Cập nhật mới

Dịch Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1285-1286


Chương 1285

Sau này bị nhân sĩ chính đạo truy giết, bất đắc dĩ trốn đi, ấn cư ở Lô Sơn.

Lần này Lý Dục Thần ở Giang Nam phô trương tuyên bố mình là con cháu nhà họ Lý, muốn phục hưng nhà họ Lý thủ đô.

Chuyện này cũng truyền đến tai Đồng Hạo.

Đồng Hạo liền tìm Hoàng Phủ Hiền, bảo ông ta xử lý Lý Dục Thần. Bắt sống về được là tốt nhất, giết cũng được, nhưng phải mang xác và mọi thứ trên người anh về.

Hoàng Phủ Hiền cũng không biết nguyên nhân thực sự Đồng Hạo muốn giết Lý Dục Thần, nhưng nghe giọng điệu nghiến răng nghiến lợi của Đồng Hạo, hình như là có thù.

Nhưng xét về thời gian, hai người họ chắc chắn không thể nào có qua lại, chỉ có thể đoán, Đồng Hạo có thù với nhà họ Lý thủ đô.

Hoàng Phủ Hiền vốn cảm thấy đây là một chuyện rất đơn giản.

Tuy Lý Dục Thần gây ra tiếng vang lớn trong đại hội võ lâm Tiền Đường, bên ngoài cũng đồn anh như thần thánh.

Nhưng Hoàng Phủ Hiền không tin những lời đồn này, vì có quá nhiều điều kỳ lạ.

Hà Trường Xuân và Liễu Kim Sinh cùng luyện ra võ hồn, liên thủ mà lại không đánh được Itazura Kazuyoshi của Thiên Nhẫn Tông.

Hoàng Phủ Hiền từng nghe nói đến Thiên Nhẫn Tông, là một môn phái khá mạnh trong Nhẫn Tông Đông Doanh.

Ninja đúng là rất khó đối phó, nhưng không đến mức hai tông sư tiên thiên đã luyện ra võ hồn liên thủ mà cũng không đánh lại được. Huống hồ lúc đó còn có Bách Phú Minh và Xà Bích Thanh có ở đó.

Sau đó điều vô lý hơn là, Itazura Kazuyoshi mà mấy đại tông sư liên thủ cũng không đánh lại được, đã bị Lý Dục Thần chém chết bằng một đường kiếm.

Lý Dục Thần này, nếu là lão quái vật sống hơn trăm tuổi giống như Châu Khiếu Uyên thì cũng thôi đi, nhưng lại là một thanh niên hai mươi tuổi.

Việc này không chỉ vô lý, mẹ kiếp, mà còn vô cùng vô lý, vô lý đến mức phi lý!

Hoàng Phủ Hiền cảm thấy, hoặc là Lý Dục Thần gian lận, hoặc là may mắn và trùng hợp, hoặc là có cả hai.

Không chỉ Hoàng Phủ thấy lạ, các tông sư của giới võ đạo cũng đều nghĩ vậy.

Là cao thủ xếp thứ hai trong tất cả tông sư sáu tỉnh, thậm chí Hoàng Phủ Hiền còn chẳng coi Châu Khiếu Uyên ra gì, làm sao có thể coi Lý Dục Thần ra gì.

Rắc rối duy nhất là phía sau Lý Dục Thần có nhiều hào môn thế gia Nam Giang ủng hộ, đặc biệt là nhà họ Tiền và nhà họ Cao.

Ông ta cần một lý do để giết Lý Dục Thần.

Tám hào môn Giang Đông ra tay đối phó Lang Dụ Văn, vừa hay đã cho Hoàng Phủ Hiền một cơ hội rất tốt.

Hoàng Phủ Hiền nhìn thấy đường kiếm của Lý Dục Thần chém xuống đầu của Hầu Khuê Đông, ông ta bắt đầu tin những chuyện trong đại hội võ lâm Tiền Đường lan tin đồn.

Hoàng Phủ Hiền học được công phu khác nhau từ chỗ Đồng Hạo, đương nhiên cũng nghe nói rất nhiều tin bí mật, mới biết ngoài võ lâm, còn có một thế giới thần bí khác.

Ví dụ như Kiếm Tiên, ngay cả sư phụ Đồng Hạo của ông ta cũng vô cùng kiêng sợ.

Cũng may kiếm tiên luôn đi một mìn, kiêu ngạo cô độc, không qua lại với người phàm, muốn gặp cũng không gặp được.

Hoàng Phủ Hiền nhìn thấy thanh kiếm kỳ lạ trong tay Lý Dục Thần, và thủ pháp mà anh ra kiếm, kiếm khí vô cùng sắc bén đó, ông ta liền nhận định Lý Dục Thần là kiếm tu.

Lúc này, thi thể của Hầu Khuê Đông mới đổ xuống.

Chương 1286

Nguồn thiếu chương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1287


Chương 1287

Lý Dục Thần thu kiếm ý, định đợi ông ta nói hết.

Hoàng Phủ Hiền nhìn chằm chằm kiếm tron anh tay.

Thanh kiếm màu đen này thực sự kỳ lạ, hình dạng bằng phẳng không sắc không nhọn cũng thôi đi, quan trọng là thân kiếm toàn mau đen, màu đen đến lóa mắt, dường như màu đen này là một ánh sáng.

Hoàng Phủ Hiền bỗng nhớ ra, sư phụ từng nói với ông ta, trong thế giới tu hành, có rất nhiều bảo vật thần kỳ. Có những bảo vật, một khi có được, chỉ cần nắm được cách sử dụng, người bình thường cũng có thể trở thành cao thủ.

Thậm chí có những bảo vật, có sức mạnh hủy thiên diệt địa.

Ông ta bỗng hiểu ra, Lý Dục Thần tuổi còn trẻ, lấy đâu ra thực lực cường mạnh như vậy, chẳng qua là vì trong tay có một thanh bảo kiếm mà thôi.

Sát ý vừa nãy, rõ rang là nổi lên từ trời đất, ngưng tụ sơn xuyên, phát ra rộng khắp, vốn không phải phát ra từ trên người của một người.

Sách xưa có viết: Trời phát sát cơ, vật đổi sao rời, địa phát sát cơ, rồng rắn nổi lên…

Là thanh kiếm mày, thần khí này, đã kích động sát ý thiên địa.

Hoàng Phủ Hiền hình như cũng hiểu ra, tại sao sư phụ Đồng Hạo muốn giết Lý Dục Thần, còn đặc biệt dặn dò, tốt nhất là bắt sống, nếu giết, thì phỉa mang cả xác và đồ vật trên người không sót cái nào về Lô Sơn cho lão ta.

Thì ra, sư phụ đã nhìn trúng thanh kiếm của Lý Dục Thần.

Ha ha ha, Hoàng Phủ Hiền cười điên cuồng trong lòng.

Trời đang giúp ta!

Nếu có được thanh kiếm này, thì đầu còn có để ý đến Châu Khiếu Uyên nữa!

Ngay cả mấy lão quái vật của Minh Lộc cũng chẳng là gì hết.

Võ đạo thiên hạ, mình ta độc tôn!

“Ha ha ha…”

Tiếng cười của Hoàng Phủ Hiền cắt ngang Nghê Hoài Kỳ đang định lên tiếng.

“Cậu nhóc, muốn cứu Lang Dụ Văn không? Rất đơn giản, lấy đồ ra đổi!”

“Đổi?”, Lý Dục Thần ngẩn người, nhìn sang Hoàng Phủ Hiền.

“Đúng thế!”, Hoàng Phủ Hiền tràn đầy lòng tin, khóe miệng nhệch lên ý cười giảo hoạt: “Dùng kiếm trong tay cậu để đổi. Đưa kiếm của cậu cho tôi, tôi giao người cho cậu. Đây là cơ hội duy nhất của cậu, nếu không, cậu mãi mãi đừng hòng cứu Lang Dụ Văn ra”.

Lý Dục Thần cau mày, hỏi: “Ông là ai?”

“Hoàng Phủ Hiền ở Dự Chương!”, Hoàng Phủ Hiền nói: “Chắc cậu từng nghe đến tên của tôi, tôi lấy danh dự của tôi bảo đảm, chỉ cần cậu giao thanh kiếm trong tay, tôi không những trả Lang Dụ Văn cho cậu, còn có thể bảo đảm sau này hào môn Đông Giang sẽ không gây rắc rối với Lang Dụ Văn nữa”.

“Hoàng Phủ Hiền!”, Lý Dục Thần gật đầu: “Trao đổi phải không? Vậy lấy đầu của ông ra đổi đi”.

Nói xong, kiếm khẽ giơ lên, một đường ánh đen lóe lên.

Hoàng Phủ Hiền sửng sốt, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.

Ông ta nhìn rõ đường kiếm khí đó.

Nhưng đây cũng là kiếm thuật tiên gia chân chính mà ông ta nhìn lần cuối cùng.

Sau đó, đầu của ông ta rơi xuống, rắc một tiếng đập lên mặt bàn đã nứt nghiêng đổ, rồi lại trơn trượt xuống, lăn đến bên bàn trà, xếp gần với đầu của Hầu Khuê Đông.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1288


Chương 1288

Nghê Hoài Kỳ sợ muốn chết.

Lúc này, Lý Dục Thần đã thu lại sát ý, không còn sát ý áp bức, Nghê Hoài Kỳ nên cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng ông ta lại mềm nhũn dưới đất, sợ hãi run bần bật.

Niềm kiêu ngạo của tông sư hoàn toàn mất hết vào lúc này, chi còn lại nỗi sợ.

Hoàng Phủ Hiền, từng là người thấy mà ông ta rất tự hào, chỗ dựa lớn nhất của ông ta, cao thủ đệ nhị Hoa Đông, nhân vật có thể đọ tay với Châu Khiếu Uyên, đã chết như vậy.

Nhìn hai đầu người dưới bàn trà, lại nhìn Lý Dục Thần, Nghê Hoài Kỳ dường như nhìn thấy ác ma địa ngục.

“Nói đi, anh Lang đang ở đâu?”, Lý Dục Thần hỏi lại.

“Ở… mật thất… phía sau!”

“Đi, đưa tôi đi”.

Đương nhiên Nghê Hoài Kỳ không dám nói không, run lẩy bẩy đứng lên, mới phát hiện đũng qu@n của mình đã ướt một mảng, còn hơi ấm nóng.

Tông sư mất kiểm soát tè ra quần, nếu truyền ra ngoài, không biết trên giang hồ sẽ nghĩ thế nào.

Sau khi họ đi ra, trên hai thi thể nổi lên một khí đen bắt đầu lan ra từ chỗ vết thương bị cắt.

Đó là kiếm khí Huyền Minh còn sót lại bên trên.

Khí của Huyền Minh mau chóng ăn mòn cơ thể, chỉ lát sau, trong phòng chỉ còn lại mấy vũng nước.

Lý Dục Thần áp giải Nghê Hoài Kỳ đến hậu viện của sơn trang, từ trong một gian nhà đi vào, đi qua mấy cánh cửa, rồi chuyển xuống dưới hầm.

Nơi này đường đi quanh co, có rất nhiều phòng, giống như nhà giam.

Tìm được Lang Dụ Văn ở trong một gian phòng nhỏ kín mít.

So với Mã Sơn và anh Thái, Lang Dụ Văn vẫn còn tốt, chỉ bị thương nhẹ.

Có lẽ là vì anh ta không biết võ công, cũng không phản kháng.

Lý Dục Thần ở trong phòng tiến hành chữa trị đơn giản cho Lang Dụ Văn.

Lúc chữa trị, bỗng nghe cánh cửa phía sau phập một tiếng đóng lại.

Tiếp đó, vang lên giọng nói nặng nề như tảng đá di chuyển.

Sau đó, truyền đến tiếng cười khà khà của Nghê Hoài Kỳ:

“Ha ha ha, Lý Dục Thần, không ngờ phải không, nơi này còn có cơ quan! Nơi này là nơi tông sư bế quan, để bảo đảm an toàn lúc bế quan, tất cả bức tường đều được tạo thành từ gang thép và tấm nhôm dày trộn lẫn bê tông, kể cả pháo đạn cũng không bắn vào được! Mặc cho cậu có võ công cao thế nào, cũng đừng hòng chạy ra ngoài! Trừ phi cậu biến thành con chuột, chui ra từ lỗ thông gió. Ha ha ha… cậu đợi chết đói ở đây đi!”

Nghê Hoài Kỳ đóng cơ quan, đứng bên ngoài cửa mật thật, cười điên cuồng không ngừng.

Đũng qu@n vẫn ấm nóng, khiến ông ta cảm thấy xấu hổ.

Nỗi xấu hổ này hóa thành nỗi tức giận.

Ông ta đập mạnh lên bức tướng dầy, điên cuồng cười với lỗ thông gió, dùng tất cả lờ lẽ bẩn thỉu mà ông ta có thể nghĩ ra mắng Lý Dục Thần và tám đời tổ tông nhà anh, để trút hết cơn giận của ông ta.

Nghe bức tường dầy đó phát ra tiếng vang bức bối, nghĩ đến Lý Dục Thần sẽ chết đói bên trong, ông ta lại thấp thoáng có kh0ái cảm. Sau nỗi xấu hổ và tức giận, có được kh0ái cảm khi trút ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1289


Chương 1289

“Lý Dục Thần! Tao khinh bà nội mày! Khinh mẹ mày! Kinh tám đời tổ tông mày! Mày cứ từ từ đợi chết đói trong đó đi!”

“Anh em của mày, chị em của mày, bạn bè của mày, tao sẽ chăm sóc tử tế! Nghe nói mày còn có vợ chưa cưới xinh đẹp? Bọn mày lên giường chưa? Nếu chưa lên, thì tiếc quá! Tao có thể làm giúp mày! Đến lúc đó, nếu mày chưa chết đói, thì tao có thể kể cho mày biết mùi vị thế nào, ha ha ha…”

“Lý Dục Thần, bây giờ mày rất tức phải không? Rất sợ hãi? Rất bất lực? Ha ha ha…”

Nghê Hoài Kỳ đang hoa chân múa tay cười.

Đột nhiên, mặt tường trước mặt ông ta hiện lên ánh sáng.

Nói một cách chính xác, là ánh sáng đen.

Một đường kiếm khí xuyên qua bức tường.

Bức tường dày đó chia thành hai nửa.

Sau đó, ông ta nhìn thấy Lý Dục Thần dìu Lang Dụ Văn đi ra từ bên trong.

Trong khoảnh khắc đó, Nghê Hoài Kỳ rơi vào tuyệt vọng.

Ánh đen lóe lên.

Cơ thể của Nghê Hoài Kỳ giống như bức tường, nứt thành hai nửa.

Lý Dục Thần dìu Lang Dụ Văn đi ra từ trong mặt tường nứt.

Anh bước qua xác của Nghê Hoài Kỳ, cũng không nhìn thêm một cái.

Lúc đang đi ra ngoài, thì gặp ngay Bách Phú Minh dẫn đệ tử chạy đến.

Bách Phú Minh là hội trưởng của hiệp hội võ đạo, bình thường không thường ở sơn trang Hồng Vũ, công việc hàng ngày của hiệp hội do thư ký trưởng Dương Nguyên Tấn phụ trách.

Lần này nhận được điện thoại của đệ tử, nói Lý Dục Thần cầm kiếm xông vào sơn trang, giết thẳng vào trong, còn giết cả Dương tông sư.

Bách Phú Minh sợ giật mình, lập tức chạy đến.

Vừa đến sơn trang xem, tuy không khoa trương như đệ tử nói, chỉ chết mấy người, nhưng Dương Nguyên Tấn đúng là đã bị giết.

Không ai biết rõ tình hình bên trong, vì không ai dám đi vào xem, chỉ biết ba tông sư Hoàng Phủ Hiền, Nghê Hoài Kỳ và Hầu Khuê Đông đều ở bên trong.

Lúc Bách Phú Minh đi vào, ba người đã biến mất. Chỉ có một chiếc ban đã gãy nứt.

Dưới đất còn có hai vũng máu lóe ánh đen.

Bách Phú Minh ngồi xuống đưa tay sờ thử, đặt lên mũi ngửi.

Một khí tức kỳ lạ khiến người ta khó chịu khiến ông ta cau mày.

Bách Phú Minh không thể đoán được cụ thể là cái gì, nhưng ông ta có dự cảm chẳng lành.

Nghe nói sau khi nhà họ Liễu thành phố Dũng bị diệt, trong nhà cũng còn sót lại vết tích như này.

Chẳng lẽ Lý Dục Thần thực sự giống như lời đồn, là một ma đầu?

Nhưng vừa nghĩ đến đại hội võ lâm Tiền Đường, Bách Phú Minh lại cảm thấy không thể nào. Lúc đó, ấn tượng mà Lý Dục Thần để lại cho ông ta là thực lực cường mạnh, trên người toát ra vẻ kiêu ngạo, nhưng sự kiêu ngạo này là kiêu ngạo thoát tục, chứ không phải là kiêu ngạo khoe mẽ của thanh niên bình thường.

Ngoài ra, cũng được coi là lịch sự và khiêm tốn, ăn nói có phong cách đẳng cấp.

Huống hồ Lý Dục Thần còn cứu mạng ông ta và mấy tông sư. Nếu nói anh là ma đầu giết người, Bách Phú Minh không dám tin.

Chỉ có tìm được Lý Dục Thần hỏi cho rõ ràng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1290


Chương 1290

Nhưng không ai biết Lý Dục Thần đã đi đâu.

Lúc này, có người nói: “Tông sư Hoàng Phủ nhốt Lang Dụ Văn trong tuyền quan, liệu họ có đến đó không?”

Tuyền quan, chính là những mật thất được xây dựng dưới lòng đất, để cho các võ giả cấp cao bế quan.

Võ giả đến hóa kình trở lên, nếu cần đột phá, nhà mình lại không có điều kiện bế quan tốt, thì có thể đến hiệp hội võ đạo xin một căn mật thất để bế quan.

Có lúc, tông sư cũng sẽ bế quan ở đây.

“Lang Dụ Văn?”

Đương nhiên Bách Phú Minh biết Lang Dụ Văn, lần trước còn gặp một lần ở Nam Giang.

“Chăng phải Lang Dụ Văn ở thành phố Hoà sao? Tông sư Hoàng Phủ đưa cậu ta đến đây làm gì?”

“Chúng tôi cũng không biết. Hình như… hình như là ra tay cho nhà họ Phan ở thành phố Long”.

Bách Phú Minh thấp thoáng đoán được, cảm thấy sự việc không ổn lắm.

Ông ta lập tức đưa người đến tuyền quan.

Xuống dưới hầm, vừa hay gặp Lý Dục Thần vừa đi ra.

“Cậu Lý!”

Bách Phú Minh gọi một tiếng, không biết tiếp theo phải nói gì.

Ông ta không hy vọng gặp được Lý Dục Thần ở đây.

Là hội trưởng của hiệp hội võ đạo, ông ta không thể không xử lý, lại không biết phải xử lý thế nào.

“Bách tông sư!”

Lý Dục Thần đáp một câu, dường như chưa xảy ra chuyện gì, chào hỏi như gặp mặt bình thường.

Bách Phú Minh nhìn thi thể của Nghê Hoài Kỳ dưới đất một cái, cau mày, nói: “Cậu Lý, cậu đang làm gì vậy? Tại sao đến sơn trang Hồng Vũ giết người?”

“Vây thì phải hỏi tại sao bọn họ muốn bắt người của tôi đến đây”, Lý Dục Thần nói.

“Có lẽ là hiểu lầm”, Bách Phú Minh nói: “Nhưng bất luận thế nào, cậu cũng không nên cầm kiếm xông vào sơn trang, còn giết… giết mấy vị tông sư!”

Khi Bách Phú Minh nói đến đây, ông ta cũng có chút không tin.

Bốn tông sư đấy!

Trong đó còn có cao thủ hạng nhất Hoàng Phủ Hiền!

Nói giết là giết.

Nghe nói giết Dương Nguyên Tấn bằng một kiếm.

Còn giết Hoàng Phủ Hiền lại không ai nghe thấy tiếng, cho thấy không xảy ra chiến đấu kịch liệt.

“Hiểu lầm?”, Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng: “Họ nhân lúc tôi bế quan, giết người của tôi, đánh tàn phế anh em của tôi, bắt anh Lang đi. Vì cứu anh em của tôi, tôi bất đắc dĩ mạo hiểm xuất quan, suýt nữa khí huyết đảo ngược mà chết! Ông nói đây là hiểu lầm?”

“Việc này…”, Bách Phú Minh không biết rõ tình hình, không dễ dàng đáp lời.

Lý Dục Thần lại lật tay chỉ vào bức tường nứt phía sau mình:

“Anh Lang là thư sinh, sức trói gà không chặt, họ nhốt anh ta ở đây, ông nói là tại sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1291


Chương 1291

“Việc này…”, Bách Phú Minh cũng nghĩ đến điều này, nhưng ông ta vẫn không thể đáp lời.

“Nghê Hoài Kỳ dẫn dụ tôi tới đây rồi khóa cửa. Ông ta nói muốn cho tôi chết đói ở đây, còn nói, trong thời gian tôi chịu đói, ông ta phải hành hạ người thân của tôi, không tha cho một ai. Ông biết rõ kết cấu của căn phòng này hơn tôi, nếu không phải là tôi, đổi lại là người khác, có phải sẽ chết đói thật rồi không? Người bên cạnh tôi, có phải sẽ bị Nghê Hoài Kỳ hành hạ không?”

Bách Phú Minh tin Lý Dục Thần nói thật, con người Nghê Hoài Kỳ đúng là có thể làm như vậy.

Thậm chí ông ta có thể tưởng tượng dáng vẻ Nghê Hoài Kỳ đắc ý đứng ngoài cửa, Lý Dục Thần đã nói rất nhẹ nhàng rồi, trong thực tế, không biết Nghê Hoài Kỳ còn nói bao nhiêu lời bẩn thỉu đáng hận.

Nhưng Nghê Hoài Kỳ đã chết. Người chết sẽ không lên tiếng, cũng không thể chứng thực lời của Lý Dục Thần.

Nơi này là mật thất, đều có võ giả cấp cao ra vào, rất ít người bên ngoài biết, cho nên cũng không có lắp camera.

“Cậu Lý, bất kể thế nào, cậu cũng nên nói với tôi một tiếng, chuyện của hiệp hội võ đạo, tôi còn nói được mấy lời. Nhưng bây giờ…”

Bách Phú Minh thở dài một tiếng: “Cậu đã giết người ở sơn trang Hồng Vũ, mà còn là mấy tông sư. Nếu cậu đi như vậy, tôi không thể ăn nói với cả võ lâm!”

“Ồ? Nói như vậy, ông cũng muốn ngăn tôi?”, Lý Dục Thần lạnh lùng nói.

“Tôi biết không ngăn được cậu”.

Bách Phú Minh nhìn cánh cửa mật thất nứt vỡ một cái, chỉ đường nứt đó đã khiến người ta run sợ.

Ông ta quá quen thuộc với mọi thứ ở đây.

Ban đầu lúc thiết kế, ông ta còn cảm thấy hơi quá, vốn không cần làm bức tường dày như vậy. Nơi này là hiệp hội võ đạo, không phải sở chỉ huy chiến trường. Không có quân địch đến tấn công nơi này.

Nhưng bây giờ, lại bị chém đôi bằng một đường kiếm.

Còn là sức mạnh của con người không?

“Nhưng tôi là hội trưởng của hiệp hội võ đạo, tôi không thể thả cậu đi”.

Lý Dục Thần tức giận nói: “Ông không sợ chết?”

Bách Phú Minh quay đầu nhìn các đệ tử đi theo đến nói: “Các cậu đi trước đi”.

“Sư phụ!”, có đệ tử lớn tiếng nói: “Chúng con muốn ở bên cạnh sư phụ!”

“Đi đi!”, Bách Phú Minh nổi giận, cất giọng run run: “Đi đi! Đi càng xa càng tốt!”

Thấy ông ta nổi giận như vậy, các đệ tử không dám trái lời, hằm hằm nhìn Lý Dục Thần một cái, từ từ lùi lại, cuối cùng rời đi.

“Cậu Lý!”

Bách Phú Minh đưa ra quyết định cuối cùng, vẻ mặt nghiêm túc, ưỡn ngực, đứng trước mặt Lý Dục Thần với vẻ sẵn sàng cho cái chết.

“Cậu muốn rời khỏi đây thì giết tôi đi, bước qua thi thể của tôi!”

Lý Dục Thần bỗng nhiên cảm thấy bực bội.

Một số thứ trong huyết mạch cuồn cuộn, anh không thể kiềm chế sự sôi sục này.

Thiên ma đang nhảy múa trước mắt, Thất Sát Ca vang vọng bên tai.

Giữa trời đất tràn ngập huyết quang.

Nhìn huyết quang đó, anh lại có chút hưng phấn khó hiểu.

Sát ý từ trong cơ thể nổi lên, kiếm Huyền Minh phóng ra ánh đen.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1292


Chương 1292

Anh chậm rãi giơ kiếm, nói với Bách Phú Minh:

“Tôi đếm đến ba, ông còn không tránh, thì đừng trách tôi vô tình”.

“Một… hai…”

“Ba!”

Lúc đếm đến ba, trên khuôn mặt Lý Dục Thần nở nụ cười tà mị.

Bách Phú Minh nhìn thấy nụ cười đó, dường như nhìn thấy tử thần. Các đệ tử của Bách Phú Minh chưa đi xa, ở ngay ngoài cổng lớn sơn trang Hồng Vũ.

Họ vừa lo lắng cho sư phụ, lại hận công phu của mình quá kém, không thể giúp gì.

“Chúng ta xông vào đi! Cùng lắm là liều với hắn!”, một đệ tử nói.

“Liều? Liều cái gì? Liều nhân phẩm hả? Tông sư cũng không phải là đối thủ, anh đi vào có tác dụng gì?”

“Vậy cũng không thể trơ mắt nhìn sư phu… cùng lắm là chết!”

“Cũng đừng nói chắc chắn như vậy, lỡ như sư phụ thắng thì sao?”

“Sư phụ có lợi hại đi nữa, có lợi hại bằng tông sư Hoàng Phủ không? tông sư Hoàng và Dương tông sư đều chết, sư phụ chúng ta…”

“Vậy thì xông vào! Đại trượng phu nói là làm, đầu rơi vết sẹo lớn bằng cái bát!”

Người đó nói xong, liền xông vào cổng lớn trước.

Những người khác cũng đi theo.

Vừa xông vào, thì nhìn thấy hai người đi ra, chính là Lý Dục Thần và Lang Dụ Văn.

Kẻ dẫn đầu dừng bước chân, người phía sau cũng phanh gấp, dừng chân.

Mọi người không nhìn thấy Bách Phú Minh, trong lòng lạnh toát, muốn chất vấn, nhưng lại quay sang nhìn nhau, không ai dám lên tiếng trước.

Lý Dục Thần không dừng lại, bước từng bước đi ra.

Anh bước một bước, họ lại lùi một bước.

Lùi được mấy bước, cuối cùng tách sang hai bên, nhường một lối đi.

Lý Dục Thần đi ra từ giữa đám người.

Lúc này, mọi người mới phát hiện, trên chân của Lý Dục Thần đang chảy máu.

Máu chảy xuống đất, để lại một đường đỏ đứt đoạn dài trên người anh.

Anh chậm rãi đi ra khỏi sơn trang Hồng Vũ.

Mọi người đưa mắt nhìn anh rời đi, cho đến khi bóng dáng anh biến mất khỏi tầm mắt, mới cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, cảm giác áp bức đến không thở nổi biến mất.

Dưới đất chỉ còn lại một hàng dấu máu, kéo dài…

“Sư phụ!”

Không biết ai hô lên trước, mọi người mới như tỉnh mộng, vội vàng chạy đến tuyền quan.

Xuống dưới hầm, chạy vào thoogn đạo, từ xa đã thấy bóng dáng của Bách Phú Minh, đứng im bất động ở đó như trụ gỗ.

Trong lòng các đệ tử nổi lên nỗi bất an, kinh sợ hô lên chạy đến.

“Sư phụ!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1293


Chương 1293

Chạy đến trước mặt, chỉ thấy Bách Phú Minh đứng ở đó, mắt mở thật to, cũng không nhúc nhích.

“Sư phụ, làm sao thế?”

“Sư phụ không sao chứ?”

Các đệ tử lắc lư cơ thể của Bách Phú Minh.

Bách Phú Minh như tỉnh mộng, cơ thể lảo đảo, lẩm bẩm nói: “Tôi hiểu rồi! Cuối cùng tôi đã hiểu rồi!”

Các đệ tử thấy hình như ông ta không bị thương, nên cũng yên tâm.

“Sư phụ, sư phụ đã đánh bại Lý Dục Thần ư?”

“Đúng thế, sư phụ, con nhìn thấy Lý Dục Thần bị thương, hắn đang chảy máu!”

“Sư phụ, sư phụ lợi hại quá! Tông sư Hoàng Phủ cũng không đánh lại được, sư phụ lại đánh bại được hắn!”



Các đệ tử hưng phấn, anh một câu tôi một câu nói.

Bách Phú Minh lại không vui.

Ông ta ngửa cổ thở dài một tiếng, nói: “Sư phụ không đánh bại cậu ta”.

“Vậy sao cậu ta bị thương?”

“Cậu ta là vô địch, không ai có thể đánh bại cậu ta! Ngày đó ở Tiền Đường, khi cậu ta giết Itazura Kazuyoshi, đã dùng đường kiếm vô địch đó. Lúc đó, sư phụ không nhìn rõ. Hôm nay, đã nhìn rõ rồi. Ngay trước mặt sư phụ, đường kiếm đó, khiến trời đất kinh sợ, quỷ thần khóc lóc!”

“Sư phụ…”, các đệ tử không hiểu Bách Phú Minh đang nói gì.

“Đường kiếm đó đủ để chém giết tất cả! Trước măt uy lực của đường kiếm đó, tất cả là cát bụi!”, Bách Phú Minh nói tiếp: “Nếu đường kiếm đó giáng xuống người sư phụ, thì các cậu cũng không nhìn thấy sư phụ nữa”.

Các đệ tử nghe Bách Phú Minh kể lại sự việc khi đó không khỏi cảm thấy háo hức khi tưởng tượng ra nhát kiếm uy lực lồ ng lộng kia.

“Vậy… Sư phụ, người làm thế nào thoát được nhát kiếm đấy? Làm thế nào làm Lý Dục Thần bị thương?”

“Sư phụ không tránh được nhát kiếm đó. Không ai có thể tránh được nhát kiếm đó! Sư phụ không hề làm cậu ta bị thương mà là tự cậu ta làm mình bị thương!”

“Tự anh ta ư?”

“Đúng vậy, là tự cậu ta làm…”

Bách Phú Minh nhớ lại cảnh tượng lúc đó.

Khi Lý Dục Thần đếm tới ba, ông ta nhìn thấy thần chết từ trên trời giáng xuống.

Nhát kiếm hủy diệt đất trời đó mang theo thứ ánh sáng đen của Cửu U chém toạc không gian.

Đứng trước uy lực của nhát kiếm đó, đừng nói là phản kháng hay tránh né, ngay cả động đậy thôi Bách Phú Minh cũng không làm được, thậm chí cả suy nghĩ của ông ta cũng đóng băng.

Nhưng đúng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Lý Dục Thần bỗng nhiên thu kiếm về.

Thế nhưng, uy lực của nhát kiếm này thực sự quá lớn, lớn đến mức ngay cả Lý Dục Thần cũng không thể kiểm soát nổi, cho nên anh đành phải đảo ngược kiếm khí, dùng thân thể của mình để đỡ lấy nhát kiếm ấy, kiếm chém thẳng vào đùi của anh.

Bách Phú Minh trông thấy máu bắn tung tóe ra lập tức biến mất trong khoảng không mà kiếm khí tạo ra.

Không gian bị bổ đôi ra khép kín trở lại, sản sinh ra một nguồn năng lượng khổng lồ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1294


Chương 1294

Chỉ mình sóng năng lượng do việc không gian bị xé mở ra và khép lại thôi cũng đã đủ sức xé xác Bách Phú Minh.

Nhưng thứ trông giống một tấm lệnh bài mà Lý Dục Thần ném ra lại tỏa ra ánh sáng vàng, không biết là nó lấn át hay là hấp thụ những năng lượng kia, tóm lại toàn bộ người và vật trong lối đi nhỏ đều không hề bị thương mảy may.

Bách Phú Minh trơ mắt chứng kiến toàn bộ sự việc, sau đó trơ mắt nhìn Lý Dục Thần rời đi.

Cho tới khi các đệ tử tràn vào, ông ta mới hoàn hồn khỏi nỗi khiếp sợ.

Lúc này, ông ta không biết nên miêu tả cảm xúc trong lòng mình như thế nào.

Ở đại hội võ lâm Tiền Đường, Lý Dục Thần đã cứu mạng ông ta một lần, giờ anh lại tha cho ông ta, xem như có ơn tha mạng.

Điều này có nghĩa là ông ta đã nợ Lý Dục Thần hai mạng.

Mặt khác, bởi sức mạnh quá chấn động của nhát kiếm vừa rồi mà trong lòng Bách Phú Minh lại bỗng nhiên như được khai sáng.

Bình cảnh suốt bao nhiêu năm không thể đột phá bỗng có dấu hiệu nới lỏng ra vào đúng thời khắc ấy, một chút sức mạnh trong cơ thể ông ta đang bắt đầu dao động.

Bách Phú Minh mơ hồ cảm giác được, Võ Hồn của mình sắp rời khỏi cơ thể.

Điều này khiến ông ta vừa hưng phấn lại vừa bất an.

Nếu như nhờ chuyện này mà ông ta đột phá võ đạo Tiên Thiên, luyện được Võ Hồn, vậy thì ông ta không chỉ nợ Lý Dục Thần hai mạng nữa.

Nhưng vấn đề là, anh đã giết người ở sơn trang Hồng Vũ.

Bất kể thế nào cũng không thể xóa sạch được chuyện này.

Bất kệ ai đúng ai sai, Bách Phú Minh cũng là hội trưởng hiệp hội võ đạo. Ông ta khó tránh khỏi tội lỗi.

Mấu chốt là ông ta còn là đệ tử của Châu Khiếu Uyên.

Ông ta có thể từ chức, có thể kiếm cớ mặc kệ chuyện này.

Nhưng Châu Khiếu Uyên có thể mặc kệ được hay sao?

Bốn Tông Sư bị giết ở sơn trang Hồng Vũ, ở Kim Lăng.

Nhà họ Châu là gia đình võ đạo bề thế số một Kim Lăng há có thể mặc kệ hay sao?

Châu Khiếu Uyên là nhân vật đại biểu của võ lâm Hoa Đông, người sáng lập hiệp hội võ đạo Hoa Đông há có thể mặc kệ hay sao?

Nhưng không mặc kệ thì ông ta phải làm thế nào?

Bách Phú Minh tưởng tượng thử, nếu như vừa rồi, người đứng ở đây không phải là ông ta mà là ân sư của ông ta Châu Khiếu Uyên.

Nếu như là Châu Khiếu Uyên đối mặt với nhát kiếm hủy diệt đất trời kia của Lý Dục Thần thì ông ta sẽ làm như thế nào?

Nghĩ tới đây, Bách Phú Minh đột nhiên rùng mình một cái, toàn thân nổi da gà.

Ông ta không tưởng tượng ra nổi, thậm chí còn không dám tưởng tượng.

Bất kể kết quả như thế nào, ông ta đều không muốn chuyện đó xảy ra.

Nghĩ tới đây, Bách Phú Minh không do dự nữa, vội vã quay người rời đi.

“Sư phụ, ở đây thì làm thế nào bây giờ ạ?”, đệ tử của Bách Phú Minh hỏi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1295


Chương 1295

Bách Phú Minh đáp mà không quay đầu lại: “Mọi người dọn dẹp chỗ này đi, cố gắng hết sức đừng phát tán chuyện xảy ra ở đây hôm nay ra ngoài, khống chế số người biết chuyện ở mức thấp nhất. Chờ sư phụ đi gặp sư phụ của mình về rồi sẽ quyết định xem bước tiếp theo nên xử lý như thế nào sau”.

Lý Dục Thần dẫn theo Lang Dụ Văn trở lại Ngô Đồng Cư ở thành phố Hòa.

Mọi người đều đang đợi anh trở về.

Khi nhìn thấy vết máu trên đùi anh, mọi người giật nảy mình.

“Dục Thần, anh bị thương à?”

Lâm Mộng Đình vội vàng dìu anh ngồi xuống sô pha phòng khách.

“Tôi không sao”, Lý Dục Thần lắc đầu mệt mỏi.

Vết thương nhỏ thế này đúng là chẳng là gì đối với anh nhưng khi đối mặt với Bách Phú Minh, để có thể đột ngột thu lại nhát kiếm mà mình chém ra, anh đã tiêu hao hết toàn bộ sức mạnh.

Đó là một trận chiến đấu với chính bản thân mình.

Bắt đầu từ lúc bị ép phải xuất quan, kẻ địch của anh đã không còn là người khác nữa mà là chính anh.

Lý Dục Thần không chỉ phải chiến thắng tâm ma của mình mà còn cả thứ cổ xưa đang rục rịch thức tỉnh trong máu của anh.

Khi nhìn thấy điệu múa Thiên Ma ở Hoang Trạch, anh đã biết rằng, kiểu gì rồi cũng có một ngày anh phải đối mặt với kẻ đó, hoặc là anh chiến thắng kẻ đó, hoặc là kẻ đó sẽ đánh bại anh.

“Anh còn bảo là không sao ư! Anh xem chân anh này!”

Lâm Mộng Đình cầm kéo cắt đôi ống quần dính máu của Lý Dục Thần ra.

Trên đùi của anh có một vết kiếm chém, kiếm khí còn lưu lại ở đó của kiếm Huyền Minh khiến vết thương không thể khép lại được, miệng vết thương màu đen, máu chảy ra đã khô lại, trông mà giật mình.

“Anh Dục Thần!”

Đinh Hương nhìn thấy vết thương này, hoảng sợ kêu lên một tiếng, suýt thì bật khóc, cứ như thể nhát kiếm này là chém vào người cô ấy vậy, thậm chí còn đau đớn hơn cả khi chính cô ấy bị thương.

“Anh Mã Sơn bị thương! Anh cũng bị thương!”, Đinh Hương khóc nức nở nói: “Hai anh là những người thân yêu nhất của em trên đời này, em không muốn các anh xảy ra chuyện!”

Nhìn thấy khuôn mặt long lanh nước mắt chảy ra từ đôi mắt trong veo của Đinh Hương, Lý Dục Thần chợt thấy cực kỳ ấm áp và thân thiết.

Anh nhẹ xoa đầu Đinh Hương, cười nói: “Không sao, anh của em có thể lên trời xuống đất, chút vết thương nhỏ này thì có gì đáng kể đâu chứ?”

Đinh Hương nín khóc mỉm cười, gật đầu thật mạnh, nói: “Dạ, em tin anh Dục Thần! Cũng tin anh Mã Sơn!”

Lâm Mộng Đình bưng một chậu nước nóng tới rửa sạch máu trên chân cho Lý Dục Thần. Vừa lau cô vừa trách móc anh: “Anh bị thương thành ra thế này rồi còn nói khoác cho được! Lên trời xuống đất à? Thế sao anh không hái lấy mấy trái đào tiên về đây chia cho mọi người ăn?”

Lý Dục Thần lúng túng gãi đầu.

Mọi người cười ầm lên.

Bầu không khí lập tức trở nên dễ chịu.

“Dục Thần, cậu không sao thật chứ?”

Thực ra chị Mai đã nhìn ra được một chút dấu hiệu.

Bà ta không lo lắng cho vết thương trên đùi của Lý Dục Thần. Mã Sơn và anh Thái đều đã đến Quỷ Môn Quan rồi còn được anh cứu trở về thì vết thương nhỏ thế này chắc chắn cũng không thành vấn đề với anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1296-1297


Chương 1296

Nhưng khi Lý Dục Thần trở về, sắc mặt anh rất bất ổn.

Chị Mai biết chắc chắn anh đã gặp rắc rối, hơn nữa rất có thể rắc rối này không phải là vấn đề tới từ bên ngoài mà là xuất phát từ chính anh.

Bất kể tu tiên hay luyện võ, cuối cùng đều phải đột phá chính mình.

“Tôi không sao”, Lý Dục Thần cười: “Chỉ là có lẽ tôi sẽ phải tĩnh dưỡng một thời gian”.

Chị Mai gật đầu nói: “Cũng tốt, cậu cũng nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi thôi. Kể từ ngày cậu tới thành phố Hòa đến giờ đã xảy ra biết bao nhiêu là chuyện rồi? Cậu không phải người thường nhưng suy cho cùng cậu vẫn là con người. Đã là con người thì không thể xa rời cuộc sống, không thể không nghỉ ngơi. Chị thấy hay là thế này nhé, sắp tới, cậu cứ việc ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, Mộng Đình cũng đừng đi học nữa, ở nhà chăm sóc cho Dục Thần”.

Đinh Hương nói: “Vậy em cũng không đi học nữa, em cũng ở nhà chăm sóc anh Dục Thần”.

Chị Mai lườm Đinh Hương một cái: “Người ta là vợ chồng, cần phải tận hưởng cuộc sống của vợ chồng trẻ, em ở lại đây để làm gì? Làm bóng đèn vui lắm chắc?”

Mọi người cười phá lên.

Đinh Hương đỏ mặt lẩm bẩm: “Chẳng phải họ vẫn còn chưa chính thức kết hôn hay sao!”

Lâm Mộng Đình cười nói: “Cứ để em Đinh Hương ở lại đây đi ạ, em cũng có người làm bạn”.

Sư phụ Vinh lắc đầu, tặc lưỡi, thở dài: “Ôi chao, đẹp trai thích thật đấy, bao nhiêu người đẹp tranh nhau ở lại hầu hạ, có người rửa chân, có người đấm lưng, song túc song phi, ôi song túc song phi…”

Ông ta nhấn mạnh vào hai chữ cuối.

Trong số những người đang ngồi ở đây, ngoại trừ Lý Dục Thần ở lâu trong núi và Đinh Hương ngây thơ ra, tất cả đều nghe hiểu, bật cười ầm ầm!

Ngay cả Lâm Mộng Đình cũng chỉ gắt khẽ một tiếng, mắng một câu già mà không nên nết rồi cũng không nhịn được bật cười.

Chỉ có Đinh Hương là ngơ ngác, không hiểu mọi người đang cười gì.

Chị Mai lườm sư phụ Vinh một cái, mắng: “Có phải ông đã thử rồi không?”

Sư phụ Vinh đang cười nghe vậy lập tức sợ mất mật, chiếc đầu to trên chiếc cổ to lắc như trống bỏi, lập tức phủ nhận:

“Không không, A Mai, bà hiểu tôi mà, ngoài nấu đồ ăn ra, tôi đâu biết gì nữa đâu. Ôi ôi, mọi người cười cái gì vậy? Tôi chỉ nói thành ngữ thôi mà, mọi người nghĩ gì thế! Thật là!”

Ông chủ Vương cười hì hì nói: “Phải phải, tay nghề của sư phụ Vinh giỏi như vậy chắc chắn là do không ngừng cần cù luyện tập bất kể ngày đông giá rét hay ngày hạ nóng bức. Ở thủ đô, có ai mà không nghe tiếng tay nghề dùng dao của sư phụ Vinh đúng không? Người ta khổ cực như vậy, nấu đồ ăn mệt mỏi rồi thì tới tám khu phố đèn đỏ lớn nhất thủ đô song túc song phi cũng là chuyện rất đỗi bình thường thôi mà!”

Sư phụ Vinh đang lắng tai nghe ông chủ Vương khen, tới khi ông chủ Vương nói tới câu cuối cùng, khuôn mặt tươi cười của ông ta lập tức cứng đờ, tím tái lại như màu thận heo, chỉ tay vào ông chủ Vương, giận dữ nói:

“Ông Vương, ông giỏi lắm, tôi biết ngay là cái miệng của ông chẳng nói ra được lời gì tốt đẹp mà!”

Nói rồi, ông ta rút dao phay ra đòi chém đối phương.

Ông chủ Vương cười hì hì bỏ chạy, nói: “Ông cuống lên vậy làm gì? Tôi đâu có kể cho mọi người biết chuyện ông đi chơi phố đèn đỏ không chịu trả tiền đâu! Ôi… Ông làm gì thế… Nghe vậy ông lại còn phấn chấn nữa à…”

Ông chủ Vương vừa nói vừa né, chạy thẳng ra ngoài cửa.

Chương 1297

Nguồn thiếu chương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1298


Chương 1298

“Gần đây tôi giết chóc quá nhiều, không kiểm soát nổi tâm ma, tôi muốn giữ lại vết sẹo này để thường xuyên nhắc nhở bản thân nhớ rằng, tôi vẫn chưa phải là tiên, tôi có thể sẽ nhập ma bất cứ lúc nào, không được khinh suất”.

“Anh không phải là tiên nhân tới từ Côn Luân hay sao? Sao lại không phải là tiên?”

Hiện tại, Lâm Mộng Đình cũng coi như đã bước chân vào con đường tu hành nên đương nhiên cũng biết thân phận của Lý Dục Thần.

“Ngay cả Thiên Sư Long Hổ Sơn cũng gọi anh là thượng tiên cơ mà!”

Lý Dục Thần cười nói: “Đó là người ta gọi khách sáo vậy thôi, người ta gọi tôi là thượng tiên là nể mặt Thiên Đô, nể mặt sư phụ tôi. Tôi chỉ mới trải qua một tầng lôi kiếp mà thôi, chỉ khi nào trải qua đủ chín tầng lôi kiếp thì mới là tiên nhân thật sự”.

“Chín tầng lôi kiếp!”, Lâm Mộng Đình không khỏi háo hức: “Lúc đó anh sẽ biến thành gì? Kim Cương Bất Hoại à?”

“Kim Cương Bất Hoại?”, Lý Dục Thần cười xấu xa: “Cô không sợ à?”

“Tôi sợ gì chứ?”, Lâm Mộng Đình ngẩn người, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, mặt đỏ lên, vỗ đùi Lý Dục Thần một cái: “Xấu tính! Tôi không để ý tới anh nữa đâu!”

Nói xong cô đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

Lý Dục Thần bật cười thành tiếng.

Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ hắt lên vết thương trên đùi của anh.

Làn da của cơ thể đã trải qua lôi kiếp trơn bóng, mềm mịn, chỉ có vết sẹo kia là nằm đó như một con rồng có sừng.

Bụi bặm trôi nổi trong nắng, trông như những con bọ nhỏ màu vàng kim đang nhẹ nhàng nhảy múa quanh con rồng đang nằm.

Ánh nắng chỉ lọt một chút qua ô cửa sổ thôi nhưng cũng đủ sưởi ấm lòng người.

So với ánh nắng trói chang trên mặt sông băng kéo dài chục ngàn dặm ở núi Côn Luân, ánh nắng ở đây còn khiến người ta thấy xúc động hơn.

Có khoảnh khắc, Lý Dục Thần cảm thấy, cứ làm một kẻ phàm trần như thế này cũng tốt.

Chẳng trách lại có nhiều nhân vật thần tiên quy ẩn thế gian, người thì ở nơi ruộng đồng núi rừng, kẻ lại ở nơi đầu đường chợ búa, sống những ngày tháng đầy ung dung tự tại.

“Này, anh có muốn đi ra ngoài ăn đồ nướng không?”

Lâm Mộng Đình bỗng nhiên thò đầu từ ngoài cửa vào phòng, nhìn anh đầy hoạt bát.

“Đồ nướng à?”, Lý Dục Thần sửng sốt.

“Cái quán mà hồi xưa chúng ta từng đi ăn ấy”, Lâm Mộng Đình nói.

Lý Dục Thần nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, nói: “Trời đang nắng to, chắc vẫn chưa tới giờ quán nướng mở cửa đâu.”

“Nhưng bỗng nhiên tôi muốn ăn. Nếu anh không muốn đi thì thôi”, Lâm Mộng Đình lộ vẻ thất vọng ra mặt.

“Được thôi”, Lý Dục Thần đứng lên, bỏ ống quần xuống che vết sẹo đi: “Vậy thì chúng ta đi ăn đồ nướng nào!”

Lâm Mộng Đình vui vẻ trở lại, nhảy nhót chạy vào trong phòng.

Lý Dục Thần giả vờ vết thường còn chưa khỏi, chân mềm nhũn ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1299


Chương 1299

Lâm Mộng Đình kêu “ôi chao” một tiếng, vội vàng đỡ anh, dù biết là anh cố ý nhưng không vạch trần mà còn bắt chước một điệu hát cổ xưa đặc trưng của thành phố Hòa, nói:

“Ôi tướng công, xin chàng chậm bước, để ta dìu chàng!”

Lý Dục Thần bật cười, để cô đỡ người anh đi xuống dưới nhà, băng qua khoảng sân, bước ra khỏi cửa Ngô Đồng Cư.

Một con nhím đang nằm phơi nắng ở mép giếng trong sân nghiêng đầu nhìn họ, đôi mắt nhỏ đảo mấy vòng, xem chừng rất tò mò.

Lúc Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đến quán nướng, quả nhiên vẫn còn sớm, quán nướng còn chưa mở hàng, những chiếc bàn vẫn còn đang được gập lại, xếp sát vào tường, những chiếc ghế đường chồng lên thành một chồng cao.

Lý Dục Thần nói: “Cô thấy chưa, tôi đã nói là tới sớm rồi mà”.

Lâm Mộng Đình kéo cánh tay của anh, lơ đễnh nói: “Sớm thì sớm vậy, dù sao tôi cũng không đói”.

“Không đói ư?”, Lý Dục Thần ngạc nhiên: “Không đói thì cô đòi ăn đồ nướng làm gì?”

“Tôi chỉ muốn tới đây xem thử, tiện thể đi dạo với anh một chút thôi”, Lâm Mộng Đình nói nhẹ nhàng như một cơn gió dịu nhẹ.

Lý Dục Thần lấy chiếc bàn xếp ở góc tường ra, bày nó ra rồi lấy thêm hai chiếc ghế.

Thấy anh đã bày bàn xong, Lâm Mộng Đình hơi ngạc nhiên. Bởi vì cô phát hiện ra vị trí của chiếc bàn này chính là vị trí mà lần đầu tiên cô và Lý Dục Thần tới đây ăn đồ nướng.

Lần thứ hai bọn họ cũng ngồi ở đây.

Còn giờ là lần thứ ba cũng vẫn là vị trí này. Anh cố ý ư? Hay là do ông trời sắp đặt?

Dường như Lý Dục Thần không hề nghĩ gì nhiều, anh bày bàn ra xong, bảo Lâm Mộng Đình ngồi xuống, còn anh thì sang cửa hàng trà sữa gần đó mua hai cốc trà sữa.

Lâm Mộng Đình hút trà sữa, cười nói: “Anh giỏi lấy lòng quá nhỉ, anh nói thật xem nào, có phải trước đây ở trong núi, anh cũng thường lấy lòng các sư tỷ như vậy hay không?”

“Đương nhiên rồi!”, Lý Dục Thần nói đầy đường hoàng: “Sư tỷ thì đương nhiên là phải lấy lòng rồi, nếu không mông sẽ nở hoa mất”.

Lâm Mộng Đình phì cười, suýt nữa bắn cả trà sữa ra ngoài.

Lúc này, một thanh niên trẻ đi từ trong cửa hàng ra, thấy bọn họ bày bàn ra ngồi uống trà sữa, khó chịu bảo:

“Xin lỗi hai người, cửa hàng chúng tôi vẫn còn chưa mở, đợi lát nữa hai người quay lại sau nhé”.

Lý Dục Thần thấy người này lạ mặt, liếc nhìn lên biển hiệu thấy cũng đã thay biển hiệu khác, cho rằng nơi này đã đổi chủ, anh bèn nói: “Cậu cho chúng tôi ngồi một lát thôi rồi chúng tôi sẽ đi ngay”.

Cậu thanh niên kia thấy anh vẫn còn trẻ, chưa biết chừng còn không nhiều tuổi bằng mình mà lại nói chuyện y như một ông cụ non, cho nên lại càng không vui hơn: “Hai người làm thế này ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của tôi lắm, tôi nói rồi, đợi buổi tối rồi hẵng tới”.

Lý Dục Thần nói: “Này cậu, tiện cho người thì cũng là tiện cho mình thôi, cậu đừng nóng tính như vậy. Chúng tôi chỉ ngồi đây một lát thôi, không ảnh hưởng gì tới cậu cả. Bao giờ cậu mở cửa thì chúng tôi sẽ chiếu cố chuyện làm ăn của cậu”.

Đây là lần đầu tiên Lâm Mộng Đình thấy Lý Dục Thần nói chuyện hiền lành như vậy, cô cảm thấy thú vị nên mỉm cười ngồi xem.

Chàng trai trẻ kia hơi nóng nảy, nói: “Ôi, anh nói chuyện có lý chút đi, đây là quán của tôi, bàn của tôi. Giữa ban ngày ban mặt, nếu ai cũng tới đây ngồi uống trà sữa giống như anh thì chẳng phải quán nướng của tôi biến thành quán trà sữa rồi hay sao?”

Lý Dục Thần nói: “Vậy chẳng phải là rất tốt hay sao, cậu có thể kiếm thêm một chút tiền đấy”.

“Thôi đi, tôi không cần mấy đồng bạc ấy”, chàng trai trẻ không nhịn nổi nữa: “Đi đi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1300


Chương 1300

Lý Dục Thần còn muốn nói tiếp nhưng Lâm Mộng Đình ngăn lại, cô cười nói: “Được rồi, anh đổi tính nói nhiều như vậy từ bao giờ thế? Tôi thật chẳng quen”.

Lý Dục Thần cười nói: “Tại mấy nay sống với cô đó. Đây gọi là gần đèn thì rạng, gần mực thì đen hê hê!”

“Chỉ được cái giỏi nói thôi!”, Lâm Mộng Đình cười mắng: “Đi nào, dù sao quán cũng đã đổi chủ rồi, không còn gì để tưởng niệm nữa”.

Lý Dục Thần đứng lên, bất đắc dĩ nói: “Được thôi, vợ tôi bảo đi thì tôi đi vậy”.

Bọn họ đang định đi thì chàng trai trẻ kia lại la lên: “Này, lau sạch bàn rồi xếp lại chỗ cũ đi chứ!”

Lý Dục Thần nhìn chiếc bàn: “Cái bàn này có bẩn đâu”.

Chàng trai trẻ nói: “Hai người ngồi đó uống trà sữa, không bẩn thì cũng phải lau một lần chứ”.

“Này cậu quá đáng rồi đấy nhé!”

“Quá đáng ư? Hai người không biết tôi có người bảo kê à?”

“Ồ?”, Lý Dục Thần lại ngẩng đầu lên nhìn biển hiệu: “Ai bảo kê cho cậu vậy?”

“Nói ra chắc anh sợ chết khiếp!”, chàng trai trẻ ngẩng đầu, ưỡn ngực đáp: “Anh đã nghe tên tập đoàn Kinh Lý bao giờ chưa? Anh có biết cậu Lý người thủ đô không? Quán này của tôi được cậu Lý bảo kê đấy! Đừng nói là bảo anh lau bàn, dù có bảo anh phải ăn hết cái bàn này thì anh cũng phải ngoan ngoãn ăn hết rồi mới được đi!”

Lâm Mộng Đình che miệng lại nhưng vẫn không nhịn được phì cười.

Lý Dục Thần cũng cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

Không ngờ anh lại nổi tiếng tới như vậy, ngay cả cửa hàng bán đồ nướng ngoài đường cũng mượn danh của anh để ra oai, lại còn ngang tàng như thể anh là đại ca xã hội đen vậy.

Quả nhiên là người sợ nổi danh, heo sợ mập, mông có cớt thì ruồi mới bu.

“Cậu Lý mà cậu nói là cậu Lý nào vậy?”

“Thôi đi, ngay cả cậu Lý mà anh cũng chưa từng nghe nói bao giờ à!”, chàng trai trẻ tỏ ý khinh bỉ ra mặt: “Thế anh có biết nhà họ Lâm của thành phố Hòa không? Đó là gia đình giàu có bậc nhất một tay che trời của thành phố Hòa đấy! Cậu Lý là con rể ở rể nhà đó!”

Cuối cùng Lý Dục Thần cũng chắc chắn cậu Lý mà chàng trai trẻ này đang nói tới chính là mình.

Lâm Mộng Đình nói: “Hóa ra là ở rể à, thế thì có gì đặc biệt đâu!”

Nói xong, cô liếc mắt nhìn Lý Dục Thần, không nhịn được cười.

Lý Dục Thần không khỏi lắc đầu: “Đúng vậy, quả là chẳng ra làm sao. Lai lịch như thế mà làm đại ca bảo kê cho một quán nướng thì có gì ghê gớm chứ?”

Chàng trai trẻ nổi giận: “Mẹ kiếp, anh nói gì đó? Anh dám nói xấu cậu Lý có phải không? Anh có tin là mình không thể đi ra khỏi con đường này không?”

Lý Dục Thần kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ cả con đường này đều được cậu Lý bảo kê ư?”

“Đừng nói là con đường này, cả thành phố Hòa này đều là của cậu Lý và nhà họ Lâm!”, chàng trai trẻ nói đầy đắc ý: “Mau lau sạch bàn rồi biến đi!”

Lý Dục Thần cảm thấy buồn cười. Chàng trai trẻ này không phải là người xấu, tuy trông thái độ thì ngang tàng nhưng thực ra không hề nói lời gì độc ác, cũng không hề có ý đồ xấu xa gì, chẳng qua là có phần chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cáo mượn oai hùm mà thôi.

“Mộng Đình, chúng ta đi thôi”.

Lý Dục Thần không muốn chấp vặt đối phương nên lắc đầu, định bỏ đi.

Lâm Mộng Đình lại nói: “Dục Thần, anh phải giải quyết chuyện này đi”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1301


Chương 1301

“Giải quyết?”, Lý Dục Thần sửng sốt. Trong ấn tượng của anh, Lâm Mộng Đình không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, cũng không phải là người bụng dạ hẹp hòi, không có lòng độ lượng.

Lâm Mộng Đình cười nói: “Ông bà ta đã dạy rồi, nếu bạn trông thấy nhà mình có một con gián thì nghĩa là quanh nhà bạn đã có cả hàng ngàn, hàng chục ngàn con gián rồi”.

Lý Dục Thần hiểu ý Lâm Mộng Đình.

Chẳng lẽ chỉ có mỗi chàng trai trẻ này mượn tên tuổi của anh để lên mặt thôi hay sao?

Ở thành phố Hòa này còn có bao nhiêu người như vậy nữa?

Hơn nữa, anh không tin mình lại nổi tiếng ở khu buôn bán, chợ búa như vậy, e là có người đứng đằng sau gây sự.

Nếu như anh cứ mặc kệ như vậy thì e là ba tiếng Lý Dục Thần sẽ có ngày trở thành cái tên được các bà các mẹ lôi ra dọa trẻ con ngừng khóc.

Đúng là cần phải giải quyết chuyện này rồi!

Lý Dục Thần bội phục suy nghĩ chu đáo của Lâm Mộng Đình, anh cười nói: “Vợ tôi quả là sáng suốt!”

“Xùy, ai là vợ anh!”, Lâm Mộng Đình đỏ mặt, mắng.

Thấy hai người họ đứng liếc mắt đưa tình với nhau, chàng trai trẻ kia nổi giận vì cảm thấy lòng tự trọng của mình bị chà đạp, kéo theo cả nhân vật đứng sau lưng anh ta cũng bị chà đạp lòng tự trọng, anh ta nhất định không thể để yên như vậy được.

“Này, hai người nói xong chưa hả?”

“Sao vậy? Ở đây cấm nói chuyện à?”

“Nói chuyện thì được nhưng mà lau bàn xong rồi biến đi giùm cho, đi ra chỗ khác mà nói chuyện!”

“Nếu tôi không lau thì sao?”

“Không lau?”, chàng trai trẻ bực bội định xông tới bẻ tay Lý Dục Thần: “Vậy để tôi lau giúp anh!”

Nhưng anh ta còn chưa đụng được vào người Lý Dục Thần thì đã ngã ầm xuống đất, mặt cắm xuống nền đường.

Anh ta đứng dậy nhìn dưới đất, không hiểu tại sao mình lại bị trượt chân.

Anh ta định lại xô Lý Dục Thần thì lại tiếp tục bị ngã sấp xuống đất với cùng một tư thế và ở cùng một vị trí.

Lần này thì dù có ngu đi nữa anh ta cũng biết là Lý Dục Thần giở trò.

Anh ta đứng lên, chỉ tay vào Lý Dục Thần nói: “Anh… Anh to gan lắm! Anh chờ đó…”

Nói rồi, anh ta lấy điện thoại ra gọi.

“Alo, ông Tam, tôi bị người ta ức hiếp!… Một nam một nữ… Người đàn ông khá kỳ lạ, anh ta biết võ… Nữ?…”, anh ta liếc nhìn Lâm Mộng Đình: “Nữ rất đẹp… Rất đẹp! Chắc chắn là kiểu ông Tam thích!… Vẫn còn ở đây… Dạ, tôi chờ ông!”

Cúp điện thoại, chàng trai trẻ hung dữ trừng mắt nhìn Lý Dục Thần: “Này anh, có giỏi thì cứ đứng đấy chờ! Ông Tam sẽ tới xử đẹp anh!”

“Được, vậy tôi chờ”.

Lý Dục Thần kéo Lâm Mộng Đình ngồi xuống.

Chẳng bao lâu sau, hai chiếc xe phóng vù tới đây rồi dừng lại. Một nhóm người nhảy xuống xe, đi về phía họ.

Chàng trai trẻ hưng phấn, chỉ tay vào Lý Dục Thần nói: “Anh chết chắc rồi!”, nói rồi lập tức chạy ra đón những người kia.

“Anh Bân, anh Báo, anh Dương…”, chàng trai trẻ cúi đầu khom lưng chào hỏi.

“A Đông, có chuyện gì vậy?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1302


Chương 1302

“Anh ta… Chính là bọn họ!”, chàng trai trẻ tên là A Đông chỉ tay vào Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình: “Bọn họ đến đây gây chuyện, tôi nói chỗ này đã được cậu Lý bảo kê rồi nhưng chẳng những họ không coi ra gì mà còn đánh tôi nữa!”

“Ồ! Sống ở thành phố Hòa mà lại dám không coi cậu Lý ra gì à! Vậy tôi phải đi xem xem ai là người to gan dám đánh người ở địa bàn của tôi như mới được!”

Dứt lời, nhóm người đó tách ra hai bên, một người mặc áo vét màu đỏ rượu, đeo dây xích vàng to ở cổ và kính râm to trên mắt cộng với mái tóc nhuộm đỏ trên đỉnh đầu nghênh ngang sải bước đi tới đây.

A Đông vội vàng khom lưng chào: “Ông Tam!”

Ông Tam vỗ vai anh ta: “Yên tâm, ông Tam sẽ đòi lại công bằng cho cậu”.

Sau đó, ông Tam ung dung đi về phía Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình.

Anh cười hì hì nhìn đối phương, chào một tiếng: “Ông Tam?”

Ông Tam giật bắn mình, vội vàng tháo kính râm xuống, tới khi thấy rõ mặt Lý Dục Thần, chân ông Tam mềm nhũn, quỳ “bịch” xuống đất.

“Lý… Lý… Lý…”, ông Tam bò rạp người dưới đất, không dám ngẩng đầu lên, lắp bắp mãi một hồi mới nói xong: “Cậu Lý!”

Nghe vậy, những người đi theo ông Tam đều trợn tròn mắt.

Có người tinh mắt, phản ứng nhanh cũng quỳ xuống theo ông Tam.

Tất cả rầm rập quỳ xuống đất, cuối cùng chỉ còn thừa lại mỗi chàng trai trẻ tên là A Đông kia là ngây ngốc đứng như trời trồng.

Thì ra ông Tam quỳ dưới đất chính là Hoàng Tam.

Mấy tháng trước Hoàng Tam chỉ là một người nhặt ve chai, kiếm miếng cơm dưới trướng anh Thái.

Vậy mà giờ đây Hoàng Tam đã trở thành đại ca của cả vùng này.

Lần đầu tiên Lý Dục Thần gặp Hoàng Tam còn từng tát Hoàng Tam một cái.

Chính vì cái tát này mà Hoàng Tam cho rằng anh ta có giao tình với Lý Dục Thần, giao tình vả mặt thì cũng là giao tình mà.

Cho nên khi nói với mọi người, Hoàng Tam thường bỏ qua anh Thái và Mã Sơn, nói mình là người của cậu Lý.

Bởi vì anh ta từng làm việc cho Lý Dục Thần nên anh Thái và Mã Sơn cũng không chấp anh ta.

Nhưng anh ta không ngờ được rằng có một ngày đàn em của mình lại thực sự đắc tội cậu Lý.

Hoàng Tam quỳ dưới đất, run lẩy bẩy, quay đầu lại nhìn, thấy A Đông vẫn còn đứng ngẩn người như một thằng đần bèn hậm hực xoay người lại, bò về phía đó, quét chân một cái, làm A Đông ngã xuống đất, sau đó nhấn đầu A Đông xuống đất, nói:

“Cậu Lý, thằng ranh này có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, xin anh bớt giận, để tôi đánh què cẳng anh ta!”

A Đông sợ run rẩy, xin tha: “Ông Tam tha mạng!”

Hoàng Tam cả giận nói: “Cậu xin tôi cũng chẳng ích gì hết! Hừ, cậu đắc tội cậu Lý thì chớ trách tôi vô tình!”

“Ông Tam, xin tha mạng! Cậu Lý, xin tha mạng!”, A Đông gào khóc.

“Được rồi, Hoàng Tam, anh giỏi lắm, anh định giết người xong bắt tôi phải cõng tiếng xấu đúng không?”, Lý Dục Thần nói.

Hoàng Tam vội vàng buông A Đông ra, lồm cồm đứng dậy, chạy lại chỗ Lý Dục Thần, nói: “Cậu Lý, ý tôi không phải vậy! Tôi thật đáng chết!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1303


Chương 1303

Nói rồi anh ta bắt đầu vả miệng mình.

“Tôi đáng chết! Tôi khốn nạn! Tôi nói bậy!…”

Hoàng Tam vừa tát vừa nhìn trộm Lý Dục Thần, thấy anh không bảo mình dừng lại, trong lòng anh ta lạnh toát, trái ngược hẳn với bên má bị anh ta tát nóng bừng.

“Tát, tát tiếp đi!”, Lý Dục Thần lạnh lùng nói: “Nếu anh không nói rõ chuyện ở đây ra cho tôi thì cứ tự tát đến chết đi”.

Má Hoàng Tam đã sưng vù nhưng anh ta không dám dừng lại.

Tiếng bốp bốp vang vọng trên đường.

Đám đàn em đứng đằng sau nhìn thôi cũng thấy đau giùm anh ta.

Trái lại, A Đông như thể không thể nén giận nổi nữa, lồm cồm đứng dậy, kêu: “Đừng đánh nữa!”

Lý Dục Thần tò mò nhìn anh ta, không biết anh ta muốn làm gì.

Hoàng Tam ngừng tay, kinh ngạc nhìn A Đông, trong lòng không khỏi sợ hãi, sợ anh ta lại nói ra câu gì không nên nói.

A Đông nói: “Là lỗi của tôi, là tôi có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, tôi đắc tội cậu Lý. Cậu Lý muốn chém giết, muốn róc thịt thì cứ lôi tôi ra mà xử, chuyện này không liên quan gì tới ông Tam cả!”

Lời này của anh ta khiến Hoàng Tam ngẩn người.

Hoàng Tam không ngờ chàng trai trẻ này lại có nghĩa khí như vậy, sẵn sàng đứng ra nói đỡ cho mình.

Lý Dục Thần cũng ngạc nhiên, anh hỏi: “Lôi cậu ra ư? Cậu không sợ chết à?”

“Sợ!”, A Đông nói: “Nhưng đây là lỗi của tôi, tôi chỉ là hạng tôm tép thôi, cậu Lý muốn giết thì cứ giết đi, dù sao tôi cũng không có bố mẹ, không có gì phải bận tâm. Ông Tam, sau khi tôi chết, phiền ông chăm sóc cho A Tây nhà tôi”.

“A Tây?”, Hoàng Tam sửng sốt.

“A Tây là con chó hoang tôi nuôi, nó cũng không có bố mẹ, lúc tôi nhặt được nó ngoài đường, nó đã ốm gần chết, tôi thấy nó tội nghiệp nên đem về nuôi. Tôi tên là A Đông nên đặt tên cho nó là A Tây. Trước đây người ta thường mắng tôi chẳng phải là đông tây gì, vậy thì giờ có A Tây nữa là đủ bộ rồi”.

“Mẹ kiếp, đã là lúc nào rồi còn lo cho một con chó!”, Hoàng Tam mắng.

Lý Dục Thần không ngờ chẳng những A Đông là người có nghĩa khí mà còn rất thú vị. Giọng điệu trách trời bất công của A Đông khi nói tới chuyện bản thân không có bố mẹ khiến Lý Dục Thần xúc động.

Anh muốn tìm hiểu thử A Đông một chút xem sao.

“Cậu thật sự không sợ chết à?”

Lúc nói tới chữ chết, Lý Dục Thần sử dụng pháp chú hư không, anh vừa dứt lời là hơi lạnh lập tức ngưng tụ lại, hơi thở chết chóc tỏa ra xung quanh.

Pháp chú này đánh thẳng vào lòng người, nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ sợ vỡ mật, lập tức quỳ xuống xin tha.

Ngay cả Hoàng Tam và đám đàn em của anh ta cũng đều run lẩy bẩy.

A Đông vô cùng sợ hãi, mặt mày tái nhợt đi. Nhưng anh ta dường như đã bất chấp tất cả, cứ đứng ở đó, đôi tay siết chặt, cắn môi đến mức bật máu, nhưng vẫn cứ không xin tha.

Lý Dục Thần gật đầu, triệt tiêu pháp chú, nói: “Được, lần này mạng của cậu tôi cho ghi sổ”.

Hoàng Tam thở phào một hơi, anh ta biết Lý Dục Thần chịu tha cho A Đông rồi.

A Đông mờ mịt, nói: “Ghi sổ? Ghi kiểu gì?”

Hoàng Tam sốt cả ruột, anh ta tức giận ấn đầu A Đông: “Ghi sổ, tức là từ giờ trở đi cậu nợ anh Lý một cái mạng, về sau cậu phải lên núi đao xuống biển lửa để mà báo đáp anh Lý, hiểu chưa? Anh Lý độ lượng, còn không mau cảm ơn anh ấy đi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1304


Chương 1304

A Đông xoa đầu, dường như không hiểu tại sao tự dưng lại nợ Lý Dục Thần một mạng, nhưng anh ta vẫn nói: “Cảm ơn anh Lý!”

Lý Dục Thần phát hiện người này cứ ngơ ngơ ngáo ngáo, tính tình ngang bướng, thảo nào phải đòi mình lau bàn sạch sẽ mới đặt lại chỗ cũ. Thì ra không phải anh ta ngang ngược, mà là ngu đần, chỉ đi theo Hoàng Tam lăn lộn giang hồ, theo cách gọi của Thành phố Hòa thì là đàn em không có đầu óc.

Lý Dục Thần chợt cảm thấy tò mò, kiểu người như vậy mà mở quán nướng thì làm ăn được hay sao?

Anh không so đo với A Đông, mà quay sang nói với Hoàng Tam: “Được rồi, đừng quỳ diễn trò nữa, đứng dậy đi”.

Cuối cùng Hoàng Tam cũng thở phào nhẹ nhõm, anh ta đứng dậy, xoa khuôn mặt sưng tấy.

Đám đàn em của anh ta cũng đứng lên, thấp thỏm đứng bên cạnh.

“Quán nướng này rốt cuộc là sao thế này? Chủ cũ đâu?”, Lý Dục Thần bỗng hỏi.

“Hả?”, Hoàng Tam đột nhiên bị hỏi, sợ đến mức run rẩy: “Đúng là… Đúng là có chuyện như vậy thật, lần trước sau khi chuyện Lâm thiếu gia xảy ra ở đây, chủ cũ sợ quá, không muốn kinh doanh nữa nên tôi bảo cu Đông mua lại”.

“Ồ?”, Lý Dục Thần nhìn chằm chằm Hoàng Tam: “Thế tức là anh có lòng tốt giúp người ta à?”

“Đương… Đương nhiên rồi, tôi còn trả phí chuyển nhượng cao gấp ba lần bình thường đấy”, Hoàng Tam giơ tay thề thốt.

“Thế vợ chồng chủ cũ đi đâu rồi, anh dẫn tôi đi gặp họ”, Lý Dục Thần nói.

“Họ dọn đi thì tôi không còn liên lạc với họ nữa, tôi cũng không biết hai vợ chồng bọn họ đi đâu”.

“Anh không biết? Được rồi, vậy tôi bảo anh Thái đi tìm vậy”.

Lý Dục Thần lấy điện thoại di động ra gọi cho anh Thái, bảo gã ta đến đây ngay.

Hoàng Tam sợ hãi, muốn ngăn cản nhưng lại không biết lấy cớ gì, anh ta cũng không dám tỏ thái độ tráo trở trước mặt anh.

Thái Vĩ Dân bị thương chưa khỏi hẳn, đang ở nhà dưỡng bệnh, bỗng nhận được cuộc gọi của Lý Dục Thần, tưởng là có chuyện gì nên lo lắng chạy tới ngay.

Đến nơi, nghe kể đầu đuôi câu chuyện, Lý Vĩ Dân thầm căng thẳng, gã ta hiểu ngay dụng ý của Lý Dục Thần khi gọi mình đến đây.

Gã ta trừng Hoàng Tam rồi nói với Lý Dục Thần: “Cậu Lý, tại tôi không biết quản lý, tôi thay mặt các anh em xin lỗi cậu!”

Lý Dục Thần nói với giọng lạnh lùng: “Tôi cần anh xin lỗi à?”

Thái Vĩ Dân chỉ cảm thấy toàn thân rét run, gã ta cứ đứng yên ở đó, câm như hến.

Hoàng Tam và đám đàn em bên cạnh thì sợ mất mật.

Bình thường những tên đàn em này mới chỉ nghe nhắc đến tên của cậu Lý chứ chưa từng gặp mặt, vì thế không có cảm giác gì với Lý Dục Thần. Nhưng với bọn họ mà nói, Thái Vĩ Dân là ông lớn hàng thật giá thật.

Bây giờ, hơn một nửa thế lực ngầm của Thành phố Hòa đều do Thái Vĩ Dân quản lý. Thậm chí nhiều thế lực quanh Thành phố Hòa cũng nằm trong tay gã ta.

Trước đây biệt danh của gã ta là anh Thái, giờ thì không còn mấy ai gọi thế nữa. Người trong giới giang hồ đều gọi gã ta là ông trùm Thái.

Thái Vĩ Dân tàn nhẫn có tiếng, nếu ai dám đắc tội gã ta chắc chắn sẽ không có kết cục tốt. Nghe nói ông lớn Chu Lợi Quân cả Vụ Châu từng bị gã ta chặt ra cho chó ăn.

Đối mặt với Thái Vĩ Dân, đám du côn này sợ gã ta một phép.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1305


Chương 1305

Nhưng khi nhìn thấy Thái Vĩ Dân tỏ ra ngoan như cún, thậm chí không dám thở mạnh trước mặt Lý Dục Thần, bọn họ mới thật sự cảm nhận được cái uy của cậu Lý.

Lý Dục Thần đập bàn, chỉ vào mặt Thái Vĩ Dân mà mắng:

“Thái Vĩ Dân, nếu không phải bởi vì thấy anh mất nửa cái mạng ở thành phố Long thì hôm nay tôi đã đánh anh tàn phế rồi! Tôi cho anh làm sếp, không phải là để anh mượn danh nghĩa tôi diễu võ dương oai, bắt nạt người dân bình thường!”

Thái Vĩ Dân nhận ra được Lý Dục Thần thật sự nổi giận.

Không phải tức giận với kẻ địch, mà là giận người của mình không nên thân.

Hiện tại tâm trạng của Thái Vĩ Dân vô cùng phức tạp. Thái độ của cậu Lý khiến gã ta sợ, nhưng đồng thời cũng làm gã ta thấy cảm động.

Cậu Lý giận vì chuyện này, chứng tỏ anh coi gã ta là người của mình.

Thái Vĩ Dân cảm thấy hối hận, hơn nửa năm qua gã ta chỉ mải bành trướng thế lực, không có thời gian chỉnh đốn bên trong, đích xác lơ là trong việc quản lý.

Từ sau khi nhận biết Lý Dục Thần, gã ta thấy được thế giới rộng lớn hơn, biết “núi cao còn có núi cao hơn” không chỉ là câu nói suông, mà thật sự có “núi cao trời xa”.

Điều này khiến gã ta khác với những trùm xã hội đen bình thường.

Gã ta biết, nhiệm vụ của mình không phải là kiếm được bao nhiêu tiền, cũng không phải chiếm được bao nhiêu thế lực, mà là có thể giúp cậu Lý làm bao nhiêu việc.

Đó mới là giá trị thật sự của gã ta.

“Cậu Lý, tôi…”

Lý Dục Thần giơ tay lên, ngăn gã ta lên tiếng.

“Không cần giải thích, anh chỉ cần nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện này của thành phố Hòa anh có thể xử lý được không? Nếu không thể quản được thì sớm ngày cút đi cho tôi!”

“Tôi có thể!”, Thái Vĩ Dân ưỡn ngực, đứng nghiêm như người nhà binh.

Lý Dục Thần gật đầu, vỗ vai gã ta, nói: “Vậy thì làm cho tử tế, phải biết nhìn xa trông rộng hơn, trước tiên quản lý thành phố Hòa cẩn thận, có kinh nghiệm rồi sau này đi thủ đô thì đừng làm tôi mất mặt”.

Nghe đến hai chữ “thủ đô”, ánh mắt Thái Vĩ Dân tỏa sáng.

Lý Dục Thần nhìn A Đông, rồi chỉ vào biển hiệu của quán nướng, nói: “Anh có biết quán nướng này do tôi bảo kê không”.

Hiển nhiên A Đông không hiểu ý của Lý Dục Thần, ánh mắt ngơ ngác càng thêm mờ mịt, anh ta gãi đầu, nói:

“Đúng vậy, tôi đã nói là anh bảo kê mà, nhưng anh không tin”.

A Đông nói thế làm Lý Dục Thần suýt thì cười.

“Nếu có người biết rõ là tôi bảo kê mà vẫn lừa gạt, chiếm đoạt quán ăn này, vậy thì anh nói xem phải làm sao?”

Mặt Hoàng Tam thoắt cái trắng bệch, giọng anh ta run rẩy: “Anh Lý…”

Lý Dục Thần ngắt lời, nói: “Tôi không hỏi anh, tôi đang hỏi anh ta”, vừa nói vừa chỉ vào A Đông.

A Đông trả lời không chút do dự: “Chém nó!”

Hoàng Tam run bần bật vì sợ, mồ hôi lạnh túa ra như mưa, anh ta lại quỳ xuống, nói:

“Anh Lý, tôi thật sự không cướp đoạt gì cả! Tôi cho bọn họ một khoản phí chuyển nhượng kếch xù thật mà!”

Lý Dục Thần không để ý đến Hoàng Tam, anh nói nhỏ như đang lẩm bẩm một mình:
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1306


Chương 1306

“Trước đây tôi đã hứa với chủ quán và vợ, chỉ cần bọn họ muốn thì quán nướng này vẫn có thể buôn bán tiếp, nếu có người ức hiếp bọn họ thì cứ đến tìm tôi. Tôi không ngờ, người đuổi bọn họ đi lại là người của tôi”.

Hoàng Tam quỳ trên mặt đất, giọng nói đã nghẹn ngào: “Tôi thật sự không đuổi bọn họ đi mà! Anh Lý, anh phải tin tôi! Tôi không dám!…”

Lý Dục Thần không có hứng thú nghe anh ta giải thích, anh quay sang nói với Thái Vĩ Dân: “Địa bàn của anh, người của anh, anh tự giải quyết đi. Mấy ngày nữa tôi sẽ lại đến ăn nướng”.

“Cậu Lý yên tâm, tôi biết phải làm gì”, Thái Vĩ Dân nói.

Lý Dục Thần gật đầu, kéo Lâm Mộng Đình chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên anh sực nhớ ra chuyện gì, thế là quay đầu lại, chỉ vào A Đông và nói: “Người này không thích hợp làm buôn bán, cũng không hợp làm xã hội đen, anh đưa anh ta đến quán Giang Hồ học việc đi”.

“Được”, Thái Vĩ Dân nói.

Nhìn bóng Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình biến mất ở góc đường, Thái Vĩ Dân mới thở phào một hơi.

“Cậu tên là A Đông à?”

Gã ta quay đầu nhìn thằng nhóc khờ khạo tên A Đông, bỗng cảm thấy hâm mộ, vỗ vai anh ta và nói: “Cậu may mắn thật đấy!”

A Đông mờ mịt đáp lời, không hiểu mình may mắn ở chỗ nào, rõ ràng còn mất việc ở quán nướng.



Lâm Mộng Đình kéo cánh tay Lý Dục Thần, hai người họ bước chậm trên đường phố thành phố Hòa.

“Em còn tưởng anh sẽ đích thân đi chứ”, Lâm Mộng Đình nói.

“Hửm? Đích thân đi đâu?”

“Đi đón vợ chồng chủ quán nướng về. Rõ ràng Hoàng Tam biết bọn họ ở đâu”.

Lý Dục Thần nói: “Chuyện nhỏ ấy giao cho anh Thái đi làm là được, nếu đến cả việc này anh cũng phải tự mình đi làm thì sau này sẽ có vô số việc đến tay”.

“Ồ, biết nhìn ra trông rộng rồi nha!”, Lâm Mộng Đình khen anh: “Càng ngày càng có phong thái của ông lớn, xem ra nhà họ Lý sắp được hồi sinh rồi”.

Lý Dục Thần cười nói: “Xin nhận lời chúc của phu nhân, hy vọng điều này trở thành sự thật”.

“Anh nói xem anh Hoàng sẽ xử lý Hoàng Tam thế nào”, Lâm Mộng Đình khá là tò mò.

“Hoàng Tam là người của anh ta, anh ta muốn xử lý thế nào cũng được, anh không hỏi”, Lý Dục Thần nói.

“Vậy anh cảm thấy anh Thái có thể chỉnh đốn thành phố Hòa được không? Đây không phải việc dễ dàng. Từ một đại ca côn đồ bình thường trong nháy mắt trở thành ông trùm một khu, anh ta đi quá nhanh”.

“Ý của em là anh ta đi nhanh sẽ thấy thốn?”

“Thôi đi, đừng đùa nữa”, Lâm Mộng Đình đánh Lý Dục Thần một cái: “Em đang nói chuyện nghiêm túc đấy”.

“Được, được, được, em nói đi”, Lý Dục Thần nói.

Lâm Mộng Đình nói tiếp: “Thế lực của anh Thái bành trướng quá nhanh, nửa năm qua anh ta có thể chèn ép các ông lớn nơi khác đều là nhờ danh tiếng của anh. Quá trình phát triển của anh ta thật ra là sự thu nhỏ quá trình phát triển của anh. Nhưng anh biết đạo pháp, còn anh ta thì không. Bên cạnh anh có Lang Dụ Văn, có anh Sơn Mã, có chị Mai, còn anh Thái thì không có. Dưới trướng anh ta chỉ có một nhóm ô hợp. Người như Hoàng Tam đã là thành viên cốt cán rồi. Nếu anh ta muốn chỉnh đốn lại mớ hỗn độn này thì chẳng những cần có đầu óc thông minh mà còn cần có sự can đảm và quyết đoán”.

Lý Dục Thần nhìn chằm chằm vào Lâm Mộng Đình.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom