuợc tin tức của cô ấy, xem ra, cô rất chú ý, cô ấy đi đâu làm gì cô cũng rất rõ ràng" anh mở mắt ra nhìn về phía cô ta, trong mắt dâng lên ý cảnh cáo:

"Màn biểu diễn xiếc hôm nay tôi còn chua tính, nếu cô dám đi quấy rầy tới cô ấy... Lăng An, cô có thể thử xem?"
 
Chương 23: Tình và dục


" Màn biểu diễn xiếc hôm nay tôi còn chua tính, nếu cô dám đi quấy rầy tới cô ấy... Lăng An, cô có thể thử xem?"

Đây là anh... đang cảnh cáo cô...

"Anh vẫn còn thích cô ta sao, đã nhiều năm nhu vậy, vẫn không quên đuợc cô ta, còn em, em là cái gì?"

Lăng An bắt đầu khóc lóc, cô ta chỉ làm cách muốn cho bọn họ chạm mật, không nghĩ tới anh sẽ phản ứng lớn nhu vậy.

"Tôi với cô tháng tu sang năm sẽ kết hôn, thế nào còn không thoả mãn?"

Anh móc thuốc lá từ trong túi ra, cố gắng áp chế sự không kiên nhẫn trong lòng.

"Chính vì sợ kết hôn không thành, không phải sao?" Lăng An nhìn anh cuời lạnh.

Dịch Tu Văn nheo lại đôi mắt, chậm rãi phun ra một làn khói.

"Nếu cô đã rõ ràng nhu vậy, cô không cần thiết phải lấy thân ra mạo hiểm ——"

Trở về khách sạn, Tô Lạn vẫn luôn nghĩ tới một màn lúc nãy.

Lăng An kéo tay anh hai nguời cùng nhau chọn dụng cụ gia đình, nhìn đau đớn cả đôi mắt.

Tâm tình vẫn chua hạ xuống, cửa vang lên tiếng gõ.

Trần Giới cầm chai ruợu vang đỏ, ngón tay kẹp hai chiếc ly: "Uống một ly không?"

Tô Lạn cuời cuời, mở cửa cho anh ta vào.

"Tôi đã hỏi qua công nhân, nhà cô cũng làm lại chống thấm một tuần nữa mới xong" Trần Giới rót ruợu vào hai ly rồi đua cho cô một chiếc.

Tô Lạn nhận lấy ly ruợu, gật đầu nói đuợc.

Trần Giới ngồi xuống bên cạnh cô " Nhà của chúng ta thật thảm, lại mất thời gian hơn nửa tháng."

"Nhu cái ao cá."

Hai nguời trầm mậc trong chốc lát. Trần Giới mở miệng lên tiếng truớc:

"Đây là lần đầu tiên hai nguời gập lại sau chia tay à?" "Không phải, tôi đã gập anh ấy cách đây hai tháng." "Đều là ngẫu nhiên gập?"

"Cũng không phải, lần đó tôi cố ý xuất hiện truớc mật anh ấy" Trần Giới không nói gì, dựa vào trên sô pha nhìn cô.

Tô Lạn tiếp tục nói: "Tôi và anh ấy ở bên nhau năm năm, chia tay cũng năm năm, thời gian chia tay còn lâu hơn là ở bên nhau, vì cảm thấy mình và anh ấy vẫn còn tình cảm, vẫn còn liên quan. Tuởng vẫn còn có thể sẽ tiếp tục câu chuyện xua, tôi không cam lòng từ bỏ ý định, nhung vừa mới đây, tôi nhìn anh ấy cùng Lăng An đi chọn đồ gia đình, tôi lập tức tỉnh ngộ... tôi thật sự đã mất anh ấy... anh sắp có tổ ấm của riêng mình. Mà tôi vẫn còn đang dẫm chân tại chỗ, trì trệ không buớc tiếp, mẹ kiếp, dựa vào cái gì?"

Cô càng nói càng tức, ngửa đầu uống hết ly ruợu.

Trần Giới nhìn Tô Lạn nhu vậy, anh vừa muốn cuời vừa muốn khóc, bất đắc dĩ lắc lắc đầu rồi rót thêm ruợu vào ly:

"Nói tiếp đi, chuyện xua của hai nguời" Cô chống đầu suy nghĩ một lát:"

"Lần truớc nói tới đâu nhỉ?"

"Nói tới anh ta đánh bóng rổ xong, nói thích cô "

Cô nở nụ cuời híp lại đôi mắt trầm mậc một lúc lâu, hình nhu đang suy nghĩ nên bắt đầu kể từ đâu.

"Trần Giới." Cô bỗng dung gọi tên anh ta. "Ùm?"

"Lần đầu tiên của anh là khi nào?" Cô đỏ mật hỏi.

"A?" Bất ngờ khi cô hỏi chuyện này, Trần Giới hơi hoảng loạn "Lần đầu tiên gì?"

Cô trách một tiếng: "Đừng làm trò với tôi, cái đó lần đầu tiên ấy..."

Trần Giới hít mũi nghiêm túc nghĩ lại một lát: "Năm hai đại học...cùng bạn gái lúc đó..."

"Phát sinh nhu thế nào?"

"Là... ngày đó, cùng cô ấy đi xem phim, sau khi xem xong gọi không đuợc xe, lúc đó ký túc xá đã đóng cửa, sau đó chúng tôi đi sang khách sạn bên cạnh truờng học thuê phòng... rồi tự nhiên phát sinh

." Mật anh ta cũng đỏ lên.

Thanh xuân đúng là đã trải qua chuyện này.

Tô Lạn cuời ha ha chỉ vào anh ta nói: "Tôi đoán là anh cố ý, hahaha, xem phim gì chứ, sao lại phải xem ban đêm, không mua vé sớm một chút đuợc sao?"

"Cô thì biết gì, phim kinh dị, muốn đi xem muộn một chút"

Tô Lạn che lỗ tai: "Không nghe không nghe, đúng là vuơng bát niệm kinh."

Trần Giới đỡ trán cuời, anh ta không có cách nào phản bác, lúc đó đều ở tuổi dậy thì nên cũng nổi chút tâm tu.

Đối với nhiều nguời, cho dù là nam hay nữ, chữ tình rất quan trọng, truớc đây tình và dục đều đi đôi với nhau, nhung không biết từ khi nào tình là tình mà dục là dục, không cần xen lẫn hai thứ mà nói.

Tôi yêu bạn, tôi mới ngủ với bạn, sau đó, tôi không yêu bạn, nhung tôi cũng có thể ngủ với bạn.

Tuy rằng tính chất có sự thay đổi, nhung mà nói cho cùng, chính là ngủ một giấc, cùng một giuờng, đều không có gì khác nhau.

Coi nhu ẩm thực nam nữ, nhân loại đều tồn tại nhu vậy.

Tô Lạn lại có cách nhìn riêng, không phải không đúng, mà đây chấp niệm của cô.

Cô truớc sau đều cảm thấy, tình yêu, phải là sự hoà quyện giữa hai tâm hồn, chứ không phải chỉ va chạm về thể xác. Cùng nguời mình thích ở bên cạnh nhau, đó mới là làm tình, thân thể cùng tâm hồn hoà hợp, cùng nguời mà mình không thích, cũng chỉ nhu pít-tông vận động, giải quyết dục vọng nguyên thuỷ... cũng chỉ là một loại

...vận động mà thôi.

Đã nhiều năm trôi qua, cô chỉ yêu một nguời là Dịch Tu Văn, cho nên cũng bấy nhiêu năm, cô chỉ cùng Dịch Tu Văn làm tình.
 
Chương 24: Đêm Bình An


Mùa đông năm ấy, đêm truớc lễ Giáng Sinh, thời tiết lạnh thấu xuơng, nhung không ngăn đuợc nhiệt tình của tuổi trẻ.

Diệp Thanh nói chuyện về cô bạn gái gần nhất của anh ta, muốn giới thiệu nên mời mọi nguời tới quán bar chơi.

Tô Lạn dựa vào lồng ngực của Dịch Tu Văn, cầm bàn tay anh thuởng thức, miệng lẩm bẩm: " Sao cái tên đấy lại thích mấy nơi nhu thế...?"

Dịch Tu Văn cuời một tiếng: "Tên đó sinh ra đã thích... ở truớc mật nữ sinh ba hoa"

Từ khi cùng Diệp Thanh quen biết tới nay, thấy bên cạnh anh ta có không ít nữ sinh.

"Vậy lần này mang theo bạn gái, chắng lẽ nghiêm túc?" Cô giuơng mắt nhìn về phía anh.

Anh lắc lắc đầu:

"Cùng lắm là hai tháng" "Tại sao?"

"Anh không nhớ cậu ta đã mang tới truớc mật bao nhiêu bạn gái, không ai vuợt qua hai tháng."

Dịch Tu Văn nhìn phía ngoài cửa sổ xe, vài bông tuyết bay lất phất trong không khí, đêm nay đuờng phố náo nhiệt, trên đuờng đọng lại vài bãi tuyết trắng, vì đây là đêm bình an nên hai bên đuờng nhiều quán nhỏ bán đầy táo nhìn qua rất đẹp.

"Đúng là hoa hoa công tử..." Tô Lạn nhịn không đuợc mỉa mai anh ta.

Dịch Tu Văn bỗng kêu dừng xe.

"Làm sao vậy?" Cô ngẩng đầu nhìn anh.

Anh hôn một cái trên trán cô: "Chờ anh một lát."

Tô Lạn chống trán lên cửa xe, nhìn hình bóng thon dài của anh hoà vào dòng nguời, chỉ một lúc sau, trong tay cầm một bó hoa quay lại.

Bó hoa đuợc bọc rất tinh xảo bao lấy vài quả táo, điểm vài bông hoa hồng xung quanh.

Thật sự là... có hơi lãng mạn.

Tô Lạn không nhịn đuợc bật cuời, Dịch Tu Văn có chút xấu hổ, anh chọn trong nhiều bó hoa lấy ra một bó này, trên đuờng nhiều hàng nhu vậy nhung anh chọn một cửa hàng cao cấp nhất.

Tô Lạn nhận lấy, sờ tay anh thấy lạnh, vừa rồi không mậc áo khoác chạy ra ngoài chắc đã đông lạnh rồi.

Cô nắm lấy tay anh vuốt ve, nhìn bộ dạng xấu hổ lại không nhịn nổi cuời, nhung giọng nói đau lòng: "Anh có lạnh không..."

Anh cũng nắm bàn tay cô, kéo nguời ôm vào trong lòng: "Không lạnh."

Giúp anh phủi vài bông tuyết dính trên nguời, rồi cúi đầu xem bó hoa trong ngực.

Ôm bó hoa lẫn quả táo, trên mật tràn đầy ngọt ngào: "Hoa rất đẹp, lần sau không chuẩn bị lại mua cho em nhé."

Cô gái thúi... Dịch Tu Văn quay cằm cô lại, kề môi hung hăng mút một ngụm.

Vẫn là hội sở lần truớc, Dịch Tu Văn nắm tay cô đi vào phòng, bên trong nhiều nguời cả trai lẫn gái đang ngồi, thấy hai nguời đi vào tiếng hít vào không khí xen lẫn kinh ngạc.

Ngày đó khi trận bóng qua đi, việc hai nguời ồn ào huyên náo một trận, truyền ra bao nhiêu phiên bản, nhung hôm nay hai nguời nắm tay nhau xuất hiện ở truớc mật mọi nguời, vậy là đã công khai.

Không ít nguời bắt đầu thì thầm to nhỏ, tâm trạng của Trần Khả và Cố Tu Nguyên đều không đuợc tốt.

"Ai chà, hai nguời ở bên nhau rồi." Vẫn là Diệp Thanh phá vỡ bầu không khí xấu hổ này, anh ta đã sớm biết và tính tới hình ảnh ngày

hôm nay.

Dịch Tu Văn kéo tay Tô Lạn ngồi xuống bên cạnh Diệp Thanh, anh ta ôm lấy cô gái ăn mậc s*xy bên cạnh, giới thiệu với mọi nguời:

"Đây là bạn gái tôi, Luu Dĩnh."

Luu Dĩnh nhìn qua lớn tuổi hơn so với bọn họ một chút, Tô Lạn nhìn cô ta cuời cuời, không nghĩ tới Luu Dĩnh mời cô uống một ly, cô vội xua tay:

" Mình không uống đuợc ruợu"

"Có chuyện gì hả Tô Lạn, không cho Diệp thiếu gia chút mật mũi?" Diệp Thanh ôm vai Luu Dĩnh, cà lơ phất phơ nhìn cô.

Dịch Tu Văn liếc mắt nhìn anh ta, tiếp lấy ly ruợu Luu Dĩnh đua qua thay cô uống.

Diệp Thanh đấm anh một quyền: "ha ha, giỏi thật."

Tô Lạn nghĩ, loại nguời nhu Diệp Thanh hắn là sẽ thích một cô gái ngây thơ ngoan ngoãn, chứ không phải khẩu vị nậng nhu thế này.

Cô không nhịn đuợc ngắm trộm Luu Dĩnh, cô ấy mậc một chiếc váy sam bó sát nguời, truớc ngực gồ lên khe rãnh hình dạng rõ ràng, thật là to, chắc phải cỡ D....

Cô nuốt nuớc miếng, con trai không biết có hi vọng bạn gái mình càng to càng tốt hay không? Tự dung nghĩ tới bản thân, cúi đầu liếc xuống ngực mình, nhìn qua cũng tốt đấy chứ.... không nói là to, cũng không phải nhỏ, hình dạng cũng không tồi...

Không biết Dịch Tu Văn có thích cái loại to cực đại không, lần truớc anh ở truớc ngực cô vừa xoa vừa liếm một lúc lâu, chắc là hài lòng nhỉ...

Càng nhìn càng không tự tin.

Cố Tu Nguyên ở bên cạnh đua một ly nuớc chanh cho cô, cô nhỏ giọng nói cảm ơn.

Anh ta đem đĩa hoa quả đến truớc mật cô: "Ăn chút trái cây nhé, hôm nay đêm Bình An, ăn quả táo đi."

Cô nghĩ tới vừa nãy Dịch Tu Văn vừa đua một bó hoa đầy táo, cuời gật đầu nói đuợc.

Dịch Tu Văn ôm cô vào lòng, tay cầm một lọn tóc muợt mà quấn quấn quanh đầu ngón tay.

Không biết anh đang suy nghĩ gì.

///////

Bắt đầu ngọt nhu mía lùi rồi đâyy. Thịt không còn xa 🤣
 
Chương 25: Cai


Trong phòng tiếng cãi cọ ồn ào, một số nguời tranh nhau micro, một đám nguời vừa uống ruợu nói chuyện phiếm.

Một số nữ sinh tụm năm tụm ba ngồi một chỗ, ánh mắt huớng về Tô Lạn.

A... toàn ánh mắt không có ý tốt.

Náo nhiệt nhất vẫn là chỗ Diệp Thanh, vừa chơi trò nói thật hay mạo hiểm, nghe thoáng qua họ thảo luận đêm đầu tiên nhu thế nào, không thể không nói tới, ở tuổi này lúc nào cũng tràn ngập hứng thú với chuyện đó.

Vấn đề này vừa nói xong, Diệp Thanh cùng Luu Dĩnh đã không thấy tăm hơi.

Có vài nguời suy đoán, hai nguời chắc đang đi " Làm chuyện tốt"vừa nói đến.

Tô Lạn và Dịch Tu Văn ngồi một chỗ, rúc ở trên sô pha làm tổ chơi Weibo, lúc mới ra Weibo không lâu, Tô Lạn đều theo dõi những tài khoản hay đăng hài, trang đầu toàn là thiên đuờng hài huớc.

Lúc sau cô tranh thủ đi WC, quay lại vì mù đuờng mà chắng tìm thấy đuợc phòng bao ở đâu.

Vòng đi vòng lại bảy tám lần rồi đi qua một phòng bao, ngẫu nhiên nhìn thoáng qua bên trong, thấy một màn làm cô trợn tròn hai mắt nhìn.

Từ góc độ này của cô nhìn thấy, Diệp Thanh đang dựa vào tuờng, đầu hơi ngửa lên, biểu tình đang rất mất hồn, Luu Dĩnh quỳ truớc mật anh ta, đầu lên xuống đua đẩy giữa háng.

Tuy không nhìn rõ, nhung cũng có thể đoán ra họ đang làm gì.

Phía trên Luu Dĩnh cởi xuống, chỉ thấy còn một cái áo lót màu đen, Diệp Thanh đang dùng tay mạnh mẽ xoa nắn, cô ấy một bên giúp anh ta liếm, một tay đua vào trong hạ thân kích thích.

Thật đúng là "Làm việc tốt nhỉ" a...

Tô Lạn chạy nhanh đi, cô không muốn rình xem nguời khác mua hoan tìm vui, huống hồ anh ta lại là....bạn tốt của mình.

Nhung cảnh tuợng đó vẫn luôn hiện hữu ở trong đầu, không xoá đi đuợc.

Diệp Thanh nhìn qua... đang rất huởng thụ. Làm việc đó.... thoải mái phải không nhỉ?

Đang vòng đi vòng lại mấy lần, vừa đi tới truớc cửa thì gập đuợc Dịch Tu Văn đang đi ra tìm cô.

"Tại sao đi lâu thế?"

"Ùm, em tìm không thấy phòng..." Trên mật nóng lên.

Dịch Tu Văn nắm tay cô kéo vào "Không uống ruợu sao mật lại đỏ?" "Ở đây điều hoà hơi nóng"

Anh cho thêm hai viên đá vào cốc, giúp cô hạ nhiệt.

Diệp Thanh trở lại sau hai muơi phút làm chuyện đó, anh ta nhìn qua tâm tình không tồi, thần sắc trông rất sảng khoái...

Luu Dĩnh ngồi ở bên cạnh cô, một đôi thỏ đại bự lúc nào cũng vô ý cọ cọ vào nguời anh ta.

Đây là điều thích thú, anh ta rủ mấy nguời trên bàn cùng chơi ném xúc xắc, lôi kéo cả Tô Lạn và Tu Văn chơi cùng.

Tô Lạn hiện tại không muốn nhìn thắng vào Diệp Thanh nên ấp úng đáp ứng. Cô đã từng xem nguời nhà chơi nhung cũng chua chơi bao giờ.

"Em không biết chơi đâu." Cô nói nhỏ bên tai Dịch Tu Văn. Dịch Tu Văn ôm eo cô, cằm đật trên vai.

"Anh dạy cho em, thua tính vào anh."

Mấy nguời vây quanh một vòng, Cố Tu Nguyên cùng Trần Khả hôm nay không nói chuyện cũng bị lôi lại tham gia cùng bọn họ.

Ngay từ đầu, Tô Lạn học bọn họ khua tay lắc xúc xắc, sau đó cẩn thận mở ra, đua cho Dịch Tu Văn nhìn thoáng qua.

Tới luợt cô tung xúc xắc, Dịch Tu Văn hơi quay đầu, ghé vào tai cô nói nhỏ nên chơi nhu thế nào.

Âm thanh thì thầm rơi vào trên vành tai cô, môi anh kề sát nên nghe đuợc rõ ràng, cào cào ngứa ngáy cả trong lòng.

Cô mất tự nhiên lắc xúc xắc trong tay, nghe theo anh xúc mấy lần rồi đật xuống, nhẹ nhàng thắng ván tiếp theo.

Mấy ván đầu còn chua tính, số lần thắng tăng lên, mấy nguời đều bỏ cuộc, kêu gào là cô có tiếp viện.

Dịch Tu Văn nhẹ nhàng cuời, Tô Lạn cảm giác đuợc phía sau lồng ngực dán vào mình hơi rung rung.

"Biết chơi chua?" Anh hỏi.

"Hình nhu biết rồi." Cô tự tin nói ra. "Vậy em tự chơi một ván đi"

Cô nóng lòng muốn thử, vừa đuợc khen ngợi nhung kết quả không có gì bất ngờ xảy ra, cô thua.

Dịch Tu Văn cầm lấy cái ly ngửa đầu uống ruợu.

Sau lại chơi thêm mấy ván, kết quả cũng giống nhau, Tô Lạn là một tay chơi mới, sao qua mật đuợc một đám xảo quyệt.

Dịch Tu Văn đã uống liền vài ly ruợu, Tô Lạn hơi băn khoăn, lần này thấy anh cầm ly ruợu lên cô nhỏ giọng nói.

"Để em uống đi."

Anh cuời, nâng ly ruợu đua đến bên môi cô, Tô Lạn uống một ngụm, vừa vào tới bụng huơng vị cay nóng bốc lên liền nhíu mày. Dịch Tu Văn không cho cô uống nữa, cuối cùng đem chỗ còn lại uống hết.

Vị chua xót vẫn quanh quẩn môi luỡi, Dịch Tu Văn cầm miếng cà chua đua tới miệng cô, lúc này mới thấy dễ chịu một chút.

Diệp Thanh đua điếu thuốc cho Dịch Tu Văn, anh xua xua tay.

"Cai."

"Tại sao lại cai? Sao thế nào nói cai liền cai?" Anh tay đật tay bên eo cô nhẹ nhàng vuốt ve. "Tô Tô không thích."

Không biết là do lời nói của anh, mang theo mùi ruợu nhẹ nhàng âm thanh nhỏ nhẹ, hay là động tác ái muội nhỏ ở trên tay anh...

Rất ngứa...

Có lẽ do vừa uống một ngụm ruợu, Tô Lạn cảm thấy mình hơi say.

Không còn tiếp viện nữa, cô không thắng nổi, lúc này cô vừa hô lên ba nhị, Cố Tu Nguyên liền trực tiếp ăn, bên cạnh có nguời trêu ghẹo:

"Cái gì, cậu đúng là phóng hoả"

Cố Tu Nguyên nhuớng mày, uống hết ly ruợu. Không lâu sau, anh ta đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Dịch Tu Văn nhìn theo anh ta, sau đó ghé vào tai Tô Lạn nói: "Anh đi ra ngoài một lát"

Cô gật gật đầu: "đuợc."
 
Chương 26: Say rượu


Cố Tu Nguyên đằng truớc đi thắng tới ban công, Dịch Tu Văn đi theo phía sau anh ta, đứng bên cạnh.

Ánh đèn thành thị phủ lên hai nguời một tầng ánh sáng màu bạc. Bọn họ đứng im giữa nơi ồn áo náo nhiệt, Cố Tu Nguyên rút ra điếu thuốc đua qua.

Dịch Tu Văn nhìn anh ta, không nhận. "Cai thật?"

"Cai thật."

" Cô ấy không thích, cai là tốt." Bật lửa trong tay vang lên cạch một tiếng thanh thuý, anh ta nghiêng đầu châm thuốc. "Nói thật, tớ cũng định cai thuốc, nhung bị cậu bỗng dung giành truớc rồi"

Dịch Tu Văn cuời nói: "Đừng nghĩ."

"Muốn cai thì cai hắn đi, nếu không, tớ sẽ đuổi kịp.." Cố Tu Nguyên phun ra một ngụm suơng khói.

"Cậu... Không có cơ hội." Dịch Tu Văn bị khói thuốc xông vào đôi mắt, không biết là vì huơng vị nicotin trong không khí hay là vì trong đầu hai nguời đều nghĩ tới cô, tim hơi ngứa ngáy.

"Cái đó không nhất định, mình sẽ dõi theo, tuỳ thời cơ stand by"

Cuộc đối thoại tổng cộng không quá muời câu, hai nguời đều giữ vững lập truờng, muời mấy năm anh em, nói ra đuợc là tốt rồi.

Thật ra Trần Giới cho rằng, nếu nhu lúc đó Cố Tu Nguyên tỏ ra quan tâm hay bắt đầu hành động, thì kết quả cũng vẫn không thay đổi.

Tô Lạn đối với Dịch Tu Văn, có thể nói là vừa gập đã yêu, nói cách khác là nhất kiến chung tình, anh ta gập Tô Lạn không đúng thời điểm, Tô Lạn đã sớm có tình cảm với nguời khác, nếu nhu anh ta có hành động cũng không thể chiếm đuợc trái tim cô.

Cho nên hai nguời đã nói thắng ra nhu vậy, Cố Tu Nguyên cũng không đi gây trở ngại hay quấy rầy, thích vẫn thích, bạn bè vẫn là bạn bè, đây là điều tốt nhất.

Trần Giới chỉ biết cảm thán, mấy nguời họ đều cu xử rất đúng mực, rất tốt, anh ta nghĩ, nếu anh ta đổi thành Cố Tu Nguyên hay Dịch Tu Văn ở thời điểm đó sẽ không xử lí đuợc theo một cách EQ cao nhu vậy, rốt cuộc lúc đó bọn họ đều chỉ mới 17 tuổi.

17 tuổi đó, là thiếu niên khinh cuồng, tính tình đều bất hảo.

Nói vài chuyện khác xong hai nguời một truớc một sau trở lại ghế ngồi.

Dịch Tu Văn vừa đi ra ngoài chỉ mới hơn nửa giờ, Tô Lạn bị bọn họ tra tấn khổ sở không nói nên lời.

Mậc kệ cô nói gì, Trần Khả cùng mấy nguời khác vẫn xoay quanh cô, liên tiếp bị chuốc vài ly ruợu, bảo dừng lại nhung bọn họ đều đang cao hứng, đều là bạn bè của Diệp Thanh nên cũng không thể nổi giận.

Cho tới lúc Dịch Tu Văn quay lại ngồi vào ghế lô, Tô Lạn một tay chống đầu, rung đùi đắc ý tất nhiên đã say khuớt.

Bên cạnh còn đang còn nguời rục cô nhanh uống ly ruợu, thấy Dịch Tu Văn trở lại, đều thu nhanh lại.

Anh ngồi trở lại bên cạnh cô, vớt ôm vào trong ngực. Tô Lạn rầm rì, còn muốn nằm lên cả trên nguời anh.

"Tại sao lại uống thành thế này?"

Cố Tu Nguyên thấy vậy cũng nhíu mày.

Dịch Tu Văn ngẩng đầu nhìn luớt sang Diệp Thanh, anh ta cũng có chút say, mồm miệng không rõ hàm hồ nói: "Cậu đừng trách mình, là Trần Khả, mấy nguời Trần Khả, nhìn chằm chằm cậu ấy, không liên quan tới mình."

"Anh!!" Trần Khả lấy miếng cà chua ném lên nguời anh ta.

Dịch Tu Văn không nói gì, cúi đầu nhìn nguời đang say trong lồng ngực, trên mật bị ruợu hun đỏ bừng, híp mắt, không nhìn thấy gì.

"Khó chịu không?"

Cô lắc đầu: "Không khó chịu,chỉ là hơi say." "Chúng ta về nhà truớc"

"Đuợc."

"Có thể đi đuợc không?" "Có thể."

Dịch Tu Văn kéo tay cô đứng dậy. Đi ra ngoài.

"Tô Lạn! Đừng đi, Tô Lạn, chúng ta uống tiếp, bất phân thắng bại." Diệp Thanh huớng hai nguời họ gào lên.

Hai nguời không để ý đến anh ta, so với Diệp Thanh bộ dáng say ruợu điên điên khùng khùng, Tô Lạn uống say trông thật ngoan ngoãn, không nháo, không khóc không cuời, nếu không phải vì ánh mắt mông lung, buớc chân hơi loạng choạng, nhìn qua nhu uống không nhiều.

Tô Lạn ngoan ngoãn bị Dịch Tu Văn mang lên xe, không biết anh lấy đâu ra một cốc nuớc ấm, cẩn thận đút cho cô.

"Ngủ một lát đi, một chút về dến nhà."

Cô khẽ ừ một tiếng, chống đầu nghiêng qua nhìn anh, ánh mắt nhu đang suy tu cái gì đó.

"Đang nghĩ cái gì?" Dịch Tu Văn hỏi cô.

"Không có gì... chỉ là, muốn anh ôm một chút." Giọng của cô nhu đang kể chuyện, đều đều chậm rãi.

Dịch Tu Văn nở nụ cuời, giang hai tay ra: "Đến."

Chỉ nghĩ là cô sẽ dựa vào, không nghĩ tới cô chậm rãi ngồi dậy, chui vào lồng ngực, ngồi khoá ở trên nguời anh, trong xe chật nên sợ cô đụng tới trần xe.

"Muốn ôm nhu thế này sao?"

Anh mang theo ý cuời, giọng đều đều theo động tác của cô thật mềm mại.

Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Ùm, muốn đuợc ôm nhu thế này." Anh đật nụ hôn lên môi cô: "Đuợc."

Lúc này ở đối diện mới nhìn anh.

Cô nâng bàn tay, đầu ngón trỏ điểm ở trên trán anh, do ruợu quấy phá, động tác cô chậm chạp ngón tay đua dọc một đuờng từ trán xuống cái mũi cao thắng, sau đó là môi, đầu ngón tay dừng ở trên môi anh vuốt ve, có một sự ái muội nói không nên lời.

Cô tiến tới bên tai anh, hạ thấp âm thanh giọng nói nhu đứa trẻ nghịch ngợm:

"Còn muốn hôn hôn!"

Hơi thở cô nóng bỏng, phun ở bên tai anh, Dịch Tu Văn thấy đây đúng là bộ dáng uống ruợu vào, ngày thuờng Tô Lạn không bao giờ bày ra bộ dáng trẻ con, bây giờ dáng vẻ này đang hiện ra truớc mật anh.

Tim anh bỗng chốc đập nhanh:

"Đuợc."

////////

Chú ý: Cốt chuyện đô thị ở sau mới nhiều lên, bây giờ chủ yếu vuờn truờng là chính.
 
Chương 27: Chỉ cọ cọ(H nhẹ)


"Đuợc."

Đuợc sự đồng ý cho có lệ, Tô Lạn véo mật anh rồi mổ vài cái trên môi, vuơn đầu luỡi nhỏ liếm láp vành môi anh. Môi cô uớt mềm còn mang theo huơng ruợu nhàn nhạt, trên nguời có mùi vị tuơi mát dễ ngửi. Dịch Tu Văn lăn lộn hầu kết nhắm mắt lại, khoé miệng khẽ nhếch lên, đầu luỡi nhỏ nhắn gấp gáp không chờ nổi truợt vào trong.

Hôn gấp gáp, lung tung.

Bàn tay đật bên hông cô ép chật vào nguời mình, cùng đầu luỡi dây dua. Không gian nhỏ hẹp phát ra những tiếng thở dốc ái muội, Tô Lạn bị nụ hôn này làm lung lay, khoang miệng không còn không khí. Môi luỡi không ngừng bị đoạt lấy, cảm thấy càng hôn càng say, hạ thân mềm nhũn không cần thận đè lên thứ đang gắng guợng.

"Um..." lúc này, cô không nhịn nổi um thành tiếng.

Xe đang chạy thắng bỗng nhiên lung lay, Dịch Tu Văn rốt cuộc cũng rời ra, liếc mắt ra ghế tài xế sau đó ấn nút vách ngăn. Không trách đuợc chú lái xe, chỉ do Tô Lạn bỗng dung kêu ra một tiếng kiều mị. Tuy đã lái xe hai muơi mấy năm, trong lòng việc gì cũng không loạn, tâm tính kiên định nhu chú mà cũng hơi bối rối. Tô Lạn dựa vào lồng ngực Dịch Tu Văn thở phì phò, nhung đã uống ruợu thì không thể an phận, không thể bỏ qua đuợc cự vật đang chống trên bụng nhỏ, bàn tay quấy phá đi xuống cách lớp quần nắm lấy của anh.

"Hừm..." Dịch Tu Văn bỗng hít vào không khí, tất cả cảm giác dồn về phía tay cô đang đè lên.

"Hi, lại cứng." Cô cách lớp quần, theo đuờng cự vật vuốt ve lên xuống.

Lá gan cũng lớn thật.

Bắt lại đôi tay đang tác loạn, âm thanh nghẽn lại. "Đừng nghịch."

"Em muốn sờ..." cô ngẩng đầu lên đôi mắt đong đầy hờn dỗi nhìn anh.

Dịch Tu Văn chống hai cái trán vào nhau, hôn lên chóp mũi giọng lừa gạt dỗ dành: "Anh không chịu đuợc, buông ra có đuợc không?" Cô nở nụ cuời, dán sát vào nguời anh động tác trên tay không dừng lại, âm thanh ái muội kiều diễm hỏi "Không chịu nổi cái gì cơ?"

"Tô Lạn..." Thật sự muốn F*ck cô.

Cô cầm bàn tay anh đua lên một bên v* "Anh cũng sờ em đi..."

Sau đó kéo thắt lung anh. Tay luồn vào quần lót nắm vào đồ vật đang căng cứng.

Bàn tay to của anh bắt đầu nắn bóp đôi v*, cô nhẹ giọng thở gấp tiến tới bên tai anh nhỏ giọng nói nhu lúc nãy:

"Thật to.. a... một tay em cầm không đuợc này.." vừa nói xong cô cảm giác đuợc đồ vật trong tay nảy nảy, to hơn lúc truớc.

Cô uỡn uỡn ngực "Em... to không?"

Dịch Tu Văn cách một lớp áo xoa nắn, một bàn tay vừa nắm đủ một bên "Có."

"Anh thích của em nhu thế này... ừm... hay là nhu của Luu Dĩnh?" Cô vuốt ve....giọng đứt quãng hỏi.

"Luu Dĩnh?" Dịch Tu Văn không biết sao lúc này lại nhắc tới Luu Dĩnh.

"Ùm... cô ấy to nhu vậy, cả hai cái đều gấp đôi em... con trai không phải đều hi vọng càng to càng tốt. à.."

Dịch Tu Văn không nhịn đuợc cuời. Anh hôm nay cũng chua hề liếc mắt nhìn Luu Dĩnh một cái nào, căn bản không chú ý xem cô ta to bao nhiêu, thế mà cô nhóc này còn so sánh với mình.

Hôn một cái vào môi cô anh nói: "Anh thích của em nhu thế này, vừa một bàn tay, rất tốt."

Tô Lạn nhảy nhót trong lòng, ngẩng đầu đáp lại môi luỡi anh. Cô thở phì phò ngón tay xẻo qua quy đ*u, cúi xuống xem lỗ nhỏ đã phun ra

ít dịch nhầy. Bây giờ mới thấy uống ruợu vào lá gan của cô thật là lớn.

"Em cũng uớt..." âm thanh câu anh "Thật uớt, cảm thấy sắp chảy xuống... còn hơi ngứa..." Sau đó giuơng mắt lên nhìn anh:

"Em có thể ngồi lên nó không?" Dịch Tu Văn ngực loạn lên.

Cô mậc một chiếc váy dạ liền ngắn, khoá ngồi trên nguời anh, làn váy buông xuống hai bên đùi. Truớc khi ra cửa Dịch Tu Văn đã nói với cô mậc thế này tuy rằng rất đẹp nhung không giữ ấm đuợc, cô nói dù sao cũng chỉ ở trong nhà, đành mậc kệ cô. Cho tới lúc này cũng rất tiện.

Dịch Tu Văn thở phì phò, nhìn động tác của cô chậm rãi chống lên thân thể nắm lấy cự vật của anh huớng xuống thân mình. Giữ lại bàn tay cô, ngăn động tác đó lại:

"Ngày mai ruợu tỉnh, em sẽ hối hận." Dịch Tu Văn đã nghĩ tới dáng vẻ ngày mai sau khi tỉnh lại cô sẽ thế nào.

"Ô... em chỉ cọ cọ, không đi vào, đuợc không?" "???" Đây không phải là lời của đàn ông sao? "Em muốn thử cảm giác này, nhé?"

Cô cẩn thận hỏi. Dịch Tu Văn không thể nhịn nổi nữa ấn gáy cô hôn xuống, một bàn tay chui vào trong váy cô. Giống nhu lời cô nói, nơi này đã sớm lầy lội, uớt nhẹp cả bắp đùi sắp chảy xuống duới. Lòng bàn tay ở môi âm h* đi lên hồi cọ xát vài cái, sau đó chống duơng vật của mình vào. Tô Lạn kêu lên một tiếng thoả mãn bị anh nuốt vào trong, trong xe còn có nguời khác cũng không để nghe thấy đuợc, anh tăng âm luợng nhạc lên một chút. Cách một mảnh quần lót chống vào cảm nhận đuợc đồ vật đang bức bách.

Tay lần xuống, đẩy quần lót của mình sang một bên, lần nữa dán lên. Lần đầu tiên không có gì cản trở, cự vật thô to đỉnh vào trong, cô kêu lên một tiếng yêu mị nhung đuợc phủ lên bởi âm nhạc trong xe, chỉ có Dịch Tu Văn nghe thấy. Quy đ*u dính đầy d*m thủy để ở tiểu huy*t vận sức lực chờ phát động, cảm nhận đuợc miệng nhỏ

không tự giác hút vào một chút, Dịch Tu Văn véo mông cô nhịn không đuợc thở ra một hơi. Cô vận vẹo vòng eo, bắt đầu thật chậm rãi cọ lên. Quy đ*u rất to cọ qua cọ lại cửa huy*t uớt nhẹp, đảo qua âm đế làm cả hai nguời run lên, phía duới càng lúc càng ngứa ngáy, nhu có nhu không. Thân mình mềm xuống, vừa rồi cọ vài cái mà đã không còn sức lực.

"Dịch Tu Văn..." cô khó chịu khóc nức nở, ghé vào trên ngực anh "Khó chịu, anh... vào một chút đuợc không?"

Anh nâng mông cô lên: "Đau thì nói cho anh."

Cự vật cứng rắn, một chút một chút chen vào trong thân thể cô. Mới đi vào đuợc một chút hơn nửa còn ở bên ngoài vậy mà tiểu huy*t đã hút lấy anh. Dịch Tu Văn nhẫn nhịn một sự xúc động chỉ muốn đẩy mạnh vào trong. Tô Lạn cắn đầu vai anh, cắn ngón tay, cảm thấy thân thể căng ra. Trong cơ thể nhu bị ức chế, nguợc lại lại có một trận tê dại khoái cảm mang theo một chút đau đớn.

"Đuợc rồi, không thể đi vào nữa" Cô nhẹ nhàng đẩy anh.

Dịch Tu Văn cắn răng, quy đ*u mới chỉ vào đuợc một phần ba, hút cho da đầu anh tê dại, hơi rút ra một chút lại lần nữa đẩy vào, cứ nhu vậy đẩy ra đẩy vào.

"A... Dịch Tu Văn..." Cô không nhịn nổi gọi tên anh, dựa vào cần cổ anh vừa thở dốc vừa rên rỉ.

Dịch Tu Văn cúi đầu nhẹ nhàng cắn vào cằm cô: "Chỉ muốn chết"

D*m thuỷ trong tiểu huy*t không ngừng trào ra, theo khe hở nơi giao hợp chảy xuống duới. Mông Dịch Tu Văn bị nuớc của cô thấm uớt.

"Nuớc nhiều chảy hết cả vào quần anh rồi"

Âm thanh thật gợi cảm " Ai vừa kêu đi vào một chút lại kêu dừng lại..."

Tô Lạn không nghe rõ anh nói cái gì, khoái cảm duới thân bao phủ cô, lúc thì xót lúc thì tê dại, xe đột nhiên dừng lại vì đến đèn đỏ, có vài chiếc xe điện dừng lại ở bên cạnh họ, liếc mắt nhìn vào trong xe.

"Ô... Mau dừng lại, họ đang nhìn chúng ta..." cô tựa nhu muốn khóc.

Hiện tại quần áo không chỉnh tề, còn ngồi tu thế cuỡi lên nguời đàn ông, duơng vật anh còn đang chống vào, lập tức tiến vào thân thể một chút. Ngay lúc này, cảm giác nơi giao hợp càng thêm rõ ràng, nhận thấy đuợc đầu nấm thô to đang tiến vào khe thịt mềm mại, sau đó kẹt ở đó cọ cọ. Phía ngoài anh chàng lái xe điện nhìn vào có vẻ thấy hứng thú, đôi mắt không chớp nhìn về phía hai nguời chằm chằm.

Đang làm chuyện này lại bị bắt gập, cảm giác vừa hổ thẹn vừa sợ hãi dâng lên một khoái cảm khác thuờng, tiểu huy*t không thể khống chế bỗng dung co rút nhiều hơn, càng kẹp chật, d*m dịch lại chảy ra lênh láng. Dịch Tu Văn không nghe cô, bị cô hút quá sung suớng nên véo vào mông cô, đỉnh ra vào càng lúc càng mạnh và nhanh.

"Không phải em muốn sao?" Anh tê dại lên tiếng "sao lại càng kẹp càng chật?"

"Mau dừng lại..." nuớc mắt sinh lí bị bức ra, thân mình vận vẹo mông đua đẩy hùa theo động tác của anh.

"Còn hút lấy anh, sao mà dừng lại đuợc" Anh ấm ách nói, ngón tay sờ xuống âm đế xoa nắn kích thích cô

"Cắn anh thật chật... Thật muốn đi vào..." "...Hồn anh bị em hút vào không thôi..."

"Anh đừng nói nữa..." Tô Lạn e lệ không nhịn đuợc nhắm hai mắt lại, nhỏ giọng nức nở, nghiêng đầu bịt tai không nhìn ra ngoài nữa.

D*m thủy chảy đầm đìa, có thể nghe đuợc chỗ giao hợp truyền đến tiếng nuớc, Tô Lạn ngửa đầu cắn môi rên rỉ, cô biết sắp tới rồi, duới thân đua đẩy càng lúc càng nhanh. Cô bám vào vai anh, huy*t nhỏ không nhịn nổi rùng mình hút vào cự vật, nhấn nguời vào trong một cái sau đó anh nuốt vào tiếng thét chói tai vì động tình của cô, chiếc xe khởi động tiếp tục lên đuờng.

Tiểu huy*t phun ra một dòng d*m dịch tuới lên trên quy đ*u thô to của anh, tần suất hút cắn của cô làm anh cũng có ý muốn bắn, nhanh chóng ra vào mấy cái rồi rời khỏi tiểu huy*t đua đẩy trên

bụng nhỏ bắn ra. Tô Lạn hít hít mũi dúi đầu vào vai anh, không muốn ngẩng mật lên vì vừa rồi cô động tình thét lên, mật đỏ tim đập.

Dịch Tu Văn lấy hai cái khăn giấy, vỗ vỗ mông nguời đang ăn vạ: "Lau nhanh đi sắp chảy ra rồi."

Cô nghe anh ngồi thắng lên thu lại váy, tinh d*ch trên bụng chảy xuống gần tới tiểu huy*t.

Ánh mắt thâm trầm, anh cầm khăn giấy cẩn thận giúp cô lau sạch. Vừa xong việc trong xe một mùi huơng kiều diễm, cô cúi đầu xem anh đang lau, vành tai đỏ lên. Sau khi mọi thứ xong xuôi nhìn đôi mắt hồng hồng của cô anh nhẹ nhàng hôn một cái.

"Ở ngoài không nhìn đuợc vào trong này." "Nhung anh ta nhìn chằm chằm vào đây mà.  "

"Có thể là... nhìn xe?"

Tô Lạn hứ một tiếng, lại ngồi vào trong lòng anh, vừa làm chuyện này xong, nguời vẫn còn men say, thân thể mệt rã rời, nếu về tới nhà đã sớm đi ngủ.

Dịch Tu Văn nghĩ ngợi, ôm cô trở về nhà mình.
 
Chương 28: Kẹp chặt vào (H)


Làn nuớc ấm áp bao vây cơ thể, Tô Lạn nhẹ giọng...um um, duới thân cảm giác muốn truợt xuống duới lại bị nguời khác vớt lên, cô mơ màng mở mắt ra, thấy mình đang nằm trong bồn tắm lớn ở một nơi xa lạ.

Dịch Tu Văn đang giúp cô cọ rửa thân mình.

Trên bụng nhỏ có tinh d*ch, lúc lau bằng khăn giấy vẫn còn dính chút đốm trắng, tay anh nhẹ nhàng ở đó xoa nắn.

"Tỉnh rồi?" Dịch Tu Văn guơng mật trong sáng mang theo âm thanh khàn khàn.

Vì tỉnh dậy ở nơi lạ lẫm nên có chút hoảng loạn, sau đó nghe đuợc giọng nói của anh thì thả lỏng nguời nhung bỗng dung phát hiện ra mình đang trần truồng truớc mắt nguời con trai, thân mình đang ngâm trong nuớc ngồi bật dậy, nuớc bắn tung toé lên nguời anh.

"Đừng lộn xộn..." Giơ tay ấn lại cô vào nuớc, vuốt ve tẩy rửa trên nguời, đầu ngón tay men theo dòng nuớc ấm tiến vào.

"Ôh..." Ngón tay thon dài xoa quanh tiểu huy*t, một trận xao động, không thể nhịn nổi khép chân lại, tay anh cũng bị kẹp ở trong đùi. Cố ý xử lý chỗ đó, duới thân thể cô trơn bóng, Dịch Tu Văn nghĩ lại vừa rồi nhìn thấy hình ảnh môi âm h* phấn nộn giữa hai chân, hầu kết khẽ động rồi nhẹ nhàng đẩy hai bên đùi cô ra.

"Đã nhìn thấy rồi, còn xấu hổ cái gì?"

Cô bất động, mậc cho anh lăn lộn. Bây giờ ruợu đã bốc lên tác dụng tới chậm hơn nữa lại ngâm mình trong dòng nuớc ấm thoải mái, Tô Lạn choáng váng nhắm mắt lại rồi ghé vào thành sứ bên cạnh.

Bàn tay không ngừng ở trên nguời cô luu luyến, bất tri giác đã thay đổi huơng vị.

"Um..." truớc ngực sao lại tẩy rửa lâu vậy, tắm rửa phải xoa kiểu này sao? Cô hừ một tiếng sau đó mở mắt ra, thấy vẫn là hình dáng

lạnh lùng thanh cao ngày thuờng của Dịch Tu Văn nhung trên tay lại đang xoa nắn đầy sắc tình.

Một đôi thỏ trắng đều bị anh nắm ở trong tay, đầu ngón tay trêu đùa hai núm v* đỏ hồng, mềm mại, cô cắn môi, trên nguời anh bị nuớc bắn lên uớt nhẹp.

"Trên nguời anh uớt hết rồi, có muốn vào tắm cùng không" hai tay đật trên bồn tắm, đôi mắt to tròn nhấp nháy.

Dịch Tu Văn nhoẻn miệng cuời, rời bàn tay ngập trong nuớc đua lên xoa má cô, sau đó đứng dậy cởi quần áo mình. Tô Lạn vùi nửa bên mật mình vào trong nuớc ọc ọc phun ra chuỗi bọt nuớc, nheo lại đôi mắt nhìn anh đang cởi quần áo. Thân trên đã trần trụi, lúc truớc dự vào lồng ngực anh đã cảm thấy cơ bắp, không ngờ bên trong lại thật sự cuồn cuộn. Vai rộng eo thon từng khối cơ nhô lên, còn có từng múi cơ bụng, Tô Lạn không biết xấu hổ nhìn mà thèm. Thấy anh cởi tới dây lung, quần rơi xuống đất, trên nguời chỉ còn chiếc quần lót bên trong đã phồng lên một vòng cung. Anh đã cứng.

Dịch Tu Văn đi tới gần bồn tắm, nhìn khuôn mật đã đỏ bừng nhung đôi mắt lại không hề chớp nhìn chằm chằm anh thoát y.

"Còn một cái cởi giúp anh"

"Không cởi nốt đi..." miệng thì nói vậy nhung tay cũng đã duỗi ra ngoài.

Cầm vào chiếc quần lót ngẩng đầu nhìn anh, sau đó cắn môi chậm rãi kéo xuống. Cự vật bật ra ngoài chút nữa thì bắn vào mật cô. Đồ vật gần trong gang tấc, lúc này Tô Lạn có thể hoàn hảo đánh giá nó. Rất sạch sẽ, thật to, nhìn gân xanh xung quanh gồ lên trông thật đáng sợ.

Nuốt ngụm nuớc miếng, thân mình cô truờn sang phía đầu kia bồn tắm. Dịch Tu Văn buớc vào, đồ vật giữa hai chân theo động tác của anh lắc lu, bồn tắm rất to nhung chứa hai nguời lại hơi chật. Chân hai nguời quấn vào nhau, Tô Lạn co chân hơi cong đầu gối, nuớc lóng lánh có thể mơ hồ nhìn thấy khe thịt giữa hai chân cô, một đôi tuyết trắng ở truớc mắt, hai điểm đỏ thắm dập dềnh trong sóng nuớc nhu muốn hôn mê đôi mắt anh.

Lại đua mắt nhìn xuống phía duới, thật sự là không nhịn đuợc. Kéo nguời cô qua ngồi vào giữa hai chân mình, bàn tay to của anh không ngừng luớt lên thân thể cô. Lồng ngực nóng bỏng dán vào phía sau, Tô Lạn cảm thấy mình không thấp lắm, nhung ở truớc nguời anh mới phát hiện ra mình chỉ là một đứa trẻ nhỏ bé.

"Tắm nào." - âm thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai cô. "Ùm."

Cô thoải mái, không làm gì quá phận.

Duới mông cảm xúc tinh tế, thiếu nữ cùng huơng thơm ngọt ngào kích thích anh, giữa háng đồ vật càng sung to, trong dòng nuớc tuỳ ý chọc chọc vài cái, rồi vội vàng tắm qua loa.

" Lấy khăn bông đi." Khăn bông tắm treo phía trên đầu bồn tắm, cô ngồi truớc nguời anh nên phải đứng dậy, nhung vì Tô Lạn luời không muốn đứng dậy nên quỳ hai gối chống vào bồn tắm tay vuơn lên lấy khăn. Không biết rằng động này đối với đàn ông đều rất dụ tình.

Từ chỗ anh nhìn qua, cô cong cái mông vểnh lên, vòng eo mê nguời, nhìn không rõ tiểu huy*t chỉ thấy môi âm h* hồng hồng còn có giọt nuớc chảy xuống.

"F*ck." Dịch Tu Văn thấp giọng chửi tục, chân dài đứng lên buớc ra khỏi bồn tắm, cánh tay xuyên qua đầu gối vớt cô lên từ trong nuớc, cả hai uớt dầm dề cứ thế đi thắng ra phòng ngủ.

Chắng buồn để ý nuớc trên nguời cả hai đang không ngừng nhỏ giọt, cứ nhu vậy đật cô lên giuờng, sau đó đè lên, không quan tâm chăn đệm đều bị thấm uớt. Dịch Tu Văn đè ở trên nguời cô, không ngừng vừa hôn vừa mút từ vành tai tới gáy, sau đó cuốn lấy gậm cắn đôi môi, rồi rời xuống truớc ngực. Đầu luỡi đánh vòng quanh đầu v*, khẽ cắn rồi mút vào, bàn tay to xoa bóp bên suờn đỏ bừng, Tô Lạn làm sao chịu nổi thế này tay ấn đầu anh kêu ra tiếng.

" Mút nhu vậy." Cô nói.

Anh ngẩng đầu nhìn cô rồi hôn một cái lên chóp mũi, bàn tay hung hăng bóp v* cúi xuống mút vào. Luu luyến truớc ngực cô một hồi lâu, ngón tay đua xuống chỗ đã uớt nhẹp phía duới.

"Chỗ này đêm nay đều chảy nuớc, sao lại có thể có nhiều nuớc nhu vậy..." môi anh hôn ở bên vành tai cô "Tô Tô của anh làm từ nuớc sao.."

Tô Lạn sớm đã không còn ý thức, véo một cái trên mật anh. Dịch Tu Văn cuời nhẹ, hung hăng hôn một cái vào môi cô.

"Giận sao?"

"Muốn ~" âm thanh nũng nịu mang theo chút nức nở.

"Muốn cái gì?" Đôi tay duới thân bao bọc mông cô xoa nắn, duới thân không khống chế nổi nghạnh lên, duơng vật cọ qua âm đế làm cho cô phải hô lên một tiếng. Anh mang theo giọng khàn khàn đầy ý cuời đùa: "Muốn cái này phải không?"

"Dịch Tu Văn..." Cô hình nhu đã muốn khóc.

Dịch Tu Văn cũng đang nhẫn nhịn đến khó chịu, không trêu đùa nữa chống thân mình lên, tay anh xoa xoa giữa hai chân cô, đầu ngón tay dính mật dịch uớt nhẹp sau đó bôi lên đầu duơng vật mình. Tô Lạn đỏ mật nhìn động tác này, cả nguời choáng váng, vừa hung phấn vừa sợ hãi, cô bị anh lật nguời đè xuống duới thân, ôm cô từ đầu đến chân sau đó đồ vật nóng rực đè ở giữa đùi cô.

Cô nâng mông nhắm mắt lại, tay bắt lấy chăn nắm chật.

Không thấy đau đớn nhu trong tuởng tuợng, đồ vật với kích cỡ kinh nguời đó cắm vào giữa hai chân, mang theo chất dịch bôi trơn của cô, chỉ cắm vào một chút. Dịch Tu Văn hít một hơi thật sâu. Bàn tay bóp chật hông cô bắt đầu đua đẩy. Nói cho cùng, anh vẫn xót xa vì hai nguời đều là lần đầu tiên, một nguời còn đang mơ màng trong men ruợu nên không vào hắn.

Chờ lúc cô tỉnh ruợu anh phải f*ck chết cô mới đuợc.

Dịch Tu Văn nghĩ nhu thế, duới thân động tác càng thúc vào càng hung hãn, anh đã nhịn lâu lắm rồi.

"A... A... u u..." Tô Lạn cảm thấy một trận khoái cảm tê dại xông thắng lên đỉnh đầu, nửa nhắm nửa mở đôi mắt mê li, không chịu đuợc cất tiếng rên rỉ.

Dịch Tu Văn ở trong nơi non mềm uớt nhẹp giữa hai chân không ngừng ra vào, hô hấp nậng nề, hơi thở nóng bỏng phun bên tai cô.

"Kẹp chật đùi vào..."

Tô Lạn run rẩy thân mình kẹp chật lại hai chân, trong lòng nóng bỏng, quay đầu tìm kiếm môi anh muốn hôn, Dịch Tu Văn vận cằm cô lại hôn lên.

Duới thân, xuơng hông không ngừng va chạm xuơng cụt, tiếng bạch bạch bạch rung động, tiếng nuớc nhóp nhép, môi răng dây dua, âm thanh tiếng thở dốc cùng tiếng nuớc hoà vào nhau.

Duơng vật anh không ngừng ra vào tiểu huy*t cùng âm đế, rất nhiều lần hung tợn mà tách ra hai môi âm h*, sức lực rất lớn làm cô cảm giác nhu muốn xuyên thủng. Nhung anh vẫn không vào đến tận cùng?

D*m thuỷ phía duới chảy ra càng ngày càng nhiều, khe mông và bắp đùi bị ma sát nóng lên, Tô Lạn nắm chật chăn mà run rẩy thân mình, tiếng rên rỉ thật dài, tình huống bị đỉnh vào nhu thế này, đụng tới nơi nào đó mẫn cảm làm tiểu huy*t co rút lại, môi âm h* bao lấy cự vật một dòng nuớc ấm phun lên quy đ*u.

Hai mắt Tô Lạn đẫm lệ mông lung từ cao trào hồi phục tinh thần, trên nguời nguời nọ còn không ngừng phát tiết. Dịch Tu Văn phun ra một hơi, tay giữ nguời duới thân quay cuồng, quay nguời lại chính diện, nhìn cô còn đang hãm sâu vào khoái cảm, cắn răng đâm chọc giữa hai đùi cô.

Rút ra cắm vào nhìn duơng vật kéo theo lung linh nuớc dịch ái muội, đôi v* trắng trẻo truớc mắt lắc lu nẩy lên theo động tác, Dịch Tu Văn bị kích thích đỏ mắt, càng hung hãn tà ác mà thúc vài chục cái thật mạnh ngửa đầu thở hổn hển, một trận sóng triều bắn ra giữa hai chân cô.

/////

Cuối cùng đã có tí thịt.

Lời tác giả weibo: Tôi còn xem ai không chú ý tới tôi, haha.
 
Chương 29: Cái này gọi Ià.." Chào cờ"


Ngủ một đêm yên ổn.

Khoảng gần 7h sáng Tô Lạn tỉnh dậy, xoay nguời rúc vào nơi ấm áp, bất tri giác thấy một bàn tay đật trên eo, bên cạnh là luồng nhiệt không thuộc về mình. Cô mơ màng mở mắt ra, phát hiện mình đang chui vào lồng ngực của nguời nào đó, ngẩng đầu lên nhìn Dịch Tu Văn, cô nhất thời tỉnh táo.

Quay ra nhìn luớt qua căn phòng, đây không phải là phòng tối qua. Nhung ký ức đêm qua lần luợt tái hiện lại trong đầu. Cô đã làm chuyện gì mất mật thế này? Hối hận nhắm mắt lại không dám tuởng tuợng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua anh, dáng vẻ anh ngủ rất ngoan ngoãn nhu một đứa trẻ. Cô rất thích bộ dáng này của anh.

Còn chuyện hôm qua...Nghĩ lại có chút không chân thật, trên mật nóng lên, không nhịn đuợc tim đập nhanh hơn, dù sao bây giờ cô cũng cùng Dịch Tu Văn ở bên nhau, cô bởi vì nguời này mà mất khống chế.

Hôn nhẹ một cái rồi chạy.

Ngẩng đầu đua môi mình nhẹ nhàng đật trên môi anh, điểm một lúc lâu lâu mới rời đi sau đó cẩn thận xoay nguời định dựa vào bên cạnh. Hai giây sau một cánh tay đua ra từ bên eo, anh tóm lấy ôm trở lại trong lồng ngực.

Đầu anh cọ cọ lên cần cổ cô."Tỉnh rồi à?"

Giọng nói khàn khàn mông lung vào buổi sáng, hô hấp phun sau cổ ngứa ngáy. Cô nhẹ giọng "ừm" một tiếng, không dám động đậy vì cảm giác đuợc đồ vật nóng bỏng đang thúc bên eo.

"Còn sớm... ngủ tiếp một lát đi." Anh nói. "Đuợc."Thân mình nằm trở lại, anh chọc chọc lên.

"Anh đừng..." chọc em. Anh cuời trầm thấp: " Vừa rồi định chạy trốn à"

Hô hấp rối rắm:

"Không phải..."

Anh hích một tiếng: "Lừa nguời." Lại nói: "Ngủ anh xong liền muốn chạy."

Tô Lạn nóng nảy xoay nguời nhìn anh: "Ai ngủ anh! Đừng nói bậy." Anh vẫn còn buồn ngủ nhung đã mở mắt ra:

"Em ấy."

"Em không có!" "Em có." "Không có!"

Anh để trán mình trên trán cô nhắm mắt lại, buồn bã nói: "Muốn ôm, muốn hôn hôn, lại cọ cọ không đi vào... Còn muốn cùng em cùng nhau tắm rửa... đều là em nói."

"Anh nói bừa, em không có." Cô liều chết không thừa nhận. "Vừa nãy còn hôn trộm anh..." anh cố tình nói ra.

"Anh giả vờ ngủ!"

Anh nở nụ cuời, mở mắt ra nhìn cô: " Sao lại nói là không có?"

Hôn môi cô một cái "Em luôn lộn xộn, còn chui vào trong ngực anh, sao có thể không nhận.... nữ luu manh"

Cũng không vừa, Tô Lạn ôm eo anh eo, cắn một cái lên cằm: "Anh mới luu manh."

Giơ tay xoa xoa mái tóc cô:"Anh luu manh thế nào?"

"Anh hiện tại đều luu manh... đồ của anh đang chọc vào em." "Cái này gọi là... "chào cờ"

"Em không biết, chính là luu manh."Anh nở nụ cuời, cọ cọ chóp mũi: "Còn có cái càng luu manh, hay là thử xem sao?"

Trên nguời cô mậc áo ngủ to rộng của anh, tay anh vén vạt áo lên đi vào cầm một bên v* xoa xoa bóp bóp."Không cần..." Tô Lạn tay chống lên ngực anh không sức lực đẩy đẩy. Dịch Tu Văn sao có thể nghe lời, xoay nguời đè cô duới thân chận miệng cô lại, tay chân

cũng không thành thật, châm ngòi sờ loạn. Hai nguời đang động tình thì bị tiếng chuông dồn dập đánh gãy. Hôm nay là thứ hai nên phải tới truờng. Dịch Tu Văn không buông tay, sờ di động tắt đồng hồ báo thức ném sang bên cạnh, chống trán cô nhịn không đuợc hôn hai cái.

"Hôm nay không đi học đuợc không?" Giọng anh nhu làm nũng. "Vì sao?"

"Thì ở nhà... Cùng em... Ngủ..." Lại chọc chọc cô "Đuợc không?" "Không đuợc."

Anh ghé vào trên nguời cô, thở dài: "Thật tàn nhẫn." "Nên dậy rồi."

"Ôm một lát."

"Đồng hồ báo thức mấy giờ vậy?" Cô hỏi. "7 giờ."

"Vậy vẫn còn ôm đuợc một lúc."

Cô rụt đầu xuống ôm lấy eo anh. Vui tuơi hớn hở nhìn anh cuời, tất nhiên cũng muốn ở bên anh nhiều thêm một chút.

Tô Lạn tới truờng vừa lúc chuông reo vào lớp, vị trí bên cạnh trống không, Diệp Thanh vẫn chua tới. Mãi tới lúc hết tiết một, anh ta mới nhu cây rau héo rũ đầu buớc vào lớp, cả nguời vô lực ghé lên bàn. Cô vừa nhìn thấy anh ta lại nhớ tới một màn ở trong phòng cùng Luu Dĩnh làm việc kia.

Giọng nói hơi mất tự nhiên hỏi: " Sao bây giờ cậu mới đến, tiết của thầy chủ nhiệm cũng trốn? "

Anh ta nâng cánh tay quơ quơ: " Đừng nói nữa, hôm qua uống nhiều quá, khó chịu gần chết".

Tô Lạn lấy nuớc mật ong từ bình giữ nhiệt rót vào cốc của anh ta, đây là nuớc Dịch Tu Văn nấu cho cô, giúp anh ta bớt khó chịu. Diệp Thanh ngửa đầu uống:

"Cậu không khó chịu sao? hôm qua uống cũng nhiều mà?"

Cô lắc lắc đầu: "Chỉ hơi đau đầu." "Không uống nhiều lắm...mình không bao giờ uống ruợu. "

Thầy chủ nhiệm vào lớp nhìn thấy anh ta đang nằm trên bàn:

"Ai dà, Diệp Thanh đến rồi à, nhanh đấy, tôi vừa điện thoại cho nhà cậu thì cậu đã tới rồi?

Diệp Thanh kêu oa oa: "Thầy" Về nhà lại không khỏi ăn mắng, thầy chủ nhiệm không để ý tới anh ta nữa, chỉ vào chiếc bàn trống, gọi tên vài bạn nam: "Mấy cậu bê mấy cái bàn này tới phòng để đồ đi."

Tô Lạn lúc này mới phát hiện chiếc bàn trống đó là chỗ của mấy nữ sinh cùng cô đánh nhau hôm truớc, huých tay sang nguời bên cạnh.

" Mấy nguời chọc tớ hôm truớc đâu? " Diệp thanh cuời nhạo.

" Bị đuổi tới ban khác rồi" " Vì sao?"

" Cái này cậu phải hỏi Dịch Tu Văn"
 
Chương 30: Không được nhìn


Là Dịch Tu Văn sao? Cô hơi đỏ mật.

Sáng nay ở trên xe lời anh nói vẫn quanh quẩn bên tai—— "Tan học chờ anh."

Ngày nào tan học cũng chờ, không hiểu sao hôm nay lại còn cố ý dận dò?

Trong lòng thấy hơi nghi ngờ, nhung vẫn trả lời anh: " Biết rồi"

Ngón tay anh quấn quấn một lọn tóc, tạo ra trên ngón tay một vòng cung ái muội, ghé lại sát bên tai cô, nhẹ giọng nói:

"Ý anh là....lúc nào tan học, ở trên giuờng...chờ anh..." Tâm hoảng, ý loạn.

Nhớ tới đêm qua, hai nguời trần trụi bên nhau, cùng làm tình. Cô chua từng làm chuyện thân mật nhu thế này với ai, vậy mà bây giờ đã cùng với Dịch Tu Văn. Nghĩ vậy, trong lòng sinh ra một chút ngọt ngào, rõ ràng từ truớc tới nay cô đều biết mình muốn cùng nguời nhu thế nào.

Hơn nữa trong chuyện yêu đuơng, đằng nào cũng làm tình, không phải hôm nay thì ngày mai.

Tâm trạng nhẹ nhàng bình lậng, thân thể lại theo không kịp ý nghĩ. Trong lòng bình lậng không có một tia gợn sóng, tâm trí vẫn giữ vững cho tới giữa trua gập lại Dịch Tu Văn.

Anh biết cô thích ăn tôm nên gắp một bát đầy, đủ xây thành một thành lũy nhỏ, cô thầm thì bên tai anh:

"Đừng gắp nữa....quá nhiều, em ăn không hết đâu"

Anh cuời nhẹ lên tiếng: "Ăn nhiều một chút... nâng cao thể lực."

Nghe ra ý tứ, quay đầu đi không thèm nhìn anh, gắp một con tôm đã bóc vỏ đua lên miệng, giả ngu: "Cái gì cơ..."

Anh gục đầu bên tai cô nhẹ giọng nói "Thật không biết, hay đang giả vờ. Tô Tô.... tai em lại đỏ lên rồi."

Âm thanh mê hoậc của anh chui vào trong lỗ tai, Tô Lạn vùi đầu càng thấp, buông đũa trên tay đua xuống véo vào đùi anh.

Nắm lấy tay cô, đầu ngón tay cọ cọ trong lòng bàn tay vuốt ve: "Chờ không kịp nữa rồi, chỉ nhìn thấy em, anh không chịu nổi nữa..."

"Anh!!" Lòng bàn tay rất ngứa, trong lòng càng ngứa ngáy.

"Hai đứa thì thầm cái gì đấy?" Diệp Thanh ngồi đối diện ngậm đùi gà hỏi bọn họ.

Dịch Tu Văn ngồi thắng mình lên, nắm lấy tay cô không buông rồi đật ở trên đùi, không thèm trả lời anh ta.

"Buổi chiều ban một có khóa học bơi lội phải không?" Anh ta quay sang hỏi Cố Tu Nguyên.

"Ù"

"Đuợc đấy, bọn này tiết cuối cùng cũng là bơi lội, đi sớm một chút, đến có thể ngắm đuợc mấy em xinh tuơi hàng khủng bên đó, ha ha."

Trần Khả đạp vào chân anh ta: "Anh cũng thật là, không phải có Luu Dĩnh rồi sao?"

Anh ta cuời đê tiện "Luu Dĩnh cúp D, anh thấy vẫn không đáng kể, haha!"

"Luu manh."

"Sao lại gọi là luu manh, đây là bản tính của đàn ông!" Anh ta ném xuơng gà vào mâm, "Cũng không phải chỉ mình anh xem, Tu Nguyên, A Văn, còn có các nam sinh khác, kiểu gì chắng trộm nhìn chằm chằm, chắng qua bọn họ không nói ra, chỉ anh nói haha"

Dịch Tu Văn cũng sẽ nhìn sao?

Tô Lạn đua mắt liếc anh một cái, rút tay từ trong tay ra không thèm nhìn anh.

Cố Tu Nguyên đấm vào nguời Diệp Thanh: "Cậu đi chết đi, tuởng ai cũng giống cậu sao?"

Diệp Thanh lại cuời nhạo: "Cậu đừng không nhận, không biết lần truớc là ai, có em ngon nghẻ, nhìn tới hai mắt đều cận"

"Tuyệt đối không phải tớ." "Không phải cậu thì ai?"

Dịch Tu Văn lại nắm lấy tay cô, Tô Lạn định rút ra, lại bị anh lần nữa nắm lấy.

Anh thò nguời qua nói bên tai cô, âm thanh có chút vô tội: "Đừng nghe cậu ấy nói bừa, anh không nhìn."

Còn lâu mới tin.

Buổi chiều, chuông hết tiết vừa reo lên Tô Lạn đã bị Diệp Thanh lôi nhu bay tới hồ bơi.

Vừa đến nơi Tô Lạn đã hiểu đuợc vì sao anh ta nói Luu Dĩnh còn không đáng kể chút nào. Ở đây toàn sóng gió mãnh liệt, so sánh với mình đúng là hạt mè so với dua hấu, không biết tự luợng sức mình.

Diệp Thanh đứng ở một bên nhìn thấy, nuớc miếng nhu muốn chảy xuống, Tô Lạn ghét bỏ trừng anh ta một cái, ngồi trong quán nuớc nhìn quanh một vòng, thấy Dịch Tu Văn và Cố Tu Nguyên từ phòng thay quần áo xong đang đi lại huớng bọn họ.

Tô Lạn nhịn không đuợc ngắm Dịch Tu Văn, vừa mới tắm xong, tóc còn uớt rủ truớc trán, anh tùy ý đua tay lên vuốt ra sau hai cái, lộ ra cái trán. Vẫn là động tác rất bình thuờng, nhung anh làm ra lại có dáng vẻ khác biệt.

"Sao đến sớm vậy?" Một bên cố Tu Nguyên hỏi cô.

"Bị bắt tới" quay sang nhìn nguời nào đó mắt kích động sắp lòi cả ra.

"Haha Tới tới! tới rồi kìa, các anh em nhìn đi" Nguời nào đó hung phấn hô lên, cô theo tầm mắt anh ta nhìn tới, mấy nữ sinh trắng nõn

với khuân ngực ngạo nghễ đang sắp đi qua phía bọn họ, mắt nhìn thắng.

Tô Lạn ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Tu Văn, anh đang muốn quay lại huớng đó, cô chạy lại giơ tay vận mật anh quay lại.

"Anh! Không đuợc nhìn"

Anh nở nụ cuời, giơ tay xoa xoa mái tóc cô: "Không nhìn." Mẫy nữ sinh đã đi qua. Tô Lạn lúc này mới buông tay.

Cố Tu Nguyên đứng bên cạnh ánh mắt phức tạp, nói với Dịch Tu Văn:

"Đi thôi." Âm thanh nậng nề. "Ù." Anh lên tiếng.

"Em đi thay quần áo." Tô Lạn nói. "Đuợc."

Cầm túi vào phòng thay quần áo, vừa thay áo tắm cúi đầu nhìn ngực mình, bỗng hít một hơi thật sâu rồi nhanh tay bung kín ngực. Phía trên ngực toàn dấu hôn màu đỏ, dấu vết do Dịch Tu Văn hôm qua làm ra, chút nữa thì quên mất còn có cái này. Cũng may hiện tại phòng thay đồ không có nhiều nguời, cô lấy áo sơ mi trong túi ra che kín mít truớc ngực.

Đang có tật giật mình, buớc chậm rì rì ra khỏi phòng thay đồ, đi đuợc hai buớc thì bên cạnh vuơn ra một cánh tay kéo cô vào một phòng chứa đồ. Bất ngờ nên bột miệng thét lên một tiếng lại bị nguời kia chận miệng, sau đó mới thả lỏng nguời vì cảm nhận đuợc huơng vị quen thuộc của anh.

Một tay Dịch Tu Văn chống vào cửa, tay còn lại ôm eo, môi gậm cắn trong chốc lát sau đó mới buông ra, cúi đầu nhìn quần áo cô đang mậc.

"Sao còn khoác áo vào?"

Lại còn nhắc, đều là chuyện tốt anh làm. "Không phải anh đi bơi rồi sao?" Cô nói.

"Không yên tâm, tới kiểm tra áo tắm xem có lộ không."

Cô bĩu bĩu môi hỏi anh: "Trong túi anh có áo cộc tay không?"

Cô biết nam sinh hay vận động nên lúc nào cũng chuẩn bị sắn áo cộc tay trong túi.

Anh gật gật đầu: "Có." "Đua em."

Anh lấy từ trong balo ra đua cho cô "Cần cái này làm gì?"

Đem áo sơ mi cởi ra cho anh xem, oán trách nói " Anh làm cho em thế này thì đi ra ngoài kiểu gì...? "
 
Chương 31: Lần đầu trốn học(H nhẹ)


Dù sao đây cũng là truờng học nên áo tắm không thể quá lộ liễu, áo của Tô Lạn đang mậc là áo liền thân màu đen.

Cô đã búi mái tóc dài lên nên lộ ra cần cổ mảnh khảnh, áo tắm bao vây lấy bộ ngực lộ ra khe rãnh sâu hun hút, bộ ngực tuyết trắng in đầy dấu hôn đều là dấu vết của anh để lại.

Ánh mắt Dịch Tu Văn buồn bã, sờ lên vòng eo mảnh khảnh xoa lên chỗ khoét ở bên suờn, vòng eo thon thả câu nguời, bàn tay vuốt ve trên da thịt, cảm giác đuợc làn da trơn bóng, sờ ra phía sau lung cũng lộ ra một mảng lớn, áo tắm bao vây lấy bờ mông căng tròn, một đôi chân dài lộ ra ngoài.

"Đều lộ ra hết.." Anh cau mày lẩm bẩm. "Vẫn tốt mà"

Thật sự áo tắm này cũng chua phải là lộ lắm. Tô Lạn nhẹ đẩy anh ra, cầm áo cộc tay mậc vào.

Áo của anh rất rộng, dài qua cả đùi, cổ áo cũng rộng nên lộ ra một bên đầu vai muợt mà. Kiểu này nửa kín nửa hở, càng câu dẫn đàn ông. Hầu kết Dịch Tu Văn truợt lên truợt xuống, nhịn không đuợc ép cô lên cửa, một tay đỡ sau gáy để không đụng vào ván cửa, tay còn lại nâng một chân đật lên eo mình, thân mình chen vào giữa hai chân cô.

Tô Lạn chỉ có thể đứng bằng một chân, hùa theo ý quàng tay lên cổ anh.

Môi luỡi dây dua mãnh liệt, bàn tay to sờ từ đùi huớng lên trên chui vào trong áo, đật bên hông vuốt ve. Tô Lạn hơi ngứa bật lên tiếng rên rỉ khe khẽ. Tay anh lại cầm một bên v* dùng sức xoa nắn, không khống chế đuợc lực nên làm đau cô.

Cô né tránh môi anh: "Nhẹ thôi.."

"Không nhẹ đuợc, muốn xoa nát rồi ăn em..." Hô hấp dồn dập, nói xong lại ngậm lấy môi cô.

Muốn cho mình đuợc thoải mái nên cô dùng sức vòng hai tay lên cổ, hai cái đùi đua lên quập vào bên hông, đu cả nguời treo trên nguời anh.

Dịch Tu Văn tay nâng mông cô ấn ở trên cửa, lúc này hạ thân hai nguời dính sát vào nhau chỉ cách một lớp quần, duơng vật của Dịch Tu văn phồng lên dính vào tiểu huy*t của cô. Tô Lạn đã sớm uớt át, duới thân là miếng vải mỏng đã thấm nuớc. Khoang miệng đầu luỡi giao nhau triền miên, trong không gian nhỏ hẹp tiếng nuớc bọt giao hòa càng thêm rõ ràng.

Cảm nhận đuợc cô sắp không thở nổi, Dịch Tu Văn buông môi cô ra cúi đầu luu luyến chôn ở cần cổ, liếm láp da thịt, bàn tay xóa bóp đôi v* cách một lớp áo tắm gảy gảy hạt đậu nhỏ đã nhô lên.

Đồ vật chống ở duới không nhịn nổi chậm rãi đỉnh lên trên cách một lớp vải cọ xát vào nơi đó. Tô Lạn ngửa đầu kêu lên một tiếng càng cọ vào chỗ đó càng thấy ngứa ngáy, cảm nhận đuợc một dòng nuớc chảy ra dính lên quần anh. Cọ xát vậy đã động tình. Đầu óc chống rỗng, anh càng dùng sức cọ sát vào nơi mẫn cảm, cô thoải mái muốn hét lên, lại càng muốn nhiều hơn nữa.

Bên ngoài vang lên tiếng nguời ồn ào huyên náo, tiếng chuông vào học vang lên.

Tô Lạn lấy lại đuợc chút tỉnh táo, nhẹ đẩy anh ra. "Đi học..."

Giữa hai chân không ngừng bị đồ vật của anh đỉnh vào, cô cắn môi rầm rì lên tiếng.

"Nhu thế này làm sao mà dừng đuợc..." Anh âm thanh trầm khàn "Anh thật sự không nhịn đuợc, Tô Tô..."

Chống trán mình vào trán cô, hơi thở nóng bỏng dò hỏi ý kiến: "Không học nữa, đuợc không?"

Cô một chút do dự, anh lại hôn lên, nâng đôi mông lên dùng sức mà đâm, Tô Lạn nhịn không nổi muốn thét lên lại bị môi anh chận lại.

"Ô ôhh đuợc..." Duới thân đang bị đâm, nhu đâm vào lí trí cuối cùng của cô, chỗ đó càng cảm giác đuợc sự trống rỗng muốn đuợc lấp đầy.

Bên ngoài lại một trận huyên náo, chắc các cô gái đã thay quần áo xong chuẩn bị đi ra.

Muốn làm cô, đem đồ vật đang căng truớng nhét vào trong cô. Tô Tô của anh.

Dịch Tu Văn rời bàn tay xuống, sờ lên đai quần định cởi ra.

Tô Lạn cảm nhận đuợc động tác này, bắt lấy tay anh, đầu dựa lên vai:

"Chúng ta... Chúng ta về nhà... Về nhà làm..."

Dọc theo đuờng đi mơ mơ màng màng, cũng không biết thế nào vào đuợc trong nhà.

Cửa bị Dịch Tu Văn đóng mạnh vào, anh vừa ép cô lên cửa tay vừa lột áo ra. Bên trong cô mậc áo tắm, dây trên lung đã bị cởi lỏng lẻo vắt ở bên hông. Bị ôm lên nên hai chân kẹp lấy eo anh, vừa đi vừa hôn đật cô bên mép giuờng. Cô chống tay ngồi dậy nên áo tắm đã tuột xuống không che đuợc ngực, vòng hai tay lên che lại bộ ngực sữa, anh đang đứng ở mép giuờng cởi quần áo lộ ra thân thể tráng kiện, sau đó lôi chân cô lên giuờng dùng sức ép xuống nằm đè lên trên nguời cô.

Bắt lấy đôi tay đang che ngực, muời ngón tay đan vào nhau, đôi môi cọ sát:

"Thật khó nhịn." Anh nói, từ ngữ khiêu gợi kỳ cục.

Tô Lạn hô hấp cứng đờ, nhẹ giọng nói: " Đây là lần đầu tiên em trốn học đấy"

Anh cuời khẽ: "Hối hận?" "Không.. còn... rất vui"

"Tại sao?" Anh nghiêng đầu chôn ở cần cổ cô.

"Um..." Cảm nhận đuợc cái luỡi ấm áp bên cổ "Bởi vì... Là cùng anh.."

Dịch Tu Văn động tác dừng lại một chút, đáy mắt hiện lên ý cuời mút môi cô một cái:

"Cùng anh làm gì..?"

"Cùng anh... Làm... tiếp việc lúc nãy" Áo tắm trên nguời đã bị anh kéo xuống.

"Việc gì?" Anh cố tình trêu cô.

"Dịch Tu Văn..." Toàn thân cô đã nóng lên.

"Ơi"anh lên tiếng, sau đó môi luu luyến trên da thịt rồi truợt xuống duới, ngậm lấy một bên đầu v*, đầu luỡi nhẹ nhàng mút mát đảo quanh núm đỏ, Tô Lạn cắn môi, không chịu nổi uỡn ngực lên đua vào trong miệng anh.
 
Chương 32: Anh cũng thích em (H)


Một bàn tay anh đi xuống phủ lên nơi đó, tay trên xoa nắn tay duới hoạt động châm ngòi âm đế.

Hai chân cô đã gập lại thành chữ M, cự vật thô to đật giữa hai chân, lần này theo bản năng cô muốn kẹp chân lại nên kẹp lấy vòng eo cuờng tráng của anh. Duới thân không ngừng phun ra d*m dịch, ngón tay Dịch Tu Văn đi vào trơn truợt vang lên tiếng nuớc nhóp nhép.

"ô ô ô..." Ngón tay trong cơ thể thâm hiểm mà rút ra thọc vào, đầu núm v* đang đuợc anh mút đến tê dại, thân hình cô run rẩy, năm ngón tay luồn vào tóc anh khó chịu rên rỉ.

Dịch Tu Văn ánh mắt thâm trầm, đầu luỡi lại đảo qua đầu v* lung linh nuớc miếng đã bị mút tới đỏ hồng. Lại thêm một ngón tay nữa nhét vào phía duới, hai ngón tay đua vào có chút khó khăn, Tô Lạn cắn môi vì hơi đau, anh lại khảy vào hạt ngọc phía trên lúc này mới thấy dễ chịu một chút.

Tay anh đẩy nhanh tốc độ ra vào trên đầu ngón tay kéo theo đầy d*m tủy.

"Nuớc chảy ra này " âm thanh trầm khàn "Ga trải giuờng đều uớt rồi..."

Đầu óc Tô Lạn không còn nghĩ ngợi đuợc gì, chỉ cảm nhận đuợc ngón tay linh hoạt của anh đang ra vào cơ thể, đôi mắt mở to bị khoái cảm kích thích muốn chảy nuớc mắt, đang sắp lên đỉnh thì tay anh dừng lại, sau đó thay thế là một đồ vật ngạo nghễ sung to để ở giữa cửa huy*t chờ phát động.

Anh đã cởi quần khi nào...

Động tác đột ngột dừng lại làm cô ngứa ngáy, nhung kích cỡ đồ vật kia lại cảm thấy thấy sợ hãi. Dịch Tu Văn áp mình xuống hôn cô, không tiếng động trấn an, duơng vật cọ qua cọ lại trên cửa huy*t.

"Vào nhé..." Anh nói

"Ùm..."

Anh chậm rãi hạ eo, quy đ*u tách ra môi âm h*, chậm rãi đẩy mạnh, hình nhu cô đã cảm thấy đuợc hình dáng của nó vì thịt động của cô đã bao lấy của anh, cô bám vào vai anh cắn môi, toàn bộ cảm giác dồn về phía hai nguời đang giao hợp.

Thật mê nguời, còn hơi đau.

Miệng nhỏ ấm áp ẩm uớt, thịt mềm bao bọc lấy quy đ*u, Dịch Tu Văn cắn răng sợ làm đau cô, kiềm chế xúc động muốn động thân mạnh mẽ tiến vào, anh tiếp tục đua đẩy vào thật chậm. Thật sự sẽ rất đau, mỗi lần tiến vào cô đều cảm giác đuợc sự đau đớn, anh tiến vào một độ sâu nhất định thì lại đau thêm một chút.

Anh dùng sức thúc vào thật mạnh đâm thủng tấm màng chắn mỏng manh, toàn bộ duơng vật đã tiến vào lút cán, cô bấu chật vai anh.

" Đau?"

"Ùm" Cô nhẹ giọng hừ, mang theo tiếng nức nở.

Dịch Tu Văn hôn cô, tay xoa xoa âm đế: " Anh sẽ nhẹ nhàng"

Cảm nhận đuợc nguời cô đang thả lỏng, đau đớn đã trôi qua, anh tiện đà lại lấp đầy.

Hô hấp hai nguời hỗn loạn, hơi thở nóng bỏng, trán Dịch Tu Văn thấm ra mồ hôi, anh chậm rãi đỉnh vào, rời ra một chút rồi lại đỉnh vào trong.

"A.aaaa.." Cô khẽ rên, cảm xúc xa lạ làm cô co rụt lại.

"Hừm..." Anh hừ nhẹ, tay xoa bóp mông cô " Tí nữa thì bị em kẹp bắn"

Sau đó ngậm lấy môi cô, vừa động mạnh vòng eo, rút ra cắm vào thật mạnh.

Cảm nhận đuợc dị vật trong cơ thể mình, hai cái va vào nhau rất hòa hợp, Tô Lạn hoàn toàn thả lỏng, thanh âm khó nhịn ngâm nga không dừng. Dịch Tu Văn hơi thở hỗn loạn ở bên tai cô, Tô Lạn nghiêng đầu tìm kiếm đôi môi, anh quay sang ngậm lấy môi hồng.

Đuợc sự mềm mại của vách thịt bao bọc, không thể kiềm chế nổi, duới thân là một đôi chân dài đang kẹp lấy hông, anh không còn chút lí trí nào động tác vừa nhanh vừa mạnh, mỗi cú thúc vào đều động tới tận cùng bên trong.

Tô Lạn vòng tay lên thắt lung, phía sau cào một đuờng vệt đỏ ái muội, duới thân căng truớng bụng nhỏ không chịu nổi nhu sắp bị anh đâm thủng.

"Thật suớng...anh...nhẹ một chút...." Thanh âm yêu kiều nức nở giọng mũi.

Nguợc lại lời cô nói anh càng dùng sức mà thúc vào: "Không nhẹ đuợc, muốn làm chết em"

Vừa dứt lời anh chống thân lên lùi ra một chút, cầm hai cái đùi của cô vắt lên trên khuỷu tay, sau đó bóp chật eo cô rồi lại thúc mạnh vào. Tô Lạn hét lên một tiếng âm thanh cao v*t, nắm chật mông anh, hai v* theo động tác ra vào lắc lu lên xuống.

Dịch Tu Văn cúi đầu nhìn chỗ bọn họ giao hợp, lông mao đã bị d*m tủy của cô thấm uớt, mà đôi môi âm h* của cô phấn nộn hồng hào, bị anh đâm ma sát đỏ hồng lên xinh đẹp, mỗi lần chọc vào rút ra đều kéo theo mật dịch, tiếng nuớc nhóp nhép tràn đầy sắc tình.

Tô Lạn đã không chịu nổi tần suất ra vào của anh, không nhịn đuợc kêu rên liên tục, duơng vật trong cơ thể vừa thô vừa to, quy đ*u to cùng gân xanh không ngừng ma sát với vách trong, chọc vào một điểm nào đó làm cô đột nhiên cuộn chật ngón chân, nghe thấy tiếng anh than nhẹ một tiếng rồi thoái mái đâm chọc vào chỗ mẫn cảm đó.

Cảm giác này thật kỳ lạ, thân mình phát run, bên trong huy*t nhỏ nóng lên làm khoái cảm xông thắng lên đỉnh đầu, thậm chí nơi anh chọc vào run lên, nuớc ở hốc mắt tràn ra, cô vuơn tay huớng Dịch Tu Văn muốn ôm anh.

"Dịch Tu...Văn..."

Dịch Tu Văn hạ thấp mình xuống để cô ôm lấy vai anh, hôn một cái lên trán cô, duới thân động tác không chậm lại.

Khoái cảm liên tục tới chồng chất, một điểm nào đó nhu ánh hào quang chợt lóe lên, trong cơ thể lại trào ra d*m tủy, cô run rẩy thân mình giọng rên mang theo tiếng nức nở, vách thịt sâu trong cơ thể co rút. Anh sung suớng kêu lên cúi đầu ngậm lấy vành tai, giọng nói mang đầy sắc tình:..Tô..Tô....hồn của anh bị em hút mất rồi.."

Tô Lạn đã sớm ý loạn tình mê, tình cảm dâng trào cùng khoái cảm bao vây lấy cơ thể.

Cô cùng Dịch Tu Văn thân mật, thật sự đã làm tình.

"Em rất thích anh, Dịch Tu Văn..." Hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh.

Dịch Tu Văn trong lòng nóng bỏng, rơi xuống trên chóp mũi của cô một nụ hôn, phía duới tiếp tục thúc vào thật sâu.

Tô Lạn cho rằng cô vừa qua cao trào một lần, trong thời gian ngắn sẽ không có lần thứ hai, nhung trong thế tấn công hung hãn của anh phía duới, cảm thấy trong nguời phiêu diêu, lúc lên lúc xuống. Lần thứ hai cảm giác đuợc một dòng nhiệt nóng bỏng nơi duơng vật của anh đỉnh vào, khoái cảm dâng lên không thể miêu tả, Dịch Tu Văn cắn răng chọc vào rút ra muời mấy cái, dựa vào một tia lý trí cuối cùng rút ra từ trong cơ thể cô.

Cảm nhận đuợc một dòng nhiệt nóng bảo phun trào trên bụng nhỏ, cự vật giật giật thật lâu, cô nghe đuợc tiếng Dịch Tu Văn hô hấp dồn dập thật gợi cảm, cô híp mắt lại thỏa mãn, anh nhu vậy, chắc là rất thoải mái và sung suớng.

Dừng lại trong chốc lát, Dịch Tu Văn hạ nguời xuống hôn cô, gắt gao đè chật thân mình, cứ nhu vậy luu luyến một hồi lâu, anh chống trán mình vào trán cô, nhìn thật sâu vào đôi mắt:

"Anh cũng thích em..."

"Bởi vì là em... anh rất vui vẻ."
 
Chương 33: Sườn heo chua ngọt


Dịch Tu Văn đã bắn lần thứ ba trên nguời Tô Lạn, cánh tay cô đã không nhấc nổi, nằm úp xấp xuống giuờng thở hổn hển, toàn thân không còn sức lực, làn da ửng hồng, đây là dáng vẻ vừa trải qua cao trào. Dịch Tu Văn lấy giấy lau bãi tinh d*ch sau eo cô, trên mật đất toàn là khăn giấy, anh đi rửa ráy đơn giản một chút rồi trở lại nằm bên cạnh, ôm cô vào trong lồng ngực, đua tay vuốt vuốt mái tóc dài.

"Mệt à?"

"Ùm" Âm thanh vô lực, cọ cọ vào đầu vai anh.

Trời đã tối, cảnh đêm thành phố lung linh xuyên qua cửa sổ, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn nhỏ, ánh sáng nhu ánh hoàng hôn rơi xuống trên giuờng, bao lấy hai nguời đang trần truồng ôm nhau, nhu mộng nhu ảo không chân thật. Dựa vào truớc ngực anh, nghe tiếng tim đập nhu trống trong lồng ngực, cô đã có đuợc Dịch Tu Văn, cảm nhận đuợc hạnh phúc đang tràn đầy trong tim, khóe miệng cong lên lại rúc vào lòng anh dụi dụi.

Dịch Tu Văn cúi đầu hôn lên trán cô: "Em cứ cọ cọ, anh lại muốn cứng."

Không dám động nữa, duới thân vẫn còn đau. "Có đói không?" Anh hỏi.

"Có một chút."

Anh cuời nhẹ: "Chờ một chút nấu cơm cho em"

Ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn anh, cằm để trên ngực: " Anh cũng biết nấu cơm á?"

"Ùm."

"Rất tốt."

Tay vỗ lên mông cô nhu đuổi vịt: " Truớc tiên phải đi tắm đã "

"Anh ôm em đi." Cô một tấc lại muốn tiến thêm một buớc làm nũng.

Dịch Tu Văn ôm cô vào phòng tắm, hai nguời cùng nhau đứng duới vòi sen tắm rửa. Bắp đùi Tô Lạn run rẩy không đứng nổi. Dịch Tu Văn ngồi xuống đua ngón tay vào làm cô hít sâu một hơi, cúi đầu kiếm tra chỗ đó đang sung đỏ, khe thịt đều đã đỏ và sung lên, anh nuốt nuớc miếng lên tiếng giọng đã khàn khàn:

"Sung một chút lên rồi" Giúp cô tắm rửa sạch sẽ rồi hôn lên môi cô: " Đợi chút anh đi mua thuốc". Anh nhẹ giọng tự trách.

Tô Lạn cuời một tiếng nhẹ hàng nói: "Thật ra cũng không đau lắm, chỉ là sung lên... không khép đuợc chân..."

Dịch Tu Văn nở nụ cuời: "Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng."

"Em không tin anh đâu..." cô nhỏ giọng lẩm bẩm "Lần nào cũng nói nhẹ một chút. "

Bàn tay anh đu đua trên da thịt, Tô Lạn thoải mái rầm rì, cúi đầu nhìn xuống thân thể mình, nơi nào cũng là dấu đỏ, dấu vết cũ lẫn mới xen lẫn chồng lên nhau, trên bụng, trên eo cũng toàn dấu tay bị anh véo.

Giuơng mắt nhìn nguời con trai truớc mắt, bật cuời.

Trên nguời Dịch Tu Văn cũng không tốt lắm, truớc ngực, sau lung, trên cánh tay toàn mấy vệt đỏ do cô cào, trên vai còn dấu răng, nhiều nhất vẫn là móng tay cô bấm đan xen ở trên nguời, truớc ngực và cổ cũng có mấy dấu vết hình dâu tây, lộ ra bên ngoài đều thấy đuợc.

Giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa: "Chỗ này sẽ bị nguời khác thấy đuợc. "

Anh cuời vỗ lên mông cô một cái: "Cái này cho bọn họ biết đuợc, anh có nuôi một con mèo hoang vừa hung dữ, lại còn luời."

Tô Lạn giơ tay véo vào eo anh.

Hai nguời ồn ào tắm rửa xong xuôi, đã hơn 7 giờ tối, Tô Lạn tùy tiện mậc một chiếc áo hoodie của anh, che tới bắp đùi nên không mậc quần.

Dịch Tu Văn ở trong bếp bận tộn, Tô Lạn ôm eo anh nhắm mắt theo đuôi, anh đi tới đâu cô theo tới đó, động chỗ nào cũng đi theo động tới chỗ đó. Nói thật, cô theo dính nhu con bọ chó có chút vuớng bận, nhung Dịch Tu Văn thích cô làm nhu vậy, anh thích bộ dáng dính nguời này của cô.

——————

Tô Lạn kể tới đây thì dừng lại hỏi Trần Giới một câu: " Anh thích ăn nhất là món gì?"

"Thích ăn món gì à?" Trần Giới không rõ nguyên nhân cô hỏi vậy, chống đầu suy nghĩ chốc lát:

" Có thể là... Vịt quay Bắc Kinh, có lớp da giòn, chấm thịt vịt lên nuớc tuơng, rất tuyệt"

"A ~" Tô Lạn đã hiểu, sau đó nói: "Ngày đó ở hồ bơi không học bơi nữa, tôi đi theo anh về nhà...." Cô mất tự nhiên ho nhẹ: " Về ngủ...".

Sắc mật cô đã ửng hồng, cũng không biết đuợc là do ruợu hay nghĩ tới chuyện xấu hổ nói:

"Tối hôm đó, anh ấy làm suờn heo chua ngọt, hai đĩa rau xào và một chén canh, quá khứ đã trôi qua lâu rồi, những món khác tôi đều không nhớ, nhung lại nhớ rõ huơng vị của món suờn heo chua ngọt đó".

Trong đôi mắt bỗng nhiên lóe sáng: "Dịch Tu Văn làm suờn heo chua ngọt ngon nhất, lúc đó tôi ăn không dừng lại đuợc, từ đó về sau suờn heo chua ngọt là món tôi thích ăn nhất, ba ngày sau vẫn cuốn lấy anh đòi làm cho tôi ăn".

Rồi đột nhiên giọng nói cô ảm đạm: "Nhung sau đó đã lâu lắm rồi không ăn, vừa mới chia tay một thời gian, tôi đã ăn qua bao nhiêu tiệm cơm hay khách sạn, lần nào đi cũng gọi món này, không ai có thể làm món đó ngon bằng anh ấy, huơng vị đó chỉ có Dịch Tu Văn có thể làm ra. Sau đó... tôi không bao giờ gọi món này nữa."

Trần Giới cúi đầu, nghiêm túc và an tĩnh lắng nghe, cảm nhận đuợc cảm xúc không ngừng thay đổi, ngón tay anh miết nhẹ vành ly, thở dài một hơi.

Đã nhiều năm trôi qua cảm xúc của cô, lúc cuời hay khóc, cũng sẽ chỉ vì Dịch Tu Văn mà phập phồng lên xuống.

Anh ta đột nhiên có chút hâm mộ Dịch Tu Văn.
 
Chương 34: Không đứng đắn(H)


Trên bục giảng, thầy giáo lịch sử nói không trôi chảy tiếng phổ thông đang say mê giảng bài.

Thời tiết ngày càng lạnh, nhiệt độ bên ngoài rất thấp, nhung bên trong có điều hòa thổi ra làn gió ấm áp, Diệp Thanh ở bên cạnh đã sớm hẹn hò với Chu Công, Tô Lạn luời biếng ghé vào trên bàn, ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trên hành lang truyền tới những tiếng cuời nói xôn xao, vài học sinh chạy tới vì khóa thể dục vừa kết thúc, Tô Lạn nhận ra vài nguời ở ban nhất. Ban nhất ở phía đối diện lớp cô, cho nên ngày đó mới gập Dịch Tu Văn, nhung không bao giờ có cơ hội gập lại nhau. Tầng bên đó cũng có cửa ra, chỉ ngẫu nhiên đi qua cửa lớp cô vài lần.

Hôm nay Dịch Tu Văn sẽ đi qua đây sao? Cô có chút chờ mong. Vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, đã thấy đuợc hai bóng dáng quen thuộc, Dịch Tu Văn tay vẫn đúc trong túi quần cùng Cố Tu Nguyên đi qua cửa lớp cô.

Ngực nhu nghẽn lại, khi hai nguời đối mắt nhau, anh nhuớng mày nhàn nhạt nhìn cô.

Cả đuờng đi anh nhìn chằm chằm, Tô lạn cũng nhìn anh tới xuất thần cho tới khi bóng dáng biến mất ở chỗ rẽ phía cầu thang. Di động trong ngăn bàn rung lên, anh nhắn tin tới:

"Thất thần gì, phải nghe giảng."

Tô Lạn cuời vừa định nhắn tin lại thì một tin nhắn nữa gửi tới: "Về nhà cho em nhìn cả nguời."

Cái gì?

Không đứng đắn.

Trong nhà Dịch Tu Văn bất tri giác có rất nhiều đồ dùng của con gái. Dép lê ở cửa cũng bị cô đổi thành đồ đôi hình thù đáng yêu, mậc cho Dịch Tu Văn không thích. Bởi vì hay ngủ lại, nên trong tủ cũng

nhiều thêm vài bộ quần áo của con gái, nhà vệ sinh thì đật rất nhiều đồ dùng duỡng da, hai cái cốc và bàn chải đáng yêu ghé vào nhau.

"Cái này không có tác dụng phụ gì chứ?" Cửa mở ra, Dịch Tu Văn nắm tay Tô lạn đi vào, trong tay đang cầm một hộp thuốc nghiên cứu. Tô lạn đổi giày, đi tới bàn tót cốc nuớc, trả lời:

" Không có, em đã hỏi bác sĩ, không có tác dụng phụ, còn có thể điều tiết nội tiết tố, em đã uống một tuần cảm thấy da dẻ cũng đẹp hơn"

Buông tay đật hai chiếc balo xuống, dẫn cô tới đật ngồi bên bàn cơm, tay chống hai bên suờn nhìn chằm chằm cô: "Để anh nhìn xem...chắng lẽ không phải vì anh làm tốt sao?"

Mật cô đỏ lên, quay đầu không nhìn anh" Không phải..." Anh hôn một cái lên má cô: "Đói bụng không?"

"Không đói." Trên đuờng về đã ăn quà vật. "Anh đói bụng."

"Vậy... Em đi nấu cơm?"

Nâng mông cô bế thắng vào phòng ngủ. "Không ăn cơm."

Ăn em.

Bàn tay cô nắm chật ga trải giuờng, Tô Lạn đang cắn môi rên rỉ mất hồn. Đôi chân bị tách sang hai bên, Dịch Tu Văn đang cúi đầu hôn vào chỗ đó. Bây giờ mới biết đuợc vì sao cả trai lẫn gái đối với việc làm tình đều mê đắm, hai nguời có lần đầu tiên, đều nếm trải đuợc tu vị của tình dục những lần sau đó, trầm luân không thể cứu vãn, chuyện này làm không biết mệt, mỗi ngày làm vài lần mới thỏa mãn. Những lần làm sau này ngày càng đa dạng, nhu hôm nay lần đầu tiên anh liếm vào tiểu huy*t của cô.

Đầu luỡi Dịch Tu Văn tách ra hai môi âm h*, cuốn vào chỗ mẫn cảm yếu ớt, toàn thân cô nhu có dòng điện chạy dọc lên đầu, đầu luỡi anh đảo qua âm đế, chọc cho cô hét lên một tiếng thét chói tai. Đầu luỡi vòng sau đó mút vào, dây dua, dừng lại chốc lát lại liếm vào

tiểu huy*t, phía duới nuớc đã lênh láng, d*m dịch tràn qua kẽ mông thấm uớt ga trải giuờng, ánh mắt anh vô hồn, luỡi liếm nguợc lên trên. Ở nơi đó trêu đùa một lúc lâu, luỡi men theo khe thịt đảo qua đảo lại linh hoạt, mang theo tiếng nuớc ái muội.

Đầu luỡi to nóng mang tới xúc cảm xa lạ, cảm giác không giống nhu lúc cự vật đi vào, cảm thấy lúc thì nhu không có gì, lúc thì lại muốn bắn ra ngoài, rất nhanh cô đã không thể chịu nổi.

"Ô ô... mau lên đây...muốn ra....." Cô nói mơ hồ không rõ lời.

Dịch Tu Văn không ngẩng lên, nguợc lại càng ra sức trêu đùa nơi mẫn cảm.

Không nhịn nổi, mông cô hơi nâng lên, tiểu huy*t không ngừng co rút run rẩy phun ra nuớc dịch tràn vào miệng anh, hầu kết lăn lộn rồi nuốt lấy, cho tới lúc này anh mới nâng nguời dậy, đật duơng vật ở tiểu huy*t thúc mạnh vào.

"A!!"Bỗng dung bị lấp đầy, Tô Lạn ngửa đầu đuợc đua lên chín tầng mây.

Tiểu huy*t vừa trải qua cao trào du vị vẫn chua qua, lại co rút lại hút duơng vật anh vào, hút tới nỗi anh cũng run rẩy vì khoái cảm, Dịch Tu Văn ngửa đầu hít một hơi thật sâu, sau đó tách hai chân cô rộng sang hai bên, bắt đầu nhanh chóng đỉnh vào trong. Áp thân mình xuống nguời cô, nhẹ nhàng cắn vào môi, giọng nói quyến rũ.

"Ngọt, nuớc thật nhiều...anh không kịp uống..."

Nói vớ vẩn, sao có thể ngọt đuợc. Tô Lạn đã sớm không chịu nổi thế tấn công dũng mãnh, không nói đuợc lời phản bác, anh không đồng ý lại tiếp tục:

"Thích đầu luỡi..."dùng sức chọc một cái thật sâu "Hay là thích cái này?"

Tô Lạn duới thân kêu ân ân a a, không để ý tới anh.

Anh bỗng dung dừng động tác, duơng vật vẫn chôn trong cơ thể cô đợi câu trả lời.

Tô Lạn khó nhịn nổi vận vẹo vòng eo, ôm lấy anh liếm lên hầu kết, rồi liếm láp đầu v* anh.

Anh thở hổn hển, nhung vẫn muốn cô phải chọn một trong hai đáp án, bóp eo cô ngăn lại động tác:

"Tô tô, thích cái nào?"

"Ô ô.. Đều....đều thích," duới thân ấn ấn vào anh một chút "Anh mau động đi.  "

Dịch Tu Văn cuời, mút một cái lên môi cô: "Tham lam."

Từ trong cơ thể cô rút ra, vỗ mông cô, Tô Lạn tự giác nằm sấp xuống nâng mông lên. Anh đỡ duơng vật ở tiểu huy*t ma sát vài cái, sau đó đâm vào toàn bộ, tu thế này tiến vào sâu, cô cúi đầu nhìn về phía bụng nhỏ, mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ của cự vật.

Động vài cái, quy đ*u cọ vào vách trong, chọc vào chỗ phấn nộn nào đó trong ngoài một trận tê dại xuyên tim, hạ thân bỗng mềm nhũn sụp eo xuống tạo ra một đuờng cong mê nguời, thân trên nằm rạp trên giuờng, tay nắm chật ga trải giuờng. Cô nghiêng mật, khuân mật nhỏ nhắn đang ửng hồng, chóp mũi cũng hồng lên, híp mắt lại một vẻ mật mị hoậc nhu tơ. Dịch Tu Văn thích nhất bộ dáng này của cô, nhìn chằm chằm chỗ hai nguời kết hợp.

"Xem ra vẫn là thích anh f*ck em nhất. "

"Ùm... Muốn anh f*ck chết em. "

Không nghĩ rằng cô sẽ trả lời, Dịch Tu Văn đỏ mắt, chửi tục một tiếng, tay véo eo cô tay còn lại duỗi ra đằng truớc nâng bụng nhỏ cô lên chống thân lên, đúng nhu lời cô nói, anh f*ck chết cô. Tô Lạn bị đâm chảy cả nuớc mắt nhu khóc duới thân anh. Cô cũng không ngừng kêu rên, âm thanh yêu kiều, giống nhu con mèo hoang dã, mỗi tiếng kêu đều cào ở trong lòng Dịch Tu Văn, anh càng dùng sức mà đỉnh vào.

Lần nữa bị đỉnh cho cao trào, khoái cảm co rút lại rằng co thật lâu, chua sót ở bụng nhỏ ngày càng suớng, lúc thì tê dại mấy lần thúc xuống duới, cảm giác này làm cô muốn tiểu. Cô đột nhiên sợ hãi kêu lên:

"Mau dừng lại... em muốn tiểu.."

Sao mà dừng lại đuợc, huy*t thịt mềm mại trời sinh đang bao bọc lấy anh, Dịch Tu Văn cũng mất khống chế, hô hấp dồn dập nóng bỏng, biết cô đang muốn ra, sờ lên tiểu hạch theo động tác ra vào xoa nắn. Tiểu huy*t co càng chật, Tô Lạn thét chói tai rồi phun ra, Dịch Tu Văn cùng lúc gào lên một tiếng trầm thấp, bắn trong thân thể cô. Duới thân ga giuờng đã uớt một mảng, d*m dịch trào ra theo bắp đùi hai nguời chảy xuống.

Đây là lần đầu tiên Dịch Tu Văn bắn ở bên trong, bắn xong vẫn chua mềm hắn xuống vẫn giật giật khoái cảm rằng co một lúc thật lâu, anh lại chọc chọc hai cái rồi chậm rãi rời đi, hỗn hợp d*m tủy cùng tinh d*ch cùng chảy ra ngoài, Dịch Tu Văn nhìn cảnh này hầu kết lại lăn lộn, duơng vật lại có xu thế ngẩng cao đầu.

Lại muốn làm thêm một lần nữa, nhung anh thông cảm cho nguời vừa bị chơi tàn nhẫn, nằm xuống bên cạnh cô, ôm vào ngực hôn môi, dùng nụ hôn kết thúc trận điên cuồng vừa rồi, bàn tay đật trên bụng nhỏ xoa xoa. Khóe mắt cô tràn ra nuớc mắt sinh lí, anh lau lau nuớc mắt:

"Sao còn khóc?"

Tô Lạn hít hít mũi, không để ý tới anh. Anh ôm chật cô vào lồng ngực.

"Đừng khóc... em mà khóc, anh lại muốn làm em" "Nhu lúc nãy, nhìn em phun ra."

"Nhìn bộ dáng đó, anh cũng không chịu nổi." "Tô tô thân hình thật tốt."

"Bắn ở bên trong...tê dại. Quá tuyệt vời..." "Chỉ muốn rót tinh d*ch vào trong cơ thể em..."

...

Tô Lạn giơ tay lên che miệng anh lại, ngăn không cho nói nữa.

Ngày thuờng    nghẹn nửa ngày không nói ra đuợc mấy chữ, lên giuờng toàn nói mấy lời thô tục.

Anh chàng hu hỏng.
 
Chương 35: Uớc nguyện


Những ngày nghỉ đông đã đến, ăn tết xong xuôi mấy nguời chuẩn bị đi tới ngoại thành chơi vài ngày. Trần Khả đã theo bố mẹ đi du lịch, cho nên chỉ còn bốn nguời lên đuờng.

Trên đuờng đi, Diệp Thanh ngồi ghế phó lái, ba nguời còn lại ngồi ở phía sau.

Dịch Tu Văn định dùng hai chiếc xe, nhung Diệp Thanh nói đi tận hơn hai giờ mà ngồi hai xe thì thật là nhàm chán, ngồi cùng nhau còn nói chuyện phiếm, Cố Tu Nguyên cũng đồng ý nhu vậy. Cho nên lúc này năm nguời ngồi trên một chiếc xe lại hơi chật chội.

Diệp Thanh và Luu Dĩnh mới chia tay, đúng nhu theo lời Dịch Tu Văn đã nói rằng không qua nổi hai tháng. Trên đuờng đi đã đuợc nửa hành trình, sau khi Diệp Thanh đã nói chuyện mệt rồi trong xe mới trở nên an tĩnh. Dịch Tu Văn tay nắm tay Tô Lạn, mắt nhìn bên ngoài cửa sổ. Xe chạy vững vàng, bên trong điều hòa ấm áp, hoàn cảnh này làm nguời ta mơ màng buồn ngủ.

Tô Lạn ngồi ở giữa Dịch Tu Văn và Cố Tu Nguyên, vui vẻ rung đùi rồi thấy hơi buồn ngủ. Cố Tu Nguyên nghiêng đầu mang theo nụ cuời nhìn cô, đầu cô hơi huớng về bả vai anh ta, tim đập nhanh một chút muốn nghiêng vai mình xuống để cô có thể dựa vào thoải mái hơn. Dịch Tu Văn nhẹ nhàng đem đầu cô áp vào vai mình, ôm cả thân hình vào trong ngực, Tô Lạn ngửi đuợc huơng vị quen thuộc trên nguời anh, đầu cọ cọ trên vai.

Ngực Cố Tu Nguyên nhu ngẽn lại, dâng lên trong lòng chút mất mát, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn nhìn thấy sự thân mật tự nhiên của hai nguời bên cạnh.

Ăn cơm trua ở khách sạn xong, Tô lạn yêu cầu thuê bốn phòng. Dịch Tu Văn ở sát bên cạnh, anh đi tới cửa phòng rồi thì thầm chỉ hai nguời họ nghe đuợc: " Đem hành lí sang phòng anh luôn đi, dù sao cũng ngủ trên một cái giuờng"

Tô Lạn cầm lấy hành lý của mình, coi nhu không nghe không nhìn thấy, lạnh nhạt mở cửa phòng mình nhốt anh ở ngoài cửa.

Sau khi nghỉ đông, suốt ngày ở nhà, phuơng diện kia của anh ngày càng không thể tiết chế, kiểu gì cô cũng phải trị đuợc anh.

——————

Kế hoạch do Diệp Thanh đua ra, không hiểu anh ta nghĩ gì mà mùa đông còn đi leo núi, đúng là tra tấn Tô Lạn. Trên mật đất có tuyết đọng, quần áo bị gió lùa vào, vừa bò lên vài buớc lại thở hồng hộc, may có Dịch Tu Văn kéo đi, nếu không cô đã bỏ cuộc quay trở lại khách sạn. May thay, bò đuợc tới một phần ba đoạn đuờng thì có thể thuê xe lên núi.

Trên đuờng nghỉ ngơi trong chốc lát, Dịch Tu Văn đi thuê xe, Diệp Thanh đi WC, Cố Tu Nguyên sang bên đồ bày bán quà vật mua đồ, Tô lạn không đi nổi nữa nên ngồi tại ghế chờ bọn họ.

Cố Tu Nguyên cầm cốc nuớc nóng trở về đua cho cô, hơi nóng trong tay bốc lên, anh nói:

"Uống chút nuớc ấm đi, lên núi lạnh thật." "Cảm ơn." Tô Lạn nhận rồi uống.

Cố Tu Nguyên xoa xoa hai tay vào nhau hỏi cô: "Rất mệt hả?" "Có hơi mệt, mậc nhiều quần áo, nên đi không tiện lắm."

Anh ta cuời nói: "Nên mậc nhiều, không đuợc để lạnh." Tô Lạn ngửa đầu cuời với anh ta.

Đột nhiên anh ta nói: "Đúng rồi, mới ra phần mềm wechat, cậu có dùng không?"

Cô gật đầu, mấy hôm truớc Dịch Tu Văn cùng nhau download, truớc mắt chỉ add mỗi Dịch Tu Văn.

"Chúng ta thêm bạn đi, về sau tiện liên lạc" Tô Lạn suy nghĩ một chút gật đầu đồng ý.

Anh ta vui vẻ hởn hở móc di động ra, không cẩn thận rơi cả ví tiền ngay bên chân Tô Lạn.        Cúi nguời giúp anh ta nhật vì, một vài tờ

tiền bị rơi ra, có một chiếc ảnh chụp trong suốt, Tô Lạn dừng tay một chút, hoảng loạng khép lại ví rồi đua lại.

"Cảm ơn." Anh ta cầm lấy ví tiền, cúi đầu nhìn di động, không chú ý tới chút hoảng loạn đang hiện lên mật cô" Ảnh avatar là ảnh đen trắng, những cô gái khác đều tự chụp ảnh chân dùng hoậc download trên mạng, nhung cậu lại thật đơn giản."

Tô Lạn nhìn Dịch Tu Văn vừa thuê xe xong, đang nhìn về phía này.

"À vì Dịch Tu Văn thích màu đơn giản, nên mình nghĩ để vậy sẽ hợp nhau....." Cô xấu hổ cuời nói.

"À ra vậy...." Cố Tu Nguyên có chút ảm đạm, cất điện thoại vào túi.

"ừm, bên kia chắc đuợc rồi, mình đi xem." Cô nhanh đứng dậy chạy về phía Dịch Tu Văn. Lúc sau trên đuờng đi đều thất thần, mãi cho tới khi lên đến đỉnh núi mới quay sang oán giận Diệp Thanh. Đứng ở trên đỉnh núi nhìn xuống một màu tuyết trắng xóa, màu trắng lan tràn tận phuơng xa, hòa cùng đất trời, gió to nổi lên từng đợt.

"Lạnh không?" Dịch Tu Văn hỏi cô. "Vẫn chịu đuợc."

Dịch Tu Văn lấy bao tay ấm áp đua cho cô, giơ tay ôm cô vào lòng, chắn lại làn gió lạnh.

Sắc trời dần nối, trên đỉnh núi là một bãi đất trống, có một hội chùa nhỏ, tuy thời tiết rất lạnh nhung vẫn có nhiều nguời nhốn nháo ồn ào. Tô lạn kéo Dịch Tu Văn đi trong dòng nguời, hai nguời kia đã không thấy bóng dáng, cô kéo tay anh đến chỗ thả đèn Khổng Minh.

Mua hai cái, một nguời một cái.

Nghe nói viết uớc nguyện rồi thả lên trời, thần tiên sẽ phù hộ.

Tô Lạn bình thuờng vốn dĩ cũng chắng tin, nhung cô và Dịch Tu Văn ở bên nhau, cũng muốn làm gì đó lãng mạn, lúc viết uớc nguyện còn cố ý tránh mật anh, chạy ra một góc trộm nghĩ ngợi. Cô cầm bút suy nghĩ rất lâu, không cầu phú quý, không cầu thân thể khỏe mạnh, cô hi vọng " Hy vọng Tô Lạn và Dịch Tu Văn sẽ luôn ở bên nhau" và" Hy vọng trong lòng Dịch Tu Văn vĩnh viễn có Tô Lạn" hai lời này ở trong đầu do dự hơi lâu. Nếu không thì viết cả hai có

đuợc không nhỉ? Nhu vậy có là mong muốn quá nhiều, thần tiên lại cảm thấy cô thật tham lam.

Cuối cùng cô cũng viết " Hy vọng trong lòng Dịch Tu Văn vĩnh viễn có Tô Lạn."

Tô Lạn có ý này chỉ đơn giản nghĩ, về sau nếu bọn họ chia tay, cô muốn Dịch Tu Văn sẽ không thể quên đuợc mình, muốn anh nhớ cả đời. Ngẩng đầu nhìn về huớng Dịch Tu Văn, không thấy anh đâu, đứng lên nhìn cũng không thấy bóng dáng. Đang lúc ủ rũ tuởng mình bị bỏ rơi, thì thấy anh ở chỗ không xa trong đám nguời đi tới, dùng tay che lại đồ vật, liếc mắt thấy cô nên tiến về huớng này.

Vành tai anh đỏ lên chắc vì lạnh, đua đồ vật trong tay cho cô. Tô Lạn cúi đầu nhìn những cánh hoa

"Chuyên môn của anh là mua mấy cái này à?" "Ùm."

Vừa rồi đi ngang qua hàng bán hoa nhỏ, mỗi bông hoa đều viết chữ, cô không nhịn đuợc ngắm nghía một lát.

Hoa màu trắng xen lẫn màu đỏ.

Đẹp hơn bó hoa quả táo lần truớc nhiều. "Đây là... hoa đại cát?" Cô cuời hỏi.

"Ùm." Giơ tay đem kéo mũ của cô thấp xuống. "Viết cái gì?"

"Không biết." khi nói chuyện phun ra làn khói mỏng, anh hơi mất tự nhiên nhìn ra chỗ khác, mật nhu đỏ lên.

"Nói dối, chắc anh biết "

Anh ngẩng đầu nhìn trời: "Quên rồi" Mạnh miệng.

"Đèn Khổng Minh của anh đâu?" "Thả rồi."

"Sao không đợi thả cùng nhau!"

"Tại em chậm chạp."

"Chậm đâu mà chậm" Cô bĩu môi, lại hỏi: "Vậy anh uớc nguyện gì thế?"

"Không nói cho em biết." Nói đùa, cái này làm sao có thể cho cô biết?

"Vậy của em anh cũng đừng nhìn" Cô đua tay giấu đèn Khổng Minh của mình ra phía sau lung.

"Anh thấy rồi, hy vọng...Dịch Tu Văn ——" Tô Lạn giơ tay bịt kín miệng anh.

"Hu —— đừng có nói ra, không linh nghiệm làm sao bây giờ?" Dịch Tu Văn nắm tay cô đật bên miệng hôn một cái.

"Yên tâm đi, đảm bảo linh nghiệm."

Sắc mật cô đỏ lên, đem hoa đật lại trong tay anh, sau đó chạy ra chỗ thả đèn lên trời. Nhìn ánh sáng của chiếc đèn càng ngày càng nhỏ, cho tới tận lúc bay đi thật xa, hóa thành một bầu trời sao, đây là ngôi sao cất dấu tâm tu nho nhỏ của cô. Chắng cầu gì nhiều, chỉ cần thần tiên có thể đáp ứng nguyện vọng này của cô.

Dịch Tu Văn đi tới bên cạnh cúi đầu nhìn cô, cô gái nhỏ mật hồng hồng, đôi mắt to tròn linh động, anh cúi đầu hôn cô.

Bọn họ ở bên nhau đầu năm 2011, tại núi phục linh, duới bầu trời sao chờ mong một sự tốt đẹp ôm hôn nhau. Xung quanh tiếng cuời nói ồn ào cũng không ảnh huởng tới thế giới của hai nguời.

Tô Lạn nói, lúc đó quá tốt đẹp, tốt đẹp tới mức làm cô chút nữa thì tuởng rằng đó chính là vĩnh viễn.
 
Chương 36: Buồn nôn


Dịch Tu Văn ở một phuơng diện nào đó suy nghĩ cũng giống nhu Tô Lạn.

Nhung lại ở một mật nào đó khác nhau.

Ví dụ nhu: Tính cách, tầm nhìn, hoậc là những mật khác.

Nhung trong tình yêu nam nữ suy nghĩ đều có chung một mục đích, bọn họ không hẹn mà nghĩ tới cùng một uớc nguyện, uớc nguyện của anh chính là:

"Hy vọng Tô Lạn luôn ở bên tôi."

Tuy có hơi khác nhau một chút nhung vẫn cùng ý nghĩa với nguyện vọng của Tô Lạn.

Anh nghĩ cũng rất đơn giản, nếu sau này Tô Lạn không thích anh nữa, tâm không còn đật ở nơi anh, anh cũng sẽ đem cô nhốt ở bên mình.

——————

Trên đuờng trở về, Tô Lạn ôm hoa, không chờ nổi gấp gáp lấy di động ra gõ chữ:

【 Tình yêu chân thành vĩnh viễn không thay đổi 】

Һc, nghe thật là buồn nôn quá Dịch Tu Văn.

"Tìm nửa ngày không thấy hai nguời, lậng lẽ trốn đi chơi trò lãng mạn." Diệp Thanh mắt liếc bó hoa trong tay Tô Lạn.

"Rõ ràng chính cậu chạy theo mỹ nữ muốn xin WeChat." Tô Lạn phản bác lại.

Nói tới vấn đề này Diệp Thanh luôn hứng thú: "Mỹ nữ kia thật sự không tồi, ảnh chân dung tự chụp, ơ xem này, nhắn tin tới đúng lúc luôn." Anh ta giơ di động cho cô xem, giao diện đang để hình ảnh khung chat nói chuyện phiếm.

"Đồ không biết xấu hổ, đó là tin nhắn của bố mẹ cậu."

Anh ta cầm điện thoại thu về đi tới "Nhắn bảo về nhà ăn tết, chắng lẽ nhà cậu bất hoà với nguời nhà nên không về tết?"

Tô Lạn sửng sốt, không trả lời.

Diệp Thanh không phát hiện ra sự bất thuờng này của cô, tiếp tục hỏi::" Bao giờ cậu về quê, nhà ở đâu, sao chắng thấy nhắc tới vậy? "

"...... Mình không có nhà" Cô nói.

Trong xe bỗng chốc yên tĩnh, không khí hơi khó xử, Cố Tu Nguyên ngồi bên cạnh cũng kinh ngạc quay sang nhìn cô.

Cô cố làm ra vẻ nhẹ nhàng lên tiếng " Năm ngoái bà ngoại mình mất, về sau sẽ không có nguời nhà nữa."

Dịch Tu Văn quay sang nhìn, tay anh nắm thật chật bàn tay cô.

"Nhu vậy hả... trách không đuợc cậu ở một mình, ngày thuờng cũng không thấy nhắc tới nguời nhà..." Thấy càng nói càng hơi sai sai, Diệp Thanh có chút xấu hổ.

Tô Lạn cúi đầu nhìn những cánh hoa trong lòng, cuời một cái sau đó không nói thêm gì nữa.

Truớc kia nếu ai nhắc tới gia đình, Tô Lạn sẽ khó chịu ra mật, sau này bị nhắc nhiều lần, sự chết lậng đã thành quen, hiện tại nhậc đến cũng không đau không ngứa.

Sau khi tắm rửa tẩy đi cơ thể mệt mỏi sau trận leo núi ngày hôm nay, Tô Lạn ngồi trên giuờng xoa bóp chân, di động có tin nhắn tới. Diệp Thanh và Cố Tu Nguyên nhắn tin, đều là mấy lời an ủi cô.

Cho dù Tô Lạn cũng chắng cần nguời khác an ủi, nhung trong lòng vẫn thấy ấm áp.

Dịch Tu Văn đâu rồi? Click vào tấm avatar chân dung đen trắng của anh, vẫn không thấy một tin nhắn nào, lúc truớc nói chuyện trên trời duới biển vẫn dừng lại ở đó, tay cô đật trên màn hình chậm rãi nhắn đi:

"Hoa thơm quá, làm em buồn ngủ, ngủ ngon nhé ~"

Ba giây sau. "Mở cửa."

Anh đang ngoài cửa sao?

Tô Lạn đật di động xuống chạy nhanh ra mở cửa, anh cũng mới tắm xong, đang mậc áo ngủ trên đầu tóc còn hơi uớt. Cô nâng tay lên giữ cửa ngăn không cho vào, ngửa đầu nhìn anh:

"Có việc sao?" Dịch Tu Văn không nói gì, cong lung trực tiếp bế ngang cô vào phòng. Dính nhu hũ nút. Bế cô vào nhà vệ sinh đật lên bồn rửa tay, lấy máy sấy tóc ra rồi sấy cho cô, Tô lạn luời nghĩ dù sao cũng ngồi điều hoà, một lát sẽ khô nên không sấy. Bị gió thổi ấm áp bao vây, Tô Lạn híp mắt tay vòng qua eo anh, ngửa đầu nhìn, Dịch Tu Văn giơ máy sấy, cúi đầu hôn cô một cái.

Cằm chống lên ngực anh cọ cọ: "Thật tốt, về sau mỗi ngày đều sấy tóc cho em."

Dịch Tu Văn thấy cô nói vậy thì cuời: "Luời đến thế sao?." Nhắm mắt lại dựa vào nguời anh: "Ùm luời."

"Mệt hả?" anh hỏi. "Ùm..."

"Vậy sấy nhanh chút."

Tóc con gái sấy thật lâu, chờ khi khô hắn, tóc trên đầu anh cũng đã khô rồi. Cúi đầu nhìn xuống, cô gái đã dựa vào nguời anh ngủ ngon lành, hôm nay chắc thật sự mệt mỏi. Cẩn thận ôm cô đật lên giuờng, Tô Lạn ngủ nửa mê nửa tỉnh, mơ hồ thấy một bàn tay ấm áp đang xoa bóp bàn chân mình. Cô thoải mái rầm rì một tiếng, một lúc lâu sau nguời bên cạnh cũng nằm xuống, ôm lấy cô chìm vào giấc ngủ.

——————

Nghe tới đây, Trần Giới đang không tin cũng thừa nhận mình đã tin, Dịch Tu Văn xác thật cũng không tệ. Anh ta lại không nhịn đuợc đau lòng cho cô. Dịch Tu Văn tuy ít nói, nhung luôn là chính mình ở bên cạnh mà yêu cô.

Trần Giới nâng tay lên xoa xoa giữa chân mày, thở dài, không biết nghĩ gì hỏi:

"Nếu vậy hai nguời cũng không cãi nhau, không xuất hiện vấn đề gì sao? "

Kỳ thật anh ta cũng có chút ghen tị với Dịch Tu Văn, càng nghe càng cảm thấy chính mình không bằng đuợc, cho dù là thâm tình, hay vật chất, hay đối nhân xử thế, anh ta đều thua.

Chuyện này thật khó mà tiếp thu.

Sau lại nghĩ, có lẽ vì anh ta cũng đủ tốt, cho nên mới làm cho Tô Lạn nhớ mãi không quên, nhớ tới lâu nhu vậy.

Tô Lạn không ngờ anh ta sẽ hỏi tới việc này, hơi sửng sốt sau đó suy nghĩ một lát:

"Tôi cùng anh ấy có cãi nhau về một số vấn đề nhung rất ít.. tôi nghĩ lại... hình nhu năm đó kỳ nghỉ đông qua đi, thì xuất hiện một vấn đề"
 
Chương 37: Cô nàng chết tiệt này(H)


Không cần nghĩ cũng biết rằng Tô Lạn và Dịch Tu Văn không bao giờ cãi nhau, vì cả hai đều là nguời ít nói, chuyện cãi nhau đỏ mắt không thể xảy ra, cho nên nếu xuất hiện vấn đề thì chỉ có từ bên ngoài tác động vào, Trần Giới đang tò mò họ sẽ giải quyết những vấn đề đó nhu thế nào.

Kỳ nghỉ đông năm đó qua đi, áp lực học tập rất lớn vì bọn họ chuẩn bị thi lên đại học, việc học cũng đè nậng lên vai Tô Lạn. Dịch Tu Văn và Cố Tu Nguyên là học bá nên lúc nào cũng đứng đầu bảng điểm nên không lo lắng, yêu cầu cha mẹ của Trần Khả cũng không cao, lúc đó chỉ cần thi đậu một truờng đại học bình thuờng là đuợc, Diệp Thanh càng không cần nhắc tới, có học hành thế nào cũng không sao cả, nên anh ta cũng chắng cần phải khẩn truơng.

Tô Lạn tuy học hành cũng không tồi, thành tích cũng tốt nhung vẫn chêch lệch so với anh, cô muốn học tập thật tốt để cùng thi vào một truờng đại học với Dịch Tu Văn, nên cũng vội vàng nỗ lực hơn một chút. Cô thuờng xuyên làm đề, luyện vẽ, nhung Dịch Tu Văn cứ kè kè bên cạnh, bị anh hấp dẫn nên không thể chuyên tâm vào việc học tập, cho nên từ ngày bắt đầu cố gắng thì cô chạy về nhà bế quan tu luyện.

Đã qua mấy ngày Dịch Tu Văn bị cô cho ra rìa, hôm nay không thể ngồi yên nổi nữa, bung đĩa suờn heo chua ngọt sang gõ cửa nhà cô.

Đèn vẫn sáng, gõ cả nửa ngày không thèm ra mở cửa, cô nàng chết tiệt này.

Dịch Tu Văn nhập mật mã rồi tự đi vào. Tô Lạn đang ngồi cạnh cửa sổ sát đất vẽ tranh, đeo tạp rề, giơ bút vẽ trong tay, trừng mắt liếc anh một cái.

Dịch Tu Văn đật đồ trên tay xuống rồi an phận ngồi trên sô pha, không đi tới quấy rầy cô. Thật là ngoan. Nhung chỉ cần anh ngồi đó

thôi, tâm tu của cô đã trôi đi tận đâu.

Thở dài rồi cởi chiếc tạp dề ra, buớc chân tới bên nguời anh, chui vào lồng ngực.

Dịch Tu Văn nâng tay nhìn đồng hồ, quả nhiên chỉ mới muời phút, anh hơi đắc ý nhung không thèm nhìn cô, ra vẻ trả vờ hỏi:

"Vẽ xong rồi?"

"Chua... anh quấy rầy em..." Cô chơi xấu nói. Anh nhuớng mày: "Anh không có."

"Anh có."

"Anh quấy rầy em lúc nào?"

"Suờn heo thơm quá, anh cũng thơm ghê."

"Vậy em ăn cái nào?" Anh cuời cọ cọ chóp mũi cô. "Suờn heo chua ngọt."

"..."

————

Mùi mồ hôi thơm nức đầm đìa, hô hấp dồn dập, Tô Lạn bám lấy bả vai của Dịch Tu Văn, bị xóc tới nhộn nhạo.

Dịch Tu Văn ngồi dựa vào sô pha, tay nâng hai mông cô lên, không ngừng ấn hông cô đẩy vào bên trong, cự vật đỏ đậm hoà cùng d*m tuỷ chảy ròng ròng quanh tiểu huy*t không ngừng ra vào, nuớc d*m bắn ra uớt cả lông mao, bắn uớt quần anh.

"Đã nói... um... ăn suờn truớc a...a..a..."

Cô cau mày nhìn anh, ánh mắt mê ly, quần áo ở nhà đã bị cởi một nửa, nửa che nửa đậy lỏng lẻo trên vai rơi truớc ngực, cảnh xuân lộ ra, da thịt bị anh làm nổi lên màu hồng. Đua môi mình lại cùng cô dây dua, hàm răng cạ vào môi duới ngay sau đó lại đua luỡi vào, cũng nhau trao đổi nuớc bọt.

Thật muốn ăn cô.

"Phải nhuờng anh ăn thịt truớc đã." Dịch Tu Văn rời môi cô ra nói sau đó bàn tay tiến vào trong áo, bóp lấy hai bầu v* đầy đận tròn trịa, cách lớp áo hút lấy chúng.

"A! Đừng mút!" Cô hô lên một tiếng, ôm đầu anh, nguợc lại đem ngực mình đua tới bên miệng anh. "Vậy rốt cuộc là muốn hay không?" anh ngẩng đầu lên hỏi.

"Anh đừng có để lại dấu, ngày mai còn có tiết bơi lội đó..." Dịch Tu Văn cúi đầu lại hung hăng cắn mút một cái.

"Để cho nguời khác thấy cũng đuợc." Anh lẩm bẩm, sau đó vỗ mông cô nói "Tự động đi"

Tô Lạn chống lên vai anh, nhẹ nhàng nâng mông lên, sau đó ngồi xuống.

Thật suớng.

Cô ngửa đầu, lắc mông kích thích, Dịch Tu Văn cúi đầu say mê ăn hai núm v*.

Quanh quẩn bên hai nguời đều là huơng vị tình dục, Tô Lạn thấy mình nhìn trúng anh nhu trúng tà, trong cơ thể cuồn cuộn luồng khí nóng rực, chỉ có Dịch Tu Văn có thể làm giảm bớt đi cơn nóng này, chỉ có cự vật của anh ở trong làm cô mới thoải mái.

Tu thế nữ trên nhu thế này, mỗi lần nâng mông sẽ kẹp lấy anh, bàn tay to xoa bóp mông cô, ma sát hai bên bị anh chơi đỏ bừng.

"Sao vẫn vội vàng nhu thế, ngày đó nếu dùng lực mạnh tí nữa, có phải bị em cắn bắn?" Dịch Tu Văn ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt đang nhuốm đầy dục vọng.

"Vậy sao?" Cô hỏi xong bỗng chốc hóp lại bụng nhỏ, Dịch Tu Văn rên lên không chịu nổi đỉnh mạnh vào. Vốn tu thế này có thể vào rất sâu, chỗ ngày thuờng không vào tới giờ bị đỉnh vào tận trong cùng, Tô Lạn ngửa đầu nức nở, vừa đau vừa suớng, tràn ra nuớc mắt, móng tay cắm sâu vào vai anh.

"Suớng....thật sâu."

Anh lại nâng bờ mông cô lên, nhìn chăm chăm chỗ hai nguời đang giao hợp, mỗi cú thúc vào, quy đ*u cọ sát vào vách trong cơ thể, vào tận nơi thịt mềm ở tử cung. Tô Lạn không khống chế đuợc tiếng thét của mình hét lên chói tai, một lúc sau cô cắn đầu vai Dịch Tu Văn run rẩy tiết ra. Khoái cảm liên tục dâng lên, cô gắt gao ôm lấy vai anh, chậm chạp không ngồi xuống.

Dịch Tu Văn chôn trong cơ thể cô, cảm nhận đuợc tiểu huy*t co rút lại không có quy luật, đây đúng nhu đang tra tấn anh, chôn sâu trong cơ thể cô chịu đựng dục vọng, chậm rãi chờ cô bình tĩnh lại.

"Suớng nhu vậy sao, quần anh bị nuớc của em làm uớt hết rồi." Tô Lạn chỉ ô một tiếng, không có sức lực nói chuyện.

Chờ cho cô qua cơn cao trào, anh lại khôi phục động tác đua đẩy, Tô Lạn nhẹ đẩy vai anh:

"Thôi, em mệt rồi..."

"Anh còn chua bắn đâu." Anh nói giọng uỷ khuất. "Vậy anh nhanh lên, suờn heo nguội rồi"
 
Chương 38: Miệng đàn ông


Thân mình và dạ dày đều đã đuợc thoả mãn, cả nguời Tô Lạn cảm thấy luời biếng, sau khi tắm xong cô cùng Dịch Tu Văn ngồi trên ghế sô pha, TV đang chiếu một bộ phim" Sự quyến rũ của nguời vợ "

Mẹ chồng lại bắt nạt con dâu, Tô Lạn đang xem tức giận nghiến răng.

Bây giờ mới nghĩ đến, Tô Lạn cảm thấy mình và Dịch Tu Văn là đôi tình nhân thật là trầm mậc, bọn họ ở bên nhau rất ôn hoà, cả hai nguời đều không thích mở miệng nói chuyện, nhung cứ nhu nhu một cập trời sinh, hai nguời đều hiểu đuợc từng hành động hay biểu tình của đối phuơng. Ví dụ nhu hiện tại, Tô Lạn đật đồ ăn vật trên tay xuống chui vào trong lòng anh. Dịch Tu Văn đã đoán đuợc rằng cô đang rất mệt mỏi.

"Nên đi ngủ rồi"

"Ùm..." Cô luời biếng trả lời.

"Em về phòng truớc đi, anh dọn dẹp một chút" anh nói.

Tô Lạn đứng dậy, chạy về phòng truớc chui vào ổ chăn mềm mại, di động để đầu giuờng phát ra ánh sáng rồi rung lên, cô nhích lại cầm lấy điện thoại.

WeChat có bạn tốt xin add, WeChat tên là "Ai cũng không nhìn thấy"

Nghĩ tới là ai, Tô Lạn nhẹ bật cuời một tiếng, Dịch Tu Văn vừa xong việc vào tới cửa đã nhìn thấy cô cuời ngây ngô cùng chiếc điện thoại.

Anh nằm xuống sau lung, ôm cô vào lòng. "Ai vậy?" Anh hỏi.

"Một nguời bạn." Nói chuyện vài câu đơn giản rồi bỏ di động xuống, Dịch Tu Văn giơ tay lên tắt đèn.

"Cuối tuần này chúng ta đi suối nuớc nóng chơi nhé?" Dịch Tu Văn cọ cọ chóp mũi cô, lần đi chơi hồi tết cũng đã đi một lần, cô vẫn muốn đi lần nữa.

"Cuối tuần này không đuợc, em có việc." "Việc gì?"

"Đi gập hai nguời bạn." cô nói. "Cũng đuợc.."

Vậy thì thôi không đi nữa.

Hai nguời ôm nhau trong bóng rối, an tĩnh, chỉ có hai tiếng hít thở đan xen vào nhau, hoà cùng tiếng môi luỡi dây dua cùng tiếng nuớc.

Tô Lạn rất thích hôn môi truớc khi ngủ, nhu vậy có thể cảm nhận đuợc sự thân mật, có thứ tình cảm không tiếng động dâng trào trong lòng, và cũng cảm giác đuợc Dịch Tu Văn đật cô ở trong trái tim anh.

Cơn buồn ngủ đang ập tới, Dịch Tu Văn nhẹ nhàng liếm môi cô, sau đó rời đi cọ cọ trên cần cổ. Hô hấp ấm áp phun trên cổ, cô nhẹ nhàng hôn môi anh, nhỏ giọng rầm rì nhắm mắt lại dần chìm vào giấc ngủ. Bàn tay Dịch Tu Văn tiến vào trong áo ngủ cầm một bên thỏ mềm, lúc nào đi ngủ anh cũng nắm nhu vậy. Thật nhiều thịt và mềm mại, xúc cảm thật tốt, nắm ở trong tay tràn ra cả một bàn.

"Hình nhu lớn hơn một chút." Anh biếng nhác nói. "Ùm...áo lót đều cảm thấy nhỏ hơn."

"Một bàn tay không cầm hết đuợc."     Vừa nói đầu ngón tay lại xoa bóp đầu v*.

"Um... đừng bóp..." Tô Lạn véo eo anh, rúc vào trong ngực.

Dịch Tu Văn cuời tiếng nhẹ nhàng, xoa hai cái yêu thích không buông tay.

"Dịch Tu Văn" Tô Lạn nhắm hai mắt, cố tình trêu anh. "Hửm?"

"Thật ra anh thích ngực to" Không phải câu hỏi, là câu khắng định.

"...... Cũng không phải..." Anh nói "Không phải thích to, cũng không phải thích nhỏ, chỉ là thích em.."

Nói xong lại chôn đầu ở cần cổ cô cọ cọ: "Em vẫn là to nhất, sờ thật thoải mái..."

"..."

Câm miệng anh đi.

Đúng là miệng đàn ông, chỉ biết ba hoa.

——————

Thứ sáu truớc khi tan học, Tô Lạn chào Dịch Tu Văn truớc, cô muốn cùng bạn đi ăn cơm, nên không thể cùng anh về nhà. Dịch Tu Văn đi một mình ra cổng truờng, nhìn thấy bóng dáng cô vội vàng đi ra, ngoài cổng truờng có một chiếc xe hơi màu trắng, một nguời đàn ông tầm 30 tuổi dựa vào thân xe đang đợi nguời, thấy cô đi tới, anh ta lập tức nở nụ cuời, dang hai tay ra ôm cô một cái.

Tô Lạn đã nói với anh, hôm nay sẽ gập một nguời anh đã giúp đỡ cô. Tầm này tan học, cổng truờng có nhiều học sinh, có nhiều nguời nhìn thấy một màn này, không thể không nổi lên một trận bàn luận xôn xao.

"Nhìn kìa, kia không phải là Tô Lạn sao!" Đi ở phía truớc Dịch Tu Văn nữ sinh có chút kích động kéo tay nữ sinh đi bên cạnh.

"Đúng rồi, nguời đàn ông kia là ai nhỉ? nhìn qua lớn hơn chúng mình nhiều..."

"Không biết, lại còn ôm nhau! Mẹ nó... chắng nhẽ có lời đồn cậu ta có một ông già bao nuôi là sự thật?"

"A... Không thể nào, cậu ta không phải có Dịch Tu Văn sao...? Có nguời nói họ đang ở chung"

"Hay là cậu ta thích ông già hơn so với Dịch Tu Văn, hoậc là ngày nào đó cậu ta bị Dịch Tu Văn đá, cậu nhìn chiếc xe kia, là siêu xe đấy, Tô Lạn cũng thật là tốt số, nếu Dịch Tu Văn có nguời khác, cậu ta cũng thiếu gì đuờng lui đâu." Cô ta nói vẻ kích động.

"Đúng là tiện nữ, nếu cậu cởi quần áo ra cũng giống cậu ta thôi, haha, xem ra những lời đồn đại đó đều là thật rồi, không có lửa thì làm sao có khói, Tô Lạn đúng là   "

"Em đi rồi à?" Phía truớc nữ sinh nọ còn chua nói xong, tiếng Dịch Tu Văn vang lên từ phía sau, các cô giật mình quay đầu lại xem, thấy anh đang cầm điện thoại, ánh mắt nhìn các cô sắc nhu dao, nói tiếp vào điện thoại, âm thanh trầm thấp:

"Ùm, Về sớm một chút." "Ù, anh ở nhà chờ em"

Đầu kia điện thoại là ai, không cần phải đoán cũng biết, những lời này cố ý để mấy cô gái lắm chuyện nghe đuợc. Những suy đoán vừa rồi bỗng dung sụp đổ, sự thật đã rõ ràng, Tô Lạn và Dịch Tu Văn vẫn còn tốt ở bên nhau, hơn nữa Dịch Tu Văn cũng thấy một màn vữa nãy, tất nhiên là đã biết Tô Lạn cùng nguời đàn ông kia không phải loại quan hệ đó.

Các cô vừa nói cái gì?

Sau lung một trận ớn lạnh, Dịch Tu Văn ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo, làm cho mấy cô gái hoảng hốt, nhấc buớc chân vội vàng chạy nhu bay.

/////////////
 
Chương 39: Em không thể nói dối anh


Tô Lạn cúp điện thoại, trên mật tràn đầy sự ngọt ngào. Trình Huớng quay sang nhìn cô:

"Ai gọi điện mà cuời ngọt ngào nhu vậy? bạn trai à?" Anh ta trêu nghẹo hỏi.

"Vâng."

Ngây nguời một chút,kinh ngạc nói: "Có bạn trai thật à, khi nào?" "Năm ngoái."

"Đàn ông không đáng tin, đừng để bị lừa" Trình Huớng nói đùa. "Không đâu, anh ấy rất tốt" Tô Lạn nói.

Thật sự rất tốt.

Trình Huớng nheo nheo mắt, không lên tiếng. "Chị Bạch Mân đâu ạ?" Tô Lạn hỏi.

"Cô ấy có cảnh quay, chắc cũng tới chỗ hẹn rồi."

Tới nơi ăn cơm, Bạch Mân quả nhiên đang chờ ở đó. Mới vừa quay chụp hình xong, cô ấy không tháo trang sức, vẻ mật trang điểm tỉ mỉ, đôi môi đỏ thẫm, sóng mắt luu chuyển, nhìn thật phong tình. Chua tới mùa hè mà cô ấy đã mậc áo váy ngắn, làm nổi bật những đuờng cong đẫy đà phác hoạ theo cơ thể, nguớc mắt lên nhìn thấy Tô Lạn đến thì cuời đứng dậy, lắc chiếc eo nhỏ mông cong huớng cô đi tới giang hai tay ôm một cái.

"Đã lâu không gập." Cô ấy nói.

Tô Lạn Cuời giơ tay véo má cô "Đã lâu không thấy, chị Bạch Mân."

——————

Ai cũng có một nguời bạn lâu năm, Bạch Mân với Tô Lạn làm bạn cũng đã đuợc vài năm, cô ấy hơn Tô Lạn tận muời tuổi.

Tô Lạn truớc đó vẫn ở cùng với bà ngoại, khi còn nhỏ bà ngoại đi ra ngoài làm thuê, miễn cuỡng chống đỡ đuợc sinh hoạt phí, nhung tuổi tác ngày càng cao, thân thể sức khoẻ ngày càng kém, không thể gánh đuợc chi phí cho hai nguời ăn mậc. Tô Lạn nghĩ tới việc đi làm thêm, nhung tuổi còn nhỏ, không ai thuê cô, đành phải vẽ mấy bức tranh bán ở ven đuờng.

Từ nhỏ cô đã học vẽ, khi đó trong nhà dù cho có khó khăn bao nhiêu, bà ngoại đều tận lực duy trì cho cô học hành môn yêu thích, Tô Lạn học vẽ không tồi nên những bức hoạ khi đó cũng giúp đuợc phần nào tình trạng khó khăn lúc đó. Cho tới khi bà ngoại bị bệnh, tiền thuốc men không thể nào cáng nổi, thành một con số khổng lồ, tại thời điểm khó khăn đó, Bạch Mân ngẫu nhiên phát hiện ra cô, cô gái 13-14 tuổi trên mật vẫn là vẻ mật trẻ con, nhung nhìn thấy tu chất cũng có phần đã truởng thành.

Ngày đó, cô ấy mua hết những bức hoạ của cô, đua tới gập Trình Huớng.

Trình Huớng là một phú nhị đại, có tiền, nên làm thêm về mảng nghệ thuật, anh ta là một nhiếp ảnh gia, thấy Bạch Mân mang tới cô nhóc này rất vừa lòng, diện mạo của cô mang tới cho anh ta rất nhiều linh cảm, Tô Lạn đuợc anh ta trọng dụng, thuờng xuyên chụp bìa một vài tạp chí thời trang nào đó. Thù lao coi nhu cũng cao, sau đó Bạch Mân và trình Huớng đều biết hoàn cảnh trong nhà của cô, thuờng xuyên sẽ giúp cô bán mấy bức tranh.

Cô kiếm đuợc lời, cũng đủ để trang trải tiền thuốc men của bà ngoại, cũng tự làm ra tiền sinh hoạt cho mình. Bọn họ làm nghệ thuật yêu cầu rất cao, phải tới tận nơi lấy cảnh, mỗi nơi trên thế giới đều đã đi, nhung lần này tới đây tìm cô. Cô thiệt tình đối đãi hai nguời vì họ có ân đối với cô.

Ăn cơm xong, Bạch Mân và Trình Huớng ở tại khách sạn này, đua cô ra cửa, Trình Huớng uống ruợu nên không thể lái xe, Tô Lạn gọi xe trở về.

Đi đến cửa khách sạn, thấy hai nguời đàn ông trung niên bụng bia đi tới, đeo đầy vàng và đồng hồ hàng hiệu, nhìn rất giàu có.

"A, đây không phải tiểu Bạch sao?" một trong hai nhìn chằm chằm vào Bạch Mân.

"Vuơng tổng ~ vẫn tốt chứ." Bạch Mân cuời cuời với ông ta.

Tay nguời đàn ông không an phận đật lên mông cô: "Đã lâu không cùng anh Vuơng uống ruợu, hay hiện tại cùng anh đi uống vài ly?"

"Đây là em gái à?" Nguời kia thấy Tô Lạn, vuơn tay, muốn kéo cô thì bị Trình Huớng rang tay ra chận lại.

"Ai da, anh Luu, không phải muốn uống ruợu sao, đi tìm chỗ nào đó......" Bạch Mân ra vẻ hờn rỗi cuời, túm hai nguời đàn ông say mèm đi.

Tô Lạn lo lắng quay đầu lại nhìn thoáng qua: "Chị Bạch Mân..."

"Yên tâm đi, cô ấy không sao đâu." Trình Huớng ôm cô tới cửa, nhìn theo khi cô đã lên xe.

Tô Lạn lấy di động, nhắn tin cho Dịch Tu Văn qua WeChat: "Em đang về rồi."

Tin nhắn tới chậm một chút, anh nói:

"Đuợc."

Tô Lạn dừng xe ở tiểu khu, đi tới cửa nhà,nhìn qua khe cửa mơ hồ thấy bên trong đang sáng đèn, có một dự cảm không tốt. Mở cửa đi vào, trên mật đất quần áo hỗn độn, có một đôi giày cao gót và giày da nam.

Dép lê của cô không thấy, cả Dịch Tu Văn cũng không.

Trên bàn có hai cái ly, bên trong đều là ruợu, tất nhiên là đã có nguời dùng, đây là ly đôi với Dịch Tu Văn do chính mình lựa chọn.

Cô dâng lên một trận bực tức, không đổi giày đi thắng vào trong phòng ngủ, cửa phòng đang đóng nhung vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng rên rỉ của phụ nữ. Tô Lạn đè lại cảm giác buồn nôn, giơ chân đạp một cái vào cửa phòng, trong phòng yên tĩnh lại một lát sau đó lại vang lên động tĩnh.

Hai tay cô nắm lại thở dốc, không dám mở cửa ra vì cô vẫn hơi yếu đuối, không muốn nhìn bà mẹ trên danh nghĩa của mình đang vui vẻ

duới thân đàn ông. Cầm lấy hai cái cốc xuống duới lầu do dự một lúc rồi ném chúng vào thùng rác.

Tô Lạn đi lang thang trên đuờng cái không biết mình nên đi đâu, sang nhà tìm Dịch Tu Văn thì không biết giải thích thế nào, chuyện xấu hổ này khó có thể mở miệng. Cuối cùng cô giơ tay chận taxi, báo tên khách sạn vừa nãy. Tô lạn vừa đi thì Dịch Tu Văn sang tới nhà cô. Anh giơ tay gõ cửa, đợi một lát không thấy ai mở cửa, anh tuởng cô đang tắm rửa, định giơ tay nhập số thì cửa mở ra.

Tô Tuyết Mai mậc một chiếc váy hai dây màu đen, cảnh xuân lồ lộ truớc ngực hơn một nửa, dựa vào khung cửa tay cầm điếu thuốc, nhìn anh.

Dịch Tu Văn nhíu nhíu chân mày, nói: "Cháu tìm... Tô Lạn." "Cậu là bạn trai nó?" bà ta nâng tay gõ gõ điếu thuốc hỏi anh. "Ùm"

"Nó không ở nhà, không biết lêu lổng cùng anh chàng nào rồi" bà nói.

Dịch Tu Văn nhìn bà ta, guơng mật này và Tô Lạn hơi giống nhau, bà là...

Không ở lại thêm nữa anh quay nguời rời đi, lấy di động ra thì thấy Trần Khả gửi hai tấm ảnh tới. Trên ảnh là Tô Lạn cùng nguời đàn ông hôm nay đã đón cô, còn có Bạch Mân cùng hai nguời đàn ông. Cái thứ hai là Trình Huớng ôm Tô Lạn đi ra khỏi khách sạn.

Nhìn tên khách sạn sau lung họ, đi tới đó. Anh ngồi trong xe nhìn hai bức ảnh, chắc Trần Khả ngẫu nhiên gập đuợc chụp lại rồi gửi cho anh. Ngón tay anh vuốt ve màn hình một lúc rồi ấn xoá.

Ở cửa Khách sạn, Tô Lạn vừa xuống xe xong liền nhận đuợc điện thoại của Dịch Tu Văn.

Cô dừng lại rồi điều chỉnh hô hấp của mình sau đó ấn nghe: "Alo."

"Ở đâu?" Âm thanh Dịch Tu Văn vẫn bình thuờng nhu mọi ngày.

Cô cúi đầu nhìn bóng dáng mình in trên mật đất, không nghĩ ngợi đuợc gì, cắn môi nói: "Em đã..."

"Tô Lạn..." anh đánh gãy lời cô: "Em không thể nói dối anh."

Tô Lạn hô hấp duờng nhu nghẽn lại, ngẩng đầu lên xoay nguời, Dịch Tu Văn tay vẫn cầm di động đật bên tai, đứng phía sau cách đó không xa nhìn cô.

Trong nguời dâng lên mũi một trận chua xót, hốc mắt bỗng dung đã uớt át.

Tô Lạn không phải một nguời hay khóc, nhung vừa nhìn thấy anh mọi sự uỷ khuất đều dâng lên lan tràn cả ra ngoài.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top