Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 988


Chương 988

Liên thủ thì cũng thôi đi, cũng không có gì, liên hiệp cạnh tranh trên thương trường là chuyện bình thường. Chỉ là Lang Dụ Văn thua một cách khó hiểu, anh ta cứ cảm thấy mình hãm hại, ngấm ngầm có một sức mạnh thần bí đang điều khiển một số thứ, khiến anh ta không thể tránh, từng bước đi đến thất bại.

Anh ta không cam tâm vì bị thua như vậy, cho nên lúc Lý Dục Thần thể hiện sức mạnh thần bí và cường mạnh, Lang Dụ Văn lập tức đồng ý hợp tác. Đây là cơ hội báo thù duy nhất của cả đời anh ta, năng lực kinh doanh của anh và kết hợp với sức mạnh của Lý Dục Thần.

“Thực lực của nhà họ Phan thế nào?”, Lý Dục Thần hỏi.

“Đệ nhất thành phố Long”, Trần Văn Học nói: “Sau khi chú Lang thất bại, nhà họ Phan cũng được lợi lớn nhất. Từ đó về sau, ở Giang Đông, ngoại trừ mấy gia tộc như nhà họ Chu, nhà họ Trương ở Kim Lăng, có lẽ không ai có thể áp chế nhà họ Phan”.

“So với Từ Thông ở Cô Tô thì thế nào?”, Lý Dục Thần lại hỏi.

“Cũng ngang ngửa nhau”, Trần Văn Học suy nghĩ nói: “Danh tiếng của Từ Thông lớn hơn chút, dù sao Cô Tô cũng là thành phố lớn thứ hai ở Giang Đông, mạnh hơn thành phố Long không ít. Nhưng Cô Tô ngoại trừ Từ Thông, còn có lão đại khác, còn thành phố Long lại chỉ có nhà họ Phan độc chiếm. Nhà họ Phan ăn sâu bén rễ ở thành phố Long, có quan hệ mật thiết với nhà họ Trương ở Kim Lăng. Lại thêm quan hệ giữa nhà họ Trần chúng tôi và nhà họ Phan, có thể nói, thực lực thực tế của họ không yếu hơn nhà họ Từ ở Cô Tô, thậm chí còn mạnh hơn”.

“Ngoài ra, Mao Sơn ở ngay bên thành phố Long, thế lực rất lớn, nhà họ Phan và Mao Sơn có quan hệ rất tốt. Nghe nói tổ tiên nhà họ Phan từng có người tu hành ở Mao Sơn, trên Mao Sơn có không ít đạo sĩ là hậu duệ của họ”, Trần Văn Học bổ sung nói.

Lý Dục Thần gật đầu nói, trong lòng đã nắm rõ.

Dù sao giúp Lang Dụ Văn báo thù cũng không vội trong một lúc, muốn đối phó tám hào môn Giang Đông cũng không dễ, cũng không thể giết đến từng nhà một, diệt luôn toàn bộ bọn họ đi. Như vậy không hợp với nguyên tắc thuận thế hành động, tùy duyên mà làm của người tu hành, sợ rằng cũng không phải điều mà Lang Dụ Văn muốn.

Đương nhiên, nếu họ muốn chết, Lý Dục Thần cũng không ngại giúp họ kết thúc cuộc đời hào môn huy hoàng.

Trong lúc nói chuyện, bên ngoài có người gõ cửa.

La Bội Dao đi ra mở cửa.

Lúc vừa mở cửa, La Bội Dao liền ngẩn người.

Trần Định Bang đứng ngoài cửa, nhìn chằm chằm La Bội Dao, trong mắt lộ ra vẻ dịu dàng mà rất ít người nhìn thấy ở một người làm gia chủ nhà họ Trần như ông ta, trong vẻ dịu dàng còn có chút thương yêu, một chút buồn phiền, còn có một chút áy náy lóe lên trong mắt.

Hai người cứ lặng lẽ đứng đó, quan sát đối phương với ánh mắt phức tạp.

“Không mời anh vào trong ngồi à?’, Trần Định Bang lên tiếng trước.

La Bội Dao nhìn sang phía sau Trần Định Bang, không có vệ sĩ. Bà ta do dự, cuối cùng nhường sang một bên để Trần Định Bang đi vào nhà, sau đó mới đóng cửa lại.

Trần Văn Học ngẩng đầu nhìn thấy Trần Định Bang, kinh ngạc đứng lên: “Bố à, sao bố lại đến đây?”

Trần Định Bang phớt lờ anh ta, nhìn sang Lý Dục Thần, nhìn kỹ mấy cái, hỏi: “Cậu là Lý Dục Thần?”

“Đúng thế”. Lý Dục Thần khẽ gật đầu, và không căng thẳng vì Trần Định Bang đột ngột đến, cũng không ngạo mạn đến mức phớt lờ.

Anh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến dường như sớm đã liệu được Trần Định Bang sẽ đến, hoặc là người đến không liên quan đến anh, chỉ là một người qua đường thôi.
 
Chương 989


Chương 989

Thái độ bình tĩnh này khiến Trần Định Bang đánh giá anh cao hơn.

“Rất tốt”, Trần Định Bang nói một câu, rồi không nói với Lý Dục Thần nữa, cũng không nhìn anh thêm một cái.

Là gia chủ nhà họ Trần, phú hào hàng đầu hô mưa gọi gió ở Thân Châu, Trần Định Bang sẽ không vì đánh giá cao đối phương mà thể hiện ra ngoài, cũng sẽ không vì mục đích hôm nay mình đến mà đi cầu xin người ta.

Ông ta ngồi xuống sofa, cười nói với La Bội Dao: “Em không rót trà cho anh à? Anh thích bích loa xuân của em pha”.

La Bội Dao nghe thấy ba chữ ‘bích loa xuân’, ngẩn người một lúc, mới nói: “Rất lâu rồi em không pha bích loa xuân, trong nhà chỉ có trà xanh bình thường của nông dân trồng trà mua ở chợ, hồng trà thì có mấy gói, là của Văn Học mang về, anh muốn uống gì?”

Trần Định Bang hụt hẫng như mất đi thứ gì, ồ một tiếng nói: “Vậy trà xanh đi, lá trà mà em mua, chắc sẽ rất ngon”.

La Bội Dao đi pha trà.

Trần Định Bang mới quay sang Trần Văn Học, nói: “Các con ra ngoài đi dạo đi, bố và mẹ con nói chuyện một lúc”.

Trần Văn Học gật đầu, sau đó nhìn sang Lý Dục Thần một cái.

Lý Dục Thần đứng lên, nói: “Đi thôi”.

Trần Văn Học thở nhẹ nhõm một hơi, anh ta còn lo Lý Dục Thần sẽ không cho bố thể diện, thì khó xử rồi. Anh ta rất muốn cho bố và mẹ cơ hội ở riêng với nhau, thậm chí không chỉ một lần cố ý tạo ra cơ hội như vậy, nhưng đều không thành công. Bố đều cố ý né tránh.

Anh ta biết, gần hai mươi năm, tuy mẹ không nói, nhưng trong lòng vẫn luôn mong chờ cơ hội này.

Lúc ra khỏi cửa, Trần Văn Học cẩn thận đóng cửa lại, và đẩy mạnh, chắc chắn đã khóa cửa. Dường như như vậy có thể khóa chặt không gian bên trong, khiến thời gian bố và mẹ ở riêng với nhau lâu hơn.

Lúc xuống tầng, Trần Văn Học vẫn luôn ngóng nhìn lên, xuống dưới, thấy kỳ lạ nói: “Ấy, bố tôi không mang theo vệ sĩ!”

Trong nhận thức của Trần Văn Học, đây là lần đầu tiên xưa nay chưa từng thấy.

“Trước đây bất kể bố tôi ở đâu, bên cạnh ít nhất cũng có bốn vệ sĩ đi theo”, Trần Văn Học đi dạo quanh cả tòa nhà một vòng: “Lần này lại không đưa theo đến một người. Ngay cả tài xế và xe cũng không ở đây, chắc không phải ông ấy đi bộ vào chứ?”

Lý Dục Thần cũng không nhìn thấy có xe hơi sang trọng, dùng thần thức đảo quét, gần đây cũng đúng là không có cao thủ luyện võ có chân khí dao động.

“Xem ra, trong lòng bố anh vẫn có mẹ anh”, Lý Dục Thần nói.

Trần Văn Học cảm thấy rất vui, nhưng càng như vậy, anh ta càng tức giận, nói: “Con người bố tôi, sống quá không chân thực, quá mệt! Nếu là tôi, sẽ cao chạy xa bay cùng người trong lòng, chẳng thèm quản những việc khác!”

Lý Dục Thần cười nói: “Cho nên anh không làm được gia chủ. Coi như tôi đã hiểu nỗi khổ tâm của bố anh rồi”.

“Nỗi khổ tâm gì?”

“Bảo anh cưới con gái của nhà họ Hoàng, là đang trải con đường làm gia chủ cho anh. Ông ta thật là đã hết lòng suy nghĩ!”

Trần Văn Học cũng hiểu ra, không khỏi lắc đầu, cười khổ nói: “Tại sao phải vậy chứ? Làm gia chủ thế này, tôi thà sống vất vả cả đời”.

Lý Dục Thần dừng lại, chỉ về phía trước nói: “Nếu giống như ông ta, anh muốn không?”

Trần Văn Học nhìn qua, đó là một ông lão sáu bảy mươi tuổi, đội một chiếc mũ che nắng cũ kỹ, dưới chiếc mũ là một khuôn mặt đầy nếp nhăn.
 
Chương 990


Chương 990

Gió lạnh thổi đến, lá vàng trên cây rào rào rụng xuống. Ông lão còng lưng, bàn tay khô gày cầm chổi, quét lá rụng thành từng đống.

Một chiếc xe đi qua, bánh xe cuốn lên một trận gió xoáy, làm tung bay lá rụng vừa được quét vun gọn. Ông lão lại quét từ đầu, đợi quét lá rụng thành đống, thì phía sau lại là lá vàng khắp sân.

Trần Văn Học nhìn mà thương xót, nói: “Khổ thì khổ một chút, nhưng sống bình thường cũng có điểm tốt, ít nhất sẽ không lạnh nhạt thờ ơ như các gia tộc lớn, còn vì quyền lực và tiền tài mà đấu qua đấu lại. Tuy ông ta vất vả, nhưng khi về cả nhà đoàn viên, ăn một bữa cơm nóng, hưởng thụ niềm vui gia đình”.

Lý Dục Thần lắc đầu: “Làm sao anh biết cả nhà ông ta đoàn viên? Con cái gia đình nghèo phần lớn không ở bên cạnh, đều làm thuê ở bên ngoài. Làm sao anh biết vợ chồng ông ta hòa thuận? Vợ chồng nghèo khó trăm sự phải lo, nói không chừng vợ của ông ta cũng không phải là người ông ta thích. Hoặc là, vợ của ông ta sớm đã rời bỏ ông ta. Ông ta về nhà cũng không được ăn một bát cơm nóng. Anh là con cháu thế gia, anh sẽ không biết nỗi khổ của người nghèo”.

“Ai mà không muốn làm người bình thường?”, Lý Dục Thần nhớ đến hồi nhỏ: “Nếu có thể mãi mãi ở bên cạnh người thân, nếu không có sinh lão bệnh tử, nếu nghèo đói không lấy mạng con người, tôi nguyện sống bình thường cả đời, cũng không muốn đi tu hành. Nhưng trên đời này, đâu có bình thường thực sự!”

Trần Văn Học ngẩn người, nhìn Lý Dục Thần như chưa từng quen biết.

Anh chàng này, rốt cuộc đã trải qua những gì?

Lúc này, họ đã đến bên ngoài tiểu khu.

Nhìn thấy một chiếc xe hơi sang trọng bên đường ngoài cổng lớn.

Trần Văn Học vừa nhìn là nhận ra, đó là xe của Trần Định Bang. Tài xế ngồi bên trong.

“Nếu bố tôi đi bộ vào tiểu khu, xem ra trong lòng ông ấy không chỉ có mẹ tôi, hơn nữa còn vô cùng tôn trọng mẹ tôi”, Trần Văn Học vui vẻ nói.

Lý Dục Thần bỗng cau mày, nói: “Bố anh không nên đỗ xe ở đây”.

Trần Văn Học ngẩn người: “Tại sao?”

“Chiếc xe này quá nổi bật, ông ta lại không đưa theo vệ sĩ, nếu kẻ thù biết…”

Còn chưa nói hết, Lý Dục Thần dùng thần thức đảo quét, đột nhiên nói: “Không hay rồi!”

Cũng mặc kệ Trần Văn Học thế nào, thân hình liền biến mất, hóa thành một đường lưu quang, bay về hướng nhà của La Bội Dao.

La Bội Dao bưng một chén trà xanh lên bàn trà, nhẹ nhàng đặt xuống.

Trần Định Bang không đón lấy, mà ngẩn người ngắm nhìn La Bội Dao, hồi lâu, mới nói: “Em không thay đổi chút nào”.

“Già rồi”, La Bội Dao nói.

Trần Định Bang lắc đầu: “Không, em chưa già, trong lòng anh, em không già, mãi mãi là người đẹp nhất trên đời”.

La Bội Dao không thể hiện cảm xúc gì trên khuôn mặt, bình lặng như mặt hồ đóng băng ngày đông.

“Uồng trà đi, trà sắp nguội rồi”, bà ta nói.

Trần Định Bang dường như hơi thất vọng, cúi đầu, bưng chén trà trên bàn, hai tay cầm chén nhẹ nhàng xoa, dường như muốn dùng chén trà ấm nóng để sưởi ấm trong lòng mình, để lấy dũng khí nói những lời tiếp theo.

“Mấy năm nay, em đã chịu khổ rồi, là anh có lỗi với em. Nhưng chắc em hiểu, trong lòng anh luôn chỉ có một mình em”.

La Bội Dao tự chế nhạo cười: “Khổ ư? Em không thấy khổ. Những ngày không có anh, em sống rất tốt”.
 
Chương 991


Chương 991

“Bội Dao!”, Trần Định Bang biết La Bội Dao đang giận dỗi, càng như vậy, trong lòng ông ta càng khó chịu: “Anh biết em giận anh, những năm nay, anh vì sự nghiệp, vì nhà họ Trần, đã hy sinh quá nhiều. Anh muốn cảm ơn em, cả nhà họ Trần đều phải cảm ơn em. Bội Dao, anh sẽ bù đắp cho em, chúng ta vẫn chưa già, còn có thời gian, không phải ư?”

“Hôm nay anh đến, chắc không phải là để nói những lời mật ngọt này chứ? Nếu là vậy, thì anh đi được rồi. Những lời này, hơn hai mươi năm trước em đã nghe đủ rồi, em không muốn nghe nữa”.

“Không, Bội Dao, em nghe anh nói”, bình thường Trần Định Bang vô cùng phong độ, có thể thao thao bất tuyệt diễn giảng hai tiếng trong tọa đàm trường đại học, ở trước mặt La Bội Dao lại ăn nói không đầu không đuôi: “Đương nhiên anh đến không phải để nói những lời này, anh còn có chuyện quan trọng muốn thương lượng với em”.

“Thương lượng?”, La Bội Dao cười lạnh lùng: “Anh có thể có chuyện quan trọng gì thương lượng với em? Ha ha! Trần gia chủ trước nay luôn độc đoán chuyên quyền, lại nói muốn thương lượng với em?”

Trần Định Bang hơi lúng túng, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, nói: “Thực ra cũng không phải thương lượng. Anh nên đón em về nhà họ Trần từ lâu rồi”.

La Bội Dao lắc đầu nói: “Không, em sẽ không đi theo anh. Trước đây anh không cho em vào cửa nhà họ Trần, sau này em cũng sẽ không vào”.

Trần Định Bang ngẩn người: “Tại sao?”

“Tại sao? Anh cảm thấy là tại sao?”, La Bội Dao hơi nổi giận: “Tại sao hôm nay anh đến, trong lòng anh không rõ sao? Tại sao anh phải giả vờ, nói nhiều lời thừa thãi như vậy. Nếu không phải cậu Lý xử lý con trai bảo bối của anh, sợ rằng cả đời anh cũng sẽ không bước vào tiểu khu này phải không?”

Trần Định Bang không thể phủ nhận sự thực mà La Bội Dao nói. Cho đến trước khi đi vào tiểu khu này, trong lòng ông ta cũng nghĩ vậy. Nếu không phải vì cứu Trần Chí Hổ, ông ta sẽ không đến, không phải ông ta không yêu La Bội Dao, mà quyết định của ông ta đưa ra, sẽ không dễ dàng thay đổi. Ông ta chưa từng nghĩ trước đây mình đã làm sai điều gì, tất cả đều là vì gia tộc, vì sự nghiệp.

Nhưng hôm nay, khi ông ta đi vào tiểu khu này, hơi thở cuộc sống của người dân tầng lớp thấp mà rất nhiều năm ông ta chưa từng cảm nhận thực sự ấp đến, ông ta nhớ đến ngày tháng trước đây, từng chút từng việc khi ở bên La Bội Dao hiện lên trong đầu. Trong lòng ông ta bỗng xúc động mạnh, muốn ôm chặt La Bội Dao, mãi mãi ở bên nhau, cho dù không còn giàu có, từ nay làm một người bình thường.

Đương nhiên, ông ta biết đó là việc không thể nào. Chỉ cần ông ta sống một ngày, thì phải là người chèo lái của nhà họ Trần. Cho nên, ông ta quyết định đón La Bội Dao về nhà họ Trần, bất luận người trong tộc phản đối thế nào, bất luận Phan Phượng Anh làm loạn thế nào, cũng không thể thay đổi quyết định của ông ta.

Việc này đã không còn liên quan đến cứu Trần Chí Hổ.

“Bội Dao, em tin anh, anh thật lòng mà, em nói đúng, nếu không có chuyện này, không có cơ hội như vậy, có lẽ anh mãi mãi không có dũng khí đối diện với em. Nhưng bây giờ, anh đã nghĩ kỹ, bất luận thế nào, anh sẽ không để em rời khỏi anh nữa”.

La Bội Dao khẽ thở dài một tiếng, nói: “Thôi, Định Bang, chúng ta đã từng này tuổi rồi, đừng làm những chuyện vô vị nữa. Em sẽ không đi theo anh. Nhưng anh yên tâm, em sẽ cầu xin cậu Lý tha cho con trai anh. Đám trẻ không nên thành vật hy sinh vì cuộc tranh đấu của người lớn”.

“Bội Dao…”, Trần Định Bang còn muốn nói gì, bỗng nhiên trong bếp vang lên tiếng động, hình như có người bên trong.

La Bội Dao cảm thấy kỳ lạ, Trần Văn Học và Lý Dục Thần đã cùng ra ngoài, chẳng lẽ trốn bên trong nghe lén?

Bà ta đứng lên, đẩy cửa phòng bếp, thì thấy một người đàn ông lạ mặt, tay cầm súng, chĩa họng súng đen xì vào bà ta.

La Bội Dao nhanh chóng ý thức được điều gì.

Trong lòng bà ta mình là người bình thường, trong nhà cũng không có tiền, trộm cướp tuyệt đối sẽ không có hứng thú với mình.
 
Chương 992


Chương 992

Trong nhà trừ bà ta, chỉ có Trần Định Bang. Rất hiển nhiên, mục tiêu của kẻ này là Trần Định Bang. Hôm nay Trần Định Bang không đưa theo vệ sĩ, đủ để dẫn dụ kẻ thù đến.

Đối diện với họng súng, La Bội Dao không lùi lại, mà bỗng giang rộng hai tay, giữ chặt khung cửa phòng bếp, dùng thân mình chặn tên lưu manh, sau đó hét lớn ra phòng khách:

“Định Bang! Mau chạy đi! Có người muốn giết anh!”

La Bội Dao không biết rằng, lúc này một tên côn đồ khác nhảy vào từ cửa sổ ban công, đã vào đến phòng khách, ccũng kề một khẩu súng lắp bộ giảm thanh giống như trước mặt bà ta trên trán Trần Định Bang.

Trần Định Bang không thể động đậy.

Tiếng hét và hành động giơ thân mình ra chặn của La Bội Dao đã mang đến tai họa cho bà ta.

Tên côn đồ bị dọa sợ giật mình bởi tiếng hét của bà ta, bất giác bóp cò. Một tiếng súng nhỏ vang lên, tuy đã lắp bộ giảm thanh, vẫn truyền đến bên tai Trần Định Bang trong phòng khách.

“Bội Dao!”, Trần Định Bang đứng bật lên, xông về hướng phòng bếp.

Nhưng ông ta còn chưa kịp cất bước, đã bị hắn đạp vào hông, sau đó pằng một tiếng súng, viên đạn bắn vào chân ông ta.

Trần Định Bang lảo đảo hai bước, ngã xuống đất, tầm nhìn của ông ta vừa hay có thể vòng qua một góc sofa, nhìn thấy cửa phòng bếp.

La Bội Dao ngã trong vũng máu, viên đạn bắn vào lồng ngực bà ta, máu tươi nhuốm đỏ áo của bà ta.

“Bội Dao!”, Trần Định Bang cảm thấy đau đớn xé tim xé phổi, đau đớn không phải từ chân, mà từ trong lòng.

Sát thủ trong phòng bếp ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng kiểm tra cổ của La Bội Dao, sau đó gật đầu với sát thủ trong phòng khách.

Sát thủ trong phòng khách giơ súng, chĩa thẳng vào Trần Định Bang, nhưng khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc, nói với tên sát thủ còn lại: “Người này trông tuổi tác không đúng”.

Tên sát thủ đó đi ra khỏi phòng bếp, nhìn Trần Định Bang dưới đất một cái, trong mắt cũng hơi nghi hoặc, nói: “Mặc kệ đi, giết trước rồi xác nhận thân phận”.

Sát thủ gật đầu, chuẩn bị nổ súng.

Đột nhiên một điểm lưu quang từ ngoài cửa sổ bay đến, xông vào trong cửa sổ.

Họ chưa nhìn rõ là cái gì, thì bị một luồng lực mạnh đẩy ngã.

Hai tên côn đồ ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Lý Dục Thần xuất hiện trong phòng khách, nhìn một cái, sau đó lập tức chạy đến bên cạnh La Bội Dao, quỳ xuống, bàn tay nhẹ nhàng ấn vào lồng ngực của bà ta, dùng chưởng lực hút viên đạn ra. Sau đó truyền chân khí vào trong có thể La Bội Dao, bảo vệ tim mạch.

Mặc dù như vậy, vì viên đạn bắn trúng tim, tình trạng của La Bội Dao vẫn rất nghiêm trọng. Lý Dục Thần cố hết sức đã hồi phục chức năng tim phổi của La Bội Dao, loại trừ tụ máu, lưu thông huyết quản và kinh mạch tắc nghẽn. Nhưng máu mất đi không thể bù lại, Lý Dục Thần chỉ có thể giữ được khí tức sinh mệnh cuối cùng của La Bội Dao, sau đó dùng đan Hồi Nguyên giúp bà tà từ từ hồi phục nguyên khí.

Làm xong, Lý Dục Thần đi đến trước mặt Trần Định Bang.

Nhìn thấy La Bội Dao vẫn nằm dưới đất, không có dấu hiệu còn sống, Trần Định Bang giãy dụa nói: “Cứu bà ấy trước đi, mặc kệ tôi!”

“Ngồi im! Viên đạn di chuyển thì không dễ xử lý đâu”, Lý Dục Thần nhắc nhở nói: “Bà ấy không sao, chỉ là mất quá nhiều máu, tim phổi bị tổn thương, cần thời gian hồi phục. Đợi tôi chữa xong cho ông, ông cho người đưa bà ấy đến bệnh viện truyền máu, như vậy có thể hồi phục nhanh hơn”.

Trần Định Bang nghe Lý Dục Thần nói như vậy, khẽ thở nhẹ nhõm một cái. Không biết tại sao, lúc này ông ta tin tưởng người thanh niên này một cách khó hiểu.
 
Chương 993


Chương 993

Vết thương của Trần Định Bang không nặng, chỉ là trúng đạn ở chân, chảy một vũng máu.

Lý Dục Thần lấy viên đạn trong chân Trần Định Bang ra, dùng chân khí hồi phục chức năng cơ thịt của ông ta, sau đó cho ông ta uống một viên đan Hồi Nguyên.

“Được rồi, đứng lên đi”.

Trần Định Bang không dám tin, như vậy là vết thương súng đạn khỏi rồi ư?

Ông ta đứng lên, thử đi lại hai bước, ngoại trừ tâm lý vẫn chưa thích ứng, thì không có gì không ổn.

“Cậu Lý!”, Trần Định Bang nói với vẻ mặt cầu xin: “Bội Dao, bà ấy…”

Lúc này, cửa nhà phập mở một tiếng, Trần Văn Học xông vào, thở hổn hển gọi: “Mẹ! Bố!”

Khi anh ta nhìn thấy La Bội Dao nằm dưới đất, và máu khắp đất, kinh hãi lao đến, hét gọi: “Mẹ! Mẹ làm sao thế này?”

Lý Dục Thần vội vàng ngăn anh ta, nói: “Cẩn thận, mẹ anh bị trúng đạn, tôi vừa lấy đạn cho bà ấy. Bây giờ mất máu quá nhiều, hôn mê. Tôi dùng đan Hồi Nguyên bảo vệ nguyên khí của bà ấy, đợi lúc nữa sẽ tỉnh lại”.

Rồi lại nói với Trần Định Bang: “Bây giờ ông có thể sắp xếp xe rồi, đến bệnh viện truyền máu cho bà ấy”.

Trần Định Bang lập tức lấy điện thoại, không gọi 120, mà gọi cho bác sĩ riêng của ông ta, bảo bác sĩ đưa túi máu đến đây, truyền máu tại chỗ.

Lý Dục Thần cũng không hỏi nhiều, cách xử lý của người giàu khác với người bình thường. Đến hiện trường truyền máu cũng tốt, như vậy không cần di chuyển vất vả, có lợi cho người bị thương.

Thực ra có chân khí của Lý Dục Thần hộ thể và sức mạnh của đan Hồi Nguyên, không truyền máu cũng không sao, truyền máu chỉ là khiến bà ta hồi phục nhanh hơn thôi.

Trần Văn Học biết mẹ không sao, cuối cùng yên tâm, rồi lại nhìn thấy chân của Trần Định Bang cũng đầy máu, quan tâm hỏi: “Bố à, bố không sao chứ?”

“Bố không sao”, Trần Định Bang nói: “Cậu Lý đúng là có thủ đoạn thần tiên, nếu không phải tận mắt chứng kiến, dù thế nào tôi cũng không thể tin vết thương súng đạn có thể chữa được trong phút chốc”.

Trần Văn Học hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai làm?”

Trần Định Bang nhìn hai tên côn đồ hôn mê, hiểu ra nói: “Là bố sơ suất, bố nên đưa theo vệ sĩ mới phải, hại liên lụy đến mẹ con!”

Trần Văn Học cũng tự trách nói: “Bố à, bố nói xem bố biết rõ mình có nhiều kẻ thù như vậy, làm sao có thể không đưa theo vệ sĩ chứ!”

Lý Dục Thần ở bên cạnh nhắc nhở nói: “Hai người đừng kết luận vội, hai kẻ này, chưa chắc nhằm vào gia chủ Trần”.

“Hả?”, Trần Văn Học kinh ngạc: “Không thể nào! Chẳng lẽ là nhằm vào mẹ tôi?”

Vẻ mặt Trần Định Bang biến sắc, dường như nghĩ đến điều gì, trong ánh mắt lóe lên ý lạnh đáng sợ.

Lý Dục Thần đi đến, vỗ hai cái lên người hai tên côn đồ.

Hai tên côn đồ tỉnh lại, thộn mặt, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng rất nhanh, vẻ mặt của họ méo mó, tràn đầy đau đớn. Vì Lý Dục Thần đã thi triển thủ pháp trên người họ.

“Nói đi, ai sai các người đến? Tốt nhất là nói rõ luôn một lần đi”.

Giọng điệu của Lý Dục Thần rất thản nhiên, dường như đang nói một chuyện rất bình thường.

Nhưng trong mắt hai tên côn đồ đầy vẻ kinh sợ. Chỉ có bản thân họ có thể cảm nhận được đau đớn trên người lúc này, và lực áp bức có thể trấn hiếp hồn phách người ta.

“Là ông Trương cử chúng tôi đến. Bảo chúng tôi giết hai người, một người phụ nữ họ La, một thanh niên họ Trần. Còn có một người họ Lý, nếu anh ta cũng có mặt, thì tiện tay giết luôn…”
 
Chương 994


Chương 994

Hai tên côn đồ nói ra toàn bộ như ống trúc đổ hạt đậu.

“Ông Trương?”, Trần Văn Học kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là Trương Vinh Sanh?”

“Trương Vinh Sanh là ai?”, Lý Dục Thần hỏi.

Trần Văn Học nói: “Trương Vinh Sanh là đại lão trong hắc đạo Thân Châu, cũng coi là nhân vật uy danh lừng lẫy. Thông thường người như ông ta sớm đã tẩy trắng lên bờ rồi. Nhưng người này hình như rất mê hắc đạo, cho nên vẫn luôn lăn lộn trong hắc đạo. Ở Thân Châu, không mấy người dám chọc vào ông ta”.

Lại nói: “Bố à, chúng ta và Trương Vinh Sanh trước nay nước sông không phạm nước giếng, tại sao ông ta phải làm vậy?”

Trần Định Bang cau mày, đoán được chân tướng sự việc, chỉ là còn cần chứng thực.

Lý Dục Thần nói: “Trương Vinh Sanh ở đâu, tôi đi bắt ông ta”.

Trần Định Bang nói: “Không phiền cậu Lý nữa, chuyện này, để tôi xử lý đi”.

“Bố, bố phải cẩn thận, Trương Vinh Sanh này có rất nhiều thuộc hạ liều mạng”, Trần Văn Học lo lắng nói.

Trần Định Bang hừ một tiếng: “Hừ, một tên lăn lộn hắc đạo thôi, thực sự cho rằng hào môn Thân Châu sẽ sợ ông ta chắc?”

Chỉ vào hai tên côn đồ, nói với Lý Dục Thần: “Giao hai người này cho tôi đi”.

Lý Dục Thần gật đầu nói: “Ông cứ tự nhiên”.

Trần Định Bang lấy điện thoại, gọi cho tài xế.

Chỉ lúc sau, tài xế đưa mấy vệ sĩ lên.

Trần Định Bang bàn giao mấy câu, tài xế gật đầu, rồi cùng hai vệ sĩ đưa hai tên côn đồ đi.

Lúc này, bác sĩ riêng của nhà họ Trần cũng đến, ông ta không đến một mình, mà đưa cả một đoàn y tế đến. Ngoài ra, còn có máy móc thiết bị điều trị, lập tức biến nhà của La Bội Dao thành phòng cấp cứu.

Khi họ tiến hành kiểm tra cho La Bội Dao, lại nhìn thấy đầu đạn bên cạnh, liền ngẩn người kinh ngạc. việc này hoàn toàn lật đổ quan niệm y học và thế giới quan của họ.

Ánh mắt họ nhìn sang Lý Dục Thần, giống như nhìn một vị thần, tràn đầy kính sợ.

Đoàn y tế chỉ ở lại gần nửa ngày, chắc chắn La Bội Dao đã không sao, cũng đã truyền máu, liền rút về.

Trong nhà chỉ còn lại Trần Định Bang, Trần Văn Học và Lý Dục Thần.

Sau khi La Bội Dao tỉnh lại, câu đầu tiên là hỏi Trần Văn Học: “Bố con đâu? Bố con không sao chứ?”

Lúc đó Trần Định Bang mặc tạp dề đích thân hầm canh cho La Bội Dao trong bếp, khi ông ta bưng canh đi vào phòng bệnh, nghe thấy câu này, kích động đến run tay, sóng sánh văng cả canh ra ngoài.

“Bội Dao!”, Trần Định Bang ngồi trước giường, gần như sắp rơi nước mắt, nghẹn ngào không nói ra lời: “Là anh đã liên lụy đến em!”

La Bội Dao cầm tay của ông ta nói: “Được rồi, không sao là tốt! Chúng ta phải cảm ơn cậu Lý”.

Trần Định Bang gật đầu, quay người sang Lý Dục Thần, cung kính khom lưng: “Cậu Lý, cảm ơn cậu đã cứu Bội Dao, và cả tôi, Trần Định Bang tôi nợ cậu hai cái mạng!”

La Bội Dao nói: “Dục Thần, dì muốn xin cháu một chuyện”.

Lý Dục Thần nói: “Cháu biết, dì muốn bảo cháu tha cho Trần Chí Hổ phải không?”

La Bội Dao gật đầu.

Lý Dục Thần cười nói: “Cháu vốn không muốn lấy mạng của Trần Chí Hổ, chỉ hù dọa anh ta thôi. Thương tích trên người anh ta, cũng chỉ đau ba ngày, đúng là sẽ càng ngày đau đớn hơn, nhưng sẽ không đau đến chết. Ba ngày sau sẽ không đau nữa, tĩnh dưỡng thêm mấy ngày là khỏi. Chỉ là sau này không thể hút thuốc uống rượu chơi gái nữa, nếu không sẽ lại đau”.
 
Chương 995


Chương 995

Trần Văn Học nghe thấy câu cuối cùng, không nhịn được phì cười một tiếng: “Sợ là còn khiến anh ta khó chịu hơn giết anh ta đấy!”

Hôm đó, những người dân Thân Châu vẫn trải qua một ngày bình thường, nhưng thế giới ngầm Thân Châu và thế gia hào môn lại trải qua một trận phong ba ảnh hưởng sâu rộng.

Không biết tại sao nhà họ Trần bỗng điều động lực lượng của cả gia tộc, phá hoại cắt đứt tất cả các cơ sở kinh doanh và chuyện làm ăn, từ sòng bài cho đến câu lạc bộ đêm, từ khu giải trí đến phòng mát xa xông hơi của của Trương Vinh Sanh, đại lão thế giới ngầm Thân Châu mà không hề báo trước.

Trương Vinh Sanh đứng hàng đầu trong thế lực ngầm Thân Châu, tuy thuộc thế giới ngầm, nhưng vẫn luôn tự cho mình là giới thượng lưu hào môn. Nhưng khi nhà họ Trần ra tay thực sự, chỉ cần một ngày, thế lực thế giới ngầm rộng lớn của ông ta đã bị đảo quét sạch sẽ.

Cả hai giới thế giới ngầm và giới chính trị kinh doanh cả Thân Châu đều căng thẳng, không biết nhà họ Trần muốn làm gì.

Trương Vinh Sanh nổi giận dẫn mấy chục thuộc hạ, cầm súng muốn liều mạng với nhà họ Trần. Nhưng ông ta vừa ra khỏi cửa, hang ổ đã bị đánh sập.

Lần này, Trương Vinh Sanh trố mắt. Đang đi giữa đường, đi tiếp cũng không phải, mà rút về cũng không phải. Chỉ dựa vào mấy chục khẩu súng trong tay, muốn liều mạng với nhà họ Trần, hoàn toàn là việc không thể nào.

Vì sự việc xảy ra quá đột ngột, cho đến lúc này, Trương Vinh Sanh mới nghĩ đến gọi điện, điều động quan hệ mấy chục năm kinh doanh của ông ta.

Nhưng những người bạn đó của ông ta, bình thường sống sống chết chết tự xưng là đồng minh thân thiết, còn có những đại lão thế gia hào môn được ông ta che chở, không tắt máy thì cũng là không nghe máy.

Còn những người khó khăn lắm mới liên lạc được, cũng đều cười nói với ông ta, hỏi thăm vài câu. Chỉ có mấy người đồng ý giúp ông ta đi hỏi tình hình.

Trương Vinh Sanh gọi đi khắp một lượt các quan hệ xa gần, ông ta mới biết tình người ấm lạnh trên thế gian, đâu có bạn bè gì, đều là vì làm ăn thôi.

Lúc này ông ta càng hiểu một đạo lý, bất luận oai phong thế nào, thế giới ngầm vẫn là thế giới ngầm, mãi mãi không thể đối kháng được với thế gia hào môn có thể ảnh hưởng đến kinh tế và chính trị địa phương.

Ngược lại là những người bạn thường ngày ít qua lại, quan hệ rất bình thường lại trả lời điện thoại của ông ta, khiến ông ta vô cùng bất ngờ. Điều khiến ông ta bất ngờ hơn là, người bạn đó nói với ông ta, nguyên nhân nhà họ Trần động đến ông ta là vì ông ta phái người đi giết Trần Định Bang. Trần Định Bang trúng đạn ở chân, người phụ nữ trong lòng Trần Định Bang bị thương nặng, sống chết chưa rõ. Còn hai sát thủ mà Trương Vinh Sanh phái đi bị bắt tại chỗ, đã khai ra ông ta.

Trương Vinh Sanh ngẩn người trố mắt.

Chẳng phải là người mà Phan Phượng Anh bảo ông ta đi giết sao? Sao lại biến thành giết Trần Định Bang?

Nếu biết người phải giết là Trần Định Bang, cho dù là phụ nữ của Định Bang, cho Trương Vinh Sanh Trần một trăm cái gan, ông ta cũng không dám.

“Phan Phượng Anh!”

Trương Vinh Sanh nghiến răng nghiến lợi. Ông ta nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một khả năng, mình đã bị Phan Phượng Anh hãm hại. Phan Phượng Anh muốn mượn đao của ông ta giết Trần Định Bang, âm mưu cướp gia sản của nhà họ Trần.

“A lô…”, ông ta nhớ ra một người, lấy điện thoại gọi đến một số rất ít liên lạc: “Phan Phượng Anh ở đâu”



Trần Định Bang vẫn luôn ở nhà của La Bội Dao, ở bên cạnh La Bội Dao, bưng trà bón thuốc. Chỉ có khi điện thoại đổ chuông, ông ta mới ra phòng khách nghe điện.
 
Chương 996


Chương 996

“Ông chủ, tất cả cơ sở kinh doanh ở Hoàng Phố của Trương Vinh Sanh đều sập rồi”.

“Ông chủ, tất cả cơ sở kinh doanh ở Dương Phố của Trương Vinh Sanh đều sập rồi”.

“Ông chủ, tất cả cơ sở kinh doanh ở Kim Sơn của Trương Vinh Sanh đều sập rồi”.



Từng cuộc điện thoại liên tiếp, không ngừng báo cáo nói.

“Ông chủ, Trương Vinh Sanh dẫn người ra ngoài rồi, có vẻ là đến nhà họ Trần chúng ta”.

“Ông chủ, hang ổ ở đường Ngu Viên của Trương Vinh Sanh bị chúng ta đánh sập rồi”.

Trần Định Bang lặng lẽ tắt máy, ngồi trên sofa phòng khách, châm một điếu thuốc.

Lý Dục Thần ngồi bên cạnh. Anh đã nghe thấy tất cả các cuộc điện thoại. Anh không thể không khâm phục sức hành động của Trần Định Bang và thực lực của nhà họ Trần.

Qua hành động của Trần Định Bang, Lý Dục Thần đã có nhận thức sâu sắc hơn về thực lực gia tộc lớn. Đây hoàn toàn không phải là cuộc đấu mà võ lực của một hai người có thể quyết định, mà là một cuộc chiến toàn diện. Một gia tộc, tài nguyên có thể điều động, thế lực của có thể điều động, số tiền có thể bỏ ra, mới là nhân tố mang tính quyết định thắng thua cuối cùng.

Nhà họ Trần ở Thân Châu, quả nhiên thực lực cường mạnh. So sánh ra, nhà họ Lâm ở thành phố Hòa còn kém hơn rất nhiều. Những gia tộc lớn ở thủ đô, có lẽ còn mạnh hơn nhà họ Trần.

Phải xây dựng thế lực của mình! Lý Dục Thần nghĩ, Với thực lực của mình, đương nhiên không sợ ai hết, cũng lắm là giết hết là được. Nhưng một khi đứng giữa sống chết, thế gia hào môn dốc hết toàn lực, Lý Dục Thần khó mà quan tâm chu toàn được hết người bên cạnh mình.

Ví dụ như nhà họ Viên ở Tiền Đường, bây giờ không có ý liều mạng, chỉ là vì họ cảm thấy mình nắm chắc phần thắng, mà không muốn đấu sinh tử với Lý Dục Thần, không muốn chịu tổn thất không cần thiết, đặc biệt là tính mạng của nhân vật nòng cốt gia tộc.

Nhưng một khí đến lúc sinh tử tồn vong, họ buộc phải điều động tất cả lực lượng phản kích. Khi một gia tộc ngoan cố chống cự, không tiếc mọi tiền tài vốn liếng, tất cả tài nguyên, tất cả nhân lực quan hệ, sẽ vô cùng đáng sợ. Sức mạnh đáng sợ đó có thể cuốn trôi một thành phố. Lúc đó, Lâm Mộng Đình, Đinh Hương, Mã Sơn, tất cả mọi người sẽ rơi vào nguy hiểm. Lý Dục Thần có lợi hại đi nữa, cũng không thể phân thân cùng lúc đến nhà họ Viên giết người, còn ở những nơi khác nhau ở Tiền Đường và thành phố Hòa bảo vệ nhiều người như vậy.

Đây còn chỉ là một nhà họ Viên ở Tiền Đường, sau này còn phải đối diện với thế gia thủ đô, còn cả môn phái giang hồ có thể ẩn nấp trong tối, cùng với ma giáo.

Lý Dục Thần học được rất nhiều từ Trần Định Bang. Anh cũng bắt đầu vẽ lên bản đồ thế lực của mình trong đầu.

Trần Định Bang hút hết một điếu thuốc, rồi mới lấy điện thoại ra, gọi đến một số: “Hai thuộc hạ của Trương Vinh Sanh đến giết tôi, tôi bị trúng đạn ở chân, người phụ nữ yêu thương của tôi bị trúng đạn ở lồng ngực, hiện tại sống chết chưa rõ. Hai sát thủ đã bị bắt, khai ra Trương Vinh Sanh. Bây giờ chắc chắn Trương Vinh Sanh đang hỏi thăm khắp nơi tại sao tôi phải ra tay với ông ta, ông nói tin này cho ông ta đi”.

Sau đó, ông ta lại gọi đến một số khác:

“Nếu Trương Vinh Sanh gọi điện hỏi thăm thông tin của phu nhân, ông nói với ông ta, buổi tối phu nhân sẽ đến biệt thự số bảy tập yoga”.

Sau khi tắt máy, ông ta lại gọi đến một số:

“Hôm này là ngày bà chủ tập yoga, ông nói với bà chủ, tối nay thầy dạy yoga của bà sẽ đến Thân Châu, bảo buổi tối bà ta đến biết thự số bảy đợi, ông không cần đến biệt thự số bảy, cứ nói ông đi đón thầy”.

Sau khi gọi xong, Trần Định Bang lại châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, sau đó nặng nề dựa vào sofa, nhả ra một làn khói trắng dày đặc.
 
Chương 981


Chương 981

“Lưu đạo trưởng, tôi còn muốn mời ông tạo bố cục nữa”, Phan Phượng Niên nói.

Lưu đạo sĩ khẽ nhíu mày, nói: “Phan gia chủ, vận mệnh phong thuỷ phải thuận thế mà làm, không thể cưỡng ép làm được. Bố cục hôm nay cũng phải mất rất nhiều năm mới có thể hoàn thành, nếu làm lại…”

Phan Phượng Niên cười nói: “Tôi không vì gia vận. Mà là vì một người”.

“Ồ, người nào?”

“Ông đã bao giờ nghe nói về Lang Dụ Văn năm đó chưa?”

“Lang Dụ Văn?”, Lưu đạo sĩ ngẫm nghĩ, nói: “Có phải là Lang Dụ Văn đã từng là người giàu số một ở Giang Đông không?”

“Chính là cậu ta”.

“Tôi cũng biết một chút, lúc anh ta còn giàu có đã từng quyên tặng một số tiền lớn cho Vạn Phúc Cung chúng tôi, vì thế sư huynh tôi còn tiếp kiến anh ta. Nghe nói người này làm giàu rất nhanh, sau đó cũng xuống dốc rất nhanh, có thể nói là thịnh vượng đến nhanh mà sụp đổ đến cũng nhanh”.

Lưu Mạnh Vũ là đạo sĩ của Vạn Phúc Cung ở Mao Sơn. Bây giờ trụ trì của Vạn Phúc Cung là Cổ Thủ Mặc đạo trưởng, chính là sư huynh của ông ta. Năm đó chuyện Cổ Thủ Mặc tiếp kiến Lang Dụ Văn, ông ta còn nhớ rõ. Ông ta cũng có ấn tượng không tệ với Lang Dụ Văn. Đương nhiên cũng có thể là vì người ta quyên tiền nhiều.

“Đạo trưởng có biết vì sao anh ta lại thất bại không?”

“Tôi cũng không biết chuyện này. Người sơn dã như chúng tôi sẽ không quan tâm đến hưng vong của thế gian”.

Phan Phượng Niên nói: “Người này quá mức cuồng vọng, không thèm để các gia tộc lớn ở Giang Đông vào mắt, đắc tội rất nhiều lần. Cuối cùng bị tám thế gia lớn bắt tay chèn ép, mới suy bại gần như chỉ trong một đêm”.

Ban đầu Lưu Mạnh Vũ không rõ vì sao Phan Phượng Niên lại nhắc đến chuyện này với ông ta, nhưng vừa suy nghĩ đã hiểu được, bèn cười nói: “Xem ra Phan gia chủ chính là một trong tám thế gia lớn năm đó”.

Phan Phượng Niên bật cười, nói: “Không sai, năm đó tám thế gia lớn mặc dù tôn nhà họ Trương ở Kim Lăng làm chủ, nhưng nhà họ Phan tôi mới là nơi chân chính xâu chuỗi tám nhà lại với nhau. Kế hoạch tiêu diệt Lang Dụ Văn cũng là do nhà họ Phan tôi dốc hết sức tính toán”.

Lưu Mạnh Vũ hoàn toàn hiểu được, hơi nhíu mày, hỏi: “Đây đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi, vừa rồi Phan gia chủ nói phải chuyện lớn, hay là…

Phan Phượng Niên nói: “Năm đó có thể thuận lợi làm cho Lang Dụ Văn phá sản, cũng là do có cao nhân chỉ điểm, vị cao nhân này bây giờ đang ở Vạn Trữ Cung”.

Lưu Mạnh Vũ kinh hãi nói: “Chẳng lẽ là Định Nhất sư thúc?”

“Đúng thế”, Phan Phượng Niên nói: “Năm đó chúng tôi mời Nguyên Định Nhất đạo trưởng tới tạo ra đại cục phong thủy, mới hoàn toàn cứu lại vận mệnh buôn bán cho Giang Đông, để Lang Dụ Văn phá sản chỉ trong một đêm. Nhưng mà Nguyên đạo trưởng đã bế quan, mấy ngày hôm trước tôi đến Vạn Trữ Cung muốn mời ông ấy rời núi, lại không thể nhìn thấy ông ấy”.

Lưu Mạnh Vũ nói: “Không nghĩ tới là Định Nhất sư thúc lập ra, khó trách nhà giàu số một Giang Đông cũng có thể suy bại chỉ trong một đêm. Nhưng mà Phan gia chủ, Lang Dụ Văn đã bị đánh bại, bao nhiêu năm đã qua, sao bây giờ ông lại muốn lập bố cục lại?”

Phan Phượng Niên nói: “Sau khi Lang Dụ Văn phá sản liền đến Thân Châu, dựa vào nhà họ Trần che chở, sống cẩu thả qua ngày. Trùng hợp là gia chủ nhà họ Trần lại là em rể của tôi. Cho nên anh ta ở nhà họ Trần từ trước đến nay cũng không được tốt lắm. Vốn dĩ nếu anh ta ngoan ngoãn sống nốt nửa đời sau, tôi cũng sẽ không để ý tới anh ta nữa. Chỉ là gần đây, anh ta đột nhiên đi Nam Giang, cũng không biết được ai đứng sau lưng duy trì, thế mà lại muốn đến đây làm một vụ buôn bán lớn, còn dẫn theo một đội ngũ hô mưa gọi gió ở Nam Giang. Bên phía Nam Giang, thế lực ở Giang Đông của chúng tôi không tiện trực tiếp nhúng tay, cho nên tôi mới muốn mời Lưu đạo trưởng tạo cục”.
 
Chương 982


Chương 982

Lưu Mạnh Vũ không khỏi có chút khó hiểu, Lang Dụ Văn đã yên lặng nhiều như vậy năm, lần này mới chỉ bắt đầu lại từ đầu ở Nam Giang, lại không ảnh hưởng đến Giang Đông, sao Phan Phượng Niên lại phải tận giết tuyệt chứ?

Phan Phượng Niên dường như nhìn ra suy nghĩ của Lưu Mạnh Vũ, khẽ hừ một tiếng: “Tôi rất hiểu biết Lang Dụ Văn, người này có dã tâm rất lớn, nếu không phải nắm chắc có thể vùng lên, anh ta sẽ không dễ dàng gây dựng sự nghiệp lần thứ hai. Anh ta hận thế gia ở Giang Đông thấu xương, nếu để anh ta vùng lên, chắc chắn sẽ trả thù chúng tôi.

Nói thật, tôi còn khá kiêng kị năng lực trong việc buôn bán của anh ta. Hơn nữa lần này, không biết sau lưng anh ta là người nào. Lực lượng tám thế gia lớn ở Giang Đông bắt tay, ai dám trêu chọc? Ngay cả Trần Định Bang ở Thân Châu cũng chỉ dám thu lưu Lang Dụ Văn, không dám thật sự giúp đỡ anh ta. Lúc này lại có người dám ngang nhiên làm chỗ dựa cho anh ta, tôi tra đến tra đi, cũng không tra ra là ai. Mục đích của người đứng phía sau này khiến tôi không thể yên giấc được!

Lưu đạo trưởng, tôi nhờ ông hỗ trợ, thật ra cũng là giúp Mao Sơn. Năm đó Nguyên Định Nhất đạo trưởng tạo cục, nếu để Lang Dụ Văn biết, đợi anh ta vùng lên lại, chẳng những sẽ trả thù thế gia Giang Đông chúng tôi, mà nhất định cũng sẽ trả thù Mao Sơn”.

Lưu Mạnh Vũ có chút ngạc nhiên, điểm trùng hợp này rõ ràng có chút gượng ép. Ông ta cười nói: “Mao Sơn cũng không sợ người khác trả thù”.

Phan Phượng Niên cười lạnh nói: “Lưu đạo trưởng pháp lực cao cường, đương nhiên không sợ. Nhưng mà Lang Dụ Văn không phải vũ phu, anh ta cũng sẽ không đánh lên núi, nếu con anh ta sử dụng dư luận và lực lượng thế tục để tấn công Mao Sơn, phá hủy danh dự của đạo môn các ông, ông sẽ làm thế nào đây? Chẳng lẽ xuống núi, dùng thuật tiêu diệt con anh ta ư?”

Lưu Mạnh Vũ cảm thấy Phan Phượng Niên nói có lý. Hơn nữa cho dù là bởi vì bản thân Lang Dụ Văn, hay là bởi vì quan hệ của Mao Sơn và nhà họ Phan, nếu sư thúc Nguyên Định Nhất năm đó có thể bày cục đối phó với Lang Dụ Văn, mình sẽ không có lý do gì mà không giúp Phan Phượng Niên.

“Được rồi, Phan gia chủ hy vọng tôi làm như thế nào?”

“Tôi sẽ không làm khó đạo trưởng”, Phan Phượng Niên nói: “Đạo trưởng chỉ cần làm một bố cục phong thủy giống Nguyên Định Nhất đạo trưởng năm đó, phá hỏng vận thế của Lang Dụ Văn, để anh ta sai sót trong buôn bán, những chuyện còn lại, đạo trưởng không cần quan tâm”.

Lưu Mạnh Vũ trầm ngâm không nói gì.

Phan Phượng Niên mỉm cười nhìn ông ta, nói: “Tôi nghe nói Mao Sơn có Vạn Phúc Cung cùng Vạn Trữ Cung, còn có một tòa Vạn Thọ Cung vẫn chưa thể tu sửa. Tôi muốn bỏ vốn trùng kiến Vạn Thọ Cung”.

Ánh mắt Lưu Mạnh Vũ sáng lên: “Phan gia chủ nói thật sao? Vạn Thọ Cung không giống tầm thường, việc tu sửa khó hơn những chùa miếu khác rất nhiều, chỉ sợ cần một số tiền rất lớn”.

Phan Phượng Niên cười nói: “Tiền không phải vấn đề. Chúng tôi đều tôn trọng truyền thống, tôn sùng tiên đạo, chỉ cần nhà họ Phan còn tồn tại, thế gia giàu có ở Giang Đông còn tồn tại, gom góp tiền quyên góp cũng không khó, miếu Mao Sơn nhất định có thể tái hiện lại vẻ huy hoàng năm đó. Nhưng nếu để tên lòng muông dạ thú Lang Dụ Văn này độc chiếm Giang Đông, vậy về sau sẽ rất khó khăn”.

Lưu Mạnh Vũ gật đầu nói: “Một khi đã như vậy, bần đạo sẽ đi Nam Giang một chuyến”.

Phan Phượng Niên lộ vẻ mặt mừng rỡ: “Vậy cảm ơn Lưu đạo trưởng”.

Ngay sau đó, ông ta lập tức sai người chuẩn bị mười triệu tiền mặt, đưa đến Vạn Phúc Cung Mao Sơn trước. Sau đó lại nói: “Đây là tiền thù lao trả cho đạo trưởng. Chi phí tu sửa miếu, tôi sẽ đưa thêm năm triệu nữa, còn lại tôi sẽ ra mặt tìm những thế gia khác ở Giang Đông, nhất định sẽ xây xong Vạn Thọ Cung. Đạo trưởng còn cần cái gì, cứ việc mở miệng”.

Lưu Mạnh Vũ nói: “Ông chỉ cần nói cho tôi biết Lang Dụ Văn ở nơi nào, nói dáng vẻ và ngày sinh tháng đẻ của anh ta cho tôi, những thứ khác, bần đạo sẽ tự giải quyết”.

Phan Phượng Niên làm theo.

Lúc này sắc trời đã sáng hẳn, Phan Phượng Niên liền mời Lưu Mạnh Vũ về nhà ăn sáng.
 
Chương 983


Chương 983

Mới ăn được một nửa, Phan Phượng Niên liền nhận được điện thoại của Phan Phượng Anh.

Phan Phượng Niên nghe điện thoại, nhíu mày lại thật sâu, cuối cùng trả lời: “Được, em dẫn Chí Hổ lại đây đi, vừa lúc Lưu đạo trưởng cũng đang ở nhà anh”.

Lưu Mạnh Vũ hiếu kỳ nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Phan Phượng Niên nói: “Cháu ngoại trai của tôi bị người ta hạ tà thuật, cả người đau đớn, qua một ngày là lại tăng lên gấp bội, nghe nói trong vòng ba ngày sẽ sống đến chết. May mắn có Lưu đạo trưởng ở đây, nếu không tôi chỉ có thể đưa cháu ngoại trai của tôi đến Mao Sơn thôi”.

Lưu Mạnh Vũ vỗ bàn, cả giận nói: “Xã hội hiện đại mà còn có người dùng tà thuật này nữa! Coi đạo môn tôi không còn ai đúng không!”

Ba tiếng sau, Phan Phượng Anh đưa Trần Chí Hổ đến nhà họ Phan ở thành phố Long.

Lúc này Trần Chí Hổ đau đến không muốn sống, ngay cả thần trí cũng không tỉnh táo, lúc thì mơ hồ, lúc thì lại đau đến thét lên.

Ngay cả Phan Phượng Niên nhìn thấy cũng phải cau mày.

“Anh cả, anh phải cứu Chí Hổ!”, Phan Phượng Anh khóc lóc nói.

Phan Phượng Niên an ủi nói: “Yên tâm đi, có Lưu đạo trưởng Mao Sơn ở đây, không sao đâu”.

Phan Phượng Anh nghe nói có đạo sĩ Mao Sơn, liền yên tâm. Tuy bà ta chưa từng gặp Lưu Mạnh Vũ, nhưng cũng từng nghe nói đến uy danh của Lưu đạo trưởng này, là chưởng môn Mao Sơn hiện tại – sư đệ của đạo trưởng Cổ Thủ Mặc, trụ trì Vạn Phúc Cung, thường xuyên xuống núi làm pháp, trừa yêu đuổi ma, từ thành phố Long đến Cô Tô, và cả Kim Lăng đều có uy danh lừng lẫy.

“Lưu đạo trưởng, xin ông cứu con trai tôi!”, Phan Phượng Anh cung kính nói.

Lưu Mạnh Vũ nói: “Yên tâm đi, cứu người bị thương, trừ ma đuổi tà là trách nhiệm của chúng tôi. Thủ pháp của kẻ này độc ác bỉ ổi như vậy, đúng là vô cùng đáng hận!”

Phan Phượng Anh nói: “Đúng thế, kẻ này vô cùng bỉ ổi, hạ tà thuật lên người con trai tôi, còn lấy đó uy hiếp, bắt tôi bỏ ra mười tỷ, nếu không, sẽ cho con trai tôi chết trong đau đớn!”

Lưu Mạnh Vũ nghe thấy lời này, càng thêm tức giận. Mười tỷ! Thật dám mở miệng! Ông ta càng tin chắc, người thi triển thuật phát pháp với Trần Chí Hổ là kẻ độc ác không thể tha.

“Hừ! Đợi tôi chữa khỏi cho cậu đây, sẽ đến Thân Châu diệt trừ người này!”

Phan Phượng Anh vui mừng nói: “Vậy thì cảm ơn Lưu đạo trưởng rồi. Lưu đạo trưởng là thần tiên, diệt trừ kẻ ác này, tạo phúc cho dân, công đức thiên thu vạn đại!”

Tất cả đều vô dụng, chỉ có nịnh bợ hữu dụng. Lưu Mạnh Vũ nghe mà sung sướng, vô cùng vui vẻ. Liền đến bên cạnh Trần Chí Hổ, ngồi xuống đưa tay bắt mạch cho Trần Chí Hổ.

Tay vừa chạm vào mạch, Lưu Mạnh Vũ đã cau mày.

Sau đó, ông ta lại đổi tay khác, rồi buông tay khỏi mạch, sờ đến chân của Trần Chí Hổ, rồi lại sờ bụng.

Lưu Mạnh Vũ dường như sờ khắp người Trần Chí Hổ một lượt, nhưng ông ta càng lúc càng cau chặt mày. Vì ông ta phát hiện, thương thích trên người Trần Chí Hổ, nói cách khác là ‘tà thuật’, dường như ông ta không có cách nào chữa được.

Ông ta cũng nhận ra, đây không giống như ‘tà thuật’ gì, tất cả tà thuật nhập vào cơ thể, thì phải có khí âm độc chìm vào kinh mạch. Còn trên người Trần Chí Hổ không tìm được khí âm tà nào.

Nhưng đây cũng không giống thủ pháp võ đạo. Thủ pháp võ đạo chú trọng phân cân thác cốt, hoặc là lấy chân khí thay đổi mạch, khiến kinh mạch hỗn loạn. Còn trên người Trần Chí Hổ, xương không lệch, gân không đứt, giữa kinh mạch không có chân khí vận hành ngược.

Phân cân thác cốt: là những kĩ thuật làm cho xương bị xê dịch, di dịch khỏi vị trí tự nhiên trên cơ thể đối phương.

Càng giống như một loại thuật pháp cực kỳ cao cấp.

Lưu Mạnh Vũ ngẩn người.
 
Chương 984


Chương 984

Phải làm thế nào đây?

“Lưu đạo trưởng, thế nào?”, Phan Phượng Anh cảm thấy sắc mặt Lưu Mạnh Vũ không ổn lắm.

Tuy Lưu Mạnh Vũ là đạo sĩ, nhưng cũng là con người cần thể diện, vừa nãy còn cam đoan, thề rằng phải đi trừ hại cho dân, bây giờ còn chẳng tìm được nguyên nhân bệnh, thật mất mặt.

Ông ta quyết định thử, sầm mặt, ngón tay đặt lên huyệt của Trần Chí Hổ, chân khí truyền từ đầu ngón tay sang kinh mạch của Trần Chí Hổ.

Trần Chí Hổ bỗng kêu to một tiếng oa oa, đau đến toàn thân cô giật, cả khuôn mặt méo mó.

Lưu Mạnh Vũ sợ giật mình, vội vàng rụt tay lại.

“Chí Hổ!”, Phan Phượng Anh xót xa lao đến hét lớn: “Chí Hổ, con làm sao thế? Chí Hổ!”

Phan Phượng Niên nhìn Lưu Mạnh Vũ toát mồ hôi trán, thấy kỳ lạ nói: “Lưu đạo trưởng, thế này là sao?”

Lưu Mạnh Vũ thở dài một tiếng nói: “Bần tăng vô dụng, không chữa được cho cậu Trần”.

“Ngay cả đạo trưởng cũng không chưa được ư?”, Phan Phượng Niên kinh ngạc: “Đạo trưởng, rốt cuộc là bị thương thế nào?”

Lưu Mạnh Vũ lắc đầu nói: “Tôi cũng không nhìn ra”.

Tiếng kêu đau đớn của Trần Chí Hổ dần nhỏ dần, đã đau đến không kêu nổi nữa. Nhìn khuôn mặt anh ta méo mó, Phan Phượng Anh đau xót không chịu nổi, thụp một cái quỳ xuống:

“Lưu đạo trưởng, cầu xin ông, cứu con trai tôi! Ông nhất định phải cứu con trai tôi!”

Phan Phượng Niên cũng nói: “Xin đạo trưởng nghĩ cách”.

Lưu Mạnh Vũ nói: “Cách hiện giờ chỉ có đưa đến Vạn Phúc Cung, xin sư huynh của tôi ra tay”.

“Được! Vậy lên Mao Sơn!”

Phan Phượng Niên dứt khoát quyết đoán, lập tức sắp xếp xe và nhân viên, chở mẹ con Phan Phượng Anh và Lưu Mạnh Vũ đi thẳng đến Mao Sơn.

Đương nhiên, ông ta cũng không quên chuẩn bị phần lễ tạ hậu hĩnh, để ở riêng một chiếc xe.

Vì có Lưu Mạnh Vũ đi cùng, lên núi đi vào Vạn Phúc Cung không tốn sức gì, cũng nhanh chóng gặp được đạo trưởng Cổ Thủ Mặc, trưởng môn của phái Mao Sơn hiện nay.

Lưu Mạnh Vũ nói qua nguyên nhân hậu quả sự việc một lượt, nói: “Sư huynh, thương tích của cậu Trần vô cùng kỳ lạ, đệ vô dụng, chỉ có thể đến xin sư huynh cứu giúp, mời sư huynh xem”

Cổ Thủ Mặc gật đầu, và không nói nói gì, liền đi đến bên cạnh Trần Chí Hổ.

Hai anh em Phan Phượng Niên và Phan Phượng Anh căng thẳng đứng đợi ở một bên. Trên người chưởng môn Mao Sơn có một luồng uy áp, Phan Phượng Anh muốn nói nhưng lại không dám nói.

Cổ Thủ Mặc nhìn sang Trần Chí Hổ một cái, khẽ nhướn mày, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Ông ta không bắt mạch cho Trần Chí Hổ, mà đưa ra ngón trỏ và ngón giữa, khẽ đặt lên lồng ngực của Trần Chí Hổ, không động đậy.

Một lát sau, Cổ Thủ Mặc đột nhiên quay đầu, hỏi: “Các người đã đắc tội với ai?”

Lưu Mạnh Vũ và Phan Phượng Niên cùng nhìn sang Phan Phượng Anh.

“Chỉ là một kẻ độc ác, tên Lý Dục Thần, dùng tà thuật hại con trai tôi, còn uy hiếp nếu bắt tôi phải bỏ ra mười tỷ mới chịu cứu nó. Đạo trưởng, ông phải cứu con trai tôi!”, Phan Phượng Anh nói.

Cổ Thủ Mặc không nói gì, chỉ nhìn Phan Phượng Anh.

Không biết tại sao, bị Cổ Thủ Mặc nhìn như vậy, Phan Phượng Anh bỗng có chút không tự nhiên.

 
 
Chương 985


Chương 985

“Cổ đạo trưởng, rốt cuộc cháu tôi bị bệnh hay bị thương? Có chữa được không?”, Phan Phượng Niên nhìn ra điều không ổn, bèn hỏi.

Cổ Thủ Mặc nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Chữa thì chữa được, nhưng…”

“Nhưng cái gì?”, Phan Phượng Niên nói: “Có cần gì, đạo trưởng cứ lên tiếng, chỉ cần việc tôi có thể làm được, nhất định sẽ cố hết sức”.

Phan Phượng Anh cũng nói: “Đúng thế, đạo trưởng, chỉ cần có thể chữa được cho con trai tôi, cần điều kiện gì tôi cũng đồng ý!”

Cổ Thủ Mặc lắc đầu: “Chữa thì chữa được, nhưng sợ rằng thiên hạ không ai dám chữa”.

“Cái gì?”, Phan Phượng Niên kinh ngạc: “Đạo trưởng nói vậy là có ý gì?”

“Chính là ý mà tôi nói”, Cổ Thủ Mặc nói: “Tôi dám đoán nói, các người có khi cầu xin các danh y khắp hiên hạ, tìm các cao nhân ẩn sĩ, cũng không ai dám chữa bệnh cho cậu đây, Mời hai vị về đi, tháo chuông cần người buộc chuông”.

Nói xong, Cổ Thủ Mặc liền đứng lên, đi thẳng vào trong điện Vạn Phúc Cung.

Phan Phượng Anh rơi vào tuyệt vọng.

Nếu Cổ Thủ Mặc nói không chữa được, bà ta còn ôm một tia hy vọng, có thể đi tìm danh y khác. Nhưng Cổ Thủ Mặc lại nói thiên hạ không ai dám chữa, chẳng phải là cắt đứt tất cả con đường của bà ta ư.

Phan Phượng Niên nhìn Lưu Mạnh Vũ: “Lưu đạo trưởng, ông xem…”

Lưu Mạnh Vũ lắc đầu nói: “Trước nay sư huynh tôi không nói bừa bao giờ, huynh ấy đã nói như vậy, thương tích của cậu nhà, sợ rằng chỉ có thể tìm đến người mà các người đắc tội thôi”.

Phan Phượng Niên ngẩn người một lúc, cuối cùng thở dài nói: “Đi thôi”.



Phan Phượng Niên và Phan Phượng Anh đi khỏi, Lưu Mạnh Vũ đi vào điện trong, tìm sư huynh Cổ Thủ Mặc, hỏi: “Sư huynh, rốt cuộc là thế nào? Vừa nãy tại sao huynh lại nói như vậy? Rốt cuộc có thể chữa được không?”

Cổ Thủ Mặc châm hương tạ lễ trước tượng tổ sư, quay đầu nhìn Lưu Mạnh Vũ nói: “Sư đệ, đệ thường xuyên hành tẩu giang hồ, mà hoang phí hết cả cảnh giới công pháp rồi, ngay cả phong ấn Thiên Đô trong cơ thể tên nhóc đó mà đệ cũng không phát hiện ra”.

“Phong ấn Thiên Đô?”, Lưu Mạnh Vũ kinh ngạc nói: “Làm, làm sao có thể?”

Cổ Thủ Mặc nhìn vào hư không, lẩm bẩm nói cái tên vừa nghe: “Lý Dục Thần… thủ pháp tiên gia, huynh sẽ không nhìn nhầm…”

Trần Chí Hổ được đưa về nhà họ Trần ở Thân Châu. Ở nhà đau đến muốn chết đi sống lại, mấy lần ngất xỉu.

Những lúc tỉnh lại, anh ta cầu xin: “Mẹ ơi, cứu con! Họ muốn gì, thì mẹ đồng ý đi!”

Phan Phượng Anh ban đầu còn khóc trời gạt nước mắt cầu cứu khắp nơi, lúc này lại bỗng bình tĩnh lại, trong mắt đầy hận thù, cắn răng nói: “Không được, tuyệt đối không được cho con khốn đó được lợi!”

Cũng không biết là vì tức giận hay là đâu, Trần Chí Hổ lại ngất xỉu.

Trần Định Bang cau chặt mày, nhìn con trai vừa đáng hận vừa đáng thương, thở dài một hơi nói: “Đồng ý với họ đi”.

“Không được!”, Phan Phượng Anh gằn giọng nói: “Có phải trong lòng ông sớm đã nghĩ vậy không? Chắc không phải là ông và con khốn đó đặt bẫy lừa tôi chứ? Tôi nói cho ông biết, trừ phi tôi chết, nếu không đừng hòng cho La Bội Dao vào cửa!”

“Bà không cần mạng của con trai nữa hả?”, Trần Định Bang dường như lần đầu tiên biết vợ của mình, ông ta biết người phụ nữ này lòng ghen ghét đố kỵ nặng nề, nhưng không ngờ lại không có lý trí như vậy.
 
Chương 986


Chương 986

Phan Phượng Anh ngẩn người, trong mắt lộ ra vẻ từ bi của người mẹ, nhưng nhanh chóng bị nỗi hận và lòng ghen tuông che lấp. Bà ta méo mó khuôn mặt, thét nói: “Tôi sẽ không đi cầu xin người phụ nữ đó! Muốn tôi dùng kiệu tám người khiêng đón bà ta vào nhà họ Trần, đừng hòng! Tôi tự cứu con trai tôi, Mao Sơn không được, thì tôi đến Long Hổ Sơn, không được nữa thì đến núi Võ Đang, không được nữa thì ra nước ngoài, chỉ cần chịu bỏ tiền, sẽ có người chữa được!”

“Không kịp nữa rồi!”

Trần Định Bang hét lên một câu, giơ chân đáp cửa đi ra ngoài.

“Ông đi đâu hả?”, Phan Phượng Anh gọi lớn: “Nếu không dám đi tìm người phụ nữ đó, tôi chưa xong với ông đâu!”

Nhìn bóng dáng chồng bỏ đi mà không quay đầu lại, Phan Phượng Anh rơi vào tuyệt vọng. Bà ta tóm mạnh tóc của mình, hét lên như phát điên.

Trần Chí Hổ tỉnh lại, yếu ớt nói: “Mẹ, mẹ làm sao thế?”

“Đều tại con! Đều tại con!”, Phan Phượng Anh nhìn con trai của mình, không biết nổi lên tà khí từ đâu, tóm chặt áo của Trần Chí Hổ lắc mạnh hai cái: “Nếu con giỏi giang hơn, được việc hơn, thì sớm đã là người thừa kế gia tộc rồi, đâu còn phải đề phòng Trần Văn Học! Lần này tốt rồi, lại còn gây ra chuyện!”

Trần Chí Hổ đau đến thét lên.

Nhìn con trai đau đớn như vậy, Phan Phượng Anh lại mềm lòng, lao đến quan tâm con trai: “Con trai! Con thế nào? Con không sao chứ? Con trai, con đừng sợ, mẹ nhất định sẽ cứu con!”

Nhưng sự quan tâm hiền từ này nhanh chóng bị thay thế bởi thù hận. Tình yêu và vẻ mặt của bà ta đều méo mó như nhau.

“Mẹ phải báo thú cho con! Tuyệt đối sẽ không tha cho con khốn đó, sẽ không tha cho Trần Văn Học! Nếu con trai của mẹ chết, mẹ cũng phải bắt họ chết theo!”

Phan Phượng Anh cầm điện thoại, gọi cho một số:

“A lô, giúp tôi giết hai người…”



Trần Văn Học đặt điện thoại xuống, nói với Lý Dục Thần: “Mẹ kế của tôi đã đưa anh cả tôi đến thành phố Long rồi”.

Lý Dục Thần ừm một tiếng, không để trong lòng.

Trần Văn Học hơi lo lắng, nói: “Nhà họ Phan ở thành phố Long có thế lực cực lớn ở Giang Đông. Gia chủ của nhà họ Phan, Phan Phượng Niên, cũng chính là anh cả của mẹ kế tôi, có quan hệ rất tốt với đạo sĩ của Mao Sơn. Lần này họ đi có lẽ là đưa anh cả tôi đến Mao Sơn rồi”.

Lý Dục Thần cười nói: “Yên tâm đi, bất kể là núi gì, cũng không chữa được thương tích trên người Trần Chí Hổ đâu”.

“Nhưng tôi nghe nói đạo sĩ Mao Sơn rất lợi hại, nghe nói đều biết thuật pháp, còn có nhân vật như thần tiên”, Trần Văn Học nói.

“Cũng có khả năng”, Lý Dục Thần không cho là vậy: “Nếu Mao Sơn có người chữa được, thì người đó chắc chắn không dám chữa. Người dám chữa không biết chữa, người biết chữa không dám chữa, cho nên anh cả của anh chỉ có thể đến tìm tôi”.

Trần Văn Học không hiểu lời của Lý Dục Thần lắm, nhưng Lý Dục Thần đã chắc chắn như vậy, anh ta cũng không có lý do nghi ngờ. Tóm lại bây giờ cứ đợi là được.

Ngược lại là La Bội Dao, lo lắng nói: “Trần Chí Hổ sẽ không đau đến chết thật chứ? Thằng bé này vẫn còn trẻ, hơn nữa dù sao nó cũng họ Trần, là anh ruột của con…”

Trần Văn Học nói: “Mẹ, mẹ đúng là hiền từ tốt bụng! Người ta chỉ mong chúng ta chết thôi!”
 
Chương 987


Chương 987

La Bội Dao thở dài, nói: “Người ta nghĩ thế nào là việc của người ta, chúng ta cứ làm theo lương tâm của mình, con người phải có lòng khoan dung”.

Lý Dục Thần lại rất khâm phục La Bội Dao, tâm cảnh này, đã bằng mười mấy năm ngộ đạo của người tu hành rồi. Nhưng anh không nói gì, lương tâm thì phải có, nhưng tấm lòng phụ nữ cũng phải có. Sự việc đã có bắt đầu thì phải có kết quả, nếu không, duyên không đứt, sẽ không có kết quả, sau này chắc chắn xảy ra chuyện.

Đương nhiên, anh cũng không phải loại người độc ác đuổi cùng giết tận, động một cái là giết hết cả nhà, như vậy không những ảnh hưởng đến quả báo của bản thân, sát tâm quá nặng, sau này đến lúc trải qua lôi kiếp, cũng sẽ bị phản phệ rất lớn. Hơn nữa, cũng không nhất thiết phải làm vậy. La Bội Dao dựa vào lương tâm, anh lại dựa vào bản tâm.

Nếu có người chọc vào sát tâm của anh, nên giết anh vẫn sẽ giết, tuyệt đối không nương tay, ví dụ như lúc đầu cả nhà Lâm Thiếu Bình, nghịch tử nhà họ Lâm, mấy tên cuồng đồ của Huyền Hàng Môn, còn có đám khốn khiếp của phái Âm Sơn.

Lần duy nhất sau khi giết xong, mình cảm thấy hơi quá, vì vậy mà động tâm cảnh, là lúc giết Trương Điên ở tổng đàn Yếu Môn thủ đô, và giết hết đệ tử Yếu Môn ở sân viện đó.

Lúc đó sát tâm quá lớn, dẫn đến động tâm ma, sau việc đó nghĩ lại, bản thân Lý Dục Thần cũng sợ hãi.

Cũng may nhanh chóng trải qua lôi kiếp, gột rửa thân tâm, thay da đổi thịt, cũng khiến tâm ma của mình biến mất trong thiên lôi cuồn cuộn.

Nhưng Lý Dục Thần biết, kiếp số của mình còn ở phía sau. Không chỉ là vì con đường thành tiên, có chín lần lôi kiếp, mà càng vì bản thân anh rất rõ trong đáy lòng mình ẩn chứa tâm ma.

Ở khu nhà họ Lý ở thủ đô được biết thân phận của mẹ, sau khi lấy được tàn bích thiên hồn, anh đã ngầm có dự cảm kỳ lạ.

Cho đến ở đầm hoang, được rồng hoang dẫn vào bí cảnh, rút kiếm Huyền Minh, được kiếm khí Huyền Minh kích phát, thức tỉnh một số thứ trên người, tự ngộ ra kiếm pháp Huyền Minh, anh dường như có thể chắc chắn, trên người mình chảy dòng máu của thiên ma.

Nếu không phải anh học tiên thuật Côn Luân chính tông, chính pháp Thiên Đô, và được kiếm khí vạn tiên rửa luyện mười ba năm khi ở đỉnh Thiên Đô, Huyền Thiên chính khí trên người luôn đè nén tâm ma, sợ rằng mình đã tẩu hỏa nhập ma rồi.

Hiện giờ anh đã là tiên thiên, nhưng cũng là lúc nguy hiểm nhất. Vì thiên ma cũng chỉ có tiên thiên mới có thể nhìn thấy, nếu không phải tiên thiên, cho dù đặt kiếm Huyền Minh lên đầu giường làm gối đầu, ngày ngày gối ngủ, cũng không thể nào mơ thấy điệu múa thiên ma.

Muốn trừ tâm ma, chỉ có thể làm từng bước. Hiện giờ Lý Dục Thần có hai điều canh cánh trong lòng lớn nhất, một là nhà họ Lý thủ đô rốt cuộc bị diệt môn thế nào, phải báo mối thù này. Một điều khác là mẹ của anh Cung Lăng Yên, có còn sống không? Có phải mẹ bị nhốt trong vùng đất Cửu U, ngày ngày chịu đựng hình phạt tàn khốc băng hỏa địa ngục giống như lời mà ảnh ma nhập hồn vào Trương Diễm Diễm nói không?

La Bội Dao thấy Lý Dục Thần không nói gì, cũng không nói nhiều nữa. Tuy bà ta nhân từ, nhưng cũng không cổ hủ, không cứ phải tha cho kẻ thù của mình như thánh mẫu. Nếu đã xảy ra, thì tất cả tùy duyên đi.

Lý Dục Thần và Trần Văn Học rảnh rỗi ngồi uống trà nói chuyện, lại nói đến nhà họ Phan.

“Ban đầu tám hào môn Giang Đông liên hiệp, khiến chú Lang phá sản, nhà họ Phan là kẻ ở giữa giật dây”, Trần Văn Học nói.

“Ồ?”

Lý Dục Thần lập tức có hứng thú, anh vẫn luôn để tâm chuyện của Lang Dụ Văn, ban đầu đã nói rõ, trong vòng ba năm Lang Dụ Văn giúp anh làm đến đệ nhất thủ đô, còn anh sẽ cho Lang Dụ Văn cả Giang Đông.

Nói là cả Giang Đông, thực ra chính là giúp anh ta báo thù. Với độ tuổi và tâm cảnh hiện nay của Lang Dụ Văn, đâu còn để ý đến hư danh như người giàu nhất Giang Đông nữa. Anh ta chỉ không cam tâm, bị những thế gia hào môn đó liên thủ đuổi ra khỏi Giang Đông.
 
Chương 988


Chương 988

Liên thủ thì cũng thôi đi, cũng không có gì, liên hiệp cạnh tranh trên thương trường là chuyện bình thường. Chỉ là Lang Dụ Văn thua một cách khó hiểu, anh ta cứ cảm thấy mình hãm hại, ngấm ngầm có một sức mạnh thần bí đang điều khiển một số thứ, khiến anh ta không thể tránh, từng bước đi đến thất bại.

Anh ta không cam tâm vì bị thua như vậy, cho nên lúc Lý Dục Thần thể hiện sức mạnh thần bí và cường mạnh, Lang Dụ Văn lập tức đồng ý hợp tác. Đây là cơ hội báo thù duy nhất của cả đời anh ta, năng lực kinh doanh của anh và kết hợp với sức mạnh của Lý Dục Thần.

“Thực lực của nhà họ Phan thế nào?”, Lý Dục Thần hỏi.

“Đệ nhất thành phố Long”, Trần Văn Học nói: “Sau khi chú Lang thất bại, nhà họ Phan cũng được lợi lớn nhất. Từ đó về sau, ở Giang Đông, ngoại trừ mấy gia tộc như nhà họ Chu, nhà họ Trương ở Kim Lăng, có lẽ không ai có thể áp chế nhà họ Phan”.

“So với Từ Thông ở Cô Tô thì thế nào?”, Lý Dục Thần lại hỏi.

“Cũng ngang ngửa nhau”, Trần Văn Học suy nghĩ nói: “Danh tiếng của Từ Thông lớn hơn chút, dù sao Cô Tô cũng là thành phố lớn thứ hai ở Giang Đông, mạnh hơn thành phố Long không ít. Nhưng Cô Tô ngoại trừ Từ Thông, còn có lão đại khác, còn thành phố Long lại chỉ có nhà họ Phan độc chiếm. Nhà họ Phan ăn sâu bén rễ ở thành phố Long, có quan hệ mật thiết với nhà họ Trương ở Kim Lăng. Lại thêm quan hệ giữa nhà họ Trần chúng tôi và nhà họ Phan, có thể nói, thực lực thực tế của họ không yếu hơn nhà họ Từ ở Cô Tô, thậm chí còn mạnh hơn”.

“Ngoài ra, Mao Sơn ở ngay bên thành phố Long, thế lực rất lớn, nhà họ Phan và Mao Sơn có quan hệ rất tốt. Nghe nói tổ tiên nhà họ Phan từng có người tu hành ở Mao Sơn, trên Mao Sơn có không ít đạo sĩ là hậu duệ của họ”, Trần Văn Học bổ sung nói.

Lý Dục Thần gật đầu nói, trong lòng đã nắm rõ.

Dù sao giúp Lang Dụ Văn báo thù cũng không vội trong một lúc, muốn đối phó tám hào môn Giang Đông cũng không dễ, cũng không thể giết đến từng nhà một, diệt luôn toàn bộ bọn họ đi. Như vậy không hợp với nguyên tắc thuận thế hành động, tùy duyên mà làm của người tu hành, sợ rằng cũng không phải điều mà Lang Dụ Văn muốn.

Đương nhiên, nếu họ muốn chết, Lý Dục Thần cũng không ngại giúp họ kết thúc cuộc đời hào môn huy hoàng.

Trong lúc nói chuyện, bên ngoài có người gõ cửa.

La Bội Dao đi ra mở cửa.

Lúc vừa mở cửa, La Bội Dao liền ngẩn người.

Trần Định Bang đứng ngoài cửa, nhìn chằm chằm La Bội Dao, trong mắt lộ ra vẻ dịu dàng mà rất ít người nhìn thấy ở một người làm gia chủ nhà họ Trần như ông ta, trong vẻ dịu dàng còn có chút thương yêu, một chút buồn phiền, còn có một chút áy náy lóe lên trong mắt.

Hai người cứ lặng lẽ đứng đó, quan sát đối phương với ánh mắt phức tạp.

“Không mời anh vào trong ngồi à?’, Trần Định Bang lên tiếng trước.

La Bội Dao nhìn sang phía sau Trần Định Bang, không có vệ sĩ. Bà ta do dự, cuối cùng nhường sang một bên để Trần Định Bang đi vào nhà, sau đó mới đóng cửa lại.

Trần Văn Học ngẩng đầu nhìn thấy Trần Định Bang, kinh ngạc đứng lên: “Bố à, sao bố lại đến đây?”

Trần Định Bang phớt lờ anh ta, nhìn sang Lý Dục Thần, nhìn kỹ mấy cái, hỏi: “Cậu là Lý Dục Thần?”

“Đúng thế”. Lý Dục Thần khẽ gật đầu, và không căng thẳng vì Trần Định Bang đột ngột đến, cũng không ngạo mạn đến mức phớt lờ.

Anh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến dường như sớm đã liệu được Trần Định Bang sẽ đến, hoặc là người đến không liên quan đến anh, chỉ là một người qua đường thôi.
 
Chương 989


Chương 989

Thái độ bình tĩnh này khiến Trần Định Bang đánh giá anh cao hơn.

“Rất tốt”, Trần Định Bang nói một câu, rồi không nói với Lý Dục Thần nữa, cũng không nhìn anh thêm một cái.

Là gia chủ nhà họ Trần, phú hào hàng đầu hô mưa gọi gió ở Thân Châu, Trần Định Bang sẽ không vì đánh giá cao đối phương mà thể hiện ra ngoài, cũng sẽ không vì mục đích hôm nay mình đến mà đi cầu xin người ta.

Ông ta ngồi xuống sofa, cười nói với La Bội Dao: “Em không rót trà cho anh à? Anh thích bích loa xuân của em pha”.

La Bội Dao nghe thấy ba chữ ‘bích loa xuân’, ngẩn người một lúc, mới nói: “Rất lâu rồi em không pha bích loa xuân, trong nhà chỉ có trà xanh bình thường của nông dân trồng trà mua ở chợ, hồng trà thì có mấy gói, là của Văn Học mang về, anh muốn uống gì?”

Trần Định Bang hụt hẫng như mất đi thứ gì, ồ một tiếng nói: “Vậy trà xanh đi, lá trà mà em mua, chắc sẽ rất ngon”.

La Bội Dao đi pha trà.

Trần Định Bang mới quay sang Trần Văn Học, nói: “Các con ra ngoài đi dạo đi, bố và mẹ con nói chuyện một lúc”.

Trần Văn Học gật đầu, sau đó nhìn sang Lý Dục Thần một cái.

Lý Dục Thần đứng lên, nói: “Đi thôi”.

Trần Văn Học thở nhẹ nhõm một hơi, anh ta còn lo Lý Dục Thần sẽ không cho bố thể diện, thì khó xử rồi. Anh ta rất muốn cho bố và mẹ cơ hội ở riêng với nhau, thậm chí không chỉ một lần cố ý tạo ra cơ hội như vậy, nhưng đều không thành công. Bố đều cố ý né tránh.

Anh ta biết, gần hai mươi năm, tuy mẹ không nói, nhưng trong lòng vẫn luôn mong chờ cơ hội này.

Lúc ra khỏi cửa, Trần Văn Học cẩn thận đóng cửa lại, và đẩy mạnh, chắc chắn đã khóa cửa. Dường như như vậy có thể khóa chặt không gian bên trong, khiến thời gian bố và mẹ ở riêng với nhau lâu hơn.

Lúc xuống tầng, Trần Văn Học vẫn luôn ngóng nhìn lên, xuống dưới, thấy kỳ lạ nói: “Ấy, bố tôi không mang theo vệ sĩ!”

Trong nhận thức của Trần Văn Học, đây là lần đầu tiên xưa nay chưa từng thấy.

“Trước đây bất kể bố tôi ở đâu, bên cạnh ít nhất cũng có bốn vệ sĩ đi theo”, Trần Văn Học đi dạo quanh cả tòa nhà một vòng: “Lần này lại không đưa theo đến một người. Ngay cả tài xế và xe cũng không ở đây, chắc không phải ông ấy đi bộ vào chứ?”

Lý Dục Thần cũng không nhìn thấy có xe hơi sang trọng, dùng thần thức đảo quét, gần đây cũng đúng là không có cao thủ luyện võ có chân khí dao động.

“Xem ra, trong lòng bố anh vẫn có mẹ anh”, Lý Dục Thần nói.

Trần Văn Học cảm thấy rất vui, nhưng càng như vậy, anh ta càng tức giận, nói: “Con người bố tôi, sống quá không chân thực, quá mệt! Nếu là tôi, sẽ cao chạy xa bay cùng người trong lòng, chẳng thèm quản những việc khác!”

Lý Dục Thần cười nói: “Cho nên anh không làm được gia chủ. Coi như tôi đã hiểu nỗi khổ tâm của bố anh rồi”.

“Nỗi khổ tâm gì?”

“Bảo anh cưới con gái của nhà họ Hoàng, là đang trải con đường làm gia chủ cho anh. Ông ta thật là đã hết lòng suy nghĩ!”

Trần Văn Học cũng hiểu ra, không khỏi lắc đầu, cười khổ nói: “Tại sao phải vậy chứ? Làm gia chủ thế này, tôi thà sống vất vả cả đời”.

Lý Dục Thần dừng lại, chỉ về phía trước nói: “Nếu giống như ông ta, anh muốn không?”

Trần Văn Học nhìn qua, đó là một ông lão sáu bảy mươi tuổi, đội một chiếc mũ che nắng cũ kỹ, dưới chiếc mũ là một khuôn mặt đầy nếp nhăn.
 
Chương 990


Chương 990

Gió lạnh thổi đến, lá vàng trên cây rào rào rụng xuống. Ông lão còng lưng, bàn tay khô gày cầm chổi, quét lá rụng thành từng đống.

Một chiếc xe đi qua, bánh xe cuốn lên một trận gió xoáy, làm tung bay lá rụng vừa được quét vun gọn. Ông lão lại quét từ đầu, đợi quét lá rụng thành đống, thì phía sau lại là lá vàng khắp sân.

Trần Văn Học nhìn mà thương xót, nói: “Khổ thì khổ một chút, nhưng sống bình thường cũng có điểm tốt, ít nhất sẽ không lạnh nhạt thờ ơ như các gia tộc lớn, còn vì quyền lực và tiền tài mà đấu qua đấu lại. Tuy ông ta vất vả, nhưng khi về cả nhà đoàn viên, ăn một bữa cơm nóng, hưởng thụ niềm vui gia đình”.

Lý Dục Thần lắc đầu: “Làm sao anh biết cả nhà ông ta đoàn viên? Con cái gia đình nghèo phần lớn không ở bên cạnh, đều làm thuê ở bên ngoài. Làm sao anh biết vợ chồng ông ta hòa thuận? Vợ chồng nghèo khó trăm sự phải lo, nói không chừng vợ của ông ta cũng không phải là người ông ta thích. Hoặc là, vợ của ông ta sớm đã rời bỏ ông ta. Ông ta về nhà cũng không được ăn một bát cơm nóng. Anh là con cháu thế gia, anh sẽ không biết nỗi khổ của người nghèo”.

“Ai mà không muốn làm người bình thường?”, Lý Dục Thần nhớ đến hồi nhỏ: “Nếu có thể mãi mãi ở bên cạnh người thân, nếu không có sinh lão bệnh tử, nếu nghèo đói không lấy mạng con người, tôi nguyện sống bình thường cả đời, cũng không muốn đi tu hành. Nhưng trên đời này, đâu có bình thường thực sự!”

Trần Văn Học ngẩn người, nhìn Lý Dục Thần như chưa từng quen biết.

Anh chàng này, rốt cuộc đã trải qua những gì?

Lúc này, họ đã đến bên ngoài tiểu khu.

Nhìn thấy một chiếc xe hơi sang trọng bên đường ngoài cổng lớn.

Trần Văn Học vừa nhìn là nhận ra, đó là xe của Trần Định Bang. Tài xế ngồi bên trong.

“Nếu bố tôi đi bộ vào tiểu khu, xem ra trong lòng ông ấy không chỉ có mẹ tôi, hơn nữa còn vô cùng tôn trọng mẹ tôi”, Trần Văn Học vui vẻ nói.

Lý Dục Thần bỗng cau mày, nói: “Bố anh không nên đỗ xe ở đây”.

Trần Văn Học ngẩn người: “Tại sao?”

“Chiếc xe này quá nổi bật, ông ta lại không đưa theo vệ sĩ, nếu kẻ thù biết…”

Còn chưa nói hết, Lý Dục Thần dùng thần thức đảo quét, đột nhiên nói: “Không hay rồi!”

Cũng mặc kệ Trần Văn Học thế nào, thân hình liền biến mất, hóa thành một đường lưu quang, bay về hướng nhà của La Bội Dao.

La Bội Dao bưng một chén trà xanh lên bàn trà, nhẹ nhàng đặt xuống.

Trần Định Bang không đón lấy, mà ngẩn người ngắm nhìn La Bội Dao, hồi lâu, mới nói: “Em không thay đổi chút nào”.

“Già rồi”, La Bội Dao nói.

Trần Định Bang lắc đầu: “Không, em chưa già, trong lòng anh, em không già, mãi mãi là người đẹp nhất trên đời”.

La Bội Dao không thể hiện cảm xúc gì trên khuôn mặt, bình lặng như mặt hồ đóng băng ngày đông.

“Uồng trà đi, trà sắp nguội rồi”, bà ta nói.

Trần Định Bang dường như hơi thất vọng, cúi đầu, bưng chén trà trên bàn, hai tay cầm chén nhẹ nhàng xoa, dường như muốn dùng chén trà ấm nóng để sưởi ấm trong lòng mình, để lấy dũng khí nói những lời tiếp theo.

“Mấy năm nay, em đã chịu khổ rồi, là anh có lỗi với em. Nhưng chắc em hiểu, trong lòng anh luôn chỉ có một mình em”.

La Bội Dao tự chế nhạo cười: “Khổ ư? Em không thấy khổ. Những ngày không có anh, em sống rất tốt”.
 
Chương 991


Chương 991

“Bội Dao!”, Trần Định Bang biết La Bội Dao đang giận dỗi, càng như vậy, trong lòng ông ta càng khó chịu: “Anh biết em giận anh, những năm nay, anh vì sự nghiệp, vì nhà họ Trần, đã hy sinh quá nhiều. Anh muốn cảm ơn em, cả nhà họ Trần đều phải cảm ơn em. Bội Dao, anh sẽ bù đắp cho em, chúng ta vẫn chưa già, còn có thời gian, không phải ư?”

“Hôm nay anh đến, chắc không phải là để nói những lời mật ngọt này chứ? Nếu là vậy, thì anh đi được rồi. Những lời này, hơn hai mươi năm trước em đã nghe đủ rồi, em không muốn nghe nữa”.

“Không, Bội Dao, em nghe anh nói”, bình thường Trần Định Bang vô cùng phong độ, có thể thao thao bất tuyệt diễn giảng hai tiếng trong tọa đàm trường đại học, ở trước mặt La Bội Dao lại ăn nói không đầu không đuôi: “Đương nhiên anh đến không phải để nói những lời này, anh còn có chuyện quan trọng muốn thương lượng với em”.

“Thương lượng?”, La Bội Dao cười lạnh lùng: “Anh có thể có chuyện quan trọng gì thương lượng với em? Ha ha! Trần gia chủ trước nay luôn độc đoán chuyên quyền, lại nói muốn thương lượng với em?”

Trần Định Bang hơi lúng túng, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, nói: “Thực ra cũng không phải thương lượng. Anh nên đón em về nhà họ Trần từ lâu rồi”.

La Bội Dao lắc đầu nói: “Không, em sẽ không đi theo anh. Trước đây anh không cho em vào cửa nhà họ Trần, sau này em cũng sẽ không vào”.

Trần Định Bang ngẩn người: “Tại sao?”

“Tại sao? Anh cảm thấy là tại sao?”, La Bội Dao hơi nổi giận: “Tại sao hôm nay anh đến, trong lòng anh không rõ sao? Tại sao anh phải giả vờ, nói nhiều lời thừa thãi như vậy. Nếu không phải cậu Lý xử lý con trai bảo bối của anh, sợ rằng cả đời anh cũng sẽ không bước vào tiểu khu này phải không?”

Trần Định Bang không thể phủ nhận sự thực mà La Bội Dao nói. Cho đến trước khi đi vào tiểu khu này, trong lòng ông ta cũng nghĩ vậy. Nếu không phải vì cứu Trần Chí Hổ, ông ta sẽ không đến, không phải ông ta không yêu La Bội Dao, mà quyết định của ông ta đưa ra, sẽ không dễ dàng thay đổi. Ông ta chưa từng nghĩ trước đây mình đã làm sai điều gì, tất cả đều là vì gia tộc, vì sự nghiệp.

Nhưng hôm nay, khi ông ta đi vào tiểu khu này, hơi thở cuộc sống của người dân tầng lớp thấp mà rất nhiều năm ông ta chưa từng cảm nhận thực sự ấp đến, ông ta nhớ đến ngày tháng trước đây, từng chút từng việc khi ở bên La Bội Dao hiện lên trong đầu. Trong lòng ông ta bỗng xúc động mạnh, muốn ôm chặt La Bội Dao, mãi mãi ở bên nhau, cho dù không còn giàu có, từ nay làm một người bình thường.

Đương nhiên, ông ta biết đó là việc không thể nào. Chỉ cần ông ta sống một ngày, thì phải là người chèo lái của nhà họ Trần. Cho nên, ông ta quyết định đón La Bội Dao về nhà họ Trần, bất luận người trong tộc phản đối thế nào, bất luận Phan Phượng Anh làm loạn thế nào, cũng không thể thay đổi quyết định của ông ta.

Việc này đã không còn liên quan đến cứu Trần Chí Hổ.

“Bội Dao, em tin anh, anh thật lòng mà, em nói đúng, nếu không có chuyện này, không có cơ hội như vậy, có lẽ anh mãi mãi không có dũng khí đối diện với em. Nhưng bây giờ, anh đã nghĩ kỹ, bất luận thế nào, anh sẽ không để em rời khỏi anh nữa”.

La Bội Dao khẽ thở dài một tiếng, nói: “Thôi, Định Bang, chúng ta đã từng này tuổi rồi, đừng làm những chuyện vô vị nữa. Em sẽ không đi theo anh. Nhưng anh yên tâm, em sẽ cầu xin cậu Lý tha cho con trai anh. Đám trẻ không nên thành vật hy sinh vì cuộc tranh đấu của người lớn”.

“Bội Dao…”, Trần Định Bang còn muốn nói gì, bỗng nhiên trong bếp vang lên tiếng động, hình như có người bên trong.

La Bội Dao cảm thấy kỳ lạ, Trần Văn Học và Lý Dục Thần đã cùng ra ngoài, chẳng lẽ trốn bên trong nghe lén?

Bà ta đứng lên, đẩy cửa phòng bếp, thì thấy một người đàn ông lạ mặt, tay cầm súng, chĩa họng súng đen xì vào bà ta.

La Bội Dao nhanh chóng ý thức được điều gì.

Trong lòng bà ta mình là người bình thường, trong nhà cũng không có tiền, trộm cướp tuyệt đối sẽ không có hứng thú với mình.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom