Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1065


Chương 1065

“Cậu Lý, sao cậu lại ở đây?”

“Chỗ này rất tốt”, Lý Dục Thần cười nói, sau đó nhìn sang bà lão trên vị trí khách quý: “Bà chủ Quan, vị đó là…”

“Bà ấy chính là bà dì của tôi, tôi cũng từng nhắc đến với cậu rồi, đợi đại hội lần này kết thúc, tôi đưa cậu đi gặp bà ấy. Nhưng…”, Quan Nhã Lệ cười giảo hoạt: “Con mắt của bà dì tôi rất kén chọn, muốn khiến bà ấy tin tưởng cậu, cậu phải lộ ra chút tài mới được”.

Gặp Xà Bích Thanh, là một trong mục đích chủ yếu mà hôm nay Lý Dục Thần đến đây.

Năm đó bà lão là khách quý của nhà họ Lý thủ đô, đương nhiên anh sẽ không bỏ qua cơ hội này, tìm hiểu bố mẹ của mình, và manh mối nhà họ Lý.

“Được, tôi sẽ cố hết sức”, Lý Dục Thần nói.

Quan Nhã Lệ đi về chỗ

Chị Mai kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần: “Cậu quen biết người nhà họ Quan à?”

Lý Dục Thần: “Tôi chỉ quen Quan Nhã Lệ”.

Chị Mai nói: “Lần đầu tiên nghe thấy cậu nói ba chữ ‘cố hết sức’, xem ra bà Xà này rất quan trọng với cậu. Tôi lại rất muốn xem xem, cậu cố hết sức thì sẽ như thế nào”.

Những người khác cũng rất hiếu kỳ.

Trong mắt bọn họ, Lý Dục Thần rất thần kỳ, còn anh dường như chưa từng thi triển toàn lực. Họ rất mong chờ ‘cố hết sức’ của Lý Dục Thần.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, rất nhanh, lại có mấy người đi ra từ lối đi của khách quý, người dẫn đầu là một người trung niên vô cùng có phúc tướng, nhìn tuổi tác có lẽ khoảng năm mươi sáu mươi tuổi.

Từ khí tức của người đó, Lý Dục Thần đoán, người này cũng là tông sư. Tu vĩ võ đạo không bằng Hà Trường Xuân, nhưng cao hơn Xà Bích Thanh.

Nhưng trên người Xà Bích Thanh còn có khí tức âm u khác với võ đạo, tuy đã được che giấu, nhưng không giấu được con mắt của Lý Dục Thần. Anh đoán, Xà Bích Thanh ngoài tập võ, có lẽ là người trong bàng môn, chỉ là tu thiên hướng về môn đạo như vu thuật.

Tuy vu thuật bị coi là bàng môn tà đạo, nhưng nguồn gốc của nó cũng là tiên gia chính tông. Tu hành đến cao thâm, vạn pháp quy tông.

Cho nên luận tu vi, Xà Bích Thanh cao hơn người này, thậm chí so với Hà Trường Xuân đã tu ra võ hồn, cũng chưa chắc sẽ kém.

Chị Mai tiếp tục giới thiệu: “Đó là Bách Phú Minh, tông sư Kim Lăng”.

“Đại hội võ lâm của Nam Giang, Xà Bích Thanh tốt xấu gì cũng ở Nam Giang, một mình ông ta là người Kim Lăng đến đây làm gì?”

“Liễu Kim Sinh và Hà Trường Xuân đấu võ, muốn phân cao thấp, cũng phải có người đánh giá phân xét. Họ đều là tông sư, tông sư đấu võ, cũng không thể để một đám người dưới tông sư làm trọng tài chứ? Huống hồ Bách Phú Minh còn là hội trưởng của hiệp hội võ đạo Hoa Đông, đương nhiên là phải đến”.

Lý Dục Thần không hiểu nói: “Rõ ràng tu vi của người này không bằng Hà Trường Xuân, sao ông ta lại làm hội trưởng hiệp hội võ đạo Hoa Đông?”

Chị Mai ngạc nhiên nói: “Cậu chắc chắn ông ta không bằng Hà Trường Xuân?”

Lý Dục Thần quên mất với tu vi của mấy người chị Mai thì sẽ không nhìn ra, cười nói: “Cũng chỉ đoán thôi”.

Chị Mai cảm thấy Lý Dục Thần đã nói ra, cho dù là suy đoán, có lẽ cũng là thật. Nhưng cũng không liên quan đến có làm hội trưởng hay không, bà ta nói: “Hội trưởng là một chức vụ, không đại diện cho công phu cao hay thấp. Ông ta có thể làm hội trưởng, là vì có nhà họ Châu ở Kim Lăng đứng phía sau ông ta. Sư phụ của ông ta chính là Châu Khiếu Uyên ở Kim Lăng”.
 
Chương 1066


Chương 1066

“Nhà họ Châu ở Kim Lăng?”

Bất kể là nhà họ Châu ở Kim Lăng, hay là Châu Khiếu Uyên, Lý Dục Thần cũng chưa từng nghe qua, chỉ ngẩn người nhìn chị Mai, chờ bà ta nói tiếp.

“Cậu không biết nhà họ Châu ở Kim Lăng và Châu Khiếu Uyên thật hả?”, chị Mai cũng có phần kinh ngạc.

Lý Dục Thần lắc đầu.

“Cậu đúng là từ trong núi ra, không hề biết những chuyện này!”, chị Mai cảm thán nói: “Nhà họ Châu là đệ nhất thế gia Giang Đông, tổ tiên là hoàng tộc, căn cơ vô cùng thâm hậu, chỉ là khá khiêm tốn, cũng không phải yêu thích kinh doanh, dễ khiến bên ngoài bỏ qua. Nhưng trong xã hội thượng lưu, chỉ cần vừa nhắc đến nhà họ Châu ở Kim Lăng, không ai không biết”.

“Vậy Châu Khiếu Uyên là gia chủ của nhà họ Châu ư?”

“Không phải, Châu Khiếu Uyên đã hơn trăm tuổi. Ông ta là tông sư đệ nhất Giang Đông, nghe nói mấy chục năm trước đã tu thành võ hồn. Bách Phú Minh là đồ đệ của ông ta. Có nhà họ Châu và Châu Khiếu Uyên, ông ta làm hội trưởng của hiệp hội võ đạo Hoa Đông, không ai không phục, cũng tiện làm việc”.

“Thì ra là vậy”.

Lý Dục Thần trầm tư. Không biết nhà họ Châu này, có nằm trong tám đại hào môn đuổi Lang Dụ Văn lúc trước không.

Bách Phú Minh ngồi xuống không lâu, lại có một người từ lối đi cho khách quý đi vào.

Chị Mai vừa nhìn thấy người này, vẻ mặt bỗng biến sắc, kinh hãi nói: “Sao người của đảo Cửu Long cũng đến đây!”

Lý Dục Thần nhìn về phía bên đó, chỉ thấy một người đàn ông trẻ khoảng ba bốn mươi tuổi, tướng mạo vô cùng thanh tú nho nhã đi đến, chào hỏi Bách Phú Minh, Xà Bích Thanh, rồi ngồi vào vị trí khách quý.

Mọi người trong hội trường cũng đều thì thầm bàn tán.

Chị Mai nói: “Trữ Phượng Toàn này là tam đảo chủ của đảo Cửu Long.

Lý Dục Thần nhìn lại thêm một cái, hỏi: “Đảo Cửu Long, chắc không phải có chín đảo chủ chứ?”

“Vậy thì không có”, chị Mai nói: “Đảo Cửu Long có tất cả ba đảo chủ, đại đảo chủ tên là Lục Kính Sơn, nhị đảo chủ là Kỷ Nghiễm Lai, tam đảo chủ chính là Trữ Phượng Toàn này”.

“Hôm nay những người có đến ngồi chỗ khách quý có lẽ đều là tông sư phải không, Trữ Phượng Toàn này, tôi thấy không giống tông sư”, Lý Dục Thần nghi hoặc nói.

“Tôi chỉ biết, tam đảo chủ của đảo Cửu Long Kỷ Nghiễm Lai là tông sư. Còn về Trữ Phượng Toàn, chưa từng nghe nói ông ta đột phá tông sư, có lẽ là tu vi bán bộ tông sư”.

Chị Mai nói đến đây, căng thẳng cau mày.

Lý Dục Thần biết chị Mai đang nghĩ gì.

Trữ Phượng Toàn này, khả năng lớn là do Liễu Kim Sinh mời đến.

Chị Mai ăn trộm đồ của đảo Cửu Long, khiến Liễu Kim Sinh gánh họa mười mấy năm. Liễu Kim Sinh mời người của đảo Cửu Long đến, là muốn tuyên bố chân tướng sự việc.

Chỉ là ông ta đã gánh họa mười mấy năm, tại sao bây giờ không chịu gánh nữa?

“Nhà họ Liễu thành phố Dũng và đảo Cửu Long có làm ăn qua lại không?”, Lý Dục Thần hỏi.

Chị Mai lắc đầu nói: “Chưa từng nghe nói. Nhà họ Liễu từ xưa đã ở thành phố Dũng, chống hải tặc, còn đảo Cửu Long là nơi tập trung hải tặc, tuy nói thời hiện đại không có cách nói hải tặc, nhưng hai nhà trước nay chưa từng qua lại”.

Lý Dục Thần nghĩ thầm, nếu không phải Liễu Kim Sinh mời đảo Cửu Long, thì chính là đảo Cửu Long đã phái nhân vật lợi hại nào đó, khiến Liễu Kim Sinh cũng phải kiêng sợ.
 
Chương 1067


Chương 1067

“Vừa nãy chị nói tam đảo chủ này là bán bộ tông sư, nhị đảo chủ là tông sư, vậy thì đại đảo chủ thì sao?”

“Đại đảo chủ Lục Kính Sơn là nhân vật thần bí, thần long thấy đầu không thấy đuôi, có tin đồn nói ông ta đã đột phá giới hạn tông sư, bước vào tiên thiên. Cũng có tin đồn nói ông ta sớm đã chết trên biển Đông. Tóm lại cũng không có ai từng gặp ông ta, người có thực quyền thực tế trên đảo Cửu Long là nhị đảo chủ”.

Lý Dục Thần bỗng bật cười, nói: “Hai bán tông sư trên đảo Cửu Long, mà chị dám đi ăn trộm, mà còn trộm thành công, có thể thấy chị còn lợi hại hơn tông sư!”

Chị Mai trừng mắt nhìn anh một cái, nói: “Lúc này còn có tâm trạng cười tôi!”

“Chị Mai, chị cũng đừng nghĩ nhiều, yên tâm đi, chuyện của chị, tôi giúp chị giải quyết. Cùng lắm, chốc nữa tôi đánh tam đảo chủ của đảo Cửu Long này một trận, cho ông ta cút về đảo”.

Chị Mai không nhịn được phì cười một tiếng: “Tên nhóc nhà cậu, cậu đánh khách của Liễu Kim Sinh mời đến, ông ta có thể đồng ý hả?”

“Thế thì đã làm sao, nếu Liễu Kim Sinh dám ồn ào, tôi đánh cả ông ta!”

Lý Dục Thần nói xong, nhìn sang chị Mai.

Đầu tiên chị Mai cười, sau đó dừng cười, sắc mặt ảm đạm, trong ánh mắt có chút u oán.

Lý Dục Thần khẽ thở dài một hơi.

Hai người nói chuyện ở bên này, Mã Sơn bên cạnh bỗng nhiên nói: “Dục Thần, em xem, mấy người ông Khôn đến rồi”.

Lý Dục Thần vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy bên đó rất náo nhiệt, một đoàn người đi vào từ lối đi dành cho khách quý, còn người trên vị trí khách quý bên này cũng đều đứng lên nghênh đón.

Người đi phía trước nhất, chính là Tiền Khôn.

Về việc Tiền Khôn đến tham dư đại hội, Lý Dục Thần cũng không thấy lạ chút nào. Dù sao cũng là đại hội võ lâm đệ nhất Nam Giang, ba gia tộc lớn Tiền Đường chắc chắn sẽ xuất hiện. Tiền Nhược Vọng trước nay luôn thờ ơ, Tiền Khôn lại là người trong võ đạo, ông ta đại diện nhà họ Tiền đến là thích hợp nhất.

Nhưng điều Lý Dục Thần không ngờ là, người đi cùng Tiền Khôn đến, lại là Trí Nhẫn của chùa Thiên Trúc.

Người đi phía sau Tiền Khôn là bố con nhà họ Cao, Cao Sĩ Hiến và Cao Tử Hạng, đi theo họ đến là Vạn Sơn Lâm của Hồng Môn mà Lý Dục Thần từng gặp.

Hai nhà Tiền, Cao đến, khiến bầu không khí của hội trường nóng hẳn lên.

Họ đến không bao lâu, hai nhân vật chính – Liễu Kim Sinh và Hà Trường Xuân cũng lần lượt xuất hiện.

Hà Trường Xuân xuất hiện trước, Viên Thọ Sơn và Viên Thiên Lãng một trái một phải, đi theo ông ta.

Hà Trường Xuân vui cười hớn hở, chào hỏi những người ngồi trên ghế khách quý trước, rồi lại đến chính giữa hội trường, chào hỏi chưởng môn các phái.

Mọi người đều kinh ngạc bởi sự thay đổi dung mạo của ông ta, trẻ hơn rất nhiều so với năm ngoái.

Hà Trường Xuân ngồi xuống không lâu, Liễu Kim Sinh cũng đi vào với hai con cháu nhà họ Liễu.

Liễu Kim Sinh ít tuổi hơn Hà Trường Xuân rất nhiều, có thể nói là hai thế hệ.

Chỉ là mọi người vừa nhìn, tuổi tác của hai người hoàn toàn khác với dung mạo thực tế. Hà Trường Xuân gần chín mươi tuổi, lại rạng rỡ hồng hào, trông chỉ như người trung niên năm mươi tuổi.

Liễu Kim Sinh hơn bốn mươi tuổi, lại tóc bạc trắng đầu, trông có vẻ như còn già hơn Hà Trường Xuân.

Khiến cho người ta có ảo giác, tu vi cảnh giới của Hà Trường Xuân còn cao hơn Liễu Kim Sinh rất nhiều.

Lý Dục Thần vừa nhìn là nhận ra, Liễu Kim Sinh luyện công xảy ra vấn đề, đã tẩu hỏa nhập ma.

Có khả năng rất lớn là, ông ta biết Hà Trường Xuân đã luyện ra võ hồn, cho nên cũng tăng nhanh tiến độ luyện công. Nhưng dục tốc bất đạt, kết quả dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
 
Chương 1068


Chương 1068

Lý Dục Thần bỗng hiểu ra, tại sao Liễu Kim Sinh lại tỏ ra thân thiện với đảo Cửu Long, rất có thể, đảo Cửu Long có thứ gì, có thể giúp Liễu Kim Sinh đi ra khỏi hoàn cảnh khó khăn trước mắt, thậm chí đột phá cửa ải này.

Anh lại nhìn Trữ Phượng Toàn một cái.

Mọi người đã đến đông đủ, đại hội võ lâm chính thức bắt đầu.

Hơi khác với tưởng tượng của Lý Dục Thần, thậm chí hơi vô vị.

Anh nghĩ người trong võ lâm không coi trọng lễ nghi lề lối, có thể trực tiếp đi vào chủ đề chính, Liễu Kim Sinh và Hà Trường Xuân đến là có thể đấu một trận.

Nhưng không ngờ, màn mở đầu lại là lời phát biểu thao thao bất tuyệt.

Đầu tiên là đại diện của ba gia tộc lớn lên phát biểu, chẳng có gì ngoài những lời ba hoa về những sự kiện lớn ở Tiền Đường.

Đại diện ba gia tộc lớn phát biểu xong, rồi đến Bách Phú Minh, hội trưởng của hiệp hội võ đạo Hoa Đông phát biểu, cũng là những lời trống rỗng chẳng có tác dụng gì.

Nghe xong, Lý Dục Thần mới hiểu tại sao phải chọn người này làm hội trưởng, không có tài ăn nói của ông ta, đúng là không làm nổi.

Không dễ gì mới phát biểu xong, anh cứ nghĩ bắt đầu đấu võ rồi, không ngờ quy trình đầu tiên của đại hội là tông sư ra mặt hòa giải tranh chấp của các môn phái khu vực Nam Giang.

Cái gì mà Nam Thái Cực xâm chiếm địa bàn của phái Tam Nguyên, cái gì mà Bát Cực Môn cướp đồ đệ của Ngũ Hành Quyền, còn có cuộc tranh đấu chính thống giữa Ưng Trảo Môn và Phan Tử Quyền.

Cãi nhau thì cãi rất hăng, nhưng trước mặt tông sư, không ai dám đánh, cuối cùng mấy chuyện vặt vãnh, vài ba lời của tông sư cũng giải quyết xong.

Lý Dục Thần nghe mà buồn ngủ.

Khó khăn lắm mới kết thúc, lại đến giờ ăn trưa, mấy người tụm thành nhóm, đến tầng ba ăn cơm.

Hội trường bên phải tầng ba bày mười chiếc bàn tròn lớn.

Đương nhiên, các tông sư không ngồi ở đây, họ ngồi ở một phòng bao bên khác.

Bên Lý Dục Thần có tổng cộng sáu người đến, lại thêm Lê Chấn Đông và Võ Đức Hổ cùng với đồ đệ mà họ đưa đến, vừa hay ngồi đủ một bàn. Như vậy cũng tốt, không cần chen chúc với người khác, không cần giao tiếp, có thể yên tâm ăn cơm.

Lâm Vân ở đang ở đó oán trách: “Ầy, đại hội võ lâm rách nát gì thế này, gần giống như trường của chúng tôi mở đại hội cuối năm, đều là những chuyện nhỏ nhặt vặt vãnh!”

Chị Mai cười nói: “Thế giới này được tạo thành từ những chuyện nhỏ nhặt, trong mắt thần tiên, chiến tranh các quốc gia cũng chẳng khác gì trẻ con đánh nhau”.

Lâm Vân nghe mà không hiểu, trong lúc đang suy nghĩ, một thanh niên đi đến, liếc nhìn họ một vòng, sau đó ánh mắt dừng lại ở chị Mai, nói:

“Nhất Chi Mai phải không, sư phụ của tôi mời bà qua”.

Chị Mai khẽ cau mày.

Ông chủ Vương bên cạnh cười hi hi hỏi: “Dám hỏi, sư phụ của cậu là ai?”

Người thanh niên nhìn ông chủ Vương một cái, vẻ mặt lộ ra bảy phần kiêu ngạo, cất giọng mấy phần nóng nảy: “Liễu tông sư ở thành phố Dũng!”

Tuy ông chủ Vương vẫn luôn cười, nhưng trong mắt đầy vẻ cảnh giác.
 
Chương 1069


Chương 1069

Sư phụ Vinh bên cạnh lai tỏ vẻ mặt nghiêm túc, như đại địch đến.

Chị Mai cau mày, không nói gì.

Lúc nói đến Liễu tông sư, người thanh niên rất kiêu ngạo, nhưng lúc nhìn chị Mai, trong mắt cậu ta không có chút tôn trọng.

Ít nhiều có thể nhìn ra thái độ của Liễu Kim Sinh.

Nếu Liễu Kim Sinh muốn làm lành với chị Mai, tuyệt đối sẽ không cho phép đệ tử môn nhân có thái độ như vậy với chị Mai.

Những người ngồi ở đó đều không nói gì, người thanh niên cho rằng họ bị dọa sợ bởi danh tiếng của Liễu tông sư, đắc ý cười khinh thường, thúc giục nói: “Đi thôi”.

Chị Mai lạnh lùng nói: “Nếu muốn mời tôi, thì bảo Liễu Kim Sinh tự đến mời”.

Ông chủ Vương cười hi hi hùa theo: “Đúng thế, không có chút thành ý nào!”

Người thanh niên tức giận: “Tên của chú tôi là để bà gọi hả? Đừng có cho thể diện mà không cần!”

Chị Mai cười lạnh lùng nói: “Thì ra Liễu Kim Sinh là chú của cậu hả? Cậu đi hỏi chú cậu, tôi có tư cách gọi tên ông ta không?”

Người thanh niên tỏ vẻ mặt khinh thường: “Đừng nghĩ tôi không biết bà là ai, chẳng phải là nữ tặc năm đó vào nhà họ Liễu ăn trộm bị bắt, dựa vào vài phần nhan sắc mê hoặc chú tôi sao!”

Cậu ta vừa nói ra lời này, sắc mặt của chị Mai lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Không phải không chịu nổi mấy câu này, mà là cuối cùng nhìn rõ thái độ của người nhà họ Liễu với bà ta, mặc dù đã qua nhiều năm, nhưng vẫn chưa từng thay đổi. Trong mắt nhà họ Liễu, bà ta là nữ tặc Lan Môn, vốn không xứng với gia đình giàu có như nhà họ Liễu ở thành phố Dũng.

Điều này khiến một chút ảo tưởng còn sót lại trong lòng bà ta cũng vỡ tan như bọt bong bóng xà phòng.

Bốp!

Một tiếng bạt tai giòn tan.

Cậu thanh niên nhà họ Liễu nghiêng ngả, khuôn mặt lập tức sưng vù.

Cậu ta ôm mặt, kinh ngạc nhìn những người ngồi ở bàn trước mặt. Dù thế nào cậu ta cũng không ngờ, có người dám đánh môn đồ tông sư.

Nhưng vấn đề là, cậu ta lại không nhìn rõ, rốt cuộc là ai tát cậu ta.

“Các… các người…”, cậu thanh niên tức không để đâu cho hết: “Dám đánh tôi? Đã từng nghe tông sư không thể sỉ nhục chưa? Các người đánh Liễu Húc tôi, chính là tát vào mặt nhà họ Liễu, tát vào mặt chú của tôi! Các người chết chắc rồi!”

Cậu ta gào lên như vậy, người trong hội trường đều nhìn qua. Mọi người không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng mấy câu cuối cùng mà Liễu Húc nói thì nghe rất rõ.

Mọi người cũng rất chấn kinh, nhìn bàn bên chỗ chị Mai, đều hỏi nhau, những người ngồi bàn này có lai lịch thế nào, sao dám đánh người của nhà họ Liễu?

Đại hội võ lâm mở nhiều năm như vậy, trước nay chưa từng xảy ra chuyện như này.

Có người nhiều chuyện đi đến phòng bao báo cáo, Liễu Kim Sinh nghe xong liền khẽ cau mày, còn những người khác cũng cảm thấy bất ngờ.

Một người trung niên bên cạnh Liễu Kim Sinh đứng lên nói: “Tôi đi xem sao”.

Liễu Kim Sinh lắc đầu, nói: “Để tôi đi thì hơn”.

Liễu Kim Sinh vừa đứng lên, những người khác cũng đứng lên. Mấy đại tông sư, và ba người của ba thế gia đều đi ra theo.

Một đám người đến trước bàn Lý Dục Thần.

Liễu Húc nhìn thấy Liễu Kim Sinh đi ra, ưỡn ngực, chỉ vào người ngồi bàn này nói: “Chú, họ đánh cháu!”
 
Chương 1070


Chương 1070

Liễu Kim Sinh nhìn khuôn mặt sưng phồng của Liễu Húc một cái, hỏi: “Ai đánh?”

Liễu Húc lắc đầu: “Không, không nhìn rõ”.

“Phế vật!”

Người trung niên bên cạnh Liễu Kim Sinh mắng một câu, đang định ra mặt, lại bị Liễu Kim Sinh kéo lại.

Liễu Kim Sinh vẫn luôn nhìn chị Mai, gọi một tiếng: “A Mai!”

Chị Mai nhìn thấy Liễu Kim Sinh, vẻ mặt phức tạp. Nếu không có cảnh vừa nãy, nói không chừng đầm nước tĩnh lặng trong đáy lòng bà ta sẽ dâng lên làn sóng lần nữa, nhưng bây giờ, đầm nước lặng này cũng không dâng lên được nữa.

Bà ta tự chế nhạo cười, quay mặt đi, không thèm nhìn Liễu Kim Sinh.

Vẻ mặt của Liễu Kim Sinh không nhìn ra chút thay đổi nào, thấy chị Mai phớt lờ ông ta, chỉ nhìn sang những người khác, hỏi: “Các vị, không biết cháu tôi đã đắc tội thế nào với các vị, mà đánh vào mặt cậu ta?”

Lúc này, đã hoàn toàn khác với lúc ông ta gọi “A Mai”, tông sư lên tiếng, trên người tự có luồng uy áp tỏa ra, không khí cả hội trường đều có cảm giác đông cứng lại.

Ông chủ Vương và sư phụ Vinh vốn định lên tiếng, nhưng bị khí thế tông sư đàn áp, khó thở ngay cả hít thở cũng khó khăn, đâu còn có thể nói được ra.

Bầu không khí trong phòng nghiêm túc và nặng nề.

Mọi người đều cảm thấy, cả bàn này, xong đời rồi!

Liễu Húc này, có thể được Liễu Kim Sinh đưa theo đến tham dự đại hội võ lâm, nhất định là người vô cùng thân thiết với ông ta, hơn nữa có địa vị không thấp ở nhà họ Liễu. Tát vào mặt Liễu Húc, chính là tát vào mặt nhà họ Liễu, tát vào mặt tông sư.

Tông sư không thể sỉ nhục!

Có người lo lắng thay họ, có người vui vẻ trên nỗi khổ của người khác.

Kể cả những người cùng đi ra với Liễu Kim Sinh, cũng đều ôm tâm tư khác nhau.

Đương nhiên bố con nhà họ Cao và Tiền Khôn lo lắng thay cho Lý Dục Thần. Còn Viên Thọ Sơn lại mừng thầm trong lòng, Lý Dục Thần đã đắc tội với Liễu Kim Sinh, lại thêm chỗ dựa Hà Trường Xuân của mình, đối dịch với hai đại tông sư Tiền Đường, không phải là chán sống thì là gì?

Viên Thọ Sơn dường như đã nhìn thấy kết cục của Lý Dục Thần, có nhà họ Tiền và nhà họ Cao chống lưng thì đã làm sao? Tiền Nhược Vọng và Cao Sĩ Hiến điên rồi mới vì tên nhóc này mà đắc tội vói hai đại tông sư.

Lý Dục Thần, ngày này năm sau, chính là này giỗ của cậu! Trong lòng Viên Thọ Sơn nổi lên sát ý vô cùng.

Đương nhiên Tiền Khôn sẽ không ngồi yên không quản, gánh áp lực tông sư, lên trước một bước, nói: “Liễu tông sư, có lẽ họ cũng không cố ý, những chuyện nhỏ này, không phiền đến tông sư ra tay nữa, giao cho tôi xử lý được không?”

Liễu Kim Sinh cũng không tiện không nể mặt nhà họ Tiền, sắc mặt giãn ra, thu lại khí thế trên người.

Nhưng ông ta vẫn chưa nói gì, bỗng nhiên Viên Thọ Sơn lớn tiếng nói: “Chuyện nhỏ? Ông Khôn, ông nói cũng nhẹ nhàng quá rồi đấy? Có người sỉ nhục tông sư trước mặt hơn nửa võ lâm Nam Giang trên đại hội võ lâm, đây là chuyện nhỏ hả? Tông sư không thể sỉ nhục, đây phải là nói suông? Nếu đây là chuyện nhỏ, thì võ đạo mà người võ lâm chúng ta cần mẫn mưu cầu, thì là cái gì?”

Lời của Viên Thọ Sơn được rất nhiều người hưởng ứng.

Trong mắt người võ đạo, tông sư giống như tín ngưỡng, là một loại theo đuổi chí cao. Tông sư không thể sỉ nhục, chính là niềm tin của họ.
 
Chương 1072


Chương 1072

Nhưng hiện tại cách này đã không còn dùng được nữa, Lý Dục Thần đã đắc tội cả hai vị Tông Sư, e là hôm nay khó lòng có thể bước ra khỏi trung tâm hội nghị.

Cao Tử Hạng cũng nghĩ giống Tiền Khôn. Ông ta nhìn về phía bố mình là Cao Sĩ Hiến, hy vọng bố ông ta có thể nói giúp cho Lý Dục Thần một câu, dù sao Lý Dục Thần cũng có ơn cứu ông ta và vợ.

Cao Sĩ Hiến khẽ thở dài một hơi, lắc đầu. Lúc này thì còn có thể nói gì được nữa? Ở ngay trước mặt Tông Sư, chính miệng Lý Dục Thần đã nói ra như vậy thì anh phải tự dựa vào bản lĩnh của mình để giải quyết chuyện này thôi.

Viên Thọ Sơn cực kỳ đắc ý, thái độ hai nhà họ Tiền và họ Cao thế nào ông ta đều đã nhìn thấu hết, chỉ cần hai nhà này không ra mặt thì ông ta dám chắc hôm nay Lý Dục Thần sẽ bỏ mạng lại tại đây!

Không cần Tông Sư ra tay, tự ông ta sẽ làm.

Tối qua, được Hà Trường Xuân giúp đỡ, Viên Thọ Sơn đã đột phá cửa ải mà ông ta đã mắc kẹt suốt mấy chục năm nay, cuối cùng cũng đạt tới cảnh giới Tông Sư rồi.

Trong mắt ông ta, giỏi lắm thì Lý Dục Thần cũng chỉ là Tông Sư. Hiện tại, cảnh giới của hai người bằng nhau, ông ta lại có nhiều hơn Lý Dục Thần mấy chục năm kinh nghiệm, cộng thêm có Tông Sư Tiên Thiên hỗ trợ, dù thế nào đi nữa ông ta cũng sẽ không thua Lý Dục Thần.

Viên Thọ Sơn quyết định, hôm nay ông ta sẽ tự tay giết chết Lý Dục Thần, để cho những kẻ coi thường nhà họ Viên biết nhà ông ta cũng có Tông Sư chứ không cần phải dựa hơi một Tông Sư nào khác.

Liễu Húc thấy một tên nhóc như Lâm Vân mà cũng dám mắng mình thì lại càng tức tối hơn, cậu ta xông tới định ra tay đánh.

Không ngờ người trung niên đứng bên cạnh Liễu Kim Sinh lại kéo Liễu Húc lại.

“Chú, sao chú lại cản cháu, bọn họ nhục mạ Tông Sư, cháu phải dạy cho bọn họ một bài học!”, Liễu Húc cả giận nói.

Người trung niên trừng mắt lườm cậu ta một cái: “Ngay cả chuyện mình bị ai đánh mà cháu còn không biết, cháu lấy tư cách gì mà dạy cho người khác một bài học? Đúng là xấu hổ, mất mặt!”

Liễu Húc lập tức tiu nghỉu.

Người trung niên nhìn về phía Liễu Kim Sinh, thấy Liễu Kim Sinh gật đầu, ông ta bèn bước lên trước một bước, chắp hờ tay chào Lý Dục Thần, nói: “Tôi là Liễu Chấn Võ, xin hỏi cậu tên gì?”

“Lý Dục Thần”.

Lý Dục Thần nói tên mình ra, sảnh lớn xôn xao bàn tán.

“Cậu ta chính là Lý Dục Thần?”

“Lý Dục Thần là ai?”

“Mấy người chưa nghe nói chuyện trên hồ Tiền Đường hôm qua à?”

“Trên hồ Tiền Đường có chuyện gì vậy?”

Sau một hồi xì xào nói chuyện, cuối cùng phần lớn mọi người đều đã biết chuyện hôm qua Lý Dục Thần đính hôn, tập đoàn Kinh Lý gọi vốn, bắt tay với các gia tộc giàu có khác để triệt hạ nhà họ Viên.

“Hóa ra là hậu duệ của nhà họ Lý ở thủ đô, chẳng trách lại ngang tàng như thế!”

“Chẳng phải nhà họ Lý đã lụn bại từ lâu rồi sao, còn ngang tàng cái nỗi gì nữa chứ?”

“Ôi, lạc đà gầy thì vẫn to hơn ngựa béo!”

“Đúng vậy, với một gia đình giàu có như nhà họ Lý thì chỉ cần vẫn còn duy trì được dòng giống thì chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ lại quật khởi cũng nên!”

“Thì sao chứ? Dù nhà họ Lý có lợi hại tới đâu cũng đâu thể vũ nhục Tông Sư được đúng không? Ông nghe cậu ta nói gì chưa, cứ như thể trong mắt cậu ta thì Tông Sư chẳng là gì cả vậy”.
 
Chương 1071


Chương 1071

“Đúng thế, tông sư không thể sỉ nhục, đây không phải là chuyện nhỏ!”

“Dạy bảo bọn họ, quyết không thể bỏ qua như vậy!”



Nhiều người nổi giận, Tiền Khôn cũng khó xử. Mặc dù ông ta có thể lợi dụng danh vọng của nhà họ Tiền để ra mặt, tin rằng Liễu Kim Sinh sẽ nể mặt ông ta, nhưng sau này chắc chắn sẽ sinh ra hiềm khích với Liễu Kim Sinh và với cả võ lâm Nam Giang.

Ông ta đang nghĩ làm thế nào có thể khiến Liễu Kim Sinh không mất thể diện, lại có thể giải quyết chuyện này, một trận cười vang lên, vô cùng nhức tai đối với người đang tức giận.

Người phá lên cười chính là Lý Dục Thần.

Mọi người đều không hiểu nhìn sang anh, không biết anh cười cái gì. Hội trường yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng cười của Lý Dục Thần, vang vọng như gió xuân.

Tiếng cười này vừa vang lên, áp lực của ông chủ Vương và sư phụ Vinh cũng được giải tỏa.

“Tông sư không thể sỉ nhục?”, Lý Dục Thần dừng cười, thản nhiên hỏi: “Dựa vào cái gì chứ?”

 

 

 

“Tên nhóc này điên rồi à?”

Đây là điều đầu tiên mọi người nghĩ tới khi nghe xong lời Lý Dục Thần nói.

Giữa đại hội võ lâm, ngay trước mặt Tông Sư, thế mà anh dám chất vấn tín điều chung mà các võ lâm nhân sĩ đều tin theo.

“Tên nhóc này chết chắc rồi!”

Mọi người nhìn Lý Dục Thần bằng ánh mắt vừa phẫn nộ mà cũng vừa thương hại.

Liễu Kim Sinh quan sát Lý Dục Thần mấy lượt, sau khi chắc chắn anh chỉ là kẻ bình thường, không có gì đặc biệt thì cho rằng anh là người trẻ tuổi ăn nói ngông cuồng, ông ta là Tông Sư đương nhiên không tiện so đo với anh, nếu không sẽ mất hết phong độ.

Tuy nhiên, người bên cạnh ông ta thì khác.

Liễu Húc giận dữ, chỉ thẳng tay vào người Lý Dục Thần, mắng: “Anh là ai mà dám chất vấn Tông Sư?”

Lý Dục Thần chẳng buồn nhìn cậu ta lấy một lần.

Lâm Vân đứng kế bên nhảy dựng lên mắng: “Thế anh là gì mà đã bị vả sưng mặt rồi còn dám chường mặt ra nói chuyện vậy?”

Tiền Khôn không khỏi gật gù tán thưởng. Lâm Vân đứng ra nói chuyện là hợp lý. Liễu Húc là thế hệ con cháu của nhà họ Liễu, chẳng qua có Tông Sư làm chỗ dựa nên mới ngang tàng như thế. Nếu như Lý Dục Thần mắng lại cậu ta thì sẽ bị hạ thấp đẳng cấp. Hiện giờ, Lâm Vân đứng ra nói, tuy cậu ta trẻ hơn Liễu Húc nhưng so về khí thế thì hoàn toàn không thua kém đối phương. Từ đó suy ra, khí thế của Lý Dục Thần cũng không hề thua Liễu Kim Sinh.

Tuy nhiên, Tiền Khôn cũng âm thầm lo lắng thay cho Lý Dục Thần.

Sau chuyện ngày hôm qua, ông ấy biết rõ, Lý Dục Thần và nhà họ Viên đã rơi vào cảnh không đội trời chung với nhau rồi. Chắc chắn hôm nay Viên Thọ Sơn sẽ mượn tay Hà Trường Xuân để xử Lý Dục Thần, đây là cơ hội lật ngược tình thế duy nhất của nhà họ Viên.

Từ góc nhìn của Tiền Khôn, phương án tốt nhất của Lý Dục Thần đương nhiên là đứng về phía đối lập với Hà Trường Xuân, nghĩa là về cùng phe với Liễu Kim Sinh.
 
Chương 1073


Chương 1073



Nghe những lời đàm tiếu này, Liễu Kim Sinh bất giác nhíu mày, nhìn lại Lý Dục Thần một lần nữa.

Liễu Chấn Võ nói: “Hóa ra là cậu Lý, nghe danh cậu đã lâu! Xưa nay nhà họ Liễu chúng tôi không thù không oán với cậu Lý, không rõ vì cớ làm sao mà cậu lại đánh Liễu Húc?”

“Tôi mới là người đánh cậu ta, không liên quan gì tới cậu Lý”, chị Mai bỗng nhiên mở miệng nói.

Mọi người lại được một phen sững sờ đổ dồn lại nhìn chị Mai.

Liễu Chấn Võ cũng ngẩn người. Ông ta biết quan hệ giữa Nhất Chi Mai và Liễu Kim Sinh, năm xưa, ông ta cũng từng gặp Nhất Chi Mai nên không dám ăn nói lỗ mãng như đám người trẻ tuổi mà còn phải xem ý của Liễu Kim Sinh, nếu như Nhất Chi Mai trở về nhà họ Liễu thì ông ta còn phải gọi bà ta là chị dâu.

Liễu Kim Sinh lắc đầu: “Không thể nào, tôi biết công phu của A Húc tới đâu, nếu bà ra tay thì không thể nào cậu ta lại không biết được”.

Chị Mai cười khẩy: “Liễu Kim Sinh, ông cho rằng tôi vẫn là người phụ nữ bị ông đuổi khỏi nhà hai mươi năm trước ư?”

Lời này vừa nói ra, mọi người lại tiếp tục rì rầm bàn tán.

Ai nấy đều đánh hơi được mùi có chuyện hay để nghe.

Bình thường, nếu muốn bàn tán chuyện của Tông Sư thì dù có nói trộm sau lưng cũng vẫn phải thận trọng, vậy mà hôm nay bọn họ lại có thể ngồi nghe trực tiếp.

Liễu Kim Sinh thở dài: “A Mai, trước đây tôi có nỗi khổ bất đắc dĩ. Nhiều năm qua, tôi vẫn luôn chờ bà. Tôi bảo A Húc tới mời bà cũng là bởi muốn nối lại tình xưa”.

Với tư cách là một Tông Sư, ông ta chịu nói ra lời như vậy đã là hiếm thấy lắm rồi. Ở trong mắt người ngoài, chắc hẳn ông ta phải rất nặng tình với Nhất Chi Mai. Nếu chuyện này được lan truyền thì chắc hẳn sẽ trở thành giai thoại một thời.

Tiếc là Nhất Chi Mai đã nhìn thấu ông ta, bà ta mắng: “Hứ! Nỗi khổ? Nỗi khổ gì? Chẳng phải là nhà họ Liễu các ông chê xuất thân của tôi thấp hèn, xem thường dân giang hồ hay sao? Nếu ông thực sự có lòng thì tại sao sau khi ông trở thành gia chủ rồi, ông không tới tìm tôi? Ông biết rất rõ tôi đang ở đâu”.

“A Mai, năm đó tôi đã nói rồi, đợi tới khi tôi đột phá lên Tiên Thiên thì không còn ai có thể ngăn cấm được tôi nữa. Giờ tôi đã làm được rồi. A Mai, trở về đi, trở lại bên tôi đi, tôi đón bà về nhà họ Liễu, không còn ai dám nói ra nói vào gì bà nữa”.

Liễu Kim Sinh nói xong, mọi người đều giật mình.

“Cái gì? Ông ta đã đột phá lên Tiên Thiên rồi ư?”

“Ôi, nếu vậy thì vị trí Tông Sư số một Nam Giang năm nay không còn gì phải bàn cãi nữa rồi nhỉ?”

“Trời ạ, Tiên Thiên, nghĩa là còn cao hơn cả Tông Sư, là đỉnh cao đích thực của võ đạo! Nếu còn lên cao hơn nữa là sẽ thành tiên nhỉ?”

Ngay cả mấy vị Tông Sư ở đây cũng thay đổi sắc mặt.

Chỉ có Hà Trường Xuân là không thèm để ý chút nào.

Lý Dục Thần để ý thấy trong đám đông có hai ánh mắt lóe lên sự hưng phấn và ý chí chiến đấu đang nhìn Liễu Kim Sinh.

Nhất Chi Mai cười: “Chúc mừng Liễu Đại Tông Sư nhé! Chúc mừng ông trở thành Tiên Thiên! Tiếc là tôi chẳng hứng thú gì với ông hết, càng không hứng thú bước vào nhà họ Liễu các ông”.

“A Mai, bà không muốn chung sống với một cường giả Tiên Thiên ư? Đi với tôi thì bà muốn gì tôi cũng có thể cho bà!”

“Dừng! Đúng là không biết xấu hổ!”, sư phụ Vinh nói: “Người ta đã nói là không hứng thú với ông rồi, ông còn mặt dày mày dạn, thế mà cũng là Tông Sư à!”

Liễu Kim Sinh sầm mặt lại, trừng mắt nhìn sư phụ Vinh.
 
Chương 1074


Chương 1074

Sư phụ Vinh lập tức cảm nhận được một áp lực to lớn như sóng cả ập tới, thân thể ông ta như ở trong hầm băng, không tài nào nhúc nhích nổi.

Lý Dục Thần cầm một cây đũa lên, gõ khẽ vào chiếc ly.

Tiếng động này vang lên trong trẻo như tiếng chuông chùa.

Áp lực trên người sư phụ Vinh lập tức giảm bớt.

Ông ta thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục giễu cợt nói: “Bà ấy muốn gì thì ông sẽ cho nấy à? Nếu bà ấy nói muốn hái trăng trên trời thì ông có hái nổi không? Chậc, nói khoác thì ai chẳng nói được!”

Liễu Kim Sinh nhìn về phía Lý Dục Thần, sắc mặt thay đổi.

“A Mai, nếu như bà không chịu về với tôi thì tôi buộc lòng phải công khai một số chuyện”, Liễu Kim Sinh nói.

“Không cần ông nói, để tôi tự nói luôn”, chị Mai cười khẩy một tiếng, nhìn về phía ba vị đảo chủ đảo Cửu Long Trữ Phượng Toàn: “Mười mấy năm trước, đồ đảo Cửu Long bị mất là do tôi lấy. Lúc đó, tôi giận chuyện Liễu Kim Sinh làm nên cố ý đổ tội cho ông ta”.

“Gì cơ?”, Trữ Phượng Toàn kinh hãi, vừa mừng vừa giận: “Bà mau nói đi, bà giấu Hỏa Long châu ở đâu?”

Lý Dục Thần nghe thấy ba chữ “Hỏa Long châu” bất giác nhíu mày.

Anh đã nhìn thấy hạt châu mà chị Mai ăn trộm rồi, nó chỉ là nhân ngư đan, chị Mai gọi nó là Mỹ Nhân châu, rõ ràng không phải là Hỏa Long châu mà Trữ Phượng Toàn nói.

Anh lập tức hiểu ra, chị Mai mới là người bị Liễu Kim Sinh vu oan giá họa.

Chị Mai không biết điểm khác nhau giữa Hỏa Long châu và Mỹ Nhân châu.

Lúc trước khi đi ăn trộm hạt châu, chị Mai chỉ biết trên đảo Cửu Long có một viên bảo châu nhưng không biết cụ thể nó là gì, ăn trộm xong, phát hiện nó có tác dụng duy trì sắc đẹp nên đặt tên nó là “Mỹ Nhân châu”.

Sau khi Lý Dục Thần nhìn thấy, anh mới biết đó là yêu đan của người cá.

Chị Mai tưởng Hỏa Long châu mà Trữ Phượng Toàn nói chính là Mỹ Nhân châu nên không giải thích gì. Hơn nữa, với tính tình của chị Mai thì dù bây giờ có biết Hỏa Long châu khác Mỹ Nhân châu, chị Mai cũng sẽ không nói gì.

“Mau trả Hỏa Long châu đây!”, Trữ Phượng Toàn quát.

Liễu Kim Sinh đạt được mục đích bèn đứng ra làm người giảng hòa, ông ta nói: “Đảo chủ Trữ chớ nóng giận. Tất cả là tại hồi trẻ nông nổi, có ai chưa từng làm dăm ba chuyện hoang đường đâu chứ! Chuyện này cũng tại tôi, A Mai ăn trộm đồ là vì tôi nên nhiều năm qua tôi chịu nỗi oan này nhưng chưa bao giờ giải thích”.

Trữ Phượng Toàn chắp tay với Liễu Kim Sinh: “Hóa ra là hiểu lầm, những năm qua, đảo Cửu Long đã nhiều lần đắc tội nhà họ Liễu của thành phố Dũng, xin Liễu Tông Sư chớ trách”.

Liễu Kim Sinh cười nói: “Nếu tôi trách thì hôm nay đã không mời đảo chủ Trữ tới đây. Chuyện này đã được nói ra rồi, xin đảo chủ Trữ cho tôi chút thời gian để tôi khuyên nhủ A Mai, trả đồ lại cho ông”.

Sau đó, ông ta nhìn về phía Nhất Chi Mai, gọi một tiếng: “A Mai…”

Liễu Kim Sinh nói như vậy, đương nhiên Trữ Phượng Toàn phải nể mặt, không nói thêm gì nữa, chỉ đứng qua một bên chờ.

Lúc đầu, chị Mai vốn đã định trả Mỹ Nhân châu lại cho đảo Cửu Long nhưng lời Liễu Kim Sinh nói khiến bà ta tức giận nên ngoảnh mặt đi không nhìn ông ta, cũng không nói tiếng nào.

Liễu Kim Sinh giữ vững phong độ của bậc Tông Sư, thong thả nói: “A Mai, bà về nhà họ Liễu với tôi đi, tôi cũng có một phần lỗi trong chuyện này, chúng ta hãy cùng nhau gánh vác”.
 
Chương 1075


Chương 1075

Liễu Kim Sinh đã nói rất rõ ràng rồi, chỉ cần Nhất Chi Mai đồng ý đi với ông ta thì ông ta sẽ che chở cho bà ta.

Mọi người đều nhìn về Nhất Chi Mai, không ít người lộ vẻ hâm mộ và ganh tị.

“Đây chính là Liễu Tông Sư đó, bà ta còn chờ gì nữa chứ?”

“Phải đấy, Liễu Tông sư đã đột phá lên Tiên Thiên, là bậc chí tôn của võ đạo, vậy mà bà ta còn không đồng ý?”

“Các người không hiểu rồi, bà ta đang làm giá đấy”.

“Đúng là bà ta cũng đẹp thật, chẳng trách Liễu Tông Sư lại động lòng nhưng Liễu Tông Sư đã nói vậy rồi mà bà ta vẫn làm kiêu thì không khỏi quá đáng”.

Sắc mặt chị Mai trở nên khó coi, nghe thấy những lời xì xào bàn tán đó, bà ta giận dữ nói với Liễu Kim Sinh: “Ông đừng có mơ!”

Vốn ý chị Mai là bảo ông ta đừng “mơ” bà ta sẽ theo ông ta về nhưng Trữ Phượng Toàn lại hiểu nhầm là đừng mơ bà ta trả Hỏa Long châu lại.

Trữ Phượng Toàn nhướng mày, tức giận nói: “Nhất Chi Mai, nể mặt Liễu Tông Sư, chỉ cần bà giao hạt châu ra, tôi sẽ không làm khó bà. Còn nếu bà vẫn cố chấp không chịu hối cải, khăng khăng chống lại đảo Cửu Long của tôi…”

Trữ Phượng Toàn không nói hết câu, giữ lại chút thể diện cho Liễu Kim Sinh.

Thế nhưng, chị Mai lại càng tức giận hơn, vốn dĩ bà ta đã muốn trả lại viên châu rồi nhưng giờ bà ta quyết định không trả nữa, lạnh mặt nói: “Hạt châu không ở chỗ tôi, muốn lấy thì tự đi mà tìm”.

Lý Dục Thần thấy Liễu Kim Sinh mỉm cười, có vẻ như đây chính là kết quả mà ông ta muốn.

Anh lại càng thêm chắc chắn Hỏa Long châu đang trong tay Liễu Kim Sinh. Rõ ràng là ông ta cố ý đổ tội này cho chị Mai nhưng người ngoài lại nghĩ ông ta cõng thay tội cho chị Mai suốt mấy chục năm. Rõ ràng ông ta là kẻ bạc tình nhưng lại được ngợi ca là tình sâu nghĩa nặng. Quả là giỏi tính toán!

Chị Mai là người thông minh nhưng bà ta không biết sự khác nhau giữa Hỏa Long châu và Mỹ Nhân châu, hơn nữa lý trí và sự thông minh của bà ta đã bị tình cũ, hận mới che mờ, không nhìn ra được vấn đề.

Trữ Phượng Toàn giận dữ, chắp tay nói với Liễu Kim Sinh: “Liễu Tông Sư, Hỏa Long châu vô cùng quan trọng với đảo Cửu Long, người phụ nữ này đã không biết tốt xấu như vậy thì tôi đành phải đắc tội thôi”.

Liễu Kim Sinh thở dài, nói: “Ôi, tôi có lòng bảo vệ hoa nhưng tiếc là hoa không hiểu lòng tôi…”

Nét mặt ông ta đượm đôi chút đau buồn, không hề giống giả vờ.

Đường đường là Tông Sư, là bậc chí tôn trong võ đạo, vậy mà lại cất lên tiếng cảm thán buồn bã như vậy, chuyện này không khỏi khiến nhân sĩ võ lâm cảm thấy bất bình thay ông ta, cứ như thể thứ mà người phụ nữ này làm tổn thương không phải là trái tim của Tông Sư mà là toàn bộ võ lâm vậy.

“Thật sự là không biết tốt xấu!”

“Tôi đã nói rồi, lòng dạ đàn bà là thứ độc ác nhất trên đời này, chúng ta luyện võ chớ nên đa tình!”

“Chớ nói nhảm, bà ta là bà ta, đừng đánh đồng bà ta với tất cả phụ nữ trên đời này”.

“Đúng vậy, bà ta chỉ là một ả giặc cướp của Lan Môn mà thôi. Ai mà chẳng biết Lan Môn không chỉ trộm đồ mà còn trộm cả người chứ!”

Mọi người càng nói càng khó nghe.

Trữ Phượng Toàn thấy Liễu Kim Sinh không định che chở cho Nhất Chi Mai bèn định ra tay với bà ta.

Ông chủ Vương và sư phụ Vinh ngồi bên cạnh chị Mai cũng căng thẳng lây. Ông chủ Vương xoa lòng bàn tay, bàn tay lập tức đỏ rực. Còn giữa kẽ tay của sư phụ Vinh thì xuất hiện thêm lưỡi dao mỏng như cánh ve.
 
Chương 1076


Chương 1076

Đúng lúc này, Lý Dục Thần bỗng nói: “Hỏa Long châu đang ở chỗ tôi”.

Tất cả mọi người đều sững sờ, kể cả chị Mai và Liễu Kim Sinh, ai nấy đều đổ dồn lại nhìn Lý Dục Thần.

“Cậu bảo sao?”, Trữ Phượng Toàn gằn giọng.

“Tôi bảo là Hỏa Long châu đang ở chỗ tôi”, Lý Dục Thần không chút hoang mang, đáp hết sức bình tĩnh: “Chờ đại hội võ lâm kết thúc, tôi sẽ đích thân mang Hỏa Long châu tới đảo Cửu Long một chuyến”.

Liễu Kim Sinh tò mò quan sát Lý Dục Thần, ánh mắt có phần khó hiểu.

Trữ Phượng Toàn cười gằn, hỏi: “Dựa vào gì mà tôi phải tin lời cậu?”

Lý Dục Thần mỉm cười: “Dựa vào việc tôi họ Lý”.

Vừa rồi đã có người kể lại chuyện xảy ra trên hồ Tiền Đường hôm qua, mọi người đều đã biết Lý Dục Thần là con cháu nhà họ Lý ở thủ đô.

Tiền Khôn nhìn về phía Lý Dục Thần, mắt sáng lên như đã hiểu thấu ý đồ của anh.

Lúc này anh nói như vậy không chỉ thể hiện anh tự tin vào bản thân mà còn là tuyên bố với tất cả mọi người rằng nhà họ Lý ở thủ đô đã mạnh mẽ trở lại.

“Hừ”, Trữ Phượng Toàn không nhịn được bật cười: “Tôi biết cậu họ Lý nhưng trên đời này có nhiều người họ Lý như vậy, cậu chỉ nói một câu mà đòi tôi tin cậu ư? Lỡ như cậu chạy mất thì sao? Tôi biết đi đâu tìm cậu bây giờ?”

Lý Dục Thần nói: “Danh dự của tập đoàn Kinh Lý và nhà họ Lý ở thủ đô mà lại không sánh bằng một viên Hỏa Long châu nhỏ nhoi ư?”

Tiền Khôn đột nhiên lên tiếng: “Nhà họ Tiền tôi đồng ý bảo lãnh cho cậu Lý”.

Tiền Khôn vừa dứt lời, Cao Sĩ Hiến cũng nói: “Nhà họ Cao tôi cũng đồng ý bảo lãnh cho cậu Lý”.

Đám đông xôn xao bàn tán, hai nhà họ Tiền và họ Cao đồng thời ra mặt bảo lãnh, e rằng đây là chuyện trước nay chưa từng có.

Mọi người không biết Hỏa Long châu là gì nhưng dù thế nào nó cũng chỉ là một hạt châu, có nhà họ Tiền và nhà họ Cao ra mặt, đừng nói là một hạt châu, cho dù có mua luôn cả đảo Cửu Long thì cũng chẳng ai cảm thấy bất ngờ.

Trữ Phượng Toàn cảm thấy khó xử, Hỏa Long châu rất quan trọng với đảo Cửu Long nhưng ông ta cũng không thể không nể mặt hai vị họ Tiền và họ Cao này.

Liễu Kim Sinh cười nói: “Đảo chủ Trữ, nếu ông Khôn và ông Cao đều đã đứng ra bảo lãnh rồi thì mong ông vui lòng đợi thêm ít hôm nữa. Chắc hẳn cậu Lý đây sẽ nói được là làm được”.

Đối với Liễu Kim Sinh, đây là một kết quả tốt. Nếu như Trữ Phượng Toàn động thủ ngay tại đây thì khó nói trước được kết quả sẽ như thế nào, một khi Trữ Phượng Toàn biết thứ trong tay Nhất Chi Mai không phải là Hỏa Long châu thì sẽ khá phiền phức.

Ông ta tin chắc Lý Dục Thần không thể nào mang Hỏa Long châu tới đảo Cửu Long, bởi vì Hỏa Long châu đang ở trong nhà ông ta. Chắc chắn anh nói vậy chỉ là kế hoãn binh, giải vậy cho Nhất Chi Mai mà thôi.

Có điều nếu vậy thì Trữ Phượng Toàn sẽ không nghi ngờ thứ mà Nhất Chi Mai ăn trộm không phải là Hỏa Long châu, lại càng sẽ không nghi ngờ Liễu Kim Sinh.

“Được, vậy tôi nể mặt hai người”, Trữ Phượng Toàn chắp tay, sau đó chỉ ngón tay vào người Lý Dục Thần, cảnh cáo: “Tốt nhất là cậu nói được làm được! Nếu không họ Lý của cậu sẽ phải khắc lên trên bài vị!”

Bắt đầu từ lúc Liễu Húc bị đánh, đến khi hai nhà Tiền Cao đứng ra bảo vệ cho Lý Dục Thần, khúc nhạc dạo này của đại hội võ lâm cũng coi như kết thúc.

Trữ Phượng Toàn không tiếp tục làm khó Lý Dục Thần, Liễu Kim Sinh cũng không dây dưa với chị Mai nữa.

Mọi người tiếp tục uống rượu ăn cơm, chỉ là trong bữa tiệc lại có rất nhiều lời bàn tán về Liễu Kim Sinh và Nhất Chi Mai, trong đó đương nhiên cũng không thiếu được những suy đoán về mối quan hệ giữa Lý Dục Thần và Nhất Chi Mai.
 
Chương 1077


Chương 1077

Cũng không biết ai là người mở đầu nói Lý Dục Thần là tiểu bạch kiểm được Nhất Chi Mai nuôi, vì tên tiểu bạch kiểm này, Nhất Chi Mai mới rời khỏi Liễu Kim Sinh. Chuyện này vừa vặn giải thích, vì sao Hoả Long châu mà bà ta vất vả trộm được từ đảo Cửu Long sẽ ở chỗ Lý Dục Thần.

Nghe những lời đồn thổi quá đáng này, Lý Dục Thần vô thức lắc đầu, cuối cùng anh cũng cảm nhận được cái gì gọi là nhân ngôn đáng sợ.

Ngược lại, chị Mai cười lớn một tiếng, nâng ly rượu lên nói với Lý Dục Thần: “Ê, tiểu bạch kiểm, có phải hai chúng ta nên cạn một ly hay không?”

Rượu trên bàn không tệ, nhưng từ khi đột phá Tiên Thiên, tất cả rượu trên trần gian này đều trở nên vô vị đối với Lý Dục Thần, chỉ có rượu ngon trên Côn Luân mới có thể gợi lên con sâu rượu trong anh.

Chẳng qua chị Mai mời rượu, anh vẫn nên uống.

Anh cầm ly rượu lên, cười nói: “Cảm ơn chị Mai đã chiếu cố!”

Lời này có một nửa là trêu chọc, một nửa là xuất phát từ tình cảm chân thực. Ban đầu ở quán cơm Thân Dân, chị Mai quả thật đã vô cùng chăm sóc anh và Đinh Hương. Lý Dục Thần cũng cảm ơn vị bà chủ này từ tận đáy lòng.

Chị Mai nâng ly rượu đến bên môi, nheo mắt cười quyến rũ: “Khi nào lại đi làm tóc với chị không?”

Lý Dục Thần cười hì hì, cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Chị Mai cũng nâng ly uống hết.

Chỉ là vui đùa thôi, chị Mai hơi cau mày. Bà ta vốn là người thông minh, vừa rồi vì Liễu Kim Sinh mà đầu óc có chút choáng váng, hiện tại bà ta đã bình tĩnh lại, cũng đoán được rất nhiều chuyện.

“Cậu thật sự muốn đến đảo Cửu Long sao?”, Chị Mai nhìn Lý Dục Thần, có chút lo lắng hỏi.

“Đương nhiên là thật”, Lý Dục Thần nói: “Không phải trước đó tôi đã nói với chị sao, sau khi đại hội võ lâm kết thúc, tôi sẽ đưa chị cùng đến đảo Cửu Long một chuyến”.

Chị Mai cúi đầu, đùa nghịch ly rượu rỗng trong tay.

Bà ta đã nhận ra rằng viên Hoả Long châu mà Trữ Phượng Toàn nói đến có lẽ không phải là viên mà bà ta đã trộm được. Mà chính mình, có lẽ đã bị Liễu Kim Sinh lừa.

Tuy nhiên bà ta không hiểu, nếu đây là một cái bẫy thì nó bắt đầu từ khi nào?

Bà ta nghĩ đi nghĩ lại, chợt dâng lên một cảm giác ớn lạnh, cùng với đó là nỗi sợ không tên.

Biết đâu hai mươi năm trước, bắt đầu từ khi bà ta đến nhà họ Liễu trộm đồ, Liễu Kim Sinh đã bày ra một cái bẫy. Mà cô bé của Lan Môn tự phụ lại đơn thuần năm đó, đã vô tri vô giác chui vào.

“Liễu Kim Sinh!”

Chị Mai thì thầm cái tên đó một cách oán hận, trên tay dùng sức, ly rượu bằng gốm sứ tinh xảo đã biến thành bột phấn dưới đôi bàn tay non mềm của bà ta.



Ngoài việc trò chuyện, trong bữa ăn không còn việc gì khác để làm. Sau bữa ăn, đại hội võ lâm lại tiếp tục.

Những tranh chấp giữa các môn phái võ lâm Nam Giang nhanh chóng được giải quyết dưới sự phối hợp của mấy vị Đại Tông Sư, đang lúc mọi người tưởng chừng sắp bước vào màn kịch quan trọng của đại hội – trận quyết đấu giữa hai Đại Tông Sư, thì chưởng môn của Thái Cực Nam Phái, Vương Tôn Sinh đột nhiên đứng ra.

“Giữa tôi và cậu Lý có một số việc cần giải quyết một chút”, Vương Tôn Sinh nhìn Lý Dục Thần nói.

Anh và chị Mai liếc nhau một cái, trong lòng lập tức hiểu ra, đây là người do Liễu Kim Sinh phái tới để thăm dò chi tiết Lý Dục Thần.

“Chưởng môn Vương, ông và cậu Lý có ân oán gì?”, Bách Phú Minh hỏi.
 
Chương 1078


Chương 1078

Vương Tôn Sinh nói: “Ân oán thì chưa đến mức. Mấy tháng trước, tôi và cậu Lý vô tình gặp gỡ ở thành phố Hoà, đã hẹn nhau đánh một trận. Lúc đó thiệp mời được phát đi rộng rãi, người trong giang hồ đều có nghe thấy”.

Phía cuối lập tức có người phụ họa, nói: “Chuyện này tôi biết, lúc đó cũng rất oanh động ở thành phố Hoà, chợ đen thậm chí còn được mở ra, tiền đặt cược rất cao”.

Vương Tôn Sinh nói: “Đáng tiếc, có người lâm trận bỏ chạy, võ không so thành. Trên giang hồ không biết rõ tình hình, có người nói là tôi cố ý thổi phồng, khiến tôi gặp phải nhiều phiền toái không nhỏ. Hôm nay thật không dễ mới gặp mặt, lại là đại hội võ lâm, trước mặt các Tông Sư, cậu Lý, có phải chúng ta nên tính rõ món nợ cũ này không?”

Tất cả mọi người nhìn về phía Lý Dục Thần.

Mọi người cũng rất tò mò về thực lực của anh, nhất là vừa rồi, khi đối mặt với Liễu Kim Sinh và Trữ Phượng Toàn, anh không hề có một chút khiếp sợ nào, không biết là thật sự có năng lực, hay chỉ là cố làm ra vẻ.

Liễu Kim Sinh nhìn chằm chằm vào Lý Dục Thần, cười như không cười, hỏi: “Cậu Lý, lời chưởng môn Vương nói có phải là sự thật không?”

Lý Dục Thần gật đầu, nói: “Đó là sự thật”.

“Quy củ của đại hội võ lâm chính là vì giải quyết, dẹp yên tranh chấp giữa các vị. Nếu chuyện mà chưởng môn Vương vừa nói đến là sự thật, vậy thì chúng ta không thể mặc kệ. Hai vị có thể đưa ra yêu cầu riêng của mình, chúng ta sẽ xem xét mà phân xử”.

Liễu Kim Sinh có chút không nhìn thấu được Lý Dục Thần, nếu chỉ nhìn khí chất trên người anh để phán đoán, thì chỉ là một người bình thường, không có gì lạ. Tuy nhiên, vừa rồi khi ông ta dùng uy thế áp người, Lý Dục Thần không biết là cố ý hay vô tình làm vỡ chiếc ly, phá giải một cách nhẹ nhàng.

Bởi vì có liên quan đến Hỏa Long châu và đảo Cửu Long, Liễu Kim Sinh không dám khinh suất, mới khiến Vương Tôn Sinh ra mặt để thăm dò chi tiết Lý Dục Thần.

Anh nhìn Vương Tôn Sinh, hỏi: “Chưởng môn Vương muốn như thế nào?”

Vương Tôn Sinh nói: “Rất đơn giản, chúng ta so tài một trận, ở trước mặt Tông Sư, không ai có thể gian lận, chính là xem võ đạo hư thực ra sao. Nếu cậu thắng, chuyện ngày đó coi như xoá bỏ, sau này, đệ tử Thái Cực Nam của tôi gặp cậu như nhìn thấy bề trên. Nhưng nếu cậu thua, thì phải xin lỗi tôi trước mặt mọi người, lấy lại danh dự của tôi”.

Dứt lời, trên người Vương Tôn Sinh bộc phát ra một luồng khí thế mạnh mẽ.

Những người khác kinh ngạc kêu lên: “Một năm không gặp, bản lĩnh của chưởng môn Vương lại tiến bộ, không ngờ đã là Bán Bộ Tông Sư!”

“Chẳng trách người trẻ tuổi kia lâm trận bỏ chạy, Bán Bộ Tông Sư, cậu ta chắc chắn không thể đánh bại rồi!”

“Xem thử hôm nay cậu ta làm sao bây giờ, nếu cậu ta dám đến, nói không chừng người ta cũng có tiến bộ thì sao!”



Những người ở hiện trường chú ý đến chuyện này nhất, ngoại trừ người bên cạnh Lý Dục Thần và Liễu Kim Sinh, còn có Viên Thọ Sơn.

Viên Thọ Sơn đã đột phá Tông Sư, nhưng ông ta cũng không thể đoán được thực lực của Lý Dục Thần, vừa vặn có thể dùng Vương Tôn Sinh để thử một chút.

Vương Tôn Sinh nhìn Lý Dục Thần: “Cậu Lý, mời!”

Lý Dục Thần chậm rãi đứng dậy, trong tay vẫn cầm ly rượu, không nhanh không chậm đi về phía Vương Tôn Sinh.

“Ha, tên nhóc này thật vô lễ! Đánh nhau còn cầm theo ly rượu, cậu ta tưởng mình là Lý Bạch à!”
 
Chương 1079


Chương 1079

“Bán Bộ Tông Sư, cho dù là Tông Sư ra tay, cũng phải ứng phó cẩn trọng”.



Vương Tôn Sinh nhìn Lý Dục Thần, cười mỉa.

Anh đi đến trước mặt ông ta, nói: “Chưởng môn Vương, lần trước lỡ hẹn quả thật là lỗi của tôi. Tôi không còn gì để nói, xin lỗi ông. Xin cạn trước!”

Nói xong, anh nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Lý Dục Thần đưa chiếc ly rỗng của mình ra để mọi người nhìn thoáng qua rồi ung dung trở về chỗ ngồi.

Điều này làm cho mọi người choáng váng.

Lâm Vân còn đang nhỏ giọng phàn nàn: “Anh rể, sao anh không làm chết ông ta?”

Mã Sơn cũng rất là khó hiểu.

Chỉ có chị Mai cười khúc khích, nhớ lại những gì đã xảy ra trong chỗ Sáu Sẹo, cười hì hì: “Thằng nhóc thối, luôn hành động trái lẽ thường!”

Vương Tôn Sinh cũng không ngờ rằng Lý Dục Thần lại thẳng thắn xin lỗi như vậy, nhất thời sửng sốt tại chỗ.

Ông ta vốn dĩ rất coi trọng chuyện này, vì gần đây ông ta đã nghe rất nhiều tin đồn về Lý Dục Thần.

Nhưng anh không ra bài theo lẽ thường, mọi sự chuẩn bị của ông ta cũng đều uổng phí, mục đích không đạt được, giống như đấm vào bông.

Lúc này, bốn phía trong đại sảnh bắt đầu vang lên tiếng xì xào.

Nghe được những tiếng xì xào này, Vương Tôn Sinh giống như đã hiểu, cậu Lý này sợ là chỉ được mã ngoài, chỉ biết phô trương thanh thế, căn bản không có bản lĩnh gì. Về phần đường ngang ngõ tắt gì đó, hôm nay có nhiều Tông Sư ở đây như vậy, sao cậu ta dám dùng.

Liễu Kim Sinh cười mỉa một tiếng, cũng yên tâm.

Mà Viên Thọ Sơn càng là mừng như điên. Ngay cả Vương Tôn Sinh cũng không dám đánh, ông ta còn có gì phải sợ hãi.

Không chỉ có Viên Thọ Sơn và Liễu Kim Sinh, mà hầu hết mọi người có mặt ở đây đều vô cùng thất vọng với cậu Lý, ngay cả nhìn anh cũng cảm thấy lãng phí thời gian.

Người trong võ lâm, ngoại trừ bản lĩnh ra, còn phải nói đến võ dũng, có thể chiến đấu hay không chỉ là thứ yếu, ngay cả dũng khí chiến đấu cũng không có, vậy anh chỉ đơn giản là một kẻ hèn nhát, là sỉ nhục đối với võ lâm!

Ngay cả Tiền Khôn và cha con nhà họ Cao cũng cảm thấy khó hiểu.

Lý Dục Thần vừa mới cao điệu tuyên bố sự trở về của nhà họ Lý từ thủ đô, lúc này nếu đánh bại Vương Tôn Sinh là cơ hội tuyên truyền rất tốt, dù sao Vương Tôn Sinh cũng là Bán Bộ Tông Sư.

Chỉ có Trí Nhẫn kinh ngạc liếc nhìn Lý Dục Thần một cái, sau đó cụp mi xuống, tiếp tục làm vị sư già ngồi thiền.

Lý Dục Thần trở lại chỗ ngồi của mình ở trong góc giữa những tiếng xì xào, với vẻ mặt vui sướng, không hề quan tâm đến những lời chế giễu xung quanh.

Chị Mai tò mò nhìn ly rượu trong tay anh, hiếu kỳ hỏi: “Ly rượu này của cậu từ đâu ra? Tôi nhớ vừa rồi, không thấy cậu lấy thêm ly rượu nào”.

Lúc này, anh không còn ở trong phòng ăn dùng cơm, mà là quay trở lại sàn đấu võ của đại hội.

Hầu hết mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào việc Lý Dục Thần không dám chấp nhận luận võ với Vương Tôn Sinh, không ai quan tâm đến cái ly trên tay anh. Hoặc là có người chú ý tới, cũng chỉ nghĩ rằng anh là một người yêu rượu mà thôi.

Nhưng chị Mai ngồi cùng bàn với anh, tâm tư tinh tế, nhớ rõ anh ra về tay không.

Lý Dục Thần lắc chiếc ly trong tay, hỏi: “Lan Môn các người không phải có một loại thủ đoạn, gọi là cách không lấy vật sao?”
 
Chương 1080


Chương 1080

Chị Mai giật mình, hỏi: “Đây là cảnh giới tối cao của Đạo Thuật Lan Môn, làm sao cậu biết?”

Lý Dục Thần cười một tiếng, hơi đưa tay đẩy nhẹ về phía trước, giống như đang cụng ly với ai đó, nhưng chiếc ly trong tay đột nhiên biến mất.

Chị Mai nhìn đôi tay trống rỗng của anh, rồi vô thức nhìn lên trần nhà, như thể bà ta nhìn thấy một chiếc ly đột nhiên biến mất rồi lại xuất hiện trên bàn ăn ở tầng trên.

Hòa thượng Trí Nhẫn ở đối diện của đại điện, hàng mi cụp xuống chợt nhấc, bỗng nhiên ngước mắt lên, lộ ra một tia sắc bén, liếc nhìn một cái rồi thu hồi lại.

Mà từ góc đông bắc và tây nam, rất nhiều ánh mắt đồng thời đổ về phía này.

Người đàn ông có bộ râu cá trê liếc nhìn Lý Dục Thần một cái, hơi cau mày, hình như đang tự hỏi gì đó.

Cô gái trẻ có làn da màu lúa mạch ở góc đông nam cũng nhìn chằm chằm về phía Lý Dục Thần, trong mắt có chút nghi ngờ, ẩn ẩn còn có một tia bất an.

Lý Dục Thần dường như không có việc gì, chỉ cười nhìn chị Mai: “Chiêu vừa rồi của tôi so với cách không lấy vật của Lan Môn các người thì thế nào?”

Chị Mai lắc đầu nói: “Cách không lấy vật, đó cũng chỉ là truyền thuyết, ngay cả sư phụ của tôi cũng không thể làm được”.

“Nhưng có khẩu quyết và tâm pháp phải không?”

“Tính ra thì có đi, nó nằm trong chương cuối cùng của Đạo Thuật Lan Môn, nhưng tôi chỉ có thể đọc chứ không hiểu được ý nghĩa trong đó”.

“Vậy chị đã bao giờ nói nó cho người khác chưa?”

Chị Mai giật mình: “Tôi…”

Bà ta đương nhiên từng nói, trong những ngày tháng ở bên Liễu Kim Sinh, hai người tình đầu ý hợp, không có chuyện gì là không nói.

Liễu Kim Sinh là thiên tài của thế gia võ đạo, tuổi còn trẻ đã bước vào cánh cửa Tông Sư, chỉ là Đạo Thuật Lan Môn, đương nhiên khó có thể lọt vào mắt xanh của ông ta. Vì vậy trước mặt Liễu Kim Sinh, chị Mai cũng không coi bí thuật Lan Môn là bảo bối gì, có chỗ không hiểu sẽ nhờ Liễu Kim Sinh giải thích.

Liễu Kim Sinh có qua có lại, cũng sẽ truyền cho bà ta một ít võ đạo.

Nhớ lại những điều này, đó còn có thể coi là kỷ niệm ngọt ngào, đẹp đẽ, chị Mai chưa bao giờ có bất kỳ nghi ngờ nào.

Nhưng sau khi Lý Dục Thần nhắc nhở như vậy, bà ta đột nhiên không rét mà run.

Liễu Kim Sinh đối xử tốt với bà ta, lẽ nào vì bí thuật Lan Môn?

Không thể nào, ông ta là Võ Đạo Tông Sư, có tuyệt học của nhà họ Liễu, còn cần bí thuật Lan Môn làm gì?

Trong lòng chị Mai bối rối, đầu choáng váng.

Cho dù bà ta trở mặt với Liễu Kim Sinh, nhưng vẫn còn cất giữ lại một vài kỷ niệm đẹp.

Bây giờ, muốn đánh nát một chút tốt đẹp còn xót lại sao?

Bà ta oán hận nhìn về phía Lý Dục Thần, cắn chặt răng, chợt nhận ra người đàn ông trước mặt này thật nhẫn tâm! Quả thật chính là ác ma!

Lý Dục Thần lại giống như không cảm giác được, tiếp tục hỏi: “Chị Mai, chị đi trộm đồ ở Cửu Long, không gặp được ba vị đảo chủ sao?”

“Đương nhiên là không gặp được, ba vị đảo chủ, hai Tông Sư, nếu gặp phải họ thì tôi còn có thể chạy thoát được sao?”, Chị Mai trừng mắt liếc anh một cái: “Cậu đang mong tôi bị bắt lại à?”
 
Chương 1081


Chương 1081

Lý Dục Thần cười nói: “Sao có thể như vậy? Tôi chỉ là thấy có chút kỳ lạ mà thôi, chị nói đảo Cửu Long có nhiều cao thủ như vậy, nhưng đồ vật lại bị trộm đi một cách dễ dàng”.

Trái tim chị Mai lúc này thấy có chút lạnh, đầu óc cũng có chút mơ hồ, hỏi: “Ý cậu là gì?”

“Có khi nào, có người đang bảo vệ chị. Hoặc là nói, có người đã tạo điều kiện cho chị”.

“Ý cậu là… Liễu Kim Sinh?”

Lý Dục Thần dời đi tầm mắt, nhìn trái phải nói: “Hôm nay có nhiều Tông Sư ở đây như vậy, hình như cũng không ai để ý đến việc tôi lấy một chiếc ly. Chị nói nếu tôi đi trộm Hỏa Long châu, có phải cũng rất dễ hay không?”

Lồng ngực của chị Mai phập phồng dữ dội.

Sau khi điều chỉnh tâm trạng, bà ta nhanh chóng nhận ra một số chuyện.

Liễu Kim Sinh đối xử tốt với bà ta vì học bí thuật Lan Môn – cách không lấy vật. Ông ta học cách không lấy vật, vì trộm Hỏa Long châu.

Vì trộm Hỏa Long châu, ông ta cần có một con dê thế tội. Mà bà ta là cao thủ Lan Môn, đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Nếu đúng như vậy thì tên Liễu Kim Sinh cũng quá đáng sợ, mà hai mươi năm nay của chính mình cũng quả thật là đáng buồn.

Nghĩ đến đây, trong mắt chị Mai đã tràn đầy nước mắt.

Lý Dục Thần thở dài, lấy ra một chiếc khăn giấy, đưa cho bà ta.

“Cậu thật là độc ác!”, chị Mai oán hận nhìn anh, không nhận lấy khăn giấy: “Tại sao phải nói cho tôi biết? Cậu không cần phải nói cho tôi biết, có thể để cho tôi luôn mơ mơ màng màng như vậy cũng được”.

“Hoa mai ngạo tuyết, lòng lại tư xuân. Nếu tôi không nói, thì chị sẽ mãi là con người của quá khứ. Chị Mai, chị yên tâm đi, những oan ức mà chị phải chịu, tôi sẽ giúp chị đòi lại toàn bộ”.

Lý Dục Thần giơ tay muốn giúp bà ta lau nước mắt, nhưng cuối cùng cũng dừng lại, chia khăn giấy làm đôi, đưa cho ông chủ Vương và sư phụ Vinh.

Lúc này, ngoại trừ ông chủ Vương và sư phụ Vinh, không ai quan tâm đến nước mắt của chị Mai, vì vở kịch chân chính của đại hội võ lâm – quyết đấu giữa Tông Sư đã bắt đầu.

Nghe nói mấy lần đại hội võ lâm ban đầu, hai người Liễu Kim Sinh và Hà Trường Xuân đã thật sự ra tay đối chiến. Nhưng thực lực của Tông Sư quá mạnh, lực phá hoại quá lớn, sau này đổi thành đấu văn.

Cụ thể chính là Tông Sư không trực tiếp ra tay, mà phái đệ tử ra luận võ, Tông Sư từ phía sau chỉ điểm, đồng thời cũng luận đạo.

Nếu đệ tử không thể phân rõ thắng bại, lẽ ra Tông Sư phải tự mình kết thúc. Nhưng trong mấy năm qua, cả hai đều không ai nắm chắc sẽ chiến thắng, sau khi luận đạo, thì kết thúc với tỷ số hòa, giao hẹn sang năm lại tiếp tục so đấu.

Vì vậy, mong đợi lớn nhất của mọi người cũng chỉ là luận đạo, Tông Sư luận đạo, nếu có thể hiểu được vài câu chữ cũng sẽ mang lại lợi ích cả đời.

Nhưng lần này, khi mọi người biết được Liễu Kim Sinh đã đột phá Tiên Thiên, bước lên đỉnh cao của võ đạo, thì kỳ vọng càng tăng cao, đều cho rằng chuyện ai là Tông Sư đứng đầu Nam Giang có thể kết luận trong năm nay.

Luận võ bắt đầu.

Đệ tử bên người Tông Sư cũng không nhiều, tài năng xuất chúng, sớm đã nổi tiếng thế giới, ví dụ như Liễu Chấn Võ bên người Liễu Kim Sinh và Viên Thiên Lãng bên người Hà Trường Xuân.

Hai người đều có tu vi Hoá Kình đỉnh phong.

Năm ngoái cũng là hai người này so tài, không phân rõ thắng bại.

Tất cả mọi người đang suy đoán về sự tiến bộ của hai người này sau một năm không gặp, không biết năm nay có kết quả như thế nào.
 
Chương 1082


Chương 1082

Liễu Chấn Võ bước ra ngoài.

Tuy nhiên, điều khiến người ta kinh ngạc là Viên Thiên Lãng bên người Hà Trường Xuân không hề động đậy.

Người bước ra chính là bố của Viên Thiên Lãng, lão gia chủ Viên Thọ, Viên Thọ Sơn.

Đám người cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

“Không phải là lão Viên muốn thay thế con trai ra trận đấy chứ?”

“Không thể nào, lão Viên biết võ công? Chưa bao giờ nghe nói!”

“Cho dù ông ta biết võ công, nhưng ông ta và Hà Tông Sư là quan hệ ngang hàng, sao có thể thay thế đệ tử Tông Sư xuất chiến được chứ?”



Lúc mọi người đang nghi ngờ trong lòng, Viên Thọ Sơn đã mở miệng:

“Rất nhiều người đều biết tôi và Hà Tông Sư là anh em tốt, nhưng ít có người biết tôi đã từng học nghệ dưới môn hạ của Tông Sư. Hôm nay là võ lâm tụ hội, theo quy củ của võ lâm, tôi cũng là đệ tử của Hà Tông Sư, Hà Tông Sư cũng là sư phụ của tôi. Hôm nay tôi muốn đại diện môn hạ của Hà Tông Sư so tài với môn hạ của Liễu Tông Sư, không biết có hợp quy củ hay không?”

Xung quanh lặng im, ai nấy đều nhìn về phía mấy vị Tông Sư hai nhà Tiền Cao trên ghế khách quý.

“Không có gì không hợp quy củ cả. Nhưng mà lão Viên…”, Bách Phú Minh trầm ngâm nhắc nhở: “Tài năng sợ tuổi tác, ông đã cao tuổi rồi, vẫn nên cẩn thận thì hơn!”

Viên Thọ Sơn cười ha ha một tiếng, nói ra: “Cảm ơn Bách Tông Sư đã nhắc nhở, mặc dù Viên mỗ đã cao tuổi, nhưng vẫn còn sức đánh một trận”.

“Ừm, nếu đã như vậy, tôi cũng không có ý kiến gì”, Bách Phú Minh nhìn về phía Liễu Kim Sinh: “Liễu Tông Sư, ý của ông như nào?”

Liễu Kim Sinh cũng cảm thấy rất bất ngờ về việc Viên Thọ Sơn xuất chiến, mặc dù cảm giác đối phương đột nhiên thay người xuất chiến dường như có âm mưu, nhưng ông ta không có lý do từ chối, liền nói: “Nếu lão Viên đã nguyện ý dạy dỗ đệ tử môn hạ của tôi một chú, đương nhiên tôi cầu còn không được. Chấn Võ, học hỏi lão Viên cho tốt, biết dừng đúng lúc là được”.

Liễu Chấn Võ đáp một tiếng, sau đó liền chắp tay với Viên Thọ Sơn: “Lão Viên, xin chỉ giáo!”

Viên Thọ Sơn chắp tay đáp lễ: “Mời!”

Hai người triển khai tư thế.

Mọi người vốn cho rằng sẽ là một trận hiếu chiến.

Nhưng Viên Thọ Sơn vừa mới triển khai tư thế, rất nhiều người đều cảm thấy không đúng.

Phần lớn những người đang ngồi ở đây đều là cường giả Hóa Kình trở lên, rất nhiều chưởng môn các môn phái đều đến Hóa Kình đỉnh phong, kẹt ở tầng kia không có cách nào đột phá.

Mặc dù sau Hóa Kình đỉnh phong chính là Tông Sư. Nhưng Tông Sư và Hóa Kình giống như một cái trên trời một cái dưới đất vậy.

Mà uy thế bộc phát ra trên người Viên Thọ Sơn lại khiến bọn họ cảm thấy ngạt thở. Đây không phải là thứ mà một võ giả Hóa Kình đỉnh phong nên có.

“Lão Viên là Tông Sư?”

“Đây là, Nam Giang chúng ta có tông sư thứ ba sao?”

“Hóa ra nhà họ Viên lại mạnh như vậy! Viên Thiên Lãng đã ở Hóa Kình đỉnh phong rất nhiều năm, không nghĩ tới lão Viên còn mạnh hơn con trai ông ta!”
 
Chương 1083


Chương 1083

Lúc đám người đang chấn động, mấy vị Tông Sư ở đây ngoại trừ Hà Trường Xuân ra thì những người khác cũng cảm thấy rất kinh ngạc.

Nhất là Liễu Kim Sinh.

Ông ta vô cùng chắc chắn Viên Thọ Sơn đã đến cảnh giới Tông Sư, mặc dù có thể là vừa mới đột phá, vẫn chưa ổn định, nhưng muốn đối phó với Liễu Chấn Võ chỉ là Hóa Kình đỉnh phong thì vẫn dư xài.

Đúng lúc này, Viên Thọ Sơn chuyển động. Ông ta vỗ ra một chưởng, khí thế hùng hồn như núi cao, chấn động như sấm rền.

“Tông Sư! Ông ta là Tông Sư!”, có người hô lên.

Vừa rồi mọi người mới chỉ suy đoán dựa vào khí thế, chờ đến khi Viên Thọ Sơn ra tay, cuối cùng bọn họ đã có thể xác định ông ta chính là Tông Sư.

“Nam Giang có vị Tông Sư thứ ba!”

Mọi người vừa khiếp sợ, đồng thời cũng cảm thấy rất hưng phấn.

Xuất hiện vị Tông Sư thứ ba, đây là sự vinh quang của toàn bộ võ lâm Nam Giang.

Liễu Chấn Võ bị khí thế của Tông Sư đè ép, gần như không có khả năng phản kích, chỉ có thể lùi lại muốn tránh thoát một chưởng của Viên Thọ Sơn. Mà ý chỉ của ông ta đã mất, dù cho tránh thoát được một chưởng này, đối mặt với Tông Sư cũng chỉ có thể nhận thua.

Nhưng không ngờ được là Viên Thọ Sơn căn bản không cho Liễu Chấn Võ cơ hội, ông ta lấy tốc độ nhanh hơn lao lên, vẫn là một chưởng kia, chưởng lực chưa hết đã dán lên lồng ngực của Liễu Chấn Võ.

Bị chưởng lực của Tông Sư đánh trúng ngực, chỉ cần một chưởng này là đánh thật, Liễu Chấn Võ chắc chắn sẽ phải chết.

Liễu Kim Sinh nhướng mày lên, trong đôi mắt lộ ánh sáng lạnh lẽo. Nhưng lúc này ông ta không thể ra tay, bởi vì không hợp quy củ.

Bàn tay của Viên Thọ Sơn nhấn một cái lên lồng ngực Liễu Chấn Võ, Liễu Chấn Võ nhẹ nhàng bay lên giống như một cái lá cây, lại nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

Đợi đến khi Liễu Chấn Võ bò dậy từ dưới đất, mọi người đều biết Viên Thọ Sơn đã nương tay.

Liễu Chấn Võ không bị thương, chỉ là sắc mặt cực kỳ khó coi. Ngay cả một chiêu của Viên Thọ Sơn còn không tiếp nổi, đã không cần đánh nữa.

Người có sắc mặt còn khó coi hơn Liễu Chấn Võ là Liễu Kim Sinh.

Đệ tử luận võ, nhưng người tranh tài lại là sư phụ. Đồ đệ thua, người mất mặt cũng là sư phụ.

Nhưng người ta có thể dạy dỗ ra được một Tông Sư, nhà họ Liễu ở đời ông ta trở đi lại không có một người thừa kế Tông Sư nào nữa. Ván này, ông ta thua, không thể không nhận.

“Chấn Võ, lui ra đi”, Liễu Kim Sinh trầm giọng nói.

Liễu Chấn Võ nghiêm mặt chắp tay với Viên Thọ Sơn, cả người dính đầy bụi đất về chỗ ngồi.

Viên Thọ Sơn cũng chắp tay: “Cảm ơn đã nhường!”

Xung quanh bắt đầu hò reo, rất nhiều người đều kêu hay, đồng thời đứng lên chúc mừng.

“Chúc mừng lão Viên, chúc mừng Nam Giang chúng ta lại có thêm Tông Sư!”

Cũng có người nịnh hót Hà Trường Xuân: “Chúc mừng Hà Tông Sư đã dạy dỗ ra một đồ đệ tốt!”

Hà Trường Xuân cười nhạt một tiếng: “Tông Sư không có sư phụ, ông ta đã rời núi rồi”.

Mọi người đều khâm phục trước khí thế của Hà Trường Xuân, nhao nhao giơ ngón tay cái lên.

Viên Thọ Sơn hăng hái nhận lấy lời chúc của mọi người.

Ngay cả mấy vị Tông Sư trên sân, bao gồm cả Liễu Kim Sinh cũng phải chúc mừng ông ta.

Ở đây chỉ có góc chỗ đám người Lý Dục Thần đang ngồi là không có ai đứng lên.
 
Chương 1084


Chương 1084

Có người liền chỉ vào bọn họ chất vấn: “Ê, mấy người làm sao vậy, Nam Giang lại có thêm một vị Tông Sư, đây là chuyện may mắn của võ lâm của Nam Giang, tại sao lại không chúc mừng?”

Viên Thọ Sơn nhìn thấy Lý Dục Thần, chuyện cũ lập tức hiện ra rõ ràng trong lòng.

Con trai ông ta Viên Quốc Thành bị đánh chết, cháu trai Viên Thế Kiệt bị đánh thành tàn phế, lại thêm một màn hôm qua ở hồ Tiền Đường khiến ông ta vô cùng uất ức, làm cho nỗi hận trong lòng ông ta càng ngày càng lớn.

Viên Thọ Sơn cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy sát khí, ôm quyền nói với đám người:

“Có lẽ mọi người đều đã nghe nói đến chuyện nhà họ Viên tôi gần đây không yên ổn, con tôi Quốc Thành bị giết, cháu trai tôi Thế Kiệt bị thương nặng đến nay chưa lành, tất cả đều là do cậu Lý kia ban tặng. Thù này không đội trời chung! Hôm nay là đại hội võ lâm, nếu cậu Lý đã tới tham gia, chắc hẳn cũng coi như là người trong võ lâm. Nếu đã là người trong võ lâm, vậy hãy làm theo quy củ võ lâm. Hôm nay, ngay trước mặt các vị Tông Sư cùng toàn bộ võ lâm Nam Giang, tôi muốn đánh một trận chiến sống còn với cậu Lý. Không biết cậu Lý có dám ứng chiến hay không?”

Tất cả mọi người đều nhìn Lý Dục Thần.

Trong đại sảnh an tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Người nơi này đều biết về ân oán giữa Lý Dục Thần và nhà họ Viên hoặc nhiều hoặc ít.

Nhưng cũng không có nhiều người biết Viên Quốc Thành chết như thế nào, người biết Viên Thế Kiệt tàn phế đã ít lại càng ít hơn. Mọi người đều cho rằng ân oán giữa Lý Dục Thần và nhà họ Viên là bắt nguồn từ nhà họ Lâm, là trận chiến Lâm Viên, chỉ bởi vì Lý Dục Thần là con rể nhà họ Lâm nên mới có một màn ở hồ Tiền Đường hôm qua.

Bây giờ chính miệng Viên Thọ Sơn nói ra, mọi người mới biết được Lý Dục Thần giết Viên Quốc Thành, đánh Viên Thế Kiệt tàn phế.

Đây chính là mối thù lớn không chết không thôi!

Viên Thọ Sơn đề nghị có một trận chiến sống chết, theo quy củ của võ lâm thì rất hợp lý.

Nhưng vấn đề là thực lực bây giờ của Viên Thọ Sơn là Tông Sư!

Một vị Tông Sư khiêu chiến với người ta, đây không phải là muốn giết người sao?

Lý Dục Thần bị ngu mới có thể ứng chiến!

Nhưng ở trong ánh mắt hoài nghi của mọi người, Lý Dục Thần lại chậm rãi đứng lên, chắp tay sau lưng, cười như không cười nhìn Viên Thọ Sơn, nói:

“Không ngờ ông lại đột phá đến Tông Sư nhanh như vậy, lần trước tôi đánh cháu trai ông, sao ông lại không ra tay vậy?”

Anh vừa thốt ra lời này, mọi người càng thêm kinh ngạc, điều này chẳng khác nào đang thẳng thắn thừa nhận Viên Thọ Sơn lên án đều là thật. Vậy hôm nay, Lý Dục Thần muốn không đánh cũng không được.

Chẳng lẽ đầu óc tên nhóc này có vấn đề rồi sao? Thật sự có can đảm ra tay với Tông Sư, còn là quyết đấu sống còn nữa!

Đương nhiên Viên Thọ Sơn sẽ không thừa nhận khi đó ông ta còn chưa đột phá Tông Sư, không dám đánh với Lý Dục Thần.

Hôm nay ông ta có dũng khí dám quyết đấu cùng Lý Dục Thần, trừ việc ông ta đã có thực lực Tông Sư ra thì còn bởi vì có Hà Trường Xuân ở đây nữa.

Hà Trường Xuân là chỗ dựa của nhà họ Viên, trái lại, nhà họ Viên cũng là nơi để Hà Trường Xuân dựa vào. Phía sau mỗi một vị Tông Sư đều có thế lực cường đại chèo chống.

Hôm qua sau khi Lý Dục Thần công khai tuyên bố muốn chiếm đoạt nhà họ Viên, Hà Trường Xuân sẽ không có khả năng buông tha cho anh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom