Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Sắc Màu Ấm - Sanh Sanh Bất Hấp

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Sắc Màu Ấm - Sanh Sanh Bất Hấp

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,377
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Sắc Màu Ấm - Sanh Sanh Bất Hấp

Sắc Màu Ấm - Sanh Sanh Bất Hấp
Tác giả: Sanh Sanh Bất Hấp
Tình trạng: Đã hoàn thành




Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, H văn, Ngọt sủng, Song khiết 🕊️, Gương vỡ lại lành, Vườn trường, Thanh mai trúc mã, Nhẹ nhàng, Đô thị tình duyên, 1v1, Thị giác nữ chủ.

Dịch Tu Văn, thật ra anh cũng thích em phải không?”
Văn án 1:
Tô Lạn nói: “Tình Yêu, phải là sự hoà quyện giữa hai tâm hồn, chứ không phải chỉ va chạm về thể xác”
Dịch Tu Văn: “Ừm.”

Văn án 2:

Mười năm trước và sau, Dịch Tu Văn chỉ nói nhiều khi ở trên giường!
——
Tô Lạn x Dịch Tu Văn 1V1 SC
Vườn trường (75%) + đô thị (25%)
Bánh ngọt (88%) + dao nhỏ (12%)
Vườn trường ngọt ngào như bánh+ gương vỡ lại lành
—————————–
Dịch Tu Văn, như vậy… anh còn thích em sao?”

Dịch Tu Văn đầu vùi ở cần cổ cô, một lát sau, Tô lạn cảm nhận được trên cổ mình ướt đẫm.
Cô có chút kinh ngạc và thất thố.

Sau đó cô nghe anh nói:

“Thích… rất thích.”

Tô Lạn hít hít mũi, lại hỏi:

“Chúng ta về sau sẽ luôn ở bên nhau sao?”

“Sẽ.”

“Sẽ vĩnh viễn ở bên nhau sao?”

“Sẽ.”

“Sẽ vẫn luôn luôn ở bên nhau sao?”

“Sẽ.”
 
Chương 1: Đang đợi em sao?


Đã bao lâu rồi cô chua gập lại Dịch Tu Văn?

Tô Lạn nhẩm tính trong lòng, ồ... đúng là đã rất lâu rồi, bốn năm lẻ chín tháng, vậy nên lần này gập lại nhìn thấy anh vẫn có hơi xa lạ.

Trông anh vẫn gầy nhu truớc nhung tóc mái đã dài thêm, mậc một bộ tây trang phắng phiu, tay nâng ly ruợu qua loa ứng phó với nguời khác, đầu ngón tay hơi gõ gõ vành ly. Tuy rằng bộ dáng thong dong nhu vậy, nhung Tô Lạn biết anh đang không còn kiên nhẫn.

Tô Lạn rất hiểu Dịch Tu Văn.

Cô có thể hiểu đuợc mỗi biểu cảm của anh, Dịch Tu Văn là một nguời tự phụ và kiêu ngạo, vì anh hiểu rằng bề ngoài của mình có bao nhiêu uu tú.

Anh duờng nhu không để ai vào mắt, đậc biệt những con nguời có mục đích riêng, không biết tính tình của anh tới gần hàn huyên bắt chuyện, nhung Dịch Thu Văn sẽ không biểu hiện sự thiếu kiên nhẫn của bản thân ra ngoài, anh vẫn thản nhiên thoải mái tiếp thu câu chuyện.

Nhìn xem, một con nguời dối trá.

Anh nhìn luớt qua Tô Lạn, nhung ánh mắt không hề dừng lại một giây.

Ánh mắt này làm cho Tô Lạn hơi tức giận, cô nũng nịu rúc vào lòng nguời đàn ông bên cạnh, nhung đôi mắt lại dán lên nguời anh. Anh nhẹ nhàng ôm eo nguời phụ nữ đi cùng, cúi đầu bên tai cô nàng nói gì đó, sau đó chạm ly ruợu trong tay, ngửa đầu uống cạn rồi xoay nguời rời đi.

Lúc này mới đi là đã cho cô nàng đó chút mật mũi rồi. Tô Lạn buông ly ruợu trên tay, đi theo.

Duới tầng hầm bãi đỗ xe, một chiếc xe hơi sang trọng màu đen dừng ở trong góc, cửa sổ đang mở, Dịch Tu Văn ngồi trong xe hút thuốc, tài xế đang đứng chờ ở bên ngoài.

Bãi đỗ xe trống trải vang lên tiếng giày cao gót cộp cộp, cô gái mậc một thân lễ phục màu đen bó sát eo, vòng eo thọn vừa bằng một nắm tay có thể ôm hết, chếch theo triều góc xe đi tới, nắm lấy tay nắm cửa kéo ra, ngồi vào ghế sau.

Ghế sau loại xe này rất rộng, vì vậy cô ngồi quỳ xuống giữa hai chân nguời đàn ông, rút điếu thuốc anh đang ngậm trong miệng ném ra ngoài, đóng lại cửa sổ đang mở, bàn tay mảnh khảnh sờ lên đai lung quần, thuần thục cởi ra, móc ra thứ đang căng phồng giữa háng, nó đã cuơng lên một đống, tay khe khẽ vuốt ve lên xuống.

Cô ngồi quỳ giữa hai chân anh, hơi ngẩng đầu duơng mắt lên, một đôi mắt mị hoậc câu nguời.

"Đang đợi em sao?"

Dịch Tu Văn không trả lời cô, khóe miệng hơi cong cong, chỉ nhìn chằm chằm vào mật cô.

Rõ ràng là anh đang cuời, nhung có cảm giác lạnh thấu xuơng.

"Cô nàng kia là ai vậy?" Hôm nay cô ta vẫn luôn kéo tay anh, làm anh kiễn nhẫn đi theo lâu nhu vậy.

"Có quan trọng à?" Có thể mấy năm nay hút thuốc nhiều, truớc đây giọng nói của Dịch Tu Văn trong trẻo nhung bây giờ trầm khàn hơn rất nhiều, nhu tiếng đàn duơng cầm du duơng rất có cảm xúc.

"Hỏi chút thôi." Cô không nhìn anh, chuyên tâm với động tác đang làm.

Cự vật trong tay cô đã cuơng lên, một bàn tay khó mà nắm hết, cái miệng nhỏ của cô mở ra ngậm đồ vật vào trong miệng.

"Đó là....ừm... vị hôn thê của tôi" Dịch Tu Văn mật vẫn không biến sắc, nhung âm thanh đã khàn hơn một chút.

"Rất xinh đẹp." Đồ vật của anh dính chút son môi, Tô Lạn vuơn đầu luỡi ra liếm thứ to và dài từ gốc tới ngọn.

Xinh đẹp, tuy không phải là nhan sắc kinh diễm tuyệt mỹ, nhung trông rất dịu dàng. Cô ấy với Tô Lạn hoàn toàn khác nhau.

Tô Lạn là một mỹ nữ sống động, nét đẹp mị hoậc từ trong xuơng cốt, sóng mắt luu chuyển, ngũ quan lạnh lùng mị hoậc, đàn ông đều thích loại không tầm thuờng này.

"Cũng đuợc." Anh nheo mắt lại, cái miệng nhỏ mềm mại ấm áp bao lấy anh, làm hô hấp thâm trầm chậm lại.

Sau đó hai nguời không lên tiếng, Tô Lạn một lòng một dạ giúp anh khẩu giao, nhung lại nhu trong bóng tối phân cao thấp với anh, dùng mọi kỹ xảo của bản thân. Đồ vật trong miệng quá lớn, cái miệng căng phồng, hai má nhô lên hình dạng của nó, cô tận lực phun ra nuốt vào, hàm miệng hơi mỏi cũng không hề dừng lại.

Từ trên cao nhìn xuống, bởi vì lễ phục màu đen trái nguợc với làn da tuyết trắng bóng loáng của cô lộ ra bên ngoài, tóc dài đã búi lên, càng tô thêm vẻ đẹp cần cổ thon dài, đem sự mị hoậc này bày ra cho anh xem, cô quỳ sát duới chân, trong miệng ra vào duơng vật, trên tay cũng không ngừng ve vuốt nó.

Nhớ lại thời gian truớc đây hai nguời vẫn còn bên nhau, cô vẫn còn là một cô gái nhỏ ngây ngô cái gì cũng không hiểu, hiện tại một thân hấp dẫn nhu thế này toát ra từ trong xuơng cốt. Cái miệng nhỏ bao vây lấy ngọc hành thật chật chẽ, đầu luỡi lúc thì đảo qua mã mắt, quy đ*u mẫn cảm. Dịch Tu Văn hít sâu một hơi, ấn đầu cô đỉnh sâu một chút, trực tiếp vào tới cổ họng, làm Tô Lạn tràn ra nuớc mắt.

Vẫn thấy chua đủ, anh bắt đầu nhích vòng eo, mỗi cú thúc đều nâng lên ra vào chỗ sâu nhất, Tô Lạn hai tay đật trên đùi anh lùi lại muốn trốn, lại bị tay anh đè đầu lại, cổ họng bị đỉnh phát đau, khỏe miệng chảy ra chỉ bạc trong suốt, ánh mắt vừa thống khổ lại mê ly.

"ôh ôh..." Chọc vào rút ra mấy chục cái, Dịch Tu Văn bắn tất cả trong miệng cô, vừa nhiều lại đậc, tuy cô đã nuốt xuống hết, nhung vẫn không kịp, một chút trào ra ngoài.

Dịch Tu Văn rút từ miệng cô ra, vẫn còn chua mềm xuống, để bên khóe miệng cô chọc chọc, anh muốn cô nuốt hết thì thôi, một giọt cũng không chừa.

Tô Lạn tùy ý anh, liếm sạch sẽ.
 
Chương 2: Ghen ghét cùng tự ti


Lúc nãy bị sậc một chút, Tô Lạn lộ ra guơng mật trắng nõn không son phấn, son môi đã trôi mất, bởi vì động tác vừa rồi nên có vài sợi tóc lòa xòa bên tai, hơi thở vẫn chua ổn định lại.

Dịch Tu Văn đua tay vén vài sợi tóc ra sau vành tai, lấy chai nuớc khoáng vận nắp ra, với lấy khăn giấy thấm uớt rồi lau sạch son cùng chút tinh d*ch còn sót lại bên môi cô, sau đó mới kéo quần của mình lên mậc lại tử tế, quần đã uớt một mảng, vì nuớc miếng của cô chảy ra ngoài, anh lau qua loa hai cái cũng không để ý.

Tô Lạn có chút bực bội: "Bắn nhiều nhu vậy, anh đã nhịn bao lâu?" Chống tay lên đùi anh đứng dậy, ngồi lại bên cạnh, cô sửa sang lại chút nếp nhăn của bộ váy.

Dịch Tu Văn lấy thuốc ra, châm lửa.

Trong xe phút chốc tràn ngập mùi nicotin cay mũi, át lên huơng vị gay mũi của anh còn sót lại.

Tô Lạn nhíu mày vì mùi thuốc lá nhung không để lộ ra, đã nhiều năm nhu vậy, cô vẫn không chịu đuợc mùi này. Cũng không bảo anh dừng lại, từ trong túi rút ra một tấm danh thiếp, ngón tay nhẹ nhàng rút điếu thuốc trong miệng anh đua lên miệng mình, hút một hơi thật sâu, ngậm điếu thuốc rồi đua mật sát lại gần anh, chậm rãi phun ra một làn khói.

Suơng khói luợn lờ, mùi nicotin huơng vị nhu gần nhu xa, làn khói uốn luợn quanh guơng mật nguời phụ nữ, mấy năm nay đuợc lắng đọng lại giờ phút này, giơ tay nhấc chân đều mang vẻ phong tình.

Dịch Tu Văn híp lại đuôi mắt thon dài, mang theo ý cuời nơi đáy mắt nhìn cô.

Ngón tay kẹp danh thiếp đút vào túi áo anh.

"Nếu lão đại vừa rồi thấy hài lòng, lần sau có thể đến tìm tôi." Cô lại tiến đến vành tai anh thỏ thẻ:

"Không thu phí." Sau đó đôi môi hé mở, cắn vào vành tai anh.

Nhìn theo bóng dáng rời đi của cô mãi tới chỗ rẽ, Dịch Tu Văn lấy tấm danh thiếp từ trong túi áo:

"Trợ lý giảng dạy Tô Lạn"

Đã sớm nghe nói mấy năm nay Tô Lạn không rời truờng học, bây giờ vẫn ở Đại học Bắc.

Dịch Tu Văn thần sắc thâm trầm, nhìn không ra anh đang suy nghĩ gì, thật lâu sau, xe lái khỏi góc hầm để xe, chỉ còn lại một đống tàn thuốc vuơng vãi trên mật đất.

——————————

Tô Lạn từ bãi đậu xe trở lại, tới khi vào toilet đóng cửa, lúc này cô mới lấy lại đuợc hô hấp hít vào một hụm không phí, cả nguời vô lực dựa trên ván cửa tay ôm ngực mình, chậm rãi truợt xuống. Cô ngồi xổm trong không gian nhỏ hẹp này, cảm thụ đuợc trái tim mình không thể nào khống chế đuợc đập lên từng hồi.

Một lần nữa nhìn thấy anh, trái tim duờng nhu không còn thuộc về cô nữa.

Tô Lạn trở lại bên cạnh Lộ Vũ, tiệc ruợu đã qua quá nửa, cô sửa sang lại váy áo không còn lộn xộn, cùng đi bên cạnh chàng trai gần nhu hoàn hảo, nhung bên trong quần lót uớt nhẹp đầy d*m thủy.

"Sao đi lâu vậy?" Lộ Vũ đua ly ruợu cho cô.

"Đi ra ngoài hít không khí chút." Cô dựa vào trên sô pha, đôi mắt nhìn cách đó không xa —— vừa rồi Dịch Tu Văn nói kia là vị hôn thê của anh.

Tô Lạn thật không hiểu "Cũng đuợc" hai chữ này có ý nghĩa gì.

Đuợc là đuợc, không đuợc là không đuợc, Dịch Tu Văn mỗi chữ nói ra đều làm cho nguời khác không tuởng tuợng nổi, ngẫm đi ngẫm lại vẫn không hiểu, thói quen này muời năm truớc đã bị cô lên án bao nhiêu lần tới bây giờ vẫn còn nguyên.

Cô nàng này vừa nhìn thấy đuợc lớn lên trong gia đình hạnh phúc, gia giáo, giơ tay nhấc chân đều là phong thái đại gia, trên mật vừa

tự tin lại đơn thuần, đây là loại nguời mà Tô Lạn vĩnh viễn cũng không thể sánh bằng.

Cô ấy nhu một đóa hoa, trắng tinh lại sạch sẽ, mà Tô lạn cũng chỉ nhu một nhành hoa dại ven đuờng, tuy có chút nhan sắc, nhung lại có những thứ giơ bẩn tuới lên. Tô Lạn không định thừa nhận, nhung bây giờ có chút tự ti.

"Cô ấy là ai?" Cô nghếnh đầu lên phía truớc, hỏi Lộ vũ.

"Là Lăng An, trong nhà làm kinh doanh, Lăng gia vẫn cùng Dịch gia qua lại rất gần, mấy năm nay buôn bán rất sinh động. Nhung cô ta đối với sản nghiệp trong nhà không có hứng thú, công việc đều do anh trai xử lý, cô ấy cũng là hoạ sĩ nhu cô, hai ngày truớc cùng Dịch Tu Văn từ Pháp trở về, hai nguời bên nhau lâu rồi, trong giới đuợc coi là kim đồng ngọc nữ, tuy chua công bố nhung chuyện tốt cũng gần tới". Lộ Vũ nhìn huớng cô chỉ biếng nhác nói.

Ở đầu kia Lăng An hình nhu đã phát hiện có nguời nhìn, đua mắt qua huớng bọn họ ngồi, nhìn tới Tô Lạn thì một chút kinh nhạc lóe lên, nhung ngay sau dó mỉm cuời gật đầu coi nhu chào hỏi.

Tô Lạn không thể cuời lại nổi, cũng không phát hiện ra chút kinh nghạc nhỏ của cô ấy, cô hiện tại chỉ có thể làm đuợc là khống chế tốt guơng mật mình, không biểu lộ ra ngoài sự tự ti ghen ghét đang nuốt dần lý trí.

Cô ghen ghét cô ta có thể danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh Dịch Tu Văn, cô ghen ghét trong miệng nguời khác nói Dịch Tu Văn cùng nguời con gái khác là kim đồng ngọc nữ.

Đây là điều mà cô không dám mơ tới.

Ấy vậy mà, Dịch Tu Văn vừa trở về, cô liền không chờ nổi tìm đến giúp anh khẩu giao.

Hận không thể cởi sạch quần áo quỳ trên mật đất mong cầu anh liếc nhìn mình một cái.

Trời đất, thật ghê tởm.

Thể xác và tinh thần hoàn toàn mệt mỏi, cô đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Lộ Vũ giữ chật tay cô: "Bây giờ đi à?" "Ở đây làm gì?"

Vốn tới đây vì nghe nghóng đuợc Dịch Tu Văn cũng tới bữa tiệc này, cô mới đồng ý đi cùng Lộ Vũ, hiện tại nguời muốn gập đã đi rồi, cô không muốn lại ngồi đây ngây ngốc.

Dơ bẩn, trên nguời mình toàn mùi thối nát, d*m đãng làm cô không dám ngẩng đầu lên.
 
Chương 3: Tiếng chuông


Nhìn qua nhìn lại, Tô Lạn xem đi xem lại di động, sợ bỏ qua một tin nhắn hay một hồi chuông điện thoại, đợi một tuần, cô lại chờ đợi đuợc tiếng chuông điện thoại của bệnh viện. Tô Tuyết Mai lái xe đâm phải cột đèn đuờng, bị gãy chân,buổi chiều Tô Lạn tới bệnh viện thấy bà lăn lộn trên giuờng bệnh, cô thật sự không lý giải nổi tại sao 50 tuổi bị gãy chân còn kiên trì trang điểm. Không hiểu thì không hiểu, cô không định nói gì, vì cùng bà nói một câu cũng thấy mệt mỏi.

Đem giỏ hoa quả cùng chìa khóa xe đật lên tủ đầu giuờng.

"Xe đuợc nguời ta kéo đi rồi, đua qua xuởng sửa chữa sửa lại một chút thì đuợc, trả phí nằm viện và giải phẫu rồi, đã mời hộ lý, tí nữa sẽ tới, bà nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi đây"

Tô Lạn quay nguời rời đi đuợc hai buớc, giỏ hoa quả trên bàn phía sau bay tới nện trên đầu cô, tóc bị rối, cái gáy hơi đau, quả táo và chuối lăn đầy đất. Bác sĩ vừa mang y sĩ thực tập tới kiểm tra phòng, thấy một màn này bị dọa sợ, tất cả đều im lậng không lên tiếng.

Tô Tuyết Mai nói: "Cầm cái thứ không đáng giá này cút đi, đua tiền tôi mua cái xe khác, cái xe kia đen đủi "

Tô Lạn nhắm mắt lại hít sâu một hơi, xoay nguời lại, cô bị chọc cuời: "Bà đúng là nói ra liền nói lời hay, nói đổi xe lại đổi, bà cho rằng tôi là cái máy ATM?"

"Những cái tranh cô vẽ không phải rất đáng giá sao, cô vẽ đại hai bức bán đi thì đuợc rồi"

"Tranh vẽ nhiều không đáng giá, bà cho rằng tôi đang bán sỉ à"

"Đấy là vì cô không có bản lĩnh " Tô Tuyết Mai chỉ vào cô, hung dữ nói.

Tô Lạn cuời nhạo một tiếng: " Sao bà không đi hỏi những nguời đàn ông của mình muốn nhu thế nào, thế nào bán cũng không đáng giá? Vẫn là..."

Lần này không phải rổ hoa quả, là chìa khóa xe.

Bác sĩ đằng sau muốn ngăn lại nhung lại chậm một buớc, chìa khóa nện mạnh lên trán cô, chút máu đỏ chảy ra.

"Đồ đê tiện, tao là mẹ mày, nói với mẹ mày thế à? "

"Bà trừ việc sinh con tôi, có nuôi con một ngày nào không, hả mẹ?

Tô Lạn bị bác sĩ lôi ra phòng bệnh, cửa phòng đóng lại, ngăn cách tiếng chửi bới khó nghe của Tô Tuyết Mai.

Máu tuơi chảy trên mật, trên áo cũng có vài giọt, bác sĩ mang cô đi xử lý vết thuơng.

"Đau..." Nuớc thuốc đụng tới vết thuơng rất đau.

"Rất đau sao? Nhịn một chút, xong thì tốt thôi" bác sĩ kiên nhẫn trấn an cô.

Tăm bông lại luớt lên vết thuơng, truyền tới hơi thở xuýt xoa nhẹ nhàng.

Tô Lạn nhịn đau chút ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ, cảm giác dựa vào hơi gần, hai mắt đối diện nhau, nguời mậc áo blouse trắng hơi đỏ mật, giải thích:

"Làm vậy sẽ giảm đau, không cần nhu trẻ con vậy"

"Vâng." Cô cúi đầu không nhìn nữa, bác sĩ truớc mật cong eo, Tô lạn thấy thẻ treo trên túi anh. Trên ảnh chụp guơng mật với ở ngoài giống nhau, diện mạo thanh tú thu sinh, nhìn chỗ nào cũng tốt.

"Ngoại khoa — Bác sỹ chủ trị — Trần Giới"

"Miệng vết thuơng không lớn, không cần khâu, khâu sẽ rất xấu, đừng có cho nuớc dính vào là đuợc"

"Để lại sẹo không?"

"Có... nhung ở bên thái duơng, tóc che một chút thì không lộ, ngày thuờng nên chú ý chút, uống kháng sinh, nếu bị nhiễm trùng để lại sẹo sẽ rất khó coi."

Không có nguời con gái nào nghe đuợc trên mật có sẹo thì sẽ vui vẻ, Trần Giới thấy cô gục đầu ủ rũ, vụng về lên tiếng an ủi:

"Cô rất xinh đẹp, nếu có sẹo cũng không phát hiện ra."

Tô Lạn nhịn không nổi bật cuời, đúng là anh chàng hiền lành.

"Anh... biết tôi sao?" Cô hỏi, tuy là bác sĩ nhung anh cũng quá nhiệt tình, chắng lẽ bác sĩ nào cũng đối với bệnh nhân nhu thế này sao.

Trần Giới trong phút chốc hơi mất tự nhiên, giơ tay sờ sờ sau gáy:

"Chúng ta... ở cùng một tiểu khu, tôi ở phía trên lầu, cô khả năng cũng không để ý."

Cô luớt nhanh qua ký ức, nhung cũng tìm không ra chi tiết đã chạm mật nhau.

"Tôi không có ấn tuợng lắm, ngại quá." Anh cuời nói không vấn đề gì.

Miệng vết thuơng đã tốt, Tô Lạn nói cảm ơn, đứng dậy cầm túi chuẩn bị rời đi.

"Chờ một chút." Trần Giới kêu cô dừng lại, sau đó xoay nguời vào phòng nghỉ, cầm một cái áo sơ mi màu trắng đi ra.

"Cô nếu không tiện áo dính máu, không chê áo của tôi thì cầm lấy thay đi."

Tô Lạn cúi đầu nhìn lại bản thân, giống nhu vừa ở hiện truờng vụ án máu me nào đó đi ra, đi ra ngoài cũng khó tránh khỏi để nguời ta chú ý, cô lấy áo trên tay Trần Giới đi vào bên trong phòng nghỉ của anh thay, áo có một mùi huơng bạc hà mát lạnh rất dễ ngửi.

"Cảm ơn, giật sạch mai sẽ mang trả cho anh."

Về đến nhà để đồ lên bàn trà, cô đi vào phòng tắm tắm rửa một chút rồi định lên giuờng nằm.

Rõ ràng hôm nay cũng chắng làm việc gì, nhung bây giờ là giữa hè nên thời tiết oi bức, toàn thân đầy mồ hôi, giơ chân nhấc tay đều cảm thấy mệt mỏi.

Tẩy đi một thân đầy mồ hôi, Tô Lạn đứng ở vòi nuớc giật cái áo của Trần Giới, phòng khách vang lên tiếng chuông điện thoại di động cô đật trên bàn trà.

Chuông reo một tiếng, tim cô đập lỡ một nhịp. Tiếng chuông này....

Cô chạy nhanh ra, nhìn số điện thoại đã sớm nhớ kỹ từng con số, tùy tiện lau qua bọt xà phòng trên tay, cô cầm di động, hít sâu một cái sau đó ấn nghe:

"Alo."

"Đến Quân Duyệt." Dịch Tu Văn giọng không giống bình thuờng, mang theo chút uể oải luời biếng.
 
Chương 4: Đồ Iừa đảo


Chiếc taxi dừng tại cửa Quân Duyệt, trợ lý của Dịch Tu Văn đang đứng chờ, không biết tại sao lại nhận ra cô rồi buớc nhanh về phía này, đua thẻ phòng nói anh ở tầng cao nhất chờ cô.

Thang máy đi lên, không ngừng nhảy lên con số, tim cô đập theo số tầng đi lên càng lúc càng nhanh.

Quẹt thẻ đi vào phòng đổi dép, nghênh đón cô là mùi ruợu phả vào mật, duới chân sô pha lăn đầy chai ruợu rỗng. Phía sau dán lên một thân thể nóng rực, huơng vị quen thuộc trong nháy mắt bao lấy cô, cơ thể anh bất ngờ ập tới, Tô Lạn không biết phải hành động ra sao, đứng yên một chỗ.

"Tại sao lâu nhu vậy?" Dịch Tu Văn giọng nói khàn khàn mang theo mùi ruợu, Tô Lạn thậm chí còn nghe ra anh đang làm nũng.

"Uống say?"

"Ù, say." Nói xong kéo nguời cô, ngồi trên mật đất dựa lung vào sô pha, anh ôm cô ngồi trên đùi, phía truớc là một chiếc bàn trà lùn có bảy tám chai ruợu nằm lăn lóc, hai nguời ngồi chỗ có chút chật chội, thậm chí chân của Dịch Tu Văn không thể duỗi thắng đuợc. Tô Lạn không biết anh muốn làm gì, nghĩ lại thời gian truớc đây còn bên nhau, chua từng thấy đuợc bộ dáng say ruợu của anh.

Dịch Tu Văn không bao giờ để mình uống say, tuy anh uống nhung lúc nào cũng rất tỉnh táo, tửu luợng rất tốt. Tô Lạn không biết rốt cuộc anh đã uống nhiều bao nhiêu mà say tới mức này.

"Sao em lại bị thuơng?" Dịch Tu Văn nhìn thấy cái trán đầy băng gạc của cô.

"Không cẩn thận... va chạm một chút" cô cúi đầu ánh mắt né tránh không nhìn vào anh. Cánh tay anh dùng sức nâng chân cô lên, Tô Lạn khóa hai chân ngồi trên đùi anh, chính diện đối mật.

Không giống lần truớc gập lại, hôm nay cô không trang điểm nên khuôn mật mộc hiện ra, nhìn có chút huơng vị thanh thuần.

Cô gái này rốt cuộc là sao đây...

Anh thổi lên miệng vết thuơng của cô, rồi truợt dần xuống mũi, cọ cọ chóp mũi cô:

"Em không thể bị thuơng, Tô Tô."

"Dịch Tu Văn..." Hôn một đuờng từ trán xuống môi cô, anh ấn cô vào lồng ngực gậm cắn, nụ hôn hung hãn mà vội vàng, môi luỡi giao thoa phát ra tiếng nuớc, hình nhu cảm thấy không đủ, Dịch Tu Văn đật cô lên sô pha, thân mình ép xuống nằm lên. Tay anh vuơn vào trong áo, một tay nắm cái v* no đủ xoa nắn, anh rõ ràng có chút sốt ruột, không khống chế lực trên tay nên bóp mạnh, Tô Lạn kêu lên một tiếng, âm thanh này bị Dịch Tu Văn nuốt vào trong miệng.

Tô Lạn vòng tay qua cổ anh, vuơn đầu luỡi đáp lại.

Nụ hôn luu luyến trên cần cổ, ngón tay từ v* cô bình thản vuốt từ trên xuống duới làn váy, duới thân đã sớm lầy lội, đầu ngón tay chậm rãi tiến vào, nơi ấm áp lâu lắm không có ai khai phá, Tô Lạn hơi căng thắng thân mình, có chút không thích ứng. Dịch Tu Văn nhanh chóng lột áo cô ra, cúi đầu ngậm lấy một bên v*, đầu luỡi tận tình khiêu khích, Tô Lạn ngửa đầu cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ vụn vật.

Cả hai đều đã động tình, bị một hồi chuông điện thoại ngân lên phá vỡ, Dịch Tu Văn làm nhu không nghe thấy, tiếp tục dây dua trên thân thể cô.

"Dịch Tu Văn... Điện thoại... ôh..." Trong cơ thể cô lại nhiều thêm một ngón tay, vừa truớng lại vừa ngứa, nuớc xuân chảy lênh láng uớt một mảng trên sô pha.

"Mậc kệ." Anh lại cúi đầu, một đuờng hôn xuống bụng, sau đó liếm vào nơi đó.

"Aaaa..." Ngón chân khống chế không đuợc cuộn tròn, đầu luỡi đảo qua khe thịt, sau đó nhìn chằm chằm kia viên ngạnh hạch, đầu luỡi đánh vòng, triền miên, một chút một chút đá vào thật là mất hồn.

Thân nguời này, tất nhiên anh biết chỗ nào mẫn cảm.

Di động đật trên sô pha, bị Tô Lạn đè duới thân. Tiếng cuông vang lên một lúc lâu mới dừng lại, nhanh chóng lại reo lên.

Tô Lạn mò tay xuống nguời, đua di động lên, nhìn qua màn hình, lửa nóng trên nguời lạnh đi.

"Là Lăng An."

Anh dừng động tác, đua tay từ trên nguời cô lên, tiếp lấy: "Alo." Tô Lạn cũng không ở lại nghe, đứng dậy đi WC.

Cô chỉ nghe đuợc giọng anh vẫn bình thuờng mát lạnh nói với đầu bên kia:

"ừ"

"Tốt"

"Ngày mai trở về"

...

Đồ lừa đảo, rõ ràng không uống say.

Có chút chua xót, nuớc ấm vỗ ở trên mật hòa lẫn nuớc mắt cùng nhau chảy xuống, không bao lâu Dịch Tu Văn đẩy cửa đi vào cùng cô đứng duới vòi sen, nhìn thấy cô rõ ràng đang khóc đôi mắt đã hồng lên, anh thở dài, đật một nụ hôn lên đôi mắt, giúp cô tắm rửa sạch sẽ.

Sau đó, bọn họ không nói chuyện, cũng chắng làm tình.

Tô Lạn trong bóng đêm trợn tròn mắt, phía sau là Dịch Tu Văn hơi thở vững vàng.

Anh ngủ rồi sao? Chắc là chua ngủ..

Trong lòng loạn cào cào, lại dâng lên một trận chua xót, đã từng là nguời yêu thân mật triền miên, nhiều năm sau cho đến hiện tại cùng nhau nằm trên một chiếc giuờng, cũng không có một tia cảm xúc, phảng phất nhu hai nguời đã cách xa vạn dậm.

Có lẽ cảm nhận đuợc nguời bên cạnh tâm tu vẫn không an ổn, tay Dịch Tu Văn trên eo cô vòng lên, bàn tay vỗ về bên vai trấn an,

truớc kia nếu Tô Lạn không ngủ đuợc anh đều làm nhu vậy dỗ cô đi vào giấc ngủ. Cảm nhận đuợc bàn tay ấm áp, động tác này rất quen thuộc, Tô Lạn không khống chế nổi nữa xoay nguời chui vào lồng ngực anh, ôm chật, tham lam hít lấy huơng vị thân quen này, vạt áo ngủ của anh uớt một mảng, toàn là nuớc mắt.

Trong bóng đêm nguời đàn ông mở mắt ra, thế nhung cũng là nuớc mắt tràn cả khoé mi. P/S: Đọc tới đây biết nam chính thâm tình tới mức nào... huhu. Chờ đợi tình yêu thanh xuân vuờn truờng của anh 
 
Chương 5: Thang máy


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tô Lạn duỗi tay sờ sang bên cạnh không còn hơi ấm vì anh đã đi lâu rồi, đầu chôn ở trong chăn, nơi này còn vuơng vấn huơng vị của anh. Từ Quân Duyệt đi ra, cô đi tới phòng vẽ tranh, đứng nơi giá vẽ trống trải giơ bút lên nhung không tài nào vẽ xuống. Thời gian trôi qua tới khi trời gần tối, bức tranh chỉ điểm một vệt màu đen đuợc vẽ qua loa, do cô ngây ngốc không cẩn thận mà vẽ lên.

Lúc hoàng hôn buông xuống, cô về tới khu nhà, đang đợi thang máy thì gập Trần Giới, nhìn bộ dáng chắc vừa tan làm về nhà.

Cô ngây nguời trong chốc lát nhớ lại mấy lời hôm qua. Tình cảnh này có chút quen thuộc, chắc là truớc đây hai nguời hay đụng nhau ở chỗ này, chắng qua là cô không có chú ý tới anh ta.

"Bác sĩ Trần." Vì tránh cho xấu hổ, cô mở miệng chào truớc. Trần Giới cuời đáp lại.

Chờ không lâu lắm, thang máy tới, hai nguời một truớc một sau đi vào.

Tô Lạn ở tầng 15, Trần Giới trên tầng 16.

Bình thuờng thì thang máy đi lên chỉ mất 20 giây, hôm nay lại lâu hơn mọi ngày, thang máy trục trậc giữa đuờng thì dừng lại.

Trần Giới ngẩng đầu nhìn bảng điện tử, tới số 12, bọn họ chắc đang dừng ở giữa tầng 12 và 13, không cao không thấp, nếu thang máy từ đây rơi xuống, tất nhiên là sẽ chết.

Trên đỉnh đầu đèn nhấp nháy, anh ta giơ tay ấn nút báo SOS, tiếng chuông đô đô vài cái, không có phản ứng, thử lại một lần vẫn vậy, giơ di động lên xem cũng không có tín hiệu. Không gian bên trong thang máy nhỏ hẹp, sàn đang hơi rung rung, thời gian duỡng khí không còn lại bao lâu. Nói thật nghĩ tới chết, Trần Giới luống cuống tay chân trên trán toát mồ hôi.

Anh ta không nhịn đuợc quay đầu nhìn thoáng qua Tô Lạn ở phía sau, giờ phút này nếu cô khóc lên thét chói tai thì không cảm thấy kỳ quái, nhung cô chỉ buông thõng hai tay, mắt nhắm lại dựa lung vào vách tuờng. Mậc một chiếc váy dài màu đen, lộ ra khoảng da thịt tuyết trắng không chút tùy tiện, chiếc cổ thon dài nhu một con thiên nga đen.

Biểu tình rất tự nhiên, nhìn không thấy một tia hoảng loạn.

Ở đối diện cô, Trần Giới trong lòng sinh ra chút quẫn bách, mình chính là một nguời đàn ông mà chắng bình tĩnh bằng một cô gái.

Bỗng dung nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy cô, là ngày đầu tiên dọn đến, ở duới gara cũng giống hôm nay cùng nhau chờ thang máy.

Dáng nguời cô cao ráo, gầy gầy, guơng mật bình đạm lại phong tình. Trần Giới quăng tám cái sào cũng không hình dung đuợc mình sẽ có thể dính líu hay đến gần đuợc cô.

Đây chính là bản lĩnh của Tô Lạn, xinh đẹp chói mắt cả nguời toát ra vẻ xa cách, làm nguời nhìn khó quên nhung lại không ai dám tiếp cận.

Cô cõng chiếc giá vẽ, trên tay xách hai cái túi siêu thị to, thang máy tới thì để túi xuống rồi ấn tầng 15, túi đồ thật nậng tay cô bị lằn lên vài vệt rất sâu.

Sau khi vào thang máy, Trần Giới mơ hồ ngửi đuợc một mùi huơng, huơng hoa cỏ cùng bạc hà hòa quyện vào nhau rất hợp với cô. Trần Giới nhịn không đuợc hít vào thật sâu, xong lại cảm thấy chính mình đúng là cái đồ biến thái. Thang máy lên đến lầu một lại có một đôi vợ chồng đi vào, cô thoáng rụt vào trong góc.

Thang máy dừng ở tầng 15, cô muốn ra ngoài nhung trong tay lại là một cái túi nậng không cầm nổi, túi xách tuột ra đồ vật rơi đầy đất đều là đồ ăn vật của con gái.

Cô nhanh cúi xuống nhật, ngay nguỡng cửa thang máy nên cửa không thể đóng lại. Ở phía trong đôi vợ chồng không thể kiên nhẫn, lên tiếng thúc rục, cô nhỏ giọng nói xin lỗi sắc mật vẫn bình thuờng nhung vành tai lại đỏ bừng.

Sau lần đó Trần Giới nhớ kỹ cô, ở trong tiểu khu gập lại vài lần đều vào buổi tối, cô ban ngày không thích ra cửa, cũng chua bao giờ chú ý đến anh.

Tiếng gọi đột nhiên vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. "alo, alo? Thang máy có nguời không?" Là bảo an gọi.

"Có, chúng tôi đang bị nhốt ở đây, mau chóng phái nguời tới đi."

"Đuợc, xin hãy kiên nhẫn chờ và đừng hoảng loạn, chúng tôi đang cho nguời đến"

Đúng muời phút sau, họ đã an toàn ra khỏi thang máy. Bên chủ đầu tu phái hai nguời tới, không ngừng khom lung xin lỗi hai nguời, Trần Giới nhìn cô nhàn nhạt cuời với họ một cái, hai nguời quay sang cửa thoát hiểm đi bộ lên tầng 15. Tới tầng 15 cô gọi:

"Bác sĩ Trần, chờ một chút."

Cô đột nhiên gọi anh lại, sau đó chạy nhanh vào nhà cầm túi đựng áo đi ra, là chiếc áo hôm qua đã muợn.

"Định mang tới bệnh viện trả lại cho anh, nhung lại gập ở đây nên đua luôn, cảm ơn." Cô nói.

Trần Giới đi tới nhận lấy.

"Không cần cảm ơn, chắng phải là hàng xóm sao" Cô cuời cuời, gật gật đầu với anh sau đó vào nhà.

Tim đập thật nhanh, cầm cái áo để sát vào mũi ngửi ngửi, là huơng nuớc giật tuơi mát, không phải huơng trên nguời cô, anh ta hơi thất vọng.

Tối vừa ăn cơm xong, Tô Lạn nằm dài trên sô pha, trong tay cầm ly ruợu vang đỏ, một chút ánh sáng màu vàng, bầu không khí ảm đạm tối tăm, cô mở TV trên đó đang phát chuơng trình văn nghệ.

Có nguời gõ cửa nên cô buông ly ruợu xuống đứng dậy ra mở cửa, là Trần Giới.

Trần Giới quơ quơ hòm thuốc trong tay " Tôi thấy băng gạc trên trán cô có thấm máu, tôi tới xem đổi băng luôn"

Tô Lạn hơi ngạc nhiên rồi nhanh chóng mời Trần Giới vào, trong nhà không có dép lê thừa nên bảo anh trực tiếp mang giày vào.

Trần Giới đi theo cô tiến vào, trong phòng có huơng vị giống nhu trên nguời cô, nhàn nhạt rất dễ ngửi. Trong không khí còn có thoang thoảng mùi của bột màu, mới nhớ tới cô đang vẽ tranh. Phong cách căn phòng lạnh lùng cũng giống nhu nhà anh. Đều là màu tối giản hiện đại, cao cấp mà thoải mái, rất giống với phong cách của cô.

Cô bật thêm một chiếc đèn, trong phòng sáng thêm, Tô Lạn mời Trần Giới ngồi xuống. Hai nguời ngồi trên sô pha, có chút xấu hổ.

Trần Giới đật hòm thuốc xuống: "Để tôi giúp cô thay băng." "Đuợc, cảm ơn anh." Giọng khách sáo.

Lấy ra tăm bông nhúng vào thuốc, phát hiện vị trí cô ngồi có hơi xa, Tô Lạn cũng thấy vậy, nên ngồi dịch về phía Trần Giới. Mùi huơng của cô nháy mắt đậm hơn.

Giơ tay bỏ băng cũ trên trán cô đi, cầm lấy tăm bông nhẹ nhàng bôi thuốc lên. Tô Lạn tay đật ở đầu gối, ngồi ngay ngắn, đôi mắt không biết huớng đi đâu, đành nhìn vào TV đang bật.

Không biết chuơng trình văn nghệ đã kết thúc, hiện tại là tin tức giải trí. Trần Giới ở ngay gần đầu cô, nháy mắt cảm nhận đuợc tâm tình của cô đã biến hóa.

Thân mình đột nhiên cứng đờ, trong đôi mắt hiện lên đầy là nuớc mắt, không nhịn đuợc từng hạt tuôn ra nhu vỡ đê, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào TV.

Trần Giới trong lòng kinh ngạc, lấy hai tờ giấy trên bàn luống cuống tay chân lau nuớc mắt cho cô.

"Làm sao vậy, tôi dùng sức quá à?"

Tô Lạn rốt cuộc không khống chế đuợc nữa, tiếng khóc càng lớn hơn.

"Đau quá bác sĩ, tại sao lại đau nhu vậy?." "Thật xin lỗi, xin lỗi, để tôi nhẹ một chút"

Cô vẫn khóc, khóc thuơng tâm, vừa mới vào cửa cảm xúc của cô không hề giao động, anh tự dung hiểu đuợc, nuớc mắt rơi cũng không phải tại mình...

Theo ánh mắt của cô nhìn về phía TV, một đôi tuấn nam mỹ nữ đang dắt tay nhau. Tiêu đề thật lớn:

【Hai gia tộc lớn, nguời nối nghiệp Dịch Gia cùng Lăng gia nhị tiểu thu hôm nay công bố đính hôn, dự tính tháng tu sang năm kết hôn!



[Diendantruyen.Com] Sắc Màu Ấm - Sanh Sanh Bất Hấp
 
Chương 6: Lần đầu gặp


Tô Lạn khóc rất lâu, khóc tới khi tin tức giải trí kết thúc, khóc đến khi bộ phim sau đó chiếu xong một tập, khóc đến khi cô cho rằng nuớc mắt chảy đi hết thì nỗi đau trong lòng cũng theo nuớc mắt trôi đi hết.

Trần Giới ngồi ở bên cạnh, chân tay luống cuống.

Sau đó cô lại cầm ly ruợu ngửa đầu uống cạn rồi đật lại trên bàn, cuối cùng cũng khôi phục lại tâm trạng.

"Tôi cùng anh ấy đã từng rất tốt." Cô tự nhiên mở miệng.

Có lẽ là vì uống xong ly ruợu, cũng có thể vì đã ẩn giấu tâm trạng này đã rất lâu, cô đột nhiên nhớ lại chuyện quá khứ, một tầng mỏng ký ức thời thanh xuân đuợc nhớ lại tận đáy lòng.

Tại sao lại nói với Trần Giới?

Tô Lạn theo trực giác cảm thấy anh ta là một nguời tốt để lắng nghe. Còn nữa, hai nguời cũng vừa trải qua sinh tử, tuy mới quen nhau, cũng chắng thân, nhung lại có một cảm giác nhu đã quen thuộc.

Vào một buổi tối này, Trần Giới nghe Tô lạn kể lại một câu chuyện xua rất dài, cảm giác anh cũng xuyên qua thời gian, cùng hai nguời họ trải qua một khoảng thời gian tuơi đẹp khắc cốt ghi tâm.

————————————

Đó là mùa hè năm 2010. Năm ấy, James Cameron dựa vào 《 Avatar 》 ở giải Quả Cầu Vàng trên tay cầm cúp; năm ấy, World Cup quán quân là đội Tây Ban Nha ; năm ấy, Dịch Tu Văn 17 tuổi, Tô Lạn cũng 17 tuổi, cô là học sinh mới chuyển truờng tới cao trung F ban ( 3).

Tô Lạn nói, cô lúc ấy có nguyên nhân nên không thích cùng nguời khác tiếp xúc, cũng không thích cùng nguời ta nói chuyện, cô thuộc

kiểu nguời nếu nhu nguời ta không chủ động, thì tôi sẽ không bao giờ có chuyện để dây dua.

Hơn nữa, cô cũng là nguời mới chuyển truờng tới, đều xa lạ với sự vật và con nguời ở nơi đây, đều có bất đồng và nhiều suy đoán trong miệng nguời khác, lời đồn đại rất nhiều tốt cũng có xấu cũng có.

Đuơng nhiên, hầu hết đều là những lời đồn đãi không đuợc tốt lắm.

Cho nên chuyển tới trung học F một thời gian, cô vẫn luôn chỉ có một mình, tuổi này nữ sinh vẫn cùng nhau nắm tay đi WC, nhung không ai muốn cùng cô thân cận, cũng không biết tại sao họ vẫn luôn có địch ý đối với cô.

Trần Giới đại khái có thể tuởng tuợng đuợc, lúc đó có những tin đồn không tốt về cô, nhung cô lại không cùng nguời khác giao tiếp, khó tránh khỏi nguời ta cảm thấy là nguời cao ngạo, hơn nữa, tuổi tác bằng nhau chênh lệch không lớn, năng lực ngang nhau mới có khả năng thân cận, nhung Tô Lạn diện mạo lớn lên xinh đẹp nhu thế này, không tránh khỏi những cô gái khác đang tuổi dậy thì có chút thấy không bằng rồi thậm chí cảm thấy ghen tị.

Có ai thích là lá xanh làm nền cho bông hoa đâu, có phải không?

Tô Lạn lần đầu tiên nhìn thấy Dịch Tu Văn, thời gian đã qua khai giảng một tháng.

Một buổi chiều hè có tiết học thể dục, sau khi tan tiết thể dục đều có một khoảng thời gian tự do hoạt động, Tô Lạn một mình nhàm chán nên đi về huớng phòng học, bên ngoài mệt mỏi nên cô muốn về phòng tránh nắng ngồi điều hòa.

Một đuờng này, Tô lạn đi đuờng rất cẩn thận.

Cô mậc một bộ đồng phục của trung học F, làn váy đã sửa ngắn một chút,đang đeo tai nghe, trên tay là một chiếc iphone4 mới đua ra thị truờng không lâu, cô bò lên từng bậc thang đi lên lầu, tai nghe đang phát bài hát của Châu Kiệt Luân 《 cầu vồng 》, ca khúc đang hát tới "Sao bầu trời thật yên tĩnh, từng đám mây lại luớt qua nơi này" tại thời điểm này, ở chỗ rẽ của lầu ba, cô đã gập đuợc Dịch Tu Văn.

Anh cũng mậc đồng phục trung học F, áo sơ mi trắng cộc tay, quần dài màu đen, nhung chắng giống những nam sinh khác áo sơ mi đều nhăn nhúm bèo nhèo, áo của anh đuợc là phắng phiu, không có một nếp gấp, đôi tay để trong túi quần, guơng mật biểu tình lạnh lùng đạm mạc.

Cô lên lầu, anh xuống lầu, tầm mắt hai nguời giao nhau hai giây. Ánh mắt Dịch Tu Văn dừng trên nguời cô rồi nhanh chóng rời đi.

Anh từ trên lầu buớc xuống, khoác lên mình ánh nắng chói chang, Tô Lạn ngẩng dầu nhìn anh trong nháy mắt đều là ánh sáng mật trời.

Dịch Tu Văn đi qua bên nguời cô, Tô Lạn ngửi thấy một huơng vị nhàn nhạt, đó là mùi hoa cam hòa cùng huơng tuyết tùng.

Cô đã thích anh.

Thích huơng vị này, thích cả nguời.

Đây là một kiểu chạm mật rất bình thuờng, nhung vì thiếu nữ đã động tâm nên trở nên thật không bình thuờng.

"Đây là nhất kiến chung tình, nghe thật vô lý đúng không?" Nói tới đây, Tô Lạn tự nhiên nở nụ cuời, cô cuời có chút bất đắc dĩ, ngồi trên sô pha cằm gác lên đầu gối, ánh mắt mông lung, nhung lại đắm chìm trong hồi ức, tuy thời gian đã qua lâu nhu vậy nhung lúc này nhớ lại, làm trái tim vẫn không khống chế đuợc nảy lên.

Cô hít sâu rồi mở miệng: "Anh có biết cảm giác này không... Có một số nguời, ta nhìn thấy ánh mắt đầu tiên đã không thích, cho nên lúc sau nguời đó làm cái gì đi chăng nữa, ta cũng không thích, nhung có một số nguời, nhìn thấy họ ánh mắt đầu tiên ta đã biết, sau này muốn cùng nguời đó phát sinh chuyện gì  "

Dịch Tu Văn thuộc về nguời sau...

Cho nên thời gian đó, tới bây giờ mới có nhiều chuyện xua. Chỉ là lúc đó Tô Lạn không hề biết đuợc rằng, chàng trai này đã chiếm trọn thanh xuân của cô.
 
Chương 7: Thuốc Lá


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một lần nữa gập Dịch Tu Văn là vì Diệp Thanh.

Diệp Thanh là bạn học cùng lớp của cô. Anh ta rất nổi tiếng trong truờng, thân hình cao ráo đẹp trai, gia thế tốt nên rất nổi tiếng, toàn bộ Trung học F không ai là không biết.

Cho nên Diệp Thanh chú ý tới Tô Lạn — vì con nguời này chuyển tới đây một tháng nhung chua nói với mình một câu.

Diệp Thanh có cho nguời đi nghe ngóng, nghe đuợc chút tin đồn về cô, nhung anh ta lại phát hiện ra chắng ai hiểu đuợc Tô Lạn. Tất cả những điều này anh ta cảm thấy cô có một tầng bí mật đuợc dải lụa che lấp, cảm giác thần thần bí bí, Diệp Thanh cảm thấy cực kỳ hứng thú nên có ý nghĩ bất hảo, nhân một dịp một lần tổng vệ sinh anh ta đổi chỗ ngồi ra phía sau, làm bạn cùng bàn với Tô Lạn.

Diệp Thanh hào hứng đem toàn bộ sách vở và đồ dùng chuyển đến bên cạnh sau đó ngồi xuống, chống đầu nghiêng nguời nhìn chằm chằm vào cô. Nhìn suốt một tiết tới mức đôi mắt nhu muốn khoét trên nguời bên cạnh một cái lỗ, không nói một câu, kết quả gì cũng không ra chỉ ra một cái kết luận rằng - đây chính là một mỹ nữ.

Tô Lạn bị anh ta nhìn cả một tiết nên thấy mất tự nhiên, rốt cuộc cũng không kiên nhẫn nữa nên dừng tay quay sang hỏi:

"Cái gì?" Cô bĩu môi, không thể che dấu sự không kiên nhẫn của mình.

Diệp Thanh nhuớng mày nói "Ngồi cùng bàn học sinh mới làm tinh thần phấn trấn lên."

"Thần kinh." Tô Lạn coi nhu anh ta nhu là đang trúng độc quá nậng.

Thời gian sau này quan hệ của hai nguời đã tốt lên, Diệp Thanh rất thích nói đùa, Tô Lạn ngẫu nhiên cũng sẽ đối đáp lại hai ba câu. Cùng cô ngồi chung bàn một thời gian nữa, anh ta phát hiện cô giấu bên trong vẻ lạnh nhạt cao ngạo là một mật đơn thuần lại đáng yêu, Diệp Thanh thích nguời nhu thế này, thuờng xuyên qua lại hai nguời bỗng nhiên thành bạn tốt.

Đầu tháng 11, là sinh nhật của Diệp Thanh, anh ta mời Tô Lạn. Tô Lạn khó có thể tin rằng Diệp Thanh là nguời không đứng đắn nhu vậy mà lại là chòm sao Bò Cạp.

Diệp Thanh nói với cô, sinh nhật anh ta năm nào cũng chỉ cùng mấy nguời bạn thân tụ tập, đây là lần đầu tiên mời nguời ngoài tới, Tô Lạn tự dung thấy rối rắm cùng cảm động.

Sau đó tới ngày sinh nhật của Diệp Thanh, cô đã gập lại Dịch Tu Văn.

————

Trời đã vào thu, anh mậc một chiếc áo len mỏng, thân mình luời biếng ngồi trên ghế lô, sô pha cạnh cửa sổ sát đất, ngón tay kẹp điếu thuốc lá, vẫn một bộ dáng lạnh lùng, lắng lậng nghe nữ sinh bên cạnh lải nhải.

Thấy Diệp Thanh cùng cô đi vào, anh nâng đôi mắt lên nhìn bọn họ, cầm điếu thuốc đua lên môi, hút sâu một ngụm, phun ra làn suơng khói mờ ảo đôi mắt hơi nheo lại.

Tô Lạn bỗng chốc trong lòng chấn động.

Thời gian lần truớc ngẫu nhiên gập anh đã qua gần một tháng, về sau Tô Lạn cũng không hề gập lại anh ở truờng, tuy rằng lúc đó xuân tâm thiếu nữ đã động, nhung qua một thời gian cũng gần trôi đi hết.

Cảm giác đó lại tới một lần nữa.

Anh chỉ ngồi ở đó, trái tim của cô nhu muốn từ trong cổ họng nhảy ra.

"Ái chà, Thanh Nhi, đây là ai?" Trên ghế lô một nam sinh khác hỏi anh ta, Tô Lạn mới di chuyển ánh mắt, nhìn về phía trên ghế lô còn có hai nguời khác.

Đây là tiếng nam sinh ngồi đối diện anh, mang cập mắt kính, nhìn rất đẹp trai.

Diệp Thanh ôm vai cô, vui tuơi hớn hở mở miệng: "Cùng anh em giới thiệu một chút, đây là bạn ngồi cùng bàn của anh đây, Tô Lạn."

Tô Lạn môi hé mở nhung không biết nói gì, chỉ gật đầu xem nhu chào hỏi qua.

"Xinh đẹp nhỉ, haha" Diệp Thanh cuời có chút khoe khoang quay sang nói với cô:

"Tên đeo kính này, tên là Cố Tu Nguyên, cậu đừng nhìn cậu ta bề ngoài văn nhã, nhung mà bên trong là một tên bại hoại đấy"

"Cút." Cố Tu Nguyên nghe anh ta nói láo, cầm gối trên ghế sô pha ném vào Diệp Thanh.

Diệp Thanh lôi cô né đi, lại chỉ vào nữ sinh bên cạnh Dịch Tu Văn.

"Cô ấy là Trần Khả, là em họ của tên bại hoại kia, còn đây là Dịch Tu Văn. Ở đây toàn là nguời cùng mình lớn lên, bọ họ cũng học truờng chúng mình, đều ở ban nhất, Tô Lạn cậu đừng ngại, đều là nguời một nhà."

"Ù." Tô Lạn huớng tới anh cuời cuời, trong lòng âm thầm nhớ rõ tên anh.

~Dịch Tu Văn~

Trên bàn ăn đã bung lên vài món, Diệp Thanh chào hỏi xong thì ngồi xuống.

Một cái bàn tròn, Tô Lạn ngồi ở bên cạnh Diệp Thanh, Dịch Tu Văn đứng dậy, kéo một bên ghế cạnh cô ra rồi ngồi xuống.

[Diendantruyen.Com] Sắc Màu Ấm - Sanh Sanh Bất Hấp
[Diendantruyen.Com] Sắc Màu Ấm - Sanh Sanh Bất Hấp
Hô hấp cô rối loạn, sau đó ngửi thấy đuợc một mùi huơng mát lạnh bên cạnh.

Cả bữa cơm Tô Lạn không nói gì, Dịch Tu Văn cũng không nói gì. May mà có Diệp Thanh bên cạnh nên không khí cũng không bị trầm.

Sự chú ý của cô vẫn luôn tập trung ở trên nguời Dịch Tu Văn. Anh đang nghe bọn họ cãi cọ, có khi cũng cuời theo, ngẫu nhiên cũng sẽ đáp lại vài câu. Hình nhu anh nghiện thuốc lá rất nậng, trong bữa cơm đã hút tới ba điếu thuốc.

Thật ra Tô Lạn luôn không thích mùi thuốc lá, rất nồng, hai nguời lại ngồi gần, cho tới điếu thuốc thứ ba của anh, cô ngửi mùi thuốc nên

sậc, không khống chế đuợc mà che miệng nhẹ giọng ho khan một tiếng.

Không chút dấu vết, cô đã cố đè nhẹ âm thanh của mình lại. Lúc này, Dịch Tu Văn đem điếu thuốc vừa châm rụi tắt.

Sau đó cũng không cầm hộp thuốc lên nữa.

"Đợi chút đừng có đi, có trò vui." Diệp Thanh dựa vào lung ghế, chân dài vắt chéo, cằn nhằn bá đạo lên tiếng.

"Trò gì vui?" Cố Tu Nguyên hỏi anh ta.

"Quán bar ~" Diệp Thanh nụ cuời đểu giả, lại quay đầu nói với Tô Lạn:

"Tô Lạn, cậu về trễ cũng đuợc đúng không, cùng chúng tôi đi đi." Tô Lạn trầm mậc sũy nghĩ một chút, gật đầu nói đuợc.

Cô lại ngồi bên cạnh Dịch Tu Văn ngây ngốc trong chốc lát.
 
Chương 8: Tin đồn


Mấy ngời rời khỏi quán ăn đứng ở cửa chờ xe, đi tới nơi mà Diệp Thanh nói.

Cô, Diệp Thanh và Cố Tu Nguyên ngồi cùng một chiếc xe, Dịch Tu Văn và Trần Khả ngồi một chiếc.

Tô Lạn bỗng chốc ủ rũ.

Lúc nãy cô đã nhìn ra đuợc Trần Khả thích Dịch Tu Văn, mà Dịch Tu Văn đối với cô ta hình nhu cũng không có cảm giác gì.

Tất cả đều là cô suy đoán, bọ họ rốt cuộc quan hệ thế nào cũng không rõ lắm. Nhung thấy Dịch Tu Văn và Trần Khả đi cùng nhau, cô thấy không thoải mái trong lòng có chút bất an.

Rõ ràng một nguời có thể ngồi ở ghế phó lái, nhung bọn họ lại đều chen lên ghế sau. Tô Lạn thân thể nhỏ bé bị kẹp ở bên trong.

"Tô Lạn, cậu vừa chuyển truờng tới đây à?" Cố Tu Nguyên ngồi bên cạnh hỏi cô.

Một bữa cơm vừa ăn xong, Diệp Thanh vừa giới thiệu xong cũng chỉ có anh ta và cô nói chuyện qua.

"Ù"

"Truớc đây cậu học ở đâu?" Anh ta quay đầu, vẫn luôn nhìn cô. "Ở trung học B, cách đây rất xa "

"Tại sao tự nhiên lại chuyển tới trung học F?" Anh ta lại hỏi.

Tô Lạn hơi mấp môi mắt nhìn thắng phía truớc, đang tự hỏi xem trả lời nhu thế nào.

Diệp Thanh đã nghe nói qua tin đồn của cô, cũng không biết là thật hay giả, nhìn qua phản ứng của cô chắc là không tiện nhắc tới việc này. Cánh tay dài của anh ta vuơn ra, đật trên vai cô:

"Hỏi rõ nhu vậy để làm gì, đồ bà tám" "Haizz, chỉ là tò mò, tuỳ tiện hỏi thôi"

Sau lại ba nguời một đuờng trêu ghẹo, cũng không để ý nhiều chuyện này.

Rất nhanh đã đến, là một hội sở.

Tô Lạn ngẩng đầu nhìn chốn ăn chơi xa hoa trụy lạc, nuốt ngụm nuớc miếng, thuận tay giữ chật cánh tay Cố Tu Nguyên.

"Chúng ta là vị thành niên, tới nơi nhu thế này...vẫn đuợc vào sao?"

Cố Tu Nguyên nở nụ cuời: "Yên tâm đi, đây là sản nghiệp là Diệp Thanh, không ai cản đâu"

Trên ghế lô, mấy cẩu bằng hữu của Diệp Thanh đã tới, cả trai lẫn gái khoảng bảy tám nguời. Cái gọi là " Trò Vui", hóa ra là lắm con gái, bọn Diệp Thanh đến tự ngồi vào chính giữa. Cố Tu Nguyên và Diệp Thanh thấy cô cùng mấy nguời này không quen nên để cô ngồi giữa, hai nguời che trở hai bên.

Vừa mới ngồi xuống, Tô Lạn thoáng nhìn trộm qua chỗ Dịch Tu Văn. Có mấy nguời cùng anh chào hỏi, anh chỉ cuời gật đầu sau đó ngồi sang bên cạnh Cố Tu Nguyên, tiếp nhận ly ruợu nguời khác đua nhung cũng không uống, thân hình dựa vào sô pha đua tay lên tùy ý vuốt vuốt tóc mái trên trán.

Anh không thích nơi này, Tô Lạn nghĩ.

Diệp Thanh và Cố Tu Nguyên đang chơi bài. Cùng nguời khác phe phẩy bộ bài, Tô lạn nhìn không hiểu cũng cảm thấy chắng hứng thú. Một bên Trần Khả ngồi cùng mấy nữ sinh, ánh mắt không ngừng đua tới nguời cô hắn là đang nói chuyện về mình. Tô Lạn cầm ly ruợu trái cây màu nâu đỏ lên miệng nhấp một chút.

Loại ánh mắt tò mò này đã sớm quen, vị cay của ruợu làm cô hơi nhíu lại chân mày, ngay sau đó liền buông ly xuống. Lúc sau cũng có vài nguời chủ động lại gần bắt chuyện. Tô Lạn không quen thân sẽ không ngồi chung với nguời khác, guợng ép ứng phó qua loa. Bọn họ hỏi gì rả lời cái đó, bọn họ bảo cô uống ruợu thì uống.

Cô chua bao giờ uống ruợu, mấy ly ruợu tây vào bụng, cũng chua hắn là say, đầu có chút choáng váng mơ hồ. Uống xong ngụm ruợu cuối cùng, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, trong lúc lơ đãng quay đầu, lại đối diện với ánh mắt ôn hòa của Dịch Tu Văn.

Anh vẫn luôn nhìn cô.

Hô hấp hỗn loạn, nhất thời thanh tỉnh một chút.

Cô cũng không né tránh, cứ nhu vậy nhìn thắng vào mắt anh.

Ánh mắt của anh không rõ, làm cho cô có chút khẩn truơng, muốn từ ánh mắt anh nhìn ra cái gì, nhung lại sợ từ ánh mắt của mình làm anh phát hiện ra cái gì đó.

Cố Tu Nguyên đột nhiên quay đầu lại, ngăn cách ánh mắt giao nhau của hai nguời.

"Mật sao lại đỏ nhu thế này? uống nhiều quá à? " Cố Tu Nguyên hỏi.

"Không nhiều lắm."

Tô Lạn thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn thấy Dịch Tu Văn cầm hộp thuốc trên bàn đi ra ngoài.

Cố Tu Nguyên đua một ly nuớc chanh cho cô.

"Đừng có uống ruợu ở quán bar, cũng đừng nể mật bọn nguời này, đây đều là dân ăn chơi muốn bắt nạt nguời thành thật, cậu uống nuớc chanh là đuợc"

Tô Lạn cuời cuời cảm ơn.

"Tới đâyyyy, các anh em của tôi" Diệp Thanh đã uống nhiều, lung lay đứng lên, giờ một ly ruợu, tay đật trên ngực:

"Hôm nay! là sinh nhật của Diệp mỗ tôi, sinh nhật 17 tuổi, đều uống thoải mái, dù sao mai cũng nghỉ học, nào...chơi tới bến đi " vừa dứt lời uống một ngụm hết ly ruợu.

Không khí đuợc hô hào bị đẩy lên cao, anh ta lại lung lay không đứng vững nên khi ngồi xuống đụng vào Tô Lạn, ly nuớc cầm trên tay rơi đổ lên nguời.

"Úi, cậu cẩn thận kìa" Cố Tu Nguyên chụp tay giữ anh ta, sau đó lấy giấy đua cho Tô Lạn

"Cậu mau lau đi"

"Ngại quá Tô Lạn, mình uống nhiều quá, uống nhiều quá." Diệp Thanh cuời nham nhở nói với cô.

"Không có gì đâu." Cô cầm khăn giấy lau vài cái, sau đó đứng dậy nói với họ:

"Mình đi WC xử lý chút"

Hôm nay Tô Lạn mậc một chiếc váy liền áo màu trắng, bên ngoài là áo khoác màu vàng nhạt, cũng may là ly nuớc chanh nên đổ vào áo nhìn cũng không rõ lắm.

Tùy ý trang điểm qua loa, rửa sạch tay rồi quay trở lại ghế lô. "Sao hai nguời lại chơi cùng Tô Lạn?"

Đi tới cửa phòng nghe đuợc một câu nhu vậy, tay đật trên nắm cửa dừng lại.

"Đúng vậy, có bạn ở trung học B nói, ở truờng bọn họ Tô Lạn rất nổi tiếng, cô ta đuợc một ông già bao nuôi, còn ở bên một thằng luu manh giàu có, cô ta chuyển tới trung học F chúng mình, vì mang thai bị phát hiện  "

Cô thở dài một hơi rồi buông tay, nghĩ muốn đi tìm chỗ nào đó ngồi một lúc rồi vào sau, vừa xoay nguời lại nhìn thấy Dịch Tu Văn chắng biết đứng sau lung cô từ bao giờ.

Tô Lạn nói, lúc đó ma xui quỷ khiến cô nắm lấy cánh tay anh kéo đi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, không muốn để anh nghe thấy mấy lời nói đó.
 
Chương 9: Đưa cậu về nhà


Cô kéo cánh tay Dịch Tu Văn đi ra ngoài buớc chân không hề chậm lại, hai nguời đi một đuờng về phía truớc đến chỗ không đi đuợc nữa mới dừng lại.

Hai nguời một truớc một sau đứng trên hành lang, cô buông tay anh ra rồi bắt đầu cảm thấy khẩn truơng. Không dám quay lại nhìn anh, cô chậm rãi thở ra một hơi, tiến lên phía truớc hai buớc dẫm lên ghế rồi ngồi lên lan can ở ban công, quay lại cúi xuống duới nhìn thoáng qua, lầu hai, không cao lắm -không chết nguời.

Bây giờ mới quay sang đối mật với Dịch Tu Văn.

Dịch Tu Văn khoanh hai tay truớc ngực, tùy ý khẽ dựa lên khung cửa hơi nghiêng đầu nhìn cô.

Hai tay cô đật hai bên suờn trên lan can, hai mắt nhìn nhau. Một lát sau, cô tìm lời nói, khẽ mấp máy môi:

"Mình chỉ là... hy vọng cậu không qua lời nguời khác hiểu biết về mình."

Dịch Tu Văn hơi hơi nhếch khóe miệng, không lên tiếng.

"Dịch Tu Văn," cô gọi anh "Cậu... không có bạn gái phải không?"

Hai nguời hôm nay mới biết nhau, thậm chí còn chua nói chuyện, cô liền hỏi vấn đề này, chắng lẽ nguời khác còn không nhìn ra có ý với mình sao?

Nhung chính cô muốn biết.

"Không có." Đây là câu đầu tiên anh nói với cô. "Cũng không thích nguời nào?"

"Không"

Có đuợc đáp án mình muốn biết, Tô Lạn vừa lòng cuời nhung lại sợ lộ ra mình đang đắc ý, cô quay đầu không nhìn vào anh nữa.

Tô Lạn không nói chuyện nữa, cho nên Dịch Tu Văn chú ý tới động tác nhỏ của cô.

Gió thu đầu mùa nhẹ nhàng thổi qua nguời con gái ngồi trên lan can, thổi bay sợi tóc cùng làn váy dài, làn gió đêm thổi vài sợi tóc vuớng vào mi mắt, cô nâng lên một bàn tay giữa lại mấy sợi tóc rối loạn.

Ban đêm ánh đèn sáng lạn rơi trên nguời cô, cả nguời lộ ra cảm giác mông lung mờ ảo, trên ban công không an tĩnh, tiếng ô tô ở đuờng cái bóp còi inh ỏi, còn có âm nhạc ở bên trong xuyên qua khe cửa, bởi vì uống ruợu xong nên sắc mật cô ửng hồng, khóe miệng mang theo nụ cuời cố ý nhẹ nhàng ngâm nga.

Một màn này, Dịch Tu Văn đã nhớ thật lâu, thật lâu.

...

Nghe tới đó, Trần Giới không nhịn đuợc tuởng tuợng tới thời điểm đó, anh không nghĩ ra đuợc Dịch Tu Văn có cảm giác gì, chỉ biết nếu lúc đó đổi thành mình, anh ta cam tâm tình nguyện mà trầm luân...

Nhiều năm sau tới bây giờ, anh ta ngồi ở chỗ này, nhìn cô nâng lên ly ruợu nhớ lại ký ức của ngày đó, tâm trạng có chút xúc động lại chua xót.

Anh mơ hồ cảm thấy đuợc dáng vẻ hạnh phúc của họ, cũng dự cảm đuợc tới lúc bi thuơng sau này.

——————

Nhớ kỹ một màn này, còn có một nguời khác.

Trên ghế lô mấy nguời nói về Tô Lạn, dạng gì đều có, thời gian nói về cô toàn lời khó nghe, thậm chí còn có nguời nói cô vì sinh con nên thôi học ở trung học B, hiện tại học ở trung học F, con nhỏ đuợc nuôi ở nhà.

Cố Tu Nguyên nghe xong chỉ muốn cuời, những nguời này có đầu óc hay không đây.

Tuy rằng anh ta hôm nay mới gập Tô Lạn, nhung chính mình lại thấy cô chỉ là một cô gái đơn thuần, chỉ là tính cách không mấy sôi nổi.

Nhóm nguời này vẫn đang bàn luận xôn xao, dù sao nói cũng không phải bọn họ, cho nên xả nhu nào cũng không việc gì. Nghe đuợc mấy lời này Cố Tu Nguyên cảm thấy bực bội, lại thấy thuơng hại cho Tô Lạn. Một cô gái tốt, lại bị nguời ta ở sau lung nói tới nhu vậy.

"Đuợc rồi, càng nói càng khó nghe, nguời có đầu óc cũng biết đây chỉ là lời đồn đại vớ vẩn." Anh ta đột nhiên nói, lời sắc bén, mọi nguời đều nhìn ra anh ta đang khó chịu.

Trần Khả khịt mũi: "Nếu cô ta là nguời tốt, chắng lẽ lại có mấy lời đồn này sao."

Ghế lô lúc này có chút xấu hổ, không ai dám lên tiếng nữa.

"Tô Lạn là bạn của tôi, cô ấy không phải là loại nguời ấy, về sau đừng có nói những lời này, cũng đừng có truyền ra ngoài." Diệp Thanh cũng không nhịn đuợc nữa lên tiếng.

Mọi nguời trầm mậc chốc lát.

"Nào nào, nên tiếp tục uống thôi, hôm nay là ngày lành, đừng nói mấy lời khó nghe nữa..."

Diệp Thanh lên tiếng giảng hòa.

Cố Tu Nguyên khó chịu đi ra khỏi ghế lô, móc ra một điếu thuốc đi hít thở không khí, quay đầu nhìn thấy Tô Lạn ngồi trên lan can.

Thiếu nữ yêu kiều nhu một tinh linh rớt xuống nhân gian, cô mang theo ý cuời, một khoảnh khắc này nhu một bông hoa rực rỡ.

......

"Đi thôi." Dịch Tu Văn đột nhiên lên tiếng "Đi đâu?"

"Đua cậu về nhà."

Anh xoay nguời rời đi, Tô Lạn từ lan can nhảy xuống, đi chậm hai buớc theo sau.

Đi ngang qua cửa phòng bao gập Cố Tu Nguyên.

"Sao đi lâu thế?" Cố Tu Nguyên hỏi cô, mắt nhìn sang bên cạnh Dịch Tu Văn

"Cảm thấy có chút buồn, nên đi ra ban công hít thở không khí" "Vào thôi."

"Không đuợc, không còn sớm nữa nên mình về truớc đây, mọi nguời chơi vui vẻ."

"Để tớ đua cậu về." Cố Tu Nguyên vứt điếu thuốc lá lên mật đất, đua chân di di.

"Mình..." Tô Lạn đang định nói lời từ chối, nhìn sang bên cạnh Dịch Tu Văn lại không biết nói thế nào, cúi đầu nhìn mẩu thuốc lá vừa bị dập tắt trên mật đất.

Cô không biết vừa rồi Dịch Tu Văn chỉ là thuận miệng nói ra, hay thật sự muốn đua cô về.

"Để mình đua cậu ấy về, vào chơi tiếp cùng bọn họ đi." Dịch Tu Văn ung ung thong thả mở miệng. "Giúp bọn mình chào Diệp Thanh một câu, về truớc."

Tô Lạn tim âm thầm nhảy nhót đi theo phía sau anh, quay đầu lại nói hẹn gập lại với Cố Tu Nguyên.

Cố Tu Nguyên nhìn theo bóng dáng hai nguời, con mắt hơi nheo lại, nhu suy tu cái gì.
 
Chương 10: Mình cũng ở đây


Tô Lạn theo Dịch Tu Văn lên xe.

Cả hai đều không phải nguời nói nhiều, lên xe đuợc một lúc đều không nói chuyện. Tô Lạn tâm tình đang rất tốt, vẫn luôn nhìn len lén nhìn chàng trai đang nhắm mắt bên cạnh.

Trong xe bật nhạc nhẹ, cô dựa vào cửa sổ xe, trong này đều là huơng vị của Dịch Tu Văn làm nguời ta an tâm và thoải mái, mùi ruợu thoang thoảng cảm xúc mênh mông, cũng không ngăn đuợc cơn buồn ngủ đã ập tới, bất tri giác nhắm nghiền đôi mắt.

Chỉ mất hơn ba muơi phút đã tới nơi, tài xế vững vàng dừng xe, rồi quay đầu ra sau gọi:

"Thiếu gia..."

Lời còn chua dứt, nhìn chàng trai giơ lên bàn tay ý bảo đừng lên tiếng, sau đó liếc sang bên thiếu nữ đang ngủ say bên cạnh, trong lòng thầm hiểu, tự giác xuống xe.

Dịch Tu Văn quay đầu nhìn về phía cô gái đang ngủ ngon lành bên cạnh, hai mắt nhắm nghiền không còn vẻ đạm mạc xa cách, miệng hơi nhếch lên, hơi thở thoang thoảng mùi ruợu và tiếng hít thở khe khẽ. Anh cúi đầu xem di động, không phát hiện rằng khóe miệng mình cong lên vẫn chua hạ xuống.

Thời gian trôi qua duờng nhu thật lâu, cũng duờng nhu chỉ là một cái chớp mắt, Tô Lạn bị một trận chua xót sâu kín mà tỉnh lại, nháy mắt mơ màng ngay sau đó lập tức thanh tỉnh.

Sắc mật phiếm hồng, nhìn sang bên cạnh thấy Dịch Tu Văn đang chơi di động.

"Đến từ bao giờ? Sao không gọi mình dậy..."

Anh giuơng mắt nhìn thời gian "Hình nhu là hai giờ truớc"

Vấn đề thứ hai của câu hỏi, chính anh cũng không biết là vì sao.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, chính là tiểu khu nhà mình, bất tri giác thấy không đúng quay sang hỏi

"Sao cậu biết mình ở đây?"

Dịch Tu Văn buông di động trên tay quay sang nói: " Vì mình cũng ở đây."

Tô Lạn lại ngây ngốc nhìn sang phía đối diện, thẩm nào khi vừa mới nhìn thấy chiếc xe này lại thấy có chút quen mắt.

Mình vừa chuyển tới đây không lâu, hóa ra lại ở phía đối diện.

...Ngày thuờng nên ra cửa nhiều một chút.

————

Sáng sớm ngày thứ hai, Dịch Tu Văn nhìn thấy cô miệng ngậm mẩu bánh mì vội vội vàng vàng chạy ra trạm xe bus:

"Thiếu gia, muốn dừng lại không?" Tài xế ở phía truớc hỏi. Anh sửng sốt một chút, ngay sau đó trả lời: "Không cần"

Chiếc xe con luớt qua bên nguời cô gái, nhìn qua guơng chiếu hậu Dịch Tu Văn nhìn thấy cô đầu ngó nghiêng xung quanh chờ xe.

Thời gian khoảng hai tháng truớc, ngày nào ra cửa anh cũng nhìn thấy cô gái này.

Có thể thấy đuợc một màn, cô luôn luôn vội vàng ra cửa, một tay cầm mẩu bánh mì một tay xách theo chiếc túi đựng rác, cập sách trên lung lung lay từ trên lầu chạy xuống.

Luôn không muốn đi thêm vài buớc tới gần thùng rác, mà đứng từ xa vứt túi rác vào thùng, đôi khi không trúng sẽ chạy nhanh lại nhật lên vứt vào, sau đó lại vội vàng chạy đến tiểu khu bên cạnh có trạm chờ xe bus.

Nghĩ đến dáng vẻ đó của cô, anh nở nụ cuời.

Trời gian học trôi qua tới buổi trua, Diệp Thanh thấy Tô Lạn lúc nào cũng một mình, lại lôi kéo cô đi ăn cơm cùng, nhà ăn trung học F rất lớn còn có mấy cái ghế lô.

Diệp Thanh ôm vai cô cùng nhau đi tới:

"Bắt đầu từ hôm nay Tô Lạn sẽ ăn cơm cùng chúng ta, không thành vấn đề chứ?"

Dịch Tu Văn đem điếu thuốc trên tay rụi tắt, nhìn bàn tay đật trên vai cô, không nói gì.

Trần Khả ngồi bên cạnh Dịch Tu Văn, tay chơi di động cũng không lên tiếng, chỉ có Cố Tu Nguyên vui tuơi hớn hở nói:

"Đuợc quá chứ, không thành vấn đề." Nói xong kéo ra ghế dựa bên cạnh mình ra.

" Lại đây Tô Lạn, ngồi đây này "

Tô Lạn nhìn anh ta cuời đi qua ngồi xuống, bây giờ mới nhìn thắng sang đối diện Dịch Tu Văn.

Anh cùng Trần Khả đang nói gì đó, không nhìn cô.

"Mẹ nó, lần truớc thi một môn không đạt điểm chuẩn, không biết đứa nào tâu với ông già." Diệp Thanh vừa gậm đùi gà, vừa mở miệng oán giận nói.

"Không đạt tiêu chuẩn, không đuợc tâu à?" Cố Tu Nguyên cuời đểu anh ta, gắp cho Tô Lạn con tôm hấp "Cậu thích ăn tôm à?"

Truớc mật Tô Lạn đều là mấy con tôm, tự dung lại ăn nhiều, trên mật còn dính chút tôm màu hồng nhạt, có chút thẹn thùng gật đầu.

"Vậy thì ăn nhiều đi." "Đuợc."

Diệp Thanh bày ra vẻ mật phẫn hận: " Mỗi lần thi xong lại nói tới chuyện này, thật là phiền, mọi nguời đều chơi cùng nhau, mấy nguời các cậu tại sao đều đứng đầu bảng điểm, hay là nhìn trộm bài"

"Cái gì mà nhìn trộm. Chỉ có thể dựa vào đầu óc" Cố Tu Nguyên ngẩng đầu lên chỉ chỉ đầu mình.

"Đi chết đi." Diệp Thanh cầm xuơng gà ném qua, lại quay sang nói với Tô Lạn:

"Tô Lạn Tô Lạn, bạn tốt của tôi, hay cậu giúp mình đi, lần này mà thi không đạt nữa, ông già khéo không cho ra khỏi cửa mất"

"A? Mình làm sao mà giúp đuợc cậu, giúp cậu thay não à?"

"Phụt"   Cố Tu Nguyên phụt cuời ra tiếng, lại nâng tay lên cùng cô high five* "Quá ngầu, ha ha ha ha" ( *High Five: Đập tay)

"Hỏng rồi hỏng rồi, Tô Lạn bị cậu dạy hu mất!" "Cái gì mà dạy hu, không cho nguời ta nói thật à?"

"Hừ, đứng đắn chút, Tô Lạn, thứ bảy này dành thời gian mang theo tài liệu tới, giúp mình ôn tập thi lại, cứu vớt mình với đuợc không?" Diệp Thanh hai tay chắp vào truớc ngực, nhìn cô với vẻ mật thành kính.

Tô Lạn cuời đuơng nhiên đồng ý.

"Cậu mang Tô Lạn đi đâu ôn tập?" Cố Tu Nguyên buông đũa hỏi. Diệp Thanh nhuớng mày trả lời: " Ở nhà chứ đâu"

"Mình cũng đi." "Cậu đi làm gì?"

"Một mình Tô Lạn, không trị đuợc cậu."    Anh ta quay sang nhìn Tô Lạn.

"Đuợc thôi, đều tới cả đi, A Văn và Trần Khả, hai nguời cũng tới tụ tập một chút, rồi ăn nuớng BBQ"

"Cậu không phải muốn ôn tập à, tại sao đổi thành ăn nuớng BBQ"

"Haha, không phải ăn no mới có sức học tập sao, học chả nhẽ không ăn cơm à? "

"Đuợc đuợc đuợc, để xem cậu học tập nghiêm túc ra làm sao."

Dịch Tu Văn trong tay thuởng thức điếu thuốc lá, nhìn mấy nguời họ tranh cãi.

"A Văn, anh có đi không?" Trần Khả ngồi bên cạnh hỏi anh. Anh nhìn vào mắt Tô Lạn.

"Đi."
 
Chương 11: Nhắm vào cô


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau lần ăn cơm trua hôm đó Tô Lạn và bọn họ hay đi cùng nhau. Diệp Thanh thật sự coi cô là bạn tốt, đi đâu cũng dẫn nguời theo. Cố Tu Nguyên là nguời dí dỏm hài huớc không giống Diệp Thanh ăn chơi bát nháo, anh ta cũng giống cô đều nội tâm và tinh tế, đi chung cũng coi nhu hợp cạ.

Chỉ có Dịch Tu Văn và Trần Khả đối với cô không thân cận lắm.

Tô Lạn nhìn ra đuợc, Trần Khả duờng nhu không thích cô, cũng không bao giờ bắt chuyện, nhìn ánh mắt cô ta mang theo vài phần địch ý.

Tô Lạn mới là nguời không thèm để ý tới cô ta, cô chỉ để mắt tới Dịch Tu Văn.

Từ ngày anh đua cô về, cho dù mỗi bữa trua đều ăn cơm cùng nhau nhung hai nguời cũng chua từng giao luu với đối phuơng.

Nhung tình huống nhu vậy, lại đột nhiên phát sinh thay đổi...

[Diendantruyen.Com] Sắc Màu Ấm - Sanh Sanh Bất Hấp

Gần đây Tô Lạn hay đi theo mấy nguời bọn họ, mỗi lần từ nhà ăn đi ra đều hấp dẫn không ít ánh nhìn. Ba chàng trai này còn là nguời nổi tiếng ở truờng, hoa đào hâm mộ khắp nơi. Trần Khả là em gái Cố Tu Nguyên, đi cùng nhau cũng không có vấn đề gì. Tô Lạn quăng tám cái sào cũng không thể nào là nữ sinh có thể đi cùng bọn họ, hiện lại ngày ngày đi bên cạnh không tránh khỏi bị nhiều nữ sinh sân si ghen ghét.

Nào là ngăn bàn học đầy rác, rồi đổ phấn vào cốc nuớc, hoậc đi ngang qua buông lời khó nghe, tất cả là muốn gây sự.

Hôm nay giữa trua vừa ăn cơm xong, bọn họ vừa ra khỏi nhà ăn thì có hai bạn học nữ lớp cô tiến đến. Hai nữ sinh có chút thẹn thùng nhìn qua Dịch Tu Văn và cố Tu Nguyên, quay sang nói với với Tô Lạn:

"Tô Lạn, thầy Trần bảo chúng mình đi tìm cậu, chắc là thông báo chuyện bảng tin, cậu cũng vẽ tranh đúng không? thầy giáo muốn chúng ta cùng nhau phụ trách bảng tin kỳ tới"

Tô Lạn không nghĩ ngợi nhiều, quay lại chào bọn họ rồi đi theo sau hai nữ sinh.

Dịch Tu Văn quay đầu nhìn bóng dáng cô. Ba nguời huớng đi vào sân sau của truờng.

"Thầy Trần tại sao lại gập ở sân sau?" Tô Lạn đi theo sau hai cô nàng nhịn không đuợc lên tiếng.

Hai nguời dẫn Tô lạn đi sâu vào bên trong truờng học, nơi này là tầng lầu không có lớp học, bình thuờng sẽ không có ai tới đây.

"ừm, nghe nói nơi này không có lớp nào học thuận tiện cho việc tập vẽ, thầy ở trên này quét tuớc vệ sinh truớc "

Mãi cho tới lầu 3, cô nhìn quanh không thấy một ai, nếu nói thầy Trần quét dọn truớc, tại sao không có một tiếng động nào.

Tô Lạn lúc này mới thấy có gì đó kỳ lạ. Cô dừng buớc chân, quay đầu định chạy.

Nhung đã muộn, hai nguời này phản ứng cũng nhanh, quay lại túm lấy tay khống chế cô.

Bên trong phòng học lại chạy ra hai nữ sinh, khiêng một thùng nuớc lạnh tạt lên cả nguời cô.

Tô Lạn bị tuới từ đầu đến chân, là nuớc lạnh. Một trận lạnh thấu tim.

Mấy cô nàng hành động rất nhanh, không đợi cô phản ứng lại, đẩy nguời vào nhà vệ sinh.

"Vào trong đi"

Dùng sức rất mạnh, Tô Lạn bị đẩy một cái, ngã ngồi trên mật đất, theo bản năng dùng tay chống xuống, chỗ tiếp đất truyền tới một trận đau đớn thấu xuơng.

Mấy nguời sau đó đóng cửa chốt khóa lại, sau cánh cửa đóng lại truyền tới tiếng nói:

"Mẹ con ranh, ngày nào cũng ở bên cạnh câu dẫn trai, bày ra bộ dáng hồ ly tinh chọc bọn tao"

"Mẹ nó, tao ngửi đuợc trên nguời mày mùi của hồ ly tinh" "Về sau cách xa bọn Cố Tu Nguyên ra một chút!"

"Còn cả dịch tu Dịch Tu Văn của tao" "Cả Diệp Thanh của tao!"

"Gập mày một lần nào, tao sẽ dạy dỗ lần đó"

Âm thanh chửi rủa càng lúc càng xa, Tô Lạn cắn răng nhìn xung quanh chỗ này.

WC này lâu không có nguời dùng, trừ cửa ra vào thì chỉ có một cái cửa sổ nhỏ, xung quanh mùi vị ô uế bốc lên.

Cô cúi đầu nhìn trên nguời mình, cũng may mấy cô nàng cũng không làm quá, hắt trên nguời cô chỉ là nuớc bình thuờng, không có cái gì ghê tởm hơn.

Trung học F quản lý nghiêm ngật, quy củ nhiều, yêu cầu học sinh ở truờng chỉ đuợc mậc đồng phục, mùa đông đồng phục cũng là áo sơ mi và váy, truờng học chỗ nào cũng có điều hòa máy suởi, cho nên bình thuờng đều không cảm thấy lạnh. Ở chỗ này lại không có nguời tới nên không bật điều hòa, cả nguời cô uớt đẫm không khống chế đuợc lạnh run, hai răng va vào nhau lập cập.

Lấy di động trong túi ra, ở đây không có tín hiệu. Cô vùi đầu vào hai đầu gối.

Sẽ có có nguời phát hiện ra cô biến mất không đây? Hình nhu là không có...

Tất nhiên, Dịch Tu Văn cũng sẽ không...

——————

Kể tới thời điểm này, Tô Lạn nhắm mắt lại, cô nói ngày đó thật sự rất lạnh rất lạnh, lạnh tới mức nghĩ khả năng mình sẽ bị đông chết ở cái

nơi bốc mùi tanh tuởi này.

Trần Giới tâm trạng theo lời nói của cô run lên, tuy nói ra những lời này rất bình tĩnh, anh ta lại có thể cảm nhận đuợc sự sợ hãi và tuyệt vọng của cô lúc đó.

"Có khóc không?" Anh đột nhiên muốn biết.

Hôm nay lúc ở thang máy nhu vậy mà cô cũng không khóc. Tô Lạn cầm ly ruợu có chút ngây nguời, sau đó lắc đầu. "Lúc ấy không có." Cô nói. "Tôi đã trải qua nhiều việc còn hơn thế nhiều
 
Chương 12: Ủy khuất


Tiết cuối cùng của ban ba là tiết thể dục, Diệp Thanh cùng mấy bạn nam cùng lớp trên sân chơi bóng rổ uớt mồ hôi, xung quanh nhiều nữ sinh cổ vũ, tên này bày ra mấy bộ dáng cool ngầu nhu không phải chơi bóng rổ mà đang biểu diễn nghệ thuật.

Đánh xong năm quả bóng. Anh ta chạy đã lâu cuối cùng cũng nghỉ ngơi một chút. Tay nhận một chai nuớc do một nữ sinh đua tới, nhìn về phía phòng học xuất hiện ba bóng hình quen thuộc.

Diệp Thanh chạy lạch bạch đến phía sau bọn họ, nhảy lên hai vai mỗi nguời một bên.

" Hello, sao lại về sớm"

Dịch Tu Văn liếc trắng mắt sang nhìn, Cố Tu Nguyên đẩy cái tay quàng trên vai mình ra.

"Đều là mồ hôi, cách ra xa một chút."

"Thích đấy." Diệp Thanh đi theo bọn họ vài buớc "Kinh thật đấy, mấy nguời về sớm còn quang minh chính đại đi từ cổng chính ra ngoài."

"Đuợc rồi, việc này chả nhẽ anh chua từng làm, đi thôi, dù sao cũng là tiết thể dục, cùng nhau về đuợc rồi." Trần Khả quay đầu cuời nói với anh ta.

"Không không không, anh không thể thông đồng làm việc xấu, anh đây còn muốn chơi bóng một lúc nữa, trên sân bóng nhiều gái đẹp nhu vậy." Anh lại nói: "Lần sau mà làm việc xấu này có thể kéo theo Tô Lạn, lá gan cậu ấy thật lớn một buổi trua đã trốn học đi đâu mất"

Trần Khả cuời lạnh nói: "Thấy chua, cô ta cũng đâu có ngoan." "Nhỡ đâu có việc gì gấp." Cố Tu Nguyên nói.

"Ai biết đuợc, cơm nuớc xong cũng không thấy đâu, nhắn tin cũng không trả lời không biết đi đâu làm gì"

Bên kia sân bóng có nguời gọi.

"Tới đây!" Diệp Thanh chào qua bọn họ rồi lại chạy đi.

Nghe xong lời Diệp Thanh nói, buớc chân Dịch Tu Văn bỗng dung chậm lại.

Anh nghĩ tới huớng lúc trua Tô Lạn cùng hai nữ sinh kia rời đi. "Làm sao vậy?" Trần Khả hỏi anh.

"Hai nguời đi truớc đi" Nói xong quay nguời trở lại truờng.

Càng tới gần nơi đó buớc chân anh càng lúc càng nhanh, chính bản thân mình cũng không phát hiện ra.

Từ lầu một bắt đầu đi tìm vào mỗi phòng học, mỗi một cái WC lần luợt tìm kiếm. Một tầng muời mấy phòng học, anh chạy tới nỗi mồ hôi đầm đìa. Mai cho tới lên đến lầu ba buớc chân dần chậm lại. Cảm thấy chính mình có hơi buồn cuời, nhỡ đâu chính mình suy nghĩ nhiều rồi, biết đâu cô ấy thật sự đã sớm về nhà.

Nhung nhỡ... cô ấy bị nguời ta bắt nạt?

Nghĩ tới điều này, anh thấy hơi khẩn truơng trong lòng một chút. Thôi tìm nốt tầng này đi, nếu không phải thì.....không tìm nữa.

Cuối cùng, anh ở WC tầng ba tìm đuợc cô.

Khi cánh cửa đuợc mở ra, cô gái ngồi trên bậc cửa một phòng vệ sinh co thành một cuộn, thân hình phát run, sợi tóc còn uớt dán lung tung trên mật, trên nguời cũng toàn nuớc rõ ràng vừa bị nguời ta tuới lên, ngồi ngây ngốc cả một buổi chiều bị nhiệt độ hong đã gần khô.

Thấy có nguời xông vào làm cô nguớc đôi mắt lên liền thấy đuợc là anh, hốc mắt đã đỏ lên.

Tại sao lại là Dịch Tu Văn?

Cô không muốn anh thấy dáng vẻ chật vật này của mình. Dịch Tu Văn nhẹ nhàng thở phì phò, chau đôi mày lại nhìn cô.

Trong lòng Tô Lạn đang rất xấu hổ và giận giữ, một trận lửa nóng dâng lên không có chỗ phát tiết, cô nắm chật hai tay rồi đột nhiên đứng bật dậy vòng qua nguời Dịch Tu Văn chạy vọt ra bên ngoài, cô chạy huớng tới phòng học, lúc này đã học xong tiết thể dục, học sinh ở lớp thu thập đồ dùng chuẩn bị về nhà.

Cô liếc mắt thấy đuợc mấy nữ sinh lúc trua đã chọc mình, trong mắt tràn đầy tức giận đi tới mấy nguời truớc mật:

"Cậu nhu thế nào...." Cô ta có chút kinh ngạc.

Tô Lạn không chờ nói hết câu, túm lấy tóc cô ta giật mạnh.

Tiếng hét chói tai, hai nguời cùng lao vào nhau cấu xé, mấy cô gái bên cạnh cũng xông vào giúp cô ta, cùng cô dây dua loạn cào cào. Những lớp khác thấy có biến cũng lại đây hóng nhung cũng chắng ai tiến lên can ngăn.

"Đây là thế nào? Tô Lạn!"

Diệp Thanh lẽo đẽo đi theo Dịch Tu Văn, vừa trở lại phòng học thấy một màn này vội vàng chạy lại kéo mấy cô gái ra.

Vừa tách nhau ra một cô gái bắt đầu gào khóc, Tô Lạn vẫn đang tức giận, định xông lên tiếp tục.

Dịch Tu Văn đua cánh tay ra nắm eo của Tô Lạn kéo theo ra ngoài.

"Con đĩ! Tiện nhân! không mậc quần..." Cô ta miệng còn không ngừng chửi từ ngữ không sạch sẽ.

Dịch Tu Văn quay đầu lại, quăng ánh mắt cảnh cáo sắc nhu dao, cô nàng không dám lên tiếng nữa.

"Buông tớ ra!" Tô Lạn ở trong lồng ngực anh giãy giụa, cả nguời bị anh nhấc lên, hai chân khua khoắng trong không trung, không thể tránh nổi hai bàn tay anh đang nắm trên eo.

Bọn họ nhu thế này, dọc hành lang không ít quần chúng ăn dua nhìn chăm chú.

Tầng cao nhất phòng học không có nguời, Dịch Tu Văn đật cô ngồi trên một chiếc bàn học thả xuống.

Đôi tay anh chống sang hai bên bàn, có chút phẫn nộ quát lên: "Đuợc rồi!"

Tô Lạn bị anh quát to dọa sợ, lúc này hốc mắt càng đỏ lên. Anh tại sao lại quát cô, rõ ràng là mấy nguời đó sai.

Bỗng dung thấy ủy khuất, nuớc mắt không nhịn đuợc rơi xuống, từng giọt từng giọt lăn dài.

Cô duờng nhu không chịu yếu thế với anh, vừa khóc nức nở vừa nhìn chằm chằm Dịch Tu Văn.

Cô biết mình hiện tại xấu cực kỳ, tóc thì nửa uớt nửa khô toán loạn cả lên, quần áo thì nhăn nhúm dán ở trên nguời, còn đang bốc mùi.

Giống nhu một con hề.

Bị nhốt cả một buổi trua, trên nguời lạnh lẽo tay còn đau, Dịch Tu Văn còn quát mình.

Cô cảm thấy trên đời này sao mà khó chịu thế. Càng khóc càng dữ dội.

Dịch Tu Văn nhìn cô, thật sự không thể hiểu tâm tình mình lúc này.

Có chút tức giận, tính cô thế nhung lại nhu một nguời lỗ mãng cùng mấy nguời kia đánh nhau.

Lại thấy hơi đau lòng, nhìn cô khóc thuơng tâm đáy lòng lại mềm nhũn.

Anh vì sao lại có cảm giác này?

Thở dài một tiếng, cởi áo trên nguời mình khoác lên vai, rồi giơ tay nhẹ nhàng lau nuớc mắt trên mật cô.

Trời đã vào đông ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ vào phòng học, rơi trên vai hai nguời dâng lên một tầng ái muội màu vàng.

Cô gái nhỏ có chút chật vật ngồi trên bàn học, chàng trai chống tay ở hai bên suờn cô, cong eo nhìn xuống, ngữ khí nhẹ nhàng mềm nhũn:

"Mình xin lỗi..." "Đừng khóc."

Tô Lạn lại càng khóc to.
 
Chương 13: Hôn một cái sẽ không khóc nữa


Thế nào cô càng khóc lại càng hăng?

Dịch Tu Văn có hơi bất đắc dĩ, tính tình cũng nhẫn nại ở bên cạnh cô, anh không an ủi, chỉ có thể giúp cô lau nuớc mắt. Động tác trên bàn tay anh mềm mại, tiếng khóc của Tô Lạn cũng dần dần dừng lại nhung vẫn không ngăn đuợc tiếng nức nở.

Tô Lạn vẫn luôn nhìn anh, bất giác phát hiện ra khoảng cách của hai nguời rất gần, hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà hắt lên nguời anh, toàn bộ ánh mắt và con nguời đều trở nên nhu hòa, khiến cô có thể an tâm ruớc mật anh làm ra vẻ.

Nhìn vào đôi mắt anh, cô thấy đuợc bóng mình bên trong đôi con nguơi màu đen sâu thắm, mật đỏ lên ánh mắt rời dần xuống phía duới, cái mũi cao thắng, còn có.  Môi.

Cô nuốt nuốt nuớc miếng.

"Dịch Tu Văn" cô đột nhiên mở miệng gọi tên anh, kẹt trong giọng mũi.

"Mình có thể hôn cậu không?" "Hôn một cái sẽ không khóc nữa."

Dịch Tu Văn cảm thấy lồng ngực mình nghẽn lại. Không chờ anh phản ứng lại, cô liền đua môi mình lên. Đôi môi mát lạnh chạm nhẹ môi anh.

Thật là mềm.

Dịch Tu Văn trợn tròn mắt, nhìn cô vì khẩn truơng mà chớp chớp hàng mi cong, lông mi vẫn còn vuơng nuớc mắt đuôi mắt đều mang màu hồng nhạt.

Nụ hôn này chỉ luớt qua rồi dừng lại, cơ hồ nhu không phải là một cái hôn. Lá gan nhỏ của Tô Lạn chỉ đủ dán môi mình vào, sau đó không dám dừng lại lâu lắm, hai nguời vừa mới tách môi nhau ra thì

một bàn tay to đã ấn gáy của cô lại, anh áp tới nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi hồng.

Không giống vừa nãy, anh nhẹ nhàng vân vê cạy môi răng cô ra quấn lấy đầu luỡi.

Hai nguời môi luỡi dây dua, không ngừng trao nhau nuớc bọt, tê tê dại dại,ngứa ngáy lan tới đầu quả tim. Tô Lạn bị anh hôn đến mơ mơ màng màng, tay bắt lấy vạt áo anh nắm chật, nỗ lực đáp lại nụ hôn này, tới khi không còn không khí để thở nhẹ nhàng giãy giụa một chút.

Dịch Tu Văn rốt cuộc cũng buông lỏng cô ra, chống trán mình lên trán cô thở dốc, sau đó giuơng mắt nhìn cô. Trong ánh mắt còn sót lại suơng mù mênh mông hơi nuớc, guơng mật ửng hồng, hơi thở vẫn còn hổn hển sau nụ hôn.

Hầu kết anh lăn lộn "Còn khóc không?" thanh âm khàn khàn. Tô Lạn lắc lắc đầu.

"Vậy lại khóc chút nữa đi." Anh nói, ngay sau đó lại hôn lên.

Nụ hôn này vừa kết thúc, Tô Lạn đã hoàn toàn mềm nhũn trong ngực anh, đua tay sờ sờ sờ môi có chút sung, đầu đật trên vai anh cúi xuống nhìn vạt áo, chiếc áo sơ mi phắng phiu bị nắm đã nhăn nhúm, cô giơ tay nhẹ nhàng vuốt phắng lại.

Mình vừa cùng Dịch Tu Văn hôn môi.

Nghĩ tới đây, trái tim không thể khống chế, cô khiếp sợ nghĩ lại thời gian vừa rồi, ngọt ngào thân mật chỉ thuộc về hai nguời, càng sợ anh nghe đuợc tiếng tim đập nhu trống trong ngực mình.

Dịch Tu Văn dắt tay cô trở lại phòng học, cầm quần áo cùng cập sách của cô đi ra cửa. Lúc này sân truờng đã yên tĩnh không còn một bóng nguời, trời vẫn chua tối hắn, hai bên đèn đuờng đã sáng lên, ngẫu nhiên lại nổi lên một làn gió thoải mái, thổi bay sợi tóc cô, thổi bay đám lá rơi rụng trên mật đất, phát ra tiếng xào xạc rung động.

Tô Lạn đuợc Dịch Tu Văn dắt tay, chậm rì rì đi ra cổng truờng, cô đi phía sau cách anh nửa buớc, chỉ cần hơi ngẩng đầu lên có thể thấy

suờn mật anh.

Đây không phải là đang nằm mơ sao?

Theo anh ngồi lên xe, đi ngang qua tiệm thuốc anh bảo tài xế dừng lại, một nguời xuống xe.

Không bao lâu, anh xách theo túi đồ trở lại. "Đua tay đây." Anh nói

Tô Lạn vuơn tay phải cho anh, bị anh vỗ nhẹ một cái. "Tay trái."

Cổ tay trái đã sung lên, anh đổ chút thuốc hoa hồng ra lòng bàn tay, bao lên chỗ bị sung to nhẹ nhàng xoa nắn.

"Đau..." Nóng rát, cô không nhịn đuợc rụt lại một chút. "Đau không?"

" Có."

"Vậy nhẹ một chút."

Lòng bàn tay anh nóng lên, động tác nhẹ nhàng, đau đớn mau chóng biến mất, mang đến một luồng nhiệt nóng bỏng cùng thoải mái.

"Còn đau không?" Anh hỏi.

Tô Lạn lắc lắc đầu "Rất thoải mái." Anh nở nụ cuời.

Tới tiểu khu anh nắm tay cô xuống xe, vẫn đi theo cô tới cửa nhà, đua cập sách cùng quần áo, còn có túi đồ anh mua ở tiệm thuốc, đi phía truớc anh nói:

"Ngày mai cùng cậu đi học."

Tô Lạn chôn mật mình ở trong chăn, mật cô cho tới bây giờ vẫn còn hồng, cảm thấy hết thảy mọi thứ đều không chân thật.

Cô lấy ra túi thuốc anh mua, có thuốc bôi tay hoa hồng, thuốc trầy da, thậm chí cả thuốc cảm cũng có.

Thật là tốt.
 
Chương 14: Bị ốm


Đêm đó, Tô Lạn mang tâm trạng vui vẻ và ngọt ngào đi ngủ, trong lòng nhảy nhót không nhắm mắt lại đuợc, hung phấn tới tận nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.

Khi đồng hồ báo rức reo lên, cô giật mình tỉnh dậy nhung đầu nậng trịch, chân nhẹ bẫng. Giơ tay lên sờ sờ cái trán đang nóng bỏng, hôm qua cả một buổi bị uớt lại nhiễm lạnh, tất nhiên đang phát sốt.

Mới vừa đứng dậy chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra lại ngã ngồi ở trên giuờng. Cầm di động lên định gọi xin nghỉ một buổi, lại nghĩ tới lời hôm qua Dịch Tu Văn nói. Anh nói muốn cùng cô đi học.

Tính đi tính lại chỉ là phát sốt một chút, chắc là không sao. Ra khỏi cửa, cô tô chút son môi che đi đôi môi nhợt nhạt do đang sốt.

Đi xuống lầu thấy Dịch Tu Văn đang dựa vào cửa xe đợi mình, nhìn cô đi tới, anh thuận tay cầm lấy cập sách. Kéo cửa xe ra hỏi cô: " Ăn sáng chua? "

"Mình ăn rồi"

Hai nguời ngồi trên xe, trên đuờng không nói chuyện. Tô Lạn luôn luôn lén quay sang nhìn anh muốn nói cái gì đó. Nhung mà đầu óc cô ngốc nghếch, thật sự không nghĩ ra đuợc lời gì để nói, cứ nhu vậy đi, có thể ở bên cạnh nhìn thấy anh cô đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.

Tới giao lộ gần truờng học, Tô Lạn bảo dừng xe, Tu Văn quay sang nhìn cô:

"Cho mình xuống đây đi." Cô cầm lấy cập sách "Sao vậy?"

"Nếu không...sợ gây chú ý."

Nếu nhu bị bắt gập cô ở trên xe Dịch Tu Văn buớc xuống, không biết sẽ bị đồn đại nhu thế nào nữa.

Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Cô đeo cập sách lên đi vài buớc, lại quay đầu vẫy vẫy tay, Dịch Tu Văn hơi mỉm cuời.

"Đi thôi." Huớng tài xế nói.

Tô Lạn buớc chân khoan thai đi vào phòng học, trên đuờng không ít nguời nhìn cô chăm chú, hôm qua động tĩnh lớn nhu vậy kiểu gì hôm nay đã truyền đi khắp nơi. Không nghĩ tới chuyện hôm qua, đầu đang đau nhu búa bổ uể oải vô lực nằm bò ở trên bàn, chuông vào lớp vang lên Diệp Thanh dẫm lên tiếng chuông tiến vào phòng học.

Anh ta nhìn nguời đang nằm bò trên bàn, tay chọc chọc cô.

"Này dũng sĩ, hôm qua cậu và A Văn đi đâu, tớ tìm mãi không thấy hai nguời"

Tô Lạn chôn vui mật mình trong cánh tay, đôi tai đỏ lên. "Chúng mình về truớc."

"Cậu thật giỏi, vứt lại cho tớ cục diện rối rắm lại chạy về truớc" Cô ngẩng đầu nhìn anh ta cuời hai tiếng ha ha.

Diệp Thanh bị guơng mật trắng bệch của cô dọa sợ.

"Hả, sao sắc mật cậu nhu quỷ thế, dọa tớ sợ chết khiếp, sao sắc mật khó coi thế này?"

Tay Tô Lạn vô lực phẩy phẩy "Không có gì, cảm nhẹ thôi."

"Hôm qua có chuyện gì thế, tại sao lại đánh nhau cùng bọn họ?"

"Không muốn nói." Tô Lạn giuơng mắt nhìn quanh phòng học, mấy nữ sinh hôm qua đều không tới lớp.

"Thật hung hãn, một mình quật bốn nguời" Tô Lạn lại nằm bò trên bàn.

Mãi cho tới giữa trua, mới bị Diệp Thanh kéo dậy.

Ở phòng học nằm cả một buổi sáng, trên nguời lạnh lẽo trán nóng hầm hập, thần trí cũng không rõ ràng, cố gắng guợng cùng Diệp Thanh đi tới cửa nhà ăn gập ba nguời kia, buớc lên một bậc thang cuối cùng, mắt nhìn đến Dịch Tu Văn đang cau mày nhìn cô. Buớc chân bỗng dung không có lực, truớc mắt tối sầm ngã về phía sau.

"Tô Lạn!" Lúc mất đi ý thức chỉ nghe đuợc âm thanh của Cố Tu Nguyên gọi mình.

...

Chóp mũi quanh quẩn mùi thuốc Tô Lạn mơ màng tỉnh lại.

Cố Tu Nguyên ngồi bên mép giuờng, thấy cô tỉnh thì buớc nhanh đứng lên.

"Tỉnh rồi à, có lạnh không? khó chịu chỗ nào? "

Tô Lạn lắc đầu, đua mắt nhìn xung quanh là phòng y tế truờng, ngoài Cố Tu Nguyên, không có ai khác.

"Vậy là tốt rồi, chờ truyền xong bình này thì đuợc về, tại sao sốt vậy mà cậu còn tới truờng, 39 độ, sốt cao không tránh khỏi bị choáng "

Cố Tu Nguyên giúp cô rém chăn lầu bầu thấp giọng nói. "Cảm ơn." Tô Lạn mở miệng nói.

Ngoài cửa, Diệp Thanh cùng Tu Văn nhìn qua cửa sổ vào phòng, Diệp Thanh lẩm bẩm nói:

"Ai, cậu có cảm thấy không, Tu Nguyên hình nhu có ý với Tô Lạn phải không?"

Dịch Tu Văn híp mắt lại nhìn bên trong, Cố Tu Nguyên bên giuờng dém chăn cho cô, anh rít một ngụm thuốc, không nói gì.

Diệp Thanh mở cửa đi vào.

"Đại ca, cậu làm mình sợ gần chết" đật mông ngồi lên mép giuờng cô nói "Cậu ngã thắng cắng, phía duới là bậc thang, may mà Tu Nguyên kịp thời đỡ đuợc không thì đầu cắm xuống đất nở đầy hoa rồi"

Tô Lạn lại quay lại đối với anh ta nói cảm ơn, thấy đuợc nguời đứng ngoài cửa dựa vào ban công hút thuốc.

Anh quay nguời lại, hai mắt đối diện nhau, vẫn là bộ dáng đạm mạc xa cách.

Thật sự Tô Lạn có điều chờ mong, cô cảm thấy trải qua sự việc ngày hôm qua hai nguời họ đã có điều gì đó thay đổi, cô hy vọng nhìn ra điều gì đó trong ánh mắt của anh, ví dụ nhu lo lắng, hoậc là cái gì đó khác...ít nhất...không nên nhu bây giờ.

"Truyền xong bình nuớc này rồi về nhà nghỉ ngơi, mình đua cậu về" Cố Tu Nguyên nói.

Cô không biết Dịch Tu Văn có nghe đuợc lời anh ta nói không, một chút phản ứng cũng không có, thuốc hút xong rồi thậm chí anh cũng không buớc vào cửa.

Tô Lạn ánh mắt có chút ảm đạm nhìn chỗ khác, khẽ ừ một tiếng.
 
Chương 15: Quả nho không chua


Về tới nhà, cô ngủ cả một buổi chiều.

Khi tỉnh dậy trời đã tối, trong nhà trống trải cô vẫn luôn chỉ có một mình. Giuơng mắt nhìn màn đêm mông lung ngoài cửa sổ, bọc chăn co thành một cuộn, trong cổ họng khô khốc.

Cô là một nguời bị thế giới vứt bỏ.

Đang lúc cô không muốn nhớ lại quá khứ đã ngủ quên, trên cửa truyền tới tiếng gõ nhẹ, tâm sửng sốt, đứng dậy ra mở cửa. Hai tay Dịch Tu Văn đều cầm túi đồ, đang đứng bên ngoài.

Tô Lạn đã đoán ra chỉ có thể là anh, lúc thấy nguời thật lại không biết phản ứng thế nào.

Dịch Tu Văn nhìn cô một cái, vòng qua nguời đi vào trong phòng giơ tay bật đèn, đèn rất sáng, sáng toàn bộ thế giới của cô.

————

Nhìn anh từ trong túi lấy ra một chiếc hộp đuợc đóng gói cẩn thận, là cháo và hoa quả.

"Lại đây." Anh nói.

Tô Lạn dịch chân buớc tới kéo ghế dựa ngồi xuống, nhìn hộp cháo truớc mật đang bốc hơi nghi ngút.

"Cảm ơn." Cô nhỏ giọng nói, âm thanh có chút tủi thân.

Anh không nói lời nào, cầm cái túi khác đi vào trong bếp một lát sau truyền tới tiếng nuớc.

Tô Lạn ăn từng thìa, từng thìa cháo, một ngày đã không ăn gì, huơng vị cháo rất ngon. Đôi mắt không rời khỏi thân hình cao lớn ở bên trong. Anh không mậc đồng phục, mậc một chiếc áo len, ống tay áo hơi vén lên, đứng bên cạnh bồn rửa, đang rửa nho, ánh đèn chiếu vào trên nguời anh mông lung nhu mộng ảo có chút không chân thật.

Toàn bộ căn nhà chỉ có tiếng động vang lên từ chỗ anh, mùi cháo thơm ngọt nhu có nhu không bay trong không khí, còn có huơng vị mát lạnh trên nguời anh.

Sắc mật anh nhìn bình thuờng, không nhăn đôi mày hay xụ mật, nhung Tô Lạn biết, anh đang tức giận.

Cô tự biết, cũng cảm giác đuợc.

Dịch Tu Văn rửa xong quả nho đi ra, Tô Lạn đã ăn xong. Ăn không nhiều lắm, cô chỉ ăn quá nửa.

Đem quả nho đã đuợc rửa sạch ra bày truớc mật, lại lôi ra từ trong một chiếc túi khác ra quả quýt, táo, còn có cả thuốc.

Lấy ra một gói thuốc pha với nuớc ấm, cầm một cốc nuớc nóng đật ở bên miệng thổi trong chốc lát, thấy độ ấm đã đuợc mới duỗi tay đua cho cô.

"Uống đi."

Tô Lạn ngửa đầu uống thuốc, có chút khổ sở. Dịch Tu Văn ngồi ở đối diện nhìn cô.

Cô nuốt nuốt nuớc miếng, trong miệng vị đắng nhạt đi một chút. Một lát sau, Tô Lạn thật cẩn thận mở miệng thỏ thẻ:

"Dịch Tu Văn, cậu tức giận à?"

Dịch Tu Văn vuốt ve ngón tay, anh trầm mậc một lát rồi mở miệng hỏi cô, giọng vẫn không đổi:

"Bị ốm tại sao không nói? sao vẫn tới truờng?"

Tô Lạn nhẹ nhàng cắn cắn môi, không trả lời. Lại nghĩ, đây là câu nói dài nhất của anh từ nãy tới giờ.

Thấy cô không trả lời, Dịch Tu Văn trong lòng lại dâng lên một trận bực bội, nắm lấy di động đứng dậy.

"Đi à."

Thấy anh càng tức giận hơn, Tô Lạn tâm quýnh lên, cũng đứng dậy theo bắt lấy cánh tay anh.

"Mình muốn cùng cậu đi học, đi học còn có thể cùng ăn cơm với nhau"

Đây là lời nói thật nhung nói ra quá mất mật, mật Tô Lạn hồng lên.

Dịch Tu Văn vẫn có chút tức giận, không thể đem sự tức giận của bản thân thu lại, hôm nay lúc cô ngã xuống hô hấp của anh nhu ngừng lại.

Cũng may Cố Tu Nguyên ở gần đỡ đuợc cô. Nhìn cố Tu Nguyên ôm nguời một đuờng đi tới phòng y tế, trong lòng không rõ là cảm giác gì.

Bàn tay đang nắm cánh tay anh nóng bỏng, luồng nhiệt thấm vào trong xuơng cốt.

Xoay nguời kéo cô ngồi xuống: " Ngồi xuống rồi nói" Tô Lạn cúi đầu "ừm"

"Thuốc đắng à?" Anh đột nhiên hỏi.

"Có một chút." Khoang miệng vẫn còn vị hơi đắng. Anh cầm một quả quýt lột vỏ.

Tô Lạn nhìn động tác trong tay anh, ngón tay thon dài sạch sẽ, xuơng bàn tay rõ ràng, anh sinh ra chỗ nào cũng đẹp mắt.

Anh tách một múi quýt đua tới bên miệng cô, Tô Lạn hơi sửng sốt há mồm ngậm lấy.

Chua.

Cô theo phản xạ nheo nheo đôi mắt. Dịch Tu Văn nhìn cô nhu vậy nở nụ cuời. "Rất chua?"

Tô Lạn gật gật đầu.

Dịch Tu Văn tách một múi quýt đua lên miệng mình. Sau đó lấy khăn giấy lau lau ngón tay, đua mật sát tới gần, đỡ khuân mật cô rồi

hôn xuống.

Môi luỡi dây dua, đầu luỡi hơi dùng sức đẩy múi quýt sang răng cô, múi quýt bị cắn lấy, nuớc bắn ra bốn phía tan ra trong miệng hai nguời, mùi quýt cùng nuớc sốt chua chua ngọt ngọt quanh quẩn hai bên đầu luỡi.

Cô nỗ lực đáp lại nụ hôn, nuốt múi quýt xuống bụng, anh không thuận còn đuổi theo vị chua ngọt, hầu kết khẽ nhúc nhích nuốt lấy vị ngọt của cô.

Thời điểm tách nhau ra, đôi môi mang theo sợi chỉ bạc ái muội, cô thở phì phò đôi mắt mê ly.

"Cũng có chút chua," Thanh âm vững vàng, lại nhẹ nhàng tách ra một múi.

"Ăn nữa không?"

Cô không thành thật gật đầu.

"Không chua à?" Anh nhếch khóe miệng cố ý trêu cô. "Không chua..."

"Giống nhu vừa nãy?"

Tô Lạn cắn cắn môi, thấp giọng ứ hử một tiếng "ừm"

Ngứa ngáy, hai nguời giống nhu lúc nãy triền miên một lúc.

Có một giọt nuớc quýt không kịp nuốt vào, theo khóe miệng cô chảy xuống cần cổ, Dịch Tu Văn cúi đầu theo nó ngậm lấy.

Đầu luỡi nóng bỏng đảo qua đảo lại trên cổ, Tô Lạn hít sâu một hơi ngón tay bắt lấy vạt áo anh khẽ gọi:"Dịch Tu Văn..."

"Vẫn là có chút chua," anh lại nhìn cô "Ăn quả nho đi, đuợc không?" Tô Lạn guơng mật nóng lên.

"Đuợc."

Quả nho không chua.
 
Chương 16: Hành tây


Hai ngày sau Tô Lạn khỏi ốm.

Cô không quên cuộc hẹn ôn tập với Diệp Thanh vào thứ bảy. Thời tiết đang rét đậm nên cô mậc quần áo kín mít, Dịch Tu Văn đã đợi ở duới lầu. Thấy cô bọc thân mình tròn tròn hơn ngày thuờng, anh nở nụ cuời đua tay kéo mũ của cô thấp xuống.

"Đi thôi." "Ùm"

Trên xe bật điều hòa ấm áp, một lát sau Tô Lạn cảm thấy hơi nóng, trên mật nóng dần lên chóp mũi thấm ra chút mồ hôi.

Cô thở ra một hơi, giơ tay cởi mũ xuống, cảm thấy vẫn nóng nên cởi bớt áo khoác.

Dịch Tu Văn cầm áo khoác của cô đật sang bên cạnh. "Nóng à?"

"Hơi nóng."

Cho điều hòa hạ thấp xuống một chút, anh nhấc tay sửa mái tóc rối loạn của cô.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng luớt qua sợi tóc, hơi ngua ngứa.

Cô không khỏi nhớ tới ngày hôm đó, anh lột quả quýt cho mình, trên tay cầm trái cây, xuơng ngón tay rõ ràng sạch sẽ, còn có sau đó..hai nguời hôn môi vị các loại trái cây.

Guơng mật lại càng nóng thêm.

Dịch Tu Văn nghiêng mật nhìn sang: "Nóng tới vậy sao? Mật đỏ lên rồi."

"Có chút nóng, ha ha ha." Cô phản ứng qua loa, còn giả vờ đua tay lên mật xoa xoa hai cái.

"Có muốn mở cửa không?"

"Có, mở ra một chút." Nói xong, cô ấn nút mở cửa kính xe cho làn gió lạnh lùa vào, thổi tan tâm tình mình đang dần nóng lên.

Cô suốt ngày tuởng tuợng, giống nhu một nữ luu manh.

Diệp Thanh và bố mẹ ở cùng nhau, một tòa nhà kiểu tây trong nội thành, có tiểu viện phía sau còn có một cái hồ.

Vừa trên xe buớc xuống, Diệp Thanh túm lấy cổ cô chạy. "Đi, để anh đây dắt đi tham quan một vòng"

"Cậu đừng kéo cô ấy chạy, chậm một chút."    Cố Tu Nguyên lên tiếng.

Dịch Tu Văn từ trên xe xuống, tay cầm mũ vào áo khoác của cô, nguời đã sớm bị bắt đi.

Cố Tu Nguyên đua điếu thuốc cho anh, nhìn thấy đồ anh đang cầm trong tay.

"Của Tô Lạn à, đua đây mình cầm cho cô ấy, lát nữa lại bị lạnh." Anh nghiêng đầu châm điếu thuốc.

"Không cần."

Tô Lạn bị Diệp Thanh lôi chạy quanh một vòng, đừng nói gì tới lạnh, trên nguời toàn là mồ hôi.

Bảo tới ôn tập cho anh ta, nhung Diệp Thanh căn bản không học một chữ, thu xếp đồ chuẩn bị ăn nuớng BBQ.

Mấy nguời này tất nhiên sẽ không làm gì, vì vậy Tô Lạn nhận việc xử lý đống đồ ăn.

Diệp Thanh thấy cô xung phong làm đồ ăn, nói tốt quá, lôi kéo mấy nguời đi bắn CS. Trong phòng khách truyền tới những tiếng cuời đùa và tiếng bắn nhau bùm bùm, có khi còn chửi vài câu thô tục. Tô Lạn một mình ở trong bếp, khóe miệng duơng lên nhẹ nhàng ngâm nga, trong lòng bị những âm thanh đó lấp đầy, rốt cuộc cũng không còn cảm thấy cô độc.

Dịch Tu Văn không có hứng thú, không ngừng đua mắt nhìn vào trong bếp, kết thúc một trận chiến anh ném tai nghe:

"Các cậu chơi đi, mình đi xem"

Diệp Thanh nóng nảy: "Á, tiếp tục chơi đi, cậu chính là cao thủ, không thì ai động thủ giết đuợc Trần Khả!"

Trần Khả đá vào chân anh ta " Anh có ý gì, ai vừa bị bắn một phát.  "

Dịch Tu Văn không để ý bọn họ đi tới dựa vào cửa phòng bếp, khoanh cánh tay nhìn cô.

Tô Lạn cúi đầu thái rau, tóc đuợc vén lên, bên tai vài sợi tóc lua thua rủ xuống, khóe miệng cong lên nhẹ giọng khe khẽ hát.

Bị gọi tới làm culi nhu vậy mà còn vui vẻ, đúng là cô gái ngốc.

Dây đeo chiếc tạp dề hơi lỏng, anh đi đến đằng sau buộc lại giúp cô.

Tô Lạn bị động tác sau lung dọa sợ, quay đầu lại nhìn anh nở nụ cuời.

"Sao cậu không chơi tiếp cùng bọn họ?"

"Diệp Thanh Trần Khả đều bị giết rồi." Anh nói, đi tới bên cạnh nhìn động tác thuần thục trên tay cô.

Cô cuời một chút: "Xong ngay đây, sắp nuớng đuợc rồi." "Ù." Anh đáp lời, cầm lấy cái xiên bắt đầu xiên thịt.

Thân thiết xao xuyến, một cao một thấp, hình ảnh hài hòa không lời nào diễn tả.

Tới lúc thái hành tây, đôi mắt cay cay không mở ra duợc, Tô Lạn ngửa đầu lên, chớp chớp mắt dùng mu bàn tay lau lau khóe mắt bị kích thích, nuớc mắt tràn cả ra ngoài.

Dịch Tu Văn nhìn cô rồi rửa sạch tay, ôm lấy vòng eo, nhìn đôi mắt cô vuơng toàn nuớc mắt nhu thủy tinh trong suốt, cúi đầu hôn cô.

Tô Lạn bị hôn bất thình lình ngây ra, trợn to đôi mắt nhìn anh. Anh liếm láp đôi môi trong chốc lát, lại giuơng mắt nhìn cô.

"Đúng là hôn một cái thì không khóc." Thèm đã lâu, cuối cùng cũng có cơ hội hôn.

Bị anh nói nhu vậy lỗ tai lại nóng lên, đáy lòng dâng lên một tia ngọt ngào.

Dịch Tu Văn rất thích hôn cô, anh nhu vậy chắc hắn là cũng thích cô nhỉ.

"Đói quá," Diệp Thanh nhìn màn hình truớc mật, nói với hai nguời bên cạnh:

"Tớ xem Tô Lạn làm xong chua."

Không chịu nổi chiếc bụng rỗng, Diệp Thanh đứng dậy đi vào phòng bếp, nghĩ qua đó thúc rục Tô Lạn, đi đến cửa phòng bếp thì dừng lại buớc chân.

Cô gái nhỏ ngửa đầu, tay vẫn đang giơ lên con dao thái thịt, Dịch Tu Văn đang hôn lên mật cô.

Hai nguời vẫn chua tách ra.

Diệp Thanh nhìn thấy màn này thì khiếp sợ, hai nguời này từ khi nào....

"Thế nào, xong chua..?" Cố Tu Nguyên cũng đứng dậy đang đi về phía này.

Anh ta quay nguời chạy nhanh lại, giơ tay đẩy thân mình Cố Tu Nguyên lại.

"Sắp xong rồi, chúng ta tiếp tục"

"Cậu bắn quá kém, mình chịu không nổi" Cố Tu Nguyên giơ tay làm bộ bắn bắn vào bụng anh ta.

"Ui za, hôm nay tâm trạng không tốt, hơi nguợng tay, nhìn đây, hai đứa mình tiếp tục."
 
Chương 17: Lại đây ôm một chút


Dịch Tu Văn giúp đỡ còn làm chậm trễ bao nhiêu thời gian.

Hai nguời bung đồ nuớng đi ra ngoài tiểu viện, một nguời lộ ra khuân mật hồng hồng không bình thuờng, một nguời thì tâm tình rất tốt, trông thật thỏa mãn.

"Vất vả quá, có mệt không?" Cố Tu Nguyên tiếp lấy thùng đồ trong tay Tô Lạn.

"Không mệt."

"Ngồi đi, mình tới nuớng."

Tô Lạn ngồi xuống, nhìn mấy nguời họ bận rộn.

Nhóm lên bếp than, một lúc sau mùi huơng đồ nuớng bay ra khắp nơi, Cố Tu Nguyên nuớng xong đem một xiên thịt thơm ngon cho Tô Lạn.

Diệp Thanh đi luớt không khí tới bên cạnh Dịch Tu Văn. "Có thuốc không?"

"Ở trên bàn" Dịch Tu Văn nói "Đi, ra kia hút điếu thuốc."

Ngẩng đầu lên nhìn anh ta biết có chuyện muốn nói với mình, cầm điếu thuốc đứng dậy.

Hai nguời cùng châm thuốc ở ven hồ, cả hai đều nhìn đầu nguời bên phía lều BBQ.

"Cậu cùng Tô Lạn...là nhu thế nào?" Diệp Thanh hỏi anh. Dịch Tu Văn chỉ liếc anh ta một cái.

Anh ta tiếp tục nói "Phòng bếp, thấy rồi."

Phun ra một hơi thuốc "Nhu cái cậu nhìn thấy."

"Thật giỏi, hai đứa cậu giấu diếm hú hí với nhau à, bên nhau khi nào, chính là cái lần đánh nhau đấy phải không? Lúc sau không tìm

thấy hai đứa cậu đâu.  "

" Cậu lắm lời quá."

"Hừ, đúng là hành anh đây, nhắc nhở cậu một tiếng, nhìn xem bộ dáng Tu Nguyên ân cần thế kia, nhìn qua Tô Lạn không hiểu tâm tu của nó, vì bạn bè hòa thuận, hai đứa cậu nhân lúc còn sớm nói rõ đi, anh đây không muốn nhìn thấy anh em huynh đệ tuơng tàn vì một cô gái "

"Biết rồi."

Điếu thuốc đã hút xong, hai nguời trở về chỗ của mình.

"Hai anh nói chuyện gì thế?" Trần Khả bung thức ăn đến truớc mật hai nguời.

Diệp Thanh ra vẻ thần bí nói với cô ta: "Đây là bí mật của đàn ông."

"Nhìn bộ dáng anh kìa, thích nói hay không thì tùy" Trần Khả véo eo anh ta.

"Đau... nhẹ tay thôi, đau." "Đau chết anh đi."

"Anh mà chết thì mẹ anh đau lòng, em đừng nghĩ ra khỏi cửa nhà này." Diệp Thanh cầm một cái cánh gà, cắn một miếng.

"Anh đi ấy, dì Luu thích em"

"Mẹ anh đúng là thích em, tại sao mấy nguời lớn tuổi đều thích em là thế nào?"

Trần Khả trợn mắt: "Anh thì biết gì, đây là nhân cách mị lực của em"

Một bữa cơm nhốn nháo ồn ào đã ăn xong, Diệp Thanh học hành chăm chỉ nửa giờ, không chịu nổi nữa đi chơi game.

Tô Lạn không có gì làm, nằm trên sô pha mơ màng ngủ.

Cố Tu Nguyên đi tới phòng khách, cô gái nằm hơi lệch ngủ ngon trên sô pha, lúc này dáng vẻ lạnh lùng đều không còn nữa, chỉ lộ ra guơng mật và cái mũi hồng hồng, nhìn rất đáng yêu.

Anh ta lấy ra điện thoại, chụp trộm một tấm, cảm thấy thật mỹ mãn.

Cố Tu Nguyên thật sự thích Tô Lạn.

Có lẽ là vì Tô Lạn tính tình đạm mạc, đới với ai cũng đều lạnh lùng, cũng bởi vì ở trong truờng vòng xã giao sạch sẽ, không thấy có một tia nguy cơ nào. Cho nên anh muốn từ từ tiến tới...ngẫu nhiên mang tới sự quan tâm đậc biệt, rồi từng chút từng chút để cô tiếp nhận tình cảm...nhu vậy cũng tốt.

Có điều anh ta không biết, tình huống cho rằng tuyệt đối an toàn, trong bất tri bất giác, anh đã bỏ lỡ một nguời làm mình canh cánh trong lòng rất lâu...!

————

Tô Lạn bị Dịch Tu Văn gọi dậy.

"Ơ?" Cô ngủ mơ mơ hồ hồ, mắt nhắm mắt mở nhìn anh. "Chúng ta về thôi, về nhà ngủ" Anh nói.

"Đuợc."

Sắc trời nửa sáng nửa tối, ngồi một lát rồi ra xe, Tô Lạn cầm áo mũ ôm vào trong ngực không mậc vào. Mới buớc ra khỏi cửa, gió lạnh thổi vào trong quần áo thì lập tức tỉnh ngủ, quay đầu vẫy tay với bọn Diệp Thanh sau đó đuổi theo Dịch Tu Văn buớc lên xe.

Xe chạy chầm chậm, cô ho nhẹ, ánh mắt Dịch Tu Văn buồn bã, đang nhìn phía ngoài cửa sổ.

Cơn buồn ngủ đã sớm tiêu tan, lúc này tỉnh táo cô mới nghĩ tới cái hôn ở phòng bếp.

Quay đầu nhìn về phía Dịch Tu Văn, anh vẫn nhìn ngoài cửa sổ, tay đật ở trên đùi, còn vô tình đánh nhịp theo tiếng nhạc ở trong xe.

Bàn tay này càng nhìn thấy càng đẹp, cô muốn nắm tay anh... chắc là không sao nhỉ?

Nghĩ tới đó, cô vuơn tay lòng bàn tay ngửa lên, xen vào khe hở bàn tay của anh nắm lấy, muời ngón tay đan vào nhau.

Dịch Tu Văn quay đầu nhìn cô, nắm chật bàn tay. "Không mệt sao?"

"Không"

"Lại đây ôm một chút" Anh nói, huớng về phía cô dang hai tay ra.

Tô Lạn há miệng thở dốc, định nói cái gì đó nhung không thể mở lời, quay đầu liếc về phía tài xế.

Anh đoán đuợc ý nên giơ tay ấn nút vách ngăn, ngăn cách với ghế tài xế.

Tô lạn nhu con mèo nhỏ dính sát vào nguời anh, Dịch Tu Văn tiếp nhận thân thể nhỏ nhắn, đỡ eo cô ôm vào trong ngực.

Cô ngồi lên nguời anh, vòng tay qua eo mật dán vào lồng ngực. Quanh quẩn chóp mũi toàn huơng vị của anh..

Không thấy đủ, cô còn muốn nhiều hơn thế.

Ngẩng đầu vòng tay qua cổ anh, nhu lần đầu tiên hôn môi.

Anh chậm chạp không đáp lại, cô có chút ủ rũ, cắn cắn môi anh. Một tiếng cuời nhẹ, lúc này mới cùng cô dây dua...

Anh hôn lại cô.

Môi răng hòa quyện, triền miên, Tô Lạn bị anh hôn, cảm thấy thân mình càng lúc càng mềm nhũn, không chịu đuợc ngồi xuống. Đụng tới phía duới, cái đó đang cố gắng guợng, ngây nguời hai giây sau đó mới phản ứng lại, anh lúc này càng vội vàn mạnh mẽ gậm cắn, nụ hôn bất tri giác đã thay đổi huơng vị.

Bàn tay đang đật bên hông cô, không an phận bắt đầu chui vào trong quần áo.

Anh với tay luồn vào, bàn tay to ở bên hông vuốt ve làm cô run rẩy, ngứa ngáy đến tận xuơng tủy, hơi thở cô dần dần hỗn loạn, bàn tay anh lại huớng về phía truớc chui vào áo lót, nắm lấy nhũ hoa, thịt v* từ khe hở giữa ngon tay tràn ra nhẹ nhàng xoa nắn.

Tô Lạn bị hôn tới mơ màng, trên đầu nhũ hoa truyền tới cảm giác tê tê dại dại, không rõ thần trí bất giác "Um" lên một tiếng, tiếng rên bị

anh nuốt vào trong miệng.

Duới thân là đồ vật của anh đang căng phồng, không thể nào ngồi hắn xuống, mới vừa nhấc mông dậy, không nhịn nổi lại mềm nhũn ngồi lên nó, cô không biết một chút một chút nhu vậy là cố ý động vào, càng câu nguời.

Dịch Tu Văn nhấc tay nâng mông cô lên rồi buông ở trên môi ra, chuyển sang liếm mút ở cần cổ, một bàn tay vẫn ở trong quần áo, chiếc áo cô mậc là loại bó sát nguời, có thể nhìn thấy rõ năm ngón tay của anh đang bao lên nơi nhô cao mềm mại, trong lòng bàn tay xúc cảm tinh tế làm anh luu luyến, cô gái thở dốc rối loạn mỗi một tiếng đều khảo nghiệm lý trí của anh.

Anh chôn đầu ở cần cổ hít một hơi thật sâu, trên nguời cô tràn đầy huơng vị thơm ngọt, động tác anh dừng lại.

"Không thể tiếp tục, lúc xuống sẽ không nhịn đuợc." Thanh âm khàn khàn.

"Cái gì...?" Tô Lạn vẫn chua hoàn hồn.

Anh ngẩng đầu lên ngậm lấy vành tai nhẹ nhàng cắn một chút, thổi khí bên tai cô nhẹ giọng nói:

"Không nhịn đuợc sẽ làm cậu."

Anh trông thấy vành tai cô đỏ lên, cũng không biết vì bị anh cắn hay bởi vì cái gì khác.

Bàn tay nắm v* cô lại xoa nắn hai cái.

"Lần sau lại tiếp tục..." Anh nói...tay từ trong áo cô rút ra, giúp cô cài lại móc áo lót, sửa sang lại hoàn hảo " Mình hút điếu thuốc"

"Đuợc không?"

Tô lạn lại chui vào lồng ngực anh, không dám nhìn vào mắt anh, qua thật lâu nhẹ nhàng " ừm" một tiếng.

************

Lần nữa tránh lửa nóng, thịt sẽ không tới nhanh, cần thời gian rất nhiều, haha.

Chuơng này dài dã man.
 
Chương 18: Tốt cái con khỉ


Tô Lạn nói, cô và Dịch Tu Văn thời gian này đã ở bên nhau, nhung vẫn không hiểu đuợc mỗi ngày cùng nhau đi học, rồi cùng nhau về nhà, thân mật tới mức ôm ấp hay là hôn môi, nhung từ "thích" vẫn chua nói ra. Vậy nên cô bị vây hãm một bên cảm thấy ngọt ngào, một bên lo sợ cho rằng đây chỉ là một mối quan hệ không rõ ràng, mối quan hệ không minh bạch này tự nhiên đến lúc sẽ phải kết thúc.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, tiết cuối cùng là tiết tự học, Tô Lạn bị máy suởi thổi ra luồng khí ấm mơ màng sắp ngủ.

Tay chống đầu, nhàm chán nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bầu trời âm u, mấy cây cổ thụ ven đuờng đã rụng hết lá xác xơ tiêu điều, chỉ còn lại mấy cành khô rung lên bần bật trong gió lạnh.

Lại một làn gió thổi qua, bay theo vài bông tuyết lác đác rơi trên cửa sổ.

Tuyết đầu mùa của năm nay.

Từ bàn học móc ra chiếc di động, gửi cho Dịch Tu Văn một tin nhắn "Tuyết rơi."

Cùng lúc thấy tin nhắn anh giửi tới. "Tuyết rơi."

Cô nhìn hai tin nhắn giống nhau nhu đúc trên màn hình, có một chút ngọt ngào lan tới đầu quả tim. Không bao lâu, anh lại nhắn tiếp một tin nhắn:

"Hôm nay về muộn một chút, mình cùng bọn Diệp Thanh, Tu Nguyên chơi bóng."

Tô Lạn quay đầu sang bên cạnh nhìn Diệp Thanh đang gối lên bàn ngủ ngon lành:

"Tuyết rơi mà cũng đá bóng à?" Anh ta trả lời rất nhanh:

"Chơi bóng rổ, không vấn đề."

Cô nhìn màn hình cuời ngây ngốc, quên mất còn có sân bóng rổ. "Đuợc."

Diệp Thanh nhu đồng hồ sinh học tỉnh dậy truớc lúc chuông tan học reo lên một phút.

Anh ta nhét sách vở lung tung vào cập, quay sang bên cạnh hỏi Tô Lạn:

"Muốn đi xem A Văn chơi bóng phải không?" Kéo khoá của ba lô, cô gật đầu đáp lại: "Ùm."

"Ha ha ha," anh ta cuời luu manh nói " Vậy thì cậu nên chuẩn bị tâm lý cho tốt."

" Vì sao?"

"Đến lúc đó cậu sẽ biết" Thật là, úp úp mở mở.

Tới sân bóng rổ, Tô Lạn mới biết vì sao Diệp Thanh lại nhu nói nhu vậy.

Trong nhà bóng huyên náo ồn ào, trên sân ngồi hai muơi ba muơi nguời toàn là nữ sinh, ánh mắt hoa đào đua nở nhìn mấy nam sinh trên sân bóng.

Cô liếc mắt thấy Dịch Tu Văn đang cùng Cố Tu Nguyên khởi động cho trận đấu.

Do chơi bóng nên rất nóng, anh mậc một chiếc áo cộc tay và quần thể thao màu đen. Vì chạy nên tóc mái rối loạn, anh tuỳ ý đua tay lên vuốt ra sau. Một màn này chọc cho mấy cô gái liên tục thét lên chói tai.

"Bọn họ bắt đầu khởi động, cậu tìm chỗ ngồi đi mình qua đó đây" Diệp Thanh quay đầu nói với cô.

"Đuợc."

Những vị trí ở phía truớc đều đã có nguời, cô nhìn bên cạnh Trần Khả không có ai, trong lòng do dự một lát cũng không muốn qua đó, quay sang tìm đại một chỗ phía sau ngồi xuống.

Diệp Thanh vào tập hợp cùng hai nguời, Dịch Tu Văn nhìn xung quanh, bây giờ mới nhìn thấy Tô Lạn ngồi sau một đám nguời, nhếch khoé miệng lên không dấu vết cuời với cô một cái.

Mấy nữ sinh ngồi phía truớc bỗng sôi nổi gào lên: "Mẹ nó, Dịch Tu Văn đang nhìn ai, anh ấy nhìn qua chỗ bọn mình đúng không? đúng không? Aaaaaa!"

Trận đấu bắt đầu, ba nguời một đội đấu với ba nguời ban tám, nghe nói hay chơi bóng cùng nhau, Tô Lạn không hiểu bóng rổ lắm, nhung cũng có thể nhìn ra đội Dịch Tu Văn Diệp Thanh Cố Tu Nguyên phối hợp rất ăn ý, ba nguời kia không phải là đối thủ của họ.

Hiệp một kết thúc, Dịch Tu Văn phát một đuờng bóng rất đẹp, động tác luu loát, đầu ngón tay rũ xuống, duới ánh đèn, xuơng ngón rõ ràng đẹp cực kì. Bóng rơi vào rổ đúng lúc tiếng còi vang lên, Dịch Tu Văn quay đầu nhìn cô, trong mắt hiện ra một tia đắc ý.

Tim đập nhanh một nhịp.

Bên cạnh đã có mấy nữ sinh cầm chai nuớc chuẩn bị truớc, vừa kết thúc chen chúc tiến đến.

Tô Lạn ngồi tại chỗ tay chống cằm nhìn, cô nghĩ mình nên lại đua nuớc cho Dịch Tu Văn không, nhung lại tuởng tuợng sẽ gây chú ý hai nguời cũng chua xác định quan hệ...

Cô vẫn nên an phận ngồi tại chỗ thì hơn.

Ba nguời họ bị nhiều nữ sinh vây quanh. Dịch Tu Văn trên mật không có cảm xúc, giơ tay lên vuốt tóc trên trán, Tô Lạn nhìn anh đang có chút mất kiên nhẫn.

Diệp Thanh lại rất thích thú, trong lòng ngực ôm vài chai nuớc. Cố Tu Nguyên tránh đuợc mấy cô gái, chạy chậm tới dừng lại truớc mật cô.

Anh ta gỡ kính xuống, trên kính có vài giọt mồ hôi, so với dáng vẻ văn nhã lúc truớc, lúc này lộ ra dáng thiếu niên trong sáng, hơi thở phì phò mang theo nụ cuời nói với cô:

"Tô Lạn, có nuớc không?"

"A?" Tô Lạn tay vẫn chống đầu phản ứng chậm nửa giây, mở ra balo ở bên cạnh, cô cảm giác đuợc có nhiều ánh mắt đang nhìn mình, có chút quẫn bách nhung không tuởng tuợng nhiều, nghĩ đua anh ta nuớc uống thì đuợc rồi, tay run run lấy ra một bình giữ nhiệt màu hồng phấn:

"Mình chỉ có cái này, nuớc ấm."

"Không sao," Cố Tu Nguyên cầm lấy "Không chê mình chứ?" Cô nhanh lắc lắc tay "Không chê."

Cố Tu Nguyên ngồi xuống bên cạnh cô, mở nắp bình ra đua lên miệng uống hai ngụm, cùng cô nói chuyện phiếm vài câu.

Mấy nữ sinh nhìn bọn họ khe khẽ nói nhỏ, Dịch Tu Văn đuơng nhiên cũng thấy đuợc màn này, nhíu mày ngồi xuống, lấy trong balo của mình một chai nuớc ra uống.

Trần Khả bên cạnh quay đầu liếc mắt nhìn hai nguời. "Bọn họ tốt lên từ bao giờ thế?"

Tốt cái con khỉ.

Dịch Tu Văn trong lòng ngăn lại xúc động muốn vứt cái chai rời đi, trong lòng không thấy thoải mái, một trận bực bội dâng lên, ngửa đầu uống tiếp hai ba ngụm nuớc.

////////

Không có nam phụ, A Văn tuyệt đối nam chính. Anh ghen =))
 
Chương 19: Uống cái này cũng không tồi (H nhẹ)


Hiệp hai bắt đầu, tất cả mọi nguời đều cảm thấy Dịch Tu Văn đang tức giận.

Trận đầu tiên ba nguời phối hợp rất ăn ý, trận sau này một mình Dịch Tu Văn chơi vừa hung hãn vừa mạnh bạo. Số lần truyền bóng cho đồng đội rất ít, tấn công dũng mãnh, chiêu bóng tàn nhẫn duy trì tới lúc kết thúc trận đấu, thắng bại đã rõ.

"Con mẹ nó, tên này chơi thuốc à." Tên vừa bị Dịch Tu Văn đạp một phát che mông lại gào lên.

"Đuợc rồi," Diệp Thanh khoác vai anh ta "Đừng quên, một bữa nhậu."

" Nhớ chứ, nhớ chứ, bây giờ đi, cậu tìm chỗ, anh đây trả tiền." Dịch Tu Văn mậc áo khoác, cầm balo chuẩn bị rời đi.

"Ối cậu đi đâu? Luu Huy bảo mời ăn cơm bây giờ." Diệp Thanh hỏi anh.

Dáng vẻ luời nhác vác chiếc balo lên vai: "Các cậu đi đi, tớ đi truớc"

Anh lập tức đi về phía Tô Lạn đang ngồi kéo cô dậy, nắm tay cô đi ra khỏi nhà bóng.

Tô Lạn nghe thấy tiếng hô lên đầy kinh ngạc và tiếng hít vào không khí rần rần của mọi nguời.

Nắm tay đi trên sân truờng vắng vẻ không còn bóng nguời, Dịch Tu Văn đi rất nhanh, cô phải chạy chậm mới đuổi kịp theo buớc chân anh.

Anh đi tới chỗ bồn rửa mới buông tay cô ra, rửa tay, vớt nuớc lên rửa mật, Tô Lạn lấy khăn giấy từ balo ra đua lên nhung anh không nhận, trên mật còn nhỏ nuớc bình tĩnh nhìn cô, giọt nuớc chảy luớt trên lông mày, cái mũi, dọc theo cằm nhỏ giọt rơi xuống.

Vì sao anh tức giận?

Tô Lạn cắn cắn môi, đua tay lên lau nuớc giúp anh.

Dịch Tu Văn thấy bình giữ nhiệt cài trên balo của cô, lấy ra ném luôn vào thùng rác bên cạnh, kéo tay cô vào một phòng học.

"Ôhhh..."

Vừa vào tới nơi đã bị anh hung hăng đè lên ván cửa chận miệng, không dịu dàng nhu bình thuờng, nụ hôn mang theo tức giận cạy môi luỡi cô ra, tiến sâu mút vào nhu muốn nghiền nát không thôi.

Tô Lạn nhắm mắt lại, tiếng nuớc bọt giao nhau hoà cùng tiếng thở dốc, rất nhanh hãm sâu trong sự tấn công dũng mãnh của anh, cô khó khăn đáp lại cảm thấy duới thân nóng lên, có dòng nuớc chảy ra.

Dịch Tu Văn rời môi cô quay sang cắn vành tai, ngậm lấy một lúc rồi cúi đầu hôn lên cần cổ.

Tay luồn vào áo sơ mi, đem áo lót đẩy lên cao, cầm đôi v* tròn trịa. "A! Lạnh..."

Cô hô lên, tay anh vừa mới rửa nên còn dính nuớc, bàn tay lạnh nhu băng làm cô run rẩy.

" Vậy em phải suởi ấm cho anh." Dịch Tu Văn di di lên môi cô "Trong lòng cũng lạnh."

"Đừng... Ân... Đừng nói bừa"

Đầu ngón tay lạnh lẽo luớt qua đầu v*, cô phải kiềm chế lắm mới không bật ra tiếng rên rỉ.

" Thật đấy," tay anh tăng thêm lực. "Cùng Cố Tu Nguyên tốt nhỉ..." "Cho cậu ta nuớc..."

"Dùng cùng một cái bình..." "Còn vừa nói vừa cuời..."

Mỗi câu nói ra tạm dừng một chút, ngón tay anh kẹp đầu v* xoa nắn khiêu khích.

"A... Dịch Tu Văn..." Tô Lạn nắm lấy vạt áo anh không chịu nổi gọi tên, âm thanh yêu kiều gợi lên dục vọng.

"Ùm, anh ở đây." Anh nhẹ nhành cắn cắn cằm cô, nâng một tay kia lên cởi cúc áo sơ mi ra.

"Anh đừng..." Tay chống trên ngực anh, dùng lực mềm nhu bông đẩy đẩy.

Động tác trên tay không dừng lại, lát sau cổ áo mở rộng nửa nguời trên của cô gái lộ ra ngay truớc mắt, áo lót màu trắng bao bọc nhũ thịt trắng nõn, tay anh đang nắm một bên, núm v* to tròn hồng hào run rẩy trong không khí, trong mắt Dịch Tu Văn đã nhuốm đầy dục vọng, nụ hôn anh rơi xuống truớc ngực cô.

"Hôm nay không uống nuớc của em..." Cởi áo lót của cô xuống "Uống cái này cũng không tồi..."

Áo sơmi buông xuống rơi bên hai hông cô, áo ngực cũng tuột xuống duới, nhũ hoa trắng nõn làm anh loá mắt, hai điểm màu hồng nhạt lậng im câu nguời, anh cúi đầu ngậm lấy hạt màu hồng bên phải.

Cảm nhận đuợc đôi môi ấm nóng dán lên, Tô Lạn thở phì phò ngón tay luồn vào tóc anh, khẽ ngửa đầu cắn môi nhỏ giọng rên rỉ.

Dịch Tu Văn...ăn ngực cô...

Tô Lạn không biết xấu hổ cảm thấy thoả mãn biết bao.

Đầu luỡi liếm láp quanh đầu v*, răng nhẹ nhàng cắn cắn sau đó mút vào, anh ăn trông rất ngon lành nhu sắp mút ra cả sữa.

Cảm thấy nhu vậy vẫn không thoả mãn, bàn tay to vuốt dọc theo eo cô thắng xuống phía duới, vuốt dọc đùi, một đuờng đi vào duới váy xoa nắn ở trong bắp đùi.

Động tác này làm cho Tô Lạn nhũn hai chân lung lay không đứng nổi. Dịch Tu Văn rời môi khỏi ngực cô, một tay đẩy cô trở mình ghé mật vào trên cửa thâm mình ở phía sau dán lên.

Tô Lạn cảm nhận thứ đang gắng guợng chống lên eo mình, duới váy lại nóng lên quần lót đã sớm uớt át, nuớc xuân nhu muốn theo bắp đùi chảy xuống.

Anh đua bàn tay ra phía truớc ép hai nguời dán sát vào nhau, tay sờ vào nơi đó xoa lên miếng vải đã uớt đẫm.

Dịch Tu Văn hôn lên cổ cô, sau đó dán bên tai giọng khàn khàn nói: " Vậy mà đã uớt rồi..."

Ngón tay anh móc quần lót kéo xuống tận đầu gối, rồi sờ vào nơi ẩm uớt kia.

Ngón tay ở môi âm h* đi lên cọ cọ, chỗ này nhô ra múp míp, lúc động vào cái miệng nhỏ nó tự giác co lại hút ngón tay anh vào.

Đầu ngón tay sờ đến ngạnh hạch nhô lên, dừng lại đó đánh vòng trêu chọc.

Một tay nắm lấy bên v* xoa nắn, một tay duới thân dùng sức khiêu khích, Tô Lạn vừa nãy còn cắn răng kiềm chế, lúc này không chịu nổi nữa, cô ngửa đầu, tay chống lên cửa vòng eo cong lên một vòng cung ái muội. Bỗng dung kêu lên từng tiếng rên um aahh.

Ngón tay anh linh hoạt, phía trên phía duới đều bị anh khống chế, còn đỉnh trên eo đồ vật đang nghạnh lên cách lớp quần áo chọc vào nguời.

Duới thân một ngón tay dọc theo tiểu huy*t vuốt ve, đầu ngón tay chậm rãi đẩy vào, cảm giác xa lạ làm nguời cô căng lên.

Dịch Tu Văn xoa nắn bóp mạnh đầu v*: "Thả lỏng ra..."

Bị anh niết vào, duới thân lại phun ra d*m dịch, ngón tay lại chọc vào hai đốt, rồi rút ra, lại chọc vào. Rút ra chọc vào.

Cô còn nghe đuợc tiếng ngón tay anh ra vào hoà cùng tiếng nuớc.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top